Siêu Nhiên [Guria] Tơ Hồng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397992622-256-k734470.jpg

[Guria] Tơ Hồng
Tác giả: tommieindavalley
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Em bơ vơ trong dòng sông ký ức, anh vũng vẫy giữa sa mạc đầy thời gian."

Mãi đến sau này, Ryu Minseok mới biết "tri kỷ" thật sự là người em yêu.

Hàng vạn năm trôi qua, Lee Minhyung mới thật sự hiểu tình yêu.​
 
[Guria] Tơ Hồng
Intro


Căn phòng trắng được bài trí đơn giản.Mùi tinh dầu hoa bưởi thơm ngát xộc lên mũi, tưởng như đang trấn an lòng người nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạt như đang bị hàng vạn bông hoa chèn ép bên trong lá phổi.Lee Minhyung ngồi trên chiếc sofa nhung xám, hai tay siết chặt vào nhau.

Thân hình to lớn của hắn dường như chẳng hề ăn nhập với cái phòng khám nhỏ bé này.

Hắn đưa mắt đảo quanh phòng, chợt tầm mắt hắn dừng lại.

Như bị thứ gì đó tiêu khiển, mắt hắn bất giác ghim chặt lên phía bức tranh được treo ngay ngắn trên tường.

Nó không có gì thay đổi...nhưng có gì đó lần này lại khiến cho hắn phải đè lại cảm giác muốn nôn mửa.Trên bức tranh ấy, một đôi tay gầy guộc bị siết chặt bởi những sợi dây đỏ sẫm như máu.

Chúng cuốn chặt, như muốn cắn đứt đôi tay mảnh khảnh ấy.

Đây không phải lần đầu Minhyung đến phòng trị liệu tâm lý này.

Nhưng mỗi lần bước vào, bức tranh trên tường lại mang cho hắn những cảm xúc lạ lắm.

Thứ cảm xúc ấy mãnh liệt, cuồn cuộn như sóng ngầm muốn trào ra khỏi lồng ngực hắn, muốn bóp nghẹt, muốn nhấn chìm hắn..."

Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh đã bắt đầu mơ thấy những thứ như thế này từ 2 tháng trước nhỉ?"

- Một giọng nói ngọt ngào, ấm áp vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ viển vông của giảng viên Lee.Hắn di dời tầm mắt của mình đặt lên người thanh niên khoác áo blouse trắng với chiếc kính gọng vàng trước mặt.

Gương mặt xinh đẹp của em bình tĩnh đến lạnh lẽo, trong đáy mắt không hề hiện lên một chút gợn sóng.

Chợt trong một khoảnh khác ngắn ngủi, hắn lờ mờ thấy một sợi chỉ rất mảnh đang siết chặt lấy tay em."

À không... không...

Thực ra tôi không nhớ rõ lắm.

Hai tháng trước tôi mới quyết định đến đây, còn việc này đã xảy ra được hơn sáu tháng rồi...

Lúc ấy tỉnh dậy, tôi còn không nhớ nổi mình là ai..."

- Hắn rùng mình đáp.
 
[Guria] Tơ Hồng
‼️‼️‼️


Xin chào mọi người, mình là Tommie.

Rất vui được chào mừng mọi người đến với fic đầu tay của mình.

Vì là fic đầu tay nên còn điều gì sai sót xin mọi người nhẹ nhàng nhắc nhở và bỏ qua cho mình ạ.Về cảm hứng cho fic:

- Truyện là quan điểm về tình yêu của chính bản thân mình.

Từ nhỏ mình thường hay nghe những câu chuyện về định mệnh, về sợi tơ hồng của biểu trưng cho tri kỉ.

Mình luôn tự hỏi liệu tình yêu của con người có nhất thiết phải tuân theo những định mệnh đã được sắp đặt trước không hay cái gọi là "định mệnh" chỉ là thứ con người tự đặt ra để giới hạn bản thân mình trong một khuôn mẫu tình cảm.

Đối với mình, "định mệnh" hay "tri kỷ" phải là thứ do con người quyết định, là thứ nếu muốn xác nhận thì phải trải qua một mối quan hệ lâu dài.

Trong thực tế, có những trường hợp đã nghe theo cái gọi là "hợp tuổi", "hợp mệnh" mà chung sống, kết hôn với nhau mặc dù khác nhau về tính cách, quan điểm sống dẫn đến kết quả dày vò nhau đến suốt cuộc đời.

Vậy nên, mình luôn trân trọng một tình yêu tự do, không bị ràng buộc, một tình yêu mà cả hai đều đồng điệu về mặt tâm hồn, thể xác.

- Vì những điều trên đều là quan điểm cá nhân của mình, nếu mọi người thấy không hợp hay có những quan điểm khác với mình xin vui lòng click back hoặc góp ý để mình có thể cải thiện nội dung.

Về hình tượng "sợi chỉ đỏ":

- Dây tơ hồng là mối liên kết giữa một đôi "tri kỷ".

Sợi dây này sẽ nối liền hai người và được quản lý bởi "Nguyệt lão".

- Sợi dây chỉ khi hai người gặp và tiếp xúc với nhau mới hiện lên, và chỉ hai người mới thấy được sợi dây tơ hồng nối liền chính mình và người kia.

- Hai người được định sẵn là "tri kỷ" sẽ phải gắn bó cả cuộc đời với nhau, một khi rời xa hay phản bội nhau thì sợi tơ hồng sẽ bị đứt, đồng nghĩa với "người làm đứt nó" sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

- Sợi chỉ đỏ biểu trưng cho trách nhiệm, ràng buộc.

