Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 20



Thứ mà Sở vương và Hoài vương đều muốn biết chính là thái tử mà hoàng đế thực sự lựa chọn.

Ca ca ta, Tạ Hành, giữ chức Trung Thư Xá Nhân, chuyên soạn thảo chiếu thư.

Huynh ấy thực sự biết hoàng đế muốn truyền ngôi cho ai.

*

"Tâm ý của bệ hạ chưa từng thay đổi, từ trước đến nay vẫn luôn đặt vào cố Thái tử Chiêu Hoa."

Chiêu Hoa Thái tử Trọng Quang, là đích trưởng tử của hoàng đế và hoàng hậu.

Hắn là con trưởng, cũng là con vợ cả, việc thừa kế ngôi vị hoàng đế là điều hiển nhiên.

Do đó, ngay từ khi mới đầy tháng, hắn đã được phong làm thái tử.

Trọng Quang quả thực không phụ kỳ vọng, thông minh quả cảm, là người con hiểu chuyện nhất dưới gối hoàng đế, là huynh trưởng vững vàng của các hoàng tử hoàng nữ, cũng là vị thái tử được bá quan văn võ tận tâm phò tá.

Hắn giảm nhẹ sưu thuế mà quốc khố vẫn ngày càng đầy, thanh danh trong dân gian vô cùng cao.

*

Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.

Khi Chiêu Hoa Thái tử Trọng Quang đang bận rộn xây dựng tuyến thương mại vùng duyên hải Đông Nam, một cơn trọng bệnh đã cướp đi mạng sống của hắn.

Một người giáng thế oanh oanh liệt liệt như vậy, cuối cùng lại ra đi một cách chóng vánh.

Đừng nói hoàng đế không thể chấp nhận, ngay cả bách tính cũng tiếc thương đến tận bây giờ.

*

Ca ca ta nói, chiếu thư mà hoàng đế muốn soạn quả thực liên quan đến việc lập thái tử.

"Thái tử Chiêu Hoa đã qua đời được mười năm, nhưng không có hoàng tử nào lọt vào mắt bệ hạ, kể cả Sở vương—người cùng mẹ với thái tử.

"Cho nên, người mà bệ hạ muốn truyền ngôi chính là trưởng tử của thái tử hiện nay—một đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi."

"Chỉ là… bệ hạ đã cao tuổi, còn thái tôn lại quá nhỏ, trong khi các thúc phụ của nó đều đang ở thời kỳ sung sức.

"Chỉ e rằng… ngai vị này, nó chưa chắc có thể ngồi lên được."

*

Một khi thánh chỉ được ban ra, Hoài vương đang nắm ba vạn quân Cấm vệ chắc chắn sẽ tạo phản.

Sở vương có thể điều động binh lực, nhưng quân đội của hắn lại đóng cách kinh thành cả ngàn dặm.

Nếu không chuẩn bị, chắc chắn sẽ không kịp hồi kinh cứu giá.

Nếu có chuẩn bị, vậy thì một trận chiến đẫm m.á.u là điều không thể tránh khỏi.

Thế nhưng, kết cục của cuộc đối đầu giữa Sở vương và Hoài vương không phải là dấu chấm hết.

Bởi vì còn một người khác cũng muốn có ngai vị—đó chính là Hoàng hậu nương nương.

Người mà Thẩm Sơ Nguyệt đang dốc sức trợ giúp… chính là bà ta.

*

Bức tranh mà Thẩm Sơ Nguyệt vẽ trong thư để lại cho ta chính là một tấm bia không chữ.

Người nắm rõ cục diện nhất, chính là ánh trăng sáng đang treo cao trên đế quốc.

Và ta tin, nàng ấy sẽ thắng.

*

Ta siết chặt miếng bình an bội Thẩm Sơ Nguyệt để lại cho ta, cố gắng trấn định lại tâm tình.

Không thể hoảng sợ.

Vì trong nhà còn có Tiểu Vi chờ ta.

*

Ta gửi hai phong thư—một cho Sở vương, một cho Hoài vương—rồi quay về viện của Thẩm Sơ Nguyệt, chuẩn bị tránh cơn tai họa này.

Đêm khuya, ngoài viện vang lên tiếng gõ cửa ba nhẹ ba nặng—đây là ám hiệu ta và Mạnh Vân Huyên đã hẹn trước.

Nàng ấy đến một mình, không mang theo ai cả.

*

Vừa bước vào trong, nàng quỳ sụp xuống, nghẹn ngào nói:

"Tạ tỷ tỷ, đại ân cứu mạng Mạnh gia, muội không biết lấy gì báo đáp!"

Ta đỡ nàng dậy:

"Chỉ là giúp muội đưa thư về nhà thôi, ta cũng chẳng làm gì nhiều."

Mạnh gia con cháu đông đúc, trong số đó cũng có không ít người có năng lực.

Khi họ vừa nghe phong thanh tin tức, chẳng cần ta phải nói thẳng, đã tự tìm lý do đưa người nhà rời khỏi kinh thành.

*

Mạnh Vân Huyên lau khô nước mắt, nói:

"Khi trước ta không nghe tỷ khuyên can, nhất quyết gả cho hắn, rốt cuộc nhận lấy kết cục như hôm nay, tất cả đều là tự ta chuốc lấy.

"Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ thực hiện lời thề, dùng mạng của Bùi Lang để tạ ơn tỷ!"

Ta hỏi:

"Muội định g.i.ế.c hắn thế nào? Nhân lúc hắn không đề phòng rồi một mạng đổi một mạng sao?"

Nàng ấy gật đầu:

"Ta sai rồi, vậy nên ta phải trả giá."

*

Ta cười nhạt:

"Nhận sai là đúng, nhưng không nên nhận mệnh.

