Đốt ngón tay khẽ vấn lấy lọn tóc của cô ra phía sau tai.Hai người đi xuống lầu, giờ tự học giữa trưa đã tan từ lâu rồi.Trên dân trường đều không có mấy bóng người, ánh mặt trời cũng bị những cành lá xum xuê che chắn tạo nên lốm đốm trên mặt đất.Tương Linh dẫm mũi chân trên những vết lốm đốm trên đất, tâm tư rối bời, không ngừng nghĩ tới câu nói của anh.Không sẽ tìm tới bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô.
Anh nói, cô cũng rất tin anh.Cô lặng lẽ ngắm nhìn Lâm Thanh Khải.Mặc dù là quan hệ chỉ có vậy, nhưng một câu nói vô ý của anh cũn đủ để làm cho cô thấy hạnh phúc.Lâm Thanh Khải nhận thấy được tầm mắt của cô, đang định nói gì đó thì phía sau có người kêu: "Tương Linh!"
Tương Linh vừa quay đầu lại, là bạn học cùng bàn với cô, đang ngồi ở trong xe ô tô, nhanh chóng vọt qua chỗ cô.Phanh "kít" một tiếng, xe ngay bên cạnh cô.Nhìn nhìn cô, lại nhìn Lâm Thanh Khải một chút, bạn học cùng bàn rất ngạc nhiên: "Hai người đang hẹn hò?"
Bạn học vẫn nghĩ là giọng nói của mình rất nhỏ rồi.Chỉ là mặt Tương Linh vẫn đột nhiên nóng bừng lên, âm thanh cao lên vài phần: "Không phải.
Không có.
Làm sao có chuyện đó."
Ba lần phủ nhận liên tục.Thân thể cũng đồng thời cách xa một chút.Ánh mắt Lâm Thanh Khải bị ánh mặt trời chiếu lên thoáng híp mắt, tấm lưng rộng rãi lười nhác đứng đó thong dong nhìn Tương Linh.Thật đúng là chỉ lúc cởi hết quần áo thì cô mới có thể thành thật được.Bạn học cùng bàn có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng ở trước mặt Lâm Thanh Khải cũng kìm chế lại, nhìn nhìn đồng hồ: "Có ngồi chung xe với tớ luôn không?"
"Được."
Tương Linh mở cửa xe ngồi vào phía sau.Đi ra khỏi, cô mới dám xoay đầu cẩn thận nhìn Lâm Thanh Khải.Lâm Thanh Khải đứng dưới gốc cây xum xuê, chân dài, thắt lưng hẹp, ánh mắt thật thanh tịnh.Anh đi toilet rút một điếu thuốc rồi mới về lớp học.Tiếng chuông vào học vang lên, xng quanh ầm ĩ âm thanh, mấy nam sinh đang nghịch điện thoại thấy anh đi vào liền ngẩng đầu hỏi: "Đi đâu vậy, lúc nãy chơi bóng mà tìm cậu khắp nơi không thấy."
Lâm Thanh Khải đi đến vị trí cạnh cửa sổ, tùy ý trả lời: "Có chút việc."
"Cái gì--"Có cậu nam sinnh hỏi được nửa câu thì tầm mắt chợt chạm tới bả vai anh, chợt dừng một chút rồi sau đó cười đến có vài phần ý đồ: "Xem ra là đi làm chuyện tốt a."
Trên ngón tay trắng trẻo cs một sợi tóc dài.Ánh mắt Lâm Thanh Khải nhìn đến, nâng lên cầm xuống, không yên lòng lại dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn.Sợi tóc đen nhánh, dài mà mềm mại, quấn chặt lấy ngón tay, nhẹ nhàng lấy đi một chút ái muội cùng sủng nịnh.Sau khi trở về, Tương Linh chột dạ một hồi lâu.Bạn ngồi cùng bàn cố gặng hỏi về Lâm Thanh Khải nhưng Tương Linh ương ngạnh nhất quyết nói không biết là không biết.Kết quả đến ngày hôm sau liề bị bại lộ chân tướng.Hôm nay lúc đang ăn cơm trưa, bạn ngồi cùng bàn lấy ra hai giấy phép nghỉ học thần bí cười hề hề.
Nói là gần trường có một quán ăn nhỏ vừa khai trương, rất ngon.Lúc hai người đến đó thì bên trong tiệm cơ hồ đã đầy người ngồi rồi, bên ngoài quán còn xếp hàng dài để được vào.Hai người chia việc, Tương Linh xếp hàng, bạn cùng bàn đi tìm chỗ ngồi.Một lát sau bạn cùng bàn vẫy tay với cô: "ở đây ở đây."
