Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Hạc Đầu Đình

Hạc Đầu Đình
Chương 19: Lòng người như bể khôn dò


Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong suốt những năm qua Trúc đi bên cạnh Hạc, lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt của cậu.

Nàng vẫn luôn biết ông trời ưu ái cho Hạc dung mạo tuấn tú nhường nào, nhưng sự quyết đoán đầy cố chấp ẩn sau vẻ ngoài ôn hoà này lại là thứ lần đầu nàng mắt thấy tai nghe.

Trúc mơ hồ cảm nhận được sau ngày hôm nay thiếu niên bên cạnh sẽ chẳng còn là người từng luống cuống tìm mọi cách dỗ dàng nàng nữa rồi.Dẫu có nuối tiếc, điều ấy vẫn buộc phải xảy ra.

- Em đang nhìn gì đấy?

- Hạc lên tiếng hỏi, cậu bước đến sát bên Trúc vươn tay nhặt cánh hoa vương trên tóc nàng.Như người vừa bị đánh thức khỏi cơn mộng mị, Trúc sững lại trong chớp mắt mới đáp.- Nhìn xem anh có lo lắng hay không.

Đoạn Trúc ra hiệu cho gia nhân đứng sau cầm ô che nắng đưa ô cho nàng, lại để tất cả gia nhân lui xuống trước, lúc này chỉ còn hai người nàng chẳng bóng gió thừa thãi mà hỏi thẳng.

- Tuy chuyện hôm nay tạm gọi là êm xuôi nhưng cũng đã rút dây động rừng rồi, anh có dự tính gì chưa?Nét điềm nhiên trên mặt Hạc đã biến mất trong cái nhíu mày đầy tư lự.

Tính toán ban đầu là án binh bất động để tránh nghi kỵ, chờ đến khi thời cơ chín muồi mới tung lưới làm gọn một mẻ.

Chẳng ngờ người tính không bằng trời tính, Đại lại đến gây sự vào đúng lúc này buộc Hạc phải ra mặt giải quyết, khiến toan tính của cả hai bị xáo trộn hoàn toàn.- Vẫn theo kế hoạch cũ, tuỳ cơ ứng biến.

- Nói rồi Hạc cầm lấy chiếc ô trong tay Trúc, nghiêng tán ô về phía nàng.- Việc Đại đến phủ chẳng ảnh hưởng đến suy tính của chúng ta, nếu anh không can dự thì mọi chuyện chắc chắn vẫn trong lòng bàn tay.

- Rồi Trúc lắc đầu, nàng không biểu lộ sự tiếc nuối cũng chẳng tỏ ý trách móc chỉ đơn thuần thuật lại chuyện đã xảy ra.

- Nhưng anh không làm thế.Nghe vậy bước chân Hạc thoáng khựng lại.

Cậu biết Trúc nói đúng, nhưng nhắm mắt làm ngơ để giữ đại cục đổi lại Thiên phải gánh tiếng xấu, vậy có đáng?- Em đoán được tại sao anh đổi ý nhất quyết phản kháng đến cùng không?Trúc không rõ vì sao Hạc lại nhắc đến chuyện này nhưng vẫn trả lời nghiêm túc.- Là bởi chuyện năm đó?- Đúng nhưng chỉ đúng một nửa thôi.

Trước khi biết được việc ấy anh đã quyết không tiếp tục sống cam chịu như trước nữa.

Quãng đường từ nhà chính về nhà phụ của Hạc không xa, vừa đi vừa nói chắc chắn không được mấy câu lại thêm cơn đau buốt đang nhói lên trong đầu, Hạc đành dừng bước dưới bóng cây.- Những lời Thiên nói ra đã gạt đi một phần vướng mắc trong lòng anh, cũng nhờ anh ta khuyên anh đi ngắm sen mới vô tình biết được chuyện năm ấy.

Về tình về lý anh không thể bỏ mặc người đã giúp mình.- Giọng cậu bỗng dịu xuống như đang trấn an.

- Hơn nữa anh biết bản thân đang làm gì, em đừng lo.Trúc không quá ngạc nhiên với mấy lời này, từ phản ứng của Hạc ở quán trà nàng đã chắc chắn vị trí của Thiên trong lòng cậu không chỉ đơn thuần là một gia nhân.

Dẫu vậy, Trúc vẫn khó tránh khỏi phiền muộn không vui.Hạc nói tiếp.- Em không thích Thiên, đúng chứ?

- Thay vì gọi là câu hỏi đây đúng hơn là một lời khẳng định.Nghe vậy Trúc ngạc nhiên ra mặt, song nàng cũng chẳng chối quanh co mà thẳng thắn thừa nhận bằng một câu hỏi.- Em thể hiện rõ ràng như vậy à?

- Xưa nay em yêu ai ghét ai đều hiện rõ trên mặt, để ý một chút là nhìn ra thôi.

- Hạc dùng giọng nửa đùa nửa thật nói với nàng.

- Gia nhân của anh làm gì khiến em khó chịu thì nói với anh một tiếng, tội tình gì mà cứ giữ mãi trong lòng?Thoạt nghe Hạc đang có ý đứng về phía Trúc, kỳ thực lại chẳng phải vậy.

Nói ra những điều nàng không thích ở Thiên rồi sau đó thế nào?

Cậu sẽ trách phạt, sẽ nhắc nhở hay mặc kệ?

Đã chẳng nhắc đến thì hiển nhiên đang nói vuốt đuôi thôi.

Trúc đáp lại bằng câu trả lời lấp lửng.- Em thấy anh ta có vài cử chỉ vượt quá thân phận của gia nhân nên không thấy thiện cảm thôi.Ban đầu Trúc không ghét bỏ gì Thiên, trái lại còn từng thầm tán thưởng khi biết chàng bảo vệ Hạc trước Đại và đám tôi tớ của gã.

Ấy là cho đến khi nàng thấy cánh tay nhem nhuốc máu của Thiên khoác trên bờ vai Hạc, hai người dựa sát đến vạt áo còn vướng vào nhau mà cậu không tránh né cũng chẳng khó chịu, sự quan tâm ấy đến gia nhân thân cận bao năm như Lúa cũng chưa từng có.

Tất cả gieo vào lòng Trúc linh cảm mơ hồ rằng sự tin tưởng, quan tâm của Hạc dành cho nàng sẽ dần san sẻ cho người lạ mặt này, cũng từ lúc ấy một sự khó chịu lạ lùng len lỏi vào tâm trí khiến nàng không muốn thấy mặt Thiên.

Trúc biết không nên so đo nhỏ nhen như vậy, mà đành chịu thôi, nếu hết thảy đều có thể tuân theo lý trí thì nào còn là người phàm nữa!Hạc biết ác cảm của Trúc về Thiên không đơn giản như nàng nói, dẫu vậy cũng không tiện gặng hỏi thêm, cậu đành giải thích.- Gia nhân thân cận vốn được đối xử khác với những người làm còn lại trong phủ, thành thử cư xử dạn dĩ hơn cũng là chuyện thường.

Nhưng nếu lời ăn tiếng nói có chỗ nào chưa thoả đáng anh tuyệt không bao che.- Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng méo.

- Trúc nguýt dài, lời trách móc đầy hờn dỗi chẳng biết thật hay đùa.

- Anh đã bênh gia nhân của anh như thế rồi thì em còn nói gì được nữa!Hạc cũng không tranh luận đến cùng, cậu khẽ lắc đầu tỏ ý chịu thua nàng.- Được rồi, có chuyện khác anh muốn hỏi em đây.Thấy Hạc muốn bàn việc quan trọng Trúc cũng không làm mình làm mẩy thêm nữa, nàng gật đầu tỏ ý vẫn đang nghe.- Về chủ quán trà kia, em còn biết được gì nữa không?Trúc từng kể ngắn gọn rằng chủ quán trà là một người đàn ông còn trẻ, từ Bắc vào Nam đã mở không biết bao nhiêu quán trà, có thể gọi là làm ăn rất khá.

Hắn nhiều tiền thích tiêu dao nên hàng quán đều giao cho các quản sự, hoạ hoàn lắm mới gặp hắn nán lại quá trà nào đó đôi ngày.

Còn về ngón nghề tìm người tìm việc tuyệt không rêu rao như buôn bán, chỉ thân quen lắm mới rỉ tai cho nhau biết, mà nào phải cứ đến là được giúp đâu, hoặc có giao tình với hắn hoặc là chuyện hắn muốn làm thì mới chịu giúp.

Người như vậy xuất thân chắc chắn không tầm thường.- Em chỉ nghe phong thanh người này cũng là con cái nhà quan lại, song không rõ là quan ở nơi nào, dòng tộc gồm những ai.

Đồn rằng anh ta trời sinh đầu óc thông minh, thầy dạy từng khen ngày sau tham gia khoa cử đỗ đạt thành tài cũng chẳng phải chuyện khó khăn.

- Nói đến đây Trúc nhíu mày nghi hoặc.

- Không biết vì sao anh ta làm lễ Gia quan (1) chưa được bao lâu đã tự chặt đứt con đường làm quan, bỏ đi buôn bán biệt xứ.

Có lời đồn đại anh ta chỉ xưng tên hiệu (2) là Hồ chứ không dùng tên tự (3) hay danh (4) bởi đã bị dòng tộc từ mặt gạch tên khỏi gia phả, cũng chẳng biết chuyện này thật giả thế nào.Dẫu đã đoán trước xuất thân của Hồ không đơn giản nhưng Hạc vẫn phải thầm nhủ gia thế và cả chính bản thân người này quá sức phức tạp!- Nãy thấy anh lo lắng việc trong phủ nên em không tiện nói, có phải anh với Hồ quen biết từ trước?

- Trúc lên tiếng, nàng đã canh cánh điều này từ khi còn ở quán trà, đến giờ mới có cơ hội hỏi Hạc.Cậu lắc đầu, nhưng không hoàn toàn phủ nhận.- Anh không nhớ đã từng gặp anh ta.Thái độ khác thường của Hồ khiến Hạc cảm thấy hai người đã từng gặp mặt thậm chí còn quen biết.

Song, cậu nghĩ vắt óc cũng chẳng rỏ ra giọt ký ức nào về người có thể hô mưa gọi gió như thế, điều này thật lạ lùng!- Có thể chưa từng gặp hoặc cũng có thể từng gặp nhưng đã quên.

- Hạc nói tiếp.

