[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Goingon] Trung Tâm Mai Táng Và Dịch Vụ Người Chết - Mộng Miên
Chương 19
Chương 19
1/7/2025 Tiếng đồng hồ đã điểm mười giờ sáng nhưng tâm hồn của Nguyệt Minh cứ như ở trên mây.
Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng lời đề nghị của vị khách không mời mà đến vào tối hôm qua.
Trên màn hình máy tính hiển thị trang chủ hệ thống cổng thông tin Địa Phủ cũng đã hơn ba mươi phút đồng hồ rồi mà không có động tác gì tiếp theo, sau đó tắt ngỏm.
Bên cạnh, tiếng con chó vẫn đang thở phì phò như đang sâu trong giấc mộng hợp xướng cùng tiếng máy quạt kêu trên đầu liên tục tạo nên một thứ tạm âm văng vẳng trong không gian im ăng.
Nhưng tuyệt nhiên vẫn không thể làm cô gái tỉnh giấc trong một mớ suy tư.
Bất chợt bên cạnh vang lên tiếng hỏi:- Cậu làm gì mà ngẩn người ra đấy vậy?Tiếng gọi bất chợt Nhật Hy cuối cùng cũng khiến Nguyệt Minh giật mình trở về với thực tại.
Đưa mắt nhìn về phía thanh âm vừa vang lên, cô đã thấy Nhật Hy không biết từ lúc nào đang chống tay nghi hoặc nhìn mình.Cô đưa dọn lại đống giấy tờ đang la liệt trên mặt bàn và mỉm cười trả lời:- Không có gì, tớ đang nghĩ lung tung thôi ấy mà.Sau mấy lần gặp mặt nhau, Nhật Hy đã đề nghị hai người gọi nhau như hai người bạn đồng trang lứa vì trông hai người có vẻ không khác độ tuổi của nhau là bao.
Nhưng cô biết chắc rằng độ tuổi thật sự của cô ấy không hề giống với vẻ bên ngoài tươi trẻ như trước mặt.
Cô ấy đột nhiên im lặng một hồi lâu vừa nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền mà cô đang đeo trên cổ.
Không biết nghĩ đến gì rồi cô ấy bật cười nói:- Không ngờ người anh của tớ cũng nỡ đưa cái này ra cho người khác.
Rất lâu về trước tớ có xin nhưng ông ấy từ chối thẳng thừng.
Đúng là không ngờ thật.Nguyệt Minh sau khi cô nói cùng dừng ngay công việc đang dang dở lại và nhìn về phía cô gái xinh đẹp ở đối diện.Đã có rất nhiều người bất ngờ vì cô đeo trên người sợi dây chuyền này, nhưng khi cô hỏi thì không có ai sẵn sàng giải đáp thắc mắc này của cô cả.- Tại sao mọi người lại bất ngờ về sợi dây chuyền này như vậy chứ?
Nó đắt lắm à? – Mặt cô đầy nghi hoặc hỏi.Ở đối diện, Nhật Hy nghiêng đầu mỉm cười mà nói:- Mỗi một yêu quái đều có một thứ gọi là yêu đan.
Khi mất yêu đan này thì cũng chính là lúc yêu quái mất đi năng lực của chính bản thân mình.
Viên đá trước mặt này chính là yêu đan của anh trai tớ.
Yêu đan?
Không ngờ Nhật Quang lại là yêu ư?Cô lập tức bật dậy rồi sốt sắng nói:- Vậy để tôi trả lại cho anh ấy.
Viên đá này quá quý giá, tôi không thể giữ nó được.Thấy cô ngồi bật dậy thì cô ấy ấn người cô xuống rồi nói:- Cậu lo gì chứ.
Giờ anh ấy cũng đã thoát ly khỏi thể yêu quái rồi.
Việc không có viên đá đó cũng không ảnh hưởng đến anh ấy đâu.
Nhưng ngược lại, viên đá này thì lại giúp đỡ rất nhiều cho cậu đấy.
Tớ nghe nói vừa rồi cậu gặp phải Quỷ Đói bị sổng ra khỏi từ tầng mười chín.
Nếu có viên đá này thì chúng sẽ không dám bén mảng tới, hoặc nếu chúng có cố ý làm hại cậu thì anh tớ sẽ biết được mà lập tức tới cứu cậu.Nguyệt Minh nghe vậy cũng chẳng thấy an tâm hơn phần nào.
Dù gì hai người cũng chỉ là thân phận sếp với nhân viên.
Đúng là anh đã cứu cô từ lần này đến lần khác, nhưng anh cũng chỉ bảo rằng đây là bổ phận mà anh nên làm và không cần cô phải cảm ơn.Nếu cô biết được sự thật đằng sau viên đá này thì cô sẽ không nhận nó nhanh như vậy.Thấy cô vẫn còn canh cánh trong lòng nên Nguyệt Hy nói tiếp:- Tiện thể bây giờ không có ai, cậu ngồi nói chuyện phiếm với tớ một chút đi.
