Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái

[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
10. Dạy Dỗ Em (Dây mảnh trói đầu vú, hạt le; Lắc vú)


Dù là cơ thể mình, nhưng nơi này lại là lần đầu tiên cô tỉ mỉ quan sát đến vậy.Lông mu không quá rậm rạp, lỗ lồn chưa kịp khép lại để lộ một khe hẹp, có thể thấy rõ phần thịt non bên trong, màu sắc hoàn toàn khác biệt với vẻ đỏ tươi bên ngoài.“Chảy máu sao?”

Tạ Trạch Thừa hỏi.“Không, không có……”

Chỉ là cô vừa rồi quá đau, cứ nghĩ đau như vậy chắc chắn sẽ chảy máu.Nghe xong câu trả lời của cô, Tạ Trạch Thừa không nói gì, ngay trước mặt cô xóa tấm ảnh, thậm chí cả bản sao lưu trong thùng rác cũng xóa sạch: “Bây giờ thì yên tâm rồi chứ?”

Thư Uyển gật đầu.Cô vừa rồi ngoài xấu hổ ra, điều sợ nhất vẫn là anh ta sẽ lưu ảnh.Trong giới của bọn họ, có chút tai tiếng không đáng gì, nhưng đáng sợ nhất là khi người khác nắm giữ bằng chứng tai tiếng, điều đó mới thật sự khiến người ta lo lắng không yên.“Tôi vừa rồi…… không phải cố ý.”

“Lòng phòng người là cần thiết, cô Thư làm vậy không sai.”

Anh đứng dậy, “Tiếp tục điền đi.”

Thư Uyển đuối lý, ôm chút ý định lấy lòng, nằm sấp xuống ngoan ngoãn điền biểu.Câu thứ ba: Có chấp nhận cái tát không?Lấy lòng, lấy lòng, lấy lòng……Cô hơi do dự, rồi vẫn vẽ một dấu X.Nguyên tắc sống của Thư Uyển là có thể dựa vào tình thế mà lấy lòng người khác, nhưng khiến bản thân thoải mái mới là quan trọng hơn.Lần này vẽ xong dấu X, cô cuối cùng cũng rút ra kinh nghiệm, lắc hông dùng sức rung lắc bầu vú của mình.Ngực cô không nhỏ, khi quỳ bò rũ xuống trước người càng thêm rõ nét, cô rung lắc mạnh, hai bầu vú liền nhấp nhô tạo thành từng tầng "sóng sữa trắng".Tạ Trạch Thừa liếc mắt một cái, lặng lẽ tránh ra.Chờ anh trở lại, trên tay đã cầm một cuộn dây mảnh.Thư Uyển ở đây cũng đã một thời gian, vậy mà không hề biết trong nhà mình lại có thứ như vậy.Khi muốn lấy lòng người khác, cô luôn đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu: “Anh lấy cái này làm gì vậy?”

“Dùng trên người em.”

“???”

Trên đầu Thư Uyển hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.“Tôi và cô Thư tổng cộng mới gặp ba lần, cô Thư không tin tưởng tôi, tôi đương nhiên cũng không tin tưởng cô Thư.”

Anh vê đầu sợi, kéo ra một đoạn dây mảnh, “Nếu cô Thư nói thế nào cũng không học được cách lắc vú, vậy thì tôi chỉ có thể làm theo cách của mình.”

“??”

Nghe xong một tràng giải thích, cô vẫn như lọt vào sương mù, nhưng cũng rõ ràng người đàn ông vừa rồi không phải là không tính sổ, chỉ là kéo dài đến bây giờ thôi.Cô thật cẩn thận kéo nhẹ tay áo anh: “Bây giờ em xin lỗi……

được không ạ?”

Tạ Trạch Thừa rũ mắt nhìn tay cô, nở một nụ cười thân thiện hòa nhã với cô: “Không được.”

“……”

Anh khom lưng, dùng dây mảnh buộc vào hai núm vú của cô, rồi lại cắt một sợi dây mảnh khác buộc vào hạt le Sợi dây mảnh buộc vào hạt le một đầu còn lại được anh quấn vào chân bàn, còn sợi dây buộc vào hai núm vú thì được anh nắm chặt trong tay mình.Ba điểm nhạy cảm bị trói chặt khó chịu, Thư Uyển hơi xoay người: “Làm gì vậy ạ?”

“Dạy em lắc vú.”

Tạ Trạch Thừa cười, chắc chắn không có chuyện tốt.Trong lòng Thư Uyển chuông báo động reo vang.Sự thật chứng minh, linh cảm của cô là chính xác.Trên tay anh siết chặt dây mảnh, dùng sức giật một cái, hai bầu vú vốn tròn trịa của cô đã bị kéo thành hình nón.Hai núm vú bị kéo dài ra, cô quỳ rạp trên mặt đất, bị giật đến không nhịn được bò về phía trước, nhưng cố tình sợi dây buộc trên hạt le cũng bị kéo căng, cô chưa bò được hai bước thì độ dài của sợi dây đã chạm giới hạn, cô bò thêm một centimet nữa là sợi dây sẽ kéo dài cái hạt le vốn đã bị đánh sưng thành một miếng thịt nhỏ.Bò về phía trước, hạt le bị chà đạp; không bò về phía trước, thì ngực cô chịu tội.“Xem ra đây chính là độ dài phù hợp.”

Tạ Trạch Thừa vừa lòng dùng sức giật mạnh sợi dây mảnh ở giữa, kéo hai bầu vú cô đột ngột nhô về phía trước, ngay sau đó anh lại nới lỏng lực, hai bầu vú gần như đập vào cằm cô, rồi lại bật trở lại.Anh cứ thế kéo đi kéo lại vài lần, bầu vú cô lắc lư qua lại trước ngực, nặng trĩu chảy xệ không nói, sự lắc lư đó khiến toàn bộ sự chú ý của cô dồn vào bầu vú và ba điểm nhạy cảm, cực kỳ khó chịu đựng.“A……

A a……”

Cô không nhịn được rên rỉ thành tiếng, lỗ lồn vừa mới cao trào xong lại bắt đầu rịn nước ra ngoài.Tạ Trạch Thừa bình thản ngồi trên ghế: “Lắc như vậy lực không phải lớn sao?”

Anh vừa nói, vừa siết dây mảnh kéo riêng rẽ sang trái phải: “Em ngoan ngoãn điền , em điền, tôi giúp em lắc vú.”

Thư Uyển không ngu ngốc, rất nhanh liền nghe ra ý đồ của anh ta —— hình phạt khổ sở này nếu muốn kết thúc, cô phải điền xong cái bảng đó trước.Cô nhịn xuống dục vọng đang dâng trào, cầm bút lên tiếp tục bắt đầu điền biểu.Cô vừa mới điền xong một câu, người đàn ông liền càng dùng sức hơn kéo hai bầu vú vốn đã bị tách ra của cô rộng hơn nữa, ngay sau đó lại giật mạnh ngược chiều.Hai bầu vú bị kéo sang hai bên tách rời ra, rồi lại bị giật mạnh đột ngột đập vào nhau, thịt vú đâm ra một lớp "sóng sữa".Thư Uyển rốt cuộc không nhịn nổi, rên rỉ một tiếng rồi bò sấp xuống.Cô vừa bò xuống, sợi dây mảnh vốn đã căng trên hạt le lại càng bị kéo chặt hơn, cô không kịp đứng dậy, trọng lực cơ thể và sức kéo của sợi dây mảnh hỗ trợ lẫn nhau, thế mà đã kéo dài cái hạt le vốn đã bị đánh sưng ra thêm hơn nửa tấc.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
11. Chính mình nói, tiện sao ( dạy dỗ, con cặc sát môi)


“A a a!!!”

Chỗ hạt le mẫn cảm nhất bị chà đạp như vậy, cô theo bản năng muốn che và xoa, nhưng tay cô vừa động, liền liên lụy đến sợi dây mảnh trước ngực.Cô bất động thì đau, động cũng đau.Lập tức đôi mắt đỏ hoe đáng thương vô cùng mà nhìn Tạ Trạch Thừa.Nhưng cô không biết rằng, bộ dạng đáng thuong lấy lòng này của cô càng khiến anh ta ưng ý, hơi thở anh ta nặng thêm hai phần, tay phải kéo nhẹ sợi dây mảnh: “Tiếp tục điền.”

Thấy cô quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không nhúc nhích, anh ta lại kéo nhẹ sợi dây bên tay trái, nói rõ rằng chỉ cần cô không điền xong, anh ta sẽ cứ thế kéo dây chà đạp đầu vú cô.Thư Uyển giãy giụa bò dậy từ trên mặt đất, chỉ có thể tủi thân cho đầu vú mình, chậm rì rì nhích ra sau một centimet, để hạt le vừa bị hành hạ nặng nề được nghỉ ngơi một chút.Chút mánh lới nhỏ này của cô, Tạ Trạch Thừa sao lại không nhìn ra.

Anh ta lập tức hung hăng túm dây rung lắc vú cô một cái.Đôi vú nặng trĩu cứ thế đung đưa, khiến cô không nhịn được kẹp chặt hai chân, sợ dâm thủy sẽ rớt xuống đất bị người đàn ông phát hiện.Cô điền biểu tốc độ nhanh gấp đôi vừa rồi, rất nhanh đã điền xong toàn bộ bảng .Chờ cô buông bút, hạt le và hai núm vú đều bị ngược đãi đến lớn gấp đôi so với trước, cô cũng theo đó cao trào hai lần.Nhìn bộ dạng cô mồ hôi đầm đìa, Tạ Trạch Thừa từng sợi từng sợi tháo ba sợi dây mảnh ra, dùng tay nâng vú cô: “Tự mình nói, tiện không?”

