Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
30: Mặc Cảnh Thâm bế cô lên đùi


"Sao đột nhiên anh lại tới đây?

Làm em hết hồn!"

Quý Noãn đi lên phía trước, vòng qua người Quý Mộng Nhiên tiến đến cạnh anh.Mặc Cảnh Thâm thuận tay nắm lấy tay cô, sau đó cúi xuống nhìn cô: "Sao tay em lạnh thế này?"

"Ừ, đêm nay hơi lạnh.

Lúc nãy quên mở điều hòa trong phòng, vừa khéo, anh đã đến rồi thì có thể ủ ấm tay cho em."

Quý Noãn vừa nói vừa híp mắt cười, trong chớp mắt giống như cô vợ nhỏ được anh nuông chiều vậy."

Anh Cảnh Thâm, tối nay anh…"

Quý Mộng Nhiên hưng phấn vì Mặc Cảnh Thâm đến nhà.

Mặc kệ bọn họ phớt lờ mình ra sao, cô ta cũng vẫn muốn nói chuyện với anh.Quý Hoằng Văn chợt ho một tiếng, hắng giọng, sắc mặt khó coi nói: "Mộng Nhiên, nhìn xem con ăn mặc kiểu gì thế kia?

Cảnh Thâm là anh rể của con, sao con mặc đồ mỏng vậy đã chạy xuống rồi?!"

Lúc này mọi người mới đểýđến bộ váy ngủ mà Quý Mộng Nhiên đang mặc, hoàn toàn là kiểu đồ ngủ gợi tình.Bộ váy vừa mỏng lại ngắn, hở một khoảng lớn xương quai xanh, ngay cả ngực của cô ta cũng nhưẩn như hiện.Gấu váy chỉ có thể miễn cưỡng che khuất nửa bắp đùi, ngắn đến mức không thể nào ngắn hơn.Sự chúýđổ dồn vào Mặc Cảnh Thâm vừa rồi lúc này đột nhiên chuyển sang Quý Mộng Nhiên.

Mặt của Quý Hoằng Văn đãđen nhưđáy nồi."

Ba, lúc nãy con chuẩn bịđi ngủ, nghe nói anh Cảnh Thâm tới liền chạy ra luôn…"

Quý Mộng Nhiên đang giải thích thìđột nhiên bị ném lên đầu một chiếc áo khoác mỏng.Cô ta kéo chiếc áo trên đầu xuống, bỗng lia mắt nhìn sang Quý Noãn, nhận ra chiếc áo khoác này làáo khoác mà lúc xuống nhà Quý Noãn đã mặc."

Mặc vào đi, em không sợ lạnh nhưng bọn chị nhìn thôi cũng thấy lạnh."

Quý Noãn bình thản nói."

Cảm ơn chị…"

Trong lúc nhất thời, Quý Mộng Nhiên không tìm được chủđề khác để tiếp tục, chỉđành lén liếc sang Mặc Cảnh Thâm.

Từđầu đến cuối anh chẳng hề nhìn mình, đừng nói là chân, ngay cả bả vai cũng không chạm mắt tới."

Ôi chao, lạnh quá."

Quý Noãn bỗng rùng mình một cái: "Không ngờ cởi áo khoác ra lại lạnh như vậy.

Ba, đã không còn sớm nữa, mọi người mau về phòng ngủđi, con và Cảnh Thâm cũng về phòng đây!"

"Anh rể mới đến mà chịđã muốn dẫn anh ấy về phòng rồi à?"

Quý Mộng Nhiên lẩm bẩm.Quý Hoằng Văn lườm Quý Mộng Nhiên: "Sao con nói nhiều vậy?

Mau về phòng mặc thêm đồđi!"

Thấy mọi người đều đứng đây, dì Cầm chủđộng nói: "Hay là tôi vào bếp nấu mấy món ăn khuya nhé?

Gần đây đúng là lạnh thật, ăn chút đồấm rồi ngủ tiếp cũng tốt."

"Đúng đúng đúng, dì Cầm, dì mau đi nấu đi…"

Quý Mộng Nhiên quay đầu lại, giơ tay tán thành."

Mọi người ăn đi, tối nay con ăn nhiều rồi, bây giờ không thấy đói.

Cảnh Thâm cũng bận rộn ở công ty cả ngày, không ăn khuya với mọi người muộn vậy đâu."

Quý Noãn bình tĩnh khoác tay Mặc Cảnh Thâm, dứt khoát không cho Quý Mộng Nhiên có cơ hội tới gần."

Được rồi, tất cả về phòng nghỉ ngơi hết đi.

Không cần nấu nữa đâu chị Cầm."

Quý Hoằng Văn nghiêm nghị lên tiếng.Dì Cầm nghe xong liền dừng bước chân đang định đi vào phòng bếp.Vất vả lắm Quý Mộng Nhiên mới chờđược Mặc Cảnh Thâm tới nhà, cô ta muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh vài câu.Nhưng bây giờ, đừng nói là nói chuyện riêng với anh, mà ngay cả ngồi chung với mọi người để có cơ hội ngắm anh một chút cô ta cũng không có.Đôi mắt của Quý Noãn lóe lên tia sáng nhàn nhạt như có như không nhìn cô ta.Cô ta ăn mặc thế kia chạy xuống nhà, với tính tình bảo thủ của ba thì không thể nào không tức giận.Em gái ngoan yêu dấu à, em đúng là vì lợi trước mắt mà quá gấp gáp rồi đấy.Thế này là dễ bại lộ lắm nhé!Quý Mộng Nhiên không cam lòng mà ngoảnh lại, chỉ thấy Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đang nhỏ giọng nói chuyện.

Trước mặt nhiều thành viên trong gia đình thế kia mà hai người lại thì thầm với nhau, thật không biết xấu hổ!Bình thường Mặc Cảnh Thâm cao cao tại thượng như thế, vậy mà lại nuông chiều Quý Noãn thế này.

Quý Mộng Nhiên càng nhìn càng nổi nóng.Nhưng bây giờ cô ta không thể lên tiếng cũng chẳng thể làm gì.Trước đây, Quý Noãn về nhà là gây ầm ĩ với ba.

Ba luôn lấy sự ngoan ngoãn và vâng lời của mình để so sánh với Quý Noãn bốc đồng và không hiểu chuyện.

Sau đó Quý Noãn đều sẽ tức điên lên đạp cửa bỏđi, hoàn toàn không nể mặt bất cứ người nào trong nhà họ Quý.

Lần nào ba cũng tức giận đến nỗi chỉ muốn đuổi luôn Quý Noãn ra khỏi nhà.Nhưng bây giờ thì sao, chẳng lẽ phong thủy đổi dời?Quý Noãn trở thành tri kỷ, còn mình thì cùng lắm cũng chỉ mặc váy ngủ xuống nhà gặp Mặc Cảnh Thâm mà thôi, thế nhưng lại bị dạy dỗ một trận trước mặt nhiều người thế này.Rốt cuộc Quý Noãn này làđược cao nhân nào chỉ bảo chứ?Rõ ràng mọi người đều thấy được tính tình kiêu căng tự mãn của Quý Noãn, nhưng sao lại không ghét chị ta?Thẩm Hách Như thấy Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đã lên lầu thì bỗng dưng mở miệng nói nhỏ: "Con bé Noãn Noãn này sao lại không hiểu chuyện vậy chứ?

Hơn nửa đêm Cảnh Thâm đến nhà họ Quý, dù sao cũng phải để cho nó chút thời gian trò chuyện với trưởng bối và tâm sự chút chuyện thường ngày.

Thế mà nó lại không hiểu chuyện, kéo luôn cả Mặc Cảnh Thâm theo nó, đúng là không xem người lớn ra gì."

"Dì Thẩm nói rất đúng.

Ba, ý của con là cảm thấy chị có hơi quáđáng…"

Quý Mộng Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.Quý Hoằng Văn nghiêm nghị nhìn bọn họ: "Hai người có thôi đi không?

Sao không nhìn xem bây giờ là mấy giờ?

Nhất định phải nói chuyện giữa đêm khuya thế này sao?"

Thẩm Hách Như thấy ông nổi giận thì sắc mặt lập tức dịu xuống, không nói thêm gì nữa.Con quỷ Quý Noãn này hình như càng ngày càng khóđối phó.

Quý Hoằng Văn lại bênh vực nó, bà ta vẫn nên tạm thời bớt nói thì hơn."

Ba…"

"Con câm miệng!

Về phòng đi!"

Quý Hoằng Văn lia mắt nhìn sang, nghiêm khắc trừng Quý Mộng Nhiên.Quý Mộng Nhiên vừa mới khống chế cảm xúc, bị ba quát một tiếng thì lập tức nơm nớp lo sợ không dám nói nữa, nhưng vẫn hơi uất ức.

Cô ta lại ngước mắt nhìn lên lầu, không cam lòng âm thầm cắn môi, rồi nổi giận đùng đùng quay người đi về phòng mình.***Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, đèn trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng nhu hòa."

Sao bỗng nhiên anh lại tới đây vậy?

Cũng không nói trước một tiếng."

Quý Noãn quay lại trừng mắt nhìn kẻđầu têu mới vừa làm mọi người trong nhà rối loạn cả lên kia."

Chẳng phải em nói nhớ anh sao?"

Trong khoảnh khắc cô quay đầu lại Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên cúi xuống.

Quý Noãn hơi khựng người, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc trước mắt.Khoảng cách giữa hai người chưa đến 0,5cm.

Bất chợt gần gũi thế này, hơi thở nam tính phả vào mặt khiến tim côđập thình thịch.Ý thức được nơi này là nhà họ Quý, cho dùđóng cửa, Quý Noãn vẫn vô thức đẩy anh ra.Kết quả, vẫn chưa kịp đẩy thì cơ thểđã bị một cánh tay mạnh mẽ giam cầm.

Sau đó cô liền bịđưa tới bên giường.Mặc Cảnh Thâm bế cô lên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo cô: "Chẳng phải lúc nãy trong điện thoại còn luôn miệng nói muốn cởi quần áo anh sao?

Bây giờ anh ở trước mặt em rồi đây, thế nào, ngay cảđầu cũng không ngẩng lên được hả?"

Quý Noãn đẩy tay anh ra.

Chẳng biết sự can đảm dám trêu chọc anh khi anh không có mặt vừa rồi đã chạy đến nơi nào trên đảo Java rồi.

Đẩy cả buổi mà anh vẫn không nhúc nhích, côđành phải vỗ vào tay anh, như giận như không mà quay lại nhìn, "Ai bảo anh tới đột ngột vậy chứ?

Chẳng cho em chuẩn bị tâm lý chút nào cả."

Anh thấp giọng cười bên tai cô: "Em xác định không chào đón anh?

Vậy bây giờ anh về, để em ôm ngài Gấu mất ngủđến sáng nhé?"

Mặc Cảnh Thâm đồng thời liếc sang con gấu bông to màu trắng đang nằm nghiêng ngả trên giường, khóe môi cong lên một nụ cười tươi.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
31: Ăn khuya làm gì? Ăn em là đủ rồi


"..."

Cho dù anh hoàn toàn không hề có động tác muốn đứng dậy rời đi, nhưng Quý Noãn vẫn vô thức túm lấy ống tay áo anh, sau đó giữ chặt cánh tay, không cho anh đi.Mặc Cảnh Thâm ôm lấy eo cô, ghé gương mặt tuấn tú lại sát hơn, bờ môi mỏng gần như kề sát mặt cô, hơi thở ấm áp: "Chẳng lẽ vừa rồi người nhắn tin cho anh không phải là em?"

Quý Noãn không nói lời nào, bị anh ôm vào lòng mà cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Một lúc sau vẫn không biết nên nói gì, cô thật sự không muốn phá vỡ sự bình yên ấm áp này.Cảm giác này khiến người ta an tâm giống như chim về tổ ấm vậy.Cô không lên tiếng, giọng nói khàn khàn mập mờ của anh sát bên tai: "Nếu không nói là anh hôn em đấy, nhé?"

Quý Noãn đang định mở miệng, kết quả, vừa mới nghiêng đầu cô đã bị anh cúi xuống hôn.Bị hôn đột ngột khiến toàn thân cô lập tức nhũn ra, ngoan ngoãn ngồi im trong vòng tay anh.

Tư thế ôm ngồi lại quá mức thân mật, gần như khiêu chiến với tất cả năng lực giác quan của cô.Anh càng hôn càng đắm đuối.

Quý Noãn chậm rãi nhắm mắt lại, đang định thử đáp lại thì chợt cảm thấy tay mình bị anh nâng lên.Cô mở mắt ra, nhìn thấy anh đang đặt tay cô lên cổ áo mình, ánh mắt lúc hôn cô lặng lẽ khiêu khích.Giống như anh đang nói: Có bản lĩnh thì cởi đi.Ánh mắt này làm Quý Noãn rung động đến ngay cả xương cốt cũng muốn nhũn ra.Tay cô để yên trên cổ áo anh một lúc lâu cũng không chịu cởi.

