Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu (Hoàn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu (Hoàn)
Chương 95: Muốn gặp Du Trọng


Lâm Hòa Tây đón người đồng nghiệp Mỹ ở sân bay, dẫn anh ta về khách sạn mình ở.Show thời trang diễn ra vào hai ngày tới còn Du Trọng thì cuối tuần mới về.

Cậu chỉ đành tạm thời gác chuyện của Du Trọng sang một bên, ở lại khách sạn, hoàn thành một số công tác chuẩn bị cùng đồng nghiệp.Trong khoảng thời gian này, cậu cũng đã gọi điện thoại tìm Chu Huyên.

Nhưng Chu Huyên chẳng thể cho Lâm Hòa Tây đáp án cụ thể về chuyện cậu đang hoang mang, chỉ bảo cậu hỏi thẳng Du Trọng.Nghĩ đến cuộc gọi cùng Du Trọng ngày hôm ấy, anh nói quay về sẽ tìm cậu, có lẽ định nói ra hết tất cả mọi chuyện.

Nghe giọng Chu Huyên hoang mang không kém, Lâm Hòa Tây cũng không thất vọng nhiều.Cậu cúp máy, quyết định tới lúc ấy sẽ hỏi Du Trọng.Nào ngờ đâu chưa đợi được Du Trọng trở về, đã có người khác giải đáp nghi ngờ giúp cậu.Buổi tối hôm tổ chức show thời trang, Lâm Hòa Tây tình cờ gặp Phương Thanh Ninh bên ngoài phòng nghỉ ngơi cạnh sàn catwalk.Màn trình diễn chưa bắt đầu, Lâm Hòa Tây vào phòng nghỉ của đối phương ngồi một lát.Phương Thanh Ninh đến xem show trên danh nghĩa khách mời của nhãn hàng.

Lâm Hòa Tây để ý thấy những minh tinh ngồi ở hàng ghế khách mời đều là những nghệ sĩ có tiếng trong làng giải trí.

Phương Thanh Ninh vừa mới ra mắt, đặt trong những khách mời kia thì danh tiếng và độ nổi của cô thực sự chẳng đáng để vào mắt.Khi hỏi đến nguồn gốc của thư mời, đến bản thân Phương Thanh Ninh cũng ngạc nhiên.

Vốn dĩ cô không có quan hệ gì nhiều với nhãn hàng, cũng không phải dạng có bối cảnh trong giới giải trí, không biết tại sao phía nhãn hàng lại mời cô đến xem show diễn thời trang quy mô lớn thế này.

Bỏ qua chuyện thư mời và nhãn hàng, vừa hay trong phòng nghỉ không có người khác, trợ lý đã thức thời rời khỏi đây, Lâm Hòa Tây mở miệng nhắc chuyện chia tay của cô và Hạ Thành Phong.Phương Thanh Ninh không tỏ ra quá đau lòng, chỉ bình tĩnh nói một câu "quan niệm không hợp", rồi cứ thế hờ hững cho qua.Khi nói ra những lời này, hàng mi cô khẽ buông, cố ý né tránh ánh mắt Lâm Hòa Tây.Cùng là người đã từng chia tay, Lâm Hòa Tây vừa nhìn đã biết nỗi lòng dao động khi nhắc tới Hạ Thành Phong ẩn giấu bên dưới biểu cảm và giọng điệu bình tĩnh của Phương Thanh Ninh.Cô vẫn còn chưa buông được Hạ Thành Phong.Nhận ra sự thực này, Lâm Hòa Tây không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ chuyển đề tài, chợt nhớ tới mấy năm Du Trọng và mình chia tay nhau, bỗng dưng cậu lại thấy buồn cười.

Ngẫm kỹ thì mối tình thuở đại học của cả hai người cũng ngang ngửa nhau, kẻ tám lạng, người nửa cân.Nghĩ vậy, cậu vừa nhìn mũi giày vừa bật cười.Nhìn thấy nụ cười nhạt bên khóe môi cậu, Phương Thanh Ninh sững người, sực nhớ đến một chuyện không mấy quan trọng.Đang lúc do dự có nên nói cho Lâm Hòa Tây không thì cậu đã nhìn ra tâm sự của cô, khẽ cười nói:"Có chuyện muốn nói với anh à?"

Phương Thanh Ninh gật đầu, không chần chừ thêm nữa, mở lời:"Hôm nay khi em đến đây nhìn thấy..."

Lời còn chưa dứt, trợ lý bỗng gõ cửa nhắc nhở hai người màn trình diễn sắp bắt đầu.Phương Thanh Ninh mím môi sầu não, vô thức ngước mắt nhìn cậu.Lâm Hòa Tây lắc đầu, ra hiệu không sao rồi đứng dậy tạm biệt cô, rời khỏi đây trước.Ra khỏi phòng nghỉ, ngang qua hành lang dài và rẽ vào một hành lang khác mới nhìn thấy cánh cửa thông tới sàn catwalk.

Lâm Hòa Tây rẽ qua, thoáng thấy Hạ Thành Phong đã mấy năm không gặp đứng bên ngoài.Anh ta đang nói chuyện với những người khác trên hành lang, không chú ý đến Lâm Hòa Tây.

Lâm Hòa Tây cũng không đến nói chuyện với Hạ Thành Phong mà đi thẳng vào trong cánh cửa dẫn tới sàn catwalk, vẻ đăm chiêu trên gương mặt vẫn còn nguyên.Ngay sau đó, cậu chợt bật cười.Hạ Thành Phong ở đây, vậy thì chuyện Phương Thanh Ninh nhận được thư mời đã quá rõ ràng.Sàn catwalk chỉ có một lối vào duy nhất, Hạ Thành Phong đứng bên ngoài nhất định đang đợi Phương Thanh Ninh.Cho rằng Phương Thanh Ninh muốn nói với mình chuyện cô tình cờ thấy Hạ Thành Phong ở đây, Lâm Hòa Tây nhanh chóng quên đi nửa câu sau cô chưa kịp nói, không nghĩ thêm gì nhiều.Hai tiếng sau, khi màn biểu diễn và giới thiệu sản phẩm mới đều đã kết thúc, Lâm Hòa Tây đứng dậy đến phòng vệ sinh gần đây nhất mới biết người Phương Thanh Ninh nhắc tới không phải Hạ Thành Phong, thậm chí còn không thể xem như người cậu quen biết.Nói chính xác hơn, là người cậu không quen nhưng đã từng nhìn thấy mặt.Bồn rửa tay được thiết kế hai bên ngoài nhà vệ sinh nam nữ, Lâm Hòa Tây ra khỏi nhà vệ sinh, cúi người rửa tay trước bồn.Nước vừa chảy khỏi vòi, tiếng giày cao gót chợt vang lên phía sau cậu.

Cùng lúc đó, bên cạnh chợt tối, có người đứng trước bồn rửa tay bên cạnh cậu.Lâm Hòa Tây không ngước mắt lên nhìn đối phương, chỉ rút hai tay khỏi vòi, đứng thẳng người cất bước đi.Người đứng rửa tay bên cạnh cũng rụt tay về, tiếng nước nhanh chóng dừng hẳn, giọng đối phương lập tức vang lên.Một giọng nữ trẻ tuổi không phải Phương Thanh Ninh gọi cậu:" Anh Lâm"Lâm Hòa Tây dừng bước, thờ ơ quay người, dừng mắt trên khuôn mặt cô gái vừa gọi cậu.Gương mặt cô gái xinh đẹp và tinh xảo, Lâm Hòa Tây không quen cô, song đã từng nhìn thấy cô trong ảnh báo và trước sảnh đón tiếp của công ty Du Trọng.

Qua một năm, cô gái vẫn mặc tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng đã không còn là vợ chưa cưới của Du Trọng.Một năm trước, cậu và Trang Nhất Hạ đã từng lướt qua nhau ở sảnh công ty Du Trọng.

Một năm sau, Trang Nhất Hạ chủ động gọi cậu.Lâm Hòa Tây mỉm cười, vẻ mặt vẫn như thường:"Cô biết tôi à?"

"Không chỉ biết anh" - Trang Nhất Hạ đáp lại cậu bằng một nụ cười đúng mực "Tôi từng điều tra anh."

Nghe vậy, Lâm Hòa Tây ngừng cười, vẻ mặt cũng lạnh dần:"Cô Trang điều tra tôi làm gì?"

Trang Nhất Hạ ngạc nhiên, tức thì buột miệng:"Anh biết tôi à?"

Lâm Hòa Tây chưa trả lời, cô đã tự hiểu trước, còn nháy mắt với cậu:"Anh biết tôi cũng là chuyện bình thường, dù sao tôi và Du Trọng đã từng đính hôn."

Lâm Hòa Tây nhìn thẳng Trang Nhất Hạ, không biết cô nói những lời này có ý gì, nhưng cũng chẳng muốn tiếp chuyện.

Trang Nhất Hạ không để bụng, cô cười toe, tự giải thích cho lời mình nói:
"Anh đừng hiểu lầm nhé, tôi nói từng điều tra anh, không phải tôi muốn điều tra bạn trai cũ của chồng chưa cưới, mà Du Trọng bảo tôi điều tra hộ anh ấy."

Lâm Hòa Tây sững người, hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói như vậy.Trang Nhất Hạ tiếp tục:"Khi ấy tôi và Du Trọng có mối quan hệ hợp tác, mỗi người đều có nhu cầu riêng.

