Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 20: Chương 20



Hôm sau, ta tình cờ gặp Quý phi đang được đông đảo phi tần vây quanh trong ngự hoa viên.

Nàng vẫn mỹ lệ động lòng người, đẹp đến mức không ai dời mắt nổi.

Nhưng rốt cuộc cũng chịu hạ mình, đứng chung với những nữ nhân từng có da thịt thân cận với Hoàng thượng, cười rạng rỡ đầy đắc ý.

Còn trong nụ cười ấy có bao nhiêu cay đắng nuốt vào, chỉ e chỉ có mình nàng hiểu rõ.

“Thì ra Quý phi cũng ở đây. Hôm nay ta không khỏe, Dung tần, ngươi theo ta về cung đi.”

Vừa thấy nàng, Hoàng hậu gần như ngay lập tức kéo tay ta nói.

Quý phi khinh thường dáng vẻ nhu nhược của nàng, hoặc có lẽ, cả hậu cung này chẳng mấy ai coi trọng vị Hoàng hậu nhát gan ấy.

Tôn kính cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.

“Hoàng hậu nương nương không khỏe, sao còn kéo người khác đi cùng?

Phục Linh, ngươi gặp bản cung cũng không hành lễ, chẳng lẽ đã quên mất chủ cũ này rồi?”

Giọng nàng đè nén, đầy áp lực.

Ta vốn đã quen, đến mức chẳng buồn phản kháng:

“Phục Linh tham kiến nương nương.”

Đây là lần đầu tiên ta gặp lại nàng kể từ khi được sủng ái.

Nhưng ta biết, trong lòng nàng, ta chẳng khác nào một bó thuốc nổ.

Dù nàng có cố gắng kìm nén tính khí, dịu dàng hiền thục thế nào, cũng không thể thay đổi bản chất bên trong.

Ngược lại, thời gian trôi qua càng lâu, thuốc nổ càng khô, chỉ chờ ta mở miệng, lập tức sẽ châm ngòi, rồi bùng lên một vụ nổ kinh thiên động địa.

Quả nhiên, nàng lạnh lùng cười:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Thật là vô phép tắc! Ta là Quý phi, còn ngươi chẳng qua chỉ là một tần mà thôi.

À, suýt nữa bản cung quên mất, ngươi vốn chỉ là một cung nữ rửa chân trong cung ta, gặp lại chủ cũ, sao còn chưa quỳ xuống hành đại lễ?”

Nói chuyện quá khứ giữa chốn đông người, rõ ràng là muốn sỉ nhục ta.

Các phi tần có thể nhập cung tất nhiên đều xuất thân cao quý. Nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ khinh ghét:

“Thì ra là một cung nữ rửa chân, thân phận thấp kém như vậy, sao có thể đứng ngang hàng với chúng ta?”

“Đừng có quỳ ở đây nữa, lúc trước chỉ nói là cung nữ trong cung Quý phi, nào ngờ lại hầu hạ người ta theo kiểu đó. Đứng chung chỗ thôi đã thấy ghê tởm rồi!”

“Thối c.h.ế.t đi được, toàn mùi nghèo kiết xác, chẳng trách Hoàng thượng chán ghét nàng ta, hóa ra chỉ là mới mẻ nhất thời mà thôi.”

“Ngươi…”

Hoàng hậu định nói gì đó, nhưng bị ta kéo nhẹ ống tay áo.

Khi nàng nhìn qua, ta đã vén váy quỳ xuống trước mặt Quý phi, cúi đầu dập mạnh xuống đất, rồi nhẹ giọng lặp lại:

“Phục Linh, tham kiến nương nương.”

Quý phi im lặng hồi lâu, bước lên, nâng cằm ta, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy oán hận lạnh lẽo, nghiến răng nói:

“Ngươi nghĩ ngươi là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Hoàng thượng và ta chỉ vì chút hiểu lầm mà có khoảng cách, ngươi liền nhân cơ hội chen chân vào.

Nhưng ngươi có biết không? Trong lòng Hoàng thượng, từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta! Chỉ cần ta yếu đuối một chút, ngươi sẽ chẳng còn là gì hết! Tiện nhân!”

Nàng vừa tuyệt sắc khuynh thành, vừa kiêu hãnh ngạo mạn.

Có lẽ, Hoàng thượng có thể vì bất kỳ ai mà phụ nàng, nhưng người đó tuyệt đối không thể là ta—một cung nữ rửa chân hèn mọn.

Ta bị ép nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười:

“Đúng vậy, trong lòng Hoàng thượng chỉ có nương nương, nô tỳ chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi, nương nương đừng tức giận.”

Đồng tử nàng co rút, lập tức hiểu được ẩn ý trong lời ta.

