Siêu Nhiên Hạnh phúc của cô gái Zombie

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
371749492-256-k467556.jpg

HạNh PhúC CủA Cô GáI Zombie
Tác giả: 3NguynGiaBo10A3
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kastuo cùng thằng bạn nghiên cứu về một loại thuốc có thể trị được bách bệnh nhưng ai ngờ nó lại hồi sinh luôn người chết 🙂) Tags: hạnhphúc​
 
Hạnh Phúc Của Cô Gái Zombie
Chương 01: Zombie là cái quái gì mà mọi người đều sợ hãi?



 
Hạnh Phúc Của Cô Gái Zombie
Chương 02: Tôi sẽ cắn cậu đó!


"Vào 18h tối qua, một chiếc xe taxi mang biển XXX đã gây tai nạn và khiến một cô gái 16 tuổi tên Shiroha qua đời.

Theo như điều tra thì tài xế đã sử dụng một lượng chất cấm lớn trong cơ thể dẫn đến gây hoang mang, ảo giác.

Sau khi gây án thì đã lái xe bỏ trốn khỏi hiện trường.

Hiện đây, vụ việc đang tiếp tục được điều tra."

Chắc chắn người mà được nhắc đến trong TV chính là cô gái mình vừa gặp khi nãy.

"Này!

Anh có sao không vậy?

Anh bị cảm à?"

Vẻ mặt sốc hiện tại của Katsuo khiến Sasan cảm thấy lo lắng.

Cô lấy lòng bàn tay áp vào trán của cậu rồi xoa nhẹ.

Nhưng trái lại với việc trở nên bình tĩnh thì cậu lại ngay lập tức chạy ra khỏi nhà."

Xin lỗi Sasan, anh ra ngoài một chút.

Em cứ ăn trước đi."

"Anh đi đâu vậy?

Bên ngoài đang mưa mà!"

Mặc kệ lời gọi của em gái, Katsuo vẫn dốc hết sức chạy trong cơn mưa tầm tã.

"..."

Tiếng mưa lách tách cùng với ánh đèn điện bên đường.

Từng hơi thở, nhịp đập của Katsuo vẫn đang tăng lên nhanh chóng.

Cơ thế cậu lạnh buốt, các chi cũng khó cử động hơn.

Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục chạy.

"Cuối cùng... cũng đến...

Hà... hà."

Tới trước cửa nhà sẫm màu đỏ nhẹ, cậu nhẹ nhàng gõ cửa từng nhịp.

Đợi một hồi lâu, không có ai hồi âm, cậu liền cất tiếng.

Lại một lúc lâu sau nữa, cậu mới phát hiện ra cửa không hề khoá.

Bình tĩnh chút, cậu nuốt nước bọt của mình rồi nắm vào tay nắm cửa, mở hé nhẹ để quan sát vào bên trong.

Đầu óc của cậu bỗng chốc bị lung lay, sau khi hít một hơi thật sâu, cậu liền tiến vào trong ngôi nhà và không quên cảnh giác mọi thứ xung quanh.Một ngôi nhà nhỏ, chật hẹp, chỉ đủ cho một gia đình sống.

Có hai phòng ngủ được xếp bên trái, bên phải là nhà vệ sinh, còn ánh đèn từ đường luồng thẳng về phía cuối đường kia là nhà bếp.Chậm rãi kiểm tra từng phòng ngủ, Katsuo không thấy gì bất thường.

Xong rồi, cậu kiểm tra đến nhà bếp nhưng chỉ thấy một nồi súp đang còn dở, trên bàn thì có con dao nhỏ.

Chụp đại con dao trong tay, cậu liền tiến tới nhà tắm."

Có ai không?

Nếu có thì lên tiếng đi...

Không thì tôi xin lỗi trước."

Ực nước bọt đang đọng trong miệng, Katsuo chậm rãi mở cửa phòng tắm thì thứ đập vào mắt cậu là một cô gái tóc trắng khoả thân đang ngất trong bồn tắm.

Cậu đứng sốc nhìn cô mà không nói thành lời rồi liên tục lùi lại phía sau.

Nhưng chỉ một lúc sau, cậu trấn tỉnh lại bản thân mình rồi liền tiến đến chỗ cô gái.

Ngón tay run rẩy của cậu kiểm tra từ trán đến nhịp tim của cô.

Nhưng bất ngờ thay, tim của cô ấy không hề đập một chút nào, điều đó khiến cậu thở dốc liên tục, mồ hôi ướt đẫm, đầu óc quay cuồng không nghĩ được gì nữa cho đến khi cậu phát hiện được điều kì diệu."

Còn thở...

May quá!"

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Katsuo liền bế cô gái lên và đưa cô vào phòng ngủ.

Cậu nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi kiếm nhanh chiếc khăn lau cơ thể cho cô.

Tay chân của cô không thể kéo thẳng ra nên Katsuo chỉ đành để cô nằm ở trạng thái ban đầu.

Trong khi lau cậu cũng cố không nhìn và lau vào phần nhạy cảm quá mức.

Dù có một chút thú tính của phần con nhưng cậu vẫn cố gắng kiềm chế lại.

"..."

Sau khoảng thời gian chăm sóc cô, Katsuo bỗng thiếp đi ở trên bàn lúc nào không hay.

Một lúc sau, dưới ánh trăng tròn sáng rực, một cô gái với cơ thể quyến rũ và làn da trắng tinh từ trên giường bước xuống, mái tóc cô lấp lánh như ánh kim, đôi mặt thì sáng như đang phản chiếu ánh sáng trăng.

Cùng với cơn gió nhè nhẹ trong đêm, tấm màn trong suốt từ phía cửa sổ tạo thành một bức tranh vô cùng hoàn mĩ.

Dưới bầu không gian ấy, cô nhẹ nhàng nhìn ra hướng của mặt trăng rồi quay sang nhìn Katsuo với nụ cười nhẹ nhàng.

Từng bước, cô tiến tới bên cạnh cậu, áp sáp vào má của cậu một đôi môi mềm mại.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm."

Và rồi dưới ánh chiếu rọi của mặt trăng đêm khuya, khuôn mặt đỏ lừng của cô hiện ra trước mắt.

Để lại một thiếu nữ xinh đẹp đứng giữa bầu không khí tĩnh lặng.

Một lúc sau, cô lấy tấm chăn ở trên giường rồi nhẹ nhàng đắp cho cậu, sau đó cô liền đi ra khỏi phòng và tiến vào bếp."..."

"Gì đây...

Sau cơ thể mình lại mỏi thế này?"

Ngước đầu lên nhìn mọi thứ với khuôn mặt ngái ngủ, Katsuo ngó nghiêng xung quanh căn phòng một lúc rồi mới chợt nhớ ra chuyện hôm qua.

Không suy nghĩ gì nhiều, cậu lập tức kiểm tra chiếc giường bên cạnh nhưng không thấy ai cả.

Sau đó, cậu ra khỏi phòng thì ngửi thấy được mùi thức ăn khiến bụng cậu kêu to.

Bị hấp dẫn bởi mùi đồ ăn, Katsuo đi thẳng vào nhà bếp thì thứ cậu nhìn thấy đầu tiên chính là hình dáng của một thiên sứ đang giáng thế xuống tại nơi này.

Một cô gái đang mặc một chiếc tạp dề mỏng nấu ăn, ngâm nga bài hát yêu thích của cô.

Quan trọng hơn là sau lớp tạp dề đó, cô không có mặc một bộ đồ nào."

C...

Cậu làm gì thế?

Sao lại ăn mặc như thế trong nhà?!"

Katsuo với khuôn mặt chút đỏ liền đánh mắt sang chỗ khác."

A, cậu dậy rồi à.

Lại bàn ngồi đi, mình nấu bữa sáng sắp xong rồi nè."

Cô gái quay mặt lại nhìn Katsuo rồi mỉm cười một cách vui vẻ.Cậu ấy không hề để tâm đến việc mình là một thằng con trai à?"

Cậu mau mặc đồ vào đi, cứ thế này mình hoá thú mất."

Cô gái đưa mắt xuống nhìn cơ thể trần trụ của mình.

Một hồi lâu sau, cô mới nhận ra điều đó nên đầu đã nhanh chóng cuối mặt xuống, từ từ bước tới cạnh Katsuo rồi đặt trước mặt cậu một dĩa cơm rang."

Cậu bị sốt à?

Sao mặt đỏ vậy?"

"Không có gì!!!

Đừng nhìn mình nữa!!!"

Cô gái hừng hực đi thẳng vào phòng của mình để lại một dấu chấm hỏi lớn trên đầu cậu thanh niên.

