Lãng Mạn [H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên

[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 50 + 51


Tương Linh vốn đã dự tính trong đầu vài câu để nói với anh rồi.chỉ là sự thực chứng minh, những thứ gọi là dũng khí này nọ chỉ mãnh liệt lúc bản thân đang nằm trên giường mơ mộng mà thôi.Còn đến thời khắc mấu chốt, bị gió thổi qua, toàn bộ câu chữ đều lặng lẽ bay tan tác theo gió.

Một chữ cô cũng nói không nên lời.Cũng may Lâm Thanh Khải không hỏi cô tìm anh làm gì *.

Chỉ nói: "Chờ anh một lát."

Tương Linh liền yên tĩnh cho đến khi nghe được tiếng hít thở ổn định của anh.Ánh trăng rất sáng.

Đối diện với cây đèn trước ký túc xá, mỗi một bậc thang đi xuống ban công in bóng do ánh trăng tạo ra.Cô nhìn.Qua điện thoại cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên kia, tai cô nghe thấy tiếng sột soạt, cuối cùng là tiếng cửa ra ban công bị đóng lại."

Mấy bạn cùng phòng anh toàn làm điều vô nghĩa."

Lâm Thanh Khải kéo tai nghe, giọng nói âm trầm lại vang lên, "Vừa đọc tin nhắn của em xong."

Ngữ khí bình thản tựa như chuyện đương nhiên.Giống như bạn bè, cũng giống như là bạn gái.Tương Linh thích nhất loại cảm giác thân mật mà lại không dấu vết như thế này.

Cô nghĩ nghĩ, theo trọng tâm đề tài mà anh đang nói đến: "Các anh nói chuyện gì thế?"

Lâm Thanh Khải cười, nói qua loa cho có câu trả lời, "Mấy chuyện của đàn ông con trai thôi."

"Hả?"

Tương Linh bị anh làm cho trở nên ngốc nghếch, nhất thời chưa lĩnh hội được ý anh.Bên kia tĩnh lại.

Có thanh âm vang lên khi, cô có thể nhận ra đó là bật lửa.Anh trầm ngâm nói."

Không hiểu sao?"

Tưởng Linh nói là vâng.Giọng nói của Lâm Thanh Khải hạ thấp xuống, "Nói về chuyện làm thế nào để có thể thao cho em thoải mái."

"Cái gì chứ..."

Mặt Tương Linh nóng bừng.Cô từng nghe nói là tại ký túc xá nam vào ban đêm mọi người nói chuyện tán gẫu cũng tương đối đàng hoàng.

Mà hơn hết cô biết rõ anh sẽ không tùy tiện nói gì cả, đại khái là mấy chuyện tế nhị.Bất quá lời này vừa nói ra, quả thực là trong nháy mắt trái tim thiếu nữ liền đập rộn ràng.Cô lấy ngón trỏ đè lên lan can."

Có liên quan gì tới em chứ..."

Lâm Thanh Khải lười biếng, "Vậy thì có liên quan tới ai được?"

Sao cô biết.về điểm này, tâm tư nhỏ của Tương Linh rục rịch như chết đu sống lại, cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Hồi sáng điện thoại anh có tiếng tin nhắn đến."

Ý cô đang nói tới lúc từ căn tin đi ra, có nữ sinh nào đó đã gửi cho anh một tin nhắn.Cô cũng không hiểu được bản thân như thế nào, biết rõ là anh chưa trả lời tin nhắn đó, nhưng lại không cam tâm mà muốn chính miệng anh xác nhận chuyện đó.Nhưng có lẽ nói ra câu hỏi thật lòng kia là sai lầm rồi.Lâm Thanh Khải cười rộ lên: "Sao vậy?" giọng anh nhẹ bẫng, như có như không có điểm trở nên nghiêm khắc, "Bây giờ lại bắt đầu quang minh chính đại ghen tuông rồi sao.Chương 50"Nào có."

Cô lập tức phản bác.

Sau đó lại cảm thấy lời này của anh mơ hồ có hàm nghĩa gì đó.Còn chưa kịp suy nghĩ lại thì bên ký túc xá của anh có người gọi tên anh, Lâm Thanh Khải đáp lại một tiếng.Tương Linh biết ý, nhu thuận: "Vậy em đi ngủ trước đây."

"Ừm."

Anh cúp di động, đối với cuộc nói chuyện vừa ghi lại, khẽ cong khóe miệng.Chậm rãi đem điếu thuốc đang hút dở hút hết, sau đó mới vào nhà: "Có chuyện gì vậy?"

"Mau nhìn này!"

Nhóm bạn cùng phòng đang vây quanh chiếc điện thoại mà thưởng thức, quay đầu nhìn anh với vẻ mặt sung sướng: "Ngực lớn, eo nhỏ tinh tế, giọng nói cũng mềm mại.

Ây da, thân hình này, nhìn thôi cũng thấy sướng rồi."

Lâm Thanh Khải nhìn lên trên màn hình có bóng dáng con gái một cái, "Còn chưa đi."

Cảm xúc hưng phấn nhàn nhạt.

Tương Linh bò lại đến trên giường, xoay xoay chiếc đèn bàn nhỏ.Tuy rằng cũng có vài câu muốn hỏi nữa, nhưng anh thấy tin nhắn của cô cũng không để tâm, không trả lời mà chỉ gọi điện thoại lại....

Thế này tựa hồ như là từ lúc hai người quen nhau tới bây giờ, cái duy nhất tương đối bình thường để được gọi là người yêu đó là việc gọi điện thoại cho nhau.

Còn ngoài ra thì chỉ có việc lên giường làm mục đích, hay lầ nói mấy câu tầm thường nhạt nhẽo mà thôi."

Là Lâm Thanh Khải à?"

Bạn cùng bàn lấy nắp bút để dưới cằm, cười xấu xa, "Tốc độ phát triển của hai người này thật nhanh nha, tối hôm qua đã đi tới trình độ gọi điện thoại chúc nhau ngủ ngon rồi."

Cái gì mà gọi điện chúc nhau ngủ ngon...Tương Linh nói thầm trong bụng: Còn có chuyện nhanh hơn nữa kìa, nói ra hù chết cậu.Ngày hôm sau lại là Chủ nhật.Sinh nhật của lớp trưởng, kêu gọi bạn bè trong lớp đi hát karaoke.Sau sự kiện thư tỏ tình hôm đó, quan hệ giữa hai người nói xa thì không xa, nói gần lại chẳng gần, chỉ là bạn học bình thường mà thôi.

Lần này, bạn bè trong lớp lại có tới hai phần ba mọi người muốn đi.

Tương Linh cũng không hẹp hòi, hắn mời, cô liền đi cùng với mọi người đến ktv.Bảy giờ tối.

Không còn phòng trống.Nhân viên tiếp tân dỗ dành mọi người tập trung ở một bên, chờ lớp trưởng cùng người hướng dẫn đặt phòng trước.Ước chừng năm phút đồng sau, cửa tiệm lại bị đẩy ra.

Vài nam sinh theo thứ tự tiến vào.Tương Linh quay đầu nhìn, phát hiện trước mặt có hai dáng người khá quen mắt, hình như là lần trước cùng ăn cơm với nhau.Người đi sau cùng, quả nhiên không ai khác chính là Lâm Thanh Khải.Bạn ngồi cùng bàn đứng ở giữa đoàn người lớp cô, phía trước lại có vài người khác che chắn.Anh không nhìn thấy cô.Không nhanh không chậm đi vào bên trong, lười biếng đứng qua một bên.khoảng cách giữa hai người khá xa, trung gian còn có vài đoàn người đang chờ khác.

Có mấy bạn học cùng lớp cũng chú ý tới anh, nhìn vài lần, sau lại liếc Tương Linh.Sau khi Tương Linh do dự một lúc thì cô quyết định không tiến lên gặp anh.Trước khi tan học, cô đã gửi tin nhắn cho anh.

Nói là có chút việc, anh cũng không hỏi gì nhiều.

Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.Rất nhanh, lớp trưởng lớp kia đã kêu bọn họ cùng nhau đi vào.

Tương Linh đi theo đám người cuối cùng, đi vào thang máy.Một chuyến chứa không nổi, lại chờ chuyến thứ hai.Cuối cùng này lần không gian đã trở thoáng đãng hơn rất nhiều.

Cửa thang máy mở ra, ấn số tầng, có vài người nói nói cười cười tiến vào.Là mấy người Lâm Thanh Khải."

Ồ, là Tương Linh sao!"

Lại là bạn của anh: "Trùng hợp ghê."

Tương Linh nhìn bọn họ, cười cười.Có vài nam sinh khác tới, không gian nhất thời lại trở nên chật chội.Cửa thang máy đóng.

Hai nhóm người mặc ai nấy nói, cũng trở nên náo nhiệt.Trừ Tương Linh ra.Cô đứng một bên, Lâm Thanh Khải liền xích lại ở bên cạnh cô, có chút gần với mặt cô.Cô cụp mắt xuống nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi thơm trên chiếc áo sơ mi ngắn tay của anh hoà cùng với độ cơ thể.Khi đối mặt anh trước mặt người khác, luôn có chút quẫn bách.

Lại nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm qua, cô lại càng không biết nói cái gì thích hợp.

Tầm mắt mông lung, nhất quyết không chịu nhìn mặt anh.Lâm Thanh Khải nhìn bộ dạng này của cô, nhàn nhạt cười."

Đây chính là có chút việc của em à?"

Anh hỏi.Lồng ngực đập mạnh, thanh âm cùng hơi thở đều như ở nơi hư vô, phả qua trên đỉnh đầu.Tương Linh gật đầu, "Hôm nay sinh nhật bạn cùng lớp."

"Bạn nào?"

Tuỳ ý hỏi."

Lớp trưởng."

Lâm Thanh Khải cười liếc nhìn cô một cái.Tương Linh trở ngại ngùng, cạnh cô còn có bạn cùng lớp ở đây, cũng không thể trực tiếp giải thích.

Bên hông trái khuất mắt bỗng xuất hiện một luồng nhiệt độ.Bàn tay.

Lòng ngón tay thật nóng, có chút khô khan.

Không có động tác nào khác, chỉ là nắm ở phía dưới thắt lưng một chút, ôm lấy.Hô hấp cô chậm lại.Hai người vốn là đứng vào gần, những người khác lại đều tự mình tìm chủ đề nói chuyện với nhau, dường như không có bất cứ ai để ý đến bên này.Chính là, Tương Linh mỗi lần bị anh đụng chạm, sẽ nhạy cảm như vậy.Cô cắn cắn môi, lặng lẽ bảo anh không nên.

Lâm Thanh Khải cười nhẹ, không buông.Tương Linh đành phảu tự mình động thủ.Cô nhẹ nhàng đẩy tay của anh ra.Lâm Thanh Khải cũng rất phối hợp.

Cô lấy ngón tay đẩy anh ra thì anh lại lập tức cầm lấy.

Sau đó tự nhiên nắm lấy tay cô.Lòng ngón tay cùng lòng ngón tay mỗi lần chạm nhau, cảm xúc dâng lên đều là ái muội.

Đốt ngón tay của anh, lòng bàn tay có vài vết chai, tất cả xúc giác đều vô cùng rõ ràng.Tai Tương Linh nóng đến muốn cháy cả tóc.Lần đầu tiên cô nắm tay anh như vậy!
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 52


Một nhóm đi vào thang máy bên cạnh, nhóm còn lại đi theo hướng rẽ hành lang.Mấy vị nam sinh đi phía trước, bạn bè của Lâm Thanh Khải nhiệt tình như lửa, "Như thế này đi chúng ta này tham quan tòa nhà."

"A..."

Tương Linh không tự giác liếc mắt trên người Lâm Thanh Khải một cái.Anh cảm nhận được, hướng cô cười khẽ: "Muốn đi không?"ngọn đèn hành lang ố vàng, ánh lên ngón tay anh dài mà sạch sẽ.trên lưng Tương Linh dường như còn giữ xúc cảm của nó, thanh âm nhẹ đi vài phần, "Để em xem đồng hồ đã."

Nói là nói như vậy.

Cô cũng thừa biết, nhóm người này chắc chắn muốn bọn anh kết thúc sớm.Tiệc sinh nhật đơn giản là chia một ít bánh ngọt, vài thành viên tích cực thì thay nhau ca hát làm náo động, sau đó có thể tan cuộc rồi.

Tương Linh vẫn là không thuộc loại bộ phận náo nhiệt kiểu này.Cô ngồi ở trên góc ghế sofa,ngồi nhâm nhi đĩa trái cây.Rất kì quái.

Rõ ràng đây chính là nếp sinh hoạt của bản thân cô.