- Kỳ thực quen hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần sớm ngày gặp lại anh ta thôi.Lần gặp tiếp theo chắc chắn là khi Hồ đã lần được dấu vết về người Hạc viết trong mảnh giấy hoặc chí ít là chuyện liên quan kẻ đó, vậy nên không thể không mong đợi ngày gặp lại người đàn ông kỳ lạ này.* * *Chẳng biết từ khi nào trong gian chính dãy nhà phụ của Hạc đã có một người ngồi trên trường kỷ, thấp thỏm ngóng trông cậu quay về.Mái tóc đen của người ấy được búi thấp bằng trâm gỗ ôm trọn lấy gương mặt giống Hạc đến năm bảy phần, nhất là đôi mắt kia cứ như đúc cùng một khuôn mà ra.

Dẫu vậy, đường nét gương mặt người này vẫn mang vẻ mềm mại và thanh tú rất riêng mà chỉ đàn bà, con gái mới có.

Khí chất trầm lặng hoà cùng bộ đồ thuần một sắc lam ảm đạm nom tựa đoá hoa mọc nơi núi sâu vực thẳm, đẹp đẽ vô ngần mà u buồn như sắp héo tàn.- Mẹ ơi!

Hạc chẳng giấu được sự ngạc nhiên trong tiếng gọi, ánh mắt cũng bất giác dịu đi đong đầy ý cười.

Cậu bước nhanh vào gian phòng, thấy chén trà để trên bàn đã lạnh ngắt bèn nói.

- Mẹ sai gia nhân gọi con qua là được, hà tất phải ngồi đợi thế này.Bàn tay lần tràng hạt ngừng lại, bà hai ngẩng đầu nhìn Hạc không trả lời mà hỏi ngược lại.- Chuyện giải quyết thế nào rồi con?

Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi nhưng Hạc vẫn hiểu bà hai muốn hỏi gì.

Cậu bình thản đáp.- Mẹ đừng lo, tất cả do Đại đảo trắng thay đen vu oan giá hoạ thôi.

Nội nhật hôm nay sẽ báo cho tất cả người trong phủ biết thực hư sự tình.Hạc mở nắp ấm trà, thấy bên trong nguội ngắt đành đổ hết nước cũ vào kháo trà, sau đó từ từ rót thêm nước mới.

Chẳng mấy chốc vị trà chát nhẹ quyện cùng hương hoa nhài ngọt than lan khắp gian phòng.- Con có biết hôm nay con đã gây ra chuyện gì rồi không?Nụ cười rất nhạt lặng lẽ biến mất theo khoé miệng dần trễ xuống.

Hạc vẫn tiếp tục pha trà, cậu đáp.- Con biết.- Con biết mà còn làm???

- Bà hai gằn giọng quát.

- Con không nhớ mẹ dặn gì ư?

Một điều nhịn chín điều lành, con lại cứ khăng khăng phải đối chọi gay gắt với bà ta là thế nào?

Hôm nay con thắng rồi ngày sau thì sao?

Con có còn muốn sống trong cái phủ này nữa không?Nói đến từ cuối cùng giọng bà hai đã lạc hẳn đi.

Đôi mày nhíu chặt khắc lên gương mặt dịu dàng sự sợ hãi không thể che giấu.Hạc đẩy chén trà về phía bà hai, giọng nói bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.- Mẹ uống trà trước đi, rồi con sẽ nói rõ tính toán của con.Đối diện với thái độ này bà hai chẳng thể trách mắng thêm nữa, chỉ đành cầm chén trà lên nhưng không uống.

Cách màn hơi nước nhạt nhoà bốc lên từ chén trà, sắc mặt Hạc thoáng chốc mơ hồ không thể đoán được.- Con cũng từng cho rằng chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng rồi mọi chuyện sẽ ổn, nhưng mẹ nghĩ như vậy có đúng không?Hạc nhìn bà hai, hai người đối mắt giây lát cuối cùng bà hai nghĩ thế nào lại rời mắt trước.- Suốt bao nhiêu năm qua con vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng mọi chuyện chưa từng êm đẹp.

Tại sao nhỉ?

- Hạc lắc đầu cười tự giễu.

- Con nhịn nhục cúi đầu không đổi lại sự yên bình vì bà ba căm hận bản thân con chứ không phải việc con làm, bất kể thế nào chỉ cần con còn sống bà ta vẫn sẽ tìm cách gây khó dễ.Thình lình từ sân trước dội vào tiếng ve sầu chói tai xé toạc sự yên tĩnh trong dãy nhà, như thể loài vật nhỏ nhoi ấy đang thay người khác trút hết đau đớn tủi hờn bấy lâu vào tiếng kêu ấy.

Bà hai bất giác rùng mình vì suy nghĩ này, thoảng thốt nhìn sang Hạc thấy sắc mặt cậu lạnh lùng nhưng ánh mắt lại cương quyết lạ thường.- Con biết không thể đối đầu trực tiếp với bà ta, có thể tránh con sẽ tránh nhưng tuyệt nhiên không ngậm bồ hòn làm ngọt nữa.

Chờ đến khi thời cơ chín muồi con nhất định sẽ trả lại tất cả những gì bà ta đã làm với chúng ta!Đầu bà hai ong lên, chẳng biết cơn choáng váng này do tiếng ve lanh lảnh bên ngoài hay do những lời Hạc vừa nói.

Bà bàng hoàng nhận ra, đứa con trai đang ngồi đối diện đã chẳng còn là đứa trẻ nhút nhát nép bên cạnh bà tìm sự che chở nữa rồi.

Ở góc khuất nào đó mà bà không hay biết cậu đã lặng lẽ thay đổi, mang theo những suy nghĩ và tính toán riêng.

Có điều tính toán này quá nguy hiểm, bà không thể để Hạc làm vậy!

Nghĩ đến đây bà hai lập tức đứng lên đi đến chỗ Hạc, chộp lấy hai vai cậu, bà gằn giọng quát.- Con có biết con vừa nói gì không?

Con điên rồi hả?

Hay con muốn bị bà ta chụp cho cái mũ bất hiếu thêm lần nữa?

Bà ta có đủ cách để khiến con sống dở chết dở đấy con hiểu không?- Con hiểu nên mới tránh đối đầu với bà ta.

Nhưng mẹ quên rồi sao, ở phủ này bố mới là người có quyền lớn nhất, nếu bố cho qua chuyện bà ta dám động đến con ư?

- Bàn tay chộp lấy vai Hạc siết chặt, cách một lớp áo lụa vẫn cảm thấy đau đớn khi móng tay cắm vào da thịt.

Song Hạc vẫn không gạt đôi tay ấy ra, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà.

- Mẹ đừng lo, con sẽ không làm chuyện ngu dại đâu!Trong mắt bà hai lộ ra sự hoang mang tột cùng, dẫu biết lần này khó thuyết phục Hạc bỏ ý định phản kháng nhưng bà không ngờ mà cũng chẳng hiểu hà có gì Hạc lại cương quyết đến thế này.- Con cứ nhất quyết làm vậy là thế nào?

Con không nghe lời mẹ nữa sao?

Con có tin...Nói đến đây bà hai đột nhiên sững lại, đôi bàn tay đang ghì chặt vai Hạc khẽ run lên.

Nhưng Hạc không để bà hai né tránh, cậu hỏi dồn.- Tin gì thưa mẹ?

Có tin mẹ lại tát con vì dám nghĩ đến chuyện phản kháng như ngày đó ư?

- Hạc nhìn thẳng vào bà hai, đau đớn và thù hận nơi đáy mắt điên cuồng cuộn trào như sắp tràn khỏi bờ mi.

- Cho dù mẹ có đánh con thêm bao nhiêu lần nữa thì thù cũ nợ mới con vẫn quyết đòi lại cả thảy!Bà hai thảng thốt buông tay khỏi bờ vai của Hạc, gương mặt u buồn ánh lên nỗi bàng hoàng đến tê dại trước điều bản thân vừa nghe thấy.

Bà há miệng toan lên tiếng nhưng lời nói cứ mãi kẹt cứng ở cổ họng, phải thử mấy lần mới nên câu rời rạc.- Cái... cái gì?

Con...

Sao con lại thành ra thế này?Trong đầu Hạc như có tiếng hét rằng hãy nói đi, nói với bà hai vào buổi chiều trước khi đi ngắm sen cậu muốn qua xin phép bà nên vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bà về việc năm đó.

Nhưng rồi, lý trí đã cứng rắn bóp chết tiếng nói ấy, bà hai nhịn nhục giấu kín chuyện nhiều năm như vậy nguyên do phía sau ắt chẳng đơn giản.Hạc rũ mi, che đi sự đau thương hoá thành giọt lệ đọng trên mi mắt.

Dẫu biết đã hết hi vọng cậu vẫn cố chấp muốn thử thêm một lần.- Mẹ!

Rốt cuộc mẹ đang sợ điều gì?

Hay có chuyện gì mẹ buộc phải giấu con?Bà hai loạng choạng lùi về sau, ánh mắt nhìn Hạc phức tạp không sao kể siết.

Cuối cùng bà mang theo sự im lặng thất thiểu rời khỏi gian phòng như đang chạy trốn.

Hạc không gọi với cũng không đuổi theo, chỉ ngồi đó nhìn bà hai dần khuất bóng.

Rốt cuộc cả cậu lẫn bà hai đều chẳng thể thuyết phục đối phương thay đổi.Hạc lau đi giọt lệ bên khoé mắt, mệt mỏi xoa bóp ấn đường.

Từng chuyện từng chuyện cứ liên tục kéo đến khiến đầu óc cậu căng như chão, giờ đây vừa thả lỏng cả người lập tức rũ xuống như mất hết sức lực, tầm nhìn trước mắt bỗng chốc mờ dần.

Trước khi bóng đen hoàn toàn ập xuống Hạc đã nghe thấy có người hoảng sợ gọi lớn.- Cậu cả!!!—-Chú thích:(1) Lễ Gia quan: theo sách Thuần phong mỹ tục Việt Nam (Quan, Hôn, Tang, Tế) của tác giả Sơn Nam:"Lễ Gia quan nay không còn, xưa chỉ dành cho nhà quyền quí, dòng họ tăm tiếng, nhiều điền sản.

Nôm na, gọi là lễ cho đứa con trai lớn lên, được 20 tuổi (tuổi ta) đội cái khăn xếp, chứng tỏ nó đã trưởng thành, có thể cưới vợ, thay mặt cha mẹ quản lý gia tài, thừa hưởng đất vườn hương hoả.

