Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]

Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 50


“Nhưng Quý đại ca, có lẽ em sẽ không còn được gặp lại mẹ em nữa, em muốn gặp bà lần cuối cùng.”

Diệp Tiểu Ý đáng thương nhìn Quý Bạc Như, ánh mắt cô như nước suối trên núi Ngọc Tuyền, trong suốt thấy tận đáy, rung động lòng người, sóng mắt chuyển động qua lại khiến Quý Bạc Như động lòng.

“Được.”

Sau đó, Quý Bạc Như kêu tài xế đi đến bệnh viện.

Lúc nhận được điện thoại của vệ sỹ, Ôn Nam đang họp, tập đoàn Ôn thị đang tiếp nhận hạng mục xây cầu trên biển, hợp đồng mười mấy tỷ, Ôn Nam liền vứt lại, vội vã rời phòng họp, chạy như bay đến chỗ Diệp Tiểu Ý!

Nếu cô ấy đi cùng Quý Bạc Như, chắc chắn sẽ đi thăm mẹ cô ấy trước tiên!

Mẹ là nỗi lo lắng duy nhất của cô, Ôn Nam hiểu cô, cô không thể nhẫn tâm như vậy!

Diệp Tiểu Ý, em chờ anh, bây giờ anh sẽ bỏ lại tất cả, dẫn em đi...
...

Diệp Tiểu Ý đứng ở cửa phòng bệnh của mẹ mình, nhìn mẹ từ xa, cô không dám đi vào, chỉ sợ vào rồi sẽ không nỡ rời xa.

Quý Bạc Như giục: “Tiểu Ý, hay em vào nói mấy câu với bác gái?

Tuy bây giờ bác ấy chưa hồi phục ý thức, nhưng chắc vẫn nghe được em nói.”

Diệp Tiểu Ý nhìn mẹ không chớp mắt, nói với Quý Bạc Như: “Quý đại ca, anh ra cổng bệnh viện mua giúp em chút hoa quả được không?

Mẹ em thích ăn xoài và măng cụt, có lẽ đây là lần cuối cùng em mua cho bà ăn rồi.”

Quý Bạc Như nhìn đồng hồ: “Nhưng…”

“Quý đại ca, em xin anh.”

Quý Bạc Như khẽ cắn môi: “Được, em chờ anh ở đây.”

Diệp Tiểu Ý cười, gật đầu: “Vâng.”

Quý Bạc Như vội vã chạy đi.

Diệp Tiểu Ý nhìn hắn rời đi, đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, Diệp Tiểu Ý mới nói: “Xin lỗi.”

Cô thu ánh mắt lại, nhìn mẹ mình lần cuối, sau đó đi đến lối thoát hiểm, leo lên tầng thượng.

Dù hôm nay trời trong nắng ấm, không có lấy một gợn mây, trời xanh biếc, nhưng gió trên tầng thượng vẫn rất mạnh.

Tóc Diệp Tiểu Ý bị thổi tung, dính lên mặt, cô đón gió, bình thản đi đến bên mép tầng thượng, trèo qua lan can, đứng trong gió và nắng, gió thổi bay góc váy của cô, khiến nó như đang bay lượn.

Quý Bạc Như đang mua hoa quả thì bỗng nghe có người cả kinh hô: “Có người muốn nhảy lầu kìa!”

“Hình như là con gái!”

“Trời ạ!

Mau báo cảnh sát!”

Quý Bạc Như tò mò nhìn lên, không tin nổi vào mắt mình!

Đó không phải là Diệp Tiểu Ý sao!

Là Diệp Tiểu Ý!

Cô ấy muốn làm gì? !

Đoàn người lập tức vây quanh, bàn tán ầm ĩ.

Lúc này, Ôn Nam đã sắp đến bệnh viện, càng đến gần bệnh viện, mí mắt càng giật giật, tim đập mạnh mẽ, hắn giục tài xế: “Lái nhanh một chút!

Nhanh lên chút đi!”

“Ôn tổng, rẽ ở phía trước là đến rồi!”

Tài xế vội đến độ đầu đầy mồ hôi, đạp mạnh chân ga, lao đi.

Lúc xe đến cửa bệnh viện thì điện thoại Ôn Nam reo lên.

Là một số lạ!

Hắn không hề nghĩ ngợi liền tắt máy!

Nhưng sau đó, điện thoại lại reo lên.

Ôn Nam định tắt máy thì bỗng ngẩn người, run rẩy nhận cuộc gọi, chần chừ đưa lên tai.

Giọng nói ôn nhu của Diệp Tiểu Ý vang lên trong điện thoại, mang theo đầy tuyệt vọng: “Ôn Nam...”

“Tiểu Ý?

Là em hả!”

“Ôn Nam, em phải đi.”

Diệp Tiểu Ý nói.

“Tiểu Ý, em hãy nghe anh nói, anh…”

“Xuỵt…”

Diệp Tiểu Ý cắt lời Ôn Nam, vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, chậm rãi nói: “Ôn Nam, sai lầm lớn nhất đời này của em chính là yêu anh.”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương cuối


“Có điều, cho tới bây giờ, em vẫn không có hối hận.”

Diệp Tiểu Ý khẽ cười, bị gió thổi tan.

“Tiểu Ý, anh sai rồi, anh yêu em, anh yêu em… anh van cầu em, đừng rời bỏ anh!”