Ta là một sự cố, vậy những người phía sau nàng thì sao?

Từng người một, chẳng lẽ cũng là sự cố ngoài ý muốn?

Nàng đột ngột hất mạnh ta ra, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, giáng cho ta một bạt tai, mắng lớn:

“Tiện nhân! Tiện nhân!”

Cơn giận này dọa sợ tất cả mọi người.

Vì ai cũng hiểu rõ, lần này, nàng không chỉ đang mắng ta.

Nhưng nàng vẫn chưa nguôi giận, ném chiếc khăn lụa trong tay xuống ao bên cạnh, ánh mắt đầy độc ác:

“Ngươi không phải rất giỏi bơi lội sao? Không phải giỏi lắm à?

Lúc trước còn nhảy xuống hồ vào mùa đông, cứu người không chút khó khăn, vậy thì bây giờ xuống mà nhặt khăn cho bản cung đi!

Đây là tín vật định tình Hoàng thượng ban cho bản cung, nếu làm mất, bản cung sẽ hỏi tội ngươi!”

“Quý phi!”

Hoàng hậu hoảng hốt:

“Ao sâu, đừng có làm bậy!”

Nhưng sao nàng có thể nghe lọt?

Trái lại, nghe vậy, nàng càng cười lạnh:

“Còn đứng đó làm gì? Mau xuống đi! Hay là ngươi nghĩ mình bây giờ đã là một tần, bản cung không thể sai khiến ngươi nữa?

Cung nữ rửa chân mãi mãi cũng chỉ là cung nữ rửa chân!”

Ta lập tức đổi sang dáng vẻ cung kính:

“Nô tỳ, tuân mệnh.”

Nhưng thực ra ta không bơi giỏi, ngày trước chỉ là lúc nhỏ nghịch nước chơi đùa mà thôi.

Chỉ có một người biết bơi rất giỏi…

Ta đã từng vô số lần nhìn thấy hắn nhảy xuống sông, đôi tay rắn chắc quạt nước mạnh mẽ, lao vào dòng chảy, không bao lâu đã ôm một con cá đang giãy giụa, cười với ta:

“Tố nương, ta bắt được rồi!”

Nước xuân lạnh buốt, chẳng tốt đẹp hơn mùa đông là bao.

Hồi tưởng lại chuyện cũ trong tình cảnh này, thực sự chẳng dễ chịu chút nào.

Ta cảm nhận được cơn đau buốt toàn thân, bộ cung phục dày nặng kéo ta chìm xuống, mãi đến khi nhặt được chiếc khăn, ta mới bơi lên bờ.

Nhưng lúc lên đến nơi, ta được Phục Âm và cung nữ của Hoàng hậu kéo lên, bụng đau quặn đến mức ta co người lại trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khiến đám quý nhân kim chi ngọc diệp sợ hãi.

Hoàng hậu hiếm hoi lấy hết can đảm, lớn tiếng gọi thái y.

Sắc mặt Quý phi cũng khó coi không kém, nhưng nàng không chịu nhận sai, cắn răng quát lên:

“Gấp cái gì? Trước đây ả ta còn nhảy xuống ao giữa trời đông mà không hề gì, bây giờ chỉ là giả vờ mà thôi!

Ta biết ngay là ngươi tâm cơ thâm trầm, muốn hãm hại bản cung. Bản cung nói cho ngươi biết, đừng hòng! Đứng dậy cho ta!”

Nói rồi, nàng giơ chân đá ta.

Mũi giày cung phi chạm vào bụng ta, trên đó còn đính trân châu, đá xuống khiến cơn đau càng thấu tận xương.

Đau đến mức ta không phân biệt nổi đó là cơn đau da thịt, hay nỗi đau chia lìa cốt nhục.

“Máu… m.á.u chảy kìa!”

Ai đó kinh hãi hét lên, chỉ vào vệt m.á.u chảy dài g*** h** ch*n ta, thần sắc hoảng loạn.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 21: Chương 21



Mùi thuốc đắng ngắt, cực kỳ đắng.

Khi ta tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ của nam nhân bên tai:

“Vì sao lại như vậy?! Không phải mỗi dạo đều có thái y đến chẩn mạch hay sao?! Vì sao không ai phát hiện ra?!”

Một giọng nói già nua run rẩy đáp lời:

“Thai nhi của Dung tần chưa đầy hai tháng, thân thể nương nương vốn đã yếu, mạch tượng cũng rất mong manh, vi thần…”

“Vô dụng! Một đám vô dụng! Đây là cách các ngươi hầu hạ người ư?! Con của trẫm!”

