Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi

[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 49: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (11)


Khoảng thời gian này ở Cố gia vô cùng yên bình.Tất cả người làm trên dưới của biệt thự dần cũng quen được với sự tồn tại của chủ nhân thực thụ của nơi này là Cố Cảnh Thần.Bình thường, căn biệt thự này chỉ có mỗi Trình Nhã và Cố Lập Thành cùng nhiều người làm ở cùng nhau, còn hắn rất ít khi nào có mặt tại đây.Nhưng dạo gần đây hắn về nhà rất đúng giờ và luôn ngủ lại nên mọi người dần cũng quen được sự tồn tại của hắn.Chẳng biết từ lúc nào, căn biệt thự vốn to lớn nhưng tràn ngập sự lạnh lẽo, ảm đạm lại dần trở nên ấm cúng và dần trở thành một ngôi nhà thực thụ.Người cảm thấy vi diệu với sự thay đổi này nhất chính là quản gia, ông vốn được phân phó ở lại đây quản lý mọi việc trên dưới hay nói đúng hơn là giám sát Trình Nhã.

Chính ông là người rõ nhất về sự thay đổi này.Từ sự khác biệt về tính cách của thiếu phu nhân đến tiểu thiếu gia lẫn thiếu gia đều được ông nắm rõ trong lòng bàn tay.Khi mà trông thấy tính cách của thiếu phu nhân từ rất tốt tính và dịu dàng dần biến thành một ác phụ thích bạo hành con ruột, rồi dần trở lại như trước thì cũng đã đủ làm cho ông kinh ngạc không thôi.Còn sự thay đổi của tiểu thiếu gia thì thực sự mà nói đã khiến cho ông cảm thấy rất vui cho cậu bé, ít nhất, cuối cùng thì tiểu thiếu gia cũng có được dáng vẻ của một đứa trẻ nên có và nhận được sự quan tâm chăm sóc của mẹ mà một đứa nhỏ vốn nên được hưởng thụ.Nhưng thứ mà khiến cho ông phải hoảng hốt nhất chính là sự thay đổi của thiếu gia.

Tuy nó không lớn nhưng nó đủ làm cho ông khó mà tiếp nhận được trong một khoảng thời gian ngắn.Một người tàn khốc, bá đạo, độc tài như thiếu gia, kẻ nào xui xẻo lắm mới bị ngài ấy ghét.

Một khi đã bị ngài ấy ghim trúng và không có thái độ tốt thì đừng hòng mà sống yên ổn và thay đổi được thái độ của ngài ta dành cho kẻ đó.Vậy giờ hãy nhìn mà xem, thiếu gia vốn căm ghét thiếu phu nhân như kẻ thù nhưng giờ lại có thể hành xử và nói năng dịu dàng không có lấy chút hằn học nào với cô ấy.

Thật là kỳ diệu quá đi!Ông cũng chẳng rõ từ lúc nào mà ngài ấy lại thay đổi nhiều đến như vậy.

Có lẽ từ lúc thiếu phu nhân chấp nhận ly hôn với ngài ấy.Nghĩ đến đó, quản gia bỗng chốc nhận ra, rất nhanh thôi ảo cảnh một gia đình hạnh phúc này của người đó sẽ tan vỡ thì có chút ảo não.Ông chẳng hiểu vì sao lại như vậy, rõ ràng cả hai người ăn ý và đẹp đôi đến thế cơ mà...Quản gia lúc này lén nhìn qua bàn ăn ba người đang rất vui vẻ trò chuyện với nhau.Cố Lập Thành vừa được cho đến trường mẫu giáo vào hai ngày trước.Ngày đầu tiên đến trường, thằng bé rất nhút nhát và quấn lấy mẹ không buông như bao đứa trẻ khác rồi không ngừng khóc quấy muốn quay về nhà.

Nhưng chỉ đến ngày thứ hai thì có vẻ thằng bé đã dần quen được mà không còn khóc lóc ăn vạ nữa, mặc dù vẫn còn chút bịn rịn không nỡ xa mẹ.Hôm nay là ngày thứ ba mà Cố Lập Thành từ nhà trẻ quay về.Có vẻ như là thằng bé đã kết được thêm bạn mới, lúc này thằng bé đang rất vui vẻ cao hứng kể lại những gì xảy ra trên lớp cho cha và mẹ nghe.Thằng nhóc cả gương mặt đỏ bừng vì quá phấn khích và tay không ngừng khua loạn xạ trong không khí."

Nè nhé, để Thành Thành kể cho hai người nghe nhé, hum nay cô dáo đã khen Thành Thành rất ngoan.

Còn có, còn có Thành Thành vừa có thêm được bạn mới nhé, cậu ấy tên Ali...

Ali...

A li xe!"

Không thể phát âm được tiếng Anh, cậu nhóc cố gắng nhớ lại cái tên mà người bạn kia đã nói nhưng cuối cùng lại phát âm sai mất.Vừa nghe phát âm sai bét nhè của con trai thì hai người lớn liền không nhịn được sự buồn cười mà bật cười."

A li xe là cái gì cơ?

Thành Thành từ lúc nào mà lại ngốc như vậy?"

Cố Cảnh Thần trước sau như một, lời hắn nói không thể nào thẳng hơn được nữa mà trêu chọc con trai một phen.Bị cha nói là ngốc thì Cố Lập Thành liền giận dỗi mà phồng má lớn tiếng phản bác:"Không có, hông có, Thành Thành hông phải đồ ngốc!"

"Lại còn bảo không phải ngốc.

Con phát âm chả đúng gì cả, nếu vậy không phải ngốc thì là gì?"

Cố Cảnh Thần vẫn không ngừng chọc ghẹo đứa nhỏ với dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.Bị ghẹo đến tức, Cố Lập Thành tức anh ách nhưng với vốn từ ít ỏi không biết cãi lại cha mình như thế nào, cậu nhóc lúc ấy vô cùng tức giận mà phồng má rồi tay không ngừng đập xuống bàn."

Hông có, Thành Thành hông có ngốc đâu!

Cha trêu con!"

Thấy có vẻ cậu nhóc thật sự giận dữ rồi.

Nghiêm Nhã lúc ấy ngừng cười rồi ho khan nhằm ra hiệu cho người ngồi ở phía đối diện."

Anh đừng trêu con nữa, thằng bé sắp khóc rồi kìa!"

Nghiêm Nhã vừa nói vừa trừng mắt nhìn Cố Cảnh Thần.Cố Cảnh Thần vốn vẫn còn đang muốn chọc ghẹo con trai thêm một lúc nữa nhưng nghe cô vợ 'hờ' của mình lên tiếng nên cũng im bật.Đúng là nam chính nhiều mặt, chưa gì mà rất nhanh hắn đã thay đổi sắc mặt trở lại nghiêm nghị hơn cả ban nãy mà nhìn cô rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.Có người đứng giữa hòa giải là Nghiêm Nhã đây thì rất nhanh hai cha con lại làm lành với nhau.

Cậu nhóc Cố Lập Thành cũng rất mau đã không còn nhớ đến chuyện vừa nãy nữa.Dùng bữa sáng xong, cả nhà ba người khi này cùng nhau đi ra ngoài rồi ngồi lên xe rời khỏi nhà.Điểm đến đầu tiên là trường mẫu giáo của Cố Lập Thành.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 50: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (12)


Trường mà thằng bé theo học là một trong những trường mẫu giáo quốc tế có cả tiểu học – trung học – phổ thông liên thông thẳng với nhau.Ngôi trường này chỉ toàn là con cháu nhà có tiền, có quyền theo học nên với xuất thân của Cố Lập Thành thì tất nhiên sẽ theo học tại đây.Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cổng trường uy nga lộng lẫy, ngoài xe sang của nhà Nghiêm Nhã ra thì còn có rất nhiều xe hơi đắt tiền khác cũng đang tạm đỗ tại đây.Thấy xe nhà cô đến, giáo viên mẫu giáo rất nhanh đã nhanh chân đến tiếp đón và đưa Cố Lập Thành vào trong.Trước khi thằng bé vào trường, nó không quên nhìn sang cha mẹ mà đòi hỏi:"Cha mẹ, mau hôn hôn Thành Thành tạm biệt!"

Với yêu cầu không hề quá đáng của con trai, Nghiêm Nhã không nói gì mà chỉ mỉm cười đầy yêu thương mà tự nhiên cúi xuống hôn lên trán, hai má, cằm rồi cả chóp mũi của thằng bé.Được mẹ hôn như thế, Cố Lập Thành vô cùng thích thú mà cười lên khúc khích.Tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng thằng bé vẫn luôn tỏ ra vô cùng yêu thích như thể đây là lần đầu được hôn như thế.Mẹ hôn xong, cậu nhóc lại nhìn sang người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt đang xem tài liệu mà reo lên:"Cha, tới cha rồi!"

