Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi

[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 10: Liệu có thể làm lại? (9)


Nghiêm Chính vừa trở về từ trường đại học.Như thường lệ, hắn vận một bộ đồ đơn giản với chiếc balo đen có phần sờn cũ được đeo trên vai.Quay về nhà sau một ngày học mệt mỏi.Vừa đi đến gần cửa nhà thì hắn đã bị người đang đứng phía trước mắt khiến cho đờ người.Nghiêm Nhã vai đeo balo nhỏ, tay kéo theo chiếc vali nhìn vào cũng đủ biết cô đang muốn làm gì.Hơi nheo mày bất mãn nhìn người con gái trước mặt, trong trí nhớ của Nghiêm Chính thì người con gái này lúc nào cũng thích bám lấy hắn và gây phiền phức cho hắn, đã thế còn hung hăng.Nhất là khi cô biết được hắn muốn dọn ra ngoài thì đã náo loạn với hắn một trận ra trò.

Nghiêm Nhã cô chính là đại phiền phức đối với Nghiêm Chính hắn.Giữa mày mất khống chế mà nhíu chặt lại.Có chút chần chừ, nhưng cuối cùng hắn cũng bước đến gần.Dù sao đây cũng là nhà hắn, tại sao Nghiêm Chính hắn lại là người phải trốn tránh cơ chứ?Các giác quan của ma cà rồng rất nhạy, khi Nghiêm Chính cách đây còn hơn nửa km thì Nghiêm Nhã đã biết được.Âm thầm quan sát người con trai trước mặt, cô khi này khẽ đánh giá hắn.Gương mặt vẫn y như cũ mà lạnh lẽo như tảng băng, chỉ có điều là so với lần cuối cùng cô nhìn thấy hắn vẫn là trẻ trung hơn."

Đến đây làm gì?"

Nghiêm Chính duy trì tư thế mở khoá cửa, không nóng không lạnh hỏi."

Đến đây ở với anh."

Nghiêm Nhã thẳng thừng không hề có lấy một sự ngượng ngùng mà đáp lại.Động tác của Nghiêm Chính hơi dừng lại, hắn quay đầu nhìn thẳng về phía Nghiêm Nhã rồi chau mày bất mãn, nói:"Tại sao lại đến đây?

Cô đem theo nhiều đồ đến vậy là ý gì?

Cô cho rằng tôi sẽ chứa chấp cô ư?"

"Anh không muốn nhưng cũng phải chứa thôi."

Nghiêm Nhã nhún vai đáp lời rồi khẽ nở nụ cười.Nhìn nụ cười thoáng qua trên môi cô, Nghiêm Chính khi này tưởng rằng bản thân đã nhìn nhầm vì hắn chưa từng nhìn dáng vẻ của cô như này lần nào cả.Nhíu mày nghi hoặc, Nghiêm Chính không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ lướt mắt quan sát kỹ cô một lần nữa.Rõ ràng là Nghiêm Nhã, nhưng người trước mắt lại cho hắn cảm giác không giống lắm.Nghiêm Nhã mà hắn biết không thể nào có bộ dạng ngoan ngoãn, lành tính và yên tĩnh đến vậy."

Cô đây là lại muốn làm gì?"

Nghiêm Chính hơi đề phòng hỏi."

Em chẳng muốn làm gì cả, em chỉ đơn giản là muốn ở lại đi một khoảng thời gian thôi."

Nghiêm Nhã lại nhún vai lần nữa đáp lời."

Chỉ đơn giản là vậy?"

Nghiêm Chính lại nhăn mày không tin tưởng nhìn người con gái trước mặt."

Chỉ đơn giản như thế thôi."

Nghiêm Nhã bình thản gật đầu."

Cô là ma cà rồng thuần chủng, nơi này có rất nhiều con người sinh sống và không hoan nghênh cô đến đây."

"Nhưng anh cũng là ma cà rồng..."

Chưa kịp nói hết câu thì Nghiêm Chính đã chen giọng bổ sung vào: "Bán ma cà rồng!"

Dáng vẻ xù lông lúc này của Nghiêm Chính bất chợt khiến cho Nghiêm Nhã bật cười."

Vâng, là bán ma cà rồng nhưng..."

"Tôi có thể tự khống chế bản thân."

Nghiêm Chính mặt mày lạnh nhạt nói."

Em đã tiêm thuốc ức chế!"

Một câu này của Nghiêm Nhã triệt để khiến Nghiêm Chính lộ ra vẻ mặt thất thố không dám tin.Nhận ra được vẻ mặt không đúng của bản thân, hắn vội vàng thu lại vẻ mặt vừa rồi, giọng điệu vẫn không lên không xuống nói tiếp:"Chẳng phải cô trước giờ ghét nhất là thứ đó hay sao?

Cô từng nói có chết cũng không tiêm thứ đó."

Đã chết rồi...Nghiêm Nhã muốn mở miệng nói ra ba chữ đó nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.Cô khi này xoa xoa mu bàn tay, không dám đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Nghiêm Chính mà đáp lời:"Ai rồi cũng phải thay đổi mà anh..."

Lại một lần nữa bắt gặp nụ cười như thể tự chế giễu bản thân của Nghiêm Nhã.Nghiêm Chính lúc này không biết phải làm thế nào nên cứ thế mà đứng như trời trồng, im lặng.Mất một lúc lâu, hắn khi này mới mở miệng:"Tôi giúp cô thuê khách sạn."

Nói rồi Nghiêm Chính liền xoay người đổi hướng.Vội vã nắm lấy vạt áo của người con trai phía trước."

Không cần đâu anh, em là muốn ở cùng với anh... nhưng mà, nếu anh không thích thì..."

Nghiêm Nhã cúi đầu nhìn đất ủ rũ nói.Nhìn lướt qua bàn tay đang nắm lấy vạt của bản thân, trong lòng của Nghiêm Chính lúc này đầy đủ tư vị hỗn loạn với nhau.Không hiểu từ đâu một luồn ký ức vừa thân quen nhưng cũng có chút xa lạ mà tự phát lên trong đầu hắn.Hình như hắn từng chán ghét nói với người con gái này rằng đừng bao giờ dùng bàn tay đó chạm vào hắn, bởi vì hắn ghê tởm dòng máu ma cà rồng kia và càng chán ghét người mang dòng máu đó chính là Nghiêm Nhã cô.Bất chợt từng hình ảnh và câu nói của ngày trước hiện lên rõ mồn một làm cho Nghiêm Chính rơi vào mơ hồ, mê man nhìn người con gái ở phía đối diện.Không gạt tay của Nghiêm Nhã, hắn lúc này như hoá thành tượng đá mà tiếp tục đứng đờ người ra.Hồi thần lại, Nghiêm Chính liếc nhìn qua người con gái ở phía sau lưng mình, trong một giây phút nào đó không hiểu vì sao hắn lại đổi ý."

Được rồi, cô có thể ở lại nhà tôi nhưng nhớ cho kỹ, đừng bao giờ gây phiền phức cho tôi!

Nếu không thì, cút!"

"Vâng, anh trai!"
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 11: Liệu có thể làm lại? (10)


Thuốc ức chế mà Nghiêm Nhã nhắc đến là thứ gì?Nó là một loại thuốc được chế tạo ra dành riêng cho ma cà rồng, đối tượng ma cà rồng sử dụng chính là những kẻ muốn chung sống hoà bình với loài người.Những kẻ như thế được các ma cà rồng khác gọi là "phản đồ".Nghiêm Chính nói không sai!Nghiêm Nhã cô chính là một trong những người từng cực kỳ khinh bỉ và cảm ghét những kẻ "phản đồ" ấy.Và thứ cô ghét nhất lúc trước cũng chính là thứ gọi là thuốc ức chế.Thật trớ trêu làm sao!

Đúng là ghét thứ gì thì trời trao thứ ấy...Cô ghét loại thuốc đó đến vậy, thế mà lại có một ngày cô lại chủ động dùng đến nó.Vì sao cô lại ghét nó đến thế ư?

Bởi vì nó có tác dụng phụ.Thuốc sẽ giúp ma cà rồng kiềm chế được cơn khát máu, nhưng đồng thời cũng bào mòn khiến cho sức mạnh thuần tuý của ma cà rồng giảm sút.Nhưng điều đáng nói ở đây chính là tác dụng phụ của thuốc chỉ mạnh đối với ma cà rồng thuần chủng, còn đối với bán ma cà rồng thì chỉ mang lại cảm giác mệt mỏi một lúc rồi biến mất.Nghiêm Chính dựa lưng vào cửa lớn lặng lẽ theo dõi từng cử chỉ kéo vali vào bên trong nhà của Nghiêm Nhã.Không nhanh không chậm hắn cất giọng hỏi:"Cô vẫn còn đang học cấp ba mà đúng không?

Cô chạy đến đây, vậy việc học ở trường như thế nào?"

Động tác của Nghiêm Nhã dừng lại, cô quay sang nhìn hắn với ánh mắt thản nhiên."

Anh giúp em làm thủ tục chuyển trường đi."

"Chuyển trường?"

Nghiêm Chính hơi cau mày ngữ điệu lạnh nhạt hỏi."

Đúng vậy, em muốn chuyển đến trường cấp ba gần trường đại học của anh."

Nghiêm Nhã lại tiếp tục thu dọn đồ đạc từ trong vali, nói.Không gian bất chợt lại rơi vào tĩnh lặng.Nghiêm Chính lại âm trầm quan sát động tĩnh của Nghiêm Nhã.Lại không nhận thấy bất cứ bất thường nào, hắn lúc này mới chậm rãi gật đầu mà trả lời:"Được rồi, tôi sẽ giúp cô làm thủ tục chuyển trường."

Hơi ngưng lại, Nghiêm Chính nghĩ ngợi gì đó rồi đột ngột hỏi: "Cô dọn đến đây, vậy... cha, ông ấy biết không?"

