Ngôn Tình Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 40: Thiết Kế Năm Ấy Bốp!


**********
Tiếng tát lanh lảnh mà vang dội.

Cái tát của Lê Khải Thiên nặng nề rơi trên mặt cô, Lê Hân Dư bị tát đến nghiêng đầu sang một bên.

Nếu không phải vì bà Lê đau lòng đỡ cô dậy, thì Lê Hân Dư chẳng đứng vững được mà đã té xuống đất.

Bà Lê đau lòng ôm chặt Lê Hân Dư: "Con gái ngốc của tôi, con từ từ nói chuyện với ba mình, đừng cứng miệng, nghe ông ấy, có gì từ từ nói."
Lê Hân Dư ôm miệng gật đầu.

Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ dám cãi lại cha mình?
Lê Khải Thiên vẫn chưa bớt giận, vẫn muốn đánh nữa nhưng nhìn thấy vợ mình bảo vệ cô, một tay kéo vợ mình về phía con gái nhỏ Lê Nhã Trí.

Lê Khải Thiên chỉ vào mũi cô chửi: "Lê Hân Dư, mày có chết thì cũng đừng kéo theo gia đình nhà họ Lê!” “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên nhận lấy cái tát nhưng đến nguyên nhân tại sao cô cũng không rõ.

"Tao còn muốn hỏi mày đã làm chuyện gì rồi." Lê Khải Thiên vô cùng tức giận, đập tay lên bàn trà, khiến mấy chén trà rung lắc: “Mày rốt cuộc đã làm gì khiến nhà họ Lăng chỉ sau một đêm muốn rút vốn, Lăng Diệu còn nói đồng ý ly hôn?"

Không biết xảy ra chuyện gì mà sau một đêm nhà họ Lăng lại muốn rút toàn bộ số vốn khiến Lê Khải Thiên cả đêm không ngủ được, nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với nhà họ Lăng.

Cuối cùng phát hiện tuy hai nhà là thông gia nhưng khoảng cách lại vô cùng xa xôi.

Nếu như đối phương không muốn có bất cứ liên lạc nào thì ông làm mọi cách cũng không thể liên lạc được.

Thấp thỏm cả đêm, từ sáng sớm Lăng Diệu đã cho người gọi điện nói sẽ nghe theo Lê Hân Dư, anh đồng ý ly hôn.

Lần này Lê Khải Thiên cuối cùng cũng hiểu ra được vấn đề, vấn đề là ở cô con gái lớn này.

Ông dường như muốn bùng nổ.

"Kết hôn với Lăng Diệu thì mày thiệt ở chỗ nào, Lê Hân Dư mày nói cho tao biết, rốt cuộc mày muốn gả cho người như thế nào?" Địa vị và thân phận của Lăng Diệu, tất cả phụ nữ ở thành phố A này đều dính lấy anh, dù không kết hôn được nhưng đến tình một đêm cũng đổ xô vào.

Còn cô thì hay rồi, không dễ dàng gì gả vào nhà họ Lăng, nhưng một chút cũng không biết quý trọng.

"Mày có biết để mày có thể gả vào nhà họ Lăng, ba đã tốn biết bao tâm tư không? Nếu như không phải vì năm ấy Nhã Trí còn quá nhỏ, còn không bằng để Nhã Trí gả cho nhà họ Lăng, bây giờ cũng không để ra nông nỗi như thế này" Nhà họ Lê lệ thuộc vào nhà họ Lăng sinh tồn ba năm, bây giờ giống như dây leo, chỉ dựa vào nhà họ Lăng mới có thể tồn tại.

Một khi nhà họ Lăng rút khỏi thì nhà họ Lê cũng không còn đường sống, chỉ còn một con đường duy nhất đó là đường chết.

"Ba!" Lê Hân Dư kinh ngạc nhìn Lê Khải Thiên
Lẽ nào năm ấy người hạ thuốc Lăng Diệu chính là bố cô?
Cô vẫn luôn không hiểu rõ, khi ấy đến "Kim Đế" đón bố uống say, sau khi mở cửa phòng khách sạn ra thì bị Lăng Diệu đè lên người giống như tên điên vậy, hay là do cô đi nhầm phòng?
Bởi vì không chắc chắn nên cô vẫn luôn không dám nói ra, lại càng không dám biểu đạt suy nghĩ của riêng mình.

Nhưng đến hôm nay cô mới biết thì ra đây chính là mưu kế do chính bố cô tạo ra để đưa Lăng Diệu và cô vào tròng.

Để cứu gia đình họ Lê, bố cô đã viện cớ uống say gọi cô đến đón, sau đó để cô nằm trên giường Lăng Diệu, rồi ép hai gia đình kết thông gia để cứu vãn gia đình họ Lê đang trong cảnh bi đát này.

Liên tưởng như vậy bỗng trở nên rất hợp lý.

Chẳng trách Lăng Diệu vẫn luôn căm thù cô như vậy.

Thì ra là cô có lỗi với anh trước.

Bỗng nhiên giống như bị ai đó cướp đi hết sức lực, cô ngồi bệt xuống sofa, mắt cay cay muốn rơi lệ: “Ba, con là con gái của ba, ba làm như vậy, có nghĩ tới một chút cảm xúc của con không?".
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 41: Làm Một Quân Cờ


**********
"Nếu như không suy nghĩ cho mày, mày nghĩ mày có thể gả cho Lăng Diệu ư?"
"Nói như vậy, cuối cùng vẫn là vì con?" Lê Hân Dư cười không ra tiếng, càng khóc không ra hơi.

Trong khi cô vẫn đang có bạn trai lại đẩy cô lên giường của một người đàn ông lạ.

Rốt cuộc bố cô nhẫn tâm thế nào mới có thể làm ra những chuyện như thế này.

Trong ba năm nay, cô oán ông trời không đối xử công bằng với mình, hận Lăng Diệu cưỡng ép mình, nhưng có duy nhất một điều cô không nghĩ tới đó chính là bố cô là người sắp đặt cuộc hôn nhân này.

"Ba, có lúc con thực sự nghi ngờ rằng con có phải con gái ruột của ba không.”
“Mày còn nói lý nữa hả? Nếu mày không phải con gái tao thì việc gì tao phải tốn nhiều công sức như vậy để mày có thể gả vào nhà họ Lăng! Có biết bao người đang nhìn vào nhà họ, có biết bao cô gái muốn nằm trên người chồng mày mày biết không?" Lê Khải Thiên tức giận nhìn trừng trừng cô: "Bất kể là tướng mạo hay gia thế, Lăng Diệu đều không thiếu thứ gì, mày ôm một cái cây lớn như vậy, sống trong hạnh phúc mà lại không biết hưởng phúc?”

Lời của cha mình khiến Lê Hân Dư tuyệt vọng vô cùng.

Thì ra gia đình và hạnh phúc chỉ là tưởng tượng trong đầu cô, còn cô không đáng nhắc đến dù chỉ một lần.

Lê Hân Dư bình tĩnh trở lại, nằm chặt tay: “Nhưng Lăng Diệu nói muốn ly hôn, con cũng không còn cách nào khác."
“Vậy mày đi cầu xin nó đi! Mấy bữa trước chẳng phải mối quan hệ giữa hai đứa vẫn rất nồng ấm sao? Hôm qua nó còn để mày mặc bộ thiết kế chân ái của đại sư W để tham gia bữa tiệc.

Mày đi cầu xin nó, chắc chắn nó sẽ giữ thể diện cho mày!" Lê Khải Thiên chỉ coi Lê Hân Dư như một quân cờ trong tay mình, như một cỗ máy mà giao nhiệm vụ cho cô, không hề suy nghĩ cho cảm nhận của cô.

"Ba!" Cô nắm chặt tay, đau lòng cắt ngang lời ba mình: “Con không muốn như vậy.”
Lê Khải Thiên vừa nghe đã giơ tay lên định tát cô thì bị vợ mình giữ lại: “Khải Thiên, Khải Thiên, tôi cầu xin ông đừng đánh Hân Dư nữa, có chuyện gì cứ từ từ nói được không? Hân Dư là con gái của chúng ta, nó là con gái làm sao mà chịu được những cái đánh này của ông cơ chứ."
Nhìn thấy bà Lăng đỡ lời cho Lê Hân Dư, Lê Nhã Trí bỗng đứng dậy kéo mẹ mình về một bên:
“Mẹ, lẽ nào mẹ không cần gia đình chúng ta nữa rồi ư? Nếu như Lê thị mất rồi, thì chúng ta sống như thế nào chứ.

Ba cũng chỉ muốn chị đi cầu xin anh rể nói chuyện thôi mà."
Bà Lê tính tình mềm yếu, bà lau nước mắt, biết con gái nhỏ nói đúng, một lúc sau không nói gì nữa.

Lê Hân Dư giả vờ mạnh mẽ hỏi lại: “Ba, không còn cách nào khác nữa ư, lẽ nào cả đời này chúng ta phải dựa dẫm vào gia đình họ Lăng mãi ư?”
"Lăng gia là nhà chồng của con, nó giúp chúng ta thì sao chứ? Đây chẳng phải là điều dĩ nhiên sao? Ba năm như vậy rồi, con tại sao lại phải phá hủy sự cân bằng này chứ.

Lê Hân Dư, rốt cuộc con có phải con gái nhà họ Lê hay không?"
"Ba, nếu như ba thực sự coi con là con gái, thì năm ấy tại sao còn nghĩ kế để con gả cho Lăng Diệu.”
Lúc nửa ép buộc nửa dỗ dành cô gả cho Lăng Diệu, ông có từng nghĩ tới cảm nhận của cô?.

Ngôn Tình Sủng
"Mày có muốn giữ chút thể diện nữa không Lê Hân Dư, chuyện xảy ra tối qua mày nghĩ ba không biết ư? Lúc mày và Giang Dật Hàn ôm nhau mày có nghĩ tới cảm nhận của chồng mày không?" Lê Khải Thiên chuyển chủ đề, bắt đầu tính toán với Lê Hân Dư: “Ba biết trước đây con và Giang Dật Hàn có tình cảm với nhau, nhưng con cũng đừng quên.

Bây giờ con vẫn chưa ly hôn, con làm như vậy vô tình đã hủy hoại bộ mặt của gia đình họ Lăng và họ Lê!”
"Con và Giang Dật Hàn sớm đã không còn liên lạc rồi, ba năm nay đây là lần đầu tiên chúng con gặp lại!" Lê Hân Dư như điện lên túm chặt lấy tóc mình..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 42: Ý Đồ Của Lê Nhã Trí


"Nếu ba năm đã không liên lạc gì rồi thì sau này cũng không cần phải liên lạc nữa, Hân Dư, gia đình họ Lăng không thể rút vốn." Lê Khải Thiên ra lệnh: “Ba không cần biết con làm cách nào cũng được nhưng cuộc hôn nhân này không được phép ly hôn."
Là người đàn bà của Lăng Diệu tìm cô gây chuyện, Giang Dật Hàn giúp đỡ cô nhưng mọi người chỉ nói Giang Dật Hàn và cô ôm nhau.

Là bố cô hạ thuốc Lăng Diệu, lừa cô gả vào nhà họ Lăng, Lăng Diệu lại chỉ trách cô tâm kế hiểm độc để ràng buộc cuộc hôn nhân này.

Rõ ràng cô không hề làm sai điều gì nhưng nhưng kết quả mà mọi người gieo lên lại để cô một mình gánh chịu.

Lê Hân Dư thấp giọng trả lời: “Con biết rồi.”
"Một khi ly hôn, Lê thị sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nếu con vẫn là con của Lê Khải Thiên này, con biết mình nên làm gì rồi chứ?" Lê Khải Thiên đang uy h**p cô.

Nếu như ly hôn thì cô sẽ không còn là con gái nhà họ Lăng nữa.

“Ba...” Lê Hân Dư thấp giọng gọi một tiếng ba, giọng nói kèm theo sự tuyệt vọng.

Con ngươi Lê Nhã Trí đảo một vòng: “Nếu chị không đồng ý đi, thực ra cũng không phải không còn cách khác."
"Còn cách gì?"
"Con muốn đi cầu xin anh rể, anh rể không phải là người không thấu tình đạt lý." Lê Nhã Trí nghĩ tới hôm ấy Lăng Diệu tới nhà cô ăn cơm, cười với cô.

Cô không chịu được đã rung động.

Nếu chị không đồng ý đi cầu xin anh ấy, vậy tại sao không để cô đi thay?
Bà Lê nghiêm mặt nhắc nhở Lê Nhã Trí: “Đừng có nói linh tinh, Lăng Diệu là anh rể của con, chuyện này không tới lượt con quản."
"Chị chẳng phải không muốn đi sao? Con đồng ý."
Lê Khải Thiên giọng lạnh lùng cắt ngang: “Im miệng, lời như vậy tại sao con lại có thể nói bậy được chứ, con bé này, đừng có ăn nói linh tinh! Lăng Diệu là anh rể của con."
“Con chỉ là muốn đi tìm anh rể cầu cứu, con cũng đâu có nói là sẽ làm chuyện gì, tại sao lại là không biết xấu hổ chứ? Ba, ba không công bằng, ba thương chị hơn!" Chị gái gả cho Lăng Diệu cũng là khi học năm nhất đại học, lớn như cô bây giờ, tại sao chị cô được mà cô không được?
Lê Nhã Trí hình như còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của ba không được dễ coi cho lắm đành hậm hực ngậm miệng.

Tại sao cô lại không được ư? Khi nãy ba cô cũng đã nói rồi.

Nếu như không phải vì năm ấy tuổi còn quá nhỏ thì giờ đây Lăng phu nhân chưa chắc đã là chị cô.

