Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM_gkluE8H4689C569NqfShMJBCQ0uDiJAuHWJVSBZoKA_baFVvJa7VcKAn1OrDU-YTgWG5QYDJq5HXew662dT7M_6UezczPmzs9YkZL27p40JiLGvSQqT3rBlK13tHX6muJ9hrD3pgf2Nzn0uEiCFf=w215-h322-s-no-gm

Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Chữa Lành

Team dịch: Xoăn dịch truyện

GIỚI THIỆU:

Năm thứ mười sau khi gả cho Bùi Lăng, ta bị bỏ vì không thể sinh con.

Cầm tờ hưu thư trong tay, ta đứng trước cổng nhà, do dự mãi chẳng dám gõ.

Năm đó, phụ mẫu kiên quyết phản đối hôn sự của ta và Bùi Lăng, ta liền quyết tâm bỏ trốn cùng hắn, làm mất hết mặt mũi của gia tộc.

Giờ đây, ta thua thảm hại, càng không có tư cách quay về cầu xin cha mẹ thu nhận.

Lúc ta xoay người định rời đi, Thẩm Sơ Nguyệt chặn ta lại.

Nàng là vị tiểu thư phóng túng nhất Biện Kinh, đến nay vẫn chưa xuất giá.

Cũng là người ta ghét nhất.

Nhưng hôm nay, nàng không đến để hả hê.

Nàng nói: "Tửu lâu của ta còn thiếu một đầu bếp, ngươi có muốn làm không?"​
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 1



01

Trước khi gặp Bùi Lang, ta từng là cô nương danh giá bậc nhất Biện Kinh.

Không ai ngờ rằng, ta lại có thể bỏ trốn cùng một nam nhân.

Nhưng khi đó, dù Bùi Lang chỉ mặc áo vải thô sơ, hắn vẫn nhã nhặn ôn hòa, lòng mang chí lớn thiên hạ. Trong mắt ta, hắn không hề kém cạnh đám công tử thế gia chỉ biết dựa vào tổ tiên.

Bùi Lang là thư sinh được cha ta chu cấp. Ta vẫn nghĩ, nhân duyên này tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nào ngờ, cha ta lại kiên quyết phản đối.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Người nói:

"Con gái à, con chỉ thấy được tài hoa xuất chúng của hắn, nhưng không nhìn ra tâm địa tàn nhẫn của hắn. Tài năng dù cao đến đâu cũng chỉ thuộc về hắn, giúp hắn bay cao, nhưng lại chẳng mang đến nửa phần lợi ích cho con. Một nam nhân tàn nhẫn, lật mặt vô tình, tuyệt đối không phải bến đỗ an toàn để nữ nhân gửi gắm cả đời."

Ta hỏi lại:

"Nếu cha đã không ưa nhân phẩm của hắn, vậy sao còn đặt cược vào hắn?"

Cha ta bất đắc dĩ thở dài:

"Chuyện triều đình đầy rẫy mưu mô quỷ quyệt, có quyền trong tay thì còn có thể kiềm chế lẫn nhau. Nhưng nếu con gả cho hắn, con lấy gì để kiềm chế hắn?"

Ta không tin. Ta nghĩ cha chỉ vì chê hắn nghèo mà cố viện cớ.

Người có thể viết nên văn chương hoa mỹ như vậy, sao có thể có tâm địa xấu xa được chứ?

Khi đó, ta không hiểu rằng tài năng và nhân phẩm thực sự chẳng hề liên quan.

Kỳ thực, lúc ban đầu ta đã cược đúng. Sau khi vào nhà họ Bùi, chẳng bao lâu, Bùi Lang đã thi đỗ tiến sĩ, chính thức bước lên con đường làm quan.

Khi đó, hắn từng ôm ta vào lòng, xót xa nắm lấy đôi tay đã trở nên thô ráp vì giặt giũ của ta, thề rằng từ nay về sau, sẽ không để ta chịu khổ nữa.

Nhưng từ khi nào, ánh mắt hắn nhìn ta lại đầy chán ghét, lạnh lùng nói:

"Gả hỏi là vợ, bỏ trốn chỉ đáng làm thiếp. Ta đã cho nàng danh phận chính thê, đó đã là quá đủ để xứng đáng với nàng rồi."

Từ khi nào, những tri kỷ hồng nhan của hắn ngày càng nhiều, cho đến lúc đường hoàng bước vào nhà, cùng hắn uống rượu làm thơ?

Mà ta, ta chẳng dám cãi vã với hắn, chỉ biết cúi đầu hâm rượu chuẩn bị thức ăn, chỉ mong được trở thành một người vợ hiền đức trong miệng thế nhân, không ghen tuông, không oán trách.

Dù vậy, cuối cùng, ta vẫn trở thành kẻ bị nhà họ Bùi ruồng bỏ.

Bùi Lang nói:

"Tạ Đường, mười năm qua, phụ thân nàng vô tình tuyệt nghĩa, để che giấu việc nàng vượt quá khuôn phép, ông ta đành miễn cưỡng thừa nhận cuộc hôn nhân giữa ta và nàng, nhưng chưa từng coi ta là con rể."

"Ta lận đận trên quan trường, ông ta chẳng bao giờ chịu vươn tay kéo ta một cái. Nhưng dù vậy, ta vẫn giữ gìn thể diện chính thê cho nàng, chẳng hề bạc đãi nàng."

"Huống hồ, nam nhân cầu con nối dõi vốn là lẽ thường tình. Đến nay nàng vẫn chưa có con, phạm vào điều thứ nhất trong 'Thất xuất chi điều'. Việc ta hưu nàng, cũng là lẽ đương nhiên."

(Thất xuất chi điều: Bảy lý do mà một người chồng có thể bỏ vợ trong xã hội phong kiến Trung Quốc, bao gồm: không có con, ngoại tình, bất hiếu với cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông quá mức và mắc bệnh nan y.)

Cầm lấy tờ hưu thư, ta thậm chí chẳng kịp oán hận Bùi Lang vô tình bạc bẽo.

Ta chỉ là… không biết mình còn có thể đi đâu nữa.

02

Khi bỏ trốn cùng Bùi Lang, ta đã mang theo một ít vàng bạc, nhưng tất cả đều đã dốc hết để giúp hắn. Đến giờ, thứ ta có thể mang đi, chỉ còn vài bộ y phục cùng một tờ hưu thư.

Ta thất thần bước ra khỏi nhà họ Bùi, đến khi bừng tỉnh, đã đứng trước cửa Tạ phủ.

Lão gác cổng già nua, lim dim ngủ, không hề hay biết ta đang đứng đây.

Ta chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn không đủ dũng khí gõ cửa, cầu xin cha mẹ thu nhận mình.

Rốt cuộc, ta xoay người, lặng lẽ rời đi.

Lúc này, trời đang nắng đẹp, trên phố người qua kẻ lại, náo nhiệt vô cùng. Nhưng ta chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Ta không có tiền, cũng không có nơi dung thân. Không biết sau một đêm, t.h.i t.h.ể ta sẽ bị phát hiện ở góc xó nào.

Có lẽ đây chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho kẻ cố chấp và ngu muội như ta thuở thiếu thời.

Đáng đời thật…
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 2



Khi ta đã chấp nhận số phận, một bàn tay bỗng đặt lên vai ta, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

"Cuối cùng cũng tìm được ngươi."

Là Thẩm Sơ Nguyệt.

Nàng ta vẫn mang dáng vẻ như trong ký ức của ta, nhưng trên người không còn lụa là gấm vóc nữa.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, nàng cười nói: "Ta không nghe lời cha mẹ, bị đuổi ra khỏi nhà rồi."