Nghiêm Nhã dừng hẳn công việc đang dang dở của bản thân, cô khi này ngẩng đầu lên nhìn người con trai đứng ngoài cửa ngược hướng với ánh nắng.Nhìn Nghiêm Chính đứng ngược chiều với ánh sáng, điều đó khiến cho hắn bỗng chốc như phát ra hào quang của một vị thần tiên vừa hạ phàm.Dáng vẻ lạnh lùng bất cần của hắn càng tôn lên vẻ anh tuấn tựa như một thần tiên cao cao tại thượng.Chợt ngẩn người, gương mặt của Nghiêm Nhã lúc này hơi ửng đỏ, cô khó khăn dời tầm mắt đi hướng khác mà lắp bắp trả lời:"Cha, ông ấy không có ở nhà.

Anh yên tâm, em đã nhờ quản gia chuyển lời cho cha."

Không đáp lời, Nghiêm Chính lại yên lặng nhìn người con gái trước mắt với ánh mắt sáng quắc đầy dò xét rồi khẽ gật đầu.Hai người cứ vậy mà bắt đầu sinh sống cùng nhau dưới một mái nhà.Nằm trên chiếc giường đơn nhỏ gọn tại căn phòng mà Nghiêm Chính sắp xếp cho, Nghiêm Nhã đặt tay trên trán và bắt đầu nghĩ ngợi.Nghĩ đến vài điều mà cô bắt đầu phì cười.Một nụ cười hơi khó coi.Không nghĩ đến, ở đời trước Nghiêm Nhã cô làm biết bao nhiêu chuyện chỉ vì muốn Nghiêm Chính chú ý đến mình nhưng đều không thành.Vậy mà lần này lại có thể dễ dàng như thế.Tự cười nhạo cho sự hề hước này, Nghiêm Nhã lúc này tự hỏi không biết rằng bản thân hiện tại nên cảm thấy như nào.Cô nên vui vẻ vì mọi thứ đã được như mong muốn, hay là buồn bực vì biết bản thân đã ngu xuẩn đến dường nào.Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của Nghiêm Nhã.Đứng dậy rời khỏi giường, cô đi đến mở cửa.Nhìn người con trai đứng bên ngoài cửa đối diện với mình, Nghiêm Nhã mờ nhạt nở nụ cười.Lại bị nụ cười thoáng qua của Nghiêm Nhã làm cho phân tâm, nhưng lời mà định nói trong một khắc gần như đều bay sạch.Thấy người ngoài cửa vẫn còn đờ người ra Nghiêm Nhã nghiêng đầu nghi hoặc rồi lên tiếng:"Anh, có chuyện gì sao?"

Được giọng nói mềm mỏng thức tỉnh, Nghiêm Chính khi này lại cau mày không vui nhìn người đối diện."

Cha vừa gọi đến."

Ngữ khí lãnh đạm đáp."

Ông ấy gọi đến là có việc gì sao anh?"

Nghiêm Nhã tỏ vẻ không chút bất ngờ hỏi."

Ông ấy là hỏi về cô."

"Về em?"

"Ừ, ông ấy hỏi cô đang ở cùng tôi à?

Ông ấy còn hỏi là cô thật muốn chuyển trường?"

"Thế anh đã trả lời ông ấy như thế nào?"

Nghiêm Nhã tò mò."

Tôi nói không biết.

Có thể ông ấy sắp gọi cho cô rồi đấy, nhớ chú ý điện thoại."

Dặn dò xong, Nghiêm Chính ngay lập tức quay lưng rời đi."

Đã biết!"

Khi rời đi cách căn phòng của Nghiêm Nhã một khoảng thì Nghiêm Chính bỗng quay đầu nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt.Hắn lúc đó không biết nghĩ gì mà lại hơi híp mắt có vẻ nguy hiểm.Có lẽ, là hắn vẫn còn nghi ngờ người con gái đang ở bên trong căn phòng kia căn bản không phải là Nghiêm Nhã.Nghiêm Nhã thực thụ không thể nào dễ dàng để cho hắn ta yên ổn như vậy được.Ít nhất, nếu là Nghiêm Nhã thì phải tìm cớ mà tranh cãi inh ỏi với hắn mới đúng, hoặc là luôn nói những lời mỉa mai khó nghe để khiến hắn tức điên lên mới phải.Cớ sao người con gái Nghiêm Nhã trước mặt này lại quá mức an phận đến vậy?Lẽ nào cô đang có kế hoạch gì đó?Không được, hắn phải để mắt đến cô nhiều hơn.

Hắn nhất định sẽ tìm ra sự thật phía sau.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 12: Liệu có thể làm lại? (11)


Những ngày tháng này cả hai chung sống với nhau hoà thuận đến mức kỳ lạ.Vượt khỏi sự tưởng tượng của Nghiêm Chính, hắn còn nghĩ rằng sẽ không bao lâu sao Nghiêm Nhã sẽ thôi giả vờ và lại bộc lộ tánh khí hung hăng, càn quấy như mọi khi, thế nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn khác xa.Một năm này hai người sống chung với nhau thật sự rất yên bình và hoà hợp với nhau.Nghiêm Nhã dường như cũng trầm tính hơn trước rất nhiều.Cô không còn giống như trong trí nhớ là hay nổi nóng thất thường, có khi là lộ ra vẻ mặt khinh bỉ mà mỉa mai chọc tức Nghiêm Chính hắn nữa.Bây giờ, cô chỉ là lẳng lặng ở cạnh hắn tựa như một cái bóng lúc hiện lúc ẩn.Có những khi cuộc sống này yên bình và tĩnh lặng đến mức khiến cho Nghiêm Chính suýt mất quên luôn cả việc đang sinh sống cùng kẻ mà bản thân chán ghét đến cùng cực kia.Mỗi buổi sáng, Nghiêm Nhã lúc nào cũng tỉnh dậy trước hắn.Chờ đến khi Nghiêm Chính tỉnh dậy, trong nhà đã không còn thấy người nhưng mà lúc nào trên bàn ăn cũng có bữa sáng nóng hổi cùng với một ly nước mật ong nóng.Dạo gần đây, Nghiêm Chính bắt đầu cảm thấy có hơi mơ hồ với những thứ đang diễn ra hằng ngày.Do có lẽ mọi thứ quá mức an ổn và bình lặng đi, Nghiêm Nhã rất an phận mà không quấy rầy, làm phiền hay làm những điều khiến cho hắn căm ghét nữa.Như thường lệ, Nghiêm Chính sau khi tỉnh dậy mỗi buổi sáng, khi đã chuẩn bị xong để đến trường thì hắn đều không quên đi đến bàn ăn mà cầm ly nước mật ong vẫn còn hơi ấm lên.Vẻ mặt mờ mịt tựa như bị một lớp sương mù che phủ, hắn khi này không rõ lắm cảm xúc trong lòng lúc này của mình như nào, mà chỉ lẳng lặng cầm ly nước lên nhìn có chút trầm tư.Chăm chú nhìn ly nước trong tay, không biết hắn đang gì mà cứ ngây ngẩn người trong một lúc, rồi kế đó Nghiêm Chính mới chậm rãi uống xuống.Yết hầu lên xuống theo từng nhịp, uống cạn ly nước, Nghiêm Chính đặt cái ly rỗng xuống bàn rồi chẹp chẹp miệng.Cái vị ngọt nhè nhẹ của mật ong vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi khiến cho hắn không ngừng chép miệng và có cảm giác muốn uống thêm một chút nữa.Nhìn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, hắn hơi híp mắt ánh lên sự mê man, khó hiểu.Hắn thật không rõ Nghiêm Nhã đây cuối cùng là muốn làm gì.

Hình như từ khi cô dọn đến ở cùng với hắn thì đã thay đổi rất nhiều, và cô cũng đã đối xử với hắn tốt hơn trước nữa.Mất thêm một lúc trầm ngâm, nhưng rồi cái bụng đói meo không thể chờ được nữa, hắn khi này mới tiến đến và ngồi xuống dùng bữa.Đến lúc Nghiêm Chính ăn xong bữa sáng thì cũng đã hơn 8 giờ 30 giờ sáng.Hôm nay, hắn chỉ học duy nhất một môn học và nó sẽ bắt đầu sau 9 giờ nên hắn cũng chẳng gấp gáp mà thu dọn bát đĩa trên bàn.Rửa xong vài cái bát đĩa cùng ly nước trống không, Nghiêm Chính lúc này mới chuẩn bị sách vở đến trường.Mỗi môn học kéo dài không đến 4 giờ đồng hồ.Hơn 12 giờ, Nghiêm Chính cuối cùng cũng kết thúc giờ học.Thu dọn tập sách để quay về nhà.Hiện tại đã là giờ giữa trưa, mặt trời cũng đã lên cao đến đỉnh đầu, ánh nắng trở nên nóng rát hơn hẳn.Mà ánh sáng của mặt trời chính là gì?Nó chính là khắc tinh của ma cà rồng, nhất là đối với ma cà rồng thuần chủng.Tuy loài ma cà rồng hiện tại đã có khả năng chống lại sự huỷ hoại của ánh nắng mặt trời, nhưng nó không có nghĩa là bọn họ hoàn toàn vô sự.Sự huỷ hoại của ánh nắng mặt trời rất lớn, nếu ma cà rồng đứng trực tiếp quá lâu dưới ánh nắng thì hẳn ít nhiều sẽ bị bỏng rộp cả da lên.Nhẹ thì da bị cháy nắng và suy giảm sức mạnh trong một khoảng thời gian nhất định, còn nặng thì hoàn toàn có thể lấy mạng ma cà rồng như chơi.Thế nên, Nghiêm Nhã mỗi sáng ra ngoài đều phải thoa một lớp kem chống nắng tương đối dày.