Bố Du Trọng theo dõi anh ấy sát sao không tiện nhờ người tìm anh, cho nên mới phải mượn danh nghĩa của tôi".Lâm Hòa Tây cũng ngờ ngợ chuyện đính hôn của Du Trọng và Trang Nhất Hạ, cậu không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ gật đầu với cô:"Tôi biết"Trang Nhất Hạ suy nghĩ, cảm thấy nếu Lâm Hòa Tây đã biết thì cũng chẳng còn lời nào để nói nữa, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò:
"Anh và Du Trọng đã quay lại với nhau chưa?"

Lâm Hòa Tây nhìn vào mắt cô, không nói gì.Nhận được đáp án trong mắt cậu, Trang Nhất Hạ kinh ngạc.Cô lập tức hỏi:" Vậy anh đã chia tay với bạn trai ở nước ngoài chưa?"

Biểu cảm ngạc nhiên chuyển sang mặt Lâm Hòa Tây.Điện thoại Trang Nhất Hạ vang lên, có người gọi tới.

Nhận được điện thoại, Trang Nhất Hạ cũng không chờ đáp án của Lâm Hòa Tây nữa, cầm điện thoại vội vàng rời khỏi.Để lại Lâm Hòa Tây đứng thất thần tại chỗ hồi lâu.Trang Nhất Hạ nói từng điều tra cậu, cho nên cô điều tra được tin cậu có bạn trai ở nước ngoài.Trang Nhất Hạ điều tra giúp cho Du Trọng, vậy Du Trọng cũng sẽ biết những thông tin mà cô điều tra được.Câu hỏi của đối phương trước lúc đi văng vẳng trong đầu Lâm Hòa Tây.

Dần trùng khớp với câu nói khe khẽ của Du Trọng vào buổi tối mấy hôm trước ở nhà anh, khi cậu đang nhắm mắt giả vờ ngủ.Cậu nhắm mắt, dòng suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Hoá ra ngày hôm ấy Du Trọng hỏi cậu đã chia tay chưa sao?Rốt cuộc thì thái độ như gần như xa của Du Trọng với cậu sau khi về nước cũng đã có được lời giải đáp thích đáng.Hai năm chia tay, cậu lặng lẽ về nước nhưng chỉ thấy tin tức Du Trọng đính hôn.

Du Trọng nhờ vào quan hệ của Trang Nhất Hạ để tìm kiếm cậu, cuối cùng lại nhận được tin cậu đã có bạn trai mới ở Mỹ.Không phải năm đầu tiên ra nước ngoài, không phải năm thứ ba, mà chính là năm thứ hai.

Hai chuyện xảy ra trùng hợp đến mức Lâm Hòa Tây còn nghi ngờ có sự nhúng tay của Du Dược Đằng.Cậu cho rằng mình bí mật về nước nhưng người của Du Dược Đằng đều biết rõ ràng.

Có lẽ thông tin mà Trang Nhất Hạ điều tra được cũng chính do người của Du Dược Đằng chủ động đưa lên.

Sự thật có phải vậy hay không, giờ đây đã chẳng còn quan trọng nữa.Lâm Hòa Tây tìm được công việc và đi làm, Wells và bạn học của anh ta vẫn ở thành phố năm xưa.

Ba người là bạn bè thân thiết, thỉnh thoảng Lâm Hòa Tây cũng sẽ bay tới thành phố kia gặp mặt bọn họ, thậm chí còn ở lại ngủ qua đêm ở chung cư hai người kia cùng thuê.Cậu chẳng hay biết sau đó Du Trọng có tìm người điều tra thông tin về mình, hay có cho rằng những chuyến lữ hành ngắn ngẫu nhiên kia chỉ để đến gặp "bạn trai nơi đất khách" không.Cậu không biết gì, cũng không muốn suy nghĩ nhiều thêm.Việc duy nhất cậu muốn làm bây giờ là lập tức gặp mặt Du Trọng.
 
Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu (Hoàn)
Chương 96: Cô gái xinh đẹp


Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng muốn hành động thì phải tính đến những cản trở ở phương diện khác, chuyện này khó mà thực hiện được.Chỉ còn hai ba ngày nữa là Du Trọng sẽ về, Lâm Hòa Tây quyết định đợi anh.Kết thúc show thời trang, ngày hôm sau người đồng nghiệp của Lâm Hòa Tây trả phòng bay về nước.

Lâm Hòa Tây vẫn còn đang nghỉ phép, đương nhiên không đi cùng anh ta.Trên đường tiễn đồng nghiệp ra sân bay, Triệu Minh Lưu gọi điện thoại đến nhắc cậu đừng lỡ hẹn.Lâm Hòa Tây thản nhiên cất lời: "Nhìn tôi giống người thất hứa lắm hả?"

Nghe vậy, Triệu Minh Lưu mỉm cười nói bâng quơ ẩn ý: "Tôi đã hẹn thợ trang điểm trước rồi, không cần anh phải chuẩn bị quần áo đâu, tối nay tôi sẽ cho người đi mua, anh thích kiểu dáng nào?"

Lâm Hòa Tây nghiêm túc suy nghĩ thật, như thể trong đầu đã phác họa lên đường nét mơ hồ, cậu trả lời rất lưu loát tự nhiên: "Tôi muốn tóc giả xoăn dài, váy và giày phải tôn dáng, cụ thể ra làm sao thì cậu bảo người của cậu hỏi nhân viên bán hàng."

"Được."

- Triệu Minh Lưu đồng ý rất sảng khoái, hỏi thêm số đo và chiều cao của cậu, cuối cùng ám thị - "Tôi còn chuẩn bị cho anh một bất ngờ đấy."

Quá hiểu tác phong hành động của đối phương, Lâm Hòa Tây đưa ra ý kiến với "bất ngờ" của hắn: "Không cần bất ngờ đâu, đừng dọa tôi sợ là được."

Triệu Minh Lưu ở đầu bên kia chỉ cười không nói.Du Trọng và cấp dưới công tác bên ngoài, vốn dĩ dự định sau Halloween một ngày mới về, trải qua cơ số lần điều chỉnh lịch trình, cuối cùng hoàn thành công việc trước một ngày.

Du Trọng để những người khác ở lại khách sạn xử lý công đoạn cuối còn mình thì đáp máy bay về vào đúng ngày Halloween.Vừa về đến nhà, buông hành lý xuống, Du Trọng vội vàng tắm rửa thay quần áo, muốn đến khách sạn tìm Lâm Hòa Tây.

Còn chưa ra khỏi cửa đã nhận được điện thoại của Chu Huyên.Biết tin anh đã về, đối phương rủ anh đến tham gia tiệc rượu chủ đề Halloween ở bar.Du Trọng không hứng thú, bây giờ anh chỉ muốn gặp Lâm Hòa Tây sớm hơn một chút, lập tức mở miệng từ chối luôn.Chu Huyên nói qua điện thoại: "Triệu Minh Lưu bảo tôi gọi ông đến, ông không đến thật à?"

Du Trọng nói: "Tối nay tôi còn có việc."

"Việc gì?

Đi tìm Lâm Hòa Tây à?"

- Chu Huyên lười biếng bật cười - "Halloween là ngày lễ của nước ngoài, cậu ấy đã ở Mỹ mấy năm, chưa biết chừng đã ra ngoài đón lễ rồi cũng nên.

Ông đã hẹn cậu ấy trước chưa?"

Du Trọng im lặng: "Chưa."

Biết ngay anh sẽ trả lời như vậy, Chu Huyên nói: "Tôi gọi điện thoại qua hỏi hộ ông."

Hai người cúp máy trước, Du Trọng đã đi đến bên cửa quay ngược lại phòng khách ngồi.

Hai phút sau, Chu Huyên gọi đến: "Tôi đã hỏi người của khách sạn rồi, bọn họ nói Lâm Hòa Tây không có trong phòng."

Du Trọng chỉ đành từ bỏ ý định tìm Lâm Hòa Tây, lên tầng thay một chiếc sơ mi đen.Bọn họ đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố ăn tối trước, sau đó mới đến quán bar vào giờ bắt đầu tiệc rượuRõ ràng không phải ngày lễ tình nhân mà đâu đâu cũng thấy người ta có đôi có cặp.

Đến nhà hàng ăn cơm, ngay cả trên thực đơn điện tử thì những combo cho cặp đôi cũng được đẩy lên đầu.Du Trọng và Chu Huyên, hai người đàn ông ngồi lẫn trong đó rất thu hút ánh nhìn.Thậm chí anh ta còn hối hận vì mình đã gọi Du Trọng ra ngoài ăn cơm.

Trong lúc chờ đợi nhân viên mang đồ ăn lên, anh ta chống cằm buồn chán nhìn Du Trọng:"Ông nói xem chúng ta có xui quá không?

Ra ngoài ăn lúc nào mà chẳng được, vậy mà cứ chọn đúng ngay ngày lễ.

Còn ngồi đối diện anh em lớn lên từ bé với nhau, chán ơi là chán"Nghe vậy, Du Trọng châm chọc anh ta:"Đừng vơ tôi và ông vào với nhau, tôi và ông khác nhau đấy"Chu Huyên khẽ cười:"Khác ở đâu?

Tôi độc thân, ông cũng thế""Ông nói không sai"Du Trùng chậm rãi gật đầu, sau đó cười lạnh một tiếng:"Nhưng, hôm nay tôi độc thân, ngày mai thì chưa chắc.

