Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNbBK9Orp4StrJv1B0fdgCA8gf_JqA2miMmENcxrxvd5mxpintvTZWnfzqqAIk3Pg1XXfLuavAQfvWnRMXB_3eO56gbmg_c2KoVkXTvIc5R2aaqLjwqNRaDbB3DSOxSjpjLx2wJ49n1oFe3xhXu2dYm=w215-h322-s-no-gm

Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Tác giả: Tuyệt Tình Khanh Chủ Đẳng Trước
Thể loại: Cung Đấu, Cổ Đại, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 绝情坑主 等著

Thể loại: Cổ Đại, Ngược, Ngược Luyến Tàn Tâm, Cung Đấu

Team dịch: Vịt Bay Lạc Bầy 🐣

Văn án:

Phí Khởi dùng thành trì để đổi lấy mỹ nhân, hào khí ngút trời, tạo nên một câu chuyện truyền kỳ. Đáng tiếc, ta không phải mỹ nhân đó, cũng không phải Phí Khởi, ta và hắn vốn chẳng quen biết.

Phu quân ta chỉ là một binh sĩ giữ thành, vì quyết không đầu hàng mà chết trong trận chiến ấy, cuối cùng bảo vệ được thành trì. Năm sau, Phí Khởi lấy thành đổi mỹ nhân, còn ta trở thành nô tỳ rửa chân bên cạnh mỹ nhân ấy.​
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 1: Chương 1



Khi hầu hạ Từ Quý Phi rửa chân, ta vô tình bắt gặp nàng nổi trận lôi đình, cơn giận dữ thẳng hướng Phượng Loan Cung, thanh âm chẳng hề kiêng nể.

Chỉ vì hôm nay là sinh thần Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đã nán lại đó một canh giờ.

“Con tiện nhân giỏi lắm! Bổn cung quả thực xem thường ngươi rồi! Chẳng lẽ các ngươi đều ỷ thế h.i.ế.p đáp bổn cung vì bổn cung là người ngoài hay sao? Chỉ có chút danh phận đã dám làm cao, thật sự tưởng bổn cung không trị được ngươi à? Cẩn thận cái mạng chó của ngươi đấy!”

Nàng giận dữ quát mắng nữ quan đang quỳ dưới đất, dung nhan dù vì tức giận mà méo mó nhưng vẫn diễm lệ vô song.

Nữ quan nín lặng như cút, không dám phản bác, bởi ai cũng hiểu, Quý Phi đang mượn cớ trách phạt kẻ khác để trút giận.

Nhưng không ai dám hé môi, bởi nàng là mỹ nhân mà Hoàng Thượng dùng cả thành trì để đổi lấy.

Từ ngày nàng vào cung, ba ngàn mỹ nữ chẳng khác gì hư vô, mọi sủng ái đều đổ dồn lên một mình nàng.

Nếu không phải Hoàng Hậu là cháu ruột của Thái Hậu, lại còn là thanh mai trúc mã của Hoàng Thượng, e rằng một canh giờ trong ngày sinh thần kia cũng chẳng thể giữ chân được người.

Ta cúi đầu, lặng lẽ lấy khăn lau đôi chân trắng muốt như ngọc, cẩn trọng đến từng chi tiết.

Mỹ nhân vẫn tiếp tục nổi giận, có lẽ đã chán ghét sự yên lặng của những kẻ không dám chống đối, liền một cước đá thẳng vào n.g.ự.c ta.

Một chân còn lại vô ý rơi vào chậu nước, bọt nước văng tung tóe, táp thẳng lên mặt ta.

Nhiệt độ ấm áp của nước hòa cùng cơn đau nơi lồng n.g.ự.c khiến ta hít sâu một hơi lạnh buốt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không dám phát ra dù chỉ một tiếng r*n r*.

