Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân

[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
140. Quỳ kiểu chó


---

Nhưng vẻ khẩn thiết trong mắt cô lại tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với sự chật vật trên khuôn mặt.

Kiều Vận Chỉ hai tay nắm lấy đùi người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong ánh mắt tràn đầy ham muốn."

Thích đến vậy sao?

Hả?"

Cổ họng cô hoàn toàn bị lấp kín, không phát ra được một chút âm thanh nào, cũng không thể gật đầu, chỉ có thể chớp mắt ra hiệu cho anh ấy."

A, tiểu mèo con thèm khát."

Yết hầu cuối cùng cũng được "khai thác" xong.

Cô thuận lợi nuốt trọn cả "cây thịt" vào trong, thong thả đẩy ra đẩy vào phần đầu để tạo ra khoái cảm ra vào cho anh ấy."

Lại đây.", Ôn Quân Trúc lùi về sau hai bước, lười biếng dựa vào tường, siết chặt sợi dây xích trên tay.Vật vừa khó khăn lắm mới nuốt vào được lại bị rút ra.

Kiều Vận Chỉ vội vàng theo anh ấy bò về phía trước hai bước, rồi lại ngậm vào.Lần này cô không quỳ trên mặt đất như vừa nãy, mà ngồi xổm trong tư thế "quỳ kiểu chó".

Hai tay tự giác kéo chiếc váy đang tuột xuống trở lại ngực, trần trụi phô bày ham muốn của mình trước mặt người đàn ông.Vùng kín hồng hào nhỏ nhắn treo những sợi dịch trong suốt, hai chân mở rộng phơi bày hoàn toàn âm hộ trước mặt người đàn ông.

Cửa huyệt lúc đóng lúc mở, như khao khát, lại như mời gọi.Ham muốn trong mắt cô càng thêm nồng đậm, đôi mắt hạnh ướt át đối diện với người đàn ông.Kiều Vận Chỉ rõ ràng có thể cảm nhận được dương vật trong miệng lại to hơn một chút, vì thế cô ra sức nuốt vào nhả ra hơn, ánh mắt cũng càng thêm khao khát."

Muốn?"

Kiều Vận Chỉ chớp chớp mắt, ra hiệu là muốn, ánh mắt không hề che giấu sự mong chờ.Chỉ tiếc Ôn Quân Trúc không có ý định thỏa mãn cô, "Muốn cũng phải nhịn chứ, ai bảo bảo bối phạm lỗi đâu?

Đúng không?"

Bị từ chối, Kiều Vận Chỉ cũng không ủ rũ, tiếp tục ra sức liếm láp.

Chỗ đó vừa to vừa thô, mỗi lần ra vào đều làm yết hầu cô căng đầy, khiến cô không kìm được mà buồn nôn.Kiều Vận Chỉ từ từ lấy vật khổng lồ ra khỏi miệng, định liếm mút từ bên cạnh, nhưng người đàn ông lại không hài lòng với điều này, nắm tóc cô ấn sâu vào."

Muốn lười biếng à?

Hả?"

Cô bị nắm tóc kéo ra phía sau, tiếp đó mặt cô nhận một cái tát, rồi lại bị ấn trở lại.Kiều Vận Chỉ hai tay nắm lấy đùi người đàn ông, dù bị đối xử thô bạo như vậy, cô cũng hoàn toàn không có ý định phản kháng chút nào, tần suất co rút của cửa huyệt ngược lại càng cao hơn.Thật tuyệt vời, cô rất thích như vậy.Khóe miệng cô đầy nước bọt chảy ra, nước mắt sinh lý làm tóc dính bết vào mặt, cả người cô trông rất lộn xộn.Trong những lúc bị làm cho dơ bẩn và rối bời hoàn toàn như thế này, Kiều Vận Chỉ càng cảm thấy rõ ràng rằng mình tồn tại vì ham muốn của Ôn Quân Trúc.Sau khi bị ép nuốt sâu thêm một hồi, Kiều Vận Chỉ cả người được nhấc lên."

Thấy bảo bối nỗ lực như vậy, anh sẽ cho em một chút phần thưởng nhỏ, nhưng phải nhớ, không được lên đỉnh."

Nói xong liền xoay người, Kiều Vận Chỉ bị ấn vào nền gạch lạnh lẽo, hai chân bị tách ra, dương vật cắm sâu vào tận cùng."

Ha a...

Đầy quá..."

Cô nhíu mày vì bị căng, nhưng lại hạnh phúc nheo mắt lại.

Độ ấm và kích thước đã lâu không được cảm nhận khiến cô hưng phấn không thôi.

Cô khó nhịn khẽ thở dốc một tiếng, theo bản năng co rút bụng dưới, kẹp chặt vật lớn giữa hai chân.Cảm giác lạnh lẽo phía trước và nóng bỏng phía sau tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, khiến cô hưng phấn không ngừng."

Thả lỏng chút đi, đừng kẹp chặt như vậy."

Ôn Quân Trúc thở dốc nặng nề, tay vòng ra phía trước, vạch ra những cánh hoa ướt đẫm, không khách khí xoa nắn hạt nhỏ bên trong."

Ưm a...

Muốn..."

Kiều Vận Chỉ nắm lấy cánh tay người đàn ông, khó nhịn nhíu mày, ép mình phân tán sự chú ý để giảm bớt khoái cảm.

Cô có một linh cảm, nếu không cẩn thận mà lên đỉnh, "phần thưởng" hiếm có này sau này chắc chắn sẽ không còn.Nhưng đã kiêng khem lâu như vậy, cơ thể mẫn cảm làm sao có thể chịu đựng được sự tấn công từ cả trước và sau như thế này chứ.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
141: Chủ nhân, nhúc nhích một chút đi


“Chủ nhân, không được…

Xuống nữa là sẽ… sẽ…”

Cô hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt cánh tay người đàn ông càng dùng sức.Tốc độ Ôn Quân Trúc ra vào tiểu huyệt không nhanh, từng chút một lại sâu và chắc chắn, cứ như thể thật sự chỉ là để thưởng cho cô, để cô trải nghiệm cảm giác sảng khoái đã lâu đó mà thôi.Cô càng nắm chặt, cả người cũng gồng cứng lại, lắc đầu, sắp đón nhận cơn cao trào không thể ngăn cản.May mắn thay, Ôn Quân Trúc đã dừng tất cả động tác khi cô sắp không chịu nổi.Mặc dù động tác dừng lại, nhưng vật thô to đó vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, cảm giác bị căng ra khiến cảm giác trống rỗng tăng lên gấp bội.Cái cảm giác bị bỏ rơi từ trên mây xuống thật sự rất khó chịu.

Kiều Vận Chỉ sau khi hơi hoàn hồn, nức nở mở miệng, “Muốn quá…”

Cô gần như phát điên vì dục vọng không bao giờ được thỏa mãn này.