"Biết sai mà kịp thời rẽ hướng, mới là điều quan trọng."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mạnh Vân Huyên nhìn ta, đôi mắt vô thần, khẽ nói:

"Nhưng bây giờ Mạnh gia đã bỏ rơi ta, vậy ta có thể rẽ đi đâu?"

*

Ta đáp:

"Tạ gia cũng từng không cần ta. Nhưng nếu năm đó ta không giữ lại mạng sống này, vậy hôm nay ai sẽ thay ta đưa cha mẹ ra khỏi kinh thành?"

"Vân Huyên, một lần tới nhân gian làm người đâu có dễ.

"Chúng ta đều là những sinh mệnh mà mẫu thân phải một chân bước qua Quỷ Môn Quan mới có thể mang tới thế gian.

"Ngoại trừ sinh tử, tất cả đều là chuyện nhỏ.

"Dù cho chỉ còn sống thêm một năm, thì cũng nên cắt bỏ hết mủ độc, bớt đau một năm chẳng phải cũng là lời sao?

"Muội không cần, cũng không đáng phải tự hủy hoại bản thân."

Ta muốn nàng ấy trở thành một Tạ Đường bước ra khỏi bóng tối,

chứ không phải một Giang Nghi sẵn sàng liều chếc cùng kẻ thù.
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 21



"Năm đó ta bắt muội thề giếc Bùi Lang, chỉ là để thử quyết tâm của muội mà thôi."

Mạnh Vân Huyên sững sờ:

"Tỷ không muốn hắn chếc sao?"

"Muốn."

"Nhưng không phải bằng cách một mạng đổi một mạng."

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chờ Hoàng hậu lên ngôi, Hoài vương chắc chắn sẽ là kẻ bại thảm nhất.

Mà Bùi Lang, kẻ đã thay Hoài vương bòn rút tài sản, chắc chắn sẽ bị thanh trừng cùng phe đảng của hắn.

Ta không cần tự mình ra tay.

Nhưng Mạnh Vân Huyên là thê tử của hắn, nếu không hòa ly, chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Muốn cứu nàng, phải giành được hưu thư trước khi Hoàng hậu lên ngôi.

*

Ta nhìn Mạnh Vân Huyên, nhẹ giọng nói:

"Muội đi, dẫn hắn tới đây."

25

Đêm trước khi Hoài Vương khởi binh, Mạnh Vân Huyên khóc lóc, gõ cửa phủ Thẩm gia.

Khi ta mở cửa, tóc nàng rối bời, trâm cài lỏng lẻo, má sưng đỏ, tay áo bị xé mất một đoạn, để lộ cánh tay bầm tím chằng chịt.

Sau lưng nàng là Bùi Lang, người nồng nặc mùi rượu.

Ta kéo Mạnh Vân Huyên ra sau lưng mình. Bùi Lang giận dữ quát: "Tránh ra! Nếu không, ta đánh cả ngươi!"

Thân thể Mạnh Vân Huyên run rẩy, nàng thực sự đã sợ hãi đến tận xương tủy.

Ta cười lạnh: "Chẳng trách gia chủ Tạ gia và Mạnh gia đều không xem trọng ngươi. Bùi Lang, ngươi quả nhiên vô dụng."

Bùi Lang giơ tay tát thẳng vào mặt ta, khiến ta bị đánh đến nghiêng đầu sang một bên.

Hắn nghiến răng nói:

"Tạ Đường, một nữ nhân bị ruồng bỏ không biết liêm sỉ như ngươi, còn có mặt mũi mà lớn tiếng với ta sao?"

Ta phun ra ngụm m.á.u trong miệng.

"Đánh ta cũng vô ích, đánh ta cũng không thay đổi được sự thật rằng ngươi chỉ là một kẻ vô dụng. Đại sự của vương gia đã gần kề, vậy mà ngươi không lo tính toán cẩn thận, lại chỉ biết uống rượu, đánh phụ nữ?

"Với cách hành xử thế này, ngươi cho rằng vương gia sẽ không nhìn thấy, không ghi nhớ trong lòng sao? Ta dám cá, việc đầu tiên vương gia làm sau khi đại nghiệp thành chính là vứt bỏ một kẻ chỉ biết làm hỏng chuyện như ngươi."

Lửa giận trong mắt Bùi Lang càng bùng lên dữ dội. Hắn đẩy ta và Mạnh Vân Huyên vào trong viện rồi cài chặt cửa.

"Tạ Đường, đáng lẽ ngươi còn có thể sống thêm vài ngày, vì sao cứ phải chọc giận ta vào lúc này?

"Biện Kinh sắp loạn đến nơi rồi, đến lúc đó, chếc thêm một hai nữ nhân, ai sẽ quan tâm chứ?"

Ta bật cười chế giễu:

"Nực cười, ngươi tưởng Biện Kinh thật sự đại loạn, chếc thêm một hai mệnh quan triều đình, sẽ có người quan tâm chắc?"

Vừa nói ra lời này, ta bỗng nhận ra—tất cả những đạo lý ta dùng để bảo vệ bản thân, cứu giúp người khác, đều là do Thẩm Sơ Nguyệt dạy cho ta.

Cũng xem như ta không phụ nàng.

Thấy ta nhấc lên cây gậy gỗ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, Bùi Lang cười khẩy:

"Còn tự dâng vũ khí đến cho ta?"

Ta chẳng phí lời với hắn nữa, trực tiếp vung gậy, nhắm thẳng đầu hắn mà nện xuống—

Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.

Hai mắt Bùi Lang trợn trắng, ngất lịm ngay tại chỗ.

Ngày ngày ta làm việc chân tay, sức lực không ít. Đối phó với một tên thư sinh mười ngón tay không dính nước xuân, thừa sức!