Còn ông" - Du Trọng liếc mắt nhìn anh ta - "Hôm nay độc thân, ngày mai vẫn độc thân"Chu Huyên tức cứng họng.

Tiệc rượu Halloween bắt đầu vào tám giờ tối, lúc Chu Huyên và Du Trọng đến đã nhìn thấy có người lục tục vào trong.Nhân viên bảo vệ của bar đứng bên ngoài kiểm tra đối chiếu chứng minh thư khách tới, những người đó đã được đào tạo từ trước, nhận ra Chu Huyên và Du Trọng, không bắt bọn họ phải đưa bất cứ thông tin hội viên nào, lập tức cung kính mời hai người vào trong.

Trong cánh cửa thông vào trong bar còn một đoạn đường, cạnh cánh cửa thứ hai cũng có nhân viên canh gác, nhắc nhở mỗi vị khách lấy mặt nạ và kẹo trong hộp quà.Mặt nạ của khách nam và nữ đều có hình thức và màu sắc khác nhau, những chiếc mặt nạ có màu sắc giống nhau đều được thiết kế theo kiểu cặp đôi.Du Trọng thuận tay chọn một chiếc mặt nạ màu đen hình thức bình thường đeo lên, xoay người quăng hộp kẹo trong tay cho Chu Huyên.Đoán rằng có lẽ hộp kẹo này chính là công cụ để giao lưu với những người khác trong bar, Chu Huyên vừa lòng nhận lấy.Bước vào trong cánh cửa thứ hai mới coi như bước vào khu vực hoạt động của quán bar.

Nhân viên phục vụ đứng hai bên cửa phân phát rượu nước cho khách bước vào.

Hai người đều nhận lấy rượu vang từ tay nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, đi vào khu ghế ngồi.

Nhiệt độ trong bar tương đối cao, không khí vừa nóng nực vừa bí bách.

Du Trùng ngồi xuống, vươn tay cởi hai khuy áo sơ mi bên trên.Mới cởi ra, còn chưa kịp buông tay xuống đã có một cô gái trẻ đeo mặt nạ bước đến gần, vươn tay xoa nhẹ lên đường cơ bắp cánh tay bên dưới áo sơ mi, đầu lưỡi khẽ cong, hỏi với vẻ mờ ám:"Anh có kẹo không?

Không cho kẹo thì em quấy rối đấy"Du Trọng thờ ơ đẩy cô gái ra, nói thẳng:" Tôi không có hứng thú với cô"Cô gái thất vọng rời khỏi.Chu Huyên ngồi cạnh quan sát toàn bộ quá trình, quăng kẹo trong tay mình lên rồi bắt lấy chính xác.

Tiếp đó nhướng mày ra vẻ hứng thú:"Thú vị đấy"Nghe vậy Du Trọng liếc nhìn anh ta:" Sao nào?

Ông cũng muốn thử à?"

"Tôi vốn dĩ không có ý gì.

Nhưng mà", - Lập tức thay đổi bộ dạng cà lơ phất phơ vừa rồi, Chu Huyên gõ gõ mặt bàn với vẻ mặt khiêu khích - "Ông đã nói ngày mai tôi không thể thoát ế được mà, hôm nay tôi sẽ thoát ế ở ngay đây cho ông xem"
Du Trọng gật đầu, chẳng để ý, giọng nói mang ý cười nhạo rõ ràng:" Vậy tôi sẽ chờ.l"Chu Huyên nói được làm được, anh ta ngẩng đầu lên nghiêm túc tìm mục tiêu trong cả quán bar này.Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Du Trịng cúi đầu thưởng thức rượu vang, Chu Huyên đã xác định được mục tiêu, ra hiệu cho anh ngẩng đầu lên nhìn chỗ quầy bar:"Bên kia thế nào?"

Nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, Du Trọng thấy một cô gái.Tuy rằng cô gái đang ngồi trên chiếc ghế quầy bar, nhưng cũng không khó để căn cứ vào tỉ lệ cơ thể để đoán ra vóc dáng cao ráo của cô.Đèn trong bar đêm nay không tối lắm, Du Trọng có thể nhìn thấy rõ ràng cô gái mặc chiếc váy hai dây ngắn, mái tóc xoăn vừa đen vừa dài tùy ý buông bên vai, khi cô gái nghiêng đầu có thể loáng thoáng trông thấy khuyên tai rủ xuống lấp lánh giữa lọn tóc.Cô gái đeo một chiếc mặt nạ màu đen có kiểu dáng tương đồng với Du Trọng, khác với mặt nạ nam, mặt nạ nữ còn cài sợi hạt hoa văn hoa hồng.Cả chiếc mặt nạ vừa vặn che đi phần trán đến chóp mũi, để lộ chiếc mũi cao thẳng và đôi môi đỏ xinh đẹp.

Nhiêu đó thôi cũng đủ để biết sau khi tháo mặt nạ xuống sẽ chẳng xấu được đi đâu.Nhìn lướt xuống theo đường cằm tinh tế, có thể thấy chiếc dây chuyền trạm hoa văn rỗng màu đen trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô gái.Váy hai dây vừa vặn che đi phần đùi, đôi bốt cổ ngắn chỉ vượt qua mắt cá chân một chút, chân dài lộ ra dưới váy và trên giày cân xứng, làn da trắng nõn trơn mượt dưới ánh đèn.Hai ba người đàn ông vây quanh cô hồi lâu không đi, cô gái chỉ chuyên chú nghịch hộp kẹo trong tay, từ đầu đến cuối chẳng hề mở miệng đáp lại bất cứ ai.Rõ ràng chỉ là một cô gái xa lạ, nhưng Du Trọng cảm thấy rất quen thuộc.Anh bất giác nhìn nhiều hơn.Nhận thấy sự khác thường nơi anh, Chu Huyên chậc một tiếng, chọc ngoáy:"Suýt nữa thì tôi quên mất, cô ấy ăn mặc giống hình mẫu mà ông thích lúc trước nhỉ."

Du Trùng không đáp, dời mắt qua hỏi:"Ngắm trúng cô ấy à?"

Chu Huyên vuốt cằm trả lời thành thật:"Không đến mức ấy, chẳng qua tôi muốn tìm mục tiêu trong quán bar này thì cũng phải chọn người khí chất cao quý khó nắm bắt, giống như cô ấy"Anh ta cầm rượu vang đứng dậy, dửng dưng nhướng mi cười:" Đáng tiếc có ăn mặc giống hình mẫu của ông cũng vô dụng, bây giờ ông đã không còn thích con gái nữa rồi.

Cho nên, chỉ tôi mới có thể tấn công thôi""Ông đã nói vậy" - Du Trọng đứng dậy khỏi bàn, mỉm cười thờ ờ cất lời - "Tôi cũng muốn nhìn xem ông có thể tấn công được cô ấy không"Chu Huyên đến quầy bar trước, Du Trọng ung dung theo sau mấy bước.Khi đến bên cạnh cô gái, hộp kẹo trong tay cô bất ngờ rơi xuống đất.

Chu Huyên cúi xuống nhặt đầu tiên, vươn tay làm ra vẻ muốn đưa cho cô.Cô gái trẻ xinh đẹp đưa tay nhận lấy, Chu Huyên trả hộp kẹo cho cô, hỏi với giọng như đang cười:"Cô đây không tặng chút kẹo để bày tỏ cảm ơn sao?"

Cô gái nghe thấy Chu Huyên nói chuyện, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh ta một lát rồi cúi đầu mở hộp kẹo, đổ ra hai viên kẹo màu sắc xinh đẹp đưa cho anh ta.Chu Huyên khẽ chấn động, anh ta không ngờ người khác nghĩ hết cách đều không lấy được kẹo, chỉ một hành động đơn giản của anh ta thôi cũng lấy được rồi.Nhận lấy kẹo của đối phương trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người đàn ông bên cạnh, trái tim Chu Huyên lập tức bành trướng, anh ta đắc ý vươn tay ra vẻ quý phái mời cô gái đi nhảy cùng mình.Dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, cô gái đặt tay lên tay Chu Huyên đứng dậy.Lúc trước cô gái ngồi trên ghế còn không nhìn ra chiều cao.

Bây giờ đối phương đứng trước mặt Chu Huyên, không ngờ còn cao gần bằng anh ta.Trái tim Chu Huyên lạnh dần, bởi vì chiều cao nên anh ta thấy hơi mất mặt.

Kinh ngạc qua đi chỉ còn lại khó hiểu, xét về chiều cao của nam giới, anh ta cũng thuộc dạng cao rồi, tại sao còn có cô gái cao gần bằng mình thế này.Dẫu có hối hận thì đâm lao vẫn phải theo lao, Chu Huyên chỉ đành ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười vươn tay ôm eo đối phương.Đầu ngón tay anh ta còn chưa chạm vào chiếc eo thon, cánh tay đã bị người khác nắm chặt.Thằng nào không có mắt muốn phá hỏng chuyện tốt của mình thế này.

Chu Huyên không vui ngước mắt lên, ngạc nhiên phát hiện ra người kia chính là anh bạn từ bé của mình.Vẻ mặt thoắt biến từ không vui sang nghi ngờ, anh ta lên tiếng:" Sao thế?"