Nghe tiếng gọi non nớt của con trai như kéo Cố Cảnh Thần ra khỏi công việc, hắn khi này cúi xuống hôn lên trán con trai một cái, thế nhưng có vẻ là cậu nhóc chưa hài lòng lắm.Nhìn vẻ mặt có chút mất mác của con trai, hắn khi này khó hiểu hỏi:"Có chuyện gì sao, Thành Thành?

Chẳng phải cha vừa hôn con sao?"

"Nhưng Thành Thành muốn cha hôn như mẹ cơ..."

Cậu nhóc hai tay ôm lấy nơi mà cha vừa hôn rồi nói với vẻ mặt bí xị.Cố Cảnh Thần nghe vậy thì khó hiểu nhìn sang Nghiêm Nhã.Dường như hiểu được hắn muốn hỏi gì, cô khi này nghiêng mình rồi ghé môi bên tai hắn mà nói nhỏ:"Anh phải hôn trán, hai má, cằm và cả chóp mũi của con nữa!"

Hơi thở của cô nhè nhẹ phả vào hỗm cổ và sau tai làm cho Cố Cảnh Thần bất giác có chút ngứa ngáy."

Tại sao lại rắc rối như vậy cơ chứ?"

Cố Cảnh Thần hơi nhíu mày hỏi lại."

Thì anh cứ làm đi!"

Nghe theo sự thúc giục của cô, hắn khi này cũng làm theo như lời nói của cô mà hôn xuống trán, hai má, cằm và chóp mũi của con trai.Được hoàn thành như ý nguyện, cậu nhóc khi này vui sướng ôm hai má như ngại ngùng mà reo lên.Xong quy trình một buổi sáng với con trai, nhìn theo bóng dáng đứa nhỏ đang được dắt tay đi vào trường thì cả hai mới yên tâm cho người lái xe rời đi.Không gian bên trong xe khi này không còn ai khác ngoài tài xế và hai người nên có chút ngượng nghịu.Cố Cảnh Thần lại tập trung xem tài liệu, còn Nghiêm Nhã thì chẳng nói lời nào mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ với cảnh vật đang không ngừng thay đổi.Cả hai duy trì sự yên lặng một lúc thì Nghiêm Nhã chợt lên tiếng phá vỡ nó."

Hôm nay anh muốn ăn món gì?

Em sẽ đặc biệt chuẩn bị cho anh!"

Nghe cô hỏi thế, Cố Cảnh Thần cũng dừng công việc lại, hắn đặt tài liệu xuống rồi nhìn qua cô và bất giác nghiêm túc suy nghĩ."

Sườn chua ngọt, canh xương hầm, tráng miệng thì có bánh tart và một ly cà phê."

Hắn dần đã ăn quen những món do cô nấu, khi đã quá quen thuộc với những món do chính tay Nghiêm Nhã nấu khiến cho Cố Cảnh Thần bây giờ chẳng còn tha thiết những món ăn ngoài cao sang và hào nhoáng từ các nhà hàng cao cấp bên ngoài nữa.

Cho dù là đầu bếp ở nhà hàng cao cấp đến mấy, tài giỏi đến mức đi chăng nữa cũng không thể làm cho hắn có cảm giác ngon miệng và thỏa mãn như khi ăn đồ do Nghiêm Nhã làm.Nhận được một loạt yêu cầu từ người chồng 'yêu dấu', Nghiêm Nhã không hề than thở gì mà chỉ yên lặng chống cằm mà nhìn hắn và thấp thoáng nở nụ cười đầy ân cần, dịu dàng với hắn.Cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn mình, Cố Cảnh Thần hơi khó chịu quay sang nhìn trực diện cô rồi hỏi:"Làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm thế?

Tôi đẹp trai đến mức cô không thể rời mắt à?"

"Có lẽ vậy!"

Nói xong, ánh mắt của vẫn không dời khỏi hắn, nụ cười trên môi bỗng dần hiện rõ hơn, cô lúc này chợt hỏi: "Anh có nhận ra là cuối cùng anh cũng đưa ra yêu cầu về các món ăn với em không?"

Một lời này thành công khiến cho Cố Cảnh Thần giật mình kinh ngạc, hắn không hề trốn tránh ánh mắt của cô mà trực diện nhìn một lúc lâu, nhưng có lẽ không thể nào chịu nổi trước ánh nhìn quá đỗi cảm xúc của Nghiêm Nhã mà hắn chủ động nhìn qua hướng khác.Vẫn chưa tìm ra được câu trả lời thích hợp để đáp trả lại Nghiêm Nhã nhưng xe đã đến trước công ty.Cố Cảnh Thần lúc này chỉ có thể tạm gác những chuyện này lại mà bước xuống xe, hắn khi ấy vẫn không quên lời thỏa thuận mà hôn xuống mái tóc của Nghiêm Nhã như thường lệ.Cô lúc đó cũng bất chợt đáp lại hắn bằng một nụ hôn khác, Nghiêm Nhã không nghĩ nhiều mà hôn xuống gò má hắn.Nụ hôn được đặt xuống da thịt, xúc cảm vẫn còn lưu lại chưa hề mất đi sự ấm áp lẫn cái cảm giác mềm mại của đôi môi đỏ xinh đẹp để lại.

Tâm trí Cố Cảnh Thần như bị oanh tạc, hắn giật bắn người vừa ngỡ ngàng vừa hoảng hốt mà lui xuống nửa bước, rồi vô thức đưa tay chạm vào dấu vết mà đôi môi đỏ mọng kia vừa để lại.Nhìn hắn đang đơ người ra, Nghiêm Nhã chỉ biết cười rồi đưa tay lau vết son trên má cho hắn."

Anh đi làm cẩn thận!

Trưa em lại mang cơm cho anh!"

Nói xong, cánh cửa xe cũng đóng lại và lăn bánh rời khỏi.Hoàn hồn tỉnh lại, hắn khi này mới nhận ra cả xe lẫn người đã đi mất.Cố Cảnh Thần nhìn theo hướng chiếc xe rời khỏi, mà vẫn không khỏi thoát khỏi sự thất thần, đưa tay tiếp tục sờ sờ vào nơi mà đôi môi của người nọ ban nãy đã đặt xuống như thể đang tiếc nuối.

Hơi ấm vẫn còn lưu lại chưa mất đi hết trên gò má khiến cho lòng hắn thật nhộn nhạo, khó chịu.Bên tai khi này không ngừng phát lại tiếng cười khúc khích lúc được lúc mất của Nghiêm Nhã.Chờ đến lúc hắn hoàn toàn tỉnh táo lại thì xe đã sớm rời khỏi mất tăm.

Cố Cảnh Thần khi này mới lảo đảo đi vào trong công ty với tâm tình lấp lửng như trên mây.Những lần trước chỉ là một cái hôn vô thưởng vô phạt, một nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt qua trên mặt nước và không hề tồn đọng hay để lại bất kỳ xúc cảm gì cho Cố Cảnh Thần, nhưng lần này thì khác.Cái hôn này để lại một cảm giác rất lạ trên gò má của hắn, cảm giác như vừa bị chích điện có chút tê dại.Suốt một ngày hôm đó, Cố Cảnh Thần không thể nào tập trung hết tâm trí mà làm việc.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 51: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (13)


Cố Cảnh Thần ngày càng kì lạ, hắn dường như không thể nhìn thẳng trực diện cô vợ 'hờ' của hắn như trước nữa.

Mỗi lần nhìn thấy cô, từng ánh mắt, cử chỉ, đến cả chỉ với một vài sợi tóc lơ đãng bay theo gió của đối phương cũng đủ khiến cho lòng ngực hắn nhộn nhạo và khó chịu đến cùng cực.Mấy ngày hôm nay, Cố Cảnh Thần có chút chật vật mà tìm đủ mọi cái cớ có thể nghĩ ra được chỉ để trốn tránh, không gặp mặt Trình Nhã.Hắn mấy ngày gần đây đều tăng ca ở công ty không về nhà, hắn ăn những món ăn ở bên ngoài đến mức sắp bội thực rồi, hắn thực sự rất nhớ hương vị của mấy món ăn mà 'vợ' hắn nấu.Những ngày này, lẽ ra Trình Nhã vẫn như thường lệ mang cơm trưa đến công ty cho Cố Cảnh Thần, nhưng vì chưa biết nên đối mặt với cô như nào, vậy nên, hắn vẫn luôn từ chối, không cho cô mang cơm đến.Sắp được 1 tuần kể từ khi Cố Cảnh Thần cắm cọc ở công ty ngày đêm rồi, hắn lúc này thực sự rất nhớ những bữa cơm ngon lành, nóng hổi do 'vợ' hắn nấu, cả giọng nói ngọng nghịu nhưng ríu rít không ngừng nghỉ của con trai và cả gương mặt xinh đẹp của Trình Nhã.Ngồi thẩn thờ trên bàn làm việc, Cố Cảnh Thần suy tư thả tâm trí bay lơ lửng ở nơi nào, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi...Đập bàn đứng phắt dậy, Cố Cảnh Thần lấy áo khoác treo trên lưng ghế rồi mặc vào.Hắn nhìn đồng hồ trên tay, trời cũng đã tối rồi, có lẽ cô và thằng bé đã dùng xong bữa tối mất rồi.Nhìn điện thoại trong tay, Cố Cảnh Thần miết miết màn hình điện thoại đầy do dự một hồi rồi mới mở khóa màn hình.Cuối cùng vẫn là không thể kìm nén nữa mà gọi đi cho số điện thoại quen thuộc.Nghe âm thanh đổ chuông phát ra từ điện thoại, chẳng hiểu sao khi này hắn cảm thấy hồi hộp và căng thẳng đến lạ thường.Chờ vài giây, cuối cùng cũng có người nhắc máy, tiếng điện thoại nhắc máy vang lên, lúc này Cố Cảnh Thần cả người đều căng cứng đầy căng thẳng."

