Lãng Mạn [HIEUTHUHAI x Pháp Kiều] "Không đạt được" ("Không công khai" pt.2)

[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #214


Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng đâu biết thân biết thân mắc tội gì đâu

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng quen lớn lên với những niềm đau

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng quen lớn lên với những niềm đau

Cảm giác này thật là khó quen

Lại một ngày với gương mặt khó xem

Lại một đêm thức khuya và dậy trễ

Lại một ngày tệ không có ai thay thế

Dính chặt như hành trang em mang theo

Make up lem, ngủ muộn, và tay thì đầy sẹo

Bước ra đường đầu không thể ngẩng cao

Vì bao lời nói người kia, người này ghẹo

Thất bại, em đã không còn thiết chối

Lạnh như mặt sau của chiếc gối

Anh sợ một ngày nghe thấy những bí mật em giữ

Nếu bốn bức tường kia biết nói

Vì chúng ta đều là những đứa trẻ của một thế hệ

Đã quen chỉ đấm vào tường chứ không khóc

Một thế hệ quầng thâm nơi đôi mắt

Vì chẳng ai chịu bước ra đường khi trời mọc

But again, maybe là vì tôi điên

Hoặc là tất cả mọi người bị thôi miên

Khi tôi nghĩ đứa trẻ nào cũng cần một người hùng

Nhưng chúng được dạy để làm người nổi tiếng

Ai cũng có những con quỷ mà bản thân phải đấu

Của mình chưa chắc lớn hơn người đối diện

Đâu ai muốn lần cuối mình nói chuyện

Cũng sẽ là lần cuối cùng mà mình nói chuyện

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng quen lớn lên với những niềm đau

Vậy thì, nói đi, ai sẽ cứu bọn nhóc?

Khi chúng đang tình nguyện bỏ đi giấc ngủ chọn khóc

Phải tự hỏi lại bản thân sao ta mong chúng làm chủ

Khi một lần còn chưa dạy chúng làm chủ cuộc sống ?

Anh mong là, em nhận ra, những khuyết điểm và sai lầm

Hay tổn thương trong quá khứ không làm chủ được mình

Vì giá trị em không phải số điểm bài kiểm tra

Cũng không phải số ngón tay cái giơ dưới bức hình

Nah !

Đừng để họ cắt đi đôi cánh

Đừng sợ hãi khi thấy móng vuốt và răng nanh

Đừng dừng khi thấy chướng ngại vật

Họ không muốn thấy mình thắng, nên càng phải tăng nhanh

Đừng nản chí khi gặp thất bại

Tuổi trẻ cho phép em được thử lại từ đầu

Đừng đổ hết lỗi cho bọn trẻ

Khi chúng ta đều có những lỗi lầm như nhau

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng quen lớn lên với những niềm đau

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu

Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ

Chúng quen lớn lên với những niềm đau

[Đừng đổ lỗi bọn trẻ - B Ray ft.

Hoàng Yến Chibi]

---

Và anh đã dùng những thương tổn của một đứa trẻ bị tổn thương để âu yếm lấy một đứa trẻ khác.Anh yêu em, với đa góc nhìn.Anh yêu em khi em chỉ là một rapper non trẻ.Anh yêu em khi em chỉ là một người bình thường.Anh yêu em khi em chỉ là một đứa trẻ sinh năm 2001, em không lớn hơn ai, em cũng không còn nhỏ.Em là đứa trẻ mà ngay cả nội tâm anh cũng yêu thương.Chúng ta bắt đầu khá vất vả, chẳng suôn sẻ như người ta vẫn trằn trọc.

Chúng ta trải qua đắng, cay, ngọt, bùi, có chia ly, cũng có nước mắt, có tác hợp, cuối cùng thành đôi.

Chúng ta không phải thanh mai trúc mã, càng không phải bạn thân để có cái gọi là mưa dầm thấm đất, thứ chúng ta có chỉ là những lần xót thương nhau bằng cả trái tim.Và anh đã dùng một Trần Minh Hiếu đầy vết thương để yêu thương lấy một Nguyễn Thanh Pháp có nhiều những hình bướm.Ấy là vết sẹo, vết sẹo của những lần rạch tay đau đớn, máu thấm đẫm vào làn nước trong vắt, mang theo cả những hơi thở nhẹ nhõm của em.Anh gọi là vết sẹo cánh bướm, mong manh và xinh đẹp như em.Chúng ta lớn lên khi thế giới xoay chuyển.Chúng ta được mong chờ trở thành những thủ lĩnh tương lai, những nhân tài mới cho đất nước.Chúng ta thuộc vào thế hệ đã quen chỉ đấm vào tường chứ không khóc, một thế hệ tình nguyện bỏ đi giấc ngủ để chọn khóc.Chúng ta oặt ẹo trong cơn mưa số hoá, rũ mình trước làn gió mới của đô thị, chúng ta bị ngợp bởi những thứ mới mẻ, để rồi trở thành nỗi thất vọng của thế hệ khi cơ thể không tình nguyền tiếp nhập sự chuyển tiếp thời đại.Chúng ta đau đớn và đắng cay như vậy, chẳng biết vui hay buồn, chẳng biết đúng hay sai, chẳng biết nên hay không, chúng ta lại tìm thấy nhau, giữa biển người mênh mông.Có những đêm, khi em vùi sâu vào lòng anh, chậm rãi tận hưởng giấc ngủ sau một ngày dài, khi ấy, anh chỉ cảm thấy mọi thứ thật đáng giá.

Khoảnh khắc anh bên em là đáng giá, không gian thật đáng giá, chiếc giường, cái tủ, ...

đều thật đáng giá.

Anh chỉ mong không gian ngưng đọng lại, vì anh biết, khi mặt trời ló dạng, chúng ta sẽ trở thành những món đồ vô giá (không có giá trị) xếp trong bộ sưu tập vô giá (quý hiếm đến mức không giá trị nào có thể đong đếm).Vây thì nói đi, ai sẽ cứu bọn trẻ ?Ai sẽ cứu anh ?Ai sẽ cứu em ?Ai sẽ cứu ta ?Anh không biết.Em vẫn thường hay hỏi anh rằng nếu thế giới tuyệt diệt, liệu chúng ta có sống sót.

Anh chỉ mỉm cười cắn vào má em, trách yêu em nói năng bậy bạ, nhưng sâu trong thâm tâm, anh vẫn mong cả hai cùng sống sót.

Nếu phải chọn một, anh sẽ là người ra đi.Ai cũng mong mình sống, vì cái chết đáng sợ lắm, nhưng khi anh nhìn thấy em, nhìn thấy hình hài một Trần Minh Hiếu khóc nấc lên ở trong em, anh hiểu ra, anh đang hi sinh vì em, vì một thứ "từng là bản thân anh".Anh ích kỷ thật đấy, nhưng anh cũng đủ bao dung vì em.

Em không biết anh yêu em nhiều đến thế nào.

Nếu em lật tung được con tim anh ra, có lẽ em sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy mất vì số lượng tình cảm của anh.Anh nhìn anh, lại nhìn đến em, điều duy nhất anh mong cầu ở em chính là hiểu bản thân mình.

Đừng như anh.

Đừng va vấp như anh, đừng sai lầm như anh.Khi anh chưa hiểu bản thân là ai, chưa biết bản thân muốn gì, điều đầu tiên anh chọn là chọn cái ngông.Giữa hàng loạt tính cách có thể chọn, anh lại chọn sai lầm, lấy cái ngu ngốc nhất để làm phấn kẻ vạch xuất phát.Một hai năm đầu của anh chẳng hay ho gì, và anh mong em sẽ không biết.Haha.Nhưng em cũng có những cái ngốc nghếch của riêng em, mà đến bây giờ, khi anh khui ra, em vẫn bịt miệng anh, cấm anh nói.Anh sẽ không nói là những lần em rú lên vì săn được vé xem anh diễn đâu.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những kỉ niệm ấy đã đúc nên anh và em, và ta, chuyện của chúng ta.

Không phải cổ tích màu hồng, không phải chuyện một sớm một chiều đã thành, ấy là quá trình nỗ lực của em, của anh, của ta, và anh mong ai cũng sẽ cố gắng như thế.Hôm nay thật dài, anh nghĩ đến một người.Và cô ấy, dùng những tổn thương để viết nên cái kết đẹp cho chúng ta.

