Tâm Linh [Goingon] Trung tâm mai táng và dịch vụ người chết - Mộng Miên

[Goingon] Trung Tâm Mai Táng Và Dịch Vụ Người Chết - Mộng Miên
Chương 19


1/7/2025 Tiếng đồng hồ đã điểm mười giờ sáng nhưng tâm hồn của Nguyệt Minh cứ như ở trên mây.

Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng lời đề nghị của vị khách không mời mà đến vào tối hôm qua.

Trên màn hình máy tính hiển thị trang chủ hệ thống cổng thông tin Địa Phủ cũng đã hơn ba mươi phút đồng hồ rồi mà không có động tác gì tiếp theo, sau đó tắt ngỏm.

Bên cạnh, tiếng con chó vẫn đang thở phì phò như đang sâu trong giấc mộng hợp xướng cùng tiếng máy quạt kêu trên đầu liên tục tạo nên một thứ tạm âm văng vẳng trong không gian im ăng.

Nhưng tuyệt nhiên vẫn không thể làm cô gái tỉnh giấc trong một mớ suy tư.

Bất chợt bên cạnh vang lên tiếng hỏi:- Cậu làm gì mà ngẩn người ra đấy vậy?Tiếng gọi bất chợt Nhật Hy cuối cùng cũng khiến Nguyệt Minh giật mình trở về với thực tại.

Đưa mắt nhìn về phía thanh âm vừa vang lên, cô đã thấy Nhật Hy không biết từ lúc nào đang chống tay nghi hoặc nhìn mình.Cô đưa dọn lại đống giấy tờ đang la liệt trên mặt bàn và mỉm cười trả lời:- Không có gì, tớ đang nghĩ lung tung thôi ấy mà.Sau mấy lần gặp mặt nhau, Nhật Hy đã đề nghị hai người gọi nhau như hai người bạn đồng trang lứa vì trông hai người có vẻ không khác độ tuổi của nhau là bao.

Nhưng cô biết chắc rằng độ tuổi thật sự của cô ấy không hề giống với vẻ bên ngoài tươi trẻ như trước mặt.

Cô ấy đột nhiên im lặng một hồi lâu vừa nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền mà cô đang đeo trên cổ.

Không biết nghĩ đến gì rồi cô ấy bật cười nói:- Không ngờ người anh của tớ cũng nỡ đưa cái này ra cho người khác.

Rất lâu về trước tớ có xin nhưng ông ấy từ chối thẳng thừng.

Đúng là không ngờ thật.Nguyệt Minh sau khi cô nói cùng dừng ngay công việc đang dang dở lại và nhìn về phía cô gái xinh đẹp ở đối diện.Đã có rất nhiều người bất ngờ vì cô đeo trên người sợi dây chuyền này, nhưng khi cô hỏi thì không có ai sẵn sàng giải đáp thắc mắc này của cô cả.- Tại sao mọi người lại bất ngờ về sợi dây chuyền này như vậy chứ?

Nó đắt lắm à? – Mặt cô đầy nghi hoặc hỏi.Ở đối diện, Nhật Hy nghiêng đầu mỉm cười mà nói:- Mỗi một yêu quái đều có một thứ gọi là yêu đan.

Khi mất yêu đan này thì cũng chính là lúc yêu quái mất đi năng lực của chính bản thân mình.

Viên đá trước mặt này chính là yêu đan của anh trai tớ.

Yêu đan?

Không ngờ Nhật Quang lại là yêu ư?Cô lập tức bật dậy rồi sốt sắng nói:- Vậy để tôi trả lại cho anh ấy.

Viên đá này quá quý giá, tôi không thể giữ nó được.Thấy cô ngồi bật dậy thì cô ấy ấn người cô xuống rồi nói:- Cậu lo gì chứ.

Giờ anh ấy cũng đã thoát ly khỏi thể yêu quái rồi.

Việc không có viên đá đó cũng không ảnh hưởng đến anh ấy đâu.

Nhưng ngược lại, viên đá này thì lại giúp đỡ rất nhiều cho cậu đấy.

Tớ nghe nói vừa rồi cậu gặp phải Quỷ Đói bị sổng ra khỏi từ tầng mười chín.

Nếu có viên đá này thì chúng sẽ không dám bén mảng tới, hoặc nếu chúng có cố ý làm hại cậu thì anh tớ sẽ biết được mà lập tức tới cứu cậu.Nguyệt Minh nghe vậy cũng chẳng thấy an tâm hơn phần nào.

Dù gì hai người cũng chỉ là thân phận sếp với nhân viên.

Đúng là anh đã cứu cô từ lần này đến lần khác, nhưng anh cũng chỉ bảo rằng đây là bổ phận mà anh nên làm và không cần cô phải cảm ơn.Nếu cô biết được sự thật đằng sau viên đá này thì cô sẽ không nhận nó nhanh như vậy.Thấy cô vẫn còn canh cánh trong lòng nên Nguyệt Hy nói tiếp:- Tiện thể bây giờ không có ai, cậu ngồi nói chuyện phiếm với tớ một chút đi.

Mấy ngày nay Địa Phủ loạn như cào cào, bây giờ mới có thời gian cho tớ thở hơn một xíu nên mới tới thăm cậu này.Những sự kiện gần đây cô vẫn luôn được nghe mọi người trong công ty đề cập đến, nhưng dù sao cô cũng là nhân viên lo những chuyện giấy tờ cùng với những công việc ở nhân gian nên không thể nắm hết được.Mọi người cũng đi vắng liên tục khiến cũng lâu rồi văn phòng chưa bao giờ đủ người.- Tớ có một tò mò, dù biết là không nên hỏi cậu? – Cô chân thành hỏi.Nguyệt Hy đối diện cũng không cảm thấy ngại nên bảo cô tiếp tục.- Cậu rất rõ việc ở dưới Địa Phủ, vậy ở dưới đó cậu làm gì vậy?Cô đã muốn hỏi cô ấy rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng kìm bản tính tò mò của mình lại bởi vì cô biết, người càng biết quá nhiều thứ càng không có kết cục tốt.Cô ấy nghe câu hỏi của cô thì nở một nụ cười thật tươi, sau đó cầm hai tay của cô rồi lắc lắc vui mừng nói:- Cuối cùng cậu đã hỏi tớ rồi.

Có biết là tớ chờ cậu hỏi lâu lắm rồi không? – Sau đó cô ấy lôi từ không trung ra một cái iPad, rồi bấm bấm cái gì đó rồi nói vào – Các người thua rồi.

Cô ấy hỏi về tôi trước.

Nhớ trả tiền đúng hẹn nhé.Thấy cô nghi hoặc thì Nguyệt Hy cũng thành thật trả lời.

Sau khi cô quyết định tiếp tục làm việc thì mọi người đã đặt cược là thân phận của ai sẽ bị phanh phui trước hoặc cô có tò mò về thân phận của ai trước.

Và cuối cùng người chiến thắng chính là cô ấy.- Cậu có suy đoán như thế nào về thân phận của tớ không?

- Ừm... có phải cậu là Ngũ Quan Vương Nữ không? – Trong những thông tin cô vừa đọc thì chỉ có Ngũ Quan Vương Nữ là nữ giới trong Thập Diện Diêm Vương.

Cho nên cô có suy nghĩ rằng Nhật Hy chính là ngài ấy.Nghe cô suy đoán thì cô ấy ôm bụng cười ha hả:- Đúng là Điện thứ tư là nữ thật, nhưng cô ta làm sao xinh được bằng tớ.

Mặt lúc nào cũng đỏ như máu, miệng có răng nanh, mắt đỏ môi đỏ như muốn uống máu người ta.

Nàng ta có những sở thích rất kì lạ, nếu không vừa ý sẽ đem người ta đi rút lưỡi lột da.

Tàn bạo máu me không thể tả.

Nhìn tớ như thế này mà giống nàng ta được sao.Nói rồi cô ấy biến ra một chiếc muỗi vàng to vừa lòng bàn tay rồi ngửa ra cho cô xem, sau đó ra hiệu cho cô đoán.Nguyệt Minh nhìn rồi nghiên đầu qua hai bên như suy nghĩ trước ánh mắt đầu trông đợi của Nhật Hy.

Thấy cô mãi không trả lời được, cô ấy lại làm động tác chụm hai bàn tay lại, sau đó đưa lên miệng như đang húp một cái gì đó.Nhìn động tác này, cô liền đoán được người trước mắt là ai.- Cậu là Mạnh Bà à?

- Đúng rồi.

Đúng rồi.

Là tớ đấy...- Không phải là Mạnh Bà phải hàng ngày múc canh Mạnh Bà để người sắp đầu thai uống hả?

Sao thấy cậu thường xuyên ra ngoài vậy?Cô nhìn được Nhật Hy là một người rất mê ăn uống đặc biệt là ăn ngon.

Việc bắt gặp cô ấy tại các hội chợ ẩm thực vào ban đêm là việc hết sức bình thường.

- Không cần đâu.