Em nghe đây!

Có chuyện gì sao?

Sao hôm nay anh lại gọi cho em thế?"

Âm giọng quen thuộc đầy ngọt ngào, dịu dàng của người nọ vang lên, kèm theo đó làm tiếng cười khúc khích như tiếng chuông gió trong ngày hè khiến người ta nghe vào liền cảm thấy thích thú."

Cô với con trai đã ăn tối chưa?"

Giọng điệu lạnh như băng của hắn cất lên, nói xong, đến cả hắn cũng cảm thấy giật mình, hắn lẽ ra không nên lạnh nhạt như vậy.Cố Cảnh Thần có chút bối rối, hắn lo rằng cô hiểu lầm thái độ của hắn, trong lòng đã cuống quýt không thôi nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra như không có chuyện gì."

Anh gọi cho em chỉ để hỏi về việc này thôi sao?

Từ khi nào anh lại quan tâm đến em với con vậy?"

Người bên kia có chút bất ngờ mà hỏi rồi tiếng cười khúc khích dễ nghe kia lại vang lên.Đứng trước câu hỏi này, Cố Cảnh Thần chợt khựng lại, hắn khi này không biết phải trả lời như nào nên chỉ đáp lại bằng sự im lặng.Đối phương có vẻ rất hiểu về hắn, cô khi này lại lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng:"Tối nay anh có về không?

Lâu lắm rồi con không gặp anh, thằng bé rất nhớ anh.

Còn có, trong thỏa thuận của chúng ta có nói là..."

Cô cẩn trọng nhắc nhở hắn, nghe đến đoạn đấy bỗng cảm thấy không vui, Cố Cảnh Thần ngắt lời đáp lại:"Tôi chuẩn bị về đây!

Tôi tự mình nhận thức được chuyện đấy, không cần cô phải nhắc nhở!"

Trả lời người bên kia đầu dây xong, Cố Cảnh Thần hắn lại lần nữa ngẩn người khi nhận ra thái độ cáu gắt và giọng điệu khó nghe của mình vừa rồi.Tự nhận thức được bản thân có chút không đúng, Cố Cảnh Thần lần đầu tiên cảm thấy lúng túng, hắn ngập ngừng không biết nên mở lời giải thích như nào nhưng rồi người kia lại nói tiếp như là muốn cho hắn một cái thang mà trèo xuống."

Em hiểu!

Vậy khi nào anh về đến nhà?

Anh đã ăn gì chưa?

Có muốn ăn chút gì lót dạ không?

Em sẽ chuẩn bị."

Nghe thấy giọng điệu của cô có vẻ không hề tức giận nên Cố Cảnh Thần cũng âm thầm thở phào, đối phương cho hắn một cái thang để đi xuống thì hắn cũng rất thành thực mà nương theo:"Sắp rồi, tầm 30 phút nữa tôi sẽ về đến, tôi muốn một chút canh nóng."

"Được, em sẽ đi chuẩn bị, anh đi đường cẩn thận!"

Nói xong, hai người cũng nói lời tạm biệt rồi gác máy.Nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đi kéo dài hơn 3 phút đã kết thúc, Cố Cảnh Thần nhìn hình ảnh trên điện thoại mà cảm thấy vô cùng ảo diệu, cảm giác lúc này của hắn cảm thấy rất vi diệu, không chân thực, hắn cũng chẳng rõ đó là gì nữa.Trong lúc hắn đứng thẩn người ra, trợ lý cuối cùng cũng lái xe đến.Nam trợ lý đi xuống mở cửa cho Cố Cảnh Thần rồi nhanh chóng quay về vị trí lái xe.Suốt cả quãng đường đi, người trợ lý trộm nhìn sang vị cấp trên này của mình không biết bao nhiêu lần.

Đây là lần đầu tiên anh trông thấy vị sếp quyền lực nổi tiếng lạnh lùng, khó tính lại bày ra vẻ mặt mơ màng, quẫn bách.Anh cũng muốn lên tiếng bắt chuyện với sếp để xem bản thân có thể giúp được gì không, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là thôi đi.

Chuyện riêng của cấp trên tốt nhất không nên xen vào!
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 52: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (14)


Quay về đến biệt thự cũng đã đêm muộn.Rõ ràng nói với Trình Nhã là khoảng 30 phút sẽ về đến nhưng bây giờ lại muộn mất 20 phút.Cố Cảnh Thần xuống xe, hắn thầm nghĩ có lẽ bây giờ cô và cả con trai đã đi ngủ rồi.Đóng cửa xe, hắn vừa bước đến cửa thì giật bắn mình trước cảnh tượng trước mắt.Gương mặt của người con gái bị gió đêm làm cho tái nhợt vì lạnh, nhìn cô ngồi trên xích đu khoác thêm cái áo mỏng hờ bên ngoài rồi gục đầu ngủ quên mất.Cố Cảnh Thần chậm rãi đi đến mà trong lòng có hơi đắn đo, hắn không biết có nên đánh thức cô hay không?

Nhưng cuối cùng vẫn là không, hắn lúc này bế người con gái lên.

Nhìn cô nằm gói gọn trong lòng thì cái cảm giác kỳ quái lại nổi lên, hình như trong lòng hắn có chút thỏa mãn.Bế người đi vào trong nhà, chợt cảm nhận được người trong tay khẽ cựa quậy, Cố Cảnh Thần liếc mắt nhìn xuống thì bắt gặp đôi mắt mông lung vẫn còn chút mê man nhìn hắn.Bàn tay thon dài, nhỏ nhắn đưa lên vuốt nhẹ mặt hắn, âm giọng nhẹ bẫng cất lên:"Cảnh Thần?

Là anh sao?

Anh về rồi ư?

Em có chuẩn bị... canh nóng... cho anh."

Nói đến đó, cô lại ngáp dài rồi gục đi trong lòng hắn.Nếu là ngày trước, có thể hắn sẽ cảm thấy sự tình lúc này rất phiền phúc và hắn sẵn sàng vứt cô ngủ ở ngoài cho đến sáng, mặc kệ cô bị cóng đến chết.

Nhưng chả hiểu sao, bây giờ hắn nhìn cô như thế thì lại có chút không nỡ.Nhìn người con gái ngủ ngon trong vòng tay mình, Cố Cảnh Thần dâng lên một mảnh tâm tình khó nói.

Hắn nhíu mày nghĩ ngợi nhìn cô một hồi lâu mới khôi phục lại trạng thái.Ôm Trình Nhã lên phòng, trước khi rời khỏi còn không quên đắp chăn cho cô.Ngoáy đầu nhìn lại người trên giường một lần nữa, Cố Cảnh Thần lúc này mới dứt khoát rời đi.Hắn về phòng tắm rửa rồi thay ra bộ quần áo thoải mái hơn, khi ấy hắn mới từ từ thong thả đi xuống phòng ăn.Nhìn trên bàn có một phần ăn vẫn còn hơi ấm, có vẻ như là cô trước khi đi ra ngoài chờ hắn đã hâm lại thêm một vài lần.Ngồi xuống bàn, chậm rãi dùng bữa khuya, hương vị quen thuộc mà hắn mong nhớ bấy lâu nay bùng nổ bên trong khoang miệng khiến cho tâm tình tốt hơn hẳn.Ăn xong bát cơm và bát canh nóng, Cố Cảnh Thần nhìn hai bát rỗng mà vẫn còn cảm thấy tiếc nuối.Bỗng lúc này, hắn chợt nghĩ đến viễn cảnh tương lai khi mà hắn và cô vợ 'hờ' này cùng con trai Lập Thành, cả nhà ba người cứ bình bình an an bên cạnh nhau như vậy đến cuối đời cũng không tệ.Vừa nghĩ đến đó, hắn bất giác giật bắn mình khi gương mặt của Bạch Di Nguyệt hiện lên.

Chết thật!