Ta trói hắn lại, kéo thẳng vào mật thất.

Mạnh Vân Huyên đứng ngây người nhìn ta, mắt trừng lớn như chuông đồng.

Ta hất cằm, nói:

"Ngẩn ra làm gì? Ôm theo Thẩm Tiểu Trư, xuống dưới ngay!"

Nàng xấu hổ nói: "Mập quá, ta bế không nổi."

Ta chỉ dùng một tay đã có thể vác Tiểu Trư Thẩm lên vai: "Thế này là không được. Ngươi phải ăn nhiều, vận động nhiều, có sức lực, có vũ khí trong tay, thì còn sợ ai đánh mình nữa?"

Nàng gật đầu như gà mổ thóc: "Tỷ tỷ nói rất đúng!"

Ta ấn cơ quan, cánh cửa mật thất chậm rãi khép lại.

Ánh nến bùng lên, rọi sáng hai gương mặt ta và Mạnh Vân Huyên. Dưới ánh sáng chập chờn, những vết sưng đỏ, bầm tím trên má càng thêm dữ tợn, trông chẳng khác nào hai ác quỷ từ địa ngục trở về đòi mạng.

*

Bùi Lang choáng váng tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy hai nữ nhân với khuôn mặt đầy vết bầm, ánh nến hắt lên làm nổi bật từng vệt sưng tím, trông không khác gì ác quỷ nơi địa ngục.

Hắn giãy giụa dữ dội, nhưng tay chân đã bị trói chặt, chỉ có thể quằn quại như một con cá mắc cạn.

Ta nói với Mạnh Vân Huyên:

"Lên đi, đá hắn vài cú."

Nàng ấy rụt rè đá nhẹ một cái.

Ta nhướng mày:

"Muội gãi ngứa cho hắn đấy à? Hắn đánh muội, có từng lo muội đau không?"

Mạnh Vân Huyên sôi máu, không còn bộ dáng nhu thuận vô hại nữa, dồn lực đá mạnh vào n.g.ự.c hắn.

Sau cú đá đó, nàng đã hiểu ý của ta.

Nàng cất giọng kiên định: "Ta không còn sợ hắn nữa."

Đúng vậy.

Sợ hãi một người, không phải vì hắn quá mạnh, mà là do bản thân cảm thấy không thể thắng hắn.

Một khi đã thắng hắn một lần, thì sẽ không còn sợ hãi nữa.

*

Bùi Lang đau đớn kêu gào, miệng không ngừng tuôn ra những lời th* t*c, chửi rủa ta và Mạnh Vân Huyên.

Ta tóm lấy tóc hắn, kéo mạnh lên, lạnh giọng nói:

"Bùi Phó sứ, có vẻ như ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình. Chỉ cần ta muốn, xác ngươi có thể vĩnh viễn thối rữa ở đây.

"Bên ngoài đang đại loạn, chẳng ai rảnh rỗi tìm ngươi đâu.

"Cho dù Hoài Vương có đăng cơ thì sao? Nếu ngươi mất mạng ở đây, thì công danh phú quý, công lao phò tá, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền."
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 22



Cuối cùng, Bùi Lang cũng thật sự hoảng sợ. Hắn lẩm bẩm như người mất hồn:

"Ta không muốn chếc... Ta đã vất vả bao nhiêu mới đi đến ngày hôm nay... Vinh hoa phú quý đã ở ngay trong tầm tay... Sao ta có thể chếc được!"

"Tạ Đường, nể tình nghĩa phu thê, tha cho ta đi! Ta sai rồi, ta thực sự biết sai rồi!"

Ta đặt lưỡi d.a.o lạnh lẽo lên mặt hắn, khiến hắn run lên bần bật.

"Ngươi nói ngươi biết sai rồi, vậy sai ở đâu?"

"Ta sai vì... sai vì phụ bạc nàng!"

"Không đúng, nói lại."

Lưỡi d.a.o trượt dần từ má xuống cổ họng hắn, chỉ cần ta hơi dùng sức, liền có thể cắt đứt yết hầu.

Bùi Lang sợ đến phát khóc, lắp bắp van xin:

"Tạ Đường! Tạ Đường! Nàng không thể giếc ta!"

Ta thở dài.

"Không nói ra được? Vậy để ta nói cho ngươi nghe..."

"Ngươi sai không phải vì phụ bạc ta. Trên đời này, có biết bao cặp vợ chồng từ yêu thương mà hóa thành chán ghét.

"Ngươi sai là ở chỗ ngươi chèn ép ta, giày vò ta, biến ta thành kẻ thấp hèn.

"Ta cũng có lỗi.

"Nhưng lỗi của ta không phải là phá vỡ những quy tắc mà thế gian áp đặt lên ta, mà là ta đã cho phép ngươi chà đạp ta, hành hạ ta, xem ta như một nô lệ mà mặc sức lợi dụng.

"Ta cho phép bản thân yếu đuối, cho phép bản thân lấy lòng ngươi hết lần này đến lần khác, chỉ để cầu xin một chút thương hại.

"Những đau khổ ta từng chịu, là do ta tự chuốc lấy. Ta đã cắn răng nuốt trôi, tự nhủ bản thân đáng kiếp.

"Nhưng còn ngươi, Bùi Lang?

"Ngươi có bao giờ tự hỏi, sự ích kỷ của ngươi đã đẩy ta đến đường cùng thế nào chưa?

"Ngươi chưa từng.

"Ngươi chỉ căm hận ta không đủ tư cách làm bàn đạp cho ngươi, cản trở con đường thăng quan tiến chức của ngươi.

"Ngươi chỉ biết tiếp tục tìm một nữ nhân khác, không thèm để ý sống chếc của nàng, lại giẫm nàng xuống dưới chân, tiếp tục leo lên cao.