Ban đầu rms và "tri kỷ" của mình có nảy sinh tình cảm nhưng dần dà, vì áp lực từ những trách nhiệm đối với nhau, tình cảm đã trở nên phai nhạt.Lưu ý nhỏ:

- Tiến độ ra chap sẽ hơi chậm một chút nên mọi người thông cảm giúp mình nhen 💔

- Mình muốn lắng nghe những góp ý của mọi người, nhất là về chính tả và nội dung truyện.

Mong mọi người hãy cho mình biết những điều mình còn thiếu sót để mình có thể cải thiện bản thân.

- Cuối cùng, xin cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ghé qua chiếc fic này của mình.
 
[Guria] Tơ Hồng
1. Mộng


Lee Minhyung khó khăn mở đôi mắt nặng trĩu, đầu đau như búa bổ.

Thị giác mờ nhoè, cổ họng bỏng rát.

Bên tai hắn văng vẳng những tiếng thì thầm, tiếng la hét chói tai như tiếng móng tay cào rít lên vách tường gạch ẩm mốc.Bất chợt, một bàn tay dính đầy những thứ chất lỏng đen ngòm vươn ra bóp lấy cổ hắn.

Dưới chân, hàng trăm bàn tay như thế cứ kéo hắn xuống.

Chúng siết thật chặt, chỉ hận không thể kéo đứt lìa hai chân của hắn."

Ngươi phản bội định mệnh!

Ngươi từ chối tri kỷ của chính mình!

Ngươi sẽ phải trả giá!"

- Tiếng gào thét bên tai càng lúc càng rõ ràng, hắn nghe rõ tiếng một người hét lên.Minhyung vùng vẫy cố gắng thoát khỏi những bàn tay dính nhớp đó.

Nhưng dường như hắn càng chống cự, những đôi tay kỳ dị lại siết chặt hơn, giống như đang muốn kéo hắn xuống địa phủ cùng với chúng.Hắn ngước nhìn lên, ánh sáng mờ nhạt phía trên đầu hắn chập chờn rồi vụt tắt.

Rồi một sợi chỉ hiện ra, cuốn chặt quanh cổ tay, nối liền cánh tay của hắn với bàn tay đang bấu chặt vào cổ họng hắn.

Sợi chỉ ấy trông rất mảnh, có màu đỏ, thoạt nhìn vô cùng mềm mại nhưng chỉ hắn biết sợi chỉ ấy sắc bén đến mức nào.

Sợi dây như dao cứa lấy cổ tay hắn, rồi hắn rỉ máu.

"Cắt đi...

Nếu anh không yêu, thì cứ cắt quách cái sợi chỉ đó cho xong!"

- Tiếng nói ấy vang lên một lần nữa.Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Minhyung đã xuất hiện một con dao bạc.

Lưỡi dao sắc bén, phát sáng trong bóng tối khiến cho hắn rùng mình.

Nhưng hắn không thể cử động đôi tay của mình.Hắn như bị những bàn tay kia kìm hãm, rồi tức khắc xé tan cơ thể hắn làm đôi.———————————————

Cơn đau thấu tận tim gan khiến Minhyung choàng tỉnh giấc.

Lại là giấc mộng đó, cái giấc mộng đã ám ảnh tâm trí hắn suốt hơn nửa năm nay, khiến hắn mất ngủ, khiến hắn không dám chợp mắt.

Hắn bật dậy, thở dốc.

Trán và lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Căn phòng tối om, thường ngày rộng lớn mà lúc này bỗng dưng hẹp lại như muốn ép người ta đến nghẹt thở.

Cổ tay hắn nóng rát như có lửa đốt.

Nơi đó trong mơ đã từng bị siết chặt đến sắp đứt lìa, ấy vậy mà giờ lại trống trơn, chỉ vương lại một cảm giác nhộn nhạo như bị hàng vạn con kiến xâu xé.Hắn không chịu được nữa.Hắn với tay lấy điện thoại, nhanh chóng mở danh bạ.

Ngón tay run rẩy tới nỗi bấm sai tận hai lần mới tìm đúng tên người kia.

Hắn không gọi mà chỉ nhắn một tin:

[Tôi cần đến phòng khám ngay lập tức.

Làm ơn, tôi không chịu nổi nữa rồi.]Chưa đầy hai phút sau, người kia đã nhắn lại:

[Phòng khám vẫn đang còn mở.

Nếu anh vẫn còn mơ thấy nó thì đến đây đi.]———————————————Thành phố về khuya lạnh lẽo và cô độc hơn thường ngày.

Không rõ là vì gió giao mùa là gió nổi lên trong lòng hắn đang cuộn thành từng cơn bão sắp sửa nhấn chìm tim gan hắn.

Hắn không kịp thay đồ, chỉ vội vớ đại lấy chiếc áo khoác bị vứt một cách tùy tiện trên sofa.

Hắn xỏ chân vào đôi dép rồi lao vội ra đường, bắt tạm một chiếc taxi đang đậu trước cổng chung cư.

Ngồi lên xe, tâm trạng hắn vẫn không thôi nhộn nhạo.

Trong tim hắn như có hàng nghìn, hàng vạn con kiến đang bò qua bò lại.

Chúng gặm lấy từng mảnh trong trái tim hắn, rồi bốc cháy.

Minhyung không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn cảm nhận được những thứ như thế này.

