13/11/2024- Đây chính là vị trí đặt hũ nếu gia đình anh chị lựa chọn gói dịch vụ trung bình của chúng tôi.
Thường thì muốn lựa chọn vị trí tốt thì phải đặt trước, còn nếu đăng ký quá gấp gáp thì chỉ có thể đặt ở những vị trí tương đối cao hoặc tương đối thấp, như vậy thì lúc mà người nhà tới viếng thì cũng hơi bất tiện.
Nguyệt Minh nhiệt tình giới thiệu cho hai vợ chồng vị khách đang muốn tham khảo các gói dịch vụ an táng của công ty cô.
Ngoài việc nhận đăng ký, quản lý sổ sách thì cô cũng có nhiệm vụ giới thiệu các gói dịch vụ cho các khách hàng muốn tìm hiểu dịch vụ bên cô.- Ông cụ nhà tôi muốn trước khi mất phải chuẩn bị tốt hậu sự cho ông ấy, mà cho đến giờ chúng tôi vẫn không thể mua được chỗ an táng, chỉ có thể nghiên cứu trước dịch vụ hỏa táng thôi. – Người phụ nữ ăn mặc có vẻ quý phái trước mặt hơi khó xử trả lời.- Tôi cũng biết được mong muốn được an táng này của ông cụ.
Nhưng giờ cũng khá khó để đặt được một mảnh trong khu nghĩa trang thành phố, việc suy nghĩ đến hỏa táng cũng là một lựa chọn tốt.
Khu này của chúng tôi luôn mở cửa mọi ngày từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều, gia đình có thể tới thăm người thân bất cứ lúc nào.Sau khi nghe cô giải thích kỹ càng về các gói dịch vụ, rồi thăm quan nơi lưu trữ, họ quyết định về nhà hỏi ý người cha già của mình trước, sau đó mới thực hiện đăng ký.
Tiễn họ xong, Nguyệt Minh quay lưng trở về phía văn phòng.
Nhưng khi đi ngang qua khu đang lưu trữ hũ tro cốt của mẹ ruột mình, cô dừng bước chân và đi vào khu A31.Kể từ khi làm xong lễ tàng cho bà ta, cô vẫn chưa bước chân vào khu vực này một lần nào nữa, dù sao cô cũng đã không còn nợ nần gì với người phụ nữ cùng chung huyết thống này.Đứng đối diện ô vuông nhỏ đang chứa đứng một khung ảnh đen trắng nhỏ cùng với một hũ thủy tinh màu xanh lục, cô im lặng một hồi lâu.Đúng là nực cười.
Bà ta luôn tâm niệm tìm kiếm một gia đình hoàn hảo, nơi mà bà ta được làm quý phu nhân chỉ tay năm ngón mà hưởng phúc, nhưng đến khi chết rồi, ngôi nhà mà bà ta thuộc về chỉ vỏn vẹn chưa đầy một mét vuông.Người phụ nữ trên tấm ảnh trắng vẫn đang mỉm cười đầy hạnh phúc khoác tay một người đàn ông lớn tuổi lạ mặt.
Bà ấy đã cười hạnh phúc như thế trước mặt cô chưa nhỉ?
Nguyệt Minh cũng chẳng nhớ rõ.
Trong trí nhớ bé nhỏ lúc đó của cô chỉ là hình ảnh người phụ nữ suốt ngày khóc lóc và trách móc, rồi sau đó là lạnh lùng kéo vali mà bước đi rồi không bao giờ quay trở lại.- Nếu bà không tàn nhẫn đến mức ôm hết tiền bỏ đi, thì có lẽ hai chúng ta đã không trở nên như thế này.Có nhiều điều cô rất muốn nói với bà ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng còn gì để nói.
Người ta nói, sau khi chết đi thì sợi dây liên kết với thế giới này cũng đã đứt đoạn, có lẽ nghiệt duyên của cô và bà ta cũng đã không còn nữa rồi.- Ta đã nói với ngươi rồi.
Đừng suốt ngày cứ lôi mẫu thân của ta ra để dọa ta.
Đối với người, ta còn chẳng bằng tên Vương Tưởng mà bà ta nhặt được ở trần gian đâu.Phía xa xa vọng lại tiếng nói của một người đàn ông khiến Nguyệt Minh giật mình mà cắt đứt cuộc trò chuyện một phía, rồi quay lưng vội rời khỏi khu A21.
Khi vừa nhanh chóng đi ra khỏi hành lang, cô vội vàng đâm sầm vào một lồng ngực rộng lớn nhưng lạnh lẽo, thoang thoảng mùi gỗ trầm hương quen thuộc.
