"Vào 18h tối qua, một chiếc xe taxi mang biển XXX đã gây tai nạn và khiến một cô gái 16 tuổi tên Shiroha qua đời.
Theo như điều tra thì tài xế đã sử dụng một lượng chất cấm lớn trong cơ thể dẫn đến gây hoang mang, ảo giác.
Sau khi gây án thì đã lái xe bỏ trốn khỏi hiện trường.
Hiện đây, vụ việc đang tiếp tục được điều tra."
Chắc chắn người mà được nhắc đến trong TV chính là cô gái mình vừa gặp khi nãy.
"Này!
Anh có sao không vậy?
Anh bị cảm à?"
Vẻ mặt sốc hiện tại của Katsuo khiến Sasan cảm thấy lo lắng.
Cô lấy lòng bàn tay áp vào trán của cậu rồi xoa nhẹ.
Nhưng trái lại với việc trở nên bình tĩnh thì cậu lại ngay lập tức chạy ra khỏi nhà."
Xin lỗi Sasan, anh ra ngoài một chút.
Em cứ ăn trước đi."
"Anh đi đâu vậy?
Bên ngoài đang mưa mà!"
Mặc kệ lời gọi của em gái, Katsuo vẫn dốc hết sức chạy trong cơn mưa tầm tã.
"..."
Tiếng mưa lách tách cùng với ánh đèn điện bên đường.
Từng hơi thở, nhịp đập của Katsuo vẫn đang tăng lên nhanh chóng.
Cơ thế cậu lạnh buốt, các chi cũng khó cử động hơn.
Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục chạy.
"Cuối cùng... cũng đến...
Hà... hà."
Tới trước cửa nhà sẫm màu đỏ nhẹ, cậu nhẹ nhàng gõ cửa từng nhịp.
Đợi một hồi lâu, không có ai hồi âm, cậu liền cất tiếng.
Lại một lúc lâu sau nữa, cậu mới phát hiện ra cửa không hề khoá.
Bình tĩnh chút, cậu nuốt nước bọt của mình rồi nắm vào tay nắm cửa, mở hé nhẹ để quan sát vào bên trong.
Đầu óc của cậu bỗng chốc bị lung lay, sau khi hít một hơi thật sâu, cậu liền tiến vào trong ngôi nhà và không quên cảnh giác mọi thứ xung quanh.Một ngôi nhà nhỏ, chật hẹp, chỉ đủ cho một gia đình sống.
Có hai phòng ngủ được xếp bên trái, bên phải là nhà vệ sinh, còn ánh đèn từ đường luồng thẳng về phía cuối đường kia là nhà bếp.Chậm rãi kiểm tra từng phòng ngủ, Katsuo không thấy gì bất thường.
Xong rồi, cậu kiểm tra đến nhà bếp nhưng chỉ thấy một nồi súp đang còn dở, trên bàn thì có con dao nhỏ.
Chụp đại con dao trong tay, cậu liền tiến tới nhà tắm."
Có ai không?
Nếu có thì lên tiếng đi...
Không thì tôi xin lỗi trước."
Ực nước bọt đang đọng trong miệng, Katsuo chậm rãi mở cửa phòng tắm thì thứ đập vào mắt cậu là một cô gái tóc trắng khoả thân đang ngất trong bồn tắm.
Cậu đứng sốc nhìn cô mà không nói thành lời rồi liên tục lùi lại phía sau.
Nhưng chỉ một lúc sau, cậu trấn tỉnh lại bản thân mình rồi liền tiến đến chỗ cô gái.
Ngón tay run rẩy của cậu kiểm tra từ trán đến nhịp tim của cô.
Nhưng bất ngờ thay, tim của cô ấy không hề đập một chút nào, điều đó khiến cậu thở dốc liên tục, mồ hôi ướt đẫm, đầu óc quay cuồng không nghĩ được gì nữa cho đến khi cậu phát hiện được điều kì diệu."
Còn thở...
May quá!"
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Katsuo liền bế cô gái lên và đưa cô vào phòng ngủ.
Cậu nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi kiếm nhanh chiếc khăn lau cơ thể cho cô.
Tay chân của cô không thể kéo thẳng ra nên Katsuo chỉ đành để cô nằm ở trạng thái ban đầu.
Trong khi lau cậu cũng cố không nhìn và lau vào phần nhạy cảm quá mức.
Dù có một chút thú tính của phần con nhưng cậu vẫn cố gắng kiềm chế lại.