Từ khi hắn đăng cơ, chỉ có hai công chúa chào đời, còn đại hoàng tử sinh chưa đầy nửa năm đã yểu mệnh.

Sau đó, hắn chỉ chuyên sủng Quý phi, những nữ nhân khác không ai có cơ hội.

Hoàng tự thưa thớt, hắn dù không nói, nhưng sao có thể không để tâm?

Hắn còn chưa nói hết, đã có người báo:

“Thái hậu nương nương giá đáo.”

Không gian lập tức yên tĩnh.

Một lát sau, giọng Hoàng thượng vang lên:

“Tất cả lui xuống đi.”

Cách một lớp bình phong, giọng nói già nua trầm ổn lọt vào tai ta:

“Hoàng đế, con thật sự quá nuông chiều Quý phi rồi.”

Hoàng thượng không đáp.

Giữa hắn và Thái hậu vốn chẳng có tình mẫu tử thực sự.

Thái hậu cũng không để tâm, chỉ chậm rãi nói:

“Con ta là thiên tử, bất cứ quyết định nào cũng đều đúng đắn.

Dù có vung tay một cái, đánh đổi cả một tòa thành để lấy giai nhân, thiên hạ vẫn ca tụng khí phách đế vương, viết thành giai thoại.”

“Chẳng qua chỉ là một nữ nhân ngoại tộc, con muốn sủng ái nàng, với nàng mà nói cũng đã là ân sủng, ai gia không có gì để nói.

Nhưng giang sơn xã tắc, quốc bản không thể lay động.

Hậu cung hiếm hoi hoàng tự, Hoàng hậu không con, phi tần phía dưới thì chẳng ai kính trọng nàng, ỷ thế làm càn, đến mức bây giờ đã có thể ngang nhiên hãm hại hoàng tự.

Đây là kết quả mà con muốn sao?”

Giọng nói của Hoàng thượng nghe đầy mệt mỏi:

“Mẫu hậu, người biết rõ ta không hề có ý đó với Miểu Yên mà…”

Thái hậu bật cười chế giễu:

“Nực cười, bây giờ con làm việc, cũng chỉ theo ý thích nhất thời sao?

Con chẳng qua chỉ không thích tính cách của nàng ta mà thôi, nhưng xét đến cùng, nàng ta là một đứa trẻ tốt.

Dung tần hôm nay, nếu không có nàng ấy, con nghĩ nàng ta còn đường sống sao?”



Thái hậu đi vội vã, chỉ để lại một vị thiên tử ngập tràn lửa giận.

Hắn trầm giọng quát:

“Người đâu!”

“Nô tài có mặt.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Những phi tần hôm nay đứng nhìn Dung tần bị sỉ nhục, trong vòng năm năm, không kẻ nào được rời khỏi cung nửa bước!

Còn tất cả cung nhân chứng kiến mà không lên tiếng, một người cũng không tha, lập tức áp giải đến Thận Hình Ti!

Còn đám thái y vô dụng kia, toàn bộ c.h.é.m đầu cho trẫm!”

Không được rời khỏi cung trong năm năm, chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung.

Nhưng mỹ nhân trong cung vô số, dường như cũng chẳng thiếu vài người.

Còn người mất đầu, chính là mất mạng.

Hoàng thượng hiểu rõ điều đó, nhưng hắn không quan tâm.

Nếu hắn muốn sủng ái ai, thì sẽ không tiếc ban ân sủng vô hạn.

Cũng giống như khi Quý phi rơi xuống nước ngày trước, hôm nay ta cũng nhận được “vinh hạnh” ấy.

Vô số m.á.u tươi đổ xuống, nhuộm đỏ mỹ nhân, đưa vào thơ văn kịch nghệ, sẽ trở thành một đoạn giai thoại nghìn năm, đượm buồn da diết.

Chỉ e đến khi ghi vào sử sách, ta sẽ mang theo tiếng xấu muôn đời.

Ta thở dài một hơi, cuối cùng cũng mở mắt:

“Bệ hạ…”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 22: Chương 22



Bước chân của Hoàng thượng chợt khựng lại, hắn quay đầu, ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn ta:

“Phục Linh, không sao đâu, không sao cả… Trẫm và nàng vẫn sẽ có con, trẫm nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nàng…”

Ta yếu ớt cất giọng:

“Thần thiếp đều biết cả, chuyện này không trách ai, chỉ là do thần thiếp thân thể yếu ớt, không có phúc phận mà thôi.”

“Không được nói bậy!”

Hắn bước lên trước, thấy ta không hề đau đớn đến mức gào khóc, sắc mặt hắn dần dịu lại.

