Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!

[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 20: Tam Lang Giận Ta Rồi (1)


Tam Lang giận ta rồi.Chuyện là, gần đến ngày sinh thần Tam Lang rồi.

Trong ba năm y mang thai không làm sinh thần cho đệ ấy đàng hoàng.

Mà Tam Lang cũng chẳng nhớ nổi sinh thần của mình, phần lớn thời gian là chọc ghẹo y.Tặng cái gì cũng mang đến xui xẻo, việc giả bộ ngó lơ cũng đã làm rồi, không gì mới mẻ.

Tạ Liên vì việc này mà lo lắng mất ăn mất ngủ.

Có lần vừa ngồi gặm bánh bao vừa suy nghĩ suýt nữa mắc nghẹn, tuy không chết nhưng cổ họng đau rát mấy ngày.Bánh bao nhà mấy người làm bằng đá hả?Tạ Liên chưa kịp định thần đã bị bế lên, ôm về chợ Quỷ."

Ca ca muốn ăn gì bảo ta làm được rồi, đừng ăn bánh bao mãi như thế."

Vừa nói đệ ấy vừa lấy dưa mật ướp đường cho y ăn, có lần Tạ Liên thuận miệng nói dưa ngọt mùa hè có dưa mát lạnh ăn thì tốt.

Mấy ngày sau, Hoa Thành đã tìm được giống dưa tốt, trồng cả vườn.

Tạ Liên thấy cũng hay, dựng thêm mái đình, thỉnh thoảng lại ra đó vỗ vỗ tìm dưa chín.Hoa Thành thấy y cứ đi đi lại lại, vô cùng vất vả.

Bảo người khác thay y canh, dưa vừa chín liền mang tới dâng tận miệng.

Tạ Liên thấy đi lại không có gì vất vả, đệ ấy đã trồng đương nhiên y vô cùng yêu thích cứ ra nhìn trong lòng đã thấy ngọt ngào.

Nhưng thôi đó không phải chuyện quan trọng.Quan trọng là, hôm đó đi xử lý công việc xong Tạ Liên ghé ruộng dưa định bổ tại chỗ ăn.

Kết quả là ngất ngay tại đó!!!Cảm giác này rất quen thuộc, Tạ Liên vừa tỉnh nằm trong vòng tay bảo vệ của hắn, hơi dụi đầu hỏi: "Có phải ta mang thai rồi không?"

Hắn ngẩn ra một lát, nói: "Ca ca bị say nắng thôi."

Tạ Liên thấy kỳ quái, trời khi đó nắng đâu có gắt.

Y là võ thần không ngờ ra nắng một chút đã ngất, đúng là trò cười mà.Tạ Liên thấy đã nhắc thôi thì nói luôn, vòng tay ôm người bên cạnh: "Tam Lang, ta muốn mau chóng mang thai, sinh một đứa bé gái chơi cùng bảo bảo của chúng ta."

Nói ra những lời này mặt y đỏ lên hết, cứ nghĩ đệ ấy sẽ nhanh chóng đáp không ngờ lại im lặng.

Tạ Liên hơi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hắn khó xử mím môi không chịu lên tiếng."

Đệ không thích ta sinh con gái sao?"

Hoa Thành cười mỏng manh mang theo tia mất tự nhiên: "Thích chứ, con do ca ca sinh đều là bảo bối."

Trong lòng y bỗng hơi nặng nề, cảm thấy ngữ khí của đệ ấy vô cùng qua loa.Bất quá, Tam Lang lại rất nhanh nói: "Ca ca, chúng ta có một mình bảo bảo là được.

Lần sinh trước ca ca hư nhược nhiều rồi, ta không muốn xảy ra chuyện bất trắc lần nào nữa.

Trước kia ta nghĩ rất đơn giản, ca ca là thần tiên tu vi lại cao sinh con không giống như người thường khổ sở trăm bề."

Tam Lang xoa mặt y nhớ đến chuyện đau lòng, hắn hối hận khôn nguôi, cố che giấu đau đớn: "Mang thai cho quỷ còn đáng sợ hơn, ta không muốn bất lực đứng bên ngoài để ca ca gánh chịu cơn đau xé ruột xé gan lần nào nữa!"

Thật ra, hắn chưa từng nghĩ đến việc họ có con.

Chỉ là một lần tình cờ cùng y đi dạo vườn hoa, ngồi dưới tán cây dùng bữa.

Ca ca nhìn sang gia đình hạnh phúc vui đùa cách đó không xa, lòng tràn đầy mong ước nói với hắn: "Tam Lang, ta cũng muốn có đứa trẻ của riêng chúng ta."

Ca ca đã nói thế, hắn cũng đặc biệt mong chờ họ có đứa con.

Không ngừng bồi bổ, tìm hiểu, hắn ỷ mình có bản lãnh bảo hộ ca ca chu toàn, vậy mà...Tạ Liên hiểu ra lo lắng trong hắn, nỉ non: "Lần này chúng ta cẩn thận hơn không phải sẽ tốt sao?

Ta hứa sẽ bồi bổ thuốc thang không bướng bỉnh chạy ra ngoài.

Mọi lời cầu khẩn đều giao cho đệ hết, Tam Lang...

Tam Lang à?"

Hoa Thành có chút không đành lòng, giọng điệu ôn nhu như cũ: "Ca ca, ta chỉ là lo sợ mà thôi."

"Tam Lang, Tam Lang à..."

"Vậy, phải chịu khó uống thuốc."

Tạ Liên ôm chặt cánh tay hắn cười khanh khách, gò má ửng hồng cọ cọ hắn: "Đệ làm như ta trẻ con chê thuốc đắng không chịu uống vậy."

Bắt đầu từ hôm đó, Hoa Thành chuẩn bị ngày ba bữa mang thuốc đến cho y.

Tạ Liên ăn nhiều đồ bổ đến thấy máu trong người mình nóng lên, thế mà người không béo lên tí nào lại hơi gầy đi.Chuyện này làm cho y nhớ khi sinh bảo bảo người mũm mĩm đáng yêu, Tam Lang vẫn chăm sóc như cũ mà không hiểu sao, mới một tháng đã gầy.

Trên Tiên Kinh đều mỉa mai đệ ấy không biết nuôi, Hoa Thành không cam tâm mỗi ngày đều nhồi nhét cho y một đống đồ ăn.

Cơ thể của y như quả bóng da vậy, mới phì đó đã xẹp rồi.Hắn thấy y ngày càng gầy, lo lắng bù đầu, Tạ Liên dở khóc dở cười: "Đệ đừng lo nữa là do thể chất của ta mà thôi.

Đến khi mang thai không chừng sẽ tròn lại thôi."

Vẫn đang trong thời điểm mong chờ, Tạ Liên không cần phải ở nhà an dưỡng.

Một hôm đi trừ yêu xong nghỉ ngơi bên một quán nhỏ ven đường, vừa đứng dậy đã choáng váng.

Gần như sắp ngã xuống, may mắn Tạ Liên vịn tay tựa được bàn gỗ, đứng vững.

Trong người nhờn nhợn buồn nôn, bên cạnh có một tiệm thuốc liền mang theo hứng khởi khám thử.Nhớ đến chuyện này, người tức giận nên là y mới đúng.

Nhờ ra ngoài khám mới biết được thứ thuốc kia dùng để tránh thai.

Trong lòng vừa tức giận vừa nghẹn ngào, Tạ Liên chạy đến tìm đệ ấy hỏi tận tường.

Hoa Thành ôm siết y trong lòng: "Ca ca, ta không cố ý lừa gạt ca ca đâu.

Ta thật sự không chịu đựng nhìn thấy ca ca cược mạng mình sinh thêm đứa bé nào nữa, không được..."

Lúc đó, Tạ Liên đang thấy cực kỳ thất vọng, uất ức, đùng đùng tức giận: "Đêm không muốn ta sinh thì đừng đụng vào người ta nữa."

Nói xong liền quay mặt bỏ đi.Y không nhớ lúc đó hắn đã phản ứng như nào, nhưng cũng không về phòng nữa.

Nhiều lúc mơ màng thấy đệ ấy nhân lúc y ngủ, đến ôm tiểu bảo bảo, hôn y một lát rồi đi.Đến tận hôm nay, Tạ Liên đã hơn mười ngày không thấy đệ ấy đâu.

Hai ngày nữa là sinh thần Tam Lang rồi.

Phải tìm cách dỗ người thôi, nói sao đệ ấy cũng vì lo lắng cho y mới làm như vậy!Tạ Liên lăn lộn trên giường, huhuhu rõ ràng người được dỗ là y mới đúng mà...
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 21: Tam Lang Giận Ta Rồi (2)


Tâm trạng Hoa Thành không tốt, ngồi trong sòng bạc uống rượu.

Hành động của hắn thô bạo, rượu bắn tung tóe.

Ly ngọc lưu ly lăn xuống bàn, vỡ nát.Tiếng ồn trong sòng bạc đột nhiên yên ắng, âm thanh trong màn trướng không lớn.

