Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!

[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 20


Ngọc Trà với đôi mắt ửng đỏ vẫn còn đọng lại ít nước và cái mũi đỏ đi xuống cổng trường, khi này các học sinh cũng đã về gần hết nhưng vẫn còn chiếc xe hơi đỗ lại dường như đang chờ ai đó.Nhìn chiếc xe có vài điểm quen mắt, chậm rãi thăm dò tiến đến gần, vừa đi đến gần xe bỗng cửa xe bật mở, gương mặt của Hi An xuất hiện phía sau cánh cửa.Hi An nhìn Ngọc Trà với đôi mắt lạnh băng, cô nhếch mép cười khẩy với Ngọc Trà rồi đưa tay nắm lấy cánh tay của đối phương kéo vào trong xe.Không chờ Ngọc Trà phản ứng lại, Hi An lúc này đã ra lệnh cho tài xế lái xe đi."

Cậu lại muốn đưa tớ đi đâu?"

"Về nhà tôi!"

Hi An lạnh nhạt ném lại một câu nói."

Nhưng... tớ hôm nay phải về sớm, mẹ dặn tớ phải về sớm!"

Ngọc Trà hoảng loạn, gấp gáp đáp lại.Không thèm nhìn sắc mặt của Ngọc Trà lấy nửa cái, Hi An vẫn khoanh tay ngồi ngay ngắn đầy kiêu ngạo mà hướng về phía tài xế căn dặn:"Không về nhà nữa, chú đưa tôi đến nhà của cậu ta đi!"

Lần trước đã đưa người này về nhà một lần, thế nên tài xế rất thuần thục đánh lái rẽ lên đúng con đường dẫn tới nhà Ngọc Trà.Ngọc Trà hoang mang không hiểu chuyện mô tê gì đang diễn ra mà ngơ ngác nhìn Hi An.Còn Hi An một lời giải thích cũng chẳng có mà chỉ im lặng ngồi đó chống cằm nhìn ra cửa sổ.Xe băng băng chạy qua mấy con đường, mấy cây đèn giao thông, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng hàng rào nhà Ngọc Trà.Không chờ người bên cạnh có phản ứng, Hi An vô cùng tự nhiên mà đẩy cửa xe bước xuống rồi đi đến mở cổng hàng rào.Ngọc Trà nhìn Hi An tự nhiên như vậy cũng luống cuống không thôi, cô mau chóng rời xe rồi chạy theo sau Hi An.Kéo ống tay áo của người đi trước, cô lo sợ hỏi:"Cậu là đang muốn làm gì?

Nhà tớ còn có bố mẹ, cậu đừng đến nhà tớ làm loạn!"

Bước chân chợt dừng lại, Hi An quay đầu nhìn thẳng Ngọc Trà, cô hơi giương khóe môi lên rồi bình thản nói:"Cậu sợ cái gì?

Thậm chí, lúc đứng trước mặt tên họ Hứa vẽ chuyện còn không sợ cơ mà!"

Dường như hiểu được thâm ý của Hi An, sắc mặt của cô bỗng chốc tái nhợt đi không dám nói thêm nửa lời, mà rất ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng người nọ.Nghe tiếng cửa, mẹ của Ngọc Trà rất nhanh đã đi ra ngoài xem, nhìn thấy con gái mang bạn về nhà thì bà có chút ngạc nhiên.Nhìn đứa con gái trạc tuổi con mình nhưng với khí chất thanh lãnh, chững trạc đến kỳ lạ thì bả có hơi ngẩn người, chưa kể cô gái này còn rất sắc sảo xinh đẹp."

Trà, đây là..."

Mẹ của Ngọc Trà tò mò ngập ngừng dò hỏi.Được mẹ hỏi, cô hơi ngập ngừng đưa mắt nhìn qua Hi An không biết nên đáp như nào, cô lúng túng đưa tay chỉ về hướng người đứng bên cạnh mà lấp ba lấp bấp nói không liền câu:"Mẹ, đây...

đây là..."

Không chờ đối phương nói hết câu, Hi An đưa tay cản Ngọc Trà đang đứng đấy lấp bấp nói một câu không xong mà tiến lên một bước, cô đứng trước mặt mẹ Dương mà tươi cười hết sức thân thiện và vô hại."

Chào cô, cháu là Hi An, là bạn cùng lớp với Ngọc Trà, chắc là cậu ấy ở nhà cũng từng nhắc qua tên cháu cho cô biết rồi đúng không ạ?"

Nhìn nụ cười quá đỗi ngây thơ, chân thành của cô, mẹ Dương cũng cười vui vẻ mà vỗ vai cô."

Đúng, đúng, đúng, con bé Trà ở nhà cũng hay nhắc đến cháu lắm!

Con bé Trà rất quý cháu đó!"

"Thật vậy sao ạ!"

Cười đáp lại, Hi An vừa cười nói với mẹ Dương vừa liếc mắt nhìn qua Ngọc Trà với ánh mắt chế giễu.Tiếp nhận ánh mắt của cô, Ngọc Trà sợ đến rụt cả cổ lại nhưng mẹ Dương hình như không chú ý lắm, bà cũng không hề đặt nặng vấn đề thái độ của con gái mà chỉ cảm thấy kì lạ rồi bước đến sờ mặt con."

Trà, con bị sao vậy?

Không khỏe ở chỗ nào sao?

Sao mặt lại tái nhợt thế này?"

Nghe mẹ hỏi vậy, cô vội xua tay phủ nhận mà đáp lại:"Không, không có ạ, con không sao, con bình thường mà.

Chắc là do bên ngoài hơi lạnh nên là..."

"À, ra vậy, thôi thôi, hai đứa mau vào nhà đi, đúng là ở ngoài hơi lạnh thật!"

Nói xong, mẹ Dương lại quay sang nhìn Hi An cười này đầy vẻ thân thiết, tiếp tục nói: "Cháu với Trà lên phòng trước đi, lát nữa cô mang nước lên cho hai đứa.

Hôm nay cô vừa mua cam đấy, cháu có muốn uống chút nước cam không?"

"Dạ tất nhiên rồi ạ!"

Vô cùng lễ độ mà đáp lại người lớn với giọng điệu không thể nào chuẩn mực hơn nữa, và Hi An thành công ghi thêm vài điểm trong mắt mẹ Dương.Lúc này, mẹ Dương giục Ngọc Trà đưa Hi An về phòng.Mặc dù không đành lòng nhưng Ngọc Trà vẫn phải đưa người nọ lên phòng của mình.Đi trước dẫn đường, đưa đối phương lên cầu thang phổ thông rồi đi lên tầng trên.Nhà của Ngọc Trà là theo kiểu phổ thông dễ bắt gặp ở các gia đình khá giả vừa đủ ăn đủ sống, dẫn người lên đến phòng, Ngọc Trà có chút không vui nhưng vẫn không dám thể hiện ra bên ngoài mà gượng gạo giới thiệu:"Phòng của tớ bên này!"

Đẩy cửa phòng bước vào trong, Ngọc Trà chỉ nơi mà Hi An có thể ngồi rồi đi cất balo.Hi An khi này ngồi trong phòng đưa mắt đánh giá căn phòng một vòng.Căn phòng của Ngọc Trà không rộng mà thậm chí có phần hơi hẹp, căn phòng hình hộp vuông với chiều ngang ước chừng không quá 3 mét.Phòng này không có nhà vệ sinh trong phòng, mà nhà vệ sinh và nhà tắm đều nằm bên ngoài ở cuối hành lang.Ngọc Trà cất balo vào góc bàn học, cô khi này lấy theo bộ đồ thường rồi đi ra ngoài, trước khi đi ra khỏi phòng, cô không quên quay sang nhìn người khách không hề tình nguyện mời mà tự ý xuất hiện rồi dặn dò:"Cậu ngồi đây chờ tớ, tớ ra ngoài thay quần áo rồi rất nhanh sẽ trở lại."

Lời vừa dứt, Ngọc Trà xoay người định rời phòng nhưng cánh tay bị người nắm kéo lại.Lực kéo của Hi An khá mạnh khiến cho cô té nhào vào lòng đối phương.Nằm yên vị trong lòng người con gái nọ, gò má áp lên vùng ngực mềm mại bất giác khiến cô đỏ mặt.Vội ngẩng đầu rời khỏi vị trí nhạy cảm kia, Ngọc Trà hai má ửng đỏ có chút cuống quýt mà hỏi:"Cậu, cậu, cậu đang làm cái gì vậy?"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 21: (h)


"Cậu, cậu, cậu đang làm cái gì vậy?"

Ngọc Trà ngã nhào vào lòng Hi An, cô hoảng hốt nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa cả hai đầy lúng túng.Híp mắt nhìn dáng vẻ cuống quýt của đối phương, Hi An không nói lời mà một tay giữ lấy eo của người đang đứng rồi kéo mạnh một lần nữa lại.

Lại một lần nữa bị kéo cho ngã nhào vào trong lòng ngực của đối phương, gương mặt của Ngọc Trà đỏ như gấc luống cuống muốn đẩy người nọ ra nhưng không thành.Vào lúc đó, đột ngột cằm của Ngọc Trà bị giữ lấy rồi nâng lên và sau đó thì người nọ đặt môi xuống môi cô.Một tay quấn vòng qua eo của Ngọc Trà rồi khóa chặt khiến cho cô muốn cựa quậy cũng không được.Đột nhiên bị hôn làm cho Ngọc Trà choáng váng đầu óc.Nụ hôn sâu làm cho cô có vài phần dâng lên khoái cảm khác lạ.Lạc mềm buộc chặt, Ngọc Trà một nửa kháng cự muốn chống lại Hi An, nhưng trong vô thức hành động của cô lại một phần uyển chuyển tạo ra những khe hở khiến cho Hi An dễ dàng cưỡng ép khóa chặt cô hơn.Lần này dường như đã quen nên Ngọc Trà dần trở nên thành thực và ngoan ngoãn hơn, cô dần thả lỏng thân thể mà đón nhận cái hôn của đối phương.Hi An không cần tốn nhiều công sức đã có thể thâm nhập sâu vào bên trong khoang miệng của đối phương.Chiếc lưỡi nhanh chóng tìm ra mục tiêu rồi khóa chặt.Hai chiếc lưỡi vờn nhau không thôi, lần này hình như Ngọc Trà có chút chủ động hơn những lần trước mà đáp lại Hi An mấy lần.Lưỡi của Ngọc Trà hơi níu lấy lưỡi Hi An trong vô thức và mặc kệ cho đối phương trêu ghẹo mình.Bàn tay còn lại của Hi An không giữ lấy cằm của Ngọc Trà nữa, mà nó chậm rãi dời xuống cổ rồi vuốt ve và nhẹ lướt xuống phần ngực.Cách một lớp áo dày nhưng Hi An tựa như không hề bị cản trở mà xoa xoa nghịch ngợm bầu ngực nhô nhô cao của Ngọc Trà.Tựa chừng khi ấy Hi An hình như có chút ảo giác là Ngọc Trà đang chủ động ưỡn ngực cao lên vài phần và cố tình ướm bầu ngực vào sát lòng bàn tay cô hơn.Dường như không có nhận thức lắm về hành động của bản thân, khi này cả hai tách nhau ra và kéo theo một sợi chỉ trong suốt, Ngọc Trà ánh mắt mê man nhìn sợi tơ mỏng với ánh mắt có chút mê muội.Hơi thở của cô nàng lúc này có chút nặng nề mà thở ra.Tiếng thở trầm thấp của cả hai trộn lẫn vào nhau khiến cho bầu không khí trở nên ám muội hơn bao giờ hết.Hai đôi mắt không hẹn mà chạm nhau, lần đầu tiên Ngọc Trà dám trực diện đối mắt với Hi An, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền tránh né dời đi vì xấu hổ.Cả hai lúc này không ai nói lời nào, mà chỉ có hành động vô cùng thành thực với cảm xúc và ham muốn của bản thân ở hiện tại.Hi An không nói nửa lời mà cúi đầu hôn xuống cổ rồi ngực của đối phương.Ngọc Trà lần này đặc biệt thở ra những hơi thở mang theo chút khoái cảm khó tả.Đôi môi của Hi An lưu luyến khó dời khỏi cái cổ trắng nõn nà thon thả của cô, tay hơi kéo cổ áo làm lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp, môi mềm hơi dừng lại ở xương quai xanh rồi lưu lại một vết tích chói mắt.Ngọc Trà trong vô thức mà ôm lấy cổ của đối phương như là đang muốn cổ vũ.Hành động này càng làm cho Hi An phấn khích hơn mà bắt đầu táy máy và bạo dạn hơn.Bàn tay kia khống chế được mà mở vài cái cúc áo ngoài của Ngọc Trà rồi kéo xuống làm lộ ra một mảng da thịt trắng nõn với thêm một lớp ảo nhỏ che chắn bảo hộ, lại tiếp tục luồn lách vào sâu bên trong lớp áo ngoài.

