Ngôn Tình Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 20: Tôi Thực Sự Không Thích Anh Ta


Giang Nhiên Nhiên vội vàng che chắn cho Lê Hân Dư, gọi phục vụ đến lôi Y Nghê ra, rồi rút khăn giấy cho Lê Hân Dư lau qua loa, kéo cô chạy: “Mụ đàn bà ấy điên rồi, la lối đánh đập hăng khiếp, đúng là đáng sợ mà!"
Chạy ra khỏi tiệm cà phê, đến đầu đường cả hai mới hoàn hồn trở lại.

Giang Nhiên Nhiên ôm ngực, hồn bay phách lạc: “Từ trước tới giờ mình không biết một người phụ nữ đoan trang khi lật mặt lại có thể cắn người như một chó điên vậy."
So với Giang Nhiên Nhiên, Lê Hân Dư có vẻ điềm tĩnh hơn, chỉ là có chút thất vọng: “Bở vậy mình mới muốn ly hôn, nếu không ly hôn những chuyện này sẽ liên tục tìm tới mình.

Hôm nay là Y Nghê, ngày mai có thể là người khác.."
Trước đây kết hôn xong cô ra nước ngoài luôn cũng là có nguyên do cả.

Người đàn ông này Lăng Diệu quá thu hút phụ nữ.

Không cần biết là anh cố ý hay vô ý, chỉ cần đứng ở đó cũng có hàng nghìn cô gái đủ thể loại bám lấy anh.

Gả cho anh thì những chuyện như hôm nay là không thể tránh khỏi.

Trong lòng Lê Hân Dư biết, Lăng Diệu sinh ra trong gia đình giàu có, những thứ xã giao là không tránh được, hi vọng người đàn ông này một lòng một ý yêu mình? Khả năng là rất rất nhỏ.

Giang Nhiên Nhiên bùi ngùi: “Hân Dư, tâm thái của cậu tốt thật, xảy ra bao nhiều chuyện vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Nếu như mình học được một ít từ cậu, có lẽ...!anh ấy đã thích mình rồi." Lê Hân Dư ngạc nhiên: “Cậu có người mình thích rồi?"
Giang Nhiên Nhiên giọng nói trầm xuống: “Ừ, thích cũng được mấy năm rồi." “Cậy ấy, cứ là chính mình đi, duyên phận là do ông trời." Lê Hân Dư không nghĩ gì nhiều, chỉ lên trời, nhẹ nhàng khuyên giải Giang Nhiên Nhiên.

Giang Nhiên Nhiên cũng nhìn theo lên trời, rồi lại nhìn ra đằng trước, sau đó chớp mắt ranh mãnh: “Người chồng ông trời tặng cho cậu tới rồi kìia."
Lông mày cô khẽ cau lại: “Ý cậu là gì?"
Không cần Giang Nhiên Nhiên giải thích, xe của Lăng Diệu đã đô trước mặt bọn họ, cánh cửa ô tô từ từ hạ xuống, dần dần lộ ra khuôn mặt tuấn tú phi phàm của Lăng Diệu.

Lăng Diệu hoàn hảo giống như con cưng của thượng đế, bàn về địa vị thân phận, anh đứng ở vị trí cao nhất trong giới thượng lưu, bàn về tướng mạo, từ đường nét đến vóc dáng tinh tế đến nỗi không tìm ra chút tì vết nào.

"Lên xe." Lăng Diệu chỉ hời hợt thốt ra hai chữ nhưng lại khiến người khác cảm thấy như đang ép người vậy.

“Đi đâu?” Hân Dư chau mày không muốn lên xe của anh, đặc biệt sau khi xảy ra chuyện không vui khi nãy cùng với người đàn bà của anh ta”.

"Hôm nay có tiệc rượu, em đi cùng với tôi." Tâm trạng của Lăng Diệu rất tốt, cũng không hề có chút gọi là không nhẫn nại, lộ ra bộ dạng của một người đàn ông tốt.

Nếu như không trải qua màn suýt thì bị người phụ nữ của anh ta xé xác ra, cô đã nghĩ anh là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt rồi.

Lê Hân Dư ngập ngừng, quay người nói với Giang Nhiên Nhiên: "Xin lỗi Nhiên Nhiên, mình phải đi rồi, cậu kêu anh Dật Hàn đến đón cậu được không?"
Giang Nhiên Nhiên giơ tay ra dấu ok, dí dóm nói: "Không vấn đề"
Hân Dư lúc này mới kéo cửa cánh xe sau chuẩn bị lên xe.

Không mở được cửa, cô chỉ còn cách nhìn Lăng Diệu: “Mở giúp tôi khóa giữa, cánh xe không mở ra được."
Ngón tay Lăng Diệu nhẹ nhàng đánh nhịp trên vô lăng, nói: "Ngồi ghế trước."

Cô hít một hơi rồi từ từ thở ra, sau khi chuẩn bị sẵn tinh thần mới ngồi vào vị trí bên cạnh anh.

Con người Lăng Diệu trông ăn mặc chỉnh tề là vậy nhưng thực chất là một tên lưu manh thối tha chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Quả nhiên cô vừa ngồi lên xe, Lăng Diệu đã chồm tới áp sát cơ thể cô, sống mũi gần như chạm vào sống mũi cô.

Cô hoang mang, vô số cảm xúc xẹt qua trong mắt, nhưng không hề có vé căng thẳng.

Hai ngày nay, Lăng Diệu đã thăm dò không biết bao nhiêu lần, cho tới tận bây giờ anh mới xác nhận rằng cô vợ bé nhỏ của mình quả thực không thích anh dù chỉ một chút..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 21: Đến Để Khoe Khoang Tình Cảm Ư


**********
Lăng Diệu lại lạnh nhạt ngồi về chỗ, chưa đợi Lê Hân Dư thắt xong dây an toàn đã đạp chân ga, chiếc xe lao vút về phía trước.

Giống như trút giận, cũng giống như đang cảnh cáo cô vậy, Lăng Diệu lái xe với tốc độ vô cùng nhanh.

Vô lăng chuyển động liên tục, một lúc sau đã vượt qua mấy chiếc xe rồi.

Lê Hân Dư nắm chặt dây an toàn, đầu choáng váng có chút buồn nôn, nhìn sắc mặt của anh không được tốt cho lắm, cô đành ngậm tăm.

Không biết lái bao lâu, anh đột nhiên đạp chân ga, chiếc xe chầm chậm dừng lại.

Lê Hân Dư không có chút chuẩn bị suýt chút nữa va đầu vào kính xe, lúc này cô mới tỉnh táo trở lại, cô nhìn ra bốn phía: "Đây là đâu?" "Thay đồ đi, nếu không em định mặc như vậy đi dự tiệc ư?" Anh tháo dây an toàn bước xuống xe.

Lê Hân Dư gật gật đầu rồi nhìn quần áo cô đang mặc trên người, âm thầm đi theo.

Hình Thượng” là một cửa hàng tạo mẫu vô cùng nổi tiếng.

Cả nước chỉ thành phố A mới có một cửa hàng, những nơi khác không có chi nhánh.

Không ít minh tinh lớn, những thành phần thượng lưu trước khi tham gia yến tiệc đều tới đây chọn trang phục, tạo hình tổng thể.

Chủ tiệm là một cô gái trẻ cá tính, không ít người chen chúc muốn tới đây nhưng cô ấy vẫn luôn làm theo sở thích, chỉ mở ra cửa tiệm này, hơn nữa kinh doanh theo tâm trạng.

Trừ phi có đặt hẹn trước nếu không cho dù minh tinh không hẹn mà đột nhiên tới, đến cuối cùng có tiếp đơn này không cũng còn phụ thuộc vào tâm trạng chủ tiệm.

Bước vào trong, cô chợt nghĩ ra trên người mình đều là vết hôn, không thể diện váy đầm được.

Cô lập tức dừng lại, giơ tay nắm chặt bàn tay của Lăng Diệu: “Cái đó, tôi."
Chưa nói xong, chủ tiệm từ trong bước ra, đích thân chào đón: “Lâu không gặp, Diệu, chị vẫn luôn nghĩ nếu như Lập Hiên không kéo em tới chắc em cũng không chủ động tới chỗ chị đâu."
Chủ tiệm là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tóc dài thướt tha, body s*x* hấp dẫn, trên mặt cũng lộ rõ nụ cười tươi rói.

.

ngôn tình tổng tài
Lê Hân Dư nhìn chủ tiệm, rồi lại nhìn Lăng Diệu.

Trong lòng nghĩ đây không phải lại là người phụ nữ của anh ta đấy chứ.

Anh ta phong tình khắp mọi nơi nhưng người gượng gạo ở đây lại là cô..

Lăng Diệu cảm nhận được sự khác thường của người phụ nữ bên cạnh mình, anh bèn nheo mắt, gần như là gằn giọng: "Đây là chị của Hướng Lập Hiên, Hướng Hy Nhiên, mau chào đi "Chị Hy Nhiên, xin chào." Lê Hân Dư ngoan ngoãn chào một tiếng.

Hướng Lập Hiên, cô từng nghe qua cái tên này, là một tên trong đám bạn chơi bời của anh ta nhưng chưa từng gặp mặt.

Sau đó, ánh mắt Lê Hân Dư nhìn Lăng Diệu lại càng phức tạp hơn.

Gu mặn thật chứ! Thỏ không ăn có gần hang, đến chị gái của anh em tốt
Lăng Diệu cũng dám ra tay.

Cô chép miệng hai tiếng.

Lăng Diệu hết chịu nổi, véo mạnh hai bầu má tròn trĩnh của cô, cúi người xuống ghé sát tai cô.

"Không được dùng ánh mắt ấy nhìn tôi."
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy Lê Hân Dư, gương mặt anh tuấn ấy phóng to trước mặt cô, anh gần như sắp chạm vào môi cô: "Lê Hân Dư, con của chị Hương cũng tám tuổi rồi, chị năm nay ba lăm tuổi, trong đầu em đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ." Hướng Hy Nhiên năm nay ba mươi lăm tuổi, hôn nhân hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, cuộc sống thoải mái nên trông có như mới hai mươi lăm.

Lê Hân Dư ngẩn ra, vành tai dân đó lên, không ngờ lại bị anh nhìn thau...!
Ngước mắt nhìn vào ánh mắt sâu thẩm của anh, tim cô tự dưng đập thình thịch.

Nếu như không vì tính cách anh đáng ghét, lại reo rắc một đồng phong lưu bên ngoài, nếu như không vì người đàn bà lúc trưa hất cà phê lên cô thì có lẽ cô đã không chống cự lại được sức hút từ anh mà động lòng với anh rồi.

Hưởng Hy Nhiên nhìn bỏ dang tinh tử than mát của hai người, phi cười: "Màu khoáng gấp, Lang thiếu gia của chúng ta không dé gì mới tới cải tiệm nhỏ này, chẳng lẽ lại là để khoe khoang tình cảm ư?".
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 22: Ảnh Mất Khác Lạ


**********
Lê Hân Dư lấy lại tinh thần, gạt anh ra khỏi tâm trí, đứng nghiêm chỉnh lại.

Lăng Diệu quay người lại, vẫn là Lăng Diệu lạnh lùng ấy: “Chị Hướng khiêm tổn quá, tiệm của chị nào phải tiệm nhỏ gì." "Hình Thượng" tuy chỉ có một tiệm nhưng vị trí cửa tiệm cùng với thiết kế bên trong không phải ai cũng có thể chi trả được.

Điều quan trọng nhất đó là nguồn vốn của “Hình Thượng” lớn mạnh, là một tiệm không lớn không nhỏ nhưng lưu giữ rất nhiều hàng hiệu và trang phục giới hạn trên thế giới.

Hướng Hy Nhiên cười sảng khoái: “Nói đi, hôm nay tham gia hoạt động gì, muốn làm như thế nào?"
Lăng Diệu đẩy Lê Hân Dư tới trước mặt Hướng Hy Nhiên: “Hôm nay làm cho cô ấy."
Lê Hân Dư bất ngờ bị đẩy ra khiến cô chỉ biết cười một cách gượng gạo.

Hướng Hy Nhiên nhìn Lê Hân Dư từ trên xuống dưới, nở nụ cười ý vị sâu xa: “Diệu à! Có cô vợ đẹp như vậy mà cứ giấu mãi làm gì chứ, cũng nên đưa ra ngoài để mọi người gặp gỡ.

Đôi mắt to long lanh của cô ấy rất hút hồn, làn da mềm mại căng mịn như có thể vắt ra nước vậy" Khuôn mặt và thân hình này là sự kết hợp giữa phong thái đầy mê hoặc của một người phụ nữ và vẻ trong sáng thuần khiết của một nàng thiếu nữ.

Chỉ tiếc cô ấy đẹp nhưng lại không biết mình đẹp.

Lăng Diệu nửa cười nửa không liếc nhìn Lê Hân Dư, vài phần cười nhạo vài phần giễu cợt.

Lê Hân Dư xấu hổ lấy tay che mặt.

Trời ơi! Lăng Diệu nổi cơn điên gì vậy, cử chỉ này của anh ta rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Hướng Hy Nhiên tỏ ra đã hiểu: “Diệu à, em cứ giấu cô ấy như vậy, có phải không nỡ đem ra để người khác ngắm không?"
Phản ứng của Lăng Diệu gần như mặc định, hàm ý trong nụ cười của Hướng Hy Nhiên càng sâu hơn, cô nhẹ nhàng kéo tay Lê Hân Dư đi chọn trang phục.

Lê Hân Dư ngập ngừng nói: “Chị Hy Nhiên, hình như khu đồ nữ ở bên kia." Vừa nãy khi bước vào cô nhìn thấy phục vụ dẫn một minh tinh qua bên đó.