Thư Uyển bị lăng nhục đến phục tùng, ngoan ngoãn nói: “...

Tiện.”

“Ai tiện?”

“Tôi tiện.”

“Cô là ai?”

“...

Là Thư Uyển.”

Anh ta từng câu từng câu dẫn dắt, lại vẫn kiên nhẫn cực tốt: “Nói liền mạch một lần.”

“Thư Uyển tiện...”

Nghe thấy cô thành thật mở miệng, Tạ Trạch Thừa vui vẻ cầm lấy tờ biểu điều tra nô lệ đã điền xong trên mặt đất, muốn xem thuộc tính và sở thích của cô.Kết quả chưa nhìn được nửa phút, nụ cười trên khóe miệng anh ta liền cứng lại —— nội dung trên cả tờ giấy thì rất dễ nhận ra, về cơ bản toàn bộ đều đánh dấu X.Anh ta cười như không cười mà búng búng mặt giấy: “Em trả lời nghiêm túc sao?”

“Nghiêm túc...”

Thư Uyển bị thủ đoạn của anh ta làm sợ, ủy khuất quỳ ngồi trên mặt đất: “Về cơ bản mỗi câu hỏi tôi đều cẩn thận suy nghĩ rồi.”

Chỉ là nội dung trên đó, đừng nói cô là đại tiểu thư nhà họ Thư, dù cô không phải đại tiểu thư nhà họ Thư, cô cũng không chấp nhận được kiểu nhục nhã này.Quỳ xuống, dập đầu, khẩu giao, liếm chân...Những chuyện đó làm lên có khác gì con chó đâu?Ánh mắt Tạ Trạch Thừa dừng lại ở một câu hỏi trong đó: Có chấp nhận quỳ xuống không?Đáp án của câu này cũng là X, nhưng tối nay cô chẳng những quỳ rồi, còn bò cũng bò rồi.“Được thôi,” anh ta cũng không vội vã vạch trần, chỉ là ẩn ý nói: “Tương lai của chúng ta còn dài.”

“Tương lai còn dài?”

“Nửa tháng sau, tôi sẽ bắt em điền lại bảng biểu một lần nữa.

Nếu đáp án của hai lần bảng biểu khác biệt quá lớn, thì đừng trách tôi phạt em.”

Thư Uyển rũ đầu không dám hé răng, ánh mắt bị lông mi che phủ lại là một mảnh không sao cả.Dù sao đều là cô điền, đến lúc đó cô lại chọn đáp án giống hôm nay không phải được rồi sao?Tạ Trạch Thừa tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt cô, nhưng từ biểu cảm lộ ra của cô cũng có thể đoán được đến tám chín phần.Trước đây anh ta từng nghe nói đại tiểu thư Thư chưa bao giờ biết che giấu, chỉ là không tin lắm, bây giờ thì đã xác thực được sự thật của tin đồn này.Mọi ý nghĩ của cô đều phơi bày trên mặt.Trong lòng buồn cười, nhưng người đàn ông lại không định hôm nay cứ thế buông tha cô.Anh ta đặt bảng điều tra nô lệ trong tay lên bàn sách, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ hai cái lên khuôn mặt cô: “Vậy thì tối nay chúng ta hãy thực hiện hạng mục duy nhất em chấp nhận trước.”

“A?”

Thư Uyển sững sờ, mới nhớ ra hạng mục duy nhất cô chấp nhận đó là lên giường.Cô tuy bảo thủ, nhưng cũng không cổ hủ, trước đây là muốn giữ lại cho Trần Cảnh, bây giờ thì không có cái cần thiết đó nữa.Cái lớp màng quan trọng nhất đó, chẳng qua chỉ là để bản thân vui vẻ mà thôi.Cô ngước mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Trạch Thừa một lần, càng nhìn càng vừa lòng với ánh mắt của mình.

Người tuy rằng biến thái một chút, nhưng ít ra từ vẻ ngoài và vóc dáng mà xem đều không thể chê vào đâu được.Đang lúc cô hả hê đắc ý, một vật nóng bỏng đột nhiên đập vào môi cô.Là con cặc của người đàn ông.Anh ta dường như đã tắm xong hôm nay, trên cặc còn mang theo mùi sữa tắm, chỉ là dù vẫn dính mùi sữa tắm, cũng vẫn không che giấu được mùi tanh nồng của con cặc sau khi cương cứng của người đàn ông.Môi Thư Uyển bị anh ta dùng cặc đssm, nhiệt độ nóng bỏng làm cô không nhịn được muốn lùi lại, nhưng bị người đàn ông nhìn thấu ý đồ, ghì chặt gáy cô.“Miệng chu lên đi.”

Tạ Trạch Thừa từ trên cao nhìn xuống nói.“Anh...

Anh muốn làm gì?”

Cô dâm đãng đến mức run rẩy, để đảm bảo độ mở của môi không lớn, nên giọng nói cũng cùng lúc nhỏ đi rất nhiều.Chỉ là cô nói như vậy, môi liền khó tránh khỏi chạm vào và cọ xát với con cặc của anh ta.Tạ Trạch Thừa bị cô vô tình câu dẫn đến 'tê' một tiếng: “Đôi môi này thật là bất kể nếm thế nào, đều rất mềm mại.”

“...”

Nghe anh ta nói, Thư Uyển sợ đến mức liền không dám nói chuyện nữa.Cô không nói lời nào sau, Tạ Trạch Thừa không hài lòng, giơ bàn tay lên: “Em nếu nói chuyện, tôi liền không động; em nếu không nói lời nào, tôi liền tát cho đến khi em nói chuyện.”
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
12. Em nói không tính (khẩu giao, liếm lồn)


Thư Uyển tủi thân nói: “Nói cái gì?”

Khi cô nói, môi cô phải hé mở.

Người đàn ông nhìn đúng khe hở và nhét thẳng côn thịt vào miệng cô.Đột nhiên có vật lạ bị nhét vào miệng, cô theo bản năng muốn cắn.

Tạ Trạch Thừa nhanh tay giữ chặt quai hàm cô: “Không được cắn, nghe rõ chưa?”

“Ngô ngô ngô ngô!!!”

Cô nhớ rõ khẩu giao này là một hạng mục được liệt kê riêng, và cô đã chọn không đồng ý!Tạ Trạch Thừa giả vờ như không hiểu sự phẫn nộ của cô.

Anh bóp quai hàm, nâng đầu cô lên: “Nếu em không chịu liếm cho đàng hoàng, lát nữa tôi sẽ trực tiếp đụ.

Người đau vẫn là em thôi.”

Nghe thấy từ "đau" này, Thư Uyển run lên một chút.Thôi vậy... dù sao cũng là vì tốt cho chính mình.Sau một hồi tự trấn an, cô không cam tâm tình nguyện dùng đầu lưỡi liếm qua loa con cặc trong miệng.Thấy cô qua loa, Tạ Trạch Thừa không tức giận mà kiên nhẫn hướng dẫn cô.“Môi bao lấy cặc mà mút vào, đầu lưỡi thì vòng quanh cán mà đảo quanh.”

“Bây giờ dùng đầu lưỡi của em để giữ chặt mã mắt, quét và liếm lên xuống.”

“Thử nuốt nó vào sâu hơn nữa.”...Anh ta dạy từng câu từng chữ.

Cô Thư Uyển cố tình không có chút kinh nghiệm khẩu giao nào, dù là làm theo từng bước một cách có lệnh, cô vẫn cứ liếm loạn xạ không theo cấu trúc nào.Khi cô cố gắng ngậm cự căn của người đàn ông vào sâu trong cổ họng, cô lại bị thúc đến nôn khan, sau đó bị chính nước bọt của mình làm sặc.Sợ mình bị sặc chết, cô giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông, phun con cặc ra: “Khụ khụ khụ...

Không được...

Khụ...

Không được nhét cái thứ đáng ghét đó của anh...

Khụ khụ... vào nữa!”

Bị nghẹn đến nôn khan là một chuyện, nhưng điều quan trọng nhất là khi anh ta dạy, những lời thô tục như con cặc, mã mắt đều tuôn ra.

Dù không nôn, cô nghe cũng muốn bị nước bọt làm sặc!Tạ Trạch Thừa biết cô da mặt mỏng, giơ tay giúp cô thuận khí: “Em nói không tính.”

“Anh!”

“Cái bảng đó của em, trừ phần lên giường ra, em đều điền là không chấp nhận.

Nhưng em đã quỳ bò, bị tát, vú và mông cũng bị đánh.”

Anh ta không màng ánh mắt xấu hổ và giận dữ muốn giết người của Thư Uyển, cười cạo cạo chóp mũi cô: “Yên tâm, giới hạn của em thấp hơn em tưởng rất nhiều.”

Thư Uyển nghe thế nào cũng không cảm thấy đoạn lời nói này là đang khen cô.Nhưng chưa kịp phát hỏa, cô đã bị người chặn ngang bế lên, đi về phía phòng cô.Đem cô ném lên giường, Tạ Trạch Thừa cúi xuống, dùng ngón tay đưa vào lỗ lồn cô.Nơi đó trước đây chưa từng có người ghé thăm, khép chặt vào nhau.