Mấy ngày nay Địa Phủ loạn như cào cào, bây giờ mới có thời gian cho tớ thở hơn một xíu nên mới tới thăm cậu này.Những sự kiện gần đây cô vẫn luôn được nghe mọi người trong công ty đề cập đến, nhưng dù sao cô cũng là nhân viên lo những chuyện giấy tờ cùng với những công việc ở nhân gian nên không thể nắm hết được.Mọi người cũng đi vắng liên tục khiến cũng lâu rồi văn phòng chưa bao giờ đủ người.- Tớ có một tò mò, dù biết là không nên hỏi cậu? – Cô chân thành hỏi.Nguyệt Hy đối diện cũng không cảm thấy ngại nên bảo cô tiếp tục.- Cậu rất rõ việc ở dưới Địa Phủ, vậy ở dưới đó cậu làm gì vậy?Cô đã muốn hỏi cô ấy rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng kìm bản tính tò mò của mình lại bởi vì cô biết, người càng biết quá nhiều thứ càng không có kết cục tốt.Cô ấy nghe câu hỏi của cô thì nở một nụ cười thật tươi, sau đó cầm hai tay của cô rồi lắc lắc vui mừng nói:- Cuối cùng cậu đã hỏi tớ rồi.
Có biết là tớ chờ cậu hỏi lâu lắm rồi không? – Sau đó cô ấy lôi từ không trung ra một cái iPad, rồi bấm bấm cái gì đó rồi nói vào – Các người thua rồi.
Cô ấy hỏi về tôi trước.
Nhớ trả tiền đúng hẹn nhé.Thấy cô nghi hoặc thì Nguyệt Hy cũng thành thật trả lời.
Sau khi cô quyết định tiếp tục làm việc thì mọi người đã đặt cược là thân phận của ai sẽ bị phanh phui trước hoặc cô có tò mò về thân phận của ai trước.
Và cuối cùng người chiến thắng chính là cô ấy.- Cậu có suy đoán như thế nào về thân phận của tớ không?
- Ừm... có phải cậu là Ngũ Quan Vương Nữ không? – Trong những thông tin cô vừa đọc thì chỉ có Ngũ Quan Vương Nữ là nữ giới trong Thập Diện Diêm Vương.
Cho nên cô có suy nghĩ rằng Nhật Hy chính là ngài ấy.Nghe cô suy đoán thì cô ấy ôm bụng cười ha hả:- Đúng là Điện thứ tư là nữ thật, nhưng cô ta làm sao xinh được bằng tớ.
Mặt lúc nào cũng đỏ như máu, miệng có răng nanh, mắt đỏ môi đỏ như muốn uống máu người ta.
Nàng ta có những sở thích rất kì lạ, nếu không vừa ý sẽ đem người ta đi rút lưỡi lột da.
Tàn bạo máu me không thể tả.
Nhìn tớ như thế này mà giống nàng ta được sao.Nói rồi cô ấy biến ra một chiếc muỗi vàng to vừa lòng bàn tay rồi ngửa ra cho cô xem, sau đó ra hiệu cho cô đoán.Nguyệt Minh nhìn rồi nghiên đầu qua hai bên như suy nghĩ trước ánh mắt đầu trông đợi của Nhật Hy.
Thấy cô mãi không trả lời được, cô ấy lại làm động tác chụm hai bàn tay lại, sau đó đưa lên miệng như đang húp một cái gì đó.Nhìn động tác này, cô liền đoán được người trước mắt là ai.- Cậu là Mạnh Bà à?
- Đúng rồi.
Đúng rồi.
Là tớ đấy...- Không phải là Mạnh Bà phải hàng ngày múc canh Mạnh Bà để người sắp đầu thai uống hả?
Sao thấy cậu thường xuyên ra ngoài vậy?Cô nhìn được Nhật Hy là một người rất mê ăn uống đặc biệt là ăn ngon.
Việc bắt gặp cô ấy tại các hội chợ ẩm thực vào ban đêm là việc hết sức bình thường.
- Không cần đâu.
Dù sao thì tớ cũng có nhân viên làm thay mà, cứ ở trên đưa danh sách xuống thì họ sẽ làm giúp tớ.
Công việc của tớ cũng rảnh lắm...
Á - Chưa nói hết câu thì Nhật Hy đã hét lên một tiếng.Từ phía sau, Nhật Quang vừa gõ lên đầu cô ấy một cái rồi bước tới ra vẻ lạnh lùng nói:- Nói lung tung gì thế.
