Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu

Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 130: Chương 130



Tôi bị bán vào một phòng livestream tà thuật.

Ở đây, các phú hào đặt cược cho những cô gái mà họ đã chọn.

Tiền cược là, xem ai có thể sống sót đến cuối cùng.

Chờ đợi chúng tôi là lệ quỷ, cương thi và cổ trùng.

Nhưng bọn họ không biết, tôi không chỉ là một đạo sĩ, mà còn là truyền nhân cổ võ.

***

Tôi lắc đầu ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trong một mật thất vô cùng rộng rãi. Bức tường của mật thất trông có chút kỳ lạ, tôi nheo mắt nhìn kỹ một hồi, mới nhận ra ba mặt tường của mật thất này, là ba cửa cuốn.

Còn bức tường còn lại, thì treo một màn hình điện tử khổng lồ. Ngoài ra, cả mật thất chỉ có một cái bàn đặt ở góc tường, trên bàn bày mấy cái ba lô màu hồng.

"Đinh~ Chào mừng mọi người đến với phòng livestream săn g.i.ế.c của chúng tôi!!!"

Một giọng điện tử đột ngột vang lên, làm tôi giật mình. Lúc này, những cô gái khác nằm ngổn ngang trên mặt đất cũng từ từ tỉnh lại, mọi người nhìn nhau, trên mặt toàn là vẻ mờ mịt và sợ hãi.

Tôi liếc nhìn quần áo trên người họ, áo ba lỗ bó sát và quần short, trước n.g.ự.c sau lưng, thậm chí cả trên cánh tay đều dán số báo danh, thoạt nhìn giống như một đám vận động viên tham gia Olympic.

Tôi vội vàng cúi đầu nhìn quần áo của mình, bộ đồ thể thao màu đen, trước n.g.ự.c có một con số 7 lớn.

"Bây giờ bắt đầu đặt cược, lần này có tổng cộng 20 tuyển thủ tham gia.

"Nếu tuyển thủ mà bạn chọn có thể sống sót đến cuối cùng, bạn sẽ nhận được tất cả tiền thưởng trong quỹ đặt cược.

"Bây giờ, bạn có 5 phút để đặt cược."

Loa trên đầu bắt đầu phát thanh, trên màn hình điện tử cũng hiện ra mấy hàng chữ đỏ tươi. Tôi đứng dậy nhìn những con chữ đang nhảy nhót kia, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt: Tổ cha nó, đây không phải là đánh cược tiền, mà là cược 20 mạng người tươi sống!!!

Tôi tên là Lục Linh Châu, là một đạo sĩ, chính tông đệ tử Mao Sơn. Môn phái Mao Sơn của chúng tôi chia làm hai, ngoại môn nhập thế, mở rộng đạo tràng, thu nhận đồ đệ rộng rãi, trở thành thánh địa Đạo gia nổi tiếng.

Còn nội môn thì ẩn mình trong núi sâu, truyền thừa đời đời. Ngoại môn chủ yếu làm những việc như thủy lục đạo tràng, vẽ bùa, xem tướng, vân vân, những kiến thức cơ bản về huyền học. Còn chúng tôi, nội môn nhất phái, thì phụ trách hàng yêu phục ma, bắt quỷ trừ tà, từ ba tuổi bắt đầu khai sáng, phải khổ luyện võ thuật truyền thống.

Sở dĩ tôi xuất hiện ở đây, là vì bạn tôi Mộc Sâm. Nhà anh ta bị chú anh ta bày một phong thủy cục vô cùng độc ác, suýt chút nữa cả nhà mất mạng. Sau khi tôi cứu anh ta, chú anh ta nhân cơ hội giả c.h.ế.t bỏ trốn, biến mất khỏi thế gian.

Mộc Sâm nói, chú anh ta có một tâm phúc chắc chắn biết tung tích của ông ta, chỉ là tâm phúc này là một đại ca xã hội đen, sau lưng làm những chuyện mờ ám không thể chấp nhận được. Đại ca xã hội đen kia là người cẩn trọng cơ trí, cô gái lạ muốn tiếp cận hắn, chỉ có một cơ hội.

Vì vậy tôi đã xuất hiện ở đây, cùng với một đám cô gái trẻ tuổi, trên người dán số báo danh, hoang mang bất lực.

"Đinh, thời gian đặt cược kết thúc, bắt đầu phát kết quả đặt cược.

"Số 7, 10 triệu; Số 1, 9,5 triệu; Số 9, 6,8 triệu...... Số 19, 1,88 triệu.

"Quỹ tiền thưởng tổng cộng tích lũy được, 159,8 triệu."

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi cắn môi, chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật hoang đường và ly kỳ. Tôi từ 4 tuổi bắt đầu học tróc quỷ trừ tà, lập chí cả đời này nhất định phải xử lý hết thiên hạ yêu tà, bảo vệ nhân gian thái bình.

Nhưng không ngờ, thứ xấu xa nhất trên đời này, không phải là yêu ma quỷ quái, mà là con người.

"Luật chơi: Bạn có thể dùng tiền, mua vật tư sinh tồn cho tuyển thủ mà bạn thích; cũng có thể dùng tiền, tạo chướng ngại vật cho tuyển thủ đối phương.

Trò chơi này chỉ có duy nhất một người sống sót.

"Trên bàn có tổng cộng 5 cái ba lô, trong ba lô có nước, bánh mì, một con d.a.o găm.

"Bây giờ cho các bạn 10 phút để đoạt lấy vật tư, thời gian bắt đầu!"

Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi im lặng, mấy cô gái dẫn đầu lao về phía cái bàn đặt ba lô. Bên trong nhà rất nhanh đã loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai, tiếng mắng chửi, tiếng kêu đau đớn, vang lên không ngớt.

Cô gái số 1 kia rõ ràng thân thủ tốt hơn hẳn so với những cô gái bình thường, cô ta thuận lợi đoạt được một cái ba lô rồi nhanh chóng chạy đến góc tường bên kia, cảnh giác trừng mắt nhìn những cô gái khác.

Tôi đứng cách cô ta không xa, thấy tôi bình tĩnh tay không nhúc nhích, cô gái kia há miệng, giọng nói có chút khàn khàn:

"Cô, cô tại sao không đi cướp?"

Tôi nghiêng người nhìn kỹ cô ta, da rất trắng, sống mũi đặc biệt cao, đây là một cô gái rất xinh đẹp, trông không giống người Hán, mà giống người Miêu hơn.

Thấy tôi không nói gì, số 1 vẻ mặt nghiêm trọng:

"Đồ ở đây rất đáng sợ, nếu cô không đi cướp, sẽ rất nhanh c.h.ế.t thôi."

Nghe thấy lời này, ánh mắt tôi lóe lên:

"Cô biết đồ ở đây?"

Cô ta im lặng không nói gì, chỉ là ôm cái ba lô trước n.g.ự.c càng chặt hơn. Địa phương này cụ thể làm gì, ngay cả Mộc Sâm cũng không biết. Anh ta chỉ biết những cô gái đi vào, cơ bản không thể sống sót ra ngoài.

Hơn nữa đại ca xã hội đen kia nuôi một đám người rất kỳ lạ, theo anh ta đoán, chắc là tà thuật sư. Phong thủy cục nhà anh ta, không thoát khỏi liên quan đến đám tà thuật sư dưới trướng đại ca kia.

"Đếm ngược 10 giây, bây giờ bắt đầu! 10, 9, 8......"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 131: Chương 131



Theo giọng điện tử vang lên, sự tranh giành của các cô gái càng thêm kịch liệt. Tôi thở dài một hơi, nhìn đám con gái đang đánh nhau như gà chọi một cái rồi đứng dậy đi đến trước cái bàn kia.

Các cô gái lăn lộn trên mặt đất thành một đoàn, có người giật tóc, có người dùng răng cắn, có người dùng tay cào, trông tình trạng vô cùng thảm thiết. Mà lúc này đây, màn hình lớn lại hiện ra mấy dòng tin nhắn.

"Số 9 không hổ là con mèo hoang nhỏ mà tôi thích, nhanh như vậy đã cướp được một cái ba lô rồi."

"Số 1 cũng không tệ, tôi ra 5 vạn, tặng thêm cho số 1 một túi khô bò đi."

"Số 7 kia tôi không thích, không biết cô ta tại sao có tiền đặt cược cao như vậy, ngốc nghếch đứng đó không nhúc nhích."

Tôi nhìn màn hình trợn mắt há mồm, cái quái gì vậy, một túi khô bò, giá 5 vạn???

"Ghét số 7, trên mặt toàn là biểu tình bình tĩnh mà khinh thường, tôi muốn nhìn cô ta khóc, tôi ra 20 vạn, tặng cô ta một con thi độc khuyển của đại sư A."

Tôi chỉ nghe qua tập độc khuyển, thi độc khuyển là cái quái gì? Đại sư A lại là ai?

"Tích, thời gian tranh giành vật tư kết thúc, bây giờ cho các bạn 10 phút nghỉ ngơi, 10 phút sau, thời khắc săn g.i.ế.c chính thức bắt đầu!"

Các cô gái đều tự tìm một góc nghỉ ngơi th* d*c, không ít người trên mặt trên người còn mang theo vết thương, số 9 kia tóc bị giật mất mấy nắm, trên cổ cũng toàn là vết móng tay, đang ngồi trên đất lén lút gạt nước mắt.

Trong lòng tôi nghẹn thành một đoàn, thế nào cũng không nguôi. Thấy mọi người yên tĩnh rồi, tôi đi đến trước cái bàn gỗ, dập xuống một cước, cái bàn từ giữa gãy làm hai đoạn.

