Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!

[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 39: Trận Chiến Không Hồi Kết (1)


Tiểu bảo bối bưng hai cái bánh bao hấp chạy vào phòng hắn.

Hoa Thành đang èo uột luyện chữ, thấy cứu tin vô cùng vui mừng.

Tạ Liên không chịu cho bướm bạc vào bếp, còn hắn ở đây ngóng trong ngóng ngoài, vừa lo lắng vừa sợ không chép đủ ca ca sẽ giận.Quả nhiên tiểu bảo bối vừa chạy vào, Tạ Liên cũng đủng đỉnh đi theo sau.Bánh đã nguội kha khá, tiểu bảo bối liền lấy một cái bánh hình nấm đưa cho hắn, mắt tròn xoe.

Hoa Thành cười mãn nguyện xé một cái ra ăn, bánh vừa mềm vừa thơm.

Tiểu bảo bối thấy hắn ăn ngon miệng cười híp mắt: "Em bé làm bánh ngon hơn đúng hơm."

Câu hỏi này hơi ngoài dự kiến, Tạ Liên cũng không ngờ, liền liếc xéo hắn cười đầy thâm thúy.

Vừa rồi vị thầy xấu số của y còn chưa kịp đánh giá đã bò đi trong hoảng loạn.

Tạ Liền lườm lườm hắn, trong khi đó tiểu bảo bối đã nhanh chóng bò lên đùi hắn trưng ra bộ dạng đáng yêu, lại lấy thêm một cái nhét cho hắn: "Măm măm."

Tạ liên ho nhẹ hai tiếng nheo mắt: "Tam Lang."

Tiểu bảo bối liền bặm môi dùng hai bàn tay bé nhỏ ôm mặt hắn kéo nhìn về phía mình: "Của em bé ngon hơn."

Tạ Liên đá chân hắn, mũi chân di chuyển lên bắp chân hờn giận giẫm một cái."

Của em bé ngon hơn."

Tiểu bảo bối nhún nhảy trên người hắn nhún nhảy: "Của em bé, của em bé..."

Hoa Thành sao không biết tiểu bảo bối nhà hắn sắp làm nũng, giận dỗi quay mặt đi, hờn giận không thèm nói chuyện với hắn, thậm chí còn dọa không cho hắn ôm.

Vừa nghĩ đến đó nó đã tuột xuống lon ton đi đến gom đồ, tỏ vẻ sắp bỏ nhà ra đi.Tạ Liên "..."

Tính khí này là ai luyện cho đây!Hoa Thành cười khổ bế tiểu bảo bối đang sụt sùi: "Ngoan, hay là đến chỗ Hạ Huyền luyện trừ yêu đi."

Tiểu bảo bối còn tưởng hắn chọn mình, nhưng nghe hắn nói vậy miễn cưỡng hỉnh mũi đồng ý, âm thầm nghĩ Hoa Hoa phụ thân không biết thưởng thức, nó sẽ mang bánh cho Phong Sư ăn.Ngược lại Tạ Liên ngược lại quýnh quáng cả lên: "Hai hôm trước Phong Sư còn lén nói cho ta biết hắn đang canh Cá Rán đánh yêu, ngửi thấy mùi đồ ăn liền bị dụ đi mất, suýt nữa Cá Rán bị cắn một miếng rồi.

Lỡ như hắn lần nữa bị dụ thì sao?"

"Hắn dám!"***Tiểu bảo bối khăn gói lên đường còn hôn từ biệt y một cái, rồi le lưỡi với hắn, Hoa Thành ngồi xoa đầu nó không quên thì thầm: "Bánh phụ thân Liên Liên làm ngon nhất nhe."

Tiểu bảo bối hờn giận trừng hắn, ôm hành lý quyết chí ra đi.Tạ Liên cười ngất.Hắn chăm y ngủ trưa rồi cũng đi luyện công, nửa ngày sau Hồng Hồng Nhi bỗng say khướt trước về, y ngửi thấy mùi rượu liền hé mắt, thấy hắn đang chọc chọ bụng y, lẩm bẩm: "Con thỏ này thật kỳ lạ mang thai bụng tròn như này rồi à."

"Sao đệ lại uống rượu?"

"Thỏ mang thai còn biết nói chuyện?"

Nói rồi lại dụi dụi má cắn hôn làm mãi vẫn còn thèm.Tạ Liên nhéo tai hắn: "Sao đệ lại uống rượu hả?"

Hồng Hồng Nhi nhìn y trắng nõn mềm mịn thèm chảy nước miếng, chuyện là lúc trưa hắn âm mưu làm chuyện xấu, bị Hoa Thành phát hiện sai người đá bay vào hầm rượu.

Quá đáng sao nhóc con đáng ghét vậy nhỉ, cướp bảo bối của hắn còn lên mặt.Hắn nấc cụt, đem con thỏ trắng trẻo nhéo mặt, nắn má một hồi.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 40: Trận Chiến Không Hồi Kết (2)


Ta Liên vắt khăn ấm giúp Hồng Hồng Nhi lau trán, sao lại uống say thế không biết cả người nồng nặc mùi rượu.

Y ngửi thấy bụng dạ đều cồn cào, cơn nghén trực trào.Hồng Hồng Nhi nhéo má y cười híp mắt: "Cái bánh bao này trông ngon quá này."

Y nghiêng nghiêng muốn cắn tay hắn: "Hết nhìn ra thỏ rồi tới bánh bao."

Hồng Hồng Nhi cười âm hiểm vẫn nhéo mặt y, đốt ngón tay ấn sâu vào má: "Thật là mềm."

Tạ Liên ấn hắn xuống nhún lau mặt, miệng lẩm bẩm: "Có bánh bao nào mà cứng chứ..."

Lại nhớ đến bánh bao của mình chọi trâu còn chết, ăn vào đau cả răng, hơi xấu hổ: "Mau ngoan ngoãn ngủ đi."

Hồng Hồng Nhi nghe thế liền vật vã giãy giụa: "Không ngủ, không ngủ, ta không ngủ đấy."

Lại giở chứng trẻ con nữa."

Vậy thì ngồi dậy ta uống canh giải rượu."

Hắn trùm chăn chỉ thò cái mặt ra ngoài lim dim đáp: "Không, không uống đấy."

Tạ Liên lườm hắn: "Không được, uống say không tốt ta làm trà gừng mật ong cho đệ."