Nhưng họ đều là người cẩn thận trăm bề, đã thành tinh hết rồi.

Hơi liếc mắt nhìn hành động thu tay lại của chợ chủ, hoài nghi nhìn nhau.Có người khe khẽ nói: "Chắc không phải cãi nhau với đạo trưởng đâu ha?"

Người trong sòng bạc đang cầm ly gỗ nghe thế trừng mắt: "Cẩn thận cái lưỡi của ngươi, chợ chủ đã hơn mười ngày ngủ ở đây không về phòng rồi đấy."

"Khi thấy người uống rượu tâm trạng không thoải mái ta đã nghi nghi."

Người nọ đè thấp giọng: "Đạo trưởng ôn nhu dịu dàng, có giận cũng không thể lâu như thế.

Theo ta thấy một là xúc cảm lạnh nhạt hai là không thể..."

Người nghe chưa kịp phản ứng, vẫn còn run rẩy sắp xếp câu chữ xem có nhầm không.

Là một người có đầu óc, tiểu yêu trong sòng vô cùng lạc quan cho rằng mình đang nghe nhầm.

Nhất định là nghe nhầm rồi, làm gì có kẻ ngu xuẩn như thế dám nói những lời này!Đời lại không như là mơ, cơn gió tạt mạnh vào mặt.

Tiếp theo đó là âm thanh kêu la thảm thiết như heo chọc tiết.

Tiểu yêu che mắt che tai, âm thầm biến bản thân trở nên tàng hình.Trời đã tối, Hoa Thành thấy cửa phòng đã tắt nến mới khẽ khàng bước vào.

Tiểu bảo bảo đã ba tuổi, người mũm mĩm cuộn lại trong lòng y ngủ.

Hoa Thành từ phía sau y thò tay nựng má nó hai cái, yêu thương ngắm nhìn.Đệm giường lún xuống, nhét Tạ Liên vào trong lòng để y dựa lồng ngực hắn.

Đã hơn mười ngày không ôm ấp nói chuyện hắn nhớ người muốn điên, không tự chủ được hôn lên má, dọc xuống cổ.

Yết hầu hắn cử động phát ra tiếng nuốt nước bọt, mi mắt hơi run rẩy.Ca ca giận hắn, không muốn gặp hắn.Hơi thở hắn mang mùi rượu cứ phả lên mặt Tạ Liên, y không nhịn được gò má thêm ửng đỏ.

Không thể giả vờ được nữa, Tạ Liên hơi cựa mình làm hắn hơi khựng lại, không thể ngụy trang nơi bóng tối được nữa.

Hắn hơi xấu hổ, biết rõ ca ca giận mà còn xuất hiện, khiến ca ca chán ghét.Thấy người muốn tách ra, cảm giác chia cắt khiến da thịt vừa được hắn hôn nóng rát lên, hệt như bị miếng sắt nóng nung vào.

Hắn rời đi lấy luôn trên người y một lớp da, Tạ Liên hoảng hốt ngồi dậy ôm eo hắn siết chặt, gò má dụi sát: "Tam Lang, đệ đừng đi mà ta xin lỗi."

Hoa Thành thấy hơi ngoài ý muốn ngẩn ra, môi mỏng dần mím lại: "Là ta nói xin lỗi mới đúng."

Tạ Liên cọ cọ người hắn, thành tâm hối lỗi: "Ta không nên nổi nóng với đệ.

Tam Lang, đệ giận ta lâu lắm rồi, không chịu về với ta và con."

"Ta không giận ca ca."

Hoa Thành áy náy ôm lại vai y, ngồi xuống bên giường: "Ta nghĩ ca ca nhìn thấy ta liền khó chịu, bực dọc cho nên... ta làm sao giận ca ca cơ chứ."

"Hôm đó là ta lớn tiếng với đệ trước."

Tạ Liên dựa ngực hắn nghịch mấy chiếc vòng bạc, sờ đến vị trí gần tim lồng ngực y lại đau, y quên mất đệ ấy đã phài khổ sở thế nào mới lấy được máu tim mình ra: "Ta bướng bỉnh quá biết đệ muốn chu toàn cho ta mà vẫn ngang ngược.

Ta sinh khó đệ đau lòng hơn bất cứ ai..."

Cũng không phải đệ ấy không muốn cùng y sinh con, Tạ Liên muốn bổ đầu mình ra xem hôm đó nghĩ gì mà nổi nóng với đệ ấy.Hoa Thành cầm tay y ánh mắt cực kỳ tha thiết: "Nổi nóng với ta thì đã sao?

Ta đáng bị trừng phạt hơn thế gấp trăm ngàn lần.

Ngoài mặt đồng ý với ca ca, trong lòng lại ngầm giở trò.

Khác nào cho ca ca hi vọng mà không thực hiện được?

Thuốc Quỷ Y kê là loại tốt nhất, nhưng thuốc nào uống vào cơ thể cũng có ba phần độc.

Ta suy nghĩ nông cạn vừa làm ca ca buồn vừa ảnh hưởng bên trong thân thể."

Hắn cứ như con thú nhỏ bị thương co rúm lại, cầu xin cái nhìn từ y, vô cùng buồn tủi, sợ hãi bị y trách móc: "Cứ nghĩ đến chuyện đó lại càng thấy không xứng có được sự tha thứ của ca ca, càng không dám mơ đến được ca ca đối xử dịu dàng."

Từ khi biết hắn dùng máu tim cứu chữa, ca ca với hắn càng thuận theo tâm ý, mặc sức nuông chiều.

Vì thế hắn càng thấy có lỗi hơn.Hóa ra đệ ấy trốn y là để tự trừng phạt chính mình, khẽ hôn lên má như một lời an ủi sâu kín: "Tam Lang, ta một chút cũng không giận đệ.

Không có đệ bên cạnh ta ngủ cũng không ngon, nhớ đệ lắm."

Hắn cúi đầu vuốt sống lưng y ân cần: "Ca ca, ta nghĩ kỹ rồi, hay là để thuận theo tự nhiên đi."

Muốn có đứa bé giữa tiên và quỷ không dễ chút nào, từ khi đón ca ca về đến nay cũng ân ái mấy năm mới có.Tạ Liên cười lém lỉnh tựa vai hắn.

Lúc nãy còn mở mắt thao tháo, biết Tam Lang không giận mình y dần buồn ngủ.

Người nào đó sau mấy ngày xa cách muốn đòi hỏi không ngừng, thấy y mệt mỏi không nỡ làm càn.

Hắn kề cận xoa tai y hai cái, lại dìu nằm xuống.Hắn tích trữ đè nén mọi thứ xuống bụng dưới.

Quấn quýt si mê nhìn Tạ Liên như muốn đem người hòa tan dưới ngọn lửa ái dục.

Hôm nay là sinh thần Hoa Thành.

Tạ Liên thức sớm vừa khéo có thể cùng hắn dùng cháo nấm thịt băm.

Mùi vị vừa phải thịt nát tan hết vào trong cháo, sau khi lăn lộn mấy trăm năm Tạ Liên cực thích món này.

Thịt hòa quyện, dù ít nhưng tan ra hết, cảm thấy ăn thìa nào cũng có thịt."

Ca ca hôm nay không đi đâu sao?"

Y thuận miệng đáp: "Không có."

Mắt hắn hơi lóe sáng, không nói gì thêm.Tạ Liên cười cười, ăn xong liền bế con đi dạo vườn.Hắn xây chỗ ở cho nhóc con to như thế, y nhắc không nên, người nào đó còn già mồm: "Để con tập đi cho thoải mái."

Y đi còn mỏi cả chân đây này, con tập đi kiểu gì chứ.

Nhưng nói đi nói lại, trong vườn nuôi nhiều nai hoa mai, còn có mấy con hạc kiêu ngạo đùa giỡn.

Bảo Bảo rất thích chứng, lần nào cũng vui vẻ cười tít mắt.

Tạ Liên chơi đến con cả ngày, không hề bận bịu.

Còn Hoa Thành thì khác, đệ ấy cứ đi lại khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó.

Nhất là chăn đệm trên giường, giở lên hết để lục lọi."

Tam Lang, đệ đang tìm gì sao?"

"Không có."

Khóe môi hắn hơi thu lại nụ cười, tỏ ra hờ hững đáp.

Ánh mắt vẫn tìm kiếm khắp nơi, chỗ nhỏ nhặt cũng không hề bỏ qua."

Thật sự không tìm gì à?"

Tạ Liên nén cười nhìn đệ ấy đầy thâm sâu: "Ta tưởng đệ đang tìm quà sinh thần chứ."

Hoa Thành bị bắt quả tang, trong lòng ngượng ngùng nhưng không hề biểu lộ.

Che miệng ho khan: "Ca ca."

Hắn nghĩ ca ca đang giận e là không thèm chuẩn bị quà cho hắn.

Nhưng hôm qua đã nói rõ rồi, Hoa Thành có chút mong chờ mới âm thầm tìm quà.Tạ Liên cười ôn nhuận có gì đó hơi tinh quái, vẫy vẫy người lại gần: "Tam Lang."

