Lãng Mạn Gió Mùa Lại Về Chốn Cũ

Gió Mùa Lại Về Chốn Cũ
Chương 19: Cơn mưa rào năm ấy


Dạo này ngoài việc ăn ngủ, học hành cực khổ ra thì tôi còn phải chiến đấu với một thứ nữa...Trại 26 tháng Ba."@HÀ BẢO HUY CHECK MAIL TAO NHANH!"

Tôi nhắn một cái tin vào nhóm zalo của team truyền thông, năm phút sau mới nhận được phản hồi từ chủ nhiệm đẹp trai lớp B2.Yêu đương cho lắm vào rồi ngơ cả người.Nhắc tới Hà Bảo Huy thì cũng phải nhắc tới Lam Uyển bạn tôi.

Thề là tôi chưa từng thấy người nào kiên trì như nhỏ (có thể là hơn cả tôi).

Mặc dù crush đã có bạn gái nhưng trái tim con bé ấy vẫn một lòng chung thủy hướng về người ta.

Tưởng chừng như chỉ cần Hà Bảo Huy chia tay một cái là Lam Uyển có thể nhảy vào húp liền luôn ấy."

Thiếu gì người để yêu đâu Uyển.

Tao thấy mày nghiện thằng Huy lắm rồi đó."

Lam Uyển chớp chớp mi mắt, chu môi:"Thằng nào?

Ảnh mò."

"Ảnh cái đầu mày."

Trách móc vậy thôi chứ tôi biết thừa sự kiên trì và cố chấp khi yêu một người là như thế nào mà.Một người mà khi chỉ cần nhắc đến thì sẽ không bao giờ có hai chữ "ngoại lệ".Tôi tự hỏi, thay vì cứ đâm đầu vào cái đứa lôm côm như Hà Bảo Huy thì tại sao Lam Uyển lại không nhìn lại bên cạnh mình nhỉ?Có đứa âm thầm tự trồng cây si rồi kia kìa.Đường Quốc Uy ngồi ở ghế đá cách đó không xa, tay cầm sách, mắt lâu lâu lại ngước lên nhìn về phía này.

Vừa bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ta liền như rùa rụt cổ, lấm la lấm lét cúi mặt xuống.Xời!

Sao lúc thích tôi lại không thấy Đường Quốc Uy có cái biểu hiện buồn cười như này nhỉ?Có vẻ như cả Lam Uyển và Đường Quốc Uy đều đã bước vào con đường cụt lẩn quẩn mang tên "tình đơn phương" rồi.*Lưu Việt Hải bị chấn thương ở chân nên không thể tham gia giải bóng rổ với câu lạc bộ.

Hôm trường chúng tôi đi thi đấu, tôi ngồi bên cạnh anh trên khán đài hét khản cả cổ, cỗ vũ đội bóng rổ trường mình hăng đến mức nhiều người còn tưởng tôi có người yêu là một trong mấy tuyển thủ thi đấu dưới sân.Lưu Việt Hải nhìn thấy dáng vẻ loi choi, hùng hổ của tôi cứ tủm tỉm cười suốt, còn tự hào rằng mình đã thành công đào tạo được một em bé người yêu từ phiên bản siêu cấp lạnh lùng biến thành phiên bản vô cùng đáng yêu, hoạt bát.Kết quả là trường tôi thua trường bạn thảm hại, nhưng có vẻ như Lưu Việt Hải cũng chẳng buồn mấy."

Anh không buồn thật à?"

Tôi ngồi sau xe Lưu Việt Hải, tay níu chặt áo thun của anh khi xe va phải ổ gà.

Đến khi con đường bằng phẳng trở lại, anh mới nhàn nhạt lên tiếng:"Anh chơi bóng rổ để khỏe người thôi chứ cũng không đam mê đến mức ấy.

Thi đấu thắng thua là chuyện thường mà.

Thắng thì vui, thua thì coi như rút kinh nghiệm, lần sau lại cố gắng hơn."

Tôi chép miệng.

Hừm, Lưu Việt Hải lạc quan thật đấy.*Cuối tuần này diễn ra hội trại.

Công tác chuẩn bị đã xong từ hôm qua, nhưng Hà Bảo Huy vẫn bắt tôi lếch xác lên trường kiểm tra sân khấu gì đó.Tôi đội nón lá, bịt khẩu trang kín mít, ống quần xắn đến tận bắp chân, đi dép lào... chống nạnh liếc Hà Bảo Huy không trượt phát nào."

Hẹn tao một rưỡi mà tại sao hai giờ mới thấy mặt mày?"

"Xe tao bị hư?"

"Hư ở quán trà sữa đường X à?"

Hà Bảo Huy vội chắp tay xin lỗi.

Tôi chán đến mức chẳng buồn trách nó nữa, vứt lại tập hồ sơ mà thầy tổng phụ trách mới đưa cho rồi vòng ra căn tin.Giờ này hội Lam Uyển, Thư Kỳ vẫn đang đóng đô ở đó làm cho xong báo tường.

Thấy tôi đi đến, một đứa con trai liền tốt bụng chủ động đứng dậy nhường ghế cho tôi.Lớp phó văn thể mỹ Hà Thư đưa một tập giấy A4 đến trước mặt tôi:"Này là thơ và vài đoạn văn tụi tao chọn cho mục 'Giấu Yêu Thương', mày xem coi bài nào hay thì mình lấy."

"Có giới hạn bao nhiêu bài không?"

Hà Thư lắc đầu, "Không."

Đột nhiên sau đó lại quay sang nhìn tôi:"Hay là mày làm một bài thơ đi."

"Hả?"

Nó đá lông nheo với tôi:"Đừng tưởng tao không biết hồi yêu đơn phương bạn Hải mày viết thơ tình đầy sách."

Vài câu đe dọa đã khiến tôi ngoan ngoãn ngồi xuống cắn bút, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.Viết gì bây giờ nhỉ?

Giấu yêu thương?

Được rồi, vậy thì...Gió lại về trên miền mưa xa vắngKhẽ lau đi giọt nắng vướng bên cànhMang theo những tiếng thì thầm xa lạGiấu vào mây một nỗi nhớ không tên.Người đứng đợi giữa lưng chừng con dốcNgại khoé mi cay, chẳng dám bước quaGió quanh quẩn bên hiên rồi dừng lạiNhặt giùm ta tia nắng của ngày hoa.Giữa muôn ngàn sóng điệp trùng khơiMột cơn gió giấu yêu thương vào lặng lẽĐể mỗi chiều nắng nghiêng vàng rất nhẹLại tìm về chạm khẽ trái tim ta.Thầm yêu một người là chôn giấu một mảnh tình trong lòng.

Là giọt mật rơi vào tách trà nóng mới uống sẽ cảm thấy đắng chát, nhưng khi vị đắng tan đi, dư vị ngọt ngào vẫn sẽ đọng lại mãi nơi đầu lưỡi.

Lam Uyển rất thích bài thơ của tôi.

Nhìn thấy nhỏ, tôi bỗng dưng nhớ về mình của hai năm trước, khi tình yêu của tôi dành cho Lưu Việt Hải vẫn còn là một bí mật.Là bí mật nhưng tôi không sợ anh sẽ biết.

Tôi chỉ sợ khi anh biết, anh sẽ cố tình tránh né tôi, nếu như vậy trái tim tôi sẽ đau gấp bội phần."

Đang nghĩ gì vậy, mực nhỏ ra bàn rồi."

Đường Quốc Uy cầm tay tôi kéo ra rồi rút lấy tờ giấy ăn lau mấy giọt mực bị nhỏ xuống bàn."

Cảm ơn."

Tôi nói.Quên mất, hội người nhắm mắt yêu đơn phương vẫn còn sót một kẻ.

Tôi chống cằm, lặng lẽ quan sát nét mặt nghiêng nghiêng của cậu ta khi đang nắn nót viết chữ trên tờ báo tường.

Đường Quốc Uy viết chữ đẹp lắm, thiên tài viết chữ vừa được Lam Uyển phát hiện hồi chiều hôm qua, thế là bị nhỏ lôi đi tham gia viết báo tường.Mà cũng chỉ có Lam Uyển mới có thể lôi kéo được tên mặt lạnh ham học hơn ham chơi này.Tôi khẽ ho một tiếng, thấp giọng nửa thật nửa đùa:"Nói thật đi, mày thích con Uyển từ khi nào?"