Nhưng từ khi quen biết Lâm Thanh Khải thì tất cả lại dường như trở nên nặng nề.Sau hơn nửa buổi, mọi người bắt đầu la hét nhảy múa ầm ĩ.Tương Linh nhân cơ hội đi toilet.Cô hướng tới phòng của lớp Lâm Thanh Khải mà đi tới.

Không gặp anh.Nhưng là sau khi đi ra từ phòng vệ sinh thì cô gạp một cô gái..Bộ dáng như là vừa bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại: "Em đến đây rồi, anh nói là ở phòng đó sao?"bước chân Tương Linh kỳ dị một chút.Đây là... cô gái theo đuổi Lâm Thanh Khải.

Sao lại tới đây?Cô gái kia đại khái không biết Tương Linh.

Tầm mắt từ trên người cô lướt qua: "Xin lỗi, cho tôi qua."

Sau đó đi qua cô như một cơn gió.Tương Linh quay đầu, xem hướng hành lang mà cô ta quẹo vào.Trực giác cô nói rằng cô ta tới tìm Lâm Thanh Khải.Tuy rằng không đến mức hiểu lầm thành anh chủ động kêu cô ta tới,cô ngồi xuống góc ghế sofa, nhưng cũng có chút không yên lòng.Cô nghĩ nhiều làm gì chứ.

Nơi này ồn ào đông đúc chứ đâu phải chỉ mình cô nam quả nữa họ... thêm vào đó bên người anh còn có... còn có bạn bè anh đều biết rất rõ về cô gái đó.

Một vòng lẩn quẩn cứ rối bời trong đầu cô..Chẳng phải lần trước họ nói anh không bao giờ mang ai đi ra ngoài sao?...

Giống như thế này cũng không thể tính "Mang" nhỉ?đầu óc Tương Linh xoay chuyển vô cùng loạn.Phòng lớp cô bỗng nhiên nổ Bùng một trận ồn ào.Lớp trưởng đỏ bừng cả khuôn mặt đứng ở chính giữa, có thể là bị lấy ra làm người chơi trò Đại Mạo Hiểm nói thật long gì đó, cậu ta nhắm chặt mắt lại dưới gọng kính."

Nói mau đi, có thích bạn nữ nào không?"

Bạn học phía dưới thúc giục.ánh mắt lớp trưởng quét về phía bên này, lại mất tự nhiên mở lớn.

Có chút do dự.Ở thời điểm này, di động Tương Linh bỗng vang lên kịp thời.Cô vẫn không lưu số điện thoại của anh, nhưng mỗi con số cô đều nhớ kỹ.

Cô cúi đầu bấm nghe."

Kết thúc chưa?" thanh âm Lâm Thanh Khải mơ hồ truyền đến, bên cạnh là vài bạn học đang ngồi chung.Tương Linh hơi xấu hổ, "Cũng gần như là vậy."

"Lại đây đi."

Anh nói rất tự nhiên."

Bây giờ?"

Lúc này chẳng phải cô gái kia đang ở đó sao?

Nếu như sang kia bây giờ chẳng phải sẽ bị bại lộ à...Đơn giản hai câu như thế, lớp trưởng đại khái đã nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện.

Cậu ta lúng túng cười cười, trả lời vấn đề vừa rồi: "Không có."

Mọi người nhất thời huyên nháo một trận, lại bắt đầu nhất quyết không tha mà truy vấntrước kia có từng thích chưa.

Thích ai.Bảy miệng tám lời thật sự là ầm ĩ.Tương Linh che một bên lỗ tai, "Lại đây, anh hát cho em nghe."

Ngữ khí vô cùng bình thường."

Được."

Tương Linh nói.Cô chào bạn cùng ngồi cùng bàn, sau đó là nói với lớp trưởng câu chúc sinh nhật vui vẻ.Mang theo túi sách đi ra khỏi cửa,vừa rẽ qua hành lang liền thấy Lâm Thanh Khải.Anh cúi đầu ấn di động.Ánh đèn trên đỉnh đầu có chút mờ nhạt, vẻ mặt anh liền có vẻ mơ hồ không rõ, chỉ có chiếc cằm được ánh sang điện thoại chiếu vào sang lên rõ rệt..Tương Linh đứng tại chỗ nhìn anh một lát, mới đi qua: "Sao vậy."

Lâm Thanh Khải liếc mắt, lười biếng cất di động."

ừm."

Màu mắt đục ngầu dường như say.Quả thật là không giống với bình thường.

Tương Linh liền hỏi: "Các anh uống rượu đấy hả?"

Anh dựa lưng vào tường nhìn cô một lát.

Không đáp, ngược lại cười, nâng ngón trỏ lên đụng vành tai cô một cái *.lỗ tai Tương Linh liền hồng lên.Cô không nghĩ đến hôm nay có thể gặp được anh, nên mới đeo bông tai.

Còn tưởng rằng anh không có chú ý tới.

Bị anh cười chắc chắc xấu hổ mà chết mất.Cô thẹn đỏ mặt tíatai hỏi: "Anh không uống nhiều chứ..."

"Không."

Lâm Thanh Khải thấp giọng.

Vừa cười, "Vào thôi."
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 53


"Anh có uống nhiều không?"

"Không."

Lâm Thanh Khải thấp giọng, cười nhẹ: "Vào thôi."

Phòng của bọn họ yên tĩnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.một đám người ngồi trong góc chơi xúc xắc, Ngọn đèn trong phòng không sáng không tối, trên bàn có vài chai rượu đổ ra.Cái người tạm gọi là "tình địch" đó quả nhiên là đang ở đây, ngoài cô ra còn có thêm vài nữ sinh khác nữa, Thấy Tương Linh tiến vào, tất cả cùng hướng mắt lên nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới.Tương Linh cảm thấy không được tự nhiên, Lâm Thanh Khải đi vào tự nhiên như thế, dường như không có ý sẽ giới thiệu cho bọn họ, dẫn cô đi tới góc trong cùng.Không gian bên này cơ hồ là thoải mái vì không có người.Tương Linh ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống ngay bên cạnh cô với khoảng cách rất gần ở trên sofa.Nhiệt độ cơ thể tỏa ra, cách tầng không khí như gần như xa.Tương Linh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lúng túng không biết nên làm gì."

Muốn ăn gì không?"

ANh nghiêng mặt qua hỏiTương Linh lắc đầu: "Vừa nãy em có ăn trái cây rồi."

Lâm Thanh Khải là vì uống rượu nên ngồi không được ngay ngắn, cánh tay khoác sau lưnng cô trên ghế sofa, giọng nói của anh cũng có chút rè rè: "Em đến chỉ để ăn trái cây thôi hả?"

Tương Linh gật đầu, nói đúng vậy.Anh cười, lười biếng duỗi chân dài ra."

Này... hai người kia ngồi thầm thì gì đấy?"

Qua một lúc, bạn của Lâm Thanh Khải hét lên.Toàn bộ người trong phòng đều liếc mắt về phía này, mấy cô gái kia vốn dĩ vẫn luôn nhìn về bên này rồi, ánh mắt dường như có nhiều điểm căm ghét.Thành công trong việc tạo sự chú ý cho toàn thể mọi người xong, người bạn kia cười rộ lên: "Đưa Tương Linh lại đây chơi với mọi người nào."

"Em muốn chơi với bọn họ sao?"

Lâm Thanh Khải hỏi.Vấn đề không phải là có muốn hay không, Tương Linh nhỏ giọng: "Em không."

Cô cũng không hay đến KTV lắm."

Không sao."

Lâm Thanh Khải nói: "Để anh dạy cho em."

Anh bạn kia liền xua mọi người chừa ra một chỗ trống.Là chơi đoán số.Lúc đầu Tương Linh không hiểu quy tắc trò chơi nên nghe hết sức chuyên tâm.

Sau đó, không khí dần trở nên yên tĩnh, Cô cũng đại khái biết cách chơi rồi.

Giờ mới chợt để ý, vị trí này vừa vặn thật là đẹp.Thân thủ Lâm Thanh Khải vươn tay đi lấy hộp xúc xắc trên bàn, âm thanh trái tim mách rằng dường như sẽ chỉ đến tên cô.Hơi thở rất gần, chiếc cằm thanh tú cũng rất gần, yết hầu run rẩy khi nói chuyện, cơ thể và bờ vai cùng nhiệt độ.Tim cô tự nhiên đập nhanh vài phần."

Là ngũ."

Lâm Thanh Khải mở hộp xúc xắc, nhìn nhìn.Một đám người sôi trào hừng hực: "Uống rượu uống rượu!

Vừa rồi ai nói số năm đấy."

Lâm Thanh Khải cười cười, tựa lưng ra ghế, Cánh tay cũng thu trở về, nới lỏng vòng ôm trên eo cô, kéo cô ngã vào ngực mình.
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 54 + 55


Má cô tựa vào lồng ngực anh, vành tai nóng bừng.Anh lại kéo cô gần thế này trước mặt rất nhiều người.

Trong tiềm thức cô, sự thân mật chỉ còn chưa tới mức cầm tay nhau giữa chốn đông người.

Vậy mà lúc này."

Là cô ấy nói."

Lâm Thanh Khải cười cười.Đúng là cô đã đoán là số năm.

Nhưng mà uống rượu?"

Tôi uống thay cô ấy."

Mọi người ồ lên như cổ vũ. lâm Thanh Khải câm lấy chén rượu mà mọi người rót đầy trên bàn lên.

Trong lòng Tương Linh vừa hạnh phúc lại vừa như lửa đốt.

ANh đã uống nhiều lắm rồi, không nên uống thêm nữa.Tương Linh nhìn anh, ngăn tay anh lại: "Để em uống."

Lâm Thanh Khải ghé sát tai cô: "Anh uống... lát nữa em bù lại cho a là được rồi."

Nói xong tay anh cầm lấy chén rượu trên tay Tương Linh rồi uống cạn một hơi.Phải mất một lúc Tương Linh mới tiêu hóa được câu nói đó của anh, mặt cô đỏ bừng, nóng như đốt cháy da thịt."

Này hai người thì thầm cái gì đấy?

Đừng có mà ăn gian đấy."

Bạn của Lâm Thanh Khải hét lớn.Mọi người trong phòng đều cười vang lên.

Chỉ có Tương Linh là bẽn lẽn cười, đỏ bừng mặt.Sau một lúc chơi, Tương Linh nói đi vệ sinh.

Cô đang rửa tay thì một cô gái mở cửa toilet bước ra, đi đến bồn rửa tay bên cạnh.

Đặt chiếc điện thoại xuống thành bồn, trên màn hình vẫn đang hiển thị đoạn hội thoại tin nhắn đang nhắn dở.Tương Linh nhận ra cô ta, chính là cô gái theo đuổi Lâm Thanh Khải.Cô tắt vài nước, quay mặt sang bên để lấy giấy lau tay, dù cô không cố ý nhưng đã liếc mắt nhìn thấy đoạn tin nhắn trên điện thoại.Tin nhắn gần nhất vừa được gửi đi với nội dung là: "Tối nay ở lại với em đi, em biết anh chỉ vì giận em nên mới lấy cô ta chọc tức em đúng không?"

Dĩ nhiên cô sẽ không quan tâm đến nếu như số điện thoại đang nhắn tin kia vô cùng quen thuộc, dù cho cô gái kia không lưu tên danh bạ, nhưng dãy số đó, Tương Linh có chết cũng không thể quên.Đó là dãy số mà mỗi ngày, mỗi đêm cô đều mong.Số điện thoại của Lâm Thanh Khải.Cô gái đó lau tay xong bước ra khỏi toilet. chỉ còn mình Tương Linh đứng ngây ngốc ở đó.Đó là anh ấy sao?

Đầu óc cô rối tung, ù ù.Cô bước về phía phòng của lớp anh, trên đường luôn nghĩ sẽ hỏi anh như thế nào cho đúng, có thể đó không phải là anh.

Hơn nữa, cô chỉ nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của cô gái kia, cô còn chưa đọc được anh đã nói những gì trước đó.

Có thể chỉ là..."

Cậu đúng là giỏi, lại của được bé xinh xắn đó dễ dàng như vậy.

Làm chuyện đó chưa?

Rồi đúng không?

Ha ha..."

"Rồi đấy, bọn tôi còn được xem video rõ ràng nữa cơ.

Ngực lớn như thế này này."

"Hahaha...."

Tay Tương Linh dơ ra giữa không trung, khựng lại.Chuyện đó...Trống ngực cô đập thình thịch liên hồi.

Vừa rồi là giọng của bạn cùng phòng Lâm Thanh Khải.

Cô chắc chắn không nghe nhầm.Nhưng rất có thể là bọn họ đang nói tới người khác.

Dù gì anh vẫn chưa lên tiếng, chắc chắn anh sẽ không nói gì làm tổn hại đến cô.

Vừa rồi anh còn uống rượu thay cô như vậy mà.Tương Linh đặt tay lên ngực trái, hít sâu một hơi, sau khi lấy lại bình tĩnh mới chậm rãi đẩy cửa đi vào.Chương 55Tương Linh đẩy cửa bước vào.Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt hướng mắt nhìn về phía cô."