Ta từng nghe nói về chuyện nàng bỏ trốn khỏi hôn sự, nhưng không ngờ cha mẹ nàng lại tàn nhẫn đến mức thực sự đoạn tuyệt với con gái mình.

Giữa ta và Thẩm Sơ Nguyệt, có thể coi là đối thủ lâu năm.

Ta không thích nàng.

Vì chúng ta trạc tuổi nhau, đều giỏi cầm kỳ thi họa, nên luôn bị người đời mang ra so sánh.

Mà mỗi lần so, nàng luôn nhỉnh hơn ta một chút.

Giờ nghĩ lại, ta chẳng hiểu tại sao mình lại để tâm đến chuyện đó. Thắng thì chẳng được gì, thua cũng không mất mát gì.

Ta hỏi Thẩm Sơ Nguyệt: "Ngươi tìm ta làm gì?"

Nàng cười nói: "Nghe tin ngươi bị hưu, ta đặc biệt đến chúc mừng."

Ta bật cười vì tức: "Vậy ngày mai ngươi lại đến đi, có thể còn kịp chúc mừng ta nhập liệm nữa đấy."

Thẩm Sơ Nguyệt phá lên cười: "Đây mới đúng là Tạ Đường mà ta quen biết, mở miệng ra là có thể cắn người."

Ta bĩu môi: "Ngươi nói cứ như ta là chó vậy. Nhưng ta cũng chẳng thèm giận ngươi, sắp chếc rồi, còn gì mà không buông bỏ được nữa."

"Ai nói ngươi sắp chếc? Chẳng lẽ mắc bệnh nan y rồi?"

Ta cười chua chát: "Bệnh nghèo, cũng coi như nan y đi."

Thẩm Sơ Nguyệt vỡ lẽ, kéo tay áo ta, dẫn ta đến một quán rượu, hào sảng gọi: "Tiểu nhị, mang rượu ra!"

Tiểu nhị quen thuộc đáp ngay: "Được ạ, như thường lệ, một cân Thiêu Đao Tử!"

Thẩm Sơ Nguyệt hài lòng gật đầu, rồi nhìn ta, nghiêm túc ra lệnh: "Ngồi xuống."

Ta không từ chối. Ta muốn uống say.

Nếu say rồi, chếc đi có lẽ sẽ bớt đau hơn.

Rượu nhanh chóng được mang lên, Thẩm Sơ Nguyệt tự tay rót cho ta một ly, rồi chậm rãi nói:

"Thiêu Đao Tử không phải rượu ngon, uống như lửa đốt họng, cay xé cả cổ, vậy mà lại là loại rượu bán chạy nhất. Ngươi có biết vì sao không?"

Ta nói: "Vì nó rẻ?"

Nàng lắc đầu:

"Vì mùa đông ở Biện Kinh có thể khiến người ta chếc rét.

"Những kẻ không có quần áo dày để mặc, vẫn phải ra ngoài kiếm sống trong gió tuyết, chỉ có thể dựa vào thứ rượu cay nồng này để sưởi ấm.

"Họ biết rõ, uống rượu mạnh rồi lao lực trong trời lạnh sẽ tổn thọ, nhưng chỉ cần có thể sống được thêm một ngày, họ vẫn sẽ uống.

"Tạ Đường, bọn họ cũng mắc bệnh nghèo, nhưng bọn họ vẫn sống."

Ta cười khổ: "Ai mà chẳng muốn sống? Nhưng bệnh nghèo cũng có ba bảy loại, đến cả rượu Thiêu Đao Tử ta cũng chẳng có tiền mua."

Nghe vậy, Thẩm Sơ Nguyệt không phản bác ngay, mà quay sang hỏi tiểu nhị: "Chỗ các ngươi, một tháng trả công cho đầu bếp thế nào?"

Tiểu nhị thoải mái trả lời: "Nếu là người mới học việc, mỗi tháng một quan tiền, còn người thạo nghề thì ba quan, mùa cao điểm còn có thể cao hơn, tùy vào chưởng quầy. Còn đại trù, bọn ta không rõ, chưởng quầy bảo đừng hỏi, nhưng ta từng nghe ngóng, nếu có tay nghề giỏi, giá cả chẳng hề thấp đâu!"

Đến lúc này, ta mới hiểu ra Thẩm Sơ Nguyệt đang ám chỉ điều gì.

Ta có tay có chân, chỉ cần chịu khó làm việc, nhất định có thể tự nuôi sống mình.

Chỉ trong chốc lát, khát vọng cầu sinh đã được thắp lên trong ta. Ta lập tức mở lời, nhờ tiểu nhị tiến cử giúp mình.

Tiểu nhị cười tủm tỉm: "Cô nương nói đùa rồi, cần gì ta tiến cử? Đại Phật ngay trước mặt cô đó thôi."

Thẩm Sơ Nguyệt mỉm cười:

"Tạ Đường, đây là tửu lâu của ta."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

03

Sau khi Thẩm Sơ Nguyệt bỏ trốn khỏi hôn ước, cha mẹ nàng quyết định trừng phạt bằng cách đày nàng ra trang trại ở quê, bắt nàng sống nốt phần đời còn lại tại đó.

Nhưng nàng vốn không phải người dễ bị khuất phục. Nàng thu xếp giấy tờ thân phận, gom hết bạc mang theo, rồi nhảy xuống xe ngựa giữa đường, chạy trốn.

Nhà họ Thẩm biết nàng vẫn còn sống, nhưng tức giận đến mức không muốn quản nữa, coi như chưa từng sinh ra nàng.

Mà nàng cũng không nghĩ đến chuyện quay về.

Trước tiên, nàng mua một tiểu viện, sau đó mua hai mặt tiền gần chùa Đại Tướng Quốc, không tự mình kinh doanh mà cho thuê lại để kiếm tiền.

Qua vài năm, nàng tích cóp được một khoản, bèn mở một tửu lâu và dồn hết tâm sức vào việc quản lý.

Lúc mới khai trương, không ít đám lưu manh thấy nàng là nữ nhân liền đến gây sự.

"Ngươi không biết đâu, hồi đó ta treo đầy chuông trong nhà, bên gối lúc nào cũng đặt sẵn một thanh đao."

"Ta nghĩ bụng, có chuông báo động, có đao trong tay, thế nào cũng có đường xông ra ngoài."

"Ai ngờ đám du côn còn chưa đến, ta đã bị con mèo hoang trèo tường vào nhà bắt chuột làm cho mất ngủ mấy đêm liền."

"Thế là ta quyết tâm luyện võ. Đã có sức mạnh, lại có vũ khí, còn sợ ai đến gây chuyện nữa chứ?"
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 3



Khi kể lại những chuyện này, Thẩm Sơ Nguyệt cười ha ha, như thể đang nói về cuộc đời của một ai khác.

Nhưng ta lại cay mắt.

"Thẩm Sơ Nguyệt, vì sao ngươi lại bỏ trốn khỏi hôn ước?"

Nếu nàng không bỏ trốn, vốn dĩ có thể sống một đời vinh hoa phú quý, hà tất phải chịu khổ như vậy?

Hơn nữa, người mà Thẩm gia định gả nàng cho, chính là lang quân mà nàng thầm thương trộm nhớ thuở thiếu thời.

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Sơ Nguyệt uống một ngụm rượu rồi nhàn nhạt nói:

"Trước ngày thành thân, ta mới biết, hắn đã có người trong lòng."

"Nhưng hắn là một kẻ nhát gan, không dám tranh đấu."

"Ta không thích kẻ hèn nhát, cũng không muốn gả cho một nam nhân chẳng hề yêu mình, lại còn phải vì hắn mà sinh con, lo liệu gia đình. Ai thiếu ai mà không sống nổi? Hắn không dám tranh, vậy thì ta tranh."

