Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!

[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 31: Tiểu Liên Liên Phải Thuộc Về Ta (1)


Nhẩm tính thời gian, trứng con chim trụi lông kia chắc sắp nở rồi.

Hoa Thành đành lưu luyến hôn trán Tạ Liên mấy cái rồi rời đi.Dám mỉa mai hắn hả không biết nuôi hả, hắn nhất định tẩm bổ ca ca béo tròn mập mạp cho mấy người xem!!Tạ Liên đứng dậy đi vài vòng thấy người nặng nề hơn, eo như vô thức to ra một vòng.

Y hí hửng đi dạo tiên kinh một vòng, khoe khoang cái bụng của mình.

Trong bụng của y đang có một quỷ vương sắp chào đời đấy nhé!Khi Tạ Liên tìm được Hồng Hồng Nhi hắn đã lăn ra đất, không biết là tự mình lăn hay bị đá bất tỉnh nữa.

Khi hắn tỉnh nhìn thấy y đang đứng ở vườn ăn bánh cay liền vô cùng oán giận, nhìn thấy y liền nhào lại đỡ bên eo không cho ngã, sau đó liên tục cắn.Tạ Liên cười khổ hơi xót xa, không ngờ Tam Lang lại đem nhân bản của mình vào phòng củi, nhưng cũng tốt bụng lắm quăng tận trên cao.

Ôm thân thể đang nóng rực kia, đau lòng: "Đừng giận, đừng giận ta đưa đệ về phòng rồi mà, không cho hắn ức hiếp đệ nữa."

Hồng Hồng Nhi sao dễ dàng bỏ qua chứ, lườm nguýt không ngừng: "Ngươi và tên thối tha kia hí hửng trong phòng còn nhớ đến ta sao?"

Cứ thế hắn giận suốt mấy ngày liền, léo nhéo bên tai mắng y xấu xa vô tâm, mắng Hoa Thành bỉ ổi độc ác.

Còn Tam Lang thì cứ lăm le ném kẻ đang chiếm giường ra ngoài, hai bên cãi nhau không ngừng, Tạ Liên ôm đầu phình to hừng hừng khí thế: "Hai người còn cãi nhau nữa ta sẽ ôm Tiểu Bảo Bối về Tiên Kinh!"

Hoa Thành nghe thế dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Hồng Hồng Nhi, kể cả lần trước vì hắn cho ca ca uống thuốc tránh thai, có giận ca ca cũng không đòi bỏ về Tiên Kinh.

Tất cả tại tên đáng ghét này mà ca ca đòi bỏ rơi hắn!!Hồng Hồng Nhi vểnh tai hừ một hơi: "Mặc kệ, tối nay ta vẫn ngủ ở đây với ngươi."

"Ngươi đã nằm ì ở đây mấy ngày rồi."

Trên người Hoa Thành phủ kín mây đen, góc mắt nheo lại nhọn hoắc chỉ cần Hồng Hồng Nhi làm càn, hắn sẽ dùng ánh mắt đâm nát người kia ra luôn.Dám dành ca ca với hắn, chán sống, chán sống rồi.Người nào đó vênh váo ngẩng mặt tuyên chiến, tay chân dính chặt lấy người Tạ Liên hơn.

Ngươi tức giận thì sao chứ, là y muốn nằm đây cho ta ôm đó: "Tiểu Liên Liên thật ngoan phải hôn mấy cái mới được."

Tạ Liên "..."

Tên như vậy mà hắn cũng gọi được, Tạ Liên toát cả mồ hôi."

Bốp bốp bốp tên ca ca mà ngươi dám tùy tiện gọi như thế hả?"

"Đừng đánh, đừng đánh..."

Tạ Liên cười khổ, mấy hôm trước còn muốn hòa thuận mỗi người nằm một bên.

Nhưng nào dễ dàng như vậy, hai bên ầm ĩ không chịu yên, cãi nhau chí chóe không ngừng.

Hết cách Tạ Liên chỉ đành khó xử bảo Tam Lang sang phòng khác mấy ngày, chờ Hồng Hồng Nhi khỏi bệnh.Tam Lang thì mặt đen xì không tin là y nói như thế!

Còn Hồng Hồng Nhi thì vô cùng hả hê quyết tâm không khỏi bệnh.

Làm mình làm mảy không chịu uống thuốc, Tạ Liên thấy giống như mình đang nuôi thêm một đứa trẻ ngang hông vậy.

Mà đứa trẻ này còn rất ngang ngược hung dữ, không đúng ý là cắn y ngay.Lúc bé gặp Tam Lang, đệ ấy đâu có tính này?
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 32: Dấu Răng (1)


Tạ Liên khẽ hé đôi môi anh đào ra, uống một cách ngoan ngoãn.

Hoa Thành ngồi bên giường đọc một quyển sách đang được lưu truyền rộng rãi cho y nghe.Y giọng than vãn rên rỉ: "Trời mưa rồi không đi chơi được."

Âm thanh cực nhỏ nghe vô cùng ám muội, Hoa Thành vừa nghe đã chịu không nổi, thời gian ở nhân gian nhiều mưa hắn không nỡ để y chờ lâu: "Ca ca muốn ta tìm một cỗ xe ngựa là được chuẩn bị nhiều món đồ giữ ấm là được."

Vừa nói Hoa Thành vừa ôm y từ trong chăn ra, vừa rồi họ vừa trải qua một hồi kịch liệt.

Đến khi dừng lại da thịt ướt đẫm dán vào nhau, không nỡ rời.

Mọi ngày sau khi hoan ái hắn luôn bế y đi tắm rửa thoải mái, nay bỗng dưng ca nhoài người không chịu rời giường, dính chặt lấy hắn.Hơi thở nóng rực của Hoa Thành phun lên tai Tạ Liên, hôn nhè nhẹ.

Bế người vào trong ôn tuyền tắm rửa cẩn thận, lại quấn trong ba bốn lớp bông ấm.

Cả nhà ba người lên xe ngựa tung tăng tìm chỗ trời quang dạo chơi.

Phải tranh thủ lúc bụng chưa quá lớn tận hưởng khoảnh khắc vui chơi, không lo đến chúng sinh.Tạ Liên chơi đến mệt lả ngủ thiếp trong vòng tay hắn, y ngày càng ham ngủ, ngoảnh qua ngoảnh lại một lát đã thấy y ngủ say.

Gò má vẫn còn hơi ửng hồng, sau lớp băng quấn là chiếc cổ mảnh mai đầy những vết hôn đậm nhạt.

Hình ảnh đêm qua hiện ra rõ ràng hơn, ca ca chui vào ngực hắn, hôn lên vết sẹo ngay tim, vuốt ve hắn.Tiểu bảo bối thấy hắn nhìn cũng nhìn theo, lăn người hắn như cục bông tuyết: "Con muỗi đáng ghét nào dám đốt phụ thân vậy!!!"

Hoa Thành nhét tiểu bảo bối vào áo lông của mình, không ý kiến, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên.***Trong tâm Tạ Liên dâng lên một nỗi hoang mang và sợ hãi, để bình tĩnh y đã hắt nước lên mặt mấy lần.Y thấy vô cùng khó chịu, Hồng Hồng Nhi cũng nhận ra liên tục mèo nheo hỏi chuyện gì, hỏi không được liền tìm cách chọc y vui.Tạ Liên rầu rĩ.Hoa Thành mấy ngày nay đều rời giường sớm đi canh trứng chim, y có chút nhớ nhung.

Mà nghĩ đến ba ngày trước tim y đập mạnh liên hồi muốn nhảy ra khỏi ngực.

Lông mi thật dài của y nhẹ nhàng run lên, đôi mắt dâng lên một tầng ướt át.

Trời vừa đổ cơn mưa, hạt mưa đọng lại trên những cành hoa rung rinh lay động.

Hoa Thành che ô chậm rãi trở về, thấy hắn y liền căng thẳng.

Hắn về chỉ che ô, trên người chắc khoác thêm lớp áo tránh lạnh nào.

Tạ Liên vớ lấy chiếc áo trên bình phong ra đón hắn."

Sao lại chạy ra đây đứng trời lạnh lắm."

Người hắn ngấm lạnh, mưa phùn còn tạt còn vương trên vai áo.

Tạ Liên lấy khăn giúp hắn lau tóc, Hoa Thành ngồi đối diện chiếc gương khẽ quan sát y.

Hắn có nhắm mắt lại vẫn hình dung ra được dáng vẻ của ca ca, nụ cười của ca ca, lần đầu tiên gặp gỡ cho đến khi thân mật như bây giờ.

