Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 10



Giang Nghi không đọc sách, không hiểu đạo lý cao siêu.

Nhưng nàng lại dễ dàng nhìn thấu ta.

Nàng biết ta mềm lòng đến mức gần như nhu nhược.

Chỉ cần dựa vào nỗi bi thảm của nàng, và lương tâm của ta, là có thể trói buộc ta.

Ta hối hận vì đã giúp nàng, càng hận bản thân làm việc sơ suất, không lường được nguy cơ rình rập.

Kết quả là kể cả Thẩm Sơ Nguyệt cũng bị vạ lây.

Hóa ra, không chỉ làm việc xấu mới phải trả giá.

Làm việc tốt… cũng vậy.

*

Nhưng mà…

Âm Âm còn nhỏ như thế,

bàn tay nó nắm lấy tay ta, mềm mại đến vậy.

Nó chẳng biết gì,

nó chẳng có lỗi gì,

mà đã phải mất mẹ,

bơ vơ giữa cõi đời này.

Nó kiễng chân lên, cố gắng giúp ta lau nước mắt.

"Tạ nương tử, con xin lỗi…

Mẫu thân không cố ý đâu.

Người tha thứ cho bà ấy, được không?"

"Con sẽ làm thật nhiều việc giúp người,

sẽ dọn dẹp nhà cửa cho người sạch bóng.

Người đừng giận bọn con nhé.

Mẫu thân bảo con, con gái mà giận nhiều sẽ bị bệnh đấy."

*

Ta ngồi xổm xuống, trịnh trọng đáp lời nó.

Giang Nghi vẫn đứng trong bóng tối, nhìn con gái,

nức nở không thành tiếng.

Nàng phải làm sao để buông tay con bé đây?

"Tạ nương tử… Cô nói xem, Âm Âm làm sai điều gì…

Tại sao lại đầu thai vào bụng ta?

"Lúc nào cũng thiếu ăn, thiếu mặc,

lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ…"

Nghe vậy, Âm Âm vội chạy đến, ôm chặt lấy nàng.

"Nương, con không đói, con cũng không lạnh.

nương đừng như vậy,

con sợ lắm."

Ta nghiêng đầu đi,

không đành lòng nhìn thêm nữa.

13

Vào một đêm tĩnh lặng, Giang Nghi dẫn theo Âm Âm biến mất.

Ta tự an ủi bản thân, rằng có lẽ nàng đã đưa con bé bỏ trốn.

Nhưng ta lại quên mất…

Nếu nàng thực sự có bản lĩnh thoát khỏi lệnh truy nã, thì sao có thể chịu đựng ngần ấy năm đày đọa dưới tay Mã Thắng?

*

Vài ngày sau, Âm Âm cầm một phong thư bước vào Như Ý tửu lâu.

Nó đưa ta bức thư:

"Tạ nương tử, mẫu thân bảo con mang thư này đến cho người.

Mẫu thân còn dặn con phải cảm ơn người nữa."

Ta xoa đầu nó, mỉm cười:

"Mẫu thân con từ khi nào biết viết thư thế?"

Nó vui vẻ đáp:

"Mẫu thân đến phố Miếu thuê một lão tiên sinh viết giùm đấy ạ."

Ta mở thư, bên trong chỉ có vài dòng ngắn ngủi:

*

[Tạ nương tử, nhận thư như gặp mặt.]

[Âm Âm tuổi còn nhỏ, không nơi nương tựa, mong nương tử rộng lòng thu nhận nó làm nha hoàn, ở bên hầu hạ.]

[Ân nghĩa sâu nặng, kiếp này không thể báo đáp.

Ngàn vạn sai lầm, đều do ta gây ra.]

[Nếu có kiếp sau, ta nguyện đầu thai thành bụi tường vi bên tường viện của cô,

không phải để khoe sắc,

mà là để mọc đầy gai nhọn, bảo vệ cô chu toàn.]

*

Ta hoảng hốt hỏi:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Mẫu thân con đâu?"

Âm Âm chỉ ra đầu ngõ đối diện:

"Ở bên đó ạ, mẫu thân nói bà ấy không có mặt mũi nào gặp người,

nên bảo con chạy qua một chuyến."

Ta dặn Chu nương tử trông nom con bé, rồi cầm thư chạy như điên ra khỏi tửu lâu.

Nhưng trong con hẻm đó… không hề có bóng dáng Giang Nghi.

*

Nàng sẽ đi đầu thú sao?

Vừa quay đầu định chạy đến nha môn, ta chợt nghe thấy tiếng huyên náo từ đám đông:

"Có người nhảy hồ tự vẫn kìa!"

"Nghe nói là nữ phạm nhân giếc chồng đang bị truy nã đấy!"

"Giếc chồng? Nàng ta lấy đâu ra cái gan đó? Đúng là nghịch thiên, chếc cũng đáng!"

Giang Nghi…

Lại tính kế ta một lần nữa.

*

Đáng lẽ ta phải thấy đau lòng.

Nhưng ta chỉ cười nhạt.

"Giang Nghi, có phải côi thấy bọn họ không xứng để thẩm vấn cô không?"

"Thông minh đấy.

Cũng có khí phách nữa.

Kiếp này đáng tiếc thật.

Kiếp sau… đừng đến làm phiền ta nữa."

"Ta ghét nhất những kẻ thông minh như cô."

Lúc nào cũng xoay ta như chong chóng.

*

Thi thể của Giang Nghi bị quan sai khiêng ngang qua Như Ý tửu lâu.

Âm Âm dường như có linh cảm, nó đứng giữa cửa, mắt trừng trừng nhìn t.h.i t.h.ể phủ vải trắng.

Ngay sau đó, nó bất ngờ co giật, ngã quỵ xuống đất.

Nó sốt cao suốt ba ngày ba đêm.

Đến khi tỉnh lại… nó đã quên sạch mọi thứ.

*

Ta ôm lấy nó, nhẹ giọng bảo:

"Ta là cô cô của con."

Nó nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi hỏi:

"Cô cô, vậy con tên gì ạ?"

Ta nhìn về góc tường, nơi bụi tường vi đã từng bị cắt đứt, nay đang mọc lên chồi non xanh biếc.

Không kịp suy nghĩ, ta buột miệng đáp:

"Con tên là… Tạ Vi."

14

Từ mong đợi Thẩm Sơ Nguyệt trở về, ta dần dần bắt đầu sợ hãi ngày nàng quay lại.

Làm sao giải thích với nàng rằng trong nhà đột nhiên có thêm một đứa trẻ cần nuôi dưỡng đây?

May mà bổng lộc mỗi tháng của ta cũng không ít.

Hiện giờ ta đã thành thạo công việc, tiền lương tăng lên ba quan, trừ đi tiền thuê nhà vẫn còn dư hai quan rưỡi.

Ăn uống có thể lấy từ tửu lâu, tiết kiệm được một khoản chi phí. Thơ sách ta có thể dạy nó, không cần tốn tiền vào tư thục.
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 11



Khoản nặng nhất chính là quần áo. Trẻ con đang tuổi lớn, mỗi năm bốn mùa đều phải may mới một lần. Nhưng tính ra… vẫn có thể gánh vác được.

Tạ Vi ôm Tiểu Trư, lặng lẽ ngồi bên ta tính toán sổ sách.

Một lúc lâu sau, con bé đột nhiên hỏi:

"Cô cô ơi, người ở ngoài cửa kia là ai thế?"

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong chiếc váy màu vàng nhạt—Mạnh Vân Huyên.

Nàng ta đến đây làm gì?

Lẽ nào lại đuổi đến tận cửa để bảo ta rời khỏi kinh thành?

Mạnh Vân Huyên thấy ta phát hiện ra mình, do dự một lát rồi nói:

"Tạ tỷ tỷ, muội có thể nói chuyện với tỷ một lát không?"

Ta đoán chắc là chuyện liên quan đến Bùi Lang.

"Vào đi."

Tạ Vi ngoan ngoãn nhường chỗ cho nàng ta, rồi ôm Tiểu Trư trở về phòng.

Mạnh Vân Huyên mở lời bằng cách chủ động xin lỗi:

"Chuyện lần trước là do muội không hiểu chuyện, mong Tạ tỷ lượng thứ."

Ta lười khách sáo, đi thẳng vào vấn đề:

"Nói đi, có chuyện gì?"

Nàng ta trầm mặc giây lát rồi hỏi:

"Muội muốn biết, bên cạnh Bùi Lang rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân?"

*

"Bây giờ mới hỏi những chuyện này, chẳng phải đã quá muộn rồi sao?"

