Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!

[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 40


Nhận được sự đồng ý của phụ huynh cho chuyến du lịch hè, hai anh em Lục Vũ khá cao hứng.Lục Vũ vốn ít thể hiện nhiều cảm xúc ra bên ngoài nên khó nhận thấy, ngược lại Lục Hạ lại vui vẻ ra mặt với ánh mắt mong chờ.Hai người họ đến lớp chưa bao lâu thì Ngọc Trà cũng đến lớp.Ngọc Trà vẫn như thường ngày mà cười nói đi về phía bàn học đặt balo xuống rồi bắt đầu đi qua tán gẫu với Lục Hạ.Cả hai người nói chuyện với nhau được một lúc, Lục Hạ chủ yếu là ngồi nghe Ngọc Trà nói.Ngọc Trà hăng say nói chuyện, cô khi này bày ra dáng vẻ của cô nữ sinh tuổi mới lớn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh mà ngô nghê hỏi:"À mà chuyện ngày hôm qua như nào rồi?

Hi An có thật là đến nhà các cậu không?

Hay là cậu ấy lại chỉ nói cho vui?"

Cô gái vừa nói vừa cười giống như chỉ vô tình nhớ đến mà hỏi.Lục Hạ cũng không nghĩ nhiều mà vô tư đáp lại:"Có, hôm qua Hi An có đến nhà tớ.

Không ngờ tới Hi An đạp xe siêu thật!"

Nói đến đó, Lục Hạ dường như bị chọc đúng dây thần kinh nói chuyện mà bắt đầu thao thao bất tuyệt không ngưng được."

Anh tớ bình thường đạp xe lúc nào cũng bỏ xa tớ hết, tớ chưa bao giờ đuổi kịp anh ấy, lần nào cũng là anh ấy về đến nhà trước.

Vậy mà hôm qua Hi An đạp xe đuổi theo sát phía sau xe anh ấy.

Tớ còn tưởng xe của tớ bị cậu ấy đạp đến hỏng luôn rồi.

Tớ ngồi phía sau mà sợ đến tái mặt!"

Nói xong, Lục Hạ mỉm cười đầy vui vẻ rồi nhìn qua Lục Vũ mặt lạnh đang nghịch bút trong tay rồi hất cằm."

Đúng không anh hai?"

Lục Vũ nhìn dáng vẻ cởi mở của em gái cũng không muốn làm cô bé mất hứng mà chỉ gật đầu đáp lại thể hiện cho sự xác nhận.Nghe đến đây, nụ cười trên môi Ngọc Trà bất chợt cứng đờ trong giây lát, khóe môi cũng hơi chùng xuống."

Hôm qua cậu với Hi An đi cùng xe sao?

Cậu ấy không đi xe riêng à?

Nhà cậu ấy giàu như vậy mà vẫn muốn đạp xe sao?

Hồi trước cậu ấy cũng hay rủ tớ đi về chung bằng xe đạp í, nhưng tớ toàn từ chối, tại tớ sợ nhà cậu ấy với nhà tớ ngược hướng rồi làm phiền cậu ấy phải đạp xe đường xa."

Ngọc Trà hơi ngưng một lát, thoáng trên gương mặt lộ ra một chút biểu cảm thất vọng: "Mà bây giờ cậu ấy chỉ toàn đi học bằng xe hơi nhà thôi, cậu ấy hình như không muốn đạp xe nữa.

Tớ không ngờ là cậu ấy vẫn chạy xe đạp một lần nữa để đến nhà các cậu."

Ngọc Trà càng nói trong lòng càng cảm thấy không vui, cô hơi bĩu môi.Thấy dáng vẻ này của Ngọc Trà, mấy nam sinh vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh cô nhưng bị ngó lơ kể từ lúc có sự xuất hiện của đôi anh em song sinh liền vội chen giọng vào để níu kéo cảm giác tồn tại của bản thân."

Trà nói đúng đấy!

Cậu ta lúc trước thích giả nghèo tỏ vẻ đáng thương thì chạy xe đạp, giờ nghỉ giả nghèo thì luôn đi xe hơi đắt tiền.

Điều gì mà khiến cho cậu ta tình nguyện lại tiếp tục đạp xe lần nữa vậy?"

"Chắc là trong lòng cũng có toan tính muốn làm thân với ai kia rồi!"

Mấy nam sinh nói xong không chút che giấu liếc nhìn qua Lục Vũ, nhìn khuôn mặt tinh xảo như tượng tạc kia càng làm cho họ cảm thấy buồn bực và sinh ra đố kỵ.Vốn nghĩ rằng Lục Vũ cũng sẽ không quan tâm đến mấy lời mỉa mai này, nhưng ngờ đâu cậu lại bất chợt cất giọng.Giọng nói băng lạnh khiến người ta cảm thấy hơi áp lực."

Đàn ông con trai gì mà sao hay để ý tiểu tiết, soi mói thế?

Bây giờ cậu ấy đi xe hơi nhà thì đồng nghĩa là cả đời không được tiếp tục chạy xe đạp sao?

Xe đạp có thù với mấy cậu?"

Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả không gian, Ngọc Trà hơi đảo mắt rồi vội cười xòa chuyển chủ đề:"Vũ, cậu đừng vậy mà!

Mấy cậu ấy chỉ nói đùa thôi, chứ không có ý gì đâu!"

Nói đỡ cho mấy nam sinh kia vài câu, trông thấy nét mặt của Lục Vũ chưa hết lạnh thì Ngọc Trà liền mau chóng quay sang đuổi khéo mấy người khác đi."

Không phải bình thường mấy cậu giờ này đều qua lớp bên cạnh tìm bạn à?"

Dường như cũng nhận ra ý của Ngọc Trà nên bọn họ cũng không nói thêm lời nào, mà chỉ trợn mắt nhìn Lục Vũ một cái tượng trưng cho lời cảnh cáo rồi đi ra khỏi lớp.Hôm nay Hi An đặc biệt đến muộn hơn bình thường, Ngọc Trà chợt xoay người nhìn về phía cửa một cái rồi lại quay sang nhìn Lục Vũ và Lục Hạ.Ngọc Trà mỉm cười như thể từ nãy đến giờ không có gì xảy ra, cô lúc này quay lại chủ đề cũ mà hỏi tiếp:"Vậy Hi An hôm qua đến nhà hai cậu rồi nói chuyện với bố mẹ các cậu như nào?

Họ có bị thuyết phục không?"

Hai anh em họ Lục không nói gì mà chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, Ngọc Trà khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ ban đầu mà khiến cho đối phương không kịp phát hiện.Vẫn chưa bỏ cuộc, Ngọc Trà có hơi vội mà tiếp tục hỏi: "Nhưng không phải còn chi phí?

Chi phí đi 1 tháng là đắt lắm đó!

Các cậu sướng thật!

Haiz, không như tớ... mà thật sự là bố mẹ các cậu không để tâm đến chi phí sao?"

Lục Hạ khi này không biết nên làm gì ngoài cười gượng gạo trong lúc Ngọc Trà tự biên tự diễn mà không để bọn họ nói tiếp, chờ Ngọc Trà nói xong thì cô mới cười khó xử nói:"Thật ra, chuyến đi với Hi An, cậu ấy nói là tớ với anh trai không cần tốn tiền, tất cả đều là miễn phí!"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 41


Ngọc Trà ngay sau khi biết được chuyến du lịch hè không hề mất tiền thì có chút thay đổi suy nghĩ.Xuyên suốt giờ học, Ngọc Trà không thể kìm nén được mà nhìn Hi An nhiều hơn vài lần so với ngày thường.Hi An đang ngồi viết bài đột nhiên ngẩng đầu nhìn trực diện đối mắt với Ngọc Trà khiến cho cô giật thót mình vội vàng quay lên.Rất nhanh giờ giải lao giữa giờ cũng đến.Bình thường Ngọc Trà luôn là đến tìm Lục Vũ và Lục Hạ trước tiên, sau đó mới đến Hi An tự mình đi đến và tham gia cùng.Nhưng lần này thì có chút khác biệt.Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vừa reo lên, giáo viên chỉ mới bước ra khỏi lớp thì Ngọc Trà liền nhanh như chớp đi đến trước bàn của Hi An.Cảm nhận được cái bóng của ai đó đang đè lên mình, Hi An hơi ngước nhìn lên thì bắt gặp gương mặt như đang có điều gì khó nói của Ngọc Trà.Hơi nghiêng đầu khó hiểu nhìn người trước mặt, dù cho trong lòng đã biết rõ đối phương đến tìm mình vì lý do gì nhưng Hi An vẫn vờ như mịt mờ không biết gì."

Sao tự nhiên lại nhìn tớ như thế?

Cậu có gì muốn nói à?"

Hi An với chất giọng đều đều hỏi.Ngọc Trà có phần ấp úng không nói thành lời, cô đảo mắt không dám nhìn thẳng người đối diện quá lâu rồi chậm chạp mở lời."

Hi An, tớ... tớ nghe nói là chuyến du lịch hè mà cậu rủ tớ với Lục Vũ Lục Hạ đi cùng không mất tiền?

Là... là thật sao?"

"Ừm, là thật!

Bé Trà thật là, tớ trước giờ đã nói dối cậu bao giờ chưa?"

