Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!

[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 50: Trận Chiến Không Hồi Kết (11)


Tạ Liên và tiểu bảo bối ngủ đến tận chiều.

Hoàng hôn chiếu trên phiến lá hắt những mảng màu rực rỡ.

Nhìn qua cửa sổ nhỏ Tạ Liên nhìn thấy chiếc đu dây mới đan đầy hoa.

Trong khu rừng chỉ có vài loài hoa rừng nở chúm chím, Hoa Thành chọn những bông hoa to nở tươi roi rói quấn quanh đu dây.Hoa Thành làm vừa tầm với y ngồi, tiểu bảo bối hì hục trèo mãi không lên, cứ nắm áo y đòi bế lên."

Tự chơi đồ của mình đi."

Tiểu bảo bối đương nhiên không chịu, cái đu dây này rõ ràng đẹp hơn, lại còn thơm nữa.

Nó cứ ủn ỉn cọ người Tạ Liên nhõng nhẽo: "Bế, bế, bế..."

Tạ Liên véo mặt nhóc con nhà mình vênh mặt: "Sao hả, lúc trưa là ai nói không cho ta chơi đu dây cùng hả?"

Tiểu bảo bối sụt sùi, nếu là trước kia nó nhất định nắm lấy quần áo của y tự bò lên người y đòi bế.

Nhưng từ khi bụng y to ra, trò này không dùng được nữa.

Nó uất ức nhón chân mãi không được liền lăn ra cỏ nằm xụ mặt phồng má."

Nằm một lát lại như mèo lăn đất."

Tạ Liên nắm bàn chân nhỏ nhắn của tiểu bảo bối, kéo chiếc giày rớt một bên lại vỗ vỗ nói: "Ai bảo chân con ngắn ngủn làm chi, ha ha ha."

Tiểu bảo bối mắt nhìn mũi, mũi hướng xuống tim, hồi lâu mới liếc xuống chân mình tức đến ré lên: "Con giống người mới chân ngắn ấy, giống Hoa Hoa phụ thân là tốt rồi."

Tạ Liên "..." y thấy mình bị đả kích dữ dội.Càng nghĩ càng thấy không cam tâm tiểu bảo bối bò dậy chạy lon ton đi kiếm Hồng Hồng Nhi, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không, lớn lên mình sẽ cao lên thôi, phải cao, phải cao, Liên Liên phụ thân mới là người chân ngắn."

Tạ Liên "..."

Tối đó, Tạ Liên thấy nhóc con nhà mình mang về rất nhiều sách, tất cả đều cũ kỹ ố vàng.

Nó ôm khệ nệ khó khăn chui vào ổ của mình, nghiêm túc đọc từng trang, bập bè nói: "Cách để cao lên đâu nhỉ, đâu rồi..."

Tạ Liên "..."

Chữ còn chưa biết bao nhiêu đã muốn đọc sách y cổ, Tạ Liên thừa biết nó chẳng nhớ nổi mấy mặt chữ đâu.

Khi Hoa Thành biết tin chỉ cười híp mắt, bữa tối nấu nhiều món ăn trong sách, bảo: "Ăn mấy món này nhiều mới cao lên được."

Tiểu bảo bối chun mũi, quyết chí ăn mấy bát liền.Tạ Liên "..."

Cơn mưa đầu tiên của mùa thu đã đổ xuống, màn mưa lất phất cùng sương mù khiến đất trời thêm xa xăm, núi non trùng điệp mờ nhạt làm nền.

Tạ Liên ở bên cửa sổ ngắm mưa, cả người như phát ra viền sáng mỏng manh, cuốn hút.

Hoa Thành bò lại bên cạnh tỳ cằm trên vai y, hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng mềm.

Căn nhà nhỏ xinh trong mưa bụi vẫn vô cùng ấm áp, hắn ôm lấy Tạ Liên hưởng thụ: "Nước đun xong rồi ca ca tắm nhé."

Tạ Liên lườm hắn.Hoa Thành tinh ý nhận ra: "Ca ca đang giận ta gì sao?"

Tạ Liên giơ nắm đấm với hắn: "Nói cho đệ biết lúc phi thăng ta chỉ có mười bảy tuổi thôi, nếu không còn có thể cao lên tiếp.

Đệ đừng hòng cười nhạo sau lưng ta!"

Hoa Thành cưới khúc khích, lúc hắn thành lệ quỷ nhiêu tuổi chứ.

Việc này hắn chỉ nghĩ trong bụng thôi, vội vàng ôm vai y hối lỗi: "Ta nào có cười ca ca chứ, chỉ là không để tiểu bảo bối dỗi thôi mà."

Tạ Liên dẫu môi không nói tiếp, Hoa Thành dìu y vào trong phòng ngâm nước.

Thùng khá cao, hắn phải đứng trên ghế mới với tới, cẩn thận giúp y xoa bóp người, đôi lúc lại thừa cơ hôn lên.

Răng nanh rất muốn để lại một dấu ấn, Tạ Liên quay mặt sang nhìn hắn, hai má ửng hồng: "Đừng sờ nữa, nhột."

"Aa, nửa ngày rồi không thấy Hồng Hồng Nhi."

"Hỏi hắn làm gì?"

Khi Hoa Thành làm xong đu dây người kia rất không cam tâm, chạy lên rừng tìm vật liệu làm đu dây khác đẹp hơn, tìm được thì đã sao?

Trời mưa liên tục mấy ngày ca ca còn thèm ra đó chơi với ngươi sao.

Hắn nhếch môi, tên kia trời không thèm độ ngươi đâu.

Vẫn may hắn hoàn thành kịp lúc, ca ca chơi một lát mới mưa.

Sau khi mưa ngớt hoa nở tươi hơn, hắn sẽ làm cho ca ca cái mới.Ca ca sẽ thương hắn hơn.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 51: Trận Chiến Không Hồi Kết (12)


"Ca ca ta về rồi."

Sáng sớm Tạ Liên muốn ăn canh cá, Hoa Thành lật đật đi bắt mấy con cá to khỏe lội ngược thác, con nào cũng chắc thịt béo ú.Nhìn thôi cũng biết thớ thịt săn, ít mỡ.

Tạ Liên nằm bên hiên, trên mặt úp một chiếc lá to.

Nghe thấy hắn về cũng không chịu nhúc nhích cất giọng thở dài.

Trái tim chết của Hoa Thành nhảy dựng, chạy lại ôm: "Ca ca?"

Tạ Liên cựa quậy tháo lá sen xuống bày ra vẻ mặt bị ức hiếp: "Đệ xem, đệ xem tiểu bảo bối ngoan nhà đệ ấy."

Hoa Thành nhìn mấy hình thù kỳ quái trên mặt Tạ Liên cố nhịn cười.

Loại mực một khi vẽ lên một tháng mới dùng thảo rửa trôi được, ca ca rầu rĩ là phải."

Đệ còn dám cười."

Hoa Thành xoa ngực Tạ Liên mặt lộ ra niềm vui lâng lâng: "Bớt giận, bớt giận trông đáng yêu lắm."

Tạ Liên thật muốn lột bộ mặt hả hê khi người khác gặp nạn của hắn.

Ôm mặt mình tủi thân: "Cả tháng mới xóa được, đệ muốn mặt ta dính mấy con rùa này mãi chứ gì."

Hoa Thành ôm eo y cười híp mắt: "Cùng lắm ta để ca ca vẽ lại trên mặt ta, đừng cáu hại sức khỏe lắm."

Tạ Liên liếc hắn, lát sau chấm bút vẽ lên mặt hắn hai 'con sâu róm'.

Y định bụng vẽ con khác, nhưng loay hoay mãi thành phẩm không như mong đợi.

Để tránh bị hắn cười nhau đến mất mặt, Tạ Liên vờ thâm sâu quẹt thêm mấy cái chân.Hoa Thành soi gương cười khúc khích: "Ăn canh cá cải chua nhé."

Y ôm hắn một cái: "Giờ ta lại thèm thêm ngó sen nữa."

Hoa Thành ngậm môi y một lúc, mật ngọt mê luyến tràn ngập: Ca ca thèm ăn là tốt rồi, Tam Lang mang về ngay."

Y nằm dưới hiên ăn quả ngọt nhìn Hoa Thành cởi giày xắn quần lội dưới bùn.

Mỗi động tác đều thoăn thoắt miệng ngân nga lời bài hát.

Đột nhiên có thứ gì đó bay tới, Hoa Thành nhẹ nhàng lách người, đống bùn rơi xuống nước tan mất.