05|08|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #215


Thuở còn hẹn hò của ba lớn - ba nhỏ

Chiếc xe sang rừm rừm đỗ kịch trước căn nhà nhỏ, đèn trong xe bật sáng, Minh Hiếu xoay người sang ghế phó lái, mỉm cười dịu dàng.- Đến nhà em rồi.Thanh Pháp ngượng ngùng, mở khoá dây an toàn.Bất chợt Minh Hiếu mở lời.- Em để quên đồ này.Thanh Pháp xoay người lại, định với lấy, nào ngờ gáy bị giữ chặt, người kia dùng sức hôn xuống, luyến tiếc như không muốn rời khỏi em.Cả hai dứt ra khỏi nụ hôn, Thanh Pháp đỏ mặt nhận lấy cây son dưỡng.- Đ-Đây là của anh mà ...

- À thế à ?

Anh không biết đấy.

Nhưng đồ của anh cũng là của em mà, nhỉ ?Minh Hiếu mỉm cười tinh nghịch, nhìn theo Thanh Pháp xoay người, mở cửa bước ra.

Cửa đóng lại, Thanh Pháp toan bước đi, chợt xoay người lần nữa, giọng nói như van xin, lại như đang làm nũng.- Sau ...

Sau này, em muốn để quên đồ nữa.Chỉ thấy người kia bước xuống xe, sải hai ba bước đã bước đến trước mặt, ôm chặt em trong ngực, hạ môi cắn mút.- Em đáng yêu như vậy, là muốn cái mạng của anh hay sao ?Thanh Pháp khe khẽ vỗ vào vai hắn trách yêu, chọc cho Minh Hiếu phì cười, ôm chặt lấy em, cằm tì lên đỉnh đầu.-

Sau này ... mình cưới nhau đi.

- Anh đang cầu hôn em đó hả ?

- Không, anh chỉ muốn thông báo trước cho em, để em chuẩn bị tinh thần thôi, chứ việc cầu hôn, anh cần thu xếp thật chỉn chu.Thanh Pháp nghe vậy, ôm trong lòng biết bao vọng tưởng.

Quả thật hắn nói được làm được, cho em một lời cầu hôn lãng mạn nhất mà em từng nghe, cho em một gia đình, một mái nhà để trở về, một nơi để biết yêu thương.---

Một đêm nọ, sau khi làm chuyện vợ chồng, Thanh Pháp nép vào ngực Minh Hiếu muốn ngủ, Minh Hiếu nhẹ nhàng xoa lưng em, nhìn lên trần nhà, suy tư.- Em có muốn có con không ?Thanh Pháp tỉnh ngủ hẳn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn đào từ trong ánh mắt đăm chiêu ra chút ý nghĩ.- Anh có muốn không ?

- Anh không muốn.

Nhưng anh đã thấy cách em nhìn thằng Ngỗng rồi, anh nhận ra anh vẫn chưa thể cho em một gia đình trọn vẹn.Thanh Pháp dùng ngón trỏ vẽ nguệch ngoạc lên ngực Minh Hiếu, giọng rất khẽ.- Con của người thì ai chăm cũng khéo, em sợ đến con của mình thì lại khiến nó khổ.Minh Hiếu tất nhiên biết rõ phiền muộn của em, len lén thở dài.- Em có dự định gì chưa ?

- Anh có rồi ?

- Chỉ là bâng quơ thôi.

Một nam một nữ.

Nam sẽ tên là Tuấn Minh, lấy họ em thì càng tốt.

Nữ sẽ tên là Khuê Anh, cũng là họ em.

Tuấn Minh, "Tuấn" nghĩa là xinh đẹp, tài giỏi, "Minh" vừa có nghĩa sáng, nhưng cũng đồng thời mang nghĩa tăm tối, ngu dốt.

Nghĩa tốt hay xấu sẽ tuỳ con chọn lựa.

Khuê Anh, "Khuê" là trí tuệ, cũng là sự mâu thuẫn, cũng mang nghĩa cắt, giết, lại vừa là một phần của ngọc quý thời cổ Khuê Ngọc, lại vừa là một ngôi sao trong Nhị thập bát tú, một ngôi sao sáng.

"Anh" có rất nhiều nghĩa, là người phụ nữ đẹp, lại là động từ chạm đến, lại có nghĩa vướng mắc, còn có nghĩa là sâu thẳm, mênh mông.

Khuê Anh, cũng cho con nhiều sự chọn lựa, con sẽ là đứa nhỏ dùng trí khôn để diệt trừ người khác, hay sẽ là đứa chết chìm trong bể sâu của trí tuệ, hay sẽ là đứa nhỏ của sự mâu thuẫn - bị mắc kẹt với lời nguyền trí tuệ, hay chạm đến được nguồn tri thức tối cao ?

Sẽ là đứa nhỏ thế nào ?

Có tài có sắc, hay chỉ có sắc cùng thùng rỗng kêu to ?Minh Hiếu giảng giải thật xa xăm, cuối cùng nhún vai, bĩu môi.- Eh, anh chỉ vô tình đọc được ở mấy trang web giải trí thôi, chứ cũng chưa nghĩ kĩ làm gì.

- Trang nào ?

- 1000 tên hay cho bé trai, bé gái năm 2025 (mới nhất).Thanh Pháp phì cười.- Sau đó thì sao ?

- Minh sẽ mua một căn nhà ở khu dân cư mới, một căn thôi, vừa đủ lớn, đủ cho nhà bốn người sinh hoạt.

Anh sẽ mua thêm một căn hộ nhỏ, để làm kho, vì nhà bốn người thì nhiều đồ linh tinh lắm.

Mình sẽ nuôi một con mèo nữa làm bạn với Mum, cũng là tên bắt đầu bằng chữ M, như Min chẳng hạn, và một con Border Collie để dạy dỗ hai đứa kia, cho là tên Max đi cho nam tính.Thanh Pháp mỉm cười, gật đầu.- Được rồi.

Em muốn có tất cả những thứ đó, miễn là cùng với anh.Thanh Pháp chống tay ngồi dậy, nằm lên ngực Minh Hiếu, dịch người lên hôn hắn, chờ đợi một tương lai thật đẹp phía trước.- À này, vậy tên ở nhà của hai đứa nhỏ là gì ?

- Cu tên Cua, bé con tên ...

Anh chưa nghĩ tới.

- Cá đi, anh Cua em Cá.Minh Hiếu mỉm cười, gật đầu, ấn gáy em xuống.- Ừ, Cá và Cua, Hiếu và Kiều.---

Minh Hiếu có nghìn bàn vạn bàn vẫn không thể ngờ ngày đi đăng ký họ tên cho con, Thanh Pháp lại lén lút ghi thành "Trần Nguyễn Tuấn Minh", đặt họ của hắn lên trước, báo cho hắn giận lẫy cả hai cha con suốt mấy ngày liền, cuối cùng tự giận tự nguôi, lại trở thành chó lớn bế Thanh Pháp vào phòng giải quyết mâu thuẫn.Cũng giống như anh Cua, em Cá vừa biết đọc chữ thì đã bị ba lớn mang ra ban công chỉ bảo.

Đứa nhỏ vô cùng khác biệt với anh Cua, vô cùng bình tĩnh, dịu dàng, nhẹ nhàng, cẩn thận lắng nghe lời ba lớn nói, lâu lâu còn bổ sung thêm.Cá ít nói nhưng làm nhiều, mà làm bao nhiêu thì sức ảnh hưởng đủ lớn bấy nhiêu.Anh Cua chỉ cần hư với ba lớn ba nhỏ một chút, cô bé liền từ trong phòng bước ra, trên tay vẫn khư khư quyển sách, nhẹ nhàng dỗ dành anh Cua nín, sau đó giảng giải cho anh nghe.

Đa số những lần như vậy thì Cua nghe ngay, vì Cua cưng chiều ba nhỏ và em gái nhất nhà, nên em bảo gì làm nấy.Cá trầm ổn như vậy, vậy mà cũng có lần dám lấy sách tát gãy mũi bạn học vì dám động đến hai ba, còn nói anh Cua và em Cá là đồ không mẹ.

Sau đó Cá bị mời phụ huynh, nhưng tuyệt nhiên không khóc, đến khi về nhà mới sà vào lòng anh nức nở, còn chạy khắp nhà tìm ba nhỏ để mách.Nhà bốn người cứ như vậy mà cấu thành, nhỏ thôi, nhưng đủ hạnh phúc rồi.