Ngay cả ngón tay của anh ta đi qua cũng bị từ chối.Anh ta rất hứng thú nhìn lỗ lồn đang khép chặt của cô, rồi sau đó cúi đầu, bắt đầu liếm láp nơi đó.Thư Uyển cứng đờ cả người, ngón tay siết chặt ga trải giường.Đầu lưỡi người đàn ông qua lại liếm láp ở chỗ khe hẹp, thỉnh thoảng còn bao lấy hạt le vừa bị trừng phạt, cảm giác nóng bỏng mà mềm mại truyền đến từ chỗ riêng tư.Cô tuy rằng thân hình dâm đãng nhưng da mặt mỏng, tuy nhiên rất nhanh không còn tâm lý nặng nề mà chấp nhận việc người khác hầu hạ mình.

Chỉ một lát sau, thân thể cứng đờ của cô mềm nhũn ra, ngẩng cổ bắt đầu ưm ưm a a rên rỉ dâm loạn.“A không cần liếm nữa...

A!”

Cô còn chưa nói xong, đã bị Tạ Trạch Thừa cắn một miếng không nặng không nhẹ vào thịt lồn non mịn.

Anh ta không chỉ cắn mà còn dùng hàm răng nhẹ nhàng mài mài, đến khi mài đến Thư Uyển không chịu nổi mà bắt đầu xin tha mới buông ra: “Khẩu thị tâm phi.”

“Em không có...

A ô...”

Cô nức nở một tiếng, cảm giác được đầu lưỡi đang tàn phá nơi riêng tư của cô thế mà đã liếm vào tận bên trong.Lồn nhỏ vừa mới còn nhắm chặt, sau một hồi bị dâm loạn, lại mở ra một khe nhỏ, chủ động mời đầu lưỡi người đàn ông vào bên trong tra tấn.Người đàn ông cũng không chút ngại ngùng, đầu lưỡi liếm đi vào, nhắm thẳng vào phần thịt non bên trong đó mà liếm láp một trận, xoay tròn liếm sạch toàn bộ thịt non bên trong.Chỉ một vòng, đã khiến Thư Uyển há miệng, ưỡn thẳng người, chủ động đưa lồn của mình đón lấy môi lưỡi người đàn ông: “A a a...

Ân a...”

Tạ Trạch Thừa nghe cô rên rỉ dâm đãng, không nhịn được cong khóe môi.

Anh rụt đầu lưỡi lại, dùng hàm răng cắn viên hạt le đã sưng to ra, hung hăng cắn mạnh một cái .

Nghe tiếng kêu của cô xong, anh lại dùng sức liếm mút chặt tao huyệt cô.Thư Uyển thân thể run rẩy không ngừng, phía dưới một trận ẩm ướt nóng bỏng trào ra.Trong lúc hoảng hốt, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ ——Tạ Trạch Thừa nói đúng, mặc kệ là đạo cụ, ngón tay hay miệng, hắn đều có rất nhiều biện pháp chơi cô.Cái thân thể này, hắn tựa hồ còn hiểu rõ hơn cả chính cô.Hắn ngậm đầy một miệng dâm thủy, môi lưỡi rời khỏi lồn cô, mà là ghé vào trên người cô.Nhìn Thư Uyển cao trào đến thất thần, hắn bóp mở miệng cô.Nhìn đôi môi đỏ bị bóp mở, Tạ Trạch Thừa đem dâm thủy trong miệng từ từ phun vào trong miệng cô.Thư Uyển bị bóp miệng như vậy, hai mắt mê ly mà tiếp nhận dâm dịch của chính mình.Hắn phun xong dâm thủy trong miệng còn chưa tính, lại đối với miệng cô phun ra một ngụm nước bọt vào, ra lệnh: “Toàn bộ đều nuốt xuống đi.”
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
13. Đủ đẹp nhưng không đủ dâm đãng (nội y tình thú, bò )


Mùi dâm thủy có một chút ngọt, bên trên còn lềnh bềnh nước bọt của người đàn ông.Thư Uyển thế mà theo bản năng nuốt xuống.Chờ cô nuốt xong, Tạ Trạch Thừa mới cười ghé vào người cô.

Môi anh ta dán sát tai cô, khi nói chuyện hơi nóng phả hết vào vành tai cô: “Chuyện này, từ trước đến nay đều là hai bên tình nguyện mới sảng khoái, em đừng mắc cỡ, cứ hưởng thụ là được.”

Có tôn nghiêm, biết xấu hổ thì thật là có tình thú, nhưng nếu quá không chịu thả lỏng thì sẽ trở nên vô vị.Giúp cô lau mặt từng chút một, anh ta mới đứng dậy chỉnh lại quần áo.Tuy rằng anh ta không cởi thứ gì, ngay cả lúc nãy làm Thư Uyển khẩu giao cũng chỉ kéo một chút khóa kéo, nhưng lăn lộn trên giường một chút, quần áo trên người đều có nếp nhăn.Tạ Trạch Thừa thong thả ung dung vuốt phẳng nếp nhăn trên người, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô: “Đi đây.”

“Anh phải đi sao?”

Cô vẫn còn trong dư vị cao trào, một bên thở hổn hển, một bên theo bản năng nắm chặt vạt áo anh ta: “Anh không...”

Anh không cùng tôi lên giường sao?Lời nói hoàn chỉnh cô không thốt ra được, nhưng cũng coi như đã mở lời, người tinh ý đều biết cô rốt cuộc muốn hỏi gì.Màn dạo đầu làm nhiều như vậy, anh ta lại đứng dậy đi rồi!Là cô không đủ xinh đẹp hay cô không đủ dâm đãng?!Cô càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng giận, trong ánh mắt ướt át đều mang theo vài phần oán trách.Tạ Trạch Thừa nhìn một cái liền biết cô rốt cuộc đang nghĩ gì, anh ta cười dịu dàng nói: “Đúng như em nghĩ vậy, đủ đẹp nhưng không đủ dâm đãng, chỉ với trình độ này thì tôi không muốn làm.”

“...”

Nụ cười trên mặt anh ta vẫn ôn hòa, nhưng động tác tay lại vô tình bẻ ngón tay cô ra, đặt lên chăn, rồi sau đó không chút lưu tình xoay người rời đi.Cửa phòng khép lại, phát ra một tiếng cạch giòn tan.Rõ ràng người đàn ông không làm cô, nhưng Thư Uyển lại cảm thấy càng thêm nhục nhã.Cô đã bị chơi đến mức đó rồi, anh ta thế mà lại thờ ơ!Cắn chặt răng, cô hung hăng đấm một cái vào nệm —— không dám đấm thứ khác, cô sẽ bị đau tay.Mặc dù là đấm nệm, cô vẫn tương đối yêu quý mà thổi thổi nắm tay mình.Hơn mười phút sau, Tạ Trạch Thừa gửi cho cô một tin nhắn: Xem hộp thư.Thư Uyển không rõ lý do mà mở hộp thư, phát hiện bên trong toàn là các loại video dạy dỗ, anh ta thậm chí cẩn thận giúp cô phân loại rõ ràng.Ý anh ta không cần nói cũng biết, chờ lần sau gặp mặt, anh ta hy vọng cô có thể dâm đãng hơn một chút.Thư Uyển ném điện thoại di động ra ngoài: “Đồ khốn nạn!”

Điện thoại bị nứt một góc, cũng đủ chứng minh sự phẫn nộ của cô.Nhưng ba ngày sau Thư Uyển vẫn xuất hiện trong văn phòng Tạ Trạch Thừa.Hôm nay cô trang điểm kinh ngạc, trên người mặc chiếc váy bó sát người màu bạc tua liền thân, mỗi bước đi đều toát ra vẻ phong tình.Khi nhìn thấy cô trang điểm, Tạ Trạch Thừa nhón mũi chân, ghế dựa trượt lùi non nửa mét: “Cô Thư hôm nay thật là đẹp.”

“Tôi biết.”

Cô căng thẳng mím môi: “Anh kéo rèm xuống trước đi.”

Tạ Trạch Thừa nhún vai, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn làm việc, kéo toàn bộ rèm lên, rồi giơ tay làm một cử chỉ mời.Nhìn biểu cảm ung dung của anh ta, Thư Uyển lườm anh ta một cái.Trong ba ngày này cô đã xem qua loa các video Tạ Trạch Thừa gửi cho mình, biết người đàn ông rốt cuộc muốn cô trở thành bộ dạng như thế nào.Tự mình chuẩn bị tâm lý kỹ càng, cô nhìn chiếc váy trên người, giơ tay cởi váy xuống.Hôm nay cô mặc một bộ nội y ren trắng, phần trên là dây đeo và vải dệt trắng ôm lấy hai bầu vú mềm mại.

Tuy che đi những bộ phận chính nhưng vẫn để lộ một mảng lớn xuân sắc.

Phần dưới là quần lót tam giác dây buộc, điểm xuyết những chi tiết ren ở hông và mép chân, tôn lên đôi chân dài và vòng mông cong.Vừa thuần khiết vừa dục vọng.Tạ Trạch Thừa huýt sáo một tiếng.Anh ta thừa nhận, anh ta đã bị kinh ngạc.Ngay khi Thư Uyển còn định cởi tiếp, anh ta giơ tay ấn xuống: “Tạm thời thế này đi, từ từ thôi.”

“...Được.”

Cô cắn môi dưới, vẫn còn rất ngây ngô.Mặc dù không lộ ra hoàn toàn, nhưng mặc bộ nội y tình thú như vậy, so với không mặc còn đáng xấu hổ hơn.“Lại đây.”

