[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,339
- 0
- 0
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #214
Bỏ lỡ #214
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng đâu biết thân biết thân mắc tội gì đâu
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng quen lớn lên với những niềm đau
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng quen lớn lên với những niềm đau
Cảm giác này thật là khó quen
Lại một ngày với gương mặt khó xem
Lại một đêm thức khuya và dậy trễ
Lại một ngày tệ không có ai thay thế
Dính chặt như hành trang em mang theo
Make up lem, ngủ muộn, và tay thì đầy sẹo
Bước ra đường đầu không thể ngẩng cao
Vì bao lời nói người kia, người này ghẹo
Thất bại, em đã không còn thiết chối
Lạnh như mặt sau của chiếc gối
Anh sợ một ngày nghe thấy những bí mật em giữ
Nếu bốn bức tường kia biết nói
Vì chúng ta đều là những đứa trẻ của một thế hệ
Đã quen chỉ đấm vào tường chứ không khóc
Một thế hệ quầng thâm nơi đôi mắt
Vì chẳng ai chịu bước ra đường khi trời mọc
But again, maybe là vì tôi điên
Hoặc là tất cả mọi người bị thôi miên
Khi tôi nghĩ đứa trẻ nào cũng cần một người hùng
Nhưng chúng được dạy để làm người nổi tiếng
Ai cũng có những con quỷ mà bản thân phải đấu
Của mình chưa chắc lớn hơn người đối diện
Đâu ai muốn lần cuối mình nói chuyện
Cũng sẽ là lần cuối cùng mà mình nói chuyện
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng quen lớn lên với những niềm đau
Vậy thì, nói đi, ai sẽ cứu bọn nhóc?
Khi chúng đang tình nguyện bỏ đi giấc ngủ chọn khóc
Phải tự hỏi lại bản thân sao ta mong chúng làm chủ
Khi một lần còn chưa dạy chúng làm chủ cuộc sống ?
Anh mong là, em nhận ra, những khuyết điểm và sai lầm
Hay tổn thương trong quá khứ không làm chủ được mình
Vì giá trị em không phải số điểm bài kiểm tra
Cũng không phải số ngón tay cái giơ dưới bức hình
Nah !
Đừng để họ cắt đi đôi cánh
Đừng sợ hãi khi thấy móng vuốt và răng nanh
Đừng dừng khi thấy chướng ngại vật
Họ không muốn thấy mình thắng, nên càng phải tăng nhanh
Đừng nản chí khi gặp thất bại
Tuổi trẻ cho phép em được thử lại từ đầu
Đừng đổ hết lỗi cho bọn trẻ
Khi chúng ta đều có những lỗi lầm như nhau
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng quen lớn lên với những niềm đau
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng quen lớn lên với những niềm đau
[Đừng đổ lỗi bọn trẻ - B Ray ft.
Hoàng Yến Chibi]
---
Và anh đã dùng những thương tổn của một đứa trẻ bị tổn thương để âu yếm lấy một đứa trẻ khác.Anh yêu em, với đa góc nhìn.Anh yêu em khi em chỉ là một rapper non trẻ.Anh yêu em khi em chỉ là một người bình thường.Anh yêu em khi em chỉ là một đứa trẻ sinh năm 2001, em không lớn hơn ai, em cũng không còn nhỏ.Em là đứa trẻ mà ngay cả nội tâm anh cũng yêu thương.Chúng ta bắt đầu khá vất vả, chẳng suôn sẻ như người ta vẫn trằn trọc.
Chúng ta trải qua đắng, cay, ngọt, bùi, có chia ly, cũng có nước mắt, có tác hợp, cuối cùng thành đôi.