Một lúc sau, cô quay lại với bộ đồ học sinh."

Đồ học sinh ư?

Hôm nay là Chủ Nhật mà cậu vẫn phải đi học à?"

Mình thích đấy, được không?

Hức."

Bậm miệng nhìn Katsuo, cô trả lời một cách dễ thương.

Cô ấy vẫn còn giận à...

Nhìn khuôn mặt của cô, Katsuo cười một cách gượng gạo rồi nhìn xuống dĩa cơm rang trên bàn.

Cùng mùi hương dịu nhẹ toả ra, khiến bụng cậu kêu to.

"Ha ha bụng cậu kêu to lắm rồi kìa.

Nào, mình cùng ăn thôi."

Cô gái che đôi môi của mình lại mỉm cười một cách nhẹ nhàng, sau đó cầm chiếc thìa lên và bắt đầu thưởng thức món ăn.

Thấy cô ăn ngon lành như vậy, Katsuo cũng cầm thìa lên và thử miếng đầu tiên.

Một cảm giác thật ấm lòng, dù chỉ là cơm chiên thôi mà cậu có thể ăn ngon đến như vậy.

Nhìn thấy cậu ăn ngon như vậy, cô gái cũng cảm thấy vui theo.

Nhưng một lúc sau khi ăn xong, Katsuo bỗng cất tiếng:"Mình có thể hỏi cậu một chuyện không?"

"Ừm, cậu hỏi đi."

"Cậu...

đã chết rồi à?"

Katsuo trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía Shiroha.

Nhưng trái với việc sẽ nhận được câu trả lời, cô không nói gì mà chỉ ngậm ngùi, cúi đầu xuống bàn.

Chết tiệt!

Mình ngu quá, sao lại hỏi thẳng như vậy chứ!

"Xin lỗi, mình không nên hỏi cậu như vậy.

Chỉ là..."

Với bầu không khí gượng gạo hiện tại, Katsuo cũng chỉ biết quay mặt sang chỗ khác.

Nhưng một lúc sau, cô lại cố gắng trở nên vui vẻ bằng nụ cười gượng gạo của mình, cố đưa tay giải thích với Katsuo:"Cậu nói gì thế?

Ha ha..

Mình vẫn đang nói chuyện, đang ở đây với cậu mà."

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt ấy, Katsuo bỗng chốc trở nên tức giận, cậu liền quát lớn:"Đừng có cười như thế nữa!

Không hợp với cậu đâu!"

Nghe được những lời nói của Katsuo, Shiroha lại cúi xuống mặt bàn, nước mắt tuông ra rồi từ từ rơi xuống đất, che hết tầm nhìn của cô."

Mình... xin lỗi, mình không nên..."

"Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi...

Đừng quát con mà..."

Shiroha lấy hai tay che đầu mình lại, liên tục nói ra hai chứ "Xin lỗi" trong lo sợ.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Katsuo cố gắng động viên cô bằng những câu nói bình thường nhưng không thể chạm được tới cô.

Do vậy, cậu lập tức tiến tới và ôm cô vào lòng, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô."

Không sao đâu, không sao đâu, có mình ở đây rồi."

Cảm giác ấm áp của cậu khiến Shiroha trở nên bình tĩnh hơn đôi chút.

Cô càng lúc càng áp sát người mình vào hơn để cảm nhận được hơi ấm của cậu.

Sau đó, cô ôm chặt lấy cậu mà không buông."

Ấm quá..."

"À...

Shiroha...

Mình rất vui vì cậu bình tĩnh trở lại nhưng cậu có thể thả mình ra không?

Mình sắp gặp tổ tiên rồi..."

Quá muộn cho câu nói ấy, vừa dứt lời, tiếng rắc xương từ cột sống của cậu bỗng vang lên thì Shiroha mới thả cậu ra, để lại thân xác nằm giữa sàn nhà và hồn thì bay mất."

Katsuo?"

Trong khoảng một lúc lâu sau, Katsuo bỗng tỉnh dậy thì nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Shiroha.

Sau đó, cậu mới chợt nhận ra là mình đang được gối đầu bởi một cô gái xinh đẹp.

Nghĩ vậy, cậu liền tiếp tục tận hưởng nó thêm một chút nữa.

Nhưng khi tận hưởng khoái lạc do trời ban, Shiroha liền buồn bã cất tiếng:

"Mình...

đã chết rồi...

Ngay từ lúc bị tông, mình đã không còn là một con người nữa rồi..."

"Ừm...

Vậy à?"

"Ha ha, cậu đang tiếp xúc với một con quái vật đấy.

Sau lại vui vẻ như thế?"

Shiroha nhẹ nhàng vuốt tóc của Katsuo.

"Không sao đâu, ổn mà.

Đối với cậu thì bà chị Suo lại còn kinh khủng hơn nhiều."

"Suo?"

"Là hội trường câu lạc bộ mà mình tham gia.

Nếu nói về độ quái vật thì chắc bả là quái vật cấp S luôn rồi đó."

"Vậy à..."

Shiroha bỗng trở nên vui hơn một chút nhưng Katsuo vẫn cảm thấy trong đôi mắt cô có một vết sẹo không thể nào lành.

Vì thế, cậu nhẹ nhàng cất tiếng:

"Cậu vẫn mãi là Shiroha mà thôi, một cô gái xinh đẹp, một cô gái dịu dàng, biết quan tâm người khác.

Và khi ở cùng cậu, mình cảm thấy yên bình...

Vì thế, không sao đâu Shiroha, không sao đâu.

Hãy yêu bản thân mình..."

Nghe được những lời nói ấy, nước mắt của Shiroha dần dần rơi xuống người cậu.

Không phải là giọt nước mắt đau khổ, mà là giọt nước mắt chứa đứng niềm hạnh phúc của cô.

Dù nó không thể chữa lành hoàn toàn vết sẹo của cô nhưng ít ra khiến cô cảm thấy nhẹ lòng một chút là được rồi."

C... cảm ơn cậu rất nhiều...

Vì đã cứu mình."

"Ừm."

Một hồi lâu sau, Katsuo vẫn ngồi trên cặp đùi nuột nà của Shiroha, dù cho nước mắt của cô có làm ướt hết mặt của cậu."

Xin lỗi cậu, mình làm ướt hết mặt của cậu rồi."

"Không sao đâu.

Mình vẫn đang rất tận hưởng mà."

Katsuo với khuôn mặt phè phỡn nhìn Shiroha."

Cậu có thể ngồi dậy không?

Chân mình hơi tế rồi."

"Hể?

Kết thúc rồi ư?

Phần thưởng đáng giá nhất của mình.

Một chút nữa thôi mà Shiroha..."

Bất ngờ nhìn Shiroha, Katsuo tay lên cầu xin.

"Không được!

Cậu giống mấy ông già bụng phệ rồi đó!

Ngồi dậy đi!"

Nói xong, Shiroha hất văng Katsuo một cách nhẹ nhàng.

Và khiến cậu ngã nằm xuống đất."

Hu hu, cặp đùi của mình..."

"Vẫn còn nhiều dịp khác mà.

Sau này... mình sẽ cho cậu gối tiếp."

Shiroha đứng dậy nhẹ nhàng, hai tay đưa ra phía sau rồi mỉm cười nhìn Katsuo.

Tuyệt vời...Trong khi suy nghĩ về cuộc đời tươi đẹp trước mắt Katsuo chợt nhớ ra một điều gì đó quan trong.

Cậu đột nhiên hốt hoảng, nhanh chóng lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại.

Ngay lập tức cậu mở màn hình lên thì thấy tận 120 cuộc gọi nhỡ từ Sasan.Tiêu rồi... mình quên bật chuông điện thoại...

Thôi ăn cám...

Vĩnh biệt cuộc đời!"

Có chuyện gì sao?"

Tập trung chú ý điện thoại, Katsuo không chú ý đến Shiroha, người ở đâu ra áp sát mặt lại gần.

Hơi thở cùng với hương thơm từ cô cậu có thế cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng cùng với phản xạ bất ngờ, cậu liền ngã nhào xuống đất."

A...

Cậu ổn chứ?"

"Ha ha, mình ổn nhưng giờ mình phải về nhà sớm rồi.

Em gái mình chắc giờ đang lo lắng lắm."

"Vậy à.

Lúc nào rảnh thì cậu hãy tới chơi nhé."

Cùng với nụ cười dịu dàng của Shiroha, Katsuo đưa tay chào cô rồi đi thẳng ra cửa phòng.

