Trước khi đi nước ngoài, Lưu Việt Hải đã là editor của một công ty truyền thông khá nổi tiếng, sau đó vì lý do chia tay tôi nên anh mới buồn tình đi Pháp học thạc sĩ.
Đến khi về nước anh liền nộp hồ sơ vào lại công ty cũ và đương nhiên là được nhận ngay.Chắc các bạn thắc mắc tại sao anh ấy tốt nghiệp trường Kiến Trúc nhưng cuối cùng lại làm việc edit đúng không?
Cũng do tôi mà ra cả.Hồi mới tốt nghiệp đại học, bên cạnh việc cộng tác viết báo và làm làm biên tập thì tôi có phụ trách một mảng nội dung về du lịch ăn uống trong tờ báo tuổi teen của tòa soạn tôi đang làm.
Vậy là ngoài viết lách, tôi cũng tập tành làm clip, daily vlog các thứ.
Nhưng do công việc viết khá bận rộn nên tôi chẳng có bao nhiêu thời gian rảnh để ngồi edit video.
Thế là sau vài ba clip có vẻ đã viral, mấy trang mạng xã hội của tôi lại tiếp tục rơi vào tình trạng đóng bụi.Khi đó Lưu Việt Hải vừa nghỉ làm công ty cũ, ở nhà chơi game mãi cũng buồn chán nên mới học thêm vài kỹ năng mới.
Trong lúc lục lọi tìm tư liệu trong máy tính của tôi, anh ấy phát hiện ra một đống clip tôi quay từ đời nảo đời nao mà chưa edit nên lôi ra thực hành luôn.
Lúc xem được thành quả tôi còn bất ngờ đến mức "ồ quao" hết cả lên.Vậy là từ lúc đó, tôi liền nhiệt huyết trở lại với việc làm vlog, còn Lưu Việt Hải cũng tận dụng cơ hội mang đống clip của tôi tạo portfolio đi xin việc làm.
Anh ấy bảo, lương editor một tháng ở công ty mới khéo còn gấp đôi lương kiến trúc sư ở công ty cũ.
Kênh youtube của tôi cũng được anh ấy phủi bụi.Hôm nay tôi và Lưu Việt Hải hẹn nhau cùng đi ăn tối sau giờ làm.
Do tan làm sớm hơn nên tôi đã tự đi tàu đến công ty đợi anh tan làm.
Trong lúc đợi, tôi tấp vào quán nước đối diện công ty anh ngồi lướt điện thoại giết thời gian."
Em tan làm rồi, đang ngồi ở hàng nước đối diện chỗ anh nè."
Tôi gửi tin nhắn đi, chẳng lâu sau liền nhận được hồi âm:"Ừm, khoảng hai mươi phút nữa anh xong việc.
Em đói thì kiếm gì ăn lót dạ đi."
Sau khi thả "Ok", tôi tắt điện thoại, vừa cắn hạt hướng dương, vừa ngắm cảnh ngắm trời.
Đột nhiên tôi nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
Phía bên kia đường, một cô gái ăn mặc trông có vẻ sành điệu đang bước nhanh về phía này."
Ngân Hoà, nhớ tao không?"
Thấy tôi có vẻ ngập ngừng, cô gái ấy liền vui vẻ giới thiệu:"Thu Uyên nè, học chung lớp 9.4 đó."
À, nhớ rồi.
Ra là cô nàng hot teen học chung lớp cấp hai của tôi.
Vì sao tôi gọi là hot teen á?
Vì từ bé Thu Uyên đã đi làm mẫu ảnh rồi.
Năm cấp hai cô nàng dậy thì thành công, xinh đẹp phổng phao lắm, còn là mẫu ảnh quen của mấy tờ báo tuổi teen, có cả tờ báo mà hiện tại tôi đang phụ trách nữa."
Hello, lâu rồi không gặp.
Càng ngày càng xinh nha."
Tôi cười cười, bắt tay cô bạn.Thu Uyên cũng cười xởi lởi, "Ngân Hoà cũng xinh lắm.
Dạo này làm gì rồi?"
"Tao đang làm việc ở toà soạn Y, còn mày?"
"Tao hả, công ty tao ở bên kia đường kìa.
Content creator toàn thời gian."