10|09|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #216


Envy of Celebrity

Another name: nneb

(Demo ver)

"Cung đàn lần nữa vang lên, nghe đâu có người tan vỡ

Sao quên lời anh dặn dò, để hàng mi nhoè vậy chớ

Đàn kia yếu ớt thở than bảo rằng em chán đón đưa

Đàn khóc lỡ buông mất rồi, ai thay em cười lần nữa ?"

---

Tôi đã luôn yêu anh trong tuyệt vọng.Anh giống như một vì sao giải cứu tôi khỏi hành tinh buồn tênh, giúp tôi trốn chạy khỏi những oan nghiệt thường nhật.

Mối quan hệ parasocial, dần méo mó trở thành tình yêu.Tôi đã luôn yêu anh trong tuyệt vọng.Con ếch ảo tưởng bản thân là tất cả khi nó là bá chủ của cái giếng cạn, con sâu ảo tưởng bản thân là đẹp nhất khi đóng kén, tôi ảo tưởng anh là của tôi đến ngu muội.Loài người đã phát triển đến thế nào, tôi hiểu rất rõ.

Tôi trở thành một trong nhiều con người bị nằm ở đáy xã hội, trở thành thức ăn cho đám người ghê tởm trong The Maw, tôi không phải Six để có lý tưởng thoát ra.

Tôi bị chèn ép bởi chính lập trường cực đoan và suy nghĩ ngông cuồng của mình.Tôi đã luôn yêu anh trong tuyệt vọng.Tại cái thế giới của thế kỉ XXI.Thế giới đã khác đi chỉ sau vài năm, một trong những thay đổi lớn nhất chính là cơ thể con người.Mỗi người sẽ có một dấu ấn riêng, để tìm một nửa định mệnh của mình.

Mất đi khả năng chơi bời lêu lổng, loài người trở về với chế độ một - một nguyên thuỷ nhất.Tên chính thức của nó là: Tatmak, kết hợp giữa Tattoo và Mark.Đúng, chào mừng đến với thời kỳ thối não của nhân loại."

Guys guys, abbreviate your world to childhood brain rot."

Tatmak mỗi cặp sẽ khác nhau, và không có cái nào trùng với cái nào.

Tatmak sẽ tự động hiện trên da vào ngày trong hai mươi tuổi.

Tôi hiện tại còn thiếu đúng năm phút nữa.Tatmak của anh là một nhành Poppy Peony đỏ tươi ở bả vai trái, tên Tiếng Việt là Anh Túc Mẫu Đơn.

Đây là loài hoa lai giữa hoa Anh Túc và hoa Mẫu Đơn, anh luôn khoe nó trong mỗi buổi phỏng vấn, với ý niệm tìm thấy nửa kia của mình.Tôi nhìn bản thân trong gương, cảm thấy nhói ở ngực trái.Lòng khấp khởi mừng thầm vì chí ít cũng nằm gần vị trí giống anh, tôi không trông đợi gì mở ra xem, lại chết đứng tại chỗ.Một nhành hoa, xù lông, cánh đỏ, uy dũng tạc lên ngực trái của tôi.Một nhành Anh Túc.Là loài Anh Túc Mẫu Đơn.Tôi bụm miệng, không thể tin vào mắt mình.Tôi khẽ chạm vào nhành anh túc, nó đỏ lên, nở ra trên da thịt tôi, sau lại e ấp thu lại.

Vì nó chưa thấy được nửa kia của tôi trong phạm vi gần.---

Tôi đắn đo rất lâu để quyết định xem có nên đi xem concert của anh hay không.

Đây là concert tôi đã mong chờ từ lâu, dành dụm cả năm mới mua được một vé đứng, còn xin nghỉ hẳn ba ngày để chuẩn bị tâm lý, ăn ngủ đủ giấc để chuẩn bị bám rào sát sân khấu, vậy mà ...Tôi nhìn nhành hoa ngủ thiếp đi trên ngực, thở dài.Thôi đành vậy, tiền là tiên là Phật, tôi đã tốn đến mức đấy, cũng phải đi thôi.

Hơn nữa, tôi nghĩ những phản ứng mọi người hay tả trên mạng chỉ là hão huyền, chắc chắn ngoài đời không phô trương như vậy được.---

Cả ngày hôm nay Minh Hiếu cứ có cảm giác nhấp nhổm không yên, lòng như lửa đốt, giống như hắn đã bỏ lỡ gì đó rất quan trọng.

Mang trong mình nhiều phiền muộn không tên, hắn bước lên sân khấu, hoà vào ánh đèn của hào quang, trở thành con người khổng lồ giữa biển người chật kín sân vận động, tắm trong làn nước mưa của cơn Hè đến sớm.Hắn nhìn vào màn hình dựng nghiêng, đã đến lúc giao lưu với người hâm mộ.Hắn lao xuống dưới, chạy lướt sang bắt tay một vòng.

Đến góc trái của sân khấu, bả vai hắn nóng lên, nóng đến mức hắn không chịu nổi, phải gục xuống.

Vải sơ mi trắng ẩn ẩn hiện hiện nhành Anh Túc lai, hắn đảo mắt xung quanh, thấy một người trùm mặt bằng nón kết đội sấp, khẩu trang kĩ càng, nhưng ánh mắt lại bàng hoàng.

Người cũng mặc áo sơ mi trắng giống hắn, có vẻ là đồ cheap moment, áo bị mưa tưới đẫm, lộ ra lớp da thịt trắng, ở ngực trái sáng đỏ lên một hình ảnh.Là Anh Túc lai, lai Mẫu Đơn.Hệt như cái hắn có.Minh Hiếu ngã gục, muốn giơ tay nắm lấy tay người ấy, nhưng số lượng fan xung quanh kéo đến muốn xô đổ hàng rào, người kia nhỏ con, một chút đã biến mất, là loạng choạng biến mất, vì có lẽ người cũng rất đau.Đội y tế nhanh chóng tiến đến, đặt hắn lên cáng mang về sau sân khấu.Minh Hiếu vẫn chưa hết bàng hoàng, tay đặt trên bả vai không buông, mắt dõi theo hướng sân khấu ấy mãi.

Nhưng kì lạ, bả vai lại lạnh ngắt, Minh Hiếu phanh ngực áo, hình Anh Túc lai đã chạy xuống ngay ngực, là giống hệt vị trí hắn thấy ở ngực người.Buổi diễn nhanh chóng tiếp tục, chỉ có vài người gần địa điểm vừa rồi cảm thấy hắn có vấn đề, nhưng không phát hiện ra Tatmak của hắn mới là lý do, chỉ nghĩ hắn trượt chân té ngã.

Dù vậy, Minh Hiếu vẫn giữ vững phong độ sao trẻ, cháy hết mình với thứ đam mê.---

Thanh Pháp trở về, nước mắt lã chã trên mặt, lột sạch bản thân, mở vòi sen, để nước lạnh xối nguội lớp da thịt đang bỏng rát.Vừa khóc, vừa thét, nhưng lại như đang trấn an bản thân.- Không đi nữa, không đi nữa, không đi nữa, không đi nữa, không đi nữa, không đi nữa, không đi nữa !!!!Thanh Pháp đã từng ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi với nửa kia của Minh Hiếu, nhưng đến khi biết rồi, lại không có dũng khí dám tin, đừng nói gì đến thừa nhận.Thanh Pháp sụp đổ ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, mặc kệ làn da đang đỏ lên vì chủ nhân của nó dùng miếng vải chà đến tứa máu.---

Nam nhân mặc áo choàng tắm, ngồi xuống giường, bần thần nhìn ra cửa sổ sát đất của căn penthouse sang trọng.Minh Hiếu sờ lên ngực trái, hình nhành hoa vẫn còn nở hoa, là báo hiệu cho khoảnh khắc chạm mặt của hai định mệnh.Còn là báo hiệu cho việc nửa kia của hắn vẫn còn ở khá gần.Gần đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi.Là gần như sân khấu và khán đài.Là gần như đầu đường và cuối ngõ.Là gần như căn penthouse ở tầng cao nhất và tầng hầm cùng chung cư.---

Inspiration

12|09|2025|Lluvia

Cho một người từng thương, HPBD.
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #217