Tạ Trạch Thừa một tay chống cằm, tay kia vẫy vẫy về phía cô.Thư Uyển nhấc chân định đi về phía anh ta, nhưng lại bị ngăn lại.Cử chỉ vẫy tay ban đầu của anh ta thay đổi tư thế, ngón tay anh ta chỉ xuống dưới, hóm hỉnh nói: “Bò lại đây.”

“...”

Ba chữ ngắn ngủi này khiến cô đỏ mặt từ đầu đến chân.Nhưng bên tai Thư Uyển vẫn văng vẳng lời nói của người đàn ông đêm đó.

Cô hít sâu mấy hơi, chậm rãi khuỵu gối quỳ xuống đất.Văn phòng của người đàn ông trải một lớp thảm, cô quỳ lên cũng không đau lắm, chỉ là da thịt cô quá non mịn, vẫn cảm thấy tấm thảm đó làm da cô hơi đau.Tay cô cũng chống xuống đất, chậm rãi bò bằng cả hai tay hai chân.Cô không biết rằng trong lúc cô bò , mông cô theo động tác mà đung đưa, mê người không nói nên lời.Ánh mắt Tạ Trạch Thừa tối sầm lại, anh ta chỉ vào chỗ dưới háng mình: “Bò đến đây.”

“Đúng vậy.”

“Em đang hướng về ai ?”

“...”

Thư Uyển không hé răng, chỉ bò về phía bàn làm việc của người đàn ông.Nhưng nhìn cử chỉ của Tạ Trạch Thừa, lại muốn cô bò vào phía dưới bàn làm việc.Không chỉ bắt cô bò vào dưới bàn làm việc, chân dài của anh ta còn chắn mất lối đi của cô, cô không cách nào chui vào dưới bàn.Anh ta ngồi trên ghế, tùy tay xoa xoa đầu cô, giống như trêu đùa một chú cún con: “Tôi hỏi lại một lần, cô Thư đang hướng về ai là?”

“...”

“Cô Thư nếu không trả lời, hôm nay có thể mặc xong quần áo rời đi.”

Thư Uyển xấu hổ rụt cổ lại: “...Hướng chủ nhân .”
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
14. Dưới bàn làm việc (dẫm miệng, dẫm vú)


Nói ra những lời này xong, Thư Uyển cảm thấy như có thứ gì đó trong người mình vỡ vụn.Nhưng sau khi vỡ vụn lại không hề khó chịu, ngược lại còn có một niềm vui sướng khó tả.Cô không thể ngăn mình nhớ lại lời Tạ Trạch Thừa đã nói đêm đó: "Em là trời sinh M."

Chẳng lẽ Tạ Trạch Thừa nói thật sự đúng rồi sao?Nhưng hiện thực không cho phép cô tiếp tục miên man suy nghĩ.

Người đàn ông dùng tay xoa đầu cô: “ Chó ngoan, bò đến dưới bàn làm việc của chủ nhân.”

Thư Uyển kìm nén cảm giác xấu hổ, bò tới nửa bước, nhưng lại thấy chân anh ta không hề có ý định rút lại.Cô ngẩng đầu lên: “Chủ nhân… chân...”

“Chân tôi làm sao?”

Tạ Trạch Thừa nhướng mày, “Tôi không nhớ là tôi có nuôi một con chó nói lắp.”

“...”

Lời trêu chọc chỉ khác nhau ở chỗ không nói hay nói rất nhiều câu.

Thư Uyển hít thở sâu rồi nói: “Chân chủ nhân đặt ở đây, tôi không có cách nào bò qua được.”

“Vậy em không nghĩ cách sao?”

Nói xong, anh ta nhấc mũi chân, vỗ vỗ sàn nhà với vẻ đầy ẩn ý: “Em còn nhớ lần trước đến đây, chủ nhân đã nói gì với em không?”

Sao có thể không nhớ một chuyện gây ấn tượng sâu sắc như vậy?Thư Uyển quỳ rạp trên mặt đất, có thể nhìn rõ đôi giày da không dính một hạt bụi nào.Đó là giày da cao cấp hiệu Jason của Beverly Hills, trung bình một đôi có giá vài chục vạn đô la trở lên.Nhưng dù có đắt tiền đến mấy, nó cũng chỉ là một đôi giày da.Cô nhắm mắt lại, từ từ cúi người xuống, tự nhủ hiện tại mình chỉ đang hôn một đống tiền mặt.Cô vốn chỉ muốn làm cho tâm lý mình dễ chịu hơn, nhưng cô phát hiện mình đang tự lừa dối bản thân.Hôn tiền mặt thì không thể làm cô chảy nước được — khi môi cô chạm vào đôi giày da của người đàn ông, cô chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, ngay cả bên dưới cũng co thắt hai cái.Cảm giác da thuộc truyền đến từ môi.

Cố tình, người đàn ông còn có sở thích quái đản mà không chịu buông tha cô.Anh ta nâng chân lên đột ngột dẫm lên miệng Thư Uyển: “ Chó con hư hỏng, tôi lúc đó rõ ràng đã nói là, chỉ cần là lệnh của tôi, em đến đế giày cũng phải hôn.”

Mà cô vừa mới đổi đế giày thành mặt giày.Tâm tư nhỏ bị vạch trần, cô ư ư xin tha, tay vịn vào mắt cá chân người đàn ông.Nhìn đại tiểu thư Thư bị đạp dưới lòng bàn chân, Tạ Trạch Thừa thích thú nghiền nghiền môi cô: “Cảm giác hôn giày da thế nào?”

“...Ô ô”Thư Uyển muốn xấu hổ đến ngất đi.May mắn là người đàn ông hiểu đạo lý lần lượt hướng dẫn, dẫm một lát liền buông chân xuống, còn lấy khăn giấy giúp cô lau lau bụi giày trên miệng, dù sao cũng là bụi bặm, ăn vào bụng dễ bị tiêu chảy.Sau khi lau khô miệng cho cô, Tạ Trạch Thừa mới vỗ vỗ đùi mình: “Được rồi, quỳ vào đây.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, từ bên chân anh ta bò vào dưới bàn làm việc.Bàn làm việc của anh ta rất rộng rãi, nhưng phía dưới đó rốt cuộc không phải nơi để tiếp khách.

Thư Uyển bò vào xong chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.Mà Tạ Trạch Thừa còn quá đáng hơn là kéo ghế về phía trước một chút, không gian vốn đã không lớn, còn bị ép chen thêm hai cái chân dài của anh ta.

Cô dù ở tư thế nào cũng cảm thấy chật chội đến mức phát hoảng.Cô động một chút, làn da liền sẽ cọ xát với vải quần trên đùi người đàn ông.Ngay khi cô không nhịn được muốn bò ra ngoài, cửa văn phòng bị gõ vang.Thư Uyển: “!”

Quần áo của cô còn đang trên sàn nhà kìa!Cô khẩn cầu nhìn Tạ Trạch Thừa, muốn anh ta hôm nay thả cô ra trước.Người đàn ông cũng tỏ vẻ rất dễ nói chuyện nhìn cô, khiến cô tưởng mình đã thấy ánh rạng đông.Nhưng ai ngờ anh ta đứng dậy nhặt chiếc váy lễ phục lên, thế mà tùy tay nhét nó vào tủ quần áo của mình.Thư Uyển bò ra từ dưới bàn làm việc, chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo của mình bị nhét vào trong tủ, hơn nữa người đàn ông còn đặc biệt khóa cửa tủ lại.“Tổng giám đốc Tạ, có văn kiện cần ngài đóng dấu ạ.”

Nhân viên bên ngoài cửa lại lần nữa gõ cửa.Thư Uyển cúi đầu nhìn bộ nội y tình thú của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Thừa.Tạ Trạch Thừa cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn lại, anh ta buông tay làm động tác vô tội.Thư Uyển tức giận cắn răng, làm khẩu hình với anh ta: Xem như anh lợi hại.Thốt ra những lời cay nghiệt đó xong, cô tức giận một lần nữa chui vào dưới bàn làm việc.Nhìn văn phòng không hề có dấu vết gì, đáy mắt Tạ Trạch Thừa hiện lên một chút ý cười.Anh ta thuận tay mở cửa cho nhân viên.Nhân viên đang chuẩn bị gõ cửa lần nữa thì thụ sủng nhược kinh: “Ngài sao lại đi ra ngoài?”

“Ngồi cả buổi sáng có chút mệt, vừa hay hoạt động một chút.”

Anh ta nói dối mà mặt không đổi sắc, đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống: “Văn kiện đưa cho tôi.”

Dưới bàn, Thư Uyển nghe cuộc đối thoại của hai người, chỉ cảm thấy một trận kinh hãi, nếu hôm nay cô bị người khác phát hiện thì cô có thể nhảy lầu tự sát.Ngay khi cô đang căng thẳng như vậy, Tạ Trạch Thừa thế mà nâng hai chân lên, dẫm chính xác không sai vào ngực cô!“Đông!”

Cô muốn bẻ chân anh ta ra nhưng không thành công, khuỷu tay ngược lại va vào gỗ, đau đến mức mắt đầy sao.Nhân viên đang báo cáo công việc dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Tiếng gì vậy ạ?”

“Không có gì, tôi không cẩn thận va phải thôi, cậu tiếp tục đi.”

Tạ Trạch Thừa bên ngoài xoa xoa cánh tay mình, nhưng dưới bàn hai chân lại không chút lưu tình mà hung hăng dẫm nát đôi gò bồng đảo đó.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
15. Ngoan, nhìn tôi chơi em (dẫm vú)


Mặc dù cách một lớp đế giày, Tạ Trạch Thừa cũng có thể cảm nhận được một vùng mềm mại dưới chân.Thư Uyển nửa nằm dưới bàn làm việc, một bên cắn chặt môi dưới tự nhủ ngàn vạn lần không được phát ra âm thanh, một bên túm ống quần người đàn ông cầu xin anh ta buông ra.Chỉ là điều này định trước là vọng tưởng.