Hoa Thành nghe lời tiến đến ôm eo nhỏ của y nhấc lên: "Ca ca, chúng ta đi ngâm nước nóng thôi nào.

Mấy ngày qua làm ca ca ngủ ngon, ta nên chuộc lỗi rồi."

Tạ Liên ghé tay Hoa Thành thỏ thẻ: "Tam Lang, ta mang thai rồi."

Hoa Thành sững sờ cánh tay không tự chủ được run lên, may mà không làm y ngã.

Không ngờ nhanh thế đã có..."

Cũng là do khám bên ngoài mới hay, được hơn một tháng rồi."

"Vậy lúc ca ca ngất bên ruộng dưa... cái tên Quỷ Y vô dụng đó!"

"Không phải lỗi của ông ấy, đứa bé còn yếu lắm."

Tạ Liên ôm cổ hắn cười: "Thấy quà ta tặng cho đệ thế nào."

"Quà ca ca tặng cho ta đương nhiên tuyệt vời."

Nhưng lòng hắn đau nhói, nghĩ đến việc đưa ca ca uống thuốc tránh thai, lỡ như ảnh hưởng đến đứa bé.

Nghĩ thế lòng hắn nhảy dựng vội vàng gọi Quỷ y đến xem xét.Tạ Liên được hắn bảo bọc, ngồi bên cạnh cẩn thận sờ bụng.

Bắt đầu suy tính chăm sóc ra sao, bên trướng đệm vô cùng ấm cúng.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 22: Hồng Hồng Nhi (1)


Tạ Liên thấy mí mắt mình đã sụp xuống tới nơi.

Nằm dựa trong lòng Tam Lang để đệ ấy dỗ dành quạt mát cho.Gần đây trời nóng như đổ lửa, Hoa Thành đưa y đến Hàng Châu, chọn nhà bên cạnh hồ lớn.

Gió hồ lồng lộng làm dịu khí nóng, lại có hương sen thơm lừng mát lành thấm tận tim phổi.

Không biết ai đồn người có thai không nên ở trên mặt nước, thuyền bè hay cầu bắt qua xong đều phải cẩn thận kẻo chìm.

Hoa Thành lo lắng sốt vó, không cho y ra thủy đình nằm hóng gió nữa.Thủy đình xây dựng cẩn thận lại có lan can che chắn xung quanh.

Mái hiên được dựng thật khéo nắng không hắn tới được, Tạ Liên kê sạp mềm ở đó, đắp chăn mỏng, ăn trái cây ngọt mọng.

Nhìn cá vờn dưới nước, hoa sen nở rộ mặc gió thổi đung đưa.

Thế nhưng Hoa Thành bảo y là võ thần, lỡ như bất cẩn làm sập cũng không nên.Thế là Tạ Liên hơi rầu rĩ, Hoa Thành cũng miệt mài suy nghĩ thật lâu.

Không muốn động thổ xây dựng làm ảnh hưởng đến thai thần, dù cái thai thần gì đó trong lời đồn dám động đến bé trong bụng ca ca.

Hắn thề sẽ đào tên đó lên nghiền thành tro!Suy nghĩ nửa ngày, hắn quyết định bỏ tiền mua một căn biệt viện khác cũng nằm gần hồ.

Đào hồ sen hình vòng ôm lấy căn phòng của họ, chỉ chừa một lối đi lại.

Nghĩ là thực hiện ngay, hắn chuẩn bị nhân lực trong mấy ngày đã làm xong.

Một nơi mát mẻ thoải mái, Tạ Liên rất thích ôm tiểu Bảo Bảo nằm chơi cả ngày.Lúc này Hoa Thành đang muốn dỗ y ngủ, rồi ôm tiểu Bảo Bảo đi nhồi bánh bao nhỏ.

Lúc sáng y nói muốn ăn bánh bao sữa, hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ nguyên liệu rồi.

"Tam Lang, bỗng nhiên ta nhớ đến Mặc Cẩm."

Tạ Liên dụi dụi vào người hắn, khi đến nơi giam giữ tên kia y đã chuẩn bị tinh thần.

Suốt khoảng thời gian lăn lộn có gì chưa gặp qua chứ?

Thế nhưng đến nơi y vẫn hoảng loạn buồn nôn: "Gần đây thỉnh thoảng lại mơ màng thấy hắn."

Hoa Thành nhíu mày: "Ca ca nghĩ đến tên đó làm gì?

Đừng sợ tên đó sẽ không làm hại đến ca ca và đứa bé trong bụng đâu."

"Ta cứ thấy bồn chồn lo lắng sợ hắn nguyền rủa con chúng ta, Tam Lang, ta thấy trong lòng bứt rứt lắm."

Hoa Thành hôn trán y: "Ca ca yên tâm sẽ không sao đâu, ta sẽ..."

Những chữ sao cùng không muốn nói thẳng ra, sợ dọa đứa bé trong bụng.

Hoa Thành vuốt tóc mềm: "Sẽ giải quyết hắn."

Tạ Liên ôn nhuận mỉm cười ngoan ngoãn chìm trong giấc ngủ say.Hoa Thành thêm băng để cạnh quạt chong chóng cho không khí trong phòng thêm mát mẻ.

Lòng đầy yêu thương bế đứa bé của họ xuống bếp, nắm bàn tay mũm mĩm vo bánh.

Đây là canh súp buổi chiều cùng mấy phần bánh bao nhỏ ăn nhẹ.

Rút kinh nghiệm lần mang thai đầu tiên, trước khi vào thời kỳ thai nghén phải vỗ béo y lên.***
Như thường lệ buổi tối Hoa Thành phải chiến đấu với tiểu Bảo Bảo, tìm cách mang nó sang phòng bên không để nó ôm bụng y ngủ nữa.Thế nhưng hôm nay xảy ra chút khác biệt, sau khi giúp y truyền khí.

Hoa Thành nửa đêm không ngủ vén chăn cho y cẩn thận rồi cọt kẹt rời giường.

Lúc đó y ngủ chưa sâu nhưng lười ngồi dậy, nằm thiu thiu chờ hắn trở lại.Thế nhưng, khi trời sáng mở mắt chỉ thấy một ánh mắt ghim mình thật chặt mang theo địch ý.

Tạ Liên giật nảy người tay xoa ngực: "Tam Lang đệ làm gì nhìn ta ghê vậy?"

Hoa Thành nhíu mày không kiên nhẫn, vẻ mặt hắn vẫn vô cùng mệt mỏi uể oải.Tạ Liên nằm giữa chăn đệm ấm áp, trên má dính dính tóc, dụi mắt nhìn hắn.

Bỗng có một cái bóng đỏ khác nhào tới, đá Hoa Thành đi: "Ca ca, tên ôn này đánh thức ca ca hả?"

Tạ Liên "..."

Mắt y đảo qua lại một hồi bắt đầu loạn."

Sao... sao, sao thế này!

Sao, sao có tới hai Tam Lang."

Hoa Thành nguy hiểm nheo mắt lại.***
Tạ Liên mím môi không thể tin được, chóng má hoài nghi.

Hoa Thành liếc xéo người đang ở một góc nhà nhìn họ, chằm chằm sắp ăn tươi nuốt sống tới nơi.

Hầu kết Hoa Thành di chuyển, chậm rãi ôm y nói: "Đêm qua thấy hơi khó chịu.

Ra khỏi phòng một lát cái bóng này từ trong nước bước ra."

Người ở góc nhà nghe thế chân mày hơi nhướng lên, nhìn Hoa Thành bằng ánh mắt thù địch.

Bộ dạng rất giống đang ra oai, cảnh cáo.

Dám ôm người của ta hả, sẽ có ngày ta chặt tay ngươi xuống, chặt tay nào trước đây, tay trái?

Tay phải?

Hừ, chặt hai tay cùng một lúc!Khi nói đến mấy chữ 'từ trong nước' ngữ khí của Hoa Thành cũng hơi lạ.

Tạ Liên bỗng nhớ lúc y mang thai, Hoa Thành thường xuyên đi tắm đêm, chủ yếu đệ hạ hỏa nhiệt trong người.

Tạ Liên không nhịn được đỏ mặt, xem ra khi ngủ y đã cọ hắn đến không chịu nổi.Bất quá, xưa nay y chẳng để tâm bản tôn Hoa Thành cũng có bóng...Tạ Liên nhỏ giọng: "Sao lại thế."

"Có thể do gần đây truyền khí quá nhiều, không sao, vài ngày tới ta nhét hắn vào lại.

Ca ca nằm nghỉ lại đi ta đi làm nóng cháo lại."(*Để phân biệt mình gọi cái bóng là Hồng Hồng Nhi nhé khụ khụ.)Muốn nhét ta vào đâu?

Cái tên khốn xấu xa từ đâu chui ra này!Hồng Hồng Nhi tiến lại bên giường, rất không cam tâm nhìn Tạ Liên rồi nhìn xuống bụng y: "Cái tên khốn kia giả vờ ngoan ngoãn hiền lành.

