Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái

[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
20. Bị làm đến phun nước


“Sai ở đâu?”

“…Không nên nghi ngờ anh không được…

A!”

Tạ Trạch Thừa lại quất cô một cái: “Anh?”

Da cô vốn trắng nõn, ai đánh cũng thấy đau, huống chi là dây lưng, hai cái đã làm cô bật khóc.Cô khóc lóc cầu xin: “Là chủ nhân…

Huhu, em sai rồi…

A!”

“Dạy mà không nghe là sao?

Tôi vừa nói thế nào?”

Anh ta nói tự xưng không thể dùng "tôi".Thư Uyển chỉ hận anh ta phá vỡ quá nhiều quy tắc, nhưng lại không dám lỗ mãng nữa: “…Là, là chó cái sai rồi, không nên tùy tiện nghi ngờ… nghi ngờ chủ nhân.”

“Mười cái tát.”

“?!”

Tạ Trạch Thừa giơ tay chạm vào mặt cô, làm cô giật mình: “Không được hu hu hu, mặt sẽ sưng!

Chủ nhân không phải nói buổi tối muốn cùng chó cái đi Thư gia sao?”

Cô thì học được cách ngoan ngoãn, sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng không né tránh tay anh ta, ngay cả cách xưng hô cũng không nói sai.Anh ta vốn dĩ không định đánh hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lại làm bản tính thương người của anh ta bùng lên, cảm thấy vấn đề giá cả còn có thể nâng lên thêm chút nữa: “Có thể đổi sang lần sau đánh, nhưng số lượng sẽ nhân đôi, muốn kéo dài thời hạn không?”

“Vay nặng lãi còn không đáng sợ như vậy…”

Thấy bàn tay anh ta sắp rơi xuống, Thư Uyển vội vàng nhắm chặt hai mắt, không dám mặc cả nữa, “Muốn muốn muốn!

Chó cái muốn kéo dài thời hạn!”

Dù sao bao nhiêu cái tát đều là chuyện của lần sau, cô từ trước đến nay chỉ sống cho hiện tại.Thấy cô ra vẻ ít nhất hiện tại đã "hời" rồi, Tạ Trạch Thừa trong lòng buồn cười, quất nhẹ một cái vào mũi cô.Chẳng qua không đợi mèo nhỏ hoang dã mở mắt ra, anh ta liền dùng dây lưng trong tay buộc vào cổ cô.Anh ta nắm chặt dây lưng trong tay, đột nhiên giật mạnh về phía sau một cái, liền nghe thấy Thư Uyển kêu lên kinh hãi một tiếng, bị mạnh mẽ kéo ngẩng đầu lên.Cảm giác kiểm soát mọi thứ này làm Tạ Trạch Thừa cảm thấy con cặc của mình lại lớn thêm một chút.Anh ta cúi đầu, cắn một miếng vào vai tròn trịa của cô, trầm giọng ra lệnh: “Chân khép chặt lại.”

Thư Uyển bị anh ta siết cổ, tự nhiên cái gì cũng nghe lời anh ta, lập tức liền ngoan ngoãn một lần nữa nhắm chặt hai chân.Chân cô lại mảnh lại dài, cố tình phần thịt mông lại không ít, tư thế này làm mông cô căng tròn một đường cong tuyệt đẹp.Chẳng qua da cô quá trắng nõn, hai cái dây lưng vừa rồi đã làm mông cô đối xứng hiện ra hai vệt đỏ, trông thật đáng thương.Anh ta dùng tay vuốt ve những dấu vết mình vừa tạo ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, không ngoài dự đoán mà nghe thấy cô rên rỉ yếu ớt: “Đau không?”

Thư Uyển bĩu môi: “Đau…”

“Thích không?”

“……”

Ngón tay anh ta không ngừng cọ xát qua lại trên vệt đỏ, dường như nhất quyết muốn nghe được câu trả lời mình muốn.Trầm mặc nửa ngày, cô vẫn là người chịu thua trước: “…Thích.”

Cái này cũng không phải lời nói dối, tuy rằng lúc đó đau đến nỗi linh hồn cô muốn bay ra khỏi thể xác, nhưng anh ta thật ra có kiềm lực, bây giờ bị anh ta dùng ngón tay cọ xát qua lại, ngoài đau ra còn mang theo cảm giác ngứa ngáy và một tia khó chịu…Không cần nhìn cô cũng có thể cảm nhận được nước đã chảy xuống đùi cô.…Cô hình như rất thích bị anh ta đối xử biến thái như vậy.Nhưng thích thì thích, cô cảm thấy cần phải nói thêm vài câu để bảo vệ lợi ích của mình: “Chỉ là hơi đau quá…

Chủ nhân về sau có thể nhẹ một chút không?”

Tạ Trạch Thừa tát một cái vào mông cô, nhìn hai bầu thịt trắng nảy lên: “Cái này không phải do em.”

Anh ta một tay túm dây lưng, một bên mạnh mẽ "làm" vào giữa hai chân cô, bắt đầu dùng sức ra vào.Thư Uyển cảm giác được giữa hai chân non mềm của mình bị con cặc của anh ta cọ xát qua lại, kéo theo cả hạt le đang sưng tấy không thể thu lại.Cái hạt le mẫn cảm đó bị anh ta từ phía sau va chạm, đầu hạt le dán vào con cặc của anh ta, vì lực ma sát mà bị kéo về phía trước, nhưng theo lực rút ra của anh ta, lại cọ xát về phía sau.Không mấy cái đã làm cô cảm thấy âm vật mình muốn cháy rụi: “A a…

Chủ nhân…

Cầu chủ nhân nhẹ một chút…”

“Nhẹ một chút?”

Anh ta cố ý hỏi, “Chủ nhân còn chưa đụ vào bên trong lồn dâm của em, còn nhẹ cái gì?”

“ Âm vật bị kéo vừa đau vừa nonhs…”

Cô cuối cùng cũng biết vì sao trước đây anh ta lại kéo sưng hạt le của mình, hóa ra anh ta đã sớm có âm mưu.“ Âm vật?”

Tạ Trạch Thừa rõ ràng không hài lòng với cách gọi này, “Cái của em là 'lỗ lồn của chó dâm, vậy cái thứ kéo ra em gọi là gì?”

Toàn bộ sự chú ý của Thư Uyển đều đặt vào giữa hai chân mình, tư duy chậm mấy nhịp, căn bản không biết anh ta muốn cô trả lời là gì.Anh ta không hài lòng mà đỡ con cặc của mình, dùng quy đầu mạnh mẽ chọc hai cái vào âm vật cô: “Cái thứ này của em gọi là hạt le dâm đãng, biết không?”

“Biết, biết rồi…”

“Lặp lại một lần.”

“ Hạt le dâm đãng sắp bị chủ nhân… kéo huhu…”

Cô tưởng rằng mình ngoan ngoãn sẽ được buông tha, nhưng không ngờ lại ngược lại kích thích thú tính của anh ta.Anh ta đẩy hông, như một cái máy đóng cọc ra vào giữa hai chân cô, cái hạt le kia cũng theo sự "thao lộng" của anh ta, bất lực bị trêu đùa.Khoái cảm từng đợt từng đợt dâng lên, Thư Uyển mặt đỏ bừng mà nức nở một tiếng, phun nước.Nước "sốt" tưới vào con cặc của Tạ Trạch Thừa, hai chân cô không kiểm soát được mà quấn chặt lấy nhau, làm anh ta kêu lên một tiếng, đỡ lấy mông cô bắt đầu trêu đùa nhanh hơn.Vốn dĩ đang ở cao trào, lại còn bị kích thích như vậy, nước mắt cô đều bị "làm" ra.“Còn chưa phá trinh đã phun nước, cô Thư đúng là —” Anh ta cúi người ghé vào tai cô, hơi nóng phả vào vành tai cô, “Quá tiện.”
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
21. Nhớ rõ phải cảm ơn chủ nhân (liếm tinh dịch)


Thư Uyển thậm chí không còn sức lực để ghé trên ghế, từ trên ghế chậm rãi trượt xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc yếu ớt.Những lời của anh ta không ngừng văng vẳng bên tai cô, nhưng cô lại không cách nào phản bác.Ngay cả chính cô cũng cảm thấy… mình quá tiện.Cô toàn thân rã rời, mặc cho Tạ Trạch Thừa ôm eo cô, đặt cô thành tư thế nhếch mông lên, vai lại quỳ rạp trên mặt đất.Tư thế này càng thích hợp cho anh ta "thao", thậm chí vì sự "làm" của anh ta, làm bầu vú cô vì cơ thể bị va chạm mà không ngừng cọ xát lên thảm trải sàn.Cô rên rỉ đứt quãng đầy ái muội, mặc kệ Tạ Trạch Thừa lưu lại những vết đỏ trên người cô .Thư Uyển cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ, còn Tạ Trạch Thừa chính là biển cả đó, cuốn theo cô cuồn cuộn, mọi cao trào và thăng trầm của cô đều do anh ta ban tặng.Không biết đã bao lâu, cô cao trào hết lần này đến lần khác, anh ta mới "bắn" ra.Dịch trắng nóng bỏng bắn đầy chân cô, nóng đến nỗi cô lại nức nở một tiếng.Tạ Trạch Thừa ác ý dùng ngón tay cào sạch dịch ở giữa hai chân cô, còn cố tình dùng khớp ngón tay đâm vào hạt le cô xoay nửa vòng, nhìn "lồn nhỏ" của cô không ngừng co rút run rẩy, anh ta mới rút tay ra, đặt ở bên miệng cô: “Liếm sạch sẽ.”