Từ thời khắc hắn tỉnh dậy trong bệnh viện với cơn đau đầu khủng khiếp, hắn vẫn thường xuyên mơ đi mơ lại hàng tá những giấc mơ kì cục có sự xuất hiện của sợi chỉ đỏ và tỉnh lại với cảm giác ngứa ngáy nhộn nhạo.———————————————

Phòng khám là một căn nhà nhỏ nằm cuối con ngõ cụt.

Đèn ngoài cửa sổ vẫn còn sáng.Minhyung bước vào.

Vẫn là hương hoa bưởi thoang thoảng trong không khí.

Nhưng lần này mùi hương đó không còn trấn an hắn như trước nữa mà mang lại một cảm giác ngột ngạt đầy kiểm soát.

Minseok đang ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm một tách trà nóng đang bốc khói nghi ngút, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn thành phố về đêm.Thấy hắn đến, Minseok hơi giật mình.

Người hắn ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc bết dính trên trán, ánh mắt hắn hoảng loạn.

Nhưng rất nhanh vẻ kinh ngạc trên mặt em biến mất, dẫu sao đây cũng không phải là lần đầu tiên người đàn ông này hẹn gặp em trong tình trạng như thế này.

Em rót cho hắn một ly trà rồi mời hắn ngồi xuống trước mặt mình.

Khói làm nhòe đi khuôn mặt hắn, khiến đôi mắt hắn như được phủ một tầng hơi nước.

"Anh bình tĩnh lại trước đã.

Anh lại mơ thấy giấc mơ đó sao?"

- em hỏi.Hắn không trả lời ngay mà hướng ánh mắt lên bức tranh trên tường.

Sợi chỉ trên bức tranh đó chẳng phải giống với cái thứ đã đày đọa hắn trong giấc mơ kia hay sao.

"Lại là giấc mơ đó...

Này bác sĩ Ryu, cậu có nghĩ sợi chỉ mà tôi mơ thấy có ý nghĩa gì đặc biệt hay không" - Minhyung ngập ngừng đáp.

Minseok ngừng lại.

Người đàn ông trước mặt đã đến đây từ hai tháng trước.

Anh ta thường xuyên phàn nàn về những giấc mơ của mình.

Điều kì lạ là giấc mơ của hắn ta cứ lặp đi lặp lại với hình ảnh một sợi chỉ đỏ siết chặt lấy cổ tay, như thế một điềm báo cho thứ gì.Nhưng Minseok biết về nó, có thể nói là biết rất rõ về sợi chỉ đỏ ấy.

—————————————————————

Tommie: Vậy là chap đầu tiêng của "Tơ Hồng" đã lên sóng rồi.

Nếu mọi người phát hiện có chỗ sai chính tả nào thì cứ bảo mịnh nha.

Love youu
 
[Guria] Tơ Hồng
2. Tan


Mười hai giờ khuya.Ryu Minseok lặng lẽ khép cửa phòng khám lại.

Tiếng khoá cửa lạch cạch vang lên trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gió rít khiến cho em hơi giật mình.Em rảo bước trên con đường về nhà quen thuộc giữa màn đêm yên tĩnh.

Gió lùa qua, quất từng đợt lạnh buốt lên da thịt không khỏi làm em rùng mình.

Đường về nhà không xa, nhưng mỗi bước chân em lại như nặng nề dần, kéo theo những suy nghĩ ùa đến như cơn mưa phùn trong đêm xuân.

Hình ảnh người đàn ông kia cứ ám ảnh tâm trí em.

Đó là lần đầu tiên em chứng kiến một người trí thức lại phát điên vì một giấc mộng hoang đường.Nhưng Minseok biết đó là gì.

Chẳng phải là sợi chỉ đã ràng buộc em với người yêu hờ của mình suốt mười năm trời đấy sao.

Em không rõ tại sao Minhyung lại mơ về nó, tại sao nó lại ám ảnh tới vậy.

Nhưng em chắc chắn một điều, nó là một điềm báo cho cơn giông sắp ập đến.———————————————Căn hộ tầng mười nơi Minseok sống thường yên tĩnh vào giờ này.

Mở cửa bước vào nhà, em không bật đèn.

Có thể vì em không muốn nhìn thấy sự lạnh lẽo trong chính căn nhà của mình hay cũng là sự lạnh lẽo trong tâm, hoặc cũng có thể vì em không muốn đối mặt với sự thật rằng trong căn nhà này đã thiếu đi hơi ấm.Hẳn bây giờ người kia, người mà em vẫn luôn gọi là "người yêu", đang ngồi cặm cụi với những hình xăm thứ anh ấy vẫn luôn coi là "nghệ thuật".

Công việc hàng ngày của anh kéo dài đến tận hai, ba giờ khuya.

Anh cứ luôn bảo Minseok không cần đợi mình về, nhưng em lo.Có những hôm em ngồi chờ đến thiếp đi trên sofa lúc nào không hay.

Khi tỉnh lại, em thấy mình nằm trên chiếc giường trống, bên cạnh chỉ vương lại một chút hơi ấm nhàn nhạt, như vết tích mong manh của một tình yêu đã từng nồng cháy.Em không trách anh, em hiểu được.

Đó là đam mê, là công việc, là thứ nuôi sống hai đứa.

Nhưng cái công việc ấy lại như vô tình kéo em và anh ra xa.Chẳng biết từ khi nào, thứ tình cảm mà em mong chờ sẽ theo cùng em tới tận cuối cuộc đời lại trở nên nguội lạnh đến vậy.Chúng em vẫn ở chung một nhà, vẫn giới thiệu đối phương là "người yêu" trước mặt bạn bè, vẫn lưu tên nhau trong số điện thoại bằng những danh xưng thân mật ngọt ngào.