Chỉ cần được nhìn thấy ca ca tim hắn đều được bảo bọc trong ấm áp hạnh phúc.Tạ Liên liếc nhìn hắn, lại dời xuống lưng, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì."

Ca ca sao thế?"

Tạ Liên lắc đầu: "Không có, a ta lau xong rồi."

"Ca ca nằm nghỉ đi ta nấu gì cho ca ca ăn."

Tạ Liên nằm trên giường thở ra một hơi nhưng vẫn không thể an ổn nghỉ ngơi.

Hai ngày trước y vô tình nhìn thấy trước ngực Hoa Thành có dấu răng, y đương nhiên không có cắn hắn, vậy vết tích đó ở đâu ra?Nằm được một lát y cảm nhận được hắn đang rón rén nằm xuống giường.

Thấy y vẫn chưa ngủ mới dám ôm lấy nhét trong ngực, Tạ Liên thay đổi tư thế vẫn không thấy thoải mái.Hoa Thành hôn mặt y: "Thấy trong người khó chịu đúng không?

Không được giấu ta đâu."

Nhẩm tính cũng đã đến lúc nghén rồi, ca ca ăn uống không ngon hắn xót lắm.

Tạ Liên sờ ngực hắn, cách một lớp áo vẫn như chạm vào ngực hắn, lo âu bất an.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 33: Dấu Răng (2)


Hoa Thành hơi biếng nhác nhẹ nhàng cầm lấy tay đang di chuyển trên ngực hắn, đuôi mắt cong cong hồ ly giọng nói ôn nhuận ấm áp: "Ca ca đang muốn gì sao?"

Tạ Liên nhìn hắn càng muốn thả lỏng lại càng cứng ngắc, cố tập trung tinh thần suy nghĩ.

Tam Lang xưa nay đối với y tôn kính yêu thương, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì khiến y đau lòng.

Người mang thai thường hay lo lắng, y đã mắc căn bệnh chung này rồi.Sau một lúc áp chế cảm xúc trở nên có chút hỗn loạn, Tạ Liên mỉm cười hỏi: "Tam Lang sáng giờ đệ đi đâu."

Hoa Thành kéo tay y sờ mặt hắn, cọ cọ dụi dụi trong thỏa mãn: "Ta đi tìm chút đồ cho ca ca tẩm bổ, sao thế ca ca nhớ ta sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt vui như hội của hắn, Tạ Liên liền phản bác ngay: "Ai thèm nhớ đệ, chẳng qua đứa bé trong bụng nhớ phụ thân nó thôi."

Khóe miệng hắn nhếch lên dán lên bụng y một nụ hôn âu yếm, cưng chiều: "Thế để Dẫn Ngọc đi tìm, phải ở nhà với con chúng ta mới được."

Tạ Liên hơi ngẩn ra, nếu như có thể để người khác làm, đệ ý còn không ở nhà quấn lấy y sao?

Tam Lang ngày nào đuổi cũng chẳng đi lại muốn ra ngoài hơn ở nhà với mình?Thấy Tạ Liên hơi rũ mắt Hoa Thành xoa má nựng yêu: "Canh đã đủ ấm rồi ta mang đến cho ca dùng."

Lúc hắn trở lại còn mang theo Quỷ Y bắt mạch, rầu rĩ: "Ca ca gần đây cứ rầu rĩ có phải thai khí không ổn định hay không?"

Quỷ Y chấm chấm mồ hôi: "Thai khí vẫn tốt lắm."

Sau đó lại đọc một tràng phương thuốc y dược gì đó để tẩm bổ thêm.Hoa Thành vẫn chưa an tâm: "Ca ca thật không thấy khó chịu sao?"

Có chứ, trong người khó chịu chết đi được.

Y liếc ngực áo gài chặt của hắn, còn không phải lúc nào cũng cởi phanh ra sao?

Mỗi ngày trước khi ra ngoài đều là y cài cho hắn, sau khi nhắc nhở hắn cũng chịu cài lại, chỉ khi ở cùng lại nhởn nhơ khoe khoang.

Kể từ khi nào lại che che giấu giấu như thế?"

Không có sao hết."

Hoa Thành biết y sẽ không nói cho hắn biết, sợ hắn sốt ruột không yên, đành áp bụng y khuyên nhủ: "Ngoan, con không được nghịch ngợm trong bụng phụ thân đâu."****
Hoa Thành đang tắm trong phòng, Tạ Liên nhìn mãi về hướng đó không rời.

Liệu có phải khi đó y mơ ngủ nên nhìn nhầm?"

Tam Lang, ta vào đấm lưng cho đệ nhé."

Hoa Thành đã thay quần áo được một nửa, nghe thế hành động càng nhanh hơn: "Ca ca cứ ở yên đó Tam Lang ra ngay."

Hoa Thành khép vạt áo nhưng Tạ Liên đã bước tới, mơ hồ thấy trước ngực có dấu răng đã nhạt bớt.

Chỉ phớt qua y cũng không kịp nhìn thêm Hoa Thành ôm gọn lấy y hít hà hương thơm: "Ca ca không ngoan chút nào nhìn trộm Tam Lang tắm."

Tạ Liên hừ nhẹ: "Nếu đệ không làm gì mà ám cần gì sợ ta nhìn lén."

Hắn hôn chóp mũi của y ấm ức: "Ta đã làm gì sai?

Hay là cái tên Hồng Hồng Nhi kia nói xấu ta phải không?"

Thấy Tạ Liên cụp mắt liếc liếc suy tư hai má ục xuống tới nơi Hoa Thành cực kỳ nghi hoặc, không đùa nữa khẩn khoản: "Tam Lang đã làm gì khiến ca ca giận dỗi sao?"

"Không có."

Nói rồi lại xoay người nằm trùm kín chăn trên giường.Trong lúc hắn đang cật lực tự kiểm điểm chính mình, Tạ Liên cũng bồn chồn không yên nếu không hỏi rõ ăn không ngon ngủ không yên.

Y chỉ ngực hắn: "Tam Lang, vết cắn trước ngực đệ là sao?"

Hoa Thành ngẩn ra sờ sờ ngực áo mình."

Vết tích này đương nhiên không phải do ta cắn, đệ..."

Tức giận nghẹn trong ngực, Tạ Liên không thở nổi hai mắt rưng rưng: "Đệ...

đệ."

Y không biết phải làm gì cứ giãy khỏi người hắn, bù lu bu loa ôm đầu mình lắc.Hoa Thành rối đến cắn trúng lưỡi hoảng loạn nâng mặt y lau đi những giọt nước chực trào kia: "Ca ca có chắc không phải mình cắn không?"

Âm thanh của hắn mềm mại êm tai tựa như đang trêu chọc lại như lời an ủi ngọt ngào.

Tạ Liên lắc đầu nguầy nguậy nước mắt lăn dài trên má, căng thẳng đến nắm chặt ngực áo hắn không nói nên lời."

Nhưng rõ ràng hai ngày trước chơi mệt ca ca ngủ thiếp trong lòng ta, lúc ngủ còn xem ta là cái bánh bao biết chạy, không ngừng đuổi theo cắn mấy cái."

Tạ Liên "..." y nhìn hắn trong màn nước mắt, Hoa Thành căng thẳng không kém y: "Ca ca nhớ lại xem có phải vừa cắn vừa nói 'bánh bao thật trắng, thơm quá đi, a ta phải cắn, đừng có chạy' hay không?"

"Còn nữa, ca ca dám tin chắc rằng lúc trên giường chưa từng cắn ta bao giờ?

Ca ca, trên người Tam Lang chưa từng có vết răng của ca ca?"

Đột nhiên bị hắn tấn công liên hồi, Tạ Liên nghệt mặt, đúng là y có nằm mơ thấy chiếc bánh bao biết chạy, nhưng mà... a có cắn hay không a... những lúc không chịu nổi, y không phải hay ngoạm lấy hắn trút giận?Y lắp bắp ấn ấn ngực áo gài kín của hắn: "Nhưng, nhưng sao đệ lại giấu, ngày nào đệ cũng chạy đi mất, đệ nói dối."

"Ca ca không thấy gần đây trong nhà chúng ta có thêm nhiều người sao?

Ta sợ ca ca xấu hổ."

Họ đều giỏi việc chăm thai nhi, cứ độ thai nghén Hoa Thành sẽ tìm người để họ ở phòng bên cạnh.

Lần trước mang thai tiểu bảo bối cũng thế, chỉ cần gọi là có mặt ngay.Tạ Liên cắn chăn xoay người lại tự mình xem lại mọi chuyện, Hoa Thành thấy y chớp mắt ruồng bỏ mình phồng má lẩm bẩm gì đó, hời không thôi: "Ca ca không tin tưởng Tam Lang?