Tìm thấy được mục tiêu, bàn tay bắt lấy nó và bắt đầu xoa nắn trong lòng bàn tay như thể là món đồ chơi yêu thích của bản thân.Lớp áo lót khá dày dặn nhưng cũng không chặn được sự xâm nhập của Hi An.Ngón tay khéo léo kéo một bên của áo lót xuống làm lộ ra đầu ti tựa như nụ hoa nhỏ nhô ra, kéo xong bên đây, Hi An nhanh chóng di chuyển sang bên còn lại và kéo xuống.Hai nụ hoa xinh đẹp bị làm lộ ra bên dưới áo lót và lấp ló sau lớp áo sơ mi mỏng bên ngoài nhìn vô cùng khiêu gợi.Hai đầu ngón tay của Hi An khi này không ngừng khiêu khích hai nụ hoa nhỏ đã cứng ngắt từ lúc nào.Tiếng thở của Ngọc Trà cũng dần trở nên trầm thấp hơn cả lúc nãy.Trong lúc cô có vẻ đang hưởng thụ chút cảm giác khoái lạc mà Hi An mang đến thì bỗng bên ngoài có tiếng rõ cửa.Âm thanh gõ cửa vang lên khiến cho cả hai giật bắn mình, có lẽ vì đang làm chuyện mờ ám nên họ không phòng bị lắm nên bị dọa cho một trận.Mặt của Ngọc Trà nhanh chóng trở nên trắng bệch cắt không còn giọt máu, thậm chí còn lúng túng không biết phải nên làm gì khi có tiếng nói quen thuộc từ bên ngoài cất lên:"Trà, mẹ mang nước vào nhé!"

Lời của người bên ngoài vừa dứt thì tiếng vặn cửa đã vang lên.Lúc này, may mà Hi An vẫn còn rất bình tĩnh để xử trí.Cô nhanh tay giúp Ngọc Trà đóng cúc áo lại, rồi đưa tay chỉnh lại mái tóc của đối phương một chút cho gọn gàng, sau đó cô vội dùng ngoại lực không mạnh mà đẩy Ngọc Trà đứng dậy rời khỏi lòng mình.Ngọc Trà đứng dậy, Hi An cũng vội đứng dậy theo, cô chỉnh lại quần áo một chút rồi khẽ quay sang thì thầm vào tai Ngọc Trà:"Thể hiện tự nhiên vào nào!"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 22: H++


"Thể hiện tự nhiên vào nào!"

Lời vừa dứt, cửa phòng liền được đẩy mở.Người phụ nữ với gương mặt khá xinh đẹp có vài phần tương đồng với Ngọc Trà xuất hiện phía sau cửa.Bà trên tay cằm theo một măm nhỏ gồm, một bình nước cam với hai cốc thủy tinh.Gương mặt dịu dàng nở nụ cười với hai người, bà đặt măm nước xuống bàn gần đó, khi này bà chợt chú ý đến dáng vẻ có vài phần kỳ lạ của con gái.Nhìn bộ dạng cứng ngắt và có vài phần lấm lét như vừa làm chuyện xấu xong của Ngọc Trà, bà thắc mắc hỏi:"Trà, có chuyện gì sao?

Con có chỗ nào không ổn sao?

Hay là con vừa làm chuyện gì mờ ám sau lưng mẹ rồi?"

Nghe bà nói đến đây thì Ngọc Trà bất giác có chút căng thẳng, còn Hi An vẫn vậy rất bình tĩnh tựa như không hề có chuyện gì xảy ra cả, cô mỉm cười vô hại nhìn người phụ nữ rồi đáp lại:"Chắc là Ngọc Trà cậu ấy lại lén cô ăn nhiều đồ ăn vặt bên ngoài thôi ạ."

Nói xong, cô cười cười quay sang nhìn Ngọc Trà giống như đang là muốn trêu chọc bạn mình.

Nét diễn của Hi An quá đỗi tự nhiên nên đến cả người trong cuộc là Ngọc Trà cũng bị đánh lừa mà ngây người trong giây lát."

Tớ không có mà, dạo này tớ không có ăn đồ ăn vặt bên ngoài nữa!"

Mẹ Ngọc Trà nghe vậy nhưng vẫn không tin tưởng lắm mà tiếp tục hỏi dò:"Có thật không Trà?

Hay là con lại giấu mẹ mà chỉ lo chơi không lo học hành gì?"

Cứ đứng nghe mẹ dò hỏi đủ đường, Ngọc Trà vẫn còn im lặng thì bị Hi An đứng áp sát phía sau khẽ huých nhẹ vào vai ra hiệu cho cô nên nói gì đó."

Thật, thật là kh-không có, là mẹ nghĩ nhiều quá rồi."

Mẹ Ngọc Trà nghe cô nói vậy thì cũng thôi không truy cứu nữa, thường ngày con gái bà cũng hay có nhiều bí mật giấu giếm sau lưng bà, con bé đã không muốn nói thì cũng không thể cứng ngắt mà đè ép con bé nói được.Chưa nói đến, hiện tại con gái bà đang trong độ tuổi dậy thì, trong độ tuổi phản nghịch thì việc con bé có vài bí mật riêng tư cũng không thể tránh khỏi.Bà tự cho mình là một người mẹ hiện đại nên sẽ không phải lúc nào xen vào quá nhiều bí mật riêng tư của con gái, nếu con đã không muốn nói ngay lúc này vậy thì bà sẽ chờ.Không dò hỏi thêm gì nữa, mẹ Ngọc Trà chỉ căn dặn cả hai ở lại trong phòng chơi vui vẻ rồi mau chóng rời phòng trả lại sự riêng tư cho hai người.Nhìn người phụ nữ bước ra khỏi phòng rồi cánh cửa dần đóng lại, chờ đến khi cửa đóng sầm lại, Hi An nhanh một bước đi lên khóa luôn chốt cửa lại.Cô khi này bất ngờ xông tới chỗ Ngọc Trà rồi bế xốc cô nàng lên rồi đi nhanh đến bên giường rồi ném người nằm xuống.

Ngọc Trà bị người nọ quăng lên giường vẫn chưa hết ngỡ ngàng mà ngơ ngẩn cả người.Nằm dưới lớp nệm mềm, khi này lớp nệm bên cạnh sát bên đầu của cô bị lúng xuống.Hi An chống tay đè Ngọc Trà dưới thân mà nhìn, Hi An lúc bấy giờ như uống phải loại thuốc gì đó mà mạnh vô cùng, cô một tay xoay Ngọc Trà khiến cho cô nàng từ nằm ngửa phải lật nằm sấp.Một tay đỡ lấy chiếc cổ xinh đẹp của đối phương, Hi An không ngừng vuốt ve sờ soạng yết hầu làm cho nó không nhịn được mà lên xuống.Nâng cằm Ngọc Trà lên rồi ép cô xoay mặt sang trái, ngay sau đó lập tức Hi An hôn xuống môi cô nàng.Nụ hôn kéo dài và nhanh chóng thâm nhập được vào bên trong khoang miệng ẩm ướt, ấm nóng.Hai vật mềm vừa gặp nhau liền quấn lấy nhau không buông, ngay lúc này hình như Ngọc Trà đã không còn bất kỳ một ý niệm chống trả nào nữa.Liếm láp, quấn chặt lấy lưỡi của đối phương tựa như đang thưởng thức một mỹ vị.Ngọc Trà khi này cả đầu đều trống rỗng không thể nghĩ được bất kỳ điều gì.

Cô lúc này ngoài đáp lại từng cái hôn nồng nhiệt của Hi An ra thì chẳng còn biết gì khác.Nụ hôn của Hi An khiến cho cả thân thể của Ngọc Trà bất giác nóng lên và bắt đầu có chút khác lạ.Thân thể của Ngọc Trà lúc ấy dần uốn éo nhè nhẹ, uyển chuyển như thể con cái đang muốn quyến rũ, thu hút con đực vào thời kỳ động tình.Môi lưỡi giao triền được một lúc, nhận thấy hơi thở của đối phương có chút dồn dập, Hi An khi này mới kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.Vẫn là sợi tơ tình trong suốt được dệt ra và kéo dài trông vô cùng gợi tình.Tay đang vuốt ve không ngừng ở cổ Ngọc Trà bất chợt dừng lại và bắt đầu di chuyển xuống dưới, những cúc áo ở đầu lại bị cởi ra làm lộ ra lớp da thịt và lớp áo trong vẫn còn giữ nguyên tình trạng bị vén một nửa ban nãy.Hai đầu ti tựa như nụ hoa nhỏ nó lộ ra bên dưới lớp áo lót trông vô cùng gợi cảm.

Bàn tay của Hi An bắt đầu không an phận mà sờ loạng lên.Đầu nhũ hoa bị chà sát làm cho Ngọc Trà nhịn không được mà khẽ vặn người rồi thở ra một hơi có chút nặng nề.Hi An rất biết cách bắt nạt Ngọc Trà, nhũ hoa bị cô trêu chọc đến mức dần se cứng lại và hình như trở nên có chút nhô cao hơn.Rất khoái chí với những gì mà bản thân đang làm, Hi An không chút nể tình mà kéo nhẹ nụ hoa khiến nó trong phút chốc mà hơi ửng đỏ lên, còn Ngọc Trà cũng bị cái kéo mà kêu lên một tiếng.Tiếng kêu không lớn nên Hi An cũng không quá bận tâm mà tiếp tục hành vi càn quấy của mình.Lại một lần nữa lật cho Ngọc Trà từ nằm sấp trở lại nằm ngửa, cô lúc này dứt khoát cởi phăng đi lớp áo ngoài vướng víu và chỉ để lại đúng một lớp áo lót đơn giản màu nude.Nhìn đầu nhũ hoa lộ ra bên dưới lớp áo lót vẫn chưa được cởi đi có chút gợi tình, Hi An khi này như một đứa trẻ nhỏ đói bụng mà ngoặm lấy thứ nhô ra.Nụ hoa bên trong miệng Hi An bị chiếc lưỡi mềm chơi đến đã cứng thì càng cứng hơn, nó bị cái lưỡi quấn lấy không tha, ở trong khoang miệng ẩm ướt càng làm tăng thêm khoái cảm cho nó.Từ mút nhẹ rồi dần mút có phần mạnh hơn khiến cho tiếng nỉ non không trọn vẹn thoát ra từ Ngọc Trà không thể ngừng lại.Ngọc Trà lúc này dường như đã hoàn toàn bị đánh bại, cô trong dáng vẻ cam chịu và có phần hưởng thụ mà ôm lấy cổ Hi An như thể đang muốn cổ vũ đối phương.Chơi đến chán, Hi An tạm buông tha cho nụ hoa nhỏ mà nhả nó ra.Nụ hoa nhớp nháp và ẩm ướt trong lớp nước bọt trong hết sức khiêu gợi.Ánh mắt của của Ngọc Trà đã trở nên mê man không có thần mà nhìn Hi An.Dưới ánh mắt có vẻ toát ra một khoái cảm và sức nóng lạ kỳ làm cho Hi An nhịn không được mà lại tiếp tục hôn xuống môi Ngọc Trà.Hai người lại một lần nữa môi lưỡi giao triền say sưa không thôi.Vừa hôn đối phương, Hi An vừa đưa tay chậm rãi di chuyển xuống phần thân dưới để thăm dò.Ban đầu Ngọc Trà chợt trở nên đề phòng mà vô thức khép chặt đùi làm cho Hi An mất khá nhiều thời gian để tách nó ra.Luồn bàn tay xuống bên dưới và thâm nhập vào bên trong lớp váy, không mất nhiều thời gian cô đã chạm được lớp phòng hộ mỏng manh cuối cùng.Lớp quần lót không dày đã ướt đẫm từ lúc nào, cô lúc này liền không do dự mà chen ngón tay vào bên trong quần lót mà tiếp xúc thân mật với vùng cấm nhạy cảm.Da thịt vừa tiếp xúc, hai đầu ngón tay ngón trỏ và ngón giữa của Hi An chợt bị dính chất lỏng bí ẩn ấm nóng và có chút nhớp nháp.Hai người đã buông nhau ra và kéo ra khoảng cách nhất định.Khuôn mặt hai người kề sát nhau đến nỗi còn cảm nhận được hơi thở của đối phương, Hi An khi này với giọng điệu khiêu khích, kích thích Ngọc Trà mà nói:"Cậu đúng là con điếm dâm đãng, mới vậy mà đã ướt hết cả rồi.