"Con người sống một đời, vỏn vẹn trăm năm ngắn ngủi, có thể nhẫn nhịn đủ điều, nhưng chung thân đại sự thì không."

Ta nghĩ đến chính mình, khẽ thở dài:

"Lời thì nói vậy, nhưng tranh đi tranh lại, dù có dám chống lại thiên hạ mà giành lấy thứ mình mong muốn, kết cục vẫn chẳng khá hơn là bao."

Thẩm Sơ Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Ngươi nghĩ mình sai vì đã bỏ trốn cùng nam nhân, không màng lễ giáo liêm sỉ ư?"

"Không, kẻ sai là Bùi Lang."

"Nếu hắn có tình có nghĩa, một lòng với ngươi như thuở ban đầu, vậy thì ngươi bỏ trốn cùng hắn chính là sáng suốt, trọng tình trọng nghĩa. Ngươi sẽ trở thành Trác Văn Quân của thời đại này."

"Nhưng hắn đã phụ bạc ngươi."

"Nữ nhân sống trong thế gian này, chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân. Là thê nhưng không phải nhân, chỉ là một vật sở hữu. Đã là vật sở hữu, bị người ta ghét bỏ, tất nhiên là lỗi của chính nó."

"Nhưng chúng ta cần phải hiểu, đó không phải là sự thật."

"Tạ Đường, nếu xiềng xích là trói buộc trên thân, thì ai cũng có thể cởi bỏ giúp ngươi. Nhưng nếu xiềng xích là trong lòng, thì chỉ có ngươi mới tự mở ra được."

Ta bắt chước nàng, uống cạn chén Thiêu Đao Tử.

Bị rượu cay làm nước mắt trào ra, nhưng cơ thể lại dần ấm lên.

04

Thẩm Sơ Nguyệt đưa ta về tiểu viện của nàng.

Trên tường viện là một hàng tường vi, nàng cười nói: "Không cần chuông báo động nữa, ồn lắm, mời những khóm tường vi này trông nhà hộ ta."

Góc tường có một căn nhà gỗ nhỏ, là nơi trú mưa chắn gió cho mèo.

Con mèo này theo họ Thẩm, tên gọi Thẩm Tiểu Trư.

Nàng nói: "Ta đâu có mời nó, chính nó tự chạy tới ở."

Lúc đó Thẩm Tiểu Trư đang nằm cuộn tròn ngủ gà ngủ gật trong ổ. Nó nhỏ nhắn xinh xắn, ta nhìn mà không hiểu vì sao lại đặt tên là "Tiểu Trư"?

Đang thắc mắc thì Thẩm Tiểu Trư thức dậy. Vừa thấy Thẩm Sơ Nguyệt, nó liền vươn hai chân ra khỏi ổ, duỗi lưng lắc lư eo rồi nhảy xuống đất.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

"Béo thế này mà còn leo tường được à?"

"Ấy dà, Tiểu Trư là một con mèo béo linh hoạt đấy."

Ta bật cười, Thẩm Tiểu Trư dụi đầu vào tay ta, ánh nắng chiếu lên bộ lông mềm mại của nó, phảng phất một mùi hương ấm áp và an yên.

Đã bao lâu rồi ta không được thoải mái thế này?

Thẩm Tiểu Trư ve vẩy đuôi chạy đi, Thẩm Sơ Nguyệt thì lấy bàn tính ra, bắt đầu tính toán với ta.

"Ngươi ở đây, tiền thuê một tháng năm trăm văn; ăn uống đều tính trong tiệm, khỏi thu.

"Ngươi mới đến, chỉ có thể làm phụ bếp, tính là nửa học việc, tháng lương một quan. Bao giờ thành thạo thì sẽ tăng lương."

Ta đương nhiên không phản đối.

Thẩm Sơ Nguyệt cứu ta, còn cố gắng trấn an ta, sợ ta vì nợ nàng mà canh cánh trong lòng.

Ta đặt tay lên bàn tính của nàng, nói:

"Con người vốn dĩ sống là để nợ qua nợ lại, ta nợ ngươi, ngươi nợ ta, thế là số phận chúng ta gắn chặt vào nhau rồi.

"Ngươi xem, tay ta thô ráp thế này, từ lâu đã quen chịu khổ rồi. Ta không sợ khổ, nên cũng không sợ nợ ngươi.

"Ta còn có thể chịu khổ, lẽ nào lại không thể trả nợ?"

Thẩm Sơ Nguyệt nhìn những vết nứt trên tay ta, tức giận chửi rủa Bùi Lang một tràng rồi vào phòng lấy ra một hũ cao dưỡng, tỉ mỉ bôi lên tay ta.

"Tạ Đường, hôm nay chúng ta ăn ngon một chút đi, làm món cá chép sốt chua ngọt nhé, Tiểu Trư cũng thích ăn."

"Cá chép nhiều xương, Tiểu Trư ăn nổi không?"

Thực ra nó đâu có nhai ra được, nhưng Thẩm Sơ Nguyệt sẵn sàng tỉ mẩn gỡ hết xương cho nó.

Gỡ xương cả buổi trời, mà chỉ đủ cho Thẩm Tiểu Trư ăn một miếng.

Ta cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra con mèo này béo lên là có lý do.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đêm đầu tiên sau khi bị bỏ, ta ôm mùi hương của Thẩm Sơ Nguyệt, ngủ một giấc thật ngon.
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 4



05

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Sơ Nguyệt gọi ta dậy, ném cho ta một bộ y phục vải thô:

"Mau thay vào, theo ta đi một chuyến."

Ta cứ tưởng nàng muốn dẫn ta đến tửu lâu, nào ngờ lại đưa ta ra chợ.

Rất nhiều người quen biết nàng, nhiệt tình gọi một tiếng:

"Thẩm lão bản!"

Nàng cười tít mắt đáp lại, ghé vào mấy cửa hàng, chọn chọn nhặt nhặt, nhưng chẳng mua gì cả.

Các chủ quán cũng chẳng giận, còn mời nàng lần sau ghé lại.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta không hiểu gì cả.

Thẩm Sơ Nguyệt không trực tiếp giải thích, mà chỉ dẫn dắt ta từng chút một:

"Tạ Đường, ngươi nói xem, làm nghề ẩm thực, quan trọng nhất là gì?"

Ta do dự đáp: "Hương vị?"

Nàng lắc đầu:

"Hương vị đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là nguyên liệu.

"Cá tôm cua nếu không tươi, nhẹ thì đau bụng, nặng thì mất mạng; gà vịt bò dê nếu có bệnh, thực khách ăn vào chẳng những sinh bệnh mà còn có thể gây dịch bệnh.

"Những cửa hàng ta vừa ghé qua đều là mối cung cấp nguyên liệu cho tửu lâu của ta. Mặc dù mỗi lần giao hàng bọn ta đều kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng lỡ có sơ suất thì sao?

"Vậy nên, khi có thời gian, ta sẽ đến tận nơi xem xét, chỉ cần họ làm ăn đàng hoàng, thì nguyên liệu nhập về cũng yên tâm hơn nhiều."

Ta tuy từng theo mẹ học việc quản gia, cũng hiểu chút ít chuyện nội trợ, nhưng đối với những thứ chuyên môn này thì hoàn toàn không biết gì cả.

Thẩm Sơ Nguyệt nói đâu ra đấy, hẳn là đã bỏ công sức nghiên cứu không ít.

Ta khâm phục nàng vừa có kiến thức vừa biết áp dụng thực tế.

Nàng cười bảo:

"Ta đâu có núi vàng để phung phí, cứ thế mở tiệm mua bài học thì chẳng được, đành phải ngoan ngoãn vào làm học việc ở mấy tửu lâu mấy năm trời.