Khi được đội khăn, đứa trẻ đương nhiên phải mặc cái áo dài đen (áo the) và đi đôi dép (kiêu hàm ếch) cho đồng bộ."(2), (3), (4) theo sách Tên tự tên hiệu các tác gia Hán Nôm Việt Nam của tác giả Trịnh Khắc Mạnh:"Tên (danh) là tên riêng do ông, bà, cha, mẹ đặt cho.Tên chữ (tự) được đặt khi đã thành niên và thường do cha mẹ hoặc bề trên đặt cho, cũng có khi do bản thân tự đặt.

Việc đặt tên tự chứng tỏ người đó bắt đầu được mọi người trong xã hội công nhận và tôn trọng.Tên hiệu (hiệu) là tên gọi được đặt khi người ta đã thực sự trưởng thành.

Tên hiệu là người sử dụng tự đặt, không hề bị chi phối bởi gia tộc, thứ bậc trong gia đình."
 
Hạc Đầu Đình
Chương 20: Chuông kêu thử tiếng, người ngoan thử lời


Trong cơn mê man Hạc cảm thấy đã được ai đó bế lên, cậu ngửi được trên người đối phương thoảng thứ mùi tanh rất nhạt của máu tươi song chẳng đến nỗi quá gay mũi khó chịu, lại thêm lồng ngực rắn rỏi như điểm tựa an toàn khiến cậu bất giác vùi mình vào đó.

Một chốc một lát sau mùi thuốc đắng chát quen thuộc đã át đi mùi tanh của máu, bên tai Hạc quanh quẩn những tiếng nói chuyện khe khẽ, dường như có người đang nén giận kể lể gì đó, một người khác chốc chốc đáp lại đôi ba câu cụt ngủn.

Rồi chẳng biết đã thiếp đi bao lâu, Hạc bị đánh thức bởi cảm giác khô rát như có đá sỏi nghẽn trong cổ họng.- Cậu cả!

Cậu tỉnh rồi sao?

Cậu cả!Theo tiếng gọi sốt sắng khung cảnh mờ nhoè trước mắt Hạc cũng từ từ rõ ràng, là đỉnh màn nhạt màu quen thuộc và một người ngồi bên cạnh giường cầm quạt nan phe phẩy quạt cho cậu.- Thiên?

- Hạc nói bằng giọng khản đặc, cơn khô rát như xé toạc cổ họng khiến cậu nhíu chặt mày.Thấy Hạc đã tỉnh, Thiên vội bỏ chiếc quạt nan xuống bàn đầu giường, đoạn đỡ cậu ngồi dựa lưng vào gối rồi đưa tới một chén nước mát.

Hạc nhận lấy chén nước khẽ nhấp một ngụm nhỏ xoa dịu đi sự khó chịu trong cổ họng, mắt cậu hơi liếc qua cánh cửa sổ khép hờ, bầu trời bên ngoài đã ngả sang thứ màu cam sậm như lửa cháy, xem ra cậu đã mê man suốt cả buổi chiều.Hạc đặt chén rỗng xuống bàn gỗ cạnh giường, chợt cậu và Thiên cùng cất lời.- Anh sao rồi?- Cậu thấy trong người thế nào?Dứt câu cả hai cùng sững lại, Hạc không đáp mà ra hiệu cho Thiên trả lời trước.

Chàng lấy chiếc khăn mềm ra khỏi chậu nước, vắt khô xong nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi trên trán Hạc, vừa làm chàng vừa trả lời.- Bẩm cậu, chỉ là vài vết bầm tím ngoài da thôi không có gì đáng ngại.

- Thiên thả khăn vào chậu đồng lại cầm quạt nan lên đứng phe phẩy quạt cho Hạc.

- Trong lúc cậu ngất đi chú Mộc có đến xem thử, nghe nói do mấy ngày nay khí trời nóng nực cậu lại trải qua chuyện giận dữ phải suy nghĩ quá độ ảnh hưởng đến tạng phủ khí huyết mới đột ngột ngất xỉu. (1)Hạc gật đầu, việc ngất xỉu nằm ngoài dự đoán còn nguyên do thì cậu chẳng lấy làm lạ.- Anh lại đây vấn tóc cho ta.

- Thấy Thiên có ý định khuyên can cậu chặn lời.

- Ta không thấy buồn ngủ, mà giờ cũng có việc quan trọng cần qua thưa với bố.

Nghe lời, mau chải tóc cho ta đi.Thiên không tiện khuyên can chỉ đành đi lấy chiếc lược gỗ đặt cạnh gương đồng để thực hiện cái việc mà chàng thấy thích nhất là chải tóc cho Hạc.

Nói chẳng ngoa chứ cảm giác từng lọn tóc đen mượt trượt qua lòng bàn tay cứ như được chạm vào lụa quý ấy, mà còn là lụa quý ướp trong hương bồ kết thơm vô cùng.

Thường ngày nhất định Thiên sẽ lặng lẽ mân mê mái tóc ấy thêm chốc lát, hôm nay chàng lại chẳng còn tâm trí đâu để làm vậy.- Chú Mộc còn bảo rằng thất tình (2) là lẽ thường nhưng cái gì quá cũng không tốt, thất tình đến đột ngột mà lại kéo dài lâu ngày ắt sinh ra bệnh tổn hại cơ thể.

Tĩnh dưỡng cơ thể nhưng cũng cần kiềm chế bản thân, đừng để thất tình quá độ.Có lẽ vừa tỉnh giấc nét mặt Hạc dịu hẳn đi không còn lãnh đạm như ngày thường, ngay cả dáng ngồi cũng thoải mái hơn hẳn.

Cậu hơi ngả người về phía Thiên, một tay chống xuống giường, tay còn lại mân mê lọn tóc rủ bên vai.- Ta biết chứ, có điều biết là một chuyện làm được hay không lại là chuyện khác.

Đời người sao tránh khỏi những lúc thất tình quá độ chỉ là thể trạng ta vốn suy yếu nên mới thành ra như vậy.

Bồi bổ tĩnh dưỡng vài ngày là khoẻ hơn thôi, đừng lo!Đây đã là lần thứ ba trong ngày cậu nói ra những lời trấn an người khác.

Trúc dù không mấy yên tâm cũng buộc phải gác lại mối băn khoăn trước quá nhiều việc vướng chân, bà hai thì chỉ biết chìm trong kinh hoàng và hãi hùng nào còn nhớ đến lời an ủi của cậu.

Vậy Thiên thì sao?

Chàng sẽ phản ứng thế nào đây?

Hạc mượn động tác vén lọn tóc ra sau lưng để quan sát sắc mặt Thiên, rõ ràng chàng có vẻ không vui.- Cậu cứ giữ trong lòng như vậy dù có là chuyện nhỏ ngày này qua ngày khác tích tụ rồi cũng thành chuyện lớn.

- Thiên đang định chải lọn tóc vừa bị Hạc làm rối đúng lúc bắt gặp ánh mắt chuyên chú của cậu, chàng cũng chẳng né tránh.

- Cậu nói tôi nghe đi, chuyện Đại làm ở nhà thầy đồ năm ngoái là ngọn nguồn khiến cậu tức giận phải không?Đúng, nhưng đó không phải lý do duy nhất khiến Hạc giận dữ đến nông nỗi này.

Từng hành động gian giảo của Đại, sự thâm độc lẫn miệng lưỡi cay nghiệt từ bà ba, tính nhẫn nhịn đến nhu nhược của bà hai và cả bí mật cay độc năm ấy, tất cả đã đẩy cậu đến cảnh tạng phủ khí huyết bị ảnh hưởng mà ngất đi.Hạc nén tiếng thở dài vào lòng, dẫu có tin tưởng Thiên cậu cũng không muốn nói ra những điều này, nói ra để làm gì khi mà người duy nhất hiểu vùng bùn này nông sâu ra sao chỉ có mỗi mình cậu?Hạc né tránh không trả lời thẳng câu hỏi của Thiên, chàng hỏi một đằng cậu đáp một nẻo.- Lúa đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe rồi à?Thiên gật đầu, trong lúc chờ người khác đi mời chú Mộc qua phủ Lúa lải nhải không ngừng về những điều xấu xa Đại đã làm.

Năm ngoái, gã vì cay cú bản thân thua kém Hạc nên cố tình chờ mọi người về hết, chỉ còn lại gã với cậu mới nói bâng quơ trước mặt cậu rằng.- Con mẹ không biết xấu hổ van xin làm lẽ mọn, sống luồn cúi như giống chó để đổi đời bảo sao lại đẻ ra thằng con mặt dày y hệt.Mấy lời xúc phạm bẩn thỉu ấy khiến Lúa điên cả tiết, gã trợn trừng mắt muốn nhào tới chửi đổng một trận ra trò với Đại nhưng đã bị Hạc ngăn lại.

Sắc mặt cậu vẫn vẹn nguyên một nét lạnh lùng bất biến mà giọng nói còn lạnh hơn thế, như cái lạnh toả ra từ đao kiếm sắc lẻm.- Mấy năm trời đọc sách thánh hiền lại chỉ biết nói những lời ngu xuẩn như vậy, chẳng hay trời sinh đầu óc đần độn hay tính nết bẩn thỉu không thể mài giũa?

- Hạc liếc từ đầu tới chân Đại, ánh mắt lộ ra khinh thường chẳng thèm che dấu.

- Xem ra là cả hai rồi, chẳng trách đối văn thơ chẳng được câu nào ra hồn.Điều đầu tiên Thiên nghĩ đến khi biết chuyện này là ngày hôm đó Hạc đã cảm thấy thế nào?

Khó chịu, buồn tủi hay giận dữ?

Chàng không có được đáp án chính xác nhưng nhìn những gì xảy ra Hạc hẳn đã phải bận lòng rất nhiều.- Nếu biết trước chuyện đó hôm ở hồ sen tôi đã đấm thêm mấy phát vào mặt nó rồi!

- Thiên lên tiếng, giọng điệu giận dữ không giống đang đùa.Kẻ buông lời sỉ nhục Hạc còn nhục mạ cả người sinh ra cậu có đáng đánh không?

Đương nhiên đáng rồi!Nghe vậy Hạc lắc đầu.- Vậy ta phải thấy may khi Lúa không sớm nói cho anh biết chuyện này.

Anh mà đấm thằng đó thì chưa chắc hôm nay ta có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện đâu.Mái tóc dài đã được chải xong, dù Thiên lưu luyến không muốn buông tay vẫn phải búi nó lên, vấn khăn thật gọn gàng rồi đưa gương đồng cho Hạc.