"Vẫn chưa muộn." Mạnh Vân Huyên khẽ nói, "Phụ mẫu vốn đã không đồng ý hôn sự này. Nếu không phải vì muội thật lòng thích hắn, chắc chắn đã không gật đầu đồng ý."

"Hôn nhân đại sự mà cha mẹ cô lại để cô tự quyết sao?"

"Mẫu thân muội thường bảo, con cái sinh ra là để đòi nợ, không thuận theo thì ai biết được bọn chúng sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì."

Câu nói này đ.â.m thẳng vào vết thương của ta, khiến ta chỉ muốn cầm chổi đuổi nàng ta ra ngoài ngay lập tức.

Nhìn thấy sắc mặt tái mét của ta, nàng ta mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng xua tay:

"Tạ tỷ tỷ, muội không có ý nói tỷ đâu!"

"..."

Ta hít sâu một hơi, quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.

*

"Bên cạnh Bùi Lang có không ít hồng nhan tri kỷ."

"Có tiểu quan trong Vãn Hương Lâu, có đạo cô xinh đẹp trong Nhàn Thanh Quán, còn có…"

Ta kể liền một hơi vài người, sắc mặt của Mạnh Vân Huyên càng lúc càng khó coi.

"Tỷ đã sớm biết những chuyện này rồi sao?"

"Biết.

Không chỉ biết, mà còn tự tay dâng rượu và thức ăn lên cho bọn họ trong những đêm trăng sáng, khi họ ngồi bên nhau ngâm thơ đối ẩm."

Bùi Lang tuy có công danh, nhưng gia cảnh bần hàn, không đủ tiền thuê quá nhiều nha hoàn, chỉ có hai tỳ nữ hầu hạ mẫu thân hắn.

Huống hồ, hắn hư vinh, ăn mặc lúc nào cũng phải trang trọng như con cháu thế gia, phần lớn bổng lộc đều tiêu vào chỗ này.

Khi đó, ta sống rất chật vật.

Cho dù mang danh phu nhân quan lại, nhưng không có tiền, thì chẳng có thể diện.

Nghe ta nói xong, Mạnh Vân Huyên tức giận đến mức dậm chân:

"Tỷ vậy mà lại dung túng hắn đến mức này!"

"Mạnh cô nương, dù là phụ mẫu ruột thịt, cũng chẳng thể nhúng tay vào hậu viện nhà người khác.

Cô nghĩ cô có thể quản được hắn sao?"

*

"Nếu hắn dám như vậy, dù ta không thể ngăn cản, ta cũng nhất định sẽ hòa ly với hắn!"

"Cô có biết, hòa ly cũng cần hắn đồng ý không?"

"Hắn có lý do gì để không đồng ý?"

"Hắn có lý do gì để đồng ý?"

"Cô cho rằng, chỉ vì hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, cô đã đủ tư cách để chia tay với hắn sao?"

Mạnh Vân Huyên sững sờ.

Ta thở dài:

"Hắn có thể ngoại tình, nhưng cô không thể bỏ hắn."

"Theo luật pháp, nếu hắn bạc đãi cô, phu thê bất hòa, cho dù hắn không đồng ý, cô vẫn có thể kiện lên phủ nha để cầu hòa ly."

"Kế hoạch không tệ.

Nhưng cô định chứng minh phu thê bất hòa bằng cách nào?

Nam nhân nạp thiếp là chuyện bình thường, không thể chứng minh hắn không còn tình cảm với cô được."

"Luật pháp chỉ có vài câu ngắn ngủi, nhưng thực tế lại phức tạp muôn phần.

Quan lại cũng có hai miệng, mỗi người một ý, đâu dễ dàng phán xử công bằng?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mạnh Vân Huyên đờ đẫn.

Ta cười nhạt:

"Bùi Lang là hạng người gì, cô có thể nhìn ta làm ví dụ.

Biết hắn không đáng để gửi gắm cả đời, vậy tại sao nhất định phải gả cho hắn trước, rồi sau đó mới nghĩ cách tự cứu mình?"

Nàng ta không trả lời, chỉ khẽ cảm ơn rồi rời đi.

15

Chu nương tử nghe xong liền hiếm khi tức giận, dí ngón tay lên trán ta mà mắng:

"Cái ả họ Mạnh đó trước đây đã uy h.i.ế.p cô thế nào, cô quên sạch rồi hả? Sao còn phải quan tâm đến nàng ta?"

Khi ta dạy học cho Doanh Nhi, ta thường dẫn theo Tạ Vi đi cùng. Cái đứa nhỏ này miệng không có cửa, chuyện gì cũng kể hết ra ngoài.

Ta ôm đầu, chột dạ nói:

"Nàng ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, coi như làm việc thiện vậy."

Chu nương tử đặt công việc xuống, nghiêm túc nói:

"Tạ cô nương, năm đó phụ thân cô cũng hết lời khuyên bảo, cô có tin không? Rốt cuộc cô vẫn bất chấp tất cả mà bỏ trốn theo cái tên bạc tình kia.

"Có thể thấy, cái hạng phụ bạc như hắn đúng là rất giỏi gạt gẫm những cô gái non nớt, chưa trải sự đời. Ta thấy lòng tốt của cô sớm muộn gì cũng bị cái ả họ Mạnh đó coi như gan lừa, gan chó.

"Nếu để cái tên phụ bạc vô tình kia biết được, có khi hắn lại tìm tới cửa mà gây rắc rối nữa ấy chứ!"
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 12



Nhưng sau đó, Mạnh Vân Huyên không gây thêm phiền phức cho ta.

Chỉ là, nàng ta cũng không hủy hôn với Bùi Lang.

Ngày thành thân, Bùi Lang còn cố ý dẫn đoàn rước dâu đi ngang qua trước cửa Như Ý tửu lâu.

Ta không biết hắn muốn ta chếc tâm, hay là muốn mỉa mai rằng ta lo chuyện bao đồng, rốt cuộc uổng công làm kẻ tiểu nhân.

Nhưng khi nhìn Bùi Lang đắc ý, ta lại chẳng cảm thấy chút gợn sóng nào trong lòng.

Thậm chí, ta còn cảm thấy bản thân có thể tha thứ cho chính mình thêm một chút.

Tuổi trẻ ai cũng mù quáng, không đ.â.m đầu vào tường thì không chịu quay lại.

Người ngu ngốc đâu chỉ có một mình ta.

Chỉ là, Mạnh Vân Huyên may mắn hơn ta.

Cha mẹ nàng ta yêu con mà nhượng bộ, nên nàng ta có thể quay đầu lại bất cứ lúc nào.

Còn ta…

*

Mà nói đi cũng phải nói lại, cái tính cứng đầu liều lĩnh của ta chẳng phải cũng giống hệt cha ta sao?

Ta nhẫn tâm bỏ lại ông và mẹ, vậy thì ông cũng có thể nhẫn tâm bỏ rơi ta.

Ai cũng chẳng thể trách ai.

Nhưng may mắn thay, ta cuối cùng cũng tìm được một con đường để tiếp tục sống, không cần phải lo lắng không nơi nương tựa nữa.

Chỉ là…

Thẩm Sơ Nguyệt, ngươi đang ở đâu? Khi nào thì mới trở về?

Ta cười khổ:

"Nếu nàng còn không quay về, Như Ý tửu lâu này sắp đổi tên thành Hải Đường lâu rồi, chẳng ai còn nhớ đến Minh Nguyệt nữa đâu!"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lạc chưởng quỹ trêu chọc:

"Chi bằng cô nương cứ chiếm luôn sản nghiệp của nàng ta đi, để xem lần sau nàng ta có còn dám mất tích lung tung nữa không."

Ta phản bác:

"Nếu dễ thế thì trước đây khi nàng ấy không thấy bóng dáng đâu, sao chưởng quỹ không chiếm đi?"

Chu nương tử cười nói:

"Nghe hắn nói linh tinh kìa! Đông gia nhà chúng ta tinh ranh lắm, các ngươi vừa mới ra tay đã bị nàng ấy tính kế cho vào đại lao rồi."

Tiểu nhị cũng cười phụ họa:

"Đúng vậy! Năm ngoái mẹ ta bị bệnh, ta chưa kịp nói cho ai biết, thế mà đông gia đã mời đại phu tới tận cửa rồi! Ai mà biết nàng ấy tính được bằng cách nào chứ! Y như quỷ ấy!"

Mọi người nhân lúc Thẩm Sơ Nguyệt không ở đây, hăng hái bàn tán sau lưng nàng, cười đùa vui vẻ.

*

Lại thêm một ngày nữa trôi qua.

Sau khi soát lại sổ sách với Lạc chưởng quỹ, ta mua hai lạng rượu, lén lấy thêm nửa cân thịt kho từ chỗ Lão Đinh Đầu, định bụng khóa cửa về nhà.