A...

Tương Linh về đây rồi.

Lại đây, lại đây chơi tiếp nào."

Bạn của Lâm Thanh Khải cười lớn, vẫy tay với cô.Tương Linh nhìn thấy tất cả bọn họ đang ngồi chúm lại với nhau, trong đó có một người ngồi ở giữa trung tâm.

Hẳn là vừa rồi mọi người đang nói về cậu ta.Tương Linh đi về phía Lâm Thanh Khải đang nằm dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh có chút mơ hồ, dường như đã nhiễm ít men say.

Lâm Thanh Khải he hé mắt, thấy cô bước vào liền vươn tay, kéo lấy tay cô ngã xuống lồng ngực mình.các nam sinh liền hú lên."

Chơi nào, chơi tiếp nào."

Rót rượu, nói giỡn, lại tiếp tục lắc xúc xắc chơi.Tương Linh như cũ ngồi bên cạnh xem mọi người chơi, lại không nghee được mọi người xung quanh đang nói gì cả.

Tất cả sự chú ý của cô hướng đến lực ở trên cánh tay đặt lên hông mình.Anh ôm cô vô cùng nhẹ nhàng, dường như có điểm không để ai vào mắt ngoài cô ra.Ngón tay đáp ở trên sườn eo cô.

Có lẽ là anh cảm thấy vải dệt áo này mềm mại, sờ vô cùng thích thú nên anh liền lấy lòng bàn tay vuốt ve từng chút từng chút trên da thịt cô.Tương Linh cố gắng làm như không có việc gì, nhưng cảm giác nhiệt độ ma sát ở đầu ngón tay anh cứ trực tiếp truyền đến thân thể cô.Nghiêng gần tai cô, Lâm Thanh Khải hỏi: "Như thế này có trong sáng không?"

"Hơi trong sáng."

Tương Linh lấy lại tinh thần."

Vậy em đoán đi."

"Hả?"

Cô đủ tự tin.Lâm Thanh Khải ôm lấy cô eo ngón tay nhẹ nhàng nhéo một cái, "Nghĩ gì lệch lạc về anh rồi hả?"

Kỳ thật là có một ít nóng lòng muốn thử.

Tương Linh suy nghĩ sau một lúc lâu, "Bốn cái một đi."

"Bốn cái một sao?" bạn của Lâm Thanh Khải nhìn cô muốn xác nhận.Tương Linh bị hỏi đến thiếu tự tin, không chắc chắn mà nhẹ gật đầu.Đám kia các nam sinh ha ha mà cười rộ lên.Người bạn kia mở hộp xúc xắc ra, cũng chưa nhìn hết đã hết sức vui mừng cầm lấy bình rượu đưa tới trước mặt bọn cô, đổ đầy ly của Lâm Thanh Khải: "Rót thêm nữa, nhiều thêm đi."

Tương Linh không tin nên cũng hướng mắt về phía hộp xúc xắc để thăm dò.

Chỉ có một chấm màu đỏ.mặt cô nóng lên, rất là xấu hổ, nhè nhẹ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Khải một cái.Anh cười. nhàn nhạt cúi người lấy cái ly, cầm lên uống.Lần sau lắc xúc xắc, anh lại ôm lấy eo cô, "Lần này đoán nhiều ít?"chơi như vậy một lúc sau, Tương Linh cũng chỉ có duy nhất một kết quả đó là thua.

Rượu trong phòng đã hết, trong lúc chờ nhân viên mang thêm rượu tới, Lâm Thanh Khải vỗ vỗ vai cô.Hai người cùng đứng dậy. lúc đóng cửa, cô hướng trong phòng quét liếc mắt một cái, gặp phải ánh mắt của chính cô gái tình địch kia.Tương Linh nhịn không được muốn hỏi vài câu."

Những cô gái đó" cô đi theo Lâm Thanh Khải lướt qua thang máy, hướng về phía cầu thang bộ, "Đều là bạn học cùng lớp anh sao?"

"Em nghĩ thế à."

Lâm Thanh Khải lười biếng cười.

Ngữ khí rất tản mạn, "Không cần phải quan tâm đến bọn họ làm gì."

Bộ dáng của anh có vẻ như là thật sự không lắm để ý tới.B Bỗng nhiên khiến cho Tương Linh nhớ tới lần đầu tiên thấy anh, dáng người cao ráo, tầm mắt của anh nhìn trên mặt cô cũng không quá để tâm, chỉ là lướt qua như thế.Trong lòng có xúc cảm gì đó danag trào mà cô không hiểu đó là gì.

Cô ngưỡng mặt một chút nhìn lên anh.Vốn dĩ KTV này cũng không lớn lắm, có thang máy nên cầu thanh bộ này dường như chỉ để làm trang trí.

Không gian nơi cầu thang bộ vắng tanh, Đến cả bóng đèn cũng lắt léo đến cô quạnh.

Lúc sáng lúc tối, ánh mắt say men của Lâm Thanh Khải lại có thể nhìn được rất rõ ràng.Thấy biểu tình này của cô, anh lại giơ tay chạm vào tiểu trân châu trên tai cô, cười hỏi: "Như thế nào?"

Tương Linh lắc lắc đầu.Anh tay liền theo cổ cô trượt xuống, đem thân mình cô kéo về trước mặt.Nhiệt độ cơ thể trộn lẫn nhiệt rượu, không khí chung quanh anh đều khác so với xung quanh một ít.

Trong lòng Tương Linh nhẹ nhàng giật giật, nắm lấy góc áo của anh.Đèn cảm ứng trên đỉnh đầu lóe vài tia nhẹ nhàng rồi sau đó tắt hẳn.Trước mắt trở nên tối sầm lại.Gần cạnh cô chỉ còn anh đang hô hấp, nhiệt độ nóng bừng mà tán loạn phả lên trên mặt."

Đợi anh tỉnh rượu một lát." giọng nói của Lâm Thanh Khải rất thấp."

Hả?"

Cô còn chưa kịp hiểu ý, môi đã bị anh ngậm lấy.Anh hôn cô.

Môi răng cùng đầu lưỡi xúc cảm rõ ràng mị người.Cạy ra hàm răng, liếm láp qua lưỡi sườn mềm mại, lại tới câu triền đầu lưỡi của cô.

Cắn mút hết sức lực, hai chân Tương Linh có chút mềm nhũn.Khôngthể thở nổi, cô theo bản năng nghiêng mặt trốn. xúc cảm ấm áp vừa rời, lại môtj lần nữa rơi xuống dưới, dọc theo khóe môi hướng lên bên tai.Vành tai bị ngậm trụ đến ướt át, lấy hàm răng hút cắn.Sức lực thật mạnh, cô có chút đau.Lại muốn trốn, đầu lưỡi của anh theo kịp, hướng địa phương non mịn phía sau tai mà liếm láp.Tương Linh bị nửa đẩy đến trên tường, trong tai tất cả đều là anh hơi thở nóng bỏng của anh.Lâm Thanh Khải liếm rồi lại mút vài cái, "Chịu không nổi?"

Cầu thang không có ánh điện, Tương Linh không nhìn thấy biểu tình gì trên gương mặt anh, chỉ cảm thấy thanh âm của anh như mất tiếng thật sự.Cô thật nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.Đã có điểm ướt.Lâm Thanh Khải cười cười, một tay hướng trên vạt áo trước của cô mà thò tay vào."

Đừng..."

Tương Linh run giọng nhắc nhở, "Còn phải đi về nữa."

"Gấp cái gì."tay anh trần trụi dán vào da thịt cô xâm tiến vào, "Ở ghế sofa kia anh xoa em rất thoải mái mà."

Mặt Tương Linh nóng lên.Lòng bàn tay anh cũng vô cùng nóng cháy, trượt làn da, hướng sâu trong nội y mà tiến vào.Chỉ căn vết chai mỏng nghiền quá đầu vú.Cô tràn ra thanh khó nhịn rên rỉ.Sau đó toàn bộ nhũ đã bị anh ngón tay bao lấy.

Hơi một vuốt ve, cảm giác tê dại đến cực điểm."

A...Nhẹ một chút..."

Tương Linh hư nhuyễn mà bám lấy vai anh,Khóe môi Lâm Thanh Khải nhếch lên, cúi đầu hỏi, "Đau?"

Cô nhẹ nhàng "ừm".ngón tay đặt trên ngực liền ra sức bóp mạnh hơn.Anh xoa cô đến rùng mình, gần như thì thầm, "Đau sao còn rên rỉ dâm đãng như vậy."

Tương Linh cắn môi dưới, Lâm Thanh Khải nghĩ cô nhịn không được nên cố tình im lặng, môi anh hạ xuống bên gáy cô.làn da mỏng như nộn bị liếm hai lần, sau đó bị răng anh cắn nhè nhẹ.Thực sự có chút đau.Nhưng chút đau này chỉ như kiến bò, ngược lại càng làm cho cơ thể cô thêm tê dại nóng ran.Tương Linh đè nặng tiếng rên của mình lại, bị môi lưỡi anh trêu chọc đến ướt thành một mảnh."

Cậu làm sao có thể rên rỉ vì Trần Lỵ vậy?"

Phía dãy hành ang bỗng có tiếng nói chuyện.Tim Tương Linh đột nhiên nhảy dựng lên."

Ý anh muốn hỏi chúng tôi đã ở đâu sao." là giọng nữ."

Tôi hỏi cô chưa trả lời mà cô đã hỏi ngược lại tôi?"

Một nam một nữ, vừa nói chuyện vừa hướng về phía bên này.Nghe thanh âm có vẻ như đây là một đôi tình nhân, hai người lại đang ở đây ôm ấp nhau.Tương Linh sợ bọn họ sẽ trực tiếp tiến vào, nhẹ đẩy Lâm Thanh Khải ra.lại bị tay anh chế trụ, ấn lên trên tường; môi anh càng hôn càng thấp, hướng tới cổ áo cô."

Không phải là do em cố ý."

Cô gái kia nói, cửa hành lang bị đẩy một chút.Đừng mở.Lâm Thanh Khải đã liếm hôn đến nhũ thịt phía trên.

Áo trên bị cởi tung đến xộc xệch không ra bộ dạng gì, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào giữa hai khe ngực.

Ngứa.Tương Linh cắn môi ngắn không cho phát ra âm thanh.Cửa lại bị đẩy.

Vẫn chưa mở hẳn."

Bên trong có người sao."

Chàng trai kia tựa hồ rất như đang thì thầm."

Nên khóa cửa lại."

Nữ sinh nói."

Đúng vậy."

Nam sinh nói tiếp, "Em cẩn thân quá rồi, không thấy Lâm Thanh Khải cũng mang theo bạn gái lại đây sao."

"Thật sao?"nam sinh kia cười: "Nên quản được à?"

Tiếng nói chuyện nhỏ dần, sau đó gần như biến mất hẳn.Hình như hai người kia đang hôn môi.Cách một cánh cửa, Tương Linh mặt đỏ tai hồng.Rõ ràng là tinh thần mê mang, lại cố tình có thể phân biệt được âm thanh hôm môi của tiếng dính nhớp.Lâm Thanh Khải hiển nhiên cũng nghe ra.Cô nghe được anh nhẹ cười một tiếng.

Tiếng cười cọ qua làn da non mềm trên đầu ngực, sau đó chỗ đó bị anh ngậm vào trong miệng.Khoang miệng anh ướt nóng, đầu lưỡi linh hoạt lại dùng sức.Anh liếm cô.đầu Tương Linh trống rỗng.

Cô không hiểu được vì cái gì, biết nếu phát ra tiếng nói, khả năng sẽ bị bọn họ nghe thấy, ngược lại cảm thấy càng khó nhịn.Giữa hai chân mềm mịm một mảnh, dâm dịch tràn ra bên ngoài. cảmgiác thiếu thốn lợi hại.

Bản năng muốn ngón tay anh, hay bất kỳ một đồ vật thô to nào đó đâm vào cũng được.Lâm Thanh Khải trước nay đều thực hiểu biết thân thể của cô.Anh đưa ngón giữa hướng giữa hai chân cô chà xát nhè nhẹ.Tuy cách một lớp quần lót nhưng âm vật bị sờ đến, cũng đủ xụi lơ.

Tương Linh cắn môi nhẫn nại.Lòng bàn tay Lâm Thanh Khải lliền ngừng ở chỗ đó, xoa lộng vô cùng mạnh.

Ngứa ngáy đến cùng cực, cô cực kỳ khó chịu, theo bản năng càng đẩy âm vật của mình hướng lên lòng bàn tay anh gần hơn để ma sát....Muốn rên rỉ.