"Không, không, không uống ble."

Vậy sao?Tạ Liên liếc xéo hắn hai mắt nheo lại che giấu ý cười gian xảo, ở cạnh hắn đã lâu, y như nhiễm thói xấu của hắn cười xấu xa: "Vậy, hôn ta một cái."

"Không, không, ta không... aaA."

Hắn đột nhiên bật dậy hôn chụt vào mặt y, cười hắc hắc vô cùng thích chí vì mình không bị lừa, nhếch mũi cọ cọ nhiệt liệt: "Hôn này, hôn này."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 41: Trận Chiến Không Hồi Kết (3)


"Không phải không muốn hôn sao?"

Hồng Hồng Nhi ôm được người cứ hí hửng lắc lư, giữ cánh tay y xem như chiến lợi phẩm: "Ai nói, ai nói nào?

Lại đi ta hôn thêm miếng nào."

Tạ Liên phì cười đúng là lật mặt nhanh không ai bì kịp: " Vậy giờ ngồi dậy uống canh giải rượu được chưa.

Mau đi ta lại buồn ngủ rồi."

Hồng Hồng Nhi yểu xìu: "Không uống, đắng."

"Không đắng đâu, ta đút đệ uống."

Người nào đó liền chu môi. chỉ chỉ: "Như này mới được."

Tạ Liên đút cho hắn mấy ngụm, xong một bát cả hai ôm nhau ngủ say.Trong lúc này Hoa Thành vẫn đang loay hoay dưới bếp, sáng giờ hắn bận khử tanh cho cá.

Định đem chút rượu ướp cá đến kho thì biết tên nhóc kia đã chuồn, còn quậy hầm rượu đổ vương vãi tùm lum.

Mùa xuân năm trước hắn cùng ca ca ủ mười vò chôn ở chợ quỷ, vì ca ca mang thai hắn mới mang nó đến đây cất giữ.

Thỉnh thoảng lại mang ra uống một chung nhỏ, hừ cái tên quỷ đó.Hoa Thành bê một vò rượu nguyên vẹn xuống bếp, ướp cá xong để sang một bên.

Nhảy lên ghế mới có thể xếp cải thảo xuống đáy nồi, hầm cá không cần bỏ nước sôi, chỉ chốc lát nước cải thảo ngọt thanh đã thấm đẫm mặt cá.

Mùi thơm béo ngậy lan ra, múc ra bát rồi rắc thêm bột ớt.Ca ca nhất định sẽ thích lắm cho xem.Hắn bưng canh vào phòng Tạ Liên đã ôm người ngủ say.

Hoa Thành chướng mắt nhìn Hồng Hồng Nhi chiếm chỗ của mình, phải đá bay hắn.

Nhưng ca ca ôm quá chặt, lỡ làm người thức giấc thì sao?Hắn nhịn tức giận định ra ngoài, nhưng lại ngửi thấy mùi rượu.

Chết tiệc, có biết người mang thai không nên ngửi mùi rượu không hả?Tạ Liên đang ngủ ngon ngửi thấy mùi cá, mí mắt tự động nhướng lên, kêu: "Ôi, đói quá đi mất.Hai người ra hồ cá dùng bữa, Hoa Thành liên tục gắp cá thơm mềm vào bát của y.

Nhìn gương mặt đáng yêu ăn ngon đến thỏa mãn cười híp mắt, hàng vạn Hoa Thành đang nhảy nhót ở bên trong.Còn có bánh ngô nướng ăn kèm, Tạ Liên ăn bánh không khỏi nhớ đến lần mang thai đầu tiên của mình.

Hồng Hồng Nhi chuẩn bị rất nhiều món ngon, hôm đó còn cất công hầm một nồi thịt sườn to, gỡ thịt lấy tủy bỏ vào bát cho y.

Nhưng Tạ Liên lại thèm măng non nướng sốt ngư điều, cái gì cũng không ăn.Hồng Nhi Nhi nghiêm mặt nói: "Những thứ rau cỏ này ăn ít thôi, nếu không con mình sẽ bị ngốc giống như ngươi."

Vừa nói vừa kéo căng má y ra trừng mắt.Tạ Liên lườm hắn một cái lại cúi đầu nhất quyết bỏ bữa, Hồng Hồng Nhi đành vác xẻng đi đào măng.

Mấy chuyện này hắn đều để cho người khác làm, ngày ngày quấn lấy y.

Hôm nay lại đùng đùng đem xẻng trút giận lên đám măng đáng thương.

Tại các ngươi mà ca ca không ăn sườn ta hầm, con ta mà không trắng trẻo mập mạp, hừ đốt chết cả họ nhà măng các người.

Tạ Liên ăn đĩa măng, mắt cười cong cong.Hoa Thành miễn cưỡng lại làm thêm một đĩa, miệng nói: "Ăn nhiều không tốt."

Y được ăn rồi nói gì cũng đồng ý: "Thế, tối chúng ta nướng khoai ăn."

Hồng Hồng Nhi gõ bàn: "Ngươi phải ăn nhiều canh bổ vào bù lại ta mới cho ngươi ăn."

Trời hiu hiu lạnh, Tạ Liên trùm áo lông cầm củ khoai gặm no nê, mặt dính đầy tro vẫn hí hửng cười, Hồng Hồng Nhi lo lắng con sinh ra sẽ ngốc giống y.Hoa Thành thấy y ăn chậm lại còn tưởng mình nấu không ngon, xoa ngực y: "Ca ca không muốn thì bỏ xuống đi, đổi món khác lên nhé."

Tạ Liên lắc đầu: "Ta đang nghĩ tối nay nướng khoai ăn nhé."

"Được, tối nay nướng khoai mật."

Hắn lại múc thêm canh: "Uống nhiều thêm đi."

Tạ Liên vừa cắn một cái bánh đã nghe xa xa có người gào khóc: "Tên khốn kia ta mới ôm người có một lát ngươi đã giành người đi mất."

Hoa Thành thấy phiền phức liền khinh bỉ quay mặt đi.

Tạ Liên ho một tiếng nói: "Aaa Tam Lang, nên đón bảo bối về rồi.

Đệ đi đi, nhớ trộm khoai của Hắc Thủy đấy nhé."

"Hắn có của để trộm sao?

Số khoai đó là lén đào chỗ chúng ta đấy."

