Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi

[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 39: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (1)


Liệu có thể làm lại?Câu trả lời là không!Nghiêm Nhã ôm theo sự thất vọng với chính người mình yêu suốt 2 kiếp mà rời đi.Ô Nha dẫn dắt cô rời khỏi sự quản thúc của thế giới này.

Nó đưa cô đến một không gian khác.Ở đây được nhuộm bởi sắc đỏ của rượu vang.Quạ đen đáp lại trên vai của Nghiêm Nhã rồi kêu lên vài tiếng và bắt đầu nói:[Cô có muốn biết chuyện gì đã xảy ra ngay sau khi cô rời đi không?]Chậm chạp nhìn qua chim đen với cái mỏ dài, Nghiêm Nhã không đáp mà chỉ khẽ lắc đầu.Không cần nữa, những gì cô hối tiếc cũng đã hoàn thành được một nửa, chỉ như thế thôi cô cũng đã mãn nguyện rồi.Việc hối tiếc chẳng còn nữa và... cô không còn hối tiếc hay... yêu cái người tên Nghiêm Chính nữa.Tình cảm nói buông thì liền buông nhanh đến vậy sao?Đúng!

Rất nhanh!

Khi đã hoàn toàn tuyệt vọng với thứ tình yêu ấy, với đối phương, thì việc buông bỏ không còn quá khó khăn nữa.Liếc nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau, Nghiêm Nhã cười như sắp khóc mà nói:"Nó chẳng cần thiết nữa... ta đã nói là từ lúc ấy sẽ không yêu nữa thì sẽ làm được!"

Thấy dáng vẻ cười như mếu của Nghiêm Nhã, Ô Nha khi này cũng chẳng nói nữa, nó nhìn sang một hướng khác rồi nói qua một vấn đề khác.[Vậy thì tốt!

Giờ thì chúng ta vào việc chính nhỉ?]Ô Nha dứt lời, nó đưa cánh đen ra rồi chỉ về phía không gian lớn màu đỏ rượu và tiếp tục giải thích:[Đây chính là không gian quản lý mà ta toạ lạc, từ đây, ta sẽ quan sát và kiểm soát được các tiểu thế giới khác.

Và Nghiêm Nhã cô, kẻ đã ký khế ước với ta, cô sẽ phải tuân theo các nhiệm vụ mà ta giao ra.

Công việc chính của cô ở các thế giới sắp đến chính là xuyên vào nhân vật mà ta chỉ định và thay người đó hoàn thành cuộc sống của họ.

Những người mà cô xuyên vào đều là những nhân vật có số phận không mấy tốt đẹp, bọn họ đã đau khổ và lựa chọn bỏ cuộc, không muốn tiếp tục chịu đựng nữa nên đã chọn cách rời bỏ thế giới của họ.

Và Nghiêm Nhã cô chính là người sẽ thay họ hoàn thành cuộc đời dang dở, tuyến truyện bỏ dở về sau.]Chăm chú nghe quạ đen giải thích, chờ Ô Nha nói xong, Nghiêm Nhã với ánh mắt mê man và một tay sờ cằm rồi bâng quơ hỏi:"Nhưng như vậy chẳng phải tôi sẽ làm lệch đi tuyến truyện chính vốn có sao?"

Nghe xong câu hỏi của cô, hai viên ngọc ruby đỏ loé lên, Ô Nha kêu lên vài tiếng 'caw, caw' và sau đó mới trả lời câu hỏi:[Chuyện đó à, chuyện đó thì cô yên tâm.

Vì đây vốn là các thế giới do ta quản lý nên sẽ chẳng có gì xảy ra đâu.

Với lại, lý do ta tìm một linh hồn từ một thế giới khác đến đây là vì, dạo gần đây các thế giới do ta quản lý luôn xảy ra trục trặc, lỗi sai mà không thể khắc phục được, mà tất cả đều xuất phát từ các nhân vật.

Ta nghĩ là có được sự trợ giúp từ một người bên ngoài như cô sẽ sửa lỗi được một ít gì đó.

Các thế giới sai ở đâu thì chúng ta cứ sửa ở đó thôi.

Cô!

Cô từ bây giờ sẽ là một thợ sửa lỗi chính hiệu!]Nhìn Ô Nha với ánh mắt vẫn còn chút nghi hoặc, Nghiêm Nhã không nói lời nào mà chỉ nghiêm túc gật gật đầu.Quạ đen nhìn qua cô gái hình như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào những điều mà mình vừa nói, nó khi đó không muốn nhiều lời giải thích nữa mà dứt khoát đập cánh bay lên.Ô Nha rời vai Nghiêm Nhã rồi bay lên cao, phía sau quạ đen bỗng xuất hiện một cánh cửa kì lạ bỗng tự động mở ra mà chẳng cần ai tác động đến.Cánh cửa mở ra, phía sau cánh cửa là một lỗ hỏng không gian đang không ngừng di chuyển xoáy tròn theo chiều kim đồng hồ.[Tiếp tục giải thích cũng chẳng bằng trải nghiệm thực tế!

Cô hãy bước qua cánh cửa đó đi!

Nó sẽ đưa cô đến thế giới đầu tiên mà cô cần phải thực hiện nhiệm vụ.]"Được!"

Ngoan ngoãn nghe theo lời của người quản lý là Ô Nha, Nghiêm Nhã chầm chậm bước đến gần cửa bất chợt ngoáy nhìn lại phía sau vài giây rồi mới bước đi qua cửa....Nghiêm Nhã giật mình tỉnh lại từ trong căn phòng tối.Cô bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con.Rời giường và đi đến công tắc điện mà bật đèn.Khi sáng đèn, dáng vẻ sang trọng từ cách bày trí của căn phòng dần lộ ra.Đảo mắt đánh giá sơ qua căn phòng xa hoa một lần rồi cô nhanh nhẹn đi về phía phát ra tiếng khóc.Đi một lúc, bước chân của Nghiêm Nhã dừng lại trước một căn phòng lớn cách phòng mình không xa.Tiếng khóc thút thít của trẻ con không ngừng truyền ra từ bên trong phòng.Không nghĩ nhiều, cô đưa tay gõ lên cửa thì tiếng khóc bỗng im bật.Thấy không có hồi âm từ người bên trong, Nghiêm Nhã liền đẩy cửa đi vào trong.Bên trong căn phòng rộng lớn, trên cái giường king size lấp ló bóng dáng bé nhỏ của một đứa trẻ.Cả căn phòng đều bị bóng tối bao trùm, Nghiêm Nhã vội mở đèn thì hình dáng của đứa nhỏ liền lộ ra.Đứa bé trai nhỏ tầm 3 – 4 tuổi đang co mình nằm trên giường với gương mặt lấm lem, tèm nhem nước mắt chẳng khác gì mặt mèo.Vẻ mặt hoảng sợ của thằng bé khi vừa trông thấy Nghiêm Nhã hiện lên thấy rõ, âm giọng ngọng nghịu chưa sõi của đứa nhỏ cất lên đầy non nớt, yếu đuối:"M-mẹ, mẹ, con hông khóc nữa, mẹ đừng bỏ rơi con mà... mẹ đừng nhốt con vào phòng kho mà... con bít lỗi của mình rồi, con sẽ hong làm ồn nữa đâu..."

Nói xong, thằng bé liền oà khóc nức nở nhưng chỉ vừa được một phút liền đưa tay che miệng như vừa nhận ra mình làm sai gì đó.Nhìn đứa nhỏ dùng tay bịt kín miệng để tiếng khóc không thoát ra ngoài với vẻ mặt có chút sợ sệt và đôi mắt ngấn lệ, nước mắt vẫn còn trào ra không ngừng.Dường như nhìn thấy bản thân trên đứa nhỏ đáng thương tội nghiệp này, Nghiêm Nhã có chút hồi ức về những ngày tháng trẻ thơ của mình rồi chợt cảm thấy đồng cảm, thương cảm cho thằng nhóc.Cô không nói gì, chậm rãi tiến đến bên giường và ngồi xuống.Đứa nhóc khẽ giật mình đưa đôi mắt đẫm lệ lên nhìn cô mà chẳng dám nhúc nhích.Chợt ôm đứa nhỏ vào lòng, Nghiêm Nhã nhẹ nhàng vỗ lưng như muốn vỗ về đứa trẻ."

Con là bảo bối của mẹ, tại sao mẹ lại bỏ rơi con được chứ?

Con trai ngoan, nín khóc nào!"

Thằng bé nằm trong vòng tay ấm áp của cô mà ngỡ ngàng, hai đôi mắt to tròn ướt đẫm lệ nhịn không được mà mở to rồi ngay giây sau lại lập tức khóc oà lên."

Mẹ!

Con hứa sẽ ngoan mà!

Mẹ đừng bỏ con được không?"

Đứa nhỏ khóc lớn, hai tay gắt gao ôm chặt lấy mẹ."

Được, được, bé cưng của mẹ, mẹ sẽ không bỏ con!"

Chờ đến khi dỗ được thằng bé vào giấc ngủ thì Nghiêm Nhã mới quay trở về phòng.Cánh cửa phòng vừa đóng chặt lại thì cô đã nghe bên tai có tiếng nói quen thuộc của Ô Nha.[Tiếp nhận cốt truyện!]Tiếng nói vừa dứt thì một loạt thông tin, ký ức được nạp vào bộ nhớ của Nghiêm Nhã.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 40: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (2)


Nguyên chủ Trình Nhã, vợ của Cố Cảnh Thần, cũng tức là nam chính, người kế thừa của gia tộc tài phiệt giàu có, người từng có một mối tình đầu lãng mạn, ngọt ngào và đáng nhớ với nữ phụ cũng chính là phản diện gốc Bạch Di Nguyệt,.Theo như cốt truyện gốc ban đầu, nữ chính Trình Nhã bị nam chính Cố Cảnh Thần xem thành thế thân cho nữ phụ phản diện.Nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra bản thân cuối cùng lại thực sự yêu thế thân là Trình Nhã nên bắt đầu thay đổi thái độ.Bạch Di Nguyệt khi phát giác ra sự thay đổi của nam chính nên cảm thấy không can tâm, từ trước đến giờ người được yêu là cô ta như một điều hiển nhiên nhưng nay lại thay đổi khiến cho cô ta rất không vui.Bạch Di Nguyệt bắt đầu lên kế hoạch để lấy lòng, đoạt được tình cảm của Cố Cảnh Thần trở lại, không chỉ vậy, cô ta còn bất chấp tất cả thủ đoạn để đạt được mục đích.Không dừng lại ở việc tranh giành trở lại tình yêu của nam chính, Bạch Di Nguyệt còn muốn triệt để loại bỏ đi vật thay thế là nữ chính Trình Nhã.Bạch Di Nguyệt trong cốt truyện gốc vô cùng ác độc, cô ta còn có thể ra tay với trẻ con.

Đứa trẻ được nhắc đến chính là con trai của nam chính và nữ chính, Cố Lập Thành.Một đứa nhỏ chỉ vừa 7 – 8 tuổi đã phải đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu lần, Bạch Di Nguyệt hết sắp xếp tai nạn giao thông rồi lại đến tai nạn bất ngờ và đều nhắm vào cậu bé.Nhưng kết cục của nữ phụ phản diện không bao giờ là tốt cả, mọi việc Bạch Di Nguyệt làm đều bị Cố Cảnh Thần nắm được rồi ra tay trả lại hết thảy cho cô ta.Tình yêu không còn, nam chính Cố Cảnh Thần ra tay tàn nhẫn hơn hẳn.Cái kết cuối cùng của Bạch Di Nguyệt rất thảm.

Cô ta mất hết tất cả và phải lưu lạc khắp nơi đầu đường xó chợ, không còn tiền bạc, danh dự, gia đình cũng chẳng muốn nhận cô ta nữa.

