Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
410: Có Mấy Cái Đầu Mà Dám Đoạt Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc Mặc?


Người đàn ông kia không ngờ người đẹp giữa sàn nhảy lại mời mình nhảy, anh ta hưng phấn định bước tới.Nhưng anh ta còn chưa kịp tới gần Quý Noãn thì đã có một bóng người mặc đồ đen tiến vào giữa đám đông trong lúc Quý Noãn vẫn đang đưa ngón tay lên ngoắc.

Ánh mắt người mặc đồ đen sắc bén như lưỡi dao đâm vào mặt người đàn ông kia.

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng nghiêm nghị kia tiến vào, những người xung quanh vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, cho đến khi trong đám đông có người tinh mắt bỗng nhiên kêu lên: “Tổng…Tổng Giám đốc Mặc?”

Quán bar Galant này là nơi rất nhiều người giàu có ở Hải Thành thường lui tới uống rượu.

Dù không phải tất cả mọi người đều nhận ra Mặc Cảnh Thâm, nhưng ít ra cũng có vài người từng gặp hoặc từng hợp tác với anh nhận ra.Trong thoáng chốc, xung quanh đột nhiên yên lặng khác thường.

Có một số người nhận ra người đi tới, theo bản năng lui về phía sau.

Tay của người đàn ông vừa bị Quý Noãn dẫn dụ bước vào sàn nhảy còn chưa chạm vào cô đã bị giữ chặt lại.Người kia ngẩn người, chỉ nghe một tiếng quát lạnh như băng: “Cút!”.Anh ta còn chưa kịp phản ứng, thì Phó Tổng Giám đốc công ty đi cùng đã kéo anh ta rời khỏi “chiến trường” trước mắt, tránh bị vạ lây.Người kia vẫn không cam lòng, vì trên sàn nhảy có rất nhiều người, nhưng cô gái xinh đẹp kia chỉ vẫy một mình anh ta.

Anh ta định quay trở lại thì chợt nghe vị Phó Tổng Giám đốc kia run sợ nói: “Người lúc nãy là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Mặc thị!

Anh có mấy cái đầu mà dám cướp người phụ nữ của anh ta?”

Quý Noãn không dừng động tác, định vẫy tay gọi một người khác.

Dù sao trong đám người kia vẫn có người không nhận ra Mặc Cảnh Thâm, bởi vì từng nụ cười, từng cái nhíu mày của cô mà vẫn muốn tiếp cận cô.Nhưng Mặc Cảnh Thâm đã giữ chặt tay Quý Noãn, mặt không đổi sắc kéo cô đi trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người.Quý Noãn không chống cự cũng không giãy giụa.

Khi bị kéo ra khỏi đám người, cô hơi lảo đảo, có thể thấy Mặc Cảnh Thâm kéo cô mạnh tới mức nào.

Cô đưa mắt nhìn về phía Tần Tư Đình vừa đi tới.

Tần Tư Đình liếc nhìn cô, ánh mắt như ra hiệu cô hãy tự cầu phúc cho mình.Cô cười mỉm, quay đầu lại nhìn về phía đám đông, lập tức sau lưng cô lại vang lên tiếng huýt sáo.

Cô cảm thấy cổ tay vốn đã bị siết đến mức sắp bị bóp nát, thì giờ cả người bị kéo mạnh tới trước, suýt nữa va vào vai Mặc Cảnh Thâm.Quý Noãn không nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Cảnh Thâm.

Cô chỉ cảm thấy tay anh siết rất mạnh, cô gần như không theo kịp bước chân của anh, bị lôi tuột ra khỏi đám đông.

Sau khi kéo cô tới một chỗ ít người, anh lách mình kéo cô vào một phòng vệ sinh còn trống, rồi đóng sầm cửa lại.Chỉ một chớp mắt sau, cô bị anh ấn lên cánh cửa, lưng bị đè mạnh đến mức đau nhói lên.

Gương mặt thoáng tái nhợt, cô ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh.“Sao?

Chẳng phải anh thờ ơ với tôi sao?

Nổi giận rồi à?”

Quý Noãn thuận thế dựa vào cửa, đồng thời cũng áp sát vào người anh.

Bị anh kìm giữ không được tự do, nhưng cô hoàn toàn không có ý định chạy trốn hay né tránh, chỉ cười nhạt nhìn anh.Không cần nhìn, cô cũng biết đây là phòng vệ sinh nam.Chỉ là khách của bar Galant này đều không phải là người tầm thường, bởi vậy trong phòng vệ sinh cũng rất sạch sẽ, thậm chí còn có mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí.Nhưng mùi mà mũi cô nhận ra trước tiên là mùi rượu thoang thoảng hòa lẫn mùi hương trong lành quen thuộc như mùi cây cỏ tỏa ra từ người anh.Cô vẫn mỉm cười, nụ cười dịu dàng dường như không mang tính khiêu khích.

Gương mặt thường ngày hiền lành, lúc này dường như bỗng nhiên tràn đầy vẻ chống đối, mang lại một nét đẹp khác lạ khiến đôi mắt xưa nay vốn bình tĩnh của Mặc Cảnh Thâm thoáng lóe lên sắc lạnh.Quý Noãn không hề sợ hãi, đón nhận ánh mắt của anh.

Cô vùng thoát khỏi bàn tay đang siết chặt cổ tay mình của anh, rồi đưa hai cánh tay mảnh mai vòng lên cổ, dán sát người vào ngực anh, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười phóng túng: “Mặc Cảnh Thâm, có bản lĩnh thì anh cứ tiếp tục thờ ơ với tôi đi.

Nói đến tàn nhẫn hay thủ đoạn, tôi thật sự không bằng anh.

Tôi chỉ có chút bản lĩnh để so với anh xem ai tự chà đạp bản thân mạnh mẽ hơn.

Anh thích chơi đùa kiểu đó, thì tôi sẽ chơi đùa cùng anh!”

Anh lạnh lùng nheo mắt lại, vì bị cô ôm cổ mà nhìn cô trong tư thế rất mờ ám: “Cô to gan lắm, dám tới những chỗ như thế này mà làm chuyện càn quấy.”

“Chẳng qua là uống rượu, nhảy múa một chút thôi.

Phải chăng thường ngày tôi đã giữ khoảng cách với đám đàn ông thèm khát tôi quá xa?

Trước đây tôi thật sự quá vâng lời anh.

Anh bảo tôi cách xa đàn ông một chút, tôi liền hết sức ngoan ngoãn làm theo.

Ngay cả một bông hoa người đàn ông khác tặng, tôi cũng chưa từng nhận lấy.

Bây giờ anh đã tùy tiện kéo mấy cô gái tiếp rượu kề vai ấp má, thì tại sao tôi không thể mời một người đàn ông thích mình khiêu vũ chứ?”

Quý Noãn vừa nói vừa cười, ngửa mặt nhìn anh, cánh tay vẫn ôm cổ anh, hơi thở thơm tho hướng về phía trước, kề sát khóe môi anh, nét cười trong mắt cũng trở nên lạnh lùng, nói: “Sau khi ly hôn, tôi với anh không còn bất cứ quan hệ gì, anh quản được tôi sao?”

Chiếc váy trên người vẫn còn những chỗ nửa trong suốt, tóc quấn bên cổ, trên người thoang thoảng mùi hương thơm mát hòa lẫn mùi rượu Brandy, nhanh chóng lấn át một phần không khí trong phòng vệ sinh.Khi nói, Quý Noãn cố ý chạm vào môi anh, bất chợt anh giữ lấy cằm cô, dùng sức siết chặt khiến cô cảm thấy đau đớn.Nhưng trên mặt Quý Noãn vẫn là nụ cười không sợ hãi: “Mặc Cảnh Thâm, anh có bản lĩnh thì bóp chết tôi ngay tại đây đi!”

Ánh mắt ngùn ngụt lửa giận của anh cho thấy anh hận không thể bóp chết cô ngay tại chỗ.Chỉ là anh cố gắng kiềm chế mà thôi.Quý Noãn biết rõ anh đang cố gắng kiềm chế, giống như cách xử sự thường ngày của anh vậy.

Sức kiềm chế của người đàn ông này quá mạnh mẽ.

Ở bất cứ phương diện nào, anh cũng đều thâm trầm ẩn giấu tất cả suy nghĩ và cảm xúc của mình, khiến người ta không thể nào biết được rốt cuộc anh nghĩ gì, muốn gì.Bỗng anh buông cô ra, lui về phía sau một bước, ánh mắt cũng khôi phục sự bình tĩnh vốn có.“Quý Noãn, không phải cô muốn thay đổi quỹ đạo cuộc sống là có thể thay đổi.

Trở lại điểm khởi đầu mới là điều cô nên làm.”

Giọng anh hờ hững, ánh mắt bình thản như mặt hồ không gợn sóng.Quý Noãn mỉm cười, trong khoảnh khắc anh lui về phía sau, đột nhiên cô bước tới túm lấy cổ áo sơ mi của anh.

Nhân lúc anh không đề phòng, hoặc cũng có thể thừa dịp anh không định ra tay với mình, cô liền kéo anh tới, đẩy mạnh anh dựa sát vào tường, tay túm cổ áo sơ mi của anh, bắt chước dáng vẻ anh dồn mình vào tường lúc nãy.Mặc Cảnh Thâm thấy cô đột nhiên sử dụng sức mạnh, ánh mắt u tối cụp xuống.

Nhìn người phụ nữ thấp hơn mình hơn một cái đầu, anh lãnh đạm khẽ nói: “Cô tưởng là cô có thể dồn ép được tôi sao?”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
411: Mặc Cảnh Thâm, Anh Đúng Là Người Có Thể Hiểu Rõ Hoàn Toàn Con Người Tôi...


Quý Noãn không trả lời, chỉ nhìn anh đang gần mình trong gang tấc.

Khi mặt cô kề sát vào mặt anh, đôi mày lạnh lùng của anh hơi cau lại, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.Hai tay cô ấn mạnh vào người anh, dù biết đè không được nhưng vẫn đè.

Rồi cô đăm đăm nhìn vào mặt anh, như là đã lâu lắm không nhìn anh gần như thế, như muốn ngắm nghía xem rốt cuộc anh có phải là Mặc Cảnh Thâm hay không.Mặc Cảnh Thâm nhìn cô bằng ánh mắt bình thản thâm trầm không đoán được cảm xúc, lãnh đạm nói: “Không được làm chuyện như đêm nay nữa!

Hiện nay nhà họ Quý đã không còn bảo vệ được cô, nếu cô vẫn tiếp tục cư xử hồ đồ như vậy, chỉ có mình cô bị thiệt thòi thôi!”

Anh sợ cô bị thiệt thòi?Quý Noãn bật cười, bỗng nhiên buông áo sơ mi của anh ra.

Không chỉnh lại áo váy xốc xếch, cũng không vén gọn những sợi tóc vấn vít sau cổ, cô chỉ cười nhạt đưa tay lên nắm cửa, rồi mở cửa ra thì nhìn thấy Tần Tư Đình đã đứng bên ngoài từ lúc nào rồi.

Trên tay Tần Tư Đình cầm một điếu thuốc đang hút dở, nhíu mày khi thoáng nhìn thấy Quý Noãn với dáng vẻ như vậy bước ra từ phòng vệ sinh.Quý Noãn lại bình thản nhìn lướt qua anh ta, rồi tiếp tục bước đi không nói một lời.Trong quán bar vẫn ầm ĩ tiếng nói cười, Quý Noãn đi ngang qua đám đông.

