Lãng Mạn [HIEUTHUHAI x Pháp Kiều] "Không đạt được" ("Không công khai" pt.2)

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
89,780
0
0
399757014-256-k880654.jpg

[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Tác giả: Lluvia_J
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Những lời bàn tán ngoài kia, không thể nào đạt được đến tai em và anh.​
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Lưu ý


Những câu chuyện sau đây đều được dựa trên sự kiện có thật và phần lớn thuộc về trí tưởng tượng của tác giả.Mặc dù những sự kiện thực tế đã xảy ra thế nào, tác giả đều yêu thương cặp đôi này bằng sự chân thành và dựa trên quan điểm đôi bên cùng hạnh phúc.Tác giả tôn trọng và thương yêu đồng đều tất cả các cặp nhân vật chính, nên rất mong các bạn đọc sẽ thông cảm và cùng nhau tạo nên môi trường lành mạnh.

Mọi bình luận hoặc ý kiến tiêu cực đều sẽ bị xoá mà không thông báo trước.Rất mong câu chuyện này sẽ không đến được tay của nhân vật chính và các bên liên quan, xin cảm ơn.---

- Có hai trạng thái làm cho con người dễ thất vọng nhất.

Một là không đạt được, hai là đạt được.

11|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #196


Câu chuyện của Woody và Jessie đã có cái kết mới.Không có Bo Peep hay Buzz Lightyear nào, cũng chẳng có một Andy để xoay quanh câu chuyện li biệt.

Chỉ đơn thuần là câu chuyện tình yêu, giữa hai "gã cao bồi miền Viễn Tây".---

Em sẽ chẳng nói cho anh biết rằng em thích anh lâu đến vậy, những gì anh làm em đều xem như hữu ý.Em mặc đồ cao bồi, anh cũng mặc đồ cao bồi, dẫu là khác màu, nhưng em vẫn cảm thấy như vậy là điểm chung.Em luôn có thói quen gói ghém từng chút kỉ niệm nhỏ nhặt như vậy, trút vào bản thân, để em chìm đắm trong mớ riêng tư ấy, để anh mãi mãi không biết những thầm kín của em.Em tương tư anh lâu như vậy, một chút cũng chưa từng muốn nói ra.Cái giá đánh đổi quá lớn, em rụt rè như vậy, e là quả tạ mười kg đã đủ hất văng em lên trời, huống hồ chi đến sự thật ngay cả bạn cũng không làm được nữa.Thời gian là con dao chặt gà, chặt lên người ta biết bao vết chém, nhưng cứ khiến người ta nghiện mãi, cuối cùng bước tiếp với cơ thể chằng chịt vết thương.

Nếu em đem một bản thân xấu xí như vậy đến trước mặt anh, không những khiến anh chán ghét, có khi còn khiến anh sợ hãi, vì anh nhận ra bao nhiêu vết chém trên người em là bấy nhiêu năm tháng em muốn bên anh.Em phải thú thực, em có hơi mệt mỏi.

Dõi theo anh lâu như vậy, đôi khi vẫn tham lam muốn có danh phận.

Nhưng anh ở xa tít tắm mù khơi, em lại không có cánh, chung quy vẫn là ếch ngồi đáy giếng.

Từng đêm, từng đêm ngưỡng vọng vì sao.---

Minh Hiếu đè Thanh Pháp đang nhiễu loạn lên cửa, hung bạo hôn xuống.

Cái hôn rất đỗi chuyên chế, nhưng từng cái chạm của đầu lưỡi lại đon đả lạ kỳ.

Thanh Pháp chết sâu trong bể tình không cách nào thoát ra, chỉ biết để mặc người kia muốn làm gì liền làm.Hắn buông em ra, điểm hôn lên chóp mũi em.- Em đó.

Bớt xem phim ngôn tình ba xu ngược luyến toàn tâm, gương vỡ khó lành lại đi.

Đơn phương thầm mến cái gì, anh với em là song hướng thầm mến, em không phải lo.

Hơn nữa, em không có con nổi đâu, đừng có xem phim rồi nghĩ bản thân bị ung thư cổ tử cung nữa.

Em nghĩ em mà có cổ tử cung thì liệu anh có để yên cho em một ngày ba hiệp không ?

Hơn nữa, ngủ cũng đã ngủ rồi, yêu cũng đã bày tỏ rồi, ngày nào cũng thổ lộ cho em nghe.

Nhà em đều có đồ của anh, nhà anh thì chính là nhà em, em còn ngại ngùng uỷ khuất gì nữa ?

Hay em muốn anh làm mạnh tay, một bước mua lại căn trọ em ở, buộc em phải dọn về đây sống chung với anh ?

Cho cái đầu heo nhà em bớt suy nghĩ bậy bạ lại ?

Hửm ?Minh Hiếu vừa nói vừa hôn khắp mặt em dỗ dành.Người này là người của hắn.

Rất ngốc.

Ngốc đến dịu dàng.Chẳng là Minh Hiếu vừa đi diễn về, đã thấy cửa phòng thu mở he hé.

Rõ ràng hắn đi đều đóng cửa nẻo cẩn thận, nếu có người vào thì chỉ có người nhà hắn, hoặc là trộm.

Người nhà hắn chẳng bao giờ vào, hắn có mời cũng không dám vào, vậy thì lần này đích thị là trộm.Quả nhiên là trộm.

Tên trộm ngốc nghếch lấy cắp áo sơ mi đi diễn của hắn ôm ghì vào ngực, ngồi trên ghế lười vừa khóc vừa xem đến đoạn nữ chính cầm giấy chẩn đoán ung thư của bệnh viện.Yết hầu động một cái, Minh Hiếu thở dài bất lực.- Ừm.Thanh Pháp "ừm" một tiếng, kéo hắn trở về thực tại.- Chỉ "ừm" thôi à ?

Không muốn đóng góp ý kiến gì sao ?

- Em còn có thể nói gì đây ?

Cái gì anh nói cũng đúng.

Em là đầu heo.

Đầu heo.

Đầu heo !!!Em vừa nói vừa gõ cốp cốp vào đầu mình.

Không gõ thì thôi, gõ vào mà phát ra tiếng cốp thì không khác nào đầu óc rỗng tuếch có vỏ không có nhân, Thanh Pháp lại càng sầu bi, trực tiếp húc thẳng vào ngực Minh Hiếu mà núp.Đầu heo này cũng thông minh lắm chứ, biết bới quần áo diễn của hắn ra, phải để da mặt áp với ngực trần mới chịu.Minh Hiếu dở khóc dở cười, đem em ôm lấy.

Chân em giẫm lên bàn chân hắn, tay em vịn vào tay hắn, cả hai như hai chú chim cánh cụt, lạch bạch từng bước đi đến phòng bếp.- Hôm nay em muốn ăn món gì ?

Hay là ...

- Em cấm anh !

- Đầu heo kho nhé ?

- Em giận anh !

- Vậy em muốn ăn gì ?

Anh nấu cho em ăn.

- Em giận anh rồi.

- Giận anh thì chỉ có em đói thôi.

- Em đặt đồ ăn ngoài.

- Thẻ của anh, điện thoại của anh.

- Em tự nấu ăn.

- Để anh hạ mình xuống cầu xin em, em giận anh cũng được, nhưng đừng giận cư dân xung quanh.

Người ta cũng khổ sở lắm rồi, lửa bếp em chưa kịp nổ là người ta nổ trước rồi đấy.Thanh Pháp bĩu môi.- Vậy tạm tha lỗi cho anh.

Em muốn ăn cơm ở trung tâm quận 1.

- Quận bỏ rồi.

- Huyện.

- Bỏ rồi.

- Xã.

- Ơi.

- Còn xã.

- Ừ, anh đây.

- Xã ?

- Ơi ?

Xã yêu gọi anh ?

- Anh !!!

- Dạ.

- Hừ đồ đầu heo !!

Đồ đê tiện !!!

- Em mắng anh đê tiện ?

- Hừ !

- Bây giờ anh đê tiện cho em xem.

Cơm quê quận 1 gì đó bỏ qua đi, anh ăn cơm quê Vĩnh Long trước đã.---

Inspiration

Credit 📸: [Threads] @trt.binhh @fcphapkie

11|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #197


Bợm

Bờm ei, em có việc cần Bờm nghe và tiếp thu.Bờm

?

Bợm

Em muốn mua quả bồ quân ngâm rượu.Bờm

?

Bợm

"Rượu ngâm quả bồ quân có một số tác dụng tốt cho sức khỏe như hỗ trợ tiêu hóa, giúp ăn ngon miệng, ngủ tốt, và có thể giúp giảm các triệu chứng ho có đờm, huyết áp cao, và thậm chí có tác dụng bổ thận, hỗ trợ điều trị u xơ tiền liệt tuyến."

Bờm

Em u xơ tuyến tiền liệt lúc nào mà đòi uống rượu điều trị ?

Đêm nào anh cũng kiểm tra, nếu ung thư thì người biết trước là anh.

Bợm

😞Bờm

Thế giờ có nghe lời anh không ?

Bợm

Không.Bờm

Không thì thôi, không mua cho em.

Bợm

Em nghe.

Em nghe lời anh, được chưa ?Bờm

Ngoan.

Nghe lời anh, đừng có mua.

Bợm

🙂

Mày gài chị Bờm ơi.Bờm

Cẩn thận mồm miệng, em nhỏ hơn anh hai tuổi đấy.

Bợm

🙂

Ly hôn đi Bờm.Bờm

Không.

Bợm

Hừ, không thèm nói chuyện này nữa.

Về chưa Bờm ?Bờm

Chưa, anh đang chờ ba đến.

Bợm

Ba chưa đến nữa hả ?Bờm

Ba nói đang kẹt đoạn đường số.

Bợm

Về lẹ đi còn ăn cơm.Bờm

Em ăn trước đi, anh về ăn sau.

Bợm

Về đi Bờm, về ăn cơm với em.

Nói ba ở lại ăn cơm luôn.Bờm

Nhớ anh hả ?

Nói em nhớ anh đi rồi anh về ăn cơm với em.

Bợm

Em nhớ Bờm.Bờm

❤️

Ngoan, anh về với em.

Minh Hiếu tắt điện thoại, nụ cười trên môi vẫn chưa dứt.Hôm nay hắn có lịch diễn ở thành phố, nên từ sớm đã đi xe lên, đến tối lại được người lớn trong nhà chở về.Người ta hay nói Minh Hiếu là nam rapper duy nhất tại Việt Nam được ba mẹ chở đi diễn rồi đón về.Minh Hiếu không phủ nhận, hắn còn rất hãnh diện về điều đó.Sau đợt hắn đi xe húc bay trạm thu phí tỉnh lân cận thì ba mẹ đã chủ động đưa đón hắn đi khắp nơi.Hắn còn nhớ lần đầu tiên ba mẹ hắn chở đi chở về, cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm Minh Hiếu mở lòng với phụ huynh.Hắn muốn nói với với cả hai về chuyện tình cảm.

Hắn muốn một lần làm rõ, như vậy thì sẽ sớm biết được kết quả từ hai người.Hắn đinh ninh hẳn cả hai sẽ phản đối, còn chưa kịp mở lời, mẹ hắn đã cắt đứt ý định đó.- Bữa nào dẫn bé Kiều về ăn cơm nha Lượm.

- Dạ ?

- Kết nối, móc nối sao đó, nhắm làm được thì làm, mời em một bữa cơm, mẹ ưng bé lắm.

Ba con cũng thích.

Bé nó giỏi mà nó xinh.

- Nhưng mà ...

- Nhưng mà sao ?

- Nhưng mà ...Minh Hiếu hít sâu một hơi.- Nhưng mà con thích em, co-con ... con không dám mở lời.Không gian lặng im như tờ, mẹ Minh Hiếu nhìn hắn một cái, lại quay sang chồng.- Tấp xe vào lề.Cũng may mắn xe đang chạy ở đường vắng, nên tấp vào sẽ không gây nguy hiểm cho người khác.Mẹ Minh Hiếu mở cửa, từ ghế phụ lái về hàng ghế sau.

Bà giơ tay, khẽ gõ vào đầu con.- Khờ !

- Ui da !

- Cua crush mà nhát quá vậy thằng này ?

Mày hỏi ba mày chưa ?

Hồi đó mẹ thích ba hả, mẹ sai người chặn ba ở đầu hẻm tỏ tình luôn mà.

- Ủa .. ?

Chứ ...

Chứ ba mẹ ..

- Cái gì ?

Ê !Mẹ Minh Hiếu chỉ thẳng vào mặt hắn, mặt đanh lại.- Mày nghi ngờ tao với ba mày kì thị đồng tính đúng không ?

Tao mách, tao mách cộng đồng mạng nè.

Tao mách báo chí truyền thông nè.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con.

Tao mách nè con ...Mẹ Minh Hiếu vừa chỉ vừa mở cửa, đến khi ra ngoài vẫn lầm bầm câu "tao mách nè con", đến khi trở lại ghế phụ lái vẫn nói "tao mách nè con".- Mà mẹ mày nói rồi đó, dẫn em về ăn cơm.

Mày thích em mà không dám nói chuyện thì kệ mày, tao với mẹ mày nói là được hê hê.

- Nhưng ...

- Ê tao nói rồi nha, mày dẫn em về.

Mày con trai không ăn thì để em ăn cơm.

Mày thích người ta là mày cấm người ta ăn cơm hả ?

Em bươn chải một mình ở đất khách, mày có được như em không mà mày này kia kia nọ ?

Mẹ nói rồi đó, lo dẫn em về đi.Sau bữa cơm gặp mặt đó, ba mẹ hắn chẳng thủ hạ lưu tình, ngược lại liền cùng em chuyện trò, nói một lúc đá luôn sang câu chuyện hắn thích em.

Minh Hiếu mặt đỏ như máu, định trốn, lại bị em giữ lại, trước mặt ba mẹ hôn má hắn một cái chóc.- Em cũng thích anh.Ông bà họ Trần như fanboy fangirl đu cặp đôi thành công, máu mũi đổ còn hoành tráng hơn con trai, nếu ở trong trò chơi điện tử thì chắc đã cạn một nửa thanh máu từ lâu.Minh Hiếu thoát ra khỏi ký ức xa xăm, thấy xe của ba đã đến, mở cửa ghế phó lái muốn chui vào, ngạc nhiên khi thấy mẹ đang ló đầu lên, vẻ mặt vô cùng cợt nhả.- Ei bro !

- Con chào ba, con chào mẹ.

- Đi về bro, về ăn cơm với em bé bro.

- Em bé của con mà.

- No bro, em bé của ours, vợ mới là của you bro.

- Mẹ mới học Tiếng Anh ở đâu vậy mẹ ?

- TikTok bro.

Ngầu không bro ?

Swag ha ?Minh Hiếu bất lực dở khóc dở cười với bố mẹ thi nhau bắn Tiếng Anh như súng liên thanh.- Em đang đợi ba mẹ về ăn cơm chung.

- Sao không nói cho em bé ăn trước đi ?

Chờ rồi đói thì sao ?

- Con nói rồi, mà em muốn chờ.

- Awww, bé ngoan quá bro.

- Ủa mà sao nay mẹ đi nữa vậy mẹ ?

Có chuyện gì hả mẹ ?

- Có.

- Có gì mẹ ?

- Có người mẹ rapper hơn năm mươi tuổi mà vẫn cool ngầu.

- Nữa.

- À mà hôm nay ba lái xe, ba không uống được đâu.

- À nãy em mới hỏi con đi mua quả bồ quân về ngâm rượu.

- Uống cái đó mà không xỉn thì thôi.

Một ly là biết bò luôn đó.

- Nhớ lần đầu tiên ba cu Lượm uống với em bé ha.

- Thật, nhớ lại vẫn sợ.

Tưởng đâu khóc ra rượu rồi chứ.

Em bé uống mạnh quá.

- Chấp cả một xóm luôn mà.

Xóm con cứ thấy em là rủ vào nhậu mà.

- Uống giỏi thật.

- Em của con mà.

- Oh no bro, my baby, not em của you.Minh hiếu thở dài, cười tủm tỉm.Tối đó, có một chiếc vợ ngồi ở cửa, thấy mẹ chồng liền bỏ qua chồng, chạy đến bên mẹ dụi như mèo, còn ôm ba mấy lần, được ba lột vỏ cam cho.

Minh Hiếu cũng đã quá quen với cảnh này, cả nhà ăn xong liền đứng dậy dọn rửa, chiều mẹ, chiều ba, còn chiều cả vợ.Do từ đầu ba hắn đã nói ba lái xe, nên không uống được, Thanh Pháp theo đó cũng không rủ ba nhậu, nhưng đã vòi vĩnh được ba mẹ cho phép mua quả bồ quân ngâm rượu.Xem như tối nay cô hồn xung quanh xóm hiếm hoi được một đêm yên bình.---

Chú thích1.

Bợm: Bợm rượu: Tay nhậu, người uống rượu sành sỏi, biết nhiều rượu ngon và nhiều nơi bán đồ nhắm ngon.2.

Bờm: Tên gọi "Bờm" cho con trai thường xuất phát từ nhân vật Thằng Bờm trong truyện cổ tích Việt Nam.

Thằng Bờm được biết đến với hình ảnh một cậu bé chăn trâu, tuy có vẻ ngây thơ, khờ khạo nhưng lại rất thông minh và dí dỏm.