Chắc cậu đã hứng lắm rồi đúng không?"

Ngọc Trà không trả lời cô mà chỉ nhẹ lắc đầu như muốn phủ nhận, thấy phản ứng của đối phương, Hi An trầm thấp cười ra tiếng mà tiếp tục nói:"Yên tâm, tôi sẽ thỏa mãn cậu mà!

Không để cậu chờ lâu nữa, chúng ta bắt đầu nhé!"

Dứt lời, Hi An lại kéo cằm Ngọc Trà hôn xuống, nụ hôn lần này không kéo dài mà chỉ hơi lướt qua.Hi An khi này chợt thả Ngọc Trà nằm dưới giường với tình trạng có thể gọi là bán khỏa thân mà đi qua chỗ cũ vừa ngồi.

Nơi mà cô đã đặt balo của mình ở đó.Bước nhanh đến đó mở balo ra lục tìm gì đó, không mất nhiều thời gian liền tìm được thứ cần tìm và đeo nó vào.Trang bị xong thứ cần thiết, Hi An không để Ngọc Trà chờ lâu mà mau chóng quay lại.Ngọc Trà nằm yên vị trên giường mà chờ đợi cùng thở dốc.

Khi vừa nhìn thấy Hi An vừa quay lại với món đồ mới xuất hiện thì cô liền trợn tròn mắt há miệng kinh ngạc mà run rẩy hỏi:"Hi, Hi An, đi học mà cậu cũng... cũng đem theo thứ này sao?"

Hiểu ý đối phương, Hi An vô cùng ôn hòa mà cười đáp lại:"Tất nhiên rồi, phải mang chứ!

Tôi làm sao biết được cậu lại hứng lên lúc nào, tôi phải mang theo để thỏa mãn cậu chứ!"

Nói dứt lời, Hi An đưa tay nắm lấy eo Ngọc Trà mà kéo xuống gần mình.Ngọc Trà giương mắt nhìn thứ đồ quen thuộc được Hi An mặc bên ngoài với cự vật to dài mà rùng mình và bắt đầu run lên.Nhìn thấy Ngọc Trà run rẩy không thôi như Hi An cũng chẳng bận tâm lắm, cô áp sát đối phương và dùng cự vật tiếp xúc với vùng cấm đầy nhạy cảm kia.Cửa hang mật động ẩm ướt bị cự vật cọ sát làm cho tiết ra nhiều nước hơn, chờ đến khi khắp thân cự vật đều đã vấy đầy nước từ trong mật động thì Hi An bắt đầu đặt đầu cự vật ở cửa hang và dần đẩy nó vào trong.Cự vật cứng rắn dần đi vào trong làm cho tiến rên rỉ của Ngọc Trà càng rõ ràng hơn.Đi được một nửa, dường như nhận ra thời cơ đã đến, Hi An lúc này ngay lập tức kéo mạnh hông của Ngọc Trà và đẩy sâu cự vật đi vào bên trong.Ngọc Trà bị cái thúc hông mạnh mẽ của Hi An làm cho nhịn không được mà cong người kêu lên một tiếng rõ lớn.Âm thanh nặng nề vừa thoát ra thì liền bị Hi An chặn lại, cô dùng chính môi của mình khóa lấy môi của đối phương để không phát ra tiếng ồn nữa.Ngọc Trà không thể nào tập trung vào một việc được mà bị từng cú đẩy hông của Hi An làm cho phân tâm.Hi An chậm rãi đẩy hông thúc vào trong Ngọc Trà làm cho cô không thể chịu được mà dùng hai tay bấu chặt lấy cánh tay của đối phương.Từng cái đẩy của Hi An dần chuyển thành khoái cảm khiến cho Ngọc Trà như thể sắp phát điên.Tiếng thở ngày càng nặng nề và dồn dập nhưng vẫn trong tầm kiểm soát không để cho người bên ngoài nghe thấy nhờ có sự khống chế của Hi An.Di chuyển của Hi An dần trở nên mạnh mẽ, mãnh liệt hơn làm cho Ngọc Trà thở không kịp lấy hơi mà chịu trận trong cảm giác khoái lạc, mới lạ và đê mê này."

A, a, An... tớ, tớ sắp chịu không nổi.

Tớ... tớ sắp đến rồi!"

"Vậy không cần nhịn, cứ ra đi!"

Một lời của Hi An dừa vừa dứt, cái thúc hông mạnh mẽ và dứt khoái cuối cùng đẩy cự vật vào sâu trong mật động nhất có thể làm cho Ngọc Trà cả người co rúm lại, rồi rùng mình túm chặt lấy cô và sau đó khiến cho một dòng nước từ trong hang hẹp phun ra không ngừng.

Thân thể của Ngọc Trà sau khi ra liền mềm nhũn ra, cô vô lực nằm trên giường với thân thể khẽ co giật nhẹ vài hồi.Nhìn mồ hôi bịn rịn ra hai bên trán và phủ một tần sương mỏng trước ngực Ngọc Trà thì Hi An lại không nhịn được mà xốc cô ngồi dậy.Cự vật vẫn chưa được rút ra khỏi mật động, nó vẫn còn y nguyên tại vị ở vị trí cũ.Ngọc Trà ngồi trên đùi Hi An với thứ to lớn bên trong thân thể làm cho cả mặt cô nóng bừng và đỏ chót.Ôm lấy lưng Ngọc Trà, Hi An khẽ thì thầm vào tai cô:"Lần trước nhìn thấy cái tên Hứa Đông Quân và cô ở phòng y tế, vậy giờ cậu có muốn thử tư thế của họ không?"

Không để Ngọc Trà kịp trả lời thì Hi An tiếp tục tự trả lời:"Dù muốn hay không thì cậu cũng không có sự lựa chọn đâu!"

Nói rồi, Hi An liền dứt khoát bế Ngọc Trà lên với tư thế vô cùng đáng xấu hổ khi làm lộ ra hết những nơi tư mật.

Ngọc Trà ôm lấy Hi An, còn Hi An câu lấy hai chân của cô rồi bế lên làm cho chúng nó tách xa nhau và làm lộ ra những thứ bí mật nhạy cảm.Những chất lỏng nhớp nháp từ trong mật động rỉ ra và rỉ xuống một ít bên đùi Ngọc Trà rồi nhiễu giọt xuống sàn.Hi An bế Ngọc Trà đến bên phía cửa sổ đã được kéo màng lại, cô để cho Ngọc Trà tựa lưng trên cửa sổ và bắt đầu di chuyển phần eo.Phần hông di chuyển vô cùng nhịp nhàng, từ chậm rãi rồi dần tăng tốc làm cho Ngọc Trà suýt chút mất kiểm soát mà phát điên.Ngọc Trà ôm chặt Hi An, cô hai mắt trợn to và lưỡi cũng hơi thè ra để cố lấy được từng hơi thở khi mà Hi An dần nhấp hông một lúc một nhanh làm cho cô không thể nào mà theo kịp mà lấy hơi."

A, a, a, A-An, làm... làm ơn chậm... chậm chút!

Tớ... tớ chết mất!"

Hi An khi này cũng kéo sát người nọ vào người mình mà nhỏ giọng trấn an:"Không chết!"

Dứt lời, cao trào cuối cùng cũng đến, tiếng thở của Ngọc Trà cũng ngày càng gấp gáp, dồn dập, đôi mắt cũng ngày càng trợn trắng hơn."

A, a, a, kh-không, tớ... tớ chết mất!"

Vừa rên rỉ nói dứt câu, thì Ngọc Trà lên kêu lên một tiếng đầy khoái cảm và dần xụi lơ trong vòng tay của Hi An.Cả cơ thể của cô co giật không ngừng và nước từ trong mật động cũng tuôn ra như suối, một cảnh tượng vô cùng bỏng mắt và ám muội, dâm dục.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 23


Sau trận mây mưa mãnh liệt với Hi An, Ngọc Trà dường như kiệt sức mà ngủ thiếp đi mất từ lúc nào.Đến khi cô tỉnh lại một lần nữa thì trời đã tối hẳn.Mơ màng ngồi lòi còm dậy từ giường, khi này bên dưới thân dưới của cô chợt cảm giác có chút kì lạ, một cảm giác nhớp nháp và ẩm ướt..Khẽ động mạnh, nước từ bên trong mật động lại rỉ ra một tí khiến cho Ngọc Trà ngay lập tức nhớ đến gì đó.Giật mình hoàn toàn tỉnh ngủ, cô lúc này liếc mắt nhìn xuống thì thấy trên người được đắp một lớp chăn, đưa tay kéo chăn ra thì phần thân dưới lõa lồ hiện ra và phần áo bên trên thì được mặc lại một cách qua loa, bề mặt áo cũng đã nhăn nhúm xộc xệch.Chợt nhớ đến một người khác, Ngọc Trà vội đưa mắt tìm kiếm thì đã không còn thấy người đâu, vội liếc mắt nhìn qua nơi mà đối phương đặt balo cũng chẳng còn thấy đâuKhi ấy, bất chợt trong lòng Ngọc Trà có chút có cảm giác hụt hẫng kỳ lạ.Cô thẩn thờ ngồi trên giường một hồi lâu, cảm giác ẩm ướt từ bên dưới truyền đến làm cho cô bắt đầu khó chịu.Ngọc Trà đứng dậy kiếm lại váy cũ mặc vào rồi lại đưa mắt nhìn một lượt bãi chiến trường sau trận mây mưa vừa nãy thì liền có chút đau đầu.Lớp ga nệm cũng bị ướt vài chỗ, dưới sàn nhà ở một vài nơi mà cô và Hi An từng đứng cũng toàn là vệt nước với một ít nước còn sót lại.Ngọc Trà với trạng thái không thể nào thê thảm hơn, cô vác theo thân thể vẫn còn chút uể oải và cái thắt lưng có chút mỏi đi lấy quần áo mới rồi đi vào nhà tắm.Tắm xong, mặc bộ quần áo mới sạch sẽ, Ngọc Trà quay lại phòng và bắt đầu công cuộc dọn dẹp.Mất một khoảng thời gian cuối cùng cũng dọn xong, Ngọc Trà lén lút xử lý lớp ga nệm rồi đi xuống phòng khách.Vừa thấy Ngọc Trà thì mẹ cô liền lên tiếng:"Con thức rồi đó à!?

Có đói không?"

Không trả lời câu hỏi của mẹ mình, Ngọc Trà lại hỏi sang vấn đề khác:"Hi An về khi nào thế mẹ?"

"Con bé ấy về cũng được một lúc rồi.

Trước khi về con bé còn nói là con học bài mệt quá nên ngủ rồi và còn căn dặn mẹ đừng lên quấy rầy con nữa.

Con có người bạn tốt đấy chứ!