Nhìn thì như lương thiện lắm thật chất là một kẻ xấu, tâm địa gian xảo, lộng hành.

Ngươi lại không biết tốt xấu lén sau lưng ta qua lại với hắn, còn to bụng ra nữa."

Tạ Liên "..."

Hồng Hồng Nhi vô cùng oán hận nghiến răng: "Hàm dưỡng cả đời ngươi đâu hết rồi hả?

Ai cho ngươi phản bội ta hả?"

Hắn giãy ầm lên: "Ngươi... ngươi, ngươi...

đừng tưởng ta không đánh lại hắn thì ngươi có thể làm gì làm, hừ hừ!!"

Tạ Liên chớp mắt hai cái, bỗng phì cười.

Một người mang ký ức của đứa trẻ tám tuổi so với người trưởng thành đương nhiên có chút khác biệt.

Lúc đệ ấy mất trí cả thông linh với y còn không nhớ, chỉ đỏ trên tay không biết dùng, bướm bạc càng không cần nói đến...Đánh không phải là đương nhiên, xem ra vừa rồi hai bên đã ầm ĩ một phen."

Ngươi, ngươi, ngươi còn dám cười nhạo ta.

Lúc trước ngươi làm gì dám có thái độ này với ta hả?

Đừng tưởng có hắn che chở thì lên mặt với ta!"

Hồng Hồng Nhi đã nghĩ đến việc lén trộm người đi, nhưng bị tên điên kia phát hiện đánh chết sống.

Đáng ghét hơn là mỗi khi đánh tên gian xảo kia đều thấy đau?

Sao lạ thế!!Tạ Liên xoa bụng mình, cao hứng mỉm cười: "Thì sao, Tam Lang muốn có nam sủng mới, ta cũng muốn."

Hồng Hồng Nhi muốn tóm lấy y đánh tét mông.***
"Ngươi xem, tên kia nuôi ngươi gầy nhom.

Không giống như ta chăm mũm mĩm tròn xoe trong đáng yêu biết bao nhiêu."

Hồng Hồng Nhi lại tiếp tục kể công, mắng nhân bản của mình không thương tiếc: "Xem đi, xem đi, toàn đồ chua, cái tên đó đâu như ta biết ngươi thích ăn ngọt."

Vừa nói vừa đút y ăn dưa mật.Tạ Liên thấy lần này mang thai ăn bao nhiêu cũng không lên cân, khẩu vị cũng thay đổi thất thường.

Tam Lang đau đầu chăm lo, cứ sợ y ăn không ngon, ngủ không yên, đệ ấy còn mệt mỏi hơn cả y."

Có muốn ăn nữa không?"

Tạ Liên len lén gật đầu: "Thêm một đĩa nữa đi."

"Không được, ăn nhiều dưa lạnh dễ đau bụng lắm."

Hoa Thành vẫn nhớ ba ngày trước hắn gọt dưa ướp lạnh cho y ăn.

Vốn nghĩ trời nóng ăn vào cho mát, nhưng nửa ngày sau y lạnh bụng khó chịu ngủ chẳng ngon."

Sao ngươi cứ chống đối ta vậy hả?

Ăn thêm một đĩa thì đã sao?

Trời nóng muốn chết."

Hồng Nhi Nhi lườm xéo, cái tên này nhất định xem thường hắn, căm ghét hắn, sợ y yêu mến mình hơn đá tên chết giẫm như ngươi ra chuồng gà chứ gì!Hoa Thành không thèm trả lời bưng chén súp cay thơm lừng tới: "Ăn canh cá nấu cay đi xương ta lọc ra hết rồi."

Hồng Hồng Nhi không chịu thua kém: "Cay, cay cái gì chứ, ăn vào chỉ thêm nhiệt miệng thôi."

Họ lại bắt đầu ồn ào rồi, Tạ Liên không khỏi cười khổ.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 23: Hồng Hồng Nhi (2)


Từ sáng sớm Hoa Thành đã rời giường đi mất, chỉ có Hồng Hồng Nhi nằm lười trên bàn chờ y thức dậy.

Hôm qua, hắn nháo đến nửa đêm vẫn không vượt qua được kết giới chui vào bên giường.

Cái tên khốn đó, dám đá hắn ra ngoài ôm y ngủ một mình!

Giờ tên quỷ kia đã đi rồi, hắn phải tranh thủ chiếm tiện nghi.

Khiến cho Tạ Liên cải tà quy chính, tỉnh ngộ ra, không bị tên gian manh kia dụ dỗ nữa.

Tạ Liên ngủ đến gần trưa mới thức, Hồng Hồng Nhi liền hí hửng ôm y cùng tiểu Bảo Bảo ra hồ hóng mát.

Hạ nhân dọn mấy món ăn bồi bổ trên bàn, đa số đều là món cay xé, thuốc vẫn chậm rãi đun sôi.

Tạ Liên nhẹ nhàng xoa bụng: "Xem ra lần này là con gái rồi.

Nhìn giống Tam Lang thì tốt quá."

"Tại sao không phải giống ta?"

Tạ Liên "..." có gì khác nhau chứ?

Hồng Hồng Nhi cũng không nói tiếp, tiến sát áp tai lên bụng y nghe ngóng.

"Vẫn chưa nghe động tĩnh được đâu, con còn nhỏ lắm."

"Ai nói ta đang nghe động tĩnh, ta là đang cảnh cáo nó sinh ra đừng có khó ưa như tên kia!"

Vẫn là tiểu Bảo Bảo con của ta đáng yêu nhất.

Nói rồi lại dụi gò má bánh bao hai cái, mãn nguyện mỉm cười.

Tiểu Bảo Bảo ôm cổ hắn không hiểu chuyện gì vẫn cười khanh khách.

"Xem đi, xem đi, cả đứa bé còn hiểu chuyện hơn ngươi.

Biết thế ngày đó đã đem nhốt ngươi lại, không để ngươi đi câu dẫn người khác."

Hắn thừa biết mình và người kia là một thể, nếu không đã không nhàn nhã ở đây cùng y nói chuyện.

Tạ Liên chưa từng tưởng tượng Tam Lang sẽ phản ứng ra sao, khi hiểu lầm y phải bội hắn.

Nhưng với bản tính chiếm hữu cực cao của Hồng Hồng Nhi, người từng đè y mấy ngày liền trên giường, khóa y lại không cho rời nửa bước thì... e là không trút lên y cũng đem chợ quỷ đốt cháy thành tro!

Cái tính khí trẻ con không chịu thua thiệt này làm Tạ Liên không biết nên khóc hay cười.

Ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi mắng y bỏ rơi hắn quyến rũ người khác.

Đêm hôm còn cùng chính mình tranh giường, Tạ Liên đã cố dàn xếp chen giữa hai người.

Nhưng Hồng Hồng Nhi không chịu, muốn ôm người làm của riêng, đuổi Tam Lang ra ngoài.

Kết quả, tranh làm sao lại chứ, bị Tam Lang một chân đá bay!

Hồng Hồng Nhi làu bàu mắng nhưng không nghe ra mấy câu như: 'cho ngươi quỳ cả đêm' hay 'nhốt lại phạt roi' như trước.

Tạ Liên sờ sờ mũi mỉm cười, nếu hắn dám nói e là bị Tam Lang dần nhừ đòn.

Không biết Hoa Thành đã đi đâu tới chiều vẫn không thấy, Hồng Nhi Nhi dẫn y đi dạo một vòng sau bữa ăn no bụng.

Đến tối ngồi chơi gài bẫy.

"Đệ thua thì sao?"

"Sao ta lại thua chứ."

Tạ Liên trạng khởi vui sướng, nhờ người chuẩn bị trà bánh dùng dần.

Đang mùa hè nhưng buổi tối họ đều không quên đốt lò sưởi cho y, đóng kín cửa sổ không để gió lạnh thổi vào.

Hồng Hồng Nhi giành đi trước, học lỏm được không ít bí quyết trên phố.

Mới vào đã chặn y mấy hướng, đắc ý cười hắc hắc.

Tạ Liên nhướn mày: "Thật kém cỏi."

Hồng Hồng Nhi không để ý đến y, tiếp tục dồn ép, bao vây y thành một đoàn, dồn đến bên vực.

Môi cười ranh mãnh, không uổng công hắn hy sinh chút may mắn, học được mấy chiêu trò của lão già giàu kinh nghiệm kia.

Vui sướng đem con chồn tuyết nhỏ nhắn dồn đến bẫy cáo.

Tạ Liên uống một chén trà, hơi cười khổ.

Y vốn xui xẻo, cầm cự đến đây đã tốt lắm rồi.

Nhưng không hiểu sao bốn phía vây chặt, đông tây là quân sĩ, sau lưng có vực.

Bẫy cáo kia lăm le là thế, Tạ Liên giật mình nhận ra có một lối mòn nhỏ.

Y cười tủm tỉm đặt bút đi tiếp, nửa nén nhang sau thành công vẽ lên mặt hắn một con rùa to.

Hồng Hồng Nhi "..." 😣😖

"Không, không, chơi lại lần nữa."