Tên "Bờm" cũng có thể được đặt cho con trai để mong muốn bé có những phẩm chất tốt đẹp như sự thật thà, chất phác, và sự thông minh, lém lỉnh.

---

Inspiration

Credit 📸: [Threads] @an.pham1704

12|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #123 (+75)


Minh Hiếu cùng Thanh Pháp đi song song cùng nhau, trước mặt có hai cô bé xinh xắn rôm rả chuyện trò.

Hắn nhìn thẳng, nhưng tâm trí cứ luôn tâm niệm người bên cạnh, cả trái tim cũng bị chiếc cặp xách của người nọ đeo trước ngực khiến đập thình thình.Thanh Pháp tất nhiên biết ánh mắt che giấu như không của Minh Hiếu, mỉm cười ma mị, hất cằm ra hiệu."

Nhìn đường đằng trước kia kìa."

Minh Hiếu nghiêng đầu một cái, đồng thuận nhìn thẳng, bàn tay không an phận khều lấy bàn tay của Thanh Pháp.Thanh Pháp nhíu mày, cười tủm tỉm."

Này !"

Minh Hiếu không nói, lén lút rụt tay về.---

Bốn người này vốn là một nhóm chơi chung.

Thanh Pháp nhìn cũng biết hai bạn nữ nọ có ý với Minh Hiếu, Minh Hiếu trực giác cao tất nhiên cũng biết, chỉ là hắn cố tình làm ngơ, luôn từ chối mọi phương diện thân mật đối với người khác giới.Vì sao ư ?Vì ...Vì bàn tay đang đè lên tư vị nhạy cảm của hắn tại nơi đông người.Bàn tay chống lên chỗ ghế trống giữa hai chân hắn, ngón út câu nhẹ lấy đùm thịt lớn, dùng móng gảy gảy vài cái.

Thậm chí còn lớn mật hơn, em cố ý cười lớn, ngả ngớn làm sao, lại ngả ngay vào lòng hắn, để bàn tay mềm mại chạm vào nơi sướng của đàn ông.Minh Hiếu cũng nào phải dạng vừa.

Ống quần tây dài học sinh nam của Thanh Pháp đã bị vén quá gối, Minh Hiếu dùng tay gãi gãi đầu gối nhỏ, vuốt ve từ đầu gối vuốt xuống.

Một bên chân gác lên đùi đã trở thành duỗi dài trên đùi hắn, Minh Hiếu bên trên vừa mỉm cười gật đầu xã giao với hai cô bé, bên dưới lại làm loại chuyện xấu hổ.

Bàn tay thon dài luồn vào vớ, tuột ra, tuột luôn cả giày, để chiếc sneaker rơi bộp xuống đất, tạo nên âm thanh khó nghe.Hai bạn nữ tò mò muốn cúi xuống nhìn, Minh Hiếu lại nhanh trí nhặt giày lên, cười tinh nghịch.- Cho chừa cái tật ngồi lên ghế là cởi giày.

Còn lần sau, anh ném giày của em lên nóc nhà.Thanh Pháp đỏ mặt giật lại giày, luống cuống đi vào.

Chẳng ngờ lại làm rơi vớ, cúi xuống nhặt, vô tình ngẩng lên lại đập đầu một cái rầm, nhưng em không cảm thấy ê ẩm, ngược lại lại vô cùng mềm mại.- H-Hiếu, tay .. tay bạn ...

- À, không sao ..

- Nhưng tay chơi đàn mà bị thương thì ...

Đây mình xem cho.

- Không sao đâu.

Ai làm mình đau thì cứ để người ấy chịu đi.Minh Hiếu nói xong, đưa bàn tay đỏ rần ra trước mặt Thanh Pháp, vẻ mặt dửng dưng, ánh mắt biết nói."

Thổi cho anh."

Thanh Pháp vậy mà thổi phù phù thật.

Không khí như ngưng đọng.

Hàng mi dài rũ trước mắt, đung đưa trong gió, mái tóc thoang thoảng mùi hương dầu gội hắn thích, Minh Hiếu còn thấy ẩn ẩn hiện hiện hai hạt đậu bé xinh sau lớp áo.Hắn tằng hắng, mất tự nhiên thu tay về, Thanh Pháp giống như đã quen, lại tiếp tục nói chuyện.

Minh Hiếu ở một bên, đôi khi chỉ gật gù, thời gian sau đó chỉ chăm chú đi vớ, đi giày vào cho Thanh Pháp.Thanh Pháp một tay chống cằm, một tay đặt xuống bàn.

Lòng bàn tay rung rinh trong không trung, Minh Hiếu cũng học theo, một tay chống cằm, một tay đặt xuống mặt bàn.

Chỉ khác ở chỗ hắn làm hoàn toàn trái ngược em, em chống tay trái thì hắn chống tay phải.Bàn tay ở trong không trung bị làm phiền, Thanh Pháp thoáng giật mình.

Nhìn hai người bạn, thấy họ đang mải mê nghịch điện thoại, mới xoay sang hắn chất vấn bằng mắt."

Lại làm sao ?"

"Anh đau.

Lúc nãy chặn cạnh bàn cho em, đau."

Minh Hiếu giở mắt cún con, khều khều tay em nhằm ăn vạ.

Thanh Pháp không nói gì, lườm nguýt hắn, nhưng hành động đi theo hướng ngược lại, xoa nhẹ bàn tay hắn, giống như đang an ủi một con chó lớn.---

Minh Hiếu ngẩn ngơ nhớ lại ký ức cũ, tay đã vô tình gảy ra một giai điệu mới lạ.

Hắn vội vàng ghi lại, sau nhiều giờ ngẫm nghĩ, cuối cùng đề tên thành "ct&gb".Hắn nhìn cây đàn ghi ta đã đi theo bản thân suốt nhiều năm làm nhạc, vô tình nhớ về một ký ức xinh đẹp trước đây.Hôm ấy hắn được phỏng vấn sau một năm debut.- Vì sao em lại chọn âm nhạc ?

- Dạ em không chọn nhạc, là nhạc tìm đến em, cứu rỗi em.

- Vậy, để chị đổi lại cách hỏi.

Động lực nào đã khiến em nghĩ rằng "À, nghề trình diễn, sáng tác này phù hợp với mình" ?Hắn mỉm cười.- Vì ... tình đầu ạ."

- Lớn lên sau này em muốn làm gì ?

- Em hả ?

Em muốn làm rapper.

- Tại sao ?

- Anh không thấy làm rapper ngầu sao ?

- Không.

- Vậy còn anh, sau này lớn lên anh sẽ làm gì ?

- Anh không biết.

Em nghĩ anh nên làm gì ?

- Làm rapper đi.

Làm rapper giống em, như vậy thì anh với em sẽ là đồng nghiệp."

- Vì ...

Vì tình đầu hả ?

Không ngờ đó nha, không ngờ rapper HIEUTHUHAI lại si tình như thế đó.Minh Hiếu không trả lời, chỉ mỉm cười lấy lệ.Minh Hiếu thoát khỏi ký ức, đăng hình cây đàn guitar, cùng dòng chữ nho nhỏ bên cạnh."

Yeah, all for my first love."

Ở story tiếp theo, lần này là một bài nhạc.tekb."một ngày nào đó sương tan nhanh

nắng lên nhưng chỉ thấy càng lạnh

sao em không chỉ mang hành lí ?

cô đơn chất kín cả thành trì

một ngày nào đó sương đến muộn

anh ngồi thẫn thờ chờ đêm buông

chờ cho hao mòn cả cỏ lá

chờ cho nỗi buồn rời bỏ ta ..."

13|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #199


Em ấy có người mình thích rồi.

Tôi đến chậm một khắc vẫn là đến chậm, người kia đến sớm một khắc vẫn là đến sớm, chung quy mà nói, vẫn là tôi thua cuộc.Tôi không có cách nào bày giải tâm tư bản thân, em có người mình thích như vậy, tôi chen chân vào thì chính là tên bỉ ổi.Tôi vẫn luôn quan niệm người tôi thích sẽ xinh đẹp như đoá hoa hướng dương, vì vậy nên mới có ca khúc Hướng dương đứng tên tôi xuất hiện trên đời.

Em chắc chắn chẳng phải đoá hoa xinh đẹp nhất, nhưng em lại là đoá hoa hồng yêu kiều nhất.

Một đoá hoa vươn mình trong nắng, rũ mình dưới trăng, e ấp khi mưa bay, và kiên cường nở khi gió đến.

Em của tôi là vậy, nói bằng cách nào đó, em giống như một chú phượng hoàng.

Phượng hoàng tái sinh từ tro tàn, em của tôi, hẳn ai cũng biết, tái sinh trở thành phiên bản tốt nhất của mình."

Cậu hỏi tôi tại sao trong núi lại có phượng hoàng bay ra

Có thể là bởi vì từng có phượng hoàng rơi xuống ở đây."

Thật lâu rồi tôi không gặp lại em, nhưng khi gặp lại, lửa giận lại có phần nghi ngút.Cơ thể em trầy trụa những vết thương, ngay cả khuôn mặt để kiếm tiền cũng xước một đường dài.

Em gầy sọp hẳn, cả người nói quá thì là da bọc xương, nói đúng thì cũng chẳng lệch đi mấy, chung quy là em vẫn gầy.Em của tôi ơi, ai đã làm em ra đến nông nỗi này ?

Là hắn sao ?

Là tên cặn bã em chưa từng một lần dám gọi tên ?Em cũng giống như tôi, cũng là kiếp người yêu thầm.

Thầm thương trộm nhớ đóng thành quyển, chất vào thùng, cất vào tủ, xây thành phòng, lấp bằng gạch, nung bằng lửa của trái tim.

Em chưa từng dám tỏ bày với hắn, người khác hỏi thì em chỉ e thẹn đáp rằng em sợ ngay cả làm bạn cũng không được.Tôi muốn giúp em, nhưng này, tôi giúp bằng cái tư cách gì ?

Mà em nói cũng đúng, điều tôi sợ cũng là điều em sợ, điều em sợ tất nhiên sẽ trở thành điều tôi sợ.Tôi nhìn em cả buổi, cuối cùng lấy hết dũng khí đưa đến cho em một tuýp thuốc mỡ, chỉ dài dòng nói vài câu phải chăng với em, xem như tuỳ ý em hiểu thấu.- Em làm gì cũng được, nhưng chú ý sức khoẻ và bản thân một chút, đừng cố gắng quá mức, như vậy sẽ không chứng minh được gì đâu, ngược lại chỉ càng khiến người ta thương hại em mà thôi.Em phải thật mạnh mẽ, phải thật lớn lao, như cách em đã khiến tôi xao xuyến, đã khiến tôi yêu sâu đậm.

Em mà tôi biết cũng có lúc yếu mềm, nhưng yếu đuối đến mức này chỉ vì một người thì chẳng phải em nữa rồi.Tôi ngẩng đầu muốn nhìn em lần cuối, chỉ thấy cơ mặt em đóng băng, biểu cảm hụt hẫng thấy rõ, lắp bắp mãi mới thành câu.- Tại sao ?

- Người yêu em, dù em không hay rõ, nhưng anh ta lúc nào cũng muốn biết em đang ra sao.

Người em yêu, anh ta không biết đến sự hiện diện tình yêu của em, ngay cả một câu hỏi han cũng không phóng tới.

Em ...Tôi muốn hỏi em liệu có đáng không, muốn hỏi em có thể nào một lần cất nhắc người yêu em được không, muốn hỏi em liệu mọi thứ đến bước này, em từ bỏ được chưa ?Nhưng tôi không nói được.Còn em chỉ mỉm cười chua xót.- Cảm ơn anh.

Đã phiền anh chướng mắt rồi.Tôi nhìn em, không hiểu lúc ấy dây thần kinh nào hoạt động mà nắm lấy tay em kéo lại.- Em không chướng mắt anh.

- Em hiểu rồi, anh đừng ...

- Em khô-Tôi còn chưa nói hết, em đã khóc ra.

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi như axit, ăn mòn từng biểu bì, ngay cả xương cốt cũng nếm chút đau đớn.

Nước mắt rơi xuống, vỗ vào ngọn lửa trái tim tôi như hạt mưa đầu mùa, dập tắt đi ngọn lửa tình yêu, để tôi phải rõ ra rằng: À, là tôi khiến em chán ghét đến thế.Tôi cúi đầu, buông tay em, xoay người rời đi.- Anh xin lỗi, đừng khóc.Tôi bước đi, nhờ quản lý đưa khăn giấy cho em.Sau đó tôi mất dạng trước mắt em.

Tôi chẳng cho em một khắc nào được thấy tôi, còn tôi thấy em mọi lúc.

Tôi chính là kẻ mà người ta kinh tởm, thật mỉa mai, chính em đã chán ghét tôi trước cả khi tôi hoá ra loại người thế này."

Liệu đôi mắt đó có còn thấy một thằng đồi bại ?"

Tôi gặp lại em khi hai chúng tôi phải diễn Kim phút Kim giờ.

Em chủ động đưa tay ra, tôi nắm lấy, mỉm cười, nhưng trong lòng nặng trĩu.

Nếu Kim phút Kim giờ cứ chạy mãi, như chiếc đồng hồ bất tử, vậy thì khoảnh khắc tôi và em sẽ được tua đi tua lại vĩnh viễn, tôi cũng sống trong ảo tương thơ ngây lâu hơn một chút.Chúng tôi rời sân khấu, tôi lập tức biết ý tìm một nơi kín đáo để ngồi, nhưng bỗng vạt áo bị túm lại.Em kéo tôi vào góc tối, tự mình luống cuống một lúc mới nói nên câu.- Vậy ...Tôi mỉm cười.- Chúng ta hoà nhau nhé ?Tôi đưa tay ra.

Đôi mắt em sáng lấp lánh, mỉm cười siết chặt tay tôi.Con tim vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng tôi mừng, thế này là đủ rồi.

"Là cô ấy, xuất quỷ nhập thần tạo ra chúng tôi."

15|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #200


Đấu trí khỉ gió !

(Demo ver)

Minh Hiếu nhìn đứa nhỏ lén lút bỏ chiếc kẹo vào túi quần xong rồi còn cố tình đi giữa hành lang như không có chuyện gì xảy ra, hắn nhếch miệng, bắt lấy tay đứa nhỏ, kéo lên giữa không trung, không hề phát giác ra nó đang nhíu mặt vì đau.

Hắn chỉ đơn giản nghĩ nó đang mếu máo muốn khóc ăn vạ, mấy cái chiêu trò này, hắn nằm lòng từ nhỏ.- Ăn cắp rồi tính ăn vạ hả ?Đứa nhỏ vì đau nên bật khóc, thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.

Minh Hiếu cũng từ đó mà oang oang cái miệng.- Thằng nhóc này ăn cắp rồi giờ bây giờ khóc như nó vô tội này, tôi chỉ đang xử nó thôi, tôi không phải bắt cóc.Mọi người lập tức xì xào bàn tán.

Có người còn che mắt che tai con mình lại để tránh nó học phải điều không hay.

Chỉ có một người phụ nữ trung tuổi, ánh mắt lo lắng, nhẹ nhàng đến gần, dịu dàng nói với cậu trai trẻ.- Cậu dạy dỗ bé thì cũng bỏ bé xuống.

Xương con nít không như người lớn, cậu kéo như vậy, nhỡ đâu sai thế, bé bị gãy tay thì sao ?Minh Hiếu lúc này mới ngộ ra, vội vội vàng vàng đặt đứa nhỏ xuống.

Đúng như người phụ nữ tiên liệu, hắn không kiểm soát được lực đạo, khiến đứa nhỏ gãy tay.

Tiếng rắc giòn tan vang lên giữa ba người, đứa nhỏ đau đớn oà khóc.

Lần này thì đến lượt hắn bẽ mặt.Bất chợt có người chạy đến, vẻ mặt hớt hải nhìn con mình cùng người phụ nữ, ánh mắt phòng thủ lẫn tạp hung hăng phóng về phía bà ta.

Người phụ nữ cũng làm mẹ, hiểu được cơ chế làm phụ huynh sẽ muốn bảo vệ con mình khỏi người lạ, nhanh nhẹn giới thiệu bản thân.- Tôi cũng là mẹ, con tôi hai mươi rồi, đang lựa rau bên kia.

Tôi thấy cậu này cầm tay bé hơi mạnh bạo, nên tôi có lời nhắc cậu ấy nhẹ nhàng với bé, mà cậu ấy ... bé gãy tay rồi.

Gần đây có bệnh viện, chỉ cách vài toà nhà và một ngã tư thôi, cậu bế bé như thế này này, đi nhanh thôi, đừng chạy.

Cậu đến đó, nói với y tá muốn gặp bác sĩ Tư, bác sĩ đó nổi tiếng ở viện về xương khớp đó.

- Dạ ..

Dạ con cảm ơn.Thanh Pháp cúi đầu cảm tạ rối rít người phụ nữ, học theo cách chỉ, bế con trai muốn đi, lưng vô tình đụng trúng người thanh niên từ đầu đến cuối vẫn im lặng.Thanh Pháp la lên một tiếng, giật mình đánh rơi túi xách xuống đất.

Người phụ nữ không rõ quan hệ hai người ra sao, nhưng cảm thấy họ có quen biết, cũng tiếp tục bổ sung vị trí của thanh niên gây lỗi nọ vào cuộc trò chuyện.- Cậu ta làm gãy tay bé đó.