Đám đàn ông ban nãy còn thèm nhỏ dãi vây quanh cô lúc này đang săn tìm đối tượng xinh đẹp khác đột nhiên thấy cô một mình trơ trọi đi ra thì lập tức có hai người đi tới.Nhưng họ còn chưa tới gần cô thì đã bị hai vệ sĩ mặc đồ đen ngăn lại, đành trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia đi ra ngoài.

Vẻ mặt hai người vừa tiếc nuối vừa đau lòng, nhưng vừa nhìn thấy hai vệ sĩ kia không dễ trêu vào, thật sự họ cũng không dám đắc tội.Rất nhanh, hai vệ sĩ kia đã đi tới trước cửa, nhìn kỹ phương hướng Quý Noãn rời đi.

Đến khi Mặc Cảnh Thâm tới gần, một vệ sĩ thấp giọng nói: “Bà Mặc đi vào khách sạn phía trước một lúc rồi chưa bước ra.”

Mặc Cảnh Thâm không lên tiếng, chỉ thản nhìn nhìn Tần Tư Đình đang đi tới.Gương mặt Tần Tư Đình không đổi sắc: “Đừng nhìn tôi, cô ấy có phải là vợ tôi đâu!

Tôi không thể đi trông chừng xem cô ấy chỉ thuê phòng khách sạn ngủ lại một đêm, hay là muốn trèo lên sân thượng của khách sạn nhảy xuống tự sát.

Dù sao thì khách sạn này…”

Anh ta nhìn về phía trước một chút, rồi vẫn bình thản nói: “Thật sự là rất cao!”

“Hơn nữa…”

Sắc mặt Tần Tư Đình không hề thay đổi, nói tiếp: “Tuy đó là khách sạn năm sao, nhưng lại ở gần con phố quán bar, có đủ loại thành phần bất hảo trong xã hội.

Quý Noãn ăn mặc như thế đi vào nơi đó, lại đã uống đến mức đi đứng nghiêng ngả như vậy, nếu chẳng may bị kẻ xấu lôi vào phòng, hẳn là cũng không ai hay ai biết…”

Mặc Cảnh Thâm không nói, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, rồi lại liếc nhìn về phía hai vệ sĩ ở trước cửa.Vệ sĩ do dự một chút rồi nói: “Ông Mặc, hẳn là không tiện lắm nếu chúng tôi vào phòng của bà Mặc…”***Với tình trạng hiện tại, Quý Noãn cũng không muốn quay về Ngự Viên.

Cô sợ chị Trần nhìn thấy dáng vẻ của cô sẽ sốt ruột tức giận, hoặc sẽ gọi điện thoại mách ông nội Mặc.

Quý Noãn không muốn về nơi đó, nên sau khi rời khỏi quán bar, cô đi thẳng vào khách sạn đối diện thuê phòng, rồi cầm thẻ phòng bước vào thang máy.

Cô bước đi như một cái xác không hồn trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.Cô bước vào phòng, bật đèn lên, cũng thuận tay bật điều hòa.

Quần áo trên người đầy mùi rượu, cô nhíu mày, đi thẳng vào phòng tắm.Cô mở vòi sen trong phòng tắm, gạt cần sang phía nước lạnh để tỉnh táo lại.Vì chỉ muốn tỉnh táo lại, nên cô tắm có vài phút.

Khóa vòi sen, choàng khăn tắm lên người, tóc cũng chưa kịp lau khô thì cô chợt nghe có tiếng mở cửa.An ninh của khách sạn này có vấn đề sao?

Sao cửa phòng của cô lại có người mở ra?Quý Noãn thò đầu ra, lập tức chạm phải ánh mắt của anh.Cũng đúng thôi, người có thể dễ dàng vào phòng cô, đương nhiên phải là người chồng vẫn còn hợp pháp đứng trước mặt cô kia.Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy trên người cô đang choàng khăn tắm, mái tóc dài vẫn còn nhỏ nước.

Anh bước vào phòng, đặt túi quần áo và phần ăn khuya vừa mua dưới lầu lên chiếc bàn gần cửa nhất, lại tiện tay ném cái váy dài màu trắng mà Quý Noãn đặt bên ngoài phòng tắm vào thùng rác.“Tôi còn tưởng là anh sẽ sai người nào tới xem tôi có leo lên nằm sấp trên ban công hay chạy lên sân thượng tự sát hay không chứ!”

Quý Noãn quay vào phòng tắm lấy khăn mặt, vừa lau tóc vừa bước ra, rồi dựa cửa lạnh nhạt nhìn gương mặt lạnh lùng của anh: “Không ngờ anh đích thân tới.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, nói: “Cô đâu phải là loại người không có lý trí?

Trút giận rồi thì cũng nên tỉnh táo lại, không nên làm những việc sai trái khiến người khác phải hao tâm tổn trí vì cô.”

Quý Noãn chớp mắt loại bỏ hơi nước trong mắt để nhìn anh rõ ràng hơn.“Mặc Cảnh Thâm, trong mắt anh, tôi là một người rất kiên cường sao?

Thế nên mới hết lần này tới lần khác chịu đựng nổi những hành động gây thương tổn và đả kích của anh?”

“Ít ra cô cũng không mềm yếu.”

Quý Noãn cụp mắt xuống, giọng thản nhiên, như không có cảm xúc: “Anh còn có điều gì muốn nói với tôi không?”

Mặc Cảnh Thâm không đáp.“Có lẽ anh đã chờ đợi cái giây phút này từ lâu lắm rồi, giây phút mà tôi rốt cuộc cũng đành lòng từ bỏ?

Và cũng từ lâu rồi, anh đã không còn lời nào để nói với tôi nữa, đúng không?”

Giọng của anh vẫn bình thản đến mức không đoán được cảm xúc gì: “Đúng.”

Quý Noãn mỉm cười: “Nào có không ly hôn, nào có ‘không sinh ly, chỉ có tử biệt’, hóa ra tất cả chỉ là tôi tự nghĩ quá nhiều mà thôi.”

“Chuyện này cho tới bây giờ, rốt cuộc đã là tử biệt.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn đôi mắt trong trẻo ảm đạm của cô, nói: “Cô có thể nghĩ rằng, Mặc Cảnh Thâm mà cô yêu đã chết trong tai nạn xe kia rồi.

Tôi bây giờ đã không còn là Mặc Cảnh Thâm mà cô biết nữa.”

Con ngươi của Quý Noãn bỗng chốc co rút lại, đôi mắt vẫn dán vào người anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, rồi dần dần đỏ lên.Cô chết lặng một hồi lâu rồi mới gằn từng chữ một: “Mặc Cảnh Thâm, anh thật sự là một tên đao phủ biết tường tận từng đường gân thớ thịt trên người tôi, dễ dàng nắm được điểm yếu của tôi trong tay, biết cách để làm tôi hoàn toàn tuyệt vọng.”

Mặc Cảnh Thâm thấy khóe mắt cô đỏ lên.

Đáy mắt phản chiếu hình bóng của anh đang dần dần bị nhuộm đỏ.Ánh mắt anh nhìn như bình tĩnh và dịu dàng, nhưng vì vẻ bình tĩnh này mà lại có vẻ đặc biệt lạnh lẽo thấu xương và tàn nhẫn.Cô nhìn anh, chỉ cảm thấy tất cả nỗi đau chất chứa đã lâu trong lòng như hàng vạn mũi tên đâm xuyên trái tim.

Những mũi tên dày đặc, bé nhỏ mà bén nhọn kia khiến tất cả giác quan của cô bị nhấn chìm trong nỗi đau đớn cùng cực, làm cô gần như không thở nổi.Dùng hết sức lực, cô gắng gượng hít vào một hơi, rồi bất chợt lao tới trước.

Hai tay cô túm chặt cổ áo của anh, trừng mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
412: Người Biết Cách Kiểm Soát Tất Cả Mới Là Người Đáng Sợ Nhất


Mười tháng hay mười năm đối với cô cũng không có gì khác biệt.Mặc Cảnh Thâm mà cô biết, trước sau mãi mãi vẫn là Mặc Cảnh Thâm, bất kể là sau mười tháng hay là sau mười năm cũng vẫn vậy.Anh là người cô đã từng dựa vào.

Anh là người cận kề bên gối mà cô rất quen thuộc, nhưng trong giờ phút này, lại xa lạ đến ngỡ ngàng.Cô nhìn khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh của anh, dù không cố gắng tỏ ra lạnh nhạt và xa cách, nhưng anh vẫn vô cùng lạnh lùng.Quý Noãn không khóc nổi, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh, trong mắt chất chứa nỗi niềm, chất chứa tuyệt vọng.

Cô túm chặt áo anh: “Mặc Cảnh Thâm, nhân danh cái chết mà buông tay, anh giỏi lắm, tàn nhẫn lắm!”

“Quý Noãn.”

“Đừng gọi tên tôi!”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại rất dứt khoát: “Không phải là anh đã chết rồi sao?

Anh chết rồi chứ gì?

Vậy thì Mặc Cảnh Thâm, từ hôm nay trở đi tôi xem như anh thật sự đã chết rồi!”

Anh không trả lời cũng không phủ nhận, chỉ nhìn đôi mắt gần như chết lặng của cô.

Vẻ dửng dưng và thâm trầm trong mắt anh khiến cô cười nhạt một tiếng.“Cút!”

Cô nói.Anh nhìn cô.“Tôi bảo anh cút đi!”

Ánh mắt của anh lặng lẽ và chậm rãi quấn theo ánh mắt đầy căm hận và lạnh như băng của cô.“Mặc Cảnh Thâm, thật ra anh hoàn toàn không thật sự yêu tôi.

Anh quá lạnh lùng và bình tĩnh.

Anh bình tĩnh biết mình nên và không nên làm gì, biết làm thế nào để yêu tôi, chiều chuộng tôi, biết cách đối xử tốt với một người.

Nhưng cho tới bây giờ, anh chưa từng mất kiềm chế.

Giống như giờ phút này đây, anh càng có thể hoàn toàn bình tĩnh xé tôi ra thành trăm nghìn mảnh!”

Quý Noãn giận quá hóa cười nhìn anh: “Người biết cách kiểm soát tất cả mới là người đáng sợ nhất.

Anh chỉ tin tưởng bản thân mình, cho tới bây giờ, anh tuyệt đối không tin tưởng bất cứ ai.

Anh cho rằng tất cả những gì mình làm đều đúng, bất luận là vì nguyên nhân gì, bất luận là trong hoàn cảnh nào, anh cũng đều đúng cả…”

Mặc Cảnh Thâm không đáp lại, thân hình cao lớn lặng lẽ đứng thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo như nước.

Cảm giác lạnh lẽo từ anh phát ra như có thể thấm qua da thịt, xâm nhập vào tận xương cốt cô.Quý Noãn nhắm mắt lại, chỉ về phía cửa phòng đóng chặt: “Nếu anh không cút, thì tôi sẽ rời khỏi đây!”

Anh vẫn đứng yên ngắm nhìn cảm xúc hiện ra trong mắt cô.

Quý Noãn chợt nhấc chân định bước ra ngoài.Nhưng khi đi ngang qua người anh, cổ tay cô bị anh giữ lại.“Tôi đi.”

Giọng anh trước sau như một, vẫn rất bình tĩnh.Cửa mở ra rồi đóng lại, trong thoáng chốc căn phòng khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.Quý Noãn đứng bên ngoài phòng tắm, chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch từng tiếng một trong lồng ngực.***Sáng sớm hôm sau, Quý Noãn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.Cô có cảm giác như mình bị kẻ nào đó đột nhiên bắt cóc, bịt kín mũi miệng, hô hấp rất khó khăn.