Nữ phụ phản diện cứ thế mà trải qua một đời khốn khó đến cuối đời và chết đi như một kẻ ăn xin vô gia cư đầy đáng thương.Còn về nam chính Cố Cảnh Thần và nữ chính Trình Nhã trong cốt truyện gốc đã cùng nhau trải qua một cuộc đời an yên, hạnh phúc bên nhau đến già....Đó chính là cốt truyện ban đầu của thế giới này, nhưng chẳng biết vì lý do gì mà đã xảy ra những thay đổi vượt sự kiểm soát của Ô Nha.Cốt truyện xuất hiện sai lệch và ngày càng biến hoá khôn lường.Nữ phụ phản diện khi không thay đổi, nam chính không yêu nữ chính nữa mà tiếp tục si mê, yêu đắm đuối nữ phản diện Bạch Di Nguyệt.Còn nữ chính gốc thì thê thảm rồi, Trình Nhã bị ép từ nữ chính trở thành phản diện.Vốn dĩ như trong cốt truyện gốc, Bạch Di Nguyệt vừa học xong đại học liền mất tích và mãi đến khi Cố Lập Thành 7 tuổi, người vốn vẫn còn đang mất tăm tích đột ngột xuất hiện quay trở về.

Nhưng bây giờ thì không phải như thế.Ngày mà Cố Cảnh Thần và Trình Nhã kết hôn thì Bạch Di Nguyệt đã quay về.Vì một tin Bạch Di Nguyệt đã trở lại khiến cho Cố Cảnh Thần vứt bỏ cả tân nương của chính mình ở lại một mình tại lễ đường.Lễ thành hôn có cô dâu lại chẳng có bóng dáng chú rể thì còn nghĩa lý gì, Trình Nhã từ khoảnh khắc đó đã bắt đầu có chút thay đổi.Việc Cố Cảnh Thần và Trình Nhã kết hôn một phần là vì Trình Nhã đã có thai.Sau từ lễ kết hôn, Cố Cảnh Thần xuất hiện tại nhà ngày càng ít đi, ngược lại, tin tức báo chí đưa về các hình ảnh mà hắn và Bạch Di Nguyệt qua lại ngày càng nhiều.Trình Nhã với cái thai trong bụng ngày càng lớn, mỗi ngày cô đều phải chịu những đả kích từ những tin tức trên báo chí nên ngày càng hoá đen, tâm tư cũng chẳng còn đơn thuần như trước nữa.Không chỉ bị kích thích bởi những tin tức kia, cả nguyên chủ trong loạt bảng tin kia là Bạch Di Nguyệt cũng đã đích thân đến tìm cô.Tuy những lời Bạch Di Nguyệt nói nghe vào có vẻ rất êm tai nhưng thực chất đều là những câu từ móc mỉa, chế giễu, bỡn cợt Trình Nhã chỉ là một vật thay thế cho bản thân.

Và một vật thay thế sẽ mãi mãi không thể sánh bằng nguyên mẫu được.Ngay từ đầu, vốn dĩ Trình Nhã đã biết được bản thân chỉ là một thế thân không hơn không kém, nhưng cô và Cố Cảnh Thần bên nhau cũng đã được một khoảng thời gian, tuy rằng nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chả ngắn.Chẳng những thế, Trình Nhã cô cũng đã mang thai đứa con của hắn, Cố Cảnh Thần cũng chấp nhận lấy cô làm vợ, cứ ngỡ bản thân đã lưu được một chút vị trí trong tim hắn, nhưng đến khi lễ thành hôn được diễn ra thì cô đã rõ, cô cũng đã tỉnh mộng.Thế thân cuối cùng cũng vẫn chỉ là thế thân không hơn không kém, nhưng Trình Nhã thực sự có thể can tâm sao?Chính vì không can tâm và bị chọc tức bởi những lời khiêu khích của Bạch Di Nguyệt, Trình Nhã không kiềm chế được mà đẩy cô ta một cái.

Đúng lúc ấy, Cố Cảnh Thần nghe tin Bạch Di Nguyệt đến nhà nên liền quay về và trông thấy một cảnh đó.Cố Cảnh Thần tức giận xanh cả mặt, hắn tát Trình Nhã một phát đau điếng rồi ngã nhào xuống sofa bên cạnh."

Trình Nhã!

Cô đang làm cái quái gì vậy hả?"

Cố Cảnh Thần nổi giận đùng đùng chẳng nghĩ được gì khác mà lớn tiếng quát mắng đối phương.Bạch Di Nguyệt yếu đuối ngã vào lòng hắn rồi rấm rức khóc đầy oan ức, nói:"Em sợ cô ấy hiểu lầm chúng ta nên em đến giải thích với cô ấy, vậy mà cô ấy nhất quyết không nghe mà còn mắng em.

Thần, em khổ tâm quá, hay là chúng ta đừng gặp nhau nữa, tránh vợ anh cô ấy ghen, chúng ta cũng đừng nên làm bạn bè nữa!"

"Em nói cái gì vậy Di Nguyệt?

Chuyện này làm sao mà..."

Cố Cảnh Thần nhìn ánh trăng trắng sáng trong lòng mình khóc đến đau lòng như vậy nên làm sao chịu được, hắn ôm cô ta vào lòng ngay trước mặt Trình Nhã, người vốn dĩ mới là vợ hắn.Dỗ dành xong Bạch Di Nguyệt, Cố Cảnh Thần liếc nhìn qua Trình Nhã với một bên gương mặt sưng tấy vì cái tát của hắn.Trong lòng chợt cảm thấy có chút áy náy và thương xót, những lời an ủi vốn muốn nói ra nhưng rồi đều phải nuốt ngược vào trong, khi mà hắn nhìn xuống lại bắt gặp dáng vẻ thương tâm của Bạch Di Nguyệt.Cố Cảnh Thần mặt mày cau có, hắn lại nổi điên rồi quát lớn."

Trình Nhã, dạo gần đây cô bị làm sao thế?

Ngày trước chẳng phải rất hiểu chuyện, rất dễ bảo sao?

Vì sao bây giờ lại trở thành như vậy?

Có phải do tôi chiều cô quá nên cô sinh ra ảo tưởng rồi hay không?

Tôi đã nói tôi và Di Nguyệt hiện tại chỉ là bạn bè cũ với nhau thôi.

Cô đừng suốt ngày rảnh rỗi rồi suy nghĩ lung tung!"

"Bạn bè cũ?!

Thật nực cười!"

Trình Nhã nhỏ giọng lầm bầm rồi nở nụ cười đầy tự giễu.Chính là vào lúc ấy, Trình Nhã triệt để hắc hoá và từ nữ chính trở thành nữ phản diện lớn nhất của thế giới.Không chỉ mang một lòng thù hận với người chồng và ánh trăng sáng của hắn, mà Trình Nhã còn nhẫn tâm hơn là đem lòng căm ghét, phẫn nộ trút lên hết đứa con trai của mình.Cô lúc ấy nghĩ rằng, nếu không phải vì đứa nhỏ thì có lẽ cô sẽ không lấy Cố Cảnh Thần và chịu nhiều đau khổ như bây giờ.Chưa kể, đứa bé càng lớn thì càng giống người chồng mà cô căm hận nên càng không khống chế được lòng mà ghi hận và trút những tức giận sang đứa nhỏ.Cố Lập Thành ngay từ nhỏ đã không được mẹ yêu thương, cậu bé chỉ có thể nhìn mẹ từ xa mà chẳng dám đến gần, vì mỗi lần cậu bé muốn tiếp cận mẹ thì đều chỉ nhận lại những ánh mắt hờ hững, thờ ơ đầy lạnh nhạt.Không những vậy, mỗi khi cậu đến nhìn mẹ và phát ra chút tiếng ồn thì đều bị mắng và đánh rất nặng, có khi còn bị nhốt vào phòng kho.Mỗi lần như thế, khi Cố Cảnh Thần nhận được tin từ quản gia hoặc là bảo mẫu đều tức tốc quay trở về nhìn Cố Lập Thành một cái.Những lần như vậy, Cố Cảnh Thần và Trình Nhã đều cãi nhau rất to và kết thúc bằng âm thanh bạt tai chói tai, sau đó là tiếng nghiến răng nguyền rủa của Trình Nhã.Chờ Cố Cảnh Thần đi rồi thì Trình Nhã mới bắt đầu khóc, cô khóc trong vô vọng, tủi thân, tủi nhục.Dần dà, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như thế và chuyển biến xấu hơn.

Một lần nọ, Cố Cảnh Thần quay về với vẻ mặt khó xử và có phần nghiêm trọng.Hắn khi đó bỗng đưa ra giấy ly hôn ra và đẩy về phía trước mặt Trình Nhã, kế đến, hắn còn không chút áy náy mà thừa nhận bản thân vẫn còn yêu Bạch Di Nguyệt.Nghe đến đó, Trình Nhã cả đầu ong ong như vừa bị đánh cho một gậy.Cô giận dữ đoạt lấy tờ giấy rồi xé nó ra từng mảnh nhỏ và bắt đầu chửi rủa Cố Cảnh Thần.Nhìn tờ đơn ly hôn bị xé nát nằm dưới đất, Cố Cảnh Thần im lặng chẳng nói lời nào mà trực tiếp quay lưng rời đi.Cũng từ lần đó, hắn đều gửi về cho Trình Nhã một tờ đơn ly hôn khác và đều bị xé rách nát.Trình Nhã tự biết bản thân là một thế thân nên sẽ chẳng bao giờ sánh được với nguyên mẫu, nhưng cô cũng là con người chứ không phải đồ vật, cô cũng có cảm xúc cơ mà.Nếu bọn họ đã đối xử khốn nạn với cô như vậy thì cũng đừng hòng được về bên nhau một cách thuận lợi và yên ổn.Trình Nhã kể từ lúc đó càng trở nên tàn nhẫn hơn.Trong cốt truyện gốc, người luôn đi hãm hại người khác là Bạch Di Nguyệt thì bây giờ đổi lại là Trình Nhã.Bao nhiêu thứ dơ bẩn, xấu xa mà ngày trước Bạch Di Nguyệt làm thì bây giờ đều là do Trình Nhã làm.Bạo hành con ruột, năm lần bảy lượt hãm hại Bạch Di Nguyệt, đẩy cô ta vào chỗ chết.

Không chỉ vậy, Trình Nhã còn bán thông tin của Cố Cảnh Thần cho đối thủ làm hắn hết lần này đến lần khác rơi vào nguy khó.Đến cuối cùng, cái kết sau cùng của Trình Nhã chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Nó không khác mấy so với Bạch Di Nguyệt trong cốt truyện gốc.Khi bị Cố Cảnh Thần phát hiện và nắm được thóp, Trình Nhã bị tống cổ ra khỏi nhà họ Cố, còn đứa con trai Cố Lập Thành khi này vì chịu nhiều bạo hành từ mẹ ruột nên cũng đã sinh ra cảm xúc bài xích với cô.Mất đi tất cả, Trình Nhã rời khỏi Cố gia với hai bàn tay trắng, thậm chí, đến nhà mẹ ruột cũng không muốn nhận cô.Đến ngày mà Cố Cảnh Thần tổ chức hôn lễ với Bạch Di Nguyệt, Trình Nhã lúc đó phải lang thang ngoài trời đông rét lạnh.Nhìn lên tivi lớn được đặt trên toà nhà lớn nằm ở trung tâm thành phố đang phát trực tiếp hôn lễ thế kỷ giữa vị thiếu gia nhà tài phiệt Cố Cảnh Thần với người vợ mới xinh đẹp của hắn là Bạch Di Nguyệt.Trình Nhã khi đó ngước đôi mắt thẩn thờ nhìn màn hình lớn, mọi sự chú ý trong mắt cô đều chỉ đổ dồn về đứa nhỏ đang vui vẻ mừng lễ cưới của cha mình và người mẹ mới rồi khẽ mỉm cười.Hai ngày sau lễ cưới của Cố Cảnh Thần và Bạch Di Nguyệt, Trình Nhã được người dân tìm thấy đang ngồi dưới một gốc cây lớn ở vùng ngoại ô với tình trạng đông cứng và tím tái.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 41: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (3)


Nhận xong cốt truyện lại đến ký ức của nguyên chủ Trình Nhã.Chờ sau khi tiếp nhận xong tất cả thì trời cũng đã gần sáng.Nhìn đồng hồ trên điện thoại cũng đã hơn 4 giờ sáng.Nghiêm Nhã đầu vẫn còn chút đau nhức, cô đưa tay ôm trán rồi xoa nhẹ.Tổng hợp lại tất cả những gì vừa nhận được từ Ô Nha, kết hợp giữa cốt truyện và ký ức của nguyên chủ thì cho thấy người này quá thảm thương.Từ một nữ chính vậy mà lại bị nữ phụ phản diện lật đổ và trở thành vai phản diện thì thật là quá thảm rồi.Không chỉ từ vai chính thành vai ác mà bản thân còn bị coi là thế thân không hơn không kém, đã vậy, gia đình của nguyên chủ cũng chẳng xem cô ấy ra gì.Gia đình đổ nợ, nguyên chủ thân là con gái lớn phải một lúc vừa học vừa làm hai ba công việc thêm để kiếm tiền trả nợ cho gia đình.

