Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
329807954-256-k573083.jpg

[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Tác giả: yaoyao2514
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

⚠️ Warning!⚠️
Truyện có yếu tố cưỡng ép qhtd, lưu ý trước khi đọc!
⛔ Cấm dưới 18 tuổi!!!⛔

Tác giả: YaoYao

Thể loại: GL, Bách hợp, H+, Trọng sinh
*Lưu ý: Lần đầu viết H còn nhiều sai sót, mong mn góp ý nhẹ tay.

Tóm tắt:
Sắp đến ngày kết hôn, Lâm Hi An phát hiện bản thân bị chồng sắp cưới phản bội, hắn cùng với bạn thân cô đã dan díu với nhau.

Ngay lễ kết hôn, Lâm Hi An tuyên bố huỷ hôn đột ngột rồi bỏ đi ngay giữa lễ cưới.

Đau đớn lẫn căm hận vì bị phản bội, cô vẫn còn mặc váy cưới ngồi bên đường vừa uống say bí tỉ vừa lẩm bẩm mắng chửi đôi cẩu nam nữ kia .

Đến khi tỉnh lại, Lâm Hi An phát hiện bản thân đã quay lại quá khứ.

Lần này, cô thề sẽ trả đủ cho những kẻ kia!!!

 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 1


"Hi An, cậu sẽ tha thứ cho tớ mà đúng không?!"

Cô gái tỏ ra yếu nhược, núp phía sau lưng người đàn ông nhìn người con gái ở phía đối diện rồi nói.Chắn phía trước cô gái nhỏ, người đàn ông ưỡn ngực dang tay bảo hộ cô gái nhỏ trước người đối diện.Người được gọi là Hi An với vẻ mặt không nói thành lời, cả gương mặt của cô đều trở nên méo xệch, giọng cũng lạc đi."

Lạc Thành, rốt cuộc em mới là vợ sắp cưới của anh hay là cậu ta?

Lạc Thành, ngày mai là lễ kết hôn của chúng ta rồi đó!"

"Như thế thì làm sao?"

Người đàn ông không hề cảm thấy có lỗi gì mà vẫn ngẩng cao đầu, tỏ vẻ coi thường đáp lại.Hi An tức đến phát khóc, cô giận dữ gầm lên:"Hà Lạc Thành, anh nói vậy mà coi được à!

Ngày mai đã là lễ kết hôn của chúng ta, mà anh xem đi!

Anh xem hiện tại anh đang làm cái quái gì!

Anh vậy mà ngủ với bạn thân của tôi?"

Hi An kích động vừa hét vừa đánh mạnh vào ngực người đàn ông trước mặt.Trông thấy Hi An đang phát hoả mà vừa khóc vừa quát mắng inh ỏi, cô gái với gương mặt có phần dễ thương và mỏng manh mang lại cho người khác có cảm giác muốn bảo vệ lên tiếng:"Hi An, chẳng phải trước giờ cậu luôn nói rằng tớ làm gì sai thì cậu cũng sẽ tha thứ, bỏ qua cho tớ hay sao?

Đây cũng đâu phải lần đầu, thêm lần này thì có sao."

Cô ta nói dứt lời liền mở đôi mắt to tròn nhìn Hi An rồi chớp nhẹ vài cái khiến cho đôi mắt càng trở nên long lanh hơn.Đối mặt với sự vô sỉ này, Hi An tức đến độ đang khóc vì sự phản bội của người chồng sắp cưới cũng phải im bật rồi bật cười thành tiếng."

Ngọc Trà, sao cậu có thể trơ trẽn đến vậy?

Cậu cũng biết đây chẳng phải là lần đầu à?

Ngày trước cậu luôn cướp mất người tôi thích, người yêu của tôi, tôi luôn bỏ qua cho cậu, tha thứ cho cậu vì bọn họ chỉ đơn giản là người yêu, là bạn trai.

Tôi không muốn vì một người đàn ông mà đánh mất một người bạn.

Còn bây giờ, Hà Lạc Thành anh ta chính là chồng sắp cưới của tôi!

Tôi đúng là ngu khi cứ muốn tiếp tục giữ tình bạn với một kẻ như cậu!"

Nghe Hi An nói vậy, Ngọc Trà liền tái mặt trở nên cuống quýt, cô ta làm ra bộ dáng luống cuống như không biết phải đối mặt như thế nào với lời buộc tội của Hi An và bắt đầu rơi nước mắt."

Hi An, tớ... tớ không ngờ cậu lại nghĩ về tớ như thế... nếu cậu không muốn thì có thể nói với tớ cơ mà.

Tớ... tớ chỉ đơn thuần là không thể khống chế được tình cảm của bản thân mà thôi..."

Càng nói, Ngọc Trà càng rơi nước mắt nhiều hơn.Những giọt nước mắt lớn rơi xuống khiến cho Lạc Thành cuống cuồng tay chân mà giúp cô ta lau nước mắt."

Em đừng khóc, đây không phải lỗi của em, nếu có lỗi thì là do anh cả, đều là do anh không thể nào chịu được sức hút của em!"

Người đàn ông dỗ dành cô gái nhỏ xong thì liền quay sang nhìn Hi An với ánh mắt phẫn nộ rồi quát lớn:"Lâm Hi An, cô quậy đủ chưa?

Cô chửi người đủ chưa?

Bây giờ cô quay về nhà ngay!

Ngày mai tôi vẫn làm lễ cưới là được chứ gì!

Giờ thì cô cút khỏi đây được rồi!

Có gì làm xong lễ cưới rồi chúng ta giải quyết tiếp!"

Hà Lạc Thành hắn ta vừa quát vừa ôm lấy Ngọc Trà vào lòng mặc kệ vợ sắp cưới của mình.Hi An bây giờ lòng đã lạnh và bắt đầu sinh ra cảm giác xem thường và sợ hãi những tên đàn ông như Hà Lạc Thành.Cô khi này không còn khóc lóc hay nổi giận nữa mà chỉ còn lại sự điềm tĩnh lạ thường."

Được!

Tuỳ anh!

Còn có cậu."

Hi An nhìn qua Ngọc Trà, ngón trỏ chỉ thẳng vào giữa mặt cô ta, cô nói tiếp: "Đúng là ngày trước tôi có nói như vậy, yên tâm đi, Lâm Hi An này chưa từng nói hai lời.

Tất nhiên, tôi sẽ không tính toán chuyện lần này với cậu."

Nói xong, Hi An chẳng buồn ở lại đây thêm một giây một phút nào để nhìn mặt nam đê nữ tiện này nữa, cô quay gót bỏ đi.Nhìn theo bóng lưng của cô, Ngọc Trà cắn chặt răng, cau có không vui.Quay sang úp mặt vào lòng ngực của người đàn ông, Ngọc Trà nghẹn ngào thì thầm:"Anh thật là phải kết hôn với cậu ấy sao?

Em không muốn đâu!"

"Em cứ yên tâm ở anh, chỉ cần 1 tháng thôi, anh sẽ ngay lập tức ly hôn với cô ta để cưới em!"

Người đàn ông vẽ ra một tương lai đầy hứa hẹn rồi ôm người vào lòng....Ngày diễn ra lễ cưới, khách đều đã đến đông đủ.Lễ cưới được tổ chức tại hội trường lớn của một nhà hàng 5 sao chuyên tổ chức tiệc cưới.Ở hội trường này có sức chứa lên đến hơn trăm người khách.Khách đều đã có mặt, người MC bắt đầu vào việc, lễ cưới chính thức được diễn ra.Chú rể đã có mặt trên sân khấu đang chờ đợi cô dâu được đưa ra.Hà Lạc Thành cố giấu nét mất kiên nhẫn trên gương mặt đi, rất nhanh MC đã thông báo cô dâu được dẫn vào.Nhìn xuống phía cuối cánh cửa được trang hoàng lộng lẫy, cửa dần mở ra, người con gái xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh, tinh khôi dần bước ra.Cô khoác tay người đàn ông lớn tuổi, trên gương mặt người đàn ông đã mang theo dấu vết của thời gian có vài phần tương đồng với cô dâu.Dắt tay con gái đi vào lễ đường rồi trao đứa con gái độc nhất cho chú rể trẻ, người đàn ông tuấn tú trong bộ vest đen lịch lãm đứng phía đối diện.Nhận lấy bàn tay của cô dâu, ánh mắt của chú rể lơ đãng nhìn xuống bàn tiệc gần sân khấu nhất.Trông thấy ánh mắt đượm buồn chực khóc của Ngọc Trà khiến cho Lạc Thành không cầm được lòng nhưng vẫn cố làm lơ, dời mắt đi hướng khác.Cả quá trình Hi An đều quan sát từng nhất cử nhất động của Hà Lạc Thành, khi bàn tay cô tiếp xúc với bàn tay của hắn làm cho da gà nổi lên đầy người.Cố nhịn cảm giác buồn nôn xuống, Hi An giấu đi sự ghê tởm trong ánh mắt mà mỉm cười như chưa từng có gì diễn ra.Người MC khi đó bắt đầu nói lời chúc phúc và trao trả micro để cô dâu và chú rể tự trao lời yêu thương đến nhau.Chàng trai dẫn chương trình ý định đưa micro cho chú rể trước, nhưng micro chưa vào tay chú rể thì đã bị cô dâu đoạt mất.Nhìn bàn tay cứng đờ của Hà Lạc Thành trống không, treo giữa không trung làm cho tình huống rơi vào gượng gạo.Hi An tranh lấy micro và bắt đầu nói.Cô khi này cười tươi và bắt đầu kể lại quá trình gặp gỡ, làm quen, yêu đương và dần tiến đến hôn nhân giữa mình và Hà Lạc Thành.Mọi người nghe câu chuyện tình giữa cả hai đẹp như tranh khiến cho ai nấy cũng ngưỡng mộ không thôi.

Nhưng rồi, một câu nói kế tiếp liền đưa tất cả khách mời đều đi theo một hướng mà chẳng ngờ đến."

Cứ tưởng rằng tôi và anh Hà Lạc Thành sẽ hạnh phúc bên nhau đến tuổi già sau ngày kết hôn như mơ này, nhưng đời mà... có lẽ là nên đến đây thôi!"