Nếu chị cô không đồng ý thì dành cho cô cơ hội đã làm sao?
Lê Nhã Trí chuyển mục tiêu sang Lê Hân Dư, kéo tay cô: “Chị, em không nói đùa, em nghiêm túc đấy."
"Nhã Trí, chuyện này em không cần lo, chị sẽ có cách giải quyết.” Lê Hân Dư chỉ coi cô như đứa trẻ nói chuyện linh tinh, nhưng trong lòng lại thầm thấy kinh hoàng khiếp sợ.

Nhã Trí vừa lên đại học, đang trong độ tuổi mới biết yêu đương.

Bộ mặt ấy của Lăng Diệu, hôm ấy chỉ mới gặp một lần nhưng đã khiến Nhã Trí rung động ít nhiều.

Hơn nữa con người Lăng Diệu khiến người khác không dễ dàng nắm bắt được anh đang nghĩ gì, chỉ nói quan hệ hiện giờ của cô và anh, Nhã Trí đã không nên có suy nghĩ gì rồi.

Em gái nhúng tay vào sẽ chỉ càng làm chuyện này thêm rối hơn mà thôi.

“Hôm nay con sẽ đi tìm anh ấy." Anh ấy, dĩ nhiên là chỉ Lăng Diệu.

Lê Khải Thiên gật đầu: "Vậy thì tốt."
“Chị!” Không ngờ Lê Hân Dư bỗng thay đổi suy nghĩ, Lê Nhã Trí có chút không hài lòng.

Khi nãy còn tỏ ra không tình nguyện, tại sao khi cô nói sẽ đi gặp anh rể, chị lại lập tức nói sẽ đi? Bọn họ là chị em gái ruột, cô lại phòng Nhã Trí như vậy ư?
Nếu như không phải vì tuổi còn nhỏ thì vợ Lăng thiếu gia bây giờ là ai cũng không biết.

Nhưng nói ra những lời này thì cô sẽ thua về lý, nên chỉ còn biết giậm chân không nói gì..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 43: Mọi Người Đều Không Công Bằng


**********
Lê Hân Dư bị bộ dạng của em gái dọa cho hãi hùng.

Em cô từ bé đến lớn đã được nuông chiều, không có gì nó muốn mà lại không có được.

Tính cách thẳng thắn, lời nói cũng luôn qua suy nghĩ rồi mới thốt, càng nghĩ cô càng sợ nó nảy sinh những tâm tư không nên có với Lăng Diệu.

"Nhã Trí, chị quay về tìm Lăng Diệu.

Những chuyện này, chuyện của nhà họ Lăng em không cần suy nghĩ linh tinh."
“Em biết rồi, chuyện của mọi người em không nhúng tay vào.” Lê Nhã Trí chẳng vui vẻ gì bước lên lầu.

Bà Lê liếc nhìn cô con gái nhỏ rồi cũng lên theo, nhẹ nhàng dùng những lời đường mật khuyên bảo: “Nhã Trí con giận rồi ư? Ba mẹ chỉ không muốn con liên lụy vào những chuyện này." Bà Lê thấp giọng nói, nắm lấy tay con gái mình, rồi lại đảo mắt xuống tầng dưới: “Mẹ biết tâm tư của con, nhưng tốt nhất con nên bỏ cái tâm tư ấy đi."
"Chị chẳng phải muốn ly hôn sao, tại sao mọi người không để chị ấy ly hôn?” Lê Nhã Trí tức giận: “Chị ly hôn rồi, chẳng phải con sẽ có cơ hội rồi sao? Đều trách mọi người sinh con muộn hai năm, nếu như con là chị thì đã tốt biết mấy."
"Lăng Diệu là anh rể của con, dù có ái mộ như thế nào thì cũng không được để lộ ra mặt.

Những gì con vừa nói muốn chị con nghĩ như thế nào?"
"Mọi người là vì thương chị hơn! Cái gì tốt cũng dành cho chị ấy."
"Nhã Trí ngốc này, đợi con lớn rồi, ba mẹ cũng sẽ tìm cho con một người chồng tốt."
"Con không còn là trẻ con nữa, lừa con có ý nghĩa không? Cả thành phố A này chỉ có một nhà Lăng gia, cũng chỉ có một Lăng Diệu.

Con tìm thế nào cũng sẽ không thể tìm được người đàn ông tốt như anh rể!" Lê Nhã Trí tự nhốt mình trong phòng, sống chết cũng không chịu nghe lời bà Lê.

Bà Lê chỉ biết thở dài lắc đầu.

Nhà họ Lăng không dễ dàng gì có thể gả vào, Hân Dư khi vừa mới gả cho Lăng Diệu, nước bọt của thiên hạ đã có thể nhấn chìm cô, vị trí hiện giờ cũng không hơn không kém gì...!
Bà thà để Lê Nhã Trí gả cho gia đình nhỏ hơn cũng không muốn vì lợi ích mà hi sinh hạnh phúc của con gái mình.

Lê Hân Dư nghe thấy tiếng đập cửa trên lầu liền biết rằng em gái mình lại giận dỗi.

Mắt chớp chớp, cô một mình bước ra phía ngoài.

Bà Lê nắm chặt lấy tay cô: “Hân Dư con đi đâu, vừa mới về mà."
"Tới nhà họ Lăng." Cầu cứu Lăng Diệu.

"Không vội vàng gì lúc này, nếu đã về rồi thì cùng ăn sáng với mẹ đã.

Trưa nay con muốn ăn món gì, mẹ làm cho con." Sức khỏa bà Lê không được tốt, nhưng tay bà nắm rất chặt: "Hân Dư, lâu rồi con không ăn cơm với mẹ rồi."
Bà Lê rất thương con gái lớn, nỗi khổ của con gái bà luôn để trong lòng, nhưng bà cũng không còn cách nào khác.

"Con..."
“Ăn xong bữa sáng rồi hẵng về nhà bên ấy, từ từ nói chuyện với mẹ chồng con.

Bà Lăng rất thích con, nếu như có thể nói chuyện từ chỗ bà ấy là dễ thương lượng nhất." Lê Khải Thiên ra lệnh cho cô làm sao để giải quyết mọi việc dễ dàng nhất.

“Con biết rồi."
Lê Khải Thiên nói không sai, bà Lăng rất thích Lê Hân Dư.

Vừa nhìn thấy Lê Hân Dư về nhà họ Lăng, bà đã ngay lập tức kêu người hầu chuẩn bị thêm vài món.

Còn than phiền con trai không bằng con dâu, con trai cả buổi tối không thấy tung tích đâu, con dâu còn biết buổi tối về nhà trò chuyện cùng hai người già này.

Thực chất bà Lăng trông không hề già chút nào, ai không biết còn khẳng định rằng bà chưa tới bốn mươi tuổi.

Bà Lăng đối xử với Lê Hân Dư càng tốt, Lê Hân Dư càng không có cách nào để nói ra những chuyện này với vị bề trên dễ mến như bà, giống như qua cầu rút ván vậy.

Bố cô đối xử với cô như vậy đã khiến cô rất phiền lòng rồi, nên cô không thể dùng cách này để làm tổn thương người khác.

Trước đây cô có thể thuận lợi kết hôn cùng Lăng Diệu để nhà họ Lăng góp vốn cho nhà họ Lê, một phần cũng là nhờ bà Lăng thương xót cô bị con trai mình say rượu mà cướp đi lần đầu của cô.

Bà nói con trai bà phải tự chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra.

Bà Lăng là người giúp lý lẽ chứ không giúp tình thân, nhưng khi cô biết Lăng Diệu cướp đi lần đầu của cô đều do ba của cô sắp đặt, cô cũng không thể lợi dụng sự yêu thương của bà dành cho mình để nói về chuyện góp vốn này nữa..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 44: Gặp Gỡ Hưởng Lập Hiên


**********
Cùng mẹ chồng Hách Ánh ăn xong bữa trưa, Lê Hân Dư liền thay một bộ đồ khác vội vã tới công ty Lăng thị.

Nhưng vừa đến còn chưa kịp nói mục đích thì cô đã bị từ chối phải đứng ngoài cửa.

Cô gái quầy lễ tân với lớp trang điểm tinh tế, nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường: "Chủ tịch không gặp khách, có hẹn trước mới được gặp, không có hẹn trước cô chỉ còn cách đứng ở ngoài cửa đợi."
Đường đường là phu nhân Lăng thị lại phải chịu sự lạnh nhạt như vậy, đến nhân viên cấp thấp trong công ty còn không coi trọng cô.

"Nếu như cô có chuyện cần tìm chủ tịch Lăng, có thể trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với ngài ấy, đợi thông báo của cấp trên chúng tôi sẽ mời cô vào." Lễ tân thăm dò nói.

Lê Hân Dư xoa trán, nếu như có thể liên lạc được thì cô cũng không đến nỗi phải đến công ty tìm.

Ở vị trí lễ tân này, cô gái đã nhìn thấy rất nhiều người qua lại, thoắt cái đã hiểu hết mọi chuyện, thầm cười nhạo trong lòng.

Bà Lăng này ngồi trên bệ xí mà không ị, có điều cô ta cũng đã xác nhận được lời đồn rằng, chủ tịch Lăng quả thực rất căm ghét Lê Hân Dư.

Cô gái lễ tân bỗng hách dịch đứng lên, cười một cách lạnh lùng rồi không nói một lời nào.

Không thể vượt qua được các cửa an ninh, cô chỉ còn cách ngồi ngoài cửa Lăng thị ôm cây đợi thỏ.

Nhưng cách này hiệu quả không cao, xác suất quá thấp để có thể gặp được Lăng Diệu.

"Lê Hân Dư?” Phía sau có người đàn ông dò xét gọi cô một tiếng.

Quay đầu lại, là một người đàn ông cao to đẹp trai, trông có vẻ rất đứng đắn, nhưng giữa hai lông mày lộ rõ một đường đào hoa.

“Tôi là Hướng Lập Hiên, bạn thân của chồng cô."
Cô nhớ ra rồi, Hướng Lập Hiên, em trai của Hướng Hy Nhiên.

Hai chị em nhà này có vẻ đẹp vô cùng hớp hồn.

Vừa thấy mình gọi đúng người rồi, đúng là Lê Hân Dư, Hướng Lập Hiên cười rồi bước lên phía trước: “Cô đợi ở cửa làm gì vậy."
Lê Hân Dư ngập ngừng nói: “Tôi không vào được."
"Tưởng chuyện gì to tát, để tôi dẫn cô vào." Hướng Lập Hiên dẫn theo Lê Hân Dư đi thẳng vào thang máy tòa nhà, nhìn thấy như vậy cô gái ở quầy lễ tân chỉ biết giậm chân.

Trong không gian ngột ngạt ấy, Hướng Lập Hiên cứ nhìn Lê Hân Dư chòng chọc, đánh giá một cách tỉ mỉ.

Anh cứ nhìn như vậy khiến cho tim cô có chút hoang mang, không ngừng nhìn lên màn hình ở cửa thang máy, chỉ hy vọng mau chóng lên đến tầng mà cô cần tới.

Hướng Lập Hiên không biết nghĩ tới gì bỗng cười to.

Lê Hân Dư bị tiếng cười ấy dọa giật mình, bèn hắt xì một cái.

Vừa hay bị Hướng Lập Hiên nhìn thấy, anh ta cười càng to hơn: “Lê Hân Dư em đúng là thú vị thật."
Xoa xoa da gà nổi ở trên tay, Lê Hân Dư không biết làm gì.

Thang máy vừa dừng, cô vội vàng chạy ra ngoài, tai như còn vang vọng tiếng cười khủng khiếp của Hướng Lập Hiên.

Hướng Lập Hiên nhanh chóng bước theo, dẫn theo cô vào văn phòng của chủ tịch.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Hướng Lập Hiên dẫn theo đàn bà tới, những ánh mắt ấy như đang thăm dò, đánh giá.

Hướng Lập Hiên cười rồi khoác lên vai Lê Hân Dư, đẩy cô vào phòng chủ tịch.

Lúc này anh mới vỗ vỗ tay, nụ cười như muốn giải thích rằng: "Thu lại ánh mắt của mọi người, đây không phải người đàn bà của tôi, là của chủ tịch các người."

Nghĩ tới bộ dạng ngạc nhiên của Lăng Diệu khi nhìn thấy Lê Hân Dư, Hướng Lập Hiên bỗng cảm thấy có chút thú vị.

Người phụ nữ thú vị như vậy, anh nhận định phải giúp Lăng Diệu một tay.

Dù gì bộ dạng kinh ngạc ấy của Lăng Diệu là một kỳ cảnh tráng lệ khó thấy mà!
"Nhưng mà, Hướng thiếu gia...”
"Nói."
"Tiểu thư Y Nghề vẫn ở bên trong."
Hướng Lập Hiên ngẩn ra, thôi xong rồi.

Y Nghê từ nhỏ đã lớn lên với họ, tấm lòng Y Nghệ dành cho Lăng Diệu đến người đi đường đều rõ.

Sau khi tốt nghiệp, không ai ngờ rằng cô lại từ bỏ việc làm một đại tiểu thư sung sướng nhàn hạ, nhất quyết chạy đi tìm khắp các mối quan hệ để được vào Lăng thị ứng tuyển vị trí thư ký..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 45: Tới Tìm Tôi Ký Tên


**********
Y Nghê mặc một bộ đồ công sở, hình như đang sắp xếp công văn cho Lăng Diệu.

Nhưng chỉ một cái xoay chân, cô đã ngồi vào lòng Lăng Diệu rồi.

