Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
40: Sự rung động vừa rồi của cô còn khiến bản thân phải sợ hãi


Đầu đường nhộn nhịp, người người qua lại.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn hân hoan cầm cuốn sách dạy đánh cờ trong tay bước đi.Cô không hề quay đầu lại nhìn nét mặt bị cô chọc giận của anh.Đối diện cách đó không xa chính là trung tâm thương mại lớn nhất Hải Thành.

Quý Noãn nói: "Thật ra ở nhà em có rất nhiều trang phục thích hợp, còn có rất nhiều bộ mới mua về còn chưa bỏ nhãn.

Hôm nay em chỉ mua áo khoác phù hợp làđược."

Nói rồi cô chợt nhìn đến một chiếc áo khoác dài bày trong tủở shop hàng hiệu trước mặt, định bước đến.Kết quả eo ếch bất chợt căng lên, Mặc Cảnh Thâm trực tiếp ôm cô quay lại.Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh sát bên tai: "Mỏng quá."

"…"

"Vậy cái bên cạnh thì thế nào?"

"Không được."

"Bây giờ mới chỉđầu thu thôi, em thấy cũng đâu mỏng lắm đâu…"

Khóe miệng Quý Noãn khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt theo phản xạ cũng nhìn vào trong tìm kiếm xem có chiếc áo khoác nào dày hơn một chút không.Cô còn chưa nhìn xong thì Mặc Cảnh Thâm đã nắm tay cô dắt vào cửa hàng thương hiệu thời trang khác bên cạnh.Chiếc áo khoác nhung dê màu trắng được trưng bày trong tủ kính phía trước cửa hàng đập vào mắt Quý Noãn.

Độ dày vừa phải, có thể dùng hết mùa thu sang đến đầu đông.

Kiểu dáng đơn giản, phóng khoáng nhưng không làm mất đi đẳng cấp của thương hiệu lớn, là loại phong cách giản dị kinh điển.Quý Noãn kinh ngạc giương mắt nhìn, thấy hình như Mặc Cảnh Thâm khá hài lòng với bộ này.Mặc Cảnh Thâm vốn là người rất ít khi dạo phố mua sắm.

Thế nhưng gu thẩm mỹ và mắt nhìn lại cực kỳ tinh tế.Quý Noãn cũng thích cái này, liền quyết đoán gọi nhân viên tư vấn tìm giúp size phù hợp để thử.Cô mặc áo khoác rồi đi qua đi lại trước chiếc gương sàn.

Hai nhân viên tư vấn bên cạnh kinh ngạc tán dương: "Thưa cô, chiếc áo này hợp với cô quá!

Da cô trắng, dáng người lại đẹp như vậy!

Chiếc áo này mặc lên người cô nhìn hoàn hảo như mặc cho người mẫu vậy!

Vô cùng phong cách!"

Theo phản xạ, Quý Noãn đảo mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sofa ở trước cửa tiệm.Anh vẫn ngồi đó, tuấn tú, ngạo mạn, yên tĩnh.Khí chất ấy cao quý lãnh đạm thanh tĩnh, không cho phép người khác xem nhẹ, tôn quý phi thường.Mấy nhân viên tư vấn và nhân viên cửa hàng trong tiệm thi thoảng cũng liếc mắt len lén nhìn người đàn ông đang ngồi nghỉ trên ghế sofa.

Ánh mắt của các côđều sáng lên ngưỡng mộ tò mò.

Còn có cô gái trẻ tuổi ôm ngực đỏ mặt, tim đập loạn, nét mặt cố nén nhưng cũng không che giấu nổi."

Cửa hàng các cô còn có trang phục nam à?"

Ánh mắt Quý Noãn liếc sang khu trang phục nam sát cửa phòng thử quần áo."

Cóạ.

Cô muốn chọn trang phục cho vị tiên sinh đi cùng sao?"

Quý Noãn không lên tiếng, xoay người bước đến.Lần trước cô mua áo sơ mi cho Mặc Cảnh Thâm nhưng vẫn chưa mua cà vạt phối cùng.

Chiếc áo hôm nay anh mặc chính là chiếc cô mua.Cuối cùng cũng chọn được một chiếc, cô giấu ở phía sau, cười híp mắt đi ra ngoài."

Thử xong rồi hả?"

Mặc Cảnh Thâm thả cuốn tạp chí mới tiện tay cầm lên xuống, ngước mắt nhìn về phía cô.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt anh lóe lên tia hài lòng.Đúng là Quý Noãn mặc cái gì cũng rất đẹp.

Anh hài lòng vì rõ ràng chiếc áo khoác này chắc chắn rất ấm áp, giữ cho cô không bị cảm lạnh lần nữa."

Đẹp không?"

Quý Noãn nghiêng đầu đứng trước mặt anh hỏi, có chút ngượng ngùng như cô gái trẻ lần đầu tiên đi dạo phố cùng bạn trai."

Rất đẹp."

Anh cũng không tiết kiệm lời khen dành cho cô.Có người phụ nữ nào không thích được khen, Quý Noãn cười cong cả khóe mắt, rồi lại ra vẻ bíẩn khẽ nói: "Anh đứng lên đi."

Mặc Cảnh Thâm không thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn phối hợp đứng lên.Quý Noãn ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao vọt hơn mình đang đứng trước mặt, lấy chiếc cà vạt đang giấu trong tay ra rồi nhanh chóng đeo lên cổ anh.Cùng lúc đó Mặc Cảnh Thâm hơi nhíu mày rồi hiểu ra, cô thuần thục thắt cà vạt quanh cổáo anh, sau đóđứng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.Đừng nói đến nhân viên cửa tiệm xung quanh đang nhìn ngắm si mê, đến cả Quý Noãn cũng rung động.Cho dù là nhân cách, sức quyến rũ hay phương diện nào, không ai có thể bắt bẻ Mặc Cảnh Thâm được.Cuộc đời này, điều cô phải làm chính là là quý trọng tất cả những gì cô có, hơn nữa phải đoạt lại tất cả những gì thuộc về cô, che chở tất cả những ai cô cần bảo vệ.

Cô tuyệt đối không để cho mình giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô thừa nhận từđầu đến cuối đều là rung động, là không dứt bỏđược, là không thể rời bỏ.Cô cho rằng anh là chấp niệm của cô trong cả hai kiếp sống, cho rằng chỉ cần không bị mất đi cũng đã là quáđủ.Cô cũng chưa từng dám nghĩ quá xa vời.Quý Noãn níu cà vạt của anh, đột nhiên cảm thấy người nóng ran.

Cô nhìn đôi mắt trầm tĩnh như mặt biển của Mặc Cảnh Thâm, ngón tay men theo cà vạt dần dần thắt chặt lại.Quý Noãn!Phải chăng những gì cô muốn hôm nay đã nhiều hơn lúc ban đầu?Trong khoảnh khắc xuất thần này, Quý Noãn dường như không nghe được tiếng xuýt xoa hâm mộ của đám nhân viên tư vấn.Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm ghì chặt tay cô, cúi xuống nhìn cô: "Sao lại ngây người ra rồi?"

Quý Noãn lấy lại tinh thần, nghĩđến xung quanh đều có người bèn vội vàng rút tay lại theo phản xạ nhưng không thể rút ra được.

Anh không buông tay."

Thưa ông, bạn gái của ông nhất định vì thấy ông quáđẹp trai nên nhất thời rung động si mê không nói nên lời rồi!"

Nhân viên tư vấn đứng bên cạnh mỉm cười tâng bốc.Quý Noãn không lên tiếng, mặt nóng ran.Rung động sao?Cô tự vấn lòng mình, tất nhiên, là rung động!Sự rung động vừa rồi của cô còn khiến bản thân cô phải sợ hãi."

Không phải bạn gái, côấy là vợ tôi."

Nhân viên tư vấn vừa dứt lời, Mặc Cảnh Thâm đã xác nhận một câu.

Thấy Quý Noãn lúc này đang xấu hổ như cô vợ nhỏ nhút nhát, anh bèn nói: "Gói chiếc cà vạt và chiếc áo khoác này lại.

Em còn thích món nào nữa không?"

Câu sau là hỏi Quý Noãn, cô lắc đầu: "Đồ nữở cửa hàng này em chỉ thích nhất bộ này thôi.

Hơn nữa em cũng không thiếu quần áo, mua trước một cái làđủ rồi."

Sau khi đi ra khỏi cửa tiệm, Quý Noãn nhìn người đàn ông đang cầm túi đồđi bên cạnh.

Cảm giác để một nhân vật như Mặc Cảnh Thâm xách đồđưa mình đi mua sắm, quả thật là khó nói nên lời, giống nhưđặc biệt thành tựu.Hai người lại quay về trung tâm mua sắm bên cạnh, nhìn thấy Quý Mộng Nhiên đang ở ngoài cửa vội vãđi qua đi lại.Thời gian lâu như vậy mà cô ta còn chưa đi?Quý Noãn hơi nhíu đôi mi thanh tú, đồng thời khóe miệng bất giác cong lên.Quý Mộng Nhiên vừa nhìn thấy hai người liền xông lại hổn hển nói: "Chị!

Sao vừa rồi hai người lại bỏ em màđi?

Báo hại em đứng bên ngoài hội quán đợi nửa ngày cũng không thấy hai người đâu!

Rồi em đến quán trà sữa bên cạnh ngồi một lát, lúc ra hỏi thì người ở hội quán nói hai người đãđi rồi!

Tại sao không đợi em!?"

Quý Noãn thờơ nhìn cô ta một cái: "Lúc đó em đang gọi điện thoại, anh chị tưởng em có chuyện nên chưa đi vào.

Lúc anh chị ra ngoài thìđã không thấy em đâu, tưởng là em đãđi rồi."

"Em không cóđi!

Em đợi hai người lâu như vậy!

Màđến cảđiện thoại anh chị cũng không nghe!"

Sắc mặt Quý Mộng Nhiên tức giận cau có.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
41: Cửa xe bị khóa cứng!


"À, tối hôm qua đi ngủ nên anh chịđặt điện thoại ở chếđộ yên lặng, không nghe thấy."

Quý Noãn lạnh nhạt nói.Quý Mộng Nhiên nghiến răng: "Đây là hai người cốý muốn dứt em đi phải không?"

Nét mặt Quý Noãn tựa nhưđùa giỡn cười cười lườm cô ta: "Dứt em ra làm gì?

Nhiều năm rồi không phải lúc nào chị cũng đặt cô em này ở vị tríđầu tiên sao?

Ba bảo anh chịđi mua đồ, còn khăng khăng bảo dẫn em theo, chị cũng đâu có từ chối."

"Chị, rõ ràng bây giờ chị cố tình tránh mặt em!

Nếu chị chê em đi theo ra ngoài thấy phiền phức thì cứ nói thẳng từ lúc còn ở nhà, như bây giờ thì tính là cái gì hả?"

Quý Mộng Nhiên chờđến nửa ngày như vậy, thật sự rất bực."

Mộng Nhiên, em nói hơi quá lời rồi.

Trước kia mỗi lần chị dẫn em đi mua sắm, có lần nào em không đến muộn?

Có lần lâu nhất chị phải chờ em đến hai tiếng!

Sao bây giờ em lại vì mấy tiếng không tìm thấy anh chị mà giận dỗi đến mức này?"

"Là em lo lắng!

Sợ chị với anh Cảnh Thâm gặp chuyện không may!"

Quý Mộng Nhiên cũng không cóýđịnh gây căng thẳng quá, lập tức đổi giọng."

Anh chị có thể gặp chuyện gì chứ?

Mộng Nhiên, đừng trách chị nhắc em, gần đây càng ngày em càng lo sợ vớ vẩn."

Quý Mộng Nhiên sắp giận đến nội thương, kết quả là bị mấy câu nói của Quý Noãn làm cho ứa máu.

Cô ta nghiến răng, nét mặt từ từ kéo giãn ra cứng ngắc: "Chẳng qua em chờ lâu quá sốt ruột nên mới nhiều lời mấy câu mà thôi…"

Quý Noãn lãnh đạm nhếch môi, không nhìn lại cô ta, kéo tay Mặc Cảnh Thâm đi vào trung tâm mua sắm.Cuối cùng Quý Noãn cũng chỉ mua qua quýt vài món đồ.

Quý Mộng Nhiên đi theo, thích một chiếc váy xòe ngắn hơn trăm nghìn đồng, muốn Quý Noãn lấy thẻ của Mặc Cảnh Thâm mua giúp mình.

Quý Noãn sửng sốt ra vẻ không hiểu.

Cuối cùng Quý Mộng Nhiên tự mình cà thẻ, sắc mặt rất khó coi.Trước kia Quý Mộng Nhiên thích gì Quý Noãn cũng mua cho cô ta.