Chỉ là, hai trái tim giờ đây như hai vì sao đi lệch khỏi quỹ đạo, cách xa nhau đến vạn dặm lại chẳng thể mua cho mình tầm vé khứ hồi.Đã quá lâu Minseok chưa nhận được những cái ôm ấp áp, những lời hỏi han đầy quan tâm, hay những cái nắm tay đầy mùi mẫn.

Em tập làm quen với nó nhưng lại vô thức níu kéo lấy chút hơi ấm còn vương lại trong những kỉ niệm vụn vỡ, hay đơn thuần chỉ là hơi ấm còn sót lại bên giường sau mỗi đêm.

Em chẳng biết mình cứ mãi luẩn quẩn trong thứ tình cảm không hồi kết này vì nỗi sợ cô đơn, vì trách nhiệm hay vì em sợ phải đối mặt với sự trừng phạt từ cái thứ không rõ nguồn gốc kia nữa.

Thỉnh thoảng, Minseok lại tự hỏi liệu nếu em buông, người kia có giữ lấy tay em không?

Em cũng không biết liệu rằng anh còn trân trọng thứ tình cảm này, hay cũng giống như em, chỉ đang cố gắng gồng mình trong thứ tình cảm lạc lối này.

Nhưng có lẽ, tình cảm còn tồn tại giữa hai đứa giờ đây cũng chỉ là cái "nghĩa" sau ngần ấy năm sống chung và Minseok đã hoàn toàn không còn chút rung động khi nhìn vào mắt anh nữa.Em và anh gặp nhau vào lúc em học năm hai đại học.

Từ lúc gặp nhau, hai người như bị một thứ nào đấy đính lại với nhau.

Những cuộc gặp mặt vô tình, từ những cuộc nói chuyện xã giao dần chuyển thành những cuộc hẹn hò ngây ngô.

Trong một giữa đêm mưa bão, em mơ thấy mình và anh đứng trước mặt một người đàn ông lớn tuổi.

Người này râu tóc bạc phơ, hệt như một vị thần tiên bước ra từ câu chuyện thần thoại cổ xưa.Ông ta nói hai đứa đã được trói buộc với nhau bằng sợi chỉ đỏ, bắt buộc phải sống với nhau cả đời.

Nếu phá vỡ quy tắc của nó, chúng em phải trả giá bằng cả sức khoẻ, sinh mạng của chính mình.Tỉnh dậy sau giấc mộng lạ, em phát hiện tay em và anh dường như đang được nối với nhau bằng một sợi dây màu đỏ, rất mảnh.Có lẽ, lúc đó hai đứa trân trọng nhau biết bao.

Có ai khi biết người yêu mình lại chính là "tri kỷ" mà ông trời sắp đặt mà không hạnh phúc cơ chứ?Nhưng nực cười thay, càng trưởng thành, tình yêu ấy lại dần bị công việc, trách nhiệm đè nén.

Những lời yêu ngây ngô trao nhau thuở ban đầu dần bị thay thế bởi những câu cãi vã, hay những lời nói lạnh nhạt như người dưng.

Ông trời thật biết cách trêu chọc người khác biết bao, lại tạo ra cái thứ oái oăm mang danh "định mệnh" để trói buộc con người, khiến họ mất đi tự do, mất đi quyền định đoạt thứ tình cảm riêng tư nhất của mình.

Cái tình yêu thiêng liêng ấy hóa thành lời nguyền độc địa, khiến con người mãi mắc kẹt trong tổn thương.Nếu được hỏi em có tiếc đoạn tình duyên này không, Minseok sẽ không chần chừ gì mà trả lời là "không".

Em không tiếc mối tình của mình, không tiếc anh, em chỉ tiếc cái phận em phải trải qua một cuộc đời như thế này.Đến đây, em lại chợt nhớ đến Lee Minhyung.

Liệu anh ta có bị sợi chỉ đó trói buộc không?

Hay liệu anh ta cũng có một người "tri kỷ" nào đó đang chờ đợi mình?

Minseok nhận ra, dường như hắn có gì đó lạ lắm.

Giấc mơ của hắn không giống với giấc mơ của em, nó ám ảnh, khủng khiếp hơn rất nhiều.Lúc đầu, em chỉ đơn thuần nghĩ rằng một người giảng viên như hắn ta do căng thẳng quá độ mà sinh hoang tưởng.Nhưng càng nghĩ, em càng thấy lạ.

Hắn ta như bị thứ đó ám.

Nó muốn dày vò, muốn trói buộc hắn, muốn hắn đền tội cho những gì hắn đã gây nên.

Trên tay hắn, chẳng biết vì sao cũng có một vết đỏ mờ mờ đã kết vảy.Minseok chẳng thể phủ nhận được, em đối với người đàn ông này có một sự tò mò và hứng thú kỳ lạ.

Một thứ cảm xúc từng rất quen thuộc một lần nữa lại âm ỉ nhói lên trong tim em.

Đó là mong muốn được ôm lấy, được vuốt ve, vỗ về, an ủi.Mỗi lần hắn nhắn tin đòi đến phòng khám, Minseok không nhịn được mà muốn nói "Hãy đến đây, tôi nhớ anh lắm!".

Hay mỗi lần người đàn ông hỏi han sức khoẻ của em, em lại tham lam muốn hắn đào sâu hơn nữa.Nhưng em phải đè nén nó xuống, bởi em biết mình mãi sẽ không thoát khỏi cái lời nguyền này.