Minh Hiếu mơ.Một giấc mơ rất kỳ lạ.Có vô số người trên một chiếc du thuyền, Minh Hiếu chọn chỗ nào không chọn, lại chọn trúng chỗ ngồi cạnh một người đáng yêu.Người đáng yêu mặc cái gì cũng đáng yêu, mặc áo yếm liền quần cũng đáng yêu, ngốc ngốc nghếch nghếch nói chuyện gì đó với bạn nam bên cạnh, thế là Minh Hiếu ghen.Minh Hiếu chọc chọc đùi người đáng yêu, người đáng yêu quay sang, giơ một chân lên để gác lên đùi Minh Hiếu, nhưng Minh Hiếu lại lấy cả hai chân đặt lên đùi mình, dáng vẻ vô cùng trân trọng.Nhưng người đáng yêu vẫn nói chuyện cùng bạn nam kia, còn ngả người sang chỗ bạn nam, Minh Hiếu ghen, luồn tay qua eo người đáng yêu, kéo về phía mình.Bất chợt trước mặt hiện lên màn hình máy tính, người đáng yêu lướt một vòng trang web thời trang, chỉ toàn thấy quần áo Giáng Sinh, Minh Hiếu chỉ vào một bộ quần áo yếm.- Mua cái này đi, em mặc sẽ rất xinh.Vừa nói vừa hôn lên lưng người đáng yêu, người đáng yêu đỏ mặt, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ ngượng ngùng gạt phắt đi suy tính của Minh Hiếu.- Còn một trăm ngày nữa mới tới Noel, chưa cần mua.

- Nhưng anh và em mặc lên sẽ rất hợp, là đồ đôi mà.Người đáng yêu không đáp.Đúng lúc này, có một vị MC chạy đến, anh ta che mắt bản thân lại, làm ra vẻ kinh hãi.- Cái gì thế này ?

Đi du thuyền mà còn được ăn cơm chó nữa ha ?

Cái gì đây ?

Cái gì đây ?Minh Hiếu vô cùng đắc thắng, mỉm cười.- Còn là gì nữa, là người yêu chứ là gì !Vị MC ồ lên, sau cũng bỏ đi, chỉ để lại Minh Hiếu cùng người đáng yêu.Giấc mơ đột ngột kết thúc, Minh Hiếu ù ù cạc cạc đem giấc mơ ấy ghi nhớ mãi, đến nhiều ngày sau vẫn không thể quên.Mà chuyện hệ trọng nhất chính là người đáng yêu trong giấc mơ lại là Nguyễn Thanh Pháp.Nên hiện tại Minh Hiếu không dám nhìn thẳng mặt Thanh Pháp.---

Sắp đến sinh nhật của Minh Hiếu rồi, Minh Hiếu mong chờ lắm, vì dẫu sao cũng là công sức của người hâm mộ, Minh Hiếu vẫn là có phần háo hức như thuở nhỏ.Năm nay cũng có phần nhận lời chúc từ anh em đồng nghiệp, Minh Hiếu ngồi ở ghế trông lên màn hình chiếu.Có anh Bắp, anh Phản, anh Ngân, anh Diễm, anh già, anh em trong chương trình, và còn có cả người đáng yêu.À không, là Nguyễn Thanh Pháp.Thanh Pháp còn mặc đồ diễn, có vẻ rất vội vã, nhưng vẫn kịp ngồi xuống, gửi một lời chúc chân thành.

Minh Hiếu thấy được có vẻ Thanh Pháp rất bẽn lẽn khi nói đến Minh Hiếu, nhưng giống như một lần nhảy bungee vậy, có thử mới biết mùi vị thế nào, Thanh Pháp cũng thử.Thử rồi nhưng mà hình như vẫn còn ngại, tắt điện thoại một cái bụp.Minh Hiếu ngạc nhiên, lại nghe bên tai tiếng trưởng FC xì xào.- Từ trước đến giờ Kiều nhận nhiều lời mời từ các anh trai mà hình như bận quá không nhận nổi, chắc Hiếu nhà mình là người đầu tiên.Tim Minh Hiếu đánh thịch một cái, giấc mơ lại càng hiện rõ ràng, nụ cười trên môi thêm sâu đậm, người từng trải nhìn vào là hiểu ngay có người biết yêu.Minh Hiếu kết thúc nhanh buổi sinh nhật sớm của mình, trở về nhà, nhìn điện thoại suốt nhiều tiếng đồng hồ, màn hình cũng chỉ hiện khung nhắn tin cùng với một người.Người ấy, hẳn ai cũng biết.Nội dung cuộc trò chuyện từ trước đến giờ vô cùng cụt ngủn, chẳng ra đầu đuôi thể thống gì.

Một người thì vô cảm, một người thì hay ngại, thành ra nói chuyện giữ kẽ còn hơn dâu về nhà chồng, Minh Hiếu nhìn mà không biết nên khóc hay cười.Minh Hiếu muốn thay đổi tính chất cuộc trò chuyện, nhưng lại không biết làm thế nào.Vì Minh Hiếu biết thích người đáng yêu rồi.Không đúng, là biết thích Thanh Pháp rồi.Minh Hiếu cứ phải làm rõ giữa "người đáng yêu" và "Nguyễn Thanh Pháp" là vì Minh Hiếu muốn thích một người thật, một người thật sự hiện diện trong cuộc sống của bản thân, chứ không phải một hình tượng mà bản thân vô thức vẽ ra.Nếu thật sự thích người đáng yêu mà không phải Nguyễn Thanh Pháp, Minh Hiếu chỉ đang thích ảo tưởng của chính mình về người ấy, chứ chẳng thích người.

Mà Minh Hiếu biết, Minh Hiếu thích Thanh Pháp cũng lâu lâu rồi.Không phải tới bây giờ mới thích, là thích từ lâu, nhưng bây giờ mới biết.Minh Hiếu, nếu không thích Thanh Pháp, thì việc gì phải ngỏ ý cùng rap đối đáp cặp đôi tan vỡ trong Kim phút Kim giờ ?

Bài hát có nhiều cách để khai thác đến thế, cớ vì sao vẫn khư khư chuyện tình cảm lứa đôi ?

Tất cả là do Minh Hiếu bày trò, tất cả là do Minh Hiếu cố hữu muốn giữ người ấy bên mình.Minh Hiếu, nếu không thích Thanh Pháp, tại sao ở concert cuối, lại nắm lấy tay người ?

Nếu không thích, cứ theo kịch bản cặp đôi tan vỡ mà hất tay đi, vì sao lại nắm lấy ?

Còn là vì gì, là vì Minh Hiếu không muốn bỏ lỡ cơ hội duy nhất thấy Thanh Pháp chủ động.Minh Hiếu thích Thanh Pháp cũng không tính là quá lâu, nhưng tình cảm chẳng khác nào sóng cuộn, rì rào rì rào làm vỡ hết những bức đê tâm trí vững chãi của Minh Hiếu.Minh Hiếu nhìn màn hình, nhắn sang một tin.Chẳng có đầu đuôi rõ ràng, chỉ là một câu ngắn gọn súc tích.Tran Minh Hieu

Cảm ơn em

Thanh Pháp rất nhanh đã trả lời.Phap Kieu

Dạ không có gì, mà đã là người yêu rồi, sao anh còn khách sáo như vậy với em ?

19|09|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #218


Confession #2011Tôi không đăng ẩn danh.

Tôi là Trần Minh Hiếu.Cần tìm một bà nhỏ trap tôi.

Nuốt hết năm triệu tiền sinh hoạt của tôi còn giả nhân giả nghĩa trả lại, giống như làm phước vậy.

Bà nhỏ này với tôi nhắn tin tìm hiểu đã hơn năm tháng, đến ngày hai mươi tám này là nửa năm, nhưng không rõ vì sao đùng một ngày lại trả lại tiền cho tôi, còn nói đừng liên lạc nữa, sau đó block tôi.

Tôi không biết bản thân đã làm sai ở điểm nào, nhưng tôi muốn tìm lại bà nhỏ này.Trap tôi thì cũng thôi đi, còn khiến tôi bi luỵ từ ngày này qua tháng nọ.Cần tìm bà nhỏ trapper.---

Đại học U nổ rồi.