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Thu Uyên liền nói tiếp, "Mà mày biết tao đang làm chung với ai không?"
"Ai vậy?"
Hỏi cho vui thôi chứ tôi đoán được người cô nàng đang muốn nói đến là ai."
Việt Hải hồi xưa học lớp mình đó.
Trời ơi, không ngờ mười mấy năm rồi mà nó vẫn đẹp trai như vậy nha.
Không đúng...
đẹp hơn, xuất sắc vãi.
Mà hình như Việt Hải học chung trường cấp ba với mày phải không?"
Tôi gật đầu, "Đúng rồi."
Thu Uyên vỗ cái chách vào đùi mình, giọng nói cũng cao hơn:"Thề với mày là lớp mình không ai tin rằng nó đổ trường H luôn.
Hồi cấp hai không đi đánh bóng thì cũng đi chơi net với mấy thằng bên 9.6 chứ có thấy học hành gì đâu."
"Ừm, Việt Hải đỗ thủ khoa đấy.
Tao cũng bất ngờ."
Tội phụ hoạ.
Cô nàng mà biết tôi và Việt Hải đang yêu đương với nhau chắc còn sốc hơn.Ngày xưa bọn tôi yêu đương, mặc dù trong trường ai cũng biết nhưng chúng tôi lại rất ít công khai đăng ảnh lên mạng xã hội.
Nếu có thì cũng chỉ đăng lên vòng bạn bè thân thiết của hai đứa rồi thôi.
Người ngoài trường, ngay cả những người bạn cũ đều biết tôi và Lưu Việt Hải có người yêu, nhưng chỉ không biết người yêu của hai đứa lại chính là đối phương.
Sau khi lên cấp ba, tôi và Lưu Việt Hải cũng ít khi gặp bạn bè cấp hai, hầu như là không có, cũng chẳng đi họp lớp.Ngồi nói chuyện một lúc, Thu Uyên phải đi quay tiếp nên chúng tôi tạm biệt nhau.
Cô nàng vừa đi thì Lưu Việt Hải cũng vừa xuống tới, anh bảo tôi đứng đó đợi chút, anh xuống hầm lấy xe rồi lên ngay.Hai đứa đi ăn rồi đi xem bộ phim kinh dị mới ra mắt, trong lúc đợi phim chiếu thì ngồi tán dóc, kể chuyện linh tinh."
À, lúc nãy em gặp Thu Uyên."
"Là ai cơ?"
Anh hỏi lại."
Con bé xinh gái học chung lớp cấp hai với mình đó."
"Chả nhớ nữa."
Anh thản nhiên đáp.
"Trong lớp mình anh nhớ mỗi em thôi."
"Xạo chó!"
Lưu Việt Hải lườm tôi một cái rồi xác nhận lần nữa, "Thật, anh nhớ mỗi em."
Tôi nghi ngờ nhìn anh, "Tại sao?
Nhan sắc em bình thường, học lực cũng tạm ổn, có gì nổi trội đâu?"
"Kỷ niệm khó phai.
Có thể nhớ suốt đời luôn."
Anh hỏi ngược lại tôi, "Em không nhớ thật à?"
Tôi đáp chắc nịch: "Không."
Lưu Việt Hải tựa lưng vào thành ghế, gãi cằm nhớ lại chuyện cũ:"Hồi lớp tám lúc anh mới chuyển vào lớp, cô xếp anh ngồi chung bàn với em."
Ừm, chuyện đó thì tôi nhớ."
Lúc đó em mờ nhạt lắm, nhưng phạm vi trí nhớ của anh chỉ giới hạn trong tổ thôi nên anh vẫn biết mặt em.
Có lần học thể dục cuối năm lớp tám, mới thi xong nên thầy cho cả lớp chơi tự do.
Anh với mấy đứa con trai trong lớp mượn được quả bóng rổ của thầy nên rủ thêm mấy đứa lớp khác chơi cùng.Bọn kia lỡ ném bóng trúng đầu em, anh còn nhớ khi ấy cặp kính của em rơi xuống nứt một đường bé tí nữa kìa.
Lúc em quay lại thì anh lại ở ngay tầm mắt em, vậy là em tưởng anh làm nên nhặt bóng ném vào mặt anh, chảy cả máu mũi."