Tiểu bảo bối không bỏ cuộc, chui tọt đến chỗ đất mềm nắm thêm một bàn tay đầy bùn, ném về phía hắn.Lần này Hoa Thành không né nữa, bùn dính đầy mặt.

Tiểu bảo bối chu mông về phía hắn lắc lắc hai cái, lấy bùn ném tiếp.Hoa Thành quẹt mặt cười vang: "Được lắm, đừng để ta ném trúng nhé."

Trước sân đầy tiếng cười rộn rã, Tiểu bảo bối vừa nhảy vừa ré lên mấy tiếng tránh được mấy lần bùn đấy bay suýt sao.

Đến khi y ra can hai người đã như từ dưới đáy hồ chui lên, người lấm lem hết.Tạ Liên chống hông: "Nấu ăn xong đệ và tiểu bảo bối đứng úp mặt vào vách tường cho ta, hừ!"

Tiểu bảo bối phòng má nhìn mũi mình, uất ức chu môi.**
Nếu nói ai có thể trị được Hoa Thành, e là ngoài y ra chỉ có tiểu bảo bối thôi.Khi tiểu bảo bối biết chữ Tạ Liên đã làm một buổi kiểm duyệt chữ viết, thật may Tiểu bảo bối viết chữ khá đáng yêu.

Thỉnh thoảng y sẽ nhìn thấy tiểu bảo bối trưng ra vẻ mặt đầy khinh thường xen lẫn nhìn chữ viết của Hoa Thành.

Tạ Liên liền giao nhiệm vụ trọng đại này cho nó, Hoa Thành không dám ném bút lung tung nữa.

Lúc tiểu bảo bối hai tuổi nói chuyện hơi rành, ngồi trong lòng hắn nhìn chữ viết kia, ngửa mặt chê như khóc: "Một đống giun."

Tạ Liên được dịp cười đến ngửa tới ngửa lui.Bị tiểu bảo bối bắt luyện chữ hắn không dám càm ràm, ngoan ngoãn bày giấy bút bày ra viết.

Tiểu bảo bối đi qua đi lại xem xét hệt như ông cụ non.

Tạ Liên ganh tỵ bảo: "Ngày thường không thấy đệ ngoan như thế."

Hoa Thành cười ngốc, nếu là y hắn làm nũng một lát đã có thể đưa người lên giường quấn quýt.

Tiểu bảo bối lại khác, nhóc con nghịch ngợm sẽ khóc cho mà xem.Lúc này hai người sắp sửa bị phạt kia đang đứng dưới bếp bẻ ngó sen.

Tiểu bảo bối thấy hắn làm liền giả bộ cầm ngó sen xem xét, tỉ mỉ sờ sờ hai cái trước khi bẻ.

Hoa Thành xoa đầu nó: "Giỏi lắm, lát nữa ra ôm đùi Liên Liên phụ thân sẽ không bị phạt đâu."

Tạ Liên ho một tiếng uy nghiêm: "Muốn quỳ gối đúng không?"

Tiểu bảo bối rưng rưng nước mắt.***Chắc hôm qua mn đọc chương mừng thất tịch nhiều lắm.

Tui học lại rồi không có ra chương được🤧🤧 sẽ bù sau nhé.

À chương sau Ách Mệnh lên sàn.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 52: Trận Chiến Không Hồi Kết (13)


Tà dương đã lặn, Hoa Thành mang chăn gối ra ngoài trải lên giường tre.

Thêm một ít bánh trái Tạ Liên thích, chuẩn bị xong ánh sao nhỏ đã hiện ra giữa những tán cây.Tạ Liên chui vào chăn trước, quay đầu đã thấy Hồng Hồng Nhi cõng tiểu bảo bối trên vai nhìn y bằng ánh mắt chống đối.

Tạ Liên nhìn mấy vết tích trên mặt nó ngửa mặt cười vang.

Chỉ mới lúc trưa thôi, y vừa thấy mí mắt ai kia rũ xuống đã chuẩn bị sẵn bút viết, nhanh tay trả thù.Tiểu bảo bối đã có lòng đề phòng cả buổi trưa không dám chợp mắt, thấy y tiến tới là núp trong chăn hay đeo dính Hoa Thành đòi cứu mạng.

Nhưng cố gắng mấy vẫn không thắng được cơn buồn ngủ, Hoa Thành dỗ trên tay một lát đã ngủ say.Tạ Liên hí hửng nắn mặt bánh bao của nó hai cái, cười như con nít đòi kẹo.

Y dùng tượng chân vịt in đầy mặt tiểu bảo bối vẫn thấy chưa đủ, in lên đùi ếch bụ bẫm hai cái này.

Hoa Thành bên cạnh chỉ biết cười khổ, Tạ Liên liếc xéo hắn: "Tất cả là do đệ làm."

Hoa Thành sờ mũi thầm đoán được kết cục của mình, tiểu bảo bối thức nhìn thấy mặt mình đen thùi liền òa khóc chạy tìm hắn đòi ẵm.

Khóc oa oa cả buổi chiều, Tạ Liên còn giả ngơ nói do hắn làm.Tiểu bảo bối nghe thế sững sờ mấy giây, nó nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ tụt nhanh xuống đi tìm Hồng Hồng Nhi nằm dạ.

Tạ Liên nghe nó kể tội họ cả buổi trời chỉ đắc ý xoa bụng, le lưỡi chọc quê.Tiểu bảo bối thút thít: "Đồ xấu."

Tạ Liên dưới ánh trăng làm mặt quỷ, Hoa Thành liền đưa tay đỡ người, híp mắt cười.Nhóc con nào đó ấm ức không thèm nói với y gặm bánh trút giận.Tán cây phá vỡ ánh sáng, ở vị trí của y nhìn thấy được khoảng trời nho nhỏ.

Bên giường thắp lên một ánh đèn nhỏ, Tạ Liên nằm trên đùi hắn nghỉ ngơi, hơi xoa bụng: "Bát canh vừa rồi thật ngon."

Hoa Thành hơi cau mày: "Ta thấy ca ca khó chịu vẫn cố uống, tanh thì đổi món khác."

Hắn đã làm cá sạch sẽ nhưng có vẻ Tạ Liên ngày càng kén ăn, khứu giác lẫn khẩu vị đều có thay đổi."

Nghe nói ăn cá nhiều đứa bé mới thông minh."

"Hừ, ngươi ăn nhiều cá bao nhiêu cũng sẽ ngốc thôi."

Hồng Hồng Nhi bĩu môi khinh thường: "Haiz ta thấy ngươi thật không có mắt, ôm một người vừa ngốc vừa đáng ghét về nuôi.

Phải không tiểu bảo bối?"

"Phải."

Nhóc con nào đó gật đầu lia lịa, không quên chọc quê y rồi tiếp tục đuổi theo con thỏ trắng chạy quanh nhà."

Không đúng, ở trên giường của ta y rên dữ lắm ha ha, ta thấy ngươi nên vứt ra đường tìm người khác ngoan ngoãn hơn đi.

Chớ để bộ dạng giả vờ ngốc nghếch của y lừa."

Giọng điệu Hoa Thành hết sức gian xảo: "Khi nằm dưới thân ta cả lời còn không cất lên được, kẹp chặt như vậy, chậc chậc... còn ở đây giả bộ ngây thơ, chung thủy lắm."

Để Tạ Liên đuổi hắn đi rất khó, chi bằng để hắn mang người ném đi.

Như thế hắn mới ôm người rời khỏi được há há.Tạ Liên "..."

"Tam Lang, đệ muốn làm gì thì làm, ta không cản đâu."

Hoa Thành nhếch miệng, bẻ tay răng rắc.Tạ Liên bị hôn tới mức thở dốc, Hoa Thành lưu luyến rời khỏi đôi môi kia, tham luyến nhìn Tạ Liên.

Ánh mắt di chuyển xuống dưới, tay nhẹ nhàng xoa bụng, hôn lên.Ánh trăng chiếu lên người y mơ màng, Hoa Thành ngắm nhìn đến xuất thần.Y vuốt tóc hắn, mắt vẫn đỏ ửng vì lúc nãy nghẹn ngào.

Bỗng có gì đó lành lạnh chui vào cạnh y, hóa ra là Ách Mệnh.

Tạ Liên xoa xoa Ách Mệnh: "Sao, có gõ nát đầu hắn cho ta không?"

Ách Mệnh nhún nhảy hai cái đầy hào hứng."

Giỏi lắm, Ách Mệnh đúng là người bạn đáng tin cậy.

Có thể thay ta quản giáo hắn rồi."