Khi bị Hướng Lập Hiên đẩy vào trong, Lê Hân Dư đúng lúc nhìn thấy b* ng*c đầy đặn của Y Nghê đè lấy cánh tay Lăng Diệu, giống như đang ngồi trên đùi anh vậy.

Không ngờ rằng văn phòng của chủ tịch cũng có người dám xông vào, sắc mặt của Y Nghề bỗng lạnh tanh, tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt cô ta, gần như muốn cắn nát răng mà nói: “Lê Hân Dư, cô có còn sĩ diện nữa không vậy, không gõ cửa mà tự ý xông vào?"
Trong phòng làm việc “trộm người”, có mất mặt phải là cô ta mới đúng.

Nhưng Lê Hân Dư thiếu tự ti nói: "Xin lỗi, tôi không biết hai người đang bận, hai người bận trước, lát nữa tôi lại vào." Phản ứng có điều kiện ôm lấy mặt, cô định quay người mở cửa trốn ra bên ngoài.

Dùng hết sức nhưng lại phát hiện bản thân không mở nổi cánh cửa ấy.

Bầu không khí trong văn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, Lê Hân Dư chỉ còn cách từ bỏ việc tranh cãi, âm thầm quay đầu, đối diện với Lăng
Diệu, nhưng lại cúi gắm nhìn gót chân anh.

Lê Hân Dư cũng không ngờ rằng, Hướng Lập Hiên đẩy cô vào đây, lại còn dùng hết sức đóng sập cửa lại.

Hướng Lập Hiên à Hướng Lập Hiên, đúng là bị anh hại chết mất rồi.

Cô cười một cách gượng gạo không nói ra lời.

Lăng Diệu trầm tĩnh mở miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Cô tới đây làm gì, tôi đã nói rồi, đồng ý ly hôn, lẽ nào...!tới tìm tôi để ký tên?" Anh cười một cách châm biếm.

Nếu đã dám tới đây rồi, chắc chắn đã có sự chuẩn bị.

Lê Hân Dư không cảm thấy khó khăn gì, chỉ có điều hơi đen đủi.

Tại sao chỗ nào cũng chạm mặt Y Nghệ?
Bởi vì Y Nghề ở đó, khiến cô khó mà mở miệng được.

Nếu không bị Lăng Diệu sỉ nhục thì cũng bị Y Nghê lăng mạ.

Mất mặt sẽ mất tới tận Thái Bình Dương...!
Y Nghê cười một cách lạnh lùng, nhưng không hề nói lời nào.

Cô tỏ ra có uy thế hơn khi cố áp sát vào lòng Lăng Diệu vài phần.

Lê Hân Dư xoa xoa mắt, cảm thấy hơi cay mắt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy kẻ thứ ba lại ngang nhiên như vậy.

Lăng Diệu không thấy cô nói gì, bèn nhếch mép cười: “Không nói gì thì ra ngoài.”
Lúc này Lê Hân Dư mới ngẩng mặt nhìn vào mắt anh, vội vàng mở miệng: “Có chuyện nói, có chuyện nói.”
Anh vẫn ngồi ở tại chỗ: “Nói.”
"Nhưng hơi không được thuận tiện lắm..." Lê Hân Dư xoắn xuýt mở miệng: "Có thể cho tôi năm phút, anh có thể bỏ Y Nghê xuống trước một lát, đợi lát nữa lại tiếp tục ôm cô ấy...!hoặc nằm đều được."
Sắc mặt của Lăng Diệu càng khó coi hơn: “Cút ra ngoài."
"Tôi biết đề xuất này không hợp lý, nhưng.." Đối diện với khuôn mặt của Y Nghê, cô thực sự không thể bỏ được thể diện.

Một xấp tài liệu bay dưới chân cô, Lăng Diệu nói: "Tôi nói lại một lần cuối, cút ra ngoài."
Lê Hân Dư lần đầu thấy anh như vậy, cô sững sờ, lập tức quay người đi mở cửa.

Nhưng ai biết rằng giây phút cô quay người đi ấy, ánh mắt của Lăng Diệu vẫn luôn dõi theo cô.

"Ây, đại tiểu thư cao quý nhà họ Lê lại đến bước này, đến cửa cũng không biết mở ư?" Y Nghê châm biếm nhạo báng cô.

Lê Hân Dư gần như sắp khóc, bị kẻ thứ ba ép tới bước đường này, cô thực sự cũng đủ mất mặt rồi: “Tôi, tôi thực sự không mở được.”
"Lê Hân Dư, cho cô ba giây cuối cùng, nếu cô không ra ngoài...” Vậy thì không cần ra nữa.

Lăng Diệu đấy Y Nghê ra, đứng lên bước tới phía sau cô, nhìn phía sau gáy cô.

Y Nghê bị đẩy ra, tức giận nhục mạ Lê Hân Dư: “Đại tiểu thư họ Lê không đi làm diễn viên đúng thật đáng tiếc, diễn xuất không mở được cửa này đúng là xuất thần, không muốn thì cô cứ nói, còn giả vờ cho ai xem?”.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 46: Trả Tinh Người Cô Không Muốn Đi


” Giọng nói trầm lång của người đàn ông kề bên tai như đang uy h**p cô.

Lê Hân Dư loay hoay với cánh cửa một lúc, hơi thở của người đàn ông phía sau cô trầm xuống khiến trong lòng cô hoang mang nay lại thêm chút bi thương.

Bị tình nhân của chồng cùng chèn ép, cô đã đủ thể thảm rồi.

Cô cằn chặt môi không nói gì, cố gắng hết sức để mở cánh cửa ra.

Khi Lăng Diệu vừa giơ tay, áp chặt cánh tay cô, thì “uỳnh" một tiếng, Hướng Lập Hiên từ ngoài đẩy cửa vào, đồng thời nói với cô: “Em mở ngược rồi." Bởi vậy mới không mở được.

Cảm ơn” Lê Hân Dư xoa mũi, nhanh chóng chạy đi.

Lăng Diệu âm thầm nhìn theo bóng dáng cô, cười một cách lạnh lùng.

"Diệu." Y Nghệ lại nũng nịu dính lấy anh, thân hình đầy đặn như dính chặt lấy cánh tay anh: “Tối nay anh có thời gian không...” "Không có." Lãng Diệu lạnh lùng đẩy cô ra: “Chuyên như vừa rồi tôi không hy vọng sẽ có lần thứ hai”
Y Nghê nhỏ tiếng tự biện hộ cho mình: “Em biết, em chỉ là không cẩn thận nên vấp chân thôi."
Vừa nãy trong phòng làm việc, anh không đấy cô ta ra, còn để cô ta tựa vào mình trước mặt Lê Hân Dư.

Cô ta nghĩ rằng, cô ta khác biệt, ít nhất thì trong lòng anh cô ta quan trong hơn Lê Hân Dư.

Nhưng không ngờ rằng, Lê Hân Dư vừa đi, anh lại trở mặt không nhận người nữa.

Hướng Lập Hiên không chịu được bèn mở miệng: “Được rồi Y Nghê, tâm tư của em có giấu cũng chẳng ích gì, ai mà không biết cơ chứ." Y Nghê từ nhỏ nếu có cơ hội luôn chạy theo Lăng Diệu, nhưng tiếc là cơ hội không nhiều.

Không có cơ hội cô ta cũng cố gắng tự tạo ra cơ hội, đó chính là tới đây làm thư kí cho anh.

Tục ngữ nói đúng gần quan được ban lộc, vị trí thư ký này, chỉ cách một lớp tường, cả ngày có thể kề cận bên Lăng Diệu.

Mỗi ngày cô đều trang điểm rất dậm, chỉ để đợi thời cơ.

Có điều, đã bốn năm rồi nhưng không hề có chút tiến triển gì, người phụ nữ nào thông mình một chút sẽ hiểu, bản thân không còn hy vọng gì nữa.

Nhưng Y Nghê lại vẫn luôn giữ tình thần "chưa chạm tường Nam chưa quay đầu.”
Hướng Lập Hiên thấy vậy cũng thấy mệt thay cho cô ta, là bạn cũ, anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm khuyến cáo cô rằng: "Trong thời gian làm thì làm cho tốt công việc của một thư ký, tan làm hằng nghĩ tới chuyện hẹn hò tán tỉnh.

Em cũng biết tính cách của Lăng Diệu rồi đó, việc nào là ra việc ấy, không có chuyện việc nọ xọ việc kia đâu."
Bị Hướng Lập Hiên vạch trần mục đích của mình, mặt Y Nghệ trắng bệch rồi lại chuyển sang đỏ, đỏ rồi lại trắng.

Sau đó gượng cười xỏ giày cao gót bước đi mất.

Hướng Lập Hiên thấy sắc mặt của Lăng Diệu không được tốt, những lời thú vị trêu đùa cũng không dám nói nữa.

Đắn đo một lúc mới dám nói: “Cậu để vị đại tiểu thư Y Nghệ này bên cạnh mình bao năm vậy mà không thấy phiền ư?"
Lăng Diệu lúc này mới thu lại ánh mắt: “Trả tình người."
Lúc nhỏ, Lăng Diệu rớt xuống nước, bố của Y Nghệ đã cứu anh.

“Nhưng tình người này cũng hơi lâu đó." Hướng Lập Hiên tự mình cũng cảm thấy phiền.

Từ nhỏ Y Nghê đã không được mọi người yêu thích, lớn lên lại càng phiên phức.

Mỗi lần anh tới tìm Lăng Diệu đều phải nhìn thấy bộ mặt phiền phức của Y Nghệ, tầm trạng lại càng tôi tệ.

Lăng Diệu quay người bước vào phòng làm việc, bước qua đống tài liệu rơi trên sàn: “Là cậu dẫn Lê Hân Dư lên đây?"
Tại sao lại có cảm giác như đang bị hỏi tội vậy?
Hướng Lập Hiên cười rồi nhặt đống tài liệu lên đặt trên bàn: “Thì chẳng phải dạo này vẫn luôn nghe thấy cậu nhắc tới cái Lê Hân Dư sao, thấy cô ấy tới tìm cậu nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài, mình chỉ là thuận tay giúp cậu thôi mà." "Giúp mình, hay là muốn xem trò vui?” "Trời ơi, mình thực sự chỉ muốn xem trò vui giữa cậu và Lê Hân Du, nào biết có thêm sự xuất hiện của Y Nghê."
Lăng Diệu lườm anh một cái, thång bạn chết giầm này.

Hướng Lập Hiên cũng không tức giận, còn tự nói một mình: "Lê Hân Dư này tính khí tốt thật, nhưng những người tính khí tốt thường rất đáng thương.".
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 47: Cậu Hiểu Làm Lê Hân Du Rồi


**********
"Tính khí tốt? Đáng thương? Cậu đang ngầm ám chỉ mình bắt nạt cô ta." Lăng Diệu cười nhạt, hai chữ này không hề hợp với Lê Hân Dư chút nào.

Hướng Lập Hiên cảm thấy Lê Hân Dư rất thú vị, không giống như Lăng Diệu nói cô là người có tâm kế thâm độc gì.

Nếu như tâm kế thâm độc thì trong thang máy đã dính lấy anh, làm gì có chuyện bị dọa cho hắt xì.

Thấy Lăng Diệu nói cô như vậy, anh không chịu được biện hộ vài câu giúp cô: “Lê Hân Dư không đáng thương? Cậu tính xem, trong bữa tiệc bị Y Nghề ức h**p là Lê Hân Dư đúng không? Cậu không bảo vệ cô ấy thì thôi, còn bỏ rơi cô ấy một mình trên đường gió lạnh.

Cậu cũng không nghĩ xem, lúc ấy cả người cô ta đều ướt sũng.

Hôm nay đến tìm cậu, vừa nhìn thấy cậu và Y Nghệ, cô ấy còn khách sáo.

Tính cách như vậy còn không tốt nữa u?" "Chỉ gặp một lần đã nói thay cho cô ta rồi?" Ánh mắt Lăng Diệu trầm xuống, Lê Hân Dư quả lợi hại, đến người tính cách cà lơ phất phơ như
Hướng Lập Hiên cũng bị cô thu phục.

Hướng Lập Hiên nghiêm túc mở miệng: “Lăng Diệu, cậu không thấy mình có hiểu lầm với Lê Hân Dư ư?"
Lăng Diệu vừa nhấc bút máy lên, lại đặt xuống: “Có hiểu lầm là cậu Hướng Lập Hiên.

Người phụ nữ có thể hạ thuốc với mình để sắp đặt cuộc hôn nhân này không đơn thuần như cậu nghĩ đâu." "Nói như vậy cũng không sai." Người phụ nữ có thể hạ thuốc đàn ông, tính cách này quả cũng khó nói.

Nhưng...!"Nếu cậu đã không thích cô ấy vậy còn giữ cô ấy làm gì.

Ly hôn thì ly hôn, chẳng phải cậu sẽ sớm được giải thoát ư? Dù gì cậu cũng không để tâm tới cuộc hôn nhân này, vậy còn tốn bao nhiêu sức lực như vậy làm gì chứ." Cố tình tìm người báo tin cho nhà họ Lê, cũng chẳng phải là vì ép Lê Hân Dư nghe theo sự chi phối của mình sao.

Lê Hân Dư quả nhiên đến tận nơi, anh lại tỏ ra lạnh lùng, cô nói cái gì tôi cũng không nghe, cũng không biết bày cho ai xem nữa.

Chiếc bút máy bị ném phăng: “Liên quan mẹ gì đến cậu."
Hướng Lập Hiên đón lấy chiếc bút, nhếch miệng cười: “Mình nói thật, nếu như cậu vẫn còn tiếp tục muốn ở bên cô ấy thì đối xử với cô ấy tốt một chút.