Vãi thật!
Có cả chuyện này à?
Sao tôi chẳng có chút ký ức nào vậy?Lưu Việt Hải bĩu môi kể tiếp: "Mỗi lần thảo luận nhóm trên lớp, em lúc nào cũng lườm anh cháy cả mắt.
Cả người em luôn toả ra cái năng lượng mà cảm giác nếu anh đụng vào, em thật sự sẽ bóp chết anh ấy.
Nên anh đoán là em ghét anh lắm, lúc nào cũng cố gắng tránh xa em ra để em đỡ chướng mắt."
"Đúng là lúc đó em ghét anh thật."
Tôi gật đầu đồng tình, "Chỉ cần anh kiếm chuyện với em, em có thể đào mồ chôn anh luôn."
Lưu Việt Hải bày ra vẻ mặt khó hiểu, "Thì đó, hồi cấp ba biết được em thích anh, anh còn thấy khó tin hơn."
Câu chuyện bị bỏ ngõ ở đó do chúng tôi phải vào xem phim.
Nhưng vì bộ phim dở ngoài sức tưởng tượng nên ngoại trừ mười phút đầu thì hai đứa thật sự đã ngủ suốt toàn bộ thời gian còn lại.
Đến khi nhạc phim cất lên, tôi mới giật mình tỉnh giấc, lây cái người đang say ke bên cạnh thức dậy.Bước ra khỏi rạp chiếu phim, tôi bảo muốn ăn dâu tây, thế là kéo anh xuống tầng dưới đáp ngay vào hàng trái cây lấy nào dâu, nào quýt... thêm một trái dưa lưới to tướng.Lưu Việt Hải rất thích dưa lưới.Hồi đi học, anh có thể uống bốn hộp sữa dưa lưới một lúc.
Cái loại sữa hộp màu xanh của Hàn Quốc ấy.
Còn tôi thì thích vị dâu hơn.Như bao cô gái khi yêu đơn phương mua bánh kẹo bỏ vào ngăn bàn của crush, tôi cũng thế.
Cứ đều đặn mỗi sáng, tôi đều sẽ mang một hộp sữa dưa lưới đến bỏ vào ngăn bàn của Lưu Việt Hải.Anh thừa biết mấy hộp sữa đó là của tôi.
Mặc dù không thích tôi nhưng sữa được tặng thì vẫn nhận, chưa bao giờ từ chối, cũng chưa bao giờ gặp tôi rồi bảo rằng: "Đừng tặng nữa."
Anh ta cứ ngang nhiên mà hưởng thụ vậy đó.Có lần tôi đi học trễ, không kịp mang sữa bỏ vào học bàn.
Sau giờ cơm trưa, anh bắt gặp tôi ở trên sân trường thì liền hỏi:"Hôm nay không thấy sữa dưa lưới nữa?
Hết thích tôi rồi hả?"
Tôi không trả lời, tay siết chặt hộp sữa sau lưng mình.
Không phải quên, lúc nãy tôi vừa mới mua, đang định chiều nay sẽ lén bỏ vào ba lô của anh.
Đột nhiên Lưu Việt Hải xoay người bỏ đi, tay đưa lên xoa xoa gáy nói:"Hết thích rồi thì càng tốt.
Đi đây."
Mỗi khi nói dối, Lưu Việt Hải sẽ vô thức giơ tay xoa vào gáy mình.Chẳng nhớ là tôi đã nghĩ gì khi ấy mà ngay sau đó liền đi theo dúi hộp sữa vào tay anh rồi chạy mất.*Đang đứng lựa mấy quả táo, quay qua quay lại Lưu Việt Hải đã biến đâu mất.
Tôi cầm giỏ đồ đi đến quầy rượu, định mua một chai về để dành uống dần."
Ủa Ngân Hòa, lại gặp nhau rồi."
Thu Uyên từ đâu xuất hiện ngay trước mắt, bên cạnh là một người đàn ông đang cầm máy quay, tôi đoán đó là đồng nghiệp của cô nàng."
Đang đi làm hả?"
Tôi hỏi."
Đúng rồi.
Ngân Hòa đi siêu thị một mình à?"
Đang mải suy nghĩ nên trả lời thế nào thì giỏ đồ trên tay bất ngờ bị ai đó cầm lấy.