Cô ta không nghĩ tới người từng chiều chuộng em gái đến mức người khác phải ghen đỏ mắt như Quý Noãn bây giờ lại máu lạnh như vậy!Đến cả cái váy hơn trăm nghìn mà cũng không chịu mua cho cô ta!Mãi cho đến khi ngồi lên xe đi về, Quý Mộng Nhiên cũng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Mặc Cảnh Thâm.Bây giờ Quý Noãn dính Mặc Cảnh Thâm như keo dán chó, một khắc cũng không rời!

Thật là phiền chết!Trở về nhà họ Quý, bọn họ không ngồi xe bus nữa, mà Quý Mộng Nhiên nằng nặc đòi đi xe riêng.Quý Noãn không muốn làm theo ý Quý Mộng Nhiên nhưng giờđã sáu giờ chiều.

Vào mùa thu, trời tối khá sớm, cô cũng không muốn lãng phí thời gian trên đường.

Quý Mộng Nhiên giành gọi điện thoại đặt một chiếc xe đến đón, nên cô cũng chiều theo cô ta.Dù sao hôm nay cô cũng đã hành hạ Quý Mộng Nhiên nhớđời rồi.Tâm trí Quý Noãn bây giờđều dồn hết vào cuốn sách dạy đánh cờ trong tay, cô cẩn thận cất cuốn sách vào ngăn trong của túi da, tránh bị dính nước hoặc dính đồ bẩn."

Ơ!

Tài xế, sao anh lại đi đường vòng?"

Lúc Quý Noãn ngẩng lên thì cảm thấy đường đi không đúng."

Bây giờ là giờ cao điểm, phía trước đều tắc đường hết rồi, chỉ có thểđi đường bờ biển."

Tài xế không chút do dự lái xe theo đường bờ biển, cẩn trọng trả lời.Nghe ra có chút khác thường trong lời nói của anh ta, Quý Noãn lập tức nhìn lên Mặc Cảnh Thâm đang ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh tài xế.Quả nhiên Mặc Cảnh Thâm đã phát hiện ra tài xế này có vấn đề trước cô.

Trước đó anh đã kiểm tra chốt trung tâm trên cửa.Nhìn ánh mắt anh qua gương chiếu hậu, côđãđọc được đáp án: Cửa xe bị khóa cứng.Lúc này Quý Noãn mới đểý tóc của tài xế hơi dài, gần quá lỗ tai.

Bây giờ nhìn kỹ cô mới phát hiện trong tai hắn ta có giấu một tai nghe nhỏ, gần giống với loại tai nghe giám sát.

Hơn nữa trán tài xếđổ mồ hôi liên tục.

Trời đã vào thu, trong xe cũng không nóng đến mức ấy, nhưng hắn cứđổ mồ hôi suốt.

Trong lúc lái xe, ánh mắt hắn ẩn chứa nét sợ hãi mơ hồ và… tuyệt vọng.Quý Noãn lặng lẽđưa tay thử khóa cửa xe phía sau.

Quả nhiên cửa bị khóa cứng không mởđược.Cô ngước mắt về phía gương chiếu hậu, nhìn sắc mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh của Mặc Cảnh Thâm.Bốn mắt hai người nhìn nhau trong tích tắc, Mặc Cảnh Thâm quả quyết vung cánh tay ra nhanh như chớp về phía bên trái, dùng phương pháp kiềm chếđè bả vai tài xế lại, giọng nói trầm thấp nhưng lại khiến cho người khác cảm giác nguy cơáp lực nặng nề: "Dừng xe."

Lập tức cả người tài xế run rẩy, mồ hôi trên đầu tuôn ra nhiều hơn, tuyệt vọng nhắm mắt, run run nói: "Không, không kịp…"

Vừa dứt lời, đầu tài xế bất chợt gục xuống, giống nhưđã bị chuốc một loại thuốc đặc hiệu từ trước, không chịu đựng được nữa mà ngất đi.Chiếc xe đang đi nhanh, bởi vì mất lái mà bất chợt lao về phía trước.

Quý Mộng Nhiên ngồi bên cạnh Quý Noãn bây giờ mới muộn màng phát hiện ra sự bất thường, hơn nữa nhìn thấy tình trạng lạ thường của tài xế mà kêu lên sợ hãi: "A….

Tài xế sao vậy?

Xảy ra chuyện gì vậy?!"

Tay Quý Noãn gấp rút muốn mở cửa xe.

Mặc Cảnh Thâm ngồi phía trước quyết đoán đạp tên tài xếđã hôn mê sang một bên, ngồi vào vị trí lái, nắm vô lăng, tránh cho chiếc xe mất kiểm soát.Ba giây sau, anh chợt lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo khiến ta người ta có cảm giác bị rơi vào hầm băng: "Xe bị cài đặt lại rồi.

Tốc độ xe cốđịnh ở 150km/h, phanh xe không ăn.

Với tốc độ này thì chúng ta không thể dùng cách giảm tốc thông thường để dừng gấp được."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?!"

Quý Mộng Nhiên hét lên chói tai: "Sao tài xế lại đột nhiên bất tỉnh vậy?

Có người muốn giết chúng ta sao!?"

Nghe tiếng thét chói tai này của Quý Mộng Nhiên, Quý Noãn có thể kết luận, vụ mưu sát này không liên quan đến cô ta.Huống chi Quý Mộng Nhiên còn đang ngồi trong xe, cô ta không thể nào để bản thân dính vào nguy hiểm.Hơn nữa, Mặc Cảnh Thâm cũng đang ngồi trên xe.

Xét về mức độ si mê Mặc Cảnh Thâm của cô ta thì… cô có thể lập tức loại bỏ nghi ngờ với Quý Mộng Nhiên."

Bình xăng còn đầy không?"

Quý Noãn lóđầu lên, vừa hỏi vừa nhìn vào bảng điều khiển trước mặt Mặc Cảnh Thâm.Vừa nhìn thấy, tim Quý Noãn như rơi xuống.Quả nhiên là rất đầy!Muốn chờ cho xe hết xăng dừng lại là chuyện không thể.

Muốn chạy hết lượng xăng này thìít nhất cũng phải mất năm sáu tiếng!Tốc độ vẫn giữ vững ở 150km/h không thay đổi, chiếc xe điên cuồng lao nhanh trong nội thành.

Đường bờ biển tiếp giáp bãi biển trải dài và vùng biển rộng lớn ở phía đông thành phố, hơn nữa đây làđường quanh bờ biển, tốc độ này đi vào giờ cao điểm lúc sáu giờ tối chính là hành động tự sát!Hơn nữa phía trước không cóđường nào vòng ra ngoại ô hoặc vùng an toàn.

Xông thẳng về phía trước chỉ có một con đường đi thẳng vào khu phố trung tâm!Mặc Cảnh Thâm chợt lạnh lùng nói: "Ngồi cho vững."

Quý Mộng Nhiên hoảng sợ, ngồi ở ghế sau nắm chặt dây an toàn, trên mặt lúc trắng lúc xanh.Quý Noãn yên lặng liếc nhìn tài xếđã hôn mêđang nằm trên ghế lái phụ.Rõ ràng tên tài xế này đã biết rõâm mưu này ngay từđầu.

Từ tai nghe của hắn, cho đến việc bị hạ thuốc, có lẽ hắn bị uy hiếp nên không thể không liều chết làm chuyện này.Rốt cuộc là ai có thủđoạn ác độc lại ra tay chuyên nghiệp như vậy?

Chắc chắn là muốn bọn họ phải chết!Đối phương nhằm vào cô?

Hay là nhằm vào Mặc Cảnh Thâm?
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
42: Còn kêu loạn nữa thì chị sẽ bóp em chết trước!


Phía trước bất chợt có một chiếc xe tải lớn lao đến!Tốc độ xe chạy nhanh bất thường, nhắm thẳng hướng bọn họ mà lao vào.Quý Mộng Nhiên chợt la lên thất thanh: "A!

A!

A…

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Chúng ta sẽ chết sao?

Em không muốn chết!"

"Câm miệng!"

Quý Noãn lạnh lùng mắng cô ta.Quý Mộng Nhiên bị dọa đến vỡ mật, tiếng thét chói tai không dứt, hoàn toàn không cóý muốn dừng lại.

Hai tay cô ta siết mạnh dây an toàn đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch.Quý Noãn đã từng chết đi một lần, cô không thể nói là mình không sợ tình thế nguy hiểm đến tính mạng này.

Nhưng cuối cùng cô vẫn có thể dùng lý tríứng phó.Hơn nữa, lúc nhìn Mặc Cảnh Thâm điềm tĩnh ngồi phía trước nắm vô lăng, đồng thời cũng nắm sinh mạng của bọn họ trong tay, cô thấy sự trầm tĩnh trong mắt anh mà nỗi sợ hãi trong lòng côđã vơi đi không ít."

Bấm cửa kính xuống."

Mặc Cảnh Thâm chợt ra lệnh."

Được!"

Quý Noãn lập tức phối hợp, mặc dù cô không biết dưới tình huống này mà anh yêu cầu như vậy là cóý gì.Nhưng sau khi bấm thử mấy cái, cô ngước lên hoảng hốt: "Cửa bị khóa cứng, cửa sổ xe cũng bị khóa luôn rồi!"

Lần đầu tiên ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm thoáng rét lạnh.

Chỉ trong nháy mắt chiếc xe sẽ va chạm vào chiếc xe tải, kèm theo đó là tiếng kêu gào tuyệt vọng của Quý Mộng Nhiên, anh bất chợt đảo đầu xe đổi hướng, lao thẳng vềđường ven biển không có rào chắn."

Đừng!

Cửa xe không mởđược, chúng ta sẽ chết đuối!"

Quý Mộng Nhiên khàn giọng kêu gào: "Đừng, em không muốn bị chết đuối!"

Nhưng tốc độ xe đã vượt tầm kiểm soát, chân cô ta mềm nhũn đến độđứng lên cũng không được.

Cả người cô ta dính cứng ngắc vào ghế ngồi, nét mặt tràn đầy kinh hoàng."

Em để chị yên một lúc đi!"

Quý Noãn quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn cô ta: "Em muốn ởđây để xe tải đâm nát, hay muốn chạy vào khu trung tâm đâm lung tung?

Mình bỏ mạng rồi còn thuận tiện kéo theo người vô tội nữa hay sao?"

Nỗi sợ hãi đã lấn át lý trí của Quý Mộng Nhiên: "Đụng chết người thìđụng chết người!

Liên quan gìđến mình!

Bây giờ lao xuống biển thì nhất định chúng ta sẽ chết!

Sẽ chết đấy!"

"Nếu còn kêu loạn nữa thì chị sẽ bóp em chết trước!"

Quý Noãn lạnh lùng nói.Vừa dứt lời, cô ngước mắt Mặc Cảnh Thâm đang lái chiếc xe đâm vào lòng biển.

Ngay lúc sườn xe đập mạnh xuống mặt biển, cô ngẩng mặt lên cười với anh.Xe bị khống chế, cửa sổ bị khóa chết, vùng ngoại ôđồng ruộng cách khu dân cư quá xa, đằng trước không phải xe tải thì cũng là dòng xe cộ và người người ở trung tâm thành phố.

Cho dù trong tình huống này, lao thẳng xe xuống biển chính là con đường chết, nhưng chỉ cần có Mặc Cảnh Thâm, cô sẽ không sợ hãi.Vừa mới rơi xuống, nước biển tràn vào không nhanh, nhưng xe càng chìm sâu thì nước tràn vào càng nhanh.

Nước lạnh như băng từ từ tràn qua chân của bọn họ.Thân xe trong nước không hề mất thăng bằng.

Mặc Cảnh Thâm rời tay lái, đôi mắt đen ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của Quý Noãn từ trong gương chiếu hậu dành cho anh.Tim anh như bị siết chặt.

Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô.

Thế nhưng cùng một lúc, cô bất chợt giơ tay lên, nét mặt hung dữ bịt kín miệng Quý Mộng Nhiên đang gào thét thảm thiết.Mặc Cảnh Thâm cười khẽ một tiếng.Thân xe đang chìm sâu xuống lòng biển vôđáy với tốc độđáng sợ.Nước biển lạnh thấu xương tràn vào mũi miệng, cuối cùng Quý Mộng Nhiên cũng gào không thành tiếng nữa.

Nhưng vừa mới tỉnh táo lại, cô ta đã không ngừng cởi giày cao gót dưới chân ra, không ngừng đập lên cửa sổ xe kín bưng.Biết rõ cách này tốn công vôích, nhưng Quý Noãn cũng không ngăn cản cô ta.

Trong nước, mở mắt ra có chút khó khăn, cô nhìn thấy tay Mặc Cảnh Thâm đang lôi miếng đệm đầu của ghế lái phụ lên.Anh muốn làm gìđây?Chiếc xe chìm xuống càng sâu, áp lực nước biển càng lớn.

Kể cả cửa xe không bị khóa thì bọn họ cũng không thể mở ra được.

