Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu

Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 160



Trên hòn đảo này có một bến tàu đơn giản, để thuận tiện đi lại, nhà Tề Nam đặc biệt chuẩn bị một chiếc du thuyền, vừa rồi chúng tôi chính là ngồi chiếc du thuyền sang trọng đó đến.

Đợi mọi người vừa đi, Tề Nam lập tức xán lại gần, anh ta cẩn thận nhìn ngó xung quanh một vòng, mới ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói:

"Linh Châu, tôi nghi ngờ người muốn gi//ết tôi là dì Trương, người giúp việc hàng ngày nấu cơm cho chúng tôi."

Tề Nam nói mình nhìn thấy dì Trương mấy ngày trước lén lút lau nước mắt trong vườn hoa, anh ta nghe thấy dì Trương khóc lóc với Chu Tân, nói con trai của mình chạy sang Myanmar đánh bạc, thua hơn cả trăm vạn tệ, bây giờ người bị giữ ở thuỷ ngục rồi.

Chồng bà ấy không muốn bỏ tiền ra, muốn con trai ở trong đó chịu khổ một chút.

Nhưng bà ta thương con, vì chuyện này mà ngày nào cũng cãi nhau với chồng.

"Cô nói có khả năng, là dì Trương nhận tiền của kẻ thù nhà tôi không? Tiểu Bắc một ngày ba bữa cơm cộng thêm một bữa điểm tâm một bữa trà chiều một bữa ăn khuya, đều là dì Trương phụ trách làm cả."

"Anh nói cái gì?"

Thấy tôi có chút kinh ngạc, Tề Nam lại phân tích tỉ mỉ một lần những nghi điểm của dì Trương. Tôi đẩy anh ta ra một cái, tức giận trừng mắt nhìn Tống Phi Phi.

"Lần trước ở nhà cậu, tại sao người giúp việc nhà cậu không chuẩn bị cho tôi một ngày sáu bữa cơm!!!"

Tống Phi Phi lườm một cái rõ to.

"Bởi vì bà đây đang giảm cân!"

Tề Nam nghiến răng nghiến lợi, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn chúng tôi.

"Lão tử đây trả tiền rồi, mấy người có thể nghiêm túc nghe tôi phân tích được không!!!"

Ba người đang ầm ĩ, Chu Bân mặt mày tái mét dẫn đám người thất thần trở lại.

Dương Thanh Uyển mặt trắng bệch ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh tôi, sau đó nắm chặt lấy cánh tay tôi không buông, hận không thể treo cả người lên người tôi.

"Huhu, Linh Châu, du thuyền bị người ta làm hỏng rồi, tất cả chúng ta đều bị mắc kẹt trên hòn đảo này rồi!"

Chu Bân bệ rạc ngồi phịch xuống sofa xoa xoa mặt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên trầm giọng nói:

"Trên đảo này, ngoài chúng ta ra, còn có người khác..."

"Hơn nữa, tất cả điện thoại di động đều đột ngột mất sóng."

Tiệc tùng ở biệt thự biến thành sinh tồn trên hoang đảo, một tà thuật sư không rõ, một con âm khuyển lúc nào cũng có thể nổi điên cắn người, còn có một đám người mặt mày hung tướng mang điềm xấu.

Thật là quá k*ch th*ch, tôi đưa tay xoa đầu Tiểu Bắc.

"Nhà anh có rọ mõm chó gì không? Bịt miệng con bé lại đi, độc của âm khuyển, tôi phải mang về nhà từ từ trừ khử."

Tiểu Bắc sống c.h.ế.t không chịu đeo rọ mõm, Tề Nam cũng không dám lại gần, nó mà đến gần là Tiểu Bắc lại nhe răng với anh.

Thấy chó cưng của mình khó chịu như vậy, Tề Nam đau lòng muốn chết.

"Cô có cách nào làm cho nó đỡ khó chịu không?"

Anh không nói thì tôi cũng định giúp Tiểu Bắc giảm bớt đau đớn, đây là một con ch.ó tốt hiếm có, tôi không nỡ để nó chịu khổ.

Tôi lấy từ trong túi ra một sợi dây đỏ buộc vào chân nó, Tiểu Bắc lập tức yên tĩnh hơn nhiều.

Mọi người đều tò mò nhìn sợi dây đỏ này, tôi cười hì hì, giơ lên một nắm dây đỏ trong tay lắc lắc.

"Mọi người đến xem đi, xem đi này, sợi dây này, gọi là dây đuổi quỷ."

"Lõi dây dùng gân chó mực thượng hạng làm thành, nhìn thì mỏng manh, nhưng lại cực kỳ dẻo dai."

"Màu đỏ này là dùng chu sa thượng hạng nhuộm, làm xong lại phơi nắng liên tục chín ngày vào giữa giờ ngọ từ hạ chí đến đại thử, là một món lợi khí phòng thân đuổi quỷ, bảo bình an đó nha!"

"Đồ tốt như vậy, không cần 99, cũng không cần 299, chỉ cần 39999, có phải là rất hời không!"

Dương Thanh Hàm chớp chớp đôi mắt to tròn, vô tội nhìn tôi.

"Nhưng, nhưng mà, cửa hàng của chị cô bán 688 thôi mà?"

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, đồ fan giả này, không biết giúp tôi nói đỡ, lại còn vạch trần tôi.

Tống Phi Phi hắng giọng:

"Nhìn gì mà nhìn, hôm nay chỉ mang theo tổng cộng có 8 sợi thôi, một sợi cho Tiểu Bắc rồi, các người có 8 người đó, nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết nha!"

Trong phòng này ngoài tôi và Tống Phi Phi ra, nhà Tề Nam có bốn người, Dương Thanh Hàm bọn họ đến bốn hot girl, cộng lại vừa đúng 8 người.

Lúc này mọi người đều tụ tập trong phòng, nghe nói dây đỏ thiếu một sợi, người giơ tay đầu tiên, lại là người giúp việc nhà Tề Nam, Ngô Tinh Tinh.

Ngô Tinh Tinh thấy mọi người đều nhìn mình, có chút căng thẳng dùng ngón tay vuốt vuốt tóc.

"Tôi, tôi những năm nay tích góp được không ít tiền, tôi muốn mua một sợi dây đỏ, tôi, tôi sợ ma..."

Nói đến đây giọng cô càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp.

Cô gái này hình như mắc chứng sợ xã hội, cứ đến chỗ đông người là tay chân luống cuống, hận không thể đào một cái hố chui xuống.

Đối với hot girl mà nói, mấy vạn tệ chỉ là chuyện mua một cái túi xách, còn bây giờ, sinh tử quan trọng.

Mọi người tuy có chút bất mãn với việc tôi hét giá trên trời, nhưng đều viết giấy nợ cho tôi để mua dây đỏ.

Cuối cùng, người không mua chỉ còn lại dì nấu cơm là dì Trương.

Tôi cố ý đẩy giá dây đỏ lên rất cao, người mua đầu tiên người không mua, đều có hiềm nghi.

Ngô Tinh Tinh rõ ràng không có tiền, nhưng vẫn cắn răng mua, có lẽ là muốn chứng minh mình không phải là tà thuật sư, trên người không mang theo tà vật.

Dì Trương ở cái tuổi này là độ tuổi mê tín nhất, vừa nghe tôi nói về dây đỏ, đã vô cùng động lòng, nhưng vẫn nghiến răng không mua.

Có lẽ là muốn tiết kiệm tiền cho con trai, cũng có thể là bà ta phải tiếp xúc với thứ gì đó không sạch sẽ, không dám đeo sợi dây đỏ này.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 161



Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy sự tình hình như có một chút tiến triển, lại hình như không có tiến triển gì.

Tôi chỉ là một đạo sĩ thôi mà, tại sao lại ép tôi làm Sherlock Holmes chứ...

Để an toàn, tôi yêu cầu thời gian tiếp theo, tất cả mọi người phải cùng nhau hành động, ngay cả đi vệ sinh cũng phải mấy người cùng đi.

Nhà Tề Nam lắp camera giám sát, anh ta dẫn chúng tôi đến phòng máy tính kiểm tra camera, mới phát hiện camera đã bị người ta phá hoại từ lâu rồi.

Dương Thanh Uyển lấy hết dũng khí nhìn anh ta một cái.

"Chúng ta đều là hôm nay mới đến, người phá hoại camera, còn có người cho chó ăn đồ không sạch sẽ, người tình nghi vẫn là trong ba người anh Chu."

Nghe Dương Thanh Uyển nói như vậy, Ngô Tinh Tinh trực tiếp khóc, cô ta vừa khóc vừa nức nở.

"Tuy, tuy ông chủ Tề ngày nào cũng mắng tôi, nhưng mà lương của tôi 2 vạn một tháng đó, trước đây tôi làm ở nhà máy điện tử, làm đến mệt chếc, một ngày mới được chưa đến 200 tệ, mỗi ngày còn phải làm mười mấy tiếng."

"Tôi, tôi không có động cơ gi//ết ông chủ Tề..."

Chị Trương cũng điên cuồng gật đầu.

"Đúng đó! Những việc này tôi ở nhà cũng ngày nào cũng làm, còn ngày nào cũng bị mẹ chồng mắng. Ở đây làm việc không những ăn ngon ở tốt, một tháng còn được nhận số lương cao ngất ngưởng này, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh, bị mắng chút xíu thì tính gì, hồi trẻ chồng tôi còn hay đánh tôi nữa đó!"

Nói đều rất có lý!

Chúng tôi cùng nhau quay đầu nhìn Chu Bân, Chu Bân thở dài.

"Tài khoản của tôi mỗi ngày chỉ đăng những sinh hoạt hằng ngày của tôi và A Nam thôi, một bài quảng cáo đã thu 50 vạn tệ trở lên rồi."

"Nếu A Nam không còn, tôi quay video với ai? Nói thực tế một chút, rời khỏi A Nam, căn bản không ai thèm chú ý đến tôi."