Qua mặt gương Thiên thấy sắc mặt Hạc trở nên nghiêm nghị.- Nắm đấm có thể giải quyết một số việc mà cũng có thể đẩy bản thân vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Vậy tại sao không tìm cách khác vẹn toàn hơn, vừa tránh phải chịu thiệt vừa khiến kẻ thù dở sống dở chết?Chờ một hồi thấy người đằng sau không lên tiếng, Hạc bèn dời mắt khỏi gương đồng nhìn sang Thiên.- Sao vậy?

Cho rằng ta đang trách anh?Thiên lắc đầu.- Không phải, do tôi nhận ra bản thân đã suy nghĩ thiển cận rồi thôi.Hạc đặt gương đồng xuống bàn, cậu vừa đứng lên Thiên đã hiểu ý lập tức mang khay gỗ đựng tấm áo ngũ thân mới đến hầu cậu mặc đồ.- Ta nói rồi, đôi khi dùng nắm đấm có thể giải quyết rắc rối.

Chẳng riêng gì anh, rất nhiều lúc ta cũng muốn lao vào đánh kẻ khác một trận cho hả dạ.

Có điều cần biết lúc nào dùng dũng lúc nào dùng trí, đừng để mắc mưu của kẻ tiểu nhân.Đứng gần Thiên Hạc lại ngửi thấy mùi máu tanh rất nhạt trên người chàng như khi cậu còn mê man.

Hạc nhớ khi ở nhà chính lưng áo chàng gần như bị nhuộm đỏ, vết thương mới chồng lên vết thương cũ thì sao có thể chỉ là mấy vết bầm tím không đáng ngại?

Hạc không vạch trần lời nói dối của Thiên, chỉ bảo.- Mấy ngày tới anh cứ nghỉ ngơi đi, đừng làm việc nặng tránh để vết thương lại rách ra.

Mọi việc ở đây cứ giao lại cho Lúa, nếu anh ta làm không xuể ta sẽ cho gọi thêm gia nhân khác.Kỳ thực ban đầu Thiên đến tìm Hạc bởi muốn xin nghỉ đôi ngày cho vết thương lành hẳn.

Chẳng ngờ ý định ấy đã bị nỗi sợ hãi và đau lòng vùi lấp khi chàng trông thấy Hạc ngất lịm trên trường kỷ.

Dẫu đã mất đi ý thức, đôi lông mày thanh tú vẫn vô thức nhíu lại khắc lên gương mặt tiều tuỵ một nỗi đau thương lẫn thất vọng mà cũng khắc vào lòng Thiên sự chua xót.

Rốt cuộc cậu chủ nhỏ của chàng vừa phải trải qua chuyện gì?Khi Thiên bế Hạc lên, nhìn cậu bất an vùi mặt vào lồng ngực chàng như muốn tìm một chỗ dựa, Thiên biết phải được kề bên chăm sóc cậu nỗi lo lắng trong lòng chàng mới lắng xuống.

Nhưng Hạc lại chẳng hay biết nỗi bứt rứt ấy, không để chàng kịp nài nỉ cậu đã chặn đứng.- Được rồi về nghỉ ngơi đi, ta dặn trước, vết thương của anh phải lành trước mùa thu đấy!Hac nói đến vậy Thiên cũng không tiện từ chối nữa.

Ngay khi chàng dời khỏi gian phòng ngủ đã thấy Lúa đứng chờ ở hành lang, không đợi chàng lên tiếng gã hí hửng nói trước.- Cậu cả tỉnh chưa?

Ông lớn vừa về phủ rồi đấy.

- Lúa hả hê ra mặt.

- Tao cá là bọn gia nhân tơn hớt chuyện ầm ĩ hồi sáng với ông lớn rồi.

Lần này đảm bảo thằng ranh kia chết chắc!* * *Hạc đẩy cửa thư phòng khép hờ, nhẹ nhàng bước vào trong.

Dù đang là thời điểm nắng gắt nhất trong ngày nhưng trong thư phòng vẫn mát mẻ chẳng hề oi bức như bên ngoài.

Mùi trầm hương rất nhạt như có như không thoang thoảng lan toả xoa dịu tâm tình bức bối sinh ra do nắng nóng.Thư phòng vẫn tĩnh lặng như trong ký ức của Hạc, chỉ khác phía bàn gỗ trước mấy giá sách cao quá đầu thỉnh thoảng phát ra tiếng lật giở sách rất nhỏ, mà người lật những trang sách ấy không ai khác ngoài lão Thường.

Suốt từ tấm bé Hạc đã quá quen với hình ảnh lão chuyên chú với những giấy tờ hộ tịch, thuế khoá đinh điền chất chồng, nói thời gian lão ở thư phòng này nhiều hơn thời gian ở cùng cậu cũng chẳng ngoa.- Bố mới về ạ!

- Nói rồi Hạc khom lưng vái lão.Nghe thấy tiếng nói lão Thường dời mắt khỏi quyển sách ngẩng đầu nhìn Hạc.

Nếu nói gương mặt bà hai giống cậu đến năm bảy phần, thì những đường nét tuấn tú rắn rỏi còn lại trên mặt cậu hoàn toàn được thừa hưởng từ người đàn ông này.- Ngồi đi.

Ta nghe gia nhân nói con vừa ngất xỉu, giờ thấy thế nào rồi?Hạc ngồi xuống ghế gỗ gần đó, cậu lắc đầu.- Lại khiến bố phải lo lắng rồi, con không sao, do trời nắng nóng quá nên sinh ra mỏi mệt thôi.- Để ta sai người đi cắt thêm mấy thang thuốc bổ cho con, thể trạng vốn đã không tốt nhớ phải tĩnh dưỡng cẩn thận.- Dạ.

- Hạc nhìn đống giấy tờ chất thành chồng trên bàn gỗ là hiểu lão Thường đang rất bận, cậu vốn chẳng muốn vòng vo bèn nói thẳng.

- Thưa, bố hẳn đã nghe gia nhân bẩm lại chuyện sáng nay ở phủ?Hạc vừa dứt câu sắc mặt lão Thường thoáng trần xuống.

Cũng phải thôi, trần đời làm gì có ai gặp phải chuyện như vậy mà không giận?- Ta đã nghe gia nhân bẩm lại rồi.

Con đến tìm ta vì việc này?- Vâng thưa bố, con cũng là người trong cuộc ít nhiều biết rõ chuyện này nên đến đây vừa muốn báo lại mọi chuyện cho bố vừa mong bố chỉ lối vài điều con còn đang phân vân.Đây là lần hiếm hoi Hạc ra mặt xử trí chuyện trong phủ, lão Thường cũng rất hứng thú muốn biết cậu sẽ làm thế nào bèn đáp.- Con nói đi.- Lần này Đại đảo lộn trắng đen gây chuyện thị phi ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà ta, nếu còn bỏ qua kẻ khác không cho đó là nhân nghĩa rộng lượng mà ắt đem ra chê trách.

Nhưng con cho rằng nhà chúng ta không cần đao to búa lớn đòi phải trái, chỉ cần ngồi đợi bên nhà quan Lục sự qua đây là được.Ánh mắt lão Thường nhìn Hạc có thêm đôi chút nghiền ngẫm rất khó nhận ra.

Mấy lời này của cậu vừa hay đúng ý lão, có điều lão vẫn muốn thử xem cậu thực sự nghĩ thấu đáo đến đâu.- Con cho rằng làm thế là tốt?Bị hỏi vặn Hạc chẳng lúng túng hay sợ hãi, cậu vẫn đáp bằng giọng bình thản.- Con tin Đại đầu óc nông cạn nhưng quan Lục sự là người sáng suốt, hẳn sẽ hiểu rõ đây không còn là chuyện trẻ con hơn thua nhau nên chắc chắn sẽ đến phủ ta nhận lỗi.

Nhà ta án binh bất động một là giữ lấy thế thượng phong hai là tránh bị chụp mũ dồn người khác vào đường cùng.

- Những lời này có thể đả động lão Thường hay không đều không quan trọng bởi Hạc đã biết rõ điều lão để tâm nhất là gì.

- Thứ cho con nói thẳng, bố với quan Lục sự cùng làm quan trong một huyện, nếu hành xử quá gay gắt chẳng phải vừa mất hoà khí vừa ảnh hưởng đến con đường công danh sao?Người làm quan trọng tài đức lại càng trọng thanh danh, một khi mang tiếng xấu chèn ép đồng liêu ắt khó tránh khỏi phiền toái, có khi con đường thăng quan tiến chức cũng bởi thế mà tiêu tan.

- Được, việc này ta sẽ tuỳ vào thái độ của nhà bên ấy để giải quyết.

- Đến đây rốt cuộc trong ngữ điệu của lão Thường cũng lộ ra chút hài lòng và tán thưởng.Nghe vậy Hạc biết bản thân đã cược đúng rồi, muốn lão Thường đáp ứng điều cậu suy tính thì đầu tiên phải gãi đúng chỗ ngứa trên người lão đã.

Hạc rũ mi giấu đi ánh mắt xao động dữ dội, giọng nói thản nhiên lại vang lên.- Thưa, còn một việc con muốn xin phép bố.- Con nói đi.

- Lão Thường đáp.- Mẹ cả có nói sẽ cho người làm trong phủ biết nguồn căn sự việc để trấn an cũng như trả lại trong sạch cho gia nhân theo hầu con, nhưng con nghĩ dù là ai chịu hình phạt nhục nhã như vậy lại chỉ nhận về mấy câu nói suông khó tránh sẽ thấy lạnh lòng.

Thiết nghĩ cho người đó vài đồng bạc, vừa để trấn an vừa coi như thưởng, bố thấy sao?Lão Thường vốn chẳng coi trọng đám tôi tớ trong phủ, dù sao những người mang thân phận thấp hèn này ngoài hầu hạ ra cũng chẳng làm được trò trống gì.

Nếu là thường ngày hẳn lão Thường sẽ không cho nhắc đến bọn chúng, nhưng có lẽ trước đó Hạc đã đưa ra cách ứng đối với nhà quan Lục sự rất hợp ý mà lão cũng chịu phá lệ thuận theo.- Chỉ là mấy đồng bạc lẻ thôi con tự xem thưởng bao nhiêu thì thưởng để nó theo hầu cho tốt.

- Lúc này lão Thường mới để ý đến thần sắc nhợt nhạt của Hạc, lão dịu giọng.

- Cũng may hồi đấy con chọn thêm một gia nhân khoẻ mạnh theo hầu, nếu không lại to chuyện rồi.