Vìáp lực của nước mà cửa kính xe cũng không dễ gìđập vỡ.Nhưng mấy năm sau này cô từng nghe trên mạng nói đến phương pháp tự giải thoát trong nước.Chính là giống như Mặc Cảnh Thâm đang làm, rút đệm đầu ở phía trên ghế lái phụ ra.

Sau khi rút ra sẽ nhìn thấy hai thanh kim loại dài nhỏ dùng để cốđịnh với ghế ngồi phía dưới!Tuy rằng không thểđập vỡ cửa kính nhưng có thể dùng cái này để nạy ra!

Sau khi nậy ra được thìáp lực nước trong xe sẽ giảm đi.

Có vậy thì họ mới có thểđập vỡ cửa kính!Quý Noãn vội vươn tay rút đầu bên kia, như vậy cô mới có thể cùng anh nạy cửa sổ nhanh hơn!***Không biết xe đã chìm xuống bao lâu, cảm giác hít thở không thông ngày càng mãnh liệt.May mắn là Mặc Cảnh Thâm vừa nạy được cửa sổ xe, Quý Noãn cũng thuận tay cầm lên thanh kim loại mới rút ra đập vào cửa kính.

Cuối cùng cửa sổ xe cũng bắt đầu từ từ nứt vỡ!Quý Noãn vội vàng tiến lên định dùng tay gạt thủy tinh thừa ra.

Nhưng cô vừa đưa tay tới thì Mặc Cảnh Thâm đã kéo cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô dùng hai thanh kim loại này đi đập cửa bên cạnh.Thời điểm này mà anh còn lo cô bị cứa tay?Quý Noãn ngầm hiểu, tất nhiên cũng không muốn làm phiền anh thêm, rất ngoan ngoãn phối hợp với anh đập vỡ cửa kính cả hai bên.Cuối cùng, đến lúc có thể chui từ trong xe ra ngoài thì trước mắt Quý Noãn đã gần như mơ hồ vì hít thở không thông.Mặc Cảnh Thâm nhận ra dù vừa rồi cô lâm nguy không loạn, nhưng vì thiếu không khí mà thể lực của cô gần như cạn kiệt.

Anh ôm lấy cô, ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi có thể kiên trì bơi lên được không.Trong lòng anh, Quý Noãn lặng lẽ gật đầu, rồi lại chỉ ngón tay lên trên, tiếp tục gật đầu một cái, ý bảo mình sẽ bơi lên.Bất chợt Quý Mộng Nhiên ởđằng sau xe ra sức chui ra, vươn tay nắm chặt mắt cá chân Quý Noãn, như thể sợ bị bọn họ ném lại dưới biển chờ chết.Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, ánh mắt càng thêm tối tăm lạnh lùng, nhìn Quý Mộng Nhiên một cái.Rõ ràng, ngoại trừ Quý Noãn đang được anh ôm trong lòng ra, chuyện sống chết của người khác không liên quan gìđến anh.Quý Noãn đang khổ sở vì ngộp thở, giờ cũng không còn sức đá văng cô ta ra.

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô dứt khoát không đểýđến cô ta, bảo vệ tính mạng trước mới làđiều quan trọng nhất.

Tuy rằng mắt cá chân vẫn bị túm, trọng lượng cơ thể tăng thêm, nhưng cũng may Mặc Cảnh Thâm vẫn ôm cô, không để cho cô bị liên lụy mà chìm xuống liên tục.Lúc bơi ngược lên trên, mắt cá chân Quý Noãn bị túm quá chặt màđau nhức, khiến cô không nhịn được khẽ hé miệng, vô tình sặc một ngụm nước biển.

Cả người cô lập tức căng thẳng, không chịu được suýt nữa bật ho ra.

Cô cố nén lồng ngực đang đau nhức vì ngột ngạt, tay không ngừng khua về phía trước.Cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt biển.

Quý Noãn không nhịn được nữa, ho khan dữ dội đến đỏửng cả mắt.Trong nháy mắt, cảm giác sắp chết này quá giống với cảm giác khạc ra máu ngạt thở mà chết của kiếp trước.

Theo bản năng, côôm thật chặt cánh tay Mặc Cảnh Thâm vẫn đang ôm cô, ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẫm của anh vẫn nhìn cô chăm chú."

Có thể bơi tiếp được không?"

Anh khẽ hỏi.Quý Noãn nén xuống tiếng ho sắp bật ra, gật đầu một cái, khàn giọng nói: "Không sao đâu, em vẫn còn sức."

Đáy mắt anh toát lên tia lo lắng lẫn đau lòng."

Thật sự không sao!

Em làm được!"

Đôi mắt ướt sũng của Quý Noãn tràn đầy kiên cường.Mặc Cảnh Thâm nhìn xoáy vào mắt cô, khẽ mỉm cười: "Được."
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
43: Bế cô lên nhét vào chăn


Vừa rồi xe lao ra với tốc độ quá nhanh, bây giờ xem ra mặt biển ởđây phải cách bờ khoảng bốn năm trăm mét.Một mặt, Quý Noãn được Mặc Cảnh Thâm kéo về phía trước, mặt khác cũng ra sức vùng vẫy bơi, tránh để mình thành gánh nặng quá lớn cho anh.Sau khi Quý Mộng Nhiên ngoi lên mặt biển thì cứ bám chặt lấy Quý Noãn, sống chết cũng không chịu buông."

Sắp tới rồi!"

Quý Noãn trông thấy bờ biển càng lúc càng gần."

Em vẫn còn có thể kiên trì chứ?"

Đã gần đến đích, giọng của Mặc Cảnh Thâm cũng không còn nặng nề như lúc nãy.Quý Noãn gật đầu: "Có thể!"

Anh nhìn cô, đáy mắt đen nhánh như dâng trào cảm xúc gìđó, giọng nói khàn khàn pha lẫn mấy phần khen ngợi không dễ phát giác: "Với thể lực của em, có thể bơi từ dưới lên đây đã xem như không dễ, thế mà vẫn còn nghị lực bơi tiếp."

Quý Noãn nhìn thấy bờ biển càng lúc càng gần thì lòng nhẹ bẫng: "Nhất định phải kiên trì!

Anh buông em ra đi, em tự bơi tiếp được."

Lúc này, Mặc Cảnh Thâm mới buông cô ra.Mấy phút sau họđã sắp bò lên bờ biển.

Bởi cát trong nước quá xốp nên cô suýt chút lại ngã nhào xuống nước.

Mặc Cảnh Thâm luôn ở bên cạnh liền duỗi tay đỡ lấy cô.Rốt cuộc cũng lên bờ.

Quý Noãn đã kiệt sức nên Mặc Cảnh Thâm dìu cô.Sắc trời đã tối, Quý Noãn lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng cô không quên nắm chặt túi xách trong tay, răng không ngừng va vào nhau lập cập: "Sách dạy đánh cờ cho ông nội vẫn còn nằm trong túi xách…

Túi xách này của em chống nước khá tốt…

Hơn nữa, em vẫn luôn để chung với điện thoại trong ngăn hai lớp…

Không biết có bị ngấm nước không…?"

"Giờ phút này mà em còn quan tâm đến sách dạy đánh cờ?"

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô cả người ướt sũng.

Dù rét lạnh vì bị rơi xuống nước nhưng vầng trán cô vẫn xinh đẹp như cũ.Lúc này, quả thật Quý Noãn cảm thấy không ổn cho lắm, mặt mày đã trắng bệch, lạnh đến nỗi nói không ra hơi: "Cái này là… anh thắng cho em…

Với lại, ông nội rất thích…"

Bờ biển đêm thu, lúc nói chuyện có thể phả ra khói trắng, đủ thấy trời lạnh cỡ nào.Nói thật, đôi mắt sắc bén của anh còn ấm hơn đêm thu này nhiều, mi tâm lạnh lùng hiện lên vẻ xót xa cho cô.

Anh đưa tay vén mớ tóc lòa xòa dính trên mặt cô: "Chúng ta rời khỏi đây trước đã."

"Được."

Quý Noãn run rẩy gật đầu, trong mắt như cóánh sao lấp lánh dưới sắc trời tối đen.Quý Mộng Nhiên ở phía sau ngã nhào xuống bãi cát thở dốc dữ dội, nói không ra hơi, cũng hoàn toàn không thểđộng đậy.

Dù sao cô ta cũng đãđi theo từ biển lên đây, chờ cô ta nghỉ ngơi xong, kiểu gì cũng sẽ tìm cách trở về.Sau khi lên bờ, từđầu đến cuối Mặc Cảnh Thâm đều không liếc nhìn cô ta, đừng nói đến quan tâm hay an ủi.Quý Mộng Nhiên bấu mạnh ngón tay vào cát.

Không cam tâm, không cam tâm, không cam tâm!Quý Noãn, rốt cuộc chị dựa vào đâu chứ!?***Trở về Ngự Viên, Quý Noãn mới thả lỏng tinh thần, vừa vào nhàđã rã rời gục vào người Mặc Cảnh Thâm."

Vẫn còn sống sót trở về…"

Cô dùng sức hít sâu, giọng trở nên khàn đặc vì mệt mỏi.Nếu hôm nay không có Mặc Cảnh Thâm trên xe, nếu anh không quyết đoán, quyết định thật nhanh để tránh khỏi tình huống nguy hiểm thì e rằng tính mạng của côđã phải "qua bên kia" lần thứ hai rồi.Mặc Cảnh Thâm ôm lấy cơ thểđã hoàn toàn không thểđứng vững của cô: "Em không sao chứ, hửm?"

Quý Noãn áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim của anh qua lớp áo ẩm ướt, suýt chút nữa không kìm được mà rơi nước mắt.Cô khịt mũi, cố nén cơn kích động sau khi trở về từ cõi chết.Dường như cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi, Mặc Cảnh Thâm vỗ vai cô trấn an, trầm giọng nói thầm bên tai cô: "Bây giờ mới nhớ tới sợ hãi hả?

Ban nãy ở ngoài biển dũng cảm lắm mà, bà Mặc lợi hại vậy mà vừa về nhàđã muốn khóc rồi sao?"

Ý là, hình tượng nhân vật liều mạng của cô hôm nay trong nháy mắt đã sụp đổ rồi ư?"

Em…"

Quý Noãn nghẹn ngào lên tiếng, ngẩng đầu nhìn anh: "Em kích động không được sao?"

Anh cười nhẹ, véo gò má lạnh như băng của cô: "Chúc mừng bà Mặc đã sống sót sau tai nạn, rất đáng ăn mừng."

Quý Noãn khịt mũi một cái, đang định nói chuyện thì Mặc Cảnh Thâm đã gọi chị Trần vào: "Chịđưa côấy đi tắm nước nóng và thay quần áo khác đi."

Chị Trần định hỏi hai người họ bị gì mà sao cả hai đều ướt sũng, nhưng vừa thấy mặt mày Quý Noãn trắng bệch thì hốt hoảng đến nỗi không dám phí thời gian hỏi nhiều, vội dìu Quý Noãn về phòng.Lúc đi lên lầu, Quý Noãn không kìm được mà ngoái lại nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.Mặc Cảnh Thâm bình thường quần áo gọn gàng giờđây cũng ướt sũng.

Áo sơ mi và quần tây dính sát vào người, tuy nhếch nhác giống cô nhưng sức quyến rũ vẫn không hề giảm.Chị Trần dìu côđi tắm nước nóng.

Quý Noãn không ngâm bồn màđòi tắm vòi sen, vì hôm nay cô phát hiện dì cả ghé thăm khi đi nhà vệ sinh ở hội quán cờ cổ."

Bà Mặc, bàđến tháng mà cơ thể lạnh thế này, thật sự không sao chứ?"

Chị Trần không yên lòng mà hỏi."

Không sao, tôi tắm thêm một lát là khỏe."

Quý Noãn chịu đựng cơn đau bụng dữ dội, ngoắc ngoắc tay gọi chị Trần: "Chị lấy đồ trong túi xách ra giúp tôi, nhìn thử xem sách dạy đánh cờ vàđiện thoại để trong ngăn hai lớp chống nước có bị thấm ướt không."

Chị Trần gật đầu rồi ra ngoài lấy cái túi ướt dầm dề vào theo lời cô, sau đó dùng khăn mặt lau sạch sẽ."

Điện thoại và sách dạy đánh cờđểở ngăn trong cùng mà cô nói đều không bịướt, nhưng mấy cái khác thì ngấm nước hết rồi."

Quý Noãn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Chị Trần thấy Quý Noãn không dặn dò gì nữa, bèn quyết định quay người ra ngoài nấu nước đường đỏ cho cô.Quý Noãn tắm rất lâu, lâu đến mức Mặc Cảnh Thâm đã tắm rửa thay quần áo xong xuôi sang phòng ngủ bên này thì cô mới chậm rãi đi ra.Ngâm trong nước biển lạnh giá, bây giờ bụng cô quả thật đau gần chết.Vừa nãy được tắm nước nóng hồi lâu, lúc này mặt côđã không tái nhợt nữa, mà hơi ửng đỏ."