“Nếu nàng có thể bình tâm một chút, mềm lòng tha cho bọn họ, trẫm cũng sẽ chiều theo ý nàng, nhưng không được nói những lời xui xẻo đó.”

Ta mỉm cười gật đầu:

“Được.”

Khóe môi hắn cũng khẽ cong lên, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi:

“Nàng đang nắm thứ gì trong tay? Người dưới thế nào cũng không gỡ ra được.”

Ta chậm rãi buông lỏng tay trước mặt hắn, rồi chăm chú nhìn sắc mặt hắn dần dần trắng bệch.

Đó là một tấm khăn thêu, trên đó thêu đôi uyên ương sống động như thật.

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ:

“Đây là chiếc khăn mà Quý phi nương nương sai thần thiếp xuống nước tìm về, hẳn là rất quan trọng.”

Giọng hắn run rẩy:

“Nàng có biết đây là vật gì không?”

Ta dập tắt chút may mắn cuối cùng của hắn:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Biết chứ, Quý phi nương nương nói, đây là tín vật định tình giữa bệ hạ và người.”

Ta cười, đặt chiếc khăn vào tay hắn, nhẹ giọng nói:

“Bệ hạ, vậy thì vật nên trả về chủ cũ rồi.”

Hoàng thượng à, đúng như ngài nghĩ đấy, chính tín vật định tình ngài tặng Từ Kiều Kiều đã chôn vùi một đứa con của ngài.

Hắn đột ngột đứng bật dậy, mắt trợn trừng đầy phẫn nộ:

“Thôi Phục Linh!”

“Nàng biết! Nàng biết hết, vậy tại sao vẫn giữ vẻ mặt này! Tại sao nàng không giận dữ?

Tại sao nàng vẫn có thể cười! Hay là vì nàng vốn không quan tâm?! Nàng không quan tâm đến đứa trẻ, cũng chẳng quan tâm đến trẫm!

Vậy rốt cuộc nàng quan tâm điều gì?! Trước đây như vậy, bây giờ cũng như vậy!

Rõ ràng khi trẫm ở bên phi tần khác, dù là Hoàng hậu cũng sẽ ghen tuông oán hận, chỉ riêng nàng—nàng lại có thể mỉm cười chúc mừng trẫm được mỹ nhân!”

Hắn nhìn ta, gần như là oán hận mà gằn từng chữ:

“Trong mắt nàng, rốt cuộc có từng có trẫm hay không?”

Chậc, nhìn người thật chuẩn.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 23: Chương 23



Đêm khuya, Phục Âm dập tắt nến, đau lòng đắp kín chăn cho ta.

Giữa tịch mịch, tiếng nức nở khẽ khàng khiến người trong bóng tối bàng hoàng thất thần.

Hắn vén chăn lên, thấy ta cuộn mình bên trong, khóc đến nỗi không thành tiếng.

Ta cũng nhìn hắn, lệ đã giàn giụa khắp khuôn mặt.

Mọi ngăn cách cứ thế lặng lẽ tiêu tan.

Hắn siết chặt ta vào lòng, vui mừng lẫn phẫn nộ đan xen:

“Không sao, không sao mà…”

Ta vừa khóc vừa hỏi hắn:

“Cớ sao lại là ta? Vì cớ gì vẫn là ta? Rõ ràng ta đã nghe theo nàng ấy, vì cớ gì đến hài tử cũng chẳng thể giữ được? Là do ta vẫn chưa đủ ngoan ngoãn hay sao? Là ta còn chưa đủ rộng lượng ư?”

“Không! Không phải lỗi của nàng! Nàng không có lỗi! Nàng vốn dĩ nên như thế này… Đây mới là nàng thật sự.”

Hắn đáp.

Ta cứ khóc như thế, chẳng rõ đã thiếp đi tự khi nào.

Đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, vẫn còn bị người ta ôm chặt không buông.

Trước khi thiên tử rời đi, hắn để lại một câu:

“Trẫm nhất định sẽ làm chủ cho nàng.”

Cũng ngay hôm đó, tin tức ta được phong phi, còn Quý phi vì tội “đại bất kính” mà bị giáng xuống bậc tần, cấm túc hai năm, đã truyền khắp hậu cung.

Phải, chỉ là hai năm, chỉ có vậy mà thôi.

Vì sao không phải tội “mưu hại hoàng tự”?

Bởi vì—biên quan đại thắng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ tiếc rằng không phải biên quan của Đại Thịnh, mà là biên quan của mẫu quốc Quý phi—Thiên Nguyệt quốc.

Láng giềng đột nhiên khởi binh, thế như chẻ tre.

Thành trì bị cắt nhượng trước kia lại thành nơi dễ công dễ thủ, đánh cho Đại Thịnh trở tay không kịp.