Du Trọng im lặng buông tay Chu Huyên, kéo cô gái đứng trong vòng tay anh ta ra, nhìn đăm đăm vào đôi mắt cô gái.Có lẽ bởi vì đã trang điểm mắt, cho dù đôi mắt bị che giấu dưới lớp mặt nạ, Du Trọng vẫn cảm thấy đôi mắt của cô gái đen láy và sáng ngời.Cô gái không chống cự, chỉ im lặng để anh ngắm, thậm chí còn ngước mắt tươi cười nhìn anh.Nháy mắt từ người trong cuộc biến thành người ngoài cuộc, Chu Huyên nhìn Du Trọng cướp vị trí của mình, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.Thời gian ánh mắt hai người chạm nhau không lâu, hai giây sau, cả hai cùng né tránh.Chu Huyên thở phào một hơi, quay đầu sang nhắc nhở Du Trọng anh là người sắp quay lại với bạn trai cũ, không được làm chuyện quá đáng.Lời chưa ra khỏi miệng, anh ta phải hít sâu một hơi, trợn tròn mắt nhìn Du Trọng.Du Trọng không nhìn cô gái trước mắt nữa mà ỷ vào bây giờ đeo mặt nạ, nghiêng đầu hôn lên môi cô gái.Cái hôn chỉ ngắn ngủi trong giây lát.Kiềm chế những suy nghĩ xao động tận đáy lòng, Du Trọng miễn cưỡng lùi về sau.

Anh cũng biết đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, định dẫn người ra khỏi bar mới nói sau.Cô gái chủ động vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi hơi mở rộng của Du Trọng, kéo anh đến trước mặt mình, ghé vào bên tai anh thủ thỉ cực nhanh:" Chưa chia tay nhưng cũng chưa từng ở bên nhau"Du Trọng thoáng sững sờ.Đối phương đã lùi ra khỏi tai Du Trọng, đầu ngón tay siết chặt cổ áo, nhanh nhẹn hôn lên môi anh.
 
Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu (Hoàn)
Chương 97: Vẫn còn kịp


Mấy người đàn ông vây quanh cô gái tự biết không còn đất diễn, thức thời rời khỏi đây.Chu Huyên đứng bên cạnh một lúc, cuối cùng không nhịn được, bực bội nhắc nhở:"Hai người xong chưa vậy?"

Bấy giờ hai người trước mặt mới chịu tách nhau lùi về sau.Chu Huyên hết nhìn cô gái đeo mặt nạ rồi lại nhìn Du Trọng, nhất thời không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.

Chỉ nhìn thấy cô gái hôn Du Trọng tháo mặt nạ xuống để lộ toàn bộ gương mặt.Anh ta nhìn chằm chằm đối phương mấy giây, khuôn mặt mới từ từ hiện lên biểu cảm ngạc nhiên:"Lâm Hòa Tây còn có em gái hả?"

Cô gái mỉm cười, vậy mà khi cất giọng lên lại là giọng nam rõ ràng trong trẻo:"Cậu còn không biết tôi có em gái hay không à?"

Chu Huyên sững người, cuối cùng đầu óc mới ngộ ra, trố mắt nhìn Lâm Hòa Tây một hồi lâu không nói ra được một câu hoàn chỉnh.Lâm Hòa Tây nhún vai ra vẻ vô tội"Đừng hiểu lầm, tôi không có sở thích đặc biệt vậy đâu, chẳng qua đánh cược thua Triệu Minh Lưu nên mới phải mặc thế này thôi"Môi Chu Huyên run rẩy, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị Du Trọng không vui ngất lời:"Ông còn muốn nhìn chằm chăm cậu ấy đến khi nào?"

Chu Huyên không nhịn được chậc một tiếng:"Được, được, được, tôi không nhìn được chưa.

Nhưng mà", - Anh ta vươn tay vuốt cằm - "Cho dù tôi có không nhìn, cậu ấy ăn mặc thế này trong quán bar thì những người đàn ông khác cũng sẽ nhìn thôi"Du Trọng nói với Lâm Hòa Tây:"Có mang áo khoác không?"

"Có mang, để ở chỗ Triệu Minh Lưu" - Lâm Hòa Tây lơ đãng ngồi xuống quầy bar, - "Tôi đâu phải con gái, bọn họ muốn nhìn thì cứ để họ nhìn đi.

Đi biển chơi còn mặc ít hơn thế này"Du Trọng không nói thêm gì, Lâm Hòa Tây nhìn biểu cảm trên gương mặt anh theo phản xạ, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc mặt nạ, cho nên cậu cũng không để bụng chuyện nhỏ nhặt này.Gặp được Lâm Hòa Tây ở quán bar, giờ phút này Du Trọng chỉ muốn dẫn cậu về nhà.

Chu Huyên không đi chung với bọn họ, quyết định ở lại quán bar tìm mục tiêu khác.Lâm Hòa Tây và Du Trọng về trước.Chuẩn bị về, cậu gọi điện thoại cho Triệu Minh Lưu bảo hắn mang áo của mình qua đây.

Trong lúc đợi đối phương mang đồ tới, Lâm Hòa Tây nhớ lần trước đến đây mình có đặt thẻ phòng bên dưới chai rượu không mang về, bèn tìm bartender hỏi thẻ phòng có còn không.Hiển nhiên biết trước Lâm Hòa Tây sẽ quay lại lấy thẻ phòng, bartender đã giúp cậu cất vào trong ngăn kéo.

Bấy giờ Lâm Hòa Tây hỏi, anh ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ cúi đầu tìm thẻ phòng trong ngăn kéo trả cho cậu.Du Trọng đứng bên cạnh nghe cả cuộc đối thoại của hai người, suy nghĩ một lát, chợt cất tiếng hỏi:"Lần trước em cố ý để thẻ phòng ở đây à?"

Lâm Hòa Tây chỉ cười chứ không nói.Trong lòng Du Trọng đã tự đưa ra kết luận bèn tiếp tục suy nghĩ theo chiều hướng ấy:"Uống say cũng cố ý đúng không?"

Nụ cười trên mặt Lâm Hòa Tây càng thêm sâu.Có thể nhìn ra không ít thông tin trong nụ cười của cậu, Du Trọng híp mắt, khẳng định một câu:"Tối hôm ấy em không hề uống say, em cố ý thử anh à?"

Lâm Hòa Tây thở dài:"Không hổ là người em yêu"Du Trọng vươn tay bóp má cậu, gần giọng:'Bây giờ em cứ đắc ý đi, tối nay là lúc em phải khóc"Lời của anh chẳng hề đe dọa được đến Lâm Hòa Tây, cậu chợt nói:
" Nói ra thì" ~ Lâm Hòa Tây tỏ ra nghỉ ngờ, không giống như giả vờ - "Ban nãy khi hôn anh, sao em cứ cảm thấy kỹ năng hôn của anh thụt lùi không ít nhỉ?"

Dứt lời, thậm chí cậu còn trắng trợn liếc nhìn phía dưới Du Trọng.Du Trọng sa sầm mặt, bóp căm khiến cậu ngửa mặt lên, nghiến răng nghiến lợi gần từng chữ:"Em đang ám chỉ anh cái gì đấy?"

Lâm Hòa Tây ngây thơ lắc đầu:" Em không hề"Du Trọng không so đo với cậu, bởi vì Triệu Minh Lưu đã mang áo khoác đến rồi.Đối phương cầm áo khoác đưa cho Lâm Hòa Tây, nhưng người chủ động vươn tay ra lấy là Du Trọng đứng bên cạnh.Triệu Minh Lưu lập tức hiểu ra, nhìn về hai người với ánh mắt tò mò.Du Trọng tự động lờ đi ánh mắt tò mò tìm hiểu của hắn, còn Lâm Hòa Tây chẳng hề nhìn thấy.Cậu vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc đối thoại với Du Trọng, chưa thể hoàn hồn về.

Cậu đã từng lo lắng thiếu mất ba năm bên nhau, sau này quay lại với Du Trọng thì hai người phải sống chung thế nào.

Thậm chí cậu còn đưa ra vô số giả thiết trong lòng.

Bây giờ mới nhận ra rằng, quả thực Du Trọng đã thay đổi rất nhiều so với ba năm trước đây, song lại như chẳng thay đổi gì hết.Dáng vẻ và giọng điệu khi Du Trọng nói chuyện với cậu vẫn y hệt ba năm trước.

Suýt nữa đã khiến cậu không thể nhận ra bản thân là bản thân của ba năm trước hay bản thân của ba năm sau.Hai người lấy được áo khoác, tạm biệt Triệu Minh Lưu rồi rời khỏi quán bar.Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn bên trong một chút.

Hai người vừa ra khỏi cánh cửa, Lâm Hòa Tây định với áo khoác trong tay Du Trọng để mặc, nhưng anh đã khoác áo lên vai cậu trước.

Che kín lưng và xương quai xanh của cậu.Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn gương mặt anh, bây giờ không còn mặt nạ che chắn, đủ để cậu nhìn thấy rõ ràng Du Trọng vẫn khó chịu vì những người đàn ông khác nhìn chằm chằm cậu.Lâm Hòa Tây không khỏi bật cười, xuyên hai tay qua tay áo, mặc vào cẩn thận, ngoan ngoãn hỏi:"Bây giờ đã được chưa?"

Du Trọng cụp mi nhìn đôi chân để lộ bên ngoài của cậu.Lâm Hòa Tây nhún vai:"Cái này em chịu"Du Trọng khẽ hừ lạnh, không nói gì thêm, thuận tay ôm lấy vai cậu dẫn cậu đến bãi đậu xeĐi đến chỗ không người, anh chợt dừng bước, quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt không rõ mang cảm xúc gì.Nhận thấy cảm xúc trên gương mặt anh thay đổi, Lâm Hòa Tây ngạc nhiên:" Anh không định bắt em mua quần rồi mặc luôn ở đây đấy chứ?"