Dù sao thì tớ cũng có nhân viên làm thay mà, cứ ở trên đưa danh sách xuống thì họ sẽ làm giúp tớ.

Công việc của tớ cũng rảnh lắm...

Á - Chưa nói hết câu thì Nhật Hy đã hét lên một tiếng.Từ phía sau, Nhật Quang vừa gõ lên đầu cô ấy một cái rồi bước tới ra vẻ lạnh lùng nói:- Nói lung tung gì thế.

Giờ này đâu phải là giờ em ngồi ở đây để tám chuyện đâu. – Sau khi nói với Nhật Hy thì anh quay qua nói chuyện với cô – Quý Vũ vẫn chưa về à?- Vẫn chưa.

Anh ấy bảo phải đi nghiệm thu gì đó nên chưa về.Sau khi nghe cô trả lời thì anh ừ một tiếng, sau đó ra hiệu đuổi Nhật Hy:- Người bảo muốn gặp em, nên trở về đi.

Với lại, bên Điện Thứ Nhất báo là vẫn chưa nhận được báo cáo của em.

Nhanh về bổ sung gấp đi.- Xùy. – Cô ấy xùy một tiếng rồi chào tạm biệt cô, sau đó không nói thêm một tiếng nào mà bước về phía cánh cửa gỗ ở giữa phòng.Khi đi ngang qua con chó đang nằm dài như ngái ngủ ở giữa đường thì không quên giận chó đánh mèo trước khi đi qua cánh cửa:- Muốn ngủ thì đi chỗ khác mà ngủ, đừng có chắn đường của người khác.

Mất hứng.Con chó nghe vậy thì giật mình tỉnh giấc nhìn cô ấy, nhưng sau đó thì như không quan tâm mà tiếp tục quay về phía khác để ngủ tiếp.Nhật Quang nhìn theo bóng dáng biến mất sau cánh cửa cũng chỉ nghiêm mặt mà thở dài.

Nhưng không quên nhìn qua phía cô nói:- Bọn họ để con chó này ở đây vì có việc muốn dùng.

Mặc dù nó đã được dây Huyết Long trói lại nhưng phòng ngừa bất trắc, cô đừng nên tiếp xúc nhiều với nó.Sau đó anh quay đi tính trở về văn phòng của mình.

Trước khi anh khuất bóng phía sau hành lang, cô gọi lại:- Tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Có thể không?oOo.- Tôi nghĩ cô không nên đồng ý với yêu cầu của họ. – Anh nghiêm mặt trả lời dù không rời mắt khỏi đống tài liệu trước mặt.Tối hôm qua Huy Hoàng cùng một vài người đồng đội của anh đã tìm đến cô để nhờ giúp đỡ.

Mặc dù nghiệm vụ của cảnh sát nước ta không chê vào đâu được, nhưng những vụ án gần đây rất kì quái.

Nếu không phải mất tích mà không tìm được nguyên nhân hay kẻ tình nghi thì cũng là biến mất như chưa từng tồn tại.Bên cục cũng đã dốc sức tìm kiếm nhưng mà vẫn chưa có kết quả.Sau khi nhớ ra được những gì cô đã nói lúc trước khi tố cáo vụ án tai nạn giao thông dù không có mặt ở đó, Huy Hoàng đã tới để mời cô làm cố vấn hỗ trợ cho cục.Lúc đầu cô cũng đã dự tính không đồng ý, dù sao cô cũng không có chuyên môn về phá án, ngoài việc chỉ thấy được khung cảnh trước lúc chết của người vừa mất trong vòng bốn mươi chín ngày ra thì cũng sẽ không giúp gì mà còn có thể khiến vụ án càng không có tiến triển gì thêm.Nhưng sau một hồi được Huy Hoàng thuyết phục, cô cũng đã do dự.

Việc cô sở hữu năng lực kì là này cũng không thể nào là ngẫu nhiên được.

Nhưng việc này cũng có thể làm thay đổi các sự kiện đã được sắp đặt sẵn, làm rồi loạn trật tự vốn có của nó.

Cô không thể không cân nhắc trước khi đồng ý được.Cho nên, cô cần ai đó cho lời khuyên.- Nhưng nếu tôi tham gia vào chuyện này thì có thể giúp rất nhiều người tìm ra được người thân của họ, hoặc có thể cứu sống được một ai đó.

Anh nghĩ là tôi nên bỏ mặc họ như vậy sao? – Cô nhìn vào người đối diện đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế làm việc mà hỏi.Người đàn ông nghe thấy vậy thì chầm chậm đặt tài liệu xuống, một tay chống cằm, một tay vuốt vào chiếc Nha Chương đang để trên bàn mà nhìn cô nói:- Vậy để ta hỏi cô, những vụ án mà cô cần giúp có thể không chỉ liên quan đến con người thì cô có tiếp tục nhận không?

Những vụ án như thế này sau khi không có kết quả sẽ được điều đến Đội Điều Tra Đặc Biệt nên không cần cô phải tham gia.

Điều cô cần làm là chỉ làm những điều mình được giao thôi. – Nói xong thì tiếp tục nhìn vào đống tài liệu còn đang dang dở.Cô nhìn anh một lúc rồi hít một hơi thật sâu để lấy tự tin rồi trả lời:- Đã từ rất lâu rồi tôi chưa bao giờ đưa tay ra để giúp ai vì chính bản thân tôi còn không thể giúp mình.

Mọi người luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi nhưng tôi thì chưa bao giờ thật tâm muốn giúp đỡ ai cả.

Đến bây giờ mới có một việc tôi có thể giúp đỡ người khác, nhưng nếu tôi từ chối thì bản thân tôi cũng không thể chấp nhận nổi sự ích kỉ của mình.

Dù vụ án có nguy hiểm đến đâu thì ít ra tôi còn có ích với một ai đó.

Từ khi mẹ bỏ đi, cô đã được bố nuôi dạy rất tốt.

Những thứ mà những đứa trẻ khác có, ông đều cố gắng hết sức để cho cô.

Nhưng người bố tốt đẹp này có một điều mà rất không thích ở ông đó chính là thương người quá mức.Ông thương vợ mình đến mức bao nhiêu tiền cũng để vợ mình để rồi khi ông thất bại thì bà không chịu nổi khổ cực mà bỏ đi.

Đối với bạn bè ông cũng giúp đỡ hết mình.

Nếu có mười đồng trong tay, ông sẵn sàng đưa hết để giúp đỡ người ta, nhưng rồi những người ông ấy coi là bạn bè cũng ôm tiền trốn mất.

Gia đình cô lúc trước không phải là không có họ hàng xa.

Nhưng vào rất nhiều năm trước, có một người họ hàng xa dùng lời ngon ngọt để bố cô đứng ra vay nặng lãi cho người con đang bị bệnh, đến khi ông tới đòi thì không chỉ đánh ông mà còn đánh cô lúc đấy mời chín tuổi.

Xã hội đen thì hàng ngày đến đòi nợ khiến ngày nào cô cũng phải khóc lóc vì sợ hãi.Sau đó, ông cũng không nhịn được mà từ mặt họ.Những lần ra tay giúp đỡ người khác như thế này đôi khi khiến cho gia đình cô khó khăn đến nỗi đến gạo cũng không có đủ mà ăn.

Tiền mua bữa sáng cho cô đi học cũng là mượn được từ nhà hàng xóm.

Cũng vì lý do ấy mà bố cô vừa lao lực làm việc vừa để kiếm miếng cơm manh áo vừa kiếm tiền để trả nợ cho món nợ mà ông ấy chưa bao giờ vay.

Sau nhiều chuyện như thế đến, cô đều thấy giúp đỡ người khác chưa chắc đã đem đến sự tốt đẹp.

Mỗi lần nghe cô nói như vậy thì bố cô đều vỗ nhẹ lên đầu cô rồi nói:- Bơ ngốc của bố.

Giúp người khác đâu phải là yêu cầu người ta phải trả ơn mình đâu.

Chỉ là trong thâm tâm cảm thấy trong cuộc đời ngắn ngủi này có thể giúp được một ai đó là việc hết sức mãn nguyện.

Bố cũng không vì đó mà oán trách ai cả, chỉ mong là Bơ ông oán trách bố vì bố đã làm khổ con.Bố cô nói đúng.

Việc khoanh tay đứng nhìn người khác đang khó khăn mà bản thân mình có thể đưa tay ra giúp đỡ thật tệ.

Nghe cô chầm chậm bày tỏ, người đàn ông đối diện hơi sững ra, rồi sau đó anh thở dài mà nói:- Việc này tùy cô.

Nhưng khi tham gia những việc này, tuyệt đối đừng tháo sợ dây chuyền mà tôi đã đưa cho cô.

Vào những trường hợp nguy hiểm thì nó có thể bảo vệ cô.Tưởng chừng người đàn ông phía trước rất khó thuyết phục, nhưng không ngờ Nhật Hy lại đồng ý một cách nhanh chóng như vậy.Nguyệt Minh nhìn anh cúi đầu đầy cảm kích rồi nói:- Cảm ơn sếp.