Hi An cong môi cười, đôi mắt híp lại thành trăng khuyết, cô chống cằm ngước nhìn lên Ngọc Trà ngọt ngào gọi một tiếng 'bé'.Nhận được câu trả lời, với một tiếng gọi 'bé' của Hi An làm cho Ngọc Trà có chút bối rối không biết kế tiếp nên tiếp tục như nào, cô mím môi hơi trầm ngâm một lát rồi mới khó khăn mở miệng."

Hi An, tớ..."

Tự dưng lại có hứng thú muốn trêu chọc Ngọc Trà, Hi An cố tình không để cô nói hết câu đã chen giọng vào, ngữ điệu có chút bỡn cợt."

Bé Trà, cậu tự nhiên lại hỏi về chuyến đi hè có gì không?

Tớ nhớ là cậu bảo cậu không muốn đi, cậu muốn ở nhà ôn tập để chuẩn bị cho kì thi đại học của 13 tháng sau cơ mà.

Sao khi không cậu lại nhắc về chuyện này?"

Nghe Hi An nói vậy, gương mặt của Ngọc Trà trong thoáng chốc đỏ bừng lên, không rõ là gương mặt bị đỏ lên là do quá thẹn hay là tức giận.Bàn tay của Ngọc Trà trong vô thức siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt tạo nên vết hằn sâu.Biết rõ đối phương đang trêu chọc mình nhưng vẫn không thể phản bác lại làm cho Ngọc Trà vô cùng khó chịu.Cô cắn cắn môi dưới, đôi mắt hơi long lanh nước, vành mắt cũng hơi đỏ lên như thể chú thỏ nhỏ vừa bị bắt nạt phải chịu ấm ức."

Tớ... tớ nghĩ lại rồi, tớ cũng muốn tham gia.

Có thể không?"

Ngọc Trà dè dặt hỏi ý người đối diện.Nhìn dáng vẻ lúng túng pha chút bối rối của Ngọc Trà thật sự làm cho người khác có hơi mềm lòng, nhưng đối với Hi An thì chưa chắc.Hi An nhìn Ngọc Trà thêm vài lần với sắc mặt không chút thay đổi nào, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại đầy gian xảo, cô nói với chất giọng đều đặn không hề có chút gì gọi là suy nghĩ lại hay khó xử."

Nhưng mà chẳng phải cậu nói là...

à mà còn có về cha mẹ cậu, bọn họ sẽ cho cậu đi sao?"

Nghe đến đó, Ngọc Trà hơi ngẩn người rồi mau chóng giải thích, cô khua tay múa chân vội nói:"Chuyện, chuyện đó, về cha mẹ tớ thì để tớ nói với họ... nếu là đi cùng cậu thì chắc họ sẽ không có ý kiến gì đâu..."

Ngọc Trà càng nói càng cúi thấp đầu, hai ngón trỏ cũng vô thức mà xoắn xuýt nhau.Không nghe thấy Hi An đáp lại mình, Ngọc Trà dừng động tác, cô hơi ngước lên để thăm dò, nhìn người đang ngồi với ánh mắt nài nỉ có chút đáng thương rồi nhỏ giọng hỏi ý: "Tớ thật sự rất muốn đi..."

"Nhưng ngay từ đầu cậu không hề nói như vậy!"

Hi An lạnh nhạt ném trả lại một câu khiến Ngọc Trà nghẹn lại không thể nói tiếp một lời nào trong vài phút kế tiếp.Đôi mắt hoa đào khẽ lay động rồi dần ửng hồng mang theo chút đáng thương và đáng yêu khiến người ta khó mà từ chối điều gì.

Ngọc Trà dường như muốn nói gì thêm để cố thuyết phục Hi An.

Cô thực sự không hiểu cho lắm, rõ ràng Hi An trước giờ chưa từng làm khó cô nhưng tại sao lần này lại như vậy?Ngọc Trà hạ giọng biến nó trở nên ngọt ngào và điềm đạm hơn."

Hi An, thực sự tớ rất muốn đi, chẳng qua ban đầu tớ cứ nghĩ là chuyến đi tự túc mà phải đi 1 tháng thì thực sự có hơi quá sức với kinh tế của nhà tớ.

Nên là, nên là... nên là tớ mới phải từ chối cậu.

An, cậu có thể nghĩ lại không?

Lục Vũ với Lục Hạ đều đi hết, chẳng nhẽ tớ không thể đi?

Tớ rõ ràng là biết cậu trước, cũng... cũng... cũng 'thân thiết' với cậu hơn mà."

Càng nói, cô càng ủy khuất mà cúi thấp đầu hơn, hai bàn tay vấn nhẹ gấu váy.Người bên ngoài khi này cũng bắt đầu chú ý đến tình hình của hai người bên đây, họ cũng không nói gì mà hầu như chỉ hóng chuyện.Hồi trước, bình thường đều là Ngọc Trà lên mặt với Hi An, nhưng bây giờ tình hình đảo ngược, Hi An an nhàn ngồi trên ghế mặc kệ Ngọc Trà đang lúng túng giống như muốn năn nỉ điều gì đó.Có người mang máu anh hùng bênh vực kẻ yếu trong người không nhịn được nữa liền vội lên tiếng xen vào."

Hi An, tớ thấy Ngọc Trà rất thành khẩn nói chuyện với cậu từ lúc bắt đầu đến giờ, mà cậu cứ làm sao vậy?

Hồi trước, cậu cũng bị đối xử như vậy thì cũng phải hiểu cảm giác của người khác chứ?"

Ồ, nói đến đây thì đầu Hi An mới lập tức nhảy số, người bạn cùng lớp này hồi đó cũng hay đứng ra nói vài lời giúp cô khi bị Ngọc Trà xem nhẹ, và bây giờ tình hình cũng giống vậy nhưng chỉ đảo ngược vị trí được bênh vực của cả hai mà thôi.Thì ra đối phương cũng chả phải có ý tốt gì, mà chẳng qua là muốn thỏa mãn cái máu anh hùng trong người cậu ta mà thôi.Hi An không khỏi cười khẩy nhìn người nọ đầy khinh bỉ.Bị ánh mắt đầy châm chọc của Hi An nhìn qua làm cho người nọ tự giác câm nín không dám nói thêm lời nào rồi lủi đi nơi khác.Khi không lại bị chọc cho bực bội, Hi An có chút không vui mà gõ gõ lên mặt bàn nghĩ ngợi gì đó rồi mới thản nhiên ngước lên nhìn trực diện đôi mắt hoa đào đang long lanh đầy mong chờ, đáp lời."

Cậu thực sự muốn đi sao?"

Hi An nhàn nhạt hỏi.Ngọc Trà ngay lập tức gật đầu như gà mổ thóc thay cho câu trả lời.Cứ nghĩ đã thành công thuyết phục được người ta, nhưng ngờ đâu nửa giây sau đã nghe thấy Hi An không mặn không nhạt trả lời."

Nhưng tiếc quá, cậu muốn đi muộn quá, xe hết chỗ rồi."
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 42


"Nhưng tiếc quá, cậu muốn đi muộn quá, xe hết chỗ rồi."

Nghe đến đó, Ngọc Trà thực sự bị một câu này làm cho nghẹn đến cả mặt bừng đỏ.Cố nén sự ấm ức xuống, Ngọc Trà nở nụ cười méo xệch như sắp khóc."

Hi An, nhà cậu đâu khó để thay đổi phương tiện đâu, chỉ cần cậu lên tiếng là có thể đổi từ xe ít chỗ thành nhiều chỗ rồi mà..."

Nói đến đó, giọng của Ngọc Trà có hơi nghẹn lại làm cho người khác nghe vào liền cảm tưởng rằng cô đang khóc.Qua vài phút vẫn không nhận được bất cứ câu trả lời nào, Ngọc Trà không can tâm mà cứ đứng đó trừng mắt lớn mắt nhỏ đầy uất ức nhìn người đối diện.

Hi An cũng lười chú ý đến mà dời tầm mắt đi hướng khác, trùng hợp lúc đó tiếng chuông hết giờ giải lao vang lên.Tất cả mọi người quay lại chỗ ngồi để vào tiết tiếp theo.Cả tiết học, Ngọc Trà cả người trở nên có chút kỳ quái, cô ngồi thẳng lưng thẩn người nhìn bảng rồi lại thờ ơ đem mấy thứ giáo viên viết trên bảng chép lại vào tập.Không biết trong lúc vừa ghi chép vừa thẩn người như vậy cô đã nghĩ đến việc gì.Ngọc Trà đang chép bài nữa chừng chợt ngừng động tác mà đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau làm cho người ngồi sau lưng cô giật hết cả mình.Hi An giống như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của ai đó đang nhìn chầm chầm vào mình không buông tha nên cũng ngẩng đầu lên.Vừa ngước lên thì ánh mắt của cô trực tiếp đối diện với Ngọc Trà.Ngọc Trà trông thấy Hi An đã ngước lên nhìn mình, hai người mắt đối mắt được một lúc thì Ngọc Trà lại quay lên mà không nói một lời nào.Cũng chẳng quản đến hay quan tâm Ngọc Trà đang suy nghĩ gì, hay là có ý đồ gì, Hi An trước sau như một lại tiếp tục làm việc riêng của mình.Cô ghi ghi chép chép mấy phần quan trọng của giáo viên đề trên bảng xuống vở, vừa đặt bút chấm dấu chấm kết thúc câu thì cùng lúc đó tiếng chuông báo hết tiết học và đến giờ giải lao giữa giờ 10 phút reo lên.Giáo viên vừa bước ra khỏi lớp thì cả lớp ngay lập tức nhao nhao lên như một cái chợ.Lục Hạ vừa quay sang muốn nói gì đó với Ngọc Trà thì đã không nhìn thấy người đâu, quay đi quay lại tìm kiếm thì mới nhìn thấy người đang đứng ngay phía bàn của Hi An.Cô tò mò đưa mắt nhìn sang liền bắt gặp một màn lôi kéo kì lạ giữa cả hai.