Tất cả các cô gái đều nghẹn họng trân trối nhìn tôi, tôi động thủ, tháo bốn cái chân bàn xuống, rồi đứng dậy đi đến trước mặt số 1 đưa tay ra:

"Dao găm, cho tôi mượn dùng một lát, dùng xong trả lại cô ngay."

Số 1 yên lặng nhìn tôi, trong ánh mắt toàn là do dự và giằng co:

"Cô, cô muốn làm gì?"

Tôi nhìn cô ta, nhếch miệng cười:

"Tôi muốn dẫn các cô sống sót rời khỏi đây."

"Phụt!

"Ha, ha ha ha, sống sót rời khỏi đây!"

Số 1 cười đến nước mắt sắp trào ra, cô ta lạnh lùng nhìn tôi, giống như đang nhìn một người chết.

"Cô biết cửa mở ra rồi, sẽ có thứ gì đi ra không?

"Vừa rồi trên màn hình có người nói, muốn bỏ ra 20 vạn tặng cô một con thi độc khuyển, cô biết là có ý gì không?

"Cô cái gì cũng không biết, có mặt mũi nào nói dẫn chúng tôi rời khỏi đây?"

Đây là một căn cứ tà thuật. Người có tiền đã chán xem dã thú và con gái tranh đấu, vì vậy bọn họ liền làm ra một nơi như thế này, đem dã thú đổi thành cương thi, lệ quỷ, cổ trùng, thi biệt và những thứ tà ác.

So với việc bị dã thú cắn c.h.ế.t một cách sạch sẽ, rõ ràng xem con gái xinh đẹp bị tà vật tr//a t//ấn, làm cho những phú hào b**n th** kia càng thêm kích động, cũng càng thêm hưng phấn.

Căn cứ này nuôi rất nhiều tà thuật sư, có người giỏi dưỡng thi, có người giỏi dưỡng cổ. Mà mỗi lần livestream săn giết, phú hào đều có thể mua những cổ trùng và lệ quỷ được tà thuật sư tỉ mỉ bồi dưỡng.

Tiền mà phú hào mua, tà thuật sư có thể lấy được 7 thành, căn cứ thu 3 thành. Để cho tà vật của mình nổi bật, những tà thuật sư này mỗi ngày đều tập trung bồi dưỡng tà vật.

"Nghe rõ chưa, bây giờ cô vẫn nghĩ mình có thể dẫn chúng tôi rời khỏi đây sao?"

Số 1 nở một nụ cười chế giễu trên khuôn mặt xinh đẹp, dường như đang chờ đợi tôi sợ hãi tè ra quần, khóc lóc thảm thiết. Phản ứng của tôi là xòe lòng bàn tay ra trước mặt cô ta:

"Cho tôi mượn d.a.o găm."

Số 1 nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, mới mở ba lô, lấy ra một con d.a.o găm đưa cho tôi. Tôi nhanh chóng nhận lấy d.a.o găm rồi lao về phía góc tường, gọt 4 cái chân bàn chất đống ở đó cho thật nhọn và sắc.

Sau khi gọt xong chân bàn, tôi lại dùng d.a.o găm chặt cái bàn gỗ thành hơn chục mảnh, cũng gọt một đầu cho thật sắc nhọn. Mấy mảnh gỗ này tuy không chắc chắn bằng chân bàn, nhưng dù sao cũng coi như là một loại vũ khí.

Làm xong xuôi, tôi trả d.a.o găm lại cho số 1, sau đó phát những thanh gỗ đã gọt nhọn cho từng cô gái không giành được ba lô.

Không khí có chút im lặng, các cô gái mắt đỏ hoe nhận lấy cây gỗ của tôi, có mấy người không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Lúc này, màn hình điện tử bắt đầu nhấp nháy điên cuồng:

"Thú vị đấy, quá thú vị, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô số 7 thú vị như vậy."

"Xem ra số 7 muốn làm cứu tinh à, vậy thì tôi tác thành cho cô ta vậy, tôi trả 30 vạn, mua một con Ác Anh của B Đại Sư."

"Tôi trả 50 vạn, mua một con Âm Xà của C Đại Sư, tặng cho số 7."

"1 trăn vạn, mua Lục Mao Cương Thi của A Đại Sư, tặng cho số 7."

Màn hình vẫn không ngừng nhấp nháy, tôi nhìn số tiền trên đó, không khỏi giật giật khóe miệng. Thật không ngờ, mạng của mình lại đáng giá đến vậy.

Số 1 tuyệt vọng nhìn tôi, nửa ngày sau mới lộ ra một nụ cười khổ:

"Số 7, nếu không chịu đựng được nữa, tôi đồng ý giúp cô tự kết liễu. Sống đôi khi còn đáng sợ hơn cả cái chết."

Trong phòng vang lên tiếng nức nở, trong tiếng đếm ngược lạnh lùng của âm thanh điện tử, ba cánh cửa cuốn chậm rãi mở ra.

Cuộc đi săn chính thức bắt đầu!

Các cô gái liều mạng thu mình về phía tường, vì quá sợ hãi, rất nhiều người không cầm chắc cây gỗ trong tay, quái vật còn chưa đến mà đã có mấy người đánh rơi gậy xuống đất. Số 13 càng ngồi xổm xuống ôm đầu la hét:
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 132: Chương 132



"Tôi muốn về nhà! Xin các người hãy thả tôi về nhà!!! Bố mẹ tôi có thể trả tiền chuộc cho các người, nhà tôi có tiền, có thể cho các người 50 vạn!

"1 trăm vạn, 1 trăm vạn cũng được!!! Xin các người, hãy thả tôi về đi!"

Tinh thần của mấy cô gái kia vốn đã trên bờ vực sụp đổ, số 13 mở đầu như vậy, mấy cô gái khác đều vứt bỏ gậy trong tay mà khóc thành một đoàn. Tôi đi đến trước mặt số 13, dùng sức véo vào cánh tay cô ta, kéo cô ta từ dưới đất đứng dậy.

"Tất cả im miệng cho tôi!!!

"Các người không nhìn màn hình sao, trong quỹ tiền thưởng có 160 triệu!!! Còn chưa tính đến tiền của mấy thằng ngốc mua tà vật và đồ ăn sau này, là 160 triệu đó!

"Một trận đấu, 160 triệu! 50 vạn tiền chuộc của nhà cô đáng là gì?

"Tỉnh lại đi! Không muốn c.h.ế.t thì nhặt gậy lên theo tôi!!!"

Số 13 kinh hoàng nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay trắng bệch, khóc nửa ngày sau, cuối cùng cô ta vẫn sụt sịt nhặt cây gậy trên đất lên. Tôi có chút không đành lòng, cô ta trông có vẻ chưa đến 20 tuổi, vẫn còn là một cô bé mà.

"Sau đây xin giới thiệu với mọi người, quái vật xuất hiện đầu tiên, là Hành Thi!

"Mọi người có xem phim truyền hình Mỹ không? Cái Hành Thi này với Hành Thi trong The Walking Dead ấy, cũng xêm xêm nhau thôi, nếu bị bắt hoặc bị cắn, các người cũng sẽ trúng độc thi mà chết.

"Nhưng cần chú ý là, Hành Thi này, có đ.â.m trúng não cũng không c.h.ế.t đâu nha~

Hãy tận hưởng đi, các cô gái!!!

"Phì~ Tận hưởng cái đầu cha nhà mày!"

Tôi nhổ một bãi nước bọt lớn về phía camera ở góc tường, đám người này chẳng phải là muốn xem chúng tôi khóc lóc, sụp đổ, la hét, mất kiểm soát sao?

Tôi nhất định phải khiến bọn chúng tốn tiền, mà còn cảm thấy khó chịu.

"Khóc cái gì mà khóc! Có sức khóc, chi bằng để dành đối phó với quái vật, không được nữa thì chửi mấy thằng ngốc kia vài câu cũng được!!!"

Số 13 dẫn đầu nhảy ra, sau đó khoanh tay chống nạnh, đối diện với màn hình điện tử mà tuôn ra những lời lẽ th* t*c.

"Mấy thằng quỷ có mẹ sinh không có mẹ dạy, thích xem phụ nữ kêu la như vậy, có phải toàn là thái giám, tự mình không có khả năng khiến phụ nữ kêu!

Mấy cái đồ phế thải, sẩy thai thất bại, mẹ các người sinh các người ra, nuôi cái nhau thai lớn lên còn hơn các người!

Tao thấy chúng mày không những mặt giống bồn cầu, mà bên trong chứa toàn thứ giống thế!

Nhấc hai cái móng heo lên mạng, đã tưởng mình là người rồi, từng đứa một mồm thối hoắc, bà đây tặng cho chúng mày chai phụ viêm sạch sẽ mà rửa mồm!!!"

Đám người xem bình luận im lặng như tờ, số 13 không kêu thì thôi, vừa kêu thì kinh thiên động địa. Tôi nhìn hai b.í.m tóc sam của cô ta vì kích động mà bay lên bay xuống, bội phục không thôi. Đây là nhân tài, tuyệt đối là nhân tài!!

Vốn dĩ đám người xem bình luận rất sôi nổi, nhưng im lặng rất lâu, cho đến khi một người tên là "Chính Đạo Lưu Diệc Phi"phá vỡ sự im lặng:

"Ha ha ha số 13 không tệ, tôi thích, tặng cô ta một chai Vương Lão Cát nhuận họng."

Tôi nhìn cái tên quen thuộc này, chìm vào suy tư, người này, chẳng lẽ là Tống Phi Phi? Tống Phi Phi là bạn tốt kiêm đồ đệ của tôi, đã nói là hai người cùng nhau nằm vùng vào tổ chức này, tôi ở đây bị săn giết, cô ấy ở đó lướt bình luận???