"Con bé ngốc, khu đồ nữ không tiện, chúng ta đi phòng VIP Hướng Hy
Nhiên mim cười kéo cô đi.

Lê Hân Dư gật đầu, coi như Lăng Diệu nhiều tiền, tùy tiện.

Nhưng cô không hề biết rằng phòng VIP bình thường không mở, trừ phi đó phải là khách đặc biệt quan trọng.

Dần cô đi phòng VIP hoàn toàn đơn thuần chỉ là ý của Hướng Hy Nhiên.

Không nói ra được vì sao, Hướng Hy Nhiên cảm thấy bản thân mình cũng rất thích cô gái Lê Hân Dư này, không cảm thấy cô là loại phụ nữ hư hỏng có tâm kế nguy hiểm như trong những lời đồn thổi.

Làm gì có người đàn bà hư hỏng nào lại dễ đỏ mặt như vậy?
Hướng Hy Nhiên chọn cho cô vài bộ váy dạ hội để thử.

Lê Hân Dư ôm trang phục vào phòng thay đồ, lúc bước ra chỉ ló mỗi cái đầu, cơ thể vẫn giấu bên trong, má cô ưng ứng hồng: “Chị Hy Nhiên, có thể đổi bộ nhiều vải hơn được không ạ?”
Hướng Hy Nhiên ngạc nhiên: “Sao vậy? Không hợp ư?"
Không phải, mắt chọn của cô ta rất độc lạ, mấy bộ trang phục này có lẽ đều hợp với cô.

"Hợp thì hợp, chỉ là...!không che được.

Giọng nói của cô yếu ớt, hai má đỏ ứng: “Có thể chọn mấy bộ nhiều vải hơn được không chị?”
Nghĩ một lúc, rồi lại bổ sung: "Tốt nhất là cổ cao ấy a!"
Hướng Hy Nhiên xoa đầu kéo Lê Hân Dư ra nhìn mới hiểu tại sao cô đ ra yêu cầu kỳ quái như vậy.

Bộ này từ cổ đến xương quai xanh, thậm chí đến bờ vai đều rải rác những vết hôn.

Hướng Hy Nhiên không nhịn được nữa mà cười to: "Thắng Diệu này quả đúng là..

Phải dịu dàng với vợ của mình chứ, làm gì có ai háo sắc đảng sợ như nó chứ."
Lê Hân Dư bị Hướng Hy Nhiên cười lại càng đỏ mặt hơn.

"Chị Hy Nhiên, em có chút thắc mắc." "Nói đi." "Tại sao chị lại biết em là vợ anh ấy, mà không phải tinh nhân?"
Từ trước tới giờ cô chưa từng ra ngoài cùng Lăng Diệu, tại sao Hướng Hy Nhiên vừa nhìn đã nhận ra cô là vợ anh chứ không phải là tình nhân? "Con bé ngốc này, ảnh mất nó nhìn em, rất khác" Hướng Hy Nhiên nhìn vết hôn khấp người cô, nhẹ nhàng nói: "Sau này em sẽ hiểu.

Lê Hân Dư nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: "Chị Hướng, chị có thể đối cho em một bộ nhiều vải hơn được không?".
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 23: Tôi Nói Rất Đẹp


**********
Mang theo cả cơ thể đầy vết hôn đi tham dự yến tiệc, cho dù Lăng Diệu không sợ mất mặt thì cô cũng sợ!
Hướng Hy Nhiên bị bộ dạng đần đo, nghiêm túc ấy của cô làm cho cười ch** n**c mắt.

Phải một lúc sau mới dừng cười lại được, cô vẫy tay gọi nhân viên trong tiệm: “Em vào trong kho lấy bộ W đại sư "Chân ái" ra đây.”
Nhân viên do dự một lúc: “Nhưng bộ ấy chẳng phải chị giữ cho tiểu thư Y sao ạ?"
Hướng Hy Nhiên lạnh mặt: “Giữ lại? Là do cô đồng ý, hay do tôi đồng ý?"
Nhân viên ngay lập tức cúi đầu: "Xin lỗi, bởi vì hôm ấy tiểu thư Y đi cùng thiếu gia tới, cho nên em mới nghĩ..." "Tôi không muốn nghe giải thích, mau đem bộ đó qua đây "Vâng."
Cô gái nhân viên tiệm nhanh chóng chạy đi lấy trang phục.

Tận dụng khoảng trống thời gian, Hướng Hy Nhiên đích thân trang điểm cho Lê Hân Dư, che đi những vết hôn trên cổ cô, lớp phấn mỏng cũng hòa hợp với làn da của cô, đúng là không nhìn ra được gì nữa.

Sau khi bị Hướng Hy Nhiên đẩy vào thay đồ, cô còn được Hướng Hy Nhiên đích thân giúp cô che đi những vết hôn ở chỗ khác trên người.

Đàn ông thì không cần phức tạp như vậy, chỉ cần thay bộ trang phục là xong.

Lăng Diệu ngồi trên sofa đợi một lúc lâu, sự nhẫn nại gần như đã hết, hơn nữa từ trước tới giờ chưa có một cô gái nào dám để anh phải đợi lâu như vậy.

Lông mày anh chau lại, ánh mắt tỏ ra bực bội.

Khi Lê Hân Dư bị Hướng Hy Nhiên kéo ra ngoài, Lăng Diệu có chút ngờ ngẩn.

Anh vẫn luôn biết Lê Hân Dư là một mỹ nữ, nhưng cũng chưa từng nghĩ cô lại đẹp đến vậy.

Bộ trang phục hoàn hảo ấy thể hiện đường cong trên cơ thể cô, vòng eo con kiến, vòng ngực đầy đặn, lộ ra làn da trắng bóc của cô.

Thiết kế xẻ tà khiến đôi chân cô như lộ ra mà cũng như không lộ, tà váy bay bay giống như cánh bướm trắng thuần khiết trong trắng, tiểu thư Lê lộng lẫy lại thuần khiến như một nàng yêu tinh giữa vườn hoa.

Bộ trang phục này là bộ cuối đại sư W thiết kế khi còn sống, chỉ có một bộ duy nhất dùng để tưởng niệm những điều tốt đẹp về người vợ của mình và tình yêu giữa họ.

Không ít người vì muốn có được nó đã bàn luận, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Chỉ có điều bộ trang phục này khi thuộc về tay Hướng Hy Nhiên lại chưa từng được xuất hiện trước công chúng.

Hướng Hy Nhiên cũng là một nhà thiết kế, là người hiểu được linh hồn.

Nói câu khó nghe, có khi không phải người chọn trang phục mà là trang phục chọn người.

Đổi là người khác có khi chưa chắc đã mặc ra được hiệu quả như này.

Ánh mắt Lê Hân Dư trong veo, khí chất thanh nhã, nhưng cơ thể lại vô cùng gợi cảm, bộ trang phục này như chỉ dành riêng cho cô.

Bị Lăng Diệu nhìn chằm chằm khiến cả người cô như nổi hết da gà, Lê Hân Dư có phần mù mờ, cô đẹp nhưng lại không biết, gượng gạo xoa xoa cổ: "Sao vậy, không đẹp ư?”
Lăng Diệu nhếch môi: “Đẹp” "Há?" Khoảng cách hơi xa khiến Lê Hân Dư nghe không rõ.

Anh bước tới trước mặt cô, ngón chân đối diện ngón chân, giơ tay nâng cằm cô lên, chầm chậm cúi xuống, áp vào mũi cô, nói rõ từng từ một: "Tôi nói, rất đẹp."
Hơi ấm từ mũi anh thở ra, cô hít thật sâu mang theo hơi ấm ấy của anh.

Lông mi cô run dữ dội.

Đẹp thì đẹp nhưng tại sao lại phải tiến tới gần như vậy làm gì cơ chứ.

Lê Hân Dư thầm cự lại trong lòng.

Cô đặt tay lên ngực rồi đẩy anh ra, nhưng anh không hề nhúc nhích.

Hơi thở của anh càng ẩm nóng, càng lúc càng ép sát cô hơn..

Trái tim bất giác run rẩy, cô đánh hơi thấy mùi nguy hiểm: "Anh...!đừng lại gần như vậy, được không?"
Anh không nói câu nào, chỉ có ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm hơn, in bóng hình bé nhỏ của cô.

Cũng may có Hướng Hy Nhiên giải vây kéo cô ra: "Được rồi, tranh thủ thời gian đi, tóc của em ấy vẫn chưa làm, mặt cũng chưa trang điểm nữa.

Muốn hôn thì về nhà hôn đi, ở "Hình Thượng" này là phải nghe chị hết..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 24: Tin Tức Về Quan Hệ Bất Chính Giữa Nam Nữ


Hướng Hy Nhiên kéo Lê Hân Dư đi, ẩn cô ngồi xuống chiếc ghế da trước gương, xoa mái tóc dài mềm mượt của cô, đắn đo không biết làm kiểu nào mới phù hợp với cô, phù hợp với bộ trang phục trên người cô.

Suy nghĩ một lúc, cô quyết định búi tóc lên.

Bởi vì cổ của Lê Hân Dư rất đẹp, thon dài lại trắng mịn giống như thiên nga vậy, cần lộ ra ưu điểm của cô.

Lê Hân Dư hoàn toàn tin tưởng Hướng Hy Nhiên.

Khi cô ấy làm tóc, Lê Hân Dư tiện tay lật một quyển tạp chí để trên bàn ra xem.

Tiêu đề của trang bìa đó là quan hệ bất chính của một cặp đôi nam nữ vô cùng hot.

Một người phụ nữ thân mật khoác cánh tay Lăng Diệu, bối cạnh của bức ảnh chính là khách sạn hào hoa nổi tiếng ở thành phố A.

Bức ảnh chụp không được rõ ràng, cô nhìn một cách kỹ lưỡng nụ cười hạnh phúc của cô gái ấy, nhưng do quá mờ nhạt nên cô nhìn đi nhìn lại một lúc không chắc chắn đó có phải là Y Nghê không, nhưng cái đầu đó rất giống với Y Nghê.

Bên cạnh Lăng Diệu rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ? Khẽ lắc đầu, xem ra cuộc sống sau này của cô sẽ không hề phẳng lặng.

Tiêu đề vô cùng nhức mắt: Tiểu thanh mai của gia đình giàu có với người vợ tâm kế độc ác: ai đi, ai ở?
Lê Hân Dư rảnh rỗi đến nỗi đọc hết bài viết dài như bài báo cáo ấy.

Trong bài báo cáo này, một phần ba là khuếch đại tình cảm sâu sắc của cặp đôi thanh mai trúc mã, một phần ba suy đoán Lăng Diệu cùng vị tiểu thư này tiến triển tới bước nào rồi, một phần ba còn lại...!đều là suy đoán, "người phụ nữ tâm xà kế độc” Lê Hân Dư này lúc nào sẽ bị gia đình họ Lăng đuổi đi.

Sau khi xem xong, cô gấp lại đặt sang một bên, cảm thấy có phần bất lực.

Thực ra cô cũng muốn biết khi nào Lăng Diệu sẽ đuổi cô đi, với cả tại sao anh lại thay đổi chủ ý không muốn ly hôn nữa.

Những biểu hiện gần đây của anh đều rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cô không đề phòng được, không biết nếu như ứng phó thì sẽ chỉ nhận lấy hậu quả mà thôi.

Hướng Hy Nhiên bỏ cuốn tạp chí ra xa hơn, đứng trước mặt cô bắt đầu trang điểm một lớp nhẹ cho cô: “Đàn ông, là cần phải quản, em cần phải bỏ chút tâm tư mới được."
Lê Hân Dư không ngờ rằng Hướng Hy Nhiên lại nói những lời này với mình, cô ngập ngừng, nói nhỏ: “Không sao a, bọn họ chỉ là gặp mặt góp vui thôi ấy mà."
Hướng Hy Nhiên cười một cách ngoài ý muốn: "Em tin tưởng nó như vậy?
Cũng không hỏi nguyên do ư?”
Lê Hân Dư cũng cười theo, chì vì cô không tin tưởng nên mới không hỏi lý do.

Hướng Hy Nhiên vẫn muốn chỉ ra cho cô gái ngốc này: “Nếu như, một khi phụ nữ là cái tên gọi thường dùng của đàn ông thì em nghĩ đó có phải là tình yêu không? Vậy em sẽ làm gì?" "Nếu như là tình yêu đích thực thì em mới chính là người phải nhường chỗ."

Mắt Lê Hân Dư sáng lên, để tình yêu đích thực đấu với kẻ thứ ba, thứ tư, thứ năm, còn cô thì vinh quang rời chức.

Hoàn hảo biết bao.

Hướng Hy Nhiên ngập ngừng, nhỏ giọng than một câu: “Con bé ngốc vô tâm."
Vừa ngẩng đầu lên, không biết Lăng Diệu từ lúc nào đã theo qua đây đứng trước cửa, lặng yên nhìn cô trang điểm.

Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, trong mắt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.

Lê Hân Dư đối mắt với anh qua gương, tim bất chợt nảy lên.

Lông mày nhăn lại, tâm trạng anh không tốt ư?
Tại sao?
Lúc cô thay đồ xong ra ngoài tâm trạng anh chang phải vẫn rất tốt sao?
Hơn nữa khi nãy cô trả lời chị Hướng Hy Nhiên chẳng phải vẫn giữ thể diện cho anh ư, cô bao dung biết bao!
Hướng Hy Nhiên ngầm hiểu sóng ngầm giữa hai người họ, động tác của cô cũng nhanh hơn, nhanh chóng hoàn thành lớp trang điểm cho Lê Hân Dư.