Cậu bạn đi cùng Thu Uyên ngạc nhiên lên tiếng:"Anh Hải bên phòng edit?"
Lưu Việt Hải nhìn thấy đồng nghiệp, lịch sự gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Cô nàng Thu Uyên đứng đối diện thì như bị hóa đá, miệng lắp bắp:"Hai người...?"
Có vẻ như bây giờ Lưu Việt Hải mới nhận ra cô nàng có chút quen mắt, anh quay sang nhìn tôi một chút rồi thản nhiên giới thiệu:"Cô ấy là người yêu của tôi."
Tôi vội tạm biệt Thu Uyên rồi kéo tay anh đi trước.
Lưu Việt Hải nhìn thấy hành động lạ lùng của tôi thì bắt đầu đặt nghi vấn.
Tôi bảo không thích dây dưa với bạn cũ lắm, kiểu gì cũng bị đem ra làm đề tài bàn tán khi họp lớp."
Nhưng anh có bao giờ đi họp lớp cấp hai đâu, hình như em cũng vậy mà nhỉ?
Sao phải sợ?"
"Em không thích bị bàn tán sau lưng."
Tôi đẩy anh lên trước, "Anh trả tiền đi."
Dường như Lưu Việt Hải chẳng để ý đến câu sau, tiếp tục nói: "Anh nhớ em đâu phải kiểu người hay để tâm đến lời người khác."
"Xin lỗi đã để anh thất vọng, nhưng càng lớn tuổi em cảm thấy là em càng để tâm rồi, không thích bị người ta nói xấu sau lưng."
Lưu Việt Hải sau khi nghe xong thì gật gù phán một câu: "Anh thấy em giống người bình thường hơn rồi."
Tôi tròn mắt, "Vậy trước đó anh nghĩ em không giống người."
"Một chút..."
Anh trầm ngâm, vừa nói vừa rút thẻ đưa cho thu ngân, "Em biết câu 'nước đổ đầu vịt' không?"
"Đương nhiên biết."
Lưu Việt Hải nói tiếp: "Em giống con vịt lắm, con vịt lỗ tai cây."
Tôi nghe xong thì trợn mắt, đấm vào lưng anh một cái.
Ngó thấy cô thu ngân và cậu bảo vệ trẻ tuổi đứng gần đó đang khúc khích cười, tôi liền tự động tém tém lại hành động của mình, lườm anh lệch cả mắt.Có người nói, việc yêu thích một ai đó cũng sẽ khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Mặc dù hành trình cưa đổ Lưu Việt Hải không mấy gian nan, nhưng tôi nhận thấy mình đã học được rất nhiều thứ từ cuộc tình này.
Đầu tiên chính là chuyện bỏ ngoài tai những lời xỉa xói, nói xấu sau lưng.Bạn biết đó, tin tôi thích thầm anh bị lộ ra khiến cả khối bàn tán xôn xao.
Vì sao ư?
Trai đẹp mới nổi, thủ khoa, chơi thể thao hay cộng thêm ti tỉ thứ khác cũng đủ khiến Lưu Việt Hải trở thành tượng đài trong mắt bọn con gái.
Tin tôi đi, 80% bọn con gái trong khối thích anh ấy là thật, cả tôi cũng không ngoại lệ.Nhưng so với những nữ sinh xinh đẹp, không đẹp thì cũng giỏi thì tôi lại hoàn toàn bình thường, bình thường đến mức tầm thường.
Ngoài cái danh bạn cùng lớp cũ ra thì tôi chẳng còn gì khác.Không phải, thật ra là còn.Chính là sự ưu ái mà Lưu Việt Hải ban cho tôi đây.Anh tuyên bố với bọn bạn rằng tôi là bạn anh, rồi dửng dưng giở trò thân thiết với tôi trước bàn dân thiên hạ, vô thức biến tôi trở thành kẻ thù chung của nữ sinh trường H.
Nhưng tôi có tức cũng chẳng làm gì được, trong khi tôi chỉ có một mình còn bọn họ thì quá đông nên chỉ đành học cách mặc kệ những lời đàm tiếu.Cũng may là không có chuyện bắt nạt học đường hay dằn mặt nào, nếu không thì thật sự tôi sẽ sống không nổi.