Giờ này đâu phải là giờ em ngồi ở đây để tám chuyện đâu. – Sau khi nói với Nhật Hy thì anh quay qua nói chuyện với cô – Quý Vũ vẫn chưa về à?- Vẫn chưa.
Anh ấy bảo phải đi nghiệm thu gì đó nên chưa về.Sau khi nghe cô trả lời thì anh ừ một tiếng, sau đó ra hiệu đuổi Nhật Hy:- Người bảo muốn gặp em, nên trở về đi.
Với lại, bên Điện Thứ Nhất báo là vẫn chưa nhận được báo cáo của em.
Nhanh về bổ sung gấp đi.- Xùy. – Cô ấy xùy một tiếng rồi chào tạm biệt cô, sau đó không nói thêm một tiếng nào mà bước về phía cánh cửa gỗ ở giữa phòng.Khi đi ngang qua con chó đang nằm dài như ngái ngủ ở giữa đường thì không quên giận chó đánh mèo trước khi đi qua cánh cửa:- Muốn ngủ thì đi chỗ khác mà ngủ, đừng có chắn đường của người khác.
Mất hứng.Con chó nghe vậy thì giật mình tỉnh giấc nhìn cô ấy, nhưng sau đó thì như không quan tâm mà tiếp tục quay về phía khác để ngủ tiếp.Nhật Quang nhìn theo bóng dáng biến mất sau cánh cửa cũng chỉ nghiêm mặt mà thở dài.
Nhưng không quên nhìn qua phía cô nói:- Bọn họ để con chó này ở đây vì có việc muốn dùng.
Mặc dù nó đã được dây Huyết Long trói lại nhưng phòng ngừa bất trắc, cô đừng nên tiếp xúc nhiều với nó.Sau đó anh quay đi tính trở về văn phòng của mình.
Trước khi anh khuất bóng phía sau hành lang, cô gọi lại:- Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Có thể không?oOo.- Tôi nghĩ cô không nên đồng ý với yêu cầu của họ. – Anh nghiêm mặt trả lời dù không rời mắt khỏi đống tài liệu trước mặt.Tối hôm qua Huy Hoàng cùng một vài người đồng đội của anh đã tìm đến cô để nhờ giúp đỡ.
Mặc dù nghiệm vụ của cảnh sát nước ta không chê vào đâu được, nhưng những vụ án gần đây rất kì quái.
Nếu không phải mất tích mà không tìm được nguyên nhân hay kẻ tình nghi thì cũng là biến mất như chưa từng tồn tại.Bên cục cũng đã dốc sức tìm kiếm nhưng mà vẫn chưa có kết quả.Sau khi nhớ ra được những gì cô đã nói lúc trước khi tố cáo vụ án tai nạn giao thông dù không có mặt ở đó, Huy Hoàng đã tới để mời cô làm cố vấn hỗ trợ cho cục.Lúc đầu cô cũng đã dự tính không đồng ý, dù sao cô cũng không có chuyên môn về phá án, ngoài việc chỉ thấy được khung cảnh trước lúc chết của người vừa mất trong vòng bốn mươi chín ngày ra thì cũng sẽ không giúp gì mà còn có thể khiến vụ án càng không có tiến triển gì thêm.Nhưng sau một hồi được Huy Hoàng thuyết phục, cô cũng đã do dự.
Việc cô sở hữu năng lực kì là này cũng không thể nào là ngẫu nhiên được.
Nhưng việc này cũng có thể làm thay đổi các sự kiện đã được sắp đặt sẵn, làm rồi loạn trật tự vốn có của nó.
Cô không thể không cân nhắc trước khi đồng ý được.Cho nên, cô cần ai đó cho lời khuyên.- Nhưng nếu tôi tham gia vào chuyện này thì có thể giúp rất nhiều người tìm ra được người thân của họ, hoặc có thể cứu sống được một ai đó.
Anh nghĩ là tôi nên bỏ mặc họ như vậy sao? – Cô nhìn vào người đối diện đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế làm việc mà hỏi.Người đàn ông nghe thấy vậy thì chầm chậm đặt tài liệu xuống, một tay chống cằm, một tay vuốt vào chiếc Nha Chương đang để trên bàn mà nhìn cô nói:- Vậy để ta hỏi cô, những vụ án mà cô cần giúp có thể không chỉ liên quan đến con người thì cô có tiếp tục nhận không?
Những vụ án như thế này sau khi không có kết quả sẽ được điều đến Đội Điều Tra Đặc Biệt nên không cần cô phải tham gia.