Tôi gật đầu, đây cũng là sự thật, Tề Nam tuy miệng lưỡi độc địa, khụ khụ, nói thẳng không kiêng dè, nhưng anh ta đẹp trai, con mắt tinh đời, trên một nền tảng nào đó có đến hàng chục triệu fan.

Số fan ít ỏi của Chu Bân, đều là nhờ Tề Nam mang đến cho anh ta. Tề Nam ở cùng ai, người đó sẽ nổi.

Xem ra, ba người này, hình như đều không có động cơ gây án gì cả!

Tống Phi Phi khoanh tay trước n.g.ự.c đánh giá ba người một hồi, đưa ra câu hỏi từ tận đáy lòng:

"Có khả năng nào, trên đảo này, thật ra vẫn luôn có người thứ năm sống ở đây không?"

Cô vừa dứt lời, mặt Tề Nam mấy người đều trắng bệch.

Diện tích đảo này không nhỏ, biệt thự được xây ở vị trí không xa đường bờ biển. Còn phía bên kia của đảo, là một ngọn núi nhỏ, trên núi mọc đầy cây cối nhiệt đới rậm rạp.

Đừng nói là giấu một người, dù mấy chục người, cũng hoàn toàn giấu được.

Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, Tề Nam sợ hãi rụt người lại gần Chu Bân, chị Trương và Ngô Tinh Tinh hai người ôm chặt lấy nhau, hận không thể ôm thành một cục.

Tôi bực bội gãi gãi đầu, nghĩ đến cửu tử nhất sinh của Tống Phi Phi, lòng càng thêm mệt mỏi.

Ở đây không những có người muốn g.i.ế.c Tề Nam, còn có người muốn g.i.ế.c Tống Phi Phi.

Vậy thì vấn đề là, hung thủ là hai nhóm người, hay là cùng một nhóm người?

"Huhu, tôi thực sự quá sợ hãi, cứ sợ là tôi lại buồn đi vệ sinh, có ai đi cùng tôi đi vệ sinh không?"

Dương Thanh Hàm đáng thương hề hề nhìn chúng tôi, cô ta lúng túng kẹp chặt hai chân, vừa nhìn là biết đang nhịn lắm rồi.

"Tôi đi cùng cô."

"Không được!"

Gần như là tôi vừa dứt lời, trong phòng tất cả mọi người đều đồng thanh phản đối.

Tề Nam mong chờ nhìn tôi.

"Tôi trả tiền bảo kê rồi mà, cô phải ở bên cạnh tôi tấc gang không rời."

Những người khác cũng liều mạng gật đầu.

"Cô đi rồi, chúng tôi sợ!"

Tôi nhìn ra ngoài trời nắng chang chang, đây là một hòn đảo nhiệt đới, trời tối rất muộn.

Lúc này chắc mới khoảng ba giờ chiều, mặt trời treo cao, trong biệt thự ánh sáng chan hòa, nhìn thế nào cũng không liên quan đến âm u kh*ng b* được.

Người ta nói người càng có tiền càng quý mạng, thật là không sai chút nào.

Tề Nam mấy người đàn ông to con đi theo một cô gái nhỏ đi vệ sinh cũng không thấy xấu hổ chút nào, còn Dương Thanh Uyển đứng ở cửa nhà vệ sinh ngượng ngùng nửa ngày, cuối cùng ấp úng nói:

"Tôi, tôi nếu đóng cửa lại, có khi nào chếc ở trong đó không?"

"Không đến mức, thật không đến mức!"

Một con âm khuyển, khiến tất cả mọi người đều trở thành chim sợ cành cong. Cuối cùng Tống Phi Phi mấy người đều đi theo Dương Thanh Uyển vào nhà vệ sinh, may mà diện tích nhà vệ sinh của biệt thự này đủ lớn, nếu không bọn họ cùng nhau vào, tôi sợ đứng cũng không có chỗ đứng.

Mười người và anh em sinh đôi dính lấy nhau cả buổi chiều, hễ có người buồn đi vệ sinh khát nước đói bụng, tất cả những người khác đều phải đi theo.

Tôi bị bọn họ quấy rầy cả buổi chiều, đầu óc quay cuồng, mãi một lúc sau mới nhớ ra phải đi xem du thuyền.

Động cơ du thuyền bị hỏng, dù khởi động thế nào cũng không chạy được, Tống Phi Phi liếc nhìn một cái rồi nói, thứ này người bình thường không sửa được đâu.

Hòn đảo này là đảo tư nhân của Tề Nam, không nằm trên tuyến đường của tàu thuyền thông thường, nên bình thường căn bản không có tàu nào đến gần.

Thêm vào đó điện thoại của chúng tôi đều bị hỏng, thành ra thực sự bị cách ly với thế giới. Nếu không nghĩ ra cách, chúng tôi sẽ phải diễn vở sinh tồn trên đảo hoang ở đây mất.

Trên ghế sofa ngồi ngổn ngang đầy người, ai nấy đều nhìn tôi chằm chằm, mong tôi nghĩ ra cách.

Tôi uống hết một quả dừa, đột nhiên vỗ đùi một cái.

"Có rồi!!!"

"Hòn đảo này hoang vu bao nhiêu năm, trên đảo có thể có cô hồn dã quỷ."
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 162



"Tuy camera giám sát bị hỏng, nhưng chắc chắn quỷ có thể thấy chuyện gì đã xảy ra trên đảo. Buổi tối giờ Tý tôi triệu hồi vài con quỷ ra hỏi, là sẽ biết hết thôi."

Dương Thanh Uyển sắp khóc đến nơi, sắc mặt Tề Nam cũng không được tốt cho lắm.

"Nhất định phải dùng cách đáng sợ như vậy sao?"

"Có tôi ở đây, các người sợ gì?"

Mọi người lúc này mới lên tiếng, chỉ là vô thức xích lại gần nhau hơn một chút, tôi bị bọn họ vây quanh toát cả mồ hôi.

Tôi sờ mồ hôi trên trán, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng.

"Đừng chen nữa, nhiệt độ này không đúng, nhà có phải bị cúp điện rồi không?"

Du thuyền bị hỏng, dây điện bị cắt, tất cả những điều này cho thấy, trên đảo quả thực có người khác.

Đôi khi, con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Dương Thanh Uyển chủ động chạy đi mở cửa sổ, gió thổi vào khiến cái nóng bức trong nhà tan đi không ít.

Bây giờ trời vẫn còn rất nóng, chắc phải đến tối, những yêu ma quỷ quái kia mới ra.

Tôi và Tống Phi Phi mỗi người tìm một cái ghế nằm thoải mái, ngả lưng xuống ngủ, cuối cùng vẫn bị Tề Nam gọi dậy.

Tề Nam ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Trời sắp tối hẳn rồi, chúng ta có nên ở bên ngoài an toàn hơn không?"

Biệt thự này được trang trí theo kiểu Trung Quốc, phong cách cổ kính, trông rất đẹp, đương nhiên, tối rồi thì càng đáng sợ hơn.

Ở nơi rộng rãi, tầm nhìn chắc chắn sẽ tốt hơn.

Tôi gật đầu, dẫn mọi người đến cái sân vườn sang trọng của nhà Tề Nam, còn tiện tay tìm ra một tủ nến thơm mà anh ta cất giữ.

Trăng mờ gió lớn, ngọn lửa nến bị gió thổi chập chờn.

Mười người chúng tôi quây quần ngồi trong sân, ở giữa đốt một đống nến. Dưới ánh lửa, khuôn mặt mỗi người đều có vẻ quỷ dị khó tả.

Tôi ôm đầu gối nhìn ngọn lửa chập chờn, đột nhiên cảm thấy hơi đói.

Nhà Tề Nam quả nhiên có đủ mọi thứ, tôi nhanh chóng tìm thấy một cái lò nướng lớn trong nhà anh ta, còn có một tủ lạnh đầy ắp bít tết thịt cừu và các loại hải sản.

"Mau mau mau, mọi người nhanh ăn đi, thời tiết này, điện mà cúp một ngày, là hỏng hết đấy!"

Tề Nam có chút ai oán nhìn tôi.

"Cô thực sự là đến bắt quỷ đấy à? Tôi xem mấy ông đạo sĩ trên TV, trước khi bắt quỷ đều phải đốt hương tắm rửa, lập đàn tế pháp, cô thì lại ngồi đây ăn đồ nướng?"

Tôi vừa uống bia vừa ăn sườn cừu, ăn no nê vô cùng.

"Anh thì hiểu cái gì, đẳng cấp như tôi đây, nghi lễ nghi thức gì đó, đều là đồ trang trí, căn bản không cần hỗ trợ!"

Một bữa nướng mãi đến gần mười một giờ đêm mới xong, ăn no uống đủ, tôi bảo mọi người dọn dẹp lò nướng, rửa tay sạch sẽ chuẩn bị làm việc.

Tôi tùy tiện chặt một cành cây, Tống Phi Phi lập tức nhanh nhẹn đón lấy, bắt đầu xâu tiền giấy vào đó.

Tề Nam kinh ngạc nhìn Tống Phi Phi móc ra một nắm tiền giấy lớn từ trong túi áo, người ngây ra như phỗng.

"Hai người lúc nào cũng mang theo những thứ này bên mình à?"

Tôi và Tống Phi Phi dạo gần đây đã nếm trải cái khổ của việc không mang đủ pháp khí, hai người đi đâu cũng mặc áo khoác đặc chế.

Trong cái áo khoác đó may bao nhiêu túi tôi cũng đếm không xuể nữa rồi, tóm lại là muốn gì có nấy, ngay cả gạo nếp dùng để trừ tà mỗi người cũng vác năm cân.

Hơn nữa tất cả mọi thứ đều được đóng gói bằng túi nhựa hút chân không, cho dù người không may rơi xuống nước cũng không sao.