Tương Linh vừa bước chân theo liền cứng đờ.Bàn bốn người, kẻ đối diện đang vô cùng cao hứng, vẻ mặt nhàn nhạt, Lâm Thanh Khải.
Tay anh đặt trên mép bàn, khẽ nâng cằm, tầm mắt lướt qua, yên tĩnh nhìn cô.Tương Linh đối mặt với anh, chớp mắt một cái, hơi mím môi, chậm rì rì đi qua, ngồi xuống."
Tớ không có cố ý ngồi ở đây đâu."
Bạn ngồi cùng bàn ghé sát tai cô, nhẹ giọng giải thích: "Chỉ là không còn chỗ trống nào để ngồi nữa, vừa khéo bàn này hai người lại vừa ăn xong đã đi rồi..."
AdvertisementTương Linh cầm lấy chén nước trên bàn, ánh mắt hạ thấp: "Ừm."
Cô không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể nhận thấy được ánh mắt mang theo nhiệt độ của Lâm Thanh Khải đang nhìn mình.Ở bên này hai người đang nhẹ giọng nói chuyện, bên kia thì Lâm Thanh Khải cùng với một nam sinh khác đang cúi mặt, bỗng nhiên hắn nhìn lên: "Ôi trời, đây chẳng phải là người..."
Người nào?Tâm tư của Tương Linh dao động, sau khi nghe Lâm Thanh Khải nói với nam sinh kia một câu: "Đổi chỗ đi, cậu ngồi bên trong.:Mặt cô đỏ lên.Nam sinh kia rất nhanh phản ứng kịp, cợt nhả đứng lên: "Đổi, đổi.
"Cửa hàng này không lớn, sao mấy người này có thể ngồi ăn lâu như vậy chứ, bàn ăn cũng rất hẹp, phi thường chật chội.Chân Lâm Thanh Khải dài, không có chỗ để chân lại không kiêng dè ý tứ mà đụng phải chân cô.Tương Linh mặc quần đùi, hai cái đùi trần truồng ngăn cách với lớp quần jean của anh mà nhận ra nhiệt độ cơ thể quen thuộc.Có vài phần nóng.Cô muốn tránh, do dự lại không trốn.
Chân nhẹ nhàng tựa vào chân anh, tùy ý để luồng điện tê tê kia tuôn đi khắp cơ thể.Trong quán ăn cực kỳ ồn ào, vậy mà ở phía dưới bàn lại có thể làm như vậy, thật đúng là vừa giấu diếm lại vô cùng thân thiết.Bọn họ đã đến đây một lát, nên không lâu sau đó cũng ăn xong mà rời đi, trước khi Lâm Thanh Khải rời đi cũng không nói gì chỉ liếc mắt nhìn cô một cái: "Đi nhé."
"À...
Vâng." trong lòng Tương Linh thở nhẹ một hơi, lại mang theo chút thất vọng, lén lút ngẩng đầu lên, thấy anh đang đứng ở quầy tính tiền bên cạnh, chờ lấy tiền lẻ, cúi xuống bấm điện thoại.Điện thoại trong túi cô rung lên."
Quần ngắn quá."
Tương Linh giấu đầu hở đuôi hắng giọng, cúi đầu một chút, lại nhìn lên.
Lâm Thanh Khải đã không còn ở trong quán nữa rồi. nhưng có hai nhân viên quán mang hai chai nước lạnh đi tới, đặt ở trên bàn của hai cô."
Lâm Thanh Khải mua?"
Bạn ngồi cùng bàn hỏi, mắt sáng rực như đèn pha.Tương Linh bối rối, cúi đầu muốn nói cảm ơn nhưng bấm mãi không xong, lại có tin nhắn của Lâm Thanh Khải gửi đến:"Chân em mém chút nữa đã làm tôi cứng rắn."
Trên đường trở về, Tương Linh và bạn cùng bàn tách ra, không đi chung với nhau.Hành lang bên này có điều hòa mát, không biết là vị kiến trúc sư nào đưa ra ý kiến thiết kế cây hoa tử đằng ở phía đằng kia thật phong cảnh hữu tình.Màn đêm thật yên tĩnh, dường như đèn đường cũng không còn năng lượng.