"..."
Sau khoảng thời gian chăm sóc cô, Katsuo bỗng thiếp đi ở trên bàn lúc nào không hay.
Một lúc sau, dưới ánh trăng tròn sáng rực, một cô gái với cơ thể quyến rũ và làn da trắng tinh từ trên giường bước xuống, mái tóc cô lấp lánh như ánh kim, đôi mặt thì sáng như đang phản chiếu ánh sáng trăng.
Cùng với cơn gió nhè nhẹ trong đêm, tấm màn trong suốt từ phía cửa sổ tạo thành một bức tranh vô cùng hoàn mĩ.
Dưới bầu không gian ấy, cô nhẹ nhàng nhìn ra hướng của mặt trăng rồi quay sang nhìn Katsuo với nụ cười nhẹ nhàng.
Từng bước, cô tiến tới bên cạnh cậu, áp sáp vào má của cậu một đôi môi mềm mại.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm."
Và rồi dưới ánh chiếu rọi của mặt trăng đêm khuya, khuôn mặt đỏ lừng của cô hiện ra trước mắt.
Để lại một thiếu nữ xinh đẹp đứng giữa bầu không khí tĩnh lặng.
Một lúc sau, cô lấy tấm chăn ở trên giường rồi nhẹ nhàng đắp cho cậu, sau đó cô liền đi ra khỏi phòng và tiến vào bếp."..."
"Gì đây...
Sau cơ thể mình lại mỏi thế này?"
Ngước đầu lên nhìn mọi thứ với khuôn mặt ngái ngủ, Katsuo ngó nghiêng xung quanh căn phòng một lúc rồi mới chợt nhớ ra chuyện hôm qua.
Không suy nghĩ gì nhiều, cậu lập tức kiểm tra chiếc giường bên cạnh nhưng không thấy ai cả.
Sau đó, cậu ra khỏi phòng thì ngửi thấy được mùi thức ăn khiến bụng cậu kêu to.
Bị hấp dẫn bởi mùi đồ ăn, Katsuo đi thẳng vào nhà bếp thì thứ cậu nhìn thấy đầu tiên chính là hình dáng của một thiên sứ đang giáng thế xuống tại nơi này.
Một cô gái đang mặc một chiếc tạp dề mỏng nấu ăn, ngâm nga bài hát yêu thích của cô.
Quan trọng hơn là sau lớp tạp dề đó, cô không có mặc một bộ đồ nào."
C...
Cậu làm gì thế?
Sao lại ăn mặc như thế trong nhà?!"
Katsuo với khuôn mặt chút đỏ liền đánh mắt sang chỗ khác."
A, cậu dậy rồi à.
Lại bàn ngồi đi, mình nấu bữa sáng sắp xong rồi nè."
Cô gái quay mặt lại nhìn Katsuo rồi mỉm cười một cách vui vẻ.Cậu ấy không hề để tâm đến việc mình là một thằng con trai à?"
Cậu mau mặc đồ vào đi, cứ thế này mình hoá thú mất."
Cô gái đưa mắt xuống nhìn cơ thể trần trụ của mình.
Một hồi lâu sau, cô mới nhận ra điều đó nên đầu đã nhanh chóng cuối mặt xuống, từ từ bước tới cạnh Katsuo rồi đặt trước mặt cậu một dĩa cơm rang."
Cậu bị sốt à?
Sao mặt đỏ vậy?"
"Không có gì!!!
Đừng nhìn mình nữa!!!"
Cô gái hừng hực đi thẳng vào phòng của mình để lại một dấu chấm hỏi lớn trên đầu cậu thanh niên.
Một lúc sau, cô quay lại với bộ đồ học sinh."
Đồ học sinh ư?
Hôm nay là Chủ Nhật mà cậu vẫn phải đi học à?"
Mình thích đấy, được không?
Hức."
Bậm miệng nhìn Katsuo, cô trả lời một cách dễ thương.
Cô ấy vẫn còn giận à...
Nhìn khuôn mặt của cô, Katsuo cười một cách gượng gạo rồi nhìn xuống dĩa cơm rang trên bàn.
Cùng mùi hương dịu nhẹ toả ra, khiến bụng cậu kêu to.
"Ha ha bụng cậu kêu to lắm rồi kìa.
Nào, mình cùng ăn thôi."
Cô gái che đôi môi của mình lại mỉm cười một cách nhẹ nhàng, sau đó cầm chiếc thìa lên và bắt đầu thưởng thức món ăn.