Cô trơ mắt nhìn vú mình bị anh ta đạp dưới lòng bàn chân, từ hình dạng tròn trịa dần dần bị dẫm bẹp, nhũ thịt không còn chỗ nào để trốn, tản ra khắp xung quanh đế giày.Cố tình anh ta còn thấy chưa đủ, sức dẫm lên vú cô càng lúc càng lớn, còn nghiền nghiền nữa.Cô cảm thấy vú mình sắp bị dẫm nát.Ngay khi cô sắp không thể chịu đựng được nữa, Tạ Trạch Thừa cuối cùng cũng đại phát từ bi, nhìn về phía thư ký: “Cô còn chuyện gì nữa không?”

“Tổng giám đốc Tạ...”

Thư ký dừng lại một chút, giọng có chút thẹn thùng: “Trước đây khi tôi không tìm được việc, là ngài đã giúp tôi, tối nay tôi muốn mời ngài ăn cơm để bày tỏ lòng cảm ơn.”

Tay Thư Uyển đang lay ống quần người đàn ông cứng lại.Cái tên đàn ông khốn kiếp này đã có cô rồi, còn muốn chơi trò với thư ký tổng giám đốc nữa sao?Giận từ trong lòng dấy lên, tay cô đổi hướng, hung hăng bóp thịt bắp chân anh ta xoay nửa vòng.Lần này cô không hề nương tay, có thể rõ ràng cảm nhận được cơ bắp của Tạ Trạch Thừa căng cứng trong nháy mắt.Trong lòng anh ta buồn cười, dùng đế giày chà xát ngực cô, nhưng nụ cười trên mặt không hề thay đổi chút nào: “Xin lỗi, tối nay tôi muốn đi cùng bạn gái.”

“Bạn gái?”

Thư ký có chút vội vàng: “Ngài trước đây không phải đã chia tay với cô Amy sao?”

Anh ta cười nói: “Nếu tôi không nghe lầm thì cô thư ký đây đang hỏi chuyện riêng tư của cấp trên trong giờ làm việc sao?”

Cô thư ký vội vàng xua tay: “Tôi, tôi... tôi không có ý đó.”

“Tôi không có ý trách cô,” Tạ Trạch Thừa ngữ khí vẫn ôn hòa, nhưng lời nói ra lại không chút lưu tình: “Cô tương đối thích hợp với công việc hành chính, sau này hãy liên hệ với thư ký Vương để bàn giao công việc đi.”

Sắc mặt của cô thư ký nhỏ tái nhợt, còn muốn tranh thủ một chút, nhưng lại bị ánh mắt anh ta dọa sợ, chỉ có thể không cam lòng rời đi.Chờ thư ký đi rồi, Tạ Trạch Thừa ấn điều khiển từ xa, khóa cửa văn phòng lại.Làm xong tất cả những điều này, anh ta mới cúi đầu nhìn về phía người dưới bàn làm việc.Mỹ nhân đã bị anh ta chà đạp đến thở hổn hển, môi thơm khẽ hé, một bộ dáng mặc cho người ta hái.Tạ Trạch Thừa đột nhiên cảm thấy dưới háng mình có chút căng, anh ta dùng mũi giày đẩy nội y của Thư Uyển ra, lập tức giẫm lên vú thịt của cô.Đế giày trực tiếp tiếp xúc với việc có một lớp vải mỏng ở giữa hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau.

Hơi thở Thư Uyển càng dồn dập, cô ôm chân người đàn ông, không ngừng cầu xin: “Ô...

Đừng, đừng dẫm.”

“Nhìn bộ dạng này của em,” anh ta vừa dùng đế giày xoa lộng nhũ thịt của cô lên xuống, trái phải, vừa rất hứng thú hỏi: “Mà lại hoàn toàn không ghen chút nào.”

Cô ngẩng nhìn người đàn ông, trong ánh mắt là sự nghi hoặc chân thật: “Vì...

Vì sao phải ghen?”

Tuy rằng họ hiện tại là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng Thư Uyển trong lòng rõ ràng họ kỳ thật chỉ là quan hệ hợp đồng.Dùng sự thân mật để giúp cô giữ được nhà họ Thư, tiện thể ra oai, chờ ba tháng đến, họ sẽ đường ai nấy đi.Loại đàn ông như Tạ Trạch Thừa này, nhìn cho đã mắt thì được rồi, nếu để trong lòng, người đau khổ sẽ chỉ là cô.Nghe Thư Uyển hỏi lại, Tạ Trạch Thừa cười lên tiếng: “Đích xác không cần ghen, ít nhất em có thể yên tâm, trong ba tháng chưa tới, bạn gái của tôi sẽ chỉ có mình em.”

“Vậy thì tốt rồi, tôi có bệnh sạch sẽ.”

Đây là câu nói cuối cùng của Thư Uyển, sau đó cô đã bị chơi đến mức hoàn toàn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.Người đàn ông dùng mũi giày hoàn toàn đẩy áo ngực của cô ra, làm cho một bên vú cô run rẩy mà bật ra ngoài.Cô đang ở tư thế nửa nằm, hai vú không được săn chắc như khi đứng hoặc ngồi, nhưng mỡ tản ra một cách có quy luật, càng thêm một phần dụ hoặc lười biếng.Anh ta quá hứng thú, dùng mũi giày vỗ vỗ ngực cô, thỉnh thoảng giẫm bẹp nhũ thịt của cô.Chưa kể đến điều này, khi anh ta chơi đến hứng khởi, lại càng dùng mũi giày chống vào đầu vú cô, dẫm cho đầu vú vốn nhô lên hoàn toàn lún vào thịt: “Ngoan, nhìn tôi chơi em thế nào.”

“A...

Không...”

Anh ta dẫm lên miệng cô, ngăn cản lời cầu xin của cô.Anh ta ngồi trên ghế, ngón trỏ đặt lên môi mình, thở dài một tiếng.Thư Uyển bị buộc phải nhìn về phía bộ ngực mình, nhìn người đàn ông từ từ nâng chân lên, dùng gót giày nặng nề nghiền lên đầu vú cô.“ Chó con ngoan vú bị dẫm có thoải mái không?”

Cô bị dẫm lên miệng, chỉ có thể không ngừng ư ư kêu.“A quên mất em bây giờ không nói được lời nào,” anh ta làm bộ khó xử: “Vậy thế này đi, ư một tiếng là thoải mái, ư hai tiếng là không thoải mái, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Thư Uyển bên dưới một mảnh lầy lội, nhưng cô vẫn ư ư kêu hai tiếng.“Không thoải mái à?

Vậy tôi phải bồi thường cho em thật tốt đây – cứ dẫm cho đến khi em thoải mái thì thôi.”

Tạ Trạch Thừa nói xong, lại đổi sang một bầu vú khác để chơi.Lần này anh ta trước tiên dùng cạnh giày da trêu chọc mà móc một cái, chờ Thư Uyển thả lỏng cảnh giác, liền một chân đá lên.Nhũ thịt theo lực đạo của giày da mạnh mẽ đung đưa lên trên, lại khi chưa kịp lắc đến điểm cao nhất, bị người đàn ông nhẫn tâm một chân dẫm chặt.Tạ Trạch Thừa vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhìn xuống cô mà cười: “Thật ra nếu em vừa nãy ư một tiếng nói, tôi cũng sẽ chơi em như thế này.”

“?”

“Lý do tôi đều nghĩ kỹ rồi,” anh ta cười ngả lưng vào ghế: “Cứ nói là nếu em thấy thoải mái, thì tôi sẽ dẫm thêm chút nữa.”

“...”

Thư Uyển tức giận đến mức trước mắt tối sầm lại – người đàn ông này sao có thể ác độc đến vậy?
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
16. Dẫm vú (dùng miệng cởi vớ, liếm chân)


Sau khi anh ta dẫm lên vú cô một lúc, anh ta mới "rủ lòng thương" nhấc chân ra.Việc đầu tiên Thư Uyển làm sau khi được buông ra là che hai bầu vú mình.Bị anh ta dẫm đạp ác ý như vậy nửa tiếng, vú và áo ngực của cô đều in đầy dấu giày của anh ta.“Không được lau,” anh ta nói khẽ, “Đây là áo ngực chủ nhân giúp em dẫm , em mà lau, tôi sẽ lại giúp em dẫm lên.”

Tạ Trạch Thừa tuy vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng lời nói đó rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn.Hành động lau chùi của cô khựng lại, dựa trên tâm lý "Anh hùng không sợ thiệt thòi trước mắt", cô từ từ buông tay ra.Bị anh ta trêu đùa một lúc, mái tóc được cô tỉ mỉ chải chuốt cũng rối bù, bộ nội y gợi cảm mới mua cũng xộc xệch, chiếc áo ngực màu trắng bị đẩy lên ngực, trên đó còn in rất nhiều dấu giày lộn xộn.Hai vú trắng nõn của cô bị dẫm đến đỏ ửng, đầu vú thì nhô lên, và trên đó còn hằn dấu giày.“Cởi giày cho tôi.”

