Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
420: Khởi Điểm


Tập đoàn MN của Quý Noãn lâm vào khủng hoảng tài chính, còn Tập đoàn Shine USA ở cách rất xa lại được Mặc Cảnh Thâm đưa ra tất cả quyết sách khôn khéo, cứu vãn thị trường chứng khoán đang sắp sụp đổ.

Tập đoàn Shine trong tay Mặc Cảnh Thâm đang ngày càng hưng thịnh.Vốn dĩ trong hai năm này, sức khỏe Quý Noãn được giữ gìn vô cùng kỹ, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, tất cả chỉ số sức khỏe đều tăng lên.

Thế nhưng chỉ trong nửa năm cuối này, nguy cơ khủng hoảng tài chính cùng với áp lực ở khắp mọi nơi lại khiến cô gầy đi không ít.Cô không ăn cơm đúng giờ giấc, đến cả bản thân cô cũng không tưởng tượng nổi về nhịp sinh hoạt hàng ngày của mình.Nhưng áp lực quá lớn, việc lại quá nhiều, lúc không bận rộn thì cô sẽ tranh thủ ngủ bù, nghỉ ngơi bù.

Còn áp lực thì vẫn quanh quẩn trên đầu cô từ ngày này sang tháng nọ.Lèo lái một tập đoàn xuyên quốc gia không đơn giản như lèo lái một phòng giao dịch nho nhỏ.

Phòng giao dịch thì có thể bán đi bất cứ lúc nào, có thể tuyên bố phá sản bất cứ lúc nào.

Nhưng một tập đoàn xuyên quốc gia lớn thì liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, không thể dễ dàng như vậy được.Trong tòa nhà của Tập đoàn MN tại London đã có rất nhiều nhân viên bị giảm biên chế.

Năm ngoái tòa nhà đang rất náo nhiệt vậy mà năm nay lại vắng vẻ khác thường, nhưng chính vì như vậy mà những người ở lại càng bận rộn hơn.Một khi công việc bề bộn lên thì họ cũng không còn thời gian buồn bã than thở về những người cũ ra đi nữa.Chỉ có Quý Noãn thi thoảng mỗi khi kết thúc cuộc họp nhìn vào mấy vị trí trống trên bàn họp mà ngẩn người.Những người bỏ lại ghế trống này là những cán bộ chủ chốt hoặc quản lý của mấy phòng ban, vì không tin tưởng Tập đoàn MN nên chủ động từ chức.Thực tế xã hội là như vậy.

Khi thắng thì người ta vây quanh bên cạnh, còn khi sắp thất thế thì có một số người sẽ quả quyết dứt khoát rời đi trước khi kết cục được định đoạt.

Họ sẽ ngắm nghía những hướng đi khác, không còn tha thiết nịnh nọt như bình thường nữa.Bên trái phòng họp là một cửa sổ sát sàn, đúng hướng nhìn về Trung Quốc.Cách núi cách biển, từ xa xa như có thể nhìn thấy những bông hoa nở rực rỡ trên núi ở Hải Thành.Có lúc sau giờ làm việc, Quý Noãn trở về căn hộ cô ở cùng với Tiểu Bát, thấy Tiểu Bát và Hạ Điềm gọi video cho nhau mà có ghé vào xem một chút, còn cô chưa bao giờ tự chủ động gọi video về.Hai năm vừa rồi thật ra đã có gì thay đổi?Một năm trước Weibo bắt đầu phổ biến trong nước, các phần mềm nhắn tin cho điện thoại di động cũng ngày càng nhiều, trong đó có nhiều phần mềm do công ty MN nghiên cứu và phát triển trước, nhưng cuối cùng lại bị công ty khác bắt chước chỉnh sửa lại rồi trở thành phần mềm được ưa chuộng.Quý Noãn ngồi trong căn hộ nghĩ về những tháng ngày trước mà bật cười.

Thời gian thật kỳ diệu, còn mấy tháng nữa là cả WeChat cũng ra đời rồi.Thời gian dường như đang trùng hợp từng giờ từng khắc với cuộc sống cô đã từng trải qua trong thế giới kia, hết thảy như quay trở lại điểm khởi đầu.

Sự khác biệt duy nhất chính là khoảng cách mười năm giờ chỉ là hai năm mà thôi.

Còn một điểm khác biệt nữa, là cô không còn là Quý Noãn lang bạt khắp nơi, mất hết tất cả nữa.Nhưng bây giờ cô đang có những gì?

Đúng là nhà họ Quý không bị phá sản, Quý Hoằng Văn vẫn sống khỏe mạnh.

Nhưng kể từ sau khi biết được thân thế của mình, dù Quý Noãn vẫn tiếp tục liên hệ về với gia đình, nhưng cô đều ghi nhớ không vượt quá giới hạn.

Bây giờ ngay cả nhà mình ở đâu cô cũng không hề biết.Phòng giao dịch hiện tại đã chính thức thuộc về Tập đoàn MN, Hạ Điềm làm đại diện cho cô ở Hải Thành.

Quý Noãn không muốn quay về làm đảo lộn cuộc sống của Hạ Điềm, cũng không muốn dồn hết áp lực của công ty lên phòng giao dịch ở Hải Thành, nên chỉ cần có khoản vốn linh hoạt là sẽ ưu tiên cho phòng giao dịch trước.Không có quan hệ máu mủ với nhà họ Quý, cô cũng không có người thân thật sự, bạn bè cách xa vạn dặm, hôn nhân thì đã kết thúc từ hai năm trước rồi.Tất cả đều giống như lời nói của Mặc Cảnh Thâm nói sau khi tỉnh lại ở Los Angeles.Không nên đảo ngược quỹ đạo cuộc sống, mà tất cả đều nên trở về điểm khởi đầu.***Tiểu Bát có bạn trai, là người trong công ty, một du học sinh tuy kém Tiểu Bát một tuổi nhưng lại là một người đàn ông có khí chất khiến cho người khác có niềm tin để dựa dẫm.

Hai người tình cảm thắm thiết, không bao lâu thì sống chung với nhau.Quý Noãn để lại căn hộ thuê cho hai người, còn tự mình đổi sang một căn hộ khá nhỏ gần công ty để ở tạm.Ở Anh cô cũng có một ngôi biệt thự mà Mr.Vincent bố trí giúp khi mới đến.

Nhưng vì biệt thự cách công ty quá xa nên cô chỉ về mấy lần rồi thôi.

Lúc trước cô và Tiểu Bát ở chung một căn hộ gần công ty, bây giờ cô ra ở một mình thì lại càng gần công ty hơn.Quý Noãn ở một mình rất ít khi ra ngoài ăn, cũng hiếm khi mua đồ mang về, mà thường đi xuống siêu thị dưới tầng trệt mua rau cải và nguyên liệu nấu ăn.

Chủ siêu thị là một phụ nữ người Hoa, khiến cô không có cảm giác mình đang ở nước ngoài, mà như mình đang được về nhà.Bên này có thói quen quẹt thẻ mua thức ăn.

Có lần Quý Noãn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ôm vợ vào siêu thị mua rất ít đồ, đến khi anh ta móc ra chiếc thẻ đen đưa cho bà chủ siêu thị thì cô nhìn đến thất thần.Từ đó, Quý Noãn phát hiện ra, cô luôn nhìn thấy đôi vợ chồng ngoại quốc tình cảm này dẫn nhau đi chợ, sau này cô sẽ cố tình đi khác thời gian bọn họ để tránh mỗi lần gặp lại sững sờ mất hồn không giải thích được.Ngẩn ngơ thì được ích gì chứ.Cũng đã thật lâu rồi cô không nghe thấy những tin tức về Mặc Cảnh Thâm.Anh như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cô, không còn chút dấu vết.Nói đến tin tức liên quan đến Mặc Cảnh Thâm thì có Tập đoàn Shine USA đã đạt được một thành tựu mới tầm cỡ quốc tế.

Internet thịnh hành cả trong và ngoài nước, Tập đoàn Shine đã nghiên cứu phát triển và xúc tiến một ngành công nghiệp mới.

Các công ty khắp nơi trên thế giới từng có quan hệ hợp tác với Shine đều gửi lời chúc mừng.Tuy Tập đoàn MN và Tập đoàn Shine không có liên quan đến nhau, nhưng về phương diện làm việc thì dù sao cũng có chút liên hệ.

Quý Noãn với tư cách là chủ một công ty người Hoa hay với tư cách người quen cũ thì có lẽ cũng nên nói một tiếng chúc mừng.

Nhưng trong lòng cô lại biết rõ, thành tựu này với anh mà nói thật ra không có gì lạ.Trong tương lai, Tập đoàn Shine sẽ còn có vô số thành tựu đáng kể hơn nữa, toàn bộ đều do Mặc Cảnh Thâm thúc đẩy sau khi tiếp quản Shine.Bình thường cô rất điềm đạm kiềm chế, nhưng thỉnh thoảng đi xã giao thì không tránh khỏi phải uống rượu.

Những lúc say cô sẽ không kiểm soát được mà lại nghĩ, không biết bây giờ Mặc Cảnh Thâm đang làm gì?Anh có thấy chán ghét hay bực dọc vì các đối tác thường xuyên tiếp cận nịnh nọt Tập đoàn Shine không?

Cuộc sống của anh có thuận lợi suôn sẻ hết không?Đã ly hôn hai năm rồi, anh lại ở Mỹ lâu như vậy, có phải An Thư Ngôn cũng theo anh về Mỹ rồi không?

Mặc Thiệu Tắc có tiếp tục nghĩ cách tác hợp cho hai người họ không?

Có phải bây giờ An Thư Ngôn đang được ngồi trong lòng anh như ý nguyện của cô ta rồi?
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
421: Đỉnh Cao


Cô sẽ nghĩ rất nhiều, còn nghĩ đến cả chuyện tính tình Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng tự phụ như vậy có khiến cho đối tác mới của Shine khó chịu không?Cô cứ nghĩ vơ nghĩ vẩn, lại cảm thấy mình đúng là lo hão, chuyện của mình còn chưa lo xong mà còn đi quan tâm chuyện của người khác.Nhưng cô cũng thấy mấy năm vừa rồi Shine trong tay Mặc Cảnh Thâm thuận lợi hưng thịnh biết bao nhiêu.

Cô thì ngược lại, gặp phải không biết bao nhiêu khủng hoảng và mạo hiểm, thậm chí cô còn không biết mình có giữ nổi Tập đoàn MN trong tay nữa hay không.Khi người ta chưa đủ hùng mạnh thì mới cần phải khéo léo luồn lách như cô.Nếu có đủ bản lĩnh như Mặc Cảnh Thâm thì người phải khéo léo chính là những người ở vị trí thấp hơn, chứ không phải anh.Tập đoàn Shine dần dần trở thành truyền thuyết trong giới doanh nghiệp người Hoa.

Còn bên này, dù Quý Noãn cố gắng thế nào đi nữa thì Tập đoàn MN cũng bị người trong ngành cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, trong năm này cô đã bỏ lỡ cơ hội tham gia bình chọn doanh nghiệp người Hoa tổ chức vào cuối năm.Nghe nói lễ bình chọn năm nay có đại diện của Tập đoàn Shine tham dự, nhưng không biết đó là ai.

Dù sao thì Quý Noãn cũng không có tư cách được đến dự.Cuối năm thứ hai, cô phải trải qua hết thất bại này đến thất bại khác.Bây giờ lại thêm một năm mới, Quý Noãn điên cuồng bắt đầu công việc, thường xuyên bận rộn đầu tắt mặt tối tại công ty.

Hạng mục dự án của ngành nào cô cũng tự mình tham gia.Năm nay là năm thứ ba Tập đoàn MN tại Anh được thành lập, tình thế bắt buộc cô không được phép thất bại.Bây giờ cô đã có bài học kinh nghiệm.

Toàn bộ các dự án mới đều được giữ bí mật kín kẽ, cho đến ngày ra mắt cũng không công khai tất cả mà cứ nhỏ giọt từng chút từng chút một.