"Ngươi có bao giờ thực sự coi chúng ta là con người không?

"Nếu trong mắt ngươi, nữ nhân chỉ là những món đồ có thể tùy tiện thay thế, vậy ngươi nên chếc trong tay chúng ta.

"Đây chính là sự trừng phạt công bằng nhất."

Ta giơ cao lưỡi dao, nhắm thẳng vào cổ họng Bùi Lang—

Hắn gào khóc thảm thiết.

"Ta biết sai rồi! Tạ Đường, xin nàng cho ta một cơ hội chuộc lỗi! Ta sẽ bù đắp cho nàng và Vân Huyên!

"Ta còn mẹ già phải nuôi, ta không thể chếc được!"

Ta chậm rãi rút d.a.o lại.

"Nếu ngươi chịu đồng ý hai điều kiện của ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

"Ta đồng ý! Ta đồng ý hết!"

"Tốt."

Mạnh Vân Huyên lấy ra một tờ thư hòa ly cùng con dấu son, nắm tay hắn ép xuống.

"Đây là điều kiện thứ nhất. Dù ngươi có chịu hay không, chỉ cần một dấu tay này là đủ."

"Còn điều kiện thứ hai..."

Ta đặt mũi d.a.o ngay trước mắt hắn.

"Sổ sách, giấu ở đâu?"

26

Số bạc mà Hoài vương vơ vét từ bách tính tất có nơi cất giấu.

Lần theo dấu vết ngân lượng, có thể tóm được không ít kẻ gian thần.

Chuyện này vốn chẳng can hệ gì đến ta và Mạnh Vân Huyên, nhưng hẳn là thứ Thẩm Sơ Nguyệt muốn có.

Ta cũng muốn để nàng mắc nợ ta một lần.

Mẫu thân từng dạy:

"Tình nghĩa trên đời là do nợ nần mà ra, chẳng ai mắc nợ ai, vậy cũng chẳng có quan hệ gì với nhau."

Chẳng lẽ chỉ có ta nợ nàng?

Vậy thì không công bằng chút nào!

*

Sau khi Bùi Lang khai ra chỗ giấu sổ sách, ta chẳng buồn nói thêm với hắn một lời.

Đói? Chỉ cho uống nước, không cho ăn!

Cứ giữ hắn lơ lửng giữa sống và chếc, để hắn chẳng còn sức đâu mà nghĩ cách thoát thân!

Thẩm Tiểu Trư phàm ăn vô độ, ta và Mạnh Vân Huyên thì bữa nào cũng ăn uống đầy đủ, chỉ có Bùi Lang phải nuốt nước bọt thèm thuồng.

Cái cảm giác bị nhốt trong mật thất, thực ra cũng không quá khó chịu như tưởng tượng.

Mật thất nằm dưới lòng đất, kết cấu gần như giống hệt viện tử của Thẩm Sơ Nguyệt phía trên, thậm chí còn có chỗ để đi vệ sinh.

*

Ta bước vào một căn phòng, nơi này có một chỗ nhô cao hơn những nơi khác, nhờ vào kiến trúc phía trên che chắn.

Trên tường có hai lỗ nhỏ, vừa vặn có thể nhìn ra bên ngoài.

Ta áp mắt vào, vừa nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, trái tim như bị ai bóp chặt, vội vàng bịt miệng để không bật thốt lên thành tiếng.

Bên ngoài là núi xác người!

Trên đỉnh đống t.h.i t.h.ể chất cao như núi, là vị thẩm thẩm sống ở cuối hẻm.

Bà ấy là quả phụ, không con không cháu, đã ngoài năm mươi vẫn phải làm việc mưu sinh.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lần cuối ta gặp bà, bà vui vẻ cầm mấy xấp vải vừa cắt, cười tít mắt nói với ta:

"Ta tích góp đủ tiền rồi, từ nay không cần đi làm thuê nữa, rốt cuộc cũng có thể sống những ngày an nhàn rồi!"

Nhưng bây giờ…

Bộ quần áo mới may bằng số vải đó, chính là bộ y phục cuối cùng bà mặc trên người.

Lúc bà hớn hở mặc áo mới, trong lòng liệu có nghĩ đến đây sẽ là lần cuối cùng bà khoác y phục lên người?

Hẳn là bà đang hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn—

Nào ngờ tương lai ấy lại kết thúc trong bể m.á.u này.

*

Ta thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc quyền lực là thứ gì, mà khiến con người mờ mắt, dẫm lên xác đồng loại để trèo lên cao, coi mạng người như bậc thang, như dưỡng chất cho dã tâm của mình?

Người ở trên áp bức kẻ ở dưới.

Kẻ ở dưới thì bắt nạt kẻ thấp hơn.

Dân đen thì dùng nắm đ.ấ.m áp chế kẻ yếu hơn mình.

Còn kẻ yếu hơn, lại cầm d.a.o c.h.é.m xuống những kẻ còn không có sức phản kháng.

Cứ như vậy, cả thiên hạ rơi vào vòng xoáy của bạo lực và chếc chóc.

*
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 23



Cơn giận trong lòng như một đốm lửa, thiêu đốt trái tim ta, nhưng…

Ta có thể làm gì đây?

Ta cúi xuống nhìn đôi bàn tay mình, mạnh mẽ mà bất lực.

Ta đã từng cứu vài người, nhưng không thể cứu cả thiên hạ này.

Bên ngoài, loạn cục lại tiếp diễn.

Những tiếng thét gào đau đớn vọng lại từ phương xa, rồi bỗng dưng im bặt trong những khoảnh khắc kinh hoàng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Không biết từ khi nào, ta đã khóc ướt đẫm mặt.

Ta phẫn nộ… nhưng ta vô dụng.

