Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu

Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 150: Chương 150



Tôi ngước nhìn anh ta với vẻ kính phục, động tác này, biểu cảm này, diễn xuất này thật lợi hại, không biết đạo diễn đã thêm cho anh ta bao nhiêu tiền.

"Ôi lão Tề, dọa c.h.ế.t người thì sao?"

Tề Nguyên Châu cười đến mức suýt lăn ra đất, rõ ràng rất đắc ý vì đã dọa được Tiết Khoan.

Tiết Khoan có chút xấu hổ, anh ta gượng gạo sờ mũi:

"Tôi vừa rồi chỉ là phối hợp với anh thôi, bây giờ đến lượt tôi nói."

Tiết Khoan và Tống Phi Phi ngồi quay lưng lại phía quan tài, còn tôi và Kiều Mặc Vũ thì ngồi đối diện với họ.

Tiết Khoan vừa dứt lời, tôi đã thấy nắp quan tài khẽ động đậy.

Kiều Mặc Vũ cũng chú ý đến, cô ấy nháy mắt với tôi, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nghe Tiết Khoan kể chuyện ma.

Tôi lập tức hiểu ý cô ấy, hì hì, Tống Phi Phi lát nữa chắc chắn sẽ bị giật mình.

Nghĩ đến dáng vẻ chật vật của Tống Phi Phi khi bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, tôi không khỏi có chút phấn khích.

Tiết Khoan vẫn đang kể chuyện một cách sinh động, nắp quan tài sau lưng anh ta từ từ bị đẩy ra, một bàn tay khô quắt, xanh xao thò ra.

Da trên bàn tay đó dính chặt vào xương, trông rất giống một xác ướp. Móng tay nhọn hoắt vừa đen vừa dài, thoạt nhìn giống hệt cương thi thường thấy trong phim.

Trình độ của chuyên viên hóa trang của đoàn làm phim này thật tốt!

Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, cả hai không khỏi càng thêm mong đợi.

Người trong quan tài lập tức nhảy ra, khi rơi xuống đất vẫn im lặng không một tiếng động, thậm chí không mang theo hút gió nào.

Tôi không khỏi vô cùng bội phục, kỹ thuật treo dây cáp này cũng quá đỉnh đi, nhân viên đóng giả cương thi này chắc chắn là đã luyện qua võ công.

Vừa rồi kỹ thuật đáp xuống rất cao tay, không có chút quyền cước nào thì không thể nhảy hoàn hảo như vậy được.

Quần áo rách rưới, tóc xám trắng rụng gần hết, còn có khuôn mặt xanh xám da bọc xương kia.

Tôi càng nhìn càng kinh ngạc, giống, con cương thi này đóng giống thật!

Một bước, hai bước, ba bước.

Cương thi nhảy đến sau lưng Tống Phi Phi, lặng lẽ đứng đó.

Tống Phi Phi dường như cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy đột ngột đứng dậy quay người lại.

"Á!"

Tiếng thét chói tai mong đợi vang lên, nhưng là của Tiết Khoan.

Anh ta bị dọa đến lăn lộn bò trườn, nước mắt cũng b.ắ.n ra. Còn Tống Phi Phi thì mặt không biểu cảm, thậm chí còn khinh bỉ đảo mắt.

Đúng rồi, cô ấy không nhận tiền của đạo diễn, nên không cần diễn bộ dạng bị dọa sợ.

Tôi và Kiều Mặc Vũ đều rất thất vọng, con nhóc Tống Phi Phi này gan cũng lớn quá đi, vậy mà không có chút phản ứng nào.

"Khụ khụ,"

Tôi hắng giọng, ra hiệu cho Tống Phi Phi diễn một chút. Cô ấy bình tĩnh như vậy, lát nữa chúng tôi rất khó diễn.

"Á!"

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Tống Phi Phi vang lên, một bàn tay xuyên qua vai cô ấy, móng tay nhọn hoắt thậm chí còn x//uyên th//ủng cả lưng cô ấy.

Chiếc áo sơ mi trắng của cô ấy bị đâ//m rách, năm ngón tay đen ngòm xuyên qua người nhỏ từng giọt máu.

Sắc mặt Kiều Mặc Vũ đại biến:

"Linh Châu, không ổn! Đây là cương thi thật!"

Con cương thi há miệng cúi đầu định c*n v** c* Tống Phi Phi, Tống Phi Phi đá mạnh vào n.g.ự.c nó, đồng thời rút mình ra khỏi móng tay của nó.

Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, tôi trời sinh đã có âm dương nhãn, bất kỳ quỷ vật nào dưới mắt tôi đều không thể trốn thoát.

Nhưng con cương thi này xuất hiện lâu như vậy rồi, tôi lại không hề nhìn thấy bất kỳ sát khí hay thi khí nào trên người nó.

Tống Phi Phi ôm bả vai đ//ẫm m.á.u nhanh chóng lùi lại mấy bước, tôi xông lên giao chiến với con cương thi kia.

Đợi đến khi xông lên, tôi mới phát hiện hai tay mình trống không, tôi quay đầu lại hét lớn với Kiều Mặc Vũ đang đỡ Tống Phi Phi:

"Kiều Mặc Vũ, lấy đồ nghề!"

Kiều Mặc Vũ đỡ Tống Phi Phi ngồi xuống một bên rồi quay người đi lấy túi ở góc tường, vừa rồi vì quay phim, đạo diễn không cho chúng tôi mang theo túi.

Vì vậy chúng tôi để túi ở góc tường, bên trong toàn là đồ nghề kiếm cơm của tôi và Kiều Mặc Vũ.

"Linh Châu! Đồ bị đánh tráo rồi!"

Kiều Mặc Vũ tay trái cầm một thanh kiếm nhựa đồ chơi, tay phải nắm một nắm gạo trắng:

"Nếp bị đổi thành gạo Đông Bắc rồi! Mẹ kiếp!"

Kiều Mặc Vũ vẻ mặt bi phẫn, cô ném thanh kiếm đồ chơi đi, đau khổ đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân:

"Đó là kiếm gỗ đào của bà đó! Kiếm gỗ đào làm từ gỗ bị sét đánh ngàn năm đó!"

Tôi âm thầm kêu khổ, con cương thi này đã tiến hóa thành lục cương rồi, nước lửa bất xâm, sức lực cực lớn, ba năm người trưởng thành bình thường căn bản không thể tới gần.

Trước mắt pháp khí đều bị đánh tráo, muốn dựa vào vũ lực g.i.ế.c c.h.ế.t con lục cương này, thật sự là người si nói mộng.

"Ờ, các cậu đang chơi trò gì vậy?

"Ối chà, tổ đạo diễn cũng thiên vị quá đấy, kịch bản của các cô sao mà phong phú thế, kịch bản của hai bọn tôi thì chẳng có gì cả?"

Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu tụ tập bên cạnh Tống Phi Phi, đang vẻ mặt tò mò nhìn bả vai cô bị m.á.u nhuộm đỏ. Tiết Khoan còn đưa tay sờ sờ:

"Cái túi m.á.u này của cậu làm thế nào đấy, ồ, ngửi còn có mùi tanh của máu, đây là m.á.u gà hay m.á.u lợn?"

"Mẹ kiếp, các cậu còn tán gẫu được à! Qua đây giúp một tay đi!"

Con lục cương này sức lực quá lớn, bị nó đánh vào người giống như bị tấm thép quất vào vậy, đau đến mức nước mắt tôi sắp trào ra rồi.

Tôi quay đầu nhìn lại, Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu đang nghiên cứu m.á.u của Tống Phi Phi, Kiều Mặc Vũ thì đang ai oán pháp khí của cô ấy, không có ai tiến lên giúp tôi.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 151



Tôi ra sức đá một cước đá văng con lục cương ra ngoài, con cương thi kia do dự một chút, quay đầu nhảy về phía đám người Tống Phi Phi.

"Kiều Mặc Vũ, chạy mau!"

Kiều Mặc Vũ là địa sư, bản lĩnh quan tinh vọng thủy, không ai có thể hơn được. Nhưng cô ấy từ nhỏ đã sợ đau, sợ mệt, võ nghệ bình thường, ước chừng trình độ cũng chỉ ngang với Tống Phi Phi bây giờ.

Tiết Khoan thấy cương thi nhảy tới cũng không hoảng, ngược lại nghênh đón cương thi đi lên hai bước.

"Wow đồng chí, hóa trang của cậu thật là tốt, hơn nữa cậu nhảy lên cao thật đấy! Để tôi xem móng tay của cậu này, ồ, cứng thật đấy. Lão Tề cậu xem, móng tay này làm bằng cái gì vậy?"

Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu hai người tính cách hoạt bát, hào sảng, mới quen biết không lâu, đã ra vẻ anh em tốt rồi.

Giờ phút này hai người đang đầu kề đầu, mặt sát mặt nâng móng tay của cương thi nghiên cứu, Kiều Mặc Vũ thấy vậy lập tức đỡ Tống Phi Phi lặng lẽ đi về phía cửa.

Tôi ngưng thần bình khí lấy ra một lá Ngũ Lôi Phù từ trong ngực, lần này ra ngoài mang theo ít phù giấy, những cái còn lại đều ở trong túi, dùng một cái là mất một cái.

Cương thi bị bọn họ nâng tay ngẩn người một lúc, phản ứng lại liền tát bay Tiết Khoan, sau đó siết chặt cổ Tề Nguyên Châu nhấc anh ta lên như xách gà con vậy.

Lúc này mới thấy được tầm quan trọng của chiều cao, nếu xách Tiết Khoan, ít nhất đầu ngón chân anh ta còn chạm đất được.

"Hừ, anh, anh chơi thật đấy? Tôi, tôi không chơi nữa..."

Hai mắt Tề Nguyên Châu trợn trắng, làn da màu lúa mạch chuyển thành màu đỏ tím, nhìn càng xấu hơn.

Cương thi nhấc anh ta lên trước mặt mình, đầu nghiêng một cái liền muốn cắn mạnh vào cổ anh ta. Ngàn cân treo sợi tóc, tôi từ một bên lao ra, đột nhiên nhét lá bùa vào miệng cương thi đang há to.

"Ầm!"

Đầu cương thi trực tiếp bị Lôi Phù nổ thành nát bét, da thịt vụn dính đầy mặt Tề Nguyên Châu.

Tôi mừng rỡ nhảy ra khỏi người Tề Nguyên Châu, may mà tôi né nhanh, nếu không bị dính phải là tôi rồi.