Du Trùng phủ nhận:"Không phải"Lâm Hòa Tây hỏi:"Vậy thì có chuyện gì?"

Gương mặt Du Trùng thoáng qua vẻ cổ quái, đôi mày bất giác nhíu chặt.Im lặng mấy giây, anh nghỉ ngờ hỏi:"Anh thực sự thụt lùi"Lâm Hòa Tây ngây ra, lúc này mới hiểu anh nói đến chuyện gì, cười đến mức vai run rẩy.Biết cậu đang đùa, Du Trọng vươn tay ngoắc cổ cậu, kéo người trong khuỷu tay mình.

"Kỹ thuật hôn có thụt lùi cũng không sao, kỹ thuật giường không thụt lùi là được".

- Anh chậm rãi bật cười - "Về nhà anh sẽ cho em tự trải nghiệm rốt cuộc kỹ thuật giường chiếu của anh có thụt lùi hay không"Lâm Hòa Tây thức thời lựa chọn im miệng.Lên xe rồi, Du Trọng cũng không khởi động đi luôn mà hỏi cậu trước:"Em nói với anh, câu vừa rồi trong quán bar có ý gì?"

"Thì nghĩa đen ấy"- Lâm Hòa Tây nghiêng đầu về phía anh - "Em chưa chia tay với bạn trai người nước ngoài, bởi vì em chưa từng hẹn hò với cậu ấy.

Giả vờ làm người yêu của nhau chỉ để cho người của bố anh xem, qua mắt ông ấy mà thôi"Kể rõ chuyện năm ấy Du Dược Đẳng tìm tới cậu cùng chuyện mười mấy ngày sau ra nước ngoài xong, Lâm Hòa Tây nói tiếp:"Du Dược Đằng lừa anh rằng em đã ra nước ngoài rồi, thực ra những ngày ấy em luôn bị nhốt trong nhà họ Lâm, ngay cả Lâm Đông cũng không biết chuyện này"Cảm xúc trào dâng trong mắt Du Trọng, anh khống chế xúc động muốn nhào qua từ ghế lái ôm cậu vào lòng.

Anh cũng kể rõ ràng những chuyện xảy ra trong ba năm qua của mình, cuối cùng nhắc đến Du Dược Đằng:" Năm ngoái ông ấy ngã xuống từ cầu thang, cơ thể vẫn không khỏe, hiện tại mọi chuyện nhà họ Du đều do anh quản lý"Nhắc tới Du Dược Đăng, Du Trọng không gọi "bố anh" mà thay thế bằng từ "ông ấy".Lâm Hòa Tây gật đầu, mặt mày thoáng vẻ sầu não.

Một lát sau, như thể nhớ ra chuyện gì, cậu chợt mở miệng:"Ngày hôm ấy em bị bọn họ dẫn đi.

Hành lý để trong phòng cũng được bọn họ thu dọn.

Khi những người ấy vào phòng còn nhốt cả Sushi và Cơm Nắm ngoài ban công"
"Nhốt ngoài ban công?"

- Du Trọng cũng nghĩ về những chuyện xảy ra mấy ngày hôm ấy, vẻ mặt rét lạnh - "Anh gọi
ở bên trong, bát đựng thức ăn cũng được đổ đầy ắp, lên thoại và Wechat đều không liên lạc được với em.

Khi anh về đến nhà cả chó và mèo đều ở trong"Đoán ra được vài điều từ lời anh nói, Lâm Hòa Tây hoảng hốt."

Anh không liên lạc được với em là vì điện thoại và sim của em đều bị lấy mất".

- Cậu giải thích.Du Trọng im lặng một lát:"Tại sao em không gọi cho anh?"

Lâm Hòa Tây không trả lời anh ngay, chỉ hỏi:"Trợ lý của bố anh luôn đi theo anh có đúng không?"

Du Trọng nói:" Khoảng thời gian vừa mới tiếp quản việc trong công ty, ông ấy cử trợ lý đến hỗ trợ anh"Lâm Hòa Tây gật đầu:"Điện thoại của anh chặn tất cả cuộc gọi đến từ nước ngoài"- Cậu cười một tiếng khe khẽ - "Em còn tưởng rằng anh không muốn nghe điện thoại của em cơ."

Quay đầu nhìn lại cả chuyện này, có lẽ cũng chỉ có thể hình dung bằng từ "đúng người sai thời điểm".

Trước đây nguyên nhân chủ yếu do thủ đoạn của Du Dược Đằng, sau này hai người ở trung tâm lốc xoáy đều xuất hiện sai lầm trong suy nghĩ vấn đề.Hồi tưởng lại một năm yêu đương ngắn ngủi, thời gian yêu đương cuồng nhiệt nhất bọn họ chưa từng cãi vã hay chiến tranh lạnh, bởi vậy giây phút nguy cơ bất ngờ ập tới đã khiến bọn họ không kịp trở tay.Ba năm sau, tâm lý của hai người trưởng thành hơn rất nhiều so với ba năm trước khi còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng tự hỏi bao nhiêu lần cũng chẳng có tác dụng.Du Trọng cau mày, cuối cùng vẫn không kiềm chế được, vươn tay ôm lấy cậu.Lâm Hòa Tây gác cằm lên đầu vai anh, trong lúc cậu đang cho rằng Du Trọng im lặng tiêu hóa những thông tin biết được từ mình thì chợt nghe thấy Du Trọng khẽ nói bên tai.Giọng của anh nghe không giống bình thường, khàn khàn, anh nói rất chậm, dẫu chỉ là bốn từ:"Anh rất hối hận"Du Trọng đang hối hận gì, có lẽ không thể giải thích rõ ràng trong đôi ba câu được.

Dẫu vậy, lòng Lâm Hòa Tây như gương sáng, chuyện anh hối hận, Lâm Hòa Tây cũng đang hối hận
Chẳng qua...Cậu quay mặt sang nhìn Du Trọng:"Em cũng vậy.

Nhưng mà" - Cậu vươn tay ôm chặt người trước mắt - "Em cảm thấy may mắn nhiều hơn"Du Trọng không trả lời, chỉ im lặng hôn lên má cậu.Anh cũng cảm thấy may mắn.Việc còn quan trọng hơn so với hối hận chính là may sao bây giờ vẫn còn kịp.
 
Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu (Hoàn)
Chương 98: Chưa mưa đã lo sửa nhà


Hai người ôm một lát rồi lại hôn nhau.Son môi mà thợ trang điểm thoa cho Lâm Hòa Tây bị Du Trọng ăn sạch sẽ.

Lúc anh quay mặt qua khởi động xe, Lâm Hòa Tây còn nhìn thấy vết son môi mình cọ bên khóe miệng anh.Cậu không nhịn được bật cười thành tiếng.

Du Trọng cũng nhanh chóng nhận ra, nhưng hai tay còn bận nắm vô lăng không hoạt động, anh vừa nhìn thẳng về phía trước vừa nói với cậu:"Khăn giấy trong ngăn kéo, lau hộ anh".Lâm Hòa Tây cúi đầu kéo ngăn tủ phía trước, rút khăn giấy lau sạch mặt cho anh.

Cậu không đóng ngăn kéo ngay mà thuận tay lục đồ có trong đó.Ngoại trừ một số đồ dùng hằng ngày, còn có mấy đĩa CD lót dưới cùng.Cậu lấy những chiếc đĩa CD kia ra, phát hiện đa phần đều là CD Album có thể mua được trên thị trường, có một đĩa không in tên thông tin ca sĩ hay ca khúc.Lâm Hòa Tây đặt chiếc đĩa không có thông tin kia về, thuận tay chọn chiếc đĩa nổi tiếng nhất để nghe.

Mấy giây sau, trong xe vang lên tiếng ca trong trẻo biến âm linh hoạt của nữ ca sĩ.Cậu đặt những chiếc đĩa còn lại về chỗ cũ, vươn tay đặt bên khung cửa, chống đầu khẽ ngâm nga theo giai điệu.Từ quán bar đến chỗ Du Trọng ở không xa, trong khoảng thời gian nghe được ba bốn bài hát, xe đã vào bãi đỗ của khu nhà.Lâm Hòa Tây mặc áo khoác xuống xe, đi theo Du Trọng vào trong thang máy.Đúng lúc thang máy vừa đến tầng hầm, bên trong không có ai.

Hai người bước vào trong, Du Trọng đứng gần chỗ phím bấm, Lâm Hòa Tây cúi đầu đứng sau anh nghịch điện thoại.Thang máy dừng ở tầng một, cửa mở ra, có thêm người cùng khu bước vào.

Du Trọng lùi sát gần Lâm Hòa Tây, vươn tay ôm lấy đầu vai cậu.

Lâm Hòa Tây vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, không mấy để tâm.

Có hai người bước vào, trong đó một người nhận ra Du Trọng, vô thức nhìn người đứng cạnh anh.

Sau khi xác nhận người tóc dài mặc váy đích thị là nữ, cánh tay khoác trên vai cô gái cũng là của Du Trọng, người kia trố mắt ngạc nhiên:"Du Trọng, anh không thích nữ cơ mà?"

Du Trọng nhìn cô một cái, vẫn khoác vai Lâm Hòa Tây, không có ý định giải thích bất cứ điều gì.Lâm Hòa Tây cúi đầu nghịch điện thoại chợt sững người, nhận ra giọng người vừa hỏi.