Tôi sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng đến luật lệ Địa Phủ đâu.

Cảm ơn anh rất nhiều. – Sau đó vui vẻ đi ra khỏi phòng làm việc của Nhật Quang.Anh đưa mắt nhìn theo dáng người vui vẻ rồi nhếch miệng cười nói:- Không ngờ chú cũng nuôi dạy con gái rất tốt đấy.

Nếu cô ấy biết lý do có năng lực đó là do chú thì không biết cô ấy nghĩ như thế nào nhỉ?Ở bên cạnh, một bóng hình bất ngờ xuất hiện từ không trung.

Trên khuôn mặt người đàn ông ngoài năm mươi cười với vẻ mặt tự hào:- Đó là con gái tôi mà.oOo.
 
[Goingon] Trung Tâm Mai Táng Và Dịch Vụ Người Chết - Mộng Miên
Chương 20


28/07/2025 Trong không gian rộng lớn và tối tăm nhưng mang đầy vẻ đẹp cổ kính, cô gái xinh đẹp mang vẻ mặt đầy hoảng hốt liên tục chạy khắp hành lang như muốn trốn tránh khỏi một thứ gì đó.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ xộc xệch và mỏng manh khiến cho thân thể càng trở nên mỏng manh hơn.

Dưới sàn nhà lạnh lẽo, đôi chân trần liên tục chạy trong vô định, nhưng sự to lớn của căn nhà này khiến cô ấy không phân biệt được đâu là Đông, đâu là Tây, cũng không tìm được nơi nào để chạy trốn.

Bất chợt, cô gái thấy ở phía trước có một căn phòng có cánh cửa đang hé mở như mời gọi cô nhanh chóng bước vào.

Không một chút chần chừ, cô gái đang dần kiệt sức nhanh chóng lao vào rồi đóng rầm cửa lại.

Cánh cửa nhỏ được khóa chặt từ bên trong tạo ra một chiếc hộp an toàn giúp cô tránh khỏi thứ nguy hiểm mơ hồ đang rình rập ở phía bên ngoài.

Cô gái hít thở mạnh vài hơi liên tục sau đó trượt xuống cánh cửa và ngồi xộp xuống, ôm lấy đầu gối thành tư thế bào thai rồi nước nở khóc trong im lặng.

Cô ấy hối hận.Tại sao cô ấy lại lựa chọn đến đây chứ?

Nước mắt từng dòng từng dòng men theo xương gò má mỹ lệ mà rơi xuống sàn nhà lạnh tanh.- Bắt được rồi. – Bất chợt một giọng nói mang theo ý cười thích thú vang lên.Giọng nói đầy vui vẻ đầy quen thuộc này khiến cô gái nhanh chóng ngẩn đầu lên rồi hét lớn, sau đó cố gắng đứng lên để mở khóa chiếc cửa rồi chạy ra ngoài.

Nhưng bằng một cách nào đó, cánh cửa vẫn đứng im bất động.Men theo ánh trăng ngoài cửa sổ, một người đàn ông cao gầy đứng ngược với ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ bước đến.

Bóng hắn đổ xuống che khuất người cô gái kia khiến cho cô áp bức một cách khó tả.- Đừng giết tôi.

Tôi xin anh đừng giết tôi...

Cô gái vừa khóc lóc vừa xin tha.

Nhưng cảnh tượng người con gái đáng thương trước mặt không hề làm người đàn ông trước mặt mủi lòng.

Hắn ta chầm chậm tiến tới như một con thú đang vồ bắt con mồi đang không còn lối thoát, từ từ tận hưởng khoảng khắc hy vọng như ngọn lửa chợt lóe lên rồi dần dần vụt tắt, sau đó sẽ nhai ngấu nghiến như một thành quả đầy vinh quang.Bóng hình dần phủ lên người cô gái cũng là lúc mà đêm tối bao trùm lấy cô, cũng khiến cô chìm vào giấc mộng đen tối không có hồi kết....- Cô thấy được gì rồi? – Người đàn ông mang hơi thở chính nghĩa với bộ đồ xanh nhìn cô rồi lo lắng hỏi.Cô gái đối diện sau khi mở mắt thì liên tục thở dốc vì cơ thể mệt mỏi một cách kỳ lạ.Ánh đèn điện hắt lên làn da trắng sáng đang lấm thấm mồ hôi khiến người cô như phủ một lớp ánh sáng màu bạc đầy lấp lánh, không khỏi khiến người đàn ông bên cạnh hơi ngẩn người rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Nếu để ý thì sẽ thấy trên vành tai của anh ta đỏ hồng lên một cách khả nghi.Sau khi ổn định được hơi thở, cô nhìn về phía mấy người đàn ông đang nhìn cô một cách chăm chú rồi nói:- Cô ấy có thể đã chết rồi.

Tôi thấy cảnh cô ấy chạy trốn trong một căn biệt thự lớn phong cách châu Âu.

Sau đó cô ấy bị một người đàn ông bắt được rồi tôi không còn nhìn thấy gì nữa. – Nguyệt Minh thành thật trả lời.Người đàn ông bên cạnh sau một chút ngại ngùng cũng nhanh chóng trở về trạng thái chuyên nghiệp thường có khi, hỏi cô thêm manh mối:- Cô có nhìn được mặt của anh ta hay không?

Hay có manh mối gì về căn biệt thứ đó không? – Anh ta vừa nói vừa ghi chép những thông tin cô vừa nói vào quyển sổ ở trên bàn.- Anh ta đứng ngược sáng cho nên tôi không thể nhìn rõ được mặt mũi, nhưng mà sau lưng anh ta có cửa sổ, nên tôi thấy biển quảng cáo lớn ở ngã năm của thành phố.Khi cô vừa nói thì đồng nghiệp đứng bên cạnh anh ta đột ngột ồ lên rồi nói:- Nếu thấy được biển quảng cáo đó thì sẽ cách ngã năm thành phố trong vòng bán kính 2 km.

Để tôi khoanh vùng tìm kiếm rồi đi rà soát những căn biệt thự lớn quanh đấy thử xem.Vừa nghe đồng nghiệp mình nói thì những người còn lại cùng nhịp nhàng mà phân chia công việc, để lại hai người vẫn ngồi ở bàn làm việc đặt chính giữa văn phòng.

Nguyệt Minh liếc mắt lên chiếc khăn vuông in hình logo quen thuộc của một nhãn hàng thời trang nổi tiếng đắt đỏ đang nằm trong lòng bàn tay của mình.Người con gái cô nhìn thấy trong những hình ảnh rời rạc ấy không hề xa lạ mà vô cùng quen thuộc với cô.

Đó chính là cô bạn hoa khôi cùng khóa hồi cấp ba của cô, tên là Như Uyên.Việc cô nhìn thấy những hình ảnh đó chứng tỏ rằng cô ấy đã không còn sống trên đời này nữa.

Cô ấy đã mất tích hai tháng rồi nhưng cô vẫn có thể thấy những hình ảnh này chứng tỏ cô ấy tử vong chưa đầy bốn mươi chín ngày.

Việc sử dụng một đồ vật của cô ấy để tìm những manh mối theo cách kỳ lạ mà không kém phần quái đản này chỉ mang tâm lý ăn may.

Nhưng không ngờ cô thực sự có thể nhìn thấy cảnh tượng trước khi mất của cô ấy.- Những thông tin cô vừa đưa ra rất có ích cho công tác điều tra của chúng tôi.

Cảm ơn cô đã dành thời gian hỗ trợ cho vụ án. – Huy Hoàng vừa nói vừa rót cho cô một ly nước.- Là một công dân thì đây là điều tôi nên làm mà.Nhưng có một điều cô không nói với người đàn ông đang mặc bộ đồ màu xanh trước mặt, đó chính là cô có cảm giác bóng hình to lớn màu đen đó giống như không phải là người....- Để anh tiễn em về nhà.

Giờ này cũng muộn rồi mà vừa hay anh có việc phải qua nhà bà anh cho nên cũng tiện đường.Sau khi tiếp xúc và trò chuyện thì cô mới biết được rằng cháu trai của bà Mai lớn hơn cô hai tuổi.

Dù trước kia chưa bao giờ gặp nhưng cô cũng thường nghe bà ấy kể về cháu trai của mình nên anh ấy không hề đem đến cho cô cảm giác xa lạ.Thời gian cũng không còn sớm nhưng cũng vừa qua giờ ăn tối.

Giờ này về nhà cũng không còn gì ở trong tủ lạnh nên cô tính chút nữa sẽ tạt vào một hàng ăn nào đó ăn tạm cho qua bữa.Vì xe cô vẫn còn để lại ở công ty, cho nên một lời mời đầy thiện chí như thế này thì không dại gì mà cô lại từ chối.