Anh tắm xong rồi hả?"

Quý Noãn nhìn Mặc Cảnh Thâm."

Ừ, xong rồi."

Mặc Cảnh Thâm trông thấy gương mặt trắng nõn của cô hơi ửng đỏ thì nuốt nước miếng một cái rồi thấp giọng trả lời cô.Quý Noãn vô thức đi đến chỗ anh.

Vừa đến gần, anh bỗng kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô, xác định chắc chắn cô không xảy ra nguy hiểm gì thì mới khẽ thở phào một hơi.Dù anh rất bình tĩnh, nhưng Quý Noãn lại nhạy cảm nhận ra được tình huống hôm nay hẳn là nhắm vào cô.Là ai chứ?Nhà họ Chu sao?

Hay là nhà họ Hàn?Hay là… ai đó gây thù kết oán với nhà họ Quý?Kiếp trước, sau khi nhà họ Quý phá sản, quả thật có rất nhiều người va chạm với nhà họ Quýđến làm phiền cô.

Cả hai kiếp người, Quý Noãn đều đã quá quen thuộc với chuyện ám hại này, nhưng chuyện hôm nay… rõ ràng là muốn lấy mạng cô."

Chậm nhất làđến sáng ngày mai nhất định chúng ta sẽ tìm ra hung thủđứng sau chuyện này."

Anh nói thầm bên tai cô: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, tất cảđã có anh."

Quý Noãn im lặng chớp mắt một cái: "Vậy anh đã biết ai đứng sau chỉđiểm rồi hả?"

Mặc Cảnh Thâm không nói gì, chỉ vuốt ve gương mặt dần dần từửng đỏ chuyển sang trắng bệch sau mấy phút ra khỏi phòng tắm của cô.

Anh vuốt đến mức mặt cô càng lúc càng lạnh rồi quả quyết bế cô lên nhét vào trong chăn.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
44: Vậy mà anh vẫn còn năng lượng sao?


Quý Noãn thật sự lạnh cóng.

Vừa rồi cô cố gắng kiên cường, bây giờ sự kiên cường ấy đã bị hạ gục, co ro trong chăn không giấu giếm nữa.Cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không rời mắt khỏi anh, đến tận khi Mặc Cảnh Thâm ra cửa bê nước đường đỏ mà chị Trần đưa đến vào phòng, cô mới thoáng nhìn đi chỗ khác.Chuyện đau bụng đến tháng này…

Thế mà lại bị Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy hoàn toàn.Thật là, mất hết cả mặt mũi."

Vậy rốt cuộc là ai muốn hại chúng ta?"

Quý Noãn hỏi một câu, sau đó cô ngừng một lát: "Phải nói là, rốt cuộc là ai muốn em chết?"

Mặc Cảnh Thâm đưa nước đường đỏ cho cô: "Các vụ nhà giàu thuê sát thủ nhiều vô kể, sau này em hạn chế về nhà họ Quýđi."

Quý Noãn giật mình, nhưng cũng đã hiểu.Chuyện hôm nay, e rằng những người gây thù kết oán với nhà họ Quý sẽ không tránh khỏi liên quan.

Suy cho cùng thì người gọi điện thoại thuê xe là Quý Mộng Nhiên, cứ xem như cô ta hoàn toàn không biết gì, nhưng đối phương đã ra tay từ cuộc gọi của cô ta.

Điều này chứng tỏ kẻđó biết rất rõ về nhà họ Quý, đồng thời còn nắm chắc hành tung của Quý Noãn và Quý Mộng Nhiên.Là Thẩm Hách Như sao?

Dù bà ta "chó cùng rứt giậu" thì cũng không thể dùng thủđoạn bất chấp hậu quả thế này.

Dù sao sau lưng bà ta cũng có mấy gia đình quyền thế chống đỡ, bây giờ cũng không phải lúc trở mặt, cho nên bà ta sẽ không làm loại chuyện thế này.Vậy là ai chứ?

Vì sao lại muốn đưa cô vào chỗ chết?Trông thấy nước đường đỏđược đưa đến trước mắt, cô hơi nhướn người lên uống một ngụm.

Mặc dù sau khi uống cảm thấy rất ấm, nhưng hình như cơn đau bụng vẫn chưa giảm bớt phần nào.Nửa giờ sau, Quý Noãn vẫn đau bụng gần chết.

Cô vẫn cố chịu đựng để Mặc Cảnh Thâm không phát hiện ra.Mặc Cảnh Thâm thấy mặt cô tái mét, rốt cuộc cũng vén chăn lên chui vào.Anh trực tiếp ôm cô từ phía sau, cả tấm lưng côáp sát vào ngực anh.

Quý Noãn vốn định nói mình không sao, nhưng cơ thể lại từ từ thả lỏng trong vòng tay anh.Tay anh ấm áp và mạnh mẽ, đặt lên bụng cô không cho phép cô từ chối.

Cùng một lúc, anh kéo cao chăn trên người cô, sau đó lại nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

Một lúc lâu sau, anh cụp mắt nhìn Quý Noãn vẫn chưa cóýđịnh đi ngủ: "Vẫn còn đau lắm hả?"

Quý Noãn quay đầu lại, nhìn anh với đôi mắt đầy nước: "Em vẫn ổn.

Hôm nay là tình huống đặc biệt, vì lúc nãy nước biển hơi lạnh nên bây giờ em mới khó chịu thôi."

Anh vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cô: "Để anh gọi bác sĩ tới, không ngủđược thì chờ bác sĩ tới khám rồi ngủ tiếp."

"Đừng gọi bác sĩ, em chỉđau bụng đến tháng mà thôi, thật sự không cần phải làm phiền bác sĩ tới đây muộn thế này.

Nếu ngày mai vẫn đau thì em đến bệnh viện kê chút thuốc làđược."

Quý Noãn vội vàng muốn ngồi dậy.Kết quả, bởi vì cửđộng này của cô mà khăn tắm cô trùm khi nãy trực tiếp tụt xuống.Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, trên làn da trắng sứ của cô vẫn còn dấu hôn anh lưu lại đêm qua.Nhưng hiện giờ, vì có dì cả làm bùa hộ mệnh nên Quý Noãn hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, ánh mắt vô cùng ngây thơ, vô tư giống như chỉ làm rơi áo khoác vậy."

Chẳng phải chiều nay anh nói sáng sớm mai phải bay sang Anh sao?"

Quý Noãn chẳng màng đến khăn tắm, tùy ý túm lấy chăn che đi cảnh "xuân" chợt hiện.Gần đây tập đoàn Mặc thị hợp tác dựán mới với Anh quốc, ngày mai Mặc Cảnh Thâm sẽ sang Anh công tác ba ngày.Cô thật sự suýt quên mất chuyện này, may mà không xảy ra chuyện lớn gì, cũng không làm chậm trễ lịch trình công tác của anh."

Không vội, ngày mai ngủ trên máy bay cũng được."

Anh nhìn côđắm đuối, véo má cô: "Hôm nay bà Mặc bị dọa không nhẹ, anh phải canh chừng mới được."

Quý Noãn muốn nói là mình không nhõng nhẽo như vậy, nhưng câu nói này của anh hết lần này tới lần khác khiến cô rất dễ chịu.Cô hành động theo trái tim mình, choàng tay lên cổ anh, chủđộng hôn lên đôi môi mỏng lạnh của anh.

Môi cô hơi lạnh, môi anh cũng rất lạnh, nhưng vào khoảnh khắc cô rung động hôn lên thì nơi đó không khỏi hóa thành lửa nóng cháy lan đồng cỏ.

Môi lưỡi quấn quýt, anh càng ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu đỡ lấy gáy côđể hôn sâu hơn.Môi của hai người nóng lên, đồng thời nhiệt độ cả cơ thể của chính họ cũng nóng theo.Quý Noãn bị hôn đến nỗi thở dồn dập lui về phía sau.

Anh thuận thếđẩy cô ngã xuống giường, nụ hôn nóng bỏng triền miên khiến cô hoa cả mắt.Thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng thân dưới của anh biến đổi, nguy hiểm chĩa vào cô!Lúc này Quý Noãn mới ý thức được mình hoàn toàn không nhận ra sự biến hóa của dục vọng.

Vừa nãy cô thật sự không hề phòng bị chút nào…"

Khoan, khoan đã!"

Tình thế này hình như không mấy lạc quan.

Cô bỗng nghẹn ngào lên tiếng bên môi anh, chống tay lên ngực anh, bị hôn đến nỗi nói chuyện cũng cảm thấy đầu lưỡi tê dại: "Mới vừa trở về từ cõi chết, lại còn bơi lâu như thế, bây giờ em cảm thấy cơ thể mình sắp tan thành từng mảnh rồi…"

"Ừ, cho nên?"

Người đàn ông vẫn hôn cô như cũ, từng nụ từng nụ hôn lên cần cổ trắng nõn của cô.Quý Noãn mấp máy môi: "Cho nên… vậy mà anh vẫn còn năng lượng sao?"

Anh khựng lại, lườm cô một cái.

Vì câu hỏi này của cô mà mắt anh tối đi vài phần.

Cánh tay anh đang đặt trên eo cô siết lại, một bước nhấn sâu nụ hôn để chứng minh hiện tại năng lượng của mình vẫn không hề thay đổi.Quý Noãn vội kêu lên: "A a a…Đừng đừng đừng…Đau quá…"

Người đàn ông bên trên rốt cuộc cũng dừng lại vì tiếng kêu của cô, cúi đầu nhìn côôm bụng xin tha.Ban ngày, lúc đang đi trên đường, nghe côđắc ý tuyên bố mình đến tháng, anh đã cóýđịnh trừng phạt người phụ nữđang hí hửng như sắp bay lên trời này.Kết quả, qua một trận phong ba, cô gái này lại hoàn toàn đắm chìm trong suy tư, nghiễm nhiên khỏa thân ngồi trên giường như chờ anh đến làm thịt.Mặc Cảnh Thâm khẽ thở ra một hơi, cảm thấy sự kiêu ngạo tự chủ của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hao cạn kiệt trước cô."

Ông Mặc, bác sĩ Tần đến rồi."

Tiếng của chị Trần ngoài cửa phòng vọng vào.Mặc Cảnh Thâm buông Quý Noãn ra, đồng thời thuận tay lấy cho cô một bộđồ ngủ, hơn nữa còn là kiểu dáng rất kín đáo, bảo cô mặc vào.***"Cô Quý bị nhiễm lạnh trong lúc hành kinh, uống thuốc vài ngày và chúý giữấm nhiều hơn thì sẽ không có chuyện lớn gì."

Bây giờđã hơn nửa đêm, Tần TưĐình đột nhiên bị Mặc Cảnh Thâm gọi tới Ngự Viên bằng một cúđiện thoại, thậm chí còn chưa kịp phàn nàn đã bị thúc ép đến đây khám kinh nguyệt cho vợ anh.Quý Noãn nhận ra Tần TưĐình.

Anh là cậu Hai của nhà họ Tần ở Hải Thành, thuở nhỏđã có hứng thú với y thuật, từ bỏ thương trường để theo nghề thuốc từ rất sớm.

Hiện tại anh là bác sĩ nội khoa nổi tiếng trong và ngoài nước, và là giáo sư thỉnh giảng môn Quản lý dược phẩm ởĐại học Y khoa.Kiểu người cao ngạo lạnh lùng ít nói khó gần như Mặc Cảnh Thâm không có nhiều bạn bè thân thiết.

Vị bác sĩ Tần tuổi trẻ tài cao này là một trong sốít những người bạn thân nhất của anh."

Côấy đau bụng, có cách nào làm dịu đi không?"

Mặc Cảnh Thâm hơi nhíu mày.Tần TưĐình giật giật mí mắt, lập tức nhìn anh như nhìn quái vật.Người như Mặc Cảnh Thâm mà lại đứng đây hỏi phụ nữ khi đến tháng phải làm sao mới không đau bụng…M* nó, mặt trời mọc đằng tây rồi sao?
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
45: Hồ Ly mặt cười Tần công tử, Diêm la mặt lạnh Mặc Cảnh Thâm


"Đến bệnh viện Đông y mua vài đơn thuốc làm ấm tử cung, hoặc uống chút thuốc tây tôi điều chế làđược.

Nhưng đây là bệnh xấu từ nhỏ của côấy, tốt nhất vẫn nên điều trị từ từ bằng Đông y."

Tần TưĐình chậm rãi nói, đồng thời liếc nhìn Quý Noãn đang ngồi dậy trên giường.Trước đây, cô Hai nhà họ Quý này nhìn người ta hung dữ vô cùng, bây giờ thì giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn vậy.

Vừa rồi lúc vào phòng, anh ta cũng suýt c** tưởng mình nhìn lầm."

Thuốc Đông y ư?