"Ọe, ọe~"

Con cương thi này không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu năm, mùi tanh hôi thối nồng nặc tưới lên người Tề Nguyên Châu. Tôi ghét bỏ lùi lại hai bước, đi đến một bên đỡ Tiết Khoan ngã xuống đất nửa ngày không đứng dậy được.

"Các cô nói, con cương thi này là thật á?"

Tiết Khoan mặt trắng bệch, môi cũng run rẩy:

"Trên, trên thế giới này thật sự có ma?"

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh không phải là am dương sư sao?"

Tề Nguyên Châu lau mặt xong, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

"Đều, đều là kiếm cơm thôi, ngành này cạnh tranh ít, thu nhập cao, còn không phải chịu uất ức, tôi trước đây là dân lập trình..."

Tiết Khoan cũng gật đầu, mặt mày ủ rũ: "À, tôi thật ra chỉ là người làm truyền thông tự do thôi."

Chúng tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà không có nhân viên công tác nào qua xem một cái. Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, những người khác trong đoàn làm phim không phải đều gặp chuyện rồi chứ?

"Linh Châu, mau đến đây!"

Kiều Mặc Vũ ở cửa hô lớn một tiếng, tôi vội vàng chạy qua, thấy tôi chạy, Tề Nguyên Châu và Tiết Khoan cũng bám sát theo sau tôi.

Tống Phi Phi trúng thi độc rồi, sắc mặt xanh mét, môi thâm sì.

Cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trong mắt tràn đầy không cam lòng và tiếc nuối:

"Linh Châu, cậu, cậu có thể đáp ứng tôi một chuyện không?"

Vị trí cô bị thương cách tim rất gần, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, đã thi độc công tâm, không còn thuốc chữa.

Vẻ hoảng loạn trên mặt Kiều Mặc Vũ không thể nào ngăn lại được:

"Linh Châu, âm dương nhãn của tôi cũng không dùng được nữa rồi, nơi này hình như bị người ta bày trận pháp, tất cả đạo thuật đều không dùng được.

"Phi Phi, vết thương của Phi Phi nếu không trừ độc, lát nữa, cô ấy sẽ biến thành hành thi đấy!"

Tôi dùng sức ấn vào vết thương của Tống Phi Phi, hốc mắt không biết từ lúc nào đã đỏ hoe.

Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi tham tiền nhận chương trình này, nếu không phải tôi không nhận ra con cương thi kia, Phi Phi cũng sẽ không gặp chuyện!

"Linh Châu, tôi, tôi—"

Tống Phi Phi khó khăn nói mấy chữ, một câu còn chưa nói xong, tay đã rũ xuống, mí mắt cũng nhắm chặt lại.

Trong lòng tôi đau xót vô cùng, Kiều Mặc Vũ càng nước mắt giàn giụa:

"Tống Phi Phi!"

Giây tiếp theo, Tống Phi Phi đột nhiên mở mắt, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cắn một ngụm vào cổ Kiều Mặc Vũ.

"A!"

Kiều Mặc Vũ kêu thảm một tiếng dùng sức đẩy Tống Phi Phi ra, tôi vừa kinh vừa giận, muốn đưa tay giữ Tống Phi Phi lại, lại sợ ra tay quá nặng làm cô ấy bị thương.

"Xong rồi xong rồi, tôi cũng sắp trúng thi độc rồi, trong thẻ của tôi còn ba ngàn tệ chưa tiêu hết nữa, người c.h.ế.t rồi, tiền còn chưa dùng hết, tôi không cam tâm mà!"

"Phụt~ ha ha ha ha! Trời ơi, cười c.h.ế.t mất!"

Tống Phi Phi ôm bụng cười lăn lộn trên đất, vì quá dùng sức mà xé rách vết thương, cô vừa đau đến nhe răng trợn mắt, vừa vẫn cười.

Kiều Mặc Vũ mặt dính đầy nước mắt, há to miệng, trông như một tên ngốc vậy.

Tôi cố gắng nén nước mắt trở về, đánh một chưởng vào đầu Tống Phi Phi:

"Nghiệt đồ! Chịu c.h.ế.t đi!"

Tống Phi Phi cái con thần kinh này, lại lấy chuyện này ra để dọa người!

Ý thức được mình bị lừa, Kiều Mặc Vũ bi phẫn hét lớn một tiếng, nhào tới đè lên người Tống Phi Phi:

"Tôi bóp c.h.ế.t cô! Vừa rồi tôi còn nghĩ xong cả di ngôn rồi đấy!"

Hai người họ lăn lộn thành một đoàn, tôi trợn trắng mắt kéo Kiều Mặc Vũ ra:

"Di ngôn gì của cậu? Máu của cậu là Tam Thanh Huyết, bách độc bất xâm, vạn tà bất nhập, chút thi độc..."

Nói đến đây, tôi và Kiều Mặc Vũ đồng thời sững người.

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 152



Đúng rồi! Chúng tôi tuy không có nếp các thứ để trừ thi độc, nhưng m.á.u của tôi và Kiều Mặc Vũ đều khá đặc biệt, hoàn toàn có thể dùng làm thuốc giải độc.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nắm lấy tay Kiều Mặc Vũ:

"Phi Phi cậu được cứu rồi! Máu của Kiều Mặc Vũ là Tam Thanh Huyết, nhất khí hóa tam thanh, Tam Thanh Chân Nhân là đại lão trâu bò nhất trong Đạo giáo, cậu nghĩ xem m.á.u của Kiều Mặc Vũ có thể gọi là Tam Thanh Huyết, phải trâu bò đến mức nào, bôi một chút lên vết thương của cậu, thuốc đến bệnh trừ!"

Kiều Mặc Vũ liên tục khoát tay, vẻ mặt cảm thấy không xứng: "Đâu có đâu có? Máu của tôi kém xa của Linh Châu!

"Linh Châu là Chí Âm Chi Huyết, âm chí tắc dương sinh, chí âm kí chí dương! Máu của cô ấy ẩn chứa sức mạnh trường sinh của dương khí, sức mạnh trường sinh kia khí thế bàng bạc, có thể phá tan hết thảy tà ma trong thế gian, chút thi độc nhỏ nhoi thật nực cười, trước Chí Âm Huyết của Linh Châu, quả thực không đáng một xu!"

Tôi dùng sức nắm lấy tay Kiều Mặc Vũ: "Cậu trâu bò hơn, cậu đừng khách khí nữa, mau rạch tay bôi một chút cho Phi Phi đi!"

Kiều Mặc Vũ liều mạng lùi về phía sau:

"Cậu mới trâu bò! Cậu trâu bò gấp trăm lần tôi! So với cậu, tôi chỉ là phế vật!"

"Cậu mới trâu bò! Máu của cậu thiên hạ đệ nhất! Trước mặt cậu, tôi chỉ là rác rưởi!"

"Ha ha ha ha, chút đom đóm mà dám so với trăng sáng? Cậu là chí tôn trong ngành máu, tôi xách dép cho cậu còn không xứng!"

Tống Phi Phi rút một con d.a.o găm từ trong ủng ra, túm lấy Kiều Mặc Vũ:

"Đừng cãi nhau nữa! Đã trâu bò như vậy, thì mỗi người cho ít đi!"

Cô ấy ra tay thật không nương tay, rất nhanh ngón giữa của tôi và Kiều Mặc Vũ đã bị rạch một đường lớn.

Sau khi bôi máu, sắc mặt Tống Phi Phi nhanh chóng chuyển từ xanh sang trắng, đôi môi thâm đen cũng dần trở nên hồng hào.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất lau mồ hôi, Tống Phi Phi không sao là tốt rồi, vừa nãy cô ấy dọa tôi hết hồn.

"Ờ, cái đó, xin lỗi đã làm phiền, chúng ta có nên đi tìm những người khác không?"

Tiết Khoan yếu ớt giơ tay lên, anh ta và Tề Nguyên Châu co ro lại gần nhau, nhỏ bé và bất lực.

Lời nói của anh ta nhắc nhở tôi, nơi này đã được bố trí trận pháp, rõ ràng đối phương đã có sự chuẩn bị từ trước. Đạo diễn và những người khác đều là người bình thường, không biết có xảy ra chuyện gì không.

"Mấy người ở đây nghỉ ngơi, tôi đi xem sao."

Tôi vừa dứt lời, lập tức bị tất cả mọi người phản đối.

Pháp khí không dùng được, đạo thuật mất hiệu lực, âm dương nhãn cũng không thể thi triển, ở nơi này, võ lực của tôi trở thành sự bảo đảm mạnh mẽ nhất.

Tôi chỉ có thể mang họ đi cùng, chúng tôi giống như trò chơi mèo đuổi chuột, tôi là gà mẹ, họ đều là gà con.

Ngoài đại sảnh ở giữa, từ đường này còn có ba gian nhà ở phía đông và ba gian nhà ở phía tây, đạo diễn và những người khác ở trong gian nhà bên trái phía đông bắc.

Cửa không đóng, trong nhà đầy các loại máy móc, chỉ là những máy móc này đều bị ném ngổn ngang trên mặt đất, ghế cũng bị người ta đá đổ.

"Đạo diễn, mọi người có ở đó không?"

Trong nhà ánh sáng rất tối, tôi cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện đạo diễn đầy m.á.u me ở dưới gầm bàn.

"Đạo diễn, anh không sao chứ!"

Tôi vỗ mạnh vào mặt anh ta, thấy anh ta vẫn không có phản ứng, trực tiếp nhấn mạnh vào nhân trung của anh ta.

"Ma! Có ma!"

Bị tôi véo một cái, đạo diễn cuối cùng cũng mở mắt ra, anh ta vung tay loạn xạ trong không trung, sau khi phát hiện ra chúng tôi, anh ta lập tức nhào tới muốn ôm lấy tôi.

"Huhuhu Linh Châu, cuối cùng cô cũng đến rồi! Ở đây có ma!"

Tôi ghét bỏ tránh sang một bên, Tiết Khoan đứng bên cạnh tôi bị đạo diễn ôm trọn vào lòng.

"Sao chỉ có một mình anh? Những người khác đâu?"

Nói đến đây đạo diễn càng kích động hơn, khóc lóc sướt mướt:

"Cô không biết đáng sợ đến mức nào đâu, tôi đang xem video thì Tiểu Trương đột nhiên phát điên, cầm d.a.o đ//âm chếc hai người rồi cắn xé những người khác, còn c//ắn cổ Tiểu Trần chảy cả m//áu nữa!