Bây giờ lỗi phải tính sau, cứ cho bé vào viện trước đi.Thanh Pháp nhanh chóng hồi thần, muốn bế con bước đi.

Nhưng Minh Hiếu đã nhanh hơn, bế bé đi trước, hai ba bước đã vượt xa chỗ Thanh Pháp đang đứng.

Em vội vàng đuổi theo, cũng cảm ơn người phụ nữ xa lạ nọ.Ở bệnh viện, vì có nhắc đến bác sĩ Tư, nên đứa nhỏ nhanh chóng được bó bột.

Tuy nhiên, bệnh viện tư này đứng đầu cả nước, một lần bó bột cũng tốn không ít, Thanh Pháp kiếm được ba cọc ba đồng không thể chi trả nổi số tiền này, định đến văn phòng của bệnh viện hỏi cách trả khác.

Minh Hiếu nhạy bén nhận ra bài toán kinh tế chưa có cách giải, nhanh chóng rút thẻ của bản thân đưa cho nhân viên trả tiền viện phí.Thanh Pháp nhìn theo, vẻ mặt khó xử.- Cảm ơn anh, số tiền này, tôi sẽ làm rồi gửi trả anh sau.

- Không cần, dù gì tôi cũng làm gãy tay bé, lỗi của tôi hết.

- Xin lỗi anh, là tôi dạy con chưa tốt, đã phiền đến anh.Thanh Pháp cúi người xin lỗi một cách cẩn trọng, Minh Hiếu lại chỉ gãi gãi mũi, chốt lại một câu.- Đúng là cậu dạy chưa tốt, để nó đói khát đi ăn cắp kẹo ở siêu thị.Tay Thanh Pháp nắm thành quyền, muốn đấm vào mặt hắn, nhưng cuối cùng chỉ nhịn lại, im lặng.- Mà cậu lấy vợ rồi ?

Nhanh như vậy ?

Xa tôi chưa lâu đã vội vớ được tiểu thư nhà nào ?

Hay ... cậu biết tôi thường đi siêu thị này nên cố tình dẫn thằng bé đến đây để thu hút sự chú ý của tôi ?

Nguyễn Thanh Pháp, cậu vậy mà từng được khen là thơ ngây đấy.

Đúng là chỉ có tôi ngu nên mới tin cậu.Thanh Pháp không chịu nổi mấy lời nhục mạ đứa nhỏ của mình, tại giữa bệnh viện xổ ra một tràng.- Con tôi chứ con anh à mà anh nói mãi như cứt dính bô vậy ?

Anh nhà giàu kiểu cách mà ăn nói cũng tốt quá rồi.

Anh chính là thiếu cái nhìn đúng đắn về nhân sinh, thiếu cái nhìn văn minh về thế giới, thiếu đi sự cập nhật cái mới trong chính trị xã hội nên anh câm con mẹ nó miệng lại đi.

Hai mươi, ba mươi cái tuổi đầu rồi mà đi chấp nhặt đứa con nít chưa vào lớp một, còn làm gãy tay nó, thử hỏi nó xấu hay anh xấu ?

Nó còn con nít, còn dạy được.

Cha mẹ anh không dạy được thì để cho thiên hạ dạy, thiên hạ dạy anh không được thì anh là đồ đầu buồi giẻ rách nói hoài không thấm, trôi tuột như cái bao cao su không thấm nước.Thanh Pháp nói một hồi, lập tức bị Minh Hiếu kéo đến thang thoát hiểm của toà nhà, giáng cho một cú như trời sập.- Tao đã nói là cấm mày nhắc đến cha mẹ tao.Thanh Pháp cười khẩy.- Cái thằng mồ côi như anh cũng được quá nhỉ, sợ mất mặt vì mình là mồ côi nên mới kéo tôi đến đây à ?Lại thêm một cú thúc vào bụng.

Thanh Pháp từ sáng đến giờ chưa ăn gì, trực tiếp phun ra axit chua.Minh Hiếu kinh tởm nhìn Thanh Pháp, giũ giũ lại quần áo, bước đi.- Chút tiền hôm nay, là tao làm công quả cho thứ cô hồn như mày đi.Thanh Pháp lồm cồm bò dậy, chống tay vào tường, loạng choạng mò đến phòng bệnh của con trai.

Đứa nhỏ vừa mới được bó bột xong, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn bác sĩ, thấy ba đến liền muốn xuống ôm ba.Thanh Pháp ôm thân rệu rã đón lấy đứa nhỏ của mình, hít một hơi thật sâu, để hơi sữa còn vương trên người nó ám vào từng khoang mũi.

Đứa nhỏ này là tất cả những gì em có.

Số tiền em có được sau khi rời cuộc thi, đã dùng để làm chi phí chứng minh tài chính nhận nuôi đứa nhỏ.- Trần Minh Nhật, sau này con không được ăn cắp nữa.

- Hức ..

Hức ..

Dạ con xin lỗi ba.Thanh Pháp tập tễnh ôm đứa nhỏ đi bộ về trên con đường đã ngả tối.

Bên kia đường, Minh Hiếu phóng mắt nhìn sang, trên đùi là chiếc máy tính bảng hiện thông tin của Nguyễn Thanh Pháp.Nguyễn Thanh Pháp

Ngày tháng năm sinh: 20/11/2001.Tình trạng hôn nhân: Độc thân.Con cái: 0.

16|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #201


Chuyện nhỏ tuỳ em làm loạn, chuyện lớn cứ dựa vào anh.

Trần thiếu gia đối với vợ mình mà nói là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu, chính là cái thể loại não tàn ba xu dính dớp mà thiếu niên thích đọc.

Trong sân khấu ánh đèn chập chập choạng choạng, Trần thiếu thấy vợ đứng ngúng nguẩy ở một góc với anh em, bỗng dưng tim đánh thịch một cái, mới biết đó là yêu.Trần thiếu theo đuổi vợ trong ba năm, ba năm nay có thể uy dũng mà nói là nước đổ đầu vịt, vợ Trần thiếu là tấm khiên sắt đá, có tỏ tình bao nhiêu lần cũng không đổ.Nói trắng ra là Trần thiếu ngộ nhận, tự gọi người ta là vợ, chứ người ấy đã đồng ý đâu.Trần thiếu với vợ cùng làm trong ngành công nghiệp âm nhạc, ngành nghề vừa làm dâu trăm họ còn vừa phải cạnh tranh với số lượng tài năng trẻ đang đông lên, nhưng Trần thiếu không sợ, Trần thiếu đứng đầu rồi, Trần thiếu không thiếu show, cả vợ Trần thiếu cũng như vậy.Tất nhiên !

Vợ Trần thiếu thì cũng phải có năng lực, phải có hảo cảm để người khác đặt show mời về diễn chứ.

Chỉ là Trần thiếu không vui khi thấy vợ mặc đồ đẹp quá, lộng lẫy quá, Trần thiếu sợ bị bắt người đi mất, thế thì Trần thiếu tới đất cũng không có mà bốc bỏ vào miệng.Đêm nay Trần thiếu với vợ có show diễn chung, cũng là đêm mà Trần thiếu nhớ mãi về sau này.Bé vợ của Trần thiếu vậy mà chủ động đấy !Hệ hệ hệ hệ.Chẳng là bé vợ chẳng biết lấy được chiếc nón lá từ chỗ nào, đem đến lấy đội cho Trần thiếu.

Trần thiếu chúa ghét ai động vào tóc mình, lại càng ghét hơn khi bị bắt đội cho xẹp tóc.

Nhưng khi nhận ra đáy là em bé vợ, Trần thiếu cười ngay, còn để mặc cho em bé muốn đội sao thì đội, muốn làm gì liền làm, đợi đến khi khuất mắt em rồi mới tháo nón xuống, cẩn thận cất đi.Trần thiếu sĩ vãi !

Trần thiếu lè lưỡi trêu mấy người bên dưới đó, mấy người có được không.Hệ hệ.Chỉ có Trần thiếu mới được nhận nón từ em bé vợ mà thôi.Chưa kể, Trần thiếu đang chạy nhảy nhiệt tình, cùng hoà thanh với người hâm mộ bên dưới, quay sang đã thấy em bé vợ lắc mông, nhưng khi thấy Trần thiếu quay lại, em liền đứng đắn lại ngay.

Là em biết điều giữ cho Trần thiếu đấy ! (Trần thiếu nghĩ vậy, kệ Trần thiếu đi.) Tuy nhiên, em là lắc mông cho ai xem vậy, em về với Trần thiếu đi, Trần thiếu xem em lắc mông cả đời còn được.Lại nói, Trần thiếu mãi không quên được đêm nay, không chỉ vì em bé vợ chủ động, mà còn vì Trần thiếu ngửi được mùi có người bắt đầu động tâm rồi.Trần thiếu quyết định chơi hạ sách, kéo em bé vợ vào một góc, đè em ở trên cửa hôn đến rách lưỡi mới buông.

Lưỡi gai hay chuỳ gai mà hôn người ta đến rách lưỡi, Trần thiếu là cái đồ chúa ôn chúa ngục, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc cái gì cả, suốt ngày chỉ mở miệng yêu đương doạ em chạy mất.Em bé vợ tí tách chảy nước mắt, không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc, đè ngược lại Trần thiếu lên tường, dựa vào ngực Trần thiếu nhón chân lên, đặt thêm một nụ hôn phớt.Trần thiếu hạnh phúc đến phát điên !

Ngay cả cậu bé bên dưới cũng hạnh phúc, uy uy lực lực phóng ra doạ em bé vợ đỏ mặt rần rần như chạy nọc.- An-Anh thu ..

Anh thu lại đi.Trần thiếu dở khóc dở cười.- Cái này .. anh không thu được ?

Thu làm sao đây bé ?

Nó thích em đến thế mà.Em bé vợ lại càng đỏ tợn, xấu hổ úp mặt vào ngực Trần thiếu, tay nhỏ chạm nhẹ vào đùm gồ ghề, bới ra được tiếng thở nặng trịch của Trần thiếu.- Hừ !Trần thiếu đối với loại hấp dẫn này tất nhiên rất thích, nhưng chuyện còn chưa nói rõ, chỉ đành tạm gác lại "thung thướng" mà bàn vào chuyện chính.- Em bé, em thích anh hả ?Em bé vợ bẽn lẽn gật đầu, vỗ nhẹ vào lồng ngực vạm vỡ của Trần thiếu một cái.- Anh ..

Anh sỗ sàng quá, em sợ, chứ em đâu có không thích anh đâu ...Trần thiếu dùng đầu nhỏ của em bé vợ mà xoa cằm mình, suy tư, nhưng vẫn bắt tay em bé đặt ở đống lều mình dựng bên dưới.Hừm, nói đi cũng phải nói lại, em bé vợ nói rất đúng.

Từ lúc quen biết đến bây giờ, Trần thiếu mở miệng ra chẳng nói được lời nào vàng ngọc, suốt ngày chỉ yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu em bé vợ, không thì chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch chịch em bé vợ.

Em bé vợ da mặt mỏng hơn lá lúa, đối với chuyện tình yêu càng là tay gà mờ, bị doạ như vậy tất nhiên sẽ sợ mà chạy trước, để lại Trần thiếu vô tri như bò ngồi nghĩ chuyện chịch xoạc với em bé vợ.Trần thiếu ngẫm nghĩ một hồi lâu, sau cùng ôm em bé vợ dựa vào tường, dịu dàng hôn xuống khắp mặt.- Xin lỗi em bé, doạ em bé sợ rồi.Trần thiếu khi biết em bé còn mới trong chuyện này, không những không kỳ thị ghét bỏ, ngược lại còn thấy vô cùng mới mẻ, như vậy đồng nghĩa với Trần thiếu có thể tha hồ bắt em bé vợ thực hiện mấy trò biến thái mà em sẽ không biết.

Hệ hệ hệ hệ, Trần thiếu đúng là quỷ thông minh mà.- Anh yêu em nhiều lắm đó, em không biết tình yêu của anh có thể đong đếm đến mức nào đâu.Vừa nói, Trần thiếu vừa cúi xuống mổ hôn khắp cổ của em bé vợ, đầu gối chống lên giữa hai chân em bé vợ, moi ra được tiếng nhớp nháp từ đáy họng của em bé, lại doạ cho em bé phải bịt miệng lại.Trần thiếu mềm ánh mắt, dùng ma lực mà bản thân không thầy tự thông có được, nhỏ nhẹ lùa em bé vợ vào bẫy vô hình.- Đừng nhịn lại, anh muốn nghe em kêu.Thế là ở trong góc tối hậu trường, có một người tì cằm lên vai một người, nhỏ nhẹ rên rỉ cho người ấy nghe, bị người ấy dùng ngón tay khuấy một trận ra trò, cuối cùng để mặc người ấy chỉnh trang lại y phục cho mình, bế mình một đường từ hậu trường ra đến xe.- Em bé đợi anh một chút, anh đi lấy đồ xong sẽ ra.Em bé vợ bị làm một nháy xong vô cùng yếu ớt, bám dính người vô đối, nũng nịu nắm lấy vạt áo Trần thiếu.- Chồng ..Tiếng chồng này làm lỗ tai Trần thiếu tê rần, nhào lên xe, khoá cửa lại, lấy tấm bạt che kín tứ phương, ở trên xe ăn sạch em bé từ đầu đến chân, vậy mà còn hứa hẹn đêm về làm thêm chỉ một lần cuối.Câu chuyện của Trần thiếu đến đây là hết rồi, các người còn tò mò cái gì, dậy ăn sáng ăn cơm ăn nước, phục vụ cộng đồng đi.---

Inspiration

17|08|2025|Lluvia

Ốm liệt giường, nhưng tàn mà không phế.
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #202


Dưới ánh đèn sân khấu

Bí mật #133 (+202)

"Ánh đèn càng sáng, bóng đổ càng đậm."

Tôi đã nghe câu đấy ở đâu đó hàng chục lần, nhưng đến mãi sau này mới nhận ra.Ấy cũng là lúc tôi phải lòng một người.Có vô số mỹ từ để miêu tả về người, tôi chẳng thuộc một chút nào trong số đó, chỉ có thể diễn tả bằng vài lời đơn giản đến đáng thương: Người là ánh sáng cứu rỗi cuộc sống của tôi.Tôi ôm trọn màn đêm u tối, chừa lại chút ánh sáng ít ỏi mà bản thân thu nhặt được để dành cho em."

WCAs24."

Cuộc đối thoại" với HIEUTHUHAI.Trần Minh Hiếu với T-Shirt, quần baggy, sneakers.HIEUTHUHAI với áo sơ mi, quần tây, giày da.Hai cá thể đối lập.Trần Minh Hiếu ở đây là ai ?

Tại sao lại mặc màu trắng ?HIEUTHUHAI thật sự là ai ?

Tại sao lại vận màu đen ?Trần Minh Hiếu là một thằng nhóc sinh năm 1999 chỉ thấy cái đẹp của đời.

Thằng nhóc tôn sùng cuộc sống cá nhân, thích sự thoải mái.

Đơn cử như việc nó lựa chọn quần áo cũng nói lên rất nhiều về con người nó.

Như đã đề cập ở trên, màu trắng tượng trưng cho sự tinh khiết, sự trong sáng, và thằng nhóc này không lệch một ly.

Nhưng chi tiết sẽ được đề cập ở dưới.HIEUTHUHAI là một tên sinh năm 1999 đã nếm qua cái mặn của đời, hơn hết, gã ấy đã ăn đậm cái đắng của ngành công nghiệp giải trí này.

Gã không cần bản thân thoải mái, gã chỉ cần xã hội chấp nhận, và đó chính là định nghĩa "thoải mái".

Áo sơ mi, quần tây, giày da, để cho ai xem ?

Để cho khán giả xem.

Tên này chọn màu đen, với nhiều lý do.

Trước tiên nhất, để đối lập với Trần Minh Hiếu.

Sau, màu đen, đã nhắc đến bên trên, màu đen cho thấy sự khó đoán, bí hiểm của nhân vật.Tuy nhiên, cả Trần Minh Hiếu và HIEUTHUHAI đều giống nhau ở một điểm, cũng giống như màu trắng và màu đen đều mang đến cùng một cảm giác.Cô độc.Trần Minh Hiếu tự mãn ngẩng cao đầu, nhìn xuống HIEUTHUHAI.

HIEUTHUHAI, ngược lại, cúi gằm mặt, mỉm cười.

Đây không phải một nụ cười vui vẻ, ấy là nụ cười dĩ hoà vi quý, lấy lòng đối phương.

HIEUTHUHAI cho Trần Minh Hiếu ăn thứ thằng nhóc muốn ăn, no thứ thằng nhóc muốn no, chính là sự công nhận."

Một người khôn ngoan chỉ bóp đến nửa chừng.

Hãy ngấm ngầm đẩy người ta xuống sông, nhưng rồi lại dắt nó lên để nó đền ơn."

- Chí Phèo, Nam Cao (1941).Nụ cười mà HIEUTHUHAI treo trên mặt, trong mắt những thằng như Trần Minh Hiếu chỉ là nụ cười hèn, nhưng không hề biết rằng cái "hèn" ấy có thể kết liễu nó bất cứ lúc nào.Cả hai ngồi trong phòng trắng, đèn rọi vào cả hai, hắt lên tường thành những cái bóng."

Xin dừng lại tại đây một chút, vì Shadow là một khái niệm trừu tượng và thú vị của Tâm lý học.