Dù sao thì với một đứa tự do tự lo như cô thì tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó.Vừa tính nhận lời thì từ đằng xa, một nhóm người đi từ một phòng họp trong trụ sở cảnh sát, dẫn đầu là một bóng dáng quen thuộc khiến cô không khỏi bất ngờ.Vẫn quần tây và áo sơ mi trắng như thường ngày nhưng tay áo Nhật Quang đã được kéo lên quá khuỷu tay khiến anh bớt đi một vài phần nghiêm túc của thường ngày và thêm vào đó vẻ thư thái nhưng vẫn có cảm giác xa cách.Khi ánh mắt cô nhìn thẳng vào gương mặt đó, Nhật Quang cũng theo đó mà nhìn thẳng vào mắt cô không chút ngại ngùng.

Ánh mắt đen như lòng đại dương sâu thẳm chất chứa bao nhiêu bí mật và tâm sự khiến nhịp tim của cô gia tốc, khiến hai má cô nóng lên không có lý do.Nguyệt Minh nắm chặt lòng bàn tay để kìm nén những cảm xúc kỳ lạ đang dần lớn lên lại.

Dù không thể gọi tên được cảm xúc này là gì nhưng cô biết có gì đó không còn như lúc trước.Anh có vẻ không quá bất ngờ khi thấy sự hiện diện của cô ở đây, chỉ dừng lại nói chuyện gì đó với người mặc bộ đồ xanh ở đối diện rồi cúi nhẹ đầu như chào tạm biệt.

Sau đó thì tiến lại tới chỗ cô rồi nói với gương mặt không có mấy cảm xúc:- Để tôi đưa cô về. – Anh nói như không cho cô có cơ hội để lựa chọn.

Nguyệt Minh cũng không lạ gì với vẻ mặt lạnh tanh thường ngày này của anh, nên cô thấy nhờ anh đưa về công ty để lấy xe cũng không phải là một ý kiến tồi.

Dù đã qua giờ giới nghiêm nhưng mà hiện tại cô cũng không còn bị kiểm soát quá nhiều về thời gian tan tầm nữa.Thời gian gần đây thì cô thường xuyên phải về muộn hơn thường ngày, bởi vì công ty cần người để nhập dữ liệu hệ thống quản lý nên cô cũng tham gia giúp mọi người.

Tuy nhiên, dù đã qua rất nhiều thời gian nhưng vấn đề nghiêm trọng đã xảy ra ở dưới địa ngục vẫn chưa thể giải quyết xong.

Cô chỉ biết được rằng ở tầng thứ mười chín, có kẻ nào đó đã tận dụng cơ hội đã thả hết yêu ma quỷ quái bị giam ở đó ra ngoài, khiến cho tất cả mọi nhân viên ở tất cả các Điện đều phải điên cuồng tìm bắt trở lại để tránh gây họa cho nhân giới.Cô cũng từng thắc mắc hỏi tại sao Địa Phủ không tìm cách tiêu diệt hết chúng đi mà lại tìm mọi cách giam chúng lại thì Nhật Hy cũng rất sẵn sàng cho cô câu trả lời:"Nếu cậu học vật lý cũng biết tới định luật bảo toàn khối lượng chứ.

Khi các chất phản ứng với nhau, các nguyên tử không bị mất đi hay biến mất, mà chúng chỉ sắp xếp lại để tạo thành các chất mới.

Thì đối với yêu ma quỷ quái cũng vậy.

Khi chúng chết đi thì ma lực của chúng sẽ phân tán vào không gian, trở thành lực lượng cho những yêu ma quỷ quái khác trở nên mạnh mẽ.

Tỷ lệ linh hồn không được đầu thai ở địa phụ càng ngày càng nhiều, cũng có nhiều linh hồn tiếp tục ở lại nhân gian trở thành quỷ, khiến cho nguồn lực của địa phủ không còn đủ để giải quyết hết.

Thế là anh trai của tớ đã đề ra một cách đó là bắt được thì nhốt hết tất cả chúng lại tại tầng mười chín, tiện thể sử dụng chúng như nguồn năng lượng để vận hành địa phủ.

Chúng vừa yếu đi, vừa không thể ra ngoài hại người, cũng không thể trở thành năng lượng cho những kẻ khác làm loạn, một mũi tên trúng ba con chim nhạn.

Đây cũng là lý do một trăm năm trở lại càng ít yêu ma làm loạn nhân giới và thần tiên cũng không còn nhiều lý do để triển hiện trước mắt con người."

Thế giới hiện tại đều đề cao chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa cá nhân khiến cô cứ tưởng rằng con người đang dần dần bài trừ hết những đức tin và tính ngưỡng mà họ đã từ tôn thờ hàng nghìn năm, cũng chính bởi vì họ tin rằng những thứ họ đã từng tin tưởng chỉ mê tín dị đoan của những con người yếu ớt trước những sự kiện không thể lý giải được tại thời điểm đó.Nhưng ở những chiều không gian không thể chạm tới, những năng lượng thần thánh vẫn không rời bỏ những kẻ đã ruồng bỏ họ.oOo.
 
[Goingon] Trung Tâm Mai Táng Và Dịch Vụ Người Chết - Mộng Miên
Chương 21


13/08/2025- Chúng tôi là người mời cô ấy tới đây nên có nhiệm vụ phải đưa cô ấy về nhà an toàn. – Huy Hoàng nghiêm mặt trả lời.Sau khi tan tầm, anh chính là người đã đón cô từ công ty về Trụ sở cảnh sát để hỗ trợ.

Nên việc anh ấy tình nguyện đưa cô về cũng không phải là không có lý.

Nguyệt Minh thấy cũng có lý nên gật gật đầu, tính đồng ý với ánh ấy nhưng ai ngờ, người đàn ông có chiều cao gần một mét chín ở phía đối diện nhanh chóng ngắt lời:- Không làm thể làm phiền cảnh sát Hoàng đang bận nhiều việc được.

Với lại ở công ty chúng tôi đang có việc cần cô ấy trở về giải quyết, nên việc đưa về thì cứ để tôi làm là được rồi. – Anh vẫn bình thản nhìn về phía người đàn ông đứng ở đối diện nhưng khí chất không hề thua kém người đàn ông mang đầu chính khí sau bao năm rèn luyện trong môi trường cảnh sát.Dù hai người không nói nhiều, nhưng không khí xung quanh dường như chũng xuống.

Những người đang tính bước qua hành lang chỗ họ đang đứng cũng không tự chủ mà tránh đi bằng con đường khác.

Trước không khí dương cung bạt kiếm này, Nguyệt Minh ngại ngùng không hiểu vì sao việc ai đưa cô về lại trở thành một vấn đề nghiêm trọng như vậy.

Cô nhẹ nhàng tiến về phía Quý Vũ đang im lặng đứng bên cạnh rồi nhẹ giọng hỏi:- Tại sao hai người lại đứng ở đây vậy?

Tôi không nghĩ công ty của mình lại có dính dáng đến bên cảnh sát luôn đấy?

Quý Vũ như không để tầm đến hai người đàn ông đứng gần đó, vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính bảng nhưng không quên từ từ trả lời cô:- Gần đây nhiều yêu ma quỷ quái thoát ra nhưng chưa tìm bắt hết được.

Chúng tôi yêu cầu thông tin về các trường hợp tử vong trong thời gian gần đây, kể cả những trường hợp chết vì già và vì bệnh tật, để khoanh vùng được những khu vực có sự xuất hiện của chúng.- Nhưng tại sao lâu thế rồi vẫn chưa tìm được?

Không phải đã sử dụng Hương Truy Thần của con chó kia rồi sao? – Cô thắc mắc hỏi.Sau khi bắt Chó đội nón mê về công ty, hai người Kiên Tâm và Minh Đức đã sử dụng năng lực của nó chính là Hương Truy Thần – để truy tìm những kẻ đã bỏ trốn khỏi tầng Mười Chín.

Nhưng có vẻ có kẻ nào đó tiếp ứng ở bên ngoài khiến cho Địa Phủ rất khó để truy bắt lại được chúng.Số lượng truy bắt được đã hơn một nửa số lượng bắt nhốt ở tầng thứ Mười Chín, nhưng những kẻ bị bắt này đều là những tên yêu ma quỷ quái có năng lực to lớn, chỉ cần một trong số chúng bị sổng ra ngoài cũng đã trở thành đại họa cho nhân gian.

Chưa nói đến còn gần một nửa trong số chúng còn chưa bị bắt lại.- Chúng đâu phải chó hay mèo mà nói bắt lại là bắt.

Thời gian ở địa phủ dù đã tiêu hao lực lượng của chúng đi đôi chút, nhưng đối với tình hình của nhân gian hiện tại cùng với số lượng nhân sự đang có ở Địa Phủ thì việc giải quyết vấn đề này không thể trong ngày một ngày hai được.

Anh ấy vừa nói xong, vừa nói vào trong máy tính bảng như đang muốn gửi giọng nói cho ai đó:- Số lượng người bị báo mất tích đang nhiều lên ở khu vực quận 2 và số lượng người báo tử vong đột ngột ở bệnh viên Nhân Nghĩa đang khá nhiều.

Cô đưa người qua bệnh viện đó kiểm tra trước đi.