Chỉ một chút nữa là hắn đã quên đi mục tiêu ban đầu của bản thân rồi!Tự thức tỉnh bản thân và nhắc nhở chính mình đừng quên mục đích vốn có ban đầu.Cân nhắc lại thời hạn của thỏa thuận, chỉ còn 4 tháng nữa là thỏa thuận giữa hắn và Trình Nhã sẽ kết thúc.Lại nghĩ đến lúc hắn được sống bên cạnh người hắn thực sự yêu là Bạch Di Nguyệt thì cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng rồi lại nghĩ đến việc Trình Nhã sau đó sẽ rời khỏi đây thì tâm trạng của Cố Cảnh Thần bất chợt có chút không nỡ.Cố vùng vẫy thoát khỏi cảm giác kỳ quái có phần không đúng đó, hắn cảm thấy bản thân như gặp phải ảo giác, hắn có hơi lúng túng trước phản ứng của bản thân.

Thật chẳng hiểu sao hắn lại có những cảm xúc đó, Cố Cảnh Thần tự mình đưa tay đặt lên ngực mà tự hỏi.

Vì sao lòng ngực hắn có hơi khó chịu như vậy.

Lẽ nào, là do hắn cảm thấy vẫn còn quá lâu sao?

Lẽ nào, thứ cảm giác này sinh ra là vì hắn bắt đầu nôn nóng sao?Quay về phòng, trước khi về hẳn phòng mình, Cố Cảnh Thần dừng lại ở phòng con trai.Nhìn Cố Lập Thành ngủ ngon, hắn không nhịn được mà đưa tay kéo má của thằng bé một cái, rồi lại hôn xuống mái tóc của nó.Xong việc, hắn rời âm thầm rời khỏi phòng ngủ của con trai.Lại dừng bước trước cánh cửa phòng của ai đó.

Cố Cảnh Thần đẩy cửa hé mở, nhìn xuyên qua bóng tối nương vào ánh sáng leo lắt từ ngoài sảnh hắt vào trong, hắn âm thầm nhìn người con gái đang ngủ say trên giường,Ngắm nhìn người nọ ngủ, cái tâm tình vốn đã được dỗ yên lại bất chợt nổi lên vài gợn sóng lăn tăn.

Siết chặt lòng bàn tay thành quyền như biểu thị cho sự quyết tâm, cho dù là gì đi chăng nữa thì hắn vẫn nên đi theo mọi việc đã định sẵn ban đầu.Nghĩ đến đó, hắn khép cửa lại rồi dứt khoát quay lưng rời đi.Người vừa rời khỏi, người bên trong phòng đã có động tĩnh.Nghiêm Nhã khẽ cựa quậy rồi đôi mắt dần mở ra nhìn thẳng lên trần nhà.Cô chưa từng ngủ, tất cả đều là giả vờ, từng nhất cử nhất động của Cố Cảnh Thần cô đều nắm được.

Thậm chí, cả việc hắn đã dao động, cô cũng nhận ra được.Vốn dĩ, việc cô giả vờ ngủ bên ngoài chờ hắn là muốn thăm dò hắn vừa muốn lấy lòng hắn, nhưng nhìn hắn hiện tại có lẽ cô cũng đã rõ phần nào rồi...--------------P.S: Vốn dĩ là tui định end tgioi này rồi đăng 1 lượt, nhưng tui suy nghĩ lại rồi, tui sẽ đăng dần lên, viết đến đâu thì đăng đến đấy nhá!

Cảm ơn mn vẫn luôn ủng hộ bộ truyện này của tui ^3^~
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 53: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (15)


Sáng sớm hôm sau, Cố Lập Thành vừa tỉnh dậy vẫn còn ngáy ngủ mơ màng theo bảo mẫu rửa mặt rồi thay quần áo chuẩn bị đến trường.Cậu bé sau khi qua bàn tay của bảo mẫu đã được thay bộ quần áo tinh tươm xinh xắn, đầu tóc cũng được chải chuốt vào nếp.Nhưng mà cậu bé vẫn còn buồn ngủ nên tựa trong vòng tay bảo mẫu hơi thiêm thiếp.Cố Lập Thành được bế xuống phòng ăn, cậu nhóc trong tình trạng sắp ngủ vậy mà chỉ vừa nghe âm thanh lật báo quen thuộc liền trở nên tỉnh táo.Hai mắt vốn sắp díu lại của thằng bé ngay lập tức bừng sáng.Nhìn thấy người cha mấy hôm nay luôn vắng nhà đã trở về thì cậu nhóc cao hứng lắm.Vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của bảo mẫu, người đang bế Cố Lập Thành có hơi lúng túng sợ cậu té mà ôm chặt hơn."

Cậu chủ nhỏ cẩn thận té!"

Thằng bé khi này vỗ vỗ vào cánh tay bảo mẫu mà nói với chất giọng non nớt, ngọng nghịu:"Bảo mẫu, mau thả con xuống, con muốn qua chỗ của cha."

Thấy động tĩnh bên này, Cố Cảnh Thần buông tờ báo xuống mà bước qua bế con trai từ bảo mẫu rồi đưa đứa nhỏ ngồi xuống cái ghế đặc biệt dành cho trẻ nhỏ ở bàn.Cùng lúc đó, tiếng động từ trên cầu thang vọng xuống và đang tiến gần đến.Nghiêm Nhã vẫn như ngày thường, cô ăn mặc đơn giản, mái tóc dài bồng bềnh mềm mượt được buông xõa dài nhưng không hề mang lại cảm giác lôi thôi khi người khác nhìn vào, ngược lại còn cảm thấy kiều diễm.Vừa nhìn thấy cô thì Cố Lập Thành ngay tức khắc từ trên ghế trèo xuống rồi ù một phát chạy đến bên cạnh Nghiêm Nhã.Cậu nhóc ôm lấy đùi Nghiêm Nhã rồi ngước lên nhìn cô mà meo meo kêu lên:"Mẹ, mẹ ơi, hôm nay mẹ thật xinh đẹp, ngày nào mẹ cũng xinh đẹp."

Nghiêm Nhã bị cậu nhóc dỗ đến cả khóe mắt lẫn khóe môi đều cong tít lên đầy ngọt ngào, cô ôm đứa nhỏ lên rồi hôn xuống cái má bánh bao phúng phính."

Thành Thành hôm nay cũng rất ngọt ngào đáng yêu."

Được mẹ khen ngợi dỗ dành, Cố Lập Thành vui vẻ cười lên, tiếng cười trẻ con giống như tiếng lục lạc đinh đinh đang đang nghe vô cùng thích tai.Cố Cảnh Thần ngồi ở bàn nhìn một cảnh này cũng bất giác âm thầm cong môi mỉm cười.Nghiêm Nhã bế con trai quay lại bàn ăn, cô cư xử điềm nhiên đến mức y như đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra, và tất cả đều như một giấc mơ không có thật.Mọi thứ quay lại quỹ đạo ban đầu, cả nhà ba người cùng nhau dùng bữa sáng, rồi sau đó hai người lớn sẽ cùng nhau đưa con trai đến trường học.Nghi thức trước khi theo cô giáo vào trường của Cố Lập Thành sau khi hoàn thành, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn nắm lấy tay cô giáo mà đi vào trường.Lúc này, bên trong xe chỉ còn lại hai người lớn, bỗng chốc bầu không khí trở nên có chút khó xử.Để phá tan bầu không khí gượng gạo, Nghiêm Nhã nhẹ giọng hỏi:"Hôm nay em mang cơm trưa đến cho anh nhé?"

"Ừm..."

Cố Cảnh Thần nắm chặt bìa tài liệu rồi đáp lại."

Anh muốn ăn món gì?"

"Tùy cô đi!"

Cố Cảnh Thần đưa mắt nhìn qua người bên cạnh rồi nhàn nhạt trả lời."

Vậy hôm nay em làm cánh gà coca cùng một ít canh cá cho anh nhé?"

"Được!"

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của cả hai vừa kết thúc thì đúng lúc cũng đến trước cổng lớn công ty.Xe chậm rãi dừng lại, Nghiêm Nhã mở cửa bước xuống cùng Cố Cảnh Thần để tiễn hắn vào trong.Thỏa thuận ban đầu có lẽ dần trở thành thói quen từ lúc nào nên dù đã một tuần không thực hiện vẫn không thể khiến cho hắn quên đi, Cố Cảnh Thần vô cùng tự nhiên bước đến gần Nghiêm Nhã nhìn cô một lát rồi mới chầm chậm mở miệng."

Tôi đi làm đây!"

Nghiêm Nhã khá ngạc nhiên trước sự chủ động nói những lời này của hắn, bình thường hắn chỉ bước xe rồi qua loa thực hiện theo thỏa thuận rồi vội vàng đi vào trong nhưng lần này thì có hơi khác.Sự kinh ngạc thoáng qua đi, Nghiêm Nhã lấy lại tinh thần mà mỉm cười với hắn.Cô ân cần đưa tay chỉnh lại cà vạt, sửa cổ áo cho hắn rồi còn không quên vuốt vuốt hòng kéo thẳng áo vest bên ngoài không bị nhăn."