"Dù vậy, lúc mới khai trương vẫn gặp đủ thứ khó khăn, nào là thu mua nguyên liệu, nào là tính toán sổ sách, nào là quản lý tiểu nhị, đi đường vòng không ít mới có thể đưa Như Ý Lâu vào quỹ đạo ổn định."

Ta hiểu ra, Thẩm Sơ Nguyệt đang dạy ta cách câu cá, chứ không phải cho ta con cá.

Nàng không định để ta sống cả đời chỉ với thân phận một đầu bếp, vì thế, nàng tỉ mỉ đem những gì mình học được mấy năm qua, từng chút một truyền lại cho ta.

Khi trở về Như Ý Lâu, tiểu nhị đã dọn dẹp quán sạch sẽ, chưởng quỹ ngồi bấm bàn tính đối chiếu sổ sách, còn hậu viện thì bận rộn không ngừng.

Thẩm Sơ Nguyệt gọi một phụ nhân có vẻ ngoài hiền lành đến:

"Đây là Chu nương tử, ngươi theo nàng học việc trước."

Chu nương tử chuyên làm điểm tâm, tính tình ôn hòa như bột mì, ai ai cũng thích chuyện trò với nàng.

Nàng cũng không giấu nghề, tận tâm tận lực dạy dỗ ta.

Sau một thời gian quen thuộc, ta mới biết Chu nương tử có một đứa con gái mắc bệnh lâu năm.

"Lúc đầu chỉ là phong hàn, nhưng nhà nghèo, không có tiền chữa, đành phải cố gắng cầm cự.

"Kết quả là tuy vượt qua được cơn bệnh, nhưng kéo dài thành bệnh tim, bây giờ phải dùng thuốc tĩnh dưỡng.

"Nếu không nhờ đông gia giúp đỡ mời đại phu, ta cũng không biết bệnh của Doanh nhi lại nghiêm trọng như vậy.

"Con bé vẫn còn nhỏ, nhưng chẳng thể chơi đùa như những đứa trẻ khác. Mỗi lần thấy nó cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn ra ngoài cửa sổ, ta đau lòng không chịu nổi.

"Nhưng ít ra nó vẫn còn sống, thế là đủ rồi. Đại phu nói, chăm sóc cẩn thận, sau này vẫn có hy vọng khỏi hẳn."

Chu nương tử nói đến đây thì lại nở nụ cười.

Ta chợt nhớ đến câu nói của Thẩm Sơ Nguyệt:

Bọn họ cũng có bệnh nghèo, nhưng họ vẫn sống.

Đứng hay quỳ cũng được, chỉ cần còn sống là được.

Thẩm Sơ Nguyệt nhìn thấy một thế giới rộng lớn đến thế.

Ta ngẩng đầu, mây đen trên trời bị xé ra một khe hở, ánh sáng xuyên qua, rọi thẳng xuống mặt đất.

Thẩm Sơ Nguyệt đứng dưới vầng sáng ấy, nheo mắt lại, trông chẳng khác nào Thẩm Tiểu Trư phơi nắng.

Nàng cười gian xảo:

"Tạ Đường, ngươi phụ trách trộm bánh quế hoa của Chu nương tử, ta đi lấy chim cút chiên của lão Đinh, tối nay về nhà uống rượu!"

"Ta không uống rượu rẻ, ta muốn uống loại đắt tiền."

"Được, trừ vào tiền công của ngươi."

Cười cười nói nói xong, ai nấy lại quay về làm việc.

Chu nương tử đưa cho ta túi bánh quế hoa đã gói sẵn, bảo ta về sớm.

Ta vừa đi từ bếp ra đại sảnh, thì ngay lúc đó, trước cửa tửu lâu có hai chiếc kiệu dừng lại.

Từ trong kiệu bước xuống, là Bùi Lang và một nữ tử duyên dáng đeo mạng che mặt.

Ta nhìn bóng dáng quen thuộc ấy, chếc lặng tại chỗ.

Chiếc áo gấm màu xanh sẫm mà Bùi Lang đang mặc, vẫn là do ta tự tay làm cho hắn.

06

Bùi Lang nhìn thấy ta, trước tiên quét mắt đánh giá một lượt, thấy ta đầu bù tóc rối, áo vải thô sơ, trông chẳng có vẻ gì là sống tốt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nữ tử kia liếc qua lại giữa ta và Bùi Lang, dường như đã đoán được thân phận của ta, lập tức nhíu mày:

"Sao vậy, định diễn cho ta xem một màn gương vỡ lại lành à?"
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 5



Bùi Lang bật cười:

"Vân Huyên nói vậy chẳng những oan cho ta, mà còn xem nhẹ chính nàng.

"Có nàng bên cạnh, làm sao ta có thể nhìn trúng nàng ta được?"

Dứt lời, Bùi Lang hờ hững liếc nhìn ta, giọng điệu đầy châm chọc:

"Tạ Đường, chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ sao? Ngươi vẫn chưa chếc tâm, còn theo ta đến tận đây?"

Mãi lúc này, ta mới hiểu ra. Hóa ra hắn tưởng ta lén lút dò hỏi hành tung của hắn, chạy tới Như Ý Lâu để cầu xin hắn quay lại.

Buồn cười đến cực điểm.

"E rằng Bùi đại nhân hiểu lầm rồi, ta là đầu bếp của Như Ý Lâu, bận rộn tối mắt tối mũi, nào có thời gian mà dây dưa mấy trò vô vị này với ngươi."

Bùi Lang lại nói:

"Đầu bếp? Trước kia ta chỉ thấy ngươi ngang ngược thô lỗ, không ngờ bây giờ còn thêm cả thói nói dối. Hẳn là thấy Vân Huyên, trong lòng tự ti nên tùy tiện bịa ra một lời dối trá để vớt vát chút thể diện chứ gì?"

Hôm nay ta được nghỉ ca đêm, chỉ làm ban ngày, trên người không mặc tạp dề, thoạt nhìn không giống người làm trong bếp.

Nhưng ta đâu cần chứng minh với hắn.

"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được."

Ta lấy bánh quế hoa, tiếp tục rời đi, nhưng lại bị Bùi Lang giữ chặt cổ tay:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Tạ Đường, không nói rõ ràng, ngươi đừng hòng đi."

Thật là kỳ quặc.

"Nói rõ cái gì?"

Mạnh Vân Huyên chậm rãi cất tiếng:

"Tạ cô nương, ta và Bùi Lang đã có hôn ước, vậy mà cô cứ bám riết không buông là vì sao?

"Chỉ cần cô hứa rằng sau này sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa, chuyện hôm nay ta có thể bỏ qua."

Ta giật tay ra khỏi sự kìm kẹp của Bùi Lang, cười khẩy:

"Hai người các ngươi đúng là mặt dày quá thể. Chẳng nói đến chuyện Bùi Lang đã già mà sắc cũng tàn, không có chỗ nào đáng để ta vương vấn.

"Còn cô, Mạnh cô nương, Biện Kinh này là Biện Kinh của bệ hạ, cũng là Biện Kinh của dân chúng. Bệ hạ còn chưa từng đuổi ta đi, cô dựa vào đâu mà muốn đuổi ta?

"Cô nói muốn tính toán với ta? Ta không rõ mình phạm tội gì, cô định dựa vào luật nào mà kết án?"

Mạnh Vân Huyên giận dữ nói: "Tạ Đường, cô biết rõ Bùi Lang đã có hôn ước mà vẫn lởn vởn quanh đây, chẳng phải không biết liêm sỉ là gì sao?"