Điều cô cần làm là chỉ làm những điều mình được giao thôi. – Nói xong thì tiếp tục nhìn vào đống tài liệu còn đang dang dở.Cô nhìn anh một lúc rồi hít một hơi thật sâu để lấy tự tin rồi trả lời:- Đã từ rất lâu rồi tôi chưa bao giờ đưa tay ra để giúp ai vì chính bản thân tôi còn không thể giúp mình.
Mọi người luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi nhưng tôi thì chưa bao giờ thật tâm muốn giúp đỡ ai cả.
Đến bây giờ mới có một việc tôi có thể giúp đỡ người khác, nhưng nếu tôi từ chối thì bản thân tôi cũng không thể chấp nhận nổi sự ích kỉ của mình.
Dù vụ án có nguy hiểm đến đâu thì ít ra tôi còn có ích với một ai đó.
Từ khi mẹ bỏ đi, cô đã được bố nuôi dạy rất tốt.
Những thứ mà những đứa trẻ khác có, ông đều cố gắng hết sức để cho cô.
Nhưng người bố tốt đẹp này có một điều mà rất không thích ở ông đó chính là thương người quá mức.Ông thương vợ mình đến mức bao nhiêu tiền cũng để vợ mình để rồi khi ông thất bại thì bà không chịu nổi khổ cực mà bỏ đi.
Đối với bạn bè ông cũng giúp đỡ hết mình.
Nếu có mười đồng trong tay, ông sẵn sàng đưa hết để giúp đỡ người ta, nhưng rồi những người ông ấy coi là bạn bè cũng ôm tiền trốn mất.
Gia đình cô lúc trước không phải là không có họ hàng xa.
Nhưng vào rất nhiều năm trước, có một người họ hàng xa dùng lời ngon ngọt để bố cô đứng ra vay nặng lãi cho người con đang bị bệnh, đến khi ông tới đòi thì không chỉ đánh ông mà còn đánh cô lúc đấy mời chín tuổi.
Xã hội đen thì hàng ngày đến đòi nợ khiến ngày nào cô cũng phải khóc lóc vì sợ hãi.Sau đó, ông cũng không nhịn được mà từ mặt họ.Những lần ra tay giúp đỡ người khác như thế này đôi khi khiến cho gia đình cô khó khăn đến nỗi đến gạo cũng không có đủ mà ăn.
Tiền mua bữa sáng cho cô đi học cũng là mượn được từ nhà hàng xóm.
Cũng vì lý do ấy mà bố cô vừa lao lực làm việc vừa để kiếm miếng cơm manh áo vừa kiếm tiền để trả nợ cho món nợ mà ông ấy chưa bao giờ vay.
Sau nhiều chuyện như thế đến, cô đều thấy giúp đỡ người khác chưa chắc đã đem đến sự tốt đẹp.
Mỗi lần nghe cô nói như vậy thì bố cô đều vỗ nhẹ lên đầu cô rồi nói:- Bơ ngốc của bố.
Giúp người khác đâu phải là yêu cầu người ta phải trả ơn mình đâu.
Chỉ là trong thâm tâm cảm thấy trong cuộc đời ngắn ngủi này có thể giúp được một ai đó là việc hết sức mãn nguyện.
Bố cũng không vì đó mà oán trách ai cả, chỉ mong là Bơ ông oán trách bố vì bố đã làm khổ con.Bố cô nói đúng.
Việc khoanh tay đứng nhìn người khác đang khó khăn mà bản thân mình có thể đưa tay ra giúp đỡ thật tệ.
Nghe cô chầm chậm bày tỏ, người đàn ông đối diện hơi sững ra, rồi sau đó anh thở dài mà nói:- Việc này tùy cô.
Nhưng khi tham gia những việc này, tuyệt đối đừng tháo sợ dây chuyền mà tôi đã đưa cho cô.
Vào những trường hợp nguy hiểm thì nó có thể bảo vệ cô.Tưởng chừng người đàn ông phía trước rất khó thuyết phục, nhưng không ngờ Nhật Hy lại đồng ý một cách nhanh chóng như vậy.Nguyệt Minh nhìn anh cúi đầu đầy cảm kích rồi nói:- Cảm ơn sếp.
Tôi sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng đến luật lệ Địa Phủ đâu.
Cảm ơn anh rất nhiều. – Sau đó vui vẻ đi ra khỏi phòng làm việc của Nhật Quang.Anh đưa mắt nhìn theo dáng người vui vẻ rồi nhếch miệng cười nói:- Không ngờ chú cũng nuôi dạy con gái rất tốt đấy.
Nếu cô ấy biết lý do có năng lực đó là do chú thì không biết cô ấy nghĩ như thế nào nhỉ?Ở bên cạnh, một bóng hình bất ngờ xuất hiện từ không trung.
Trên khuôn mặt người đàn ông ngoài năm mươi cười với vẻ mặt tự hào:- Đó là con gái tôi mà.oOo.