Tạ Liên "..." lần trước tiểu bảo bối mang về mấy củ thấy ngọt lắm mà.***Lúc tiểu bảo bối về nhìn thấy Dẫn Ngọc đầu bù tóc rối nằm lê lết bên gốc cây, vì sao ư, cũng do Tạ Liên lỡ lời.

Không biết đang nói gì hăng say lại nói 'Dẫn Ngọc đâu có đánh lại đệ.'Hồng Hồng Nhi vốn vừa sợ vừa ghét Hoa Thành, từ khi hắn teo nhỏ đã lăm le muốn đánh.

Nhưng lại sợ bị bật lại, Hoa Thành thì nhìn Hồng Hồng Nhi đâu đâu cũng chướng mắt, sơ sẩy là bảo Dẫn Ngọc đuổi đánh.

Hồng Hồng Nhi ám ảnh chuyện bị Hoa Thành tẫn mấy lần, cứ nghĩ chợ quỷ này ai cũng mạnh hơn mình, thường co giò bỏ chạy.

Dẫn Ngọc chắc ức Hoa Thành lắm mà chẳng có chỗ trút, có cơ hội liền đánh Hồng Hồng Nhi lên bờ xuống ruộng...Hồng Hồng Nhi vừa biết chuyện đã ngửa mặt lên trời cười ha ha, nhanh chân tìm Dẫn Ngọc tính sổ.Tạ Liên dở khóc dở cười, giờ Hoa Thành biến nhỏ pháp lực cũng giảm, e là...Y không khỏi mâu thuẫn tự mình cười trộm, nghĩ đến cảnh Tam Lang bị Hồng Hồng Nhi bị ký đầu, y đúng là quá xấu xa mà.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 42: Trận Chiến Không Hồi Kết (4)


Tạ Liên từ trong chăn chui ra.Cái thảm lông này thường ngày tiểu bối lăn qua lăn lại trên đây, nghịch mấy món đồ chơi nho nhỏ Hoa Thành làm cho.

Chơi mệt có thể lăn ra ngủ ngay.

Thảm rất mềm mịn, lông tơ mượt mà chạm vào da không hề ngứa.

Từ ngày bụng y phình to, Tạ Liên bắt đầu chiếm dụng nó.Cái này có phải mách bảo đứa bé trong bụng cũng thích nằm lăn như mèo không?

Hoa Thành khi biết chuyện này liền lót thảm khắp nơi, y đi đâu cũng chạm phải sự mềm mại yêu yêu này.Trời đã gần tối rồi, đã đến lúc chuẩn bị ăn khoai nướng.

Vừa ngồi dậy y liền thấy có chỗ không đúng, bên má hơi đau.

Y nâng tay ôm má lại soi gương...Mặt đã sưng lên thấy rõ.Hoa Thành bất ngờ ôm tới, hôn tóc y: "Ca ca thức rồi."

Tạ Liên quay qua thấy hắn đang đứng trên ghế cố dang tay ôm cổ y, cười méo hơn khóc.Hoa Thành "..."

Hắn nâng mặt y xem xét một hồi, mặt mày xót xa: "Ta đã nói số bánh hạt đó ăn rất nóng, ca ca ăn ít thôi."

Hắn muốn xoa lại sợ y đau, rầu rĩ nói: "Nhiệt nóng quá nướu răng sưng lên."

Tạ Liên dỗi hờn ôm mặt: "Đệ đang trách ta đó hả."

Do y đói miệng cứ muốn ăn suốt, số hạt điều, hạnh nhân, táo đó, sơn tra...

ăn rất ngon mà.

Hoa Thành vẫn ngăn y ăn mấy món đồ dễ gây nóng trong người đó, ngày nào cũng uống một bát nước mát to.Trưa nay vẫn ăn đồ bổ đầy đủ, trước khi ngủ ăn có một cân rưỡi...Hoa Thành hôn trán y dịu ngoan, hối lỗi: "Là ta chăm sóc ca ca không tốt sao dám nổi giận chứ."

"Để ta xem, để ta xem..."

Hoa Thành tháo tay đang che mặt của y ra, má bánh bao mềm thơm hằng ngày đã to ra thấy rõ.

"Có phải nhìn buồn cười lắm đúng không?"

"Hệt như trẻ sơ sinh béo ú."

Tạ Liên "..."

Tạ Liên trừng mắt phồng má với hắn.

Hoa Thành không biết nên khóc hay nên cười: "Ta nướng khoai cho ca ca ăn, buổi tối phải uống canh giải nhiệt nhé."

Tạ Liên không thèm nói chuyện với hắn.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 44: Trận Chiến Không Hồi Kết (5)


Tạ Liên dỗi không thèm ăn.Bên đống lửa tiểu bảo bối nhét khoai đầy hai bên má, làm bộ dạng con khỉ đang nhảy nhót: "Liên Liên phụ thân như này nà, quờ quờ, ư ư..."

Tạ Liên "..."

Hồng Hồng Nhi cười ngất, cười đến lăn lộn, thế nhưng vừa thấy xa xa có bóng người mờ nhạt đã vội bật dậy.

Hắn lao về phía đó như cơn gió, còn nghe thấy Dẫn Ngọc la é một tiếng rồi im bặt.Tạ Liên nào có thời gian để tâm, y tủi thân rên rỉ.Gì chứ, y chỉ bị sưng hai bên mặt, có chỗ nào giống con khỉ chứ!!Do đói quá, y ăn nhiều đã thấy một bên hàm ê ẩm, lại đổi bên nhai tiếp.

Mới ngủ có một đêm đã sưng hai cục tròn xoe rồi, hức.Tiểu bảo bối ở trước mặt y phồng má quơ tay múa chân: "Quờ quờ..."

Tạ Liên lập tức bắt lấy đứa bé nghịch ngợm kia, véo má cụng trán day qua day lại: "Con dám."

Tiểu bảo bối cười giòn tan, Tạ Liên ấm ức rưng rưng.

Thầm nghĩ đến khi con thay răng... nhưng y chỉ nghĩ, tiểu bảo bối mà thay răng tính khí nhạy cảm lắm, chọc là khóc, đau không ăn uống gì.

Cuộn lại tròn xoe như cục bông khóc oa oa suốt, làm sao có thể ghẹo.Y đau lòng muốn chết.Hoa Thành gói khoai trong lá, lột vỏ gần hết, đưa trước mặt y: "Ca ca ăn một miếng đi, khoai mềm ngọt lắm."