Hà Lạc Thành bị những ánh mắt của khách mời làm cho ngượng ngùng, hắn ta kéo Hi An lại gần rồi gằn giọng doạ nạt."

Lâm Hi An, cô đang nói cái quái gì vậy?"

Gạt tay hắn ra, Hi An cười nhạt nhìn hắn rồi lại nhìn xuống Ngọc Trà.Cô khi đó dõng dạc nói lớn:"Mời mọi người nhìn lên màn hình lớn.Khi này trên màn hình lớn bắt đầu phát những hình ảnh của Hà Lạc Thành đang ôm ấp với một cô gái khác mà không rõ mặt, nhưng chỉ nhìn vào vóc dáng của cô dâu và cô gái trong ảnh cũng dễ dàng nhận thấy là hai người khác nhau.Ngọc Trà ngồi bên dưới mà sợ mất mật, cả gương mặt cô ta trắng bệt và cơ thể bắt đầu run lên nhè nhẹ.Những người ngồi cùng bàn với cô ta bắt đầu bàn tán ra vào, nhờ vào vài đặc điểm nhận biết của người con gái trong ảnh nên rất nhanh đã có người tinh mắt nhận ra.Một người cùng bàn với Ngọc Trà chợt nhận ra điểm chung giữa người con gái trong ảnh và cô ta."

Kia có phải là cô không?"

Một người dời mắt khỏi màn hình lớn rồi nhìn sang Ngọc Trà hỏi với vẻ mặt đầy vẻ nghi hoặc."

Đúng là cô ta rồi!

Cái đồ vô liêm sỉ!"

Một người khác với gương mặt như vừa phát giác ra trộm mà reo lên.Quá mức quê độ, Ngọc Trà liền vội vã cứng đờ đứng dậy khỏi ghế, cười gượng nói rằng bản thân cần đi vệ sinh.Khi mọi chuyện đổ vỡ, Hi An gỡ khăn voan chùm đầu xuống, cô ném nó vào người Hà Lạc Thành rồi dõng dạc tuyên bố:"Tôi chính thức bỏ anh!"

Nói dứt lời, cô liền bỏ đi khỏi lễ cưới của chính mình mặc cho mọi người bắt đầu ồn ào, nháo nhào lên.Cha và mẹ của Hi An cũng bất ngờ trước tình huống này, hai người họ khi này không còn tâm trí nào khác ngoài cho người đuổi theo tìm con gái vì sợ cô làm bậy, và ra sức chất vấn, mắng chửi tên khốn Hà Lạc Thành....Lâm Hi An bỏ đi khỏi lễ cưới, cô vác theo váy cưới chạy khắp nẻo đường trên phố làm cho ai nấy cũng nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ.Dùng số tiền ít ỏi mang theo trong người, cô mua vài lon bia rồi ngồi đấy mà uống.

Hết vài lon rồi lại mua thêm, cô cứ uống cho đến khi say mềm.Cô khi đó hết lảm nhảm than thân trách phận, hết trách số phận rồi lại đến trách ông trời."

Ông trời ơi!

Tại sao ông lại đối xử với con như vậy?"

Lảm nhảm xong, cô lại như nhớ ra gì đó mà vội sửa lại: "À không, tất cả lại tại con ngu, năm lần bảy lượt bị cô ta chơi xấu mà vẫn tiếp tục làm bạn với cô ta.

Tại sao tôi lại ngu tới vậy!

Nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, tôi sẽ..."

Chưa nói hết lời, Hi An đã say đến mức gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi.Ngay sau khi Lâm Hi An bị con ma men đánh gục, lúc ấy bỗng xảy ra một cơn động đất dữ dội....Cho đến khi Lâm Hi An mở tỉnh lại, cô khi này nhìn dáo dác xung quanh bỗng giật mình kinh hoàng.Đây chẳng phải là căn phòng cũ của bản thân hồi cấp ba sao?Hoảng loạn rời giường, cô nhào đến gương để soi, quả thực đây là dáng vẻ của cô hồi trước, còn có mái tóc dài qua thắt lưng này thực sự không lẫn đi đâu được.Kể từ lúc lên đại học thì cô đã không để tóc dài quá ngang lưng bao giờ.Vội tìm điện thoại, nhìn cái điện thoại đời cũ thì cô liền chắc chắn, xem ngày giờ hiển thị trong điện thoại thì cô càng chắc nịch hơn.Đây là trọng sinh trong truyền thuyết ư?

Cô vậy mà trọng sinh sống lại ngày trước ư?

Ông trời quả thực đã nghe được ước nguyện của cô!

Được lắm, nếu đã vậy thì cô sẽ làm lại, trả lại tất cả những món nợ mà mấy kẻ đó đã nợ cô!
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 2


Lâm Hi An quay lại khoảng thời gian đang học cấp ba.

Ở đấy cô đã gặp và làm bạn với Dương Ngọc Trà.

Ở khoảng thời gian này, khi cô vẫn còn làm bạn với cô ta, cô thật sự không chú ý cho lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngày trước cô từng bị bắt nạt, bị tẩy chay dường như có liên quan đến cô ta.Sau ngần ấy năm, lẽ nào Lâm Hi An không còn rõ con người của Dương Ngọc Trà.

Ngày trước vì còn quá ngây thơ, ngu muội nên chẳng nhận ra, nhưng bây giờ, cô chẳng còn là Lâm Hi An cũng ngày đó nữa.Lần này đừng hòng có kẻ nào bắt nạt được cô.Vì từng bị bắt nạt, tẩy chay, suýt chút bị bạo lực học đường nên cô đã đi học võ để phòng thân nhưng chưa từng có cơ hội dùng đến, có khi lần này sẽ có cơ hội để dùng đến kỹ năng ấy.Hi An nhìn lại lịch một lần nữa, theo như thông tin có được thì hiện tại là khoảng thời gian giữa năm thứ hai, tức là cô đang học lớp 11, và cô đã chơi thân với Ngọc Trà được hơn 1 năm.Nhìn thoáng qua căn phòng rộng lớn, Hi An bắt đầu chuẩn bị thay quần áo để đến trường.Cô khi này thực sự mới nhận ra bản thân ngày trước ngu dốt, ngu muội đến dường nào.Nhà Hi An rất giàu có, ba cô là ông chủ của một tập đoàn xăng dầu lớn, còn mẹ là nhà văn nổi tiếng.

Nhưng Hi An luôn sống trong sự khiêm tốn thái quá nên chẳng hề có ai biết đến gia thế của cô.Dù rõ ràng so về gia cảnh thì bản thân hơn hẳn ai kia.

Vậy mà, ngày trước, Hi An luôn tự ti và tự so sánh bản thân với Ngọc Trà, cô luôn tự cảm thấy bản thân thua kém và không xinh đẹp bằng cô ta.Đúng là hồi trước cô chẳng những ngu mà còn mù cả mắt.Tự nhìn bản thân trong gương, Hi An thực sự rất xinh đẹp, cô sỡ hữu một nhan sắc sắc bén, đường nét trên khuôn mặt cực kì tinh sảo và kết hợp vô cùng hài hoà khiến ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ.

Còn nói vể Ngọc Trà, cô ta chỉ được xem là thanh tú, dễ nhìn và có vài nét đáng yêu với đôi má phúng phính.

Nên nếu so cô ta với Hi An thì kết quả chẳng phải quá rõ rãng rồi ư?Thế nhưng, Ngọc Trà hơn Hi An ở một điểm là rất biết cách lấy lòng người khác.

Không chỉ vậy, cô ta còn rất giỏi ăn nói, chỉ một vài lời nói của Ngọc Trà thôi cũng đủ để người đối diện có được thiện cảm với cô ta.Cũng chính vì biết cách ăn nói và dùng lời nói thao túng tâm lý kẻ khác, nên Hi An thực sự đã bị cô ta làm cho ngày càng tự ti vì những lời nói chê bai được nguỵ trang thành sự thẳng thắn.Ánh mắt của Hi An đã thay đổi, đôi mắt dần trở nên sắc lạnh và không còn một chút cảm xúc dư thừa hay ngây thơ nào.Lần này, cô sẽ không để bất cứ ai xem thường bản thân nữa.

Và Lâm Hi An này sẽ không còn ngu ngốc như trước nữa.Mọi thứ khi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.Những kẻ từng có lỗi với cô chờ ở đó, cô sẽ bắt bọn chúng trả lại từng chút một.Nhất là Dương Ngọc Trà, cô ta chính là kẻ phải nhận lấy sự trả thù lớn nhất....Càng nghĩ càng tức, Lâm Hi An trong phút chốc không kìm được mà dùng tay đập nát tấm gương trang điểm.Mặt gương bị lõm xuống và xung quanh tủa ra những vết nứt như đoá hoá vừa nở rộ.Nghe thấy âm thanh bất thường phát ra từ trong phòng nên rất nhanh đã có người đến gõ cửa."

Cô chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Giọng nói của người phụ nữ trung niên đầy vẻ lo lắng vang lên từ bên ngoài."

Hi An, có chuyện gì vậy con?"

"Tránh ra, để tôi mở cửa!"

Giọng nói của người đàn ông vừa dứt thì ngay lập tức cánh cửa phát ra tiếng 'cạch' một phát.Người đàn ông với gương mặt lo lắng đẩy cửa đi vào trong.Mọi người nhìn thấy mặt gương bị vỡ và bàn tay đang rỉ máu của Hi An liền trở nên hoảng loạn."

Hi An, con làm cái gì vậy?

Sao khi không gương lại vỡ nát thế này?"

Người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt y hệt Hi An chạy vội đến rồi nâng bàn tay bị thương của cô lên.Bừng tỉnh lấy lại lý trí, Lâm Hi An nhìn thấy cha mẹ và nhũ mẫu đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.Cảm nhận được mu bàn tay hơi ướt, liếc nhìn xuống tay, cô khi này mới giật mình nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.Vội vàng, cuống quýt giải thích."

Con, con, con không sao... chỉ là con vô tình..."

Càng nói, Hi An càng lúng túng không biết nên nói thêm gì.Quan sát vẻ mặt của con gái, người đàn ông với vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.Hi An khi này vội giải thích rồi đuổi mọi người ra ngoài và luôn xua tay bảo bản thân không sao.Thấy thái độ cương quyết của cô nên mọi người cũng nhượng bộ, thôi tra hỏi."

