Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 10: Chương 10



Khi ta bước ra khỏi điện, đám cung nữ lập tức vây quanh, khéo léo lấy lòng.

“Cô cô, nương nương lại ban thưởng món ăn, có cả cá quế chiên giòn mà người thích nhất nữa.”

“Trong cung chúng ta, chỉ có cô cô là được nương nương yêu thích nhất, món này lần nào cũng có phần cho người.”

Ta mỉm cười nhìn những gương mặt trẻ trung, non nớt ấy, nhẹ nhàng nói:

“Các ngươi ăn đi, không cần để phần ta.”

“Sao vậy ạ? Cô cô chẳng phải rất thích ăn món này sao?”

Không… không phải ta thích ăn, mà là hắn thích.

Quý Phi ghi nhớ điều đó, nên món này lần nào cũng xuất hiện trên bàn.

Lúc đầu, món cá này vẫn còn được động đến đôi chút, nhưng theo thời gian, nó ngày càng nguyên vẹn hơn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta nhìn những cánh mai đã rụng quá nửa, khẽ cười:

“Có lẽ… ăn mãi cũng chán rồi.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 11: Chương 11



Năm hết Tết đến, biên cương chiến sự nguy cấp, bệ hạ đã mấy ngày chưa từng lưu lại tẩm cung của Quý Phi, chỉ ở trong ngự thư phòng lo liệu chính sự.

Ta cũng nhờ đó mà rảnh rỗi đôi chút, bèn đến rừng mai ngắt vài cành, định đặt vào bình phỉ thúy của Quý Phi, đợi đến khi nàng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy, tâm tình vui vẻ, không đến mức lại hắt nước rửa chân lên người ta.

Thời tiết càng lạnh, ta thực sự không muốn nhiễm phong hàn.

Nhưng ta không ngờ bệ hạ lại ở đó.

Rõ ràng tẩm cung của Quý Phi ngay gần bên, vậy mà ngài vẫn dừng bước giữa rừng mai, không tiến vào.

Rõ ràng trước kia, hễ xong việc triều chính, ngài liền nóng lòng không chờ nổi mà bước vào điện, cùng mỹ nhân chung chăn gối.

Ta vội quỳ xuống.

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp của đế vương, từng chữ từng câu như mang theo ý cười nhạt nhẽo:

“Thôi… Phục… Linh.”

“Nô tỳ có mặt.”

“Ngẩng đầu lên.”

Ta khẽ ngước mắt, chỉ thấy đế vương đang độ tráng niên, khí vũ hiên ngang, ngũ quan khắc họa một gương mặt đa tình trời ban.

Ánh mắt ngài lướt qua dung nhan ta, bỗng nhiên cất lời:

“Đào hoa ở Thanh Vân điện nở đẹp nhất, nơi đó vẫn còn trống, ngươi có muốn đến không?”

Ta đáp:

“Quý Phi nương nương không thích hoa đào.”

Ngài nhàn nhạt tiếp lời:

“Trẫm là nói… để ngươi một mình đến đó.”

Ta cúi đầu tạ ân:

“Thân phận cung tỳ vốn do thánh ý an bài, nô tỳ chỉ biết tuân theo, tạ chủ long ân.”

Ngài lại chăm chú quan sát ta, chậm rãi cất tiếng:

“Ngươi biết trẫm không phải có ý này.”

Trên cõi Đại Thịnh, kẻ đứng đầu thiên hạ, dẫu mỹ thực trong ngự thiện phòng có đến ba ngàn, dẫu ưa thích một món ăn cũng không thể ngày ngày chỉ dùng một món, cuối cùng cũng phải có thêm vài phần thức nhắm.

Chẳng qua vì tình nồng thuở trước, lời hứa một đời một kiếp một đôi nhân còn chưa nhạt, vậy nên không muốn tự mình bội tín, chỉ có thể chờ người khác đến phá vỡ.

Cũng như khi ngài chỉ đứng nhìn ta chịu đủ đắng cay nhục nhã, chưa từng mở lời, chỉ chờ ta không gánh vác nổi, bò dưới chân ngài, cầu xin chút thương xót.

Thế nhưng ta chỉ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn thẳng vào ngài, bởi lẽ ngài chưa cho phép ta cúi đầu, rồi điềm nhiên cất tiếng:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không hiểu.”