Anh càng ôm cô chặt hơn, chặt đến không thể tách rời, môi lưỡi mềm mại tiếp tục quấn quýt.Cho đến khi cô khó thở dựa vào ngực anh, tay vô thức siết chặt cổ áo sơ mi của anh.

Cách lớp quần áo mà đầu ngón tay cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.Cả hai kiếp người, kiểu dây dưa mập mờ này, rũ bỏ tất cả phòng bị mà đắm chìm trong vòng tay nhau chính là một điều vừa lạ lẫm lại vừa mong đợi đối với cô.Chưa bao giờ cô rung động thế này.Trong lúc Quý Noãn bối rối, anh đã luồn tay vào quần áo cô.

Lòng bàn tay anh ấm áp mơn trớn từng sớ thịt trên người cô.

Làn da nóng bỏng như có lửa cháy lan cả đồng cỏ, thiêu đốt cô từng chút một...Đột nhiên toàn thân Quý Noãn run lên, bất chợt mở bừng mắt ra.

Cô nhìn thấy đôi mắt đen sâu như biển cả của người đàn ông.Ban ngày cô bận rộn làm số liệu và văn kiện, ngồi miết trong văn phòng bất động sản cùng với phòng tài liệu.

Lúc này đây, cô bỗng dưng cảm thấy trên người mình có mùi thật khó chịu.Nghĩ mình vẫn chưa tắm rửa, cô vội vàng đẩy anh ra.

Kết quả, anh lại đặt cô lên giường dễ như trở bàn tay!Quý Noãn thở hổn hển, gương mặt sạch sẽ trắng nõn không cách nào che giấu được sự động tình và màu sắc đỏ ửng: "Đây là nhà họ Quý...

Không phải Ngự Viên...

Hay là chờ khi nào về Ngự Viên..."

Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không có ý định cho cô cơ hội lùi bước, tiếp tục hôn đắm đuối không ngừng.

Anh còn nhân lúc cô không đề phòng, cởi quần áo của cô xuống gần nửa người."

Khoan, khoan đã!

Em vẫn chưa tắm..."

Đầu tóc Quý Noãn rối bù, mặt đỏ lên, cô không cách nào khống chế hơi thở của mình, khẽ giãy giụa: "Anh để em đi tắm đã... sẽ xong ngay thôi, chắc chắn rất nhanh...Á..."

Bởi vì ánh mắt xấu hổ lẫn sợ hãi của cô mà Mặc Cảnh Thâm cảm thấy sóng ngầm trong người đã phóng xuống tận phía dưới.

Tròng mắt đen như lóe lên đóm lửa hồng, anh ấn cô vào trong tấm chăn mềm mại.Giọng anh khàn khàn khiến tim cô căng thẳng: "Ai mới là người duy nhất có tư cách leo lên giường của em hả?

Cho em cơ hội nói lại lần nữa."

"..."

Đường đường là Tổng giám đốc của Mặc thị, thế mà lại so đo với một con gấu bông thế này đây!Quý Noãn nghiêng đầu né tránh: "Con gấu này đã ở trên giường em rất nhiều năm.

Em cũng quên mất mình mua nó vào năm mấy tuổi.

So với ngài Gấu, ông Mặc đã ôm em ngủ được mấy đêm hả?"

Mặc Cảnh Thâm nhướng hàng lông mày đẹp đẽ lên, cúi thấp đầu xuống: "Tương lai mấy chục năm sau, trên giường của em cũng chỉ có anh."

Vừa dứt lời, không đợi Quý Noãn kịp phản ứng, anh đã hôn vào vành tai cô.Nơi mẫn cảm nhất bỗng chốc bị anh hôn như thế, Quý Noãn chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, lập tức trống rỗng."

Mặc Cảnh Thâm..."

Dù sao cô cũng không thật sự muốn làm rùa đen rụt cổ, chỉ là anh tới quá đột ngột, nhất thời cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Đến tận bây giờ tim cô vẫn không ngừng đập loạn xạ."

Gọi anh là gì?"

Hình như anh cố ý không buông tha cho nơi có làn da mẫn cảm nhất của cô.

Giọng nói trầm khàn như uy hiếp của anh kề sát bên tai cô.Quý Noãn dẩu môi, sự rung động lấp đầy đôi mắt đen láy.Thậm chí anh còn phả hơi thởấm áp vào tai cô, chọc cho cô run lẩy bẩy trong vòng tay mình, ngay cả nói cũng không nên lời."

Em gọi anh là gì?"

Anh lại trầm giọng hỏi."

Cảnh Thâm..."

Quý Noãn đã hoàn toàn rối loạn không thể suy nghĩ, cũng như không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Cô chỉ vô thức trả lời theo sự chất vấn của anh.Hình như vẫn chưa đủ hài lòng với câu trả lời này, bàn tay anh lại vuốt ve trong quần áo cô, lướt lên rồi dừng lại ở nơi trắng nõn mềm mại, chậm rãi bóp lấy.Trong nháy mắt, toàn thân Quý Noãn trở nên căng cứng, cô giương mắt nhìn anh như bịđiện giật.Cô lại thấy ánh mắt sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm tất cả biểu cảm từ nãy đến giờ của mình.

Trong mắt anh, ý chí vốn không được xem là mạnh mẽ của cô dần dần trở nên yếu đuối, ngay cả chuyện khăng khăng đòi tắm cũng sắp bị quên lãng."

Ông xã..."

Với đàn ông mà nói, giọng nói mềm mại này hoàn toàn là liều thuốc thôi thúc tất cả.Nụ hôn cháy bỏng di chuyển dọc theo vành tai cô rồi dời sang cần cổ trắng nõn, sau đó lan xuống xương quai xanh, từng nụ từng nụ xen vào nhau dịu dàng hôn xuống.Xuống thêm một chút nữa...Vẫn hướng xuống...Bất chợt cửa phòng ngủ khép kín vang lên tiếng gõ cửa.Hai người đều khựng lại, Quý Noãn muốn ngồi dậy, nhưng bị Mặc Cảnh Thâm ngăn lại.

Anh nhìn côđắm đuối, như không hề bịảnh hưởng mà tiếp tục hôn cô."

Đừng... có người gõ cửa...

đừng mà..."

Ngoài cửa yên lặng mấy giây, sau đó lại vọng vào tiếng: "Cộc cộc cộc..."

Tiếp đến là giọng nói nhẹ nhàng của Quý Mộng Nhiên vang lên ngoài cửa: "Chị, anh chị đã ngủ chưa?

Em vừa bảo dì Cầm nấu đồ ăn khuya, nhưng dì ấy nấu nhiều quá, em không ăn nhiều như vậy, cho nên đã múc trước cho anh chị một ít.

Anh Cảnh Thâm bận từ tối đến giờ, chắc là chưa ăn gì phải không?

Anh chị mở cửa ra để em bê đồ ăn khuya vào cho anh chị nhé."

Quý Noãn lia mắt nhìn ra cửa phòng.Cô muốn ngồi dậy, nhưng Mặc Cảnh Thâm không buông ra.

Giãy giụa vài cái, quần áo trên người cô càng thêm xốc xếch."

Em xác định muốn ra mở cửa với bộ dạng này?"

Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn dấu vết mập mờẩn hiện trên bả vai cô.Quý Noãn trừng mắt liếc anh, đè thấp giọng: "Thật đúng là nơi nào có anh thì nơi đó tuyệt đối không thể thiếu Quý Mộng Nhiên.

Bình thường chẳng bao giờ thấy nó ăn khuya, thế mà tối nay lại câu nệ như thế.

Không chỉ mình nó muốn ăn, mà còn khăng khăng bê vào cho anh."

Mặc Cảnh Thâm đột nhiên hôn mạnh vào môi cô một cái: "Ăn khuya làm gì?

Ăn em là đủ rồi."

Bởi vì Quý Mộng Nhiên ở bên ngoài mà Quý Noãn không thể không phân tâm, nhưng Mặc Cảnh Thâm lại hoàn toàn không có ý định để ý đến người ngoài cửa.

Vào lúc Quý Noãn định ngồi dậy lần nữa thì anh lại cúi đầu hôn cô đắm đuối, không cho cô mảy may có cơ hội chạy đi.

Anh đè ép cô mạnh mẽ, không cho phép cô động đậy, rồi thuận tay ném chiếc váy đã bị kéo xuống phân nửa của cô xuống đất...
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
32: Lòng can đảm tuyên bố muốn cởi quần áo anh bị gấu ăn rồi à?


Quý Mộng Nhiên đang ở ngoài cửa, Quý Noãn thật sự không thể nào chuyên tâm."

Hay làđuổi Quý Mộng Nhiên đi đi, nó có thểđứng ở ngoài cửa cảđêm đấy."

Cô thì thầm kháng nghị.Mặc Cảnh Thâm xoa đầu cô rồi đứng dậy đi ra mở cửa.Quý Mộng Nhiên vẫn đang gõ cửa, nhưng lại giống như sợ ba mình nghe thấy, vừa gõ vừa nói nhỏ: "Hai người đã ngủ chưa?

Bình thường chịđâu có ngủ sớm vậy…"

Cô ta còn chưa dứt lời thì cửa bỗng nhiên mở ra.Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, ánh mắt Quý Mộng Nhiên dừng lại hai giây trên chiếc áo sơ mi đã bị cởi vài chiếc cúc của anh, sau đó cô ta ngước lên: "Anh Cảnh Thâm, em bêđồăn khuya đến cho hai người!"

Bóng dáng cao ráo của Mặc Cảnh Thâm chắn ở trước cửa, hờ hững nói: "Đem vềđi, chúng tôi không ăn."

Thấy anh lạnh lùng như thế, Quý Mộng Nhiên chu môi nói: "Nhưng mà anh Cảnh Thâm, anh làm việc muộn vậy mới đến, chắc là buổi tối vẫn chưa…"

"Không cần."

Cô ta còn chưa nói hết câu thì chỉ nghe một tiếng "rầm", cửa phòng đóng lại trước mặt cô ta.Quý Mộng Nhiên trừng to mắt, không dám tin mà nhìn vào cửa phòng đóng sập lại trước mặt mình không chút lưu tình!Quý Noãn vừa mới kéo lại quần áo xốc xếch từ trên giường ngồi dậy cũng không ngờ anh lại giải quyết nhanh vậy.

Tuy rằng đây đúng là phong cách của Mặc Cảnh Thâm, nhưng dù sao đây cũng là nhà họ Quý, ít nhiều gì anh cũng phải cho gia đình cô chút thể diện.Nhưng rõ ràng anh hoàn toàn không cóýđịnh nể mặt Quý Mộng Nhiên.Côđang nghĩ ngợi, ngước lên thì thấy Mặc Cảnh Thâm đi trở lại.Quý Noãn vừa nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm nhưđáy biển của anh thì lập tức bật dậy, đứng lên cầm lấy con gấu bông to màu trắng trên giường ném vào anh, rồi quay người trốn vào phòng tắm: "Em đi tắm!"

Mặc Cảnh Thâm bắt lấy con gấu cô ném sang, sau đó nhìn theo bóng lưng như chạy trốn của cô, khẽ cười, rồi ném con gấu bông chướng mắt sang một bên.Quý Mộng Nhiên vẫn còn muốn gõ cửa.

Nhưng lúc này trong phòng quá yên tĩnh, cô ta giơ tay lên rồi lại bỏ tay xuống.

Bởi vì bóp chiếc bát quá mạnh mà ngón tay dần trở nên trắng bệch.Một lát sau, cô ta nghiến chặt răng quay người trở về phòng mình, trút toàn bộ bữa ăn khuya trong tay vào thùng rác, sau đó vứt luôn cái bát.***Quý Noãn lề mề trong phòng tắm nửa tiếng mới trùm khăn ra ngoài.Ra khỏi phòng tắm, một tay cô cầm khăn mặt lau tóc, tay kia giữ lấy khăn tắm bao quanh trước ngực, vô thức sợ khăn tắm rơi xuống.

Cô vừa đi vừa nhìn người ngồi bên mép giường, thấy Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trước giường xem quyển album ảnh cũ của cô."

Anh đang xem gì vậy?"

Cô lau khô tóc đến mức không còn nhỏ nước rồi đi qua.Mặc Cảnh Thâm đặt quyển album xuống, cô cúi xuống nhìn thì thấy ảnh chụp cả nhà bốn người hơn mười năm về trước.Lúc đó Thẩm Hách Như vẫn còn chưa chen chân vào, nhà họ Quý vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc vô cùng."

Đây là mẹ em."

Cô nhìn thoáng qua rồi chỉ vào: "Bà rất đẹp đúng không?"

Mặc Cảnh Thâm nói rất khẽ, dù vậy nghe vẫn êm tai và trầm thấp: "Nhìn tấm hình này, anh thấy em và em gái của em từ nhỏđến lớn chẳng giống nhau bao nhiêu nhỉ?"