Muốn anh xoa nhanh hơn, mạnh hơn.Lâm Thanh Khải dừng tay, kéo khóa quần, hai giây sau côn th*t to lớn đã lộ ra chạm tới giữa hai chân cô.Quy đầu thực cứng.Chọc đi lên, từng cái từng cái.Mỗi lần hạ xuống đều như là có thể thâm tiến vào sâu bên trong.Tương Linh gắt gao mà nắm lấy tay anh, tnước chảy càng nhiều.

Âm thanh rên rỉ rốt cuộc không thể nhịn thêm nữa, "a" ra một tiếng.Lại muốn kêu, Lâm Thanh Khải nhéo cái cằm, môi lấp kínmôi cô.Cũng may hai người kia có lẽ là đang thân đến vong tình, nên không nghe thấy, không có phản ứng.

Có thể bọ họ nghĩ ở hành lang cũng làm không được gì nhiều, nên chỉ hôn nhau thêm một lát rồi rời đi.Tiếng bước chân đi xa, Lâm Thanh Khải mới buông môi cô ra.Giọng anh khàn khàn: "Kích thích sao?"
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 56


Kích thích.Không gian bên ngoài cửa sổ bị cơn gió đêm lay động.Ánh đèn lung tung, còn ngẫu nhiên có âm thanh như ai đang ca hát vọng tới.Cách một cánh cửa.Giọng nói của người này tự tâm Tương Linh biết là người quen, vậy mà cô lại ở bên trong cánh cửa, bị một nam sinh mình thích đè ở trên tường, dương v*t trướng ra.dương v*t của anh thật nóng.chỗ sâu trong thân thể muốn nó cắm vào, trống rỗng đến phát ngứa.

Âm thanh khó nhịn muốn thở dốc cũng phải kìm nén không được phát ra ngoài.Càng nhịn liền càng cảm thấy côn th*t thô cứng hơn.

Tâm ý cùng khát vọng ở tận cùng trong xương tủy liên tiếp nổ tung, tưởng chừng như chỉ cần như vậy thêm một chút nữa cũng sẽ tới cao trào."

Nhanh, em sợ sẽ bị phát hiện mất..." cả người Tương Linh lẫn tay chân đều nhũn ra, lúc này mới có thể thở mạnh ra một tiếng.

"Chỉ sợ em hứng lên không thể chịu nổi."

Lâm Thanh Khải ôm lấy thân thể cô, đầu ngón tay sờ giữa hai chân mượt mà của cô, "d*m thủy chảy ướt hết cả quần rồi."

"không có."

Tưởng Linh nhỏ giọng, "Quần jean rất dày."

"Tiểu dâm đãng."

Lâm Thanh Khải thấp giọng cười, "Em hứng lên thế nào em phải tự biết chứ."

Tưởng Linh đặt má trái lên vai phải của anh, không trả lời.Bả vai của anh rắn chắc, từng thớ cơ thực rõ ràng.Cô tự nhiên lấy đó làm trụ, che đi cái mặt mình."

Đừng," cô cuống quít tránh, quay người kéo lấy quần áo của anh: " sẽ bị phát hiện thật đấy."

Lâm Thanh Khải một tay kéo khóa quần, "Đừng cái gì?"gương mặt Tương Linh nóng bừng như bị thiêu cháy.Thanh âm yếu đi: "Đừng ở chỗ này làm..."

"Không làm."

Thô cứng côn th*t để đến trên mông, nhiệt độ càng nóng.

Anh cắn lỗ tai cô, "Ngoan đi để anh làm một lát."

"Kia không phải là..."

Có ý đó sao...?Nhưng bị anh hôn lỗ tai như vậy cả người cô liền mềm lại.côn th*t đâm vào mông cô một chút, Lâm Thanh Khải thanh âm càng nặng: "Em rót cho anh nhiều rượu như thế, bây giờ làm sao anh nhịn được."

Tương Linh cắn môi, nhìn ngón tay thon dài của anh đặt ở trên khuya quần jean ngắn của cô.Hướng vào bên trong thăm dò.Âm vật trần trụi bị ngón tay anh đè lại. lòng bàn tay lại thô ráp tiếp tục đi xuống thêm chút nữa, vói tới khe hở ướt át rồi tiến đi vào.
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 57


sống lưng cô nổi lên tê dại, "em không ướt... là anh làm em."

Lâm Thanh Khải cười, đầu ngón tay chạm tới cửa mình đang trào ra nước, "hoá ra là do anh làm em ướt như vậy?"

Tương Linh không kịp cãi lại, quần đùi bị cởi xuống một ít.Eo bị anh ôm lấy, mông cô nhếch lên, tư thế bị biến thành như đang nghênh đón.Tiếp theo côn th*t liền thật sâu mà từ kẽ mông chọc vào.Đầu côn th*t dùng lực, lướt qua huyệt khẩu.

Môi âm hộ bị da quy đầu nóng bừng sôi sục cọ qua.Cô kêu nhỏ.Gần như co rúm lại, nhiệt nóng ở quy đầu đặt tại môi âm hộ trượt qua lại hoạt vài cái, sau đó dừng thẳng tại cửa huyệt hướng vào bên trong.Lâm Thanh Khải ấn eo cô một cái liền cắm tiến vào."

A..."

Tương Linh kêu thật sự dâm đãng.Anh lập tức nhập cuộc.Đau, nhưng bị cắm vào tới cảm giác thực sướng.

Thậm chí có thể cảm nhận được dương v*t đằng trước ở huyệt bị âm hộ bao bọc chặt chẽ đến run rẩy."

Thật dâm mà."

Lâm Thanh Khải lại hướng trong đỉnh một chút, "Mút chết anh rồi."toàn bộ thân thể Tương Linh dán lên trên tường, bị anh đẩy sâu vào kêu một tiếng.Thoải mái đến lợi hại.Vài cái đầu tiên, anh không thật sự cắm vào nơi sâu nhất, chỉ lấy ngón tay cùng đầu lưỡi hôn cô, khi đó cô cảm thấy khoái cảm đã tới cực hạn rồi.Nhưng không hiểu sao, lại như thế nào gãi không đúng chỗ ngứa, tất cả đều thiếu thốn so với việc bị dương v*t thật sự tiến vào bên trong thân thể.xương cốt ngứa ngáy liền bị lấp đầy."

Lớn quá..." giọng cô phát run.côn th*t chôn ở trong thân thể cô liền bắt đầu xuất nhập, Lâm Thanh Khải cắm vào thật mạnh, "Lớn thì sướng hay không sướng?"

Đầu Tương Linh ngửa cổ ra phía sau tường, "sướng..."

Bị cắm từng cái từng cái như thế thật là sướng."

Tiểu dâm đãng." bàn tay anh lại tìm ngực cô, "Bị thao ở chỗ này khiến em hưng phấn sao, kẹp chặt như vậy."

đầu v* vẫn còn ướt, có dấu vết nước miếng của anh.Cúi đầu có thể thấy nhũ hoa của mình đang bị bàn tay anh nắn bóp đùa bỡn.

Đèn cảm ứng không tắt tối, loé sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu nhưng cô không còn biết gì cả.

Chỉ có cảm giác bị thao tới mức sinh lý khoái cảm."

Không..."

Trên trong miệng huyệt bị va chạm đến ngứa ngáy khó chịu, "Không kẹp..."

Lâm Thanh Khải ghé môi sát lại bên tai cô: "Vậy sao chỗ kia lại khẩn trương như vậy?"

Tương Linh muốn đáp, bị anh đột nhiên cắm đến tận cùng bên trong, chỗ sâu trong huyệt thịt căng đến tê dại.Cô kêu hai tiếng.Đỉnh dương v*t Lâm Thanh Khải nghiền ở chỗ sâu nhất bên trong cô, cười: "Hưm?

Tiểu dâm đãng của anh gọi như thế này là gì."

Bên trong bị làm cho thoải mái lại như thiếu thốn, Tương Linh nắm ngón tay anh: "Quá sâu..."

Anh nắm lại tay cô, "Không sâu thì làm sao em sướng được."côn th*t rút ra, đỉnh điểm mẫn cảm cũng theo đó vơi bớt.Thân thể toàn bộ đều tê mỏi.Tương Linh cơ hồ bị làm đến chảy nước mắt.Cô nhịn không được: "Vừa rồi chỗ đó...

A..."

Âm cuối còn chưa dứt.

Anh cố ý chờ đúng lúc cô mở miệng nói, đâm thẳng vào sâu bên trong cô, nửa câu sau của Tương Linh bị kích đến không thành lời, "Mạnh quá...

Nhẹ một chút..."

Lâm Thanh Khải bị giọng nói này của cô làm đến hứng khởi.

Giơ tay che miệng cô, hướng chỗ mẫn cảm nhất của cô chọc lên.Vừa nhanh vừa mạnh.Trong thân thể sớm bị côn th*t làm đến vô lực, cảm thấy được phía dưới động đến tê dại mà rên rỉ, dương v*t trướng lại càng đau.Anh ngưng một chút, phía dưới Tương Linh liền co chặt.

Dâm dịch chảy dọc theo côn th*t đang rút ra cắm vào của anh.Thao mạnh đến mức phát ra tiếng vang dâm mĩ mà rõ ràng.Quá nhanh, vô cùng ngứa, những cảm xúc này cứ nhanh chóng bị chồng chất lên cùng nhau.thân mình cô bị cắm muốn run rẩy, lại bị bàn tay anh kéo lại.Cô tránh đi tay anh.Lâm Thanh Khải không bỏ qua, phủ thân mình tới, hơi khản giọng: "Muốn ra rồi sao?"

Tương Linh gật đầu.Anh liền liếm vành tai cô, cắm đến càng mạnh hơn nữa.Thật sự giống như muốn chết đi vậy.Càng kêu không ra, liền càng mẫn cảm.

Mỗi một chút khoái cảm đều đạt tới cực hạn. móng tay cô cơ hồ muốn cấu vào mu bàn tay của anh.Bên trong huyệt thịt bị anh hướng lên trên mà đâm sâu, bị kéo ra lại bị chọc lên, sảng khoái đến dâm thuỷ chảy ròng."

Thao em thật sướng."

Lâm Thanh Khải nói như đang cố kiềm chế, "chỗ âm huyệt càng cắm càng chặt."

Nhục bích nơi chỗ mẫn cảm lại bị qua lại thao nghiền hai lần nữa, Tương Linh đột nhiên rên lớn một tiếng.

Âm thanh tràn ra môi.huyệt thịt cô bị cắm đến rùng mình lên.

Hút cắn dương v*t thô cứng của anh, d*m thủy đầm đìa.Cái tiếp theo đâm vào khiến cho da đầu Lâm Thanh Khải tê dại.Âm thanh anh tựa như đang chốn thần tiên, "Dâm thuỷ nóng ấm thao đến thật là thoải mái."côn th*t thuận thế lại hung hăng hướng vào trong thêm một chút."

A..."

Tương Linh nhịn không được run rẩy.dương v*t động đậy lên xuống ra vào, dâm thuỷ dọc theo hai chân chảy xuống dưới.Anh buông tay ra, không khí mới mẻ cùng cao trào cực hạn cảm đồng loạt nổi lên khắp người.Tương Linh mềm nhũn muốn trượt từ trên tường xuống: "Chịu hết nổi rồi..."

Dù sao cũng là ở chỗ này, Lâm Thanh Khải cũng không phải không biết ý tứ.

Liền đâm vào huyệt cắm một lát, đâm vào rút ra thêm trăm cái nữa thật nhanh thật mạnh, sau đó rút ra rồi bắn bên ngoài.Trong không khí nồng đậm hương vị làm tình.Dần dần bị hoà vào gió đêm.Tương Linh cô lực, giống như cọng bún ngã xuống.

Bị Lâm Thanh Khải ôm vào lòng.đầu ngón tay anh làm như vô ý vòng quanh nụ hoa nhéo sờ vài cái, thanh âm có vài phần lười biếng: "Chờ lát nữa đến một hai giờ anh đưa em trở về?"

Tương Linh dừng một chút....Ba mẹ đi công tác, một hai giờ cũng được.Vốn là một câu nói vô cùng bình thường.

Nhưng ở trong hoàn cảnh này, nói như vậy, quả thực giống như đang cố ý ám chỉ điều gì đó.ánh mắt cô đầy sương mù, cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình.Trên mặt Lâm Thanh Khải còn chưa trút hết hắc ám tình dục, híp mắt lại nhìn cô một lát.

Cười: "Tưởng sẽ ngủ cùng anh sao?"

Tương Linh ngẩng mặt lên: "Không."
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 58


Sau khi tan tiệc, mọi người chào tạm biệt nhau, Lâm Thanh Khải đưa cô đi về nhà.Trên đường đi, cô cúi mặt nghĩ về vừa rồi.

Hai má nóng bừng.