Vô số tướng sĩ vùi thây nơi đất khách, lại có vô số nam nhi Đại Thịnh kiên quyết lên đường nhập ngũ.

Nghe nói, trong đám ấy xuất hiện một vị thiếu niên tướng quân.

Dĩ nhiên, ta cũng chỉ nghe nói mà thôi.

Dù sao bị vây hãm chốn tường son, tin tức lúc nào cũng không thông suốt.

Thỉnh thoảng, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, cảm thấy chiến bại là do tướng sĩ bất tài.

Cớ sao quốc khố đã xuất bạc nhiều đến vậy mà vẫn thua?

Nếu quả thực có bản lĩnh, cớ gì chỉ vì mất đi một tòa thành mà để địch phá từng bước?

Đúng lúc này, Quý phi—à không, nay đã phải gọi là Ninh tần—sai người dâng lên thi từ ca phú, bị Hoàng thượng nhìn thấy, lại chọc giận thiên nhan, khiến hắn nổi trận lôi đình, nghiêm trị một đám cung nhân tiếp tay.

Rồi hạ lệnh cấm tuyệt, từ nay về sau, ai cũng không được nhắc đến tên nàng ta nữa.

May mắn thay, năm ấy tuy chẳng yên bình, song cũng có một tin tốt lành.

Hoàng hậu mang thai.

Và cuối cùng đã hạ sinh hoàng tử.

Đây là đích trưởng tử của bệ hạ, là trữ quân tương lai.

Dù Hoàng thượng chẳng có mấy tình cảm với Hoàng hậu, nhưng vẫn rạng rỡ nét cười, hạ chiếu đại xá thiên hạ, phô trương vô cùng.

Ta cũng vui mừng, nhìn hài tử trắng nõn mũm mĩm, mỉm cười thốt lên:

“Thật tốt biết bao.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 24: Chương 24



Hoàng hậu từng bóng gió hỏi ta, rằng ta và bệ hạ tình sâu nghĩa nặng, cớ sao đến nay vẫn chưa có hoàng tự.

Ta mỉm cười đáp:

“Năm xưa bị sẩy thai, tổn thương căn cốt, e rằng về sau khó mà có hài tử nữa.”

Tay nàng cầm chén trà khẽ run, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Từ đó, nàng lại càng đối xử tốt với ta hơn.

Chỉ cần là thứ nàng có mà không quá giới hạn, đều sẽ dành phần cho ta.

Đến cả vải may xiêm y cho hoàng tử, nàng cũng cùng ta tuyển chọn.

Ta dõi theo thái tử từng chút một trưởng thành, học nói gọi phụ hoàng, mẫu hậu, rồi cuối cùng, cất giọng mềm mại gọi ta:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Nương nương.”

Thật đáng yêu biết bao.

Một hài tử ngoan ngoãn thế này, lại có hoàng hậu xuất thân danh môn khuê tú làm mẹ, có đại nho đức cao vọng trọng làm thái phó, trước dạy dỗ lễ nghĩa liêm sỉ, sau truyền thụ kế sách trị quốc.

Còn ta, chỉ đơn giản ôm lấy hài tử ấy, chậm rãi đọc từng câu từng chữ:

“Thủy tắc tải chu, thủy tắc phủ chu. Quân dĩ thử tư nguy, tắc nguy tương yên nhi bất chí hĩ.”

(Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Bậc quân vương lấy đó mà suy ngẫm về hiểm họa, thì ắt hiểm họa sẽ không xảy đến.)
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 25: Chương 25



Trong đó cũng có một đoạn nhạc đệm.

Ninh tần, người bị cấm túc hai năm, cuối cùng cũng được thả ra.

Khi ấy, ta đang ngồi bên cạnh Phí Khởi, vừa dâng lên chén canh lê tuyết đã hầm suốt nhiều canh giờ.

Không còn cách nào khác, những ngày gần đây hắn cứ ho khan không dứt, uống nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.

Người bước vào vận một thân tố y, quỳ sụp xuống đất.

Hai năm bị lạnh nhạt khiến tâm tính nàng thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ kiêu căng, chỉ còn lại yếu đuối mong manh.

Gương mặt tuyệt sắc không hề thoa phấn, lại càng lộ ra một loại phong vận đặc biệt.

Phí Khởi vừa nhìn đã ngây ra.

“Nương nương nếu còn oán hận thần thiếp, thần thiếp nguyện quỳ thêm nữa. Chuyện khi xưa… chẳng qua chỉ là thần thiếp vô tình thất thủ, tuyệt không phải cố ý.”

Nàng vừa nói, nước mắt vừa lã chã rơi như hoa phù dung trong mưa:

“Nhưng suy cho cùng, vẫn là lỗi của thần thiếp.”