Mới hai ngày trước thôi đã nghe được giọng nói này ở ngoài phòng vệ sinh.Cậu cảm thấy hơi bất ngờ vì Trang Nhất Hạ và Du Trọng sống trong cùng một tòa nhà.

Nhớ lại khi Du Trọng đính hôn, một đơn vị truyền thông mạng nào đó đã từng đăng tin Trang Nhất Hạ qua đêm ở nhà Du Trọng, bấy giờ cũng hiểu rõ ngọn nguồn.Mang theo chút tâm tư đùa cợt, cậu không ngẩng đầu nhìn Trang Nhất Hạ mà cất điện thoại trong tay đi, quay lưng về phía cô đồng thời vươn hai tay ôm cổ Du Trọng.

Vùi đầu vào hõm vai anh ra vẻ thân mật.

Du Trọng cũng phối hợp vươn tay đặt lên lưng cậu, ôm cậu vào lòng.Vẻ mặt Trang Nhất Hạ vừa rối rắm vừa khinh thường:"Anh đã nói không quên được bạn trai cũ cơ mà?

Thoắt cái đã có bạn gái mới có còn là đàn ông nữa không?"

Bấy giờ Du Trọng mới bình tĩnh lên tiếng:"Tôi tìm bạn gái mới khi nào?"

" Đã ôm cả rồi còn nói không phải bạn gái lẽ nào..."

- Trang Nhất Hạ nói được một nửa bỗng im bặt, tiếp đó giọng nói càng thêm căm phẫn - "Tìm bạn giường thì lại càng đáng khinh hơn"Du Trọng buồn cười, vươn tay vỗ vỗ lưng Lâm Hòa Tây:"Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa"Lúc này Lâm Hòa Tây mới lùi ra khỏi người Du Trọng, ngẩng mặt lên khẽ cười với Trang Nhất Hạ:"Chào cô Trang, mình gặp nhau nữa rồi"Nhận ra giọng nói của cậu, mặt Trang Nhất Hạ cứng đờ, một lát sau cô mới phẫn nộ lên tiếng:"Hai người biết cách chơi ghê nhỉ"Du Trọng nghe được không ít thông tin từ lời Lâm Hòa Tây, anh liếc mắt nhìn cậu, hỏi:" Hai người từng gặp nhau à?"

"Từng gặp ở show thời trang" - Trang Nhất Hạ đắc ý hếch cằm - "Nói ra thì chuyện anh và Lâm Hòa Tây quay lại được với nhau cũng nên cảm ơn tôi mới đúng"Du Trọng làm ngơ với lời tranh công của cô, giải thích với Lâm Hòa Tây:"Lời cô ấy nói đều không thể tin.

Anh với cô ấy đính hôn chỉ vì hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô ấy không thích đàn ông"Nghe vậy, Lâm Hòa Tây khá ngạc nhiên.

Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi mà Trang Nhất Hạ đang cầm tay, sắc mặt cậu dần dần khôi phục bình thường:"Em biết mà.

Nhưng cô ấy nói không sai, đáng lẽ ra em nên cảm ơn cô ấy"Nghe vậy, Trang Nhất Hạ xua tay:"Không cần anh cảm ơn, tôi chỉ muốn nghe chính miệng Du Trọng nói cảm ơn mà thôi"
Dường như đang nghĩ đến hình ảnh không mấy tốt đẹp, khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng vặn vẹo.

"Khoảng thời gian tôi và anh ấy đính hôn, anh ấy còn không cho tôi vào cửa chính.

Thậm chí còn xúi giục chó và mèo trong nhà gác cửa thay cho mình"Nhận được lời tố cáo của cô, sắc mặt Du Trọng chẳng mảy may thay đổi, ngược lại còn cụp mi, hồn nhiên vươn tay kéo chặt áo khoác Lâm Hòa Tây mặc bên ngoài váy.

Che kín xương quai xanh và phần trênngực lộ ra bên ngoài.Cảm thấy hành vi của đối phương đang nhắm vào mình, Trang Nhất Hạ bïu môi:~ Tôi đâu có thích đàn ông.Du Trùng thản nhiên liếc nhìn cô:~ Bây giờ cậu ấy đang mặc đồ nữ.Trang Nhất Hạ cứng họng, giơ bàn tay đang nắm chặt tay bạn gái mình lên, cắn răng cường điệu:~ Tôi có bạn gái rồi.Du Trùng lạnh lùng nhắc nhở:
~ Đến tầng của cô rồi kìa."

Vừa dứt lời, cửa thang máy vang lên âm thanh nhắc nhở.

Trang Nhất Hạ hừ một tiếng, kéo bạn gái đi thẳng không thèm quay đầu lại.Cửa thang máy từ từ khép vào, Du Trùng hài lòng dời mắt, quay đầu phát hiện Lâm Hòa Tây vẫn nhìn ra ngoài cửa thang máy.Du Trùng không muốn cậu tiếp xúc quá nhiều với Trang Nhất Hạ, anh bóp mặt cậu quay sang với vẻ không vui:~ Người ta đi rồi em còn nhìn gì nữa?Nghe vậy, Lâm Hòa Tây tỏ ra hứng thú:~ Em cảm thấy cô ấy khá dễ thương.~ Cô ấy từng khoác tay anh, từng ăn cơm cùng anh trong lễ tình nhân, còn trao nhẫn đính hôn với anh.

- Du Trùng lần lượt đếm từng hành động cùng Trang Nhất Hạ, chậm rãi híp mắt - Bây giờ em có còn cảmthấy cô ấy rất dễ thương nữa không?Đối diện với ánh mắt âm trầm nguy hiểm, Lâm Hòa Tây chậm rãi chớp mắt.

Cậu không hề nghỉ ngờ, nếu bây giờ mình gật đầu nói đúng, có lẽ Du Trùng sẽ không cho cậu vào cửa mà xử lý cậu ngay ở bên ngoài.Lâm Hòa Tây ngẩng mặt tươi cười:~ Chuyện này à...Liếc thấy số trên thang máy đã sắp nhảy tới tầng Du Trùng ở, cậu đột ngột chuyển đề t~ Khóa điện tử nhà anh là bao nhiêu đấy?Du Trùng tỉnh bơ:~ Đừng chuyển đề tài.Lâm Hòa Tây nói:~ Chúng ta dùng đáp án trao đổi đi.

Anh nói với em mật mã khóa điện tử nhà anh, em mới trả lời.Du Trùng vui vẻ đồng ý, nói ra một dãy số.Lâm Hòa Tây nghiêm túc gật đầu, chậm rãi trả lời trong tiếng báo mở cửa vang lên:~ Bây giờ em cảm thấy...Cửa thang máy hoàn toàn mở ra.Lâm Hòa Tây làm như không có chuyện gì, đi đến bên cửa mới bỏ lại một câu "vẫn dễ thương".

Cậu phì cười nhấc chân chạy ra ngoài cửa, đồng thời cũng thuận lợi mở cửa nhà trước khi Du Trùng đuổi đến nơi.

Lâm Hòa Tây cảm mặt chạy vào trong phòng, không ngờ đụng phải Alaska nghe thấy tiếng động chạy như bay đến đây.

Cậu giật mình, vội vàng phanh xe.

Alaska không quan tâm đến thể trọng của mình, laovào trong lòng cậu như mấy năm trước.Cậu ôm chú chó trong lòng ngã về phía sau.May sao không ngã hẳn xuống đất mà ngồi vào mu bàn chân Du Trùng, lưng đập thẳng vào cảng chân rắn chắc của anh.Tự biết mình gây họa, Alaska nhảy ra khỏi lòng Lâm Hòa Tây, ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh.Du Trùng mở đèn trong nhà, khẽ cong gối, nhấc mũi chân, cúi người vươn tay túm cổ áo kéo cậu khỏi mu bàn chân mình, đẩy cậu đứng thẳng cạnh chiếc tủ gần đó.

Sau đó mới xoay người đóng cửa chính, ápsát cậu vào tủ, hôn lên.Cả quá trình đều liền mạch lưu loát.Lâm Hòa Tây vừa bận đáp lại nụ hôn của anh, vừa liếc mắt tìm kiếm sự tồn tại của Alaska.

Chỉ thấy Alaska vẫn ngồi yên dưới đất, tò mò nghiêng đầu nhìn Du Trùng và cậu không chớp mắt.

Chú mèo cam trong nhà cũng chạy tới ngồi xổm bên cạnh nó từ khi nào, dáng ngồi y hệt Alaska, nghiêng đầu đánh giá hành vi của cậu và Du Trùng.Cậu vươn tay đẩy Du Trùng ra, ra hiệu anh nhìn một chó một mèo dưới đất.Du Trùng quay đầu nhìn theo tầm mắt cậu, khi thấy rõ Alaska và mèo cam ngồi ngay ngắn ở đó, anh khẽ bật cười, kéo cổ tay Lâm Hòa Tây lên phòng ngủ tầng hai.Phía sau hai người, Cơm Nắm và Sushi cũng lặng lẽ theo đuôi.Hai người bước vào phòng ngủ tối tăm, Du Trùng bật công tắc đèn trên tường, rũ mắt nhìn thấy một chó một mèo ngồi xổm trước cửa, ló đầu vào đầy tò mò.

Anh lạnh lùng đẩy hai vật xù xù trước mắt rangoài, khóa cửa từ bên trong như đề phòng đứa trẻ không hiểu chuyện.