Thấy cô ăn ngon lành như vậy, Katsuo cũng cầm thìa lên và thử miếng đầu tiên.
Một cảm giác thật ấm lòng, dù chỉ là cơm chiên thôi mà cậu có thể ăn ngon đến như vậy.
Nhìn thấy cậu ăn ngon như vậy, cô gái cũng cảm thấy vui theo.
Nhưng một lúc sau khi ăn xong, Katsuo bỗng cất tiếng:"Mình có thể hỏi cậu một chuyện không?"
"Ừm, cậu hỏi đi."
"Cậu...
đã chết rồi à?"
Katsuo trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía Shiroha.
Nhưng trái với việc sẽ nhận được câu trả lời, cô không nói gì mà chỉ ngậm ngùi, cúi đầu xuống bàn.
Chết tiệt!
Mình ngu quá, sao lại hỏi thẳng như vậy chứ!
"Xin lỗi, mình không nên hỏi cậu như vậy.
Chỉ là..."
Với bầu không khí gượng gạo hiện tại, Katsuo cũng chỉ biết quay mặt sang chỗ khác.
Nhưng một lúc sau, cô lại cố gắng trở nên vui vẻ bằng nụ cười gượng gạo của mình, cố đưa tay giải thích với Katsuo:"Cậu nói gì thế?
Ha ha..
Mình vẫn đang nói chuyện, đang ở đây với cậu mà."
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt ấy, Katsuo bỗng chốc trở nên tức giận, cậu liền quát lớn:"Đừng có cười như thế nữa!
Không hợp với cậu đâu!"
Nghe được những lời nói của Katsuo, Shiroha lại cúi xuống mặt bàn, nước mắt tuông ra rồi từ từ rơi xuống đất, che hết tầm nhìn của cô."
Mình... xin lỗi, mình không nên..."
"Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi...
Đừng quát con mà..."
Shiroha lấy hai tay che đầu mình lại, liên tục nói ra hai chứ "Xin lỗi" trong lo sợ.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Katsuo cố gắng động viên cô bằng những câu nói bình thường nhưng không thể chạm được tới cô.
Do vậy, cậu lập tức tiến tới và ôm cô vào lòng, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô."
Không sao đâu, không sao đâu, có mình ở đây rồi."
Cảm giác ấm áp của cậu khiến Shiroha trở nên bình tĩnh hơn đôi chút.
Cô càng lúc càng áp sát người mình vào hơn để cảm nhận được hơi ấm của cậu.
Sau đó, cô ôm chặt lấy cậu mà không buông."
Ấm quá..."
"À...
Shiroha...
Mình rất vui vì cậu bình tĩnh trở lại nhưng cậu có thể thả mình ra không?
Mình sắp gặp tổ tiên rồi..."
Quá muộn cho câu nói ấy, vừa dứt lời, tiếng rắc xương từ cột sống của cậu bỗng vang lên thì Shiroha mới thả cậu ra, để lại thân xác nằm giữa sàn nhà và hồn thì bay mất."
Katsuo?"
Trong khoảng một lúc lâu sau, Katsuo bỗng tỉnh dậy thì nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Shiroha.
Sau đó, cậu mới chợt nhận ra là mình đang được gối đầu bởi một cô gái xinh đẹp.
Nghĩ vậy, cậu liền tiếp tục tận hưởng nó thêm một chút nữa.
Nhưng khi tận hưởng khoái lạc do trời ban, Shiroha liền buồn bã cất tiếng:
"Mình...
đã chết rồi...
Ngay từ lúc bị tông, mình đã không còn là một con người nữa rồi..."
"Ừm...
Vậy à?"
"Ha ha, cậu đang tiếp xúc với một con quái vật đấy.
Sau lại vui vẻ như thế?"
Shiroha nhẹ nhàng vuốt tóc của Katsuo.
"Không sao đâu, ổn mà.
Đối với cậu thì bà chị Suo lại còn kinh khủng hơn nhiều."
"Suo?"
"Là hội trường câu lạc bộ mà mình tham gia.
Nếu nói về độ quái vật thì chắc bả là quái vật cấp S luôn rồi đó."
"Vậy à..."
Shiroha bỗng trở nên vui hơn một chút nhưng Katsuo vẫn cảm thấy trong đôi mắt cô có một vết sẹo không thể nào lành.
Vì thế, cậu nhẹ nhàng cất tiếng:
"Cậu vẫn mãi là Shiroha mà thôi, một cô gái xinh đẹp, một cô gái dịu dàng, biết quan tâm người khác.
