Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập

[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 41: Em chỉ muốn ở bên anh


Nhận được tin nhắn của người phục vụ, Tần Bắc Phong thanh toán qua loa rồi rời khỏi trung tâm thương mại, bắt xe về ngay.Tối qua anh đã hơi mất kiểm soát, nửa đêm hành động quá bạo lực, sau khi dọn dẹp cho cô xong, anh đã dùng hết cả tuýp thuốc mỡ giảm sưng.Anh tự hỏi không biết cô đã dậy chưa, có khó chịu không, hay có ăn uống được gì không, anh phải về xem mới yên tâm.Vừa đỗ xe xong và đi lên từ gara dưới tầng hầm, khóe môi người đàn ông bất giác cong lên một nụ cười.Nhưng khi chưa đến dưới chân tòa nhà, anh đã thấy cô gái đang úp sấp, nằm bò ra bãi cỏ ven đường một cách không mấy thanh lịch.Chiếc váy dài đến đầu gối vì tư thế quỳ mà bị kéo lên đến giữa đùi.

Trên làn da trắng muốt, những vết đỏ tím vẫn còn hằn rõ, lờ mờ có thể nhận ra đó là dấu tay của anh.Giữa ban ngày ban mặt, dục vọng lại dâng trào.

Tần Bắc Phong thấy mình sắp trở nên thiếu đứng đắn, liền cất tiếng."

Lại làm sao nữa đây?"

Giọng nói anh kìm chế, nén lại sự bức bối trong cổ họng, nghe lạnh lùng lạ thường.Chi bằng khỏi cần chuyển nhà, chôn luôn cô xuống đất cho xong chuyện.Ánh mắt Lộc Nhung mất đi tiêu cự.

Dù người đàn ông đã gỡ sợi dây thép đang quấn quanh cổ áo và kéo cô lên, cô vẫn im lặng."

Lại làm sao nữa đây?"

Năm chữ đơn giản đó dường như đang chế giễu cô phiền phức, không chịu yên phận.Nghĩ kỹ thì cũng đúng, chặn đường chuyển nhà, té ngã khi xin lỗi, rồi cả fan hâm mộ làm phiền, không có chuyện nào là không rắc rối.Lộc Nhung tủi thân vì sự lạnh nhạt của anh ta, nhưng lại không đấu tranh với sự yếu đuối của bản thân.

Cô hít sâu một hơi, học theo những người khác mà gọi anh ta: "Tần ca."

Cô không muốn biết tên của anh, dù sao bản thân cũng chẳng phải là một sự tồn tại đặc biệt gì.Một tiếng gọi ngắn ngủi khiến Tần Bắc Phong suýt nghĩ mình nghe nhầm.

Sau khi chắc chắn là do cô gái nói ra, biểu cảm của anh ta lập tức thay đổi.Anh muốn nghe cô gọi mình trên giường, vừa đụ vừa nghe, "Tần ca", "Bắc Phong", hoặc những cách gọi kích thích hơn.Phần bụng dưới nóng lên, máu dồn lên não.

May mắn thay, vào khoảnh khắc quan trọng đó, lý trí của người đàn ông chiếm thế thượng phong, và sự tủi thân trong giọng nói của cô gái đã giúp anh ta một phen .Cô đang giận vì sự thô bạo của anh tối qua sao?Tần Bắc Phong quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng hết mức có thể để lau sạch đất bám trên đầu gối cô.Không còn bùn đất, hai vệt đỏ do quỳ xuống càng thêm nổi bật.Chết tiệt, lại muốn cứng."

Sao thế?"

Tần Bắc Phong vẫn giữ tư thế quỳ gối, ngẩng đầu nhìn cô.Chỉ một chữ khác biệt, nhưng Lộc Nhung lại cảm thấy trái tim mình như bị siết lại.

Đây là lần đầu tiên cô cúi đầu đối diện với ánh mắt anh .Không phải cái nhìn lên đầy thận trọng như mọi ngày.

Chi tiết nhỏ này khiến tâm trạng cô gái bỗng tươi sáng, như tia nắng ban mai buổi sáng."

Có một con mèo con bị kẹt ạ."

Cô dịu dàng nói."

Không phải Tiểu Lộc à?"

Tần Bắc Phong bật cười."..."

Sao anh ta không thể thả lỏng một chút với người khác chứ.

Lộc Nhung bĩu môi, đưa tay định chỉ, "Không phải em, thật sự có một con mèo con."

Tần Bắc Phong dĩ nhiên đã nghe thấy tiếng mèo kêu.

Chẳng qua anh ta muốn trêu chọc cô, khẽ bóp đầu ngón tay cô gái rồi nói, "Đợi chút."

Sau đó, anh ta nhanh nhẹn ra tay, lập tức cắt đứt sợi dây thép quấn quanh chân sau của con mèo.

Chưa kịp để con mèo chạy thoát, anh ta đã nhéo da gáy nó và xách ra."

Tay anh không sao chứ?"

Lộc Nhung há hốc mồm kinh ngạc, vội vã nói.Tần Bắc Phong giơ con mèo lên nhìn, không thấy vết máu.

Nghe thấy cô gái quan tâm mình, anh ta ngoài mặt vẫn thờ ơ đáp lời, "Không sao, da dày mà."

"Em nói là anh nhẹ tay với con mèo một chút."

Tai Lộc Nhung đỏ ửng."

Biết rồi."

Kéo con mèo đang run rẩy lại gần, người đàn ông tùy tiện rút một miếng vải hồng nhạt từ túi giấy bên cạnh, bọc chặt lấy con mèo đang giãy giụa, chỉ để lộ cái đầu đáng thương.Anh ta thích màu hồng sao?

Lộc Nhung sững sờ, rồi mới chú ý đến logo trên những chiếc túi giấy.Vậy ra anh ta không ở đó, mà là đi mua quần áo cho cô sao?"

Em về trước đi."

Tần Bắc Phong tùy ý xách con mèo, đung đưa qua lại, rồi đưa túi mua hàng cho cô.Lộc Nhung run sợ nhìn con mèo chơi "thuyền hải tặc", vội vàng ôm nó vào lòng.

"Vậy còn anh?"

"Đưa nó đến phòng khám thú y."

"Em tự đi là được rồi."

Dù sao cũng là cô phát hiện ra con mèo, Lộc Nhung không muốn làm phiền người đàn ông thêm."

Chân không đau à, đi được không?"

Tần Bắc Phong liếc mắt nhìn đôi chân đang run rẩy của cô."..."

Ai gây ra tội này cơ chứ?

Lộc Nhung không muốn để ý đến anh ta, dùng ngón tay gảy tai con mèo.Trời phía xa sẩm tối, cất giấu những tiếng sấm nặng nề.

Lát nữa chắc sẽ mưa."

Về nhà."

Tần Bắc Phong xách con mèo lại, giọng điệu không cho phép phản đối."

Meo!"

Con mèo đang chơi với cô gái rất vui vẻ, thấy mình lại trở về trong tay con quái vật khổng lồ, liền nhe nanh với người đàn ông."

Hù."

Tần Bắc Phong không thèm giả vờ, gầm nhẹ để dọa lại."

Meo..."

Con mèo tủi thân vặn mình về phía cô gái."

Hừ."

Người đàn ông đắc ý nhướng mày.Người này bao nhiêu tuổi rồi vậy?

Lộc Nhung thầm rủa, nhưng miệng vẫn kiên quyết nói, "Em đi cùng anh."

"Sợ anh ngược đãi nó à?"

Tần Bắc Phong rũ mắt.Cô gái đột nhiên nhớ lại lời bạn cùng phòng đã nhắc đến, tin đồn về việc người đàn ông ngược đãi động vật.Cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc, những vệt nắng vàng rơi trên sườn mặt anh, giữa đôi lông mày lạnh nhạt.Lộc Nhung không hiểu tại sao anh luôn muốn bóp méo ý nghĩa lời nói của người khác, và tại sao luôn thể hiện thái độ xấu xa.Anh rõ ràng, không phải là người như vậy.Làn sóng nhiệt thổi đến khiến Tần Bắc Phong mất kiên nhẫn.

Cảm giác khô nóng khiến anh không muốn chờ câu trả lời của cô gái, dù sao cũng sẽ chẳng có lời tốt đẹp nào.Anh cũng chẳng mong đợi bất kỳ ai hiểu mình.Người đàn ông quay lưng định đi, nhưng vạt áo bỗng nhiên bị kéo lại.

Lực kéo rất nhỏ, nhưng lại giữ được thân hình, và cả trái tim anh, nằm trọn trong lòng bàn tay."

Em chỉ muốn đi cùng anh thôi."

Ánh mắt cô gái thẳng thắn, còn hơn cả ánh nắng mặt trời giữa tháng tám.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 42: Cô và anh, mỗi người một việc


Những cơn mưa mùa hè vốn nổi tiếng là đến bất chợt.

Sau khi trút xuống hạt mưa đầu tiên đầy ngang ngược, nó chẳng màng đến người đi đường mà trút cơn mưa xối xả.Tần Bắc Phong thong thả giảm tốc độ xe, hé cửa kính một chút để tiện ngắm nhìn sự chật vật của người khác.Kỹ thuật lái xe của anh rất vững, Lộc Nhung ngồi ở ghế phụ không hề hay biết gì.

Một tay cô kéo dây an toàn, một tay ôm mèo con.

Đôi mắt khép lại, hơi thở đều đều.Cô đã ngủ rồi.Con mèo con cựa quậy, định kêu lên, nhưng bị ánh mắt của người đàn ông dọa cho im bặt."

Meo... meo."

Con mèo rụt rè rúc vào ngực mềm mại của cô gái.Tần Bắc Phong dùng ngón tay gõ gõ lên vô lăng, "Xì.

Sau khi khám xong sẽ sắp xếp cho tìm chủ mới cho mày , đừng hòng giành đồ của tai."

Chiếc xe lại rẽ qua vài vòng, dừng lại ngoài một con phố cũ.