Cùng lúc ấy, phía sau truyền tới tiếng động khe khẽ.Du Trùng xoay người, thấy Lâm Hòa Tây đã tự giác trèo lên giường ngồi, đồng thời cởϊ áσ khoác ra, gạt mái tóc dài qua một bên, để lộ tấm lưng nõn nà.Mắt Du Trùng sầm xuống, bước tới quỳ bên giường, ngón tay mảnh khẳnh nhấc dây váy mỏng manh của Lâm Hòa Tây lên.Lâm Hòa Tây quay đầu, ngửa mặt nhìn anh, chậm rãi nói:~ Hình như váy hơi chật, em không cởi xuống được.Nghe vậy, Du Trùng từ từ nhướng mày:~ Muốn anh cởi giúp em à?Lâm Hòa Tây híp mắt, hỏi ngược đầy mờ ám:~ Lẽ nào anh không muốn?Hầu kết Du Trùng cuộn lên xuống, giọng khàn khàn:~ Yêu cầu giúp đỡ cũng cần phải tỏ thái độ trước đã.~ Nói cũng đúng.

- Lâm Hòa Tây suy nghĩ rồi gật đầu.Cậu chuyển tư thế ngồi sang quỳ, đưa tay vào váy ngay trước mặt đối phương, kéo chiếc quần ngắn màu đen xuống.

Ngón tay ngoắc chiếc quần thuận tay quăng xuống dưới giường.

Cậu ngước mắt lên, trong mắt sóng sánh ý cười:~ Như vậy đã đủ thành ý chưa?Du Trùng không trả lời, ấn cậu xuống giường, bàn tay mò vào trong váy.Ngay sau đó anh khẽ dừng động tác, đáy mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.Lâm Hòa Tây nằm trên giường bật cười thành tiếng, nhấc váy lên giải thích:~ Thứ em vừa cởi gọi là quần leggings, đồ con gái nhất định phải mặc khi mặc váy.Ánh mắt Du Trùng từ qυầи ɭóŧ của cậu di chuyển lên trên, nhìn chằm chằm gương mặt cậu, cảm xúc trong mắt khó nói thành lời.Lâm Hòa Tây sững người, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác không ổn.Nhân lúc cậu thất thần, Du Trùng vươn tay nắm lấy qυầи ɭóŧ cậu, cánh tay khỏe mạnh dùng sức kéo mạnh chiếc quần từ đùi xuống.Lâm Hòa Tây không rảnh bận tâm quần vải mỏng manh treo trên đầu ngón chân, chỉ vô thức khép chặt đùi.

Không ngờ Du Trùng chỉ đang dương đông kích tây, lấy qυầи ɭóŧ của cậu ngụy trang.Lâm Hòa Tây đang tập trung nhìn váy cảm thấy đầu vai và ngực lành lạnh.

Cậu khó tin cúi đầu xuống, nhìn thấy dây váy của mình đã bị Du Trùng kéo xuống cánh tay.Cậu gần như bị lột sạch sẽ còn Du Trùng vẫn ăn mặc chỉnh tề.Lâm Hòa Tây nắm thời cơ sờ dây lưng Du Trùng, nhưng đây chính là điều Du Trùng mong muốn.Sau âm thanh lách cách, nệm giường phát ra tiếng chấn động nho nhỏ.

Lâm Hòa Tây ngã trên giường lớn mềm mạing thở dốc lồng nhau dần vang lên, kèm theo tiếng nói đứt quãng.Lâm Hòa Tây bám vào vai Du Trùng hỏi:~ Đã mua đồ chưa?Du Trùng bớt thời gian trả lời:~ Mua rồi.Lâm Hòa Tây ngạc nhiên:~ Mua khi nào?Du Trùng lời ít ý nhiều:~ Ngay sau hôm gặp lại em ở khách sạn.Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn trần nhà, im lặng hồi lâu.
 
Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu (Hoàn)
Chương 99: Vĩnh viễn không đóng trạm


Bằng chuyện Lâm Hòa Tây ngủ nguyên cả buổi sáng, tỉnh dậy là ăn trưa luôn, Du Trọng chứng minh được rằng cách ba năm, kỹ năng giường chiếu của anh vẫn không hè lùi bước.Anh gọi điện thoại báo cô giúp việc nghỉ, đặt nhà hàng gần đây mang thức ăn đến.Khi cơm được mang đến, Lâm Hòa Tây đang ôm mèo nằm trên giường nghịch điện thoại.

Alaska ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thì nhảy lên chiếc ghế cạnh bàn.

Du Trọng xách nó xuống, cầm chiếc bát không ở chân bàn cho nó ngậm, xúi nó đi gọi Lâm Hòa Tây dậy.Alaska hiểu ý ngậm chiếc bát cơm của mình lên lầu, đứng bên cạnh cửa phòng ngủ, dùng chiếc bát ngậm trong miệng đập vào cánh cửa.Bát va vào khung cửa phát ra tiếng vang trong trẻo, nhắc nhở cậu đã đến giờ cơmNửa đêm cũng đã tắm qua, Lâm Hòa Tây ngồi dậy, nhấc quần áo quăng ở đầu giường trùm lên người, ánh mắt vô ý chạm vào khung tranh treo trong phòng, cậu bất ngờ sửng sốt.Một lát sau, cậu thản nhiên rời mắt khỏi hai bức tranh kia, nhấc chăn xuống giường, xuống dưới tầng ăn cơm.Hai người, một chó, một mèo ăn trưa xong, Lâm Hòa Tây và Du Trọng ngồi trên sofa bận làm việc riêng của mình.

Chó và mèo ăn no bụng nằm ở giữa hai người, mặt mày mơ màng híp mắt ngáp một cái.Cấp dưới đã quay về, đang báo cáo tình hình kết thúc công việc với Du Trọng.Lâm Hòa Tây cũng mượn chiếc laptop của anh, ngồi gõ không ngừng trước máy tính.Sau khi kết thúc báo cáo, Du Trọng đứng dậy rót nước, nhìn thoáng qua dáng vẻ nghiêm túc trước máy tính của Lâm Hòa Tây, cất tiếng hỏi cậu:" Kỳ nghỉ của em kết thúc khi nào?"

Nghe vậy, Lâm Hòa Tây ngẩng đầu khỏi máy tính:"Một tuần sau"Du Trọng hỏi:"Tiếp theo em có dự định gì?"

Lâm Hòa Tây mỉm cười, vẫy tay với anh:"Anh qua đây"Du Trọng cầm cốc nước đi qua, thuận tay đưa cho cậu.Lâm Hòa Tây cầm lấy cốc nước uống một ngụm, quay màn hình máy tính ra cho anh xem.Du Trọng rũ mi nhìn màn hình máy tính, nhanh chóng xác định mục tiêu là dòng chữ tiếng Anh chủ đề email.

Lâm Hòa Tây đang viết đơn xin nghỉ việc.Môi anh khẽ vềnh, mở miệng nói với Lâm Hòa Tây:"Nhãn hiệu trang phục nữ của công ty này rất nổi tiếng trong ngành, em thật sự muốn nghỉ việc à?"

Lâm Hòa Tây ngạc nhiên:"Anh cũng biết về nhãn hiệu thời trang à?"

Du Trọng giải thích đơn giản:"Nghiệp vụ của công ty ít nhiều cũng từng đọc"Lâm Hòa Tây gật đầu, không hỏi nhiều:"Nếu đã muốn về nước phát triển thì ở lại đó cũng không có tác dụng gì.

Huống hồ, nội bộ công ty có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng và có thực lực, em chỉ lấn sân sang, công ty sẽ không cho em tài nguyên tốt nhất."

" Em nghĩ kỹ là được" - Du Trọng không định can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt và công việc của cậu, chỉ có một chuyện quan trọng nhất - "Khi nào thì em trả phòng khách sạn?"

Lâm Hòa Tây đã xoay máy tính trở về, ấn phím gửi đi xong, cậu ôm máy tính đứng dậy khỏi sofa, khóe môi khẽ cong lên:" Bây giờ đi luôn"Du Trọng cầm lấy laptop từ tay cậu:" Em đi thay quần áo đi, lấy đại cái nào của anh mặc cũng được"Nghe đối phương nói vậy, Lâm Hòa Tây nhớ ra lần trước đến nhà Du Trọng anh cũng bảo mình tự lên tầng lấy quần áo, nhưng lại cản cậu giữa đường.Lâm Hòa Tây nhướng mày, nhắc chuyện cũ:"Tối hôm ấy tại sao anh không cho em vào phòng ngủ?"

Chẳng ngờ cậu đột ngột hỏi như vậy, Du Trọng sững người một giây, không trả lời ngay.Không để cho anh bất cứ cơ hội suy nghĩ nào, Lâm Hòa Tây từng bước áp sát:"Không phải là..."

- Cậu cố ý kéo dài giọng - "Không muốn để em thấy thứ gì trong phòng đúng chứ?"

Du Trọng vừa tức vừa buồn cười:
" Em đã nhìn thấy rồi mà?

Còn hỏi anh làm gì?"

" Em chỉ muốn xác nhận với anh thôi"Khóe môi Lâm Hòa Tây vềnh lên cao hơn."

Ngoài ra" - Cậu khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng bổ sung thêm - "Em nhìn thấy khuy măng sét luôn rồi"Du Trọng không nghe rõ lời cậu vừa nói, hỏi lại:"Cái gì?"