Tạ Liên lườm một cái, còn giận nhưng khoai vẫn ăn.

Cố né chỗ đau ăn hai miếng, khoai ngọt tan trong miệng thơm thơm, càng ăn hai má phúng phính đáng yêu khiến Hoa Thành nhìn không thôi.Y nhìn khóe mắt hắn cong cong, hừ: "Đệ dám cười ta hả."

Hoa Thành vô tội đáp: "Làm gì có."

Tạ Liên không tin môi hơi dẫu ra.

Tiểu bảo bối thò đầu vào giữa hai người, tiếp tục làm mặt khỉ.Tạ Liên nựng má kéo kéo, nhìn đứa bé có gương mặt y chang mình muốn cắn một cái: "Có tin ta đem con cho Phong Sư không hả?"

Tiểu bảo bối hí hửng: "Phong Sư nấu ăn rất ngon."

Dứt lời lại cười khanh khanh, xoay người lắc mông với y.Tạ Liên "..."

Y bị đá kích thật muốn nằm dài than thở.

Tối đó có hai người bị đuổi ra khỏi phòng.Dạo này tiểu bảo bối mới được cho vào phòng Tạ Liên ngủ, nó và Hoa Thành nằm lăn dưới thảm len cạnh bậc tam cấp dẫn đến giường y.

Mỗi tối đều đùa giỡn cười nói rôm rả ở đó, tự dưng bị đuổi ra khỏi phòng ngồi đây rầu rĩ.Hoa Thành vô tội hơn, ũ rũ nhìn tranh treo tường.Trong phòng vang lên tiếng cười sang sảng của kẻ đáng ghét nào đó: "Ha ha ha sau tất cả tiểu Liên Liên vẫn thương ta nhất, haha."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 45: Trận Chiến Không Hồi Kết (6)


Hồng Hồng Nhi quẹt mũi: "Tên ôn nhỏ đó hừ, sẽ có ngày ta chiếm nơi này đá hắn ta khỏi chợ Quỷ.

Sau đó đem nhốt ngươi lại không cho ngươi ăn cơm!"

Hai chân Tạ Liên hơi lạnh, đã vùi vào trong chăn.

Nhưng chân này đạp chân kia vẫn thấy lạnh buốt.

Y hơi co chân ôm lấy hắn: "Ta sợ đói lắm."

Mặt y chạm nhẹ cánh tay hắn, gò má sưng chẳng dám cọ, nói: "Đệ chiếm được rồi thì cho ta theo với."

Hồng Hồng Nhi cầm bánh đậu đỏ nhướng mày vênh mặt: "Không theo hắn hả?"

Tạ Liên cười xấu hổ: "Theo đệ, đệ cho ta ăn bánh đậu."

Hồng Hồng Nhi cười ha hả bẻ nhỏ bánh đậu cho y ăn.

Biết dễ mua chuộc thế hắn đã ôm người chuồn từ lâu.

Nghĩ cũng đúng, cái tên đó cái này cấm, cái kia cũng cấm, y ghét hắn là phải, ha ha giá trị không bằng một cái bánh đậu =))))Bánh đậu đỏ giã sơ, hạt vẫn chưa nát hết.

Hấp vừa chín ăn vẫn có cảm giác nhai, Tạ Liên ăn liền tù tì mấy cái.Hắn nhìn Tạ Liên vừa ăn cười tủm tỉm, bỗng trở mặt tỏ ra ghét bỏ: "Nhưng sao ta phải dẫn ngươi theo chứ, khi giàu rồi phải tìm nhiều mỹ nhân eo thon nhỏ, người thơm tho, vừa hôn vừa cắn ai thèm nhớ đến kẻ ham ăn nhà ngươi."

Tạ Liên nhìn hắn bằng ánh mắt tròn xoe: "Cho ta theo, ta hôn đệ một cái."

Hồng Hồng Nhi hừ trong lòng, giá rẻ bèo ít nhất phải hôn mấy cái liền chứ: "Chỉ có nhiêu đó mà muốn lừa ta hả, nằm mơ.

Ta quyết định rồi vẫn là không cho ngươi ăn, trừng phạt chuyện mấy ngày qua."

Còn chưa cướp được gì đã muốn trả thù rồi, Tạ Liên híp mắt cười khổ, mồ hôi thể hiện sự ba chấm to như hạt đậu.

Nghĩ một lát y ăn ngấu nghiến miếng bánh kia vào bụng ôm tay hắn tỏ vẻ đáng thương cần được cưu mang: "Thế đệ muốn cái gì mới cho ta theo, ra ngoài rồi không được nằm chỗ êm, đắp chăn ấm.

Đệ thương ta mà đúng không?"

Hồng Hồng Nhi sờ cằm giả vờ suy nghĩ: "Còn phải xem thành ý của ngươi như nào đã."

Hắn nằm dài ra giường vùi mặt trong gối mềm, tay chạm, cổ, lưng của mình: "Tự dưng thấy mỏi quá."

Tạ Liên liếc xéo hắn một cái, trong bụng chỉ thấy buồn cười.

Y ôm bụng hơi to của mình bước qua bên cạnh hắn, hồ hởi: "Không sao, không sao để ta xoa bóp cho đệ."

Lúc bước qua Hồng Hồng Nhi thấy không đúng: "Sao chân ngươi lạnh vậy."

Vừa rồi y ăn bánh đậu chân cọ vào quần áo, hắn không phát hiện.

Lúc này tay chạm vào thấy lạnh buốt, chân nhỏ mềm trắng, mảnh khảnh trơn mượt như ngọc, dường như tích tụ vẻ đẹp sương khói khó lòng diễn tả.

Hồng Hồng Nhi không nhịn được hôn một cái.Đúng lúc, hai cha con người nào đó không cam tâm bị bỏ rơi, Hoa Thành gõ cửa: "Ca ca, đến giờ ngâm chân giữ ấm rồi."

Hồng Hồng Nhi chạy ù ra, định bụng là bưng thau nước rồi đá kẻ kia ra ngoài.

Cửa vừa mở tiểu bảo bối đã chui qua trước, không đợi ai kêu la gì nhảy phốc lên thảm len dày, lăn trên bông, miệng lẩm bẩm: "Không đi, không đi."

Tạ Liên giở khóc giở cười nghiêm mặt tỏ ra muốn ôm nó ra ngoài: "Không cho nằm, phải xách về phòng thôi."