Sau đó, kẻ bắt cóc nhốt cô vào một chiếc xe, rồi ném cô vào một nơi rất lạnh.Bốn phía đều là núi tuyết, khắp nơi đều là một màu tuyết trắng, đâu đâu cũng lạnh giá.

Người cô như đông cứng lại, tay chân không thể động đậy.Rất lạnh.Núi tuyết lần lượt biến thành sông băng, cô bị đông cứng trên sông băng ấy, như là có người nào đó cài một mũi tên băng rồi “vụt” một tiếng, bắn thẳng về phía ngực cô.Đừng!Quý Noãn giật nảy người tỉnh lại từ trong giấc mơ, cảm thấy cả người đờ đẫn không còn sức lực, đầu cũng nặng trịch, gần như không thể ngồi dậy nổi.Cô cố gắng hết sức mới ngồi dậy được.

Cái cảm giác như bị đổ chì lỏng vào người khiến cô phải dùng hết sức mới có thể đưa tay lên sờ tóc.Rất lạnh, lạnh đến mức không chịu nổi.Chẳng lẽ nằm mộng còn có thể ảnh hưởng tới tri giác của con người?

Hoặc là cô nằm mơ bị choáng váng, đến bây giờ còn chưa tỉnh táo?Quý Noãn nhắm mắt ngồi trên giường một lúc, sau đó vén chăn lên, đứng dậy xuống giường, định đi tắm nước nóng.

Khóe mắt thoáng nhìn thấy màn hình trên máy điều hòa hiển thị 16 độ C.

Nhưng đầu óc mơ hồ, trong lúc nhất thời cô cũng không nhận thức được 16 độ C có ý nghĩa gì, liền đi thẳng vào phòng tắm.Rất lạnh!

Cô run cầm cập ngồi bên cạnh bồn tắm, vừa mở nước nóng vừa run run cởi quần áo trên người ra.Khi mực nước trong bồn đã đủ, cô bước vào bồn, rùng mình ớn lạnh, phải ngồi thụp xuống nước nóng mới thấy cả người ấm lên.***Hải Thành mưa dầm liên tục hai ngày, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc Tập đoàn Mặc thị cũng mây đen giăng đầy.Xưa nay Thẩm Mục biết rõ tính nết của Mặc Cảnh Thâm, nên khi làm việc đều rất chú ý chừng mực, hầu như chưa từng phạm sai lầm.

Nhưng hai ngày nay, cậu ta liên tiếp nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tổng Giám đốc Mặc, cảm thấy vị trí của mình cũng sắp không giữ được.Hôm qua chị Trần gọi điện thoại từ Ngự Viên tới công ty, Thẩm Mục chưa kịp báo lại thì đã bị cử đi khảo sát một công ty hợp tác, một chữ cũng không dám nói.

Đến khi cậu ta quay lại đã là chiều ngày hôm sau.

Một người thường ngày rất cẩn thận trong công việc, hiếm khi vì công việc quá bận rộn mà quên khuấy việc chị Trần gọi tới.Khi Thẩm Mục nhận được điện thoại của chị Trần lần nữa thì đã là lúc sắp tan tầm của ngày hôm sau.“Trợ lý Thẩm, tôi gọi điện thoại cho ông Mặc nhưng không được.

Hôm qua chưa xác định được mức độ nghiêm trọng của tình hình nên tôi cũng không nói gì.

Thế nhưng đến bây giờ thì bà Mặc đã mất tin tức suốt hai ngày liền, tôi sợ đã xảy ra chuyện…”

Nghe vậy, Thẩm Mục mới sực nhớ hôm qua chị Trần gọi điện tới nói muốn báo cho Tổng Giám đốc Mặc biết chuyện này.

Sau khi gác máy, Thẩm Mục vội rảo bước tới phòng họp.Cuộc họp đã kết thúc lúc bốn giờ chiều, chỉ là còn có mấy người trưởng phòng đang báo cáo công việc với Tổng Giám đốc Mặc, nên chưa ra ngoài.Thẩm Mục chờ một lát ở bên ngoài, lại nhìn đồng hồ, nghĩ tới giọng nói gấp gáp của chị Trần, liền đẩy cửa đi vào, bước nhanh tới bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, kề tai anh thấp giọng nói: “Mặc tổng, Ngự Viên gọi đến báo, đã hai ngày rồi không có tin tức của bà Mặc.

Giọng của chị Trần có vẻ rất lo lắng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Ánh mắt khựng lại, Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Thẩm Mục: “Bên đó gọi điện đến lúc nào?”

“Dạ hôm qua, nhưng lúc đó tôi được phái đi khảo sát, nên quên báo lại.

Vừa rồi chị Trần lại gọi tới, tôi mới…”

Mặc Cảnh Thâm nhìn tài liệu của công ty trong tay, do dự vài giây, rốt cuộc cũng đặt tài liệu xuống, lạnh lùng ném lại một câu: “Tạm dừng ở đây, ngày mai tiếp tục báo cáo.”

Các trưởng phòng trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, không ai dám hỏi vì sao.Sau khi rời khỏi phòng họp, Mặc Cảnh Thâm gọi điện thoại cho chị Trần.

Chị Trần nói: “Tôi cũng không biết mấy ngày nay bà Mặc đi đâu.

Thường ngày nếu làm thêm giờ hoặc phải nghỉ lại ở nơi khác, bà Mặc đều gọi điện về Ngự Viên báo trước.

Mà nếu như bà Mặc không báo trước, tôi gọi tới phòng làm việc của bà ấy, cũng sẽ có người nói cho tôi biết tình hình của bà ấy.

Thế nhưng hai ngày nay, đồng nghiệp của bà Mặc đều nói không biết bà ấy đi đâu.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
413: Cô Nằm Yên Lặng, Bất Động Trong Nước


“Ông Mặc, dạo gần đây ông không về Ngự Viên, bà Mặc càng ngày càng gầy đi.

Nếu cứ tiếp tục như thế, tôi sợ là không giấu giếm được nữa.

Ông cụ Mặc vẫn nghĩ tình cảm của hai người rất tốt đẹp.

Nếu lỡ… nếu lỡ chẳng may bà Mặc xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu…”

Tắt điện thoại xong, Mặc Cảnh Thâm chợt nhớ tới cái đêm cách đây ba ngày ở khách sạn đối diện quán bar Galant.***Cũng như lần trước, Quý Noãn tỉnh lại vì quá lạnh.

Cô không biết làm thế nào mình lại ngủ trong bồn tắm, cũng không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy khắp phòng đều lạnh lẽo.

Theo bản năng, cô nghĩ mình không thể tiếp tục ngủ ở đây.

Cô giơ tay lên cố hết sức chống tay vào thành bồn tắm đứng dậy bước ra ngoài, nhưng bắp chân cô chợt đau nhói lên từng đợt như bị chuột rút.

Cơn đau mãnh liệt đến rất đột ngột, đau đến nỗi cả người cô run cầm cập trong nước, cứng đờ như không còn chút hơi sức mà động đậy.Rốt cuộc là cô đã ngủ ở đây bao lâu rồi?Sao lại lạnh thế này?Ngón tay cô giật giật trong nước, cô có cảm giác đầu ngón tay tê cứng, muốn quay đầu lại tìm điện thoại di động, nhưng sực nhớ mình đã đặt điện thoại di động và túi ở bên giường.Không còn cách nào khác, cô đành khó nhọc đưa tay lên định bám vào thành bồn tắm, nhưng cơn đau dữ dội ở đùi khiến cô thậm chí không đủ sức kêu lên thành tiếng chứ đừng nói là đưa tay lên.Khó khăn lắm cô mới giơ được năm ngón tay lên, nhưng nó lại lập tức rũ xuống.

Chỉ một động tác đó cũng gần như lấy đi toàn bộ sức lực của cô.Lạnh quá…Cơn đau ở đùi cũng tới đột ngột không hề có dấu hiệu báo trước, nhưng từng chút, từng chút một xé rách từng đầu dây thần kinh của cô.Dường như nếu không vì cơn đau ở đùi do chuột rút thì cô đã không tỉnh lại.Đầu Quý Noãn rất choáng, sự sợ hãi và cô độc vô biên trong bóng tối càng cuộn trào mãnh liệt.

Cô có cảm giác mình rơi vào vực sâu không đáy, không thể nắm được bất cứ thứ gì.Khách sạn này rất lộng lẫy, trong phòng tắm lắp máy điều hòa không khí chuyên dụng, tỏa hơi lạnh khắp nơi.Quý Noãn không đứng lên nổi, chỉ có thể ngồi trong nước.

Tuy khăn tắm vắt trên giá cách đó không xa, chỉ chừng hai mét nhưng cô lại cảm thấy vô cùng khó với tới.Cơn đau ở bắp chân càng lúc càng tăng khiến cả người cô gần như co rút lại.

Cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy gân xanh trên bắp chân đang co giật.

Đúng là bị chuột rút rồi!Ngồi trong nước cả buổi cô mới có phản ứng đối với sự lạnh lẽo của nó.

Rốt cuộc cô đã ngủ ở đây bao lâu?

Rõ ràng trước lúc cô chìm vào giấc ngủ, nước vẫn nóng…Lúc này dù cô muốn đứng dậy, cũng không cách nào đứng lên được.

Cô đờ đẫn vô hồn đưa mắt nhìn con số chỉ nhiệt độ trên máy điều hòa trên tường.

Sự mơ hồ lại một lần nữa chiếm lĩnh những giác quan tạm thời thức tỉnh bởi vì sự co rút đầy đau đớn nơi bắp chân cô.

Tất cả tri giác của cô dần dần trở nên mơ hồ, rồi chìm vào bóng tối.***Điện thoại của Quý Noãn đổ chuông liên tục mà không ai bắt máy.

Mặc Cảnh Thâm đi tới ngoài cửa căn phòng Quý Noãn đang ở, trên màn hình điện thoại di động vẫn đang hiển thị cuộc gọi tới máy của cô.

Khi đến gần, anh nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong phòng, nhưng hồi lâu vẫn không ai nghe máy.“Mở cửa ra!”

Anh bất giác siết chặt điện thoại di động, trầm giọng ra lệnh.Nhân viên phục vụ của khách sạn cầm thẻ phòng đi tới mở cửa, vừa quẹt thẻ vừa giải thích: “Trước khi vào ở, cô gái này đã đặc biệt dặn dò không được tùy tiện vào quấy rầy cô ấy.

Bởi vậy hai ngày nay chúng tôi đều không vào.

Hơn nữa, cô ấy đã đóng đủ tiền phòng, chúng tôi mới…”

Mặc Cảnh Thâm không để ý tới bà ta, cửa vừa mở ra, đã nhanh chân bước vào.Trong một thoáng cánh cửa vừa mở ra, hơi lạnh trong phòng đủ làm lông tơ toàn thân người ta dựng ngược lên.Đây là căn phòng bình thường cỡ nhỏ, liếc mắt là có thể nhìn bao quát cả phòng.

Trên giường không có bóng dáng của Quý Noãn, chỉ có điện thoại di động và túi xách.Dáng người cao lớn của anh bước thẳng vào phòng tắm.Không khí trong phòng tắm lạnh thấu xương, Mặc Cảnh Thâm thấy tim mình đập thình thịch.

Một cảm xúc không tốt bất chợt dâng lên mạnh mẽ.

Anh nhìn thấy sàn phòng tắm sũng nước và Quý Noãn mặt mày tái nhợt, đôi môi tím ngắt, đang nằm trong bồn tắm.Cô nằm yên lặng trong nước bồn tắm, cả người bất động.“Trời ơi, chuyện gì thế này…!”