Chân dài của anh ta vắt chéo, hơi nhấc một chân lên trước mặt cô.Có lẽ vì giới hạn của bản thân liên tục bị hạ thấp, sau khi bị anh ta dẫm hai bầu vú, Thư Uyển đột nhiên cảm thấy việc giúp anh ta cởi giày chẳng là gì cả.Cô cúi mắt ngoan ngoãn giúp anh ta cởi giày.Nhưng đúng lúc cô vừa cởi xong giày, anh ta liền dẫm chân vào miệng cô.Mùi da giày tràn ngập khoang miệng cô.Thư Uyển trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn anh ta.“Đã ba giây trôi qua còn không có cắn.”

Anh nở nụ cười phóng đãng của một công tử, nhưng đáy mắt lại sáng rõ như nhìn thấu mọi thứ, “Em hôm nay lại đây tìm tôi, là có việc muốn nhờ phải không?”

Cô lấy lòng ngậm lấy ngón chân anh ta.Đúng là có chuyện muốn nhờ.Tối qua, bố cô gọi điện thoại đến, bảo cô tối mai về nhà chính ăn cơm, nhưng Trần Cảnh và Thư Mẫn Mẫn cũng sẽ đến cùng.Mục đích của họ đến đó thì không cần nói cũng biết, Thư Uyển cần có người làm chỗ dựa cho mình.Và Tạ Trạch Thừa chính là chỗ dựa duy nhất cô có thể tìm được, cũng là lý do vì sao cô gạt bỏ lòng tự trọng đến quyến rũ anh ta.

Anh ta muốn cô lẳng lơ, cô sẽ lẳng lơ; anh ta muốn cô hèn mọn, cô sẽ hèn mọn.Cô thậm chí còn mua một bộ nội y gợi cảm để lấy lòng anh ta.Thư Uyển rũ mi xuống, che đi sự xấu hổ trong mắt, khi cô ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt đã tràn đầy vẻ phong tình: “Vâng.”

“Đã có việc muốn nhờ, vậy tôi sẽ không khách khí.”

Anh ta vỗ vỗ đầu cô, “Dù sao yêu cầu của em Thư, tôi sẽ làm được.”

Tạ Trạch Thừa rút chân ra khỏi miệng cô: “Cởi vớ cho tôi.”

“Vâng, chủ nhân.”

Để đạt được điều mình muốn, cô học rất nhanh.Nhưng tay cô vừa chạm vào chiếc vớ của anh ta thì đã bị anh ta không dấu vết tránh đi: “Dùng miệng.”

Mi mắt cô run rẩy, cúi người cắn vớ từ từ tuột xuống, cho đến khi dùng miệng cởi hết cả hai chiếc vớ.“Giỏi quá.”

Anh ta không chút keo kiệt dành lời khen.Anh ta lấy vớ từ miệng cô ra, rồi áp vớ lên mũi cô.Cứ như vậy, cô muốn thở thì cũng phải hít hà mùi vớ của anh ta mới có thể tiếp tục.Vì có thêm một lớp cản trở, cô hô hấp càng thêm khó nhọc, ngực phập phồng lớn hơn, môi cũng vô thức hé mở.Anh ta nhìn đúng thời cơ, đặt chân lên mặt cô.Chân anh ta sạch sẽ, thon dài, mu bàn chân nổi lên những đường gân xanh nhạt, móng chân được cắt tỉa tròn trịa, sạch sẽ, ngay cả chai sạn ở lòng bàn chân cũng hầu như không có.Anh ta dẫm lên mặt cô, còn tỏ vẻ thích thú so sánh: “Mặt em thật nhỏ, tôi một chân dẫm lên đều nhìn không thấy mặt em.”

“Ô ô…”

Đến khi cô sắp không thở nổi, anh ta mới buông chân ra, ngược lại nhét ngón chân vào miệng cô: “Ngậm thật kỹ mà liếm.”

Dù anh ta đã đi làm cả buổi sáng, chân anh ta không có mùi hôi gì, nhưng cũng không thể coi là thơm tho.Cô xấu hổ đến mức mặt như muốn rỉ máu, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng hai tay nâng chân anh ta, thè chiếc lưỡi hồng nhạt ra, liếm láp, mút mát ngón chân anh ta.Cô liếm từ ngón chân đến mu bàn chân, rồi từ gót chân liếm đến lòng bàn chân, rồi lại từ lòng bàn chân liếm lại ngón chân.“Nghe nói em Thư ăn cái gì rất kén, đầu bếp kinh thành lấy việc em Thư có thể ăn nhiều một miếng làm vinh dự,” ngón chân anh ta uốn éo trong miệng cô, “Miệng như vậy kén mà em Thư hiện tại vì cái gì mà chân tôi liếm?”

“……”

Cô xấu hổ không nói nên lời, cứng đờ liếm láp ngón chân anh ta.Anh ta hài hước nhìn cô: “Chân chủ nhân, ăn ngon sao?”

Anh ta nói rõ nếu cô không trả lời, anh ta sẽ tiếp tục hỏi.Thư Uyển không còn cách nào khác, đành run giọng trả lời: “Anh, ngon… ngon ạ.”

“Cái gì ăn ngon?”

Giọng anh ta trở nên nghiêm khắc, “Không biết nói hết sao?”

“Chủ nhân chân, chân ăn…

ăn ngon.”

“Ăn ngon thì dùng sức liếm.”

Anh ta dùng ngón chân trêu đùa lưỡi cô, rồi lại nổi hứng chơi đùa, dùng hai ngón chân kẹp lấy lưỡi cô, đột nhiên kéo lưỡi cô ra ngoài.Anh ta dùng ngón chân kẹp lưỡi cô, chờ nước bọt của cô không kiểm soát được mà chảy xuống, mới nhét lưỡi cô trở lại miệng
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
17. "Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt." (liếm kẽ chân, tát, phun nước bọt


Nhưng chưa dừng lại ở việc đưa chân vào, anh ta dùng ngón chân thò vào miệng cô, không ngừng khuấy động lưỡi cô.Nước bọt của Thư Uyển chảy xuống theo chân anh ta, cảnh tượng trông thật dâm đãng.“Ngon không?”

Tạ Trạch Thừa ngoài miệng hỏi, nhưng hành động trên chân không dừng lại, dù Thư Uyển muốn trả lời, cũng bị ngón chân anh ta không ngừng khuấy lưỡi, chỉ có thể phát ra tiếng "ô ô".“Con chó ngốc đến lời nói cũng không rõ,” rõ ràng là anh ta gây ra tình huống đó, nhưng anh ta lại trách tội cô, “Không những không biết nói, ngay cả việc cũng làm không tốt, kẽ ngón chân đã liếm sạch chưa?”

Dường như đang chờ đợi cô trả lời, Tạ Trạch Thừa ngừng động tác chân, một chân khác còn không nhẹ không nặng mà đá đá cô, chờ cô trả lời.Thư Uyển thở hổn hển, nuốt nước bọt trong miệng xuống: “Tôi… tôi bây giờ liếm.”

“Tôi?”

Anh ta bắt đầu làm trầm trọng hóa vấn đề, “Em xứng tự xưng là tôi sao?”

“Nhưng… tôi vừa rồi cũng tự xưng như vậy.”

“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ,” anh ta khinh miệt nhìn cô, “Từ giờ trở đi, khi tôi chơi đùa em, em không được tự xưng là tôi.”

“Vậy, vậy phải gọi là gì?”

Ngón tay Tạ Trạch Thừa gõ gõ lên mặt, vẻ mặt suy tư: “Chó cái, đồ đê tiện, tiện nhân, bò cái, nô lệ dâm dục… còn rất nhiều, em thích cái nào?”…Cô chẳng thích cái nào cả.Và anh ta rõ ràng không chờ cô quyết định, không đợi cô nói gì, anh ta liền tự tiện đưa ra quyết định: “Thôi, hỏi em cũng vô ích, chuyện này em không có quyền quyết định.”

“…Vâng, chủ nhân.”

“Hôm nay cứ tự xưng là chó cái đi, dù sao chỉ có chó mới thích liếm chân chủ nhân.”

Anh ta thản nhiên đưa chân trở lại miệng cô, ra lệnh: “Kẽ chân, liếm.”

Thư Uyển xấu hổ nhắm mắt lại, từ từ đưa lưỡi mình vào kẽ chân anh ta.Đầu lưỡi mềm mại liếm láp, khuấy động những nơi "dơ bẩn" của người đàn ông, khoái cảm về mặt tâm lý vượt xa khoái cảm thể xác.Tạ Trạch Thừa hít một hơi, xoa xoa đầu cô, không tiếc lời khen ngợi: “Kỹ năng miệng khá hơn lần trước nhiều, lén lút luyện tập ở nhà à?”

Nhớ lại những lần trước, Thư Uyển làm sao có thể thừa nhận chuyện này?Không… chuyện này cô thậm chí còn không dám nghĩ đến, nhưng cô đúng là đã lén lút luyện tập ở nhà.Tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại của bố, cô đã cầm chuối ở nhà, hồi tưởng lại những lần Tạ Trạch Thừa chỉ đạo trước đây, tự mình luyện tập hơn nửa đêm.Từ một phút cắn đứt một quả chuối đến năm phút quả chuối vẫn còn trong miệng, cô gần như đã "làm hỏng" hết chuối trong nhà.Những ký ức xấu hổ hiện lên trong đầu, Thư Uyển không dám trả lời, thay vào đó cô càng dùng sức liếm chân anh ta.Liếm mút từng ngón chân một, lưỡi không ngừng lướt qua từng kẽ ngón chân.Vừa dâm đãng, lại thấp hèn.Nhưng mặc dù như vậy, anh ta vẫn không cảm kích.Anh ta rút cái chân ướt đẫm ra, đặt lên vú cô, thong thả dùng vú cô như giẻ lau chân, lau sạch nước bọt trên chân vào vú cô: “Về sau chủ nhân hỏi em cái gì, em phải đáp cái đó.”