"Còn nữa, phó đạo diễn không biết lấy đâu ra một cái gậy, đánh cho chúng tôi một trận, tôi bị anh ta đánh một gậy ngất đi, chắc chắn họ bị ma ám rồi, nơi này đáng sợ quá!"

Đạo diễn này đúng là lắm lời, ôm Tiết Khoan không chịu buông, cứ lải nhải nói mình sợ hãi và bất lực như thế nào.

"Tôi không nên nhận chương trình này, thật đấy, nếu tôi không nhận chương trình này thì tôi đã không đến đây.

"Nếu tôi không đến đây, tôi đã không gặp nhiều chuyện như vậy. Huhuhu họ đều mất tích rồi, chẳng lẽ c.h.ế.t hết rồi sao? Tôi thật sự lỗ to rồi...

"Tôi, tôi mắc tiểu, Linh Châu cô có thể đi vệ sinh cùng tôi không?"

Nhà vệ sinh ở ngay đối diện căn nhà này, đi qua sân là đến. Tôi thực sự lười để ý đến đạo diễn vừa nhát gan vừa lắm mồm này:

"Để Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu đi cùng anh đi, tôi còn phải đi tìm những người khác."

Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng Tiết Khoan hình như cũng nhịn lâu lắm rồi, muốn đi vệ sinh, chỉ có thể cắn răng đi cùng đạo diễn.

Kiều Mặc Vũ đỡ Tống Phi Phi ngồi sang một bên nghỉ ngơi, tôi bước ra khỏi phòng đi đến căn phòng trống bên cạnh.

Nơi này được tổ chức chương trình sắp xếp thành phòng nghỉ, một nơi không lớn bày đầy giường xếp đơn giản.

"Có ai không?"

Tôi tùy tiện gọi hai tiếng, bước vào nhà vừa muốn kiểm tra xung quanh, đột nhiên một người chui ra từ dưới gầm giường ôm lấy chân tôi.

"Huhuhu Linh Châu, cuối cùng cô cũng đến cứu chúng tôi rồi!"

Đây, chẳng phải là quay phim Trương Hạo sao?

Chính là Tiểu Trương mà đạo diễn vừa nói, phát điên cầm d.a.o đ//âm c.h.ế.t người.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 153



Trương Hạo mặc một chiếc áo dài tay màu đen, những hình in màu trắng trên n.g.ự.c đầy vết máu. Thấy tôi anh ta rất kích động, nói một tràng vừa nhanh vừa gấp:

"Má ơi đạo diễn phát điên rồi, đột nhiên cầm d.a.o c.h.é.m g.i.ế.c chúng tôi, Tiểu Trần trúng một d.a.o vào n.g.ự.c rồi chạy ra ngoài, chắc chắn c.h.ế.t rồi huhuhu!

"Còn có phó đạo diễn cũng phát điên, mọi người đều chạy tán loạn, không biết những người khác thế nào rồi? Linh Châu cô mau đi cứu họ đi!"

Lông tơ trên cánh tay tôi dựng đứng hết cả lên, người cũng lùi lại hai bước kéo khoảng cách với Trương Hạo:

"Anh, anh nói ai ch//ém người?"

Ở cái nơi quỷ dị này, âm dương nhãn của tôi căn bản không dùng được, cũng không thể phán đoán Trương Hạo và đạo diễn ai đang nói dối.

Nghĩ đến Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu đi vệ sinh cùng đạo diễn, lòng tôi chợt lạnh, nhanh chóng lao ra khỏi phòng chạy về phía nhà vệ sinh đối diện sân.

"Linh Châu! Cậu chạy đi đâu vậy?"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi thấy tôi chạy, hai người vội vàng chạy theo. Tôi vừa chạy, Trương Hạo cũng hoảng hốt chạy theo:

"Linh Châu cô đợi tôi với, cô đừng bỏ rơi tôi!"

Thấy Trương Hạo, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng ý thức được có gì đó không đúng, rất nhanh, chúng tôi đều chặn trước cửa nhà vệ sinh.

"Mấy người, mấy người sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi nổi hết da gà rồi..."

Nhà vệ sinh này được xây rất đơn giản, tổng cộng chỉ có hai hố xí, đều đóng chặt cửa. Tề Nguyên Châu đứng bên cạnh thấy chúng tôi một đám người ùa đến thì giật mình, đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Hạo, càng trốn ra sau lưng tôi:

"Má ơi! Trương Hạo không phải bị quỷ ám rồi sao?"

Trương Hạo tủi thân vô cùng, lập tức kể lại những lời vừa nói với tôi một lần nữa.

Anh ta nói xong thì hiện trường im lặng một lát, tất cả chúng tôi đều lặng lẽ lùi lại một bước cảnh giác nhìn anh ta.

"Mấy người tin tôi đi! Đạo diễn thật sự bị quỷ ám rồi!"

Tôi quay đầu nhìn Tề Nguyên Châu:

"Đạo diễn và Tiết Khoan đâu?"

Tề Nguyên Châu chỉ tay về phía nhà vệ sinh:

"Hai người họ đều nói đau bụng muốn đi vệ sinh, tôi ở bên cạnh chờ."

Hai hố xí này sát nhau, chúng tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tiết Khoan cũng không nói một lời nào, chẳng lẽ anh ta xảy ra chuyện rồi sao!

"Tiết Khoan! Anh nói gì đi chứ Tiết Khoan!"

Tề Nguyên Châu gào lên mấy tiếng, trong nhà vệ sinh vẫn im lặng như tờ.

"Linh Châu, làm sao đây Linh Châu?"

Nhìn ánh mắt hy vọng của Tề Nguyên Châu, tôi ra hiệu cho tất cả mọi người lùi lại, sau đó lấy đà chạy một mạch đá tung cửa nhà vệ sinh.

"A!"

Tiết Khoan hét lên một tiếng che mặt lại:

"Đóng cửa lại cho tôi! Mấy người không được nhìn!"

Tiết Khoan người này có bệnh à? Ngồi xổm bậy thôi mà, có cần kéo quần xuống thấp như vậy không?

Tôi hận không thể tự chọc mù mắt mình, loạng choạng lùi lại hai bước đỡ lấy Kiều Mặc Vũ bên cạnh.

"Xong rồi, mắt tôi không còn trong sạch nữa rồi, mắt tôi!"

Kiều Mặc Vũ thương cảm vỗ vai tôi:

"Cậu nên nghĩ theo hướng tích cực, may mà cậu nhìn thấy Tiết Khoan, không phải đạo diễn, nếu không còn bẩn hơn."

Nghĩ đến dáng vẻ đạo diễn béo lùn đầu trọc không mặc quần ngồi xổm trên hố xí, tôi không khỏi rùng mình.

Cảm ơn Kiều Mặc Vũ, đúng là được an ủi phần nào.

Tôi buồn nôn mấy tiếng rồi tức giận dậm chân trước cửa nhà vệ sinh:

"Tiết Khoan anh có bệnh à? Vừa nãy gọi anh sao anh không trả lời?"

Trong nhà vệ sinh truyền ra một giọng nói tủi thân:

"Tôi, tôi không quen nói chuyện khi đang đi ỉ..a..."

Trong khoảnh khắc tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, không muốn đánh nhau không muốn nói chuyện chỉ muốn về nhà nằm:

"Anh đi xong chưa? Ra được chưa?"

Tiết Khoan càng tủi thân hơn:

"Tôi, tôi không mang giấy, ai có giấy không?"

Mọi người đều im lặng, đúng lúc này nhà vệ sinh bên cạnh Tiết Khoan cũng có động tĩnh:

"Tôi, tôi cũng không mang giấy."

Sau khi Tề Nguyên Châu đưa giấy xong, Tiết Khoan cuối cùng cũng đỏ mặt đi ra, anh ta cúi gằm mặt xuống, bộ dạng hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống.

Cửa nhà vệ sinh của đạo diễn cũng mở ra, anh ta lại thần sắc tự nhiên, trên mặt không hề tỏ ra khó xử chút nào.

Không hổ là người trong giới giải trí, tâm lý vững vàng thật.

Chỉ là vẻ điềm tĩnh tự nhiên này có chút sụp đổ khi nhìn thấy Trương Hạo, đạo diễn béo dùng một bước chân linh hoạt không phù hợp với vóc dáng của mình nhảy ra sau lưng tôi, hoảng hốt nắm lấy cổ tay tôi:

"Linh Châu! Có ma!"

Tôi vung tay muốn hất anh ta ra, không ngờ phát hiện ra đạo diễn béo này lại có sức mạnh cực lớn, tôi hất hai lần mà vẫn không thoát ra được.

Không ổn!

Đây không phải là sức mạnh mà người bình thường nên có!

"Cẩn thận!"

Tôi quay người lại hét lớn với Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi, nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy Trương Hạo không biết từ đâu móc ra một con d.a.o găm, vẻ mặt dữ tợn đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Tống Phi Phi.

"Phi Phi!"

Vào thời khắc quan trọng, Kiều Mặc Vũ đẩy mạnh Tống Phi Phi ra, bản thân cũng mất thăng bằng ngã xuống đất.

Tống Phi Phi vừa lăn đến trước mặt đạo diễn béo, anh ta lập tức buông tay tôi ra, từ trong n.g.ự.c móc ra một cái kéo định đ//âm vào cổ Tống Phi Phi.

Tôi đá anh ta ra, kéo Tống Phi Phi đứng dậy che chắn phía sau.

Trương Hạo và đạo diễn cả hai đều lộ vẻ hung ác, mắt lộ sát khí, trước sau giơ d.a.o găm và kéo xông về phía chúng tôi lần nữa.

Xem ra cả hai người đều bị ác quỷ nhập vào, tôi s* s**ng túi áo lấy phù, chỉ còn lại ba lá, không phải lúc quan trọng thì không thể dùng.

"Kiều Mặc Vũ! Còn ngẩn người ra làm gì? Dùng Lôi Kích Mộc Bài của cậu đi!"

Kiều Mặc Vũ có một tấm Lôi Kích Mộc Bài không rời thân, là bảo vật truyền phái của Địa sư bọn họ
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 154



Tôi không khỏi có chút hối hận, pháp khí tôi thường dùng đều khá lớn, không tiện giấu trên người, nếu không kiếm thất tinh và kiếm gỗ đào vừa ra, hai con ác quỷ này chẳng phải sẽ bị hạ gục trong vài phút sao.

