Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi

[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 20: Liệu có thể làm lại?(19)


Tin tức về vị cấp trên lúc nào cũng mang bộ dáng khó gần, đáng sợ, vậy mà còn có một bộ mặt khác, chính là siêu cấp sủng vợ, nịnh vợ được lan truyền khắp bộ phận.Cả một tổ khi biết tin liền tỏ ra nghi ngờ trước tin tức mà Trần Minh Nghị tung ra.Trần Minh Nghị chính là người cấp dưới đã đến nhà của Nghiêm Chính và gặp gỡ Nghiêm Nhã ngày trước.Những chuyện mà cậu được tận mắt chứng kiến ở đấy đều được kể lại cho mấy nhân viên khác ở tổ nghe bằng những câu từ được thêm thắt đầy hấp dẫn."

Trần Minh Nghị, cậu nói là thật hay giả vậy?

Nghe sao mà nó cứ ảo như nào ấy."

"Thật là có người đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo à?

Tôi không tin đâu!"

"Tôi cũng không tin!

Mặc dù làm việc với sếp Nghiêm chưa lâu, nhưng mọi người cũng có lạ gì anh ấy đâu.

Một người lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh tanh chẳng khác nào tảng băng trôi kia mà biết cười sao?"

"Minh Nghị, cậu có thời gian để bịa chuyện thì tập trung vào công việc đi, không thôi vị hung thần họ Nghiêm lại mắng cậu đấy."

Thấy mọi người chẳng có ai tin lời của mình làm cho Trần Minh Nghị tức gần chết, cậu đã cố gắng thuyết phục hết mức nhưng vẫn là chẳng ai tin lời cậu.

Biết thế thì ngày đó cậu phải lấy điện thoại ra chụp lại bộ dạng cười rạng rỡ của sếp rồi.Còn có, còn có vợ sếp, Nghiêm Nhã.

Nếu lúc đó cậu lấy điện thoại chụp lại dáng vẻ của cô ấy thì bọn người này dám không tin lời cậu sao.Tức tối tự cảm thấy uỷ khuất, nhưng rồi Trần Minh Nghị cũng phải suy nghĩ lại một chút.Lỡ như hôm đó cậu thực sự chụp lại được dáng vẻ của sếp thì sao?

Cậu sẽ an toàn rời khỏi đó chứ?

Có lẽ là được đi, nhưng là với thương tích đầy mình, thần trí không rõ ràng.Nghĩ đến đó cậu hơi rùng mình, lại nghĩ tiếp, nếu cậu không chụp sếp mà là vợ sếp thì như thế nào?Nhớ lại sự nuông chiều và sủng nịch của Nghiêm Chính dành cho Nghiêm Nhã thì Trần Minh Nghị khẽ rùng mình.Thật sự lúc đó là cậu chả còn mạng để quay về đó!Gương mặt của Trần Minh Nghị hơi tái lại, còn thân thể khẽ run lên.Bắt gặp gương mặt lúc trắng lúc xanh của Trần Minh Nghị, mấy người khác vẫn còn đang bàn tán về việc cậu nói là thật hay giả cũng phải ngưng lại mà quan tâm."

Này, Minh Nghị, cậu làm sao vậy?

Sắc mặt của cậu kém quá, không khoẻ hả?"

"Không, không có, chỉ là tôi nghĩ đến vài điều."

Trần Minh Nghị mặt tái xanh, xua tay nói.Cùng lúc đó, Nghiêm Chính từ bên ngoài đi vào với một tập hồ sơ trên tay.Thấy mọi người đang tụ tập lại một chỗ không lo làm việc, hắn khi đó nhíu mày bất mãn mà cất giọng:"Mọi người rãnh rỗi lắm sao?

Án đã tra xong rồi?

Hay là đã bắt được tên ma cà rồng vừa gây án rồi?"

Bị giọng nói trầm thấp, đầy uy lực quát một câu, cả đám người bất ngờ giật bắn mình và bày ra dáng vẻ hốt hoảng rồi mau chóng quay về làm phần công việc của mình.Như đoán ra được Trần Minh Nghị đã nói gì đó, ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu ta, Nghiêm Chính lãnh đạm nói:"Cậu bớt nói mấy chuyện vô bổ đi, thay vào đó lo mà tập trung cho công việc."

"V-vâng, sếp!"

Trần Minh Nghị mặt đã xanh thì giờ càng xanh xao hơn, cậu ta vội vàng đứng phắt dậy làm ra bộ dáng đứng nghiêm chào.Không để ý đến bọn họ nữa, Nghiêm Chính lạnh nhạt rời khỏi đó và đi vào phòng làm việc.Trông thấy người đã vào phòng và đóng cửa lại, mấy người khác khi này mới được thả lỏng phần nào.Bọn họ nhìn nhau rồi lại nhìn qua chỗ Trần Minh Nghị, họ cười nhạt khinh bỉ mấy điều mà cậu vừa kể vừa rồi."

Sếp Nghiêm như vậy mà cậu còn dám nói là anh ta biết cười à?

Bộ dạng đó có khác gì sắp giết người không chứ!?"

"Dáng vẻ vừa rồi chính là nếu chúng ta còn không thức thời chính là... khực!"

Người này trợn trừng mắt, đưa tay lên cổ làm ra điệu bộ cắt một đường đầy đe doạ.Những gì mà Trần Minh Nghị vừa kể lúc nãy, mấy tên đồng nghiệp này vốn đã không tin tưởng lắm, giờ thì bọn họ chính là hoàn toàn không tin cậu nữa.Bất lực nhưng không biết giải thích như nào, Trần Minh Nghị chán nản cùng lười nhác, nói:"Mọi người tin hay không thì tuỳ!"

"Haha, được rồi, được rồi, mọi người quay về làm việc đi!"

Một thanh niên cao ráo, vạm vỡ với làn da rám nắng cười lớn vỗ vai Trần Minh Nghị và nhìn những người khác nói như muốn giải vây giúp cậu.Đợi mọi người tản đi, người thanh niên đó cũng quay về bàn làm việc.Tổ điều tra của Nghiêm Chính đang theo một vụ án hút máu, giết hại liên hoàn, nhưng đến hiện tại vẫn chưa có manh mối nào hữu dụng.Trong lúc mọi người đang đau đầu làm việc, không chú ý đến thời gian đã sắp đến giờ nghỉ trưa.Còn vài phút nữa là đến giờ nghỉ, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của nữ:"Cho hỏi, Nghiêm Chính anh ấy có phải làm việc ở đây không?"
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 21: Liệu có thể làm lại? (20)


"Cho hỏi, Nghiêm Chính anh ấy có phải làm việc ở đây không?"

Cửa lớn không có đóng lại, tất cả mọi người ở trong phòng lớn đồng loạt dừng công việc lại mà nhìn ra cửa.Trông thấy người đứng bên ngoài là một cô gái, thông qua giọng nói thì có vẻ còn trẻ, cô với dáng người khá cao ráo cùng thon thả, và sở hữu một mái tóc bồng bềnh được lộ ra bên ngoài.

Đánh giá sơ lược qua người ngoài cửa, mọi người cảm thấy có thể người nọ cũng khá ổn, chỉ có điều là cách ăn mặc quá mức kỳ lạ.Trời chưa đến đông mà cô đã ăn vận dày dặn trùm kín hết cả da thịt, thậm chí, cô còn che kín mặt với hai cái khẩu trang và một kính râm trông hết sức quỷ dị.Trần Minh Nghị đang vùi đầu trong mớ tài liệu về hiện trường, nạn nhân và các dấu vết được lưu lại hiện trường, cậu khi này vừa nghe giọng nói có phần quen tai thì liền khựng lại rồi mạnh mẽ ngẩng đầu.Dường như nhận ra giọng nói của người đứng ngoài cửa, cậu khi này đứng bật dậy mà tỏ ra niềm nở đi ra ngoài.Giúp cô gái ngoài cửa cầm lấy mấy thứ lỉnh kỉnh trên tay, Trần Minh Nghị cười nói như muốn lấy lòng:"Cô Nghiêm, cô đến tìm sếp ạ?

Sếp đang bên trong phòng làm việc ấy, cô ngồi ở đây đi, tôi vào trong gọi sếp cho cô nhé!"

Nghiêm Nhã bị Trần Minh Nghị làm cho ngây ngốc.Cậu vui vẻ lôi kéo cô vào trong, đưa cô đến cái ghế ngồi êm nhất rồi sau đó không quên rót cho cô một ly nước lọc.Mấy người khác bị bộ dạng vui vẻ lấy lòng người khác của Trần Minh Nghị làm cho ngẩn người.Cô Nghiêm?

Lẽ nào lời mà Trần Minh Nghị kể khi sáng là thật?

Người này chính là vợ của sếp Nghiêm?Bọn họ nhìn Nghiêm Nhã với đôi mắt thăm dò.Họ không hiểu sao sếp nhà mình lại nhìn trúng một người ăn mặc kỳ quái như này.Rõ ràng chưa vào đông mà lại quấn như thể ngoài trời đang đổ tuyết lớn ấy.

Người gì mà kỳ lạ, vậy mà Trần Minh Nghị còn nói cô ta xinh đẹp?Trước mắt chưa thấy người nọ xinh đẹp ra sao, nhưng trước mắt của bọn họ chính là một kẻ kỳ quái, ăn mặc như vậy có khi nào vì quá xấu xí nên mới phải che đậy không?Có vài người không thể che đậy được ánh mắt kỳ dị mà nhìn Nghiêm Nhã, rồi lại thầm chê bai mắt nhìn người của Nghiêm Chính.Biết rõ những người này đang nghĩ gì trong đầu, thậm chí, ánh mắt của họ khi nhìn cô cũng không mấy thân thiện.Mặc kệ họ có thân thiện với cô hay không, cấp dưới của Nghiêm Chính xem như là một phần anh em cùng nhau vào sinh ra tử đi, nếu đã là anh em của Nghiêm Chính thì cô nhất định sẽ không bạt đãi họ.Thấy họ không có ý tiến đến chào hỏi gì mình, Nghiêm Nhã cũng không có ý kiến gì nhiều mà lấy từ trong mớ đồ lỉnh kỉnh mà Trần Minh Nghị vừa giúp mang vào, cô lấy ra vài túi quà bánh."

Một chút quà gặp mặt mong là mọi người không chê, sắp tới mong mọi người sẽ giúp đỡ anh ấy."

Bọn họ biết "anh ấy" trong lời của Nghiêm Nhã là ai, hơi miễn cưỡng nhận đồ, nhìn đôi găng tay dày cộm của cô thì đối phương hơi bất đắc dĩ mà chạm vào.Rất nhanh Nghiêm Chính đã từ trong phòng làm việc đi ra.Dáng vẻ gấp gáp của hắn làm cho cấp dưới có chút ngỡ ngàng.Bọn họ trước giờ chưa từng thấy vị sếp băng lãnh này lại có bộ dạng thất thố như này nha.Giữa mày hơi nhíu lại và ẩn chứa đầy sự quan tâm, Nghiêm Chính đưa tay kéo cái mũ gần như che kín mặt của cô xuống."

Trời nóng lắm, em vào đến đây thì mau bỏ những thứ này ra đi, không thôi sẽ bị sốc nhiệt thì làm sao."