Nó đã trói buộc em được sáu năm trời thì cũng có thể trói buộc em cả đời.Liệu em có đủ can đảm để thoát ra khỏi vòng kiềm kẹp của nó được không?

Liệu người kia có chấp nhận buông tay em không?

Và, liệu Minhyung có sẵn sàng cùng em gánh chịu lời nguyền chết chóc của sợi chỉ đỏ hay không?Lại một đêm nữa, Minseok vô thức thiếp đi trên sofa với trái tim đầy mảnh chắp vá.———————————————

Chap này 1k4 words đóo
 
[Guria] Tơ Hồng
3. Vương


Ánh nắng khẽ xuyên qua ô cửa kính mờ đục, để lại trên giảng đường một vệt sáng vàng nhạt mơ hồ.

Nắng yên bình, rẽ lối tới từng ngóc ngách, len lỏi qua từng tấc da thịt, khiến cho con người ta đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp.Minhyung đứng trên bục giảng, tay siết chặt viên phấn trắng.Có lẽ vì nắng chói mắt quá, hắn chẳng suy nghĩ được gì trọn vẹn.

Trước mặt hắn là một chiếc bảng đen chưa viết vẫn còn lại vài vết phấn chưa lau sạch, tựa như tâm tư hắn, vừa trống rỗng lại nhiễu loạn.Hắn bỗng chốc thấy khó thở, tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Như có cái gì đó sắp sửa quay lại, hoặc có thể nó chưa từng rời đi.———————————————

Đã qua ba ngày kể từ lần cuối hắn hẹn gặp Ryu Minseok.

Kể từ lần gặp hôm đó, dường như hắn không còn mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó nữa.

Nó cứ thế biến mất giống như cách nó xuất hiện, bất chợt và không một lời báo trước.

Cuối cùng, sau nửa năm trời bị nó giày vò, Minhyung đã thoát khỏi giấc mộng kia.

Nó không còn ám ảnh hắn, cũng không làm phiền hắn mỗi đêm nữa.Hắn phải cảm ơn bác sĩ Ryu cho hẳn hoi chứ nhỉ, chính em là người xua đuổi giấc mơ kia giúp hắn mà.Nhưng hắn cảm giác Ryu Minseok có gì đó lạ lắm.Minhyung không nhớ rõ em đã nói gì, hay đã hỏi hắn điều gì, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt em, lòng hắn lại nhộn nhạo những cảm xúc quen thuộc đến khó tả.

Nó như thuộc về thứ gì đã xa, đã vụt qua khỏi tầm tay hắn từ khi nào mà hắn còn không nhận thức được nổi.Nhiều khi hắn tưởng mình và em đã xa nhau vạn kiếp, đôi lúc lại gần gũi đến khó tả.

Rồi mỗi lần nhớ đến em, đầu hắn lại đau như bị ai giáng xuống một nhát rìu, làm hắn không thể tiếp tục dòng suy nghĩ được nữa.

Cảm xúc hỗn loạn khiến hắn chẳng thể nghĩ thông suốt, cũng chẳng thể tập trung làm thứ gì ra hồn.

Hắn chẳng biết là vì cảm kích hay vì điều gì khác, mỗi lần gặp Minseok trái tim hắn nhói lên, rồi lại đập rộn ràng như múa lân.Một cảm giác vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm.———————————————

"Thầy ơi, đoạn này còn phải phân tích thêm gì nữa không ạ?"

- tiếng gọi nhỏ của một học sinh vang lên từ góc lớp kéo Minhyung về lại với thực tại.

"À, thầy xin lỗi.

Chúng ta tiếp tục nhé" - hắn mỉm cười gật đầu.Tay hắn đưa lên, phấn điểm lên bảng đen vương lại chút bụi trắng mờ mờ.Có gì đó vẫn vương lại trong ký ức của hắn, lúc ẩn, lúc hiện. ———————————————

Giờ học kết thúc, Minhyung trở về văn phòng giáo viên, tự pha cho mình một ly cà phê đen.

Hắn đến gần cửa sổ, ngắm nhìn dòng người đi qua đi lại trong buổi tan tầm.

Bất chợt, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng ở góc đường, tay cầm điện thoại áp sát vào tai.

Đó chẳng phải là Ryu Minseok sao.Hình như em đang nghe điện thoại, có lẽ là một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ.

Nét mặt em bình tĩnh, nhưng đôi mắt thoáng nét u sầu tiếc nuối.Gió thổi nhẹ làm tung bay vạt áo khoác, làm mái tóc em rối tung lên.

Giờ đây, bác sĩ Ryu thường ngày nghiêm chỉnh lại trông như một chú cún nhỏ tội nghiệp bị bỏ lại một mình giữa dòng người tấp nập.

Hắn không gọi, chỉ đứng đó lặng im ngắm nhìn em, như thể sợ rằng nếu lên tiếng, hàng vạn ký ức mờ nhạt đang tồn tại trong tiềm thức hắn đều sẽ vỡ vụn và vụt tan theo bóng hình em.Mãi đến khi em rời đi, Minhyung cũng rời tầm mắt.

Hắn thở ra thật chậm.

Lòng hắn lại cuộn lên từng đợt sóng trào, dịu dàng mà lại âm ỉ kéo dài.———————————————

Hôm nay Minhyung không mang xe, hắn đi bộ về nhà.Hoàng hôn buông xuống, nhuộm bầu trời thành màu đỏ rực rỡ tuyệt đẹp.