Về Nghiêm Chính, nhờ vào một nửa dòng máu của con người nên ánh nắng cũng không quá gây hại đến hắn.Dọn xong sách vở, Nghiêm Chính đeo balo lên vai rồi đi ra khỏi lớp học.Bước gần ra khỏi sảnh chính của trường, nhìn ra bên ngoài khuôn viên của trường, ánh nắng rực cháy giống như muốn thiêu rụi mọi thứ.Hơi nheo mày, Nghiêm Chính kéo mũi trùm đầu lên che đi mái tóc đen.Rời khỏi sảnh chính, trực tiếp bước ra ánh sáng, đi bên dưới cái nắng nóng làm cho tâm tình của hắn có hơi bực dọc một cách khó hiểu.Tiến gần đến cổng chính, Nghiêm Chính lúc này mới lờ mờ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.Nghiêm Nhã mặc một cái áo thun mỏng màu be, còn bên ngoài là khoác thêm một cái áo chống nắng, cô một tay cầm ô che nắng, thân thể cũng hơi tựa về bức tường phía sau.Dường như nhận ra người trước mắt, nét mặt buồn chán bỗng có hơi biến hoá, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn một ít.Vội vàng đứng thẳng, cô cầm ô nhìn người đang tiến gần đến đây mà hơi giương nụ cười.Càng bước đến gần, giữa mày của Nghiêm Chính càng nhíu chặt lại.Dừng lại phía trước người cầm ô, giọng điệu lãnh đạm cất lên:"Tại sao lại đến đây?

Cô có biết bây giờ đang là giữa trưa, trời rất là nắng và nóng hay không?"

"Không sao, em có bôi kem chống nắng, còn có, còn có áo khoác chống nắng và cả ô nữa.

Em là đến đón anh!"

Nghiêm Nhã vội vã giải thích.Đứng trước thái độ và dáng vẻ này của Nghiêm Nhã càng làm cho Nghiêm Chính khó chịu."

Rốt cuộc cô đang làm cái trò gì vậy?

Cô đến cuối cùng là muốn cái gì?"

Bất chợt Nghiêm Chính nâng cao giọng."

Em đã nói rồi, em chỉ đơn giản là muốn sống cùng anh thôi."

Nghiêm Nhã hơi bĩu môi không vui nói.Mấy lời này rơi vào tai Nghiêm Chính làm cho sắc mặt của hắn càng khó coi."

Nếu chỉ đơn giản là vậy thì cô không cần làm những chuyện vô bổ như này đâu.

Tôi vẫn không hiểu cô rốt cuộc là bị làm sao nữa, chẳng phải ngày trước cô rất biết hưởng thụ và yêu bản thân ư?

Bây giờ cô lại tự đày đoạ bản thân như vậy là vì điều gì?"

Hít một hơi lạnh, Nghiêm Chính quay lại thái độ lạnh băng nói.Bị đối phương chất vấn, Nghiêm Nhã rơi vào trầm tư, cô không biết phải trả lời làm sao.

Cô chỉ là muốn sửa sai và đơn giản hơn là cô chỉ muốn đối tốt với hắn.Mím chặt môi, Nghiêm Nhã vô thức tự xoa lấy mu bàn tay, như có như không cô mỉm cười đáp lời:"Em chỉ là... em chỉ là muốn đối tốt với anh."

"Đối tốt với tôi?

Vì lý do gì?"

"Vì, vì em thích anh.

Chính là vì em rất thích anh."

Khó khăn hít một ngụm khí, Nghiêm Nhã khi này hơi há miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhưng sau đó vẫn là chậm rãi nói ra."

Thích tôi?

Cô nghiêm túc ư?

Nghiêm Nhã, chẳng phải tôi từng nói với cô rằng cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ thích cô, đáp lại tình cảm của cô cơ mà."

Nghiêm Chính hung hăng gằn giọng nói ra từng câu từng chữ một."

Em, em nhớ mà, em không đòi hỏi anh phải thích em, em chỉ đơn thuần là muốn đối xử thật tốt với anh."

Nghiêm Chính nghe mấy lời mà Nghiêm Nhã nói bỗng trong lòng hơi gợn lên vài cơn sóng nhỏ lăn tăn nhưng rất nhanh đã biến mất.Hắn liếc mắt nhìn qua đôi bàn tay đã đỏ ran cả lên vì bị ánh nắng làm ảnh hưởng, vô thức cau mày không vui, Nghiêm Chính bỏ qua Nghiêm Nhã mà đi thẳng về phía trước."

Đi thôi, cô còn định đứng trước cổng trường cản trở người khác đến bao giờ, về nhà thôi."

Không quay đầu nhìn lại, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng đang đi theo phía sau của mình.Âm thanh đó rơi vào tai Nghiêm Chính và không hiểu sao lại có thể khiến cho cơn khó chịu, không vui của hắn giảm bớt được một nửa.Quay về đến nhà, Nghiêm Chính không để tâm đến Nghiêm Nhã mà mở cửa đi thẳng về phòng.Nhìn theo bóng lưng của hắn, Nghiêm Nhã hơi ngây người trong chốc lát rồi lại lắc đầu cười nhẹ.Cô cất chiếc ô vào một góc nhà rồi cởi bỏ áo khoác bên ngoài để treo lên.Bước thẳng vào phòng bếp, cô xả nước rửa sạch tay, kế đó là bắt đầu nấu nướng.Chờ đến khi Nghiêm Nhã nấu xong bữa trưa và bày sẵn ra bàn thì Nghiêm Chính mới từ phòng đi ra.Gương mặt của hắn vẫn vậy, vẫn là lạnh như tiền.Nét mặt không có lấy một biểu tình nào, Nghiêm Chính ném thứ gì đó về phía Nghiêm Nhã.Nhờ nhanh tay lẹ mắt mà cô bắt được đồ mà Nghiêm Chính vừa ném đến.Mở lòng bàn tay ra, lúc này cô mới nhận ra thứ vừa rồi mà hắn ném cho cô là gì.Một tuýp thuốc mỡ, Nghiêm Nhã nhìn thứ trong tay đến xuất thần.Cô khi này khẽ nhìn hai mu bàn tay đã đỏ ửng cả lên của mình, trong lòng chợt trở nên mềm mại lạ thường và cảm thấy có chút ngọt ngào.Cũng không tệ!
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 13: Liệu có thể làm lại? (12)


Sinh hoạt hằng ngày giữa Nghiêm Nhã và Nghiêm Chính ngày càng hoà hợp.Hôm nay là chủ nhật nên cả hai không ai phải đến trường.Nghiêm Chính bình thường vừa học vừa làm nên khi ngày chủ nhật được nghỉ nên cũng tranh thủ mà nghỉ ngơi.Lúc hắn thức dậy mặt trời cũng đã qua khỏi đỉnh đầu.Đánh răng rửa mặt xong, Nghiêm Chính đi ra ngoài phòng bếp.Mùi thức ăn thoang thoảng bay đến mũi hoàn toàn hấp dẫn hắn.Đi đến bên bàn, nhìn xuống một bàn đồ ăn để sẵn vẫn còn bốc khói nghi ngút, có lẽ là Nghiêm Nhã làm riêng cho hắn.Cô như là biết trước được giờ hắn sẽ tỉnh dậy vậy.Nhìn một bàn thức ăn ngon miệng, bên ngực trái Nghiêm Chính lại không khống chế được mà nhảy lên.Chậm rãi ngồi xuống bàn, hắn nâng ly nước đặt sẵn trên bàn lên rồi từ từ uống cạn.Vị ngọt còn đọng lại trên môi, Nghiêm Chính khi này nhẹ liếm môi.Đặt cái ly rỗng xuống bàn, hắn bắt đầu dùng bữa.Mấy món ăn vẫn rất hợp khẩu vị của hắn.Nghiêm Chính vừa động đũa vừa trầm ngâm nghĩ ngợi.Hắn thực sự cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng khi trước vẫn còn ở cùng nhau tại nhà chính thì hắn chưa từng nhìn thấy Nghiêm Nhã phải động tay làm bất cứ thứ gì, chứ đừng nói đến nấu ăn.Chưa từng phải động tay vào bất cứ việc gì, thậm chí là nấu ăn, vậy mà khi cô dọn đến đây lại có thể nấu ra những món ăn ngon đến vậy, rất vừa miệng của Nghiêm Chính hắn, cứ như là cô vì hắn mà thay đổi vậy.Cũng chính vì điểm này mà hắn lúc nào cũng cảm thấy hơi mơ màng không rõ về vài điều.

Hắn luôn có cảm giác như là Nghiêm Nhã quen biết hắn rất lâu về trước và dường như là cô hiểu rất rõ về hắn.Đôi mắt đen láy yên tĩnh hơi gợn sóng, bất chợt khi này dòng suy nghĩ của Nghiêm Chính bị đánh gãy do tiếng động phát ra phía sau lưng.Nghiêm Nhã vừa đánh một giấc dậy, cô một tay dụi mắt hơi lảo đảo đi về hướng phòng bếp.Nghe thấy động tĩnh, Nghiêm Chính hơi quay đầu nhìn về sau.Hai người chạm mắt nhau, Nghiêm Nhã khi này với gương mặt vẫn còn hơi say ngủ chợt nở nụ cười.Giọng nói vẫn còn ngáy ngủ nhưng cũng rất dễ nghe vang lên:"Anh, mấy món đấy vừa miệng chứ?"

Hỏi xong, không chờ đối phương trả lời, cô lơ đãng lấy cái cốc mà Nghiêm Chính vừa uống qua rót một ít nước lọc vào rồi đưa lên miệng uống.Nghiêm Chính khi này như rơi vào trạng thái chết lặng, hắn ngây người nhìn cô đang dùng chiếc cốc mà hắn vừa uống.Hai mắt không thể rời khỏi người con gái trước mặt, hắn lặng lẽ nhìn chiếc cổ thon thả, trắng nõn khẽ lên xuống từng nhịp.Không hiểu sao lúc này Nghiêm Chính cảm thấy khoang miệng bỗng chốc trở nên khô khốc.Cật lực dời tầm mắt đi hướng khác, Nghiêm Chính không trả lời câu hỏi của Nghiêm Nhã mà chỉ lẳng lặng ăn nốt phần ăn còn sót lại.Uống xong cốc nước, cô dường như cũng tỉnh táo hơn mà ngồi xuống phía đối diện Nghiêm Chính.Cô hai tay chống cằm nhìn đối phương dùng bữa.Đối diện với ánh mắt của Nghiêm Nhã làm cho Nghiêm Chính có chút lúng túng.Trông thấy dáng vẻ trốn tránh của hắn làm cho cô chợt bật cười, cô hơi nghiêng đầu nhìn hắn mà hỏi:"Hợp khẩu vị của anh chứ?"