Kiều Vận Chỉ bản thân là người có tính dục cực mạnh, về cơ bản từ lần đầu tiên tự an ủi ở cấp hai đến giờ chưa bao giờ cấm dục quá ba ngày.Âm hộ đói khát co rút, không ngừng kẹp lấy người đàn ông.

Thấy Ôn Quân Trúc không lay chuyển, Kiều Vận Chỉ cắn cắn môi, tự mình lắc eo mông.Mặc dù cơ thể bị ép vào tường, nhưng eo và mông vẫn có một ít không gian để hoạt động.

Cô liền trong không gian chật hẹp đó cố sức vặn eo và mông, nuốt lấy dương vật của người đàn ông.“Ưm…

Chủ nhân, chủ nhân nhúc nhích một chút đi…”

Cô quay đầu nhìn Ôn Quân Trúc, rất bất mãn với vẻ mặt đứng ngoài cuộc của người đàn ông, dùng sức kẹp anh một cái.“Tê —”“Muốn?”, Ôn Quân Trúc vỗ vào mông cô.“Muốn, muốn…

Cầu chủ nhân…”

“Được.”, Người đàn ông ghé sát vào tai cô, “Tiểu mèo dâm phải nhịn cho tốt.”

Nói xong, một tay giữ chặt bụng dưới cô, tay kia siết chặt cổ, nhanh chóng rút ra rút vào.Quy đầu tựa ở khối thịt mềm mại bên ngoài cung khẩu, mỗi lần đều rút ra một chút rồi lại mạnh mẽ đẩy vào, ra vào rất nhanh, không ngừng tấn công cái miệng nhỏ mẫn cảm.“Ha a…

Ngô…

Sướng quá…”

Thân hình nhỏ nhắn của Kiều Vận Chỉ bị anh giam cầm giữa bức tường và anh, cong người lên không ngừng run rẩy, eo vẫn sụp xuống.

Dù khoái cảm khó chịu đến đâu, cô cũng không chịu bỏ lỡ dù chỉ một chút cơ hội tiếp xúc với anh.“Ngô a…

Chậm một chút, chậm một chút…”

Người đàn ông lại dừng lại ngay trước khoảnh khắc cô cao trào.Kiều Vận Chỉ khó chịu giậm chân, toàn thân tràn ngập khát vọng không có chỗ để đặt.Mặc dù biết không nên mong đợi cao trào, nhưng vẫn không thể kiềm chế được những ý nghĩ nhen nhóm trong lòng.Lỡ đâu?

Lỡ đâu lần nào đó Ôn Quân Trúc không kiểm soát tốt thời gian thì sao?Nhưng rõ ràng, khả năng kiểm soát của Ôn Quân Trúc đối với cô cao đến mức cái “lỡ đâu” này sẽ không bao giờ xuất hiện.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khóc đến đỏ bừng, đáng thương vô cùng, khát vọng gần như muốn bức cô phát điên.“Còn muốn không?

Hửm?”

Người đàn ông điềm nhiên gãi cằm cô, đầy tự tin.Dù sao cuối cùng người không được thỏa mãn nhất định là cô, không phải Ôn Quân Trúc.

Cô không thể đạt đến cao trào, nhưng vẫn còn miệng huyệt và hậu huyệt để anh ấy sử dụng mà.Nhưng Kiều Vận Chỉ lại đáng chết mê luyến cảm giác mọi thứ đều bị kiểm soát này.

Ôn Quân Trúc chính là vị vua trong thế giới của cô, có thể tùy ý chiếm đoạt cô, thống trị cô, giày vò cô, thậm chí cướp đi tất cả của cô cũng không sao, chỉ cần cô biết đó là để thỏa mãn dục vọng của anh, đối với cô đó chính là phần thưởng lớn nhất.“…Muốn.”

Mặc dù sau khoái cảm ngắn ngủi là sự trống rỗng kéo dài và ma mị, Kiều Vận Chỉ cũng không chịu buông bỏ.Thế là lại một lần nữa, cô bị buộc dừng lại trước khi cao trào.Có thể thấy nếu tiếp tục chơi nữa Kiều Vận Chỉ có thể sẽ không chịu nổi, người đàn ông không chịu cho cô tiếp tục, rút dương vật từ huyệt hẹp ra, bảo cô quỳ xuống.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
142 " Phần thưởng chính là, lát nữa cho phép em mang theo gậy rung làm việc"


Kiều Vận Chỉ quỳ trên mặt đất, liếm sạch dương vật vừa mới còn cắm trong tiểu huyệt cô.

Cô ngậm sâu hết mức, dùng cổ họng co rút để lấy lòng quy đầu mẫn cảm của người đàn ông.Lưỡi cô lượn lờ không mục đích quanh cán vật nổi đầy gân xanh trong khoang miệng, thỉnh thoảng lướt qua đỉnh miệng nhỏ, cuốn đi chất lỏng hơi tanh vừa mới tiết ra.Ôn Quân Trúc siết chặt sợi xích trong tay, tay kia đè vào sau gáy cô, ra vào.Thật ra, từ một vài chi tiết nhỏ không đáng kể có thể thấy được, Kiều Vận Chỉ so với tự mình động, càng thích được kiểm soát như vậy.Ví dụ như hơi thở ngày càng dồn dập, lông mi chớp chớp, nhưng những điều này đều không rõ ràng bằng biểu cảm mê say trên mặt cô.Ôn Quân Trúc đè cô rút ra rút vào mấy chục lần, sau đó bắn vào miệng cô.Kiều Vận Chỉ sau khi anh bắn không lập tức rời đi, vẫn ngậm phần đầu tiếp tục liếm mút.Người đàn ông sảng khoái khẽ thở dài, “Bảo bối ngoan lắm.”

Kiều Vận Chỉ cụp mắt, ánh mắt hạnh xẹt qua một tia giảo hoạt, tiếp tục ra sức liếm mút.Quả nhiên không đầy 30 giây, người đàn ông hít một hơi mạnh, ý đồ đẩy cô ra.Kiều Vận Chỉ, người đã thực hiện được quỷ kế, làm sao có thể dễ dàng buông anh ra chứ?

Cô bám chặt lại gần tiếp tục liếm mút.Nào ngờ sức lực vẫn không thể thắng được người đàn ông, sau khi bị đẩy vài cái vẫn bị đẩy ra.

Cô hoảng loạn nuốt chửng thứ trong miệng, bung chân ra định chạy.“Loảng xoảng —”Chưa chạy được hai bước đã bị một lực cản nào đó ngăn lại, đến từ cổ....Chết rồi, quên còn có cái vòng cổ.Kiều Vận Chỉ quay đầu lại, nhìn sợi dây xích bị kéo căng và khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông, bực bội nắm ngón tay.“Muốn chạy?

Hửm?”

Ôn Quân Trúc lay lay sợi xích trong tay, từ từ kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Tiếng vang thanh thúy đó trong tai cô nghe không khác gì bản án tử hình.“Không, không có chạy, em…

Đứng, đứng dậy thôi…”

Anh tiếp tục ghé sát vào cô, trên mặt cười như không cười, “Rất căng thẳng?

Vừa rồi không phải chơi rất vui sao?”

“Không, không căng thẳng, cũng không, không có chơi, chỉ là muốn chủ nhân thoải mái thôi.”, Lạy ông tôi ở bụi này.“Không căng thẳng mà lắp bắp cái gì?”

Ôn Quân Trúc đẩy cô vào tường, từ từ cúi người xuống.Chết rồi, chết rồi, cô thật sự chết rồi.Kiều Vận Chỉ cắn chặt răng hàm, “Em, em…”

“Nói chuyện đàng hoàng.”

“Bốp” một tiếng, khuôn mặt cô ăn một cái tát.Kiều Vận Chỉ hít sâu một hơi, hắng giọng, “Chủ nhân xin lỗi, em sai rồi em không cố ý, em lần sau không dám, em sẽ không tái phạm.”

Cô nói xong một hơi, sau đó nhắm chặt mắt.“Bây giờ xin lỗi thật sự ngày càng thuần thục nhỉ.”, Ôn Quân Trúc gặm một cái vào má cô.“Nhưng mà, bảo bối không có phạm sai lầm mà, không phải nói chỉ là muốn anh thoải mái thôi sao?

Hay là, vừa nãy nói muốn làm anh thoải mái là đang lừa anh à?”

Kiều Vận Chỉ luôn cảm thấy cảnh tượng này dường như đã từng tương tự, ngay cả cái bẫy anh ấy bày ra trông cũng quen thuộc một cách khó hiểu.Cô khổ sở suy nghĩ hai giây, vẫn không chút do dự mà nhảy vào.Kiều Vận Chỉ tiếp tục nói theo anh, hoàn toàn mặc kệ những lời này với những lời nói trước đó có bao nhiêu bất ổn, “Không có lừa, đúng là như vậy.”

“Ừm, vậy anh phải thưởng cho bảo bối mới đúng.”

“Cũng không cần…”

Đến rồi, cô ngửi thấy mùi bẫy.“Sao lại không cần chứ?

Chắc chắn phải có.”, Ôn Quân Trúc ôm cô vào lòng, nghiến từng chữ cười cực kỳ sung sướng,
“ Phần thưởng chính là, lát nữa cho phép em mang theo gậy rung làm việc, nhớ kỹ, không được cao trào nhé.”

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
143


Kiều Vận Chỉ hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ vỏn vẹn 180 cái tát lại có thể tiêu tốn cả một tuần lễ.Lý do không phải vì cô không chịu nổi, mà là thời gian đều dành vào việc cầu xin Ôn Quân Trúc trêu chọc.

Thật đúng như lời anh nói, có cho hay không, quyền quyết định là ở anh.Bây giờ anh không muốn cho, có cầu xin anh mới cho, mà đôi khi cầu xin cũng không cho.Kiều Vận Chỉ cảm thấy ranh giới lý trí của mình sắp bị trò ác độc của người đàn ông này làm cho mờ đi rồi.Sau khi chịu đựng xong cái tát thứ 180, Kiều Vận Chỉ thoát ra khỏi vòng tay người đàn ông, lấy điện thoại ra, căm giận nhấn nút xóa trước mặt anh.Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Bài đăng đã xóa", sau đó bộ video đó lập tức được thay thế bằng bộ tiếp theo ở phía dưới.Mặt cô xám như tro tàn, một bộ mất hồn nói: "Nếu một tuần một bộ, thì mười sáu bộ cũng phải mất bốn tháng nhỉ."

Bốn tháng đó, là bốn tháng đó, phải cấm dục suốt bốn tháng đó.

Nghĩ đến đây, cả người cô đều héo úa.“Chủ nhân, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không tính sổ sách nữa được không ạ?”

Cô biết không nên, nhưng thật sự không thể chịu đựng được dục vọng của cơ thể nữa rồi.

Mỗi ngày đều bị Ôn Quân Trúc nắm giữ, hai người luôn ở gần nhau như vậy, sao cô có thể nhịn được chứ?“Không được đâu, đây là hình phạt cho bảo bối, phải chịu đựng cho tốt nhé.”

“Nhưng mà, nhưng mà, em muốn quá…

Ưm…”

Kiều Vận Chỉ quỳ bên chân người đàn ông, ôm lấy chân anh.Từ khi có vòng cổ, Kiều Vận Chỉ càng ngày càng thích vị trí bên chân anh.

Ngay cả khi làm việc bình thường cũng không thích ngồi bên cạnh anh, cô thích kéo một chiếc gối nhỏ, quỳ trên mặt đất, đặt laptop lên đùi để dùng.So với việc cùng Ôn Quân Trúc ngồi chung bàn, bên chân anh là nơi Kiều Vận Chỉ thích ở hơn.Kiều Vận Chỉ di chuyển đến giữa hai chân người đàn ông, vòng tay ôm lấy eo anh, đáng thương ngẩng đầu nhìn anh.“Người ta ướt hết rồi, chủ nhân có muốn kiểm tra xem không ạ?”

Kiều Vận Chỉ hờn dỗi bĩu môi, vòng tay ôm eo Ôn Quân Trúc, chậm rãi đứng dậy, ngồi lên đùi anh, cánh tay mảnh khảnh leo lên vai anh, sau đó đôi môi hồng nhuận ghé sát vào tai anh, thở ra khí như lan.Hôm nay trên người cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Ôn Quân Trúc, bên trong không mặc gì, đầu vú cương cứng làm áo sơ mi nhô lên một cục nhỏ, kết hợp với vóc dáng thướt tha của cô, quyến rũ đến cực điểm.Đáng tiếc, Ôn Quân Trúc không hề động lòng.“Ngoan, về đi.

So với việc nghĩ cách câu dẫn anh, anh thấy bảo bối vẫn nên nghĩ cách trả hết nợ nhanh hơn thì dễ dàng hơn đấy.”

Kiều Vận Chỉ giống như quả bóng xì hơi, xẹp xuống, ngoan ngoãn ngồi thụp lại bên chân anh, không từ bỏ ý định chọc chọc phần dưới của người đàn ông.Rõ ràng vẫn luôn ở trạng thái cương cứng mà?

Sao anh ấy có thể nhịn được không chạm vào cô chứ?“Nếu đã sờ rồi, thì đến đây liếm đi.”

À, cô quên mất, người cần cấm dục chỉ có cô, còn người đàn ông thì khi muốn sẽ bất cứ lúc nào bắt cô lại để dùng.Mấy ngày nay, dù là hậu huyệt hay miệng huyệt đều đã bị chơi đến thấu, chỉ có tiểu huyệt là rất ít khi được chạm vào, cũng chỉ có vài lần ngẫu nhiên Ôn Quân Trúc hứng lên mới cho cô thưởng.Cô ngậm dương vật của người đàn ông vào miệng, vừa nghiêm túc liếm láp, vừa nghĩ.Dù dục vọng không được thỏa mãn, nhưng có thể cứ như vậy mãi ở bên chân anh, tồn tại vì dục vọng của anh, chẳng phải là điều hạnh phúc nhất rồi sao?---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
144: Tiểu sủng vật nhà ai mà động dục lâu vậy?


Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, sau khi bị dục vọng quấy rầy lần thứ N trong ngày hôm nay, Kiều Vận Chỉ bực bội gãi gãi đầu.

Hơn hai tuần rồi mà cô mới hoàn thành được ba hạng mục thôi, ba hạng mục!Cô quỳ bên chân Ôn Quân Trúc, phồng má thở hổn hển, chống người lên, cắn một miếng vào đùi anh.“Hừ.”

“Cắn anh?

Hửm?”

Vòng cổ bị kéo lên, Kiều Vận Chỉ ngẩng đầu thấy trên khuôn mặt ôn nhuận của người đàn ông treo nụ cười như không cười.Khí thế vừa tăng vọt lại lập tức giảm đi một nửa khi nhìn thấy Ôn Quân Trúc trêu chọc mình, “Thì, thì cắn.”

“Ồ, giận dữ vậy sao, nói xem đang giận cái gì?”

“Thì, thì giận.”, Kiều Vận Chỉ vừa kêu giận vừa nhẹ nhàng cọ vào đùi người đàn ông.“Anh thấy không giống giận chút nào, mà giống động dục thì đúng hơn, hửm?”, Ôn Quân Trúc nhẹ nhàng nhéo má cô, kéo sang trái sang phải, “Tiểu sủng vật nhà ai mà động dục lâu vậy?”

“Nhà anh, vì chủ nhân của nó hư!”

“Chắc chắn không phải vì bảo bối tự mình dâm đãng sao?”

Đáng ghét, cô thế mà lại không thể phản bác, “Một nửa một nửa, cũng có phần của chủ nhân!”

Thấy Kiều Vận Chỉ không lập tức lùi lại, khí thế so với bình thường tăng vọt không ít, Ôn Quân Trúc cũng biết đối phương đại khái thật sự nhịn đến rất khó chịu.Thật ra, gần một tuần nay anh không còn cố tình làm khó Kiều Vận Chỉ như trước nữa, chờ bộ phận bị đánh hồi phục tốt là lập tức cho cô.Nhưng khả năng hồi phục của cơ thể rốt cuộc rất có hạn, cùng một vị trí rất khó chịu đựng việc bị tát đánh lặp đi lặp lại nhiều lần mỗi ngày.Không thể không thừa nhận là, nhìn Kiều Vận Chỉ khó chịu như vậy, anh mềm lòng.Anh nhéo má cô, nguyên tắc và sự mềm lòng dao động trên hai cán cân trong hai giây, sau đó nguyên tắc vẫn chiếm ưu thế.

Đã nói ra thì phải làm được, luôn là nguyên tắc của Ôn Quân Trúc.Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh cho cô một chút gợi ý.Nhìn đối phương khó chịu không chịu nổi nhưng vẫn ngốc nghếch, Ôn Quân Trúc vỗ vỗ đầu cô, “Em không nghĩ đến việc xem hết video một lần, ghi nhớ nội dung, sau đó gánh vác dần sao?”

“A?

Đúng rồi!”

Ánh mắt Kiều Vận Chỉ sáng lên, ôm chiếc máy tính đặt bên cạnh vào lòng, mở một file mới, sau đó lấy điện thoại ra mở Twitter.Video trên cùng đã xem xong, cô nhấn vào cái thứ hai.“Hô, hô —”Vừa mở ra cô đã nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, Kiều Vận Chỉ hoảng sợ, vội vàng nhấn nhỏ nút âm lượng.“To lên một chút đi, anh cũng muốn nghe giọng bảo bối.”

“Em…”

Kiều Vận Chỉ khẽ cắn môi, vẫn điều chỉnh âm lượng đến vị trí trung bình.

Ôn Quân Trúc cúi đầu, ghé sát vào màn hình xem.Đại khái là ngại nhìn thấp mệt mỏi, không xem được bao lâu liền ôm Kiều Vận Chỉ lên đùi, đầu thoải mái dựa vào vai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.Dù vòng tay anh rất ấm áp, nhưng vẫn khiến Kiều Vận Chỉ có ảo giác như bị một con rắn lạnh lẽo quấn quanh, rốt cuộc cô nhìn thứ trong tay, thật sự chột dạ hoảng hốt.Huống chi người đàn ông phía sau còn không ngừng đặt câu hỏi, “Cảm giác dương vật cắm vào người thế nào?”

“Bảo bối thích mông trần hay không mông trần?”

“Cảm giác có gì khác biệt không?”

Từ bề ngoài câu hỏi đều rất bình thường, nhưng bị Ôn Quân Trúc hỏi vẫn khiến cô xấu hổ không thôi.

Này không, một lúc mất tập trung lại phải xem lại từ đầu, trông cô giống như đang dư vị vậy, càng xấu hổ hơn.Kiều Vận Chỉ tay chân luống cuống vùng vẫy trong lòng anh, “Chủ nhân, em muốn xuống.”

Lời vừa nói ra, cánh tay ôm cô siết chặt hơn một chút, “Không được đâu, bảo bối phải ngoan ngoãn làm gối ôm.”

Anh gặp gối ôm nhà ai biết trả lời câu hỏi vậy!?Kiều Vận Chỉ hít sâu một hơi, giận mà không dám nói gì, gõ bàn phím ghi lại nội dung của bộ phim cũ.Ôn Quân Trúc như thể đã hạ quyết tâm không cho cô sống yên ổn, lúc thì sờ eo, lúc thì gặm cổ, tay thậm chí còn quá đáng sờ vào cửa huyệt, đương nhiên là sờ phải nước dâm đang chảy ra ngoài.“Ồ?

Bảo bối đây là xem phim cũ mà ướt sao?”

Câu hỏi chết người, đây tuyệt đối là câu hỏi chết người.Cô thở ra một hơi, cố gắng kiềm chế sự bực bội liên tục bị cắt ngang, “Sao có thể chứ, rõ ràng là bị chủ nhân sờ ướt mà.”

Nói xong liền cảm thấy người đàn ông nhét một ngón tay vào trong.“Ưm…”

Kiều Vận Chỉ cảm thấy Ôn Quân Trúc lúc này giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, rõ ràng trong lòng khó chịu nhưng lại không chịu nói thẳng, cứ vòng vo tam quốc ý đồ thu hút sự chú ý của “người lớn”.Thật trớ trêu, “người lớn” này lại là món đồ chơi của anh ấy, bị quấy rầy thế nào cũng giận mà không dám nói gì.“Tốt nhất là như vậy.”

Người đàn ông thuần thục sờ đến điểm mẫn cảm của cô, xoa nhẹ nhàng đầy kỹ thuật, chỉ chốc lát đã khiến dòng nước của cô ướt đẫm tay anh.Bị vuốt ve như vậy, Kiều Vận Chỉ căn bản không thể xem vào được cái gì.

Cô muốn đóng màn hình, đẩy điện thoại và laptop sang một bên, nhưng lại bị miệng Ôn Quân Trúc ngăn lại.“Không được đâu, bảo bối phải xem hết “toàn bộ” mới được.”

Anh hôn một cái vào gáy cô, cười ác liệt đến tột cùng.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
145 Nhỏ sáp (1)


Vì phương pháp "nâng cao hiệu suất" mà Ôn Quân Trúc đã đề xuất trước đó, Kiều Vận Chỉ trong lúc nóng lòng muốn hoàn thành đã đặc biệt làm một bảng phân chia chi tiết.Chắc chắn rồi, Ôn Quân Trúc không thể nào ngoan ngoãn làm theo bảng đó.

Sau khi kế hoạch bị quấy rầy nhiều lần, Kiều Vận Chỉ đành bỏ cuộc với cái bảng đó.Chẳng hạn như bây giờ, lẽ ra lịch trình ban đầu là chơi nhỏ sáp, thì cô lại bị ấn lên đùi người đàn ông mà đánh vào mông."

23..."

"24...

Ưm..."

Kiều Vận Chỉ kinh ngạc nhận ra, trong những ngày thường xuyên bị đánh này, khả năng chịu đòn của cô dường như đã tăng lên.Trước đây khoảng 30 cái là đã đau không chịu nổi, giờ 50 cái vẫn cảm thấy mình có thể nhịn thêm một chút."

52..."

"A...53..."

Lần cuối cùng này tổng cộng bị phạt 75 cái.

Kiều Vận Chỉ hài lòng nhìn chằm chằm tiến độ vượt bậc trên lịch trình, cảm thấy mình lại càng tiến gần hơn một chút đến những ngày tháng buông thả điên cuồng.Cô còn nhảy nhót mà nói cho người đàn ông về phát hiện mới của mình, "Chủ nhân, có phải em ngày càng chịu đòn giỏi hơn không?"

Ôn Quân Trúc nhướng mày, "Nói thế nào?"

"Thì là, trước đây em khoảng 30 cái là không chịu nổi rồi, bây giờ 50 cái vẫn có thể nhịn thêm một chút."

"Ừm, bảo bối ngày càng giỏi."

Ôn Quân Trúc hôn một cái vào má cô, ôm cô vào lòng.Anh không nói ra là, sau khi làm nóng mông anh đều cố tình giảm lực, cố gắng phân tán điểm rơi, chỉ là để cô có thể chịu đựng lâu hơn một chút.Không có cách nào khác, ngoài việc đau lòng cho cô, ai bảo anh cũng mong đợi ngày cô trả hết nợ đâu.Kiều Vận Chỉ ban đầu tưởng hôm nay cứ thế kết thúc, ai ngờ người đàn ông như muốn đuổi tiến độ mà buổi tối còn sắp xếp nhỏ sáp.Khi cô bị dẫn vào phòng tắm, trên sàn đã được trải sẵn một tấm bạt trong suốt.Về phần chuẩn bị trước đó, thói quen của mỗi bên chủ động không giống nhau.

Có người sẽ để bên bị động chuẩn bị trước, có người thỉnh thoảng sẽ tự mình chuẩn bị.

Ôn Quân Trúc đại khái là rất ít người sẽ tự tay làm mọi thứ.Cách làm này thật ra cũng rất thử thách mức độ tin tưởng giữa hai bên.

Rốt cuộc, nếu để bên bị động chuẩn bị trước, đối phương biết mình sẽ chơi gì, trong lòng có chuẩn bị trước cũng sẽ yên tâm hơn.

Còn nếu tự mình chuẩn bị mọi thứ, đối phương gần như hoàn toàn không có sự chuẩn bị trong lòng.Những cách làm này đều có ưu điểm riêng.

Việc chủ động chuẩn bị sẽ có nhiều yếu tố bất ngờ hơn, nhưng tương đối cũng sẽ có mức độ bất an cao hơn.

Còn việc bị động chuẩn bị, dù khiến người ta an tâm, nhưng tổng thể lại thiếu đi một chút cảm giác bất ngờ.Nhưng Ôn Quân Trúc và cô thì khác.Ngay từ đầu cô đã trao toàn bộ niềm tin cho Ôn Quân Trúc, rốt cuộc hình thức của họ rất đặc biệt, là từ tình nhân chuyển đổi thành tình nhân chủ nô.Kiều Vận Chỉ quỳ trên mặt đất.

Người đàn ông mang đến một lọ gel bôi trơn cẩn thận thoa khắp người cô, bàn tay lớn vuốt ve âu yếm từng nơi trên cơ thể cô.Cơ thể Kiều Vận Chỉ vốn đã mẫn cảm, về cơ bản ngay khoảnh khắc bàn tay anh phủ lên đã ướt đẫm.“Ưm —”Bàn tay người đàn ông từ trên xuống dưới, từ vai, xương quai xanh, ngực, eo, mông, cuối cùng khi chạm đến đùi còn yêu cầu cô tự mình tách hai chân ra.Ôn Quân Trúc sao có thể không nhận ra cô đã ướt, anh chỉ muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô.“Giúp em bôi đồ cũng có thể ướt đến mức này sao?

Nước chảy hết xuống mông rồi.”

“A…

Ưm…”

Kiều Vận Chỉ khẽ rên hai tiếng, tiếp theo cơ thể bị lật ngã xuống đất.Hai tay người đàn ông nắm chặt khe hở giữa hai chân cô, từ từ dao động vào trong, cuối cùng cọ xát ở mặt trong, trêu chọc khiến tình dục của cô càng sâu hơn.Hai bàn tay đó hoạt động qua lại ở mép môi thịt, nhưng lại không chịu chạm vào cánh hoa đang run rẩy dù chỉ một chút.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
146: Nhỏ sáp (2)


)“Muốn quá…

Ưm…

Chủ nhân nhấp một chút đi…”

“Không được đâu, bảo bối ngoan.”

Ôn Quân Trúc bôi gel bôi trơn lên cẳng chân cô làm kết thúc, tiếp theo nâng Kiều Vận Chỉ dậy, để cô quỳ trên tấm bạt trải dưới đất.Cứ thế bôi xuống, dục vọng của Kiều Vận Chỉ đã bị đẩy đến một đỉnh điểm, ánh mắt cô mơ màng nhìn chằm chằm anh.Người đàn ông cầm cây nến đặt ở một bên, hình dáng bên ngoài trông không khác gì nến thơm thông thường, anh đốt lửa.Kiều Vận Chỉ nuốt nước miếng, nhìn ngọn lửa nhảy múa, trái tim đập thình thịch, sự căng thẳng và mong chờ bộc lộ rõ ràng.Ôn Quân Trúc giơ cây nến trên tay đi về phía cô, đột nhiên nghĩ đến còn thiếu chút gì đó, “Đợi anh một chút.”

Anh đặt cây nến sang một bên, đi ra cửa.Khi trở lại phòng tắm, trên tay anh có thêm một chiếc bịt mắt.

Ôn Quân Trúc đi đến bên cạnh cô, giúp cô đeo bịt mắt lên.Trước mắt một mảnh đen kịt, sau khi thị giác bị tước đoạt, cảm giác đối với thế giới bên ngoài lại càng rõ ràng hơn trước.

Kiều Vận Chỉ nghe thấy tiếng bước chân người đàn ông hơi đi xa, rồi lại đi về.Sáp dầu không lập tức rơi xuống, trước tiên chạm vào da thịt cô là bàn tay ấm áp của người đàn ông.“Ưm ân —”Hai tay anh đặt lên vai cô, trượt xuống cánh tay, tiếp theo nắm lấy hai tay cô ra sau, làm trợ thủ đắc lực lần lượt nắm lấy cánh tay bên kia, đây chính là cách chuẩn bị khi trói tay ra sau.“Giữ nguyên tư thế này, tay đừng cử động.”

“Vâng —”Ngón cái Kiều Vận Chỉ khều vào cánh tay, cọ xát qua lại, hơi thở ngày càng dồn dập.“Mong chờ sao?

Bảo bối đoán xem anh muốn nhỏ vào đâu trước?

Hửm?”

“Em không biết…”

Tiếp theo một luồng nhiệt dừng lại trên ngực cô, “Ưm ân —”“Câu hỏi đầu tiên chưa trả lời nhé.”

“A…

Mong chờ…”

Lại một giọt sáp rơi xuống vị trí gần đó.Kiều Vận Chỉ đợi một lúc mà không thấy giọt tiếp theo, đang định mở miệng hỏi, đầu vú đột nhiên bị người đàn ông véo một cái, “Ha a…”

Tiếp theo đó là sự xoa nắn nhẹ nhàng, và ngay khi cô đang tận hưởng, sáp dầu liên tiếp rơi xuống bên ngực còn lại.“Ưm a…

Nóng…”

Mặt Kiều Vận Chỉ tỏa ra hơi nóng, khuôn mặt đỏ bừng rõ rệt, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.Các ngón chân trắng nõn của cô cuộn tròn lại, vì đang ở tư thế quỳ, nước dâm chảy từ mông xuống đến bàn chân.“Nóng sao?

Anh thấy là sướng thì đúng hơn, nào, tách chân ra.”

Kiều Vận Chỉ chậm rãi di chuyển đầu gối ra phía ngoài, lộ ra huyệt mềm mại ướt đẫm nước.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được dâm thủy đang chảy ra ngoài từng đợt.Cô không nhìn thấy biểu cảm của Ôn Quân Trúc, nhưng có thể rõ ràng tưởng tượng ra, đại khái là mang theo vẻ trào phúng châm biếm.“Ướt hết cả rồi, chậc chậc, tiểu mèo con của chúng ta đúng là ngày càng dâm đãng.”

“Ưm —”, Một luồng tê dại từ lòng bàn chân xông lên đến tận tim, cô không kìm được mà rên rỉ thành tiếng.Kiều Vận Chỉ thực sự rất thích cảm giác bị nhục nhã như vậy.

Ôn Quân Trúc luôn nắm giữ chừng mực rất vừa vặn, luôn chạm đúng điểm của cô, nhưng lại không quá mức đến nỗi khiến người ta lập tức nguội lạnh.Ôn Quân Trúc ghé sát vào tai cô, giọng nói mát lạnh dễ nghe cận kề, “Không biết nếu cấm dục thêm một thời gian nữa có thể nào chỉ cần nắm tay thôi cũng ướt đẫm không?

Hửm?”

“Không, không biết —”“A.”

Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông, tiếp theo là vài giọt sáp liên tiếp nhỏ vào đùi trong.“A…!”

Điều đáng xấu hổ nhất không phải là tiếng gầm kêu đó, mà là cô có thể cảm nhận được sau khi bị nhỏ sáp lại chảy ra vài đợt dâm dịch nữa.

Khoảng cách với đùi trong gần như vậy, Ôn Quân Trúc chắc chắn đã nhìn thấy hết.“Xem ra bảo bối thực sự rất thích nhỉ, vậy thì hãy tận hưởng đi.”

“Ưm ân —!”

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
147: Xoay người


Chưa đầy mấy ngày, Ôn Quân Trúc về nhà trên tay lại cầm một gói hàng, Kiều Vận Chỉ tò mò quấn lấy anh xem xét.“Chủ nhân mua gì vậy ạ?”

Gói hàng không lớn, tương tự lần trước, cũng là hình vuông.Kiều Vận Chỉ ghé vào lưng Ôn Quân Trúc, kéo tay anh qua, tò mò đánh giá.“Em xuống trước đi, thế này anh không mở được.”

“Vâng.”

Kiều Vận Chỉ nhảy xuống khỏi người anh, ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau anh.Đi đến phòng khách, Ôn Quân Trúc lấy kéo từ ngăn kéo ra, mở gói hàng.Bên trong hộp hình vuông là một chiếc vòng cổ mới, màu đen, hình dáng không giống cái cô đang đeo, thậm chí còn mảnh hơn rất nhiều, không đến một ngón tay cô.Nó cũng không có khóa cài như vòng cổ thú cưng, chỉ là một sợi dây đen rất đơn giản, phía trước có một tấm thẻ tròn nhỏ hơn.

Chữ khắc trên đó giống hệt cái cô đang đeo, nhưng chữ nhỏ đến mức chỉ cần lùi một bước là không thấy được, thậm chí còn không có chỗ để móc dây xích.

Nhìn tổng thể thì nó giống một chiếc choker hơn là vòng cổ.“Cái này cũng là vòng cổ ạ?”, Cô nghi ngờ hỏi.“Ừm.”

“Chủ nhân tại sao lại mua thêm cái nữa ạ?

Cái cũ không tốt sao?”

Ôn Quân Trúc ngần ngừ một chút, thu lại chiếc vòng cổ trong tay, “Ngày mai sẽ biết.”

“Vâng.”

Sau đó Kiều Vận Chỉ vẫn không từ bỏ ý định quấn lấy người đàn ông hỏi vài lần, không ngoại lệ, mỗi lần câu trả lời đều là “Ngày mai sẽ biết”.

Hỏi vài lần sau còn nhận được lời cảnh cáo của người đàn ông, Kiều Vận Chỉ xoa xoa mũi, đành hậm hực từ bỏ.Kiều Vận Chỉ đang nằm mơ một giấc mộng hương diễm.Trong mơ, cô cưỡi trên người Ôn Quân Trúc, buông thả lắc mông, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra từ miệng.Một tiếng động thu hút sự chú ý của cô, Kiều Vận Chỉ cúi đầu nhìn, trên tay mình đang nắm một vật màu đen, vật đó nối với một sợi xích bạc buộc vào cổ Ôn Quân Trúc…

Một chiếc vòng cổ màu đen.Cô sung sướng nhếch khóe môi, siết chặt sợi xích bạc, ghé sát vào người đàn ông, “Tự mình động đi, động nhanh một chút.”, Sau đó vươn tay khinh miệt vỗ vỗ vào mặt người đàn ông.“Vâng, chủ nhân.”

Người đàn ông cố sức ưỡn thẳng lưng lên, đâm cô lắc lư qua lại, tư thế nữ thượng vị có thể vào rất sâu, mỗi lần đều đâm đến điểm mẫn cảm nhất của cô.“A…

Ha a…

Làm…

Tốt lắm…”

“Ưm —”Đúng lúc cô sắp cao trào, vai đột nhiên bị Ôn Quân Trúc đẩy một cái, cả người ngã xuống giường.

Kiều Vận Chỉ không vui định kéo vòng cổ của anh, nhưng lại phát hiện trên tay không có gì cả.Cô vừa quay đầu, nghe thấy Ôn Quân Trúc khinh miệt nói, “Nên tỉnh rồi đấy.”

“Dậy đi, bảo bối.”

Kiều Vận Chỉ hoảng loạn ngẩng mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Ôn Quân Trúc, tay người đàn ông vẫn đang lay vai cô.Cô cau mày, không phân biệt rõ ràng mình có còn đang mơ hay không, trốn trong chăn lén véo mu bàn tay mình một cái.Đau, xem ra bây giờ không phải mơ.“Đừng cau mày, hôm nay dậy sớm một chút, anh đưa em ra ngoài.”

“Vâng.”

Kiều Vận Chỉ mặc anh ôm cô vào phòng tắm rửa mặt, lười biếng tựa vào lòng anh, vừa lén lút hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi.Cô lúc đó trong mơ sao lại không phát hiện ra bất cứ điểm nào không thích hợp nhỉ?Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm cổ người đàn ông một lúc, hồi tưởng lại dáng vẻ anh đeo vòng cổ trên đó, trong lòng vừa vui vừa sợ, có chút do dự không biết có nên chia sẻ giấc mơ vừa rồi với Ôn Quân Trúc hay không.Vui đại khái là vui vì bị ức hiếp lâu như vậy, cô cuối cùng cũng có một khoảnh khắc xoay người.Còn sợ hãi thì là cô thế mà lại làm chuyện bất kính như vậy với người đàn ông, dù chỉ là trong mơ cũng khiến cô có chút tự trách.Cô do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định nói với Ôn Quân Trúc.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
148: Xù lông


Thế là, ngay khi người đàn ông đang dẫn cô đến tủ quần áo, bảo cô đợi ở một bên để chọn đồ, Kiều Vận Chỉ đã mở miệng, “Chủ nhân…”

“Ừm?

Bảo bối sao vậy?”

“Em vừa mới mơ một giấc mơ.”

“Mơ thấy ác mộng à?

Nhưng anh thấy lúc nãy em ngủ cười vui lắm mà?”

Hóa ra cô ấy thật sự cười sao?!Cũng đúng, cô ấy trong mơ cười vui vẻ và phóng túng như vậy, thực tế tổng không thể nào là cau mày được.“Không hẳn là ác mộng đâu ạ, chỉ là một giấc mơ hơi kỳ lạ thôi.”

“Ồ?

Bảo bối nói xem nào.”

“Chỉ là, chỉ là, em nói anh không được giận đâu nhé.”

“Ừm.”

Cô nghĩ nghĩ, rồi bổ sung, “Cũng không được lấy bất kỳ lý do nào để phạt em!”

“Nói nhanh lên.”

Không muốn đồng ý thì lại nói sang chuyện khác, ác liệt, vô cùng ác liệt.“Vâng.”

“Chỉ là em mơ thấy, em cưỡi trên người anh, anh còn đeo vòng cổ, bị em nắm giữ.”, Kiều Vận Chỉ mỗi khi nói một câu, lại thấy mặt người đàn ông đen thêm một phần, vội vàng dừng lại, “Không có, không có, chỉ có vậy thôi.”

“Bảo bối lúc đó cười vui vẻ vậy, xem ra là vẫn luôn muốn làm như vậy phải không?

Hửm?”

“Em mới không có!”, Kiều Vận Chỉ giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi, toàn thân lông đều dựng ngược lên.“Chủ nhân nếu vì cái này mà phạt em, sau này, sau này em sẽ không nói nữa.”

Đại khái là vì gần đây cấm dục quá lâu, tính tình Kiều Vận Chỉ tăng trưởng, thuộc tính "brat" cũng dần dần nảy sinh.Người ta nói rằng chỉ trong tình huống cực kỳ an tâm, sub mới có thể dần dần phát triển thành brat.

Bây giờ xem ra lời này quả nhiên không sai.Biết rằng dù mình có "nhảy nhót" thế nào cũng chỉ bị trừng phạt, sẽ không bị bỏ rơi, Kiều Vận Chỉ ngày càng thích "nhảy nhót" trong một số chuyện nhỏ nhặt, trong giới hạn của người đàn ông, khiến mặt anh ta sa sầm, rồi lại bị bắt lại xử phạt.“Không nói sao?”

“Không, nói.”

“Được thôi, bảo bối ngày càng có cá tính đấy.”, Người đàn ông nắm cằm cô, bắt cô ngẩng mặt lên, “Hy vọng lát nữa em vẫn có thể có cá tính như vậy.”

Kiều Vận Chỉ bị những lời này làm cho trái tim run rẩy, cũng không biết là sợ hãi hay mong chờ, nhưng vẫn không chịu yếu thế thì thầm trả lời một câu, “Em sẽ.”

Kiều Vận Chỉ hiện tại vô cùng hối hận về những lời mình đã nói nửa giờ trước.Người đàn ông hôm nay giúp cô chọn bộ quần áo là áo len dệt kim kết hợp với váy bút chì hơi qua đầu gối, bề ngoài trông rất bình thường, nhưng nửa thân trên của Kiều Vận Chỉ lại không mặc gì bên trong.Nửa thân dưới tuy có mặc quần chữ T, nhưng đó cũng là để cố định quả trứng rung điều khiển từ xa bên trong.Sau đó, cô cuối cùng cũng biết chiếc vòng cổ mới hôm qua dùng để làm gì, là để anh đeo cho cô khi ra ngoài.Trước khi ra ngoài, Kiều Vận Chỉ lại được khoác thêm một chiếc áo khoác, người đàn ông một tay xách cặp công vụ của anh và túi đựng máy tính của cô, một tay ôm vai cô, hai người cùng nhau ra cửa.Quả trứng rung đó từ khi được nhét vào tiểu huyệt đã luôn duy trì tần suất rung thấp nhất.

Ban đầu, cường độ này đối với cô lẽ ra không có cảm giác gì.Nhưng đó là ban đầu, hiện tại Kiều Vận Chỉ là Kiều Vận Chỉ đã cấm dục một tháng.Cảm giác rung động rất nhỏ đó gần như muốn tra tấn cô đến sụp đổ, như có như không, không ngừng, lặp đi lặp lại khiêu khích tình dục, nhưng lại vĩnh viễn không cho cô đạt được sự thỏa mãn cao hơn.“Chủ, Quân Trúc…”, Cô đáng thương ôm lấy eo người đàn ông, vùi đầu vào lòng Ôn Quân Trúc, rầu rĩ nói, “Em muốn…”

“Cái này không phải cho em sao?”

“Muốn nhiều hơn, muốn cao trào…”, Cô bĩu môi, thoát ra khỏi lòng anh, dùng đôi mắt ướt át đối diện với anh.Ôn Quân Trúc ném cho cô một cái nhìn “Em nghĩ có khả năng sao”, rồi ôm cô lên xe.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
149: Thật là khó chịu...


Kiều Vận Chỉ cởi áo khoác ngoài, đầu vú đã sớm cương lên, may mắn là dưới lớp áo len dệt kim dày dặn đã được che giấu rất tốt.Nhưng cặp vú đầy đặn khi đi lại lắc lư thì không dễ dàng che giấu như vậy, cô chỉ có thể cố gắng đi chậm một chút, để sự đung đưa trông không quá rõ ràng.Kiều Vận Chỉ ngồi ở ghế phụ, tư thế ngồi so với đứng càng đè ép vào món đồ chơi nhỏ trong cơ thể, rung động rõ ràng hơn lúc nãy một chút, nhưng nói đến việc tích lũy khoái cảm thì vẫn còn xa vời.“Chủ nhân, thật là khó chịu…”

Kiều Vận Chỉ bĩu môi, hai tay nắm lấy dây an toàn.

Sợi dây đó xuyên qua lớp áo len dày, lún sâu vào khe ngực mềm mại.“Kéo áo lên đi, tự mình xoa.”

“Vâng…”

Áo len bị kéo lên, bộ ngực nặng trĩu nhảy ra ngoài, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh làm Kiều Vận Chỉ rùng mình một cái.

Cô một tay giữ áo len, tay phải nâng ngực xoa bóp.Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn căn bản không thể nắm hết bộ ngực đầy đặn, chỉ có thể nắm lấy một phần, tùy ý trơn trượt tràn ra từ kẽ ngón tay.Xoa nhẹ hai cái, Kiều Vận Chỉ dừng động tác, đổi sang dùng ngón trỏ nhẹ nhàng khều đầu vú.“Ưm…”

Cô có thể cảm giác phần dưới rốt cuộc ẩm ướt hơn một chút, nhưng chút khoái cảm do xoa ngực mang lại căn bản không thấm vào đâu, ngược lại còn khiến dục vọng của cô bùng cháy mãnh liệt hơn.Kiều Vận Chỉ xoa nhẹ thêm một lúc, cuối cùng chán nản thở dài, “Chủ nhân, có thể sờ tiểu huyệt không ạ?”

“Không được đâu.”

“Ưm…”

Kiều Vận Chỉ mất hứng, dùng tay hời hợt khều đầu vú đỏ hồng, nơi đó đã cương cứng trong không khí lạnh, hiển nhiên dù Kiều Vận Chỉ chạm vào cũng không thể làm nó thỏa mãn.Thật muốn chủ nhân sờ sờ quá.Cô thật sự không hiểu, tại sao cô tự mình sờ và Ôn Quân Trúc sờ lại khác biệt lớn đến vậy.

Cô tự xoa ngực đều có thể không có cảm giác gì, còn Ôn Quân Trúc tùy tiện chạm vào bất cứ đâu cô cũng có thể mẫn cảm đến run rẩy toàn thân.Kiều Vận Chỉ vừa miên man suy nghĩ, chiếc xe vừa lăn bánh vào khuôn viên trường B.“Thả áo xuống.”

“Em không…”

“Em chắc chứ?”, Ôn Quân Trúc nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm trên mặt giống hệt buổi sáng, khiến cô giật mình, vội vàng chỉnh lại quần áo như cũ.“Không có, em nói đùa thôi.”

Kiều Vận Chỉ cười ha hả hai tiếng, chờ Ôn Quân Trúc đỗ xe xong, được anh nắm tay cùng nhau đi vào khuôn viên trường B.Rõ ràng mới tốt nghiệp chưa đến hai năm, nhưng khi nhìn thấy những sinh viên trẻ trung lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Rõ ràng hơn một năm trước cô cũng từng như thế này, đeo cặp sách, thờ ơ bước đi trong khuôn viên trường.Khi đó cô chắc chắn không nghĩ tới, sau hơn một năm, cô sẽ chân trần được một người đàn ông nắm tay đi trong khuôn viên trường, huyệt còn nhét trứng rung.Vì cường độ rung động không cao, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bước đi, nhưng cô vẫn hơi lo lắng người đàn ông sẽ ác ý đột nhiên điều chỉnh mức độ lên cao hơn.Kiều Vận Chỉ ban đầu cho rằng chiếc vòng cổ trên cổ sẽ rất thu hút sự chú ý, nhưng nhìn tình hình hiện tại, mọi người đại khái đều coi nó như một món phụ kiện mà thôi.Rốt cuộc những năm gần đây choker vẫn rất phổ biến, nếu không nhìn kỹ tấm thẻ tròn nhỏ xíu kia, nhìn qua cũng không có gì khác biệt so với những chiếc vòng cổ thông thường.Điểm thú vị nằm ở đây, từng thứ một xét riêng lẻ đều không phải là những thứ sẽ gợi lên suy nghĩ tình dục, mà là con người đã赋予 (phú cho) nó ý nghĩa, từ người đeo và người được đeo cùng nhau.Chuông vào lớp đầu tiên vang lên, có người nhanh chân hơn, có người vẫn chậm rãi tiếp tục đi.Kiều Vận Chỉ trước đây thuộc loại người đi chậm, nghĩ dù sao muộn mười lăm phút mới tính là trốn học, nên cũng không vội vàng đi nhanh như vậy.

---
 
Back
Top Bottom