Nhân viên phục vụ là một phụ nữ trung niên, vừa bước vào đã nhận thấy không khí lạnh buốt tràn ngập khắp phòng, liếc mắt lại nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm, bất giác kêu lên.Mặc Cảnh Thâm lập tức cúi xuống nâng Quý Noãn từ dưới nước lên.

Cũng may, phòng tắm này được thiết kế tối ưu cho người sử dụng, vị trí tựa đầu có một chỗ nâng đỡ, nếu không e rằng khi cô hôn mê trong nước như vậy sẽ bị chết chìm mất rồi.“Quý Noãn!”

Trong khoảnh khắc ôm cô nâng dậy, anh chạm vào thân hình lạnh ngắt như một cái xác không còn hơi ấm của cô.Không còn tri giác, đầu Quý Noãn rũ xuống một bên, cả người lạnh lẽo.

Đầu cô vừa dán vào cánh tay anh, nhiệt độ nóng hổi đến mức đáng sợ trên trán cô khiến anh nhíu mày.

Anh kiên quyết túm lấy khăn tắm bên cạnh, rồi bế cô ra khỏi bồn tắm.

Trong khoảnh khắc dùng khăn tắm bọc lấy người cô ôm chặt vào lòng, anh đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt hoảng sợ đang đứng trước cửa phòng tắm: “Gọi xe cứu thương đi!

Nhanh lên!”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
414: Có Thật Sự Yêu Đến Mức Không Ai Sánh Bằng Hay Không, Thì Có Liên Quan Gì?


Nhân viên phục vụ của khách sạn hốt hoảng vội vã gật đầu, bước chân hoảng loạn chạy đi gọi điện thoại.Mặc Cảnh Thâm ôm ngang cơ thể ướt đẫm của Quý Noãn vào lòng.

Trước khi bế cô ra khỏi phòng tắm, anh đưa tay tắt điều hòa, rồi đặt cô lên giường, chạm tay vào mặt cô, thấy vẫn nóng hổi.Nếu Quý Noãn đã vào bồn tắm hai ngày trước, có nghĩa là cô đã ngâm mình trong nước hai ngày tròn rồi.

Lúc này cơ thể cô dường như đã đông cứng lại, không còn chút sinh khí nào ngoại trừ gương mặt nóng rực cho thấy cô vẫn còn sống.Tay Mặc Cảnh Thâm áp sát cổ Quý Noãn.

Nhìn gương mặt tái nhợt như không còn chút máu nào của cô, anh ôm chặt thân thể cô.

Người cô dường như không còn dấu hiệu của sự sống.

Chỉ có tay anh đang chạm vào cổ cô mới cảm giác được nhịp đập trái tim cô, rất yếu ớt, như thể một giây sau nó sẽ ngừng đập.

Anh máy móc ôm cô, quấn chăn lên người cô, dùng lòng bàn tay chà xát liên tục trên ngực cô, cố gắng làm cơ thể lạnh như băng của cô ấm lên.Anh không dám đưa tay lại gần mũi cô, sợ là ngoại trừ nhịp đập yếu ớt ở cổ cô ra, anh sẽ không cảm nhận được chút hơi thở nào.Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi.

Nhân viên y tế theo chân nhân viên phục vụ của khách sạn cùng chạy tới.

Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Quý Noãn, rồi với vẻ mặt khẩn trương, vội gọi những người đi cùng nâng cô lên cáng đưa vào trong xe, lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu, không chậm trễ một giây.Trong xe cứu thương, trong lúc nhân viên y tế bận rộn, Mặc Cảnh Thâm ngồi trên băng ghế cạnh cáng cứu thương.Trong ấn tượng của anh, Quý Noãn rất thích tắm, thường xuyên thích ngủ trong bồn tắm.

Mỗi lần như vậy anh lại lo lắng nếu chẳng may cô ngủ quên trong bồn tắm thì rất dễ cảm lạnh hoặc đuối nước.Bởi vì bị nhiễm lạnh khi còn bé nên cô mắc chứng thể hàn, đến nay vẫn chưa lành và rất sợ lạnh.

Vào mùa Đông, cô thích nhất là chui vào áo bành tô của anh để tìm hơi ấm.

Trong lúc ngủ, cô càng thích dựa vào người anh, lăn qua lăn lại trong lòng anh tìm tư thế ngủ ấm áp nhất.Chuyện mà anh lo lắng nhất bỗng nhiên trở thành sự thật chỉ trong một đêm.

Lúc này Quý Noãn nằm im lìm không nhúc nhích, tay buông xuôi theo hai bên hông, không có bất cứ phản ứng nào, trên người không có chút hơi ấm.Bác sĩ lập tức tiến hành các biện pháp cấp cứu, đồng thời liên tục giục tài xế tăng tốc nhanh hơn một chút.Xe cứu thương từ khách sạn chạy tới bệnh viện, chạy thẳng vào phòng cấp cứu.

Khi Tần Tư Đình nghe tin chạy tới, người đầu tiên anh ta thấy là Mặc Cảnh Thâm.Khi anh ta tới nơi, Quý Noãn vẫn đang được cấp cứu.

Ngọn đèn màu đỏ trên cửa phòng cấp cứu vẫn bật sáng.Tần Tư Đình nhìn lướt qua, nhíu mày hỏi: “Đưa bệnh nhân vào bao lâu rồi?”

Các y tá gần đó thấy Bác sĩ Tần đích thân tới với vẻ mặt khó coi không kém, bèn hoảng sợ trả lời: “Dạ, đã hai mươi phút rồi.

Bệnh nhân ngâm mình trong nước lạnh và không gian lạnh trong thời gian dài, sốt cao hơn bốn mươi độ, hơn nữa, máu lên não không đủ.

Lúc đưa tới bệnh viện, bệnh nhân đã bị sốc và chuột rút nghiêm trọng, hô hấp và nhịp tim đều rất yếu, hiện vẫn chưa biết tình trạng ra sao.

Nhưng khi Bác sĩ Tần đang ở trong phòng giải phẫu khác thì viện trưởng đã phái Bác sĩ Trần và Bác sĩ Hứa vào trong…”

Tần Tư Đình không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, thấy vẻ mặt của anh là đã biết tình hình nghiêm trọng.

Tần Tư Đình xoay người gọi điện thoại xin phép trưởng khoa cấp cứu, rồi đi thẳng vào phòng cấp cứu.Khi đèn trước cửa phòng cấp cứu chuyển từ đỏ sang xanh, cửa phòng mở ra, Tần Tư Đình và hai bác sĩ khác bước ra.

Tần Tư Đình không nói gì, chỉ gật đầu với Mặc Cảnh Thâm một cái khi thấy anh nhìn mình, rồi xoay người đi thay quần áo.Bác sĩ Hứa bước ra ngoài, nói: “Ông Mặc, bệnh viện chúng tôi từng có bệnh án của bà Mặc, vừa rồi khi cấp cứu, chúng tôi đã dành thời gian kiểm tra.

Bà Mặc có chứng thể hàn, mấy tháng trước do bị thương mà sẩy thai, tình trạng sức khỏe của bà ấy rất yếu ớt, dường như còn không được tĩnh dưỡng tốt.

Tình trạng sốt cao như vậy rất nguy hiểm, lại ngâm mình trong nước lạnh và nằm giữa nhiệt độ lạnh như thế một thời gian dài, lúc đưa vào bệnh viện, tình trạng sốc và chuột rút thật sự rất nguy hiểm.

Cũng may Bác sĩ Tần hiểu tương đối rõ tình trạng sức khỏe của bà Mặc, có Bác sĩ Tần tham gia điều trị, chúng tôi tiến hành cấp cứu rất thuận lợi.

Hiện nay cơn sốt đã giảm, tình trạng co rút chân tay đã không còn.

Thế nhưng bây giờ trời đã tối, tốt nhất là ban đêm có người trông nom trong phòng bệnh của bà ấy, để phòng ngừa sốt cao hoặc tình trạng của bà ấy trở xấu…”

Lúc này Quý Noãn đã được đẩy ra ngoài, ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm dán lên người Quý Noãn vẫn đang ngủ say trên giường.Bác sĩ Hứa cũng không tiện nói thêm, chỉ xoay người nói vài câu với Tần Tư Đình vừa đi tới, rồi bảo y tá chuyển Quý Noãn tới phòng bệnh.Trong phòng bệnh, chị Trần đã có mặt.

Sau khi được tin, chị Trần đã vội vã đến bệnh viện chăm sóc Quý Noãn.

Mãi đến nửa đêm, chị mới vào phòng nghỉ dành cho nhân viên giám hộ bệnh nhân để ngủ.Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía giường bệnh, vóc dáng cao lớn và lạnh lùng, như người quên đời đứng một mình một cõi.Không ai biết anh đang nghĩ gì.Tần Tư Đình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, nói: “Quý Noãn không sao rồi.

Tuy cô ấy sốt cao, nhưng không biến chứng thành viêm phổi, cho thấy sức đề kháng của cô ấy không tệ.

Chỉ có điều về vấn đề sợ lạnh thì không có cách nào, dù sao cũng là bệnh cũ.

Tuy rằng tình trạng cô ấy rất nguy cấp lúc đưa vào phòng cấp cứu, nhưng so với cậu cả người đẫm máu đưa vào bệnh viện lúc bị tai nạn xe ở Los Angeles thì chẳng thấm vào đâu.

Cậu còn có thể chịu đựng và vượt qua được, thì cô ấy càng không có vấn đề gì.

Đừng quá lo lắng.”

Giọng của Tần Tư Đình phá vỡ sự im lặng, nhưng người đàn ông trước cửa sổ vẫn đứng yên không lên tiếng.Thấy Quý Noãn vẫn đang ngủ, Tần Tư Đình bước tới lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô.

Thấy cô không tiếp tục sốt cao, anh ta bỏ nhiệt kế vào túi áo blouse trắng, rồi lại liếc nhìn người đàn ông trước cửa sổ.“Từ ngày từ Mỹ quay về, cậu không có lấy một ngày sống một cuộc sống bình thường.

Là anh em nhiều năm với cậu, tôi thật sự nghĩ không ra, rõ ràng cậu yêu Quý Noãn hơn ai hết, nhưng vì sao cứ một mực đẩy cô ấy ra như vậy?

Khó khăn lắm mới thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, cậu không thể sống một cuộc sống yên vui được sao?

Vì sao nhất định phải ly hôn?

Vì sao nhất định phải giày vò tình cảm tốt đẹp của mình đến nông nỗi này?”

Tần Tư Đình vừa nói vừa nhìn vào mắt Quý Noãn, thấy mắt cô nhắm nghiền, thật sự là đang ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì thầm thở dài.“Có thật sự yêu đến mức không ai sánh bằng hay không, thì có liên quan gì?”

Giọng Mặc Cảnh Thâm rất lãnh đạm, khóe miệng hơi cong nhẹ, đến mức khó nhìn thấy được.

Vẻ mặt anh rất bình thản và thờ ơ, dường như người lúc ban ngày hối hả ôm Quý Noãn chạy tới xe cấp cứu không phải là anh.

Không gian rộng rãi của phòng bệnh cũng vì giọng nói của anh mà trở nên lạnh lẽo và vắng lặng.Anh hờ hững nói: “Tôi có thể khiến cho tất cả mọi người tin rằng tôi không yêu.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
415: Nhưng Khi Tỉnh Lại, Thì Đúng Là Tỉnh Thật


Tần Tư Đình có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương từ lời nói của anh, liếc sang nhìn: “Người khác nhìn vào thì không biết, không lẽ Quý Noãn lại không hiểu sao?