Ngài bật cười. Một tiếng cười chan chứa cơn giận.

“Thôi Phục Linh, gương mặt này của ngươi… đến khi nào mới xuất hiện một biểu cảm khác?”

Trên mặt ta rốt cuộc cũng lộ ra một thoáng kinh ngạc cùng bối rối.

Đế vương khựng lại một chút, sau đó vung tay áo rời đi.

Gió tuyết mỗi lúc một dày, rất nhanh đã xóa sạch hơi ấm nơi đây.

Chuyện hôm nay, tựa như một giấc mộng thoảng qua.

Từ đó về sau, dẫu bệ hạ có tới cung Quý Phi, cũng chưa từng liếc mắt nhìn ta lấy một lần.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 12: Chương 12



Ngày tháng như nước chảy, chớp mắt đã đến đêm trừ tịch, trong cung thiết yến linh đình.

Ta theo hầu Quý Phi tiến vào, cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy vị hoàng hậu vẫn thường nghe đồn.

Nàng trông chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt trong sáng, dung mạo diễm lệ, nhưng trên gương mặt lại phảng phất nét tịch liêu.

Khoác trên mình lớp lớp y phục cung đình, thế nhưng khi đứng cạnh Quý Phi, khí thế chẳng hề kém cạnh.

Cũng phải, dù gì cũng là đích nữ được nuôi dạy cẩn thận trong gia tộc quyền quý, sao có thể thua kém một nữ nhân ngoại quốc?

Nhưng cũng không lạ khi mãi đến lúc này ta mới được diện kiến nàng.

Từ khi Quý Phi nhập cung, bệ hạ đã miễn cho nàng quy củ mỗi ngày đến thỉnh an hoàng hậu.

Mà hoàng hậu thì sao?

Vịt Bay Lạc Bầy

Nàng gần như chưa từng rời khỏi cung của mình quá vài bước, mỗi ngày hoặc đến vấn an Thái Hậu, hoặc lặng lẽ ở lại trong điện, dường như sợ có người nhớ đến sự tồn tại của mình, hoàn toàn không chút hiện diện.

Tất nhiên, buổi yến tiệc đêm nay còn có cả phu nhân của các vị đại thần.

Khi ta lướt qua, liền nghe thấy những tiếng cười khẽ xen lẫn bàn tán:

“Cũng thật đáng thương, vậy mà đã thành quả phụ.”

“Đứa nhỏ mới mười sáu, lại là độc đinh trong nhà.”

“Thánh thượng khoan dung, chẳng phải đã ban tước vị rồi sao? Chiến tử nơi sa trường, cũng chẳng thể trách được.”

Trung tâm câu chuyện là một phụ nhân tóc đã điểm bạc, đuôi mắt hằn sâu nếp nhăn, dù có thoa bao nhiêu lớp phấn cũng chẳng che giấu được.

Nhưng nàng… thực ra cũng chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Chợt nhớ đến sáng nay, lúc chải đầu, ta cũng đã rụng đi một nắm tóc xanh.

À, ta cũng chỉ mới mười tám.

Bất giác, phụ nhân kia ngẩng đầu, vừa vặn chạm ánh mắt ta.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng liền lặng lẽ rời khỏi yến tiệc, không ngoái đầu nhìn lại.

Ta xoay người, trong lòng vẫn nhớ rõ lời Quý Phi đã dặn.

Đêm nay, sau yến tiệc, nàng sẽ chờ bệ hạ tại rừng mai.

Nàng bảo rằng, điệu múa quê hương nàng, chỉ khi tuyết lớn phủ trời, hồng mai rực rỡ bừng nở, mới có thể đẹp nhất.

Nhưng thật đáng tiếc, ta lại là kẻ bị lưu lại trông giữ cung điện.

Nàng chưa từng có ý định dẫn ta theo.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 13: Chương 13



Trong điện ấm áp, ta vén tay áo, để lộ cánh tay trắng ngần, chậm rãi cắt tỉa nhành mai vừa hái về.

Chỉ giữ lại thân chính, tỉa bỏ cành con, hoa nở rực rỡ, ban đầu là một chùm um tùm, cắt xong cũng chỉ còn lại một cụm ở giữa.

Làm việc này, ta lại vô cùng chuyên tâm.