Phòng khám thú y ở ngay bên trong, nhưng tiếc là mưa quá to và đường quá hẹp, không thể lái xe vào được.May mắn trong xe có ô, Tần Bắc Phong định đi bộ vào.Rút chìa khóa, tắt máy, anh ta nghiêng người định xách con mèo.

Bàn tay kia giơ lên, khép lại, che đi ánh đèn trần tự động sáng trong xe.Con mèo sợ anh ta, giãy giụa làm cô gái đang ngủ gật tỉnh giấc.Lộc Nhung khẽ rên, nửa mở đôi mắt nhập nhèm, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay hơi hé ra của người đàn ông.Làn da ở đó trong suốt, ánh lên một màu hổ phách ấm áp, là sắc màu duy nhất trong khung cảnh mờ tối.Sao trời lại tối thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy?Xe giống chủ, Tần Bắc Phong lái chiếc xe địa hình, dung tích lớn, đầy đủ chức năng.

Vừa ngồi xuống chiếc ghế da rộng rãi, thoải mái, cô đã mệt rã rời.Tất cả đều do anh ta tối qua...

Lộc Nhung tự biện hộ trong lòng.

Cô khẽ hỏi bằng giọng mềm mại, "Đến nơi rồi sao?"

"Ừm."

Tần Bắc Phong không thể chịu nổi dáng vẻ ngây thơ này của cô, giọng nói khàn khàn.

"Phải đi bộ một đoạn, anh đi một mình.

Em ngủ tiếp đi."

Cô gái ngủ bù, lấy lại sức, còn anh sẽ đi nhanh về nhanh, giải quyết con mèo phiền phức này, rồi sau đó là cái chân thứ ba đang rục rịch.Ai nói là sẽ đi cùng nhau chứ?Lộc Nhung khẽ ngáp một cái, cô túm lấy tay anh , như thể đã nắm được ánh sáng, không gian xung quanh bỗng sáng bừng lên."

Đi cùng nhau."

Những hạt mưa xối xả rửa trôi mặt đất, mùi bùn đất xộc thẳng vào mặt, xua tan cơn buồn ngủ cuối cùng của cô gái.Cô thề, lúc nói muốn đi cùng, cô thật sự không biết bên ngoài mưa lớn như thế.

Cô nửa tỉnh nửa mơ, cứ ngỡ đang nằm mơ.Bởi lẽ, cảm giác cả thế giới hỗn loạn, chỉ có mình cô và sự bình yên dựa sát vào nhau quá đỗi mơ hồ."

Chỉ có một chiếc ô, em quay lại xe đi?"

Tần Bắc Phong lắc lắc chìa khóa xe.

Anh và cô gái chen chúc dưới mái hiên cửa hàng, miễn cưỡng giữ được người khô ráo.Nếu là người khác, Lộc Nhung có lẽ đã ngoan ngoãn nghe lời."

Anh lên xe đợi đi, em đưa con mèo này đi."

Cô gái mím chặt môi, lòng tự trọng không cho phép cô nhận thua."

Ồ, em biết phòng khám ở đâu à?"

Tần Bắc Phong thản nhiên nói."..."

Không, cô không biết.Lộc Nhung lộ vẻ bối rối, luống cuống lấy điện thoại, định tra địa chỉ phòng khám gần đó.Chưa kịp lấy ra, đã bị người đàn ông ấn tay lại."

Được rồi, mỗi người một việc."

Tần Bắc Phong ngửi thấy mùi mưa, sự mát lạnh tràn vào lồng ngực nóng bỏng, một cảm giác vui sướng khó tả.

Anh ta cười, mở ô ra.

"Em giận dỗi vặt, anh sẽ lo liệu."

"Em mới không có giận dỗi."

Lộc Nhung nghịch ngón chân dưới đất, phản bác lại anh ta.Tần Bắc Phong nhướng mày tỏ vẻ không đồng tình, cảm thấy nếu mình nói thêm, cô gái sẽ "xù lông" lên mất.Anh ta nhét chiếc ô vào tay cô, dặn dò, "Ôm chặt lấy."

"Ôm chặt..."

Lộc Nhung ngơ ngác nắm lấy ô, nhìn con mèo trong lòng, "A!"

Lại là ôm nhầm rồi.Dưới chiếc ô che mưa, trong tầm mắt chật hẹp chỉ có đôi mắt đen thẳm của người đàn ông.

Họ nhìn nhau.

Anh ta dùng cánh tay và ngực mình bao bọc lấy cô, thân nhiệt nóng bỏng so với những hạt mưa lạnh ngấm, nóng đến mức khó có thể lờ đi."

Meo!"

Là con mèo không chịu nổi sức ép của hai cặp ngực lớn, kêu cứu trước.Cô gái như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, giây tiếp theo, người đàn ông ôm cô lao vào cơn mưa.Có thể nghe thấy tiếng hạt mưa nện vào mặt ô, nhịp trống dồn dập, dũng cảm và không sợ hãi.Có thể nhìn thấy hình ảnh hạt mưa nện vào tấm lưng người đàn ông, dưới lớp quần áo ướt sũng, cơ bắp cuồn cuộn, sống lưng thẳng tắp, từng đốt xương nối tiếp nhau.Lộc Nhung không thốt nên lời, cảm giác không chân thật như trong mơ ập đến.

Cô không kiềm được ngẩng đầu nhìn người đàn ông.Vẻ mặt anh ta thản nhiên, phóng khoáng, chỉ tập trung nhìn con đường phía trước.

Cảnh phố xá lướt qua nhanh chóng, dường như không có gì xứng đáng để nán lại trong mắt anh ta.Tiếng sấm nổ vang, nhưng ánh mắt người đàn ông đã biến mất đi sự lạnh lùng"Đừng sợ, ôm chặt lấy anh."

Anh ta chạy nhanh, bước chân không ngừng, cúi đầu, khẽ cọ vào búi tóc của cô gái.Đôi môi mỏng mấp máy, mưa đánh rụng lá cây.

Suy nghĩ của Lộc Nhung hỗn loạn như một cơn lốc xoáy, khi bình tĩnh lại, chỉ còn lại một ý niệm.Cô rất muốn hôn anh.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 43: Anh có cái đuôi không?


Đoạn đường đến phòng khám gần hơn nhiều so với Lộc Nhung tưởng tượng.Khi người đàn ông thả cô xuống, chân cô chạm đất, cô còn chưa kịp tìm được lý do chính đáng cho ý nghĩ hoang đường của mình.Cô chợt nhớ lại câu chuyện bà trong làng kể hồi bé.Người già nói, ngày mưa là ngày những con vật thành tinh xuống núi tìm kiếm niềm vui.

Chúng sẽ bám vào những đôi nam nữ trẻ tuổi đang yêu, bày trò để thể hiện bản thân, tạo nên những truyền thuyết kỳ lạ."

Không được mê tín dị đoan nha."

Cô bé thiên thần bên trong cô cất tiếng."

À, thế thì là cô thích anh rồi ta , xong đời cô rồi !"

Cô bé ác quỷ vui sướng ra mặt."

Mê tín dị đoan thì tốt hơn."

Lộc Nhung đưa con mèo lên che mặt, lén lút nhìn trộm phía sau người đàn ông, cố tìm ra manh mối, ví dụ như một cái đuôi.Tần Bắc Phong đưa chiếc ô ra ngoài để rũ sạch nước mưa.

Vừa quay lại, anh bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của cô gái.

"Nhìn gì đấy?"

"Cái đuôi."

Lộc Nhung theo bản năng trả lời."?"

Tần Bắc Phong không hiểu câu nói không đầu không đuôi của cô từ đâu ra, nhưng quen thói, anh lại nổi hứng trêu chọc cô."

Cái đuôi ở phía trước."

Người đàn ông ấn đầu con mèo xuống, giọng nói đầy ẩn ý."

Thật sự có đuôi à?"

Lộc Nhung sững sờ, tầm mắt vô thức liếc về phía trước người anh.Chiếc quần túi hộp rộng rãi, phần dưới cơ thể trông không có gì bất thường, nhưng má cô lại bắt đầu ửng hồng."

Thấy chưa?"

Tần Bắc Phong cười khẽ."

Không."

Câu trả lời bật ra ngay lập tức.Lộc Nhung thoáng chốc hối hận.

Cô luôn thành thật một cách hết sức vào những lúc không nên.Cô ghét việc mình cứ ngây ngô mắc bẫy, càng ghét dáng vẻ thành thạo, trêu chọc cô của người đàn ông.Thật xấu xa.Bực bội cắn môi dưới, Lộc Nhung cắn mạnh một chút, muốn dùng cơn đau để làm dịu cảm giác bối rối trong lòng.Đôi môi của cô gái có màu hồng anh đào xinh đẹp, hình dạng rất đẹp.

Răng trắng tinh dễ dàng tạo ra một vết hằn sâu.

Ánh mắt người đàn ông cũng dõi theo vết cắn.Tần Bắc Phong nhớ rõ cảm giác ngón tay cắm vào miệng cô, bên trong ẩm ướt, đôi môi mềm mại.Anh rất muốn thay thế, cắn lên đó.Cảm giác ghen tuông đến đột ngột và khó hiểu, thiêu đốt ánh mắt người đàn ông trở nên nóng rực.

Lộc Nhung muốn giả vờ không biết cũng không được.

"Nhìn, nhìn cái gì?"

Nhìn chằm chằm đôi môi nhỏ đang hé mở, chiếc lưỡi mềm mại đang cuộn tròn, yết hầu của Tần Bắc Phong trượt lên xuống.Mưa vẫn rơi, hàng hiên tự nhiên tạo ra một không gian riêng tư cho hai người.

Hơi thở nặng nề dừng lại, người đàn ông ôm lấy vòng eo của cô gái, mọi thứ như chạm vào là sẽ phát nổ."

Xin lỗi nhé."

Giọng nói phát lên .Có một thứ gì đó mềm mại, có lông lướt qua mặt.