Trước đây chị Trần có mua cho tôi vài cữ, nhưng tôi vẫn chưa uống cữ nào."

Quý Noãn nói xong thì xuống giường lục lọi trong ngăn kéo hộc tủ cạnh giường.Kết quả, Tần TưĐình và Mặc Cảnh Thâm đồng loạt nhìn vào lọ thuốc nhỏ màu trắng trong góc ngăn kéo."

Đó là gì vậy?"

Giọng của Tần TưĐình bỗng lạnh đi vài phần.Mặc Cảnh Thâm cũng thâm trầm nhìn Quý Noãn đang ngẩn người đứng đấy, chìa tay nhận lấy lọ thuốc mà Quý Noãn bỗng nhiên lấy ra.Tần TưĐình đi qua, nhận lấy hai viên thuốc nhìn mấy lần, rồi đưa lên mũi hít nhẹ."

Cô Quý, côđã từng đi khám bác sĩ tâm lýà?"

Tần TưĐình bất chợt hỏi một câu như thế.Quý Noãn ngơ ngác nhìn Tần TưĐình, sau đó lại nhìn sang Mặc Cảnh Thâm giờđây sắc mặt đã sa sầm lạnh lẽo không tưởng tượng nổi.Trước đây, vì tâm trạng quá tệ mà côđã bị Quý Mộng Nhiên dụđi khám bác sĩ tâm lý.

Đây là thuốc làm giảm uất ức mà bác sĩđã kêđơn cho cô.Sau khi mang về cô cũng chỉ uống vài lần, thậm chí còn quên mất có lọ thuốc này tồn tại trong tủđầu giường.

Đó là bởi vì cô không cảm thấy cảm xúc khi đó của mình là bệnh trầm cảm.Tuy lúc ấy Quý Mộng Nhiên luôn nói cô mà cứ uất ức thế này thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, nên muốn dẫn côđến khám bác sĩ tâm lý, muốn tìm người tư vấn tâm lý cho cô.

Những bác sĩđó toàn cho cô những lời khuyên khó hiểu, bảo cô nhất định phải lập tức ly hôn, như thế mới có thể giải thoát sớm.Chẳng lẽ thuốc này… có vấn đề…Quý Mộng Nhiên và người đàn bà Thẩm Hách Như kia có quan hệ tốt như thế, nếu động tay động chân vào thuốc cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.Quý Noãn lui về sau một bước.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang sợđiều gì, vô tình ngước lên thì chạm phải ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm.Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, trong giọng nói hàm chứa vẻ nghiêm nghị nhàn nhạt: "Em đã uống thuốc này chưa?"

Đầu tiên Quý Noãn gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "…

Em đã từng uống mấy lần, nhưng thấy uống xong hơi khó chịu thì không uống nữa."

"Cô uống lúc nào?"

Tần TưĐình đứng bên cạnh lạnh giọng hỏi, thái độđã không còn thiếu nghiêm túc như ban nãy."

Lúc chúng tôi mới kết hôn hơn một tháng.

Lúc ấy tâm trạng của tôi rất kém, Mộng Nhiên nói rằng nó sợ tôi quááp lực nên đưa tôi đến khám bác sĩ tâm lý, sau đó bác sĩởđó kê cho tôi loại thuốc này."

Quý Noãn kể lại chi tiết, cảm thấy nhưđã gõ vào tiếng chuông báo động.Thuốc này… tuyệt đối không đơn giản.Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, khóe môi dần dần cong lên, dần dần chứa đầy ý giễu cợt.Nhưng Quý Noãn cảm giác được, vẻ mặt lạnh lùng chế giễu này của anh không phải dành cho cô.Cô nghi ngờ thuốc mà Thẩm Hách Như cho ba cô uống không ổn, nhưng cô lại quên kiểm tra thuốc mà Quý Mộng Nhiên ép bác sĩ kêđơn cho cô lúc ban đầu rốt cuộc là thuốc gì.

Chuyện này đã quá xa xưa, thật sự côđã quên sạch, không hề nghĩ tới.Mười phút sau."

Thành phần trong thuốc này không gây ảnh hưởng cho sức khỏe, nhưng nó chứa hỗn hợp các loại thuốc gây rối loạn thần kinh ở người và gây suy nhược thần kinh nhẹ."

Tần TưĐình bóp nát viên thuốc trong tay: "Đây là một loại thuốc hỗ trợđược một số phòng khám tâm lý nhỏ dùng để thúc đẩy tinh thần của bệnh nhân và làm cho một số bệnh nhân mắc bệnh tâm lý phấn chấn hơn để có thể dễ dàng kiểm chứng triệu chứng của bệnh tình.

Thuốc này không được phép sử dụng trong các bệnh viện lớn chính quy, thuộc danh mục thuốc cấm."

"Suy nhược thần kinh hả?"

Quý Noãn tròn mắt.Tần TưĐình nhướng mày, thấp giọng chế nhạo: "Cô Quý, tâm trạng và hành vi của cô mấy tháng trước rất phù hợp với bệnh trạng này."

Ngụý của anh rất rõ ràng…Hóa ra đây là lý do mà Quý Mộng Nhiên cứ luôn mồm nói côđã thay đổi vô lý trước mặt Mặc Cảnh Thâm.Tần TưĐình liếc qua vẻ mặt lúc này của Quý Noãn, hờ hững cười: "Thành phần chứa trong loại thuốc này không gây hại cho sức khỏe, dù có uống cũng không dễ bị người ta phát hiện.

Nếu cô uống không nhiều thì không có vấn đề gì."

"Cho nên…"

Tần TưĐình cởi găng tay khử trùng ra, hất cằm nhìn sang Mặc Cảnh Thâm, giọng điệu nhưđang xem kịch vui: "Nửa đêm Mặc tổng gọi tôi đến đây là vì vợ cậu uống nhầm thuốc à?"

Quý Noãn: "…"

Thân hình cao ráo của Mặc Cảnh Thâm đứng sừng sững trước cửa nhìn lọ thuốc kia, chậm rãi đút một tay vào túi quần, bờ môi mỏng lạnh phác họa một đường cong, là cười, nhưng rất lạnh.Quý Noãn cho rằng mình đãđủ tỉnh táo, đủ phòng bị, nhưng trong khoảnh khắc này cô vẫn cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.Bàn tay cô bỗng dưng ấm áp.

Mặc Cảnh Thâm đi tới nắm lấy tay cô.

Khi chạm vào bàn tay lạnh buốt của cô, anh thong dong bình tĩnh siết chặt tay cô hơn.Tần TưĐình dọn dẹp đồđạc của mình, cởi áo khoác trắng trên người ra, bên trong chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, hơi nhướng mắt nhìn một màn này: "Đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm việc không công, đã vậy hai người còn muốn đút cho tôi một ngụm thức ăn chó?

Các người đúng là vô nhân tính!"

Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nhả ra mấy chữ: "Cậu thiếu phụ nữà?"

Ai mà không biết văn phòng nội khoa của Tần TưĐình trong bệnh viện?

Để gặp anh ta một chút mà các cô gái chưa chồng đã cốý hút thuốc cho viêm phổi hoặc cốý giả bệnh chạy tới xin số của anh ta nhiều như cá diếc sang sông vậy.Hải Thành luôn có câu nói: Thà chọc Hồ Ly mặt cười Tần công tử, chứđừng chọc Diêm La mặt lạnh Mặc Cảnh Thâm.Nam Tần Bắc Mặc, hai vị nam thần này là hai người khó giải quyết nhất trong tứđại gia tộc ở Hải Thành.Mặc dù nhà họ Quý cũng được liệt vào tứđại gia tộc ở Hải Thành, nhưng mấy năm gần đây, danh tiếng của họđã sớm không còn hưng thịnh như nhiều năm về trước.

Ngược lại căn cơ của nhà họ Mặc chưa bao giờ dao động.Đừng nói làở Hải Thành, bất cứ người nào trong nhà họ Mặc tùy tiện giậm chân một cái thì mấy thành phố lớn lân cận cũng phải chấn động theo.

Mỗi một thành viên trong nhà họ Mặc đều là những nhân vật danh tiếng vô lượng.

Ba giới quân sự, chính trị, thương trường, người nhà họ Mặc đều có mặt, hơn nữa ai nấy đều có thân phận vàđịa vị siêu phàm."

Không thiếu phụ nữ, nhưng người phụ nữ của cậu đúng là…đúng là ngu ngốc mà."

Tần TưĐình ngoảnh lại lạnh nhạt lườm Quý Noãn.Thái dương Quý Noãn giật một cái.Nói cô ngu ngốc, nói cô uống nhầm thuốc, được lắm!Cô quay đầu nhìn sang Mặc Cảnh Thâm đang đứng bên cạnh: "Đã muộn vậy rồi mà bác sĩ Tần lại có thể vì một cúđiện thoại của anh mà có lòng lái xe tới đây, có phải anh ấy nợ anh ân tình không?"

Tần TưĐình nghiêng đầu nhìn cô, chân mày hơi nhướng lên, giống như chợt phát hiện ra Quý Noãn này cũng có chút thú vị.Mặc Cảnh Thâm: "Có thể nói vậy."

Lúc này, mắt Quý Noãn sáng lên: "Vậy nể mặt anh, em có thể nhờ anh ấy tiện thể giúp em một chuyện được không?"

Trán Tần TưĐình nổi gân xanh: "Cô Quý… chẳng trách cô có thể gả cho cậu ấy, hai người các người quả thật là cá mè một lứa…"
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
46: Cậu bắt đầu nghiêm túc với Quý Noãn rồi à?


Quý Noãn đưa cho anh ta lọ thuốc mà lúc trước cô mang từ nhà họ Quý về: "Đây là thuốc ba tôi uống gần đây.

Nếu bác sĩ Tần có chuyên môn cao về quản lý dược phẩm như thế, vậy có thể giúp tôi phân tích thành phần trong loại thuốc này không?"

"Cô thật sự xem tôi là bác sĩ riêng của Ngự Viên mà sai bảo sao?"

Tần TưĐình nhướng mày.Quý Noãn vẫn chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp: "Cậu không phải à?"

Ấn đường của Tần TưĐình giần giật, khóe miệng run lên, nhưng anh ta bỗng gạt thể diện sang một bên, cười khẽ một tiếng rồi nhận lấy lọ thuốc từ tay Quý Noãn, mở ra ngửi."

Mùi hương trong loại thuốc này không rõ rệt, có lẽ là loại thuốc mới được nhập từ nước ngoài về.

Phân tích kiểm tra trực quan ởđây chẳng có tác dụng gì, cần phải có thiết bị kiểm tra đo lường, cô không ngại nếu tôi mang đi chứ?"

"Không ngại, không ngại!"

Quý Noãn nói luôn miệng.Tần TưĐình bỏ thuốc vào túi: "Vậy được rồi, không còn sớm nữa, không còn việc gì thì tôi về trước."***Trước cửa Ngự Viên, ánh trăng sáng vằng vặc.Tần TưĐình đi ra trước cổng biệt thự, tiện tay sửa sang lại cổáo sơ mi.

Áo khoác trắng tùy ý vắt trên cánh tay trắng sáng chói mắt dưới ánh trăng."

Nghe nói lúc trước cậu cốý phái người giám sát nhất cử nhất động của nhà họ Chu?"

Tần TưĐình hờ hững hỏi.Mặc Cảnh Thâm nhướng mắt, trong mắt lóe lên ý cười lạnh lẽo: "Cậu muốn nói rằng mình nắm bắt tin tức rất nhanh?"

"Là vì cô gái bên trong à?"

Tần TưĐình tiếp tục lạnh giọng hỏi.Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nói: "Cậu có thể cút được rồi."

Tần TưĐình nhướng mày, nhếch môi, lạnh giọng: "Đừng nói với tôi là cậu bắt đầu nghiêm túc với Quý Noãn rồi đấy?"

Mặc Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn anh ta.Hồi lâu sau vẫn chưa nhận được câu trả lời, Tần TưĐình cười nhạt: "Mất kiểm soát à?

Đây đâu phải là dự tính ban đầu lúc cậu cưới côấy."

"Cậu định trở thành người đầu tiên bịđạp ra khỏi Ngự Viên sao bác sĩ Tần?"

Ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm không hề dao động.Tần TưĐình cười "xùy" một tiếng: "Muộn thế này mà tôi còn lái xe đến đây, ngay cả câu cảm ơn cậu cũng không định nói sao?"

"Vậy trả cái mạng mà cậu nợ tôi trước đi."

"…"***Bên ngoài vọng đến tiếng xe đãđi xa, Quý Noãn mở rèm cửa sổ trong phòng nhìn ra ngoài quan sát.Mặc Cảnh Thâm quay trở lại, Quý Noãn có dáng vẻ bất chợt hiểu ra rồi lại rơi vào trầm tư, áp mặt lên khung cửa sổ lạnh buốt."

Bác sĩ Tần về rồi hả?"

Quý Noãn nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại."