Theo nhà nghiên cứu Carl Jung - người đã sáng lập ra Tâm lý học phân tích, trong tâm lý mỗi con người, phần vô thức được gọi là The Shadow, Darkside (phần tối).

Phần này chứa đựng những ham muốn nguyên thủy nhất của con người như: tình dục, quyền lực, tính ích kỷ, lòng tham, lòng đố kỵ và lòng căm hận.

Nói một cách đơn giản, Shadow là phần mà mỗi con người luôn cố gắng để che giấu, hay phần bị chối bỏ.Carl Jung đã từng nói: "How can I be substantial if I do not cast a shadow ?

I must have a dark side also if I want to be whole."[Translation (Tạm dịch): Làm sao tôi có thể mạnh mẽ sống nếu như tôi không có chiếc bóng ?

Tôi cũng phải có một chiếc bóng của riêng mình để trở thành phiên bản trọn vẹn nhất của bản thân.]Trong quyển Meeting the Shadow: The Hidden Power of the Dark Side of Human Nature của Connie Zweig, bà đã từng viết: "The shadow goes by many familiar names: the disowned self, the lower self, the dark twin or brother in bible and myth, the double, repressed self, alter ego, id.

When we come face-to-face with our darker side, we use metaphors to describe these shadow encounters: meeting our demons, wrestling with the devil, descent to the underworld, dark night of the soul, midlife crisis."[Translation (Tạm dịch): Shadow có rất nhiều tên mà chúng ta đã nghe qua ít nhất một lần trong đời, nào là: phần bị ruồng bỏ, phần thấp kém, tên song sinh xấu xa xuất hiện trong Kinh Thánh và truyền thuyết, phần bị kìm hãm, cái tôi khác, ...

Khi chúng ta có cơ hội đối diện với phần tối này, chúng ta sẽ dùng các phép ẩn dụ để miêu tả về kẻ xấu xa của chính mình như: gặp gỡ quỷ dữ của chính mình, vật lộn với quỷ dữ, đi xuống thế giới bên dưới (Địa Ngục), ác mộng của tâm hồn, ... ]Một ví dụ điện ảnh đặc tả được cái đen tối của vùng bị chối bỏ này chính là Us của Jordan Peele.

Một tuyệt tác vạch trần bộ mặt mục ruỗng của giới chính trị của nước Mỹ cờ hoa cùng sự đấu tranh của phần tối trong nhân vật chính qua Adelaide và Red."

- D-DAY, ParisJen (22/04/2023).Vậy cuộc đối thoại này thực chất chính là một cuộc gặp gỡ với quỷ dữ (or should I say: Late Night with the Devil - Colin Cairnes, Cameron Cairnes (2023) ?).Cũng thật vừa vặn, cả hai bị nhốt trong một căn phòng trắng.

Màu trắng là màu của sự hiện đại, của cô độc.

Sự cô độc được đẩy lên chạm đỉnh, khiến cả hai phải trung thực với nhau.

Màu trắng cũng là màu của sự lạc lõng.

Căn phòng ấy, cả hai nhân dạng ấy, tách biệt khỏi không thời gian của xã hội loài người, cùng nhau một lần trò chuyện."

Tôi có vô số vấn đề tâm lý cần được giải quyết, nhưng thật may mắn, tôi tự chủ tốt, tôi không dễ nghiện như những kẻ ngoài kia.Nói về tôi nhiều rồi, bây giờ nói về em đi.Thật ra, để đúng mà nói, em cũng đã nói nhiều rồi.

Cô ấy nói về chúng tôi nhiều đến mức cạn kiệt thể xác, cô ấy uống thuốc nhiều hơn chúng tôi, chịu đựng nhiều hơn chúng tôi, chết đi nhiều lần hơn chúng tôi, nhưng cô ấy vẫn ở đây, vẫn trầy trật trải qua từng ngày như một con thây ma giữa thị thành rộng lớn.Chương này chẳng phải bộc bạch gì quá nhiều, chỉ muốn nói tôi yêu em nhiều, nhiều đến mức tôi không đong đếm nổi.Tôi xuất hiện ở Tartarus, chìm đắm tại nơi ngục tù ấy, không có cách nào thoát ra.Làm một bài kiểm tra tâm lý nhé.Tôi có một cánh cửa, cánh cửa ấy làm bằng vật liệu chống cháy.

Tôi mở cánh cửa, bên kia tối đen, tôi hoà vào sự u tịch ấy.Ánh sáng từ hành lang hắt vào căn phòng tối, tôi đóng cửa.Lại một cánh cửa khác xuất hiện, tôi bước đến, mở cửa.Bên kia là em.Bằng một cách nào đó, các tâm lý gia sẽ lý giải tôi là kiểu người phụ thuộc lớn vào một cá thể nào đó, và đúng, tôi phụ thuộc vào em.

Tôi nhờ cậy em rất nhiều để có lý do làm nghề, vì nếu không, tôi chẳng có lý do nào để gặp em nữa.Chúng ta đủ thân thiết, tôi biết, nhưng không đủ thân để em tuỳ tiện mời một bữa cơm như Thành An, cũng không đủ xa lạ chỉ để tương tác trên mạng xã hội.

Thật ra có lẽ là xa lạ hơn chăng ?

Khi em chẳng dám thả tim bài viết nào của tôi.

Hoặc em đã tạo một tài khoản ẩn danh, hoà vào biển người mênh mông mang tên "người hâm mộ HIEUTHUHAI".Đối với tôi, tôi chẳng cao siêu chút nào, nhưng có lẽ em lại nghĩ khác.

Em vẫn luôn tôn sùng tôi như đức tin mù quáng.

Nếu tôi là thứ dị giáo cố hữu, thì em chẳng khác nào một kẻ sùng đạo bất kham.

Em thờ tự mọi thứ ở tôi, của tôi, từ tôi, liên quan đến tôi, và điều đó làm tôi mệt mỏi.

Khi muốn đến gần em, trong mắt em, chẳng khác nào vị chúa của em đang tiến đến gần, đồng nghĩa với sự hi sinh cao cả.

Em buồn cười thật đấy, tôi bật cười, nhưng chỉ toàn là xót xa.Đến bao giờ em mới bỏ được lớp áo tự ti, e dè ấy đi, đến bao giờ em mới bớt cất nhắc tôi một cách cao cấp như thế ?Tôi muốn một lần làm rõ với em, chậc, nhưng cứ thế này trước đã, tôi muốn bên em lâu hơn một chút, trước khi ngay cả tư cách làm bạn cũng không làm được.Nhật báo cạnh em

Số 20

---

Inspiration

17|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #203


Tham lam

(Demo ver)

Căn hầm xe vắng, một nam nhân tiêu sái bước ra, mệt mỏi với vào trong túi quần tìm gì đó, khi rút ra vô tình làm đổ tháo một lọ thuốc chứa đầy những viên nang màu trắng đục.Minh Hiếu loạng choạng ngã phịch xuống đất, luống cuống cố nhặt lại những viên thuốc, nhưng tầm mắt dần nhoè đi, ngay cả thứ trước mặt cũng mờ thành những khối màu tí hon không rõ hình thù.

Hắn sờ soạng, nhìn lên, trước mặt chẳng có ai.Vội bỏ vào miệng một nắm thuốc lẫn cát bụi, tầm mắt lập tức trong vắt, mà trước mặt cũng có một người ngồi phịch xuống, dịu dàng hỏi nhỏ.- Thế giới này, quả thật không tốt với anh rồi nhỉ ?Minh Hiếu mỉm cười, nước mắt rơi lã chã xuống vải vóc đắt tiền.Lại một nắm thuốc nữa trút vào miệng, khô không khốc, khung cảnh biến chuyển.

Hắn cảm thấy như cả cơ thể bị dòng thời gian xuyên qua, hắn thấy vô số kết quả mình bên em, tới hơn hai trăm cái kết, khổ đau có, hạnh phúc có, lửng lơ có, sinh ly tử biệt cũng có.Dòng thời gian dừng lại, trả hắn trở về đêm diễn Legend Fest.Em đội mũ cho hắn.Em shout out đến hắn.Em không còn e sợ hắn như cách em vẫn hay đùa: Pháp Kiều e sợ E+.Tất cả đều hoá hư không, em thật sự chân chính xem hắn như một người bạn, hệt như cách Bảo Khang hay Thành An vẫn đứng trong tâm trí em.Có vẻ là hơn.Hắn có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của em, thấy em vui vụn vặt vì khoảnh khắc nho nhỏ, thấy em hoang mang vì chiếc thang máy gặp trục trặc, thấy em hồi hộp vì bản thân là bí mật bất ngờ cho đêm diễn.Minh Hiếu nhìn thấy hết, Minh Hiếu nghe thấy đủ.Dòng thời gian tiếp tục trôi.Tiếng bíp bíp nặng dần, Minh Hiếu thấy bản thân đang lơ lửng trong căn phòng trắng.Nằm trên giường bệnh là thể xác của hắn.

Da mặt tím tái, khuôn môi khô khốc, cả khuôn mặt gầy sọp đi, dài ra, như bức The Scream của Edvard Munch.Bác sĩ ngồi hẳn lên người hắn, AED chạy hết công suất, số vôn tăng dần, nhưng kết quả chỉ trả lại sự im lặng.Trần Minh Hiếu, 15:41, 17/08/2025.

17|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #204


"When I flash the porch light twice, it's time to come home."

Nhà.Nhà không phải một nơi cố định, nhà là khoảng thời gian ta có được cùng một ai đó, hoặc đôi khi chỉ là một mình.Anh chưa bao giờ cảm nhận được tiếng "nhà" nhiều như khi anh nếm được vị mặn của nắng khi anh phát tờ rơi ở ngã tư, vị nóng của tô phở khi anh phụ bưng bê, và vị đắng khi em thấy anh xoay lưng rời đi.Ánh đèn hắt vào em và hắt vào anh từ hai hướng trái ngược.

Ánh đèn hắt từ bên phải, em trở về bên phải.

Ánh đèn hắt anh từ bên trái, anh mặc nhiên thuộc về bên trái.

Theo một cách hiểu nào đó, em trở thành lẽ phải của anh, còn anh luôn làm trái ý của hai ta.Có lẽ vì vậy mà ta ngược lối, ta trở thành người dưng."

Chỉ cần một trong hai có ý nghĩ muốn quay đầu, như vậy cũng đã thay đổi cái kết."

Anh muốn quay lại, em có nguyện ý không ?Anh gặp lại em ở hậu trường, điều duy nhất anh làm là mỉm cười gượng gạo.

Anh không biết nói gì với em, anh không biết làm sao mới tốt, mới khiến em nghĩ: À, thì ra tình cảm lúc trước của em cũng chỉ đến thế này thôi, chỉ phù hợp với dạng người thế này thôi.Anh không muốn như vậy.Nên anh mở lời.- Em khoẻ không ?Em gật đầu.Em tìm một băng ghế trống ở hậu trường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý chỉ bảo anh ngồi xuống.Anh ngồi xuống, em tựa đầu lên vai anh, như những ngày xuân thuở ta còn xem tình yêu là tất cả của đời.Anh từng đọc một quyển tên là Đừng khóc ở Sài Gòn, tác giả từng viết rằng: Ở Sài Gòn, nếu đột nhiên thất tình, người ta sẽ trách ở thành phố này, mới lạc nhau đã mất nhau rồi.Cũng giống như câu hát anh từng viết: Ta từng bắt gặp nhau ở khắp Sài Gòn chắc là lúc còn yêu dù muốn tránh cũng khó.

Không thể tin là mình chưa từng gặp lại sau khi mà anh bước qua cánh cửa đó.Sài Gòn rộng lớn lắm, bao nhiêu người lăn lộn ở xứ này, vậy mà tác giả khuyên rằng đừng khóc ở nơi này.

Khóc thì đã làm sao, đến cả Sài Gòn cũng khóc, thì vì sao người ở Sài Gòn lại không thể khóc."

Là vì ở Sài Gòn, người ta khó tìm được một thứ tình yêu chân thành, hay vì tình yêu ở thành phố này thật sự rẻ mạt ?"

Có rẻ mạt không em ?Theo như anh nhớ thì chẳng rẻ chút nào.Quả đúng thật ta đã từng xem nhau là tất cả, nhưng khi đồng tiền chắn giữa chúng ta, trở thành gánh nặng trên vai anh, trở thành bóng ma tâm lý trong em, thì tình yêu của ta bỗng chốc đắt đỏ kỳ lạ.Đắt từ những bữa ăn mang vị cơm thành phố, đắt đến những cái ôm hôn cách quận cách phường.Điều gì cũng phải trả giá bằng tiền, không bằng tiền thì sẽ bằng rất nhiều tiền.Đáng tiếc, ta xem đam mê và cái tôi là thứ vô giá, lấp lánh hơn tiền, đáng quý trọng hơn tình.Ta xa nhau.Anh đánh đổi tất cả để lấy được thứ vô giá, để rồi khi cầm trong tay, nó lại mất đi giá trị ban đầu.Vậy thì rốt cuộc thứ anh dành cả tình yêu của đời mình để bắt được, là vô giá, hay vô giá ?Anh đặt câu hỏi ấy suốt nhiều năm, và đó là khi Exit Sign ra đời.Lần đầu tiên anh say đến mức ấy, nhưng cũng là lần hiếm hoi chúng bạn thấy anh khóc.

Bảo Khang đến hiện tại vẫn hay nói với anh rằng nó cảm thấy có lỗi, có lỗi vì đã khuyên anh nên lựa chọn đam mê, ưu tiên chính mình.

Nó lúc ấy không biết anh có người yêu, vì chúng không hỏi, anh cũng không trả lời, anh cũng xem đó là lỗi lầm thời trẻ của mình.Em lắng nghe anh nói, chợt hiểu ra vì sao khi Bảo Khang nhìn em luôn mang ý tứ phức tạp khó nói.Anh xoa xoa bàn tay em, không biết đã qua bao lâu.Hiện tại anh gặp lại em, anh mừng vì cuối cùng điều đó cũng đã xảy ra.Ta gặp nhau khi ta ngồi cùng bàn tại bữa tiệc cuối năm của công ty, nhưng cuối cùng chẳng ai nói với nhau câu nào.Anh không dám.Anh hỏi em, em chỉ nói rằng lúc ấy em cảm thấy anh rất đáng ghét, nhưng trong thâm tâm em biết em còn yêu anh, có yêu mới có hận.Anh thở dài, bật cười nhưng trái tim chua xót.Đã qua lâu như vậy rồi, anh vẫn cảm thấy đau đớn khi nghĩ về ngày anh ngỏ lời chia tay.Nhìn thấy em khóc lại không có cách nào an ủi, không còn tư cách ôm tạm biệt, anh chỉ lặng lẽ bỏ đi, dửng dưng như người xa lạ.Em kể lại, sau hôm đó, em khóc rất nhiều, khóc đến mức mắt sưng húp, không mở không nhắm được, và ngất xỉu.

Em được đưa vào viện, ở trong đó đâu đó tầm một tuần, trở về, em quyết tâm phải đến được gần anh, để cho em biết mùi vị hả hê ngon đến nhường nào.Nhưng càng đi, em lại càng hiểu anh.

Em hiểu anh vất vả thế nào, áp lực ra sao, mệt mỏi bao nhiêu, tất cả em đều trải đủ.

Có lẽ em trải qua nhiều hơn, vì em đặc biệt hơn bạn nam đồng lứa, và như vậy rất khổ sở.

Vị hả hê em đã đánh mất từ lúc nào, em chỉ còn lại xót xa, chỉ còn lại nhớ anh, mong ngóng anh.Động lực ban đầu để trả thù hoá ra lại là cừu đội lốt sói, thật tâm em chẳng muốn trả thù anh, em chỉ muốn một lần cho anh thấy em có thể làm đến đâu chỉ để được bên anh, cho anh thấy em cũng có chút hữu dụng nào đó trong mối quan hệ muộn màng này.Em ôm lấy cánh tay anh, ngủ thiếp đi.Anh nghiêng mặt, đặt lên trán em nụ hôn phớt, ngân nga một khúc ca trĩu nặng."

You are never really on your own.

There is a love out there that you can call your home.

There is a light that turns on when you're feeling alone"

---

Inspiration

17|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #205


Hắc Bạch Vô ... lề vô lối

(Demo ver)

- Vì tủi thân nên chàng trai trẻ ôm ước mơ ra nước ngoài lập nghiệp, sau đó trở thành soái ca, quay trở về Đà Nẵng tìm kiếm bạch nguyệt quang của mình.

Và người ấy chính là ...

- ...

Trầm trồ từ đường cong môi son đến layout makeup là ai slay.

Hồng đẹp chẳng được ai chăm sóc vẫn cứ đứng ở đấy không phai.

Không phai nhưng nó có gai.

Đưa tay xen vô đi để có ngày.

Nằm cạnh vườn hồng mà snake bên hông.

Đừng chơi ngông để em đưa vô trong ...

Yah five, four, three, two, one, go.

Camera cận Barbie đang flow.

Show được ra nhanh như là Sonic.

Cân được con beat trap hay cả piano ...

Max lên volume đi nghe đây nè homie.

Rap như là AK tim không cần money.

Tiếp cho ai hater ăn thêm vài cú knock out.

Nghe tiếp đi nè baby ...Cả khán đài như bùng nổ trước lời giới thiệu của Minh Hiếu.