Sau khi Phi Phi xâu tiền giấy vào cành cây đã được gọt nhẵn nhụi, một cây phướn chiêu hồn đơn giản đã hoàn thành.

Cô ấy tay trái giữ phướn chiêu hồn, tay phải dùng sức vung một nắm tiền giấy lớn lên không trung.

Còn tôi thì cầm một chiếc chuông đồng cổ kính, bắt đầu lớn tiếng niệm chú.

"Đãng đãng du hồn, hà xứ lưu tồn; tam hồn tảo giáng, thất phách lai lâm!"

"Thiên địa môn khai, du hồn tốc lai!!!"

Tôi tay cầm chuông rung, chân bước theo bát quái cương bộ, đang hô hào hăng say thì phát hiện biểu cảm của mọi người nhìn tôi có gì đó không đúng.

Tề Nam còn đưa tay lau mặt một cái.

"Má ơi, đáng sợ quá, tôi sợ đến khóc luôn rồi nè..."

Tôi dừng động tác lại quay người đi, nhìn thấy trên bãi cỏ xanh mướt bằng phẳng ban đầu, chìa ra một bàn tay trắng bệch gầy guộc.

Đây mới chỉ là bắt đầu, một, hai, ba...

Những bàn tay này giống như cỏ dại đột nhiên nảy mầm, cứ thế không ngừng trồi lên từ mặt đất.

Đầu tiên là một bàn tay, sau đó là hai bàn tay, tiếp theo là đầu, thân, chân, cho đến khi toàn bộ cơ thể đều bò ra khỏi lòng đất.

Tôi đếm thử, trên bãi cỏ đứng tổng cộng có đến 12 người, hơn nữa toàn là những cô gái trẻ.

Quần áo trên người những cô gái này mặc giống hệt như quần áo của Ngô Tinh Tinh và những người khác, đều là do Tề Nam tự mình thiết kế và đặt may, đồng phục nhân viên vệ sinh màu trắng.

"Má ơi! Má ơi!"

Tề Nam và Chu Tân vốn còn dính chặt lấy nhau, lập tức lăn lê bò toài trốn sang một bên, vẻ mặt cả hai đều kinh hoàng và sợ hãi tột độ.

"Mẹ kiếp, đồ b**n th** g//iết người, tránh xa tôi ra!"

Tề Nam gào lên với Chu Tân khản cả giọng.

"Mỗi lần hỏi anh mấy người giúp việc kia đi đâu rồi, anh đều nói là bị tôi chọc tức bỏ đi! Hóa ra đều bị anh gi//ết chôn ở đây rồi! A a a, đồ điên!"

Chu Tân còn gào to hơn cả Tề Nam:

"Mẹ mày mới là hung thủ g.i.ế.c người đấy!!! Cái Tiểu Bạch, Đào Hoa, Lưu Bình, chẳng phải chính mày nói, bị mày chọc tức bỏ đi còn gì!"

Cả hai đều ngẩn người, cuối cùng cùng nhau run rẩy nhìn về phía tôi.

Tôi không rảnh để ý đến bọn họ, tôi chiêu là chiêu hồn, tại sao những cô gái này đến cả cơ thể cũng bò ra theo?

Tống Phi Phi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 163



"Linh Châu, đại pháp chiêu hồn của cậu, còn có thể chiêu được cả xác c.h.ế.t nữa cơ à, giống như thuật luyện xác của người Tương Tây vậy?"

Tôi đi đến trước mặt một cô gái gần tôi nhất, cô gái trông chừng khoảng 30 tuổi, mặt trái xoan, mũi cao, là một cô gái rất xinh xắn.

Cô ấy ch//ết lâu như vậy rồi, trên người lại không bị thối rữa, chỉ là da dẻ có chút xanh xao.

Tôi gạt mái tóc rối bời của cô ấy ra, ấn vào vị trí ấn đường của cô ấy, quả nhiên sờ thấy một thứ gì đó cứng cứng.

"Đây là thất tinh phong hồn đinh."

Hung thủ gi//ết người sợ sau khi người chết, quỷ hồn sẽ tìm mình đòi mạng, nên sẽ dùng thất tinh phong hồn đinh, vĩnh viễn phong ấn hồn phách của người đó trong cơ thể.

X//ác ch//ết bị đóng thất tinh phong hồn đinh, không thối không rữa, cũng không vào luân hồi, hồn phách của họ vĩnh viễn bị giam cầm trong cái xác này.

Chờ đợi họ, là sự cô độc vĩnh viễn và bóng tối vô tận.

Bách hội, ấn đường, đản trung, khúc trì...

Tôi đưa tay ấn một lượt vào bảy đại huyệt vị trên người cô gái, quả nhiên là thất tinh phong hồn đinh không sai.

Tống Phi Phi có chút hiếu kỳ, cô ấy đi đến trước mặt một cô gái, đưa tay học theo dáng vẻ của tôi cũng sờ vào ấn đường của cô ấy.

"Cái thất tinh phong hồn đinh này, dùng đinh sắt, hay là đinh gỗ đào?"

Trong chớp nhoáng, lòng tôi chợt rùng mình.

"Phi Phi cẩn thận!!!"

Vị trí quen thuộc, lời thoại quen thuộc, ở phần trước, Tống Phi Phi ngốc nghếch này chính là đã bị thương như vậy đấy.

Xác c.h.ế.t nữ kia quả nhiên bạo khởi, tay giơ một con d.a.o găm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Tống Phi Phi.

Phi Phi à, cái gì cũng tò mò, thật sự chỉ hại thân thôi.

Tống Phi Phi cực nhanh nghiêng người tránh, con d.a.o găm lướt qua vai cô ấy, rạch rách áo, trên người cô ấy bắt đầu không ngừng phun ra gạo nếp.

Trong số 12 xác c.h.ế.t đang đứng, còn có ba xác c.h.ế.t nữa cũng động đậy.

Vị trí của bọn họ vừa vặn tạo thành hình chữ phẩm, vây Tống Phi Phi ba mặt kín mít.

Bọn sát thủ này lại ngụy trang thành xác chết, hơn nữa bọn họ không những biết trong vườn chôn xác chết, còn biết tôi hôm nay giờ Tý sẽ chiêu hồn ở đây.

Tôi trong lòng kinh hãi, động tác trên tay lại không hề dừng lại.

Mấy tên sát thủ này vừa nhìn đã biết là được huấn luyện bài bản, động tác dứt khoát gọn gàng, ra tay không lưu tình, mỗi chiêu đều là sát chiêu.

Nhìn động tác này, có vài phần giống như lính đánh thuê.

Tôi một chiêu hạ gục một cô gái, Tống Phi Phi cũng đá bay một người.

Cô ấy kể từ sau khi bị con cương thi kia làm bị thương, sâu sắc tự hổ thẹn, ngay cả đi vệ sinh cũng phải luyện tập tấn, thời gian này võ công tiến bộ nhanh chóng.

Mấy tên lính đánh thuê kia không hề lưu luyến chiến đấu, thấy không làm gì được Tống Phi Phi, mấy người liếc mắt ra hiệu cho nhau, nhanh chóng nhảy ra khỏi sân chạy mất.

Tôi lấy đà chạy rồi đạp lên tường rào, phát hiện bọn chúng đều chạy về phía bên kia đảo.

Dự đoán trước đó quả nhiên không sai, ở đầu kia của đảo cũng có người. Tôi không thể bỏ lại mọi người trong sân mà đuổi theo, chỉ có thể hận ý dừng bước.

Tề Nam và đám người của anh ta đều bị biến cố này làm cho kinh ngạc.

"Má ơi, vừa nãy còn là phim kinh dị, giờ biến thành phim hành động rồi, chuyện gì xảy ra vậy!"

Tống Phi Phi ngồi dậy từ dưới đất, phong thái ngời ngời hất mái tóc.

"Chuyện nhỏ thôi mà, ngày nào chả bị truy sát, haizz, nỗi phiền muộn của người có tiền, nó giản dị vậy đó."

Tề Nam và những người khác lập tức vô cùng khâm phục, ánh mắt nhìn Tống Phi Phi đều mang theo sùng bái và kính sợ.

Tôi không nhịn được trợn mắt, đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là thiếu niên, Phi Phi lúc nào cũng thích ra vẻ.

"Thôi đừng có đắc ý nữa, nếu không có gói nếp kia, trên vai cậu lại có thêm một lỗ đấy."

"Mau đến giúp tôi nhổ mấy cái đinh đào mộc này ra."

Sau khi đinh đào mộc được nhổ ra, trong sân lập tức nồng nặc một mùi hôi thối của xác ch//ết cực kỳ khó chịu.

Những thi th//ể kia cũng nhanh chóng khô quắt, th//ối r//ữa, giống như những bông hoa tươi nhanh chóng tàn úa, trong nháy mắt đã khô héo đến không ra hình dạng gì.

Tám bóng ma từ trong t.h.i t.h.ể bay ra, phát ra những tiếng khóc than cực kỳ chói tai.

Tề Nam và mấy người đều bịt tai lại, lộ vẻ đau khổ. Đây là tiếng quỷ khóc thật sự, người nghe thấy tiếng quỷ khóc sẽ gặp xui xẻo suốt ba năm.

Đợi bọn họ khóc xong, tôi mới lắc chuông đi tới, bắt đầu hỏi chuyện từng người.

"Trên đảo này gi//ấu hai người đàn ông, trông dữ tợn lắm!"

"Bọn chúng hình như là tội phạm trốn trại, sống trên đảo này không biết bao nhiêu năm rồi!"

"Một trong số chúng trông rất giống người Campuchia, nhưng lại nói được tiếng Trung, còn biết cả tà thuật!"

Không biết nên nói Tề Nam và những người khác xui xẻo hay may mắn.