Chỗ con nếu thiếu người làm để ta tìm thêm cho con.- Con cảm tạ bố đã quan tâm.

Hai gia nhân theo hầu con tay chân nhanh nhẹn quán xuyến việc ở nhà phụ rất tốt, nếu có thêm người làm lại thành ra ở không, mà tính con cũng thích yên tĩnh không muốn có nhiều gia nhân vây quanh.- Vậy thôi, nếu khi nào cần thêm người cứ nói với ta hoặc mẹ của con.Đúng lúc này bỗng có gia nhân chạy gõ cửa thư phòng thưa.- Bẩm ông lớn, bẩm cậu cả, có ông Lục sự đến xin gặp, hiện đang chờ ở nhà chính rồi ạ!Không ngờ người nhà Đại lại đến nhanh như vậy, vừa hay đã nói xong chuyện cần nói Hạc cũng không có ý định ở lại tọc mạch xem hai người này sẽ bàn bạc những gì, cậu chủ động lên tiếng.- Vậy con không làm phiền bố nữa, con xin phép về nhà phụ.- Ừ, việc ở đây có ta giải quyết rồi, con còn đang ốm thì về nghỉ ngơi thêm đi.Hạc vái lão Thường xong lập tức rời khỏi thư phòng.

Ngay khoảnh khắc cậu quay lưng đi vẻ mặt ngoan ngoãn, hiền lành đã biến mắt trong cái mỉm cười đầy đắc ý.

Mục đích thật sự của cậu đã đạt được, chuyện còn lại lão Thường xử trí thế nào cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.—-Chú thích:(1) Tham khảo từ báo Sức khoẻ & đời sống - Cơ quan ngôn luận của Bộ Y tế: "Những tình huống có khả năng gây ngất là: Đứng lên quá nhanh khiến hạ huyết áp tư thế; Quá đói; Trời quá nóng; Mất nước; Tâm trạng thay đổi (quá buồn hay tức giận); Tăng thông khí (hít quá nhiều oxy hay thải ra quá nhiều carbonic trong thời gian ngắn); Ho mạnh, xoay cổ mạnh hoặc mặc áo có cổ quá chật (mẫn cảm xoang động mạch cảnh); Ngất trong hay sau khi tiểu tiện; Uống quá nhiều rượu; Tác dụng phụ của một số thuốc."(2) Thất tình: chỉ bảy trạng thái tâm lý tình cảm gồm hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục.
 
Hạc Đầu Đình
Chương 21: Mượn tranh tỏ lòng


Những ngày cuối hạ tiết trời dần dịu đi, nắng không còn quá gay gắt và gió cũng thôi mang theo oi bức.

Dẫu vậy, với đám gia nhân lo chuyện nấu nướng trong phủ mà nói tiết trời này vẫn phải tranh thủ nổi lửa từ sớm, chứ để nắng lên mới nấu thì nóng chảy mỡ ra đấy!Trong tiếng xào nấu lèo xèo, tiếng nồi niêu va chạm leng keng, cách màn hơi nước bốc lên từ chảo rau nóng bỏng hoà lẫn với khói bếp mịt mù người đàn bà chợt nhác thấy bóng thiếu niên cao to phía cửa, theo phản xạ thị nheo mắt hô lên.- Đến sắc thuốc cho cậu cả à?Thiên bước vào bếp, chàng chào hỏi vài câu với người đàn bà rồi bắt đầu công việc quen thuộc mấy ngày gần đây, sắc thuốc và nấu trà cho Hạc.Sau ngày cậu ngất xỉu ở nhà phụ, lão Thường sai gia nhân mang qua không biết bao nhiêu thuốc bổ lẫn mấy món ăn đắt đỏ, lại chẳng rõ hiệu quả thế nào chỉ thấy Hạc vẫn cứ mệt mỏi, khó ngủ.

Tình trạng ấy kéo dài một thời gian Thiên sốt ruột không chịu được nữa bèn qua hỏi Mộc.

Nghe chàng kể xong hắn liền đoán ra ngay.- Nắng nóng kéo dài lại thêm thể trạng hư yếu sinh ra mệt mỏi chán ăn, lúc này thanh nhiệt an thần qua một thời gian là ổn thôi.Tuy từ nhỏ Hạc đã quen với việc uống thuốc thay cơm, nuốt không biết bao nhiêu vị đắng vị chát vẫn chẳng kêu than một lời nhưng sao tránh được khó chịu.

Thiên đã nhận ra điều này khi để ý thấy mỗi lần cậu uống thuốc tay vừa rời bát thuốc rỗng đã vội chuyển sang chén nước nguội để súc miệng.

Chàng bèn hỏi Mộc.- Cháu biết muốn trị bệnh buộc phải dùng thuốc, nhưng có cách nào giảm bớt lượng thuốc không?- Bệnh cũ thì khó, còn trạng thái mệt mỏi, mất ngủ, loét miệng hiện tại có thể dùng dược thiện (1) từ từ khôi phục.

Dược thiện dùng cho mùa hè đa dạng lắm, để ta viết mấy đơn ra giấy rồi về nấu theo là được.Kể từ đó sáng sớm nào Thiên cũng đến nhà bếp loay hoay với hai nồi đất mang hai hương vị khác nhau.

Một là các món ăn, các loại cháo thuốc, trà rồi thì điểm tâm khi ngọt khi mặn đủ cả, còn nồi sắc thuốc vẫn chỉ rặt một mùi đắng ngắt.- À này!

- Người đàn bà đang xào rau bên cạnh đột nhiên gọi Thiên.

- Sớm nay tao đi chợ thấy người ta nói đến thằng quý tử nhà quan Lục sự đấy, mày biết gì chưa?Thiên lắc đầu, từ sau ngày Đại đến phủ chàng chẳng còn nghe ai nhắc đến gã trai xấc láo ấy nữa, bèn đáp.- Cháu chịu thôi, mấy nay cháu chỉ ở trong phủ có nghe ngóng được gì đâu.- Thế để tao kể cho.

- Có người tiếp chuyện người đàn bà hào hứng hẳn lên.

- Nghe kể hôm đấy quan Lục sự đến nhà ta nhận lỗi xong về đánh thằng con thừa sống thiếu chết luôn rồi đuổi thẳng về quê, bảo là ở đấy đã tìm được thầy giỏi cho theo học để rèn giũa lại tính nết.

Nói thì nói thế chứ ai chả biết tống thằng quý tử ấy đi để khuất mắt ông lớn nhà ta, tránh bị gây khó dễ thôi.Nghe vậy Thiên thầm nghĩ gieo nhân nào gặt quả nấy, với những trò bẩn thỉu Đại đã làm giờ phải chịu kết cục này cũng thật đáng đời!Người đàn bà không đợi chàng trả lời tiếp tục kể lể.- Mà đấy, ngay từ đầu tao đã nói với bọn ranh con kia là mày ăn ở hiền lành thế này lại đi làm trò sai trái thì vô lý quá, nhưng chúng nó có nghe tao đâu, giờ mới sáng mắt ra đấy!Thiên chỉ cười không đáp.

Nếu lúc phải chịu hình phạt ở nhà chính chàng không vô tình trông thấy thị trỏ ngón tay về phía chàng, hết bĩu môi thì thầm to nhỏ với người kế bên lại lén cười khinh bỉ thì có lẽ chàng đã tin thị đang nói thật.- Cháu làm việc không thẹn với trời cũng chẳng thẹn với lòng việc gì phải lo lắng kẻ khác khen chê thế nào?Thấy trà đã sôi Thiên cũng không nói thêm nữa, chàng quay qua bắc nồi đất ra khỏi bếp chắt nước trà vào ấm.

Thuốc thì phải nấu lâu hơn, đến khi nước trong nồi cô lại chỉ còn một bát sứ mới được.

Một bát thuốc đắng một ấm trà ngọt đặt ngay ngắn trên khay gỗ Thiên mới ngơi tay quệt đi mồ hôi rịn đầy trán.- Ấy suýt thì quên, mày tiện đường quay lại nhà phụ thì mang cả bữa sáng cho cậu cả luôn.

- Thị chỉ tay về phía chiếc lồng bàn trên bàn gỗ.

- Tất cả đều do cô hai nấu đấy, bảo nguội bớt rồi mang sang nhà phụ mà chắc giờ cũng đỡ nóng rồi.Thiên đi đến mở lồng bàn ra.

Bên trong bày một bát canh thịt lợn nấu cùng hạ khô thảo còn toả hơi nóng, nước canh rất trong, không nổi váng mỡ, người nấu hẳn khéo nêm nếm lắm nên chẳng ngửi ra chút vị đắng nào.

Rồi thêm một đĩa hoa bí xào tỏi, một bát thịt vịt om sấu, một bát sứ đậy nắp kín chẳng rõ đựng món gì.

Cơm canh đầy đủ, bày biện rất khéo, vừa nhìn là biết người nấu để tâm vô cùng.Thiên lấy mâm đồng trên giá xuống, lần lượt đặt từng món trên bàn vào mâm, tiện thể để luôn bát thuốc với ấm trà vào đó.

Sắp xếp xong xuôi chàng bỗng nhận ra những món ăn Trúc nấu đều được để trong đồ sứ tráng men trắng, đặt cạnh bát thuốc đen thẫm cùng ấm trà màu đất đúng là đối lập hoàn toàn, sắc trắng của sứ cứ nổi lên bần bật đến mức hơi chói mắt.Khi Thiên bưng mâm cơm rời khỏi nhà bếp đằng sau hãy còn vọng đến tiếng gia nhân nói chuyện với nhau.- Nóng thế này sao cô hai không để mình nấu luôn đi nhỉ?

Mất công dậy sớm rồi còn nấu nướng nữa có phải khổ cái thân không?- Mày đần lắm em ạ!

Sai người khác nấu thì giống thế quái nào được với tự nấu?- Đúng rồi đấy, mày không thấy mỗi lần cậu cả khen mấy món cô hai nấu là cô cười tít cả mắt đấy à?Khoảng thời gian Trúc ở lại phủ nàng thường hay vào bếp nấu ăn cho Hạc lắm, khi thì mấy món ăn hàng ngày đơn giản khi lại là mấy món cầu kì như chè heo quay, bánh bó mứt.

Ngày nào nấu gì không phải do tâm trạng của nàng mà đều dựa theo sức khoẻ của Hạc, ví như gần đây cậu cần thanh nhiệt nàng sẽ nấu những món thanh đạm, đôi khi thêm một hai loại dược thiện vào đó.