Đúng lúc này, có một vị khách bước vào.

Tiểu nhị nói:

"Khách quan, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi, nếu ngài muốn ăn thì mời quay lại vào ngày mai ạ?"

Người kia đáp:

"Ta không tới để ăn cơm."

"Không phải ăn cơm?"

"Vậy ngài tới đây vì chuyện gì?"

"Tìm người."

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, tim ta chợt siết chặt.

Tiểu nhị tiếp tục hỏi:

"Ngài tìm ai ạ?"

Người kia nói:

"Nàng họ Tạ."

16

Người tới, hai bên tóc mai đã điểm bạc.

Ngực ta bỗng nhiên thắt lại, lắp bắp gọi:

"A huynh..."

Hắn nhìn về phía ta, trong mắt vẫn là sự dịu dàng quen thuộc.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Như thể ta vẫn là muội muội mà hắn luôn yêu thương nhất.

Hắn cười, gọi ta:

"Ôn Ôn."

Đó là nhũ danh của ta.

*

Ca ca ta, Tạ Hành, từng là thiếu niên phong quang vô hạn nhất ở Biện Kinh.

Năm hắn thi đỗ thám hoa, hắn vừa tròn hai mươi, tài hoa tuyệt thế, khiến toàn thành ngưỡng mộ.

Rất nhiều quan lại quyền quý để mắt đến tiền đồ của hắn, tranh nhau muốn gả nữ nhi cho hắn.

Thế nhưng, hắn đều từ chối.

Hắn vẫn kiên trì cưới người đã đính ước từ thuở nhỏ.

Tẩu tẩu ta hoạt bát, lanh lợi, từng trêu chọc huynh ấy:

"Ca ca đúng là chẳng có mắt nhìn người! Bỏ qua bao nhiêu chim phượng hoàng, lại cưới một con sẻ nhỏ như muội!"

A huynh cười, trêu lại nàng:

"Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa. Muội mà giống chim sẻ ư? Phải là con cọp mẹ nổi tiếng khắp mười dặm tám làng mới đúng!"

Tẩu tẩu giận dỗi kéo ta về nhà mẹ đẻ.

Cứ thế, ngày nào ta cũng chứng kiến màn kịch nhỏ này, đến mức thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

Những tháng ngày hạnh phúc ấy…

Đã chấm dứt kể từ khi ta gả cho Bùi Lang.

*

Ngày tẩu tẩu lâm bồn, ta có về Tạ phủ một chuyến.

Nhưng cha ta nhất quyết không cho ta vào nhà.

Tẩu tẩu khó sinh, khóc suốt một đêm.

Mà ta, cũng canh giữ trước cổng phủ cả một đêm.

Cho đến khi nàng trút hơi thở cuối cùng.

Ta vỗ cửa cầu xin cha, chỉ mong được gặp nàng lần cuối.

Nhưng dù ta có đập cửa đến mức m.á.u nhuộm đỏ khung gỗ, thì cánh cửa ấy vẫn đóng chặt, không hé ra dù chỉ một tấc.

Cha ta không muốn tha thứ cho ta.

Từ đó trở đi, ta không còn dám mơ tưởng đến chuyện quay về nữa.

*

Sau khi tẩu tẩu qua đời, a huynh một mình nuôi dưỡng đứa con mà nàng để lại.

Chưa từng tái giá.

Ta lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, gắng gượng mỉm cười:

"Không biết tiểu chất nhi giờ trông thế nào rồi? Muội thật không phải, bao năm qua chưa từng về thăm nó lần nào."

A huynh khẽ thở dài, chậm rãi nói:

"Ôn Ôn, phụ thân bệnh rồi."
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 13



17

Cánh cửa Tạ phủ, sau mười năm, cuối cùng cũng mở ra vì ta.

Bước đến ngưỡng cửa quen thuộc, ta nhìn thấy rêu xanh mọc kín chân tượng sư tử đá.

Năm tháng vùn vụt trôi ngay trước mắt.

Ta đã quay về.

Nhưng mỗi bước chân, lại nặng nề đến khó nhấc nổi.

Ngày rời đi, ta còn trẻ, mang theo một hơi thở bướng bỉnh, quyết làm cho cha mẹ phải thừa nhận sai lầm của họ.

Hôm nay, ta lại quay về.

Nhưng đối diện với ta, chỉ còn người cha già nua bệnh nặng đang nằm trên giường.

A huynh nhẹ nhàng vỗ vai ta, giọng ấm áp:

"Về nhà đi."

*

Ta nhớ rất rõ đường đến phòng cha.

Đi qua cánh cổng vòm, thêm mười bước nữa, chính là phòng ngủ của phụ thân.

Bước thứ ba cuối cùng, ta dừng lại chính xác trước cửa phòng.

Một nữ tỳ vén màn chắn gió, trong phòng ánh nến lờ mờ.

Mẹ ta đứng dậy, sững sờ nhìn ta.

Rồi bà bật khóc như mưa.

Bà vẫy tay, nghẹn ngào gọi ta:

"Ôn Ôn..."

Ta không nhịn được nữa, nhào vào lòng bà như chim én trở về tổ.

"Mẹ..."

Bàn tay bà dịu dàng vuốt tóc ta, thì thầm:

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi."

Nhưng khi bà chạm vào lòng bàn tay ta, cảm nhận được vết chai sần dày đặc, lông mày vừa giãn ra của bà lại nhíu chặt.

"Ôn Ôn, con của mẹ..."

"Khi còn bé viết chữ cũng than đau tay, sao bây giờ lại chịu khổ đến mức này?"

Bà đang tự trách mình.

Nhưng ta biết, trong nhà này, bà không thể cãi lại cha ta.

Ta lắc đầu, cười nhẹ:

"Mẹ, con giỏi rồi đấy! Bây giờ con biết làm nhiều loại bánh ngọt lắm, còn biết làm cả cá quế tùng thục nữa. Món đó chua chua ngọt ngọt, để con làm cho người ăn nhé?"

Lời còn chưa dứt, cha ta đột nhiên vung tay hất văng bát thuốc đặt bên giường.

Ông giận dữ quát:

"Cút! Ta không có đứa con gái nào mất hết lễ giáo như ngươi!"

*

Lão nhân tính khí càng ngày càng khó chịu.

Thấy cha tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, a huynh vội tiến lên trấn an.

Mẹ ta thở dài, thì thầm với ta:

"Từ khi bệnh nặng, tính tình ông ấy càng nóng nảy. Không chỉ với con đâu, với chúng ta cũng vậy, chỉ cần một lời không vừa ý là đập bể chén đĩa ngay."

"Nổi giận đã đành, nhưng phiền nhất là ông ấy không chịu uống thuốc. Bệnh nhỏ cứ kéo dài, bây giờ ngay cả giường cũng không xuống được."

Ta hỏi:

"Tại sao không chịu uống thuốc?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mẹ đáp:

"Người già cũng như trẻ con, càng già càng như sống ngược. Lúc thì chê đắng, lúc lại chê nóng, luôn tìm ra lý do để phát cáu."

"Hôm nay có uống không?"

"Vừa mới hất đổ rồi."

Ta liền ra lệnh cho tỳ nữ nấu một bát khác, lại bảo mẹ và a huynh về nghỉ ngơi trước.

Mẹ lo lắng: "Ông ấy mà nổi nóng, lại làm con khó chịu."

Ta cười:

"Đến nước này rồi, còn bộ mặt nào khó coi mà con chưa thấy chứ?"

*

Khi bát thuốc mới được đưa đến, ta đỡ ông dậy, kiên quyết đút từng muỗng.

Ông tức đến tay run bần bật, nhưng sức ông yếu hơn ta nhiều.

Giãy không thoát.

Ta vỗ mạnh vào lưng ông, lạnh giọng:

"Được rồi, muốn đánh muốn mắng gì, chờ bệnh khỏi rồi hẵng tính! Một chân đã bước vào quan tài rồi, còn không chịu nhìn thấu mọi chuyện à?"

Cha ta tức đến nổi gân xanh, há miệng định mắng...

Nhưng lại… nấc cục.

Ông câm nín ngay lập tức.

Mấy tỳ nữ cố nhịn cười đến mức cả người run rẩy.

Ta hắng giọng, nghiêm túc dặn dò:

"Sau này nếu lão gia không chịu uống thuốc, cứ đến Như Ý Lâu tìm ta. Ta sẽ đích thân quay lại đút cho ông ấy."

Xong xuôi đâu đó, ta trải chăn nằm xuống chiếc ghế dài ngoài phòng, trực đêm trông ông.

*

Giữa đêm khuya, ông đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi không về nhà ngủ à? Nhận nuôi một đứa trẻ, để nó ở nhà một mình không sợ sao?"