Điều này không chỉ thu hút sự chú ý của người tiêu dùng, mà còn khiến cho những người trong ngành không thể dòm ngó được, cũng không dễ dàng sao chép hay làm nhái các sản phẩm của Tập đoàn MN.

Nếu có muốn bắt chước thì họ cũng phải chờ đến khi sản phẩm trong tay MN phổ biến rồi thì mới sao chép được.

Lúc đó họ không chỉ đi sau xu thế Tập đoàn MN khởi xướng, mà còn bị công chúng bài xích.Điều đáng mừng là, đường đi nước bước của Quý Noãn ngày càng cẩn trọng cũng càng ngày càng ổn định, thu lại toàn bộ bản lĩnh để lộ ra lúc trước, kết quả đạt được thành công rất lớn.Xuân năm nay vừa với qua, Tập đoàn MN đã nhận được Giải thưởng Sáng tạo từ Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh ở nước ngoài cùng với vốn đầu tư từ nhiều đối tác, một lần nữa lấy lại lòng tin trên thương trường.

Tất cả các dự án năm ngoái phải dừng đều được khởi động lại.

Chỉ trong nửa năm, Quý Noãn đã bù đắp được toàn bộ những thất bại của năm ngoái.Cả năm này Quý Noãn dồn hết sức vào việc phát triển MN.

Cô là đầu tàu không chịu thất bại, khiến cho toàn bộ nhân viên cấp dưới cũng đồng lòng dốc sức cùng, kể cả Tiểu Bát cũng không còn thời gian yêu đương, cả ngày theo Quý Noãn lăn lộn ở công ty.Mr.Vincent chứng kiến Quý Noãn đang chịu áp lực khủng hoảng khốn cùng như vậy mà vẫn có bản lĩnh làm lại từ đầu mà vươn lên.

Chứng kiến thành tựu của cô hôm nay, ông ta liền cao hứng đầu tư thêm vài trăm triệu tiền vốn thu được từ năm đầu tiên, cũng không chiếm thêm cổ phần, mà tất cả vẫn thuộc quyền sở hữu của Quý Noãn.

Lão cáo giá này đầu tư để kiếm tiền, lúc thấy thất bại thì thu lưới, bây giờ nhìn thấy Tập đoàn MN phát triển không ngừng thì lập tức chạy đến đầu tư.Đối mặt với lão cáo già quanh năm chinh chiến trong giới tài chính, Quý Noãn cũng dễ dàng nhìn ra âm mưu của ông ta nhưng không từ chối.

Dù sao hiện giờ thứ cô thiếu quả thật là vốn đầu tư.

Hơn nữa, đấu với lão cáo già này thì cô cũng không mất gì, ngược lại còn học hỏi được nhiều hơn.Trong năm thứ ba ở Anh, Quý Noãn không ngừng tranh thủ tất cả khoản đầu tư và cơ hội, ngày nào cũng bận bịu.

Có lúc cô bận đến mức không có cả thời gian gội đầu.

Nhiều lần cô muốn cắt phăng để tóc ngắn như Phong Lăng nhưng lại bị Tiểu Bát can ngăn.Thời gian cứ trôi qua từng ngày, Quý Noãn và công ty của cô dần dần trưởng thành.Cuối cùng, vào năm thứ ba sau khi Quý Noãn rời Hải Thành, Tập đoàn MN với thế mạnh áp đảo tiến vào top mười doanh nghiệp Hoa kiều trên toàn cầu.Trước mắt, Tập đoàn MN nhận làm hết tất cả các lĩnh vực có lợi nhuận nhất, mà mỗi lần đều đón đầu chính xác thời điểm và cơ hội kinh doanh khi cần.

Sau đó Tập đoàn bắt đầu làm từ thiện, gây dựng quỹ từ thiện lấy tên Tập đoàn MN, và cũng càng ngày càng lớn mạnh.Ba năm sau khi ly hôn Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn đứng đầu danh sách nữ doanh nhân người Hoa dưới hai mươi lăm tuổi có thu nhập cao nhất theo Forbes bình chọn.Một năm này, Quý Noãn thật sự đạt đến đỉnh cao sự nghiệp.Nhìn thấy Quý Noãn có mặt trong bảng xếp hạng nữ doanh nhân của Forbes, Hạ Điềm vẫn luôn giữ vững bình tĩnh đối với những trải nghiệm mà Quý Noãn đã trải qua trong bao năm nay đã cố ý gọi điện chúc mừng, sau đó liên tục hỏi cô bao giờ thì định quay về Hải Thành.Hạ Điềm phát huy sở trường nói nhiều của mình, nấu cháo điện thoại với Quý Noãn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng thì đúc kết một câu, Tập đoàn MN bây giờ đã ổn định, Quý Noãn đã có thể trở về Hải Thành.

Dù sao Hải Thành cũng là nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển trụ sở Tập đoàn MN về Hải Thành.

Rất nhiều công ty người Hoa làm giàu ở nước ngoài rồi cũng chuyển trụ sợ về trong nước.

Chuyện này cũng không có gì khó, chỉ cần xem Quý Noãn quyết định bao giờ sẽ thực hiện.Tiểu Bát cũng khá dễ tính, đã theo Quý Noãn lăn lộn nhiều năm nên Quý Noãn ở đâu thì cô ở đấy.Cuối cùng Quý Noãn chỉ nói để suy nghĩ thêm, rồi không tiếp tục đề tài này nữa.Gần đây Quý Noãn nghe được ba tin.Thứ nhất, nửa năm trước An Thư Ngôn đã kết hôn với một doanh nhân nước ngoài, nghe nói là một người đàn ông mang trong mình bốn dòng máu.

Sau khi kết hôn, cô ta ở lại New York, từ chức, rút khỏi toàn bộ công việc của Tập đoàn Shine tại Los Angeles.Một tin tức khác là các ngành nghề chủ đạo trong nước sắp có biến động lớn.

Đây đúng là thời điểm tốt để chuyển trụ sở Tập đoàn MN về lại Hải Thành.

Ở một thành phố lớn nhất nhì nước như Hải Thành, công ty liên doanh về nước phát triển sẽ thuận lợi hơn, khả năng ứng biến thị trường cũng kịp thời và dễ dàng hơn.Tin tức thứ ba là, Hạ Điềm mang thai, còn sắp sinh rồi, nhưng cô vẫn giúp Quý Noãn quản lý phòng giao dịch ở Hải Thành, bây giờ đã là công ty con của Tập đoàn, mà cô còn không hề nói chuyện mình mang thai cho Quý Noãn biết.

Đây cũng là lý do gần đây Hạ Điềm luôn thúc giục Quý Noãn quay về, vì Hạ Điềm sợ đến ngày nào đó cô chuyển dạ nằm viện, sinh con xong thì tạm thời không thể giúp Quý Noãn được nữa.

Cô không thể sắp xếp đề cử ai lên quản lý phòng giao dịch, nên chỉ còn cách gọi Quý Noãn về.Hạ Điềm bằng tuổi Quý Noãn, nên bây giờ cô mang thai cũng không có gì lạ.Nhưng Quý Noãn thấy khó hiểu ở chỗ, có phải Hạ Điềm và người bạn trai cảnh sát hình sự kia đến giờ vẫn chưa kết hôn hay không?

Chẳng lẽ cô nàng này lại tìm đường chết gây gổ với bạn trai rồi chia tay, sau đó lại giấu giếm chuyện mang thai?

Nghe nói vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự kia năm vừa rồi tất bật với nhiệm vụ truy bắt ma túy, đã lâu rồi không về Hải Thành.Quý Noãn nghĩ đến Hạ Điềm ngây ngô định một mình đơn thân lẻ bóng nằm trong phòng sinh, đến cả người ký tên bảo lãnh cũng không có, trong khi cô ấy lại đoạn tuyệt với gia đình bao nhiêu năm rồi, trước giờ vẫn chỉ trơ trọi một mình.Nên cuối cùng Quý Noãn cũng bắt đầu cho kế hoạch về nước.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
422: Đã Lâu Không Gặp


Chuyến bay từ London đi Hải Thành đã đóng cửa máy bay, toàn bộ hành khách đã lên máy bay hết.Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ máy bay quá chói mắt.

Quý Noãn đeo kính râm lên, nhắm mặt lại, không để ý đến những ghế ngồi xung quanh.Vậy mà trong khoang hạng nhất hôm nay chỉ có hai người.

Ghế bên kia là của một người nam giới, sau khi Quý Noãn nhắm mắt lại thì mới bước đến ngồi.

Lúc trước anh này ngồi ở bên khác, lơ đãng liếc thấy Quý Noãn thì yêu cầu đổi hàng ghế.Trong khoang hạng nhất bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ, dĩ nhiên tiếp viên hàng không cũng sẽ không từ chối những yêu cầu như vậy.

Đến khi người đàn ông kia ngồi xuống cạnh Quý Noãn, thấy cô khó chịu với ánh mặt trời chói chang thì hạ kính cửa sổ xuống.Quý Noãn nhận ra cũng chỉ hé mắt khẽ liếc mắt sang bên cạnh một cái, đang chuẩn bị nhắm mắt thì chợt dừng lại, tháo mắt kính ra nhìn về phía người ngồi bên cạnh.“Hi.”

Người đàn ông chào cô.Quý Noãn nhìn cậu ta một lúc rồi mới lên tiếng: “Thẩm Mục?”

Thẩm Mục tủm tỉm cười, tiếng bà Mặc vừa lên đến miệng lại bị nén xuống, cậu ta do dự một lúc mới nói: “Cô Quý, cô đang chuẩn bị về nước sao?”

Quý Noãn không ngờ sẽ gặp Thẩm Mục ở nơi như thế nào, nhưng cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ quan sát cậu ta vài lần rồi mới trả lời: “Đúng vậy, chuẩn bị về.”

“Thật là khéo!

Mấy ngày qua tôi đi công tác ở London, hôm nay mới về nước, không ngờ lại gặp được cô.

Một thời gian trước tôi có nghe nói Tập đoàn MN đang rục rịch chuyển trụ sở về nước, nhưng cũng không được biết cụ thể, không ngờ lại là thật.”

Quý Noãn không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.Từ trước Thẩm Mục vẫn luôn ít nói, nhưng có lẽ mấy năm không gặp, hiếm hoi lắm mới được nói chuyện với người quen cũ nên thái độ cậu ta rất thân thiện: “Mấy năm nay cô Quý xuất hiện trên báo chí không ít nhé.

Năm nay còn vào bảng xếp hạng nữ doanh nhân của Forbes nữa.

Thật sự không ngờ xa cách mấy năm mà bây giờ cô đã tài giỏi như vậy.

Trước kia cô mở phòng giao dịch bất động sản còn bị nhiều người coi thường, thế mà không ngờ bây giờ ngành bất động sản lên như diều gặp gió, lợi nhuận thu về cũng khiến người ta phải xuýt xoa trầm trồ.

Năm nay ở trong nước có xếp hạng tỷ phú hay xếp hạng doanh nghiệp thì phần lớn bất động sản đều chiếm ưu thế, không thể không nói cô Quý thật sự có khả năng dự đoán…”

Hai năm vừa qua, Quý Noãn đại diện cho giới nữ doanh nhân người Hoa trẻ, tên tuổi cũng vang dội khắp nơi.

Tiếp viên hàng không nghe thấy hai người nói chuyện cũng không nhịn được mà liếc sang nhìn cô.

Trên các chuyến bay quốc tế như thế này, tiếp viên hàng không đa số là nam thanh niên trẻ tuổi.

Họ nhìn Quý Noãn nhưng lại thấy cô không hề nhúc nhích, dường như không để tâm đến những gì Thẩm Mục nói, chỉ yên lặng ngồi nghe, không đáp lại, cũng không hề ra vẻ tươi cười khách sáo.

Một người phụ nữ nhìn có vẻ trầm ổn điềm tĩnh lại yên lặng như vậy, tạo nên vẻ chín chắn rất quyến rũ.Đến cả Thẩm Mục cũng phát hiện ra, Quý Noãn sau vài năm ngắn ngủi đã thay đổi rất lớn, tản ra khí chất thu hút sự chú ý của người khác.Ngày trước ở Hải Thành, cô từng là mỹ nhân có tiếng tăm không hề tầm thường.