"Ừ rất ngon!"

Không nóng không lạnh đáp một câu, ngay sau đó bầu không khí giữa cả hai lại trở nên yên lặng.Liếc nhìn người ngồi ở đối diện một cái, Nghiêm Chính chần chừ chốc lát rồi mới mở lời:"Cô năm nay đã là cuối cấp rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, em đã cuối cấp rồi, chuẩn bị thi đại học."

Âm giọng nhè nhẹ đáp lời."

Vậy cô định thi vào trường nào?"

"Chắc là không, em không có ý định học đại học."

Nghiêm Nhã thản nhiên nói.Bất ngờ trước câu trả lời của cô, Nghiêm Chính mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn trực diện cô, hắn nhíu mày bất mãn hỏi:"Tại sao lại không học đại học?

Nếu không học đại học thì sau này cô làm gì để sinh sống?"

"Anh nuôi em, còn em ở nhà làm nội trợ, như thế nào?"

Vừa nói Nghiêm Nhã vừa cười cười.Một câu này của Nghiêm Nhã triệt để làm cho lòng của Nghiêm Chính trở nên hỗn loạn.Lòng ngực hắn bỗng trở nên nhộn nhạo có chút khó nói.Nhìn nét mặt của hắn giống như không được vui, Nghiêm Nhã lúc này mới vội vã giải thích:"Em đùa thôi..."

Ba chữ này lọt vào tai Nghiêm Chính làm cho hắn đột nhiên không hài lòng.Hắn hơi ngước lên nhìn biểu cảm trên gương mặt người đối diện.Đùa?Nghiêm Chính hắn không thích lời nói đùa này.Quan sát sắc mặt không ngừng thay đổi của Nghiêm Chính, từ lạnh nhạt chuyển sang sửng sốt rồi quay về lạnh lùng như ban đầu.Nghiêm Nhã cũng không gấp nói hết câu mà chỉ chậm rãi ngắm nhìn biểu hiện của người con trai trước mặt.Cô lúc mới chầm chậm nói nốt nửa lời phía sau:"Em làm sao có thể để anh nuôi được cơ chứ.

Là em đã nói muốn đối xử tốt với anh, đáng ra em mới phải là người nuôi anh cơ."

Một câu này của Nghiêm Nhã làm cho khí lạnh đang từ từ tuôn ra từ Nghiêm Chính dần rút đi mất.Hắn lúc này chậm chạp ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp mà nhìn cô.Đôi môi của Nghiêm Chính hơi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.Hắn nheo mắt nhìn cô, nhưng lại không nói một lời mà tiếp tục cúi mặt ăn phần cơm cuối cùng trong bát.Dõi theo từng động tác của Nghiêm Chính, trong lòng Nghiêm Nhã không tự chủ được mà dâng lên một cỗ vui vẻ.Hắn đây là có phải đã động tâm với cô không?
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 14: Liệu có thể làm lại? (13)


Lần thứ hai đến trường đón Nghiêm Chính tan học.Nghiêm Nhã vừa kết thúc buổi ôn thi trên trường liền ngay lập tức chạy đến đây đứng chờ hắn.Trường cấp ba lúc này cũng cho ra sớm hơn đại học nên từ lúc còn sớm thì cô đã đứng trước cổng trường chờ người.Đứng dưới bóng râm chờ hơn một giờ đồng hồ, sinh viên ra ra vào vào trường ai nấy cũng đều tò mò mà quay đầu nhìn cô.Họ không chỉ đơn giản là tò mò vì sao lại có học sinh cấp ba đứng ở đây, mà họ còn vì bị nhan sắc của cô thu hút nên phải quay đầu lại nhìn.Dáng dấp của nữ sinh cao ráo, làn da trắng muốt như tuyết trắng, đôi mắt hồ ly hơi cong lên đầy mị hoặc, còn có mái tóc gợn sóng bồng bềnh.Vì dáng vẻ bên ngoài quá mức hút mắt làm cho Nghiêm Nhã không tránh khỏi sự chú ý của những người xung quanh.Không những vậy, còn có vài nam sinh đi ngang quang không nhịn được mà chạy đến xin làm quen.Nghiêm Nhã chỉ đứng tại chỗ chẳng làm gì cả mà đã phải từ chối lời làm quen của hơn cả chục người.Còn Nghiêm Chính bên đây, hắn vừa kết thúc môn học cuối cùng, thu dọn sách vở để quay về.Hắn vừa bước ra khỏi cửa lớp đi được vài bước thì đã nghe tiếng xì xào bàn tán của những sinh viên khác."

Này, nghe gì chưa?

Ở ngoài cổng trường có nữ sinh cấp ba nào đứng ở ngoài đấy, nghe nói cô ta trông đẹp mắt lắm, nhưng có điều hơi chảnh choẹ, chắc là tiểu thư của nhà nào đấy."

"Ừ, có nghe rồi, tôi còn nghe nói là cô ta đã từ chối hơn cả chục người rồi đấy.

Trong đó còn có mấy vị cậu ấm nổi danh trong trường mình cơ."

"Kinh thế!

Đúng là có vẻ bề ngoài thì dễ sống hơn hẳn nhỉ!

Nếu tôi là cô ta thì có lẽ tôi đã giăng lưới bắt hết những con cá ngon giàu có đó rồi."

Nghiêm Chính nghe mấy lời này làm hắn lờ mờ nghĩ đến ai đó.Mặc dù vẫn không thể xác định được người nữ sinh trong lời nói của bọn họ có phải là người trong suy nghĩ của mình hay không, nhưng Nghiêm Chính vẫn có chút lưu tâm.Đi thẳng về phía cổng trường, có lẽ, đến cả bản thân của Nghiêm Chính hắn cũng chẳng nhận ra, bước chân của hắn sau khi nghe những lời đó đã vội vàng và gia tăng tốc độ hơn rất nhiều.Mau chóng đi ra ngoài cổng.Chỉ vừa đứng từ xa thì Nghiêm Chính đã trông thấy bóng dáng vô cùng quen mắt.Không chỉ có mỗi một mình người đó, mà xung quanh cô còn có vài người xoay quanh.Đứng từ xa nhìn về hướng đấy, không nghe rõ những gì đối phương nói nhưng mấy cái hành động lôi kéo của bọn họ đều rơi hết vào mắt Nghiêm Chính.Nhìn mấy tên nam sinh cao lớn hết níu rồi kéo người nữ sinh thấp hơn hẳn bọn họ một cái đầu làm cho Nghiêm Chính bỗng nổi giận.Bước nhanh về phía đấy, dạt hết đám đông xung quanh ra, Nghiêm Chính nét mặt sắc lạnh hung hăng đưa tay đẩy mạnh kẻ đang kéo tay nữ sinh ra một bên.Kẻ bị đẩy kia lảo đảo suýt ngã, hắn ta khi đã trụ vững thì liền lập tức nổi nóng mà quát lớn:"Là thằng ch* nào đẩy tao?"

"Là tôi!"

Ngữ điệu bén nhọn làm cho tên kia giật mình nhìn lại.Nhìn kỹ người vừa lên tiếng, cái tên vừa rồi vẫn còn nổi giận đùng đùng bất chợt biến thành bộ dạng cụp đuôi mà lùi xuống một bước.Đây chẳng phải là vị học bá của ngành thợ săn khoa hình sự sao?

Mấy người ở khoa hình sự hầu như sức chiến đấu đều rất cao, còn vị trước mắt này là ai?

Chính là người luôn đứng top của khoa, là học bá đó.Run rẩy lùi lại, hắn ta nhìn Nghiêm Chính cười cười rồi biện hộ:"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi sẽ đi ngay đây!"

Vừa dứt lời, hắn ta liền kéo theo đồng bọn chạy biến mất dạng.Không để ý đến bọn lâu la vừa rồi nữa, Nghiêm Chính lúc này đi đến nhặt ô bị đánh rơi trên đất lên.

Và ngay sau đó, hắn nhanh chóng kéo cô đi đến một góc khuất không người.Hắn mặt mày u ám nhìn người con gái trước mặt, đưa chiếc ô vừa nhặt lên cho người đứng đối diện, âm điệu ẩn ẩn sự tức giận mà nói:"Vì sao không chống trả?"

"Em..."

Nghiêm Nhã há miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị giọng nói trầm trầm ẩn chứa lửa giận quát lớn:"Tôi hỏi là tại sao cô không chống trả?

Chẳng phải ngày trước cô ghê gớm lắm sao?

Không phải ngày trước cô lợi hại lắm à?

Tại sao những lúc như này lại không cho bọn người đó biết đến sự lợi hại của cô đi?"

Bị quát đến ngẩn người, Nghiêm Nhã như đứa trẻ vừa phạm lỗi không thể nói được gì mà chỉ biết cúi đầu ngoan ngoãn nghe mắng.Ngày trước mặc cho Nghiêm Nhã có trêu chọc, càn quấy đến mức nào nhưng Nghiêm Chính chưa bao giờ để lộ ra sự giận dữ đến vậy.

Không hiểu vì sao lần này hắn lại có chút không khống chế được cảm xúc mà nổi giận.Nghiêm Chính khi đã mắng xong nhưng vẫn còn chút tức giận mà thở mạnh.Thật là tức chết hắn rồi, chẳng lẽ những bản lĩnh ngày trước của cô đều chỉ dùng để dày vò hắn thôi sao?

Vì sao không dùng bản lĩnh đó mà đối phó với mấy kẻ bại hoại như vừa rồi cơ chứ?Đã trút được một phần nào cơn giận dữ, Nghiêm Chính lúc này chậm rãi nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 15: liệu có thể làm lại? (14)


Vẫn còn hơi tức giận, Nghiêm Chính liếc mắt nhìn qua chỗ của người con gái.Ánh mắt của hắn lúc này nhìn Nghiêm Nhã lạnh như băng, bên dưới đáy mắt như ẩn hiện một tia lệ khí nhưng rất nhanh đã biến mất.Hít một hơi nhẹ, Nghiêm Chính mặt không có lấy một biểu cảm dư thừa nhìn Nghiêm Nhã hỏi tiếp:"Tại sao cô lại đến đây?