Lướt bình luận thì thôi đi, cô ấy không thấy tôi tay không tấc sắt, trong tay ngay cả một thanh kiếm gỗ đào cũng không có sao? Vậy mà còn cho người khác lướt Vương Lão Cát trước rồi, một chai Vương Lão Cát đáng giá bao nhiêu tiền chứ, chẳng lẽ cũng phải 5 vạn? Cái con nhỏ phá gia chi tử này!!!

Số 13 chửi xong, chân cũng không run nữa tay cũng không run rẩy nữa, cô ta vung roi một cái ngẩng cao đầu:

"Chẳng phải là c.h.ế.t thôi sao, bà đây liều với chúng nó, mười tám năm sau lại là——

"A!!! Ma!!!"

Chỉ thấy mấy con Hành Thi ăn mặc rách rưới đang lảo đảo bước đi, loạng choạng tiến về phía chúng tôi.

Nói một cách nghiêm túc, Hành Thi thậm chí còn không tính là cương thi. Cương thi chia làm sáu cấp bậc, Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Phi Cương, rồi đến Hạn Bạt. Trong đó dựa theo thuộc tính ngũ hành khác nhau, giữa Lục Cương và Phi Cương, còn có Đồng Giáp Thi, Thủy Hành Cương, Thổ Độn Cương, v.v.

Những con Hành Thi này, có lẽ chỉ là t.h.i t.h.ể được sinh vật sống độ vào một hơi, tục xưng là trá thi. Trước đây khi đặt linh cữu, trong linh đường nhất định phải có người canh giữ, cấm mèo chuột chạy vào chính là vì lý do này.

Mèo chuột thuộc âm, có thể thông linh, khi bò qua thi thể, sẽ độ vào t.h.i t.h.ể hoạt khí. Mà Hành Thi có thể đi lại, toàn bộ đều nhờ vào một hơi thở trong miệng mũi kia. Cho nên đối phó với Hành Thi rất đơn giản, ép hơi thở trong người chúng nó ra, chúng nó sẽ không thể động đậy được nữa.

Trên hành lang hẹp dài ánh đèn tối tăm, tôi cảnh giác giơ cao cây gỗ trong tay, cho đến khi những con Hành Thi này đi đến gần, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của chúng. Bàn tay giơ lên hạ xuống, tôi đau lòng nhìn chúng, trong lòng chua xót muốn rơi nước mắt.

Những con Hành Thi này khuôn mặt thối rữa, đã không nhìn rõ bộ dạng ban đầu nữa rồi. Nhưng quần áo trên người chúng rất quen thuộc, màu sắc tươi sáng, con số to tướng trước ngực. Những con Hành Thi này cũng giống như chúng tôi, đều là những cô gái vô tội bị bán đến đây.

"Chị số 7 ơi, em, sau này chúng ta cũng sẽ biến thành như vậy sao?"

Số 13 rụt người sau lưng tôi, thò nửa cái đầu ra đầy vẻ kinh hoàng nhìn chằm chằm vào những con Hành Thi này. Mắt thấy Hành Thi càng ngày càng đến gần, tôi quay đầu lại lớn tiếng hô về phía sau:

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 133: Chương 133



"Tất cả chia làm hai đội đứng nghiêm cho tôi! Chỉ cần bịt kín miệng mũi nín thở, những con Hành Thi này sẽ không phát hiện ra các người!

"Sau đây nghe tôi chỉ huy, hai đội luân phiên hô hấp!"

Hành Thi dựa vào hơi thở trong miệng để hoạt động, đương nhiên đối với khí người thở ra vô cùng nhạy cảm. Nó sẽ máy móc tấn công tất cả những sinh vật sống có thể hô hấp, chỉ cần có thể nín được thở, Hành Thi cũng giống như người mù người điếc vậy, căn bản không cần phải sợ.

"Đội 1 hô hấp, đội 2 nín thở!"

Các cô gái đứng ở bên trái lập tức bắt đầu hô hấp mạnh, và theo tiếng hô hấp của họ, Hành Thi cũng lảo đảo nhào về phía họ. Ngay khi Hành Thi sắp nhào đến trước mặt họ:

"Đội 1 nín thở, đội 2 hô hấp!!!"

Các cô gái bên phải bắt đầu hô hấp, Hành Thi nhào đến trước mặt ngẩn người ra, có chút hoang mang vì mục tiêu biến mất. Sau khi hoang mang, chúng lại kỳ lạ phát hiện ra con mồi lại ở phía sau, thế là Hành Thi chậm chạp quay đầu lại, tiếp tục nhào về phía đối diện.

Vậy là, hai nhóm cô gái thay phiên nhau hô hấp, hơn chục xác sống cứ thế bị chúng tôi thả lượn khắp sân như diều. Còn tôi thì ở giữa, tranh thủ sơ hở mà ra tay độc ác với những xác sống đi lẻ.

Một chưởng đánh vào vị trí huyệt Đản Trung của xác sống, sau đó nắm tay lại thành nắm đấm, dùng sức ấn vào mấy huyệt đạo ở cổ họng, cuối cùng dùng ngón cái ấn vào cổ xác sống rồi ngửa ra sau, toàn bộ luồng khí sống kia liền bị ép ra ngoài.

Khí sống vừa thoát ra, những xác sống này liền nằm im bất động trên mặt đất như những xác c.h.ế.t bình thường. Tôi nhanh chóng giải quyết hết đám xác sống, còn chưa kịp th* d*c thì loa trên đầu vang lên, bình luận cũng bắt đầu nhảy loạn xạ.

"Má nó!!! Ông đây tốn sáu trăm vạn rồi! Mấy người diễn Lâm Chánh Anh cho tôi xem đấy à?!!!"

"Tốt lắm, tôi tham gia nhiều kỳ trò chơi săn g.i.ế.c thế này rồi, mấy người là thú vị nhất đấy, người dẫn chương trình, tôi trả thêm 2 trăm vạn, số lượng quái vật đợt tới tăng gấp đôi đi!"

Tiếng sột soạt vang lên, có thứ gì đó đang nhanh chóng tiến về phía chúng tôi.

Những cô gái vừa trốn thoát khỏi đám xác sống còn chưa kịp nhảy lên ăn mừng, thì con mắt tinh tường của số 13 đã dẫn đầu phát ra một tiếng thét chói tai:

"Á!!! Rắn! Nhiều rắn quá!!!"

Đám rắn bò tới có lớn có nhỏ, có mập có ốm. Con lớn nhất dài gần 2 mét, đang nhả cái lưỡi đen ngòm, u u nhìn chằm chằm chúng tôi. Toàn thân nó màu xám, giữa lưng có một đường vân màu đỏ tươi, trông vừa rực rỡ lại vừa đáng sợ.

Tôi thầm kêu một tiếng hỏng bét, đây là Âm Xà Vương, Âm Sát Xà. Âm Xà do tử khí, âm khí của người c.h.ế.t biến hóa mà thành, loại rắn này thường chỉ xuất hiện ở những bãi tha ma và mồ mả, tính công kích không quá mạnh.

Còn Âm Sát Xà, thì sinh trưởng ở những ngôi mộ đặc biệt. Những người c.h.ế.t được chôn dưới lòng đất kia, trước khi c.h.ế.t đều phải chịu đựng đau khổ, khi c.h.ế.t oán khí không tan, sát khí ngưng kết, hóa thành rắn, chính là Âm Sát Xà.

Âm Sát Xà có tính công kích cực mạnh, bị chúng cắn trúng, người sẽ trở nên hung bạo khát máu, hơn nữa trong vòng bảy tiếng đồng hồ, toàn thân sẽ lở loét mà chết, c.h.ế.t rất thảm.

Kiếm gỗ đào, Ngũ Lôi Phù, chu sa, gạo nếp, không có thứ gì cả, tay không tấc sắt. Tôi tự bảo vệ mình thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng muốn bảo vệ những cô gái này khỏi bầy rắn, thì đúng là người si nói mộng.

Chính Đạo Lưu Diệc Phi: "Số 7, chạy mau, chạy về phía bên phải!!!"

Nhìn bộ dạng của Phi Phi, có lẽ căn cứ này không chuẩn bị cho chúng tôi những đạo cụ trừ tà ra hồn. Cũng đúng thôi, đám nhà giàu b**n th** này, chủ yếu là muốn xem các cô gái bị quái vật ăn thịt, chứ không phải xem ai đó có thể đại khai sát giới.

Dù sao thì những thứ tà ác này đều có thể đem ra bán lấy tiền, còn có giá mấy chục vạn, mấy trăm vạn tệ, trong mắt bọn họ, những thứ tà ác này có lẽ còn đáng giá hơn cả các cô gái. Dù sao thì nuôi dưỡng tà vật cần thời gian, còn các cô gái trẻ, bọn họ chỉ cần đi bắt cóc, đi lừa gạt là được.

Tôi dẫn một đám cô gái nhanh chóng chạy về phía bên phải, chạy dọc theo hành lang dài hẹp sâu hun hút cả trăm mét, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng. Đợi chạy ra khỏi hành lang này, tôi mới phát hiện chúng tôi đã đến một khu rừng.

Trước đó bị giam trong tầng hầm không biết thời gian, đến khu rừng này, tôi mới ý thức được bây giờ thực ra là ban ngày. Chỉ là trên trời mây đen giăng kín, thật sự không thể phán đoán được bây giờ là mấy giờ.