Nhưng sau mấy năm tôi luyện trưởng thành trên thương trường khiến cô thoạt nhìn trông như mỹ nữ phong cách quý phái trong giới thượng lưu.Quý Noãn chỉ khẽ nhếch khóe môi cười nhẹ rồi lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, không rõ là cố tình hay vô ý mà cô không nói gì thêm, cũng không tiếp tục đáp lời của Thẩm Mục.Ngược lại Thẩm Mục vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Quý Noãn.

Còn Quý Noãn thì xem cậu ta như người vô hình, suốt cả chặng bay từ Anh đến vùng trời địa hạt Trung Quốc, cô cũng không hề nói thêm một câu với cậu ta.Thẩm Mục thấy hơi ấm ức, lúc trước người ly hôn với Quý Noãn là Tổng Giám đốc Mặc, không phải là cậu ta.

Tuy cậu ta vẫn luôn làm việc bên cạnh Tổng Giám đốc Mặc, nhưng thái độ không để ý đến ai của cô Quý thật sự lạnh lùng quá đi.Tiếp viên hàng không thông báo chỉ còn nửa giờ nữa là sẽ hạ cánh xuống Hải Thành.Trước đó Thẩm Mục rất biết ý quay về chỗ ngồi cũ của mình.

Bây giờ nghĩ lại sau khi hạ cánh thì không biết lúc nào mới có thể gặp lại Quý Noãn, cậu ta do dự một chút rồi vẫn đổi chỗ sang cạnh cô."

Cô xuống máy bay có ai đón không?

Có cần tôi lái xe đưa cô về không?

Xe của tôi vẫn ở sân bay.”

“Tôi mới đổi chuyến bay, cũng không báo cho ai nên không có người đến đón.”

Bây giờ Quý Noãn mới trả lời một câu, đồng thời liếc nhìn cậu ta: “Mấy năm nay không phải cậu sang Mỹ làm cho Shine sao?

Mặc thị đã sát nhập thành chi nhánh của Tập đoàn Shine rồi, cậu cũng không làm việc ở Hải Thành nữa, sao lại có xe ở sân bay?”

“Cô Quý không biết sao?”

Thẩm Mục cười hỏi ngược lại.Quý Noãn không mặn mà liếc cậu ta: “Biết cái gì?”

“Tôi theo Tổng Giám đốc Mặc về nước hơn bốn tháng rồi.

Tình trạng tài chính của các chi nhánh Shine trên toàn thế giới đều đang rất ổn định.

Sau khi Tổng Giám đốc Mặc tiếp nhận Shine thì tự mình sàng lọc lựa chọn quản lý ở rất nhiều cấp, thậm chí bây giờ toàn bộ quản lý ở Los Angeles cũng là người đi theo Tổng Giám đốc Mặc đến làm việc, toàn những trợ thủ đắc lực, hoàn toàn không cần Tổng Giám đốc Mặc phải quan tâm.

Bây giờ trọng điểm phát triển kinh tế và thị trường là Trung Quốc, trong tương lai ba năm tới Shine cũng tập trung vào nước nhà.”

Mặc Cảnh Thâm về nước rồi.Thông tin này không đến nỗi khiến Quý Noãn dao động, chỉ có điều khi nghe thấy thì cô cũng phải cố ghìm lại sự ngạc nhiên.

Cô thật sự không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại về nước.“Tuần trước tôi đi London vì có nhiệm vụ đi kiểm tra một chi nhánh ở bên đó, tôi đỗ xe ở sân bay.

Nếu chưa có xe nào đến đón thì chi bằng cô ngồi xe tôi đi.

Dù sao cũng đều về trung tâm Hải Thành, xe tôi cũng không còn ai cả, nên cũng không có gì bất tiện.

Bây giờ các cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhìn qua đã biết là giàu có thì tốt nhất không nên tùy tiện gọi xe lạ, rất dễ gặp chuyện không may…”

Những lời sau của Thẩm Mục loáng thoáng vang lên bên tai, Quý Noãn liếc cậu ta mỉm cười nhưng vẫn từ chối.“Không cần đâu, tôi xuống máy bay rồi sẽ đi gặp khách hàng trước kia thường qua lại, sau đó ngồi xe của họ về là được rồi, không cần làm phiền cậu đâu.”

Câu nói của Thẩm Mục lập tức nghẹn lại trong họng, cậu ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tổng Giám đốc Mặc hôm nay có lẽ cũng đến công ty, cô không có ý định đi gặp sao…”

Khi cậu ta nói câu này cũng là lúc máy bay hạ cánh, tiếng bánh xe máy bay chạm xuống mặt đất cùng với tiếng tiếp viên từ buồng lái thông báo máy bay đã hạ cánh an toàn bằng cả tiếng Anh vẫn tiếng Trung.

Âm thanh xung quanh quá huyên náo ồn áo, không biết Quý Noãn có nghe thấy hay không, nhưng đúng lúc này cô lại đeo kính râm lên, không hề đáp lại.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
423: Ai Đang Âm Thầm Thúc Đẩy Quỹ Đạo Cuộc Đời Cô (1)


Cửa cabin máy bay vừa mở ra, Quý Noãn đứng dậy bước đi, không thèm quay đầu lại.Thẩm Mục do dự rồi cũng đứng dậy đi theo, không ngờ đúng là Quý Noãn gặp đối tác ở sân bay.

Cô vừa đi đến sảnh sân bay đã một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mỉm cười bước về phía cô.Quý Noãn vẫy tay với người đàn ông kia, xoay người xách rương hành lý thì nhìn thấy Thẩm Mục đang đứng cách mình vài bước, nhưng cô cũng chỉ liếc mắt nhìn, hờ hững gật đầu khách sáo chào rồi quay người đi luôn.Thẩm Mục đang định giơ tay lên nói một câu “Hôm nay cô bận thì bao giờ có thời gian sẽ gặp lại”, thế mà Quý Noãn còn không cho cậu ta có cả cơ hội nói chuyện, đã đi thẳng.Cánh tay Thẩm Mục khựng lại trong không trung, rồi thoáng ngượng nghịu hạ xuống.Trước kia tính tình cô Quý rất thân thiện, lần nào tới Mặc thị cũng đều chào hỏi, cũng rất khiêm nhường với cậu ta, khác xa với thái độ xa cách này.Nhìn thấy Quý Noãn đi cùng với người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia, vừa đi vừa cười cười nói nói, Thẩm Mục không khỏi than thầm trong lòng, không nhiều lời nữa mà đi ra khỏi sân bay.“Mấy hôm trước nghe Tổng Giám đốc Hạ nói cô định về nước, tôi còn tưởng ít nhất cô cũng phải chuẩn bị mất mấy tháng, không ngờ cô quay về nhanh như vậy.”

Người đàn ông đi cạnh Quý Noãn gọi thư ký xách hành lý cho cô rồi vừa đi bên cạnh vừa nói chuyện.“Đúng là tôi không có ý định quay về sớm như vậy, mấy năm nay tôi cũng quen với cuộc sống ở Anh rồi.”

Quý Noãn mím môi cười nói: “Nhưng Hạ Điềm lại sắp sinh, thời điểm này tôi không thể một mình an nhàn tĩnh tại ở Anh được, cuối cùng cũng phải quay về Hải Thành tiếp nhận lại công ty, tránh để cô ấy có sinh con cũng không yên tâm.”

“Ai nói cô ở bên Anh an nhàn tự tại.

Người không biết thì chỉ nhìn đến sự thành công của cô bây giờ, có mấy người biết ba năm ở Anh cô đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào đâu.”

Quý Noãn cười: “Ai cũng có thời gian phải vất vả.

Tôi thấy những tháng ngày lăn lộn của tôi còn ít.

Nếu không phải hai năm qua Mr.Vinse mỗi lần đi công tác bên Anh đều giúp tôi xử lý mấy hợp đồng khó nhằn với các công ty cạnh tranh nguồn vốn thì e rằng tôi thật sự không thể đặt chân vào ngành này nhanh như vậy được.

Nhắc đến quý nhân thì tôi cũng có nhiều.

Mr.Vincent vừa là đối tác chiến lược, lại vừa là sư phụ của tôi, dạy tôi rất nhiều chiêu thức kinh doanh.

Mr.Vinse thì thật sự là ân…”

“Ân cái gì mà ân, không lẽ tôi không phải là người bạn tri kỷ của cô sao?”

Người đàn ông đi bên cạnh liếc cô ý nhị sâu xa.Thư ký của Mr.Vinse không còn là người thư ký đi theo anh ta ba năm trước.

Người thư ký hiện tại từ lâu đã chứng kiến mấy năm nay Mr.Vinse đều cố tình đề xuất đi Anh công tác.

Chỉ cần người tinh mắt là sẽ nhận ra lần nào Mr.Vinse cũng đến thăm Quý Noãn.

Nhiều lần như vậy, quan hệ của Quý Noãn và Mr.Vinse tuy đã dần gần gũi hơn rất nhiều, nhưng Quý Noãn dường như không nhận ra những lời bày tỏ của Mr.Vinse, hoàn toàn chỉ xem anh ta là đối tác hoặc bạn bè.

Ba năm rồi mà họ vẫn chưa vượt ra khỏi khuôn khổ của tình bạn.Không biết phải nói EQ của cô Quý quá thấp hay vì cô quá cao ngạo, vậy mà không chút dao động.Nghe đến ba chữ bạn tri kỷ, Quý Noãn cũng chỉ khẽ cụp mắt xuống cười rồi liếc nhìn thời tiết bên ngoài sảnh sân bay: “Nhiệt độ trung bình ở Hải Thành vào tháng Sáu cũng phải hơn ba mươi độ, còn chưa ra ngoài mà đã cảm thấy luồng hơi nóng ập vào mặt rồi.

Có phải vì tôi mặc nhiều quá không?”

Mr.Vinse cũng không dền dứ đề tài vừa rồi nữa.

Mấy năm nay xem ra anh ta cũng tìm hiểu tính tình Quý Noãn khá kỹ.

Cô một lòng một dạ lao vào sự nghiệp, chuyện tình cảm dường như hoàn toàn biến mất.

Cô rất thờ ơ với nam giới hay chuyện yêu đương nam nữ.

Không phải do cô cố tình tránh né, mà gần như là cô thật sự không có hứng thú.Dù sao bên cạnh Quý Noãn bây giờ cũng không có người nào theo đuổi quá gắt gao.

Có ai đó bám quá thì chính cô cũng tự cắt đuôi rồi, không cần anh ta phải tự đuổi người.

Anh ta cũng độc thân nhiều năm, đã hình thành thói quen ở lấy tư cách bạn bè mà qua lại ở bên cạnh Quý Noãn.Cô chưa động lòng, anh ta cũng chưa vội.“Thời tiết London lạnh và ẩm, lâu rồi cô không cảm nhận ánh nắng mặt trời của Hải Thành, đúng là mặc hơi nhiều.

Cô có muốn đi thay đồ không, tôi chờ cô.”

Mr.Vinse liếc chiếc áo sơ mi nữ dài tay và quần jeans trên người Quý Noãn, quay đầu ra hiệu cho thư ký đưa vali hành lý cho cô.“Hay là hai người cứ về trước đi.

Tôi thay đồ xong sẽ gọi xe về luôn.

Hôm nay tôi bay từ London về Hải Thành, còn anh thì từ Hồng Kông về Hải Thành, hơn nữa lại trùng hợp gặp mặt ở sân bay.

Vừa rồi tôi nghe Thư ký Dương nói anh đã có mặt ở sân bay ba tiếng rồi, nếu biết trước thì tôi đã không bắt anh phải đợi.

Bây giờ tôi ngại không dám để Mr.Vinse chờ thêm nữa.”

Quý Noãn vừa nói vừa tháo kính xuống bỏ vào túi, cầm lấy vali nhìn xung quanh tìm nhà vệ sinh.“Chiều muộn hôm nay tôi cũng không bận gì ở công ty.

Thay quần áo thì mất bao nhiêu thời gian đâu, tôi chờ cô.”