"Ngũ Lôi Hào Lệnh!"

Kiều Mặc Vũ vỗ lệnh bài lên trán đạo diễn béo, còn tôi thì cắn rách ngón giữa chấm lên ấn đường của Trương Hạo.

Trương Hạo lập tức hôn mê bất tỉnh tại chỗ, đạo diễn béo ngã xuống đất co giật toàn thân như bị điện giật.

Không có âm dương nhãn thật sự giống như người mù, hai mắt tối đen, ngay cả đối phương là người hay quỷ cũng không nhìn ra được.

Để an toàn, tôi cắn rách ngón tay vẽ một đạo hộ thân phù lên người mỗi người. Có phù này, có thể tránh bị quỷ nhập vào người.

Tôi nhìn ngón tay đầy vết thương của mình mà xót xa, lần tham gia chương trình này thật sự là lỗ to rồi.

Tôi vừa vẽ phù xong không lâu, đạo diễn béo và Trương Hạo chậm rãi tỉnh lại.

Tôi không rảnh để ý đến họ, tâm trí tôi đều đặt lên người Tống Phi Phi. Vừa rồi Trương Hạo rõ ràng là nhắm vào Tống Phi Phi mà đến.

"Phi Phi, gần đây cậu có đắc tội với ai không?"

Tống Phi Phi ôm vết thương sắc mặt trắng bệch, cô cũng ý thức được, tất cả chuyện này có lẽ là có người bày cục, mục đích là muốn lấy mạng cô.

Cô cười khổ lắc đầu:

"Gia cảnh của tôi như vậy, muốn bắt cóc tôi thì nhiều, nhưng muốn lấy mạng tôi thì không nhiều."

Là một phú nhị đại ăn không ngồi rồi, ăn chơi trác táng, công ty xí nghiệp của nhà Tống Phi Phi đều do các nhà quản lý chuyên nghiệp quản lý.

Đa số tiền của cô đều nằm trong quỹ ủy thác, cô ấy không có xung đột lợi ích gì với những người anh em họ của mình.

Người nhà họ Tống đều dựa vào bố Tống Phi Phi để sống, mà bố cô ấy năm nay mới 47 tuổi, đang ở độ tuổi tráng niên.

Tuy rằng Tống Phi Phi là con một, sau này có thể thừa kế toàn bộ tài sản của nhà mình, nhưng bố cô ấy còn quá trẻ, dù cho bây giờ cô có chuyện gì xảy ra, bố cô ấy sinh thêm một đứa con cũng có khả năng.

Một đám người chúng tôi nghĩ mãi cũng không đoán ra được rốt cuộc là ai muốn lấy mạng Tống Phi Phi.

"Thôi, đi một bước tính một bước vậy, việc cấp bách nhất của chúng ta hiện tại là phải ra khỏi cái nơi quỷ quái này trước đã!"

Tôi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trốn ra sau lưng tôi, đạo diễn béo và Tiết Khoan thậm chí còn suýt đánh nhau chỉ vì ai có thể đứng gần tôi hơn.

Sau khi bị tôi mắng một trận, mấy người cuối cùng cũng an phận lại.

Tôi đi ở phía trước, Tống Phi Phi đi theo sau tôi. Tiếp theo, là đạo diễn béo và Trương Hạo, Kiều Mặc Vũ đương nhiên là người đi cuối.

Một đoàn người chúng tôi cẩn thận bước ra khỏi từ đường, lúc này trời đã tối hẳn, con đường ở thôn quê nhỏ bé này ngay cả một cái đèn đường cũng không có, chỉ dựa vào ánh trăng trên trời để chiếu sáng.

Những ngôi nhà đổ nát, ngôi làng yên tĩnh, ánh sáng u ám. Cảnh tượng này, hình ảnh này, giống hệt như game kinh dị Trung Quốc.

"Huhuhu huhuhu ~"

Đột nhiên, một tràng âm thanh u oán vang lên, ai oán như khóc, tựa như có một con quỷ nữ đang than khóc.

Tôi lập tức bình tâm tĩnh khí, mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chúng đến rồi!

"Mẹ kiếp đạo diễn Trần! Anh có thể đừng kêu nữa được không?"

Tống Phi Phi tức giận mắng một tiếng, dừng bước chân dùng sức vỗ vào vai đạo diễn béo:

"Hình ảnh này đã đủ rợn người rồi, anh có thể đừng lồng tiếng nữa được không?"

Đạo diễn Trần bị cô vỗ vào vai cũng không tức giận, ngược lại có chút oan ức:

"Người ta, người ta sợ mà..."

"Im miệng!"

Tôi không khỏi có chút nhớ nhung khoảng thời gian hành động một mình với Tống Phi Phi, đám đồng đội heo này thật sự là khó dẫn dắt quá.

Ngôi làng này rất nhỏ, mười mấy hộ gia đình xây dọc theo sân phơi thóc ở trung tâm làng, có một con sông nhỏ chảy qua phía tây làng, bên bờ sông trồng rất nhiều cây liễu, nếu đến đây vào ban ngày thì phong cảnh cũng khá đẹp.

Nhìn thấy con sông nhỏ, đạo diễn kéo kéo áo tôi:

"Tôi vừa đi vệ sinh xong chưa rửa tay, tôi có thể đi rửa tay được không?"

Tôi cúi đầu nhìn vạt áo bị anh ta kéo, càng nhìn càng ghét bỏ.

"Nếu anh còn s* s**ng lung tung, tôi sẽ bảo quỷ đến bắt anh đi."

"Tôi, tôi cũng muốn rửa tay..."

Tiết Khoan yếu ớt giơ cánh tay lên, tôi giật giật khóe miệng:

"Không phân biệt hoàn cảnh mà nói chuyện vệ sinh, chỉ có hại các người thôi."

Đạo diễn hình như mắc chứng sạch sẽ, không cho anh ta đi rửa tay, toàn thân như bị kim châm, vô cùng khó chịu.

Tôi dẫn họ đi dọc theo bờ sông một đoạn đường, đạo diễn thật sự không nhịn được nữa:

"Không được, tôi phải đi rửa tay!"

Anh ta bất chấp sự phản đối của tôi chạy đến bờ sông, tay vừa đưa xuống sông đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết:

"Cứu tôi! Linh Châu cứu tôi!"

Chỉ thấy từ trong sông vươn ra một bàn tay trắng bệch nắm chặt lấy tay đạo diễn, hai người mười ngón tay đan vào nhau, trông ân ái lại ngọt ngào.

Tôi và Tống Phi Phi Kiều Mặc Vũ đứng một bên cười toe toét:

"Đạo diễn anh thật may mắn, ở cái thôn quê nhỏ bé này mà còn có thể có tình một đêm đấy!"

Tống Phi Phi điên cuồng gật đầu:

"Đạo diễn, con mèo kêu thế nào?

Cười thì cười, người vẫn phải cứu. Cũng may đạo diễn này cân nặng kinh người, anh ta kéo theo bàn tay đó thân thể như một quả cân kéo về phía sau, gắng gượng không bị bàn tay đó kéo đi.

"Ngũ Lôi Hào Lệnh!"

Kiều Mặc Vũ vỗ lệnh bài lên tay con thủy quỷ, thủy quỷ bị đánh bay đi, đạo diễn cũng bị đánh cho toàn thân run rẩy. Nước có thể dẫn điện, anh ta bị điện giật tê liệt rồi.

Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 155



Thủy quỷ chạy rồi, tôi cũng không đuổi theo, nơi này còn không biết có bao nhiêu quỷ đang chờ chúng tôi trong bóng tối nữa? Bảo vệ Tống Phi Phi mới là quan trọng.

Tôi dẫn một đoàn người tiếp tục lên đường, đi mãi đi mãi, phía trước xuất hiện trùng trùng bóng đen, xem ra là một thôn nhỏ.

Đợi đến khi chúng tôi đi đến ngã ba đường vào thôn, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi.

Ở lối vào thôn có một cây long não cổ thụ khổng lồ, trên cây long não cắm một tấm biển sắt, bên trên viết ba chữ "Thanh Hà Thôn".

Đi nửa ngày, chúng tôi lại quay trở lại, đây là gặp quỷ đả tường rồi.

Tôi cúi đầu nhìn ngón tay đầy vết thương của mình, thật sự không nỡ rạch m//áu nữa.

"Trong số các người, có ai còn là đồng nam không?"

Nước tiểu đồng tử có thể trừ tà, tự nhiên cũng có thể phá được quỷ đả tường này.

Đạo diễn sờ sờ cằm, hỏi tôi một câu hỏi từ tận đáy lòng:

"Tôi chưa ngủ với con gái, nhưng tôi ngủ với con trai, tôi còn được coi là đồng nam không?"

Mọi người đều có chút im lặng, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ nhíu chặt mày, rơi vào trầm tư.

Tôi xoa xoa trán thở dài: "Cút, người tiếp theo."

Tề Nguyên Châu tuy rằng tướng mạo bình thường, dáng người nhỏ bé, nhưng lại rất giữ mình trong sạch. Mấy người chúng tôi lập tức nhìn anh ta bằng con mắt khác, tôi càng kích động đi lên nắm lấy hai tay anh ta:

"Nhanh, móc đồ ra!

"Tưới nó!"

Tề Nguyên Châu ngượng ngùng mãi, nhất định bắt chúng tôi quay mặt đi, đặc biệt là đạo diễn, nghiêm cấm quay đầu lại.

Anh ta mặt đỏ bừng đi đến dưới gốc cây bắt đầu cởi dây lưng, tôi lưng quay về phía anh ta nghe nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng nước.

Thời gian cởi dây lưng này, có phải là hơi lâu quá rồi không?

Không ổn! Tề Nguyên Châu gặp chuyện rồi!

Tôi đột ngột quay người lại, mắt đau nhói, linh hồn lại một lần nữa chịu một vạn điểm bạo kích:

"Má ơi Tề Nguyên Châu anh b**n th** à! Tại sao anh lại tè vào chúng tôi?"

Tề Nguyên Châu sắp khóc đến nơi rồi:

"Tôi, tôi quay lưng về phía các người có chút sợ, nên quay lại..."

Cảm giác bất lực to lớn dâng lên trong lòng, tôi đen mặt khoát tay:

"Anh nhanh lên một chút!"