Sau này bớt nói mấy lời không tốt hay xem thường con bé đi."

Mẹ Trà vừa nói vừa nhắc nhở với giọng điệu có chút nghiêm túc."

Vâng!"

Nghe mẹ mình nói thế, Ngọc Trà cũng không nói gì thêm mà chỉ thành thật đáp lại một tiếng yểu xìu....Cả đêm ngày hôm đó, Ngọc Trà bỗng khi không lại chẳng thể ngủ ngon giấc.

Trong giấc mơ cô liên tiếp mơ thấy Hi An và những gì mà bọn họ đã làm cùng nhau suốt buồi chiều tối.Giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ cũng là lúc trời sáng.Như thường lệ, Ngọc Trà bắt đầu thay quần áo và chuẩn bị tập sách để đến trường.Dùng xong bữa sáng, nhìn đồng hồ treo tường một cái rồi mới đi ra ngoài.Bình thường khi đi học đều là cha cô đưa cô đến trường và giờ về thì cô sẽ tự mình quay về nhà bằng xe buýt hoặc "đi nhờ" bạn bè.Ngọc Trà đến trường và vào lớp thì vẫn còn dư tận 10 phút nữa mới vào giờ học.Cô ngồi ở bàn và tiếp tục rơi vào sự suy tư, thấy cô trầm ngâm không nói gì thì mấy cậu bạn khác chủ động đến bắt chuyện như thường ngày nhưng hoàn toàn không nhận được sự đáp lại.Trông thấy có vẻ cô có chuyện gì đó thì họ cũng tự biết mà rời đi.Mấy nữ sinh cùng lớp nhìn Ngọc Trà hiếm hoi một ngày không túm tụm lại với đám con trai thì không nhịn được mà cười khẩy mỉa mai.Ngọc Trà duy trì sự suy tư cho đến lúc bắt gặp hình bóng quen thuộc của ai kia đang từ ngoài cửa lớp bước vào.Hi An trong mắt những người khác thì vẫn không hề có gì quá khác lạ, nhưng trong mắt Ngọc Trà thì cô thay đổi đến đáng sợ.Vừa trông thấy người nọ bước đến gần thì Ngọc Trà trong vô thức cúi đầu để tránh né ánh mắt của người nọ.Hi An lướt qua bàn Ngọc Trà, cô chỉ đưa mắt hơi liếc xuống có chút hờ hững cùng với cái nhếch mép lạnh nhạt, rồi đi thẳng về bàn học.Vừa ngồi vào bàn chưa bao lâu thì chuông báo hiệu đã vào giờ học liền reo lên.Học sinh khi này đã về lại chỗ ngồi ổn định chờ giáo viên bước vào nhưng lần này có hơi muộn.Giáo viên vào lớp muộn hơn thường bữa, vừa đặt chân vào lớp thì cô giáo đã luôn miệng xin lỗi lớp vì đến muộn rồi cũng nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa và vẫy tay gọi ai đó vào.Cả lớp lúc này mới tò mò nhìn ra ngoài với vẻ mặt mong chờ, còn Hi An thì không mấy mong đợi cho lắm, dù sao đây cũng là lần thứ 2 nên cũng không còn quá bất ngờ với cô.Lúc này, từ bên ngoài cửa có người đi vào.Đi vào lớp là một cặp sinh đôi trai gái, hai người họ vô cùng nổi bật với ngũ quan tinh xảo và làn da trắng muốt, nhất là nữ sinh kia.

Cô gái xinh tựa như búp bê với mái tóc dài đen dày óng mượt, đôi gò má hơi ửng hồng, đôi môi cong cong đỏ tự nhiên và đôi mắt to tròn với hàng mi dài hơi cong.Cặp song sinh vừa bước chân vào lớp thì cả lớp liền như ong vỡ tổ mà hò reo đón chào cả hai.Nam sinh kia đẹp như tạc tượng, có lẽ vì là song sinh nam nữ nên nhìn cậu cũng có vài đường nét khá nữ tính trông y hệt em gái mình.Người em gái thì có vẻ hơi nhút nhát, còn người anh thì lại hơi lạnh lùng.Hai người đứng trên bục giảng chờ đợi giáo viên giới thiệu sơ lược rồi mới bắt đầu tự giới thiệu về bản thân:"Chào mọi người, tôi là Lục Vũ."

Người anh trai nhàn nhạt nói với vẻ mặt không thể nào lạnh nhạt hơn.."

Ch-chào mọi người, còn, còn tôi là Lục Hạ."

Người em gái thì có hơi rụt rè mà nói.Tiếp lời em gái, Lục Vũ không nhanh không chậm nói tiếp:"Vì tính chất công việc của bố mẹ nên chúng tôi phải liên tục chuyển nơi ở, cũng như chuyển trường liên tục nên là trong thời gian sắp tới tuy không biết sẽ học cùng nhau bao lâu nhưng mong là mọi người sẽ giúp đỡ."

Cả hai xong bài giới thiệu về bản thân thì cả lớp liền ồ lên và vỗ tay ầm trời.Ngọc Trà lúc này hai mắt dán chặt trên người Lục Vũ không thể rời.Hi An từ phía sau hoàn toàn nhìn thấy tất cả, thậm chí cả ánh mắt như thể đang toan tính gì đó của Ngọc Trà cũng bị cô thu hết vào mắt.Lòng Hi An khi này trầm xuống vài nhịp và cái sự chán ghét kia cũng dần nồng đậm hơn, dưới đáy mắt ngập tràn khí lạnh.Đúng là nhiêu đây vẫn chưa đủ với cô ta!
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 24


Giờ ra chơi, cả lớp từ nam đến nữ đều tụ lại thành một đám rồi vây quanh cặp song sinh vừa chuyển đến.Bọn họ vô cùng chào đón cặp song sinh này, ai bảo người ta quá đẹp làm gì!Ngọc Trà cũng không vừa mà cố chen vào giữa đám đông, cô xô những người đứng trước mặt ra để tiếp cận được hai người kia.Người nữ sinh khác vốn ngứa mắt Ngọc Trà đã lâu, nay có cơ hội trong đám đông khó nhận biết ai với ai nên cô ta liền đưa tay đẩy Ngọc Trà một phát.Ngã nhào đến trước bàn của Lục Vũ, khi này Ngọc Trà ngượng ngùng cười với gương mặt hơi ửng đỏ mà nói lời xin lỗi.Hơi liếc mắt nhìn qua người em gái của Lục Vũ với dáng vẻ rụt rè và có vẻ hơi sợ hãi tình cảnh hiện tại mà nép người sát vào người anh trai, Ngọc Trà lúc này dường như nhận ra thời cơ mà chuyển chủ ý qua Lục Hạ."

Cậu là Lục Hạ đúng không?

Tớ là Ngọc Trà!

Cậu vừa mới đến chắc chưa biết rõ trường đâu đúng không nè, hay là để tớ đưa cậu và cả..."

Nói đến đó, Ngọc Trà hơi đưa mắt nhìn qua Lục Vũ đầy ý tứ rồi tiếp tục: "Cả... anh cậu đi tham quan trường được không?"

Lục Vũ không hề để tâm đến việc Ngọc Trà có toan tính gì hay không mà chỉ một mực quan tâm em gái mình.

Cậu ta nhìn qua Lục Hạ để dò xét thái độ của cô nàng, vừa nhận được cái gật đầu của em gái thì cậu cũng lên tiếng:"Nếu em ấy đồng ý thì chúng ta đi thôi!"

Nghe Lục Vũ nói vậy thì Ngọc Trà liền mừng rỡ mà cười tươi như hoa đưa tay muốn kéo tay Lục Hạ.Lục Hạ vẫn còn hơi chần chừ nhưng cuối cùng cũng đồng ý để Ngọc Trà nắm lấy cánh tay của mình.Ba người khi này mới rẽ đám đông đi ra ngoài.Hi An ngồi nhìn ba người cùng nhau đi ra ngoài thì cũng không mấy quan tâm lắm.Ở kiếp trước cô cũng chẳng mấy thân thiết với anh em nhà này nên cũng chả để tâm.Ngồi trong lớp làm việc riêng, Hi An ngồi không bao lâu thì nghe một nam sinh từ bên ngoài chạy vào rồi hét lớn:"Mọi người mau ra ngoài xem!

Đông Quân lớp 11B tỏ tình công khai với Ngọc Trà lớp mình kìa!

Đang ầm ĩ dưới sân trường kia kìa!"

Nghe vậy, mấy người khác vì tò mò và muốn hóng chuyện liền nhanh chân chạy ra ngoài xem.Hi An nghe sự tình có vẻ cũng thú vị nên tạm gác những công việc khác lại mà đi ra bên ngoài xem thử.Đi đến sân trường, lúc này những học sinh của các khối và lớp khác đã đứng đầy ở các dãy hàng lanh xung quanh để hóng hớt, ở giữa sân trường là các nhân vật chính là Ngọc Trà và Hứa Đông Quân của lớp B, ngoài ra còn có thêm sự góp mặt của hai gương mặt xa lạ.Lục Vũ và Lục Hạ khi không bị kéo vào mớ bòn bon của Ngọc Trà, hai người họ cũng không tiện rời đi mà đứng đó cùng với Ngọc Trà.Hứa Đông Quân bày ra bộ mặt đáng thương và có chút xuống tinh thần mà níu tay Ngọc Trà."

Trà, cậu nghĩ lại đi!

Tớ thật sự thích cậu mà!

Chuyện kia là hiểu lầm mà thôi!"

Hất tay đối phương ra khỏi tay mình, Ngọc Trà nhăn mặt ghét bỏ phủi phủi nơi ở cánh tay vừa bị chạm vào mà nói:"Hiểu lầm?

Tớ chính là tận mắt tận tai nhìn và nghe thấy tất cả những thứ đó mà cậu lại nói chỉ là hiểu lầm?

Tớ chỉ tin vào những gì mà bản thân đã nhìn thấy và nghe thấy mà thôi!

Cậu có nói gì cũng vô ích!"

"Trà à, cậu đừng vậy mà, rõ ràng cậu cũng thích tớ mà đúng không?

Nếu cậu không thích tớ thì tại sao hôm đó, cái hôm học thể dục cậu lại..."

Hứa Đông Quân chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn lại.Gương mặt Ngọc Trà lúc này chợt trở nên tái méc, hình như bên cạnh đó cô cũng vừa nhớ lại một vài ký ức nào đó.Sắc mặt của Ngọc Trà chợt trở nên khó coi, chặn họng không để đối phương nói tiếp, Ngọc Trà gần như thét lên mà đáp lại:"Cậu đang nói nhăng nói cuội gì vậy?

Đúng là lúc trước tôi có thích cậu, nhưng bây giờ thì không có nữa rồi!

Tôi... tôi thích người khác rồi!"

Nói dứt lời, ánh mắt của Ngọc Trà lén lút không để ai nhìn thấy mà hơi liếc nhìn qua Lục Vũ đang đứng cạnh Lục Hạ.Nghe Ngọc Trà nói đến đó thì vẻ mặt của Hứa Đông Quân bất giác trở nên ngờ nghệch tựa như đang không hiểu cô nói cái gì, và ngay sau đó hắn rất nhanh đã lấy lại được tinh thần.

Vẻ mặt biến đổi. nó trở nên nhăn nhúm khó coi, Hứa Đông Quân bắt lấy cánh tay của Ngọc Trà mà gào lên:"Rõ ràng là cậu thích tôi!

Nếu không thích tôi thì làm sao mà cậu lại..."

Nói đến đó thì hắn khựng lại, giống như nhớ đến ai khác, sắc mặt của hắn càng trở nên xấu xí mà gầm lên: "Có phải lại là con Hi An không?

Con chó đó lại nói cái gì rồi?"