Mr.Vinse đứng tại chỗ, chỉ tay về bên phải cách đó hai trăm mét.

“Đằng kia.”

Quý Noãn nhìn về hướng anh ta vừa chỉ, đúng là có một nhà vệ sinh.Cô khách sáo gật đầu cười với Mr.Vinse rồi quay người kéo vali về hướng đó.Hơn mười phút sau, Quý Noãn thay đồ xong từ nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Cô gái lúc trước mặt áo sơ mi quần jeans giờ mặc một bộ váy hai dây màu đỏ, mái tóc dài ngang vai xõa tung ra sau lưng, để lộ xương quai xanh và cần cổ trắng ngần, nhìn cô toát ra sự mát mẻ giản dị và sự quyến rũ rất tự nhiên.Sau khi thay đồ, vì Tiểu Bát đã về Hải Thành từ mấy hôm trước, nên cô định gọi điện cho Hạ Điềm để báo đã đến nơi an toàn, nhưng khi ngước mắt lên cô đã thấy Mr.Vinse vẫn đứng chỗ cũ kiên nhẫn chờ đợi.Mr.Vinse đứng từ đằng xa thấy Quý Noãn thay trang phục xong thì nở nụ cười tán thưởng.

Khi Quý Noãn bước tới, thư ký sau lưng anh ta cũng chủ động nhận lại vali.

Nhiều người xung quanh đi qua vội vã cũng không nén được một ánh mắt liếc về phía cô gái đẹp trong bộ váy đỏ này.Cô gái xinh đẹp có làn da trắng mịn như vậy không phải là hiếm, nhưng phong cách kia lại khiến người ta bị thu hút lạ thường.

Đó là vẻ đẹp không kiêu căng tự phụ mà hoàn toàn tự nhiên điềm tĩnh khiến nam giới bị hút mắt vào.Thư ký Dương cũng không nhịn được mà liếc nhìn Quý Noãn, chẳng trách loại người tôn thờ chủ nghĩa độc thân như Mr.Vinse mà cũng bị Quý Noãn làm cho điên đảo.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
424: Ai Đang Âm Thầm Thúc Đẩy Quỹ Đạo Cuộc Đời Cô (2)


Họ từ sân bay về thẳng trung tâm Hải Thành.

Xa cách mấy năm, Quý Noãn nhìn ven đường vẫn cảm thấy quang cảnh rất quen thuộc, không ngờ thời gian trôi nhanh đã ba năm rồi.

Dường như Hải Thành thật sự không có chút thay đổi nào.Như thể cô chưa từng rời đi.“Cô chắc chắn không cần tôi đưa cô về nhà sao?”

Mr.Vinse ngồi trong xe nhìn Quý Noãn vẫn trầm mặc yên lặng nhìn ra ngoài cửa xe.“Không cần đâu, tôi về công ty trước.”

“Địa điểm cô chuyển phòng giao dịch ba năm trước giờ đã cũ rồi, tòa cao ốc mới không nằm ở trung tâm nữa mà nằm ở phía Tây thành phố, cách chỗ ở trước kia của cô rất xa.

Cô có nghĩ đến chuyện chuyển nhà không?”

Đúng là sau khi quay về thì Quý Noãn cũng có ý định chuyển nhà.

Cô không đáp lại, chỉ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe một lát rồi mới nói: “Tôi cũng chưa chắc chắn, để xem tình hình rồi tính tính sau.”

“Nếu cần thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Khi ở London tôi đã phiền anh không ít, bây giờ về đến Hải Thành, bạn bè người thân của tôi cũng ở đây, nếu có thể tránh quấy rầy anh thì tôi sẽ cố gắng hạn chế hết mức.

Bây giờ về đến đây rồi thì chỉ còn vài chuyện vặt vãnh cần thu xếp, những chuyện khác đã có người của công ty lo, tôi cũng không có gì cần phải nhờ vả đâu.”

Mr.Vinse cũng không miễn cưỡng cô, khi thấy Quý Noãn mặc phong phanh mà điều hòa trong xe lại mở hết cỡ thì anh ta nghiêm giọng nói: “Giảm máy lạnh đi một chút.”

Thư ký ngồi ở ghế lái phụ đằng trước vội vàng vươn tay vặn nút điều khiển máy lạnh giảm đi một nửa.Quý Noãn dường như không nghe, coi như không liên quan đến mình, cô liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Từ đây đến phía Tây thành phố còn hơn bốn mươi phút nữa, cách công ty BGY của anh quá xa, tôi xuống xe ở đây được rồi.”

“Không sao, tôi đưa cô về trước.”

Quý Noãn không từ chối được thì cũng không nói lại nữa, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, không tham gia bất kỳ đề tài nào.***Chiếc xe chạy băng băng đến cửa chính tòa cao ốc chi nhánh Tập đoàn MN ở Trung Quốc tại phía Tây thành phố.Mr.Vinse đang định giơ tay lay Quý Noãn tỉnh dậy, tay còn chưa chạm vào người thì Quý Noãn đã mở mắt ra.Cô gái mặc váy đỏ rõ ràng nhắm mắt bốn mươi phút, nhưng khi cô mở mắt ra thì Mr.Vinse nhận ra ngay là cô không hề ngủ.

“Đến rồi.”

“Cảm ơn anh.”

Quý Noãn đang định xuống xe thì Mr.Vinse chợt giữ tay cô lại, thả một chiếc hộp nhung vào tay cô.Quý Noãn yên lặng liếc nhìn chiếc hộp nhung trong tay rồi lại ngước lên nhìn anh ta: “Cái gì đây?”

“Coi như là quà tặng mừng cô về nước.”

Quý Noãn khẽ mím môi, không mở chiếc hộp ra mà thả lại vào tay anh ta: “Tôi xin nhận lời chúc mừng về nước, còn quà thì xin thôi.”

“Chỉ là một chiếc lắc tay thôi mà.”

Mr.Vinse nhìn cổ tay trống trơn thanh mảnh của cô: “Mấy năm nay cô không đeo trang sức, chỉ là một chiếc lắc tay thôi, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.

Sao, không dám nhận à?”

“Chiêu khích tướng này không có tác dụng với tôi đâu.

Nếu Mr.Vinse đi nghỉ ở biển nào đó mà tiện thể mua về mấy chiếc lắc tay vỏ sò thì có lẽ tôi còn nhận lấy làm quà lưu niệm.

Còn loại này thì quá quý giá, tôi không thể nào nhận được.”

Chưa cần mở hộp ra, chỉ cần nhìn đến nhãn hiệu bên ngoài cũng có thể nhận ra đây là thương hiệu trang sức bậc nhất thế giới, một món trang sức bằng bạc hay pha lê cũng có giá hơn một trăm nghìn.

Dù tài sản hai người không ít, đây cũng chỉ xem là một món quà giản dị thôi, nhưng như vậy cô cũng không thể tùy tiện nhận được.Thấy Quý Noãn kiên quyết như vậy, Mr.Vinse cũng không cố thuyết phục, chỉ khẽ cười đặt chiếc hộp lên ghế: “Ừ, tôi không ép, cô không thích thì sau này tôi không tặng nữa.”

Quý Noãn biết rõ tâm ý của Mr.Vinse với mình.

Với tính tình của cô, chắc chắn cô không có cho phép đàn ông có ý với mình gần gũi mình quá lâu, hoặc trở thành bạn bè được.Đúng như Hạ Điềm nói, có vẻ như tính tình cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng cá tính cao ngạo trời sinh từ thuở thiếu nữ vẫn còn trong xương tủy cô.

Với người đàn ông mình không thích thì cô không có lấy một chút kiên nhẫn nào.

Tất cả những người theo đuổi cô đều bị cô xem như đồ bỏ đi mà hắt hủi, không cho họ lấy một cơ hội.Nhưng riêng Mr.Vinse thì lại là người rất tinh ý, có chừng mực.

Anh ta rất ga-lăng cũng rất tôn trọng cô, biết tiến biết lùi, cho đến bây giờ chưa bao giờ khiến cô phải khó xử.Dần dần anh ta ở bên cô cũng được lâu, lại đúng dịp giúp đỡ cô mấy lần ở London, vì vậy cô cũng không thể nào đẩy anh ta ra xa được nữa.Bạn bè à?

Coi như là vậy đi.Đúng lúc này điện thoại của Quý Noãn reo lên: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”

Mr.Vinse không đáp lại, khi Quý Noãn đang nghe điện thoại thì anh ta xuống xe trước, gọi thư ký lấy vali của cô xuống.

Mấy phút sau anh thấy Quý Noãn nghe điện thoại xong thì rất ga-lăng mở cửa xe ra giúp cô, mỉm cười nói: “Cô Quý, xin mời.”

Quý Noãn thả điện thoại di động vào túi rồi khách sáo gật đầu với Mr.Vinse và xuống xe, khéo léo từ chối lời đề nghị đưa cô đến tòa nhà của anh ta.Khi xe của họ vòng đi, Quý Noãn mới kéo vali hành lý vào tòa văn phòng.

Tuy mấy năm nay cô không ở Hải Thành, nhưng tư cách Tổng Giám đốc Tập đoàn MN cũng đủ để bảo vệ và nhân viên nhận ra, để cô đi thẳng vào không ai dám cản lại.Nhưng cô mới đi vào thì đã thấy ở sảnh trước có hai gã đàn ông to lớn mập mạp đang huyên náo ầm ĩ, còn đập đồ đập ly.

Còn hai nhân viên lễ tân đang đứng ở sảnh tiếp đón thì mặt mày căng thẳng đang cầm điện thoại gọi đi.Quý Noãn liếc mắt về phía bên này, xa xa chỉ nghe thấy tiếng của một gã đang đập đồ: “Gọi quản lý của các người xuống đây.

Rõ ràng chúng tôi đã trả giá mảnh đất trước rồi, sao chỉ trong một đêm lại thành ra tên Tập đoàn MN.

Các người ỷ vào hai năm qua Tập đoàn MN là tiên phong trong ngành địa ốc trong nước mà dám phỗng tay trên cả đất của Hằng Thành chúng tôi sao?

Gan các người cũng lớn quá đấy!”

Lễ tân cúp điện thoại, nét mặt hoảng sợ căng thẳng nhìn hai gã đàn ông cao lớn này, không dám vươn tay ra, lời nói thì cẩn trọng khép nép, sợ món đồ khác lại bị đập tiếp.“Có bầu thì sao?

Có bầu mà có thể tranh giành với Hằng Thành chúng tôi à?

Lợi nhuận của mảnh đất cũng bị các người cướp đi rồi, coi sếp chúng tôi là thùng rỗng à?

Chúng tôi vừa mới nhắc đến mảnh đất tốt, các người nói cướp là cướp, đúng là coi trời bằng vung.

Các người thật sự cho rằng bất động sản ở Hải Thành là thiên hạ của MN các người sao?Nói rồi, một gã đàn ông giơ chân lên hung hăng đạp mạnh vào quầy đá cẩm thạch ở sảnh tiếp đón, tạo ra một tiếng ồn rất lớn!
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
425: Ai Đang Âm Thầm Thúc Đẩy Quỹ Đạo Cuộc Đời Cô (3)


“Mau gọi đứa họ Hạ kia xuống đây!

Nếu hôm nay cô ta không đi ra gặp chúng tôi thì để ông đi lên moi đứa bé trong bụng cô ta ra!

Xem cô ta còn giả vờ được nữa không!”

“Á…”

Thấy hai gã kia có vẻ như muốn xoay người đạp bình sứ Thanh Hoa bên cạnh, bảo vệ công ty vọt ngay tới.

Tuy bình sứ Thanh Hoa không bị đạp trúng nhưng mấy người túm tụm một chỗ tạo nên một cảnh tượng náo loạn.“Quý tổng, cô đi lên trước đi.”

Nhân viên mới đón Quý Noãn ở trước cửa nhìn thấy cảnh này thì căng cả đầu, đứng bên cạnh Quý Noãn nói khẽ.“Chuyện gì xảy ra vậy?

Bình thường họ có tới đây gây chuyện không?”