Anh đi làm.

Trưa lại em sẽ mang cơm đến cho anh..."

Nghiêm Nhã còn chưa nói xong thì một người từ bên trong công ty hấp tấp chạy ra vội muốn báo cáo gì đó."

Cố tổng, Cố tổng dự án có chút vấn đề cần ngài..."

Người nọ chưa dứt câu đã bị cái trừng mắt đầy dọa dẫm cùng cái cau mày của Cố Cảnh Thần dọa cho im bật.Nhìn người này bị dọa đến mức có hơi run rẩy nên Nghiêm Nhã đành lên tiếng.Cô khẽ cười kéo nhẹ tay áo Cố Cảnh Thần.Tiếng cười khe khẽ của người con gái như hòa trong gió không ngừng lởn vởn quanh tai Cố Cảnh Thần, bao nhiêu sự khó chịu bất mãn của hắn trong tức khắc bị giảm một nửa.Giữa mày Cố Cảnh Thần hơi giản ra, hắn nhướng mày nhìn cô."

Anh đừng có hung dữ như vậy với cấp dưới, anh nhìn cậu ấy sắp bị anh dọa cho ngất rồi kìa."

Nghiêm Nhã vừa nói vừa không nhịn được cười.Nụ cười của Nghiêm Nhã quá mức dịu dàng cùng duyên dáng, nhìn cô cứ tựa như tiên nữ khiến cho người kia không nhịn được mà nhìn thêm nhiều một chút rồi âm thầm đỏ mặt.Hình như nhận ra ánh mắt của cấp dưới đang nhìn 'vợ' mình, Cố Cảnh Thần vô thức bước lên một bước đứng chắn mất tầm nhìn của người ta.

Chả buồn để ý đến người phía sau, Cố Cảnh Thần nhìn Nghiêm Nhã mà hơi nhíu mày."

Tôi sẽ chú ý, cô cũng chú ý một chút đi!"

"Được rồi, được rồi, em biết rồi!"

Nghiêm Nhã khi này cười càng tươi tắn, cô bỗng nhiên tiến lên rồi nhón chân chủ động hôn nhẹ lên môi hắn một cái."

Anh mau đi làm đi, em về trước."

Nói xong, cô dè dặt dời mắt đi hướng khác, vành tai của cô đỏ au từ lúc nào, cả phần cổ cũng có chút nóng ran.Như muốn chạy trốn, Nghiêm Nhã không nhìn Cố Cảnh Thần thêm một cái mà đã vội ngồi vào xe rồi kêu tài xế lái xe đi.Người cấp dưới có vẻ là trợ lý thư ký kia đã bị cảnh tượng này hù cho tái xanh mặt, không hay rồi hình như cậu ta vừa nhìn thấy một cảnh không nên thấy rồi.

Chẳng phải mọi người đều nói là Cố tổng với phu nhân không hòa hợp hay sao?

Đúng là đều bịa đặt lung tung không có chút đáng tin cậy nào.Cố Cảnh Thần đưa tay sờ nhẹ môi với đầu óc trống rỗng, hắn khi ấy giống như bị hóa đá tại chỗ.

Phải mất một lúc mới có thể hoàn hồn, cái cảm giác mềm mại dường như vẫn còn lưu lại trên môi không rời, Cố Cảnh Thần vô thức đưa tay lên sờ sờ nhẹ môi thêm một lúc, sau đó hắn mới lảo đảo như người bước trên mây đi vào công ty.Cả ngày hôm đó, Cố Cảnh Thần người hay cáu gắt vẫn chưa nổi cáu lấy một lần, mà đôi lúc lại ngồi đó nở nụ cười mờ nhạt như kẻ ngốc.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 55: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (16)


Sau khi Nghiêm Nhã lên xe rời đi, Cố Cảnh Thần cũng như người say mà mê mê man man đi vào công ty.

Nhưng hắn nào hay biết ở một góc khuất nào đó đang có người không nhịn được sự giận dữ mà trút giận lên điện thoại.Khối điện tử thông minh vuông vức trong tay Bạch Di Nguyệt bị ném xuống đất vỡ tung ra nhiều mảnh.Bạch Di Nguyệt trong suốt khoảng thời gian không gặp được Cố Cảnh Thần chỉ vì cái thỏa thuận ngu ngốc giữa con đàn bà thế thân kia nên càng lúc càng không yên lòng.Dạo gần đây, cô luôn nghe loáng thoáng được đủ loại lời đồn đại của người khác về Cố Cảnh Thần.Bạch Di Nguyệt không phải kẻ ngu nên trước đó nhiều lần đến công ty của Cố Cảnh Thần đã không quên làm thân với một số nhân viên nữ, rồi cho các cô một chút lợi ích nhỏ để tận dụng vào những lúc như thế này.

Thông qua tay mắt, Bạch Di Nguyệt biết được các tin tức về các hoạt động của Cố Cảnh Thần trên công ty.Đã hai tháng rồi hai người không gặp nhau, dù cho trước đó cô có tự tin đến mấy cũng phải dần lo sợ thôi.Dẫu sao đi nữa, hiện tại con đàn bà làm thế thân của cô vẫn còn là vợ hợp pháp của Cố Cảnh Thần, đã vậy cả hai người họ còn có đứa con chung.Hai tháng này, cả hai người họ ở cạnh nhau còn có thêm đứa con làm cầu nối, nói không chừng cũng có chút biến hóa, bởi vậy nói sao Bạch Di Nguyệt cô không thể lo lắng cho được.Chính vì trong lòng luôn thấp thỏm không yên nên Bạch Di Nguyệt hôm nay mới đánh liều đến công ty xem thử.Bạch Di Nguyệt đã đến trước công ty của Cố Cảnh Thần từ sớm và ở một góc quan sát chờ đợi.Mấy ngày qua, cô luôn nghe được tin từ các nhân viên nữ kia là dạo này Cố Cảnh Thần hơi kì lạ, nhiều lúc thì cáu bẩn quát tháo không ngừng nhưng sau đó lại tâm tình bỗng trở nên vui vẻ lạ thường.Chẳng những vậy, Bạch Di Nguyệt còn nhận được tin cái con ả thế thân xuyên suốt từ lúc cô và Cố Cảnh Thần không thể gặp nhau đã luôn đưa cơm trưa đến công ty cho Cố Cảnh Thần.

Cô còn biết được rằng mỗi lần Cố Cảnh Thần ăn xong cơm trưa do chính Trình Nhã mang đến đều có tâm tình tốt lạ thường, kể cả lúc sáng có bực dọc, cáu gắt đến mấy thì sau bữa cơm trưa và cả buổi chiều cũng sẽ ít nổi cáu lại.

Vì một bữa trưa do chính tay con đàn bà kia mang đến mà có thể ảnh hưởng đến tâm tình của Cố Cảnh Thần nhiều đến vậy ư?Đó há chẳng phải những đặc điểm ấy của Cố Cảnh Thần rất giống với một người đang mang bệnh tương tư sao?Sau bữa cơm tình yêu thì tâm trạng cũng tốt hơn hẳn?Có lẽ, hắn đã có chút dao động với Trình Nhã kẻ thế thân đê tiện ấy, mà đến chính bản thân hắn cũng không nhận ra.Nếu đúng là như thế, Bạch Di Nguyệt cô còn chần chừ không ra tay thì mọi chuyện sẽ lại như kiếp trước mất.Ôm theo tâm trạng tồi tệ, nhưng Bạch Di Nguyệt không phải người thích ngược đãi bản thân, thậm chí cô còn rất biết cách chăm sóc, chiều chuộng cảm xúc của bản thân, dù có đang không vui thì vẫn đi đến spa quen thuộc để thư giãn.Vào lúc này thứ bất lợi cho cô nhất chính là sự giận dữ, cô không thể để bản thân giận quá mất khôn được.Sau khi ổn định lại tâm trạng sau một liệu trình thư giãn dành cho khách hàng VIP bên spa, Bạch Di Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái được một chút.Cô lại đi mua sắm thêm một ít đồ mới, thật trùng hợp là túi xách mới vừa ra mắt không lâu, với lại do điện cũ đã bị cô đập hư rồi nên sẵn tiện cũng mua thêm cái điện thoại đời mới nhất.Lượn một vòng trung tâm thương mại rồi mới quay về.Lúc này trời cũng đã hơi sụp tối.Trở về nhà, Bạch Di Nguyệt chuẩn bị một ít bữa tối.Bày bữa ăn ra bàn, cô lấy điện thoại mới ra rồi nhét sim điện thoại cũ vào rồi vừa ăn vừa nghĩ ngợi gì đó.Vẫn còn do dự, chần chừ nhưng rồi một tin nhắn gửi tới chấm dứt sự chần chừ của Bạch Di Nguyệt."