Tần Bắc Phong cố nhịn xúc động muốn chửi thề, nhìn vị khách là chú chó Golden đang được cõng trên vai một người khác rời khỏi phòng khám.Chú Golden bị dính mưa, cái đuôi vẫy rất vui vẻ, giống hệt cô gái trong lòng anh đang run rẩy vì căng thẳng.Thôi vậy, cô gái này da mặt mỏng, đừng dọa cô khóc nữa.

Chờ về nhà rồi từ từ cắn, cắn sưng cả hai đôi môi căng mọng kia, coi như lấy lãi.Tần Bắc Phong vỗ vỗ lưng cô, "Vào thôi."

"Ừm."

Lộc Nhung cúi đầu, không dám ngẩng lên.Cô vừa rồi lại lầm tưởng anh muốn hôn mình.

Hóa ra chỉ là để tránh chú Golden đang được cõng trên vai khách.

Khoảng cách giữa sự thật và tưởng tượng làm tâm trạng vốn đã rối bời của cô gái càng thêm bất ổn.Lộc Nhung lẽo đẽo đi theo sau người đàn ông, thấy anh quen thuộc làm thủ tục đăng ký.

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên anh đến đây."

À, anh Tần, con chó anh đưa đến lần trước đã tìm được chủ mới rồi."

Cô gái ở quầy lễ tân gõ xong bàn phím, vừa chú ý thấy một "cái đuôi nhỏ" đằng sau lưng anh, liền kêu lên đầy khoa trương.

"Ôi!"

Không ít người ngoái lại nhìn, lưng Lộc Nhung như có kim châm.

Cô hoảng hốt, tiến sát thêm một bước về phía người đàn ông.Tần Bắc Phong tận hưởng sự thân mật vô thức của cô.

Anh nắm tay cô, xoa nhẹ, rồi cùng cô vào phòng khám.Bác sĩ ở phòng khám là một người đàn ông trẻ tuổi, ngoại hình nổi bật nhưng thái độ rất lạnh lùng.Tần Bắc Phong đưa con mèo được bọc lại như cái bánh chưng cho anh."

Anh không thể bọc đơn giản hơn sao?"

Bác sĩ nhận lấy, dùng kéo cắt lớp vải bọc con mèo."

Quen rồi."

Tần Bắc Phong nhướng mày, bắt chuyện.

"Cuối tuần không nghỉ ngơi à?"

"Kiếm tiền sữa bột."

"Chúc mừng nhé."

Nghe thấy lời chúc mừng, bác sĩ dường như nghĩ đến điều gì đó, thái độ lạnh lùng trở nên ấm áp.Đứng một bên, Lộc Nhung lặng lẽ nghe hai người đàn ông thỉnh thoảng đối thoại, không dám xen vào.

Trong đầu cô vẫn còn hỗn loạn.Kiểm tra rất nhanh đã xong.

Ngoài việc hơi gầy, con mèo không có vấn đề gì lớn, có thể mang về ngay.Tần Bắc Phong trả tiền ở quầy, mua đầy đủ đồ dùng cho mèo, rồi ngồi ở sảnh nhìn cô gái cho mèo con ăn súp.Con mèo kêu "xoạt xoạt" ăn rất vui vẻ, đầu lưỡi vô tình liếm vào ngón tay cô.

Lộc Nhung không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong."

Nhặt ở đâu thế?"

Trời mưa to, khách không nhiều, bác sĩ nhàn rỗi bắt chuyện, ý chỉ con mèo trong tay Tần Bắc Phong."

Một món quà."

Tần Bắc Phong càng nhìn càng thấy vẻ mặt của cô gái giống con mèo đáng thương kia, rõ ràng nhút nhát nhưng lại lén lút "vung móng vuốt nhỏ."

"Không nhận không được."

Bác sĩ cười cười, ngầm hiểu.Cơn mưa dần nhỏ lại.

Trước khi đi, Tần Bắc Phong nghĩ nên giới thiệu hai người với nhau."

Đây là Thẩm Ám, bác sĩ Thẩm."

Cô gái đã ôm con mèo và cưng nựng gần 20 phút.

Tần Bắc Phong bóp má cô, ép cô quay lại.

"Chào hỏi đi."

Lộc Nhung vừa mới làm dịu nỗi băn khoăn về người đàn ông bằng cách trêu đùa con mèo, đột nhiên bị chạm vào mặt, kinh ngạc thốt lên."

Người bác sĩ."

"...

" x2
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 44: Anh thích nhất động vật nhỏ, thịt kho tàu, hấp, xào,đúng rồi,...


Chương 44: Anh thích nhất động vật nhỏ, thịt kho tàu, hấp, xào,đúng rồi, còn có... làm tình."

Nếu những trải nghiệm xấu hổ có thể được viết thành sách, cô chắc chắn đã là một tác giả, chỉ đợi thành công danh toại và rời khỏi Trái Đất này.Không khí lạnh trong xe rất nhiều.

Lộc Nhung dán đầu vào cửa kính, vừa dùng mặt kính để hạ nhiệt cho khuôn mặt, vừa cố gắng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nỗ lực không để ý đến người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.Nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, việc để ý đến âm thanh đã trở thành thói quen.Cô có thể nghe thấy tiếng điều hòa của xe đã trở nên dịu hơn, yên tĩnh.

Là tiếng lá cây lay động, tiếng con mèo nhỏ trong túi phía sau rúc rích đầy thỏa mãn, và cả tiếng cười khẽ thỉnh thoảng phát ra từ lồng ngực người đàn ông.Có gì mà buồn cười chứ?

Lộc Nhung giơ tay bực bội che đi đôi tai đang đỏ bừng.Hơi nóng trên mặt và không khí lạnh đang vô hình vật lộn.

Chưa đợi phân thắng bại, xe đã đi chậm lại, đã đến khu dân cư.Khu dân cư cũ, hệ thống thoát nước không tốt, cứ mưa to là mặt đất lại đọng nước.Tần Bắc Phong lái xe thẳng đến trước cửa tòa nhà chung cư, nghĩ rằng sẽ đưa cô gái, con mèo tiểu tam này cùng với đống đồ đạc lộn xộn lên nhà trước."

Đến rồi."

Lộc Nhung nghe thấy, ngượng ngùng ngẩng đầu.

Trên trán cô có một vệt đỏ nhỏ, do tì vào cửa kính mà tạo thành.Tần Bắc Phong nhìn vệt đỏ đó, tự nhiên liên tưởng đến những vết đỏ khác đang được che giấu dưới lớp váy dài của cô.Quá non, như một con búp bê bằng giấy, không cần đến thứ đó, chỉ bằng ngón tay cũng có thể dễ dàng đâm thủng cô.Thậm chí, anh có thể dùng móng tay để khắc tên mình lên người cô gái, hoặc những từ ngữ đầy dâm loạn khác, biến cô thành một tác phẩm khiêu dâm ."

Cậu nhỏ" bắt đầu có dấu hiệu cương cứng, nhưng bị tiếng xin lỗi đột ngột của cô gái cắt ngang."

Xin lỗi, đã làm anh xấu...

ừm."

Lộc Nhung không muốn nhắc lại từ "mặt"."

Không sao."

Câu trả lời của người đàn ông bất ngờ đầy dịu dàng.

Lộc Nhung không thể tin nổi."

Người Bác sĩ đó sẽ không để bụng đâu."

"..."

Cô biết ngay mà.Vẻ mặt mím môi của cô gái lọt vào mắt anh ta.

Anh cười khẽ, bắt đầu kể chuyện về phòng khám để phân tán sự bực bội của cô.Anh nói rằng phòng khám được ông nội của bác sĩ Thẩm thành lập, ông là một bác sĩ thú y già, tâm địa lương thiện, không thể chịu nổi khi thấy động vật chịu khổ.Lộc Nhung lắng nghe rất chăm chú, dần dần quên đi những chuyện xấu hổ mình đã làm.

Cô lo lắng hỏi, "Anh thường xuyên đưa động vật nhỏ đến phòng khám sao?"

Cô thực ra đã biết câu trả lời, nhưng cô không thích cảm giác phải gián tiếp tìm hiểu về anh qua lời người khác hay qua sự vật.Cô muốn cùng anh đối mặt và trò chuyện."

Ừm ."

Tần Bắc Phong hừ một tiếng."

Anh thích động vật nhỏ."

Lộc Nhung vui mừng vì lần đầu tiên nghe được thông tin từ chính miệng anh.

"Mèo con, chó con, thỏ con?"

"Thích chứ."

Tần Bắc Phong vừa thấy ánh mắt lấp lánh của cô, liền muốn ân ái với cô.

Anh ta nhìn thẳng vào cô và từ từ nói, "Thịt kho tàu, hấp, xào,đúng rồi, còn có... làm tình." ."

"Đây đâu phải là thích, là thích ăn mà!"

"Làm..."

Lộc Nhung như không nghe rõ lời anh nói.

Cô không hiểu tại sao một từ lại lặp lại hai lần, hơn nữa từ cuối cùng, phát âm là C hay là Ch?"

Tình."

Tần Bắc Phong cúi người tới gần, khóe môi cười như không cười, anh phát âm cực chậm, "Đi sâu, vào thịt, hiểu không?"

Khoảng cách đột ngột rút ngắn.

Bầu không khí giữa "dịu dàng" và nguy hiểm cứ qua lại không ngừng.Tim Lộc Nhung treo ngược lên cổ họng.

Cô thấy cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, bàn tay to lớn rõ ràng đang hướng về phía chân cô.Vào thịt, vào thịt chỗ nào?Chân cô run run, co lại.

Lỗ lồn mềm mại bên dưới cũng ẩm ướt.Trong xe sao?

Có quá...

Cô gái do dự suy nghĩ lời từ chối, nhưng đôi mắt không thể kiểm soát lại từ từ nhắm lại.

Hai chân cô khẽ run rẩy, không chút sức lực.

Chỉ cần người đàn ông chạm vào, anh có thể dễ dàng tách ra, muốn làm gì thì làm.Tần Bắc Phong ban đầu chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng khi thấy vẻ mặt ngượng ngùng vừa muốn chống cự vừa đón nhận của cô, cánh tay anh ta lập tức nổi gân xanh, cùng lúc với con cặc cũng đang dần cứng lên."