Tiếng ho húng hắng của tôi thành công khiến Đường Quốc Uy giật thót.

Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, sau đó thì liếc nhanh về phía Lam Uyển, chối:"Làm gì có."

"Bớt giả bộ.

Tao biết hết rồi.

Cái mặt lấm la lấm lét của mày dễ đoán quá, không chừng bị con Uyển phát hiện từ lâu rồi cũng nên."

Tôi chỉ dọa chút thôi mà mặt Đường Quốc Uy đã trắng bệch.

Cậu ta khẽ "suỵt" một tiếng rồi nhanh chóng tiếng sát về phía tôi nói nhỏ:"Có thật không?"

"Cái gì cơ?"

"Ý là...

Tao lộ lắm hả?"

Tôi gật đầu, "Ừm."

Câu chuyện chẳng có sau đó vì tôi bị Hà Bảo Huy kéo ra ngoài phụ cậu ta dựng cổng trại lớn của trường.Hà Bảo Huy vừa kéo tay tôi, vừa càm ràm mấy đứa khoá dưới chẳng chịu nghe lời nó, nói năng chửi bậy loạn cả lên khiến tôi đau hết cả đầu."

Được rồi, được rồi.

Mày đi từ từ thôi được không?

Trưa nắng mà bắt tao chạy như điên vậy, tính thi marathon hả?"

"Không nhanh để đám quỷ đó phá banh chành à?

Nhanh cái chân lên coi...

Ui da!"

Ai đó vung cây vợt cầu lông đập vào tay Hà Bảo Huy khiến nó la oai oái.Cái dáng cao lớn từ đâu chen vào giữa hai đứa tôi.

Lưu Việt Hải đội mũ lưỡi trai ngược ra sau, mặt hầm hầm quát:"Nói miệng được rồi, lôi lôi kéo kéo cái gì?

Khó coi quá!"

Anh nói xong thì quay sang đội nón lá lên đầu tôi:"Còn em, để quên này.

Nắng nôi để đầu không rồi về bị cảm thì phải làm sao?"

"Anh lại la em?"

Lưu Việt Hải hơi giật mình, chỉnh lại cái nón lá trên đầu tôi, lí nhí:"Anh xin lỗi."

Hóa ra là do hôm qua Lưu Việt Hải thấy tôi uống thuốc cảm, sợ tôi dang nắng về lại cảm nặng hơn nên mới nổi quạu với Hà Bảo Huy."

Anh ghen hả?"

"Hả?

Kh...

Không, anh..."

Lưu Việt Hải giật bắn người lùi lại một bước.

Tôi bật cười trước dáng vẻ bối rối của anh, bàn tay mon men giật nhẹ góc áo thể dục."

Nhưng mà lúc anh ghen nhìn cuốn cực."

Anh đưa tay nhéo nhẹ mũi tôi, sau đó dúi vào người tôi chai nước khoáng mát lạnh dặn dò đôi ba câu mới chịu rời đi.Những mảng nắng trên sân nhạt dần.

Chớp mắt hai cái mây đen đã kéo tới, che kín hơn nửa bầu trời xanh.

Chiếc nón lá trên đầu tôi chao đảo rồi bật tung khỏi mái tóc vì bị gió thổi.Tôi ngước nhìn theo bóng dáng Lưu Việt Hải đang đi qua dãy hành lang tầng một.

Vẫn là góc nhìn của hai năm về trước, khi tôi len lén quan sát Lưu Việt Hải mỗi khi lớp anh có tiết thực hành.

Mưa rơi lộp độp xuống cỏ cây, phiến lá, mái tôn lớp học...

Tiếng mưa xé toạc không gian của buổi trưa yên tĩnh.

Nhưng không hiểu sao tiếng mưa bên tai tôi lại êm ru như đang hát.

Hàng phượng trước sân rũ xuống, từng cánh hoa đỏ rực bị hạt mưa đánh rơi lả tả, loang loáng trên nền gạch ướt.

Vũng nước bị giẫm vào bắn lên tung toé, tôi nghe thấy tiếng ai đó loáng thoáng gọi tên mình:"Ngân Hoà, em bị điên rồi hả?"

Áo khoác đồng phục giơ lên cao che kín đầu tôi.

Lưu Việt Hải trợn tròn mắt, mặt mày dữ tợn nhìn tôi như thể nếu anh ấy là ba tôi, chắc chắn lúc này tôi sẽ bị ăn đòn.

Nhưng tôi nào có sợ, kéo tay anh cùng chạy vào cơn mưa xối xả.

Tiếng cười của mấy đứa học sinh át cả tiếng mưa rơi.

Lưu Việt Hải bị đám bạn cùng lớp ném vào vũng nước lớn, toàn thân ướt nhẹp, áo thể dục cũng lấm lem bùn sình.

Tiếng hò reo vang lên ầm ĩ, Lưu Việt Hải chống tay đứng dậy, gương mặt vừa tức vừa buồn cười.

Phía bên này, tôi cũng bị bọn cùng lớp dội cho mấy xô nước vào người.Dưới cơn mưa mờ mịt, trường tôi phút chốc bỗng biến thành lễ hội té nước.

Mọi ưu phiền áp lực dường như tan biến, chỉ còn lại sự hồn nhiên và niềm vui giản dị của thời học sinh.

Không ai sợ ướt, cảm lạnh cũng được, chỉ sợ mai này lớn lên lại chẳng còn đủ thời gian, can đảm để chạy dưới mưa như hôm nay nữa.Cơn mưa bất chợt kéo đến, chúng tôi mang theo tuổi trẻ đắm mình dưới cơn mưa thanh xuân, hứng trọn từng giọt mưa như hứng lấy những ký ức trong veo của một thời vô lo.

Lưu Việt Hải bất ngờ dang tay choàng qua vai tôi.

Hơi ấm từ cánh tay anh lan sang, đối ngược hẳn với cái lạnh tê tái của nước mưa đang thấm vào người.."

Đứng nép vào đây, lạnh quá."

Anh nói nhỏ.

Chúng tôi ra về trong tình trạng toàn thân ướt sũng.

Hôm nay Lưu Việt Hải lại không đi xe, anh đèo tôi bằng xe đạp của tôi.

Chiếc xe đạp cũ bon bon qua những con đường trơn trượt, mỗi khi băng qua vũng nước lớn làm nước bắn tung tóe, tiếng cười khanh khách khoái chí lại rộ lên, náo nhiệt cả một đoạn đường về nhà.Tôi bỗng cao hứng, vịn vai anh đứng dậy hét to: "Em thích anh!"

"Không nghe thấy gì hết!"

Anh cũng bật cười, la lớn.Tôi lập lại lần nữa, lần này lại to hơn lần trước:"Em.

Thích.

Anh!"

"Anh cũng rất thích em!"

Trong tiếng mưa tôi nghe thấy tiếng anh cười khẽ.Đường về nhà hôm nay bỗng dài đến lạ.

Tôi tựa đầu vào lưng áo của Lưu Việt Hải, tay vòng lên phía trước ôm lấy eo anh."

Em thích anh lắm, thích chết đi được.

Có thể yêu em mãi như thế này được không?"

Tôi tự thì thầm với chính mình.

Chẳng biết Lưu Việt Hải có nghe thấy không nữa, nhưng tôi cảm nhận được cơ bụng anh khẽ siết lại...Chắc đó là câu trả lời nhỉ?***Chuyện thường ở huyện..."

Em yêu anh!"

"Hở?"

Lưu Việt Hải ngơ ngác quay lại nhìn tôi, tay vẫn đang cầm chảo rau muống.

"Em muốn xin gì sao?"

Tôi bật cười ha hả.

Tại sao anh ấy lại cho rằng tôi muốn xin cái gì vậy?"

Anh nghĩ em là người phụ thuộc vào vật chất đến thế hả?"

Lưu Việt Hải tắt bếp, bỏ rau ra đĩa:"Chứ sao nữa?

Không phải mới lần trước em cũng nói 'Em yêu anh' sau đó đòi anh dẫn đi Popmart sao?"

Nói đoạn, anh ấy chép miệng.

"Chậc, anh nhận ra là mấy lời yêu đương của em chẳng còn đơn thuần như xưa nữa rồi."

"Vậy thì yêu lại từ đầu đi!

Chúng ta chia tay, anh yêu đương với cô khác thì mấy lời yêu đương ấy lại nghe đơn thuần, trong sáng ngay ấy mà."

