Xa lạ
- Chúng ta, chia tay đi.Minh Hiếu đang dùng lực nắm lấy cằm Thanh Pháp, giây phút nghe thấy câu nói ấy, lại cảm nhận toàn là nước ở cằm, thoáng sững sờ rút tay về, chỉ để lại dấu hồng hồng đo đỏ.Minh Hiếu nhíu mày, Thanh Pháp lại chỉ nghiêng mặt né tránh.- Mèo không thích anh, thì chủ của mèo cũng ...
- Em không thích anh ?Thanh Pháp cứng họng, không muốn giải thích, im lặng xoay người muốn rời đi.Minh Hiếu cố chấp nắm vai em kéo lại, chỉ nhận được cái hất vai hững hờ.- Đừng ...Thanh Pháp núp trong nhà vệ sinh, ngồi suy ngẫm rất lâu.Cái đớn hèn không tạo ra loài người, chính con người đã tạo ra quy chuẩn cho cái đớn cái hèn ấy.Chao ơi, thật là xuất khẩu thành thơ, thật là văn chương, thật là trào phúng cái thứ nghệ thuật rẻ tiền.Thanh Pháp nghĩ nghĩ, trộm lau nước mắt, dù đang ở một mình.Thanh Pháp thích Minh Hiếu, đã bốn năm lẻ sáu mươi ba ngày.Mỗi ngày tình cảm vẫn cứ lớn dần, nhưng cũng mệt mỏi.
Cứ sĩ diện giữ lấy một mối quan hệ không có hồi đáp, là loại kiên trì vô bổ nhất ở đời.Thanh Pháp không chắc Minh Hiếu có thích mình không, còn chẳng biết liệu hắn có biết từ "thích" có ở trên đời.Minh Hiếu là loại người sinh ra để ở vạch đích, làm gì cũng thành công, làm gì cũng thuận lợi, làm gì cũng được biết đến, chẳng bù cho Thanh Pháp, đụng đâu bể đó, ngay cả việc tin tưởng ở bản thân cũng là một loại xa xỉ.Minh Hiếu ở trước truyền thông là dễ gặp dễ gần, nam thần vạn người mê, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, quý nghề kính tổ, ti tỉ những tính từ tốt đẹp đều có thể đắp lên người hắn.
Vậy mà khi ở với Thanh Pháp, lại chỉ có cái nhíu mày rất dỗi thường trực.Thanh Pháp không rõ bản thân đã làm sai ở đâu, không đúng điểm nào, nhưng Minh Hiếu rất hay cau mày với em, giống như để biểu đạt: "Ồ !
Loài người ngu si cũng chỉ đến mức độ của Thanh Pháp mà thôi".Thanh Pháp từng rất muốn tìm hiểu lý do, nhưng đến hiện tại, đã muộn rồi.Đời người chẳng có mấy cái hai mươi, nhưng những cái hai mươi đẹp đẽ nhất, Thanh Pháp chọn yêu lấy người không yêu mình, vĩnh viễn thuộc về bóng tối phía sau tấm rèm.
Vì một người mà hoá ngốc nghếch, người ta nói em ngốc em cũng cười, đến mức người khác cũng nghĩ em dễ dãi như vậy, hết lần này đến lần khác gọi em là đồ ngốc, thuận miệng như tiếng bập bẹ cha mẹ.Đối với Thanh Pháp mà nói, bản thân trong mắt Minh Hiếu là con robot.
AI còn không được quy củ lập trình như em.
Cảm thấy hắn không vui sẽ treo câu "xin lỗi" ở đầu lưỡi, cảm thấy hắn phiền não sẽ "không có gì", cảm thấy hắn vui vẻ sẽ im lặng, cảm thấy hắn bình thường cũng chọn im lặng, cứ như vậy, bình thản trôi qua hơn một ngàn năm trăm ngày.Ngẫm lại, bốn năm nghe có vẻ ít, nhưng hơn một ngàn năm trăm ngày lại hoá khổng lồ, Thanh Pháp hoảng hốt nhận ra, mình đã phí hoài cho một tình yêu vô vọng.Thanh Pháp còn yêu Minh Hiếu, nhưng Thanh Pháp không còn muốn dùng khả năng để yêu Minh Hiếu nữa.Thanh Pháp không bị bệnh nan y gì cả, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.---
Minh Hiếu nhìn cửa phòng tắm im lìm, ngồi trong phòng làm việc, phức tạp.Làm sao Thanh Pháp có thể không thích hắn ?Minh Hiếu băn khoăn.Minh Hiếu không thích Thanh Pháp.
Hắn cảm thấy yêu thích là loại hão huyền sách vở, chi bằng dùng tiền ăn một bữa, hay sỗ sàng làm một trận còn có ích hơn.
Hắn không tin vào tình yêu thật lòng, chỉ cảm thấy người này thật hợp mắt mình, làm việc gì cũng hợp mắt.