Cô ấy kiên trì lâu như vậy chính là vì không tin cậu nói tuyệt tình là tuyệt tình luôn.

Làm sao cô ấy có thể tin lời cậu nói không yêu, không thương?”

Mặc Cảnh Thâm đảo mắt nhìn người phụ nữ tái nhợt như không còn chút sự sống đang nằm trên giường bệnh: “Với cô ấy, đúng là cần phải có chút thời gian.”

“Cho nên cậu cứ từng bước dần dần ép buộc cô ấy như vậy sao?”

Mặc Cảnh Thâm chỉ nghe mà không trả lời.Tần Tư Đình chợt nghĩ đến điều gì đó: “Cậu đã nói gì với cô ấy vậy hả?

Bao lâu nay cô ấy vẫn kiên cường khỏe mạnh, làm gì cũng có mục đích, làm sao chỉ trong một đêm mà đã sa sút tinh thần đến mức này chứ?”

Mặc Cảnh Thâm không chút xao động, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.Bởi vì anh đã nói, Mặc Cảnh Thâm kia đã chết rồi.Thật sự đã chết rồi sao?Phòng bệnh rất lớn, lớn đến mức trống trải, yên tĩnh cô quạnh khiến người ta hốt hoảng.***Quý Noãn bất tỉnh hai ngày, sau đó lại ngủ mê man trong bệnh viện hai ngày.

Nhưng cô cũng không hẳn là ngủ hoàn toàn mà lúc tỉnh lúc mê.

Chỉ có điều thời gian cô tỉnh khá ít, mở mắt không bao lâu rồi lại ngủ tiếp.Cuối cùng vào sáng ngày thứ ba trong bệnh viện, cô mới thoát khỏi tình trạng mơ màng, cảm thấy cổ họng đau rát như đầy cát.Cô mở mắt ra đã nhìn thấy chị Trần, Hạ Điềm và cả Tiểu Bát đều đang ở trong phòng bệnh.

Lúc trước khi tỉnh dậy, dường như cô còn nhìn thấy cả dì Cầm, người giúp việc của nhà họ Quý cũng đến đây.Hóa ra mấy ngày cô ngủ mê man ở đây, toàn bộ những người thân của cô đều đến bệnh viện.“Tỉnh rồi sao?”

Hạ Điềm vừa rồi còn đang nói chuyện với Tiểu Bát, chợt chú ý thấy mắt Quý Noãn hé ra liền đưa tay sờ lên đầu cô: “Bây giờ định tỉnh mấy phút đây?

Hay lại tiếp tục ngủ nữa?

Hai ngày nay cậu không còn sốt nữa rồi, sao lại phải ngủ lâu như vậy chứ?”

Mắt Quý Noãn không nhắm lại nhưng cũng chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Điềm thật lâu.Tay Hạ Điềm huơ huơ trước mặt cô: “Này, bà cô của tôi, cậu ngủ mê mệt hai ngày nay rồi.

Bác sĩ Tần nói cậu bị sốt cao, không đến mức này chứ?”

Quý Noãn nhắm mắt lại rồi mở ra, khàn giọng nói: “Đừng huơ tay nữa, huơ nữa mình lại muốn ngủ.”

Vừa nghe thấy tiếng Quý Noãn, Tiểu Bát và chị Trần lập tức chạy đến gần: “Tỉnh rồi sao?

Thật sự tỉnh rồi sao?”

Quý Noãn nhìn bọn họ rồi lại nhìn Hạ Điềm.

Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng về nguyên nhân vì sao mình lại vào viện.

Nhưng vừa rồi nghe thấy Hạ Điềm nhắc đến Bác sĩ Tần thì cũng đã biết được chút ít, chỉ có điều cô không đặt câu hỏi.Cô chỉ nhớ rõ lúc ấy mình tắm trong khách sạn.

Lúc đó quá lạnh, cô ngâm mình trong bồn nước nóng không muốn đi ra ngoài, ngâm một lúc thì thấy rất thư thái, không hiểu sao lại ngủ thiếp đi.Sau đó dường như cô bị chuột rút mà lại tỉnh một lần nữa, nhưng tiếp theo thì không hề có cảm giác gì nữa.Cô cảm thấy mình ngủ không lâu lắm, nhưng khi tỉnh lại thì đúng là tỉnh thật rồi.“Chị Đại, xem như chị tỉnh rồi, chị ngủ miết hai ngày rồi đấy.”

Tiểu Bát đứng cạnh giường nói: “Bác sĩ Tần gọi điện cho bọn em nói chị vẫn mê man trong viện, làm em sợ muốn chết.”

Chị Trần cười nói: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh lại là không sao rồi.”

Đến chiều muộn, Quý Noãn đã tỉnh được mấy tiếng.

Thấy cô thật sự không muốn ngủ lại nữa, cuối cùng Hạ Điềm mới cho phép cô ngồi dậy, để Tiểu Bát dựng đầu giường lên giúp cô.Nhân lúc Hạ Điềm nhận được điện thoại từ phòng giao dịch mà phải quay về công ty, Quý Noãn mới nhắn tin cho Tiểu Bát, bảo bao giờ cô ấy và Hạ Điềm từ phòng giao dịch đến bệnh viện thì mang tập phong bì chuyển phát nhanh trong ngăn kéo dưới cùng ở bàn làm việc đến cho cô.Tiểu Bát đọc được tin nhắn bèn gọi lại hỏi: “Tài liệu chuyển phát nhanh nào?

Trong phòng làm việc của chị có nhiều loại tài liệu lắm, có điểm gì đặc biệt không?”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
416: Quý Noãn Phản Kích Nhanh Gọn Tuyệt Tình, Tấn Công Không Để Người Ta Đánh Tr


“Tập tài liệu mà Tập đoàn Mặc thị gửi đến từ tháng trước, chị còn chưa mở ra.

Lúc đó em ký nhận giúp chị, còn hỏi đây là gì, em cũng biết đấy.”

“À à, em nhớ rồi, để em đi tìm!”

Ngắt điện thoại rồi, Quý Noãn bình thản nhìn màn hình điện thoại tối đi.Một lát sau, Quý Noãn lại gọi điện cho một người: “Kế hoạch hùn vốn phát triển công ty tại London lúc trước, tôi đồng ý.

Tôi sẽ đích thân đến Anh ký hợp đồng.”

Sau khi dặn dò xong, Quý Noãn lại ngủ thật lâu.Thấy cô ngủ hơn một ngày trời, chị Trần sợ hãi vội vàng gọi Bác sĩ Tần đến.

Tần Tư Đình khám cho Quý Noãn rồi liếc sang nói: “Tôi cứ tưởng có chuyện gì, cô ấy chỉ ngủ một giấc thôi, sao chị căng thẳng vậy chứ?”

“Nhưng bà Mặc hôm qua đã tỉnh lại rồi, lúc tỉnh lại thì có vẻ khỏe khoắn, nhưng sao bây giờ lại ngủ lâu như vậy…”

“Cô ấy chỉ ngủ say thôi, lúc nào cô ấy tỉnh thì sẽ tự tỉnh thôi.”

Tần Tư Đình rút ống nghe lại, nhìn Quý Noãn đang nằm trên giường một cái rồi xoay người đi ra.Nghe Bác sĩ Tần nói như vậy, chị Trần cũng không thể làm cách nào khác, đành ngồi chờ bên cạnh giường.Đến buổi tối, khi Hạ Điềm và Tiểu Bát quay lại sau một ngày bận rộn ở phòng giao dịch thì cuối cùng Quý Noãn cũng tỉnh dậy.Đúng như lời Bác sĩ Tần nói, cô chỉ ngủ một giấc hơi dài mà thôi, khi tỉnh lại thì tinh thần có vẻ tốt hơn nhiều.Quý Noãn mở mắt ra đã nhìn thấy ráng chiều nơi chân trời bên ngoài cửa sổ.Cửa sổ mở, không khí lạnh thoáng trong lành, cô vịn mép giường từ từ ngồi dậy.“Chị Đại, chị tỉnh rồi à!”

Tiểu Bát vừa đi vào đã nhìn thấy Quý Noãn đang ngồi dậy, vội vàng đi đến chỉ vào tập tài liệu đang đặt ở mép giường: “Hôm qua chị nói cái này phải không?”

Quý Noãn quay sang nhìn: “Ừ.”

“Trong này là tài liệu gì vậy, bưu kiện chuyển phát nhanh cũng gửi cho chị lâu rồi, mà hôm qua em lấy ra vẫn thấy chị còn chưa mở.”

Tiểu Bát vừa nói vừa cùng chị Trần mở bình giữ nhiệt, định cho Quý Noãn ăn một chút.“Em có mang theo bút không?”

Quý Noãn hỏi.Tiểu Bát lục túi xách, tìm thấy một chiếc bút: “Có đây, chị Đại muốn lấy bút làm gì?”

“Em cứ để đấy đi, hai người ra ngoài trước đã.”

Chị Trần và Tiểu Bát liếc nhìn nhau.

Bây giờ Hạ Điềm không có ở đây, hai người cũng chẳng biết phải làm thế nào, nhưng thấy tinh thần Quý Noãn như không có vấn đề gì thì mới đặt bình giữ nhiệt xuống, xoay người đi ra ngoài.

Hai người đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.Quý Noãn vén chăn đi xuống giường, cầm tập tài liệu đang đặt trên chiếc bàn cạnh giường, xé phong bì, rút tập tài liệu giấy A4 từ trong ra.

Trang trên cùng in ba chữ “Đơn ly hôn” chói mắt.Cô chỉ nhìn mấy chữ trên trang đầu tiên, không đọc nội dung ở những trang bên trong mà giở đến trang cuối cùng, mở chiếc bút Tiểu Bát mới để lại, tìm phần chữ ký của người vợ, ký tên mình vào.Hồ sơ ly hôn có hai bản, khi Quý Noãn đang cầm bản thứ hai lên tiếp tục ký tên thì đúng lúc Hạ Điềm đẩy cửa đi vào.Thấp thoáng nhìn thấy hai chữ ly hôn từ xa, Hạ Điềm nheo mắt, bất ngờ bước nhanh đến, nhưng vẫn bị chậm một bước.

Khi cô đến nơi thì chỉ nhìn thấy Quý Noãn cất đơn ly hôn đã ký xong bỏ lại vào phong bì đóng kín lại.“Cậu điên rồi sao?”

Hạ Điềm không dám tin hỏi.“Ngày mai gửi lại giúp mình.”

Quý Noãn bình tĩnh nói.Hạ Điềm vội vàng giữ tay cô đang cầm tập tài liệu, nhìn sắc mặt bình thản của Quý Noãn: “Ai đã nói đời này sẽ không bao giờ ly hôn với Mặc Cảnh Thâm?

Đơn ly hôn này là gì đây?

Cậu ký tên gì vào đó?

Cậu chuẩn bị đơn ly hôn từ bao giờ?

Sao lại muốn ly hôn?”

Quý Noãn nhìn cô: “Đơn ly hôn này là Mặc Cảnh Thâm gửi đến cho mình được một thời gian rồi.”

Nét mặt Hạ Điềm sững lại, dường như đã hiểu ra được gì đó qua giọng nói và ánh mắt Quý Noãn, bàn tay đang giữ tập tài liệu từ từ lơi ra, một lúc sau cô mới nói: “Cậu cứ im lặng, cứ nhẫn nhịn với những chuyện như thế này sao?”

Quý Noãn không trả lời, chỉ nói: “Mình đã nhận lời Mr.Vincent rồi, sắp tới mình sẽ đi Anh.