Vừa nói xong thì Quý Vũ quay mặt về phía cô rồi nói với giọng điệu không hài lòng cho lắm:- Những việc như thế này cô không nên tiếp xúc thì hơn.

Dù sao thì đối với việc muốn tìm ra chân tướng, thì giữ mạng là việc quan trọng hơn đúng không.Nguyệt Minh cũng hiểu được phần nào lý do anh ấy nói câu này với cô, nhưng mà việc này cô cũng đã đồng ý giúp đỡ người ta rồi.

Vả lại cô chỉ cho họ một vài manh mối mà cô thấy được thôi, không trực tiếp tham gia điều tra cho nên cũng sẽ không khiến bản thân mình gặp phải nguy hiểm.- Cảm ơn ý tốt của anh.

Tôi sẽ cẩn thận hơn.Nhật Quang nhăn mày nhìn về phía hai người đang lén lút nói chuyện ở gần đó rồi nói:- Hai người theo tôi về công ty. – Rồi bỏ đi mà phía cửa mà không ngoái đầu nhìn lại.Đúng là năng lượng áp chế của lãnh đạo.

Anh chỉ nói một câu ngắn gọn, hai người cũng không phản ứng gì mà chỉ cun cút làm theo.

Trước khi đi cô cũng không quên chào tạm biệt Huy Hoàng và bảo anh ấy có gì thì cứ liên lạc qua Zalo cho cô.Huy Hoàng định tiến lên gọi cô lại nhưng có một đồng nghiệp reo lên bảo tìm được chứng cứ mới của vụ án nên anh ấy không thể thở dài mà quay lưng trở về phòng làm việc.Dù sao hai người cũng có nhiều cơ hội mà....Nguyệt Minh lén lút hít thở một hơi thật sâu để nhằm xoa dịu sự ngại ngùng đang dần dấy lên trong lòng mình lúc này.Cô nghiêng đầu về phía cửa sổ xe ô tô vờ như đang nhìn ngắm cảnh vật đang chầm chậm lướt qua, nhưng thực chất cô không thể dời mắt trước bóng dáng mờ ảo của người đàn ông được hắt vào khung cửa kính.Anh khoanh tay ngả người ra sau xe và nhắm mắt như đang nằm ngủ.

Nhưng khuôn mặt anh không hề được thả lỏng khi hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt vào nhau như thường ngày.

Nếu không thoáng nghe thấy tiếng thở đều đều phát ra từ phía anh thì không ai biết rằng anh đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.Ngồi ở bên cạnh anh, mọi giác quan của cô đều được phóng đại lên gấp nhiều lần.

Cô nghe thấy tiếng thở của anh, nhìn thấy khuôn mặt điển trai rõ từng lỗ chân lông và ngửi được mùi hương nam tính thoang thoảng.Đáng lí ra cô không nên ngồi phía sau xe cùng với anh.Lúc lên xe, Quý Vũ nhận trách nghiệm lái xe.

Nguyệt Minh thấy ngồi ghế sau cùng lãnh đạo cũng không hay lắm, cho nên cũng chầm chậm tiến về phía ghế lái phụ.

Nào ngờ Nhật Quang kéo lấy cổ tay cô rồi ấn vào ghế sau rồi cũng không nói gì mà nhanh chóng chợp mắt.Không ai nói với nhau bất cứ thứ gì khiến cho không khí trở nên ngột ngạt.Nguyệt Minh gượng gạo ấn mở cửa sổ.Từng làn gió nhẹ mùa thu thổi vào làm dịu hai má đang ửng hồng.

Mùi hương quanh chóp mũi cùng nhanh chóng theo gió mà tản ra khiến cho cô trở nên bình tĩnh hơn.

Cũng vì thế mà cô có can đảm quay mặt lại nhìn lén người đang ngồi bên cạnh.Dù không biết ở Địa Phủ anh chính là ai, nhưng cô nghĩ một người có chức vụ cao như anh sẽ là không người bình thường, cần ăn, ngủ, và nghỉ để duy trì sự sống.

Nhưng lúc này đây, người đàn ông trước mắt cũng cần một giấc ngủ dù chỉ ngắn ngủ ở trên xe.

Có lẽ cô và anh không hề khác biệt như cô tưởng.Càng nhìn kĩ, Nguyệt Minh càng thấy kỳ diệu.Không phải cô chưa từng đu idol cuồng nhiệt, cũng nhìn qua các ngôi sao từ châu Âu đến châu Á, nhưng chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt anh cũng khiến cô lạc nhịp.

Mỗi cái nhíu mày, hay mím môi cũng đã khắc sâu vào trái tim cô lúc nào không hay.Nguyệt Minh biết, cô đã yêu thầm lúc nào mà không hay.- Có đẹp trai không?Nhật Quang vẫn nhắm mắt nhưng đột nhiên lên tiếng khiến không chỉ cô mà Quý Vũ đang lái xe phía trước cũng giật mình.

Nhưng nghe không rõ, Quý Vũ hỏi lại:- Người mới nói gì ạ?Cô biết anh đang hỏi mình.

Không phải anh đang ngủ ư?

Sao lại có thể nhìn thấy được cô đang nhìn anh chăm chú chứ?Nguyệt Minh già vờ ngu ngơ không biết gì chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ, nhưng đôi tai đỏ rực đã bán đứng rằng cô đang rất ngại ngùng.Chưa để cô vơi đi cảm giác ngại ngùng, người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở mắt rồi nhổm người về phía Nguyệt Minh.

Cô cũng cảm nhận gì đó mà quay người lại, khiến gương mặt hai người thuận thế mà quay vào và nhìn chằm chằm vào nhau.Thời gian như đứng im lại ở khoảng khắc anh mắt hai người chạm nhau.

Cô nhìn thấy được đôi mắt màu hổ phách kỳ lạ nhưng đầy cuốn hút ở đối diện.

Đôi mắt ấy không có vẻ lạnh nhạt thường thấy khi có thêm một tia tìm tòi và chăm chú.Đôi mắt ấy như có ma lực hút hồn cô phải chìm sâu vào sự bí ẩn như lòng đại dương sâu thẳm, dù có muốn lặn sâu để tìm tòi thì cũng bất lực trước sự sâu thẳm đó.- Ừm...

- Người đàn ông lái xe phía trước như nhận thấy được không khí mờ ám ở ghế ngồi phía sau nên như tình cờ cũng như cố ý mà gây ra tiếng động kéo hai người về phía thực tại.- Đóng cửa lại đi tôi thấy lạnh. – Nhật Quang vươn tay nhấn vào nút kéo của kính cửa sổ lên.Gió từ đó cũng thôi thổi vào trong thân xe, khiến thân nhiệt đang dần tăng cao của cô cũng khó lòng mà hạ xuống.

Dù không có nhìn thấy được gương mặt của mình ở hiện tại, cô cũng biết được rằng hai tai cùng gương mặt của mình đang nóng đỏ lên.Để xóa tan cảm giác ngượng ngùng, Nguyệt Minh ngại ngùng lấy tay quạt quạt gương mặt dù không có bao nhiêu tác dụng rồi nói:- Đúng là nóng...

à không lạnh thật.

Ha ha.

Nói xong thì cô quay mặt đi rồi tự cười nhạo bảo thân mình tại sao lại có thể gượng gạo như vậy chứ.

Trong khi trước đây cô không phải là người dễ ngượng ngùng như vậy.Nhưng người phía trước cứ như không hiểu tình hình mà nhìn vào gương chiếu hậu rồi bình thản nói thêm:

- Nóng sao.

Sao tôi thấy mặt cô đỏ vậy?- Ha ha.

Tôi là vậy đấy.

Nếu gió lạnh quá thì mặt tôi sẽ đỏ lên.

Để tăng nhiệt cho bớt lạnh ấy mà.

Ha Ha.Ở những tình huống như thế này, hy vọng một nụ cười thật tươi của cô sẽ khiến cho tên ngồi trước mặt không làm cô bẽ mặt nữa.Người bên cạnh đội nhiên bật cười nhẹ một tiếng, sau đó im bặt làm Nguyệt Minh bất ngờ mà quay lại nhìn.

Người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt vẫn khoang tay nhìn về phía trước như người phát ra tiếng cười vừa nãy không phải là mình.Nếu cô không ngồi bên cạnh thì cũng sẽ không nghe thấy được tiếng cười nhẹ của anh.Hay là cô nhầm nhỉ?oOo.
 
[Goingon] Trung Tâm Mai Táng Và Dịch Vụ Người Chết - Mộng Miên
Chương 22


25/8/2025 Đây là lần đầu tiên cô tới công ty vào thời điểm muộn như thế này, nhưng khi chiếc xe dần từ cổng đi vào trong, cảnh vật xung quanh cũng chỉ vắng lặng không kém gì những công ty bình thường khác.

Ngoài những ánh đèn lè lói từ hệ thống đèn điện đã được lắp đặt sẵn thì không hề thấy một bóng người nào khác ngoài bóng bảo vệ thi thoảng tuần tra xung quanh.