Hắn rảo bước qua những con đường phủ kín lá phong rực rỡ, chân đạp lên lá khô xào xạc, khẽ gãi nhẹ vào trái tim đang không yên của hắn.Chợt hắn dừng lại trước một gốc cây đại thụ.Thân cây to sừng sững, rễ ngoằn ngoèo, như thể đã đứng đó suốt mấy vạn năm, chứng kiến hết muôn vàn vô thường của trần thế.Minhyung ngước lên, ngắm nhìn cái cây đó thật lâu.

Rồi hắn phát hiện, trên thân cây, ẩn sau những cây leo uốn éo như rắn, có mấy vết khắc mờ.Hắn đến lại gần, đưa tay lên chạm vào nó.

Cảm giác quen thuộc lại kéo đến, hắn tưởng như chính mình đã từng cầm con dao bạc khắc hoạ lên đó từng đường nét, cuối cùng để lại trên thân cây một chữ [Ryu] bằng Hán Tự cổ.Rồi tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt, nhói lên từng hồi, đau đớn đến mức có thể ngất lịm đi.———————————————

Minhyung không biết mình đã về nhà bằng cách nào.

Đêm đó, hắn lại mơ, nhưng không phải giấc mơ về sợi chỉ đỏ.Trong mộng, hắn đang ngồi cạnh một cậu trai mặc Hàn phục xanh lam dưới tán cây đại thụ.

Là Minseok.Dáng vẻ em mơ hồ, tựa như một làn sương mong manh có thể tan biến trong giây lát.Em cười rộ lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.Mắt em đẹp lắm.

Hắn đã suýt thì lạc trong đôi mắt ấy từ lần đầu gặp em.

Đôi mắt tròn tròn như cánh hoa, long lanh tựa như chứa nước, khoé mắt lại có một nốt ruồi lệ xinh đẹp đến ngạt thở.Hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt ấy, như sợ nếu chớp mắt thì người đẹp sẽ tan biến mất."

Anh biết em mà, đúng không Lee Minhyung?"

- em nói.Bỗng hình bóng em mờ dần, nhiễu loạn.

Hắn hoảng sợ, vội nắm lấy tay em, nhưng lại nhận ra mình không thể chạm vào được.Bất chợt, một sợi chỉ quấn lấy chiếc cổ trắng ngần, chặt đến mức nó rỉ máu.Em không khóc, cũng chẳng la, trên môi vẫn treo nụ cười tươi rói, nhưng đáy mắt lại vô hồn nhìn về phía hắn.Minhyung lại bất động như thể có một thế lực vô hình nào đó đang bắt hắn phải tuân theo nó.Hắn nhắm tịt mắt, bên tai lại bắt đầu vang lên những tiếng gào thét nhức óc.Rồi hắn choàng tỉnh, mồ hôi thấm ướt lưng áo làm hắn run lên vì lạnh.

Bên ngoài, trời vẫn chưa sáng hẳn.Hắn cố ép mình vào lại giấc, nhưng vẫn không tài nào ngủ được.———————————————

Mấy đêm sau đó, chỉ cần nhắm mắt, hắn lại thấy bóng dáng Minseok.Tựa như một điều gì đó đã quá quen thuộc, nhưng lại quá đỗi xa vời, em hiện lên trong tâm thức hắn rồi lặng im đứng đó, ngắm nhìn hắn bị nhấn chìm bởi hàng tá cảm xúc hỗn độn.Hắn không dám gọi cho em, sợ em khi biết hắn mơ về mình sẽ mắng hắn là đồ biến thái, sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt ghê tởm.Nhưng biết phải làm sao đây em ơi, khi em mang lại cho hắn cảm giác hoài niệm, thân thuộc đến mê dại.

Em như liều thuốc an thần cứu rỗi hắn thoát khỏi giấc mơ về sợi chỉ đỏ, nhưng lại đẩy hắn vào giấc mộng khác, tựa như hố sâu mãi mãi hắn chẳng thể thoát ra được.Hắn yêu rồi, nhưng là kiểu yêu đến ám ảnh trong tâm thức.
 
[Guria] Tơ Hồng
4. Buông


Chiều hôm ấy, trời đổ mưa lớn.

Mưa xối xả tuôn xuống, giống như ông trời đang muốn trút hết những muộn phiền trong lòng.Minseok ngồi một góc trong tiệm xăm, lưng dựa vào chiếc ghế sofa đen tuyền.

Đôi tay lạnh ngắt của em đan chặt vào nhau, mắt dán chặt trên của kính mờ nước.Hôm nay tiệm vắng khách, chỉ có tiếng máy xăm rì rì vọng ra từ sau tấm rèm với một bản nhạc jazz cũ kĩ vang lên, nhưng đôi tai như ù đi khiến em chẳng nghe được gì.Người yêu thợ xăm của em vừa hoàn thành xong hình xăm cho khách.

Anh bước ra từ sau tấm rèm, trên tay còn mấy vết mực chưa lau hết, ánh mắt vẫn bất cần như lần đầu hai đứa gặp nhau.Chỉ là, cảm xúc trong em không còn là cái rung động ngây ngô của thuở thiếu thời nữa."

Sao lại tới đây vậy, anh đã bảo em là yên tâm chờ anh ở nhà mà."

- anh nói, rồi tự động rót hai ly nước.

Từ bao giờ anh đối với em lại khách sáo như vậy.

Anh vẫn chu đáo, vẫn quan tâm, nhưng giữa hai đứa như có một bức tường vô hình chắn ngang, khiến giờ đây em đối với anh cũng chỉ như một vị khách ngẫu nhiên ghé qua cửa tiệm.Em lặng nhìn cốc nước trên bàn, những bọt nước nổi lên bên trong dần dần vỡ vụn rồi tan biến, chỉ còn lại mặt nước phẳng lặng trong veo.