Y Nghê chèn ép cô ấy như vậy, trước đây cậu không biết thì thôi, nhưng tối qua rõ ràng cậu biết, hôm nay lại còn tỏ ra thân mật với Y Nghê trước mặt cô ấy, cậu không sợ cô ấy lật mặt sao?"
Lăng Diệu không nghĩ ngợi gì: "Cô ấy sẽ không làm như vậy đâu."
Hướng Lập Hiên có chút không thoải mái: “Haizz, khẩu khí chắc nịch này của cậu, có phải vì thấy người ta tính khí tốt dễ bắt nạt?" "Còn lâu, đó là vì cô ấy vốn dĩ không để tâm."
Không để tâm anh nhìn cô như thế nào, cho dù có ly hôn, càng không quan tâm có phải anh có quan hệ mập mờ với Y Nghê không.

Vừa nghĩ tới đây, Lăng Diệu cảm thấy lồng ngực mình như sắp nổ tung ra.

"Không để tâm?" Bộ dạng giống như chịu uất ức của Lăng Diệp khiến Hướng Lập Hiên phá lên cười, xác định lại một lần nữa suy nghĩ của mình: "Lê Hân Dư này quả thú vị." "Thú vị ở đâu?" Lăng Diệu bình tĩnh lại, chau mày, cảm xúc như dâng trào rõ rệt trong hai con ngươi đen láy của anh.

Thủ đoạn của người phụ nữ này cũng thật lợi hại, ba lần bảy lượt khiêu khích tâm trạng của anh không nói.

Lần này còn kéo theo cả Hướng Lập Hiên vào.

Hướng Lập Hiên từ trước tới nay vốn là công tử đào hoa, đối với phụ nữ anh ta chỉ là chơi đùa mà thôi, trước giờ không hề đi đánh giá một cách nhiêm túc như vậy.

Nhưng anh ta chỉ gặp Lê Hân Dư có một lần lại có thể nói thay cô ta như vậy.

Tại sao người phụ nữ này không thể dành cái tâm tình đối với Hướng Lập Hiên cho anh? Người mà cô yêu cầu rõ ràng là cơ mà! "Lê Hân Dư cho cậu uống thuốc mê gì rồi, tại sao mới gặp một lần đã nói thay cho cô ta rồi." "Mình chỉ tiện miệng nói” Hướng Lập Hiên vừa nhìn thấy anh như đang muốn phát điên, âm thầm làm động tác che miệng, không dám nói tiếp nữa.

Tuy nhiên, cách nhìn đối với Lê Hân Dư này, Hướng Lập Hiên không hề đồng ý với những gì Lăng Diệu nói.

Vốn dĩ anh cũng không hề có ấn tượng gì với cô gái Lê Hân Dư này, chỉ nghe những chuyện xảy ra giữa Lăng Diệu và cô ta từ người khác, chỉ nghĩ đó là người có tâm kế nhưng cũng rất thú vị.

Hôm nay vô tình thấy cô đứng ngơ ngẩn dưới tòa nhà, đến cô gái ở quầy lễ tân cũng dám bắt nạt cô thì anh bỏng chốc thay đổi quan điểm của mình..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 48: Hướng Lập Hiện Tránh Xa Tôi Một Chút!


Đánh giá một con người không nên nghe chuyện của họ từ miệng người khác mà phải tự mình cảm nhận.

Đây vẫn là nguyên tắc hành sự từ trước tới giờ của Hướng Lập Hiên, anh thấy Lê Hân Dư có chút thú vị.

Trong thang máy định trêu chọc cô nhưng kết quả người phụ nữ này gan quá nhỏ, lại bị anh dọa cho hắt xì, bỏ chạy như đang trốn.

Dù gì, anh vẫn cảm thấy giữa Lăng Diệu và Lê Hân Dư có hiểu lầm.

Khi Hướng Lập Hiên rời khỏi Lăng thị, Lê Hân Dư vẫn ngồi ở đại sảnh tòa nhà đợi.

Vẻ mặt của cô rất phức tạp khiến Hướng Lập Hiên cười nắc nẻ.

Anh cảm thấy tâm lý của bản thân sắp không bình thường nữa rồi, thấy những biểu cảm ấy của Lê Hân Dư lại khiến anh cảm thấy rất thú vị.

Nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô: “Ngồi đợi Lăng Diệu?” "Vâng." Cô vuốt vuốt tóc một cách phiền não: "Trước đây không riên cứ như vậy mà chạy đi, nếu như để anh ấy xem đủ chuyện cười của tôi, nói không chừng tâm trạng tốt hơn, rồi sẽ tha cho tôi."
Hướng Lập Hiên ngồi xuống bên cạnh cô: “Vậy rốt cuộc em có muốn ly hôn hay không?"
Từ trong lòng cô gật đầu nhưng rồi lại vội vàng lắc đầu.

"Muốn hay là không muốn?" "Không muốn." Nếu như thực sự ly hôn, nhà họ Lăng rút vốn, bố cô sẽ g**t ch*t cô.

Hướng Lập Hiên cười: “Biểu cảm này của em với lời em nói ra chẳng hợp chút nào, có bao người muốn gả cho Lăng Diệu em biết không? Em không dễ dàng gì trở thành Lăng phu nhân, còn không biết quý trọng, không biết suy nghĩ một chút ư?" "Tôi cũng muốn quý trọng, nhưng quan trọng là tâm tư quá hẹp, không đủ để quý trọng nó." Lê Hân Dư có chút thất vọng.

Cô cũng có suy nghĩ sẽ cùng Lăng Diệu sống tốt, nhưng hiện thực lại không cho phép.

Những người phụ nữ bên cạnh Lăng Diệu, hết người này đến người khác.

Cô chưa biết thì thôi, ví dụ như Y Nghê cô đã không giải quyết được, vậy còn có thể đấu được với những người phụ nữ khác sao?
Cho dù cuộc hôn nhân này ra sao, muốn bản thân sống thoải mái không chịu tổn thương, cách tốt nhất đó là không để tâm tới anh.

Hướng Lập Hiên cảm thấy kỳ lạ nhìn cô: "Có phải em không thích nó?" "Nói không thích thì không đúng, mà nói thích cũng càng không phải Lê Hân Dư trả lời thành thực.

Hướng Lập Hiên trải qua biết bao cô gái, vừa nhìn anh đã hiểu biểu cảm này của cô rõ ràng là không thích.

Chẳng trách Lăng Diệu lại uất ức như vậy, vừa giận vừa hận, nhưng lại không làm được gì cô.

Lần này Hướng Lập Hiên lại nghiêng về phía Lăng Diệu: “Vậy trước đây em hạ thuốc rồi lên giường nó, còn giữ lại bằng chứng ép nó kết hôn với em, lẽ nào chỉ vì gia đình họ Lê?" "Tôi không hề hạ thuốc anh ta, hôm ấy tôi vốn di.." Cô đang định biện hộ, lại nghĩ ra chuyện này là do Lê Khải Thiên làm, tức giận nuốt những lời này vào trong: “Dù gì chuyện cũng không giống như những gì anh ấy nghĩ, dù gì cứ cho là tôi đen đủi đi."
Dù gì những lời này cô cũng đã phải chịu ba năm, cố gắng chịu cả đời cũng được, miễn không kéo theo nhà họ Lê là được.

Hướng Lập Hiên thấy cô không chịu nói gì, cũng không truy vấn mà vỗ quần đứng lên.

Thấy cô ngồi đó không động đậy gì, anh nói: “Đừng ngốc nghếch đợi ở đây nữa, nó có thang máy riêng, tan làm sẽ trực tiếp xuống hầm để xe, em ngồi ở đây cũng không đợi được đâu.

Hơn nữa, khi nãy nó đã đi rồi, lúc xuống tầng cùng với anh.” "Nhưng lễ tân nói..." “Lễ tân biết nhiêu hơn hay anh biết nhiều hơn?” Hướng Lập Hiên cười cô quá non trẻ.

Lúc này Lê Hân Dư mới hiểu ra rằng cô bị lễ tân lừa rồi.

Bình tĩnh trở lại đã thấy Hướng Lập Hiện thò tay vào túi cô mò gì đó: "Hướng Lập Hiên, anh cách tôi xa một chút."
Cô cảnh giác nhìn anh, phát hiện anh lấy điện thoại của mình, giơ lên như một đồ chơi: "Lê Hân Dư, gan em cũng to thật, đến điện thoại cũng không cài mật khẩu." "Nếu như gặp phải trộm, cài mật khẩu cũng vô dụng." Cô đang ngầm ý anh chính là trộm.

Hướng Lập Hiên không hề tức giận, mà còn khen cô: “Em đúng là thẳng thần thật.".
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 49: Anh Có Lòng Tốt Như Vậy


Có người nói những người không cài mật khẩu điện thoại, một là tính cách hồn nhiên, thẳng thắn, không có gì phải giấu giếm; thứ hai là người tâm tư sâu trầm không có chút vết tích nào.

Hướng Lập Hiên cảm thấy Lê Hân Dư thuộc loại thứ nhất.

Cầm điện thoại của cô nghịch một lúc rồi trả lại cô: "Xì, trả em, anh đây cũng không nghèo tới nỗi phải cướp điện thoại của em."
Lê Hân Dư nhìn anh một cách kỳ lạ, nhận lấy điện thoại, phát hiện Hướng Lập Hiên vừa vào phần nhắc nhở, rồi thêm một địa chỉ nào đó.

"Đây là địa chỉ nó thường hay ở, so với việc chờ ở đây không bằng buổi tối em đợi ở trước cửa nhà nó.

Lăng Diệu phần lớn thời gian đều ở trong căn nhà đó." Một cái là địa chỉ nhà họ Lăng tương đối xa, một cái là mỗi khi uống say hay về muộn, bà Lăng nhìn thấy cũng không thoải mái gì.

Trên phương diện nào đó mà nói Lăng Diệu cũng là một người con hiếu thảo, còn biết tránh để bà Lăng không nhìn thấy những chuyện không sạch sẽ anh làm bên ngoài.

Địa chỉ nhìn thì cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều tại sao Hướng Lập
Hiên lại chủ động nói cho cô biết? “Anh tốt như vậy ư?" Cô không tin tưởng Hướng Lập Hiên cho lắm, anh và Lăng Diệu cùng một giuộc, bạn của Lăng Diệu không thể vô duyên vô cớ đi giúp cô.

Khả năng đen tối lại càng lớn.

Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô, Hướng Lập Hiên cười lại càng lớn hơn: “Anh đây gần đây tôn thờ Phật giáo, đây gọi là một ngày làm thiện, tích đức để có thể tìm được một người vợ yên tĩnh nghe lời."
Lê Hân Dư vẫn có chút nghi ngờ: “Nhưng hôm nay anh đã giúp tôi hai lần rồi."
Một lần là đưa cô lên tìm Lăng Diệu, một lần là cho cô địa chỉ.

Hướng Lập Hiên bị cô hỏi đến phiền: “Hôm nay làm thêm một vài chuyện tốt tính bù cho ngày mai không được sao?" "Được, dĩ nhiên là được rồi." Chỉ cần anh không lừa cô, anh làm gì cũng đều được.

Lê Hân Dư cầm điện thoại quyết định tin anh một lần.

Nếu như anh dám lừa cô sau này cô sẽ không tin anh nữa.

Hướng Lập Hiên vốn dĩ định trực tiếp đưa cô qua đó, nhưng thấy sự cảnh giác của cô cao như vậy, anh càng làm nhiều thì sự nghi ngờ của cô lại càng lớn, thấy vậy nên thôi.

Nói gì Lăng Diệu cũng là người trải qua rất nhiều phụ nữ, tại sao đến Lê Hân Dư vẫn cần phải nhờ tới sự trợ công của anh.

Từ khi đá Cổ Tâm Lộ, anh vẫn chưa tìm thấy bạn gái mới.

Một người độc thân như anh lại phải tạo cơ hội cho hai người họ, thật phiền phức mà.

Tình trạng hiện giờ của nhà họ Lê đã bị ép đến đường cùng, Lê Hân Dư chỉ còn cách trực tiếp đi theo địa chỉ mà Hướng Lập Hiên cho cô.

Đây là một phòng thuộc chung cư cao cấp của thành phố.

Ấn chuông một lúc nhưng không có phản hồi, có lẽ anh vẫn chưa về, cô chỉ còn cách ngồi ngoài cửa đợi.

Cô đợi từ lúc xế chiều đến đêm khuya, nhưng Lăng Diệu vẫn chưa về.

Ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, cô vẫn mặc bộ quần áo từ lúc trưa, cảm thấy hơi lạnh, cô bèn ôm chặt hai cánh tay ngốc nghếch đợi ở cửa.

Hướng Lập Hiên không biết lấy điện thoại của cô lúc nào mà kịp lưu lại số điện thoại, còn gửi tin nhắn cho cô, nói cô cố lên, còn nói rằng con người Lăng Diệu thích sự mềm yếu chứ không thích cứng rắn, kêu cô cố gắng làm cho tốt.

Một lúc sau, Lê Hân Dư cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Bị Lăng Diệu đối phó, bị Y Nghê chèn ép, giờ đây lại bị Hướng Lập Hiên đem ra làm trò đùa.

Theo lẽ thường, con người một khi gặp đen đủi sẽ liên tiếp gặp đen đủi.

Lê Khải Thiên gọi điện tới, mở miệng cầu đầu tiên đã là: “Sao rồi, con nói rõ ràng với chủ tịch Lăng chưa?"
Cô căn môi: “Con còn chưa gặp được anh ấy" "Chuyện này là do mày gây ra, mày phải có trách nhiệm giải quyết ổn thỏa.