Tiểu bảo bối ôm chặt chăn bông lắc đầu: "Hăm, hăm đi."

Lại nói ngọng rồi, Tạ Liên không nhịn được véo má nó.Trong lúc đó Hồng Hồng Nhi chặn cửa nhìn kẻ không bằng cái bánh đậu kia oang oang nói: "Tiểu Liên Liên đã nói không chịu theo ngươi nữa, còn đồng ý mỗi ngày đều hôn ta một cái.

Ngươi đừng có hòng giành về nhé!"

Hoa Thành không nói giơ chân giẫm đầu gối Hồng Hồng Nhi.

Hồng Hồng Nhi theo bản năng lo sợ rụt chân lại, Hoa Thành thừa cơ chen vào.

Hồng Hồng Nhi biết hắn teo nhỏ năng lực giảm sút, ấy mà chuyện này cũng là do mọi người nói, hắn chưa dám chứng thực.Hồng Hồng Nhi liền nhìn y hăm dọa: "Ngươi mau đuổi hắn đi chứ."

Tạ Liên che mặt chỉ thò ra đôi mắt đầy ý cười, y không biết xấu hổ cười khúc khích: "Ai cho ta ăn ngon thì ta theo người đó."

Hồng Hồng Nhi "..."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 46: Trận Chiến Không Hồi Kết (7)


Tạ Liên rên rỉ như sắp khóc, tay mò người bên cạnh: "Tam Lang à, đói quá."

Hồng Hồng Nhi ôm dính lấy y, mờ mịt: "Cái gì?"

Do hôm nay có nhiều người trong phòng, tiểu bảo bối chơi đến khuya mới ngủ.

Y không muốn gây ồn ào nhắm mắt tự dỗ mình ngủ tới sáng.Nhưng, đói quá."

Tam Lang, đói."

Tạ Liên mò được tay hắn, đưa lên miệng cắn."

Đợi một lát."

Hắn ngồi dậy, đi qua thảm len mới phát hiện tên ôn nhỏ đã chuồn ra ngoài.

Cửa phòng lộ ra khe sáng của trăng non rồi đóng lại thật nhanh, không một tiếng động.Dưới bếp sực nức mùi thơm, Hoa Thành chuẩn bị thật nhanh nấu đơn giản.

Một chén súp tôm nấu với nấm, vừa chín đã vội vã mang về phòng.

Hắn thầm mắng mình, biết thế khi đó đã giành giường, chỉ cần ca ca cử động hắn liền biết.Trước khi ngủ Hồng Hồng Nhi làm một phen ầm ĩ đòi ôm y ngủ.Tạ Liên đã quen khi ngủ được ôm trong lòng, thỉnh thoảng có việc bận phải nán lại Tiên Kinh.

Y làm việc đến mệt lả mới đi ngủ, vậy mà khi giật mình tỉnh giấc vẫn thấy thiếu thiếu.

Giờ bụng y đã to rồi, Tam Lang chủ động chia giường.

Nhưng có khi tỉnh lại sẽ thấy hắn ngủ gật trên bậc tam cấp gần bên giường y.

Được ôm khi ngủ thích lắm, một đêm cũng được mà.

Vì thế y hơi do dự trốn mặt trong chăn.Hoa Thành hiểu chứ, hắn đành xem như không thèm lôi co với Hồng Hồng Nhi, ôm tiểu bảo bối ngủ.

Giờ hắn bé xíu, bụng to không thể đè quá sát.

Ôm sau lưng, hắn lọt thỏm chẳng đủ ủ ấm ca ca, coi như cho tên kia được hời.Hừ, đáng ra không nên nhường.Khi Hoa Thành quay lại Tạ Liên đã thiêm thiếp ngủ lại, như vừa rồi mọi chuyện chỉ là giấc mơ.

Hắn vừa sợ ca ca tỉnh rồi không ngủ lại được, vừa sợ ca ca thật sự đói sẽ đau dạ dày, ngủ không ngon.Tạ Liên ngửi thấy mùi thơm liền hé mắt, bật dậy: "Ôi, đói quá đi mất."

Hắn để đồ ăn lên bàn đỡ eo y lại ăn, trong phòng không thắp đèn.

Tiểu bảo bối áp mặt trên chăn bông ngủ say sưa, ngoan ngoãn đáng yêu."

Ca ca ăn từ từ thôi."

Tạ Liên sụt sùi, vừa nếm canh nướu răng lại đau lên.

Y ăn ngốn nghiến mặc kệ nó sưng tấy, uất ức nhìn hắn bằng ánh mắt rưng rưng.

Hoa Thành sót không chịu nổi, cứ thổi rồi lại đút y ăn từng chút, không cho y giành lấy tự múc.Tạ Liên thổi phù phù, chỉ muốn đem hết canh cho vào bụng.Hồng Hồng Nhi không xen vào được, chống tay nằm nhìn hai người, thầm mắng.Hoa Thành rút kinh nghiệm làm rất nhiều bánh bột sen, ăn vào mềm tan trong miệng.

Ca ca ăn nhanh không sợ mắc nghẹn, càng không sợ nướu răng sưng đỏ hoành hành.***
Tạ Liên sờ mặt, chỗ sưng như đã xẹp bớt sau một hôm ngủ sâu.

Vừa định soi gương bỗng bị ai đó xốc chăn lên, túm lấy người.

Hồng Hồng Nhi vô cùng tức giận đánh mông y chát chát mấy cái rõ đau."

Ngươi là đồ xấu, đồ phản bội.

Mới vừa hứa theo ta gặp hắn đã lật mặt, hừ không biết xấu hổ.

Cái gì mà ai cho ngươi ăn ngon thì theo hả, không có chính kiến!"

Tạ Liên oan ức chui vào ngực hắn nói: "Biết sao được, đệ còn sợ Tam Lang sao ta không sợ chứ, lỡ bị đệ ấy đuổi đi thì sao?"

Là người nào mừng ra mặt khi y nói ai cho ăn bánh sẽ nghe lời người đó hả?Hồng Hồng Nhi chột dạ: "Ai thèm sợ hắn, ngươi đừng có chối tội."

Thật muốn búng má y một cái trừng phạt, hắn nhìn chỗ sưng có chút không nỡ, liền gõ trán.

Tạ Liên xoa chỗ bị gõ phồng má: "Ta sợ thật mà, hay là đệ bắt trói người đi.