Cô ngay cả sức để "dạ vâng" cũng không có.Cảm giác cao trào liên tiếp, cô trước kia chưa bao giờ có, giờ phút này chỉ cảm thấy bên hông rã rời, hạt le tê dại không còn cảm giác, ngay cả môi cũng chỉ có thể tùy ý anh ta nhét ngón tay vào, rồi sau đó hoàn toàn bôi những thứ dịch tanh tưởi đó lên đầu lưỡi cô.“Nuốt xuống đi.”

Thư Uyển đã bị "làm" đến ngoan ngoãn, thành thật nuốt tinh dịch xuống.Đổi lại trước kia, cô thậm chí còn không hề nghĩ đến chuyện này.“Ngoan lắm.”

Anh ta khen ngợi xoa xoa đầu cô, lại cào một ít tinh dịch đưa vào miệng cô, dùng ngón tay khuấy động lưỡi cô.Lưỡi cô bị buộc phải quấn quanh ngón tay anh ta, nước bọt không kiểm soát được mà chảy xuống.Cho đến khi tinh dịch trên ngón tay được cô nuốt sạch sẽ, Tạ Trạch Thừa mới rút ngón tay ra khỏi miệng cô.Anh ta thong thả lau sạch nước bọt trên ngón tay vào ngực cô: “Lần sau bị chủ nhân bắn xong, nhớ rõ cảm ơn chủ nhân.”

“……”

Vừa rồi khi tình dục dâng trào, dưới sự áp bức của anh ta thì cô còn có thể ỡm ờ nói ra, nhưng bây giờ "chuyện đó" đã kết thúc, Thư Uyển liền không nói ra được loại lời đáng xấu hổ này.Tạ Trạch Thừa trừng phạt mà nhéo nhéo ngực cô: “Thôi, hôm nay không ép em nữa.”

So với lần trước, cô đã tiến bộ rất nhiều rồi.Không thể ép quá tàn nhẫn, đây là nguyên tắc khi anh ta làm kinh doanh, cũng là thủ đoạn khi anh ta "dạy dỗ" nô lệ.Rượu ngon cần phải từ từ thưởng thức.Anh ta một tay ôm ngang Thư Uyển lên, đi về phía phòng nghỉ.Khoảnh khắc đột nhiên lơ lửng giữa không trung, Thư Uyển hoảng sợ, giọng nói khàn khàn mở miệng: “Đồ cầm thú, tôi đã như vậy rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?”

Tạ Trạch Thừa không đáp mà hỏi ngược lại: “Em muốn cứ như thế này mà đi Thư gia sao?”

Trong lúc cô im lặng, anh ta đã ôm cô vào phòng tắm trong phòng nghỉ.Trong phòng tắm có một tấm gương toàn thân, giúp Thư Uyển có thể rõ ràng nhìn thấy tình cảnh hiện tại của mình.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
22. Bảo bối, em phải nhận rõ ai là chó (chơi đùa bằng nước tiểu )


Nếu cần thiết phải dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là thảm không nỡ nhìn.Trên người cô khắp nơi đều là những vết tích bị anh ta mút cắn, một mảng hồng tím sặc sỡ, trên ngực còn có nội y bị vén cao, bên trên là dấu giày bị dẫm ra.Vì tư thế cô bị anh ta ôm ngang, cô còn có thể hơi nhìn thấy thảm trạng giữa hai chân mình, lông mu bị tinh dịch dính đến rối bời, và cả hạt le dù đã khép chặt hai chân, cũng từ khe hở lỗ lồn lộ ra.Chú ý tới tầm mắt cô, Tạ Trạch Thừa cũng nhìn theo cô về phía tấm gương toàn thân.Anh ta đặt cô xuống đất, hài hước đẩy cô về phía trước gương một chút nữa, từ phía sau ôm eo cô: “Hài lòng không?”

Thư Uyển cuối cùng cũng hoàn hồn.Cô bất giác che chặt lấy bầu vú mình, trừng mắt giận dữ nhìn Tạ Trạch Thừa trong gương: “Anh là đồ chó sao?!

Khắp nơi trên người đều để lại dấu vết?”

Nghe cô trách mắng, Tạ Trạch Thừa hơi nhướng mày.“ Giống chó?”

Ngón tay anh ta ái muội lướt từ má cô xuống cằm, “Bảo bối, em phải nhận rõ ai là chó.”

“……”

Cái tên đàn ông chó này đúng là lúc nào cũng động dục!Thư Uyển tức muốn hộc máu: “Tôi nhận rõ, chính là anh!

Anh là chó!”

Nhìn cô ra vẻ tức đến dậm chân, Tạ Trạch Thừa không những không bực, còn xem rất ngon lành.Anh ta biết mình là biến thái, thích sỉ nhục người khác trong chuyện tình dục, nhìn người khác khó xử và chịu nhục liền sẽ hưng phấn, cho nên anh ta chỉ chơi nô.Việc ra tay với Thư Uyển là một sự ngoài ý muốn, lúc ban đầu anh ta cũng ôm tâm lý thử xem, kết quả anh ta đã đặt cược đúng.Cô thân kiều thể mềm, tính tiểu thư không ít, tình cờ lại có không gian rất lớn để được "dạy dỗ", hoàn toàn không giống những "nô" mà anh ta từng chơi trước đây.Anh ta đã chơi qua rất nhiều "nô", hoặc ngoan ngoãn hoặc quyến rũ, nhưng đều ít nhiều hiểu chút quy tắc, không giống Thư Uyển.Đây là chó cái nhỏ do chính tay anh ta "dạy dỗ", là anh ta đã từ từ kéo cô vào hố.Nghĩ đến điểm này, đáy lòng Tạ Trạch Thừa liền dâng lên một trận thỏa mãn, cũng chính vì sự thỏa mãn này, làm anh ta đối với Thư Uyển có mức độ chịu đựng đạt tới cao nhất.Anh ta tốt tính một lần nữa bế cô bỏ vào bồn tắm, lưỡi liếm khóe môi mình cười rất tà mị: “Được, em biết chó đực đánh dấu như thế nào không?”

“Anh không phải đã đánh dấu rồi sao?”

Thư Uyển rụt vào trong bồn tắm, giác quan thứ sáu mách bảo cô không ổn lắm.Và trực giác của cô từ trước đến nay rất chuẩn.Anh ta không nói một tiếng, liền móc ra con cặc của mình, nhắm thẳng vào vú cô mà tiểu ra.Nước tiểu màu vàng nhạt tưới vào vú cô, nóng đến nỗi cô run lên.Anh ta còn ác ý cố tình nhắm chuẩn núm vú cô, lúc ban đầu nước tiểu tè ra mạnh nhất, làm cái núm vú mang dấu giày đó bị xối đến ngả nghiêng.“A a a anh biến thái!”

Thư Uyển kinh hoảng thất thố, giãy giụa muốn trốn, nhưng bồn tắm chỉ lớn như vậy, mặc kệ cô trốn thế nào cũng không tránh được cột nước tiểu của anh ta.Đáy bồn tắm có nước tiểu, cũng trở nên trơn trượt, động tác cô lộn xộn, rất nhiều lần muốn đứng lên đều trượt chân, một lần nữa ngã vào trong bồn tắm, làm cho toàn thân đều dính đầy nước tiểu, mùi hơi tanh xông thẳng vào mũi cô, đẩy cảm giác sỉ nhục lên cao nhất.Tạ Trạch Thừa tiểu xong, lại dùng phần nước tiểu còn sót lại trên đầu con cặc lau sạch lên mặt cô: “Là chủ nhân của em, đây là đang dạy em, chó đực đều dùng nước tiểu để đánh dấu.”

Cô cúi đầu, thấy toàn thân mình đều là vết nước tiểu, ngay cả trên núm vú cũng có một giọt nước tiểu treo ở đó, ngược lại Tạ Trạch Thừa, rõ ràng chơi đùa một hồi như vậy, trên người anh ta vẫn là bộ vest thẳng thớm, chỉ kéo khóa quần tây ra, để lộ ra "con cặc" đang nghênh ngang và dữ tợn.Thư Uyển nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu – nhưng vẫn không có tác dụng, tính tiểu thư của cô đã tích lũy đến đỉnh điểm.Cô nghiến một ngụm răng trắng nhỏ, đột nhiên vươn tay túm chặt vạt áo anh ta, toàn bộ thân mình dán lên.Tạ Trạch Thừa đột nhiên không kịp phòng bị, thế mà bị cô túm đến nghiêng về phía trước, hai tay chống vào thành bồn tắm mới đứng vững thân hình.“Nếu là đánh dấu,” cô thử một ngụm răng trắng nhỏ, “Chính anh trên người không có mùi vị sao được?”