Mãi cho đến lúc gặp được Cố Cảnh Thần thì cuộc sống mới dễ thở hơn, nhưng ngờ đâu lại là thêm một bi kịch mới.Sau khi giúp gia đình trả hết nợ và tiến tới hôn nhân với Cố Cảnh Thần, lúc mà Bạch Di Nguyệt quay về thì mọi chuyện càng trở nên rối rắm hơn.Trình Nhã đã tuyệt giao với gia đình vì những đòi hỏi quá đáng của bọn họ và bây giờ chẳng có chỗ dựa nào khác ngoài chồng con, vậy mà chồng ngoại tình càng khiến Trình Nhã đau khổ và bỏ mặc con mình.[Thế nào?

Đã tiếp nhận tất cả chưa?]Ô Nha từ đâu xuất hiện, quạ đen đáp xuống trên phía đầu giường.Trong phòng tối, đôi mắt của nó không ngừng lập loè loé lên những tia đỏ quỷ dị."

Tôi nhận được rồi!

Cuộc đời cô ấy thê thảm như vậy nên bỏ cuộc cũng là lẽ đương nhiên..."

Nói xong, Nghiêm Nhã thở dài một hơi.[Cô bây giờ sẽ là người thay cô ấy tiếp tục.

Ngoài ra còn có nguyện vọng của cô ấy, chính là đối xử tốt với con trai, rời khỏi Cố Cảnh Thần nhưng phải để cho hắn và Bạch Di Nguyệt không thể dễ dàng đến với nhau, cuối cùng chính là trút bỏ tất cả và phải sống quãng đời còn sót lại với một tâm tình thảnh thơi không lo âu, không vướng bận đến chuyện cũ nữa.]Nghe những lời này của Ô Nha thì Nghiêm Nhã chợt cười chế nhạo nó."

Ta vốn dĩ không có tình cảm gì với nam chính Cố Cảnh Thần nên chắc chắn sẽ không đặt tâm đến hắn như cách mà Trình Nhã đã từng rồi."

Ô Nha nhìn xuyên qua bóng tối của căn phòng mà phóng ánh mắt thẳng đến chỗ Nghiêm Nhã, nó khi ấy bỗng kêu lên mấy tiếng và đập cánh bay lên.[Tất nhiên ta biết điều đó!

Thế nên bây giờ ta sẽ nói cho cô biết thêm một chuyện.

Đó là cô sẽ phải kế thừa toàn bộ tình cảm của nguyên chủ chứ không riêng gì ký ức của họ đâu.

Vậy nhé!

Chúc cô may mắn!]Dứt lời, Ô Nha liền biến mất trong màn đêm, nó vừa rời đi thì bỗng giữa lòng ngực của Nghiêm Nhã nặng trĩu đến khó tin.Cô khi đó hai tay ôm chặt ngực khuỵu xuống đất mà không ngừng thở dốc, khó khăn hít thở.Những cảm xúc mãnh liệt, cuồn cuộn như sóng thần không ngừng dâng trào khiến cho nước ở khoé mắt của Nghiêm Nhã chực rơi xuống.Từng giọt nước mắt lớn lã chả rớt xuống nền nhà, Nghiêm Nhã hít thở không thông cố kiềm chế những cảm xúc từ đâu đến.Mất một hồi chật vật thì cô cũng đã kiểm soát được nó.Khi này nhìn lại đồng hồ cũng đã gần 6 giờ sáng.Cả thân thể của Nghiêm Nhã đều toàn là mồ hôi, lúc ấy chợt bên ngoài có tiếng động.Nhìn ra phía cửa, cô nhớ rõ cửa đã đóng rồi vì sao bây giờ lại mở?Vào lúc ấy, Nghiêm Nhã chợt bắt gặp khuôn mặt đang lấp ló bên ngoài khe hở.Đôi mắt to tròn ngấn nước của đứa bé đang nhìn Nghiêm Nhã không rời, có lẽ là thằng bé đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật vừa rồi của cô.Trông thấy Nghiêm Nhã đang nhìn mình, Cố Lập Thành giật thót mình đầy sợ hãi nhưng rồi cậu nhóc nhận ra hình như cô không có nổi giận.Nghiêm Nhã nhìn đứa nhỏ ngoài cửa rồi nở nụ cười và đưa tay vẫy thằng bé vào trong phòng.Lần đầu tiên được mẹ chủ động gọi vào phòng, Cố Lập Thành có chút do dự vì sợ lại bị đánh nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi vào.Cậu nhóc e dè nếp sát vào cửa mà nhìn Nghiêm Nhã đang quỳ trên đất với vẻ mặt không mấy dễ chịu."

Mẹ... mẹ ơi, mẹ kh-không sao chứ?"

Nghiêm Nhã không đáp mà chỉ nhìn thằng bé rồi cười hiền dịu với nó mà lắc đầu.

Cố Lập Thành nhìn nụ cười của mẹ mà muốn khóc lên, đây là lần đầu tiên mẹ cười với cậu.

Thế nhưng nhìn mẹ có vẻ đang rất đau đớn, cậu không muốn mẹ phải chết đâu.Kìm nén sự sợ hãi xuống, Cố Lập Thành với đôi chân ngắn củn dè dặt tiến đến gần chỗ Nghiêm Nhã.Trông thấy cô không hề phản ứng lại hay có ý định xua đuổi cậu như trước thì liền to gan hơn.Bước gần đến chỗ mẹ, Cố Lập Thành với hai bàn tay nhỏ xíu ra xoa xoa nước mắt vẫn còn không ngừng rơi xuống trên gương mặt của Nghiêm Nhã."

Mẹ ơi, mẹ có chỗ nào bị đau sao?

Thành thổi thổi cho mẹ nhé!"

Đôi mắt to tròn đầy lo lắng của cậu nhóc nhìn chăm chăm Nghiêm Nhã khiến cho tâm cô cũng mềm đi hơn, cố nén từng trận cảm xúc đè nặng trong tim mà đưa tay vuốt ve cái gò má phúng phính của đứa trẻ."

Mẹ không sao, Thành ngoan đi ra ngoài cho bảo mẫu thay quần áo rồi ăn sáng được không?"

"Mẹ thật sự là không sao ạ?

Thành không muốn mẹ đau đâu!

Bảo mẫu nói nếu đau quá thì sẽ chớt đó, Thành không muốn mẹ chớt đâu!"

Nói rồi, thằng bé cũng chợt oà lên khóc.Tiếng khóc trẻ con vào sáng sớm tinh mơ vang vọng khắp căn phòng rồi truyền ra bên ngoài.Nghiêm Nhã nhìn con trai khóc đến thương tâm liền cố đi đến ôm cậu vào lòng mà vỗ về."

Thành ngoan, mẹ không sao, mẹ không đau chút nào cả!

Mẹ sẽ không chết!"

"Thật không ạ?

Mẹ hứa nhé!"

Cố Lập Thành đưa tay xoa nước mắt tèm nhem trên mặt rồi vội nở nụ cười ngờ nghệch nhìn mẹ mình và đưa ngón tay út nhỏ xíu về phía Nghiêm Nhã.Nhìn gương mặt mèo của đứa nhỏ đang cười lên có bao nhiêu là ngốc nghếch, Nghiêm Nhã gật đầu cười xoà rồi ngoéo tay với cậu bé."

Mẹ hứa mà!"
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 42: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (4)


Thường ngày vào đúng giờ, bảo mẫu cùng với vài ba người làm sẽ đi vào phòng của Cố Lập Thành để đánh thức cậu nhóc dậy, sau đó là dọn dẹp lại phòng ốc.Thế nhưng lần này khi đẩy cửa đi vào thì chả thấy người đâu.Những người làm khác và bảo mẫu đồng loạt hoảng hốt và rơi vào hoảng loạn.Bảo mẫu khi này vội vàng phân phó một người đi báo cho quản gia để gọi cho thiếu gia Cố Cảnh Thần, và còn những người còn lại sẽ đi tìm tiểu thiếu gia.Vào lúc mọi người đã tủa ra đi tìm, thì tiếng khóc của Cố Lập Thành từ căn phòng mà không ai dám nghĩ đến đã truyền ra.Nghe thấy tiếng khóc của Cố Lập Thành phát ra từ phòng của Nghiêm Nhã càng làm cho vị bảo mẫu lo sợ, vì không ai trong căn biệt thự này mà không biết được vị thiếu phu nhân này đối xử với con ruột mình tàn nhẫn, máu lạnh như thế nào.Vội vàng rời phòng của tiểu thiếu gia, bảo mẫu nhanh chóng đi về căn phòng kia, bà sợ rằng bản thân đến trễ thì tiểu thiếu gia sẽ bị đánh chết.Người bảo mẫu trong lúc khẩn trương không nghĩ được gì nhiều mà đã đẩy mạnh cánh cửa phòng của Nghiêm Nhã ra."

Thiếu phu nhân, không được!

Xin người dừng tay!"

Vội vàng chạy vào can ngăn nhưng rồi bảo mẫu lại chợt nhận ra có gì đó không đúng.Bất ngờ trước khung cảnh trước mặt, đây là lần đầu tiên mà bà nhìn thấy thiếu phu nhân ôm tiểu thiếu gia như vậy.Nhìn cái cách mà Nghiêm Nhã đối xử với Cố Lập Thành hiện tại khiến cho bảo mẫu kinh ngạc đến mức nghệt cả mặt ra.Lần đầu tiên trông thấy thiếu phu nhân chấp nhận cho tiểu thiếu gia đến gần nên bảo mẫu cảm thấy rất vui và mừng cho cậu bé.Thế nhưng, trong lòng cũng không thể tránh khỏi một chút hoang mang lo sợ một trường hợp xấu xảy ra là, nếu như thiếu phu nhân lại đột ngột trở mặt rồi làm cậu nhóc bị thương.Nghiêm Nhã khi này vẫn còn ôm lấy con trai, cô chậm rãi ngước lên nhìn người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang đứng ở phía gần cửa.Hai người chạm mắt nhau, bảo mẫu giật bắn mình khi nhận ra sự khác lạ của Nghiêm Nhã.

Nhìn cô lúc này không hề giống như những ngày bình thường lúc trước, bà không hiểu sao khi nhìn vào mắt Nghiêm Nhã lúc ấy lại cảm thấy có một thứ cảm xúc gì đó bi thương đến kỳ lạ.Bình thường bảo mẫu không tiếp xúc quá nhiều với vị thiếu phu nhân này, thậm chí còn sinh ra một cảm xúc chán ghét đối với cô, bởi vì cách đối xử của cô dành cho con trai.Mỗi khi bà chạm mắt với vị thiếu phu nhân này ngày trước đều mang lại cảm giác cho bà rằng trong ánh mắt kia thật vô hồn, lạnh lẽo.Người bảo mẫu có lẽ vẫn còn sốc mà đứng đờ người ra, Nghiêm Nhã khi ấy khẽ vuốt ve xoa đầu đứa nhỏ rồi dịu dàng nói:"Bảo mẫu đến rồi, Thành đi ra ngoài cùng bảo mẫu để bà ấy giúp con thay quần áo và ăn sáng được không?"