Vừa nói, động tác thuần thục vừa cởi bỏ từng lớp trang bị của Nghiêm Nhã đi.Cái mũ lớn được bỏ ra, tiếp đến là kính mắt, khẩu trang và sau đó lần lượt là bao tay, áo khoác, còn có váy dài dùng để làm váy che nắng.Nghiêm Chính dùng dáng vẻ nghiêm túc nhưng vô cùng dịu dàng mà giúp Nghiêm Nhã tháo bỏ lớp che chắn bên ngoài khiến cho cằm của mấy tên cấp dưới sắp rơi xuống đất rồi.Trần Minh Nghị đứng sau lưng Nghiêm Chính nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của mấy người này rồi nhếch môi cười khẩy khinh bỉ.Chẳng phải mấy người không tin tôi sao?

Bây giờ thì tự chống mắt lên mà nhìn.Khi lớn nguỵ trang bên ngoài của Nghiêm Nhã bị lấy hết đi mất, Nghiêm Chính trên tay đã ôm theo một mớ đồ mà khẽ cong môi cười mờ nhạt xoa đầu cô."

Sao em lại đến đây?

Bên ngoài nắng to lắm đấy."

"Không sao, em có dùng kem chống nắng nha, còn có mấy thứ này trợ giúp, ngoài ra em là đi taxi đến nên không dính phải nắng đâu mà."

Nghiêm Nhã nghiêng đầu nhìn người trước mặt mà mỉm cười.Những người khác có mặt ở đây đồng loạt bị một màn trước mặt làm cho đứng hình.Đây là vị sếp ác ma đang phát cẩu lương cho họ?

Không nhìn ra vị sếp ma quỷ vậy mà còn bộ mặt này.Dời tầm mắt khỏi Nghiêm Chính, bọn họ lúc này mới chậm rãi liếc nhìn mà đánh giá lại một lần nữa người con gái đứng cạnh sếp của họ.Giật mình kinh diễm, tại sao lại có người có nhan sắc quỷ dị đến mức này cơ chứ?Nhan sắc này chính là hại nước hại dân mà, có khi chỉ cần cô liếc mắt một cái cũng có khối người đổ rạp dưới chân.

Nhưng mà, nói cho cùng thì cái nhan sắc này cũng quá mức tà đi, điều đó khiến cho họ không thể không đề phòng Nghiêm Nhã.Họ đề phòng cô, là vì sợ cô dựa vào cái vẻ ngoài này mà câu mất hồn phách của họ, họ lo rằng cô sẽ dùng cái vẻ đẹp này mà mê hoặc lòng người.

Người xưa có câu hồng nhan hoạ thuỷ, bọn họ vẫn nên đề phòng thì hơn.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 22: Liệu có thể làm lại? (21)


Nghiêm Nhã bất ngờ đến nơi mà Nghiêm Chính đang làm việc.Một màn ra mắt với đồng nghiệp, cấp dưới của Nghiêm Chính có hơi kỳ lạ.Mấy người cấp dưới của hắn có chút phức tạp đối với Nghiêm Nhã.Vừa rồi, khi cô vẫn còn chưa lộ mặt thì họ tỏ ra có chút không muốn lại gần, đã vậy còn bày ra vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.

Giờ thấy cô xinh đẹp, thì họ càng không dám tiến đến gần.Bởi vì bọn họ đã được nghe Trần Minh Nghị kể lại câu chuyện của cậu ta.

Chỉ vì nhìn vợ chưa cưới của sếp lâu hơn một chút mà đã suýt bị cái khí thế đáng sợ kia đè cho bẹp rồi, họ chịu không nổi đâu.Có chút không tự nhiên mà qua lại với Nghiêm Nhã, bọn họ vừa nói chuyện với cô vừa âm thầm nhìn qua Nghiêm Chính.Trông thấy sắc mắt đen xì của sếp thì họ không tự chủ được mà nuốt nước bọt.Nghiêm Nhã tất nhiên nhìn rõ những việc đang xảy ra, và cô cũng biết mọi người có hơi khó xử khi cô đột ngột đến như vậy.Để hoá giải bầu không khí đầy ngượng ngùng này, cô lấy mấy thứ mà bản thân đã chuẩn bị trước đó ra."

Giờ này chắc mọi người vẫn chưa dùng cơm trưa nhỉ?

Đây là tôi đã cố tình chuẩn bị cho mọi người."

Đưa hai hộp cơm trưa kiểu Nhật được xếp chồng lên nhau cao đến bốn tầng cho mấy người cấp dưới.Bọn họ e dè nhìn qua Nghiêm Chính chờ hắn gật đầu thì mới dám vươn tay nhận đồ.Nhìn thái độ lẫn cách cư xử của họ, Nghiêm Nhã lúc này trong lòng hơi rõ ràng được điều gì đó.Cô nhìn qua Nghiêm Chính khẽ nhéo vào bên eo hắn một cái.

Cô nhỏ giọng thì thầm với hắn:"Anh nhìn cấp dưới của anh kìa, anh đừng bắt nạt bọn họ quá chứ."

"Anh không có, oan quá!

Đều là do bọn họ lười nhác nên anh mới hay nổi nóng..."

Nghiêm Chính bất đắc dĩ nhìn vợ mình, không chút màn đến hình tượng mà xụ mặt nói.Bật cười khúc khích, cô đưa tay xoa mặt hắn rồi đáp:"Được rồi, em tin anh mà, sau này đừng có hay nổi nóng như vậy, không tốt đâu."

"Anh đã biết!"

Nghiêm Chính vô thức cọ vào lòng bàn tay Nghiêm Nhã như một chú mèo.Tận mắt chứng kiến những thứ này, mấy người khác trợn mắt kinh hãi liếc nhìn nhau rồi âm thầm lui đi, chừa lại không gian cho hai người.Những người khác tự phân chia thức ăn mà Nghiêm Nhã đã làm rồi ai nấy về bàn làm việc riêng mà dùng bữa, bọn họ còn không quên cứ một lúc lại nhìn qua bên này.Quá doạ người rồi!

Đây mà là sếp Nghiêm ác ma sao?

Ác ma băng sơn đâu rồi?Cảm nhận được ánh mắt của mấy tên cấp dưới, Nghiêm Chính cau mày trừng mắt cảnh cáo với bọn họ.Bị doạ đến rụt cả cổ, khi này mọi người không dám nhìn trộm hai người họ nữa mà lo dùng bữa trưa của mình.Dắt tay Nghiêm Nhã vào phòng làm việc, đóng cửa phòng lại.Nghiêm Chính khi này mới thả lỏng thân thể, khoé môi hơi giương lên nhìn người con gái trước mắt."

Bọn họ đều có bữa trưa, vậy còn anh?"

Nghiêm Chính không vui nói."

Của bọn họ là em tiện tay làm, còn của anh tất nhiên là đặc biệt hơn rồi."

Cô vừa lấy trong túi đồ ra một hộp cơm nhìn có phần đơn giản rồi đưa ra trước mặt Nghiêm Chính, cô vừa mỉm cười nhìn hắn đầy trìu mến.Nhận lấy đồ trong tay Nghiêm Nhã, mở hộp cơm ra, Nghiêm Chính bị mấy món ăn bên trong làm cho loá mắt.Nhìn nó quá mức phong phú và ngon miệng đi.Không chờ được nữa, Nghiêm Chính bắt đầu dùng bữa, còn cô thì chỉ im lặng ngồi kế bên chống cằm nhìn hắn ăn từng đũa một.Dáng vẻ ăn ngon miệng của Nghiêm Chính như thể khắc sâu vào tâm khiến cô không thể nào mà kiềm được khoé môi đang dần nâng lên.Chờ Nghiêm Chính dùng bữa xong, cô bắt đầu giúp hắn thu dọn lại hộp cơm cùng thìa đũa.Thu dọn xong, nhìn đồng hồ trên tường cũng sắp vào lại giờ làm việc.Nghiêm Nhã và Nghiêm Chính cùng nhau bước ra khỏi văn phòng.Những người khác cũng đã dùng bữa xong, họ cũng rất biết điều mà đã dọn dẹp ngăn nắp để trả hộp cơm lại cho cô.Lúc này, Nghiêm Nhã có hơi chú ý đến thái độ của họ.Thái độ của họ hoàn toàn thay đổi đối với Nghiêm Nhã, thay vì như ban đầu là e dè không muốn đến gần, thì bây giờ họ có vẻ gần gũi hơn nhiều.Một người tiến lên trả lại đồ cho cô, còn nhìn cô cười nói:"Cảm ơn đã tiếp đãi, cô Nghiêm."

"Không có gì đâu, món ăn hợp khẩu vị của mọi người chứ?"

Nghiêm Nhã tiếp nhận vật trong tay đối phương, hơi mỉm cười hỏi.Lại thêm một người khác chen vào nói:"Rất ngon!

Cô Nghiêm, cô nấu ăn ngon thật đó!"

"Vậy sao, vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi cứ lo là không hợp khẩu vị của mọi người."

Nhận ra người con gái của sếp vậy mà lại trái ngược với sếp hoàn toàn, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn dễ gần, thân thiện.Vì những điểm này, tự khắc những người khác cũng trở nên sôi nổi, mỗi người một câu mà trò chuyện với Nghiêm Nhã.Nhìn khung cảnh náo nhiệt này, thấy cấp dưới có vẻ khá quý mến Nghiêm Nhã nên Nghiêm Chính cũng cảm thấy yên lòng.Nói chuyện được thêm một lúc, cô khi này như nhớ ra gì đó mà lấy từ trong túi xách ra một mớ thiệp đỏ.Cô với Nghiêm Chính đã bàn bạc kỹ càng, họ sẽ tổ chức lại lễ kết hôn đã bị hoãn trước đó vào tuần tới.Đưa ra thiệp đỏ, cô dựa theo tên mà tìm đến đúng người mà đưa tận tay.Mấy người này nhận được thiệp mà có hơi kinh ngạc, cô rõ ràng là lần đầu vừa gặp họ, vì sao cô lại biết tên của bọn họ?Nghi hoặc nhìn sếp nhà mình, Nghiêm Chính cũng cảm nhận được ánh mắt của họ mà liếc nhìn sang.Có lẽ, là thường do hắn quá mức nghiêm khắc, nên khi này chỉ cần hắn nhìn sang thì bọn họ lại theo phản xạ mà né tránh dời mắt đi nơi khác."

Tôi có giữ hồ sơ của mọi người, tôi đưa cô ấy xem ảnh của mọi người."

Nghiêm Chính nhàn nhạt nói.Cuối cùng cũng đã sáng tỏ vì sao Nghiêm Nhã lại biết chính xác tên và dáng vẻ của người đó dù chưa từng gặp.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 23: Liệu có thể làm lại? (22)


Nghiêm Nhã bất ngờ đến nơi mà Nghiêm Chính đang làm việc.Một màn ra mắt với đồng nghiệp, cấp dưới của Nghiêm Chính có hơi kỳ lạ.Mấy người cấp dưới của hắn có chút phức tạp đối với Nghiêm Nhã.Vừa rồi, khi cô vẫn còn chưa lộ mặt thì họ tỏ ra có chút không muốn lại gần, đã vậy còn bày ra vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.

Giờ thấy cô xinh đẹp, thì họ càng không dám tiến đến gần.Bởi vì bọn họ đã được nghe Trần Minh Nghị kể lại câu chuyện của cậu ta.

Chỉ vì nhìn vợ chưa cưới của sếp lâu hơn một chút mà đã suýt bị cái khí thế đáng sợ kia đè cho bẹp rồi, họ chịu không nổi đâu.Có chút không tự nhiên mà qua lại với Nghiêm Nhã, bọn họ vừa nói chuyện với cô vừa âm thầm nhìn qua Nghiêm Chính.Trông thấy sắc mắt đen xì của sếp thì họ không tự chủ được mà nuốt nước bọt.Nghiêm Nhã tất nhiên nhìn rõ những việc đang xảy ra, và cô cũng biết mọi người có hơi khó xử khi cô đột ngột đến như vậy.Để hoá giải bầu không khí đầy ngượng ngùng này, cô lấy mấy thứ mà bản thân đã chuẩn bị trước đó ra."