"Đúng vậy, dù em và Mộng Nhiên là chị em ruột, nhưng quả thật không hề giống nhau."

Quý Noãn mím môi: "Nào chỉ không giống nó, thậm chí em cũng không giống mẹ chỗ nào luôn.

Nếu không phải trước giờ ba nhất mực yêu chiều em thì em đã nghi ngờ không biết rốt cuộc mình có phải con ruột của họ không."

Bỗng nhiên Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một cái.Vừa chạm vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, Quý Noãn liền bị nụ cười nhàn nhạt như có như không kia xâm lấn, vô thức cúi xuống nhìn khăn tắm trên người mình.

Hình nhưđâu có hở chỗ nào?"

Cái đó…

Tóc em vẫn chưa khô, em đi sấy…"

Cô quay người đi.Nhưng chưa đi được hai bước thì côđã bị anh dễ dàng kéo ngược về, đẩy lên giường.Quý Noãn phản xạ cóđiều kiện muốn đứng dậy, nhưng tay của Mặc Cảnh Thâm đãđặt bên eo cô, tay trái thì chống xuống giường cạnh người cô, vây cô dưới thân.Giọng nói của anh càng thêm trầm thấp: "Em nghĩ rằng anh sẽ buông tha cho em hết lần này tới lần khác sao?"

Mái tóc dài mềm mại của cô hơi ướt, xõa ra trên giường như rong biển.Mặt cô càng lúc càng đỏ vì tư thế của anh, nhịp tim càng lúc càng mất khống chế.Quý Noãn mấp máy môi muốn nói chuyện: "Mặc Cảnh…"

Nhưng anh không cho cô cơ hội nói thêm chữ nào, liền cúi xuống hôn cô.

Quý Noãn vừa định đẩy anh ra thì hai tay đã bị một tay anh đè trên đỉnh đầu.Tư thế này…Tư thế này!!!Mặt Quý Noãn đỏ bừng!"

Này, anh…Á…Đừng…Đừng cởi khăn tắm của em…"

Lúc nãy trong phòng tắm, vất vả lắm cô mới quấn khăn tắm chặt được như vậy!"

Đừng sờ vào nơi đó…"

"Á… anh đừng…"

Mặt Quý Noãn đỏ như sắp nhỏ máu, hoàn toàn chưa trải nghiệm qua cảm giác này.

Bình thường anh ôm hôn hay thậm chí cốý trêu chọc nơi mẫn cảm, cô cũng coi nhưđã quen rồi, nhưng ở trên giường không nương tay cởi khăn tắm ra thì...Hơn nữa, tay anh còn luồn xuống dưới khăn tắm của cô!"

Không mặc quần áo vào mà chỉ quấn khăn tắm đi ra, chẳng phải làđể anh dễ dàng cởi ra sao?

Hử?"

Giọng nói của anh như một loại mê hoặc, khiến những mong ngóng và thẹn thùng nữ tính của Quý Noãn lập tức phơi bày.Cô thừa nhận rằng tối nay cô không định trốn.

Nhưng sóng tình dạt dào thế này thật sựđã lật đổ tất cả nhận thức của cô.

Bây giờđầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, tất cảđều vô thức.Quý Noãn cảm thấy Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn áp chế mình, nụ hôn nóng bỏng khiến cô không thể nào suy nghĩđược.Lúc anh kề sát tai cô thì thầm, hơi thở nóng hổi phả ra khiến toàn thân cô không kìm được mà run rẩy."

Lòng can đảm tuyên bố muốn cởi quần áo anh bị gấu ăn rồi hả?

Anh lái xe 200km/h từ công ty đến nhà họ Quý, kết quả anh phải tự cởi sao?"

Côđã nghĩ dù công ty anh có gần nhà họ Quý cỡ nào cũng không thểđến nhanh vậy được, hóa ra là anh lái xe với vận tốc 200km/h.Sóng tình nóng bỏng tiếp tục nhấn chìm cô, Quý Noãn bị trêu chọc đến sắp phát khóc: "Anh đừng sờ vào chỗđó…Á…Đừng hôn…" m thanh ấy vừa yêu kiều lại vừa mềm mại đến nỗi ngay cả cô cũng không thể tin được giọng nói này phát ra từ chính miệng mình.Cô càng không ngờ mình sẽ khiến cho người đàn ông vốn đã căng cứng như dây cung bộc phát, mất khống chế, cúi xuống mạnh mẽ hôn môi cô lần nữa.Cả người Quý Noãn bịđè lên, môi lưỡi bị anh xâm chiếm, khăn tắm trên người đã sớm bị ném xuống giường.

Trước giờ cô chưa từng động tình thế này, cơ thể cũng chưa từng run rẩy vì thấp thỏm và chờ mong thế kia…Trên người côđã không còn một mảnh vải, nhưng giờ phút này quần áo trên người anh vẫn chỉnh tề như cũ.Đột nhiên anh cầm tay cô lên, bắt cô cởi từng cái cúc áo trên chiếc sơ mi đãđược tháo ra vài cúc.

Sau đó anh lại nắm tay cô trượt xuống thắt lưng mình…Khi tay Quý Noãn chạm vào khóa thắt lưng đắt tiền lại tinh xảo, xúc cảm lạnh buốt cứng rắn khiến đầu óc cô trống rỗng vài giây.Chỉ nghe anh nói khẽ như dụ dỗ: "Ngoan, cởi ra đi."
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
33: Em khẳng định đêm hôm đó thật sự chỉ cảm thấy đau?


Dù sao áo sơ mi cũng đãđược cởi ra rồi.Vậy… cũng cởi luôn thắt lưng đi…Đãđến nước này, dưới sự kiểm soát của anh, Quý Noãn lấy hết can đảm thử cởi thắt lưng của anh ra.Có lẽ cô chưa từng cởi bao giờ, cho nên làm cả buổi cũng không xong.

Cô thất vọng ngước lên nhìn anh: "Em không cởi được."

Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, cầm lấy tay cô chụp lên chỗ nhô ra cạnh khóa kim loại, ấn nhẹ một cái. m thanh êm tai trêu người vang lên khe khẽ.Nghe thấy tiếng cười trầm khàn khi anh cúi xuống hôn vào tai mình, Quý Noãn lập tức nắm chặt lấy áo sơ mi vẫn chưa cởi hết của anh, giọng nói thấp như muỗi kêu: "Mặc Cảnh Thâm… anh nhẹ…nhẹ thôi nhé..."

Thứ nhất, cô sợ sẽđau như lần đầu.

Thứ hai, đây là nhà họ Quý, cô sợ sẽ có người nghe thấy âm thanh truyền ra.Mặc Cảnh Thâm cúi đầu, thấy cô sắp ứa nước mắt thì hôn lên môi cô: "Em khẳng định đêm đó chỉ cảm thấy đau?"

Quý Noãn: "…"

Đêm đó anh bị bỏ thuốc, tính cả hai kiếp thì cũng xem như côđã trải nghiệm hai lần.

Lần đầu thật sự làđau muốn chết, ngoài khóc lóc cầu xin ra, cô còn van anh buông tha cho mình.Nhưng sau đó…Sau đó, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, tiếng khóc của cô dần dần thay đổi, thay đổi đến nỗi không còn là chính cô nữa.Nhưng lúc ấy cô còn có chút mơ màng, thậm chí cũng không biết mình đã sống lại, làm sao… cô vẫn nhớ rõ như vậy được chứ…Anh nhất định muốn cô phải nhớ lại sao?Người đàn ông trên đỉnh đầu cô khẽ nheo đôi mắt đen: "Nhớ lại chưa?"

Quý Noãn làm gì dám nhớ lại mình thảm thương thế nào sau khi trải qua đêm hôm đó, cô bèn vùi đầu vào chăn, không muốn trả lời anh.Nhưng cô càng không muốn trả lời thì anh càng không bỏ qua.Mỗi nụ hôn đều tập trung tấn công vào chỗ mẫn cảm của cô, những nơi được vuốt ve cứ như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu đốt cô thành tro bụi."

Em không biết…"

"Không biết?"

"Đã nhiều ngày vậy rồi…

Em không nhớ…"

"Nhất định phải nhớ."

"Không muốn…"

Người đàn ông này!

Vạch trần những ham muốn dục vọng côđã chôn sâu trong lòng nhưng lại kề cà không thỏa mãn cô, mà khiêu khích cô, kích thích cô, hôn cô, trêu chọc cô.

Rõ ràng làđạn đã lên nòng nhưng vẫn không cho cô!"

Mặc Cảnh Thâm… anh…"

"Nhớ lại chưa?"

"Á…Đừng hôn nơi đó…"

"Nói."

"Em thật sự không nhớ…"

Bình thường Mặc Cảnh Thâm không phải thế này!Đây là lạnh lùng?

Đây là cấm dục?

Sao cô vừa khỏi bệnh là anh liền thay đổi.

Đúng là muốn bao nhiêu vô lại thì có bấy nhiêu vô lại mà!Cô vùi đầu vào cổ anh, uất ức nói: "Anh thật quáđáng…"

Anh cười khẽ: "Anh quáđáng?"

"Đúng!

Anh quáđáng!"

"Kết hôn nửa năm, anh đã buông tha cho em nhiều lần, vậy là quáđáng sao?"

Quý Noãn vùi đầu vào cổ anh không nói câu nào.Thấy côđột nhiên ngoan ngoãn, có lẽ Mặc Cảnh Thâm rất hài lòng.

Bởi vì hơi thở của cô phả lên cổ mà nhịp thở của anh đã không còn ổn định, dần dần trở nên nặng nề rối loạn, nhưng giọng nói vẫn lười biếng như cũ: "Ngoan, đừng khép chân như thế, tách ra nào…"

Bây giờ Quý Noãn đã hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ, vô thức di chuyển chân mình theo lời anh nói.

Người đàn ông nào nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn mặc người chém giết này cũng sẽ nóng người."

Cô Mộng Nhiên?

Sao cô vẫn chưa ngủ?"

Ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng người giúp việc đi ngang qua, còn nhỏ giọng thắc mắc.Quý Noãn không thể nào tin được Quý Mộng Nhiên quay trở lại, đã thế còn ở ngoài cửa nghe lén!Quý Mộng Nhiên nấp ngoài cửa cũng không giấu giếm nữa, thong thảđi qua đi lại ở cửa ra vào: "Tôi không ngủđược, lúc nãy ăn nhiều quá nên muốn đi qua đi lại một lát cho tiêu rồi đi ngủ."

Người giúp việc gật đầu, rồi cầm đồ trong tay định rời đi.Nhưng Quý Mộng Nhiên lại tinh mắt thấy được món đồ mà người giúp việc đang cầm, lập tức cất giọng the thé: "Cô cầm thứ này làm gì?

Đây là quà mà anh Thịnh tặng cho chị tôi!

Tại sao lại ởđây?

Cô cất đi mau, tiêu hủy luôn đi, đừng để anh Cảnh Thâm nhìn thấy!"

Lúc này, người giúp việc đơ người, nhỏ giọng nói: "Là bà chủ bảo tôi mau mang thứ này đi, tôi đang định thu gọn…"

"Ôi trời, mau giấu đi!

Nếu bị người ta biết chuyện giữa chị tôi và anh Thịnh thì hỏng bét!"

Giọng nói của Quý Mộng Nhiên nào cóý muốn bảo người ta giấu đi?

Cứ gân cổ lớn tiếng giống như muốn người trong phòng nghe không sót chữ nào vậy.Lúc Quý Noãn nghe thấy hai chữ"anh Thịnh" thì sống lưng lạnh toát.Kýức mơ hồ nào đó mà côđã cố quên đi khiến máu huyết trong người cô dường nhưđóng băng."

Anh Thịnh đã bịđuổi đi nhiều năm như thế.

Trước khi chị tôi kết hôn, vẫn không có nhiều người biết chuyện năm đó giữa chị tôi và anh Thịnh, cô mau mang thứ này đi đi!

Nhanh lên!"

Quý Mộng Nhiên nói một lèo, làm người giúp việc ngẩn cả người.Cô Hai bị sao vậy nhỉ?Đây là ngoài cửa phòng của cô Cả vàông Mặc, côấy lớn tiếng như thế không sợ sẽđánh thức bọn họ sao?Hơn nữa, nhiều năm qua nhà họ Quýđã không nhắc đến chuyện này…

Cô Hai đúng là kỳ lạ…Quý Noãn bỗng dưng ngồi bật dậy, túm lấy khăn tắm trùm lên người rồi chạy xuống giường.Kết quả, ban nãy cô bị trêu đến nỗi toàn thân nhũn ra, chân cũng bủn rủn, mới vừa chạm đất thì cả người bỗng ngã nhào về phía trước vì xuống giường quá nhanh.Mặc Cảnh Thâm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, nhưng đã chậm một bước.

Đầu gối Quý Noãn đập vào cạnh giường.