Hi An vốn đang là quần chúng ăn dưa hóng chuyện đứng bên ngoài, nhưng rồi khi không lại nghe đương sự nhắc đến tên mình thì có chút khó chịu, giữa chân mày của cô cũng bất giác nhíu lại.Cô bây giờ không phải là Hi An của kiếp trước mà yên phận cam chịu, mặc kệ người khác chửi trên đầu mình mà chửi xuống nữa.Hi An rẽ đám đông xuất hiện, cô chậm rãi tiến đến gần trung tâm nơi mấy đương sự đang đứng.Cô nghiêng đầu nhìn tên nam sinh với gương mặt đẹp trai đã trở nên vặn vẹo khó coi, hai người có chiều cao không mấy chênh lệch nhau nên Hi An không hề thua về khí thế.Gương mặt luôn tươi cười ngờ nghệch như con ngốc ngày trước của Hi An biến mất không còn dấu vết, khi này nó chỉ có duy nhất một sắc thái là lạnh nhạt cùng với đôi mắt sắc lạnh nhìn Hứa Đông Quân hắn."

Lâm Hi An tôi làm sao?"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 25


"Lâm Hi An tôi làm sao?"

Giọng nói hơi trầm có chút khàn vang lên từ trong đám đông làm cho cả đám hơi giật mình, Ngọc Trà cả thân thể bỗng chốc hơi run rẩy.Chết rồi!

Mấy lời mắng chửi của Đông Quân ban nãy lẽ nào Hi An nghe thấy hết rồi?

Chết rồi, nếu vậy thì Hi An sẽ biết chuyện cô cố tình lấy cô ta ra khích đểu tên Đông Quân mất!Gương mặt của Ngọc Trà khi này đã trở nên trắng bệch không còn một giọt máu nào.Thấy có thêm một nhân vật mới xuất hiện thì tất cả mọi người xung quanh đang hóng chuyện liền ồ lên đầy thích thú.Lục Vũ và Lục Hạ không mấy hiểu sự tình nên chỉ lẳng lặng đứng phía sau.Hi An lúc này bước đến đối diện Hứa Đông Quân, cả hai người đối mắt nhìn nhau trực diện trông có phần dọa người, giống như sắp có đánh nhau đến nơi.Trong mắt các bạn cùng lớp khác, Hi An là một đứa khá lập dị và lành tính, thậm chí là có chút khù khờ, chậm chạp.

Thế nên, khi mà trông thấy một mặt khác trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ngày trước của cô thì họ có phần kinh ngạc.Hứa Đông Quân đứng đối mặt với Hi An, đáng lẽ ra hắn bây giờ nên phô trương khí thế để lấn át Hi An mới đúng, nhưng tại sao lúc này hắn có hơi lo sợ mà lùi về sau nửa bước.Đáy mắt của Hi An tĩnh lặng đến lạ thường, âm giọng ban nãy lại vang lên lặp lại câu hỏi vừa rồi:"Lâm Hi An tôi làm sao?"

Bị khí thế của Hi An lấn át làm cho Hứa Đông Quân nhịn không được mà bất chợt nổi giận, hắn đanh mặt nhìn Hi An rồi cao giọng nói:"Tao chửi mày đấy, đồ chó cái!

Tự biết thân biết phận đi!

Cho dù nhà mày có giàu thì sao?

Mày nghĩ tao sẽ thích một con ngờ nghệch, ngu ngốc như mày sao?

Giàu có nhưng quê mùa thì được gì?!

Tao nói cho mày biết, người tao thích là Ngọc Trà, tao sẽ không bao giờ thích mày nên mày đứng có nhún tay vào rồi phá chuyện tình của tao và Trà!"

Hắn càng chửi càng hăng, Hi An mặt không đổi sắc nhìn hắn cả mặt đỏ bừng vì thẹn và tức giận."

Chửi xong chưa?

Cậu nói tôi thích cậu?

Hứa Đông Quân đừng tự cho mình mặt mũi lớn như vậy chứ!

Cậu có gì xuất sắc mà tôi phải thích cậu?

Thích cậu vì cậu không đứng đắn à?

Cậu nói tôi phá hỏng chuyện của cậu với Ngọc Trà, vậy để tôi hỏi thử xem rằng giữa cậu ta và cậu có gì không nhé!"

Lời vừa dứt, Hi An bước đến chỗ Ngọc Trà, cô áp sát rồi đưa tay nâng cằm đối phương lên.Ngọc Trà bị ép phải đối mặt đối mặt với Hi An thì chẳng thể trốn tránh được nữa.

Vừa bị Hi An chạm vào thì cả thân thể của Ngọc Trà bất giác hơi run nhẹ và sinh ra một cảm giác kỳ quái, nơi bị Hi An chạm qua cũng hơi nóng và ngứa ngáy."

Nói đi, Trà!

Cậu và tên đằng kia có gì với nhau không?"

Nhận được câu hỏi, Ngọc Trà không thể tránh đi ánh mắt của Hi An mà nhìn trực diện vào mắt đối phương, cô khi này như bị thôi miên mà lắc đầu và bàn tay cũng vô thức nắm lấy tay người ta từ lúc nào.Hình như nhìn ra bầu không khí giữa hai người có chút lạ nên ai cũng nhìn không rời mắt và bắt đầu có chút tò mò mà xì xào.Hi An không ngại sát muối vào vết thương hở của người khác mà đưa tay vuốt má Ngọc Trà nói tiếp:"Cậu chỉ lắc đầu thì làm sao Đông Quân nhìn thấy, cậu hãy nói cho cậu ta biết đi, là cậu có gì với cậu ta hay không?"

Ngọc Trà khi ấy như bị triệt để thôi miên mà rất ngoan ngoãn nghe lời Hi An mà nói lớn:"Tớ với Hứa Đông Quân không có gì với nhau cả!

Hiện tại, tớ không còn thích cậu ta nữa rồi!"

Nghe Ngọc Trà nói xong, Hi An nhếch mép cười rồi nhẹ nhàng vuốt ve gò má tán thưởng khiến cho thân thể cô hơi run lên, ở bên dưới thắt lưng cũng không tự chủ được mà khẽ giật nhẹ.Buông Ngọc Trà ra, Hi An bước lại chỗ Đông Quân rồi cười nhạt và nói với giọng mỉa mai, tất cả sự mỉa mai này giống như cô đang dùng nó để trả thù, trả lại tất cả những gì mà hắn từng chế nhạo cô trong kiếp trước lẫn kiếp này:"Nghe rõ chưa, bạn Đông Quân?

Bạn thân tôi nói rằng là không có bất cứ thứ gì với cậu hết!"

Cô vừa dứt lời thì thầy giám thị cùng với một số giáo viên khác cũng xuất hiện để giải tán đám đông."

Không được tụ tập!

Mấy đứa mau rời đi ngay!

Chuông vào lớp sắp reo rồi, mau đi về lớp ngay!

Không được tụ tập cãi nhau!"

Thấy có sự can thiệp, xuất hiện của giáo viên thì tất cả mọi người cũng tản ra.Hứa Đông Quân khi này đã tức đến mức cả mặt đã đỏ thì càng đỏ hơn, thậm chí, gân trán gân cổ cũng đều nổi hết lên.Trước khi rời khỏi, Hi An đi qua chỗ hắn rồi vỗ vai hắn, cô ghé vào tai hắn nói nhỏ:"Nói cho mày biết một chuyện!

Cái ngày mày đang bận mây mưa với cô ở phòng y tế trên sân thượng thì tao cũng có mặt.

Và, Ngọc Trà của mày đã ở đó cùng tao vui vẻ một trận trong lúc nhìn mày với cô y tế đấy!"

Hứa Đông Quân nghe xong thì đồng tử ngay lập tức giãn ra, hắn khi này hoàn toàn không nhịn được nữa mà bộc phát, hắn lao đến muốn đánh Hi An nhưng cuối cùng người tiếp đất lại là hắn.Giáo viên nghe ồn ào bên đấy liền nhìn qua thì giật mình, họ chạy đến rồi kéo người đang nằm dưới đất đứng dậy.Hi An vừa trông thấy giáo viên thì liền mỉm cười như không có gì, cô khi này lại nhỏ giọng khiêu khích Hứa Đông Quân:"Sao nào?

Nghe kích thích lắm đúng không?

Trong lúc mày đang làm tình với người khác, thì người mày thích cũng đang làm tình với người khác ấy!

Chưa hết, mày nói là giàu có thôi thì có ích gì ư?

Muốn không, tao cho mày xem cái lợi ích khi giàu nhé!

Đợi đấy!"

Nói xong, Hi An híp đôi mắt nhìn hắn đầy nguy hiểm mà cười khúc khích rồi bỏ đi, cô để lại tên Đông Quân đứng đực mặt bất động tại chỗ.Nhìn gương mặt lúc trắng lúc xanh lúc đỏ của hắn, nhìn nó chả khác gì cây đèn giao thông thì cô có chút hả hê.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 26


Hứa Đông Quân vốn cũng là cậu ấm của một gia đình khá giả, hay nói chính xác hơn cũng có thể xem là dạng gia đình có tiền và giàu có.Hôm nay chịu phải nhiều đả kích và phải nuốt nhiều cơn tức như vậy thì làm sao hắn chịu nổi..Rõ ràng con mồi sắp rơi vào lòng bàn tay của hắn, nhưng đến cuối cùng đều trở thành công cốc, đã vậy còn bị sỉ nhục trước trường một phen thì làm sao hắn không tức cho được.Chưa kể là, Đông Quân hắn lớn đến từng này chưa từng chịu qua bất kỳ ủy khuất hay đòn roi nào từ gia đình, vậy mà, hôm nay hắn lại Hi An quật cho té nhào trên đất khiến hắn cả người đau nhức, ê ẩm không thôi.Vốn dĩ là thiếu gia chưa từng chịu bất kỳ uất ức nào, cũng chưa từng bị ai đối xử tệ bao giờ nên Đông Quân làm sao nhịn cho được việc lần.

Hắn nhớ đến lời nói và vẻ mặt của Hi An hồi sáng thì liền nổi giận.Cô ta tưởng rằng chỉ có nhà cô ta là giàu có thôi sao, nhà hắn cũng không thua kém.

Để hắn chống mắt lên xem, Hi An cô ta làm được gì hắn.Không cần biết Hi An sẽ làm gì, nhưng hắn sẽ khiến cho cô ta phải buộc thôi học trước.Đồ chó cái khốn nạn!Đông Quân bước xuống xe đi vào nhà, hắn vừa trông thấy cha mình đang ngồi ở ghế đọc báo thì liền giả đò để gây sự chú ý cho cha hắn.Chú ý đến thái độ khác thường của con trai, người đàn ông liền thả tờ báo xuống.

Đưa mắt quan sát thấy bộ dạng có phần nhếch nhác của con trai thì ông liền cất giọng hỏi:"Hôm nay ở trường có chuyện gì sao?

Sao quần áo của con lại dính bẩn?

Còn có, cái vết bầm tím ở cánh tay."

Nghe cha hỏi, Hứa Đông Quân liền bày ra vẻ mặt khó chịu khó nói thành lời, hắn do dự một lúc thẳng cho đến lúc cha hắn hết kiên nhẫn mà quát lớn tra hỏi: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì?"

Thì hắn khi này mới chậm rãi thuật lại toàn bộ sự tình trên trường cho cha hắn nghe và tất nhiên, có một số sự tình khác nữa thì bị hắn giấu đi mà chỉ chăm chăm đào bới những việc mà Hi An với Ngọc Trà làm với hắn."

Con thích cậu ấy như vậy, vậy mà cậu ấy lại đi nghe lời của con nhỏ đó mà từ chối con.

Đã vậy, cậu ấy còn công khai sỉ nhục con!

Rõ ràng là do con nhỏ đó thích con nhưng không được con đáp lại nên thành ra ghi hận con mà."

Nhìn dáng vẻ đáng thương của con trai khi kể lại sự tình, cha Hứa ngày thường nhã nhặn bỗng trở nên giận dữ mà quát:"Quá lắm rồi!

Đám người đó quá đáng như vậy.

Ngày mai cha sẽ lên trường để nói chuyện với hiệu trưởng.

Con cứ yên tâm, hiệu trưởng là người quen của cha.

Nhẹ thì bọn nó bị đình chỉ học, nặng thì bị cho thôi học.