Cậu và Tiểu Bát có muốn đi cùng mình không?”

Hạ Điềm nghẹn lời: “Chuyện ly hôn của cậu thì mình chưa nói đến vội, nhưng phòng giao dịch bây giờ đã phát triển đến mức này rồi, mới vừa chuyển đến địa điểm mới thôi mà.

Kể cả cậu muốn có cơ hội tốt hơn nữa thì thật ra hợp tác với BGY hay WK cũng được mà, sao nhất định cứ phải đi Anh xa xôi như vậy chứ?

Mr.Vincent là tay tài phiệt nổi tiếng bí ẩn ở Anh.

Bản lĩnh ông ta như vậy cũng có thể giúp đỡ cậu, nhưng hợp tác với ông ta thì ít nhất phải mất một thời gian rất lâu không được về nước.

Cậu chắc chắn là muốn dứt bỏ hết sao…”

Quý Noãn lãnh đạm mím môi: “Vì sang London với Mr.Vincent bên đó thì mình mới có thể gặt hái được hơn so với trong nước, dù sao bây giờ tạm thời BGY và WK chưa có vốn đầu tư nước ngoài.

Bây giờ mình đi bước này trước, đợi đến khi WK và BGY phát triển hơn thì lúc đó, phòng giao dịch của chúng ta đã phát triển như diều gặp gió nhanh hơn bọn họ.

Ai nói mục tiêu của mình chỉ là một phòng giao dịch nhỏ, ai nói mình chỉ có thể dựa vào các công ty bất động sản lớn trong nước để tồn tại.

Rõ ràng chúng ta có thể làm tốt hơn bọn họ, không phải sao?”

Hạ Điềm nghẹn lời không nói được.

Cô rất hiểu Quý Noãn, nên bây giờ chỉ có thể thốt ra một câu: “Cậu nhất định phải đi sao?”

“Mình còn nguyên nhân gì để nhất định phải ở lại Hải Thành?”

Quý Noãn hỏi ngược lại.“Vớ vẩn, không phải thiếu đàn ông là không sống được.

Cậu còn có mình!

Cậu còn có nhà họ Quý, còn có nhiều người như vậy ở đây mà…”

“Cũng đâu phải là mình sẽ không quay về nữa, chỉ là công ty liên doanh trong và ngoài nước cần một thời gian để phát triển mà thôi.

Đúng lúc phòng giao dịch bên này cần cậu ở lại quản lý, nên nếu Tiểu Bát muốn đi theo mình thì để em ấy đi cùng, cũng là dịp để em ấy rèn giũa thêm.”

“Còn Mặc Cảnh Thâm thì sao?

Ly hôn thì cũng là hình thức về luật pháp thôi, cậu thật sự có thể quên anh ta, thật sự có thể… buông bỏ sao?”

“Có thể chứ.

Người đã chết rồi, có gì mà không buông bỏ được.”

“…”***Hai ngày sau, Tập đoàn Mặc thị chợt nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, người gửi là Quý Noãn, người nhận là Mặc Cảnh Thâm.Vì tối hôm trước Mặc Cảnh Thâm đi thành phố Lâm, chiều muộn hôm nay mới về, nên Thẩm Mục nhận bưu phẩm.

Thường lệ ở công ty vẫn vậy, nếu có bưu kiện gửi đến công ty thì Thẩm Mục luôn kiểm tra trước xem có vấn đề gì không rồi mới chuyển cho Mặc Cảnh Thâm, vì vậy Thẩm Mục lập tức mở bưu phẩm ra.Nhìn thấy nội dung tài liệu bên trong thì Thẩm Mục đờ đẫn.Cậu ta vội vàng gọi điện thoại cho Quý Noãn, cố gắng moi chút manh mối từ Quý Noãn nhưng cô không hề có ý định phủ nhận.Quý Noãn phản đòn nhanh gọn tuyệt tình, tấn công không cho người ta cơ hội đánh trả.Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm về đến công ty trước khi trời tối, Thẩm Mục vẫn chưa tan làm, cậu ta mang bưu phẩm chuyển phát nhanh vào phòng làm việc của anh.“Mặc Tổng, bà Mặc gửi đến văn kiện.”

Ngữ điệu của cậu ta đắn đo: “Là hai bản đơn ly hôn đã ký tên.”

Mặc Cảnh Thâm mới về đến công ty đã lập tức đi vào văn phòng duyệt tài liệu.

Anh mới mở tài liệu báo cáo của phòng tài vụ ra, tay cầm chiếc bút kim loại lạnh lẽo chuẩn bị ký duyệt, vừa nghe thấy Thẩm Mục nói thì chiếc bút bị trượt ra kéo một vệt lên giấy thành một vệt màu xanh lam vừa dài vừa xấu xí.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
417: Mặc Cảnh Thâm, Tôi Biết Anh Vẫn Là Anh, Từ Trước Đến Giờ, Vẫn Là Anh


Vừa thấy phản ứng của boss thì Thẩm Mục càng không dám nói thêm gì vào giờ phút này.

Cậu ta do dự một lúc rồi mới hỏi: “Vậy, tôi để giấy tờ ở đây, hay là anh không cần xem nữa, tôi chuyển trả lại luôn?”

Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn hai bộ đơn ly hôn trong tay cậu ta, ném bút lên bàn: “Để xuống, cậu ra ngoài trước đi.”

Thẩm Mục không còn cách nào khác, đành bước đến bàn làm việc đặt hồ sơ xuống, không dám nhìn sắc mặt Mặc Cảnh Thâm, lao thẳng ra khỏi phòng.Phòng làm việc trống rỗng hiu quạnh.Mặc Cảnh Thâm cầm đơn ly hôn lên đọc qua.

Chữ Quý Noãn rất đẹp, không phải kiểu chữ nắn nót gọn gàng hoa mỹ, mà nét bút thanh tú lại có chút phóng khoáng.

Có thể nhận ra khi cô đặt bút ký không hề có chút do dự, nét bút nào cũng rất dứt khoát.Khi Mặc Cảnh Thâm nhận được đơn ly hôn thì Quý Noãn đã xuất viện.Đêm đó, Mặc Cảnh Thâm trở về biệt thự Ngự Viên.Tất cả người làm trong biệt thự đều có mặt, cả chị Trần cũng ở đây, duy nhất chỉ không có Quý Noãn.Từ bảy giờ tối cho đến mười hai giờ đêm, Quý Noãn vẫn không hề quay lại.Tuy rằng cô đã đồng ý ly hôn, nhưng điều khoản ly hôn là do phòng pháp chế của công ty soạn thảo tạm thời.

Bây giờ cô đã hoàn lại khoản vốn đầu tư cho Mặc thị nên phải sửa đổi lại một số nội dung.

Ngoài vốn đầu tư được chia cho phòng giao dịch của cô, còn có cả toàn bộ khoản đầu tư hai trăm triệu đô trước đây cho phòng giao dịch cũng nên thuộc về cô.

Ngoài ra, sau khi anh tiếp nhận Shine, thì rất nhiều tài sản và bất động sản ở Hải Thành có liên quan đến Mặc thị cũng sẽ chuyển hết sang tên cô.

E là Quý Noãn không thèm đọc đến nội dung điều khoản ly hôn đã ký tên vào.Mặc dù anh là người chủ động ly hôn, nhưng cũng không thể để cuộc sống sau này của cô bị thua thiệt.Chị Trần giục anh về phòng nghỉ mấy lần liền.“Ông Mặc, khi tôi đưa bà Mặc xuất viện thì cô ấy liền sai chúng tôi về đây soạn toàn bộ quần áo đồ đạc cho vào vali hành lý, vài ngày nữa cô ấy sẽ cho người đến lấy.”

Chị Trần than thở: “Hơn nữa, cô ấy cũng nói, cô ấy sẽ không về Ngự Viên nữa…”

Mặc Cảnh Thâm như không nghe thấy, vẫn đơn độc ở lại sofa tầng một của Ngự Viên nghỉ ngơi.Quá nửa đêm một chút thì có điện thoại rung, là Quý Noãn gọi điện thoại đến.Mặc Cảnh Thâm vẫn không thể ngủ được, chỉ ngồi dựa vào sofa, nên lập tức bắt máy.Có lẽ Quý Noãn đang đứng ở bên ngoài.

Đêm nay Hải Thành gió to, tiếng gió vù vù từ điện thoại ập vào tai anh, cảm giác như cả trái tim cũng lạnh buốt theo.Đêm khuya lạnh lẽo, cũng giống như giọng nói hờ hững thờ ơ không chút hơi ấm của cô: “Mặc Cảnh Thâm, tôi không về Ngự Viên đâu, đừng chờ tôi nữa, đi ngủ sớm đi.”

Mặc Cảnh Thâm theo phản xạ ngồi dậy trên sofa, trầm giọng hỏi: “Chỉ mình hôm nay không về, hay là sau này cũng không về nữa?”

Quý Noãn bật cười thành tiếng, rồi lại cất giọng lạnh nhạt: “Đến cả quần áo tôi cũng nhờ chị Trần soạn sẵn, câu trả lời đã rõ rồi còn gì nữa?

Anh cũng biết, đã không buông thì thôi, một khi đã từ bỏ thì tôi không bao giờ quay đầu trở lại.”

Mặc Cảnh Thâm lặng im một lúc lâu.

Dù anh muốn biết những dự định của cô sau ly hôn thì cũng không thể hỏi thành lời.

Những lời nói vô tình như dao găm hay những câu hỏi han quan tâm thừa thãi cũng không thốt lên được, tất cả đều đã bị cô chặn lại rồi.Quý Noãn đúng là người như vậy, khi cô vẫn còn quyết tâm cố chấp thì cô có dũng khí quyết đánh đến cùng.Nhưng một khi cô đã từ bỏ thì cô học được sự tuyệt tình của anh, biết cách đánh đòn phủ đầu mà bước đi trước.Vậy cũng tốt.Ít ra coi như cũng dạy cô được chút ít.Mặc Cảnh Thâm trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói bốn chữ: “Như vậy cũng tốt.”

“Ở đây tôi còn có việc, không nói nhiều với anh nữa.

Mặc Cảnh Thâm, chúng ta đường ai nấy đi.”

Quý Noãn nói xong thì định tắt điện thoại.Nhưng trước khi cô ngắt máy, Mặc Cảnh Thâm lại nói: “Đơn ly hôn cần phải chỉnh sửa lại một chút, khi nào cô quay về ký lại rồi hẵng nói chuyện đường ai nấy đi với tôi.”

Giọng nói của người phụ nữ bên kia đầu dây vô cùng hờ hững: “Tôi không muốn cái gì hết.

Trước kia tôi làm phiền anh nhiều như vậy, bây giờ đã đến lúc chia tay, thì tôi cũng nên trả lại cho anh hết.

Toàn bộ vốn đầu tư của anh tôi đã hoàn trả đầy đủ.

Còn những thứ khác, cảm ơn anh đã nâng đỡ tôi vào thương trường, sau này tự tôi sẽ cố gắng.

Thời gian với tôi bây giờ quý như vàng, nếu không có chuyện gì thì tôi phải đi đây.”

Mặc Cảnh Thâm: “Công việc ở phòng giao dịch của cô đã làm khá tốt, cô không cần phải quá liều mạng đâu.”

Quý Noãn không đáp lại, ngừng trong giây lát.Anh nghe thấy hơi thở của cô từ đầu dây bên kia, kèm theo cả tiếng gió lạnh, rất nông, rất khẽ.“Mặc Cảnh Thâm, tôi biết anh vẫn là anh, từ trước đến giờ, vẫn là anh.”