Lâm Thanh Khải và cô đã thân thiết đến mức này rồi nhưng mối quan hệ của cô với anh là gì?Cô muốn tin anh sẽ không phải là loại người nói một đằng làm một nẻo.

Nếu còn qua lại với người khác sẽ không quen cô như thế này.Nhưng mối quan hệ này, không có sự khởi đầu vốn có.

Những lần gặp nhau dường như cũng chỉ là xuất phát từ ham muốn thể xác.

Hai người chỉ quấn triền với nhau rồi khi xa nhau thì lại không còn quen biết.

Cô rất muốn nhắn tin, gọi điện để nói chuyện với anh, nhưng cô sợ như bản thân mình sẽ làm phiền anh quá.

Bởi vì anh chưa bao giờ chủ động nhắn tìm đến cô cả."

Đang nghĩ gì thế?"

Lâm Thanh Khải đột nhiên lên tiếng, ngón tay anh vuốt lọn tóc trước mặt cô ra sau vành tai.Đầu ngón tay anh thô ráp lành lạnh.

Thật thích.Tương Linh nhìn anh lắc đầu: "Không có gì..." câu nói còn chưa nói xong cô liền dừng lại, đôi mắt anh dưới ánh đèn đường rất sáng, đáy mắt như đã nắm thấu mọi chuyện: "Thật ra...

ừm... cô gái hôm nay có phải là..."

Tương Linh né tránh đối diện với anh.Lâm Thanh Khải cong môi, nhàn nhạt cười: "Ghen sao?"

"Không có."

Tương Linh vội phủ nhận: "chỉ là..." chỉ là có phải lúc nãy anh nhắn tin cho cô ta không?Cô muốn hỏi thế, nhưng lại sợ anh thừa nhận Nên đành ngập ngừng!"

Cô ấy là người yêu cũ của anh?"

Lâm Thanh Khải dừng lại, nghiêng người nhìn cô, hai tay bỏ túi quần: "Em muốn hỏi thế đúng không?"

"..."

Trĩ cấp 4 sa búi, lòi dom chớ vội cắt, dùng thứ này là ổn liền.

Trĩ

Rạo rực và hừng hực mỗi đêm sau khi dùng thứ này trước khi ngủ"Cô ấy chỉ là bạn thôi."

Nói rồi anh cầm lấy bàn tay cô đang mân mê gấu quần jean ngắn: "Đi thôi.

Anh đưa em về nhà."

Tương Linh gật đầu.Hai người đi trên đường, một đoạn khá dài nữa mới tới nhà cô.

Hôm nay là cuối tuần nên cô không ở lại ký túc xá, nhưng bố mẹ cô lại đi vắng vì bận công việc với đối tác.Tuy Lâm Thanh Khải đã nói là không có ý gì khi đưa cô về, nhưng một nam một nữ thế này, vừa rồi còn xảy ra loại chuyện đó, thật sự đầu óc cô cũng không thể không nghĩ tới.Bàn tay anh thật to và ấm.

Cô siết chặt tay thêm một chút.

Là từ ban đầu cô chỉ mong tiếp cận anh với suy nghĩ dơ bẩn, vậy mà bây giờ đã thân thiết con hơn cả cô mong đợi, thì cô lại tham lam muốn hơn thế nữa.Muốn anh là của riêng cô, muốn mọi thứ của anh đều thuộc về mình."

Tới rồi."

Anh dừng lại, xoay đầu nhìn cô cười: "có mời anh vào nhà không?"
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 59


"Không định mời anh vào nhà sao?"

Lâm Thanh Khải nắm lấy cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô.Gió thổi qua, lành lạnh.TRong đầu Tương Linh không tự chủ mà nghĩ tới những hình ảnh vừa nãy ở cầu thang KTV.Mặt đỏ bừng lên: "Em...

"Còn chưa nói xong Lâm Thanh Khải đã cúi đầu xuống, hôn cô.

Nụ hôn của anh rất nhẹ, tựa hồ khẽ lướt qua nhưng Tương Linh có thể cảm nhận được môi anh rất mềm và ấm.Tay anh luồn ra phía sau đỡ lấy thắt lưng cô.

Nụ hôn bỗng chốc lại trở nên mạnh mẽ hơn, đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, quấn triền, mút lấy hết nước bọt trong miệng cô.Tương Linh gần như thiếu không khí, không thể thở nổi, hai tay đặt trước ngực anh muốn đẩy ra, miệng vì muốn thở gấp nhưng không được đành chỉ có thể phát ra âm thanh"ư ưm" trong cuống họng.Dù bố mẹ không ở nhà, nhưng đây là trước nhà cô, sẽ có những người hàng xóm khác để ý thì làm sao?

Tương Linh cô từ nhỏ đã luôn là một cô gái ngoan ngoãn, lễ phép và quy củ nề nếp.

Nếu ai đó nhìn thấy được, hẳn chưa đến ngày mai tin đồn này sẽ lan ra khắp nơi mất.

Lý trí suy nghĩ như vậy nhưng thân thể cô lại nói khác.

Cả người cô nóng lên, phía dưới dường như lại ướt.Thứ dương v*t thô to đó của anh cách một lớp quần nhưng vẫn đội đầu vươn ra cọ cọ vào giữa hai chân cô.

Khi mà Tương Linh tưởng chừng như không thể chịu nổi nữa, cả người xụi lơ vì thiếu oxi thì Lâm Thanh Khải mới buông tha cho.Anh cười, trán anh chạm vào trán cô: "Đồ ngốc, Vào nhà đi.

Đừng nghĩ nhiều."

Hơi thở anh phả vào mặt cô, ấm nóng.Tương Linh và anh chào tạm biệt rồi anh đứng đợi cô bước vào cổng mới quay người đi.

Lúc cô mở cửa vào nhà không nỡ mà nhìn lại anh một cái, nhìn thấy anh vẫn đang đứng đó, mỉm cười vẫy tay với mình.

Tương Linh khẽ cắn môi, cảm giác hạnh phúc dâng trào.Ngày hôm sau là thứ hai.Theo thói quen cô với tay cầm điện thoại đặt dưới gối.Có tin nhắn đến.

Là dãy số lạ.Mở tin nhắn ra, là một tin nhắn hình ảnh, trong tấm ảnh gửi đến là Lâm Thanh Khải và một nữ sinh khác đang ôm lấy nhau.

Nữ sinh đó, không ai khác chính là cô gái tối qua gặp ở KTV.

Là người theo đuổi Lâm Thanh Khải mà anh nói chỉ là bạn.Nhưng trong tâm ảnh này cô gái kia đang ôm chầm lấy eo Lâm Thanh Khải, mắt ngước nhìn anh, còn anh cũng nhìn thẳng vào camera mỉm cười rất tự nhiên, không có vẻ gì là miễn cưỡng cả.Cả người Tương Linh lặng đi, đầu tự nhiên trống rỗng.

Cảm giác này... là tổn thương!

Là mất mát!Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Tương Linh ngồi dậy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.ALOALO Review chút truyện mình mới update edit lại nha mong ủng hộ 'Lấy chồng quyền thế'
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 60


Hôm nay ba tiết học trôi qua thật nhanh chóng, nhưng trong đầu Tương Linh chẳng có lấy một chút gì."

Cậu làm sao thế?"

Bạn cùng bàn nhìn Tương Linh hơi khó hiểu: "Có chuyện gì mà cả ngày hôm nay như người mất hồn vậy?"

"Có sao?"

"Aizz... lại còn không sao?

Nói đi tớ nghe xem nào."

Tương Linh nằm xuống bàn, gối gò má lên hai tay đang khoanh trên bàn, mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ."

Không có gì."

Thật ra cô rất muốn nói với bạn cùng bàn., ít nhất là còn có người để giải bày, nhưng không hiểu sao bản thân cô lại không thể mở miệng ra nói.Bạn cùng bàn lay tay cô: "Này Tương Linh..."

"Không có chuyện gì thật mà..."

"không phải chuyện đó.

Lâm Thanh Khải đến tìm cậu kìa."

Nghe đến cái tên Lâm Thanh Khải, Tương Linh đột ngột ngồi thẳng dậy quay mặt về phía cửa ra vào.

Anh lười biếng tựa người lên cánh cửa nhìn cô, hôm nay anh vẫn mặc một chiếc quần vải đen và áo T-shirt trắng đơn giản, vẫn khí chất thanh tao đơn thuần như thế.Nhưng trong lòng Tương Linh lại đột nhiên có cảm giác muốn né tránh.

Cô không hiểu bản thân mình đang muốn gì nữa, rõ ràng là cô muốn gặp anh, nhưng lại cũng muốn tránh mặt anh.Thấy cô chần chừ, bjan cùng bàn mới hỏi nhỏ: "Hai người đang giận nhau sao?"

"..." cũng không phải là giận dỗi gì."

Thôi đi ra đó đi, có gì thì từ từ nói chuyện với nhau."

Mọi người trong lớp hết nhìn Lâm Thanh Khải lại nhìn vào Tương Linh, cô khó xử một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài."

Em sao vậy?

Không khoẻ?"

Lâm Thanh Khải hỏi.Tương Linh lắc đầu.

Né tránh ánh mắt của anh."

Em... em..."

"Có chuyện gì vậy?

Nói anh nghe!"

Lâm Thanh Khải nói nhẹ nhàng như vỗ về."

Có thật cô gái tối qua chỉ là bạn không?"

Cô cúi xuống nhìn mũi giày, ngón tay vân vê góc áo.Có thể anh sẽ nói là chỉ là bạn.

Thế nhưng như thế càng chứng tỏ anh đang che giấu điều gì đó.

Còn nếu anh nói không, thì... thì..."

Cô ấy chỉ là em gái của anh thôi."

"Thật... thật sao?"

Tương Linh nhìn thẳng Lâm Thanh Khải, hai mât mở to muốn xác nhận lại lần nữa.

Đến khi thấy anh gật đầu, tâm cô như thở phải nhẹ nhõm."

Là em ruột sao?"

Cô ngập ngừng hỏi."

Không.

Là em gái hàng xóm thôi.

Con bé ít hơn anh hai tuổi."

Anh nói."

À..." ra là vậy.

Vẻ mặt Tương Linh có chút thoáng thất vọng."

Sao hôm nay em lại quan tâm đến chuyện đó?

Ghen?"

"Không có."

Cô hét lớn.

Mặt đỏ lên.Lâm Thanh Khải thấy vậy cười lớn, đưa tay lên xoa đầu cô, nói: "Trẻ con!"
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 61


Từ sau ngày hôm đó cũng không còn tin nhắn gì từ số điện thoại kia nữa.

Tương Linh nhiều lần định nhắn tin muốn hỏi về mối quan hệ của Lâm Thanh Khải và cô gái kia là như thế nào.

Nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng lại tắt máy bỏ qua.Tương Linh nằm trên giường, cầm điện thoại giơ ra trước mặt, mắt nhìn vào tấm ảnh trong tin nhắn.Trong tình yêu nếu không tin tưởng nhau thì làm sao cỏn có thể bền lâu?Sờ sờ trên đỉnh đầu, lần đầu anh xoa đầu cô.

Cảm giác giống như con mèo nhỏ được anh cưng nựng vậy.

Tương Linh bật cười một tiếng.Có âm thanh báo tin nhắn đến.

Tương Linh cầm điện thoại xem, là dãy số của Lâm Thanh Khải."

Hôm nay anh có việc bận, hôm khác nhé!"

Tối qua cô có rủ anh đi tới thư viện."

Vâng.

Em biết rồi."

Đáy mắt thoáng thất vọng.Tối qua cô đã không ngủ được chỉ vì nghĩ tới hôm nay là lần đầu tiên giống với hẹn hò nhất của mối quan hệ này."

Sao thế?

Lại cãi nhau hả?"

Giọng của bạn cùng bàn vừa từ trong nhà tắm bước ra."

Không."

Tương Linh lắc đầu: "Tớ hỏi cậu này."

"Ừ sao?"

Bạn cùng bàn vừa lau tóc vừa ngước mắt nhìn cô vẻ chăm chú."

Cậu thấy Lâm Thanh Khải đối với tớ như thế nào?"

Dù cô là người trong cuộc, nhưng cô cũng thật sự mông lung về tình cảm của anh.

Thời gian hai người quen nhau cũng không ngắn, nhưng mà cô cảm thấy như giữa anh và mình có một khoảng cách rất xa.Cô muốn biết suy nghĩ của người ngoài khi nhìn vào mối quan hệ này.

Người ta có câu "người ngoài cuộc thường sáng suốt" mà."

Lâm Thanh Khải, tớ thấy anh ta khá lạnh lùng, vẻ bề ngoài nghiêm túc cấm dục, tính khí khá chững chạc..." ngưng một lát: "Đối với cậu rất tốt mà.

Cậu không thấy thế à?"

"Nếu... tớ nói nếu thôi nhé.