Nhìn thấy khu rừng này, sắc mặt của số 1 trong nháy mắt trở nên trắng bệch:

"Chúng ta sẽ c.h.ế.t mất, chúng ta đều sẽ c.h.ế.t ở đây."

Tôi quay đầu nhìn cô ấy một cách nghiêm túc:

"Số 1, rốt cuộc cô biết những gì?"

"Đúng vậy, chị số 1, chị mau nói đi, sốt ruột c.h.ế.t mất!"

"Lúc này chị em phải đoàn kết, chẳng phải đám người xấu kia muốn xem chúng ta tự tàn sát lẫn nhau sao, chúng ta nhất định không để cho bọn chúng xem!"

"Đừng giấu giếm nữa, người đông sức mạnh lớn, chị nói ra, chúng ta mới có thể nghĩ cách sống sót!"

Vô số cô gái vây quanh số 1 nói nhao nhao, khu rừng này rất kỳ lạ, trong không khí còn tràn ngập một mùi vị đặc biệt. Những con âm xà đuổi đến cửa rừng, nhả lưỡi rồi quay đầu bỏ đi. Rõ ràng, trong khu rừng này có thứ gì đó khiến chúng kiêng kỵ sợ hãi.

Số 1 cắn môi:

"Tôi, tôi là người sống sót của kỳ trước.

"Bà ngoại tôi là một Vu Nữ Miêu Cương, tôi đã học theo bà ấy mấy năm cổ thuật."
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 134: Chương 134



Mọi người đều có chút kinh ngạc, tôi hiểu rõ nhìn móng tay của cô ấy, cổ trùng thích sạch sẽ, tay của Vu Nữ, thường sạch sẽ hơn người bình thường rất nhiều. Từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy số 1, tôi đã biết cô ấy là một Vu Nữ rồi, đây cũng là lý do cô ấy có thể sống sót trong cuộc đi săn kỳ trước.

Còn có việc đặt cược trước đó, khó trách số 1 có thể vững vàng đứng thứ hai với mức tiền thưởng cao ngất ngưởng 9,5 triệu. Còn việc tôi được đặt cược 10 triệu, ngoài Tống Phi Phi ra, thì còn ai nữa?

"Trong rừng, có một Vu Sư Nam Dương sinh sống."

Nói đến đây, hốc mắt số 1 đỏ hoe, trước mặt chúng tôi kéo thấp cổ áo ba lỗ của mình xuống, một vết sẹo đỏ sưng tấy dữ tợn chạy dọc theo bộ n.g.ự.c trắng nõn của cô ấy.

"Hắn m.ổ b.ụ.n.g tôi, cưỡng ép lấy đi Bản Mệnh Cổ của tôi."

Tất cả các cô gái đều hít một ngụm khí lạnh, tôi cũng thở dài, Bản Mệnh Cổ bị đào đi, tuổi thọ của số 1, cũng sắp đi đến hồi kết rồi.

"Hắn lần trước là cửa ải cuối cùng của cuộc đi săn, hôm nay không biết tại sao lại xuất hiện sớm như vậy, chúng ta thật xui xẻo, thật sự."

Bầu không khí có chút ngột ngạt, mấy cô gái không kìm được mà khóc thút thít. Tôi vỗ vai số 1, lớn tiếng hét lên giữa không trung:

"Chính Đạo Lưu Diệc Phi, tôi đói rồi!!!"

Trước đó mấy thằng ngốc kia mua cho tôi cái gì mà Lục Mao Cương, Ác Âm, Hành Thi Khuyển đều còn chưa xuất hiện đâu, có lẽ là Phi Phi chỉ đường giúp tôi tránh được những thứ quỷ quái đó. Tôi gọi họ ngồi xuống bãi cỏ:

"Sợ gì chứ, ăn chút gì đó đi, chắc đói rồi hả?

"Có tôi ở đây, mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định có thể dẫn mọi người rời khỏi đây!!!"

Số 1 do dự một chút, cuối cùng cắn răng đưa con d.a.o găm trong ba lô của mình cho tôi.

"Số 7, cô lợi hại hơn tôi nhiều, con d.a.o găm này ở bên cô, sẽ hữu dụng hơn khi ở bên tôi."

Tống Phi Phi hào phóng mua cho tôi một thùng mì gói, một thùng xúc xích, phải nói là căn cứ này có chút gì đó, mì gói vậy mà đều là loại đã được pha chế sẵn, không hổ danh 8 vạn tệ một bát.

Mì gói do mấy con robot giao đồ ăn mang đến, mỗi cô gái một phần. Tôi vừa ăn vừa đau lòng, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ san bằng cái căn cứ này, đến lúc đó số tiền kia, đều sẽ là của tôi.

Ăn no uống đủ rồi, tâm trạng u ám của mọi người cuối cùng cũng tốt hơn được vài phần. Tôi nói rất hay, nhưng trong lòng lại một mảnh sầu thảm. Vu Sư Nam Dương, còn là một Vu Sư đã nuốt Bản Mệnh Cổ của số 1.

Nếu tôi mang theo những pháp bảo kia, đối phó với hắn đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng bây giờ trong tay tôi chỉ có một con d.a.o găm trơ trọi, e rằng ngay cả đối phó với những con cổ trùng kia cũng khó khăn rồi...

Tôi mang nặng tâm sự dẫn đám cô gái cẩn thận đi trong rừng. Vu Sư Nam Dương là người mà tôi không muốn gặp nhất trong tất cả các thuật sĩ tà ác. Bởi vì bọn họ chơi rất bẩn, là thật sự bẩn.

Vu Nữ Miêu Cương, cổ trùng thường là những loại như Kim Tàm Cổ, Ngũ Độc Cổ, Xà Cổ, tuy rằng độc tính mãnh liệt, nhưng đều mọc rất đẹp. Còn cổ trùng của Vu Sư Nam Dương, thì muôn hình vạn trạng.

Chấy, bọ hung, gián, dòi, giun đũa, sán dây, đỉa...

Tôi vô cùng nghi ngờ những người đánh không lại Vu Sư Nam Dương, không phải bị đánh chạy, mà là bị ghê tởm chạy mất. Đánh nhau với một đám dòi, ai mà chịu nổi chứ!!

Lần trước Thanh Huyền sư điệt của tôi đánh nhau với một Vu Sư Nam Dương, bị một con giun đũa quấn lấy cổ, trên đầu bò đầy chấy, trên không trung là gián bay lượn đầy trời. Ghê tởm nhất là con sán dây kia, liều mạng chui vào miệng và tai của cậu ta.

Khi đó cậu ta trở về đạo quán, chúng tôi nửa tháng không cho cậu ta vào nhà, sư huynh còn để chăn gối của cậu ta ở trong nhà vệ sinh, nói dù sao cậu ta cũng có mùi giống nhà vệ sinh. Cuối cùng Thanh Huyền hậm hực bỏ nhà ra đi, đi cả tháng trời, sư huynh mới cho cậu ta vào nhà.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi không khỏi rùng mình một cái. Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!!!

"Tiếng gì vậy?"

"Soạt!"

Một bóng trắng vụt qua trước mặt chúng tôi, sau đó trốn sau một cây thông lớn. Cái đuôi lộ ra vừa to vừa dài, những chiếc vảy trắng như tuyết phản chiếu ánh sáng bảy màu trong không khí.

Cái đuôi này thật đẹp, tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cái tên hàng đầu sư Nam Dương này, là một hàng đầu sư có gu thẩm mỹ. Con rắn trắng này tuy đẹp, dù sao cũng là cổ xà, không thể xem thường.

Tôi chắn trước mặt các cô gái, cảnh giác nhìn khu rừng rậm rạp trước mắt. Con rắn trắng kia không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau, một cái đầu từ sau cây ló ra.

"Số 8, là cậu phải không, số 8?"

Số 1 run rẩy cả người, kinh hô thành tiếng. Tiếng của cô ấy làm động đến cái đầu kia, nó lại nhanh chóng thụt vào. Tuy thời gian xuất hiện rất ngắn, nhưng cũng đủ để chúng tôi nhìn rõ. Đó là một cô gái rất trẻ, mắt to, má hóp, da xanh xám.

"Suỵt, im lặng nào~"

Tôi đưa ngón tay lên trước môi, ra hiệu cho tất cả các cô gái đều không được nói chuyện. Họ lập tức nghe lời bịt miệng lại. Cứ giằng co như vậy một lúc, người sau cây không còn kiên nhẫn nữa.

Một bóng người thò ra từ sau cây, mình người đầu rắn, nửa thân trên là một cô gái tr*n tr**ng, từ rốn trở xuống là đuôi rắn, dáng vẻ không những không đáng sợ mà còn có vài phần xinh đẹp.

Trên cây thông bên trái treo một màn hình điện tử, lúc này dòng chữ đang nhấp nháy điên cuồng.

"Má ơi, n.g.ự.c con này cũng phẳng quá đi! Tôi đã bảo lão già kia không có mắt thẩm mỹ rồi, chỉnh đi chỉnh lại toàn làm ra mấy thứ xấu xí."
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 135: Chương 135



"MC làm ơn nói với mấy tà thuật sư một tiếng, sau này đừng làm mấy con n.g.ự.c nhỏ nữa, mất cả hứng, bọn tao bỏ bao nhiêu tiền ra, không muốn xem sân bay đâu!"

"Đúng đó, đám con mồi này cũng toàn n.g.ự.c lép, đúng là gặp quỷ!"

Tôi dùng hết sức bình sinh mới kiềm chế được h*m m**n đập nát cái màn hình điện tử kia, Phi Phi còn đang lướt bình luận, cô ấy còn phải chỉ đường cho tôi nữa, tôi phải bình tĩnh, bình tĩnh...