Giờ này chắc mọi người vẫn chưa dùng cơm trưa nhỉ?

Đây là tôi đã cố tình chuẩn bị cho mọi người."

Đưa hai hộp cơm trưa kiểu Nhật được xếp chồng lên nhau cao đến bốn tầng cho mấy người cấp dưới.Bọn họ e dè nhìn qua Nghiêm Chính chờ hắn gật đầu thì mới dám vươn tay nhận đồ.Nhìn thái độ lẫn cách cư xử của họ, Nghiêm Nhã lúc này trong lòng hơi rõ ràng được điều gì đó.Cô nhìn qua Nghiêm Chính khẽ nhéo vào bên eo hắn một cái.

Cô nhỏ giọng thì thầm với hắn:"Anh nhìn cấp dưới của anh kìa, anh đừng bắt nạt bọn họ quá chứ."

"Anh không có, oan quá!

Đều là do bọn họ lười nhác nên anh mới hay nổi nóng..."

Nghiêm Chính bất đắc dĩ nhìn vợ mình, không chút màn đến hình tượng mà xụ mặt nói.Bật cười khúc khích, cô đưa tay xoa mặt hắn rồi đáp:"Được rồi, em tin anh mà, sau này đừng có hay nổi nóng như vậy, không tốt đâu."

"Anh đã biết!"

Nghiêm Chính vô thức cọ vào lòng bàn tay Nghiêm Nhã như một chú mèo.Tận mắt chứng kiến những thứ này, mấy người khác trợn mắt kinh hãi liếc nhìn nhau rồi âm thầm lui đi, chừa lại không gian cho hai người.Những người khác tự phân chia thức ăn mà Nghiêm Nhã đã làm rồi ai nấy về bàn làm việc riêng mà dùng bữa, bọn họ còn không quên cứ một lúc lại nhìn qua bên này.Quá doạ người rồi!

Đây mà là sếp Nghiêm ác ma sao?

Ác ma băng sơn đâu rồi?Cảm nhận được ánh mắt của mấy tên cấp dưới, Nghiêm Chính cau mày trừng mắt cảnh cáo với bọn họ.Bị doạ đến rụt cả cổ, khi này mọi người không dám nhìn trộm hai người họ nữa mà lo dùng bữa trưa của mình.Dắt tay Nghiêm Nhã vào phòng làm việc, đóng cửa phòng lại.Nghiêm Chính khi này mới thả lỏng thân thể, khoé môi hơi giương lên nhìn người con gái trước mắt."

Bọn họ đều có bữa trưa, vậy còn anh?"

Nghiêm Chính không vui nói."

Của bọn họ là em tiện tay làm, còn của anh tất nhiên là đặc biệt hơn rồi."

Cô vừa lấy trong túi đồ ra một hộp cơm nhìn có phần đơn giản rồi đưa ra trước mặt Nghiêm Chính, cô vừa mỉm cười nhìn hắn đầy trìu mến.Nhận lấy đồ trong tay Nghiêm Nhã, mở hộp cơm ra, Nghiêm Chính bị mấy món ăn bên trong làm cho loá mắt.Nhìn nó quá mức phong phú và ngon miệng đi.Không chờ được nữa, Nghiêm Chính bắt đầu dùng bữa, còn cô thì chỉ im lặng ngồi kế bên chống cằm nhìn hắn ăn từng đũa một.Dáng vẻ ăn ngon miệng của Nghiêm Chính như thể khắc sâu vào tâm khiến cô không thể nào mà kiềm được khoé môi đang dần nâng lên.Chờ Nghiêm Chính dùng bữa xong, cô bắt đầu giúp hắn thu dọn lại hộp cơm cùng thìa đũa.Thu dọn xong, nhìn đồng hồ trên tường cũng sắp vào lại giờ làm việc.Nghiêm Nhã và Nghiêm Chính cùng nhau bước ra khỏi văn phòng.Những người khác cũng đã dùng bữa xong, họ cũng rất biết điều mà đã dọn dẹp ngăn nắp để trả hộp cơm lại cho cô.Lúc này, Nghiêm Nhã có hơi chú ý đến thái độ của họ.Thái độ của họ hoàn toàn thay đổi đối với Nghiêm Nhã, thay vì như ban đầu là e dè không muốn đến gần, thì bây giờ họ có vẻ gần gũi hơn nhiều.Một người tiến lên trả lại đồ cho cô, còn nhìn cô cười nói:"Cảm ơn đã tiếp đãi, cô Nghiêm."

"Không có gì đâu, món ăn hợp khẩu vị của mọi người chứ?"

Nghiêm Nhã tiếp nhận vật trong tay đối phương, hơi mỉm cười hỏi.Lại thêm một người khác chen vào nói:"Rất ngon!

Cô Nghiêm, cô nấu ăn ngon thật đó!"

"Vậy sao, vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi cứ lo là không hợp khẩu vị của mọi người."

Nhận ra người con gái của sếp vậy mà lại trái ngược với sếp hoàn toàn, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn dễ gần, thân thiện.Vì những điểm này, tự khắc những người khác cũng trở nên sôi nổi, mỗi người một câu mà trò chuyện với Nghiêm Nhã.Nhìn khung cảnh náo nhiệt này, thấy cấp dưới có vẻ khá quý mến Nghiêm Nhã nên Nghiêm Chính cũng cảm thấy yên lòng.Nói chuyện được thêm một lúc, cô khi này như nhớ ra gì đó mà lấy từ trong túi xách ra một mớ thiệp đỏ.Cô với Nghiêm Chính đã bàn bạc kỹ càng, họ sẽ tổ chức lại lễ kết hôn đã bị hoãn trước đó vào tuần tới.Đưa ra thiệp đỏ, cô dựa theo tên mà tìm đến đúng người mà đưa tận tay.Mấy người này nhận được thiệp mà có hơi kinh ngạc, cô rõ ràng là lần đầu vừa gặp họ, vì sao cô lại biết tên của bọn họ?Nghi hoặc nhìn sếp nhà mình, Nghiêm Chính cũng cảm nhận được ánh mắt của họ mà liếc nhìn sang.Có lẽ, là thường do hắn quá mức nghiêm khắc, nên khi này chỉ cần hắn nhìn sang thì bọn họ lại theo phản xạ mà né tránh dời mắt đi nơi khác."

Tôi có giữ hồ sơ của mọi người, tôi đưa cô ấy xem ảnh của mọi người."

Nghiêm Chính nhàn nhạt nói.Cuối cùng cũng đã sáng tỏ vì sao Nghiêm Nhã lại biết chính xác tên và dáng vẻ của người đó dù chưa từng gặp.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 24: Liệu có thể làm lại? (23)


Cuộc sống sau hôn nhân của Nghiêm Chính và Nghiêm Nhã khá mỹ mãn.Hai người vẫn như trước mà cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc đầy giản đơn và bình đạm.Thấm thoát thời gian lại trôi qua thêm 5 năm.Trong khoảng thời gian 5 năm này, cả hai người chung sống với nhau rất tốt, tình cảm vẫn như trước, rất mặn nồng.

Chỉ có điều là đến tận năm thứ 5 hai người kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa có lấy nổi một người con nào.Gặp những đôi vợ chồng khác thì có lẽ là lo lắng sốt vó và phải tìm mọi cách để điều trị và trợ giúp, nhưng hai người thì không.Nghiêm Nhã thì có thể dễ dàng hiểu rõ vì sao cô không thể mang thai.

Còn Nghiêm Chính thì hơi khó nói.

Chắc do hắn là nam chính của thế giới này, ngoài nữ chính Lê Yên Nhã ra thì hắn không thể sinh con với người khác cũng nên.Nhất là với nữ phụ phản diện Nghiêm Nhã cô đây.Mặc dù Nghiêm Nhã kết hôn với Nghiêm Chính đã lâu nhưng vẫn chưa thể mang thai, hắn vẫn như trước mà thương yêu cô.Có vẻ bên ngoài thì hắn không để tâm đến vấn đề này, nhưng Nghiêm Nhã làm sao không rõ cho được.Dù sao cô cũng đã sống hai đời, tính cả đời trước lẫn đời này thì cô đã ở bên cạnh hắn hơn mấy mươi năm rồi, lẽ nào cô còn chẳng rõ hắn.Nhìn thì có vẻ hắn không để tâm, nhưng thực chất lại đang rất phiền muộn.Sự lo lắng trong Nghiêm Chính dường như không thể che giấu được nữa, đôi mắt mỗi khi nhìn Nghiêm Nhã đều toát ra sự muộn phiền và lo âu.Không thể tiếp tục như thế, cuối cùng hắn cũng đề nghị cả hai cùng nhau đến bệnh viện kiểm tra xem như thế nào.Không phải do hắn quá muốn có con đến điên mà là hắn sợ cô có bệnh gì đó, hoặc là hắn cũng có khi mắc bệnh khó nói.Nghiêm Nhã cũng không từ chối, hai người cứ vậy mà lên lịch để đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.Đến ngày, Nghiêm Chính sắp xếp xong công việc liền lái xe về đưa Nghiêm Nhã đến bệnh viện thành phố.Do là cả hai khám tổng quát nên có hơi mất thời gian để làm đủ thứ xét nghiệm.Nghiêm Chính may mắn làm kiểm tra rất thuận lợi, không mất thời gian cho lắm.

Khi hắn đã làm xong kiểm tra thì Nghiêm Nhã vẫn còn bên trong.Ngồi ngoài ghế chờ, đúng lúc này bỗng có hai đứa nhỏ tầm 4 5 tuổi từ đâu chạy đến rồi ngồi xuống cạnh chỗ hắn.Hơi liếc mắt nhìn qua hai đứa nhỏ, Nghiêm Chính không hẳn là ghét trẻ con hay là đặc biệt yêu thích, nên hắn cứ vậy mà yên lặng ngồi chờ chứ không hề để tâm đến hai đứa nhỏ.Còn hai đứa nhóc, bọn chúng vốn là trẻ con thì làm sao có thể ngồi yên quá lâu được.Tinh nghịch nhìn qua người đàn ông lạnh lùng đang ngồi bên cạnh, hai đứa đồng loạt dùng ánh mắt tò mò mà nhìn hắn.Cùng lúc này, bỗng từ phía xa lại có thêm giọng trẻ con cất lên:"Quang Vân, Quang Viễn, hai cậu cũng bị bệnh sao?"

Nhìn về hướng phát ra giọng nói, một thằng nhóc hơi gầy không được dễ thương cho lắm tiến đến, bên cạnh còn có một người phụ nữ.Hai đứa nhỏ được gọi là "Quang Vân", "Quang Viễn" chưa kịp trả lời, thì thằng nhóc kia lại nhanh nhảu nhìn lên phía người phụ nữ mà nói:"Mẹ, đây là Quang Vân, Quang Viễn, bọn họ là song sinh đó, có ngầu không?!

Còn có, trong lớp chỉ có bọn họ là không có cha thôi!"

"Gì?

Hai đứa không có cha sao?

Thảo nào lại không có người trông chừng để chạy lung tung trong bệnh viện."