Con ở đó chờ mẹ, để mẹ ra ngoài lấy thuốc đến băng cho con."

Nói dứt lời, người phụ nữ xinh đẹp cùng nhũ mẫu vội đi ra ngoài.Khi này trong phòng chỉ còn lại Hi An và người đàn ông nọ.Gương mặt hai người nhìn y hệt nhau, cứ như cùng một khuôn mà đúc ra.

Có điều đường nét trên gương mặt của Hi An có phần mềm mại, tinh sảo và tươi trẻ hơn, chắc là do thừa hưởng một phần đường nét của mẹ.

Còn người đàn ông thì mang theo đường nét cứng cỏi, lịch lãm và cương nghị.Ông không nói lời nào mà chỉ nhìn cô rồi dần tiến đến và hạ giọng hỏi:"Có chuyện gì khiến con khó chịu sao?

Là vấn đề liên quan đến trường lớp?"

"Không ạ..."

Hi An cắn cắn môi đáp lại.Đến cuối cùng, những người thực tâm quan tâm cô thì chỉ có mỗi gia đình.Ngày trước, cha mẹ luôn bận rộn nên không có nhiều thời gian quan tâm đến Hi An.

Thế nên, khi cô đem chuyện này tâm sự với Ngọc Trà thì cô ta luôn miệng nói rằng là do bọn họ không muốn quan tâm đến cô nên mới thế.Chính vì mấy lời đó của cô ta mà Hi An ở đời trước đã rất khép lòng với gia đình.Nhưng từ cái lễ cưới chết tiệt kia, cô lúc này nhớ lại gương mặt đã đầy nếp nhăn của cha khi dắt tay mình vào lễ đường với đôi mắt tiếc nuối, đượm buồn và cả ánh mắt đầy sự quan tâm của ông thì cô cũng đã hiểu.Không phải do họ không quan tâm đến cô, họ không phải là vô tâm mà chính là cô không có đầu óc nên mới tin những lời của Dương Ngọc Trà mà tự biến bản thân thành đứa trẻ đáng thương.Âm thầm quan sát sự biến hoá trên khuôn mặt của con gái, người đàn ông bất lực thở một hơi dài rồi căn dặn:"Nếu có chuyện gì thì con cứ nói, cha sẽ giúp con giải quyết!"

"Vâng ạ!

Cha ra ngoài đi, con còn phải thay đồ đến trường ạ!"

Hi An ngoan ngoãn gật đầu rồi đứng dậy rồi đẩy cha mình ra ngoài.Mặc cho con gái đẩy ra ngoài, người đàn ông vẫn vui vẻ mà xoa đầu cô rồi đi ra ngoài.Khi đã đuổi được cha ra khỏi phòng, Hi An khi này ngồi phịch xuống giường thở dài.Nhìn xuống bàn tay với những vệt máu đã dần khô lại.Vừa lúc ấy, mẹ và nhũ mẫu đã quay trở lại phòng với một hòm y tế trên tay, họ kéo cô lại để băng bó vết thương.Chờ khi vết thương được sơ cứu xong, cô lúc này mới đứng dậy đi vào toilet để vệ sinh cá nhân.Thay xong quần áo và chuẩn bị xong cặp sách.Vết thương đã xử lý kỹ càng, cô đi xuống lầu rồi đi vào phòng bếp và bắt đầu ngồi vào ghế dùng bữa sáng.Ăn xong bữa sáng, Hi An đứng khỏi ghế rồi nói:"Con hôm nay không muốn tự đạp xe đến trường nữa!"

Cả nhà bất giác giật mình với tuyên bố của cô.Chẳng phải trước giờ con gái chỉ muốn tự đạp xe đến trường ư?

Phận làm cha mẹ như họ làm sao nỡ để con gái tự đi xe đạp hơn vài km đến trường cơ chứ.

Chưa kể, ở nhà còn có xe và tài xế riêng thì họ càng không nỡ.Nhưng do trước đó Hi An quá mức cứng đầu và kiên quyết phải tự chạy chiếc xe đạp tồi tàn đến trường nên họ cũng đành xuôi theo.Vậy nên, khi này nghe thấy con gái đã đổi ý thì họ rất vui.Lâm Phi Hồng cao hứng vô cùng nhưng không thể hiện ra bên ngoài, ông khi này cho gọi quản gia và sắp xếp tài xế riêng đưa con gái đến trường.Chào cha mẹ trước khi ra khỏi nhà, Lâm Hi An với khí thế hoàn toàn khác xưa đi ra bên ngoài.Bước lên chiếc xe hơi đắt đỏ, cô khi này chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Ngọc Trà ơi Ngọc Trà, tôi sẽ huỷ hoại cô, tôi sẽ huỷ hoại tất cả mọi thứ của cô!
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 3


Trước cổng trường cấp ba, học sinh đông đúc đang vào trường đều bị chiếc xe hơi từ xa chạy đến làm cho dừng bước.

Bọn họ bất ngờ và ngưỡng mộ trước chiếc xe sang và cảm thấy tò mò vì không biết người bên trong là ai.Chiếc xe dần dừng lại rồi đỗ bên lề đường.Cánh cửa mở ra, mọi người xung quanh khi đó đồng loạt căng mắt đầy mong chờ để nhìn xem kẻ chuẩn bị bước xuống là ai.Lâm Hi An với vẻ mặt lạnh tanh không có lấy một cảm xúc, đôi mắt sắc lạnh không còn lưu lại bất kỳ một nét ngây thơ, ngu ngơ nào của ngày trước, đi xuống.Có những học sinh nhận ra Hi An nên liền xì xào bàn tán to nhỏ với nhau."

Đó chẳng phải là Hi An của lớp 11A sao?"

"Đúng là cậu ta rồi!

Chẳng phải mọi người đều nói nhà cậu ta nghèo lắm sao?

Tại sao hôm nay cậu ta lại ngồi trên chiếc xe hơi đó vậy.

Nhìn thôi cũng đủ biết xe đó là loại đắt tiền rồi!"

"Làm sao tớ biết cơ chứ!

Thì ra trước giờ người ta giả nghèo."

Mọi người ngoài cổng trường lúc này bắt đầu bàn tán không ngừng nghỉ về người từ chiếc xe sang bước ra.Dương Ngọc Trà đang đi cùng với một người bạn cùng lớp vào trường.Cô cũng bất ngờ khi nhìn thấy người bạn thân của mình từ xe sang đi xuống.Cô bạn đứng bên cạnh Ngọc Trà sửng sốt mở to mắt và há hốc mồm không thể khép lại được.Cả hai đứng đờ người ra và chờ khi người đã đi vào trường thì mới hoàn hồn.Người bạn kia khi này cao hứng huých nhẹ vào người của Ngọc Trà mà nói:"Nhất cậu nha!

Bạn thân cậu thì ra trước giờ không phải đứa nghèo mà là tiểu thư nhà giàu nha!

Vậy sau này cậu sẽ được lợi nhiều lắm đấy!

Lúc đó đừng có mà quên mình đó!"

Hoàn hồn sau cái huých tay của người bạn bên cạnh, Dương Ngọc Trà thu lại vẻ mặt kinh ngạc rồi quay sang nhìn cô bạn ở kế bên mà nở nụ cười, giọng nói ngọt lịm như kẹo mạch nha đáp lại:"Tất nhiên rồi!"...Hi An ngày đầu tiên quay trở lại môi trường trường học sau khi sống lại.Cô trên đường đi về lớp mà có chút hoài niệm.Người ta nói quãng thời gian học sinh là đáng nhớ và tươi đẹp nhất, nhưng mà...Như nhớ lại thứ gì đó, Hi An cau mày khó chịu rồi gạt phăng những thứ vừa hiện lên trong đầu đi.Gần bước đến cửa lớp, từ phía sau cô vang lên tiếng gọi đầy ngọt ngào.Tiếng gọi ấy ngọt đến mức khiến cho Hi An phải sởn da gà, giọng điệu nghe vào tai như sắp chảy cả nước.

"Hi An, đợi tớ với!"

Dương Ngọc Trà với dáng vẻ đáng yêu từ phía xa chạy đến.Lâm Hi An bị gọi nên đứng khựng lại rồi quay đầu nhìn về sau.Nhìn cái dáng chạy đỏng đảnh của Dương Ngọc Trà làm cho cô phát ngán.Chỉ chạy có vài bước mà cả gương mặt của Ngọc Trà đều đỏ hồng lên.Ngày trước vẫn luôn không chú ý, hôm nay nhìn rõ thì Hi An mới nhận ra là Ngọc Trà ngoài biết lấy lòng người khác thì còn rất giỏi nguỵ trang.Cả gương mặt trắng nõn bị Ngọc Trà nín thở đến cả hai má đều căng phồng lên và trở nên đỏ hồng như vừa mới vận động mạnh, mặc dù cô ta chỉ chạy có vài bước ngắn.Thấy cô cũng dừng bước và có ý định chờ, Ngọc Trà chạy đến liền dùng cô thành điểm tựa.Bám vào cánh tay của Hi An, Ngọc Trà khi này thở hồng hộc nhưng vẫn cố tỏ ra xinh đẹp."

Ban nãy tớ có nhìn thấy cậu ở ngoài cổng trường, xe đó là của nhà cậu hả?"

Ngọc Trà giương đôi mắt to tròn với hàng mi dài đang không ngừng lấp lánh lên nhìn Hi An, hỏi.Vẫn chưa đáp lại đối phương, Hi An nhàn nhạt nhìn xuống Ngọc Trà.Hi An khá có chiều cao, đối với nữ sinh 16 – 17 tuổi mà đã cao 1m72 cũng xem như là nổi bật.Còn Ngọc Trà thì có một chiều cao khá khiêm tốn, nhưng có vẻ chiều cao này khá hợp với cô ta.Một cô gái nhỏ nhắn với chiều cao 1m56 thì quả thực rất hấp dẫn các nam sinh khác với vẻ ngoài đáng yêu, yếu đuối và mang cho bọn họ cái cảm giác muốn bảo vệ.