Ta giật mình:

"Cha... làm sao biết chuyện này?"

Ông cộc lốc đáp:

"Ngươi đừng quan tâm."

Ta: "..."

Sau một thoáng im lặng, ta nhẹ giọng:

"Con nhờ Chu nương tử chăm sóc nó rồi. Cha đã biết Tiểu Vi, chắc cũng biết Chu nương tử chứ?"

Ông hừ lạnh:

"Biết!"

"Ta không chỉ biết Chu nương tử, còn biết cả con nha đầu nghịch tử nhà họ Thẩm kia... Các ngươi thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"

Ta suýt tức chếc.

"Người có thể mắng con, vì con là đứa con hư của người!"

"Nhưng người không có tư cách mắng Thẩm Sơ Nguyệt!"

"Nàng ấy không phải con gái người! Nàng ấy còn giỏi hơn con gấp trăm lần! Một tay dựng nghiệp, là nữ thương nhân giỏi nhất ở Biện Kinh!"

Càng nói càng càng uất ức, ta không nhịn được nữa, bật dậy, xoay người rời khỏi Tạ phủ.

Thẩm Sơ Nguyệt đã cứu mạng ta.

Nàng ấy tốt như vậy, ai cũng không được khinh miệt nàng.

Dù chỉ là một câu!

Ta khóc suốt dọc đường.

Vừa đi vừa khóc, đến cửa sân nhỏ của Thẩm gia, đụng ngay vào một người đang vác tay nải trên lưng.

Nàng ấy sững sờ, hỏi ta:

"Ai bắt nạt ngươi?"
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 14



18

"Gần ba mươi rồi, còn bị cha ngươi mắng đến phát khóc?"

Nghe xong câu chuyện của ta, Thẩm Sơ Nguyệt ôm bụng cười phá lên.

"Nói không chừng, năm đó ngươi bỏ trốn, cũng là bị cha ngươi chọc tức đến mức không chịu nổi!"

Ta lau sạch nước mắt, tức giận mắng:

"Không nhắc chuyện đau lòng thì chếc à?"

"Được rồi, không trêu ngươi nữa."

Nàng lấy ra một miếng ngọc bội bình an màu xanh biếc, đặt vào tay ta.

"Cho ngươi."

Ta hỏi: "Còn ngươi?"

Nàng chỉ vào sợi dây đỏ quấn trên cổ mình:

"Ta cũng đeo mà. Đồ này ý nghĩa tốt, lại tiện mang theo bên mình. Bình thường không để lộ ra ngoài, nếu có lúc túng thiếu, còn có thể đem đi cầm đổi lấy bạc."

*

"Ngươi đã đi Nam Chiếu?"

Ta chỉ liếc mắt đã đoán ngay ra.

Nàng nhướn mày: "Làm sao nhìn ra được?"

"Ngọc bội này là sản vật của Bagan, phần lớn nhập từ Nam Chiếu."

"Hơn nữa, ngươi bị rám nắng đen thui rồi kìa."

Thẩm Sơ Nguyệt cười ha hả: "Ta quên mất, năm xưa Tạ Đường cũng từng là tài nữ tinh thông sách vở đấy nhỉ."

Nụ cười của nàng ấy khiến lòng ta chùng xuống.

Ta kể cho nàng nghe chuyện của Giang Nghi.

Khi nhắc đến cuộc đời bi thảm của Giang Nghi, trong lòng ta có chút khó chịu:

"Nàng ấy không giống ta. Nàng ấy tuân thủ lệnh của trưởng bối, cưới gả theo mai mối đàng hoàng, tam thư lục lễ không thiếu thứ gì."

"Vậy mà cuối cùng, kết cục vẫn thê thảm đến thế."

Thẩm Sơ Nguyệt thở dài một hơi:

"Bởi vì những quy củ đó, chưa bao giờ tồn tại để giúp nữ nhân sống tốt hơn."

"Nên dù có tuân theo nó, ngươi cũng vẫn sẽ bị trừng phạt."

"Tạ Đường, cuộc sống của bách tính có khổ hay không, phụ thuộc vào mùa màng có bội thu không, thiên hạ có thái bình không."

"Chứ không liên quan gì đến danh tiết của nữ nhân, cũng chẳng liên quan gì đến trinh tiết dưới làn váy của họ."

"Nếu thiên hạ đại loạn, chuyện nấu thịt trẻ con ăn để cầm cự cũng chẳng hiếm, thì còn nói gì đến đạo lý lễ nghĩa?"

"Quy tắc, đúng sai, miệng đời, tất cả đều là chó má."

"Chẳng bằng một cái bánh bao thực tế."

*

Lời của Thẩm Sơ Nguyệt vọng mãi trong tâm trí ta.

Đêm đó, ta mơ thấy Giang Nghi chếc thảm.

Mơ thấy tẩu tẩu của ta, chếc vì khó sinh.

Mơ thấy rất nhiều nữ nhân ta chưa từng gặp qua, ai cũng rơi lệ đẫm máu, nhìn chằm chằm vào ta, hỏi ta tại sao.

"Tại sao?"

"Tại sao!?"

Người cuối cùng rơi lệ là Tiểu Vi.

Nàng ấy hỏi:

"Mẹ ta đâu?"

Ta choàng tỉnh, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn quanh quất, Thẩm Sơ Nguyệt đã lại biến mất.

Nếu không phải miếng ngọc bình an trong tay đã bị hơi ấm của ta làm nóng, ta suýt nữa tưởng rằng nàng ấy chưa từng quay về.

Thẩm Tiểu Trư nằm sấp trên bàn, để lộ một phong thư.

Là thư Thẩm Sơ Nguyệt để lại cho ta.

Nhưng lần này, sau khi đọc xong, ta không chần chừ đốt nó thành tro ngay lập tức.

Thẩm Tiểu Trư quấn quýt quanh chân ta, ta hít sâu một hơi, bình tĩnh đến Như Ý Lâu như thường lệ.

Vừa đến cửa, ta đã thấy hai hàng nha sai đứng sẵn trong đại sảnh.

Ở chính giữa, mặc cẩm bào tím, tay phe phẩy quạt, là Bùi Lang.

Hắn cao ngạo ngồi trên ghế, khóe môi mang theo nụ cười lạnh nhạt.

*

"Tạ Đường, thấy bản quan sao còn không quỳ?"

Bùi Lang cưới Mạnh Vân Huyên xong, không được Mạnh gia giúp đỡ.

Điều này chứng tỏ Mạnh gia không coi trọng hắn.

Nhưng Mạnh Vân Huyên là kẻ ngu, không đành lòng thấy hắn thất thế, nên nghĩ đủ cách giúp hắn tìm đường ra.

Trùng hợp thay, bạn thân của nàng ta là sủng thiếp của Hoài vương.

Nhờ nàng ta kéo dây mà Bùi Lang bám được vào phe Hoài vương.

Hiện tại Hoàng đế bệnh nặng, vẫn chưa lập thái tử.

Cuộc tranh giành ngôi vị kế thừa càng lúc càng khốc liệt, đến nay chỉ còn Hoài vương và Sở vương có cơ hội chiến thắng.

Kẻ có dã tâm sẽ cược một ván, mong giành được công lao phò tá tân đế.

Nhưng phần lớn vẫn án binh bất động, chờ thời thế rõ ràng hơn.

Mạnh gia chính là phe không muốn dính dáng vào chuyện tranh giành quyền lực.

Còn Mạnh Vân Huyên, nàng ta đã đẩy cả nhà mình lên giàn lửa.

Mạnh gia có hai con đường:

1. Tiếp tục chấp nhận nàng ta, quy thuận Hoài vương.

2. Đoạn tuyệt quan hệ với nàng ta, đường ai nấy đi.

Không còn đường lui nữa.

Nhưng Bùi Lang đâu quan tâm?

Thứ hắn cần chỉ là vinh hoa phú quý trước mắt.

Chỉ cần Hoài vương cho hắn quyền thế, hắn sẽ tận dụng nó đến triệt để.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lúc này, thấy ta im lặng hồi lâu, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Sao? Muốn bản quan mời ngươi quỳ xuống à?"

*

Trong đại sảnh, mọi người đều đã quỳ rạp.

Chu nương tử run rẩy kéo áo ta, thấp giọng van nài:

"Tạ nương tử, dân không đấu với quan được..."

Đúng, dân không thể đấu với quan.

Nhưng ta không muốn quỳ trước Bùi Lang.

Nếu ta là người biết cúi đầu, năm xưa đã chẳng bỏ trốn cùng hắn.

Có lẽ ta sẽ chếc vì tính cách này.