Số 1 lúc này đang nhìn chằm chằm vào mặt cô gái kia, đầy vẻ kinh ngạc:

"Không thể nào, không thể nào, số 8 không phải c.h.ế.t rồi sao, tại sao, tại sao..."

Tôi dùng sức bóp vai cô ấy, giọng nói giận dữ gần như là từ trong cổ họng ép ra:

"Cô ta bị luyện thành nhân cổ rồi."

Luyện cổ thông thường là đem các loại độc trùng bỏ kín trong hũ, con nào sống sót cuối cùng, chính là cổ trùng. Còn nhân cổ, là đem người sống và cổ trùng nhốt trong một căn phòng, những người sống kia đều được ngâm qua bí dược, bách độc bất xâm.

Hơn nữa trong cơ thể họ có bí thuật giữ lại một hơi thở, chỉ cần có thể chống chọi qua 21 ngày bị bách trùng cắn xé, đục khoét, gặm xương, người sống sót cuối cùng, chính là nhân cổ.

Dùng người luyện cổ, tội ác tày trời, không thể dung thứ. Hơn nữa nhân cổ thường vẫn còn sót lại vài phần thần trí, thông minh hơn không biết bao nhiêu lần so với cổ trùng bình thường, đây cũng là lý do một số cổ sư bất chấp thiên hạ mà lén luyện nhân cổ.

Nhìn số 1 đang khóc than đau đớn, trên mặt nhân cổ kia cũng lộ ra vài phần biểu cảm bi thương. Do dự thoáng qua trong mắt cô ta, cô ta vẫy vẫy đuôi, giương nanh múa vuốt nhanh chóng bò về phía chúng tôi.

Máu của nhân cổ thường chứa kịch độc, tôi ra lệnh cho các cô gái chạy xa ra một chút, còn mình thì nắm chặt con d.a.o găm rồi xông lên.

May mà nơi này sắp xếp quái vật đều theo từng đợt, chắc là để chiếu cố mấy tên nhà giàu ngu xuẩn kia. Dù sao người ta cũng bỏ ra nhiều tiền như vậy, không thể vừa lên đã g.i.ế.c hết các cô gái được. Trò chơi cả tỷ bạc, mấy phút đã ch//ém g.i.ế.c xong hết, mấy tên ngu xuẩn kia chắc chắn không vui đâu.

Nhân cổ vươn tay về phía tôi, móng tay cô ta vừa đen vừa dài, không biết giấu bao nhiêu độc tố. Tôi đá văng cô ta ra, d.a.o găm vạch một đường, trên cánh tay cô ta bị rạch một vết thương rất dài, cơ thể cũng bị tôi đạp bay ra rất xa.

Cô ta ngơ ngác sờ vào vết m.á.u đen đang chảy ra trên cánh tay, đột nhiên bắt đầu cười điên cuồng, cười rồi lại khóc.

Con nhân cổ này hình như thành cổ chưa lâu, cô ta vẫn chưa quen với cái đuôi to lớn của mình. Đánh qua đánh lại vài lần, cô ta cũng ý thức được, mình rõ ràng không phải là đối thủ của tôi.

Đối với cô gái đáng thương này, tôi có chút nương tay, nhưng sự tấn công của cô ta lại càng thêm điên cuồng. Khi cô ta một lần nữa bị tôi dùng đầu gối thúc vào bụng, đè xuống dưới thân, cô ta đột nhiên mở miệng:

"Gi//ết tôi đi, cầu xin cô, gi//ết tôi đi!"

Bàn tay tôi nắm d.a.o găm do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nỡ đ.â.m xuống. Cô ta lại dùng sức ưỡn người, tim hướng thẳng vào mũi d.a.o của tôi mà đ.â.m tới.

"Cẩn thận!"

Tôi dùng sức đẩy cô ta ra, nhưng không kịp nữa rồi, cô ta ôm n.g.ự.c ngã ngửa ra sau, vẻ mặt lại nhẹ nhõm vô cùng. Tôi nắm chặt d.a.o găm, trong lòng dâng lên một nỗi hận thấu trời.

Lũ cặn bã này!!! Tôi nhất định phải gi//ết ch//ết chúng!!!

Không khí vô cùng nặng nề, nhưng ý chí chiến đấu của các cô gái lại cao ngút trời. Số 13 nắm tay tôi không ngừng lau nước mắt:

"Chị ơi, nếu không có chị, em cũng sẽ biến thành quái vật mất.

Nơi này đáng sợ quá, ngay cả khi chúng ta c.h.ế.t rồi, họ cũng không tha cho chúng ta."

Tôi dẫn mọi người im lặng đi về phía trước, khu rừng này không lớn, ven đường toàn là những cây khô xiêu vẹo, trông giống như khu rừng đen tối trong thế giới truyện cổ tích phương Tây, nơi có mụ phù thủy sinh sống.

Không đi bao lâu, chúng tôi đã đến cuối khu rừng này, vài căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, bên ngoài nhà gỗ dùng hàng rào tre vây quanh một cái sân nhỏ, trong sân còn trồng không ít cỏ độc hình thù kỳ quái.

"Quạc!"

Một tiếng kêu vang dội vang lên, một "người" từ trong nhà gỗ chạy ra.

Thật ra thứ này đã không thể gọi là người được nữa rồi, chỉ thấy nửa thân trên của nó là một cái đầu cóc khổng lồ, trên lưng toàn là những nốt sần chi chít rất ghê tởm. Còn nửa th*n d***, lại là hình ảnh một người phụ nữ không mặc quần áo.

Hai chân dài trắng nõn, xinh đẹp đến mức có thể đi làm người mẫu tất da chân.

"Câu hỏi đặt ra, đầu cá mình người, mình người đầu cá, nên chọn cái nào?"

"k*ch th*ch, đặc sắc, thú vị, trong nhà lão già này đúng là có nhiều thứ hay ho."

Trên tường nhà gỗ cũng treo một màn hình điện tử, dòng chữ không ngừng nhảy nhót trên màn hình khiến tôi bốc hỏa:

"Chọn cái đầu mày ấy! Lũ đầu heo óc chó chúng mày, còn bày đặt chọn lựa nữa hả?

"Đúng, chúng mày giỏi chọn nhất, không làm người cứ thích làm súc vật, cơm không ăn cứ thích ăn cúwt, tiếng người không biết nói cứ thích phun phèn!

"Nhưng cái này cũng không thể trách chúng mày được, ai bảo chúng mày là trẻ bị bỏ rơi của đám người rừng Thần Nông Giá, là hung thủ gây tắc nghẽn hầm phân chứ! Suốt ngày, thứ gì cũng không ra gì, lũ mất dạy, có lũ con cháu như chúng mày, mồ mả tổ tiên chúng mày nổ tung chắc năng lượng tạo ra cũng đủ phóng vệ tinh lên vũ trụ rồi đấy!"

Số 13 đúng là cái miệng thay tôi, chửi xong tôi thấy sảng khoái cả người. Bình luận im lặng được vài phút, mới bắt đầu tiếp tục nhảy nhót:
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 136: Chương 136



"Đại thần thần bí mua hai con cương thi tặng cho số 13, Người nhà quê lịch sự mua một cặp tử mẫu sát, tặng cho số 13..."

Mặt số 13 trắng bệch, khí thế chống nạnh chửi người vừa rồi lập tức xìu xuống.

"Khặc khặc khặc, nhà của lão già ta, náo nhiệt quá nhỉ!"

Đúng lúc này, từ trong nhà gỗ, một ông già mặc áo bào đen bước ra, da đen nhẻm, lông mày và tóc trọc lốc, cười lên để lộ hàm răng đen ố, trông còn đáng sợ hơn cả con cóc kia.

Chính đạo Lưu Diệc Phi: "Má ơi! Ông làm bẩn con mắt của tôi rồi! A! Mắt của tôi!!!"

"Chính đạo Lưu Diệc Phi mua 10 con cương thi, 20 con ngạ quỷ, 80 con thiên túc cổ, 30 con điếu tử quỷ tặng cho đại sư A."

"Tè, quà chỉ có thể tặng cho con mồi, không thể tặng cho đại sư, lần mua này hủy bỏ, hy vọng Chính đạo Lưu Diệc Phi tuân thủ quy tắc trò chơi."

Đại sư kia không nhìn màn hình, vẫn nhe răng cười vui vẻ nhìn chúng tôi:

"Tốt, tốt, tốt, lần này lại có nhiều vật thí nghiệm tươi mới như vậy, mấy bảo bối của ta đã không chờ được rồi, ta—"

"A!"

Tôi nhảy lên đá một cước vào bụng ông ta, còn chưa đợi ông ta ngã xuống đất, nắm đ.ấ.m đã như mưa bão giáng xuống người ông ta. Trên người cổ sư này có rất nhiều độc vật, thủ đoạn lại tàn nhẫn, tay không tấc sắt như tôi đấu pháp với ông ta, chưa chắc đã thắng được.

Nhưng tôi ngoài là một pháp sư, còn là một võ sư nữa. Pháp sư biết võ thuật, hỏi xem ngươi có đỡ được không!

Cổ sư già yếu còn chưa kịp móc cổ trùng ra, đã bị tôi đ.ấ.m cho một trận tơi bời hoa lá. Lúc tôi giơ nắm đ.ấ.m định đánh tiếp, trong miệng ông ta, một con gián đen sì bay thẳng về phía tôi.

Đây chắc là bản mệnh cổ của ông ta rồi, vậy mà lại dùng gián làm bản mệnh cổ, kinh tởm!