Tôi bĩu môi.Lưu Việt Hải giật mình, cuốn cuồng đánh rơi cả đũa, chạy sang ngồi cạnh tôi:"Ấy ấy, anh nói sai rồi.

Anh cực kỳ thích nghe em nói yêu anh, nghe rất thích, rất êm tai.

Em nói lại đi, nói một ngàn lần anh cũng nghe."

"Mỏi miệng rồi."

"Mỏi miệng rồi thì ăn miếng tôm, hôm nay anh làm tôm sốt bơ tỏi em thích nè."
 
Gió Mùa Lại Về Chốn Cũ
Chương 20: Ngả rẽ


Sau kỳ trại, trong lớp tôi bỗng xảy ra vài chuyện nho nhỏ.

Đầu tiên là thay đổi chỗ ngồi quy mô lớn.

Đường Quốc Uy không còn là bạn cùng bàn của tôi nữa.

Vì chúng tôi làm việc riêng và nói chuyện trong giờ học quá nhiều nên cô Hạ Mai quyết định tách hai đứa ra.

Tôi thì vẫn ngồi ở chỗ cũ, còn đường Quốc Uy thì bị chuyển sang dãy bên cạnh ngồi cùng với Lam Uyển.

Đương nhiên là tôi chẳng buồn chút nào.

Lúc Quốc Uy ôm cặp chuyển đi, tôi còn nháy mắt chúc cậu ta may mắn, sớm hoàn thành ước nguyện.Chuyện thứ hai liên quan đến bí thư lớp tôi, Thư Kỳ.

Không biết con nhỏ ấy xảy ra chuyện gì mà nghỉ không phép ba ngày rồi vẫn chưa thấy đi học.

Cô nói nếu ngày mai nó còn nghỉ thì cô buộc sẽ gọi cho phụ huynh của nhỏ.

Vậy là tranh thủ hai tiết cuối buổi sáng và buổi chiều được nghỉ, tôi cùng Lam Uyển và Hồng Nhung chạy sang nhà kiếm Thư Kỳ.

Nhưng vì có hẹn đi ăn chân gà trước đó nên kế hoạch liền bị thay đổi trong phút mốt.

Tôi sẽ sang nhà Thư Kỳ đón nhỏ, còn Lam Uyển và Hồng Nhung sẽ mua chân gà rồi chạy thẳng về nhà tôi.Lúc tôi đến nhà Thư Kỳ, mở cửa cho tôi là cô giúp việc nhà nó.

Khi tôi lên tới phòng, Thư Kỳ vẫn đang trùm chăn ôm điện thoại.

Thấy tôi đến, nhỏ có vẻ khá bất ngờ."

Dậy thay đồ sang nhà tao ăn chân gà.

Lam Uyển với Hồng Nhung mua chân gà xong sẽ chạy thẳng qua đó luôn."

Nghe tới chân gà, hai mắt Thư Kỳ sáng rực."

Mày nhắn kêu Lam Uyển nói nó bỏ nhiều xoài với cóc cho tao nhen.

À mà thôi, để tao nhắn luôn cho."

Trong khi đợi Thư Kỳ sửa soạn, tôi tranh thủ chạy vào nhà vệ sinh xử lý một chút.Khoảng mười lăm phút sau đó, bốn đứa đã có mặt ở nhà tôi.

Dạo gần đây bà nội tôi lại ốm nặng, ba mẹ tôi phải về bên đó vài ngày nên nhà bây giờ chẳng còn ai, chị Hai thì đi làm đến tối mới về."

Mày nói đi, sao mấy hôm nay mày nghỉ học?"

Vừa đặt mông xuống ghế, Lam Uyển đã chộp ngay lấy Thư Kỳ tra hỏi."

Không muốn đi học nên nghỉ thôi."

Câu trả lời của Thư Kỳ bất cần đến mức khiến cả ba đứa đều sốc."

Cô chủ nhiệm nói mai mày mà còn nghỉ thì sẽ gọi điện cho phụ huynh mày đó."

Tôi nói.Thư Kỳ vừa rót ly nước vừa thở dài: "Gọi thì cứ gọi, hai người đó đi nước ngoài rồi phải hai tuần nữa mới về."

Hồng Nhung từ nãy đến giờ không tham gia cuộc trò chuyện của bọn tôi, con nhỏ ấy vẫn đang bận tháo nút thắt bịch chân gà.

Thấy nó khổ sở quá tôi liền lấy cây kéo cắt phăng cái bịch đi."

Có thế thôi mà sao mày tự làm khó mình vậy?"

Hộp chân gà vừa được mở nắp thì Thư Kỳ bất ngờ đưa tay lên bịt mũi chạy vội vào nhà vệ sinh.

Tôi cũng chạy theo Thư Kỳ, nhìn thấy nó nôn thốc nôn tháo, tôi bỗng nhớ tới hộp giấy trông giống hộp đựng que thử thai trong thùng rác mà mình nhìn thấy trong nhà vệ sinh phòng Thư Kỳ khi nãy.Tôi hốt hoảng nắm lấy cổ tay Thư Kỳ khiến nó giật mình:"Mày có bầu hả Kỳ?"

Tao..."

Thư Kỳ gần như sắp khóc.

"Mày nói gì vậy Hòa?"

Lam Uyển và Hồng Nhung đứng ngoài cửa há hốc mồm."

Nhưng nó có bồ đâu mà có bầu.

Hay là..."

"Mày đừng nghĩ bậy bạ."

Tôi cắt ngang lời Hồng Nhung.

"Là lớp trưởng lớp mình..."

Hộp chân gà bị gạt sang một bên vì cứ ngửi là Thư Kỳ lại cảm thấy buồn nôn.

Tôi gọi điện cho Ngân Hạnh, người mà tôi cho rằng có thể giải quyết tất tần tật mọi vấn đề oái oăm nhất trong đời mình.

Cơ mà chẳng biết chị ấy nghe kiểu gì thì lại thành tôi có thai.

Trong điện thoại, Ngân Hạnh quát lớn, lớn đến mức ngay cả mấy đứa ngồi xung quanh cũng nghe thấy:"Cái gì cơ?

Đã bảo hai đứa bây không được làm chuyện gì đi quá giới hạn rồi kia mà!"

"Chị!

Không phải em."

Sau khi tôi tắt máy, Lam Uyển ngồi đối diện mới từ từ lên tiếng, nét mặt vẫn chưa tiêu hóa hết những chuyện vừa rồi:"Tao không ngờ là con Kỳ với thằng Vũ này nọ với nhau đấy."

"Tao cũng vậy."

Hồng Nhung liếc nhìn Thư Kỳ, nói bằng giọng mỉa mai.

"Hai đứa bây giấu kỹ thật.

Cả con Hòa nữa."

Tôi giơ tay vội giải thích: "Ấy ấy, tao bị tụi nó mua chuộc chứ tao không cố ý."

Khoảng hai mươi phút sau, chị gái tôi đã có mặt ở nhà, vẻ mặt nghiêm trọng chẳng kém chúng tôi là bao."

Em đã nói cho mẹ biết chưa?"

Thư Kỳ lắc đầu.

Nhỏ không dám nói.

Nếu như nhỏ nói ra, không chỉ có đứa trẻ trong bụng mà kể cả Thư Kỳ cũng sẽ sống không yên.Ngân Hạnh vuốt mặt thở dài:"Bây giờ em chỉ có hai sự lựa chọn vô cùng hiển nhiên.

Một là bỏ cái bầu, hai là giữ nó lại.

Nên biết là em còn cả tương lai rất dài.

Cứ về nhà suy nghĩ đi, nếu em chọn bỏ con, không thể nói với ba mẹ thì chị có thể đi cùng với em."

Sau đó chúng tôi giải tán, ai về nhà nấy.Hai ngày sau đó, Thư Kỳ gõ cửa nhà tôi.

Hôm ấy chị Hạnh cũng có mặt ở nhà.

Ba mẹ Thư Kỳ là người làm kinh doanh, đi công tác phải hơn tuần sau mới về nên nó muốn tranh thủ xử lý sạch sẽ mọi chuyện."

Mày đã nói chuyện này với Khoa Vũ chưa?"

"Tụi tao chia tay rồi."

Tôi ngạc nhiên, "Khi nào?"

Giọng Thư Kỳ nhẹ bẫng:"Sau hôm đi trại về tụi tao có cãi nhau.