Sau khi ra khỏi nhà cô được một đoạn, cậu gặp được một người đàn ông kì lạ đang mặc một chiếc áo blouse trắng đứng giữa đường, cùng với hai tay bỏ vào quần, mắt kính sáng chói cùng với đầu tóc chẳng khác gì trùm cuối.

Nhưng về phía Katsuo thì cậu chẳng mấy bận tâm đến người đàn ông đó nên cậu liền né ra một bên rồi đi thẳng về phía nhà mình.

Nhưng sau khi lướt qua mặt nhau, người đàn ông kì lạ đó lại cất tiếng:"Cơ thế lạnh ngắt, khuôn mặt trắng bệt, các chi co cứng.

Chỉ nhiêu đây thôi cậu cũng hiểu cô ấy là thứ gì mà."

Cơ thể Katsuo tự dưng khựng lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt sắc lẻm."

Ý anh là sao?"

"Ai mà biết được...

Mà, có vẻ sự xuất hiện của cậu làm mọi thứ thú vị hơn rồi."

Nói với một nụ cười quái đản xong, anh ta quay lưng lại, vẫy nhè nhẹ bàn tay ngay cạnh mặt rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cậu."

Haizz...

Mới sáng đã gặp thằng điên."

"..."

Tiếp tục di chuyển về nhà với dòng suy nghĩ trong vô thức, Katsuo bỗng nhớ đến lời nói của người đàn ông đó.Chẳng lẽ anh ta đang nói đến Shiroha ư?

Anh ta quen biết cô ấy à.

Mà hơn nữa, cái cách anh ta nói cứ như anh ta rất hiểu rõ về tình trang của Shiroha vậy.

Mình phải hỏi chị Suo thử mới được, biết đâu chị ấy sẽ biết về tình trạng của cô ấy."

Thằng anh ngu ngốc kia?

Đi đâu mà giờ mới về hả?!"

Vừa về tới trước cửa nhà thì đập vào mắt Katsuo là tiếng hét siêu thanh của cô em gái Sasan.

Khuôn mặt kinh dị đỏ lè cùng với sát khí như vừa giết được 120 mạng người của cô khiến Katsuo cảm thấy sợ hãi."

A... anh xin lỗi.

Anh sẽ giải thích cho em nghe mà."

Sasan nắm lấy cổ áo của Katsuo rồi lôi cậu vào khoảng không vô tận...."..."

"Thế?

Anh nói rằng anh đã gặp một cô gái được thông báo trên TV là đã chết?

Anh bị hâm à?

Hay là hôm qua anh chơi với con nào nên mới nhớ như vậy hảaaa?"

Ở trên bàn ăn, Sasan không nguôi giận mà thậm chí còn giận hơn lúc nãy.

Cô liên tục đập mạnh vào bàn khiên Katsuo khó nói thành lời."

M... mặt em đáng sợ quá Sasan, anh không hề đi với ai cả...

Anh chỉ đang nói sự thật thôi.

Em biết mà, hai chúng ta đã hứa với nhau rồi nên anh sẽ không bao giờ làm điều đó cả."

"Mà...

đúng rồi nhỉ...

Hức."

Sasan bĩu môi, kê hai khuỷ tay trên mặt bàn chống vào cầm, biểu cảm không vừa lòng nhưng vẫn ráng chấp nhận."

Vậy thì sao tối qua khi chỉ mới nghe tin mà đã biết là cô ấy vậy?

Họ chỉ đưa thông tin về tên, tuổi.

Hai người cũng chỉ mới có gặp nhau.

À, hay là anh quen cô ấy trước rồi?"

Đúng vậy, không hiểu sao mình lại khẳng định rõ ràng người trong TV chính là cô ấy...

Một cảm giác kì lạ.Vừa nghe Sasan nói, Katsuo vừa chìm trong những suy nghĩ của bản thân.

Một lúc sau, khi cô gọi liên tục tên của cậu thì cậu mới quay về thực tại."

Anh chỉ mới gặp cô ấy vào chiều hôm qua lúc đi học về thôi."

"A... em biết anh bị gì rồi..."

"Bị gì?"

"Bị ảo giác á.

Khai đi, bịch đá anh bú dở ở chỗ nào!"

Sasan nắm lấy cổ áo của Katsuo, lắc cậu như bịch bánh.

Đến một lúc sau khi Katsuo chóng mặt ngã xuống thì cô mới thả cậu ra rồi đi về phía ghế Sofa và nằm ịch trên đó, cùng lúc lấy tay bật màn hình, nhâm nhi bịch bánh trên bàn."

Ha ha... em vô tư thật đấy."

"Đúng vậy, đời người chỉ có một, chúng ta nên sống và làm những điều mình thích."

Nghe Sasan nói như vậy Katsuo cũng nhẹ lòng, dù cậu đang cảm thấy mình không ổn từ cú lắc hồi nãy cho lắm.

Cậu nhìn cô em gái một hồi rồi lấy điện thoại ra nhắn tin với Suo:"Chị có bận gì không?

Em muốn hỏi một chút chuyện."

Một hồi sau chị ấy trả lời lại:"Sao thế cưng, nhớ thuốc của chị rồi à?"

"Không!

Em nghiêm túc đấy!

Chuyện quan trọng ạ."

"À, bây giờ chị không có ở nhà, để mai đến trường được không?"

Suy nghĩ một hồi lâu, Katsuo nhắn lại:"Vậy cũng được ạ."

"Đúng rồi, mai nhớ mang theo "Biện Pháp An Toàn" giúp chị nhé.

Chụt."

Bà chị này!

Toàn nhắn những điều gây hiểu lầm không thôi.

Sasan mà đọc được chắc ẻm thiến mình mất...Từ đâu ra, Sasan xuất hiện bất thình lình ngay bên cạnh Katsuo với vẻ mặt đầy kinh dị."

C... chỉ là hội trưởng câu lạc bộ của anh thôi.

À, chị Suo đấy!

Em biết mà đúng không?"

Katsuo lo lắng giải thích với vẻ mặt sợ sệt, lúng túng."

Hể... tội nghiệp anh thật đấy.

Dính phải bà chị không bình thường ấy."

Sasan đứng khoanh tay, mỉm cười thương hại nhìn Katsuo.Đừng nhìn anh như thế mà Sasannn..."..."

"Ha ha, tội mày thật đấy.

Không ngờ bị em gái ăn hiếp như vậy.

Mà chuyện của cô gái tên Shiroha đó tao cũng thấy hơi ảo đó.

Chẳng phải mày chơi thuốc của Suo nhiều quá nên phát bệnh rồi không?"

Vì Suo bận nên Katsuo đã đi gặp tìm thằng bạn thân nhất của mình.

Bọn họ vừa đi trên phố vừa nói chuyện với nhau."

Có cái ***, anh em với nhau mà.

Nếu tao bị bệnh ngu thì mày cũng ngu như tao thôi thằng em."

Katsuo quát lớn rồi cậu vỗ vai Natsuki một cách đồng cảm.

Natsuki không nói gì mà chỉ cười vui vẻ.

Sau đó, hai người tiếp tục đi, vừa nói chuyện, vừa nhìn xung quanh thành phố.Khung cảnh thoáng đãng bây giờ thật dễ chịu.

Những cửa hàng, quán ăn dần sáng lên những ánh điện nhỏ bé, đủ để thắp sáng bầu không gian chật hẹp.

Cảnh sắc cam của hoàng hôn cùng với những hoạt động của con người làm bầu không khí trở nên yên bình một cách lạ thường.

Nhưng đột nhiên một sự xuất hiện quen thuộc khiến cả hai dừng lại."

Kia là chị Suo đúng không?"

Natsuki chỉ tay về phía hướng một cô gái với mái tóc trắng dài, buộc nơ đen.

Cô mặc một chiếc áo bó sát phần ngực, váy xếp tầng rồi còn mang theo một túi sách khá lớn ngang hông.

Sau khi ngó nghiêng xung quanh một lúc, cô mới từ từ bước vào trong khu rừng."

Phải rồi.

Nhưng sao bả lại mặc bộ đồ đó vào trong rừng?"

"Chắc là... có việc riêng?"

"Việc mờ ám thì đúng hơn.

Mày không tò mò à?"

Katsuo đưa mắt nhìn Natsuki với nụ cười đê tiện."

Đúng rồi nhỉ?

Tao cũng tò mò...

Đến lúc lấy bí mật của bả để trả đũa rồi nhỉ?"

Hai thanh niên hớn hở nhìn nhau cười trong sự nhòm ngó của mọi người xung quanh."

Mẹ ơi... hai anh này sao cười như mấy chú dưới hầm cầu vậy ạ?"

"Đi thôi con, người xấu đấy!"

"..."