Tạ Liên cười ngất, đổi giấy mới, Hồng Hồng Nhi tranh thủ soi gương một cái.

Gương mặt tuấn lãng như này lại bị vẽ rùa xấu xí này lên, xấu quá đi mất.

Hắn run rẩy giận dữ mắng lão già lừa đảo kia.

Tới bữa khuya Hoa Thành mới về, thấy hạ nhân túm tụm nghe lén.

Bên trong cười nói vui vẻ, đẩy của bước vào.

Nghe tiếng động Hồng Hồng Nhi nhảy dựng lên, che giấu mấy hình thù quái dị trên mặt mình.

Tạ Liên cười đến suýt khó thở ra nước mắt, má hồng lên, thấy Hoa Thành về liền dụi mắt ươn ướt.

Hoa Thành tiến lại xoa lưng y: "Ca ca sao thế?

Cơm tối không chịu ăn."

Lúc này Tạ Liên mới nhớ phải dùng bữa khuya, chưa kịp mở miệng nói đã nghe tiếng 'bốp' rõ to.

Hoa Thành đánh Hồng Hồng Nhi muốn móp đầu: "Sao ngươi không nhắc ca ca dùng bữa hả?"

Tạ Liên thấy hơi vi diệu "..."

Hồng Hồng Nhi không phản kháng, chẳng phải vì sợ mà là bận che mấy giấu vết dính trên mặt, lườm lườm Hoa Thành cháy tóc.

"Được rồi đừng có gây nhau mà."

"Ta vừa hái được đu đủ, mang nó đem hầm tuyết yến cho ca ca dùng trước khi ngủ."

Tạ Liên phủi tro trên người hắn, đây không phải tro núi lửa sao?

Chắc không phải hắn chạy đến Thiên Diệm sơn cả ngày nay nha.

Nơi đó có dung nham chải mãi không tàn, pháp lực hạn chế.

Y từng đến đó một lần suýt chết cháy một phen, nghĩ lại còn toát mồ hôi.

"Hái quả Thiên Diệm cho ca ca ăn vặt."

Tạ Liên không biết nên nói gì, ôm cổ hôn: "Đừng đi nguy hiểm lắm, ta vẫn thích ăn quả Tam Lang trồng."

Hoa Thành cười ngọt lịm, nhưng ngay sao đó lại tỏ ra không vui: "Thế mà ca ca cùng hắn chơi đùa quên trời quên đất, không thông linh với ta lần nào."

Tạ Liên hơi xấu hổ, hắn cắn tai y: "Ca ca thích thì vẽ rùa lên người ta được rồi."

"Vậy sao, vẽ một con lớn rồi bắt đệ đi khắp chợ quỷ."

Tam Lang kiêu ngạo ngông cuồng, Tạ Liên có chút không hình dung nổi sẽ ra sao, e là làm người trong chợ quỷ hoảng sợ, tự đập đầu mình cho tỉnh

Hắn cụng nhẹ trán y: "Ca ca thích là được."

"Nè, hai người đừng quá đáng, ta vẫn còn ở đây."

"Ồ, ta quên mất."

Thế là có người bị đá bay.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 24: Hồng Hồng Nhi (3)


Hồng Hồng Nhi bay đâm sầm vào cửa sổ, văng ra ngoài sân, thê thảm rên rỉ một tiếng.

Tạ Liên hơi thấy có lỗi, che mặt không nhìn.

"Tam Lang à, đệ đối tốt với Hồng Hồng Nhi một chút đi."

"Sao phải đối tốt với hắn chứ?

Ồn ào phiền phức không chịu được.

Ca ca nên nghỉ ngơi nhiều, ngày mai ta không cho hắn vào phòng quấy nhiễu ca ca đâu."

"Ồn ào, phiền phức...

ùm, ta nhớ lúc nhỏ đệ rất rụt rè, ít nói."

Tạ Liên cười khanh khách xoa đầu hắn: "Nhưng cũng rất đáng yêu ngoan ngoãn."

Rất ngoan ngoãn... nếu hai người nào đó nghe được sẽ cười ngã ghế mất.

Tên đó còn nhỏ đã lầm lì hung dữ thích đá người lung tung, có chỗ nào đáng yêu hả?

Đến tận bây giờ vẫn trông đáng ghét như vậy...

Hoa Thành cười híp mắt hưởng thụ sự yêu chiều từ y: "Canh đã nguội bớt rồi ta đút ca ca uống."

Cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, Tạ Liên vừa mới ăn đu đủ hầm xong bụng còn no lắm lắc đầu nguầy nguậy.

Hoa Thành nhảy dựng lên: "Sao, chỗ nào không thoải mái?

Gọi Quỷ Y đến đây."

"Không phải, Tam Lang ông mới khám cho ta xong chỉ vừa mới rơi khỏi thôi mà."

Tạ Liên kề sát bên người cọ tới cọ lui trong ngực hắn: "Để một lát rồi uống."

"Ca ca khó chịu không yên sao có thể không kiểm tra chứ."

Tạ Liên che mặt thảm thương, cọ cọ hắn, chọc chọc mặt hắn: "Tam Lang, đệ bỗng nhiên trở nên ngốc thế hả?"

Hoa Thành không hiểu, ôm người trong ngực, nắm tay xoa nắn: "Ca ca, đừng dọa ta chứ."

Y vỗ trán mặt đỏ bừng bừng: "Tam Lang, thai nhi của ta đủ năm tháng rồi."

Hoa Thành gật gật, đúng là đủ năm tháng, ca ca ăn ngon ngủ ngon không bị hành chút nào.

Hắn vô cùng vui mừng, xem ra mấy quả Thiên Diệm kia rất có tác dụng.

Cứ cách một thời gian hắn lại đi hái quả tươi vừa kịp nở.

Đông nó trong nhựa thông mang về phơi cho ca ca ăn.

Tạ Liên thấy hắn chỉ gật đầu, uất ức chu môi.

Hoa Thành còn chưa hết nghi hoặc, môi Tạ Liên chạm nhẹ môi hắn.

Cả người hắn lập tức nóng rát, nhân gian đồn đãi mang thai năm tháng, thai nhi khỏe mạnh.

Phu thê đã có thể ân ái, chỉ cần cẩn thận là được.

Được ca ca dụ dỗ, hắn cứng đờ giây lát.

Suốt năm tháng qua đêm nào hắn cũng phải cố gắng khắc chế không được làm càn, tổn hại đến y.

Lúc này, những ý nghĩ trong đầu đã vơi đi bớt, gắt gao ôm lấy y.

Tạ Liên từ chủ động biến thành bị động, trong đầu trống rỗng mềm nhũn.

Nụ hôn của hắn triền miên trên môi y, quấn quýt, hồi lâu thấy hơi thở của y yếu dần, chậm rãi hôn lên má, lên cổ, hôn lên xương quai xanh từng chút một.

Y trong vòng tay hắn vô cùng ngoan ngoãn dựa dẫm.

Hắn hôn xuống ngực, bỗng nhiên dừng lại.

Tạ Liên mờ mịt hé mắt nhìn hắn.

"Không được, chúng ta không giống người nhân gian.

Lỡ như..."

Y phục đã bị kéo xuống lộ ra vai nhỏ mảnh xinh đẹp tuyệt mỹ.

Sức hấp dẫn của Tạ Liên không thể chối cãi, mị hoặc ẩn hiện, khiến người ta thèm khát.

Hoa Thành còn không dám nhìn hướng mắt nơi khác: "Ngoan, uống canh xong ngủ sớm."

Tạ Liên hôn vành tai hắn, ôm hắn không cho chạy.

Hồng Hồng Nhi núp bên khe cửa sổ nhìn lén, tên quỷ kia đá ta ra đây còn phất tay đóng kín cửa, giăng kết giới khắp nơi.

Thấy Tạ Liên bị quấn lại trong chăn, cười bể bụng.

Con sói kia coi như biết điều, không bị con thỏ xấu xa kia dụ dỗ, chiếm dụng người của hắn.

Con thỏ này ngày càng xảo quyệt, dám lén lút sau lưng hắn câu dẫn, quyến rũ người khác.

Ngày mai, hắn sẽ cho một trận cảnh cáo con thỏ gian manh này mới được.

"Không sao đâu, ta đã...

đã hỏi Quỷ Y rất kỹ rồi."

Hắn không ngờ y lại mở miệng hỏi người khác, ca ca bảo bối của hắn dễ xấu hổ vô cùng.

Cùng hắn bao lần thân mật vẫn không giấu được ngượng ngùng...

để ca ca phải hỏi han như thế, Hoa Thành thầm tự trách.

Tạ Liên nhoài sát về phía người hắn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy y hôn xuống, mỗi lần chạm tới đều thổ lộ hết tình yêu say đắm của hắn.

Hồng Hồng Nhi giậm chân tức anh ách, con sói ngu ngốc sao thể dễ dàng bị lừa như thế chứ?

Mau buông con thỏ không biết an phận kia ra!!