Vì chênh lệch chiều cao, Hi An nhìn xuống đỉnh đầu của Ngọc Trà, ánh mắt sắc lạnh trong phút chốc không kịp giấu đi mà loé lên.Dường như cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô, Ngọc Trà ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn cô.Từ bên dưới ngước nhìn lên làm cho đôi mắt của Ngọc Trà càng trở nên to tròn hơn, nếu lúc này không phải là Lâm Hi An mà là một đứa con trai khác thì có lẽ đã bị bộ dạng của Ngọc Trà hớp hồn.Không để cho Ngọc Trà nhìn thấy sự khác lạ ở mình, Hi An nhanh chóng che giấu đi sự khác thường trong ánh mắt.Đôi môi cong lên, Hi An đưa tay sờ nhẹ vào gò má bị đỏ cả lên của Ngọc Trà."

Cậu đâu cần phải chạy như vậy, cả mặt đều đỏ lên hết rồi!"

Ngọc Trà chợt đơ người trước hành động của Hi An, cô tròn mắt nhìn người phía đối diện.Dường như cảm nhận được ánh mắt có phần nghi hoặc của Ngọc Trà, cô khi này thu tay lại.Ánh mắt ngay tức khắc thay đổi, Hi An mỉm cười với Ngọc Trà và làm ra những hành động ngày trước hay dùng với cô ta.Đôi mắt khẽ cong lên, Hi An chủ động khoác tay Ngọc Trà."

Đúng rồi, vừa rồi là xe của nhà tớ!

Cậu muốn ngồi thử không?

Hôm nào cậu đi cùng xe với tớ về nhá!"

"Thật hả?

Biết là có mỗi cậu là yêu tớ nhất!"

Ngọc Trà khi này không còn nghĩ nhiều, cô ta mừng rỡ và cười lên làm lộ ra hai cây răng thỏ rất đáng yêu mà ôm chầm lấy Hi An.Nếu là ngày trước thì cô cũng mặc kệ cô ta ôm như nào cũng được, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn đẩy cô ta một phát ra xa.Khoé mắt vẫn còn cong cong, khoé môi cũng đồng thời hơi giương lên mà đáp lại."

Thật mà!"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 4


Hi An và Ngọc Trà không ngồi cùng bàn.Vì yếu tố chiều cao nên Hi An phải ngồi ở những dãy bàn gần cuối lớp, còn Ngọc Trà luôn được phân cho ngồi ở mấy bàn đầu.Những giờ học đầu rất thuận lợi trôi qua.Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa.Bình thường trong lớp chẳng có mấy ai tha thiết muốn qua lại với Hi An, bởi vì ngày trước cô luôn rất ít nói, ít giao lưu, đã vậy còn chẳng có gì nổi bật ngoài chiều cao.Mặc dù, Hi An rất xinh đẹp nhưng trước đó vẫn luôn không biết cách sử dụng nhan sắc nên mọi người trong lớp cũng chẳng mấy quan tâm đến cô.Có thể nói, trong lớp học với hơn mấy chục học sinh mà cô chỉ có mỗi Dương Ngọc Trà làm bạn.Thế nhưng, hôm nay rất bất thường, đột nhiên có vài ba nhóm nữ sinh trong lớp chủ động đến bắt chuyện với Hi An."

Hi An, cậu có muốn xuống căn tin ăn trưa cùng bọn tớ không?"

"Hi An, cậu đi ăn trưa với bọn mình không?"

Hi An nhìn mấy nữ sinh chỉ vừa 15 16 tuổi đã rất biết tính toán thì trong lòng thầm cười nhạt.Ngày trước bọn họ có khi nào đến tìm cô, đến nhìn còn chẳng buồn nhìn, vậy mà hôm nay chỉ vì cô đi xe hơi đắt tiền đến trường mà liền thay đổi thái độ.Đôi môi khẽ mấp máy định đáp lại nhưng lại bị một giọng nói khác chen ngang.Ngọc Trà từ bàn đầu đi xuống rồi chen giữa vào mấy nhóm nữ sinh khác và đẩy bọn họ qua hai bên."

Hi An không đi với mấy cậu đâu, cậu ấy sẽ đi với tớ, lúc trước luôn là như vậy mà."

"Xì, vậy thôi!"

Cả nhóm nữ sinh nhìn Ngọc Trà rồi lại nhìn qua Hi An, sau đó liền thể hiện sự bất mãn rõ ra mặt rồi nhanh chóng kéo nhau đi.Trước khi rời khỏi, bọn họ còn không ngừng xì xào nói gì đó với nhau.Tai Hi An rất thính nên đều nghe thấy được mấy thứ mà họ nói."

Nếu biết trước nhà của con An giàu như thế thì tao cũng muốn làm thân."

"Đúng vậy, giờ thì con Trà sướng nhất nhỉ?

Nó thân với con nhỏ kia ngay từ đầu mà."

"Xời, do nó may mắn thôi, bọn mày không thấy hồi đầu là do con An bám dính lấy con Trà không buông à?

Mà tao nói thật nhá, con Trà tao thừa biết nó.

Mấy con pick me girl, trà xanh như nó tao gặp nhiều rồi.

Hồi trước nó chịu chơi với con An cũng chỉ vì lợi dụng thôi."

"Mà con An có gì để nó lợi dụng nhỉ?

Ban đầu nó cũng có biết nhà con An giàu đâu?"

"Bọn mày không để ý gì hết hả?

Trong lớp này không có gì qua mắt được tao hết!

Lúc trước tuy chưa biết nhà con An giàu, nhưng bọn mày có thấy con Trà rất biết tận dụng con An không?

Bọn mày không thấy nó sai vặt con An như ô sin à?"

"Ừ nhỉ!"

"Mà tính ra con An ngu thật bọn mày nhỉ!?"

"Ừ, nó không ngu thì ai ngu!"

Nói xong, cả đám liền cười khúc khích với nhau.Ngọc Trà hoàn toàn không để ý đến mấy thứ mà bọn họ vừa nói nên tất nhiên là không nghe thấy gì.Mấy lời mà nhóm nữ sinh kia nói đều bị Hi An nghe thấy gần hết.Trong lòng cô khi đó cuồn cuộn phong ba bão táp nổi dậy.Vì đại sự, thế nên, Lâm Hi An, mày phải nhịn!Cố kìm nén cơn tức giận xuống dưới bụng, Hi An đối mặt với Ngọc Trà như chưa có gì.Cô cười nói vui vẻ với cô ta, ngoài ra cô còn chủ động khoác tay cô ta đi ra ngoài.Đi xuống căn tin, tìm một chỗ trống hai người rồi ngồi xuống.Có lẽ đã quen với việc sai bảo Hi An như người ở, Ngọc Trà ngồi xuống bàn thì mới chợt nhớ bản thân không mang theo nước uống.Tay bận rộn mở hộp cơm trưa ra, không nhìn người bên cạnh một cái, Ngọc Trà tuỳ tiện sai vặt, ra lệnh."

An, cậu đi mua nước cho tớ đi!"

Động tác mở hộp cơm của Hi An khựng lại, cô ngẩng mặt lên nhìn qua người ngồi kế bên.Đôi mắt trầm xuống không có lấy một tia nhiệt."

Được thôi!"

Cũng chẳng từ chối, Hi An vẫn như trước mà thuận theo cô ta.Cô rời khỏi bàn mà đi đến chỗ bán nước.Nhà ăn giờ nghỉ trưa vô cùng đông đúc.Đứng trước quầy bán nước và thức ăn với người người chen lấn.Hi An chen qua dòng người để mua nước.Do chen lấn xô đẩy như nào đó mà cô bị ai đấy đẩy lên phía trước và va phải người nào đó.Người phía trước bị va trúng liền ngoáy đầu nhìn về sau.Nhận ra Hi An, cậu ta cười nhạt nói với chất giọng mỉa mai:"Ồ, thì ra là tiểu thư giả nghèo Lâm Hi An!

Vẫn còn là người chạy vặt cho Ngọc Trà à?"

Đứng trước giọng điệu khinh khi của cái tên họ Hứa ở lớp bên cạnh, Hi An chẳng nói chẳng đáp lại hắn ta nửa lời.Cô khi đó chỉ âm trầm quan sát và đánh giá lại hắn.Hứa Đông Quân, lớp 11B, người mà cô thầm thích ngày trước.Hi An vẫn còn nhớ mãi chẳng quên, do vẻ ngoài anh tuấn và tài năng bóng rổ nên cô đã từng thích hắn.

Rồi ngày ngày đều mơ mộng về một tình yêu đẹp với hắn ta.Lúc đó, Hi An đem chuyện bản thân thích Hứa Đông Quân kể cho Ngọc Trà nghe, cô ta cũng đã hứa rằng không kể cho bất kì ai, nhưng cuối cùng thì sao?Cả lớp đều biết, không chỉ ở lớp, mà cả lớp 11B bên cạnh cũng biết, có khi còn lan ra cả khối 11.Khi Đông Quân biết được chuyện Hi An thích mình thì hắn luôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ và nói mấy lời mỉa mai cô.Vào khoảnh khắc ấy, Hi An lúc trước lòng đau như cắt khi bị người mình thích đối xử tàn nhẫn như vậy.Cô đã tâm sự với Ngọc Trà rất nhiều về chuyện ấy, cuối cùng là cô ta khuyên cô nên đi tỏ tình với hắn, có khi mọi chuyện sẽ khác.Đúng là chuyện sẽ khác đi thật!Nghe lời Dương Ngọc Trà, cô liền viết thư tình rồi hẹn hắn ra sau trường và đưa tận tay cho hắn.Và sau đó thì sao?

Hứa Đông Quân hắn ta còn không thèm mở ra đọc mà trực tiếp xé rách lá thư thành nhiều mảnh nhỏ.Trước lúc rời đi, hắn còn không quên buông lời chế nhạo cô.Trớ trêu thêm là không lâu sau đó, chỉ vài ngày thôi, Hứa Đông Quân và Dương Ngọc Trà công khai hẹn hò với nhau.Nghĩ lại thì càng cảm thấy nực cười, tại sao ngay lúc đó cô lại không nhận ra nhỉ?Rõ ràng người bạn thân khuyên cô nên tỏ tình và cuối cùng cũng chính cô ta lại đi hẹn hò với người đó.Tuyệt vời!