Vì sao bị như thế mà cũng không biết chống trả?"

"Em, hôm nay được tan học sớm nên em đến đón anh.

Còn có, không phải không chống trả mà là không có đủ sức để chống trả."

Nghiêm Nhã tự ôm lấy cánh tay của bản thân, không dám ngẩng đầu, cô cười khổ, yểu xìu mà đáp.Chau mày nghi ngờ nhìn người trước mặt, trông thấy dáng vẻ này của cô, thay vì thương cảm thì Nghiêm Chính dường như lại cảm thấy giận dữ hơn."

Không đủ sức?

Nghiêm Nhã, cô là ma cà rồng đấy, còn là thuần huyết cơ.

Còn hắn là cái gì, là con người, là con người đấy.

Cô nói, cô không đủ sức chống lại hắn?

Cô đây là biện minh kiểu gì thế?"

Nghiêm Chính tức đến mức bật cười.Nếu đã muốn nói dối, thì phải lựa lời nói dối sao cho người khác nghe vào cảm thấy hợp lý để tin tưởng chứ.

Nghiêm Chính sắp bị cô chọc cho tức chết nhưng không thể hiện ra ngoài, hắn khi đó chỉ cười nhạt nhìn cô.Biết bản thân có nói thêm thì hắn cũng không tin, Nghiêm Nhã lúc này chỉ biết thở dài rồi từ từ kéo tay áo lên làm lộ ra cổ tay nhỏ nhắn, tinh sảo và trắng nõn nà.Cổ tay của người trước mặt thực sự rất tinh tế, và vết hằn đỏ in trên nền da trắng dường như trở nên nổi bật hơn hẳn.Vết đỏ vô cùng chói mắt lưu lại trên nền da trắng khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy khó chịu.Nghiêm Chính lúc này kinh ngạc kéo tay của cô lên nhìn.

Rõ ràng là vừa rồi hắn không có dùng lực, thậm chí, hắn chỉ kéo tay áo của cô, chứ không hề chạm vào cô.Đây là lần đầu tiên hắn chủ động chạm vào cô, cũng là lần đầu hai người tiếp xúc qua bằng da thịt.Quan sát kỹ vết hằn trên tay đối phương.Đã có thể xác nhận được, quả thật đây chính là dấu tay của một người nào đó.Hắn lúc này nhìn dấu vết trên tay Nghiêm Nhã đến xuất thần, giữa hai hàng chân mày cũng tự động nhíu chặt lại."

Con người không thể tổn thương ma cà rồng, vì sao cô?"

"Anh, em đã tiêm thuốc ức chế!"

Nghiêm Nhã bình thản trả lời.Nghe một lời này, nét mặt của hắn chợt biến hoá.Đúng rồi, tại sao hắn lại quên mất cơ chứ, Nghiêm Nhã đã tiêm thuốc ức chế rồi, lần đó hắn còn tưởng rằng cô nói dối gạt hắn chỉ vì để có thể ở lại nhà hắn.Nhưng suốt mấy tháng trời đều không nhìn thấy cô bộc phát cơn khát máu thì hắn đã tin.Ma cà rồng thuần chủng khi đến cơn khát máu thì ghê gớm như thế nào?Chính là so với bán ma cà rồng kinh khủng hơn rất nhiều lần, có khi là mất cả lý trí.

Mà Nghiêm Nhã chính là một trong những ma cà rồng một khi đến thời kỳ khát máu thì không có gì ngăn chặn được.Vậy nên, trong suốt khoảng thời gian sống cùng cô, không nhìn thấy cô có biểu hiện nào lạ cho thấy đến thời kỳ khát máu thì Nghiêm Chính liền tin tưởng vào lời cô nói trước đó.Nhưng mà cũng không thể ngờ rằng, vì cuộc sống thường ngày của hai người quá đỗi yên bình và chẳng khác bao người bình thường khác, nên hắn đã quên mất một chi tiết quan trọng.Thuốc ức chế có thể khiến cho sức mạnh của ma cà rồng suy yếu, nhưng vẫn là không nghiêm trọng đến mức này đi.Như nghĩ ra được đều gì đó, trong mắt Nghiêm Chính loé lên sự kinh sợ nhìn người con gái đứng phía đối diện rồi vội vàng hỏi:"Cô tiêm thuốc ức chế mấy lần rồi?"

"Đã là lần thứ ba rồi..."

Nghe cô nói, Nghiêm Chính hơi mím môi, hắn lại muốn nổi giận nhưng chính hắn cũng không biết vì sao bản thân lại phải tức giận.Nghiêm Nhã cô đây là muốn chết sao?

Thuốc ức chế mỗi năm chỉ được tiêm một lần, tối đa là hai lần.

Còn cô, ba lần?

Cô đây là muốn bị biến thành phế vật ư?Loại thuốc này có thể bào mòn sinh lực, sức mạnh của ma cà rồng, một lần tiêm chính là mất đi một phần tư sức mạnh.

Vậy mà cô lại trong một năm tiêm ba lần, cô bây giờ chẳng khác nào trở thành người thường.

Thậm chí, cô còn yếu ớt hơn cả loài người.Một khi ma cà rồng còn yếu hơn cả nhân loại thì có ý nghĩa gì?

Đó chính là khả năng chống lại sức huỷ hoại của ánh nắng không còn được như trước nữa, và còn trở nên nhạy cảm với những thứ khắc chế ma cà rồng.Nghiêm Chính tâm tình vô cùng phức tạp mà nhìn Nghiêm Nhã, ngực trái của hắn cũng ẩn ẩn ngứa ngáy, khó chịu tột cùng.Chẳng phải thứ mà Nghiêm Nhã từng tự hào nhất chính là sức mạnh của ma cà rồng thuần huyết hay sao?

Cớ sao bây giờ cô lại đánh đổi lớn như vậy?

Vì cái gì?Vì thích hắn ư?

Chỉ vì hắn căm ghét ma cà rồng ư?Ánh mắt phức tạp khó nói nhìn Nghiêm Nhã như thể muốn nói điều gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn là im lặng.Nắng lại lên, ánh nắng vô tình chiếu đến chỗ của Nghiêm Nhã khiến cho cô đột ngột kêu lên.Tiếng kêu đau đớn làm cho Nghiêm Chính giật mình.Cánh tay không được che chắn lộ ra bên ngoài bị nắng chiếu đến bỗng chốc trở nên đỏ au, thậm chí, trong không khí còn lờ mờ nhìn thấy được một làn khói mỏng bốc lên từ cánh tay của cô.Hốt hoảng trước những gì đang diễn ra, Nghiêm Chính vội cởi áo khoác của bản thân bao lên thân thể Nghiêm Nhã."

Sao lại thế này!?"
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 16: Liệu có thể làm lại? (15)


Nghiêm Chính hoảng loạn bế bổng Nghiêm Nhã bị trùm kín lên rồi mau chóng quay về nhà.Đặt cô ngồi lên ghế sofa, còn hắn vội chạy vào phòng để lấy gì đó.Không bao lâu sau, Nghiêm Chính quay lại với trên tay là một hòm thuốc nhỏ.Mở hòm thuốc ra, hắn thuần thục lựa chọn mấy loại thuốc có thể bôi ngoài da để bôi giúp Nghiêm Nhã.Cẩn thận xem xét vết tích trên tay bị bỏng đã sưng tấy lên, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện mấy bọng nước lớn nhỏ, Nghiêm Chính tỉ mỉ thoa một lớp thuốc lên vết bỏng.Động tác của hắn chậm rãi và dịu dàng vô cùng.Nghiêm Nhã ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn thoa thuốc, cô dùng ánh mắt mê man mà nhìn xuống đỉnh đầu của đối phương.Nhìn dáng vẻ cẩn trọng từng chút một cùng như thể đang nâng niu một thứ gì đó rất quan trọng của Nghiêm Chính làm cho tim cô không tự chủ được mà đập mạnh.Gương mặt Nghiêm Nhã dần nhiễm một tầng đỏ ửng.Cô chăm chú nhìn hắn, từ tốn quan sát người đang nửa quỳ bên dưới, ở phía trước mặt mình.Nghiêm Nhã kỹ ngắm nhìn đối phương, mái tóc đen ngắn có phần mượt mà mang đến cho người đối diện cảm giác nếu sờ vào chắc chắn sẽ rất mềm, còn có cái mũi cao thẳng tấp đầy tinh sảo, đôi mắt phượng với hai mí rõ ràng vô cùng xinh đẹp, ngoài ra Nghiêm Chính còn sở hữu hai hàng mi dài và dày trông rất đẹp mắt.Một người đàn ông, con trai mà lại sở hữu những thứ mà con gái mong muốn nhất, quả thật là quá bất công.Vừa nghĩ Nghiêm Nhã vừa khẽ cong môi cười.Dường như cảm nhận được tâm tình của đối phương, Nghiêm Chính sau khi bôi xong thuốc cho cô, hắn vừa thu dọn đồ quay trở lại hòm vừa nói mà không hề ngẩng mặt lên:"Có chuyện gì vui sao?"

"Được anh bế có thể tính là một chuyện vui hay không?"

Nụ cười trên môi Nghiêm Nhã càng sâu, cô chống cằm cười vui vẻ nhìn người con trai trước mặt.Không hồi đáp đối phương, Nghiêm Chính thu xong mớ thuốc trở vào hòm lại rồi mới ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nhã mà thản nhiên chuyển chủ đề đáp:"Sau này đừng đến trường chờ tôi nữa."

"Ơ, tại sao?

Em là muốn đến đón anh."

Nghiêm Nhã hơi nhăn mày phản đối."

Trời nắng lắm, cô là ma cà rồng đã dùng qua thuốc ức chế, tiếp xúc nhiều với ánh nắng không tốt."

Nghiêm Chính không nóng không lạnh bình thản nói."

Anh là đang quan tâm em à?

Em vui quá đi!"

Nghiêm Nhã không nghiêm túc trêu đùa."

Nghiêm túc đi!

Còn có sau này hạn chế dùng thuốc ức chế lại đi.

Tốt nhất là không nên dùng nữa."