Người đó đưa tay đỡ lấy cô tránh cho cô mất trọng tâm mà ngã xuống sàn nhà, sau đó ôm cô vào lòng.Sự cố này diễn ra nhanh đến nỗi người đi bên cạnh Nhật Quang với mái tóc bạch kim sửng sốt mà há hốc miệng và quên đi những gì mà anh ta đang dự định nói.Khoảnh khách bàn tay cô chạm vào làn da mát lạnh của người đàn ông, một loạt hình ảnh lạ lẫm tràn vào tâm trí khiến cô không biết đây là mơ hay là thật.Từ chiếc cổng gỗ lớn mạ vàng chạm trổ tinh tế đang khép chặt, con sông màu đỏ như máu liên tục sôi sùng sục như nham thạch với những bàn tay đen ngòm đầy xương xẩu ngoi lên nhưng đang tìm kiếm thứ gì, chiếc cầu gỗ cong màu đỏ như son với hàng đèn màu xanh lục lập lóe ánh sáng lạnh lẽo.Những gương mặt tưởng chừng lạ lẫm nhưng quen thuộc lần lượt lướt qua tâm trí cô.
Họ mặc trang phục cổ trang nghiêm túc với màu đen, trắng, xanh dương đặc trưng, gương mặt lạnh lùng như thể đang phán xét nhìn về phía chiếc gương lớn hình oval cao bằng tòa nhà hai tầng, được trang trí bởi những hoa văn hình xương người đầy ma mị.Và từ sau tấm gương, một bóng dáng cao lớn nằm một cách ngả ngớn trên chiếc ghế cao chạm trổ hình rồng.
Gương mặt kẻ đó bị che đi bởi một cuốn sách cổ gần bung gáy, áo quan màu xanh tím trên người không khiến hắn trở nên uể oải mà khiến hắn trở nên lạnh lùng và xa cách.Đột nhiên, ở dưới có tiếng gọi:- Vương Thượng.
Số linh hồn vừa xuống địa phủ đã được đưa đến.Người ngồi trên ghế cũng ừ một tiếng như vừa tỉnh khỏi cơn mộng mị mà ngồi dậy.
Quyển sách cũng được chầm chậm lấy xuống lộ ra một khuôn mặt Nguyệt Minh muôn phần quen thuộc.Đó là sếp của cô – Nhật Quang.Mái tóc ngắn thường ngày được thay bằng mái tóc dài được búi cẩn thận bằng phát quan ở trên đầu.
Trên vầng trán cao rộng có lưa thưa một vài sợi tóc rũ xuống một cách lười biếng, nhưng Nhật Quang vẫn không thèm đoái hoài.Anh gõ gõ gáy sách lên bàn tay rồi chợt phát hiện gì đấy mà phóng tầm mắt về phía Nguyệt Minh.
Cô thấy rõ, đôi mắt của anh có màu xanh lá. ...Khoảng khắc anh nhìn vào mắt cô, mọi ảo ảnh dường như biến mất, những hình ảnh lạ lẫm không chân thực cũng theo đó mà tan biến, trả lại hiện thực đang khiến cho cả hai sững sờ.Giữa mơ và thực cô cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả.
Mà cũng có thể tất cả là thật nhưng cũng có thể là giả.
Nhưng nhìn vào đôi mắt tràn đầy bất ngờ ở phía đối diện, Nguyệt Minh biết được rằng, anh đã thấy gì đó.Người đi bên cạnh thấy vậy thì tràn đầy bất ngờ và lao đến hỏi:- Tại sao nàng ta có thể chạm vào ngươi?
Nhật Quang thấy cô vừa đứng vững thì buông tay cô ra, gương mặt nhanh chóng trở về trạng thái vô cảm như thường thấy, cổ áo không còn thẳng thớm trên người cũng được anh chỉnh lại để trờ về trạng thái ban đầu.- Xin lỗi... xin lỗi anh.
Tôi đi vội quá không nhìn đường.
Thật sự xin lỗi sếp. – Nói xong thì cô không chờ anh trả lời mà chạy vội về hướng văn phòng.Trốn ở đây để làm việc riêng rồi còn bị sếp bắt gặp khiến Nguyệt Minh ngại ngùng đến nỗi muốn trốn đi thật nhanh.
Hơn thế nữa, những gì cô thấy được thật kỳ quái khiến cô không thể nào mà không cần thời gian để suy nghĩ lại.
Dù gì điều này cũng vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Nhật Quang là người sống, việc chạm tay vào anh rồi thấy những cảnh tượng không chân thật cũng thật kỳ quái, huống hồ lúc trước cô chạm vào anh cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.Với vốn hiểu biết của cô thì nếu không nhầm thì những hình ảnh mà cô thấy được chính là âm phủ, mà người có quyền lực cao nhất ở đấy chính là Diêm Vương.
Tại sao cô có thể thấy những thứ này sau khi chạm vào một người sống là việc mà cô không thể lý giải nổi?Bóng lưng chạy trốn chết của Nguyệt Minh khiến hai người đàn ông không hẹn mà ngước mắt lên nhìn cho đến khi dáng người xinh xắn cho đến khi cô khuất bóng phía cuối hành lang.