Anh ta rũ mắt xuống, thấy cô cười đến vẻ ranh mãnh, đặc biệt câu dẫn.Vẫn là mèo hoang chưa rút móng vuốt.Anh ta vươn tay vỗ vỗ má cô: “Em muốn làm lại một lần nữa sao?

Cũng được, tôi còn chưa thỏa mãn.”

“……”

Nụ cười trên khóe miệng tức khắc cứng đờ, cô rất hèn nhát rụt tay về: “Không, không được…

Tôi tắm rửa.”

Vừa rồi anh ta thậm chí còn chưa "đụ" vào, cô đã cảm thấy sắp bị "làm" hỏng rồi, nếu là lại một lần nữa, cô chỉ sợ tối nay thật sự không cần đi Thư gia.“Tôi cũng tắm.”

Anh ta mở môi cười, ném bộ vest đắt tiền trên người xuống đất, “Em làm ra trò này, chẳng phải là muốn nhìn thân thể tôi sao?”

“Tôi không có, anh đừng nói bừa.”

Lời tuy nói vậy, nhưng ánh mắt Thư Uyển vẫn không biết điều mà liếc nhìn lên người anh ta.Trả thù là thật, tò mò cũng là thật.Cô bị người ta "chơi" thành dáng vẻ này, lại ngay cả thân thể anh ta cũng chưa xem qua, nghĩ thế nào cũng không công bằng.

--------------------------------------------------------
150 sao sẽ up chương mới nha mọi người
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
23. "Vĩnh viễn vui vẻ là đặc quyền của mỹ nhân..."


23.

"Vĩnh viễn vui vẻ là đặc quyền của mỹ nhân, chuyện phiền lòng tôi đều sẽ giúp em xử lý." (cốt truyện)Tạ Trạch Thừa cởi từng món đồ trên người, để lộ cơ bắp săn chắc nhưng không quá khoa trương.Thư Uyển vốn nghĩ chỉ là quần tây khiến chân anh ta trông dài, bây giờ cô mới phát hiện anh ta thật sự có đôi chân dài.Cô không tiền đồ mà nuốt một ngụm nước miếng, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào cơ bụng anh ta - cảm giác thật tốt, nếu không phải thời cơ không đúng, cô thật sự muốn huýt sáo một tiếng."

Có ai dạy em chưa, lửa do mình khơi ra thì phải tự mình dập?"

Anh ta vừa nói, vừa bước vào bồn tắm.Theo động tác của anh ta, trứng dái dưới háng anh ta đong đưa, trông đặc biệt hung dữ.Nhìn thấy "con cặc hung dữ đó, Thư Uyển biết sợ.Cô hèn nhát lập tức rụt ngón tay lại, cả người cũng rụt vào trong: "Không được..."

"Nghĩ gì vậy?"

Tạ Trạch Thừa liếc xéo cô một cái, cầm vòi hoa sen hướng vào người mình, "Tôi cũng muốn tắm rửa."

"...Ồ."

Tạ Trạch Thừa nói tắm rửa cũng chỉ là tắm rửa, anh ta tắm rửa sạch sẽ cho cả hai xong, liền gọi điện thoại cho thư ký, bảo đối phương đưa hai bộ quần áo đến văn phòng.Rõ ràng Thư Uyển chưa từng nói số đo của mình cho anh ta, nhưng anh ta lại nói không sai một ly.Cô dùng khăn tắm quấn lấy mình, dùng mũi chân đá đá cẳng chân anh ta: "Là thư ký vừa mới tỏ tình với anh đó sao?"

"Không phải, đây là thư ký riêng của tôi."

Anh ta từ trên giá lấy một chiếc khăn tắm khác, quấn lấy nửa thân dưới của mình, "Nam giới."

Thư Uyển cứng họng: "Ai hỏi anh giới tính?"

Anh ta lưu loát thắt nút chiếc khăn tắm quanh hông, vươn tay vẫy vẫy trước mũi mình: "Không ai hỏi, chỉ là tôi hình như ngửi thấy một mùi chua, em có ngửi thấy không?"

Cô cứng miệng nói: "Không có."

"Cô Thư nói không có thì nhất định không có," Tạ Trạch Thừa cười đẩy nhẹ khăn tắm của cô xuống một chút, để lộ ra một bầu vú tròn trịa, anh ta dùng ngón tay túm lấy núm vú lắc lắc bầu ngực, "Đẹp nhất là khi nhu cầu gặp đúng lúc, em nói có phải không?"

Thư Uyển "bốp" một tiếng vỗ vào mu bàn tay anh ta, nhét vú mình trở lại vào trong khăn tắm.Cô suy tư một lát, nghiêm túc cảm thán: "Tổng giám đốc Tạ thật sự là một tra nam."

Anh ta tuy không nói rõ, nhưng lời nói đó kỳ thật là đang nhắc nhở Thư Uyển.Nhắc nhở cô rằng mối quan hệ giữa hai người chỉ là lợi ích, chơi thì được, nhưng không được trao thật lòng.Tạ Trạch Thừa chỉ cười không nói, vặn cửa phòng tắm đi ra ngoài.Chờ Thư Uyển sấy khô tóc chậm rãi từ trong phòng tắm đi ra, anh ta đã mặc xong quần áo.Bộ vest màu xám nhạt càng tôn lên vẻ tinh xảo của ngũ quan anh ta, vẻ đẹp của anh ta đầy tính công kích, khiến người ta luôn quên mất bản chất anh ta là một thương nhân.Thấy cô đi ra, anh ta đưa túi đóng gói cho cô: "Mặc thử xem?"

Từ logo trên túi đóng gói, đó là nhãn hiệu mà cô bình thường thích.Cô mở gói ra, thấy một chiếc váy dài màu nhạt.So với bộ đồ cô mặc khi đến, chiếc váy này càng nhã nhặn và dịu dàng hơn.Cô hừ một tiếng đầy ẩn ý: "Thì ra Tổng giám đốc Tạ thích kiểu trà xanh này."

"Không, tôi càng thích dáng vẻ em bị tôi đạp dưới chân."

"......"

Lần khẩu chiến này, Thư Uyển lại một lần nữa thua cuộc."

Không làm loạn nữa à?"

Thấy cô ra vẻ á khẩu không trả lời được, anh ta vươn tay kéo cô vào lòng mình, "Bộ quần áo này là vì thích hợp cho em mặc đi Thư gia."

"Thích hợp tôi mặc đi nhà cũ?"

Cô nghi hoặc khó hiểu.Cô từ trước đến nay thích gì đẹp thì mặc nấy, không có phân biệt phong cách cố định, nếu nhất quyết phải nói, những bộ quần áo rực rỡ của cô nhiều hơn những bộ thuần khiết như thế này."

Ừm."

Tạ Trạch Thừa cầm điện thoại đưa đến trước mặt cô: "Nhìn xem?"

Thư Uyển nghi hoặc nhìn về phía điện thoại của anh ta, màn hình dừng lại ở giao diện tin tức, tiêu đề đỏ tươi đặc biệt thu hút sự chú ý - Cổ tích tan biến!

Công chúa dù xinh đẹp đến mấy, cũng không thể ngăn cản hoàng tử đổi lòng!Ảnh minh họa rõ ràng là Trần Cảnh và Thư Mẫn Mẫn.Trong bức ảnh, Trần Cảnh giúp Thư Mẫn Mẫn che ô, và Thư Mẫn Mẫn cười rất ngọt ngào.Bức ảnh này ngay cả Thư Uyển cũng chưa từng thấy qua."

Anh lấy từ đâu ra vậy?"

"Xã hội văn minh, khắp nơi đều có camera giám sát."

Lúc anh ta đang tắm, đã gửi tin nhắn cho thư ký, bảo anh ta tìm ra lộ trình hoạt động gần đây của Trần Cảnh và điều tra camera giám sát, lấy ra hình ảnh anh ta ngoại tình rồi đăng lên mạng."

Cho nên bài báo này cũng là anh tìm người tung ra?"

"Đúng," Tạ Trạch Thừa thản nhiên thừa nhận, "Tối nay nhất định là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, phải sớm chuẩn bị một chút."

"Anh lúc nào...

Thôi, có gì tôi có thể làm không?"

"Không cần em làm gì cả."

Anh ta bóp cằm cô, kéo đầu cô lệch sang một bên, ấn xuống một nụ hôn lên môi cô, "Vĩnh viễn vui vẻ là đặc quyền của mỹ nhân, chuyện phiền lòng tôi đều sẽ giúp em xử lý."

