- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Hạc Đầu Đình
Chương 19: Lòng người như bể khôn dò
Chương 19: Lòng người như bể khôn dò
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong suốt những năm qua Trúc đi bên cạnh Hạc, lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt của cậu.
Nàng vẫn luôn biết ông trời ưu ái cho Hạc dung mạo tuấn tú nhường nào, nhưng sự quyết đoán đầy cố chấp ẩn sau vẻ ngoài ôn hoà này lại là thứ lần đầu nàng mắt thấy tai nghe.
Trúc mơ hồ cảm nhận được sau ngày hôm nay thiếu niên bên cạnh sẽ chẳng còn là người từng luống cuống tìm mọi cách dỗ dàng nàng nữa rồi.Dẫu có nuối tiếc, điều ấy vẫn buộc phải xảy ra.
- Em đang nhìn gì đấy?
- Hạc lên tiếng hỏi, cậu bước đến sát bên Trúc vươn tay nhặt cánh hoa vương trên tóc nàng.Như người vừa bị đánh thức khỏi cơn mộng mị, Trúc sững lại trong chớp mắt mới đáp.- Nhìn xem anh có lo lắng hay không.
Đoạn Trúc ra hiệu cho gia nhân đứng sau cầm ô che nắng đưa ô cho nàng, lại để tất cả gia nhân lui xuống trước, lúc này chỉ còn hai người nàng chẳng bóng gió thừa thãi mà hỏi thẳng.
- Tuy chuyện hôm nay tạm gọi là êm xuôi nhưng cũng đã rút dây động rừng rồi, anh có dự tính gì chưa?Nét điềm nhiên trên mặt Hạc đã biến mất trong cái nhíu mày đầy tư lự.
Tính toán ban đầu là án binh bất động để tránh nghi kỵ, chờ đến khi thời cơ chín muồi mới tung lưới làm gọn một mẻ.
Chẳng ngờ người tính không bằng trời tính, Đại lại đến gây sự vào đúng lúc này buộc Hạc phải ra mặt giải quyết, khiến toan tính của cả hai bị xáo trộn hoàn toàn.- Vẫn theo kế hoạch cũ, tuỳ cơ ứng biến.
- Nói rồi Hạc cầm lấy chiếc ô trong tay Trúc, nghiêng tán ô về phía nàng.- Việc Đại đến phủ chẳng ảnh hưởng đến suy tính của chúng ta, nếu anh không can dự thì mọi chuyện chắc chắn vẫn trong lòng bàn tay.
- Rồi Trúc lắc đầu, nàng không biểu lộ sự tiếc nuối cũng chẳng tỏ ý trách móc chỉ đơn thuần thuật lại chuyện đã xảy ra.
- Nhưng anh không làm thế.Nghe vậy bước chân Hạc thoáng khựng lại.
Cậu biết Trúc nói đúng, nhưng nhắm mắt làm ngơ để giữ đại cục đổi lại Thiên phải gánh tiếng xấu, vậy có đáng?- Em đoán được tại sao anh đổi ý nhất quyết phản kháng đến cùng không?Trúc không rõ vì sao Hạc lại nhắc đến chuyện này nhưng vẫn trả lời nghiêm túc.- Là bởi chuyện năm đó?- Đúng nhưng chỉ đúng một nửa thôi.
Trước khi biết được việc ấy anh đã quyết không tiếp tục sống cam chịu như trước nữa.
Quãng đường từ nhà chính về nhà phụ của Hạc không xa, vừa đi vừa nói chắc chắn không được mấy câu lại thêm cơn đau buốt đang nhói lên trong đầu, Hạc đành dừng bước dưới bóng cây.- Những lời Thiên nói ra đã gạt đi một phần vướng mắc trong lòng anh, cũng nhờ anh ta khuyên anh đi ngắm sen mới vô tình biết được chuyện năm ấy.
Về tình về lý anh không thể bỏ mặc người đã giúp mình.- Giọng cậu bỗng dịu xuống như đang trấn an.
- Hơn nữa anh biết bản thân đang làm gì, em đừng lo.Trúc không quá ngạc nhiên với mấy lời này, từ phản ứng của Hạc ở quán trà nàng đã chắc chắn vị trí của Thiên trong lòng cậu không chỉ đơn thuần là một gia nhân.
Dẫu vậy, Trúc vẫn khó tránh khỏi phiền muộn không vui.Hạc nói tiếp.- Em không thích Thiên, đúng chứ?