Cuối cùng cũng xong.

Trong phòng trang điểm giờ đây chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lăng Diệu đứng sau lưng Lê Hân Dư, hai tay ấn đầu vai cô, Lê Hân Dư ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông trong gương ấy, ngón tay dài của anh đưa ra chạm lấy khuôn mặt, xương quai xanh của cô...!
Ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt cô, chú ý tới từng động tác nhỏ nhất của cô: “Khi nãy những lời em nói với chị Hướng Hy Nhiên là em đang bảo vệ anh hay bảo vệ cuộc hôn nhân này?
Lê Hân Dư nhếch lông mày, đắn đo một lúc xem nên trả lời như thế nào.

Bảo vệ anh ta? Anh ta nhất định sẽ nói tâm tư của cô thâm sâu, nhưng nịnh bợ thì anh ta cũng sẽ không bị lừa.

Bảo vệ cuộc hôn nhân này? Anh ta nhất định sẽ nói cô có ý đồ khác muốn bám víu lấy nhà họ Lăng..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 25: Dấu Hiểu Đáng Sợ


Nếu nói không muốn bảo vệ thì cứ vậy mà nói ra ư?
Vậy sẽ bị anh ta lăng mạ cho tới chết.

Đầu Lê Hân Dư quay mòng mòng, cuối cùng phát hiện ra cô không nằm bắt được tâm tư của anh, cũng không biết phải trả lời như thế nào mới khiến anh hài lòng, đành cắn chặt môi không hé một lời.

Nói cho cùng cô không hề để tâm tới anh, nhưng cũng không dám nói ra.

Trên thực tế, cho dù cô không nói thì anh cũng hiểu.

Người phụ nữ này từ trước tới nay chưa hề động lòng với anh, cho dù ba năm trước cô hạ thuốc rồi lên giường với anh chẳng qua cũng chỉ vì cứu gia đình họ Lê đang trên bờ vực phá sản mà thôi.

Ý thức được điều này, Lăng Diệu thấy khó chịu trong lòng.

Vợ của mình đối với mình lại không có chút ái mộ nào, chỉ coi anh như một hòn đá kê chân, coi anh như một công cụ.

Haizz, không ngờ chuyện như vậy Lăng Diệu lại gặp phải.

Anh nheo nheo mắt, đi vòng ra đẳng trước, đứng xen g*** h** ch*n cô.

Anh từ từ cúi người xuống, nâng cằm cô bằng đầu ngón tay, bất ngờ l ra một nụ cười đầy sức hấp dẫn: “Lê Hân Dư, ngẩng đầu, nhìn tôi."
Sự nam tính đầy mạnh mẽ ấy bao trùm lấy cô, cô ngẩng đầu một cách cứng nhắc, đối diện với ánh mắt của anh.

Tên cầm thú này chẳng lẽ trong phòng thay đồ cũng có ý đồ gì ư? Lê Hân Dư có chút sợ hãi.

Cô cười một cách nịnh bợ: “Bây giờ chúng ta đi dự yến tiệc chứ? Nếu đi muộn sẽ không tốt cho lắm đúng không?"
Lăng Diệu dùng một tay bóp lấy cằm của cô, cơ thể càng nghiêng lại gần cô hơn.

Anh tiến gần một bước thì cô lùi sau hai bước.

Cho đến khi không lùi được nữa, suýt nữa cả người và ghế đều lộn nhào xuống đất.

Anh nhanh chóng đỡ từ phần eo cô, chiếc ghế ngã ngửa trên sàn nhưng cô lại nằm yên trong lòng anh.

Anh ôm cô, nặng nề mở miệng, câu nói mơ hồ có ý uy h**p: "Tôi hi vọng em nhớ răng, em là người phụ nữ của ai!"
Điên rồi, điên rồi!

Lăng Diệu điện thật rồi!
Rõ ràng đây là cuộc hôn nhân không có tình yêu, nửa tháng trước, thậm chí đến mặt của cô anh còn không nhận ra.

Tại sao đột nhiên lại thành ra như thế này.

Cô trố mắt nhìn anh đầy hoang mang.

Lăng Diệu không vui vẻ gì chau mày, rồi cúi đầu xuống gần cô hơn, như tiếp tục muốn “uy h**p” cô vậy.

Cô vội vàng chui ra khỏi lòng anh, cố gắng đứng vững: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, tôi nghe thấy hết rồi."
Anh nửa cười nửa không nhìn cô, năm lấy tay cô rồi đeo chiếc vòng ngọc ấy vào tay cô lại.

Dưới ánh đèn ấm áp, chiếc vòng sáng hơn, lung linh hơn.

Lê Hân Dư chưa rõ bèn cúi đầu nhìn, không dám tháo ra vì sợ anh lại làm ra chuyện gì đó.

Hai người họ dùng dằng trong căn phòng trang điểm này quá lâu rồi.

Khi bước ra, Hướng Hy Nhiên đứng trước cửa, nhẹ nhàng liếc nhìn Lê Hân Dư, thấy bờ môi cô sưng tấy, rồi lại thấy vết đỏ thẫm giữa kh* ng*c cô, không hài lòng lườm Lăng Diệu: "Chị vừa che cho Hân Dư những vết hôn trên cổ, em lại giở trò gì vậy?"
Hướng Hy Nhiên đang định giúp Lê Hân Dư che đi dấu vết đó thì bị Lăng Diệu ngăn lại.

"Vết tích lần này không cần che." Là anh cố tình để lại..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 26: Nói Dối Không Thay Đổi Sắc Mặt


"Em chắc chứ?" Vết hôn ở chỗ này còn mập mời hơn cả vết hôn trên xương quai xanh và cổ.

"Không chắc, không chắc đâu ạ.

Thôi chị cứ che giúp em với." Lê Hân Dư vội vàng xua tay.

Lăng Diệu cắn vào vành tai Lê Hân Dư, hạ giọng uy h**p: “Em có thể che chỗ này, nhưng lên xe tôi vẫn có cách lưu lại dấu vết ở chỗ khác trên người em."
Lê Hân Dư ngập ngừng: “Thôi không cần che nữa đâu chị.

Chúng ta tới bữa tiệc thôi, nếu không sẽ muộn bây giờ."
Người đàn ông này hôm nay có gì đó không bình thường nên cô chỉ còn cách nhận đầu hàng.

Lăng Diệu nhìn cô, cô đẩy anh ra rồi đi phía ngoài, sợ người đàn ông này đột nhiên lại làm ra chuyện gì đó kỳ lạ.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn theo cánh tay nhỏ bé trắng nõn đang khoác trên tay mình, miệng anh có vẻ vui lên vài phần, đến bản thân anh cũng chưa phát hiện ra.

Hướng Hy Nhiên không nhịn được cười, nhìn theo bóng dáng hai người họ đi xa.

Em trai Hướng Lập Hiên cùng Lăng Diệu từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, Hướng Hy Nhiên cũng coi Lăng Diệu như chính em trai ruột của mình vậy.

Cuộc hôn nhân vỏ bọc ba năm này của Lăng Diệu cô sớm cũng đã nghe tới.

Cô luôn nghe từ em trai nói rằng Lăng Diệu không thích cô gái Lê Hân Dư này, thậm chí còn rất căm ghét, nhưng theo cô thấy thì hình như không phải vậy.

Cũng có lời đồn thổi Lê Hân Dư là một người tâm kế thâm hiểm, nhưng cô thấy Lê Hân Dư chỉ là một cô gái không giỏi tự biện hộ cho bản thân mà thôi.

Nói cho cùng cũng chỉ là lời đồn hại người.

Nhìn xem, trông hai người họ đứng cạnh nhau xứng đôi vừa lứa biết bao, giống như một cặp kim đồng ngọc nữ vậy.

Cũng không biết là Lăng Diệu hay Lê Hân Dư ai yếu hơn, hai người họ sớm đã lên đường, kết quả không may tắc đường.

Không ngoài dự đoán, khi đến Cung gia, cả hai cả muộn một lúc.

Nhưng ai dám tính toán với Lăng Diệu.

Anh là chủ tịch của tập đoàn Lăng thị, chịu đến tham dự đã là rất nể mặt rồi.

Tại bữa tiệc Cung gia.

Những gia đình quý tộc cầm cốc bàn chuyện hợp tác, phu nhân cùng các thiên kim túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, mỗi người đều có những nhóm nhỏ của mình, có vô số những nhóm nhỏ như vậy, lại biến thành những nhóm lớn.

Bữa tiệc ngày hôm nay là Cung gia giới thiệu con trai riêng mới tìm thấy của họ để mọi người biết.

Trên sofa trong phòng nghỉ, Y Nghê cầm ly rượu bị vài cô tiểu thư vây quanh bắt chuyện.

Diêu Thiên ngây thơ hỏi: “Chị Y Nghê, chẳng phải chị nói hôm nay chị sẽ mặc chiếc váy do nhà thiết kế W thiết kế sao?"
"Gần đây béo rồi, mặc không đẹp nên tốt nhất cũng không nên làm xấu mất đồ tốt ấy.” Sắc mặt của Y Nghê hơi khó coi, nhưng vẫn giả vờ giữ nụ cười.

Cô vo mảnh vải dưới ly rượu, âm thầm đánh giá người vừa nói khi nãy, con gái nhà họ Diêu - Diêu Thiên, cô nhớ kỹ rồi.

"Vậy thì tiếc thật đấy, em còn tưởng được diễm phúc nhìn thấy cơ." Một cô gái khác cũng nói theo.

Y Nghề nói dối không đổi sắc mặt: "Không sao, dù gì trang phục vẫn luôn ở chỗ tôi, sau này cũng sẽ có cơ hội mặc.

Hơn nữa, cái thời này hàng giả cũng nhiều, rồi cũng sẽ có người mặc, đến lúc ấy các cô xem kiểu dáng là được rồi.”
Chiếc váy của đại sư W, Y Nghê vẫn luôn mong muốn có được.

Không chỉ vì hàm ý về tình yêu của chiếc váy, hơn nữa là vì khi mặc nó có thể phô trương ra địa vị thân phận của mình.

Trước đây, cô từng nói với Lăng Diệu rằng cô muốn có nó, nói không muốn thứ khác, muốn anh giúp cô nói với chị Hướng Hy Nhiên tặng chiếc váy đó cho cô như món quà sinh nhật.

Nhưng Lăng Diệu như cố tình không nghe thấy, vốn dĩ cũng chẳng muốn giúp.

Sau này, cô đi theo Hướng Lập Hiên tới “Hình Thượng", nói với bên ấy rằng cô đặt trước chiếc váy này, nhưng chiều nay cho người đi lấy, Hướng Hy Nhiên lại nói đã tặng chiếc váy cho người khác rồi.

Y Nghề càng nghĩ càng thấy tức, tặng rồi?
Cô bỏ ra số tiền lớn như vậy Hướng Hy Nhiên không chịu bán, bây giờ lại tùy ý tặng nó cho người khác?
Diêu Thiên nịnh bợ nói: “Cho dù người khác có mặc chiếc váy thật, chưa chắc đã đẹp bằng chị Y Nghê mặc, càng không nói tới hàng giả.

Chúng ta cùng đợi lần sau chị Y Nghê mặc nó cho chúng ta xem.”
"Đúng vậy, đúng vậy." Mọi người nói hùa theo mà không chút nghi ngờ những lời Y Nghê nói.

Nhưng lời còn chưa dứt, Diêu Thiên đã chỉ ra ngoài cửa, kinh ngạc nói: “Trời ơi, mọi người nhìn kìa!”.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 27: Cười Một Cách Cứng Nhắc


**********
Ngoài cửa Lê Hân Dư khoác tay Lăng Diệu bước vào.

Lăng Diệu anh tuấn tới nỗi khiến mỗi một cô gái tại bữa tiệc đều ngừng hít thở mà tập trung nhìn anh.

Nhưng lần này, thu hút ánh nhìn của bọn họ lại là người phụ nữ bên cạnh đang khoác tay Lăng Diệu - Lê Hân Dư.

Mái tóc dài đen tuyền được búi lên lộ ra chiếc cổ trắng mịn của cô, trông như thiên nga kiêu ngạo.

Chiếc váy màu trắng muốt giống như bông hoa đang nở rộ.

Mặc dù khoảnh khắc ấy rất ngắn nhưng cũng đủ để kinh ngạc ánh mắt của những người khác.

Mọi người chủ động tránh đường, trên đầu của Lê Hân Dư dường như có một vầng hào quang vô hình nào đó, khiến cô trông như đang phát sáng.

Tay của Lăng Diệu lười biếng mà tùy ý khoác lấy bờ vai trắng mịn của cô, ngón tay dài khẽ động, hành động của anh tự nhiên như một cặp vợ chồng ân ái vậy.

Cả hai mặc đồ cùng một màu, vừa nhìn còn nghĩ rằng họ mặc đồ đôi.

“Đó chẳng phải, chiếc váy “chân ái", thiết kế của đại sư W ư?” Một cô gái nói một cách yếu đuối.

Nhưng khi nãy, Y Nghê vừa nói chiếc váy ở chỗ cô ta, rốt cuộc của ai là thật, của ai là giả?
Liễu Tố nói thay lời cho Y Nghê: "Chị Y Nghê là thân phận gì chứ, chị ấy sẽ không thể nói dối, chiếc váy trên người cô gái đó chắc chắn là hàng giả."
Nhưng những lời này nghe chẳng đáng tin chút nào.