Hắn, ngược lại chỉ mỉm cười, thoả mãn tận hưởng ánh đèn sân khấu chiếu rọi khắp cơ thể, như một bông hướng dương đẫm mình dưới làn nắng sớm mai.Thật kỳ diệu.Tiếng tít tít báo hiệu hết pin vang lên, Minh Hiếu tháo kính thực tế ảo, kéo quần lên, mặc kệ đống khăn giấy dính nhớp thứ chất lỏng như có như không ở chỗ vừa ngồi.Hắn mệt mỏi cắm sạc cho kính, lục tục đứng dậy thu dọn đống tanh nồng của bản thân.Hắn đắm chìm vào giấc mộng nghệ sĩ quá lâu, nhiều đến mức ngay cả con mắt của hắn cũng mơ mơ hồ hồ thấy được ánh đèn, bên tai văng vẳng tiếng hò reo ầm ĩ.Minh Hiếu bật cười chế giễu.

Có là gì khi giấc mộng đẹp mà thực tế lại phũ phàng đến vậy.Vô công rồi nghề, thất nghiệp, ăn bám cuộc đời, kí sinh nhà trọ, bao nhiêu danh từ bẩn thỉu hắn đều nhận lấy, không có cách nào thoát ra được.Thật ra không phải không có cách, mà do hắn không muốn.

Sống sung sướng trong tiền tài của cha mẹ quá lâu, để rồi gầy dựng nên một đống nợ.

Giờ cha từ mẹ biệt, một khắc cũng không muốn thấy mặt, hắn lại bị bọn chủ nợ truy đuổi ráo riết, nên dù có đi làm cũng bị bọn chúng phá cho thất nghiệp lại hoàn thất nghiệp.Lại nói, Minh Hiếu có một người thương trong mộng.Nguyễn Thanh Pháp.Thật ra không phải người thương trong mộng, đầy đủ mà nói, là người hắn thầm thương ngoài đời, đem bóng hình người ấy vào bên trong kính thực tế ảo bằng công nghệ trí tuệ nhân tạo.Người ấy làm ở công ty đối diện nhà hắn, là nam, nhưng nam cong, đáng yêu dễ e thẹn, hay bị các ông bụng to hơn não trêu ghẹo, khiến em ấy suốt ngày chỉ biết đỏ mặt bỏ chạy.

Nếu hắn có ở đó, đừng hòng các lão được động nửa ngón tay vào người em.Hắn biết họ tên em vì vô tình một lần em va trúng hắn, hắn phụ nhặt đồ giúp thì thấy bảng tên cài ở túi áo trước ngực, ngay cả họ tên cũng đáng yêu hệt như người.Thì là do hắn cố tình va trúng em, không có "vô tình" nào ở đây cả.Minh Hiếu ngồi nghĩ một lúc thì kính thực tế ảo lại có pin trở lại, hắn tuột quần, sẵn sàng nghĩ đến cảnh bản thân đóng vest bảnh bao lại đè em ở trên cửa nhiệt tình mấy trận.Nhưng lạ kỳ, khung cảnh không hiện ra như những gì hắn tưởng tượng.

Mọi thứ tối đen, không có nguồn sáng nào, bên tai hắn văng vẳng âm thanh người nói, là giọng của "Thanh Pháp".- Xin chào người dùng Trần Minh Hiếu, chúng tôi nhận thấy bạn đã vi phạm nguyên tắc của chúng tôi, chúng tôi sẽ thu hồi lại phần mềm và ngày mai người của chúng tôi sẽ đến thu hồi lại máy.

Vì đã quá một năm thời hạn bảo hành, nên chúng tôi sẽ không thể hoàn tiền cho bạn.

Xin cảm ơn.Tiếng tít tít kéo dài, nhạc chờ vang lên, là "Minh Hiếu" đang hát."...

Could you find a way to let me down slowly?

A little sympathy I hope you can show me

If you wanna go, then I'll be so lonely

If you're leaving, baby, let me down slowly

Let me down, down, let me down, down

Let me down, let me down, down

Let me down, down, let me down

If you wanna go, then I'll be so lonely

If you're leaving, baby, let me down slowly ..."

Thật mỉa mai làm sao, ngày em "Thanh Pháp" đi, cũng là ngày nhân vật "Minh Hiếu" hắn tạo ra hát Let Me Down Slowly.Đùa à, cái này là đang trêu ngươi hắn hả ?Minh Hiếu vội đi lục hộp đựng để đọc lại nguyên tắc, chỉ thấy dòng chữ to tướng như đang dằn mặt."

Người làm ngơ, sao vẫn nhớ

Tình lỡ hẹn, sao vẫn vẹn chờ ..."

21|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #206


我肯定在几百年前就说过爱你

只是你忘了 我也没记起

我肯定在几百年前就说过爱你

只是你忘了 我也没记起

走过 路过 没遇过

回头 转头 还是错

你我不曾感受过 相撞在街口

相撞在街口

你妈没有告诉你

撞到人要说对不起

本来今天好好的

爱人就错过

爱人就错过

我肯定在几百年前就说过爱你

只是你忘了 我也没记起

我肯定在几百年前就说过爱你

只是你忘了 我也没记起

走过 路过 没遇过

回头 转头 还是错

你我不曾感受过 相撞在街口

相撞在街口

你妈没有告诉你

撞到人要说对不起

本来今天好好的

爱人就错过

爱人就错过

走过 路过 没遇过

回头 转头 还是错

你我不曾感受过 相撞在街口

相撞在街口

你妈没有告诉你

撞到人要说对不起

本来今天好好的

爱人就错过

爱人就错过

走过 路过 没遇过

回头 转头 还是错

你我不曾感受过 相撞在街口

相撞在街口

你妈没有告诉你

撞到人要说对不起

本来今天好好的

爱人就错过

爱人就错过

走过 路过 没遇过

回头 转头 还是错

你我不曾感受过 相撞在街口

相撞在街口

你妈没有告诉你

撞到人要说对不起

本来今天好好的

爱人就错过

爱人就错过

(爱人错过 - 告五人)

---

Tôi chắc chắn rằng mấy trăm năm trước đã nói yêu em

Chỉ là em đã quên mất, tôi cũng không nhớ ra

Tôi chắc chắn rằng mấy trăm năm trước đã nói yêu em

Chỉ là em đã quên mất, tôi cũng không nhớ ra

Đi qua ngang qua nhưng chưa từng gặp

Quay đầu ngoảnh lại, vẫn là sai

Em và tôi chưa từng cảm nhận cái gọi là chạm mặt nơi góc phố

Chạm mặt nơi góc phố

Mẹ em không nói cho em biết

Đụng phải người khác phải nói lời xin lỗi

Vốn dĩ hôm nay vẫn rất tốt

Đã vụt mất người mình yêu

Em chắc chắn rằng mấy trăm năm trước đã nói lời yêu anh

Chỉ là anh đã quên mất, em cũng không nhớ ra

Em chắc chắn rằng mấy trăm năm trước đã nói lời yêu anh

Chỉ là anh đã quên mất, em cũng không nhớ ra

Đi qua ngang qua nhưng chưa từng gặp

Quay đầu ngoảnh lại, vẫn là sai

Anh và em chưa từng cảm nhận cái gọi là chạm mặt nơi góc phố

Chạm mặt nơi góc phố

Mẹ anh không nói cho anh biết

Đụng phải người khác phải nói lời xin lỗi

Vốn dĩ hôm nay vẫn rất tốt

Đã vụt mất người mình yêu

Đi qua ngang qua nhưng chưa từng gặp

Quay đầu ngoảnh lại, vẫn là sai

Anh và em chưa từng cảm nhận cái gọi là chạm mặt nơi góc phố

Chạm mặt nơi góc phố

Mẹ anh không nói cho anh biết

Đụng phải người khác phải nói lời xin lỗi

Vốn dĩ hôm nay vẫn rất tốt

Đã vụt mất người mình yêu

Đi qua ngang qua nhưng chưa từng gặp

Quay đầu ngoảnh lại, vẫn là sai

Anh và em chưa từng cảm nhận cái gọi là chạm mặt nơi góc phố

Chạm mặt nơi góc phố

Mẹ anh không nói cho anh biết

Đụng phải người khác phải nói lời xin lỗi

Vốn dĩ hôm nay vẫn rất tốt

Đã vụt mất người mình yêu

Đi qua ngang qua nhưng chưa từng gặp

Quay đầu ngoảnh lại, vẫn là sai

Anh và em chưa từng cảm nhận cái gọi là chạm mặt nơi góc phố

Chạm mặt nơi góc phố

Mẹ anh không nói cho anh biết

Đụng phải người khác phải nói lời xin lỗi

Vốn dĩ hôm nay vẫn rất tốt

Đã vụt mất người mình yêu

(Somewhere in time - Accusefive)

---

Tôi chỉ là một nhân vật trùng sinh nhỏ bé, gặp lại em, ở lần trùng sinh thứ năm mươi mốt.Mẹ em không nói cho em biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ tôi không nói cho tôi biết, thấy được người sắp đụng mình thì phải tránh xa.Chúng ta đều như vậy, quay đầu hay bước tiếp thì kết quả vẫn có một, vẫn là sai, vẫn là không đúng thời điểm, vẫn là tôi chưa đủ tốt, vẫn là em chưa đủ duyên.Cái góc phố ẩm ương ấy, có quay đầu đủ một nghìn lần, thì cũng như câu chuyện của cô bé Sadako, sẽ chẳng thể có được một điều ước, sẽ chẳng thể khoẻ mạnh trở về nhà.Little Boy không thể bay ngược trở lại, Enola Gay không thể trở lại miền đất cờ hoa nơi nó được tạo ra.Tôi và em cũng vậy, đã vụt mất người mình yêu.Vốn dĩ ngày hôm nay vẫn rất tốt, vậy mà vì chút muộn phiền này, tôi suy sụp hoàn toàn.---

Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ em không nói cho em biết, bớt nhiều lời một chút có thể cuộc sống sẽ bớt muộn phiền.Anh tuấn tú như vậy, em lỡ một nhịp tim khi nhìn thấy anh.Anh lạnh lùng như vậy, càng khiến em một bước muốn tiếp cận.Vậy mà anh cũng lạnh lùng quá rồi, không từ mà biệt, gặp tai nạn giao thông, hôn mê suốt một năm, đến khi tỉnh lại, điều duy nhất anh chọn quên chính là em.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Em một chút cũng không khóc, mỉm cười lắc đầu khi anh hỏi em "Cậu là ai ?".---

Mẹ chúng ta không nói cho chúng ta biết, đụng người khác phải xin lỗi.- Chị có một câu hỏi hơi tế nhị một xíu.

- Dạ.

- Em có dự định khi nào sẽ lập gia đình không ?Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào vị dẫn chương trình.- Em đã lập gia đình rồi.Tôi giơ ngón áp út trái bóng loáng một chiếc nhẫn hẹn ước.- Chỉ là, suốt nhiều năm nay, em ấy chưa từng quay đầu lại, chưa từng để em theo đuổi dù chỉ một lần.Quay đầu ngoảnh lại, vẫn là sai.Mẹ em không nói cho em biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ anh không nói cho anh biết, đụng người khác phải xin lỗi.Mẹ chúng ta không nói cho chúng ta biết, một người chạy - một người chờ là câu chuyện hoá vòng tròn.Chỉ cần "Trần Minh Hiếu, anh có nhớ em là ai không ?" hoặc "Rốt cuộc người tôi đã quên là ai ?", thì kết cục đã rất khác.Con chó trung thành của thời gian, vết mổ heo khắc chằng chịt trên cơ thể, quá nhiều trừu tượng như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ để chứng minh một điều.Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có gỡ gạc lại cũng chỉ mèo hoàn mèo."

Tôi quên thật, nhưng em lại giả vờ như không biết tôi.

Em theo đuổi tôi lâu đến như thế, rốt cuộc vẫn bỏ tôi mà đi."

Giá như em cố chấp một chút, chấp niệm em biết nói, thì chuyện đã không đến ngày hôm nay.Đâu đó trong dòng thời gian, rồi ta sẽ gặp lại, ở góc phố ẩm ương ấy, nhưng em vẫn vậy, tôi vẫn vậy.Mẹ chúng ta không nói cho chúng ta biết, đụng người khác phải xin lỗi.---

"Mẹ anh/em không nói cho anh/em biết, đụng người khác phải xin lỗi."

Là câu là chữ, nhưng lại nặng hơn tạ

Là ý là niệm, lại khắc sâu trên da.

23|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #207


Xa lạ

- Chúng ta, chia tay đi.Minh Hiếu đang dùng lực nắm lấy cằm Thanh Pháp, giây phút nghe thấy câu nói ấy, lại cảm nhận toàn là nước ở cằm, thoáng sững sờ rút tay về, chỉ để lại dấu hồng hồng đo đỏ.Minh Hiếu nhíu mày, Thanh Pháp lại chỉ nghiêng mặt né tránh.- Mèo không thích anh, thì chủ của mèo cũng ...

- Em không thích anh ?Thanh Pháp cứng họng, không muốn giải thích, im lặng xoay người muốn rời đi.Minh Hiếu cố chấp nắm vai em kéo lại, chỉ nhận được cái hất vai hững hờ.- Đừng ...Thanh Pháp núp trong nhà vệ sinh, ngồi suy ngẫm rất lâu.Cái đớn hèn không tạo ra loài người, chính con người đã tạo ra quy chuẩn cho cái đớn cái hèn ấy.Chao ơi, thật là xuất khẩu thành thơ, thật là văn chương, thật là trào phúng cái thứ nghệ thuật rẻ tiền.Thanh Pháp nghĩ nghĩ, trộm lau nước mắt, dù đang ở một mình.Thanh Pháp thích Minh Hiếu, đã bốn năm lẻ sáu mươi ba ngày.Mỗi ngày tình cảm vẫn cứ lớn dần, nhưng cũng mệt mỏi.

Cứ sĩ diện giữ lấy một mối quan hệ không có hồi đáp, là loại kiên trì vô bổ nhất ở đời.Thanh Pháp không chắc Minh Hiếu có thích mình không, còn chẳng biết liệu hắn có biết từ "thích" có ở trên đời.Minh Hiếu là loại người sinh ra để ở vạch đích, làm gì cũng thành công, làm gì cũng thuận lợi, làm gì cũng được biết đến, chẳng bù cho Thanh Pháp, đụng đâu bể đó, ngay cả việc tin tưởng ở bản thân cũng là một loại xa xỉ.Minh Hiếu ở trước truyền thông là dễ gặp dễ gần, nam thần vạn người mê, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, quý nghề kính tổ, ti tỉ những tính từ tốt đẹp đều có thể đắp lên người hắn.

Vậy mà khi ở với Thanh Pháp, lại chỉ có cái nhíu mày rất dỗi thường trực.Thanh Pháp không rõ bản thân đã làm sai ở đâu, không đúng điểm nào, nhưng Minh Hiếu rất hay cau mày với em, giống như để biểu đạt: "Ồ !

Loài người ngu si cũng chỉ đến mức độ của Thanh Pháp mà thôi".Thanh Pháp từng rất muốn tìm hiểu lý do, nhưng đến hiện tại, đã muộn rồi.Đời người chẳng có mấy cái hai mươi, nhưng những cái hai mươi đẹp đẽ nhất, Thanh Pháp chọn yêu lấy người không yêu mình, vĩnh viễn thuộc về bóng tối phía sau tấm rèm.

Vì một người mà hoá ngốc nghếch, người ta nói em ngốc em cũng cười, đến mức người khác cũng nghĩ em dễ dãi như vậy, hết lần này đến lần khác gọi em là đồ ngốc, thuận miệng như tiếng bập bẹ cha mẹ.Đối với Thanh Pháp mà nói, bản thân trong mắt Minh Hiếu là con robot.

AI còn không được quy củ lập trình như em.

Cảm thấy hắn không vui sẽ treo câu "xin lỗi" ở đầu lưỡi, cảm thấy hắn phiền não sẽ "không có gì", cảm thấy hắn vui vẻ sẽ im lặng, cảm thấy hắn bình thường cũng chọn im lặng, cứ như vậy, bình thản trôi qua hơn một ngàn năm trăm ngày.Ngẫm lại, bốn năm nghe có vẻ ít, nhưng hơn một ngàn năm trăm ngày lại hoá khổng lồ, Thanh Pháp hoảng hốt nhận ra, mình đã phí hoài cho một tình yêu vô vọng.Thanh Pháp còn yêu Minh Hiếu, nhưng Thanh Pháp không còn muốn dùng khả năng để yêu Minh Hiếu nữa.Thanh Pháp không bị bệnh nan y gì cả, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.---

Minh Hiếu nhìn cửa phòng tắm im lìm, ngồi trong phòng làm việc, phức tạp.Làm sao Thanh Pháp có thể không thích hắn ?Minh Hiếu băn khoăn.Minh Hiếu không thích Thanh Pháp.

Hắn cảm thấy yêu thích là loại hão huyền sách vở, chi bằng dùng tiền ăn một bữa, hay sỗ sàng làm một trận còn có ích hơn.

Hắn không tin vào tình yêu thật lòng, chỉ cảm thấy người này thật hợp mắt mình, làm việc gì cũng hợp mắt.