Tôi bị cổ trùng ép lùi về góc tường, đúng lúc này, số 1 lật tay lấy ra cây gậy gỗ trong tay, chĩa đầu nhọn vào tim lão cổ sư, ác độc đ.â.m xuống.

Cổ trùng phát ra một tiếng chít chít chói tai, phe phẩy đôi cánh lớn ghê tởm của nó, muốn bay về cứu chủ, tôi đương nhiên là không thể để nó toại nguyện.

Tôi tiện tay xé nửa cái áo bào đen của ông ta, rồi múa áo bào đen liên tục, kín như bưng, con gián lớn kia nhất định không tìm được cơ hội bay ra khỏi vòng vây của tôi.

"Bịch!"

Con gián lớn đột nhiên co giật một cái rồi rơi xuống đất, sau đó nằm đó bất động. Tôi nắm áo bào đen xoay người lại, phát hiện lão già kia đã bị đám con gái phẫn nộ ch//ém thành một đống thịt vụn.

Bản mệnh cổ và chủ nhân cùng tồn tại, lão già c.h.ế.t rồi, con trùng cổ kia tự nhiên cũng chết. Chúng tôi lục soát sạch sẽ căn nhà của hắn, cuối cùng đốt một mồi lửa, cả nhà lẫn cổ, đều bị thiêu rụi.

Trong ngọn lửa hừng hực, màn hình điện tử phát ra tiếng máy móc chói tai:

"Con mồi vi phạm quy tắc, trò chơi bắt đầu khởi động kế hoạch B."

Quy tắc ở cái nơi ngốc nghếch này, là chỉ cho phép bọn chúng g.i.ế.c chúng ta, chúng ta không thể phản sát bọn chúng? Phì!

Tôi hướng về phía màn hình điện tử dùng sức nhổ một bãi nước bọt, dẫn đám con gái quay người lại đi theo đường cũ.

"Rầm!"

Tôi ôm mũi ngồi xổm xuống, nước mắt rơi lã chã. Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao nơi vừa nãy còn là đường đi, đột nhiên biến thành một tấm kính lớn không???

Số 1 kinh nghi bất định dùng tay sờ vào tấm kính trước mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Số 7, con đường của chúng ta hình như bị chặn rồi."

Chúng tôi men theo tấm kính ra sức đập, phát hiện tấm kính này trực tiếp chặn hết tất cả con đường trước đó, chỉ còn lại một khe hở. Tôi dùng tay đẩy tấm kính, độ cứng này, độ dày này, sắp đuổi kịp kính chống đạn rồi.

Dựa vào con d.a.o găm trong tay tôi là không thể phá được, chỉ có thể men theo hướng mà bọn chúng đã định sẵn cho chúng ta, tiếp tục đi về phía sau căn nhà gỗ.

"Số 7, chúng ta hình như thật sự không ra được nữa rồi."

Số 1 nhẹ nhàng kéo tay tôi, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

"Nơi này có một con quái vật cực kỳ đáng sợ, rất ít khi động đến.

"Nghe nói trước đây có một kỳ, bọn chúng vô tình bắt được một cô gái họ Trương, cô gái kia đạo pháp rất cao, thấy sắp trốn thoát ra ngoài, thứ đó, xuất hiện.

"Chỉ một cái chạm mặt, cô gái đã bị gi//ết rồi."

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy:

"Trương gia? Trương gia Long Hổ Sơn?"

Số 1 gật đầu:

"Cô gái kia ngay cả tin tức cũng không kịp gửi ra ngoài, người đã biến mất. Ước chừng đến bây giờ, Trương gia vẫn còn đang tìm kiếm cô ấy khắp nơi đấy."

Tôi nắm chặt nắm đấm, căng thẳng nhìn chằm chằm vào đôi môi của Số 1:

"Thứ đó, là gì?"

Số 1 cắn môi, kiễng chân ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói:

"Đồng Giáp Thi, một con Đồng Giáp Thi tiến hóa thành Phi Cương."

Lòng tôi nhất thời nguội lạnh, như bị một chậu nước đá dội từ trên đầu xuống.

Trước đây đã nói, cương thi chia thành sáu cấp bậc, lần lượt là Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Phi Cương, và Hạn Bạt. Mà Đồng Giáp Thi, lại là một loại cương thi vô cùng đặc biệt. Đồng Giáp Thi, trước khi c.h.ế.t thường là võ tướng mặc áo giáp.

Bọn chúng c.h.ế.t vào năm Kim tháng Kim ngày Kim giờ Kim, lại được chôn cất ở nơi cực Kim. Sau khi trải qua ngàn năm tu luyện, toàn thân bọn chúng đều đã hóa thành kim loại cực kỳ cứng rắn, đao thương bất nhập, không sợ nước lửa.

Hơn nữa nghe Số 1 nói, con Đồng Giáp Thi này, còn luyện thành Phi Cương. Kim sinh ra từ đất, Đồng Giáp Thi vốn dĩ đã có thể độn thổ, bây giờ còn biết bay nữa, thành thật sự là phi thiên độn địa. Vậy thì đánh kiểu gì?
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 137: Chương 137



Nó chỉ cần ôm tôi chui xuống đất, tôi sẽ bị ngạt chết. Hoặc xách tôi bay lên không trung, tôi sẽ lập tức tan xác. Nhìn một loạt ánh mắt lo lắng, sợ hãi, hoảng sợ, hy vọng, tôi trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Con đường phía dưới là ngõ cụt, tôi không ngốc, sẽ không tự mình tìm đến cái c.h.ế.t đâu.

"Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, không đi nữa, chúng ta cứ ở đây thôi."

Nhưng những tên ngốc kia sẽ không dễ dàng tha cho chúng tôi như vậy đâu. Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, ngồi xuống chưa được bao lâu, phía sau chúng tôi đã không ngừng có tiếng gầm rú và tiếng bước chân truyền đến. Nghe động tĩnh kia, những tên đến không ít đâu.

"Số 7, chúng ta chạy đi, tôi thà bị con cương thi kia tát chết, còn hơn c.h.ế.t dưới miệng của những con trùng và rắn độc kỳ lạ này."

"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy! Tôi sợ rắn nhất, hu hu hu hu, tôi vẫn là để cương thi cắn c.h.ế.t cho xong!"

Bọn họ nói đúng, nhiều thứ ghê tởm như vậy, tôi tay không tấc sắt, căn bản không bảo vệ được bọn họ. Ngược lại là con cương thi kia, đều là một đối một, tôi đoán còn có thể kéo dài được một lúc.

Tôi dẫn mọi người chạy về phía trước, chạy mãi chạy mãi, liền đến một cái hang động. Bên trong hang rất khô ráo, hai bên còn đốt đuốc, trông giống như một đường hầm mộ. Khi chúng tôi vào hang, cửa đá trên đỉnh hang rơi xuống, tất cả chúng tôi, đều thành cá nằm trong rọ.

"Đừng đi về phía trước nữa, mọi người cứ ngồi ở đây đi."

Trời không tuyệt đường người, không phải chỉ là Đồng Giáp Thi thôi sao, tôi không tin tôi đường đường là Lưu Diệc Phi của Đạo Môn, sẽ c.h.ế.t trong một cái hang động rách nát như thế này. Số 1 nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt chân thành mà kiên định:

"Tôi cùng cô đi."

Tôi cười xoa đầu cô ấy:

"Không được, cô sẽ cản trở tôi."

"Tôi tên A Tang, cô tên gì?"

Số 1 tiến lên một bước, trong mắt có ánh lệ nhấp nháy. Số 13 cũng nhào tới ôm eo tôi:

"Chị ơi, em tên Trương Giai Bảo, em sẽ mãi mãi nhớ chị."

Tôi hướng về phía bọn họ xua tay:

"Tôi tên Lục Linh Châu, yên tâm đi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ dẫn tất cả mọi người rời khỏi đây, mọi người cứ chờ tin tốt của tôi đi!!!"

Tôi ngân nga hát đi về phía sâu trong hang động, bên trong hang này cũng khá rộng rãi, đi không được bao xa, trên vách tường bên phải xuất hiện một màn hình điện tử, dòng chữ chạy liên tục:

"Thật đáng tiếc, không thấy được Số 7 cái con ngốc thánh mẫu này bị b*p ch*t."

"Con cương thi này quy tắc thật nhiều, còn không thích bị giám sát, ông đây đã bỏ tiền ra rồi đấy!"

"Người dẫn chương trình, lát nữa bảo cương thi ra gi//ết bọn chúng, tôi muốn nhìn thấy đám con đ* kia bị cương thi chơi c.h.ế.t từng người một."

"Đúng đúng đúng, chơi càng bẩn càng tốt, tôi thích xem."

Tôi cố gắng nén lửa giận vào bụng, cẩn thận nhìn dòng chữ trên màn hình. Có ý gì, con cương thi này không thích bị giám sát, cho nên, camera chỉ lắp ở đường hầm mộ, trong mộ thất không có?

Tốt thôi, tôi không muốn để những tên ngốc này nhìn thấy bộ dạng chật vật bị cương thi đánh cho tơi bời của tôi.

Tôi từng bước từng bước chậm rãi mà kiên định đi về phía trước, tôi từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, là sư phụ nhặt được ở trước cửa đạo quán. Từ năm bốn tuổi nhập đạo đến nay, tôi đã gặp qua lệ quỷ hung hãn, tà thuật sư giảo hoạt, còn có yêu vật tàn bạo.

Tôi sợ hãi, do dự, mờ mịt, kinh hãi, nhưng chưa bao giờ lùi bước. Dù có ngàn vạn người, ta vẫn cứ đi. Trừ yêu diệt tà, giữ gìn thái bình cho nhân gian. Đây là đạo của tôi, tôi không thể lùi, cũng tuyệt đối sẽ không lùi.