Không được, không thể ở trong không gian chật hẹp với cô ấy nữa.

Mình sẽ mất kiểm soát, sau đó làm cô ấy chết mất."

Cô gái hỏi anh có thích động vật nhỏ không.Đáp án là gì?

Bản thân Tần Bắc Phong cũng không chắc.Những cảm xúc tiêu cực do di truyền khiến anh từ nhỏ đã bạo lực, tàn nhẫn, ghét những sinh vật yếu ớt, nhưng lại cảm thấy phấn khích.Theo tuổi tác, ham muốn hành hạ những kẻ yếu đuối càng ngày càng nghiêm trọng, về mặt rộng là nhân cách phản xã hội.

Nhưng mặt khác, cái gọi là đạo đức và luân lý cũng đang cố gắng chống lại, tồn tại trong kẽ hở.Tần Bắc Phong may mắn đã chứng kiến bộ dạng tùy tiện, buông thả của người khác trước đây, đó là bố của anh ta.

Đó là vết nhơ chôn sâu trong lòng anh, ngấm vào máu, vào gen, không thể thay đổi.Anh căm ghét đến tận xương tủy, không muốn trở thành người như vậy.Cuối cùng, Tần Bắc Phong chọn cách kìm nén.

Không chạm vào, sẽ không ai bị tổn thương.

Đó là một chút lòng trắc ẩn nhỏ bé.Cho đến khi cô gái xuất hiện, mọi sự kìm nén của anh trong nhiều năm đã dần mất tác dụng.

Anh có chút đắc ý.Nhưng kết quả của sự đắc ý đó là gì?

Tần Bắc Phong không muốn đoán."

Xuống xe đi."

Tay anh cuối cùng cũng đặt lên chốt dây an toàn.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 45: Em biết anh sẽ ôm em


Sau khi dây an toàn được tháo ra, Lộc Nhung vẫn ngồi im trong ghế phụ rất lâu.Má cô vẫn còn ửng đỏ, vừa là vì sự gần gũi đầy ẩn ý của người đàn ông, vừa là vì cảm giác dính ướt dưới đáy quần.Vờ như kéo váy, cô gái nhẹ nhàng gỡ chiếc quần lót bị dính vào môi lồn.

Lỗ lồn của cô râm ran ngứa và hơi mấp máy.May mắn là người đàn ông không phát hiện.

Anh xuống xe trước, dọn hết đồ xuống, đứng giữa tòa nhà và chiếc xe, giày bị nước mưa bao phủ.Tần Bắc Phong nhìn xuống đất, sau đó mở cửa xe cho cô gái, một tay giữ lấy nóc xe.

"Giẫm lên mu bàn chân anh này, đừng để ướt chân."

"Sẽ nặng..."

Lộc Nhung không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói."

Đã giẫm lên rồi, còn sợ gì nữa."

Lộc Nhung vừa nghe xong, mặt cô từ hồng chuyển sang đỏ ửng.Người đàn ông cao lớn, còn cô thì thấp bé.

Lúc bị anh làm từ phía sau, cô sẽ không thể với tới, đứng lâu sẽ mỏi chân.

Thế nên cô thường giẫm lên mu bàn chân anh, rồi cong mông áp sát vào cơ bụng anh.Hình ảnh trong đầu cô gái cũng là suy nghĩ của Tần Bắc Phong.

Anh giục, gõ ngón tay lên nóc xe, một lần mạnh hơn một lần, một lần nhanh hơn một lần.

"Xuống đi."

Thấy anh trở nên hung dữ, Lộc Nhung ngoan ngoãn xuống xe, sợ giẫm mạnh vào anh, mũi chân vừa chạm vào liền muốn chạy đi.

Nhưng tiếc là có lòng mà không có sức.Và rồi...Cô suýt ngã một lần nữa, và lại được anh ôm vào lòng.

"Một ngày em không ngã có phải là không vui không?"

Tần Bắc Phong cúi người xem cô có bị trẹo chân không, giọng nói lạnh lùng."

Em biết anh sẽ ôm em."

Lộc Nhung nhìn động tác của người đàn ông, bỗng có một ý nghĩ, cô yếu ớt lẩm bẩm.Đôi mắt vô hồn của Tần Bắc Phong trong chớp mắt như được châm ngòi nổ, có ánh sáng lóe lên.Nhưng chưa kịp để cô gái nhìn rõ, nó đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày."

Lên lầu."

Anh dùng cả hai tay xách tất cả đồ đạc, miệng lẩm bẩm chửi bới.

"Thang máy lại bị hỏng rồi."

Lộc Nhung lúc này mới phát hiện thang máy lại hỏng, phải leo cầu thang bộ.Cô muốn giúp anh chia sẻ một chút, nhưng ánh mắt anh lại trừng cô như muốn nói "Em lo cho bản thân đi, đừng làm tạo phiền phức thêm nữa."

Cô gái trước đây không ít lần bị trừng mắt, lúc đó chỉ thấy anh hung dữ và lạnh lùng.

Bây giờ nhìn lại, hình như có chút đáng yêu.Hoàn toàn không nhận ra ấn tượng của mình về người đàn ông đã đi theo một hướng khó tin, Lộc Nhung ngoan ngoãn đi theo sau anh.Cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, sau khi giày anh ướt sũng, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân.

Những dấu chân nối thành một chuỗi, giống như dấu vết của một con vật lớn trong rừng mưa."

Bắt được rồi."

Cô gái nảy sinh ý muốn trêu đùa, đi theo dấu chân anh lên lầu.Chân của người đàn ông thật sự to hơn chân cô rất nhiều.

Đang mải cảm khái trong lòng, cô đột nhiên đụng phải một bức tường kiên cố.Không biết từ lúc nào, cô đã đến tầng 17."

Chơi vui không, thưa cô?"

Tần Bắc Phong nghiến răng cười nói.

"Anh thì vất vả dọn đồ đạc."

Lộc Nhung chớp chớp mắt.

"Em tưởng em chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được rồi, xin lỗi."

Giọng điệu vô cùng ngây thơ, là lời xin lỗi, nhưng lại giống lời trách móc đầy tủi thân hơn.Là tự anh không cho em dọn mà, lại còn muốn hung dữ với em...

Chắc là ý này.Vẫn là lúc trên giường thì đáng yêu hơn, bình thường thì hơi ngốc quá rồi.

Tần Bắc Phong lẩm bẩm, đồng thời cảm thấy bực bội vì "cậu nhỏ" của mình lúc nào cũng có thể cương lên vì một ánh mắt tùy ý của cô gái.Cương cái gì, lại không thể đụ cô.Tất cả những lời tuyên ngôn muốn đụ với cô sau khi về nhà đều chỉ là nói cho sướng miệng.

"Lỗ nhỏ" tối qua bị ma sát một đêm, chắc chắn vẫn chưa hết sưng.

Nếu thêm một lần nữa, anh ta thật sự sẽ trở thành một con thú."

Về phòng đi."

Người đàn ông khàn khàn nói.Lộc Nhung không chút nghi ngờ, chuẩn bị mang con mèo về nhà."

Để ở chỗ anh trước.

Chờ bạn cùng phòng em đồng ý, rồi hãy mang về."

Tần Bắc Phong suy nghĩ rất chu đáo, dù cũng có chút ích kỷ, đó là để lừa cô gái vào nhà anh cho đỡ thèm.

"Lúc nào muốn, cứ qua thăm."

"Lúc nào cũng được ạ."

Lộc Nhung mím môi, giọng nói đầy vẻ nũng nịu.

"Hôm nay em gõ cửa, anh lại không có ở nhà."

"..."

Không được, nếu cứ tiếp tục, anh thật sự sẽ đụ với cô ngay tại chỗ mất.Tần Bắc Phong đưa tay vào túi quần, thuận tay sờ vào "cậu nhỏ" đang cương cứng, rồi mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Anh đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô gái.

"Vừa lòng chưa?"

Ba chữ, chứa đựng mọi sự bất đắc dĩ và thỏa hiệp.Lộc Nhung nắm chặt chìa khóa, môi mím chặt hơn nữa.

Cô hoàn toàn không ngờ người đàn ông lại đưa chìa khóa cho mình.Một người từng cao ngạo và xa cách như vậy, đột nhiên trở nên gần gũi hơn rất nhiều, chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.Tần Bắc Phong nóng lòng giải quyết vấn đề của con cặc đang cương cứng,không muốn nói thêm gì nữa, xoay người định vào phòng."

Chụt."

Một tiếng thanh thúy.Là tiếng môi cô gái hé mở, định nói điều gì đó."

Anh bị dính mưa, nhớ uống thuốc cảm cúm, đừng để ốm nhé."

Lộc Nhung nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

"Nếu không sẽ rất khó chịu."

Cô gái tự thấy đây chỉ là một sự quan tâm bình thường giữa những người bạn.

Cô không nghĩ rằng đối phương từ từ quay lại, đôi mắt đen thẳm, nhìn chằm chằm cô như một con quái vật."

Sao...

ừm."

Là người đàn ông cúi xuống, hôn lấy cô.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 46: (H) Bị hôn đến nứng


Đối với nụ hôn, Lộc Nhung chỉ biết đến những gì sách vở, phim ảnh thể hiện: sự dịu dàng, kìm chế, và những cái chạm nhẹ nhàng.Dù thế nào đi nữa, nó cũng không nên giống như lúc này: hung dữ, mạnh bạo, thậm chí mang theo chút mùi máu.Cô hơi sợ hãi, muốn từ chối, dùng hết sức khóa chặt hàm răng không cho khoang miệng bị xâm phạm.

Giữa hai môi không ngừng trào ra những tiếng nức nở kháng cự mơ hồ.Cô nức nở một tiếng, Tần Bắc Phong lại hưng phấn thêm một phần.Môi cô gái, giống như anh tưởng tượng, không, còn mềm hơn thế, đầy đặn và đàn hồi.