Diêu Thiên thấp giọng nói: “Nhưng Lăng thiếu gia chắc cũng sẽ không để người phụ nữ bên cạnh mình mặc đồ giả đầu nhỉ, người phụ nữ ấy rốt cuộc là ai?"
Bỗng có người nhận ra: “Cô ta là Lê Hân Dư, vợ của Lăng thiếu gia."
Người vợ Lăng Diệu đích thân đưa đi dự tiệc cùng, làm sao có thể mặc hàng giả được chứ? Cho dù Lăng Diệu không thích cô ta thì cũng sẽ không để cho cô ta mặc hàng giả đi bên cạnh mình, như vậy chẳng phải rất mất mặt ư?
Nếu như chiếc váy trên người Lê Hân Dư là hàng thật, vậy người nói dối, chỉ có khả năng duy nhất đó là Y Nghê.

Bọn họ tin tưởng Y Nghê, không chỉ vì Y Nghê là đại tiểu thư nhà họ Y mà còn vì cô ta và Lăng Diệu là thanh mai trúc mã, đồng thời còn là thư ký cao cấp của Lăng Diệu.

Mặc dù Lăng Diệu đã kết hôn ba năm, nhưng những xã giao trong ba năm nay, mười lần thì có tới tám lần đều dẫn theo Y Nghê cùng tham gia, có thể thấy quan hệ giữa hai người họ không hề tầm thường.

Y Nghê nói thiết kế cuối cùng của đại sư W chỉ có chiếc váy “chân ái" ấy, là Lăng Diệu tặng cho cô ta, khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ ghen tị mà không hề nghi ngờ.

Nhưng một khi Lăng Diệu dẫn theo Lê Hân Dư xuất hiện, những gì Y Nghề nói đều bị bại lộ.

Y Nghê có cảm giác như bị ai đó tát mạnh vào mặt, đau rát vô cùng.

Cô không ngờ rằng, trưa nay cô vừa ra oai với Lê Hân Dư, buối tối lại bị Lê Hân Dư phản đòn trở lại.

Lê Hân Dư, tôi sẽ không để cho cô sống yên ổn đâu!
Y Nghệ cảm thấy không thoải mái bèn tìm cớ trốn trong nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.

Cô phải dặm thêm lớp phần dày hơn mới có thể che đi khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên Lê Hân Dư tham gia dự tiệc cùng Lăng Diệu, tay cô bị ép khoác lấy tay anh, đi cùng anh khắp nơi hàn huyền.

Tất cả mọi người đều nghĩ cuộc hôn nhân này của Lăng Diệu sẽ không thể kéo dài, không ngờ rằng bỗng nhiên anh lại dẫn theo người vợ “thất sủng" ấy, mọi người đều vây quanh xem chuyện vui.

Những người vây quanh Lăng Diệu chốc chốc lại liếc mắt sang phía Lê Hân Dư.

Lê Hân Dư không quen như vậy, lớp trang điểm mỏng tinh tế của cô gần như sắp cười đến cứng đơ rồi..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 28: Một Chậu Nước Lạnh Từ Trên Trời Rơi Xuống


**********
Cô đi theo anh tới chỗ gia chủ chúc rượu, người nhà họ Cung khách khí hỏi vài câu, sau đó giới thiệu hai đứa trẻ nhà họ để bọn họ quen nhau.

Cậu con riêng Cung Trầm phong thái hiên ngang, ngược lại đứa trẻ nuôi trong nhà từ bé tới lớn Cung Sâm Trạch lại lấm lét thậm thụt không ăn nhập với hoàn cảnh.

Ánh mắt của Cung Sâm Trạch chốc chốc lại rơi xuống ngực của Lê Hân Dư, hơn nữa còn l**m l**m nước bọt trên môi: “Vị này là?”
Lăng Diệu ôm lấy eo cô, lãnh đạm nói: “Vợ tôi, Lê Hần Dư."
Cung Sâm Trạch đơ ra một lúc, đấy chính là Lê Hân Dư, người không được biệt đãi trong lời đồn ư? Không ngờ lại xinh đẹp nhường này.

Nghĩ đến tin đồn Lê Hân Dư không được Lăng Diệu để mắt, thậm chí còn căm ghét, ánh mắt gớm ghiếc ấy của hắn lại càng suồng sã hơn.

Lê Hân Dư cắn chặt môi, nụ cười có phần cứng đờ.

Lăng Diệu chau mày, ánh mắt của Cung Sâm Trạch khiến anh không còn nhẫn nại được nữa.

Vốn dĩ vết tích trên ngực Lê Hân Dư là do anh cố tình để lại để đánh dấu chủ quyền, không ngờ nó lại thu hút nhiều ánh nhìn như sói đói của bao người.

Ánh mắt của anh tối hơn, cởi áo ngoài ra khoác lên người Lê Hân Dư.

Nhưng Cung Sâm Trạch này lại là kẻ không có mắt, anh ta lấy một ly rượu bên cạnh định nhét vào tay Lê Hân Dư, giọng nói có phần khinh thường: “Bà Lăng quả thực rất xinh đẹp, nào cùng uống một ly."
Ánh mắt thèm thuồng ấy của Cung Sâm Trạch nhìn Lê Hân Dư thật đáng kinh tởm, cô không nhẫn nhịn được nữa mà hất tay anh ta ra, kiếm cớ: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát."
Đang từ chối, áo của Lăng Diệu bị rơi xuống sàn nhà.

Trong bụng còn bực anh, cô không thèm nhặt lên, còn cố tình giẫm lên nó.

Ánh mắt của Lăng Diệu có chút thay đổi, nhưng chỉ nắm chặt lấy tay cô như không có ý buông ra.

"Con người có ba điều cấp bách, tôi muốn đi vệ sinh cũng không được sao?" Lê Hân Dư chất vất.

Nếu như không phải anh cố tình để lại dấu vết trên ngực cô thì có lẽ cô cũng sẽ không bị người khác nhòm ngó như vậy.

Ngón tay mượt mà lướt qua lòng bàn tay cô, anh lạnh nhạt nói: “Đi đi, nhớ quay lại sớm."
Cô rút tay lại, không ngoảnh đầu cứ thế mà đi.

Lê Hân Dư không biết rằng sau khi cô rời đi, Cung Sâm Trạch vì ánh mắt thèm khát của mình mà phải trả cái giá thê thảm như thế nào.

Ánh mắt của Lăng Diệu có phần tối hơn, anh nhếch nhẹ môi, trong tay không có bất cứ đồ vật gì nhưng chỉ về phía Cung Sâm Trạch: "Cung thiếu gia, chi bằng, để tôi kính anh một ly?"
Cung Sâm Trạch thấy Lăng Diệu không chúc rượu đứa con riêng Cung Trầm ấy, nghĩ rằng Lăng Diệu coi trọng mình hơn, vậy là một hơi uốn cạn ly rượu.

Nhưng từng ly từng ly uống xuống, trạng thái có chút không đúng, Cung Sâm Trạch uống không biết bao nhiêu ly rồi nhưng Lăng Diệu đến ly rượu cũng không cầm, anh chỉ ép anh ta uống, uống không ngừng.

Xem trọng ở đâu chứ, đây rõ ràng là đang dẫn mặt với anh ta.

Nhưng đến quyền từ chối anh ta cũng không có, bởi vì anh là Lăng Diệu, là Lăng Diệu một tay che cả thành phố A này.

Cuối cùng Cung Sâm Trạch đang yên đang lành lại bị anh chúc rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày, cũng không biết mình đã đắc tội gì với Lăng Diệu.

Lê Hân Dư vốn dĩ cũng không đi nhà vệ sinh, chỉ là cô muốn vào đó trốn một lúc.

Đứng trước gương nhìn vết đỏ trên ngực mình, cô chỉ biết cắn chặt môi.

Tên điên Lăng Diệu này, hôn ở đâu không hôn lại cứ đi hôn ở vị trí này! Cô không biết mình đã đắc tội gì với anh khiến anh lại đối xử với cô như vậy.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lê Hân Dư bèn lùi bước nhường chỗ, bước ra ngoài nhà vệ sinh, cô muốn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một lúc.

Cô dùng tay trái ôm ngực, che đi vết đỏ mập mờ ấy, tay phải xoa xoa thái dương.

Chưa bước được vài bước, thái dương của cô đau đến vô cùng.

Bởi vì không biết chậu nước lạnh từ đâu tới đổ lập từ trên đầu xuống ướt hết người cô..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 29: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân


Chiếc váy màu trắng vốn đã ôm lấy thân người, sau khi ngấm nước hoàn toàn dính sát vào cơ thể cô.

Để phòng nội y hằn nét ra bên ngoài chiếc váy, khi mặc kiểu váy thế này đều phải dán miếng dán phòng lộ, chất vải màu trắng sau khi ngấm nước giống như tấm vải voan mỏng manh vậy.

Lê Hân Dư lập tức ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt lấy cơ thể để tránh lộ đồ bên trong.

Xoảng! Tiếng chiếc chậu rơi trên nền nhà, lăn mấy vòng ra xa.

Kẻ bày trò Y Nghê đứng trước mặt Lê Hân Dư, nhìn bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của cô, Y Nghề chống tay cười to tiếng: "Ha ha ha! Lê Hân Dư, ở tiệm cà phê tôi có nói rằng tôi sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cho cô đâu!"
Cô ngẩng đầu, con ngươi đen láy trầm lặng nhìn người phụ nữ trước mặt đang cười lớn: “Y! Nghê!”

"Là tôi."
Lớp trang điểm tinh tế của Y Nghê trở nên kỳ quặc hơn: “Vốn dĩ không định đối xử với cô như vậy, nhưng hôm nay cô lại không biết điều, mặc bộ trang phục này." Nếu tôi đã không mặc được, cô lại khiến cho tôi mất mặt như vậy, vậy thì tôi sẽ hủy nó, cùng với cô."
Tốn bao công sức như vậy để giày xéo cô, cũng chỉ vì một chiếc váy?
Lê Hân Dư cảm thấy thật nực cười, nhưng hiện giờ cô trông rất nhếch nhác, cũng không cười ra nổi, mà thay vào đó chỉ còn nụ cười đau khổ.

Y Nghĩa giơ chân, gót giày giẫm lên tà váy trắng của cô: “Lê Hân Dư, đều tại cô.

Nếu không phải Vì cô, Lăng Diệu đã là của tôi rồi! Chiếc váy trên người cô cũng là của tôi!"
Hai tay ôm chặt lấy mình, Lê Hân Dư cuộn tròn lại, nghe Y Nghê như đang phát điên nói: “Tôi và Lăng Diệu là thanh mai trúc mã, bố tôi cũng có ý muốn hai gia đình kết thông gia.

Anh Diệu đối xử với tôi rất tốt, nếu như không phải vì cô giở trò, thì tôi cũng chẳng phải chịu ấm ức.

Để tiếp cận anh Diệu phải chạy tới Lăng thị làm thư ký! Tôi vốn dĩ có thể trở thành vợ của anh ấy!”
Lê Hân Dư biết bộ dạng bây giờ của mình cũng chẳng có cách nào có thể nói lý cùng Y Nghê, càng không thể tự mình đứng dậy.

Gần như mảnh vải dính chặt lấy cô, chỉ cần cô đứng lên là sẽ lộ hết.

Đến lúc ấy không chỉ mình cô mất mặt mà còn mất mặt cả nhà họ Lê, họ Lăng.

Tên cầm thú Lăng Diệu lật mặt còn nhanh hơn lật sách ấy không biết sẽ giày vò cô như thế nào.

Cô nghĩ một hồi, bèn hạ giọng nói: “Tôi không hề muốn tranh đàn ông với cô."
"Không muốn tranh, vậy tại sao cô lại không giống như ba năm trước trốn xa một chút, hà cớ gì phải xuất hiện cùng với anh ấy?"
Cô ta bỏ sức mua lại những tay nhà báo lá cải và tạp chí, không ngừng tự tạo ra những tin tức giữa cô ta và Lăng Diệu tình cảm sâu đậm như thế nào, chỉ để Lê Hân Dư biết khó mà rút lui.

Nhưng Lê Hân Dư không hề biết gì, cô cũng không hề để tâm tới những điều ấy!
Lê Hân Dư càng ôm chặt mình hơn: “Tôi muốn ly hôn, nhưng Lăng Diệu không đồng ý."
“Cô nói láo! Anh Diệu không thể nào không đồng ý ly hôn.

Chuyện anh ấy ghét cô tất cả mọi người đều biết!" Hệt như con mèo bị giẫm phải đuôi, Y Nghê bỗng nổi khùng lên: “Cô là thứ đàn bà không biết xấu hổ, tôi sẽ lột trụi cô trước mặt mọi người, để mọi người nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của cô.

Đến lúc đó, anh Diệu nhất định sẽ ly hôn với cô, anh ấy nhất định sẽ không cần người phụ nữ không trong sạch như cô."
“Lùi lại cả ngàn bước, cứ cho là chúng tôi ly hôn rồi, thì cô có dám chắc Lăng phu nhân tiếp theo, nhất định sẽ là cô?" Lê Hân Dư nhìn cô ta, ánh mắt sâu thẳm.

Cô không hiểu tại sao Y Nghề lại điên rồ đến như vậy, chỉ vì một cái chức danh giả tạo ư? Hay là vì người đàn ông không tồn tại tình yêu đó?
Tình yêu, cô chắc chắn Lăng Diệu không có thứ này.

Nếu như thực sự từng yêu ai, tối hôm đó trong tình trạng Lăng Diệu không nhận ra cô, không thể nào còn ép buộc muốn thân xác cô.