Dù gì tôi cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mà thôi.Nhưng làm bạn với anh cũng có cái giá, đúng ra giữa tôi và anh có một cuộc trao đổi mà theo anh là tôi được lợi nhiều hơn.
Đó là tôi sẽ giúp anh học những môn xã hội, còn anh sẽ dạy kèm tôi hóa sinh.
Cả hai cùng giúp nhau làm đẹp học bạ ba năm.Mãi đến sau này Lưu Việt Hải nói tôi mới biết, anh ấy cố tình làm bài thấp điểm để kiếm cớ học nhóm với tôi, giúp tôi học hành.
Có lần tình cờ nhìn thấy bài kiểm tra mười lăm phút của tôi ở phòng giáo viên, thấy điểm của tôi thảm hại quá, chẳng giống tôi hồi cấp hai chút nào nên Lưu Việt Hải mới ngỏ ý dạy kèm hóa cho tôi, ngược lại tôi phải dạy kèm văn cho anh.
Sau đó tôi lại chậm chạp ngộ ra, đúng là tôi bị anh lừa thật.
Đâu phải khi không mà anh đỗ được thủ khoa.Nhưng không sao, tôi không so đo chuyện đó, dù gì thì tôi cũng là người được lợi nhiều hơn.*Chúng tôi về nhà, trong khi Lưu Việt Hải tranh thủ đi tắm thì tôi tranh thủ rửa sạch trái cây, bổ dưa sẵn rồi cất tủ lạnh.Lúc mới "lò vi sóng"(*) được ít lâu, một ngày đẹp trời Lưu Việt Hải bỗng dưng kéo một cái vali đến nhà tôi, bảo tôi sắp xếp lại tủ quần áo, rồi xếp hộ quần áo của anh vào tủ.
Khi đó tôi đã vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù trước kia yêu nhau nhưng hai đứa tôi vẫn nhà ai nấy ở, lâu lâu anh mới ngủ lại nhà tôi hoặc tôi ngủ lại nhà anh.
Không lẽ, sau khi thoát khỏi sự kèm cặp của cha mẹ thì anh ấy muốn nổi loạn à."
Anh mang nhiều đồ thế?
Tính ở đây luôn?"
Tôi vừa dọn tủ, vừa phàn nàn.
Chắc lần tới phải đi mua tủ mới rồi, quần áo của tôi cũng đâu phải ít.
Nhà cũng nhỏ nữa...
Phải đổi luôn nhà.Lưu Việt Hải không thèm nhìn tôi, thản nhiên đáp:"Nhà anh chẳng có tí hơi người nào, ở đây vẫn tốt hơn."
"Anh không ở thì làm sao có hơi người được."
Từ khi Lưu Việt Hải chuyển đến, trong nhà không chỉ có thêm đôi dép, bàn chải đánh răng, dao cạo râu mà còn có thêm một ề thứ khác như máy lọc không khí, máy giặt mới, máy sấy quần áo...
Đến cả phòng sách kiêm phòng làm việc của tôi cũng cưa đôi để nhét thêm dàn PC của anh.Cửa phòng tắm mở ra, hơi nước bên trong cũng thi nhau tràn ra ngoài.
Lưu Việt Hải mặc mỗi một chiếc quần thun dài màu tro, bên trên là cái khăn phủ xuống mái tóc ướt vẫn còn đang nhỏ nước toong toong, chảy dài xuống khuôn ngực, men dọc xuống cơ bụng.Tôi nhìn theo cánh tay rắn chắc cầm lấy điều khiển máy lạnh, nuốt nước miếng, tự dưng nổi cơn bực mình."
Anh không thể mặc áo vào đàng hoàng hả?"
Lưu Việt Hải liếc tôi bằng nửa con mắt, không nhanh không chậm bước đến, sau đó hả miệng ra:"A..."
Tôi hỏi: "Cái gì?"
Anh hất cằm nhìn xuống hộp dưa tôi mới cắt, "Đút anh."
Tôi bĩu môi, bóc một miếng dưa bỏ vào miệng anh.
Lưu Việt Hải vừa ăn vừa hài lòng tấm tắc, "Ngọt lắm."