Nói đến đây, ánh mắt của Nghiêm Chính bỗng có chút dao động."

Ơ, nhưng mà, nếu không dùng..."

Nghiêm Nhã kinh ngạc, cô còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Nghiêm Chính cướp lời:"Sau này, tôi sẽ mua máu từ bệnh viện để trữ ở nhà cho cô dùng.

Đừng dùng thuốc ức chế nữa!"

Liếc mắt quan sát từng hành động cử chỉ nhỏ của Nghiêm Nhã, thu hết những biểu hiện của cô vào mắt rồi lại lẳng lặng vờ như không để ý mà dời tầm nhìn đi hướng khác."

Được rồi, em sẽ ghi nhớ!"

Nhận được lời khẳng định của cô, Nghiêm Chính cầm theo hòm thuốc từ từ đứng dậy, hắn liếc nhìn cô thêm một lần nữa rồi mới đem theo hòm thuốc trở về phòng.Sau lần đó, mối quan hệ giữa hai người cũng dần có tiến triển tốt hơn.Thái độ của Nghiêm Chính đối với Nghiêm Nhã cũng hoà hoãn hơn phần nào mà không có quá lãnh khốc như trước nữa.Nghiêm Chính cũng lờ mờ nhận ra sự thay đổi của bản thân, nhưng mà hắn vẫn là không thừa nhận.Cuộc sống của hai người cứ thế yên bình trôi qua, cả hai cùng nhau cứ lặng lẽ vậy mà trải qua những tháng ngày bình đạm.Chớp mắt đã thêm mấy năm trôi qua.Nghiêm Chính cuối cùng cũng đã tốt nghiệp đại và nhận được một vị trí ở tổ chức thợ săn ma cà rồng.

Còn Nghiêm Nhã cũng đã là sinh viên năm hai.Những năm này, sinh hoạt giữa hai người ngày càng hoà hợp, nó hoà hợp đến mức khiến cho người khác nhìn vào còn lầm tưởng đây chính là một cặp vợ chồng già ấy chứ.Một ngày bình thường của hai người chính là, sáng dậy Nghiêm Nhã chuẩn bị bữa sáng, sau khi dùng bữa xong Nghiêm Chính theo như thói quen mà gom hết bát đũa đã dùng đem đi rửa.Sau khi trải qua một ngày ở bên ngoài, hai người quay về nhà chính là cùng nhau dùng bữa tối rồi kế đó là cùng nhau xem một số chương trình truyền hình, có khi là cùng nhau đọc sách.Chính là hắn đọc báo, hoặc là xem tin tức, còn cô chính là lặng lẽ gối đầu trên đùi hắn mà đọc sách.Một năm gần đây, Nghiêm Chính đã không còn phủ nhận tình cảm của bản thân nữa, hắn đã bắt đầu học cách chấp nhận sự thay đổi khác thường của bản thân và học cách chấp nhận kẻ mà hắn đã từng căm ghét, chấp nhận thứ mà hắn luôn bài xích.Sinh hoạt của hai người cứ vậy mà bình yên trôi qua như thế, có đôi khi vì quá yên bình mà Nghiêm Nhã quên đi mất sự tồn tại của nữ chính Lê Yên Nhã.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 17: Liệu có thể làm lại? (16)


Hôm nay lại là một ngày bình lặng đối với Nghiêm Nhã.Cô đứng trong bếp vui vẻ chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, cô ngâm nga một bài hát không tên, không hoàn chỉnh rồi lại khẽ nhìn về phía đồng hồ treo tường.Sắp đến giờ rồi, Nghiêm Chính sắp về.

Nghĩ đến điều đó, nét mặt của Nghiêm Nhã càng trở nên hạnh phúc và động tác rửa rau cũng nhanh hơn.Không mất nhiều thời gian, Nghiêm Nhã đã có thể chuẩn bị một bàn thức đầy đủ món, từ món canh đến món thịt, cá, rau, kho đều có đủ.Dọn hết thức ăn lên bàn, trong lúc cô đang chuẩn bị bát đũa để ăn cơm thì bên ngoài cửa vang lên tiếng động.Nghiêm Chính từ bên ngoài đẩy cửa đi vào trong, chỉ vừa mới mở cửa mà hắn đã ngửi thấy một mùi hương thơm đầy hấp dẫn.Nhìn về hướng bếp, khoé môi của Nghiêm Chính không khống chế được mà kéo cong lên tạo thành một nụ cười thoả mãn.Cùng lúc đó, từ bên trong phòng bếp vang lên giọng nói dễ nghe của Nghiêm Nhã:"Anh về rồi!

Mau vào thay quần áo rồi ra ăn cơm này!"

"Anh biết rồi!"

Ngữ điệu của Nghiêm Chính đã trở nên nhu hoà hơn hẳn so với trước kia.Ngoan ngoãn nghe lời Nghiêm Nhã, hắn nhanh chóng đi vào trong rồi tắm rửa thay ra một bộ quần áo thoải mái ở nhà.Đi ra ngoài phòng ăn, không nhanh không chậm ngồi xuống ghế, nhìn một bàn đầy đồ ăn trong lòng cảm thán không thôi.Tay nghề của Nghiêm Nhã lại tăng lên rồi.Theo thói quen đã được hình thành từ vài năm trước, Nghiêm Chính nâng cốc nước ấm pha mật ong lên một hơi uống hết rồi mới bắt đầu dùng bữa.Bữa cơm tối đơn giản nhưng tràn ngập bầu không khí ấm cúng cứ thế trôi qua một cách êm đềm.Sau khi dùng xong bữa tối, Nghiêm Chính đứng lên thu dọn bát đĩa rồi thuận tay đoạt luôn mấy cái bát mà Nghiêm Nhã vừa cầm lên để chuẩn bị đem rửa."

Để anh, em ra ngoài xem tivi hay đọc sách đi!"

Giọng nói mang theo mười phần ôn nhu hướng về phía Nghiêm Nhã nói."

Được, anh dọn cẩn thận, đừng để bị thương!"

Nói rồi, như thường lệ Nghiêm Nhã nhón chân hôn phớt lên gò má của Nghiêm Chính một cái.Vẻ mặt của Nghiêm Chính sau cái hôn ấy tựa như rất hưởng thụ mà mỉm cười.Không biết từ lúc nào mà hắn đã không còn bài xích việc tiếp xúc thân mật với cô nữa.

Mà có lẽ đó cũng là một điều tốt.Nhìn người con trai đã trưởng thành hơn và đang từ một chàng trai thanh niên biến thành một người đàn ông chững chạc mà Nghiêm Nhã nhịn không được mà cảm thấy hài lòng.Bước ra ngoài phòng khách, Nghiêm Nhã lấy điều khiển mở tivi lên, âm thanh phát ra từ tivi không lớn.

Giọng nói của vị phát thanh viên tin tức thời sự rất dễ nghe, cô khi này với tay lấy quyển sách lần trước vẫn còn đọc dang dở được đặt bên dưới bàn lên, rồi chậm rãi đọc từng dòng chữ bên trong.Chờ không bao lâu thì Nghiêm Chính cũng hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày mỗi tối.Tiến đến bên cạnh Nghiêm Nhã rồi ngồi xuống, hắn nhìn qua quyển sách trên tay cô."

Em thích thể loại này à?"

Thanh âm nhẹ nhàng cất lên bên cạnh, ánh mắt mềm mại của hắn đang nhìn người con gái kế bên như thể đang cười.Đảo mắt nhìn qua người đàn ông anh tuấn ngồi cạnh, Nghiêm Nhã cười gật đầu đáp:"Đúng vậy, em khá thích chủ đề này, rất thú vị!"

Nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, nhìn nụ cười thích thú của cô làm cho hắn vô thức cũng mờ nhạt cười theo."

Vậy ngày mai sau khi tan làm, anh sẽ đi tìm cho em thêm vài quyển với chủ đề tương tự nhé!"

Nói xong, Nghiêm Chính chớp chớp mắt nhìn cô đầy mong đợi.Gấp quyển sách lại, Nghiêm Nhã nhìn trực diện người bên cạnh rồi bật cười thành tiếng, cô đưa tay ôm lấy cổ hắn rồi hôn xuống bên khoé môi."

Được, cảm ơn anh, Chính!"

Tuy không hoàn toàn thoả mãn cho lắm, nhưng xem như hắn cũng khá hài lòng với phần thưởng này.Nghiêm Chính im lặng không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ ôm lấy người con gái trước mặt vào lòng để âu yếm.Hắn thực sự mong muốn những ngày tháng này kéo dài mãi mãi, hắn đã không còn quan tâm đến việc cô có phải là ma cà rồng hay không nữa, chỉ cần là cô thì như nào hắn cũng có thể chấp nhận.Vòng tay đang âu yếm Nghiêm Nhã vô thức thu chặt hơn một chút, Nghiêm Chính đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng."

Nhã, hay là sau khi em tốt nghiệp thì chúng ta kết hôn đi, được không?"

Đứng trước lời cầu hôn bất ngờ của Nghiêm Chính, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Cô bắt đầu cảm thấy mọi chuyện quá mức thuận lợi rồi, đời trước cô phải bỏ ra biết bao nhiêu thứ cũng chẳng đổi lại được gì.Còn bây giờ, cô chẳng cần đánh mất quá nhiều nhưng vẫn đổi lại được sự yêu thương của Nghiêm Chính.Thực sự quá nực cười và trớ trêu rồi...Không thấy cô đáp lời, Nghiêm Chính hơi cau mày rồi vội vàng bổ sung:"Kết hôn có hơi nhanh nhỉ?

Hay là chúng ta đính hôn trước nhé?"

Cẩn trọng quan sát biểu tình trên gương mặt của Nghiêm Nhã mà nói.Tất cả dáng vẻ này của Nghiêm Chính đều rơi hết vào mắt của Nghiêm Nhã, cô lúc này đưa tay lên che miệng cười khúc khích.Bộ dáng này chính là vì lo sợ cô từ chối lời cầu hôn ư?

Cô cả đời trước chưa từng nhận ra Nghiêm Chính vậy mà lại có rất nhiều mặt đáng yêu."