Nếu như có người gửi ảnh thân mật với Lâm Thanh Khải thì theo cậu là có ý gì?"

Cuối cùng cô cũng nói ra rồi."

Ai?"

Bạn cùng bàn nheo mắt: "á à...

Cậu đang ghen đúng không?"

Tương Linh đỏ ửng mặt: "Không có."

"Tớ là không dám chắc được về tình cảm của anh ấy nên muốn hỏi cậu thôi."

Cô thật thà nói."

Được rồi, được rồi.

Không trêu cậu nữa.

Nói xem là ai vậy?"

"Là người này."

Cô giơ điện thoại ra trước mặt bạn cùng bàn."

Người này... chẳng phải là..."

Tương Linh căng thẳng."

Em gái của Lâm Thanh Khải sao?"

Hả?"

Thật sự là em gái?"

Cô hỏi lại.Bạn cùng bàn gật đầu: "Nghe nói cô gái này là thanh mai trúc mã với Lâm Thanh Khải, có ý với hắn, thường xuyên xua đuổi các cô gái đến gần anh ta.

Ngoại trừ lần năm cuối trung học cô ta viết lên trang web của hội học sinh rằng cô ta là hôn thê của Lâm Thanh Khải nên hắn mới vào thanh minh với đúng một câu rằng "cô ấy chỉ là em gái", ngoài ra thì không thấy hắn đề cập gì đến cô em gái này nữa."

"..."

"Theo tớ thấy thì có vẻ như cô gái này yêu Lâm Thanh Khải.

Có điều về phần Lâm Thanh Khải thì anh ta thần thần bí bí.

Tớ cũng không...

á xin lỗi.

Tớ không có ý gì đâu."

Bạn cùng bàn như chợt nhớ ra Tương Linh đang là bạn gái chính thức của anh nên vội vàng sửa lại."

Không có gì, cảm ơn cậu..."

Tương Linh cười.Vậy cô ta đúng là em gái hàng xóm!.......Moshi moshi lại là mình đây,mình cập nhật thì bộ Ngày Đêm Muốn Em hiện tại có 69 chương,cho nên không lâu nữa có thể hết hoặc tạm drop.Và trong thời gian đó mọi người hãy ủng hộ bộ truyện "Lấy Chồng Quyền Thế" mình vừa đăng tải mình đã đọc qua rất rất hay,xem phần thể loại thì là sủng,sắc,ngôn.

Cảm ơn các bạn !
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 62


Sau một hồi giảng giải, bạn cùng phòng rủ rê Tương Linh ra ngoài đi dạo.

Nói gần ký túc xá có một quán ăn mới mở, nghe nói quán ăn này nếu vào hai người sẽ được giảm giá một nửa.Đến nơi, hai người muốn vào trong liền bị nhân viên chặn ngoài cửa: "Xin lỗi quý khách, quán chỉ dành cho các cặp tình nhân.

Hai vị không thể vào được."

Quán ăn tình nhân?Bạn cùng phòng có vẻ đã biết trước nên không có vẻ gì là lúng túng: "Thì chúng tôi vốn là một cặp mà.

Anh không thấy bạn gái tôi đang rất đói bụng hay sao?

Đúng không em?"

Bạn cùng phòng quay sang nhìn Tương Linh cười hiền.Tương Linh còn đang ngơ ngác, miễn cưỡng cười cười gật đầu.Hoá ra đây là lý do lúc nãy bạn cùng bàn đã hỏi cô bộ đồ đang mặc có nam tính không."

Cái này..." người nhân viên khó xử: "Thôi được rồi.

Mời hai vị vào trong."

"Cảm ơn..."

Còn chưa kịp bước chân qua cửa, một thân hình liền đứng trước mặt."

Ô, bạn học Lâm Thanh Khải.

Kia là..."

Nương theo ánh mắt của bạn cùng bàn, Tương Linh nhìn ra phía sau lưng Lâm Thanh Khải.Là cô gái đó.

Em gái hàng xóm của anh!

Tương Linh như chết sững.

Không ngờ lại gặp anh ở đây.Hai chân cô muốn chạy trốn, nhưng mà có gì đó cứ níu cô ở lại."

Tương Linh."

Bạn cùng bàn lay người cô."

Ừm.

Trùng hợp!"

Cô nói với anh."

Anh sẽ giải thích sau."

Lâm Thanh Khải nói xong liền đi ra khỏi quán ăn, lướt qua cô.

Hai người cứ như thế, giống như chẳng là gì của nhau cả.Cô không muốn lần sau.

Cô muốn ngay bây giờ, ít nhất thì anh cũng phải ôm lấy cô hay giải thích vì sao lại ở trong nhà hàng tình nhân với nữ sinh khác.Có thêt là em gái đi chăng nữa, nhưng cũng không phải ruột thịt.

Cô rõ ràng là bạn gái chính thức của anh mà.Cô gái kia cũng bước theo sau Lâm Thanh Khải.

Lúc đi ngang Tương Linh còn nói rất nhỏ bên tai cô: "Tránh xa anh Thanh Khải ra."

Gì?Lâm Thanh Khải!

Nhanh quay lại.

Giải thích cho em!Nhanh lên!"

Tương Linh đừng khóc.

Đừng khóc."

Bạn cùng bàn loay hoay dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên má cô.Đồ tồi!

Lâm Thanh Khải, anh là đồ tồi!Sau đó ba ngày, cả anh và cô đều không liên lạc với nhau.Anh như mất hút đi trong cuộc sống của cô vậy.Tương Linh thẫn thờ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn.

Màn hình vẫn đen thui như vậy.

Cô đang mong đợi điều gì đây?Tương Linh cắn môi.Bỗng có âm thanh điện thoại vang lên.

Có tin nhắn mới.Tương Linh vội vàng cầm lấy điện thoại, nhưng không phải anh.Là số của mẹ."

Tối nay về nhà nhé.

Mẹ nấu món con thích đấy."

Cô chần chừ một lúc rồi nhắn "vâng".Vậy là tối nay cô sẽ về nhà, nếu như Lâm Thanh Khải đến ký túc xá tìm cô để giải thích mà không thấy thì sao?Lại có tin nhắn đến của mẹ: "Có khách quý tới chơi đấy."

Phía sau tin nhắn còn thêm một ký tự dễ thương.Tương Linh nằm bẹp trên bàn.Khách nào cũng thế thôi.

Cô bây giờ chỉ muốn được yên tĩnh!
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 63


Ngồi mãi cũng tới tiết cuối cùng.Tiếng chuông tan học vang lên, Tương Linh vẫn nằm trên bàn như thế.

Mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Các đồng học lần lượt đứng lên ra về.

Chốc lát trong phòng đã không còn ai.

Lúc này Tương Linh mới bắt đầu đứng dậy, thu dọn cặp sách.Hành lang vắng tanh, không còn bóng dáng ai ngoài cô.

Lác đác dưới sân một vài đồng học đang lười biếng xách cặp về.

Không gian im ắng."

Tương Linh."

Giọng nói này...Một bàn tay ôm lấy cô từ sau lưng.

Tương Linh vội đẩy tay hắn ra.Là gương mặt này, cô đã mong đợi ba ngày nay, chỉ mong anh sẽ liên lạc để giải thích cho cô về chuyện hôm đó.Nhưng hôm nay gặp anh ở đây, cô lại không muốn đối diện, cô muốn chạy trốn anh."

Tương Linh?

Em sao thế?"

Lâm Thanh Khải hỏi.

Nhìn vào ánh mắt anh thật sự chân thành, Tương Linh có chút không đành lòng, quay mặt đi."

Em hôm nay phải về sớm..."

"Đừng đi."

Lâm Thanh Khải kéo tay cô lại: "Em đang ghen đúng không.

Thật ra hôm đó..."

"Anh đừng nói nữa!"

Tương Linh hét lên.

Cô cũng không biết bản thân mình bây giờ đang muốn gì, Rõ ràng là muốn được gặp anh như vậy, nhưng lại cũng muốn chạy trốn anh đến thế."

Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cho anh, đã bao giờ anh nghĩ tới cảm giác của em chưa?

Em thích anh, em rất thích anh.

Nhưng Lâm Thanh Khải, em không phải là đồ chơi mà anh cần thì tìm tới, chán thì bỏ đi."

Tương Linh không biết dũng khí đâu mà có thể nói ra hết những gì trong lòng như thế này.

Nhưng đột nhiên cô muốn anh biết mình nghĩ gì, đã là người yêu của nhau thì cô nên bày tỏ hết tâm sự trong lòng, không nên giấu diếm.

"Anh lúc nào cũng giữ dáng vẻ thanh liêm tinh khiết đó, mà chẳng bao giờ chia sẻ với em.

Anh có coi em là bạn gái của anh thật không đấy?

Hả?

Lâm Thanh Khải, em chịu đựng đủ rồi."

"Em nói xong chưa?"

Lâm Thanh Khải đứng đó, giọng anh trầm hẳn.Tương Linh im lặng không nói gì.

Trong mắt đầy nước."

Nếu em nói xong rồi thì đến lượt anh nói.

Tương Linh, thật sự trong lòng em nghĩ anh chỉ tìm đến em khi cần còn không thì thôi sao?"

"..."

"Được rồi, anh hiểu rồi."

Sao lại như thế?

Cô nói như vậy là quá đáng sao?

Anh sẽ bỏ đi sao?

Nếu lần này anh đi... quan hệ của hai người sẽ như thế nào?"

Đồ ngốc, anh xin lỗi."

Gò má cô tựa vào lồng ngực anh, nằm trong vòng tay anh: "Anh không nghĩ là lại làm cho em ấm ức như vậy.

Từ nay về sau, nếu có gì khó chịu đừng để trong lòng, cứ nói với anh được không?"

Lâm Thanh Khải...

đồ tồi.

Vừa rồi cô đã sợ anh sẽ cứ như thế mà bỏ đi."

Cô gái hôm trước chỉ là em gái của anh.

Nhưng nếu em không muốn, anh sẽ không liên lạc hay qua lại với cô ấy nữa.

Còn hôm trước gia đình anh có chuyện, nên không thể ở lại giải thích với em ngay được..."

Môt làn gió thổi qua, mang theo mùi hương trên người anh hòa lân vào không khí.Hai người đi trên đường, tay anh cầm cặp sách cho cô.Đèn đừng đổ nghiêng bóng của hai người xuống mặt đường.Đến trước nhà cô, Lâm Thanh Khải đưa cặp sách cho cô, đợi cho cô vào nhà rồi mới quay người rời đi."

Con về rồi ạ."

"A...

Tương Linh về rồi, vào nhà đi con."

Mẹ Tương Linh vui vẻ bước ra.

"Hôm nay nhà ta có khách đấy."

"Ai vậy mẹ?"

Tương Linh thắc mắc.
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 64


"Ai vậy mẹ?"

Tương Linh thắc mắc hỏiMẹ Tương Linh không nói gì chỉ cười thần bí, cầm lấy cặp sách của cô đi vào nhà.Tương Linh khó hiểu cắn môi, cúi người cởi giày thay bằng dép lê.Đang cúi người thì có một đôi chân xuất hiện trước mặt cô.

Quần vải đen?"

Đã lâu không gặp.

Tương Linh."

Giọng nói này?Tương Linh ngước mắt nhìn lên: "Anh Lâm Sơ?"

"Phải, là anh đây.

Anh về rồi, Tương Linh của anh lớn quá rồi.

Nào, lại đây anh ôm cái nào."

Nói rồi, người đàn ông kia đưa tay ra ôm lấy cô.

Nhưng Tương Linh không hiểu sao tránh né cái om của anh."

Sao vậy?

Chê anh hôi hả?

Xin lỗi anh vừa xuống sân bay là tới đây ngay nên chưa kịp tắm rửa."

Người đàn ông tên Lâm Sơ kia cười hiền, gãi gãi đầu.Tương Linh xua tay: "Không không.

Tại em hơi bất ngờ thôi ạ."

"Hai đưa còn làm cái gì đấy.?

Mau vào trong nhà đi, cơm canh nguội hết rồi, có gì ăn xong rồi hãy tâm sự."

Mẹ Tương Linh đon đả chạy ra nói.Bữa cơm vẫn rất bình thường, chỉ là có thêm một thành viên.

"Kìa Tương Linh, ăn đi chứ."

Mẹ Tương Linh nói. sau đó nháy mắt với Lâm Sơ ngồi bên cạnh Tương Linh.Người đàn ông tên Lâm Sơ này cũng rất biết ý, mỉm cười rồi gắp đồ ăn bỏ vào bát cô."

Con về là có việc gì?"

Bố Tương Linh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.Lâm Sơ lúc này mới ngừng tay, đặt bát cơm xuống bàn, lưng thẳng, mái tóc đen nhánh, vài sợi rũ xuống mi mắt, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao ngạo thẳng tắp dưới ánh đèn nhìn như một vị hoàng tử.