Ta theo đệ."

Hồng Hồng Nhi nhảy dựng: "Các người đừng hòng lừa ta nhé, bảo ra bắt hắn làm gì?"

Tạ Liên cười trộm: "Sao thế, đệ không dám hả?"

"Ai nói, ta... ta... ta sẽ nhai đầu hắn."

Hồng Hồng Nhi giậm chân nói chắc nịch.Tạ Liên cười híp mắt hôn má hắn: "Lúc mờ sáng Tam Lang nói phải đi tìm mấy quả Chu Tước, đệ dẫn ta đi dạo đi.

Ở phía đình sau có bóng cây mát, vẽ cho ta và tiểu bảo bối một tấm nhé."

Y chợt nhớ tiểu bảo bối chưa có tranh, họa một bức treo ở đầu giường ngắm mới thích.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 47: Trận Chiến Không Hồi Kết (8)


Tạ Liên nhìn tranh vẽ tiểu bảo bối, trắng trẻo mềm mại đáng yêu hết nấc.

Lại quay sang liếc bức tranh vẽ mình, tròn xoe như quả bóng da ngồi bệt dưới đất đang ngấu nghiến ăn vụng.

Đã thế còn vẽ mặt y sưng vù thế này, thật giống con khỉ.Y liếc Hồng Hồng Nhi đầy ấm ức.Hắn đang nghịch mấy món đồ chơi nhỏ cũng tiểu bảo bối, dạy nó vẽ một con rùa be bé.Tạ Liên rầu rĩ chống má nhìn lại tranh của mình.

Y đã biến thành cục bông tròn mũm mĩm núng nính rồi sao, trông ngốc quá đi.

Trên bàn còn vài tấm khác, y lật lật một hồi, nào là tiểu bảo bối bị quấn trong chăn với tai mèo, đáng yêu quá.

Nhưng tranh của y lại là cảnh bị tét mông là sao?Lại liếc sang kẻ gây nên tội đang cười vui vẻ, nhớ lấy, còn lâu ta mới cho đệ ôm.

Tạ Liên nghĩ vậy ôm cái bụng to tròn của mình đi tìm Tam Lang.Sắp đến mùa thu rồi trời vẫn chưa mát, đi đến hồ cua mất một đoạn khá xa.

Tất cả cũng là vì biệt viện quá lớn, y có thể ngồi trên mấy bộ xương kia...

Khụ khụ, nói sao cũng thấy hơi chông chênh, dù đi rất êm y vẫn có cảm giác mình ngã rơi trúng đám xương xẩu kia.

Đi bộ đến nơi trán đã có mồ hôi lấm tấm, y thấy giữa hồ có một điểm màu đỏ.

Đứa nhóc đang ở trên một chiếc bè trúc bơi ra vớt cua.Không ít cua kẹp vào bè bò lúc nhúc.

Hoa Thành chọn mấy con thật to bỏ vào trong thùng.

Chuyện là lúc sớm y mơ mơ màng níu áo Hoa Thành, mắt còn không chịu mở nũng na nũng nịu: "Tam Lang ta muốn ăn cua, một tô mì cua thật to."

Y xòe bàn tay múp múp của mình: Không phải hai con cua to mới chịu."

Nghĩ đến bàn tay y không nhịn giơ lên xem, không biết vì sao mà sưng lên hệt nải chuối.

Làm hại y bị Hồng Hồng Nhi và tiểu bảo bối cười suốt buổi sáng.Hoa Thành ngẩng đầu thấy y liền bơi vào: "Trời nắng ca ca đến đây làm gì.

Mặt ca ca đỏ lên hết rồi."

Tạ Liên xoa xoa má: "Là do đứa bé nhớ đệ thôi."

"Ca ca không thích mấy bộ xương có thể đi xe mà.

Cỗ xe thi cốt đó dù sao cũng đầy âm khí, ta đã chọn một chiếc xe kiệu lớn thay thế."

Y biết chứ, bên trong chăn đệm đầy đủ có thể ngủ một giấc luôn.

Nhưng chỉ đi một lát là tới coi như vận động.Tạ Liên nhìn mấy con cua to trong thùng, lại nhìn bàn tay mình to gấp rưỡi giở khóc giở cười: "Muốn ăn ngay quá."

"Nhiều lắm, ca ca ăn cả ngày cũng được."

Lúc về, hai người đã chui vào chòi ôm nhau ngủ.

Tạ Liên xếp tranh lại.

Phát hiện mấy con rùa đen đều viết tên Hoa Thành :)))Hoa Thành cũng nhón chân nhìn, mặt đen xì.

Hắn đem mấy con rùa xé nát, lại nhìn mấy tấm vẽ y và tiểu bảo bối tự nuốt giận.

Làm sao hắn nỡ xé chứ!

Nghĩ mà hận nghiến răng!"

Để ta đem cất."

Y có mấy chiếc rương đựng tranh đệ ấy vẽ, lâu lâu lại mang ra ngắm.Hoa Thành dẩu môi: "Để tranh của hắn đè tranh của ta hả?"

"Vậy ta để phía dưới đáy là được."

"Không được, như vậy trông giống như hắn đã vẽ tranh cho ca ca rất lâu.

Còn ta chỉ đang bắt chước hắn!"

"Vậy tìm một cái rương khác."

"Càng không được, ca ca không được giấu riêng."

Tạ Liên "..."

"Chỉ là chỗ để tranh thôi mà."

Hoa Thành lắc đầu tịch thu hết: "Cái này ta giữ, ca ca đi ngủ một giấc thức dậy liền có cua ăn."

Tạ Liên không biết số phận có mấy bức tranh đó ra sao, cười khổ: "Được."

Y ngủ không sâu, giấc mộng chập chờn vô cùng đáng sợ.

Khi tỉnh Tạ Liên phát hiện không phải trong mơ, cơn đau dữ dội truyền từ bụng đến khiến y rã mồ hôi khắp người.

Y ôm bụng gắng sức ngồi dậy, thều thào kêu: "Tam Lang."

"Tam Lang..."

Tạ Liên hít sâu: "T...

Tam Lang...Ta...

Ta..."

"Ca ca."

Hoa Thành mặt còn dính lọ chạy phắt vào: "Ca ca sao vậy?"

"Tam Lang ta đau quá, đau..."