- Thay vì gọi là câu hỏi đây đúng hơn là một lời khẳng định.Nghe vậy Trúc ngạc nhiên ra mặt, song nàng cũng chẳng chối quanh co mà thẳng thắn thừa nhận bằng một câu hỏi.- Em thể hiện rõ ràng như vậy à?
- Xưa nay em yêu ai ghét ai đều hiện rõ trên mặt, để ý một chút là nhìn ra thôi.
- Hạc dùng giọng nửa đùa nửa thật nói với nàng.
- Gia nhân của anh làm gì khiến em khó chịu thì nói với anh một tiếng, tội tình gì mà cứ giữ mãi trong lòng?Thoạt nghe Hạc đang có ý đứng về phía Trúc, kỳ thực lại chẳng phải vậy.
Nói ra những điều nàng không thích ở Thiên rồi sau đó thế nào?
Cậu sẽ trách phạt, sẽ nhắc nhở hay mặc kệ?
Đã chẳng nhắc đến thì hiển nhiên đang nói vuốt đuôi thôi.
Trúc đáp lại bằng câu trả lời lấp lửng.- Em thấy anh ta có vài cử chỉ vượt quá thân phận của gia nhân nên không thấy thiện cảm thôi.Ban đầu Trúc không ghét bỏ gì Thiên, trái lại còn từng thầm tán thưởng khi biết chàng bảo vệ Hạc trước Đại và đám tôi tớ của gã.
Ấy là cho đến khi nàng thấy cánh tay nhem nhuốc máu của Thiên khoác trên bờ vai Hạc, hai người dựa sát đến vạt áo còn vướng vào nhau mà cậu không tránh né cũng chẳng khó chịu, sự quan tâm ấy đến gia nhân thân cận bao năm như Lúa cũng chưa từng có.
Tất cả gieo vào lòng Trúc linh cảm mơ hồ rằng sự tin tưởng, quan tâm của Hạc dành cho nàng sẽ dần san sẻ cho người lạ mặt này, cũng từ lúc ấy một sự khó chịu lạ lùng len lỏi vào tâm trí khiến nàng không muốn thấy mặt Thiên.
Trúc biết không nên so đo nhỏ nhen như vậy, mà đành chịu thôi, nếu hết thảy đều có thể tuân theo lý trí thì nào còn là người phàm nữa!Hạc biết ác cảm của Trúc về Thiên không đơn giản như nàng nói, dẫu vậy cũng không tiện gặng hỏi thêm, cậu đành giải thích.- Gia nhân thân cận vốn được đối xử khác với những người làm còn lại trong phủ, thành thử cư xử dạn dĩ hơn cũng là chuyện thường.
Nhưng nếu lời ăn tiếng nói có chỗ nào chưa thoả đáng anh tuyệt không bao che.- Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng méo.
- Trúc nguýt dài, lời trách móc đầy hờn dỗi chẳng biết thật hay đùa.
- Anh đã bênh gia nhân của anh như thế rồi thì em còn nói gì được nữa!Hạc cũng không tranh luận đến cùng, cậu khẽ lắc đầu tỏ ý chịu thua nàng.- Được rồi, có chuyện khác anh muốn hỏi em đây.Thấy Hạc muốn bàn việc quan trọng Trúc cũng không làm mình làm mẩy thêm nữa, nàng gật đầu tỏ ý vẫn đang nghe.- Về chủ quán trà kia, em còn biết được gì nữa không?Trúc từng kể ngắn gọn rằng chủ quán trà là một người đàn ông còn trẻ, từ Bắc vào Nam đã mở không biết bao nhiêu quán trà, có thể gọi là làm ăn rất khá.
Hắn nhiều tiền thích tiêu dao nên hàng quán đều giao cho các quản sự, hoạ hoàn lắm mới gặp hắn nán lại quá trà nào đó đôi ngày.
Còn về ngón nghề tìm người tìm việc tuyệt không rêu rao như buôn bán, chỉ thân quen lắm mới rỉ tai cho nhau biết, mà nào phải cứ đến là được giúp đâu, hoặc có giao tình với hắn hoặc là chuyện hắn muốn làm thì mới chịu giúp.
Người như vậy xuất thân chắc chắn không tầm thường.- Em chỉ nghe phong thanh người này cũng là con cái nhà quan lại, song không rõ là quan ở nơi nào, dòng tộc gồm những ai.