Đạo diễn mang theo vẻ mặt háo sắc tiến lên:

"Tề Nguyên Châu và Tiết Khoan, ai đẹp hơn?"

Mệt mỏi quá, lũ ngốc này ai tự cứu được thì cứu, còn lại chếc hết đi.

Tôi ôm tay, đầy oán khí đứng đó, chờ Tề Nguyên Châu đi vệ sinh. Nhưng đã qua bốn năm phút rồi, phía sau vẫn im lặng như tờ.

Nhưng sau cảnh vừa rồi, không ai trong chúng tôi dám quay đầu lại. Cuối cùng đạo diễn xung phong nhận việc, vừa quay lại đã kêu lên một tiếng thảm thiết:

"Có chuyện rồi!"

Tề Nguyên Châu biến mất, một người sống sờ sờ lớn như vậy, cứ thế mà biến mất không dấu vết.

Trên người anh ta có huyết phù tôi vẽ, quỷ quái bình thường không thể đến gần, kẻ bắt được anh ta, không phải hạng tầm thường.

Tôi mím môi bước đến dưới gốc cây, trong lòng dâng lên một nỗi bất an lớn.

Tôi dùng sức vỗ vào cây long não già đó, vỏ cây thô ráp cứng cáp, xúc cảm y như cây thật.

Tôi cảm thấy trước mắt mình sương mù dày đặc, dường như có một bàn tay vô hình đang thao túng và trêu đùa chúng tôi.

"Bộp~"

Một chiếc lá rơi xuống đỉnh đầu tôi, tôi ngẩng cổ lên, con ngươi đột nhiên co rút lại.

Tề Nguyên Châu đang đứng trên thân cây to lớn, trợn mắt cố sức giãy giụa, phía sau có người bịt chặt miệng anh ta.

Thấy tôi ngẩng đầu, người đó dứt khoát đẩy Tề Nguyên Châu ra, anh ta vuốt tóc, lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, răng nanh sắc nhọn lóe lên ánh trắng.

Tôi không kịp để ý đến Tề Nguyên Châu ngã dưới chân, mà dán mắt vào người đàn ông trên cây.

"Linh Châu bảo bối, lâu rồi không gặp, có nhớ tiiu không?"

Là Âu Thần Dật! Ma cà rồng Âu Thần Dật!

Âu Thần Dật dùng một tư thế vô cùng tiêu sái bay xuống từ trên cây, nghiêng người tựa vào cây ném cho tôi một cái liếc mắt đưa tình:

"Đồ không có lương tâm, lâu như vậy không gặp, thấy tôi cũng không chào hỏi một tiếng sao?"

Tôi như lâm đại địch, lùi lại mấy bước, Kiều Mặc Vũ cũng vẻ mặt kinh ngạc:

"Ma cà rồng! Sao ma cà rồng lại đến đây?"

Âu Thần Dật không phải ma cà rồng bình thường, anh ta đã hút m.á.u của tôi, có được khả năng không còn sợ ánh nắng.

Bây giờ bên cạnh tôi không có pháp khí nào thuận tay, lát nữa đánh nhau chưa chắc đã bảo vệ được những người khác.

Âu Thần Dật nhàn nhã bước đi, chậm rãi tiến lại gần, còn tôi thì bảo vệ mọi người lùi lại từng bước một.

Thấy vẻ mặt đầy phòng bị của tôi, Âu Thần Dật khẽ thở dài:

"Linh Châu, tôi không đến đây để làm hại các em, tôi đến đây để giúp em.

"Em và Kiều Mặc Vũ, có bằng lòng gia nhập Bái Nguyệt Hội của chúng tôi không?

"Đừng vội từ chối, Tống Phi Phi chính là vì từ chối lời mời của Bái Nguyệt Hội chúng tôi, nên mới bị thương đó."

Tống Phi Phi bừng tỉnh nhìn Âu Thần Dật: "Mẹ kiếp! Hóa ra là các người!"

Chuyện Bái Nguyệt Hội tôi biết, Tống Phi Phi trước đó coi như một chuyện cười kể cho tôi nghe.

Cô ấy có một người bạn gia nhập Bái Nguyệt Hội, bỗng dưng trở nên kỳ quái thần bí, cứ mùng một và rằm hàng tháng, dù bận đến đâu cũng phải chạy về nhà cử hành nghi lễ Bái Nguyệt gì đó.

Nghe Tống Phi Phi nói, những hội viên trong Bái Nguyệt Hội đó đều là những người giàu có hoặc quyền quý, chỉ riêng phí hội viên, một năm đã phải nộp một trăm vạn tệ. Mà bạn cô ấy sau khi vào hội, cả người nhìn rạng rỡ hẳn lên, trẻ ra mấy tuổi.

Bạn cô ấy luôn muốn lôi kéo Tống Phi Phi vào hội, ngày nào cũng quấn lấy, nói về Bái Nguyệt Hội một cách thần kỳ.

Nói chỉ cần có đủ điểm cống hiến, trong hội có thể đổi được đủ loại đồ vật thần kỳ.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 156



Không chỉ có thể khiến mình trở nên xinh đẹp hơn, trẻ hơn, cơ thể khỏe mạnh hơn, mà còn có thể tăng thêm tài vận và khí vận.

Đồng thời, nếu mình có người không vừa mắt, Bái Nguyệt Hội còn ra tay dạy dỗ người đó, khiến đối phương gặp xui xẻo lớn. Nhẹ thì mất mặt trước đám đông, nặng thì tan cửa nát nhà.

Tống Phi Phi không để ý đến người đó, nhưng người đó lại sốt ruột không chịu nổi.

Đến sau này còn thẳng thừng nói, Bái Nguyệt Hội đã để ý đến Tống Phi Phi rồi, nếu cô ấy không vào hội, e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay. Tống Phi Phi không thể nhịn được nữa, bèn chặn số người đó.

Tôi vốn tưởng đây chỉ là một tổ chức tà giáo lừa tiền, nhưng nếu Âu Thần Dật cũng là người của Bái Nguyệt Hội, thì hội này, e rằng không phải tổ chức tà giáo, mà là tổ chức tà vật.

Âu Thần Dật có phải hút m.á.u đến hỏng não rồi không, cái hội này, lại muốn tôi và Kiều Mặc Vũ gia nhập?

Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn Âu Thần Dật bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, Âu Thần Dật cười khổ một tiếng:

"Linh Châu, em nên cảm thấy may mắn, người đến là tôi, chứ không phải người khác.

"Vào hội, bằng không thì chết.

"Thế lực của Bái Nguyệt Hội lớn hơn các em tưởng tượng nhiều, ngay cả sư tôn của em ra tay, e rằng cũng khó mà toàn thân trở ra khỏi Bái Nguyệt Hội."

"Tôi! Tôi vào hội!"

Đạo diễn ra sức giơ tay, sợ giơ chậm một chút Âu Thần Dật sẽ bóp c.h.ế.t anh ta.

Âu Thần Dật xoa xoa mi tâm:

"Chuyện này, có liên quan gì đến anh?

"Loại như anh, còn muốn gia nhập Bái Nguyệt Hội chúng tôi?"

Lời của Âu Thần Dật khiến tôi nảy sinh cảm giác nguy cơ cực lớn, tôi bị nhắm đến, tự nhiên có thể tự bảo vệ mình, nhưng Tống Phi Phi võ nghệ bình thường, đạo thuật cũng chỉ mới nhập môn, nếu cô ấy bị nhắm đến, sau này còn không biết có bao nhiêu rắc rối nữa.

Thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của tôi, Âu Thần Dật nhìn tôi thật sâu:

"Linh Châu, tôi biết em sẽ không đồng ý.

"Thôi vậy, lần này, coi như là món quà tôi tặng em đi, tự em cẩn thận.

"Đợi đến lần sau gặp lại, tôi sẽ không nương tay đâu."

Nói xong Âu Thần Dật cực kỳ tiêu sái vung tay, hóa thành một con dơi khổng lồ bay đi.

Mọi người ngây ngốc nhìn anh ta, đặc biệt là đạo diễn, trong mắt dường như sắp tóe ra những ngôi sao:

"Xong rồi, tôi rơi vào bể tình rồi…"

Âu Thần Dật vừa đi, cây long não lớn trước mắt và cả ngôi làng đều biến mất. Tiết Khoan thở phào nhẹ nhõm:

"Chúng ta coi như là ra được rồi sao?

"Má ơi, sao nhiều người vậy?"

Tiết Khoan nói không sai, vừa rồi chúng tôi có tổng cộng 7 người, mà bây giờ trên con đường này, có đến 14 người đứng đó.

Tôi nhìn hai Tống Phi Phi giống hệt nhau trước mắt, hai Kiều Mặc Vũ, có chút hoa mắt chóng mặt.

Mỗi người chúng tôi, bên cạnh đều xuất hiện một bản sao y hệt.

"Trời ơi!"

"Má ơi Linh Châu, đây là cái gì vậy?"

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bóng lưng của mình, nói thế nào nhỉ, cũng đẹp đấy chứ."

Mười mấy người cùng nhau lên tiếng, ngôi làng nhỏ yên tĩnh trong nháy mắt biến thành chợ.

Kiều Mặc Vũ vẻ mặt ngưng trọng bước đến bên cạnh tôi:

"Linh Châu, những thứ này đều là Kính Mị."

Kính Mị, là một loại yêu vật rất đặc biệt, nó không chỉ có thể mô phỏng lời nói việc làm của người khác, mà còn có thể chiếu ra lòng người, có thể nhìn thấu người khác đang nghĩ gì.

Tôi có chút hiểu ra vì sao Bái Nguyệt Hội lại muốn gi//ết Tống Phi Phi rồi, nếu cô ấy chết, Bái Nguyệt Hội có thể để Kính Mị thay thế cô ấy sống.

Đến lúc đó, khối tài sản khổng lồ mang tên Tống Phi Phi, đều sẽ thuộc về Bái Nguyệt Hội.

"Số lượng Kính Mị ít ỏi, vạn ngàn tấm gương cũng chưa chắc đã sinh ra một con Kính Mị, mà ở đây lại xuất hiện đến 9 con, cái Bái Nguyệt Hội này, quả nhiên không tầm thường."

Một Kiều Mặc Vũ khác vẻ mặt nghiêm túc, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.

Đầu tôi càng đau hơn, xem ra chuyện ở ngôi làng nhỏ này còn lâu mới kết thúc, mà rắc rối của Bái Nguyệt Hội, chỉ mới bắt đầu.