Thấy xe mọi người đi qua, bảo vệ ngay lập tức dừng lại và cúi chào mà không hề có dấu hiệu ngăn cản.

Chiếc xe ô tô bóng loáng cũng vì thế mà thuận lợi tiến vào bãi đỗ xe xếp đầy những chiếc xe hạng sang từ dòng bán tải cho đến xe thương vụ mà có thể cả đời này chưa chắc cô có cơ hội để sở hữu nó.

Đây là bãi đỗ xe cá nhân của sếp lớn nhất ở đây – cũng chính là Nhật Quang.

Chưa bao giờ cô thấy những chiếc xe này được sử dụng ngoài chức năng trưng bày vì chức năng di chuyển của chúng không có ích gì cho người mà có thể xuất hiện bất cứ đâu ở trong không trung cho lắm.- Cô lấy xe rồi đi về đi.

Đây không phải là nơi mà cô có thể ở lâu được.Anh nói xong thì lấy chiếc áo vest từ trong xe ra vắt lên tay trái, còn tay phải cầm một chiếc máy tính bảng rồi chậm rãi đi về phía cửa của công ty.

Cách đó không xa chính là nơi cô đỗ xe máy.

Đối với một công ty chỉ có vài lác đác nhân viên là con người thì chỗ này ngoài khách ra thì lúc nào cũng vắng tanh.

Trời cũng dần về khuya, chính bản thân cô cũng tự biết mình là một đứa nhát gan, nên phải đi ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Nguyệt Minh bị một thứ gì đó không phải người hù dọa thêm một lần nào nữa đâu.

Nhưng chưa kịp để Nhật Quang tiến vào trong, một người đột nhiên xuất hiện từ trong không trung với khuôn mặt hốt hoảng và đứng chắn trước mặt anh nói:- Không xong rồi huynh.

Huynh trở về núi Phượng ngay đi.

Có kẻ động tay vào suối nguồn khiến cho suối cạn nước rồi.

Nếu không tới xem xét thì núi của chúng ta sẽ toi mất.Mặt dù gương mặt của người lạ mắt trước mặt khoảng mười tám tuổi nhưng khi phát ra âm thành, giọng nói chỉ như một đứa trẻ vừa mới vỡ giọng.

Áo quần của cậu ta cũng không giống như người bình thường khi mang một chiếc quần vải màu xanh với cật mây quấn quanh eo.

Phần áo phía trên làm bằng da thú theo kiểu cổ chữ v không tay làm nổi bật thân hình thanh mảnh nhưng đầy cơ bắp.Nhưng kết hợp với đôi mắt to tròn, chiếc miệng nhỏ xinh cùng với hai chiếc tai màu trắng ở trên đầu khiến cho tổ hợp trước mắt trở nên kỳ lạ không thể tả.

Nếu chỉ nhìn mỗi gương mặt thôi thì ngoài từ đáng yêu ra thì không còn tính từ nào có thể miêu tả được người trước mặt.Nghe người trước mặt nói xong, Nhật Quang nhăn mặt lại rồi biến đi mất mà không nói một lời.

Nếu nhìn kỹ thì trong ánh mắt anh còn có vẻ lạnh lẽo và sát khí không thông thường thấy ở một người luôn tỏ ra bình tĩnh như anh.Quý Vũ nhìn tình hình trước mặt thì quay lại nhắc Nguyệt Minh:- Cô nhanh chóng trở về đi.

Ngày mai cũng vào tháng Bảy âm rồi nên từ ngày mai cô sẽ được nghỉ cho đến hết tháng.

Nhớ là trong tháng này không được bước tới công ty một nửa bước. – Rồi quay qua cậu bé đang ngẩn người trước mặt nói tiếp – Ngài đã trở về núi trước rồi, cậu cũng nhanh chóng về giúp đỡ đi.

Cậu cũng biết hậu quả của núi Phượng nếu suối nguồn không còn nữa mà đúng không?Lời nhắc nhở của anh ta khiến cho cậu ta trở nên tỉnh táo hơn.

Vậy là ú ờ chào hai người sau đó cũng biến đi mất từ trong không trung.Quỹ Vũ cũng nhanh chóng trở vào cửa công ty mà không hề quay đầu lại.

Để lại một mình Nguyệt Minh ở lại trong không gian trống vắng với tiếng ve kêu cuối hè và mùi khói nhanh thoang thoảng.Cô tặc lưỡi rồi quay về xe của mình tính nổ máy đi về.

Nhưng khi cô vừa rồ ga về phía trước, có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản khiến cho chiếc xe vẫn đứng yên bất động cho dù cô đã cố gắng vặn tay ga lên nhiều lần.Sau nhiều lần cố gắng không thành công, cô nuốt nước bọt và đưa tay phải xuống tắt khóa xe rồi nhanh chóng bật chân chống ra, nhưng không dám liếc mắt nhìn về gương chiếu hậu ở hai bên.

Cô biết xe cô vẫn hoạt động bình thường, chỉ là có một ngoại lực nào đó níu chiếc xe không cho nó di chuyển.Rồi đột nhiên, từ bên tai trai có một luồng hơi lạnh thổi tới khiến cho cô phần tóc sau gáy của cô dựng đứng, da gà da vịt cũng từ đỏ mà nổi lên khiến cô run rẩy.

Hôm nay dù sao cũng là ngày hai mươi chín âm lịch và cô đang đứng trước cửa của địa phủ.Nguyệt Minh đưa tay chạm vào sợi dây chuyền đang treo ở trước cổ và liên tục thở dốc, rồi nhắm mắt lại với mong muốn là nếu cô không nhìn thấy thì cũng sẽ không bị hù chết.

Xung quanh tai bỗng nhiên văng vẳng tiếng cười nhẹ và giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc:- Không ngờ cô cũng bình tĩnh ra phết đấy chứ.Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn về phía sau thì thấy một người đàn ông đang đứng men theo bóng tối mà dựa vào một cây cột gần đó.

Ánh sáng ít ỏi hắt từ đèn đường không thể làm cho cô nhìn rõ anh ta là ai, nhưng mái tóc bạch kim đặc biệt ấy khiến cô có cảm giác cô đã gặp anh ta ở đâu rồi.Và đương nhiên anh ta không phải là người.- Tỏ thái độ xa lạ như vậy làm gì chứ.

Chúng ta cũng đã gặp nhau mấy lần rồi mà.Vừa nói anh ta cũng vừa giữ thái độ ngả ngớn mà tiến lại gần chỗ cô nhưng ánh mắt không hề rời khỏi cô.

Ánh sáng cũng vì thế mà chiếm trọn hết cả thân hình anh ta, khuôn mặt sắc sảo từ đó cũng bại lộ trước mắt của Nguyệt Minh.Cô không biết anh ta là ai, nhưng cô đã thấy anh ta đi cùng với Nhật Quang mấy lần ở trong công ty.

Hắn không phải người lạ nhưng cũng không có tiếp xúc gì với cô thân thiết đến nỗi mà phải đùa giỡn với cô vào ngày Âm lịch cuối cùng của tháng.Trong lúc anh ta đánh giá cô, cô cũng từ từ mà nhìn về phía anh ta nhưng không muốn bỏ sót bất cứ một biểu cảm nào.

Những lúc gặp nhau thoáng qua trước đây, cô không có thời gian ngắm nghía anh ta, nhưng sau khi nhìn kỹ thì nhan sắc của anh ta làm cô không khỏi bất ngờ.Khác hẳn với vẻ lạnh lùng, góc cạnh và nam tính của Nhật Quang, anh ta mang vẻ đẹp sắc nét thiên về tính nữ hơn.

Đôi mắt phượng quyến rũ với tròng trắng đen rõ ràng, chiếc mũi cao nhỏ gọn, đôi môi đỏ như thoa son kết hợp với mái tóc bạch kim dài khiến cho anh ta như một con hồ ly biết cười quyến rũ người đối diện.Là con gái cũng có thể ghen tị trước nhan sắc này.- Anh là...

- Không để dòng suy nghĩ của mình miên man quá lâu, cô hỏi.- Cô không nhớ tôi làm tôi buồn đấy.

Anh ta đi tới nhìn chằm chằm vào mắt cô như muốn nhìn ra một tia đùa giỡn nào ở trong đó nhưng đương nhiên ngoài nhìn quen mặt ra thì Nguyệt Minh cô đâu biết anh ta là ai.- Hừm... hơi buồn nhưng mà thôi để tôi chính thức giới thiệu lại với cô.

Tôi là Diêm Vương Thiên tứ Bảo Nhất Tâm – gọi là Nhất Tâm, cũng chính là Diêm Vương Điện thứ năm của Địa Phủ. – Anh ta vừa nói vừa nở nụ cười vừa hư vừa thực, đôi mắt màu đen cũng từ từ chuyển qua hai màu đỏ và tím kỳ dị.Theo những thông tin mà cô được đọc ở cuốn sách kia, Diêm Vương Điện thứ Năm đã từng là Diêm Vương Điện thứ Nhất, nhưng không biết vì lý do nào đó, vị này đã bị đẩy xuống hàng thứ Năm.Mặc dù Địa Phủ được cai quản với nhau bởi Thập Điện Diêm Vương, nhưng việc bị luân chuyển công việc như vậy không khác nào đang từ công ty mẹ mà chuyển đến công ty con.