Quý Noãn chưa bước vội vào thang máy mà đứng ở cửa thang máy nhìn sang.Nhân viên đứng sau lưng hạ giọng nói: “Tháng trước Tổng Giám đốc công ty bất động sản Hằng Thành đi gặp bên chính quyền đặt cọc trước quảng trường mới xây, chính quyền đã chuẩn bị đấu thầu gọi vốn rồi.

Nhưng đến tháng này họ đột nhiên tiếp nhận hồ sơ đấu thầu của Tập đoàn MN.

Cũng không hiểu họ nghĩ như thế nào, đã dàn xếp với người của Hằng Thành rồi mà cuối cùng lại lật kèo, nhét hồ sơ của chúng ta vào, đến khi lựa chọn thì dự án này lại thuộc về công ty chúng ta.

Tổng Giám đốc bất động sản Hằng Thành là một người rất ngang ngạnh, nghe nói trước kia ông ta lăn lộn trong xã hội đen, người của bên chính quyền cũng phải kiêng dè ông ta vài phần.

Thế nhưng bây giờ chính quyền lại đẩy trách nhiệm lên đầu chúng ta, nói là vì chúng ta có cho lợi nhuận cao.

Bây giờ chúng ta vẫn không rõ giữa Hằng Thành và chính quyền có mâu thuẫn gì hay không mà lại phải làm như vậy.

Nhưng người phụ trách đấu thầu của bên chính quyền đang đẩy công ty chúng ta ra làm bia đỡ đạn…”

Nói đến đây, nhân viên làm việc nhìn thấy có thêm mấy bảo vệ đi vào, sợ bọn họ khua khoắng động tay động chân va vào Quý Noãn, bèn vội vàng kéo Quý Noãn đứng bên cạnh, khẽ nói: “Mấy năm nay danh tiếng công ty chúng ta nổi đình nổi đám.

Trước kia chúng ta chỉ là một chi nhánh, nhưng bây giờ tin đồn trụ sở sắp dời về đây rò rỉ ra ngoài, không ít công ty bất động sản và công ty khoa học kỹ thuật ở thành phố muốn đối đầu với chúng ta.

Tổng Giám đốc Hạ vốn không định nói chuyện này cho cô biết, vậy mà không ngờ cô mới về đã chứng kiến chuyện như thế này.”

Quý Noãn nghe xong, thoạt đầu không lên tiếng, đảo mắt nhìn về phía thang máy.Số tầng trên thang máy từ tầng đỉnh đi xuống, chắc Hạ Điềm sắp xuống đến nơi rồi.Cô lại nhìn đám người đang túm tụm với nhau, lãnh đạm quăng một câu: “Báo cảnh sát trước đi.”

Sau đó cô muốn bước qua đó.Nhân viên vội vàng kéo cô lại: “Báo được cảnh sát thì chúng tôi đã báo từ trước rồi.

Bọn họ đến đây gây sự nhiều lần rồi, trước kia chỉ dọa nạt, không đập đồ này nọ.

Không ngờ hôm nay họ mới chạy đến đã đập đồ.

Giám đốc của bọn họ cũng có quan hệ với đồn cảnh sát.”

“Kể cả có quan hệ cũng báo cảnh sát trước đi, cả đồn cảnh sát ở Hải Thành đều có quan hệ với bọn họ hết cả sao?”

Quý Noãn hỏi ngược lại.Nhân viên thoáng sửng sốt rồi nghe lời gật đầu: “Vâng…”

Quý Noãn lạnh lùng đảo mắt, bước thẳng vào trong đám người đang bị bảo vệ vây quanh.Trong đám bảo vệ có người từng nhìn ảnh Quý Noãn, có người không biết cô là ai, nhìn thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp cứ đi thẳng đến, có người vội vàng giơ tay lên cản.Quý Noãn đẩy anh ta ra, cặp mắt lãnh đạm sáng rực trừng lên nhìn hai gã cao lớn cường tráng mới quật ngã bốn người bảo vệ xuống đất: “Tôi là người quản lý ở đây, có gì thì cứ nói, đập đồ đạc là tự thể hiện mình không dễ đối phó, hay là muốn thể hiện cho người khác thấy cái bộ dạng chó dại lên cơn của các người?”

Hai gã đàn ông dữ tợn trừng sang cô.

Họ cứ tưởng sẽ nhìn thấy người phụ nữ bụng vượt mặt là Hạ Điềm đi xuống, không ngờ người tới lại là người đẹp dáng vóc hoàn mỹ trong chiếc váy đỏ, hai gã lập tức chửi đổng một tiếng rồi xô cánh tay vừa mới bị bẻ quặt của một bảo vệ ra, sau đó đứng lên đi thẳng đến.Hai gã này cao ít nhất cũng một mét chín, vừa đứng lên thì lập tức những người ở xung quanh đều lùi lại đằng sau theo bản năng.Quý Noãn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cặp mắt bình tĩnh lãnh đạm nhìn hai gã này.

Hai gã mặt mũi bặm trợn cứ đứng trước mặt quan sát cô một lúc lâu.

Thấy cô gái trước mắt khẩu khí không thua kém ai, một gã chợt cười lạnh, cực kỳ lỗ mãng xấc xược giơ tay lên hướng về phía cô định chộp lấy cằm cô.Nhưng khi tay gã còn sắp chạm được vào cằm cô thì Quý Noãn vẫn không thèm nhúc nhích, trầm tĩnh thờ ơ nói: “Với tình huống chọn một trong hai mà cuối cùng chính quyền vẫn lựa chọn giao mảnh đất kia cho MN, chứng tỏ ngay từ ban đầu công ty các người đã thua khi đàm phán với họ.

Công ty Hằng Thành các người cứ đến tìm Tập đoàn MN để lải nhải như đứa trẻ ăn vạ thì đã tự thua trước rồi.

Bây giờ việc các người nên làm là đi tìm chính quyền tra hỏi xem câu chuyện thật sự như thế nào, chứ không phải là đến đây giở trò lưu manh chửi mắng đập phá.

Đập đồ của tôi cũng được, chỉ sợ đắt tiền quá, các người không đền nổi thôi.”

Gã cao lớn vừa giơ tay lên chợt khựng lại, trong một thoáng không hiểu ý tứ trong lời nói của Quý Noãn.

Nhưng khẩu khí không chút sợ hãi của cô khiến cho hai gã đàn ông hoài nghi quan sát cô từ trên xuống dưới, như phải xác định xem có đúng cô là người quản lý ở đây hay không.Chẳng phải người quản lý Tập đoàn MN ở Hải Thành là Hạ Điềm sao?

Cô gái này chui từ đâu ra?“Đúng vậy, rõ ràng thực lực chưa đủ mà chạy vạy khắp nơi muốn vớ được chỗ ngon, chạy một vòng đến chính quyền rồi cuối cùng vẫn không chiếm được miếng đất.

Việc sắp thành lại hỏng mà không thèm nhìn nhận xem vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết chạy đến MN gây sự, Tổng Giám đốc Hằng Thành thật sự cho là Tập đoàn MN ở Hải Thành chỉ có một bà bầu tứ cố vô thân này bám trụ hay sao, tưởng là có thể đè đầu cưỡi cổ chúng tôi hả?”

Đám đông giạt ra, người tự xưng là bà bầu Hạ Điềm mặc chiếc váy bầu mùa hè rộng thùng thình bước đến, chiếc bụng tròn vo nhô cao.

Tuy bụng cô đã to, nhưng khí thế của cô cũng hoàn toàn không thua kém ai, thậm chí còn có vẻ hung hăng hơn cả Quý Noãn.Hai gã đàn ông lại liếc sang Hạ Điềm, mắt đảo qua đảo lại từ Hạ Điềm sang Quý Noãn rồi lại đảo ngược lại.

Một gã liền giận dữ nói: “Cuối cùng ai trong hai người là quản lý ở đây?”

“Câu hỏi của anh ngây ngô như đứa con nít hỏi ba hay mẹ mới là người giám hộ hợp pháp vậy.

Là do mắt các người kém hay vì mù tin tức quá, đến cả Tổng Giám đốc Quý của Tập đoàn MN mà cũng không nhận ra.

Các người lăn lộn trong ngành bất động sản này như thế nào vậy?”

Hạ Điềm đi vào giữa đám đông, khinh thường không thèm liếc nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của hai gã đàn ông, chỉ tiến đến cạnh Quý Noãn khẽ nói: “Vừa về đã để cậu phải thấy cảnh buồn nôn này, đúng là mất mặt quá đi mất.”

Quý Noãn cúi đầu nhìn bụng của cô, cười lạnh: “Mặt mũi thì không quan trọng gì, mình thấy tốt hơn là cậu giải thích về cái bụng của cậu đi.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
426: Ai Đang Âm Thầm Thúc Đẩy Quỹ Đạo Cuộc Đời Cô (4)


Hạ Điềm vỗ nhẹ lên bụng, sờ một vòng như sờ quả dưa hấu rồi kiên định nói: “Bụng thế này còn chưa rõ ràng sao, còn phải giải thích cái gì nữa.”

Nhận thấy Hạ Điềm tỏ ra cam tâm tình nguyện, chứng minh đây là kết quả của tình yêu chứ không phải hậu quả như ở kiếp trước thì nỗi lo vẫn canh cánh trong lòng Quý Noãn cuối cùng cũng vơi đi.Bây giờ không phải là lúc hỏi chuyện này, Quý Noãn thu hồi tầm mắt rồi quay sang nhìn hai gã đàn ông: “Bây giờ có chuyện gì thì cứ nói với tôi.

Mấy năm nay cô Hạ thay tôi tạm quản lý từng công việc ở Hải Thành, bây giờ đã sắp đến kỳ sinh nở, các người có muốn gây sự thì cũng không cần thiết phải khó dễ với một bà bầu.

Nếu cô ấy bị các người dọa mà xảy ra chuyện thì các người có gánh nổi không?”

Hai gã này hoàn toàn không hề có ý định để ý đến phụ nữ có thai, nhưng Quý Noãn đã nói như vậy thì bọn họ cũng không định tự chuốc lấy phiền phức, nhưng mặt mũi vẫn dữ dằn nói: “Con m* nó, đừng có mang chuyện mang thai ra mà than thở.

Dám cướp của Hằng Thành thì một là cho bọn ông một cái công đạo, hai là trở mặt luôn đi.

MN làm thế này là có ý sau này đối đầu với Hằng Thành chúng tôi phải không?

Nếu các người thật sự dám thì Tổng Giám đốc nhà chúng tôi không nương tay với các người đâu…”

Hạ Điềm nhíu mày, đang định lên tiếng vì mấy lời khó nghe của bọn chúng thì Quý Noãn giơ tay lên ngăn cản, quay sang nói: “Đưa Tổng Giám đốc Hạ đi lên trước đi.”

“Quý Noãn.”

Hạ Điềm quay sang nhìn cô, hạ giọng nói: “Người của Hằng Thành không đơn giản đâu.

Cậu mới về nước, không biết trong ba năm vừa rồi mọc lên bao nhiêu công ty bất động sản mới ở trong nước, ngay ở Hải Thành cũng đã không ít rồi.

Tổng Giám đốc của Hằng Thành không phải người dễ đối phó đâu.”

“Mình biết rồi, cậu lên trước đi.”

Quý Noãn liếc mắt trấn an cô.Hạ Điềm sao có thể yên tâm được.

Mặc dù mấy năm qua Quý Noãn lăn lộn thăng trầm ở nước ngoài, nhưng mức độ cạnh tranh kinh doanh trong nước ở thành phố lớn như Hải Thành cũng không đơn giản hơn cạnh tranh quốc tế chút nào.

Cô vừa mới trở về, e là còn không biết tình thế hiện tại của các công ty bất động sản ở Hải Thành.Hạ Điềm vẫn còn muốn nói thêm, nhưng dù sao Quý Noãn đã quay về, ai cũng nhận ra ai mới là bà chủ.

