[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Gió Mùa Lại Về Chốn Cũ
Chương 19: Cơn mưa rào năm ấy
Chương 19: Cơn mưa rào năm ấy
Dạo này ngoài việc ăn ngủ, học hành cực khổ ra thì tôi còn phải chiến đấu với một thứ nữa...Trại 26 tháng Ba."@HÀ BẢO HUY CHECK MAIL TAO NHANH!"
Tôi nhắn một cái tin vào nhóm zalo của team truyền thông, năm phút sau mới nhận được phản hồi từ chủ nhiệm đẹp trai lớp B2.Yêu đương cho lắm vào rồi ngơ cả người.Nhắc tới Hà Bảo Huy thì cũng phải nhắc tới Lam Uyển bạn tôi.
Thề là tôi chưa từng thấy người nào kiên trì như nhỏ (có thể là hơn cả tôi).
Mặc dù crush đã có bạn gái nhưng trái tim con bé ấy vẫn một lòng chung thủy hướng về người ta.
Tưởng chừng như chỉ cần Hà Bảo Huy chia tay một cái là Lam Uyển có thể nhảy vào húp liền luôn ấy."
Thiếu gì người để yêu đâu Uyển.
Tao thấy mày nghiện thằng Huy lắm rồi đó."
Lam Uyển chớp chớp mi mắt, chu môi:"Thằng nào?
Ảnh mò."
"Ảnh cái đầu mày."
Trách móc vậy thôi chứ tôi biết thừa sự kiên trì và cố chấp khi yêu một người là như thế nào mà.Một người mà khi chỉ cần nhắc đến thì sẽ không bao giờ có hai chữ "ngoại lệ".Tôi tự hỏi, thay vì cứ đâm đầu vào cái đứa lôm côm như Hà Bảo Huy thì tại sao Lam Uyển lại không nhìn lại bên cạnh mình nhỉ?Có đứa âm thầm tự trồng cây si rồi kia kìa.Đường Quốc Uy ngồi ở ghế đá cách đó không xa, tay cầm sách, mắt lâu lâu lại ngước lên nhìn về phía này.
Vừa bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ta liền như rùa rụt cổ, lấm la lấm lét cúi mặt xuống.Xời!
Sao lúc thích tôi lại không thấy Đường Quốc Uy có cái biểu hiện buồn cười như này nhỉ?Có vẻ như cả Lam Uyển và Đường Quốc Uy đều đã bước vào con đường cụt lẩn quẩn mang tên "tình đơn phương" rồi.*Lưu Việt Hải bị chấn thương ở chân nên không thể tham gia giải bóng rổ với câu lạc bộ.
Hôm trường chúng tôi đi thi đấu, tôi ngồi bên cạnh anh trên khán đài hét khản cả cổ, cỗ vũ đội bóng rổ trường mình hăng đến mức nhiều người còn tưởng tôi có người yêu là một trong mấy tuyển thủ thi đấu dưới sân.Lưu Việt Hải nhìn thấy dáng vẻ loi choi, hùng hổ của tôi cứ tủm tỉm cười suốt, còn tự hào rằng mình đã thành công đào tạo được một em bé người yêu từ phiên bản siêu cấp lạnh lùng biến thành phiên bản vô cùng đáng yêu, hoạt bát.Kết quả là trường tôi thua trường bạn thảm hại, nhưng có vẻ như Lưu Việt Hải cũng chẳng buồn mấy."
Anh không buồn thật à?"
Tôi ngồi sau xe Lưu Việt Hải, tay níu chặt áo thun của anh khi xe va phải ổ gà.
Đến khi con đường bằng phẳng trở lại, anh mới nhàn nhạt lên tiếng:"Anh chơi bóng rổ để khỏe người thôi chứ cũng không đam mê đến mức ấy.
Thi đấu thắng thua là chuyện thường mà.
Thắng thì vui, thua thì coi như rút kinh nghiệm, lần sau lại cố gắng hơn."
Tôi chép miệng.
Hừm, Lưu Việt Hải lạc quan thật đấy.*Cuối tuần này diễn ra hội trại.
Công tác chuẩn bị đã xong từ hôm qua, nhưng Hà Bảo Huy vẫn bắt tôi lếch xác lên trường kiểm tra sân khấu gì đó.Tôi đội nón lá, bịt khẩu trang kín mít, ống quần xắn đến tận bắp chân, đi dép lào... chống nạnh liếc Hà Bảo Huy không trượt phát nào."