Nếu như thực sự từng yêu ai đó, sẽ không thể làm như vậy?
"Cô làm nhiều như vậy, cô thực sự chắc rằng Lăng Diệu yêu cô?"
Đáy lòng như bị xé tan ra, Y Nghê đau đớn cắn chặt răng, giơ tay định tát Lê Hân Dư, nhưng tay cô bỗng bị khống chế giơ giữa không trung..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 30: Bắt Đầu Từ Khi Em Nói Không Yêu Tôi


“Ai?” Cô ta hung dữ quay người lại, bộ dạng trông vô cùng hung tợn.

Người con trai dáng cao gầy, gương mặt anh tuấn, anh đẹp trai tới nỗi khiến người đối diện không muốn rời mắt.

Vóc dáng ấy toát ra một khí thế trầm lặng, quân tử khiêm tốn.

Ôn hòa, đại khái là con người như vậy.

Chỉ có điều bàn tay to lớn ấy nắm lấy lòng bàn tay của Y Nghê, ánh mắt hiền hòa ấy lại vô cùng kinh tởm cô ta.

Sau khi nhìn rõ người mới đến là ai, Y Nghê hạ giọng nói: "Giang Dật Hàn, tôi khuyên anh đừng lo chuyện bao đồng."
Giang Dật Hàn, con trai nuôi nhà họ Giang, anh trai của Giang Nhiên Nhiên.

Trong xã hội thượng lưu cũng phân cấp bậc thượng trung hạ, gia đình họ Giang và họ Y ở tầng trung đẳng, vị trí của hai gia đình người tám lạng kẻ nửa cân, không ai sợ ai, không ai dây dưa với ai, từ trước tới nay vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng.

"Chuyện của phụ nữ tốt nhất đàn ông không nên nhúng tay vào." Thấy Giang Dật Hàn nhìn mình một cách lạnh lùng, ánh mắt dữ dằn, Y Nghê cười đổi cách nói khác, gót giày giẫm trên lưng Lê Hân Dư càng mạnh bạo hơn.

Lê Hân Dư gục đầu, đau đến rên lên.

Giang Dật Hàn mím chặt môi, không nói một lời đẩy phắt Y Nghê ra, sau đó nhanh chóng cởi áo ngoài khoác lên người Lê Hân Dư.

Động tác của anh nhẹ nhàng như đang bảo vệ một món đồ quan trọng vậy, anh ấm áp bảo vệ người phụ nữ trong lòng mình: "Con bé ngốc, đau ở đâu vậy?"
Áo khoác ngoài của người đàn ông này đủ rộng để ôm trọn lấy người cô, độ dài của chiếc áo cũng đủ dài để che đến phần đùi của cô.

Trong lòng của người đàn ông này, lời hỏi han ân cần ấy sao quen thuộc đến vậy...!
Chỉ tiếc rằng tất cả đã là quá khứ.

Lê Hân Dư biết rằng từ giây phút cô gả cho Lăng Diệu, tương lai sau này của cô sẽ không còn gì dính líu lấy anh nữa.

Cô vẫn luôn trốn tránh anh.

Ba năm nay, những email tin nhắn anh gửi cho cô, mỗi dòng mỗi bức cô đều đọc, thậm chí đọc hết lần này tới lần khác, nhưng cô không đáp lại dù chỉ một dòng.

Là tự cô từ bỏ, thì giờ đây cô cũng không còn tư cách gì mà níu kéo không buông nữa.

Nhưng giờ đây, cô đã quá mệt mỏi rồi.

Những đe dọa của những người đàn bà bên cạnh chồng cô như dồn cô tới bước đường cùng, nhưng còn cô đến một câu phản kháng lại cũng không nói ra được.

Nếu như Giang Dật Hàn không xuất hiện thì tối nay cô sẽ ra sao?
Sẽ ở trong bữa tiệc xa hoa này bị mọi người nhìn thấy bộ dạng như không có mảnh vải che thân của cô ư?
Cô dường như không còn chút sức lực nào nữa, giờ đây chỉ có vòng tay ấy để dựa vào.

Biết rằng điều này là không nên nhưng không hiểu sao cô có chút tham lam vòng tay đầy ấm áp quen thuộc ấy.

Ngồi xổm quá lâu, bỗng nhiên đứng dậy chứng huyết áp thấp khiến mắt cô hơi hoa.

Cô bám chặt lấy áo khoác của anh, nắm chặt lấy cánh tay anh, vất vả một lúc mới đứng dậy được.

Gục trong lòng anh một lúc cô mới hồi phục lại, lắc lắc đầu nói: "Anh Dật Hàn, em không sao, chúng ta đi thôi."
Đã bắt đầu có người tới hóng chuyện, cô cần nhanh chóng dẹp bỏ bộ dạng lúc này, nếu còn tiếp tục đôi co với Y Nghê, người chịu thiệt chỉ là bản thân cô.

Giang Dật Hàn không yên tâm hỏi đi hỏi lại: Thực sự không sao chứ?”
"Thực sự không sao."
Nhìn cô cố gượng cười khiến anh cũng có chút yên tâm.

Người cô ướt sũng, động tác có phần ma sát, lớp phấn mỏng che vết hôn trên vai mờ đi, lộ ra vết đỏ lờ mờ: "Vai em bị thương rồi ư?"
Nhớ ra trên vai mình có gì, Lê Hân Dư vội vàng kéo áo khoác che lại: “Không, bị côn trùng đốt mà thôi."
Giang Dật Hàn chau mày, gần như không hề tin: "Thật chứ?"
Lê Hân Dư gượng cười, vết tích trên người như nhắc nhở cô thân phận của cô bây giờ.

Lăng Diệu cũng thật lợi hại, rõ ràng là anh lưu lại vết trên người cô nhưng lại giống như khắc vào tim cô vậy.

Vỗ vỗ ngực, cô giả vờ như không có chuyện gì, rồi làm căng vấn đề hơn: "Bắt đầu từ bao giờ,.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 31: Tôi Chưa Xong Với Cô Đâu


Lê Hân Dư sững người, tim cô như có một bàn tay lớn bóp chặt.

Cô cười còn khó coi hơn cả khóc: "Xin lỗi..."
"Chuyện tình cảm, không có ai là sai với ai cả." Anh nói một cách chậm rãi, thần sắc vẫn ôn hòa, chỉ những cô không nhìn thấy anh mới rơi những giọt nước mắt bi thương.

"Chúng ta đi thôi, tìm nơi nào đấy thay đồ."
Giang Dật Hàn ân cần, nhìn sắc mặt cô, nghĩ ra đủ cách để cô không thấy áy náy: "Không thì sẽ cảm lạnh đó."
Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Cảm ơn."
Anh cúi đầu ừ một tiếng.

Thì ra giữa chúng ta khách sáo tới nỗi cần phải nói câu cảm ơn rồi.

Y Nghê không ngờ rằng Giang Dật Hàn bỗng nhúng tay, khiến cô ta ngã sõng soài trên nền nhà, ngồi ướt đầy mông trên sàn nước.

Những chỗ khác không sao, nhưng nguyên một phần mông lại bị ướt sũng.

Tình trạng của Lê Hân Dư nhìn đã biết bị người khác gây ra, nhưng bộ dạng của Y Nghê, ai không biết lại nghĩ rằng cô ta vừa cùng ai đó làm chuyện đáng xấu hổ trong nhà vệ sinh.

Y Nghê cũng chẳng buồn để ý người khác nói gì, cô cố gắng lấy hai tay che mông của mình, tư thế vô cùng không nhã nhặn.

Cô ta tức giận nhấc chân hướng về phía hai người hét lên: “Đôi gian phu dâm phụ, đừng nghĩ rằng người khác không biết mối quan hệ đáng xấu hổ giữa các người! Ôm chặt như vậy, sợ người khác không biết hai người từng bên nhau ư?"
Giang Dật Hàn cứng người nhưng vẫn một lời cũng không nói ra.

Bước chân của Lê Hân Dư có phần ngập ngừng, cô đã cố nhẫn nại nhưng sức chịu đựng không nhịn được nữa.

Cô quay người lại, đứng trước mặt Y Nghê: “Vậy thì cô là gì? Kẻ thứ ba có vẻ rất tự hào? Cho dù Lăng Diệu căm ghét tôi, tôi vẫn là vợ của anh ta, sổ hộ khẩu nhà anh chẳng phải vẫn là tên tôi?"
"Cô!"
Y Nghê giơ tay định tát Lê Hân Dư nhưng bị Lê Hân Dư nắm lại, tát vào mặt cô ta: "Tôi không nợ cô cái gì, cái tát này, là cái giá cô phải trả cho việc hất nước lên người tôi.

Tôi không quen người khác nợ mình, chúng ta coi như hết nợ."
Y Nghê ôm mặt lại không ôm được mông, nhưng một khi ôm mông, vết tát trên mặt lại hiện vô cùng rõ.

Y Nghê hận nỗi không thể giết cô: "Lê Hân Dư! Tôi chưa xong với cô đâu!"

"Tùy cô." Cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang giậm chân ấy.

Y Nghê hình như vẫn còn muốn nói điều gì, nhưng do chỗ họ ồn ào, thu hút không ít sự chú ý của mọi người, rất nhiều người bước tới xem.

Nghĩ tới mông mình vẫn còn ướt sũng, cô ta nghĩ vẫn nên ôm mông thì hơn.

Giang Dật Hàn nhìn bộ dạng giả vờ kiến cường của cô, bộ dạng mạnh mẽ chiến đấu lại với Y Nghê mà thấy đau lòng: “Hân Dư, em mệt không?"
"Không."
Trước đây cô vì nhà họ Lê mà gả cho Lăng Diệu, những chuyện cô gặp giờ đây đều nằm trong dự tính của cô.

Cô không mệt, cũng không hối hận.

“Hân Dư, trước đây tôi buông tay vì muốn em hạnh phúc." Giang Dật Hàn bỗng ôm chặt cô, ôm chặt cô trong lòng mình, giọng anh trầm xuống, giống như tiếng đàn dương cầm từng du dương bên tai cô: “Nếu biết sớm như này, tôi sẽ không đồng ý chia tay đâu."
"Anh đang nói linh tinh gì vậy." Khóe mắt Lê Hân Dư đỏ lên, đẩy tay anh ra, mạnh mẽ nói: “Em sống rất tốt, không phải lo ăn mặc, nhà họ Lê cũng không phá sản, còn có một người chồng quyền lực."
Ánh mắt Giang Dật Hàn có phần đau đớn: "Nhưng những gì em muốn không phải là đây."
"Nhưng, cũng đều là quá khứ rồi.

Anh Dật Hàn, đều là quá khứ rồi."
Đã ba năm rồi, cô đã buông tay rồi.

Lê Hân Dư cười nhạt phân rõ ranh giới với anh, ôm chặt áo bước đi: “Cảm ơn áo khoác của anh, em đi thay đồ đây." Nếu như bị lộ hàng chỗ đông người, tên điên Lăng Diệu ấy không biết sẽ đày đọa cô ra sao..
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 32: Lăng Diệu Chạm Mặt


**********
Giang Dật Hàn sững sờ.

Không muốn nhìn cô bước đi xa, anh bèn nhanh chóng bước theo ôm chặt cô từ phía sau.

Anh vùi đầu áp vào cổ cô, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên người cô, anh thấp giọng gọi tên cô: “Hân Dư, Hân Dư...Tôi muốn bảo vệ em”
Lê Hân Dư nghĩ rằng mình rất kiên cường, rất lạnh lùng.

Nhưng sau khi trải qua việc bị Y Nghê vũ nhục, sự ấm áp của Giang Dật Hàn khiến trái tim cô tan chảy.

Cô thậm chí đang nghĩ, nếu như hôm ấy không uống say bước vào phòng Lăng Diệu, thì giờ đây cô đã sống một cuộc sống hạnh phúc cùng Giang Dật Hàn.

Không cần lo lắng chồng mình ở bên ngoài nuôi một đống phụ nữ khác, cũng không cần lo người phụ nữ của anh ta đến tận nhà tìm cô để giương oai...!
Nhưng không có nếu như.

Thế giới này không có giá như, cô đã cùng Lăng Diệu kết hôn ba năm rồi.

Chỉ vì sự lăng nhăng của Lăng Diệu mà ngày hôm nay mới có Y Nghê tới gây phiền phức với cô.

Cô không thể khiến bản thân trở thành loại người không có liêm sỉ.

Lê Hân Dư hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại.

Hai tay ấn cánh tay của Giang Dật Hàn đang ôm chặt ở eo mình, muốn anh bỏ tay ra.

Nhưng sức mạnh của đàn ông vô cùng lớn, cô làm mọi cách nhưng cũng không kéo ra được.

Sau khi chuốc gục Cung Sâm Trạch, lâu không thấy bóng dáng Lê Hân Dư đầu.

Lần đầu tiên anh thấy không kiềm chế được bản thân, ngay giây phút ấy muốn kéo người phụ nữ ấy quay lại bên cạnh mình.

Tối nay cô thu hút mọi người như vậy, có biết bao tên sói đói ánh mắt dán lấy cơ thể cô, chỉ nghĩ tới đây Lăng Diệu đã không nhẫn nhịn được nữa.

Phải kéo cô đứng cạnh mình mới được!
Mặt lạnh cả đường đi tìm cô, không ngờ lại nhìn thấy cô đang khoác áo của người đàn ông khác, bị anh ta ôm chặt trong lòng mình.

Cắm của người đó còn áp sát vai cô, hai cánh tay ôm chặt cô, còn tay của cô...!lại nắm chặt lấy cánh tay của anh ta!
Lê Hân! Dư!
Bốn phía có người vây quanh chỉ trỏ, nhưng cô như không nhìn thấy, vẫn áp chặt trong lòng người đàn ông ấy.