Rất thích hợp để ngậm vào, nhai ngấu nghiến, hoặc dùng thứ gì đó thô ráp để ma sát, giống như cái chày giã thuốc, ép ra toàn bộ dịch thể."

Há miệng."

Sau khi không thể đột phá được hàng phòng ngự, người đàn ông liếm vội vã xung quanh môi cô, thậm chí cả chóp mũi nhỏ nhắn, mắt và má.

Cuối cùng anh cắn vào vành tai mềm mại, hơi thở trở nên nặng nề.Đây không còn là hôn môi nữa, mà hoàn toàn là một con chó đực động dục đang dùng nước bọt để đánh dấu bạn tình."

Không...

ưm."

Cảm giác tê dại, ngứa ngáy trên tai khiến Lộc Nhung thả lỏng cảnh giác.Lưỡi người đàn ông lập tức chui vào, quấn lấy chiếc lưỡi đang cố trốn chạy của cô, nụ hôn càng lúc càng sâu.Không khí trở nên loãng, cả sức lực trên đôi chân cũng bị rút cạn.

Lộc Nhung cuối cùng không thể đứng vững, mặc cho cơ thể từ từ trượt xuống, cố gắng dùng khoảng cách chiều cao để trốn tránh nụ hôn đáng sợ.Nhưng Tần Bắc Phong phát hiện ra ý đồ của cô.

Anh cong chân dài lên, mang theo chút cảnh cáo, đầu gối vững chắc đặt lên "chỗ hiểm" của cô gái."

A!"

Vùng kín đau nhói, một dòng dâm thủy nóng ẩm dính nhớp trào ra.

Cô co rút vài cái, hai chân gầy gò khó khăn kẹp lấy đùi anh.

"Không...

đừng..."

"Em tự quyết định đi."

Tần Bắc Phong tạm thời buông môi cô ra, vẫn hôn mút một cách thèm thuồng.

Đầu gối anh ta thong thả nhấp nhô.

"Là phía trên bị anh hôn, hay phía dưới bị anh đụ?"

Sau khi lấy lại được không khí không lâu, đầu óc Lộc Nhung vẫn trống rỗng.

Cô thất thần há miệng thở dốc, để lộ khoang miệng non mềm màu hồng, chiếc lưỡi nhỏ cuộn cuộn.Hai cái miệng thật sự giống hệt nhau.

Ánh mắt Tần Bắc Phong trở nên mông lung.

Anh nhớ đến "lỗ nhỏ" của cô gái, nơi hiện đang bị đầu gối anh trêu chọc.

Mỗi lần lên đỉnh, phần thịt lỗ lồn cũng mềm nhũn như vậy, hạt le co thắt."

Chọn xong chưa?"

Anh tăng thêm lực ở đầu gối, gần như muốn đẩy cô gái lên.Gót chân cô dần dần rời khỏi mặt đất, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn vào một điểm.

Lộc Nhung khó khăn nhón chân, giảm bớt cơn đau ở vùng kín.

"Phía... phía trên, phía trên cho anh hôn."

"Vậy em phải làm gì?"

Tần Bắc Phong không dễ dàng buông tha cho cô.Mắt Lộc Nhung đỏ hoe, hơi nước dâng lên.

Dưới ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông, cô ngoan ngoãn ngẩng đầu.

"Tần ca, Tần ca... hôn hôn Tiểu Lộc."

Không chậm trễ một giây, Tần Bắc Phong cong lưng, nâng gáy cô, hôn lên một lần nữa.

Vừa nãy là nếm thử, bây giờ là thưởng thức.Nụ hôn ôn nhu còn phiền lòng hơn cả bạo lực.

Tiếng "chụt chụt" ướt át lọt vào tai.

Lộc Nhung không kiềm được ôm lấy bờ vai rộng của người đàn ông.Đầu ngón tay cô chạm vào lớp vải còn chưa khô.

Cô gái nhớ ra đó là do anh bị ướt vì không muốn cô dính mưa.

Ngay lập tức, cô cảm động, một dòng "nước" mới lặng lẽ trào ra."

Ưm..."

Cô dùng móng tay gãi lên vai anh vì căng thẳng, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong nụ hôn.Lúc chạng vạng, hoàng hôn buông xuống.

Không khí tràn ngập sự mờ ảo và ái muội.

Ánh sáng kéo dài bóng dáng hai người, in lên tường, quấn lấy nhau, giống như hai chiếc lưỡi đang khó rời nhau.Dục hỏa của Tần Bắc Phong bùng cháy.

Lý trí của anh đang dần tan thành tro bụi.

Anh cảm thấy việc hôn cô gái không đủ.

Anh cưỡng chế để cô nuốt nước bọt của mình, từ khoang miệng, thực quản, từng bước dùng hương vị để thấm vào bên trong cô."

Nuốt xuống."

Anh khàn giọng ra lệnh, ngón tay cái ấn lên yết hầu cô gái."

Ưm...

ực."

Tiếng nuốt rõ ràng đến mức gợi dục.

Lộc Nhung lại bất ngờ không cảm thấy ngượng ngùng.

Thậm chí, khi miệng trên tiếp nhận nước bọt của người đàn ông, miệng dưới như đáp lại, không ngừng tiết ra nước dâm làm ướt đầu gối anh."

Ngoan lắm."

Tần Bắc Phong nở một nụ cười hài lòng.

Cô gái nhỏ hơn anh nhiều tuổi, gọi là "đứa trẻ" cũng không quá."

Tiểu Lộc... là bé ngoan?"

Cả hai cái miệng đều có khoái cảm khiến Lộc Nhung mơ mơ màng màng.

Cô lẩm bẩm hỏi lại, trong lòng vui vẻ.Ngoài mẹ, chưa có ai khen cô là bé ngoan."

Phải, Tiểu Lộc là bé ngoan."

Con thú dữ khoác lên lớp da người, dịu dàng dỗ dành.

Móng vuốt sắc nhọn chui vào váy cô gái, chạm vào quần lót.

"Bé ngoan có muốn được thưởng không?"
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 47: (H) Hôn vài cái, ngón tay chọc vào lỗ lồn thêm vài lần.


"Muốn hay không?"

Không cần cô gái trả lời, người đàn ông đã tự mình có được đáp án.Lỗ lồn của Lộc Nhung đang ướt sũng và nhỏ giọt.

Chiếc quần lót và tất chân dính chặt vào lỗ lồn mềm mại của cô.Tần Bắc Phong sờ được một chút dính nhớp, con cặc của anh lập tức dựng lên một cái lều đáng sợ.

Anh nhắm mắt kìm nén sự thôi thúc, sau đó rút tay ra, bôi "nước dâm" lên đôi môi đang mấp máy vì thở dốc của cô gái."

Đứa trẻ hư."

Anh sửa lại cách gọi vừa rồi.Giữa môi và răng, hơi thở nồng nặc hormone của người đàn ông hòa lẫn với dịch ngọt của cô.

Lộc Nhung "ô ô" hai tiếng.

"Không có hư..."

"Hôn vài cái thôi mà đã nứng, không phải là đứa trẻ hư thì là gì?"

Anh bóp eo cô, ôm sát vào đầu gối, tiếp tục cọ vào lỗ lồn mẫn cảm của cô.

Đồng thời, con cặc ẩn trong quần áp sát bụng cô gái, phối hợp nhịp nhàng thúc vào bầu vú dưới của cô.Lộc Nhung dĩ nhiên biết vật cứng đang đâm vào vú mình là gì.

Cô vừa sợ hãi vừa xấu hổ, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực người đàn ông để phản bác.

"Không chỉ có vài cái."

Anh rõ ràng đã hôn rất lâu, đến mức quai hàm của cô cũng đau.

Hơn nữa, cổ họng cô nhỏ, người đàn ông còn trực tiếp liếm vào trong, như thể đang đo đạc thứ gì đó, thật khó chịu..."

Thế là bao nhiêu cái?"

Tần Bắc Phong hỏi, giọng khô khốc, gân xanh nổi lên trên cổ.

"Con cặc" cũng càng cứng và đau hơn.

"Cho một con số cụ thể đi."

Đâm vào vú cũng vô dụng, anh vẫn muốn chạm vào lỗ lồn của cô."

Ô..."

Lộc Nhung không hiểu ý anh.

Cô đang khó khăn ngồi trên đầu gối người đàn ông, cơ thể bị nhấp nhô, không thể suy nghĩ thấu đáo.Với vóc dáng to lớn của hai người, cô trông như đang lạc vào một công viên giải trí của người lớn, rồi bị con cặc to lớn của anh cưỡng hiếp.Mặc dù hiện tại nó vẫn chưa đi vào."

Một trăm cái?"

Lộc Nhung nghĩ một lúc, đưa ra một con số tròn, không hề nhỏ, tiện thể gián tiếp tố cáo sự quá đáng của người đàn ông."

Được, một trăm cái."

Tần Bắc Phong có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này.

Anh cọ thêm một lần nữa vào lỗ lồn của cô gái, rồi thu chân lại."

Nước" dâm dính lại thành vài vệt nước.

Từ đầu gối anh ta đến dưới váy cô, Lộc Nhung nhìn thấy bằng khóe mắt, cô lén lút muốn lau đi, nhưng bị anh giữ tay lại."

Đừng vội, lát nữa nước còn nhiều hơn."

Tần Bắc Phong nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô.

Không những không cảm thấy tội lỗi vì đã lừa gạt một cô gái ngây thơ, ngược lại, anh còn vô cùng tự hào.

Anh đã tự tay khám phá ra một khía cạnh khác được giấu kín của cô gái, đó là khát khao nhục dục.Anh tự cho là mình cười rất dịu dàng, nhưng lại thô bạo xé toạc tất chân và quần lót của cô.

"Phần thưởng là lỗ lồn sẽ bị ngón tay chọc một trăm cái."

"Lần thứ nhất."

Người đàn ông luôn nói gì làm nấy, không phải là thương lượng, gần như là ra lệnh, hay nói đúng hơn là chỉ thông báo?"