Phí Khởi thoáng hiện vẻ không đành lòng, nhưng rốt cuộc cũng chưa quên hài tử đã mất.

Còn ta, ta đã đứng dậy, đỡ nàng lên:

“Nương nương, chuyện cũng đã qua rồi.”

Nàng ngỡ ngàng:

“Thần thiếp… giờ chỉ là một tần phi…”

“Trong lòng ta, nương nương mãi mãi vẫn là nương nương.”

Nàng không nói gì nữa, trông như cảm động lắm.

Chỉ có điều, nếu ta không đứng gần đến thế, có lẽ đã không kịp thấy thoáng oán hận lóe lên trong mắt nàng.

Một màn hòa thuận như vậy, Phí Khởi tất nhiên vui vẻ.

Dù sao thì chiến sự giữa Thiên Nguyệt quốc và Đại Thịnh nay đã lắng xuống nhờ vị thiếu niên tướng quân kia, hai nước còn vừa ký kết minh ước.

Lúc này mà để Ninh tần chịu khó xử, cũng đồng nghĩa với việc làm mất thể diện.

Người ta nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Nội giám cao giọng bẩm báo:

“Bệ hạ, Thẩm tướng quân đã đến.”

Phí Khởi cho Ninh tần lui ra, lại không bảo ta tránh đi, chỉ mỉm cười:

“Hắn đã đến thì cứ cho vào.”

Cánh cửa mở ra, cơn gió lạnh bên ngoài theo người vừa bước vào mà lùa tới.

Vì quá vội, hắn vẫn chưa thay giáp trụ, bước đi phát ra những tiếng động nặng nề.

Ta hơi thất thần.

Thì ra làm tướng quân lại phong quang đến vậy.

“Vi thần bái kiến bệ hạ.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Giọng Thẩm tướng quân còn rất trẻ, dù Phí Khởi trêu chọc thế nào, hắn cũng đối đáp trôi chảy, hoàn toàn không có vẻ kiêu căng hay non nớt của một thiếu niên tướng soái.

Chỉ là trò chuyện một hồi, vẫn phải quay về chính sự.

Lần này, bàn đến quân lương.

“Năm nay trời lạnh hơn những năm trước, nếu vẫn phân phát theo lệ cũ, e rằng binh lính biên cương khó mà cầm cự nổi.”

“Vậy ngươi còn muốn bao nhiêu nữa? Lại là bạc sao? Trong quốc khố có bao nhiêu bạc… khụ khụ khụ… những năm trước có thể, cớ gì năm nay lại không?!”

Phí Khởi ho sặc sụa, ta vội vàng đưa canh lê tuyết cho hắn.

Hắn cau mày bực bội:

“Ngày tốt thế này, lại phải bàn chuyện này, thật đúng là mất hứng!”

Thẩm Lê không nói thêm, cũng không lui xuống.

Hắn cứ đứng thẳng tắp tại chỗ, đến mức Phí Khởi cũng phải bật cười:

“Ngươi… ngươi đây là đang ép trẫm! Tính khí quả nhiên giống hệt phụ thân ngươi!”

Hắn không để ý đến Thẩm Lê nữa, quay sang ta:

“Hôm nay trên người nàng có mùi thuốc, nghe nói nàng còn lập Phật đường, lẽ nào lại bệnh rồi?”

Ta cười nhạt:

“Bệnh cũ thôi, lập Phật đường, chẳng qua cũng chỉ là cầu phúc.”

Nụ cười của hắn thoáng sượng lại.

Bệnh cũ trên người ta, từ trước đến nay chỉ có một.

Sau lần sẩy thai năm ấy, bụng ta mãi chẳng có động tĩnh. Dù uống bao nhiêu thuốc, cũng chẳng thể thay đổi gì.

Có lẽ vì cảnh tượng trước mắt gợi nhớ chuyện xưa, ta bỗng lỡ lời đôi chút:

“Trời lạnh như thế này, chẳng biết đứa nhỏ kia, nếu được đầu thai sang nhà khác, có bị rét hay không.”

Nhớ lại khoảnh khắc ta nắm tay Ninh tần, nhẹ giọng nói lời tha thứ, Phí Khởi bất giác ngồi không yên.

Cuối cùng, Thẩm Lê cũng chờ được điều hắn muốn—số bạc mà hắn dù có khẩn cầu cũng không được.

Vậy mà nay lại có, chỉ bởi bậc thiên tử cao cao tại thượng, vì thương xót người bên cạnh, mà than nhẹ một câu:

“Cứ coi như tích phúc đi.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 26: Chương 26



Rời khỏi cung môn, ta bị Thẩm Lê gọi lại. Hắn cung kính mà thản nhiên nói:

“Vi thần thay mặt các chiến sĩ biên cương, tạ ơn nương nương.”