Bộ trai đẹp nào yêu đương vô cũng bị cùi hay sao mà không có tay tự lấy vậy?"
Rảnh rỗi thì cất vô tủ lạnh đi, em đi tắm."
Sau khi tắm ra, đi ngang phòng sách, tôi nhìn thấy Lưu Việt Hải đang say mê chăm chú đọc bản thảo mà tôi đang chỉnh sửa.
Tự nhiên tôi lại nổi hứng trêu ghẹo, chầm chậm tiến tới sau lưng anh, sau đó cúi xuống cắn vào cổ anh một cái, bộ dạng hệt như ma cà rồng hút máu trên phim.
Tiếng xuýt xoa nho nhỏ vang lên, mùi bạc hà trên mái tóc anh thoang thoảng bám lên người tôi, tươi mát một cách quyến rũ khiến cơ thể tôi bỗng dưng nóng bừng."
Mai Ngân Hòa!
Em là đang cố tình lôi kéo con thú trong anh ra phải không?"
Ngay lập tức, tôi liền nhả ra ngay, co giò lên chạy về phòng.
Người nào đó cũng ngay lập tức đuổi theo, túm lấy cổ áo ném tôi xuống giường.
Lúc này trong lòng tôi vô cùng cảm tạ tôi của ngày xưa vì đã chịu bỏ tiền mua tấm nệm xịn này.Lưu Việt Hải nằm đè lên người tôi, trên cổ anh vẫn còn vết răng cắn đỏ lòm khi nãy."
Con mèo này cắn cũng đau gớm nhỉ?"
Hơi thở của anh phả xuống mặt tôi khiến nhiệt độ trong người tăng lên mỗi lúc một nhanh hơn, chẳng mấy chốc tôi cảm giác mặt mình đã nóng bừng.
Mặt anh càng lúc càng tiến lại gần, tôi cười hì hì cố gắng nhìn đi chỗ khác thì bị anh nắm lấy bắt nhìn thẳng vào mắt mình.
Cho đến khi chóp mũi anh chạm nhẹ vào chóp mũi tôi, anh vẫn chưa chịu buông tha.
Lúc này, tôi mới bắt đầu động não:"Hay là mình đi ngủ sớm đi, mai anh phải đi làm còn gì?"
"Chín giờ anh mới vào làm."
Vừa nói, chóp mũi anh liền di chuyển khắp mặt tôi, cựa quậy hết chỗ này đến chỗ khác."
Nhưng mai em có lịch họp sớm."
Tôi cố gắng tìm cái cớ khác.Lưu Việt Hải phì cười, ánh mắt như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, "Khỏi, lúc nãy anh nhìn thấy checklist công việc ngày mai của em rồi."
Tôi chửi thề trong bụng, tay chân gì cũng đều bị anh ghì chặt, có nằm mơ cũng chẳng thoát nổi nên đành nằm yên chịu trận.Vận động cả đêm khiến tôi kiệt sức, thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc mơ màng tỉnh giấc giữa đêm, tôi loáng thoáng cảm nhận được Lưu Việt Hải bế mình vào nhà vệ sinh lau rửa sạch sẽ, sau đó thì bế ngược lại về phòng rồi ôm tôi vào lòng, còn nhẹ nhàng xoa xoa vào lưng tôi.Tôi vẫn luôn có thói quen thích được xoa lưng khi ngủ.
Hồi còn ở nhà ông bà, tôi ngủ chung với bà nội.
Mỗi buổi tối khi đi ngủ, bà sẽ xoa lưng cho tôi đến khi tôi ngủ say.
Năm lớp mười hai ông nội tôi qua đời, một thời gian sau khi tôi thi đại học ít lâu bà nội cũng đổ bệnh rồi đi theo ông luôn.
Sau khi bà nội qua đời, tôi cũng bắt đầu chuyển ra ngoài ở, thỉnh thoảng lại gặp phải vài cơn mất ngủ khiến tôi luôn có cảm giác không an toàn."
Hải..."
Tôi mơ màng gọi."
Ơi?"
Bàn tay anh vẫn không ngừng xoa lưng tôi.Tôi thầm nghĩ, ổn rồi, anh ấy vẫn ở đây.
Ngón tay mon men lên thái dương, chạm nhẹ vào nốt ruồi của anh."