Trên đảo này luôn có hai tên tội phạm trốn trại hung ác sinh sống, bọn chúng mỗi ngày đều rình mò cuộc sống của gia đình Tề Nam. Đợi Tề Nam và Chu Tân đi rồi, để lại cô gái giúp việc trẻ tuổi, bọn chúng sẽ bắt cô gái kia đến hang động, chơi chán rồi gi//ết đi, đợi Tề Nam và những người khác tuyển người mới đến.

Hơn nữa bọn chúng còn lấy điện thoại của cô gái, định kỳ gửi tin nhắn cho người nhà cô, cho nên những cô gái này ch//ết lâu như vậy rồi mà người nhà vẫn không tìm đến.

Giúp việc toàn thời gian vốn dĩ không có nhiều thời gian về nhà, có một số người làm ở nhà chủ mấy năm không về nhà là chuyện bình thường.

Người nhà của các cô gái đều không nghi ngờ gì, còn Tề Nam và những người khác, thì càng không hề hay biết.

Nghe những con quỷ nữ này nói xong, người của Tề Nam đều ngây người.

Anh ta và Chu Tân nhìn nhau, mạnh tay tát cho mình một cái.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 164



Tôi lại vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, những cô gái này là do tà thuật sư gi//ết, nhưng còn Tiểu Bắc thì sao?

Chẳng lẽ lại là tên tà thuật sư người Campuchia kia gây ra, hắn muốn g.i.ế.c Chu Tân, căn bản không cần tốn nhiều công sức như vậy.

Cho nên, trên đảo này thật ra có ba nhóm người, nhóm g.i.ế.c Tống Phi Phi, nhóm g.i.ế.c Tề Nam, còn có hai tên tội phạm trốn trại hung ác?

Tôi gãi đầu, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.

Người muốn g.i.ế.c Tống Phi Phi, nếu đoán không sai, hẳn là cái hội Bái Nguyệt kia.

Người muốn g.i.ế.c Tề Nam, tôi nghiêng người liếc nhìn Chu Tân và Ngô Tinh Tinh, còn có dì Trương đang ngồi xổm một bên lau nước mắt, luôn cảm thấy chuyện của Tề Nam, không thoát khỏi liên quan đến ba người này.

Không được, tôi không thể ngồi đây chờ chếc.

"Mọi người ở đây chờ, tôi và Tống Phi Phi phải đi qua bên kia núi xem sao."

Dương Thanh Hàm lập tức nhảy dựng lên.

"Tôi cũng đi cùng các cô, ở đây nhiều, khụ, nhiều chị gái quá, tôi sợ!"

"Tôi đã đóng tiền bảo kê rồi mà, cô không thể bỏ mặc tôi được!"

Tề Nam cũng kéo tôi không chịu buông tay, tôi bất lực nhìn bọn họ, đột nhiên nảy ra một chủ ý.

Tôi vẻ mặt nghiêm túc đi đến bãi cỏ, gọi tất cả những con quỷ nữ kia đến, vây quanh tôi thành một vòng tròn.

"Là như vậy sao? Cô thật sự nhìn thấy?"

"Cái gì, ra là như vậy!"

Tôi biết những con quỷ nữ này bị đinh phong hồn thất tinh phong ấn, khi bị chôn dưới đất thì không thể biết được mọi chuyện xảy ra bên ngoài.

Nhưng những người khác không biết, cho nên tôi quyết định dùng những con quỷ nữ này, để dọa Chu Tân và những người khác.

"Haizz, đây gọi là người tính không bằng trời tính nhỉ!"

Tôi chắp tay sau lưng ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, quay người lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ba người Chu Tân.

"Khi anh lén lút cho chó ăn cơm, không ngờ mình sẽ bị con quỷ nữ ngoài cửa sổ nhìn thấy chứ gì?"

"Còn không mau khai thật đi!"

Tôi quát lớn một tiếng, trong giọng nói vận dụng đạo gia tâm pháp.

Ngô Tinh Tinh toàn thân run rẩy, như bị sét đánh ngã xuống đất, cô ta quỳ trên đất sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu mới sờ bụng nhìn Chu Tân;

"A Tân, em có thai con của anh rồi."

"Cô ta phỉ báng tôi! Cô ta đây là đang phỉ báng tôi!"

Chu Tân nghe vậy lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng.

"Má ơi Ngô Tinh Tinh, cơm có thể ăn bậy chứ lời không thể nói lung tung, làm sao cô có thể có thai con của tôi được, ông đây thích đàn ông!"

Ngô Tinh Tinh nhìn dáng vẻ của Chu Tân, cười khổ một tiếng.

"A Tân, đến lúc này rồi, đừng giấu nữa mà, những con nữ quỷ kia, cái gì cũng nhìn thấy hết rồi."

Nói đến đây, cô ta thở dài một hơi:

"Tôi và Chu Tân, là bạn học hồi cấp hai, cũng là mối tình đầu của nhau."

Tề Nam nghiến răng nghiến lợi đi tới túm lấy cổ áo Chu Tân, vung tay cho hai cái bạt tai.

"Phì! Đồ cặn bã! Ăn của tao ở của tao dùng của tao, còn gọi cả mối tình đầu đến nhà làm bảo mẫu, lúc tao không có ở nhà mày sướng banh xác rồi chứ gì!"

Chu Tân ôm mặt cũng không dám đánh trả, anh ta tuyệt vọng quay đầu nhìn tôi.

"Linh Châu tôi thật sự không g.i.ế.c người, chẳng phải những con quỷ nữ kia đều nhìn thấy hết rồi sao, cô bảo bọn chúng chứng minh sự trong sạch của tôi đi!"

Tống Phi Phi móc từ trong túi ra một nắm hạt dưa, đứng bên cạnh tôi cắn tách tách ngon lành.

"Oa, có thật không vậy, ngoại tình thì thôi đi, còn gi//ết người!"

"Gi//ết người thì thôi đi, còn gi//ết cả chó! Có phải là người không vậy!"

Tề Nam như một mụ điên cào cấu Chu Tân một hồi, không nhịn được ngồi xuống đất khóc rống lên.

"Ông đây quen mày bảy năm rồi, tròn bảy năm, mày không những muốn hại c.h.ế.t tao, còn muốn dùng Tiểu Bắc để hại c.h.ế.t tao, mày đây là gi//ết người tru tâm mà!"

Chu Tân luống cuống tay chân đứng một bên, trăm miệng cũng không thể biện minh.

"Tôi, tôi hồi cấp hai quả thật có yêu đương một đoạn thời gian ngắn ngủi với Ngô Tinh Tinh, chính vì yêu đương với cô ấy, tôi mới biết mình căn bản không thích phụ nữ!"

"A Nam em tin anh đi, tuy rằng miệng em vừa đểu vừa cay nghiệt, tính tình thì xấu còn keo kiệt, nhưng anh là thật lòng yêu em!"

"Tôi chưa từng chạm vào Ngô Tinh Tinh, làm sao cô ấy có thể mang thai được!"

Tôi nhìn chằm chằm Ngô Tinh Tinh một lúc, gật đầu với Chu Tân.

"Ngô Tinh Tinh quả thật không có thai."

Lần này đến lượt Ngô Tinh Tinh suy sụp, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, một tay còn sờ bụng mình.

"Không thể nào! Tôi đã hai tháng không có kinh nguyệt rồi! Hơn nữa dạo gần đây tôi ăn uống không ngon miệng, nhìn thấy cá lớn thịt to là buồn nôn muốn ói!"

Đạo gia nhất môn, y thuật là cơ bản nhất, có thai hay không, tôi cơ bản nhìn một cái là có thể đoán ra được.

Nghe cô ta nói như vậy, tôi có chút đồng tình.

"Cô có phải còn lo lắng phiền não, ngủ không ngon, mỗi ngày cảm thấy mình không có tinh thần, mỗi ngày còn rụng tóc từng nắm từng nắm không?"

Ngô Tinh Tinh điên cuồng gật đầu, tôi thở dài:

"Đồ ngốc, cô đó là do giảm cân quá độ đấy, nhịn ăn quá lâu, đói quá rồi."

Ngô Tinh Tinh ngây người, cô ta ngồi đờ đẫn trên đất không thể tin được sờ vào bụng nhỏ bằng phẳng của mình, rồi tuyệt vọng hét lớn với tôi;

"Chu Tân mỗi ngày nửa đêm đều sẽ mò vào phòng tôi ngủ, trời sắp sáng mới lén lút đi, những chuyện này anh ta giải thích thế nào!"

Theo như Ngô Tinh Tinh nói, cô ta có thể đến đây làm việc, cũng là do Chu Tân giới thiệu.

Lúc đó cô ta ở nhà máy điện tử làm việc ngày đêm, rất vất vả lại không kiếm được mấy đồng.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 165



Khi về quê ăn Tết, cô ta tình cờ gặp Chu Tân trên đường. Chu Tân rất thương cảm cô ta, liền giới thiệu cho cô ta công việc này.

Hơn nữa vào đêm đầu tiên cô ta vừa chuyển đến, Chu Tân đã mò mẫm lên giường của cô ta.

Nhưng ban ngày, Chu Tân lại giả vờ như không để ý đến cô ta, nói chuyện với cô ta, cũng là thái độ công tư phân minh.

Cô ta biết Chu Tân làm như vậy, đều là vì anh ta phải dựa vào Tề Nam để sống.

Nhưng theo thời gian trôi qua, cô ta càng ngày càng không thỏa mãn với việc chỉ lén lút với Chu Tân vào ban đêm.

Cô ta hy vọng hai người có thể quang minh chính đại ở bên nhau, Chu Tân có không ít tiền tiết kiệm, cô ta cũng đã dành dụm được một ít tiền, số tiền này đủ để bọn họ sống một cuộc sống không tệ rồi.

Mà hòn đá ngáng chân duy nhất giữa bọn họ, chính là Tề Nam.