Người phụ nữ nhìn hai đứa nhỏ bằng ánh mắt thương hại.Một trong hai đứa nhỏ có lẽ là bị mấy lời nói của hai người trước mặt làm cho nổi giận.Gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng, cậu nhóc phồng má, đứng lên trên ghế làm cho cậu cao hơn một chút, nhưng vẫn là thấp hơn người phụ nữ một cái đầu.Cậu nhóc hai tay chống eo, miệng nhỏ hơi chu chu rồi dõng dạc nói lớn:"Nè, ai bảo bọn này không có cha hả?

Người này chính là cha của bọn tôi đó!"

Nói rồi, thằng nhóc nhìn qua Nghiêm Chính rồi lại nhào qua ôm lấy cổ hắn.Tuy vẫn chưa hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra, nhưng Nghiêm Chính cũng rất phối hợp mà đáp lại:"Chị đây nói những lời này là có ý gì?

Hai đứa nhóc vẫn còn nhỏ như vậy."

Gương mặt lạnh băng của Nghiêm Chính phối hợp với cái cau mày khó chịu thành công doạ được người phụ nữ.Vội vàng bế con trai lên, người phụ nữ kia mau chóng chạy biến khỏi chỗ này.Trước khi rời khỏi đây, cô ta vẫn không quên ném lại một câu:"Nó là trẻ con thì biết gì chứ, hung dữ cái gì không biết!"

Nhìn theo bóng dáng của người nọ đã biến mất phía xa, khi này lại có thêm một hình bóng khác hối hả chạy đến.Không quan tâm đến xung quanh, người phụ nữ hai mắt rơm rớm nước mắt xà xuống ôm chầm lấy hai đứa trẻ con."

Hai đứa đi đâu vậy hả?

Làm mẹ lo gần chết!"

"Mẹ, mẹ không khóc, bọn con không sao, ở đây có một chú tốt bụng lắm, chú ấy còn giúp bọn con đánh đuổi kẻ xấu."

Đứa trẻ ban nãy hết sức hiểu chuyện mà an ủi người lớn trước mặt.Người được hai đứa nhỏ gọi là mẹ khi này chậm rãi ngẩng đầu lên, cô ta nhìn sang Nghiêm Chính muốn nói lời cảm ơn.Lời cảm ơn vừa nói ra khỏi miệng, một giọng nói trầm ấm đầy nam tính nhưng lại có vài phần quen tai cất lên khiến cho cô ta không thể không ngước mặt lên nhìn."

Cô về dạy lại con trai đi, đừng để chúng đi đâu cũng nhận cha một cách bừa bãi."

Lê Yên Nhã nhìn người đàn ông điển trai có vài phần lạnh nhạt bỗng trong đầu có chút xoay chuyển, hình như cô nhớ ra gì đó.Đúng rồi, người này chính là vị thanh tra cấp cao gì đó của tổ chức thợ săn ma cà rồng, người này vào mấy năm gần đây có hơi nổi tiếng.Nhận ra thân phận của người trước mặt, Lê Yên Nhã bỗng biến sắc, thân thể cũng run lên bần bật.Vào lúc ấy, Nghiêm Nhã cũng đã làm kiểm tra xong, cô từ bên trong phòng đi ra thì liền bắt gặp một cảnh này.Vừa nhìn thấy ba người, một lớn hai nhỏ trước mặt thì cả người cô mơ hồ cảm thấy không khoẻ, sắc mặt cũng bỗng chốc trở nên trắng toát, tái nhợt."

Chính, mấy người này là ai?"

Trong giọng nói của Nghiêm Nhã có chút run rẩy."

Anh không biết, ba mẹ con này anh không quen biết."

Nghiêm Chính thấy dáng vẻ không khoẻ của Nghiêm Nhã liền lo lắng chạy đến đỡ lấy thân thể cô, rồi mau chóng giải thích.Cô tất nhiên là biết rõ ba người bọn họ là ai, nhưng mà hiện tại thì Nghiêm Chính vẫn chưa biết.Đã đến lúc rồi sao?

Đến lúc cốt truyện chính được bắt đầu rồi ư?Nghĩ đến đó, cơ thể Nghiêm Nhã càng run lên dữ dội.Tựa như mất hết sức lực, thân thể trở nên mềm oặt mà dán chặt vào lòng Nghiêm Chính.Trông thấy bộ dạng yếu nhược của Nghiêm Nhã làm cho Nghiêm Chính hoảng hốt, kích động không thôi, hắn hoảng loạn bế cô chạy nhanh đến phòng cấp cứu.Không nhìn đến ba mẹ con lạ mặt lấy một cái, Nghiêm Chính dường như quên mất luôn sự tồn tại của bọn họ.Lê Yên Nhã nhìn theo bóng lưng vững chãi của người đàn ông điển trai, phong độ đang ôm lấy người con gái xinh đẹp kia vào lòng một cách đầy cẩn trọng, cùng lo lắng thì chợt trong lòng len lỏi lên một cảm xúc không tên.Ôm hai đứa con vào lòng, Lê Yên Nhã lúc này dường như không vui mà nói với giọng rầu rĩ:"Quang Vân, Quang Viễn, chúng ta về nhà thôi!"

Nhìn mẹ mình một lúc, đứa nhóc tên Quang Vân với vẻ ngoài điềm đạm chợt hỏi:"Mẹ ơi, vì sao cô kia vừa nhìn thấy chúng ta thì liền như muốn ngất xỉu vậy ạ?

Chúng ta đâu phải là người xấu."

Đối mặt với câu hỏi của con trai, Lê Yên Nhã hơi bế tắc vì không biết nên trả lời như nào.

Người kia vì sao ngất thì làm sao cô biết được cơ chứ, dù sao cũng là lần gặp đầu mà phản ứng như vậy thì có hơi quá rồi.Đứa nhỏ còn lại với gương mặt tươi tắn, rạng rỡ như ánh mặt trời, cùng với bộ dạng trông vô cùng hoạt bát kia tên là Quang Viễn, cậu nhóc khi này liền chen lời vào:"Bà cô đó rõ ràng là giả vờ, có khi là do thấy mẹ chúng ta xinh đẹp quá, cô ta sợ rằng mẹ chúng ta giành mất chú đẹp trai kia nên mới làm ra trò đó.

Bà cô xấu xí!"

Hai đứa nhỏ này rõ ràng chưa được 6 tuổi nhưng đầu óc lại không hề nhỏ, có vẻ bọn nhỏ hiểu được rất nhiều chuyện của người lớn.Nghe lời con trai nói, Lê Yên Nhã hơi ngẫm lại, quả thực là có hơi đúng như lời của Quang Viễn nói, có thể là cô ta giả vờ, chứ vì sao là người lạ gặp nhau lại ngất xỉu một cách vô lí như vậy.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 25: Liệu có thể làm lại? (24)


Sau lần gặp gỡ nữ chính và hai đứa con của cô ta trong bệnh viện thì Nghiêm Nhã cảm thấy tinh thần cả ngày dường như đều không khoẻ.Cô sợ, cô rất sợ hãi, cô sợ rằng mọi chuyện của đời trước sẽ lặp lại một lần nữa.Nghĩ đến đó, Nghiêm Nhã tái mặt vội lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ tồi tệ đó.Không thể nào đâu, Nghiêm Chính anh ấy rõ ràng là yêu cô như vậy, thế nên sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu... sẽ không xảy ra đâu...

đúng không?Nghiêm Nhã trở nên ngập ngừng khi tự đặt ra câu hỏi như vậy.

Cô không dám chắc bất cứ điều gì về Nghiêm Chính cả.Cho dù là hiện tại hắn tỏ ra yêu thương cô, nhưng hắn vốn là nam chính, mà nam chính lúc nào chả phải sánh vai cùng nữ chính.Với một kẻ đến nhân vật phụ cũng chẳng bằng như cô, thì làm sao có thể so được với Lê Yên Nhã đây.Nghiêm Nhã ngồi trong phòng ngủ tĩnh lặng một cách thẩn thờ như kẻ mất hồn.Không biết cô đã ngồi ngây người mất bao lâu, Nghiêm Nhã được kéo về hiện thực là bởi tiếng kêu đinh tai của quạ đen.Ô Nha lại một lần nữa xuất hiện một cách bất ngờ, nó lại lượn một vòng khắp căn phòng rồi mới chậm rãi hạ xuống và đáp lại bên vai Nghiêm Nhã.[Trông sắc mặt của ngươi tệ quá!]Nghiêm Nhã không đáp lời mà chỉ mím môi rồi cúi đầu nhìn xuống đất.Thấy cô không có ý định trả lời, Ô Nha cũng chẳng để ý nhiều mà lại tiếp tục nói:[Cốt truyện chính bắt đầu rồi, nam chính Nghiêm Chính đã gặp nữ chính Lê Yên Nhã.

Cô dự định kế tiếp như nào đây?

Rời đi?

Hay là vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nam chính và dùng tình yêu để khiến hắn cảm động mà lựa chọn cô?]Dường như mấy lời của Ô Nha đã chọc trúng điểm mấu chốt trong lòng Nghiêm Nhã.Cô khi này từ từ ngẩng đầu và quay sang nhìn con quạ đen với đôi mắt sáng rực ánh đỏ ở bên vai.Bên trong đôi mắt của Nghiêm Nhã lúc đó chẳng có gì ngoài một mảnh u tối đầy u ám."

Ta sẽ làm gì à?

Ta không chắc là những gì ta sắp làm có đúng hay không... nhưng mà, ta sẽ không làm khùng làm điên như trước nữa đâu.

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi."

Âm giọng trầm bổng, nhẹ nhàng tựa như lông hồng của Nghiêm Nhã làm cho Ô Nhã phải kinh ngạc nhìn qua cô.[Ngươi thật là không muốn thay đổi gì sao?

Cốt truyện chính hiện tại đã có chút sự thay đổi rồi đấy.

Vốn dĩ, cuộc gặp gỡ của nam chính và hai đứa con trai không phải là ở bệnh viện.]Ô Nha lên tiếng nhắc nhở giống như muốn khơi dậy lòng tham lam của Nghiêm Nhã, thế nhưng đáp lại nó chỉ là sự thờ ơ.Cô hệt như một đứa trẻ đã trưởng thành mà không còn đòi hỏi, khóc quấy như trước nữa.Trên gương mặt Nghiêm Nhã lúc này chỉ còn lại sự tĩnh mịch, ảm đạm, chứ không còn sự ham muốn, tham lam chiếm đoạt của ngày trước nữa.Nghiêng đầu nhìn qua Ô Nha, Nghiêm Nhã sắc mặt có hơi cô đơn mà hỏi:"Thực sự có thể thay đổi hoàn toàn sao?

Nếu có thể thay đổi thì tại sao đời trước ta cố gắng làm mọi thứ đều chỉ nhận lại một kết cục?"

Bất ngờ trước câu hỏi hốc búa của Nghiêm Nhã, Ô Nha chợt cứng họng không biết đối đáp như nào, mất một hồi lâu thì nó mới kêu lên mấy tiếng 'caw, caw' rồi trả lời:[Nghiêm Nhã, trước đó ngươi chỉ là một nữ phụ phản diện.]"Đúng vậy, lần này thì có khác gì trước?

Chỉ là thay đổi từ nữ phụ phản diện trở thành nữ phụ mà thôi."

Nghiêm Nhã hạ tầm mắt, lãnh đạm nói.[Nhưng chẳng phải nam chính yêu ngươi ư?] Ô Nha không hiểu lắm về những gì Nghiêm Nhã đang nói, nó nghiêng mình nhìn cô hỏi."

Nữ phụ thì mãi mãi là nữ phụ mà thôi..."