Ai cũng nhìn ra Trúc quan tâm đến Hạc chẳng kém cạnh bất cứ chủ nhân nào trong phủ, và Thiên cũng rõ điều ấy.Chàng đặt mâm cơm xuống bàn, theo thói quen nhìn sang gian phòng để đèn sách, lời mời Hạc ra dùng cơm bỗng chững lại.Thiếu niên ngồi trên sập gỗ, trong tay còn cầm một bức hoạ, nắng sớm tràn qua cửa sổ lặng lẽ phủ xuống gương mặt cậu che đi sắc trắng xanh bệnh tật ốm yếu thay bằng thứ màu sắc tươi tắn hiếm thấy.

Ánh mắt dịu dàng sau hàng mi dày rủ xuống và nụ cười rất nhạt chẳng che được niềm vui thích của thiếu niên hoà cùng nắng sớm nằm trọn trong tầm mắt Thiên.Khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, có lẽ Thiên nhìn quá chăm chú hoặc Hạc đã ngửi thấy mùi thuốc đắng quen thuộc cậu bỗng dời mắt khỏi tranh.

Mắt đối mắt trong giây lát, cậu chủ động lên tiếng gọi chàng.- Đến đây xem tranh cùng ta!

- Cả ánh mắt lẫn giọng nói của Hạc hãy còn đượm ý cười khiến Thiên sinh ra ảo giác hoang đường rằng sự dịu dàng này là dành cho chàng chứ chẳng bởi bức hoạ trong tay cậu.Nghe Hạc gọi chàng nhanh chóng lấy lại tinh thần đi đến bên cạnh sập.

Do cậu đang ngồi còn chàng lại đứng, muốn nhìn kĩ bức tranh buộc phải khom lưng xuống.

Thấy vậy Hạc bèn ngồi dịch vào trong, cậu vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh nói với Thiên.- Sao anh còn đứng đấy?

Mau ngồi xuống!Thiên lắc đầu, lúng túng quệt mũi.- Người tôi ám mùi khói hăng mũi lắm, tôi đứng đây vẫn nhìn thấy tranh mà.Chàng ở trong nhà bếp từ sớm đến giờ ít nhiều quần áo cũng dính mùi khói bếp lẫn dầu mỡ, nhưng Hạc chẳng để ý chuyện cỏn con ấy, cậu lắc đầu.- Ta có ngửi thấy mùi gì đâu?

Anh cứ ngồi xuống đi.Thiên ngần ngừ giây lát rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Hạc.

Gần như ngay lập tức cậu đưa bức tranh đang cầm cho chàng tỏ ý để chàng tự xem.Tranh dài khoảng một Thước Kinh chiều rộng áng chừng bằng nửa chiều dài, tổng thể đều làm từ giấy dó bồi dày tới tận năm lớp.

Trên mặt giấy trắng điệp lấp lánh ánh bạc hoạ ra phong cảnh hùng vĩ mà chẳng mất đi nét hữu tình, xa xa có lớp lớp núi cao loang màu chàm ẩn trong mây trắng mờ ảo, có cây tùng vững chãi toả bóng ôm lấy bụi trúc xanh.

Nằm ở trung tâm bức tranh, rực rỡ nhất phải kể đến đôi chim trĩ đang quấn quýt gần kề, sắc vàng cùng đỏ vang trên từng sợi lông được công bút tỉ mỉ nom rực rỡ như nắng như son.

Dẫu không am tường tranh vẽ Thiên cũng đoán được chủ nhân bức hoạ muốn mượn tranh để bày tỏ tâm tình, nói rõ ràng hơn là mượn đôi chim trĩ này ẩn ý tình cảm thuỷ chung, mong cầu hạnh phúc lứa đôi viên mãn.Một ý nghĩ chợt loé lên khiến lồng ngực Thiên nghẹn lại, chàng hỏi Hạc.- Tranh này do cô hai vẽ phải không cậu?Hạc gật đầu, vì mải mê nhìn ngắm bức tranh nên chẳng hay biết sắc mặt rất lạ của Thiên.

- Trúc vốn không thích vẽ tranh, nhất là loại tranh hao tốn nhiều thời giờ lẫn tâm sức thế này.

Tính ra đã lâu rồi ta mới lại thấy em ấy vẽ được bức tranh tỉ mỉ đến vậy.

- Hạc mân mê mép giấy, ánh mắt không rời khỏi đôi chim trĩ trong tranh.

- Anh nhận ra lối vẽ của tranh này không?Thiên cũng lờ mờ cảm giác lối vẽ này rất quen mắt, dường như đã từng thấy ở đâu đó, song nhất thời không có tâm trạng nghĩ kỹ hơn.

Tranh là do Trúc vẽ, lại thêm lời đồn nàng đến phủ để đánh tiếng trước chuyện cưới hỏi.

Vậy người nàng muốn tặng tranh này phải chăng là...Hạc vẫn đang chuyên chú với bức tranh Thiên cầm trong tay, cậu chỉ vào những nét mực mảnh, nói.- Dùng ván khắc gỗ để in nét, sau đó bồi tranh, cuối cùng mới lên màu, tựu trung dùng cách nửa in nửa vẽ mà thành (2).

Dùng cách này lợi ở chỗ tranh lên màu đẹp lại để được lâu nhưng đòi hỏi tỉ mẩn, chỉ một lỗi sai là thành công cốc ngay.Hạc cầm một cuộn tranh từ trong ống đựng giở ra đối chiếu cho Thiên xem.- Như tranh này, hỏng ở chỗ thiếu đi sự dứt khoát khi công bút khiến các chi tiết đặc tả mất hẳn vẻ linh động.Rõ ràng Thiên nghe thấy những lời Hạc vừa nói, ấy thế lại chẳng rõ cậu đang nói gì.

Cũng phải thôi, tâm trí chàng đã đặt hết lên người bên cạnh rồi nào còn biết điều gì khác nữa.

Hạc thấy vui thích đến thế là do bức tranh ấy hoàn mỹ hiếm có hay bởi người vẽ là Trúc?Hạc lại lấy thêm một cuộn tranh khác, đoạn vừa nghiêng người đến sát bên Thiên vừa chỉ vào nền trời chạng vạng tối tạo ra từ màu xanh lam pha lẫn sắc đen.- Còn tranh này cản màu chưa đạt, mảng đậm mảng nhạt không rõ ràng.Thiên xem qua mấy bức tranh, thầm nghĩ đẹp như vậy mà Hạc vẫn tìm ra điểm chưa tốt, không biết chủ nhân của những bức hoạ này là ai?

Rất nhanh chàng đã có được câu trả lời, lạc khoản của mấy bức tranh này đều đề một cái tên ngắn gọn "Hạc".Hạc cũng nhận ra Thiên đang nhìn lạc khoản đề trên tranh, thoáng chốc cậu thấy hơi xấu hổ bèn nói.- Ta học nghệ không tinh, để anh chê cười rồi.- Không đâu!

Tuy tôi không hiểu về tranh vẽ nhưng mấy tranh này cảnh vật rõ ràng, màu sắc cũng thuận mắt.

Có chăng cậu đã quá khắt khe với bản thân rồi.Ngay khi Thiên cúi xuống toan chỉ cho Hạc những điểm mà chàng nghĩ là cậu vẽ rất khá, trùng hợp làm sao Hạc cũng có điều muốn nói nên ngẩng đầu nhìn chàng.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, da thịt vô tình lướt qua nhau chẳng chút lưu luyến chỉ để lại hơi ấm mỏng manh vương lại từ người đối phương.

Nhưng từng ấy đã quá đủ để khiến Hạc giật mình, nhất thời cậu không biết làm sao cho phải cứ thế mở to mắt nhìn chằm chằm vào Thiên, mà chàng cũng chẳng khá hơn là bao chỉ biết đơ ra nhìn lại cậu.

Cả hai còn chưa kịp nghĩ cách xua đi sự ngượng ngùng đang vây hãm xung quanh chợt bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa cùng giọng dịu dàng quen thuộc của Trúc.- Anh Hạc, anh có trong đó không?Tức thì Thiên vội đứng lên khỏi sập như thể bị bắt quả tang làm việc xấu.

Hạc cũng có chút lúng túng, cậu hắng giọng trả lời.- Có, anh đang ở đây!

Em vào đi!Trúc vừa bước vào gian chính đã để ý thấy mâm cơm còn nguyên vẹn trên bàn, cũng bởi thế mà bỏ lỡ nét bối rối thoáng qua trên gương mặt hai thiếu niên trong gian phòng để đèn sách.- Anh vẫn chưa ăn sáng à?

Ăn muộn quá lại trễ giờ dùng thuốc đấy.

- Trúc lên tiếng, nói với vào trong.Hạc vừa cuộn lại mấy bức tranh vừa trả lời nàng.- Anh vừa xem lại tranh, giờ dùng bữa luôn đây.

Em ăn chưa?Nghe Hạc nhắc đến tranh vẽ chẳng hiểu sao Trúc lại nhìn về phía Thiên, cái liếc mắt kín đáo mà chớp nhoáng ấy không rõ ẩn chứa suy nghĩ gì.

Rất nhanh tầm mắt của nàng đã chuyển sang Hạc, ánh mắt lẫn giọng nói đều dịu đi.- Em ăn sáng với mẹ anh xong mới qua đây.Chờ Hạc ngồi xuống bàn ăn Trúc rất tự nhiên bước đến ngồi xuống bên cạnh cậu.

Thấy Thiên còn đứng phía sau Hạc nàng nói.- Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi có gì cần phân phó ta sẽ gọi.Thiên nhìn về phía Hạc thấy cậu gật đầu chàng mới lui ra ngoài.

Đến khi chàng đi khuất Trúc liền huých nhẹ vào cánh tay Hạc, nàng hỏi.- Anh thấy tranh thế nào?

- Không còn người ngoài ở đây Trúc chẳng buồn che giấu sự mong đợi lẫn bồn chồn trong giọng nói.Hạc không trả lời ngay mà rót hai chén trà, một cho bản thân, một đưa cho Trúc.

Lẫn trong mùi táo đỏ quyện cùng sơn tra là vị ngọt thanh rất nhạt, có lẽ trong lúc nấu trà Thiên đã thêm vào đây mấy viên đường phèn.