"Ta không biết liêm sỉ? Đúng vậy, điều mất mặt nhất của ta chính là năm đó không làm tiểu thư khuê các cho đàng hoàng, không gả cho một công tử môn đăng hộ đối, lại cứ cố chấp đ.â.m đầu vào một kẻ tâm cơ hiểm trá, bạc tình vô nghĩa.

"Mạnh Vân Huyên, xét theo tuổi tác, cô phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ Tạ gia. Cô có biết năm đó ta cũng từng là ánh trăng sáng trong miệng Bùi Lang hay không?

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô cứ mặc sức coi mình là ngoại lệ đi, ta xem thử cô có thể cùng hắn ân ái đến bạc đầu hay không!"

Thấy Mạnh Vân Huyên tức đến đỏ cả mắt, Bùi Lang vội vàng dỗ dành:

"Vân Huyên, nàng và nàng ta không giống nhau.

"Ta và nàng là hai lòng hòa hợp, lại có lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, nàng sẽ là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, còn nàng ta là người tự nguyện bỏ trốn, làm đủ chuyện mất mặt. Dù xét về tình hay lý, nàng ta đều không đáng được tôn trọng."

Ta không hiểu, chẳng lẽ việc bỏ trốn này chỉ có một mình ta làm sao?

Tại sao hai chữ danh tiết lại chỉ đè nặng lên vai ta?

Cuộc tranh cãi đã thu hút Thẩm Sơ Nguyệt đến.

Nàng chẳng hỏi han gì, chỉ chắn trước mặt ta, lạnh lùng nhìn Bùi Lang, phun ra một chữ:

"Cút."

Gọn gàng, dứt khoát.

Bùi Lang tức giận đến mất cả lý trí:

"Một kẻ bỏ trốn, một kẻ bỏ trốn khỏi hôn nhân, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều là loại không biết liêm sỉ!"

Thẩm Sơ Nguyệt cong môi cười:

"Ít ra còn hơn một kẻ làm quan mấy năm trời mà không chút thành tựu, còn bị giáng chức như ngươi."

Bùi Lang vốn đang chật vật trên quan lộ, nghe những lời này thì nổi đóa, siết chặt nắm đấm, dường như muốn động thủ.

Thẩm Sơ Nguyệt thấy vậy, lại càng thích thú:

"Muốn đánh ta à? Cứ thử xem, ta cũng muốn biết xem có bao nhiêu người ở kinh thành muốn xem trò cười quan viên bắt nạt ta đây. Ta chẳng sợ mất mặt, nhưng Bùi đại nhân, e rằng kỳ khảo hạch năm nay của ngài lại tiêu rồi."

Đám đông mỗi lúc một nhiều, Bùi Lang dù sao cũng còn muốn giữ thể diện, đành phải vội vã kéo Mạnh Vân Huyên rời đi.

Lúc này ta mới phát hiện, vì siết quá chặt, bánh quế hoa trong tay đã bị bóp nát.

Thẩm Sơ Nguyệt nhẹ thở dài:

"Đi thôi, uống rượu nào."

07

Hôm nay về sớm, Tiểu Trư nhà họ Thẩm vui sướng đến mức lăn lộn dưới chân chúng ta, phơi cái bụng tròn vo lên trời.

Thẩm Sơ Nguyệt trêu nó một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện bình rượu trong tay ta đã cạn sạch.

Nàng bực mình: "Uống gấp vậy làm gì? Uổng công ta hôm nay đặc biệt đi lấy Trúc Diệp Thanh, đúng là trâu ăn mẫu đơn!"
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 6



Đúng là uống có hơi nhanh thật. Ta nhìn Thẩm Sơ Nguyệt, nàng có chút mờ nhòe trước mắt ta.

Thấy thú vị quá, ta ngây ngốc cười một hồi, rồi đột nhiên bật khóc:

"Thẩm Sơ Nguyệt, ngươi biết không? So với Bùi Lang, ta càng hận bản thân mình hơn.

"Nếu ta thông minh hơn một chút, biết nghe lời hơn một chút, liệu có rơi vào cảnh có nhà mà không thể về như bây giờ không?"

Ta rất nhớ mẹ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mười năm rồi, ta chưa từng gặp lại bà.

Thẩm Sơ Nguyệt ném khăn tay lên mặt ta:

"Nếu ngươi thông minh hơn, biết nghe lời hơn, thì đã không còn là Tạ Đường nữa.

"Khi còn trẻ, ai mà chẳng làm vài chuyện điên rồ? Nhưng chỉ cần chưa xuống mồ, vẫn còn cơ hội thay đổi.

"Chỉ cần còn đường rút lui, ấy là một điều may mắn.

"Tạ Đường, ngươi đã từng nghĩ xem, mình đến thế gian này, rốt cuộc là vì điều gì chưa?"

Hình như… ta chưa từng nghĩ đến.

"Thẩm Sơ Nguyệt, vậy còn ngươi? Ngươi sống vì điều gì?"

Nàng nói: "Không làm tiên nữ trong miệng người khác."

"Không hiểu."

"Sống vì chính mình."

"Vì chính mình? Tứ thư ngũ kinh chẳng có quyển nào dạy như vậy."

Thẩm Sơ Nguyệt giật bình rượu khỏi tay ta, nhét một miếng chim cút chiên vào miệng ta: "Chỉ khi nhìn thấy bản thân mình, thì xương sống mới không dễ dàng bị người khác bẻ gãy. Người mà không gãy xương sống, mới có thể thật sự đứng vững giữa nhân gian."

Cơn say của ta đột nhiên tỉnh lại.

Ánh trăng dịu dàng phủ xuống mặt nàng, soi rõ lớp lông tơ nhàn nhạt.

Thực ra Thẩm Sơ Nguyệt đã không còn tinh tế như thuở thiếu nữ nữa.

So với trước đây, da nàng rám hơn, khi cười, đuôi mắt đã xuất hiện một nếp nhăn mảnh dài.

Duy chỉ có ánh mắt vẫn sáng như những vì sao.

Tim ta đập thình thịch, cuối cùng cũng hỏi ra điều mà bấy lâu ta không dám hỏi:

"Thẩm Sơ Nguyệt, tại sao ngươi lại cứu ta?"

Nàng nhíu mày: "Sao lại hỏi vậy? Chẳng phải khi còn trong khuê phòng, chúng ta là bằng hữu sao?"

Ta suýt nữa phun cả ngụm rượu ra ngoài, cố gắng nuốt xuống, ho sặc sụa: "Ngươi mở mắt mà nói dối à? Ai bảo chúng ta là bằng hữu?"

Nàng kích động nói: "Cả hai mắt ta đều thấy mà!"

"Thử nói xem?"

"Chỉ cần ta gảy đàn, ngươi sẽ chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu. Nếu như vậy mà không gọi là tri kỷ, thì thế nào mới tính?"

"Ta đang nghe xem ngươi có đánh sai nốt nào không."

Thẩm Sơ Nguyệt im lặng một lúc, lại nói:

"Mỗi lần dự tiệc, ngươi đều ngồi bên cạnh ta."

"Là ta đang so xem ai xinh đẹp hơn."

"..."

Ta xấu hổ cúi đầu: "Thẩm Sơ Nguyệt, ta không phải người tốt, ngươi giúp nhầm người rồi."

Nàng xoa đầu ta như đang xoa Tiểu Trư, sau đó chậm rãi nói:

"Không biết vì sao, khi còn trong khuê phòng, ai ai cũng không thích ta.

"Có một lần họ tụ tập lại nói xấu ta, chính ngươi đã đứng ra mắng bọn họ là lũ nữ nhân lắm điều.

"Tạ Đường, lúc ấy ta trốn sau giả sơn, nghe thấy hết cả.

"Ngươi đã chỉ trích từng người một, từ đó về sau, ngươi cũng bị cô lập chung với ta."

"..."