Quyền lực và sức ảnh hưởng cũng chênh lệch nhau rất nhiều.- Chào ngài, tôi chỉ là nhân viên nhỏ ở Thương Hải thôi.

Bây giờ tôi phải về rồi.

Hy vọng được gặp ngài vào thời gian khác.Người đàn ông trước mặt này mặc dù lúc nào cũng nở nụ cười ở trên môi nhưng anh ta khiến cho cô có một cảm giác khó chịu và kỳ lạ.

Trực giác mách bảo cô là không thể tiếp xúc với anh ta.Cũng có thể vì anh ta là một vị thần quản sự dưới Địa Ngục nên cô mới lo sợ chăng?Vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, Nguyệt Minh lên lại xe máy để chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng khi cô chuẩn bị lên ga một lần nữa, Nhất Tâm đã đứng trước đầu xe của cô, đặt một tay lên công tơ mát rồi chống cằm nói:- Sao mà cô vội về thế?

Tôi có ăn thịt cô đâu, mà có ăn thịt thì cũng kiếm thứ da dày thịt béo hơn chứ.

Với một buổi tối sáng trăng như thế này cô có muốn làm điều gì đó thú vị không?Nếu anh ta là một người bình thường thì Nguyệt Minh cô đã tát thẳng vào bản mặt đó rồi chỉ tay vào mặt anh ta rồi hét lên "Tên biến thái kia cút ngay".

Nhưng rất tiếc, anh ta không chỉ không phải là con người mà còn là một tên có số có má.- Sự kiện dưới Địa Phủ đã được thu xếp xong rồi à?

Sao Diêm Vương Điện thứ Năm lại có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với tôi như thế này vậy?

Nhưng rất tiếc là tôi phải về nhà bây giờ.

Xin Ngài tránh ra một chút. – Hai tay cô nắm chặt lại vừa cố gắng không thể hiện vẻ khó chịu ra ngoài mặt.Nhất Tâm nghe cô hỏi vậy cũng không trả lời mà vẫn giữ nguyên tư thế, gương mặt ngẩng lên bầu trời đầy mây không thấy một ánh sáng tỏa ra từ vầng trăng nào ló ra rồi cười nói:- Cô không tò mò Địa Phủ là nói như thế nào sao?

Hàng nghìn năm biết bao kẻ mất đi ký ức sau khi đầu thai đều tò mò cùng nghi ngờ về việc Địa Phủ có thực sự tồn tại.

Còn cô đang được tiếp xúc với nó mà cô không tò mò sao?

Về tất cả mọi thứ?Nói không tò mò thì cũng không đúng hoàn toàn.

Dù đã tiếp xúc với một vài thứ thông qua công ty mai táng và dịch vụ người chết Thương Hải, nhưng những thứ đó chỉ là bề nổi nhỏ bé so với cả tảng băng chìm như Địa Phủ.

Trong đầu cô cũng tự hỏi làm cách nào mà một linh hồn có thể đầu thai, trong thời gian chờ đầu thai họ ở đâu và làm gì, sau khi đầu thai thì duyên phận với những người từ trong kiếp trước như thế nào,...

Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, nhưng cô không dám tò mò, cũng không dám tự tìm hiểu, vì cô biết có những thứ nếu không biết thì sẽ tốt hơn.- Tại sao tôi phải tò mò?

Đối với một con người như tôi kiếm được cơm ăn áo mặc trong thời buổi này đã là tốt rồi.

Điều tôi cần làm là giữ chén cơm của mình chứ không phải tò mò về những thứ mà mình không cần biết.

Một lần nữa thì mời Ngài tránh ra cho.Nguyệt Minh mở xóa xe làm cho đèn pha xe sáng lên rồi nhìn chằm chằm vào tên đàn ông trước mặt với ý xua đuổi nhưng có lẽ cô đã đánh giá thấp sự vô sỉ của anh ta.- Thật không thú vị chút nào.

Nhưng nếu tôi cứ muốn cho cô thấy thì sao?

Nói rồi anh ta cười rồi đưa ngón trỏ chạm vào trán cô.

Từ thì trước mắt của Nguyệt Minh trắng xóa như chìm vào khoảng không gian vô tận.

Cô không còn cảm nhận được sự nặng nề của da thịt, từng sự dịch chuyển của các tế bào trong cơ thể, hay cảm nhận được bất cứ thứ gì.Cô không còn là chính cô nữa.oOo.
 
[Goingon] Trung Tâm Mai Táng Và Dịch Vụ Người Chết - Mộng Miên
Chương 23


30/9/2025 Một lần nữa mở mắt ra, trước mắt của Nguyệt Minh không còn là không gian tối tăm ở bãi đỗ xe mà lướt qua trước mắt cô là những khung cảnh tra tấn đầy máu me, từ nhẹ nhất như trấn nước, kéo lưỡi, cắt tai móc mắt đến nặng nề nhất như bị đun dưới vạc dầu, cắt da lột gân.

Từng cảnh tượng xuất hiện liên tục trước mắt cô như thể cô đang liên tục tiến tới rất nhiều thế giới tối tăm và đầy u ám, chỉ tồn tại tiếng kêu la đau đớn cùng một mùi gay mũi của khói lửa và màu tanh.Một lúc sau đó, một khoảng không rộng lớn với mảnh đất đầy những dòng dung nham vô tận tuôn trào từ dưới lòng đất trào lên, sôi sùng sục và vô tận như không còn điểm dừng xuất hiện trước mắt cô.Từng mảng địa chất sôi sục làm rực sáng cả một không gian tăm tối dưới lòng đất, u ám và ngột ngạt là tính từ duy nhất có thể miêu tả không gian lần đầu tiên Nguyệt Minh được đặt chân tới.

Với sức nóng kinh khủng khiếp, không có bất cứ thứ gì có thể còn tồn tại, kể cả những sự sống tầm thường hay dai dẳng nhất.

Quét mắt ở khắp nơi, cô không thể tìm thấy thứ gì khác ngoài bản thân đang lơ lửng ở trên không trung và không cảm nhận được sức nóng như thiêu như đốt.

Bất chợt từ bên cạnh, giọng người đàn ông ẩn chứa ý cười vang lên bên cạnh với vẻ thong dong như việc hắn ta không hỏi ý kiến cô mà đưa cô đi không còn tồn tại vậy:- Chào mừng cô đến với Địa Ngục.

Rồi cô sẽ thấy nơi này thú vị hơn Địa Phủ rất nhiều.Khác với vẻ ngoài cô thấy khi ở nhân gian, mái tóc màu bạch kim của hắn đã dài xuống tận eo, được cố định gọn gàng bằng chiếc phát quan tinh tết làm bằng ngà voi trắng.

Giống như một kẻ bị ám ảnh bởi những màu đơn sắc, hắn ta cũng đang mang một bộ đồ cổ trang màu trắng với nhiều vạt áo chồng chéo lên nhau như sức nóng của nơi này cùng với bộ đồ rườm rà cũng không đủ sức để hắn rơi ra một giọt mồ hôi.

Để ý kỹ thì mới thấy được trên tấm áo mà hắn đang mặc có in chìm hoa văn của một con rồng uốn lượn đang gặm nuốt mặt trăng.Cô nhướng mày nhìn kẻ luôn treo trên mày một nụ cười nửa gần nửa xa ở trước mặt.

Những biểu hiện bây giờ của hắn ta khiến cô muôn phần khó chịu, nếu trước mặt không phải là một kẻ có năng lực mà con người bình thường như cô không có thì có thể tiến tới đấm vào mặt hắn ta ngay tức khắc.Việc tiền trảm hậu tấu, đưa người ta tới một nơi người ta không muốn tìm hiểu cũng như không muốn biết tới trước khi hỏi xem người ta có muốn hay không được gây ra bởi ai thì người chịu tất nhiên sẽ khó chịu.

Và đương nhiên cô cũng không phải ngoại lệ.Nhìn cô nhìn mình mà không nói gì với vẻ mặt khó chịu, Nhất Tâm vờ như không biết mà vẫn nở nụ cười mà nói:- Đừng nhìn ta với vẻ mặt khó chịu như vậy chứ.

Ta chỉ muốn chia sẻ nơi thú vị này với bạn của mình là cô thôi mà.

Tới cũng đã tới rồi, thăm quan một chút cũng không chết ai đâu nhỉ?Dù là câu hỏi nhưng hắn ta không cho cô cơ hội để từ chối.

Dù đã làm việc với không ít công chức ở Địa Phủ, lần đầu tiên cô thấy một kẻ thích làm theo ý mình như thế này.