Nhưng dù sao khi đó giữa Hi An và Đông Quân cũng chẳng là gì của nhau nên chẳng thể nói được cái gì cả.Chỉ nên tự trách rằng Lâm Hi An cô khi đó quá ngu ngốc đi.Thấy cô không nói lời nào, Đông Quân mất kiên nhẫn rồi cười khẩy lên tiếng:"Này, cậu không biết phép lịch sự sao?

Sao người khác nói chuyện với cậu mà câm như hến thế?"

Lại không có lời đáp trả, Hứa Đông Quân không vui đưa tay chạm vào vai Hi An nhưng chưa gì đã bị cô hất mạnh tay ra.Cả người của Hi An khi bị hắn chạm vào liền không tự chủ được mà nổi hết cả da gà lên như thể vừa chạm vào thứ gì đó rất kinh tởm.Càng nhìn hắn thì cô lại nhớ đến Lạc Thành.Không biết từ lúc nào, hình như cô đã bị mắc phải chứng sợ đàn ông, tất cả những tên đàn ông khác trên thế giới này, nhưng ngoài cha và ông ra thì tất cả đều mang lại cảm giác buồn nôn cho Hi An."

Này, cậu có phần quá đáng rồi đấy!"

Hứa Đông Quân bực bội ra mặt, hắn cau có gắt giọng nói.Lại không để tâm đến hắn, Hi An nhanh chóng mua nước rồi rời đi, bỏ lại hắn vẫn còn đứng đấy.Hứa Đông Quân tức đến độ đỏ mặt tía tai mà chả làm được gì ngoài giậm chân đầy vẻ bực dọc.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 5


Giờ ra về, Dương Ngọc Trà bám dính lấy Hi An.Cô ta đi cùng cô ra ngoài cổng lớn.Bình thường đến giờ ra về thì cô ta sẽ chạy biến đi đâu mất.Ngày trước, mỗi khi đến giờ về, Ngọc Trà đều có rất nhiều lý do để không đi cùng Hi An ra cổng trường.Nhưng lần này lại không như thế.Đầu óc của một người trưởng thành trong dáng vẻ đứa trẻ vừa thành niên như Hi An làm sao không nhận ra mục đích thật của Ngọc Trà cơ chứ.Không vạch trần ý đồ của đối phương, cô vẫn im lặng như chưa biết gì mà đi cùng cô ta ra ngoài.Ra đến cổng trường, chiếc xe sang màu đen ban sáng đã đỗ lại trước con đường đối diện.Vừa trông thấy chiếc xe quen thuộc khi sáng, hai mắt của Ngọc Trà liền phát sáng.Lại giả vờ như chưa nhìn thấy gì cả, Hi An vẫn làm thinh mà chuẩn bị đi sang đường.Thấy Hi An muốn đi về phía chiếc xe thì Ngọc Trà cũng nhanh chân đuổi theo sau.Cảm nhận được có người cứ lẽo đẽo đi ở sau lưng, cô chợt dừng lại rồi quay lại nhìn cô ta."

Cậu đi đâu thế?"

Hi An vừa nói vừa nở nụ cười ngờ nghệch như thường ngày, hỏi."

Thì đi về cùng với cậu!

Chẳng phải cậu nói là..."

Ngọc Trà cao hứng nhanh nhảu đáp, nhưng chưa nói hết thì đã bị câu nói kế tiếp của Hi An làm cho cụt hứng."

Nhưng không phải hôm nay!"

Một nụ cười tươi đầy vẻ chân thành và hối lỗi được trưng ra trên gương mặt của Hi An.

"Hôm nay tớ có việc nên không thể đưa cậu về được rồi, hay là để lần khác nhé!"

Nụ cười này rất thật, nó thật đến mức không thể có gì bắt bẻ được.Nghe Hi An nói vậy, Ngọc Trà không thể nói được gì ngoài cười trừ, một nụ cười đầy gượng gạo."

Vậy, vậy sao, vậy lần khác cũng được!"

Nhìn vẻ mặt quê độ của Ngọc Trà làm cho Hi An buồn cười vô cùng.Thấy cô không quan tâm đến mình, Ngọc Trà khi này liền giở cái bộ dạng giận dỗi mà ngày trước hay dùng."

Nếu đã vậy, cậu về trước đi, tớ sẽ về sau, tớ sẽ đi bộ hoặc tìm ai đó khác rồi năn nỉ được đi nhờ cũng được!"

Nói xong, Ngọc Trà liền quay ngoắt người đi.Đôi mắt sắc sảo khẽ híp lại nhìn dáng vẻ khó nhìn của ai kia.Còn Ngọc Trà khi này vẫn còn đang mong chờ một tiếng gọi của Hi An, cô ta đang chờ Hi An thay đổi ý định.Càng lúc càng khó chịu, bực bội về Hi An, trong lòng Ngọc Trà lúc này đây đã mắng đối phương chẳng còn gì.Cùng lúc ấy, sự bực dộc của Ngọc Trà ngay lập tức tan biến khi trông thấy Hứa Đông Quân cùng nhóm bạn đi về hướng này."

Nhóc lùn chưa về sao?"

Đông Quân lộ ra nụ cười đào hoa, hỏi."

Tớ không có lùn, cậu không được nói tớ lùn!Chạm mặt nhau, Đông Quân đã nhận ra được người phía trước, liếc nhìn qua chiếc xe đắt đỏ và người đứng cạnh đấy rồi lại nhìn qua cô gái nhỏ bé, xinh xắn, đáng yêu trước mặt.Đông Quân làm ra vẻ không quan tâm, không nhìn thấy Hi An mà bước tới cười nói với Ngọc Trà."

Sao cậu còn ở đây?

Chẳng phải bình thường giờ này cậu về rồi sao?"

Đông Quân vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô gái.Trưng ra vẻ mặt rất hưởng thụ, Ngọc Trà cong cong khoé môi nói với gương mặt ấm ức."

Đúng là vậy, nhưng mà do là hôm nay tớ còn tưởng được đi cùng xe với An về nhà.

Nhưng nào ngờ cậu ấy lại bận nên không thể đưa tớ về được.

Bây giờ, tớ phải tìm ai đó có lòng tốt cho tớ đi nhờ về đây."

Ngọc Trà xụ mặt đáp.Nghe Ngọc Trà nói như thế, Hứa Đông Quân nhàn nhạt ngước mặt lên nhìn Hi An.Vừa chạm mắt với Hi An, hắn ta mở miệng đầy vẻ anh hùng chính nghĩa, nói."

Hi An, chẳng phải cậu là bạn tốt, bạn thân của Ngọc Trà sao?

Đưa cậu ấy về thì mất bao nhiêu thời gian của cậu thế?"

Cái giọng điệu mỉa mai, chua chát của Hứa Đông Quân càng làm cho Hi An chán ghét hắn.Không để hắn có cơ hội nói hết lời hay nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào, Hi An dứt khoát bước lên xe rồi đóng sầm cửa lại.Trong lúc Hứa Đông Quân chưa kịp nói dứt câu thì 'ầm' một cái, âm thanh cửa xe đóng lại cắt ngang câu nói của hắn.Đứng trước thái độ của Hi An, Đông Quân vô cùng mất mặt, bàn tay cũng vì tức giận mà đã siết chặt lại thành nắm đấm.Hứa Đông Quân và Dương Ngọc Trà đứng đơ người ra nhìn chiếc xe hơi lăn bánh đang dần rời xa chỗ này.Cả hai khi đó rơi vào tình thế đầy ngượng ngùng mà liếc qua nhau.Hi An ngồi bên trong xe nhìn ra bên ngoài thông qua kính chiếu hậu.Trông thấy hai kẻ kia vẫn còn đang trong tình thế lúng túng thì cô cảm thấy trong lòng khá sảng khoái.Thu lại tầm mắt, Hi An lại trở về con người an tĩnh đúng với tuổi thực của chính mình....Trở về nhà.Thay ra bộ đồng phục lẫn vẻ mặt giả dối khi dùng trên trường học xuống.Hi An trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết.Những gì mà bản thân đã phải trải qua khiến cho cô thay đổi rất nhiều so với trước.Cô cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của chính mình hơn bao giờ hết.Nằm trên giường lớn, Hi An thả tâm trí trôi nổi.Nghĩ lại những gì vừa diễn ra lúc nãy, lẫn khi nhìn thấy vẻ mặt thất thố và quê độ, cũng như sự khó chịu của Dương Ngọc Trà và tên Hứa Đông Quân làm cho tâm tình của cô rất hả hê.Chủ yếu là sự mất mặt của Ngọc Trà, còn cái tên Hứa Đông Quân chả là cái thá gì cả, hắn như thế nào cũng được.Cảm thấy những gì bản thân đang làm vẫn còn quá nhẹ nhàng đối với những gì mà cô ta đã từng làm, cũng như sắp đến sẽ làm với mình.Hi An nằm trên giường đảo mắt nghĩ ngợi, cô cần một sự trả thù đáng sợ và đau khổ hơn những gì mà cô ta đã từng gây ra cho cô.Điều đầu tiên hiện tại cần phải làm chính là tìm ra điểm yếu của Dương Ngọc Trà, và...Chắc chắn đây phải là một sự trả thù đầy đau đớn!

Cô sẽ khiến cô ta mất hết tất cả!
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 6


Hôm nay lớp của Hi An có giờ giáo dục thể chất.Theo như sự sắp xếp của nhà trường thì tiết học giáo dục thể chất sẽ được gộp chung 2 lớp cùng khoá để học cùng nhau.Và tất nhiên lớp 11A của cô và 11B của tên họ Hứa nào đó được sắp cùng một lớp để học chung.Khi 2 lớp được ghép học cùng nhau thì chắc chắn sẽ có chút hỗn loạn nho nhỏ.

Một phần vì chưa thể hoà hợp hoàn toàn, phần còn lại vì nam nữ của lớp này muốn gây sự chú ý với nam nữ lớp khác.Điển hình là những cảnh tượng trước mắt Hi An lúc này đây.Dương Ngọc Trà đang cố gắng thu hút sự chú ý của những nam sinh khác bằng cách nói chuyện và đùa giỡn một cách thái quá.Ngoài ra, nhìn bộ dạng đang nhảy cẩng lên để cố bắt lấy quả bóng rổ trên tay Hứa Đông Quân của Ngọc Trà làm cho Hi An nhịn không được mà cười khẩy."