Tôi đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, một cỗ quan tài sắt khổng lồ lặng lẽ nằm ở giữa thạch thất.

"Ầm!"

Theo một tiếng vang lớn, nắp quan tài rơi xuống đất, hất lên một mảnh bụi đất. Trong bụi đất mù mịt, một bóng người vô cùng cao lớn từ trong quan tài ngồi dậy. Không hổ là Đồng Giáp Thi sức mạnh dời núi, nắp quan tài sắt vừa nãy, ước chừng nặng mấy ngàn cân.

Nếu như bị nó đè lên người tôi, e rằng sư tôn của tôi đích thân đến cũng không cứu được. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng bày ra một tư thế tấn công.

"Rầm!"

Đồng Giáp Thi từ trong quan tài sắt thẳng tắp bay ra, nặng nề rơi xuống trước mặt tôi. Lúc này, n.g.ự.c của hắn cách mũi tôi chỉ một gang tay. Tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, sau đó, đưa tay đ.ấ.m một quyền vào vai hắn.

"Má nó!!! Chu Khoan Hoài!!! Anh c.h.ế.t dí ở đâu suốt nửa năm nay vậy hả!!!

"Tôi suýt chút nữa bị anh dọa chết!!!"

Đồng Giáp Thi kia con ngươi sắp trợn ngược lên rồi, biểu cảm linh hoạt đến mức không giống một con cương thi:

"Má nó! Lục, Lục Linh Châu!!"

Chu Khoan Hoài là người tôi gặp khi vừa xuống núi, lúc đó hắn tuy chỉ là Lục Cương cấp bậc, nhưng bởi vì mình đồng da sắt, cực kỳ khó đối phó. Tôi ở trong núi cùng hắn giằng co suốt cả một tháng.

Hắn không g.i.ế.c được tôi, tôi cũng không diệt được hắn. Cuối cùng tôi nghĩ ra một cái cớ, lừa hắn xuống núi, cùng tôi ký kết linh khế. Trong khế ước ghi rõ, tôi giúp hắn tu công đức kim quang hộ thể, còn hắn, thì phải làm thuê cho tôi 100 năm.

Cương thi nghịch thiên mà tu, không được thiên đạo dung thứ. Một khi tu vi đột phá, liền sẽ dẫn đến lôi kiếp. Mà công đức kim quang có thể che giấu khí tức của hắn, khiến hắn có thể thuận lợi tấn cấp. Con cương thi này nằm trong quan tài ngốc quá rồi, cảm thấy trăm năm thời gian, thoáng một cái là qua, cho nên mới cùng tôi ký kết bản khế ước bán thân 100 năm.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 138: Chương 138



Sau khi xuống núi tôi mở một nhà ma ở khu vui chơi, để làm tốt việc kinh doanh, những con quỷ quái bên trong đều là do tôi dốc hết tâm huyết bắt về. Mà Chu Khoan Hoài, chính là một thành viên trong nhà ma của tôi.

Sau này, căn nhà ma ám đã hù c.h.ế.t một du khách bị bệnh tim, tôi đã phải bồi thường một khoản tiền lớn và đóng cửa nó. Chu Khoan Hoài lúc đó nói rằng anh ta muốn vào núi tu luyện vài ngày, nhưng vừa đi, anh ta đã biến mất khỏi thế gian.

"Mẹ kiếp nhà anh!! Anh dám trốn việc à!! Anh đã ký linh khế với tôi rồi mà!!"

Tôi dùng sức đá vào người Chu Khoan Hoài, anh ta vừa chạy vừa ấm ức phàn nàn với tôi:

"Việc này không thể trách tôi được, lúc đó tôi vào núi tu luyện, ai ngờ vận may quá tốt, lại gặp được Nguyệt Hoa!!!"

Trong truyền thuyết, cứ hai trăm năm một lần, mặt trăng sẽ trút xuống một trận Nguyệt Hoa như mưa.

Nguyệt Hoa có kích thước khác nhau, nhỏ thì như hạt gạo, lớn thì như quả trứng gà. Vào ngày Nguyệt Hoa rơi xuống, bầu trời đầy sao rực rỡ, như Ngân Hà trút xuống, tinh tú giáng trần. Trong Nguyệt Hoa hội tụ tinh hoa của ánh trăng, cỏ cây được Nguyệt Hoa tưới tắm, liền có thể khai trí thành tinh; động vật tắm mình trong Nguyệt Hoa, có thể tăng thêm hai trăm năm tu vi.

Tuy rằng cương thi là tà vật nhân gian, nhưng vẫn có thể hấp thu linh khí của Nguyệt Hoa, tấn thăng tu vi.

"Nguyệt Hoa to bằng nắm tay, đập thẳng vào đầu tôi. Hấp thu xong Nguyệt Hoa không lâu, tôi liền thành phi cương, sau đó, thiên kiếp liền đến.

"Công đức kim quang mà trước đây cô giúp tôi tích góp cũng chỉ đủ để trấn áp lục cương, tôi vì trốn thiên kiếp đó, chạy khắp nơi, suýt chút nữa thì mệt chết.

"Sau đó tôi chạy đến đây, ở đây có rất nhiều tà thuật sư, có một tà thuật sư nói rằng hắn có thể bày trận giúp tôi áp chế thiên kiếp, nhưng tôi phải ở đây trấn giữ cho hắn.

"Tôi thề đó, tôi ở đây lâu như vậy, chưa từng gi//ết một ai!!!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi dừng chân, tên này toàn thân cứng như sắt, đá vào người anh ta chân tôi chắc là bầm tím hết rồi.

"Anh nói dối!!! Trước đó có một cô gái nhà họ Trương, bị anh một chiêu liền diệt rồi!!!"

Chu Khoan Hoài cuống cuồng nhảy dựng lên:

"Diệt cái gì chứ, cô gái đó bị bệnh tim, vừa nghe thấy tiếng "Đồng Giáp Thi" liền ngất xỉu, người này ch//ết thật sự không thể trách tôi được!!!"

Thấy tôi vẫn còn vẻ giận dữ, Chu Khoan Hoài có chút chột dạ sờ sờ mũi:

"Đừng giận nữa, tôi dẫn cô ra ngoài."

Chu Khoan Hoài nói nơi này đặc biệt lớn, hơn nữa còn có một công viên quái vật, những phú hào có thể ngồi xe trong suốt đi tham quan đủ loại cổ trùng độc vật, hành thi nữ quỷ.

"Bọn họ có một phòng phát sóng trực tiếp rất lớn, trong phòng có một màn hình lớn, những phú hào vừa uống rượu, vừa xem cuộc săn g.i.ế.c này."

"Ấy, khoan đã, anh nói cái gì?"

Vậy những phú hào này không phải ở đầu dây bên kia, mà là giống như chúng ta, đều ở trong cái nơi này?

Đúng rồi, ở nhà lên mạng xem thì có gì thú vị, đương nhiên là đến hiện trường xem mới k*ch th*ch hơn. Tham quan công viên quái vật xong, tiếp xúc cự ly gần với những tà vật này, lát nữa xem trực tiếp mới có thể cảm nhận sâu sắc hơn sự tuyệt vọng và sợ hãi của các cô gái.

Hay! Hay! Quá hay!!!

Tôi ngẩng đầu cười âm hiểm, nhón chân vỗ vỗ vai Chu Khoan Hoài:

"Tiểu Chu Chu, đến lượt người làm công như anh ra sân rồi."

Tôi vò rối tóc mình, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cố gắng khiến mình trông thảm hại một chút. Sau đó tôi vui vẻ chạy ra khỏi mộ thất, lao về phía hang động có gắn camera, tay chân cùng dùng, lăn lê bò trườn.

"Cứu mạng, cứu tôi với!"

Chu Khoan Hoài trợn mắt đứng sau lưng tôi, lặng lẽ nhìn tôi biểu diễn. Đợi đến khi cả hai chúng tôi đều nhào đến trước ống kính, tôi bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng:

"Á!"

"Linh Châu!"

"Chị Linh Châu!!!"

Các cô gái đang ngồi trên mặt đất đều sợ hãi, tôi nhào xuống đất, Chu Khoan Hoài cúi xuống nắm lấy chân tôi, kéo tôi như một con ch.ó c.h.ế.t về phía sâu trong hang động.

Ấy? Tư thế không đúng rồi! Mẹ kiếp anh ta cao quá!

Nửa người trên của tôi lơ lửng trên không trung, chỉ còn lại mặt cạ xuống đất, ăn một mồm đầy đất, tức c.h.ế.t đi được, tôi giống như một cái giẻ lau người vậy!!

"A! Ta liều mạng với ngươi!"

A Tang hét lớn một tiếng, giơ một khúc gỗ xông lên, những cô gái khác tuy sợ hãi, nhưng không một ai lùi bước. Chu Khoan Hoài kéo tôi, các cô gái đuổi theo tôi, một đám người chúng tôi rất nhanh đã biến mất khỏi ống kính.

"Phì! Phì phì phì!"

"Mẹ nó Chu Khoan Hoài anh trả thù riêng à!"

Tôi nhổ đất trong miệng ra, tặng cho Chu Khoan Hoài một bộ Thập Bát La Hán Quyền. Các cô gái khác đều ngây người, A Tang càng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

"Giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, Chu Khoan Hoài, một vị tướng chống quân Kim thời Tống."

Tôi an trí các cô gái trong mộ thất, sau đó để Chu Khoan Hoài kéo theo nắp quan tài của anh ta đưa tôi bay ra ngoài.