Cãi to quá nên chia tay, trước khi chia tay thằng ấy đề nghị have *** lần cuối coi như để kỷ niệm.

Bữa đó vội quá nên chẳng đứa nào kịp mua bao."

Ngân Hạnh nghe xong thì tặc lười, cả tôi cũng chỉ biết lắc đầu bó tay.Chị Hạnh đưa Thư Kỳ đến bệnh viện, tôi và Lưu Việt Hải cũng đi cùng.

Sau khi hai người bọn họ làm thủ tục xong xuôi thì Thư Kỳ được đưa vào phẫu thuật luôn.

Tôi ngồi bên cạnh Ngân Hạnh, không nhịn được tò mò hỏi:"Chị từng đưa ai đi phá thai rồi hay sao mà trông có kinh nghiệm thế?"

Ngân Hạnh liếc nhìn tôi một lúc, nhàn nhạt trả lời:"Hồi năm hai từng đưa bạn cùng phòng đi phá.

Tao mong là tao sẽ không phải đưa mày đi."

Lúc nói xong câu này Ngân Hạnh liền nhìn về phía Lưu Việt Hải đang ngồi đằng xa, nghiến răng ken két.Chẳng biết trong phòng phẫu thuật đã xảy ra chuyện gì, rất nhanh sau đó chúng tôi đã thấy Thư Kỳ được chị y tá dẫn ra.

Hai mắt nó đỏ hoe, vẫn còn đang thút thít không ngừng.

Ngân Hạnh thấy thế thì vội chạy đến dìu nó ngồi xuống ghế, ân cần hỏi:"Em thay đổi suy nghĩ rồi hả?"

Như bị bật trúng công tắc, Thư Kỳ càng khóc to hơn:"Chị ơi, em không làm nữa đâu..."

Tôi nghe nó khóc thì nẫu cả ruột.

Hai chị em tôi phải mất một lúc lâu mới có thể dỗ nó nín khóc.

"Nuôi lớn một đứa trẻ có khó không chị?"

Đôi mắt ươn ướt của Thư Kỳ vẫn dán chặt lên tờ kết quả siêu âm trên tay."

Rất khó.

Không những khó mà còn cần rất nhiều can đảm."

Ngân Hạnh mỉm cười, đưa tay lau giọt nước mắt vương nơi khóe mi của Thư Kỳ:"Em đã rất can đảm khi bảo rằng sẽ giữ lại đứa bé đấy.

Đổi lại nếu là chị, chị không có cái gan đó đâu."

Đến tối tôi đèo Thư Kỳ về bằng xe của nhỏ, theo sau là xe của Lưu Việt Hải.

Nhìn ngôi nhà to lớn không có ánh đèn nào, tôi thật lòng có hơi lo lắng."

Mày ở một mình vậy ổn không?

Có cần tao nói mẹ tao gọi mẹ mày xin cho mày qua đêm ở nhà tao không?"

Thư Kỳ ngay lập tức trấn an:"Tao ổn thật mà.

Giờ gọi cho mẹ, mẹ tao lại tra hỏi đủ thứ chuyện.

Mày với bạn cứ về đi."

Trong lúc đợi Lưu Việt Hải dắt xe của Thư Kỳ vào gara, tôi ở bên ngoài dặn dò nó đủ thứ chuyện:"Cần gì thì cứ gọi cho tao.

Nếu thật sự muốn phẫu thuật, tao và chị Hạnh sẽ giúp mày.

Nhưng mày cũng nên nói cho lớp trưởng và mẹ biết đi."

"Tao sẽ nói."

Dáng vẻ tiều tuỵ của Thư Kỳ khiến tôi không ngừng lo lắng.

Ngồi sau xe Lưu Việt Hải mà lòng tôi vẫn nặng trĩu.Tôi vòng tay lên ôm hờ eo anh, đầu tựa vào lưng anh thì thầm:"Anh biết gì không?

Lúc em gọi chị Hai, chị ấy còn tưởng em có thai với anh."

"Hả?"

"Nếu đặt chúng ta trong trường hợp của Thư Kỳ, anh định sẽ làm gì?"

Lưu Việt Hải im lặng, chắc là đang suy nghĩ.

Gió đêm tạt vào mặt lạnh toát, giọng lưu Việt Hải lại vô cùng ấm áp rót vào tim tôi:"Nếu là anh, anh muốn chúng ta sẽ giữ lại đứa trẻ.

Dù gì thì nó cũng là con của anh mà...

Nhưng cơ thể là của em, vậy nên em muốn giữ hay không giữ, anh đều sẽ tôn trọng quyết định của em.

Với anh thì tương lai của em vẫn quan trọng hơn."

Môi tôi bất giác cong lên sau đó lại làm bộ ho mấy tiếng:"Nghe cứ như chuyện của mình thật ấy nhỉ?"

"Ha ha..."

Lưu Việt Hải bật cười, "Dù sao thì cũng không bao giờ xảy ra chuyện đó đâu."

"Sao anh dám chắc như vậy?"

"Chắc chứ.

Anh còn muốn đến nhà gặp mặt xin phép ba mẹ em cho anh với em yêu nhau, anh không muốn gây ấn tượng xấu.

Anh nhịn được, nghiêm túc đấy."

Nghe thấy tiếng tôi cười khùng khục, anh liền hét lớn: "Em không được cười!"*Thư Kỳ đã đi học lại bình thường.

Chẳng biết nhỏ có nói chuyện ấy với Khoa Vũ chưa, nhưng sáng nay đến lớp đôi mắt cậu lớp trưởng trông thiếu sức sống hẳn, quầng thâm mắt cũng đậm hơn.Tiếng trống trường vang lên, cô Hạ Mai bước vào lớp ngay sau đó, trên tay là một xấp đề mới toanh."

Có kết quả thi thử đợt này rồi.

Lớp mình có khoảng năm bạn chưa đạt yêu cầu, môn tiếng Anh vừa suýt soát qua điểm trung bình."

Tôi thấy cô nhìn về phía Khoa Vũ, ánh mắt không giấu nổi vẻ thất vọng."

Mấy em nghĩ mình đang làm gì vậy?

Còn chưa đầy ba tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi, tôi không nghĩ mấy em lại xem nhẹ tương lai của mình đến vậy đấy.

Kim Anh, phát phiếu điểm cho các bạn.

Nhà trường đã đăng kết quả lên web, các em tự mình về xem lại.

Câu nào không hiểu, tiết sau mang lên đây.

Còn bây giờ mình làm đề mới."

Cô giáo vừa dứt lời thì ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói khác:"Xin phép cô Mai và lớp một chút.

Mời em Khoa Vũ với em Thư Kỳ xuống phòng giám thị làm việc với phụ huynh.

Cô Mai, cô cũng xuống cùng luôn nhé."

Cả phòng học gần như nín thở, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Mới có tiết đầu mà cả lớp trưởng lẫn bí thư đều bị mời xuống ăn bánh uống trà.

Dấu hỏi to tướng bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi, và tôi nghĩ là gần như cả lớp cũng giống hệt vậy.

Cô Mai cùng hai ban cán sự vừa đi khuất, lớp tôi ngay lập tức ồn như vỡ chợ khiến cả giáo viên ở lớp bên cạnh phải sang nhắc nhở.Tôi nheo mắt, chống cằm suy nghĩ thì chợt nhìn thấy Lam Uyển đang nhìn về phía mình, vẻ mặt cũng hoang mang không kém tôi là bao.Ting.

Có tiếng thông báo điện thoại.Tôi mở điện thoại ra, là tin nhắn của Lam Uyển:"Mày có nghĩ chuyện bị lộ rồi không?"

Tôi ngước mắt nhìn nó, khẽ gật đầu.

Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

Nếu như Thư Kỳ nói với Khoa Vũ rồi thì một trong hai gia đình kiểu gì lại không biết.Sau đó, tôi không rõ mọi chuyện ở phòng giám thị như thế nào nhưng chỉ thấy một mình Khoa Vũ trở về lớp dọn sách vở ôm ba lô rời đi.

Dấu chấm hỏi to đùng lại lần nữa xuất hiện.

What the f***?

Khoa Vũ đây rồi Thư Kỳ đâu?"

Vờ cờ lờ!

Bọn mày không biết gì hả?"

Từ đâu có một đám học sinh lớp khác xuất hiện ở cửa.