Hoa Thành hừ nhẹ: "Chỉ giỏi làm mấy chuyện vặt vãnh.

Lật đật của ta sắp biết cày bừa nấu nướng rồi đấy."

Y dẫu môi: "Nấu nướng giỏi lắm cơ à."

Hoa Thành nịnh nọt: "Không ngon bằng ca ca."

Tạ Liên ôm Ách Mệnh trong lòng an ủi: "Không sao, Ách Mệnh giỏi lắm, ngoan hơn Tam Lang nhiều."

Y nhớ đến nó là đôi mắt của hắn càng cười dịu dàng: "Giống một đứa trẻ khiến người ta cưng nựng."

Vì Ách Mệnh là vũ khí chiến đấu xuyên suốt của hắn, gặp y ngoe nguẩy đáng yêu thế thôi chứ sát khí rất mạnh.

Từ lâu Hoa Thành đã sút bay, không cho nó nằm ở đầu giường nữa.

Nghe y nói thế sung sướng đến muốn nổ tung, bay lượn khắp nơi, thoắt cái ở trong hàng cây, thoắt cái trèo lên nóc nhà ưỡn bụng.***Tạ Liên thấy mặt nằng nặng ngưa ngứa còn tưởng con gì đậu lên, thầm nghĩ chắc là bướm bạc của Hoa Thành.

Y đưa tau sờ phát hiện nó mềm mềm, bé xíu, còn đang phập phồng...."

Sao, sao lại bé thế này."

Hoa Thành chán chả thèm nhìn: "Từ đêm qua làm mình làm mảy tới sáng, tu luyện chả tới đâu còn phản phệ.

Vô dụng!"

Ách Mệnh ở trên lòng bàn tay Tạ Liên khổ sở rên một tiếng, nước mắt tèm lem.Xem qua nó thật sự muốn trở thành đứa bé đáng yêu nên mới đêm hôm đi trừ yêu tu luyện.

Nhưng việc này không phải chuyện ngày một ngày hai, gấp gáp quá bị phản tác dụng.Tạ Liên dán môi hôn đã phủ kín người nó, cưng nựng chọc má: "Ách Mệnh nhà ta đáng yêu hơn cả Tam Lang bị teo nhỏ nữa.

Thích quá đi mất, ngoan ta dỗ ngươi ngủ một giấc cho khỏe nhé."

Tạ Liên chưa nói hết Ách Mệnh đã run bần bật đầy sợ hãi, y liền mang nó giấu đi không để Hoa Thành có cơ hội hăm dọa nữa.

Đáng yêu thế này tiểu bảo bối nhà y có bạn mới rồi.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 53: Trận Chiến Không Hồi Kết (14)


Xung quanh nhà có tạo kết giới gió mưa đều không đánh động tới được.

Đêm nay trời mưa thật lớn, giữa rừng hoang vu âm thanh như đánh thẳng vào tai.

Hoa Thành hơi ngồi dậy nghiêng đầu nhìn Tạ Liên đang thiêm thiếp bên cạnh mình, xót xa.Tạ Liên thấy hắn cử động, mí mắt nâng nhẹ: "Đệ định đi đâu à?"

"Mưa ồn quá ta sợ ca ca ngủ không ngon, đang muốn giăng thêm một cái kết giới nữa tách biệt âm thanh.Tạ Liên áp sát ngực hắn lười biếng, đã khuya lắm rồi mà chưa thể đi vào giấc ngủ sâu: "Đệ tiết kiệm sức lực tu luyện đi, ta không sao cả."

Nhưng hắn sao yên tâm được, đêm qua ca ca bị cơn đau bụng hành hạ, khó khăn lắm mới dỗ người ngủ chốc lát.

Sau đó hốc mắt hắn bỗng đau đến co rút, nóng hệt như bị thiêu hủy tàn nhẫn.

Còn không phải nhóc Ách Mệnh đi làm chuyện ngu xuẩn?

Hắn không dám động đậy, sợ ca ca vừa mới thiếp đi phải tỉnh giấc.Đến giờ vẫn hơi âm ỉ, hắn không dám để lộ, người còn trong bộ dáng bé tẹo như này, đúng là nên để dành điều khí cho ca ca.Hoa Thành đành nằm xuống, Tạ Liên ngửa mặt mắt mở không nổi, bàn tay y chạm mắt hắn: "Còn đau không?"

Ách Mệnh đã trở thành thế kia hắn sao có thể không đau, hắn đã bắt y ở cạnh cho hắn làm nũng, đòi hỏi cả buổi chiều."

Được ca ca hôn đương nhiên không đau nữa."

Cái cảm giác được y nhẹ nhàng ôm lấy, môi hôn ấm áp chạm lên có thể cuốn đi hết đơn đớn tích tụ ngàn đời trong hắn.

Hoa Thành che giấu tiếng thở dài thườn thượt, hắn vẫn còn muốn được nhiều hơn thế, liếc cái bụng to tròn kia tiếc đến cả người đều đau.Thêm chướng mắt hơn nữa là Ách Mệnh đáng chết kia dám nằm trên ngực ca ca ngủ, dành hết chỗ êm ái dễ chịu, còn được ca ca lấy khăn tay làm chăn đắp cho.

Hoa Thành nhiều lần lăm le búng nó bay ra ngoài, tiếc là ca ca bảo vệ nó quá, hắn không có cơ hội.Như cảm nhận được Tạ Liên liền che chắn Ách Mệnh lại.

Hoa Thành hừ lạnh: "Vô dụng."

"Đâu có, Ách Mệnh teo nhỏ như đệ mà vẫn chiến lắm, ra ngoài bắt yêu, giỏi lắm."

Hoa Thành nghe ra ý khác, nói đầy hờn dỗi: "Ta cũng từ núi đồng lô tôi luyện mà ra, không giỏi sao?"

Tạ Liên cười híp mắt: "Giỏi lắm, giỏi lắm, Tam Lang giỏi nhất."

Hôm nay Tạ Liên thức rất muộn, tới trưa vẫn nằm trong chăn ấm ngủ say.

Nào biết trước sân có người đang khổ sở, hì hục đào mấy bụi hoa trước sân.

Vừa rồi tiểu bảo bối lảo đảo nhún một cái, thổi bay cả hàng rào hoa hắn trồng.

Chuyện là Phong Sư cho nhóc con nhà hắn mượn quạt, gây ra chuyện quạt không thèm lấy đã chuồn đi.

Tiểu bảo bối ngồi phịch dưới đất mở to mắt nhìn thảm cảnh, mắt rưng rưng.Trời đất quay cuồng, bụi bốc mù mịt luống hoa mơn mởn không cánh mà bay.

Ngay lập tức nó phụng phịu tìm cách chuồn khỏi bãi chiến trường, tiếc thay rất nhanh bị Hoa Thành bắt được.

Gò má trắng nõn ngày nào giờ ngoài dính vết chân vịt bằng mực, còn đầy bụi đất lấm lem.Tiểu bảo bối sụt sùi rưng rưng nước mắt.Khi Tạ Liên thức thấy trước nhà ngổn ngang, Ách Mệnh biến thành thanh đao nhỏ hơn cả gan bàn tay y.

Nó đang hì hục đào đất, nước mắt tèm lem sấp lụt nhà rồi.

Vừa thấy y người đã nhanh chóng nhảy tới dính trên mặt Tạ Liên khóc rống lên.Nó có làm gì đâu, tự dưng bị dựng đầu lên đào đất trồng hoa.

Người ta đang tuổi ăn tuổi lớn mà.Tạ Liên nhìn vườn hoa bừa bộn, không nỡ làm nó đau, vỗ về: "Sao thế, đừng khóc, đừng khóc.

Tam Lang ức hiếp ngươi hả, không sao, ta sẽ phạt hắn thay ngươi."

Ách Mệnh khóc ướt áo Tạ Liên, trong khi đó Hoa Thành đang tắm rửa cho tiểu bảo bối, đứa bé này giống ca ca như vậy hắn sao nỡ mắng chứ.

Ách Mệnh cả đêm hưởng thụ, đến lúc phải làm việc rồi.Thế nhưng lúc ra Ách Mệnh đang nằm phè phỡn trên khăn ngực của Tạ Liên thút thít, thấy hắn liền co rúm lại chui tọt vào trong áo y trốn.Tạ Liên khép áo trước ngực giấu nó đi, cúi đầu dịu dàng: "Đừng sợ, ta đánh hắn cho ngươi."