Dù là lấy chính xác số đo của phụ nữ, hay nói những lời hay ý đẹp, đối với Tạ Trạch Thừa dường như đều là việc dễ như trở bàn tay.Thư Uyển và Tạ Trạch Thừa trao nhau một nụ hôn, trong hơi thở dồn dập cô nhắm hai mắt lại.Cô nghĩ, anh ta thật sự là tra nam rõ ràng.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
24. Cháu đang theo đuổi em ấy (cốt truyện)


Sau khi hôn Tạ Trạch Thừa một lúc, Thư Uyển liền không còn gánh nặng tâm lý mà vùi mình vào phòng nghỉ — dù sao cũng có người giúp cô dọn dẹp mớ hỗn độn, cô cũng lười động não.Cô không thể không thừa nhận anh ta rất biết hưởng thụ, phòng nghỉ của bố cô chỉ đặt một chiếc giường, còn phòng nghỉ của Tạ Trạch Thừa thì đầy đủ tiện nghi.Không chỉ có phòng tắm, mà còn có quầy rượu và giá sách.Cô rất có hứng thú tự mở một chai rượu cho mình, rồi nhón chân đứng trước giá sách của anh ta để đánh giá.Giá sách của anh ta chứa đựng rất nhiều loại sách, từ tạp chí thương nghiệp đến sách cổ danh tác, rồi từ sách cổ danh tác đến truyện tranh khiêu dâm Nhật Bản…

Thật là không gì là anh ta chưa từng đọc qua.Thư Uyển chậc chậc hai tiếng, rút một cuốn tạp chí thời trang, nằm trên giường lật xem tùy ý.

Thế nhưng, bất kể là sách gì, đối với cô mà nói đều giống nhau thôi miên, cô lật chưa được hai trang đã ngủ thiếp đi.Cứ thế cô ngủ một buổi trưa.Khi Tạ Trạch Thừa bước vào, cô vẫn ngủ ngon lành, chiếc chăn phủ hờ hững trên người, mái tóc xoăn dài che khuất nửa khuôn mặt, bầu vú hơi phập phồng theo nhịp thở, ánh đèn đầu giường lờ mờ, ánh sáng và bóng tối chia cắt hoàn hảo trên mặt cô.Tiếng anh ta mở cửa dường như đã đánh thức Thư Uyển, cô ưm ưm một tiếng, trở mình quay mông về phía Tạ Trạch Thừa, ra vẻ không xem mình là người ngoài.Tạ Trạch Thừa cũng không khách khí, bàn tay to bóp một cái vào mông cô.Lần này bóp khá đau, Thư Uyển "oao" một tiếng ngồi bật dậy khỏi giường, cơn cáu kỉnh khi mới ngủ dậy bộc phát, tiện tay cầm một cái gối trên giường ném qua.Tạ Trạch Thừa đỡ lấy cái gối ôm: “Tôi thì không sao cả, nhưng em tối nay không phải muốn đi dạy dỗ người khác sao?”

Nghe anh ta nói, ý thức Thư Uyển hơi tỉnh táo một chút.Đúng rồi!Cô còn phải chiến đấu!Tuyệt đối không thể để tra nam và tiện nữ đắc ý!Cô vỗ vỗ má, từ trên giường nhảy dựng lên, đối với anh ta liền không chút khách khí mà đọc ra một loạt nhãn hiệu: “Tôi muốn những loại mỹ phẩm này.”

“Được.”

Cũng không biết là Tạ Trạch Thừa rành về các loại mỹ phẩm này hay anh ta đơn thuần có trí nhớ tốt, lúc anh ta gọi điện thoại cho trợ lý, không bỏ sót bất kỳ một món mỹ phẩm nào.Hơn mười phút sau, trợ lý đã mang tất cả những thứ Thư Uyển cần đến.Cô ôm mấy thứ đó xông vào phòng vệ sinh — bắt đầu trang điểm cho hôm nay.Cô tuy không thích động não, nhưng cũng không ngốc.Trần Cảnh tuy sẽ mang theo Thư Mẫn Mẫn đến, nhưng cũng không phải thật lòng muốn nâng cô ta lên vị trí chính thất.Người đàn ông đó khôn khéo thật sự, chuyến đi này cũng là để thử xem bên phía cô còn có khả năng nào không.Nếu cô không muốn, vậy Trần Cảnh mới có thể lùi mà cầu xin tiếp theo.Cho nên Tạ Trạch Thừa buổi chiều mới tìm thư ký đăng tin lên mạng, mục đích chính là để quyền chủ động trở lại bên phía cô.Trong mắt các bậc trưởng bối có quyền lực, Trần Cảnh ngoại tình không phải vấn đề lớn, Trần Cảnh ngoại tình bị mọi người biết mới là vấn đề lớn.Mà Thư Uyển có thể làm, chính là cùng Tạ Trạch Thừa phối hợp, trang điểm một bộ hơi tiều tụy, để các trưởng bối trong cơn thịnh nộ đối với cô thêm một phần lòng trắc ẩn.Sáu giờ đồng hồ, Thư Uyển và Tạ Trạch Thừa đúng giờ xuất hiện ở Thư gia.Thư Mẫn Mẫn và Trần Cảnh đã ngồi ở vị trí.“Ông nội, bố, bác cả…”

Thư Uyển lần lượt chào hỏi, duy chỉ bỏ qua Trần Cảnh và Thư Mẫn Mẫn.Trần Cảnh muốn chào hỏi, bàn tay dừng giữa không trung, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.“Tiểu Tạ,” Ánh mắt ông nội Thư dừng lại trên người Tạ Trạch Thừa, ánh mắt tuy cười tủm tỉm, nhưng người hiểu ông biết ông không dễ đối phó chút nào, “Cháu hôm nay sao lại đến thăm ông già này?”

“Cháu đã sớm muốn đến thăm ông, ông hôm nay sẽ không chê cháu đến không đúng lúc chứ?”

“Sao có thể, ông nội hoan nghênh cháu thường xuyên đến.”

Thái độ quen thuộc đó, làm Thư Uyển cũng có chút ngẩn ngơ.Cô nhỏ giọng hỏi Tạ Trạch Thừa: “Anh có quen biết với ông nội tôi à?”

“Trước đây ở các buổi tiệc gặp vài lần, tính sao?”

“……”

Tính cái rắm.Thư Uyển trong lòng trợn mắt trắng dã, trên mặt lại vẫn giữ nụ cười nhợt nhạt.Cô xem như đã biết, hôm nay chính là một hiện trường thi đấu kỹ thuật diễn.Tạ Trạch Thừa và ông nội Thư đấu Thái Cực mấy hiệp, cuối cùng vẫn là ông nội Thư phá vỡ sự khách sáo này trước: “Tôi nghe nói, cháu gần đây và Uyển Uyển nhà tôi đi lại rất gần?”

Cái "nghe nói" này không cần nghĩ cũng biết là nghe ai nói.Bọn họ quả thực đã vận dụng chiêu "ác nhân cáo trạng trước" đến mức thượng thừa.“Ông nội…”

Thư Uyển vừa định mở miệng, đã bị ông nội ngắt lời: “ Ông muốn nghe Tiểu Tạ nói.”

Tạ Trạch Thừa trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Nói gần cũng không gần, nói không gần cũng gần.”

“Nói thế nào?”

“Cô Thư diễm lệ động lòng người, rất khó khiến người ta không động lòng,” anh ta nhẹ nhàng nở một nụ cười, “ Cháu đang theo đuổi em ấy.”
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
25. Yêu cầu quá đáng (cốt truyện )


“Anh nói dối!”

Trần Cảnh nghiến răng lạnh lùng nói, “Các người hôn nhau ngay trước mặt tôi, bây giờ lại nói anh đang theo đuổi cô ấy?”

Thư Uyển cũng không biết trong hồ lô của anh ta rốt cuộc đang bán thuốc gì, cô lúc trước đã thỏa thuận với Tạ Trạch Thừa là họ sẽ làm người yêu ba tháng, anh ta sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện phiền phức.Sao bây giờ lại biến thành anh ta đang theo đuổi cô?Trong lòng cô tuy nghi hoặc, nhưng biểu cảm trên mặt lại không thay đổi chút nào.Sinh ra trong một gia đình như vậy, mỗi người đều học được cách đeo mặt nạ trên mặt.Giờ phút này, Trần Cảnh trông có vẻ thẳng thắn không kiêng nể gì và vô cùng phẫn nộ cũng không ngoại lệ.Anh ta hai tay chống đầu, nhìn Thư Uyển với ánh mắt tràn đầy đau khổ: “Tôi biết tôi đã làm chuyện có lỗi với em, nhưng tôi thật sự rất không cam lòng, không cam lòng tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta lại bại bởi một người ngoài…

Cho nên tôi mới nhất thời mất đi đúng mực.”