Những lời dị nghị truyền tới tai.

"Người này là ai? Gan to như vậy, lại dám đi ôm người phụ nữ của Lăng thiếu gia.

Cho dù Lăng thiếu gia không thích Lê Hân Dư thì cô ta cũng là vợ của Lăng thiếu gia!"
"Mọi người không biết ư? Đây là đại thiếu nhà họ Giang, là bạn trai của Lê Hân Dư trước khi cô ta và Lăng thiếu gia kết hôn.

Trước đây hai người dính nhau như hình với bóng suốt hai năm trời, sau đó nhà họ Lê xảy ra chuyện, họ chia tay, Lê Hân Dư cũng gả cho Lăng thiếu gia” Người phụ nữ đó hình như biết không ít, cô ta hạ giọng nói với những người xung quanh.

Có người không hiểu: “Nhà họ Giang cũng không tồi, khi ấy Lê Hân Dư vì cứu nhà họ Lê tại sao không cầu cứu bạn trai cô ta, sao phải lên giường cùng Lăng thiếu gia?"
"Cô thì biết cái gì chứ, đại thiếu gia nhà họ Giang không phải là con ruột nhà họ Giang, là con nuôi.

Giang Nhiên Nhiên mới là con gái ruột nhà họ, năm ấy nhà họ Giang tưởng không sinh được con, bèn nhận nuôi đại thiếu gia Giang này, ai biết được hai năm sau họ sinh ra Giang Nhiên Nhiên” Người phụ nữ ấy vô cùng đắc ý: "Giang gia nhất định không vì một đứa con nuôi mà đi cầu cứu khắp nơi cứu gia đình họ Lê vốn dĩ không thể cứu vãn được nữa.

Nhưng nhà họ Lăng thì lại khác, cứ cho nhà họ Lê không còn gì thì nhà họ Lăng cũng đầu tư ra được số tiền này."
Những lời bàn tán khiến tai Lăng Diệu nhức bừng bừng.

Chẳng trách Lê Hân Dư hạ thuốc với anh rồi leo lên giường anh.

Sau khi kết hôn lại không hề quan tâm cuộc hôn nhân này, thì ra cô đối với anh một chút tình cảm cũng không có.

Trái tim cô vẫn luôn giấu một người đàn ông rồi kết hôn với anh.

Xem ra việc ra nước ngoài học cũng là giữ thân cho người đàn ông ấy.

Nói cho cùng trong lòng cô anh cũng chỉ là tên đầu to ngu ngốc lắm tiền.

Lăng Diệu cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung ra.

Lê Hân Dư, Lê Hân Dư....
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 33: Đừng Đánh Nữa


Khi Lê Hân Dư phát hiện có điều gì đó không đúng thì cũng đã muộn rồi, ánh mắt của Lăng Diệu văn máu đỏ ngầu, còn âm u đến khiếp người.

Cô còn chưa kịp có phản ứng thì Lăng Diệu đã bước tới kéo mạnh tay cô ra từ trong lòng Giang Dật Hàn.

Lòng Giang Dật Hàn bỗng trở nên trống rỗng.

Giây sau đó, một quả đấm giáng thẳng lên mặt anh.

Đầu anh lệch hẳn qua một bên, miệng bầm tím một mảng.

Lăng Diệu nắm chặt tay Lê Hân Dư, gườm gườm nhìn Giang Dật Hàn, trong mắt như hàm chứa cái lạnh nghìn năm: “Giang Dật Hàn."

Lăng Diệu ra tay rất ác, Giang Dật Hàn sờ tay lên mép: “Là tôi."
Lăng Diệu càng tức nảy lửa, vung tay nện thêm một cú đấm nữa: “Ai cho mày cái gan dám ôm người phụ nữ của tao?”
Giang Dật Hàn không hề đánh trả mà chỉ đứng đó nhận cú đánh của anh, miệng ngòn ngọt, anh bèn nhổ ra sàn, quả nhiên có máu.

Anh nhìn Lăng Diệu nói: “Người phụ nữ của anh, anh đang nói tới Y Nghê? Hay là người phụ nữ nào?" Để cho người phụ nữ của anh ta ức h**p vợ mình ra nông nỗi này, Lăng Diệu còn dám nói Lê Hân Dư là người phụ nữ của anh ta?
Lăng Diệu tức giận cười: “Mày có quản tao có bao nhiêu người phụ nữ, thì Lê Hân Dư cũng chỉ là một người đàn bà trên giường của tao.

Còn mày, mày là cái thá gì?"
Giang Dật Hàn bỗng cười, nụ cười mỉa mai đến tột cùng.

Điệu cười ấy như k*ch th*ch Lăng Diệu hơn.

Anh nắm chặt tay toan tống thêm một quả trời giáng nữa.

Lê Hân Dư vội vàng ôm chặt cánh tay anh: "Lăng Diệu, Lăng Diệu!”
Cô không biết tại sao Giang Dật Hàn không tránh cũng không đánh trả lại, nhưng cô cũng không thể nhìn Lăng Diệu tiếp tục ra tay, cô đã nợ Giang Dạt Hàn rồi, không thể nhìn anh vì mình mà chịu đòn nữa.

Lăng Diệu cúi đầu nhìn người phụ nữ mặt đầy lo lắng đang ôm mình, nhẹ nhàng nói, giọng nói bình tĩnh tới mức đáng sợ: “Em đang bảo vệ cho anh ta?”
Cô lắc đầu quầy quậy: "Không phải, không phải như những gì anh nghĩ đâu!"
Lê Hân Dư biết chắc chắn anh đang hiểu lầm: “Lăng Diệu, anh nghe em nói, sự việc không giống như anh nghĩ đâu.

Em có thể giải thích, em có thể giải thích mà.”
Anh liếc nhìn Giang Dật Hàn rồi lại nhìn Lê Han Dư, giọng trầm xuống: “Được, tôi cho em cơ hội giải thích!"
Cô nói: “Chúng ta ra ngoài nói, em không muốn bị người khác bàn tán." Cô cũng không muốn anh lại tiếp tục đánh Giang Dật Hàn.

Ánh mắt Lăng Diệu lướt một lượt những người đứng xung quang đang xì xào, cười lạnh lùng: "Lúc ôm anh ta tại sao không ý thức được rằng mọi người đang nhìn?"
"Em nói rồi, không phải như anh nghĩ, em có thể giải thích." Bàn tay yếu ớt ôm chặt cánh tay to lớn của anh, cô hít một hơi thật sâu, yếu đuối nói: "Chúng ta về đi, trên xe em sẽ từ từ giải thích với anh.”
Anh đứng đó bất động, ánh mắt nghi ngờ nhìn đôi bàn tay trắng nõn như ngọc ấy, nghĩ tới đôi bàn tay ấy khi nãy cũng ôm người đàn ông kia như vậy.

Anh bỗng hất mạnh ra, đẩy mạnh tay cô ra kéo chặt cô đi nhanh ra phía ngoài.

Lê Hân Dư miễn cưỡng mới theo kịp anh, lòng bàn tay bị anh nắm chặt đang rất đau nhưng cô không dám kêu.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được Lăng Diệu đang rất tức giận, sự tức giận này từ trước tới giờ cô chưa từng thấy qua.

Những người xung quanh không hiểu gì, lại tiếp tục bàn tán xôn xao.

"Chẳng phải nói Lăng thiếu gia rất coi thường Lê Hân Dư sao? Tại sao còn dẫn cô ta dự tiệc, còn để cho cô ta mặc bộ trang phục đó.”
"Lê Hân Dư đẹp như vậy, Lăng thiếu gia thích cô ta cũng là điều bình thường.”
"Người đẹp nhưng trái tim hiểm ác thì có ích gì.

Các cô không biết ư? Năm ấy là Lê Hân Dư hạ thuốc với Lăng thiếu gia rồi leo lên giường anh mới có thể gả vào nhà họ Lăng.

Lê thị vốn dĩ sắp sụp đổ, loại phụ nữ có tâm kế thâm sâu này, dù có xinh đẹp đi chăng nữa cũng không thể giữ vững hôn nhân.

Hơn nữa Lăng thiếu gia tận mắt nhìn thấy cô ta ôm Giang Dật Hàn, các cô nghĩ Lăng thiếu gia còn cần cô ta nữa sao?”
“Cái danh Lăng phu nhân không có tiếng này chắc cũng nhanh chóng trở thành vợ trước mà thôi.”.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 34: Anh Ấy Thấy Hết Rồi Ư


Nhìn theo Lăng Diệu kéo Lê Hân Dư đi xa, ánh mắt của Giang Dật Hàn vẫn hướng theo phía đó một lúc lâu.

“Vì nhà họ Lê mà hi sinh hôn nhân và hạnh phúc của bản thân, có đáng không?" Lê Hân Dư, em thực sự dễ dàng bỏ lại tôi như vậy sao?
Giang Dật Hàn vốn nghĩ rằng ba năm không gặp anh hoàn toàn có thể khống chế được trái tim mình, có thể đủ dũng cảm để bỏ lại tình cảm này.

Cô về nước, anh biết nhưng không chủ động tìm cô, thậm chí khi cô đi cùng Giang Nhiên Nhiên anh cũng cố tính trốn tránh...!
Nhưng, khi anh chứng kiến cô phải trải qua cuộc sống như thế này, còn thê thảm như vậy thì anh không còn cách nào khác kiềm chế tình cảm của bản thân mình nữa.

Trước đây khi buông tay là vì anh muốn cô hạnh phúc.

Nhưng giờ đây, bị kẻ thứ ba tìm tới tận nhà nhục mạ, liệu cô có hạnh phúc?
Ánh mắt Giang Dật Hàn đầy u tối.

Trong dòng người Giang Nhiên Nhiên vội vàng bước ra kéo tay Giang Dật Hàn, ánh mắt đầy xót thương, nhẹ nhàng nói: "Anh"
Giang Dật Hàn vẫn giữ tư thế vừa nãy, không động đậy, không nói một lời giống như không nhìn thấy Giang Nhiên Nhiên vậy.

Giang Nhiên Nhiên cũng không nói gì nữa, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Hân Dư không lẽ nào bị Lăng Diệu ức h**p ư, vết tích trên người cậu ấy đến bây giờ vẫn chưa khỏi!"

Lúc này Giang Dật Hàn mới có phản ứng, anh quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và hận thù: “Lăng Diệu đánh cô ấy?”
Giang Nhiên Nhiên lắc đầu, vội vàng giải thích: "Cũng không phải là đánh cô ấy, thực ra...!Lăng Diệu anh ta trông có vẻ tri thức hút người nhưng ai biết rằng trên giường lại giống như con sói đói lâu ngày vậy.

Lê Hân Dư bị anh ta ức h**p, vết tích lần trước một tuần cũng không hết, em nhìn mà còn xót."
Ý trong lời của cô rất rõ ràng, vết tích trên người Lê Hân Dư đều là trên giường để lại.

Vết tích trên giường ư...!
Giang Dật Hàn siết tay, cắn chặt môi không nói một lời.

Gió đêm se lạnh.

Lăng Diệu không nói một lời, sống chết nắm chặt lấy tay cô kéo cô ra khỏi đống ồn ào đó.

Bữa tiệc của Cung gia vẫn đang tiếp tục, ánh đèn âm nhạc như hòa làm một, nhưng nơi dừng xe lại yên tĩnh đến khác lạ, đến hơi thở của đối phương cũng có thể nghe một cách rõ ràng.

Quay người đè Hân Dư trên xe.

Phần lưng áp chặt thân ghế lạnh lẽo, trên người còn hơi ướt, kèm theo gió đêm se lạnh khiến Lê Hân Dư không ngừng rùng mình.

Giây tiếp theo vòng ngực ấm áp chạm lấy cô, nóng lạnh kết hợp lại càng khó chịu hơn.

Ngón tay chạm lấy cầm cô, ánh mắt của Lăng Diệu sâu thẳm hơn: “Tình cũ khó quên?"
"Không giống như anh nghĩ, chỉ là anh Dật Hàn muốn giúp tôi mà thôi."
“Anh Dật Hàn? Gọi thân mật nhỉ.” Anh cười lạnh lùng.

"Chúng tôi..."
Chiếc áo khoác màu đen trên người Lê Hân Dư quá chướng mắt khiến Lăng Diệu nhìn mà khó chịu, bàn tay anh vòng qua vai cô, muốn xé nát chiếc áo mà người đàn ông đó mặc cho cô.

Cô chưa kịp nói xong, nắm chặt lấy chiếc áo, ảnh mắt như cầu xin nhìn anh: "Không được."
Lăng Diệu nhếch môi, ánh mắt càng đáng sợ hơn: “Tiếc chiếc áo này, còn định coi nó như bảo bối rồi cất đi ư?"
Cô biết anh hiểu lầm bèn vội vàng giải thích: “Bởi vì tôi bị Y Nghê hất nước đầy người, bên trong ướt hết dễ bị lộ nên chiếc áo này không thể lấy đi được."
Lê Hân Dư sắp xếp lời nói rất thuận.

Vỏn vẹn một câu, nói rõ tại sao lại khoác áo của Giang Dật Hàn, tại sao Giang Dật Hàn lại giúp cô.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống, dùng sức bóp cắm cô: “Anh ta nhìn thấy hết rồi?”
Cô trừng mắt nhìn anh, ý anh là gì?
“Bộ dạng ướt sượt của em, Giang Dật Hàn nhìn thấy hết rồi?".
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 35: Có Thể Nói Lý Một Chút Không


Lê Hân Dư sững người, cô không ngờ rằng cô giải thích hết nước hết cái như vậy, kết quả anh lại chất vất cô một cách ô nhục như vậy.