Con trai, con đừng buồn nữa, con gái thôi mà, ở đâu mà không có!"

Nghe cha mình nói vậy thì Đông Quân liền trở nên an tâm hẳn và bắt đầu sinh ra cảm giác hơi kiêu ngạo, hắn thật sự có chút mong chờ vào ngày mai rồi.Hắn chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật, hèn hạ của Hi An và Ngọc Trà quỳ xuống xin lỗi hắn....Qua ngày hôm sau, Hứa Đông Quân đến trường với tâm thái không thể nào tự tin hơn khi mà có cha hắn đi vào trường cùng.Cha Hứa vỗ vai hắn, nói:"Con về lớp đi, cha lên phòng hiệu trưởng nói chút chuyện!"

"Vâng!"

Hứa Đông Quân ngoan ngoãn đi về lớp, cùng lúc ấy, hắn vô tình chạm mặt với Ngọc Trà cũng đang đi vào lớp.Hai người chạm mặt nhau, Ngọc Trà có chút ngượng ngùng mà quay đầu nhìn đi hướng khác, còn hắn khi nhìn thấy hành động đó của cô thì lòng bỗng dâng lên một chút lửa giận.Bình thường hắn rất nhã nhặn và ga lăng với phái nữ, vậy mà bây giờ có chút thô lỗ.Hắn cố tính đi vượt qua Ngọc Trà với cái huých vai rõ mạnh.Ngọc Trà bị Đông Quân cố tình va chạm làm cho cả thân thể lung lay, cùng lúc ấy thật trùng hợp khi hai anh em song sinh mới vừa chuyển đến cũng đang đi phía sau hai người.Khi ấy, Ngọc Trà bị đẩy liền cả người ngả về sau và đổ hẳn vào lòng của một người.Nhìn lên người đỡ lấy mình thì bất giác gương mặt của Ngọc Trà ửng đỏ.Từ bên dưới nhìn lên gương mặt đẹp trai của Lục Vũ khiến cho Ngọc Trà có phần xao xuyến.

Người gì đâu mà đẹp trai quá thể!Lục Vũ đỡ lấy Ngọc Trà, cậu nhìn gương mặt của đối phương đỏ bừng cũng chẳng có lấy một biểu cảm nào.Trong lúc bầu không khí có phần ngượng ngùng giữa đôi bên bỗng một giọng nói từ phía sau vang lên đánh gãy sự thẹn thùng của Ngọc Trà."

Mọi người có hẹn sao?

Sao khi không lại tập trung hết ở đây thế?"

Âm giọng không thể nào quen thuộc hơn đối với Ngọc Trà từ đằng sau cất lên và trong phút chốc khiến cho sống lưng của cô cứng đờ.Vội vàng đẩy đối phương ra và rời khỏi vòng tay của Lục Vũ, Ngọc Trà vội nói lời cảm ơn với cậu, lời chưa kịp nói hết thì người từ ở sau đã đi lên vỗ vai cô."

Chào buổi sáng!"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 27


Không biết cha Hứa đã nói gì với hiệu trưởng, trong lúc đang ở giữa tiết học dang dở bỗng Hi An và Ngọc Trà bị thầy giám thị đi xuống tận lớp gọi lên phòng hiệu trưởng.Ngọc Trà vừa nghe nói đến bị mời lên gặp hiệu trưởng thì cả mặt liền trở nên nhợt nhạt tái méc không còn chút máu.Đi phía sau thầy giám thị mà thân thể của Ngọc Trà không thể nào ngừng run rẩy.Bình thường nếu không có việc gì thì Ngọc Trà tuyệt nhiên sẽ không muốn chủ động tiếp xúc hay động chạm gì đến Hi An, nhưng lần này có vẻ như Ngọc Trà thật sự cảm thấy sợ hãi mà vô thức níu lấy áo của Hi An.Hi An hơi quay đầu nhìn qua Ngọc Trà, trông thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì Hi An cũng chẳng nói thêm lời nào mà chỉ im lặng nối bước đi theo sau thầy giám thị.Trong lòng cô có vẻ quá rõ chuyện gì sắp xảy ra và cũng đã có dự tính riêng của bản thân nên cũng chẳng mảy may lo sợ gì.Vừa lên đến phòng hiệu trưởng, chỉ vừa mới bước vào trong thì cả hai liền bắt gặp ánh mắt không mấy thiện chí của một người đang ông đang ngồi đối diện thầy hiệu trưởng ở bàn tiếp khách.Hai người đàn ông rõ ràng vốn dĩ đang trò chuyện đến vui vẻ và cười tít mắt nhưng chỉ vừa thấy hai người là Hi An và Ngọc Trà đi vào thì liền thay đổi sắc mặt.Thấy người đã được gọi đến, thầy hiệu trưởng khi này bắt đầu nghiêm mặt nghiêm giọng mà bắt đầu gọi cả hai đến gần và hỏi chuyện."

Mọi chuyện diễn ra ngày hôm qua là như thế nào?

Chuyện gì đã xảy ra mà để cho phụ huynh của bạn Đông Quân lớp 11B đến gặp tôi thế này?"

Ngọc Trà nghe hỏi vậy thì càng run rẩy dữ dội hơn.

Thấy Ngọc Trà nhát gan không dám nói gì nên Hi An lúc ấy mới lên tiếng tường thuật lại những gì xảy ra vào ngày hôm qua.Nghe xong, thầy hiệu trưởng với sắc mặt giận dữ mà vỗ mạnh xuống mặt bàn và quát lớn:"Quá trời rồi!

Học thì không lo học mà ở đó lo yêu đương!

Các em hay quá há!

Về viết bản kiểm điểm đưa phụ huynh kí rồi mang lên đây cho tôi!"

Hi An rất ngoan ngoãn mà gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ngay sau đó liền nói tiếp:"Vâng!

Bọn em đã hiểu rồi ạ!

Bọn em sẽ về viết kiểm điểm ngay ạ!

Mà thầy ơi, hình như thầy quên một người rồi ạ."

"Ai?"

Thầy hiệu trưởng nhíu mày hỏi lại."

Là bạn học Hứa Đông Quân lớp 11B, bạn ấy mới là nhân vật chính trong chuyện ồn ào hôm qua mà thầy.

Cớ sao chỉ có 2 đứa con gái bọn em phải viết kiểm điểm mà lại không có bạn ấy!"

Vừa nghe Hi An nói hết câu thì người đàn ông ngồi phía đối diện liền trưng ra bộ mặt âm u mà đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt Hi An mà nói:"Cô tên gì?"

"Con là Hi An, Lâm Hi An, làm sao ạ?"

Hi An vẫn bày ra vẻ mặt bình thản như thể tất cả không liên quan đến mình mà đáp lại."

À, thì ra là mày!

Thì ra mày là cái đứa đã ra tay đánh con trai tao đến cả mình bầm tím.

Tao vốn định cho qua chuyện này rồi, vì dù sao con tao cũng là con trai mà bọn mày lại là con gái.

Nhưng bây giờ với thái độ muốn kéo cả đám chết chung của mày thì tao đổi ý rồi."

Người đàn ông càng nói thì vẻ mặt càng vặn vẹo khó nhìn, ông ta nói xong liền quay sang nói với hiệu trưởng với thái độ rõ giận dữ."

Tôi vốn dĩ không có ý định làm lớn chuyện nhưng nếu mọi chuyện đã đến bước đường này thì tôi cũng không muốn bỏ qua nữa.

Trường này bình thường nhận quyên góp, tài trợ không ít nên chắc không thiếu camera có thể ghi hình rõ những gì xảy ra ở sân trường ngày hôm qua đâu nhỉ!?"

"Đúng là vậy!"

Hiệu trưởng gật gật đầu đáp lại."

Vậy trích xuất camera đi!

Tôi muốn làm lớn chuyện này!"

Nói rồi, ông ta liền ngồi phịch xuống ghế bắt chéo chân trông vô cùng quyền lực.Ngọc Trà nghe nói đến muốn làm lớn chuyện thì cả mặt đã tái xanh thì càng tái hơn.Thân thể của Ngọc Trà đã run rẩy đến độ không đứng vững nổi mà lảo đảo, Hi An khi này cũng không so đo mà đỡ lấy cô.Được Hi An đỡ lấy bả vai, Ngọc Trà thất thần run run nhìn thầy hiệu trưởng với người đàn ông hình như theo cô nhận biết thì chính là cha của tên Đông Quân.

Cô run run kéo áo Hi An rồi hỏi với chất giọng đầy lo sợ:"Hi An, phải làm sao bây giờ?

Hình như cha của Đông Quân không muốn bỏ qua cho chúng ta.

Chúng ta phải làm sao đây?

Cha mẹ tớ mà biết chuyện thì tớ toi mất!"

Không hề đáp lại Ngọc Trà, Hi An khi này chỉ chăm chăm nhìn về phía hai người lớn một lúc.Thầy hiệu trưởng nghe ba của Đông Quân nói thế thì cũng cho thầy giám thị đi đến trích xuất camera xem lại hiện trường hôm đó.Cả nhóm người khi này cùng nhau đến phòng bảo vệ để xem lại đoạn camera.Nhìn khung cảnh phát chiếu lại trên màn hình tivi, khung cảnh chuyển đổi đến đoạn đã có giáo viên xuất hiện và đang giải tán đám đông.Bọn họ thấy Hi An đi đến nói gì với Hứa Đông Quân khiến cho hắn ta bắt đầu nổi đóa lên mà xông đến muốn làm gì đó, nhìn vào liền biết hắn ta rõ ràng là muốn động tay động chân đánh Hi An nhưng rồi kết quả cuối cùng là bị cô quật cho té nhào nằm dưới đất vô cùng thê thảm.Chính mắt thấy con trai mình bị người ta quật cho nằm dưới nền đất dơ bẩn đầy tội nghiệp thì cha Hứa vô cùng tức giận, ông ta ngày thường kiểm soát cảm xúc rất tốt nhưng chỉ điều là việc liên quan đến con trai cưng của ông ta thì hoàn toàn ngược lại.Không kiềm chế được cơn tức giận, cha Hứa không nói nửa lời mà đưa tay giáng một bạt tay lên mặt Hi An và miệng bắt đầu tuôn ra những lời mắng chửi khó nghe."

Mẹ mày, cái thứ mất dạy!

Mày vậy mà dám đánh con trai tao!

Mày đúng là đồ không có cha mẹ dạy!

Cái thứ côn đồ lưu manh!"

Chửi xong, ông ta liền quay sang gào lên với hiệu trưởng với sự giận dữ."

Hiệu trưởng Chu, tôi muốn nó bị đuổi học!

Cái thứ côn đồ như nó ở lại trường nhỡ đâu lại lên cơn đánh con trai tôi!

Trường các người là trường có tiếng và nhận được không ít tài trợ từ các doanh nghiệp và phụ huynh.

Nếu như bây giờ tôi để cho bọn họ biết trường các người tồn tại loại côn đồ này thì các người nghĩ sẽ còn học sinh nhập học hay doanh nghiệp tiếp tục tài trợ cho các người ư?"

Hiệu trưởng Chu nghe cha Hứa nói vậy thì cũng xanh mặt, để xoa dịu cơn tức giận của ông ta thì hiệu trưởng liền vội vàng đồng ý.Nhận được sự đồng ý của hiệu trưởng cha Hứa liền được đà mà lấn tới, ông ta quay sang chỉ thẳng mặt Ngọc Trà mà mắng nhiếc những lời vô cùng khó nghe."

Còn có con nhỏ này!

Ông cũng phải đuổi luôn nó!

Mới có tí tuổi đầu mà đã đi câu dẫn, quyến rũ con trai rồi!

Cái thứ đàn bà con gái mất nết!

Mới bây lớn mà đã giở thói của hồ ly tinh, sau này là muốn làm 'gái' sao?"

Ông ta càng chửi càng không nghe nổi, nhưng hiệu trưởng cũng không dám phản bác mấy mà chỉ có thể nói vài lời xoa dịu."

Thôi được rồi!