Từ khi chuyển đến đây tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngọc Trà lôi kéo Hi An như vậy.Khi lướt qua Lục Hạ, Ngọc Trà gấp gáp không hề chú ý đến cô, mà ngược lại Hi An bị người đi phía trước nắm cổ tay kéo đi lại quay sang nhẹ nhàng mỉm cười với cô.Dường như lại nhớ đến chuyện gì đó, bất giác nhưng kí ức cũ lại hiện lên làm cho gương mặt nhỏ của Lục Hạ đỏ ửng rụt cổ lại.Đến khi kịp định thần lại thì đã chẳng thấy hai người họ đâu nữa.Lúc này, Lục Hạ mới vô thức nhìn qua anh trai mà hỏi một câu:"Anh hai, Hi An với Ngọc Trà mới đây mà đã đi đâu rồi?"

Lục Vũ không ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục nhìn cuốn sách trên bàn rồi thuận miệng trả lời:"Chắc là hai người họ có việc riêng cần nói rồi.

Em kệ họ đi!"...Ngọc Trà trầm mặc không nói mà chỉ lạnh mặt kéo tay Hi An đi về phía trước.Kéo Hi An đi lên nhà vệ sinh ở tầng 5, nơi mà ít người lui tới.Tầng 5 là tầng ít ai lui tới, vì trên đây là tầng dành cho 2 hội trường lớn, bình thường chỉ được sử dụng vào các ngày lễ lớn hoặc tổ chức văn nghệ, hội nghị, các cuộc thi...v.v nên không phải ngày nào cũng có người lui đến đây, nhất là vào khoảng thời gian sắp hè như này vì lễ tổng kết cũng phải chờ đến khi kết thúc ngày học cuối cùng vài ngày mới làm lễ.Chắc do bình thường ít ai lên đây nên tầng 5 nghiễm nhiên trở thành nơi lý tưởng cho các cặp đôi lâu lâu đến làm bậy, ngoài ra còn là nơi tụ tập lý tưởng cho mấy nhóm người cá biệt.Cũng do vậy mà sau này trên tầng 5 lắp thêm camera để giám sát có người đến làm bậy hay không, chỉ cần là học sinh không có việc gì mà mò lên đây đều sẽ bị khiển trách viết kiểm điểm dài 500 từ.Ngọc Trà trước giờ đều tuân thủ nội quy, cô chính là một học sinh ngoan điển hình, chưa nói đến, Hi An ngày trước luôn tự ti nhút nhát theo sau Ngọc Trà thì những chuyện như vậy chưa làm qua bao giờ.Nhưng lần này, không biết Ngọc Trà chịu kích thích gì mà kéo Hi An đi lên tầng 5.Lôi kéo Hi An đi vào nhà vệ sinh nữ nằm ở tầng 5.Nhà vệ sinh ở tầng lầu này đặc biệt sạch sẽ hơn hẳn những dãy lầu bên dưới.Ngọc Trà nắm cổ tay Hi An kéo cô vào phòng vệ sinh ngẫu nhiên rồi đóng sầm cửa lại và chốt khóa từ bên trong.Táo bạo ép Hi An vào trong góc tường, Ngọc Trà thấp hơn Hi An hẳn một cái đầu đang cố dồn đối phương vào chân vách tường."

Tại sao cậu luôn muốn làm khó dễ tớ thế?

Chẳng phải tớ đã hạ mình để cầu xin cậu rồi sao?"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 43: (h)


"Tại sao cậu luôn muốn làm khó dễ tớ thế?

Chẳng phải tớ đã hạ mình để cầu xin cậu rồi sao?"

Không gian lúc này chỉ còn lại hai người, Hi An lột bỏ bộ mặt nạ thường dùng trên lớp nơi đông người xuống.Cô mỉm cười đưa tay nắm lấy cằm của Ngọc Trà nâng lên, nhìn xuống đôi môi căng mọng của đối phương, tiếng cười khẩy nhàn nhạt vang lên."

Nói không đi là cậu, mỉa mai cũng là cậu, nhưng lại đổi ý muốn đi cũng là cậu.

Rốt cuộc cậu muốn cái gì?

Hay là, do có Lục Vũ nên cậu mới đổi ý?

Hay là do đi không tốn tiền?"

Bị mấy lời này của Hi An là cho nghẹn họng không biết nên đáp trả như nào, Ngọc Trà im lặng không nói mà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Hi An.Khí thế trong mắt của Ngọc Trà dường như bị giảm đi một nửa, cô khi này hơi xìu xuống mà dè dặt dời tầm mắt đi hướng khác nhìn xuống nền nhà.Không để cho Ngọc Trà có cơ hội lẩn tránh, Hi An nâng cằm Ngọc Trà ép cô nhìn thẳng vào mắt mình."

Cậu nhìn đi đâu?

Nhìn tôi đây này!

Mau!

Trả lời câu hỏi của tôi!"

Âm giọng trầm thấp hơi mang theo sự gầm gừ đè nén trong cuống họng khiến cho giọng nói bị khàn đi đôi chút giống như dã thú đang giận dữ có thể xé xác người trước mặt bất cứ lúc nào.Ngọc Trà lúc này đối diện với sự chất vấn ngược lại của Hi An có phần hơi sợ hãi nên cuống cuồng không thể nói thành lời."

Tớ... tớ... tớ không có.

Tớ chỉ đơn giản muốn đi cùng các cậu thôi mà.

Nếu cậu không muốn cho tớ đi cùng thì cứ nói thẳng đi, cậu đâu cần phải làm khó dễ tớ như vậy."

Như thể tìm được lý lẽ riêng, Ngọc Trà càng nói càng hăng, nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống liền làm nổi bật dáng vẻ đáng thương yếu đuối và nhỏ bé của cô."

Ừ, nếu nói vậy thì tôi cũng chân thành nói cho cậu biết, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn cho cậu đi cùng."

Hi An thành thật từ chối thẳng mặt làm cho Ngọc Trà trong giây lát đông cứng quên cả khóc, nước mắt vẫn lăn dài xuống gò má, Ngọc Trà trợn to mắt không dám tin là Hi An có thể thẳng thắn đến vậy."

Cậu... cậu..."

Ngọc Trà lấp bấp nửa ngày không nói nên lời."

Nếu nói xong rồi thì thôi vậy!

Tôi về lớp trước!"

Dứt lời, Hi An buông Ngọc Trà ra, cô đưa tay vặn mở cửa định bước ra ngoài.Thật ra, chuyến đi này lập ra cũng nhằm mục đích nâng cao mức độ 'thân thiết' với Ngọc Trà, thiếu nhân vật chính thì làm sao mà được, nói chung hiện tại Hi An chỉ muốn chơi đùa với Ngọc Trà một tí mà thôi.

Cô chính là muốn xem thử để có thể tham gia chuyến đi hời này thì Ngọc Trà có thể bày trò đến mức nào.Vừa thấy Hi An dứt khoát quay lưng và cánh cửa được mở ra, Ngọc Trà ngay tức khắc hoàn hồn không tiếp tục ngây người nữa.Cô khi này tay chân luống cuống không biết làm gì nên vội chộp lấy tay Hi An, còn tay kia liền đẩy cánh cửa làm cho nó mạnh bạo đóng lại tạo nên âm thanh chói tai."

Chưa!

Chúng ta vẫn chưa nói xong mà!"

Ngọc Trà trong lúc cuống quýt mà vô thức nâng cao tông giọng khiến cho giọng nói luôn ngọt ngào khi này có hơi chua chát.Hi An lạnh nhạt quay đầu nhìn Ngọc Trà rồi nhướng mày quan sát xem cô muốn làm trò gì.Gương mặt nhỏ của Ngọc Trà ngay khi này lúc trắng lúc xanh trông đặc sắc vô cùng, cô hơi cắn môi dưới rồi bất ngờ đẩy Hi An ngồi phịch xuống bồn cầu phía sau.May mà nắp bồn cầu đóng lại, chứ không tình huống lúc này muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu buồn cười thì liền không thiếu.Hi An kinh ngạc trước sự táo bạo của Ngọc Trà.Cô gái nhỏ nhắn với vẻ ngoài dễ thương, vậy mà lại bạo dạn ngồi xuống đùi Hi An đầy chủ động, cô hơi cau mày mím môi trông có chút oan ức nhưng vẫn rất thành thục mà đưa tay vòng ra sau ôm lấy cổ Hi An.Lần đầu tiên Ngọc Trà chủ động hôn Hi An, cô hôn xuống đôi môi mọc chỉ thoa nhẹ một lớp son dưỡng không màu.Không hề chối từ, Hi An khéo léo đáp trả lại, nụ hôn sâu kéo dài vỏn vẹn 2 phút nhưng đủ làm cho Ngọc Trà nóng bừng cả người, đầu óc cũng rơi vào mông lung.Kéo dài khoảng cách hai đôi môi, Ngọc Trà ôm lấy cổ Hi An, đầu tựa bên vai đối phương, hơi thở nặng nề ấm nóng phả vào hỗm cổ người nọ.Đầu ngón trỏ không yên vị mà khều nhẹ vẽ vẽ lên trước ngực áo Hi An, Ngọc Trà vừa thở ra từng hơi đầy ái muội vừa nũng nịu nói."