Cố Lập Thành lần đầu tiên được mẹ ôm nên rất quyến luyến không muốn xa rời vòng tay của mẹ, cậu bé ngẩng đầu và mở to đôi mắt nhìn cô đầy thành khẩn:"Nhưng Thành muốn được ở lại với mẹ, không được ạ?"

Cậu nhóc thật sự rất sợ, cậu sợ rằng khi rời khỏi và lúc quay lại thì người mẹ yêu thương, đối xử dịu dàng với cậu khi này sẽ biến mất và không còn ở đây nữa, mà thay vào đó chính là người mẹ hung dữ, căm ghét cậu của ngày trước.Dường như hiểu được lo sợ trong lòng con trai, Nghiêm Nhã phì cười mà véo nhẹ vào cái gò má bánh bao đầy thịt, phúng phính vô cùng đáng yêu rồi khuyên nhủ:"Không được, Thành ngoan ngoãn theo bảo mẫu ra ngoài để chuẩn bị dùng bữa sáng đi, một lúc sau mẹ sẽ đến tìm con được không nè?

Nếu hôm này Thành ngoan thì mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi cùng mẹ được không?"

Nghe Nghiêm Nhã nói thế, đôi mắt to tròn của cậu bé ngay lập tức sáng lên và trở nên lấp lánh hơn bao giờ hết."

Thật không ạ?

Vậy bây giờ con liền đi ra ngoài với bảo mẫu và ăn sáng ngay!"

Vừa dứt lời, thằng bé liền rời khỏi vòng tay của Nghiêm Nhã mà chạy đến chỗ bảo mẫu rồi chủ động nắm tay bà, cậu ngước lên nhìn người bên mà vô cùng phấn khích nói:"Bảo mẫu, nhanh lên, chúng ta đi thay quần áo rồi ăn sáng thôi ạ!"

Cố Lập Thành khi này vội vàng nắm tay bảo mẫu kéo đi ra bên ngoài.Người bảo mẫu vẫn chưa thể hết bàng hoàng, bà ngỡ ngàng trợn to mắt nhìn Nghiêm Nhã không dám tin và để mặc cho cậu chủ nhỏ muốn lôi kéo đi như thế nào cũng được.Nhìn cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi của Nghiêm Nhã dần đông cứng, cả cơ thể của cô trở nên vô lực mà nằm ngã xuống sàn.Những cảm xúc vừa nhận được vẫn chưa ổn định, khiến cho Nghiêm Nhã có chút chật vật chỉ vì nghĩ đến Cố Cảnh Thần.Thậm chí, có một nỗi nhớ vô cùng mãnh liệt đối với Cố Cảnh Thần đang không ngừng tăng lên làm cho cả lòng ngực cô đau đến co thắt lại và nước mắt không khống chế được mà một lần nữa rơi xuống.Cái cảm giác này thật khó chịu!Mất một lúc lâu để Nghiêm Nhã có thể ổn định, dàn xếp lại mặt cảm xúc của bản thân, cô sau khi vệ sinh cá nhân xong và mặc lên bộ quần áo sạch sẽ rồi tự nhìn ngắm lại bản thân trong gương.Giữa chân mày không nhịn được mà khẽ nhíu lại, đôi mắt vẫn chưa thôi đỏ, tròng mắt thì vẫn lưu lại những sợi chỉ đỏ vì trận khóc vừa rồi.Quan sát đôi mắt đã có phần sưng lên được phản chiếu từ gương, Nghiêm Nhã đưa tay xoa xoa nhẹ cặp mắt mà thở dài.Lại nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng không còn sớm, cô khi này mới rời phòng mà đi xuống sảnh.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 43: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (5)


Khi Nghiêm Nhã đi xuống sảnh thì Cố Lập Thành cũng đã sắp dùng xong bữa sáng.Cậu bé vừa nhìn thấy mẹ liền ngay lập tức phấn khích mà reo lên:"Mẹ ơi!

Mẹ có thể ngồi cạnh con không?"

"Được chứ!"

Nghiêm Nhã mỉm cười đáp lại rồi đi đến bên cạnh con trai rồi ngồi xuống.Những người làm xung quanh có mặt khi này đồng loạt đều bị doạ cho mất mật.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?Bình thường chẳng phải thiếu phu nhân đều làm ra bộ dạng như độc phụ với vẻ mặt hờ hững và ánh mắt sắc lạnh mỗi khi nhìn tiểu thiếu gia sao?

Như thể cô ta rất hận con trai mình ấy, thế nhưng vì sao bây giờ lại...Quản gia đứng cách đó không xa, ông cũng cảm thấy rất bất ngờ trước sự thay đổi ngoạn mục của thiếu phu nhân lúc này.Trong ấn tượng của ông về người con gái tên Trình Nhã này vốn dĩ không tệ, không chỉ vậy ông còn cảm thấy rất mến cô và thương xót cho cô vì ông biết rất rõ chuyện thiếu gia xem cô gái này chỉ như một vật thay thế.Nhưng rồi, thứ gì cũng phải thay đổi, khi mà cả hai kết hôn và có tiểu thiếu gia, lần đầu tiên mà Trình Nhã đánh đứa nhỏ thì vị quản gia này cũng hoàn toàn mất đi thiện cảm dành cho cô.Nay lại nhìn thấy khung cảnh này, quản gia cảm giác như nhìn thấy Trình Nhã của ngày trước.Chợt cảm thấy mềm lòng nhưng rồi quản gia lại nhận ra khung cảnh yên bình này có lẽ sẽ không thể giữ được lâu nữa rồi.

Bởi vì, ông đã gọi cho thiếu gia khi mà không tìm thấy tiểu thiếu gia trong phòng.

Và có lẽ bây giờ ngài ấy đã trên đường quay về đây.Quả nhiên dự đoán của quản gia không sai, không mất bao nhiêu thời gian thì Cố Cảnh Thần quay về.Người đàn ông toàn thân đều toát lên khí tức của người có tiền bước xuống từ xe sang mà đi vào trong và không ngừng lẩm nhẩm mắng chửi gì đó.Nghiêm Nhã vừa dùng bữa sáng vừa nghe con trai đang luyên thuyên kể chuyện đầy hào hừng thì bị tiếng động bên ngoài cửa thu hút.Cánh cửa lớn được chạm khắc tinh sảo được đẩy ra, người đàn ông trong bộ tây trang lịch lãm đi vào.Người đàn ông điển trai với ngũ quan tinh xảo pha chút vẻ sắc lạnh, theo sau hắn còn có một người khác trong bộ vest đen nghiêm nghị.Nhìn người đàn ông trên danh nghĩa là chồng của nguyên thân chợt khiến cho Nghiêm Nhã liên tưởng đến một người nào đó rồi rất nhanh chóng bị cô gạt đi, dù sao cũng là quá khứ...Cảm xúc của nguyên thân vốn dĩ đang được Nghiêm Nhã xử lý ổn thoả nhưng vừa trông thấy Cố Cảnh Thần thì liền dậy sóng.Chóp mũi bỗng đỏ lên và trên sóng mũi cảm thấy có chút chua xót, viền mắt cũng chẳng khống chế được mà dần nóng lên.Ánh mắt nóng rực của Nghiêm Nhã làm cho Cố Cảnh Thần bất giác nhíu mày không vui.Cố Lập Thành, đứa trẻ vừa nhìn thấy người cha lúc nào cũng bận rộn của mình quay về liền vui vẻ rời khỏi bàn mà chạy tọt đến bên cạnh rồi nhào vào lòng hắn."

Cha, cha đã về!

Hôm nay nhé, hôm nay..."

Đứa nhỏ vẫn còn phấn khích muốn nói gì thì bị người đàn ông chặn lại.Kéo đứa bé lại gần, Cố Cảnh Thần quan sát kỹ càng từ trên xuống dưới của con trai rồi mới khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng và xoa đầu cậu."

Con có sao không?

Cô ta vẫn chưa làm gì con là được rồi!"

"Hông, hông phải, cha, cha nghe Thành nói..."

"Được rồi, con đi về phòng để cha nói chuyện với mẹ con được không?"

Cố Cảnh Thần cắt ngang lời nói của con trai rồi liền ra lệnh cho bảo mẫu đứng cách đấy không xa dẫn đứa nhỏ đi.Lời đến bên miệng nhưng chưa kịp nói đã bị kéo đi, Cố Lập Thành không vui, cậu vừa được bảo mẫu bế đi vừa ngoáy đầu lại nhìn hai người lớn.Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của con trai, Cố Cảnh Thần khi này mới hất cằm ra lệnh cho những kẻ khác rời khỏi phòng ăn.Nhận được lệnh, những người khác liền không dám ở lại thêm nửa giây mà nhanh chóng rời đi.Người đã đi hết, lúc này bên trong phòng ăn chỉ còn lại hai người và một người thân cận với hắn.Đi tới phía đối diện Nghiêm Nhã, hắn khi này ưu nhã ngồi xuống rồi bắt chéo chân theo thói quen đầy cao ngạo.Cố Cảnh Thần cả gương mặt đều chỉ toàn là lạnh nhạt, hắn với đôi mắt vô cảm nhìn người phụ nữ trước mặt rồi như mọi khi mà đưa tay ra hiệu với người đang đứng phía sau.Người trong bộ vest đen vô cùng kính cẩn mà lấy từ bên trong cặp táp ra một tờ giấy rồi bằng hai tay mà dâng nó lên cho Cố Cảnh Thần.Tiếp nhận tờ giấy, hắn như bình thường mà đẩy tờ giấy lên phía trước mặt Nghiêm Nhã.Cố Cảnh Thần khi này đã chuẩn bị xong tâm lý nghe người đối diện lại phát rồ lên mà xé nát tờ giấy rồi mắng chửi loạn lên.

Thế nhưng, hắn cứ ngồi đó mà chờ mãi chẳng thấy đối phương có động tĩnh gì.Hơi ngẩng đầu lên nhìn về hướng đối diện, nhìn người phụ nữ yên lặng và bình tĩnh đến lạ thường đang nhìn chăm chú tờ giấy.Trước tình cảnh kỳ quái không giống những lúc trước thì Cố Cảnh Thần liền hơi cau mày lại đầy dè chừng.Lẽ nào, cô ta lại tính toán chuyện gì nữa ư?Cố Cảnh Thần siết chặt đề phòng mà quan sát người trước mặt.Thấy cô vẫn không hề có động tĩnh gì, Cố Cảnh Thần chờ thêm một giây thì lại càng khó chịu mà bất chợt lên tiếng trước:"Đây đã là tờ đơn thứ 20 trong tháng rồi, cô biết điều mà sớm ký vào đây đi!

Cô đừng để tôi phải đơn phương thực hiện ly hôn, đến lúc đó, đến một xu cũng chẳng có cho cô đâu!"

Dứt lời, Cố Cảnh Thần vẫn còn đang cảm thấy rất sảng khoái, khoan khoái trong lòng nhưng rồi kế đó đã bị một hành động của người nọ làm cho sững người.Nghiêm Nhã với hai viền mắt đỏ lên, đôi mắt đồng loạt đều trở nên ngân ngấn nước như rơi xuống.Cô một lời cũng chẳng nói mà chỉ lặng lẽ kéo tờ giầy trên bàn lại gần rồi cầm lên xem.Đơn ly hôn, họ tên chồng Cố Cảnh Thần, họ tên vợ Trình Nhã...Tài sản sau ly hôn, hai căn biệt thự, một căn ven biển và một căn ở trung tâm, ba chiếc xe hơi với giá trị hơn 2 tỷ sẽ được đứng tên dưới danh nghĩa và thuộc quyền sở hữu của bà Trình Nhã.Về con chung, nếu bà Trình Nhã muốn nuôi con thì phải dưới sự giám sát của ông Cố Cảnh Thần trong thời gian 2 năm, nếu bà Trình Nhã không đảm bảo được an toàn và sự phát triển cho con thì quyền nuôi dưỡng sẽ trả lại cho ông Cố Cảnh Thần.