Nam thần trường học vậy mà bị trap, không những không nổi giận, ngược lại còn bi luỵ chung tình, tìm kiếm nữ thần của mình ở khắp nơi.Sinh viên trong trường không những ngày ngày có hạt dưa để cắn, mà ngay cả giáo viên cũng hóng hớt không kém, khối lượng hạt hướng dương giao đến trường U đã lên đến con số năm mươi kg.

Người người nhà nhà cắn hạt, mong chờ xem nhan sắc khiến nam thần say như điếu đổ.Minh Hiếu cũng cuống quýt không thôi.

Hằng ngày đi học đã rất mệt, vậy mà về đến kí túc xá còn phải tiếp hết mấy trăm tin nhắn từ nữ nhân dẻo mỏ, rốt cuộc vẫn không tìm ra "em bé Dâu Dâu" của hắn.Lại nói về hắn và em bé Dâu Dâu.

Cả hai quen nhau qua mạng, là chơi game chung một trận, cảm thấy đối phương chơi game có tay nghề, nên kết bạn, đến khi biết được người bên kia là nữ lại càng hứng thú, lâu dần nhắn tin nảy sinh tình cảm, cũng được người kia chấp thuận.Vậy mà đến khi hắn muốn hẹn ra tặng quà thì người lại trả lại hết tiền hắn cho, còn cắt đứt liên lạc với hắn, hại hắn ôm bia giải sầu suốt mấy ngày, bạn cùng phòng nhìn còn ngán ngẩm.Lại nói về bạn cùng phòng, cậu ta đã giúp hắn rất nhiều trong thời gian qua.Cậu bé sinh sau hắn hai năm, là tân sinh viên, họ tên Nguyễn Thanh Pháp, dường như ít bạn ít bè, chỉ quanh quẩn từ chỗ làm thêm đến kí túc xá, ít giao thiệp với ai, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống xã hội đầy biến động như hắn.Cậu bé này tính tình ít nói, rụt rè, chắc vì vậy mà ít bạn, nhưng bù lại rất ngoan, làm bạn cùng phòng cũng không tệ, nói chung là biết trước biết sau, không tọc mạch đến đời sống cá nhân của người khác.Cậu bé này trắng bóc, hơn hắn hẳn hai tông, người cũng không tính là nhỏ, thua hắn nửa cái đầu, tóc dài qua gáy, cơ thể lại rất gầy, mỗi lần mặc áo chẳng khác nào lấy vải lụa che khúc gỗ mục.Lúc Minh Hiếu thất tình, cậu bé này không nói gì nhiều, chỉ đều đặn mỗi sáng hắn dậy sẽ thấy một ly thuốc giải rượu đặt sẵn ở bàn học, nếu không thì một ổ bánh mỳ không.

Đời sinh viên mà, cũng đâu dư khá đến mức sáng nào cũng có bánh mỳ thịt để ăn, nên đối với hắn, ổ bánh mỳ không đều đều mỗi sáng là quá tốt bụng rồi.Minh Hiếu mệt mỏi tiếp tục gặm ổ bánh mỳ ngay khi vừa thức dậy.

Nhóc Thanh Pháp đang tắm, điện thoại reo ầm ĩ, Minh Hiếu cảm thấy phiền, dáo dác nhìn xung quanh, trực tiếp bước đến bên giường cậu nhóc lấy điện thoại tắt đi.Màn hình khoá vừa hiện lên, tim Minh Hiếu đánh thịch một nhịp.Màn hình nền trái dâu đóng giả con bò này vô cùng quen mắt, quen tới nỗi Minh Hiếu đã thuộc nằm lòng từng mã màu HEX.Lại nói, còn y hệt màn hình nền điện thoại của hắn.Hình này người ấy nói chỉ vẽ cho mình hắn, cớ vì sao nhóc Thanh Pháp này lại có ?Thanh Pháp trở ra, thấy Minh Hiếu đứng bên cạnh giường mình, ánh mắt lập tức vào trạng thái phòng vệ, cơ thể nhanh nhẹn bước đến, khác hẳn phong thái ù lỳ mọi ngày.Cậu nhóc lục tung giường lên như tìm thứ gì đó, nhưng không thấy, ngược lại bên tai có tiếng dò xét đầy nghi hoặc.- Vì sao cậu lại có được hình này ?Ánh mắt sắc bén quắc lên, Thanh Pháp nhón chân lấy lại điện thoại, đem vùi vào ngực, đầy phòng bị trả lời.- Là tôi vẽ.Minh Hiếu nghiêng đầu, cười lạnh.- Cậu vẽ ?Thanh Pháp không rõ người này thất tình quá hoá khùng điểm nào, trực tiếp trả lời lại.- Là hình tôi vẽ, để hình nền đôi với người yêu.

Anh có ý kiến gì ?Mày Minh Hiếu nhếch lên, hắn móc điện thoại ra từ trong túi quần, mở khoá, đưa đến trước mặt Thanh Pháp.- BeDauDaucute2011 ?Mặt Thanh Pháp lập tức biến sắc, môi tái xanh, mắt trợn lớn, cả cơ thể nghiêng sang một bên, tay cầm điện thoại run bần bật.

Thanh Pháp cúi đầu, thình lình quay đầu muốn bỏ chạy.Minh Hiếu là dân chơi thể thao, thân thủ nhanh nhẹn, sớm bắt được người kẹp vào lòng, lửa giận bùng bùng thổi lên.- Cậu hay lắm, dám lừa gạt tình cảm của tôi, còn nuốt của tôi năm triệu, còn giả nhân giả nghĩa mua thuốc giải rượu cho tôi, là thể loại vừa đấm vừa xoa chó chết gì đây hả ?Thanh Pháp cuống đến mức mặt mũi đỏ bừng bừng, vội vàng muốn tránh né khỏi cùm tay của Minh Hiếu, nhưng hắn quá khoẻ, Thanh Pháp lại chẳng khác nào như trứng chọi đá, giãy giụa một lúc không được đành bất lực hạ răng xuống cắn vào bắp tay.Minh Hiếu bị đau phải buông ra, Thanh Pháp vọt ra khỏi cùm tay mạnh mẽ, không chú ý đập đầu vào thanh chắn giường, sưng to đùng một cục, nhưng vẫn lớn giọng cãi lại.- Tôi làm sao biết được anh là ai ?

Hơn nữa, tôi cũng trả anh tiền rồi còn gì ?Vừa nói vừa xoa cục u, đau đến mức nước mắt vô thức chảy xuống.- Tôi rõ ràng đăng lên confession rồi.

- Tôi có theo dõi page đó đâu.

- Cậu được lắm, lừa gạt tôi còn ở đây mạnh miệng.

Cái này ... cái này ...Gân tay Minh Hiếu nổi lên, Thanh Pháp co người thành một khối phòng thủ, chờ bị đánh cho ra bã.

Mà đau ở đâu không thấy, chỉ thấy bản thân rơi vào cái ôm ấm áp, giọng nói ngọt ngào vang vọng trên đỉnh đầu.- Không được rồi, anh thích em quá rồi.

Lừa gạt anh cũng được, lúc biết em là con trai anh cũng không tức giận nổi, tự nhiên thấy nhẹ nhõm.

Đừng rời bỏ anh, anh chịu không nổi.Cằm Minh Hiếu cọ cọ trên đỉnh đầu Thanh Pháp, cọ trúng cục u vừa rồi, hại Thanh Pháp đau đến hít hà.Minh Hiếu vội vàng xoa lấy xoa để dỗ dành, ngọt ngào hỏi dò.- Làm sao ?

Làm người yêu anh được không ?

- Tôi lừa gạt anh đến vậy, anh không tức giận hả ?

- Ban đầu em có chủ đích lừa anh không ?

- Không, tôi thích anh thật mà.

Tôi bỏ chạy là vì tôi biết mấy người như anh sẽ không thích con trai đâu.

- Người như anh là thế nào ?

Lúc đó mình chỉ mới nhắn tin thôi mà.

- Ở trong game anh đứng nhất nhì server, tất nhiên ấn tượng đầu tiên với anh sẽ là trai hư hoặc trai mọt sách rồi, mà cả hai đều không thích con trai.

- Có đâu ?

Anh thích em mà.

- Anh thích tôi khi anh nghĩ tôi là nữ thôi, chứ anh có thích tôi đâu.

- Em còn chưa từng nói em là nam hay nữ ...