An, tớ thực sự muốn đi mà.

Tớ sẽ thuyết phục cha mẹ, có được không?"

Vào lúc này, khóe môi của Hi An cong lên thành vòng cung như thể đã đạt được mục đích, cô không hề đáp lời Ngọc Trà mà nắm lấy ngón tay mảnh khảnh mà kéo lên, khiến cho thân thể đối phương càng dán sát vào cơ thể mình hơn.Một tay đỡ lấy phần ót của Ngọc Trà, Hi An lần nữa mạnh mẽ cưỡng đoạt đôi môi hồng hào mọng nước kia.Không có bất kì ngăn cản nào, đầu lưỡi thuận lợi tiến sâu vào bên trong khoang miệng mà quấn lấy chiếc lưỡi mềm của đối phương.Ngọc Trà khi này ôm Hi An càng chặt hơn, bàn tay đang đỡ lấy phần gáy của Ngọc Trà chợi di chuyển xuống bên dưới.Hai tay bợ đỡ thắt lưng của Ngọc Trà, hai lòng tay Hi An đặt trên mông Ngọc Trà mà xoa nắn khiến cho phần váy nơi đấy bị nhàu đến nhăn nhúm.Bàn tay không yên vị ở một vị trí mà tiếp tục táy máy lung tung.Bàn tay trái luồn lách vào trong áo Ngọc Trà từ lúc nào, bàn tay mát lạnh lướt trên da thịt làm cho cô không kìm được mà hơi uốn éo thân thể.Những ngón tay mảnh mai của Hi An rất uyển chuyển mà lách đi vào bên trong áo lót của Ngọc Trà mà không cần cởi chốt áo.Các khớp xương linh hoạt không hề bị áo trong xiết chặt mà hạn chế, ngược lại còn khiến mọi thứ trở nên kích thích hơn hẳn.Lòng bàn tay gần như bao trọn bầu ngực căng tròn của Ngọc Trà mà nhẹ nhàng xoa bóp, đầu ngón tay cũng không rỗi mà khiêu khích khều nhẹ trêu chọc nụ hoa nhỏ.Đầu ngực bị sờ đến cứng ngắt, tiếng thở đầy gợi tình của Ngọc Trà thỉnh thoảng lại lướt qua tai Hi An làm cho cô càng hưng phấn hơn.Dời môi khỏi đôi môi của đối phương, Hi An chậm rãi hôn xuống cái cổ trắng nõn, từng nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn lướt nước làm cho Ngọc Trà khẽ rùng mình.Tay còn lại của Hi An mau chóng đưa lên mở hai cúc áo của Ngọc Trà biến cổ áo sơ mi bình thường được khoét sâu hơn xuống tận giữa ngực.Ngực áo phanh ra làm lộ ra lấp ló bên dưới áo sơ mi là lớp áo lót ẩn hiện với một bên nhiều hơn một bàn tay đôn lên cao.Đặt môi hôn xuống bầu ngực còn lại, đầu lưỡi vươn ra lướt trên nền da trắng ngần kích thích Ngọc Trà nhịn không được mà chợt giật nhẹ người.Bầu không khí càng lúc càng trở nên ám muội, gợi dục, Ngọc Trà ôm cổ Hi An, đôi mắt hoa đào mơ màng khẽ liếc nhìn xuống môi của đối phương đang đặt trên ngực mình.Giọng nói run run ngọt như mật đầy gọi mời rót vào tai Hi An, hơi thở ấm nóng cũng vì vậy mà bao phủ lấy vành tai cô."

An à, cậu có thể nghĩ lại không..."

Âm thanh phát ra từ cổ họng tạo ra một tiếng 'ừm' như thể đã đồng ý với Ngọc Trà.Vốn còn muốn day dưa với nhau thêm một lát nhưng thời gian có hạn.10 phút giải lao trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông reo lên làm cho Ngọc Trà giật thót mình.Trong lúc Ngọc Trà giật mình không chú ý, Hi An liền lưu lại ở bầu ngực phải trên nền da trắng một dấu răng đỏ đầy nổi bật và không kém phần gợi tình.Ngọc Trà bị cắn liền bất ngờ thét lên một tiếng rồi nhanh chóng im bật.Cô nhìn xuống người đang gục đầu trên ngực mình mà khẽ nhỏ giọng càu nhàu:"Cậu làm gì vậy?

Đau chết tớ rồi!"

Hi An tỏ ra như không nghe thấy Ngọc Trà nói gì mà chỉ lặng lẽ chỉnh trang lại áo lót rồi đóng cúc áo lại cho Ngọc Trà.Xong hết thảy, Hi An kéo Ngọc Trà đứng dậy rồi mở cửa đi ra ngoài.Soi gương chỉnh lại đồng phục, Hi An đưa tay lau đi lớp son dưỡng cũ đã bị nhem nhuốc khiến cho vành môi bên ngoài bị bóng dầu.Ngọc Trà cũng ngoan ngoãn nhìn gương rồi chỉnh lại tóc tai, không quên kéo lại váy cho chỉnh tề và thoa lại lớp son mới, sau đó cả hai mới chậm rãi rời tầng 5 quay về lớp.Ngọc Trà đi lướt qua Hi An rồi quay đầu lại nhìn cô nở nụ cười mà nói:"Xem như cậu đồng ý rồi nhé!

Tớ sẽ về thuyết phục cha mẹ."
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 44


Ngay sau khi thuyết phục Hi An bằng cách lấy lòng đầy 'thân thiết, thân mật', Ngọc Trà liền tính toán làm sao để về truyền đạt lại cho cha mẹ.Nghĩ liền làm không để muộn thêm một giây phút nào.Quả thực Ngọc Trà sau đó liền về nói lại với phụ huynh về chuyến đi du lịch hè 1 tháng của Hi An.Ban đầu, hai người lớn không muốn cho Ngọc Trà đi vì thời gian đi quá lâu mà lại không có phụ huynh theo cùng, chưa nhắc đến là về vấn đề chi phí.Nhưng kế tiếp đó, khi nghe Ngọc Trà nói chuyến đi không tốn phí thì họ cũng có chút kinh ngạc.Sự bất ngờ thoáng qua rồi mau chóng trôi đi khỏi gương mặt của hai người lớn.Cha Dương cau mày rơi vào trầm tư, ông khi này vẫn kiên quyết không muốn cho con gái tham gia vào chuyến đi.

Dù sao cũng là con gái tuổi mới lớn, ông lo sợ rằng quá thoáng sẽ dễ dạy hư con gái.Ông vẫn một mực không đồng ý cho con gái đi chuyến du lịch gì đó, nhưng Ngọc Trà nài nỉ trông quá mức đáng thương nên mẹ Dương khi này có hơi mềm lòng.Bà quay sang nhìn chồng mình bằng ánh mắt khó xử, nói:"Hay là mình cho con bé đi đi!

Dù sao cũng hè mà, con nó ở nhà cũng không có gì làm, buồn chán lắm.

Chuyến đi cũng đâu mất tiền đâu ông."

Nghe vợ mình nói vậy, cha Dương hơi nhíu mày không vui, ông hơi gằn giọng nghiêm khắc đáp lại:"Không được!

Con nó là con gái còn chưa đủ 18 tuổi.

Đi gì mà đi, đi tận 1 tháng không có người lớn đi cùng thì sao mà coi được, lỡ có chuyện gì thì làm sao?

Bọn nhỏ làm sao biết đường mà giải quyết."

Thấy cha mình cương quyết một mực không cho đi, Ngọc Trà liền bộc phát tính trẻ con rồi làm nũng."

Cho con đi đi mà, chuyến đi này là do Hi An tổ chức, đi bằng xe nhà cậu ấy, ở cũng là ở nhà người thân cậu ấy, như vậy làm sao mà có chuyện gì được chứ cha.

Đi mà, cha cho con đi đi."

Ngọc Trà vừa nói vừa lay lay nhẹ cánh tay của cha mình, đôi mắt to tròn hơi long lanh đầy nước khó mà làm cho người làm cha như ông có thể nói ra lời từ chối.Cha Dương đến cuối cùng cũng không thể không mềm lòng trước con gái, ông thở một hơi dài thườn thượt."

Thôi được rồi, khi nào con đi?

Có đi thì phải cẩn thận, vừa đến nơi là phải gọi về báo tin an toàn cho cha mẹ biết chưa?"

"Vâng, vâng, vâng, con biết rồi!"

Được như ý muốn, Ngọc Trà cười rạng rỡ gật đầu lấy lòng cha mẹ mình.