Ông cũng đừng mắng nữa, về phòng đi rồi chúng ta tiếp tục giải quyết!".Xong việc ở phòng bảo vệ, khi này mọi người quay lại phòng của hiệu trưởng.Hiệu trưởng thở dài một hơi rồi quay sang nói với Hi An và Ngọc Trà."

Chuyện đã đến nước này thì đành phải làm theo lời của ông Hứa đây thôi!

Dù sao ông Hứa cũng là một trong những nhà tài trợ lớn của trường.

Cả hai gọi cho phụ huynh đến trường đi!".
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 28


"Chuyện đã đến nước này thì đành phải làm theo những lời của ông Hứa đây thôi!

Dù sao ông Hứa cũng là một trong những nhà tài trợ lớn của trường.

Cả hai gọi cho phụ huynh đến trường đi!"

Ngọc Trà vừa nghe đến việc bị buộc thôi học và phải gọi phụ huynh liền òa lên khóc nức nở.Không còn màng đến hình tượng hay việc người đứng bên cạnh là Hi An nữa, Ngọc Trà ôm lấy người kế bên khóc lên đầy tội nghiệp và miệng thì không ngừng lẩm bẩm:"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Không muốn gọi phụ huynh đâu!

Cha mà biết thì mình toi mất!

Ông ấy sẽ đuổi mình ra khỏi nhà cho xem!"

Hi An nghe thấy những lời mà Ngọc Trà nói không ngừng cười lạnh trong lòng, thì ra là cô ta cũng biết sợ, nếu đã biết sợ vậy tại sao lại bạo gan đi làm mấy trò lẳng lơ trơ trẽn ấy trong kiếp trước cơ chứ?À, cũng có thể là do bây giờ tâm lý vẫn còn non nớt chưa được vững như lúc trưởng thành nhỉ?

Hay là do trong kiếp trước cô ta che giấu quá kỹ nên chưa từng bị bại lộ để phải nghe mấy lời khó nghe này nên chưa từng biết sợ là gì?

Hay là do bản thân Hi An cô quá ngu quá thánh thiện nên cô ta mới dám làm vậy?Càng nghĩ thì Hi An càng khó chịu, cô hơi bực dọc mà đẩy Ngọc Trà đang bám dính lấy mình qua một bên.Cô nghiêm túc nhìn hai người đàn ông rồi thản nhiên nói:"Dù sao cũng là em ra tay đánh người, có muốn gọi phụ huynh thì gọi phụ huynh của mỗi em là được rồi!

Chuyện em đánh người cũng chả liên quan gì đến Ngọc Trà cả!"

Lời của Hi An vừa dứt thì cả căn phòng liền rơi vào im lặng, Ngọc Trà sở dĩ vẫn còn đang muốn khóc thêm một lúc cũng im bật.Ngọc Trà không dám tin nhìn qua Hi An với đôi mắt ngỡ ngàng và có chút ngơ ngác.

Thông qua những gì mà Hi An đã làm với chính mình, Ngọc Trà cứ ngỡ Hi An lẽ ra phải ghét mình lắm nhưng lại không ngờ được rằng lúc này Hi An lại đứng ra bảo vệ cô.Nghĩ đến mấy lời vừa rồi của Hi An, Ngọc Trà lúc này bất giác cảm thấy trong lòng có mấy phần cảm xúc nhộn nhạo khó nói thành lời đang rục rịch dâng lên, hình như cô có chút cảm động rồi.Cha Hứa khi nghe mấy lời này của Hi An thì có vẻ bị chọc cho tức quá hóa cười, ông ta cười lên khanh khách đầy mỉa mai rồi nói:"Côn đồ như mày mà cũng biết ra vẻ anh hùng nghĩa khí quá nhỉ!

Đúng là cái thứ giả tạo, đạo đức giả!

Được rồi, nếu con ngu mày muốn một mình gánh thì tao cho mày toại nguyện."

Nói xong, ông ta nhìn sang hiệu trưởng ra ngầm ra tín hiệu.Hiệu trưởng Chu dường như cũng hiểu ý cha Hứa mà vừa gật gật đầu vừa thở dài một hơi."

Thôi được rồi, vậy một mình em gọi phụ huynh đến trường gặp tôi ngay đi!"

Hiệu trưởng Chu chỉ tay về phía Hi An mà ra lệnh.Ngọc Trà nghe thấy bản thân không cần phải gọi phụ huynh lên trường thì liền vui vẻ, mừng rỡ ra mặt mà không màng đến tình huống hiện tại, nói:"Hiệu trưởng, nếu đã vậy thì em được về lớp chưa ạ?"

Nói dứt câu, chưa nhận được câu trả lời của hiệu trưởng thì Ngọc Trà đã nhận được ánh mắt chết chóc của Hi An đang nhìn mình khiến cho cô phải rụt cổ lại.Hai người lớn cũng chẳng để ý lắm ở phía bên này nên hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt đe dọa vừa rồi của Hi An.Hi An nắm lấy cánh tay nhỏ mỏng manh của Ngọc Trà rồi kéo mạnh cô đến sát bên mình và thì thầm vào tai đối phương:"Cậu giỏi lắm Ngọc Trà!"

Đối diện với lời này của cô, sắc mặt của Ngọc Trà bỗng chốc có chút tái xanh mà cúi thấp đầu không dám đối mặt với cô.Hiệu trưởng Chu và cha Hứa đang bàn bạc gì đó với nhau, hiệu trưởng khi này lơ đãng nhìn sang mà hờ hững nói một câu:"Hi An bị gọi phụ huynh thì ở lại, còn học sinh không còn việc thì quay về lớp đi, về lớp viết bản kiểm điểm rồi đưa phụ huynh ký tên và mai nộp lại cho tôi."

Hi An sau khi nghe xong lời của hiệu trưởng thì cũng thả tay Ngọc Trà ra.Ngọc Trà bị cái hất tay của Hi An làm cho chao đảo nhưng may là lực của đối phương không mạnh nên vẫn trụ được không ngã.Cô ngước nhìn mọi người trong phòng một lượt rồi mới cúi đầu trước hiệu trưởng Chu đáp một câu dạ rồi rời đi.Trước khi đóng cửa phòng hiệu trưởng lại, Ngọc Trà không quên liếc mắt nhìn sang Hi An, trông thấy đối phương hoàn toàn không để ý đến mình thì cô có hơi bực dọc mà bỏ đi về lớp....Sau khi Ngọc Trà đi về lớp, lúc này trong phòng hiệu trưởng chỉ còn lại ba người là Hi An và hiệu trưởng Chu cùng cha của Hứa Đông Quân.Hiệu trưởng khi này đi qua điện thoại bàn rồi nhắc lên và ra lệnh cho Hi An đọc số điện thoại của người nhà.Hi An rất ngoan ngoãn mà làm theo, cô bình thản đọc dãy số dài cho hiệu trưởng rồi đứng chờ."

Xin chào, có phải anh là phụ huynh của em Lâm Hi An lớp 11A không?

Tôi là hiệu trưởng, tôi muốn mởi anh Lâm đến trường làm việc một chuyến, không biết bây giờ anh có thời gian không?"

Không biết người bên kia nói gì mà hiệu trưởng hơi nhíu mày rồi tiếp tục nói:"Anh Lâm, mong anh bỏ chút thời gian đến trường gặp tôi, anh có biết là con gái của anh gây chuyện lớn ở trường rồi không?

Được, được, vậy tôi chờ anh, mong anh nhanh chóng sắp xếp đến trường nhanh nhất có thể!"

Nói chuyện điện thoại xong, hiệu trưởng nhìn qua Hi An rồi nhăn mày đầy vẻ bực bội mà cao giọng quát:"Cô ra ngoài đứng chịu phạt cho tôi!

Khi nào người nhà cô đến thì mới được phép quay về lớp!"

Mặc dù rất không vui nhưng Hi An vẫn rất ngoan ngoãn mà đi ra bên ngoài cửa phòng hiệu trưởng đứng chịu phạt.Bên ngoài mặc dù chưa đến 9 giờ nhưng đã có chút nóng, Hi An đứng bên ngoài hành lang trước cửa phòng hiệu trưởng không có máy lạnh hay quạt nên cả người bắt đầu lấm tấm mồ hôi.Chờ 5 phút, 10 phút rồi 15 phút và nửa tiếng, cuối cùng từ phía xa xa cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông đang nhanh chân bước về phía này, bên cạnh ông ấy còn có hình dáng của thầy giám thị đang vừa đi bên cạnh vừa không ngừng nói cái gì đó trông vô cùng nịnh nọt và hèn mọn.Người đàn ông kia cuối cùng cũng bước đến đây và dừng lại trước mặt Hi An, ông nhìn xuống vẻ mặt bình thản có phần lạnh nhạt của cô rồi chợt mỉm cười đưa tay xoa đầu cô."

Sao con lại đứng ngoài này mà không đứng trong phòng thầy hiệu trưởng chờ cha?

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?"."

Cái này là do thầy hiệu trưởng kêu con làm, thầy nói con phải ở ngoài này đứng chịu phạt tới khi nào cha đến thì mới được về lớp."

Hi An nói xong thì cũng bình tĩnh thuật lại những gì đã xảy ra cho cha mình nghe.Cha Lâm nghe xong thì bất giác gân xanh nổi đầy trán, cả gương mặt của ông cũng đã nhăn lại đầy vẻ bực tức.

Quan sát gương mặt đen xì của cha mình, Hi An cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, thì ra từ trước đến giờ ông ấy luôn yêu thương cô như vậy, vậy mà cô lại bị quỷ ám đi nghe mấy lời nhăng cuội của Ngọc Trà ở kiếp trước rồi xa lánh ông.Cha Lâm sót con nên đau lòng không thôi, ông đưa tay vuốt ve mái tóc rồi gương mặt của con gái và dịu giọng nói:"Con đứng đây chờ cha một lát!"

Nói xong, ông liền thay đổi sắc mặt mà gõ cửa phòng hiệu trưởng.Nhận được lời mời vào của người bên trong, cha Lâm vô cùng hiên ngang mà bước vào trong.

Thấy ông đi vào trong thì thầy giám thị cũng vội đi theo sauKhông biết ở bên trong mấy người lớn đang nói gì với nhau nhưng không mất bao nhiêu thời gian thì bỗng cửa mở ra.Thầy giám thị khi này nở nụ cười có vài phần lấy lòng với cô."

Hi An, em vào phòng đi, thầy hiệu trưởng cho gọi em vào để nói chút chuyện!"

Rất nghe lời mà đi vào trong, Hi An vừa đi vào thì đã nghe thầy hiệu trưởng cười nói không ngớt."

Thì ra em học sinh Hi An ở lớp 11A là con gái của ông Lâm Phi Hồng.

Thật không ngờ tới, thật không ngờ tới!

Hình như từ trước đến giờ ngài không tham gia mấy lần họp phụ huynh của em Hi An đúng không?

Nếu không thì làm sao..."

Hiệu trưởng Chu chưa kịp nói hết câu đã bị cái cười khẩy của cha Lâm hù cho tái mặt.Hi An chậm rãi tiếp lời nói vào: "Từ trước đến giờ cha em rất bận không có nhiều thời gian đến trường dự họp phụ huynh cho em, bình thường đều là người làm hoặc là thư ký của cha đi thay."

"Vậy, vậy còn mẹ em, bà Lâm thì sao?"

Hiệu trưởng Chu nghe Hi An nói vậy liền nhanh chóng nắm bắt chủ đề mà hỏi tiếp để làm thân."

Mẹ cũng rất bận, bà ấy phải dành thời gian để tìm cảm hứng cho tác phẩm của bà ấy."

"Ra là vậy, ra là vậy!"

Hiệu trưởng khi này luôn miệng cảm thán.Cha Lâm đã nhìn không nổi nữa mà lạnh giọng hỏi:"Cuối cùng là con tôi làm gì?

Nghe con bé nói là trường định đuổi học con bé?

Tôi là người nói lý lẽ, cho tôi xem lại camera sự tình đã xảy ra, nếu con tôi sai thật thì không cần hiệu trưởng đuổi, tôi sẽ tự động làm thủ tục thôi học và cho con bé chuyển trường."