Tụi nó ló đầu vô kể một tràng những chuyện nghe lỏm được dưới phòng giám thị khiến lớp tôi được một phen há mồm, trợn mắt."

Ba mẹ thằng kia lên trường làm ầm lên, không thấy ba mẹ nhỏ kia đâu còn chửi nó té tát, nói nó dụ dỗ con trai hai người họ."

"Nhỏ đó có bầu rồi, bọn mày không biết hả?"

"Thằng con trai bị ba mẹ bắt về, còn nhỏ đó bỏ chạy mất tiu."

Không khí trong lớp học bỗng chốc chùng xuống hẳn.

Cảnh tượng vốn chỉ thấy trong phim giờ lại diễn ra ngay trước mắt.

Trong phim có lẽ mọi người sẽ lo lắng, đuổi theo nhân vật chính khi cô ấy bỏ đi.

Chúng tôi cũng lo lắng, nhưng chỉ lo lắng thôi.

Trước khoảng thời gian ít ỏi còn lại, chẳng ai dám liều mạng cả...

Bởi chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể đánh đổi cả tương lai phía trước.

Tôi nhìn chỗ bàn đang trống của Thư Kỳ một lúc lâu rồi quay sang nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài trời vẫn xanh như thế, nắng tháng Tư chói chang thiêu đốt cây cỏ và khoảng sân trước mặt.

Ve sầu trong tán lá kêu râm ran một cách nặng nề như đang chống chọi với cái nắng ngoài kia.

Mùa hè mà tôi yêu thích, trong chớp mắt lại khiến tôi cảm thấy ngột ngạt hơn thảy.
 
Gió Mùa Lại Về Chốn Cũ
Chương cuối: Mùa hè dài đằng đẵng


Hôm đó là một ngày gió mưa tầm tã.

Tôi đến lớp với tâm trạng ướt sũng hệt như bộ đồ thể dục đang mặc trên người."

Ngân Hòa, lại đây."

Lam Uyển ngoắc tôi lại, nó đang đứng cùng với ba bốn đứa khác phơi mình dưới cây quạt gắn tường ở bàn giáo viên, hong khô đồ.

Tôi nhanh chóng cất cặp rồi nhập bọn với tụi nó.

Một đứa con gái nhìn thấy tôi đi đến, vẫy vẫy đuôi tóc hỏi:"Bữa giờ mày có nghe tin gì về Thư Kỳ không?"

Tôi lắc đầu.

Cũng như tất cả mọi người, tôi mù tịt thông tin về nhỏ.

Mẹ tôi là bạn cùng lớp cấp ba với mẹ Thư Kỳ.

Nghe nói ngày hôm đó ba mẹ nó đã bắt chuyến bay sớm nhất về trong đêm, tôi chỉ biết có chừng đó, còn lại thì mẹ không nói.Cũng đã hơn hai tuần trôi qua, chỗ ngồi của Thư Kỳ vẫn trống từ lần đó.

Khoa Vũ thì đã đi học lại sau hai ngày nghỉ ở nhà.

Lúc đi học lại, trên gò má của cậu ta bầm một mảng to.

Ai cũng tò mò nhưng chẳng dám lại gần hỏi thăm.Hai tiết đầu trôi qua vô cùng tẻ nhạt, tôi buồn chán đến mức lăn ra bàn đánh ngay một giấc ngay khi vừa vào tiết địa được năm phút.

Mãi cho đến khi bị ai đó vỗ nhẹ vào vai mấy cái, tôi mới giật mình tỉnh giấc rồi chợt nhận ra đã đánh trống ra chơi từ bao giờ.Lưu Việt Hải chồm người qua bệ cửa sổ, áp trán mình vào trán tôi:"Em đâu có sốt?

Em không khỏe chỗ nào hay sao?"

Tôi uể oải ngồi dậy lắc đầu.

"Ăn sáng chưa đấy?"

Anh hỏi."

Sáng nay mưa quá nên em chẳng kịp ăn gì?"

Vậy là tôi bị Lưu Việt Hải xách cổ áo xuống căn tin.Trời vẫn mưa không ngớt.

Thay vì chỉ cần xuống tầng rồi băng qua sân trường là tới nơi thì chúng tôi phải đi một vòng qua các dãy hành lang, đi qua dãy nhà văn phòng mới đặt chân đến được căn tin mà chỉ dính tí nước mưa.Hôm nay căn tin có bánh bao trứng muối mà tôi thích.

Nhưng mặc kệ tôi gào mồm đòi ăn bánh bao thì trước mặt đã xuất hiện hai tôi cháo sườn từ lúc nào.

Nhìn hơi nóng phủ đầy hai cái đít chai trên mặt, Lưu Việt Hải liền tốt bụng tháo luôn cặp kính của tôi xuống."

Ấy, em không thấy đường."

Tôi với tay muốn lấy lại kính."

Tô cháo ngay dưới mắt mà em bảo không thấy đường?

Em mù à?"

Tôi lắc đầu.

"Không phải, ý em là em không thể nhìn rõ mặt anh."

Có vẻ như dây thần kinh lãng mạn của Lưu Việt Hải tạm thời bị chập cheng, anh ấy lườm tôi một cái rồi bảo:"Nhìn anh làm gì?

Lo ăn phần em đi."

Trống trường vang lên khi tôi vẫn còn đang bận vớt số trân châu còn sót lại trong ly trà đào của Lưu Việt Hải.

Lúc chuẩn bị bước lên bậc thang tầng một, tôi chợt nhìn thấy dáng chạy hớt ha hớt hải của Hồng Nhung ở đầu dãy hành lang phía bên kia.

Bây giờ là tiết của cô Hạ Mai, hai tiết tiếng Anh và tiết chủ nhiệm cuối buổi.

Nhưng hôm nay cô lại không có mặt ở lớp.

Đón tôi trở về là bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, không còn lộn xộn ồn ào như thường ngày."

Chuyện gì?

Sao nhìn mặt đứa nào đứa nấy cũng như đưa đám thế?"

Hơn ba mươi cái đầu đồng loạt ngước lên nhìn tôi, dọa cả Lưu Việt Hải đang đứng hóng hớt ngoài cửa một phen khiếp vía.

Chỉ duy nhất có Khoa Vũ ngồi gần cuối lớp, mắt vẫn dán chặt vào quyển sách trên bàn, hai tai đỏ bừng."

Thư Kỳ mất rồi mày?"

"Hả?"

Ầm ầm...Sấm chớp lóe lên, rạch ngang nền trời một vệt dài.

Mưa mỗi lúc một to hơn, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng Hồng Nhung thút thít ở một góc.Vài ngày trước, ba mẹ của Thư Kỳ sau khi từ công ty về nhà thì phát hiện ra con gái mình vốn không hề đến trường nên đã lật đật ra ngoài đi tìm.

Hôm đó mưa cũng to như hôm nay, đường phố ngập nước, nước sông dâng cao hơn mọi ngày.

Người ta phát hiện một cô gái trẻ cỡ mười sáu, mười bảy tuổi đứng bên thành cầu.Thư Kỳ chết không thấy xác, công an chỉ tìm được một chiếc giày bị mắc trong đám bèo ven sông.Ngoại trừ lớp trưởng, cả lớp tôi đều đến viếng Thư Kỳ.

Bên cạnh phần mộ trống của Thư Kỳ là một ngôi mộ nhỏ khác không đề tên, tôi đoán chắc đó là của đứa bé vẫn chưa thành hình trong bụng nhỏ.

Mọi thứ diễn ra nhanh như một giấc mơ, đến tận khi được Lưu Việt Hải đưa về, tôi vẫn còn chưa tin đó là sự thật.Phải bất lực đến mức nào mà con người ta mới sẵn sàng lựa chọn kết thúc mạng sống của mình nhỉ?

Tôi không trong hoàn cảnh của Thư Kỳ nên không hiểu nó nghĩ gì.

Nhưng tôi biết, Thư Kỳ đã phải rất đau khổ khi đưa ra sự lựa chọn này."

Anh nghĩ liệu linh hồn của Thư Kỳ đã siêu thoát chưa?

Hay nó vẫn còn mắc kẹt dưới lòng sông sâu lạnh lẽo?"

Lưu Việt Hải bỏ bảng vẽ xuống, ngước mắt nhìn tôi."

Anh không biết nữa."

"Cuộc sống này tàn nhẫn thật anh nhỉ?"