Từ lúc bắt đầu cô đã biết rõ ràng, anh vẫn luôn là anh.

Dù đã biết rõ những chuyện rất khó nói ra miệng mười năm trước kia của cô, nhưng anh vẫn không hề rời đi, cũng không bị chết trong tai nạn ô tô kia.Mặc Cảnh Thâm im lặng trong chốc lát rồi mới phun ra hai chữ nhẹ bẫng: “Thật sao?”

Quý Noãn dùng giọng nói dịu dàng như trước kia còn ở bên cạnh anh: “Khuya lắm rồi, không làm phiền anh nữa, tạm biệt.”

Mặc Cảnh Thâm: “Ừ.”

Ngay lập tức tín hiệu điện thoại bị ngắt.Tất cả lại yên tĩnh trở lại.***Sau ngày Quý Noãn gửi cho Mặc Cảnh Thâm đơn ly hôn thì Ngự Viên bị đóng cửa, không ai có thể đi vào.

Toàn bộ người giúp việc trong nhà đều bị cho thôi việc chỉ sau một đêm.Chị Trần được trả một khoản tiền rất hậu hĩnh.

Chị là người giúp việc trong nhà ông cụ Mặc, về lý thì sau khi rời Ngự Viên, chị Trần có thể quay về nhà họ Mặc.

Nhưng chị thật sự thấy ngại với ông cụ Mặc, sợ ông cụ biết tin hai người ly hôn mà sốc, chị không dám đối mặt.

Hơn nữa, ông Mặc cũng không có ý định để chị quay về nhà họ Mặc, nên chị cũng định về quê.Trước khi đi, chị Trần đến Phòng giao dịch Mặc Noãn.

Lúc này Quý Noãn đang họp với đại diện từ Anh sang, cuộc họp vừa kết thúc thì cô đã thấy chị Trần đang ngồi chờ bên ngoài.Quý Noãn tự đón chị Trần, nhưng chị Trần còn không ngồi xuống, cũng không uống nước, chỉ nhìn Quý Noãn mặc bộ đồ công sở, sắc mặt hồng hào như không có chút đau khổ nào.

Một lúc lâu sau chị mới nói: “Ông Mặc đóng cửa Ngự Viên rồi, không ai được phép đi vào.”

“Tôi biết rồi, cũng có nghe nói.”

Chị Trần chỉ định đến xem Quý Noãn thế nào, dù sao khi về quê rồi thì cũng không biết sau này có còn cơ hội gặp lại nữa hay không.

Nhưng khi nhìn thấy nét mặt cô bình tĩnh như vậy thì mắt chị lập tức ửng đỏ: “Đêm đó, sau khi cô và ông Mặc nói chuyện điện thoại xong, thì ông Mặc đập vỡ luôn điện thoại.”

Quý Noãn không đáp lại.“Đêm đó mọi người trong nhà đều không dám đi ra khỏi phòng, nhưng không ai ngủ được, vì ông Mặc đập hết toàn bộ đồ đạc trong tầm mắt.

Ngày hôm sau ông ấy cho người dọn dẹp đồ đạc bừa bãi trên mặt đất, cả Ngự Viên bây giờ trống rỗng, không còn gì nữa rồi.”

Nét mặt Quý Noãn không có chút dao động, cô nhẹ nhàng thổi chén nước trà, vẫn không đáp lại.“Bà Mặc…”

“Chị Trần, sau này tôi không còn bà Mặc nữa, chị cứ gọi tôi là cô Quý đi.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
418: Vị Trí Cháu Dâu Nhà Họ Mặc Ông Giữ Thay Cháu, Đừng Ai Mong Chiếm Được


Sau khi Ngự Viên bị đóng cửa, chị Trần về quê, cuối cùng ông cụ Mặc cũng biết được chuyện xảy ra.Tiểu Bát nói ông cụ Mặc đã đứng trước cửa phòng giao dịch từ sáng sớm, nói là phải gặp mặt Quý Noãn cho bằng được.Kể từ sau khi gặp chị Trần, Quý Noãn đã biết mình không thể gặp lại bất kỳ ai nữa.

Có một số chuyện, khi đã đến mức độ nào đó thì không thể chịu tổn thương chồng chất tổn thương được.Nhất là ông nội Mặc, cô lại càng không thể gặp.Khi thông tin Quý Noãn từ chối gặp ông cụ Mặc được chuyển xuống, ông cụ Mặc vẫn kiên quyết không chịu đi.

Thời tiết mùa Hè buổi sáng thì nóng nực, buổi chiều thì chợt đổ mưa rào.

Hạ Điềm hiểu lý do Quý Noãn từ chối gặp ông cụ Mặc, cùng với Tiểu Bát cầm ô đi xuống che mưa cho ông cụ.Đến khi trời tối mà ông cụ Mặc vẫn còn đứng chờ, thế rồi đến khi Quý Noãn sai người mang xuống một hộp nhung cầu kỳ, bên trong đựng viên kim cương tròn màu xanh cô vẫn giữ trong ngăn kéo phòng làm việc.Thấy cô sai người mang cả viên kim cương đến, cuối cùng ông cụ Mặc cũng chịu về, nhưng không chịu cầm lấy viên kim cương, bắt Hạ Điềm và Tiểu Bát phải mang về đưa lại cho Quý Noãn.Ông cụ Mặc chỉ gửi đến cô một câu nói: “Lão già này nhất định còn sống rất lâu, sống đến trăm tuổi, đến khi con nhóc họ Quý nhà cháu chịu gặp ông nội.

Vị trí cháu dâu nhà họ Mặc ông giữ thay cháu, đừng ai mong chiếm được.”

Quý Noãn không muốn gặp ông nội Mặc, vì sợ trong lòng không kiềm chế được.Nhưng dù không gặp thì ông nội Mặc cũng khiến cho cõi lòng cô tan nát.Đêm hôm đó, một mình Quý Noãn say mèm trong khách sạn.Cô không gọi bất kỳ ai, Hạ Điềm, Tiểu Bát, hay bạn bè đồng nghiệp không ai biết cô đang ở đâu.

Cô tự mình đến siêu thị mua thật nhiều rượu về, còn gọi điện cho siêu thị mang không ít rượu đến khách sạn cho cô.Đây là khách sạn đối diện với Quốc Tế Oran và tòa nhà của Tập đoàn Mặc thị, phòng của cô ở tầng rất cao, cũng có ban công.Cô mặc váy dài ngồi bên ban công, gió thổi mát rượi làm đung đưa làn váy của cô, đôi chân cũng thoắt ẩn thoát hiện.

Cô đang ngồi dưới bầu trời đêm ở Hải Thành, mắt nhìn xa xăm về phía tầng mười tám ở Quốc tế Oran, nơi không hề có một ánh đèn nào.

Rồi cô lại như lơ đãng nhìn đến tầng trên cùng của tòa nhà Mặc thị, tối nay ở đó cũng không hề có ánh đèn.Ký ức hiện về trong đầu cô như một cuốn phim, chỉ có điều hình ảnh vừa được chiếu lên thì dường như cô lại quên đi ngay.Cô ngồi ở ban công uống không biết bao nhiêu là rượu, cho đến khi cảm thấy nếu say thêm sẽ có thể bị ngã xuống thì cô mới miễn cưỡng bò từ ban công vào giường trong phòng, đối mặt với bức tường trắng tiếp tục uống một mình cho đến tận khuya.Cô cũng không biết mình say đến mức nào, chỉ biết khi say lắm rồi thì cô ngủ thiếp đi.Quý Noãn không biết mình say bao lâu, cũng không biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi nhận được điện thoại của Hạ Điềm.

Hạ Điềm hỏi cô đang uống rượu ở đâu.

Sau khi biết được địa điểm rồi Hạ Điềm cũng không gọi lại cho cô nữa, coi như để cô có thời gian riêng tư.Sau khi tỉnh dậy, Quý Noãn lại tiếp tục uống.

Quý Noãn không ăn một miếng thức ăn nào, chỉ dựa vào rượu mà sống lay lắt.Đến khi uống không vào, uống ngụm nào nôn ra ngụm đó thì cuối cùng Quý Noãn mới ném mấy chai rượu kia vào thùng rác, nằm lì trên giường ngủ.Cuối cùng, khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại đã là buổi sáng ba ngày sau.Quý Noãn mở mắt nhìn về phía chiếc rèm cửa đang lay động, nhìn mặt trời đã lên rất cao ở chân trời ngoài cửa sổ.

Cô đứng dậy đi đến ban công, nhìn xuống dưới thấy người người đang vội vã đi làm vào buổi sáng sớm, thấy thế giới đầy màu sắc muôn hình vạn trạng.Cứ nhìn ngắm một lúc lâu rồi cô cũng tỉnh lại, quay người đi về phòng, mang hết chai rượu trong phòng vứt đi.

Sau đó cô đánh răng, tắm gội sạch sẽ cả người từ trên xuống dưới.

Khi toàn bộ hơi rượu đều biến mất, cô mới mặc vào bộ váy ưa thích rồi đi ra ngoài.Sau khi xách túi ra khỏi khách sạn thì cô đi ngang một salon tóc.

Quý Noãn đi vào, cắt mái tóc sóng xoăn dài tới eo thành ngắn ngang vai.

Sau khi ra khỏi salon, Quý Noãn lắc đầu nghĩ đến lời Phong Lăng đã từng nói.Sau khi cắt tóc thật là thoải mái, không quan tâm đến cái gì là trăm ngàn rắc rối, chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là mình thấy thoải mái.Cô đến một nhà hàng chay gần đó ăn một bữa sáng thật no rồi đến phòng làm việc, trở lại với cuộc sống và công việc bình thường.***Một tuần sau, Mr.Vincent đích thân từ Anh về nước nói chuyện hợp tác kinh doanh.

Mr.Vinse của Tập đoàn BGY vẫn có tình ý với Quý Noãn, hi vọng có thể giữ cô ở lại, từ bỏ ý định sang Anh.Thế nhưng Quý Noãn vẫn ký hợp tác với bên Anh.

Một khi đã đặt bút thì lần này rời Hải Thành, cô phải sang Anh phát triển khoảng vài năm, vị trí phụ trách Phòng giao dịch Mặc Noãn sẽ chuyển sang cho Hạ Điềm.Nhưng Hạ Điềm khăng khăng chỉ thay mặt quản lý công ty.

Nếu ba năm sau Quý Noãn dám không quay về thì cô sẽ cùng với toàn bộ người của phòng Tài vụ bỏ đi.

Đến lúc đó Quý Noãn không chỉ không còn phòng giao dịch, mà đến cả bạn thân cũng bỏ chạy, để xem sau này cô khóc với ai.Dù sao Hạ Điềm cũng thật sự dọa Quý Noãn như vậy.Tiếp theo đó là các công việc chuẩn bị để sang Anh một thời gian dài.

Cuối cùng, chỉ có Tiểu Bát và mấy nhân viên thực tập hi vọng có được cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm làm việc là đi theo Quý Noãn.

Hạ Điềm và các nhân viên kỳ cựu cắm chốt ở Phòng giao dịch Mặc Noãn tại Hải Thành.“Ba năm tới này, cậu thật sự không định quay về sao?”

Trước khi bay sang Anh một ngày, các đồng nghiệp của phòng giao dịch tụ tập một buổi.Tối nay Quý Noãn đến ngày nên không uống rượu.

Không biết Hạ Điềm nhờ được ai trong nhà hàng lấy được túi chườm nóng đưa cho cô.