Mặt Hoa Thành tái mét.Bầu không khí trong phòng u ám hơn hẳn, cửa đóng kín gió thổi không lọt, đâu đó thoảng nghe tiếng rên rỉ yếu ớt.

Thời gian qua y chẳng nghén nhiều, ăn uống ngon miệng.

Hắn cứ tưởng thai kỳ của y sẽ trôi êm ả.Không ngờ hai đứa nhỏ lại lớn như vậy, chưa kể đến lúc sinh vô cùng vất vả.

Chỉ sợ thời gian sao cơ thể y không đủ chất dinh dưỡng nuôi thai xương xẩu lòi ra hết.

Hắn bấm bụng nén cơn đau đầu nghĩ cách, không được phải phục hồi thật nhanh.Tạ Liên vừa ngủ được một chút, lim dim một hồi nâng mí mắt nhìn xuống.

Hoa Thành đang thoa thuốc lên cái chân phù của y.

Mặt đệ ấy đanh lại ánh mắt đau xót không thôi.

Y mím môi cố cười: "Tam Lang có đồ ăn cho ta chưa?"

"Đã xong rồi."

Hắn bê bát cháo đến: "Mì cua để khi khác, nay ca ca mệt nấu cháo cho dễ ăn."

Tạ Liên ăn nửa bát người mới có sức lại: "Tiểu bảo bối đâu?"

Hắn hờn giận nói: "Lúc chập tối Phong Sư có đến thăm rồi bế nó đi rồi.

Hừ, cái tên kia cũng đi theo nghe bàn âm mưu lật đổ ta gì gì đó."

Tạ Liên cười bất đắc dĩ có vẻ tiểu bảo bối đã bị mua chuộc: "Không sao, mỗi ngày ta cùng nằm lười với đệ."

"Ca ca, hay là chúng ta lên Dĩ Thác nhé."

Ở đó có nhiều thuốc quý, hắn phải sàng lọc kỹ rồi cho g dùng.Tạ Liên nhớ đến cảnh đẹp nơi đó lưu luyến gật đầu.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 48: Cuộc Chiến Không Hồi Kết (9)


Biệt viện Tam Lang mua tuy nằm ở vị trí mát mẻ cảnh đẹp phong phú nhưng so với Dĩ Thác không sánh được.

Vào rừng rồi bầu không khí trong lành tiếng chim hót cũng trong hơn.

Khu viện này được dựng gần thác, Tạ Liên ngồi trên bờ ngắm cảnh vẫn có hơi nước mát mẻ xua nóng, thò ta lên có thể hái trái cây trên cành cây gần sát mái hiên.

Cái cây này là năm đó Tam Lang đã giúp y uốn, ôm sát mái đình xòe tán cực kỳ mát mẻ.

Nằm dưới tán cây ngửi mùi thơm ngọt Tạ Liên thấy giấc ngủ mình sâu hơn.

Thỉnh thoảng vẫn thấy người lên đênh chập chờn nhưng không còn cảm giác bị xoáy sâu đau nghiến đến giật mình tỉnh lại nữa.Tạ Liên bất đầu uống nhiều thuốc hơn, cả người toàn mùi đắng.

Trong nhà chỉ dùng hoa tươi và trái cây có hương thơm ngọt bày trí, xua mùi đắng đến buồn nôn kia.Ngửi thấy mùi thơm lan ra từ bếp, Tạ Liên ngồi dậy dựa thảm lông cừu lót dưới lưng, phát hiện trên bàn trúc có mấy đĩa bánh ngọt.

Hoa Thành thường xuyên làm vì sợ y nửa đêm đói bụng, bánh phải giả mềm tan nên làm khá lâu.

Hắn tranh thủ làm từ sớm để trong lò hong, nhìn bánh Tạ Liên xoa má đã hết sưng của mình cười ngốc.Có thể ăn thoải mái không sợ đau nữa."

Tam Lang, đệ..."

Tạ Liên chưa kịp nói hết hắn đã chạy ù ra sắc mặt cực kỳ khó coi, y đau lòng vô cùng, bụng y vẫn thường xuyên, nôn mửa liên miên.

Chân tay sưng múp mà người lại gầy đến xương quai xanh nhô ra, xám hẳn đi, chính y nhìn mình còn thấy sợ hãi nữa mà.

Tam Lang ngày qua ngày nghỉ ngơi không đủ, lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ tìm cách. có những đêm giật mình tỉnh dậy nhận ra đệ ấy vẫn luôn nhìn mình ánh mắt đau lòng thương xót."

Ca ca sao thế, đau ở chỗ nào."

Miệng lưỡi hắn cứng đờ nói năng không liền mạch: "Tạ gọi Quỷ Y, lão già đó chết xó ở đâu?

Lão đâu?"

Y nâng tay ôm mặt hắn dịu ngọt: "Ta chỉ gọi đệ ra cùng ăn bánh thôi."

Hoa Thành hơi sững lại miễn cưỡng cười đáp lại: "Dọa ta mất cả hồn."

Y biết hắn là đang cố cười cho mình vui liền bẻ cho hắn một cái bánh đưa đến miệng hắn: "Ta đoán là trưa đến giờ đệ chưa ăn gì, ngoan ăn mấy miếng đi."

Hoa Thành hôn nhẹ ngón tay Tạ Liên, ngoạm lấy bánh, răng nanh hơi cọ nhẹ.Người Tạ Liên thấy tê tê mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

Hoa Thành đang hầm canh, phải ninh thêm một lúc mới chính.

Hắn tranh thủ ngồi cạnh y một lát: "Có phải thấy người hơi lạnh không?"

Tạ Liên gật đầu rồi lại lắc đầu, không biết có phải bị đệ ấy chiều hư hay không mà y sợ nóng sợ lạnh, ra ngoài thời tiết thay đổi xíu là bứt rứt.

Nhưng thật may chỉ cần Tam Lang ở cạnh hè có quạt mát đông có lò sưởi chăn ấm.

Lúc nào cũng như thời tiết ôn hòa dễ chịu.

Y từng nói thích cảm giác mùa đông đắp chăn ngồi cạnh lò sưởi, mùa hè ngồi bên hồ nước cạnh guồng quay mới thích.

Nên đá hàn băng hay đá sưởi vĩnh cửu đệ ấy vất vả mang về đều không dùng.