Anh làm em thức giấc rồi hả?"
Mắt anh mở ti hí, quan sát gương mặt tôi qua kẽ mi.Tôi lắc đầu, bảo rằng vẫn còn buồn ngủ lắm, chỉ là muốn nói chuyện với anh một tí.Từ ngày gặp lại Lưu Việt Hải, cứ hễ rảnh rỗi là tôi lại nghĩ về những chuyện ngày xưa.
Những kỉ niệm thời đi học, yêu đương, hay thậm chí là cãi nhau.
Rồi tôi chợt nhận ra, tất thảy những chuyện vui buồn của tôi thời đi học đều luôn có xuất hiện bóng dáng anh.Tôi rất ít khi chia sẻ chuyện gia đình với bạn bè.
Khi bà nội tôi mất, tôi chỉ mới vừa thi đại học xong, còn chưa biết điểm nên cũng chẳng nói cho ai biết chuyện buồn của mình.
Vậy mà không hiểu sao, qua đến ngày thứ hai, Lưu Việt Hải bỗng dưng ở đâu lù lù xuất hiện ở đám tang của bà nội tôi.Khi đó tôi vẫn chưa nói cho gia đình biết chuyện yêu đương của mình vì ba mẹ không muốn tôi yêu sớm.
Lưu Việt Hải chỉ đến chào ba mẹ và gia đình tôi, nói rằng chúng tôi là bạn thân học chung từ cấp hai.
Sau khi anh thắp nhang cho bà xong, mẹ tôi liền đẩy hai đứa ra vườn nói chuyện cho thoải mái.Hai đứa tôi ngồi trên xích đu trong vườn, không ai nói với ai câu nào.
Đến khi cảm thấy bầu không khí quá bí bách, tôi mới lên tiếng hỏi:"Sao anh biết vậy?"
"Sao em không nói anh biết?"
Cả hai cùng đồng thanh.Thấy tôi im lặng, Lưu Việt Hải liền thở dài:"Ngân Hòa, anh là bạn trai của em đó."
Ngón tay anh chạm khẽ vào ngón tay tôi, "Có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết chứ."
Tôi nhất hai chân lên, tay úp mặt xuống gối.
Lưu Việt Hải ngồi bên cạnh, đưa tay xoa nhẹ lưng tôi.
Sống mũi tôi cay cay, mi mắt nặng trĩu.
Từ lúc bà mất đến giờ, tôi vẫn chưa hề rơi một giọt nước mắt nào.Đột nhiên trước mặt tôi bỗng xuất hiện một cánh tay, Lưu Việt Hải quay mặt đi hướng khác, ngượng ngùng nói:"Anh không cầm theo khăn giấy, em có khóc thì chùi tạm vào đây đi.
Về anh giặt sau cũng được."
Thế là tôi òa lên khóc như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi tèm lem lau hết vào tay áo của anh làm nó ướt một mảng lớn.
Mà thật ra, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ và đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác ngoài ba mẹ mình.Khác với dáng vẻ hoạt bát, lắm lời thường ngày, Lưu Việt Hải lúc này chỉ ngồi yên lặng bên cạnh tôi.
Lâu lâu thấy tóc tôi dính vào má lại quay sang gỡ ra giúp.Khi ấy tôi không biết ba mẹ anh cũng vừa mới ly thân.
Lúc đến nhà tìm tôi, nhìn thấy nhà có đám tang thì mới hay bà nội tôi mất nên anh cũng chẳng nhắc đến chuyện kia nữa.Mười tám tuổi, chúng tôi là những đứa trẻ chưa kịp bước vào đời lại phải đối mặt với những mất mát lớn nhất.
Nhưng chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ con, cảm xúc giấu nhẹm đi như một quả bóng nước đến một lúc nào đó sẽ lại vỡ tan tành.
Rồi một ngày, có ai đó dịu dàng chạm vào vết thương ấy bằng một câu nói, một cái ôm, hay chỉ đơn giản là yên lặng ở bên...
Và chúng tôi bắt đầu học cách gọi tên nỗi buồn, để nó không còn lặng lẽ bóp nghẹt tim mình.(*) Lò vi sóng: quay lại yêu đương với người yêu cũ