Hoa Thành "..."...Ban đầu Hoa Thành muốn tiểu bảo bối có nhiều bạn, lớn lên trong môi trường tốt nhất.

Không phải chợ Quỷ không ổn, nhưng dư chứng việc sinh non vẫn còn.Sau đó, hắn mới nhớ ra một chuyện.

Không như ca ca từ người phàm phi thăng thành tiên, nhóc con nhà hắn có tiên thể, tuổi thọ không tính như người thường.

Giờ tiểu bảo bối đã ra đời ba năm rưỡi nhưng nhìn qua chỉ chừng mười tháng tuổi thôi.

Khi nhìn thấy những đứa bé xung quanh lớn lên còn mình vẫn còn nhỏ xíu, tiểu bảo bối sẽ buồn lắm.Cho nên Ách Mệnh biến thành người ca ca rất vui, tiểu bảo bối sắp có bạn mới chơi cùng.

Nhưng nếu vì thế mà ca ca cưng nó hơn hắn, Hoa Thành giận nghiến răng, trừng mắt với thanh đao cùn kia.Ách Mệnh âm thầm lè lưỡi, bị phạt đáng lắm, lêu lêu.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 54: Bánh Gạo, Bánh Bao Nhỏ (1)


Hoa Thành mở lồng hấp, sủi cảo tôm đã chín, lớp vỏ trong để lộ nhân tôm thịt trong suốt.

Bên cạnh còn có một ít rau xanh, con trai hấp.

Gần đây ca ca không ăn được cá nữa, ngửi mùi tanh là muốn nôn, hắn liền bỏ mấy món cá qua một bên.Ca ca nói muốn ăn đồ hấp, hắn dành thời gian dưới bếp mài mò nấu nướng.Ở bên ngoài, Tạ Liên đang ngồi chờ tiểu bảo bối nấu nướng, không biết là sáng nay ai bày ra.

Tiểu bảo bối mở một gian hàng nhỏ trước cửa nhà, chăm chỉ mài mò nấu ăn.

Tạ Liên liếc sơ thấy chỉ có trái cây, mấy túi hạt điều, táo đỏ, bánh đậu, thế mà bày ra đĩa nhỏ cực gọn gàng, chăm chút.Mấy món đồ chơi nho nhỏ này đều là Hoa Thành tự tay làm, nhỏ gọn trong lòng bàn tay y.

Tiểu bảo bối bán cho Hồng Hồng Nhi xong, Ách Mệnh ngồi trên vai nó thu tiền, nhẩm đếm lá trên tay y như thật.

Tới lượt Tạ Liên đặt đĩa lên, chọn hai món bánh, nói: "Có thể bán rẻ một chút không, ta có năm lá tiền thôi."

Tiểu bảo bối xoa cằm: "Không được."

"Không giảm giá chút nào sao, em bé trong bụng cũng đói."

Tiểu bảo bối phồng má: "Người thật nghèo."

Tạ Liên thấy đúng thật là vậy, do lười đi lại, y chỉ bẻ một nhánh cây, đếm đi đếm lại không mua nổi mấy cái bánh.Hoa Thành nghe tiếng động bên ngoài, miệng nở nụ cười tươi.

Nhưng sau đó, bỗng nghe tiếng hét đầy hỗn loạn.Bế y vào trong nhà, mặt Hoa Thành tím ngắt, sự lo lắng bao phủ, nôn nóng: "Lão Quỷ Y kia đâu rồi!"

Tạ Liên nằm trên giường người ướt nhẹp, đôi mày nhíu chặt.

Y cắn răng không muốn phát ra tiếng đau đớn, vai run lẩy bẩy liên hồi.

Đột nhiên có giọt nước rơi xuống mặt Tạ Liên, còn nhớ cách đây không lâu, vào một đêm yên tĩnh cũng có giọt nước rơi thế này, y hỏi: Tam Lang, đệ khóc à...Nhưng hắn lắc đầu không chịu nhận, y thấy hốc mắt hắn đỏ lên, xót vô cùng.

Hầu như, y chưa từng thấy Tam Lang khóc trước mặt mình, hoặc có nhưng chưa từng dám ghi nhớ, sợ bản thân hoảng hốt đau siết.Chỉ thấy vết ẩm ướt trên chiếc chăn mỏng dần lan rộng, không biết là nước mắt của mình hay Tam Lang, y nghẹn ngào: "Không sao, không sao..."

Hoa Thành cúi xuống hôn má, vuốt ve bờ vai guộc.

Y vẫn liên tục ăn, nhưng ngoài bụng to bất thường ra, người lại càng lúc càng gầy gò ốm yếu.

Tóc y đã rối bời, ướt nhẹp bết hết vào mặt, thấy sắc mặt y khó coi, kích động, hít thở không đều hắn càng hoảng, không nhịn được quát: "Tên đần đó chết lăn ở chỗ nào rồi?"

Hồng Hồng Nhi đương nhiên đi tìm Quỷ Y, còn hai đứa trẻ, vừa rồi bị cảnh tượng doạ sợ, y bảo Hồng Hồng Nhi ôm nó đi ra chỗ khác rồi.Tạ Liên đau như xương cốt đều nứt ra hết, nhưng y làm sao dám kêu cơ chứ, liên tục ngửa cổ thở dốc.

Tay bám chặt lấy chăn, nắm đến cánh tay đau nhức, trong khi Hoa Thành không thể bình tĩnh được, nhớ lần trước y sinh cũng ngậm nhân sâm lấy sức, liền mang đến mấy lát cho y dùng.Dường như thời gian thật dài, dài hơn cả tám trăm năm y cô độc.

Hồn phách có một khoảnh khắc trôi dạt đi xa, thân thể mệt mỏi, đau nhói như bị ai nghiến.

Y mơ thấy ác mộng, mơ thấy lại cảnh tượng song thân mất, còn có vạn kiếm xuyên tâm khi ấy, đau đến hồn xiêu phách lạc.Đến khi nhìn thấy một góc áo đỏ tiến đến, che chắn, ủ ấm cho y.

Tạ Liên vui mừng ôm chầm lấy người khóc lớn, kể lể hết đau đớn phải chịu.Tạ Liên giật mình phát hiện mình đang ở Thiên Đăng Quán, đầu Tạ Liên ong ong nổ một tiếng lớn, lúc nhìn lại rèm sa trong điện lay động, nhắc nhở hiện thực: "Con ta đâu, con ta đâu?"

Y càng thêm nôn nóng, choáng váng không thôi.

Đột nhiên một bóng đỏ nho nhỏ chạy nhào tới, bò lên giường, nỗi vui mừng trào lên khiến đầu óc y ngưng trệ.Đứa bé nhìn thấy y vui cười toe toét, nhưng ngay sau đó, lập tức oà khóc thảm thiết.

Tạ Liên cực kỳ bối rối muốn ngồi dậy, đứa bé kia liền vùi vào ngực khóc lớn hơn.Khi Hoa Thành ôm hai tiểu bảo bối về, nghe trong phòng có tiếng nói nhanh nhảu, liên thiên không nghỉ.

Trong lòng hắn nhộn nhịp như mở hội, bước chân nhanh hẳn.

"Ca ca đã tỉnh!"

Tạ Liên ngồi dựa gối mềm, ôm đứa bé đang thút thít trong ngực.

Hắn chưa đi qua mấy chục tấm màn sa tránh gió, đã nghe có người nói xấu hắn."

Mang con bỏ bụi tre á, hu hu, hu hu, đồ xấu, mang con bỏ ở ngoài."

Tạ Liên yêu chiều hôn lên giọt nước mắt trên gò má mềm kia, vỗ về: "Đừng khóc, đừng khóc, lát nữa hắn về ta sẽ đánh hắn, dám mang con yêu dấu của ta bỏ bụi tre hả, đuổi hắn ra khỏi phòng ở bụi cỏ."

Nhóc tỳ trong ngực Tạ Liên quằn quại tay chân tỏ ra đáng thương: "Ưm, còn không cho con ôm phụ thân, xấu xa!"

"Sao không cho ôm, hừ, không cho hắn ôm lại."

Tiểu bảo bối trượt khỏi người hắn chạy vào, Bánh Bao Nhỏ cũng lon ton chạy theo, Tạ Liên mừng rơn vẫy tay: "Lại đây, lại đây cho hôn miếng."

Tạ Liên cười tít mắt, vốn y nghĩ sẽ sinh ra một đôi con gái xinh xắn, không ngờ là một nam một nữ.

Vừa rồi nghe Dẫn Ngọc mách lại, con gái đặt tên là Bánh Bao Nhỏ, tên thật là Hoa Sương Phương như dự định của họ.