Hẹn tao một rưỡi mà tại sao hai giờ mới thấy mặt mày?"
"Xe tao bị hư?"
"Hư ở quán trà sữa đường X à?"
Hà Bảo Huy vội chắp tay xin lỗi.
Tôi chán đến mức chẳng buồn trách nó nữa, vứt lại tập hồ sơ mà thầy tổng phụ trách mới đưa cho rồi vòng ra căn tin.Giờ này hội Lam Uyển, Thư Kỳ vẫn đang đóng đô ở đó làm cho xong báo tường.
Thấy tôi đi đến, một đứa con trai liền tốt bụng chủ động đứng dậy nhường ghế cho tôi.Lớp phó văn thể mỹ Hà Thư đưa một tập giấy A4 đến trước mặt tôi:"Này là thơ và vài đoạn văn tụi tao chọn cho mục 'Giấu Yêu Thương', mày xem coi bài nào hay thì mình lấy."
"Có giới hạn bao nhiêu bài không?"
Hà Thư lắc đầu, "Không."
Đột nhiên sau đó lại quay sang nhìn tôi:"Hay là mày làm một bài thơ đi."
"Hả?"
Nó đá lông nheo với tôi:"Đừng tưởng tao không biết hồi yêu đơn phương bạn Hải mày viết thơ tình đầy sách."
Vài câu đe dọa đã khiến tôi ngoan ngoãn ngồi xuống cắn bút, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.Viết gì bây giờ nhỉ?
Giấu yêu thương?
Được rồi, vậy thì...Gió lại về trên miền mưa xa vắngKhẽ lau đi giọt nắng vướng bên cànhMang theo những tiếng thì thầm xa lạGiấu vào mây một nỗi nhớ không tên.Người đứng đợi giữa lưng chừng con dốcNgại khoé mi cay, chẳng dám bước quaGió quanh quẩn bên hiên rồi dừng lạiNhặt giùm ta tia nắng của ngày hoa.Giữa muôn ngàn sóng điệp trùng khơiMột cơn gió giấu yêu thương vào lặng lẽĐể mỗi chiều nắng nghiêng vàng rất nhẹLại tìm về chạm khẽ trái tim ta.Thầm yêu một người là chôn giấu một mảnh tình trong lòng.
Là giọt mật rơi vào tách trà nóng mới uống sẽ cảm thấy đắng chát, nhưng khi vị đắng tan đi, dư vị ngọt ngào vẫn sẽ đọng lại mãi nơi đầu lưỡi.
Lam Uyển rất thích bài thơ của tôi.
Nhìn thấy nhỏ, tôi bỗng dưng nhớ về mình của hai năm trước, khi tình yêu của tôi dành cho Lưu Việt Hải vẫn còn là một bí mật.Là bí mật nhưng tôi không sợ anh sẽ biết.
Tôi chỉ sợ khi anh biết, anh sẽ cố tình tránh né tôi, nếu như vậy trái tim tôi sẽ đau gấp bội phần."
Đang nghĩ gì vậy, mực nhỏ ra bàn rồi."
Đường Quốc Uy cầm tay tôi kéo ra rồi rút lấy tờ giấy ăn lau mấy giọt mực bị nhỏ xuống bàn."
Cảm ơn."
Tôi nói.Quên mất, hội người nhắm mắt yêu đơn phương vẫn còn sót một kẻ.
Tôi chống cằm, lặng lẽ quan sát nét mặt nghiêng nghiêng của cậu ta khi đang nắn nót viết chữ trên tờ báo tường.
Đường Quốc Uy viết chữ đẹp lắm, thiên tài viết chữ vừa được Lam Uyển phát hiện hồi chiều hôm qua, thế là bị nhỏ lôi đi tham gia viết báo tường.Mà cũng chỉ có Lam Uyển mới có thể lôi kéo được tên mặt lạnh ham học hơn ham chơi này.Tôi khẽ ho một tiếng, thấp giọng nửa thật nửa đùa:"Nói thật đi, mày thích con Uyển từ khi nào?"
Tiếng ho húng hắng của tôi thành công khiến Đường Quốc Uy giật thót.
Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, sau đó thì liếc nhanh về phía Lam Uyển, chối:"Làm gì có."
"Bớt giả bộ.
Tao biết hết rồi.