Vậy nên khi cô ta tưởng mình có thai, cô ta đã hạ quyết tâm, định trừ khử Tề Nam.

Mà cái phương pháp g.i.ế.c người này, là bí pháp gia truyền của nhà cô ta.

Nghe Ngô Tinh Tinh nói xong, Chu Tân suýt khóc.

"Cô nói cái quỷ gì vậy, tôi lên giường với cô khi nào, tôi là GAY chính hiệu đấy! Tôi thật sự không thích phụ nữ!"

Chu Tân thật sự không nói dối, Ngô Tinh Tinh, người phụ nữ ngốc nghếch này, đã bị lừa rồi.

"Mỗi tối đến phòng cô, không phải Chu Tân, mà là tên tội phạm trốn trên đảo."

Đây là lời của con ma nữ cuối cùng đã nói, cô ta nói khi bị giam trong hang núi, cô ta đã nghe thấy hai tên tội phạm đó nói chuyện.

Bọn chúng cười nói Ngô Tinh Tinh nhận nhầm bọn chúng là một trong hai người chủ nhà, còn nói Ngô Tinh Tinh ban đêm rất nhiệt tình, còn thú vị hơn cô ta nhiều.

Trong đó tên tà thuật sư biết một chút ảo thuật, nên trong mắt Ngô Tinh Tinh, bọn chúng đều là dáng vẻ của Chu Tân.

Ngô Tinh Tinh thất thần ngã xuống đất, như thể toàn thân sức lực đã bị người ta rút cạn.

Tề Nam ở bên cạnh hung hăng véo Chu Tân, hận không thể dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

"Tốt lắm, giấu tôi gọi mối tình đầu đến nhà làm người giúp việc, anh dám thật đấy!"

Chuyện của Ngô Tinh Tinh cuối cùng cũng giải quyết xong, tôi không màng đến sự van xin hết lời của Dương Thanh Hàm, một mình dẫn Tống Phi Phi chạy về phía bên kia của đảo.

Mục đích chính của Bái Nguyệt Hội là Tống Phi Phi, lúc này cho dù trong biệt thự vẫn còn người của Bái Nguyệt Hội, thì Tề Nam bọn họ cũng an toàn.

Chúng tôi phải đi tìm hai tên tội phạm trốn đó, ngăn chúng gây thương tích cho người khác lần nữa.

Tôi và Tống Phi Phi điên cuồng chạy trên đường, rất nhanh đã đến phía bên kia của đảo. Nơi này quả nhiên như những cô gái kia đã nói, có một cái hang núi rất kín đáo.

Tôi và Tống Phi Phi cẩn thận cầm đèn pin vào hang, mới phát hiện trên mặt đất là hai xác ch//ết.

"Người của Bái Nguyệt Hội giết?"

Tôi nhìn cổ của hai người, đều bị một d.a.o cắt họng gọn gàng, rất giống cách làm của mấy tên lính đánh thuê vừa rồi.

Hai tên tội phạm trốn này có thể thấy mấy cô gái kia chạy đến, nảy sinh ý đồ xấu, chỉ là không ngờ rằng mình lại bị phản sát.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Chết rồi cũng không thể để bọn chúng được yên!"

Xác c.h.ế.t vẫn còn nóng hổi, linh hồn hẳn là ở ngay bên cạnh.

Tôi và Tống Phi Phi tìm một vòng, không tìm thấy gì cả. Đợi đến khi chúng tôi leo lên núi, mới nhìn thấy ở đằng xa có một điểm sáng dần dần đi xa.

"Là người của Bái Nguyệt Hội, mẹ kiếp bọn này thuộc loài chuột à, đánh một kích không trúng là bỏ chạy?"

Tống Phi Phi hận hận đ.ấ.m vào cái cây bên cạnh, tôi cũng vô cùng bực bội.

Cái Bái Nguyệt Hội này quả thực giống như ruồi nhặng, bám lấy chúng tôi không chịu buông, thật sự là khiến người ta khó phòng bị.

Nhưng may mắn là, chúng tôi đã phát hiện ra một chiếc thuyền bơm hơi trong cái hang núi này.

Thuyền không lớn, chỉ có thể chứa ba bốn người. Đợi tôi và Tống Phi Phi lên thuyền rời đi, có thể nhanh chóng dẫn người đến đảo.

Cách hòn đảo này bốn năm hải lý, có một hòn đảo khác, ở đó có một khu nghỉ dưỡng, du thuyền các kiểu đều có đủ.

Tôi và Tống Phi Phi trở về biệt thự, không lộ ra vẻ gì, sau đó thu dọn th//i th//ể của những cô gái đã c.h.ế.t kia, còn làm cho họ một buổi pháp sự, an ủi vong hồn của họ.

Quan trọng nhất là, tôi đã mang linh hồn của hai tên tội phạm trốn đó đến.

Linh hồn của bọn chúng rất nhanh đã bị những cô gái giận dữ này xé nát, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh, cũng coi như là nhận được cái kết mà bọn chúng đáng phải nhận.

Cứ bận rộn như vậy cả một đêm, trời cuối cùng cũng sáng.

Tôi và Tống Phi Phi dẫn họ đến nơi để thuyền bơm hơi, mọi người tranh cãi rất nhiều về việc ai sẽ đi cùng chúng tôi.

Cuối cùng thì vẫn là Dương Thanh Hàm được ưu tiên, cùng chúng tôi lên thuyền bơm hơi.

"Chị Phi Phi, nghe nói vùng biển này có cá mập đấy, tôi sợ quá."

Dương Thanh Hàm bám chặt vào Tống Phi Phi, vẻ mặt căng thẳng bất an.

Tôi cười như không cười nhìn cô ta một cái.

"Sợ, cô còn nhất định phải đi theo chúng tôi? Ở biệt thự đợi chúng tôi không tốt sao, ở đó thoải mái hơn, cũng an toàn hơn."

Dương Thanh Hàm bĩu môi.

"Em không muốn ở cùng bọn họ đâu, không ai là người tốt cả."

"Thật sao, người không giống người tốt nhất, là cô đấy!"

Còn chưa đợi cô ta phản ứng lại, tôi đã trực tiếp đá cô ta xuống biển.

"Cô là người của Bái Nguyệt Hội đúng không, tất cả chuyện này, đều là do cô sắp xếp đúng không?"

"Cô vô số lần muốn tiếp cận Tống Phi Phi một mình, tạo cơ hội ở cùng cô ấy nhưng đều thất bại."

"Khi cô mở cửa sổ trong biệt thự, đã viết thông tin tôi muốn chiêu hồn lên giấy rồi ném ra ngoài đúng không."

Dương Thanh Hàm thoải mái vùng vẫy trong nước, bị tôi đá xuống nước cũng không tức giận.

Cô ta cười híp mắt, vẫy vẫy con d.a.o găm trong tay, lộ ra một chiếc răng thỏ.

"Trong biển này thật sự có cá mập đấy, chị Phi Phi, tôi nhớ là cô đến tháng rồi đúng không!"

"Chúc hai người may mắn nhé!"

Nói xong đôi giày của cô ta như thể được lắp động cơ phản lực, mang theo cô ta nhanh chóng lao về phía xa.

"Đôi giày của cô ta lợi hại đấy, kiếm một đôi đi."

Tống Phi Phi gật đầu, xác định Dương Thanh Hàm chạy đến không thấy bóng dáng đâu nữa, mới thản nhiên móc điện thoại ra.

Điện thoại của chúng tôi thật ra vẫn luôn có sóng, Tống Phi Phi đặc biệt tìm người đặt làm ốp điện thoại, có thể ngăn chặn việc tín hiệu điện thoại bị chặn.

"Alo, chuẩn bị xong hết chưa, có thể đến rồi."

"Cái gì? Còn phải 30 phút nữa!!!"

"Má ơi, bà đây đến tháng rồi, trong biển còn có cá mập, mấy người cứ chờ đến mà nhặt xác cho bà đi!"

Cúp điện thoại xong, Tống Phi Phi hùng hồn trừng mắt nhìn tôi.

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau hớt nước ra!"

Tôi trợn mắt, móc từ trong túi ra một cái bát sứ bắt đầu điên cuồng hớt nước.

Nhìn Tống Phi Phi mệt đến thở không ra hơi, cánh tay vung thành bánh xe gió, tôi ai oán một tiếng.

"Cậu có cảm thấy, cái cảnh này rất quen thuộc không?"

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 166



Tuyệt đỉnh kinh dị: Khu chung cư ma ám – Anh Đào Tiểu Tửu

Tôi là một người chuyên ngủ thử ở những căn nhà ma để phát trực tiếp.

Nếu chứng minh được nhà không có ma, tôi sẽ nhận được một khoản tiền thưởng lớn.

Chăn bị ma kéo đi, tôi nói là do mình đạp.

Tôi trong gương cười một cách ghê rợn, tôi vội vàng cười theo.

Không thể chịu đựng được nữa, ma nữ hiện ra trước ống kính.

Tôi lao tới nắm lấy tay cô ta: "Ôi! Dì, dì đến sao không báo trước một tiếng!"

***

"Anh nói anh mời tôi làm người ngủ thử nhà ma cùng anh, trả cho tôi 20 vạn.

"Rồi nếu căn nhà đó bán thành công, ông chủ kia sẽ cho anh 500 vạn?"

Tôi cau mặt nhìn người đàn ông trẻ tuổi thật thà trước mặt, hận không thể dùng ánh mắt đ.â.m c.h.ế.t anh ta:

"Anh coi tôi ngốc à?"

Người đàn ông tên là Trương Quân Hạo, là một streamer nổi tiếng trên mạng.

Công việc của anh ta là người ngủ thử nhà ma.

Một số căn nhà ma nổi tiếng, chủ nhà không muốn bị ế, sẽ mời anh ta làm người ngủ thử, phát trực tiếp toàn bộ quá trình.