"Lăng Diệu, đây không phải là lỗi của tôi." Nếu Giang Dật Hàn không xuất hiện kịp thời thì càng có nhiều người hơn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô rồi.

"Anh ta nhìn thấy rồi, đúng không?" Mặc dù là câu hỏi nhưng khẩu khí lại mang tính khẳng định.

Lăng Diệu vân vê môi cô, bỗng ghé lại gần mặt cô hơn, ghì chặt cô xuống ghế xe.

Cơ thể cô và anh dường như không còn một chút khoảng cách, gần gũi dán chặt lấy nhau.

"Lê Hân Dư, gần đây có phải tôi đối xử với em quá tốt, tốt đến nỗi em có thể quên hết những lầm lỗi trước đây?" Lúc nói ra những lời này, môi anh gần như sát gần hơn với đôi môi hồng của cô, gần như chạm vào nhau vậy.

Tay anh kéo phăng chiếc áo khoác đen trên người cô, ấn tay ở vòng ngực cô, giọng lạnh lùng: “Vết tích này có phải quá kín đáo khiến em không thể ghi nhớ thân phận mình là ai?"
Lê Hân Dư hít một hơi thật sâu, cố gắng điều tiết cảm xúc của mình, nói lý với anh: “Là không biết Y Nghệ từ đâu xuất hiện, hất nước lên người tôi khiến cả người tôi đều ướt sũng, bởi vậy anh Dật Hàn mới lấy áo khoác của mình đưa cho tôi.

Anh chỉ để ý bộ dạng nhếch nhác ấy của tôi bị anh ấy nhìn thấy, tôi có thể hiểu.

Nhưng nếu như anh Dật Hàn không xuất hiện kịp thời tôi chỉ càng khó xử hơn, chắc chắn không thể tốt hơn bây giờ một chút nào."
“Ý em là, tôi còn phải cảm ơn anh ta? Cảm ơn anh ta ôm em, hay là cảm ơn em...!vẫn còn yêu anh ta?" Nụ cười ấy của Lăng Diệu sát bên tai cô, nhưng ánh mắt không có chút ý cười nào.

Tay anh đặt trên ngực cô, ấn lên vết tích mà anh để lại ấy: "Lê Hân Dư, em gan cũng to đấy.”
"Lăng Diệu!"
"Nhưng Lê Hân Dư, có phải em đã quên rằng, khi ấy là em dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nào để lên giường của tôi.

Em phải đồng ý gả cho tôi, cứu gia đình họ Lê, bây giờ lại muốn cùng tình cũ thành đôi thành cặp?” Anh cắn trọn lấy môi cô, cắn đến nỗi môi cô chảy máu: “Em đừng có nằm mơ.”
"Lê Hần Dư em có thể thử, chỉ cần e dám để anh ta chạm vào người em, tôi sẽ lột da tay anh ta."
"Lăng Diệu, anh có thể nói lý hơn được không?" Cô dùng hết sức đẩy tay anh ra, vành tai bị anh cắn đỏ ửng.

Anh về môi của mình, mở miệng là nhạo báng: "Sao, nhìn thấy tình nhân cũ lại muốn giữ thân cho anh ta, đến chạm cũng không để tôi chạm u?"
Anh bước tới trước mặt cô, chạm trán với cô, thấp giọng giống như đang nói những lời yêu thương, nhưng nội dung lại hoàn toàn giống như đang chà đạp lên lòng tự tôn của cô: "Nhưng em cũng đừng quên, Lê Hân Dư, em là vợ của tôi.

Cho dù tôi có làm chuyện ấy với em cho đến chết, cũng là hợp pháp."
Khóe mắt Lê Hân Dư đỏ hoe, không còn chút sức lực, cô phát giác ra rằng mình đã đi vào ngõ cụt, nói gì cũng không đúng nữa rồi.

.

Truyện Trinh Thám
Cho dù có tiếp tục kiên cường đi chăng nữa thì cô cũng đã quá mệt mỏi rồi.

Bất luận ba năm trước xảy ra sự việc ngoài ý muốn lên giường cùng Lăng Diệu, hay là sau đó quyết định kết hôn cùng Lăng Diệu thì cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đi tìm Giang Dật Hàn.

Khi bắt đầu, cô thậm chí còn muốn kinh doanh cho tốt cuộc hôn nhân này, cứ như vậy mà sống tiếp.

Là anh, mỗi đêm không về, cũng chính là anh trước mặt công chúng bày tỏ sự chán ghét đối với cô.

Lê Hân Dư là một người hiểu chuyện, nếu như anh ghét cô thì cô sẽ trốn khỏi anh.

Cho đến sau này khi về nước, cô cũng cố gắng không xuất hiện gây chướng mắt anh, là anh đã nhận nhầm chứ
Nếu như không phải vì anh gây chuyện với Ý Nghệ thì ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra những chuyện khó xử như thế này.

Vì Y Nghề là người phụ nữ của anh, anh quan tâm tới Y Nghê nên mới trút hết lỗi lầm lên đầu cô ư?
Lê Hân Dư bỗng bình tĩnh trở lại, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt trong veo đến đáng sợ.

Cô như thách thức quyền uy của anh: “Vậy còn anh? Anh cùng những người phụ nữ ấy làm chuyện đồi bại sau lưng tôi, tình cảm ngoài hôn nhân cũng là hợp pháp?”.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 36: Được Tôi Thành Toàn Cho Em


Lăng Diệu cười một cách nặng nề, một tay kéo cô từ ghế xe lên ngả vào lòng anh, ánh mắt sắc bén chớp nhìn cô: “Dùng lời của tôi để chẹn họng tôi?”
Lê Hân Dư không có chút sức lực nào bị anh ôm vào lòng, ngơ ngác đối mắt với anh.

Anh ôm quá chặt gần như muốn áp chặt cô vào người mình vậy, cô không hiểu: “So với việc giày vò lẫn nhau, tại sao không ly hôn, những người phụ nữ bên cạnh anh cũng không thiếu người như tôi."
Tay của Lăng Diệu kéo phẳng chiếc áo vest ngoài chướng mắt kia, lần mò những vết ướt kia trên người cô: "Không thiếu đàn bà thì sao chứ, nhưng tôi muốn làm chuyện ấy với em!"
Cánh tay dài ấy vừa hất lên chiếc áo khoác của Giang Dật Hàn đã rơi xuống dưới chân anh.

Lê Hân Dư lấy hai tay che lấy cơ thể mình, thở gấp gáp.

Bộ dạng bây giờ của cô giống như không mặc gì vậy.

Cửa xe tự động mở ra, anh giơ chân đạp cửa rồi đẩy cô ngã vào trong xe.

Cánh tay dài của Lăng Diệu giơ ra thuận tay đóng cửa xe lại.

Ngón tay êm dịu vòng theo bờ môi hồng căng mọng của cô, giọng anh trầm xuống như qủy sa tăng từ địa ngục: “Lê Hân Dư, cho dù em có đồng ý hay không thì em cũng không thể phản kháng."
Cô ngơ ngác nhìn lên trần xe, cảm giác rõ rệt tới mức hai bàn tay ấm nóng ấy đang sờ mó lung tung trên người cô, chiếc váy dạ hội ướt sũng bị anh xé nát.

Những hy vọng đối với người đàn ông đã từng có biết bao người phụ nữ vây quanh này cũng tan tành theo chiếc váy bị anh xé toang.

Lê Hân Dư cảm thấy bản thân ngu ngốc vô cùng mới cảm thấy thực ra người đàn ông này không xấu xa đến như vậy.

Cô nên nghĩ tới từ lâu rồi mới phải.

Một người đàn ông có thể tùy tiện kéo một cô gái vào khách sạn rồi lên giường, gặp một người phụ nữ lạ trong phòng mình cũng có thể dễ dàng đè cô ta xuống thì có thể có sự quan tâm và lòng tự trọng?
Cô cười một cách khinh bỉ.

Tay của Lăng Diệu vẫn đang lần mò dưới thân cô.

Đúng lúc khi cô cảm thấy anh muốn tiến thêm một bước nữa thì anh bỗng nhiên dừng lại.

Anh kinh tởm nhìn trừng trừng cô, nhạo báng: “Không cần phải tỏ ra không tình nguyện như vậy." "Nếu không thì sao, tôi nên làm gì, cảm động vì anh cho tôi cơ hội cảm nhận chung chồng với nhiều người đàn bà khác!" Lê Hân Dư cảm thấy cô nhìn nhầm anh ta không phải một chốc một lát mà anh còn đê tiện hơn tưởng tượng của cô.

Chuyện hôm nay rõ ràng là do anh đào hoa bên ngoài khiến cho những người phụ nữ ấy giở chuyện, nhưng anh lại đổ hết tất cả những tội lỗi lên người cô.

Lăng Diệu thấp giọng chửi một câu shit!
Sau đó kéo cô từ ghế xe lên: “Lê Hân Dư, em không cần phải trách móc tôi như vậy, chẳng phải em muốn ly hôn sao?”
Nghe thấy vậy, trong mắt cô cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng đợi anh nói tiếp.

Nhưng tia sáng ấy lại gần như đâm vào lòng tự tôn đầy kiêu ngạo của Lăng Diệu, Lê Hân Dư, có thực cô không thích anh một chút nào.

Anh đẩy cô xuống xe, giọng nói đầy khinh miệt: “Được, vậy tôi thành toàn cho cô."
Cô lảo đảo bị anh đẩy xuống xe, sau đó xe của Lăng Diệu vút đi.

Chiếc xe lao vút đi cuốn theo lớp bụi dưới đường, bay cả vào vòm họng của cô.

Lê Hân Dư ho khan nhặt lên chiếc áo khoác đầy bụi rồi vội vàng giũ bụi đi, rồi dùng nó khoác lên người mình.

Chiếc áo khoác của Giang Dật Hàn cũng không còn hơi ấm ban đầu nữa mà chỉ còn sự lạnh lẽo.

Cô ngồi sụp xuống ôm chặt lấy mình.

Lê Hân Dư, chẳng có gì đáng buồn cả, ít nhất anh ta cũng nói đồng ý ly hôn phải không?
Sự thể thảm giờ đây coi như sự giải thoát cho việc ly hôn này đi.

Cô luôn nhắc đi nhắc lại trong lòng để thuyết phục bản thân, nhưng mũi vẫn không tự chủ được mà cay cay.

Một bóng người cao lớn dừng trước mặt cô, che lấp cả cơ thể đang cuộn tròn của cô.

Cô cảnh giác nằm chặt lấy áo khoác, lùi lại phía sau.

Giang Dật Hàn đau lòng, nhẹ nhàng nói: "Là anh, đừng sợ”.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 37: Là Anh Tự Đa Tình


Giang Dật Hàn kéo cô từ dưới đất lên, ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy ấy: "Không sao, mọi thứ đều đã qua rồi, Hân Dư." Ánh mắt anh đầy xót thương.

Làm gì có người phụ nữ nào có thể chịu đựng tủi nhục như vậy hết lần này đến lần khác chứ.

Nhưng cô chỉ giá vờ kiên cường một mình gánh chịu tất cả mà không nói gì.

Nếu như không phải anh đuổi theo nhìn thấy cảnh này thì đêm nay cô biết rời khỏi Cung gia như thế nào?
Bộ dạng nhếch nhác như vậy, một thân một mình, biết bao nguy hiểm cô có biết không? Người đàn ông tự xưng là chồng cô đó đối với một người phụ nữ lại vô tình đến như vậy.

Cho dù không phải vợ anh, đối xử với một người lạ cũng không nên tuyệt tình như vậy chứ.

Từ khi người đàn ông ấy nghiêm túc đánh dấu chủ quyền, từ khi nói với Giang Nhiên Nhiên về những vết hôn trên người cô, anh nghĩ rằng, có thể giữa hai vợ chồng họ có tình cảm thật.

Nhưng thực tế nói với anh chẳng có gì cả.

Giang Dật Hàn ôm mặt cô, áp chặt vào lòng anh, nhẹ nhàng đỡ lưng cô: "Nếu muốn khóc, vòng tay của anh vẫn luôn là nơi để em dựa vào, vùi mặt vào lòng anh, sẽ chẳng ai nhìn thấy em đang khóc đâu.

Hân Dư, đừng sợ, anh vẫn ở bên cạnh em”
Lê Hân Dư bị tạt nước đầy người, cả người lạnh buốt, người đàn ông ôm chặt cô, cho dù dùng hết hơi ấm của mình cũng không thể giảm bớt sự lạnh giá trên người cô.

Khuôn mặt trắng bệch của cô áp vào ngực anh, cảm nhận hơi ẩm từ anh, tim anh đang đập.

Điều tiết cảm xúc bao lâu cũng không thể khống chế được nữa rồi.

Lê Hân Dư khóc trong lồng ngực quen thuộc ấy, nước mắt không ngừng tuôn ướt sũng áo sơ mi của anh.

Giang Dật Hàn một tay ôm cô, một tay đỡ phía lưng cô, anh dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ: “Anh sẽ đưa em về, không sao.

Hân Dư, đừng sợ."
Cô vùi đầu vào ngực anh khóc, giống như con vật bị thương, chốc chốc lại khóc nấc lên.

Cô thấp giọng líu ríu: “Tại sao, tại sao...."
Rõ ràng cô không làm gì, tại sao kết quả lại là một mình cô phải gánh chịu,
Ba năm trước là vậy, ba năm sau cũng như vậy.

Giang Dật Hàn ôm cô, cô hỏi một câu, anh trả lời một câu: "Không sao Hân Dư, thực sự không sao..." Anh sẽ bảo vệ cô.