Cơn đau làm cô khẽ rên một tiếng: "A!"

Ngoài cửa, Quý Mộng Nhiên nghe thấy tiếng rên kiềm chế của Quý Noãn thì liền hiểu lầm, lập tức nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt.Cô ta chắc chắn bọn họđã nghe thấy được những lời mình vừa nói bên ngoài, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng!Thế này mà Mặc Cảnh Thâm vẫn không nghi ngờ Quý Noãn đã từng phát sinh gìđó với người khác sao?Như vậy mà vẫn có thể làm tiếp được à?Chẳng lẽ, ngoài đêm đó ra, gần đây bọn họ vẫn ngủ chung với nhau?"

Cô Hai, mau đi thôi, mau về nghỉ ngơi, đã không còn sớm nữa…"

Người giúp việc nghe thấy tiếng rên kia cũng hiểu lầm, đỏ mặt cầm đồ trong tay vội vã rời đi.Quý Mộng Nhiên đứng ngoài cửa, cau có hít sâu một hơi rồi mới quay đầu bỏđi, sợ lại nghe thấy âm thanh mập mờ gìđó.Mặc Cảnh Thâm vừa nghe Quý Noãn kêu đau liền khom người bế côđặt lên chân mình.

Thấy mắt côđỏ bừng, hàng lông mày anh tuấn của anh chau lại: "Em có sao không?"

Trong lúc nói chuyện, tay anh đã xoa lên đầu gối cô.

Khi thấy vết thương chỉ hơi đỏ một chút, không nghiêm trọng lắm, lúc này anh mới yên tâm.Cơn đau này cũng xem như khiến Quý Noãn bình tĩnh lại.Cô biết Quý Mộng Nhiên đang cốý chia rẽ bọn họ.

Tuy nhiên, cách chia rẽ này chẳng có tác dụng, mà ngược lại còn làm Quý Noãn cảm thấy kinh tởm."

Không sao."

Quý Noãn cúi xuống đụng đụng vào đầu gối mình, không giải thích.Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, trong mắt ẩn chứa một tia tàn khốc mong manh.Quý Noãn biết vừa rồi quả thực mình đãđẩy anh ra.

Có lẽđộng tác ngồi bật dậy muốn xông ra thật sựđã chọc tới anh.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
34: Đêm nay em đừng hòng ngủ


Cô ngồi trong lòng anh, tay nắm lấy cổáo sơ mi hơi hé mở của anh, mắt nhìn vào lồng ngực vẫn còn nóng hổi, nghiêng đầu dựa vào vai anh, mân mê cổáo."

Mộng Nhiên mới vừa nói…"

Cô vẫn còn chưa dứt lời thì cái tay đang tùy ý nghịch ngợm trên cổáo đã bị anh nắm lấy, đè xuống.Mặc Cảnh Thâm sờ lên mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt của cô: "Hôn nhân lấy sự tin tưởng làm cơ sở, anh không hỏi thì em càng không cần giải thích."

Trái tim Quý Noãn khẽ rung động.Côđột nhiên cảm thấy…Mọi thứđều đáng giá!Tóc Quý Noãn vẫn chưa sấy khô, Mặc Cảnh Thâm luồn tay vào tóc cô, cuối cùng khẽ buông tiếng thở dài: "Máy sấy đâu?

Sấy khô tóc đi."

Rốt cuộc anh cũng rủ lòng từ bi chịu để cô sấy tóc rồi sao?Quý Noãn chớp mắt nhìn anh, đưa tay chỉ về tủ kính màu trắng cạnh phòng tắm: "Ởđằng kia."

Mặc Cảnh Thâm buông cô ra, đồng thời lấy chăn trùm lên cơ thể không mảnh vải che thân của cô rồi đứng dậy đi lấy máy sấy.Quý Noãn cầm lấy khăn tắm bên giường, trốn trong chăn gắng gượng quấn khăn lên người lần nữa, sau đó vội vàng rời khỏi giường.Cô không cóýđịnh để anh sấy tóc cho cô lần nữa.

Nếu cứđược anh nuông chiều như thế, chỉ sợ sau này cô sẽ không thể tự chăm sóc bản thân mình."

Để em tự làm!"

Vừa mới chạy đến cạnh anh, côđãđưa tay muốn giật lấy máy sấy.Mặc Cảnh Thâm dáng cao chân dài cúi xuống nhìn cô một cái rồi giơ tay lên cao, Quý Noãn chỉ có thể nhón chân cố gắng với tay lên.Với hồi lâu nhưng vẫn không bắt được, cô trừng mắt nhìn anh: "Đưa cho em, anh thật là!"

Cô vừa nói vừa nhảy lên, mới nhảy hai cái thì phát hiện ý cười sâu xa trong mắt người đàn ông kia, Quý Noãn vô thức vội giữ lấy khăn tắm suýt chút rơi xuống."

Mặc Cảnh Thâm, lúc anh không đứng đắn thật sự quáđáng ghét…"

Dưới ánh mắt ẩn giấu vài tia cười cợt của anh, cô không kìm được mà lầm bầm, lườm anh một cái rồi xoay người rời đi.Thắt lưng bỗng bị anh ôm lại, sau đóđặt cô ngồi lên ghế sofa đơn bên cạnh phòng tắm: "Chỉ không đứng đắn với mình em thôi, em còn uất ức cái gì?"

Quý Noãn hừ một tiếng, nhưng không còn lộn xộn nữa.Ai bảo anh cao thế chứ, chiều cao 1m65 của cô lúc đi chân trần hoàn toàn là một tên lùn trước mặt anh.

Rõ ràng lúc nãy anh dùng chiều cao để bắt nạt cô.Tiếng máy sấy vang lên bên tai, anh vừa tự nhiên lại chu đáo sấy tóc cho cô.

Dáng vẻ cầm máy sấy của anh không chỉ hài hòa, mà còn đẹp trai lại lịch lãm, khiến người ta nghi ngờ người đàn ông này rốt cuộc là vị thần tiên tao nhã nào giáng trần.

Tạo hóa thật kỳ diệu, có thểđặt tất cả những thứ hoàn hảo lên người anh."

Anh mà còn tiếp tục chiều chuộng em nữa là em sẽ từ chó hoang đồng cỏ trở thành chó cưng Bắc Kinh đấy."

Quý Noãn nhắm mắt, miệng hừ hừ tức giận nhưng lại có chút hồn nhiên.Anh kiên nhẫn vén tóc cô, giọng trầm thấp không gợn sóng: "Cũng tốt, để em khỏi chạy loạn khắp nơi."

Quý Noãn ngoái lại nhìn anh, anh xoay đầu cô trở lại như cũ: "Ngồi yên, đừng có lộn xộn."

Cô nhíu mày, lắng nghe tiếng sấy tóc, thuận miệng hỏi: "Có phải anh hoàn toàn không có dựđịnh trở về thừa kế công ty của nhà họ Mặc không?

Nghe nói nhà họ Mặc đã dời trụ sở chính của Tập đoàn Shine sang Mỹ…"

Anh không dừng lại, tựa như cô thản nhiên hỏi thì anh cũng thản nhiên trả lời, ngữđiệu rất bình thản: "Tập đoàn Shine đã cóông nội và bậc cha chú trông nom rồi."

Cô giơ tay vuốt vuốt lọn tóc xõa trước ngực: "Nhưng em nhớ hình nhưông nội không cóýđịnh để lại công ty cho họ, mà vẫn muốn gọi anh về."

Mặc Cảnh Thâm không nói gì, tắt máy sấy, vuốt mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cô: "Một tập đoàn Mặc thị cũng đủ nuôi em rồi."

Nuôi cô?Nuôi cô thật ra rất tốn tiền, mặc dù bây giờ côđã bớt phóng túng, cũng không mua những thứ xa xỉđể bù vào cuộc sống tẻ nhạt của mình như trước đây.Huống chi, kiếp này cô cũng không cóýđịnh để ai nuôi.Mặc Cảnh Thâm đãđể máy sấy lại chỗ cũ.

Quý Noãn đứng lên, dùng tay chải tóc mình, vừa ngoái lại đã thấy áo sơ mi của anh vẫn cởi một nửa.Vừa rồi cô không đểý, Mặc đại tổng tài ấy thế màđể quần áo xốc xếch sấy tóc giúp cô.Nhưng dù quần áo xốc xếch thì trông anh vừa lười biếng lại gợi cảm.

Cảm giác này khiến người ta không thể dời mắt, không thấy anh lưu manh, mà ngược lại đẹp trai đến độ khiến người ta phẫn nộ.Trước đây rất hiếm khi cô nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm nhiều như vậy.

Có thể nói trước khi kết hôn, cô chẳng biết gì về anh cả.Ngoại trừ gia thế của anh, ngoại hình của anh, đời sống sạch sẽ không phụ nữ trước hôn nhân của anh, và sau khi cưới anh yêu cô nhiều hơn ra, thì cô thật sự hoàn toàn không biết gì về anh cả."

Lần trước cô họ nói không sai, nhiều phụ nữ thích anh như vậy, gia đình quyền thế xứng với anh cũng không ít, rốt cuộc anh thích em ởđiểm nào chứ?"

Quý Noãn chống tay lên ghế sofa, nhìn anh chậm rãi xắn tay áo sơ mi.Ôi…

Tùy tiện một động tác mà cũng đẹp đến thế...Mặc Cảnh Thâm ngước mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nở một nụ cười."

Em qua đây."

"Làm gì?"

Tuy hỏi vậy, nhưng Quý Noãn vẫn đứng dậy đi qua.

Giữa hai người chỉ cách nhau chiếc ghế sofa nhỏ, chỉ có hai bước mà thôi.Côđến gần anh, vừa nhìn vào đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của anh thìđột nhiên anh đưa tay ôm cô vào lòng, rồi cúi xuống hôn.Ánh đèn sáng rực trong phòng ngủ khiến cô không thể mở mắt, cả người kề sát vào lồng ngực anh.

Bị anh hôn hồi lâu, nhớ lại những chuyện vừa làm trên giường khi nãy, giờ khắc này cô cũng không biết phải để tay ởđâu.Hôn xong, Mặc Cảnh Thâm nhìn cô bằng đôi mắt tối đen như mực: "Anh đi tắm, tắm chung nhé, hửm?"

"Phòng tắm trong phòng em nhỏ như vậy, không lớn như phòng tắm ở Ngự Viên, hai người không thể tắm chung.

Hơn nữa em cũng vừa mới tắm xong…"

Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, mở cửa phòng tắm kéo cô vào."

Mặc Cảnh Thâm, phòng tắm của em cách âm không được tốt lắm…

Anh đừng…"

Một giây sau, cô bỗng bị bế lên.

Quý Noãn khẽ kêu một tiếng, nhưng lại vội vàng nén lại.

Cô bị anh bế lên bệđá hoa cương trong phòng tắm, mái tóc dài rối bời làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.Cô vịn hai tay vào vai anh, sợ mình sẽ ngã xuống, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn: "Anh làm gì vậy…"

"Thử hiệu quả cách âm."

Anh đẩy cô vào bức tường phía sau bệđá, lưng cô dựa sát vào tường.Quý Noãn nhìn anh.Cô hít sâu một hơi: "Anh thả em xuống đi…"

Cô chưa dứt lời thì anh đã chụp lấy gáy cô, buộc cô phải cúi đầu xuống, rồi hôn lên môi cô.Anh ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi phác họa viền môi ấy, hôn đến nỗi cả người cô mềm nhũn mới cạy mở hàm răng cô, báđạo tiến vào thăm dò, đánh chiếm thành trì.Hơi thở của anh phả vào cổ cô, thấp giọng tuyên bố từng chữ: "Đêm nay em đừng hòng ngủ."
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
35: Đêm qua bắt nạt cô như vậy


Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Quý Noãn đã bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.Cô cau mày trở người, lại không cựa được.

Cả người cô bị Mặc Cảnh Thâm ôm vào ngực.Nhớđến đêm hôm qua… mặt cô không còn chút xấu hổ nào, ngược lại hằm hè hậm hực ngắt véo mấy cái lên người anh.Anh nói đêm nay đừng nghĩđến chuyện ngủ, cô thật sự gần như không ngủđược!Mặc Cảnh Thâm!

Người đàn ông này thù quá dai.

Chỉ vì tối hôm qua, khi nghe những lời của Quý Mộng Nhiên, côđãđẩy anh ra lúc anh đang đè trên người cô, mà anh liền ghi thù.Sau đó anh bế cô vào phòng tắm, hôn côđến khi người cô nhũn như dưa, rồi lại đè cô ra sờ soạng đến không kiềm chếđược.

Cô bị anh trêu chọc đến mức phải van nài anh mau giúp cô kết thúc…Cuối cùng anh đàng hoàng làm như không có chuyện gì xảy ra, rửa sạch sẽ cho cô rồi bế cô lên giường ôm ngủ, không làm gì thêm nữa!Báo hại cả người cô nóng ran thật lâu, hơn nữa bị anh ôm nên cô lại càng khô nóng khó chịu.