"Ừm, đúng là tàn nhẫn thật..."

"Lần trước ở đám tang của Thư Kỳ, em nghe được vài người nói Thư Kỳ thật dại dột.

Trong khi nhiều người bệnh tật đang từng giây từng phút giành giật lấy sự sống thì nó lại tự kết liễu cuộc đời mình một cách ích kỷ như vậy."

Lưu Việt Hải nhặt lại cây bút chì, "Thật ra thì bọn họ nói đúng, chỉ đúng một phần thôi.

Đối với những người mắc bệnh trầm cảm thì sự sống như kéo dài sự tuyệt vọng của họ.

Nhưng người khác thì không hiểu được như vậy, và khi đối diện với một hành động không phù hợp với quan niệm của mình, họ chọn cách chối bỏ rồi gọi đó là sai lầm để giữ an toàn cho niềm tin của chính mình."

Lưu Việt Hải xoa đầu tôi, nhoẻn miệng cười đầy bất lực:"Đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.

Chẳng có gì quan trọng bằng việc chúng ta vẫn còn sống đâu.

Và nếu như ai đó lựa chọn khác đi thì đó là dấu hiệu cho thấy họ đã quá mệt mỏi để có thể nhìn thấy được tia hy vọng nhỏ bé."*Kỳ thi học kỳ cuối cùng đã trôi qua được hơn nửa tháng.

Chỉ vài ngày nữa thôi lễ tổng kết sẽ diễn ra, đó cũng chính là buổi lễ trưởng thành của chúng tôi.Hôm qua tôi vừa nhận được kết quả xét tuyển học bạ cùng với điểm đánh giá năng lực.

Tôi đậu Nhân Văn rồi.

Học bạ thiếu 0.25 nhưng điểm năng lực thì vừa hay dư hơn 100 điểm so với điểm sàn.

Vậy là trong khi Lưu Việt Hải bạn trai tôi vẫn đang trầy trật với một đống đầu tượng thì ba mẹ tôi đã mở tiệc linh đình.Dạo này nhà tôi có thêm người và ba tôi hình như cũng thay đổi nhiều hơn so với khi trước.

Chắc là từ sau sự việc của Thư Kỳ, ba cũng có cái nhìn thoáng hơn cũng như tôn trọng sở thích riêng của hai chị em tôi.

Để thuận tiện cho việc chăm sóc, ba mẹ cũng đã đón bà và cô ruột của tôi sang.

Tôi rất thích ngủ với bà.

Chắc là do từ nhỏ mẹ hay gửi tôi ở nhà bà nên tôi mới quen hơi bà như thế.

Trên người bà có một mùi hương như mùi bếp củi sáng sớm khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu."

Mới ngày nào còn bé tí ri mà nay đã sắp thi đại học rồi."

Tôi vùi mặt vào lòng bà, hít hà cái mùi bếp củi hòa quyện với mùi dầu thái quen thuộc."

Ông nội bây chắc là tiếc lắm, ước nguyện của ổng là được chở tụi bây đi thi mà.

Còn có mỗi con Hòa mà cũng không chờ được."

Sống mũi tôi cay cay sau khi nghe được tiếng thở đều đều phát ra từ trên đỉnh đầu mình.Cô tôi nói, bao nhiêu thế hệ con cháu ở nhà đều là do ông nội tôi dẫn đi thi đại học.

Hồi xưa thi đại học không giống như bây giờ, mỗi trường đại học đều có một đề thi riêng, muốn thi trường nào thì phải đến điểm trường ấy thi.

Ông nội tôi mát tay lắm, đưa đứa nào đi đứa đó đều đậu nguyện vọng một.

Có người còn một lúc hai trường top đầu.Tôi nghĩ, nếu như ông còn sống biết được tôi đã đỗ đại học chắc là ông vui lắm.Càng về cuối năm lũ học sinh chúng tôi lại càng háo hức, háo hức vì sắp được nghỉ hè, không còn sách vở bài tập, không còn những giấc ngủ trưa tạm bợ...

Nhưng sự háo hức ấy đã kết thúc ở mùa hè năm trước.Sau lễ tổng kết, khối lớp mười hai được di chuyển vào hội trường để làm lễ trưởng thành.

Theo truyền thống trường tôi, trước khi làm lễ lớp trưởng các lớp phải lần lượt đứng dậy điểm danh to sĩ số lớp mình.

Đến lượt lớp tôi, Khoa Vũ đứng dậy hô lớn:"Lớp 12D1, trường Trung học Phổ thông H..."

Giọng Khoa Vũ run run, cả hội trường dường như hướng mắt về phía cậu chờ đợi.

"Sĩ số 35, hiện diện 34, vắng 1."

Cuối dãy ghế lớp 12D1 là một chiếc ghế trống mà ai cũng biết chiếc ghế ấy dành cho ai.Khoảnh khắc tên lớp vang lên, ánh mắt một vài đứa trong lớp, trong đó có cả tôi đều vô thức quay đầu nhìn chiếc ghế trống ấy.

Cả hội trường im thin thít, chỉ có tiếng quạt trần kẽo kẹt xoay vòng cùng những tia nắng xuyên qua khung cửa sổ, loang loáng trên sàn gỗ.Thầy hiệu trưởng bước lên bục, dáng người cao ráo điển trai, nhưng khóe mắt đã dần xuất hiện những vết chân chim cùng vài ba sợi tóc bạc ánh lên trên mái tóc đen bóng.

Giọng thầy chậm rãi, trầm ấm vang lên trong không gian yên ắng:"Hôm nay là ngày đánh dấu sự trưởng thành của các em trên mặt hình thức.

Trưởng thành cũng có nghĩa là phải học cách đối diện với mất mát và những khoảng trống.

Có những chuyện chúng ta không thể níu giữ mà chỉ có thể trân trọng..."

Tôi khẽ cúi đầu, những lời thầy dặn dò sau đó chẳng thể nghe rõ nữa, bàn tay siết chặt tà áo dài trắng khiến nó nhăn nhúm.Thanh xuân vốn dĩ rất mơ hồ...

Mơ hồ tựa như một giấc mộng đẹp chưa kịp tỉnh, như cơn mưa rào vừa ào đến đã vội tan đi.

Người ta chỉ thật sự nhận ra mình đã bước qua nó khi ngoảnh lại, nhìn thấy nụ cười còn vẹn nguyên trong hồi ức.Chiếc ghế trống của Thư Kỳ tựa như một dấu chấm lửng của một thanh xuân không trọn vẹn.Mùa hè tốt nghiệp cấp ba dài đằng đẵng đã chôn vùi chúng tôi cùng với những đau thương của tuổi trẻ trên ngọn đồi của trường H.
 
Gió Mùa Lại Về Chốn Cũ
Ngoại truyện: Tình đầu


Yêu đương với Lưu Việt Hải mấy năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên tôi nghe tới hai chữ "tình đầu" liên quan đến anh ấy.Hồi học cấp ba, số tin đồn hẹn hò của Lưu Việt Hải còn nhiều hơn số bạn bè mười mấy năm của tôi cộng lại, nhưng chưa có một tin đồn nào được xác nhận là thật cả.Vậy mà giờ đây, trước mặt tôi, chẳng biết từ đâu lại rơi xuống một cô gái tự nhận là tình đầu của Lưu Việt Hải.Chuyện là sáng nay tôi tình cờ nhìn thấy một cô gái lạ mặt đến bắt chuyện với anh lúc đang đợi mua bánh mì.

Nhìn cái kiểu cười nói thân thiện của Lưu Việt Hải, tôi biết chắc đó là bạn hoặc người quen cũ của anh.Lúc quay lại thì cô gái kia đã đi mất, tôi cũng chẳng đá động đến chuyện đó với anh vì cho rằng nó không quan trọng mấy.Ngày hôm ấy sẽ trôi qua vô cùng bình yên nếu như tôi không gặp lại cô bạn kia trong buổi họp câu lạc bộ.Đặng Thuyền Quyên - sinh viên Quan hệ quốc tế, một cô gái xinh đẹp...

Không phải xinh đẹp kiểu sắc sảo hay cá tính, mà là xinh theo kiểu vô cùng trong sáng, ngây thơ, rất nữ tính, ai nhìn vào cũng muốn bảo vệ che chở ấy.Ngay khi có người hỏi cô ấy có bạn trai chưa, cô nàng liền không ngần ngại gật đầu, còn vui vẻ khoe ảnh bạn trai với mọi người nữa.