Tôi sẽ dùng ngón tay chọc vào lỗ lồn của em."

Lộc Nhung vừa hiểu ra ý nghĩa đó, phần dưới cơ thể đã bị nhét vào một vật thể lạ.

Trước mắt cô như có một luồng ánh sáng trắng nổ tung.Dâm thủy ở lỗ lồn do cọ xát với đầu gối thực ra chỉ chảy ra một phần nhỏ.

Phần lớn còn lại đọng lại trong "cửa huyệt".

Giờ đây, miệng lỗ lồn sưng đỏ đã bị ngón tay giữa phá vỡ, từng lớp thịt mềm ẩm ướt đồng loạt mở ra.Tiếng nước "tí tách" vang lên.

Tần Bắc Phong suýt nghĩ rằng cô gái đã mất kiểm soát.

Anh lấy lại tinh thần, tiếp tục nói một cách tàn bạo.

"Mới lần đầu mà đã phun rồi, phía sau làm sao đây, chọc một cái lại phun một cái sao?"

Người đàn ông liếc nhìn xuống đất.

"Nước dâm" đã tạo thành một vệt ướt không nhỏ.

Những giọt nước thỉnh thoảng rơi xuống, khiến anh ta tức giận mắng vì lãng phí.Nếu không phải hành lang quá hẹp, gây trở ngại cho tư thế, và cô gái không có đủ sức để đứng, anh chắc chắn đã đích thân ra trận, thử xem liệu có thể chạm vào màng trinh của cô hay không.Trước khi chọc thủng, nhất định phải hôn một lần.Hoàn toàn không biết những ý nghĩ biến thái và hạ lưu của người đàn ông, Lộc Nhung hoàn toàn rơi vào một trạng thái kỳ lạ.

Cảm giác khoái cảm ngập đầu ập đến, rồi sau đó là sự sợ hãi.

Cô có thể chấp nhận việc hôn nhau bên ngoài, nhưng bị ngón tay chọc vào..."

Không... không, sẽ có người nhìn thấy..."

Cô thực sự quá sợ hãi, bắt đầu giãy giụa.Nghe lời van xin của cô gái, Tần Bắc Phong không hề dao động.

Anh ta căn bản không bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt như bị người khác nhìn thấy cảnh "ân ái" nơi công cộng.Anh ta vốn đã có đầy tiếng xấu ở quê nhà, nên cũng chẳng bận tâm thêm một tội danh nữa, như phô dâm hay cưỡng hiếp.Đúng rồi, cô gái này tiếng tăm rất tốt, tính tình cũng tốt, thường đến vườn hoa trong khu để hát cho các em nhỏ nghe.Khi đó, anh đứng xa dưới bóng cây, nhìn cô mỉm cười với người khác, tưởng tượng cảnh cô khóc lóc van xin, nghe người khác bảo cô phải cẩn thận với mình, rồi lại nghe cô vụng về giải thích cho anh."

Không phải đâu, người đó thật sự rất tốt."

"Một người rất tốt" sẽ đuh lỗ lồn của cô ngay giữa hành lang sao?Một cảm giác mâu thuẫn đột nhiên nảy sinh, kích thích thần kinh của người đàn ông.

Ý nghĩ phá hủy một cách tàn nhẫn không ngừng tuôn ra."

Nhìn thấy thì sao?

Tiểu Lộc không muốn người khác biết mối quan hệ của anh và em à?"

Tần Bắc Phong hít một hơi thật sâu.

Anh bế cô gái lên trong tư thế trẻ con "tè dầm", hướng lỗ lồn của cô về phía cửa cầu thang.Lộc Nhung theo bản năng hét lên, nhưng rồi đột ngột bịt miệng lại.Cô nghe thấy, có tiếng bước chân đang đi lên.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 48: (H) Bị hàng xóm trêu chọc trước mặt bà cụ hàng xóm


Tiếng bước chân trên cầu thang chậm chạp, thong thả, thỉnh thoảng lại dừng lại nghỉ ngơi, là của một bà cụ sống ở tầng trên.Bà cụ vừa đi chợ về, phát hiện thang máy hỏng, vừa đi lên vừa lẩm bẩm chửi bới bằng giọng địa phương.

Đến tầng 15, bà loáng thoáng nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.Hình như ở đâu đó có tiếng rò rỉ nước, lại giống như tiếng của một con vật nhỏ đang khóc.Bà nghi ngờ, đi lên trên.

Ở khúc cua cầu thang tầng 16, có hai bóng người lờ mờ in trên tường.

Bóng người gầy gò bị bóng người còn lại giam cầm, chi phối, khiến người ta phải suy ngẫm.Chắc lại là thằng nhóc tầng 17 mang phụ nữ về làm chuyện bậy bạ rồi.

Bà cụ mặt đỏ, gân cổ, xách túi thuốc trong tay định đi bắt quả tang để dạy dỗ một bài học."

Ê thằng kia!"

Giọng nói đang hừng hực giận dữ của bà vừa nhìn thấy cô gái liền trở nên ôn hòa.

"Tiểu Lộc đấy à."

Cô gái và người đàn ông đứng trước cửa căn hộ của mình, giữa hai người có một đống đồ vật nuôi xếp chồng lên nhau, nhìn qua thì chẳng có vẻ gì là quen biết.Lộc Nhung vịn tay vào tay nắm cửa, dư vị của cao trào kích thích khiến cả người cô run rẩy, hai chân run lên.

Hơn nữa, nỗi sợ hãi suýt bị phát hiện lại nhân cơ hội trỗi dậy, nước dâm chảy ồ ạt ra ngoài.Điều bất ngờ là, lúc này không hề có tiếng nước chảy.Là người đàn ông đã nhét chiếc quần lót đã bị xé nát vào lỗ lồn của cô, làm như một cái nút chai."

Bà, bà bà chào, cháu quên mang chìa khóa, đang đợi bạn cùng phòng ạ."

Cố gắng lờ đi sự tồn tại của vật lạ trong cơ thể, Lộc Nhung căng thẳng đến mức răng va vào nhau."

Sao giọng lại khàn thế kia?"

Bà cụ đặc biệt thích cô bé này, vẻ ngoài ngoan ngoãn, giọng nói lại ngọt ngào.Đối mặt với sự quan tâm tốt bụng của người lớn tuổi, Lộc Nhung im lặng không nói, sợ chỉ cần nói thêm một câu nữa, bà cụ sẽ phát hiện ra manh mối.Cô gái cùng đường, bất lực nhìn về phía người đàn ông.

Cô biết rõ anh là thủ phạm, nhưng ngoài anh ra, cô chẳng có ai để dựa vào.Tần Bắc Phong lúc này lười biếng dựa vào cửa, vẻ mặt lãnh đạm, thản nhiên.

Vì những cái thùng xếp chồng lên nhau che khuất đến ngực, không ai có thể đoán được, cũng không nhìn thấy được con cặc cương cứng của anh đang gặp khó khăn.

Toàn bộ phần thân dưới của anh đã bị ướt vì nước dâm của cô gái.Sự tương phản mạnh mẽ giữa hai người khiến lỗ lồn của Lộc Nhung vô thức mấp máy.

Sau khi ánh mắt không có tác dụng, cô lấy hết can đảm giơ một tay ra, suy nghĩ một lúc, mượn những cái thùng để che, rồi kéo lấy gấu áo của người đàn ông.Ở phía bên kia của đống thùng, bà cụ đang chờ cô trả lời với vẻ mặt hiền từ."

Bà bà chào bà ạ."

Tần Bắc Phong không dấu vết kéo tay cô gái về phía đũng quần, thân thiện nói.Người đàn ông vừa cất lời, bà cụ lập tức tỏ ra ghét bỏ, không muốn nói chuyện với anh.

Bà dặn dò cô gái "Không nên ở ngoài trời lạnh, kẻo bị ốm", rồi định rời đi.Nhưng bà vừa bước ra một bước, vô tình giẫm phải nước."

Ôi da."

Bà cụ kêu lên một tiếng, rồi nhìn thấy chiếc túi đựng mèo, bà đương nhiên nghĩ là mèo đi tiểu.

"Sao lại để mèo tè bậy ra hành lang thế này?"

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Lộc Nhung đột nhiên thấy không có chỗ nào để dung thân, nước mắt nghẹn ngào trong mắt."

Là mèo của Tiểu Lộc đấy à."

Bà cụ lập tức sửa miệng.

"Không sao không sao, mèo con mà, nếu nó tè bậy nữa, cứ đánh vào mông, đảm bảo nghe lời ngay."

Đến đây, lẽ ra câu chuyện có thể kết thúc.

Nhưng Tần Bắc Phong lại không muốn.

Anh từ từ nói, "Không phải của em ấy."

"Là của tôi."

Anh hơi nheo mắt lại, mạnh mẽ nắm lấy tay cô gái, để cô cách lớp vải quần xoa nắn con cặc của anh.

Hơi thở anh bị nén lại, trở nên nặng nề.

"Con mèo cái động dục, cho nên tè bậy."

"Động dục thì phải triệt sản chứ."

Bà cụ không biết chuyện, cứ tưởng là thật.Tần Bắc Phong cười khẽ.

Tay kia trắng trợn sờ vào chỗ kín của cô gái, ngón tay chạm vào chiếc quần lót đang bị nhét trong lỗ lồn, thong thả thúc vào.

"Cho nó phối giống xong rồi tính sau."

Hành vi táo bạo của người đàn ông khiến Lộc Nhung trợn mắt.

Sợ bà cụ phát hiện ra sự bất thường, cô mím môi nén lại tiếng rên rỉ."

Nhìn vẫn là một con mèo con mà."

Bà cụ thích động vật nhỏ, nhưng dù có coi thường người đàn ông đã từng vào tù thế nào, bà cũng không nhịn được mà hỏi."

Không nhỏ đâu."

Tần Bắc Phong điên cuồng, điên cuồng đến mức phải kiềm chế.

Nếu không, anh đã không buông cô gái ở giây phút cuối cùng.