Ăn cũng hợp mắt, ngủ cũng hợp mắt, khóc cũng hợp mắt, ngay cả bị hắn đè cũng thật hợp mắt.Nhưng chỉ có lần này lại không hợp mắt.Trông thật xấu xí !Lần này không phù hợp với bất kỳ một khuôn mẫu cái đẹp nào mà Minh Hiếu đặt ra.
Hắn xuất thân từ người làm nhạc, nhưng cũng dùng mặt để kiếm tiền, đối với loại khóc lóc sầu não thế nào, căn bản Minh Hiếu nhìn không nổi, nuốt không trôi.Minh Hiếu suy nghĩ nửa ngày trời, mở cửa phòng làm việc, vừa vặn thấy Thanh Pháp đang kéo hành lý rời đi.- Em đi đâu ?Minh Hiếu tiến đến, nắm lấy quai đeo túi xách của Thanh Pháp.Thanh Pháp nhìn bản thân mình, lại nhìn Minh Hiếu.
Em như cò đói rục xương, Minh Hiếu lại ăn tốt lực lưỡng, cảm thấy rất muốn cười, nhưng mở miệng lại chỉ cảm thấy đờm dâng lên tận cuống họng, giọng khàn khàn khè khè như người cảm vặt, nhất định ngậm chặt miệng, lắc đầu muốn rời đi.Minh Hiếu giữ lại.Hai người đứng giằng co một hồi, Thanh Pháp sức khoẻ yếu, không đấu lại với thứ trai đầu bò đầu bướu Minh Hiếu, chân run lẩy bẩy, suýt thì ngã ngồi xuống đất.
Minh Hiếu nhanh tay nhanh mắt muốn đỡ lấy, lại bị Thanh Pháp đẩy ra, loạng choạng tiến đến sofa ngồi xuống.Em nhìn chăm chăm chỗ trống trước mặt, Minh Hiếu hiểu ý, tiến đến ngồi xuống.Giọng khàn đặc, Thanh Pháp nhấc mắt nhìn người trước mặt, lại nhanh chóng thu mắt về.- Mình chia tay đi.Minh Hiếu im lặng hồi lâu.- Không.Hắn ngẩng đầu, khoanh tay lại, lưng thẳng tắp, đấy là tư thế thương lượng của hắn.- Nếu có là chia tay, cũng là anh nói trước.
Dù gì, người bắt đầu mối quan hệ này cũng không phải em.Thanh Pháp lẳng lặng lắng nghe, mỉm cười chua chát, chua đến ruột gan cồn cào.Minh Hiếu không rõ chỗ nào buồn cười, chỉ cảm thấy người này thật thiếu nghiêm túc.
Người này nghĩ chia tay là chuyện con nít đùa giỡn hay sao ?Thanh Pháp không còn sức phòng thủ, im lặng lau nước mắt.Đây là lần thứ hai Minh Hiếu thấy Thanh Pháp khóc.
Lần đầu tiên còn cách đây chưa đầy một tiếng, Minh Hiếu không rõ chuyện gì, nhưng lần này, khiến tim hắn cũng nhói theo.Minh Hiếu ôm ngực, dùng tay như Như Lai Thần Chưởng, chưởng một cái xuống đỉnh đầu Thanh Pháp, khó khăn nói ra.- Đừng khóc nữa, tim anh đau.Thanh Pháp đến quên cả khóc, vội vội vàng vàng tiến đến gần xem xét.
Minh Hiếu phanh ngực áo ra, để mặc người kia chạm nhẹ như vuốt mèo lên da mình, cảm giác thoả mãn cùng cực dâng lên tận da đầu gây râm ran, Minh Hiếu nhắm mắt cười thầm.Thanh Pháp sốt ruột nửa ngày cũng không nhìn ra bệnh, dứt khoát muốn kéo Minh Hiếu đi khám, lại bị hắn lắc đầu không muốn, nói chỉ cần em đừng đi thì hắn không đau tim nữa.Thanh Pháp hiểu lý do lý trấu của hắn, nhưng cuối cùng vẫn chọn ngủ lại một đêm.Chuyện ngủ lại một đêm, thoắt cái đã thành một tháng.Thanh Pháp nhìn bản thân trong gương nảy chi chít dấu vết đỏ tím, thở dài nén đau mặc quần áo vào, lặng lẽ lại lọ mọ chôn hành lý vào túi, kéo đi, để lại Minh Hiếu ngủ vùi trong chăn ấm.---
Minh Hiếu cảm thấy, bản thân như con chó vậy, có khi còn thảm hơn con chó, một buổi tối đã bị vứt bỏ gọn ghẽ.Minh Hiếu không rõ bản thân làm sai ở đâu, nhưng thoáng cảm nhận được, là do tự cao của bản thân, là quá cao so với nhu cầu của người bình thường.Minh Hiếu sốt ruột hỏi Đông hỏi Tây, nhưng Thanh Pháp như giọt nước vậy, qua một ngày nắng là bốc hơi sạch sẽ, không để lại vết tích gì, chỉ vứt lại một đại thần tượng đi tìm người đến phát điên.Thanh Pháp không phải là không biết.