Nghe đâu đó là mối tình đầu của cô nàng.Với cái thói quen nắm bắt thông tin và độ nhiều chuyện thường thấy của chị em ngành báo thì mấy bà chị tôi làm sao mà bỏ qua được thông tin xốp dẻo này.

Chỉ là sau khi xem hình xong, chị Thy khoá trên ngay lập tức quay sang đá mắt với tôi hỏi nhỏ:"Mày với bạn trai chia tay rồi hả Hoà."

Tôi nghe xong thì hơi bất ngờ, sau đó liền bật cười lắc đầu:"Làm gì có."

Chị Thy nhăn mặt, "Không lẽ bồ mày bắt cá hai tay?

Chứ cái thằng trong điện thoại con Quyên giống y hệt bồ mày."

Tôi tò mò liếc mắt sang.

Hỡi ôi!

Sốc óc chưa?

Từ khi nào mà người yêu tôi lại biến thành người yêu của người khác vậy?

Trên đời này liệu có người giống người chăng?

Hay Lưu Việt Hải có anh em sinh đôi thất lạc?Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại vô cùng bình tĩnh, không bác, không nháo, cũng không ngay lập tức gọi điện làm ầm lên với Lưu Việt Hải.Tan họp các chị liền rủ rê tôi đi uống vài ly, tôi liền gật đầu luôn mặc cho đã có hẹn với Lưu Việt Hải từ trước.Tửu lượng tôi khá tốt, không đến mức bất tử trên bàn nhậu nhưng cũng được tính là trăm ly không say.

Năm người chúng tôi cưa hết một thùng soju...

À không, là bốn người mới đúng vì có một anh phải lái xe nên không uống rượu.Tôi nằm bò ra bàn khi chị Ái khui chai thứ mười tám.

Chuông điện thoại vang lên inh ỏi.

Tôi lần mò theo tiếng nhạc, thò tay vào túi xách kiếm điện thoại."

Để chị."

Chị Thy nhìn thấy tôi mò mãi không xong thì mất kiên nhẫn, giật luôn túi xách của tôi, lấy điện thoại ra nhấn nút nghe:"Hoà nó xỉn lắm rồi, đứng không nổi đâu, bạn qua chở nó về nhé.

Địa chỉ ở đây là..."

Tôi không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Ký ức bỗng tua nhanh tới đoạn tôi ngồi xổm bên vệ đường, duỗi tay, áp má lên gối, mắt lim dim như đang chờ đợi.Ngay lúc suýt thiếp đi, cằm tôi bỗng bị ai đó nâng lên."

Bó tay em luôn."

Giọng nói trầm ấm quen thuộc khiến tim tôi mềm nhũn.Tôi ngẩng đầu, trước mặt là gương mặt nam sinh cấp ba mà tôi yêu thầm.

Khi đó tôi đã hoàn toàn quên mất nam sinh mà mình yêu thầm vốn đã trở thành người yêu của tôi từ lâu.Tôi nhoẻn miệng cười, tay vô thức chọt vào má anh:"Ai đây?"

"Là anh."

"Anh?

Xưng hô gì kỳ vậy?"

Lưu Việt Hải hơi nhướng mày, bàn tay to lớn xoa xoa má tôi:"Thế phải xưng hô như nào?"

Tôi gật gà, gật gù:"Thì Hoà với Hải..."

Tôi hất tay anh ra, giọng lè nhà lè nhè, "Đừng có làm ba cái hành động dễ gây hiểu lầm coi...

Sao lúc nào cũng gieo hy vọng cho người ta thế?"

Lưu Việt Hải nhéo mạnh má tôi, "Em xỉn lắm rồi đó.

Mai em không tính đi học hả?Tôi mặc kệ anh ấy, bực bội nhăn nhó, sau đó nắm lấy sợi dây trên áo khoác da của anh kéo đi.Không biết chúng tôi đã đi được bao lâu, chỉ nhớ là tôi mỏi chân quá nên đành ngồi xuống băng ghế đá ở công viên cạnh bờ sông, cứ vậy mà ngồi bất động luôn.Lưu Việt Hải cũng ngồi xuống bên cạnh.

Tôi mò mẫm trong túi áo của mình lấy ra một cái hộp quẹt và một gói thuốc lá, hình như không phải của tôi.

Khi ấy tôi chẳng còn hơi sức đâu suy nghĩ xem nó là của ai nữa mà rút một điếu ngậm lên miệng, bắt đầu châm lửa.Ngọn lửa còn chưa kịp chạm đầu thuốc thì hộp quẹt trên tay đã bị giật lấy.

Lưu Việt Hải nheo mắt, khoé môi hơi cong lên, đút luôn hộp quẹt vào túi áo mình trước khi tôi nhào tới giành lại."

Học đâu ra cái trò này đấy?"

"Học từ Hải chứ ai."

Tôi không dám nói lớn, chỉ lí nhí trong miệng đủ để mình nghe thấy.

"Không phải hồi xưa Hải cũng hút thuốc sao...

Hồi ở Huế... tôi thấy Hải đã hút thuốc mà..."

"Hả?"

Thấy tôi có vẻ không muốn trả lời, Lưu Việt Hải đành bất lực vỗ nhẹ vào má tôi:"Đừng có mà lộn xộn."

"Tôi không có lộn xộn."

Tôi bắt đầu nháo lên.

Ký ức lại mờ đi một đoạn rồi dừng lại ở chỗ Lưu Việt Hải hỏi:"Em có tin anh hun chết em không?"

Tôi vênh mặt lên, hùng hồn:"Không tin..."

Chưa dứt câu, người kia liền ngay lập tức nhích lên, dứt khoát hôn lên môi tôi."

Ưm..."

Mặc dù đang xỉn quắc cần câu nhưng tôi vẫn còn chút ý thức, đấm thùm thụp vào ngực anh.Lưu Việt Hải dừng lại lấy hơi, đuôi mắt xếch lên, miệng cười mỉa mai:"Mấy ngón võ mèo cào của em không ăn thua đâu."

Giây sau lại chồm tới hôn tôi ngấu nghiến.Khi đó chúng tôi đã ở trong phòng của mình rồi.Lưu Việt Hải thô bạo tháo mắt kính tôi ra, sau đó mới tháo mắt kính mình ra nhưng lại bị tôi ngăn lại.Ừm, nói sao nhỉ?

Tôi thích nhìn Lưu Việt Hải đeo kính hơn.

Trước đó Lưu Việt Hải không bị cận.

Từ sau lần luyện vẽ ôn thi đại học anh ấy mới bắt đầu đeo kính.

Với nhiều người, cặp kính không khác gì một vật thể phong ấn nhan sắc điển hình là tôi đây.

Nhưng Lưu Việt Hải thì khác...Lưu Việt Hải đeo kính là thần!Ký ức lại trôi tuột đi mất.

Khi tôi lấy lại được ý thức thì đã là chuyện của sáng ngày hôm sau.Ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng vào mặt khiến tôi khó chịu dụi mắt vài cái.

Đến khi cảm nhận được sự mát mẻ của da chạm da, tôi mới giật mình tỉnh giấc.

Bên cạnh là Lưu Việt Hải vẫn đang nhắm nghiền mắt ngủ say, trên mặt vẫn còn đeo cặp mắt kính gọng kim loại trắng.Tôi cựa quậy, nhẹ nhàng tháo kính giúp anh."

Giờ thì nói anh nghe, em học ai hút thuốc lá vậy?"

Giọng nói đều đều vang lên tôi thoáng giật mình.

Tôi hơi ngước lên, chớp mắt chăm chú ngắm nghía gương mặt Lưu Việt Hải.Mắt anh vẫn nhắm, hàng lông mi dài cong vút khẽ động đậy.Tôi không nhớ hết những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua, chỉ nhớ mang máng một vài tình tiết."

À cái đó...

Không phải của em đâu."

"Hửm?"

Lưu Việt Hải mở mắt nhìn tôi khó tin."

Chắc hôm qua chị Thy bỏ nhầm vào túi áo của em."

Vừa dứt lời, tôi liền đẩy anh ra.

Bây giờ thì đến lượt tôi:"Cái bạn hôm qua đứng nói chuyện với anh là ai vậy?"

"Em thấy à?"

Lưu Việt Hải thản nhiên, chẳng có biểu hiện gì là chột dạ.