Không được, phải cạy cửa, phải cạy cửa.

Hai ngươi ôm chặt ấm áp vô ngần, động tác của hắn dịu dàng, mê say, cẩn thận trăm bề.

Ngoài trời sao sáng, mặt nước bao vây viện lấp lánh ánh sao rơi, đom đóm lập lòe bay lượn cảnh đẹp khó lòng tả xiết.

Hồng Hồng Nhi oán hận đuổi đom đóm đi, bọn xấu xa các người ta sẽ đánh bẹp dí hết.

Sáng sớm, Hoa Thành vừa vén chăn đắp kín lại cho y thì người cũng vừa tỉnh, dụi mắt.

Hoa Thành xoa nhẹ eo Tạ Liên, mân mê: "Ngủ thêm một lát đi."

Tạ Liên để mặc hắn xoa, không lên tiếng, áp má lên chăn lông.

Hoa Thành phì cười nhìn y lười biếng như mèo con, thật không nỡ rời đi.

"Tam Lang, chân ta cũng mỏi."

Hắn mền mỏng gật đầu, vén y phục thoa chút thuốc, nhìn thấy những vết hôn của chính mình trên môi y.

Hắn mỉm cười lại hôn thêm...

Hoa Thành rời giường không lâu, Hồng Hồng Nhi đã mang đôi mắt thâm quầng đến bên giường y nhìn toé lửa...

Lúc trước y mang thai tiểu bảo bối đâu có cho hắn chạm vào?

Sờ một chút đã nhăn nhó trốn trong chăn, không thèm đoái hoài hắn.

Con thỏ lừa đảo này, không cho hắn ôm xíu xìu nào, vậy mà lại cho con sói kia ăn no nê.

Hồng Hồng Nhi trừng mắt lăm le bắt con thỏ kia đi làm thịt!

Tạ Liên đang nằm ngủ lại, thấy có gì đó không đúng lắm hơi hé mắt nhìn...
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 25: Hồng Hồng Nhi (4)


"Đệ bế ta đi đâu đấy."

Hồng Hồng Nhi tức xì khói: "Mang ngươi đi làm thịt."

Bên ngoài có giăng kết giới, Hồng Hồng Nhi bế y trên tay loay hoay dòm ngó mãi.

Tạ Liên cười khổ, cũng muốn ra ngoài dạo một lát nên lén giải kết giới cho hắn.Chỉ mới sáng sớm, nền trời có nắng ban mai nhẹ.

Tạ Liên xoa xoa má mình: "Đệ không chuẩn bị cái gì che nắng cho ta hả, ta muốn ngồi xe ngựa có lót đệm cơ."

"Ngươi còn dám đòi hỏi?

Ta đem ngươi ném xuống sông."

Bỏ trốn được đã may lắm rồi, định đi xe ngựa rùa bò để bị tên ôn kia bắt lại hả?

Hắn đâu có ngốc đâu chứ!!!!"

Không có, ta không đi đâu."

Hồng Hồng Nhi trừng mắt: "Ta bắt được ngươi rồi, ngươi tưởng mình bỏ trốn được chắc.

Đợi chạy xa rồi phải dạy dỗ lại mới được, hừ tên khốn kia đã đi tìm quả chết tiệc gì rồi, không đến cứu được ngươi đâu."

Hắn tiếp tục lẩm bẩm: "Hôm nọ ngươi đi với tên kia cũng đâu có đòi hỏi gì, nhất quyết đi bộ dạo mát gì đó.

Muốn kiếm chuyện với ta hả, đừng có mơ.

Ta không phải người hầu của ngươi nhé!!!!"

Tạ Liên ủ rũ không thèm nói chuyện với hắn.Hồng Hồng Nhi rất muốn chửi đổng, đành trộm xe của tên quỷ kia bế y lên.

Bên trong có lót thảm lông dày bao phủ mọi góc cạnh, chăn mỏng gấp gọn, gối mềm để dựa.

Ngày thường y cũng không dùng đến, nhưng vì mang thai Hoa Thành chú ý cẩn thận, mọi thứ đều bổ sung chu toàn.Tạ Liên ở trong lòng hắn, xòe ngón tay đếm đếm: "Chúng ta đến vườn anh đào chơi đi."

Tuy bây giờ đã qua mùa nhưng tán cây xanh mướt che rợp lối, mái hiên mát mẻ.

Cách đó không xa còn có hầm băng, trước khi có vườn dưa Tạ Liên hay đến đó dạo mát mùa hè.

Người nào đó sợ y ăn nhiều lạnh bụng đã cấm tiệt y đến vườn dưa rồi, có nài nỉ thế nào cũng không được."

Sao ta phải nghe theo ngươi chứ?"

Đến bao giờ y mới ý thức được mình đang bị hắn bắt cóc chứ.

Hồng Hồng Nhi liếc nhìn y hai cái, không nhịn được lấy chăn mỏng lau lau mặt y."

Đệ làm gì?"

Chăn này là để y ngủ trưa bên mái hiên cạnh hồ, đắp nhẹ lên người tránh gió.

Hắn lại xé nó ra vẻ mặt chán ghét lau khắp mặt y là có ý gì?"

Phải lau sạch dấu vết tên kia để lại hừ!

Lau này, lau này!"

Tạ Liên "..."

"Không được ta phải bế người đi tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài!"

Tạ Liên "..." có chắc là đi tắm không?

Có nên bỏ chạy không?Kết quả, Hồng Hồng Nhi bị Tạ Liên tóm.Không như lần mang thai trước, pháp lực của y vẫn vẹn nguyên như cũ.

Tạ Liên ác ý trùm lưới treo hắn lủng lẳng trên cây anh đào.

Hồng Hồng Nhi mắt long sòng sọc, ngồi trong lưới nhìn Tạ Liên mắng: "Ngươi tạo phản, tạo phản rồi."

Tạ Liên ngồi dưới hiên ăn nhẹ, cười tít mắt: "Ngươi năn nỉ đi, ta thả ngươi xuống."

"Ngươi đừng có mơ, ta mà thả ngươi được sẽ đánh ngươi no đòn!!"

Trời chút nữa sẽ nắng lên, Tạ Liên cũng không nỡ treo hắn lâu, giả vờ quay lưng: "Ta đi ngủ đây."

Tạ Liên nằm im một lát không nghe thấy động tỉnh nữa, Hồng Hồng Nhi sao dễ bỏ cuộc như thế?

Chiếc lưới này Hoa Thành mang về, chắc là không dễ bị xé bỏ đâu ha?

Mà y cũng đã dùng Nhược Da trói hắn lại, sao xé được.

Tạ Liên dụi mắt nhìn, không còn thấy hắn đâu nữa."

Hồng Hồng Nhi?"

Hồng Hồng Nhi bận cắn lưới không thèm trả lời y.

Gặm này, gặm này, cắn xé này, cắn xé này.

Thấy y nhìn liền xoay lưng tiếp tục cắn.Tạ Liên thấy hơi buồn cười, đúng là trẻ con mà.Nhớ sau khi hắn trúng độc mất trí, ngày ngày đều gọi y là đồ xấu xa.

Những từ này trong miệng hắn đều chứa đựng chút cổ quái, hờn dỗi, ngang ngược.

Hắn trừng mắt, hay ngạo nghễ ngước nhìn đều mang chút gì đó ấm áp, hướng về y, bao dung cưng chiều.

Hắn cố gắng he giấu, không chịu thua, muốn y phải để tâm tới hắn, cầu xin hắn.

Mỗi khi thân mật, tì trán, dựa dẫm, hay ôm siết, đôi lúc lại giở chứng cắn y một cái rõ đau.Nụ hôn ướt át lướt trên cổ, chạm da thịt ướt một tầng mồ hôi.

Quấy nhiễu, đòi hỏi, trêu chọc không ngừng.

Bắt y phải chú ý đến hắn, hôn, không cho phép giãy giụa.

Bị hắn cọ đến người mềm nhũn tê dại, nhịp thở rối loạn nuốt chửng.So với Hoa Thành ôn nhuận dịu dàng, Hồng Hồng Nhi giống như bản năng của hắn, muốn gì phải làm cho bằng được.

Nhưng, cũng chỉ có một chút thôi, còn lại là tính khí trẻ con.Tạ Liên day trán, thả hắn khỏi cây nhưng chưa tháo lưới.

Ễnh bụng đi vòng quanh hắn chọc tức: "Sao hả?

Đệ sẽ không thoát được đâu có cắn cũng vô ích."

"Ngươi đừng có đắc ý ta sẽ đánh ngươi tét mông, đánh ngươi tét mông."***
Tạ Liên ngủ ngon, lúc tỉnh trời đã tối.Hoa Thành ôm tiểu Bảo Bối chơi mấy tượng gỗ nhỏ, chim nhỏ bằng lá vàng, bán đồ hàng trân châu."

Chơi thêm một lát rồi về phòng biết không?"

Môi nhỏ tiểu Bảo Bối chu chu: "Con muốn ngủ với Liên Liên phụ thân."