Nghiêm Nhã kiên định với suy nghĩ của bản thân mà đáp.Ô Nha thực sự cảm thấy chủ đề giữa cả hai có chút vấn đề, và cho dù có nói đến ngày hôm sau thì vẫn là vào ngõ cụt.Quạ đen mất hứng đập cánh bay lên, rời khỏi vai của Nghiêm Nhã.[Con người kỳ lạ, ta không muốn đôi co với ngươi!]Nói dứt lời, Ô Nha vỗ cánh bay lên không trung, trong một cái chớp mắt thì nó đã biến mất hoàn toàn.Ô Nha vừa rời đi chưa bao lâu thì Nghiêm Chính quay về nhà sau giờ tan sở.Nghiêm Nhã chấn chỉnh lại tâm tình cùng vẻ mặt không tốt của mình rồi mới đi ra cửa đón hắn.Nhìn thấy người con gái đi ra đón mình với dáng vẻ tiều tuỵ hơn trước rất nhiều mà trong lòng Nghiêm Chính chợt cảm thấy đau xót.Không nói lời nào, Nghiêm Chính bước đến ôm Nghiêm Nhã vào lòng mà thì thầm:"Hay là em đừng dùng thuốc nữa, về máu thì anh có thể vào ngân hàng máu tìm về cho em."

Nghiêm Nhã lọt thỏm trong lòng ngực Nghiêm Chính chợt cảm thấy hơi ấm lòng trước lời nói của hắn, cô đưa tay vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng rồi nhẹ giọng trấn an:"Em không sao, thuốc mà em dùng cũng là loại được điều chế loãng đi rất nhiều, sẽ không sao đâu.

Còn về máu, em muốn dùng ít nhất có thể.

Vì anh ghét ma cà rồng mà, đúng không?"

Nghe thấy mấy lời này của cô, Nghiêm Chính lại không thể nhịn được mà siết chặt vòng tay ôm chặt lấy cô hơn.Hắn cảm thấy hơi hối hận vì ngày trước dùng những lời nói quá đỗi cay nghiệt với cô rồi.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 26: Liệu có thể làm lại? (25)


Mấy hôm gần đây, tình trạng của Nghiêm Nhã cũng đã tốt hơn những ngày trước rất nhiều, sắc mặt cũng không còn tái như trước nữa.Nghiêm Chính ở sở điều tra mà cứ trông mong đến giờ tan ca để được về nhà.Nhìn dáng vẻ cứ 5 phút lại nhìn đồng hồ một lần của sếp nhà mình thì những người khác không tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đàn ông gần như là cuồng công việc vậy mà lại muốn tan ca sớm.Rất nhanh thời gian tan tầm cũng đến, thường ngày thì Nghiêm Chính đều cùng những cấp dưới khác ở lại tăng ca đến đêm mới về, nhưng lần này hắn phá lệ cho mọi người về đúng giờ mà không cần ở lại làm thêm giờ.Nghiêm Chính từ nơi làm việc quay về nhà, lái xe ngang một con phố, nhìn thấy một cửa hàng bán hoa thì hắn bất giác nhớ đến Nghiêm Nhã.Đỗ xe lại ở ven đường, Nghiêm Chính xuống xe rồi đi vào tiệm hoa.Hắn đứng đứng giữa một không gian toàn hoa với hoa, làm cho hắn có hơi choáng ngộp.Không biết nên lựa chọn loại hoa nào để tặng cho vợ, Nghiêm Chính đứng một hồi lâu trước mấy bông xinh đẹp.Người chủ tiệm thấy vẻ mặt nhăn nhó rồi lại trầm tư đầy đắn đo của Nghiêm Chính, người phụ nữ đã ngoài ba mươi bước ra cười niềm nở hỏi thăm:"Cho hỏi là anh muốn tìm loại hoa nào ạ?

Hay là anh có nhu cầu mua hoa để làm gì ạ?

Tôi có thể tư vấn giúp cho anh."

"À, ừ, tôi muốn mua hoa tặng cho vợ mình."

Nghiêm Chính vội thu lại dáng vẻ lạnh lùng của bản thân mà bối rối đáp."

Ra vậy, thế anh thấy hoa hồng thì sao ạ?

Đó là loài hoa nổi tiếng tượng trưng cho tình yêu và sắc đẹp đấy ạ."

Người phụ nữ mỉm cười càng tươi tắn, tư vấn.Nghiêm Chính nhìn theo hướng tay của chủ tiệm chỉ về hướng nơi hoa hồng được trưng bày.Trông đoá hoa đỏ rực, yêu kiều làm cho hắn bất chợt nhớ đến Nghiêm Nhã.

Loài hoa này thật sự mang đến cho hắn cảm giác nó rất thích hợp với cô.Đưa tay muốn cầm lên một cành hoa để xem, Nghiêm Chính không cẩn thận bị gai nhọn trên cành hoa đâm vào đầu ngón tay, có hơi đau.Khẽ nhíu mày không hài lòng, loài hoa này rất đẹp, rất thích hợp với vợ hắn, nhưng lại có phần trái ngược với cô.Cô xinh đẹp, nhưng không trang bị đầy gai nhọn như đoá hoa kiều diễm này.Cùng với đó, những chiếc gai này cũng có hơi nguy hiểm, hắn không muốn vợ mình bị tổn thương, dù chỉ là nhỏ nhất.Rút tay trở về, Nghiêm Chính thay đổi ý định, hắn nhìn qua người chủ tiệm mà lắc đầu, nói:"Hay là một loại hoa khác đi, tôi không muốn vợ tôi bị thương bởi mấy cái gai này."

"Không sao đâu, thưa quý khách.

Tôi có thể giúp anh loại bỏ những cái gai ấy."

"Không cần đâu, nếu thế thì không còn đẹp nữa, tôi muốn cô ấy nhận được những thứ tốt đẹp nhất."

Nghĩ đến người vợ xinh đẹp đang ở nhà chờ mình, Nghiêm Chính bất chợt vui vẻ và khoé môi cong nhẹ lên.Những biểu hiện của hắn đều rơi vào mắt của vị chủ tiệm, người phụ nữ trong lòng thầm hâm mộ vợ của người này, nụ cười của người chủ tiệm trở nên chân thật hơn."

Nếu đã vậy thì anh thấy hoa tulip thì như nào ạ?

Loài hoa này mang ý nghĩa là lời bày tỏ của tình yêu, nghe vào có phải rất lãng mạn không ạ?"

Vừa nói, người phụ nữ vừa đưa Nghiêm Chính đến một nơi trưng bày khác.Nhìn những đoá hoa xinh xắn mang theo một màu hồng phấn nhẹ, không quá mức chói mắt như hoa hồng khiến cho Nghiêm Chính cảm thấy rất vừa ý.Loại hoa này có vẻ sẽ rất thích hợp để tặng cho Nghiêm Nhã, nhất là đối với ý nghĩa của loài hoa này mang đến mà người bán vừa nói.Hài lòng gật đầu với người chủ tiệm, hắn không rời mắt khỏi mấy bông hoa xinh đẹp mà nói:"Vậy lấy cho tôi một bó hoa này đi, cô giúp tôi bó nó lại đẹp một chút."

Quan sát nụ cười như ẩn như hiện trên môi Nghiêm Chính, vị chủ tiệm phì cười tiếp nhận đơn hàng và gật đầu đồng ý:"Vâng, tôi sẽ giúp anh đây bó một bó hoa thật đẹp để tặng chị nhà!"

Người phụ nữ vừa dứt lời thì một giọng nói khác từ bên ngoài cửa vang lên:"Chủ tiệm, cho tôi một bó hoa lily!"

"Vâng!"

Theo quán tính, cả người bán và Nghiêm Chính đều đồng loạt nhìn về hướng cửa.Chưa kịp nhìn rõ người vừa đến là ai thì hắn đã cảm được bên dưới chân đã bị ai ôm lấy.Nhận ra người quen, Lê Yên Nhã mỉm cười thân thiện một cách ưu nhã để chào hỏi Nghiêm Chính."

Anh cũng ở đây à!"

Không đáp lời cô, Nghiêm Chính cúi người dùng một lực vừa phải kéo hai đứa nhỏ đang bám lấy chân mình ra.Người chủ tiệm nhìn hai người, quan sát thái độ của vị khách vừa đến đối với vị khách nam này có vẻ là biết nhau.Lại nhìn xuống hai đứa nhỏ vẫn còn ôm lấy chân của Nghiêm Chính, người phụ nữ đưa tay che miệng cười, mà thầm phán đoán.Có lẽ, đây là người vợ hạnh phúc của vị khách này nhỉ?

Nhìn hai người họ kìa, thật là xứng đôi quá đi!

Còn có, hai đứa nhỏ nhìn thật giống cha.Chú ý đến hai người là Lê Yên Nhã và Nghiêm Chính, nhưng người chủ tiệm lại hoàn toàn không trông thấy thái độ lạnh nhạt của Nghiêm Chính đối với cô ta và hai đứa nhỏ như nào.Ôm theo hoa đi vào trong để bó lại cho khách hàng, rất nhanh người phụ nữ đã hoàn thành xong hai bó hoa.Tay ôm hoa đã được bó lại kỹ càng và được cắm một cách đẹp đẽ, không biết nghĩ như thế nào mà chủ tiệm hoa lại đưa cả hai bó hoa cho Lê Yên Nhã.Đã vậy, cô ta còn cười nháy mắt với Lê Yên Nhã đầy ngưỡng mộ."

Của quý khách đây ạ!"

"Ơ..."

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lê Yên Nhã tay ôm hoa mà ngơ ngác."

À, bó hoa này là của chồng chị mua tặng chị đấy!"

Người phụ nữ cười giải thích."

Hả?

Chồng gì ạ?

Ý cô là anh ấy?

Anh ấy không phải chồng tôi!"

Lê Yên Nhã khi không được gán ghép cho Nghiêm Chính thì mặt liền đỏ bừng bừng, xua tay phủ nhận."

Dạ?"

Người phụ nữ chủ tiệm hoa ngớ người.Nhận ra bản thân đã làm ra một việc vô cùng sai lầm và dư thừa, gương mặt của người phụ nữ đỏ lên và lấy lại bó hoa, vội đi đến đưa cho Nghiêm Chính."

Của anh đây ạ, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi!

Tôi nhìn cứ tưởng hai người là một đôi nên mới gây ra sự nhầm lẫn này ạ.

Xin lỗi!

Vô cùng xin lỗi ạ!"

Nghiêm Chính lúc này vô cùng giận dữ mà có chút thô bạo đoạt lấy bó hoa trong tay người đối diện, hắn mặt mày lạnh lẽo thanh toán tiền rồi không nói một lời mà bước thẳng ra bên ngoài.Người chủ tiệm bị thái độ của Nghiêm Chính doạ cho xanh mặt, cuống quýt hướng theo lối mà hắn rời đi, cúi gập người xin lỗi."

Xin lỗi!

Thành thật xin lỗi quý khách!"

Lê Yên Nhã nhìn theo bóng lưng của Nghiêm Chính rời khỏi, cô nhanh chóng thanh toán tiền hoa rồi dắt tay hai đứa con nhỏ đuổi theo sau."

Khoan đã, chờ chút!"
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 27: Liệu có thể làm lại? (26)


"Khoan đã, chờ chút!"