Hạ Điềm nhìn Quý Noãn áp túi chườm lên bụng rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi.“Nếu Mr.Vincent chịu cho mình quay lại thì nhất định mình sẽ về.

Nhưng nếu tình hình bên kia phát triển quá bận rộn, không cách nào bứt ra được, thì mình không thể hứa mình có thể trở về được hay không.”

Quý Noãn nói.“Ngày mai đi rồi mà giờ cậu vẫn không định tìm Mặc Cảnh Thâm chào tạm biệt ư?”

“Chẳng có gì để chào tạm biệt cả.”

Nét mặt Quý Noãn thờ ơ hờ hững không dao động.Lời tạm biệt thì cũng đã nói rồi.Sau khi ký đơn ly hôn, Quý Noãn không hề gặp lại Mặc Cảnh Thâm, cũng cảm thấy gặp nhau là điều không cần thiết.Cô chỉ nghe phong thanh, gần đây Tập đoàn Shine có biến động lớn.

Mặc Thiệu Tắc thường đi đi về về giữa Hải Thành và Los Angeles.

Giới tài chính phương Tây và giới kinh doanh người Hoa cũng đang bàn tán chuyện có phải Shine sắp đổi chủ hay không, có phải Mặc Cảnh Thâm thâm tàng bất lộ mà người trong nước vừa nghe tên đã sợ mất mật sắp trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine rồi không.Tất cả những chuyện này hình như đều giống những gì Quý Noãn đã nghe qua ở kiếp trước.

Khoảng thời gian trước khi Mặc Cảnh Thâm tiếp nhận Shine, Mặc Thiệu Tắc mắc chút sai lầm dẫn đến cổ phiếu rớt giá thấp nhất trong lịch sử, nên ông cụ Mặc và những cổ đông khác của nhà họ Mặc đồng ý để Mặc Cảnh Thâm tiếp quản Shine.

Thời kỳ Tập đoàn Shine dưới quyền Mặc Thiệu Tắc đã sắp kết thúc rồi.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
419: Mặc Noãn, MN


Quý Noãn vừa mua một căn hộ hơn hai trăm mét vuông ở gần tòa nhà của phòng giao dịch.

Cô để toàn bộ đồ đạc ở mình ở đấy.

Dù sao cũng có quá nhiều đồ và váy vóc, cô không mang đi hết được.Trời tối, Quý Noãn dọn dẹp hành lý của mình xong, ngồi bệt xuống thảm, nhìn viên kim cương màu xanh trong tay.Dường như cho đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ được, trước kia mỗi lần Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô thì đốt ngon tay thon dài của anh thi thoảng khẽ nán lại mơn trớn ngón áp út của cô.Anh chưa bao giờ muốn để lại cho cô bất kỳ ràng buộc nào, kể cả nhẫn cưới anh cũng không quá ép buộc cô phải đeo.

Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn tìm kiếm cho cô những món đồ tốt nhất trên thế giới.

Ví dụ như viên kim cương xanh này, dù có chế tác thành dây chuyền quý giá hay thành nhẫn kim cương thì cũng là viên kim cương quý hiếm nhất trên đời.Anh tặng cho cô viên kim cương, còn muốn chế tác như thế nào là do cô tự quyết định.Cũng giống như bây giờ, cả hai người từ bỏ nhau, anh cho cô một mảnh trời tự do, cô muốn sống cuộc sống như thế nào thì đã không còn có anh ở đó nữa.Quý Noãn thả viên kim cương lại vào trong hộp nhung rồi cất chiếc hộp ở căn hộ, không mang theo.***Hai tuần sau khi Quý Noãn đi Anh, nghe nói Mặc Cảnh Thâm cũng rời Hải Thành đi Los Angeles.Quý Noãn không gặp anh, cũng không liên lạc.Thậm chí có một khoảng thời gian rất dài, cô ít tiếp xúc với người ở Mỹ hay người ở Hải Thành nên cũng không nghe được bất cứ tin tức gì liên quan đến Mặc Cảnh Thâm.

Bản thân cô cũng không chủ động tìm kiếm hay hỏi thăm tin tức về anh.Có điều sau đó cô có nghe nói, Mặc Thiệu Tắc bị các thế lực thương nhân người Hoa chèn ép, suýt nữa thì thị trường chứng khoán của Shine sụp đổ.

Vài tháng sau, Tổng Giám đốc mới của Tập đoàn Shine USA nhậm chức.Khi đó Quý Noãn đang bề bộn với việc hợp tác sáp nhập ở London, ngày nào cũng bị những mánh khóe kinh doanh của Mr.Vincent hành hạ đến mức phải thức thâu đêm liên tục để làm việc, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, càng không có hơi sức đâu mà đi bao đồng những chuyện khác.Phòng giao dịch Mặc Noãn đã thăm dò cơ hội kinh doanh từ khi mới bắt đầu nên đi đúng lộ trình, xu hướng phát triển vẫn ổn định.

Vì vậy phòng giao dịch trong nước dễ dàng tiếp viện các khoản vốn cho công ty liên doanh bên này của Quý Noãn.

Mr.Vincent lại là một chuyên gia tài chính kiêm thương nhân vô cùng khôn khéo, ông ta cũng hướng dẫn Quý Noãn lợi dụng khoản tiền vốn này từng bước gây dựng công ty.Quý Noãn ở Anh một năm, như diều gặp gió, công ty được gây dựng thành công.

Mr.Vincent cho rằng phòng giao dịch Mặc Noãn có thể là mục tiêu đầu mối kinh doanh của công ty nên không đổi tên.

Nhưng Quý Noãn lại loại bỏ hai chữ Mặc Noãn, cuối cùng cả công ty đăng ký đổi tên thành MN.

Sau này, bởi vì công ty bắt tay vào ngành Internet, bất động sản, ngành nghiên cứu và phát triển khoa học kỹ thuật, thậm chí cả ngành phát triển phần mềm trên điện thoại di động, nên những ngành nghề thịnh hành hàng đầu càng ngày càng có nhiều công ty con, cuối cùng Tập đoàn MN được thành lập như một khuynh hướng tất yếu.Trên danh nghĩa, Mr.Vincent có rất nhiều công ty đều được một tay ông ta nâng đỡ, nên từ khi bắt đầu hợp đồng đã nói rất rõ, vào ngày công ty thành lập thì 49% cổ phần hoàn toàn thuộc về Mr.Vincent.

Kiểu người chỉ dựa vào năng lực đầu óc mà nắm trong tay nhiều cổ phần của công ty, cũng là cổ đông của rất nhiều công ty khác, Quý Noãn vô cùng ngưỡng mộ.Mr.Vincent cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nên từ khi mới bắt đầu Quý Noãn đã xem ông như là sư phụ của mình.

Lúc mới đầu thỏa thuận là 51% cổ phần thuộc về ông ta, nhưng cuối cùng Mr.Vincent lại nhường cho Quý Noãn hai phần trăm, trả lại vị trí cổ đông chính cho cô, còn ông ta nhàn hạ nắm giữ 49% cổ phần, ngồi không hưởng chút tiền lẻ.Với vị trí cổ đông chính, Quý Noãn đường đường chính chính vẫn là người nắm quyền lớn nhất ở MN, toàn bộ trách nhiệm đè lên vai cô.

Với cô đó là trách nhiệm lớn nhất, áp lực lớn nhất, nhưng cũng là động lực to lớn.Cuộc sống hàng ngày của Quý Noãn vô cùng bận rộn, đến mức cô còn không tự lo được cho bản thân.

Hơn nữa, công ty phát triển lúc này cũng không thuận lợi được như lúc đầu.Những năm gần đây, tình hình phát triển các ngành khai thác bất động sản hay phần mềm di động trong ngoài nước đều quá mạnh mẽ.

Trong cùng một giai đoạn, có rất nhiều thị trường tương tự phái sinh cạnh tranh, nhiều người theo phong trào một cách mù quáng, nhiều người bắt chước làm theo, cho dù Quý Noãn có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì vẫn có người tranh giành đi trước cô một bước.

Chẳng hạn công ty cô mới bỏ mấy trăm triệu tung sản phẩm vào thị trường phần mềm thì chẳng bao lâu sau đã bị làm nhái, trong khi đó về mặt này thì luật pháp trong ngoài nước đều không bảo hộ, không có chỗ mà kiện.

Hơn nữa, cây cao phải chịu gió lớn, có nhiều phe phái có ý đồ đâm chọc để ngăn bước phát triển của Tập đoàn MN.

Rõ ràng là cùng đưa sản phẩm ra thị trường, nhưng sản phẩm của Tập đoàn MN không được xét duyệt trước, thất thoát toàn bộ khoản đầu tư.London là nơi ẩm ướt quanh năm.

Thời gian mới chuyển đến, Quý Noãn nổi mẩn khắp người.

Trong vòng nửa năm đầu, cơ thể sợ lạnh sợ ẩm ướt của cô cũng bị hành hạ không ít.

Sau này, để tránh cơ thể đổ đốn không biết vì không hợp nước hay vì quá yếu mà bị viêm da, cô bắt đầu bỏ hết váy áo ngắn, ngày nào cũng mặc áo dài quần váy dài, hạn chế tối đa đi ra ngoài, nên nốt mẩn trên mặt mới dần dần cải thiện.

Cũng chính vì ăn mặc hàng ngày như vậy nên làn da cô đã trắng lại càng trắng mịn hơn.

Trong mắt những người Anh cao to, cô duyên dáng xinh đẹp không ai sánh bằng.Người theo đuổi Quý Noãn rất nhiều.

Tiểu Bát vẫn ở bên cạnh, hiểu rõ tính tình Quý Noãn nên cũng giúp cô từ chối không ít người.

Thỉnh thoảng gặp phải đối tượng theo đuổi quá dai dẳng thì Quý Noãn sẽ tự mình ra mặt, phát huy bản chất thường ngày của mình ra khiến đối phương ấm ức á khẩu không thốt nên lời.Đầu năm thứ hai ở London, Tập đoàn MN từ trước đến nay luôn phát triển không ngừng chợt rơi vào khủng hoảng tài chính chưa từng có.

Mr.Vincent sau khi nâng đỡ cô thời gian đầu thì bây giờ đang bận rộn thành lập những công ty khác, không còn tâm sức để giúp đỡ Quý Noãn nữa.

Hơn nữa, ông ta tin tưởng Quý Noãn có đủ bản lĩnh và năng lực vượt qua mọi cửa ải khó khăn, không cần phải dựa vào sự hỗ trợ của người khác.Sau đó, Tập đoàn MN thụt lùi trong một năm khủng hoảng tài chính, sau đó tạm thời bị lu mờ bởi những công ty sao chép mô hình kinh doanh của cô cuối cùng cũng nhận ra cơ hội kinh doanh mà vươn lên.Tiền kiếm được trong năm thứ nhất thì lại bị thất thoát rất nhiều trong năm thứ hai, đến cuối năm số tiền còn lại cũng bị thâm hụt gần hết.Vỏn vẹn trong hai năm ngắn ngủi sau khi ly hôn Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn nếm trải cảm giác thành công, rồi cũng phải thấm thía cảm giác thất bại một chân lao xuống vực.Cô cũng hiểu ra, không phải chỉ cần có khả năng biết trước mọi việc là có thể đặt chân vào thương trường.

Thương trường là nơi giết người không thấy máu, ai ai cũng ăn bánh bao chấm máu mà sống qua ngày, tìm mãi cũng không có một ai nói lý lẽ.

Muốn đặt chân vào thương trường, không chỉ cần có đầu óc vững vàng mà càng phải có bản lĩnh chống đỡ mọi sự đả kích.
 
Back
Top Bottom