Từ cách xa khoảng vài mét, hai cậu thanh niên đang núp lùm bám theo một cô gái như hai kẻ biến thái.Sau khi đi được một đoạn khá xa, cô dừng lại ở ngay trước vách núi, chấp tay cầu nguyện trước một khối đất dày trong giống như một bia mộ.

Một hồi sau, cô lấy trong túi của mình ra một bông hoa màu trắng rồi đặt trước nó.Hai người dõi theo sau bụi cây cũng không nói gì mà chỉ âm thầm ra hiệu rời đi.Nhưng sau khi bọn họ rời khỏi khu rừng, Suo lại lấy ra một ống nghiệm màu xanh và đổ từ từ lên bia mộ.

Cùng với đó, cô ngồi xuống rồi đợi liên tục cho đến tối muộn."

Lại... thất bại nữa à?"

Mặt của cô tối sầm lại, ánh mắt vô hồn, gọng nói khàn và chai sạn của cô cất lên.Một lúc sau, cô bình tĩnh ngồi dậy, quay lưng lại, rồi chậm rãi bước ra khỏi khu rừng mà không quên để lại câu nói:"Chị sẽ không bỏ cuộc đến khi nào em tỉnh dậy."
 
Hạnh Phúc Của Cô Gái Zombie
Chương 03: Chuyện thường ngày của câu lạc bộ


"Oáp... mệt quá, hôm qua suy nghĩ mãi nên không ngủ được.

Chắc phải lên lớp ngủ bù thôi."

Thấy Katsuo vừa đi vừa ngáp với tay sách cặp sau lưng, Natsuki liền đáp lại cậu bằng một giọng điệu mệt mỏi:

"Haizz...

Tao cũng mệt thật.

Hôm qua bị dính thêm cái tác dụng phụ của thuốc bà chằn đó nên đi nặng tận chục lần trong đêm..."

"Cái gì vậy?

Mày bị còn kinh hơn tao nữa.

Không sao đâu người anh em, đi nhiều tốt mà."

Sau khi trưng ra một bộ mặt ngạc nhiên thì Katsuo lại vỗ vai Natsuki với nụ cười thân thiện.

"Thôi im bà mày đi!"

"..."

Âm thanh của gió, tiếng chim kêu, không khí yên tĩnh đến nhẹ nhàng đã khiến cho Katsuo say giấc trong tiết học lúc nào không hay.

Thật ra chỉ có không gian của cậu là như vậy khi tất cả mọi người đang nháo nhào lên vì cô bạn học sinh mới cực kì xinh đẹp."

X...xin chào tất cả...mọi người...m...mình...tên là Shiroha...

R...rất vui được giúp đỡ ạ!"

Cô gái mặc bộ đồng phục nữ sinh, mái tóc xoã dài màu bạch kim, đôi mắt long lanh như giọt nước đại dương đang cố gắng giới thiệu bản thân mình một cách vụng về.

Sau khi giới thiệu xong thì mọi người trong lớp lại ồn ào hơn cả lúc ban nãy gấp chục lần.

Nhưng dù vậy, Katsuo vẫn rất là ngon giấc.

Chắc có lẽ tận thế đến cũng không thể ngăn cậu tỉnh dậy."

Được rồi!

Cả lớp trật tự đi.

Lát nữa kết thúc tiết học muốn làm gì thì làm."

Mãi đến khi giáo viên lên tiếng thì mọi người mới ổn định lại.

"Rồi...

ở chỗ kia vẫn trống.

Em ngồi tại đó đi."

Liếc nhìn xung quanh một hồi, giáo viên chỉ thẳng vào ghế trống bên cạnh Katsuo.

Một chỗ mà đúng như những bộ Romcom thường hay xuất hiện.

Sau khi nghe hết lời của giáo viên, Shiroha từng bước tiến lại gần ngay chỗ Katsuo đang ngủ với tâm trạng hồi hộp.

Nhìn cậu một lúc xong, cô ngồi xuống chỗ của mình và bắt đầu lấy vở ra học.Trong khoảng thời gian sau đó, cô chăm chú nghe giảng và ghi chép bài đầy đủ.

Nhưng bỗng nhiên, cô giáo lại thở dài rồi cất tiếng:"Katsuo lại ngủ nữa à...

Em chẳng khác gì con lợn cả đó...

À, Shiroha đánh thức cậu ấy giúp cô nha."

"D...dạ...Em ạ?"

Shiroha lúng túng nhìn cô giáo với biểu cảm hoang mang rồi quay sang nhìn vào khuôn mặt ngái ngủ của Katsuo.

Khi đó, cô nhớ lại cảnh hôn của mình với cậu.

Điều đó khiến mặt của cô hiện giờ đỏ như quả cà chua.

Nhưng không thể phớt lờ lời nói của giáo viên, cô liền đưa tay mình sang và chọt má của Katsuo."

Mềm...quá..."

Cứ như thế, cô chọt liên tục đến mức khiến Katsuo mơ về cây xúc xích đang đút vào mồm mình.

Và vì nó quá to nên cậu đã bất chợt tỉnh dậy."

Hở...hể...

Mình đang ở đâu đây?"

Với khuôn mặt ngơ ngác, nửa tỉnh nửa mơ, Katsuo nhanh chóng lấy lại được ý thức khi nhìn thấy một bà chằn với cây roi cầm trên tay.

Tất nhiên đó chỉ là tưởng tượng của cậu khi người đứng trước đây chính là cô giáo viên đang cười với khuôn mặt 'hiền từ' như mẹ hiền."

Ngủ ngon không?

Hay là cô cho em ngủ mãi luôn nha."

"E...em xin lỗi ạ..."

Với chuyện gì xảy ra thì chắc hẳn mọi người đã biết, Katsuo liền bị bắt ra ngoài dọn hết nhà vệ sinh nam, dù đang mất nước và có hơi không sạch một chút."..."

Sau giờ học, Katsuo vừa đi vừa trưng ra vẻ mặt mệt mỏi, lê lết cùng Natsuki đến phòng câu lạc để sinh hoạt.

Vừa đi hai người họ vừa tám chuyện."

Nghe nói lớp của mình vừa có thêm một bạn nữ siêu xinh mới có đúng không?"

Vừa đi, Natsuki vừa hỏi Katsuo."

Hể, có à?

Tao còn không biết nữa.

Tao ngủ hết tiết đến khi bà cô già đó gọi tao dậy và bắt tao dọn hết cái nhà vệ sinh kinh tởm đó."

Katsuo đưa tay xoa cổ, khuôn mặt cay cú của cậu có thể nhìn thấy rõ."

Vãi thật, mày ngủ được dù cái lớp ồn như giặc à?

Tao ở bên nhà vệ sinh cách xa một dãy còn nghe được đấy."

"Gì cơ?

Cô ấy nổi đến mức ấy luôn à, chắc mai tao phải đi nhìn thử mới được.

Mà mày ôm cái bồn cầu từ sáng giờ tới giờ à?

Sao tao không thấy?"

Mắt tròn chút ngạc nhiên rồi Katsuo quay sang nhìn Natsuki với ánh mắt thương hại."

À...ừm...

Đi nhiều quá tao bị bất tỉnh trong đó luôn..."

"Thật à, hèn chi tao lại nghe tiếng rên siêu to của thằng nào đó, rồi sao đó im bật luôn.

Thì ra là mày à."

"Thôi đừng nhắc đến nữa... làm ơn."

"Ủa mà kia là chị Suo đúng không?

Sao chị ấy lại không đi vào phòng mà đứng ở ngoài nhìn thế?"

Katsuo bỗng dừng lại khi nhìn thấy Suo, cậu vỗ vai Natsuki đang tràn đầy nỗi thất vọng."

Đúng là lạ thật, cứ qua đó thử đi."

Khi Natsuki nói xong, cả hai chậm rãi bước tới gần Suo."

Có chuyện gì à chị?"

Katsuo lên tiếng nhưng Suo chỉ quay lại nhìn hai người rồi đánh mặt chỉ tay về phía khoé cửa nhỏ đang mở."

Shiroha?

Tại sao cậu ấy lại ở đây?"

"Hả?

Em biết em ấy à Katsuo?"

"Đương nhiên rồi, em định nói chị chuyện về cô ấy đó."

Đột nhiên, vì tiếng nói chuyện của hai người quá to nên đã khiến Shiroha tò mò mà tiến ra mở cửa."

Katsuo, cậu đến rồi à?"

Cô vui vẻ nhìn Katsuo, chào cậu như đã được chuẩn bị từ trước."

Ha ha, chào cậu Shiroha.

Bất ngờ thật đó, không ngờ cậu lại gặp cậu ở đây..."