“……”

“Bốp.”

Một cái tát giáng xuống mặt cô.Đây là một cái tát theo đúng nghĩa đen, không giống như những cái vỗ mặt hay những cái tát cố tình kiềm lực trước đây, cái tát này dùng sáu phần sức lực, ngay cả trong không khí cũng phát ra tiếng vang giòn giã.Mặt Thư Uyển bị tát lệch sang một bên, cô ôm mặt đỏ hoe hốc mắt.“Lần đầu tiên nể tình em không biết, nên chỉ đánh một cái tát, lần sau không trả lời chủ nhân hỏi là năm cái tát, lại có lần sau nữa là mười cái.

Em cũng không nghĩ tối nay đi Thư gia với khuôn mặt đầy dấu tay chứ?”

Giọng anh ta không lớn, nhưng không giận mà vẫn toát ra uy.Cái từ "không giận mà vẫn toát ra uy", Thư Uyển vốn nghĩ chỉ tồn tại ở những vị đế vương thời xưa, nhưng vừa rồi khi Tạ Trạch Thừa nói chuyện, cô thế mà sợ hãi đến toàn thân run rẩy.Vì cô biết, trong chuyện này, anh ta không nói đùa.Chỉ cần cô không nghe lời, anh ta có rất nhiều cách để trị cô.Thư Uyển quỳ gối được hai bước, quỳ xuống trước mặt anh ta run rẩy nói: “Chủ nhân, chó cái đã biết.”

“Vậy tối hôm qua luyện tập?”

“Luyện…”

Cô thấp thỏm nhìn Tạ Trạch Thừa, lấy lòng duỗi tay ra cởi khóa quần anh ta, “Chủ nhân muốn thử một chút không?”

“Bốp.”

Lại một cái tát nữa giáng xuống.Cái tát này không mạnh bằng cái trước, nhưng âm thanh cũng giòn giã tương tự.Anh ta bóp quai hàm cô, cúi người đến trước mặt cô: “Tôi bảo em làm à?”

“Ô, không… không có.”

“Vậy ai bảo em tự ý hành động?”

Lực véo của anh ta ngày càng mạnh, miệng cô đều bị véo đến trề ra.Thư Uyển không thể làm gì khác ngoài run rẩy môi, giọng nói trở nên lầm bầm: “Là chó cái sai.”

Với bài học trước đó, tốc độ nhận lỗi của cô ngày càng nhanh.Mà cô lùi một bước, anh ta tiến thêm một bước.“Tốc độ nhận lỗi nhanh đấy chứ,” anh ta hừ cười một tiếng, rõ ràng không hài lòng, “Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt.”

Thư Uyển hiện tại vừa nghe đến hai từ "trừng phạt", thân mình liền không kìm được mà run lên.Thấy cô run rẩy, trong mắt Tạ Trạch Thừa mới hiện ra một chút hài lòng.Anh ta nhúc nhích môi, khạc nhổ vào miệng cô đang bị bóp mở: “Ngậm lấy, nếm thử xem có ngon không.”
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
18. Trồng dâu tây (ngậm vớ múa thoát y)


Thư Uyển ngoan ngoãn nuốt xuống.Anh ta bóp chặt cằm cô: “Ngọt không?”

“Ngọt, ngọt lắm…”

“Ngọt thế nào?”

Cô suy nghĩ nát óc, run giọng đáp: “…Là ngọt lịm.”

Thật ra Tạ Trạch Thừa không nghĩ tới câu trả lời đó, anh ta cười khẽ trầm giọng, vùi cả mặt vào cổ cô: “Tôi như nhặt được báu vật vậy.”

Sợi tóc của anh ta chọc vào cổ cô, mang theo một nửa ngứa một nửa xấu hổ, cô không kìm được rụt cổ lại.Thư Uyển càng lùi về sau, anh ta càng được đằng chân lân đằng đầu, dứt khoát há miệng cắn vào phần thịt mềm bên cổ cô, dùng răng nghiền nát nhẹ nhàng, rồi lại ngậm lấy mút mạnh.Cô chưa bao giờ biết ngay cả cổ mình cũng mẫn cảm đến vậy.Ngẩng cao cổ, cô há miệng rên rỉ, như một con thú nhỏ bị mãnh thú ngậm lấy cổ mà rùng mình.Đến khi Tạ Trạch Thừa buông miệng ra, trên cổ cô đã xuất hiện một vết hồng.Một trái dâu tây được "trồng".Anh ta tựa trán vào trán cô, nhẹ giọng nói: “Uống thêm một ngụm nữa nhé?”

Tuy là nghi vấn, nhưng cũng không cho cô quyền từ chối, anh ta lại bóp mở miệng cô, rồi nhổ một ngụm nước bọt vào trong.Thư Uyển ngẩng đầu, ngoan ngoãn uống hết.Anh ta vỗ vỗ má cô: “Hôm nay tôi chưa kiểm tra kỹ năng của em, nhưng em phải nhớ sau này mỗi ngày đều phải luyện tập.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Em tự cởi quần lót ra đi.”

Nghe mệnh lệnh của Tạ Trạch Thừa, cô đứng dậy nhéo mép quần lót của mình, chuẩn bị cởi nó ra.Chuyện này bình thường rất đáng xấu hổ, nhưng so với những kiểu "dạy dỗ" khác, nó đã là chuyện cực kỳ nhẹ nhàng.Thư Uyển cảm thấy da mặt mình đã dày hơn không ít, cô bây giờ chỉ hy vọng anh ta có thể nhanh chóng "thao" cô, chờ anh ta "ra", có lẽ sẽ không còn hành hạ cô nữa.Nhưng mà tính toán của cô chắc chắn thất bại.Không đợi cô cởi quần lót, Tạ Trạch Thừa lại đưa ra yêu cầu mới: “Em cứ khô khan mà cởi quần lót như vậy sao?

Như vậy chủ nhân sẽ không có hứng thú để 'đụ' em đâu.”

“…Vậy…”

Anh ta hất cằm về phía cô: “Ngậm vớ của tôi, rồi múa thoát y.”

“……”

Thư Uyển chỉ muốn ngất đi.Cô cắn môi dưới: “Tôi sẽ không nhảy đâu.”

“Chưa từng học nhảy sao?”

“Học rồi.”

Cô từng học cả ballet và Latin, nếu không phải thân phận tiểu thư nhà họ Thư của cô, giáo viên còn muốn cô đi theo con đường vũ công chuyên nghiệp.Nhưng học rồi thì học rồi, cô tưởng tượng đến việc phải ngậm vớ của người đàn ông mà nhảy Latin hay nhảy thiên nga con, liền cảm thấy mình nên quỳ xuống sám hối với giáo viên dạy múa…Nhưng khóe miệng Tạ Trạch Thừa vẫn mỉm cười, một vẻ mặt như đã nắm chắc phần thắng, trông đáng ghét nhưng lại khiến cô không thể làm gì được.Hai người giằng co một lúc, Thư Uyển đành chấp nhận số phận, nhặt chiếc vớ của người đàn ông từ dưới đất lên, do dự mãi… rồi ngậm vào miệng.Chiếc vớ không có mùi hôi gì, nhưng tâm lý cô quấy phá, cứ cảm thấy toàn là mùi của người đàn ông, lập tức mặt cô đỏ bừng.Cô không dám tưởng tượng mình bây giờ trông như thế nào, chỉ có thể thẹn thùng và thận trọng mà vặn vẹo cơ thể.Áo ngực đã sớm bị anh ta dùng chân đẩy lên ngực, đừng nói vặn vẹo, ngay cả cô bước một bước về phía trước, đều có thể cảm nhận được hai bầu vú rung lắc.Tạ Trạch Thừa rõ ràng cũng chú ý đến điểm này, ra lệnh cho cô: “ Vú em hãy rung lắc với biên độ lớn hơn nữa đi.”

Chịu đựng sự xấu hổ, cô đặt hai tay ở hai bên cơ thể, hơi nâng lên, cơ thể nghiêng về phía trước, hai vai trái phải kéo bầu vú lên xuống, qua lại, tạo thành từng lớp sóng ngực.Vú cô vốn không nhỏ, rung lắc kịch liệt như vậy, càng khiến hai bầu vú nảy lên rồi rơi xuống, cảm giác lạ thường lan tràn.Thư Uyển đứng tại chỗ nâng vai xoay nửa vòng, cởi một ống quần lót xuống sau đó lại xoay trở lại, từ từ nâng một chân khác từ dưới đất lên, luôn giữ cao qua đỉnh đầu.Cô duy trì tư thế đó, kéo chiếc quần lót đang mắc ở đùi trong lên trên, cho đến khi tháo nó ra khỏi đầu ngón chân đang giơ cao qua đỉnh đầu.Trong mắt Tạ Trạch Thừa tràn đầy dục vọng, anh ta đứng dậy, một tay ôm lấy eo cô từ phía sau: “Giữ nguyên tư thế này.”

“ Ưm…”

Cô không kìm được mà làm nũng, “Chân em mỏi.”

Tuy kỹ năng nhảy múa vẫn còn, nhưng dù sao cô cũng đã lâu không nhảy, cơ thể cứng hơn trước khá nhiều.Tư thế chân sau giơ lên cao qua đỉnh đầu như vậy làm cô cảm thấy vùng háng ê ẩm.“Chỗ này mỏi sao?”