Còn ông bà chỉ biết đành nhìn nhau rồi cười trừ....Ngay ngày hôm sau, vừa đến lớp thì Ngọc Trà liền nhanh chóng tìm kiếm hình bóng Hi An nhưng vẫn chưa thấy người đâu.Chờ đến lúc cận giờ vào học thì mới trông thấy bóng dáng khoan thai đến muộn của Hi An.Ngọc Trà vốn đang ngồi nói chuyện với Lục Hạ, nhưng cứ mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân thì cô lại nhìn ra cửa như đang trông chờ ai đó.

Lại nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa đi vào, Ngọc Trà vội vàng quay đầu nhìn về cửa thì bắt gặp Hi An vừa đến lớp.Cô lúc này vội vàng đứng lên rồi đi về phía Hi An, cô vội báo cáo lại."

Tớ về nói lại với cha mẹ.

Họ đã đồng ý cho tớ đi rồi!"

Hi An hơi bất ngờ khi Ngọc Trà phi từ bàn của Lục Hạ vèo một phát đến chỗ mình nên hơi sững người.Khi định thần lại, tiếp nhận được thông tin từ trong lời nói của Ngọc Trà thì cô mới khẽ cong môi cười."

Vậy thì tốt rồi!

Tớ còn lo là cha mẹ cậu sẽ nhất quyết không cho cậu đi đấy!"

"Làm gì có chuyện đó!

Cha mẹ tớ..."

Nói đến đây, bỗng Ngọc Trà bị nghẹn lại do cô nhận ra có gì đó không đúng trong giọng điệu vừa rồi của Hi An, hình như người ta đang cố ý trêu chọc cô.Tiếng cười khe khẽ của Hi An một lần nữa vang lên, cô nhìn cô gái trước mặt không nói lời nào liền sải bước đi về chỗ.Ngọc Trà vẫn bị nghẹn họng đứng tại chỗ một lúc rồi mới lững thững đi về chỗ ngồi của chính mình.Lục Hạ đưa ánh mắt nghi hoặc pha chút tò mò nhìn Ngọc Trà rồi lại nhìn xuống Hi An, cô không biết hai người này trong vài ngày gần đây lại xảy ra chuyện gì mà trông có phần mờ ám, kỳ lạ.Nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng cuối cùng cô đành nhún vai cho qua, dù sao cũng không phải chuyện của mình nên tránh xen vào là tốt nhất.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 45


Có sự đồng ý từ chủ gia đình là cha Lâm, Hi An nhanh chóng sắp xếp và lên kế hoạch tỉ mỉ cho chuyến du lịch hè kéo dài 1 tháng này một cách chuyên nghiệp.Các chi phí cần trả không nhiều vì hầu như đều là trưng dụng tài sản của gia đình, từ phương tiện di chuyển cho đến nơi ở, chi phí ăn uống cũng không tốn mấy.Ngoài như chi phí thiết yếu ra, mọi người cần chuẩn bị tiền riêng để có thể mua vài món quà lưu niệm hay là ăn những món ăn đặc sản từ hàng quán bên ngoài.

Nhưng khoản đó được xem như chi phí phát sinh riêng của từng cá nhân nên Hi An không tính gộp chung.Sau khi tính toán xong tất cả, Hi An gửi lại file cho cha mình xem qua một lần.Cha Lâm khá hài lòng với bảng biểu mà Hi An lập ra, ông gật gù đầy tán thưởng rồi xoa đầu con gái.Xem xét xong các khoản mục, ông khi này mới bâng quơ hỏi:"Theo file này thì chỗ ở con đã xác định rồi?"

Đúng rồi ạ!"

"Chi phí nơi ở lẫn ăn uống không tốn, vậy là nguyên liệu tự lo nhà trồng à?

Con là muốn qua chỗ chú con?"

"Dạ!

Đúng rồi cha!

Con thấy chỗ chú dạo này có nhiều hoạt động mới nên con cũng muốn đưa các bạn đi trải nghiệm cùng."

Hi An ngoan ngoãn trình bày ngắn gọn.Cha Lâm nghe xong chỉ khẽ nhíu mày mà hỏi tiếp:"Vậy con đã nói với chú của con một tiếng nào chưa?"

Nghe cha mình hỏi vậy thì Hi An ngớ người trong giây lát, cô quên mất phải nói trước với chú rồi.Hi An cúi đầu ngượng ngùng chậm chạp trả lời cha."

Vẫn chưa ạ!

Con quên mất!"

Hi An đáp xong thì hơi ngẩng đầu để thăm dò sắc mặt của cha rồi tiếp tục thỏ thẻ hỏi ý ông: "Hay là cha gọi nói với chú giúp con được không ạ?"

Cha Lâm không vội trả lời con gái mà hơi trầm ngâm, ông nhìn suy tư một lúc rồi nhìn con gái mình.Nhìn con gái bằng ánh mắt nghiêm nghị nhưng không duy trì được lâu đã xìu xuống, nhìn dáng vẻ xin xỏ hiếm thấy của con gái thật là làm khó ông quá rồi.Từ trước đến giờ con gái luôn xa cách với ông, bây giờ mới có chút gần gũi dựa dẫm vào ông thì làm sao mà từ chối được.Ông thở dài một tiếng rồi cười xòa, cơ mặt căng cứng đầy lạnh lùng nghiêm khắc của cha Lâm được dãn ra."

Được rồi!

Cha sẽ nói lại với chú của con."...Có sự can thiệp của cha Lâm mọi thứ càng nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa, bây giờ Hi An và mọi người chỉ cần chuẩn bị đồ đạc chờ đến ngày rồi xách vali lên mà đi thôi.Thoáng cái đã đến ngày tổng kết cuối năm học.Xong lễ tổng kết thì cuối tuần sau là đến ngày lên đường thực hiện chuyến du lịch hè 1 tháng.Mọi người ai nấy cũng háo hức khá mong chờ.Trước ngày đi vài hôm thì người anh họ hàng của Lục Vũ và Lục Hạ cũng đến nhà họ.Để thể hiện thành ý, ông anh họ của anh em nhà họ Lục còn chân thành mời Hi An đi ăn một bữa xem như lời cảm ơn vể chuyến đi miễn phí lần này.Bữa ăn chỉ có ba anh em nhà họ Lục và Hi An.Ngồi trên bàn ăn, người anh họ hàng xa này cũng lịch sự giới thiệu về tuổi của bản thân.Người này tên là Trần Hoàng Phi, là con trai nhỏ của chị gái của mẹ Lục Hạ và Lục Vũ.Trần Hoàng Phi đang là sinh viên năm nhất, trên anh còn có chị gái, đáng lẽ lần này chị ấy cũng sẽ tham gia nhưng vì đang là sinh viên gần ra trường nên còn nhiều đồ án chưa hoàn thành nên không thể tham gia được.Hi An khi đó cũng không có ý kiến gì mà chỉ vui vẻ tiếp chuyện với người bạn mới này....Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt.Ngày đi du lịch mà mọi người cùng mong chờ đã đến.Theo như đã hẹn, mọi người sẽ tự đi xe đến điểm hẹn rồi mới di chuyển bằng phương tiện nhà Hi An đến địa điểm du lịch.Sớm hơn 15 phút giờ đã định, Lục Vũ Lục Hạ và Trần Hoàng Phi được bố mẹ Lục hộ tống đến nơi.Nơi này là một trong những sân bay tư nhân lớn nhất nước.Bố mẹ Lục khi nhận ra địa điểm này liền bị choáng váng.Bọn họ vừa đến, bước chân khỏi xe thì phía sau cũng có thêm một chiếc xe chậm rãi dần lại phía sau, là Ngọc Trà và cha mẹ Dương.Bọn họ chào hỏi nhau xong, Lục Vũ khi này mới gọi cho Hi An để xem cô đã đến chưa.Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hi An cùng một đôi vợ chồng trông hết sức thanh lịch tao nhã khoan thai bước đến và một người đàn ông trung niên phong độ trong bộ vest chỉnh tề.Mấy người lớn khi này khách sáo chào hỏi nhau, hai người đàn ông họ Lục và họ Dương dường như cũng mơ hồ nhận ra người đàn ông ăn mặc thoải mái đứng cạnh người phụ nữ trang nhã xinh đẹp kia là ai nên càng khách khí.Hai người họ vội quay sang phổ cập thông tin cho vợ mình rồi cũng nhanh chóng kéo vợ con đến chào hỏi cho đúng trình tự.Mấy người trẻ tuổi thanh thiếu niên thì mờ mịt không hiểu chuyện gì.Cho đến khi chào tạm biệt phụ huynh xong, bọn họ cùng nhau xách hành lí đi vào sân bay rồi lên máy bay mới nhận ra có điều không thích hợp."

Hi An, sao mà cả chuyến bay không có ai hết thế?

Chúng ta đang ngồi ở khoang phổ thông hay hạng nhất vậy?"

Anh họ Hoàng Phi nghi hoặc cười cười hỏi vu vơ.Hi An chưa kịp trả lời thì một tiếng tậc lưỡi vang lên, Lục Vũ nhìn Hi An với ánh mắt tóe lửa đầy buồn bực."

Vậy mà cậu nói đi bằng phương tiện nhà, đi bằng máy bay như vậy tiền vé không rẻ đâu."