Là đệ không đủ tốt, không thể hiện rõ cho ca ca biết, không không, là chưa đủ yêu thương ca ca, để ca ca phải nghi ngờ tình ý của đệ..."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 34: Dấu Răng (3)


Cre ảnh Jussanekaki.Thử thách truy tìm Tam Lang trong tấm ảnh trên!***Tạ Liên quyết chí trốn trong chăn không nghe không thấy giả vờ ngủ.Hoa Thành nhìn ụ chăn bông mềm mại, tìm cách chui vào, cắn gò má hồng hào của y giả bộ ấm ức: "Ca ca..."

"Ca ca giận Tam Lang sao?

Ca ca... ca ca..."

Nghe hắn gọi mà y nổi gai khắp người, càng cuộn lại.

Mảng đỏ hồng trên mặt lan ra tận mang tai.

Tựa hoa mai nở trên tuyết trắng càng hút mắt người khác.

Hoa Thành mải mê ngắm nhìn ngón tay cuộn lại, chạm nhẹ.

Thoáng thấy như mỗi khi hai người hơi thở chập chùng, từng ngón tay đan siết vào nhau, hắn ngập vành tai kia như ngậm lấy cánh hoa uống mật."

Ca ca, là Tam Lang không tốt.

Ca ca giận ta hôm đó không để ca ca cắn thêm đúng không?"

Tạ Liên thầm thấy không ổn, miệng lẩm bẩm đọc đạo đức kinh."

Ca ca, Tam Lang ở đây ca ca cứ cắn đi."

"Ca ca định bỏ mặc ta sao?"

Hoa Thành ấm ức cắn chiếc cổ trắng nõn thơm tho, khẽ liếm một cái, lông tơ trên người y đều dựng lên hết.

Hắn phì cười nhưng khẩu khí tỏ ra ấm ức: "Là ta không tốt nên ca ca mới sinh lòng nghi ngờ không vui."

Hắn dịu dàng ướt át bàn tay sờ bên hông ngày càng đi xuống, thấy y sắp chịu không nổi liền chạm vào nơi đang căng thẳng kia: "Ca ca, chúng ta nắn bánh bao đi."

Tạ Liên nghe đến hai chữ bánh bao, trong đầu liền hiện ra gương mặt mình cười tươi rói gò má bị hun nóng hồng lên, bóng loáng.

Y ôm cánh bao nóng hổi tỏa hương hầm hập mà cắn, không ngừng cắn, đùng một phát chiếc bánh bao kia liền biến thành Tam Lang.

Tam Lang đắc ý vẩy đuôi: "Ca ca đừng vồ vập ăn thịt Tam Lang như thế..."

Mặt y chín lự thẹn quá xoay người đẩy hắn xuống giường, đồ lưu manh nhà đệ đừng hòng tự đắc.***Hoa Thành nghe trong phòng có tiếng cười giòn tan, không biết ca ca chơi cái gì mà vui vẻ thế.

Trong mấy lớp rèm tránh gió, ca ca đang dựa gối mềm tay cầm lọ xí ngầu lắc lắc hai cái: "Ha ha, ta lại thắng rồi."

Dứt lời liền búng mặt Hồng Hồng Nhi một cái rõ đau.Hóa ra là cá cược búng má, nhéo mặt đây mà.Thấy hắn, Tạ Liên vẫn cười vui lau khóe mắt mình: "Tam Lang, ta muốn ăn canh gà hạt dẻ."

Hoa Thành ôn nhu đáp: "Ta đã chuẩn bị rồi."

Hồng Hồng Nhi liếc hắn một cái tỏ ý xua đuổi.

Tạ Liên hí hửng khoe: "Đệ xem, ngày thường ta chẳng có chút may mắn tí nào.

Giờ lại thắng liên tiếp, vui quá đi."

"Ca ca đang mai thai mà, đứa bé trong bụng rất may mắn."

Tạ Liên ngẫm nghĩ thấy có lí, đứa bé này là quỷ vương tương lai mà, mọi thứ của Hoa Thành đều thừa hưởng hết.

Lần trước chơi gài bẫy y cũng thắng Hồng Hồng Nhi, còn vẽ được mấy con rùa.

Y cười lém lỉnh: "Tam Lang hay đệ cùng chơi đi, để xem ta có thể thắng đệ không?"

"Ca ca đương nhiên thắng được."

"Ta muốn thắng chàng bằng thực lực cơ."

Tuy nói muốn thực lực nhưng người nào đó lại ôm thêm tiểu bảo bối vào lòng, nghĩ đến tương lai tươi sáng cười đắc thắng.Tạ Liên thắng liên tiếp mấy chục ván, nhìn mặt hai người trước mặt đã đầy đốm đỏ, cười chảy nước mắt.

Lại chơi thêm mấy chục ván nữa, y lắc ra chỉ hai nút liền ôm mặt mình nhắm tịt mắt lại: "Đệ búng nhẹ thôi đó."

Hoa Thành làm sao nỡ chứ?

Nhìh bộ dạng của y hắn nhịn không được hôn một cái.Tạ Liên hé mắt: "Không được, không được, ai cho đệ hôn."

Vẫn là người nào đó vừa đòi thắng bằng thực lực, xòe bàn tay không biết ngượng ra điều kiện: "Đệ phải thắng năm bàn mới được hôn ta."

Hoa Thành chóng má đồng ý, con quỷ xui xẻo lại vận vào đời y, thua không kịp thở.

Hắn cũng không tính vội, y càng chơi càng thua.

Cả tiểu bảo bối cũng le lưỡi ôm mặt bỏ chạy.

Tạ Liên xụ mặt, thầm thấy mình đã rơi vào bẫy.

Đến khi nghe Hồng Hồng Nhi ré một tiếng thảm thương văng ra ngoài.

Người đã bị ôm chặt trong cánh tay rắn chắc, hôn lấy không để.Vai áo của y bị kéo xuống trong nỗ lực giữ lại của chủ nhân, Tạ Liên né tránh xua đuổi: "Ai cho, ai cho đệ không được ăn gian."

Trước ngực, bên eo, bắp đùi... nơi nơi đều là vết hôn của hắn: "Ai nói ăn gian, thắng cũng đã thắng rồi ta muốn hôn đâu mà chẳng được..."

Hắn hôn ngấu nghiến trước sự phản khán yếu ớt của y không quên trêu tức: "Ca ca, lại muốn để lại dấu răng trên người ta sao?"
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 34: Dấu Răng (4)


Cái tên Hoa Thành xấu xa đáng đánh ức hiếp người quá đáng, ý thức được chuyện này bảo bối trong bụng không quên đá hắn đòi công bằng cho Tạ Liên.Hoa Thành hôn lên bụng y mấy cái: "Ngoan, đừng có nghịch ngợm."

Trên vành tai y vẫn còn hơi ngưa ngứa lưu lại cảm giác bị hắn cắn qua.

Nghe những lời hắn nói với tiểu bảo bối, y hừ nhẹ ánh mắt mơ hồ, cả đứa bé cũng bất bình thay y.Tiếc là tuy Tạ Liên hận không thể xé rách bộ dạng đắc ý của hắn, nhưng cơ thể đã sinh ra cảm giác đói khát cực điểm.

Y cắn môi tủi thân, khiến người ta càng nhìn càng muốn ôm hôn an ủi.

Đầu lưỡi hắn linh hoạt quấn lấy lưỡi y đẩy đưa.Môi hôn của hắn dần trượt xuống dưới mang theo chút mềm mỏng ẩm ướt như kéo sợi lướt trên da, Hoa Thành ác ý chọc bên eo, nơi chỉ cần bất ngờ ôm lấy đã khiến y nhạy cảm đỏ mặt.

Tạ Liên kiềm chế cơn run rẩy, che giấu tiếng rên rỉ.

Bất quá cơn khoái cảm ngày càng mạnh mẽ dâng lên áp đảo lý trí của y."

Ca ca..."

Mười ngón tay của y đều bị hắn đan chặt, nghe âm thanh thủ thỉ của hắn, tay hơi siết lại, ngoảnh mặt không chịu trả lời."

Ca ca..."

Hoa Thành nhìn gò má y như trái đào càng hưng phấn, từng chút lần mò.

Tinh khí để trước huyệt khẩu không chịu vào, Tạ Liên hơi căng thẳng biết rõ mở miệng nhất định bị hắn chọc ghẹo không tha."

Thơm quá."