Đồn rằng anh ta trời sinh đầu óc thông minh, thầy dạy từng khen ngày sau tham gia khoa cử đỗ đạt thành tài cũng chẳng phải chuyện khó khăn.
- Nói đến đây Trúc nhíu mày nghi hoặc.
- Không biết vì sao anh ta làm lễ Gia quan (1) chưa được bao lâu đã tự chặt đứt con đường làm quan, bỏ đi buôn bán biệt xứ.
Có lời đồn đại anh ta chỉ xưng tên hiệu (2) là Hồ chứ không dùng tên tự (3) hay danh (4) bởi đã bị dòng tộc từ mặt gạch tên khỏi gia phả, cũng chẳng biết chuyện này thật giả thế nào.Dẫu đã đoán trước xuất thân của Hồ không đơn giản nhưng Hạc vẫn phải thầm nhủ gia thế và cả chính bản thân người này quá sức phức tạp!- Nãy thấy anh lo lắng việc trong phủ nên em không tiện nói, có phải anh với Hồ quen biết từ trước?
- Trúc lên tiếng, nàng đã canh cánh điều này từ khi còn ở quán trà, đến giờ mới có cơ hội hỏi Hạc.Cậu lắc đầu, nhưng không hoàn toàn phủ nhận.- Anh không nhớ đã từng gặp anh ta.Thái độ khác thường của Hồ khiến Hạc cảm thấy hai người đã từng gặp mặt thậm chí còn quen biết.
Song, cậu nghĩ vắt óc cũng chẳng rỏ ra giọt ký ức nào về người có thể hô mưa gọi gió như thế, điều này thật lạ lùng!- Có thể chưa từng gặp hoặc cũng có thể từng gặp nhưng đã quên.
- Hạc nói tiếp.
- Kỳ thực quen hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần sớm ngày gặp lại anh ta thôi.Lần gặp tiếp theo chắc chắn là khi Hồ đã lần được dấu vết về người Hạc viết trong mảnh giấy hoặc chí ít là chuyện liên quan kẻ đó, vậy nên không thể không mong đợi ngày gặp lại người đàn ông kỳ lạ này.* * *Chẳng biết từ khi nào trong gian chính dãy nhà phụ của Hạc đã có một người ngồi trên trường kỷ, thấp thỏm ngóng trông cậu quay về.Mái tóc đen của người ấy được búi thấp bằng trâm gỗ ôm trọn lấy gương mặt giống Hạc đến năm bảy phần, nhất là đôi mắt kia cứ như đúc cùng một khuôn mà ra.
Dẫu vậy, đường nét gương mặt người này vẫn mang vẻ mềm mại và thanh tú rất riêng mà chỉ đàn bà, con gái mới có.
Khí chất trầm lặng hoà cùng bộ đồ thuần một sắc lam ảm đạm nom tựa đoá hoa mọc nơi núi sâu vực thẳm, đẹp đẽ vô ngần mà u buồn như sắp héo tàn.- Mẹ ơi!
Hạc chẳng giấu được sự ngạc nhiên trong tiếng gọi, ánh mắt cũng bất giác dịu đi đong đầy ý cười.
Cậu bước nhanh vào gian phòng, thấy chén trà để trên bàn đã lạnh ngắt bèn nói.
- Mẹ sai gia nhân gọi con qua là được, hà tất phải ngồi đợi thế này.Bàn tay lần tràng hạt ngừng lại, bà hai ngẩng đầu nhìn Hạc không trả lời mà hỏi ngược lại.- Chuyện giải quyết thế nào rồi con?
Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi nhưng Hạc vẫn hiểu bà hai muốn hỏi gì.
Cậu bình thản đáp.- Mẹ đừng lo, tất cả do Đại đảo trắng thay đen vu oan giá hoạ thôi.
Nội nhật hôm nay sẽ báo cho tất cả người trong phủ biết thực hư sự tình.Hạc mở nắp ấm trà, thấy bên trong nguội ngắt đành đổ hết nước cũ vào kháo trà, sau đó từ từ rót thêm nước mới.
Chẳng mấy chốc vị trà chát nhẹ quyện cùng hương hoa nhài ngọt than lan khắp gian phòng.- Con có biết hôm nay con đã gây ra chuyện gì rồi không?Nụ cười rất nhạt lặng lẽ biến mất theo khoé miệng dần trễ xuống.