Còn đứa bé trong lòng y, Hoa Thành chả đếm xỉa, sư phụ y phải chạy đến đặt tên, gọi là Bánh Gạo, tên thật là Hoa Kiến Thanh.Tạ Liên không ngờ mình hôn mê đã năm năm, khi sinh, Bánh Gạo quá lớn, chất dinh dưỡng của y đều bị hút hết.

Máu lại khó cầm, ai ai cũng đều khiếp sợ.

So với Bánh Bao Nhỏ, Bánh Gạo rất mạnh, mang cốt cách quỷ vương của hắn, khóc mấy ngày mấy đêm.

Dã thú trong rừng đều bị nó doạ sợ, núi lở, sông ngòi cuộn xoáy, đất đai sụp lún.

Bánh Bao Nhỏ y sinh dễ bao nhiêu, Bánh Gạo càng khiến y đau đớn bấy nhiêu, kẹt mãi trong bụng hơn một ngày.Hoa Thành cực kỳ chướng mắt nó, Dẫn Ngọc nói có một khoảng thời gian Hoa Thành quấn nó trong tã lót, bỏ trong giỏ mang ra bụi tre bỏ xó, ai muốn nhặt thì nhặt!"..."

Tạ Liên nghe mà đổ mồ hôi, Dẫn Ngọc phải canh chừng đem người về.

Thời gian sau thì Bánh Gạo tự bò được, không cần ai ôm tự bò về rồi chí choé mắng hắn."..."

Đương nhiên là khi đó vẫn chưa nói được, la é é gì đó.

Khi lớn thêm một chút, biết nói rồi, biết thân biết phận không dám mắng.

Mỗi ngày đều chạy vào canh xem y tỉnh chưa, đến tối lại bị hắn đá ra ngoài, ôm hai đứa nhỏ ngủ cạnh yHỏi sao Tạ Liên vừa tỉnh nó đã khóc trời nghiêng đất lệch.

Ấm ức bao nhiêu lâu đều chờ ngày này trút ra hết, ôm chặt lấy y không buông.Tạ Liên thấy người gây hoạ lại gần, lườm sắc lẹm.

Bánh Gạo thấy hắn liền sụt sùi chui vào trong chăn, ôm y chặt hơn.Hoa Thành rất muốn kí đầu nó nhưng lại thôi, ngồi bên giường: "Ca ca làm ta lo lắng lắm đó..."

Chỉ là mấy câu đơn giản nhưng ngữ điệu của hắn làm y đau đến khó thở, muốn ôm người an ủi.

Bánh Gạo như nhận ra, hai chân kẹp chặt hông y nhắc nhở, Tạ Liên liền ưng thuận nó, mắng: "Ai cho đệ ăn hiếp Bánh Gạo của ta hả?"

Hoa Thành bĩu môi: "Thấy ghét, bỏ người ta chả thèm nhặt!

Mang tới nhà cho không chừng còn bị đuổi đánh!"

Tạ Liên "..."

Bánh Gạo nghe thế khóc lụt người y luôn.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 55: Bánh Gạo, Bánh Bao Nhỏ (2)


"Tam Lang, đệ vừa cốc đầu Bánh Gạo của ta đúng không?"

Trong khu rừng nhỏ vang lên tiếng trách mắng, ngày thứ hai Tạ Liên tỉnh dậy, người vẫn còn yếu.

Cử động một lát đã đổ đầy mồ hôi.

Sáng nay y nằm phơi nắng ngủ quên mất bên sạp, không ngờ vừa tỉnh đã thấy trán Bánh Gạo u lên một cục sưng đỏ, đang ngủ với vẻ mặt tổn thương.

Hung thủ còn có thể là ai nữa!

Hoa Thành thoăn thoắt cắt rau thản nhiên bỏ dao xuống, đáp: "Tự cụng đầu ở đâu đó, ta không biết."

Đôi mày xinh đẹp của Tạ Liên nheo lại: "Thật sao?"

Hoa Thành đỡ người y: "Ca ca, đừng đứng lâu dễ choáng lắm."

Tạ Liên lườm một cái sắc lẹm: "Đệ nhân lúc ta ngủ ức hiếp con ta."

Hoa Thành sờ gương mặt Tạ Liên, đúng là tiên nhân lạc giữa bụi trần, không ai sánh kịp.

Do mới thức mà tóc hơi rối dính trên trán ẩm ướt mịn màng, mắt rũ xuống vì giận chuyện Bánh Gạo, Hoa Thành đem giấu người trong lòng, tư thế cực kỳ thân mật: "Suốt ngày nhảy nhót không liên quan đến ta."

Hắn nghĩ thầm: Ai bảo nó giành ca ca suốt đêm qua, hừ, cốc thế còn nhẹ.

Tạ Liên ngồi lại giường liếc xéo hắn: "Bánh Gạo trông giống đệ cơ mà, thương nó chút đi."

Hoa Thành không có ý kiến.

Tạ Liên lại nói: "Trông giống như phiên bản thu nhỏ của đệ vậy, sau này ta có thể ôm nó đi khắp nơi đỡ phải nhớ đệ không chịu được.

Vừa trắng vừa mềm, hai má núng nính."

Tam Lang trưởng thành mặt mày góc cạnh, nét nào nét nấy đẹp như tạc.

Lúc bị thu nhỏ đường nét ôn hoà đi nhiều, nhưng vẫn rất khôi ngô ra dáng lắm.

Bánh Gạo thừa hưởng dáng hình của hắn, riêng đôi gò má hồng mềm này lại giống y.

Tạ Liên vui sướng cười híp mắt.

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

"Tam Lang, đệ có nghe ta nói gì không?"

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Tạ Liên rầu rĩ che mắt giả vờ khóc: "Mới mắng đệ có một câu đã tỏ thái độ với ta rồi, đúng là không thương ta nữa mà."

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Ca ca ôm nó theo rồi sẽ không cần hắn nữa!

Không dỗ ta luôn sao, hừ, tối nay lại đá đệ ra ngoài ngủ.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 56: Tạ Liên Đi Tìm Tình Nhân Mới


Tạ Liên múc một muỗng canh cua lên thổi thổi, đút cho hắn: "Tam Lang, đệ nếm thử xem có được không?"

Hoa Thành đang gói bánh nghe vậy liền cười híp mắt, há miệng ăn: "Ngon lắm, múc ra được rồi."

Lần này nấu canh không bị cháy đáy nồi, Tạ Liên thầm thấy có thành tựu, vội vàng múc ra bát lớn.Hoa Thành bỏ bánh vừa gói vào nồi canh cải thảo, lại ngó sang cháo bào ngư gà sợi, sáng nay tiểu Bảo Bối đòi ăn ôm chân hắn nịnh một lúc lâu.

Vừa ngoan vừa đáng yêu, phải thưởng.Lúc này bốn đứa nhóc con trong nhà đang ngồi bên dưới sạp gỗ làm bánh bao nhỏ, bé trong bàn tay, bàn tính nhau lát nữa ăn chè viên phải dành viên to.

Tạ Liên thầm nghĩ đợi Nhược Da tu luyện thành người, nhà y lại có thêm một đứa trẻ nghịch ngợm đáng yêu.

Cuộc sống của y bây giờ vô cùng hoàn mỹ, mình nhất định là người hạnh phúc nhất thế gian.Tạ Liên vui vẻ bưng canh đặt ra bàn trước, bỗng nghe tiểu bảo bối thần bí nói: "Ăn vào nhất định thấy ảo giác nôn mật xanh mật vàng, Phong Sư thường nói độc này khó chữa, nếm thử là không có sức đánh quái đâu, mai chúng ta phải đi theo Phong Sư đánh quái, không ăn, không ăn."

Tạ Liên "..."

Bánh Gạo còn ngơ ngác, Bánh Bao Nhỏ nghe thế vội giấu cái bát đựng bánh bao của mình đi, như thể sợ y rưới canh lên bát của nó vậy.

Tạ Liên thấy Ách Mệnh không phản ứng gì, thầm nói trong bụng lát nữa phải cho nó ăn nhiều hơn ba đứa nhóc kia.

Nhưng cách đây không lâu y có đút cháo cho nó, kết quả vừa đi nó đã teo lại trong thấy, èo uột mấy ngày liền.Thôi vậy...Hoa Thành nới lỏng cổ áo tiến lại ôm eo Tạ Liên, người hắn cao lớn che hết ánh sáng phía sau lưng, tay cầm thêm một cái khăn ướt cho y lau mặt: "Ca ca nghe rồi đó mấy đứa nhóc này không biết thưởng thức đâu, đá chúng ra ngoài ngủ, tối nay cho ta vào phòng."