Mãi đến khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, ta mới giật mình nhận ra sau lưng có người từ lúc nào.

Chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo ngã xuống đất.

Người phía trên hơi thở gấp gáp, ta dùng sức đẩy nhưng không thoát ra được, liền vội vàng lên tiếng:

“Bệ hạ! Nô tỳ là Phục Linh!”

Động tác của hắn khựng lại.

Đôi mắt đen thẳm như vực sâu không đáy.

Nhưng lại đủ tỉnh táo.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta nghĩ, có lẽ hắn đã nhìn thấy gương mặt vĩnh viễn bình lặng của ta cuối cùng cũng nứt vỡ.

Hoảng hốt và nhục nhã đan xen, ta lặp lại lần nữa:

“Bệ hạ, Quý Phi nương nương đang ở rừng mai, ngài nhận nhầm người rồi… Nô tỳ là Phục Linh…”

Lời chưa dứt, đã bị chặn lại.

Những nhành mai vừa cắt tỉa rơi tán loạn trên nền đất.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 14: Chương 14



Hương rượu hại người, thực sự hại người.

Đủ để khiến người ta dễ dàng trầm luân, rồi chẳng thể nhớ rõ những mảnh ký ức hỗn loạn kia.

Trong bóng tối, ta cầm kéo cắt tỉa cành mai, rạch một đường trên cánh tay mình.

Máu ấm nhỏ xuống, thấm vào long bào màu vàng rực, nhưng rất nhanh đã bị ta dùng mảnh vải đã chuẩn bị từ trước quấn chặt lại.

Trong lòng lặng lẽ nghĩ—

Mùa đông năm nay thật dài, may mắn thay, nó sắp qua rồi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mùa xuân, cũng nên đến thôi.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 15: Chương 15



“Bốp!”

“Tiện nhân! Bổn cung sớm đã biết ngươi tâm tư bất chính!

Không ngờ lại to gan đến mức dám nằm trên long sàng của bổn cung!

Hôm nay bổn cung nhất định phải g.i.ế.c ngươi! Giết ngay bây giờ!”

Ngọn nến chập chờn, bước chân vội vã tiến lại gần, bàn tay kia cũng vung xuống theo.

Cái tát bỏng rát giáng lên mặt, mang theo cơn phẫn nộ kinh thiên động địa của kẻ trên cao.

Ta chỉ khoác một lớp áo mỏng, thuần thục quỳ xuống đất, trong lòng chỉ có một suy nghĩ—

Thì ra dù là một Quý phi khuynh quốc khuynh thành, khi bị ghen tuông và oán hận che mờ lý trí, gương mặt méo mó ấy cũng trở nên xấu xí đến vậy.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng nương nương à, người cũng từng vì gương mặt này mà được sủng ái.

Giờ đây, bộ dạng này của người—làm sao có thể khiến bậc đế vương trên long sàng còn động lòng thương tiếc nữa?

Ta không lên tiếng, cũng không kêu oan, chỉ lặng lẽ chịu đựng những cú đá, cú đ.ấ.m như ngầm chấp nhận mọi tội danh.

Cơn giận của Quý phi bùng lên đến cực điểm, nàng ta thét lên, lao tới, móng tay sắc bén sắp cào nát khuôn mặt nhạt nhòa của ta.

“Đủ rồi.”

Một bàn tay mạnh mẽ ngăn lại.

Trong căn phòng này, thậm chí cả Đại Thịnh, người có quyền lực cao nhất rốt cuộc cũng không còn im lặng nữa.

Giọng nói mang theo vẻ không kiên nhẫn xen lẫn chút phiền muộn:

“Là ý chỉ của trẫm, không liên quan đến nàng ta.

Quý phi, nàng càng lúc càng không hiểu quy củ rồi.”

“Choang!”

Chiếc bình ngọc bích trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Một mảnh nhỏ văng trúng mu bàn chân ta, ta khẽ run lên theo phản xạ.

Bỗng nhiên, một cảm giác chênh vênh ập đến—

Ta bị bế bổng lên, rơi vào một vòng tay rộng lớn, vững chãi.

Quý phi trừng mắt đầy kinh hoàng, không thể tin nổi.

Nàng ta hẳn là nhớ rất rõ—

Hôm nay là lần đầu tiên từ khi bước chân vào Đại Thịnh, nàng ta bị trách phạt thẳng mặt như thế này.