Da thịt đổ mồ hôi dính chặt vào nhau, nóng hôi hổi, Hoa Thành cọ xát chớp mũi lên người y, ngửi ngửi mùi hương thơm ngát.

Đầu lưỡi hắn di chuyển liếp láp chơi đùa, hôn nhẹ, ôn nhu cắn một ngụm.

Khắp người y đều theo hành động của hắn mà đỏ lên hết, càng nhìn càng yêu.Hắn hôn một cái thật kêu bên đùi, ôm chân y, không hề biết ngượng nói: "Sao trên mông ca ca lại có dấu răng, là ai cắn mông ca ca?"

Hắn giả bộ xem xét xoa nắn, chọc cho y phải co rút kịch liệt dục hỏa ngập trời.

Hắn liếm quanh dấu răng cười tủm tỉm: "Aaa xem ra là Tam Lang tưởng là bánh bao nên cắn nhầm."

Mặt Tạ Liên nóng bừng như sắp chín tới nơi, nhớ lại chuyện trận ghen tuông ngu ngốc của mình, mặt không biết nên giấu vào đâu.

Y còn chưa đối phó được sự trêu chọc của hắn.

Hoa Thành cười ha hả hành động bất ngờ rúc đầu vào giữa hai chân y mút bên đùi trắng nõn mềm mại như miếng đậu hũ thơm tho.

Càng hôn Tạ Liên càng kẹp chặt đầu hắn, vai run lẩy bẩy."

Ca ca hư quá."

Hắn cọ người y nghiêng người y vỗ mông mấy cái: "Như vậy không được đâu."

Hắn liếm bắp đùi rải hồng ngân, Tạ Liên hoảng hốt ôm vai hắn, thắt lưng hơi vặn vẹo nôn nóng.

Bên dưới đã căng thẳng giờ càng dựng đứng lên chờ được âu yếm nhiều hơn, liếm ngón chân, mút trong miệng.Tạ Liên chịu hết nổi, người cuộn lại.

Hoa Thành giữ chặt một chân của y bò lên.

Nhìn ca ca yêu thương hết mực, cẩn thận tiến vào nơi mẫn cảm của y, để cho y phát run nuốt chặt hắn, hoan nghênh hắn, chờ đợi hắn.

Hoa Thành đỡ thắt lưng y tiến sâu, ở bên trong y hệt như địa bàn của hắn, động tác ngày càng cuồng dã, len từng ngóc ngách, đâm chậm rãi trong tiểu huyệt ướt át.

Bên trong quá chặt, hắn càng đạt được khoái cảm càng không muốn ra, răng nanh cọ xương quai xanh của y cười hà hà.Tạ Liên ôm vai hắn, hắn cũng ôm y trong lòng, ngươi đong đưa cắn nuốt lý trí của y, phủ kín da thịt bóng loáng của y bằng lớp hồng ngân, hôn lên bảo bối phong tình vạn chủng của riêng hắn.

Là của riêng hắn, tên Hồng Hồng Nhi kia đừng hòng chiếm được.Hai chân y không tự chủ được quấn lấy hắn, theo từng hành động của hắn mà nhấp nhô, rên rỉ.Đêm dài thật dài, Hoa Thành đạt cao trào trút ra hết nằm nghiêng một bên gục đầu trên ngực y mặt đầy thỏa mãn.

Hắn vuốt ve bụng y một hồi, lại nhìn những vết hôn, dấu cắn của mình: "Ca ca, mấy dấu vết này là ở đâu ra đấy."

Tạ Liên vẫn còn hơi run nhẹ, hờn giận: "Đệ còn chọc nữa ta sẽ đuổi đệ ra khỏi phòng đấy."

Nếu là ngày thường Hoa Thành đã ôm chân y dỗ ngọt rồi nhưng lần này hắn chỉ nhích người hôn trán y thì thầm: "Bụng ca ca đã lớn lên nhiều rồi, dù sao cũng là sinh đôi không thể không cẩn thận được.

Từ nay về sau Tam Lang nhất định kiềm chế thật tốt, không làm càn."

Hắn nói không sai, trong bụng có tới hai đứa bé họ không thể không khắc chế dục vọng được, y nép người vào ngực hắn: "Đệ muốn chia phòng hả?"

"Sao có thể ra mà ra ngoài là tên kia chui vào ngay."

Vẫn như cũ hắn sẽ kê giường khác gần cạnh y, cận kề chăm sóc ngày đêm mới yên tâm được: "Ca ca mệt thì ngủ đi ta ôm ca ca đi tắm."

Tạ Liên quả thật hơi mệt, trời cũng dần sáng rồi, y thả lỏng người thiếp đi, cho hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.Đến trưa tỉnh dậy bên giường đã không có ai, chắc là hắn đã ra ngoài rồi.

Tạ Liên bò dậy bỗng thấy không đúng, ngang hông y như có ai đang ôm, kéo chăn ra bỗng thấy một đứa nhóc chừng mười hai mười ba tuổi ôm lấy.Aaa đúng rồi, đêm qua bộ dạng của đệ ấy cũng chỉ mười lăm, Hồng Hồng Nhi ngơ ngẩn cứ liếc mãi.Thấy y động Hoa Thành cũng thức, Tạ Liên nhéo mặt hắn: "Hah xem ra đệ biết mình sắp nhỏ lại nên mới kiêng khem chứ gì?"

Hoa Thành bị bắt trúng tim đen phì cười không hề phủ nhận.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 35: Liên Liên Là Của Ta (1)


Tiểu bảo bối hôm nay thức sớm, còn ngoan ngoãn theo mấy cung tỳ nấu ăn, dù đập trứng văng đầy vỏ, đổ nước tràn đầy nước nhưng miễn cưỡng đã biết giúp nấu nướng.

Nấu xong trứng hấp nấm lăn xăn đi khoe thành quả, gõ cửa hai cái, cửa mở ra, một cái đầu nhỏ thò vào.Tiểu bảo bối và Hoa Thành nhìn nhau.Tạ Liên nhìn đôi mắt chớp chớp kia, bỗng nghĩ tiểu bảo bối chẳng nhận ra Hoa Thành đâu.

Quả nhiên, thấy người lạ liền xù lông: "Kẻ xấu, kẻ xấu tránh ra."

Y cười thầm.Tiểu bảo bối lon ton chạy vào: "Kẻ xấu."

Hoa Thành xuống giường dễ dàng ôm đứa bé lên, cọ má: "Ai là kẻ xấu."

Tiểu bảo bối hung hăng đánh túi bụi còn cắn cắn không ngừng, giận đến mặt mày đỏ bừng: "Kẻ xấu, là kẻ xấu."

"Cái này không phải do đệ dạy hư sao?"

Vì phòng tránh Hồng Hồng Nhi tranh thủ khi mình rời khỏi giành giường, Hoa Thành ngày nào cũng dạy tiểu bảo bối ngăn cản kẻ khác bò lên giường y, tiêm nhiễm vào đầu nó rằng Hồng Hồng Nhi là kẻ xấu đang giả dạng hắn, còn y - kẻ ngốc bị người khác lừa, cần phải được bảo vệ.

Ngoài ra những kẻ lạ mặt như các thần quan đến thăm, nhất là phong sư, lần nào đến cũng bị đánh túi bụi.Haizz nhưng sự phản kháng của tiểu bảo bối với Hồng Hồng Nhi còn không phải do đệ ấy tự mình gây ra?

Hồng Hồng Nhi từ lúc xuất hiện đã muốn cướp tiểu bảo bối về phía mình, nói y ở với hắn mới mang thai, tiểu bảo bối mới là con hắn, Hoa Thành là kẻ cướp.

Năm lần bảy lượt đệ thấy thừa cơ nhảy từ bụi cây, hốc đá, dưới hồ lên, tập kích ôm tiểu bảo bối lẻn khỏi Hoa Thành.Hai bên cứ nhân lúc y không có mặt cãi cọ um sùm, tiểu bảo bối lại cảm thấy Hoa Thành thích hơn, bị hắn dụ dỗ Hồng Hồng Nhi là kẻ xấu.

Mỗi lần thấy Hồng Hồng Nhi liền đuổi đánh, xua ra khỏi y.Hồng Hồng Nhi thấy con mình lại theo giặc, cực kỳ không cam tâm, ngày càng không từ thủ đoạn bắt cóc tiểu bảo bối về huấn luyện theo ý mình.Đang nghĩ đến Hồng Hồng Nhi, bỗng nghe một tiếng cười vô cùng khả ố.