Đúng là có chuyện này thật, ta cũng không hiểu khi ấy mình nghĩ gì nữa. Rõ ràng rất ghen tị với nàng, nhưng khi nghe người khác nói xấu nàng, ta lại chẳng chịu nổi.

Nàng nói: "Ngươi là loại người không nhìn thấy bản thân mình, vì thế chỉ nhớ điều tốt của người khác, mà quên mất cái xấu của chính mình."

"Như vậy không tốt sao?"

"Bất cứ thứ gì quá mức đều không tốt."

Tiểu Trư cũng "meo meo" hai tiếng, như thể đang đồng tình.

Lòng ta bỗng nhẹ nhõm đi nhiều.

Rượu ngấm vào người, ta nhắm mắt, say khướt rồi ngủ mất.

Nên chẳng nghe thấy tiếng gõ cửa vọng đến từ ngoài sân.

08

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Thẩm Sơ Nguyệt đã không còn ở đó.

Nàng để lại một bức thư, nhờ ta giúp nàng trông nom Như Ý tửu lâu và Tiểu Trư.

Đặc biệt còn dặn dò, nếu có lúc nào phải chọn giữa tửu lâu và Tiểu Trư, thì cứ chọn Tiểu Trư trước.

Ta hỏi han mọi người trong tửu lâu, Lạc chưởng quầy bảo rằng Thẩm Sơ Nguyệt vẫn thường như vậy, cách một thời gian lại biến mất một đợt, dặn ta đừng lo lắng:

"Chủ quán là nữ trung hào kiệt, làm gì cũng có đạo lý riêng. Nếu là chuyện có thể nói với chúng ta, nàng đã sớm nói rồi. Còn nếu không thể nói, thì ắt hẳn đó là chuyện chúng ta không nên biết. Cứ làm theo lời nàng dặn là được."

Ta có chút lo lắng: "Nhưng ta chỉ vừa mới học xong chỗ Chu nương tử, cùng lắm chỉ được tính là một thợ làm bánh, sao có thể quản lý cả tửu lâu?"

Thẩm Sơ Nguyệt thế này chẳng phải cố tình làm khó ta sao!

Lạc Chưởng quầy bật cười: "Lời ấy sai rồi. Tuy công việc khác nhau, nhưng lý lẽ quản lý thì giống nhau. Tạ nương tử cứ thử bắt tay vào làm trước đi."

Ta cũng không còn cách nào khác, bèn bắt đầu theo Lạc chưởng quầy học tính sổ, lại cùng Lão Đinh kiểm tra rau thịt nhập vào mỗi ngày, rồi giúp tiểu nhị ứng phó những vị khách khó chiều.
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 7



Một ngày bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, mệt đến mức vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay.

Nếu không phải sáng nào Tiểu Trư cũng nhảy lên giường giẫm đạp một vòng trên người ta, có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ dậy đúng giờ nổi.

Nghĩ đến việc Thẩm Sơ Nguyệt lúc mới dựng nghiệp đã vất vả thế nào, ta chỉ mong nàng sớm quay về.

Đúng lúc ấy, bầu trời bỗng tối sầm, tiếng sấm nổ vang, cơn mưa đầu tiên của mùa hè trút xuống, rơi xối xả.

Tim ta đột nhiên siết chặt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó tả.

Ta không ngừng tự trấn an mình rằng Thẩm Sơ Nguyệt là người giỏi nhất trên đời, dù gặp chuyện gì cũng có thể biến nguy thành an.

Nhưng dù mưa lớn đến đâu, tửu lâu vẫn phải mở cửa.

Ta che ô đến quán, toàn thân ướt sũng.

Nếu là ngày thường, Chu nương tử chắc chắn đã nhắc ta mau đi thay quần áo, nhưng hôm nay nàng cứ thất thần, đến cả việc lỡ tay bỏ quá nhiều mỡ lợn cũng không phát hiện.

Thấy thế, ta kéo nàng ngồi xuống, dịu giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu nương tử ngập ngừng: "Có chuyện muốn nhờ nương tử giúp, nhưng ta không biết mở lời thế nào."

"Là chuyện liên quan đến bệnh của Doanh Nhi sao?"

Nàng vội lắc đầu: "Không phải về bệnh, nhưng quả thực là vì con bé."

Hóa ra, Doanh Nhi gần đây kết thân với một cô bé tên Âm Âm, con của gia đình mới chuyển đến cuối ngõ.

Doanh Nhi chỉ có thể nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Âm Âm thì đứng bên ngoài, kiễng chân đưa trái cây cho bạn mình.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lâu dần, hai đứa trẻ trở thành bạn thân.

Dạo gần đây, Âm Âm đã đến tuổi học chữ, nên theo người nhà đến lớp học tư thục, thích thú vô cùng, bèn viết một bức thư gửi Doanh Nhi.

Thư tuy ngắn, chỉ vài chữ, nhưng khổ nỗi Chu nương tử và Doanh Nhi đều không biết chữ, chẳng rõ phải đọc theo chiều ngang hay chiều dọc.

Doanh Nhi sợ Âm Âm phát hiện ra mình mù chữ mà chê cười, không dám nói thật.

Chu nương tử an ủi con gái, nói hôm sau sẽ tìm người giúp đọc thư.

Nhưng càng nghĩ, nàng càng nhận ra vấn đề không chỉ dừng lại ở một bức thư này.

Do dự một lúc, cuối cùng nàng thấp giọng nói: "Ta muốn nhờ nương tử dạy Doanh Nhi học chữ."

Doanh Nhi sức khỏe yếu, không thể đến tư thục, mà để mời riêng một tiên sinh về dạy thì Chu nương tử không có đủ tiền.

Ta cười đáp: "Một tháng hai buổi, vậy cả ta lẫn Doanh Nhi đều tiện. Chỉ là ta chưa từng dạy ai bao giờ, nếu có chỗ nào chưa chu đáo, mong nương tử bỏ qua."

Nàng mừng rỡ: "Sao có thể chứ!"

Rồi vui vẻ đưa bức thư của Âm Âm cho ta: "Không biết con bé đã viết những gì?"

Ta mở tờ giấy, trên đó chữ xiêu vẹo, nhưng vẫn đọc rõ ràng:

"Kim châm đ.â.m rách nhụy đào, chẳng dám bật tiếng, chỉ âm thầm chau mày."

Là… một câu tình thi đầy s*c t*nh.

Rốt cuộc, nhà nào lại dạy con gái nhỏ viết thứ này chứ?

09

Biết đó là tình thi, Chu nương tử giận đến mức không cho Doanh Nhi gặp lại Âm Âm nữa.

Lúc ta đến dạy chữ, Doanh Nhi chẳng có chút hứng thú nào.

"Phu tử, con biết ý của mẫu thân, nhưng Âm Âm vẫn chỉ là một đứa trẻ, nàng ấy có biết gì đâu chứ?

"Sao lỗi lầm của người lớn, cũng trở thành lỗi của nàng ấy?"

Ta không biết phải trả lời thế nào.

Thế gian có quá nhiều điều không rõ ràng đúng sai, người trong cuộc sống giữa dòng bùn lầy, rồi cũng mặc kệ là mềm hay cứng, miễn là còn sống sót.

Nhưng chẳng bao lâu sau, một phụ nhân dắt theo một đứa trẻ đến Như Ý tửu lâu.

Chính là Âm Âm và mẹ nàng.

Người phụ nữ ấy mặc một bộ lụa đã sờn, chiếc trâm bạc cài trên tóc cũng xỉn màu, hiển nhiên là từng sống sung túc nhưng nay đã sa sút.

Ta cứ tưởng nàng đến tìm ta gây sự, không ngờ câu đầu tiên vừa cất lên lại là:

"Xin nhờ nương tử viết giúp ta một bức thư."