Bánh Gạo nghe thế liền ngưỡng mặt kêu gào: "Không cho, không cho Liên Liên phụ thân của con."

Một đứa khóc ba đứa bè theo, Tạ Liên day trán cười khổ tay thúc hắn một cái, đẩy hắn ra: "Chuyện đệ xúi giục Bánh Gạo hái sạch hoa của ta, ta còn chưa tính sổ với đệ.

Ngủ ở ngoài đi!"

Hoa Thành bày ra vẻ mặt cực kỳ gian manh, không cho tối nay hắn sẽ cướp người.Còn cái tên nhóc tỳ kia có ngày hắn sẽ đá nó ra ngoài đường.

Chỉ mới sáng nay thôi Hoa Thành còn tốt bụng mang mấy con tôm sốt chua ngọt ra dỗ dành Bánh Gạo, Bánh Gạo nhìn thấy hắn là đề phòng kiên quyết không ăn.

Hoa Thành xuống nước bảo nó ăn đi, rồi xin y cho hắn vào phòng.

Cái tên cáo quỷ quyệt như hắn bày ra vẻ mặt rất lương thiện, còn đem y ra làm lí do.

Bánh Gạo nghĩ đi nghĩ lại thấy lý do này không thấy gì đáng nghi, Hoa Thành còn nói muốn hái hoa ngoài rào làm vòng hoa cho y.

Bánh Gạo ậm ừ gật đầu, ăn no nê xong liền chạy ra hái sạch hoa, hí hửng giành phần kết vòng lập công.

Tạ Liên vừa về Hoa Thành đã chờ ngoài bìa rừng kêu ca rằng Bánh Gạo nghịch ngợm cắt trụi hoa y trồng rồi, mau đuổi nó ra khỏi nhà đi.Tạ Liên "..."

Nghe số hoa mình trồng bị thủ tiêu y tiếc lắm, nhưng đành phải chịu.Về tới nhà, Bánh Gạo chạy ù ra chào đón tặng y vòng hoa méo mó, cành lá dập nát hết rồi.

Hóa ra là làm vòng hoa cho y, Tạ Liên cảm động rớt nước mắt.

Sau đó, nghe hắn nói xấu mình chuyện hái trụi hoa, Bánh Gạo khóc oa oa nói hắn xúi giục.

Tạ Liên ngồi nghe nửa ngày cũng biết nguyên nhân do đâu, thầm cười bất đắc dĩ.Nhìn là biết ai bày mưu, ai không chịu thua ai rồi.

Dù Hoa Thành có trưng ra bộ dạng vô tội như nào, Tạ Liên vẫn để cho Bánh Gạo đáng yêu thắng cuộc tranh luận này, đá văng hắn ra khỏi phòng.Hoa Thành thấy y đẩy mình ngồi vào bàn, trừng mắt với nhóc tỳ khoe oe oe nãy giờ không có giọt nước mắt nào kia, đi bưng đồ ăn lên.Mấy bánh nhỏ đưa lên hấp, lát nữa sẽ ăn với chè, uống trà ngắm trăng.Trên bàn có canh cua, cháo bào ngư gà sợi, tôm bối tú cầu, canh gà táo đỏ, măng hun khói sốt cá ngư điều, đậu hũ tứ xuyên, bồ câu sữa hầm sâm, hoành thánh nấu với cải thảo..Hoa Thành nâng tay lên, như vẽ ra một đường múc cho Tạ Liên đầy ắp: "Ăn nhiều dưỡng sức."

Bàn ăn đặt cạnh ngoài trời, hoa sen bên hồ tỏa hương thơm ngát.

Hắn đặt tiểu bảo bối và Bánh Bao Nhỏ ngồi trên đùi, lột tôm, múc canh, hai chén nhỏ đầy ụ thức ăn.

Bánh Gạo ở trong lòng y gặm đùi gà liếc xéo hắn, như thể muốn đá hắn ra khỏi bàn ăn ngay lập tức, kéo tay Ách Mệnh đứng về phía mình.

Tạ Liên phải dùng hai cái mai cua đầy ắp thịt trên đó để dỗ hai đứa nó. ****Ăn uống no nê, Tạ Liên đẩy hắn ra ngoài, khép cửa ôm mấy nhóc nhà mình đi ngủ.

Không biết học thói xấu của ai, ngủ lúc nào cũng gác cái chân ngắn ngủn lên người y hết.

Tạ Liên nằm đến nửa đêm, nghe tiếng côn trùng kêu râm ran bên ngoài im ắng dần, rón rén xuống giường.Hoa Thành dựng một căn nhà nhỏ ở bên kia hồ sen.

Ban đầu hắn đương nhiên muốn dựng kế bên...

à không, hắn muốn mình được ở trong phòng.

Nhưng bị đuổi rồi, quanh nhà trồng hoa nuôi cá, hắn phải ở bên kia hồ than trời trách đất.

Cái này là do đệ tự mình chuốc lấy đấy nhé!Hoa Thành đang ngồi bên cửa sổ đến phát ngốc, thấy y chạy ra ngoài liền hí hửng đi cướp người.

Hắn đã định bắt cóc từ đầu hôm, nhưng mấy đứa nhóc đó nói chuyện mãi, nào là con sóc tại sao lại nhảy lên cây, nào là cá tạo sao cứ ở dưới nước...Tạ Liên còn đang vén cành lá đi sang, eo đã bị người khác ôm lấy, lồng ngực hắn hưng phấn chiếm hữu, vội bế thốc người lên: "Hà, bắt được rồi."

Hắn dùng chân đá cửa khép hờ ôm người đặt lên giường, không thèm trở lại khóa cửa, ánh mắt hắn mang theo sự chiếm hữu sâu kín, vội vàng cắn vành tai y.

Nhìn thấy người thôi bên dưới hắn đã dần cứng lại: "Nửa đêm lén lút ra ngoài, tìm ai sao?"

Hắn không đợi y trả lời, ngậm lấy môi, muốn nhanh chóng xâm chiếm y, hơi thở nóng bỏng quấn quanh.

Hôn nhau trong bóng tối, nóng bỏng quẩn quanh, triền miên ái dục.

Ửng đỏ lan ra trên đôi gò má kia, hắn hôn đến khi y run rẩy thở dốc, môi trượt xuống cổ, liếm láp yết hầu, nới lỏng cổ áo mà hôn từng điểm nhỏ sâu xuống dưới.

Tạ Liên ôm cổ hắn, nói: "Đương nhiên là bỏ trốn tìm niềm vui mới rồi, cái tên Tam Lang xấu xa đáng ghét đó, ai mà thèm."

Hoa Thành xoa nắn bên eo Tạ Liên cười hư hỏng, bàn tay dùng thêm chút lực giữ y trong tâm khống chế của hắn, nheo mắt nhìn.

Người Tạ Liên đã đỏ lên hết, mặt hơi ngoảnh đi không nhìn hắn, sự ngượng ngùng kia như lời khích lệ.

Hắn cười tủm tỉm càng không dễ buông tha: "Vậy sao, tên đáng ghét đó dám giấu riêng mỹ nhân trong nhà.

Sao lại bất cẩn để người chạy ra ngoài, không sao, đêm nay ở lại cho ta bảo vệ."

Hắn muốn vào sâu bên trong, để mùi hương của y bao trọn hắn.

Hơi nhấc người để y ngồi trên hắn, sự mềm mại yêu yêu này là của một mình hắn.

Môi chạm nhau trong bóng tối, Tạ Liên không quen với tư thế này cọ quậy: "Vậy thì nhanh lên đừng để hắn bắt gặp."

"Ca ca vội đến sao."

Hắn cười rất đắc ý, giữ y trên người hắn.Trăng bên ngoài rất sáng, Tạ Liên ở trên người hắn có chút xóc nảy, hắn mãnh liệt tiến vào làm y run rẩy từng hồi, mặt đỏ bừng.

Hắn dán mặt vào gò má nóng hổi của Tạ Liên, cực kỳ thỏa mãn.

Tạ Liên vịn vai hắn chống đỡ, bên dưới nuốt sâu, đôi mắt đẫm nước cực kỳ câu dẫn.

Hoa Thành hôn những giọt mồ hôi ướt trên má Tạ Liên, xấu xa nói: "Dám lén lút chạy ra ngoài, hư như này về nhất định bị hắn đánh đòn, hay là theo ta luôn đi."