Nghe thấy có tiếng người đuổi theo sau, Nghiêm Chính dừng bước quay đầu nhìn người đang chạy đến hướng này.Lê Yên Nhã dẫn theo hai đứa nhóc từ xa chạy đến, cô vừa thở hồng hộc vừa nói lời xin lỗi:"Xin lỗi anh, vì Quang Vân và Quang Viễn mà anh bị hiểu lầm."

Hờ hững không quan tâm nhìn ba người trước mặt, Nghiêm Chính lãnh đạm đáp:"Ừ!"

Nghiêm Chính nhẹ nhàng thở ra một chữ, rồi không vui mở cửa xe mà ngồi vào.Thấy đối phương không để ý đến 3 mẹ con mình, Lê Yên Nhã vội đi đến chắn tay không cho cửa sổ xe đóng lại."

À thì anh có thể cho tôi và 2 đứa nhỏ đi nhờ về nhà được không?"

"Chúng ta thân lắm sao?"

Nghiêm Chính lạnh nhạt hỏi.Lê Yên Nhã bị câu hỏi của Nghiêm Chính làm cho cứng họng không biết nên trả lời như thế nào.Thấy thái độ của hắn đối với Lê Yên Nhã không được thân thiện cho lắm, hai đứa nhỏ luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh bỗng cất giọng:"Chú hung dữ cái gì cơ chứ!?

Không phải là đi nhờ thôi sao?

Không cho thì thôi!"

"Quang Viễn, không được nói năng như thế với người lớn!

Mẹ đã dạy con như nào?"

Lê Yên Nhã nhíu mày không vui mà trách mắng con trai.Đứa nhỏ được gọi là Quang Viễn, cả gương mặt phũng phịu không vui.Thằng bé con còn lại thì yên lặng hơn, nhóc nhỏ bước đến gần cửa xe rồi kiễng chân lên để có thể đứng ngang với cửa sổ xe."

Mặc dù, mẹ và bọn cháu không thân thiết với chú, nhưng tính ra chúng ta vẫn là người quen, đã quen biết nhau đúng không ạ?

Nếu đã vậy thì chú có thể cho chúng cháu đi nhờ xe không?

Nhà bọn cháu ở đường X.

Người ta nói, giúp đỡ người khác như xây 7 toà tháp."

Bất ngờ trước những lời nói chẳng khác nào người lớn của thằng nhóc, tuy vậy, Nghiêm Chính không hề biểu hiện nó ra bên ngoài, mà chỉ im lặng quan sát chúng.Cái gì mà giúp đỡ người khác như xây bảy toà tháp?

Hắn nhớ không lầm câu này là "cứu một mạng người hơn xây 7 toà tháp" mới đúng.Nhướng mày nhìn thằng nhóc tuấn tú, da thịt non mềm trước mặt, Nghiêm Chính cảm thấy hai đứa nhóc này có chút thú vị.Dù sao thì đoạn đường mà họ muốn đến có cùng đường về nhà hắn, vậy nên, Nghiêm Chính khi này mới miễn cưỡng đồng ý cho họ đi nhờ xe.Đưa Lê Yên Nhã và hai đứa con của cô ta về, dừng xe lại trước cổng ngôi nhà nhỏ.

Lúc này, Nghiêm Chính mới giật mình nhận ra nơi ở của bọn họ cách nhà hắn không xa.Nói chính xác hơn, nhà của Lê Yên Nhã ở bên đây đường, thì nhà của Nghiêm Chính và Nghiêm Nhã chính là ở phía đường đối diện và cách đây chỉ tầm hơn một trăm mét.Hướng mắt nhìn về vị trí cách đó không xa, Nghiêm Chính lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cô đơn của một người con gái.

Cô đang đứng trước cửa như thể đang chờ đợi, trông mong một người nào đó quay về.Nghiêm Nhã thấy đã qua giờ tan ca rất lâu rồi, bình thường Nghiêm Chính có về trễ thì cũng sẽ gọi báo cho cô biết, nhưng mà, lần này thì không có cuộc gọi nào nên cô có hơi lo lắng.Gọi điện thoại cho Nghiêm Chính thì lại nhận được thông báo điện thoại của đối phương đã tắt nguồn.Chính vì đã khá muộn nhưng thấy người vẫn chưa về, chẳng những vậy, cô còn không thể liên lạc được với chồng mình nên rất lo.Nghiêm Nhã ăn mặc khá phong phanh, cô chỉ khoác một lớp áo ấm mỏng đứng bên ngoài cửa chờ người về.Từng cơn gió lạnh của trời đêm thổi đến khiến cho cô khẽ rùng mình, tự ôm lấy hai cánh tay của bản thân mà xoa xoa nhẹ.Run lên vì lạnh, Nghiêm Nhã cọ hai bàn tay lại với nhau để tạo nhiệt, cô khi đó dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm chiếc xe quen thuộc của Nghiêm Chính.Tầm mắt đảo nhìn sang hai bên đường và chợt dừng lại ở bên kia đường cách nhà cô không xa.Bắt gặp hình bóng quen mắt của Lê Yên Nhã và hai đứa nhỏ bước ra từ chiếc xe trông y hệt của Nghiêm Chính khiến cho cô sững người.Loáng thoáng nhìn thấy hình bóng của người ngồi bên trong xe, trong lòng Nghiêm Nhã bỗng nổi lên một trận thất vọng.Nghiêm Chính đã nhìn thấy Nghiêm Nhã trước đó, khi cô quay sang thì cả hai dường như chạm mắt với nhau.Nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Nhã, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy có hơi chột dạ.2 đứa nhỏ và Lê Yên Nhã đứng bên ngoài xe dường như cũng thấy được ánh nhìn của Nghiêm Chính đang nhìn về một hướng khác.3 mẹ con Lê Yên Nhã nương theo tầm mắt của Nghiêm Chính mà nhìn theo.

Bọn họ khi đó trông thấy phía xa có bóng người có hơi quen mắt.Đứa nhỏ Quang Vân có vẻ tinh mắt hơn nên nhanh chóng nhận ra Nghiêm Nhã."

Mẹ, người đó là cái cô mà chúng ta đã bắt gặp trong bệnh viện."

Thằng bé kéo vạt áo của Lê Yên Nhã, thì thầm."

Thì ra là cái bà cô xấu xí ấy, bà cô ấy không ngất xỉu nữa à?

Không phải lần trước vừa nhìn thấy chúng ta liền ngất ư?"

Thằng nhóc còn lại làm ra vẻ mặt chán ghét, láu cá, thanh âm non nớt đầy sự ghét bỏ vang lên đều đều.Nghe thấy hết mấy lời mà thằng nhóc Quang Viễn nói, Nghiêm Chính liếc mắt nhìn qua 3 người.Đôi mắt của hắn khi đó nhìn Lê Yên Nhã và hai đứa nhỏ vô cùng lạnh lẽo."

Cô về mà dạy lại 2 đứa con của cô đi!"

Nói rồi, Nghiêm Chính không muốn nán lại đây thêm chút nào nữa, mà dứt khoát khởi động xe rời đi.Như còn gì đó muốn nói với Nghiêm Chính, Lê Yên Nhã chưa kịp mở miệng thì đối phương đã lái xe đi mất.Ngóng theo bóng xe đang dần rời khỏi nơi này rồi dừng lại cách đây không xa.Lê Yên Nhã đứng như trời trồng nhìn Nghiêm Chính bước khỏi xe, rồi mau chóng cởi áo khoác bên ngoài choàng lên cho người con gái đứng trước cửa.Quang Viễn ngước nhìn mẹ mình cứ đứng đờ ra thì liền kéo tay mẹ."

Mẹ ơi, vào nhà thôi, con lạnh quá!"

Giật mình nhìn xuống 2 đứa con nhỏ của mình, Lê Yên Nhã ngồi xuống ôm lấy 2 đứa nhỏ vào lòng một lúc rồi mới thả ra.Mỉm cười với 2 cục cưng, Lê Yên Nhã khi này mới dắt tay cả hai đi vào nhà.Chợt nhớ lại hình ảnh người đàn ông kia ôm lấy người con khác, không hiểu sao trong lòng Lê Yên Nhã lại xuất hiện một chút dao động kỳ lạ.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 28: Liệu có thể làm lại? (27)


Nhớ lại đêm hôm trước, cái đêm mà Nghiêm Nhã bắt gặp chồng mình là Nghiêm Chính đưa nữ chính Lê Yên Nhã và hai đứa con của cô ta về nhà.Trong lòng cô khi đó đã có chút hoảng loạn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.Nhìn người đàn ông đang chăm chỉ ngồi trước bàn làm việc đọc hồ sơ vụ án, đôi mắt Nghiêm Nhã hơi ánh lên một vài cảm xúc không rõ ràng."

Chính, ngày mai anh về sớm đưa em đi mua camera được không?"

Khựng lại, Nghiêm Chính khép hồ sơ lại rồi khó hiểu nhìn qua vợ mình."

Camera?"

Mỉm cười nhìn Nghiêm Chính, cô nhẹ giọng đáp:"Em muốn ghi lại những khoảnh khắc trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta.

Có được không anh?"

Nghiêm Nhã dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.Khó khăn đối diện với đôi mắt lấp lánh của vợ, Nghiêm Chính cuối cùng cũng chịu thua.

Hắn thở dài đầy bất lực rồi cười lên."

Được, anh làm sao có thể không đáp ứng chứ."

Vừa nói, Nghiêm Chính vừa đi đến rồi đưa tay xoa nhẹ mái tóc của người con gái và ôm lấy cô.Ôm cô trong lòng, hắn cảm nhận được đối phương so với ngày trước dường như lại gầy đi rồi, trong lòng lại nổi lên một trận chua xót.Tựa trong lòng người đàn ông, Nghiêm Nhã thất thần một lúc rồi chợt hỏi:"Chính, anh có yêu em không?"

"Có, tất nhiên là có!

Anh yêu em!

Tại sao khi không lại hỏi như thế?

Anh lúc nào mà chẳng yêu em."

Nghiêm Chính hình như nghĩ đến gì đó mà tự chột dạ, khẩn trương trả lời."

Không, chỉ là em luôn có cảm giác..."

Nói đến đó, âm giọng của Nghiêm Nhã im bật, cô khẽ động rồi rời khỏi lòng ngực của Nghiêm Chính.Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của đối phương, Nghiêm Nhã nhẹ nhàng yêu cầu:"Chính, nếu như có một ngày anh không yêu em nữa, anh có thể nói cho em biết không?

Lúc ấy em sẽ chủ động ly hôn và không làm phiền anh, có thể không?"

Sững sờ trước những gì mà Nghiêm Nhã vừa nói, Nghiêm Chính cảm thấy bản thân dường như có vô vàn tội lỗi cho dù có chết cũng chẳng thể rửa sạch.

Hắn không biết nên nói gì hơn ngoài ôm siết lấy cô."

Em nói gì vậy?

Làm sao lại có chuyện anh không yêu em nữa.

Anh sẽ luôn yêu em mà!

Có phải đêm đó đã làm em tổn thương không?

Anh xin lỗi!

Anh thực lòng xin lỗi!

Là anh đáng chết, anh là đồ tồi!"

Nghiêm Chính có chút hoảng mà vội vàng nói.Phì cười trước thái độ của Nghiêm Chính, cô đưa tay sờ nhẹ gương mặt anh tuấn mà nhẹ cười.Cô ôn nhuận như ngọc, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn, ngước đôi mắt xinh đẹp của mình lên nhìn hắn rồi nói:"Hứa nhé!

Nếu có một ngày anh không còn yêu em, đối xử tệ với em thì em sẽ bỏ anh đi đấy.

Em sẽ trốn anh, trốn anh đến một nơi mà anh mãi mãi và không bao giờ có thể tìm thấy.