Di Nguyệt à, hôm nay Cố tổng lạ lắm, cả người như mất hồn ấy, nhiều khi còn cười vẩn vơ một mình nữa.

Tôi bị dọa cho gần chết rồi, chưa nói đến, cả ngày hôm nay ngài ấy chưa nổi giận lấy một lần.

Đúng là phép màu!"

Tay cầm điện thoại của Bạch Di Nguyệt khi đọc được tin nhắn run lên, cô vội vội vàng vàng trả lời tin nhắn một cách qua loa, rồi mau chóng thoát khỏi giao diện tin nhắn mà tìm số điện thoại của Cố Cảnh Thần nhấn gọi.Điện thoại vừa đổ chuông được một lúc thì đã bị đối phương bên kia tắt ngang.Nỗi bất an trong lòng khi thấy dòng chữ đường dây bận dường như sắp trào ra khỏi từng kẻ chân tơ.Bạch Di Nguyệt có hơi bất mãn mà luống cuống nhấn gọi lại lần nữa thì kết quả vẫn y như cũ.Không thể nào chịu nổi nữa, cô gấp đến sắp phát điên.

Lẽ nào Cố Cảnh Thần thực sự động tâm với ả thế thân kia rồi?

Vậy thì cô phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ Bạch Di Nguyệt cô lại lần nữa phải bước vào vết xe đổ cuộc đời thê thảm của kiếp trước ư?

Nào lại có thể như vậy?

Rõ ràng cô mới chính là nguyên bản, còn Trình Nhã chỉ là thế thân mà thôi.

Thế thân thì vẫn mãi mãi là thế thân, đồ thừa vẫn mãi là đồ thừa.

Bàn tay run rẩy của Bạch Di Nguyệt bấm điện thoại rồi gửi một tin nhắn qua."

Thần, em nhớ anh!

Hai tháng không thể gặp anh, em thật sự rất nhớ anh, hic..."

Tin nhắn gửi đi, thời gian chậm rãi trôi qua 5 phút nhưng vẫn chưa có tin nhắn hồi âm, lại qua thêm 5 phút điện thoại hoàn toàn không nhận được tin nhắn hồi đáp nào từ Cố Cảnh Thần.Cứ mỗi giây trôi qua chưa nhận được tin nhắn trả lời của người kia làm cho lòng Bạch Di Nguyệt nặng nề và nóng bừng như lửa đốt.Lại cố gửi thêm một tin."

Thần, anh không nhớ em sao?

Chẳng lẽ, anh thực sự đã thích cô ấy rồi sao?

Vậy còn em?"

Vẫn cảm thấy chưa đủ, Bạch Di Nguyệt lại gõ màn hình điện thoại rồi gửi tin đi."

Thần, anh trả lời em đi chứ!

Anh thật sự không yêu em?

Vậy những kỉ niệm vừa rồi của chúng ta là gì chứ..."

Không hề nhận lại được tin nhắn trả lời, bình thường chỉ cần cô gọi cho Cố Cảnh Thần thì điện thoại chỉ vừa đổ chuông hắn đã nhấc máy, tin nhắn vừa gửi qua chưa đầy 1 phút đã có tin nhắn hồi đáp.

Thế nhưng bây giờ xem đi, cuộc gọi của cô không có người nhận, tin nhắn gửi đi cũng chẳng có tin nhắn đáp lại.Bạch Di Nguyệt càng lúc càng khó chịu trong lòng, cô siết chặt nĩa trong tay khuấy đảo thức ăn trong đĩa.Lúc này, bất chợt cô tìm ra được một lỗ hổng trong điều kiện thỏa thuận mà Cố Cảnh Thần đã từng nói qua.Mừng như vừa vớ được cọc gỗ ở ngoài biển khơi.Một lần nữa lạch cạch gõ màn hình viết tin nhắn gửi qua cho Cố Cảnh Thần, cô biết là hắn vẫn xem tin nhắn nhưng chẳng qua là không trả lời mà thôi."

Thần, anh đừng có lơ em mà.

Điều kiện thỏa thuận giữa anh với Trình Nhã chỉ nói là anh phải dành hết thời gian cho gia đình, đồng nghĩa ý của cô ấy chính là anh không được gặp em.

Nhưng mà, cô ấy không hề đề cập đến việc chúng ta có thể liên lạc với nhau qua điện thoại.

Anh trả lời tin nhắn của em đi mà, người ta thực sự không nhịn nổi nữa, người ta rất nhớ anh mà..."

Quả nhiên, tin nhắn lần này chỉ vừa gửi đi không lâu thì đã nhận được tin nhắn đáp lại của Cố Cảnh Thần."

Bảo bối, anh cũng rất nhớ em, em cố chờ thêm một khoảng thời gian nữa là chúng ta có thể chính thức bên nhau rồi."

Cuối cùng cũng chờ được tin nhắn trả lời của đối phương.

Bạch Di Nguyệt sớm đắc chí đến mức khóe môi không kiềm chế được mà sắp cong lên đến tận mang tai.Đọc xong tin nhắn của Cố Cảnh Thần vừa gửi qua, môi không tự chủ được mà nhếch lên thành vòng cung đầy mãn nguyện và đắc ý.Thấy chưa, vẫn là hắn quan tâm đến Bạch Di Nguyệt cô nhiều hơn.Đã nói rồi mà, thế thân thì cuối cùng vẫn cũng chỉ là thế thân mà thôi.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 56: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (17)


Cố Cảnh Thần bất ngờ nhận được nụ hôn của 'vợ' mà ngây người.Hắn cả ngày hôm đó như người trên mây, cấp dưới có làm sai điều gì hắn cũng chả mảy may nổi giận như ngày thường.Trưa đến, hắn ngồi trên bàn làm việc có chút không yên, Cố Cảnh Thần liên tục ngồi nhìn điện thoại bàn và điện thoại di động của bản thân.Quả nhiên, chỉ một lúc sau tin nhắn trong điện thoại nhảy lên và điện thoại bàn cũng reo lên."

Em đang dưới sảnh đây, anh chờ thêm tí nhé!"

Đọc xong tin nhắn hiện lên màn hình hắn liền mãn nguyện mà nhấc điện thoại bàn lên."

Cố tổng, phu nhân đang dưới sảnh chờ ngài, tôi đưa cô ấy lên gặp ngài luôn ạ?"

"Đưa cô ấy lên đây!"

Cố Cảnh Thần bình thản đáp rồi gác máy.Chờ không bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa."

Vào đi!"

Thư ký mở cửa ra rồi làm động tác mời, người con gái trong bộ váy hoa nhí màu xanh lam đơn giản bước vào.Nghiêm Nhã đi vào phòng liền nhìn thấy người ngồi ở bàn làm việc, cô hơi nghiêng đầu cười với hắn rồi dịu dàng hỏi:"Anh đói chưa?

Em mang cơm đến cho anh này!"

Cô vừa nói vừa bước đến bên bàn tiếp khách ngồi xuống.Cố Cảnh Thần nhìn động tác của cô cũng đồng thời rời bàn làm việc đi đến bàn tiếp khách ngồi xuống bên cạnh cô.Mở cặp lồng giữ nhiệt ra, một mùi thơm nức mũi liền tỏa ra bao trùm gần như hết không gian phòng làm việc của Cố Cảnh Thần.Không cầm lòng được nữa, hắn khi này bắt đầu động đũa.Gắp một cánh gà bỏ vào miệng, thịt gà mềm hòa quyện với nước sốt đậm vị làm cho hắn không thể không ăn thêm.Vị đậm đà của gà được cân bằng với cơm trắng nóng hổi thực sự rất bắt miệng.

Thoáng một chốc cả gà lẫn cơm đều được hắn xử lý hết, khi này hắn mới chậm rãi húp một ngụm canh.Canh cá thanh thanh uống vào vừa thơm vừa ấm bụng, Cố Cảnh Thần một thiếu gia nhà tài phiệt không thiếu tiền, chưa có món ngon nào là chưa từng thử qua.

Vậy mà, bây giờ hắn lại như hổ đói xử lý hết bữa trưa đơn giản có phần bình dân này.

Thậm chí, hắn còn cảm thấy mấy món này còn ngon hơn cả mấy món đắt tiền hiếm lạ mà ngày trước hắn hay ăn.Nhìn hắn ăn ngon miệng đến vậy Nghiêm Nhã rất vui vẻ, cô đi rót thêm một cốc nước lọc nhưng không quên pha thêm một ít cà phê mới để sẵn trên bàn làm việc cho hắn.Chờ Cố Cảnh Thần dùng bữa xong, cô đưa ly nước lọc cho hắn rồi bắt đầu thu dọn.Sắp xếp cặp lồng trở về như cũ, Nghiêm Nhã dùng khăn giấy ướt luôn mang theo bên người lau mặt bàn lại một lần.Cố Cảnh Thần nhìn cô làm việc này mà hơi nhíu mày, nói:"Mấy việc này cô đâu cần làm, lát nữa tôi sẽ gọi trợ lý dọn lại."