Ngoài ra, trong khi quyền nuôi dưỡng con cái thuộc về bà Trình Nhã thì ông Cố Cảnh Thần phải chu cấp mọi sinh hoạt phí, chi phí hàng thàng cho con.Đọc chậm rãi từng chữ một, đọc đến cuối cùng, tầm mắt của Nghiêm Nhã dừng lại ở chữ ký rồng bay phượng múa đã được ký sẵn trên giấy.Đôi môi đỏ khẽ mấp máy, giọng nói yếu ớt cất lên chữ được chữ mất:"Anh thật sự muốn ly hôn với em đến vậy ư?"

Đối mặt với câu hỏi này của cô, Cố Cảnh Thần chợt đờ người ra trong giây lát, hắn nhanh chóng lấy lại được tinh thần mà không mấy vui vẻ cau chặt hàng chân mày lại, âm giọng của hắn cũng trầm xuống vài tông:"Ừ!"

"Chắc chắn?"

"Chắc chắn!"

Để khẳng định cho lời nói của bản thân, Cố Cảnh Thần vừa đáp lại với chất giọng đanh thép vừa gật mạnh đầu.Nghiêm Nhã không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn rồi mới kéo khoé môi cười cười rồi gật nhẹ đầu, giọng nói của cô khi đó có hơi run rẩy:"Có thể... cho em mượn bút được không?"

"Cô có nói gì đi chăng nữa thì tôi...", thì tôi cũng phải quyết ly hôn.Không đoán được những lời tiếp theo của cô.

Những lời kế sau chưa kịp nói hết thì đã bị Cố Cảnh Thần nuốt vào trong.

Hắn hoàn toàn không lường trước được việc Nghiêm Nhã lại đồng ý ký vào đơn ly hôn.Vẫn chưa dám tin vào sự thật, Cố Cảnh Thần với vẻ mặt sửng sốt mà hỏi lại:"Cô, cô vừa nói gì?"

"Em nói là có thể cho em mượn bút không?

Em không có bút ở đây để ký."

Nói đến đó, Nghiêm Nhã với cái mũi và cặp mắt đều đã đỏ lên mà nở nụ cười thẹn thùng rồi nói tiếp: "Hay là em đáng ghét đến nỗi, chỉ là một cây bút anh cũng không muốn em chạm vào của anh?"

Trông thấy vẻ mặt lúc ấy của cô, Cố Cảnh Thần không hiểu sao lại chẳng dám nhìn thẳng.

Hắn khi đó cố lảng tránh rồi nhìn sang hướng khác, đáp lại:"Cô nói gì thế?

Tôi nhỏ mọn đến vậy sao?

Chỉ là... chỉ là tôi hơi bất ngờ..."

Nghe hắn nói thế, Nghiêm Nhã liền phì cười.

Tiếng cười khúc khích khiến Cố Cảnh Thần không nhịn được mà tò mò nhìn qua.Nụ cười của cô lúc ấy rất khó coi, nó méo xệch, khoé môi không ngừng run rẩy, còn đôi mắt lúc nào cũng ngần ngận nước như sắp trào ra.Không thể nhìn lâu hơn, Cố Cảnh Thần dời mắt đi hướng khác rồi ra hiệu cho người đứng sau lưng.Người vẫn luôn thường trực bên cạnh Cố Cảnh Thần lúc ấy tiến lên một bước đưa bút cho Nghiêm Nhã.Tiếp nhận vật trong tay người đối diện, cô không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu thay lời cảm ơn.Nhấn bút, đặt đầu bút xuống tờ giấy, Cố Cảnh Thần khi này nín thớ nhìn cây bút được đặt trên mặt giấy.Hắn khi này vô cùng thấp thỏm nhìn ngòi bút, chẳng rõ đây là mong chờ hay lo sợ.Nhưng rồi Nghiêm Nhã lại nhấc bút ra khỏi giấy.Cô khi ấy nhìn hắn rồi nói:"Em nghĩ lại rồi, em sẽ không ký ngay đâu!"
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 44: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (6)


"Em nghĩ lại rồi, em sẽ không ký ngay đâu!"

Một lời này vừa dứt, nét mặt của Cố Cảnh Thần thoáng thay đổi.Hắn cau chặt mày, khuôn miệng khẽ động như sắp nói gì đó nhưng chưa kịp nói thành lời thì đã bị chặn lại.Nghiêm Nhã nhìn biểu hiện của Cố Cảnh Thần mà nín nhịn cười với đôi mắt ngập nước đã sắp trào ra ngoài.Tiếng cười khúc khích như chiếc lông vũ không ngừng khều vào tâm khiến nó ngứa ngáy."

Anh không cần căng thẳng như thế, em chỉ muốn đùa một chút mà thôi.

Em sẽ ký đơn nhưng không phải là bây giờ."

Nghe những gì cô nói, giữa mày của Cố Cảnh Thần càng nhíu chặt lại với nhau hơn.Dường như không có đủ kiên nhẫn, Cố Cảnh Thần bực dọc đập bàn đứng phắt dậy, hắn nhìn cô với ánh mắt không thể nào che giấu được sự ghét bỏ."

Cô lại muốn giở trò gì?"

"Em..."

Nghiêm Nhã chưa nói thì cửa bên ngoài đã bị một người đẩy ra, tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà phát ra âm thanh 'lọc cọc' nhức tai.Bạch Di Nguyệt không rõ vì sao lại xuất hiện ở đây, cô hôm nay diện một cái váy trắng đặc biệt nhìn rất đẹp mắt.Vừa trông thấy Cố Cảnh Thần thì Bạch Di Nguyệt liền như đứa trẻ mà chạy tới rồi đu lên người của hắn.Cố Cảnh Thần đối với sự nhảy bổ đến đầy bất ngờ của cô cũng không hề tỏ ra ngoài ý muốn mà rất nhanh nhảu đón được cô.Ôm gọn người đẹp trong tay, Cố Cảnh Thần khi này không hề chú ý đến việc gì khác mà nhỏ giọng trách móc Bạch Di Nguyệt:"Sao em lại đến đây?

Vì sao đến mà không báo cho anh?"

"Ơ, thì tại người ta không gọi cho anh được mà!

Em đến công ty và hỏi ra thì mới biết anh có việc nên quay về đây."

Bạch Di Nguyệt vừa nói vừa vùi đầu vào lòng ngực rắn rỏi của Cố Cảnh Thần, còn ngón tay không ngừng trêu chọc ngoáy ngoáy thành vòng tròn trên ngực áo của hắn.Tận mắt chứng kiến cảnh tượng người chồng quý hoá của mình công khai ôm ấp tình nhân trước mặt làm cho Nghiêm Nhã thực sự không nhịn được.Bao nhiêu cảm xúc, tâm tình vốn có của nguyên chủ đều muốn bộc phát nhưng may mắn là cô kiềm chế lại được.Dù vậy, có giỏi kìm nén đến mức nào đi chăng nữa nhưng Nghiêm Nhã vẫn không thể nào kiềm được cơn đau như xé rách cả tâm can của bản thân lại được.Lòng ngực đau đến mức như bị khoét mất một khối thịt nhưng cô vẫn cố nhịn, Nghiêm Nhã vẫn duy trì nụ cười trên môi mà hắn nhẹ giọng.Tiếng ho khan khiến cho Bạch Di Nguyệt giật mình quay đầu nhìn sang đây.

Vừa nhận ra có mặt một người mà chính mình không hề nghĩ đến đang hiện diện ở đây, làm cho Bạch Di Nguyệt luống cuống đầy vẻ thất thố mà nhảy ra khỏi vòng tay của Cố Cảnh Thần.Cô ta nhìn Nghiêm Nhã rồi bày ra vẻ mặt bất ngờ rồi dần chuyển sang dáng vẻ như một đứa trẻ vừa làm gì sai nhưng lại bị người lớn bắt được mà vội vàng giải thích:"Trình Nhã, tôi không biết cô lại ở đây, bình thường chẳng phải cô đều..."

Bạch Di Nguyệt nói đến đó bỗng âm lượng giọng nói dần trở nên lí nhí không thể nghe rõ.Nghiêm Nhã vẫn luôn giữ nụ cười thường trực trên môi mà chẳng nói gì.Cố Cảnh Thần lúc này bỗng nhảy ra chắn trước mặt Bạch Di Nguyệt rồi cao giọng nói:"Di Nguyệt em ấy tính tình hơi trẻ con nên cô đừng chấp nhất với em ấy làm gì!"

Có lẽ, hắn sợ rằng người vợ này của hắn lại hoá rồ rồi nhảy lên túm tóc của tình nhân hắn ư?

Mà cũng đúng thôi, vốn dĩ người vợ của hắn có tính cách như vậy.Nghiêm Nhã vẫn không hề thay đổi sắc mặt, cô không có chút nào là nổi giận mà chỉ ôn tồn nói:"Anh nói như vậy là do sợ em sẽ làm gì cô ấy ư?"

"Chẳng lẽ không phải như vậy?

Cô đã từng như thế vài lần rồi đấy!"

Cố Cảnh Thần gợi nhắc lại cho cô nhớ, đồng thời hắn còn trợn mắt như thể muốn doạ nạt cô."

Cảnh Thần, em mới là vợ của anh!"

Đã thế thì sẵn đây cô cũng muốn nhắc nhở người chồng quý hoá của mình một chút.Bạch Di Nguyệt trốn sau lưng của Cố Cảnh Thần lén lút đưa mắt nhìn về phía Nghiêm Nhã với ánh mắt đầy mong chờ.Nghiêm Nhã với hai tay đã siết chặt đến mức móng tay sắp cắm hết vào trong thịt ở lòng bàn tay, cô giữ nguyên nụ cười rồi tiếp tục nhắc nhở:"Ngày nào vẫn chưa ly hôn thì chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, anh tiếp tục như vậy là ngoại tình đấy.

Em vốn còn muốn bàn bạc tiếp với anh về việc ly hôn, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.

Khi nào anh giải quyết xong việc riêng của anh thì chúng ta lại tiếp tục nói về việc ly hôn."

Nói xong, cô đảo mắt nhìn qua người con gái đang nép sau lưng của Cố Cảnh Thần.Vừa chạm mắt nhau thì Bạch Di Nguyệt liền mau chóng núp lại phía sau lưng người đàn ông.Không để ý đến bọn họ nữa, Nghiêm Nhã quay gót đi về hướng cầu thang rồi đi thẳng lên trên lầu.Chờ bóng dáng của cô đã biến mất trong tầm mắt, khi này Bạch Di Nguyệt mới dè dặt kéo áo Cố Cảnh Thần mà hỏi:"Anh với cô ấy vẫn chưa thoả thuận xong việc ly hôn sao?"

Không trả lời cô, Cố Cảnh Thẩn chỉ im lặng rồi gật đầu.Bạch Di Nguyệt lại bày ra bộ dạng uất ức mà nói với chất giọng hết sức tội nghiệp:"Anh có biết em chờ lâu lắm rồi không?

Chẳng lẽ anh lại muốn để em tiếp tục bị người khác mắng là tiểu tam ư?

Em không phải tiểu tam!

Em vốn dĩ là người đến trước cơ mà!

Em mới là người anh yêu cơ mà!

Tại sao bây giờ người mang danh xấu là tiểu tam lại là em?"

Càng nói, cô càng tỏ ra uỷ khuất và nước mắt thi nhau rơi xuống.Cố Cảnh Thần nhìn người tình khóc thì có chút đau lòng mà đưa tay gạt đi nước mắt cho cô."

Thôi, em đừng như vậy mà!