Tống Phi Phi ôm lấy vai bị thương bước về phía tôi:

"Linh Châu, bây giờ phải làm sao?"

Kính Mị tuy có khả năng mô phỏng người, nhưng yêu lực lại không cao cường, một lá Ngũ Lôi Phù tung xuống, là có thể l;àm chúng tan thành tro bụi.

Sự xuất hiện của những Kính Mị này, có lẽ chỉ là một màn ra oai phủ đầu mà Âu Thần Dật tặng, để phô trương thực lực của Bái Nguyệt Hội mà thôi.

Tôi quay người lại nhìn những người đang hoảng loạn, hắng giọng:

"Tất cả mọi người đều tách nhau ra đứng cho vững! Mỗi người cách nhau một mét, đứng thành hình vòng tròn, nhanh lên!"

Linh Châu giả nhíu mày: "Nguy hiểm còn chưa được giải trừ, cô lại bảo chúng tôi tách nhau ra hết, là có ý gì?"

"Chỗ này quỷ quái, chúng ta mà tách ra, càng dễ xảy ra chuyện."

Những người khác một lát nhìn tôi, lại nhìn Linh Châu giả, hiển nhiên đều không biết nên nghe ai.

Tôi cười lạnh một tiếng khoanh tay, giữ hơi ở đan điền:

"Ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh, thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh, ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình. Cấp cấp như lệnh!"

Đọc xong chú trừ tà, tôi đối diện với Linh Châu giả, nhíu mày:

"Ta còn có chú đuổi quỷ, chú diệt tà, chú trừ ma, không biết ngươi định đối phó thế nào?"

Kính Mị giậm chân đầy căm tức, nhưng còn chưa giậm xong thì đã bị Kiều Mặc Vũ vung một tấm lệnh bài Lôi Kích Mộc đập thẳng vào trán nó:

"Ngũ Lôi Hào Lệnh!"

Cơ thể của nó nhanh chóng trở nên trong suốt, cuối cùng hóa thành một bóng mờ xám xịt.

Kiều Mặc Vũ tinh thần phấn chấn hẳn lên, cầm lệnh bài đi khắp nơi, lần lượt vỗ thẳng vào trán từng tên.

"Ngũ Lôi Hào Lệnh!"

"Ngũ Lôi Hào Lệnh!"

"Ta Lệnh!"

Cô ấy vỗ ba người xong, những con Kính Mị còn lại rú lên thảm thiết, hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.

Tôi và Kiều Mặc Vũ đối phó với kính mị tự nhiên là dễ dàng, nhưng nếu là người bình thường thì sao? Họ căn bản không có cách nào phân biệt được đâu là người, đâu là kính mị.

Kính mị lợi hại sẽ sớm ẩn mình trong gương của nhà người ta, ngày ngày bắt chước từng lời nói, hành động, thậm chí còn có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Dù là người thân cận nhất, cũng khó mà phân biệt được sự khác biệt giữa kính mị và người.

Tôi nhìn bóng lưng mấy con kính mị bỏ chạy, trong lòng càng lúc càng bất an.

Nếu, nếu những người có quyền có thế kia, rất nhiều người đều là do kính mị biến thành thì sao?

Bái Nguyệt hội nuôi dưỡng nhiều kính mị như vậy, mưu đồ chắc chắn vô cùng lớn. Thành phố này, e rằng sau này sẽ không được yên bình.

Kính mị tứ tán bỏ chạy, tôi dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Đi mãi, cuối cùng cũng ra khỏi thôn, đến được đường lớn.

Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, một chiếc xe buýt nhà quê trên đường chậm rì rì chạy tới.

Nhìn thấy xe buýt, tất cả mọi người đều tinh thần phấn chấn, đạo diễn càng ngồi xổm xuống đất:

"Má ơi mệt c.h.ế.t tôi rồi, cả đời này tôi chưa đi bộ đường dài như vậy.

"Cái chỗ quỷ quái này cũng quá hẻo lánh, đợi đến trấn tôi nhất định phải tắm nước nóng, rồi ngủ một giấc thật ngon."

Xe buýt chậm rãi dừng lại trước mặt chúng tôi, cửa xe mở ra, đạo diễn bước chân định lên xe.

Tôi nắm chặt lấy cánh tay anh ta:

"Đừng lên."

Âm dương nhãn của tôi vẫn chưa hồi phục, không nhìn rõ được trên xe này là người hay quỷ.

Lúc này tôi không khỏi có chút bội phục đám người Âu Thần Dật, tôi cũng nhìn ra được, bọn họ đã bày một âm dương trận cực lớn ở nơi này.

Âm dương lẫn lộn, dương thành âm, âm thành dương. Tất cả đạo pháp tự nhiên đều mất tác dụng, bao gồm cả âm dương nhãn của tôi.

Bày trận thì không sao, tôi chỉ không ngờ đám gia hỏa này lại có thể bày trận lớn đến như vậy, đúng là có bệnh.

Chúng tôi đi trong thôn này cả một đêm, từ lúc trời tối đến lúc trời sáng, vậy mà vẫn chưa đi ra khỏi trận đồ này.

"Ý gì? Xe này có vấn đề?"

Đạo diễn lập tức rụt chân lại trốn sau lưng tôi, lộ ra cái đầu trọc cảnh giác nhìn chiếc xe khách kia.

Chúng tôi không lên xe, xe vẫn dừng lại.

Tài xế kéo phanh tay, từ chỗ ngồi đứng dậy đi tới.

"Xin chào, xe chúng tôi một tiếng mới có một chuyến, tôi thấy mọi người đều là người nơi khác đến, không lên xe thì sẽ phải đi bộ về trấn đấy.

"Từ đây đến trấn còn 30 dặm đường nữa, lại toàn là đường núi, không dễ đi đâu!"

Tôi không chút động tĩnh liếc nhìn cửa sổ xe, trong xe ngồi đầy người, nhìn thoáng qua toàn là đầu đen nghịt.

"Không cần đâu, chúng tôi tự đi."

Thấy tôi không chịu lên xe, tài xế có vẻ mặt chất phác thật thà sắc mặt có chút khó coi:

"Mọi người, tôi đây là vì tốt cho mọi người thôi đấy!"

"Tốt cái đầu anh! Ngũ lôi hiệu lệnh!"

Kiều Mặc Vũ bước lên phía trước, một thẻ bài vỗ vào trán đen nhẻm của tài xế.

"A!"

Tài xế kêu thảm một tiếng, ngã ngồi xuống bậc thang xe.

Anh ta đưa tay sờ trán, tức giận đến đỏ cả mặt, nước bọt văng tung tóe vào mặt tôi:

"Cô bé này có phải bị bệnh không vậy? Tôi tốt bụng muốn cho các người đi nhờ một đoạn đường, cô lại cầm miếng gỗ đánh tôi! Đây là ý gì? Khinh thường người nhà quê chúng tôi à?"

Kiều Mặc Vũ cúi đầu ra sức xin lỗi, cuối cùng vẫn là đạo diễn lấy ra hai tờ tiền đỏ, tài xế mới không nói gì nữa.

Sở dĩ anh ta ân cần muốn kéo chúng tôi lên xe, đơn thuần chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền thôi.

Mấy người chúng tôi lên xe, xe chạy được một đoạn đường, tôi cảm thấy rõ ràng thế giới trước mắt bỗng nhiên rộng mở.

Cuối cùng cũng ra khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi!

Đạo diễn chen qua đứng cạnh Tống Phi Phi ra sức nói lời hay:

"Chị Phi Phi à, chị phải giúp em nói rõ tình hình đấy! Bao nhiêu người mất tích, những thiết bị kia cũng đều rơi lại trong cái thôn kia, lần này tổn thất thật sự thảm trọng."

Tống Phi Phi nhắm mắt nằm trên ghế nghỉ ngơi, không để ý đến anh ta.

Tôi cũng không có tâm trạng nói chuyện, trong đầu toàn là cái Bái Nguyệt hội kỳ quái kia.

Thế gian này, thật sự sắp loạn rồi.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 157



Chi Âm Khuyển Phệ Chủ – Anh Đào Tiểu Tửu

Đến nhà một người nổi tiếng trên mạng chơi, anh ta nghe tôi là một streamer về những chuyện kỳ dị, liền tỏ vẻ khinh thường.

"Cô biết xem tướng à, hay là xem tướng cho chó của tôi đi?"

Tôi lộ vẻ mặt ngưng trọng.

"Dương khuyển trấn trạch, âm khuyển phệ chủ. Chó nhà anh, muốn ăn thịt anh."

***

"Phi Phi, chẳng phải cậu nói buổi tụ tập của các blogger nổi tiếng lần này, toàn là người quen của tôi sao?"

Tôi gãi đầu, nhìn mấy người thanh niên nam nữ đang ngồi trên sofa trò chuyện.

Họ đều ăn mặc rất thời trang, tiếc là tôi không quen một ai.

Tống Phi Phi phì cười, nháy mắt tinh nghịch với tôi: "Cậu ngốc à, vì bọn họ đều dùng app chỉnh ảnh cả đấy!"

Buổi tụ tập lần này diễn ra trên một hòn đảo ở nước ngoài, là hòn đảo tư nhân mà blogger thời trang Tề Nam tự mua.

Phong cảnh trên đảo rất đẹp, chỉ xây một căn biệt thự, cả hòn đảo đều là khu vườn sau nhà của anh ta.

Vốn dĩ tôi không muốn đến, nhưng Tống Phi Phi nói đám người nổi tiếng trên mạng đều rất giàu, biết đâu lại gặp được đại gia, khụ khụ, khách hàng lớn thì sao.

"A, là Linh Châu đại sư phải không, trời ơi, cô trông giống hệt như trong video!"

Một cô gái trẻ nhìn thấy tôi có chút kích động, cô ta tiến lên lắc lắc cánh tay trắng nõn, trên cổ tay thon thả buộc một sợi dây đỏ rực rỡ.

"Linh Châu đại sư, tôi là fan trung thành của cô, từ khi tôi mua sợi dây này của cô, ngủ cũng ngon giấc hơn nhiều, không còn bị bóng đè nữa!"

Tôi tên là Lục Linh Châu, là một streamer về những chuyện kỳ dị, cũng là một người nổi tiếng trên mạng.