Ăn cũng hợp mắt, ngủ cũng hợp mắt, khóc cũng hợp mắt, ngay cả bị hắn đè cũng thật hợp mắt.Nhưng chỉ có lần này lại không hợp mắt.Trông thật xấu xí !Lần này không phù hợp với bất kỳ một khuôn mẫu cái đẹp nào mà Minh Hiếu đặt ra.

Hắn xuất thân từ người làm nhạc, nhưng cũng dùng mặt để kiếm tiền, đối với loại khóc lóc sầu não thế nào, căn bản Minh Hiếu nhìn không nổi, nuốt không trôi.Minh Hiếu suy nghĩ nửa ngày trời, mở cửa phòng làm việc, vừa vặn thấy Thanh Pháp đang kéo hành lý rời đi.- Em đi đâu ?Minh Hiếu tiến đến, nắm lấy quai đeo túi xách của Thanh Pháp.Thanh Pháp nhìn bản thân mình, lại nhìn Minh Hiếu.

Em như cò đói rục xương, Minh Hiếu lại ăn tốt lực lưỡng, cảm thấy rất muốn cười, nhưng mở miệng lại chỉ cảm thấy đờm dâng lên tận cuống họng, giọng khàn khàn khè khè như người cảm vặt, nhất định ngậm chặt miệng, lắc đầu muốn rời đi.Minh Hiếu giữ lại.Hai người đứng giằng co một hồi, Thanh Pháp sức khoẻ yếu, không đấu lại với thứ trai đầu bò đầu bướu Minh Hiếu, chân run lẩy bẩy, suýt thì ngã ngồi xuống đất.

Minh Hiếu nhanh tay nhanh mắt muốn đỡ lấy, lại bị Thanh Pháp đẩy ra, loạng choạng tiến đến sofa ngồi xuống.Em nhìn chăm chăm chỗ trống trước mặt, Minh Hiếu hiểu ý, tiến đến ngồi xuống.Giọng khàn đặc, Thanh Pháp nhấc mắt nhìn người trước mặt, lại nhanh chóng thu mắt về.- Mình chia tay đi.Minh Hiếu im lặng hồi lâu.- Không.Hắn ngẩng đầu, khoanh tay lại, lưng thẳng tắp, đấy là tư thế thương lượng của hắn.- Nếu có là chia tay, cũng là anh nói trước.

Dù gì, người bắt đầu mối quan hệ này cũng không phải em.Thanh Pháp lẳng lặng lắng nghe, mỉm cười chua chát, chua đến ruột gan cồn cào.Minh Hiếu không rõ chỗ nào buồn cười, chỉ cảm thấy người này thật thiếu nghiêm túc.

Người này nghĩ chia tay là chuyện con nít đùa giỡn hay sao ?Thanh Pháp không còn sức phòng thủ, im lặng lau nước mắt.Đây là lần thứ hai Minh Hiếu thấy Thanh Pháp khóc.

Lần đầu tiên còn cách đây chưa đầy một tiếng, Minh Hiếu không rõ chuyện gì, nhưng lần này, khiến tim hắn cũng nhói theo.Minh Hiếu ôm ngực, dùng tay như Như Lai Thần Chưởng, chưởng một cái xuống đỉnh đầu Thanh Pháp, khó khăn nói ra.- Đừng khóc nữa, tim anh đau.Thanh Pháp đến quên cả khóc, vội vội vàng vàng tiến đến gần xem xét.

Minh Hiếu phanh ngực áo ra, để mặc người kia chạm nhẹ như vuốt mèo lên da mình, cảm giác thoả mãn cùng cực dâng lên tận da đầu gây râm ran, Minh Hiếu nhắm mắt cười thầm.Thanh Pháp sốt ruột nửa ngày cũng không nhìn ra bệnh, dứt khoát muốn kéo Minh Hiếu đi khám, lại bị hắn lắc đầu không muốn, nói chỉ cần em đừng đi thì hắn không đau tim nữa.Thanh Pháp hiểu lý do lý trấu của hắn, nhưng cuối cùng vẫn chọn ngủ lại một đêm.Chuyện ngủ lại một đêm, thoắt cái đã thành một tháng.Thanh Pháp nhìn bản thân trong gương nảy chi chít dấu vết đỏ tím, thở dài nén đau mặc quần áo vào, lặng lẽ lại lọ mọ chôn hành lý vào túi, kéo đi, để lại Minh Hiếu ngủ vùi trong chăn ấm.---

Minh Hiếu cảm thấy, bản thân như con chó vậy, có khi còn thảm hơn con chó, một buổi tối đã bị vứt bỏ gọn ghẽ.Minh Hiếu không rõ bản thân làm sai ở đâu, nhưng thoáng cảm nhận được, là do tự cao của bản thân, là quá cao so với nhu cầu của người bình thường.Minh Hiếu sốt ruột hỏi Đông hỏi Tây, nhưng Thanh Pháp như giọt nước vậy, qua một ngày nắng là bốc hơi sạch sẽ, không để lại vết tích gì, chỉ vứt lại một đại thần tượng đi tìm người đến phát điên.Thanh Pháp không phải là không biết.

Minh Hiếu bị điên rồi.

Đi tìm một người mà lên tận buổi phỏng vấn quốc gia nói, đến cả báo trang nhất còn không dám giật tít như thế, tiểu thuyết có khi còn không khoa trương bằng.Nhưng Thanh Pháp vẫn im lặng, hằng ngày cần mẫn đi làm tạp vụ lau dọn sàn cho một siêu thị ở khu vực hẻo lánh, mười một giờ tối vào ca, sáu giờ sáng tan tầm, ngủ một mạch đến chiều, ăn vội ăn vàng gì đó, lại tiếp tục công việc.

Cuộc sống có phần tẻ nhạt, nhưng Thanh Pháp thấy ổn hơn là nhiều tiền nhưng khổ sở.Vậy mà ông trời trêu người, Minh Hiếu lại ghi hình chương trình thực tế ở siêu thị này.Hắn vốn không muốn tham gia, chỉ muốn thuê thêm thật nhiều thám tử tư để tìm tung tích của Thanh Pháp, nhưng khi vô tình nhìn thấy kịch bản trên bàn của quản lý, linh tính mách bảo gì đó buộc hắn phải tham gia.Chương trình này cũng chỉ là loại hạng B, không ngờ mời được đại thần tượng tham gia, còn sĩ diện hơn cả chương trình loại S, khiến nhà sản xuất nở lỗ mũi còn to hơn lỗ mũi bò.Tập đầu tiên vừa vặn quay ở siêu thị này, Minh Hiếu rủa thầm siêu thị ở cái chốn khỉ ho cò gáy vậy mà cũng mò ra được, ở trong xe van ăn mỳ ly chống đói, chờ đến tờ mờ sáng để quay.

Không ngờ chỉ vừa sơ ý liếc mắt qua kính chiếu hậu một cái, cả người cứng đờ, lập tức nhét ly mỳ vào tay trợ lý, bản thân lao ra khỏi xe, chạy đến nắm chặt tay Thanh Pháp.Thanh Pháp đang vui vẻ vì hôm nay được quản lý cho quýt ăn, không ngờ giây sau tay đã bị nắm lại, quýt theo mặt đường nhựa lăn lông lốc xuống thẳng con sông trước mặt.- Theo anh trở về.Điều đầu tiên hắn nói không phải là câu hỏi han quan tâm, mà chỉ là lời ép buộc cùng trở về, trái tim Thanh Pháp nguội ngắt, vùng vằng muốn giật tay ra, lại bị hắn siết đến đau, giọng hung dữ.- Theo anh đi về.

- Không.

- ...

- Chúng ta chia tay rồi, đừng làm phiền đến em nữa.Minh Hiếu buông tay Thanh Pháp, nhìn em một cái, quay đầu rời đi.

Ngay lập tức xe van lùi lại, một mạch hướng về thành phố, mà vị đạo diễn trong đêm suýt lên cơn đau tim khi vị đại thần tượng kia huỷ kèo phút chót.Thanh Pháp vụn vỡ ngồi trên mặt đường khóc lóc, không rõ vì tay đau, hay vì Minh Hiếu, hay vì mấy quả quýt vẫn còn nổi lềnh bềnh trên mặt nước.---

Minh Hiếu tức giận, lửa giận đốt trụi mọi thứ, chỉ còn lại sự giận dữ khôn cùng.Hoá ra đối với Thanh Pháp, Minh Hiếu chẳng khác nào con ruồi, rù rì rù rì làm phiền đến em ấy.Minh Hiếu trở về, trong một đêm xoá sạch toàn bộ đồ vật liên quan đến Thanh Pháp, ngay cả chiếc vòng cổ đã được đặt làm trước cũng theo ngọn lửa mà nung thành chất lỏng, vón cục trông như sinh vật quái thai vừa chui ra từ phim kinh dị viễn tưởng.Minh Hiếu tức giận đến mức xoá cả số điện thoại của Thanh Pháp, đến mức trước khi xoá còn nửa đêm gọi làm phiền người ta, chỉ nói người ta còn tởm hơn con ruồi, sau đó cúp máy, không biết hai ngày sau đó Thanh Pháp nghỉ làm, hai con mắt sưng như quả hồ đào, doạ đến ai cũng sợ.Minh Hiếu không biết, vì Minh Hiếu nghĩ bản thân làm vậy là đúng, làm vậy để hả giận, cho nguôi cơn khó chịu.Thanh Pháp nghĩ mình làm vậy là đúng, cho Minh Hiếu một lối thoát, rốt cuộc thoát đâu chưa thấy, chỉ thấy cả hai lâm vào bế tắc không thể vãn hồi.Đây chỉ là một phiên bản ngắn gọn của câu chuyện không đầu đuôi tôi viết vội, không rõ ngày hoàn thành.

23|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #207 (+1)


Lại nói, thời gian trước đây, Thanh Pháp làm trợ lý riêng cho Minh Hiếu.Thanh Pháp cũng nhiều lần ao ước được đứng trên sân khấu, nhưng Minh Hiếu khi lắng nghe ước vọng lại chỉ cau mày, gọi đầy đủ tên tục của Thanh Pháp, sau đó im lặng.Không cần nói cũng biết, ngay cả Minh Hiếu cũng thấy viển vông.Dạo trước Thanh Pháp bị hư điện thoại, điện thoại vô tình rơi xuống chậu nước, không những chết nguồn, mà màn hình cũng vỡ tanh bành.

Khi ấy, điều đầu tiên Thanh Pháp nghĩ tới là không thể gọi điện được cho Minh Hiếu.Nhưng hiện tại đã không cần nữa.

Thanh Pháp không cần, hẳn Minh Hiếu cũng sẽ không cần.

Không phải là một cặp mệnh đề nguyên nhân - kết quả, mà là Minh Hiếu không cần, phẩy một cái, Thanh Pháp không cần.

Hai mệnh đề không liên quan đến nhau, như Thanh Pháp và Minh Hiếu vậy, đã mất hết ràng buộc rồi.Thanh Pháp mệt mỏi vô cùng, đối với những ký ức trước đây, lúc nào cũng vì một người, chưa từng một khắc nào vì mình.Thanh Pháp cảm thấy rõ rệt nhất về điều này là vào ngày đầu tiên sau khi rời khỏi Minh Hiếu, đứng giữa một dãy bánh mỳ kẹp làm sẵn đông lạnh, lại không khỏi nhớ đến Minh Hiếu thích vị cá ngừ mayo, còn Thanh Pháp thì "Minh Hiếu ăn gì, Thanh Pháp ăn nấy".

Thế là người trong cửa hàng tiện lợi thấy một thanh niên còm cõi ôm một giỏ bánh mỳ kẹp, tính tiền ra tới hai trăm ngàn, khệ nệ mang đi.Sáng hôm sau đó Thanh Pháp trúng thực, nướng tiếp năm trăm ngàn cho hiệu thuốc gần trọ.Nghề trợ lý kiếm được không ít, Thanh Pháp lại tính tằn tiện, nói chung dư khá đủ ăn đến đời sau, nhưng vì mấy đợt Minh Hiếu hay bệnh, lại hay thích ăn xa xỉ, Thanh Pháp đều bỏ tiền túi ra mua, cũng chưa bao giờ minh bạch thống kê đòi lại, nên số tiền đủ ăn cả đời, giảm xuống chỉ còn đủ lay lắt qua năm năm.Nhưng hiện tại vật giá leo thang, Thanh Pháp tiêu đồng nào tiếc đồng đó, lại thoáng bật cười chua chát.

Lúc tiêu cho người ta, nói quẹt liền quẹt, thẻ bị cà đến mức tạo thành vệt mờ, vậy mà hiện tại, tiêu cho bản thân thì lại tiếc.Thanh Pháp càng nghĩ càng mệt mỏi, càng mệt mỏi thì càng muốn khóc ra.

Nhưng hiện tại mắt đã sưng quá lớn, khóc chỉ thấy đau thấy mỏi, chẳng thấy nhẹ nhõm chỗ nào, nên Thanh Pháp nhịn khóc, hết lần này đến lần khác thở dài.Thanh Pháp cuối cùng cũng đi làm lại, nói với bản thân trong gương cố lên.Đến tờ mờ sáng Thanh Pháp mới đi làm về, đã thấy trước cửa một thùng giấy to đùng chắn trước cửa.

Sờ vào thì không thấy động tĩnh, nhưng cố đẩy vào thì lại rất nặng, Thanh Pháp mặc kệ, cứ bước vào nhà trước, còn hộp này, có khi người khác gửi nhầm.Nhưng đến khi vào nhà rồi, mới thấy miếng dán thông tin người nhận đề tên mình, Thanh Pháp dùng hết sức bình sinh cha mẹ đẻ ra đẩy hộp vào nhà, không cẩn thận làm thùng rơi xuống đất, đoàng một cái, Thanh Pháp còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có người tái mặt chạy đến, la trời la đất.Còn ai vào đây được ngoài Minh Hiếu.Thanh Pháp mờ mịt nhìn người trước mặt, lại thấy hắn như bị bắt quả tang, chột dạ lùi về, quy củ đứng ở cửa, chắp tay phía trước chờ đợi.- Em mời anh vào nhà đi.

- Không mời.Thanh Pháp không rõ vì đói nên hoa mắt, mà thấy biểu cảm của Minh Hiếu thoáng thất vọng.- Xin em, mời anh vào nhà đi.Thanh Pháp biết chắc nếu không mời thì tên kia còn đứng ở đó lải nhải mãi, nên ậm ừ mời hắn vào nhà.Minh Hiếu vào nhà thì không đi loanh quanh như mọi khi vẫn thường làm, ngược lại lưng thẳng tắp ngồi yên một chỗ.

Minh Hiếu vô cùng cao, Thanh Pháp cũng xếp vào hạng cao tương đối, nhưng so với hắn thì vẫn chắc phải thua nửa cái đầu là ít.

Tư cách đạo mạo không hề phù hợp với nhà trọ bé xíu xập xệ, nhưng Thanh Pháp cũng kệ, hắn muốn làm gì thì làm, em cũng ngại quản.- Em mở thùng ra đi.

- Không mở.

- ...

- Có biết của ai đâu mà mở.

- Của em.

- Anh tặng ?Minh Hiếu gật đầu, Thanh Pháp nghi hoặc mở hộp ra.Một chiếc PC nát bét.- Nát rồi, là do em làm nát.

- Là do hộp quá nặng.

- Sao em không nhờ người giúp ?

- Biết ai đâu mà nhờ ?

- Nhờ anh.

- Sao em biết được anh ở đây ?Minh Hiếu im lặng.

Thanh Pháp suy nghĩ một chút, lấy điện thoại định đặt xe cho Minh Hiếu về.- Anh không về.

- Về đi.

- Không về.

- Anh đi về đi.

- Anh không về được, em đừng đuổi anh có được không ?Thanh Pháp không rõ người này chạm phải cái mạch nào, nhưng vẫn chọn đặt xe đuổi hắn đi.Minh Hiếu như con chó bị người ta vứt giữa chợ, bị cưỡng chế trở về.Thanh Pháp không rõ hắn bị gì, rõ ràng hôm trước còn sôi máu não chửi rủa em như đội mồ sống lại, vậy mà hôm nay lại hiền lành như thanh niên chưa trải đời.Thanh Pháp không muốn truy cứu, nhìn đống đổ nát của Minh Hiếu mang tới, lấy điện thoại đặt đơn chuyển phát nhanh về nhà hắn, tiền cước là em trả.Ở bên trong thùng còn để một lời nhắn: "Em không cần, anh giữ lại đi."

---

Lại thêm một đoạn ngắn nữa, vẫn không biết khi nào hoàn thành.

24|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #209


Thanh Pháp vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, vô tình đập mặt vào lồng ngực săn chắc của ai đó.

Người bị tông trúng không cất lời, chỉ hừ một tiếng.Thanh Pháp ôm mũi ngẩng lên, dẩu môi, nước mắt đảo quanh viền mắt, nũng nịu kêu ra.- Sao anh không quan tâm em ?

- Bạn bè đồng nghiệp thì không đến mức đấy đâu, rapper Pháp Kiều.Càng về sau, giọng của Minh Hiếu càng trầm, còn mang theo hút hờn dỗi buồn bực.Thanh Pháp lập tức hiểu ra cớ sự."

- À em với anh Hiếu chỉ là bạn bè đồng nghiệp thôi, kh-không có ...

ý là ... dạ."