"Bạn học cùng lớp cấp hai, trước khi anh chuyển đến trường em."

Tôi nhướng mày, "Hai người thân nhau lắm sao?"

"Không thân lắm, hồi đó cô ấy là lớp trưởng nên cũng hay giúp đỡ mấy đứa học ngu như anh thôi.

Hôm đó cô ấy hỏi anh đang đi đâu, định đi nhờ xe, anh còn bảo là anh đang đứng đợi bạn gái."

Nghe đến đây là tôi yên tâm rồi.Mấy ngày sau tôi gặp lại Thuyền Quyên ở buổi họp câu lạc bộ.

Cô nàng biết rõ là Lưu Việt Hải có bạn gái nhưng không hề biết người bạn gái đó chính là tôi.

Vậy mà dám nói dối trắng trợn với mọi người."

Ủa hôm qua lúc họp xong, có ai cầm nhầm cái usb của tao về không."

Một cô bạn hớt hải chạy vào phòng hỏi.Tôi thấy Thuyền Quyên lục túi xách của mình, sau đó thì lấy ra một cái usb hình quả chanh."

Phải cái này không?"

Cô nàng hỏi."

Đúng rồi."

"Xin lỗi nha, hôm qua gom đồ cầm nhầm."

Tôi khẽ nhếch môi, ngón tay vẫn thoăn thoắt gõ lên bàn phím laptop, không nhịn được mà bâng quơ một câu:"Bạn ơi, cái gì nhầm thì còn hoan hỉ bỏ qua được chứ nhận nhầm bạn trai của người khác thành của mình thì không được đâu."

Dù không ngẩng đầu lên nhưng tôi vẫn cảm nhận được mọi ánh mắt trong phòng đều đang đổ dồn về phía mình, tôi còn nghe thấy tiếng chị Thy cười khúc khích đằng sau màn hình máy tính cách đó không xa.Buổi tối, câu lạc bộ tổ chức đi liên hoan.

Lúc mọi người đứng dậy chuẩn bị đi tăng hai, tôi liền xin phép về nhà trước.

Lưu Việt Hải đã đến từ lâu, đang đứng đợi tôi ở trước cửa quán."

Ngân Hoà bắt xe hay đã có ai chở về chưa?"

Một anh trai trong câu lạc bộ chủ động tiến đến cạnh tôi hỏi.

Theo như nguồn tin đáng tin cậy từ chị Thy thì đàn anh này để ý tôi từ lâu rồi.

Tôi lịch sự gật đầu, trả lời:"Dạ, bạn trai em đón."

Ánh mắt của đàn anh tỏ ra thất vọng rõ rệt.Mọi người kéo nhau ra trước quán bắt taxi.

Từ xa tôi đã nhìn thấy Lưu Việt Hải cùng chiếc xe dream cũ, dáng vẻ lười nhác thừ người ra bấm điện thoại.Một số người có vẻ nhận ra anh là người bạn trai mà cô bạn Thuyền Quyên khoe ảnh đợt trước, còn huýt sáo ghẹo cô nàng.

Tôi khẽ nhếch môi trước điệu bộ vờ ngại ngùng của cô ta, thản nhiên đi một mạch ra chỗ Lưu Việt Hải đang đứng.Trai đẹp nghe tiếng bước chân thì lập tức lấy lại ngay vẻ mặt tươi tỉnh, vẫy tay cười với tôi trước mấy chục cặp mắt ngỡ ngàng của đám người xung quanh."

Này, sao bạn em nhìn mình kỳ thế?"

Lưu Việt Hải hỏi nhỏ, đủ cho tôi nghe thấy.

Nghe vậy tôi mới quay ra gật đầu chào:"Chào cả nhà em về trước."

Chị Thy đứng trong đám đông mỉm cười vẫy tay chào tôi, cố tình nói to:"Bạn trai Ngân Hoà đưa Ngân Hoà về cẩn thận nhé!"

Lưu Việt Hải lịch sự gật đầu, sau đó đội mũ bảo hiểm cho tôi.

Tôi cố nhịn cười khi nhìn thấy ánh mắt của Thuyền Quyên mở to hết cỡ, tay bấu mạnh vào gấu áo của anh ngăn bản thân phụt cười:"Đi nhanh nhanh, em mắc cười lắm rồi."

Lưu Việt Hải lên số vặn ga, nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ trên đường.

Đi được một đoạn, anh ấy lại hỏi:"Vụ gì vậy?

Lúc nãy em vẫn chưa trả lời anh vì sao bọn họ nhìn mình kỳ thế."

"À...

Thì cô bạn lớp trưởng cũ của anh đó."

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Lưu Việt Hải nhíu mày."

Cô ấy thì sao?"

"Cổ nói với mọi người anh là bạn trai của cổ."

"Cái gì cơ?"

Tôi kể hết mọi chuyện cho Lưu Việt Hải nghe, bao gồm cả chuyện chiều nay tôi vừa nói bóng nói gió, dằn mặt Thuyền Quyên."

Nói thật đi.

Có phải hồi xưa hai người yêu nhau không?"

Lưu Việt Hải nhanh chóng thú nhận:"Đúng thật cô ấy là mối tình đầu của anh.

Nhưng mà là anh đơn phương thích cô ấy chứ chưa bày tỏ bao giờ.

Chậc, hồi xưa cô ấy giúp anh học nên là cũng có chút cảm nắng xíu xiu."

"Ồ..."

"Sáng nay anh gặp lại bạn cũ ở trường cấp hai.

Lúc đề cập đến lớp trưởng, thằng ấy mới thú nhận lần đi họp lớp gần đây nó có lỡ miệng nói rằng anh từng thích Thuyền Quyên."

Tôi bĩu môi:"Em có tra khảo đâu mà sao anh vội vàng thanh minh vậy?"

"Cái giọng điệu của em nghe là biết thừa đang giận dỗi rồi."

Anh nói."

Thế mà còn tưởng em là mối tình đầu của anh đấy."

"Không phải tình đầu nhưng là mối tình khắc cốt ghi tâm."

Bàn tay to lớn của anh phủ nhẹ lên bàn tay nhỏ của tôi, "Chỉ có em mới có thể khiến anh vứt hết sĩ diện, yêu đương với người mình từng thề thốt sẽ không bao giờ thích."

Tôi bắt bài:"Thì ra..."

"Anh biết, anh biết.

Anh đã bị quả báo rồi đấy thôi.

Em còn chưa hả dạ à?"

Tôi gật đầu, vênh mặt lên:"Em hả dạ vô cùng."

Tôi không phải tình đầu của Lưu Việt Hải, nhưng Lưu Việt Hải lại là mối tình đầu của tôi.

Chuyện này chắc chắn tôi sẽ không để anh biết được.

Nếu mà biết, kiểu gì anh ấy cũng sẽ trêu tôi không có chỗ trốn mất.*Y rằng buổi tối hôm đó, confession trường lại được dịp xôn xao.

Ai đó đã lên một bài dài ngoằng về việc hoa khôi khoa Quan hệ quốc tế ảo tưởng, nhận vơ bạn trai của người khác thành bạn trai mình.

Tôi không hề biết có bài đăng như thế cho đến khi chị Thy gọi điện hỏi tôi có phải người đăng bài không?

"Hồi chiều ai ở trong phòng đều biết em đã var thẳng vấn đề rồi mà chị.

Hơi đâu mà viết mấy cái này."

Tôi không ghét Thuyền Quyên, nhưng tôi không thể nào đảm bảo được chuyện cô ta có bị người khác ghét hay không.

Chuyện mất mặt ban nãy đã bị vô số người ở câu lạc bộ nhìn thấy.

Nếu không phải tôi đăng thì cũng là do một trong những người còn lại đăng, việc này tôi không quản được.Sau đó thì tôi không còn nhìn thấy Thuyền Quyên ở câu lạc bộ nữa.

Nghe đâu cô nàng đã chuyển sang làm cho bên Đoàn trường.

Chị Thy bảo:"Có mà nhục quá thì có.

Nó cho rằng có chạy sang bên chỗ bà Huệ thì không ai nhắc đến chuyện đó chắc, mắc cười."

Giờ thì chẳng còn ai quan tâm chuyện confession ẩn danh đó là do ai đăng nữa, có vẻ như nó đã dần trở thành một câu chuyện giải trí của câu lạc bộ truyền thông rồi.
 
Back
Top Bottom