Hồng Hồng Nhi chống hông cười nghiêng trời lệch đất, Tạ Liên còn chưa kịp nghĩ xem đệ ấy đang cười cái gì đã nghe binh binh bốp bốp liên hồi.

Hồng Hồng Nhi cười méo mó thu nấm đấm, ôm đầu, trừng mắt.Tạ Liên "..."

Hoa Thành nhếch mép không nói gì.Hồng Hồng Nhi ôm đầu rất không phục chỉ mặt Hoa Thành: "Ngươi, ngươi..."

"Có giỏi thì ngươi đánh nữa đi."

Tạ Liên liền hiểu ra, Hồng Hồng Nhi không phải là tách ra từ đệ ấy sao, hai người một thể, một người bị đánh hai người cùng đau.

Có lẽ ngày thường đệ ấy ném Hồng Hồng Nhi lăn cù mèo không chút thương tiếc, cho nên Hồng Hồng Nhi không biết chuyện này.Tạ Liên có chút thất vọng: "Vậy ta không được xem cảnh Hồng Hồng Nhi ức hiếp Tam Lang rồi."

Hoa Thành "..."

Hồng Hồng Nhi cười ha ha không đánh cũng được, bây giờ tên nhóc này sao đủ khả năng cản trở hắn chứ.

Phải tranh thủ bế Tạ Liên và tiểu bảo bối bỏ trốn mới là việc quan trọng, hahaha.Tạ Liên ngồi bên giường tay chống cằm, nhìn Hoa Thành chơi đùa cùng tiểu bảo bối, trong mắt tràn đầy tình cảm.Đáng yêu quá, đáng yêu quá.Hoa Thành lúc bé trông thật đáng yêu, Tạ Liên cười tủm tỉm, nhưng rồi phải tự mình kiềm chế, bởi vì tự thấy nụ cười của mình có chút không thuần khiết.Tạ Liên không thể giấu được cảm xúc trong lòng, kéo chăn che nửa mặt mình, tim đập thình thịch.

Hoa Thành túm lấy tiểu bảo bối khóa trong tay, tay còn lại chụp lấy cái chân nhỏ nhắn đang quẫy đạp.

Trong đôi mắt long lanh của tiểu bảo bối xuất hiện tia uất ức, với tay về phía y."

Phụ thân ăn chân bé, phụ thân ăn chân bé."

Hoa Thành cười hà hà, há miệng ngoạm một cái, Tạ Liên cười hì hì giơ tay ra bế.

Tiểu bảo bối sụt sùi như con mèo nhỏ dụi dụi người y: "Phụ thân ăn chân bé."

Tạ Liên như bị sự mềm mại vuốt ve khắp người, êm ái mỉm cười ôm chằm, hôn hôn mấy cái: "Không sao, không sao, 'xương nhắm, xương nhắm' đó."

Tiểu bảo bối lăn qua lăn lại hỉnh mũi, làu bàu như cụ non: "Phụ thân cắn, phụ thân bắt em bé, phụ thân véo em bé."

Gần đây, tiểu bảo bối méc ngày càng nhiều, Tạ Liên nghe cả ngày không chán, thỉnh thoảng còn phải đi giải cứu.

Bất quá đã ba tuổi rưỡi rồi mà vẫn còn bập bẹ, ham chơi.

Tạ Liên vẫn tranh thủ lúc nghỉ ngơi ăn nhẹ mà nhắc nhở: "Tam Lang, đệ không được chiều tiểu bảo bối quá, đến giờ vẫn còn ham chơi không chịu tu luyện chăm chỉ gì hết."

Hoa Thành hửm một tiếng lại hôn má y: "Con chúng ta chỉ mới ba tuổi rưỡi thôi mà."

Tạ Liên lại xoa bụng: "Ta lo quá, thật muốn sinh một bé gái.

Nhưng chúng ta đều là nam sao có thể kề bên mọi lúc chăm sóc chứ?

Ta còn nghe nói con gái có rất nhiều bí mật, chúng ta thể quản quá chặt, nhưng không quản lỡ bị người ta lừa mất thì sao?

Đứa trẻ nào mà không lớn, có ngày nó sẽ rời xa chúng ta."

"Ca ca yên tâm, ta sẽ tìm một tỳ nữ thật tốt ở bên cạnh chăm sóc.

Sẽ không sao đâu."

Hoa Thành xoa má, trêu chọc học theo bộ dáng ục mặt cuả y: "

Sau này nhất định bắt rể, kẻ nào dám làm con gái của chúng ta nhíu mày, hừ phải băm nát ra mới hả dạ!"

Hắn hôn từng điểm trên mặt y: "Đừng lo, sẽ không để nó rời xa đâu."

Tạ Liên muốn nói gì đó, bỗng một giọng nói chen ngang: "Canh đến, canh đến rồi đây."

Rồi không biết vô tình hay cố ý đạp Hoa Thành xuống sạp!
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 35: Liên Liên Là Của Ta (2)


"Bốpppp ngươi quạt nhẹ thôi, quạt gió thổi như táp vào mặt thế kia sao ca ca của ta ngủ ngon hả?"

Hồng Hồng Nhi ôm đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cãi lại: "Cái tên nhóc con này nhỏ mà láo quá."

Tên ôn này nhất định muốn kiếm chuyện, liên tục tìm cớ chống đối mình!Hoa Thành lườm huýt giành lấy quạt nhẹ nhàng phẩy mấy cái, gió nhẹ vừa đủ: "Thấy chưa hả?

Giao cho ngươi chẳng an tâm chút nào!"

Trời đã sắp trưa rồi trời nóng lên ca ca không ngủ được sẽ sớm thức dậy: "Ta còn chưa nấu canh xong."

Hắn tìm mấy dược liệu quý vô cùng gian nan, không phải ngại khó mà là mấy quả này chỉ mọc một lần trong đời.

Nếu không cẩn thận quả hỏng biến thành độc dược.

Hắn muốn tìm quả mới phải chờ thật lâu, năm năm, mười năm, bảo bối trong bụng y chào đời mất rồi."

Ngươi quạt đi, không được đánh thức ca ca dậy."

Hồng Hồng Nhi nghiến răng không phục nhưng chẳng còn cách khác, những lúc Hoa Thành không có trong phòng đều dùng Tử Linh Điệp điều khiển quạt, vén chăn, chăm y ngủ.

Tại sao mấy con bướm đáng ghét kia có thể lập công còn hắn không thể chứ, Hồng Hồng Nhi phải tranh việc này, đến khi y tỉnh lại nhìn thấy hắn đầu tiên, nhất định vô cùng cảm động!Phải tranh thủ tình cảm.Càng nghĩ càng sung sướng hắn ôm Tạ Liên hôn chụt chụt liền mấy cái.Tạ Liên mơ màng tỉnh lại, tự dưng bị hắn liếm cắn khắp mặt đầu hiện mấy dấu chấm to đùng."

Hồng Hồng Nhi đệ lại lên cơn gì nữa."

"Thức dậy ta đưa ngươi đi tản bộ."

Ha ha mặc kệ tên ôn đó nấu cái gì, ở đây cái gì cũng cấm, hắn đưa người ra ngoài ăn thật nhiều món ngon, y sẽ thương hắn hơn há há.Tạ Liên không biết hắn đang âm mưu gì, tay đỡ eo, tay còn lại dựa theo cái ôm của hắn ngồi dậy.

Bụng càng to người cũng nặng nề hơn trước rất nhiều: "Đi ra ngoài hả, đã hỏi ý Tam Lang chưa?"

Hắn quét mắt nhìn quanh phòng, khăn ấm và nước rửa mặt đã được chuẩn bị.

Trên bàn không có đồ ăn, vậy chắc đệ ấy đang dưới bếp."

Tiểu bảo bối đâu??"

Thường ngày chỉ cần y hé mắt là thấy tiểu bảo bối chơi ở gần đó đợi y thức dậy ôm hôn làm nũng mà."

Cái tên cầm quạt đã ôm lên Tiên Kinh rồi."

Hồng Hồng Nhi đáp xong lại cau có thêm: "Hừ tại sao phải hỏi ý tên kia cơ chứ!!!"

Xem ra lại chạy lên đó vẽ lung tung lên đồ đạc của Linh Văn, đá chuông đồng làm ồn, ăn ké đồ ăn Phong Sư chuẩn bị cho Hắc Thủy.

Mấy ngày trước còn nghe nói tiểu bảo bảo bức tóc Ngô Quân làm lông bút.

Những chuyện này là ai bày cho vậy?Hồng Hồng Nhi càng không cam tâm, hậm hực: "Cái tên đó đã đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.