Tạ Liên hàm hồ nói gì đó, loạn hết cả lên, Hoa Thành cụng trán y híp mắt cười.

Hắn đỡ gáy y hôn nụ hoa hồng nhuận cười thành tiếng, bên dưới vẫn cọ xát thân mật, dài lâu, từng chút một dẫn y vào cảm giác lạc lối hoang đường.

Làm đến khi y không còn chút hơi sức nào, Hoa Thành định ôm người đi tắm.

Bỗng nghe tiếng bước chân chạy đến, cửa chỉ khép hờ, Bánh Gạo gõ cửa hai cái.

Cửa mở ra nó liền nhảy vào gào: "Trả Liên Liên phụ thân lại đây, đồ xấu."

Tạ Liên tỉnh cả ngủ, trong nhà rất tối, y vẫn ngồi trên chân hắn, may là nó không nhìn thấy gì, bất giác mặt đỏ như bị nung.Hoa Thành đắc ý ôm người nằm xuống, tự đắc: "Không trả."

Quần áo đều rơi dưới đất, ca ca muốn dỗ nó cũng không được, lần này hắn thắng rồi.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 57: Giận, Giận, Giận lắm!


Mấy đứa trẻ nhà y đang túm tụm quỳ trước sân chơi đấu cỏ, bắt bướm, thấy Tạ Liên về liền hớn hở vẫy tay.

Tạ Liên hơi bối rối xấu hổ, tự dưng nửa đêm bỏ trốn đến trưa mới chịu hò về, thật giống bỏ con giữa chợ.Y quét mắt không thấy Bánh Gạo ra chơi chắc là giận rồi.

Quả nhiên vừa vào đã thấy nhóc con ngồi nghịch Nhược Da, xoắn Nhược Da đáng thương thành mấy vòng.

Vừa thấy Tạ Liên người nào đó đã tỏ ra vô cùng ấm ức, mắt rưng rưng lệ, chui nhanh vào trong chăn chỉ để thò cái mông ra ngoài.

Hôm qua nó chí chóe đòi người, Hoa Thành phất tay tạo kết giới chặn nó bên ngoài không cho vào.

Bánh Gạo giậm chân huỳnh hụych bên ngoài, gào thét đòi hắn thả người.

Tạ Liên xót ơi là xót, vừa định rón rén nương nhờ bóng tối lấy quần áo, người nào đó đã biết ý đồ dùng bùa chú tống Bánh Gạo về nhà tranh, lật người y lại tiếp tục 'đòi ăn' như hổ đói.Tạ Liên vỗ mông nó hai cái, nói: "Bánh Gạo ngoan chúng ta đi ăn ăn bánh bao sữa nhé."

Bánh Gạo bĩu môi trong chăn, hì hụt chạy đi 'giải cứu' người, vậy mà người lại bị dụ mất, còn để nó bị ném về giường.

Bánh Gạo phồng má không thèm nói chuyện với y.Tạ Liên dỗ dành: "Hay là chúng ta đi mua quả thông, ra hồ chơi đua thuyền nhé!"

Bánh Gạo ngoe nguẩy mông không đáp.Tạ Liên tốc chăn nhéo gương mặt mũm mĩm của Bánh Gạo, lại cúi đầu hôn chụt chụt mấy cái, cười làm hòa: "Bánh Gạo ngoan đừng giận nữa mà?"

"Giận, giận lắm."

Bánh Gạo giận đến hai má đỏ bừng, đưa tay vuốt chỗ y vừa hôn mấy cái.

Nhớ lại mình phải nhảy qua cành cây khô, vượt đá, lăn cù mèo chạy đến bên kia hồ, Bánh Gạo quyết định giận y thật lâu, nói mấy câu đã nước mắt ngắn, nước mắt dài.Tạ Liên cười khổ nựng cái nào cũng bị nó xua đi, y phải ôm nó ngồi dậy hôn nó mấy cái nữa: "Bánh Gạo đừng khóc."

Bỗng, Hoa Thành ở bên ngoài đủng đỉnh cầm cành cây buộc mất con cá lủng lẳng đến: "Ca ca, ta hầm canh cá cho ca tẩm bổ nhé."

Bánh Gạo liền xù lông mếu máo ôm chặt lấy y: "Đuổi hắn đi đi, huhu, đồ xấu, đồ xấu huhu."

Tạ Liên vỗ lưng nó: "Được được, không cho hắn vào, không cho."

Bánh Gạo nói trong màn nước mắt: "Không cho đồ xấu đó giành mất người đâu huhuhu."

Cái gì mà 'đồ xấu' chứ, Hoa Thành đúng là nhân lúc y hôn mê gây ra không ít chuyện mà."

Được, được, mỗi ngày đều ôm Bánh Gạo, không đi đâu cả."

Tạ Liên thốt ra rồi lại thấy hối hận, lẽ nào đi trừ yêu, nhặt đồng nát cũng dẫn nó theo?

Nhưng Bánh Gạo nghe thế đã vui vẻ ôm cổ y cười khoái chí, y không nở làm nó mất hứng.Bánh Gạo bỗng trưng ra gương mặt đáng yêu ngây thơ nói: "Phong Sư nói cách đây năm mươi dặm có một khu rừng ma, người treo đồ xấu ở đó đi."

Nói rồi lại chỉ vào cánh cây trắng trẻo không một vết tích của mình, nói: "Đồ xấu ném con ngã, tay đỏ ơi là đỏ."

Tạ Liên nghe thế cũng tỏ ra tức giận: "Được, ta bảo Nhược Da treo hắn ở đó."

Nhưng e là mấy con ma ở đó sẽ bị một phen hú hồn.

Tạ Liên ôm các con mình trên tay hí hửng đi xuống núi, bỏ rơi Hoa Thành ở lại nhà, Bánh Bạo liền làm mặt quỷ với hắn, lại dụi má bánh bao vào mặt y thích thú cười tươi rói.Hoa Thành hận nghiến răng, hắn mất tám trăm năm mới đưa ca ca về nhà.

Tên nhóc con này chui từ đâu ra, dám giành ca ca với hắn!
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 58: Giận, Giận Lắm (2)


Tạ Liên bế con chưa kịp xuống núi trời đã đổ mưa.

Ở giữa sườn núi có một mái đình cũ bỏ hoang, y đành bế các con vào trú tạm.Được một lát, Hoa Thành mang ô đi tới khoác áo bông lên người y: "Thời tiết bắt đầu có mưa bất chợt rồi."

Dứt lời liền vứt chiếc áo nhỏ cho Bánh Gạo, ôm hai đứa còn lại vào lòng: "Lại đây, phụ thân mặc áo cho nào."

Bánh Gạo hậm hực cầm chiếc áo lông tự mình chui vào, Tạ Liên cười híp mắt giúp nó buộc dây áo lại, còn đút nó mấy quả anh đào.

Hoa Thành thấy y mang theo mấy quả anh đào, thích thú cười: "May là lúc lên đây ta quyết định trồng mấy cây, ca ca có ngọt không?"

Trồng anh đào trên rừng không dễ, Tạ Liên định mở miệng nói, Bánh Gạo đã nhăn mặt chê bai, phồng má le lưỡi: "Chua, chua, không thèm."

Sau đó lại ôm cổ y thút thít đầy tổn thương.

Tạ Liên vỗ vỗ ngực nó âu yếm: "Không sao, không sao, ta tìm quả khác ngọt hơn cho con ăn."

Hoa Thành bĩu môi, thấy trời vơi mưa dần liền nói: "Mùa màng bội thu nhất định có múa hát trên đồng, ca ca chúng ta đến xem nhé."

Thu hoạch sông, từ đồng dẫn đến bờ sông đông người nhộn nhịp, họ cùng thổi lửa nấu cơm, Hoa Thành đưa y lên thuyền lớn uống canh.

Tính ra y đã tỉnh lại nửa tháng, sức khoẻ chưa hồi phục, thỉnh thoảng vẫn thấy tay chân bủn rủn, lạnh toát.

Đường lên thuyền gió to, hắn ôm cả y lẫn con lên thuyền làm những người xung quanh trố mắt nhìn theo.Giường nhỏ có lót bông mềm, Tạ Liên nằm chỗ ấm áp nhìn cảnh qua cửa sổ.

Đúng lúc thấy một đôi vợ chồng ôm đứa bé trong tã chơi đùa, bỗng nhiên thấy tiếc nuối.Hoa Thành xoa má y dịu dàng: "Ca ca, sao thế?"