Đông Quân, đồ đáng ghét!

Cậu cứ trêu tớ!"

"Lêu lêu, cái đồ nấm lùn!"

Hứa Đông Quân làm ra vẻ mặt ranh mãnh rồi đáp lại."

Tớ đã bảo tớ không có lùn rồi mà!"

Ngọc Trà phụng phịu hờn dỗi nói.Nhìn cái cách hai kẻ này tán tỉnh nhau mà làm cho Hi An cảm thấy phát mệt.Nhưng rồi một cảnh tượng nho nhỏ bày ra trước mắt, nó làm cho cô hoàn toàn phải thay đổi cả cách nhìn về Dương Ngọc Trà và càng chán ghét cô ta hơn.Sững sờ trợn mắt trước cảnh tượng lúc đó, nhưng rồi rất nhanh Hi An đã thu lại vẻ mặt kinh ngạc của bản thân.Áo đồng phục thể chất của trường được thiết kế rộng hơn nửa size để giúp học sinh mặc được thoải mái và thoáng mát hơn.

Nhưng đối với ai hơi gầy thì áo càng rộng hơn.Ngọc Trà khi đó cố tính khom người làm cho cái cổ áo đồng phục vì rộng mà sa xuống làm lộ ra một mảnh da thịt bên trong áo.Bởi vì cô ta nhỏ con và có phần gầy nên áo khá rộng, chỉ cần hơi khom lưng cũng đủ làm lộ ra cái xương quai xanh.Còn lần này, Ngọc Trà có vẻ đã đi hơi quá rồi.Hình như cô ta đã cố tình lộ hàng cho Hứa Đông Quân nhìn thấy.

Chẳng biết có phải đã có tính toán trước đó hay không, mà Hi An trông thấy Ngọc Trà hôm nay đặc biệt không mặc bra bên trong.Một phần do chất vải áo dày và Ngọc Trà xoã tóc xuống nên rất khó để nhận thấy việc cô ta có mặc áo lót ở bên trong hay không.Nhưng khi đã cố tình lộ hàng cho người khác nhìn thấy, thì cho dù là không muốn cũng phải nhìn thấy.Hi An vốn dĩ luôn dán mắt quan sát từng nhất cử nhất động của Ngọc Trà nên rất dễ để nhận ra điều đó.Thoáng nhìn qua gương mặt có phần ửng đỏ và cái nhếch môi thích thú của Hứa Đông Quân thì cũng đủ hiểu rằng hắn đã thấy hết.Khoanh tay tựa lưng vào một góc cây ở góc khá khuất, Hi An tặc lưỡi rồi lộ ra nụ cười quỷ dị rồi thầm mắng.Cái đồ điếm d*m đ*ng!Đến tận lúc này, cô mới được trải nghiệm, mới thật sự rõ về bản chất của Ngọc Trà như thế nào.Cô ta khi này chỉ vừa 16 tuổi mà đã lộ ra bản tính rồi.Bây giờ nghĩ lại, ngày trước cô ta đổi đàn ông liên tục cũng chả có gì lạ.Tròng mắt đảo một vòng lớn, suy tính chuyện gì đó, khoé môi của Hi An chợt giương lên thành hình vòng cung đầy ngoan độc....Bước từ trong góc khuất bóng mát ra bên ngoài rồi tiến thẳng đến chỗ của thầy giáo.Lâm Hi An lúc ấy với vẻ mặt tái nhợt lúc trắng lúc xanh, còn tay thì ôm chặt bụng khó khăn nói với thầy giáo."

Thầy ơi, em đau bụng quá, em có thể xin nghỉ được lên phòng y tế không ạ?"

Thầy giáo chưa gấp trả lời Hi An, ông ấy chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của cô và cố tìm ra nửa điểm giả dối nhưng không thành.Trông thấy sắc mặt của cô càng lúc càng tái lại thì thầy giáo mới chịu gật đầu đồng ý.Được sự chấp thuận của thầy giáo, Hi An tay vẫn còn ôm bụng, mặt cúi gằm khó nhận thấy biểu tình trên gương mặt, cô khi này khẽ nhếch mép hài lòng.Lại ngước lên nhìn người thầy của mình, Hi An trưng ra bộ mặt đáng thương mà nói thêm:"Em đau quá không đi nổi nữa, thầy có thể cho em nhờ bạn đưa lên phòng y tế không ạ?"

"Được rồi!

Để tôi tìm bạn nào đó đưa em đi!"

Thầy giáo nhìn sắc mặt của Hi An ngày càng trắng thì bắt đầu tin tưởng những gì cô nói là thật!Nghe thầy nói thế thì cô liền vội xua tay:"Không cần phiền mấy bạn khác đâu ạ!

Tụi em cũng chẳng thân lắm!

Nhưng em có thể nhờ bạn thân đưa em đi ạ!"

"Bạn thân em là ai?"

Câu hỏi của thầy vừa dứt thì cô liền đưa tay chỉ về phía Ngọc Trà."

Là cậu ấy ạ!

Ngọc Trà, Dương Ngọc Trà, cậu ấy là bạn thân của em!"

Nhìn theo hướng tay của Hi An, xác định người mà cô chỉ thì khi này thầy giáo liền lấy còi đang đeo trên cổ thổi lớn.Thầy giáo gọi Ngọc Trà đến rồi bảo cô đưa Hi An đến phòng y tế.Vốn đang vui vẻ với Hứa Đông Quân khi không bị cắt ngang khiến cho Ngọc Trà không can tâm cho lắm, nhưng dưới sự chỉ thị của thầy thì Ngọc Trà chẳng thể làm gì khác.Trong quãng đường dìu Hi An đi về hướng phòng y tế, vẻ mặt của Ngọc Trà đen như lọ nồi, chắc là đang khó chịu vì bị Hi An phá hỏng bầu không khí tốt đẹp với tên họ Hứa.Tỏ ra như thể không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Ngọc Trà, Hi An mặc cho cô ta dìu mình đi.Đi đã được nửa đường, Hi An bỗng khựng lại không đi tiếp.Khó hiểu nhìn qua cô, Ngọc Trà nhíu mày hỏi:"Sao không đi tiếp?

Sắp đến phòng y tế rồi, cậu không phải đang đau bụng lắm sao?"

"Đúng là rất đau!

Nhưng tự dưng tớ không muốn đến phòng y tế nữa mà là nhà vệ sinh."

Nói dứt lời, Hi An liền kéo tay Ngọc Trà đi về hướng nhà vệ sinh.Muốn vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Hi An, nhưng Ngọc Trà cố cỡ nào cũng không thành.Không hiểu vì sao hôm nay sức lực của Hi An mạnh bất thường, rõ ràng trước đó Hi An không mạnh đến vậy.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 7: H


Đến nhà vệ sinh.Vì đây là trường học có tiếng và được phụ huynh giàu có góp tiền xây dựng rất nhiều nên hầu như từ khuôn viên, phòng học, nhà ăn, phòng kho, sân bóng, nhà thể chất,... v.v, đến cả cái nhà vệ sinh cũng được nhà trường xây dựng rất khang trang.Chẳng những vậy, nhà vệ sinh của trường luôn được lao công dọn dẹp rất kỹ nên vô cùng sạch sẽ.Đi vào nhà vệ sinh, Ngọc Trà chưa kịp định hình thì đã bị Hi An kéo luôn cả vào phòng vệ sinh rồi khoá cửa lại.Âm thanh cửa bị chốt lại vang lên một cái 'tách'.Ngọc Trà khi này hoàn toàn mơ hồ trước những thứ đang diễn ra.Chưa kịp định thần, nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì Ngọc Trà đã bị Hi An đẩy vào góc tường.Hi An ép chặt Ngọc Trà vào tường.Mặt dán lên tường, Ngọc Trà hai tay chống trên mặt tường đầy hoang mang.Hơi thở của Hi An khi ấy thổi vào tai, hỗm cổ của Ngọc Trà lúc nóng lúc lành lạnh khiến cho cô ta rục cả cổ lại."

Hi An, cậu, cậu muốn làm gì!?"

Ngọc Trà hoảng loạn muốn gào lên.Thấy âm lượng có phần cao, cô lúc đó liền đưa tay bịt miệng của đối phương lại.Cô khi này mới thì thầm vào bên tai Ngọc Trà:"Cậu có muốn tất cả mọi người nghe thấy và xông vào đây bắt gặp dáng vẻ xấu hổ của cậu không?"

"Cậu, cậu nói cái gì?

Tớ, tớ không hiểu!"

Ngọc Trà chột dạ lấp bấp đáp lại.Lời vừa nói xong thì Ngọc Trà đã bị động tác của Hi An làm cho giật nảy mình."

Cậu không hiểu thật hay cố tình giả vờ không hiểu?"

Mạnh bạo đè sát đối phương vào vách tường, hai bàn tay của Hi An thô bạo bắt lấy bầu ngực tròn trịa đầy đặn của Ngọc Trà cách một lớp vải."

A, Hi An, cậu làm tớ đau đó!

Mau thả ra, cậu có biết bản thân đang làm gì không?

Cậu như vậy là đang quấy rối tình dục tớ đấy!"

Chẳng buồn để tâm đến mấy lời của Ngọc Trà nói, Hi An trực tiếp cắn nhẹ lấy vành tai của cô ta và tiếp tục với những thứ đang dang dở.Đôi bàn tay bắt đầu mân mê, xoa nắn bầu ngực cách một lớp áo, lực đạo bàn tay từ nhẹ nhàng dần trở nên thô bạo hơn.Ngọc Trà cả thân thể uốn éo không thể yên hòng chống cự lại động tác của người nọ nhưng đều không có tác dụng."

D-dừng lại đi!"

Cả người lại giật nảy thêm một lần nữa khi mà cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của đối phương đang luồn lách vào bên trong áo của bản thân.Ngọc Trà cứ giãy giụa không thôi khiến Hi An bắt đầu khó chịu.Trực tiếp khống chế luôn người phía trước.