Và em cũng sẽ không yêu anh nữa, em lúc ấy sẽ xem anh như một người quen xa lạ, và cũng sẽ không bao giờ cười với anh nữa..."

Gật mạnh đầu đầy hứa hẹn, Nghiêm Chính vỗ ngực chắc nịch đáp lại:"Anh hứa!"

Qua ngày hôm sau, theo như những lời đã nói trước đó với vợ.

Nghiêm Chính thu xếp công việc, về sớm hơn thường ngày.Hắn đưa cô đi đến cửa hàng bán thiết bị điện tử lớn nhất thành phố.Nhân viên cửa hàng rất hiếu khách, họ niềm nở tiếp đón và đưa hai người vào trong cửa hàng.Tư vấn một cách nhiệt tình, nhân viên dẫn Nghiêm Nhã và Nghiêm Chính đi dạo một vòng quanh khu trưng bày thiết bị quay phim.Nhìn đủ loại camera được cất bên trong tủ kính, Nghiêm Nhã hứng thú ngắm nhìn từng cái một.Thấy vẻ mặt tươi cười của vợ làm cho Nghiêm Chính bất giác cũng vui theo.Mất một lúc lâu, Nghiêm Nhã cuối cùng cũng chọn được một cái camera ưng ý.Đây là cái máy mà cô tỉ mỉ chọn lựa theo sự tư vấn của nhân viên, cái mà cô chọn chính là tốt nhất ở thời điểm hiện tại.Ra quầy thanh toán, khi nhân viên nêu giá thì Nghiêm Nhã liền giật bắn mình với cái giá đắt đỏ của cái camera.Cô nhíu mày không vui, quay sang nhìn người đứng bên cạnh, kéo nhẹ vạt áo của người kế bên, chất giọng có chút u buồn mà nói:"Chính, hay là trả lại đi!

Em vào chọn lại cái khác được không?

Cái này đắt quá!"

Dịu dàng nhìn người con gái, Nghiêm Chính đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô rồi nhẹ giọng trấn an:"Không sao!

Em đừng lo!

Chỉ có một cái máy thôi mà.

Không đắt!

Quan trọng là em vui vẻ!"

Không để người bên cạnh nói thêm, Nghiêm Chính ra hiệu thúc giục nhân viên mau chóng thanh toán nốt phần còn lại.Hắn lấy thẻ ra rồi đưa cho nhân viên thanh toán.Chờ đến khi Nghiêm Nhã phản ứng lại thì món hàng đã được xuất hoá đơn và cho vào túi mang về.Bên trong xe, Nghiêm Chính nhoài người sang giúp cô cài đai an toàn, hắn nhìn cô rồi khẽ hôn mái tóc mềm một cái."

Em không cần phải tiết kiệm cho anh!

Em thích gì thì cứ nói với anh.

Tiền bạc không quan trọng, đối với anh, em vui vẻ mới là quan trọng nhất!"

"Nhưng..."

Còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, đôi môi chợt mím chặt lại rồi thả lỏng, cô khi này ngoan ngoãn đáp: "Em hiểu rồi!"

Nói xong, cô ngước mắt lên nhìn hắn rồi mỉm cười, không nói gì thêm bỗng cô hôn lên gò má hắn.Nụ hôn bất ngờ làm cho Nghiêm Chính đờ người trong giây lát, rồi ngay sau đó liền bật cười thành tiếng.Tất cả khung cảnh diễn ra bên trong xe đều bị ánh mắt của một người đứng bên kia đường nhìn thấy.Lê Yên Nhã hai tay đều bận rộn dắt theo tay hai đứa con trai, cô ngỡ ngàng nhìn qua đường phía đối diện.

Đôi mắt khi nãy còn sáng rực chợt trở nên xám xịt một cách khó hiểu.Vốn dĩ, cô vẫn còn đang vui mừng vì nhìn thấy chiếc xe với biển số quen thuộc đang đỗ bên đường đối diện.

Nhưng đến khi dắt theo hai đứa con đi đến gần hơn, thì mới phát giác người nọ đang đi cùng một người nữa.Lần đầu tiên nhìn rõ được dung mạo của người kia, Lê Yên Nhã trong lòng trống rỗng.Ngày trước gặp nhau ở bệnh viện, Lê Yên Nhã vì quá lo lắng cho con nên không chú ý đến người con gái đấy.Còn lần này, tuy là cách nhau một con đường nhưng mắt cô vẫn đủ sáng để nhìn rõ được dáng vẻ và dung nhan của đối phương.Bỗng có chút tự ti, Lê Yên Nhã cảm thấy một nỗi tự tin mà từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận được đang từng chút một len lỏi trong tâm trí.Cắn chặt môi, Lê Yên Nhã dắt tay hai đứa con trai quay lưng rời khỏi.Lê Quang Viễn kỳ lạ ngước nhìn lên mẹ mình, nhóc con quan sát sắc mặt của mẹ rồi lại quay về sau nhìn theo hướng mà mẹ mình đã nhìn ban nãy.Mắt trẻ con rất sáng, thằng nhóc có thể nhìn thấy rõ người ngồi bên trong xe kia và người con gái bên cạnh hắn.Nhìn hai người nọ đang cười với nhau đầy hạnh phúc, Lê Quang Viễn bất chợt cau có không vui.Kéo mạnh tay mẹ, Lê Quang Viễn chỉ về hướng chiếc xe đỗ bên kia lớn tiếng hỏi:"Mẹ, xe của chú đỗ bên kia.

Vì sao chúng ta không qua đó chào hỏi chú rồi nhờ chú đưa về?"

"Không!

Chúng ta đi taxi về!

Con trai, ngoan!"

Lê Yên Nhã kiên quyết đáp, rồi lại xoa đầu con trai và kéo thằng bé đi tiếp về phía trước.Lê Quang Vân vẫn luôn im lặng đi theo sau mẹ, cậu nhóc vừa đi vừa ngoáy đầu nhìn về sau.Trông thấy người đàn ông đang xoa đầu người con gái bên cạnh bất chợt đôi mắt của cậu trợn trừng, sau đó cũng mau chóng dời đi nơi khác.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 29: Liệu có thể làm lại? (28)


Từ ngày có được máy quay phim, cả con người của Nghiêm Nhã ngày càng thêm tươi sáng.Tuy dáng vóc vẫn còn gầy gò, sắc mặt cũng còn xanh xao nhưng ít nhất tinh thần của cô rất tốt.Kể từ lúc có được máy quay, Nghiêm Nhã cả ngày dường như không rời nó nửa bước.

Cô lúc nào cũng vui vẻ cầm máy quay ghi lại những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống thường nhật của cả hai."

Chính, quay sang đây nào!

Anh nhìn vào ống kính này!"

Nghiêm Nhã chĩa ống kính máy quay về phía Nghiêm Chính mà cười lên haha đầy vui vẻ.Nghiêm Chính đang làm việc bị quấy rầy nhưng không hề thấy phiền phức.

Hắn đóng tài liệu lại rồi quay sang nhìn thẳng vào ống kính mà cười với cô.Những ngày này trôi qua thật sự rất yên bình và đẹp đẽ, những thứ này đẹp đến nỗi tựa như tranh vẽ không thực.Thế nhưng, những điều tốt đẹp không kéo dài được lâu.Dạo ngày gần đây, tình trạng về việc ma cà rồng xuất hiện hại người ngày càng nhiều.Ngày ngày bản tin thời sự đều đưa tin về các vụ án giết người man rợ của ma cà rồng.Xem tin tức, Nghiêm Nhã biết rõ những vụ việc này tất cả đều do các ma cà rồng cấp thấp gây ra.Như thế nào được gọi là ma cà rồng cấp thấp?Đó chính là những kẻ mang huyết mạch lai tạp, những kẻ vốn dĩ ban đầu là con người nhưng rồi lại bị ma cà rồng cắn và trở thành bầy tôi cấp thấp chẳng biết gì ngoài đói khát, thèm khát máu của nhân loại.Ma cà rồng cấp thấp hầu như không thể kiểm soát được cơn khát máu, vậy nên khi bắt được người sẽ hút cạn máu của đối phương cho đến khi chết.Các vụ án được đưa trên bản tin thường ngày đều có nhắc đến.

Khi phát hiện thi thể của nạn nhân thì đã trở thành một cái xác khô, giống như tất cả máu và nội tạng đều bị rút hết ra bên ngoài.

Và vụ việc có vẻ ngày càng nghiêm trọng, khi mỗi ngày người đến báo án không chỉ dừng lại con số 1 hay 2.Cũng chính vì vậy mà Nghiêm Chính những ngày này bận đến đầu tắt mặt tối, không có lấy một giây một phút thư thả.Có quá nhiều người đến báo án, chưa kể là người dân không an lòng nên bắt đầu kêu gào, cầm theo băng gôn biểu tình trước cửa lớn trụ sở của tổ chức thợ săn và trách móc bọn họ làm việc tắc trách.Quá đau đầu, Nghiêm Chính không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục tăng ca để giải quyết ổn thoả mọi việc.

Ít nhất, thì cũng phải bắt được vài tên ma cà rồng cấp thấp và ngăn chặn vụ việc trước khi nó càng trở nên nghiêm trọng.Mấy ngày liền Nghiêm Chính tăng ca và túc trực ở trụ sở mà không về nhà.

Mặc dù hiểu rõ mọi chuyện, nhưng Nghiêm Nhã vẫn không tránh khỏi một chút gì đó buồn tủi vì ở nhà chỉ có mỗi cô.Căn nhà nói lớn thì không lớn, nhưng chỉ có mỗi Nghiêm Nhã thì thực sự có chút rộng.Trong lòng cảm thấy trống vắng vô cùng, thế nhưng cô vẫn đành chịu vì đây là việc quan trọng, cô không thể gây cản trở cho Nghiêm Chính.Tuy ở nhà chỉ có một mình, nhưng điều đó vẫn không làm gián đoạn được công cuộc ghi hình lại cuộc sống thường nhật của Nghiêm Nhã.Ở bên phía trụ sở, Nghiêm Chính đang loay hoay giải quyết mấy vấn đề mà cấp dưới vừa đưa lên.Chưa có thời gian để nghỉ ngơi, thì từ bên phía đội cảnh sát tuần tra của khu vực 2 đưa tin là vừa phát hiện thêm một xác chết.Nghiêm Chính tâm tình nặng nề dẫn dắt theo cấp dưới đi đến hiện trường để quan sát và tìm manh mối.Nhanh chóng đến nơi, nhìn dãy băng ngăn cách của cảnh sát phong toả hiện trường, Nghiêm Chính nhăn mày nâng sợi dây lên rồi đi qua.Quan sát cái xác chết khô héo khó có thể nhận biết là nam hay nữ, nhưng dựa vào độ dài của tóc, quần áo, một số đặc điểm sinh học và trang sức đeo trên người thì có vẻ nạn nhân là nữ.Đội trưởng đội tuần tra đi đến nói chuyện với Nghiêm Chính.Bọn họ chỉ đơn thuần trao đổi manh mối và một số vấn đề liên quan đến vụ án.Sau khi trao đổi xong với bên đội tuần tra, Nghiêm Chính khi này nghiêm túc xem xét hiện trường.Hắn cẩn thận đeo bao tay vào rồi lục xét thi thể, kế đó, lại quan sát những vết tích còn lưu lại xung quanh xác chết.Mắt của Nghiêm Chính rất tinh, hắn khi đó chợt nhìn thấy có vài chấm chất lỏng không rõ là đen hay đỏ gần thi thể, đưa tay chạm vào chấm nhỏ.