Hơn nữa tình trạng của Hạ Điềm bây giờ quả thật không thích hợp với tình huống như thế này, nên mấy nhân viên không nói tiếng nào đã răm rắp lôi cô ra ngoài.“A, các người… các người đứng có kéo tôi…”

“M* nó, Quý Noãn quay về thì tôi không còn là bà chủ của các người nữa phải không, dám không nghe lời tôi, tôi còn có chuyện muốn nói với cô ấy, đừng có kéo tôi…”

Đến khi tiếng Hạ Điềm xa dần thì Quý Noãn mới lạnh nhạt nói: “Có gì thì vào phòng tôi nói.”

Lập tức hai gã đàn ông cười hềnh hệch nhìn gương mặt trắng mịn của Quý Noãn, vừa vươn tay lên như muốn sờ thử vừa nói: “Vào phòng làm việc à?

Hai chúng tôi với cô sao?”

Giọng điệu vừa thốt lên đã làm người ta thấy ghê tởm.

Mặt Quý Noãn vẫn không biến đổi, khi tay gã kia định chạm vào cô, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ tay gã đã bị bẻ quặt thật mạnh, thoắt cái đã vang lên một tiếng “rắc”.

Chỉ cần Quý Noãn mạnh tay hơn một chút là đủ để làm gã bị trật khớp rồi.

Hai gã đàn ông kinh hãi nhìn cô.

Cánh tay Quý Noãn đang bẻ quặt cánh tay của một gã, cô nhìn gương mặt trắng bệnh đau đớn của gã đàn ông trước mắt thì ôn hòa mím môi thản nhiên nói: “Ở nơi công cộng, các người phải chú ý chừng mực.

Dù sao Hằng Thành cũng là công ty có tiếng ở Hải Thành, gây sự thì gây sự, nếu làm thêm chuyện gì đáng ghê tởm nữa thì hình tượng công ty của các người không cách nào cứu vãn được.

Đến lúc đó, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Không chỉ hai gã đàn ông cao lớn cường tráng, mà cả đám nhân viên và bảo vệ cũng không nghĩ Quý Noãn nhìn mảnh mai yểu điệu như vậy mà lại phản ứng nhanh nhẹn, tư thế lại còn có vẻ chuyên nghiệp như thế.“Không ngờ, cô lợi hại thật.”

Gã đàn ông bị Quý Noãn bẻ tay định rút tay lại, nhưng vừa động đậy thì cảm thấy tay đau như bị trật khớp, cả cánh tay tê liệt không còn sức lực.

Gã càng không dám tin khi nhìn vào khuôn mặt có vẻ rất nhẹ nhàng như thể không hề dùng nhiều sức của Quý Noãn.Gã đàn ông còn lại thấy vậy, sợ bị mất mặt trước phụ nữ, đang định đưa tay lên hỗ trợ thì Quý Noãn đã lạnh lùng nói: “Muốn anh ta bị mất một cánh tay thì anh cứ ra tay đi.”

Hai gã đàn ông đờ đẫn bất động.Tiểu Bát nghe tin đi xuống, nhìn thấy cảnh này thì khẽ chớp mắt, lao đến sau lưng Quý Noãn rồi cất giọng nói: “Đừng có coi thường phụ nữ.

Tổng Giám đốc Quý của chúng tôi đã học võ với những võ sư nổi tiếng trên thế giới, các người có cậy sức thì cũng không bằng người biết rõ cách dùng lực trên các huyệt vị xương khớp trên cơ thể con người đâu.

Tin hay không thì các người cứ thử động thủ đi, xem Tổng Giám đốc Quý của chúng tôi có bẻ gãy xương tay của hai người hay không?”

Tiểu Bát đang nói thì cánh tay Quý Noãn lại khẽ dùng sức, thật ra chỉ mạnh tay hơn một chút xíu thôi nhưng cũng đủ khiến cho cánh tay của gã kia đau như đứt gân.Nghe thấy Tiểu Bát nói như vậy, dáng vẻ kiêu căng bệ vệ của hai gã này giảm đi không ít, ánh mắt bất mãn nhuốm chút hung dữ vẫn trừng Quý Noãn: “Cô, cô, cô buông tay ra đi đã.”

“Có động tay động chân nữa không?”

Quý Noãn lạnh mắt hỏi vặn lại.Đến khi cánh tay gã kia bị đau nhức đến vã mồ hôi thì cuối cùng gã mới có ý thỏa hiệp, vội vàng chịu thua: “Buông ra đi, từ từ nói chuyện.”

Lúc này Quý Noãn mới buông tay ra.Nhìn thấy động tác thả tay ra không tốn chút sức lực của cô gái mặc váy đỏ thì hai gã đàn ông này ít nhiều cũng tin lời Tiểu Bát nói khi vừa lao xuống.Cô gái này có thể bẻ gãy xương người sao?Khi Quý Noãn đang lãnh đạm quay người rời khỏi đám đông thì Tiểu Bát lặng lẽ nhìn Quý Noãn, Quý Noãn cũng tỉnh bơ liếc lại.

Người khác có thể không hiểu, nhưng xem ra hai người bọn họ thì ăn ý với nhau.Cô đâu có giỏi giang như Tiểu Bát nói?Nhưng đúng là trong năm cuối cùng ở London, Phong Lăng đến Anh ở bên cạnh Quý Noãn một năm.Trong lúc này có một lần Quý Noãn làm thêm giờ buổi tối ở công ty, khi ra về thì bị mấy tên nước ngoài cướp giật, tuy không bị sây sát gì lắm nhưng cũng từ ngày đó, cô có ý định học vài chiêu thức phòng thân.Vì vậy Phong Lăng lấy thời gian tập thể dục hàng ngày của Quý Noãn để dạy cô vài chiêu tự vệ đơn giản.

Sau đó Phong Lăng nhận ra Quý Noãn thật sự rất thích học, khả năng rất khá, nên Phong Lăng thiết kế một chương trình tập luyện tự vệ đặc biệt thích hợp với người chưa từng trải qua huấn luyện như Quý Noãn.Đúng là cô không cần phải dùng quá nhiều sức, chỉ cần nhớ rõ mấy vị trí yếu hiểm nhất trên cơ thể, ghi nhớ mấy yếu điểm và khớp nối trong bộ xương con người, kết hợp với mấy chiêu tự vệ căn bản mà Phong Lăng đã dạy thôi.Tập luyện một thời gian dài như vậy, bây giờ thi thoảng Quý Noãn ra tay thì thật sự có thể đạt đến trình độ tự vệ được.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
427: Ai Đang Âm Thầm Thúc Đẩy Quỹ Đạo Cuộc Đời Cô (5)


Tuy Quý Noãn học rất tốt, nhưng dù sao thì cũng như Phong Lăng đã nói trước đây.

Cô chưa từng rèn luyện thể lực nghiêm ngặt, nên khi dùng sức vẫn lộ yếu điểm.

Bình thường cô vẫn dùng đến trí thông minh để thắng, chút bản lĩnh cùng với chút mưu mẹo ít nhiều gì cũng có thể tạm thời dọa người một chút.

Chỉ cần đối phương e ngại thì thủ đoạn này của cô mới phát huy hiệu quả.Nhưng nếu đối phương thật sự dùng lực, cô chắc chắn không thể nào vượt qua được hai gã đàn ông cường tráng như vậy.

Dù sao họ đều có cả chiều cao lẫn sức khỏe, cô lại không phải mình đồng da sắt, làm sao đánh bại bọn họ được.Nhưng Tiểu Bát cũng rất nhanh trí hiểu ý phối hợp, chỉ đôi ba câu đã hù dọa được người ta.Chắc cũng vì Quý Noãn mới từ Anh về, những người này chỉ biết tiếng tăm của cô lừng lẫy trong năm vừa rồi, chỉ biết danh tiếng của cô bây giờ vang dội và còn lọt vào bảng xếp hạng của Forbes, nên mới đầu còn chưa hiểu rõ cô mà thôi.Quý Noãn dẫn hai người vào phòng làm việc, hỏi han cặn kẽ mọi chuyện từ đầu đến cuối, rồi gọi điện trực tiếp cho người phụ trách bên phía chính quyền, cũng hiểu ra được phần nào câu chuyện.Đúng là ban đầu người phụ trách đã nhận chút lợi ích của Hằng Thành nhưng lại bị cấp trên phát hiện ra.

Đến ngày đấu thầu thì lại có cả lãnh đạo cấp cao tham dự nên bọn họ không dám quá lộ liễu, nên mới gom hồ sơ của các công ty lớn lại.

Cuối cùng lãnh đạo cấp cao quyết định giao cho công ty MN phụ trách dự án này.

Khi người của Hằng Thành đến chất vấn, họ lấy lý do là Tập đoàn MN đưa ra lợi nhuận hấp dẫn hơn.

Mặc dù không công khai nhưng mục đích của họ rất đơn giản, đó là mượn đủ mọi cớ để đẩy Tập đoàn MN lên làm bia đỡ đạn.Sau khi Quý Noãn làm rõ nguyên nhân gốc rễ và hậu quả, cũng biết mình đương nhiên không thể đắc tội với người của chính quyền, vì vậy cô cũng không thể nói toạc nguyên nhân này ra, chỉ có thể dùng các mánh lới vòng vèo để giải quyết vấn đề với bên Hằng Thành.Hai gã nọ đang chuẩn bị gọi Tổng Giám đốc của mình đi sang thì cuối cùng cảnh sát cũng lững thững đi đến.Đúng là người của công ty Hằng Thành có chút quan hệ với cảnh sát nên bọn họ thật sự chỉ đi ngang qua.

Họ vào không lập biên bản, không xử lý vấn đề mà dẫn người đi luôn.

Vừa ra ngoài thì họ cũng thả người.

Chuyện cứ như vậy mà tạm xong.Biết được sau khi cảnh sát đưa người ra ngoài thì thả đi luôn, toàn bộ nhân viên của Tập đoàn MN đều phẫn nộ nhưng không có ai dám nói qua nói lại.

Dù sao cảnh sát ở khu Thành Tây cũng thật sự hay qua lại với công ty Hằng Thành.

Sống trên đời là phải như vậy, trừ phi mình có chỗ dựa cao hơn vững hơn.Vấn đề xem như đã được giải quyết, nhưng mâu thuẫn giữa công ty Hằng Thành và Tập đoàn MN vẫn bế tắc.

Quý Noãn phải nghĩ cách để tháo gỡ khúc mắc này.Tuy hiện nay giữa các công ty địa ốc cũng có chuyện va chạm qua lại, nhưng loại xung đột như thế này rất dễ dàng phát triển như quả bóng tuyết, càng lăn càng to.***Trong phòng làm việc, Hạ Điềm ưỡn cái bụng to đẩy cửa đi vào, nhìn Quý Noãn đã ngồi sau bàn làm việc.“Lẽ ra vừa rồi không được để bọn họ dễ dàng đi như vậy.

Chẳng phải họ nói muốn moi con từ trong bụng mình ra sao?

Mạnh miệng như thế, mình cũng muốn được xem bọn họ có gan đến moi thật không.”

Hạ Điềm đùng đùng bước vào, rõ ràng còn chưa hết bực.

Quý Noãn liếc cô rồi lại nhìn xuống bụng của cô: “Mấy tháng rồi?”

Hạ Điềm im lặng một khắc rồi mới nói: “Tám tháng.”

“Sắp sinh thật rồi sao?”

“Thật ra ai là người tiết lộ thông tin cho cậu?

Chuyện mang bầu mình vẫn giấu, ai to gan lớn mật dám tiết lộ cho cậu chứ?”

“Không nói cho mình biết thì cậu định vừa xuống khỏi giường sinh thì quay về làm việc luôn à?”

Quý Noãn lạnh lùng liếc Hạ Điềm, tiện tay mở máy tính, ngón tay gõ gõ xuống bàn: “Từ hôm nay cậu chính thức nghỉ phép, chờ bao giờ con đầy năm rồi tính tiếp.”

“Mình đã sinh đâu, vội cái gì?”

Hạ Điềm đi thẳng vào, ưỡn cái bụng tròn vo vượt mặt ra rồi chống tay xuống bàn khom nửa người xuống, tủm tỉm cười nhìn Quý Noãn: “Không phải ba năm ở Anh cậu uống thuốc hồi xuân đấy chứ?