Để trụ chặt người nọ và không cho đối phương có thể vùng vẫy nữa, một tay Hi An giữ chặt lấy gáy của Ngọc Trà, còn tay kia đang không ngừng len lỏi vào trong lớp áo.Cảm giác lành lạnh từ bàn tay toát ra đang lướt chậm rãi trên da thịt làm cho Ngọc Trà nhịn không được mà run run người.Đưa tay chộp lấy bàn tay đang tác oai tác quái của đối phương để ngăn lại, Ngọc Trà có phần run rẩy hỏi:"Cậu, cậu muốn làm cái gì?

Mau lấy tay ra khỏi áo tớ ngay đi!"

Âm giọng thì thào vừa như ra lệnh vừa như cầu xin.Không đáp lời lại, Hi An trực tiếp dùng tay còn lại giật lấy bàn tay của Ngọc Trà đang ngăn cản mình rồi sau đó chế ngự cả hai tay của cô ta trên tường."

Đừng quấy!"

Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng của người con gái lại không kém phần từ tính khẽ thầm thì vào tai Ngọc Trà.Như bị thổi hơi vào tai, Ngọc Trà lại rùng mình.Quay lại việc chính, Hi An tiếp tục thâm nhập vào bên trong áo của Ngọc Trà.Quả nhiên không sai, Ngọc Trà hôm nay hoàn toàn không mặc áo trong.Cảm nhận được bàn tay lạnh đang dần chiếm lấy bầu ngực phải của mình, Ngọc Trà lại run lên.Vật mềm mại, căng tròn trong tay được Hi An mân mê, xoa nắn đến căng cứng.Cả thân thể của Ngọc Trà khi ấy dường như nhũn ra.Chơi đùa vật mềm mại trong tay một lúc rồi lại đổi sang mân mê, đùa nghịch với nụ hoa nhỏ.Nhẹ nhàng chà sát, se nắn nụ hoa bé nhỏ, kết hợp với đó Hi An chợt đưa đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai của Ngọc Trà rồi khẽ nói:"Tôi không ngờ cậu lại có thể d*m đ*ng như thế này đấy!"

Tiếng thở khe khẽ như có như không của Ngọc Trà thoát ra, cô vội phản bác:"Cậu, cậu nói gì hả?!

Tớ, tớ không có!"

"Thế cậu giải thích đi!

Vì sao lại không mặc bra?

Còn có, vì sao cậu lại cố tình cho Hứa Đông Quân nhìn thấy?

Hả?"

Lời thì thầm bên tai Ngọc Trà vừa mê người vừa khiến người khác phải rùng mình.

Dứt lời, Hi An liền gặm xuống vành tai Ngọc Trà làm cho tiếng thở chợt rõ ràng hơn.Bàn tay của Hi An vẫn không ngừng làm việc được một lúc thì lại đổi bên, cô chuyển tầm ngắm sang vật mềm bên trái mà tiếp tục.Cứ như thế vài phút, Ngọc Trà không nhịn được nữa nhưng vẫn cố kháng cự."

Hi An, thả tớ ra!

Như vậy là sai trái!

Với lại, chúng ta đang ở trường đấy!"

Không dám lớn tiếng, Ngọc Trà chỉ dám nhỏ giọng trách móc."

Thì như thế nào?

Trông tôi có như đang quan tâm không?"

Nhếch môi cười nhạt, tay của cô vẫn không ngừng hoạt động, rồi chợt cô cắn xuống gáy Ngọc Trà một phát.Phát cắn làm cho Ngọc Trà không lường trước được mà giật bắn người rồi 'hí' lên một tiếng."

Có vẻ thân thể của cậu thành thật hơn cậu đấy!"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 8: H+


"Có vẻ thân thể của cậu thành thật hơn cậu đấy!"

Nói rồi, Hi An dời bàn tay đi xuống.

Nó lần mò xuống eo, bụng rồi dừng lại trước lưng quần.Ngọc Trà khi này thật sự có chút hoảng hốt mà giãy giụa.Mặc kệ những động thái đấy, bàn tay lại lần nữa di chuyển.

Nó đi vào bên trong và dần đi xuống đến bụng dưới, rồi xuống sâu hơn và dừng lại trước nơi tư mật.Thông qua lớp vải mỏng, ngón tay của Hi An không ngừng vuốt ve, khiêu khích vùng bí mật, sau đó là mạnh dạng đưa ngón tay lọt vào bên trong lớp vải mỏng để tiếp xúc với da thịt.Dường như cảm nhận được ngón tay của Hi An, Ngọc Trà lại kêu một tiếng.Ngón tay không ngừng đong đưa, lướt đi lướt lại trước khe hẹp nhỏ đã ướt đẫm từ lúc nào."

Cậu ướt đến thế rồi cơ à?

Đúng là đồ d*m đ*ng mà!"

Một lời vừa dứt, Hi An mạnh mẽ dùng ngón tay thâm nhập vào bên trong khe hẹp.Cảm giác ấm nóng, ẩm ướt, bao lấy và ôm chặt ngón tay của cô.Còn Ngọc Trà cùng lúc với sự thâm nhập từ bên ngoài liền cong người thở mạnh.Khám phá từng chút bên trong khe hẹp, cảm thấy dường như không đủ, Hi An lại tiếp tục cho ngón tay thứ hai vào trong."

Nh-nhiều quá!"

Ngọc Trà ngửa cổ kêu lên, đồng thời cả người đều co giật nhẹ trong vài giây.Thấy biểu hiện này của Ngọc Trà, Hi An áp sát môi bên tai cô rồi thổi nhẹ một ngụm khí, nói:"Thì ra là cậu chưa từng thử tự xử bao giờ ư?

Thật khó tin, đồ d*m đ*ng như cậu lại chưa từng tự giải quyết cơ đấy!"

Nói xong, đầu lưỡi của cô lại liếm nhẹ qua vành tai của Ngọc Trà rồi dần lướt xuống cái cổ trắng nõn.Lưu lại dấu tích trên cổ Ngọc Trà, Hi An khi này mới hài lòng mà tập trung cho việc chính.Hai ngón tay không ngừng khuấy đảo bên trong hang hẹp, càng lúc càng kịch liệt, nước từ bên trong hang cũng tuôn ra một lúc nhiều hơn.Âm thanh nhóp nhép hoà vào tiếng thở nặng nề của Ngọc Trà làm cho bầu không khí bên trong phòng vệ sinh càng trở nên ám muội.Vì lúc này vẫn còn là giờ học nên hoàn toàn không có học sinh khác đến đây, vậy nên Hi An để mặc cho Ngọc Trà đang không ngừng thở dốc.Tiếng thở càng lúc càng dồn dập và nặng nề hơn khi Hi An di chuyển nhanh và kịch liệt hơn trước, nước từ nơi tư mật ấm nóng cũng tuôn ra như suối.Dường như không kìm được âm thanh của bản thân nữa, Ngọc Trà trụ chặt trên tường kêu lớn:"A, a, không được, dừng lại đi, tớ không thể giữ được nữa, dừng lại đi!"

Mặc kệ sự cầu xin của Ngọc Trà, Hi An vẫn tiếp tục mạnh mẽ ra vào một cách cuồng nhiệt.Nước từ hang hẹp tuôn ra dữ dội làm cho cả bàn tay của Hi An ướt đẫm.Thanh âm nhóp nhép dần thưa đi và biến mất, khi này Ngọc Trà cả người vô lực và đầy mồ hôi, hai chân nhũn ra và từng hơi thở nặng nhọc không kiềm chế được nữa mà thoát ra.Xong việc, chậm chạp rút hai ngón tay đã ướt sũng ra khỏi hang nước ướt át.Cô đưa bàn tay đầy nước ra trước mặt Ngọc Trà rồi nhỏ giọng nói vào tai cô ta:"Nhìn này, tất cả chỗ này đều là của cậu đấy!

Cơ thể của cậu thành thật hơn miệng của cậu nhiều!"

Ngọc Trà nhìn bàn tay ướt nhẹp của Hi An mà bất giác xấu hổ, cả gương mặt đều đỏ lên.Như đoán được những gì Ngọc Trà sắp nói và sắp làm.

Hi An lấy điện thoại ra rồi xoay người cô ta lại rồi chụp một tấm ảnh."

Nếu cậu có tư tưởng tránh mặt tôi, hay đi mách cho một người nào khác thì cậu yên tâm đi.

Việc cậu d*m đ*ng không mặc bra đến trường và còn cố tình cho Hứa Đông Quân xem sẽ là chủ đề hot nhất của trường!

Và cả tấm ảnh này nữa."

Ngọc Trà bị đe doạ ngược lại không thể nói lời nào ngoài cắn răng tức tối chịu đựng trong sự thấp thỏm, lo sợ.Liếc mắt quan sát vẻ mặt không ngừng chuyển đổi sắc thái của đối phương khiến cô cảm thấy có chút thoả mãn.Đưa tay giúp người nọ chỉnh lại quần áo cho thẳng thuốm, ngoài ra còn giúp cô ta chỉnh lại đầu tóc đã trở nên bù xù.Chỉnh trang lại từ trên xuống dưới cho Ngọc Trà, Hi An vẫn không quên đưa tay lên mà luyến tiếc xoa nắn bánh bao mềm trong vài giây.Hơi cúi người và ép giọng nói nhỏ xuống rồi nói với Ngọc Trà:"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ thưởng cho cậu!"

Nói rồi, cô đẩy cửa đi ra rồi đứng chờ bên ngoài cửa nhà vệ sinh, chờ chưa đến 10 phút thì Ngọc Trà cũng từ bên trong đi ra sau.Quan sát đôi mắt đã đỏ lên của Ngọc Trà, cô đưa tay muốn chạm vào thì Ngọc Trà liền lùi lại.Nhíu mày không hài lòng, Hi An đưa tay nắm lấy cổ tay Ngọc Trà mà thô bạo kéo lại gần và một tay giữ lấy eo nhỏ, cô lúc ấy khẽ chạm nhẹ vào vành mắt của cô ta."

Sao lại khóc?

Khóc sẽ không còn xinh đẹp để được các bạn nam chú ý đâu!"