Trái lại vẻ mặt vui vẻ, Katsuo khá là ngạc nhiên khi biết rằng cậu ấy học tại trường mình."

Mái tóc màu bạch kim dài, đôi mắt xanh như đại dương, chiếc kẹp tóc màu đen khó nhìn thấy bằng mắt.

Đây đích thị là cô gái mới chuyển trường tới rồi."

Đánh mắt từ trên xuống, Natsuki đưa tay lên cằm, vừa nhận xét, vừa đưa kết luận với khuôn mặt nghiêm túc.

"À, là cô học sinh mới nổi sáng nay à?

Không ngờ nhìn trực tiếp lại khiến chị muốn 'mổ' em nó ra để xem bên trong có gì quá đi."

Với nụ cười mất nhân tính của Suo, Shiroha bỗng chút sợ hãi.

Cô liền tiến đến và núp sau lưng Katsuo."

Không sao đâu Shiroha, chị ấy chị đùa một chút thôi."

Katsuo quay đầu nhìn Shiroha với vẻ mặt vui vẻ."

V...vâng""Thôi nào chị, đừng chọc cô ấy nữa.

Chính vì tính cách này của chị nên không có ai muốn gia nhập câu lạc bộ này đấy!"."

Sao cậu dám nói chị vậy cơ chứ?!

Thật là thằng hậu bối hỗn láo mà."

"Hả?

Sao chị lại chửi em?

Em chỉ đang nói sự thật thôi.

Em còn chưa nói đến việc mấy cái lọ thuốc kì lạ kia làm cho thằng Natsuki phải ôm bồn cầu hết nguyên ngày kìa!"

"Nào...

đừng nói vậy chứ anh em tao..."

Natsuki chỉ đứng đó chảy mồ hôi bất lực nhìn hai người cãi vả nhau.

"D...dừng...lại đi!"

Một âm thanh bé nhỏ từ đâu vang đến tai hai người đang cãi nhau, dù nó rất dễ thương và không có gì nguy hại gì nhưng đã khiến hai người dừng lại ngay lập lức.

"Haizz...

được rồi, bây giờ không phải là lúc cãi nhau.

Đi theo chị, chúng ta bắt đầu cuộc họp bàn tròn thường niên nào."

Suo vừa vò đầu, vừa nói.

Nói xong, cô quay lưng lại rồi đưa tay lên trời làm khẩu hiệu bắn súng.

"..."

Trong một không gian kín mịt, những ánh sáng xanh phát ra từ vô số màn hình đang chiếu thẳng vào giữa trung tâm và tạo thành một hình 3D cực lớn trên chiếc bàn tròn.

"Em biết là ta cần giải quyết vấn đề này ngay lập tức nhưng....

Tại sao Shiroha lại vướng vào vụ này?"

Người đầu tiên cất tiếng là Katsuo, cậu khoanh tay nghiêm túc nhìn thẳng vào Suo.

Còn Shiroha chỉ rụt rè liếc nhìn hai người.

"Hỏi hay lắm...

Giải thích đi Natsuki!"

Suo chỉnh mắt kính của mình với nụ cười tự tin.

Sau đó, chỉ tay về phía Natsuki đang cầm một cái máy tính bảng.

Bấm máy chỉnh một lúc xong, một hình chiều chứa dàn chữ nghệch ngoặc hiện lên giữa không trung.

"Gì đây?

Kế...hoạch 112...

Còn lại đọc được chết liền."

Katsuo chóng tay khuỷu tay lên bàn rồi để lên cằm với vẻ mặt bất cần đời, cậu thờ dài.

"Natsuki, em vẫn chưa viết được chữ của con người à?

Dù chị đã cho em rất nhiều thuốc tẩm bổ mà."

Giống Katsuo, Suo cũng đưa tay lắc đầu ngao ngán.

"Mấy người im hết đi, muốn ý kiến thì tôi cắt hết phần tráng miệng của mấy người giờ."

Natsuki quát lớn, mặt nhăn như khỉ đột.

"Hức...

Nói thật là kể từ khi sinh ra tao chưa từng thấy ai vừa đẹp trai vừa chữ đẹp như mày.

Cho tao xin chữ kí với nha."

Vội vàng thay đổi biểu cảm sang khóc, Katsuo liền diễn tả hết tâm trạng của mình rồi kết thúc bằng một cuốn sổ đưa trước mặt Natsuki."

Em trai à...

Chị yêu em lắm, lúc nào muốn thì có thể làm nũng với chị nhé!"

Còn Suo thì trưng ra vẻ mặt cực kì cám dỗ, khiến Natsuki nhanh chóng nguôi giận.

"Đ...được rồi, quay lại chủ để chính thôi."

Dễ dụ thật.Hai người đồng loạt có suy nghĩ như vậy đó."

M...mình thấy... chữ cậu đẹp mà."

Shiroha bỗng cất tiếng."

Cảm ơn cậu, Shiroha!"

Chẳng lẽ...

Shiroha cũng không được bình thường ư?

Katsuo và Suo đồng loạt tròn mắt nhìn Shiroha với suy nghĩ như vậy đó.Quay lại với Natsuki đang cầm máy tính bảng trên tay, cậu dồn hơi rồi bắt đầu bài phát biểu của mình:"À...

ừm...

Quay lại với vấn đề chính.

Chúng ta cần giải quyết việc thiếu hụt thành viên và cống hiến thêm thành tựu cho trường để được huỷ bỏ lệnh giải tán câu lạc bộ.

Về việc này thì theo kế hoạch của chị Suo như sau: Đầu tiên là về thành tựu, chúng ta sẽ cố gắng ở đại hội thể thao lần này bằng lọ thuốc tăng lực mới mà chị Suo đã phát minh ra.

Tuy chưa có kiểm nghiệm gì nhưng nghe nói nó có thể tăng thể lực của người dùng lên 200%.

Liệu nó có đúng không chị Suo?"

"Ha ha ha, đương nhiên rồi, chắc chắc lần này chị sẽ được vang danh vào sử sách."

Suo đưa tay xoa mũi với nụ cười khoái chí.

Chịu rồi, bả mà chế thuốc thì cả đám hoá Titan hết...

Katsuo nhăn mặt lắc đầu qua lại như đang muốn thể hiện sự từ chối.

"Sao thế Katsuo?

Có ý kiến gì à?

Ha ha, chắc cậu không ngờ rằng chị chế được loại thuốc này à?"

Nhìn Katsuo khinh ra mặt, Suo tiếp tục cười một cách tự tin.

"Đúng vậy nhỉ?

Lần đầu tiên em thấy chị tạo ra được thứ có ích cho loài người đó..."

"Hảả... cậu nói gì cơ?

Trước giờ chị đều tạo ra những phát minh vĩ đại mang tầm vóc vũ trụ luôn rồi đấy!

Chỉ có những kẻ nông cạn như cậu mới không hiểu được thôi."

Hai người bọn họ lại cãi nhau rồi...

Natsuki thở dài ngao ngán nhìn hai người rồi quay sang nhìn Shiroha hỏi:

"Cậu thấy thế nào hả Shiroha?"

"A...ừm...

Mình... thấy khá là tuyệt...

Nhưng... nó có hơi... gian lận phải không?"

Shiroha loay hoay qua lại một hồi rồi mới trả lời.

"Đúng là như vậy nên...

Hai người ngậm cơ mồm giúp tôi.

Muốn câu lạc bộ giải tán lắm hả?"

Với tiếng cãi nhau ồn ào nãy giờ của Katsuo và Suo, cuối cùng cũng khiến Natsuki lên cơn điên."

Đ...được rồi..."

Không phục nhau nhưng hai người vẫn đồng thanh chấp nhận giải hoà."

Cho nên theo em đề xuất là nên tạo ra thuốc hồi phục thể lực hơn là thuốc tăng sức mạnh thể chất...

Như vậy sẽ cân bằng hơn.

Mọi người đồng ý chứ?"

Cả bọn đồng thanh:

"Đồng ý!"

"Vậy giờ đến vấn đề nan giải nhất là làm thế nào để tuyển thêm thành viên mới, trong khi tin đồn của chị Suo đã lan khắp toàn trường."

"T...tin đồn gì cơ ạ?"

Shiroha rụt rè giơ tay hỏi.

"À, cậu mới chuyển vào nên không biết nhỉ?"

Natsuki đánh mắt lườm Suo trong khi cô đang quay mặt sang hướng khác huýt sáo."

Nói chung là nhờ chị ta mà câu lạc bộ này không có thêm thành viên nào cả đấy.

Người trong sáng, ngây thơ như cậu không nên nghe nó đâu."