Cơn giận của kẻ áo vải, cùng lắm chỉ là dùng đầu đập xuống đất mà thôi.

Vô ích.

Vô ích!

*

Kỳ thực, ai cũng biết chiến loạn tất sẽ khiến sinh linh đồ thán.

Chẳng phải ta đã liều mạng đưa cha mẹ ra khỏi Biện Kinh, chính vì biết trước rằng đại loạn là không thể tránh khỏi sao?

Cho dù kẻ nắm quyền không có ý tàn sát bách tính, nhưng một khi sát khí lan tràn, ai còn có thể kiềm chế đây?

Ta cầu mong thần binh giáng thế, chấm dứt tai kiếp này.

Nhưng thần binh không đến.

Kẻ đến là Hoài vương.

*

Hắn quỳ một chân xuống ngay trước bức tường mà ta đang dõi mắt nhìn ra.

Đôi mắt hồ ly ấy híp lại, cong lên thành một nụ cười trào phúng.

"Bắt được ngươi rồi."

27

Ta nhìn ra được tình cảnh của Hoài vương không mấy tốt đẹp.

Vai hắn có vết thương, bên cạnh cũng chẳng còn bao nhiêu hộ vệ, rõ ràng là vừa bị truy sát.

Thế nhưng, dù hắn có trọng thương đi chăng nữa, vẫn thừa sức lấy mạng ta.

*

"Tạ Đường, ta đã đoán rất nhiều lần, rốt cuộc ngươi sẽ trốn ở đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mới hiểu ra...

Hóa ra, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất."

Ta im lặng.

Thật ra ta không hiểu vì sao hắn lại tới bắt ta.

Lúc này, ta vốn chẳng còn giá trị gì để lợi dụng.

Ca ca vẫn còn trong lao ngục, sống chếc chưa rõ.

Tạ gia đã sớm rời khỏi kinh thành, hắn cũng chẳng thể làm gì được họ.

Vậy hắn bắt ta để làm gì?

Hoài vương cười nhạt:

"Sao không nói gì?

"Ta nhìn vào mắt ngươi, liền thấy được hận ý.

"Thật thú vị."

"Tạ Đường, ra đây đi."

"Mấy cơ quan này đối với ta mà nói, đơn giản đến đáng cười.

"Ta không muốn sai người vào áp giải ngươi, quá khó coi."

Dứt lời, thủ hạ của hắn đạp tung cổng lớn, tùy tiện xông thẳng vào trong sân nhà họ Thẩm.

Trong mật thất dưới lòng đất, Bùi Lang nghe thấy động tĩnh bên trên, cười như kẻ điên:

"Vương gia đến rồi! Vương gia! Cứu ta... Cứu ta..."

*

Mạnh Vân Huyên tuốt dao, định tự tay tiễn Bùi Lang xuống Hoàng Tuyền.

Ta lập tức giữ chặt cổ tay nàng:

"Không cần làm vậy."

Nàng cắn răng:

"Tỷ tỷ, nếu hắn không chếc, chắc chắn sẽ khai ra chúng ta trước mặt Hoài vương. Khi ấy, chúng ta cũng khó thoát!

"Chi bằng ta giếc hắn, ít nhất còn giữ được mạng tỷ!"

Giọng ta có phần mất kiên nhẫn:

"Muội còn muốn ta dạy bao nhiêu lần nữa đây?

"Càng trong tình cảnh nguy cấp, càng phải nghĩ cách sống sót, như vậy đầu óc mới càng ngày càng linh hoạt.

"Muốn chếc ư?

"Muốn chếc thì dễ lắm! Nghĩ nhiều quá, sớm muộn gì cũng thành heo đần!"

Ta cố tình để Bùi Lang tin rằng Hoài vương chắc chắn sẽ thắng, để hắn tham sống sợ chếc, bằng lòng để ta uy h**p.

Không ngờ Mạnh Vân Huyên cũng mắc lừa.

Hiện giờ, cục diện đã rõ ràng, không cần giấu giếm thêm nữa.

"Bùi Lang, ngươi còn mơ mộng hão huyền sao?"

"Hoài vương đã thua, giờ hắn cũng chỉ là một con ch.ó nhà tang mà thôi!"

"Cái gì? Không thể nào...

"Tạ Đường... Ngươi gạt ta... Ngươi lừa ta..."

Mạnh Vân Huyên giật mình tỉnh ngộ:

"Thảo nào tỷ tỷ nhất quyết phải lấy cho được tờ hòa ly này...

"Mưu phản, là tội chếc đấy..."

Ta nhìn nàng, khẽ nói:

"Vân Huyên, muội còn trẻ, phía trước còn rất nhiều ngày lành để hướng tới, đừng lại lầm đường lạc lối."

Dứt lời, ta nhấn chốt cơ quan.

Cánh cửa mật thất từ từ mở ra, ánh sáng rọi xuống chói mắt.

Ta theo bản năng nhắm chặt mắt lại, đến khi mở ra lần nữa...

Đập vào mắt ta, là gương mặt đáng ghét của Hoài vương.

*

Hắn ra vẻ cảm thán:

"Chậc chậc, Thẩm Sơ Nguyệt đúng là nhân vật lợi hại.

"Không biết đã chuẩn bị những thứ này trước bao nhiêu năm rồi."

Khi ta bước ra khỏi mật thất, thủ hạ của Hoài vương đã pha sẵn trà cho hắn.

Ta cười nhạt:

"Vương gia thật có nhã hứng."

Hắn cười đáp:

"Sao nào? Đang chạy trốn thì không được uống trà à?"

"Trông ngài chẳng giống người đang đào tẩu."

"Ồ? Vậy trông giống gì?"

"Giống người đang chờ chếc."