Bàn tay khẽ sờ vào đôi mắt to tròn đã đỏ lên và có phần ngấn nước, Hi An nhẹ nhàng giúp Ngọc Trà lau khô đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống.'Ngọc Trà à, đừng khóc chứ!

Bây giờ chỉ mới là khởi đầu thôi mà.

Bấy nhiêu đây thì làm sao so được với những thứ cô đã mang đến cho tôi.

Tôi sẽ chậm rãi huỷ hoại cô, từ tinh thần đến thể xác!!!'
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 9


Sau từ lần đó, Ngọc Trà rất muốn tránh mặt Hi An và không muốn dính dáng bất cứ thứ gì đến cô nữa, nhưng đều bất thành.Ngọc Trà lúc bấy giờ luôn tỏ ra không tự nhiên, cứng ngắt mỗi khi đối diện với Hi An.Từ khi biết được nhà Hi An rất giàu có thì những người trong lớp cũng rất biết cách lấy lòng cô.Còn 5 phút nữa là giờ giải lao, cô bạn ngồi trên Hi An một bàn bỗng quay xuống hỏi:"Hi An, lát nữa có muốn cùng nhau xuống nhà ăn không?"

Khẽ cười đáp lại đối phương, cô khi này một tay chống cằm, đầu hơi nghiêng nhìn về hướng của Ngọc Trà và cố tình lớn tiếng nói cho đối phương nghe thấy:"Không đâu, tớ đi với 'bạn thân' Ngọc Trà của tớ rồi, xin lỗi nhé!"

Nghe cô nói vậy, cô bạn kia cũng không lấy làm lạ cho lắm mà chỉ cười rồi đáp:"Không sao!"

Ngọc Trà ngồi cách Hi An tận 3 bàn nhưng vẫn nghe rõ những gì mà cô đã nói.Không dám quay xuống nhìn cô, Ngọc Trà khi đó chỉ dám hơi nghiêng đầu liếc nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời mắt đi hướng khác.Nhanh chóng giờ giải lao cũng đến.Vừa có tiếng chuông báo thì mọi người lập tức rời chỗ ngồi.Ngọc Trà mau chóng đứng dậy rời khỏi ghế mà đi thẳng ra khỏi lớp như là muốn trốn chạy.Hi An nhìn theo bóng lưng của Ngọc Trà rồi âm thầm khẽ nhếch mép để không ai trông thấy.Đến khi Hi An đi xuống đến nhà ăn, cô lúc này nhìn thấy Ngọc Trà đang ngồi cùng bàn với cái tên Hứa Đông Quân và 3 4 tên con trai khác nữa.Cả bàn đều là nam chỉ có mỗi Ngọc Trà là nữ.

Và có vẻ đôi bên đang nói chuyện, cười đùa rất hoà hợp.Sẽ như thế nào khi có một kẻ phá đám là Hi An cô xen vào bầu không khí vui vẻ này đây nhỉ?Thầm nghĩ như thế, Hi An trong lòng thích thú mong muốn nhìn thấy biểu cảm của bọn họ mà tiến lên.Cô không gấp mà từ tốn tiến đến rồi vỗ vai Ngọc Trà.Cái vỗ vai khiến cho Ngọc Trà giật thót người, Hi An cúi người xuống kê mặt sát mặt Ngọc Trà rồi mỉm cười, nói:"Ra là cậu vội xuống nhà ăn để ngồi cùng Đông Quân à?

Sao lại không chờ tớ?

Chẳng phải chúng ta là 'bạn thân' sao?"

Nói rồi, Hi An đưa tay choàng qua vai của Ngọc Trà mà tự nhiên ngồi xuống.Không một ai chú ý để dáng vẻ cứng đờ của Ngọc Trà khi này, bọn họ chỉ chăm chăm tập trung, dồn hết ánh mắt lên người Hi An.Hứa Đông Quân vẻ mặt không vui nhìn cô, ánh mắt của hắn ta vô cùng lộ liễu mà bày ra hết sự chán ghét.Hắn ta cười khẩy nhìn cô rồi mỉa mai:"Lâm tiểu thư, cậu bám theo làm phiền Ngọc Trà chỉ vì để được ngồi cùng bàn với tôi thôi à?

Cậu có cảm thấy cậu rất phiền phức không?

Tôi bây giờ nói thẳng luôn nhé.

Tôi, Hứa Đông Quân không thích cậu, cũng sẽ không bao giờ có tình cảm gì với cậu đâu, bỏ cuộc đi!

Dù cho cậu có là thiên kim tiểu thư tổng thống nước nào đó tôi cũng chẳng quan tâm!"

Đúng vậy, Hứa Đông Quân hắn từ lâu đã biết Lâm Hi An lớp 11A thích hắn.

Chỉ cần nhìn bằng mắt cũng thấy, không những thế, Ngọc Trà cũng nhiều lần nũng nịu tỏ ra như hờn dỗi, hờn ghen mà nhắc đến việc Hi An thích hắn thì làm sao mà hắn không biết cho được.Vốn dĩ còn muốn trêu đùa Hi An thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng có lẽ phải kết thúc sớm rồi.

Dạo gần đây, hắn luôn cảm thấy Lâm Hi An có gì đó không thích hợp cho lắm.Ngày trước mỗi khi nhìn thấy Hứa Đông Quân hắn thì hai mắt của cô sẽ sáng rỡ, cả gương mặt đều trở nên đỏ ửng, dáng vẻ cũng có phần dè dặt khi đối mặt với hắn.Nhưng những ngày gần đây, hắn không còn nhìn thấy những thứ đấy ở Hi An nữa.Tuy không biết vì điều gì mà cô thay đổi thái độ với hắn, có lẽ là lạc mềm buộc chặt cũng nên.

Nhưng nói cho cùng, thì cho dù Lâm Hi An có làm bất cứ thứ gì thì Hứa Đông Quân hắn cũng không đáp lại.

Bởi vì, trong mắt hắn, Hi An chỉ là một con nhỏ nhút nhát, hèn mọn không xứng đáng với hắn.Âm lượng của Hứa Đông Quân khi nói mấy lời vừa rồi khá lớn, thậm chí âm giọng, ngữ điệu cũng cao lên mấy phần, thế nên tất cả mọi người ở nhà ăn đều nghe thấy và đồng loạt nhìn về hướng này.Nhìn điệu bộ tự cao của Hứa Đông Quân làm cho Hi An vô cùng buồn cười mà bật cười thành tiếng.Tiếng cười của Hi An lấn át tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh.Cười một hồi dài, khi này cả nước mắt cũng chảy ra bên ngoài, cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt bị rơi ra vì cười nhiều.Trực diện nhìn thẳng người ngồi ở phía đối diện, cô cười cợt hỏi lại:"Đông Quân, cậu hình như bị tự tin quá mức rồi thì phải?

Cho dù cậu là hot boy, nam thần của trường đi chăng nữa nhưng cũng đâu đồng nghĩa tất cả cô gái đều thích cậu?"

Nói đến đó, Hi An chợt gật gù rồi tiếp tục: "Đúng là hồi trước tôi có cảm nắng, có thích cậu.

Nhưng, nói thật nhé, tôi đã có ý định nghiêm túc tỏ tình gì với cậu đâu nào!

Anh bạn Đông Quân à, cậu có hiểu 2 chữ 'cảm nắng' là như thế nào không?

Là nhanh đến và sớm mất đi thôi.

Với lại, cậu nói cũng có phần đúng, nếu tôi thật là thiên kim tiểu thư của nhà tổng thống thì... cái tự tin nào khiến cho cậu nghĩ, cậu có thể lọt vào mắt tôi thế?

Thậm chí, có khi cậu muốn đến gần tôi còn bị vệ sĩ đập một phát, bẹp dí như con ruồi cơ!"

Vừa nói, Hi An vừa làm ra động tác đập muỗi, đuổi ruồi.Những người có mặt trong nhà ăn khi nghe Hi An nói thế thì buồn cười không thôi, có người cố nhịn, cố nén tiếng cười lại nhưng vẫn bị rò rỉ phát ra âm thanh.Hứa Đông Quân vốn muốn đem Hi An ra làm trò cười, làm nhục cô khiến cho cô mất hết mặt mũi nhưng nào ngờ lại bị phản lại một đòn đau.Cả mặt của hắn ta bị vả một phát đau điếng.Sắc mặt của hắn lúc bấy giờ lúc trắng lúc xanh vì tức giận mà trợn mắt nhìn Hi An.Còn cô thì chẳng buồn nhìn lấy hắn nửa điểm.Liếc qua người con gái ngồi bên cạnh luôn trong trạng thái thẳng lưng, căng thẳng, Hi An hơi híp mắt nhìn cô ta rồi ngay lập tức thay đổi ánh mắt.Chủ động đứng dậy khỏi ghế.

Cô nhìn thẳng về phía Hứa Đông Quân cả mặt đều đã đen như phân ch*, cất giọng:"Nếu Đông Quân cậu không chào đón tôi thì thôi vậy, tôi về lớp trước!

Tôi tạm thời để 'bạn thân' của tôi ở lại với cậu đấy.

Tôi đi trước!"

Trước khi rời đi, Hi An không quên vỗ vai rồi ghé sát tai Ngọc Trà nói nhỏ:"Tôi vẫn còn giữ mấy cái bí mật đen tối của cậu đấy.

Cậu liệu mà hành xử cho đúng ý tôi đi!

Ra về chờ tôi, cậu mà cố tình bỏ về trước thì cậu tự hiểu rõ hậu quả rồi đấy!"

Dứt lời, Hi An quay sang nhìn cả đám rồi mỉm cười thân thiện rồi gật đầu chào tạm biệt cả bọn.Cô vừa rời đi, Ngọc Trà khi này đã không còn kìm nén được mà cả gương mặt tái méc.Lúc ấy, Hứa Đông Quân và mấy tên bạn của hắn làm gì còn tâm trí mà chú ý đến sắc mặt của Ngọc Trà cơ chứ.Sau khi Hi An rời đi không lâu, Ngọc Trà im lặng, vội vàng ăn xong phần của mình rồi đứng dậy nói vài lời với họ rồi rời khỏi.
 
Back
Top Bottom