- Đúng rồi, mà anh từng khen tôi là bạn nữ đáng yêu, tôi theo đó thuận theo anh thôi.Minh Hiếu nhìn Thanh Pháp, cảm thấy người này đặc biệt hợp mắt, lén lút ấn hôn một cái vào má người ta, cười hề hề đầy ngốc nghếch.Thanh Pháp đỏ mặt muốn vùng ra, lần này đã có kinh nghiệm, Minh Hiếu giữ chặt đầu Thanh Pháp lại không cho cắn, ngồi ở trên giường Thanh Pháp bày tỏ tình yêu suốt mấy tiếng đồng hồ.Thanh Pháp nhìn bề ngoài ù lỳ nom dễ tính, nhưng thật ra lại vô cùng cục mịch.

Rõ ràng rất thích Minh Hiếu, nhưng vẫn không dám tin, xếp hắn vào trạng thái mập mờ, ngày ngày lắng nghe lời tỏ tình của hắn.Ở bên trong phòng ký túc xá 298 ngọt ngọt ngào ngào bay tứ lung tung, vậy mà chẳng cập nhật gì cho bàn dân thiên hạ, báo hại cho cả trường chờ động tĩnh của Trần Minh Hiếu đến héo mòn, mà hắn thì giờ vẫn còn bận thổ lộ với em tân sinh viên khó tính của mình.---

Minh Hiếu tắt màn hình điện thoại, nhìn lên bầu trời, cảm thấy chương truyện vừa rồi có chút trẻ con, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười.

Hắn nhìn sang bên cạnh, người kế bên đã ngủ, tựa đầu vào vai hắn.Minh Hiếu nựng nựng khuôn mặt đã có chút thịt của Thanh Pháp, vô cùng hài lòng, nhẹ nhàng kêu.- Bia ơi, dậy nào, đi về thôi.Thanh Pháp khó chịu hừ một cái, dụi dụi vào cằm Minh Hiếu, không trả lời.Minh Hiếu bế Thanh Pháp lên xe máy, cảm thấy hơi không an toàn khi chạy xe.

Hắn nhìn ngó một lúc, thấy hai quai ba lô của Thanh Pháp khá dày, liền nghĩ ra cách nới rộng quai ba lô, chính mình đeo vào, như vậy thì Thanh Pháp sẽ bị kẹp giữa hắn và ba lô, không lo sẽ bị ngã xe giữa đường.Minh Hiếu thầm đắc ý với bản thân, đề cho động cơ nổ, trước khi đi còn không quên hôn lên môi Thanh Pháp một cái.- Bia ngủ ngoan, Vang chở Bia về nhé.

21|09|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #219


Jim Beanz, give it to me

Oh, baby, I can't!

Never thought that I'd fall in love, love, love, love

But it grew from a simple crush, crush, crush, crush

Being without you girl, I was all messed up, up, up, up

When you walked out, said that you'd had enough

Been a fool, girl, I know

Didn't expect this is how things would go

Maybe in time, you'll change your mind

Now looking back, I wish I could rewind

Because I can't sleep 'til you're next to me

No, I can't live without you no more

Oh, I stay up 'til you're next to me

'Til this house feels like it did before

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Remember telling my boys that I'd never fall in love

You used to think I'd never find a girl I could trust

And then you walked into my life and it was all about us

But now, I'm sitting here, thinking I messed the whole thing up

Been a fool (fool), girl, I know (know)

Didn't expect this is how things would go

Maybe in time (time), you'll change your mind (mind)

Now looking back, I wish I could rewind

Because I can't sleep 'til you're next to me

No, I can't live without you no more (without you no more)

Oh, I stay up 'til you're next to me (to me)

'Til this house feels like it did before

Because it feels like Insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Ah, I just can't go to sleep

'Cause it feels like I've fallen for you

It's getting way too deep

And I know that it's love because

I can't sleep 'til you're next to me

No, I can't live without you no more (without you no more)

Oh, I stay up 'til you're next to me (to me)

'Til this house feels like it did before

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

Feels like insomnia

[Insomnia - Craig David]

---

Câu chuyện mất ngủ của anh

- Chúc mừng anh.

Chúc mừng sinh nhật của anh Hiếu.

Chúc anh tuổi mới thật là tươi, và ngày càng phát triển, và thành công hơn nữa, và ngày càng đẹp trai.

À đẹp trai thì chắc là không cần phải chúc rồi.

Và đặc biệt là anh luôn là một người đặc biệt để cho những người đi sau sẽ nhìn anh và phát triển và mong là sắp tới anh sẽ ra những bài nhạc thật hay cho fan của anh và cũng như cho tất cả mọi người.

Ya không biết nói gì hơn thì chúc anh có một ngày sinh nhật thật là vui và ý nghĩa bên gia đình người thân, cũng như là bên FC của mình.

Ya, happy birthday !!Minh Hiếu mỉm cười, nhìn ngắm bóng hình trên màn hình chiếu mãi không rời.---

Anh từng nói với bạn bè rằng sẽ chẳng yêu ai.Cứ nghĩ rằng chẳng thể tìm được một người khiến anh tin tưởng.Và rồi em bước vào đời anh, biến "anh" và "em" thành "chúng ta".Nhưng giờ anh nằm trên giường một mình, mọi thứ rối tung, còn em thì chẳng ở đây.Anh chẳng bao giờ mình sẽ yêu sâu đậm đến thế này.Nhưng chỉ từ một thoáng rung động nhỏ thôi.Mọi thứ rối tung hết cả.Anh nằm trên giường, chăn đắp ngang ngực, nhưng mắt vẫn nhìn trân trân trần nhà.Anh chẳng ngủ được.Anh nhớ em, nhưng lại không có lý do để nhắn.Biết nhắn gì bây giờ ?

Lẽ nào lại "cảm ơn em" ?

Như vậy thật qua loa lấy lệ, anh thì chẳng muốn nhắn với em vô cảm như thế.Tình cảm anh nhiều vô kể, chu du khắp tứ phương tìm em, đến mức anh không thể gọi tên nó đang ở đâu, đang làm gì.

Tình cảm anh dành cho em chỉ như một ánh mắt chạm ánh mắt, giống như một cái chạm xúc giác, nhưng lại khiến anh nhung nhớ mãi.Anh thích em đến thế, đến mức anh tưởng như đánh mất chính mình.Em đáng yêu tựa một chú cừu con, nhảy qua hàng rào nho nhỏ.

Anh đếm cừu hết lần này đến lần khác, đếm trong mỏi mòn, đếm tới hàng vạn con, đến cuối cùng vẫn không ngủ được, vẫn nhớ về em.Anh nhìn trần nhà suốt nhiều phút, cuối cùng vẫn chọn nhấc điện thoại, muốn gọi cho em.Nhưng điện thoại anh đổ chuông trước, là em gọi đến.- Alo ?

- Alo ạ ?

- Kiều à ?

- Dạ anh Hiếu.Em thở đều, anh cũng thở đều, nhưng dường như anh biết em đang nghĩ gì.- Cá-Cái kia ...

Em thích anh ..

Em thích anh ba năm rồi.Anh mỉm cười dịu dàng, lắng nghe em ấp úng bên kia đầu dây.- Anh Hiếu ?

- Ừm ?

- Anh ...

- Anh có thể sang với em không ?

- Dạ ?

- Anh mất ngủ rồi, có thể sang tìm em không ?

- Dạ ..

được.---

Thanh Pháp dè dặt mở cửa chính, người bước vào vô cùng đĩnh đạc, đi theo sau lưng em ngang qua sảnh, tiến vào thang máy.Thanh Pháp đứng một bên, Minh Hiếu đứng một bên.

Cửa thang máy vừa khép lại, Minh Hiếu đã lao đến, đè Thanh Pháp ở trên tay vịn thang máy.Tay Minh Hiếu ôm lấy mặt Thanh Pháp, Thanh Pháp bẽn lẽn ôm lấy eo hắn, cả hai trao nhau nụ hôn mãnh liệt của cặp đôi vừa xác định yêu đương.Minutes in heaven, hoá ra bây giờ Minh Hiếu mới cảm nhận được.Thanh Pháp dắt Minh Hiếu đến trước cửa nhà, bấm mật khẩu cho hắn xem, lại tiếp tục bị đè trên cửa hôn đến thở không nên hơi.Thanh Pháp dắt Minh Hiếu vào giường.