Anh sẽ giải quyết hết những việc này, anh sẽ nhanh chóng ly hôn để em danh chính ngôn thuận bước vào Cố gia."

Vừa nói, hắn vừa xoa đầu an ủi đối phương.Dỗ ngọt người xong, Cố Cảnh Thần cũng không tiếp tục ở lại nhà mà rời khỏi cùng Bạch Di Nguyệt.Khi bọn họ đi ra ngoài cửa lớn, Nghiêm Nhã đứng từ trên phía lan can cầu thang mà nhìn xuống.Cố Cảnh Thần, tôi hy vọng anh sẽ không bao giờ hối hận với sự lựa chọn này!
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 45: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (7)


Lần mà Cố Cảnh Thần rời khỏi nhà cùng Bạch Di Nguyệt đã được hơn nửa tháng.Khắp các trang báo lá cải lại đưa tin về hình ảnh của hắn đang ở hòn đảo ở phía Nam nghỉ dưỡng cùng một cô gái bí ẩn nào đó.Cô gái bí ẩn nào đấy nhưng thực chất lại rất quen thuộc và dễ đoán với Nghiêm Nhã.Cô nhìn trang báo rồi cầm điện thoại gọi đi cho hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là không có ai nhấc máy.Lại thêm nửa tháng thì cô mới nhìn thấy bóng dáng của hắn xuất hiện tại sảnh dưới nhà.Cố Lập Thành nhìn thấy cha mình về nhà sau khoảng thời gian khá dài với thêm một đống đồ chơi xịn thì liền thích thú chạy đến mừng hắn về nhà.Nghiêm Nhã khi này từ trên lầu đi xuống, cô ăn mặc không khác gì những quý cô, khí chất cũng trở nên thanh tao hơn từ lúc nào.Nghe âm thanh giày cao gót, Cố Cảnh Thần cũng đoán ra được là ai, hắn khi này ngẩng đầu nhìn lên thì liền giật mình.Chỉ mới hơn 1 tháng mà nhìn cô khác trước nhiều quá.Chất giọng dịu nhẹ, dễ nghe hơn lúc trước nhiều lần cất lên:"Anh về rồi sao?

Kỳ nghỉ dưỡng ở phía Nam có vui không?"

Đứng trước sự chất vấn của Nghiêm Nhã, Cố Cảnh Thành liền không vui mà cau mày, bao nhiêu cảm thán về sự thay đổi của cô trong phút chốc bay sạch.Suýt chút thì hắn đã quên mất lần quay về này của bản thân là có mục đích gì.Nhìn người phụ nữ đang đi xuống khỏi cầu thang rồi đi về hướng này.Hắn khi này cho người cất đồ vừa được mang về, rồi kèm thêm là cái hất cằm ra hiệu cho mọi người rời khỏi.Chờ tất cả những người khác đã không còn ở đây, Cố Cảnh Thần lúc này mới ra hiệu cho Nghiêm Nhã đến bên ghế ngồi xuống.Lại là tờ đơn ly hôn quen thuộc lần trước, hắn đẩy nó về phía trước mặt cô."

Chúng ta tiếp tục bàn về việc dang dở lần trước!"

Nhìn xuống tờ giấy thẳng thuốm, sạch sẽ giống như rất được gìn giữ rồi cầm lên.Nghiêm Nhã không nhịn được mà cảm thán:"Có vẻ anh rất coi trọng việc ly hôn này nhỉ?

Tờ đơn được bảo quản rất kỹ!"

Vừa nói, cô vừa cười lên, nụ cười lần này trông xinh đẹp và dễ coi hơn hẳn lần trước.Nhưng chẳng hiểu sao càng nhìn thấy nụ cười này càng làm cho Cố Cảnh Thần cảm thấy khó chịu, không thoải mái.Đoạt lấy tờ đơn trong tay cô, hắn đặt mạnh nó lại xuống bàn rồi gằn giọng:"Nghiêm túc đi!

Tôi không muốn tiếp tục đùa với cô đâu!"

Thấy hắn đã thay đổi thái độ trở nên gay gắt hơn nên Nghiêm Nhã cũng nhượng bộ.Cô trở lại nghiêm túc mà nhìn hắn."

Được rồi, chúng ta tiếp tục bàn!

Em không mong lại giống như lần trước bị phá huỷ bởi người ngoài đâu."

"Em ấy không phải người ngoài!

Bắt đầu được rồi, đừng nói lảm nhảm nữa!"

Cố Cảnh Thần không mấy kiên nhẫn nói.Không nói thêm lời nào, Nghiêm Nhã chỉ im lặng nhìn người ngồi ở phía đối diện một lúc lâu rồi mới lên tiếng:"Em sẽ chấp nhận ly hôn!

Nhưng, với một điều kiện!"

"Điều kiện gì?"

Nghe thấy sắp thoát khỏi cuộc hôn nhân này làm cho Cố Cảnh Thần có chút cao hứng mà vội hỏi lại.Nhìn ra được những cảm xúc đang dao động bên trong mắt hắn, Nghiêm Nhã cười nhẹ rồi vô thức vân vê lọn tóc mà nói tiếp:"Điều kiện là anh phải ở nhà cùng với em và con trong nửa năm.

Trong vòng 6 tháng này, anh phải hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, một người cha thực thụ.

Đi làm đúng giờ thì về nhà, dùng bữa cùng gia đình, có những bữa đi chơi gia đình cùng nhau.

Lập Thành thiếu thốn quá nhiều tình thương, sự quan tâm của chúng ta.

Thằng bé chưa kịp cảm nhận được sự yêu thương của cả cha lẫn mẹ thì cha mẹ lại ly hôn, em không muốn thằng bé thua thiệt những đứa trẻ khác."

Cô chợt ngập ngừng lúc lâu, nhưng rồi lại tiếp tục:"Em muốn ít nhất thì thằng bé cũng được hạnh phúc như những đứa nhỏ khác một lần.

Trong vòng 6 tháng này, toàn bộ thời gian của anh sẽ đều thuộc về gia đình, về em và con.

Chỉ cần bỏ sót 1 ngày 1 giờ thì thoả thuận của chúng ta chấm dứt.

Em sẽ không ký đơn ly hôn và anh cứ tiếp tục mối quan hệ ngoài luồn để người người mắng chửi tình nhân của anh.

Và anh đừng hòng đơn phương ly hôn, vì em nắm trong tay bằng chứng ngoại tình của anh, ít nhất em sẽ khiến cho cả nhà họ Cố này mất hết mặt mũi và danh dự chỉ vì anh.

Anh suy nghĩ cho kỹ!

Về mà bàn bạc kỹ với tình nhân của anh, nếu cô ta không chịu nổi 6 tháng mà không có anh thì cả hai người cứ tiếp tục như hiện tại đi."

Nghiêm Nhã nói xong thì chỉ cười cười nhìn sắc mặt đen xì của Cố Cảnh Thần.

Hắn có lẽ đã nổi giận, cả gương mặt dần đỏ bừng lên và gân xanh đều nổi hết lên cả trán.Thấy hắn đã nổi cáu nhưng không thể nói một lời nào thì cô càng vui vẻ mà nói thêm."

Anh yên tâm đi, chỉ cần anh làm đúng theo điều kiện thì đúng 6 tháng sau em sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Và lúc đó, nếu con không muốn theo em thì anh sẽ nhận được quyền nuôi con, em lúc ấy sẽ không tranh giành quyền nuôi con với anh."

Nghe cô nói vậy, nét mặt của hắn chợt hoà hoãn lại, Cố Cảnh Thần sờ cằm suy nghĩ trong giây lát rồi mới lên tiếng:"Cô chắc chắn sẽ không đổi ý?"

"Ừm!"

Nghiêm Nhã gật mạnh đầu.Nhận được lời xác nhận của cô, Cố Cảnh Thần lấy từ trong túi áo ra một bút ghi âm.

Hắn nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo tột cùng mà chế giễu."

Cô có muốn đổi ý cũng chẳng có cơ hội đâu!

Tất cả những gì cô vừa nói đều đã bị tôi ghi lại cả rồi!"

Nhìn cái bút ghi âm trong tay hắn, Nghiêm Nhã chỉ mỉm cười rồi nhún vai.Sau khi hai bên đạt được thoả thuận, Cố Cảnh Thần theo bệnh nghề nghiệp mà đứng lên chìa tay ra."

Chấp nhận thoả thuận?"

"Vâng!"

Đáp lời, Nghiêm Nhã đưa tay ra bắt lấy bàn tay lớn của hắn.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 46: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (8)


Thoả thuận của cả hai cứ vậy mà lập ra và bắt đầu có hiệu lực ngay lập tức.Kể từ ngày đưa ra thoả thuận trên thì Cố Cảnh Thần rất đúng giờ mà về nhà khiến cho người làm trên dưới nhà cũng phải bất ngờ, kinh ngạc không thôi.Cố Lập Thành lần đầu được dùng bữa có đủ cả cha lẫn mẹ thì rất vui vẻ, phấn khởi, trong suốt bữa ăn cậu nhóc luôn miệng nói chuyện không ngớt, thậm chí, cậu cũng đã cười nhiều hơn trước.Từ một đứa nhỏ hay khóc, ủ dột nay đã trở thành một người khác, cậu nhóc trở nên năng động hơn hẳn, hay cười hay nói và cũng nghịch ngợm hơn.Thằng bé như được trả về đúng tuổi thật của bản thân, Cố Lập Thành có rất nhiều sự thay đổi tích cực.Còn về phía hai người lớn, cả hai cũng rất tuân thủ các điều kiện đã thoả thuận với nhau, nhất là Cố Cảnh Thần.Sáng sớm, hắn dậy rất đúng giờ, sau khi chuẩn bị xong thì liền xuống phòng ăn dùng bữa với vợ con, theo như những thoả thuận chi tiết phía sau nữa thì hắn trước khi rời nhà phải hôn vợ con một cái thì mới có thể rời đi.Sau một tuần thực hiện các thoả thuận, Cố Cảnh Thần cũng dần làm quen được với sự thay đổi này.Hắn không còn miễn cưỡng và khó chịu quá nhiều với những yêu cầu kỳ quái mà Nghiêm Nhã đưa ra.Không chỉ riêng hắn phải thay đổi, mà Nghiêm Nhã cũng có chuyển biến lớn.Mỗi ngày sau khi Cố Cảnh Thần rời khỏi nhà, cô sẽ đích thân ra ngoài đi mua thực phẩm.

Đúng vậy, thiếu phu nhân của gia tộc tài phiệt đích thân đi siêu thị bên trong trung tâm thương mại mà không nhờ đến người làm.Cô đi bế theo con nhỏ đến siêu thị mua sắm thêm thực phẩm cho mấy món ăn hôm nay và chút đồ dùng lặt vặt cần thiết.Sau khi đi mua sắm xong, Nghiêm Nhã sẽ quay trở lại nhà trước 10 giờ 30 phút và bắt đầu xuống bếp.Cô tự mình xuống bếp để nấu bữa trưa cho con trai và chồng.Dùng hết những kỹ năng, kiến thức nấu ăn có được từ hai đời trước lẫn kinh nghiệm nấu nướng của nguyên chủ mà làm ra được mấy món ăn vô cùng đẹp mắt.Trang trí xong hộp cơm tình yêu cho chồng, Nghiêm Nhã nhìn ngắm lại thành phẩm của bản thân mà vô cùng cao hứng và hài lòng.Cố Lập Thành, đứa nhỏ đứng trên cái ghế đẩu, thằng bé nhón chân nhìn các thao tác của mẹ với đôi mắt lấp lánh đầy ánh sao ngưỡng mộ.Nhìn hộp cơm bắt mắt được biến hoá ra từ tay của mẹ, cậu nhóc cũng muốn có một hộp như vậy.Thằng bé khi này kéo kéo vạt tạp dề của mẹ rồi dùng chất giọng non nớt để xin xỏ:"Mẹ, mẹ ơi, Thành Thành cũng muốn có cơm đẹp giống cha!