Sau khi ngủ bình an được vài ngày, sẽ có một số người tham rẻ với tâm lý vớ bẫm ra tay mua nhà.

Đồng thời, một số người mua phải nhà ma, vì an toàn, cũng sẽ mời anh ta ngủ thử vài ngày.

Trương Quân Hạo vừa có thể kiếm tiền của người mua, vừa có thể kiếm tiền của người bán, buổi tối phát trực tiếp còn có thể kiếm tiền thưởng của khán giả.

Càng nghĩ tôi càng đỏ mắt, hận không thể lập tức đổi nghề, cướp bát cơm của anh ta, từ chối trung gian kiếm lời.

Nghe tôi nói vậy, Trương Quân Hạo ngượng ngùng cười:

"Cô, cô không phải là đạo sĩ sao, tiền tài đều là vật ngoài thân, tôi tưởng cô không để ý chứ..."

Tôi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên:

"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ coi trọng tiền, người xuất gia chúng tôi chỉ nói đến duyên, duyên 500 vạn."

Trương Quân Hạo nhíu mày suy nghĩ một lát, ngập ngừng hỏi tôi:

"Tiền không phải là vấn đề, chỉ là căn nhà đó đặc biệt hung hiểm, cô phải có bản lĩnh thật sự mới được.

"Khu chung cư ma ám, tòa nhà số 18, cô nghe qua chưa?"

Nghe đến tòa nhà số 18, tôi không khỏi hít một hơi lạnh, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng:

"Là tòa nhà số 18 ở đường Bình An đó sao?"

Tòa nhà đó rất nổi tiếng, là nơi ai ai trong thành phố này cũng phải kinh sợ.

Lịch sử của tòa nhà số 18 rất lâu đời, có thể coi là lô chung cư sớm nhất, vị trí cũng rất đẹp, ở ngay trung tâm thành phố.

Tòa nhà này có tổng cộng 3 tầng, mỗi tầng có 2 hộ gia đình. Lúc đó, trong tòa nhà tính cả người già trẻ con, chật kín 19 người.

Sau đó, vào tiết Trung Nguyên năm 1990, 19 người trong tòa nhà đều ch//ết hết, ch//ết sạch trong một đêm.

Có người th//ắt cổ chết, có người nh//ảy l//ầu chết, có cặp vợ chồng cãi nhau ch//ém c.h.ế.t đối phương... Cách ch//ết kỳ quái, không ai giống ai.

Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sau khi tòa nhà số 18 xảy ra chuyện, gần như cả khu dân cư đều bán nhà chuyển đi.

Những người không bán được nhà, thà tự mình thuê nhà ở khu dân cư khác, cũng không muốn ở lại đây.

Sau này, khu vực đó được đưa vào khu vực giải tỏa, cả khu dân cư đều bị phá bỏ, chỉ còn lại tòa nhà số 18 lẻ loi đứng đó.

Bởi vì công nhân phụ trách giải tỏa cứ đến gần tòa nhà số 18 là lại xảy ra chuyện: máy xúc đột nhiên mất kiểm soát, lao vào đám đông đ.â.m loạn như ruồi không đầu, trong vòng nửa tiếng đã cán ch//ết mấy công nhân.

Vậy là tòa nhà đó cứ thế bị bỏ lại, theo thời gian trôi qua, càng trở nên hoang tàn, nhưng không ai dám đụng vào nó nữa.

Từng có một đám thanh niên gan dạ vì tò mò, đến căn nhà đó thám hiểm, tối đó đã phát điên 5 người, ch//ết 3 người.

Từ đó, tòa nhà số 18 hoàn toàn trở thành cấm địa của thành phố này.

Người sống không lại gần, bách quỷ hoành hành.

Trương Quân Hạo thở dài, vẻ mặt có chút cay đắng:

"Người ngủ thử nhà ma thực ra kiếm được không nhiều như vậy, nhà bình thường, ngủ một đêm cũng chỉ được vài vạn.

"Hơn nữa số lượng nhà ma ở mỗi thành phố có hạn, đôi khi cả tháng không nhận được mấy đơn.

"Ông chủ này ra giá thực sự quá cao, cô, nếu cô không tự tin, vậy tôi tự đi vậy."

Nói xong anh ta quay người định đi, tôi vội vàng nhào tới túm lấy tay áo anh ta:

"Chỗ này, quả thực hung hiểm dị thường, mười phần ch//ết chín.

"Phải thêm tiền."

Nghe thấy chuyện vẫn còn có thể thương lượng, Trương Quân Hạo rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy, ba bảy?"

Tôi chống nạnh trừng mắt nhìn anh ta một cách hung hăng:

"Năm năm!"

Trương Quân Hạo ngẩn người, vẻ mặt có thoáng đờ đẫn, sau đó anh ta đảo mắt, thăm dò hỏi:

"Vậy, quyết định vậy nhé?"

"Thành giao!!!"

Nghe tôi nói thành giao, Trương Quân Hạo nhanh chóng chuyển cho tôi 10 vạn tệ nói là tiền đặt cọc, rồi chuồn thẳng.

Trước khi chạy ra khỏi cửa, anh ta dừng bước quay người lại, cười đểu với tôi:

"Lúc nãy tôi nói ba bảy, là chỉ cô bảy tôi ba."

Nói xong không đợi tôi kịp phản ứng, ôm đầu vèo một tiếng đã chạy mất dạng.

"Linh Châu, cậu làm gì vậy?"

Đồ đệ Tống Phi Phi từ nhà vệ sinh đi ra, thấy tôi đang ôm ngực, ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt đau khổ tột cùng.

"Tôi thật ngốc, thật đó.

"Tôi chỉ biết anh ta nói là ba bảy, không biết cái bảy anh ta nói, lại là tôi. Tôi đúng là quá thích tự suy diễn rồi!

"Tôi hỏi cậu, lúc nãy anh ta đến bàn chuyện làm ăn, sao cậu lại đi vệ sinh?"

Tống Phi Phi trợn mắt, có chút ghét bỏ kéo tôi từ dưới đất lên:

"Sáng sớm không biết cậu lại lên cơn gì."

Khi tôi nói xong chuyện muốn đi nhà ma, Tống Phi Phi rụt cổ lại, vẻ mặt có chút chột dạ:

"Ông chủ mà Trương Quân Hạo nói, chính là công ty bất động sản nhà tôi.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 167



"Quản lý Lưu đã tìm tôi, nói tôi quen biết cao nhân, có thể giúp xử lý chuyện căn nhà đó có ma hay không.

"Lúc đó chẳng phải chúng ta đi dự tiệc của Tề Nam sao, nên tôi quên mất..."

Tôi hít sâu một hơi, từ ái xoa đầu Tống Phi Phi: "Không phải cậu vừa hỏi tôi lên cơn gì sao?

"Vi sư nói cho con biết, tôi lên cơn, là cơn thanh lý môn hộ!!!

"Chịu c.h.ế.t đi, nghiệt đồ!!!"

Sau khi đánh cho Tống Phi Phi một trận, tâm trạng của tôi cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Trương Quân Hạo rất sốt sắng kiếm tiền, chúng tôi vừa ăn xong bữa tối, anh ta đã lái xe đến đón ở cửa.

Trên xe còn có hai người lạ mặt, cô gái trẻ mặt tròn là bạn gái của Trương Quân Hạo, còn một người cao to đẹp trai, là anh của cô ta.

"Đây là bạn gái tôi Lâm Nhàn, đây là anh trai cô ấy Lâm Nghị.

"Họ chủ yếu giúp chúng tôi quay phim. Ông chủ nói, nhất định phải phát trực tiếp 360 độ toàn diện, phải cho khán giả biết, căn nhà này không có ma."

Cô gái mặt tròn có chút hướng nội, nhìn thấy tôi và Tống Phi Phi, cô ấy có chút xấu hổ cúi đầu.

Tôi không khỏi nhìn cô ấy thêm một cái, cô ấy và anh trai cô ấy, trông thật sự không giống người một nhà.

Một người mặt tròn mắt hạnh, một người mắt phượng mặt dài, nhưng đều khá xinh đẹp.

Xe chạy êm ái một lúc, rất nhanh đã đến trước tòa nhà số 18.

Lúc này mới hơn 8 giờ tối một chút, tòa nhà số 18 chỉ cách con phố sầm uất nhất một con đường, nhưng bầu không khí lại hoàn toàn khác nhau.

Bên kia, là dòng người ồn ào và ánh đèn neon nhấp nháy; nơi đây, là tiếng gió hú rít và tòa nhà cũ kỹ mục nát.

Tôi nhíu mày: "Chỗ này, âm khí nặng thật."

"Khụ khụ!"

Trương Quân Hạo ho khan hai tiếng, ra sức nháy mắt với tôi.

Tôi nghiêng người nhìn, mới phát hiện Lâm Nghị và Lâm Nhàn đã giơ giá đỡ bắt đầu phát trực tiếp.

"A! Tòa nhà này vừa to vừa thẳng, đẹp quá!"

Tôi vung tay về phía ống kính, nhếch miệng cười, để lộ tám cái răng trắng tiêu chuẩn:

"Mọi người nhìn xem, tường đầy cây thường xuân, mọc um tùm thế này, đúng là tràn đầy sức sống!

"Cây cối còn có thể mọc tốt như vậy, người ở vào chắc chắn còn mọc tốt hơn!"

Bởi vì hôm nay livestream ở tòa nhà số 18 nổi tiếng nhất thành phố, gần như Lâm Nghị vừa bật điện thoại, phòng phát sóng đã đầy người xem, phải đến mấy chục vạn người.

Nghe tôi mở mắt nói dối, khán giả đều vui vẻ, bình luận bắt đầu nhảy loạn.

"Mẹ nói người phụ nữ càng xinh đẹp càng biết nói dối, thật là không lừa tôi mà!"

"Người xuất gia không nói dối, nhưng Linh Châu đại sư chỉ là đạo sĩ thôi mà, cô ấy có lỗi gì chứ?"