Trong phòng livestream của tôi có bán một số bùa chú, vật phẩm phong thủy các loại, giá không hề rẻ, nhưng vẫn có rất nhiều người mua.

Cô gái trẻ này tên là Dương Thanh Hàm, là một blogger về trang điểm, cơ bản là cứ thay đổi một kiểu trang điểm là lại thành một người khác, rất khó nhận ra.

Giọng của Dương Thanh Hàm hơi lớn, lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.

Mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, Tề Nam càng nhíu mày.

"Thật là, cái loại mèo mả gà đồng gì cũng đến buổi tụ tập của tôi, phiền c.h.ế.t đi được, không biết ai gọi đến."

Tống Phi Phi bật dậy khỏi sofa, trên tay còn cầm một cái gạt tàn thuốc bằng pha lê.

"Anh dám nói thêm một câu nữa thử xem?"

Tề Nam đảo mắt, làm bộ biểu cảm ôm ngực.

"Trời ơi, hung dữ quá đi! Người ta sợ quá đi à nha~"

Tôi giật lấy cái gạt tàn thuốc khỏi tay Tống Phi Phi, tên này mấy ngày nay đến tháng, tâm trạng rất nóng nảy.

Trước khi quen tôi, cô ấy chỉ là tính tình hống hách, sau khi theo tôi luyện võ một thời gian, cô ấy bắt đầu không thỏa mãn với việc cãi nhau bằng miệng nữa, mà nâng cấp lên thành động tay động chân.

Quan trọng nhất là, cô ấy đền nổi.

Năm nay, riêng tiền thuốc men Tống Phi Phi đã tiêu gần cả trăm vạn.

Bạn trai của Tề Nam là Chu Bân cũng tiến lên, ấn Tề Nam ngồi xuống sofa.

"Thôi đi, người tới đều là khách, bớt nói vài câu đi."

Tề Nam rất không phục, anh ta tức giận hất tay Chu Bân ra, quay đầu trừng mắt nhìn tôi.

"Có phải bọn họ là do cô mời đến không? Cô biết rõ, tôi ghét nhất cái loại lừa tiền này rồi!!!"

Dương Thanh Hàm ngượng ngùng giơ tay, vẻ mặt có chút bất an.

"Xin lỗi, hai người họ là do tôi gọi đến. Lúc anh Chu mời tôi, tôi có hỏi anh ấy là có thể dẫn theo hai người bạn đến không."

Tề Nam và Chu Bân là một cặp đôi đồng tính khá nổi tiếng trong giới người nổi tiếng trên mạng, Tề Nam là blogger thời trang nổi tiếng, còn Chu Bân thì dùng tài khoản của mình mỗi ngày đăng hai người sinh hoạt thường ngày, trên một nền tảng nào đó có số lượng fan lên đến hàng triệu.

Những người khác đều không nói gì, đều đứng một bên nhìn chúng tôi với những biểu cảm khác nhau.

Dương Thanh Hàm gãi đầu, đỏ mặt giải thích:

"Là, là em đặc biệt muốn gặp Linh Châu, nên đã mời Tống Phi Phi và hai người họ cùng đến."

Nói xong cô ấy lại lôi từ trên cổ ra một chiếc khóa bình an màu ngọc bích ấm áp, cô ấy giơ chiếc khóa bình an lên cho mọi người xem.

"Linh Châu không phải là kẻ lừa đảo, cô ấy rất giỏi."

"Chiếc khóa bình an này cũng là em mua ở chỗ cô ấy, vào thời khắc quan trọng có thể giúp em chắn tai ương."

"Chiếc khóa bình an này lợi hại lắm đó, em nói cho mọi người biết, em…"

"Rắc!"

Dương Thanh Hàm còn chưa nói xong, chiếc khóa bình an đang giơ trên tay đã nứt làm đôi.

Một nửa không có dây buộc càng trực tiếp rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn giòn tan.

"Phụt, a ha ha ha ha!"

Tề Nam ôm bụng, cười đến chảy cả nước mắt, những người khác cũng có mấy người che miệng cười trộm.

"Ôi chao buồn cười c.h.ế.t mất, chiếc khóa bình an này quả nhiên lợi hại, khóa bình an dễ vỡ như vậy tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy."

"Thứ này không phải là làm bằng thủy tinh đấy chứ, thật là phục các người, đám lừa đảo này, lừa người thì thôi đi, bán đồ đắt như vậy, ít nhất chất lượng cũng phải tốt một chút chứ!"

Miệng của Tề Nam giống như s.ú.n.g liên thanh, b.ắ.n liên hồi, nói đến nỗi tôi không có cả kẽ hở để đáp trả.

Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, Tống Phi Phi vẻ mặt có chút kích động chớp chớp mắt, có chuyện rồi sao?

Lúc này tôi mới ngưng thần bình khí, tỉ mỉ bắt đầu đánh giá những người trong phòng này.

Tuy rằng tôi có đôi mắt âm dương bẩm sinh, nhưng mắt âm dương thông thường chỉ có thể phân biệt người và yêu quỷ.

Chỉ có linh nhãn ở tầng sâu hơn, mới có thể nhìn rõ khí tức trên người những người này.

Mà mỗi lần dùng xong linh nhãn, mắt đều có cảm giác bị m//óc rỗng, vừa chua vừa xót, rất khó chịu, cho nên thông thường không đến thời khắc quan trọng, tôi sẽ không dùng đến.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 158



Khí tức trên người những người này, quả nhiên là đen đỏ lẫn lộn, không ngừng cuộn trào.

Khí đen đại diện cho cái chết, khí đỏ đại diện cho sinh cơ. Trong đó, khí đen trên người Tề Nam nặng nhất.

"Linh Châu, sao rồi?"

Tôi còn chưa thu hồi linh nhãn, nghe thấy lời của Tống Phi Phi liền quay đầu nhìn cô ấy.

Vừa nhìn, lại giật mình.

Khí đen trên người Tống Phi Phi sắp hóa thành thực chất rồi, mà khí đỏ, lại chỉ có chưa đến một phần mười.

Đây là, tướng cửu tử nhất sinh.

Không phải chứ, chuyện lần này, lại là nhắm vào Tống Phi Phi sao?

"Hai người sao không nói gì thế? Có phải bị vạch trần trò lừa đảo, không biết nói gì rồi không?"

Tề Nam thấy hai chúng tôi chỉ đứng đó không nói gì, cho rằng tôi chột dạ, càng hăng hái hơn.

Dương Thanh Hàm vẫn còn cầm nửa mảnh khóa bình an ngây ngốc đứng đó, thấy sắc mặt tôi không đúng, cô ta rùng mình một cái rồi chạy vụt ra sau lưng tôi.

"Linh Châu đại sư, ở đây có ma phải không!!!"

"Phì phì phì!"

Tề Nam có chút tức giận.

"Nhà ai có ma chứ? Nhà cô mới có ma!!!"

Anh ta đảo mắt một cái, khinh thường trừng mắt nhìn chúng tôi.

"Thôi thôi thôi, một kẻ ngốc hai kẻ lừa đảo, tôi lười nói chuyện với các người."

Chu Bân đi tới cố gắng hòa giải.

"Được rồi, mọi người khó có dịp tụ tập cùng nhau, đừng nói những chuyện không vui vẻ này nữa."

"Đi đi đi, đến nhà kính trồng hoa của chúng tôi uống trà đi, tôi đã đặc biệt chuẩn bị trà chiều từ rất lâu rồi."

Tôi nặng trĩu tâm sự cùng Tống Phi Phi đi ở phía sau, nhét thanh kiếm gỗ đào bị sét đánh ngàn năm vào tay Tống Phi Phi.

"Cậu cầm chắc vào, dù là đi vệ sinh cũng đừng rời người."

Tống Phi Phi có chút mờ mịt, phản ứng lại rồi than trời một tiếng.

"Không phải chứ, lại là nhắm vào tôi sao?"

Tống Phi Phi là con gái của người giàu nhất, trong nhà có không ít chuyện tranh đấu lẫn nhau. Hơn nữa khoảng thời gian trước còn có một tổ chức tà giáo Bái Nguyệt Hội nhắm vào cô ấy, thật sự là phòng không xuể.

Hai chúng tôi nhíu mày, ăn bánh kem một cách hờ hững, thấy sắc mặt chúng tôi khó coi, Tề Nam hừ lạnh một tiếng, lại muốn gây sự.

"Linh Châu đại sư, nghe nói cô rất biết xem tướng, hay là xem tướng cho chó nhà tôi đi!"

Tôi tùy ý liếc mắt nhìn, rồi lập tức có chút kinh ngạc.

Con chó này, rõ ràng là một con âm khuyển!

Đối mặt với Tề Nam đáng ghét, tôi nói rất thẳng thắn.

"Dương khuyển trấn trạch, âm khuyển phệ chủ. Chó nhà anh, muốn ăn th//ịt anh."

Tất cả mọi người đều như bị xịt keo, không khí tại hiện trường đột nhiên im lặng.

Khóe miệng Tề Nam giật giật, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tin được.

"Cái gì khuyển, cô nói lại lần nữa, chó nhà tôi muốn làm gì?"

Tôi nghiêm túc nhìn anh ta.

"Dương khuyển trấn trạch, chó tốt có thể trông nhà giữ vườn, xua đuổi tà ma."

"Mà âm khuyển, thì sẽ mang đến tai họa và vận rủi."

"Ở nông thôn có một cách nói, khốc khuyển sẽ chiêu đến vận xui, cần phải xử lý đi."

"Thật ra cách nói đó không phải là mê tín, khốc khuyển cũng là một loại âm khuyển, mỗi ngày nửa đêm khóc, sẽ thay gia đình chiêu đến cô hồn dã quỷ."

"Mà con ch.ó của anh, càng lợi hại hơn, là thực thi khuyển trong âm khuyển, nó muốn ăn th//ịt anh."

Tề Nam giơ con ch.ó trong lòng lên, tức giận đến nói chuyện cũng không lưu loát.

"Cô mở to mắt chó của cô ra nhìn cho rõ, ông đây nuôi chính là Chihuahua, nó bé tí tẹo như vậy, còn ăn tôi?"

"Nó thả cửa ăn cũng không ăn hết một cái đầu của tôi đi, còn ăn tôi, buồn cười c.h.ế.t đi được!!!"

Tôi dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn anh ta, gật đầu.

"Nó thật sự, muốn ă//n cái đầu của anh đấy."

Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Dương Thanh Hàm nuốt nước bọt một cách nặng nề, phá vỡ sự im lặng quái dị này.