Nhưng chí ít, ta cũng chếc trong tư thế ngẩng cao đầu.
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 15



Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:

"Đây không phải công đường, tại sao ta phải quỳ?"

Một sai nha thông minh lập tức đạp mạnh vào khoeo chân ta, bắt ta quỳ rạp xuống đất.

Đầu gối đập mạnh xuống nền gạch lạnh buốt, đau đến mức tê rần.

Nhưng ta nghiến răng, cắn chặt môi, không rên một tiếng.

Thấy vậy, Bùi Lang đặt chân lên đầu gối ta, dùng sức nghiền mạnh.

Hắn cười khẩy:

"Tạ Đường, ngươi cũng cứng cỏi gớm nhỉ."

"Trước đây, sao ta không phát hiện ra?"

"Lúc ở dưới thân ta, ngươi cũng biết r*n r* van cầu cơ mà?"

Ta và hắn từng là phu thê, nhưng giờ đây, hắn không hề do dự lấy chuyện trên giường ra làm nhục ta.

Công lý không ở trong lòng người.

Công lý, nằm trong cái miệng của kẻ có quyền.

Ta lạnh lùng cười nhạt:

"Ngươi còn chưa biết nhiều thứ lắm. Ví như vì sao cả Tạ gia và Mạnh gia đều không xem trọng ngươi?"

Sắc mặt Bùi Lang lập tức trở nên u ám.

Hắn nghiến răng:

"Tạ Đường, ngươi sớm đã không còn là tiểu thư nhà quan nữa rồi.

Chọc giận ta, sẽ chẳng có lấy một chút lợi lộc nào đâu."

Nhưng thứ ta muốn, chính là khiến hắn tức giận.

Chỉ có vậy, ta mới có thể đường hoàng đem Như Ý tửu lâu giao vào tay hắn.

19

Lá thư Thẩm Sơ Nguyệt để lại không nói rõ đầu đuôi sự việc, chỉ dặn ta lừa Bùi Lang tiếp quản Như Ý Lâu, sau đó nhanh chóng dẫn Chu nương tử cùng mọi người rời khỏi kinh thành.

Ta đoán, chuyện nàng đang làm chắc chắn có liên quan đến cuộc tranh đoạt ngôi vị, kinh thành lúc này đang chuẩn bị đón cơn bão lớn.

*

Vừa mới đầu quân cho Hoài vương, Bùi Lang đã được bổ nhiệm làm Phó sứ của Ty Diêm Thiết phụ trách thuế thương nghiệp, chức quan chính thất phẩm.

Hoài vương đặt hắn vào vị trí này, chính là muốn lợi dụng tay hắn để vơ vét tiền bạc.

Muốn tranh đoạt hoàng vị, tiền là thứ không thể thiếu.

Bạc của sĩ tộc khó động, nhưng bạc của thương nhân lại là miếng thịt béo bở.

Bùi Lang đang trong giai đoạn biểu lộ lòng trung thành, đương nhiên dốc toàn lực chứng minh giá trị của mình.

Với hiểu biết của ta về hắn, Như Ý Lâu sẽ là con dê đầu tiên bị xẻ thịt.

Thẩm Sơ Nguyệt không hiểu Bùi Lang, nhưng nàng hiểu Hoài vương.

Nàng tính toán chuẩn xác rằng, Hoài vương sẽ sớm vươn tay vào túi tiền của thương nhân.

Nhưng ngồi chờ chếc không phải phong cách của nàng.

Nếu nàng chấp nhận giao Như Ý Lâu ra, chứng tỏ trong đó đã được sắp xếp sẵn bẫy ngầm.

*

Ta không thể nhượng lại Như Ý Lâu quá dễ dàng, nếu không sẽ khiến Bùi Lang sinh nghi.

Muốn kéo dài thời gian, ta phải chọc giận hắn.

Cho dù sẽ chịu chút đau đớn, nhưng chỉ có như vậy mới không làm lỡ đại sự của Thẩm Sơ Nguyệt.

Bùi Lang tăng lực, đầu gối ta rớm máu, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra.

Thế nhưng ta vẫn cười, chế nhạo hắn chỉ biết dựa hơi nữ nhân, khiến hắn tức giận đến mức mất hết phong độ, ra lệnh tát ta.

Lực tay của sai nha rất mạnh, một bạt tai giáng xuống, nửa mặt ta lập tức sưng đỏ, khóe môi cũng rướm máu, trông vô cùng thê thảm.

Chu nương tử vội vàng dập đầu cầu xin, La chưởng quầy quỳ lết đến bên chân Bùi Lang, khẩn cầu:

"Đại nhân bớt giận! Nàng ta ngu dốt không hiểu chuyện, nếu có điều gì đắc tội, mong đại nhân rộng lòng tha thứ!"

Bùi Lang cười lạnh:

"Ta cũng có thể không chấp kẻ tiểu nhân, cho nàng ta một cơ hội."

Hắn nâng cằm ta lên, giọng điệu khinh miệt:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Tạ Đường, quỳ dập đầu ba cái, ta sẽ tha cho ngươi."

*

Ta nghiến răng, phẫn nộ quát:

"Bùi Lang, lạm dụng tư hình là có tội!"

"Chỉ là một quan thất phẩm quèn, cũng dám chà đạp luật pháp?"

Hắn cười khẩy:

"Lạm dụng tư hình? Tạ Đường, xem ra ngươi vẫn chưa rõ tình cảnh của mình."

"Như Ý Lâu làm giả sổ thuế suốt năm năm qua, trốn thuế lên đến ba nghìn quan!"

"Theo luật, phạt đánh roi, bồi hoàn thuế cùng tiền phạt tổng cộng sáu nghìn quan."

"Người của Ty Tuần Kiểm đã có mặt ở đây, chỉ chờ bắt ngươi và Thẩm Sơ Nguyệt quy án!"

*

"Bọn ta chưa từng làm giả sổ thuế!"

La chưởng quầy kinh hãi đến mức trợn tròn mắt, run rẩy biện bạch:

"Đại nhân, oan uổng quá! Như Ý Lâu chỉ buôn bán bình dân, doanh thu vốn dĩ không cao!"

"Những cửa hàng quy mô tương tự, mỗi năm nộp thuế chỉ vài trăm quan, toàn bộ sổ sách đều khớp với số tiền đã nộp, không sai sót chút nào!"

Bùi Lang cười nhạt:

"Kẻ trộm có bao giờ thừa nhận mình trộm cắp không?"

"Thương nhân nào bị điều tra chẳng la oan?"

"Vô thương bất gian! Lời các ngươi, ai tin?"

"Hiện tại, hoặc là ngoan ngoãn bồi hoàn, hoặc…"

Hắn liếc ta, lạnh giọng nói tiếp:

"Tất cả quản sự trong Như Ý Lâu, theo người của Ty Tuần Kiểm về phủ."

"Ta cũng tò mò xem, xương của Tạ Đường cứng cỡ nào, có chịu nổi hình phạt hay không."
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 16



La chưởng quầy thấy ta nhất quyết không chịu cúi đầu, bèn khẩn thiết cầu xin:

"Đại nhân, có thể đổi hình phạt thành tiền phạt không?"

"Tạ nương tử thể trạng yếu, nếu chịu đòn, e rằng không qua khỏi!"

Bùi Lang cười nhạt:

"Cũng được."

"Nể tình phu thê một thời, ta giảm cho nàng ta một chút, chỉ phạt hai nghìn quan thôi."

Tổng cộng tám nghìn quan.

Tính toán chuẩn xác đến đáng sợ.

*

Như Ý Lâu tận lực xoay sở, có thể gom đủ bảy nghìn quan, còn thiếu một nghìn quan.

Số tiền này bắt buộc phải nhượng lại Như Ý Lâu mới có đủ.

Đương nhiên, một nghìn quan không phải giá trị thực tế của Như Ý Lâu, nhưng đó là mức giá mà Như Ý Lâu buộc phải bán ra.

Bùi Lang đã sắp xếp sẵn người tiếp nhận, nên không ai dám đưa giá cao hơn.

Ta và La chưởng quầy diễn một màn bi thương, để kẻ mua tin rằng chúng ta thực sự bị ép bán, từ đó yên tâm ký khế ước.

*

Chu nương tử vô cùng đau lòng:

"Cứ tưởng cuối cùng có thể an ổn sinh sống, ai ngờ lại phải chạy nạn."

La chưởng quầy vuốt râu cười:

"Không đâu, Đông gia đã chuẩn bị cửa hàng mới ở Giang Nam, chỉ đợi chúng ta đến tiếp quản."

"Có điều, lần này không chắc có thể quay lại kinh thành."

Ta nhờ Chu nương tử dẫn theo Tiểu Vi.