Cái mặt lấm la lấm lét của mày dễ đoán quá, không chừng bị con Uyển phát hiện từ lâu rồi cũng nên."
Tôi chỉ dọa chút thôi mà mặt Đường Quốc Uy đã trắng bệch.
Cậu ta khẽ "suỵt" một tiếng rồi nhanh chóng tiếng sát về phía tôi nói nhỏ:"Có thật không?"
"Cái gì cơ?"
"Ý là...
Tao lộ lắm hả?"
Tôi gật đầu, "Ừm."
Câu chuyện chẳng có sau đó vì tôi bị Hà Bảo Huy kéo ra ngoài phụ cậu ta dựng cổng trại lớn của trường.Hà Bảo Huy vừa kéo tay tôi, vừa càm ràm mấy đứa khoá dưới chẳng chịu nghe lời nó, nói năng chửi bậy loạn cả lên khiến tôi đau hết cả đầu."
Được rồi, được rồi.
Mày đi từ từ thôi được không?
Trưa nắng mà bắt tao chạy như điên vậy, tính thi marathon hả?"
"Không nhanh để đám quỷ đó phá banh chành à?
Nhanh cái chân lên coi...
Ui da!"
Ai đó vung cây vợt cầu lông đập vào tay Hà Bảo Huy khiến nó la oai oái.Cái dáng cao lớn từ đâu chen vào giữa hai đứa tôi.
Lưu Việt Hải đội mũ lưỡi trai ngược ra sau, mặt hầm hầm quát:"Nói miệng được rồi, lôi lôi kéo kéo cái gì?
Khó coi quá!"
Anh nói xong thì quay sang đội nón lá lên đầu tôi:"Còn em, để quên này.
Nắng nôi để đầu không rồi về bị cảm thì phải làm sao?"
"Anh lại la em?"
Lưu Việt Hải hơi giật mình, chỉnh lại cái nón lá trên đầu tôi, lí nhí:"Anh xin lỗi."
Hóa ra là do hôm qua Lưu Việt Hải thấy tôi uống thuốc cảm, sợ tôi dang nắng về lại cảm nặng hơn nên mới nổi quạu với Hà Bảo Huy."
Anh ghen hả?"
"Hả?
Kh...
Không, anh..."
Lưu Việt Hải giật bắn người lùi lại một bước.
Tôi bật cười trước dáng vẻ bối rối của anh, bàn tay mon men giật nhẹ góc áo thể dục."
Nhưng mà lúc anh ghen nhìn cuốn cực."
Anh đưa tay nhéo nhẹ mũi tôi, sau đó dúi vào người tôi chai nước khoáng mát lạnh dặn dò đôi ba câu mới chịu rời đi.Những mảng nắng trên sân nhạt dần.
Chớp mắt hai cái mây đen đã kéo tới, che kín hơn nửa bầu trời xanh.
Chiếc nón lá trên đầu tôi chao đảo rồi bật tung khỏi mái tóc vì bị gió thổi.Tôi ngước nhìn theo bóng dáng Lưu Việt Hải đang đi qua dãy hành lang tầng một.
Vẫn là góc nhìn của hai năm về trước, khi tôi len lén quan sát Lưu Việt Hải mỗi khi lớp anh có tiết thực hành.
Mưa rơi lộp độp xuống cỏ cây, phiến lá, mái tôn lớp học...
Tiếng mưa xé toạc không gian của buổi trưa yên tĩnh.
Nhưng không hiểu sao tiếng mưa bên tai tôi lại êm ru như đang hát.
Hàng phượng trước sân rũ xuống, từng cánh hoa đỏ rực bị hạt mưa đánh rơi lả tả, loang loáng trên nền gạch ướt.
Vũng nước bị giẫm vào bắn lên tung toé, tôi nghe thấy tiếng ai đó loáng thoáng gọi tên mình:"Ngân Hoà, em bị điên rồi hả?"
Áo khoác đồng phục giơ lên cao che kín đầu tôi.
Lưu Việt Hải trợn tròn mắt, mặt mày dữ tợn nhìn tôi như thể nếu anh ấy là ba tôi, chắc chắn lúc này tôi sẽ bị ăn đòn.
Nhưng tôi nào có sợ, kéo tay anh cùng chạy vào cơn mưa xối xả.
Tiếng cười của mấy đứa học sinh át cả tiếng mưa rơi.