Trên bao tay màu trắng tinh liền làm rõ được màu sắc của thứ đó.Ở đầu ngón tay, bám trên bao tay trắng là một vết đỏ mờ nhạt.

Nghiêm Chính đưa ngón tay có dính lấy thứ chất lỏng màu đỏ lên mũi ngửi.Khứu giác vốn có của ma cà rồng vốn nhạy cảm với máu, mặc dù chỉ là bán ma cà rồng nhưng Nghiêm Chính dễ dàng nhận ra thứ này chính là máu.Vết máu vẫn còn đỏ, điều đó chứng tỏ nạn nhân chỉ vừa chết cách đây không lâu.

Có lẽ là, đội điều tra đã đến ngay sau khi nạn nhân bị hại nhưng vẫn là chậm một bước nên chẳng thể bắt kịp hung thủ.Nhưng mà dựa vào vết máu lưu lại và những kết luận của bản thân, Nghiêm Chính ngay lập tức đưa ra suy đoán.

Chắc chắn là hung thủ vừa trốn khỏi đây, hắn chắc là vẫn còn gần đây.Nhìn cái xác khô nằm trên đất, vết tích cắn xé trên cổ nạn nhân lộ ra trông vô cùng dữ tợn.Tên này chắc là vô cùng đói khát và chỉ với lượng máu của một người là không thể nào làm thoả mãn hắn ta.Suy luận đến đó, chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ thì gần đó liền vang lên tiếng kêu cứu.Ngay lập tức phản ứng lại, Nghiêm Chính hướng theo nơi phát ra âm thanh mà chạy đi.Lê Yên Nhã và hai đứa nhỏ, bọn họ đang đi đường bỗng va phải một kẻ ăn mặc kỳ lạ.Vội vàng quay sang định nói lời xin lỗi, lời chưa nói ra khỏi miệng thì cô đã bị cảnh tượng trước mặt doạ cho hét toáng lên.Người trước mặt với cái mồm đầy máu tươi tanh tưởi, thậm chí răng nanh vẫn còn chưa kịp giấu đi.Vì tiếng thét của cô mà tên này liền nổi điên, rồi giơ bàn tay với những cái móng nhọn hoắc đẩy cô vào trong một con hẻm nhỏ.Bị đẩy vào một góc khuất, không những vậy, bàn tay của cô còn bị móng tay của tên kia làm cho bị thương.Bọn trẻ nhìn thấy mẹ mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, ngay lập tức, cả hai kêu lên 'mẹ' một tiếng rõ lớn rồi chạy về phía người phụ nữ đang nằm trên đất.Bàn tay bị móng nhọn cắt cho một đường, không chỉ vậy, lòng bàn tay ma sát với mặt đất nên cũng bắt đầu rỉ máu.Mùi máu tanh bắt đầu khiến cho cơn thèm khát của tên kia trổi dậy.

Không riêng hắn bị mùi máu thu hút mà cả hai đứa nhóc cũng vậy.Do hai đứa vẫn còn nhỏ nên khả năng kiềm chế không cao, bọn nhỏ khi này nhe răng lộ ra hai chiếc nanh nhỏ về hướng Lê Yên Nhã.Cùng lúc đó, Nghiêm Chính nhanh chóng có mặt kịp thời.Vừa trông thấy kẻ tình nghi quấn mình trong lớp áo hoodie đen dày.

Còn có, bàn tay kia lộ ra bộ móng tay dài, nhọn và có vẻ đang đe doạ đến người bên trong con hẻm, Nghiêm Chính không nhiều lời mà lao đến đá văng hắn ra xa.Tên kia bất ngờ bị tấn công, hắn ta bị đá một phát đến đầu óc quay cuồng.

Chưa kịp định hình thì lại có thêm một cú đấm bổ đến.Rất nhanh hắn ta rơi vào thế yếu và bị khống chế.

Nghiêm Chính đè kẻ tình nghi bên dưới đất, rồi trực tiếp còng tay hắn lại.Thấy tên này vẫn còn sức mà vùng vẫy, Nghiêm Chính tức khắc vung tay đánh thật mạnh vào sau gáy khiến cho hắn ta trợn mắt rồi bất tỉnh.Giải quyết xong kẻ tình nghi, Nghiêm Chính khi này tiến sâu vào con hẻm để xem nạn nhân có bị thương nặng hay không.Bước đến gần hơn, một mùi máu thoang thoảng phát ra từ người bên trong kia làm cho đầu óc của Nghiêm Chính bất chợt choáng váng, hai mắt cũng hoa lên trong giây lát.Đưa tay đỡ trán, Nghiêm Chính lắc mạnh đầu cố tự trấn tĩnh, chờ đến khi cơn hoa mắt chóng mặt rời đi thì hắn mới giật nhận ra người đang ở trong con hẻm.Nghiêm Chính nhìn thấy Lê Yên Nhã ngồi bệt dưới nền đất và đang cố ngăn cả hai đứa nhỏ lao đến.Nghe tiếng thở nặng nề, khò khè kia, hắn liền phát hiện ra hai thằng oắt con này chính là ma cà rồng.Lao đến kéo bọn chúng ra, ôm lấy hai thằng bé trên tay, chúng nó điên cuồng giãy giụa vươn tay như muốn bổ về phía Lê Yên Nhã.Sức lực của Nghiêm Chính rất lớn, bọn nhóc bị giữ chặt nên bắt đầu nổi cáu và một trong hai cắn mạnh vào tay hắn một phát.Cánh tay đau nhói khiến cho Nghiêm Chính phải nheo mày lại, thế nhưng hắn vẫn không bỏ chúng xuống.Nghiêm giọng hướng về phía người con gái đang lòm còm đứng dậy, lớn tiếng hỏi:"Con của cô là ma cà rồng?"

Âm lượng của người đối diện có lẽ có chút lớn và giọng điệu hơi khó nghe, khắt khe nên làm cho Lê Yên Nhã nghe vào ngay tức thì gương mặt biến sắc.Sắc mặt trở nên trắng bệt, lúc biến trắng lúc lại hoá xanh, cô không dám trả lời mà chỉ cúi đầu, cắn chặt môi.Dường như thấy Lê Yên Nhã không muốn trả lời câu hỏi, Nghiêm Chính nghiêm giọng hỏi lại một lần nữa:"Hai đứa nó là ma cà rồng?

Cô còn không trả lời thì tôi sẽ giao chúng cho trụ sở!"

"Đừng mà!"

Lê Yên Nhã nghe đến đó liền không giữ được bình tĩnh mà thét lên.Đôi môi đỏ bị cắn chặt đến mức tứa máu, Lê Yên Nhã khó khăn đáp:"Đúng vậy, con tôi là ma cà rồng!"

Âm giọng run rẩy không ngừng.Chậm rãi ngước mặt lên nhìn thẳng người đứng trước mặt, cô chật vật bước đến rồi quỳ xuống."

Xin anh!

Xin anh, làm ơn đừng bắt hai đứa nhỏ đi mà!

Bình thường chúng ngoan lắm!

Lần này là vì ngoài ý muốn thôi, sau này tôi sẽ trông chừng kỹ bọn nhỏ mà.

Cầu xin anh đừng giao con tôi cho tổ chức mà!"

Hơi bối rối nhìn Lê Yên Nhã quỳ rạp trước mặt.

Nghiêm Chính không biết nên trả lời như nào, hắn đi đến đỡ cô đứng dậy, nhưng cùng lúc đó, hai đứa nhỏ trên tay hắn vùng vẫy thêm một lúc và có vẻ là mất sức nên dần thiếp đi rồi chìm vào giấc ngủ.Vào lúc đấy, người của đội tuần tra và người của đội Nghiêm Chính đã đuổi đến.Nhìn thấy kẻ bị còng tay đang nằm bất tỉnh trên đất, những người mặc cảnh phục bước đến lật hắn ta lại thì liền giật mình kinh sợ.Máu trên mồm đối phương vẫn còn hơi ươn ướt, răng nanh vẫn còn dính chút máu làm cho những người khác phải rùng mình khiếp sợ và phẫn nộ.Chờ người đưa kẻ tình nghi đi, Nghiêm Chính vẫn còn ở lại hiện trường chờ xe cấp cứu đến để đưa người bị hại là Lê Yên Nhã và hai đứa nhỏ vào bệnh viện kiểm tra.Người người bận rộn nên không ai chú ý đến bên đây.Bàn tay đang run lên không ngừng túm chặt lấy cánh tay của Nghiêm Chính, Lê Yên Nhã hai mắt ửng đỏ và ngấn nước."

Xin anh, làm ơn đừng giao bọn nhỏ ra cho bên tổ chức thợ săn mà!

Tôi hứa sau này sẽ dạy dỗ và trông chừng chúng kỹ càng hơn!

Làm ơn!"

Cô vừa nói mà đôi vai vừa run lên một cách dữ dội, cô khẩn thiết cầu xin người đàn ông trước mặt bằng mọi cách.

Quỳ cũng đã quỳ, nếu chỉ để con trai được sống, cho dù hắn có bảo cô đi chết thì cô cũng đồng ý.Hơi nhướng mày và đôi mắt khẽ híp lại quan sát người ở đối diện đang van nài mình, Nghiêm Chính kỹ càng đánh giá Lê Yên Nhã thêm một lần nữa, bỗng chốc đầu của hắn lại choáng váng và mắt lại hoa lên.Đến đứng cũng chẳng thể vững, hắn khi này trao trả con lại cho cô, sau đó là đưa tay xoa xoa đầu và thở dốc.Vui mừng khi ôm được con vào lòng, Lê Yên Nhã ôm chặt hai đứa nhỏ vào lòng mà rơi nước mắt."

Cảm ơn anh!

Cảm ơn anh rất nhiều!"

Cô liên tục thì thào một cách hoảng loạn nói lời cảm ơn.Không nghe thấy đối phương đáp lại mà chỉ có tiếng thở dốc nặng nề, cô đưa mắt nhìn sang người nọ.

Trông thấy sắc mặt của hắn không tốt, Lê Yên Nhã tốt bụng muốn đến gần hỏi thăm nhưng rồi thôi, giữ một khoảng cách an toàn, vẫn còn ôm chặt hai bảo bối vào lòng rồi hỏi:"Anh không sao chứ?

Có phải bị thương ở đâu không?"

Vẫn không đáp lời, Nghiêm Chính xua tay tỏ ý không có gì rồi lùi về sau, tựa lưng vào tường.Trong lúc ấy, xe cứu thương đã tới, người của đội tuần tra cũng đến giúp làm công tác di chuyển nạn nhân tới bệnh viện, rồi kế đó theo sau để lấy lời khai.Trước khi rời khỏi, từ bên trong xe cấp cứu, trước lúc cánh cửa xe đóng lại thì Lê Yên Nhã bỗng có chút lo lắng, cùng luyến tiếc đưa mắt nhìn ra bên ngoài.Ánh mắt của cả hai bất chợt chạm nhau, Lê Yên Nhã bỗng cảm thấy ngại ngùng mà mau chóng gật đầu chào đối phương rồi dời mắt đi hướng khác.Xe cấp cứu dần chạy xa, Nghiêm Chính lặng người nhìn theo chiếc xe đang ngày càng xa, cảm giác hoa mắt chóng mặt cũng dần thuyên giảm và biến mất.Cảm thấy bản thân đã ổn, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều mà mau chóng cho thu đội rồi quay về trụ sở.
 
Back
Top Bottom