Như Natsuki, Katsuo cũng đánh mắt lườm Suo trong khi đáp lại câu hỏi của Shiroha."

V...vâng..."

Shiroha đáp lại với khuôn mặt ủ rũ."

C...chờ đã nào hai bé cưng, chẳng phải đó là lý do chị cho Shiroha tham gia cuộc họp này sao?"

Suo bất ngờ đứng dậy rồi đập mạnh hai tay vào bàn."

Chẳng lẽ... chị định lợi dụng sự nổi tiếng của Shiroha sao?"

"Sao em đoán hay vậy Katsuo?

Em có thần giao cách cảm à?"

"Đầu óc chị đơn giản như vậy mà sao em không đoán được.

Nhưng nói chung là Shiroha không dính líu gì đến chuyện này cả!"

Katsuo đưa hai tay với nụ cười mỉa mai, rồi sau đó đập mạnh một tay xuống bàn, trừng mắt thẳng hình tia sét vào Suo.Vẫn như lúc đầu, Natsuki bất lực thở dài nhưng bỗng cậu quay sang nhìn Shiroha thì nhìn thấy khuôn mặt của cô có chút đượm buồn như thể muốn nói "Hai người này thân thật đấy..."

"Ừm... im lặng chút nào.

Việc này thì nên hỏi ý kiến của Shiroha hơn là hai người tự đưa ra quyết định đấy."

"Được rồi Natsuki nói đúng đấy, bây giờ không còn thời gian cãi nhau nữa.

Với lại, em có chuyện muốn nói với chị về Shiroha."

Ngồi lại xuống ghế, Katsuo bình tĩnh, nghiêm túc nói với Suo.

Thấy vậy, Suo cũng yên lặng ngồi xuống.

Sau khi ổn định khoảng vài phút, cả ba đều nhìn thẳng vào Shiroha."

À...ừm...Em muốn...giúp ạ...

Dù...không thế làm được gì nhiều!"

Shiroha cố gắng gượng giọng khi mặt của cô cứ cuối xuống bàn và không dám nhìn ai.

Như thể, bóng tối đang bao trùm lấy cô vậy.

Thấy vậy, Katsuo liền trấn an cô bằng câu nói: "Không sao đâu Shiroha, cậu cứ ngẩng đầu lên đi."

Cứ như thế, cô chầm chậm giơ cao đầu mình lên từng chút thì... một thứ ánh sáng chói loá mà cô chưa từng được thấy trước đây đã phủ kín đôi mắt của cô.

Nó khiến cô... cảm thấy một nhẹ nhỏm, một chút yên bình và một chút thứ gọi là hạnh phúc...Nụ cười của họ, của Katsuo thật ấm áp...Bất chợt, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn vào cả ba người họ."

Wow... em gái chị cười đẹp quá!

Qua đây chị ôm cái nào!"

Suo không kiềm được thú tính của mình mà tiến tới ôm chằm lấy Shiroha.

Natsuki và Katsuo thì chỉ nhìn hai người bọn họ thôi mà đã ực nước bọt."

Vậy là thống nhất nhé!

Shiroha sẽ là thành viên thứ 4 và là thành viên chủ chốt trong sự hồi sinh của câu lạc bộ Thuốc và Đá."

Suo đưa tay lên kiểu chiến thắng trong niềm vui hớn hở.

Nhưng trái lại với hai cậu thanh niên kia thì ra vẻ mặt khinh thưởng ở sau lưng của Suo.

"..."

Sau cuộc họp, Natsuki nhanh chóng về nhà vì có việc gia đình.

Còn ba người kia thì ở lại để thảo luận vấn đề của Shiroha.

Sau một hồi kể về chuyện của mình khi gặp Shiroha, Katsuo mới chững lại khi nghe câu nói của Suo.

"Zombie... chỉ có thế là như vậy thôi.

Các yếu tố mà em kể đều trùng khớp với những gì chị biết được."

Zombie sao?

Tại sao mình lại không nhận ra cơ chứ...

Tâm thức của Katsuo khá rối loạn, cậu đứng hình mãi 5 phút rồi mới bình tĩnh lại được.

Còn Shiroha thì không nói gì mà chỉ cuối gầm mặt xuống, từ tốn bước sang ngồi chỗ bên cạnh cửa sổ."

Chị cũng ngạc nhiên như em thôi, không ngờ thế giới này lại tồn tại Zombie...

Khoan...hay là có một loại thuốc có thể biến người chết thành Zombie hay sao?

Nếu người bị tai nạn hôm kia đúng là Shiroha thì một chuyện sẽ khá rõ ràng..."

Suo nói với Katsuo với vẻ mặt nghiêm nghị.

Sau đó, cô quay lại chống hai tay vào cầm trong khi lướt màn hình máy tính."

Xin lỗi, em cần đi rửa mặt một chút..."

Katsuo lướt nhìn Shiroha đang ngồi bên cửa sổ một lúc rồi đi thẳng ra ngoài.

Cậu từ tốn bước đi trong dòng suy nghĩ của mình.Chắc hiện giờ cô ấy sốc lắm...

Mình có thể làm được gì không?

Động viên cô ấy bằng những lời sáo rỗng ư?

Cố nói rằng mọi chuyện sẽ qua ư?

Mà tại sao mình lại quan tâm người chỉ mới gặp vài lần chứ?

Nhưng không hiểu sao... mình lại muốn cứu cô ấy...

Sau một lúc yên tĩnh ở cửa sổ hành lang xong, Katsuo quay lại phòng nghiên cứu với tâm trạng đã đỡ hơn chút nhưng vẫn còn chút thấp thỏm trong người.

Nhưng mặc kệ nhưng điều ấy, cậu tiến tới lại gần chỗ của Shiroha đang ngồi, ánh mắt khẽ chút rung động, nói:

"Shiroha... cậu có thể quay sang nhìn mình một chút không?"

"X..xin lỗi Katsuo...

Mình nghĩ chắc mình không thế nhìn cậu được nữa rồi."

Giọng nói khàn khàn, nhỏ nhắn ấy sao mà yếu ớt thế, thâm tâm của Katsuo cứ nghĩ...

Dù vậy, cậu mặc kệ lời nói ấy mà đặt tay lên hai vai của cô rồi xoay về phía của mình.

Và thứ cậu nhìn thấy đầu tiên chính là hai dòng nước mắt chảy dài trên đôi má hồng của cô, cùng với khuôn mặt hoang mang ấy khiến cậu không khỏi đau xót mà nhăn mặt.

"Hể...à rế... tại sao mình lại?"

"Nhìn đi kia... một Zombie mà có thể khóc sao?

Cậu còn con người hơn cả Suo đấy..."

Lau nhẹ đi nước mắt của Shiroha, cậu mỉm cười nhìn cô với một nụ cười trìu mến.

Sau đó, cậu bỗng quỳ xuống trước cô, cầm tay cô rồi đưa sát lại gần môi của mình.

Khi đó, cậu ngước lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cất tiếng với giọng nói nhẹ nhàng:

"Mình sẽ đồng hành cùng cậu... trên cuộc hành trình này..."

Bỗng chốc, bầu không khí rực rỡ màu sắc đến lạ thường, từng tiếng gió thổi, từng tán lá cây bay nhè nhẹ, từng ánh sắc của ánh nắng chiều tà gộp lại thành một khung cảnh đẹp đẽ đến nhẹ lòng...

"À...ừm...hai bạn rảnh quá nhỉ?

Đừng thả cơm chó trong đây."

Mọi thứ gộp lại tạo nên một bức tranh vô cùng hoàn hảo cho đến khi Suo lên tiếng phá vỡ hoàn toàn bầu không gian ấy.

"Gì cơ... tụi em đâu có?"

Katsuo lúng túng giải thích trong khi Shiroha chỉ đỏ mặt nhìn về phía hướng cửa sổ.

"Mới đây đã hốt được em xinh tươi quá mà.

Còn chị mày đây đang ế chổng mông đây..."

Suo tiếp tục mỉa mai, phàn nàn thẳng trực tiếp nhắm thẳng đến Katsuo với ánh mắt sắc lẻm.

Dù vậy, Katsuo chỉ cố gắng cười trừ.

"Mà chỉ cần nghiên cứu sâu hơn nữa thì chắc có lẽ sẽ có thuốc biến Shiroha thành người đấy."

"Chị nói thật ư?!"

"Đương nhiên, chị là thiên tài mà, chắc chắn sẽ tạo ra loại thuốc đó một cách dễ dàng."

Suo lên giọng, vỗ ngực một cách tự hào.

"Em sẽ giúp chị tạo ra loại thuốc đó... bằng mọi giá!"