Lưu Việt Hải bị đám bạn cùng lớp ném vào vũng nước lớn, toàn thân ướt nhẹp, áo thể dục cũng lấm lem bùn sình.
Tiếng hò reo vang lên ầm ĩ, Lưu Việt Hải chống tay đứng dậy, gương mặt vừa tức vừa buồn cười.
Phía bên này, tôi cũng bị bọn cùng lớp dội cho mấy xô nước vào người.Dưới cơn mưa mờ mịt, trường tôi phút chốc bỗng biến thành lễ hội té nước.
Mọi ưu phiền áp lực dường như tan biến, chỉ còn lại sự hồn nhiên và niềm vui giản dị của thời học sinh.
Không ai sợ ướt, cảm lạnh cũng được, chỉ sợ mai này lớn lên lại chẳng còn đủ thời gian, can đảm để chạy dưới mưa như hôm nay nữa.Cơn mưa bất chợt kéo đến, chúng tôi mang theo tuổi trẻ đắm mình dưới cơn mưa thanh xuân, hứng trọn từng giọt mưa như hứng lấy những ký ức trong veo của một thời vô lo.
Lưu Việt Hải bất ngờ dang tay choàng qua vai tôi.
Hơi ấm từ cánh tay anh lan sang, đối ngược hẳn với cái lạnh tê tái của nước mưa đang thấm vào người.."
Đứng nép vào đây, lạnh quá."
Anh nói nhỏ.
Chúng tôi ra về trong tình trạng toàn thân ướt sũng.
Hôm nay Lưu Việt Hải lại không đi xe, anh đèo tôi bằng xe đạp của tôi.
Chiếc xe đạp cũ bon bon qua những con đường trơn trượt, mỗi khi băng qua vũng nước lớn làm nước bắn tung tóe, tiếng cười khanh khách khoái chí lại rộ lên, náo nhiệt cả một đoạn đường về nhà.Tôi bỗng cao hứng, vịn vai anh đứng dậy hét to: "Em thích anh!"
"Không nghe thấy gì hết!"
Anh cũng bật cười, la lớn.Tôi lập lại lần nữa, lần này lại to hơn lần trước:"Em.
Thích.
Anh!"
"Anh cũng rất thích em!"
Trong tiếng mưa tôi nghe thấy tiếng anh cười khẽ.Đường về nhà hôm nay bỗng dài đến lạ.
Tôi tựa đầu vào lưng áo của Lưu Việt Hải, tay vòng lên phía trước ôm lấy eo anh."
Em thích anh lắm, thích chết đi được.
Có thể yêu em mãi như thế này được không?"
Tôi tự thì thầm với chính mình.
Chẳng biết Lưu Việt Hải có nghe thấy không nữa, nhưng tôi cảm nhận được cơ bụng anh khẽ siết lại...Chắc đó là câu trả lời nhỉ?***Chuyện thường ở huyện..."
Em yêu anh!"
"Hở?"
Lưu Việt Hải ngơ ngác quay lại nhìn tôi, tay vẫn đang cầm chảo rau muống.
"Em muốn xin gì sao?"
Tôi bật cười ha hả.
Tại sao anh ấy lại cho rằng tôi muốn xin cái gì vậy?"
Anh nghĩ em là người phụ thuộc vào vật chất đến thế hả?"
Lưu Việt Hải tắt bếp, bỏ rau ra đĩa:"Chứ sao nữa?
Không phải mới lần trước em cũng nói 'Em yêu anh' sau đó đòi anh dẫn đi Popmart sao?"
Nói đoạn, anh ấy chép miệng.
"Chậc, anh nhận ra là mấy lời yêu đương của em chẳng còn đơn thuần như xưa nữa rồi."
"Vậy thì yêu lại từ đầu đi!
Chúng ta chia tay, anh yêu đương với cô khác thì mấy lời yêu đương ấy lại nghe đơn thuần, trong sáng ngay ấy mà."
Tôi bĩu môi.Lưu Việt Hải giật mình, cuốn cuồng đánh rơi cả đũa, chạy sang ngồi cạnh tôi:"Ấy ấy, anh nói sai rồi.
Anh cực kỳ thích nghe em nói yêu anh, nghe rất thích, rất êm tai.
Em nói lại đi, nói một ngàn lần anh cũng nghe."
"Mỏi miệng rồi."
"Mỏi miệng rồi thì ăn miếng tôm, hôm nay anh làm tôm sốt bơ tỏi em thích nè."