Nghe anh ta nói một tràng, Thư Uyển nghẹn họng nhìn trân trối.Cô lần đầu tiên biết có người có thể trơ trẽn trắng trợn như vậy mà đổi trắng thay đen.“Anh nói lời này ngay trước mặt cô ta sao?!”

Thư Uyển quay đầu nhìn về phía Thư Mẫn Mẫn, lại phát hiện cô ta toàn bộ hành trình cúi đầu, mặc dù nghe Trần Cảnh tự miệng nói ra ý không có tình cảm với cô ta, cô ta cũng cam chịu.So với sự kinh ngạc của Thư Uyển, Tạ Trạch Thừa lại đặc biệt trấn định, anh ta hơi nhướng mày, vẻ kinh ngạc thêm một phần giả dối, bớt đi một phần thiếu tự nhiên: “Chỉ vì tôi bắt đầu theo đuổi cô Thư, anh liền bắt đầu không tự tin sao?”

“…Các người rõ ràng đã ở bên nhau!

Hôm đó buổi tối anh còn ngủ lại nhà cô ấy!”

“Xin đừng bôi nhọ thanh danh cô Thư.”

Tạ Trạch Thừa thần sắc lạnh lùng, “Tối hôm đó là vì anh dây dưa không rõ với cô ấy, nếu tôi chậm một bước nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Anh đừng ngậm máu phun người…”

“Đủ rồi!”

Ông nội Thư ném đũa ra ngoài: “Đây là chợ bán thức ăn sao?!”

Thư gia tức khắc im phăng phắc, Trần Cảnh cũng thành thật ngậm miệng lại.Vẫn giữ thái độ tự nhiên chỉ có Tạ Trạch Thừa, anh ta mang ra tập tài liệu đã sớm đóng dấu: “Ai đúng ai sai, ông muốn xem không?”

Ánh mắt ông nội Thư dừng lại trên tập tài liệu đó, quản gia bên cạnh hiểu ý, lập tức nhận lấy tập tài liệu, đưa đến tay ông nội.Ông nội nhìn hai mắt, khép tập tài liệu lại, thần thái không đổi: “Các cháu mỗi người đều có người mong ước, thằng nhóc nhà họ Trần hy vọng hôn sự với Thư gia không đổi, cháu hôm nay đến thăm ông già này, chỉ sợ cũng có tâm tư riêng của mình chứ?”

“Đúng là có,” Tạ Trạch Thừa thản nhiên thừa nhận, “Dù là từ tư tâm của cháu, hay từ hạnh phúc của tiểu thư Thư mà xét, cháu đều cảm thấy hôn sự này cần phải xem xét lại kỹ lưỡng một chút.”

“Ý cháu là, cháu muốn cưới Uyển Uyển?”

Câu hỏi đột ngột làm Thư Uyển sững sờ tại chỗ.Cô biết ông nội là để cân nhắc lợi hại, Trần gia và Tạ Trạch Thừa, ông ấy tổng phải lựa chọn một cái.Một bên là Trần gia có hôn ước với Thư gia, một bên là tổng giám đốc Tập đoàn Tạ thị đang lên như diều gặp gió, nếu xét về địa vị và quyền thế hiện tại, ông ấy đương nhiên sẽ chọn Tạ Trạch Thừa.

Nhưng nếu Tạ Trạch Thừa không có ý định kết hôn với Thư gia, ông nội còn sẽ phải suy nghĩ thêm.Dù sao kết hôn thì hai bên mới có thể trở thành thể cộng đồng lợi ích, còn yêu đương thì tồn tại đủ loại yếu tố không xác định.“Ông nội!”

Thư Uyển nghe rõ ý của ông nội, muốn chuyển chủ đề này, nhưng lại bị ông nội Thư ngăn lại.Ông vẫn cười với vẻ mặt hiền từ, ánh mắt lại rất sắc bén: “Xem ra Tổng giám đốc Tạ không có quyết định này.”

Tim Thư Uyển thoáng chốc thắt lại.Cô biết Tạ Trạch Thừa đương nhiên sẽ không có quyết định này, anh ta bây giờ sự nghiệp đắc ý, tình trường cũng chưa từng thất bại, giúp cô chẳng qua là vì đồ cái mới mẻ nhất thời, nhưng nếu thật sự kết hôn với Thư gia, thì anh ta nhất định sẽ phủi mông chạy lấy người.“Cháu là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”

Đúng như cô dự đoán, Tạ Trạch Thừa chậm rãi mở miệng.Ông nội Thư cũng không bất ngờ, chậm rãi gật đầu: “Nói vậy…”

“Nhưng cháu có thể hứa hẹn, tất cả hợp tác giữa Thư gia và Tập đoàn Tạ thị hiện tại, cháu đều có thể thêm một điểm phần trăm.”

Mắt ông nội Thư sáng lên.Ông vui vẻ hớn hở bảo quản gia một lần nữa cầm một đôi đũa: “Ý cháu là —”Tạ Trạch Thừa hiểu ý, chủ động tiếp lời: “Cháu thật lòng thích Thư Uyển, xin ông nội cho cháu một cơ hội.”

“Nhanh vậy đã đổi giọng gọi ông nội rồi sao?”

Ông nội Thư cười đến mắt đều híp thành một đường, “Mấy đứa trẻ này thật là.”

“Ông nội Thư…”

Trần Cảnh có chút bất an mở miệng.“Tiểu Cảnh, ta cũng là nhìn cháu lớn lên từ nhỏ,” ông nội Thư tiếc nuối lắc đầu, “Nhưng ta cũng già rồi, bây giờ không phải là chủ trương tự do yêu đương sao?

Ta không thể ép phá hạnh phúc của cháu gái ta được.”

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, lý do thoái thác của ông nội Thư đã khác xa với trước đó.“Tiểu Cảnh hiểu rồi.”

Trần Cảnh cắn chặt răng, “Nhưng tôi còn một yêu cầu quá đáng.”

“Nói.”

“Hôn sự giữa hai nhà đã từng là mong muốn của các bậc trưởng bối, tôi muốn thực hiện mong muốn của các trưởng bối, làm tình hữu nghị giữa hai nhà biến thành tình thân, cho nên —” anh ta dừng lại một chút, “Tôi nguyện ý cưới Mẫn Mẫn.”
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
26. Kẻ điên (cốt truyện)


“Chúc anh cưới được đồ giả vui vẻ.”

Từ Thư gia ra tới, Thư Uyển đi ngang qua Trần Cảnh thì nhàn nhạt nói một câu.Trần Cảnh sau khi nói ra câu đó, ông nội cũng không có biểu hiện gì, mà chỉ đánh một đòn Thái Cực, bảo anh ta đừng quá sốt ruột mà đưa ra quyết định.Mọi việc không đi theo hướng Trần Cảnh mong muốn, sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm.“Đồ giả?”

Trần Cảnh cười âm trầm nói, “Cô đừng quên, trên người cô ta cũng mang một nửa huyết thống Thư gia, chuyện này còn chưa kết thúc, tôi trong tay nắm giữ rất nhiều dự án của Thư gia, chỉ cần tôi để Thư Mẫn Mẫn tham gia vào đó, cô nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Đồ điên.”

Cô không biết tại sao lại có người có tâm lý vặn vẹo đến như vậy.Rõ ràng là Trần Cảnh tự mình sai lầm, anh ta không nghĩ cách sửa sai hay đền bù, ngược lại lại nghĩ cách che giấu sự thật để làm mình vừa lòng đẹp ý.“Cái này không thể trách tôi, chỉ trách Thư gia các người hiện tại không có một hậu bối nào có thể thật sự nắm quyền.”

Cái này đúng là sự thật.Ông nội Thư tổng cộng có ba người con, Thư Uyển có ba người anh em họ, nhưng hai người anh họ đều không am hiểu kinh doanh quản lý, đương nhiên ở điểm này cô cũng vậy, còn người em họ năm nay mới ba tuổi, tuy nhìn hiện tại thông minh lanh lợi, nhưng nói đến thừa kế thì còn hơi sớm.Hiện tại Tập đoàn Thư thị vẫn là ông nội Thư nắm quyền, ông tha thiết hy vọng có thể tìm được người thừa kế của Thư gia.Và hôn nhân giữa Thư Uyển và Trần Cảnh cũng chính là được thiết lập dựa trên tiền đề đó.Con cái và cháu trai cháu gái đều không chịu phấn đấu, ông liền hy vọng cháu rể là người có tiền đồ, gia thế Trần gia tốt đẹp, Trần Cảnh từ nhỏ được ông nhìn lớn lên, trong đám phú nhị đại này xem như năng lực xuất chúng, ông nội Thư trước đây rất vừa lòng với anh ta.Nếu hôm nay không có Tạ Trạch Thừa, Thư Uyển gần như có thể đoán trước được, tối nay mình sẽ dưới sự ép buộc của ông nội mà làm hòa với Trần Cảnh.Nói đến, cô và Trần Cảnh đã từng quả thật có một đoạn như vậy, gọi là hồi ức tốt đẹp.Lúc đó cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày cô và Trần Cảnh lại đối chọi gay gắt đến thế này.“Từ hôm nay trở đi sẽ không,” cô bình phục tâm trạng, lạnh lùng nhìn về phía Trần Cảnh, “Nếu anh không còn là vị hôn phu của tôi, vậy tất cả các dự án của Thư gia xin anh tự giác rời khỏi, tôi sẽ tiếp nhận.”