Và khi ở cùng cậu, mình cảm thấy yên bình...
Vì thế, không sao đâu Shiroha, không sao đâu.
Hãy yêu bản thân mình..."
Nghe được những lời nói ấy, nước mắt của Shiroha dần dần rơi xuống người cậu.
Không phải là giọt nước mắt đau khổ, mà là giọt nước mắt chứa đứng niềm hạnh phúc của cô.
Dù nó không thể chữa lành hoàn toàn vết sẹo của cô nhưng ít ra khiến cô cảm thấy nhẹ lòng một chút là được rồi."
C... cảm ơn cậu rất nhiều...
Vì đã cứu mình."
"Ừm."
Một hồi lâu sau, Katsuo vẫn ngồi trên cặp đùi nuột nà của Shiroha, dù cho nước mắt của cô có làm ướt hết mặt của cậu."
Xin lỗi cậu, mình làm ướt hết mặt của cậu rồi."
"Không sao đâu.
Mình vẫn đang rất tận hưởng mà."
Katsuo với khuôn mặt phè phỡn nhìn Shiroha."
Cậu có thể ngồi dậy không?
Chân mình hơi tế rồi."
"Hể?
Kết thúc rồi ư?
Phần thưởng đáng giá nhất của mình.
Một chút nữa thôi mà Shiroha..."
Bất ngờ nhìn Shiroha, Katsuo tay lên cầu xin.
"Không được!
Cậu giống mấy ông già bụng phệ rồi đó!
Ngồi dậy đi!"
Nói xong, Shiroha hất văng Katsuo một cách nhẹ nhàng.
Và khiến cậu ngã nằm xuống đất."
Hu hu, cặp đùi của mình..."
"Vẫn còn nhiều dịp khác mà.
Sau này... mình sẽ cho cậu gối tiếp."
Shiroha đứng dậy nhẹ nhàng, hai tay đưa ra phía sau rồi mỉm cười nhìn Katsuo.
Tuyệt vời...Trong khi suy nghĩ về cuộc đời tươi đẹp trước mắt Katsuo chợt nhớ ra một điều gì đó quan trong.
Cậu đột nhiên hốt hoảng, nhanh chóng lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại.
Ngay lập tức cậu mở màn hình lên thì thấy tận 120 cuộc gọi nhỡ từ Sasan.Tiêu rồi... mình quên bật chuông điện thoại...
Thôi ăn cám...
Vĩnh biệt cuộc đời!"
Có chuyện gì sao?"
Tập trung chú ý điện thoại, Katsuo không chú ý đến Shiroha, người ở đâu ra áp sát mặt lại gần.
Hơi thở cùng với hương thơm từ cô cậu có thế cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng cùng với phản xạ bất ngờ, cậu liền ngã nhào xuống đất."
A...
Cậu ổn chứ?"
"Ha ha, mình ổn nhưng giờ mình phải về nhà sớm rồi.
Em gái mình chắc giờ đang lo lắng lắm."
"Vậy à.
Lúc nào rảnh thì cậu hãy tới chơi nhé."
Cùng với nụ cười dịu dàng của Shiroha, Katsuo đưa tay chào cô rồi đi thẳng ra cửa phòng.
Sau khi ra khỏi nhà cô được một đoạn, cậu gặp được một người đàn ông kì lạ đang mặc một chiếc áo blouse trắng đứng giữa đường, cùng với hai tay bỏ vào quần, mắt kính sáng chói cùng với đầu tóc chẳng khác gì trùm cuối.
Nhưng về phía Katsuo thì cậu chẳng mấy bận tâm đến người đàn ông đó nên cậu liền né ra một bên rồi đi thẳng về phía nhà mình.
Nhưng sau khi lướt qua mặt nhau, người đàn ông kì lạ đó lại cất tiếng:"Cơ thế lạnh ngắt, khuôn mặt trắng bệt, các chi co cứng.
Chỉ nhiêu đây thôi cậu cũng hiểu cô ấy là thứ gì mà."
Cơ thể Katsuo tự dưng khựng lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt sắc lẻm."
Ý anh là sao?"
"Ai mà biết được...
Mà, có vẻ sự xuất hiện của cậu làm mọi thứ thú vị hơn rồi."
Nói với một nụ cười quái đản xong, anh ta quay lưng lại, vẫy nhè nhẹ bàn tay ngay cạnh mặt rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cậu."