Khoảnh khắc săn g.i.ế.c thực sự bây giờ mới đến.

Những tấm kính cường lực kiên cố kia trước nắp quan tài nặng mấy ngàn cân của Chu Khoan Hoài giống như đậu hũ, nhẹ nhàng đẩy một cái là đổ. Tôi ngang nhiên xông thẳng vào công viên quái vật, gần như dẫn tất cả tà vật đến phía sau mình.

Khí tức của Chu Khoan Hoài quá đáng sợ, tôi sợ anh ta hù chạy những con quái mà tôi vất vả lắm mới dẫn đến được, liền bảo anh ta xách nắp quan tài lơ lửng trên không trung chờ tôi ra lệnh.

Trong lúc chạy nhanh, tôi còn có thể liếc thấy một vài dòng bình luận không ngừng nhấp nháy:

"Mẹ kiếp, con số 7 kia vẫn chưa chết!!!"

"Chuyện gì xảy ra vậy, con cương thi kia không g.i.ế.c được cô ta à?"

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 139: Chương 139



"Con cương thi kia có khi thích cô ta rồi, ngủ một giấc, thả người đi? Tiếc quá, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy tôi không được thấy."

"Cô ta đang làm gì vậy? Sao lại chạy loạn khắp nơi, những cô gái khác đâu?"

Tsk, cái miệng bẩn thỉu như vậy, vừa vặn để chứa cổ trùng. Khi tôi dẫn tất cả quái vật đến trước một vách núi cheo leo, Chu Khoan Hoài giơ nắp quan tài sắt lên, dùng sức đập xuống.

"Ừm? Hình như có cái gì đó bay qua?"

"Mẹ kiếp! MC kia là cái gì! MC!"

"Mẹ nó! Trả tiền!!!"

"Ầm!"

Sau một tiếng nổ lớn, vách núi sập mất một nửa. Vách núi này thực ra là một bức tường cực cao, mặt sau của bức tường là một màn hình điện tử khổng lồ. Tôi theo cái lỗ lớn bị đập vỡ đi vào, phát hiện phía sau hang động là một thế giới khác.

Bên ngoài hang động nguy cơ tứ phía, bên trong đèn đuốc rực rỡ, vô số cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang đang bưng khay thức ăn kinh ngạc nhìn tôi.

Đây là một căn phòng cực lớn, cách bố trí có chút giống rạp chiếu phim sang trọng. Mỗi hàng ghế đều có bàn ăn riêng, trên bàn đặt nước ép, rượu nổi tiếng, và những món ăn tinh xảo không gọi được tên.

Nửa trên khuôn mặt của mỗi người đều đeo mặt nạ, không nhìn rõ diện mạo. Nhưng không sao cả, dù sao bọn họ cũng sắp c.h.ế.t rồi.

Thấy tôi xông vào, những tên ngốc đang nằm ngồi trên ghế sofa đều đứng dậy, có người còn sợ hãi kêu lớn:

"An ninh đâu! An ninh đi đâu hết rồi!!!"

Tôi nhảy lên bàn của hàng ghế đầu tiên, chống nạnh hét lớn với Chu Khoan Hoài:

"Lão Chu! Để mắt vào cho tôi! Không được để một ai chạy thoát!!!"

"Mẹ kiếp! Lão Chu cũng đến rồi!"

Tống Phi Phi giật phăng mặt nạ chạy về phía tôi, cô ấy đắc ý cười lớn với tôi:

"A ha ha ha, cậu cứ yên tâm đi, cửa sớm đã bị tôi phong tỏa rồi, đám ngốc này còn chưa phát hiện ra đâu!"

Trong một mớ hỗn loạn, tôi và Tống Phi Phi trốn trong góc thoải mái uống rượu vang, ăn điểm tâm.

"Ôi cậu nhìn cái tên béo kia kìa, con Anh Linh kia thấy bụng hắn to, m//ổ bụng hắn ra rồi tự chui vào trong.

"Cậu nhìn cái ông già kia mới k*ch th*ch này, ơ, cái thứ chui vào lỗ mũi ông ta gọi là gì ấy nhỉ? Trùng tóc ngựa?"

Ly rượu vang bên miệng tôi đột nhiên không uống nổi nữa:

"Cái đó gọi là cổ sán dây, thích nhất là gặm nhấm nội tạng người."

"Mẹ kiếp cái tên đeo kính kia mới trâu bò, bị mấy con ch.ó x//é x///ác ra thành năm mảnh kìa!"

"Ngốc ạ, cái đó gọi là hành thi khuyển."

Những phú hào ỷ mình có tiền mà luôn ở trên cao này, khi đối mặt với quái vật rất nhiều người đều tè ra quần, biểu hiện còn kém xa các cô gái vừa nãy.

Tiếng thét chói tai, tiếng mắng chửi, tiếng kêu cứu, còn có tiếng gầm rú của quái vật, tôi ngoáy ngoáy tai, cảm thấy có chút phiền não.

"Trong phòng này chỉ có những phú hào này thôi à? Những nhân viên của căn cứ, còn có tà thuật sư đâu?"

Tống Phi Phi lập tức phấn chấn hẳn lên:

"Hì hì, tôi đã bày một trận Ngũ Lôi Tru Tà, chỉ còn thiếu vài vị trí và trận nhãn quan trọng nữa thôi, cái này là chờ cậu đến mà!"

Được đấy, Phi Phi có tiền đồ rồi!

Tôi vui mừng nhìn cô ấy, uống cạn ly rượu vang rồi cùng Tống Phi Phi chuồn ra ngoài.

Chu Khoan Hoài dẫn các cô gái chạy ra khỏi căn cứ, tôi đã đặt xá lợi tử Phật châu lên người anh ấy, tạm thời che giấu sát khí và thi khí trên người anh ấy. Còn tôi thì quay trở lại công viên quái vật kia, không chút do dự cắm cờ trận vào trận nhãn của Tru Tà Trận.

"Ầm!"

"Ầm ầm ầm!"

Chẳng mấy chốc, mây đen vần vũ trên trời, vô số tia chớp lóe lên ánh bạc trong tầng mây, tựa như những con rắn bạc đang uốn mình bay múa. Sấm sét giáng xuống, tôi có thể cảm thấy cả mặt đất rung chuyển dữ dội.

Tà vật ở đây quá nhiều, Ngũ Lôi Tru Tà Trận vừa xuất hiện, vậy mà lại trực tiếp dẫn đến thiên lôi. Có tia sét đánh trúng cây khô, lập tức gây ra đám cháy lớn. Tất cả tội ác ở nơi này, đều sẽ hóa thành tro bụi dưới trận lôi hỏa này.

Những cô gái kia đều đã được Tống Phi Phi sắp xếp người đưa về nhà, để an ủi họ, Tống Phi Phi còn chuyển khoản cho mỗi người hai trăm vạn. Tôi mở điện thoại ra xem, tin tức buổi sáng sớm là có hàng chục phú hào đã thiệt mạng tại một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng ở địa phương, trong số những phú hào này, có cả doanh nhân nổi tiếng, nhà từ thiện, đạo diễn và minh tinh nổi tiếng.

"Ngầu đấy Linh Châu, cả cái khu livestream bị cô diệt sạch rồi, thế nào, tin tức về chú của tôi, cô lấy được chưa?"

Nhìn Mộc Sâm đang hưng phấn chạy tới, tôi chớp chớp mắt:

"Chú, chú gì cơ?"

Mộc Sâm mặt đầy hắc tuyến:

"Cô không phải đi dò la tin tức sao? Cô còn lấy cả tiền công rồi mà!!!"

Tôi gãi gãi đầu, lúc đó thời gian gấp gáp, tôi chỉ kịp ép lão đại xã hội đen chuyển hết tiền của hắn cho Tống Phi Phi, vừa chuyển tiền xong, hắn đã bị một đạo lôi đánh trúng.

Dưới thiên lôi, tất cả mọi người đều thần hồn câu diệt, ngay cả quỷ hồn cũng không triệu ra được. Tôi có chút chột dạ sờ sờ mũi, sau đó trừng mắt nhìn hắn:

"Kêu cái gì mà kêu!

"Tôi lỡ quên mất!!!"

Mộc Sâm há hốc miệng, có chút á khẩu trước sự hùng hồn của tôi:

"Vậy, vậy cái thanh cổ kiếm cô lấy đi, còn cả âm dương ngọc, còn cả..."

Thấy tôi giơ nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất lên, Mộc Sâm nuốt nước bọt, cố gắng nặn ra một nụ cười:

"Còn có cách nào khác không?"

Cách thì đương nhiên là có, tôi giúp Mộc Sâm bói một quẻ, lại trắc một chữ, còn lấy ảnh và bát tự của chú hắn ra xem đi xem lại, cuối cùng tính ra, chú hắn lại chạy đến Nhật Bản.

"Linh Châu, nhà tôi còn rất nhiều đồ tốt, không biết cô có hứng thú không?"

Tôi vừa định nói gì đó, Tống Phi Phi mặt đầy lo lắng cầm điện thoại chạy tới:

"Linh Châu Linh Châu, có một người hâm mộ liên tục bảy ngày gửi cho cậu cùng một tin nhắn riêng, cậu mau xem đi!"

Tôi nhận lấy điện thoại:

"Streamer cứu tôi!"

"Đại sư Linh Châu, cứu mạng a!!"

"Cứu tôi với!!!"

Tôi lập tức ném chuyện của Mộc Sâm ra sau đầu, khoác ba lô lên lưng kéo Tống Phi Phi chạy:

"Phi Phi đi, chúng ta về nhà!"
 
Back
Top Bottom