Mà người quở trách nàng ta, chính là bậc quân vương từng hứa hẹn cả đời sủng ái.

Đôi mắt rực rỡ ánh lên lệ quang, những giọt nước mắt tựa chuỗi trân châu đứt đoạn, lã chã rơi xuống.

Nhưng lần này, chẳng ai động lòng cả.

Bóng đế vương xa dần, chẳng buồn ngoái lại.

Bởi vì… quá xấu.

Kinh hoàng, căm hận, kiêu ngạo, ghen tỵ—tất cả hòa vào một gương mặt, xấu xí đến cực độ.

Vừa ra khỏi cung điện, gió lạnh thổi tới, ta theo phản xạ rụt người lại.

Hắn bật cười một tiếng, lồng n.g.ự.c khẽ rung lên.

“Rét như vậy mà cũng sợ, vậy sao lúc bị đánh lại cứng đầu không chịu cầu xin?”

Đầu ta vùi sâu vào lòng hắn, chẳng muốn nhìn thấy gương mặt ấy.

Giọng nói ta vang lên, có chút buồn bực:

“Đó là nương nương, nô tỳ là người của nương nương.”

Hắn không chút do dự nói:

“Từ nay về sau—không còn phải thế nữa.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 16: Chương 16



Đêm trừ tịch, bệ hạ từ cung Quý phi bế ra một mỹ nhân, hôm sau liền sắc phong làm Tần, ban cho Thanh Vân điện.

Thăng vị như vậy, quả thực không khác gì năm xưa khi Từ Kiều Kiều vừa vào Đại Thịnh đã được phong thẳng làm Quý phi—hoàn toàn không theo lẽ thường.

Nhưng chính vì thế, hậu cung vốn tĩnh lặng suốt một năm trời, nay lại dậy sóng.

Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc sau một năm độc sủng, cuối cùng cũng có người phá vỡ cục diện.

Chúng phi tần cũng vì vậy mà bừng lên sức sống.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hôm sau, khi ta đến cung Hoàng hậu thỉnh an, nơi ấy đã chật kín người.

Ánh mắt họ cháy rực hiếu kỳ, nhưng khi nhìn rõ dung mạo ta, sắc mặt lại lộ vẻ thất vọng.

“Chỉ nhan sắc thanh tú một chút mà thôi, có gì đặc biệt chứ?”

Chỉ có Hoàng hậu mỉm cười, dịu dàng nói với ta:

“Muội muội vất vả rồi.”

Ta cung kính hành lễ, không hề vượt lễ nghi.

Nàng nhìn ta, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Từ đó về sau, những lúc rảnh rỗi, nàng thường mời ta đến cung mình ngồi một lát, đôi khi cùng ta đọc thơ, gương mặt luôn thấp thoáng ý cười.

Nhưng ta không phải lúc nào cũng có thời gian rảnh.

Hai tháng qua, Hoàng thượng gần như luôn ở lại điện của ta.

Ta không bài xích, cũng không khoe khoang.

Chỉ là, thỉnh thoảng có tin Quý phi lâm bệnh truyền đến bên ngoài điện.

Hắn do dự giây lát, ta không nghe rõ, chỉ khẽ mỉm cười với hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

“Sao vậy?”

Ánh mắt hắn lập tức ghim chặt trên mặt ta, rồi bất chợt ôm chặt lấy ta, có chút vội vàng.

Cứ thế hai tháng trôi qua, cuối cùng, Quý phi không thể ngồi yên được nữa.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 17: Chương 17



Hôm đó, ta vẫn ngồi trong điện chờ Hoàng thượng đến.

Nhưng thứ chờ được lại là tin tức: trên đường đến Thanh Vân điện, Hoàng thượng gặp Quý phi quỳ dài không dậy, liền đổi hướng mà đi.

“Sao có thể như vậy! Nàng ta dù gì cũng là Quý phi!”

Cung nữ bên cạnh ta giận đến mức không nhịn được—chính là người từng được Quý phi sai đi truyền tin cho Hoàng thượng đến mai lâm đêm trừ tịch, nhưng cuối cùng lại không chuyển lời trọn vẹn.

Tên nàng là Phục Âm.

Ta nhắc nhở nàng:

“Cẩn thận lời nói.”