"Người trông có đẹp hay không thì không biết, nhưng tôi thấy sắc mặt của Trương Quân Hạo hình như không tốt lắm."

Tôi bảo Lâm Nghị cầm camera đi theo tôi, bản thân bước ba bước thành hai bước, tiến về phía toà nhà, đối diện khán giả, nhiệt tình giới thiệu:

"Chúng tôi hiện đang ở tầng một của tòa nhà số 18 này. Tòa nhà này có tổng cộng 3 tầng. Mọi người cứ yên tâm, tối nay chúng ta sẽ lần lượt ở từng phòng."

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng 101 vốn đang đóng chặt bỗng nhiên chậm rãi mở ra.

Tiếng gỗ cũ kỹ kêu cót két lẫn trong tiếng gió hú, khiến người ta ê răng, mềm gối.

Tim tôi thót mạnh một cái, quay người nhìn về phía cánh cửa đen kịt kia.

Một trận âm phong xoáy tròn từ trong phòng bay ra, cuốn theo vô số bụi bặm và lá rụng, trông giống như một cơn lốc xoáy nhỏ.

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức nổ tung, dòng bình luận của cư dân mạng bắt đầu nhảy múa điên cuồng:

"Vô tình mở ra, nếu có mạo phạm, xin tìm bạn trai cũ của tôi."

"Tôi vừa mở mắt ra đã sợ đến ngủ thiếp đi rồi."

"Trương Quân Hạo tối nay có thể tiêu đời, căn nhà này tà khí quá, trận gió vừa rồi, có phải là quỷ toàn phong trong truyền thuyết không?"

Lâm Nhàn tuy cầm điện thoại, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà rụt vào lòng Lâm Nghị.

"Phì!"

Tôi nhổ một ngụm nước bọt vào đám lốc xoáy ma kia, cơn lốc xoáy vừa rồi còn gào thét xoay tròn lập tức biến mất, chỉ để lại một bãi lá rụng và bụi bặm.

Tôi hắng giọng, cười đoan trang trước ống kính:

"Xin lỗi, cổ họng hơi khô, ái chà gió lớn quá, thổi bay cả cửa rồi, thật là, trời thu mát mẻ!

"Điều này chứng tỏ điều gì biết không, chứng tỏ nơi này, không khí lưu thông tốt!"

Nói xong tôi sải bước lên trước, đẩy toàn bộ cánh cửa gỗ ra, sau đó vẫy tay với Lâm Nghị:

"Mọi người đi theo tôi, dẫn mọi người tham quan tòa quỷ… khụ khụ, tòa nhà nhỏ xinh đẹp này!"

Tôi dẫn đầu bước vào trong tòa nhà ma, Tống Phi Phi cũng theo sát phía sau, ba người Trương Quân Hạo lại không nhúc nhích.

Đặc biệt là Lâm Nhàn, chân vẫn bước đi, nhưng thân thể lại đứng nguyên tại chỗ.

Tôi có chút cạn lời, gan bé thế này, còn làm người thử ngủ nhà ma gì nữa?

Tống Phi Phi bật một chiếc đèn pin cực sáng, công suất lớn đến nỗi trong phòng dường như mọc lên một vầng thái dương.

Ánh sáng mạnh xua tan bầu không khí đáng sợ trong phòng, diện mạo của phòng 101 cũng được bày ra nguyên vẹn trước mắt chúng tôi.

Đây là một căn hộ ba phòng ngủ nhỏ được bài trí rất ấm cúng, chỉ là trên chiếc quạt trần cũ kỹ trên trần nhà, vẫn còn treo một sợi dây thừng.

Trên dây thừng có một vòng tròn, vừa nhìn là biết có người đã tr//eo cổ tutu ở đây.

Sau khi mấy người chúng tôi đi vào, sợi dây thừng kia bỗng nhiên bắt đầu chậm rãi lắc lư, giống như có một người vô hình đang treo trên đó vậy.

Lâm Nhàn sắp khóc đến nơi rồi: "Mấy, mấy người có nhìn thấy sợi dây thừng đang động không, nhưng, nhưng, bây giờ không có gió mà."

Tôi bước lên trước, năm ngón tay khép lại quạt mạnh lên xuống trước mặt cô ấy:

"Nói cho tôi biết, gió có lớn không!"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 168



Lâm Nhàn ngơ ngác nhìn tôi, hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói:

"Lớn, rất lớn."

Tôi hài lòng gật đầu, cười rạng rỡ trước ống kính:

"Mọi người mau nhìn, căn phòng này sáng sủa chưa kìa, vừa rồi không phải dây thừng động, là gió động!"

Phòng phát sóng trực tiếp im lặng trong giây lát, hồi lâu sau dòng bình luận mới bắt đầu nhảy múa:

"th* c*ng r*n nhất trên thế giới là gì? Là cái miệng của đại sư Linh Châu."

"Miệng lưỡi đàn bà, lời ma quỷ, nếu tôi có được cái tài mở mắt nói dối của Linh Châu, thì đã không chia tay với bạn gái cũ rồi."

"Nếu tôi là ma, bị coi thường như vậy tôi chắc chắn sẽ tức giận, sau đó tung tuyệt chiêu!"

"Mọi người mau nhìn, tuyệt chiêu đến rồi!!!"

Ánh sáng đèn pin bỗng nhiên yếu đi rất nhiều, đồng thời bắt đầu nhấp nháy liên tục, khiến mắt tôi đau nhức.

Trong phòng vừa rồi còn sáng như ban ngày cũng lập tức tối sầm lại, chiếc ghế mây tre đan đặt bên cửa sổ bắt đầu "kẽo kẹt kẽo kẹt" lắc lư.

Trên chiếc ghế sofa mềm mại bỗng nhiên xuất hiện hết cái vết lún này đến vết lún, giống như có những đứa trẻ nghịch ngợm đang nhảy nhót trên đó.

Chiếc tivi cổ lỗ sĩ bỗng nhiên bật lên, bắt đầu phát một đoạn hí khúc. Tôi cẩn thận phân biệt một chút, thì ra là đang hát Kinh kịch Bá Vương Biệt Cơ.

Một, hai, ba, bốn…

Đây là một gia đình bốn người, đứa trẻ nhảy nhót trên sofa, nữ chủ nhân treo trên quạt trần đung đưa, bà lão nằm trên ghế lắc xem tivi.

Nam chủ nhân, ờ, nam chủ nhân đứng sau lưng Lâm Nhàn, đang hà hơi vào cổ cô ấy.

Nhìn là biết gã này là quỷ háo sắc, hà hơi xong còn tiện tay véo một cái vào m.ô.n.g Lâm Nhàn.

Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, một bạt tai đánh gã nam quỷ ngã lộn nhào.

Lâm Nhàn run rẩy cả người, giọng nói mang theo tiếng khóc rõ rệt:

"Tôi, tôi vừa rồi cảm thấy toàn thân lạnh toát, cơ thể cứng đờ, không động đậy được…"

Trương Quân Hạo thấy bạn gái sợ hãi thành ra như vậy, vô cùng đau lòng:

"Đã bảo em đừng đi theo rồi mà, em cứ nhất quyết đòi đi!"

Lâm Nghị càng ôm chặt lấy cô ấy:

"Đừng sợ, có anh ở đây rồi."

Tôi nghi hoặc liếc nhìn Trương Quân Hạo, rõ ràng là bốn con ma như vậy, anh ta lại không nhìn ra gì sao?

Gã nam quỷ bị tôi tát một bạt tai ngã nhào, đang nằm trên đất nghi ngờ nhân sinh, nửa ngày không ngồi dậy được.

"Anh không phải là người thử ngủ nhà ma chuyên nghiệp sao, mấy người thử ngủ, cứ đứng ngây ra thế à?"

Trương Quân Hạo căng thẳng nhìn xung quanh:

"Thật không dám giấu giếm, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải nơi quỷ dị như vậy đấy, những căn nhà tôi thử ngủ trước đây. Cùng lắm thì phát ra vài tiếng động kỳ lạ, gió lớn hơn một chút, âm u hơn một chút."

Trương Quân Hạo chắc là bị dọa cho ngốc rồi, đến cả việc chúng tôi đang phát sóng trực tiếp cũng không để ý nữa!

Đây là 250 vạn đấy!!!

Tôi lập tức sốt ruột, vừa nháy mắt ra hiệu với anh ta, vừa đi đến trước sofa, một bạt tai đánh bay con quỷ nhỏ đang nhảy nhót kia.

"Có gì mà quỷ dị!

"Ghế sofa lún xuống, là vì cũ quá thôi mà, anh nhìn xem, vỗ hai cái, chẳng phải lại trở lại bình thường rồi sao?"

Vừa nói, tôi đã đi đến trước ghế lắc, túm lấy con quỷ già đang nằm trên đó ném sang một bên:

"Cái ghế này, cũng giống như sợi dây thừng kia, đều là bị gió thổi, bây giờ được rồi, gió ngừng rồi, sẽ không động nữa."

Tống Phi Phi xem mà thán phục, kính nể giơ ngón tay cái với tôi.

Sau khi tôi dọn dẹp một trận, trong phòng lại tạm thời trở lại yên tĩnh, giống như tất cả những gì vừa xảy ra đều là ảo giác của mọi người.

Trương Quân Hạo mấy người cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, anh ta gãi đầu:

"Tôi thấy cô nói đúng, bây giờ nhìn căn phòng này, ngoài việc cũ kỹ một chút, thì cũng không có gì khác.

"Chắc là tôi bị cái danh của nó dọa sợ rồi, haha, vẫn là cô gan lớn!"

Tôi kéo ba người Trương Quân Hạo ngồi xuống sofa, còn mình thì nháy mắt với Tống Phi Phi, ra hiệu cô ấy đi đuổi hết mấy con ma kia đi.