"Không được, phụ thân phải bảo vệ đứa bé nhỏ trong bụng, không thể để con ôm được."

Tiểu Bảo Bối nhìn hắn hoài nghi, bất mãn: "Người lớn rồi còn sợ ma không dám ngủ một mình sao?

Người cũng nên về phòng đi chứ!"

Tạ Liên bật cười.Thấy y tỉnh, Hoa Thành vòng tay ôm người, tỳ cằm trên vai y hôn nhè nhẹ "Ai nói, là Liên Liên phụ thân của con cần bảo vệ đấy."

Hắn cắn vai y đùa bỡn: "Ca ca sợ ma lắm đúng không..."

Tiểu Bảo Bảo thò chân cố nhảy xuống giường, quay mông về phía họ vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lừa dối, lừa dối, người muốn ôm một mình chứ gì!"

Tạ Liên cười khổ, thúc người đệ ấy một cái.

Đứa bé chỉ mới biết nói không lâu, đệ dạy lung tung cái gì đấy."

Ca ca, bên ngoài rất nguy hiểm không có ta bên cạnh ca ca đừng có ra ngoài được không?"

Vì chuyện nguy hiểm lần trước, Hoa Thành cứ phập phồng lo sợ không yên.

Ở nơi Thiên Diệm đó khó dùng pháp lực, hắn không hay biết y đang ở đâu.

Lúc về, bị dọa một phen điêu đứng...Tạ Liên định giải thích gì đó, chợt nói: "Hồng Hồng Nhi đâu?"

"Không thấy."

"Sao có thể không thấy, để đệ Hồng Hồng Nhi bị treo ở đó luôn sao?"

Hoa Thành hừ nhẹ: "Ai bảo hắn dám đưa ca ca đi ra ngoài nguy hiểm."

"Là ta mở kết giới cơ mà."

Tạ Liên nhổm người dậy: "Mùa hè vẫn có sương đêm, sẽ bệnh đó."

Áchhhh xìiiiiiÁchhhhh xìiiiiiHồng Hồng Nhi thật sự bệnh rồi, Tạ Liên muốn chăm thêm một lát, đã bị Hoa Thành ôm về phòng quấn trong chăn: "Ca ca ngủ thêm đi, để ta chăm cho."

"Thật không?

Đệ không được được đánh Hồng Hồng Nhi đó."

Hoa Thành nheo mắt: "Đương nhiên."***
Hồng Hồng Nhi: ét ô ét
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Hì hì


Mình mới tạo trang nè
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 28: Tân Quỷ Vương (1)


Trong căn phòng yên tĩnh, thân ảnh Tạ Liên với khuôn mặt đỏ ửng ở gò má vỗ nhẹ nhẹ lưng hồng y đang gối đầu trên gối.

Hồng Hồng Nhi rên nhẹ cả người đỏ bừng bừng, ôm chặt y không buông.

Tạ Liên mỉm cười ôn nhu: "Không sao, không sao ráng chịu thêm một chút, uống thuốc xong sẽ dễ ngủ hơn."

"Sao Tam Lang lấy thuốc lâu thế nhỉ?"

"Hắn đi bỏ độc thì có ta không có uống đâu."

Nói rồi lại ôm chặt y hơn, rên như khóc.

Tạ Liên hôn má hắn: "Không được, bệnh thì phải uống thuốc mới mau khỏi được.

Hồng Hồng Nhi ngoan ta cho đệ kẹo."

"Hừ, trò trẻ con."

Tạ Liên giở khóc giở cười, là ai trẻ con, là ai vừa rồi bù lu bù loa nói Tam Lang ức hiếp hắn.

Nhốt hắn trong phòng khóa cửa, là ai phá nát phòng khách chạy đến đây nằm dạ hả?

"Ngươi không uống thuốc đệ ấy nấu cũng được, ta nấu chén khác."

"Không, không, ngươi ở lại đi."

Tạ Liên xoa gò má đỏ ửng của hắn, cũng không nỡ rời đi.

Ôm chặt người hơn, hôn từ trán xuống má, từng điểm, từng điểm nhỏ: "Hồng Nhi Nhi phải uống thuốc ta mới yên tâm ngủ với đệ được."

Những nơi môi mềm Tạ Liên chạm qua đều nóng rực lên: "Ngoan, hứa với ta uống thuốc đi.

Ta cùng đệ ngủ sẽ không rời đi đâu."

Hồng Hồng Nhi hừ nhẹ yếu ớt.

Tạ Liên biết hừ như thế là hắn đã đồng ý, liền hôn thưởng cho hắn thêm mấy cái.

Hoa Thành bưng thuốc đến, thấy vô cùng chướng mắt.

Mặt đen sì đặt chén thuốc đắng xuống: "Tên chết trôi mau uống thuốc rồi biến đi."

Hồng Hồng Nhi gầm gừ rồi ôm siết lấy Tạ Liên, như bảo: Ta không đi đấy ngươi làm gì được ta!

Lúc mang thai Tạ Liên cực thích ăn đồ cay, thế nhưng táo đỏ, hạt sen, hay sơn tra ướp đường ăn vặt không thiếu.

Y lấy trong khay bạc mấy viên bỏ đút Hồng Hồng Nhi ngậm, thổi nguội bớt thuốc: "Uống thuốc rồi ngủ."

"Ngươi đút ta đi."

"Không phải ta đang đút hay sao?"

Hắn chu chu môi: "Như thế này này..."

Hoa Thành "..."

Hoa Thành giơ nắm đấm, Tạ Liên bưng chén thuốc còn chưa kịp phản ứng đã nghe bốp bốp vang dội: "Ngươi có bò dậy tự uống không hả?"

Hồng Hồng Nhi ôm đầu đáng thương ré lên: "Ngươi thấy rồi đó, không được đẩy ta cho hắn chăm biết chưa?"

"Tam Lang, Hồng Hồng Nhi đang bệnh mà đệ còn như thế nữa ta không cho đệ về phòng đâu."

Hồng Hồng Nhi vô cùng đắc ý, cười phỡn mặt: "Mau đút ta đi, buồn ngủ đến mắt híp lại rồi này."

Tạ Liên cũng muốn lắm, nhưng Hoa Thành cứ dòm chăm chăm không chịu lên tiếng.

Đầu y chảy đầy mồ hôi rồi nè!

Các người đừng có ức hiếp người quá đáng thế chứ!

"Sao thế, mau đút ta đi.

Còn chần chừ nữa ta sẽ không uống đâu nhé."

Tạ Liên thở dài, vai hơi co rút làm như không thấy ánh mắt kia.

Vô cùng rụt rè tội lỗi uống một ngụm thuốc vào miệng.

Tiến gần, môi chạm môi, từng chút từng chút đút Hồng Hồng Nhi uống.

Achhh xì
Áchhhhh xì...

Sao hôm nay bầu không khí u ám thế nhỉ, không khí như nhiễm bẩn ấy.

Khó chịu quá đi, đám mây đen sấm sét kia sao cứ đánh đùng đùng thế kia.

Có quỷ vương lại chui ra, ấy cái cực lửa đen bừng bừng di chuyển kia là ai vậy!!

Là Hoa Thành à!!

Ấyyyyy ai chọc giận hắn vậy!!!

Chạy mau thôi!!!

Chạy!!

Làng nước ơi tên điên kia đang trừng mắt nhìn ta đúng không?

Ta có làm gì đâu!!!!!!!!

****
Trước kia thì cố viết dài đọc cho đã.

Nhiều lúc viết được một mớ mà thấy có mấy trăm chữ, để dành có thời gian viết tiếp.

Thế là ủ một tuần, hai tuần luôn.

Haha lần này rút kinh nghiệm, viết ít thôi, được cái nào đăng cái ấy 😁
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 29: Tân Quỷ Vương (2)


Hoa Thành chạy đến sòng bạc được nửa ngày, Tạ Liên đã bế tiểu bảo bối đuổi tới.

Mặt trời đang lặn dần, hắn ngồi gác chân bên hậu viên mặt mày âm lãnh dùng bạc ném mấy con hươu nhỏ nuôi trong vườn."

Tam Lang."

Tạ Liên thả tiểu bảo bối xuống, để nó hí hửng đuổi theo mấy con hươu con.Hắn bước nhanh về phía y: "Ca ca, tiểu bảo bối nặng lắm ca ca đang mang thai đừng có bế đi suốt như thế, không tốt đâu."

Có thể nặng bao nhiêu chứ, chẳng qua vừa sinh ra đã là võ thần cho nên..."

Tam Lang, đệ giận hả?"

"Không có."

Miệng thì nói thế nhưng mặt đã ngoảnh đi hướng khác, người nào đó vừa dìu y ngồi xuống đã buông ta ra rồi.Tạ Liên dựa vai nhéo mặt hắn: "Còn nói không giận."

Y bỗng nói thì thầm bên tai hắn: "Đó không phải là đệ sao, trong mắt ta đó là đệ lúc nhỏ cần được chăm sóc bảo vệ.

Nghĩ đến tuổi thơ của đệ ta có thể bù đắp, thật sự rất mãn nguyện."