Mẹ có thể làm cho Thành Thành không?

Thành Thành hứa sẽ không phá hỏng đâu, Thành Thành sẽ cất lên và giữ thật kỹ!"

Đối với sự yêu cầu với cách suy nghĩ đơn giản và đầy trẻ con của con trai, Nghiêm Nhã không nhịn được mà bật cười, tiếng cười bao trùm gian bếp làm cho bầu không khí trở nên vui vẻ.

Cô bẹo má thằng bé rồi nhẹ giọng giảng giải cho nó hiểu:"Được, mẹ sẽ làm cho Thành Thành một cái giống cha được không nè.

Nhưng đây là đồ ăn, con không ăn thì sẽ hỏng mất, sẽ không đẹp và không ngon nữa.

Các bạn đồ ăn sẽ hỏng hết đấy, các bạn sẽ buồn vì không được con thưởng thức đấy biết không?"

Cố Lập Thành nghe mẹ giải thích mà tròn xoe mắt nhìn cô, thằng bé đảo mắt nghĩ ngợi gì đó trong chốc lát và rồi đôi mắt ấy chợt ngấn nước rồi rơi xuống."

Không, không đâu, Thành Thành không muốn đồ ăn đẹp bị hỏng đâu!"

Nhìn con trai khóc lớn, Nghiêm Nhã không hề thấy phiền mà ngược lại rất kiên nhẫn và yêu thương mà dỗ dành."

Nếu vậy thì Thành Thành phải ăn chúng, thức ăn không thể lãng phí được.

Có rất nhiều người muốn có được thức ăn mà không được đấy, bọn họ bị đói trong rất nhiều ngày."

Thằng bé khi này nghe vậy chợt đưa tay xoa xoa cái bụng tròn vo của bản thân mà đáp lại:"Đói bụng rất khó chịu, Thành Thành cũng từng bị đói.

Thành Thành hong thích bị đói."

Nghe đến đó, Nghiêm Nhã chợt cảm thấy vô cùng chua xót và đau lòng.Quản gia và bảo mẫu đứng cách đó không xa đều nghe thấy rõ mồn một những gì mà hai mẹ con nói với nhau.

Hai người họ cảm xúc ngổn ngang khi nghe cuộc đối thoại của họ.Nghiêm Nhã sau khi làm xong cơm trưa, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Cảnh Thần."

Anh xong việc chưa?

Có bận gì không?

Anh đã đói chưa?

Em cùng con mang cơm trưa đến cho anh!"

Tin nhắn gửi đi và mất hơn nửa tiếng mới có được hồi âm, một tin nhắn cọc lóc đầy lạnh nhạt được gửi lại."

Vừa xong việc, vẫn chưa ăn, cô mang đến đi!"

Đọc xong tin nhắn, Nghiêm Nhã thực sự chẳng biết nên bày ra vẻ mặt gì cho đúng.Nhìn hộp cơm đã không còn giữ được nhiệt nóng như ban đầu, cô vội nhắn lại."

Anh đói lắm không?

Anh chờ thêm 15 phút nữa được không?"

Lần này rất nhanh đã có tin nhắn trả lời."

Nếu vậy thì không cần nữa."

Nhận được sự phũ phàng của người nọ, Nghiêm Nhã khi này liền nhanh chóng trả lời lại."

Thế sao được, em và con sẽ đến ngay."

Cất điện thoại trở lại túi xách, Nghiêm Nhã vội bỏ cơm hộp vào trong túi đựng, sau đó liền nắm tay con trai đi ra bên ngoài xe.Không mất nhiều thời gian thì đã đến được trước cổng công ty.Nhìn lên toà nhà cao trọc trời đầy hoành tráng kia, dù nhìn qua bao nhiêu lần thì cô vẫn không thể nào tránh được mà cảm thán vài lời trong lòng.Nhân viên bảo an vừa trông thấy chiếc xe sang đỗ lại trước cổng liền chú ý, họ quan sát cánh cửa xe đang dần mở, khi có người từ bên trong xe bước xuống thì họ liền nhận ra.Hai người bảo an khi này vội vàng đi đến giúp Nghiêm Nhã bước xuống xe và rất nhiệt tình dẫn đường, mở cửa cho cô đi vào trong.Mọi người bên trong sảnh đối với sự xuất hiện của cô và Cố Lập Thành cũng chẳng còn quá bất ngờ và xa lạ.Đã hơn một tuần trôi qua, chuyện này cũng đã diễn ra được bấy nhiêu thời gian nên cũng chẳng còn quá bất ngờ.Vừa nhìn thấy phu nhân chủ tịch và tiểu thiếu gia đến đây thì bọn họ cũng xông xáo hơn hẳn.

Không ít người vội xum xuê nịnh nọt, lấy lòng hai người.Nghiêm Nhã uyển chuyển né tránh rồi đi vào thang máy đi lên tầng phòng làm việc của chủ tịch.Cố Lập Thành rất ngoan ngoãn cầm tay mẹ đứng bên trong thang máy không chút quấy phá.Không bao lâu sau, cánh cửa thang máy mở ra, cô nắm tay con trai đi ra ngoài.Đứng trước cửa phòng có bảng tên 'phòng chủ tịch', cô đưa tay gõ cửa thì ngay lập tức bên trong có tiếng nói vọng ra.Âm giọng cáu gắt đầy quen thuộc phát ra:"Lại có chuyện gì?"

"Là em!"

Vừa nghe thấy giọng nói của Nghiêm Nhã thì tiếng nói bên trong im bật, chưa đến 5 phút thì cánh cửa mở ra.Cố Cảnh Thần vừa mở cửa thì đã bắt gặp gương mặt tươi cười của Nghiêm Nhã và ngay sau đó Cố Lập Thành liền nhảy lên người hắn."

Cha!

Con và mẹ mang đồ ăn đẹp đến cho cha!"

Bế thằng bé lên, Cố Cảnh Thần hiếm hoi nở nụ cười với con trai rồi quay sang nhìn Nghiêm Nhã với ánh mắt khó hiểu.Cô không nói gì mà chỉ cười cười rồi bước theo vào trong.Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Cố Cảnh Thần bế con trai đi vào trong rồi đặt thằng bé ngồi lên cái ghế sofa.Nghiêm Nhã lúc này mới bày cơm hộp ra.Hộp cơm được đặt xuống rồi mở ra, khi này Cố Cảnh Thần mới hiểu 'đồ ăn đẹp' trong lời nói của đứa nhỏ là gì.Bình thường cơm hộp mà Nghiêm Nhã mang đến mặc dù ăn rất ngon nhưng nhìn hết sức đơn giản, còn lần này thì trông hộp cơm được bày trí rất cầu kỳ và rất tốn công sức.Hắn nhìn hộp cơm đến xuất thần rồi sau đó mới ngước lên nhìn cô mà hỏi:"Này là cô tự tay làm?"

"Ừm!"

Cô gật đầu đầy vẻ tự hào, sau đó mới vội bổ sung thêm: "Là em vừa học được gần đây đấy!"

Đối diện với dáng vẻ đầy tự hào của Nghiêm Nhã, Cố Cảnh Thần cũng không nhỏ mọn mà cho cô một lời khen."

Trang trí trông cũng rất được đấy chứ!"

"Tất nhiên rồi!

Em là ai cơ chứ?

Em là Trình Nhã, vợ của siêu cấp CEO Cố Cảnh Thần, là mẹ của đứa con trai kháu khỉnh đẹp trai Cố Lập Thành mà."

Nói xong thì cô liền cười lên 'haha', Cố Cảnh Thần bị sự phô trương của cô lúc ấy cũng làm cho nhịn không được mà bật cười.Nhìn cha mẹ cười nói với nhau, người cao hứng nhất chính là Cố Lập Thành.Thằng bé cười lên đầy phấn khích rồi reo lên:"Cha và mẹ cười với nhau, hai người đã yêu yêu nhau hơn rồi!"

Nghe đứa nhỏ nói thế thì bỗng cả hai người lớn đều khựng lại.Hình như có gì đó đã thay đổi...
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 47: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (9)


Thời gian lại trôi qua, lại thêm một tuần qua đi.Cố Cảnh Thần dường như đã dần quen với những sự thay đổi.Như thường ngày, hắn tỉnh dậy từ giường ngủ rồi đưa tay tắt báo thức.Hắn khi ấy mơ màng đi vào nhà vệ sinh và mất một lúc sau thì mới đi ra với bộ dạng khác hẳn.Thay xong quần áo, hắn vội cầm theo điện thoại mà đi xuống phòng ăn.Vừa xuống đến phòng ăn thì hắn đã nhìn thấy khung cảnh hết sức náo nhiệt trước mặt.Nghiêm Nhã đang kể những câu chuyện kỳ ảo để dụ dỗ cậu nhóc Cố Lập Thành ăn rau củ.Thằng bé nghe mấy câu chuyện buồn cười mẹ kể thì liền cười ha hả, tiếng cười của trẻ con giòn tan truyền đi khắp gian phòng.Mỗi lần thằng bé cười thì Nghiêm Nhã liền tranh thủ nhét thìa nhỏ rau củ vào miệng nó.Sau khi cảm nhận được trong miệng mình toàn là rau củ, dù không muốn như Cố Lập Thành vẫn cố nhai rồi nuốt xuống và sau đó là trưng ra vẻ mặt như sắp bệnh khiến cho người mẹ ngồi bên cạnh không nhịn được cười.Tiếng cười vang lên rộn ràng khắp nhà, quản gia và bảo mẫu cũng vô thức cười theo cả hai mẹ con.Cố Cảnh Thần cũng chả biết từ nào lúc nào mà đã quen thuộc được với những điều này.Vừa nhìn thấy người đàn ông lịch lãm, đẹp trai xuất hiện thì Cố Lập Thành liền lấy lại tinh thần mà reo lên:"Cha, cha thật đẹp trai!"

"Vậy sao?

Cha rất đẹp trai sao?"

Cố Cảnh Thần vừa đáp lại thằng bé, vừa tiến đến xoa đầu nó.Bàn tay nhỏ nhắn của cậu nhóc cũng sờ sờ lại bàn tay lớn của hắn rồi thích thú cười lớn mà nói tiếp:"Vâng, cha rất đẹp trai, cha đẹp đẹp, cha đẹp trai giống Thành Thành!"

Nghe con trai nói vậy, hắn bật chợt phì cười mà hỏi vặn lại:"Tại sao lại là cha đẹp trai giống Thành Thành mà không phải Thành Thành đẹp trai giống cha?"

"Hở?

Hông đúng sao ạ?"

Cậu nhóc tròn mắt rồi nghiêng đầu nhìn hắn với biểu cảm ngơ ngác cực đáng yêu mà hỏi lại.Ngay sau đó, cậu nhóc liền chu chu môi mà vội vàng giải nghĩa cho cha hiểu."

Hông, hông, mẹ nói rằng cha đẹp trai là do giống Thành Thành đó!"

Nói xong, Cố Lập Thành liền nhìn qua mẹ để xác nhận: " Đúng hông mẹ?"

Buồn cười trước biểu cảm không hài lòng khi bị hỏi ngược lại của Cố Lập Thành, Nghiêm Nhã cười lên rồi gật đầu, đáp: "Đúng rồi, là do cha giống Thành Thành nên mới đẹp trai!"

Nhận được lời xác nhận của mẹ, Cố Lập Thành nhìn qua cha mình là Cố Cảnh Thần rồi ưỡn ngực ra như thể nói rằng: 'Đấy, cha thấy chưa, đúng là mẹ nói thế mà, do cha giống con nên mới được đẹp như vậy!'Không còn gì để nói, Cố Cảnh Thần bất lực xoa xoa tóc con trai rồi lại quay sang nhìn Nghiêm Nhã với ánh mắt vô cùng nghiêm túc."

Sao cô nói như vậy?

Thằng bé là con trai tôi thì phải là thằng bé đẹp trai giống tôi chứ?

Vì sao lại ngược lại?"