Nàng ấy ngạc nhiên hỏi:

"Cô không đi sao?"

Ta lắc đầu.

"Người thân của ta đều ở kinh thành, ta phải ở lại bảo vệ họ."

La chưởng quầy thở dài:

"Đông gia quả nhiên liệu sự như thần."

Ông ta lấy ra một phong thư, đặt vào tay ta.

"Tạ nương tử, con đường phía trước, cô chỉ có thể tự mình đi tiếp rồi."

20

Lá thư Thẩm Sơ Nguyệt để lại cho ta, không chỉ hướng dẫn chi tiết về cơ quan mật trong phủ, còn có bản vẽ chi tiết, ngân phiếu và thuốc men.

Điều này càng khiến ta chắc chắn rằng nàng đã tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, và người nàng trợ giúp chắc chắn không phải Hoài vương.

Nhưng những điều đó không quan trọng bằng chuyện trước mắt.

Việc nàng rút toàn bộ người của Như Ý Lâu khỏi kinh thành, chứng tỏ trận chiến này nhất định sẽ có thương vong.

*

Ta lập tức đi kiểm tra mật thất, nghiên cứu kỹ lưỡng các cơ quan và đường hầm thoát thân, sau đó đốt ngay lá thư.

Ngọn lửa bập bùng, tim ta cũng đập loạn nhịp.

Thì ra cảm giác sống chếc trong gang tấc chính là như vậy.

Giống hệt những gì Thẩm Sơ Nguyệt đã nói:

Quy tắc, đúng sai, miệng lưỡi thế gian… tất cả đều là vô nghĩa.

*

Ta như một con kiến, lén lút vận chuyển thức ăn và nước vào mật thất.

Còn phải chuẩn bị cát cho Tiểu Trư—nếu không, cả mật thất sẽ bị nó bốc mùi mất!

Cung biến có thể diễn ra chỉ trong vài canh giờ, cũng có thể kéo dài vài ngày, chỉ cần sống sót qua giai đoạn này, ta sẽ có đường thoát.

Nhưng đúng lúc ta căng thẳng chuẩn bị, A huynh đột nhiên bị bắt đi.

*

Tội danh của huynh ấy là “phỉ báng chính lệnh triều đình”.

Mười lăm năm làm quan, A huynh luôn thận trọng, sao có thể sơ suất với lời lẽ trong thơ văn?

Huynh ấy bị giam ở Ngự Sử Đài, ta chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng mua được một cơ hội vào thăm ngục.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Huynh ấy bị giam cầm trong tình cảnh thê thảm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.

A huynh yêu thương tẩu tẩu suốt đời, từ khi tẩu ấy mất, huynh ấy cũng chẳng còn thiết tha điều gì.

Ngay cả sinh mạng của chính mình.

Nếu không phải còn cha mẹ già và con thơ, ta tin rằng huynh ấy đã sớm đi theo tẩu tẩu rồi.

*

Huynh ấy cười với ta, giọng điệu như thể đang dặn dò những việc thường ngày:

“Ôn Ôn, cha mẹ và A Hoàn, ta giao cả cho muội. Muội phải rời khỏi kinh thành ngay lập tức.”

A huynh biết nội tình!

Ta thăm dò:

“Thái tổ có di chiếu, quan văn không liên quan đến mưu phản thì không thể bị giếc. Huynh chỉ là bị hãm hại, cùng lắm cũng chỉ bị cách chức hoặc lưu đày, đến lúc đó cả nhà chúng ta có thể rời đi cùng nhau.”

Huynh ấy lắc đầu:

“Không kịp nữa rồi.”

Lòng ta chợt lạnh.

*

Huynh ấy nói tiếp:

“Ôn Ôn, trận chiến này không thể tránh khỏi nữa rồi.”

Cuộc chiến đoạt vị đã đi đến hồi cao trào!

Ta bình tĩnh phân tích:

“Nhưng nếu bây giờ muội đưa cha mẹ rời đi, chẳng phải sẽ càng gây chú ý sao? Ngược lại, sẽ khiến chúng ta không thể ra khỏi kinh thành.”

Huynh ấy ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu:

“Muội nói có lý. Nếu các người rời đi ngay bây giờ, bọn họ sẽ không thể dùng cha mẹ để ép cung ta.”

“Chắc chắn cả hai phe đang tìm cách kiềm chế Tạ gia, muốn ra ngoài lúc này… chẳng khác nào cá nằm trên thớt.”

Huynh ấy kéo ta lại gần, hạ giọng thì thầm kể hết mọi chuyện.

Nghe xong, lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi.

Thật sự là thiên la địa võng, hiểm ác vô cùng!

*

Vừa ra khỏi lao ngục, ta tức tốc chạy về Tạ phủ, hy vọng có thể tìm ra cách thoát thân trước khi quá muộn.

Nhưng ngay trước cửa Tạ phủ, ta chạm mặt Mạnh Vân Huyên.

Nàng ta trang điểm rất dày, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ tiều tụy trong ánh mắt.

Ta không ngờ nàng ta lại đến đây.

Giữa ta và nàng ta không có giao tình, cũng không có quan hệ lợi ích, vốn không có chuyện gì để nói với nhau.

Thế nhưng…

Nàng ta bây giờ trông giống hệt ta năm xưa.

Ta không nỡ làm ngơ.
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 17



Ta lạnh nhạt hỏi:

“Cô đứng đây, là đợi ta?”

Nàng ta mím môi, giọng nói run run:

“Tỷ tỷ Tạ gia, có thể cho muội nói chuyện riêng với tỷ không?”

Ta đưa nàng ta vào Tạ phủ.

Vừa ngồi xuống, nàng ta đã sốt sắng nói:

“Tỷ tỷ Tạ gia, có thể giúp muội gửi một phong thư cho Mạnh gia không?”

“Muội không còn cách nào khác, cha mẹ không chịu gặp muội, người muội phái đến cũng bị đuổi về.”

“Nhưng chuyện này rất quan trọng, sống còn chỉ trong gang tấc, không thể chậm trễ được!”

Ta mỉm cười:

“Giúp cô cũng được, nhưng ta có một điều kiện.”

Nàng ta vội vàng đáp:

“Chỉ cần tỷ giúp muội, muội nguyện ý làm bất cứ điều gì.”

“Thật sao?”

Nàng ta kiên quyết gật đầu, còn lập tức phát lời thề độc:

“Nếu muội nuốt lời, trời đánh chếc muội!”

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta, từng chữ từng chữ nói rõ ràng:

“Ta muốn cô… g.i.ế.c Bùi Lang.””

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

21

Lời thề—có thể tin được không?

Trong đời này, điều Bùi Lang làm nhiều nhất chính là thề thốt.

Hắn từng nói: "Nếu ta phụ nàng, ta sẽ lấy mạng mình để đền bù."

Được thôi.

Vậy thì cứ để lời thề ấy thành sự thật đi.

*

Lá thư của Mạnh Vân Huyên—thiêu rụi đoạn tình cuối cùng

Ta đặt bức thư nàng ta viết cho Mạnh gia lên ngọn nến, nhìn nó hóa thành tro bụi.

Gió thổi qua, cuốn lấy những tàn tro bay lên nền trời đêm sâu thẳm, tan biến vào hư vô.

Bắt đầu từ giây phút này, không còn gì ràng buộc nữa.

*

Tiếng gõ cửa vang lên.

Bùi Lang đứng đó, tay chắp sau lưng, mỉm cười:

"Lại gặp nhau rồi, Tạ Đường."

Ta nhướng mày: "Tạ gia đâu có làm ăn buôn bán gì, Phó Sứ đại nhân tìm nhầm chỗ rồi chăng?"

Hắn cười cười:

"Vương gia muốn mời Tạ lão gia đến phủ một chuyến, nhắc đến nàng có chút giao tình cũ với ta, nên sai ta đến đón."

Ta cũng cười:

"Ồ… hóa ra đã thành con ch.ó của vương phủ, chẳng trách oai phong như thế, gió xuân đắc ý như thế."

*

Nếu là trước đây, Bùi Lang đã sớm nổi giận, nhưng hiện tại hắn không còn bận tâm.

Không chỉ bởi vì hắn nắm thực quyền, mà còn bởi hắn nhìn thấy tương lai đầy vinh hoa phía trước.

Bản chất con người chính là như vậy.

Khi chẳng có gì trong tay, danh dự là thứ quan trọng nhất, có thể liều cả mạng để bảo vệ.

Nhưng khi đã có tất cả, danh dự bỗng trở thành thứ yếu.