Haha, có ai như anh không chứ, có ai cầu hôn mà đến hoa với nhẫn mà cũng chẳng có."

Cô che miệng nhìn người đối diện cười không ngớt.Vừa rồi là cô ngây ngẩn người ra, còn bây giờ là đến lượt Nghiêm Chính.Chờ đến lúc hoàn hồn và tiếp thu hết những gì mà Nghiêm Nhã vừa nói, thì trên gương mặt lúc nào cũng lạnh băng chợt trở nên bừng sáng, rạng rỡ như một đứa trẻ vừa được cho kẹo."

Em nói vậy chính là..."

Nghiêm Chính cẩn thận xác nhận lại một lần nữa.Nghiêm Nhã vẫn còn cười khúc khích nhìn Nghiêm Chính không nói lời nào mà chỉ nhẹ gật đầu.Mừng rỡ như điên, Nghiêm Chính lúc này liền bế bổng Nghiêm Nhã lên mà xoay một vòng.Ôm lấy người đàn ông, Nghiêm Nhã gục đầu vào vai hắn nhưng lúc này trên môi cô đã không còn một nụ cười nào.Anh sẽ gặp Lê Yên Nhã, anh sẽ có hai đứa con song sinh, liệu đến lúc đó em sẽ ra sao đây?Liệu rằng chúng ta có thể làm lại?
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 18: Liệu có thể làm lại? (17)


Thời gian thấm thoát trôi qua tựa như một cơn gió.Hai năm nữa trôi qua, Nghiêm Nhã cũng đã tốt nghiệp.Nhìn bức ảnh cô mặc đồ cử nhân, còn có người đàn ông vận tây trang lịch lãm, điển trai đứng bên cạnh với nụ cười như ẩn như hiện trên môi.Tuy nhìn vào thì có vẻ người đàn ông có hơi lạnh lùng, thế nhưng trong mắt anh ta chỉ toàn sự mềm mại mà nhìn người con gái bên cạnh.Cất bức ảnh lên, Nghiêm Nhã bắt đầu xuống phòng bếp mà chuẩn bị bữa tối cho hôn phu.Không bao lâu sau, người cuối cùng cũng về.Như thường bữa, Nghiêm Nhã bước ra từ phòng bếp để chào mừng hắn quay về nhà.Vừa nhìn thấy cô, Nghiêm Chính tựa như mất hết sức lực mà gục vào hõm cổ của cô.Vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của đối phương, Nghiêm Chính mỏi mệt cùng bực dọc, bất mãn nói:"Cấp trên muốn anh tháng sau chuyển đổi công tác sang thành phố khác."

Không hề cảm thấy bất ngờ hay ngoài ý muốn, Nghiêm Nhã lúc này chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng của Nghiêm Chính như là đang cổ vũ."

Không sao, lễ kết hôn của chúng ta có thể tạm hoãn lại."

Nghiêm Chính không nói lời nào mà vòng tay chỉ từ từ siết chặt hơn một vòng.Duy trì tư thế này mất một lúc lâu, Nghiêm Chính lúc này mới khó khăn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nhã nói như khẩn cầu:"Hay là em chuyển đến đó sống cùng anh nhé?

Chúng ta trả lại căn phòng này đi, đến thành phố mới chúng ta sẽ mua một căn hộ nhỏ, được không?"

Nghe hai chữ "chúng ta" từ trong lời nam chính làm cho Nghiêm Nhã bất chợt cảm thấy lòng ngực nhói lên.Cô lúc này đưa bàn tay lên sờ nhẹ gương mặt của hắn rồi nhẹ gật đầu đáp:"Được, em sẽ chuyển đến đó cùng anh.

Anh ở đâu thì em ở đấy, được chứ?"

Sững sốt khi nghe câu trả lời của Nghiêm Nhã.

Nghiêm Chính còn tưởng rằng cô sẽ không đồng ý bởi vì chỉ hai tháng nữa thôi là họ kết hôn rồi.

Mọi thứ cũng chuẩn bị gần xong hết, mà nay hắn lại phải rời khỏi nơi này để đến một nơi khác.Cứ ngỡ rằng sẽ rất khó để thuyết phục cô, nhưng nào ngờ mọi thứ lại nhẹ nhàng và dễ dàng như thế.Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ đang chậm rãi mân mê gương mặt của chính mình, Nghiêm Chính dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô."

Được chứ!

Tất nhiên rồi, anh đến nơi nào cũng không thể thiếu em!"

Hắn hiếm hoi nở một nụ cười tươi một cách rõ ràng, nói."

Nhưng trước tiên anh đến thành phố ấy trước đi đã, em phải ở lại thu xếp cho đàng hoàng thì mới đến đấy cùng anh được."

"Được, được, tất cả điều nghe theo bà Nghiêm."

Dứt lời, Nghiêm Chính đang cười haha chợt cúi xuống hôn lên trán cô.Rất nhanh đã đến thời gian mà Nghiêm Chính phải chuyển công tác.Nghiêm Nhã đã giúp Nghiêm Chính thu dọn đồ dùng cần thiết vào vali trước đó, bây giờ cô bỏ thêm một vài thứ linh tinh hữu dụng balo cho hắn.Vừa kéo balo lại cũng là lúc xe đưa đón chạy đến và dừng trước cổng nhà.Nghiêm Chính vai đeo balo màu đen tương đối lớn, còn tay kéo theo một vali to.Bỏ vali vào cốp xe, Nghiêm Chính lúc này bước đến ôm chặt lấy Nghiêm Nhã một lần nữa rồi lại nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cô mà hôn xuống."

Anh đi đây, anh đi trước để dọn nhà cho em đến ở, nhé!"

Âm giọng nhè nhẹ thì thào bên tai Nghiêm Nhã khiến cho mặt cô trở nne nóng bừng."

Được rồi, em đã biết, anh mau đi, xe đang chờ kìa."

Cô vung nắm đấm nhỏ vô lực đánh nhẹ lên ngực người đối diện."

Thế anh đi đây, em mau chóng đến đấy với anh nhé!"

"Đã biết, anh mau nhanh chân lên, ở đó không có em nhớ ăn uống cẩn thận, không được bỏ bữa đâu đấy, những đồ linh tinh như thuốc dạ dày, tiêu hoá, hạ sốt, cảm cúm, em đều bỏ hết vào balo cho anh rồi đấy."

"Chỉ có em là chu đáo!"

Nghiêm Chính khẽ cười rồi lại hôn xuống đỉnh đầu Nghiêm Nhã một lần nữa, kế đến là trán, chóp mũi rồi đến môi.Hoàn thành xong nghi thức xa người yêu, hắn vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô rồi lên xe.Vị tài xế nào đó đứng trước cửa xe chờ hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho đần mặt ra.Gì đây?

Mới sáng sớm tinh mơ đã cho gã thưởng thức một bát cơm chó siêu to siêu khổng lồ rồi.Đi thôi đi thôi, còn ở lại thì anh trai này lại không nỡ xa vợ mất.Thầm nghĩ, người tài xế liền gật đầu chào Nghiêm Nhã một cái rồi mau chóng leo lên xe và khởi động máy, lái xe rời khỏi.Nhìn theo bóng xe đang dần xa cô vẫn đứng nguyên tại chỗ mà vẫy vẫy tay.Vẫn còn đứng trước nhà nhìn theo hướng xe rời khỏi, lúc này tiếng chuông điện thoại phát lên.Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn đến từ Nghiêm Chính."

Em vào nhà đi, không nên tiếp xúc lâu với ánh nắng, không có anh ở đấy phải biết tự bảo vệ mình đấy!"

"Được rồi, được rồi, ông Nghiêm thật là lắm lời!"

Trên môi treo lên một nụ cười, ngón tay thon gọn nhanh nhẩu lướt trên màn hình điện thoại.Một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Chính rời đi rồi cô mới quay trở vào nhà.Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Nghiêm Nhã.Cô vừa đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy âm thanh chói tai quen thuộc.Không biết quạ đen xuất hiện từ đâu mà bay một vòng lớn trước phòng khách rồi chậm rãi dừng lại và đáp xuống bên bả vai Nghiêm Nhã.[Hắn đi rồi, mạch truyện chính sắp bắt đầu rồi.

Ngươi không có dự định ngăn cản sao?]"Tại sao phải ngăn cản?"

Nghiêm Nhã thản nhiên hỏi lại.[Mạch truyện chính sắp bắt đầu, hắn thân là nam chính thì sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh phải day dưa với nữ chính đâu.

Hắn sẽ làm chuyện có lỗi với ngươi.]"Như vậy thì sao?"

Nét mặt của Nghiêm Nhã trầm xuống.[Ngươi thật không để tâm?

Hắn và nữ chính còn có hai đứa con, chẳng phải ngươi và hắn đang rất tốt sao?]"Ô Nha, ngươi không hiểu!"

Nghiêm Nhã híp mắt nhìn quạ đen trên vai nhẹ giọng nói.[Ta đúng là không hiểu, ngươi, một kẻ đáng thương thân gánh đầy tội nghiệt và khó hiểu.]Đi đến phòng bếp, bình thản như không mà lấy một cái cốc rót nước uống.Cô từ tốn trả lời Ô Nha:"Ngươi từ từ rồi cũng sẽ hiểu mà thôi, cứ xem đi!"