Ta hơi ngạc nhiên: "Phu nhân không biết chữ sao?"

Vậy ai đã dạy Âm Âm học đây?

Nàng lắc đầu, khẽ ho một tiếng, giọng dịu dàng:

"Ta biết nhờ vả thế này thật đường đột, nhưng thời gian ta có thể ra ngoài không nhiều.

Tạ nương tử, có thể giúp ta viết nốt bức thư này trước được không?"

Ta lấy giấy bút, hỏi: "Viết cho ai?"

Nàng đáp:

"Họ Hứa, tên Nguyên Tu, là... biểu huynh của ta.

Còn ta, ta là Giang Nghi, người Phong Châu, Tấn An phủ."

Bức thư này là thư cầu cứu.

Giang Nghi cầu xin Hứa Nguyên Tu đến đón Âm Âm đi.

"Biểu huynh cô, chính là cha ruột của Âm Âm?"

Nàng cười chua chát:

"Cha của Âm Âm, ta cũng không biết là ai nữa.

Ta đã sa vào vũng lầy này rồi, nhưng Âm Âm thì không thể giống ta."

Nói xong, nàng vội vã rời đi.

Ta không giữ nàng lại, chỉ là khi đến dạy chữ cho Doanh Nhi, ta cố tình đi thêm mấy bước đến cuối ngõ, gõ cửa nhà Giang Nghi.

Nàng mở cửa, thấy ta thì sững sờ.

Ta nói:

"Hãy kể ta nghe chuyện của cô đi."
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 8



10

Từ nhỏ, Giang Nghi đã mồ côi cha mẹ, sống nương nhờ nhà cữu phụ, cùng biểu huynh Hứa Nguyên Tu lớn lên.

Cữu mẫu đối xử với nàng không tốt, nhưng Giang Nghi không trách bà ấy.

Nhà họ Giang và họ Hứa đều là nông hộ, sống nhờ vào trời, cơm trong nhà ăn một miếng là bớt một miếng. Bằng lòng cho nàng một chén cơm đã là ân huệ to lớn.

Huống hồ, Hứa Nguyên Tu lại đối tốt với nàng, luôn lén giấu thịt vào đáy bát của nàng khi cha mẹ không chú ý.

Thời thơ ấu của Giang Nghi, tuy gian nan nhưng cũng không thiếu hơi ấm.

Về sau, Hứa Nguyên Tu ra ngoài học hành, còn nàng cũng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Cữu phụ nàng làm chủ, định gả nàng cho một nhà thân sĩ ở thôn bên.

Xét theo môn đăng hộ đối, đây đúng là một mối hôn nhân tốt.

Không ai bạc đãi nàng, Giang Nghi cũng ngoan ngoãn bước lên kiệu hoa.

Nhưng nàng không ngờ, đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của mình.

Tướng công của nàng, Mã Thắng, lấy cớ du học mà đưa nàng rời khỏi Tấn An phủ, thề rằng sẽ chu du thiên hạ.

Nhưng một nhà thân sĩ bình thường sao có thể gánh nổi chi phí này?

Chưa đi được bao xa, tiền bạc đã tiêu sạch, vậy mà Mã Thắng vẫn không chịu hồi hương.

Nàng mãi mãi không quên nụ cười dữ tợn của hắn lúc đó.

"Sao lại không có tiền được? Ngươi, chính là tiền của ta."

Mã Thắng bán nàng vào lầu xanh.

Nhờ nhan sắc trời ban, nàng có giá cao, Mã Thắng còn nhờ đó kiếm đủ tiền để mua nhà ở Biện Kinh.

Sau đó, Giang Nghi bất ngờ mang thai, Mã Thắng liền bắt nàng sinh con.

Hắn sớm đã tính toán xong xuôi—

Nếu sinh con gái, thì nuôi lớn để nối nghiệp mẫu thân.

Nếu sinh con trai, thì bán vào kỹ viện dành cho nam nhân.

Đối với Mã Thắng, bất kể tính toán thế nào, hắn cũng không lỗ vốn.

*

Nghe xong chuyện của Giang Nghi, ta cảm thấy khó thở.

Nàng là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, đủ sính lễ, đủ thủ tục.

Nhưng thì sao?

Vẫn bị chà đạp đến mức này.

Mà trượng phu của nàng, lại chẳng phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào.

Ta hỏi: "Nếu Hứa Nguyên Tu không đến đón Âm Âm, cô định làm thế nào?"

Giang Nghi trầm mặc rất lâu, rồi đáp:

"Thực ra, hắn không đến mới là đúng.

"Nhưng ta… ta thật sự không còn cách nào khác."

"Tạ nương tử, ta không có tiền, cũng không quen biết ai.

"Cho dù có quen ai, vì thanh danh của ta, bọn họ cũng sẽ tránh xa, thậm chí… còn làm liên lụy đến Âm Âm.

"Những việc mà người khác thấy đơn giản, với ta mà nói, lại khó khăn vô cùng, vô cùng."

Lúc này, nàng tuyệt vọng hệt như ta ngày bước ra khỏi nhà họ Bùi.

Nhưng ta không giỏi giang như Thẩm Sơ Nguyệt.

Ta cũng vậy, vô lực đến mức không làm gì được.

Trên đường về, ta tự nhủ với mình—

"Nếu không thể giúp đời, thì ít nhất cũng phải tự giúp mình trước."

Nhưng đêm đó, ta vẫn hèn nhát mà khóc suốt một đêm.

Đến khi mặt trời mọc, ta lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đến tửu lâu làm việc.

*

Ba tháng trôi qua, ta gần như đã quên mất Giang Nghi.

Lúc này, một phong thư từ Phong Châu gửi tới.

Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn mang thư đến tìm nàng.

Giống như lần trước, nàng tự tay mở cửa.

Nhưng nàng không nói gì, cũng không dám nhận thư, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Ta hiểu, lần này Mã Thắng đang ở nhà, thế nên đành thu lại bức thư, rời đi.

Thật ra, ta và Giang Nghi đều biết rõ—

Nếu thư đã đến, vậy tức là người sẽ không đến.

Thôi vậy.

Con người, chẳng lẽ chỉ có thể cam chịu số phận sao?

*

Đêm ấy, cơn mưa lớn lại trút xuống, làm ta thao thức không ngủ được.

Ta dứt khoát ôm Thẩm Tiểu Trư, ngồi dưới mái hiên nghe mưa rơi.

Gió lạnh thổi qua, ta bỗng rất muốn uống rượu.

Nếu giờ này Thẩm Sơ Nguyệt có ở đây thì tốt biết mấy.

Vừa nghĩ xong, tiếng gõ cửa liền vang lên.

Nàng thực sự về rồi sao?!

Ta phấn khởi đứng dậy:

"Đến đây, đến đây!"

Nhưng khi mở cửa ra, sấm chớp lóe lên, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt vì mưa xối của Giang Nghi.

Tay trái nàng dắt Âm Âm, tay phải cầm một con dao.

Lưỡi d.a.o còn dính vệt m.á.u đỏ sẫm, dưới màn mưa lớn, được rửa sạch hoàn toàn ngay trước mắt ta.

*

Ta có nên cho nàng vào không?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chứa chấp một kẻ giếc người trong nhà của Thẩm Sơ Nguyệt sao?

Tiếng mưa càng lúc càng lớn, che lấp sự im lặng giữa chúng ta.

Nhưng ta vẫn nghe rõ từng nhịp tim dồn dập của mình.

Thẩm Sơ Nguyệt, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?

Ta và Giang Nghi đứng đối diện nhau trước cửa, không ai lên tiếng.