Hai lần mang thai đều vất vả, hắn sao chịu để cho lò lửa thay đổi nhiệt độ liên tục ở cạnh y? thay vì để cơ thể thích ứng với cái nóng lạnh thay đổi liên hồi kia, hắn kiên quyết thay đá bên dưới, lót lông cừu dày lên trên.

Tạ Liên không thấy cứng chút nào, ấm áp tuyệt đối.Y không còn nửa đêm cảm thấy than lạnh dần, Hoa Thành không cần lật đật ngồi dậy thay than mới.

Than vừa cháy đỏ y liền đổ mồ hôi vì cơ thể vừa mới quen với cái lạnh, cứ liên tục thay đổi y biết đệ ấy lo cho mình từng li từng tí, chua xót sợ y có chỗ không thoải mái.Tạ Liên thở dài càng nghĩ càng thấy bản thân bướng bỉnh, đã từng đề nghị thay đá cũng được.

Lúc đó Hoa Thành nắm tay y lắc đầu.

Hắn thích cảm giác chăm nôm y từng chút, không làm gì người không thoải mái.Hoa Thành ôm y chặt hơn: "Lạnh thì ca ca phải nói đó."

Tạ liên gật đầu dựa ngực hắn: "Tam Lang, nghe nói nếu mang thai bụng to quá sẽ để lại vết rạn không chữa được."

Lúc y sinh tiểu bảo bối không có vết rạn nào, trong một năm hôn mê Tạm Lang vẫn lau người thoa thuốc dưỡng cho da dẻ y mềm mại trắng sáng.

Mỗi lần dán môi đều mang theo tình yêu bất diệt của đệ ấy ở trong đó.

Lỡ như trên người của y có tỳ vết thì sao?"

Tam Lang, đệ có chê không?"

Hoa Thành chỉ cần nghiêng đầu đã có thể hôn má y, ngửi hương thơm dịu cùng chút nhẵn đắng của thuốc, hắn tê dại trong cơn đau: "Ca ca của ta là tuyệt mỹ nhất trần đời làm gì có khuyết điểm?"

Tạ Liên cười mãn nguyện, y biết hắn sẽ không bao giờ chê bai y đều gì.

Nhưng nếu nói 'không sao, không để ý' tức là thừa nhận cơ y có khuyết điểm, Tạ Liên nhận ra bất cứ hoàn cảnh nào Tam Lang sẽ không bao giờ làm tổn thương, khiến y buồn tủi."

Vì sinh con cho ta mà ca ca phải chịu nhiều vất vả, đáng chê trách phải là ta mới phải."

Tạ Liên lặng lẽ hít thở một lúc mới cười nổi, trêu chọc: "Vậy, sau này đệ đừng chui vào phòng ta đòi hỏi nữa."

Hoa Thành "..."

"Đúng, đúng, đá hắn ra khỏi phòng đi, ta và tiểu bảo bối chăm ngươi cũng được."

Y giật mình, Hồng Hồng Nhi bò đến đây khi nào.Tiểu bảo bối phồng má cắn hạt dẻ, nghe thế cười khoái chí gật đầu lia lịa.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 49: Trận Chiến Không Hồi Kết (10)


Tiểu bảo bối vừa đến đã có đồ chơi mới.Hồng Hồng Nhi làm cho nó một cái đu dây trước cửa nhà.

Tiểu bảo bối chân ngắn leo trèo lên đó, để hắn đẩy mỗi ngày.Tạ Liên không nhịn được nhìn bằng ánh mắt ghen tị.Hoa Thành cũng làm cho y một cái ở cạnh thiên đăng quán, nhưng từ khi có thai y không chơi những thứ như thế nữa.

Dù đệ ấy có làm dây chắc chắn, y vẫn nghe theo lời người xưa có thai không được ngồi trên mấy thứ đong đưa không vững.Lâu lắm không chơi, Tạ Liên chỉ có thể nằm trên ổ lông mềm mà nhìn.

Trời ngày càng mát, y thích ra ngoài nằm dưới tán cây.

Có điều hơi đất không tốt, Hoa Thành làm sạp gỗ thấp, lót bông thật dày bên dưới cho y nằm.Có cảm giác nằm sát mặt đất cỏ cây thơm ngát, lại còn thật ấm.

Quanh xích đu trồng rất nhiều cỏ thơm, cách đây mấy ngày Hoa Thành trồng cho y ngửi dễ ngủ.

Tạ Liên xúc động ngắt một lá dấu trong ngực áo.Hoa Thành bưng cho Tạ Liên một tách trà hoa, nâng má hôn: "Ca ca thích ta làm cho ca ca một cái, đong đưa nhẹ nhàng không sao đâu."

Tiểu bảo bối nghe thế xoay người nằm dính trên đu dây, tay tứ chi ôm chặt ván chu mông về phía y: "Không cho người chơi đâu."

Uổng công y thương nó như vậy, chỉ vì tối không chui vào phòng ôm mà hết trêu y giờ còn giành đồ chơi nữa.

Tạ Liên dỗi không thèm ôm nữa.Hồng Hồng Nhi cười giễu cợt: "Tên nhóc con như hắn sao trèo lên trên đó được.

Ta sẽ không làm cho ngươi đâu."

Nói xong cả hai làm mặt quỷ đắc ý cười khóe miệng sắp kéo tận mang tai.Tạ Liên chun mũi quay sang hắn: "Đệ nhất định phải làm cho ta một cái."

Hoa Thành hôn nhẹ thay lời đồng ý, đỉnh đầu Tạ Liên bị áo hồ cừu bọc lại.

Tiếp theo đó là bị đỡ ngồi dậy, môi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán: "Đến giờ uống thuốc rồi."

Tạ Liên túm lấy áo hắn dựa ngực, y uống thuốc xong là phải ngủ.

Nhìn đệ ấy phong trần mệt mỏi, chỉ chờ y ngủ mới chợp mắt tí.

Còn phải mau mau phục hồi lại không còn bé tí như này.Hồng Hồng Nhi nhìn đâu cũng chướng mắt.

Tiểu bảo bối nghe y sắp ngủ vội vàng tụt xuống, đuổi theo.

Tạ Liên thừa biết nó định chui vào chăn ngủ cùng y, liền nói: "Đem nhóc con này nhốt ở ngoài đi."

Tiểu bảo bối nhảy lên chạy vào trong nhanh hơn ai hết.Hoa Thành cười hà hà, đá cửa nhốt Hồng Hồng Nhi ở ngoài.
 
Back
Top Bottom