Nàng ta cắn môi, rõ ràng vẫn không cam lòng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta thấy buồn cười, bèn trấn an nàng:

“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Ít nhất, ngươi có thể ăn thêm một bát cơm mà không cảm thấy ghê tởm.”

Nàng ta như bị thuyết phục, nuốt khan một ngụm nước bọt.

Ta lại nói:

“Bữa tối nay, thêm một đĩa cá quế tùng thử đi.”

“Nương nương không phải đã ăn đến ngán rồi sao?”

Ta cười nhạt:

“Nhưng dù sao cũng là món yêu thích nhất. Hai tháng không đụng tới, chung quy vẫn thấy nhớ.”

“Có điều, vẫn nên thêm ít món ăn kèm thì hơn.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 18: Chương 18



Quý phi được sủng ái trở lại vốn chưa bao giờ là chuyện khó.

Tính nàng kiêu căng, mà Hoàng thượng là thiên tử, tự nhiên không thể cúi đầu.

Chỉ cần nàng hiểu ra điều này, chịu bước ra bước đầu tiên, thì bước thứ hai, bước thứ ba, Hoàng thượng ắt sẽ vì nàng mà đi tiếp.

Đây là vinh sủng mà thiên tử ban cho, cũng là thiên vị.

Dĩ nhiên, hôm sau Hoàng thượng cũng đến tìm ta, sắc mặt có phần phức tạp.

Mà ta vẫn ngái ngủ, như thường lệ, nhìn chàng cười khẽ:

“Bệ hạ đến rồi.”

Thấy ta không có vẻ giận dữ, sắc mặt chàng dần dịu lại, nhưng rồi như chợt nghĩ đến điều gì, bỗng hỏi:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Nàng có biết hôm qua trẫm đã đi đâu không?”

Ta không hiểu vì sao chàng hỏi vậy, chỉ đáp:

“Tự nhiên biết chứ. Hôm qua bệ hạ đến chỗ Quý phi nương nương.”

“Nàng nghĩ sao?” Chàng lại hỏi.

Ta thuận theo ý chàng:

“Là chuyện tốt. Bệ hạ có giai nhân bầu bạn, thần thiếp xin chúc mừng bệ hạ.”

Sắc mặt chàng đột nhiên sa sầm:

“Trẫm tìm nữ nhân khác, nàng lại cao hứng đến vậy?”

Ta hỏi ngược lại:

“Bệ hạ không vui sao?”

Nếu không vui, làm sao có thể ở lại cả đêm đến tận sáng?

Chàng quả nhiên nghẹn lời, quay lưng rời đi không ngoảnh lại.

Thật kỳ lạ.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 19: Chương 19



Quý phi tuy được sủng ái trở lại, nhưng không còn là độc sủng.

Hoàng thượng dường như đã quên mất ta, thường xuyên lưu lại cung của Quý phi, đôi khi cũng đến chỗ các tần phi khác, nhưng duy chỉ không đặt chân đến cung Hoàng hậu.

Bởi trong mắt chàng, Hoàng hậu quá mức khô khan, vô vị.

Trong chốc lát, hậu cung lại trở về dáng vẻ như khi chưa có Quý phi.

Không ai bận tâm đến vị Hoàng hậu không được sủng ái, cũng chẳng ai để ý đến một phi tần từng được cưng chiều hết mực rồi lại bị thất sủng.

Chỉ là, không biết trong cung Quý phi, đồ sứ vẫn còn nguyên vẹn được mấy phần.

Con người vốn dĩ không thể cứ kìm nén mãi, kìm quá lâu, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta canh thời gian, nhận lời mời dự tiểu yến của Hoàng hậu.

Trên bàn, nàng chuẩn bị sẵn món tùng thử quế ngư (cá quế chiên xốt chua ngọt) cho ta, thậm chí còn đẩy đến ngay trước mặt ta.

Nhìn chằm chằm một lúc, ta không kìm được mà buồn nôn.

Hoàng hậu bị dọa sợ, kinh ngạc hỏi:

“Sao lại như vậy?”

Ta cũng chẳng để tâm, chỉ phất tay đáp:

“Có lẽ ăn đến ngán rồi.”

Nàng gật đầu, ra lệnh cho người mang đi.
 
Back
Top Bottom