Ừ."

Mặc Cảnh Thâm thấy côáp cả người vào khung cửa sổ lạnh giá thì hờ hững nói: "Cửa sổ lạnh lắm, đừng đứng gần như vậy."

Quý Noãn quay người đi đến chỗ anh: "Anh nói xem, nếu trước đây không bị những thứ này quấy nhiễu làm loạn thì có phải em đã yêu anh từ lâu rồi không?

Cho nên em…"

Cô còn chưa dứt lời thì nụ hôn của anh đã rơi xuống.Nụ hôn khá mạnh bạo, khá sâu, thậm chí còn không chút khách sáo.Quý Noãn chỉ kịp khẽ nức nở một tiếng thì eo đã bịôm chặt, nháy mắt đã bị anh ép vào tường.

Anh hôn đến mức môi cô bắt đầu run lên, toàn thân đều mềm nhũn gần nhưđứng không vững.Cô không hiểu sao đang tốt đẹp màđột nhiên anh lại khiến cô cảm thấy nụ hôn này mang theo sự xâm lược nào đó…Hồi lâu sau, môi anh vẫn kề sát cô, dần dần di chuyển lên trán cô.

Đôi mắt sâu thẫm của anh nhìn xoáy vào mắt cô.Quý Noãn cảm thấy, nếu lại hôn nữa thì e rằng đêm nay hai người sẽ không thể ngủđược…Huống chi sáng sớm ngày mai anh phải ra sân bay.Vừa nghĩ tới phải ly biệt ba ngày, cô tựa đầu vào cổ anh, nũng nịu nói: "Đừng hôn, hôn nữa sẽ mất kiểm soát.

Cũng không phải anh không biết tình huống đặc biệt của em hôm nay."

Mặc Cảnh Thâm nghe thấy ba chữ"mất kiểm soát" thì im lặng một lúc.Một lát sau, Quý Noãn nghe thấy giọng anh vọng xuống từđỉnh đầu cô: "Mấy ngày?"

"Cái gì mấy ngày?"

Cô ngẩng lên.Vừa chạm vào ánh mắt sáng rực của anh, cô liền lúng túng ho một tiếng: "Bốn ngày, đôi khi năm ngày…"

Kinh nguyệt hàng tháng của côđều khoảng bốn năm ngày mới hết, vẫn luôn rất chuẩn.Cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Cho nên, nếu tối nay anh không cóýđịnh ngủở phòng ngủ chính vì sợ nghỉ ngơi không tốt thì em cũng không đểý…"

Nhìn vẻ mặt hớn hở nhẹ nhõm của cô lúc này, Mặc Cảnh Thâm bất chợt hiểu ra, bèn chụp lấy gáy cô rồi cúi xuống hôn tiếp.Quý Noãn chẳng còn sức màđẩy anh ra, mềm nhũn tựa vào ngực anh.

Cô chỉ nghe thấy giọng khàn khàn của anh kề sát khóe môi cô: "Chờ anh về sẽ trừng trị em."

Chờ anh về…Chờ anh đi Anh quốc mấy ngày rồi về sao?Tim Quý Noãn lập tức run lên theo tiếng nói của anh, cô choàng tay ôm chặt cổ anh, lưu luyến không rời, khàn giọng đáp lại: "Ừ…"

Dưới ánh trăng lờ mờ, hình như anh đang nở nụ cười.Sau đó lại thêm một nụ hôn đắm đuối nữa, anh hôn đến mức tay chân cô mềm nhũn, rên rỉ như mèo kêu thì cuối cùng mới tha cho cô.

Anh bế cô bị hôn đến rã rời tới giường, vén chăn lên nhét vào.Khả năng kiềm chế và sự tỉnh táo của người đàn ông này quá mạnh, trong tình huống này mà vẫn có thểở lại phòng ngủ chính ôm cô ngủ.Nhưng đối với Quý Noãn mà nói, đây là một đặc ân.Dù sao ngày mai anh cũng phải bay sang Anh quốc.

Nếu đêm nay hai người còn ngủ riêng, đoán chừng cô nhất định sẽ mất ngủ.***Sáng sớm hôm sau, Quý Noãn vốn định dậy sớm chút để tiễn Mặc Cảnh Thâm.

Kết quả, tối qua cô ngủ trong vòng tay anh quá ngon, quá say, lúc đi anh cũng không đánh thức cô dậy.

Khi cô thức dậy thìđã hơn bảy giờ sáng rồi.Chị Trần nói năm giờ sáng Mặc Cảnh Thâm đãđi rồi.Quý Noãn ngồi ăn sáng một mình bên bàn, buồn chán dùng thìa khuấy cháo trong bát.Thật sự không ngờ, chẳng qua Mặc Cảnh Thâm chỉ bay sang Anh mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, vậy mà mới ngày đầu tiên côđã bắt đầu nhớ anh quay quắt.Trái tim côđã dần dần rung động vì anh, việc này cóđược xem là trả nợ kiếp trước cho anh không?"

Bà chủ không thấy ngon miệng sao?"

Chị Trần thấy cô chỉăn mấy thìa cháo thì quyết định đưa cho cô ly sữa bò.Quý Noãn nhận lấy ly sữa nhưng không uống màđể xuống, chống cằm tiếp tục khuấy cháo, buột miệng hỏi: "Chị Trần, trước đây mỗi lần Mặc Cảnh Thâm đi công tác có vềđúng ngày không?

Ví dụ như phải đi ba ngày thì ba ngày sẽ về thật hả?

Hay là thỉnh thoảng sẽ về muộn mấy ngày?

Hay là… có thể về sớm không?"

Lúc này chị Trần mới hiểu ra, mỉm cười.

Hóa ra mới xa nhau mà côấy đã tương tư rồi.Trước đây ông Mặc đi công tác mười ngày nửa tháng cũng không thấy Quý Noãn thất hồn lạc phách như thế.

Bây giờông chủ vừa mới đi mà côấy đã bắt đầu đếm ngày."

Rất hiếm khi ông chủ bàn chuyện công ty ở nhà, vậy nên tôi cũng không biết mỗi lần ông chủđi công tác sẽ phải đi bao lâu nữa."

Quý Noãn tiếp tục khuấy cháo trong bát, mắt nhìn ra bầu trời quang đãng.Cô cảm thấy dường như tâm tình đã bay ra ngoài hết vậy.Bỗng nhiên, điện thoại để trên bàn bất chợt reo lên, Quý Noãn cúi mắt nhìn thì thấy sốđiện thoại riêng của Mặc Cảnh Thâm đang nhấp nháy trên màn hình.Ngay cả chính cô cũng không phát giác vẻ mặt mình trong nháy mắt đã từâm u chuyển sang rạng rỡ, vội vã bắt máy."

Em dậy rồi hả?"

"Ừ, mấy giờ anh bay?

Sao lúc anh đi không đánh thức em?"
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
47: Làm nũng tự nhiên như thế


"Thấy em ngủ say quá nên anh không nỡ."

Mặc Cảnh Thâm cười khẽ.Chị Trần đứng cạnh nhìn thấy Quỹ Noãn đột nhiên cười tươi như hoa, dù không nói gì nhưng lại lặng lẽ cười rất ngọt ngào."

Em ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa."

Quý Noãn nhẹ nhàng khuấy đều cháo trong bát.Giọng của anh lập tức có mấy phần nghiêm nghị: "Chị Trần không làm bữa sáng cho em à?"

"Có mà, em đang ăn đây.

Tại em dậy muộn quá, mới vừa xuống nhà chuẩn bịăn thôi."

Không thấy ngon miệng là chuyện của cô, cô tuyệt đối không thểđổ tội lên đầu chị Trần."

Ăn ngon miệng nhé, chuyện tối qua sau này cứđể anh giải quyết, đừng suy nghĩ lung tung."

Đây là…đặc biệt giám sát côăn sáng, hay là an ủi cô vậy?Trong nháy mắt, Quý Noãn đáp lại một tiếng "ừ" tựa như mèo con được vuốt lông.

Nhân lúc chị Trần ra ngoài cô bỗng nói nhỏ: "Ba ngày nay chỉ sợ khẩu vị của em sẽ không được tốt lắm.

Muốn em ăn cơm thật ngon thì anh phải về sớm một chút mới được."

Mặc Cảnh Thâm: "…"

Ý là, không có anh ởđây, ngay cả cơm cô cũng ăn không ngon ư?Trước kia cô chỉ muốn đẩy anh ra xa cả cây số, hiện giờ cô lại làm nũng tự nhiên như thế.Mặc Cảnh Thâm khàn giọng cười nhẹ: "Ngoan đi, ăn hết sạch bữa sáng chị Trần làm, một miếng cũng không được chừa lại."

Quý Noãn nhìn cháo và mười mấy cái bánh bao hấp được bày biện trên bàn: "Sao có thểăn được nhiều vậy chứ…"

"Ăn không được cũng phải ăn."

Quý Noãn ngoài miệng nói ăn không vào, nhưng cũng vừa nghe điện thoại vừa bắt đầu húp cháo, còn lấy thêm bánh bao.

Nhưng chị Trần lại vội vàng lấy bánh bao đi: "Bà chủ, cái này để lâu quá nên nguội mất rồi, để tôi hâm lại cho bà."

Lúc này, Quý Noãn dùng khẩu hình nói với chịấy: Làm nóng vài cái làđủ rồi.Kết quả, mãi cho đến khi Quý Noãn cúp máy, chưa đầy mấy phút sau chị Trần đã mang bánh bao ra, vẫn nguyên một lồng mười mấy cái.Thấy rõ vẻ mặt ăn không vào của Quý Noãn, chị Trần cười tủm tỉm, nói: "Trước khi đi, ông Mặc đã dặn là mấy ngày ông chủ không ởđây thì bà chủ nhất định phải ăn cơm ba bữa ở nhà, phải cân bằng dinh dưỡng, cũng không được ăn quáít.

Ông chủ nói dạo này bà chủ quá gầy."

Quý Noãn cúi xuống nhìn ngực mình.Thứ cần cóđều có, thứ cần to cũng đủ to, sờ tới sờ lui cũng đâu phải không sướng tay, gầy chỗ nào chứ?***Ngày hôm sau.Biệt thự Lam Sơn nằm ở vị trí yên tĩnh hiếm có trong Hải Thành, Quý Noãn vừa bước vào đã thấy tên công tử bột Hàn Thiên Viễn đang ngồi cạnh chiếc bàn đánh mạt chược."

Cô Quý tới sớm vậy?

Lại đây lại đây, cùng chơi vài ván nào!"

Hàn Thiên Viễn gian xảo hút thuốc, cười híp mắt nhìn cô.Quý Noãn lạnh nhạt nhìn mấy người bên trong, tất cảđều là con nhà giàu trong giới thượng lưu ở Hải Thành.Cô bình tĩnh lấy biên bản thỏa thuận vừa được phòng pháp lý của tập đoàn Hàn thị mang tới trong túi xách ra, không đểýđến đôi mắt híp lại của Hàn Thiên Viễn mà ném biên bản thỏa thuận lên bàn tròn màu trà."

Biên bản thỏa thuận chuyển nhượng đãđược phòng pháp lý của công ty các anh chuẩn bị kỹ càng rồi, qua đây, ký tên vào đi."

Xưa nay Quý Noãn không có hứng thú với những nơi này, cho nên cô gõ nhẹ ngón tay lên bàn, thể hiện rõ giờ phút này côđang mất kiên nhẫn.Hàn Thiên Viễn liếm mép, lật bài rồi cười khẽđứng dậy đi tới."

Cô Quý nhất định phải tiếp quản hai công ty bất động sản dưới danh nghĩa của tôi sao?"

"Nếu không thì sao?"

Hàn Thiên Viễn cà lơ phất phơ ngồi xuống ghế sofa trước mặt cô: "Đúng là"nghé con mới đẻ không sợ cọp".

Bây giờ cục diện bất động sản đang căng thẳng rõ rệt, vậy mà cô Quý lại muốn tiếp quản công ty của tôi trong lúc nguy cấp thế này.

Sau này nếu thua lỗ mấy trăm triệu thì tuyệt đối đừng đến tìm tôi khóc lóc đấy nhé."

Quý Noãn chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta, nhẫn nại chờ anh ta ký tên."

Cô Quý quả nhiên vẫn cao ngạo như trước đây.

Nhớ ngày đó tôi theo đuổi cô, cô cũng tỏ ra tự cao tựđại như thế, haiz."

Nói xong, Hàn Thiên Viễn nhận lấy bút từ thư kýđưa tới, đồng thời cười khẩy: "Xem ra chắc là kỹ thuật trên giường của cô Quý rất tuyệt vời, nếu không sao có thể hàng phục được Mặc Cảnh Thâm…"

Quý Noãn tỉnh bơ nhìn Hàn Thiên Viễn, ánh mắt lạnh lẽo: "Bán công ty thôi mà sao nói nhảm nhiều vậy?