Anh từ tốn nói: "lần này con về là có hai việc muốn làm.

Một là tiếp quản công ty của gia đình, hai là..."

Anh ngừng lại, nhìn Tương Linh: "Con muốn được ở cạnh chăm sóc cho Tương Linh."

Tương Linh đang ăn, bỗng nhiên nghẹn, cầm lấy cốc nước uống.

"Coi con kìa, con gái con đứa ăn uống như vậy đấy."

Mẹ Tương Linh vừa trách móc vừa cầm lấy khăn giấy đưa cho cô."

Dù gì hai đứa cũng đã được hứa hôn từ nhỏ, cả hai cũng có tình cảm với nhau, như vậy cũng được.

Coi như là bồi dưỡng tình cảm."

"Nhưng con..."

Vừa định nói lại bắt gặp ngay ánh mắt nghiêm khắc của bố, Tương Linh đành im lặng cúi đầu ăn tiếp.

Xong xuôi, mẹ kêu cô với Lâm Sơ vào phòng nói chuyện, còn để bà rửa bát.Căn phòng của cô rất đơn giản, bố cục chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn học với tủ sách bên cạnh.Lâm Sơ ngồi xuống mép giường bên cạnh Tương Linh, cô ngượng ngùng xích ra xa một chút.

Vẻ mặt Lâm Sơ thoáng chút mất tự nhiên sau đó cười cười."

Em sao thế?

Không hoan nghênh anh à?"

"Không phải."

Tương Linh vội vàng phản bác: "Chỉ là... a..."

Một con mèo với bộ lông trắng tinh chạy ra từ dưới gầm giường cọ cọ lên chân cô.

Tương Linh nhìn thấy liền vui vẻ bế con mèo nhỏ lên: "Tiểu Bạch, nó đã lớn thế này rồi sao?"

Nhìn cô cười, đáy mắt Lâm Sơ cũng toát lên một tia ôn nhu: "Đúng vậy, anh đã mang nó từ Mỹ về đấy."

Mèo con cứ dụi dụi vào tay Tương Linh, cô bật cười: "Ha... có vẻ nó rất thích em."

"Đúng vậy, chủ nào thì tớ nấy mà."
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 65


Tương Linh nghe ra ý của câu nói, có chút lúng túng thả con mèo xuống.

Nhất thời cô không biết nói gì, đành tìm đại một cái gì đó để nói: "Anh về lúc nào vậy?"

"Vừa lúc nãy thôi."

"Sao anh lại về đột ngột thế?

Có chuyện gì sao?"

Chỉ là một câu hỏi để lấy lệ, nhưng có vẻ như lại đúng vấn đề của anh.

Lâm Sơ hơi cụp mắt, vài sợi tóc rũ xuống hàng mi mắt cong dày nhìn thật cuốn hút.Anh hít sâu một hơi: "Ba anh mất rồi.

Anh về để tiếp quản gia nghiệp."

Tương Linh ngạc nhiên đến hơi bất thần, vài giây sau cô mới mở miệng nói: "Bác Lâm... mất rồi sao?"

Lâm Sơ gật đầu: "Ừ, ba anh đi quá đột ngột, anh không những không thể nhìn mặt ông lần cuối, mà ngay cả... tang lễ của ông ấy anh cũng không thể tới dự."

Được đề xuất cho bạn

Trong giọng nói của Lâm Sơ có chút nghẹn ngào.Tương Linh đặt tay sau lưng anh, cô biết Lâm Sơ yêu bố mình như thế nào, nhưng vì ước mơ của anh là làm bác sĩ chứ không phải kinh doanh.

Anh đã đi du học tại đại học Harvard khi nhận được giấy mời mà không cần do dự.

Sắp tốt nghiệp rồi vậy mà anh lại bỏ đi ước mơ của mình để trở về tiếp nhận cơ ngơi của gia đình.

Lâm Sơ nhìn cô, anh xoa đầu cô, mỉ cười: "Cô bé ngốc này, anh không yếu đuối như thế đâu.

Thôi cũng muộn rồi, anh về đây.

Em nghỉ ngơi đi mai còn đi học nữa, có gì anh sẽ liên lạc với em sau.

Được chứ?"

Lâm Sơ đứng dậy nhìn cô, Tương Linh gật đầu: "Vâng."

Tương Linh xin phép cha mẹ tiễn Lâm Sơ ra cửa, ba Tương Linh đang đọc báo chỉ ngước mắt nhìn rồi gật đầu một cái, còn mẹ Tương Linh thì cười tươi, cứ nháy mắt với cô rồi đẩy hai người đi ra ngoài.Đi ra đến cửa, Lâm Sơ quay người lại: "Em vào nhà đi.

Tiễn anh đến đây được rồi."

"Vâng, anh về cẩn thận."

Cô định di vào trong thì Lâm Sơ cầm lấy tay cô kéo lại, hôn lên trán cô.Vì bất ngờ nên cô không kịp tránh."

Em quên mất lời chào tạm biệt của hai đứa rồi à?"

Anh bật cười: "Thôi vào nhà đi.

Ngẩn ngơ gì nữa."

Đi lên phòng, Tương Linh đi đến cửa sổ nhìn xuống, thấy ở bụi cây phía xa Lâm Sơ đang đứng nói chuyện với ai đó, nhưng cô không thấy được là người nào vì bị bụi cây che mất.

Vừa định kéo rèm cửa sổ lại thì Lâm Sơ bị người kia đấm vào mặt, ngã xuống.

Tương Linh giật mình hoảng sợ lấy hai tay bịt miệng.

Sau đó chạy vội xuống xem có chuyện gì.

Nhưng khi tới nơi thì không có ai ở đó cả.di động trên tay rung lên,Là tin nhắn từ một số lạ.

Cô mở tin nhắn ra."

Em ngủ ngon, anh về tới nhà rồi." chữ ký phía dưới tin nhắn là Lâm Sơ.Lâm Sơ?

Vậy cảnh vừa rồi cô thấy là sao?

Không lẽ là cô nhìn nhầm?
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 66


Ngày hôm sau, Tương Linh đến trường.

Vừa đi ra khỏi cổng nhà đã thấy thân hình quen thuộc đang đứng trước cổng.

Thấy cô liền giơ tay lên vẫy.Tương Linh đi tới gần anh, mỉm cười: "Anh Lâm Sơ?"

"Lên xe đi, anh đưa em tới trường."

Lâm Sơ đứng tựa bên chiếc xe ô to màu đen, sáng bóng.Lâm Sơ mở cửa xe cho cô bước vào, Tương Linh ngồi yên ở ghế trước.

NHìn ở khoảng cách gần thế này, cô có thể nhàn nhạt thấy được vết bầm tím trên mặt anh, còn có chút hơi sưng.

Tương Linh muốn hỏi, vừa định mở miệng thì Lâm Sơ đang lái xe bên cạnh đã lên tiếng trước."

Anh biết em định hỏi gì.

Em muốn hỏi tối qua anh đã nói chuyện với ai đúng không?"

"..."

"Là em trai anh."

"Hả?"

Tương Linh há miệng kinh ngạc.

"Em trai?

Anh làm gì có em trai..."

"Có.

Anh vừa có."

"Vừa?"

Vừa là sao?

Tương Linh lại thêm lần nữa ngạc nhiên mở to mắt như muốn hỏi.

Lâm Sơ mắt vẫn nhìn về phía trước, xe vẫn chạy trên đường như thế, tiếng gió rít qua kẽ hơ khe cửa sổ khiến cho một vài lọn tóc đen dài của Tương Linh bay bay."

Một năm trước, một người phụ nữ đã mang đến nhà anh một thiếu niên, nói rằng cậu ta là con trai của cha anh."

Ngừng một lát, như để lấy lại bình tĩnh, Lâm Sơ nói tiếp: "Bà ta bảo mình bị bệnh nan y không thể sống thêm bao lâu nữa nên mong cha anh nhận nuôi cậu thiếu niên kia."

"Sau đó thì sao?"

Tương Linh tò mò: "Bác Lâm có đồng ý không?"

"Có.

Cha anh đã nhận cậu ta làm con và đổi lại họ cho cậu ta, mong muốn cậu ta sẽ được bù đắp cho những gì đã phải gánh chịu suốt mười sáu năm lưu lạc bên ngoài."

"Mười sáu tuổi?

Vậy năm nay là mười bảy rồi, bằng tuổi với em sao?"

"ừm....

Không những bằng tuổi mà còn là người quen của em nữa."

"Người quen?

Ai vậy?"

Két!

Lâm Sơ giẫm vào phanh, chiếc xe dừng đột ngột kêu một tiếng két, Tương Linh vì chưa kịp chuẩn bị nên cả người chúi về phía trước.

Sau vài giây định thần, Tương Linh mới nhìn sang Lâm Sơ, thấy anh cũng đang nhìn mình.Ánh mắt anh như hồ nước mùa thu tĩnh lặng mà sâu thẳm không thấy đáy, cuốn người đối diện chìm sâu vào trong đó."người đó là Lâm Thanh Khải.."

Lâm Thanh Khải?Là...

Lâm Thanh Khải?"

Này, này, Tương Linh, giáo viên gọi cậu kìa."

Bạn cùng bàn lay tay cô.Tương Linh đang tự chìm trong suy nghĩ của mình chợt giật mình: "Hả?"

"Giáo viên gọi cậu lên làm bài toán kìa."

Bạn cùng bàn lại tốt bụng nhắc nhở thêm lần nữa.Suốt cả buổi học, cô đều đờ dẫn như vậy, cho đến lúc tiêng chuông báo nghỉ giải lao vang lên cô mới thu dọn sách vở bỏ vào cặp sách. sau đó đứng dậy đến căn tin để ăn trưa.Đi qua dãy hành lang ồn ào nhưng tai cô không để ý gì đến mọi người xung quanh đang nói, trong đầu cô chỉ có những âm thanh rì rầm xì xào không nghe rõ.Cho đến khi cô bắt gặp một hình dáng đằng xa đang nói chuyện với đám bạn.

Tấm lưng rộng rãi thanh tú của Lâm Thanh Khải vẫn luôn nổi bật như thế.

Anh đứng quay lưng về phía cô, chỉ thấy anh đang nói gì đó."

Có lại chào một câu không?"

Bạn cùng bàn hỏi.Im lặng hai giây rồi Tương Linh nói: "Không cần đâu."

Sau đó đi thẳng đến căn tin mà không để ý, ở đằng xa Lâm Thanh Khải đang quay đầu lại nhìn mình....Bộ truyện này mình edit mới ra đến 69 chương,cho nên sắp không được đọc nữa rồi đó 😞 thời gian đó mời các bạn đọc bộ truyện mình dừa đăng hôm qua luôn ớ "Lấy Chồng Quyền Thế" của Như Ca tin mình đi không làm các bạn thất vọng đâu.
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 67


"Tại sao lại tránh mặt anh?"

Lâm Thanh Khải hỏi.Lưng anh dựa vào thân cây, hai tay bỏ túi quần, cúi mặt xuống nên cô không thể nhìn rõ được cảm xúc của anh lúc này.Tương Lình chần chừ một lúc rồi bước lại bên cạnh anh, ngồi xuống dưới gốc cây.Đây là một trong những nơi đầu tiên anh vào cô xảy ra thân mật, là khu rừng phía sau trường.Tương Linh không nhìn anh mà chỉ cúi mặt xuống nhìn mũi giày trước mắt mình.

Cô quyết định rồi.

Cái gì cũng nên thẳng thắn nói chuyện với nhau.

"Vì sao anh giấu em?"

".."

"Vì sao anh không nói cho em biết?"

"Em muốn biết điều gì?"

Giọng của Lâm Thanh Khải trầm thấp, tựa hồ như hòa lẫn vào tiếng gió quanh quẩn mãi bên tai cô.

"Về gia thế?

Về cuộc sống của anh?

Hay về những mối quan hệ xung quanh anh?"

"Tất cả.

Anh nói đi."

Cô ngước mắt lên.Lâm Thanh Khải nhìn cô, mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh cô.

Anh không bận tâm mặt đất đầy lá mà trực tiếp ngồi xuống: "Anh mượn vai em được không?"

Tương Linh khó hiểu gật đầu.Lâm Thanh Khải dựa lưng vào lưng cô, hai người quay mặt ngược hướng, qua lớp áo nhưng cô cảm nhận được độ ấm từ da thịt của anh truyền tới.

Thật thân mật, nhưng lại có chút làm cô bứt rứt.Tiếng gió, tiếng lá xào xạc rơi rụng trên mặt cỏ, và cả giọng nói của anh, tất cả hòa quyện vào nhau tạo thanh một bản nhạc dễ chịu."...

Cho nên anh có thêm một người anh trai, một gia đình có đủ ba và mẹ, còn cô gái hôm trước đó là người theo đuổi Lâm Sơ, không phải anh.