Thanh Pháp nhớ lại câu chối đây đẩy của mình, nhận ra có người đã khó chịu.- Anh đồng ý giữ bí mật, không đồng nghĩa anh chấp nhận làm bạn em.Minh Hiếu cúi xuống, khịt mũi một cái.Thanh Pháp muốn giải thích, nhưng Minh Hiếu lại muốn đi.

Quá cuống, Thanh Pháp nắm bàn tay gân guốc của người yêu, kéo hắn ngược lại vào trong.

Biết được không có ai trong nhà vệ sinh, em lại kéo hắn vào căn buồng cuối cùng, đẩy hắn vào tường, bản thân dựa vào ngực hắn, ánh mắt long lanh như nai tơ, chọc chọc mặt hắn mấy cái.- Dỗi em hả ?Minh Hiếu không đáp, lại chỉ hừ một cái.Thanh Pháp cầm hai tay người yêu đặt ở mông tuỳ ý hắn nhào nặn, hai ngón trỏ và giữa làm thành hình nhân, đi bộ từng bước từ khuôn ngực vạm vỡ lên tới mặt, xoa xoa lấy lòng.- Tối nay qua phòng em được không ?Giọng mềm mại dễ nghe như mèo con, lại có chút quyến rũ nhỏ nhẹ của hồ ly truyền thuyết, Minh Hiếu cũng là nam nhân, không tránh được bẫy này, lập tức cắn câu, vùi mặt vào cổ người yêu gặm mút.Giọng trầm khàn khắc chế tình dục mãnh liệt, hắn thầm thì bên tai em.

Luồng khí thổi vào ốc tai, vần vũ từng cơn, thêm cả hơi thở bò đực của đàn ông quanh quẩn ở vành tai, chọc cho Thanh Pháp đỏ mặt muốn rụt cổ về.Tai bị gặm cắn, mông bị bóp đến muốn biến dạng, Thanh Pháp tất nhiên chịu không nổi, bấu mạnh vào ngực áo người yêu, để hằn một dấu cấu vào nhăn nhúm trên lớp vải sơ mi phẳng phiu.Minh Hiếu mặc kệ, như chó đực gặm gặm mất trật tự, mong mỏi quấn quýt không rời.Lại nói về chuyện lúc nãy.Anh Trai Say Hi chỉ mới quay được vài tập, đêm qua là tập diễn Kim phút Kim giờ, đến sáng lại dựng đầu nghệ sĩ dậy để chuẩn bị buổi quay mới.

Thanh Pháp đầu óc còn chưa tỉnh ngủ, mệt mỏi trả lời có cũng thành không, đối đáp thế nào lại giáng Minh Hiếu từ người yêu bí mật xuống cấp thành bạn bè đồng nghiệp, một thẻ bài phóng luôn vào Friendzone.Minh Hiếu không phải lần đầu trải nghiệm yêu đương, nhưng cũng là lần đầu có cảm xúc mãnh liệt đối với một người đến thế, tất nhiên chó lớn không chịu, giận dỗi làm mình làm mẩy cả ngày trời, mãi em người yêu mới nhận ra.

Nếu em người yêu nhận ra trễ một chút nữa, chắc chắn chó bự sẽ xuống nước tự mình dỗi tự mình làm lành.Minh Hiếu cực kỳ trông chờ vào chuyện tối nay.

Lý do là vì người của hắn sống chung phòng với Ngọc Dương, mà anh chàng này lại ít khi đi ra ngoài, nên chuyện tình tứ tình tang rất khó.

Lại gặp hắn ở chung phòng với thằng Khang khùng, nó đi ra ngoài nhiều, nhưng tính tình ba này bảy kia, sáng nắng chiều mưa, nó đổi ý lúc nào không ai biết, nên nằm ôm nhau mà nó xông vào thì còn đỡ, phải chuyện gấp gáp mà nó hùng hục vào thì có đội đất cũng không hết nhục.Minh Hiếu thì chẳng lo nhục, nhưng em nhà hắn cơ địa da mặt mỏng, ghẹo một chút đã đỏ hây hây, hắn chỉ sợ rằng nếu thằng Khang khùng mà xông vào, em nhà hắn ngượng quá lại ngỏ ý chia tay thì hắn chỉ có giết người cũng không chuộc tội nổi.Nhắc lại chuyện cũ, chuyện của hắn và em cũng giống như cổ tích đi.Em hâm mộ hắn nhiều năm, theo đó cũng gieo tương tư lúc nào không biết, đến khi nhận ra thì đã không thể vãn hồi, cứ e dè đi đằng sau ngưỡng vọng hắn.Minh Hiếu mắt thính tai tinh, cảm nhận ánh nhìn lén lút có tình của một ai đó trong bể người liền phát giác ngay, quay lại nhìn thì người lủi đi mất, Minh Hiếu cứ đem hình ảnh ấy theo mãi, lâu ngày hoá ám ảnh, ám ảnh hoá yêu, đến khi biết được người ấy là ai thì mềm lòng chịu không nổi, trực tiếp đè người ở thang thoát hiểm hôn một trận trời hoá đất đất hoá trời.Em từ người mến mộ trở thành người được yêu, hắn từ người được mến mộ trở thành người yêu, hoán đổi vị trí, trả cả gốc lẫn lời lại cho em.Minh Hiếu nghĩ nghĩ, nuối tiếc để em người yêu rời khỏi buồng vệ sinh, bản thân vận công dồn nén áp lực xuống quần, ngăn cho nó nổi dậy đòi người.---

- Ủa, Kiều.

- Dạ ?

- Ủa ?

- Nhìn lạ lạ ha ?

Mà chưa biết chỗ nào.

- Vừa lạ vừa quen sao sao á.Bảo Khang cùng Trường Sinh nghiêng đầu suy nghĩ, Thanh Pháp tò mò nhìn theo, mắt mở lớn, chợt hiểu ra vấn đề.- A !

Cái áo y chang áo thằng Hiếu.Bảo Khang hô lên, Thanh Pháp điếng người, Minh Hiếu đang ở gần đó cũng suýt bật ngửa, may sao hắn vẫn đủ bình tĩnh bước tới, nhìn em một lượt từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói ra một câu.- Chắc mua trùng thôi, người giống người mà.

- Mua ở đâu vậy Kiều ?

Anh hỏi thằng Hiếu mà nó giấu, nó không chịu kể.

- Ê mà hôm bữa em với nó đánh nhau hả ?

Sao anh thấy hai đứa cùng vào nhà vệ sinh, mà lúc ra áo thằng Hiếu nhăn nhúm ở ngay ngực áo luôn, là em đấm nó hả ?Thanh Pháp đương ấp úng thì vị quản lý của Minh Hiếu đã gọi Bảo Khang đi.Thanh Pháp thoáng thở phào, ngoan ngoãn chui vào một góc ngồi.Em yêu ❤️

Suýt nữa thì lộ rồi.Anh Lượm ❤️

Lộ thì lộ, anh cũng muốn công khai.

Em yêu ❤️

Chưa công khai được.Anh Lượm ❤️

Sao lại chưa được ?

Em yêu ❤️

Tại vì ..."

- Nếu em có thể miêu tả tình yêu hiện tại trong 3 từ ?

- Không công khai."

27|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #210


Thanh Pháp cười ngặt nghẽo trước trò đùa của Bảo Khang, chợt ngửa ra sau một cái, cả người rơi vào lồng ngực ấm áp của ai đó, đến khi nhận ra thì người kia đã lên tiếng trước, chất giọng ôn hoà dễ chịu.- Em có sao không bé ?Bảo Khang vừa thấy không khí có phần ám muội, lập tức bỏ ra ngoài, từ bên ngoài hô lớn rằng ở trong bụi có con ngáo ộp, vậy mà thành công kéo cả hai chục người lớn ra nhìn.Thanh Pháp vẫn còn trong cơn cười, cười chảy cả nước mắt, mãi khi dứt cơn thì bàn tay đã được nắm lấy, người nắm đặt bàn tay em bên trong bàn tay lớn, dịu dàng dùng thân nhiệt sưởi ấm.Thanh Pháp nhìn Minh Hiếu, lại nhìn quanh.- Mọi người đi hết cả rồi.

- Ừm, đi cả rồi, thằng Khang bảo ngoài bụi có con ngáo ộp.Thanh Pháp bật cười, có vẻ hơi quá khích, em chỉ mặt hắn, khúc khích kêu.- Anh cũng giống con ngáo ộp.Mặt Minh Hiếu nghiêm trọng, nhe răng khẽ cắn lòng bàn tay em.

Thanh Pháp thấy hơi nhói, cũng cảm thấy bản thân đùa vô duyên, nên lấy chuyện khác lấp vào lảng tránh.- Răng anh ... sắc.Minh Hiếu nhìn lên, nhàn nhạt trả lời.- Răng ngáo ộp mà em, phải sắc thôi.Hắn hạ mắt, liếm nhẹ chỗ vừa cắn.- Nhưng mà anh cắn không đau đâu.

Đúng không em ?Giọng nhẹ nhàng nhưng có sức sát thương, một cú huých thẳng vào tim Thanh Pháp.- Đu-Đúng ...Minh Hiếu cười thầm, lại day răng cắn thịt lòng bàn tay Thanh Pháp.- Tay mềm thật đấy, không biết tát có đau không nhỉ ?Thanh Pháp nghiêng đầu thắc mắc.- Tát anh một cái, anh cho em mười triệu.Thanh Pháp không rõ bị ai dựa hay tiền làm cho mờ mắt, thẳng tay tát ba cái, chỉ thấy một bên má Minh Hiếu sưng đỏ tấy, hắn cúi gằm mặt.Điện thoại báo thông báo từ ngân hàng, tròn chẵn ba mươi triệu không lẻ một cắc.Thanh Pháp sợ rồi, muốn giải thích gì đó, lại chỉ thấy Minh Hiếu ngẩng mặt, hôn thịt lòng bàn tay, dịu dàng hỏi nhỏ.- Tát anh có đau không ?Thanh Pháp đỏ mặt hung tợn, ma xui quỷ khiến gật một cái, Minh Hiếu như muốn nứt mắt ra, hận không thể khiến bản thân chết chìm dưới biển, may sao vẫn vì chút lời giải thích sau đó của em mà cứu vớt kịp.- Anh đau thì em đau.Minh Hiếu mỉm cười, kéo ghế gần đến trước mặt Thanh Pháp, gục đầu lên vai em, thở dài.- Mới mập mờ mà em đã ngọt thế này rồi, anh sợ đến lúc yêu thì anh sẽ không chịu nổi.

- Nhưng mà anh cũng đâu kém cạnh gì, anh cũng ngọt miệng ...

- Anh chưa bao giờ mập mờ với ai.

Một là không thích, hai là thích thì tiến tới yêu, anh thích sự nhanh chóng xác lập mối quan hệ, vì anh hay lo được mất.

Duy chỉ có một mình em, mới khiến anh chậm rãi thế này.Hắn ngừng một chút.- Anh chỉ mới yêu hai người, em là người thứ ba.

Người ta nói quá tam ba bận, em trốn không thoát đâu.Hắn xoay cổ, môi vừa vặn dán vào cổ em, Minh Hiếu chụt một cái, hài lòng nhìn cổ Thanh Pháp đỏ lên một đốm vừa bằng ngón tay cái.Minh Hiếu nhắm mắt, Thanh Pháp ngồi ngốc, tê dại cả cơ thể.Em không rõ hắn đã ngủ hay chưa, tư thế nửa ngồi nửa dựa vào em có vẻ không thoải mái cho hắn, Thanh Pháp suy nghĩ, cuối cùng làm liều.Em thấy lòng bàn tay hắn đang mở, liền dùng ngón trỏ vuốt nhẹ một cái.Không có động tĩnh gì.Lại vuốt nhẹ một lần nữa.Không có gì xảy ra.Đến lần thứ ba vuốt nhẹ, lòng bàn tay ụp lại, nắm trọn ngón tay Thanh Pháp.Bị bắt lại rồi.Minh Hiếu hít vào một hơi, hôn lên cổ em, thu người về.- Em ấm thật đấy, bé.Minh Hiếu cụp mắt, lẩm bẩm chỉ đủ hai người nghe.- Nếu em có thể đọc suy nghĩ của anh hiện tại, rất có thể em sẽ bỏ chạy đấy.

Thật may em không có khả năng đó.

- Anh nghĩ gì ?

- Anh nghĩ rất nhiều.

Như chuyện anh muốn ôm em, anh muốn hôn em, muốn làm nhiều chuyện với em, mà chỉ cả hai được biết.

Anh thích cảm giác vừa bí mật vừa bị lộ tẩy ra, như vậy rất kích thích.

- Giống như ...

Hai Khang biết chuyện ...Minh Hiếu mỉm cười.- Đúng vậy, như nó biết được chuyện anh thích em trước cả khi em ngỏ lời với anh.

- Anh thích em trước ?Thanh Pháp trố mắt, Minh Hiếu chỉ cảm thấy em thật dễ thương.- Rất lâu về trước.

Nếu anh nói, anh thích em từ khi em còn làm Tiktoker thì em có tin không ?

- Không lâu đến vậy chứ ..

Như vậy còn lâu hơn cả em ...

- Đúng vậy, là trước cả khi em thích anh.

- Sao anh biết em thích anh khi nào ?

- Thằng bụng bự kia nói.Thanh Pháp cắn môi, thầm rủa xả bạn thân, lại bị Minh Hiếu nắm cằm bắt nhả ra.- Đừng cắn môi.

Anh chưa được hôn thì thôi, em ở đây lại còn cắn môi, là muốn trêu ngươi anh hả ?Hắn khẽ trách, miết nhẹ môi em, đặt lên môi mình.- Anh chưa được hôn em, nhưng sẽ chiếm tiện nghi của em.

- ...

- Hơn nữa, em nên biết rằng con trai thật sự rất thích hôn môi, hôn đến nghiện là có thật.

- Nhưng em cũng là con trai ...

- Thì em sẽ nghiện hôn môi của anh.

- ...

- Còn có, càng là người bình thường trông có vẻ nghiêm túc đúng mực lại là người lưu manh nhất, ngoài lạnh trong nóng.

Em dễ dàng thấy anh rất kỷ cương kỷ luật, lại rất nghiêm túc, nên là .. em không thoát khỏi anh đâu.Thanh Pháp run lên, đổ người lồng ngực ấm áp của Minh Hiếu, lí nhí nói ra.- Anh đừng doạ em.Vẽ một hình trái tim ở ngực Minh Hiếu.- Em có nói anh không được làm mấy cái đó đâu, hơn nữa, em cũng không sợ anh làm hại đến em.

- Nguyễn Thanh Pháp, hôm nay em xong rồi.

29|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #211


Wait & Waist

(Demo ver)

Nguyễn thiếu đối với vị cha nuôi tàn độc của mình thì không hề có một chút cảm tình nào.

Ông ta thể loại phạm tội nào cũng có, tay nhúng không biết bao nhiêu chàm, nên Thanh Pháp từ nhỏ đã có loại căm thù với ông ta.Tuy nhiên, đối với bạn thân của cha thì Thanh Pháp lại mến mộ toàn tập.Không đúng !

Là yêu thầm mới đúng nhất.Vị bạn thân này cách Thanh Pháp tròn hai mươi tuổi, dáng vẻ lại không cách biệt lắm với nam nhân vừa bước vào trung niên, cơ thể cường tráng, vóc dáng hoàn hảo, mặt góc cạnh như tượng tạc, Thanh Pháp nhìn một lần đã mê.Chưa kể, Thanh Pháp không thể tiết lộ được cách thức biết chuyện, nhưng khẩu đại bác của vị bạn thân phải gọi là cực phẩm.Thả like !Vị bạn thân này cũng không phải dạng vừa, một tay che trời phương Bắc, cha nuôi che phương Nam, vậy mà từ khi cha đi tù mọt gông, một mình vị này thống lĩnh hai phương trời, trực tiếp trở thành lão đại.Thanh Pháp không thể không yêu mến, nhưng cũng không phải chỉ có mình Thanh Pháp.

Bên ngoài nữ nhân xếp đủ dài để xây tuyến đường sắt Bắc - Nam, Thanh Pháp vô cùng phiền muộn, nhưng cũng rất khoái trá, vì họ làm sao hiểu được cảm giác được vị bạn thân này hôn ở đầu gối khi ngã xe đạp năm tám tuổi.He he, Thanh Pháp là quỷ đáng yêu mà, không hôn không được.Lại nói, vị bạn thân này tất nhiên biết chuyện tình cảm của Thanh Pháp.Nhưng chỉ đáp vô cùng vẩn vơ.- Lo học đi, còn chưa đủ mười tám mà yêu đương cái gì.- Tôi cách cậu hai mươi tuổi đấy.- Tôi là bạn của cha cậu đấy.Thanh Pháp vô cùng bực mình, liền vừa mười tám, nhân lúc cả nhà đang rối ren vì cha có nguy cơ đi tù, một mạch lên máy bay đi du học ở xứ sở xa xôi, không từ mà biệt đối với tình đầu vỡ mộng của mình.Tám năm sau quay lại, Thanh Pháp vừa đáp máy bay đã thấy một đoàn xe đen như xe tang đến đón, thẳng đường từ sân bay về công ty vị nọ.Vị nọ lúc bấy giờ đã chuyển hoá tài sản thành công ty hợp pháp, rũ bỏ toàn bộ quá khứ đen tối, từ lão đại hắc bang trở thành tổng tài, phẩy một cái, chủ tịch tập đoàn.Soái !