Nghe hắn nói vậy, cô chỉ xua tay cười, đáp:"Không sao, cái này cũng không mất nhiều thời gian nên em làm được mà."

Xong việc, nhìn lại đồng hồ trên tường, Nghiêm Nhã không vội đứng lên."

Sắp tới giờ làm việc rồi, em về trước, em với con ở nhà chờ anh."

Đáp lại cô, Cố Cảnh Thần gật đầu rồi bất giác hắn đưa tay vén vài sợi tóc mái rơi xuống sau khi nhìn thấy ra sau tai Nghiêm Nhã.Thực hiện xong động tác ấy, cả hai người đồng loạt rơi vào bất động.Cố Cảnh Thần vội rụt tay lại sờ sờ gáy đã có phần hơi nóng lên, Nghiêm Nhã cũng vô thức đưa tay xoa nhẹ vành tai đỏ hồng.Hai người lúng túng tạm biệt nhau, Nghiêm Nhã vội vã cầm theo cặp lồng rời đi.Bước ra khỏi phòng, Nghiêm Nhã lại lần nữa chạm mặt với vị thư ký.Người thư ký này chính là người đã luôn đi phía sau lưng Cố Cảnh Thần vào ngày cô vừa xuyên đến đã bị Cố Cảnh Thần đưa đơn ly hôn.Anh ta chính là người đã đứng sau Cố Cảnh Thần ngày hôm đó, là người cung cung kính kính mà dâng tờ đơn ly hôn lên cho Cố Cảnh Thần.Ngày đó, anh ta cả gương mặt lạnh đãm không có lấy một biểu cảm thừa thải trên gương mặt, anh ta khi đó nhìn cô bằng cặp mắt lạnh hơn băng, vậy mà lúc này lại chủ động cười bắt chuyện với cô."

Phu nhân, hôm nay cô nấu món gì cho Cố tổng thế ạ?

Mùi hương rất thơm, tôi đứng bên ngoài còn ngửi thấy.

Tay nghề của cô thật tốt!"

"Cảm ơn!

Cậu quá lời rồi, tôi cũng chỉ nấu vài món bình thường thôi.

Không còn việc gì nữa, tôi đi trước."

Chào hỏi đối phương xong, Nghiêm Nhã cũng mau chóng đi vào thang máy.Đứng trong thang máy, chợt nhớ lại tình cảnh vừa rồi cùng với Cố Cảnh Thần, cô khi này cười khẽ với đôi gò má hơi ửng hồng.Có vẻ chuyển biến giữa hai người cũng không tệ lắm.

Cô tự nhủ khi quay về, sau khi đón con trai xong thì hai mẹ con sẽ cùng vào siêu thị mua ít đồ về nấu bữa tối.Hừm... thì là nấu bữa tối chờ hắn về.Nghĩ đến đó, cô lại không kìm được mà khóe môi cong lên....Nghiêm Nhã nấu xong bữa tối, cô vừa bế Cố Lập Thành ra bàn ăn thì đã nhận được tin nhắn của Cố Cảnh Thần báo sẽ về muộn.

Đây cũng không phải chuyện lạ hiếm hoi gì nên cô cũng chỉ gửi tin đáp lại:"Được, vậy em cho con ăn trước rồi em chờ anh về."

Chờ đến hơn 9 giờ tối thì Nghiêm Nhã mới trông thấy Cố Cảnh Thần bên ngoài về.Cô nhìn hắn đang từ bên ngoài đi vào trong lòng chợt cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Sau chỉ mới mấy tiếng mà cô cảm giác hắn có gì đó khang khác so với lúc trưa này.Nhìn hắn một lúc lâu mà thấy hắn vẫn không hề phát hiện, Cố Cảnh Thần chỉ chăm chăm chú ý dán mắt vào màn hình điện thoại.

Hai tay hắn lướt trên màn hình điện thoại một lúc rồi ngừng vài giây, sau đó hắn lại tiếp tục gõ.

Có vẻ hắn đang nhắn tin với ai đó.Nghiêm Nhã đơn thuần nghĩ rằng hắn đang nhắn tin bàn bạc công việc với đối tác hay cấp dưới.

Nhưng sự tình kéo dài đến tận vài ngày sau thì cô cũng bắt đầu để tâm hơn.Mấy ngày này có để ý thấy rằng Cố Cảnh Thần có chút kỳ lạ, rõ ràng là cả hai vốn dĩ đang có chuyển biến rất tốt, thế mà hắn nói thay đổi là liền thay đổi.

Ban đầu hắn có hơi né tránh cô rồi sau đó là tần suất cầm điện thoại trên tay càng lúc càng nhiều hơn trước.Thậm chí, cả lúc ăn cơm hắn cũng chỉ lo cầm điện thoại xem gì đó rồi cười nhẹ.Quan sát hắn vài ngày nay, Nghiêm Nhã dùng ngón đầu chân cũng có thể đoán ra được hắn có mờ ám gì.Chẳng phải quá hiển nhiên rồi hay sao, người có thể khiến cho Cố Cảnh Thần thay đổi xoành xoạch trong nháy mắt, thậm chí, còn có thể khiến hắn cả ngày dính lấy điện thoại không rời còn có thể là ai nữa cơ chứ?

Hắn chính là đang nhắn tin qua lại với Bạch Di Nguyệt!--------------P.S: Mn ơi, ai còn theo dõi hóng bộ này thì để lại vote vs cmt cho tui biết nhe, chứ bộ này ít tương tác ít người đọc quá nên tui có hơi nản òi, ít người xem quá có khả năng tui sẽ drop không lên chương nữa mặc dù vẫn viết nhưng tui sẽ để tui đọc 1 mình, huhu T^T
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 57: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (18)


Nghiêm Nhã hình như khi này mới chậm chạp nhận ra lỗ hổng trong điều kiện thỏa thuận mà bản thân đưa ra, chính sai sót đó mà đã được hai người họ nắm bắt và tận dụng một cách triệt để.Nhìn người đàn ông đã gần 30 nhưng cứ như chàng thiếu niên mới biết yêu ôm điện thoại nhắn tin cho người yêu bé nhỏ mà cười khúc khích.

Nghiêm Nhã nhìn Cố Cảnh Thần mà chỉ biết lắc đầu cười trừ không chút cáu giận hay khó chịu gì.

Có lẽ là cảm xúc của nguyên chủ ngày trước đã quá quen thuộc với điều này nên bây giờ cô cũng chẳng còn cảm thấy gì nữa.

Nghiêm Nhã với cảm xúc của nguyên chủ Trình Nhã đã gần tê liệt, thứ bây giờ còn sót lại trong cô chắc chỉ còn mỗi một nỗi thất vọng không thể diễn tả bằng lời.Hai người bọn họ có vẻ thật sự yêu nhau rất nhiều, nếu không thì cả hai người họ sẽ không thể nào tìm ra lỗ hổng trong điều kiện thỏa thuận được.Bắt gặp ánh mắt như muốn cười của Cố Cảnh Thần mỗi khi nhìn điện thoại thì cô không ngừng thở dài rồi khe khẽ lắc đầu cười trừ.Cố Cảnh Thần nghe thấy tiếng thở dài của Nghiêm Nhã nên có hơi chột dạ mà buông điện thoại xuống."

Cô sao vậy?

Có chỗ nào không khỏe sao?"

Hiếm khi nghe ra trong lời nói của Cố Cảnh Thần có chút quan tâm đến mình.

Nghiêm Nhã không biết đó là thực sự quan tâm hay chỉ là sự chột dạ, áy náy mà thôi, cô không nói gì mà chỉ lắc đầu rồi mới nhẹ giọng nhắc nhở."

Chỉ còn vài tháng nữa thôi, anh với cô ta không cần gấp gáp."

Nói xong, Nghiêm Nhã đứng dậy khỏi ghế mà ôm lấy con trai về phòng.Dường như hiểu được ý của cô, hắn lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô ôm theo con trai rồi lại ngồi phịch xuống ghế.Không biết hắn đang nghĩ đến điều gì mà bỗng vò đầu bứt tóc khiến cho đầu tóc trở nên bù xù rối tung lên.Vốn dĩ, mấy ngày nay tâm tình của hắn khá tốt nhưng bây giờ lại loạn cào cào lên.Hắn rốt cuộc làm sao vậy, cớ gì phải để tâm đến lời cô nói làm gì.Trình Nhã nói đúng, chỉ còn vài tháng nữa thôi là hắn được giải thoát rồi, hắn đâu cần phải gấp gáp nhưng hắn chính là không thể kiềm chế được.