Bàn tay to của anh ta tìm đến phần hông trong của cô, từ từ xoa nắn cái gân đang căng cứng của cô.Hơi ấm từ lòng bàn tay anh ta truyền đến từ nơi riêng tư, Thư Uyển run lên, chân suýt chút nữa buông xuống, may mắn cô nhớ rõ mệnh lệnh của anh ta, một tay nắm chặt đỡ lấy.“Ngoan lắm.”

Tạ Trạch Thừa cúi người hôn lên mi mắt cô, “Buông xuống đi, bé ngoan sẽ có thưởng.”

Thư Uyển nhắm mắt lại mặc cho anh ta hôn, sự lanh lợi trong đáy mắt cũng bị che khuất.Cô sớm đã biết, trẻ con làm nũng sẽ có kẹo.Chỉ là cô không ngờ phần thưởng của người đàn ông lại khiến cô không thể hưởng thụ được, biết vậy cô thà không cần phần thưởng…Sau khi Tạ Trạch Thừa giúp cô tháo áo ngực ra, anh ta hôn từ mi mắt cô đến má, rồi từ má hôn đến xương quai xanh của cô, cuối cùng ngậm lấy đóa hoa anh đào hồng hào.Đúng lúc anh ta ngậm lấy đầu ti cửa cô, bàn tay vẫn luôn dừng ở chỗ riêng tư của cô cũng đồng thời chuyển động.“Phần thưởng bắt đầu, em đã sẵn sàng chưa?”

Không đợi Thư Uyển trả lời, anh ta đột nhiên cắn đầu ti cô rồi kéo mạnh về phía sau, ngay sau đó tay anh ta cũng không sai một ly mà véo lấy hạt le của cô, rồi mạnh mẽ kéo ra ngoài.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
19. Em kiềm chế một chút (chà đạp hạt le )


“A!!”

Thư Uyển trợn tròn mắt hạnh, theo bản năng cong eo lên.Nhưng cô vừa cong eo, ngược lại làm đầu ti bị kéo căng ra hơn, cô đau đến lại kêu một tiếng, ngoan ngoãn đưa thân mình trở lại.Tạ Trạch Thừa mi mắt cong cong, buông hàm răng ra, để núm vú đã chịu đủ sự hành hạ nảy trở lại.Tuy là nảy trở lại, nhưng so với núm vú bên kia, núm vú này sưng đỏ hơn rất nhiều.“Đau không?”

Anh ta nhẹ giọng hỏi.Thư Uyển mắt lưng tròng: “Đau.”

Lớn đến từng này, tổng số những lần cô chịu đau cộng lại cũng không bằng ở chỗ Tạ Trạch Thừa.Nghĩ đến chuyện này, cô liền cảm thấy rất tủi thân.Tạ Trạch Thừa trấn an mà hôn hôn đầu vú cô, một tay khác vẫn không buông hạt le đang bị nắm.Thư Uyển bĩu môi tủi thân một lát, thấy anh ta vẫn không có ý buông tay, không kìm được dùng tay đẩy đẩy anh ta, bắt đầu giở thói tiểu thư: “Anh buông ra.”

“Không buông.”

Anh ta dùng ngón tay xoa bóp âm vật cô, “Tôi mà buông ra, làm sao biết được em chảy nước dâm từ đâu?”

“……”

A a a!

Anh ta có thể nào liêm sỉ một chút không!Thư Uyển sắp phát điên rồi, cô không biết vì sao Tạ Trạch Thừa có thể mặt không đổi sắc mà nói ra loại lời lẽ đáng xấu hổ này.Nhưng đáy lòng cô có phát điên, cũng không thể không thừa nhận… cô đúng là đã chảy nước.Hai ngón tay của anh ta bóp dẹt hạt le cô rồi lại buông ra, xoa xoa lên xuống: “Nước dâm chảy đầy tay tôi rồi.”

Cô rên rỉ thở dốc, hai chân không kìm được khép lại, nhưng lại bị Tạ Trạch Thừa mạnh mẽ tách ra.Cô chỉ có thể bị buộc chấp nhận những gì anh ta làm, cho đến khi hạt le bị bóp sưng tấy, giống như đêm đó sưng tấy ở kẽ khe lồn, làm sao cũng không thể thu vào được.Tạ Trạch Thừa dùng móng tay nhẹ nhàng cào hai cái, vừa lòng mà lật toàn bộ thân mình cô lại.Cô bị ấn quỳ gối trên ghế, mông nhô cao.Tư thế này làm "lỗ lồn" của cô hoàn toàn nhếch lên, cái gì cũng bị nhìn thấy rõ ràng.Thư Uyển vùi mặt vào khuỷu tay, trầm giọng yêu cầu: “Anh nhẹ một chút…

Tôi, tôi vẫn là lần đầu tiên.”

Mặc dù chuyện này Tạ Trạch Thừa đã biết trước đó, nhưng cô cảm thấy vẫn nên nhắc nhở thêm một lần nữa mới tương đối an toàn, dù sao nghe nói đàn ông khi "cứng lên" thì chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ, cô hy vọng Tạ Trạch Thừa có thể giữ lại một chút lý trí…“Đương nhiên nếu có thể nói, tôi càng hy vọng có thể mặt đối mặt…”

Cô căng thẳng liền bắt đầu nói nhiều, “Tôi khi tiêm phòng thích nhìn kim tiêm, bởi vì nhìn không thấy nguy hiểm mới sợ hãi.”

“…Tôi không phải nói sợ hãi loại chuyện này , tôi chưa bao giờ sợ hãi…

A a a!”

Một vật nóng bỏng đột nhiên dán vào mông cô, cô căng thẳng một tay bấu chặt lấy ghế da, phát ra tiếng " ư ".“Khoan đã,” cô nói năng lộn xộn, “Tôi biết tôi xinh đẹp lại mỹ miều, nhưng anh đừng kích động, khống chế bản thân một chút …”

“Bốp.”

Tạ Trạch Thừa tát một cái vào mông cô, cắt ngang lời cô: “Chân kẹp chặt.”

Mông Thư Uyển bị đánh đến thịt căng chặt một chút, rồi sau đó chậm rì rì mà khép chân lại.Đến khi hai chân khép lại, cô mới cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm – anh ta đã nhét "cái đó" vào giữa hai chân cô, dán sát vào khe lồn rồi bắt đầu ra vào.“!”

Thư Uyển cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu mình đã đứt.Cô không kịp lo đến kế hoạch giả vờ ngoan ngoãn ban đầu, quay mặt lại liền trừng mắt nhìn Tạ Trạch Thừa: “Tôi không có quyến rũ ?!!”

Cô đã làm đến mức này rồi, anh ta thế mà còn chưa "thao" cô!Nghĩ đến việc mình vừa nói nhiều lời như vậy, cô liền cảm thấy mình bây giờ cái gì cũng không có!!A!!!!Cúi đầu thưởng thức dáng vẻ Thư Uyển trợn mắt giận dữ, Tạ Trạch Thừa không kìm được bật cười.Cảm thấy nếu mình không giải thích liền sẽ bị người trước mắt cắn chết, anh ta vừa cười vừa nói: “ Quyến rũ, tôi đều cương rồi đây.”

Như là để chứng minh mình cứng đến mức nào, anh ta nâng eo lên trên : “Em cảm nhận được không?”

Con cặc của người đàn ông đang chọc vào khe lồn đangsưng tấy của cô, khi ra vào mang theo một trận tê dại.Thư Uyển hốc mắt đỏ một vòng, nhưng vẫn kiên trì quay đầu trừng anh ta: “Anh đánh rắm!

Anh cứng rồi còn không ‘thao’ tôi?!”

Cô tiểu thư tính tình phát tác, một tay thò ra phía sau, muốn rút con cặc của anh ta ra, hai chân cũng không phối hợp mà mở ra, vặn vẹo thân mình không cho anh ta chạm vào.Tạ Trạch Thừa bị chọc cười, giơ tay liền đánh mạnh mấy cái vào mông cô, không mấy cái liền làm mông cô in hằn mấy dấu bàn tay: “Muốn tôi đụ em như vậy sao?”

Cô cắn môi dưới không nói gì, chỉ dùng hết toàn thân sức lực tỏ vẻ không hợp tác.Tạ Trạch Thừa mặt lạnh, một tay khóa chặt hai tay cô ra sau lưng, nhấc con cặc thô to lên đâm vào cái lồn non mềm của cô, một cú thúc mạnh.Lồn nhỏ chưa bao giờ được ai ghé thăm truyền đến một cơn đau xé rách, Thư Uyển đau đến trước mắt tối sầm, cả người xụi lơ trên ghế.“Biết đau?”

Anh ta rút con cặc ra, cười lạnh nói, “Tôi chưa để đầu cặc còn đâm hết vào, em đã đau thành dáng vẻ này, hôm nay tôi sợ nếu phá trinh cho em, em cảm thấy mình tối nay còn có thể nguyên vẹn mà đi Thư gia không?”

Anh ta trong lòng lo lắng chuyện của cô, cô thì ngược lại, lại cố chấp.“Bốp.”

Anh ta rút dây lưng ra, quất một cái vào mông cô: “Còn làm loạn nữa không?”

“A… không, không làm loạn?”

“Vậy em tự nói, sai rồi sao?”

Bị cơn đau vừa rồi dọa sợ, Thư Uyển cũng không dám làm loạn nữa, thành thật nhận lỗi: “Sai rồi…”
 
Back
Top Bottom