"Hai lần sinh đều không được chăm con từ lúc bé xíu đến biết đi biết đứng, biết nói biết cười."

Tạ Liên rầu rĩ: rên "Tam Lang..."

Hoa Thành ôm lấy y vỗ về, hôn kín má: "Tất cả đều là lỗi của ta, có điều, ca ca muốn xem con từ bé không phải đều không thể, không phải có Tử Linh Điệp sao?"

Y chợt nhớ ra việc này mừng rỡ: "Sao không nói sớm."

Đuôi mắt bỗng thấy Bánh Gạo bĩu môi khinh thường.

Tạ Liên liền hiểu, nó bị Hoa Thành ném đi không ít lần, ghi thù đã lâu.

Nay nghe hắn nói có thể xem lại hình ảnh lúc bé, tức giận ức một bụng, đang định kể lể với y đây mà.Thế nhưng, Tạ Liên nhanh chóng thấy không ổn: "Tam Lang, thế những lúc...những lúc...

Tử Linh Điệp đều bay quanh, không lẽ..."

Mặt Tạ Liên đỏ dần lên, lỡ như bị ai đó bắt được...

Tạ Liên không dám nghĩ đến tình huống đó, má phồng lên chù ụ.Hoa Thành nhếch môi cười.Đột nhiên y nhào về phía hắn: "Mau thả mấy con Tử Linh Điệp đó ra đây..."

Trên thuyền lớn hào nhoáng người người đều căng mắt nhìn đầy ái mộ, bỗng có chú chồn tuyết tròn xoe nào đó cầm vợt ra sức vớt mấy con bướm bạc với vẻ mặt đầy cáu giận, môi mím, má phồng lên, kéo theo bầy nhóc con đáng yêu bay nhảy khắp khoang thuyền.

Chồn ú mắng: "Tam Lang, là tại đệ còn không mau bắt chúng lại cho ta."

Hoa Thành ngồi chống má cười khúc khích, trêu chọc người đến nghiện.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 59: Ca ca, chúng Ta Đi Xem Động Phòng Nào (1)


Hoa Thành híp mắt cười đầy trêu tức, Tạ Liên lườm hắn.

Trong khu rừng bắt đầu có hiện tượng lạ, ví như những lúc Tạ Liên bị Bánh Gạo dành đi mất, hắn ra ngoài sân uống trà, thả nhẹ một con bướm ra.

Không cần bất cứ lời thông báo nào, Tạ Liên sẽ đột ngột xuất hiện, cầm theo cây vợt nhanh nhẹn bắt bướm bỏ vào túi, sau đó quay mông bỏ đi.

Thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng y mắng: "Tam Lang, ta lột da cáo nhà đệ ra!."

Hoa Thành cười tủm tỉm phanh áo: "Ca ca mau lại đây lột da ta đi."

Tạ Liên thấy răng mình cực kỳ ngứa, muốn cắn hắn mấy phát.

Y không đếm xỉa hắn ôm các con đi luyện vẽ bùa.

Tiểu bảo bối rất tâm đắc, viết chữ rất đẹp, vẽ xong bùa nhỏ, viết tên mình trên đó, dán lên Ách Mệnh.

Ách Mệnh ré một tiếng, biến thành cây đao nhỏ bằng bàn tay.

Tạ Liên bắt đầu lo lắng, Ách Mệnh không chịu tu luyện thêm, cứ mãi trong hình hài đứa bé.

Khi biến lại đoản đao bị hạn chế nhiều, uy lực chẳng dọa được ai.

Y giúp Ách Mệnh tháo bùa, ôm vào lòng: "Sao không chịu tu luyện hả?"

Trước đó còn một đêm tu luyện thành người cơ mà?

Ách Mệnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trở thành người lớn rồi làm gì được y ôm trong ngực, hôn lên má nữa chứ, không chịu đâu.

Tạ Liên nhìn một lát, hiểu ra: "Ngoan, cái tên đáng ghét đó đáng bị đá ra ngoài.

Ách Mệnh tu luyện lợi hại, làm binh khí của ta.

Sau này ta có an toàn không đều trông chờ vào Ách Mệnh cả."

Ách Mệnh mở to mắt, cực kỳ vui sướng nhún nhảy.

Tạ Liên xoa má nó dặn dò cẩn thận: "Chăm chỉ nhưng không vội, không được như lần trước đâu.

Còn phải đợi ngươi giúp Nhược Da nhà ta tu luyện đó."

Ách Mệnh hừng hực ý chí, lao vút đi tìm chỗ yên tĩnh tu luyện.

Không biết bất cẩn hay quá vui mừng nên phân tâm, lao ập vào thân cây.

Tạ Liên nhìn nó bỗng nhớ Hồng Hồng Nhi.

Dù không ai nói nhưng y hiểu, hắn đã trở về thân xác của Hoa Thành, đi không chút từ biệt.

Có lẽ thế cũng tốt, y sợ mình không nỡ.

Đến nay vẫn không dám nhắc người kia trước mặt Hoa Thành, sợ đệ ấy nghĩ mình lòng có hai ý, như thế cũng thiệt thòi cho đệ ấy lắm.

Đang suy nghĩ bỗng bị một bàn tay nhỏ kéo tay áo, y nhìn thấy Bánh Gạo đang khệ nệ ôm một đống sách đến trước mặt mình, hơi hoài nghi.

Bánh Gạo chỉ vào sách nói: "Liên Liên phụ thân xem này..."

Chỉ vào một dòng chữ ngoằn ngoèo y không đọc nổi: "Đồ xấu giành kẹo với con, đồ xấu đánh đầu con, đố xấu búng má con..."

Nghe bảo họ đi xem lại hình ảnh quá khứ, lỡ như đồ xấu kia thừa cơ giấu đi việc ức hiếp nó thì sao.

Liên Liên phụ thân lại muốn nó đi ngủ, không được nó phải chuẩn bị trước
Tạ Liên "..."

Hoá ra là sổ ghi nợ...

Cũng cẩn thận quá rồi, phụ thân con cho Hắc Thủy mượn tiền cũng đâu ghi nợ?

Đã thế còn ghi rõ ngày tháng...
***
Hoa Thành nịnh nọt xoa bóp đấm vai cho y, nhìn đàn bướm bạc bị nhốt trong kết giới bay lơ lửng, cười gian: "Ca ca định xé xác bọn chúng sao?"

Đương nhiên y không nỡ rồi, hơn nữa còn chưa kịp coi hình ảnh các con, làm sao hủy được cơ chứ.

Nhưng y không biết làm sao nhìn thấy, càng sợ sẽ thấy những cảnh không nên thấy.

Nghĩ thế y nhéo tai hắn: "Đệ còn không mau dò xem con nào ghi lại ảnh con ta hả?"

Hoa Thành tỏ ra đáng thương: "Cái này...

Chỉ có thể xem từng cái thôi."

Tạ Liên "..."

Hắn nhìn là biết y đã vào bẫy, mặt méo la oai oái: "Ca ca bớt giận, thật mà, thật mà."

Tạ Liên muốn khóc hu hu.

Hoa Thành phong toả cửa phòng lại, ôm y vào lòng, vén chăn đắp kín: "Ca ca cứ từ từ mà xem."

Cảnh sắc quen thuộc hiện ra, Mộ Tình gào: "Tên quỷ nhà ngươi lừa mất điện hạ nhà ta, hừ, ở đó làm bộ giả nai."

Tạ Liên ôm mặt cười: "Đừng ồn ào nữa về điện của mình đi."

Mộ Tình cười há há đầy quái dị, chỉ vào chóp mũi của y: "Vội vã đuổi người như vậy, gấp động phòng đến thế sao."

Nói rồi phất áo bỏ đi.

Người đi rồi, Tạ Liên chưa hết lúng túng đã bị kẻ nào đó ôm đi động phòng.

Tạ Liên người cứng đờ để hắn muốn làm gì thì làm, nến trong phòng cực sáng, hắn bê thau nước ấm đến bên giường: "Ta giúp ca ca ngâm chân."

Nguời ta dù sao cũng là quỷ vương cấp tuyệt, sao có bắt hắn giúp y ngâm chân chứ: "Không, không cần đâu."

Nhưng hắn đã quỳ xuống giúp cởi hài, tháo vớ, ngâm chân vào nước nóng: "Phải ngâm như thế tối ngủ mới ngon."

Tạ Liên hơi ngượng ngùng để đệ ý nắm chân mình xoa nắn, người tê tê.
****Tên Hoa Thành đáng ghét dám dụ dỗ điện hạ xem phim s*x!!!
 
Back
Top Bottom