Mặc dù cô đối với việc quản lý công ty quả thật không có hứng thú, nhưng nếu đây là một trong những điều kiện của sự tự do, cô sẽ cố gắng làm được.“Cô tiểu thư không rành thế sự, cô không khỏi quá ngây thơ.”

Nụ cười của Trần Cảnh có chút dữ tợn, “Những dự án này, sẽ là bước đầu tiên cô bị thay thế, tôi sẽ nâng đỡ Thư Mẫn Mẫn lên vị trí.”

Lười nghe những lời nói điên rồ đó của anh ta, Thư Uyển quay đầu liền ngồi vào trong xe của Tạ Trạch Thừa.Tạ Trạch Thừa đang xem tài liệu công ty, tối nay vì để đi cùng cô, anh ta đã từ chối một buổi xã giao rất quan trọng.Thấy cô giận dỗi, anh ta lười biếng cười véo véo quai hàm cô: “Tôi còn tưởng em sẽ chọn ở lại đây.”

“Tôi mới không cần.”

Thư Uyển nhỏ giọng lẩm bẩm.Cái bầu không khí gia đình đấu đá nội bộ, tranh giành danh lợi này làm cô cảm thấy nghẹt thở.So với đó, ở bên cạnh Tạ Trạch Thừa làm cô trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.Tạ Trạch Thừa đúng là một thương nhân, giúp cô cũng là vì có ý đồ, nhưng những thứ anh ta muốn đều niêm yết giá rõ ràng, cô trả nổi thì trả, không trả nổi anh ta cũng không bắt buộc.Trong lòng cô nghĩ gì không giấu được, tất cả đều viết trên mặt.Cái tính cách ngây thơ như vậy trong loại gia tộc này quả là hiếm có.Tạ Trạch Thừa nhìn vào mắt cô nhưng không nói rõ, rồi báo một địa chỉ cho tài xế.Đó là một nhà bếp tư nhân, nghe nói đầu bếp từng đạt giải vàng toàn cầu về ẩm thực, Thư Uyển cũng từng đến ăn một lần – đợi hai tiếng đồng hồ.Dám để cô tiểu thư Thư đây phải chờ lâu như vậy, cả nước có lẽ chỉ có một nhà hàng như vậy.Nghe thấy tên quán, cô liền bĩu môi: “Tôi không đi.”

“Tôi thấy em vừa rồi cũng không động đũa bao nhiêu, không đói bụng sao?”

“Đói, cho nên càng không muốn chờ.”

Nhà hàng ngon đâu chỉ một vài, cô thà ăn một món ăn dở tệ còn hơn phải chờ hai tiếng đồng hồ nữa.Tạ Trạch Thừa nghe xong ngẩn người, rồi sau đó mở môi cười nói: “Yên tâm, hôm nay không để em chờ.”

Người đàn ông giữ lời, lần này quả thật không để cô chờ.Họ bước vào nhà hàng rồi được người phục vụ dẫn thẳng vào một lối đi nhỏ, lối đi uốn lượn, phía sau lại là mấy dãy phòng riêng biệt.Thư Uyển chưa bao giờ nghe nói nhà hàng này có phòng riêng, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.“Lần trước tôi đến sao không có phục vụ mang tôi đến đây?”

Cô tức muốn hộc máu, “ Phân biệt đối xử như vậy, cửa hàng này nên bị đóng cửa!

Đóng cửa!”

Tạ Trạch Thừa dẫn cô vào, dỗ dành cô: “Lần sau tôi đưa em đi đánh hắn ta, hôm nay phải hưởng thụ thật tốt.”

“…Hừ.”

Cô không tình nguyện bước vào, phát hiện từ "hưởng thụ" này quả thật không sai.Trong cái đình viện riêng biệt này, thế mà còn có suối nước nóng nhân tạo.Từ khoảnh khắc họ bước vào đình viện, người phục vụ liền biến mất.Người đàn ông dường như rất quen thuộc nơi này, cởi vest xong liền đi về phía phòng tắm: “Bên phải còn có một phòng tắm nữa, em tắm rửa sơ qua một chút là có thể ra suối nước nóng ăn cơm rồi.”

“?”

Thư Uyển nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Đi suối nước nóng ăn cơm?”

“Đúng vậy,” Tạ Trạch Thừa ném cho cô một ánh mắt đầy quyến rũ, “Còn việc có quấn khăn tắm hay không, tùy em.”

“……”

Thư Uyển cảm thấy, anh ta đưa cô đi ăn cơm là giả, muốn "ăn" cô mới là thật.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
27. Nhưng tôi chưa ăn no


Cô ở trong phòng tắm rối rắm mười phút, cứ quanh quẩn giữa việc quay đầu bỏ đi và ở lại, cuối cùng vẫn quấn khăn tắm đi ra suối nước nóng.Cô cảm thấy mình có thể miễn cưỡng tin tưởng Tạ Trạch Thừa có giới hạn, không đến mức để cô không no bụng.Huống chi…

Miệng cô nói cứng rắn, nhưng thật ra vẫn có chút thèm hương vị của nhà hàng này.Từ những gì Tạ Trạch Thừa vừa thể hiện, anh ta và ông chủ tiệm ăn này dường như có mối quan hệ khá thân thiết, ít nhất việc không cần xếp hàng ăn cơm thì vẫn có thể làm được.Sự thật chứng minh, cô do dự là chính xác.Khi cô đi đến đình viện, Tạ Trạch Thừa đã ngồi vào trong suối nước nóng, trên mặt nước đã nổi một chiếc khay gỗ, trên khay đặt hai đĩa lá sen.Tiệc di động.Thư Uyển trước đây cũng từng ăn tiệc di động ở khách sạn Nhật Bản, nước chảy trong ống tre được cắt ra từ từ luân chuyển, thức ăn đặt trên đĩa nhỏ trôi theo dòng nước, thực khách có thể tùy theo sở thích của mình mà lấy những món ăn mình thích từ các đĩa cơm đang trôi.Nhưng tiệc di động ở đây lại cao cấp hơn.Chủ nhân đình viện thiết kế độc đáo bằng cách đào hai rãnh nước nông ở hai bên suối nước nóng, một rãnh dùng để đưa thức ăn vào, người phục vụ đặt khay ở đầu nguồn, khay sẽ theo dòng nước uốn lượn từ từ chảy vào trong suối nước nóng; sau khi khách dùng bữa xong, có thể đặt khay gỗ vào một rãnh nước khác, cuối đường sẽ có nhân viên phục vụ lấy khay đi.Bốn phía đình viện đều được xây tường, chỉ để lại lối vào và ra cho hai bên rãnh nước, đảm bảo quyền riêng tư tuyệt đối cho khách hàng.…Chậc.Thư Uyển phát hiện ở phương diện hưởng thụ, người đàn ông này thật sự không thua kém bất kỳ ai.Cô đột nhiên cảm thấy mình rất có thể lý giải tâm lý hưởng thụ này.Vừa nghĩ trong lòng, cô vừa an tâm thoải mái đi vào suối nước nóng, cầm lấy bộ đồ ăn đã được đặt sẵn bên cạnh, bắt đầu nếm thử món khai vị.Món salad tôm hùm này có vị tinh tế và mượt mà, vị ngọt của salad và vị tôm hùm hòa quyện cực kỳ tốt, tan chảy trong miệng.Cô híp mắt, hai miếng đã ăn hết salad, chờ món tiếp theo.Khoảng cách thời gian giữa mỗi món ăn đều vừa phải, không quá sớm cũng không quá muộn, làm khẩu vị của khách hàng được kích thích đến đỉnh cao.Thư Uyển khi ăn mỗi món ăn đều cho rằng mình đã ăn được món ngon nhất thế giới này, sau đó khi ăn xong một món lại lật đổ suy luận vừa rồi của mình.Cô vốn nghĩ mình sau khi trải qua một phen ghê tởm như vậy, sẽ không còn bao nhiêu muốn ăn, kết quả cô ăn còn nhiều hơn Tạ Trạch Thừa.“Ăn no chưa?”