"Thì là, thì là..."

Trong lúc hiệu trưởng vẫn còn đang không nói nên lời, cha Lâm lúc này chợt lên tiếng yêu cầu:"Hay là để con bé về lớp học tiếp đi, chuyện này để người lớn chúng ta làm việc với nhau là được rồi!"

Được, được, được!

Hi An, về lớp học đi em!

Việc này để thầy bàn bạc với cha em là được rồi!"

"Vâng!"

Hi An gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô lễ phép cúi đầu chào mấy người lớn một lần nữa rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.Hi An đi trên hành lang về lớp, đi chưa đến lớp thì chuông báo hiệu giờ giải lao cũng reo lên inh ỏi, chưa được 30 giây thì học sinh từ các lớp cũng dần ào ra khỏi lớp học.Đi đến cửa lớp học, lúc này Ngọc Trà đang tay trong tay khoác tay học sinh mới là Lục Hạ đi từ bên trong ra ngoài.Ngọc Trà cười nói không ngớt với Lục Hạ, cứ như cái người vừa rồi khóc nức nở trên phòng hiệu trưởng không phải cô.Hi An lại nhớ đến những gì đã xảy ra ở phòng hiệu trưởng thì liền đen mặt, cô bước tới chặn trước mặt cả hai rồi nhìn Lục Hạ một cái nhưng liền rất nhanh chóng cô chuyển tầm nhìn sang Ngọc Trà đang co rút người lại.Mỉm cười với Lục Hạ, Hi An nhẹ giọng nói với cô gái xinh đẹp:"Tớ có việc cần nói với Ngọc Trà, cậu có thể đi xuống nhà ăn với người khác không?"

Lục Hạ rụt rè không dám phản kháng gì nhiều mà chỉ mờ mịt gật đầu đồng ý."

Cảm ơn cậu!"

Hi An cười đến vui vẻ mà thành thật cảm ơn Lục Hạ.Xong rồi, lúc này cô liền quay sang nhìn Ngọc Trà với vẻ mặt có phần mếu máo như sắp khóc."

Tớ không muốn đi cùng cậu!"

Ngọc Trà nhỏ giọng kháng cự.Nhìn hai bàn tay của Ngọc Trà với mấy đầu ngón tay đang không ngừng xoa xoa loạn xạ vào nhau, Hi An liếc nhìn xuống đỉnh đầu đang cúi một lúc càng thấp của Ngọc Trà.Cô không nói thêm một lời dư thừa nào mới kéo lấy cánh tay của Ngọc Trà vừa được Lục Hạ thả ra rồi mạnh bạo kéo đi.Lục Hạ khi này ngơ ngác nhìn theo hướng hai người rời đi một lúc rồi cũng lủi thủi đi xuống nhà ăn cùng người khác.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 29


Ngọc Trà bị Hi An kéo đi đến nhà kho cũ không còn được trưng dụng và rất ít khi có người qua lại.Cửa nhà kho không khóa, vì phòng bị bỏ trống và không có ai lui đến đây nên nhà trường cũng không nhất thiết khóa lại.Hi An kéo Ngọc Trà đi vào bên trong nhà kho cũ, bên trong phòng hơi tối và chỉ có một nguồn ánh sáng duy nhất là từ bên ngoài rọi vào.Cô thô bạo đẩy đối phương vào tường.Ngọc Trà bị đập vào tường mà ê ẩm cả thân thể.

Cô lờ mờ cảm thấy hình như Hi An lần này thực sự đang rất giận dữ.Vào lúc này Ngọc Trà mới dần cảm thấy sợ hãi dáng vẻ như hung thần của Hi An.Hi An đẩy Ngọc Trà và ép cô vào tường, Hi An đưa tay bóp chặt lấy cằm Ngọc Trà mà lạnh giọng nói:"Cậu giỏi lắm Dương Ngọc Trà!

Đúng là chó không bỏ thói ăn phân!

Vừa nghe không cần mời phụ huynh thì liền vứt tôi lại mà muốn bỏ về lớp?"

Nói đến đó, âm giọng của Hi An chợt trầm xuống một tone khiến cho Ngọc Trà bất giác mà rùng mình.Ngọc Trà đã bị dọa đến mức hai mắt long lanh ngập nước sắp khóc, cô sợ hãi mà co người lại và bắt đầu run rẩy."

Hi, Hi An, cậu nghe tớ nói... lúc đó... lúc đó là do tớ quá sợ hãi nên mới... nên mới..."

"Nên mới như nào?"

Hi An hung ác trừng mắt, gằn giọng quát."

Nên mới... nên mới..."

Ngọc Trà không nói được thành lời mà cứ lấp ba lấp bấp không ngừng, trên khóe mi rơi xuống một giọt nước lớn.Nước mắt rơi xuống chạm vào tay Hi An cũng không làm cô nguôi ngoai mà càng hung bạo hơn, sức lực bàn tay của cô cũng tăng lên niết chặt lấy cằm Ngọc Trà."

Ngoài khóc ra cậu còn biết cái gì hay ho hơn không?"

"Tớ... tớ..."

Nhìn đối phương nước mắt ngắn nước mắt dài bắt đầu lả chả rơi xuống như đóa hoa nhỏ mỏng manh đang chịu nhiều thương tổn càng làm Hi An nổi đóa hơn, mà muốn giày xéo, giẫm nát bông hoa mềm yếu này.Bàn tay vẫn còn bóp chặt lấy cằm của Ngọc Trà buông ra, nhưng rất nhanh chóng nó lại chuyển đổi mục tiêu mà siết lấy cái cổ thon dài của người trước mặtHơi dùng lực đạo mà siết chặt cái cổ xinh đẹp thêm một chút, Ngọc Trà thật sự đã bị Hi An giày vò cho một trận và đã bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.Nước mắt trào ra càng lúc càng nhiều, Ngọc Trà thở không ra hơi đã vậy cổ còn bị siết đến đau điếng, cô lúc này khóc lóc cầu xin."

Hi, Hi An, đừng mà... thả tớ ra đi...

đau quá... tớ sai rồi...Hi An..."

Hai bàn tay của Ngọc Trà không ngừng cào loạn lấy bàn tay đang bóp chặt lấy cổ mình, vừa khẩn khoản van nài.Dường như cũng cảm thấy bản thân đi hơi xa nên Hi An dần buông tha Ngọc Trà, sức lực bàn tay đang siết lấy cổ Ngọc Trà cũng dần buông lỏng.Bình ổn được cảm xúc nhất thời không khống chế được, Hi An nhìn cô gái nhỏ đang tự ôm lấy cổ bản thân vừa thở dốc vừa khóc lóc như lê hoa đái vũ.Nhìn người nọ khóc đến đáng thương nhưng cô một chút cũng chẳng cảm thấy có lỗi, ngược lại còn cảm thấy có chút hả hê.Hi An khi này thay đổi thái độ nhanh đến đáng sợ, cô đưa tay vuốt ve gương mặt Ngọc Trà mà nói:"Trà nè, nhờ có tớ mà cậu không cần phải mời phụ huynh, cũng không bị đuổi học nữa, vậy nên..."

Nói đến đó, ánh mắt của Hi An chợt trở nên gợi tình liếc nhìn xuống đôi môi ửng hồng và còn được phủ một lớp bóng nhẹ nhờ vào son môi kia, rồi tiếp tục nói: "Cậu muốn trả ơn tớ như nào đây?

Còn có việc cậu vứt tớ lại ở phòng giám hiệu..."

Vừa nói, bàn tay còn lại của Hi An đã đặt trên cái eo nhỏ của Ngọc Trà từ lúc nào.Đầu ngón tay đầy tinh nghịch không ngừng trêu chọc làm cho Ngọc Trà hơi uốn éo thân thể, giọng nói ngọt ngào run run đáp lại:"Cậu, cậu... cậu muốn như nào?"

Đối diện với dáng vẻ này của cô có vẻ Hi An rất hài lòng mà trầm thấp cười lên, tiếng cười như có như không vang lên trong không gian kín và có chút tiếng vang vọng lại làm cho Ngọc Trà cảm thấy lạnh gáy."

Thì là... như này..."

Nói rồi, lời vừa dứt đôi môi của Hi An rơi xuống cuốn lấy đôi môi mềm của Ngọc Trà.Chiếc lưỡi mềm vươn ra quấn lấy đầu lưỡi của đối phương mà trêu đùa, mặc dù đã dần quen với việc này nhưng Ngọc Trà vẫn cảm thấy hơi choáng ngợp không theo kịp nhịp của Hi An.Hai bàn tay của Ngọc Trà bám víu lấy bả vai của Hi An nhưng không hề có ý định đẩy cô đi, lúc này cánh tay của Hi An đã quấn lấy eo của cô từ lúc nào.Ngọc Trà bị nụ hôn của Hi An làm cho đê mê, đôi mắt dần dần nhắm nghiền lại như thể đang muốn hưởng thụ.

Thậm chí, ở bên ngoài có bất kì âm thanh gì cũng không hề làm ảnh hưởng gì đến Ngọc Trà.Hai người quấn lấy nhau triền miên mất một lúc rồi cũng dần kéo dài khoảng cách và kéo theo một sợi tơ mỏng manh trong suốt quen thuộc.Ngọc Trà với ánh mắt si mê nhìn Hi An, cùng với tiếng thở dốc khe khẽ phát ra làm cho bầu không khí giữa cả hai đã ám muội thì càng trở nên ám muội hơn.Hi An vẫn chưa muốn dừng lại, cô ôm lấy Ngọc Trà rồi dời đôi môi xuống và hôn lên cái cổ vốn trắng nõn đã xuất hiện dấu tay có hơi ửng đỏ.

Đầu lưỡi khẽ lướt lên dấu tay đỏ trên nền da trắng mịn làm cho Ngọc Trà hơi rùng mình.Tiếng thở nặng nề dưới cổ họng phát ra đứt quãng, dường như đã quên mất những gì mà đối phương vừa làm với mình, Ngọc Trà ôm lấy cổ Hi An như thể hai người là tình nhân đang âu yếm nhau.Hi An lưu lại vết hôn đỏ như dấu muỗi đốt trên cổ Ngọc Trà, chưa hết, cô mở tung hai cúc áo của Ngọc Trà ra rồi hôn xuống da thịt mềm mịn và tiếp tục để lại dấu hôn gợi tình.Đôi môi chậm rãi hôn xuống tần tất da tất thịt của Ngọc Trà, từ cổ rồi xuống ngực, sau khi để lại vết tích, Hi An bỗng nhiên cắn xuống xương quai xanh làm cho cô hít lấy một ngụm khí lạnh khẽ rít lên.Tiếng chuông báo đã hết giờ giải lao bất chợt reo lên làm cho Ngọc Trà giật bắn mình mở toang mắt.Lúc này, Ngọc Trà nhìn thấy ánh mắt của Hi An đôi khi lại liếc nhìn ra bên ngoài cửa nhưng cô cũng chẳng để ý lắm.Hi An khi này như đổi thành người khác mà vô cùng dịu dàng kéo ngực áo lại rồi ân cần đóng cúc áo lại cho cô.Xong tất cả, Hi An nắm lấy bàn tay của Ngọc Trà như chưa từng có gì mà đi ra bên ngoài, đi được vài bước thì mới thả tay cô ra.Không rõ đối phương đang làm gì, nghĩ gì, Ngọc Trà lén lút liếc nhìn Hi An một cái rồi bật chợt cảm thấy gương mặt có hơi nóng khi nhớ lại những gì vừa diễn ra.Nhớ lại những lời mà Hi An đã nói và cả hành động dịu dàng vừa rồi.Hi An vậy mà thật sự giúp cô không bị đuổi học ư?

Đã vậy còn không cần mời phụ huynh?Nghĩ đến đó, gương mặt vốn có hơi nóng lại đỏ thêm một tầng.Rốt cuộc là Ngọc Trà cô đang bị gì vậy nè?
 
Back
Top Bottom