Vừa hay vị ngọt này lại đúng ý Hạc, cậu nhấp thêm một ngụm trà mới trả lời Trúc.- Em muốn hỏi về tranh hay là hàm ý trong tranh?Gò má Trúc thoáng ửng hồng, nàng đánh nhẹ lên vai Hạc, nói dỗi.- Anh biết rồi còn hỏi.Hạc bật cười, sợ nàng thẹn quá hoá giận bèn nói nghiêm túc.- Nói về tranh thì màu sắc hài hoà không gây chói mắt, mảng đậm nhạt rõ ràng, chuốt nét tinh tế.

Còn về ý tranh, anh nghĩ là vừa đủ để người có tâm ý hiểu được.Điều khiến Trúc mãi đắn đo không yên đều ở việc mượn tranh tỏ lòng mà ra.

Khi thì lo lắng nỗi niềm gửi gắm trong tranh quá lộ liễu thành ra sỗ sàng, lúc lại lăn tăn không biết bức hoạ này đủ thể hiện tâm tình hay chưa.

Cũng bởi thế nàng đã vẽ hỏng không biết bao nhiêu giấy mực cũng tốn tới nửa tháng mới hoàn thiện bức hoạ đang nằm trên bàn kia.Thấy Trúc vẫn còn đắn đo, Hạc trấn an.- Em lo gì chứ?

Cũng có phải người dưng nước lã đâu mà không hiểu được tâm ý của em?Chẳng biết nghĩ đến điều gì Trúc ngượng ngùng vội đánh trống lảng bằng cách mở nắp bát sứ trắng rồi đẩy về phía Hạc.- Được rồi đừng nói chuyện này nữa, mau nếm thử cháo em nấu đi xem có ngon không?Biết Trúc đang xấu hổ Hạc cũng không trêu ghẹo thêm nữa, cậu thuận theo ý nàng mà nếm thử một thìa cháo nhỏ.

Cháo nấu sánh dẻo vừa tới, đậu ván lẫn ý dĩ đủ nhừ, vị muối trắng mằn mặn qua đi để lại hậu vị ngọt bùi của ngũ cốc còn lưu mãi trong miệng.- Cháo em nấu đương nhiên ngon rồi.

- Đây hoàn toàn không phải lời khen cho có mà quả thật cháo Trúc nấu rất ngon.- Vậy anh ăn nhiều một chút.

- Chẳng ai lại không thích được khen, Trúc cũng vậy, nàng cười, đoạn gắp thêm thức ăn bỏ vào bát của Hạc.

- Giờ nhớ lại bát cháo đầu tiên em nấu thật chẳng ra làm sao, ngượng chết đi được.Dứt lời sự xấu hổ chậm rãi lan trên gương mặt Trúc.

Bát cháo đầu tiên nàng nấu là dành cho người nàng thương mến, vốn muốn nấu cho người ta một bát cháo thật ngon mắt ngon miệng ngặt nỗi từ nhỏ nàng đã được nuông chiều không phải lo chuyện bếp núc, mấy món bình thường có thể nấu nhưng cháo thì khác, món này nhìn thì đơn giản nhưng sơ ý một chút thôi sẽ bị khê ngay, mà bát cháo ngày ấy quả thật khê đến chẳng ra hình ra dạng cháo nữa.- Người ăn cảm thấy ngon thì ấy vẫn là bát cháo ngon thôi.Nghe câu nói không đầu không đuôi của Hạc sự xấu hổ trên mặt Trúc dần phai đi trong nụ cười có vẻ bất đắc dĩ mà dịu dàng như dành cho tình lang.—-Chú thích:(1) Dược thiện: theo Tạp chí sức khoẻ Việt - Cơ quan ngôn luận của Hội Nam y (YHCT) Việt Nam: "Dược thiện là từ ghép bởi Dược tức "dược liệu" và Thiện tức "món ăn".

Vậy Dược thiện chính là những sản phẩm ẩm thực mang tính chất trị liệu.

Dược thiện chính là tinh hoa của Y học cổ truyền dùng thực phẩm làm chủ thể, phối cùng với những dược liệu có các tác dụng khác nhau, qua chế biến, đun nấu mà thành.

Dược thiện có vị ngon của món ăn, có tác dụng của thuốc, vừa giúp cơ thế khỏe mạnh hơn, vừa có thể trị bệnh."(2) Tham khảo từ cách làm tranh dân gian Hàng Trống.
 
Hạc Đầu Đình
Chương 22: Trà ngon mời khách quý.


- Này này này!

Mày bỏ xuống ngay cho tao!

- Nhác thấy Thiên khom lưng bê lên một chậu hoa sói trắng Lúa vội vàng la lớn, gã nạt.

- Đã bảo để tao bê, lưng mày mới lành bê nặng rồi toạc ra là to chuyện đấy!Thiên nửa bê nửa ôm chậu hoa sói trắng, cẩn thận lách chân ra khỏi đống chậu hoa đặt san sát trên sân mới trả lời Lúa.- Không sao đâu, chậu hoa bé con con thế này nhằm nhò gì.

Tao thấy chậu này nở đều, để trưng trong thư phòng vừa đẹp, mày thấy sao?Lúa vừa phủi đám bùn đất dính trên tay vừa đi đến cạnh Thiên, gã ngó nghiêng chậu hoa được chàng bê ra, nói.- Ừ, để chỗ thư phòng cũng hợp đấy.

Mà loại này thơm nhể, hoa tròn tròn bé bé thế này bảo sao lại gọi là trân châu hoa.- May mà tao với mày qua sớm còn chọn được chậu đẹp.

Mà nãy lấy mấy chậu rồi?

Đã đủ chưa?- Thêm chậu mày đang bê nữa là ba chậu, đủ rồi.

- Lúa toan lấy chậu hoa khỏi tay Thiên.

- Cứ đưa tao bê đi, chẳng mấy nữa mày phải theo hầu cậu cả học bắn cung với cưỡi ngựa, lúc đấy lưng chưa lành hẳn thì chết dở.Thiên không có ý đưa chậu hoa cho Lúa, chàng đi trước, nói với về sau.- Lưng tao lên da non lâu rồi có ra làm đồng cũng chẳng sợ nữa là.Lúa vội vàng chạy theo, gã đang định trả lời bỗng nghe phong thanh tiếng mắng chửi vọng đến từ gần đó.

Lúa quay qua nhìn Thiên, cả hai chẳng nói chẳng rằng rất ăn ý cùng đi tới hướng phát ra tiếng nói, định bụng xem có sự tình gì.- Nhưng bên đấy đã dặn em phải đưa tận tay cậu cả, không được đưa lung tung.

- Khoai siết chặt hộp gỗ đang cầm trong tay, cúi đầu không dám nhìn mấy gã choai choai trước mặt.

- Mày tưởng chạy việc vặt cho cậu cả được một hai lần là thành gia nhân thân cận à mà giở cái giọng chó cậy gần nhà ra với tao?

Có cần tao vả cho phát để tỉnh táo không?

Nói rồi gã trai vung tay về phía Khoai như thể sắp giáng xuống đầu nó một cú tát mạnh.

Đúng lúc ấy người bên cạnh cản lại.- Cái loại thân lừa ưa nặng, bọn tao có lòng tốt giúp mày chuyển đồ mà mày không nghe thì thôi.

Đấy!

Việc của mày tất, đéo ai thèm tranh.Khoai im lặng không đáp.

Lúc nó phải dậy sớm cuốc bộ qua tận làng bên để lấy bộ nghiên, bút, chặn giấy Hạc đặt làm riêng thì chẳng ma nào hỏi đến, giờ chỉ cần đưa tận tay cho cậu thôi lại lòi đâu ra mấy thằng mặt dày đòi nẫng tay trên.

Đến là trơ trẽn!Dù trong lòng giận lắm Khoai cũng chỉ biết nhẫn nhịn chờ chúng nói sướng miệng rồi tha cho nó.

Ngờ đâu cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Khoai thấy mấy tên choai choai đã thôi chửi rủa liền dợm bỏ đi, ai dè thứ gì đó đột nhiên vướng vào chân khiến Khoai mất đà ngã nhào về phía trước, hộp gỗ trong tay theo đó văng ra, lăn long lóc mấy vòng trên sân.- Ối giời ơi tao biết ngay mà!

- Mấy gã trai thấy nó ngã sóng sượt liền bật cười khoái trá.

- Tham thì thâm, chết mẹ mày chưa!- Rơi như thế kia kiểu gì đồ bên trong cũng nát bét.

- Có kẻ biết Khoai đã sợ bạc mặt bèn doạ.

- Quả này mày có làm trâu làm ngựa mười đời tám kiếp nữa cũng không đủ đền em ạ!Khoai không để ý bàn tay và cằm đã trầy da chảy máu, nó vội bò tới ôm chặt hộp gỗ.

Giọng nói vì sợ hãi mà lạc hẳn đi.- Là do các người ngáng chân nên tôi mới bị ngã.

- Con giun xéo lắm cũng quằn, Khoai chỉ tay vào đám thanh niên, hét lên.

- Tôi sẽ báo với cậu cả, báo với an nhân để các người phải chịu phạt.Nghe vậy cả đám càng được dịp cười cợt.- Tao lại sợ mày quá!

Có giỏi thì mày mách đi, mách luôn đi.

Mày nghĩ an nhân sẽ tin lời nói suông của mày à?- Ở đây có ai thấy bọn tao ngáng chân mày không?

Có ai thấy không?- Tự mày vấp ngã làm hỏng đồ của cậu cả còn định đổ vấy lên bọn tao à?

Láo toét!Không xa, hai thiếu niên đã chứng kiến tất thảy mọi chuyện.

Vẫn biết trong phủ có những gia nhân quen thói ỷ mạnh hiếp yếu, đặt điều nói xấu sau lưng nhau hoặc đùn đẩy việc nặng, chẳng ngờ lại có mấy kẻ bày trò độc ác đến vậy.

Bút, nghiên, chặn giấy mà Hạc dùng đều là loại đắt đỏ, gia nhân như họ lấy đâu ra tiền để đền?

Cùng là phận tôi tớ từng chịu cảnh bị oan khuất Thiên thấy bất bình lắm, chàng hỏi Lúa.- Mấy thằng kia làm ở nhà phụ nào thế mày?

Lúa cũng khó chịu ra mặt trước cảnh bắt nạt trắng trợn, gã trả lời.- Bọn này có được theo hầu chủ nhân nào đâu, chân chạy vặt linh tinh thôi.

Chắc sắp hết thời hạn làm công nên bày trò hớt tay trên để tìm cách vào làm ở nhà phụ của cậu cả.

- Nói đến đây gã chợt nhìn sang Thiên, sự tinh ranh loé lên trong ánh mắt.