Với giọng điệu nghiêm túc, Katsuo nhìn thẳng vào Suo."

Được rồi nhưng chị cũng phải nhờ sự hợp tác của Shiroha nữa đấy.

Phải có mẫu vật thì mới tiến hành nhanh chóng được.

Được chứ Shiroha?"

"V...vâng...

Em sẽ giúp!"

Shiroha với ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Suo."

Cũng muộn rồi, hai em về trước đi.

Chị sẽ ở lại một chút để tổng hợp báo cáo."

"Vậy chúng em đi trước đây, hẹn mai gặp lại ạ."

Đưa tay chào tạm biệt Suo, cả hai cũng nhau ra về.Nhưng sau khi bọn họ đã đi thì ánh mặt của Suo bỗng chốc thay đổi.

Đôi mắt của cô hoàn toàn trống rỗng cùng với dòng chữ vừa mới viết xong...Ngày thứ 2196...

Cuối cùng cũng tìm được...
 
Hạnh Phúc Của Cô Gái Zombie
Chương 04


"Vậy thôi, tụi em về trước đây."

Katsuo nói xong thì bước ra khỏi cửa, theo sau đó là Shiroha cũng lật đật cuối đầu chào rồi bám theo sau lưng của cậu.

Hai người đi trong khoảng lặng đến lạ thường, người thì đi trước, người thì đi sau.

Mãi đến khi ra khỏi cổng trường thì Shiroha mới bất ngờ nắm lấy áo của cậu, cùng với khuôn mặt ửng hồng, cô cất giọng nói rụt rè của mình lên:"C...cảm ơn cậu...

Katsuo."

Nghe hết câu nói của Shiroha, Katsuo quay lại mỉm cười rồi vô thức xoa đầu cô.

Điều đó khiến mặt cô đỏ hơn bao giờ hết.

Cô bậm môi, ngước nhìn Katsuo."

À... xin lỗi, mình lỡ tay.

Hồi nhỏ mình cũng hay xoa đầu em gái mỗi khi em ấy nắm lấy áo của mình với khuôn mặt gần như là sắp khóc.

Nó khiến mình nhớ lại..."

Đúng thế... thật hoài niệm."

Thế cậu định xoa đến khi nào?"

"X...xin lỗi mình bỏ xuống liền đây."

Katsuo đưa tay gãi đầu một cách gượng gạo.

Sau đó, Shiroha lại xung phong lên dẫn đi trước.

Thấy thế, Katsuo cũng đi sát bên cạnh cô.

Hai người vừa nói, vừa cười suốt cả đường đi.Khoảng nửa đường đi sau, một cậu bé chạy trên đường bỗng va vào Katsuo.

Cú va chạm khá mạnh làm những viên kẹo từ tay cậu bé rơi hết xuống đất."

Em có sao không?"

Katsuo khẽ cúi người, đưa tay ra trước mặt cậu bé."

A... kẹo của em."

Cậu bé chỉ lật đật cuối xuống nhặt từng viên kẹo.

Thấy vậy, Shiroha và Katsuo cũng quỳ xuống nhặt giúp cậu.

Sau khi nhặt hết toàn bộ số kẹo, cậu lễ phép cảm ơn rồi vẫy tay chào tạm biệt.

Shiroha cũng cười theo và chào lại cậu.Nhưng sao khi cậu bé ấy đi thì Katsuo lại nhìn thấy chiếc nón ở trên mặt đất.

Thấy vậy, câu mới tới nhặt nó lên thì phát hiện là của cậu bé ấy.

Nhưng lúc cậu quay lại, định giơ cao mũ và hết lớn thì không thấy bóng dáng của cậu đâu nữa."

Haizz...Lũ trẻ bây giờ sao năng động vậy..."

"Chiếc nón này...

Là của cậu bé phải không ạ?

Mình cùng đi trả lại nón cho em ấy đi."

Shiroha sau khi thấy chiếc nón, cô hùng hực khí thế, nắm đấm tay rồi vãy lên xuống liên tục.Vừa nhìn khuôn mặt dễ thương của Shiroha, vừa suy nghĩ một lúc, Katsuo mới gật đầu đồng ý:"Được thôi, dù sao cũng còn khá sớm mà."

Thế rồi, cả hai lại cùng chạy theo hướng của cậu bé để đuổi kịp cậu."..."

"Hà...hà...

Sao tìm nãy giờ mà không thấy...

Mà... cậu không mệt sao Shiroha..."

Katsuo chống tay vào cột điện gần đó, mồ hôi chảy đầy mặt, thở hòng học như sắp chết tới nơi.

Còn Shiroha thì hầu như không có một chút mệt mỏi nào, thậm chí còn không có lấy một giọt mồ hôi."

A!

Kia rồi, mình thấy cậu bé rồi.

Đi thôi nào Katsuo..."

Vừa dứt lời, Shiroha chạy vụt đi một cách nhanh chóng."

C...chờ với...

Shirohaaaa..."

Và rồi, Shiroha cũng đã quay lại dìu Katsuo đi.Hai người từng bước tiến lại gần cậu bé trong trạng thái Shiroha đỡ một bên tay cho cậu.

Càng tới gần, cả hai càng thấy rõ cảnh cậu bé đang loay hoay nhìn xuống đất như đang cố tìm một thứ gì đó.

"Này!

Có phải em đang tìm chiếc nón này không?"

Katsuo hét lớn, vãy chiếc nón trên không trung.

Cậu bé sau khi nghe thấy giọng của Katsuo liền quay mặt lại.

Khi nhìn thấy chiếc nón cậu đang cố gắng tìm kiếm, cảm xúc của cậu vỡ oà mà liền chạy đến ôm chằm lấy Katsuo."

Cảm ơn anh.

Cảm ơn anh nhiều lắm!"

"Ừm, không sao đâu, anh trả lại cho em nè.

Chiếc nón này quan trọng lắm đúng không?

Đừng để làm mất nữa đấy."

Katsuo cố vỗ vãi, động viên cậu bé rồi đặt chiếc nón lên đầu cậu.

Còn Shiroha thì đứng chấp tay ra phía sau lưng mỉm cười nhìn hai người."

Ừm... cảm ơn anh."

Một lúc sau, cậu bé dần ổn định lại rồi nói:"Trời đã gần tối rồi, anh chị ở lại nhà em ăn cơm đi."

"...

Anh xin lỗi, bây giờ tụi anh phải về rồi."

Đưa tay gãi đầu, Katsuo làm bộ khó xử."

Đi mà... em muốn trả ơn hai người.

Một bữa thôi ạ."

Nhìn ánh mắt của cậu bé như vậy Katsuo không lỡ nòng nào, cậu liền quay sang nhìn Shiroha thì thấy cô ấy gật đầu mỉm cười."

Được rồi, đi thôi nào."

Katsuo xoa đầu cậu bé."

Um..."

Cứ thế, theo sự dẫn dắt của cậu bé, cả hai người bọn họ cũng đã tới trước căn phòng trọ trong có vẻ nhỏ và chật hẹp.

Lúc cậu bé mở cửa ra thì người mẹ bất ngờ ôm chầm lấy cậu, nước mắt không kiềm được mà khóc."

Con đã đi đâu thế Hikaru?

Làm mẹ lo lắm đấy!"

"C... con xin lỗi ạ...

Chiếc nón của con bị rơi mất nên con phải đi tìm lại."

Cậu bé Hikaru cũng không kiềm được mà cố gắng giải thích với mẹ mình.

Và không ngờ cậu ấy không khóc mà ráng kiềm lại những giọt nước mắt của mình.

Còn với Katsuo và Shiroha thì hai người vẫn đứng, cảm thấy yên khi nhìn hai mẹ con."

Không sao đâu cô, Hikaru đã quay lại rồi nên không cần lo lắng gì cả."

Katsuo cất tiếng, cố gắng trấn an người mẹ."

Cậu là?"

"Mẹ ơi... chính hai anh chị này là người đã tìm mũ giúp con đấy ạ.

Mẹ có thế cho hai anh chị ăn tối cùng mình không ạ?"

Cậu bé từ trong lòng của mẹ quay lại nhìn Katsuo và Shiroha, nói chuyện dứt khoát.

Người mẹ sau khi nghe được những lời ấy thì cúi đầu xuống cảm ơn hai người.

Thấy vậy, Katsuo lập tức đưa tay lia lịa nói "Không sao đâu, cô cứ ngẩng đầu lên đi ạ.".

Còn Shiroha thì đứng lắc đầu hơn cả chong chóng tre.