Nghe hắn hỏi như thế thì Nghiêm Nhã càng buồn cười, cô không nhịn được sự buồn cười mà cả thân thể run lên:"Sao anh lại đi so đo với thằng bé làm gì?"

Khi này, Cố Cảnh Thần mới ngớ người nhận ra bản thân hình như quả thực có chút so đo với trẻ con rồi nên liền hắng giọng đầy ngượng nghịu rồi đánh trống lảng sang một việc khác.Nghiêm Nhã lúc này mới nhận ra thì ra nam chính cao lãnh, lạnh lùng cũng có những lúc trẻ con như này.Buổi sáng tại nhà họ Cố diễn ra vô cùng vui vẻ và tràn đầy năng lượng.Sau khi cả nhà ba người dùng xong bữa sáng thì cũng đến lúc Cố Cảnh Thần phải đi làm, phải đến công ty.Theo nghi thức những ngày qua, Cố Cảnh Thần không còn cảm thấy bị gượng ép nữa, mà hắn rất tự nguyện và chủ động tiến đến cuối xuống hôn lên trán của Cố Lập Thành.Và ngay sau đó, hắn lại nhìn sang Nghiêm Nhã rồi rất tự nhiên mà đặt nụ hôn lên mái tóc cô.Hương thơm của mái tóc đen cứ vờn quanh đầu mũi khiến cho Cố Cảnh Thần nhất thời có chút lưu luyến.Nghi thức mỗi sáng đã hoàn thành, hắn khi này đi ra ngoài xe đang chờ sẵn từ trước bên ngoài.Nhìn theo người đang chuẩn bị ngồi vào xe, Nghiêm Nhã vội lớn tiếng hỏi:"Trưa nay anh muốn ăn món gì?

Em sẽ làm rồi mang đến công ty cho anh!"

Cố Cảnh Thần khi này khựng lại, hắn quả thực nghiêm túc đứng lại suy nghĩ.Nghĩ một chốc, hắn khi ấy nhìn qua cô rồi nói:"Không nghĩ ra!

Tuỳ cô đi, cô nấu gì thì tôi ăn nấy!"

Nói xong, hắn ngồi vào trong xe rồi rời khỏi nhà.Nghiêm Nhã bế theo Cố Lập Thành đứng trước nhà chào tạm biệt hắn.Trông thấy chiếc xe đã đi xa và không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì cả hai mới quay vào nhà.Lúc này, cô mới giao con trai lại cho bảo mẫu giữ để làm một số việc riêng.Cô quay về phòng rồi thả lưng nằm xuống giường.

Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng có chút thời gian nghỉ ngơi.Bỗng lúc này, tiếng chim quạ kêu từ đâu phát ra.

Nghiêm Nhã cũng không còn lúng túng như trước mà cố tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.Ô Nha xuất hiện từ trong hư không rồi đáp xuống bàn trang điểm đối diện giường ngủ của cô.[Cô đúng là người mà tôi cất công lựa chọn.

Cô làm tốt lắm!

Nhưng tôi vẫn là có hơi bất ngờ trước sự thay đổi trong tính cách của cô đấy!]Tiếng cười khổ của Nghiêm Nhã vang lên, cô thở dài một hơi rồi mới đáp lời nó:"Sau hai đời sống ở thế giới cũ của bản thân thì tôi nhận ra được một điều.

Đó là bản thân phải uyển chuyển ứng biến ở mọi hoàn cảnh, cương được nhu được thì mới làm nên chuyện."

Đối với câu trả lời của Nghiêm Nhã, Ô Nha không nói gì mà chỉ kêu lên vài tiếng 'caw, caw' rồi đập cánh bay lên.[Dù sao thì tôi cũng có lời khen dành cô đấy!

Làm rất tốt!

Cứ như thế mà phát huy!

Chúng ta đi được một nửa chặng đường rồi.]Nói xong, Ô Nha liền bay lên rồi biến mất tăm trong không khí để lại Nghiêm Nhã nằm ườn trên giường.Cô khi này chỉ cười nhàn nhạt tự nhủ với bản thân.

Đối với sự biến hoá khôn lường của các thế giới thì cô phải linh hoạt, thay đổi một cách uyển chuyển.

Đó chính là bài học xương máu mà cô rút ra được từ những bất hạnh, đau khổ của bản thân.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 48: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (10)


Về thỏa thuận ly hôn mà Nghiêm Nhã đưa ra, Bạch Di Nguyệt tất nhiên không thể không biết đến nó.Cô ta đã gần 1 tháng không được gặp Cố Cảnh Thần.Mặc dù biết rằng chỉ cần thêm 5 tháng nữa là bản thân được chính thức bước vào cửa lớn của nhà họ Cố.Nhưng làm sao cô ta có thể nhẫn nhịn được trong suốt khoảng thời gian ấy, mà phải trơ mắt nhìn người đàn ông của mình qua lại với người phụ nữ khác cơ chứ.Nhiều lần cầm điện thoại lên muốn gọi cho Cố Cảnh Thần nhưng lại buông xuống.Bạch Di Nguyệt tự nhủ với bản thân là phải nhịn, phải nhẫn nhịn!Thế nhưng, dạo gần đây cô ta nghe thấy rất nhiều tin tức về Cố Cảnh Thần.Nghe nói thái độ của hắn đối với cô vợ 'hờ' kia và cả đứa con trai cũng thay đổi rất nhiều.Vốn dĩ ban đầu cô ta vẫn còn rất tự tin, nhưng lúc này thì không còn tự tin được như lúc đầu nữa.Cô ta bắt đầu có chút lo sợ rồi.Muốn tìm cơ hội để qua lại với Cố Cảnh Thần, nhưng Bạch Di Nguyệt vẫn chưa thể tìm ra được.Mỗi ngày đều phải đứng từ xa nhìn theo gia đình ba người bọn họ ngày càng khắng khít thì cô ta càng vội.Nội tâm của Bạch Di Nguyệt ngày càng phức tạp với hai luồng suy nghĩ trái ngược lẫn nhau và không ngừng đấu đá làm phiền cô ta.Trái tim thì không ngừng mách bảo cô phải đi tìm Cố Cảnh Thần ngay, nếu không còn để như thế thì hắn sẽ vuột ra khỏi tầm tay mất.Còn về lý trí lại ngược lại hoàn toàn, nó không ngừng cảnh cáo Bạch Di Nguyệt đừng làm chuyện gì dại dột.Cô ta đã sống một kiếp với những suy nghĩ bồng bột, dại dột rồi dẫn đến cái kết bi thương của bản thân.

Thế nên, khó khăn lắm mới có cơ hội được làm lại thì cô ta phải biết suy trước tính sau một cách kỹ càng và cặn kẽ.Hiện tại bây giờ kẻ đang ở thế thượng phong là Bạch Di Nguyệt, vậy nên, cô ta không cần gì phải lo cả.

Nếu Cố Cảnh Thần đã quyết thì sẽ không bao giờ thay đổi.Hắn đã quyết tâm ly hôn với Trình Nhã thì sẽ không có bất kỳ ai có thể khiến hắn thay đổi ý định được.Giống như kiếp trước, khi mà hắn phát hiện ra Bạch Di Nguyệt cô ta hết lần này đến lần khác xuống tay hãm hại người vốn chỉ là thế thân của cô ta nhưng rồi lại trở mình và biến thành người vợ được hắn yêu thương hết mực kia.Vào lúc đó, hắn đã có bao nhiêu quyết đoán đến mức độc đoán.

Mặc kệ cô ta lúc đó khóc lóc cầu xin sự tha thứ, thậm chí là quỳ xuống xin lỗi con đàn bà kia nhưng hắn vẫn không thay đổi quyết định.Nhớ đến những gì đã diễn ra ở kiếp trước khiến cho Bạch Di Nguyệt một hồi run rẩy và đổ hết mồ hôi lạnh.

Cô ta không muốn lần này vẫn có cái kết giống như trước, cô ta không muốn tiếp tục bị người đời dẫm dưới chân như một con chuột bẩn thỉu chạy qua đường.Chính vì không để cái kết tồi tệ ấy diễn ra, Bạch Di Nguyệt cô ta cần phải đoạt được hết những thứ tốt đẹp vốn là của mình và biết thỏa mãn với nó.Mà tình yêu của Cố Cảnh Thần và cả hắn nữa, tất cả của hắn vốn dĩ đều thuộc về Bạch Di Nguyệt cô ta và những gì ở hiện tại cô ta đang làm chỉ là đòi lại mà thôi.Để biểu thị rằng bản thân đã không còn như trước với những suy nghĩ và hành động hấp tấp, dại dột.

Lúc này, Bạch Di Nguyệt đã chịu động não nhiều hơn, cô ta cũng biết rõ nếu bây giờ đến tìm Cố Cảnh Thần và lén lút qua lại thì vẫn còn quá sớm.Thời hạn còn tận 5 tháng, hiện tại mà cả hai lại lén lút qua lại thì kiểu gì rất nhanh sẽ lại bị phát hiện.

Vào lúc đó, Trình Nhã sẽ không đồng ý ký vào đơn ly hôn, vậy há chẳng phải là Bạch Di Nguyệt cô ta phải mang cái danh 'tiểu tam' này cả đời hay sao?Không, Bạch Di Nguyệt cô ta không muốn như vậy!

Thứ mà cô ta nhắm đến là được danh chính ngôn thuận trở thành Cố thiếu phu nhân, chứ không là 'tiểu tam' 'tiểu thiếp' của Cố thiếu gia nhà họ Cố.Nghĩ đến đại cục, Bạch Di Nguyệt dần lấy lại được bình tĩnh, và kiên nhẫn không biết từ đâu như được tiếp thêm vào.Chỉ cần Bạch Di Nguyệt cô kiên nhẫn thêm 5 tháng thôi...Điện thoại nằm trong tay vốn đang hiển thị màn hình cuộc gọi chuẩn bị gọi đi.

Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Bạch Di Nguyệt nhẹ nhàng nhấn thoát khỏi màn hình cuộc gọi.Cô ta lúc này tự di dời chú ý của bản thân sang việc khác để không phải tự chuốc bực dọc vào mình.

Bạch Di Nguyệt thả người nằm trên nệm và bắt đầu nghĩ đến nhiều diễn cảnh khác nhau như là, đuổi được Trình Nhã ra khỏi nhà họ Cố và cô ta sẽ chính thức trở thành vợ của Cố Cảnh Thần.Chỉ vừa nghĩ đến đó đã khiến cho Bạch Di Nguyệt cảm thấy sung sướng cả người.

Đến lúc đó, đời này của cô ta sẽ bước sang một trang hoàn toàn mới và cái kết cục nhảm nhí của đời trước cũng đừng hòng ứng vào người cô ta nữa!Càng nghĩ càng cao hứng, Bạch Di Nguyệt bật ngồi dậy khỏi giường.

Cô ta tiến đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống trước gương.Nhìn gương mặt xinh đẹp của bản thân vì 1 tháng đầy sầu não này mà da dẻ đã có chút sạm đi không còn căng bóng, mềm mịn nữa.Mất một lúc tự đau lòng cho chính mình, Bạch Di Nguyệt trong lòng bỗng phừng lên một ngọn lửa không tên, cô ta phải thật xinh đẹp để sau này sẽ chẳng có ai có thể đem cô ta ra so sánh với vợ trước của Cố Cảnh Thần.Bạch Di Nguyệt mong muốn bản thân sẽ luôn cao hơn Trình Nhã vài bậc, chỉ có vậy mới khiến cô ta cảm thấy thoải mái và buông bỏ được những thứ ở trước.Với quyết tâm đầy mình, Bạch Di Nguyệt nhanh chóng thay bộ quần áo chỉnh tề rồi lấy theo túi xách ra ngoài.Đúng vậy, cô ta là muốn đến spa để bảo dưỡng nhan sắc, cô ta vĩnh viễn không muốn kém hơn người khác, nhất là Trình Nhã.
 
Back
Top Bottom