Dù cô có giãy giụa trong ngực anh như thế nào anh cũng không thèm đểý, cứôm lấy không cho cô lộn xộn.Bị trêu chọc đến cả người bốc hỏa mà không có chỗ xả, so với bị chuốc thuốc thì còn khó chịu hơn…Mặt Quý Noãn ấm ức, lại vì tiếng gõ cửa dồn dập mà cựa quậy trong ngực anh, cố ngồi lên.

Nhưng cô vừa nhỏm người lên đã bị anh ấn xuống lại.Mắt anh không hề mở ra, khuôn mặt tuấn tú có vẻ biếng nhác của buổi sáng sớm.

Trong lúc cô tức giận đùng đùng muốn ngồi dậy thì anh ôm cô lại, khàn giọng nói: "Mới năm rưỡi sáng, người bình thường có ai chạy đến gõ cửa giờ này chứ?"

Đây cũng là lời Quý Noãn muốn nói.

Rốt cuộc là ai vô tâm đến nỗi sáng sớm đã chạy đến quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.Cô vừa nghĩđến đãđoán được là ai.Thật làâm hồn bất tán.Chắc hẳn cảđêm qua Quý Mộng Nhiên không hề ngủ.Đầu óc Quý Noãn dần tỉnh táo, cô rúc vào lòng anh.

Nhưng vì tối qua bị lửa dục trên người bốc cháy, hành hạđến mức phải cầu xin nên cô há miệng ra cắn ngực anh.Mặc Cảnh Thâm buồn bực hừ một tiếng, nhíu mày, càng ghì chặt cô vào ngực hơn."

Ngoan ngoãn chút đi, đừng có lộn xộn."

Giọng anh khàn hơn rồi.Cô không tin tối qua cô bị trêu chọc đến mức khó chịu như quỷ mà anh lại không hề hấn gì.Nếu đây không phải là nhà họ Quý thì chắc chắn đêm qua côđã thẳng tay "làm thịt" anh luôn rồi!Cửa phòng bị gõ to hơn, Quý Mộng Nhiên bên ngoài cất tiếng gọi: "Chị!

Chị dậy chưa!

Hôm nay mặt trời lên thật đẹp.

Chị em mình đi chạy bộ buổi sáng đi!"

Từ trước đến nay Quý Mộng Nhiên chưa bao giờ chăm chỉ như vậy, cũng chưa bao giờ chủđộng muốn chạy bộ buổi sáng.Cô ta không ngủđược, tưởng người khác cũng không ngủđược sao?Quý Noãn ngồi bật dậy, cửđộng đột ngột này khiến Mặc Cảnh Thâm không kịp phòng bị, mở bừng mắt.Anh thong thả, khẽ nói: "Xem ra sau này ít để em quay về nhà họ Quý thì hơn."

Quý Noãn liếc ra cửa phòng.

Cứ xem như cô không giận vì bịđánh thức đi, nhưng bị Quý Mộng Nhiên làm phiền kiểu này thì cô thật sự muốn dập cánh cửa vào mặt cô ta."

Chị… chị tỉnh chưa…"

Giọng Quý Mộng Nhiên tiếp tục vang lên ngoài cửa như muốn thăm dò.Quý Noãn kiên quyết nằm im trên giường, làm như không nghe thấy.

Cô cũng không tin sáng sớm thế này mà Quý Mộng Nhiên dày mặt đến mức không thèm kiêng dè người trong nhà, cứ thế gõ cửa.Quả nhiên, Quý Mộng Nhiên gõ cửa một hồi không nghe thấy động tĩnh bên trong, đoán được mình bị lờđi.

Nhưng cô ta không tiện gõ tiếp, vì ba và dì Thẩm bịđánh thức rồi!"

Con làm gìđó?

Mới sáng sớm ra!

Con không biết mọi người còn đang nghỉ ngơi hay sao?"

Quý Hoằng Văn nhíu mày đi từ phòng ngủ tầng ba xuống, vừa nhìn thấy Quý Mộng Nhiên đã lạnh mặt ngay.Quý Mộng Nhiên vội vàng lùi từng bước sang cạnh cửa, cẩn trọng khẽ nói: "Ba, không phải mấy hôm trước chị mới bị cảm sao?

Con muốn chạy bộ buổi sáng với chịđể rèn luyện cơ thể…"

"Bình thường sao không thấy con dậy sớm thế này?

Không biết anh rể con đêm qua cũng ngủ lại hay sao?

Ầm ầm gì chứ?"

Quý Hoằng Văn quát lớn.

Giờ này ông cũng không còn buồn ngủ nữa, cảnh cáo con gái một câu rồi quay người đi thẳng xuống nhà.Cuối cùng ngoài cửa đã yên tĩnh trở lại.

Lúc này Quý Noãn buồn ngủ muốn chết, dần dần thả lỏng, tựa đầu vào ngực Mặc Cảnh Thâm khẽ cựa quậy, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.***Hơn bảy giờ, Quý Noãn thư thái tươi tắn đi xuống dưới nhà, nhìn thấy người ở dưới mới quay đầu lại cười với người đằng sau: "Cảnh Thâm, em quên cầm điện thoại.

Anh lên lấy giúp em với."

Quý Mộng Nhiên đang ngồi bên bàn ăn, vừa định tìm lời trách móc Quý Noãn thức dậy muộn thì lại bị câu nói này chặn họng.Cô ta không chỉ không nhìn thấy bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đâu, mà sau câu nói của Quý Noãn thì lại nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn ở cửa cầu thang quay ngược trở về, chứng tỏ anh đã quay lại đi lấy điện thoại cho Quý Noãn.Quý Noãn này, lại còn dám sai vặt Mặc Cảnh Thâm nữa!

Chị ta tưởng chị ta là ai chứ!Chưa đầy một phút sau, Mặc Cảnh Thâm lại đi xuống.

Quý Noãn vẫn đứng đợi ở cầu thang, nhận lấy điện thoại di động anh đưa rồi nháy mắt nhìn anh: "Cảm ơn ông xã!"

Mặc Cảnh Thâm ngước đôi mắt trong suốt sâu thẳm nhìn vào mắt cô, bình thản nhếch môi: "Đi ăn sáng, ba đang đợi."

Nhìn thấy hai người bước trước bước sau đi xuống, một người tươi tắn xinh đẹp phóng khoáng động lòng người, một người lạnh lùng cao ngạo không thể dời mắt.

Quý Hoằng Văn không bắt bẻ chuyện hai người họ dậy muộn, ngược lại còn mỉm cười, sai dì Cầm mang đồăn sáng đã chuẩn bị ra."

Con chào ba!"

Tâm trạng Quý Noãn rất vui vẻ, đi đến gần chỗ Quý Hoằng Văn ngồi.Thẩm Hách Như thấy côđi đến ghếđó thìánh mắt lộ vẻ không vui, vừa định mở miệng châm chọc thì thấy Mặc Cảnh Thâm cũng đã xuống đến nơi.

Bà ta e ngại khí chất và thân phận của anh, đắn đo một hồi rồi cuối cùng cũng không nói gì."

Ừ, con ngủ ngon không?"

Tâm tình Quý Hoằng Văn cũng không tệ, nhìn Quý Noãn, rồi nhìn sang Mặc Cảnh Thâm: "Sau khi kết hôn đây là lần đầu tiên các con về nhà họ Quý.

Có gì không quen thì phải nói ra."

Mặc Cảnh Thâm rất bình tĩnh, khách sáo gật đầu với ông, lễ phép nói: "Cũng không tệ lắm.

Phòng ngủ cách âm rất tốt, không nghe thấy động tĩnh gì.

Ban đêm yên tĩnh ngủ rất ngon."

Cách âm?Quý Noãn liếc anh một cái.Người đàn ông này thật xấu bụng.

Đêm hôm qua còn trêu chọc bắt nạt cô, rõ ràng là anh cố tình nói như vậy để châm chọc cô.Cô thầm xót xa bùi ngùi lườm anh một cái, nhưng Mặc Cảnh Thâm cũng chỉ khẽ cười.Quý Mộng Nhiên ngồi đối diện hai người, giương mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm.Vìđang ở nhà họ Quý nên nét mặt Mặc Cảnh Thâm không lạnh lùng lãnh đạm như ngày thường.

Mặc dù anh vẫn có vẻ hờ hững, nhưng cũng thật sự giữ mặt mũi cho Quý Noãn, không có vẻ từ chối lạnh lùng xa cách cả ngàn dặm như trước.Trên người anh mang theo sự tươi mát trong sạch của buổi sáng sớm, thật sự rất đẹp mắt.Nhưng tay của anh đang chu đáo kéo ghế ra giúp Quý Noãn, không hề nhìn đến người bên cạnh dù chỉ một cái.Quý Mộng Nhiên lặng lẽ túm lấy khăn trải bàn, vò nhăn nhúm đến không còn hình dáng.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
36: Xem như là đưa Tổng giám đốc Mặc đi vi hành trải nghiệm đời sống dân chúng


Bữa sáng có mặt Mặc Cảnh Thâm nên Quý Hoằng Văn trò chuyện tán gẫu, bất chợt nhắc đến chuyện chỉ còn một tuần nữa làđến lễ mừng đại thọ 80 tuổi của ông cụ Mặc."

Đã lâu rồi Quý Noãn chưa mua thêm quần áo mới đúng không?"

Đột nhiên Quý Hoằng Văn hỏi.Quý Noãn đang ăn canh, kinh ngạc ngước mắt lên: "Không phải ba đang nói đến chuyện sinh nhật ông nội Mặc sao ạ, sao lại chuyển đề tài đến con rồi?"

"Con có thói quen tùy tiện nhiều năm rồi.

Bình thường con thích ăn mặc thoải mái thế nào cũng được, nhưng ngày thượng thọ của ông cụ Mặc thì phải ăn mặc chỉnh tề một chút."

Quý Noãn định nói cũng không phải cô không có trang phục mặc.

Dù là tủ quần áo ở nhà họ Quý hay nhà họ Mặc, cô muốn cái gì là có cái đó.

Cô còn phải chỉnh tề hơn nữa sao?"

Cảnh Thâm, nếu hôm nay không bận rộn, hay con đưa Quý Noãn đi chọn mua vài bộ trang phục đi."

Quý Hoằng Văn không đợi cô mở miệng, nhìn sang Mặc Cảnh Thâm.Mặc Cảnh Thâm điềm đạm mỉm cười: "Vâng."

"Ba, con không thiếu trang phục…"

"Để Cảnh Thâm dẫn con đi, còn con ngoan ngoãn đi mua cho ba!"

Quý Hoằng Văn lại khôi phục vẻ uy nghiêm gia trưởng, trừng mắt nhìn cô như muốn nói cô không hiểu chuyện chút nào."

Kết hôn lâu như vậy rồi mà con cũng chưa chính thức trở về nhà họ Mặc.

Bên ngoài bàn tán đến thế nào rồi?

Trong lòng con còn không biết hay sao?"

Quý Hoằng Văn nặng nề trách móc: "Bình thường Cảnh Thâm nuông chiều con, nhưng thế không có nghĩa con có thể cứ tiếp tục bốc đồng không hiểu lễ nghĩa như vậy được.

Nhà họ Mặc lại không phải một gia đình tầm thường.

Thượng thọông cụ Mặc sẽ có biết bao nhiêu người nhìn ngó con?

Nên có bộ dạng như thế nào thì phải có như thế!"

Quý Noãn không phản đối nữa.

Mua áo váy không quan trọng, nhưng đi dạo phố với Mặc Cảnh Thâm lại là trải nghiệm rất mới mẻ, còn tiện xem có thể ngắm được quà mừng thọ gì cho ông nội Mặc không.Mặc Cảnh Thâm cũng không từ chối, đương nhiên cô vui vẻđồng ý."

Ba, lễ thượng thọông nội Mặc, nhà họ Quý chúng ta cũng đến chứạ?"

Quý Mộng Nhiên đột nhiên hỏi."

Dĩ nhiên rồi.

Là gia đình thông gia, lễ thượng thọông cụ Mặc làm sao chúng ta có thể không đến?"

"Nhưng mà ba, con cũng rất lâu rồi chưa mua quần áo mới đấy…"

Quý Mộng Nhiên nói giọng tủi thân nũng nịu: "Con có thể theo chị và anh Cảnh Thâm đi mua quần áo được không?"

"Không phải ngày nào con cũng xài tiền vô tội vạ rồi hay sao?

Còn thiếu trang phục gì nữa?"

Quý Hoằng Văn nghiêm khắc mắng một câu: "Đừng có lộn xộn!"

"Bình thường con chỉ mua áo váy mặc hàng ngày, trang phục của con không phù hợp với sự kiện như thế này.

Dù sao hôm nay anh chị cũng đi dạo phố mua sắm, không phải hẹn hò, dẫn theo con đi nữa cũng đâu có sao…"

"Con…"

Quý Hoằng Văn định trách móc."