Thanh Pháp ngồi trên giường, còn Minh Hiếu nằm lên đùi Thanh Pháp, chậm rãi nhắm mắt lại, tận hưởng bàn tay mềm mại luồn vào mớ tóc rối của mình.Lòng bàn tay ấm nóng luồn vào từng chân tóc, sưởi ấm từng gốc tế bào nhạy cảm, khiến hắn râm ran da đầu, tê dại đi, sớm buồn ngủ.Nhưng chẳng được bao lâu, cảm giác ấy đột ngột dừng lại.

Minh Hiếu ngái ngủ ngẩng đầu, nhìn Thanh Pháp, em nhìn xuống, hắn mỉm cười, đặt tay em trở lại lên đầu, nũng nịu đòi hỏi được xoa tiếp.Cơn mất ngủ của Trần Minh Hiếu biến mất như vậy đấy, hệt như một câu chuyện cổ tích.

21|09|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #93 (+127)


"Tình yêu luôn chuyển dời, và nó sẽ kết thúc vào cái ngày cả hai không cùng vận tốc."

Gia Minh có một tình cảm đặc biệt thầm kín đối với Thanh Pháp.Là tình đơn phương kéo dài suốt nhiều năm, đến tận khi trưởng thành vẫn không thể nào quên, cũng có thể gọi là một loại bạch nguyệt quang.Cậu ta đã nhiều lần muốn bày tỏ, nhưng quá nhiều lần sẽ sinh ra hoài nghi, hoài nghi nhiều sẽ dẫn đến nhụt chí, một lần nhụt chí sẽ nảy sinh hiện tượng từ bỏ, cuối cùng là buông tay.Gia Minh đem một nỗi tương tư nuối tiếc đến tận năm ba mươi tuổi vẫn không thể buông bỏ, đến mức bị người khác chửi là đồ bất lực, cậu ta cũng chỉ biết cười trừ, dù bản thân là bác sĩ nam khoa của bệnh viên trung ương.Hôm nay Gia Minh gặp lại Thanh Pháp, trong bệnh viện.Thanh Pháp đi cùng Minh Hiếu.Gia Minh biết người này, anh ta từ lúc còn đi học đã sáng loáng bóng bẩy, tương lai vô cùng bắt mắt, là định nghĩa của con nhà người ta, đến mãi khi trưởng thành vẫn khiến người khác không khỏi bất ngờ, tin tức tò mò về anh ta nhiều vô kể, nhưng lại chẳng có mấy câu trả lời.Gia Minh luôn cảm thấy có điều kỳ lạ ở Minh Hiếu.

Anh ta luôn đi theo Bảo Khang thì cũng không nói, dẫu sao cũng là cặp bạn thân nổi tiếng trong trường, nhưng hiện tại lại đi cùng Thanh Pháp, Gia Minh cảm giác mối quan hệ của họ không phải dạng thường.Minh Hiếu đỡ Thanh Pháp ngồi xuống băng ghế trống, vô cùng lo lắng vì vết thương ở bụng của em.

Chẳng ngờ từ xa có tiếng gọi vọng đến, mà người được gọi lại không phải hắn.- Thanh Pháp !Thanh Pháp ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đến có vẻ quen mắt, nhìn một lúc mới nhận ra, yếu ớt vẫy tay xem như đã chào, miệng nói không nên hơi.Gia Minh bước đến, thấy mặt Thanh Pháp tái xanh, lập tức lo lắng.- Lâu ngày không gặp mà cậu bị sao thế này ?Minh Hiếu không muốn để người của mình phải trả lời tốn hơi, trực tiếp trả lời thay.- Em ấy mổ ruột thừa.

- Vậy cậu nằm ở phòng nào, tôi nhờ người quen để ý giúp ?Minh Hiếu nhìn Gia Minh từ đầu đến chân, ấn tượng không rõ lắm về người này, tầng tầng lớp lớp thù địch phóng ra.- Không cần, tôi chăm em ấy được.

- À hình như có hiểu nhầm gì đó, chào anh, tôi là Gia Minh, bạn học cùng lớp của Thanh Pháp.

- Chào cậu, tôi l-

- Anh là Trần Minh Hiếu, tôi biết anh, anh nổi tiếng ở trường mà.Minh Hiếu gật đầu đã rõ, muốn sớm kết thúc cuộc trò chuyện với người này, liền khẽ nói vào tai em.- Về phòng nhé.Thanh Pháp mệt mỏi gật đầu, hoàn toàn ỷ lại vào Minh Hiếu, men theo bước chân hắn trở về phòng.

Minh Hiếu đem người vùi vào chăn của phòng bệnh VIP, ru cho em ngủ rồi mới trở ra, vậy mà người kia vẫn chưa đi, còn đã mò được đến tận cửa phòng.Minh Hiếu nhíu mày, nhưng một thoáng đã bay biến đi.- Cậu uống cà phê không ?

- Cảm ơn anh.Gia Minh nhận lấy ly cà phê, đứng dựa vào ban công bệnh viện, nhìn xuống sảnh tầng trệt.

Bệnh viện thiết kế theo hình trụ, ở giữa có một cái giếng trời, đủ sức soi chiếu toàn bộ các tầng.Minh Hiếu cũng dựa vào, nhấp một ngụm đắng chát, khẽ cau mày.Cà phê bệnh viện không hợp khẩu vị của hắn.- Tôi nhớ lúc trước, anh vẫn thường hay quanh quẩn bên gót của Bảo Khang và Thanh Pháp, không nghĩ anh tới bây giờ cũng vậy.Gia Minh mở đầu câu chuyện, cố tình để lộ ra vẻ khinh thường.- "Tôi đã chăm lo cho em ấy từ khi còn đi học, cho nên việc em ấy dựa dẫm vào tôi là đương nhiên.

Bởi vì có người cưng chiều đến vô pháp vô thiên, nên mới có người tự ý làm loạn.

Em ấy vừa là giới hạn, vừa là chấp niệm, vừa là ngoại lệ.

Dù cho có thế nào, em ấy vẫn luôn có vị trí trong lòng của tôi mà không ai có thể tranh giành được."

Minh Hiếu đã quá quen với kiểu hỏi đáp ấu trĩ thế này, cũng nhìn ra loại tình cảm không nên có của Gia Minh đối với người của mình, nhanh chóng thẳng thắn xuống đao, cấm cho người kia một phút được tơ tưởng.Gia Minh hơi chấn động vì câu trả lời không giấu giếm của hắn, bao nhiêu câu hỏi về tình hình hôn nhân hiện tại của Thanh Pháp nghẹn bứ ở cổ, không có cách nào thoát ra, càng không có cách để nuốt trôi.Minh Hiếu âm thầm quan sát biểu cảm của người bên cạnh, tiếp tục nói.- Ngược lại, có vài người vẫn còn nghĩ tay không tấc sắt vẫn bắt được gà, còn dám nghĩ đến chuyện ăn cơm mình rình chuyện người, tôi vốn không thèm để ý, đừng nói gì đến xem trọng.Hắn nhấp một ngụm.- Ngay cả mời cà phê cũng thấy thấp kém.Minh Hiếu nói xong, xoay người rời đi, để lại Gia Minh vẫn còn thất thần dựa vào lan can.

Lúc đi ngang qua thùng rác, hắn tiện tay ném ly cà phê vào thùng, sẵn tiện vứt luôn miếng khăn giấy dùng để lau tay.Gia Minh trông vào phòng bệnh VIP, thở dài, vứt ly cà phê, mỉm cười chua xót.Bạch nguyệt quang của cậu ta, giờ đây không những đã tìm được nửa kia của mình, mà cậu ta còn phải chua chát nhìn ngắm người ấy toả sáng rực rỡ khi không có cậu ta bên cạnh.Đây là loại tra tấn kiểu gì đây chứ ?Gia Minh sờ lên ngực trái, thở hắt ra một hơi, cảm thấy bản thân cũng nên buông bỏ loại tình cảm này sớm, dẫu sao qua nhiều năm như vậy, hi vọng đã sớm trở thành tuyệt vọng rồi.

25|09|2025|Lluvia
 
[Hieuthuhai X Pháp Kiều] "Không Đạt Được" ("Không Công Khai" Pt.2)
Bỏ lỡ #211


Ngày Thanh Pháp chia tay với Minh Hiếu là một ngày mưa.