Cho đến khi tiếng nức nở của Âm Âm vang lên lấn át cả tiếng mưa.

"Nương ơi, con lạnh quá…"

Bấy giờ Giang Nghi mới bắt đầu run sợ, bàn tay cầm d.a.o buông lỏng, lưỡi d.a.o rơi xuống đất, phát ra một âm thanh chói tai.

Nàng quỳ sụp xuống trước mặt ta:

"Tạ nương tử, cứu người mà bỏ dở giữa chừng, thì chẳng khác nào giếc người cả!"

"Cô đang uy h.i.ế.p ta sao?"

"Đúng."

"Dựa vào cái gì?"

Nàng bật khóc:

"Dựa vào sự khốn khổ của ta.

"Dựa vào lương tâm của cô!"
 
Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng
Chương 9



Ta nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chậm rãi nhấn từng chữ:

"Sự khốn khổ của cô, không phải do ta gây ra."

Giang Nghi trợn mắt, đôi con ngươi đỏ ngầu như máu.

Nàng cười thê lương:

"Nương tử nói đúng…

Ta đã định sẵn số phận này từ ngày được sinh ra.

"Nếu có phúc khí, ta đáng lẽ nên đầu thai làm nam nhân.

Thúc bá và tộc trưởng sẽ không bỏ rơi ta.

"Không những không bỏ rơi, họ còn nâng đỡ ta, dạy ta học hành, cho ta lập công danh!

"Nhưng ta sinh ra là nữ nhân.

"Vậy nên ta mới phải sống kiếp dựa dẫm vào người khác suốt đời!"

Giọng nàng mỗi lúc một chói tai, đến mức Âm Âm sợ hãi, vội cắn môi nhịn khóc.

Ta làm như không nghe thấy gì cả, giơ tay đóng sập cánh cửa trước mặt nàng.

11

Trời sáng rồi.

Có lẽ do tối qua dầm mưa, ta cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Chu nương tử nấu một bát canh gừng, lại bảo ta về nghỉ ngơi.

Ta vừa uống xong, thì đột nhiên vài tên sai nha xông vào, nói rằng đêm qua có án mạng, có người thấy hung thủ xuất hiện gần nhà ta.

Giang Nghi giếc Mã Thắng trong cơn nóng giận, đương nhiên không kịp xóa dấu vết, nên bọn họ lần theo manh mối tìm đến cũng không có gì lạ.

Ta từ tốn kể lại mọi chuyện tối qua:

"Đại nhân, quả thực nàng đã tới, nhưng ta đã đuổi đi rồi.

Bây giờ nàng ở đâu, thực sự ta không biết."

Ta tưởng nói rõ ràng thì sẽ không sao, nhưng không ngờ bọn họ vẫn khăng khăng muốn tới nhà ta kiểm tra.

Đây là điều ta không hề mong muốn.

Lục soát nhà, thường đi kèm với đập phá.

Tới mức nào, còn tùy tâm trạng của đám sai nha.

Ta vội cùng La chưởng quỹ gom mười lượng bạc, chỉ mong bọn họ nương tay.

Nhưng bọn họ không nhận.

Ta nghĩ có lẽ chưa đủ, bèn cắn răng, lại bảo La chưởng quỹ chuẩn bị năm mươi lượng nữa.

"Vừa rồi là ta suy nghĩ không chu toàn, mười lượng bạc chỉ đủ mua rượu, chưa đủ mua đồ nhắm.

Ta bù thêm đây, mong đại nhân đừng giận."

Tên cầm đầu đẩy bạc về, lạnh lùng nói:

"Án mạng liên quan đến mạng người, ngươi đừng có giỡn mặt!"

Ta vội giải thích:

"Đại nhân hiểu lầm rồi, bạc này không liên quan đến vụ án.

Chỉ là các đại nhân vất vả đi lại, chút tiền rượu cũng chẳng đáng gì."

Một tên sai nha mặt còn non nớt, không kìm được mà lên tiếng:

"Thay vì đôi co với bọn ta, ngươi nên nghĩ xem gần đây đã đắc tội với nhân vật nào đi."

"Đi thôi, đừng cản trở bọn ta làm việc."

Bấy giờ ta mới vỡ lẽ—

là Bùi Lang mượn cơ hội báo thù.

Hắn dĩ nhiên không phải nhân vật lớn lao gì, nhưng chỉ cần có chút quyền trong tay, thì nghiền nát một dân thường cũng dễ như bóp chếc một con kiến.

*

Tới cổng viện, bọn sai nha không thèm nể mặt, trực tiếp đạp tung cửa.

Thẩm Tiểu Trư bị dọa, vội chui tọt vào ổ, không dám ló đầu ra.

Trong sân, hoa cỏ bị giẫm nát bét, trong phòng, đồ đạc vỡ tan tành, từng mảnh sứ vỡ cắm xuống nền đất, sắc bén đến chói tai.

Bọn chúng lật tung tất cả, nhưng không tìm được người, chỉ chắp tay chào rồi rời đi.

Ta đứng lặng trước những cành tường vi gãy rũ, nhìn mớ hỗn độn trước mặt, cười đến rơi cả nước mắt.

Năm đó, ta chắc hẳn là mù lòa, điếc đặc,nên mới ôm lấy loại ngọc giả này mà xem như châu báu.

Bùi Lang…

thật đáng khinh.

Ta siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể giếc chếc hắn.

*

"Tạ nương tử…"

Một bàn tay nhỏ nhắn kéo nhẹ vạt áo ta.

Ta cúi xuống, bắt gặp đôi mắt trong veo như thủy tinh của Âm Âm.

Trong đôi mắt ấy, chất chứa đầy sự lo lắng dành cho ta.

Ta quay đầu nhìn về phía nhà bếp.

Giang Nghi đứng đó.

Ánh sáng không chiếu đến nàng.

12

Trong nhà Thẩm Sơ Nguyệt có một cơ quan bí mật, nàng đã tận tay chỉ cho ta cách mở.

Nàng nói, nếu có biến cố xảy ra ở Biện Kinh, thì hãy trốn vào đó.

Lúc ấy ta còn cười nhạo nàng, nói rằng thời thái bình thịnh thế, lấy đâu ra biến cố.

Nàng chỉ đáp lại bốn chữ:

Cư an tư nguy. (Lúc bình yên phải nghĩ đến lúc nguy nan.)

Không ngờ hôm nay ta thực sự phải dùng đến nó.

Nhưng không phải để trốn loạn binh biến, mà là để chứa chấp Giang Nghi.

*

Trở lại đêm qua, ta hỏi nàng hai câu.

"Nhịn được từng ấy năm, tại sao bây giờ lại không nhịn nữa?"

Nàng đáp, "Mã Thắng sinh tật ham cờ bạc, đợi không nổi đến khi Âm Âm trưởng thành mới bán nó đi kiếm tiền.

Hắn muốn bán con bé ngay lập tức!"

Giang Nghi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Mã Thắng ra mà ăn sống.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Súc sinh! Hắn là đồ súc sinh! Hắn đáng lẽ nên chếc từ lâu rồi!"

Mưa quất xối xả lên chúng ta, giữa mùa hè mà lạnh thấu xương.

*

"Giang Nghi, đây là mạng người.

Cô giếc hắn, rất nhanh thôi, chân dung truy nã của cô sẽ dán đầy khắp thành.

Cô có thể trốn được một lúc, nhưng không trốn được cả đời.

Bây giờ, cô tính thu dọn cục diện này thế nào?"

Nàng mím chặt môi, nói:

"Chờ ta sắp xếp xong cho Âm Âm, ta sẽ cho cô một lời giải thích."

Ta không hỏi nàng định sắp xếp thế nào, nhưng ta đồng ý giúp nàng.

*
 
Back
Top Bottom