- Mày cũng nghĩ đến cái tao đang nghĩ đúng không?- Ừ.

- Thiên gật đầu, chàng cẩn thận đặt chậu hoa sói trắng xuống sân.

- Mấy thằng này sai trước mình có ra đôi co thẳng mặt cũng không lo chúng nó mách lẻo lung tung.Chàng vừa dứt lời đã thấy Lúa thẳng lưng ưỡn ngực nói to.- Mấy thằng kia!

Tao thấy hết rồi đấy, bọn mày ngáng chân thằng Khoai còn chối à?Tiếng quát lớn làm mấy tên choai choai giật thót, có kẻ toan gân cổ cãi lại nhưng khi nhận ra người lên tiếng là gia nhân thân cận bên cạnh Hạc cả đám sượng mặt nhìn nhau lúng túng.

Mãi sau mới có kẻ ấp úng.- Anh Lúa đấy ạ!

Ôi anh chưa biết đầu đuôi đấy thôi.

Bọn em định giúp thằng oắt này bê đồ mà nó có nghe đâu, bê nặng rồi tự ngã ra đấy còn định đổ tội lên bọn em chứ ai ngáng chân nó.Thiên thong thả tới sau Lúa vừa lúc nghe được những lời này, chàng nhướn mày hỏi mỉa.- Cái hộp như kia mà phải bốn thằng khênh bốn góc mới đi được à?Biết chẳng thể ăn không nói có thêm nữa, cả đám liền trở mặt sửng cồ cãi cùn.- Nó tự làm thì phải chịu chứ, đang yên đang lành lôi bọn này vào làm gì?

Định đổ vấy đổ vá bừa chắc?- Hai anh muốn giúp nó thì bỏ tiền ra đền cho nó, bọn này không hầu được!

Dứt lời chúng vội nháy nhau chuồn mất dạng, e rằng đến giống chạch sống dưới bùn cũng chẳng lẫn nhanh bằng mấy tên choai choai này.- Tổ sư mấy thằng ranh!

- Lúa chửi tục.

- Bọn này cứ phải bị đập cho một trận mới bỏ được cái thói ỷ mạnh hiếp yếu đấy nhở?Chờ mãi không thấy Thiên trả lời, gã ngoái lại thấy chàng đang phủi đất cát dính trên quần áo Khoai, còn thằng bé tay bưng hộp gỗ nước mắt ngắn nước mắt dài hỏi chàng.- Anh ơi, đồ của cậu cả làm thế nào đây ạ?

Nhỡ bị sứt mẻ gì chắc em chết chứ không sống nổi mất.- Phỉ phui cái mồm, chuyện đâu còn có đó chết với chóc cái gì.

Trước hết xem đồ bên trong đi đã.Hộp gỗ được mở ra, ba người cùng châu đầu nhìn vào bên trong.

Giữa lớp vải lót là ba món đồ nghiên, bút và chặn giấy hình ve sầu đều được làm từ ngọc.

Đoán chừng chặn giấy là món đắt đỏ nhất bởi chất ngọc làm ra nó rất trong, không thấy lẫn chút tạp chất hay nứt gãy nào, các chi tiết nhỏ như mắt, cánh cùng các chân chạm khắc cực khéo léo nom sống động như thật.

Thiên cẩn thận cầm chiếc chặn giấy lên xem xét tỉ mỉ một hồi, chàng nói.- Cái này không sao, không thấy bị nứt hay mẻ gì đâu.- Còn cái này lại có sao đấy.

- Lúa lên tiếng, gã chỉ vào chiếc bút lông nằm trong góc hộp, trên quản bút có vết nứt dài hẳn trong lúc rơi đã bị va đập mạnh vào thành hộp gỗ.Khoai nghe vậy người ngợm lập tức tê dại, tay chân không kìm được run bần bật.

Nó hỏi, giọng lạc đi vì sợ hãi.- Em... em phải làm gì đây các anh?

Cái bút này... cái bút này em có bán mạng cũng không đủ đền.

Nhưng chịu phạt... có khi nào bị phạt đánh trượng không ạ?

Các anh cứu em với!

Cứu em với!Thiên vỗ nhẹ vào vai Khoai, dẫu trong lòng lo lắng vô cùng chàng vẫn bình tĩnh trấn an thằng bé.

- Chờ lát nữa vào nhận lỗi với cậu cả rồi kể rõ đầu đuôi sự tình xem cậu nói gì.

Anh tin với tính tình của cậu sẽ không làm khó em đâu.Lúa cũng lên tiếng.- Đúng đấy, đến con trai quan Lục sự đổ điêu cho thằng Thiên mà cậu cả còn phân xử thấu tình đạt lý nữa là chuyện đơn giản thế này.Thấy Khoai vẫn chưa yên tâm Lúa toan hứa đến lúc đó sẽ nói giúp nó, nhưng Thiên đã cắt ngang, chàng hỏi với về phía sau.- Có việc gì thế anh ơi?Lúa nhìn theo ánh mắt Thiên, thì ra là gia nhân ở nhà chính đến tìm.

Người đó nói.- Cậu cả có đây không?

Có người xưng tên Tùng tự là Quân ở Phú Xuân đến thăm cậu, đang chờ ở nhà chính rồi đấy.- Cậu cả vẫn đang học cùng thầy, anh chờ chút để bọn em đi thưa chuyện với cậu.

- Nói rồi Lúa quay qua bảo với Thiên.

- Chắc mày vào bẩm chuyện chứ tay tao đang bẩn lắm, tao đi rửa tay với đưa Khoai tìm chỗ ngồi đợi luôn.Thiên gật đầu đồng ý rồi lập tức đi tìm Hạc.

Khi nghe tên người đến thăm trong đôi mắt cậu lộ rõ sự ngạc nhiên, nghĩ ngợi chốc lát cậu lên tiếng.- Anh qua mời anh ấy chờ ta ở nhà chính, học xong ta sẽ qua đó ngay.

- Cậu dặn dò.

- Trà mời khách dùng loại trà Mạn Hảo cho ta.Giờ đây người ngạc nhiên ra mặt đã đổi thành Thiên.

Theo phép tắc trong phủ, khi khách ghé thăm chủ nhà nhất định phải mời trà, nhưng mời trà gì ấy lại phụ thuộc vào thân phận của khách.

Người địa vị không cao mời loại dân dã như chè tươi hoặc trà khô là được rồi.

Còn người quyền quý, bạn bè thân hữu lại được chủ nhân trong phủ đích thân lựa chọn trà để thể hiện thành ý, hoặc để phù hợp với sở thích của khách đến chơi.Nhắc đến trà quý trong phủ, quý nhất có lẽ là Mạn Hảo, đến nỗi chủ nhân trong phủ cũng phải dùng dè sẻn hoạ hoằn mới thấy đem ra mời khách.

Nghe kể rằng thứ trà này xuất xứ từ tận vùng mạn ngược, ở nơi núi cao cheo leo quanh năm ẩn mình trong sương ấy lặng lẽ nuôi dưỡng loài cây shan tuyết từ lúc còn là một mầm non đến khi thành cổ thụ to lớn, thân phủ đầy mốc trắng.

Khi này, người ta sẽ hái những búp non còn phủ một lớp lông tơ lấp lánh ánh bạc mang về chọn lựa cẩn thận rồi đem đồ chín, đóng bánh, phơi khô lại ủ cho đến khi bánh trà hết mùi ngái, có độ xốp như giấy bản mới đem ra dùng (1).Trà Mạn Hảo quý ở chỗ nó mang hương thơm rất lạ cũng rất riêng, ấy là mùi lá trà chan chát hoà lẫn mùi gỗ êm dịu gợi nhắc về vùng đất đã nuôi dưỡng ra nó.

Mà cái thứ nước trà vừa được rót từ ấm da chu vào chén tống cũng lạ chẳng kém, không phải màu xanh nhàn nhạt cũng chẳng phải màu vàng sậm mà là màu nâu đỏ trong như đá mã não.

Rất nhanh thứ nước trà bắt mắt ấy được chuyên từ chén tống sang chén quân.

Rồi một bàn tay cầm chiếc chén nhỏ ấy đặt lên bàn gỗ cạnh người đàn ông lạ mặt.- Bẩm, mời cậu dùng trà!

Cậu cả có chuyển lời khi nào học xong sẽ qua ngay phiền cậu ngồi thưởng trà chốc lát.Mời trà xong Thiên lui sang một bên, lúc này chàng mới có khoảng nghỉ để quan sát kĩ người đàn ông trước mặt.

Y vận trên người áo ngũ thân bằng vải thô sậm màu không thêu hoa văn, chất liệu cũng không phải loại gấm lụa sang quý gì cho can, nhưng chẳng bởi thế mà khiến y trở nên tầm thường, riêng phong thái ung dung nho nhã này đã là thứ nhiều kẻ dát vàng dát bạc lên người cũng chẳng bắt chước nổi.- Cho ta hỏi Trúc đang ở đây phải không?

- Đột nhiên Tùng lên tiếng hỏi Thiên.Câu hỏi này khiến Thiên chẳng giấu được ngạc nhiên.

Rõ ràng gia nhân bên nhà chính nói y đến phủ thăm Hạc mà giờ y lại hỏi về Trúc là thế nào?

Song chàng còn chưa kịp nghĩ ngợi đã nghe Tùng giải thích.- À phải rồi, Trúc là con gái út nhà thầy Tư nghiệp.

- Có lẽ Tùng cho rằng sự kinh ngạc trên mặt Thiên là bởi chàng không biết tên huý nàng nên mới nói thêm.- Bẩm, đúng là cô hai hiện đang ở phủ.

- Thiên đáp, chàng ướm lời.

- Nếu cậu có việc gấp cần gặp cô hai tôi sẽ đi mời cô qua.Nghe vậy Tùng lại xua tay, y trả lời.- Ta chỉ hỏi vậy thôi, cũng không có việc gì gấp không cần đi mời em ấy đâu.Dẫu vậy từ lời nói lẫn sự lúng túng thoáng qua trên nét mặt Tùng có thể đoán ra y không hề nói thật.

Ngẫm lại Trúc ở Phú Xuân mà Tùng cũng vậy, phải chăng hai người có quen biết?

Nhưng nếu là người quen thái độ này lại có phần quá kỳ lạ.Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, thoáng chốc tự hỏi rốt cuộc người này đến phủ để gặp Hạc hay muốn gặp Trúc?—-Chú thích:(1) Tham khảo từ sách Văn minh Trà Việt của tác giả Trịnh Quang Dũng.
 
Back
Top Bottom