Tuy nhiên, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng biệt, không ai nói với ai.Cảm thấy mình ngẩn người khá lâu, Nhật Quang lên tiếng:- Đi thôi.Rồi sau đó anh đột ngột biến mất khỏi không trung, để lại người vừa ban nãy đang cùng đồng hành với mình.Thấy bạn của mình vội đi trước, anh ta không tức giận mà mỉm cười sâu xa, đột nhiên thốt lên một từ: Thú vị, rồi cũng biến đi mất.Không ai biết được rằng ở gần đó, có một bóng lưng đang cố gắng thu lại hơi thở đang nhìn tất cả những gì diễn ra ở phía trước.oOo.Khi Kiên Tâm và Minh Đức – hai nhân vật hiếm khi ở văn phòng đang cãi nhau và bình phẩm về mái tóc được tạo kiểu thời trang của nhau, Nguyệt Minh ghé vào tai của Mạnh Dần đang ngồi bên cạnh rồi hỏi nhỏ:- Hai người Kiên Tâm cùng Minh Đức chức vụ là gì vậy?
Thường ngày tôi chỉ thấy hai người đó ít khi ở trong văn phòng hoặc nếu có ở trong phòng thì cũng chỉ ngồi lướt máy tính bảng thôi.Mạnh Dần vừa cầm chiếc quạt giấy nhìn mỏng manh mà anh ta thường nâng niu lên, rồi dùng một tấm vải lụa không có nhãn hiệu màu vàng nhạt nhẹ ngàng lau từng hạt bụt không tồn tại trên từng nếp gấp và nói:- Đừng thấy người ta nhàn nhã như vậy, nhưng công việc của hai người kia là bận nhất ở đây đấy.
Cô nhìn kìa, thấy máy tính bảng mà mọi người hay cầm đấy không?
Mọi mệnh lệnh cùng công việc cụ thể của họ đều được giao thẳng vào nó từ cấp trên. – Nói xong anh ta thôi nhè nhè lên chiếc quạt – Tôi cũng chỉ biết như thế thôi.
Còn để biết thêm chi tiết, sao cô không hỏi bọn họ thử xem?Cô nào đâu dám hỏi thử.
Dù văn phòng này cũng chưa tới mười người và cô cũng đã thuộc gần hết tên từng người một, nhưng với giao diện mái tóc bồng bềnh nhưng gương mặt lạnh tênh cùng cơ thể rắn chắc của hàa người đó, dù có muốn hỏi cô cũng không dám hỏi.- Hôm nay trộm vía không nhiều việc lắm nhỉ. – Người thanh niên có thân hình màu đồng đầu rắn rỏi với mái tóc màu xanh ngọc không phù hợp với khí chất vừa gẩy gẩy vài sợi tóc trên mái vừa nói.Đức Minh không kịp bịt miệng Kiên Tâm trước câu nói có phần không cố ý của anh ta.
Những người khác ngoài Nguyệt Minh ra thì tái mặt liếc nhìn chàng trai vừa mới nhận ra rằng mình vừa nói gì đó không đúng.
Thấy ai cũng đang liếc mắt về phía mình, Kiên Tâm nói:- Tôi chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu.
Hôm nay cũng sẽ giống như những ngày thường mà đúng...Khi cậu ta chưa kịp nói hết câu, tiếng coi báo động in ỏi bất ngờ vang lên khiến cho tất cả mọi người không khỏi giật mình.
Sau đó, những chiếc máy tính bảng được phát cá nhân của mọi người cũng vang lên tiếng chuông cùng với màn hình thông báo đỏ nháy liên tục.Đây lần đầu cô chứng kiến cảnh tượng như thế này cho nên không biết làm thế nào mới phải.Dù trong trạng thái căng thẳng Đức Minh cũng không quên nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh mà nghiến răng nói: Đều tại mồm quạ đen của ngươi.
Mọi người cứ như được lập trình sẵn cho những sự cố bất ngờ, đều đứng dậy và chạy nhanh về phía cánh cửa cũ ít khi được mở ở giữa căn phòng rồi biến mất.
Mạnh Dần thì cũng không ngoại lệ mà đứng dậy, vớ lấy chiếc quạt cùng chiếc túi vải mà anh ta luôn cầm theo bên mình rồi chạy nhanh về hướng ngược lại về phía cửa ra vào.
Trước khi đi, anh ta còn tri kỷ mà nhắc nhở cô:- Mọi người đang làm việc của mình thôi, cô đừng lo lắng.
Bây giờ cô cứ ngồi yên ở đây cho đến khi hết giờ làm việc nhé.
Tôi có việc phải đi trước.Nói xong thì bóng anh ta mất hút ở phía sau cánh cửa lớn.Có chuyện gì vậy? – Nguyệt Minh tự hỏi.oOo.