Cô với hắn ta cũng chỉ gặp nhau có vài lần, cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhau, cho nên dù có cố gắng như thế nào thì cô cũng không thể được coi là bạn của Hắn ta được.Nhưng giờ đã bị đưa tới nơi này rồi thì không thể không chiều theo ý hắn ta được.

Nguyệt Minh tin không có lý do gì để hắn ta hại mình và cũng không thể hại mình được, dù sao sau khi làm việc ở dưới Địa Phủ thì cô cũng được biết rằng mọi thứ đều có quy luật và chính thần tiên có quyền năng vô hạn cũng không thể thay đổi quy luật đã đính sẵn đó.- Không phải ngài đưa tôi xuống đây chỉ cho vui thôi đấy chứ?

Tôi nghĩ ngài sẽ không phải là một vị thần nông cạn như vậy đây nhỉ? – Nguyệt Minh vẫn tỏ ra bình tĩnh mà hỏi vặn lại.- Ta nông cạn như vậy đấy.

Ai bảo lâu rồi ta mới gặp được một người thú vị như cô.Nguyệt Minh cô cũng không biết bản thân từ khi nào đã trở nên thú vị trong mắt hắn ta.

Nếu việc là con người nhưng làm việc ở Địa Phủ thì cô có thể tạm chấp nhận lý do này của hắn ta, dù sao thì giờ cô cũng không thể đi guốc trong bụng hắn ta mà biết hắn ta đang nghĩ gì được.Cô đưa mắt nhìn Hắn ta thay cho câu trả lời nhưng người đàn ông vẫn cứ vờ như không thấy.

Nhất Tâm đứng trên không trung vừa đưa mắt nhìn xuống xung quanh vừa hỏi cô:- Được đặt chân tới chỗ này thì cô không có cảm tưởng gì sao?

Theo tầm mắt của hắn ta, cô thấy một hàng dài bóng đen gầy gò, mặc trang phục rách lỗ chỗ đang lững thững băng qua từng dòng dung nham sôi sùng sục với hai tay và đôi bàn chân trần bị đeo gông xích.

Họ liên tục phát ra tiếng kêu la và rên rỉ không ngừng nghỉ át luôn cả tiếng xì xèo của những dòng nham thạch nóng đỏ đang tràn ra ở dưới chân.Bay là là ở phía trên là một vài quan quân với gương mặt dữ tợn và làn da màu đỏ đang chĩa cây đinh ba vào hàng người ở dưới rồi liên tục quát lên: "Đi nhanh lên".

Khi thấy một vài kẻ rơi rớt lại phía sau thì bay tới chọc vào lưng kẻ đó khiến phần lưng của họ trở nên đỏ thẫm vì máu thấm ra sau lưng.Những kẻ đi chân trần phía trước cũng không khá khẩm hơn la bao, sau lưng chúng có cả máu đã không cứng cũng có từng mảng máu vẫn đang chảy ra ngoài, thấm vào tấm áo không còn lành lặn, có giọt còn nhỏ xuống đường đi rồi bị nhiệt độ của nham thạch thiêu cháy.Một cảnh tượng mà cô chưa từng thấy ở bất cứ đâu, kể cả trong phim ảnh.- Tôi phải có cảm tưởng gì khác à?

Làm sai thì phải bị phạt đó không phải là lẽ thường ở trên đời sao. – Nguyệt Minh không hề nhíu mày mà trả lời.Hắn ta tỏ vẻ không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của cô mà há miệng cười to hai tiếng:- Ta đã nói cô thú vị mà.

Người thường khi được trải nghiệm những cảnh tượng ở nơi này luôn cảm thấy sợ hãi hay tội nghiệp cho những kẻ bị tra tấn ở đây, còn cô thì không có phải ứng gì, đúng là kỳ lạ.Cô không hiểu được tư duy không giống lẽ thường của hắn ta, lúc thì khen cô thú vị lúc thì kêu cô kỳ lạ.

Ngoài cảm giác khó chịu khi thấy những cảnh tượng máu me, cô cũng không còn có suy nghĩ gì khác.

Có thể do cô đã thiếu sự thông cảm từ nhỏ, hoặc những cảnh tượng này cô đã được tìm hiểm sau khi đọc cuốn sách nhận từ Nhật Quang từ trước nên có không có gì bất ngờ hoặc sợ hãi trước những hình phạt kinh khủng ở Địa Ngục.Thấy cô không tiếp lời, hắn ta cũng không cảm thấy khó chịu khi cô không trả lời mà nói tiếp:- Đây là một trong những Địa Ngục nhỏ thuộc Đại Khiếu Hoán Địa Ngục thuộc quyền cai quản của ta.

Sau bảy ngày luận tội bằng Nghiệp Quả Kính trước Nhất Điện Diêm vương thì những kẻ phạm tội tương xứng sẽ bị đem tới chỗ của ta để chịu trừng phạt.

Tiếng la hét cùng tiếng rên rỉ của chúng chưa một ngày mất đi ở bất cứ tầng Địa Ngục nào.

À ta quên mất, có một nơi sẽ không có tiếng rên la nào chính là nơi thực hiện hình phạt cắt lưỡi.Theo những gì cô đọc được ở quyển sách cũ đấy, Diêm Vương thiên tử Bảo cai quản Địa Ngục cai quản Đại Khiếu Hoán địa ngục ở nằm dưới tầng đá ngầm đáy biển ở hướng Đông Bắc.

Hắn ta cũng từng là Nhất Điện Diêm Vương nhưng vào năm Canh Tý hắn đã lợi dụng quyền hạn to lớn của mình và đi ngược lại với những quy tắc sinh tử mà Địa Phủ đặt ra.Nguyệt Minh cũng khá tò mò lý do vì sao hắn ta bị giáng cấp, nhưng nếu đã không được ghi rõ vào lịch sử hình thành Địa Phủ thì chắc chắn đó là việc mà không ai thực sự muốn nhắc đến.- Tôi đã thăm quan đủ rồi và cũng tới giờ để về nhà rồi.

Xin ngài hãy đưa tôi về nhà. – Cô nhìn về phía Nhất Tâm rồi nói.- Ừm... nơi này không làm cô thấy thú vị à?

Vậy để ta đưa cô tới nơi khác.Nói xong thì hai người cũng biến mất khỏi nơi nóng như thiêu như đốt này như chưa từng tồn tại.Linh hồn của Nguyệt Minh cũng từ đó mà được kéo đến một không gian khác.

Không gian này tối tăm hơn tất cả những không gian khác mà cô đã từng thấy trong khoảng thời gian mà Nhất Tâm đưa cô tới đây.Những Địa Ngục hành hình kia mặc dù có cảnh tra tấn máu me đầy đau đớn, nhưng không gian này hoàn toàn khác, tối tăm như hũ nút, không một ánh sáng nào khác ngoài ánh sáng lóe lên từ những ngọn nến cắm ở trên tường hành lang.Nhưng dù cứ năm mươi mét có một cây nến thì chúng cũng không đủ chiếu sáng cả con đường tối đen như này.

Cô không nhìn rõ được bốn phương tám hướng, đôi mắt chỉ nhìn thấy một màu đen lâu dần được điều chỉnh cũng nhìn được hoàn cảnh xung quanh.Đây là một hành lang dài tưởng chừng như vô tận bằng gạch đá xếp chồng gọn gàng lên nhau, rất khó để nhìn thấy một lớp vôi vừa nào liên kết với nhau.

Nhất Tâm đứng ở phía trước tưởng chừng như dẫn đường nhưng hắn ta đi càng nhanh như hòng bỏ lại cô ở phía sau.

Chẳng mấy chốc người ở phía trước đã biến đâu mất, mặc dù tiếng bước chân phía trước vẫn vang lên rõ ràng bên tai của cô.Nguyệt Minh bất giác đẩy nhanh bước chân để tiến tới hòng kéo ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng có thể do người phía trước cố ý nên dù cô có đẩy nhanh tốc độ thì người tuyệt nhiên không thể thấy được bóng dáng mang đồ trắng ở trước mặt.

Hắn ta đang cố gắng chơi một cuộc chiến tâm lý với cô, tuyệt nhiên là vậy.

Ở một không gian tối tăm đôi lúc le lói một ánh nến không biết tên, bên tai thì văng vẳng tiếng bước chân cùng một vài tiếng rên rỉ và kêu la không biết vang vọng từ đâu sẽ dần dần phá hủy hàng rào bảo vệ tâm lý của con người.

Nguyệt Minh ngay lập tức dừng bước chân và không đuổi theo người phía trước nữa.

Cô đứng ở dưới ánh nến leo lắt ở trên đỉnh đầu, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.Trong lòng cô sợ hãi nhưng biết rằng càng tỏ ra sợ hãi càng khiến ánh mắt đang nhìn từ trong bóng tối đắc ý, cũng khiến bản thân bị chìm trong nỗi sợ hãi vô vọng.

Nếu thế thì bất động rồi nghỉ một chút sẽ khiến tâm trạng cô ổn hơn đôi chút.oOo.
 
Back
Top Bottom