Trẫm thích !Thanh Pháp còn tưởng bỏ được tình yêu, nào ngờ vừa vào phòng, vừa nhìn thấy vị bạn thân, tim đã đập như trống bỏi, hơi thở điên cuồng gấp gáp, ai không biết còn tưởng bọn họ làm chuyện đêm dài lắm mộng.Vị bạn thân nọ vừa nhìn thấy Thanh Pháp liền bỏ hồ sơ xuống, tiến đến, luồn tay qua eo Thanh Pháp, trực tiếp khoá trái cửa, đè người ở trên cửa hôn đến trời đất đảo điên.Thanh Pháp giờ phút này còn thảo mai lễ nghĩa, lặp lại mấy lời trước đây đã từng nghe.- Chú là bạn của cha tôi mà.

Hưm ~Minh Hiếu hừ mũi một cái, nhếch mép.- Cũng là người đẩy cha em vào tù đấy.

Sao ?

Hận à ?Hận.

Cục.

Shit.Quá chuyên chế, đúng gu Thanh Pháp rồi !- Nhưng chú cách tôi hai mươi tuổi mà !

- Giả vờ đứng đắn cái gì, vết răng em cắn năm mười lăm ở bắp chân của tôi còn chưa mờ, mười năm trôi qua rồi, em có giỏi thì cắn dịch lên chút nữa, cắn luôn vào địa vị của tôi đi.Minh Hiếu vừa thách thức vừa bắt Thanh Pháp đặt tay lên đùm gồ ghề.Thanh Pháp mạnh miệng là thế, chứ bản thân vẫn còn trinh nguyên, tự nhiên bị đẩy ra chiến trường với không một tấc sắt, tất nhiên sẽ sợ, hu hu khóc ra.Còn tưởng thu nạp được tấm lòng vị tha của Minh Hiếu, nào ngờ bò đực trung niên quả nhiên không thể tuỳ ý đùa giỡn, càng khóc lại càng khơi mào dục vọng chiếm hữu, Minh Hiếu đè Thanh Pháp ngay ở phòng chủ tịch mà nháy đèn pha hai ba trận, còn hứa hết lần này đến lần khác chỉ là lượt cuối.Cuối cái cùi chỏ !

"Cuối" kiểu gì mà từ tám giờ sáng đến mười giờ đêm vẫn còn "cuối" chứ hả !Thanh Pháp tỉnh dậy, phát hiện Minh Hiếu vẫn còn ngủ, định thu dọn quần áo chuồn đi, nào ngờ cả cơ thể bị kéo lại, rơi vào lồng ngực ấm áp săn chắc của nam nhân, hậu huyệt quen thuộc ăn lấy khẩu thịt lớn.- Chạy cái gì, tám năm trước là tôi lơ là để em chạy mất, giờ thì đừng hòng.---

Inspiration

Credit 📸: [Threads] @_n.wangg._ @yerin.yrn

31|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #212


Wish & Wrist

"Vặn đồng hồ, điều ước thành sự thật."

Lần vặn đầu tiên."

Nói anh tại sao đi, sao em lại quay đi ?

Cho thêm một round đi, anh cần phải quên đi

Đã không còn như xưa, em đã chết với những phôi pha

Hét lên trong cơn mưa để không có ai biết anh đau

You don't know, thức trắng qua từng đêm thâu

Anh vẫn nghĩ về nhau, that's how I kill this love

Vết thương này thật sâu, chắc nó sẽ tồn tại thật lâu

Lướt qua những tin nhắn, và nó giết anh trong từng câu

Love is blind, nên thứ tình yêu đó làm anh lú

Và giờ này anh thấy mình như là một thằng ngu

Deep inside I know you gotta fucking move

Nhưng hãy nói với anh một điều

Là vì ai ?

Nỗi cô đơn này là vì ai ?

Em nói anh nghe, anh làm gì sai ?

Quá khứ kia giờ nhạt phai

Một thằng ngu

Cuối cùng chỉ là một thằng ngu

Em đưa anh lên rồi đạp anh xuống

Đó có phải điều em mong muốn ?"

Thế giới hiện đại, em rời bỏ tôi, còn tôi vẫn hằng ngày ngồi chờ tại quán bar năm nào.Lần đầu gặp luôn luôn đẹp đẽ, ta chung đụng nhau trên con đường nhiều sỏi đá, nhiều nắng mưa, nhưng ta lại buông nhau khi trời hửng nắng.Cái gì mà "phải đi qua hết những ngày mưa, ta mới trân trọng những ngày nắng" ?

Đều là hão huyền.Tôi vẫn nghĩ về em, đó là cách tôi kết thúc tình yêu độc hại này.Một tình yêu mù quáng, làm tôi lú lẫn, làm tôi quay cuồng trong vòng xoay.Tôi biết em đã bước tiếp, và tôi cũng cần bước tiếp, nhưng thật oái oăm, em thì làm rất nhanh, còn tôi mãi chật vật trong con hẻm tối.Người ta đưa em cần câu, em đã vội đớp mồi, còn tôi đưa em cả một thư viện, em lại vì nghi ngờ một quyển mà đốt trụi tất cả.---

Lần vặn thứ hai."

Baby I don't even know, why you gotta go

Đã bao nhiêu lần ta chẳng thể vượt qua được bao lần đau

Mà mình chẳng nói thêm một câu để mà nói hết ra lòng nhau

Nhìn thời giờ đồng hồ cứ thế thêm chẳng bao nhiêu được lâu

I'ma racing all the day, you can see a better me

Lookin' in your eyes when you checkin' out my wrist

I'ma walking out the house, slam the door

Droppin' out the crown like a queen, lachrymose

Ooh woah

Anh không thể thiếu vắng được em

Bởi vì anh rất muốn

Ta liệu có thể quay về như ngày xưa ?"

Thế giới tương lai.Alzheimer.Tôi là Theodore Twombly, còn em là hệ điều hành máy tính có trí thông minh nhân tạo Samantha.Em "tiến hoá" theo từng giây, còn tôi chỉ giậm chân tại chỗ với hình hài con người thấp bé.Em chất vấn tôi mỗi ngày, còn tôi chỉ ư hữ lắng nghe một cách thờ ơ.Câu chuyện đột ngột bị thay đổi, vậy tôi là AI, hay em là AI, ai mới bị động trong mối quan hệ này ?Tôi là James Sunderland, còn em là Mary, em bị bệnh, tôi bên cạnh, chịu đựng từng cơn đau đớn hành hạ em khi em mất trí.Alzheimer cướp đi người tôi yêu, trả lại cho tôi một người tự xưng là Pháp Kiều đầy xa lạ.Nguyễn Thanh Pháp của tôi vô cùng thiện lương, Pháp Kiều, ngược lại, giống như Maria, đầy dục vọng, đầy chiếm hữu, đầy tính vị kỷ.Em chết đi, là Alzheimer cướp cả em và Pháp Kiều đi, trong tiếng thét gào tuyệt vọng của tôi.Tôi yêu em là thật, ghét em khi em bệnh cũng là thật, ghét cảm giác bị trói buộc với con người bệnh tật cũng là thật, nhưng khi em đi rồi, tim tôi bị khoét một lỗ lớn."

Don't love the player, love the game."

"Don't play the lover but love the Player."

Em chọn câu nào ?Tôi dù chọn bên nào, cũng sẽ bị tổn thương.Băng cá nhân không chữa lành được vết đạn xuyên, tôi cũng không thể trở lại thành con người lúc chưa gặp em.Nhưng tôi vẫn vặn đồng hồ.Had to go through war to find my peace.

And had to go through war to find my piece.---

Lần vặn thứ ba."

Đó có phải điều em mong muốn, là anh phải đi khỏi đây

Anh cũng chẳng thể giữ nữa, khi anh đang mỏi tay

Con tim giờ trống rỗng, cố tỏ ra thờ ơ

Em bây giờ không giống ngày xưa nên I can't feel the love

Cứ bước tiếp đi, anh không níu đâu

Anh biết đau mà, you know

Sống như khi anh chưa gặp em, như hai ta chưa từng thiếu nhau

Chưa bao giờ anh chán em, đây đâu phải là ván game

Câu yêu thương nay quá quen, em đoán xem

Giờ lại ngồi ở trong phòng thu, và anh lại cuốn

Dặn lòng rằng phải giữ tỉnh táo, nên anh phải uống

Bật bài nhạc em thích ngày xưa, cảm xúc lại tuôn

Tự hỏi bản thân sao ngày đó tay em lại buông"

Thế giới hiện đại, tôi và em đều trở thành rapper, đều thuộc về ánh đèn sân khấu.Tôi không ngờ bản thân làm ra loại chuyện em không thể tha thứ nổi.Tôi chọn rời đi, không từ mà biệt, trả cho em một khoảng trời bình yên.Vậy mà trên lời nhạc, tôi vẫn viết như thế em là người có lỗi, chính em là người phản bội mối quan hệ của chúng ta trước.Tôi làm ra loại chuyện không thể dung thứ, vậy nhưng em vẫn chọn tha thứ cho tôi, bỏ cuộc với chuyện cảm hoá tôi trở lại.Em bỏ mặc tôi lại với con quỷ của bản thân, hệt như cách tôi đã miêu tả em trong câu chữ bỉ ổi của mình.Lần vặn đồng hồ thứ ba, tôi tiếp tục trở thành kẻ tồi.Là một kẻ tồi chủ động, không còn dựa dẫm vào những căn bệnh quái ác, không còn sắm vai kẻ bị bỏ rơi, tôi là tôi, là kẻ tệ bạc nhất từng biết.---

Chiếc đồng hồ nảy tia điện như muốn hỏng, tôi nhớ lại lời gã ăn mày đã từng nói."

Vặn đồng hồ, điều ước thành sự thật.

Quá ba lần, sẽ hết tác dụng."

Tôi muốn thử một lần nữa, tôi muốn có lần thứ tư, để sửa chữa lại, để xây đắp lại mọi thứ với em.Lần vặn thứ tư.- Quá trình thử nghiệm chức năng tua ngược thời gian đã kết thúc.

Xin cảm ơn bạn đã đồng hành cùng chúng tôi.Giọng nói nữ máy móc vang lên, tôi nhìn xung quanh, bốn bề trắng xoá, chỉ có một băng ghế dài.Tôi chui xuống gầm ghế, co rúm người lại.

Chất lỏng trong cơ thể tôi bị rút cạn đi, tôi trở thành sinh vật không lông không tóc nằm co ro dưới băng ghế trắng.Kết thúc.LAVIAI & LOST.

02|09|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #213


Linh tính của Linh tinh

những mẩu chuyện

Góc chung cư nho nhỏ, một người cao giơ điện thoại giữa không trung, cả cơ thể cứng đờ, bên trong vòng tay lộ ra một cái đầu nhỏ đang lắc lư.

Người bên trong không rõ đang làm gì, nhún nhún nhảy nhảy một chút, đến cuối cùng lại xoay qua ôm chặt lấy người cao.

Người cao tắt điện thoại, mỉm cười hài lòng, mổ hôn khắp mặt người thấp, giọng khàn khàn.- Vui chưa ?

Có muốn quay lại không ?Người thấp bị hôn đến má cũng phính lên, chu chu môi nói ra.- Không quay nữa, quay đủ rồi.Người cao kéo cả hai vào góc, bản thân dựa vào tường, để người thấp hơn tựa vào mình, mềm ánh mắt khi người thấp hơn bi bô như trẻ con tập nói.Điện thoại phát lại đoạn video vừa quay, sự ngọt ngào tràn ra ngoài, lấp đầy không gian xung quanh cả hai.- Cũng đúng thôi, anh làm gì xứng đáng với em.

Cầm nhẫn cưới trên tay, em vội lau đi nước mắt cay.

Đàn ông tốt như vậy, nếu gặp anh cũng sẽ yêu thôi.

Bờ môi đã chạm rồi, anh cũng thấy bồi hồi.

Thế nhưng ... thế nhưng ...Người trong video chỉ vào ngón áp út của bàn tay trái lấp lánh chiếc nhẫn bạc, tiếp tục dùng hai ngón út vuốt má, lại nhún nhún mấy cái, cuối cùng giơ tay trái tim, xoay người lại ôm lấy người cầm điện thoại.Minh Hiếu yêu chết dáng vẻ đam mê của đứa nhỏ nhà mình, không kiềm được hôn liền mấy cái, còn không quên mắng yêu.- Đáng yêu như vậy là muốn đòi cái mạng rách của anh đúng không ?---

Minh Hiếu bệnh rồi, Thanh Pháp ở Quy Nhơn cũng cố về ngay trong đêm để trông người bệnh.Minh Hiếu bình thường là chó sói hung hãn, bệnh vào lại hoá chó lớn dính người, cực kỳ bám dính Thanh Pháp, giống như hận không thể trở thành con đỉa hút chặt trên người em yêu.Thanh Pháp dỗ mãi mới dỗ được Minh Hiếu ngủ, Thanh Pháp ngồi ngốc ở ghế bên cạnh giường, lại lôi việc ra làm.Làm một chút sẽ mỏi mắt, Thanh Pháp dời mắt khỏi màn hình, nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng nhìn đến người ngủ.Chân Thanh Pháp bị đem lên giường, Minh Hiếu ôm chân Thanh Pháp ngủ.Dính người đến mức đó, ngay cả ngủ cũng không buông.Thanh Pháp thử cựa chân, mày kiếm Minh Hiếu chau lại, hừ mũi mấy cái, chẹp miệng ôm chặt chân Thanh Pháp ngủ tiếp.Thanh Pháp nhìn Minh Hiếu một lúc, dứt khoát rụt chân về, trèo lên giường, lén hôn Minh Hiếu một cái, chui vào lòng Minh Hiếu ngủ vùi.Minh Hiếu trong mơ cũng thấy hài lòng, vui vẻ xoay người, một nhấc đã nâng Thanh Pháp từ bên trái sang bên phải giường.Thanh Pháp dở khóc dở cười, gãi đầu, chậm chạp chìm vào giấc ngủ.---

Lại kể chuyện Thanh Pháp tỏ tình Minh Hiếu.Lúc ấy Thanh Pháp còn ở với bạn, động viên cả một ngày trời mới dụ dỗ được đi tỏ tình.Nói là dụ dỗ được, thật ra là Thanh Pháp dùng hết dũng khí từ thời cha sinh mẹ đẻ ra để gọi một cuộc cho Minh Hiếu.Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy, giống như đang chờ cuộc gọi đến.- Alo ?Giọng trầm khàn vang lên, nghe như Minh Hiếu vừa ngủ dậy.- Anh ...Bên kia sột soạt vài tiếng.- Ừ.

- Em thí-thích anh.Bên kia đầu dây không đáp, chỉ có tiếng hít thở đều đặn.- Em nghĩ anh có thích em không ?Bạn cùng phòng bắt đầu mất kiên nhẫn, vỗ vai Thanh Pháp lẹm bẹp như mẹ đánh con.- Kh-Không ...Người bên kia đầu dây bật cười, ngay cả tiếng cười cũng nghe ra phong thái trầm thấp bình ổn.- Không ?

Không mà có người nửa đêm còn chạy ra đường giá rét để dỗ em trở về khi em say rượu ?

Không mà em bệnh thì sốt vó lên, chạy vạy tứ phương mua thuốc cho em ?

Anh không phải đang kể lể, anh là đang dẫn chứng một quan điểm: Anh rất thích em.Tai Thanh Pháp lùng bùng, lúng túng tắt điện thoại.Vành tai Thanh Pháp đỏ bừng, bạn cùng phòng trố mắt ếch không rõ đầu đuôi.- Điên hả ?

Sao lại tắt ?!?Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Thanh Pháp mở ra xem.Trần Minh Hiếu

Em nói cảm ơn bạn em giúp anh, nhờ họ mà em mới có dũng khí thổ lộ với anh.Cửa phòng vang lên tiếng lộc cộc khô khốc, Thanh Pháp ù ù cạc cạc ra mở cửa, đã thấy nam nhân cầm theo bó hoa, hơi lạnh vẫn chưa dứt khỏi cơ thể.

Mặt nam nhân đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, rõ ràng là đã chạy đến đây.- Anh cũng rất thích em, em đồng ý làm bạn trai của anh ha ?Đầu Thanh Pháp nổ đoàng một cái, chính thức chết máy.Minh Hiếu nhanh nhẹn bắt lấy người ngất xỉu vào lòng, ló đầu vào, mỉm cười đầy xã giao.- Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người đã trông nom và ủng hộ bé của nhà."

Bé của nhà", đầu gỗ cũng biết chính là "bé của nhà tôi", tức nghĩa Nguyễn Thanh Pháp là người của Trần Minh Hiếu rồi.Bạn cùng phòng cười hề hề, ái ngại giơ hai ngón tay hình chữ V ra chào.Còn Thanh Pháp, rơi vào lồng ngực ấm áp cũng không khác biệt lắm với chăn ấm nệm êm, chỉ khác bề mặt này có tính đàn hồi cao, nhịp thở đồng đều, lên xuống tuần tự, vô cùng dễ chịu, Thanh Pháp chìm một lần liền muốn chìm sâu, mãi mãi không muốn thoát ra.Minh Hiếu nhìn xuống, mỉm cười đầy chiều chuộng, lẩm bẩm chỉ cả hai người cùng nghe.- Là người của anh rồi, em chạy không thoát đâu bé.

04|09|2025|Lluvia
 
Back
Top Bottom