Nếu Mộng Nhiên cũng đi dự lễ thượng thọ thì cứđể con đi theo chọn mấy bộ trang phục, cũng đâu có gì sai."

Thẩm Hách Nhưở bên cạnh tiếp lời: "Hai đứa đều là con gái yêu của ông, ông cũng không thể thiên vị một đứa được, đúng không?"

"Đúng vậy đúng vậy, ba, ba thiên vị."

Quý Mộng Nhiên đưa tay ôm cánh tay Thẩm Hách Như nũng nịu nói: "Ba còn không thương con bằng dì Thẩm đâu!"

"Nếu Mộng Nhiên muốn thì cùng đi đi."

Quý Noãn thờơ nở nụ cười."

Chị, chị là tốt nhất!"

Quý Mộng Nhiên quay sang nháy mắt với cô.Quý Noãn hờ hững cong môi.Cô ta muốn đi cùng thì cứđể cho đi cùng.Đến lúc đó cô ta đừng hối hận làđược."

Noãn Noãn, con thật sự chiều Mộng Nhiên quá rồi, từ lúc còn nhỏđã luôn nhường nhịn nó."

Quý Hoằng Văn thấy Quý Noãn không phản đối nên cũng không tiếp tục trách cứ gay gắt nữa.Khóe miệng Quý Noãn thoáng nở nụ cười lạnh không dễ bị phát hiện: "Dù sao cũng là em gái thân thương nhất của con, con không nhường em, thì còn có thể nhường ai đây?"

Thói quen nhiều năm như vậy, được nhường nhịn nhiều năm như vậy, thế mà bây giờđứa em gái yêu quý này còn quyết tâm muốn cướp chồng của chị.Thậm chí nhiều năm về sau, cô ta còn chính tay đẩy cuộc đời chị mình xuống vực thẳm cho chết thảm.Ha!Lúc này Quý Mộng Nhiên không hề chúýđến nét cười bí hiểm trên mặt Quý Noãn, chỉđau đáu nhìn chằm chằm về phía Mặc Cảnh Thâm: "Anh Cảnh Thâm, lát nữa em sẽ yên lặng đi theo anh chị, tuyệt đối không làm phiền hai người.

Chờ chị mua xong áo váy, em cũng sẽ chọn cho mình, cóđược không?"

Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm khẽ lay động, ánh mắt hờ hững rơi xuống người cô ta, anh không trả lời.Ánh mắt vui vẻ của Quý Mộng Nhiên cứng đờ.Đúng làđến cả một câu nói anh cũng keo kiệt với cô ta.Thẩm Hách Như lôi kéo cánh tay Quý Mộng Nhiên: "Không phải đi mua váy sao?

Mộng Nhiên, con cũng không cần phải tự mình thiệt thòi như vậy.

Hiếm khi được theo chị và anh rểđi ra ngoài, nhớ chọn đồđắt nhất tốt nhất mà mua.

Dù sao tiền của anh rể con có tiêu mấy đời cũng không hết.

Đúng không Noãn Noãn?"

Thẩm Hách Như nói rồi liếc sang nhìn Quý Noãn.Bà ta cốý làm cho Quý Noãn thấy không thoải mái.

Hết lần này đến lần khác Quý Noãn không tiếp chuyện, chỉ cười.

Nét mặt cô cũng ung dung bình thản như nét mặt của Mặc Cảnh Thâm đang ngồi bên cạnh.Thấy cô không hề nổi giận, Thẩm Hách Như tự thấy không có gì vui liền nhướng mày, không nói gì thêm.Dù sao có nói điều gì thì Quý Noãn cũng không xị mặt đứng bật dậy như trước, cũng không chọc điên Quý Hoằng Văn nữa.

Quý Noãn của hiện tại biết tiến biết lùi, tâm tư kín đáo không biết thật ra trong lòng có toan tính gì.Dường như Quý Noãn hoàn toàn không đoái hoài đến tâm tư của mọi người trên bàn ăn, chẳng bao lâu đã nhanh nhẹn đặt đồ xuống: "Ông xã, bây giờ mình đi nhé?"

"Em no rồi à?"

Mặc Cảnh Thâm hỏi."

Ừ, anh gắp vào bát em nhiều quá, ăn nữa thì bụng căng cứng mất."

Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, quay sang Quý Hoằng Văn nói: "Chúng con đi trước, ba từ từ dùng bữa."

Quý Hoằng Văn gật đầu một cái, nhìn thấy con gái con rể tình cảm như vậy, tựđáy lòng cảm thấy rất dễ chịu.Nhìn thấy hai người bọn họđứng lên, Quý Mộng Nhiên kinh ngạc: "Đi bây giờ sao?

Em còn chưa ăn xong…"

"Ai bảo vừa rồi con nói nhiều, ăn chậm như vậy?!"

Quý Hoằng Văn liền quay đầu trừng cô ta: "Muốn đi thì nhanh lên đi cùng, đừng bắt Cảnh Thâm với chị con phải chờ lâu như vậy!

Nếu không thìđừng đi cùng nữa!"

Quý Mộng Nhiên có chút ấm ức nhưng không nói nữa, đứng lên lau qua miệng.

Thấy Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đãđi ra khỏi biệt thự, cô ta vội vội vàng vàng chạy theo ra ngoài.Kết quả vừa ra cửa cô ta đã thấy Quý Noãn tự nhiên chủđộng khoác cánh tay Mặc Cảnh Thâm.Quý Mộng Nhiên ở phía sau dừng lại một thoáng, sau đó bước nhanh về phía trước cười nói: "Anh Cảnh Thâm, không phải xe của anh đỗở sân trước biệt thự sao?

Sao lại đi thẳng ra cửa vậy?"

Quý Noãn quay đầu lại: "Vì chị mới nói, hôm nay chủ nhật, chắc chắn đường sẽ rất tắc.

Nếu lái xe thì mất nhiều thời gian quá, nên chịđề nghị anh rể em hôm nay không lái xe."

"Không, không lái xe?"

Quý Mộng Nhiên kinh ngạc: "Vậy chúng ta đi thế nào?"

"Tất nhiên là ngồi taxi rồi."

Quý Noãn hờ hững nói, vẫn khoác tay Mặc Cảnh Thâm, còn ngước lên nhìn anh: "Hay chúng ta ngồi xe bus đi?

Xem như làđưa Tổng giám đốc Mặc đi vi hành trải nghiệm đời sống dân chúng.

Sao hả?"

Mặc Cảnh Thâm điềm nhiên nói: "Tùy em."

Xe bus?!Quý Mộng Nhiên chợt thấy hối hận vìđãđi theo hai người…Đời này cô ta chưa bao giờ ngồi lên xe bus!Đi cùng với người khó màđịnh giáđược như Mặc Cảnh Thâm mà lại muốn ngồi lên xe bus một hai đồng, có phải đầu óc Quý Noãn có bệnh hay không!Quý Mộng Nhiên tức giận bặm môi, bước lên muốn đề nghịđổi cách đi lại khác, nhưng hai người họđãđi xa!Rõ ràng làđi mà không đợi cô ta một bước nào!
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
37: Ai cũng dám phao tin về chuyện của Mặc Cảnh Thâm sao?


Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đi ra khỏi biệt thự, hoàn toàn không đểýđến Quý Mộng Nhiên ở phía sau, để mặc cô ta tựđi theo.Muốn cùng đi dạo phố, có thể, nhưng ngồi lên xe Mặc Cảnh Thâm thì Quý Mộng Nhiên đừng hòng mơ tưởng.Đừng nói là Quý Noãn không thểđể Quý Mộng Nhiên ngồi ghế lái phụ, mà ngay cả ghế sau cũng không được.

Tuyệt đối cô không thểđể xe Mặc Cảnh Thâm có chút mùi nào của Quý Mộng Nhiên.Đến trạm xe bus, Quý Mộng Nhiên nhìn thấy đám đông mặc quần áo nhái hàng hiệu, xách theo túi giá rẻ một hai nghìn đồng, sực mùi nước hoa khó ngửi đang chờ xe ở xung quanh thì lập tức tỏ ra ghê sợ, đứng né sang một bên."

Chị, hay chúng ta đi taxi đi?

Trên xe bus nhiều người như vậy, ởđây còn bao nhiêu người xếp hàng nữa, đông đúc chen lấn quáđi."

Quý Mộng Nhiên đến bên cạnh Quý Noãn nói, cố gắng một nỗ lực cuối cùng."

Dù sao cũng chỉ có mấy trạm, chen một chút cũng không sao."

Quý Noãn không thèm quay đầu lại, không nhìn cô ta."

Em nghe nói trên xe bus có rất nhiều ăn trộm, hôm nữa mùi trên những người này cũng rất…"

Cô ta còn chưa nói xong thì tuyến xe bus họđịnh lên chợt dừng ngay trước mặt.

Hàng người ngay ngắn trật tự xếp hàng lên xe, chỉ có hai ba người chen hàng đi lên.

Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên che cho Quý Noãn đứng xếp hàng phía sau.

Hai người hoàn toàn không đểý gìđến lời nói của Quý Mộng Nhiên.Cô ta nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm không hề có chút ngại ngần.

Người như anh có thể nói cảđời chưa bao giờđi xe bus, thế mà anh cứ tự hạ thấp địa vị của mình dẫn Quý Noãn xếp hàng ởđây!Nhớđến lần trước nghe nói anh tự mình mua bánh trôi cho Quý Noãn, Quý Mộng Nhiên tức đến nôn ra máu.Thấy hai người họđã lên xe, cô ta nhất thời không thể làm gì khác hơn làđi lên theo.Người trong xe này cũng không tính là quáđông.

Ít ra lúc bọn họ lên xe cũng còn có vài chỗ ngồi.Nhưng chỉ có hai ghế ngồi cạnh nhau, những ghế khác đều chỉ còn ghế lẻ, lại còn ở hàng dưới.Đương nhiên Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm phải ngồi chỗ còn hai ghế.

Quý Mộng Nhiên vừa bước đến thì phát hiện ra không còn ghế bên cạnh để mình ngồi."

Mấy hàng cuối còn chỗ."

Quý Noãn nhắc nhở.Quý Mộng Nhiên không cách nào khác đành phải đi xuống dưới.

Nhưng cô ta không ngờ mấy dãy cuối xe bus toàn là người già ngồi còng cả lưng xuống, lại còn có hai ông lão ho khan không ngừng.

Không khíởđây so với phía trước mà nói thì bẩn không thể tưởng tượng nổi…Mặt cô ta hằm hằm đứng ởđó, đang cân nhắc xem có nên ngồi xuống hay không thì phía trước xe bus có một chiếc xe dừng đột ngột, làm xe cũng phải phanh gấp.

Lập tức Quý Mộng Nhiên không thểđứng vững, thở phì phò không cách nào khác, buộc lòng hạ mông ngồi xuống.Ông lão bên cạnh nhìn thấy cô gái trẻ tuổi này còn hiền hậu quay sang cười với cô ta một chút.

Kết quả là khi vừa nhìn thấy khuôn mặt ra vẻ kinh tởm không chịu nổi của cô ta thì lập tức sắc mặt của mấy ông lão ngồi quanh đó cũng lạnh lùng hẳn.Còn Quý Noãn, chính xác là cô cũng chưa ngồi xe bus nhiều lắm.

Nhưng trong mấy năm cuối đời của kiếp trước, cô vất vảđến cả vé xe bus cũng không mua được.

Tiết kiệm lâu dài thìđi phương tiện giao thông rẻ tiền cũng là một thói quen.Cô liếc sang thấy Mặc Cảnh Thâm ngồi trên xe không những không có chút ghét bỏđám đông tạp nham, mà khuôn mặt tỏ ra thích ứng.Cho dù ngồi trên xe bus thì khí chất của anh cũng vẫn không đổi, luôn ung dung cao quý.Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, người đàn ông này thật sự rất đẹp mắt."

Anh cũng quen ngồi xe bus sao?"

Quý Noãn ghé sát tai anh khẽ hỏi.Anh cười nhẹ, giọng nói thong dong lãnh đạm: "Em nghĩ là anh chưa từng ngồi xe bus à?"

"Hả?

Anh mà cũng ngồi xe bus rồi à?"

Quý Noãn không thể tin được, tuyệt đối không ngờ người thừa kế của nhà họ Mặc, Tổng giám đốc Mặc quyền uy cao sang như anh lại từng có loại kinh nghiệm hòa mình vào cuộc sống dân thường thế này.Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm thốt lên mấy chữ trầm ổn: "Khi anh đi học ở nước ngoài thì cũng sống tự lập đến hai năm."