Lăng Diệu bỏ rơi Lê Hân Dư, vừa lái xe được không xa đã dừng lại hút thuốc.

Anh hút liền tù tì ba điểu.

Trong màn đêm, khuôn mặt tuấn tú ấy bị khói thuốc làm cho mờ ảo, khiến mọi người không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Vứt điếu thuốc ra ngoài cửa xe, vô lăng quay ngược một vòng lái về chỗ cũ.

Suy cho cùng anh vẫn không yên tâm về người phụ nữ vô lương tâm ấy.

Cô xinh đẹp mong manh như vậy, đứng bên đường sớm muộn gì cũng sẽ bị sói tha đi mất.

Nhưng anh không ngờ rằng, con sói tới bắt người đó lại nhanh như vậy.

Từ xa anh đã nhìn thấy hai người ôm chặt lấy nhau, cô vùi đầu thật chặt vào lòng Giang Dật Hàn giống như trước đây.

Dưới ánh đèn vàng dìu dịu, bóng của hai người như bị kéo dài hơn, cảnh tượng mập mờ nhưng hoàn mĩ.

Lăng Diệu nhếch môi cười nhạt, ôi, loại đàn bà này, vốn dĩ không cần mình.

Không ngờ là do anh tự đa tình.

Không nên mềm lòng với người phụ nữ này, có thể vì lợi ích mà từ bỏ tình yêu lên giường của anh, lấy cớ đó để ràng buộc hôn nhân, tâm tư không đơn thuần như vậy.

Về nước chưa được bao lâu đã tìm đường lui cho mình đi tìm tình cũ.

Chỉ chút nữa anh đã bị những biểu hiện thuần khiết này của cô mê hoặc rồi.

Đôi mắt của Lăng Diệu âm u đến đáng sợ.

Lê Hân Dư, là cô gây chuyện với tôi trước, bây giờ lại muốn cùng tình cũ hòa hợp? Không dễ dàng vậy đầu!
Muốn ly hôn, được, chỉ sợ cô không gánh được cái giá phải trả này.

Lê Hân Dư, tôi chờ cô chủ động tới tìm tôi.
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 38: Cũng Là Bạn Tốt Của Tôi


Lê Hân Dư khóc cho đến khi lớp trang điểm trên mặt cô trôi hết thì cảm xúc của cô mới ổn định trở lại.

Cô dè dặt chui ra từ trong lòng Giang Dật Hàn, nét mặt có chút ngượng ngùng.

Trước đây chỉ vì ra nước ngoài cô đã bất ngờ chia tay với Giang Dật Hàn, gả cho Lăng Diệu.

Khó khăn trải qua ba năm, có lẽ cô đã buông xuôi tất cả.

Nhưng cô không ngờ rằng đã khiến Giang Dật Hàn liên tục nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình.

Giang Dật Hàn nhìn thấy bộ dạng này của cô không nhịn được mà cười, ngón tay vuốt nhẹ: “Mèo con."
Động tác thuần thục quen thuộc giống như quay lại năm ấy.

Lê Hân Dư muốn cười nhưng không cười được.

Năm ấy cô rất thích Giang Dật Hàn, bây giờ có lẽ vẫn còn thích nhưng sớm đã không còn cảm giác nồng nhiệt như trước nữa rồi.

Thời gian ba năm san bằng mọi thứ, trách nhiệm mà cô phải gánh trên vai cũng nhiều hơn.

Có những trách nhiệm một khi đã gánh sẽ không còn cách nào gỡ xuống nữa.

Ví dụ chính là cuộc hôn nhân không có chuẩn bị của mình.

Cô không còn cách nào trả lời Giang Dật Hàn như trước đây nữa.

Phát hiện cảm xúc của Lê Hân Dư vẫn rất suy sụp, Giang Dật Hàn ân cần đưa cô về nhà Giang Nhiên Nhiên.

Giang Nhiên Nhiên cùng Giang Dật Hàn tham gia bữa tiệc nhà Cung gia, lúc này cùng nhau đi một xe về.

Giang Dật Hàn để Lê Hân Dư ngồi ở bên cạnh ghế lái xe, lấy chăn từ trong xe đắp cho cô.

Giang Nhiên Nhiên ngồi ghế sau, trên đường đều nghịch điện thoại.

Lê Hân Dư hơi mệt nên đã dựa vào cửa xe ngủ thiếp đi.

Đến nhà Giang Nhiên Nhiên.

Giang Dật Hàn xuống xe trước, đi sang bên kia mở cửa ra.

Anh không định gọi Lê Hân Dư dậy, nhưng vừa gỡ dây thất an toàn ra cô đã tự tỉnh dậy.

Lúc ấy, mặt của hai người gần như chạm nhau, bầu không khí có chút tế nhi.

Giang Nhiên Nhiên gọi to: “Nhanh lên đi thôi, cả người Hân Dư ướt sũng xuyên thấu rồi, mau chóng về theo mình tằm rồi thay đồ, nếu không ngày mai sẽ bị cảm đó."
Lê Hân Dư trốn tránh Giang Dật Hàn đi theo Giang Nhiên Nhiên lên nhà.

Trước đây đã từng đến nên cô cũng có chút quen thuộc.

Giang Nhiên Nhiên lấy một bộ quần áo tắm mới cho cô rồi đẩy cô vào phòng tâm.

Giang Dật Hàn đến cửa lớn cũng chưa vào, sau khi ra khỏi thang máy vẫn luôn đứng ở ngoài cửa hút thuốc.

Lúc quay lại Giang Nhiên Nhiên nhìn thấy anh đang chau mày, khói thuốc nghi ngút.

"Anh, có phải anh vẫn không buông bỏ được Hân Dư?" Giang Nhiên Nhiên vốn dĩ không định hỏi, nhưng như vậy càng khiến cô thấy khó chịu.

"Ba năm rồi, anh nghĩ là mình đã có thể buông tay." Ngón tay dài của anh kẹp điếu thuốc, ánh lửa chập chờn giống như những ngôi sao đang trôi hững hờ.

Khói thuốc làm sặc mũi, Giang Nhiên Nhiên giật điểu thuốc từ trong tay anh, dập tắt đầu thuốc rồi vứt vào thùng rác: “Anh không nghiện thuốc thì đừng hút." “Em đi chăm sóc cho Hân Dư, anh đi trước đây.

Ngày mai mua đồ ăn sáng cho bọn em, Nhiên Nhiên em muốn ăn gì?” "Ba năm nay, tại sao không thấy anh mua đồ ăn sáng cho em?" Giang Nhiên Nhiên lẩm bẩm một tiếng, trong lòng cô cũng hiểu rõ: “Hân Dư cái gì cũng ăn, không kén ăn.

Có điều anh cứ mua cho cô ấy ít cháo.

Tối nay nó đã quá mệt mỏi rồi, nếu sáng mai ăn đồ ngấy quá chắc chắn sẽ không dễ chịu lắm."
Giang Dật Hàn xoa dầu cô, ra dáng một người anh trai: “Cảm ơn em."
Cô gạt tay anh ra: "Đừng nói như kiểu em là vì anh vậy, Hân Dư cũng là bạn thân của em."
Lê Hân Dự ngâm mình trong bồn tắm rất lâu mới chịu bước ra, đúng lúc Giang Nhiên Nhiên cầm theo máy sấy tóc đưa cho Lê Hân Du.

Giang Nhiên Nhiên cười cô: “Ngâm lâu như vậy, mình còn nghĩ cậu ngủ quên trong phòng tắm rồi." "Cả người ướt đẫm, mình ngâm cho người ấm rồi sẽ dễ ngủ hơn." Lê Hân Du noi "Cậu sây tóc trước đi không sáng mai dậy đau đầu đấy." Sau khi tiếng máy sấy tóc kêu phần phật, Giang Nhiên Nhiên mới mở miệng hỏi: “Cậu không hỏi anh mình đâu u?".
 
Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Chương 39: Mình Không Muốn Gặp Anh Ấy Làm


**********
Hai người đứng gần nhau, Lê Hân Dư nghe rất rõ, cô ngập ngừng nói: “Lâu như vậy chắc anh ấy về rồi." "Hân Dư quả thông minh." Giang Nhiên Nhiên cười híp mắt nhìn cô: “Mình suýt nữa nghĩ cậu ngâm trong đó lâu vậy là vì trốn tránh không muốn gặp anh ấy." “Là vì mình không muốn gặp anh ấy" Đối với người bạn thân của mình, Lê Hân Dư không hề giấu giếm điều gì.

Lúc này đổi lại là Giang Nhiên Nhiên ngẩn ra, hỏi cô tại sao? “Mình vẫn cảm thấy là lạ sao ấy"
Đã không còn là ba năm về trước nữa rồi, năm ấy là cô có lỗi với anh, bông nhiên mất tích rồi gả cho Lăng Diệu.

Nhưng bây giờ cho dù cuộc hôn nhân này ra sao đi chăng nữa thì cũng là do cô tự chọn cho mình.

Trước mắt thì cô vẫn là vợ của Lăng Diệu.

Rõ ràng biết tấm lòng của Giang Dật Hàn đối với mình nhưng lại không thể bước gần cùng anh như trước đây.

"Là lạ" Giang Nhiên Nhiên thấp giọng lặp lại một lần nữa.

Sấy tóc xong, Lê Hân Dư hỏi cô: “Cậu đói không? Mình hơi đói, trong tủ lạnh có gì ăn không?" Trong bữa tiệc cô vẫn chưa kịp ăn gì.

Giang Nhiên Nhiên gật đầu: "Trong tủ lạnh vẫn còn."
Lê Hân Dư mở tủ lạnh lấy ra hai củ khoai tây và một miếng ức gà, rồi làm một phần ca-ri gà khoai tây.

Rồi lấy một chiếc nồi khác nấu mì, vừa hay có thể trộn rồi ăn cùng với cà-ri gà khoai tây.

Hai người mỗi người một bát mì to, ăn đến no nê.

Sáng hôm sau.

Lê Hân Dư bị chuông điện thoại đánh thức, điện thoại từ nhà họ Lê, Lê
Khải Thiên khí thể hung dữ: “Con bỏ đi đâu rồi?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, Lê Hân Dư lập tức bật dậy, trong chốc lát cô tỉnh hẳn: “Con ở nhà Nhiên Nhiên." “Con cứ dính lấy Giang Nhiên Nhiên như vậy có phải vẫn hối hận trước đây không gả cho nhà họ Giang? Ba nói cho con biết, Lê Hân Dư, bây giờ đã không còn như trước, con phải phân rõ tình hình, đừng có làm những chuyện xấu hổ mất mặt nhà họ Lê nữa” "Ba!" Đầu cô bắt đầu đau nhức.

Lê Khải Thiên không cho cô một cơ hội để giải thích, mà trực tiếp ra lệnh: "Con mau chóng về nhà ngay, ngay và lập tức!”
Chuông cửa vang lên, Giang Nhiên Nhiên xoa đôi mắt còn ngái ngủ của mình chạy ra mở cửa.

Giang Dật Hàn cầm theo đồ ăn sáng còn đang nóng, nụ cười ấm áp lộ rõ trên mặt anh: “Thức dậy rửa mặt ăn sáng thôi."
Giang Nhiên Nhiên rửa mặt đánh răng xong vẫn mặc bộ quần áo ngủ chạy ra.

Giang Dật Hàn nhìn bộ quần áo ngủ mỏng manh trên người cô, chau mày: “Mặc ít vậy có lạnh không, mau đi thay quần áo đi” "Em chẳng phải mặc rất thoải mái sao, nếu như em ngủ quên thì đã chẳng có ai mở cửa cho anh rồi." Giang Nhiên Nhiên tặc lưỡi, miệng giảo hoạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi thay quần áo.

Thay đồ xong cô thấy Giang Dật Hàn đang vừa dọn đồ ăn sáng vừa nhìn tứ phía.

Giang Nhiên Nhiên thở dài, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh: “Đừng tìm nữa, Hân Dư đã đi từ sớm rồi."
Động tác trên tay Giang Dật Hàn bỗng dừng lại: “Cô ấy đi đâu rồi?"
Giang Nhiên Nhiên chớp chớp mắt: “Em nào biết, nhưng có vẻ rất rội vàng.".

Ngôn Tình Hay
Nghĩ rằng Lê Hân Dư vẫn đang trốn tránh mình, Giang Dật Hàn cười một cách đau khổ.

Giang Nhiên Nhiên chọn một bát cháo cá: "Anh cũng giỏi thật đấy, chỉ có ba người mà anh mua đồ đủ cho năm người ăn rồi." "Sợ cô ấy không thích nên mua nhiều một chút." Giang Dật Hàn ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Anh, hình như anh quên mất một chuyện." Giang Nhiên Nhiên cản thìa: "Lê Hân Dư kết hôn rồi, hơn nữa đã kết hôn ba năm rồi." "Người đàn ông ấy đối xử không tốt với Hân Dư” Nghĩ tới sự việc tối qua, Giang Dật Hàn không tự chủ được mà nằm chặt năm đấm.

"Nhưng, cho dù Lăng Diệu có đối xử không tốt với cô ấy đi chăng nữa, thì họ cũng là vợ chồng danh chính ngôn thuận.

Lăng Diệu nghĩ gì là điều thứ yếu, người khác cũng sẽ lời ra lời vào với cậu ấy.

Vốn dĩ cuộc hôn nhân của Hân Dư đã trắc trở lắm rồi, chúng ta còn nhúng tay vào nữa sẽ chỉ càng làm cậu ấy thêm khó xử mà thôi."
Nắm đấm dần thả ra, Giang Dật Hàn như dần mất đi sức lực..
 
Back
Top Bottom