Hạc vẫn tiếp tục pha trà, cậu đáp.- Con biết.- Con biết mà còn làm???
- Bà hai gằn giọng quát.
- Con không nhớ mẹ dặn gì ư?
Một điều nhịn chín điều lành, con lại cứ khăng khăng phải đối chọi gay gắt với bà ta là thế nào?
Hôm nay con thắng rồi ngày sau thì sao?
Con có còn muốn sống trong cái phủ này nữa không?Nói đến từ cuối cùng giọng bà hai đã lạc hẳn đi.
Đôi mày nhíu chặt khắc lên gương mặt dịu dàng sự sợ hãi không thể che giấu.Hạc đẩy chén trà về phía bà hai, giọng nói bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.- Mẹ uống trà trước đi, rồi con sẽ nói rõ tính toán của con.Đối diện với thái độ này bà hai chẳng thể trách mắng thêm nữa, chỉ đành cầm chén trà lên nhưng không uống.
Cách màn hơi nước nhạt nhoà bốc lên từ chén trà, sắc mặt Hạc thoáng chốc mơ hồ không thể đoán được.- Con cũng từng cho rằng chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng rồi mọi chuyện sẽ ổn, nhưng mẹ nghĩ như vậy có đúng không?Hạc nhìn bà hai, hai người đối mắt giây lát cuối cùng bà hai nghĩ thế nào lại rời mắt trước.- Suốt bao nhiêu năm qua con vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng mọi chuyện chưa từng êm đẹp.
Tại sao nhỉ?
- Hạc lắc đầu cười tự giễu.
- Con nhịn nhục cúi đầu không đổi lại sự yên bình vì bà ba căm hận bản thân con chứ không phải việc con làm, bất kể thế nào chỉ cần con còn sống bà ta vẫn sẽ tìm cách gây khó dễ.Thình lình từ sân trước dội vào tiếng ve sầu chói tai xé toạc sự yên tĩnh trong dãy nhà, như thể loài vật nhỏ nhoi ấy đang thay người khác trút hết đau đớn tủi hờn bấy lâu vào tiếng kêu ấy.
Bà hai bất giác rùng mình vì suy nghĩ này, thoảng thốt nhìn sang Hạc thấy sắc mặt cậu lạnh lùng nhưng ánh mắt lại cương quyết lạ thường.- Con biết không thể đối đầu trực tiếp với bà ta, có thể tránh con sẽ tránh nhưng tuyệt nhiên không ngậm bồ hòn làm ngọt nữa.
Chờ đến khi thời cơ chín muồi con nhất định sẽ trả lại tất cả những gì bà ta đã làm với chúng ta!Đầu bà hai ong lên, chẳng biết cơn choáng váng này do tiếng ve lanh lảnh bên ngoài hay do những lời Hạc vừa nói.
Bà bàng hoàng nhận ra, đứa con trai đang ngồi đối diện đã chẳng còn là đứa trẻ nhút nhát nép bên cạnh bà tìm sự che chở nữa rồi.
Ở góc khuất nào đó mà bà không hay biết cậu đã lặng lẽ thay đổi, mang theo những suy nghĩ và tính toán riêng.
Có điều tính toán này quá nguy hiểm, bà không thể để Hạc làm vậy!
Nghĩ đến đây bà hai lập tức đứng lên đi đến chỗ Hạc, chộp lấy hai vai cậu, bà gằn giọng quát.- Con có biết con vừa nói gì không?
Con điên rồi hả?
Hay con muốn bị bà ta chụp cho cái mũ bất hiếu thêm lần nữa?
Bà ta có đủ cách để khiến con sống dở chết dở đấy con hiểu không?- Con hiểu nên mới tránh đối đầu với bà ta.
Nhưng mẹ quên rồi sao, ở phủ này bố mới là người có quyền lớn nhất, nếu bố cho qua chuyện bà ta dám động đến con ư?
- Bàn tay chộp lấy vai Hạc siết chặt, cách một lớp áo lụa vẫn cảm thấy đau đớn khi móng tay cắm vào da thịt.
Song Hạc vẫn không gạt đôi tay ấy ra, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà.
- Mẹ đừng lo, con sẽ không làm chuyện ngu dại đâu!Trong mắt bà hai lộ ra sự hoang mang tột cùng, dẫu biết lần này khó thuyết phục Hạc bỏ ý định phản kháng nhưng bà không ngờ mà cũng chẳng hiểu hà có gì Hạc lại cương quyết đến thế này.- Con cứ nhất quyết làm vậy là thế nào?