Ý là anh đã từng có thời gian không có người thân bên cạnh, không có người giúp việc và vú nuôi chăm lo cho cuộc sống độc lập của mình.Là loại cuộc sống tự do để anh muốn ngồi xe bus là có thể ngồi xe bus, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, không có quy củ trói buộc, hơn nữa không cần dè chừng thân phận địa vị cao quý, thậm chí cũng không ngần ngại hòa mình vào cuộc sống bình dân.Cô thật sự muốn biết Mặc Cảnh Thâm lúc đóđể xem anh bây giờ và ngày đó có gì khác nhau.Quý Noãn ghé lại gần tai anh khẽ nói: "Làm sao bây giờ?

Kết hôn lâu như vậy rồi mà em vẫn không hiểu rõ về anh.

Anh có giận em không?"

Đôi mắt anh ẩn chứa ý cười thật sâu, quay lại cúi thấp đầu nhìn cô.Chỉ một cái quay đầu như vậy mà khoảng cách giữa hai người gần đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau.Trên xe lúc này đãđầy người, Quý Noãn lập tức khẽ giật mình, theo phản xạ vội vàng muốn lùi lại, nhưng tay cô bị anh giữ lại không cho đi.Giọng của Mặc Cảnh Thâm khe khẽ trầm trầm, chỉ mình cô có thể nghe thấy: "Bà Mặc, thời gian còn dài, mỗi ngày chúng ta đều có thểđi sâu tìm hiểu nhau mà."

"…"

Đi sâu tìm hiểu?Mặt Quý Noãn nóng bừng, vội vàng định rút tay mình ra.Nhưng anh vẫn không buông tay.Suốt quãng đường, Quý Noãn cứđỏ mặt như vậy, bị anh nắm tay như thế, ngồi trên xe bus nhìn người xuôi ngược.Quý Mộng Nhiên ngồi hàng ghế sau vừa phải chịu đựng tiếng ho khan và mùi khó ngửi của người bên cạnh, vừa phải chứng kiến hai người phía trên thân mật khăng khít mỗi khi ngước mắt lên nhìn.Vật vã chịu đựng đến khi có thể xuống xe, Quý Mộng Nhiên là người đầu tiên vọt xuống, vội vội vàng vàng phủi quần phủi áo, như sợ các loại mùi trên xe lưu lại trên người mình.Quay người lại nhìn thấy Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đi xuống xe, cô ta cố tình ra vẻ bình tĩnh thuận miệng nói một câu: "Chị, vừa rồi hai người ở trên xe cũng nên chúý hình tượng một chút.

Em ngồi cách xa như vậy mà cũng nhìn thấy anh chị thân mật với nhau.

Chuyện này để người ta nhìn thấy nhiều cũng không hay."

Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng liếc qua cô ta một cái: "Anh chị là vợ chồng, không phải ra ngoài vụng trộm.

Nói chuyện thì thầm ở trên xe cũng phải ngại bị người ta nhìn sao?"

"Ý em là, dù sao anh Cảnh Thâm cũng là Tổng giám đốc của Mặc thị, lỡ như gặp phải nhân viên của công ty ởđây, nhìn thấy sếp lớn bình thường uy quyền cao sang mà lại ngồi xe bus, lại còn thân mật với một phụ nữ trên xe như vậy, chẳng may có tin đồn ở công ty thì sẽ không hay…"

Ánh mắt Quý Mộng Nhiên lại lần nữa nhìn xuống cánh tay Quý Noãn, vì cô ta còn chưa dứt lời thì Quý Noãn đã lại khoác tay Mặc Cảnh Thâm một lần nữa.Tưởng mình là trẻ sinh đôi dính liền thân sao?

Không thể tách ra một giây nào!Quý Noãn bây giờ cứ tình tứ như vậy thật là chướng mắt!"

Cái gì mà thân mật với một người phụ nữ?

Chị là vợđược Mặc Cảnh Thâm cưới hỏi đàng hoàng."

"Nhưng mà…"

Quý Noãn lạnh nhạt ngắt lời cô ta: "Hơn nữa tư cách nhân viên của tập đoàn Mặc thị cũng không kém cỏi.

Bọn họ không ngốc, nếu thật sự có nhìn thấy thì họ cũng chỉ tò mò lên mạng tra ảnh của chị, xem cóđúng là bà Mặc hay là người phụ nữ khác.

Chưa xác định rõ ràng họ cũng không kém thông minh đến mức đi nói lung tung trong công ty.

Em cho rằng ai cũng dám phao tin về chuyện của Mặc Cảnh Thâm sao?"

Quý Mộng Nhiên bị nói đến cứng họng, quay đầu đi, ấm ức tràn ngập trong lòng.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
38: Sinh con cho Mặc Cảnh Thâm...


Từ chỗ xuống xe đến trung tâm khu phố mua sắm còn cách một đoạn.

Lúc này Quý Noãn kiên quyết không định ngồi xe bus, cũng không gọi taxi.Cô quyết định bước về phía trước.Tuy đường đi bộ cũng không đến mười mấy phút, nhưng Quý Mộng Nhiên vẫn giận đến không chịu nổi.Từđầu đến cuối Mặc Cảnh Thâm không hề phản đối những quyết định như thế này của Quý Noãn.

Có xe không đi, taxi cũng không ngồi, không quản mệt nhọc ngồi xe bus, bây giờ lại còn muốn đi bộ!Đầu óc Quý Noãn teo hết cả rồi!Quý Mộng Nhiên khó chịu đi đằng sau, ngước mắt lên nhìn, thấy Quý Noãn vậy mà vừa đi vừa tựa đầu vào vai Mặc Cảnh Thâm, không biết đang thân mật nói chuyện gì.Chết tiệt, không phải hôm nay Quý Noãn tính toán khoe ân ái liên tục như thế chứ?Nếu cô ta biết trước thìđã không đi theo.

Vốn dĩđịnh nói chuyện riêng với Mặc Cảnh Thâm, nhưng cho đến bây giờ cô ta cũng không có cơ hội nào!Không chỉ không có cơ hội, mà cô ta còn bị cay mắt vì cảnh thân mật tình tứ liên tục này!***Trong khu phố mua sắm sầm uất của Hải Thành.Dù sao dạo phố cũng là sở thích của phụ nữ.

Mặc Cảnh Thâm rất ít đến chỗ như thế, mỗi lần đi ngang qua anh đều chỉ ngồi trên xe, vội vã nhìn thoáng qua.Quý Noãn lôi kéo anh, chỉ vào hết cửa hàng nọđến cửa hàng kia, đều là những cửa hàng hàng hiệu xa xỉ trước kia cô thường đến.

Bây giờ cô cũng chỉđi ngang qua cửa, không cóýđịnh đi vào.Khoảng nửa tiếng sau, Quý Mộng Nhiên đi giày cao gót phía sau, đôi chân nhanh chóng mệt mỏi như không phải của mình nữa rồi."

Chị, cuối cùng chị muốn mua trang phục kiểu gì?

Lễ phục chịđịnh mặc trong lễ thượng thọông cụ Mặc là gì?

Mau chọn luôn một bộđi!"

Quý Noãn dường như không nghe thấy, tiếp tục kéo Mặc Cảnh Thâm đi về phía trước, vừa đi vừa nói với Mặc Cảnh Thâm: "Ông nội thích gì?

Ông nội nhà mình mừng thượng thọ 80 tuổi, em thấy quan trọng nhất không phải em ăn mặc như thế nào, mà là có thể tặng ông cái gìđểông vui vẻ."

"Em lập tức tặng ông đứa chắt trai, e làông sẽ vui vẻ sống thêm hai mươi năm nữa."

Giọng nói trầm tĩnh của Mặc Cảnh Thâm sát bên tai cô.Quý Noãn lườm anh: "Em không đùa với anh.

Em thật sự muốn mua quà mừng thọ cho ông nội!"

Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt cô lóe lên, cười nhẹ một tiếng: "Anh cũng đâu có nói đùa."

Quý Noãn không nói tiếp, tim đập loạn xạ thật là lâu.Đang nói đến lễ vật, thì Mặc Cảnh Thâm lại suy diễn từ câu nói của côđến chuyện chắt trai rồi…Quý Noãn vừa tiếp tục bước đi vừa lén vô thức liếc xuống bụng mình.Tuy cô không nói ra ngoài miệng, nhưng trong thâm tâm đã có những đợt sóng lăn tăn trỗi dậy.Không biết sau này con đầu của cô với Mặc Cảnh Thâm là con trai hay con gái.

Con trai thì chắc chắn sẽ giống anh, vừa cao lớn vừa đẹp trai khiến cho con gái chết mê chết mệt.

Còn con gái, thì cô nửa muốn giống cô, nửa muốn giống anh.

Vì nhìn kỹ từng nét ngũ quan của Mặc Cảnh Thâm, nét nào cũng đều hoàn mỹ cả, ngắm thế nào cũng thấy đẹp.Đang nghĩ mông lung, ánh mắt Quý Noãn liền liếc qua một cửa hàng bán đồ trẻ em ở bên cạnh…Chỉ là liếc qua…Kiếp trước cô không dám hi vọng xa vời có một ngày mình có thể sinh con cho Mặc Cảnh Thâm.

Khi đó ngay cả một chút cơ hội nhìn thấy anh, cô cũng không có, đừng nói gìđến sinh con…"

Chị, đằng trước có một cửa hàng thiết kế trang phục cao cấp.

Bọn em thường đến đóđặt lễ phục.

Chúng ta vào xem một chút nhé!"

Quý Mộng Nhiên chợt đi lên từ phía sau, cản trở tầm mắt đang lang thang đến cửa hàng đồ trẻ em của Quý Noãn, cất giọng nói.Quý Noãn nhìn cửa hàng mà Quý Mộng Nhiên nhắc đến: "Là lễ thượng thọ mừng tuổi 80, cũng không phải dạ tiệc, mặc lễ phục làm gì?"

"Nhưng không phải ba đã nói rồi sao?

Hôm đó nhất định sẽ có rất nhiều người.

Dù sao cũng không thể mặc những trang phục bình thường kia mà."

Quý Mộng Nhiên bĩu môi."

Không cần thiết phải cao cấp đến mức ấy.

Mua bộ trang phục nào nhẹ nhàng thoải mái làđược rồi."

"…

Chị, nhưng trước kia chị rất thích mặc lễ phục.

Trước kia gần như mỗi tuần chị sẽđi đặt một bộ."

"Đó là trước kia, không phải hiện tại."

Quý Mộng Nhiên không vòi vĩnh được gì, liền dứt khoát quay sang mách: "Anh Cảnh Thâm, anh xem chị em kìa.

Bây giờ chịấy dường như không nhường nhịn em chút nào hết!

Em chỉđưa ra ý tốt thôi mà!"

Đưa ra ý tốt?Đây rõ ràng là cô ta đang cốý nhắc nhở.Cô ta nhắc nhở Mặc Cảnh Thâm nhớđến Quý Noãn đã từng rất kiêu căng tự phụ, Quý Noãn đã từng thường đi theo ba tham dự các đại tiệc từ thiện hoặc dạ tiệc thương nhân.

Nhất cử nhất động của côđều có vẻ cao ngạo kiêu sa của thiên kim thế gia.

Có thểđược xem là thiên kim số một của Hải Thành, tất nhiên ngoại trừ dung mạo, Quý Noãn còn có những bộ váy dạ hội không hề lặp lại, lần nào xuất hiện cũng xinh đẹp tuyệt vời.Quý Noãn đã từng xa xỉ sang trọng như vậy, bây giờ lại khiêm tốn giản dị trước mặt Mặc Cảnh Thâm như con người trước kia không phải là mình.Ý tứ của cô ta chính là Quý Noãn vẫn luôn giả vờ.Đây là Quý Mộng Nhiên cố tình muốn Mặc Cảnh Thâm nhớđến Quý Noãn trước kia, một Quý Noãn đã từng kiêu ngạo như Khổng Tước, một Quý Noãn nửa năm qua vẫn hàng ngày tìm mọi cách đòi ly hôn.Loại phụ nữ này, thật sự không xứng với anh."

Nói không sai.

Tiệc mừng thọ mặc trang phục nhẹ nhàng đúng mực là hợp lý nhất.

Đi mừng thọ cũng không phải làđi thi sắc đẹp, lễ phục này đúng là không thích hợp."

Mặc Cảnh Thâm nói không nặng không nhẹ.Anh vừa dứt lời thì dừng chân ở ngay trước cửa một hội quán cờ cổ.Quý Noãn cũng không đểýđến sắc mặt giận đến tái xanh của Quý Mộng Nhiên, ngước mắt nhìn hội quán cờ cổ này, trong lòng liền hiểu ra, hỏi: "Ông nội thích môn cờ cổ này sao?"

Mặc Cảnh Thâm trầm giọng nói: "Sách dạy đánh cờ của đại kỳ thủ Cố Sư Ngôn cuối đời Đường bịông chủ hội quán này thu mua.

Từng có người chịu vung ra một trăm triệu màông ấy cũng không bán, đến nay vẫn còn ởđây."

"Sách dạy đánh cờ từ cuối đời Đường?

Vậy ông nội nhất định rất thích rồi!"