Dù sao, Bạch Di Nguyệt cũng chính là ánh trăng sáng trong lòng hắn, khó khăn lắm cô ấy mới chủ động quay về tìm hắn và chấp nhận hắn, nên là làm sao hắn có thể vì một thế thân mà bỏ lỡ cô ấy được.Đúng vậy, Trình Nhã chỉ là thế thân mà thôi.

Một thế thân mà hắn dùng tiền tìm về.Cố Cảnh Thần ngồi trên ghế, cánh tay che đi đôi mắt, còn trong lòng không ngừng lặp lại tự nhắc nhở bản thân rằng Trình Nhã từ đầu đến cuối cũng chỉ là thế thân mà hắn tìm về để thay thế cho Bạch Di Nguyệt, người mà hắn cần phải lưu tâm là Bạch Di Nguyệt.Tự nhắc nhở bản thân như thế, nhưng lời nhắc của Trình Nhã ban nãy vẫn không ngừng vang lên trong đầu Cố Cảnh Thần.

Hắn càng nghĩ càng sầu não, đáng lẽ hắn không nên tự tìm phiền phức cho bản thân như vậy....Cứ ngỡ mối quan hệ giữa Cố Cảnh Thần với Nghiêm Nhã cuối cùng có chút hòa hoãn và có chuyển biến tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn là không thể duy trì nổi đến phút cuối.Hai người quay về như trước, mối quan hệ giữa cả hai lại lần nữa trở nên lạnh nhạt, nhạt nhẽo như lúc trước.

Chỉ có điều là không còn quá gay gắt như nước với lửa.Điểm khác biệt duy nhất với ngày trước là, Trình Nhã không còn hay phát rồ lên với người xung quanh.

Ngược lại, cô càng trở nên dịu dàng và trở thành người mẹ hiền đúng mực.

Không chỉ có vậy, cô vẫn duy trì mang cơm trưa và nấu ăn cho Cố Cảnh Thần.Còn Cố Cảnh Thần, hắn đường đường là thiếu gia nhà họ Cố luôn thích làm theo ý mình và chưa từng xuống nước, hạ mình vì bất kỳ ai nhưng lần này hắn có chút bối rối, rối rắm.Kể từ lần bị Nghiêm Nhã nhắc nhở, hắn cũng tự biết mình mà chừng mực hơn.

Hắn không còn ngày đêm dính lấy điện thoại để liên lạc với người tình bé nhỏ một tất không rời nữa.

Trước mặt Nghiêm Nhã, hắn sẽ luôn tự chủ mà cất điện thoại qua một bên.Mỗi lần đối mặt với cô, hắn luôn ậm ừ lúng túng muốn bắt chuyện nhưng đều thất bại.Cố Lập Thành hình như cũng nhận ra sự xa cách của cha mẹ, cậu bé lanh lợi chạy đến bên chân Cố Cảnh Thần rồi ngước đôi mắt to tròn giống hệt mẹ chớp chớp vài cái mà ngây thơ hỏi:"Cha ơi, có phải cha chọc giận mẹ hông?

Mấy hôm nay mẹ đều không để ý đến cha.

Mà cha cũng hổng nói chuyện với mẹ.

Có phải hai người giận nhau hông?

Hai người có thể làm lành được hông?"

Bế đứa nhỏ lên, Cố Cảnh Thần không biết nên giải thích như nào nên đành trả lời qua loa cho có."

Làm gì có!

Thành Thành nghĩ nhiều quá rồi."

"Hông phải đâu, rõ ràng là hai người đang giận nhau mà.

Hay là cha cùng Thành Thành đi xin lỗi mẹ, được hông ạ?"

Cậu nhóc vừa dứt lời thì Nghiêm Nhã cũng bưng đĩa thức ăn đặt xuống bàn, cô tựa hồ không nhìn thấy Cố Cảnh Thần mà thản nhiên bế con trai lên.Nhéo nhẹ chóp mũi của con, cô hiền từ nở nụ cười, nói:"Mẹ không có giận, con trai nghĩ nhiều quá rồi."

"Mẹ thật là hông có giận sao ạ?

Vậy sao mẹ lại, mẹ lại..."

Nói đến đây, với vốn từ ít ỏi nên thằng bé liền trở nên lắp bắp không biết nên diễn giải tiếp như nào."

Được rồi, được rồi, Thành Thành không cần lo lắng, con vẫn còn nhỏ nên vui vẻ vô lo vô nghĩ mới đúng.

Chuyện của người lớn, trẻ con không thể hiểu đâu."

Nói xong, Nghiêm Nhã cười nhẹ đưa tay búng nhẹ lên trán đứa nhỏ rồi sau đó lại hôn xuống như muốn an ủi."

Vâng..."

Cậu nhóc yểu xỉu ôm trán đáp lại.Cố Cảnh Thần nhìn cảnh này cũng không biết nên xen vào như thế nào, hắn ngồi ở bàn nhìn hai người họ mà chỉ có thể mím chặt môi.

Điện thoại trên bàn lại run lên, tiếng run của điện thoại khi ma sát với mặt bàn tạo nên âm thanh thu hút mọi người.Nghiêm Nhã vừa nhìn qua thì hắn liền nhanh tay bấm nhận tin nhắn để điện thoại ngừng run."

Hôm nay em ra ngoài có mua ít món tráng miệng, em nhờ người mang lên công ty cho anh nha."

Tin nhắn của Bạch Di Nguyệt gửi đến.Cố Cảnh Thần đọc xong tin nhắn cũng không vội trả lời mà chỉ đưa mắt nhìn qua người con gái đang đứng ở gần bên cạnh."

Anh không cần để ý đến em, anh cứ trả lời Di Nguyệt đi, dù sao việc liên lạc qua lại bằng điện thoại cũng không có trong điều kiện thỏa thuận của chúng ta."

Nghiêm Nhã không hề có chút tức giận, trái lại còn dễ dàng chấp nhận.

Cô không hề gây một chút khó dễ hay làm loạn như ngày trước với Cố Cảnh Thần, nhưng cũng chính vì cô như vậy lại làm cho hắn cảm thấy có chút không vui một cách kỳ lạ."

Cô không để ý thì tốt.

Dù sao cũng lâu rồi tôi không liên lạc với em ấy."

Hắn vừa nói vừa cầm điện thoại lên rồi vờ như vô tình hữu ý mà bâng quơ hỏi: "Chẳng phải ngày lúc trước cô luôn nổi điên lên mỗi khi tôi dính dáng gì đến Di Nguyệt như gặp mặt, qua lại hay gọi điện gì đó sao?

Sao bây giờ lại ngoan ngoãn thế?"

Giọng điệu của hắn khi này có phần chua chát và mỉa mai, nhưng cô một chút cũng không để tâm mà thản nhiên đáp lại: "Con người mà, ai mà chẳng thay đổi.

Anh cũng thay đổi!"

Nghiêm Nhã nói xong câu ấy cũng chẳng buồn nhìn lấy hắn nửa điểm mà ngồi xuống bắt đầu gắp thức ăn và trông chừng Cố Lập Thành dùng bữa.Ngược lại, Cố Cảnh Thần bỗng dưng nổi cáu mà đứng dậy khỏi ghế rồi lạnh giọng nói:"Cô nói đúng, con người ai cũng thay đổi.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ thay đổi!"

Dứt lời, hắn liền dứt khoát bỏ ra khỏi nhà mà cần dùng bữa.Động tĩnh của hắn rất lớn, lúc đứng lên cũng mạnh bạo đẩy ghế tạo ra tiếng động lớn khiến cho đứa nhỏ giật mình thon thót.Trông thấy dáng vẻ sợ sệt của con trai, Nghiêm Nhã ngồi xuống bồng con nhỏ lên.Chờ người đi khuất bóng không còn hiện diện, Nghiêm Nhã ôm con rồi ngồi trên ghế thẩn người ra như cái xác không hồn, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn vào khoảng không bỗng không khống chế được mà rơi nước mắt, từng giọt nước lớn bắt đầu thi nhau lợp đợp rơi xuống như mưa.Dù cảm xúc gần như tê liệt nhưng Nghiêm Nhã vẫn không thể kìm nén được cảm xúc muốn khóc mà rơi nước mắt.

May là cô, chứ nếu là nguyên chủ thì không biết cô ấy sẽ đau khổ đến chừng nào.

Ít ra, là cô thì vẫn còn giữ được tỉnh táo cùng lí trí.Nước mắt rơi xuống bàn, Cố Lập Thành bối rối ngẩng đầu lên nhìn mẹ rồi cố vươn đôi bàn tay nhỏ lau nước mắt cho cô."

Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng khóc mà, mẹ ơi..."

Trẻ con thì vẫn là trẻ con, cậu nhóc thấy mẹ khóc rồi cũng bất chợt khóc theo.
 
Back
Top Bottom