Hoài vương bật cười ha hả, tiếng cười ngày càng lớn:

"Tạ Đường, ngươi thật thú vị.

"Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc.

"Bổn vương đã tranh đoạt một phen, dù có thua cũng chẳng mất mặt."

Ta gật đầu:

"Đúng là không mất mặt."

"Nhưng mất mạng là chuyện của kẻ khác."

*

Hoài vương nhìn ta, giọng đầy vẻ chế nhạo:

"Vậy ra đây là lý do ngươi hận ta?"

"Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?

"Người chếc đều là bách tính nghèo khổ, mà ta, vừa hay cũng là một kẻ áo vải như vậy."

Hắn bật cười, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất trên đời:

"Từ Tam Hoàng Ngũ Đế đến nay, có vị quân vương nào không giẫm lên xương trắng mà bước lên ngai vàng?

"Lòng dạ nữ nhân, quả nhiên chẳng thể làm nên đại sự."
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 24



Ta cười đáp:

"Nếu đã nói vậy, thì phải chăng—

"Nếu không có lòng tham vô đáy của đám nam nhân, đời này thiên hạ còn có đại sự để mà làm không?"

"Khi chưa có quyền, cầu quyền.

"Có quyền rồi, cầu địa vị cao hơn.

"Đạt được địa vị, lại cầu lãnh thổ.

"Đến khi có cả giang sơn, lại tham vọng trường sinh bất tử..."

"Tham lam vô độ, ngài nghĩ, có bao nhiêu chuyện tang thương trên đời này là do nữ nhân gây ra?"

Hoài vương nheo mắt nhìn ta, chậm rãi nói:

"Tạ Đường, trên đời luôn có người có dã tâm.

"Ngươi không có, kẻ khác có, thiên hạ này vẫn sẽ đại loạn.

"Nếu đã vậy, cớ sao không trở thành kẻ có dã tâm?

"Ít ra, kẻ bị giẫm nát dưới vó ngựa, sẽ không phải là chính mình."

Ta không phản bác nữa.

Chỉ lẳng lặng rót một chén trà, ngồi xuống đối diện hắn.

Tách trà bằng sứ trắng, nước trà trong suốt, ấm áp.

"Chúng ta đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, vĩnh viễn không thể nói cùng một tiếng nói."

"Nếu ngài không tin rằng ta có thể giúp ngài đào thoát, cũng sẽ chẳng có chuyện ngồi đây luận đạo với ta."

Hoài vương nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi không muốn biết sao?

"Nếu giữa ngươi và tiền đồ, Thẩm Sơ Nguyệt sẽ chọn ai?"

Ta lắc đầu, bình thản đáp:

"Ta sẽ không để nàng có cơ hội phải lựa chọn."

28

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng kiên định:

"Nếu có ngày đó, giữa ta và vương gia, chí ít cũng phải có một người bỏ mạng."

Lời ta vừa dứt, đám thị vệ của Hoài vương lập tức tuốt đao.

Hắn cười nhếch mép, tựa như một con hồ ly gian xảo:

"Sợ là nắm đ.ấ.m đơn độc chẳng thể địch nổi nhiều người đâu."

Chưa dứt lời, Mạnh Vân Huyên đã nắm chặt con d.a.o thái rau, run run bước ra từ mật thất.

"Ai… Ai nói chứ?! Còn có ta nữa!"

Ta trừng mắt nhìn nàng:

"Muội ra đây làm gì? Thấy con tin chưa đủ nhiều à?"

Nàng cắn môi, giọng cương quyết:

"Ngay cả con ngỗng mà cột d.a.o vào người cũng có thể đả thương người khác, sao ta lại không làm được?!"

Hoài vương cau mày, có lẽ hắn thật sự không hiểu.

"Các ngươi không thân không thích, cớ gì lại sẵn lòng chếc vì nhau?"

Ta thở dài:

"Vương gia chỉ từng gặp kẻ mưu danh cầu lợi, nhưng trên đời này có trăm vạn loại người, tự nhiên cũng có kẻ nguyện vì bạn bè mà đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c mình."

Mạnh Vân Huyên hếch cằm:

"Chuyện lạ mà ngươi chưa thấy thì còn nhiều lắm!"

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ xa:

"Dù sao thì bọn họ cũng từng là những kẻ ngốc đến mức nguyện chếc vì tình mà."

"Người mà… Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."

Ta ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói.

Chỉ thấy một vị tướng quân oai phong lẫm liệt cưỡi trên lưng chiến mã.

Ánh mắt nàng sắc như đao, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Ta sững sờ:

"Thẩm Sơ Nguyệt..."

Nàng nhếch môi, cao ngạo ngẩng đầu:

"Tạ Đường, ta đã biết chắc ngươi sẽ sống sót mà."

*

Hoài vương thấy nàng đến, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ bao vây chúng ta.

Thẩm Sơ Nguyệt phất tay, hàng loạt cung thủ phía sau nàng căng dây lên nỏ.

Hoài vương tự mình rút đao, đặt lên cổ ta, một tay khóa chặt eo ta, đẩy ta lên phía trước.

"Thật là một tình bạn cảm động đến rơi lệ."

"Thẩm Sơ Nguyệt, nàng ta có thể vì ngươi mà chếc.

"Nhưng ta thật sự rất tò mò...

"Giữa quyền lực và bằng hữu, ngươi sẽ chọn cái nào?"

Thẩm Sơ Nguyệt không trả lời.

Nàng rút một mũi tên, kéo căng dây cung—

Nhắm thẳng vào ta.

*

Hoài vương cười khẩy, ghé sát tai ta mà nói:

"Thấy chưa? Nàng ta chọn quyền lực."

Lời hắn như một mũi d.a.o vô hình cắm thẳng vào tim ta.