Lục Hạ nhanh chóng xen vào tiếp lời cho anh trai, cô hoang mang nhìn Hi An rồi dè dặt nói: "Hay là bọn tớ trả tiền vé máy bay đi lẫn khứ hồi cho cậu nhé?

Chứ như vậy thiệt thòi cho cậu lắm."

Nói đến đây, Hi An bỗng phì cười, cô xua xua tay vội trấn an mọi người."

Không tốn kém gì đâu, tiền vé cái gì.

Cái này là máy bay nhà tớ mà, làm gì có tốn tiền vé đâu."

Nghe Hi An nói vậy, cả khoang tàu trống vắng rơi vào bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.Cả bọn ai cũng trợn mắt không dám tin nhìn Hi An, Ngọc Trà từ lúc nãy đến giờ chưa lên tiếng khi này cao giọng nói:"Cái gì cơ?

Cả chiếc máy bay là của nhà cậu á?"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 46


Suốt chặng đường ngồi trên máy bay đến địa điểm du lịch, cả chuyến bay không ai nói với ai lời nào.

Có lẽ, bọn họ bị sự thật vừa mới biết được từ miệng Hi An làm cho vẫn chưa hết sốc.Không thể nào ngờ được, gần sát bên họ là tiểu thư nhà tài phiệt.

Nghĩ đến đó liền làm cho họ cảm thấy chợt có chút áp lực.Chuyến bay cất cánh và bay hơn mấy tiếng cuối cùng cũng hạ cánh.Máy bay đáp xuống tại sân bay tư nhân của một khách sạn lớn trong thành phố.Royal, một khách sạn resort lớn nhất ở thành phố này, không chỉ là một trong những khách sạn lớn mà còn là khu có diện tích đất rộng lớn.

Thậm chí, ngay bên trong Royal có hẳn một sân bay tư nhân và nơi để đáp hạ trực thăng riêng biệt.Nên là Royal chính là nơi mà hầu như tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu thường lựa chọn trở thành nơi nghỉ dưỡng cao cấp cho gia đình và bản thân.Chuyến bay hạ cánh, cả nhóm từ trên máy bay theo hướng dẫn của tiếp viên rồi di chuyển.Ngay sau khi rời khỏi máy bay, cả bọn đứng trong sân bay cảm thấy sân bay này có chút khác biệt so với những sân bay khác.Rất nhanh đã có một đoàn người ăn mặc đồng phục của khách sạn một cách chuyên nghiệp xuất hiện.Một nam một nữ trong bộ đồng phục chỉnh tề, trên môi bọn họ treo một nụ cười đầy chuẩn mực dẫn đầu đoàn người bước đến."

Lâm tiểu thư, tôi được nhận lệnh trực tiếp từ cấp trên đến tiếp đón mọi người."

Người phụ nữ vừa nói vừa hơi khom lưng đưa tay về phía trước như muốn dẫn đường trông rất chuyên nghiệp và lịch sự.Hi An mỉm cười đáp lại rồi nhanh chóng ra hiệu cho mọi người đi theo người nọ.Còn những người nhân viên trong đoàn ban nãy liền nhanh chóng bước tới tiếp nhận hành lý rồi nhanh chân theo sau.Cả nhóm được dẫn dắt đi vào bên trong đi trên con hành lang tràn ngập ánh sáng và được bao trùm bởi sự xa hoa tráng lệ.Bị choáng ngợp bởi sự xa hoa này, lúc bấy giờ họ mới chú ý đến logo nhỏ trên ngực áo của nhân viên.

Một chữ R với hình ảnh cái vương miện nho nhỏ phía trên đỉnh đầu được thêu tỉ mỉ, người anh họ của anh em Lục âm thầm lấy điện thoại ra tra cứu một chút.Sau một hồi bị bỏ lại sau cùng, người anh họ này vẫn còn chăm chú xem điện thoại và sắc mặt chợt đại biến.Lục Vũ đi phía trước nhận ra hình như thiếu mất một người nên quay đầu tìm liền nhìn thấy dáng vẻ như vừa gặp ma của anh họ mình.Người thanh niên với đôi mắt trợn trừng như sắp rớt ra bên ngoài, miệng há to, còn bờ vai có hơi run rẩy.Bàn tay cầm điện thoại của người thanh niên đã ướt đẫm mồ hôi.Lục Vũ bước tới vỗ bộp lên vai anh họ, khó hiểu lên tiếng:"Chuyện gì vậy anh?"

Người anh họ này không nói gì mà cứng ngắt, tay chân y như rô bốt mà đưa điện thoại qua."

Vũ, em nhìn xem giúp anh trong đấy viết gì?

Có phải cái logo này chính là logo trên áo của mấy người họ không?"

Lục Vũ hơi nhíu mày đầy nghi hoặc nhìn anh trai rồi tiếp nhận điện thoại.Bây giờ đến lượt Lục Vũ rơi vào trầm tư với sắc mặt kinh hoảng thoáng qua.Thì ra chỗ này chính là cái khách sạn 7 sao được mệnh danh là có diện tích lớn nhất cả nước.

Bàn về độ xa hoa, hoành tráng và chịu chơi thì Royal đứng thứ hai thì sẽ chẳng có khách sạn nào khác trong nước có thể đứng nhất.Cố tỏ ra là bình tĩnh và vờ như chưa biết gì, Lục Vũ nhét trả điện thoại lại trở vào tay anh họ.Luống cuống trả lại điện thoại cho anh họ, Lục Vũ làm ra như chưa có gì diễn ra mà quay lại hàng ngũ.Cả nhóm được đoàn nhân viên tiếp đón nhiệt tình và tận tình săn sóc đưa ra ngoài sảnh lớn.Đứng giữa sảnh lớn, sự xa hoa lộng lẫy ở đây càng rõ ràng khiến cho bọn họ choáng váng trong phút chốc.Ngọc Trà thất thần đưa mắt quan sát khung cảnh ngập tràn mùi vị sang trọng quý tộc vượt cả tầm hiểu biết của bản thân, rồi nhanh chóng bên trong đôi mắt hoa đào như phát sáng mà đảo khắp nơi đầy thích thú.Một người đàn ông phong độ trong bộ vest xanh đen chỉnh tề từ xa đi tới, ông vui vẻ vẫy tay mỉm cười với Hi An."

Lâu lắm rồi mới chịu đến đây thăm chú!"

Hi An cười cười đưa tay gãi gãi tóc, đáp lại:"Tại con bận học mà!"

Người đàn ông cũng không bắt bẻ gì cháu gái mình mà vui cười đầy thân thiết đưa tay xoa đỉnh đầu Hi An khiến cho mái tóc cô rối tung lên.Hơi không vui đẩy tay chú mình đi, Hi An lúc này mới quay sang giới thiệu về hai bên."

Các cậu, đây là chú ruột của tớ, Lâm Phi Khải.

Chú, đây là bạn cùng lớn với con, còn anh trai này là anh họ của hai người này."

Hi An nhanh nhảu giới thiệu hai bên với nhau.Lâm Phi Khải phóng khoáng cười to mấy tiếng chào hỏi mấy người nhỏ tuổi bọn họ xong liền quay sang nói với lễ tân sắp xếp phòng.Vừa căn dặn được một nửa thì từ xa đã có thêm vài người chạy đến với dáng vẻ vô cùng gấp gáp."

Cuộc họp vẫn còn đang dang dở, ngài mau chóng quay lại đi ạ!"

Người đàn ông tầm 28 29 tuổi với cặp mắt kính dày cộm cau mày khẩn thiết nói.Chú của Hi An gật đầu đáp lại rồi quay về hướng Hi An nói thêm vài lời."

Mấy đứa chơi vui vẻ, có gì cần thì cứ tìm chú!"

"Vâng, vâng, vâng, con biết rồi, chú mau mau đi đi, mấy người trên phòng họp đang chờ chú kìa."

Hi An bất lực trả lời vừa đẩy chú mình đi về phía mà người kia vừa chạy đến.Mặc dù đã đi xa, nhưng người đàn ông đã có tuổi vẫn cư xử như trẻ con trước mặt cháu gái là Lâm Phi Khải này vẫn cố chấp quay đầu lại mà gào to với Hi An: "Mấy đứa chơi vui nha, có cần cái gì thì cứ đến tìm chú, còn không thì tìm trực tiếp nhân viên phụ trách trong khách sạn, nhớ đó!"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 47


Nhóm Hi An được phân phòng gồm hai nam sẽ ở cùng một phòng và ba nữ là Hi An, Ngọc Trà cùng Lục Hạ sẽ ở một phòng 2 giường.