Hắn đi tung tăng tìm niềm vui mới ai thèm ở xó nhà với ngươi!"

Y xoa xoa cái bụng to tròn của mình tỏ vẻ kinh ngạc: "Thế cơ à?"

Người nào đó được nước xông lên: "Chứ sao, chỉ có ta ở nhà quạt cho ngươi ngủ.

Xem ta có thương ngươi không hả?

Ngươi lúc nào trong đầu cũng chỉ có Tam Lang, Tam Lang, hừ!"

Tạ Liên cười híp mắt hôn hắn mấy cái dỗ dành.Tạ Liên rửa mặt xong bụng hơi đói, thai nhi càng lớn y cứ thấy người đói đến trống rỗng, tay chân bủn rủn.

Mỗi bữa ăn mấy bát cơm, uống ba bốn bát canh sắp đuổi kịp ma đói Hắc thủy rồi.

Tưởng chừng sẽ nhanh tròn trịa như lần mang thai trước, nhưng ngoài cái bụng to ra người vẫn gầy nhom như cũ.

Tạ liên nhéo mặt hắn: "Đói quá, ăn rồi hãy đi dạo."

Hồng Hồng Nhi ép y ngồi lại bên giường nhanh chân chạy xuống bếp, cướp đồ ăn.

Tạ Liên thấy hành tung của hắn cực kỳ đáng nghi chỉ biết cười khổ, ngồi dậy chậm chạp đi xuống bếp.Lúc này Hoa Thành đang đứng trên một cái ghế cao cạnh bếp dùng thìa khuấy nồi canh to hơn đầu hắn, nguyên liệu chưa mềm lắm cần đợi thêm một chút nữa.

Quả này vị hơi mặn, nêm thêm đường thì ảnh hưởng đến vị chim trĩ vốn có, thêm nước canh nhạt không ngon.

Hắn đắn đo không biết làm sao cho y ăn ngon miệng.Hồng Hồng Nhi chạy vù xuống bếp, lấy canh xong sẽ nói là hắn nấu.

Không được, không được, phải bắt y hôn hắn mấy cái mới cho uống.Tạ Liên chưa tới nơi đã nghe dưới bếp chí chóe ầm ĩ."

Vẫn còn nóng lắm ca ca uống sẽ bỏng đấy."

"Ta tự biết chờ nó ấm dần không cần ngươi nhắc."

Tạ Liên thò đầu vào, Hoa Thành đã bé hơn hôm qua một chút, da dẻ trắng nõn.

Mái tóc đen mềm lòa xòa che gò má phúng phính, càng nhìn càng đáng yêu.

Y gần như quên mất nhỏ lại, nhìn thấy hắn phải trèo lên cao hơi buồn cười.Hắn đứng trên ghế, nghiêng người lấy thêm một chút rau bỏ vào chảo xào, miệng lẩm bẩm: "Canh chưa uống được, ngươi mang cá hấp lên trước đi."

Ngửi thấy mùi cá hấp rau củ thơm lừng, bụng y đói hơn hít hà mấy ngụm: "Ở đây ăn cũng được mà."

Hồng Hồng Nhi bất mãn bĩu môi, kế hoạch chưa chi đã thất bại.Ăn hết cả đĩa cá hấp y nếm thử canh thấy vị hơi lạ, nghi hoặc: "Đệ bỏ gì trong đây vậy?"

"Ca ca thấy khó uống sao?"

Hoa Thành nhíu mày lo lắng: "Biết sớm muộn gì cũng nhỏ lại ta đã tranh thủ đi hái sớm, giữ trong động băng, đâu có quả nào bị hỏng chứ!

Mấy cái cây thối tha này chỉ giỏi làm mình làm may giao cho ai hái cũng không an tâm!"

"Ta chỉ thấy lạ."

Thầm nghĩ có một khoảng thời gian đệ ấy đi ra ngoài suốt.

Còn không phải sợ bản thân bị nhỏ lại không đủ sức mang đồ bổ về cho y, giao cho ngươi khác thì không yên lòng.

Vậy mà còn vì dấu răng kia mà nghi ngờ đệ ấy, trách Tam Lang không chịu ở nhà với mình.Thua keo này bày keo khác Hồng Hồng Nhi nhân lúc Hoa Thành ngồi luyện khí khóa cửa ngoài nhốt lại.

Hắn đắc ý dẫn y ra ngoài chơi, tìm mái đình mát mẻ đọc sách cho Tạ Liên nghe.Tạ Liên có chút tâm sự: "Đã sắp sang mùa thu rồi."

"Sang mùa thu trời mát không phải dễ chịu hơn sao?"

Y đang muốn tới trung thu làm bánh cho họ ăn, nhưng mấy món đơn giản còn nấu không xong.

Làm bánh bằng cách nào đây?

Nói ra thì không còn gì bí mật nữa, y chẳng biết mình nên học ai.Mùi hương xa xa truyền lại, là bánh thịt xiên nướng, Tạ Liên xoa bụng nghĩ thầm, lỡ các bảo bối nhà y cái gì cũng không giỏi, lại thừa hưởng tài nấu nướng của y thì sao, không được, không được!!"

Nhân lúc còn chưa chào đời ta phải cho nó học nấu ăn trong bụng m... trong bụng ta.

Hồng Hồng Nhi, ta phải học nấu ăn!"

Hồng Hồng Nhi không hiểu: "Ngươi muốn ăn gì đều có người khác nấu cho mà."

"Học xong sẽ nấu cho đệ ăn chịu không, đi thôi, tìm chỗ học nấu ăn."

Hồng Hồng Nhi mặt như nở hoa: "Được, được."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 36: Liên Liên đáng thương (1)


Tạ Liên cùng Hồng Hồng Nhi tìm được một tửu lâu dán giấy nhận dạy nấu nước.

Y vô cùng vô mừng xin ngay một phiếu, cùng một ít bạc bái sư.Kết quả di nương họ Tô liếc nhìn bụng y một cái, lắc đầu."

Cái này là do ta ăn nhiều nên béo."

Dứt lời hai người liền bị tiễn ra ngoài, Hồng Hồng Nhi vô cùng tức giận: "Các người đẩy ai đấy, ai cho các người đẩy."

"Được rồi, được rồi đừng phá nhà người ta mà."

Tạ Liên phải vất vả ngăn cản lắm Hồng Hồng Nhi mới chịu bỏ qua, ném trả bảng hiệu gãy đôi lại.

Y hối lỗi bồi thường chút bạc rồi xách hắn lôi đi.Tạ Liên xụ mặt, trời vẫn còn sớm y phải đi tìm tửu lâu khác.

Mấy nơi liền đều nói không được, người mang thai khẩu vị không chuẩn, trong quá trình nấu nướng lại đau bụng chóng mặt gì đó ai chịu trách nhiệm.Tạ Liên khóc thút thít, Tôn thẩm rất tức giận nhưng không còn cách khác: "Ngươi sinh xong đến đây học không được sao?"

Y nước mắt lưng tròng, kể lể: "Không được, không được, nhà phu quân ta vô cùng khó, nếu ta không sớm biết nấu nướng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất."

Tôn thẩm liếc cái bụng y chần chừ: "Không tới mức đó chứ?"

"Thật mà."

Tạ Liên cúi đầu uất ức như tủi thân: "Không có thành quả nào hắn không cho ta ăn cơm."

Tam Lang à, lần này ta phải nói xấu đệ rồi.

Y càng nghĩ càng thấy có lỗi, le lưỡi.Tôn thẩm nghĩ hắn chính là phu quân của y rồi, ấy vậy người áo đỏ bên cạnh là ai?Bất quá Tôn thẩm rất lo lắng, người mang thai tính khí nóng nảy lại hay khó chịu đâu đó, một ngày phải dạy mấy chục người mệt mỏi vô cùng còn phải chú ý đến y?

Lỡ y có mệnh hệ gì tiệm nhỏ này sẽ bị ảnh hưởng mất.Tạ Liên thấy bà ấy hơi do dự, bưng mặt khóc: "Đi đến đâu cũng không được nhận, ở nhà mà biết được cả khoai cũng không được ăn, sẽ bị đánh huhu."

"Được rồi, nhận ngươi là được chứ gì?"

Bà không chịu được dáng vẻ này giơ tay chịu thua: "Ngày mai đến học."

Hoa Thành luyện xong, nghĩ đến ca ca mềm mại trắng nõn trắng nà, đúng là rất thơm rất ngọt. muốn chạy thật nhanh đến ôm người gặm một miếng.