Minh Hiếu bị điên rồi.
Đi tìm một người mà lên tận buổi phỏng vấn quốc gia nói, đến cả báo trang nhất còn không dám giật tít như thế, tiểu thuyết có khi còn không khoa trương bằng.Nhưng Thanh Pháp vẫn im lặng, hằng ngày cần mẫn đi làm tạp vụ lau dọn sàn cho một siêu thị ở khu vực hẻo lánh, mười một giờ tối vào ca, sáu giờ sáng tan tầm, ngủ một mạch đến chiều, ăn vội ăn vàng gì đó, lại tiếp tục công việc.
Cuộc sống có phần tẻ nhạt, nhưng Thanh Pháp thấy ổn hơn là nhiều tiền nhưng khổ sở.Vậy mà ông trời trêu người, Minh Hiếu lại ghi hình chương trình thực tế ở siêu thị này.Hắn vốn không muốn tham gia, chỉ muốn thuê thêm thật nhiều thám tử tư để tìm tung tích của Thanh Pháp, nhưng khi vô tình nhìn thấy kịch bản trên bàn của quản lý, linh tính mách bảo gì đó buộc hắn phải tham gia.Chương trình này cũng chỉ là loại hạng B, không ngờ mời được đại thần tượng tham gia, còn sĩ diện hơn cả chương trình loại S, khiến nhà sản xuất nở lỗ mũi còn to hơn lỗ mũi bò.Tập đầu tiên vừa vặn quay ở siêu thị này, Minh Hiếu rủa thầm siêu thị ở cái chốn khỉ ho cò gáy vậy mà cũng mò ra được, ở trong xe van ăn mỳ ly chống đói, chờ đến tờ mờ sáng để quay.
Không ngờ chỉ vừa sơ ý liếc mắt qua kính chiếu hậu một cái, cả người cứng đờ, lập tức nhét ly mỳ vào tay trợ lý, bản thân lao ra khỏi xe, chạy đến nắm chặt tay Thanh Pháp.Thanh Pháp đang vui vẻ vì hôm nay được quản lý cho quýt ăn, không ngờ giây sau tay đã bị nắm lại, quýt theo mặt đường nhựa lăn lông lốc xuống thẳng con sông trước mặt.- Theo anh trở về.Điều đầu tiên hắn nói không phải là câu hỏi han quan tâm, mà chỉ là lời ép buộc cùng trở về, trái tim Thanh Pháp nguội ngắt, vùng vằng muốn giật tay ra, lại bị hắn siết đến đau, giọng hung dữ.- Theo anh đi về.
- Không.
- ...
- Chúng ta chia tay rồi, đừng làm phiền đến em nữa.Minh Hiếu buông tay Thanh Pháp, nhìn em một cái, quay đầu rời đi.
Ngay lập tức xe van lùi lại, một mạch hướng về thành phố, mà vị đạo diễn trong đêm suýt lên cơn đau tim khi vị đại thần tượng kia huỷ kèo phút chót.Thanh Pháp vụn vỡ ngồi trên mặt đường khóc lóc, không rõ vì tay đau, hay vì Minh Hiếu, hay vì mấy quả quýt vẫn còn nổi lềnh bềnh trên mặt nước.---
Minh Hiếu tức giận, lửa giận đốt trụi mọi thứ, chỉ còn lại sự giận dữ khôn cùng.Hoá ra đối với Thanh Pháp, Minh Hiếu chẳng khác nào con ruồi, rù rì rù rì làm phiền đến em ấy.Minh Hiếu trở về, trong một đêm xoá sạch toàn bộ đồ vật liên quan đến Thanh Pháp, ngay cả chiếc vòng cổ đã được đặt làm trước cũng theo ngọn lửa mà nung thành chất lỏng, vón cục trông như sinh vật quái thai vừa chui ra từ phim kinh dị viễn tưởng.Minh Hiếu tức giận đến mức xoá cả số điện thoại của Thanh Pháp, đến mức trước khi xoá còn nửa đêm gọi làm phiền người ta, chỉ nói người ta còn tởm hơn con ruồi, sau đó cúp máy, không biết hai ngày sau đó Thanh Pháp nghỉ làm, hai con mắt sưng như quả hồ đào, doạ đến ai cũng sợ.Minh Hiếu không biết, vì Minh Hiếu nghĩ bản thân làm vậy là đúng, làm vậy để hả giận, cho nguôi cơn khó chịu.Thanh Pháp nghĩ mình làm vậy là đúng, cho Minh Hiếu một lối thoát, rốt cuộc thoát đâu chưa thấy, chỉ thấy cả hai lâm vào bế tắc không thể vãn hồi.Đây chỉ là một phiên bản ngắn gọn của câu chuyện không đầu đuôi tôi viết vội, không rõ ngày hoàn thành.
23|08|2025|Lluvia