Anh biết rõ cô gái đang lo lắng, nên không quá trớn.

Anh tùy tiện trêu chọc lỗ lồn của cô, dùng ngón tay đánh vào hai bên môi căng phồng như cái bánh bao, giống như đang gảy một loại nhạc cụ.

"Nó ăn rất khỏe, cho gì cũng nuốt trôi, cứ kêu đói suốt."

"Em không có kêu đói, là anh ép em..."

Nếu Lộc Nhung có thể nói được, cô nhất định sẽ khóc lóc phản bác.Tiếc là không thể.

Điều duy nhất cô gái có thể làm là trốn sau những cái thùng, dâng hiến nơi riêng tư nhất để người đàn ông "thưởng thức".Đợi đến khi anh chơi đủ, anh sẽ không nghĩ ra những cách biến thái hơn để hành hạ cô."

Thế cũng không thể cho ăn nhiều, mèo con không hiểu chuyện, nhưng con người thì không hiểu sao?"

Bà cụ vẫn đang dặn dò."

Bà nói có lý.

Không thể cho ăn nhiều, phải từ từ thôi."

Người đàn ông nói một đằng làm một nẻo, nói chuyện với bà bằng kính ngữ, nhưng tay lại kéo khóa quần.Con cặc cứng lâu như vậy, muốn bắn, muốn bắn vào lỗ lồn của cô gái, thử xem có thể làm cho cô mang thai không.Tinh thần Lộc Nhung căng thẳng, nhạy cảm với mọi âm thanh.

Tiếng khóa kéo xẹt qua như xẹt qua da đầu, trực tiếp đâm vào não.

Cô bản năng muốn chạy trốn, nhưng bị anh ta bóp lấy eo."

Không ngờ thằng nhóc này lại thích động vật nhỏ như vậy.

Chờ phối giống xong, cho bà xem mấy con mèo con nhé."

Bà cụ đã nói chuyện chán chê, nhìn người đàn ông với ánh mắt mới lạ.Bà lại xách túi thuốc lên, chầm chậm leo cầu thang về nhà, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra phía sau."

Phải, tôi thích động vật nhỏ."

Người đàn ông nhìn bóng bà cụ đã khuất ở khúc cua, ánh mắt sâu thẳm ẩn dưới mái tóc.

Anh khàn giọng trêu chọc, "Thích bạo dâm với động vật nhỏ."

Giọng nói đầy nam tính và mê hoặc, nhưng Lộc Nhung không có thời gian để thưởng thức.

Chiếc quần lót bị nhét trong lỗ lồn đột ngột bị kéo ra.

Chưa kịp khép lại, quy đầu khổng lồ đã thô bạo tiến vào.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 49: (H) Bị bắn tinh dịch vào trong trong lúc nghẹt thở , lên đỉnh


Cảm giác bị đầu con cặc thô kệch đột ngột xâm nhập không hề dễ chịu, thứ đó thậm chí còn nghiền nát hạt le non nớt của cô trước khi đi vào.Rõ ràng là cố ý.Lộc Nhung không còn sức lực để chỉ trích người đàn ông, cô đau đến mức chỉ có thể phát ra tiếng nức nở, "Không..."

Thật đáng tiếc, Tần Bắc Phong không muốn cho cô cả cơ hội nức nở.

Bàn tay to lớn của anh thô bạo che kín miệng cô."

Ngoan."

Anh cúi nửa người xuống, cố gắng hết sức ghé sát vào tai cô gái.Bà cụ hàng xóm không đi xa, dường như đang gọi điện thoại, tiếng trò chuyện ngắt quãng vọng xuống.Nỗi sợ hãi bị phát hiện lại ập đến.

Lộc Nhung không kìm được kẹp chặt lỗ lồn, lớp thịt mềm mại ở bên ngoài bao lấy vật thể lạ mới tiến vào."

Khít thật."

Tần Bắc Phong phát ra một tiếng rên khàn khàn, năm ngón tay siết chặt má cô gái, bóp đến biến dạng.Hô hấp bị cản trở, đại não Lộc Nhung dần trở nên thiếu oxy.

Cả người cô rơi vào một trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, những khoái cảm mạnh mẽ bắt đầu dâng trào từ sâu trong lỗ lồn cô.Lỗ lồn của cô gái đột ngột trở nên khít khao hơn bao giờ hết.

Gân xanh trên thái dương của Tần Bắc Phong nổi lên, hai bàn tay bóp chặt cô cũng không ngoại lệ.

Anh thở dốc, thoát khỏi mọi sự kìm chế.Một dòng tinh dịch đặc quánh bắn ra, mạnh mẽ phun thẳng vào lớp màng mỏng đại diện cho sự trong trắng.Sức mạnh của cú bắn vào trong quá mãnh liệt, như đổ thêm dầu vào lửa làm bùng lên khoái cảm sắp lên đỉnh.

Lộc Nhung nắm chặt tay anh đang che miệng mình, móng tay cào ra vài vết hằn sâu.

Cô gần như phát điên, lên đỉnh một cách mãnh liệt.Ngay khoảnh khắc dâm thủy nóng bỏng phun ngược ra quy đầu, Tần Bắc Phong chợt nảy ra một ý tưởng kì lạ.

Anh bắn vào trong cô gái, nước dâm của cô như một sự trả ơn, cũng bắn vào "lỗ sáo" của anh.Nhận thức đi ngược lại với lẽ thường này khiến anh cực kỳ sung sướng.

Anh không rút quy đầu ra, mà lưu luyến chôn sâu bên trong, muốn cảm nhận tỉ mỉ sự co rút và run rẩy của lỗ lồn cô gái.

"Lỗ lồn của Tiểu Lộc bắn vào thật sướng."

Anh càng lúc càng tò mò về cảm giác bên trong đó.Lộc Nhung khó khăn lấy lại tinh thần sau cơn cao trào, cô nghe thấy lời đánh giá của người đàn ông, hai mắt đẫm lệ.Cô vừa rồi suýt nữa đã nghĩ mình thực sự bị đụ, mất lần đầu tiên ngay trên hành lang.

Nhưng kết quả thì rõ ràng, anh đã không làm vậy.Cô gái không hiểu ý anh, không làm trọn vẹn nhưng lại tìm đủ mọi cách để trêu chọc cô, còn cả việc bắn tinh không rõ ý nghĩa kia nữa.Tinh dịch của anh ta nhiều quá, khiến bụng cô đầy, căng và no, như sắp nứt ra.

Cô khao khát thực sự được đụ, sâu bên trong cô muốn được đâm vào, lỗ lồn nhỏ đang rất đói...Sự mâu thuẫn giữa no và đói khiến Lộc Nhung cảm thấy xấu hổ tột cùng.

Cô cúi đầu thật sâu để trốn tránh.Sau khi bắn tinh, anh nới lỏng tay.

Không nghe thấy tiếng động nào từ cô gái, Tần Bắc Phong nhận ra điều bất thường.

Anh nhíu mày, định vén váy lên xem, có lẽ anh đã vô tình làm rách phần thân dưới của cô gái.

"Đau sao?"

Lộc Nhung cố sức đè tay anh xuống, lắc đầu.

Cô không muốn người đàn ông nhìn thấy nơi riêng tư dơ bẩn và rối ren của mình."

Không đau sao?"

Tần Bắc Phong hơi yên tâm, nhưng vẫn từ từ rút quy đầu ra, vì anh muốn hôn cô gái, mà ở tư thế này rất khó để làm được.Cảm giác tê dại truyền đến từ "chỗ kín", chất lỏng của hai người theo đó chảy ra.

Lộc Nhung không kịp vùi đầu sâu hơn, cằm cô bị anh nhẹ nhàng nâng lên."

Giận à?"

Tần Bắc Phong thân mật dùng môi cọ vào khóe môi cô, thử mút nhẹ."

Hai cái miệng nhỏ đều dễ sưng, sau này phải kiềm chế một chút."

So với những hành vi tình dục khó hiểu của người đàn ông, Lộc Nhung thực sự thích những nụ hôn, nó mang lại cho cô ảo giác được trân trọng.

Hạt giống kiêu ngạo trong lòng cô âm thầm nảy mầm."

Ừm, giận đấy, anh hư..."

Lộc Nhung nũng nịu.

Cô cũng không hiểu tại sao, cứ đối mặt với người đàn ông này, tính cách cô lại bỗng trở nên ngông cuồng.Bị cô nũng nịu mắng là "hư", con cặc của Tần Bắc Phong ngay lập tức ngẩng đầu, va vào đùi ướt đẫm của cô.Lộc Nhung trừng mắt nhìn anh, không thể tin nổi.

Cô co lại, trở lại thành cô gái nhút nhát ban đầu.

Cô nịnh nọt như một con vật nhỏ, hôn lên cằm anh.

"Không thể làm nữa, lỗ... lỗ lồn nhỏ sưng quá, không khép lại được."

"Biết không thể làm nữa thì đừng có trêu chọc anh.

Không nên lẳng lơ thì đừng có lẳng lơ."

Tần Bắc Phong nghiến răng nghiến lợi đỡ cô gái đứng vững.

"Được rồi, giải lao giữa hiệp.

Tối nay làm tiếp nhé?"

"Tối nay em phải livestream."

Lộc Nhung hiểu rằng không thể đắm chìm vào sắc đẹp của đàn ông mà bỏ bê công việc chính."

Trông em thế này mà livestream được à?"

Tần Bắc Phong liếc nhìn đôi môi sưng đỏ, trầy xước của cô.Dĩ nhiên cô biết anh đang nhìn gì.

Lộc Nhung vô thức liếm môi, nước bọt làm cho nó trở nên bóng bẩy.

"Em có thể làm ASMR."

Thỉnh thoảng bị ốm hoặc quá mệt, không hát được, cô sẽ livestream ASMR."

ASMR?"

Tần Bắc Phong có vẻ không hiểu những thứ của giới trẻ hiện nay.Lộc Nhung hiếm khi thấy anh bối rối.

Cô kiên nhẫn giải thích.