Tai Hoa Thành bị hun nóng tuy khóe miệng cong lên nhưng vẫn nói không phải.

Dứt lời liền nện Ách Mệnh một cái èo uột nằm ra cỏ, đã thế còn bị hắn đá ra xa: "Ngươi đừng có nằm mơ không có phần đâu."

Ách Mệnh khóc cạn nước mắt: có làm gì đâu chỉ cổ vũ đồng minh thôi mà."

Đệ bớt giận, bớt giận nào."

Tạ Liên xoa má hắn hôn mấy cái: "Ta đền cho đệ mà."

Hoa Thành ôm y vùi đầu vào hõm cổ y giãy không thoát, đành để hắn kéo áo hôn lên bả vai.

Hôn lên cổ, lên má, môi, hôn tới y mặt mày oán hận mắng: "Đệ đừng có cắn ta nữa."

Hoa Thành thấp giọng cười: "Vậy ca ca hôn ta đi phải hôn nhiều hơn hắn mới chịu."

Tạ Liên mím môi, chạm má hắn.

Khóe mắt đột nhiên bắt gặp một gương mặt nhỏ xíu thò vào.Tạ Liên "..."

Tiểu bảo bối ôm chân hắn: "Đi cưỡi ngựa, con muốn đi cưỡi ngựa..."

"Được, hôn phụ thân một cái."

Tiểu bảo bối chu môi hôn chụt chụt hai cái, lập tức lăn xăn bò lên người hắn ôm chặt cứng.Bầu trời trong xanh, Hoa Thành quấn tóc y quanh ngón tay mình ngửi: "Thơm quá."

"Đệ đang tự khen mình đấy à tóc của ta không phải do đệ gội?"

Ánh mắt Hoa Thành tan ra nhu hòa nhìn y: "Ca ca của ta vừa mềm vừa thơm."

Đồng cỏ phì nhiêu, tiểu bảo bối ôm ngựa con đã được thuần hóa vuốt ve, cười khanh khách.

Núi non trùng điệp xa xăm làm nền, hì hục leo lên lưng cưỡi đi vòng quanh.Tạ Liên nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn lại cao thêm một chút, bờ vai ôm trọn y càng ngày càng vững chắc: "Tam Lang, vừa rồi Quỷ Y tới khám..."

Hắn đột nhiên căng thẳng: "Sao thế?"

Hơi ấm của hắn vẫn lưu lại trên cơ thể, Tạ Liên ôm lấy hắn vùi đầu cười: "Có thể là sinh đôi đó."

Trong nháy mắt, ngay sau đó Tạ Liên bị bế lên hôn khắp mặt: "Ca ca của ta giỏi nhất."

Người nào đó ở nhà tỉnh dậy không thấy y đâu, mắng: "Tên kia nhất định bắt cóc người của ta rồi."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!
Chương 30: Tân Quỷ Vương (3)


Tia nắng cuối cùng trong ngày đã dần tắt dần, ánh sao lấp lánh như châu báo treo ngược thi nhau tỏa ra sự mê hoặc.

Núi non trùng điệp đều ẩn mình trong đêm đen, Tạ Liên gối đầu trên bụng hắn nhìn ngắm đất trời, nhìn cơn thơ chơi đùa: " Đừng có cưỡi đi xa quá."

Hoa Thành thổi nhẹ vành tai Tạ Liên: "Trời tối dần rồi ta bảo người mang đồ ăn đến nhé."

Gió thổi quá mát Tạ Liên nổi hứng ăn đồ nướng, thêm chút rượu nhẹ.

Hoa Thành bảo tiểu quỷ chuẩn bị, tay ôm giang sơn của mình trong lòng.

Ánh lửa bao quanh hai bóng người ấm áp tựa vào nhau, bên trên treo túi thơm xua côn trùng.Không biết có phải uống say không, hai má Tạ Liền đỏ hồng trông đáng yêu vô cùng, y ôm chầm lấy hắn cụng trán, cười khanh khách.

Hoa Thành kiểm tra mấy lần, sợ nhầm rượu cay xộc ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

Thấy y vui vẻ cười đùa hắn cũng vô cùng sảng khoái, bất ngờ cắn nhẹ môi dưới của y, dụ dỗ...Tay Tạ Liên rất ấm, ôm trọn gò má của hắn ngẩng mặt nhìn mãi.

Trong mắt y như chứa ngàn vạn ánh sáng đêm, lấp lánh bao dung ôm trọn hình hại hắn.

Y dần hơi rũ mắt che giấu thâm tình đang xao động."

Ca ca thích thì hôn ta đi."

Câu nói này của Hoa Thành mang ý vị nửa đùa nửa thật, hắn nào chỉ muốn được hôn thôi, phải mang xuống giường từ từ nói chuyện.

Hắn cúi xuống chạm nhẹ chóp mũi y: "Ca ca hôn ta đi, tối về ta làm ấm giường cho ca ca."

Đầu ngón tay Tạ Liên ửng hồng nhéo nhéo má hắn hai cái, quái lạ: "Lúc chiều ta thấy đệ cao hơn một chút, sao giờ lại nhỏ lại rồi."

Hoa Thành ung dung ngắm mỹ nhân dưới ngọn đèn, vùi trán chạm tóc mai, viền tai người nào đó: "Ca ca, đừng lảng sang việc khác."

Hắn ngả ngớn bế người dậy: "Tiểu Bảo Bối chúng ta về thôi."

Tiểu Bảo Bối bạch bạch đi tới, môi nhỏ chu ra oán trách.

Lúc đi thì hai người tranh nhau bế bòng, lúc về mình chẳng khác nào cái đuôi ì à ì ạch đuổi theo.

Hừ!"

Liên Liên phụ thân, bế, bế, bế con với."

Tạ Liên bế con trên tay, Hoa Thành ôm cả hai về nhà để lại bầu trời sao sáng phía sau lưng.Áo bị vén lên cao sóng tình lênh láng theo từng cơn vuốt ve của hắn tuôn trào.

Tạ Liên cũng chưa từng chống cự lại cảm xúc của chính mình.

Chui vào hắn hôn nhẹ lên: "Tam Lang."

Lồng ngực hắn không có nhiệt độ nhưng y vẫn thấy thích, người Tạ Liên nóng như lửa hừng hực sưởi ấm hắn.

Y cọ má hắn, thở dốc, khóe mắt ướt đẫm tình ái.

Eo không ngừng râm ran, luồng khoái cảm như đao cắt, bị lật đến điên đảo thần trí.Chăn đệm êm ấm trong bóng đêm đang dần tan ra, Hoa Thành mặc kệ mọi thứ ôm lấy ánh sáng của đời mình.

Hắn ôm chân y, hôn lên cổ cùng giao hòa mê loạn.

Từng nụ hôn của hắn thêu bỏng người y, quấn quýt từng chân tơ kẽ tóc.Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa liên hồi, đầy hối thúc bực tức: "Này, này ngươi có còn nhớ ta đang bị bệnh không đấy, đồ xấu xa kia ngươi đâu rồi."

Tạ Liên còn chưa nghe rõ, hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hoa Thành đã lật y lại giấu trong ngực.

Tiếp đó là tiếng 'óeeeee' thảm thiết vang lên.Hoa Thành hôn chặt môi y không cho lên tiếng, thúc nhẹ từng cơn, từng chút từng chút di chuyển giữa làn mây mềm, quyện chặt ân ái.

Tạ Liên ngủ đến trưa, Hoa Thành vẫn chưa ra khỏi phòng đang ngồi tách hạt sen cho y ăn.

Sau khi dụi mắt hai lần Tạ Liên kinh ngạc: "Tam Lang, đệ thật sự đã bé đi một chút."

Hoa Thành liếc bụng y một cái, ôm người cọ cọ ủy khuất: "Đúng vậy, đứa bé lớn lên từng ngày ta cũng sẽ nhỏ đi từng ngày, sớm muộn gì cũng trở thành đứa bé, ca ca phải thương ta nhiều hơn mới được."

Y sửng sốt một hồi, nhớ chuyện quỷ vương sinh ra ở núi Đồng Lô, mỗi khi như thế quỷ vương tại vị sẽ dần nhỏ đi, pháp lực hạn chế...Tiểu Bảo Bối giống y mang tiên căn, do chuyện Mặc Cẩm mà nhiễm chút quỷ khí.

Khi sinh ra Hoa Thành đã tìm mọi cách bài trừ nó đi, bảo vệ đứa bé không tổn hại.

Tình hình này, bảo bối trong bụng y giống đệ ấy rồi.Tạ Liên nghĩ đến sinh ra hai công chúa giống Hoa Thành như đúc, mỗi ngày một kiểu buộc bím tóc, y thích thú cười tủm tỉm không ngừng.***
Hồng Hồng Nhi: Đồ xấu xa nhà ngươi mau đi tìm ta đi chứ!!!

Ngươi quên mất ta rồi hả, cắn, cắn, cắn bánh bao cho bớt giận!
 
Back
Top Bottom