Cũng đã hai bốn hai lăm tuổi rồi mà sao mặt của cậu cứ như học sinh cấp ba thế, lão hóa ngược sao?”

Quý Noãn không để ý đến cô, vẫn đọc báo cáo trong máy tính, vừa xem vừa nói: “Tất cả công việc của cậu bây giờ giao cho mình, ngay lập tức về nhà nghỉ sinh đi.”

Thấy Quý Noãn kiên quyết nhào vào công việc, Hạ Điềm chống hai tay cạnh thắt lưng, vừa đỡ bụng đi qua đi lại vừa nói: “Cậu mới về nước, mình còn phải bàn giao vài ngày đã.

Dù sao có cậu ở đây rồi thì mình cũng chỉ định ở bên cạnh làm mấy việc vặt, giúp cậu xem tài liệu thôi.”

“Cũng được.”

Quý Noãn tắt trang báo cáo trong máy tính rồi buông chuột máy tính ra, tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt điềm tĩnh nhìn xuống bụng Hạ Điềm: “Không thấy cậu làm lễ cưới, bụng lại to như vậy rồi, đứa bé này sinh ra có hợp pháp không?

Hai người đăng ký kết hôn chưa?”

Khóe miệng Hạ Điềm khẽ giương lên: “Đăng ký rồi.”

“Bao giờ?”

“Anh trai cảnh sát hình sự nhà mình vừa thấy mình nôn vào buổi sáng là tức tốc lôi mình vào bệnh viện, phát hiện mình mang thai là dắt thẳng mình đi đăng ký.

Anh ấy còn ỷ có quan hệ với các ban ngành, lấy được hộ khẩu mình không cách nào trộm được trong nhà ở thành phố S, sau đó cứ thế mà đăng kí luôn…”

Quý Noãn nhướng mày: “Trước đây một câu khúc gỗ một câu phiền phức, vừa thối vừa ngang ngạnh, bây giờ lại là anh trai cảnh sát hình sự rồi hả?”

Hạ Điềm không thanh minh, chỉ vuốt bụng nói: “Đúng là anh ấy cũng định làm lễ cưới, nhưng vừa lấy giấy đăng ký xong thì anh ấy có nhiệm vụ truy nã tội phạm, đi công tác nửa năm rồi.

Mình còn chưa có thời gian thích ứng từ thiếu nữ sang thiếu phụ thì chỉ sau một đêm đã biến thành một hòn vọng phu to tướng ở Hải Thành rồi.

Haizzz, hối hận quá, lẽ ra lúc trước không nên mềm lòng đi lấy giấy đăng ký với anh ta.”

Rõ ràng mặt Hạ Điềm bấm ra mật mà vẫn còn đứng đây than thở mình là hòn vọng phu.Mặt Quý Noãn vô cảm: “Thật ra nếu cậu muốn ly hôn thì cũng không phải quá khó khăn.

Nói đến chuyện ly hôn thì coi như mình cũng có chút kinh nghiệm, có cần mình chia sẻ chút kinh nghiệm không?”

Hạ Điềm liếc cô: “Nếu mình ly hôn thì cậu làm bố con mình nhé?”

Quý Noãn mím môi bật cười: “Được chứ.”

Hạ Điềm liếc mắt: “Cậu đừng có gieo họa cho mầm non của Tổ quốc.

Lỡ không may sau này con mình không phân biệt được nam với nữ, không biết nam là bố hay nữ là bố thì hỏng mất.”

Cô vừa nói vừa đưa mắt liếc Quý Noãn, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Sau khi trụ sở công ty chuyển từ London về đây, chẳng lẽ vẫn cứ để ở trong tòa cao ốc này sao?

Thật ra ở khu Thành Tây cũng có nhiều bất tiện, từ đây vào trung tâm hay bị tắc đường, mà ở trung tâm thành phố mới có vài tòa nhà mới xây dựng, có thể mua lại được.”

“Ở vị trí nào?”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
428: Ai Đang Âm Thầm Thúc Đẩy Quỹ Đạo Cuộc Đời Cô (6)


“Ở ngay chỗ chi nhánh Tập đoàn Shine ở Hải Thành bây giờ, chính là Tập đoàn Mặc thị khi trước đó.

Khu ngay bên cạnh vốn là ngân hàng, sau này bị dỡ đi xây lại, bây giờ là tòa cao ốc cao tám mươi tầng, cao bằng Tập đoàn Shine.”

Hạ Điềm còn đang định nói tiếp, nếu chuyển đến nơi đó, nếu phòng làm việc của Quý Noãn ở tầng trên cùng thì có thể làm hàng xóm của Mặc Cảnh Thâm rồi.Dù sao với độ cao như nhau, tầng cao như nhau, cửa sổ sàn như nhau, thì ở trong phòng làm việc chỉ cần ngoảnh đầu là nhìn thấy nhau.Nhưng Hạ Điềm còn chưa nói nốt được hai câu này thì đã thấy mặt Quý Noãn chẳng chút cảm xúc.Quý Noãn: “Không chuyển.”

Hạ Điềm: “…

Tuy tòa cao ốc này đủ lớn, nhưng dù sao bây giờ Tập đoàn MN tầm cỡ quốc tế cũng không phải là một công ty nhỏ tầm thường nữa, đã nằm trong top mười công ty của người Hoa rồi.

Cậu cứ giữ khu làm việc ở khu Thành Tây như thế này không thấy thiệt thòi sao?”

“Có gì mà thiệt thòi chứ?

Hải Thành lớn như vậy, không phải chỉ riêng khu trung tâm mới có tòa cao ốc.

Nếu khu Thành Tây không có thì còn có khu Thành Đông, khu Thành Nam, khu Thành Bắc hoặc là trung tâm thương mại.

Cao ốc ở trung tâm thương mại tuy đắt nhưng cũng không đến nỗi là không mua được, sao phải để mình đi vào khu trung tâm làm gì?”

Hạ Điềm nghẹn lại, kiên quyết không nói chuyện làm mình mất mặt nữa, tránh chọc giận Quý Noãn.Buổi chiều, mọi người tan làm, Hạ Điềm thay mặt các đồng nghiệp lâu năm ở Tập đoàn MN định hỏi Quý Noãn tối nay có muốn cùng ăn tối chúc mừng với mọi người không.Nhưng cô mới đến cửa phòng làm việc thì đã thấy Quý Noãn đi ra ngoài rồi.Cô gái mặc váy đỏ xinh đẹp, chỉ đơn giản bước mấy bước chân ra khỏi phòng làm việc cũng tỏa sáng rực rỡ, khiến cho mấy nhân viên nam đi ngang qua tầng này cũng phải ngoái lại nhìn.“Đám Tiểu Bát hỏi tối nay cậu có muốn đi liên hoan không kìa.”

“Để hôm khác đi.

Hôm nay mình mới về, tối nay về nhà dọn dẹp đã.”

Quý Noãn bấm nút thang máy xuống rồi điềm tĩnh nói: “Chuyện công ty thì mình không gấp, nhưng thật sự muốn về nhà họ Quý một chuyến.

Trước đây mình không nghe ngóng gì, nhưng hai ngày gần đây mình biết hình như Quý Mộng Nhiên có tin tức, dù sao mình cũng phải về nhà xem thế nào.”

“Cũng được, vậy hoãn liên hoan đến Chủ nhật đi.

Hơn ba năm cậu mới quay về, nhân viên kỳ cựu chúng mình vẫn luôn ở Hải Thành quản lý gia sản này cho cậu, thường xuyên gặp gỡ mọi người một chút.”

“Chủ nhật cũng được.”

Quý Noãn nói đúng lúc cửa thang máy mở ra.

Cô quay đầu sang Hạ Điềm và mấy đồng nghiệp sau lưng mỉm cười: “Tạm biệt mọi người.”

Đến khi cửa thang máy đóng lại rồi Hạ Điềm vẫn đứng bất động nhìn cánh cửa.Yên lặng một hồi lâu, cô mới đảo mắt nhìn Tiểu Bát đang quay người vội vàng định đi, liền đưa tay túm áo cô nàng lại.Tiểu Bát bị giật lại thì lảo đảo, vội vàng giữ thăng bằng rồi kinh ngạc nhìn qua: “Chị Hạ?”

Hạ Điềm giơ ngón tay chỉ chỉ về phía thang máy hỏi: “Mấy năm nay Quý Noãn ở bên Anh vẫn giữ cái kiểu như thế này sao?”

“Kiểu gì?”

Tiểu Bát có chút ngẩn ngơ.“Cái kiểu như vừa rồi đấy.

Không phải em nói ba năm nay Mr.Vinse vẫn thường xuyên bay sang Anh sao, không phải em nói Mr.Vinse vẫn theo đuổi nhưng cô ấy không có chút rung động sao?

Cô ấy có nhắc đến Mặc Cảnh Thâm không?”

Tiểu Bát lắc đầu: “Không thấy nhắc đến.”

“Cô ấy không hề nhắc đến một chữ liên quan đến Mặc Cảnh Thâm à?”

Tiểu Bát tiếp tục lắc đầu: “Đúng là không hề nhắc đến.”***Đêm đó, Quý Noãn về căn nhà hơn hai trăm mét cô mua cách đây ba năm, trước khi chuẩn bị đi London.

Căn hộ này vốn gần tòa cao ốc của công ty trước đây, nhưng bây giờ chuyển đến khu Thành Tây thì hơi xa.

Hạ Điềm tính lấy một chiếc xe đến để cô lái về nhà, nhưng ba năm nay đường xá ở Hải Thành cũng sửa đổi không ít, có thêm nhiều cầu vượt.

Cô sợ có nhiều đường mới, cô chưa quen đường nên đi lạc mà bị chậm, nên quyết định không lái xe mà gọi xe đi về.Thật ra cô chỉ mới ở được vài ba ngày trong căn hộ này.

Cô để lại nhiều đồ đạc hành lý ở đây rồi đi luôn, căn phòng chưa từng được dọn dẹp qua.Cô mở cửa phòng đi vào thấy bên trong cũng không thay đổi chút nào.

Chỉ là ba năm qua không có ai quét dọn nên tất cả vật dụng trong nhà đều phủ một lớp bụi.

Những vali hành lý trước kia cũng bị bám một lớp bụi mỏng.Quý Noãn kéo vali hành lý trong tay đi vào, gọi điện thoại cho bảo vệ mời một dì trong công ty vệ sinh đến.

Cô và dì dọn vệ sinh tốn hơn một tiếng để dọn dẹp lau chùi căn hộ sạch sẽ từ trong ra ngoài.Đến khi dì lau dọn về rồi, Quý Noãn vào nhà mở các vali hành lý lúc trước ra.Từng chiếc áo váy của ba năm trước ở Hải Thành một lần nữa xuất hiện trước mắt cô, chiếc máy tính cô dùng trước đây, một ít đồ dùng sinh hoạt…Có lẽ sau này vẫn phải ở đây một thời gian, nên Quý Noãn quyết định treo toàn bộ trang phục có thể mặc trong thời tiết này vào tủ.Cho đến khi các vali đều đã trống, chỉ còn lại một chiếc cuối cùng, cô mở ra lấy đồ thì nhìn thấy chiếc hộp nhung nằm dưới đáy vali.Tay cô khựng lại, ánh mắt nán lại trên chiếc hộp vài giây rồi mới rời đi.

Cô biết bên trong chiếc hộp là viên kim cương xanh.

Cô cầm chiếc hộp lên ném vào ngăn kéo tủ quần áo cùng với một đống điện thoại di động, sạc pin, máy tính, rồi không thèm liếc mắt đóng ngăn kéo lại ngay, tiếp tục xoay người đi dọn đồ.Đến hơn mười một giờ đêm, Quý Noãn tắm rửa sạch sẽ rồi mới mệt mỏi ngả người lên sofa.Còn có một ít đồ dùng hàng ngày chưa mua, tối mai cô sẽ mua, bây giờ thật sự không còn đủ sức.