Hắn cạy cửa sổ chui ra, liếc cửa phòng bị khóa là biết tên kia giở trò.Trong phòng ngủ, không có ai.Ngoài hoa viên không có ai.Bên bờ hồ đầy gió cũng không thấy y đâu.Nhóc chết tiệt cả ngày trừ ngủ thì ăn kia rốt cuộc đã chạy đi đâu?Tạ Liên rón rén trở lại, thấy hắn hôm nay tu luyện ra sớm thầm than.

Sau đó đành tỏ vẻ vô tội ôm túi giấy đầy khoai nướng đến: "Tam Lang, Tam Lang có khoai nướng cho đệ này."

Hoa Thành thấy y đang gặm một củ khoai mật, mặt mày dính đầy tro than giận không nổi.

Khoai còn nóng, hắn lột vỏ gói nó trong lá rồi đưa lại cho y.

Số còn lại đem đi cất: "Cái này lát nữa làm bánh nhân thịt cho ca ca ăn, giờ không được ăn quá no còn phải ăn canh dưỡng thai, uống thuốc bổ."

Bữa chiều có gà hầm nấu hương, cháo bồ câu, còn có cải thảo nấu nước dùng gà.

Hoa Thành biết y thích ăn phải học ba tháng mới nấu ra được mùi vị giống lão đầu bếp nhiều râu kia.Nhìn y vừa ăn vừa xụ mặt hai má phụng phịu, Hoa Thành không chút mềm lòng hỏi tội: "Ca ca ra ngoài không nói cho Tam Lang biết!"

Tạ Liên nâng tay áo ăn đậu phộng táo đỏ, ánh mắt lấp lánh: "Đâu có, đâu có, chỉ đi nướng khoai một lát."

Hoa Thành chột dạ cứ như mình đã dọa y liền nói: "Ca ca thích ăn cái này, ta sẽ chuẩn bị thêm.

Nhưng một ngày chỉ được ăn một nắm thôi, nóng lắm."

Tạ Liên gật đầu ngoan ngoãn, nhưng buổi chiều vừa đói vừa thèm lại lén trộm thêm mấy nắm ăn.

Luống cuống tìm chỗ trốn ăn no nê, buổi tối đã ăn mấy món hầm to ụ, thêm hai cái bánh khoai nhân thịt.

Nửa đêm ôm tay hắn tưởng đùi gà ngoạm mấy phát.Hoa Thành lo lắng gọi Quỷ Y đến ngay trong đêm."

Có vẻ như hai đứa trẻ trong bụng cần nạp nhiều năng lượng, ngày mai lão sẽ kê..."

"Ông nghĩ mình còn mạng đợi đến ngày mai à?"

Quỷ Y cuống cuồng: "Không, không, lão đi kê ngay."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 37: Tiểu Liên Liên Đáng Thương (2)


Hôm nay Hoa Thành đi tu luyện sớm, Tạ Liên cũng tranh thủ ra khỏi chăn chuẩn bị đi rèn luyện khả năng nấu ăn của mình.

Chào tạm biệt tiểu bảo bối đang chơi với thỏ, Tạ Liên đi mấy bước đã quay trở lại nựng mặt nhóc con: "Khi nào phụ thân Hoa Hoa rời khỏi phòng con phải chạy đến đòi người ở lại nhà chơi với con nhé.

Buổi chiều phụ thân về chơi với con."

Tiểu bảo bối nghe thế biết y sắp ra ngoài, liền tụt khỏi ghế dang tay lắc đầu nguầy nguậy: "Đi chơi, chơi."

"Hôm nay ta bận việc rất quan trọng, tiểu bảo bối ngoan ở nhà chơi nhé, lúc về mua bánh cho con."

Tiểu bảo bối phồng má bánh bao: "Đi chơi..."

"Ngoan, ở nhà canh phụ thân Hoa Hoa giúp ta, buổi tối dẫn con bay một vòng."

Tiểu bảo bối nghe thế đành ngậm ngùi gật đầu.

Nhìn theo bóng Liên Liên phụ thân đi mất bánh hoa hồng ăn với mật cũng không ngon nữa.

Nghĩ một lát liền lạch bạch chạy đến gõ cửa phòng luyện công của hắn.

Ngày thường ở chợ quỷ hắn luyện công ở trong thạch động, nhưng y mang thai họ chọn nhà ở nhân gian, hắn tùy tiện chọn một phòng làm nơi luyện khí, tiểu bảo bối rất dễ tìm đến.Ngày đầu tiên đi học của Tạ Liên không tốt lắm, liên tục bị mắng, đồ ăn chuẩn bị cho mọi người học nấu nướng, bị phá hủy thảm hại gần hết.

Y buồn bã còn Tôn thẩm thì ôm tim không ngừng, nhìn y nấu nướng trong hoảng sợ.

Không ngừng cản đông cản tay, điệu bộ nghiêm khắc hận không thể đánh y một trận.Mỗi khi nghỉ ngơi giữa các giờ học món ăn mới, Tạ Liên đều mất mát vo tròn thành một cục ăn đồ bổ buổi sáng Tam Lang chuẩn bị.Cũng như mọi hôm hắn luyện công xong liền tìm Tạ Liên, bắt nạt người nào đó đến mềm mụp.

Nhưng lại không tìm thấy, tiểu bảo bối cứ ôm chân đòi hắn dẫn ra hồ câu cá.

Nhất định là bị tên ăn no rửng mỡ kia ôm ra ngoài rồi.Lúc Hoa Thành tìm được Tạ Liên, y đang bị mắng, cúi đầu vô cùng đáng thương.

Một góc phòng bếp vẫn còn đang bốc khói, Tôn thẩm vừa sợ y bị ngợp khói bị bỏng gì đó vừa tiếc của gần chết, gào không được mà khóc cũng không xong.Hoa Thành lập tức đến dắt y về, Tạ Liên thấy vô cùng mất mặt ngậm ngùi rời khỏi.

Lúc ra khỏi cửa còn nghe mọi người nhỏ giọng bàn tán."

Sao phu quân lại bé thế nhỉ?"

"Nhất định là bị nhà giàu bắt ép, mấy đứa nít ranh giờ ghê thật muốn cái gì là đòi bằng được.

Tiểu Liên Liên thật đáng thương, không có sức chống cự."

"Thế đứa bé trong bụng là của ai?"

Nói xong liền bụm miệng: "Người ta có phu quân ở nhà rồi mà còn bắt về cho con mình được, thật xấu xa.

Tiểu ác bá này ngày thường ỷ thế ăn hiếp người ta, hỏi sao tiểu Liên Liên phải học nấu ăn, không phải là khổ sở chăm thêm một 'đứa con' từ đâu ra sao?"

Tạ Liên từ đau buồn chuyển sang nén cười run cả vai.Hoa Thành thấy y che mặt run vai còn tưởng là đang khóc, nhưng ca ca hắn đâu dễ khóc như vậy.

Khi nhìn kỹ mới thở phào kéo vạt áo y lôi đi: "Tiểu nương tử à về thôi."

"Tam Lang à, ta vẫn còn muốn đi học."

Hoa Thành không vội trả lời, dùng thuật rút ngàn dặm đất.

***
Tạ Liên cùng Hồng Hồng Nhi tìm được một tửu lâu dán giấy nhận dạy nấu nước.

Y vô cùng vô mừng xin ngay một phiếu, cùng một ít bạc bái sư.Kết quả di nương họ Tô liếc nhìn bụng y một cái, lắc đầu."

Cái này là do ta ăn nhiều nên béo."

Dứt lời hai người liền bị tiễn ra ngoài, Hồng Hồng Nhi vô cùng tức giận: "Các người đẩy ai đấy, ai cho các người đẩy."

"Được rồi, được rồi đừng phá nhà người ta mà."

Tạ Liên phải vất vả ngăn cản lắm Hồng Hồng Nhi mới chịu bỏ qua, ném trả bảng hiệu gãy đôi lại.

Y hối lỗi bồi thường chút bạc rồi xách hắn lôi đi.Tạ Liên xụ mặt, trời vẫn còn sớm y phải đi tìm tửu lâu khác.

Mấy nơi liền đều nói không được, người mang thai khẩu vị không chuẩn, trong quá trình nấu nướng lại đau bụng chóng mặt gì đó ai chịu trách nhiệm.Tạ Liên khóc thút thít, Tôn thẩm rất tức giận nhưng không còn cách khác: "Ngươi sinh xong đến đây học không được sao?"

Y nước mắt lưng tròng, kể lể: "Không được, không được, nhà phu quân ta vô cùng khó, nếu ta không sớm biết nấu nướng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất."