Tiền bạc và quyền lực cho phép hắn đứng ở nơi cao, từ trên cúi nhìn những kẻ khốn khổ vùng vẫy bên dưới, trong mắt hắn, ta chỉ là một con châu chấu sắp chếc—dù có nhảy nhót thế nào cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Hắn ung dung, ta chỉ là trò cười.

*

Bùi Lang chắp tay sau lưng, chậm rãi nói:

"Tạ Đường, làm chó hay làm sói trong vương phủ, không phải cứ muốn là được."

"Làm người thì phải biết điều. Khi ta còn nói chuyện tử tế với nàng, thì nên ngoan ngoãn mà nghe lời."

Ta cười nhạt:

"Phụ thân ta bệnh nặng đến mức không thể đứng dậy nổi. Nếu các ngươi ép ông ấy đi, sợ rằng còn chưa đến được vương phủ thì Tạ gia đã phải lo tang sự rồi."

"Mà nếu phụ thân mất đi, ca ca ta chắc cũng chẳng còn thiết sống nữa đâu."

*

Bùi Lang nhíu mày, hiển nhiên không vui.

Ta nói tiếp:

"Nếu vương gia muốn nghe chuyện, chi bằng đích thân đến Tạ phủ, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với hắn."

Bùi Lang tiến lại gần, cúi người ghé sát tai ta, thấp giọng cảnh cáo:

"Tạ Đường, tốt nhất đừng giở trò với ta."

"Bây giờ không còn như trước nữa đâu."

"Mạng cả nhà nàng… đều nằm trong tay ta."

*

Sau khi Bùi Lang rời đi, ta thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay Phụ thân đã chịu uống thuốc, bệnh tình vốn có chút cải thiện, nhưng sau chuyện của A huynh, lại ngày càng nặng hơn.

Mẫu thân sắc mặt tiều tụy, đầy lo lắng, cầm c.h.ặ.t t.a.y ta, nước mắt không ngừng rơi:

"Ôn Ôn… con sẽ không để chúng ta gặp chuyện gì chứ?"

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y bà, nghiêm túc nói:

"Mẫu thân, người yên tâm. Con nhất định sẽ bảo vệ mọi người bình an."

Bà không hỏi thêm gì nữa, chỉ lẩm bẩm: "Được… mẫu thân tin con…"

*

Ta sai người thu dọn bạc và những vật dụng quan trọng, sau đó đến tìm A Hoàn.

A Hoàn từ nhỏ đã được A huynh dạy dỗ, dù còn nhỏ tuổi nhưng lại rất bình tĩnh.

Từ lúc A huynh bị bắt, mọi thói quen của nó vẫn không thay đổi, ăn đúng số bát cơm như cũ, đọc sách như cũ.

Chỉ là…

Ta đứng quan sát rất lâu, phát hiện nó cứ dán mắt vào một trang sách mà mãi không lật sang trang tiếp theo.

Nó đang giả vờ bình tĩnh.

Ta đau lòng, nhẹ nhàng gọi:

"A Hoàn…"

Nó ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Cô cô", rồi lại im lặng.

*

"Cô cô, người có thể đưa con đi cướp ngục không?"

Ta quỳ một chân xuống, dịu dàng dỗ dành:

"Cha con sẽ không sao đâu."

A Hoàn cắn môi, nước mắt chực trào, bất ngờ nắm lấy tay áo ta, nghẹn ngào nói:

"Cô cô, con đã ăn cơm đầy đủ, sức khỏe rất tốt!"

"Người có thể dẫn con đi cướp ngục không?"

Ta bật cười, gõ nhẹ lên mũi nó:

"Không được."
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 18



A Hoàn xị mặt, lộ vẻ thất vọng, ta liền nắm tay nó:

"Nhưng A Hoàn có thể giúp cô cô bảo vệ tổ phụ tổ mẫu, có được không?"

Nó ngập ngừng một chút, rồi gật đầu thật mạnh:

"Dạ! Cô cô cứ yên tâm!"

Nhìn vào đôi mắt trong veo của đứa trẻ, ta thầm hạ quyết tâm:

Dù có phải liều cả tính mạng này, ta cũng nhất định phải đưa nó rời khỏi kinh thành!

*

Hành lý đã sắp xếp xong, mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Ngay khi ta nghĩ rằng có thể tiến hành kế hoạch, cửa lớn Tạ phủ một lần nữa bị gõ vang.

Nhưng lần này…

Người đến… không phải Hoài vương.

Mà là…

Sở vương.

22

Tại sao Sở vương lại đến?

Đương nhiên là ta mời hắn đến.

Người truyền tin giúp ta—chính là Mạnh Vân Huyên.

Đây chính là đạo lý "dưới đèn là chỗ tối".

Bùi Lang chỉ trong thời gian ngắn đã có thể dồn ép người yêu hắn tha thiết đến mức quay lưng về phía hắn, đúng là cũng có chút bản lĩnh.

*

Sở vương là con trai thứ mười ba của hoàng hậu, tuổi vừa chạm tam thập, đang ở độ hăng hái nhất.

Hắn không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

"Ngươi ra giá đi."

Điều kiện của ta dĩ nhiên là đưa người nhà họ Tạ rời khỏi kinh thành.

Sở vương có chút bất ngờ:

"Ta còn tưởng ngươi sẽ yêu cầu cứu Tạ Hành ra khỏi ngục."

Ta cúi đầu, che đi sự kinh ngạc trong mắt.

Lẽ nào Sở vương không biết chuyện biến loạn trong cung?

*

Mưu sĩ bên cạnh Sở vương lập tức lên tiếng:

"Vương gia, ngàn vạn lần không được!"

"Nếu thả Tạ gia rời đi, Tạ Hành sẽ không còn vướng bận gì nữa, e rằng hắn sẽ khai hết mọi thứ với Hoài vương!"

"Bí mật mà chúng ta muốn có, nếu Hoài vương cũng biết được, vậy thì chúng ta sẽ mất đi lợi thế!"

Sở vương nhìn ta đầy do dự.

Trong ánh mắt hắn, ta từ từ quỳ xuống.

"Đại nhân nói rất đúng."

"Vậy nên, để ca ca có đường sống, thần nữ sẽ ở lại kinh thành."

Ta nhìn thẳng vào mắt Sở vương, ngữ khí bình tĩnh:

"Tạ gia không có dã tâm với quan trường."

"Hai huynh muội thần nữ, chỉ mong phụ mẫu có thể an hưởng tuổi già, con cháu có thể trưởng thành khỏe mạnh."

"Ngày nào phụ mẫu rời khỏi kinh thành, ngày đó thần nữ sẽ dốc hết toàn bộ những gì mình biết."

*

Sở vương khẽ vuốt ngọc bội trên tay, trầm giọng nói:

"Ý ngươi là—kinh thành không còn an toàn nữa?"

Ta ngẩng đầu, mặc cho ánh mắt hắn dò xét.

"Vương gia hẳn cũng biết, từ khi Bùi Lang dựa vào Hoài vương, hắn đã không ít lần ra tay với thần nữ và Tạ gia."

"Thần nữ cả gan nói một câu—nếu người bước lên ngai vàng là Hoài vương, Bùi Lang chắc chắn sẽ không tha cho Tạ gia."

"Chuyện liên quan đến tính mạng của phụ mẫu, thần nữ không dám cược, cũng không thể cược."

*

Sở vương thở dài:

"Bản vương có thể hiểu hiếu tâm của ngươi."

"Nhưng Bùi Lang… rốt cuộc là hận ngươi vì điều gì?"

"Năm đó ngươi bất chấp mọi thứ để gả cho hắn, chẳng phải cũng là một phần ân tình sao?"

Có lẽ chính vì cái gọi là ‘ân tình’ này.

Bùi Lang từng nghĩ rằng sau khi cưới ta, Tạ gia sẽ nâng đỡ hắn.

Nhưng hắn lại liên tiếp bị khước từ.

Ba năm đầu sau khi thành thân, hắn vẫn còn muốn diễn trò, mỗi dịp lễ tết đều đến Tạ gia cầu kiến phụ thân.

Thế nhưng, lần nào cũng phải chịu cảnh đóng cửa không tiếp.

*

Trong mắt Bùi Lang, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất.

Trước khi có được quyền thế, cách báo thù của hắn là giày xéo ta.

Sau khi có quyền thế, hắn sẽ tính sổ với toàn bộ Tạ gia, đòi lại tất cả sự nhục nhã mà hắn từng chịu khi quỳ gối trước cửa Tạ phủ.

Mạnh gia cũng không nâng đỡ hắn.

Kịch bản năm xưa lại lặp lại, nên Mạnh Vân Huyên cũng đi đúng con đường của ta.

Có điều, nàng ta còn thê thảm hơn.