Nếu như vì mày mà hủy hoại cả nhà họ Lê này, tao sẽ không tha cho mày, cũng sẽ không thừa nhận mày là con gái của tao đâu."
Lê Hân Dư như bị đâm trong lòng, cô trầm giọng: "Con sẽ cố gắng nhanh nhất." "Được, đợi tin tốt của mày”
Lê Hân Dư cảm thấy cô và Lê Khải Thiên giống như không hề có quan hệ cha con ruột thịt, mà càng giống cấp trên hạ lệnh cho cấp dưới hơn.

Chân tay cô đều lạnh cóng, nhưng điện thoại thì lại rất nóng.

Cô cười một cách châm biếm, đặt điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lăng Diệu cả người nồng mùi rượu bước tới.

Có điều bên cạnh anh còn có Ý Nghê..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 50: Luôn Pha Chuyên Tốt Của Cô


**********
Y Nghê đỡ tay Lăng Diệu từng bước từng bước đi về phía cô.

Nhìn thấy cô bèn thay đổi sắc mặt: "Lê Hân Dư, tại sao lại là cô!" "Tại sao lại không thể là tôi, nói gì đi nữa, hiện giờ tôi vẫn là vợ anh ấy." Bị chèn ép hết lần này đến lần khác khiến Lê Hân Dư không thể chịu đựng được thêm nữa.

Thêm việc bị lạnh cóng cả đêm ở ngoài cửa, rõ ràng biết rằng không nên tranh luận với người phụ nữ Lăng Diệu yêu thương trước mặt anh, nhưng cô không kiểm soát được cái miệng nữa: “Còn cô, thư ký thì nên lo chuyện công việc, lo cho đời sống riêng tư của sếp gọi là tình nhân, cô là loại người nào?" "Cô!" Từ khía cạnh thân phận mà nói, thì Y Nghệ vẫn là người ở thế yếu, cô ta tức giận giẫm chân, nhưng lại không có cách nào phản bác.

Chỉ có thể kéo tay Lăng Diệu, lắc tay anh nũng nịu: “Anh xem cô ta nói chuyện kìa, anh Diệu, cô ta ức h**p người quá đáng mà.

Chúng ta từ bé đã cùng lớn lên, sao cô ta có thể dùng những lời này để nhục mạ em cơ chứ."
Lê Hân Dư bỗng có chút lo lắng, quan hệ giữa Y Nghề và Lăng Diệu rất tốt, những lời cô vừa nói đồng nghĩa với việc đang chửi cả hai người họ.

Anh ta lẽ nào sẽ bảo vệ Y Nghê kêu cô cút đi?
Cô lén lút nhìn anh, trong lòng cảm thấy bất an.

Đúng lúc Lăng Diệu ngước mắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Anh liếc nhìn Lê Hân Dư một cái, nhưng không hề có phản ứng gì, coi cô như không khí vậy, chẳng có chút cảm xúc nào.

Anh rút tay ra khỏi tay Y Nghệ, lướt qua người cô bước về phía cửa, nhập mật khẩu mở cửa.

Nhưng Lê Hân Dư có thể cảm nhận được rằng tâm trạng anh hình như có tốt hơn một chút, ít nhất thì anh đang không tức giận.

So với buổi chiều, trạng thái hiện giờ của anh tốt hơn rất nhiều rồi.

Thấy Lăng Diệu cứ thế đi vào nhà, Y Nghê không thèm tranh đấu với Hân Dư nữa mà đi theo Lăng Diệu.

Lê Hân Dư chỉ biết thở dài, vốn dĩ muốn đợi ở cửa để hai người có thể nói chuyện, nào ngờ còn có thêm cả sự xuất hiện của Y Nghê.

Biết sớm như vậy chiều nay ở công ty cô đã mặt dày nói dứt khoát với anh rồi.

Cùng lắm thì mất mặt là cùng, dù gì mặt cô cũng rất dày.

Hít một hơi thật sâu, sau khi chuẩn bị kỹ sẽ bị nhục mạ, lúc này cô mới mặt dày theo bước vào nhà Lăng Diệu.

Một căn phòng đơn giản, rộng rãi, được trang trí theo tông đen trắng xám, trong sự đơn giản vẫn lộ ra sự xa xỉ, rất hợp với tính cách của anh.

Lê Hân Dư đang cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào với anh.

Lăng Diệu không hề coi hai cô ra gì, để hai người họ ở phòng khách mặt đối mặt, anh đi thẳng vào phòng khóa cửa lại rồi đi tắm.

Lăng Diệu vừa đi, Y Nghê bèn bước tới trước mặt cô: “Lê Hân Dư, cô đúng là âm hồn bất tán mà.

Anh Diệu không thích cô, tại sao cô không thể ý thức được mà tránh xa ra một chút!"
Y Nghệ tức anh ách, Lê Hân Dư lại làm hỏng chuyện tốt của cô nữa rồi.

Trưa nay là cô ta, tối nay cũng lại là cô ta! Quen Lång Diệu bao năm nay, đây là lần đầu tiên anh không từ chối cô ta theo anh về nhà, có thể xảy ra chút khả năng gì đó cũng không chừng.

Tự dưng Lê Hân Dư lại xuất hiện vào lúc này, mọi kế hoạch của cô bị đảo loạn.

đều
Lê Hân Dư cũng chẳng ưa gì Y Nghê, cô ta hết lần này đến lần khác hại cô, cô cũng không cần khách sáo gì với cô ta.

Nếu như miệng lưỡi cô xấu xa hơn một chút thì đã có thể đuổi Y Nghê đi rồi, để cô cùng Lăng Diệu nói chuyện có phải tốt hơn không.

Cô biết điểm yếu của Y Nghệ là gì, cố tình cười một cách lạnh lùng, không chút nhường nhịn: "Nhưng cô lại không phải là vợ của Lăng Diệu, tôi là người có giấy đăng ký kết hôn, tại sao tôi lại phải trốn tránh kẻ thứ ba cơ chứ?"
Vợ, kẻ thứ ba.

Hai từ này giống như lựu đạn khiến Y Nghệ bồng chốc như muốn nổ tung ra, cô ta còn định giơ tay tát Lê Hân Dư..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 51: Ai Nghiêm Túc Trước Người Ấy Thua


**********
Lê Hân Dư nhanh chóng nằm chặt lấy cổ tay Y Nghê, đẩy mạnh ra.

Cô sống một mình ở nước ngoài một thời gian lâu, hành lý đều tự xách lấy, dù gì cũng sẽ khỏe hơn Y Nghê.

Nếu như có cố gắng chống trả lại, Y Nghê quen thói tiểu thư khuê các có lẽ thực sự cũng không thể đánh lại Lê Hân Dư.

Y Nghê ngã xuống nền nhà, hiểu rằng động tay sẽ chẳng có ích gì cho mình, cô ta bĩnh tĩnh trở lại, bắt đầu dùng lời lẽ kích: “Có giấy đăng ký kết hôn thì sao chứ, ai mà không biết giấy đăng ký của cô dùng thủ đoạt bẩn thỉu mới đạt được."
Lê Hân Dư nhìn cô ta: “Cô nói cô và Lăng Diệu là thanh mai trúc mã?” "Đúng." Y Nghệ kiêu ngạo hất hàm, dù cho bộ dạng thảm hại ngồi trên sàn, cũng lộ rõ tâm thể vô cùng đắc ý của cô ta: “Chúng tôi từ nhỏ đã quen nhau, cô nghĩ cô là cái thả gì, dù có giấy đăng ký kết hôn, trong lòng Lăng Diệu cô cũng chẳng là gì."

Lê Hân Dư cổ tình chọc tức cô ta: "Tôi dùng thủ đoạn hèn hạ gì thì mặc xác tôi, cô quản được à? Dù gì tôi cũng có được rồi.

Cô là thanh mai trúc mã, quen anh ấy hơn hai mươi năm nhưng cũng không thể trở thành con dâu nhà họ Lăng, cô vẫn còn mặt mũi mà ra oai với tôi? Thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn ấy thì cô cũng chỉ là kẻ thứ ba, bị người đời thóa mạ mà thôi." "Vậy thì đã sao, ít nhất anh Diệu bảo vệ tôi." Y Nghê cố tình chạm vào chỗ đau của cô: “Sự việc xảy ra trong yến tiệc nhà Cung gia, cô nghĩ anh Diệu không biết ư? Là tôi cố tình hất nước lên người cô, nhưng anh Diệu không hề trách tôi, ngược lại trách cô khiến anh ấy mất mặt!"
Lê Hân Dư vốn dĩ không buồn, nhưng khi nhắc tới chuyện này, trái tim cô như bị đâm vậy.

Không phải vì Lăng Diệu đối xử không công bằng với cô, mà vì cô thương cho bộ dạng thảm hại của mình, cũng thương cho Giang Dật Hàn vô duyên vô cớ bị lôi vào chuyện này.

Cô hít một hơi thật sâu, trong lúc cãi nhau, ai nghiêm túc hơn thì người ấy thua.

Lê Hân Dư vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân mình như vậy.

Thấy cô không nói gì, nghĩ rằng mình đã chạm đúng điểm yếu của cô, Y Nghê lại càng đắc ý hơn: “Lê Hân Dư, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có dùng mưu kế cả đời để chiếm giữ lấy vị trí Lăng phu nhân này, thì anh Diệu cũng sẽ không thích cô đâu."
Điều tiết lại cảm xúc cho mình mạnh mẽ hơn, cô nhoẻn miệng cười với Y Nghe: “Vậy thì mượn lời may mắn của cô, để tôi cả đời này là Lăng phu nhân đi.

Dù cô có nói gì thì cô cũng chỉ là tình nhân, cho dù Lăng Diệu có thích cô đi chăng nữa, bảo vệ cô thể nào đi nữa thì tôi vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh ấy.

Cô mãi mãi cũng chỉ là tình nhân không thể lộ diện mà thôi.” "Cô!" "Không sai, chính là tôi." Cô cười một cách xán lạn, Y Nghê càng tức giận mà không có cách nào để phản bác.

Y Nghê nổi giận ngồi bệt xuống sàn, bên cạnh sofa vừa hay trải một tấm thảm, Y Nghệ cứ như vậy mà ngồi bệt xuống, cũng không biết suy nghĩ điều gì.

Lê Hân Dư có chút lo lắng, đàn ông tắm thường rất nhanh, cô phải nhanh chóng đuổi Y Nghê đi, mới có cơ nói chuyện đàng hoàng với Lăng Diệu.

Lời nói khó nghe như vậy nhưng Y Nghề vẫn chưa có ý muốn rời đi, vẫn cứ ngồi đó giương mắt nhìn cô đầy hằn học.

Lê Hân Dư nghĩ nếu như không còn cách nào nữa thì cô sẽ ra chiêu cuối cùng.

Thực ra Lê Hân Dư cũng không cao hơn Y Nghê bao nhiêu, nhưng lúc này thấy Y Nghê ngồi dưới sàn nhà, cô đứng như vậy đã có cảm giác cao hơn rất nhiều rồi.

Cô đi thắng tới trước mặt Y Nghê, xoa xoa nắm đấm như định đánh người.

Y Nghê hơi sững sờ: “Đồ thần kinh này, cô định làm gì? Cô định đánh tôi u?" "Đúng, đấy, tôi dùng nắm đấm giải quyết cô đã là nhân từ với cô lắm rồi." Lê Hân Dư chớp chớp mắt, dọa dẫm cô ta: "Cô lên mạng search xem, đánh kẻ thứ ba đều là xé quần áo, cào mặt trên đường.

Nếu sau này cô còn gây sự với tôi, cô có tin là tôi sẽ xử cô như vậy không?" Sợ bị ăn đòn thì mau cút đi, trong lòng cô nói vậy.

"Lê Hân Dư, cô là đồ điên!” Y Nghê gào lên.

Khi Lăng Diệu tăm xong bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh Lê Hân Dư đang dử dử nằm đấm diễu võ giương oai..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 52: Không Có Sở Thích Được Moi Người Vày Quanh


Thấy Lăng Diệu bước ra, Y Nghê như nhìn thấy cứu tinh: “Anh Diệu!"
Cô ta không tiếp tục ngồi lì trên sàn nữa, mà lăn lê bò toài nhào tới chỗ Lăng Diệu, thậm chí còn lảo đảo hai bước, làm ra vẻ như mình bị bắt nạt thể thảm thắm.

Nhưng trên thực tế, Lê Hân Dư chỉ muốn dọa để cô ta bỏ đi, đến một cọng tóc của cô ta cô còn chưa động đến.

Lăng Diệu tắm xong, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, tóc vẫn còn ró nước.

Cộng thêm với vẻ khôi ngô điển trai của anh khiến người khác như bị mê mẩn vậy.

Nhưng Lê Hân Dư lại không hề để ý tới vẻ đẹp trai ấy của anh, trên mặt lộ rõ sự gượng gạo như bị ai đó bắt được mình đang làm điều xấu vậy.

Mặc dù việc xấu của cô còn chưa thành.

Y Nghê yếu ớt ngả vào người Lăng Diệu: “Diệu, em sợ lắm, người đàn bà điện ấy muốn đánh em."
Lê Hân Dư nhìn nắm đấm vẫn dừng trên không trung của mình, lặng lẽ thu lại.

Cô chỉ muốn dọa cô ta đi, giành lại chút thời gian ít ỏi và lòng tự tôn cuối cùng của mình.

Lăng Diệu lướt nhìn Lê Hân Dư, không đấy Y Nghê ra, cũng không nói gì chỉ âm thầm nhìn cô.

Thấy cô không phủ nhận, Y Nghê lại càng tỏ ra đáng thương.