Haizz...
Mới sáng đã gặp thằng điên."
"..."
Tiếp tục di chuyển về nhà với dòng suy nghĩ trong vô thức, Katsuo bỗng nhớ đến lời nói của người đàn ông đó.Chẳng lẽ anh ta đang nói đến Shiroha ư?
Anh ta quen biết cô ấy à.
Mà hơn nữa, cái cách anh ta nói cứ như anh ta rất hiểu rõ về tình trang của Shiroha vậy.
Mình phải hỏi chị Suo thử mới được, biết đâu chị ấy sẽ biết về tình trạng của cô ấy."
Thằng anh ngu ngốc kia?
Đi đâu mà giờ mới về hả?!"
Vừa về tới trước cửa nhà thì đập vào mắt Katsuo là tiếng hét siêu thanh của cô em gái Sasan.
Khuôn mặt kinh dị đỏ lè cùng với sát khí như vừa giết được 120 mạng người của cô khiến Katsuo cảm thấy sợ hãi."
A... anh xin lỗi.
Anh sẽ giải thích cho em nghe mà."
Sasan nắm lấy cổ áo của Katsuo rồi lôi cậu vào khoảng không vô tận...."..."
"Thế?
Anh nói rằng anh đã gặp một cô gái được thông báo trên TV là đã chết?
Anh bị hâm à?
Hay là hôm qua anh chơi với con nào nên mới nhớ như vậy hảaaa?"
Ở trên bàn ăn, Sasan không nguôi giận mà thậm chí còn giận hơn lúc nãy.
Cô liên tục đập mạnh vào bàn khiên Katsuo khó nói thành lời."
M... mặt em đáng sợ quá Sasan, anh không hề đi với ai cả...
Anh chỉ đang nói sự thật thôi.
Em biết mà, hai chúng ta đã hứa với nhau rồi nên anh sẽ không bao giờ làm điều đó cả."
"Mà...
đúng rồi nhỉ...
Hức."
Sasan bĩu môi, kê hai khuỷ tay trên mặt bàn chống vào cầm, biểu cảm không vừa lòng nhưng vẫn ráng chấp nhận."
Vậy thì sao tối qua khi chỉ mới nghe tin mà đã biết là cô ấy vậy?
Họ chỉ đưa thông tin về tên, tuổi.
Hai người cũng chỉ mới có gặp nhau.
À, hay là anh quen cô ấy trước rồi?"
Đúng vậy, không hiểu sao mình lại khẳng định rõ ràng người trong TV chính là cô ấy...
Một cảm giác kì lạ.Vừa nghe Sasan nói, Katsuo vừa chìm trong những suy nghĩ của bản thân.
Một lúc sau, khi cô gọi liên tục tên của cậu thì cậu mới quay về thực tại."
Anh chỉ mới gặp cô ấy vào chiều hôm qua lúc đi học về thôi."
"A... em biết anh bị gì rồi..."
"Bị gì?"
"Bị ảo giác á.
Khai đi, bịch đá anh bú dở ở chỗ nào!"
Sasan nắm lấy cổ áo của Katsuo, lắc cậu như bịch bánh.
Đến một lúc sau khi Katsuo chóng mặt ngã xuống thì cô mới thả cậu ra rồi đi về phía ghế Sofa và nằm ịch trên đó, cùng lúc lấy tay bật màn hình, nhâm nhi bịch bánh trên bàn."
Ha ha... em vô tư thật đấy."
"Đúng vậy, đời người chỉ có một, chúng ta nên sống và làm những điều mình thích."
Nghe Sasan nói như vậy Katsuo cũng nhẹ lòng, dù cậu đang cảm thấy mình không ổn từ cú lắc hồi nãy cho lắm.
Cậu nhìn cô em gái một hồi rồi lấy điện thoại ra nhắn tin với Suo:"Chị có bận gì không?
Em muốn hỏi một chút chuyện."
Một hồi sau chị ấy trả lời lại:"Sao thế cưng, nhớ thuốc của chị rồi à?"
"Không!
Em nghiêm túc đấy!
Chuyện quan trọng ạ."
"À, bây giờ chị không có ở nhà, để mai đến trường được không?"
Suy nghĩ một hồi lâu, Katsuo nhắn lại:"Vậy cũng được ạ."
"Đúng rồi, mai nhớ mang theo "Biện Pháp An Toàn" giúp chị nhé.
Chụt."
Bà chị này!