Lẽ ra, ban đầu theo như phân phó của chú thì Hi An được ở một phòng riêng biệt, nhưng như vậy thì quá xa cách với mọi người, vậy nên cô tự mình chủ động nói với lễ tân sắp xếp lại ba người ở cùng một phòng.Lần đầu tiên trong đời được tận hưởng kỳ nghỉ hè trong khách sạn hạng sang, đây vừa là trải nghiệm hiếm có đối với mọi người, cũng vừa là một trải nghiệm khó quên đầy áp lực vô hình.Quả là như lời giới thiệu ban đầu của Hi An, họ không cần tốn phí tiền ăn vì toàn bộ nguyên liệu đều do chính khách sạn trồng trong khu vườn do những các bác 'nông dân' chuyên nghiệp canh tác.Vài ngày đầu thì mọi người vẫn chưa quen lắm và có chút ngại ngùng lẫn bối rối, nhưng sau một tuần hơn thì cũng dần quen.Thành phố này không có biển mà chỉ có con sông lớn và các con sông nhỏ, vậy nên để phục vụ khách du lịch đến nghỉ ngơi tận hưởng các kì nghỉ thì khách sạn có riêng hẳn một bãi biển nhân tạo với bãi cát trắng tuyệt đẹp....Ngày đầu tiên vừa nhận phòng.Căn phòng mà cả nhóm ở đều là phòng Vip ở trên tầng cao nên đặc biệt rộng rãi, view cũng rất đẹp có thể nhìn thẳng ra ngoài bể bơi và ở phía xa còn có thể nhìn thấy bãi biển nhân tạo bằng cửa sổ kính thủy tinh trong suốt cao đến trần nhà.Phòng của nhóm ba người Hi An có không gian phòng rộng rãi và bày trí rất sang trọng, hai giường lớn và một bộ sofa theo hướng cổ điển, hai tủ quần áo gỗ cao cấp lớn, tivi màn hình lớn được làm âm tường và bộ bàn trang điểm có kiểu dáng đồng bộ với tủ quần áo được chạm khắc tinh xảo.Lần đầu tiên có trải nghiệm được ở một căn phòng quá mức xa xỉ xa hoa, Ngọc Trà hai mắt lấp lánh phát ra hào quang khi cánh cửa phòng vửa mở ra.Lục Hạ thì có phần dè dặt hơn, cô nhìn vào căn phòng tráng lệ bằng cặp mắt hoang mang đầy thăm dò rồi quay sang nhìn Hi An khẽ nhỏ giọng hỏi:"Hi An, phòng này có sang trọng quá không so với bọn mình không?

Tớ sợ là tớ với anh trai không đủ tiền..."

"Tiền nong gì cơ chứ, chẳng phải tớ đã nói rồi sao?

Chuyến đi này các cậu không cần tốn tiền gì cả, phòng này các cậu cứ tự nhiên ở, là miễn phí đấy!"

Hi An nở nụ cười đáp lại Lục Hạ.Lục Hạ không nói gì mà chỉ đứng đó hai tay âm thầm siết chặt lấy vạt áo của bản thân, đôi môi cũng mím lại thành đường thẳng.

Ừ thì, biết rằng chuyến đi là không tốn phí nhưng Lục Hạ cô ban đầu đơn giản nghĩ là cả nhóm sẽ ở lại nhà của họ hàng Hi An, nhưng đâu thể ngờ được là 'nhà' mà Hi An đề cập lại như này.Cô vừa nãy mới tra qua rồi, giá phòng ở đây một đêm có khi bằng tiền lương trong nửa tháng của bố mẹ.

Lục Hạ lại sầu não thêm khi nhớ đến mối quan hệ bất thường của Hi An với Ngọc Trà, mà phòng này có hai giường, cô nên làm sao mới thỏa đáng đây.

Hay là cô một lần ngạo mạn xin được ngủ riêng một giường và để hai người họ ngủ chung một giường?Hiếm khi chủ động đưa ra yêu cầu, Lục Hạ thu hết can đảm rồi hướng về phía Ngọc Trà đang cao hứng đi quanh phòng thăm thú và Hi An ngồi ở sofa nghỉ ngơi."

Hi An, Ngọc Trà, tớ có thể ngủ riêng một giường không?

Tại vì tớ, tớ không quen ngủ cùng giường với người khác, với lại tướng ngủ của tớ rất xấu, tớ sợ sẽ làm các cậu bị thương trong lúc ngủ."

Lục Hạ vừa nói vừa vân vê mấy đầu ngón tay, âm lượng giọng nói cũng dần giảm xuống.Ngọc Trà nghe vậy trong lòng có chút không hài lòng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra như không có gì, ngược lại cô còn tươi cười mà hỏi:"Dáng ngủ của cậu xấu lắm à?

Xấu đến mức nào?

Trong lúc ngủ cậu sẽ đạp người khác xuống giường nếu có người ngủ bên cạnh sao?"

Hỏi xong, Ngọc Trà còn mở to đôi mắt long lanh rồi chớp vài cái giống như thực sự cô vô tư hỏi thế thôi chứ không hề có ý gì.Lục Hạ đối với mấy lời Ngọc Trà vừa nói ra cũng không có phản ứng gắt gao nào mà chỉ cười trừ rồi gật nhẹ đầu đáp lại, khuôn mặt nhỏ cũng dần ửng đỏ đầy xấu hổ."

Nếu vậy cậu cứ ngủ riêng một giường đi, tớ với cậu ấy ngủ cùng nhau là được."

Hi An cũng quay đầu lại nhìn Lục Hạ mà nhẹ giọng đáp ứng yêu cầu của cô gái nhỏ.Nhận được sự đồng ý, Lục Hạ cũng tươi tắn lên hẳn, cô mỉm cười đáp trả Hi An rồi vội cảm ơn.Ngọc Trà khi không cảm thấy mất hứng mà lên tiếng như để soát sự tồn tại."

Tớ chưa đồng ý mà..."

Một câu này của Ngọc Trà làm cho Lục Hạ sửng người, Lục Hạ lúng túng bối rối không biết nói gì, cứ muốn nói gì rồi lại thôi.Thấy dáng vẻ này của Lục Hạ, Hi An hơi nhíu mày nhìn qua Ngọc Trà, vừa định lên tiếng nhắc nhỏ một chút thì Ngọc Trà nói tiếp kèm theo là tiếng cười tinh nghịch."

Trời ạ, sao các cậu nghiêm túc thế?

Tớ chỉ đùa thôi mà" Nói xong, Ngọc Trà quay sang nhìn Lục Hạ: "Tớ đùa thôi, cậu đừng để bụng nhé.

Hi An nói sao thì cứ như vậy đi."...Do vừa đáp chuyến bay không lâu nên cả nhóm ai cũng có chút mệt mỏi.Hi An nằm trên sofa nghịch điện thoại một lúc rồi ngủ quên từ lúc nào.

Ngọc Trà thì nóng lòng muốn xem thử nhà tắm của khách sạn lớn như nào nên chưa gì đã chạy vào nhà tắm xem xét.Lục Hạ có lẽ đã quá quen với sự di chuyển đường xa nên cũng không thấy mệt cho lắm.

Cùng lúc này, cô nhận được tin nhắn từ anh trai.Lục Vũ cùng anh họ muốn rủ nhóm nữ bên này cùng xuống nhà hàng ăn chút gì đó.

Lục Hạ tất nhiên không từ chối, cô đứng dậy định đi qua nói chuyện với Hi An thì phát hiện người đã ngủ từ khi nào.Người này đã ngủ nên cô đành đi qua nhà tắm, Ngọc Trà chỉ là vào trong xem cách nhà tắm bày trí nên cũng không đóng cửa, Lục Hạ đứng ngoài cửa gọi vào trong rồi nói:"Anh tớ với anh họ muốn gọi chúng ta xuống đi ăn mà Hi An ngủ mất rồi nên cứ để cậu ấy ngủ đi, cậu có muốn đi cùng tớ không?"

Ngọc Trà thậm chí còn chẳng buồn ngoáy đầu lại nhìn Lục Hạ mà chỉ chăm chú tìm hiểu về nhà tắm mà đáp:"Chắc tớ sẽ ăn sau, tớ muốn đi tắm trước.

Cậu đi với họ đi, lát sau có gì tớ gọi cho cậu."

"Vậy tớ đi qua tìm anh trai, có gì cậu cứ gọi cho tớ."

Không đáp lại người bên ngoài, Ngọc Trà chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu đã hiểu cùng với chào tạm biệt.

Lục Hạ đi rồi, Ngọc Trà khi này vẫn còn vô cùng hứng thú tìm tòi quan sát mọi ngóc ngách bên trong nhà tắm.Vì là phòng Vip nên dù chỉ có mỗi một nhà vệ sinh nhưng cũng đặc biệt to, diện tích của nó có khi còn lớn hơn phòng khách của một hộ gia đình bình dân và được thiết kế rất chi là xa xỉ.

Phòng tắm không phải là bồn tắm dài bình thường mà thay vào đó là một cái bể tắm trông giống như bể bơi mini có độ sâu giống bồn tắm thông thường, nó có thể chứa tận 4 người, xung quanh bể còn được ốp gạch Luxtouch với các hoa văn bắt mắt cùng màu sắc đơn điệu càng làm tăng thêm sự xa hoa.

Ngay sát bể tắm là cửa sổ kính lớn đón nắng vô cùng thuận tiện cho việc vừa ngâm mình vừa ngắm mây trời và phong cảnh bên ngoài.

Và nó còn dành một khoảng diện tích để xây một phòng vệ sinh riêng biệt ngay bên trong nhà tắm.Ngọc Trà sắp bị sự xa xỉ này làm cho choáng ngợp rồi.