Cũng giống như tình anh với em, từ từ phai nhạt qua tháng năm rồi âm thầm biến mất, trả cho em một trái tim im lìm không lay động khi đứng trước anh."

Có chuyện gì sao?"

- nhìn thấy em im lặng như vậy, anh gặng hỏi.Minseok hít vào một hơi thật sâu.

Hôm nay em đến để nói lời chia tay, cũng là để giải thoát cho nhau.

Cả hai đã giày vò nhau quá lâu, dường như đã nói hết những điều ngọt ngào nhất, cũng đã thốt ra những câu từ cay độc nhất.

Em phải là người ra đi trước nhất, em thừa nhận em đã thay lòng.Chẳng phải kẻ phản bội sẽ bị vị thần tạo ra cái sợi chỉ quái quỷ kia trừng phạt hay sao?

Vậy thì em sẵn sàng trở thành người mang tội.

Em thà tự do với tình cảm của mình mà đoản mệnh, còn hơn sống thọ ngàn năm nhưng cứ mãi xoay vòng trong cái mối tình đầy vọng tưởng thần linh áp đặt lên em và gọi đó là "định mệnh".Thực ra em cũng không muốn cái người đi cùng mình suốt bảy năm thanh xuân phải chịu đau đớn.

Dù em không còn tình, nhưng chí ít vẫn còn cái nghĩa còn sót lại để dành cho nhau."

Chúng ta, chia tay đi."

- giọng em run run, dẫu lời nói có phần kiên định.Người đối diện im lặng hồi lâu, vang vọng trong không gian là tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, và tiếng tim em đập dồn dập."

Có thể cho anh biết lý do được không?"

- một lúc sau anh mới khẽ hỏi.Minseok mím môi né tránh ánh mắt dò xét của anh.Em không chịu được mỗi khi anh nhìn em như vậy, cái ánh mắt như nhìn thấu tâm can đó khiến em khó chịu.Thực ra đã từng có lúc em dịu dàng vỗ về ánh mắt đó, từ từ biến nó từ những nghi hoặc thành cái nhìn ngọt hơn đường, mềm hơn bông.

Nhưng bây giờ, cảm xúc còn tồn đọng trong em chỉ là cảm giác không thoải mái khi bị soi xét."

Em thấy mình không còn yêu như trước nữa.

Anh cũng vậy, em hiểu.

Mấy tháng nay anh cứ đi sớm về khuya, trong lòng em cũng tự biết.

Em biết tình cảm đôi ta không còn mặn nồng như thuở thiếu thời, vậy thì chấm dứt là điều nên làm.

Em không muốn tiếp tục, cũng không muốn anh tổn thương thêm."

- em từ tốn đáp lại."

Là vì hắn ta sao?"

- anh hỏi "Tên Lee Minhyung đó."

Khoảnh khắc đó, em nhận ra anh biết hết cả rồi.Có lần trong lúc say, hình như em đã kể chuyện về Minhyung với anh.

Em nhớ lúc đó anh chỉ khẽ nhìn em rồi nói "Không sao, anh hiểu mà."

Minseok biết rằng lúc đó anh chỉ dối lòng, rằng có lẽ anh đã rất thất vọng về em.Em không trả lời, chỉ cúi đầu như xác nhận.

"Anh đoán được.

Những lúc em nhìn anh, ánh mắt em không còn như thuở ban đầu nữa."

- anh gật gù, khẽ cười tự giễu.Giọng anh nhẹ như bông, nhưng bông lại chất đầy vào tim em khiến nó nghẹn ứ."

Em xin lỗi..."

- em khẽ nói, giọng nhỏ tới mức hoà vào tiếng mưa."

Đừng xin lỗi, anh chẳng giận em đâu.

Thật đấy."

Anh đứng dậy, quay lưng đi.

Em biết anh đau, anh tiếc.

Đau lòng cho mối tình còn dang dở, tiếc nuối cho bảy năm luẩn quẩn quanh một người đã hết tình từ lâu."

Anh đã từng nghĩ mình sẽ đi cùng em đến cuối đời.

Nhưng có lẽ, tình yêu không phải nên thứ bị ràng buộc bởi bất cứ lời nguyền nào.

Em cứ đi đến nơi em muốn, yêu người em muốn yêu.

Từ giờ, mỗi người đều có con đường riêng phải đi, nhưng Minseokie phải hứa là em sẽ sống vì chính em nhé."

Đã lâu anh chưa gọi em là thân mật như thế.

Em cảm giác mình vừa được sống lại những năm thanh xuân, cái thời mà sức trẻ và tình yêu còn tràn trề, cái thời em và anh không kiêng dè gì mà ở bên nhau.Cái thời đã qua lâu lắm rồi.Minseok lặng người ngắm nhìn bờ vai gầy run run.

Có lẽ đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy yếu đuối đến vậy.Em bất ngờ nhận ra, sợi chỉ ở cổ tay của anh đã không còn nữa rồi.

Nhưng chẳng phải trên tay em nó vẫn còn đang hiện diện đó hay sao?Cuối cùng em cũng hiểu "hình phạt" của sợi chỉ đỏ là gì.

Có lẽ, em phải dùng cả đời để bù đắp cho sự phản bội của mình.

Nhưng em cam lòng."

Thôi muộn rồi, em về đi kẻo trời tối mất."