Cô ngồi máy bay lâu như vậy, về công ty lại giải quyết vấn đề với Hằng Thành, đến bây giờ còn chưa có phút nào được nghỉ ngơi, sức lực không còn nữa.Quý Noãn đang tựa lên sofa sắp ngủ thiếp đi thì điện thoại di động lại vang lên hai tiếng tích tích nhắc nhở pin điện thoại sắp hết.Cô vẫn nhắm mắt, đưa tay quờ quạng tìm điện thoại di động.

Cô liếc thấy chỉ còn năm phần trăm pin.

Cô mới về nước, ngày mai còn không biết phải bận rộn bao nhiêu chuyện, bao nhiêu cuộc điện thoại phải nghe.

Cô có mệt cũng vẫn phải cố chịu đựng đứng dậy về phòng ngủ, mở ngăn kéo ra lấy sạc điện thoại.Cô mới lấy dây sạc ra thì chiếc hộp nhung vướng vào dây sạc mở ra, viên kim cương xanh đang im lìm trong hộp bị bắn ra ngoài, rơi bên cạnh chân Quý Noãn rồi lăn một vòng trước khi nằm im một chỗ.Quý Noãn thoáng khựng lại, cô cúi xuống nhìn viên kim cương đang nằm trên thảm, cô vừa cắm sạc điện thoại vừa ngồi xuống cầm viên kim cương lên.Trong phòng ngủ chưa bật đèn, ánh sáng màu xanh của viên kim cương phát ra nhờ vào ánh trăng chiếu vào cửa sổ.Ba năm trước cô không thể trả lại, bây giờ mà trả lại thì rõ ràng sẽ chọc giận ông cụ Mặc, càng chọc giận nhà họ Mặc.Nhưng nếu không trả về thì cô phải xử lý viên kim cương này như thế nào đây?Chẳng lẽ cô cứ giữ lại món đồ vô giá không danh nghĩa như thế này ở trong nhà sao?Có vẻ như không thích hợp lắm.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
429: Ai Đang Âm Thầm Thúc Đẩy Quỹ Đạo Cuộc Đời Cô (7)


Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Noãn quay về nhà họ Quý.Ba năm qua nhưng Quý Hoằng Văn vẫn vậy.

Khi sức khỏe khá hơn thì ông đã có thể tự mình đi lại, còn khi sức khỏe hơi sa sút thì đi chậm hơn hoặc có trợ lý dìu bên cạnh.

Nhưng cũng may Quý Hoằng Văn không bị bệnh nặng gì, nhà họ Quý không vỡ nợ, Quý Hoằng Văn cũng không nằm trong bệnh viện ôm hận mà chết.

Còn Tập đoàn Quý thị vì được Quý Noãn rót thêm một khoản tiền vốn và ít dự án mà đã có vị trí vững vàng hơn rất nhiều trong thương trường.“Ba, không phải Mộng Nhiên đã về Hải Thành từ hai năm trước rồi sao?

Nó vẫn không nói một năm trước nó ở đâu à?”

Quý Noãn đỡ Quý Hoằng Văn đi lại trên bãi cỏ phía trước nhà họ Quý.Quý Hoằng Văn cười: “Không thấy nói, còn sống là được rồi.

Nó không muốn nói thì ba cũng không hỏi.

Hơn nữa sau khi trở về thì hai năm vừa rồi nó cũng rất hiếm khi về nhà họ Quý, mà lại…”

Ông thoáng ngừng lại, liếc Quý Noãn: “Có lẽ Mộng Nhiên không còn xem nhà họ Quý là gia đình của nó nữa.

Ba cũng hiếm khi gặp nó, chỉ biết một điều là bây giờ nó ăn ở cũng không đến nỗi, chắc là có được chỗ dựa vững chắc rồi.

Lúc trước ba có nghe người làm trong nhà nói họ đến trung tâm thương mại thì gặp Mộng Nhiên lên xe nhà họ Thịnh.”

Nhà họ Thịnh?Thịnh Dịch Hàn?Đôi mắt sáng của Quý Noãn sững lại, cô và Quý Hoằng Văn im lặng liếc nhìn nhau.Dù Quý Hoằng Văn không nói nhiều nhưng ý tứ rất rõ ràng, cũng xem như cảnh báo cho cô.

Dù sao Quý Mộng Nhiên cũng là con gái của ông, ông không thể nhắc nhở trực tiếp Quý Noãn cảnh giác với nhà họ Thịnh được, nhưng ít nhiều ông cũng có ý thông báo cho Quý Noãn biết.Quý Noãn dìu Quý Hoằng Văn đi tiếp, vừa đi vừa nói: “Con hiểu rõ rồi, ba yên tâm.

Chỉ cần Quý Mộng Nhiên không tìm con đối đầu thì con sẽ không gây sự với nó đâu.”

Quý Hoằng Văn thở dài: “Ba cũng mong nó cách xa con ra.

Nếu muốn đối đầu với con mà dựa vào bản lĩnh của nó thì cũng chỉ là tự mình chạy đến lòi cái dốt ra cho người ta nhìn mà thôi.”

“Sao thế được ạ?

Ba đừng coi thường con gái của mình như vậy.

Suy nghĩ của Mộng Nhiên cũng rất kín đáo, nó chắc sẽ không để mình bị thua thiệt đâu.

Hơn nữa chẳng phải bây giờ nó có Thịnh Dịch Hàn làm chỗ dựa rồi sao?”

Quý Noãn mím môi cười.

Cô nói lời này chẳng qua cũng chỉ là tùy cơ ứng biến để Quý Hoằng Văn vui vẻ, còn với con người Quý Mộng Nhiên thì cô chưa từng có ý định nương tay.Quý Hoằng Văn lắc đầu ho khan một tiếng, để Quý Noãn giúp ông ngồi xuống chiếc ghế băng trong sân.Ngồi xuống ghế rồi, Quý Hoằng Văn thở dài ngao ngán: “Nếu Thịnh Dịch Hàn thật lòng với nó thì chả sao.

Nhưng dù sao năm đó ba cũng đã quan sát Thịnh Dịch Hàn rồi, tâm tư của nó với con như thế nào, tính toán của nó với Mộng Nhiên ra sao, ba đều biết rõ.

Loại người như nó sẽ không dễ dàng dao động mục tiêu ban đầu đâu.

Còn về chuyện nó giữ Mộng Nhiên bên cạnh mình, e là nó còn có tính toán khác.”

Hai người này cặp với nhau thì cũng chỉ là hình thức bên ngoài, còn nói toạc ra là lợi dụng lẫn nhau về lợi ích.Quý Noãn không nói nhiều, chỉ khẽ nhếch môi: “Ba, ba đừng lo lắng, nó cũng không còn bé bỏng gì nữa, cuộc sống của mình thì mình phải tự chủ, muốn đi đường nào cũng đều là lựa chọn của mình, ba có lo lắng cũng không có ích gì đâu.”

Quý Hoằng Văn gật đầu, thở dài nói: “Ừ, các con cũng trưởng thành hết cả rồi, đúng là ba không có cách nào mà quản quá nhiều.

Dù sao các con cũng có việc của riêng mình, nhất là con đấy.

Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà đã trở thành nữ doanh nhân kiểu mẫu, lúc còn trẻ ba cũng không giỏi được như con đâu.”

Nói đến đây, Quý Hoằng Văn dừng lại một chút rồi nói: “Mẹ con qua đời cũng khá lâu rồi, mấy hôm nữa chờ ba khỏe hơn một chút thì đi với ba đến chùa thăm mẹ, cũng để mẹ con nhìn xem con bây giờ như thế nào mà yên lòng trên trời cao.”

“Vâng.”

Quý Noãn dìu ông từ ghế đứng lên.***Trước khi tan làm, Quý Noãn đến Tập đoàn MN.Hạ Điềm thấy cô đến thì lại ưỡn cao cái bụng tròn đi đến bên bàn làm việc của cô, hỏi: “Sáng cậu về nhà họ Quý gặp ba rồi hả?”

“Ừ.”

Còn chưa nói được thêm câu nào thì điện thoại di động của Quý Noãn reo lên.

Cô để Hạ Điềm ngồi xuống trước, tránh đung đưa cái bụng bầu thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt rồi mới đứng lên cầm điện thoại ra cạnh cửa sổ nghe máy.“Cô Quý, mấy hôm trước những đồ cô gửi từ London đi Los Angeles không có ai nhận, chúng tôi gửi lại về London cho cô hay phải xử lý đồ này như thế nào?”

“Sao lại không có ai nhận?

Mấy năm nay chẳng phải vẫn gửi qua được sao?”

“Đúng vậy, những đồ của cô cứ vài tháng lại gửi vào nhà tù một lần.

Hai năm trước ông cụ Tô đã qua đời, nếu Tô Tri Lam không thể nào nhận đồ thì nhà họ Tô cũng không ai nhận thay cô ta được.

Có điều tôi quên báo cho cô biết, cuối tháng trước Tô Tri Lam uống thuốc độc tự tử trong tù rồi…”

Nét mặt Quý Noãn không thay đổi, thờ ơ nhìn cảnh quan đường phố bên ngoài cửa sổ.“Uống thuốc độc tự tử?”

“Đúng vậy, ngày 28 tháng trước, Tô Tri Lam đã tự tử rồi.”

“Tôi hiểu rồi, anh hủy mấy thứ tôi gửi qua đó đi.”

“Vâng, cô Quý còn dặn gì thêm không ạ?”

“Cô ta chết như thế nào?

Có phải máu trào qua lỗ mũi, mắt, tai, miệng, vì uống thuốc độc lâu ngày không?”

Người bên kia đầu dây kinh ngạc: “Sao cô lại biết?”

Quý Noãn không trả lời mà ngắt máy luôn.Hôm qua Quý Noãn mới về nên chưa có cơ hội tán gẫu nhiều.

Hôm nay Hạ Điềm đợi cô đến tận trưa, chờ mãi thì người cô đợi mới về.

Vậy mà Quý Noãn nghe điện thoại xong thì đứng sững bên cửa sổ, chỉ bóng lưng thôi cũng lạnh lùng khiến người có cảm giác khó gần.“Sao vậy?”

Hạ Điềm hỏi.Quý Noãn xoay người quay lại ngồi xuống bên bàn làm việc, yên lặng không lên tiếng.Tô Tri Lam chết rồi.Vậy mà lại chết vì uống thuốc độc tự tử?Quý Noãn từng liên hệ với ba mẹ Tô Tuyết Ý, nói họ mang di vật và nhật ký từ khi còn bé của Tô Tuyết Ý gửi cho cô.

Cô đọc qua những ghi chép của Tô Tuyết Ý khi còn bé, đặc biệt chọn những câu chuyện viết về mỗi lần Tô Tuyết Ý và chị họ Tô Tri Lam đi chơi vui vẻ như thế nào, tình chị em thân thiết ra sao, rồi cứ cách mấy tháng lại gửi những trang nhật ký và di vật mà Tô Tuyết Ý như muốn gửi gắm cho Tô Tri Lam vào nhà giam cho cô ta.Tình chị em gái sâu nặng thân thiết, cuối cùng em gái thì ngu ngốc bỏ mạng, còn chị họ thì bị giam trong ngục, cả đời mất tự do.Đến bây giờ Quý Noãn cũng chưa quên được cảnh tượng sau khi mình bị bắn ra khỏi xe đang đi với tốc độ cao ở Los Angeles, máu chảy thành vũng giữa hai chân.

Cho đến bây giờ cô vẫn không bao giờ quên mình phải trả thù cho con.

Cho dù Tô Tri Lam đã bị trừng phạt thích đáng, mòn mỏi sống từng ngày trong ngục rồi không chịu nổi mà phải tự sát đến vài lần, nhưng cô vẫn muốn dùng những đồ vật này hết lần này đến lần khác hành hạ giày vò ý chí của cô ta.Trước khi bay từ London về Hải Thành, Quý Noãn gửi trang nhật ký và di vật cuối cùng của Tô Tuyết Ý cho cô ta, không ngờ Tô Tri Lam đã chết.Thậm chí cái chết của Tô Tri Lam lại giống hoàn toàn với cái chết của cô ở kiếp trước!
 
Back
Top Bottom