Chê tôi trả nhiều tiền quáà?"

Ba chục triệu kia chẳng qua là cô nể mặt nhà họ Hàn bọn họ.

Bằng không, với tình huống hôm đó, có mặt Mặc Cảnh Thâm ởđấy, e rằng ba đồng Hàn Thiên Viễn cũng không dám đòi.Sắc mặt Hàn Thiên Viễn hơi khó coi, anh ta cười gằn một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn nhanh chóng ký tên.Quý Noãn kiểm tra xong biên bản thỏa thuận, cũng không muốn nói nhiều với anh ta, bèn xoay người rời đi."

Cô Quý."

Hàn Thiên Viễn bỗng uể oải gọi cô lại.Quý Noãn không ngoảnh lại nhìn anh ta mà chỉ nhàn nhạt nhìn ra sắc trời bên ngoài biệt thự Lam Sơn.

Hai ngày nay thời tiết rất đẹp, cô có thể ra ngoài tản bộ một chút và thực hiện việc bàn giao công ty càng sớm càng tốt.Trong giọng nói của Hàn Thiên Viễn xen lẫn chút khó hiểu: "Gia thế của Mặc Cảnh Thâm không đơn giản như cô nghĩ.

Nể mặt ba chục triệu này của cô, đừng trách tôi không nhắc nhở cô."

Quý Noãn liếc nhìn anh ta từ khóe mắt.

Lúc này nam nhân viên phục vụ trong biệt thự mang cà phê và bánh ngọt tới đặt trước mặt anh ta."

Cô Quý không định ngồi xuống ăn chút gìđó rồi mới đi sao?"

Khoé môi Quý Noãn lộ ra nụ cười lạnh như có như không: "Anh Hàn dùng bữa vui vẻ."

Dứt lời, cô cầm biên bản thỏa thuận bỏđi trước mặt anh ta, không chớp mắt.***Trước khi ký kết thỏa thuận, Quý Noãn đãđiều tra tình hình của hai công ty bất động sản kia, hiểu được câu nói "cẩn thận lỗ mấy trăm triệu" của Hàn Thiên Viễn là cóý gì.Nội bộ tài chính đã sớm thiếu hụt, thậm chí hai công ty này còn nợ ngân hàng một khoản tiền hơn mười triệu.Nhưng trên danh nghĩa, công ty còn có hai chung cư kiểu Âu mới xây được một nửa và một tòa cao ốc thương mại nằm gần trung tâm thành phố, nhưng chúng đang tạm thời đình công vì vấn đề tài chính.Dưới mắt của mọi người, thu mua hai công ty này, chính là hành động tìm đường chết.Nhưng Quý Noãn đã nghiên cứu kỹ càng mấy công trình kiến trúc vẫn chưa hoàn thành kia, vị tríđịa lý của chúng rất tốt.

Trong ấn tượng của cô, không lâu sau, khi giá cả bất động sản vàđất đai trong nước tiếp tục tăng vọt thì mấy miếng đất xây dựng này sẽ không còn là bất động sản mà người bình thường có thể mua được.

Giá trị của nó sẽ tăng gấp bội, ít nhất cũng phải bốn trăm triệu, thậm chí còn nhiều hơn.Mà vấn đề nan giải bây giờ là, hai công ty này đã thay đổi người phụ trách pháp định.

Nếu vì thế mà phía đối tác lập tức rút vốn thì chuyện này sẽ vô cùng bất lợi cho cô.Ngay lúc Quý Noãn chuẩn bị lái xe về Ngự Viên thì bỗng nhiên Hàn Thiên Viễn từ trong biệt thự Lam Sơn đi ra, gõ vào cửa sổ xe cô."

Này, cầm cái này đi."

Anh ta đưa cho cô một tấm thiệp mời thếp vàng.Quý Noãn nhận lấy, mở ra đọc sơ qua: "Thiệp mời dạ tiệc?"

"Việc cô nên lo lắng bây giờ là việc sắp bị các đối tác rút vốn.

Bữa tiệc từ thiện tối mai có mặt rất nhiều nhàđầu tưđã từng hợp tác lâu năm với nhà họ Hàn chúng tôi.

Cô nên hiểu là tôi dâng cho cô cơ hội ở nơi này, có thể thành công hay không phải xem bản lĩnh của cô."

"Sao anh biết tôi không lấy được thiệp mời này?"

Quý Noãn nghi ngờ.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
48: Đối phó với loại phụ nữ không nghe lời thì có rất nhiều loại thuốc có thể dù


Trực giác mách bảo cô rằng, tên thiếu gia ăn chơi nhà họ Hàn này tuyệt đối sẽ không thân thiện với cô như thế.Trước đây côđã từng nghĩ về chuyện này.

Tuy nhiên, buổi dạ tiệc từ thiện này là do nhà họ Hàn phụ trách, nhà họ Quý không tham gia vào.

Hơn nữa, số lượng thiệp mời có hạn, trong thời gian ngắn quả thật cô không biết phải làm sao mới có thể thuận lợi tham dự bữa tiệc này.Vốn côđang định chọn con đường khác, ai ngờ Hàn Thiên Viễn lại trực tiếp đưa thiệp mời cho.Với tính cách của Hàn Thiên Viễn, anh ta chỉước gì cô gặp xui xẻo, ước gì công ty cô phá sản.

Đến lúc đó anh ta và cả Hải Thành sẽ cùng nhau xem náo nhiệt.Anh ta mà tốt bụng vậy sao?Hàn Thiên Viễn xoay người đút tay vào túi quần, mỉm cười quở trách: "Tuy bây giờ công ty đãđổi chủ, nhưng dù sao người sáng lập vẫn còn khắc tên Hàn Thiên Viễn tôi.

Lỡ công ty phá sản thật thì c** tôi thật sự không gánh nổi việc này.

Hơn nữa, làm gì thì cô cũng phải giữ thể diện cho Mặc Cảnh Thâm sau lưng cô chứ."

"Chỉ có hai công ty bất động sản thôi mà, đâu phải làm ăn lớn gì.

Anh Hàn lại đểý vậy sao?"

Quý Noãn hoàn toàn không tin anh ta, nhưng vẫn chân thành cười: "Làm gì có người sáng lập nào?

Chẳng phải lúc trước anh cũng giành được công ty này từ tay người khác sao?"

"Có cần không?

Không cần thì tôi cầm đi."

Hàn Thiên Viễn nhàn nhã liếc cô: "Tôi cóý tốt cho cô cơ hội khởi đầu, cô có cần xù lông nhím đâm mấy lỗ trên mình người khác thì mới thoải mái không?

Cô Cả nhà họ Quý tính tình quái đản, nếu không nhờ gương mặt xinh đẹp động lòng người này thìông đây cũng lười thuận nước đẩy thuyền cho cô.

Đây là thế giới xem trọng nhan sắc, đáng đời ông đây đã từng bị gương mặt này của cô mê hoặc, đến giờ vẫn còn nhớ nhung vô cùng."

Dứt lời, anh ta ném thẳng thiệp mời vào xe cô.Thế giới xem trọng nhan sắc…Lời này thốt ra từ miệng Hàn Thiên Viễn cũng không có gì bất ngờ.Anh ta thật sự là người nông cạn thếđấy, bằng không lúc trước Quý Noãn đã không phớt lờ anh ta.Cô không nói thêm gì nữa, cầm thiệp mời lên nhìn, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Cảm ơn."

Hàn Thiên Viễn nhướng mày, lạnh lùng mỉm cười rồi quay người rời đi.Trở về biệt thự Lam Sơn, anh ta móc điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi: Thiệp mời đã gửi xong.***Hai ngày sau.Buổi dạ tiệc từ thiện liên kết các thương nghiệp Hải Thành diễn ra tại hoa viên của khách sạn Hoàng Gia.Tám giờ tối, trước khách sạn đã vô cùng náo nhiệt.

Tuy Hải Thành có rất nhiều danh môn vọng tộc nhưng cũng phân ra các phe thế lực.

Trước giờ nhà họ Quý và nhà họ Hàn chưa từng hợp tác việc gì, cho nên Quý Noãn không quá quen thuộc với các khách mời trong giới thượng lưu tới đây hôm nay.Trước cửa khách sạn có nhân viên phục vụ dẫn đường.

Sau khi Quý Noãn đi vào liền trông thấy người bên trong túm năm tụm ba uống rượu trò chuyện.Xung quanh đại sảnh sáng choang bày các loại rượu và bánh ngọt đẹp đẽ.

Khách mời lục tục vào bàn."

Thưa cô, cô muốn uống một ly Champaigne không?"

Quý Noãn đang đi vào trong thì bên cạnh bỗng có một nhân viên phục vụ bê rượu Champaigne đi tới, cung kính đưa rượu trên khay cho cô.Người xung quanh hầu nhưđều cầm ly đế cao, Quý Noãn cũng không nghi ngờ, đang định đưa tay nhận lấy thì ngón tay chợt dừng lại trên thành ly một lát, sau đó lại nhìn cậu nhân viên phục vụ một chút.Dù gì cô cũng không quen những người tới lui ởđây.

Cóđược thiệp mời quá dễ dàng, nên cô nhất định phải cẩn thận mọi nơi mới được."

Ngại quá, dạ dày tôi hơi khó chịu, cậu có nước khoáng không?

Rót cho tôi một cốc."

Cậu phục vụ gật đầu rồi xoay người đi lấy nước.

Quý Noãn thấy cậu ta lấy ra một bình nước khoáng sạch sẽ, lại còn chưa hề mở nắp.

Mãi đến khi cậu ta rót nước vào ly đế cao thì cô mới đưa tay nhận lấy.Cô rũ mắt nhìn cái ly sạch sẽ trong suốt, nước bên trong cũng trong suốt không có chút tạp chất nào.Phòng tiệc có rất nhiều khách mời quần áo lụa là tươi đẹp, đủ loại nước hoa cao cấp trộn lẫn vào nhau.

Kiếp trước Quý Noãn không tham dự mấy buổi tiệc kiểu này trong một thời gian dài nên thoáng chốc ngửi không quen, cảm thấy cổ họng khó chịu, hắng giọng cúi đầu uống một hớp nước.Ởđằng xa, Chu Nghiên Nghiên đứng trong góc khuất nhìn về phía Quý Noãn đang đứng, thấy cô uống nước thì lập tức nở một nụ cười ranh mãnh.Cô ta biết rõ Quý Noãn rất thông minh, tính cảnh giác cũng rất cao, sẽ không uống rượu người khác đưa tới.Cho nên cô ta đã tẩm không ít loại thuốc cực mạnh vào ly đế cao đã chuẩn bị từ trước.

Những ly rượu này đều do đích thân cô ta tẩm thuốc để tránh xảy ra chuyện bất ngờ.Cô ta tẩm rất nhiều từ trong ra ngoài, nhiều như vậy thì chỉ cần Quý Noãn dùng ly uống bất cứ thức uống nào cũng bảo đảm tối nay cô sẽ tuyệt đối không chạy thoát!Hừ, không phải Quý Noãn ỷ có Mặc Cảnh Thâm bảo bọc sao?Chờ qua đêm nay, sau khi mấy tên đàn ông thay phiên nhau chơi đã Quý Noãn rồi, để xem Mặc Cảnh Thâm có còn ngó ngàng gìđến người vợ hoa tàn liễu héo này không!Chỉ cần qua đêm nay!Dù cô ta có ba đầu sáu tay cũng tuyệt đối không trốn thoát được!Quý Noãn vừa uống một hớp, dường như phát hiện cóánh mắt trong góc khuất, lập tức đưa cái ly ra xa một chút.Ngón tay trắng nõn sạch sẽ nhẹ nhàng miết quanh thành ly.

Cô chỉ dừng trong chốc lát, trong mắt tựa như có luồng sáng phóng tới, cô bất thình lình quay lại nhìn về góc khuất kia.Mặc dù chỗđứng của Chu Nghiên Nghiên rất khuất, hơn nữa nơi đó cũng rất tối, nhưng Quý Noãn vẫn nhìn thấy cô ta.Côđặt tay trên miệng ly, lặng lẽ nhìn vào ánh mắt lóe lên tia lẩn tránh vì bị phát hiện của Chu Nghiên Nghiên.Chu Nghiên Nghiên có mặt ởđây sao?

Trải qua chuyện lần trước mà nhà họ Chu vẫn để cô ta tham dự buổi dạ tiệc này?Vừa rồi, ánh mắt của cô ta…Quý Noãn bỏ ly đế cao trong tay xuống, hoài nghi đây là một buổi Hồng Môn Yến có bẫy ngầm.

Cô cảnh giác xoay người thì thấy tiệc tối đã bắt đầu.

Cửa chính có rất nhiều người bước vào, hơn nữa cũng tạm thời bịđóng kín.Cô quyết định đi thẳng vào nhà vệ sinh, tạm thời tránh xa đám đông.Trong nhà vệ sinh không có ai, Quý Noãn đứng trước gương mở nước rửa tay.