Mưa buồn đến thối đất thối cát, mưa man mác mang đi cả một mối tình nhiều năm.

Một người không nỡ, một người không đành lòng, nhưng cả hai không đủ dũng khí, cuối cùng vẫn là bỏ lỡ nhau.Thanh Pháp vẫn còn đau đáu câu chuyện ấy suốt nhiều năm, nhiều đến mức bản thân trở thành con sâu rượu, thứ sáu nào cũng uống rượu, uống đến ruột gan còn thối hơn phân đất, nhưng vẫn uống.

Giống như uống rồi thì sẽ có người can thiệp, sẽ có người đứng ra giải vây, nhưng chờ như hòn vọng phu vậy, chờ đến mãi, chờ vẫn không chờ được người kia.Hôm nay cũng vậy, Thanh Pháp lại uống một mình, lại trở về nhà, lại bấm mật khẩu, lại lao về giường nằm, không có gì thay đổi.Chỉ khác một điểm, đây không phải nhà Thanh Pháp.Đây là nhà Minh Hiếu.Đúng vậy, chính là Minh Hiếu, người yêu cũ của Thanh Pháp.Nhà Minh Hiếu ở cạnh nhà Thanh Pháp, trên cùng một tầng, cùng một căn chung cư.Chung cư này là chung cư cao cấp, một tầng chỉ hai căn, đồng nghĩa Thanh Pháp có muốn vào nhầm nhà cũng khó.Chỉ có thể là Minh Hiếu để một loại mật khẩu mà Thanh Pháp biết, biết rõ đến mức khi say còn vô thức bấm được, gọi là trí nhớ của cơ bắp.

Hoặc cũng có thể khẳng định, Thanh Pháp cũng để loại mật khẩu này.Minh Hiếu vừa tắm xong, đường nhân ngư lõng bõng biết bao nhiêu nước, bị khăn lông mềm thấm đi.

Đôi chân dài miên man sớm bị lớp vải quần cotton khuất lấp, bộ đồ lụa ôm sát cơ thể cường tráng, xê dịch theo mỗi bước dép loẹt xoẹt hắn đi.Minh Hiếu bước vào phòng ngủ, thấy có người nằm trên giường, nhìn một lúc, cũng không ngạc nhiên ra mặt, chỉ nhẹ nhàng lay người, nhưng Thanh Pháp không tỉnh, ngược lại còn có phần cáu gắt, hậm hừ mấy tiếng.Minh Hiếu nhìn một lúc, lấy máy sấy ở trong tủ, mang ra phòng khách sấy tóc, mở ở mức nhẹ nhất, mãi mới sấy xong, đem cất máy ở bàn, nhẹ nhàng chui vào phòng, nằm lên giường, cách Thanh Pháp một khoảng, chuẩn bị vào giấc.Đến lúc này, người kế bên có động, Thanh Pháp mơ mơ màng màng kéo góc áo Minh Hiếu, lè nhè.- Anh làm gì vậy ?

- Anh đi ngủ.

- Anh bật Baby Shark cho em.Minh Hiếu thuận theo, bật bài hát gia đình cá mập lên.

Âm thanh vui nhộn vang lên trong không gian tĩnh mịch, Thanh Pháp hài lòng chui vào lòng Minh Hiếu, đầy vẻ ghét bỏ, miệng cứ không ngừng càm ràm.- Nóng thế này mà anh còn mặc áo tay dài.

- Vậy em cởi ra cho anh đi.Thanh Pháp mắt nhắm mắt mở mở nút đầu tiên, yết hầu người đàn ông mặc đò ngủ lụa lập tức có động, cởi đến cúc thứ hai, yết hầu di chuyển lên.Thanh Pháp ngẩng đầu nhìn Minh Hiếu, dẩu môi.- Em chỉ cởi hai cúc cho anh thôi, còn lại anh phải tự làm.

- Cứ để vậy đi, anh thấy cũng mát hơn rồi.Người kia không truy cứu nữa, áp má vào lồng ngực đang đỏ lên, chậm rãi tận hưởng thứ thanh âm trẻ con yêu thích.Được một lúc, Minh Hiếu nhìn xuống, thấy Thanh Pháp đã ngủ.

Cánh tay làm giá đỡ điện thoại tê rần, Minh Hiếu nhè nhẹ hạ tay xuống, nâng đầu Thanh Pháp dậy, rụt tay về, giũ tay một chút, sau đó tém gọn chăn lại cho con sâu rượu, chính mình cũng chui vào ổ chăn mềm.

Chân trái theo thói quen lúc trước mà gác lên người Thanh Pháp, giam hãm người kia vào sâu trong lồng ngực.Tưởng chừng như Thanh Pháp đã ngủ, nhưng vẫn có thể nói chuyện, dường như là nói mớ.- Thơm.

- Trong mơ mà còn biết nói chuyện nữa.

- Sao đổi sữa tắm rồi vậy ?

Anh có mới nới cũ đúng không ?

Sữa tắm em mua cho anh hết rồi là anh đổi sang cái mới chứ gì ?Minh Hiếu không đáp, ôm chặt người vào lòng, cố gắng ru ngủ cái kẻ lắm lời này.Nếu không phải hắn đã chạy vạy khắp nơi để tìm thì có khi hắn cứng họng trước người này mất.

Ngay cả công ty sữa tắm cũng tuyên bố phá sản rồi thì hắn biết mua nơi nào bây giờ, bất đắc dĩ lắm mới phải dùng loại khác, chứ bản thân hắn cũng yêu thích hương sữa tắm ấy, hơn nữa còn là do người này mua, hắn làm sao có thể có mới nới cũ được.Minh Hiếu nghĩ nghĩ một lúc, ngủ lúc nào không hay biết, vô tình để sợi dây chuyền hít chặt vào mặt dây chuyền của đối phương, vừa vặn tạo thành mặt trăng lớn bao lấy ngôi sao nhỏ.---

Thanh Pháp ôm đầu mơ màng tỉnh lại, mệt mỏi nằm vật ra giường, nhưng lại cảm thấy có điểm chưa đúng.

Rõ ràng đây không phải giường em, nội thất này cũng thật quen mắt, Thanh Pháp động não một chút, cuối cùng nhớ ra là nhà Minh Hiếu.Đương lúc hoang mang thì Minh Hiếu vào, trên tay đã cầm đủ hai cặp đũa muỗng.- Ăn sáng nhé ?

Rồi hẵng về ?

- Anh nấu gì vậy ?

- Anh chỉ có mỳ.

- Cũng được, anh nấu mỳ cũng ngon.Thanh Pháp lẽo đẽo theo Minh Hiếu ra bàn ăn, nhìn ngắm căn nhà khắp một lượt, em vẫn cảm thấy có vài điểm xa lạ, nhưng cũng có vài chỗ rất quen, không thể nào lệch đi được.

Ví dụ như ghế sofa sẽ nằm trước TV, bàn sẽ được lót thảm, bức hình chụp cả hai sẽ treo ở ngay chính diện phòng khách, ...Thanh Pháp mất tự nhiên quay đi, ngồi vào bàn, múc từng muỗng, chậm chạp ăn, cuối cùng vẫn là nói ra băn khoăn của mình.- Anh vẫn còn giữ hình chụp kia à ?Minh Hiếu nhìn theo ánh mắt Thanh Pháp, cụp mắt nhìn vào tô mỳ đang bốc khói, nhàn nhạt trả lời.- Giữ.

- Chúng ta chia tay rồi.

- Anh vẫn chưa đồng ý.

- Anh chuyển đến đây để theo dõi em ?

- Để bảo vệ em.

- Sao em vào được nhà anh ?

- Anh không đổi mật khẩu.

- Vậy ..

- Thanh Pháp.Thanh Pháp hơi giật mình, nhưng không ngắt lời Minh Hiếu.- Có thể đừng chia tay nữa được không ?

Anh muốn quay lại rồi.

- Cái này là anh nói, anh không được hối hận.

- Anh sẽ không hối hận.Minh Hiếu đứng dậy, đi đến phía bên kia bàn, cúi người xuống, hôn lấy người mình nhớ thương nhiều năm tháng qua.Mỳ nguội mất rồi.

27|09|2025|Lluvia
 
Back
Top Bottom