Cô mang theo tâm trạng phấn khích lẫn mong chờ được đắm mình trong bể tắm đắt tiền mà đi ra ngoài lấy quần áo.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 48: (h)


Đi ngang qua ghế sofa thấy người nằm ngủ ở đấy, Ngọc Trà hơi hiếu kì mà đi qua nhìn một cái.Hi An hai tay ôm ngực hơi cuộn người ngủ trên sofa, Ngọc Trà hơi cúi người nhìn xuống người đang ngủ, cô nhìn thấy trong tay Hi An vẫn còn đang cầm điện thoại bị ôm vào trong lòng.Bỗng dưng Ngọc Trà nhớ đến tài liệu đen của bản thân hồi trước vẫn còn đang trong tay Hi An.

Lúc này cô đột nhiên hơi bạo gan mà nghĩ, dù sao bây giờ người vẫn đang ngủ, nếu có thể lấy được điện thoại xóa hết mớ hình ảnh ngày đó thì chắc chắn sau này cô sẽ không bị uy hiếp nữa.Nghĩ liền làm, nín thở vươn tay tới gần người đang nhắm nghiền mắt say ngủ, cố nhẹ nhàng hết sức có thể để nhấc cánh tay của người đang ngủ lên hòng thay đổi dáng ngủ làm lộ ra tay cầm điện thoại.Sau một hồi nín thở chầm chậm thao tác thì bàn tay nắm chặt điện thoại của Hi An cũng lộ ra.Ngọc Trà khi này vô cùng phấn khích, mừng rỡ nghĩ đến diễn cảnh tương lai sẽ không còn bị mấy thứ kia uy hiếp.

Nhưng rồi vì chút hưng phấn nhất thời mà cô đã gây ra lỗi.Cố tách từng ngón tay của đối phương ra, nới lỏng bàn tay của Hi An được một nửa nhưng vì vội vàng mà chưa gì Ngọc Trà đã sơ ý kéo điện thoại trong lòng bàn tay ra hơi nhanh làm cho người đang ngủ giật mình bất ngờ nắm chặt điện thoại lại."

Cậu đang làm gì?"

Vốn vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng nhờ có Ngọc Trà mà cô đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xuống bàn tay của đối phương cũng đang nắm lấy điện thoại của mình thì cô lờ mờ nhận ra gì đó.Hi An ngay tức khắc nhanh như chớp ngồi bật dậy rồi đảo khách thành chủ, cô bất ngờ ngồi lên rồi mạnh bạo lật Ngọc Trà lại rồi đè người nằm bẹp xuống bên dưới thân.Ngọc Trà bị một loạt động tác quá đỗi bất ngờ của Hi An làm cho ngớ người chưa kịp hoàn hồn.Hoàn toàn không cho người kia có cơ hội giải thích nửa lời, Hi An thô bạo túm lấy hai bên cổ tay của Ngọc Trà lại chỉ với một bàn tay rồi khóa chặt trên đỉnh đầu đối phương.Cô cúi người kê môi bên tai người nằm dưới nhỏ giọng đe dọa."

Cậu muốn làm cái gì?

Cậu ăn gan hùm rồi à?

Tôi cho cậu đụng vào điện thoại của tôi?"

Nói dứt lời, Hi An thổi nhẹ một ngụm khí lướt qua vành tai Ngọc Trà làm cho người nằm ở dưới hơi rùng mình: "Chả phải tôi nói là cậu nên ngoan ngoãn thành thực một chút rồi sao?

Không nghe lời đều là trẻ hư cần phải trừng phạt!"

Dứt lời, Hi An liền liếm nhẹ vành tai của Ngọc Trà rồi cắn xuống.Đến lúc này, Ngọc Trà mới hoàn hồn nhận thức được tình hình của bản thân, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Hi An nhưng bất thành.Trừng mắt nhìn người bên trên, vừa định nói gì đó nhưng chưa gì môi cô đã bị người ta chiếm lấy.Hi An hôn xuống môi đối phương, mau chóng vươn lưỡi ra tách môi rồi hai hàm răng đang khép chặt của Ngọc Trà ra hòng thâm nhập vào bên trong.Lớp phòng thủ yếu ớt rất nhanh đã bị phá, đầu lưỡi của Hi An nhanh nhẹ đột nhập vào trong rồi quấn lấy đầu lưỡi của người bên dưới.Hai đầu lưỡi quấn quýt nhau được một lúc rồi mới dần buông nhau ra, trước khi rời khỏi Hi An còn chút lưu luyến mà mút nhẹ môi dưới của Ngọc Trà.Ngọc Trà nằm bên dưới với gương mặt đã đỏ au vì sự khiêu khích của Hi An, cô cực nhọc hít thở với đôi môi hơi mở ra thấp thoáng trông thấy đầu lưỡi đang run rẩy nhè nhẹ và bên trên còn lưu lại một sợi tơ bạc mỏng manh.Không rõ có phải đang tức giận hay không, nhưng lần này Hi An có phần thô bạo hơn bình thường.

Cô không chút kiêng dè mà dứt khoát kéo áo của đối phương lên làm lộ ra cặp ngực đầy đặn tròn trịa đang được áo lót nâng đỡ.Bất ngờ bị vén áo lên một cách lỗ mãng, Ngọc Trà bên dưới sững người với hai mắt trợn to không nói nên lời.Chẳng để cho người nằm ở dưới có thể phản ứng lại, Hi An dùng một tay vẫn đang rảnh rỗi mà kéo viền áo lót xuống và hai nụ hoa nhỏ xinh nhanh chóng xuất hiện.Cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, Ngọc Trà kinh hoảng nhìn xuống hai lớp áo đồng loạt thất thủ làm lộ ra hết những thứ cần che chắn, cô khi này mới hoảng hốt mà giãy giụa một cách yếu ớt vì bản thân đã hoàn toàn bị khóa chặt."

An, cậu muốn làm gì?

Dừng lại, lỡ như Hạ về rồi nhìn thấy chúng ta thì sao?

Mau thả tớ ra!"

Mặc kệ tiếng kêu gào vô dụng của người nọ, bàn tay còn lại không ngừng mân mê xoa nắn bầu ngực trái nhưng nhịn không được mà giở trò lưu manh ngắt nhẹ nụ hoa.Đầu ti trái bị hai đầu ngón tay đang vân vê đến căng cứng rồi đột ngột bị một lực đạo vừa phải kéo lên làm cho cả bầu ngực trong phút chốc trở nên tê rần.Ngực trái đã bị chiếm dụng thì bầu ngực còn lại cũng không thoát được.

Hi An tựa đầu trên ngực Ngọc Trà rồi bắt đầu đưa đầu lưỡi chạm vào đầu ngực.Nụ hoa nhỏ bên ngực phải bị một vật mềm mềm ấm nóng và ươn ướt bao phủ, đầu lưỡi không ngừng chọc vào giữa đầu ti khiến cho Ngọc Trà không thể kiềm chế được nữa mà dần phát ra những tiếng thở gợi tình."

A, a, An, đừng...

đừng liếm... mồ hôi..."

Lại bỏ mặc lời cầu xin của đối phương, Hi An hơi mở miệng rồi ngoạm hết nụ hoa vào miệng.

Đầu ti bên trong khoang miệng ấm nóng càng lúc càng cứng, chiếc lưỡi linh hoạt lướt quanh rồi liên tục đảo qua nó và tiếng thở càng lúc càng nặng nề.

Cô khi này bỗng mút mạnh nó làm Ngọc Trà gần như đánh mất sự tỉnh táo ít ỏi còn lại mà hơi cong người hít sâu một hơi."

A, a, đừng... mút... như thế."

Kêu lên một tiếng, Ngọc Trà dần thả lỏng thân thể trở lại nhưng cả cơ thể không ngừng run lên nhè nhẹ.

Hi An lúc này cũng đã nhả nụ hoa bên trong miệng ra.Bên trên nụ hoa bên ngực phải hoàn toàn bị ướt đẫm bởi nước bọt nhớp nháp.Bàn tay vốn đang bận rộn hơi dừng lại rồi bắt đầu di chuyển xuống bên dưới.Những khớp tay linh hoạt, khéo léo mau chóng mở được khóa quần short jean rồi kéo dây xuống.Với một tay, Hi An nắm lấy lưng quần hòng kéo nó xuống từng chút một nhưng lại bị kẹt lại phần mông.Khom người xuống nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Ngọc Trà như thôi miên."

Nâng phần hông lên một tí nào!"

Như thể bị thôi miên, Ngọc Trà rất ngoan ngoãn mà làm theo yêu cầu của Hi An mà hơi nâng hông lên.Hi An khi này liền kéo phần còn bị kẹt lại xuống một cách dễ dàng.Quần ngoài bị kéo xuống giữa đùi, quần nhỏ mỏng manh lộ ra, Hi An đưa tay xuống dưới bắt đầu thăm dò rồi chợt cô thì thầm vào tai người nằm bên dưới."

Lâu rồi chúng ta không thân thiết với nhau nên chắc cậu 'nhớ' lắm đúng không?

Chỉ mới mút một tí mà cậu đã ướt đẫm rồi..."
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 49: 'Hờ'+ lại la


Lời nhắn nhỏ: Tui chưa beta soát lại lỗi chính tả với câu từ, ngữ pháp, mọi người đọc đỡ nhe, để có thời gian tui beta lại.

Thanh kìu mn
 
Back
Top Bottom