Cổ tay nàng lộ ra vết bầm tím, cho thấy tình cảnh của nàng còn tệ hơn ta năm đó rất nhiều.

*

Hoài vương nắm trong tay ba vạn cấm quân, khiến Bùi Lang tự tin rằng mình không cần phải nhẫn nhịn nữa.

Nhưng hắn quên mất một đạo lý—"Trời muốn diệt ai, ắt khiến kẻ đó phát cuồng."

Sở vương đồng ý với điều kiện của ta.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn vừa rời đi không bao lâu, Hoài vương lại đến tận cửa.

*

Đêm đã khuya.

Người của Hoài vương mặc đồ đen, chỉ cần lùi một bước là có thể hòa vào bóng tối.

Hắn không đến để thương lượng.

Bùi Lang đi đầu, dẫn người tưới dầu khắp Tạ phủ, sau đó nhìn ta, nhếch mép cười:

"Tạ Đường, đây là ‘lễ ra mắt’ mà vương gia ban cho ngươi."

"Còn không mau quỳ xuống tạ ơn?"

*

Chưa dứt lời, thị vệ đã ấn chặt ta xuống đất, ép ta quỳ trước mặt Hoài vương.

Hắn có đôi mắt dài và hẹp, dung mạo tựa hồ ly, nụ cười nhàn nhạt nhưng lời nói ra lại khiến người ta sởn tóc gáy:

"Tạ Đường, ngươi nghĩ ngươi có thể đùa giỡn bản vương sao?"

*

Ta cúi đầu, cố gắng giữ vững giọng điệu bình tĩnh:

"Thần nữ không hiểu ý vương gia…"

Hoài vương bật cười, dùng ngón tay nâng cằm ta lên, đôi mắt sắc lạnh:

"Lão thập tam vừa mới rời khỏi đây đúng không?"

"Ngươi muốn bắt cá hai tay, phải không?"
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 19



23

"Thần nữ không dám."

"Không, gan của ngươi còn lớn hơn bất cứ ai."

Hoài vương buông lỏng bàn tay đang bóp cằm ta, chậm rãi nói:

"Tối nay, ngươi nói hết mọi chuyện cho ta. Nếu không, ta không ngại dùng m.á.u của cha mẹ ngươi để tế cờ."

*

Ta hít sâu một hơi, nhàn nhạt đáp:

"Vương gia, thủ đoạn hay lắm. Xem ra thần nữ chỉ có thể đi trước phụ mẫu một bước, coi như tận hiếu."

Hoài vương bật cười:

"Tứ chi ngươi bị trói, không thể rút kiếm tự sát, càng không thể đập đầu tự vẫn.

"Dù ngươi có giấu sẵn thuốc độc trong miệng, ta cũng có thể bẻ trật khớp hàm của ngươi.

"Muốn chếc? Chưa chắc dễ dàng như thế."

Ta nhẹ nhàng nhếch môi:

"Vương gia nói sai rồi. Muốn sống không dễ, chứ muốn chếc thì quá đơn giản.

"Một khi ta đã biết trước vương gia sẽ ra tay, chẳng lẽ không có chuẩn bị?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

Hoài vương nhíu mày, liếc sang Bùi Lang một cái.

Bùi Lang lập tức quát lớn:

"Tạ Đường! Ta đã bảo ngươi bớt giở trò! Hoài vương điện hạ không phải kẻ ngươi có thể qua mặt!"

Ta không thèm để ý đến Bùi Lang, mà nhìn thẳng vào Hoài vương, chậm rãi nói:

"Nam Chiếu có một loại cổ độc gọi là 'Thực Tinh'.

"Kẻ trúng cổ độc, nếu trong vòng một canh giờ không uống thuốc giải, sẽ thất khiếu chảy m.á.u mà chếc."

"Hiện tại đã qua nửa canh giờ, chắc cũng đủ để vương gia giếc sạch Tạ gia."

Nếu Tạ gia không còn, ca ca cũng chẳng thể khai ra bất cứ điều gì.

*

Hoài vương nhìn ta chăm chú, bỗng bật cười:

"Bùi Lang, cá rô này rời khỏi ngươi, lại hóa thành trân châu rồi đấy."

"Nhưng mà, Tạ Đường, ngươi không hiểu một điều."

Hắn cúi xuống, ghé sát tai ta, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lạnh lẽo:

"Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều không đáng một đòn.

"Dù ta không biết cái bí mật đó thì đã sao?"

*

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút né tránh.

"Vương gia, nếu bí mật này thực sự không quan trọng, vậy tại sao ngài lại đích thân đến hỏi?"

"Hơn nữa, thần nữ đã hứa sẽ nói ra tất cả với Sở vương.

"Một khi hắn biết, mà ngài lại không biết—ngài không sợ đại nghiệp của mình bại ngay tại đây sao?"

Nói xong, ta ho mạnh, một búng m.á.u tràn khỏi khóe môi—cổ độc Thực Tinh đã bắt đầu phát tác.

*

Hoài vương nheo mắt:

"Tạ Đường, ngươi tàn nhẫn với chính mình thật đấy."

Ta cười yếu ớt:

"Ta vốn nên như thế."

Nếu ngay từ đầu có thể tàn nhẫn một chút, ta đâu phải uổng phí mười năm tuổi xuân,

Cúi đầu nhẫn nhịn trong Tạ phủ, làm trâu làm ngựa cho Bùi Lang.

*

Hoài vương trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nói:

"Được, ta có thể để Tạ gia rời khỏi kinh thành."

"Nhưng khác với lão thập tam, bản vương không rộng lượng như vậy."

"Ngươi đã uy h.i.ế.p ta, vậy món nợ này—ngươi định tính sao đây?"

Ta dùng đầu lưỡi l.i.ế.m đi vệt m.á.u bên môi, nở nụ cười yếu ớt:

"Vương gia muốn biết gì, thần nữ sẽ nói.

"Thứ vương gia không nghĩ tới, thần nữ cũng sẽ nói."

Cuối cùng, Hoài vương không tiếp tục truy cứu, đồng ý để Tạ gia xuất kinh ngay trong ngày mai.

*

Bọn họ vừa đi khỏi, ta không còn sức gượng nữa, quỳ sụp xuống giữa sân.

Mẫu thân nước mắt đầm đìa, dìu phụ thân—đôi mắt ông đã đỏ hoe, giọng run run tức giận:

"Con sao có thể… lấy mạng mình ra cược?"

Ta khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

"Nhưng mà, phụ thân à… từ lâu rồi, con đã biết lấy mạng mình ra cược."

*

Phụ thân siết chặt nắm đấm, giọng nói khản đặc:

"Tạ Đường, ta biết con hận ta."

"Nhưng chính con đã lựa chọn con đường này, bây giờ còn trách ai được nữa?"

*

Ta nhìn họ—một mái tóc đã bạc trắng, khuôn mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng.

Ta cất giọng, thật khẽ:

"Sáu năm trước, khi tẩu tẩu mất, con đã nghĩ…

"Có lẽ, trong mắt người, con chỉ là một món đồ.

"Một món đồ không nghe lời, không tuân thủ quy củ, vậy nên đáng bị trừng phạt."

"Nhưng nếu người xem con là một con người…

"Thì đáng lẽ, người nên nhìn thấy những vết thương trên người con, thấy con phải đau đớn dằn vặt chỉ vì một điều—con muốn có quyền tự lựa chọn."

*

"Đúng sai rốt cuộc là gì?"

"Con càng nghĩ, càng không hiểu."

Phụ thân không nói gì.

Tiểu chất nhi Tạ Hoàn chạy tới đỡ ta dậy, nước mắt lăn dài:

"Cô cô, cô cô đang chảy m.á.u kìa!"

"Cô cô đừng chếc! Cô cô phải sống lâu trăm tuổi!"

Ta lau đi giọt lệ trên mặt hắn, nở nụ cười dịu dàng:

"Ngoan nào, cô cô sẽ sống thật lâu, sống đến chín mươi chín tuổi."

"Hoàn nhi có nhớ đã hứa gì với cô cô không?"

Tạ Hoàn lập tức gật đầu, giọng chắc nịch:

"Chăm sóc tốt cho tổ phụ tổ mẫu!"

Ta khẽ mỉm cười, giọng khàn khàn thì thầm:

"Ngoan, đúng là đứa bé ngoan."

24

Xe ngựa nhà Tạ gia chậm rãi lăn bánh qua cổng thành, ta đứng trên tường thành, lặng lẽ nhìn bánh xe cuốn theo bụi đường.

Không biết sau này có còn cơ hội gặp lại không?

Dẫu sao cũng đã tận sức, những gì còn lại, đành thuận theo ý trời.
 
Back
Top Bottom