Cả người cô ta như dính chặt vào lòng Lăng Diệu, bàn tay nõn nà chạm vào lồng ngực anh, trông mà mủi lòng: "Cô ta ép em đi, nhưng em không muốn, cô ta muốn ra tay với em."
Lông mày Lăng Diệu hơi giật, dưới đáy mắt như có chút ý cười nhạo: "Cô không muốn biện hộ gì cho mình sao?"
Lê Hân Dư đúng là kiềm chế giỏi, vẫn luôn nghe Y Nghê khóc lóc kể lể mà không hề chen ngang một lời.

Cuối cùng không thể chịu được mà muốn xé toạc vẻ mặt ẩm áp ôn hòa ấy, ghen u?
Cô nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu.

Không.

Huống hồ trong tình huống này của cô, có biện hộ cũng như không vậy.

Dù gì đi nữa Lăng Diệu cũng sẽ bênh cho Y Nghê mà thôi.

Trong yến tiệc nhà họ Cung, Lăng Diệu nhìn thấy Y Nghê đối xử với cô như vậy nhưng lại tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn trách móc cô không giữ thể diện cho anh.

Bây giờ còn bị anh tận mắt nhìn thấy cô dứ nằm đấm với Y Nghê thì giải thích kiểu gì? Chẳng phải càng bôi càng đen? "Diệu, anh xem, cô ta tự mình cũng thừa nhận rồi.

Người phụ nữ này ác độc như vậy, anh đừng có mềm lòng với cô ta.

Trước đây cô ta gả cho anh cũng chỉ vì địa vị thân phận của anh, anh đừng bị cô ta lừa phỉnh lần nữa."
Như không hề nghe thấy những lời của Y Nghệ, anh nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt cô: “Thực sự không ư?”
Ánh mắt của anh như có thể nhìn thấu người khác, khiến tim cô đập thình thịch: “Nếu bắt buộc phải nói là có, thì thật ra cũng có." Cô nhếch môi, giọng nói trầm xuống: “Cô ta tạt cà phê vào tôi, giội nước lên người tôi, tôi nhìn thấy cô ta là bực bội, muốn báo thù, vậy thôi"
Ánh mắt của anh lạnh lẽo đi vài phần: "Chỉ có vậy thôi?"
Cô cứng đầu đáp: “Đúng vậy."
Chứ không thì sao, chẳng lẽ lại nói cô muốn đuổi Y Nghê đi để giành lấy một chút thời gian riêng tư với anh?
Nói ra như vậy, cho dù Y Nghệ không cười cô không biết tự lượng sức, anh cũng hoài nghi liệu cô còn có ý đồ nào khác không.

"Diệu." Thấy tình hình như thế, Y Nghê lại càng dán sát vào ngực Lăng
Diệu hơn.

Đàn ông vừa tắm xong, trên người có hơi ấm cũng có hơi lạnh, trên người anh ta thường có mùi hương bạc hà.

Y Nghê nhếch môi cười một cách đắc ý.

Xem ra, đêm nay cô ta vẫn có cơ hội ở lại đây.

Lăng Diệu cũng để Ý Nghệ tự ý dựa vào mình, nhưng ánh mắt của anh chỉ hướng về phía Hân Dư, âm thầm quan sát phản ứng của cô.

Cô dường như có chút không biết làm gì, có chút phiền não, nhưng không hề có gì gọi là để ý đến anh.

Anh bỗng lạnh lùng, lộ ra nụ cười nhạo báng.

Đã biết người phụ nữ này tính cách bạc bẽo vô tình mà anh vẫn không bỏ cuộc, muốn thăm dò ý nghĩ của cô, đúng là ngốc nghếch mà.

Anh đanh mặt, ôm Y Nghệ lại: “Nếu như hôm nay cô đến tìm tôi chỉ để trợn mắt nhìn nhau thì cô có thể đi rồi." Anh ngập ngừng vài giây, tiếp tục nói: “Tôi không thích bị người ta vây xem cảnh thân mật”.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 53: Đừng Ly Hôn


Y Nghề vẫn áp sát vào ngực anh, cười một cách thẹn thùng.

Nói đến đây thì hôm nay cũng phải cảm ơn Lê Hân Dư, cô ta nghĩ bao nhiêu cách để gần gũi Lăng Diệu suốt bao năm nay, nhưng trước giờ anh chưa từng chạm cô ta dù chỉ một lần.

Cô ta cũng chưa phải là chưa từng tán tỉnh Lăng Diệu, gần như đã dùng hết tất cả các cách nhưng anh luôn tỏ ra như không nhìn thấy.

Y Nghê không tin rằng Lăng Diệu không có một chút tình cảm nào đối với mình, nếu không, anh rõ ràng biết tình cảm của cô, vậy tại sao còn giữ cô lại ở bên.

Nếu như tối nay Lăng Diệu thực sự giữ cô ta ở lại, vậy thì sẽ không uổng công cô chịu sự nhạo báng của Hân Dư.

Lăng Diệu dù nói như vậy nhưng lại đứng bất động ở đó âm thầm nhìn Lê Hân Dư.

Lê Hân Dư nhếch môi, thay đổi sắc mặt.

Anh không cần mặt mũi tới mức này rồi ư?
Nếu như quang minh chính đại nói những điều này, vậy có phải cô phải tỏ ra không cần mặt mũi hơn anh mới có cơ hội? W
Y Nghê lần tay vào cổ áo tắm của anh, dùng tư thế của người thắng cuộc mà dính lấy anh, ném cho Lê Hân Dư một ánh mắt khinh bỉ, kiêu ngạo mở miệng: “Diệu, chúng ta vào phòng thôi."
Thấy cô mãi không nói gì, Lăng Diệu cười khẩy một cái rồi khoác vai Y Nghê.

Bị anh chủ động chạm vào mình khiến mặt Y Nghê lộ rõ vẻ sung sướng.

Hai người vào phòng, cửa phòng từ từ khép lại.

Qua khe cửa, bóng dáng cao to của anh dân trở nên mờ ảo.

Lê Hân Dư nắm chặt tay, trút bỏ hết tất cả lòng tự tôn, khi cánh cửa phòng chuẩn bị khép lại, cô nói to: “Cầu xin anh Lăng Diệu, đừng rút vốn nhà họ Lê, cũng đừng ly hôn."
Lăng Diệu đứng quay lưng với cô, giọng nhẹ tênh: “Cô muốn ly hôn thì ly hôn, không muốn ly hôn thì không ly hôn sao?"
Cô cắn chặt môi, làm người phải biết ứng biển linh hoạt cho hợp tình hình,
Lê Hân Dư hạ giọng thấp nhất có thể: "Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, cầu xin anh, đừng rút vốn khỏi nhà họ Lê, cũng đừng ly hôn."
Nghe giọng nói nhún mình khi đến bước đường cùng của cô, Lăng Diệu cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn trong lòng nhiều.

Đẩy Y Nghệ ra, quay người bước về phía cô: "Thái độ nhận lỗi cũng tạm được, nhưng vẫn chưa đủ đô."
Chưa đủ đô? Lê Hân Dư ngơ ngác, vậy chẳng lẽ phải nặng đô cỡ massage anh ta ới chịu?
Lăng Diệu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, âm trầm cười ra tiếng: “Sau khi ly hôn, nhà họ Lê không còn liên quan gì tới tôi.

Và tôi cũng không có nghĩa vụ gì phải đi chống đỡ nhà họ Lê.

Nhưng nếu không ly hôn, cũng không phải là không thể." "Anh muốn gì?" "Vậy phải xem cô có gì?" Lăng Diệu nhếch môi, ánh mắt lóe lên một ý cười lạnh: “Ly hôn là do cô đề xuất.

Bây giờ cô nói không ly hôn, tôi cho cô cơ hội.

Nhưng...!nhưng cô cũng phải làm gì đó để thuyết phục tôi, để tôi thấy quyết tâm không muốn ly hôn của cô chứ."
Nghĩ tới Giang Dật Hàn, giọng của Lăng Diệu dần dần lạnh nhạt hơn: "Nếu không, cả ngày cô dùng danh nghĩa Lăng phu nhân đi mê hoặc tình nhân cũ, nhuộm cho tôi màu tóc mới cũng không hay cho lắm” (*)
Lê Hân Dư hít một hơi thật sâu, kiềm chế ý muốn chửi anh là đồ thần kinh.

Người đàn bà của anh ta vẫn đang đứng bên cạnh, tại sao anh lại có thể hoài nghi cô ngoại tình cơ chứ?
Lăng Diệu muốn gì, trong lòng cô biết rõ.

Cô run run cầm tay anh đặt lên ngực mình: “Cái gì tôi cũng có thể cho anh, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Hành động của cô lại không hề khiến anh cảm thấy vui: “Cô ngủ cùng Giang Dật Hàn rồi?"
Cô đỏ ửng mặt, lắc đầu lia lịa: “Không có, ngoài anh ra, chưa từng có ai chạm tới tôi." Cô cũng đâu phải đang trong giai đoạn động cỡn, không có đàn ông là không chịu nổi, làm sao có thể gặp ai cũng có thể lên giường?
Vốn dĩ chỉ là một lời giải thích vội vàng, nhưng lại khiến Lăng Diệu vô cùng thoải mái.

Y Nghệ thấy tình hình đột nhiên xoay chuyển, vội vàng sán lại gần hơn, ôm Lăng Diệu từ phía sau: “Diệu, em vẫn ở đây mà.." (*) Ở đây ý của nhân vật là cảm sừng..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 54: Không Thế Kết Thúc Như Vậy Được


Lúc này Lăng Diệu mới liếc cô ta một cái, nhếch môi: “Ra ngoài."
Y Nghê cười đắc ý, giơ tay chỉ Lê Hân Dư, vênh mặt hất hàm: “Nghe thấy chưa, ra ngoài.” "Tôi nói cô đó, Y Nghê, ra ngoài."
Y Nghê không thể tin nổi, một giây trước Lăng Diệu còn khoác vai mình, vậy mà chỉ giây sau thôi đã bắt cô rời đi.

Cô ta tức giận giậm chân: “Diệu!” "Y Nghệ, tôi không muốn nói lần thứ ba."
Giọng của anh đã trầm xuống hơn, lần này giống như tức giận vậy.

Y Nghê dù có không bằng lòng cũng không muốn chọc giận anh, hậm hực xách túi đi.

Cô ta vừa bước ra khỏi căn nhà, cửa đã đóng đánh "rầm" một tiếng cực lớn.

Lúc này Y Nghê mới hiểu ra, Lê Hân Dư không phải người xúc tác giữa cô ta và Lăng Diệu, chính cô ta mới là quân cờ Lăng Diệu dùng để công kích Lê Hân Dư.

Thái độ của Lăng Diệu dành cho Lê Hân Dư gần đây thay đổi như thế nào cô đều để ý, nhìn thấy ánh mắt của anh dành Lê Hân Dư cùng với những người phụ nữ khác hoàn toàn khác nhau.

Không thể nói rõ ánh mắt ấy rốt cuộc là gì, nhưng Y Nghê có thể xác nhận rằng Lăng Diệu có tình cảm với Lê Hân Dư.

Trước đây khi nhắc đến Lê Hân Dư, Lăng Diệu vẫn luôn tỏ ra vô cùng căm ghén, những điều ấy vẫn còn hiện rõ trong mắt anh, nhưng không hề ảnh hướng tới cảm xúc thật của anh.

.

Truyện Khoa Huyễn
Bây giờ hoàn toàn khác rồi, Lê Hân Dư là thuốc nổ của anh.

Anh tức giận hay lật mặt đều là vì Lê Hân Dư.

Y Nghê biết, tối hôm ấy rõ ràng Lăng Diệu nhìn thấy Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn ôm nhau, cũng chính vì vậy mà mới gây sức ép cho Lê Hân Dư, trừng phạt gia đình họ Lê.

Anh cũng biết, chính cô ta đã hất nước lên người Lê Hân Dư nhưng lại không hề trách cứ cô ta.

Mới đầu cô ta nghĩ Lăng Diệu quan tâm mình hơn Lê Hân Dư.

Nhưng giờ đây cô bỗng nghĩ thông rồi, Lăng Diệu chi lợi dụng cô, lợi dụng cô đề đi công kích Lê Hân Dư, ép Lê Hân Dư tới tìm anh, cúi đầu trước anh!
Nói cho cùng, anh vẫn không muốn ly hôn, những điều này chỉ là thủ đoạn anh dùng để áp chế Lê Hân Dư mà thôi.

Căn phòng cách âm thật tốt, chỉ cách một cái cửa nhưng lại là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Y Nghê một mình đứng ngoài phòng khách, năm chặt nắm đấm, nghiền chặt răng.

Lê Hân Dư rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà suốt ba năm quan hệ luôn lạnh nhạt, lại khiến Lăng Diệu đột ngột thay đổi thái độ như vậy.

Nếu như không có Lê Hân Dư, Lăng Diệu sớm muộn gì cũng là của cô ta.

Lê Hân Dư, tôi không thể bỏ qua như vậy đâu.

Từ nhỏ tôi đã thích Lăng Diệu, cô là cái thá gì chứ!
Giang Dật Hàn?
Có lẽ có thể tìm cách từ phía người này.

Trong căn nhà yên ắng, cả hai giương mắt nhìn nhau, đến nhịp thở của đối phương cũng nghe rõ mồn một.

Tay anh vẫn bị cô nắm chặt đặt trên ngực mình, anh chăm chú quan sát nét mặt cô: "Lê Hân Dư, em nghĩ kỹ chưa?" "Tôi nghĩ kỹ rồi, trước đây là do tôi không tốt, là do tôi không suy nghĩ kỹ càng.

Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn khiến anh không khó xử như vậy nữa." Lê Hân Dư cũng ý thức được rằng mình quá ngây thơ, cuộc hôn nhân này sớm đã không phải việc của hai người họ, nó còn liên quan đến gia đình họ Lê.

Lê thị cần dựa vào tiền của nhà họ Lăng mới có thể sinh tồn.

Một khi ly hôn, một khi Lăng Diệu lật mặt, sản nghiệp nhà họ Lê sẽ giống như domino sụp đổ một cách dễ dàng vậy.

Anh giơ tay ra vuốt nhẹ cảm cô, sau đó dừng lại trên môi cô, cười híp mắt nói: "Tại sao trước đây không phát hiện ra em lại khéo ăn nói như vậy."
Đó chẳng phải vì trước đây không có người ép cô sao.

Lê Hân Dư oán thầm nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.

Bàn tay đang ve vuốt cảm cô bỗng dừng lại, Lăng Diệu bông lạnh nhạt nói: "Cười giả quá đầy, có phải trong lòng đang rủa xả tôi không?"
Lê Hân Dư bỗng ngập ngừng, không ngờ Lăng Diệu lại lợi hại như vậy, chỉ một biểu cảm có thể đoán được tâm tư của cô.

Cô mím môi, xem ra sau này đối phó với anh ta vẫn phải cẩn thận chút..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 55: Xông Vào Phòng Tắm


**********
Lăng Diệu đầy cô vào phòng tắm: “Cả người toàn mùi mồ hôi, đi tảm đi, trong tủ có quần áo tắm đó."
Lê Hân Dư ngửi thử nhưng chẳng thấy mùi gì.

Liếc trộm Lăng Diệu một cái, nhìn đáy mắt anh như có một tia sáng quen thuộc, xem ra anh định để cô tắm rửa sạch sẽ rồi bắt đầu "gặm nhấm" cô.

Tầm thì tắm, dù gì cũng có chút thời gian thư giãn.

Nghĩ tới việc khi nãy Y Nghề ở trong vòng tay anh, giờ đây đổi lại là mình trên giường anh ta, đúng là đồ đáng ghét mà.

Cô đành đi tắm, vừa hay có thể bình tĩnh suy nghĩ về cuộc sống và chuẩn bị tốt tâm lý.

Sau khi bước vào phòng tắm, Lê Hân Dư lập tức khóa chặt cửa.

Con người Lăng Diệu tính cách bất thường, nếu như không khóa, cô không dám bảo đảm rằng anh có xông vào hay không.

Bên trong có một chiếc bồn tắm hình tròn, xung quanh có mấy chiếc vòi hoa sen có thể xả nước cùng một lúc, chẳng mấy chốc đã xả đầy nước trong bồn rồi.

c** q**n áo bước vào bồn tắm, tựa đầu lên thành bồn, cô buông một tiếng thở dài não nề.

Thực ra cô cũng biết rằng mình không thể ly hôn được.

Trừ khi Lăng Diệu chơi đủ rồi, muốn giải thoát, nếu không thì cô sẽ phải an phân bên cạnh anh cả đời, cả đời làm Lăng phu nhân.

Ý nghĩ này khiến lòng cô lạnh lẽo, bồn nước sâu như vậy nhưng cũng không thể ngâm hết sự lạnh giá lúc này của cô.

Người ấy không chịu được sự cô đơn, thư ký cũng phải tìm một người như Y Nghê để giữ bên cạnh, có lẽ không đến nỗi cả đời chứ? Cô tự an ủi bản thân.

“HaizzZZ.” Lê Hân Dư thở dài thườn thượt, lấy tay che mắt mình, dường như làm vậy có thể ngăn những việc bị thương sắp tới.

“Nói những lời trái lòng, làm những việc trái với trái tim nên bắt đầu thở dài ai oán? Đừng quên, chính em là người cầu xin tôi không ly hôn đấy, Lê Hân Dư." Giọng người đàn ông trầm lắng từ trên đầu truyền xuống.

"Anh..

sao anh có thể vào được?” Lê Hân Dư nghe thấy giọng nói này, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, hai mắt mở to, hiện giờ cô không hề có mảnh vải nào trên người! Lê Hân Dư lập tức thu mình lại trong góc bồn tắm, cũng may chiếc bồn tắm này lớn, sau khi vùi cả người vào trong nước, chỉ lộ gương mặt hồng hào trên mặt nước, còn phía dưới, hai cánh tay cô ôm chặt lấy phần ngực của mình.

Lăng Diệu hệt như ma quỷ vậy, đột nhiên xông ra, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Điều quan trọng nhất là rõ ràng cô đã khóa cửa rồi mà.

"Tại sao lại vào được? Nhà của tôi, người đàn bà của tôi, tôi không thể vào à?” Lăng Diệu chau mày, tâm trạng dường như tốt hơn rất nhiều.

Anh đã thay bộ đồ tắm ra, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, thắt lưng buộc ở phần eo, cơ ngực đầy sức hút thấp thoáng sau lớp áo.

Không thể không nói rằng thể hình của Lăng Diệu rất lý tưởng, khuôn mặt lại càng xuất sắc hơn.

Lời anh nói không có vấn đề gì, nhưng, Lê Hân Dư bảo thủ, mới vài lần làm chuyện ấy với anh, chứ đừng nói tới việc anh nhìn thấy cảnh cô trên người không mảnh vải che thân.

Áo tắm nằm ở hướng ngược lại với bồn tắm.

Nếu như muốn lấy áo tắm cần phải đứng dậy, mà nếu như đứng dậy sẽ bị Lăng Diệu nhìn thấy hết.

Nhưng cô thấy Lăng Diệu hoàn toàn không hề có ý muốn rời đi.

Lê Hân Dư cắn môi, cố gắng với lấy chiếc khăn tắm màu trắng, mặt đỏ như gấc, không biết làm thế nào sẽ tốt hơn.

Thấy bộ dạng căng thẳng của cô, anh bỗng hơi buồn cười nhưng sắc mặt lại vẫn điềm đạm.

Cô vẫn chưa bắt đầu tăm, nước vẫn còn rất trong, xuyên qua màn nước, Lăng Diệu chú ý từng đường nét trên người Lê Hân Dư, chiếc khăn tắm này lớn thế nào? Đủ để che được những phần nào? Cứ che kín phần trên thì cũng không che được phần dưới, có che cũng không che hết được..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 56: Đến Từ Tiếng Đap Nước Của Tiểu Quái Thủ


Thấy bộ dạng vừa ngại ngùng vừa tức giận của Lê Hân Dư, Lăng Diệu nhếch nhếch môi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh bước vào bồn tắm.

Nghe thấy tiếng Lăng Diệu bước xuống nước, cô càng thẹn thùng, sợ hãi.

Lê Hân Dư càng hồi hộp, Lăng Diệu chẳng phải tắm rồi sao, tại sao còn bước vào đây, lẽ nào muốn tắm chung với cô, muốn tăm uyên ương?
Trước đây cho dù ở trên giường, cơ thể cô bị anh trùm kín cũng không nhìn thấy những chỗ không nên nhìn.

Đèn tắt, mắt nhắm, tất cả sẽ qua đi.

Nhưng trong phòng tắm đèn sáng choang, ánh mắt của anh thay cho cánh tay anh như đang lần mò khắp cơ thể cô, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Lê Hân Dư cũng không quản nữa, nhanh chóng rời khỏi bồn tắm là cách tốt nhất.

Cô hoảng loạn nằm lấy thành bồn tắm để trèo lên.

Dưới chân thì trơn mà trong lòng lại đang hoang mang, oạch một tiếng, Lê Hân Dư không những không trèo lên được mà còn đạp trúng thành bồn tắm.

Cô nhanh chóng giữ thăng bằng, càng lo lắng càng không trèo lên được.

Còn Lăng Diệu đã nằm nửa người trong bồn tắm rồi, đầu dựa vào thành bồn một cách thoải mái, nhắm hờ mắt nhìn Lê Hân Dư đang hoang mang trèo ra ngoài.

Cô như tiểu quái thú đang bì bõm trong nước vậy.

Mỗi lần muốn trèo lên lại cứ trượt xuống.

Lúc mới đầu, đáy mắt Lăng Diệu đều là những tia cười.

Nhưng lúc sau, ánh mắt anh sâu hơn.

Người phụ nữ này thật không tự giác, có phải cô đang cố tình quyến rũ anh?
Vốn dĩ anh chỉ muốn cô tắm rửa cho xong.

Hôm nay ở công ty đợi cả ngày, lại còn đợi ngoài cửa nhà anh cả buổi tối, anh đều biết.

Anh thương cô, nhưng kết quả cô lại phòng anh như gì, còn khóa cả cửa nhà tắm lại.

Anh chỉ muốn vào cho cô một bài học, để cô biết rằng, tất cả những gì anh dành cho cô cô đều không thể phản kháng lại.

Nhưng không ngờ lại biển thành tình cảnh như bây giờ.

Vóc dáng của Lê Hân Dư rất chuẩn, vòng một cao đầy hình chữ C, vòng eo con kiến, da trắng nõn nà.

Nhìn góc nghiêng giống như hình bán cầu vậy.

Chiếc khăn tắm trong tay cô hoàn toàn không che hết vòng một, nhưng từ góc nghiêng lộ bờ ngực đầy đặn quyến rũ của mình.

Cô tay chân loạng quạng cố trèo lên, b* m*ng bị nhìn thấy hết không nói, nhưng hoa viên phần bí mật hút người nhất cũng bị Lăng Diệu nhìn thấy hết sạch.

Lê Hân Dư cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau lưng mình, mặt cô đỏ bừng lên.

Một tay nằm lấy thanh ngang, cuối cùng cũng trèo lên được.

Tay phải giơ ra với lấy chiếc áo tằm trên giá đồ, chân cô bồng trượt một cái, bồn tắm rất sâu.

Cô lại đang đứng hững hờ, cái ngã này, thảm rồi, phải nằm trên giường vài ngày, nguyên nhân bị thương còn không dám nói cho người khác biết.

Chưa kịp dự đoán được bị chấn thương ra sao, cô đã cảm nhận được một bàn tay to lớn vừa ấm áp lại ướt lạnh đỡ lấy phần mông cô, cô bèn ngã vào lồng ngực ẩm áp vạm vỡ ấy.

Tuy không bị thương, nhưng cô vẫn bị sặc mấy ngụm nước liền.

Bản năng của con người khiến Lê Hân Dư giơ tay bám chặt cổ của người kia rồi đứng dậy.

Lúc đứng dậy không không cẩn thận chạm phải phần cơ bụng của anh.

Body của người đàn ông này quả không tôi, không có một vết sẹo nào, eo thon mông nở, mình đồng cơ bắp, cơ bụng sáu múi săn chắc đầy sức hấp dẫn.

Anh nhẹ nhàng nhấc cô lên, khóa chặt vào lòng mình.

Hai cơ thể dán sát rạt nhau, không một kẽ hở.

Trong bồn tắm hình tròn ấy cả hai đều không mặc gì, tay chân quấn lấy nhau, hơi nước lãng đãng trong không khí mang theo hơi thở yên tĩnh đến lạ lùng thoảng qua mũi hai người, ẩm ướt mà thơm ngát.

"Anh bỏ tôi ra, cho tôi ra ngoài." Chỉ đơn giản vài câu thôi nhưng để nói ra Lê Hân Dư đã phải mất rất nhiều sức lực.

.

Truyện Light Novel
Cô thều thào, hơi thở lướt qua bên tai anh như đang quyến rũ anh.

Lê Hân Dư không dám gồng mình tranh cãi vì cô phát hiện có một cái gì đó cứng cứng đang chạm vào cô, không cần nhìn cô cũng biết đó là gì.

Đã ân ái vài lần với anh, đó là gì cô lại còn không rõ sao?.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 57: Giang Dật Han Đã Từng Chạm Vào Em


**********
Nhìn ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của Lăng Diệu khiến Lê Hân Dư càng sợ hãi, sức lực của hai người cách xa một trời một vực.

Cô chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ xảy ra chuyện ấy cùng anh, nhưng không ngờ rằng lại chơi một trận gu mặn trong bồn tắm.

Lê Hân Dư không dám cử động, sợ trinh tiết giữ bao năm nay không còn nữa.

Nhưng cô chợt nhớ ra trinh tiết ấy đã mất từ lâu rồi, hôm nay còn sợ gì chuyện ấy.

Cô cố gắng trấn tĩnh lại, đôi mắt to tròn không chớp cứ như vậy nhìn chằm chằm Lăng Diệu, đợi cử động tiếp theo của anh.

Cho dù kết quả ra sao, cô đều nhận! Dù gì cô đến tìm anh là để cầu xin anh, sau này cũng sẽ không ít lần xảy ra chuyện này, cử cho đây là chuẩn bị cho quen dần đi.

Nhưng Lăng Diệu không hề làm gì, đôi mắt sâu thẳm ấy lướt qua khiến cô không hiểu.

Lê Hân Dư không thể không thừa nhận rằng chồng cô có một gương mặt tuấn tú hút người.

Trong phòng tắm hơi nước nghi ngút khiến cơ thể anh lúc ẩn lúc hiện.

“Lăng, Lăng Diệu...” "Lê Hân Dư, Giang Dật Hàn đã chạm vào em chưa?" Ngón tay dài của Lăng Diệu m*n tr*n phần cổ và bờ ngực trắng nõn của Lê Hân Dư rồi dần dần lướt xuống, động tác chậm rãi, nhẹ nhàng.

Giọng nói của anh cũng rất ấm áp khiến cô có chút kinh ngạc.