Ta chẳng nhận tấm lòng ấy, chỉ nhàn nhạt đáp, ngay trước mặt nội giám:

“Là bệ hạ ban bạc, người ngươi nên tạ là bệ hạ. Huống hồ, đây cũng chỉ là để cầu phúc cho hài nhi chưa kịp chào đời của ta mà thôi.”

Hắn thoáng sững người, rồi càng cúi thấp hơn, khom lưng hành lễ:

“Ân đức của bệ hạ, vi thần suốt đời không quên. Lời của nương nương, vi thần cũng xin ghi tạc trong lòng.”

Nội giám đã vào trong điện.

Ta hạ giọng nói khẽ:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Nếu thật sự muốn cảm tạ ta, vậy hãy thắng thêm nhiều trận đi, đối xử tốt với người dưới quyền, giống như phụ thân ngươi vậy.”

Dừng một chút, ta lại nói:

“Phải rồi, thay ta gửi lời hỏi thăm mẫu thân ngươi.”

Chờ đến khi hắn rời đi, ta mới xoay người.

Ở không xa, Ninh tần vẫn chưa rời bước, đứng đó chẳng rõ đã nhìn bao lâu.

Ta thản nhiên mỉm cười với nàng.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 27: Chương 27



Minh ước này vừa ký là kéo dài ba năm.

Ba năm ấy, Ninh tần được sủng ái trở lại, nhưng chẳng giành thêm được bao nhiêu quyền thế.

Ngược lại, hoàng hậu tuổi tác dần cao, vẫn vững vàng trên vị trí trung cung.

“Sứ thần sắp đến, nàng ta lại càng thêm ngang ngược.”

Hoàng hậu than phiền với ta, lại lo lắng nói:

“Nàng ta quá mức yên tĩnh, ta luôn có cảm giác phía sau còn ẩn giấu điều gì.”

Ta an ủi nàng rằng không cần lo nghĩ, cho dù thực sự có chuyện gì đang chờ phía trước, người phải đối mặt, e rằng chính là ta.

Nàng nhìn ta, ánh mắt càng thêm trầm ngâm:

“Ta sợ thật sự là ngươi.”

Trực giác của nữ nhân luôn nhạy bén.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nàng có thể đến giờ mới sinh nghi, đã nằm ngoài dự liệu của ta.

Nhưng ta chỉ cảm thấy sảng khoái.

Vì bao năm qua, chuyện đáng đến… cuối cùng cũng đã đến rồi.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 28: Chương 28



Từ Kiều Kiều điên cuồng đá ta quỳ sụp xuống, cười như kẻ mất trí:

“Ha ha ha ha ha! Phí Khởi, thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay!

Thôi Phục Linh, ta nên gọi ngươi là Thôi Phục Linh, hay Trần Tố Nương đây?”

Từ nhiều năm trước, đã không còn ai gọi ta bằng cái tên đó. Giờ nghe lại, lòng ta thoáng run lên.

Sứ thần nước Thiên Nguyệt không buồn để ý đến sự điên loạn của nàng ta, chỉ cúi xuống nhìn ta, chậm rãi cất lời:

“Dung phi nương nương, chuyện của ngươi, chúng ta đều đã biết.

Phu quân của ngươi, Cố Hành, chẳng phải chính là bị bệ hạ Đại Thịnh hại c.h.ế.t sao?

Hắn tử thủ cửa thành, cuối cùng lại bị hoàng đế các ngươi dâng hai tay cho kẻ khác.

Ngươi hận hắn, đúng không? Bằng không, ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở đây.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt như dò xét, rồi thấp giọng cười:

“Hơn nữa, ta nghe nói những năm gần đây, bệ hạ Đại Thịnh, thân thể ngày càng suy nhược.”

Ta thản nhiên hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Sứ thần cười cười: “Như vậy chậm rãi hành hạ, thì làm sao hả được cơn giận? Lẽ nào không nên khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn hay sao?”

Ta nâng mắt, nhìn về phía Từ Kiều Kiều đang đứng một bên:

“Ngươi cam lòng sao? Ngươi chẳng phải yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm?”

“Câm miệng!” Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, giọng đầy oán hận:

“Đừng nhắc đến hắn trước mặt ta! Lừa đảo! Đều là lừa đảo! Cái gì mà một đời một kiếp một đôi nhân! Dù có dùng cả một tòa thành để đổi lấy, cuối cùng hắn cũng vẫn nằm trong lòng nữ nhân khác! Hắn bảo ta rằng hắn là hoàng đế, hắn có quyền như vậy—ha ha ha, thật nực cười!”