Cô vốc nước lên mặt để mình tỉnh táo lại, nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể thuận lợi rời khỏi đây.Trong trường hợp này, nếu là Hàn Thiên Viễn thì anh ta có to gan cách mấy cũng không dám làm gì côởđây.Nhưng nếu đó là Chu Nghiên Nghiên, người mới bị mất mặt cách đây không lâu thì chưa chắc!Phụ nữ một khi trả thù thì chuyện gì cũng dám làm.Nhưng càng rửa mặt cô càng cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ, trong cơ thể bỗng bùng lên từng đợt nóng kỳ lạ…Quý Noãn nghi hoặc, ngẩng lên nhìn mình trong gương.Lúc nhìn thấy mặt mình dần dần đỏửng kiều mỵ, cô lập tức cảm thấy nguy hiểm.Vừa nãy cô không uống rượu, nước khoáng cũng chính mắt cô nhìn thấy được mở nắp, hơn nữa cô chỉ uống có một hớp, sao lại có thể…"

Ngạc nhiên lắm hả?"

Bỗng dưng không biết Chu Nghiên Nghiên rẽ vào nhà vệ sinh từ hướng nào, trông thấy ánh mắt đề phòng của Quý Noãn thì cô ta cười giễu: "Tưởng rằng không uống rượu thì sẽ không có vấn đề gìư?

Cô Quý quả nhiên xuất thân trong sạch, xưa nay chưa từng tiếp xúc với sắc dục trong giới thượng lưu.

Đối phó với loại phụ nữ không nghe lời thì có rất nhiều loại thuốc có thể dùng.

Có một loại chỉ cần tẩm lên miệng ly, nước bọt dính vào chút xíu thôi cũng đủ khiến cô hưng phấn cảđêm, đồng thời không còn chút lý trí nào.

Huống chi cô còn uống một ngụm, trên miệng của cái ly đó bị tôi tẩm không ít thuốc đâu…"

"Cô bỏ thuốc tôi ởđây à?"

Quý Noãn cố gắng trấn định.

Dược tính phát tác rất nhanh, cô chống tay lên bồn rửa tay, nhìn cô ta chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
49: Cảnh Thâm! Cứu em


Chu Nghiên Nghiên cười khẩy: "Cô tưởng khiến tôi thân bại danh liệt dễ dàng vậy sao?

Hại tôi bị nhốt trong nhà nhiều ngày như vậy, Quý Noãn, tôi thật sự muốn xem thử tin tức sáng mai cóđổi thành cô Cả họ Quý thông dâm tập thể với đám đàn ông hay không!

Chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục, thân bại danh liệt này vẫn nên để cô gánh chịu thay tôi mới đúng!"

Cho nên… loại thuốc trên chiếc ly vừa rồi, quả nhiên là… loại thuốc côđoán?"

Chu Nghiên Nghiên, côđúng làđồđiên!"

Quý Noãn mắng một câu rồi siết chặt túi xách trong tay, quay người muốn đi.Chu Nghiên Nghiên thấy cô gần như sắp đứng không vững thì mỉm cười đi qua bẻ quặt tay cô."

Muốn đi?

Cô tưởng hôm nay cô ra ngoài được sao?

Tôi đãâm thầm bố trí rất nhiều người ởđây, mỗi một bước đi của côđều có người nhìn thấy!

Quý Noãn, cô hãy cam chịu số phận đi!

Tối nay tôi bảo đảm cô sẽđạt cực khoái!

Mà lúc cô sướng thì rên khẽ thôi nhé, để tránh mời gọi thêm nhiều đàn ông đến, làm cho tất cả mọi người thấy cô trình diễn Xuân cung sống!"

Nói xong, cô ta dùng sức kéo Quý Noãn ra ngoài, rồi lôi cô từ trước cửa nhà vệ sinh đến thang máy ở cuối hành lang tối om, đẩy côđi vào.Quý Noãn cắn chặt răng để giữ tỉnh táo, nhưng làm thế nào cũng không chống cựđược dược tính xâm nhập.

Hiện giờ tâm trạng cô trào lên từng cơn hoảng hốt, cô không có cách nào thoát khỏi tay Chu Nghiên Nghiên."

Buông ra!"

Gắng gượng lấy lại chút tỉnh táo, Quý Noãn vặn vặn tay mình, cố gắng rút ra."

Qua đêm nay, sau này đoán chừng cô phải cảm ơn tôi vìđã tìm cho cô nhiều đàn ông cường tráng như thế.

Tôi còn cho bọn họ uống thuốc giống cô, thật sự là một màn nghĩ tới thôi cũng đã khiến máu huyết người ta sôi trào!"

Nghe Chu Nghiên Nghiên nói vậy, Quý Noãn dựng tóc gáy, càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng lại bị cô ta xô mạnh vào thang máy.Lưng đập mạnh vào vách thang máy, đầu óc Quý Noãn tỉnh táo lại một lúc vìđau đớn.

Cô cố gắng đứng vững, ngước lên nhìn vào đôi mắt vừa điên cuồng lại vừa đắc ý của Chu Nghiên Nghiên."

Chu Nghiên Nghiên, tôi cảnh cáo cô!

Bình thường đấu võ mồm chỉ là miệng lưỡi nhanh nhảu, còn bây giờ là côđang phạm pháp đấy!"

"Ha!

Pháp luật có thể quản được tôi sao?

Chờ sau khi cô vào phòng với mấy tên đàn ông kia thì kẻ thông dâm chính là cô!

Người sáng sớm mai bị cảđám phóng viên xông vào chụp ảnh cũng là cô!

Chỉ cần cô tụ tập bán dâm cũng đủđể cảnh sát đưa côđi rồi!

Camera trên mấy tầng lầu của khách sạn này đều đã bịđộng tay động chân, không có ai nhìn thấy tôi xuất hiện ởđây đâu!

Lời khai của cô sẽ hoàn toàn không có hiệu lực pháp lý nào cả!"

Chu Nghiên Nghiên vừa nói vừa hất mái tóc dài ra sau, đắc ý nhìn Quý Noãn: "Quý Noãn, mỹ nữđệ nhất Hải Thành?

Ha ha, nhiều đàn ông thèm nhỏ dãi dung mạo và cơ thể của cô như vậy, đêm nay tôi phải thành toàn cho bọn họ."

Thang máy dừng lại ở tầng mười, Quý Noãn vô thức ghì lại không chịu đi.

Chu Nghiên Nghiên thẳng tay lôi mạnh cô ra ngoài."

Á!"

Bỗng nhiên, Chu Nghiên Nghiên kêu lên đau đớn, vẫn chưa kịp phản ứng thì mu bàn tay đã bị Quý Noãn cào một đường rớm máu.

Cơn đau khiến cô ta lập tức trừng mắt nhìn Quý Noãn đầy tức giận.Quý Noãn thừa cơ quay người chạy đến lối thoát hiểm bên cạnh thang máy, mở cửa chạy thẳng xuống cầu thang.

Nhưng hai chân dường như nhũn ra, toàn thân rã rời, cả người nóng ran khiến cô không thể chạy nhanh được.Nghe tiếng bước chân của Chu Nghiên Nghiên vang lên sau lưng, Quý Noãn vừa chạy vừa run rẩy thò tay vào túi xách của mình.Cô phải báo cảnh sát!Nhưng cô chạy quá nhanh, vừa chạy vừa sử dụng điện thoại không thể bấm được mật mã trên di động.

Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, kèm theo đó là tiếng gào thét của Chu Nghiên Nghiên."

Cô tưởng rằng hôm nay cô có thể chạy thoát được sao?

Quý Noãn!

Cô quá ngây thơ rồi!"

Trên người Quý Noãn đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, môi bị cắn bật máu, ngón tay vẫn vội vàng ấn vào màn hình điện thoại.

Theo động tác chạy, cô không thểấn chính xác vào mấy con số.Bỗng nhiên, một hồi chuông vang lên từđiện thoại trong tay cô, số của Mặc Cảnh Thâm thình lình xuất hiện trước mắt.Mặc Cảnh Thâm?Anh đã về rồi?Thấy Mặc Cảnh Thâm gọi tới, Quý Noãn vội vàng ấn vào phím kết nối.

Ngay lúc Chu Nghiên Nghiên lao đến túm lấy tóc cô, cô liền hét vào điện thoại đãđược kết nối: "Cảnh Thâm!

Cứu em!"

Mái tóc dài bỗng nhiên bị Chu Nghiên Nghiên giật ngược ra sau, điện thoại cũng lập tức bị cô ta hất rơi xuống đất.Cô bị Chu Nghiên Nghiên kéo mạnh trở lại, lưng đập vào cầu thang mấy lần liên tục.

Quý Noãn đau đến nỗi mặt mày trắng bệch."

Chu Nghiên Nghiên, côđiên rồi!

Tôi là người của nhà họ Mặc, cô không muốn sống nữa hay sao mà dám đụng đến tôi!"

Váy áo trên người Quý Noãn bị Chu Nghiên Nghiên kéo xốc xếch.

Sau khi trở lại tầng mười, Chu Nghiên Nghiên xách cả người cô lên, đầy hưng phấn nhìn Quý Noãn toàn thân nhếch nhác, cười nói: "Cho Mặc Cảnh Thâm biết cũng tốt.

Một màn kịch vui như thế mà bị anh ta bỏ lỡ thì quáđáng tiếc phải không?"

Nói xong, cô ta liền kéo Quý Noãn đến trước cửa một căn phòng ở cuối hành lang tối om.

Vị trí của căn phòng này có thể tránh được camera giám sát trong khách sạn, huống chi camera đã bị Chu Nghiên Nghiên động tay động chân.

Quý Noãn bị kéo vào đây thìđúng là sẽ không bị ai phát hiện!Rõ ràng là một kế hoạch chu đáo kín kẽ!Cửa phòng vừa mở ra, đầu tiên Quý Noãn nhẫn nại im lặng.

Chu Nghiên Nghiên nói vọng vào trong: "Mấy anh đẹp trai, nhịn sắp chết rồi hả?

Côđây đưa phụ nữđến cho mấy anh nè!"

Dứt lời, cô ta dùng sức kéo Quý Noãn vào trong.

Cô ta mở rộng cửa phòng định đẩy mạnh Quý Noãn vào căn phòng hắc ám này.Nhưng bỗng nhiên, cánh tay Chu Nghiên Nghiên đau đớn dữ dội, cô ta bị Quý Noãn thừa thắng xông lên trở tay đẩy vào phòng trước, lảo đảo ngã vào trong."

Cô làm gì thế?

Quý Noãn, cô…"

Quý Noãn dùng chút sức lực cuối cùng đóng cửa lại.

Sau đó nhìn thấy trên bệ thủy tinh cạnh cửa có một chiếc chìa khóa đãđược chuẩn bị từ trước, cô quả quyết vội vàng cầm chìa khóa lên khóa trái cửa lại!"

Quý Noãn!

Cô mở cửa ra cho tôi!"

Chu Nghiên Nghiên không ngờ mình lại bịđẩy vào phòng này.

Nghe thấy tiếng của những người kia kề sát sau lưng, bọn họđều bị bỏ thuốc, đã hoàn toàn mất hết lý trí, cô ta sợđến nỗi vội vàng đập cửa điên cuồng, đồng thời dùng sức vặn chốt cửa, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được."

Quý Noãn, mở cửa!"

"Là do cô ngu xuẩn, chuẩn bị một kế hoạch não tàn trăm ngàn sơ hở như thế, cuối cùng tự nhận lấy hậu quả, âu cũng đáng đời!"

Quý Noãn lạnh nhạt nhìn cửa phòng đóng kín trước mặt.Trong phòng nhanh chóng truyền ra mấy tiếng thở dốc nặng nề của đám đàn ông và tiếng la hét hoảng sợ cùng với tiếng đập cửa dồn dập của Chu Nghiên Nghiên."

Quý Noãn, cô hãy mau thả tôi ra đi…Đừng giam tôi trong này… hãy thả tôi ra ngoài đi…"

"Tôi, tôi sai rồi!

Bỏ qua cho tôi đi…

Xin cô, mau thả tôi ra đi…"

"Quý Noãn!

Tôi cầu xin cô!"

"Á… không được qua đây…"

"Không được đụng vào tôi!

Các người hãy mở to mắt nhìn xem tôi là ai!

Thấy rõ chưa!

Không được đụng vào tôi…Á…"

"Quý Noãn, tôi thật sự sai rồi, tôi xin lỗi cô, cô mau mở cửa ra đi…"

Quý Noãn không thèm đểý, quay người muốn rời đi nhưng chân lại bủn rủn, suýt chút ngã xuống trước cửa.Rốt cuộc đây là thuốc gì?

Chỉ uống có một hớp mà lợi hại vậy sao?
 
Back
Top Bottom