Nhưng...

Ta hít sâu một hơi, lòng n.g.ự.c phập phồng, ánh mắt kiên định.

Từ trong tay áo, lưỡi d.a.o sắc bén trượt ra, ta xoay tay, mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Hoài vương!

Hắn mở to mắt, không thể tin được—

Ta thì thầm bên tai hắn:

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao?"

"Nàng ấy không cần phải lựa chọn."

*

Cùng lúc đó, lưỡi đao trên cổ ta cũng cứa xuống.

Một dòng m.á.u nóng hổi chảy dài trên cổ.

Cơ thể ta gục xuống.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ta nhìn thấy—

Mũi tên của Thẩm Sơ Nguyệt xuyên thẳng vào giữa trán Hoài vương.

Xa xa, Mạnh Vân Huyên dường như đang hét lên điều gì đó.

Nhưng ta...

Không còn nghe thấy gì nữa.

29

Ta tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, bên cạnh là Thẩm Tiểu Trư đang ngủ say, ngáy khò khò.

Tựa như một giấc mộng.

Lẽ nào, người chếc rồi cũng có thể mơ hay sao?

Ta do dự chạm tay lên cổ, nhận ra vết thương đã được băng bó cẩn thận.

*

"Ngươi chưa chếc đâu."

Giọng điệu lười nhác cất lên từ góc phòng.

Ta nghiêng đầu, chỉ thấy Thẩm Sơ Nguyệt tựa người vào khung cửa, dáng vẻ bất cần đời, chẳng khác nào một tên du côn.

"Hoài vương c.h.é.m lệch đi một tấc, không trúng chỗ hiểm."

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta nheo mắt, châm chọc:

"Thật lợi hại quá, Thẩm cô nương."

Mai danh ẩn tích mười năm, cuối cùng lại có thể tiến thân vào bên cạnh Hoàng hậu, thậm chí còn nắm binh quyền trong tay.
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 25: 25 + NGOẠI TRUYỆN (Hoàn)



Thẩm Sơ Nguyệt cười ngạo nghễ, nhưng khi nhìn ta, ánh mắt lại dịu dàng đến lạ.

"Sau khi lập nghiệp, ta mới hiểu ra rằng...

"Thiên địa rộng lớn, dung nạp vạn vật, tự nhiên cũng đủ chỗ cho dã tâm của ta."

"Chí hướng của ta không nằm trong hậu viện.

"Thế thì ta chọn một minh chủ có thể đưa ta tiến vào triều đình."

Nàng ngừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý:

"Cũng may, ánh mắt ta rất tinh tường."

Cơn buồn ngủ kéo đến, ta mỉm cười, từ từ khép mắt lại.

"Không chỉ ánh mắt tinh tường…"

"Mà bàn tay năm xưa từng kéo ta lên trước cửa Tạ phủ, cũng rất tốt."

*

Bỗng ta sực nhớ ra chuyện sổ sách của Bùi Lang, liền vội nhắc nhở:

"Đúng rồi! Sổ sách của hắn vẫn còn ở Bùi phủ, ngay trong thư phòng, trên bức tường có một ngăn bí mật!"

Thẩm Sơ Nguyệt bình thản nói:

"Bùi phủ đã bị Hoài vương thiêu rụi từ lâu rồi."

Ta ngẩn người:

"Vậy thì phải làm sao đây?"

Nàng nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy hứng thú:

"Người đứng ra mua lại Như Ý tửu lâu hôm ấy, chính là người của ta."

"Sổ sách đã được lấy ra từ lâu rồi."

*

Ta thở dài:

"Đã sinh ra Minh Nguyệt, còn sinh Hải Đường làm gì chứ?"

Thẩm Sơ Nguyệt lắc đầu:

"Ngốc nghếch. Trời cao ở trên, đất dày ở dưới.

"Đã có thể dung nạp sơn hà nhật nguyệt, thì thêm một đóa Hải Đường thì đã sao?"

30

Mạnh Vân Huyên ăn hết hai bát cơm xong liền chạy ra sân bế bổng Thẩm Tiểu Trư lên.

Thẩm Tiểu Trư cực kỳ bất mãn, nhưng mèo dưới mái hiên, đành phải cúi đầu chịu trận.

Vết thương của ta đã hoàn toàn lành lặn, chỉ để lại một vết sẹo thịt trông khá đáng sợ.

Thẩm Sơ Nguyệt tặng ta một chiếc khăn lụa màu xanh thiên thanh, buộc quanh cổ vừa che đi vết sẹo, lại vừa nhẹ nhàng thanh thoát.

*

“A! Đúng rồi!”

Mạnh Vân Huyên vỗ trán, lập tức chạy vào phòng.

“Hôm nay có hội chùa, chúng ta ra đó dạo đi!”

Ta liếc nàng một cái:

“Muội có bạc không?”

Nàng lắc đầu:

“Nhưng tỷ có mà?”

“Ta tiêu tiền của Thẩm Sơ Nguyệt đấy.”

*

Nghĩ đến đây, ta lại thấy phiền muộn.

Cuộc đại loạn vừa mới chấm dứt, Hoài vương bị tru diệt, Sở vương bị biếm trích, Hoàng đế bệnh nặng đến mức không xuống nổi giường, quyền hành trong triều đã hoàn toàn rơi vào tay Hoàng hậu, bà đang chuẩn bị cho lễ đăng cơ.

Thẩm Sơ Nguyệt thì sáng đi tối về, có vô số chuyện ta còn chưa kịp bàn bạc với nàng.

Dù rằng gia sản dưới trướng nàng vô cùng phong phú, bản thân nàng lại là mệnh quan triều đình, nuôi thêm ta và Mạnh Vân Huyên cũng chẳng tốn bao nhiêu.