Nghe Tạ Trạch Thừa hỏi, cô theo bản năng gật gật đầu, chờ gật đầu xong cô mới cảm thấy có gì đó không đúng.Đúng như câu nói "ấm no tư dâm dục", câu hỏi của anh ta trong tình huống như vậy hiển nhiên có chút ái muội.Thư Uyển nuốt một ngụm nước miếng, túm túm khăn tắm — thật ra cũng không phải là không được.So với lần đầu tiên trong tưởng tượng của cô, môi trường ở đây cũng coi như là lãng mạn.Ánh mắt cô chậm rãi lướt xuống theo cơ bắp của Tạ Trạch Thừa — người đàn ông cũng đẹp trai hơn vị hôn phu trước đây.Cảm nhận được ánh mắt cô, anh ta dùng ngón tay nâng cằm cô lên: “Nhưng tôi chưa ăn no, cô Thư có thể mời tôi được không?”

Khi nói chuyện, hơi thở anh ta phả vào mặt cô.Khoảng cách giữa hai người hết sức ái muội và nguy hiểm.Thư Uyển tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không hiểu sao lại có chút thẹn thùng, cơ thể cô ngả ra phía sau: “Mời, quẹt thẻ của tôi là được.”

“Em biết tôi không nói cái đó.”

“…Cũng mời.”

Tạ Trạch Thừa cười khẽ hai tiếng, vươn tay kéo khăn tắm trên người cô.Chiếc khăn tắm màu trắng tản ra trong nước, tay anh ta không quy củ xoa bóp vú cô.Bóp nhẹ hai cái xong, Tạ Trạch Thừa hai tay luồn vào dưới nách cô, nâng cô lên đặt lên tảng đá bên cạnh: “Biết gọi tôi là gì không?”

Cái sở thích ác độc này của anh ta, bây giờ cô cũng coi như đã hiểu được kha khá.Thư Uyển nằm thẳng trên tảng đá, dưới ánh trăng mà đỏ mặt: “Chủ, chủ nhân…”

“ Đồ chó cái dâm đãng.”

Anh ta hài lòng kéo chiếc khay gỗ trong suối nước nóng lại, đặt thịt cua lên núm vú cô, đổ rượu vang đỏ vào rốn cô, ngay cả bờ vai tròn trịa cũng được đặt hai miếng sushi.“Đáng tiếc,” Tạ Trạch Thừa tiếc nuối thở dài hai tiếng, “Còn chưa 'phá thân' cho em, nếu không mấy quả cà chua bi này đã có thể từng viên từng viên nhét vào trong cái lồn dâm đãng của em rồi.”

Người đàn ông trong chuyện tình dục từ trước đến nay không bao giờ dùng từ ngữ uyển chuyển, cái gì tục tĩu là nói ra hết.Lúc ban đầu Thư Uyển còn cảm thấy nhục nhã, nhưng bây giờ sau khi được "dạy dỗ" hai lần, trong sự nhục nhã lại thêm hai phần khoái cảm.Bị người đàn ông mắng là chó cái dâm đãng, nói thẳng không kiêng dè là cái lồn dâm đãng, làm lồn nhỏ cô lập tức ướt đẫm.May mắn cô vừa mới từ suối nước nóng ra, toàn thân đều là nước, nếu không bị Tạ Trạch Thừa phát hiện, không chừng lại thêm một phen nhục nhã
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
28. Thân thể của tôi chỉ thuộc về chủ nhân


Thư Uyển nằm ngửa trên tảng đá, nhìn Tạ Trạch Thừa đặt từng món mỹ thực lên người mình, toàn thân cứng đờ.Tạ Trạch Thừa từ bên cạnh vỗ vỗ mông cô: “Thả lỏng chút.”

Thư Uyển làm theo, cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể.Thế nhưng ngay khi cô thả lỏng, người đàn ông liền cúi xuống cắn núm vú cô, cắn một miếng thịt cua tươi ngon trên đó vào miệng.Khi anh ta ngậm thịt cua vào miệng, anh ta còn ác ý không dời môi lưỡi, mà liền núm vú cô, dùng hàm răng nhẹ nhàng nhấm nháp một chút rồi mới ngẩng đầu lên.“A ô…”

Cảm giác núm vú bị răng cọ xát làm Thư Uyển không kìm được mà nức nở thẳng người dậy, lại bị Tạ Trạch Thừa không chút lưu tình đè xuống: “Chó cái dâm đãng, nếu em làm rơi đồ ăn của tôi, tôi sẽ phạt em đấy.”

Cái hình phạt này là gì anh ta không nói rõ, nhưng cô cũng không muốn biết.Từ kinh nghiệm trong quá khứ mà nói, hình phạt của anh ta nói chung đều rất biến thái.Thư Uyển cắn chặt môi dưới, cố gắng không cho mình nhúc nhích.Dù như vậy mà anh ta vẫn không buông tha cô, anh ta dùng ngón tay cạy môi cô ra, một tay khác mạnh mẽ nhéo núm vú cô: “Ai cho phép em cắn?

Mỗi một bộ phận trên cơ thể em đều thuộc về tôi.”

“……”

“Trả lời!”

“…Vâng, thân thể của tôi chỉ thuộc về chủ nhân.”

Sự ngoan ngoãn của cô rõ ràng làm Tạ Trạch Thừa vui vẻ.Anh ta nhẹ giọng nói "ngoan", rồi dùng ngón tay thọc vào miệng cô khuấy động qua lại.Khác với sự trêu chọc nhẹ nhàng buổi sáng, động tác buổi tối của anh ta càng thô bạo hơn, ngón tay thường xuyên chạm đến yết hầu Thư Uyển, khiến cô nôn khan theo phản xạ sinh lý.“Mới trình độ này đã không được rồi sao?”

Tạ Trạch Thừa nhướng mày, động tác trên tay lại không hề thu liễm, ngược lại càng quá đáng hơn khi giơ hai ngón tay lên, bắt chước động tác khẩu giao mà không ngừng ra vào trong miệng cô, “Không phải đã lén lút luyện tập kỹ thuật khẩu giao sao?

Bây giờ thì bắt chước trước đi.”

Thư Uyển bị ngón tay anh ta moi móc đến không ngừng nôn khan, nước mắt đều bị ép bật ra.Nhưng tối nay cô lại không hề có cảm giác muốn phát giận.Cô cảm kích Tạ Trạch Thừa…Bất kể anh ta xuất phát từ mục đích nào, anh ta chưa bao giờ thật sự làm tổn thương cô, so với những người gọi là "người nhà" đó, chỉ có anh ta là người duy nhất biết rốt cuộc cô muốn gì.Hơn nữa, những lời Trần Cảnh nói với cô tối nay, luôn làm cô có chút bất an, cô cảm thấy Trần Cảnh còn đang ủ mưu gì đó, điều này cũng có nghĩa là tiếp theo cô còn cần sự giúp đỡ của Tạ Trạch Thừa.Vì vậy cô muốn dốc hết sức phối hợp với Tạ Trạch Thừa, huống chi cách chơi đùa của anh ta tuy biến thái, nhưng quả thật rất sướng Cố gắng thích nghi một chút, cô bắt đầu chủ động dùng lưỡi mình đón ý hùa theo ngón tay anh ta.Lưỡi mềm nhẹ nhàng liếm láp quanh ngón tay, cố gắng thả lỏng cổ họng để ngón tay người đàn ông có thể luồn vào sâu hơn.Tạ Trạch Thừa đưa ngón tay vào miệng cô, mặc cho cô dốc hết mọi thủ đoạn để hầu hạ.Hầu hạ như vậy năm phút, anh ta mới rút ngón tay ra khỏi miệng cô, cười nói: “Thì ra là thật sự có lén lút luyện tập.”

Bị người khác công nhận sự nỗ lực thầm kín trong chuyện này…Thư Uyển cảm thấy sự xấu hổ nhiều hơn niềm vui gấp mấy lần.Miệng cô đã đầy nước bọt — tất cả đều do Tạ Trạch Thừa "chơi" ra.Nuốt hết nước bọt xuống, cô mới nhỏ giọng "ừm" một tiếng, coi như thừa nhận mình quả thật có lén lút luyện tập kỹ thuật khẩu giao.“Tôi thích chó thông minh.”

Anh ta không hề tiếc lời khen ngợi, dùng tay xoa đầu cô, “Càng thích em dụng tâm với tôi, tâm tư gì cũng được.”

Ba chữ cuối cùng có ý nghĩa sâu xa, làm Thư Uyển hơi kinh ngạc.Cô phản ứng lại rằng những tâm tư nhỏ nhặt của mình căn bản không thể giấu được trước mặt người đàn ông, liền thành thật kể lại cuộc đối thoại tối nay với Trần Cảnh một lần.Tạ Trạch Thừa hiểu rõ: “Không cần lo lắng, tôi sẽ giúp em.”

Điều không thể tưởng tượng được là, rõ ràng chỉ là một câu an ủi tám chữ, cảm xúc của cô thế mà lại thật sự bình ổn xuống.“Cảm ơn chủ nhân,” Thư Uyển chủ động vươn tay, nhéo tay người đàn ông chậm rãi di chuyển trên cơ thể mình, cố nén sự ngượng ngùng nói, “Chủ nhân muốn chơi thế nào cũng được.”