Cảm giác giống như con vật ăn mồi khổng lồ đang mân mê, dò xét cô vậy, giống như đang tìm xem trên người cô chỗ thịt nào ngon nhất để ăn trước vậy.

“Không, không có, từ trước tới nay chưa từng có” Lê Hân Dư biết, chuyện đàn ông để ý nhất chính là người phụ nữ bên cạnh anh ta có còn trong sạch hay không, đây là một bản năng chiếm hữu.

Cô tuyệt đối không thể để anh hiểu lầm chuyện này.

“Vậy sao, vậy hi vọng, sau này cũng sẽ không." Anh nhẹ nhàng nói: “Tốt nhất em nên chấm dứt các mối quan hệ không sạch sẽ đó đi, lần sau còn xảy ra những chuyện như vậy, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho em giống như lần này đâu."
Anh có thể cho nhà họ Lê cơ hội tiếp tục kinh doanh vì cuộc hôn nhân này, thì anh cũng có thể hủy hoại nhà họ Lê trong một chốc.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ Lê Hân Dư, sau khi nói xong, khuôn mặt Lăng Diệu bỗng nở nụ cười.

Nụ cười này đầy dịu dàng, phong nhã giống như sự nho nhã của Mặc Liên hay tĩnh mịch như trong nước vậy.

“Lập tức cắt đứt quan hệ với Giang Dật Hàn, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có một lần."

Lời nói dù là nghĩa bóng hay nghĩa đen đều mang tính uy h**p.

Lê Hân Dư muốn khóc mà không được, bởi vì anh có khẩu súng cứng ngắc đỡ lấy cô, khiến cô có muốn động đậy cũng không dám, chỉ biết thành khẩn gật đầu.

Nếu không còn biết làm sao chứ?
Nghĩ tới việc anh dám làm chuyện đó với cô trong bồn nước ấm này đã khiến cô cảm thấy sợ hãi rồi.

Nói thực, mấy lần trước quan hệ với anh, vì đèn đều đã tắt hết, ngoài mặt ra cái gì cũng không nhìn thấy rõ.

Nhưng nếu bây giờ để cô cùng một người đàn ông nảy sinh quan hệ trong tình trạng này, Lê Hân Dư bỗng chốc cảm thấy có gì đó khó chịu.

Nhưng cô vội vội vàng vàng gật đầu sợ Lăng Diệu lại có hành động khác.

.

Cô vừa gật đầu xong, người cô hơi lạnh lẽo, Lăng Diệu bỗng rời ra khỏi người cô, hai chân đặt lên thành bồn tắm, động tác thuần thục, với tay lấy chiếc áo tắm trên giá đồ, nhẹ nhàng khoác lên người: "Em tắm đi, tôi còn chút việc chưa xử lý xong." “Cứ, cứ như thế này thôi sao.

Dễ dãi tha cho cô vậy sao?
Cô chớp mắt, cảm thấy có chút hoài nghi, khoan dung độ lượng không phải tính cách của anh, so đo tính toán không nói lý lẽ mới là anh.

“Dĩ nhiên là không rồi."
Gây sự với Lăng Diệu chắc chắn sẽ phải trả giá, cái giá này còn gian khổ hơn gấp vạn lần so với tưởng tượng của cô..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 58: Đi Cùng Với Có Ấy


**********
Sau này, cô còn phải gánh trên vai trách nhiệm của "Lăng phu nhân", cũng giống như bảo mẫu chăm sóc chu đáo cho anh từng miếng ăn...!
Không có việc gì thì làm việc nhà, chút việc vặt cũng không sao, nhưng ý Lăng Diệu là từ nay về sau, ngoài việc gánh vác cái hư danh Lăng phu nhân ra, cô còn phải ở cùng anh.

Mỗi ngày đều phải nhìn thấy khuôn mặt của anh...!Những ngày tháng tự do trước đây sẽ không quay lại nữa rồi.

Đây chính là cái giả phải trả cho việc không rút vốn và không ly hôn.

Lăng Diệu nói xong bèn quay người bước ra khỏi nhà tắm.

Nghe tiếng khép cửa khẽ khàng bên tai, Lê Hân Dư đứng lặng trong bồn tắm nhìn dòng nước sóng sánh.

Tối hôm ấy thực ra cô đã chuẩn bị sẽ xảy ra chuyện ấy với Lăng Diệu.

Nhưng bất ngờ là Lăng Diệu lại không làm gì cô.

Trong lòng cô khắc khoải cả đêm năm mơ thấy ác mộng.

Trong giấc mơ có một cánh tay to lớn ôm chặt lấy cô, khiến cô không thở được.

Cô hoảng loạn tìm lối thoát trong không trung, cô muốn tìm kiếm tự do...!

Cô không màng tất cả, cắm đầu chạy về phía trước.

Cứ nghĩ rằng có thể chạy thoát, đâu ai ngờ Lăng Diệu lại đứng trước mặt cô, lạnh lùng ra lệnh cho cô cởi hết quần áo ra.

Cô sợ hãi bừng mở mắt.

Ngạc nhiên là vào sáng ngày thứ hai, ánh nắng chiếu qua rèm cửa rọi vào bên trong, ác mộng trở thành hiện thực.

Ánh mắt mơ màng của cô quá mức cuốn hút làm cho cơ thể Lăng Diệu bắt đầu thức tinh.

Cánh tay ôm eo cô bắt đầu lần mò, anh muốn cảm nhận từng tấc da thịt trên người cô.

Trong ánh nắng ấm áp ấy, Lê Hân Dư nửa tỉnh nửa mơ, lại bị anh đè lên người rồi giở những trò đồi bại.

Anh như muốn đòi lại những gì suốt ba năm nay cô nợ anh, lại giống như một cách để trừng phạt vì trước đây cô không nghe lời.

Tóm lại, vốn dĩ Lê
Hân Dư đã ngủ no giấc và chuẩn bị dậy thì lại bị Lăng Diệu giày vò đến nỗi không đứng dậy được, ngủ một mạch đến chiều.

Mãi đến khi bụng réo cồn cào, cô mới lết người dậy thay đồ.

Bên cạnh cô trống vắng nhưng có thể nhìn ra được từng có người nằm ở đó, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Diệu đầu nữa.

Lê Hân Dư vào nhà vệ sinh, đứng đối diện tấm gương trước bồn rửa mặt.

Không ngoài dự tính, trên cổ cô lại xuất hiện thêm hai vết hôn đỏ tươi.

Lăng Diệu con người này đúng là cầm thú
Tối qua trong phòng tắm cô nghĩ anh không chạm vào mình, vẫn cho là còn tính người, ngờ đâu vừa chớp mắt lại giày vò cô gấp bội.

Cô lết đôi chân không còn sức lực vào phòng bếp tìm đồ ăn, tìm mãi cuối cùng vẫn không thấy gì.

Phòng bếp của Lăng Diệu dùng để trang trí ư? Không đồ ăn, không gia vị...!
Quay về phòng tìm túi của mình để chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn, một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau cô: “Ngủ dậy là đi, những gì tôi nói tối qua em nghe như gió thoảng qua tai hả?"
Lê Hân Dư quay đầu lại, thấy Lăng Diệu đang đứng ở cửa phòng làm việc, sắc mặt có chút khó coi.

Anh mặc bộ quần áo trong nhà màu xám nhạt, mái tóc mềm mại để tự nhiên, nhìn trẻ hơn mấy tuổi so với tuổi thật.

Cô quay lại lấy ví tiền giơ lên: “Tôi không quên, tôi cũng sẽ ghi nhớ từng giây từng phút.

Nhưng, tôi đói rồi nên muốn ra ngoài tìm chút gì đó ăn”
Cô nào dám phản bội anh.

Một khi không vui anh sẽ lại ra tay với nhà họ Lê, bởi vậy cô chỉ còn cách ngoan ngoãn làm Lăng phu nhân, chăm lo cuộc sống của anh, dỗ cho cả nhà anh vui.

Lúc này sắc mặt của Lăng Diệu mới tốt hơn một chút: “Nhớ thì tốt."
Không ngờ hôm nay Lăng Diệu lại không tới công ty, suýt nữa lại xảy ra hiểm lâm.

Lê Hân Dư nhẹ nhàng nói: “Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, anh muốn ăn gì, có cần tôi mua giúp chút gì không?" “Không cần, tôi đi cùng em.".
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 59: Tinh Cờ Gặp Giang Dật Hàn


**********
Lăng Diệu nhanh chóng đi thay đồ, lấy chìa khóa xe trên bàn.

Thấy cô đứng ngoan ngoãn đợi mình trước cửa, ngẩn người nhìn mình: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, không đói nữa hả?" "Đói, đói chứ! Chúng ta đi thôi." Cô thu lại tâm tư của mình, cố gắng nở nụ cười.

Anh nhếch môi, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô dắt ra ngoài.

Chưa đi được hai bước thì dừng lại, chỉ vào mật khẩu trên cửa rồi nói với cô: "Mật khẩu cửa là sinh nhật tôi”
Cô ra sức gật đầu, tỏ ý tôi biết rồi.

Nhưng anh không dễ qua loa như vậy, chau mày nhìn cô: "Sinh nhật tôi ngày mấy?" "O." Không ngờ Lăng Diệu lại hỏi đến chân tơ kẽ tóc như vậy khiến cô bỗng đơ người ra.

Cô nào biết sinh nhật anh ngày mấy, cô còn định có dịp rồi hỏi mẹ chồng nữa.

Anh biết, ngập ngừng nói với cô: “Nghe rõ đây, tôi chỉ nói một lần, sinh nhật tôi là ngày hai mươi mốt tháng năm."

Lê Hân Dư gật đầu: “Đảm bảo nhớ mãi không quên." "Tốt nhất là vậy” Anh nói.

Họ đi thang máy xuống thắng hầm để xe.

Lăng Diệu tự lái xe đích thân đưa cô đi ăn.

Lê Hân Dư được chiều đến nỗi có chút kinh ngạc, đãi ngộ tốt như vậy đúng là lần đầu.

Nếu như người này có thể cứ bình thường giống như hôm nay thì tốt biết bao.

Cảm giác sống cùng anh cũng không phải là điều quá khó khăn.

Lăng Diệu chốc chốc lại nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhìn ánh mắt mơ hồ của cô anh cũng có thể đoán ra được rằng cô lại vừa nghĩ ngợi mấy việc được mất.

Nhưng anh không hiểu, Lê Hân Dư là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc như vậy, vậy tại sao trước đây lại có thể hạ thuốc với anh, còn không để lại một dấu vết nào.

Khi ấy, cô giả vờ tỏ ra không biết gì cũng giống thật.

Có điều tất cả cũng qua rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ không truy cứu những chuyện trước đây nữa.

Lăng Diệu không hỏi cô muốn ăn gì mà lái thẳng đến địa điểm.

Nhưng khi bước vào nhà hàng anh lại không tự quyết định nữa mà để phục vụ đưa thực đơn cho cô để cô tự gọi món.

Lê Hân Dư lật quyển menu gọi hai món rồi tự biết điều mà ngậm miệng lại, vội lấy lòng nhường cho anh gọi.

Lăng Diệu rất hài lòng với cách làm này của cô, hào phóng cho cô một nụ cười tít mắt.

Lăng Diệu biết cười? Nhưng cười khẩy, cười nhạo báng khác hoàn toàn, còn nụ cười ấm áp như hôm nay thì đúng là mới thấy lần đầu kể từ khi khai thiên lập địa.

Lê Hân Dư ngơ ngác, hình như cô chưa làm gì, vậy tại sao anh ấy lại trở nên vui vẻ như vậy.

Tốc độ lên món rất nhanh, mùi vị cũng rất được.

Lê Hân Dư đói đến cào ruột nên chẳng mấy chốc đã chén sạch đồ ăn.

Lăng Diệu thanh toán rồi dẫn cô đi ra ngoài, nhưng đến cửa thì chạm mặt Giang Nhiên Nhiên và Giang Dật Hàn.

Giang Nhiên Nhiên cười vui vẻ khoác tay của Giang Dật Hàn, thân mật nói gì đó, còn Giang Dật Hàn thì dịu dàng lắng nghe.

Lê Hân Dư biết Lăng Diệu rất mẫn cảm đối với chuyện bị cắm sừng.

Cho dù một cái liếc mắt hay một lời chào hỏi xã giao thôi cũng sẽ khiến vũ trụ nhỏ của anh như bùng nổ.

Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi vội vàng quay đầu nhìn lảng sang chỗ khác, giả vờ như không thấy gì.

Nhưng không ngờ người đàn ông bên cạnh vẫn nhỏ nhen “hừ" một tiếng.

Cô biết đường nào anh cũng sẽ như vậy, bèn chủ động khoác tay anh, nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta đi thôi." Lăng Diệu đâu dễ gì để cô được như ý, anh nhếch môi, chau mày nhìn cô: “Em sợ à?" "Tòi rất thản nhiên." Cô chỉ còn thiếu điều vô tay lên ngực cam đoan.

Lăng Diệu dừng bước, khoác vai cô: “Vậy em vội vàng cái gì? Gặp bạn cũ mà không chào một câu sao?"
Không hề có bất cứ phòng bị nào, cô đã nằm gọn trong lòng anh.

Cô hít một hơi thật sâu.

Nếu như cô màc chứng ảo tưởng thì với biểu hiện bây giờ của Lăng Diệu, cô hoàn toàn có thể hiểu rằng anh đang ghen.

Nhưng ghen thì cũng phải trong trường hợp hai người yêu nhau chứ.

Còn Lăng Diệu? Có lẽ anh ta không có chức năng "yêu" này, chức năng của anh chỉ là đào hoa mà thôi..
 
Back
Top Bottom