Lúc này gã nam quỷ đang dẫn theo cả gia đình già trẻ, thu mình trong góc tường dè dặt nhìn tôi.

Tôi cũng rất tò mò về cách c.h.ế.t của bọn họ.

Con ma nữ là tr//eo cổ chết, con ma già là uống th//uốc sâu tutu, con tiểu quỷ hình như là bị nghẹn ch//ết, trên cổ tay gã nam quỷ có những vết sẹo chằng chịt, xem ra là c//ắt cổ tay.

Gia đình này, vào ngày rằm tháng bảy đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tống Phi Phi giả vờ như không quan tâm, đi đến góc tường, quay lưng về phía chúng tôi, lén lút lấy ra thanh kiếm gỗ đào giấu trong túi áo.

Những con ma kia nhìn thấy kiếm gỗ đào thì kinh hãi, gã nam quỷ càng kéo cả nhà trực tiếp chạy ra khỏi cửa.

Ma trong phòng đều chạy hết rồi, nhưng âm khí trong phòng lại không hề giảm bớt chút nào.

Tôi dẫn theo Lâm Nghị đi quanh phòng một vòng tỉ mỉ, cũng không nhìn ra chỗ nào không đúng.

Tòa nhà ma này, quả nhiên có cổ quái.

"Tôi thấy tòa nhà ma này chắc là không có ma, bây giờ nhìn căn phòng này, bình thường hết sức!"

"Tôi đồng ý, nếu thật sự có ma, thì có để cho Linh Châu ngông cuồng như vậy không?"

"Trên đời này vốn dĩ không có ma, nếu không thì những người thử ngủ nhà ma kia chếc hết rồi!"

"Nếu chỗ này không có ma, thì người mua được tòa nhà này với giá rẻ sắp phát tài rồi, vị trí này, tấc đất tấc vàng đấy!"

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp chia thành hai phe, tranh cãi nảy lửa về việc trên thế giới này rốt cuộc có ma hay không.

Thậm chí có một bộ phận người đã âm thầm dò hỏi chủ nhà hiện tại của tòa nhà ma này là ai, có ý định bán không.

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 169



Trong phòng 101 tuy có mấy con ma, nhưng sát khí oán khí trên người những con ma này không tính là quá nặng, chỉ là những vong hồn bình thường.

Vì vậy tôi dọn dẹp cũng không tốn sức, nhưng nhìn âm khí của tòa nhà này, chắc chắn có đại gia hoả, thấp nhất cũng phải là cấp lệ quỷ.

Đến lúc đó đánh nhau, còn không biết phải giải thích với mọi người trước ống kính như thế nào nữa…

Để kiếm được 250 vạn này, tôi thật là hao tâm tổn trí quá đi mà!

Tôi gãi đầu, vẫy tay với mấy người Trương Quân Hạo:

"Xem xong căn phòng này rồi, đi thôi, đi căn tiếp theo!"

Phòng 101 chủ động mở cửa lớn chào đón chúng tôi, nhưng cửa phòng 102 lại đóng chặt.

Tôi đẩy hai cái, cánh cửa gỗ chắc chắn vẫn không hề nhúc nhích.

Chắc chắn là không thể đi tìm thợ khóa vào giữa đêm khuya, tôi ra hiệu cho mọi người lùi lại, sau đó lấy ra một lá bùa dán lên cửa.

"Khụ khụ, sau đây xin mời mọi người xem một màn ảo thuật.

"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành! Phá!!!"

"Rắc~"

Ổ khóa phát ra một tiếng vỡ vụn giòn tan, tôi dễ dàng đẩy cánh cửa gỗ ra.

Trương Quân Hạo kinh ngạc nhìn tôi:

"Má ơi! Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng! Đây không phải là biến ảo thuật, mà là đạo gia thuật pháp à?"

"Rắc, rắc, rắc!"

Tống Phi Phi nghiêm trang hô ba tiếng liền, sau đó hếch cằm về phía Trương Quân Hạo:

"Tiếng vừa nãy là tôi phát ra đấy, cửa này vốn dĩ không khóa, tôi và Linh Châu sợ mọi người buồn chán nên biểu diễn ảo thuật cho mọi người xem thôi."

Trương Quân Hạo há miệng, bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Trong phòng livestream, mọi người cũng đang bàn tán sôi nổi:

"Tôi cá một gói mì cay, chắc chắn là Linh Châu mở cửa, cái động tác vừa nãy của cô ấy là thuật pháp chuyên dụng của đạo gia!"

"Lầu trên bớt xem mấy bộ huyền huyễn đi, đạo sĩ mà lợi hại như vậy thì đi làm trộm hết rồi!"

"Đúng đấy, Tống Phi Phi đã nói là đang biểu diễn ảo thuật rồi kia mà, xem tiểu thuyết đến phát điên rồi, tin vào khoa học đi!"

Đèn pin của Tống Phi Phi vừa nãy trong phòng bị âm khí ảnh hưởng nghiêm trọng, chức năng chiếu sáng giảm đi rất nhiều.

Tuy nhiên, ánh sáng dù có ảm đạm đi nhiều nhưng cũng đủ để chúng tôi nhìn rõ bên trong phòng 102.

Cách cục hai căn phòng giống hệt nhau, chỉ là phòng 102 được trang trí tinh xảo hơn một chút.

Ghế sofa kiểu cung đình châu Âu phức tạp, đèn chùm pha lê hoa lệ, phía đông nam phòng khách thậm chí còn đặt một cây đàn piano màu trắng.

Có thể thấy, nữ chủ nhân ở đây khi còn sống hẳn là một người phụ nữ giàu có và có khiếu thẩm mỹ.

Sát khí trong phòng 102 rõ ràng nặng hơn trong phòng 101, ngay cả những người bình thường như Trương Quân Hạo cũng cảm thấy không ổn.

"Tôi, tôi vừa bước vào căn phòng này đã cảm thấy đặc biệt lạnh, cái lạnh toát ra từ tận xương."

Trương Quân Hạo xoa xoa cánh tay, đưa cánh tay lên trước mặt tôi:

"Cô xem, da gà tôi nổi hết cả lên này."

"Bốp!"

Tôi cau mặt gạt tay anh ta xuống, đau lòng nhìn anh ta.

Người này làm sao vậy, một chút chuyên nghiệp cũng không có, tại sao cứ quên chúng ta đang livestream vậy!

"Nổi cái gì mà nổi, anh thấy căn phòng này lạnh là vì chúng ta vừa ở trong phòng 101 gần nửa tiếng đồng hồ.

"Chín giờ tối chắc chắn lạnh hơn tám giờ rồi, một chút kiến thức khoa học cũng không hiểu! Lát nữa đến hai ba giờ sáng còn lạnh hơn nữa, sợ cái gì mà sợ!"

Nói xong tôi trừng mắt nhìn Trương Quân Hạo, chỉ huy Lâm Nghị bắt đầu quay phim cẩn thận bố cục bên trong phòng.

"Mọi người xem, đây là phòng vệ sinh, ồ phòng vệ sinh này trang trí cũng khá cao cấp đấy chứ, wow, cái gương này to quá!"

Một tiếng hít khí lớn vang lên, Lâm Nhàn nói chuyện cũng lắp bắp:

"Linh, Linh, Linh Châu, cô thấy không..."

Lúc này, phòng livestream đã nổ tung, tất cả mọi người đều đang điên cuồng gõ chữ.

Tôi đứng trước gương, Lâm Nhàn và Lâm Nghị thì đứng hai bên trái phải gương, giơ điện thoại di động lên quay lại tất cả động tác của tôi.

Tôi trước gương đứng thẳng tắp, phong tư trác tuyệt, xinh đẹp như hoa.

Tôi trong gương tuy cũng xinh đẹp, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn khác biệt.

Tôi thì mặt đờ ra, còn cô ta thì khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười rợn người.

Lần này, ngay cả Lâm Nghị vốn dĩ khá trấn tĩnh cũng bắt đầu hoảng hốt:

"Mọi người, mọi người có thấy không..."

Tôi nghiêng đầu quát lớn anh ta: "Im miệng! Chúng tôi không thấy gì cả!"

Hét xong tôi mới ý thức được không ổn, vội vàng mỉm cười giống người trong gương.

Cô ta cười, tôi cũng cười, cô ta lắc đầu, tôi cũng lắc đầu.

Nhờ vào phản ứng nhanh nhạy và thân thủ hơn người của tôi, nữ quỷ trong gương dù có làm động tác gì, tôi cũng có thể nhanh chóng bắt kịp.

"Tôi mọc hết lông tơ rồi, tuy rằng động tác của Linh Châu rất nhanh, nhưng rõ ràng cô ấy không đồng bộ với người trong gương mà..."

"Đáng sợ quá, lá cờ năm cánh hãy bảo hộ tôi!"

"Tôi vẫn không tin, đây là do tổ chương trình cố ý sắp xếp. Cái gương này thoạt nhìn là một cái gương, thực chất là một màn hình hiển thị!"

Quỷ nữ kia bị tôi bắt chước đến phát cáu, liên tục làm vài động tác, hậm hực vung tay lên, sau đó miệng cống thoát nước của bồn rửa tay bắt đầu không ngừng trào tóc ra.

Tóc đen nhánh, rậm rạp, cuồn cuộn chui lên, đến mức sắp trào ra khỏi bồn rửa.

"Bịch!"

Lâm Nhàn giơ điện thoại di động, ngã thẳng ra phía sau, bị doạ đến mức trực tiếp ngất xỉu.

Tôi nhanh tay lẹ mắt lấy ra một lá bùa, ấn lá bùa như ấn khăn mặt, lau loạn xạ trong bồn rửa tay.

"Wow cái nhà này đúng là quá cũ rồi, ống thoát nước bị tắc hết cả rồi, mọi người xem, nước đen trào ra hết cả rồi này!"
 
Back
Top Bottom