Tôn thẩm liếc cái bụng y chần chừ: "Không tới mức đó chứ?"

"Thật mà."

Tạ Liên cúi đầu uất ức như tủi thân: "Không có thành quả nào hắn không cho ta ăn cơm."

Tam Lang à, lần này ta phải nói xấu đệ rồi.

Y càng nghĩ càng thấy có lỗi, le lưỡi.Tôn thẩm nghĩ hắn chính là phu quân của y rồi, ấy vậy người áo đỏ bên cạnh là ai?Bất quá Tôn thẩm rất lo lắng, người mang thai tính khí nóng nảy lại hay khó chịu đâu đó, một ngày phải dạy mấy chục người mệt mỏi vô cùng còn phải chú ý đến y?

Lỡ y có mệnh hệ gì tiệm nhỏ này sẽ bị ảnh hưởng mất.Tạ Liên thấy bà ấy hơi do dự, bưng mặt khóc: "Đi đến đâu cũng không được nhận, ở nhà mà biết được cả khoai cũng không được ăn, sẽ bị đánh huhu."

"Được rồi, nhận ngươi là được chứ gì?"

Bà không chịu được dáng vẻ này giơ tay chịu thua: "Ngày mai đến học."

Hoa Thành luyện xong, nghĩ đến ca ca mềm mại trắng nõn trắng nà, đúng là rất thơm rất ngọt. muốn chạy thật nhanh đến ôm người gặm một miếng.

Hắn cạy cửa sổ chui ra, liếc cửa phòng bị khóa là biết tên kia giở trò.Trong phòng ngủ, không có ai.Ngoài hoa viên không có ai.Bên bờ hồ đầy gió cũng không thấy y đâu.Nhóc chết tiệt cả ngày trừ ngủ thì ăn kia rốt cuộc đã chạy đi đâu?Tạ Liên rón rén trở lại, thấy hắn hôm nay tu luyện ra sớm thầm than.

Sau đó đành tỏ vẻ vô tội ôm túi giấy đầy khoai nướng đến: "Tam Lang, Tam Lang có khoai nướng cho đệ này."

Hoa Thành thấy y đang gặm một củ khoai mật, mặt mày dính đầy tro than giận không nổi.

Khoai còn nóng, hắn lột vỏ gói nó trong lá rồi đưa lại cho y.

Số còn lại đem đi cất: "Cái này lát nữa làm bánh nhân thịt cho ca ca ăn, giờ không được ăn quá no còn phải ăn canh dưỡng thai, uống thuốc bổ."

Bữa chiều có gà hầm nấu hương, cháo bồ câu, còn có cải thảo nấu nước dùng gà.

Hoa Thành biết y thích ăn phải học ba tháng mới nấu ra được mùi vị giống lão đầu bếp nhiều râu kia.Nhìn y vừa ăn vừa xụ mặt hai má phụng phịu, Hoa Thành không chút mềm lòng hỏi tội: "Ca ca ra ngoài không nói cho Tam Lang biết!"

Tạ Liên nâng tay áo ăn đậu phộng táo đỏ, ánh mắt lấp lánh: "Đâu có, đâu có, chỉ đi nướng khoai một lát."

Hoa Thành chột dạ cứ như mình đã dọa y liền nói: "Ca ca thích ăn cái này, ta sẽ chuẩn bị thêm.

Nhưng một ngày chỉ được ăn một nắm thôi, nóng lắm."

Tạ Liên gật đầu ngoan ngoãn, nhưng buổi chiều vừa đói vừa thèm lại lén trộm thêm mấy nắm ăn.

Luống cuống tìm chỗ trốn ăn no nê, buổi tối đã ăn mấy món hầm to ụ, thêm hai cái bánh khoai nhân thịt.

Nửa đêm ôm tay hắn tưởng đùi gà ngoạm mấy phát.Hoa Thành lo lắng gọi Quỷ Y đến ngay trong đêm."

Có vẻ như hai đứa trẻ trong bụng cần nạp nhiều năng lượng, ngày mai lão sẽ kê..."

"Ông nghĩ mình còn mạng đợi đến ngày mai à?"

Quỷ Y cuống cuồng: "Không, không, lão đi kê ngay."***
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 38: Tiểu Liên Liên Đáng Thương (3)


Hôm sau, Tạ Liên lại đi tìm thầy mới, thế nhưng chỉ cần y hơi nhúc nhích là có người hoảng hốt chạy lại hỏi làm sao, cơm bưng nước rót, còn kê cả giường cho y ngủ trưa ở đó.

Tạ Liên không phải đói đến ăn vụng đồ ăn, bánh trái đầy bàn, thấy y nhíu mày là đổi món khác.Nhất định đã bị Hoa Thành mua chuộc đây mà.Tạ Liên giận dỗi trở về trốn trong trong chăn xụ mặt, than thở."

Ca ca muốn học cái gì ta có thể dạy mà."

Tạ Liên phồng má bĩu môi, y nấu khó ăn thế nào hắn cũng nuốt được.

Chẳng bao giờ nghiêm khắc la mắng, cứ như vậy chừng nào mới có thành tựu cơ chứ.Hoa Thành cười nhéo má bánh bao của y: "Ca ca đừng rầu rĩ nữa ăn bánh hạt dẻ nhé."

Tạ Liên thò tay ôm mặt hắn: "Tam Lang, ta muốn tự tay làm bánh cho các bảo bối của chúng ta ăn thôi mà.

Lúc tiểu bảo bối mới sinh còn chưa bế lần nào, khi ôm được đã biết nói rồi.

Đúng là thiệt thòi quá mà, giờ cả làm bánh còn cháy khét khắp nơi... sao đây, không chịu đâu."

Hoa Thành mím môi nhớ chuyện cũ mà lòng đau nhói, một năm hôn mê hắn tìm mọi cách điều dưỡng sức khỏe pháp lực cho y.

Luôn sợ có gì đó sơ sót, tự trách mình biết rõ nguy hiểm vẫn để y sinh nở.

Lòng hắn đau như cắt...Nhón người hôn trán y đầy thành kính, hắn dịu dàng mang theo chút nỉ non: "Hay là tìm đầu bếp đến đây dạy, ca ca ra ngoài ta chẳng yên tâm chút nào."

Y muốn ra ngoài không phải sợ đệ ấy đau lòng sao?

Lỡ như bị mắng Tam Lang không nổi cáu mới lạ đó.

Trong lúc y còn đang do dự hắn đã nhe răng cắn yêu lên bàn tay: "Ca ca làm Tam Lang hoảng sợ như điên, ca ca bóp nát tim ta rồi."

Tạ Liên chua xót xoa ngực hắn: "Theo ý Tam Lang, tất cả đều nghe theo ý Tam Lang mà."

Ngay chiều đó, Hoa Thành liền tìm một đầu bếp giỏi về, còn tỏ ý sẽ không xen vào.

Tạ Liên nghĩ một lát rồi bắt người đi luyện chữ mới yên tâm.Hoa Thành...Y viết mẫu khá nhiều, để đệ ấy bận rộn một chút mới được.Tạ Liên ở dưới bếp vừa ăn vụng vừa nấu, mặt mũi dính đầy tro.

Lại thêm cái đuôi nhỏ bám theo, cũng học đòi nấu nướng.

Thỉnh thoảng Tam Lang vẫn dạy tiểu bảo bối làm bánh bao nhỏ, bé bằng bàn tay.

Thậm chí tiểu bảo bối cán bột còn điêu luyện hơn y nữa.Hai người cùng thi làm bánh bao, Tạ Liên nắn hai cái bánh...

ờ chắc là hình thỏ, lại âm thầm liếc sang 'đối thủ'.

Tiểu bảo bối còn đang đăm chiêu, cái nào cũng thích, biết làm hình dáng ra sao đây.Tạ Liên hí hửng, đem bánh đi hấp trước.Kết quả cuộc thi còn chưa nói, người thầy của y đã nhìn bằng ánh mắt trăn trối, miệng sùi bọt mép.

Tạ Liên quýnh quáng, trước đó y đã cho ông ta uống thuốc của Quỷ Y, đề phòng ruột gan chịu không nổi nôn mật xanh mật vàng.

Sao, sao lại có vẻ nghiêm trọng vậy...Đầu bếp không nói gì, xua tay rồi lại xua tay, bò ra ngoài, Tạ Liên nhìn theo vệt nước mắt in dài suốt đoạn đường bò ra ngoài vô cùng gian khổ của ông ấy.Ôm mặt hối lỗi, hức.Xem ra, cả đời y chỉ có thể nấu cho Tam Lang ăn thôi.
 
Back
Top Bottom