“Trên đời này, thứ độc nhất chính là lòng người phản bội! Ta đã từng yêu hắn! Nhưng hắn thì sao? Chỉ vì một đứa con của ả hèn kém kia, liền giam ta hai năm! Hai năm trời! Những bữa cơm khô khốc, những tấm áo thô ráp, suýt chút nữa khiến ta phát điên!”

“Ta phải g.i.ế.c hắn! Ta muốn hắn chết!”

Hận ý của nàng ta quá sâu, vì yêu quá sâu.

Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần là hận, thì đều tốt cả.

Ta đáp lại nàng: “Như ngươi mong muốn.”

Không phí thêm lời với nàng ta nữa, ta cầm lấy độc dược, lặng lẽ rời đi.

Bởi vì ta còn rất bận, có người vẫn đang đợi ta.

Giống như lúc này đây.

Trước bậc thềm điện Thanh Vân, ta nhìn thấy hoàng hậu đang đứng đó, sắc mặt ngưng trọng.

Nàng mở lời trước: “Thái hậu nương nương muốn gặp ngươi.”

Ta khẽ gật đầu.

Chúng cung nhân đều lui xuống, ta một mình tiến vào trong điện.

Người đàn bà tóc trắng xoá ngồi trên cao, khuôn mặt đầy nếp nhăn, lặng lẽ quan sát ta.

“Trần Tố Nương.”

Ta cúi đầu: “Thần thiếp có mặt.”

Bà ta nhìn ta chằm chằm, giọng bình thản: “Ai gia vốn tưởng ngươi là kẻ an phận, không ngờ còn có tầng quan hệ này. Xem ra, chuyện năm xưa ngươi sẩy thai, hẳn đã biết là do ta sắp đặt rồi.”

Ta khẽ cười: “Thái hậu nương nương một mũi tên trúng ba con nhạn, quả nhiên anh minh.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Vừa dằn mặt Quý phi ngang ngược, vừa trừ bỏ cốt nhục của một ả tiện tỳ hèn kém, lại vừa giúp hoàng hậu thuận lợi hạ sinh hoàng trưởng tử.

Không anh minh sao?

Hoàng hậu đến giờ mới dần hiểu ra chuyện năm xưa, có lẽ cũng chỉ là kẻ nghe lệnh mà làm thôi.

Thái hậu lặng im một lúc, rồi từng chữ, từng chữ, chậm rãi cất giọng:

“Ai gia khi dạy dỗ đứa con này, hắn đã mười bốn tuổi, từ lâu đã bị phụ hoàng hắn dạy hư, ham mê sắc đẹp, hành sự không màng hậu quả. Hai vạn binh sĩ thành Tuỳ, là ai gia có lỗi với bọn họ, cũng là món nợ mà hoàng đế phải gánh.”

Nói đến đây, bà ta hạ giọng, ánh mắt sắc bén như đao:

“Nhưng Trần Tố Nương, người mà hôm nay ngươi gặp, chính là kết quả mà ngươi mong muốn sao?

Ai gia không muốn g.i.ế.c ngươi. Nhưng ngươi cũng chớ chạm vào lằn ranh đó.”

Có hoàng trưởng tôn, lòng thái hậu cũng rộng rãi hơn rồi.

Tất nhiên, nếu gần đây Phế Khởi không âm thầm động đến nhà mẹ đẻ của bà ta, thì có lẽ bà ta còn có thể rộng rãi hơn một chút nữa.

Ta quỳ xuống, trịnh trọng cúi đầu, từng chữ từng chữ khẳng khái nói:

“Tố Nương, phu quân c.h.ế.t trận vì nước, Tố Nương cũng là dân Đại Thịnh.

Tố Nương, tuyệt đối không phản quốc!”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 29: Chương 29



Trong đại điện, tiếng thở dài vang lên không dứt. Ta cũng không biết mình đã quỳ bao lâu, mãi đến khi Phục Âm mắt đỏ hoe đỡ ta đứng dậy.

Thế nhưng ta lại bật cười: “Khóc gì chứ? Chẳng phải mọi chuyện sắp kết thúc rồi sao?”

Đêm hôm đó, ta đứng ngoài cung môn, tự tay nghênh đón Phí Khởi trở về, đối với hắn lại càng dịu dàng chủ động hơn bao giờ hết.

Vịt Bay Lạc Bầy

Vì thế, trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn vẫn ôm chặt ta, gọi khẽ tên ta:

“Phục Linh, Phục Linh…”

Nhưng ta tên là Trần Tố Nương.
 
Back
Top Bottom