Tạ Trạch Thừa híp mắt: “Thật dâm đãng.”

Anh ta cúi xuống cắn vai cô, ngậm lấy nửa miếng sushi, đưa nó đến bên môi Thư Uyển.Thư Uyển hiểu ý, há miệng cắn đầu kia của miếng sushi, trong nụ hôn thơm ngát nồng nhiệt, cùng anh ta chia sẻ miếng sushi này.“Đáng tiếc, tôi vừa mới quên chấm mù tạt vào sushi.”

Tạ Trạch Thừa sau khi nuốt xuống, mới giả vờ than thở một câu.Cô không hiểu nguyên do: “Như vậy cũng khá ngon mà.”

“Không đủ.”

Anh ta chống vào thành suối bật dậy, kéo Thư Uyển về phía tảng đá, rồi sau đó ngồi dạng chân lên mặt cô: “Biết tư thế này muốn làm gì không?”

Thư Uyển đối với tư thế này quả thật ấn tượng sâu sắc, lần đầu tiên cô bị "chơi" là như vậy, bị Tạ Trạch Thừa dùng hai chân kẹp lấy mặt, làm cả khuôn mặt cô vùi vào giữa háng anh ta.Chỉ là lần đầu tiên, lúc đó anh ta mặc quần, còn lần này anh ta không mặc gì cả.Hai trứng dái dữ tợn kia rũ trước mắt cô, theo động tác của anh ta thường xuyên đập vào má cô.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
29. Vậy gấp ba lần hình phạt


“Sushi chấm tương ” anh ta dùng tay vỗ vào gốc cặc dùng cặc vỗ vào mặt cô, “Phải cố gắng hút mới có được.”

Cái sushi chấm tương đó là thứ gì thì không cần nói cũng biết.Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần, Thư Uyển vẫn cứ mỗi lần đều bị sự trơ trẽn của Tạ Trạch Thừa làm cho kinh ngạc.Cô tranh thủ lúc anh ta không nhìn thấy mà trợn mắt trắng dã, định há miệng ngậm "cái đó" vào miệng thì lại bị Tạ Trạch Thừa tránh đi: “Đồ tiện nhân, không phải nói phải cố gắng mới có được sao?”

“?!”

Không phải anh ta bảo khẩu giao sao?!Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của cô, anh ta giải thích một câu: “Cố gắng mới có thể ngậm được con cặc của tôi.”

“……”

Cô chọn bãi công được không?Cô chưa kịp nói ra ý định không bạo lực không hợp tác, khuôn mặt liền lại bị "cặc của anh ta không nhẹ không nặng mà vụt một cái: “Còn nhớ sáng nay, em thiếu tôi cái gì không?”

Thư Uyển cẩn thận suy nghĩ một chút, từ một loạt ký ức đáng xấu hổ tìm được một ký ức còn đáng xấu hổ hơn.Buổi sáng cô còn thiếu anh ta mười cái tát, và anh ta nói lần sau chơi sẽ nhân đôi để trả.Lúc đó cô cho rằng cái "lần sau" đó không biết phải đợi đến bao giờ, nào ngờ tối nay chính là cái "lần sau" đó.Nuốt một ngụm nước miếng, cô chột dạ nói dối: “Không nhớ rõ.”

Cô ước gì anh ta dứt khoát cũng quên luôn là tốt nhất.Chuyện tình dục và chuyện tát tay hoàn toàn là hai việc khác nhau.Việc trước ít nhiều cô cũng có thể sảng khoái, việc sau chính là thật sự bị đánh, không chỉ bị đánh còn bị nhục nhã.Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha mẹ cô cũng chưa từng tát cô.“Không nhớ rõ sao?”

Phản ứng của cô đều nằm trong dự đoán của Tạ Trạch Thừa, anh ta đỡ con cặc của mình, lại dùng cặc vụt vào mặt cô, “Vậy nhân gấp ba lần hình phạt.”

Nhân gấp ba…Ba mươi cái tát.Chỉ mười cái tát thôi, cô đã cảm thấy mặt mình sẽ sưng vù, vậy ba mươi cái chẳng phải sẽ bị đánh thành đầu heo sao?“Chủ nhân…”

Cô làm mềm giọng điệu, bắt đầu "ô ô" làm nũng, “Không cần.”

“Không cần?”

“Xin chủ nhân, ba mươi cái tát…

Thật sự quá nhiều.”

Cô vươn lưỡi, qua lại liếm láp, cố gắng muốn liếm đến cặc của anh ta, dùng hành động để biểu đạt sự cầu xin của mình.Tạ Trạch Thừa thong dong nhìn cô vươn dài lưỡi để lấy lòng anh ta, khi cô sắp liếm đến cặc của mình, anh ta lại dịch nó đi, cứ thế không cho cô liếm được.Trêu chọc đủ rồi, anh ta mới từ từ mở miệng: “Tôi đánh chó hoang, ba mươi cái tát thường là khởi động, nhưng nghĩ em là lần đầu tiên bị tát, có thể đối với em hơi khoan dung một chút.”

Thư Uyển từ trước đến nay đều có tính cách chỉ lo trước mắt, không màng tương lai, vội vàng nói: “Cảm ơn chủ nhân.”

“Mười cái tát đổi thành hai mươi cái con cặc quất vào mặt, tương đương với việc cái mặt tiện của em phải bị con cặc vỗ hai mươi cái, còn phải bị tay tôi tát hai mươi cái.”

“……”

Lãng phí một tiếng cảm ơn của cô.“Tôi từ trước đến nay đều duy trì dân chủ,” Tạ Trạch Thừa không chút để tâm mà nhặt lên một miếng thịt cua khác trên ngực cô, “Ba mươi cái tát, hay hai mươi cái mỗi loại, em tự mình lựa chọn.”

Thư Uyển do dự.“Không sao, tôi cho em thời gian suy nghĩ,” anh ta sau khi ăn xong thịt cua, lại nhét miếng sushi vào miệng, “Chờ tôi ăn hết đồ trên người em, em hãy nói cho tôi đáp án.”

Lời nói là vậy, nhưng trên người cô bây giờ chỉ còn rượu vang đỏ ở rốn.Chỉ từng đó đồ, dù là cô cũng chỉ là một ngụm mà thôi.Và Tạ Trạch Thừa cũng không nói gì, trực tiếp giữ nguyên tư thế này, khom lưng hút về phía bụng cô.Lưỡi người đàn ông từ từ lướt xuống theo bụng trên của cô, mãi cho đến rốn cô.Một vũng rượu vang đỏ nhỏ trong veo đọng ở rốn cô, đung đưa theo nhịp rung động của cơ thể cô.Tạ Trạch Thừa khẽ cười một tiếng, há miệng ngậm lấy rốn cô, uống cạn sạch rượu trong rốn cô.Răng anh ta cắn vào lớp thịt mềm ở bụng cô, qua lại cọ xát, khiến Thư Uyển rên rỉ không ngừng.Chỉ là bị cắn cái rốn, cô lại cảm thấy mình bị anh ta "làm" một phen thật sảng khoái.Điều đáng sợ hơn là, vì động tác khom lưng của Tạ Trạch Thừa, toàn bộ phần hông của anh ta đè lên mặt cô, con cặc cùng trứng dái nặng trịch đều đè lên mặt cô.Mũi cô bị hai "quả trứng dái" bịt chặt, môi cũng bị con cặc chặn lại.Chỉ cần cô vừa mở miệng, cô có thể cảm nhận được làn da quanh khóe môi bị lông của anh ta cọ đến đau.Miệng mũi hô hấp đều bị hạn chế, rốn lại bị anh ta xem như lỗ lồn lúc thì cắn mút, lúc thì dùng đầu lưỡi day, trêu đùa đến nỗi cả khuôn mặt cô đều bị nghẹn thành màu đỏ sẫm.“Uống xong rồi.”

Tạ Trạch Thừa chơi đùa cô cũng rất sảng khoái, mãi cho đến khi những vệt rượu dính trên bụng cô đều bị anh ta liếm sạch sẽ, anh ta mới chưa đã thèm mà thẳng lưng, nhấc con cặc của mình ra khỏi mặt cô, “Suy nghĩ kỹ chưa?”

“A…

Ha…

Ha…

A ha…”

Thư Uyển thở hổn hển từng hơi lớn, ngay cả câu hỏi của anh ta cũng không nghe rõ.Cô thậm chí không còn bận tâm đến vấn đề tôn nghiêm như bị anh ta "ngồi lên mặt", toàn bộ sự chú ý đều đặt vào hơi thở của mình.Nhưng cô còn chưa hít được hai hơi, Tạ Trạch Thừa liền lại hạ eo hơi ngồi xuống trên mặt cô, con cặc và trứng dái lại lần nữa bịt kín đường hô hấp của cô.
 
Back
Top Bottom