"Da gà tôi nổi hết cả lên rồi, Linh Châu, cô nói chuyện đáng sợ quá đi!"

Tề Nam ôm con chó, quay đầu lại gào thét điên cuồng với Chu Tân.

"Đều tại anh, cái thứ hạ tam lạm gì cũng mang về nhà, anh tốt bụng mời người đến chơi, người ta lại muốn nguyền rủa anh c.h.ế.t đi!!!"

Chu Tân bị phun đầy nước bọt vào mặt cũng không tức giận, vẫn giữ vẻ mặt hiền lành.

"Linh Châu, cô đừng nói những lời như vậy, A Nam không thích nghe đâu."

Tôi nhíu mày, chó chê mèo lắm lông, nhưng anh ta có thể là khách hàng của tôi.

"Để biến một con ch.ó bình thường thành âm khuyển, thật ra không quá khó."

"Chỉ cần trộn tóc của anh vào thức ăn cho chó, sau đó dùng m//áu người ch//ết và thi du trộn đều rồi cho chó ăn."

"Cho ăn đủ bảy ngày, con âm khuyển này coi như luyện thành."

"Âm khuyển đã quen ăn những thứ mang theo tử khí và mùi của anh, bây giờ điều muốn làm nhất, chính là c//ắn ch//ết anh, sau đó từ từ ăn đ//ầu của anh."

Tề Nam nghe xong ngây người một lúc, xoa xoa da gà trên cánh tay, sau đó không nhịn được muốn nhảy dựng lên chửi ầm lên.

"Con mẹ nó chứ kinh vãi!"

"Con chó của anh, dạo gần đây có phải rất thích l.i.ế.m cổ anh, đặc biệt là chỗ yết hầu không?"

"Nó không chỉ thích l.i.ế.m cổ anh, mà còn thích đứng bên cạnh đầu anh lặng lẽ nhìn anh khi anh ngủ."

"Có phải dạo gần đây anh thường xuyên giật mình tỉnh giấc trong khi ngủ, sau đó bị con ch.ó nhà anh làm cho giật mình không?"

Mỗi khi tôi nói một câu, sắc mặt của Tề Nam lại trắng đi một phần.

"Cuối cùng, con ch.ó nhà anh vì nhịn rất khổ sở, mấy ngày nay sẽ bắt đầu xé quần áo, quần và giày của anh, thậm chí là gối anh kê, chăn anh đắp. Gần đây trong nhà, mọi thứ đều bừa bộn cả đúng không?"

Sắc mặt trên mặt Tề Nam hoàn toàn biến mất, anh ta thất thần ngã ngồi xuống ghế, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào.

"Mẹ kiếp, cô nói chuẩn quá đi, dọa c.h.ế.t ông rồi huhuhu~"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 159



Khi anh ta nói câu này, vẫn ôm con ch.ó trong lòng. Vì sợ hãi, anh ta thậm chí còn ôm con ch.ó chặt hơn.

"Hiss~"

Ngay lúc này, con ch.ó Chihuahua lè cái lưỡi màu hồng ra l.i.ế.m mạnh vào yết hầu của anh ta.

"A!"

Tề Nam hét lên một tiếng ném con ch.ó trong tay lên bàn, bản thân anh ta cùng với ghế ngã mạnh về phía sau.

Tôi đưa tay ra ôm con ch.ó vào lòng, xem ra hôm nay đã là ngày thứ chín nó làm âm khuyển rồi, thật là hiếm có.

Những con ch.ó bình thường trong vòng ba ngày sau khi trở thành âm khuyển sẽ chọn cắn chủ, bởi vì sát ý đã sớm khắc sâu vào xương tủy của chúng, lúc nào cũng như trăm nghìn con sâu cắn xé, vạn trùng gặm cốt.

Chỉ khi gi//ết người và nuốt chửng, nỗi đau và thôi thúc này mới có thể được giải tỏa.

Mà con ch.ó Chihuahua này, dưới sự đau đớn dữ dội như vậy vẫn kiên trì được đến tận 9 ngày, hẳn là, nó thật sự rất yêu chủ nhân của nó.

Cái tên Tề Nam này trông đáng ghét như vậy, không ngờ lại nuôi một con ch.ó tốt như vậy.

Tề Nam chật vật bò dậy từ dưới đất, việc đầu tiên là lo lắng muốn ôm con ch.ó của mình.

"Tiểu Bắc, con không sao chứ?"

Bàn tay anh ta đưa ra lơ lửng trên không trung, vẻ mặt muốn tiến lên nhưng lại không dám tiến lên.

Tôi xoa lưng con ch.ó nhỏ, có chút nhìn Tề Nam bằng con mắt khác.

"Con chó này của anh, nuôi được khoảng 10 năm rồi đúng không."

Chỉ có những con ch.ó già trên 10 năm, mới có được sự linh tính và khả năng kiềm chế này.

"Những con ch.ó tốt sau khi trở thành âm khuyển, một khi c//ắn chủ thành công, đều sẽ chọn tuyệt thực mà ch//ết."

"Bởi vì chúng không thể chấp nhận việc mình đã gi//ết chủ nhân của mình."

"Âm khuyển không đáng sợ, đáng sợ là lòng người. Không ai có lòng phòng bị đối với thú cưng của mình cả, con ch.ó nhà anh, ai cho ăn?"

Tề Nam nghe xong câu này, lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình, Chu Tân.

Ánh mắt của mọi người cũng cùng nhau chuyển về phía anh ta, có ngạc nhiên, không thể tin được, kinh ngạc và sợ hãi.

Thấy mọi người đều nghi ngờ mình, Chu Tân sốt ruột, mặt đỏ bừng lên.

"Mẹ kiếp ý gì đây! Tề Nam em nghi ngờ anh à?"

"Em bị bệnh à, nhà chúng ta còn thuê hai người giúp việc đấy!!!"

Tống Phi Phi đứng dậy, nghiêm nghị nói với Tề Nam:

"Hai người giúp việc và Chu Tân đều là nghi phạm, người giúp việc cũng có thể là do Chu Tân mua chuộc; ngoài ra, anh hãy suy nghĩ kỹ xem mình còn đắc tội với ai không?"

Tề Nam cúi đầu, chìm vào trầm tư.

"Lần trước Chu Tân mời bạn bè đến nhà chơi, tôi chê bọn họ xấu xí, đuổi người ta đi."

"Tháng trước ở buổi trình diễn thảm đỏ, tôi chế nhạo một nữ minh tinh mặc quần áo giống như gà tây trụi lông, chọc giận fan của nhà cô ta."

"Tuần trước tôi và một blogger nổi tiếng trên mạng livestream, cô ta vừa hay đang quảng cáo sản phẩm của nhà mình, tôi nói cái thứ đó không những khó ăn c.h.ế.t đi được, mà còn đắt kinh khủng, ai mua người đó là thằng ngốc, khiến cô ta một ngày mất 50 vạn fan."

"Hôm qua tôi……"

Tôi chán ghét khoát tay.

"Im miệng đi, đừng nói nữa."

Chu Tân cười khổ nhìn tôi.

"Nếu không thì cô tưởng, tại sao chúng tôi phải mua riêng một hòn đảo để ở? Thật sự là anh ta ở đâu cũng cãi nhau với người ta, khu dân cư trước đây thì cãi nhau với ban quản lý, cãi nhau với hàng xóm, cãi nhau với cả bảo vệ nữa, cái này không phải là hết cách rồi mới……"

Phạm vi nghi phạm này, có thể nói là quá rộng rồi. Tề Nam là người cay nghiệt, miệng lại còn thối, hai người giúp việc một người phụ trách nấu ăn, một người phụ trách vệ sinh hàng ngày.

Đặc biệt là người giúp việc làm vệ sinh kia, tên hình như là Ngô Tinh Tinh, cô ta năm nay cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngày nào cũng bị Tề Nam mỉa mai chế giễu.

Anh ta chê cô ta là người nhà quê, vụng về, cái gì cũng không biết, nói cô ta có tướng mạo quê mùa, nếp nhăn trên cổ có thể nối lại thành một vòng quanh trái đất.

Cho dù không có chỉ thị của Chu Tân, hai người giúp việc này cũng có đủ động cơ g.i.ế.c người.

Một buổi tụ tập vui vẻ, biến thành chương trình g.i.ế.c người trên đảo, mà mục tiêu của chúng tôi những khách mời này, chính là tìm ra ai là hung thủ.

Dương Thanh Hàm do dự mãi, yếu ớt giơ tay lên.

"Tôi thật sự rất sợ ma, anh Chu, đây là chuyện riêng của nhà anh, tôi có thể về nhà trước được không?"

"Cái, cái đó, xấu chàng hổ ai đúng không?"

Dương Thanh Hàm nói xong, mấy người nổi tiếng trên mạng đến tụ tập khác cũng đều ngồi không yên.

"Đúng đúng đúng, Dương Thanh Hàm nói rất đúng, anh Chu, chuyện riêng của nhà anh chúng tôi không tham gia đâu."

"Tôi đột nhiên nhớ ra buổi tối có một hợp đồng quan trọng cần phải ký, anh Chu, tôi phải đi trước đây."

"Tôi, vợ tôi vừa gọi điện thoại đến, nói con bị ốm rồi, tôi cũng phải đi ngay!"

Tề Nam hừ lạnh một tiếng, trên mặt viết đầy vẻ khinh bỉ.

"Cút đi cút đi, có lợi thì ai cũng chạy còn nhanh hơn chó, bây giờ vừa thấy có chuyện, hừ, lòng người~"

Tôi và Tống Phi Phi đương nhiên là không đi rồi, Tề Nam yêu chó như mạng, nghe thấy con ch.ó cưng của mình có thể ch//ết, đến cả việc mình sắp ch//ết cũng không quan tâm nữa.

Vừa rồi anh ta rất hào phóng chuyển cho tôi 1 trăm vạn tiền đặt cọc, nói sau khi xong việc, sẽ chuyển cho tôi thêm 2 trăm vạn nữa.

Tôi nhìn anh ta lập tức trở nên thuận mắt hẳn lên, con người anh ta đâu phải là miệng thối cay nghiệt, rõ ràng là nói thẳng nói thật mà!

Chu Tân bất lực nhìn Tề Nam một cái, dẫn mọi người rời khỏi nhà đi về phía bến tàu.

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Back
Top Bottom