Thân hình anh cao lớn, ngồi một mình ở phía xa, có chút xa cách.Tương Linh chần chừ bước tới bên cạnh anh: "Em vừa rồi đi mua ít đồ nên hơi muộn một chút."
Lâm Thanh Khải ngẩng đầu nhìn cô, cánh tay ôm lấy eo cô, đem người cô vòng đến phía trước, cười cười: "Vừa rồi sao lại căng thẳng như thế hả?
Sợ tôi ở trước mặt mọi người chạm vào em hay sao?"
"Không có."
Anh ôm cô như vậy, Tương Linh không biết nên đặt tay chỗ nào cho thích hợp, do dự một chút lại đăt lên bả vai anh.Bàn tay Lâm Thanh Khải lướt qua, lúc đụng tới mép quần thì Tương Linh mới dường như nhớ tới gfi đó, nhịn không được nói: "Quần của em cũng không phải là ngắn, Chẳng phải nó được gọi là quần đùi sao?
Quần đùi thì tất cả mọi người đều giống như vậy, đều chỉ dài ngần đấy thôi."
Lòng ngón tay Lâm Thanh Khải quấn đến bên hông cô, cười: "Người khác sao?
Người khác nhân lúc tôi ăn cơm mà cọ vào chân tôi sao?"
"Em không có cọ anh..."
Nói đến vế sau thì âm thanh của Tương Linh nhỏ xuống, thật xấu hổ vì lời nói dối này.Lâm Thanh Khải nhìn cô."
Ngồi trên đùi tôi."
Anh nâng tay kéo thân thể cô xuống.Tương Linh nghiêng người, ngồi ở trên người anh, cánh tay quàng qua cổ, tầm nhìn ảm đạm, ánh mắt rất gần, dường như nghe thấy được cả hô hấp của nhau.
KHoảng cách giữa hai môi tựa hồ đã chạm vào nhau.Nhưng Lâm Thanh Khải vẫn chỉ nhìn cô.Tương Linh cắn cắn môi, thử ghé sát qua hôn anh, môi mỏng mà ôn nhuận, có nhàn nhạt mùi thuốc lá.Hút thuốc sao?
Ý nghĩ vừa lướt qua liền tan biến, học theo cách anh hôn cô mà nhẹ nhàng mút vào.Ngón tay của Lâm Thanh Khải đặt trên đùi cô nắm chặt lấy đùi thon, tiếng nói nhỏ đến mức dường như không thể nghe tấy: "Đầu lưỡi."
"hả?"
"Dùng đầu lưỡi."yết hầu Tương Linh có chút khô, cô thở gaais hai cái lấy lại ô xi, lại vươn cằm qua, dùng đầu lưỡi thăm dò, lập tức lại bị Lâm Thanh Khải ngậm chặt.Cả Hai người đều thở dốc, hô hấp dường như đang đè nén lại.
Tương Linh gần như xụi lơ."
Đủ không?"
Đuôi mắt Lâm Thanh Khải đậm ý cười.Mặt Tương Linh đỏ lên, tim đập dồn dập.Cô thật thích hôn anh.Qua một lúc, Lâm Thanh Khải thấp giọng: "Bây giờ thực sự cứng ròi."
Chỗ quần jean phồng nhô cao lên, chạm và mông Tương Linh, khiến cho tim cô đập lỗi hai nhịp.Lâm Thanh Khải cười rộ lên, kéo tay cuura cô, dương v*t cách qua lớp quần jean nhô lên: "Kìm nén quá lâu rồi."
Anh nói: "Mỗi ngày... anh đều muốn thao chết em."
Cố gắng để khuôn mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ là nhiệt đọ cơ thể vẫn là chân thật nhất.
Phía dưới Tương Linh không khỏi co thắ, co rúm người lại."
Muốn sao?"
Lâm Thanh Khải khẽ cắn cằm của cô.Tay của Lâm Thanh Khải vói vào bên trong quần đùi của cô, chậm rãi khơi gợi ra sự ẩm ướt."
Tối thứ bảy này không về nhà nhé.
Được không?"
Đầu óc Tương Linh nhất thời trống rỗng, không biết là có hiểu ý của anh hay không mà mở miệng ra hỏi một câu vô nghĩa: "Muốn...
đi chỗ nào?"
Lâm Thanh Khải kề sát tai của cô, thở nhẹ: "Đi làm em."
---------Cath : Mình chuẩn bị tung ra một truyện do mình viết nè mong các bạn ghé thăm wall mình ủng hộ bấm follow,sao phía dưới để mình có động lực edit nhé.