"Khuy măng sét" - Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sóng sánh ý cười " Khuy măng sét anh để trong phòng treo quần áo, em cũng nhìn thấy rồi"Khung tranh treo ngay trong phòng, chỉ cần mắt người ra vào phòng không có vấn đề thì nhất định sẽ phát hiện ra.

Nhưng chuyện Lâm Hòa Tây phát hiện ra khuy măng sét thì nằm ngoài dự đoán của anh.Du Trọng nhìn cậu với vẻ đăm chiêu:"Em vào phòng treo quần áo của anh à?"

"Em không cố ý vào đâu" - Lâm Hòa Tây tự giải thích cho mình, vẻ mặt vừa vô tội vừa thành khẩn - "Cơm Nắm tông vào cửa phòng treo quần áo, Sushi chui tọt vào trong, em chỉ vào tìm mèo thôi."

"Em căng thẳng làm gì?"

- Du Trọng cười lạnh - "Anh có nói không cho em vào đó đâu."

Lâm Hòa Tây thả lỏng, cố ý lấy anh ra đùa cợt:" Có người rõ ràng vẫn còn giữ khuy măng sét em tặng mà còn giấu đi không cho em thấy."

"Có qua có lại thôi"- Du Trọng liếc nhìn cậu - "Anh học từ em đấy"Lâm Hòa Tây sững người:" GÌ cơ."

Du Trọng chẳng hề khách sáo, đáp trả bằng cách copy nguyên câu cậu vừa mới nói:" Có người rõ ràng còn giữ đồng hồ anh tặng mà còn giấu đi không cho anh thấy"Mặt Lâm Hòa Tây thoáng đỏ lên, hiếm khi mới ấp a ấp úng trả lời thế này:"Lý do anh giấu khuy măng sét đi cũng chính là lý do em giấu đồng hồ đi.

Vừa dứt lời, hai người đối mặt nhau im lặng mấy giây, sau đó đồng thời thở dài, rồi lại cùng bật cười"Lâm Hòa Tây ra vẻ lơ đãng hỏi:" Mỗi ngày ở nước ngoài em đều đeo đồng hồ anh tặng không rời, anh có từng đeo khuy măng sét mà em tặng không?"

Du Trọng nhìn gương mặt cậu một hồi lâu, bỗng hỏi:" Em có từng tìm tin anh đính hôn với Trang Nhất Hạ trên mạng không?"

Chủ đề thay đổi quá đột ngột, Lâm Hòa Tây chưa thể theo kịp ngay, gật đầu chậm mất nửa nhịp:"Từng tìm"Du Trọng cau mày không hài lòng:"Tại sao anh không biết mắt bạn trai anh còn bị cận thị nhỉ?"

Lâm Hòa Tây khó hiểu:" Hai mắt của em đều 2.0"Du Trọng nói:"Vậy sao em lại không nhìn thấy?"

Trong lòng dần xuất hiện hình bóng đáp án, Lâm Hòa Tây mấp máy môi nhưng không trả lời.Du Trọng cúi đầu lấy điện thoại ra, lên mạng tìm ảnh chụp cảnh đính hôn năm ấy.Chẳng qua khi phóng to mấy tấm hình mới phát hiện chỉ tiết trên ảnh không rõ nét.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rối rắm phức tạp:"Ảnh quá mờ, vậy không trách em nữa"Đối phương nói xong câu này bèn mở album trong điện thoại, nhập từ khóa tìm kiếm.Những hình ảnh liên quan đến từ khóa nhảy ra, vừa hay đều là những hình ảnh lễ đính hôn mà Chu Huyên chụp cho anh.Du Trọng trong ảnh mặc tây trang thẳng thớm, cổ tay áo cài khuy măng sét hình bánh răng chẳng hề hợp với bộ đồ anh mặc hôm ấy.Đáp án trong lòng được xác nhận, ánh mắt Lâm Hòa Tây thay đổi, muốn ghé sát lại gần hôn anh.

Chú mèo cam tìm kiếm cảm giác tồn tại, vung đuôi xuất hiện giữa không trung, vững vàng rơi vào lòng Du Trọng, ngăn cách giữa hai người.Khóe miệng Lâm Hòa Tây giật giật, xách mèo đặt lên sofa, sau đó là nửa tiếng đồng hồ giáo dục mèo.

Nửa tiếng sau, hai người lái xe đến khách sạn trả phòng.Giữa đường đi ngang qua trạm Lâm Hòa Tây, xe gặp đèn đỏ dừng lại trước một giao lộ.

Lâm Hòa Tây chỉ vào con phố đối diện."

Trước đây bệnh viện năm ở vị trí đó"Du Trọng hỏi:"Từ lúc em ra đời có đến đây lần nào nữa không?"

"Khi em có ký ức thì bệnh viện đã bị dỡ bỏ rồi"Lâm Hòa Tây lắc đầu - "Chuyện này em nghe mấy người lớn gần đó nói."

Đèn xanh đỏ kết thúc đếm giây, xe đi thẳng ra khỏi giao lộ, nhanh chóng vút qua trạm đường ray đến trạm Lâm Hòa Tây.Liếc thấy cậu đang nhìn ra ngoài cửa xe, nhận ra rằng đường ray này thuộc về trạm tàu điện kia, Du Trọng chợt mở miệng:" Năm thứ hai em ra nước ngoài, anh đã đến trạm Lâm Hòa Tây một lần"Lâm Hòa Tây thoáng sững sờ:" Khi nào?"

Du Trọng thờ ơ báo ra một ngày tháng:
" Ngày ấy vừa hay trạm Lâm Hòa Tây đóng, tất cả tàu đều không đi qua đó, cho nên anh không ngồi được đến đây."

Không phải ngày lễ gì quan trọng, cũng không phải ngày kỷ niệm yêu đương của hai người, Lâm Hòa Tây bất ngờ khi anh có thể nhớ rõ một ngày bình thường đến vậy.

Cậu không khỏi nhớ lại, năm thứ hai mình ra nước ngoài đã xảy ra chuyện gì nhỉ?Năm thứ hai ra nước ngoài, cậu cũng tốt nghiệp ở trường, nhận được hộ chiếu từ tay người khác, lặng lẽ vạch kế hoạch về nước, nhưng chỉ nhìn thấy tin Du Trọng và Trang Nhất Hạ đính hôn.Từ đầu tới cuối Lâm Hòa Tây vô cùng ẩn tượng với ngày đính hôn của hai người họ.Cậu chợt hiểu ra, ngày mà Du Trọng nói với cậu chính là một ngày trước khi anh đính hôn.Cậu không nhịn được liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, rõ ràng không để chuyện nhỏ nhặt này vào trong lòng.

Nói cho cậu nghe chuyện này, không phải vì bóng gió khi ấy anh đã không dễ dàng buông tay.Cậu nhận ra, Du Trọng chỉ coi nó như chuyện nhỏ bé không đáng để nhắc tới, rồi kể lại cho cậu với giọng điệu bình thường.Thậm chí cậu còn nhớ, ban đầu khi cậu và Du Trọng nổi hứng lên đến trạm tàu điện cũng chỉ vì câu nói đùa cậu vô ý thốt ra.Cậu nói với Du Trọng, tàu điện đi tới trạm Lâm Hòa Tây thực ra chính là đi vào tim cậu.Có lẽ Du Trọng cũng từng lo lắng bất an, có lẽ anh cũng đã từng dao động trong những ngày tháng mất liên lạc dài đăng đẳng.

Trạm Lâm Hòa Tây tạm thời đóng cửa, vừa hay trở thành điều cuối cùng khiếnDu Trọng đưa ra quyết định.Lâm Hòa Tây dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, chợt nhỏ giọng nói:"Trạm Lâm Hòa Tây sẽ không bao giờ đóng cửa"Giọng cậu rất khẽ, nhưng Du Trọng vẫn nghe thấy.Bàn tay nắm vô lăng hơi siết chặt, anh cố ý trêu chọc:
" Trạm Lâm Hòa Tây nào?"

Lâm Hòa Tây nhìn thẳng phía trước, khóe môi khẽ vềnh lên:"Biết còn cố hỏi"Du Trọng đánh tay lái, đỗ xe ở khu vực đỗ tạm thời bên đường, đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm cậu.Ý cười trên gương mặt Lâm Hòa Tây còn chưa tan hết, trong mắt lặng lẽ dâng lên vẻ nghỉ ngờ."

Anh chợt nhớ tới cái hôn bị cắt ngang trong nhà" - Du Trọng nhỏ giọng khẽ cười - "Bây giờ có thể hôn bù không?"

Lâm Hòa Tây tháo đai an toàn, ghé sát gần bên Du Trọng, trước khi hôn lên môi anh, cậu vui vẻ nhắm mắt trả lời:"Đương nhiên"Chiều ngày hôm ấy, Lâm Hòa Tây trả phòng khách sạn, chuyển tất cả những hành lý mang về nước đến nhà Du Trùng.Trên đường từ khách sạn đến nhà Du Trọng, bọn họ tới cửa hàng sửa chữa đồng hồ lấy đồng hồ đã sửa xong.

Lâm Hòa Tây để chiếc đồng hồ mà Du Trọng tặng lại cửa hàng sửa chữa.

Một tuần sau, Du Trọng lái xe đưa Lâm Hòa Tây đến sân bay để Lâm Hòa Tây về Mỹ xử lý bàn giao công việc và thủ tục nghỉ việc
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back