Xong rồi người mẹ ngẩng đầu lên vui vẻ nhìn hai bạn trẻ rồi nhìn sang Hikaru nói:"Hikaru, con chuẩn bị chỗ cho hai anh chị ngồi nhé.

Mẹ sẽ đi chuẩn bị một ít thức ăn."

Nói xong người mẹ quay lại vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn.

Còn Hikaru lật đật nắm tay cả hai người dẫn thẳng vào ngồi gần ngay chiếc bàn tròn nhỏ nhắn.

Sau đó, Hikaru từ tốn xếp từng bát đũa thẳng thớm, ngay ngắn.

Một lúc sau khi xong việc, cậu ngồi lại vào bàn trò chuyện cùng với Katsuo và Shiroha một cách vui vẻ và lịch sự, chờ đợi món ăn với mùi hương thơm lừng đang bay bỏng khắp căn phòng.

"Xong rồi đây.

Món ăn mà mẹ tâm huyết nhất!"

Người mẹ bưng ra một nồi cơm chiên với đầy màu sắc, hạt cơm óng ánh màu vàng của nghệ; rau, thịt, xúc xích cũng thế, từng miếng cắt nhỏ trộn lại hài hoà với từng muỗng cơm đang được múc lên bởi Katsuo.

Một miếng rồi hai miếng, hương vị không thể cưỡng lại được.

Còn đối với Shiroha thì cũng thế, cô ăn từ tốn, nhẹ nhàng một cách ngon lành.

Nhưng trái lại với hai người, Hikaru vẫn chưa đọng đến một muỗng nào.

Thấy vậy, người mẹ liền hỏi cậu:"Sao thế Hikaru?

Đây không phải món yêu thích nhất của con ư?

Nào...

ăn đi."

Sau khi nghe mẹ nói vậy, cậu gật đầu rồi múc miếng đầu tiên một cách run rẫy.

Nhưng sau khi cậu đưa vào miệng thì cậu lại tiếp tục đến muỗng khác, rồi đến muỗng khác.

Cứ như thế, dòng nước mắt lăn dài trên đôi má đang ửng hồng của cậu một cách vô thức.

Không hiểu sao?

Cậu lại khóc như vậy nữa...

Bao lần cậu vẫn ăn cơm chiên của mẹ nhưng giờ đây...

Tại sao nó lại ngon đến thế này?

Cậu không hiểu?

Nên cậu đã lỡ bật tiếng:"X...xin đừng bỏ con mà...

Mẹ ơi..."

Nhìn thấy cậu bé như vậy, người mẹ không kiềm được mà ôm chằm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve cậu từng chút, từng chút một."

Đừng lo... mẹ luôn ở bên con mà..."

Thế rồi, bỗng quanh người mẹ xuất hiện một vùng ảnh sáng cứ lớn dần lên rồi từ từ ôm lấy người mẹ, hóa thành từng hạt sáng nhỏ li ti...

Cả Katsuo và Shiroha... những người ngồi bất động quan sát, kinh ngạc đến mức không thể nói được gì.

Cứ như, hai người đang gặp chung một cơn ác mộng vậy.

Cái quái gì thế?

Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Đây là mơ ư?

Phải rồi, đây chỉ là mơ thôi."

Phải không?

Shiroha???!"

Trông tiếng khóc ầm ỉ không nguôi của cậu bé, Katsuo ngay lập tức quay hỏi Shiroha với cơ thể đầy mồ hôi."

Ể...

Chuyện gì cơ...?"

Shiroha quay sang nhìn Katsuo với đôi mắt mở to, không tin vào những gì đang xảy ra ở trước mắt.

Trông cô có vẻ mệt hơn cả Katsuo.

Vài giây sau, cô bỗng áp sát mặt mình xuống đầu gối, thu mình lại một chỗ.

Thấy vậy, Katsuo ngay lập tức ôm cô vào lòng."

Shiroha, bình tĩnh lại đi, có mình ở đây rồi."

"Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?..."

"Shiroha?"

Liên tục, câu nói "Tại sao?" cứ được phát ra từ miệng của Shiroha.

Một chuỗi dài không hồi kết khiến Katsuo cảm thấy ớn lạnh.

Cậu cố ôm chặt cô hơn nhưng mọi thứ chỉ là vô nghĩa.

Và cứ thế bóng tối lan rộng khắp ngôi nhà, nuốt trọn hết bầu không gian.

Trong màn đêm tĩnh mịt ấy, hình bóng của một cô gái nhỏ nhắn, yếu ớt đang ngồi khép nép bên góc tường bỗng hiện lên trong đôi mặt của Katsuo.

Cơn mưa ngày càng mạnh hơn nhưng cô vẫn ngồi ngay đó như đang đợi ai đó...

Một chút thôi...

Chỉ một chút thôi...

Cô muốn gặp lại người có khuôn mặt hiền dịu, luôn cười với cô, luôn nói với cô nhưng câu nói yêu thương và luôn ôm cô vào lòng mỗi khi cô buồn...

Nhưng giờ đây... người ấy đã không còn nữa rồi.

Giữa đêm lạnh lẽo ấy, cô gái đã luôn hi vọng...

Một người chết sẽ trở về..."..."

"Dậy đi nào thằng bạn của tôi...

Hu hu...

Đừng có chết mà..."

Ở đâu phát ra một giọng nói cực kì quen thuộc, giọng nói mà ngày nào Katsuo cũng nghe.

Sau khi nghe được giọng nói bẩn bựa ấy, Katsuo đột ngột bật tỉnh, ngồi dậy ở giường.

Cậu liên tục thở gấp trong khi nhịp tim đập cứ đập mạnh và mô hồi chảy đầy khắp mặt."

Thấy chưa chị bảo mà, em ấy sống dai lắm."

Suo khoanh tay đứng nhìn với vẻ mặt tự tin.

"Bà cho hai người này uống cái gì vậy?!"

Đang ngồi gần giường bên, thấy Suo với vẻ mặt như vậy, Natsuki ngay lập tức đứng lên quát lớn.

"Này nhé!

Em không ở đây nên không biết đúng không?

Để chị kể lại đầu đuôi."

Và rồi, Suo kể lại câu chuyện về việc sau khi thấy những lớp bong tróc trên cánh tay của Shiroha vào hôm cô mới chuyển đến đã quyết định tạo ra loại thuốc này.

Mất đến hai hôm không ngủ của cô mới có thể tạo ra được nó.

Loại thuốc này sẽ giúp hạn chế tình trạng phân huỷ trên xác chết.

Và bằng cách nào đó, Katsuo đã tưởng nó là kẹo và ăn nó?Thật vậy sao...

Đúng rồi... giờ mình mới nhớ...

Lúc đó mình tưởng nó là kẹo nên đã thử một chút...

Vì chị ta để nó ngay bên cạnh hủ đựng kẹo mà...Vừa ngồi trong cơn mệt mỏi, đau đầu không nguôi, Katsuo vừa nghe, vừa suy nghĩ về câu chuyện mà Suo kể.

"Haizz...

Vậy do thằng ngu này tự làm tự chịu...

Xin lỗi chị, Suo...

Mà sao Shiroha cũng bất tỉnh vậy?"

"Chị... cũng không biết...

Chắc là tác dụng phụ...

Chăng?"

"Giờ em muốn đập chị rồi đấy.

Ha... ha."

Cứ như thế mối quan hệ của hai người dần trở nên gần gũi hơn đôi chút."..."

"Đến nhà mình rồi, cảm ơn cậu đã đưa mình về nhé."mai gặp lại."

Trong ngôi nhà sang trọng, đầy ấp tiện nghi của Katsuo.

Cụ thể hơn là ở trong căn phòng của cậu, mọi thứ đều khá đơn giản, chỉ có mỗi một chiếc giường, một dàn máy tính, và một kệ để đầy những mô hình game, anime mà cậu sưu tầm, khác hẳn ở vẻ ngoài bóng loáng của ngôi nhà.

Ở ngay tại bàn học, cậu đang ngồi lướt tìm kiếm những thông tin về Zombie một cách chăm chú."

Zombie...

Thật sự có tồn tại à?"

Sau một lúc không tìm ra được gì, cậu vứt điện thoại sang một bên rồi ngồi vào bàn máy tính gõ tiếp một loạt công thức hoá học kì lạ.

Ở trên tiêu đề ghi 'Báo Cáo Cho Suo'."..."

Sáng hôm sau, Katsuo thức dậy trên bàn máy tính.

Sau đó, cậu ăn sáng, đi đến trường cùng Natsuki như thường ngày cho đến khi gặp Shiroha đang đi trên đường thì cậu mới tiến tới hỏi cô:"C
 
Back
Top Bottom