Chỉ cóđiều, nghe giọng điệu này của anh thì sách dạy cờ của đối phương không dễ dàng gì bán trao tay.Một trăm triệu cũng không bán, đoán chừng hai trăm triệu cũng sẽ không sang tay.Rõ ràng ông chủ này không thiếu tiền.

Hơn nữa, sở thích, chấp niệm và tiền bạc khó có thể cân đo đong đếm được.Ánh mắt cô sáng rực đề nghị: "Hay là, chúng ta vào xem một chút?

Nếu có thể gặp được ông chủ thì thương lượng với ông ấy, xem bao nhiêu tiền thì có thể bán?"

Mặc Cảnh Thâm liếc cô một cái: "Muốn ông nội vui vẻđến thế sao?"

"Ông nội đối xử với em rất tốt.

Lễ thượng thọ 80 tuổi là một ngày đặc biệt, em cũng muốn đưa tặng lễ vật màông thích."

Quý Noãn chân thành nói.Mặc Cảnh Thâm nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, chợt nở nụ cười.Quý Mộng Nhiên ở phía sau chợt sáp lại gần: "Vậy thìđơn giản thôi, không phải ba có một bộ bàn cờ ngọc cổđầu đời Đường sao?

Mang nó ra tặng cho ông cụ Mặc, hoặc cầm bàn cờđến đây đổi lấy sách dạy đánh cờ.

Chỉ cần ông chủ quán này không ngốc, nhất định ông ta sẽ chọn đổi sách dạy đánh cờ cuối đời Đường đổi lấy bộ bàn cờđầu đời Đường!"

Nói xong, Quý Mộng Nhiên như muốn thể hiện tốt hơn trước mặt Mặc Cảnh Thâm một lần, chủđộng cầm điện thoại di động lên như muốn gọi điện thoại về nhà.Mặc Cảnh Thâm chỉ tập trung nhìn Quý Noãn: "Em rất muốn tặng vật này sao?"

Quý Noãn gật đầu, ánh mắt mong mỏi nhìn anh: "Nhưng dùng bàn cờ của ba em đổi thì có thểđổi được không?"

Mặc Cảnh Thâm điềm nhiên cong môi: "Không cần."

Dứt lời, anh dắt tay côđi thẳng vào hội quán trước mặt, bỏ mặc Quý Mộng Nhiên còn đang gọi điện thoại bên ngoài.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
39: Không chỉnh đốn người phụ nữ này thì còn vòi đến cả mặt trăng


Quý Noãn hoàn toàn không biết Mặc Cảnh Thâm dẫn côđi thẳng vào là có tính toán gì.Rõ ràng ông chủ hội quán cờ cổ này có quan hệ rất quen thuộc với anh.

Vừa nghe nói Mặc Cảnh Thâm tự mình đến thăm thìông đãđích thân ra nghênh tiếp.Ông chủ họ Hứa, tầm bảy tám mươi tuổi, râu tóc hoa râm, đeo kính viền vàng, khi nói lên bổng xuống trầm theo âm điệu cổ xưa.Ở trong hội quán, Quý Noãn còn tưởng mình không cẩn thận đi vào chốn cổđại, vô cùng cổ kính.

Cô có thể thấy được mỗi phiến cửa, mỗi cái bàn, cái ghếởđây đều được đóng lắp tỉ mỉ, giá cả sẽ không hề rẻ.Quả thật có không ít ngọa hổ tàng long trong thành phố phồn hoa nhất nước này.Quý Noãn vốn định nói rõ mục đích đến đây với ông chủ Hứa, kết quả người hầu lại mời cô vào phòng khách uống trà, còn lại một mình Mặc Cảnh Thâm bước vào trong nói chuyện.Xem ra họ có vẻ rất quen thân.

Hoặc ông chủ Hứa này là trưởng bối của người nào đó mà Mặc Cảnh Thâm quen biết.

Nhưng cô nghĩ, đối phương sẽ không dễ dàng chắp tay nhượng lại món đồ yêu quý loại này đâu.Chỉ sợ dù Mặc Cảnh Thâm cóđưa ra giá tiền cao hơn thì cũng sẽ không dễ dàng như thế.Vậy cuối cùng họđi vào bên trong để làm gì?Còn thần thần bí bí….Quý Noãn uống trà không cẩn thận để bị sánh trà ra ngoài, cô bèn vẽ vẽ trên bàn để giết thời gian."

Bà Mặc, ngoài cửa có cô Quý nói đi cùng với cô và Mặc tổng.

Chúng tôi không thể xác nhận thân phận của côấy nên không thể cho côấy vào.

Côấy nói côấy là em gái của cô."

Ngoài cửa chợt có người hầu đi vào cung kính hỏi cô: "Cóđể côấy vào không ạ?"

Quý Noãn không ngờ không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào hội quán này.Nếu cô ta bị ngăn ở ngoài cửa…Vậy thì, cứ tiếp tục chờở bên ngoài đi."

Tôi không biết."

Cô nói rồi lại uống một hớp trà, làm như việc này không liên quan đến mình.Người hầu rất lễ phép, cung kính gật đầu rồi lui ra ngoài.Gian phòng trang nhã khôi phục lại sự yên tĩnh.Trong hoàn cảnh này, Quý Noãn thật sự cảm thấy không dám để Quý Mộng Nhiên đi vào, sợ làm ô nhiễm không gian nhà người ta.Ở ngoài cửa hội quán, sau khi Quý Mộng Nhiên nghe được câu trả lời thì tức giận đứng ngoài không ngừng giải thích, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không được phép đi vào.Chưa được mấy phút thì Quý Mộng Nhiên gọi điện thoại vào.Rõ ràng là cô ta muốn chất vấn Quý Noãn.Quý Noãn đặt điện thoại về chếđộ yên lặng rồi ném sang một bên không đểýđến.Điện thoại gọi đến bốn, năm cuộc, cuối cùng cũng buông tha, màn hình yên lặng tối đi.Chắc khoảng hơn hai tiếng sau, Quý Noãn đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Từ nhà vệ sinh ra ngoài, cô chợt nhìn thấy cánh cửa gian phòng bên trong mở ra, cho nên vội vàng bước nhanh đến nhìn.Mặc Cảnh Thâm vàông chủ Hứa cùng nhau ra ngoài.

Nhìn thấy quần áo anh chỉnh tề không chút thay đổi, lúc này Quý Noãn mới thở phào một cái.Vừa rồi chờđợi quá lâu, cô cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.Mới vừa rồi, thiếu chút nữa cô nghi ngờ Mặc Cảnh Thâm vì muốn giúp cô lấy được sách dạy đánh cờ mà bán thân.

Thậm chí cô còn nghi ngờông chủ Hứa này cóđam mê không trong sáng gì gìđó nữa…Khụ, đúng là cô cả nghĩ rồi.Quý Noãn thầm cười bước đến, thấy tâm trạng ông chủ Hứa không tệ, đang cười nói với Mặc Cảnh Thâm.Ông chủ Hứa vừa nhìn thấy vẻ mặt của Quý Noãn khi cô bước đến đã lập tức mỉm cười trêu chọc: "Nhìn xem, vợ cậu hẳn là chờđến sốt ruột rồi."

Mặc Cảnh Thâm khẽ nhoẻn miệng, thong dong điềm đạm đáp lời: "Đúng là chờ lâu rồi."

"Được rồi, giờ tôi đang đau lòng, quả thực không muốn nói chuyện.

Vợ chồng son các cậu muốn đi đâu thìđi đi, tôi phải nghĩ cách bình tĩnh lại đã."

Ông chủ Hứa giơ tay lên vẫy vẫy với hai người.Quý Noãn vốn định thương lượng với ông chủ Hứa xem có thể lấy bàn cờđổi lấy sách dạy đánh cờ không, kết quả người ta lại muốn bỏđi?Cô ngu ngơ nhìn ông lão râu ria bạc trắng trước mặt, chưa tìm được cơ hội nói chuyện thìđã bị Mặc Cảnh Thâm dắt thẳng ra ngoài."

Anh vừa nói chuyện gì với ông ấy ở trong kia thế?

Có phải dùng bao nhiêu tiền ông ấy cũng không chịu nhượng lại không?"

Quý Noãn tò mò hỏi.Mặc Cảnh Thâm không lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng.Anh liếc qua Quý Noãn, một cô bé xinh đẹp, ngây ngô, tò mò, hồi hộp, hơn nữa vì không cóđược thứ mình muốn mà cố che giấu tâm trạng ảo não."

Em nói rồi, khó lắm mới biết được ông nội Mặc thích gì.

Nếu anh đã dẫn em đi thì cũng không thể về tay không…"

Quý Noãn chợt nghẹn lời lại, mặt khiếp sợ nhìn Mặc Cảnh Thâm bất chợt đưa cuốn sách dạy đánh cờ cho cô.Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn thật lâu, đưa tay nhận lấy, khẽ khàng cẩn trọng mở ra xem, sau đó lại giương mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên: "Vậy… vậy làông ấy nhượng lại rồi sao?

Anh tốn bao nhiêu tiền?"

Mặc Cảnh Thâm cười thâm sâu khó hiểu rồi bước ra ngoài không trả lời."

Cuối cùng là tốn bao nhiêu tiền?

Đây là lễ vật em muốn tặng ông nội, cũng không phải quà của anh, nên khoản này phải ghi nợ cho em.

Em cũng có thể tự kiếm được tiền, chỉ cần cho em ít thời gian, em…"

"Không tốn một xu."

Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, liền không thừa nước đục thả câu nữa."

Sao có thể?"

Hai người bước ra khỏi hội quán, Quý Noãn khách sáo gật đầu chào người bên trong, rồi lại nắm chặt cuốn sách quý dạy đánh cờ nặng trịch trong tay hỏi tới tấp: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Không phải anh nói người ta bỏ ra một trăm triệu cũng không mua được sao?

Nếu không tốn tiền, chẳng lẽ…"

Chẳng lẽ Mặc Cảnh Thâm đã hứa sẽđáp ứng yêu cầu khó khăn nào đó với đối phương rồi sao?Cô cũng không hi vọng anh vì mình mà bị người khác khống chế, hoặc đáp ứng điều kiện vô lý."

Ông Hứa là người mê cờ."

Mặc Cảnh Thâm nhàn nhạt kể lại: "Anh với ông ấy đánh cuộc, nếu anh đánh cờ thắng ông ấy thì sách dạy đánh cờ thuộc về anh."

"….?!"

Khiếp sợ!Khiếp sợ!Ngoài khiếp sợ, cũng chỉ có khiếp sợ!Quý Noãn im bặt nửa ngày, không dám tin hỏi: "Anh đánh cờ?"

"Dùông nội không si mêđánh cờ nhưông Hứa, nhưng cũng được xem như bán chuyên nghiệp.

Từ lúc ba tuổi, ông nội đãép anh đánh cờ với ông.

Em thử nói xem?"

Câu trả lời của Mặc Cảnh Thâm thật ngạo mạn.Quý Noãn kinh ngạc đến không khép được miệng.Côép sát vào anh, vẫn không chắc chắn, nhỏ giọng hỏi: "Có thật là không tốn đồng xu nào không?"

Anh liếc cô một cái, ánh mắt tuấn tú lạnh lùng: "Mặt mũi chồng em lại không đáng giá cả trăm triệu sao?"

"…"

Mặt mũi thật đắt mà!Quý Noãn nuốt nước bọt: "Tuyệt đối có giá trị!

Tuyệt đối có giá trị!"

"Vui không?"

"Ừ!

Vui lắm!"

"Vậy buổi tối cũng nên để cho anh được vui vẻ, phải không?"

"…

Hả?"

Giọng anh trầm thấp khêu gợi trêu chọc bên tai cô: "Tối nay, xem em thể hiện thế nào, hửm?"

Quý Noãn kinh ngạc nhìn anh, cuốn sách dạy đánh cờđang nắm chặt trong tay bỗng chốc như nặng nghìn cân…Cô nhớ lúc vừa rồi ở bên trong đợi quá lâu cóđi nhà vệ sinh một lần.

Cũng chính lúc trong nhà vệ sinh thì cô phát hiện ra… phát hiện ra…"

Chuyện này…"

Quý Noãn khẽ liếm môi, nhón chân ghé sát tai anh, khẽ thì thầm một câu.Trong nháy mắt vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm cứng đờ.Cô hắng giọng một cái, nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cô lập tức ra vẻ sợ hãi, đưa cuốn sách dạy đánh cờ trong tay ra nhìn anh, vừa tủi thân vừa thèm muốn nói: "Vậy, có muốn em trả lại sách trước cho anh…."

Nói xong, cô làm ra vẻ cam chịu tạm giao cho anh thứ cô yêu thích.Mặc Cảnh Thâm gần như bị cô chọc cười.Người phụ nữ này, nếu không chỉnh đốn thì còn vòi đến cả mặt trăng.
 
Back
Top Bottom