Nói xong, cô lại thấy biểu cảm của người đàn ông trở nên bí hiểm khó lường."

Sao... sao thế?"

"Không có gì, chỉ là thấy ASMR rất thú vị."

Trong mắt Tần Bắc Phong có nụ cười nguy hiểm.

"Lát nữa anh sẽ vào nghe."

"Anh, anh muốn vào à?"

Nghe người đàn ông chủ động đề cập đến việc muốn vào nghe cô livestream, Lộc Nhung lập tức vứt bỏ hết sự uất ức và bực bội khi bị anh làm tình trên hành lang.Trong mắt cô gái lại hiện lên thứ ánh sáng lấp lánh mà Tần Bắc Phong không thể hiểu nổi.

Giống như một ngôi sao xa xôi, không thể với tới, lại cam tâm tình nguyện rơi xuống, vượt qua vạn dặm chỉ để rơi vào lòng anh."

Rất hy vọng anh đi sao?"

Giọng nói của anh chứa đựng sự dịu dàng chân thật mà ngay cả bản thân anh cũng chưa từng phát hiện ra, không phải sự dối trá của những lời dụ dỗ thường ngày.Rõ ràng không phải là lời nói thô tục, nhưng tai Lộc Nhung lại đỏ lên một cách khó hiểu.

Đôi mắt ướt át của cô gật đầu, đưa ra câu trả lời khẳng định."

Lát nữa gặp."

Tần Bắc Phong có chút xúc động, hôn lên mí mắt cô gái.

Nụ hôn này lạ lùng thay lại không hề pha lẫn dục vọng.Mặc dù "cậu nhỏ" của anh vẫn đang cương cứng, và trong đầu anh đầy rẫy những trò chơi mới lạ muốn thử tối nay.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 50: Em nói chúng ta là quan hệ gì, thì đó chính là quan hệ đó


Nếu nói Lộc Nhung đã học được điều gì sau một thời gian dài tiếp xúc với Tần Bắc Phong, thì có thể tóm gọn trong một câu:Lời của người đàn ông không thể tin.Anh nói "Lát nữa gặp," nhưng thực ra chỉ chậm chưa đến một phút.Cô tận mắt nhìn thấy anh đẩy tất cả đồ dùng của thú cưng vào căn hộ, rồi xách túi mèo, mang cả con mèo xui xẻo đang chờ m bị vạ lây vào trong."

Meo?"

Con mèo mặt úp xuống, ngã sấp."

Tự chơi đi."

Tần Bắc Phong giống như một người cha vô tình, đóng cửa một cách dứt khoát rồi bế cô gái đi sang phòng đối diện.Trong phòng tắm, Lộc Nhung ngồi trên bồn cầu, gượng gạo dạng chân, để người đàn ông cầm vòi hoa sen dội xuống phần thân dưới của cô.Tần Bắc Phong đã thử nhiệt độ trước, điều chỉnh lượng nước.

Dòng nước ấm áp chảy qua vùng sưng đỏ mê người mà không gây ra khó chịu.Chỉ là tiếng nước rơi xuống bồn cầu thật sự khiến người ta nóng tai.

Lộc Nhung không kìm được lén nhìn, và ngay lập tức bị dọa.Vốn dĩ là nơi trắng nõn, giờ lại đỏ và sưng, như một nụ hoa đã nở hết, để lộ ra nhụy hoa ở bên trong.Đã bị làm cho ra nông nỗi này, eo cô gái run rẩy, vẫn còn sợ hãi."

Không muốn rút ra à?"

Tần Bắc Phong có đôi mắt đen thẳm khóa chặt đôi tai ửng hồng của cô, cười đầy ẩn ý.

"Không sao, có thể cho em ăn thêm một lần nữa."

Lộc Nhung nhìn thấy cái "lều" ở đũng quần anh, vội vàng lắc đầu."

Hừ."

Người đàn ông cười khẽ, điều chỉnh nhiệt độ nước thấp hơn và dội xuống phần thân dưới của anh.Phương pháp kìm dục bằng vật lý này cực kỳ hiệu quả.

Chỗ đó từ từ xẹp xuống.

Hơi nước bắn ra khắp nơi, phả vào người trần trụi của cô gái.

Cô nhắc nhở, "Sẽ bị cảm đấy."

Ai lại xui xẻo đến mức giữa mùa hè, dội nước lạnh hai lần mà bị cảm?

Tần Bắc Phong bị sự quan tâm của cô gái làm cho bật cười.Cười xong, trong lòng anh lại có chút nhột nhạt, là cảm giác không biết xử lý như thế nào đối với sự tử tế xa lạ.Ngoài cô gái này ra, không có ai quan tâm anh như vậy."

Biết rồi."

Anh đáp, tiện tay ném vòi hoa sen xuống và ôm lấy cô, chuẩn bị vào bồn tắm."

Quần áo..."

Lộc Nhung né tránh một chút, ám chỉ.Không thể lúc nào cũng chỉ có một mình cô trần truồng, quá không công bằng.Đôi mắt giận dỗi của cô gái, Tần Bắc Phong hiểu ngay.

Sau một lúc suy nghĩ ngắn, anh nắm lấy tay cô, kéo gấu áo lên, từ từ lướt qua cơ bụng, đến vai, cuối cùng cởi ra.Khi những cơ bắp săn chắc, thon dài dần lộ ra, Lộc Nhung cuối cùng cũng hiểu lý do anh không chịu cởi quần áo.Những vết sẹo lớn nhỏ không đồng đều, dài ngắn khác nhau.

Bụng anh còn có vài vết sẹo tròn không đều.Cô gái ngẩn người, cho đến khi người đàn ông ôm cô vào trong nước."

Sợ à?"

Tần Bắc Phong thờ ơ hỏi.Lộc Nhung ngẩng đầu nhìn thẳng anh, không trả lời, hỏi ngược lại.

"Đau không?"

Lại một lần nữa, phản ứng nhỏ của cô khiến anh hài lòng.

Tần Bắc Phong dang hai tay, tựa vào thành bồn tắm.

"Người bình thường không nên hỏi làm sao bị thương trước à?"

Lộc Nhung chợt nhận ra lời anh nói có lý.

Là vết thương trong tù sao, hay là vì những vết thương này mà anh phải ngồi tù?

Người đàn ông trong mắt cô nghiễm nhiên trở thành một cuốn sách dày đầy bí mật."

Anh bị thương như thế nào vậy?"

Cô ngoan ngoãn hỏi theo lời anh."

Không đau."

Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô gái.

Tần Bắc Phong cúi đầu, hôn cô, chọn một câu hỏi để trả lời.Anh đã rất quen với hành vi hôn môi này."..."

Không chịu nói thì thôi, đồ keo kiệt.

Lộc Nhung lẩm bẩm, lại làm như lần trước, chìm xuống nước."

Lại giận dỗi."

Tần Bắc Phong xoa bóp ngực cô gái, trong miệng lẩm bẩm.

Ai mà không biết giận dỗi chứ?

"Anh còn đưa cả chìa khóa cho em mà."

"Một cái chìa khóa thôi."

Núm vú bị những ngón tay thô ráp của anh ma sát đến tê dại.

Lộc Nhung cố gắng gạt tay anh ra.Không hề nhúc nhích.Nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, Tần Bắc Phong nhẹ nhàng hơn.

Bàn tay to lớn bao lấy bầu ngực, từ từ nhào nặn.

"Còn muốn gì nữa?"

Đôi gò bồng đào căng mọng đập vào mặt nước.

Lộc Nhung cố nén xấu hổ, nói rất nhỏ.

"Cái khác cũng muốn, tên, điện thoại...

đều muốn."

"Được."

Tần Bắc Phong đồng ý sảng khoái.

"Cả chứng minh thư cũng cho em, tiện thể chụp một tấm ảnh khỏa thân nhé?"

Ảnh khỏa thân của người đàn ông, Lộc Nhung theo bản năng nuốt nước bọt, lắp bắp.

"Cái này... trái pháp luật đấy."

"Không trái pháp luật thì muốn à?"

Tần Bắc Phong nhướng mày trêu chọc."

Ọc ọt ọt."

Tự biết mình đã lỡ lời, Lộc Nhung lại thổi bong bóng.Tần Bắc Phong không muốn dễ dàng tha cho cô, anh há miệng ngậm lấy gáy cô gái, nói mơ hồ.

"Lát nữa chụp cho em xem."

"Chúng ta cùng nhau chụp, ảnh, video, chụp cảnh tôi đụ em."

Quả nhiên, nói chuyện một lúc lại trở nên không đứng đắn.Lộc Nhung ôm gối, mơ màng nhớ lại lời người đàn ông nói cách đây không lâu."

Tiểu Lộc không muốn người khác biết mối quan hệ của tôi và em sao?"

Câu hỏi mà cô đã từng không có câu trả lời lại một lần nữa vang vọng trong lòng.

Cô vô thức thốt lên.

"Chúng ta là mối quan hệ gì."

Không bỏ lỡ một câu nói vu vơ nào của cô, Tần Bắc Phong có vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc.

"Em cảm thấy chúng ta là quan hệ gì?"

Vấn đề lại bị ném về phía mình, Lộc Nhung lúng túng nói.

"Em không biết."

Hơn nữa, cô biết thì có ích gì chứ.

Những gì cô hy vọng có thể trở thành sự thật không?

Cô dường như chưa bao giờ gặp được chuyện tốt, toàn là vận rủi đeo bám."

Vậy chờ em biết."

Tần Bắc Phong hôn dọc gáy cô gái, cuối cùng ngậm lấy môi cô.Nụ hôn kéo dài nhưng mạnh mẽ.

Lộc Nhung không thể từ chối, cô vụng về đáp lại, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy lời nói của anh."

Đến lúc đó, em nói chúng ta là quan hệ gì, thì đó chính là quan hệ đó."

----------------------Mình sẽ ráng hoàn sớm bộ này , mỗi ngày sẽ tầm 5 đến 10 chương, chắc cũng nhanh hoàn thôi
 
Back
Top Bottom