Quạ đen nghiêng đầu, nó dùng đôi đồng tử đỏ như máu và phát sáng như bóng đèn mà nhìn Nghiêm Nhã, nó không đáp lời cô mà chỉ kêu lấy mấy tiếng "caw, caw" rồi cất cánh bay lên không trung.Trước sự chứng kiến của Nghiêm Nhã, quạ đen chỉ vừa lượn vài vòng trong khoảng không thì chợt biến mất không dấu vết.Bị một màn vừa rồi doạ cho đứng hình, cô vẫn là chưa quen lắm với việc này.Nghiêm Nhã trầm ngâm nhìn điện thoại trong tay của chính mình, nhìn màn hình điện thoại là một đôi nam nữ mỉm cười vui vẻ, hạnh phúc cùng với nhau.Cô khẽ chạm vào gương mặt của người nam trong ảnh rồi thì thầm:"Nghiêm Chính, em mong là anh sẽ không khiến em thất vọng..."
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 19: Liệu có thể làm lại? (18)


Nghiêm Chính đến thành phố mới làm việc.Không khác biệt lắm so với cốt truyện, hắn vẫn chưa tìm được nhà nên ở tạm một khách sạn lớn ở trung tâm.Đi đường dài mỏi mệt, Nghiêm Chính dần dần đi vào giấc ngủ.Đến tối chợt giật mình tỉnh dậy, vẫn còn say ngủ với đầu óc mơ hồ mê man, Nghiêm Chính lúc này lờ mờ cảm nhận được kế bên hắn có người, quên mất bản thân đã không còn ở nhà.Hắn lúc này tưởng chừng người kia là Nghiêm Nhã mà ôm lấy, sau đó trước mắt hắn mờ ảo nhìn người bên cạnh thành Nghiêm Nhã, và sau đó không hiểu sao trong người hắn bỗng có một cỗ lửa nóng rực kỳ lạ.Kế đến, chuyện gì phải diễn ra cũng không thể ngăn được.Nghiêm Chính đã lăn giường với người đang nằm cùng giường.Chờ đến khi đầu óc hơi thanh tịnh thì trời cũng đã gần sáng, nhận được tin nhắn triệu tập từ đồng nghiệp Nghiêm Chính liền mau chóng rời khỏi giường, vội vã vệ sinh cá nhân và thay đồ rời khỏi phòng.Do căn phòng khắp nơi đều chìm ngập trong bóng tối nên hắn cũng không để ý đến những điểm bất thường mà chỉ nhanh chóng rời khỏi.Khi mặt trời đã lên cao, hắn mới từ hiện trường quay về phòng khách sạn.

Lúc này trên giường đã gọn gàng không có lấy một bóng người.Tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Nghiêm Chính cũng không để tâm lắm mà bỏ qua vụ việc này.Không lâu sau, Nghiêm Nhã khi thu xếp xong mọi thứ ở nhà cũ thì Nghiêm Chính cũng đã tìm được chỗ ở mới.Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc để đến thành phố mà Nghiêm Chính đang làm việc.Hôm nay công việc của Nghiêm Chính có chút bận nhưng hắn vẫn cố tranh thủ một chút thời gian ít ỏi để đến sân bay đón Nghiêm Nhã.Nhìn thấy bóng dáng thân thuộc trùm kín từ đầu đến chân và đang kéo vali lớn, vali nhỏ, trên vai còn đeo theo một balo nhỏ thì hắn vội vàng chạy đến giúp chia bớt gánh nặng.Ôm chầm lấy người trước mặt, Nghiêm Chính hôn hôn lên trán cô thì thầm:"Nhớ em chết mất!"

"Em cũng rất nhớ anh..."

Nghiêm Nhã nhẹ nhàng đáp lại rồi ốm lấy hắn.Tay kéo hai cái vali lớn nhỏ, trên vai Nghiêm Chính còn đeo một cái balo nhỏ với kiểu dáng vô cùng nữ tính, ngoài ra còn có do cô ăn mặc quá mức kỳ dị khiến cho những người đi đường đều hơi quay đầu nhìn cả hai.Không chú ý đến ánh mắt của người khác, Nghiêm Chính hai tay vừa kéo vali vừa không quên chăm sóc Nghiêm Nhã.Hắn luôn hồi hỏi cô rằng có thoa kem chống nắng kỹ càng chưa?

Cô đã đeo đủ lớp chống nắng chưa?

Còn có mũ, áo khoác và cả ô nữa..."

Anh trông em ăn mặc như thế này vẫn chưa đủ kín và nóng hay sao?"

Nghiêm Nhã vừa buồn cười vừa bất lực.Cô lúc này không biết nên phải làm như nào với vị hôn phu này rồi.Nghiêm Chính rất nhanh đã lái xe đưa cô đến căn hộ mới của cả hai.Nhìn căn nhà không quá to, cũng không quá nhỏ, vừa vặn đủ cho ba người sinh sống làm cho lòng Nghiêm Nhã nổi lên vài gợn sóng nhỏ.Đưa mắt đánh giá cách bày trí của căn nhà, đây chẳng phải là cách trang trí theo ý thích của cô đây ư?Kinh ngạc mở to mắt nhìn sang người đàn ông đứng cạnh, Nghiêm Nhã vui sướng cười lên rồi nhảy lên ôm chầm lấy Nghiêm Chính."

Em thích chứ?"

Ôm lấy thân thể cô, hắn ta cười hỏi."

Tất nhiên là thích!

Chỉ cần là anh làm thì em đều thích!"

Nói rồi, cô hôn phớt nhẹ xuống môi hắn.Không để cô thoát, hắn lấy tay giữ chặt lấy sau gáy của cô, nụ hôn bỗng chốc trở nên nồng cháy hơn.Hai đôi môi tách ra khỏi nhau kéo theo một sợi chỉ bạc đầy gợi tình.Mặt đỏ bừng bừng, Nghiêm Nhã đánh nhẹ lên ngực Nghiêm Chính trách móc:"Anh, đồ lưu manh, đồ không biết xấu hổ!"

Dáng vẻ lúc này của cô lọt vào mắt hắn không hiểu sao lại trở nên đáng yêu lạ thường.Thả Nghiêm Nhã đứng xuống, cô không thèm nhìn hắn mà bỏ đi thẳng vào trong nhà.Nhìn bộ dáng giống như đã giận dỗi của cô, Nghiêm Chính chợt bật cười thành tiếng.Ngay khoảnh khắc ấy, một chiếc xe hơi màu đen trông có vẻ đắt tiền chậm rãi dừng lại phía sau xe của Nghiêm Chính.Vị cấp dưới của hắn vừa bước ra khỏi xe thì đã bắt gặp gương mặt tươi cười của sếp nhà mình, mà suýt nữa bị doạ cho té ngửa.Cẩn thận gọi Nghiêm Chính, người cấp dưới hơi run rẩy lo sợ, có khi nào cậu ta sẽ bị người này thủ tiêu vì đã nhìn thấy những thứ không nên thấy hay không?Thu lại dáng vẻ thoả mãn vừa rồi của bản thân, Nghiêm Chính lạnh nhạt đưa nắm tay lên bên miệng ho nhẹ để chữa ngượng.Đi theo phía sau Nghiêm Chính vào nhà, vị cấp dưới ngang nhiên bị bốc lột phải kéo hai cái vali nặng vào trong.Vừa đặt chân vào trong nhà, cậu bị người con gái trước mặt làm cho mất hồn.Đẹp quá, người này thật xinh đẹp!Người cấp dưới đứng đực ra với bộ dạng không thể nào ngu ngốc hơn được nữa, trông dáng vẻ cậu ta chẳng khác nào vừa bị câu mất ba hồn bảy vía.Cặp mắt mở to đầy kinh diễm, còn miệng há hốc như là không thể thở nỗi trước sự xinh đẹp này.Nhận ra ánh mắt không phải của cấp dưới, trông thấy cậu ta dám nhìn thẳng trực diện Nghiêm Nhã một cách đầy thèm muốn khiến cho Nghiêm Chính có hơi không vui."

Cậu còn nhìn là tôi đánh chết cậu!"

Âm giọng trầm thấp, đầy đe doạ như thể muốn đoạt mạng doạ cho người cấp dưới này kinh hồn bạt vía mà thu lại tầm nhìn.Nghiêm Chính không mấy vui vẻ bước đến cạnh Nghiêm Nhã, hắn ôm lấy bả vai của cô rồi hướng về phía cấp dưới mà giới thiệu:"Đây là vợ sắp cưới của tôi, Nghiêm Nhã!"

"Ra là vợ sếp, hân hạnh, hân hạnh được gặp cô..."

Người cấp dưới dường như nhận ra điểm không đúng.Chờ đã, vợ sếp tên gì?

Nghiêm Nhã?

Còn sếp là Nghiêm Chính, lẽ nào...Loạn luân?

Tình yêu bị ngăn cấm bởi thuần phong mỹ tục, bởi đạo lý, bởi người đời?

Một tình đầy sự cấm đoán?Hai người lúc này nhìn vẻ mặt biến hoá liên tục hết sức thú vị của người trước mặt mà bất lực.Họ là biết cậu ta đang nghĩ gì."

Chúng tôi không có cùng huyết thống.

Không phải anh em ruột hay họ hàng gì của nhau cả."

Nghiêm Nhã vội xua tay giải thích.Nhận được lời giải thích, người thanh niên lúc này mới "ồ" lên một tiếng đầy nhẹ nhõm.Nghiêm Chính khi này đã bắt đầu nổi cáu mà nhăn mày nhìn người trước mặt một cách lãnh đạm, trong mắt hắn đã sớm nổi lên một tia sát khí khó tan."

Cậu mau dẹp bỏ mấy cái suy nghĩ bậy bạ của mình đi!"

Ngữ điệu sắc nhọn của Nghiêm Chính làm cho người cấp dưới trong phút chốc sợ đến rụt cổ lại.Biết hắn đã nổi giận, Nghiêm Nhã đưa tay vuốt vuốt lưng hắn."

Đừng giận, đừng giận, giận dữ không tốt cho sức khoẻ!"

Nắm lấy bàn tay đang không ngừng vuốt ve tấm lưng của mình, Nghiêm Chính ôm lấy cô đáp:"Anh sẽ không giận, không đáng để giận."

Được chứng kiến bộ dạng nịnh vợ của sếp khiến cho cậu trai cấp dưới này cằm sắp muốn rơi xuống đất.Đây mà còn là vị sếp hung thần sao?

Chỉ với vài câu nói mà đã nguôi giận rồi á?

Vô lý!

Vô lý, không thể có chuyện này được!

Không phải sếp chính là kiểu một khi đã nổi nóng thì sẽ quát mắng cho ngươi bay cả hồn sao?Lẽ nào, đây là người giả?

Chắc là vậy rồi, nếu là sếp mà cậu biết thì không thể nào dễ dàng nguôi giận như thế được.Đúng, đúng là giả, chắc chắn là giả!
 
Back
Top Bottom