Ôn Nam cho rằng cô muốn bỏ đi cùng Quý Bạc Như, lúc này không còn đoái hoài tới tự tôn, khẩn khoản cầu xin cô: “Em đừng rời xa anh!”

Không có em, quãng đời còn lại của anh còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Diệp Tiểu Ý, em là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời anh!

Anh từng cố gắng hận em, anh đã cho rằng anh hận em, nhưng kết quả anh vẫn không làm được!

Những lời này, hắn còn chưa kịp nói.

“Em biết, nếu còn sống thì kiếp này em sẽ không rời xa anh nữa, nhưng làm sao bây giờ, Ôn Nam, em không muốn ở bên cạnh anh nữa rồi.

Anh hứa với em, sau khi em chết, anh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ em, coi như đó là sự bồi thường cho em nhé.”

Diệp Tiểu Ý chậm rãi nói.

Cái gì?

Chết?

Ôn Nam còn tưởng mình nghe lầm, lúc này, tài xế liền nhắc hắn: “Ôn tổng, hình như Diệp tiểu thư đang ở trên sân thượng!”

Sắc mặt Ôn Nam nhất thời trắng bệch, vội đẩy cửa xe ra, ngẩng đầu nhìn lên sân thượng.

Bên trên có một thân ảnh trắng toát, quen thuộc với hắn vô cùng!

“Diệp Tiểu Ý!

Em thử chết xem, anh cho em biết, nếu em mất đi một sợi tóc, anh sẽ không bao giờ thay thận cho mẹ em!”

Ôn Nam đã không biết nên nói gì nữa rồi, Diệp Tiểu Ý quan tâm mẹ mình nhất, tình thế cấp bách, hắn không thể làm gì khác ngoài việc lấy mẹ cô ra uy hiếp.

Cô hiếu thuận như vậy, sao có thể mặc kệ sống chết của mẹ mình chứ?

Nhưng Ôn Nam sai rồi.

“Anh sẽ không làm vậy đâu.”

“Diệp Tiểu Ý!

Vì em, anh chuyện gì anh cũng có thể làm!”

“Ôn Nam, nếu có kiếp sau, em không muốn gặp lại anh.”

Diệp Tiểu Ý cười thoải mái.

Sau đó, cô cúp điện thoại, nhìn bóng mình ở dưới chân, hờ hững tiến lên, rồi nhảy xuống dưới.
‘Phịch’ một tiếng, thân ảnh màu trắng rơi từ trên cao xuống, rơi thẳng xuống , rơi đúng dưới chân Ôn Nam.

Diệp Tiểu Ý trợn tròn mắt, ánh mắt dừng lại trên giày da của Ôn Nam.

Điện thoại vỡ tan .

Ôn Nam trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn người dưới chân mình, máu tươi từ đầu chảy ra, lan ra từng chút một, nhuộm đỏ cả váy trắng.

Tóc đen, váy trắng, máu đỏ hòa vào làm một.

Đám người vây xem kinh hãi hét lên.

Ôn Nam mở to mắt nhìn, run rẩy ngồi xuống ôm lấy Diệp Tiểu Ý, đau đớn gọi tên cô.

Gọi được vài tiếng thì giọng hắn nghẹn lại, âm thanh không còn phát ra được nữa, nức nở, giống như con sư tử đang bị thương.

Đáp lại hắn chỉ có dòng máu không ngừng tuôn chảy, nhuộm ướt áo hắn.

Hôm đó, ở cổng bệnh viện, có một cô gái đã kết thúc sinh mệnh trẻ trung, cũng đã kết thúc những dằn vặt, hậm hực.

Hôm đó, ở cổng bệnh viện, có một người đàn ông đã mất đi người mình yêu nhất trong cuộc sống, tâm hồn vỡ nát, đau đớn tột cùng.

Hôm đó, ở cổng bệnh viện, có một người đàn ông đứng trong đám người, cười lạnh, đích thân hắn đã hủy hoại thứ mình yêu nhất đời này.

“Gió nam hiểu ý nàng, gửi nỗi nhớ đến Tây Châu.

Ôi, a Nam, anh xem, trong thơ có tên chúng ta, anh còn nói chúng ta không phải trời sinh một cặp đi?”

Thanh xuân tươi đẹp tuổi mười sáu, cô gái dựa vào dựa vào vai chàng trai, làm nũng nói.

“Ngốc ạ, dù không có thơ, anh và em vẫn là trời sinh một cặp.”

Chàng trai yêu chiều xoa tóc cô gái, ánh mắt đầy ôn nhu.

“Từ giờ trở đi, anh chỉ được phép đối tốt với mình em; yêu chiều mình em, không được lừa em; những việc đã hứa với em anh đều phải làm được; mỗi câu nói với em đều phải thật tâm.

Không được gạt em, mắng em, phải quan tâm em; khi người khác bắt nạt em, anh phải là người đầu tiên đến giúp em; em vui thì anh phải bên em; em buồn thì anh phải dỗ cho em vui; phải luôn cho rằng em là người đẹp nhất; có nằm mơ cũng phải mơ thấy em; trong lòng chỉ được nghĩ đến em…”

“Ừ, nghe em hết.”

Không quay lại được nữa rồi.

Kiếp này, đã không quay lại được nữa rồi.

----- Hết.
 
Back
Top Bottom