Chúng ta không phải thanh mai trúc mã, càng không phải bạn thân để có cái gọi là mưa dầm thấm đất, thứ chúng ta có chỉ là những lần xót thương nhau bằng cả trái tim.Và anh đã dùng một Trần Minh Hiếu đầy vết thương để yêu thương lấy một Nguyễn Thanh Pháp có nhiều những hình bướm.Ấy là vết sẹo, vết sẹo của những lần rạch tay đau đớn, máu thấm đẫm vào làn nước trong vắt, mang theo cả những hơi thở nhẹ nhõm của em.Anh gọi là vết sẹo cánh bướm, mong manh và xinh đẹp như em.Chúng ta lớn lên khi thế giới xoay chuyển.Chúng ta được mong chờ trở thành những thủ lĩnh tương lai, những nhân tài mới cho đất nước.Chúng ta thuộc vào thế hệ đã quen chỉ đấm vào tường chứ không khóc, một thế hệ tình nguyện bỏ đi giấc ngủ để chọn khóc.Chúng ta oặt ẹo trong cơn mưa số hoá, rũ mình trước làn gió mới của đô thị, chúng ta bị ngợp bởi những thứ mới mẻ, để rồi trở thành nỗi thất vọng của thế hệ khi cơ thể không tình nguyền tiếp nhập sự chuyển tiếp thời đại.Chúng ta đau đớn và đắng cay như vậy, chẳng biết vui hay buồn, chẳng biết đúng hay sai, chẳng biết nên hay không, chúng ta lại tìm thấy nhau, giữa biển người mênh mông.Có những đêm, khi em vùi sâu vào lòng anh, chậm rãi tận hưởng giấc ngủ sau một ngày dài, khi ấy, anh chỉ cảm thấy mọi thứ thật đáng giá.
Khoảnh khắc anh bên em là đáng giá, không gian thật đáng giá, chiếc giường, cái tủ, ...
đều thật đáng giá.
Anh chỉ mong không gian ngưng đọng lại, vì anh biết, khi mặt trời ló dạng, chúng ta sẽ trở thành những món đồ vô giá (không có giá trị) xếp trong bộ sưu tập vô giá (quý hiếm đến mức không giá trị nào có thể đong đếm).Vây thì nói đi, ai sẽ cứu bọn trẻ ?Ai sẽ cứu anh ?Ai sẽ cứu em ?Ai sẽ cứu ta ?Anh không biết.Em vẫn thường hay hỏi anh rằng nếu thế giới tuyệt diệt, liệu chúng ta có sống sót.
Anh chỉ mỉm cười cắn vào má em, trách yêu em nói năng bậy bạ, nhưng sâu trong thâm tâm, anh vẫn mong cả hai cùng sống sót.
Nếu phải chọn một, anh sẽ là người ra đi.Ai cũng mong mình sống, vì cái chết đáng sợ lắm, nhưng khi anh nhìn thấy em, nhìn thấy hình hài một Trần Minh Hiếu khóc nấc lên ở trong em, anh hiểu ra, anh đang hi sinh vì em, vì một thứ "từng là bản thân anh".Anh ích kỷ thật đấy, nhưng anh cũng đủ bao dung vì em.
Em không biết anh yêu em nhiều đến thế nào.
Nếu em lật tung được con tim anh ra, có lẽ em sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy mất vì số lượng tình cảm của anh.Anh nhìn anh, lại nhìn đến em, điều duy nhất anh mong cầu ở em chính là hiểu bản thân mình.
Đừng như anh.
Đừng va vấp như anh, đừng sai lầm như anh.Khi anh chưa hiểu bản thân là ai, chưa biết bản thân muốn gì, điều đầu tiên anh chọn là chọn cái ngông.Giữa hàng loạt tính cách có thể chọn, anh lại chọn sai lầm, lấy cái ngu ngốc nhất để làm phấn kẻ vạch xuất phát.Một hai năm đầu của anh chẳng hay ho gì, và anh mong em sẽ không biết.Haha.Nhưng em cũng có những cái ngốc nghếch của riêng em, mà đến bây giờ, khi anh khui ra, em vẫn bịt miệng anh, cấm anh nói.Anh sẽ không nói là những lần em rú lên vì săn được vé xem anh diễn đâu.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những kỉ niệm ấy đã đúc nên anh và em, và ta, chuyện của chúng ta.
Không phải cổ tích màu hồng, không phải chuyện một sớm một chiều đã thành, ấy là quá trình nỗ lực của em, của anh, của ta, và anh mong ai cũng sẽ cố gắng như thế.Hôm nay thật dài, anh nghĩ đến một người.Và cô ấy, dùng những tổn thương để viết nên cái kết đẹp cho chúng ta.
05|08|2025|Lluvia