Nhưng ta và nàng ta đều có tay có chân, không thể để người khác nuôi mình mãi được.

*

Mạnh Vân Huyên lại chẳng mấy để tâm:

"Đợi Mạnh gia quay về kinh thành, ta sẽ đến tìm cha mẹ đòi bạc. Khi đó, chúng ta hùn vốn mở một cửa hàng, làm gì mà chẳng được?"

Mạnh gia sắp quay lại kinh, nhưng Tạ gia thì đã quyết tâm rời xa chốn thị phi này, định cư ở Dương Châu.

Đại ca từ quan, đến Dương Châu chuyên tâm nuôi dạy hài tử.

Tạ Vi cũng được đón về, hiện đang cùng Tạ Hoàn chuyên tâm đèn sách.

Chu nương tử và La chưởng quầy đều không muốn trở lại kinh thành, vùng sông nước Giang Nam phong cảnh hữu tình, dễ khiến lòng người quyến luyến.

*

Cho dù làm theo lời Mạnh Vân Huyên, mở cửa hàng buôn bán, thì nếu không có đối tác tốt, ta chắc chắn sẽ không quay lại kinh doanh tửu lâu.

Nhưng ngoài nghề đó ra, ta không có kinh nghiệm trong lĩnh vực nào khác, đổi nghề chẳng khác nào đánh cược.

Nỗi lo ấy cứ ám ảnh ta suốt đêm.

*

Khi Thẩm Sơ Nguyệt quay về, Mạnh Vân Huyên và Thẩm Tiểu Trư đã quấn lấy nhau ngủ.

Thấy ta còn ngồi trầm tư trong đại sảnh, nàng cười hỏi:

"Muộn thế này còn chưa ngủ, ngươi đang rèn chim ưng đấy à?"

*

Ta bộc bạch toàn bộ nỗi u sầu trong lòng, Thẩm Sơ Nguyệt lại hỏi ta một câu:

“Tạ Đường, ngươi đã từng nghĩ xem mình thích làm gì chưa?”

“Thích làm gì?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Đúng vậy. Nếu chỉ để kiếm miếng ăn, ngươi cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?

"Với tay nghề hiện tại, bất cứ tửu lâu nào cũng sẽ nhận ngươi vào làm."

"Nếu ngươi không thích nấu ăn, muốn thử sức ở lĩnh vực khác, ta có thể tìm sư phụ cho ngươi, giúp ngươi nhập môn."

"Nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ lòng mình.

"Đời người ngắn ngủi, thời gian đâu thể lãng phí bừa bãi?"

*

Nghe những lời ấy, ta bỗng thấy hổ thẹn.

“Thẩm Sơ Nguyệt, ngươi đúng là bạn hiền, cũng là thầy tốt. Ta có tài đức gì, mà được ngươi đối xử tốt như vậy?”

Nàng hỏi ta:

“Vậy tại sao năm xưa, ngươi lại sẵn lòng giúp đỡ Giang Nghi, người chỉ tình cờ gặp gỡ?

"Lại vì một Mạnh Vân Huyên không hề quen biết mà cứu nàng ấy một mạng?”

Ta nghẹn lời.

Nàng nhìn lên bầu trời, nơi mảnh trăng khiếm khuyết đang lặng lẽ treo giữa tầng mây, giọng nói nhẹ tựa sương khói:

“Bởi vì... ta cũng chính là ngươi, mà ngươi cũng chính là họ.”

-HOÀN CHÍNH VĂN-

NGOẠI TRUYỆN

Tạ Vi không nhớ rõ những chuyện trong quá khứ, nhưng nàng biết rằng, cũng giống như Tạ Hoàn, mẫu thân nàng đã qua đời từ rất sớm.

Cái chếc... rốt cuộc có nghĩa là gì?

Tạ Hoàn có lẽ hiểu được, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.

Bọn trẻ vẫn còn quá nhỏ, dù phiền muộn đến đâu, cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của chúng.

*

Mùa hè rực rỡ ở Dương Châu, hai đứa trẻ nằm trên chiếu trúc, cuộn lại thành hai con tôm uốn khúc.

Tạ Hành quạt mát cho chúng, vừa quạt vừa cảm thấy buồn cười, liền họa lại dáng vẻ buồn cười ấy, rồi gửi đến muội muội ở Biện Kinh.

Tạ Đường nhận được thư, nhìn bức tranh hết lần này đến lần khác, vô cùng thích thú, liền mang đi đóng khung.

*

Bây giờ, nàng đã mở một tư thục chuyên dạy nữ sinh.

Sau khi Nữ Hoàng đăng cơ, bà đã thiết lập chức quan dành cho nữ giới trong triều đình, thậm chí cho phép nữ tử tham gia khoa cử.

Chính sách này được thực thi một cách khéo léo, không chiếm chỉ tiêu của nam sĩ, nên cũng không gặp phải sự phản đối quá lớn.

*

Thẩm Sơ Nguyệt bây giờ đã được phong Hầu, Nữ Hoàng chỉ nói một câu:

"Công lao hiển hách, đáng được phá lệ."

Thẩm Sơ Nguyệt cười gian xảo:

"Phá lệ ư? Phá nhiều lần, liền thành lối mòn."

Đường đã thông, tư thục của Tạ Đường cũng ngày càng nhộn nhịp.

Nàng cầm cuốn sách trong tay, nghe lũ trẻ ê a đọc bài, tâm trí trở về hơn mười năm trước.

Thuở ấy, nàng vẫn là một thiếu nữ hồn nhiên, việc duy nhất cần làm chính là thuận theo an bài của cha mẹ, gả cho một lang quân môn đăng hộ đối.

Nhưng nay, tất cả đã khác xưa.

Cũng may.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom