Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân

[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
130: Bởi vì em chỉ có thể là của tôi


Trong lòng Ôn Quân Trúc vừa bất lực vừa tức giận.

Mọi ghen tuông và lửa giận đã sớm tan biến không dấu vết khi vừa thấy cô lăn lộn, nước mũi nước mắt tèm lem nhưng vẫn chấp nhất không chịu buông tay.Một Kiều Vận Chỉ chấp nhất hoàn thành mệnh lệnh anh đưa ra như vậy, sao có thể không phải đang yêu anh bằng cả tâm sức?Khoảnh khắc đó, lòng anh được lấp đầy bởi một điều gì đó.Kiều Vận Chỉ trong lúc anh trút giận đã tìm thấy bằng chứng anh quan tâm đến cô, còn anh thì sao?

Anh lại chẳng phải cũng thông qua sự phục tùng hoàn toàn của cô để tìm thấy vị trí của mình trong lòng cô sao?“Anh có nói qua là không được giấu giếm anh bất cứ điều gì không?

Khi đó em đã trả lời anh thế nào?

Hửm?”

“A — em sai rồi...

Không nên giấu, giếm anh...

A ách...

Không được...”

Đôi mắt Kiều Vận Chỉ đã mất tiêu cự, không biết đã cao trào bao nhiêu lần, bụng dưới co giật bất quy tắc từng chút một, cũng không nhìn ra cô có nghe lọt tai hay không.Ôn Quân Trúc lúc này thực sự mềm lòng, tắt gậy mát xa, rút ra khỏi huyệt cô, từ từ gỡ bung tay cô đang nắm chặt đùi, nắm vào lòng bàn tay mình.Đôi tay cô vẫn còn hơi lạnh và cứng đờ, ở trong lòng bàn tay ấm áp của anh một lúc mới từ từ thư giãn.Kiều Vận Chỉ nằm trên đùi người đàn ông, quay mặt đi không dám nhìn anh, nước mắt vẫn rơi không tiếng động, chảy dài theo má thấm vào đùi anh, rất lạnh lẽo so với cơ thể đang tỏa nhiệt của cô.Mặc dù đến lúc này, Kiều Vận Chỉ vẫn không dám nhìn anh, rõ ràng hai người mặt kề sát như vậy, ánh mắt cô vẫn mơ hồ không định, nhìn lên giường, nhìn trần nhà, nhìn xung quanh, nhưng tuyệt đối không nhìn Ôn Quân Trúc.“Đừng trốn, nhìn anh.”

“...Ừm.”

Kiều Vận Chỉ ừ một tiếng, chậm rãi quay ánh mắt lại.“Lúc anh vừa nhìn thấy thật sự rất tức giận —”Một câu còn chưa nói xong, ánh mắt Kiều Vận Chỉ lại lặng lẽ bay đi rồi.“Anh nói lần cuối cùng, nhìn anh, nghe anh nói.”

Kiều Vận Chỉ bị giọng nói cực thấp của người đàn ông làm cho kinh sợ, hoảng loạn gật đầu, “...Được.”

“Lúc anh vừa nhìn thấy thật sự rất tức giận, tưởng tượng đến việc em vẫn giữ những thứ này, hơn nữa sẽ thỉnh thoảng, có lẽ là cố ý mà lật xem, vừa nhìn vừa hồi ức về lúc em còn thuộc về người đó, anh liền ghen tị đến mức không chịu nổi.”

“Nhưng mà, em là của anh.”, Bàn tay Ôn Quân Trúc đặt trên cổ cô, siết chặt năm ngón tay, như thể muốn nắm chặt cả người cô trong lòng bàn tay, “Chỉ có thể mãi mãi là của anh, hiểu không?”

Kiều Vận Chỉ gật đầu.“Cho nên anh muốn bao trùm hết những dấu vết anh ta để lại trên người em, một lần nữa khắc lên của anh —”, Anh kéo dài âm cuối, sau hai hơi thở mới tiếp tục nói, “Tất cả những chuyện anh ta đã làm với em trên đó, từng việc từng việc một, anh đều phải đòi lại gấp mười lần trên người em.”

“Về sau mỗi khi thu thập xong một cái, em được phép xóa một bộ phim cũ.

Trước ngày xóa xong tất cả, không được phép cao trào, rõ chưa?”

“Rõ ạ, rõ ạ.”, Ánh mắt Kiều Vận Chỉ tập trung vào anh, gật đầu.“Đồng ý nhanh vậy, không suy xét mình có làm được không à?”

“Chỉ cần là chủ nhân hy vọng, em đều sẽ làm được.”

“Lúc này miệng ngọt nhất.”, Ôn Quân Trúc nhéo nhéo má cô.“Đâu có, đây rõ ràng là thật lòng mà.”

Kiều Vận Chỉ mím môi, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi đã ở trong lòng rất lâu, câu hỏi mà cô cần phải lặp đi lặp lại để xác nhận, “Anh sẽ không bỏ rơi em, đúng không?”

“Đương nhiên.

Anh tuyệt đối, nhất định sẽ không bỏ rơi em, bởi vì em chỉ có thể là của anh.”

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
131. Cô là thật sự tìm được gia đình


"Vậy là tốt rồi..."

Kiều Vận Chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng mình cuối cùng cũng được đặt xuống, ngay lập tức cô nở một nụ cười ngọt ngào.Đối với cô, đây chắc chắn là lời thề êm tai nhất mà cô từng nghe trong đời.Cô có thể mãi mãi thuộc về anh ấy, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bị bỏ rơi, thật tuyệt vời đúng không?Những lời này nặng tựa một ngọn núi lớn, nhưng cô lại vô cùng yêu thích, thậm chí dù bị sức nặng ấy đè bẹp đến tan xương nát thịt cũng không hối tiếc."

Em xin lỗi, hôm nay đã làm chủ nhân không vui như vậy."

Kiều Vận Chỉ ôm lấy eo Ôn Quân Trúc, tựa vào lòng anh ấy, vẻ mặt đầy tự trách.

Khi nhớ lại những gì đã xảy ra trong ngày, cô hối hận đến mức muốn bóp chết chính mình."

Biết phải xem xét lại thật kỹ, đúng không?"

"Vâng, vâng, thật ra em đã muốn xóa từ rất lâu rồi, chỉ là cứ quên mất, nên mới..."

Thấy sắc mặt Ôn Quân Trúc lại trầm xuống, Kiều Vận Chỉ vội vàng xua tay, "Tuy nhiên, em thật sự đã lâu rồi không mở ra xem lại, em đảm bảo đấy."

Nghe vậy, sắc mặt của người đàn ông mới dịu đi một chút.

Ôn Quân Trúc thở dài một hơi, có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, im lặng một lúc mới đưa ra một câu hỏi, "Vậy em, có hay không đã từng hoài niệm về những ngày tháng đó?

Có hoài niệm về người chủ trước đây của em không?"

"Không có.", Kiều Vận Chỉ trả lời nhanh chóng và kiên định, "Em lúc đó hoài niệm, nhưng trước nay cũng chỉ hoài niệm về chính mình trong trạng thái đó, hoài niệm về một khía cạnh khác của em, chứ chưa bao giờ hoài niệm về bất kỳ ai khác."

"Được, anh tin em."

Đúng vậy, chính là sự tin tưởng vô điều kiện này cùng với cảm giác an toàn không bao giờ bị bỏ rơi, đó chính là điều cô vẫn luôn theo đuổi, khát khao bấy lâu nay.Sau khi nhận được câu trả lời, Kiều Vận Chỉ cả người rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều, dùng đầu cọ vào bụng anh ấy, làm nũng nói, "Vậy chủ nhân còn giận không?"

"Không giận đâu, đều đã nhận sự trừng phạt rồi mà còn giận, thì chẳng phải anh thành kẻ vô lý sao?"

Chuyện này không phải đã xảy ra từ trước rồi sao?Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên là không thể nói ra."

Vậy là tốt rồi, không giận là tốt rồi."

"Ừ, bảo bảo phải nhớ nhanh chóng trả hết phần còn lại nhé, nếu không với cơ thể mong manh như vậy, sẽ rất nhanh không chịu nổi đâu."

Ôn Quân Trúc hàm chứa vành tai cô, khẽ nở nụ cười trầm thấp."

Cái đó..."

"Gì?"

"Tốt, tuyệt đối nhất định chắc chắn không có vấn đề."

"Ừ, bảo bối ngoan lắm."

Kiều Vận Chỉ dựa vào lòng Ôn Quân Trúc, tận hưởng những cái vỗ về nhẹ nhàng lên đầu.Cô khẽ nhắm mắt, giống như một chú mèo nhỏ lười biếng, những dây thần kinh vốn căng thẳng giờ đây hoàn toàn được thả lỏng, thoải mái đến mức mơ màng sắp ngủ."

Nếu là em không gặp được Vân Trúc, bây giờ chắc đã sớm tan nát hết rồi."

Bàn tay của người đàn ông đang vuốt ve chợt dừng lại, một tay bóp chặt hai má cô, "Em còn muốn gặp được ai nữa?

Hả?"

Kiều Vận Chỉ lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng biện giải, "Em không có, không có đâu ạ —""Tốt nhất là không có.

Chính em cẩn thận một chút, lần sau mà để anh nghe thấy loại lời này nữa, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu, biết không?"

"Biết, biết ạ."

Cô nghĩ, cô thật sự cả đời này sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này, thật tốt biết bao.Hai người cứ thế trò chuyện thêm một lúc, rồi tình tứ đến phòng tắm tắm rửa, sau đó ôm ấp nhau trở lại trên giường.Họ nằm trên giường, Ôn Quân Trúc ôm Kiều Vận Chỉ, ôm chặt hơn mọi khi, chặt đến mức gần như muốn làm cô nghẹt thở.Cảm giác hít thở khó khăn rất nhỏ đó cũng chính là bằng chứng cô thuộc về anh ấy.Được anh ấy ôm như vậy, Kiều Vận Chỉ đột nhiên lại cảm thấy mình thật may mắn, cô may mắn vì được người đàn ông này sở hữu và yêu chiều.Tất cả những sự kiện xảy ra giữa họ đều chỉ để kéo gần khoảng cách giữa hai người, không có gì có thể chia lìa họ.Mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bị bỏ rơi, cô nghĩ, cô là thật sự đã tìm được một mái nhà.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
132. Bao vây


Hôm nay có chút không giống ngày thường, khi cô ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, trên tủ đầu giường đã có sẵn một bộ váy ngủ.Cô chắc chắn là trước khi ngủ nó vẫn chưa có ở đó, chẳng lẽ là Ôn Quân Trúc đặt vào?Kiều Vận Chỉ có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, sau khi mặc vào liền chậm rãi đi đến phòng tắm rửa mặt.Mở tủ lạnh trong bếp, bên trong có một bát nhỏ trái cây đã cắt sẵn và một cái bánh mì.

Kiều Vận Chỉ theo thường lệ, nướng bánh mì, pha cà phê và từ tốn ăn cùng trái cây.Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại ra, vừa mở màn hình liền thấy thanh thông báo tin nhắn từ Ôn Quân Trúc và một tin nhắn SMS."

Bảo bảo, hôm nay muốn mặc bộ đồ anh đặt trên tủ đầu giường nhé, cơm trưa ở tủ lạnh, phải ngoan ngoãn ăn hết đấy."

Kiều Vận Chỉ cắn bánh mì, trả lời một câu, "Dạ"Nội dung tin nhắn SMS còn lại là thông báo từ phòng quản lý rằng có một bưu phẩm.Kiều Vận Chỉ dạo này không mua đồ gì cả, chắc là Ôn Quân Trúc đặt.

Anh ấy chắc cũng nhận được tin nhắn rồi, cô nghĩ nghĩ, rồi lại gửi thêm một tin nhắn."

Bưu phẩm đến rồi, em lát nữa đi lấy được không?"

Giờ này, Ôn Quân Trúc chắc đang đi học, Kiều Vận Chỉ cũng không đợi anh ấy trả lời, sau khi ăn xong bữa sáng liền di chuyển đến thư phòng.Hai ngày trước thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tiến độ viết lách của cô bị trì hoãn nghiêm trọng.

Kiều Vận Chỉ mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm bản thảo sắp hết, xoa xoa giữa trán.Hôm nay nhất định phải dốc hết mười hai vạn phần tinh thần, bù đắp tiến độ hai ngày này mới được.Kiều Vận Chỉ viết xong dàn ý chi tiết liền vùi đầu vào công việc, không bao lâu Ôn Quân Trúc bên kia cũng trả lời tin nhắn."

Không cần, anh về nhà sẽ mang về luôn là được."

Điện thoại của cô phần lớn thời gian đều để chế độ im lặng, chỉ riêng đối với Ôn Quân Trúc thì cài đặt thông báo đặc biệt, vì vậy tin nhắn vừa gửi tới cô liền nghe thấy."

Vâng ạ"Trả lời xong tin nhắn, Kiều Vận Chỉ nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn của hai người mà ngẩn ngơ, tưởng tượng ngữ khí của người đàn ông khi nói những lời này, nhìn chằm chằm ảnh đại diện của anh ấy, cô đột nhiên muốn...Đồng thời, lại nghĩ đến câu nói của Ôn Quân Trúc, "Trước khi trả hết, không cho phép lên đỉnh."

Cô nín thở, thận trọng mở Twitter, đếm số lượng video, càng trượt xuống liền càng mặt xám như tro tàn, cho đến khi trượt không thể trượt được nữa.Mười sáu video, tổng cộng có mười sáu video.Cô đột nhiên bắt đầu may mắn vì video trên Twitter chỉ có thể dài hai phút rưỡi, hơn nữa một số thời gian dùng để nói chuyện bậy bạ, thực tế thời gian bị đánh chắc là không dài.Kiều Vận Chỉ sắc mặt đau khổ trượt đến trang chính, cho dù thời lượng không dài, nhưng nhân lên mười lần thì vẫn rất không ổn.Cô tính toán xem có nên lén xóa vài cái không, nhưng với trí nhớ của Ôn Quân Trúc, nếu anh ấy đã xem qua tất cả thì chỉ cần lén xóa chắc chắn sẽ bị phát hiện.Thôi vậy, cô nhịn, cô chịu đựng là được.Kiều Vận Chỉ thở ra một hơi, đặt điện thoại úp xuống một bên, ép mình tập trung vào công việc hôm nay.Ôn Quân Trúc hôm nay hai giờ chiều đã tan học, không có gì bất ngờ xảy ra, chưa đến ba giờ anh ấy đã về đến nhà, trên tay còn mang theo một cái bưu phẩm.Cô nghe thấy tiếng động từ cửa, buông công việc trong tầm tay, chạy loẹt quẹt ra hành lang để đón, "Bảo bảo ôm một cái."

Ôn Quân Trúc còn chưa kịp đặt đồ trên tay xuống, đã bị cô lao vào người nhảy lên, chỉ đành tìm cách đỡ lấy cô."

Ôm một cái."

"Bảo bảo xuống trước đã, anh đặt đồ đã."

Kiều Vận Chỉ gật gật đầu, từ trên người anh ấy trượt xuống, hai tay vòng lấy eo anh ấy, ôm một lúc, đột nhiên bắt đầu không thỏa mãn nữa, tìm mọi cách cọ xát vào người anh ấy.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
133. Vòng cổ


Chỉ cần nhìn thấy anh ấy như vậy, Kiều Vận Chỉ lại cảm thấy ham muốn.Càng bị cấm thì càng muốn làm, đây dường như là quy luật mà con người khó thoát khỏi.

Huống hồ, bản thân Ôn Quân Trúc đã quá thu hút, ngay cả khi không bị cấm, Kiều Vận Chỉ cũng luôn nghĩ về anh ấy."

Hô —"Kiều Vận Chỉ cọ qua cọ lại trong lòng Ôn Quân Trúc, một bên tham lam hít lấy mùi hương trên người anh ấy."

Sao vậy, nhìn thấy anh là muốn rồi sao?

Hả?"

"...Vâng ạ."

Kiều Vận Chỉ thẹn thùng gật đầu, như thể đã uống phải một loại thuốc kích thích mạnh, chỉ muốn ở gần anh ấy hơn một chút, gần hơn nữa, muốn anh ấy chạm vào mình nhiều hơn.Ôn Quân Trúc bị cô quấn lấy đến bất lực, tay chân hoàn toàn không thể cử động, đành phải ra lệnh, "Quỳ xuống, quỳ cho ngay ngắn."

Cô không chút do dự, "thịch" một tiếng quỳ xuống đất.

Không thể ôm được Ôn Quân Trúc, cô mới chịu ngồi yên, nắm chặt các ngón tay chờ đợi.Mặc dù đã ngồi yên, ánh mắt cô vẫn trần trụi nhìn chằm chằm Ôn Quân Trúc, ánh mắt đó quá mạnh mẽ, khiến người ta khó lòng bỏ qua."

Ở đây chờ anh."

Ôn Quân Trúc xoa đầu cô, đi lướt qua bên cạnh cô, chắc là đi vào phòng khách lấy kéo hoặc gì đó.

Khi anh ấy quay lại, bưu phẩm đã được mở ra.Kiều Vận Chỉ nhìn chằm chằm món đồ trong tay người đàn ông, trái tim cô đập thình thịch, đập nhanh không ngừng, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.Người đàn ông cầm trên tay một chiếc vòng cổ da màu tự nhiên, phía trước có móc một tấm thẻ tròn màu vàng kim, rủ xuống tự do, lắc lư theo mỗi bước chân của anh ấy.Dưới ánh đèn phản chiếu, nó trông rất giống mặt trời lấp lánh tỏa sáng.Theo Ôn Quân Trúc chậm rãi bước vào, Kiều Vận Chỉ cuối cùng cũng nhìn rõ tấm thẻ đó viết gì.Tấm thẻ tròn màu vàng kim, trên đó chỉ khắc một dòng chữ: "Own by Wen".Kiều Vận Chỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, quên cả thở, cảm giác chua xót dâng lên sống mũi.

Cô muốn chớp mắt, nhưng lại không nỡ.Một mặt không muốn rời mắt khỏi nó dù chỉ một phút một giây, mặt khác lại sợ nước mắt sẽ cứ thế rơi xuống."

Vòng cổ anh đặt cho em một thời gian trước, vừa lúc tới rồi."

Thấy Kiều Vận Chỉ vẫn còn đang ngẩn ngơ, Ôn Quân Trúc vỗ nhẹ vào mặt cô, "Sao vẫn còn ngẩn ra vậy?

Lại đây, để anh đeo cho em."

Cô mấp máy đôi môi có chút khô khốc, mãi một lúc mới mở miệng, cảm xúc phức tạp chỉ hóa thành một câu đơn giản nhưng nặng trĩu, "Cảm ơn chủ nhân."

"Đeo vào rồi, thì không được tháo ra, trừ lúc tắm, biết không?"

"Vâng vâng."

Kiều Vận Chỉ gật đầu lia lịa, mong chờ nhìn chiếc vòng cổ đó.Ngón tay thon dài của anh ấy cầm lấy vòng cổ, đầu tiên là đặt ra phía sau cổ, rồi kéo về phía trước từ hai bên, luồn bên trái qua vòng bên phải, cuối cùng điều chỉnh độ chặt.Nó vừa vặn, ôm sát lấy cổ cô, không quá chặt cũng không quá lỏng, chắc là anh ấy đã đo vòng cổ của cô để đặt làm riêng.Phần da được mài rất mềm mại, dán vào cổ không có cảm giác khó chịu gì, mà lại có một trọng lượng chắc chắn và làm người ta an tâm.Kiều Vận Chỉ cúi đầu, mân mê tấm thẻ kim loại đó, rồi lại nói một câu, "Cảm ơn chủ nhân."

"Không có gì."

Ôn Quân Trúc xoa đầu cô, cười đầy ẩn ý.Anh ấy móc sợi dây trong tay vào chiếc vòng nhỏ trên vòng cổ, kéo sợi xích kim loại đưa cô lại gần, rồi ghé vào tai cô nói, "Bảo bối à, phải nhớ kỹ mình là của ai, biết không?"

Ôn Quân Trúc sờ sờ má cô, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn, ghé sát tai cô nói, "Cho dù không có chiếc vòng cổ này, em cũng là của anh.

Chẳng qua anh muốn cho em một lời hứa hẹn, cũng có thể nói là quyền sở hữu hay là trách nhiệm."

"Anh muốn em lúc nào cũng nghĩ đến anh, khi đi đường, khi ngủ, bất cứ lúc nào."

Giọng nói trầm thấp, mát lạnh kích thích từng sợi thần kinh, như mê hoặc, lại như thôi miên.Đưa cô vào một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ.

Cô thấy mình từng khoảnh khắc đều nghĩ về anh ấy, giấc mơ đó, tên là hiện thực.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
134. Món đồ chơi nhỏ


“Về sau ở nhà, khoảng cách giữa chúng ta sẽ không vượt quá chiều dài này, được không?”, Anh ấy giơ sợi dây xích lên và đung đưa trước mặt Kiều Vận Chỉ.Cô sao có thể từ chối anh ấy chứ?

Hay nói đúng hơn là, làm sao cô lại từ chối anh ấy được?“Được, chủ nhân.”

Kiều Vận Chỉ vừa lòng nhìn thấy Ôn Quân Trúc cười vui vẻ, “Ừ, đi thôi.”

Ôn Quân Trúc đi phía trước, thong thả đung đưa sợi dây xích trên tay, Kiều Vận Chỉ liền đi theo sau anh ấy nửa bước, nhìn anh ấy.Trước đây cô từng nghe bạn bè trong giới nói rằng, tìm được một chủ nhân phù hợp mới xem như tìm được một mái nhà.Kiều Vận Chỉ cúi đầu, mân mê tấm thẻ tròn trên vòng cổ, cô nghĩ, cô thật sự, thật sự đã tìm được một mái nhà.Vì sợi dây xích không dài lắm, nên họ không thể ngồi làm việc ở các vị trí khác nhau như trước.

Kiều Vận Chỉ tự động dịch chuyển laptop và ghế của mình đến bên cạnh Ôn Quân Trúc, chiếm một góc trên bàn làm việc của anh ấy.Bàn làm việc của Ôn Quân Trúc có màu cà phê đậm, rất phù hợp với cảm giác mà anh ấy mang lại cho người khác: trầm ổn, nội tâm.So với đó, bàn làm việc của Kiều Vận Chỉ lại có màu sắc hoạt bát và tươi sáng hơn nhiều.

Bàn gỗ màu thô, laptop màu xanh nhạt dịu mát, trên bàn bày đủ loại hộp đồ chơi, trứng gacha, một vài búp bê phiên bản mini.

Mặc dù đồ đạc nhiều và lộn xộn, nhưng tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, đậy trong hộp chống bụi.Cô có một thói quen nhỏ, là sẽ dựa theo nội dung bài viết trong ngày mà chọn ra vài món đồ nhỏ, đặt ở vị trí dễ thấy nhất hàng đầu.

Thỉnh thoảng liếc qua một cái, đôi khi thật sự sẽ nhận được những ý tưởng không tồi.Lúc này, sau khi Kiều Vận Chỉ đã ngồi yên vị bên cạnh Ôn Quân Trúc, cô do dự mở lời, “Chủ nhân, em có thể đi lấy một ít đồ chơi nhỏ không?”

Biểu cảm thờ ơ của Ôn Quân Trúc trở nên có chút vi diệu, “Em không phải muốn viết bài sao?”

“Vâng ạ.”, Kiều Vận Chỉ vô thức gật đầu.Người đàn ông im lặng hồi lâu không trả lời.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Ôn Quân Trúc, Kiều Vận Chỉ đột nhiên nhận ra đối phương có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó.“Không phải cái loại đồ chơi nhỏ đó!

Là những cái trên bàn của em á!”

Kiều Vận Chỉ chống hai tay vào eo, giống như một con cá nóc nhỏ đang tức giận.

Cô còn chưa thèm khát đến mức vừa viết vừa chơi đâu chứ!?Huống hồ Ôn Quân Trúc còn không cho phép, món nợ cô còn nhiều như vậy không biết phải trả đến bao giờ nữa.Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng, “Hay là chủ nhân thu một chút trước đi?

Em có thể vừa làm việc vừa chờ nó phục hồi, làm xong việc có thể thu thêm một chút nữa.”

Kiều Vận Chỉ cảm thấy mình thật sự rất thông minh, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.“Muốn nói, cầu xin anh đi.”?

Sao lại có người như vậy chứ?

Muốn người khác nhận đồ vật, còn phải bắt người khác cầu xin mình để mình chịu nhận?Nhưng sự thật trước mắt là, Kiều Vận Chỉ thật sự không thể không cầu xin.Hơn nữa, điều mà cô không muốn thừa nhận là, chỉ cần nghĩ đến cảnh quỳ dưới đất cầu xin anh ấy, dục vọng lại trỗi dậy.“Cầu chủ nhân…

đánh em…”

“Em nói gì?

Lớn tiếng một chút.”

“Cầu chủ nhân đánh em.”

Ôn Quân Trúc một tay chống lên bàn, chống cằm, tay còn lại thưởng thức sợi dây xích trong tay.“Thành ý đâu?

Anh không cảm nhận được gì cả.”

Kiều Vận Chỉ kéo ghế ra đứng dậy, tiếp theo "thịch" một tiếng quỳ xuống đất, ngẩng đầu lên với tư thế nịnh nọt, ôm lấy đùi Ôn Quân Trúc.“Cầu chủ nhân…

đánh em.”

“Được rồi.”, Ôn Quân Trúc lúc này mới cuối cùng vừa lòng, nhấc chân lên, đá đá cô đang quỳ dưới đất, “Bắt đầu thu từ cái nào đây?

Bảo bối tự mình quyết định đi.”

Người đàn ông cầm lấy điện thoại của cô đặt trên bàn, đưa cho cô.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
135. Bàn tay


---

Kiều Vận Chỉ ngoan ngoãn dựa vào chân người đàn ông, không thể tránh né mà mở Twitter trước mặt anh ấy, nhấp vào video đầu tiên.Gần như ngay lập tức khi vừa nhấp vào, cô đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống....

Thử hỏi cùng chủ nhân xem video bị người chủ cũ "dạy dỗ" là một trải nghiệm xấu hổ đến mức nào?Kiều Vận Chỉ bây giờ cảm nhận rất rõ điều đó.

Nghe những lời thô tục phát ra từ chính miệng mình, cô còn muốn xuyên không trở về bịt miệng mình lại, bảo bản thân của quá khứ đừng nói nữa.Cô xấu hổ đến mức các ngón chân muốn cào ra cả một tòa lâu đài, nhưng cố tình lại không thể dời sự chú ý đi, Ôn Quân Trúc vẫn còn đang nhìn chằm chằm bên cạnh, cô không thể không từng chút một cẩn thận đếm rõ ràng.May mắn là video không dài, video trên Twitter nhiều nhất chỉ có thể dài hơn hai phút.

Cô đếm đếm, tổng cộng mười tám cái tát má."...Tổng cộng mười tám cái."

"Hả?"

"...180 cái."

"Ừm.", Ôn Quân Trúc đỡ cổ tay xoay chuyển, "Mặt ngẩng lên, nhớ đếm số, không đếm được không tính.

Hôm nay đánh bao nhiêu cái thì tùy tâm trạng anh."

"Bốp" một tiếng, một bàn tay giáng xuống má trái."

1..."

"2..."

Ôn Quân Trúc hoàn toàn không có ý định nương tay, mỗi cú đánh đều dùng đủ lực.

Da mặt so với các bộ phận khác đặc biệt mỏng và yếu, cho dù chỉ dùng tay tát, khi giáng xuống mặt vẫn rất rát và đau.Ước chừng chỉ đánh mười cái, hai bên gò má đã đỏ ửng, mà động tác của Ôn Quân Trúc vẫn tiếp tục."

11..."

"A!

12..."

Kiều Vận Chỉ không cầu xin, một mặt cho rằng đây đúng là điều cô đáng phải chịu, mặt khác lại cảm thấy không cần thiết.Chuyện thuận theo ý muốn đôi bên, cầu xin thì sẽ không còn thú vị nữa.Không thể phủ nhận, trước đây Kiều Vận Chỉ quả thật thích cầu xin, nhưng so với việc thật sự hy vọng đối phương buông tha mình, thì phải nói là cô thích dáng vẻ yếu ớt đáng thương của chính mình sẽ chính xác hơn.Nhưng bây giờ không phải vậy, cô không có bất kỳ đường sống nào để cầu xin sự khoan dung.Tất cả những điều này đều là cô cam tâm tình nguyện chấp nhận, hành vi cầu xin như vậy sẽ chỉ làm cho toàn bộ chuyện trở nên rất kỳ lạ, vì vậy cô cũng không làm.

Cô vừa đếm số, vừa dùng làn da mỏng manh đón nhận sự "ban thưởng" của anh ấy."

20...

Ưm..."

"Đau...!

21..."

Không có chỗ nào khác để phân tán sự chú ý, những cái tát nhanh và dồn dập cứ giáng xuống cùng một vị trí.Nước mắt Kiều Vận Chỉ cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài xuống, làm ướt tay Ôn Quân Trúc.

Cơ thể bản năng muốn tránh né, nhưng lại bị chính mình ép phải đứng yên tại chỗ.Không được trốn, không thể trốn, đây là điều cô đáng phải chịu.Tấm thẻ tròn trên vòng cổ phát ra tiếng động theo mỗi cú tát, sợi xích cũng lắc lư qua lại.

Âm thanh đó còn dễ nghe hơn cả bản nhạc tuyệt vời nhất trên đời.Kiều Vận Chỉ trước nay chưa từng nhận được vòng cổ nào.

Hai mối quan hệ trước đây của cô đều không kéo dài lắm, chưa kịp nhận được vòng cổ đã chia tay.Mặc dù thời gian cô và Ôn Quân Trúc ở bên nhau cũng không quá dài, nhưng mức độ phù hợp của hai người dường như là... trời sinh dành cho nhau.Là món quà mà vận mệnh đã định sẵn cho hai người."

25...

Đau..."

Kiều Vận Chỉ vẫn muốn đứng yên tại chỗ, nhưng bản năng cơ thể lại phản ứng trước cô một bước và bắt đầu né tránh."

Quay lại đây."

Cô dịch mặt trở lại, lại là một cái tát giáng xuống má phải.Khi bàn tay rơi xuống, cô lại không kìm được mà né đi, quay sang một bên rồi mới đếm được số, "26..."

"Quay lại đây."

Lần này Ôn Quân Trúc không đợi cô tự dịch trở lại, mà trực tiếp dùng tay kéo sợi xích để kéo cô về, giữ chặt cổ cô từ phía dưới, một cái tát giáng xuống má trái."

27..."
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
136. Có chủ nhân, vui vẻ.


Bàn tay người đàn ông sớm đã ướt đẫm nước mắt của cô.

Trên mặt anh ấy trông như không hề bận tâm, nhưng thật ra lại chuyên chú nhìn chằm chằm từng cử động rất nhỏ của Kiều Vận Chỉ.Lưng cô vì căng thẳng mà cong lên, nắm tay siết chặt hơn, đôi môi run rẩy, tất cả đều cho thấy cô đã không thể chịu đựng thêm nữa."

28...

Ưm..."

Anh ấy dừng tay đúng vào giới hạn chịu đựng của cô.Toàn bộ quá trình có tiếng đau kêu, có sự né tránh, duy chỉ không có lời cầu xin.Sau 28 cái tát kết thúc, Ôn Quân Trúc vỗ nhẹ vào người cô, rồi dùng ngón tay khẽ chạm vào má cô, "Bảo bối làm rất tốt."

Sự an ủi quen thuộc, dịu dàng và tốt đẹp đó khiến cô không kìm được mà bật khóc."

Ô...

Chủ nhân, chủ nhân...

Cảm ơn chủ nhân...

Ô a a..."

"Ưm...

Chủ nhân, chủ nhân —"Ôn Quân Trúc thở dài một tiếng, "Sao lần nào cũng khóc thảm thương như vậy, hả?"

"Ưm...

Ô ô..."

Kiều Vận Chỉ ôm lấy đùi anh ấy, nức nở khóc thút thít, không thể đáp lời.Gò má dính chặt vào bắp chân anh ấy, cũng không bận tâm mặt còn đau, cứ thế làm nũng cọ vào đùi anh ấy.Ôn Quân Trúc dùng bàn tay che gáy cô, năm ngón tay co lại rồi mở ra liên tục, lặp đi lặp lại, chờ đợi Kiều Vận Chỉ bình tĩnh lại.Dưới sự che chở vô cùng dịu dàng đó, nước mắt Kiều Vận Chỉ rất nhanh đã ngừng, nhưng cô vẫn không ngừng khẽ cọ vào anh ấy.

Làn da yếu ớt không ngừng cọ xát với ống quần, lại hòa cùng những giọt nước mắt vừa chảy ra, trông thật thảm thương.Thấy làn da vốn dĩ vết thương còn chưa nghiêm trọng sắp bị cô cọ đến sưng đỏ lên, Ôn Quân Trúc nắm lấy vòng cổ cô, kéo về phía sau."

Bảo bối đợi anh một chút ở đây nhé, anh đi lấy túi chườm đá, quay lại ngay."

"Không, em cũng phải đi, chủ nhân không phải nói, nói là khoảng cách của chúng ta không thể vượt quá sợi dây xích này sao?"

"Được được được, đi cùng."

Người đàn ông nhẹ nhàng búng một cái vào đầu cô, "Cứ đến lúc này là nhớ đặc biệt rõ ràng."

"Đâu có.", Kiều Vận Chỉ lẩm bẩm nhỏ giọng, giọng khàn khàn yếu ớt đến mức gần như không nghe rõ.Ôn Quân Trúc khẽ cong môi, không nói gì thêm, nắm chặt sợi dây xích trong tay, đi về phía phòng ngủ.Kiều Vận Chỉ liền ôm lấy anh ấy từ phía sau, nhắm mắt theo chân đi theo.Sợi dây xích trên vòng cổ leng keng lắc lư theo bước chân của hai người, phát ra âm thanh dễ nghe.Anh ấy đầu tiên đến phòng ngủ lấy một chiếc khăn bông dày một chút, rồi mới di chuyển đến nhà bếp, mở ngăn đông lạnh, lấy một muỗng đá viên, dùng khăn bông bọc lại.Tiếp theo xoay người lại, áp vào mặt Kiều Vận Chỉ, nhẹ nhàng ấn lên má cô."

Hô —"Cảm giác lạnh lẽo làm dịu đi cảm giác nóng rát, sưng tấy trên mặt.

Kiều Vận Chỉ sảng khoái thở nhẹ một hơi, nheo mắt hưởng thụ.Chườm xong bên trái thì đổi sang bên phải, chườm xong bên phải lại đổi sang bên trái, lặp lại vài lần rồi mới dịch lên trên, "Nhắm mắt lại."

Tiếp đó nhẹ nhàng đặt lên mí mắt.Ánh mắt anh ấy thành kính và chuyên chú, không một tiếng động, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi vài phần.Ôn Quân Trúc luôn chăm sóc sau đó rất tốt, mỗi khi đều có thể khâu vá lại hoàn hảo thể xác và tinh thần vừa bị anh ấy giày vò tan nát, rồi chờ đợi lần tiếp theo bị làm hư.Trên mặt vừa nãy còn nóng như lửa đốt giờ đều đã được chăm sóc kỹ càng, Kiều Vận Chỉ sung sướng nhếch môi, vui vẻ nở nụ cười."

Cười vui vẻ thế à?"

"Vâng, có chủ nhân, vui vẻ."

Ôn Quân Trúc bỗng nảy ra ý xấu muốn trêu chọc cô, cố ý làm mặt lạnh, "Chỉ có chủ nhân thì mới vui vẻ sao?"

"Vâng ạ."

"Vậy, không phải anh thì cũng vui vẻ sao?

Hả?"

Tiếp đó anh ấy vừa lòng thưởng thức vẻ hoảng hốt mất mát của Kiều Vận Chỉ.

Cô sợ hãi trừng lớn mắt, vội vàng lắc đầu, "Đương nhiên không có!"
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
137. Em muốn...


"Đơn giản là vì có anh em mới vui vẻ, là người khác thì không vui, chủ nhân đừng giận mà."

Kiều Vận Chỉ trong lúc hoảng loạn căn bản không chú ý đến biểu cảm của Ôn Quân Trúc, cô líu lo giải thích một tràng dài, cho đến khi hoàn hồn lại và thấy khóe miệng người đàn ông không nhịn được nụ cười ý nhị, cô mới nhận ra mình bị trêu."

Chủ nhân hư!"

Kiều Vận Chỉ xoa eo, phồng má giận dỗi, quay người đi.Ôn Quân Trúc từ phía sau vòng tay qua vai cô, kéo toàn bộ thân hình nhỏ bé của cô vào lòng, "Nghe thấy bảo bối vừa rồi thổ lộ với anh, anh rất vui."

Được rồi, chút giận dỗi của cô đã tan biến không dấu vết.Vốn dĩ cô cũng không thực sự giận, bây giờ được dỗ dành như vậy thì càng không còn chút giận nào."...Chủ nhân vui vẻ là được rồi."

Anh ấy không còn kiềm chế nữa, bật cười "vèo" một tiếng, chọc chọc vào má cô - vẫn còn hơi đỏ lên dù đã được chườm đá, "Bảo bối của anh thật đáng yêu."

"Đương nhiên."

Trong từ điển của Kiều Vận Chỉ hoàn toàn không có hai chữ khiêm tốn.

Chỉ cần được khen một chút là cái đuôi đã muốn vẫy tít lên trời."

Được rồi, gần xong rồi.

Đi thôi, về làm việc."

"Ồ."

Cái đuôi vừa mới vẫy lên lập tức bị dội một gáo nước lạnh.Trở lại thư phòng, Kiều Vận Chỉ như ý nguyện mang theo "đồ chơi nhỏ" của mình, bày trên chiếc bàn làm việc trầm ổn của Ôn Quân Trúc, trông có vẻ không hợp chút nào.Không chỉ có đồ chơi nhỏ, ngay cả chiếc laptop và chiếc ghế sặc sỡ của cô cũng hoàn toàn không hợp với chiếc bàn của anh ấy.Kiều Vận Chỉ mặc kệ những chuyện đó, cô chỉ chiếm một góc nhỏ thôi mà.Bàn làm việc của Ôn Quân Trúc vẫn khá lớn, sau khi đặt đồ của anh ấy và cô xuống, khoảng cách giữa họ vẫn còn một cánh tay.Kiều Vận Chỉ sau khi sắp xếp đồ đạc xong, liền tự mình vùi đầu vào công việc.Nhưng mọi chuyện không thuận lợi như cô nghĩ, mùi hương dễ chịu trên người người đàn ông gần cô đến vậy, cộng thêm sức nặng chắc chắn trên cổ, khiến Kiều Vận Chỉ không ngừng xao nhãng.Cô không kìm được mà kẹp chặt chân lại, véo mu bàn tay mình, khẽ thở ra một hơi, ép mình bình tĩnh lại.Tuy nhiên điều này không có tác dụng gì, Kiều Vận Chỉ trên tay vẫn không viết được chữ nào, trong đầu toàn là hình ảnh hai người hoan ái.Cô cuối cùng không chịu được nữa, kéo kéo tay áo Ôn Quân Trúc, "Chủ nhân..."

"Sao vậy?", Anh ấy dừng công việc đang làm dở, nghiêng đầu nhìn cô.Kiều Vận Chỉ khẽ hé miệng, lại có chút muốn nói rồi lại thôi, không biết bắt đầu từ đâu, "Em, em...", suy tư nửa ngày, mới yếu ớt thốt ra một câu, "Em muốn..."

"Không được đâu, chúng ta đã nói chuyện rồi mà."

Cô biết họ đã nói chuyện rồi, nhưng, "...Vậy không lên đỉnh thì được không?"

"Em nghĩ em nhịn được sao?"

"Ồ."

Cầu cứu không có kết quả, Kiều Vận Chỉ đành phải tiếp tục cố gắng tập trung lại vào công việc.May mắn thay lần này sự chú ý có thể tập trung hơn một chút, các tài liệu trong tầm tay cũng bắt đầu có tiến độ.

Càng viết càng có thể chuyên tâm, cô rất nhanh liền bỏ qua những thứ xung quanh, toàn tâm toàn ý vùi mình vào công việc.Không biết đã qua bao lâu, cô mới bị cảm giác muốn đi vệ sinh kéo về thực tại.Đây đã được xem là bệnh cũ của Kiều Vận Chỉ, cô thường xuyên quá tập trung vào công việc đang làm, lại còn liên tục uống nước ừng ực, đến khi xong việc mới giật mình nhận ra mình đã nhịn tiểu rất lâu rồi.Cô vội vàng đứng lên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng xích leng keng, lúc này mới giật mình nhận ra cô vẫn đang bị Ôn Quân Trúc nắm giữ, và đối phương đang nghi hoặc nhìn cô."

Em, em muốn đi WC."

Kiều Vận Chỉ nhẹ nhàng dậm dậm chân, trên mặt có chút xấu hổ.Ôn Quân Trúc hiểu ý cười một chút, "Đi thôi."

---Về cơ bản cốt truyện xem như đã đi xong rồi, phía sau chỉ là một số màn chơi và sinh hoạt thường ngày, có thể xem như phần ngoại truyện.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
138. Ở trước mặt anh tè ra quần


"...À?"

Đây là muốn đi cùng cô sao?"

Đi thôi, không phải muốn đi vệ sinh sao?"

Ôn Quân Trúc dẫn đầu đứng dậy, kéo sợi dây xích."...Vâng."

Bụng dưới căng tức không ngừng thúc giục cô hành động nhanh lên.

Kiều Vận Chỉ siết chặt nắm tay, đi theo lực kéo.Vào nhà vệ sinh, Ôn Quân Trúc hoàn toàn không có ý định tránh đi, anh ấy cứ thế tựa vào tường, giữ khoảng cách hai bước và nhìn cô."

Cái đó, chủ nhân..."

Lời nói còn chưa dứt đã bị Ôn Quân Trúc cắt ngang, "Không có gì để thương lượng, anh sẽ ở đây nhìn em."

Ôn Quân Trúc chỉ cần nhìn biểu cảm của Kiều Vận Chỉ là đã biết cô muốn nói gì, nhưng biết là một chuyện, chiều theo cô lại là một chuyện khác.Rõ ràng là, so với việc bao dung cái sự ngượng ngùng nhỏ bé của cô, anh ấy càng muốn nhìn thấy vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hưng phấn của cô.Vô cùng...

đáng yêu, đặc biệt là khi sự xấu hổ cũng biến thành một loại hưng phấn.Người đàn ông lười biếng dựa vào tường, đung đưa sợi xích, "Sao vậy, đã từng bị anh tè lên người rồi, bây giờ còn ngại à?"

Cô nghĩ thầm, đây đâu phải là chuyện giống nhau.Cảm giác muốn đi tiểu ngày càng cấp bách, Kiều Vận Chỉ đành phải ngay trước mặt anh ấy, vén váy lên, ngồi xuống bồn cầu.Bản năng cơ thể đang thúc giục cô, nhưng cô lại vì ánh mắt của người đàn ông mà chậm chạp không tiểu ra được, cuối cùng bất lực nhìn về phía Ôn Quân Trúc."

Nhanh lên, nhịn hỏng đồ của anh thì em chịu trách nhiệm sao?"

Ôn Quân Trúc đạp rơi dép lê, một chân gác lên đùi cô, "Hay là, muốn anh giúp em sao?

Hả?"

Bị uy hiếp như vậy, Kiều Vận Chỉ cắn môi, ngượng nghịu tiểu ra ngay trước mặt anh ấy.Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng, mặt Kiều Vận Chỉ đỏ bừng như muốn rỉ máu.Ôn Quân Trúc vẫn một bộ dạng xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, chân anh ấy theo đùi cô di chuyển lên trên, gác vào vị trí háng.Anh ấy thong thả ra lệnh, "Chân mở ra."...A a a anh ấy sao có thể quá đáng như vậy chứ!Kiều Vận Chỉ trong chốc lát không biết nên nói gì, hai tay siết chặt váy.Chỉ trong vài giây Kiều Vận Chỉ còn đang ngượng ngùng, người đàn ông đã mất kiên nhẫn tăng thêm lực đạp, "Nhanh lên."

"Ưm ách —"Kiều Vận Chỉ đành phải nghe lời, chậm rãi mở rộng chân.May mắn là nhờ váy che, dù mở chân vẫn không nhìn thấy gì.Nhưng chút may mắn này chỉ kéo dài không quá hai giây, lại nghe Ôn Quân Trúc lên tiếng, "Váy kéo lên đến ngực."

Kiều Vận Chỉ đỏ mặt, kéo váy lên cao, để lộ từng chút một bờ vai trần bóng loáng, và phần dưới đang chảy ra chất lỏng hơi vàng.Cô xấu hổ đến nỗi những ngón chân tròn trịa cũng cuộn tròn lại, toàn thân nóng bừng không thôi.Kiều Vận Chỉ dang rộng hai chân, váy ngủ bị kéo lên đến ngực, để lộ bộ ngực trắng nõn.

Váy bị hai tay cô đè chặt giữ cố định, và cô cứ thế trong tư thế ngượng ngùng ấy, đắm chìm trong ánh mắt hài hước và đầy suy tư của người đàn ông, đi tiểu.Trong tình huống vô cùng xấu hổ này, Kiều Vận Chỉ thế mà lại có cảm giác ngay lập tức.Cô đương nhiên không dám nói ra, chỉ đành cúi đầu, lén lút tận hưởng khoái cảm khiến toàn thân nóng bừng này.Hơi thở của Kiều Vận Chỉ ngày càng dồn dập, nặng nề, trái tim đập nhanh như bay."

Chủ nhân, em tiểu xong rồi."

Kiều Vận Chỉ không vội vàng buông váy xuống, mà vẫn duy trì tư thế, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Ôn Quân Trúc nhướng mày, nhạy cảm nhận ra điều gì đó, không rời chân đi, im lặng một lát.Người đàn ông nhếch môi, ghé sát tai cô hỏi, "Muốn anh tiểu lên người em không?

Hả?"

Loại lời nói này, sao có người lại hỏi như vậy chứ...Những ngón chân trắng nõn của Kiều Vận Chỉ khẽ cào nhẹ, cô mím chặt môi, yên lặng vài giây rồi mới mở miệng."...Muốn."
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
139. Muốn dùng miệng giúp chủ nhân


“Muốn à, muốn thì cầu xin anh đi.”

Cô khẽ cắn đôi môi hồng, trong lòng vừa thẹn vừa sướng, khao khát nội tâm hoàn toàn không thể ngăn lại, e thẹn cầu xin, “Cầu chủ nhân… tiểu lên người em…”

“Em là chỉ ai thế?

Phải nói rõ ràng mới được.”

“Cầu chủ nhân tiểu lên người tiểu mèo con hư hỏng, tiểu mèo con hư hỏng rất muốn.”

Cô giờ phút này đã không còn bận tâm đến sự xấu hổ, hoàn toàn bị dục vọng chi phối.“Ngoan lắm.”

Ôn Quân Trúc kéo quần ở nhà xuống, lộ ra dương vật đang nửa mềm.

Cho dù chỉ ở trạng thái nửa cương cứng, kích cỡ vẫn rất đáng kể.

Kiều Vận Chỉ cứ thế nhìn thẳng vào nó, không kìm được nuốt nước miếng, không nỡ rời mắt.“Mắt em nhìn thẳng đơ ra rồi kìa, muốn đến vậy sao?”

“Muốn, muốn ạ.”

“A, sao lại thèm khát thế, hư hỏng thế?”

Theo lời trêu chọc của anh ấy, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt từ lỗ nhỏ phía trước chảy ra, rơi xuống bờ vai trắng nõn của Kiều Vận Chỉ, chảy qua vùng kín rồi nhỏ xuống.Chất lỏng ấm áp rơi vào vùng kín, khuôn mặt người đàn ông tràn đầy vẻ châm chọc.Hốc mắt Kiều Vận Chỉ đỏ bừng vì nghẹn, Ôn Quân Trúc vẫn nắm vòng cổ của cô kéo sợi dây xích, sợi xích lạnh lẽo thỉnh thoảng sẽ cọ qua đầu nhũ hoa, và cô vẫn giữ tư thế xấu hổ như vậy, mặc cho người đàn ông tiểu lên vùng kín của mình.Chất lỏng ấm áp rơi xuống đó, giống như người đàn ông đang đánh dấu lên cơ thể cô, đánh dấu cô là vật sở hữu của anh ấy.Trong lòng cô tràn đầy cảm giác lẫn lộn giữa xấu hổ và thỏa mãn, và dưới sự đối xử như vậy, cô đã ướt đẫm.Sau khi Ôn Quân Trúc tiểu xong, anh ấy nắm tay cô đi đến dưới vòi hoa sen, trước tiên dùng tay thử nhiệt độ nước, rồi mới hướng vòi nước về phía thân dưới của cô.Anh ấy một tay giữ sợi dây xích trên cổ tay, cầm vòi hoa sen, tay còn lại luồn vào giữa đùi cô giúp cô rửa sạch.Đương nhiên, không phải loại rửa bình thường, “Sao tiểu tiện thôi mà bên trong cũng có thể ướt đẫm như vậy?

Hả?”

Đầu mũi chân Kiều Vận Chỉ khẽ chạm đất, không trả lời.“Tự em nói đi, khi nào thì ướt?”

“Khi, khi mở chân ra…”

“Biểu hiện ra vẻ kháng cự như vậy, mà nhìn không ra là thích đến thế à.”

Anh ấy rõ ràng đã nhìn ra rồi, nếu không cũng sẽ không hỏi cô có muốn tiểu lên người không.Nhưng Kiều Vận Chỉ đương nhiên không dám vạch trần anh ấy, mím môi không nói gì.Ôn Quân Trúc vỗ vào mông cô một cái, tắt vòi hoa sen, đang định kéo quần lên, tay đột nhiên bị hai bàn tay trắng nõn nắm lấy.“Hả?”

“Em, em muốn dùng miệng giúp chủ nhân…”

Cô từ đầu đã nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người đàn ông, giờ phút này cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.“Ồ?

Là muốn giúp anh hay là tự em muốn liếm à?”

“…Là tự em muốn liếm.”

“Được, cho phép em liếm, coi như là phần thưởng cho bảo bối thỉnh thoảng thành thật.”...Cô rõ ràng phần lớn thời gian đều rất thành thật, phần lớn thời gian.Kiều Vận Chỉ nuốt nước miếng một cái, gấp gáp quỳ xuống, ngậm dương vật đang nửa mềm vào miệng.Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, cô lúc này mới nhận ra, đã vài ngày rồi không được "ăn" dương vật của người đàn ông, bất kể là miệng trên hay miệng dưới đều không được.Mùi vị quen thuộc làm cô ướt đẫm, chỉ cần ở trong tình trạng chưa chạm vào, nước đã chảy đến mông rồi.Cô trước tiên ngậm lấy phần đầu, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ qua khe rãnh trên đó, kiên nhẫn vòng quanh phần đầu.Tuy nhiên sự kiên nhẫn này không kéo dài bao lâu, thậm chí còn chưa kịp liếm ướt phần đầu, Kiều Vận Chỉ đã vội vàng ngậm sâu vào bên trong.Yết hầu đã lâu không được sử dụng, giờ đây nuốt vào vô cùng khó khăn, cảm giác khó chịu cũng rất nặng.Kiều Vận Chỉ không ngừng buồn nôn, nước miếng chảy xuống theo dương vật, chảy đến má cô, hòa lẫn với nước mắt sinh lý từ khóe mắt, trông khá chật vật.
 
Back
Top Bottom