- người kia với lấy chiếc áo khoác trên móc, nhẹ nhàng đưa cho em.

"Minseokie nhận nó nhé, coi như lời cuối anh dành cho em."

"Ừ.

Cảm ơn anh."

- em nhận lấy áo, vội đẩy cửa bước ra khỏi cửa tiệm mà không một lần ngoái lại.Trời đã dần tạnh mưa.

Giống như cơn bão đã ngự trị trong lòng em suốt bấy lâu cuối cùng cũng nguôi ngoai dần.———————————————

Minseok trở về căn hộ quen thuộc, nơi mà từng ngóc ngách đều chứa chan bao hương vị ngọt có đắng có của tình đầu.Trên bồn rửa bát còn sót lại vỏ hộp mì sáng nay ăn vội chưa kịp dọn, và chiếc áo măng-tô quen thuộc của người kia được vắt hờ trên ghế.Em lẳng lặng ngắm nhìn căn nhà lần cuối.

Không phải vì tiếc, chỉ là em muốn lưu giữ lại chút hình ảnh cuối cùng của nơi mình đã từng sống mấy năm trời.Em lặng lẽ bước vào trong phòng ngủ.

Chiếc va li nhỏ đã nằm gọn trong góc phòng từ mấy ngày trước.

Mấy hôm trước, vào những đêm anh bận bịu với công việc mà không về nhà, em đã lặng lẽ đóng gói từng món đồ một.Thực ra đồ đạc cũng không có gì nhiều, vì hầu hết đồ của em đều cất ở phòng khám.

Còn sót lại ở căn nhà này chỉ là quần áo, đồ sinh hoạt cá nhân, mấy cuốn sách nghiên cứu cùng với mấy quyển sổ vẽ cũ đã ngả màu.Có lẽ em sẽ chuyển đến sống ở phòng khám.

Nó là một căn nhà được em thuê toàn thời gian ở một con ngõ nhỏ, cũng khá là tiện lợi.

Trước đây em có dùng một phòng trống làm phòng nghỉ, chẳng ngờ rằng bây giờ lại có cơ hội được dùng đến.

Nghĩ đến phòng khám, em lại bất giác nhớ về Lee Minhyung, cái con người kì lạ đã từng bước tiến vào tim em mấy tháng vừa qua.Không có sợi chỉ nào nối giữa hai người, cũng không có định mệnh nào ràng buộc.

Nhưng có lẽ, hắn là người duy nhất khiến tình cảm đã say giấc trong em đâm chồi trở lại, không phải vì tuân theo quy luật nào, mà là vì chính em đã thật sự yêu.Em còn nhớ như in cái ngày đầu tiên gặp hắn, em đã bị ấn tượng trước hình ảnh một chàng trai cao to hệt như một con gấu bự, đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng tinh anh của một nhà giáo.

Nó như thứ mật ngọt chết chóc khiến em dần rung động, rồi dần nhớ thương, khiến em muốn đắm chìm trong nó mãi.Em rung động vì cả những lần gặp nhau tại phòng khám.

Giọng hắn trầm ổn, lúc kể chuyện về giấc mơ của mình nghe êm tai đến lạ thường.

Em động vì những khi không nói về những cơn mộng mị, hắn lại thoải mái chia sẻ về cuộc sống của mình.

Em nhận ra, có lẽ có gì đó rất đồng điệu giữa em và hắn.Đó là cái đồng điệu của hai con người bị cuốn vào cái trò chơi của thần linh, là cái tương thông giữa hai kẻ bị ám ảnh bởi định mệnh.Và đó, cũng là cảm giác quen thuộc, như thể em và hắn đã quen nhau vạn năm.———————————————

Em dọn đi luôn vào tối hôm đó.Trời vẫn mưa, nhưng chỉ lâm râm, đủ để kéo dài nỗi sầu dai dẳng.Chẳng hề hẹn trước, Lee Minhyung lại đến phòng khám.Hắn nói giấc mơ của hắn không quay trở lại, mà nó lại bị thay thế bằng một giấc mơ khác, một giấc mơ có liên quan đến em.Em chẳng nói gì, chỉ đưa cho hắn một cái khăn sạch để lau đi những giọt nước mưa còn sót lại trên tóc.

Biết sao giờ. có lẽ chuyện này đã không còn nằm trong phạm trù mà một bác sĩ tâm lý như em có thể kiểm soát được nữa.

Nó thuộc về tâm linh, cái thế giới thần bí mà con người có cố đến mức nào cũng không thể chạm tay tới.Hắn vẫn như mọi hôm, vẫn dịu dàng và cẩn trọng.

Chỉ là, ánh mắt khi hắn nhìn em có một nỗi mệt mỏi rất xưa cũ.

Như thể hắn đã sống cả nghìn năm, và vẫn đang chờ đợi một điều gì đó đã đi rất xa.Em biết mình không nên rung động, nhưng trái tim nào chịu đi đúng hướng.Không có sợi chỉ nào được buộc trên tay hắn, cũng không có cái định mệnh nào ràng buộc.Minseok từng nghĩ mình là người tử tế, là người luôn làm theo lý trí.

Nhưng từ khi hắn xuất hiện, cuộc sống em lại bị đảo tung lên hết cả.Ấy vậy mà em lại thấy rõ, rằng nếu em không níu lấy tay hắn ngay lúc này, sẽ không còn cơ hội nào khác cho em nữa.Có lẽ, có những người ta chỉ cần gặp một lần trong đời, thì nỗi rung động sẽ đeo theo ta cả một kiếp người.
 
Back
Top Bottom