Toàn nhắn những điều gây hiểu lầm không thôi.
Sasan mà đọc được chắc ẻm thiến mình mất...Từ đâu ra, Sasan xuất hiện bất thình lình ngay bên cạnh Katsuo với vẻ mặt đầy kinh dị."
C... chỉ là hội trưởng câu lạc bộ của anh thôi.
À, chị Suo đấy!
Em biết mà đúng không?"
Katsuo lo lắng giải thích với vẻ mặt sợ sệt, lúng túng."
Hể... tội nghiệp anh thật đấy.
Dính phải bà chị không bình thường ấy."
Sasan đứng khoanh tay, mỉm cười thương hại nhìn Katsuo.Đừng nhìn anh như thế mà Sasannn..."..."
"Ha ha, tội mày thật đấy.
Không ngờ bị em gái ăn hiếp như vậy.
Mà chuyện của cô gái tên Shiroha đó tao cũng thấy hơi ảo đó.
Chẳng phải mày chơi thuốc của Suo nhiều quá nên phát bệnh rồi không?"
Vì Suo bận nên Katsuo đã đi gặp tìm thằng bạn thân nhất của mình.
Bọn họ vừa đi trên phố vừa nói chuyện với nhau."
Có cái ***, anh em với nhau mà.
Nếu tao bị bệnh ngu thì mày cũng ngu như tao thôi thằng em."
Katsuo quát lớn rồi cậu vỗ vai Natsuki một cách đồng cảm.
Natsuki không nói gì mà chỉ cười vui vẻ.
Sau đó, hai người tiếp tục đi, vừa nói chuyện, vừa nhìn xung quanh thành phố.Khung cảnh thoáng đãng bây giờ thật dễ chịu.
Những cửa hàng, quán ăn dần sáng lên những ánh điện nhỏ bé, đủ để thắp sáng bầu không gian chật hẹp.
Cảnh sắc cam của hoàng hôn cùng với những hoạt động của con người làm bầu không khí trở nên yên bình một cách lạ thường.
Nhưng đột nhiên một sự xuất hiện quen thuộc khiến cả hai dừng lại."
Kia là chị Suo đúng không?"
Natsuki chỉ tay về phía hướng một cô gái với mái tóc trắng dài, buộc nơ đen.
Cô mặc một chiếc áo bó sát phần ngực, váy xếp tầng rồi còn mang theo một túi sách khá lớn ngang hông.
Sau khi ngó nghiêng xung quanh một lúc, cô mới từ từ bước vào trong khu rừng."
Phải rồi.
Nhưng sao bả lại mặc bộ đồ đó vào trong rừng?"
"Chắc là... có việc riêng?"
"Việc mờ ám thì đúng hơn.
Mày không tò mò à?"
Katsuo đưa mắt nhìn Natsuki với nụ cười đê tiện."
Đúng rồi nhỉ?
Tao cũng tò mò...
Đến lúc lấy bí mật của bả để trả đũa rồi nhỉ?"
Hai thanh niên hớn hở nhìn nhau cười trong sự nhòm ngó của mọi người xung quanh."
Mẹ ơi... hai anh này sao cười như mấy chú dưới hầm cầu vậy ạ?"
"Đi thôi con, người xấu đấy!"
"..."
Từ cách xa khoảng vài mét, hai cậu thanh niên đang núp lùm bám theo một cô gái như hai kẻ biến thái.Sau khi đi được một đoạn khá xa, cô dừng lại ở ngay trước vách núi, chấp tay cầu nguyện trước một khối đất dày trong giống như một bia mộ.
Một hồi sau, cô lấy trong túi của mình ra một bông hoa màu trắng rồi đặt trước nó.Hai người dõi theo sau bụi cây cũng không nói gì mà chỉ âm thầm ra hiệu rời đi.Nhưng sau khi bọn họ rời khỏi khu rừng, Suo lại lấy ra một ống nghiệm màu xanh và đổ từ từ lên bia mộ.
Cùng với đó, cô ngồi xuống rồi đợi liên tục cho đến tối muộn."
Lại... thất bại nữa à?"
Mặt của cô tối sầm lại, ánh mắt vô hồn, gọng nói khàn và chai sạn của cô cất lên.Một lúc sau, cô bình tĩnh ngồi dậy, quay lưng lại, rồi chậm rãi bước ra khỏi khu rừng mà không quên để lại câu nói:"Chị sẽ không bỏ cuộc đến khi nào em tỉnh dậy."