Con không nghe lời mẹ nữa sao?
Con có tin...Nói đến đây bà hai đột nhiên sững lại, đôi bàn tay đang ghì chặt vai Hạc khẽ run lên.
Nhưng Hạc không để bà hai né tránh, cậu hỏi dồn.- Tin gì thưa mẹ?
Có tin mẹ lại tát con vì dám nghĩ đến chuyện phản kháng như ngày đó ư?
- Hạc nhìn thẳng vào bà hai, đau đớn và thù hận nơi đáy mắt điên cuồng cuộn trào như sắp tràn khỏi bờ mi.
- Cho dù mẹ có đánh con thêm bao nhiêu lần nữa thì thù cũ nợ mới con vẫn quyết đòi lại cả thảy!Bà hai thảng thốt buông tay khỏi bờ vai của Hạc, gương mặt u buồn ánh lên nỗi bàng hoàng đến tê dại trước điều bản thân vừa nghe thấy.
Bà há miệng toan lên tiếng nhưng lời nói cứ mãi kẹt cứng ở cổ họng, phải thử mấy lần mới nên câu rời rạc.- Cái... cái gì?
Con...
Sao con lại thành ra thế này?Trong đầu Hạc như có tiếng hét rằng hãy nói đi, nói với bà hai vào buổi chiều trước khi đi ngắm sen cậu muốn qua xin phép bà nên vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bà về việc năm đó.
Nhưng rồi, lý trí đã cứng rắn bóp chết tiếng nói ấy, bà hai nhịn nhục giấu kín chuyện nhiều năm như vậy nguyên do phía sau ắt chẳng đơn giản.Hạc rũ mi, che đi sự đau thương hoá thành giọt lệ đọng trên mi mắt.
Dẫu biết đã hết hi vọng cậu vẫn cố chấp muốn thử thêm một lần.- Mẹ!
Rốt cuộc mẹ đang sợ điều gì?
Hay có chuyện gì mẹ buộc phải giấu con?Bà hai loạng choạng lùi về sau, ánh mắt nhìn Hạc phức tạp không sao kể siết.
Cuối cùng bà mang theo sự im lặng thất thiểu rời khỏi gian phòng như đang chạy trốn.
Hạc không gọi với cũng không đuổi theo, chỉ ngồi đó nhìn bà hai dần khuất bóng.
Rốt cuộc cả cậu lẫn bà hai đều chẳng thể thuyết phục đối phương thay đổi.Hạc lau đi giọt lệ bên khoé mắt, mệt mỏi xoa bóp ấn đường.
Từng chuyện từng chuyện cứ liên tục kéo đến khiến đầu óc cậu căng như chão, giờ đây vừa thả lỏng cả người lập tức rũ xuống như mất hết sức lực, tầm nhìn trước mắt bỗng chốc mờ dần.
Trước khi bóng đen hoàn toàn ập xuống Hạc đã nghe thấy có người hoảng sợ gọi lớn.- Cậu cả!!!—-Chú thích

Nôm na, gọi là lễ cho đứa con trai lớn lên, được 20 tuổi (tuổi ta) đội cái khăn xếp, chứng tỏ nó đã trưởng thành, có thể cưới vợ, thay mặt cha mẹ quản lý gia tài, thừa hưởng đất vườn hương hoả.
Khi được đội khăn, đứa trẻ đương nhiên phải mặc cái áo dài đen (áo the) và đi đôi dép (kiêu hàm ếch) cho đồng bộ."(2), (3), (4) theo sách Tên tự tên hiệu các tác gia Hán Nôm Việt Nam của tác giả Trịnh Khắc Mạnh:"Tên (danh) là tên riêng do ông, bà, cha, mẹ đặt cho.Tên chữ (tự) được đặt khi đã thành niên và thường do cha mẹ hoặc bề trên đặt cho, cũng có khi do bản thân tự đặt.
Việc đặt tên tự chứng tỏ người đó bắt đầu được mọi người trong xã hội công nhận và tôn trọng.Tên hiệu (hiệu) là tên gọi được đặt khi người ta đã thực sự trưởng thành.
Tên hiệu là người sử dụng tự đặt, không hề bị chi phối bởi gia tộc, thứ bậc trong gia đình."