Chỉ là ngày xưa đúng là anh có thích cô bé đó..."

"..."

Tương Linh nghe đến câu này, lòng nặng trĩu, tâm tư như bị bóp nghẹt."

Nhưng đó vốn dĩ là chuyện của ngày xưa.

Bây giờ, anh chỉ thích em."

Đại não của Tương Linh đột ngột ngưng hoạt động.

Trái tim bên lồng ngực trái đập thình thịch như đánh trống.Anh chỉ thích em?

Đây... là lời tỏ tình sao?Mặt Tương Linh nóng bừng, vành tai đỏ ửng, miệng khô lưỡi hanh không biết nên nói gì cũng không nói được gì lúc này.Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

Trong lòng Tương Linh thở phào một hơi rồi vội lấy điện thoại ra.Là tin nhắn của anh Lâm Sơ?

Trên màn hình báo là tin nhắn thoại.

Anh Lama Sơ gửi tin nhắn thoại cho cô?Mở ra bấm nghe: "Tương Linh, anh thích em, anh biết em cần thời gian suy nghĩ, anh sẽ chờ!"

Kết thúc tin nhắn thoại là một tiếng píp.Miệng Tương Linh co giật.

Đang không biết nên nói gì với Lâm Thanh Khải thì đã bị anh giật lấy chiếc điện thoại trên tay."

Á...?"

"Thích nhiều hơn tôi không?"

Bấm gửi đi."

Anh làm gì vậy?"

Tương Linh hoảng hốt cầm lấy điện thoại mà Lâm Thanh Khải vứt trả.Anh điên rồi, dù cô không có ý với Lâm Sơ nhưng cũng không nên từ chối người ta theo cách đó chứ.

"Em..."

Câu nói còn chưa xong đã bị anh cúi xuống hôn, môi anh mềm mại lành lạnh mút lấy môi cô.

Câu nói phía sau chỉ còn biết ậm ừ thành tiếng.Cánh cửa phòng đóng lại.Động tác của Lâm Thanh Khải rất nhanh, ngón tay linh hoạt, cởi cúc áo của Tương Linh, cởi áo sơ mi, Bra, quần bò, sau cùng là quần lót ren màu đen, từng cái bị vứt ra tứ phía.Trên người cô không còn một mảnh vải che thân, cánh tay che ở trước ngực cũng bị anh kéo ra, đôi ngực tuyết trắng treo dưới xương quai xanh, dưới nữa là chiếc eo nhỏ, nụ hoa nhẹ nhàng đứng thẳng lọt vào mắt Lâm Thanh Khải.Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm thân thể trần trụi, áo sơmi quần đen trên người anh vẫn còn chỉnh tề chưa động tới, anh tự tay kéo khóa xuống, từ trong quần lót đem dương v*t đã sưng to phóng xuất ra, cầm lấy cọ cọ môi hoa của cô.Tương Linh từ từ nhắm hai mắt hơi hơi run rẩy.Lâm Thanh Khải cúi người bên tai cô thấp giọng nói: "Tương Linh của anh ẩm ướt thật nhanh."

Tương Linh cắn môi không nói lời nào, hai hàng lông mi nhẹ nhàng run run.Lâm Thanh Khải cười cười, xuyên một ngón tay đi vào, bắt đầu chỉ chọc ra chọc vào để cọ xát bên trong nóng ấm của cô, sau khi chọc vào rút ra mấy chục cái thì dịch thủy đã chảy đọng trên tấm thảm trải sàn một ít.Anh rút ngón tay ra, ánh mắt trầm trầm rơi vào vết nước dịch vướng trên lông âm huyệt, cửa huyệt được tẩm d*m thủy nhan sắc càng thêm phấn nộn.Mà Tương Linh ở bên này đã đỏ lựng hết cả mặt.Lâm Thanh Khải ôm lấy cô ngồi trên bắp đùi, dương v*t to lớn chạm vào nơi mẫn cảm, trượt qua lại vài cái, mượn xuân thủy ướt đẫm đâm vào bên trong.Bị sáp nhập trong nháy mắt Tương Linh ưm một tiếng, ngửa đầu căng thẳng, Lâm Thanh Khải giữ lấy eo cô rút ra cắm vào, mỗi một cái đều dùng lực va chạm đến góc trong cùng, miệng anh đi tìm nhũ hoa của cô, ngậm chặt nhẹ nhàng mà cắn một cái, Tương Linh mồ hôi toát ra, tóc dài bết dính ở trên mặt.
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 68


Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bành bạch của thân thể va chạm, Lâm Thanh Khải vào được bên trong cô vô cùng thỏa mãn, nhìn lên thấy Tương Linh đang nhắm hai mắt cố gắng kìm nén âm thanh rên rỉ, phía dưới lưng thẳng tắp, quy đầu đụng vào nơi sâu nhất trong huyệt đạo rồi kéo ra."

A..." cô nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng ngắt quãng, mắt anh đỏ trừng, ánh mắt lại đi theo thân thể mềm nhũn, bộ dạng của cô lúc này vô cùng phong tình.Lâm Thanh Khải vỗ mông cô một cái, cười nói: "Anh thích em, Tương Linh có thích được anh làm em như thế này không?"

Trên dưới cô đều bị xóc lên xóc xuống, suy nghĩ đều đã loạn đi, hai quả đồi tuyết trắng trước ngực cũng dập dờn lắc lư, nhục trắng bóng mê hoặc con mắt người nhìn, anh bắt lấy một viên nhũ hoa mà nắn bóp, nhục theo đầu ngón tay anh tràn ra.Anh hung hăng đâm mạnh vào bên trong cô một phen, lại hỏi một lần nữa: "Hả?

Có thích anh thao em như vậy không?"

Toàn thân cô đều đã nồng đậm tình dục, không còn chút lý trí nào để có thể suy nghĩ về vấn đề của nah, bất quá theo bản năng hừ hừ trả lời: "Thích...

Tương Linh thích..."

Trong tiếng nói đã chất chứa theo ý khóc.ANh chỉ muốn cho ý khóc của cô càng tăng lên.

Lúc nãy định làm trong rừng sau trường nhưng lại có người đi tới, bọn họ liền phải ngưng lại đi đến dãy phòng học bỏ hoang này.

Lâm Thanh Khải ôm lấy cô đặt lên ở trên bàn học, cô nằm sấp người xuống bàn, đôi ngực sữa chạm vào mặt bàn lạnh lẽo, cô càng bị kích thích thêm một trận run run, Lâm Thanh Khải nắm chặt lấy eo của cô, từ phía sau đâm sâu vào.Tư thế đâm từ phía sau như thế này cắm đến càng sâu, quy đầu từng phát từng phát chạm đến đỉnh tử cung khiến cho hai người đều nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng."

Quá sâu rồi....

Chậm một chút..."

Anh rốt cục cũng thực hiện được mong muốn của mình, cô bị thao đến bật khóc.NHưng anh vẫn còn thấy chưa đủ, ngón tay lượn vòng vòng xung quanh âm vật đang sưng to của cô.

Tay còn lại đưa xuống bên dưới xoa bóp ngực cô. dưới hạ bộ vừa bị tay anh đùa giỡn vừa bị côn th*t to lớn đâm sâu, thục mạnh vào từng đợt khiến cho Tương linh không thể chịu thêm nổi khoái cảm này.

Cô lắc đầu, âm huyệt co bóp điên cuồng, ép chặt lấy dương v*t của anh bene trong mình.

Sau đó cả hai cùng rùng mình một cái mà bắn ra.Lâm Thanh Khải tìm chiếc áo T-shirt màu trắng của mình quấn quanh người Tương Linh lại.

Cổ áo T-shirt rất lớn, xương quai xanh toàn bộ đều lộ ở bên ngoài, vạt áo cũng rất lớn, có thể vừa che được khít cặp mông tròn trịa của cô, chỉ cần cô cửa dodojng nhẹ là có thể thấy được nơi âm huyệt với khe hở hẹp màu hồng nhạt.Tương Linh có vẻ bất mãn với cách ăn mặc này, nhưng quần lót của cô đã bị Lâm Thanh Khải lấy lau tinh dịch trên người rồi nên cô không thể mặc được nữa.Lâm Thanh Khải vươn tay ôm lấy cô đặt trên đùi mình, chôn đầu vào hõm cổ của cô hít hà mùi da thịt.Phòng học này lớn như vậy nhưng vẫn lưu lại hương vị hoan ái vừa rồi, không lâu sau Tương Linh liên phát hiejen gốc thịt kia lại lần nữa bắt đầu cứng rắn giữa đùi cô.Mà hô hấp của anh đang phun tại cổ cô, lại vừa nóng vừa ngứa.
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Chương 69


Tương Linh hơi đỏ mặt muốn đứng dậy lại bị Lâm Thanh Khải giữ chặt.

Đành bất đắc dĩ ngôi trên hỏa long đang cố ngóc đầu lên.Lâm Thanh Khải chôn mặt trong hõm vai cô, hít một hơi khiến cho Tương Linh giật mình nhột. không khi ám muội, bên dưới của cô dường như cũng lại bắt đầu ướt.Bàn tay Lâm Thanh Khải không an phận đưa xuống giữa hai chân cô, lần mò trong đám cỏ là một vùng thịt non mềm ấm nóng: "Lại ướt rồi?"

Gò má Tương Linh đỏ bừng lên: "Đừng...

đừng nói nữa."

"Được.

Không nói nữa."

Vừa nói một ngón tay thô dài của Lâm Thanh Khải vừa chọc vào bên trong lỗ nhỏ, có thể mẫn cảm nghe được tiếng nhép nhép của dâm dịch.Tay còn lại của anh nhẹ nhàng đưa lên vuốt mí mắt cô: "Anh thích em, thích ánh mắt của em."

Ngón tay trượt đi xuống, chạm vào môi cô: "Thích đôi môi của em, thích cổ của em, thích làn da em, thích đôi ngực đầy đặn của em..."

Sau cùng ngón tay dừng lại tại cửa huyệt: "Còn thích cả tiểu huyệt của em."

Anh hôn nhẹ lên mắt cô: "Tương Linh, anh thích tất cả của em, cho nên anh làm em thế nào cũng không đủ."

"..."

"Làm thêm một lần nữa nhé?"

Anh ghé sát tai cô nói, cảm nhận được nhiệt độ tại vành tai cô nóng lên, khẽ mỉm cười: "Được không?"

Tương Linh gật đầu.Tay của Lâm Thanh Khải tách chân cô ra, hai chân cô liền dang rộng, ngón tay kia lại cần mẫn đâm chọc, một ngón, sau đó lại thêm một ngón.

Rút ra một phần ba, lại đâm sâu nhất đi vào.

Bên trong nhục huyệt còn móc đi lên tại điểm G của cô, khiến cho cả người Tương Linh run lên.Một đợt tê rần tràn tới, nhưng vẫn không đủ, cô vô thức mở rộng chân ra hơn, nơi đạo huyệt liền mở rộng ra trước mắt anh, chỉ cần cúi mặt xuống là có thể nhìn rõ được nơi bí mật hút hồn đó."

Vô cùng hồng hào."

Anh thì thầm bên tai cô: "Lần này em ngồi lên anh, được không?"

Tương Linh vốn dĩ không có nhiều kinh nghiệm trong mấy chuyện này, nhưng nói như thế này, cô cũng có thể hiểu, đầu óc mụ mị gật đầu.Bên ngoài tiếng gió rít qua khe cửa sổ, cánh cửa lớp cũ kỹ khẽ động đậy kêu kẽo kẹt một tiếng rồi dừng lại.Bên này Lâm Thanh Khải đang ngồi dựa nửa người ra phía sau, Tương Linh ngồi lên hạ bộ của anh, nơi hoa huy*t đã ướt đẫm đặt lên đỉnh quy đầu, chảy xuống một dòng dâm dịch lên thân côn th*t.

Tương Linh nhấc mông lên, cầm lấy dương v*t đã cứng rắn của anh đặt đúng của huyệt, sau đó ngồi xuống, toàn bộ côn th*t lập tức đâm thẳng vào bên trong, hướng tới chỗ sâu nhất của tử cung."

A...A..."

Tương Linh lần đầu làm loại tư thế này, ngửa cổ ra sau rên rỉ thành tiếng.
 
[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên
Giới Thiệu Truyện.


Xin chào mọi người, kể từ khi bộ "Ngày đêm muốn em" drop thì rất lâu rồi mình chưa đăng bộ truyện nào khác.

Hôm nay mình muốn giới thiệu cho các bạn bộ truyện sủng sạch ngọt là "Sự Mềm Mại Dưới Lớp Quân Trang ".

Mong mọi người sẽ enjoy nhé, và sau bộ này mình sẽ cố tìm mấy bộ H+ để đăng cho mọi người xem, see u later. 🌹
 
Back
Top Bottom