Quý Phi cúi đầu nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch lên đầy trào phúng, dùng mu bàn chân móc lấy cằm ta, ép ta phải ngẩng mặt lên đối diện với nàng:

“Sao? Ngươi cũng dám oán hận bổn cung?”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt vẫn hướng xuống dưới, nhẹ nhàng cầm khăn lụa lau sạch vết nước trên chân nàng, khẽ giọng đáp:

“Nô tỳ không dám, chỉ lo lắng không biết cú đá vừa rồi có khiến nương nương bị thương hay không?”

Nàng thoáng sững người, sau đó bật cười khinh miệt:

“Tiện tỳ đúng là tiện tỳ, chỉ đáng làm nô tài rửa chân cho bổn cung!”

Ta thuận miệng đáp lời:

“Nô tỳ là nô tài, nhưng cũng là nô tài của nương nương, vẫn cao quý hơn những kẻ khác trong cung. Được hầu hạ nương nương rửa chân, ấy là phúc phận tu luyện tám đời của nô tỳ.”

Lời ta nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng dường như lại khiến tâm tình nàng dịu đi đôi chút.

“Xem như ngươi biết điều.”

Nàng không nói thêm nữa, bởi sau lưng truyền đến một thanh âm trầm thấp:

“Kiều Kiều.”

Tay ta thoáng khựng lại.

May mắn thay, Quý Phi vui mừng khôn xiết, không phát hiện ra sự bất thường ấy.

Nàng lập tức nhấc chân trần chạy về phía người đàn ông đứng không xa, giọng nói mềm mại tựa lông vũ phất nhẹ nơi đáy lòng:

“Hoàng Thượng~ Người sao lại tới đây? Không phải đã định bồi tiếp Hoàng Hậu ở Phượng Loan Cung sao? Thiếp còn tưởng, người đã quên mất Kiều Kiều rồi chứ.”

Vừa nói, khóe mắt đã long lanh giọt lệ trong suốt.

Mỹ nhân rơi lệ, tựa đóa lê hoa đẫm sương, ai nhìn thấy lại không xót xa?

Phí Khởi cũng vậy, thậm chí càng thêm mê đắm. Chỉ một giọt lệ ấy, hắn có thể vì nàng mà dâng cả thành trì.

“Nàng nói linh tinh gì vậy? Trẫm chỉ coi Diệu Yên như muội muội mà thôi. Hôm nay mẫu hậu cũng ở đó, trẫm mới ngồi lâu hơn một chút, làm sao có thể quên Kiều Kiều được?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Thật chứ?” Quý Phi ngây thơ hỏi lại.

Ánh mắt Phí Khởi tràn đầy nhu tình, ôm lấy mỹ nhân vào lòng, đáy mắt dâng trào dục niệm.

Bỗng hắn phát hiện nàng chân không giày, bèn hỏi:

“Sao lại không mang giày?”

“Không phải vì thần thiếp nôn nóng muốn gặp Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng trách thần thiếp ư?”

“Hahaha, sao lại là lỗi của nàng được? Thiên hạ này, ai ai cũng có thể sai, nhưng duy chỉ có Kiều Kiều là không thể!”

Phí Khởi cười lớn, bế nàng vào lòng, từng bước tiến về phía long sàng. Thanh âm phán xuống:

“Kẻ rửa chân, phạt quỳ bên ngoài một canh giờ.”

Những lời sau đó, ta chẳng còn nghe rõ nữa.

Bởi vì ta đã bước ra khỏi cửa.

Hoàng thành vào đông lạnh buốt thấu xương, nước rửa chân trên mặt tựa như đóng băng trong khoảnh khắc, khiến làn da ta cũng như đông cứng lại.

“Mau quỳ xuống đi, thứ hạ tiện! Ngươi thực sự nghĩ Quý Phi nương nương dễ dàng thân cận ư? Hừ, đáng đời!”

Nữ quan chưởng sự trong lòng vốn đã bực bội, liền thừa cơ đá mạnh vào đầu gối ta, khiến ta ngã xuống nền tuyết lạnh.

Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo khe khẽ.

Dĩ nhiên, tiếng cười trong điện càng lớn hơn.

Ta cứ thế lặng lẽ quỳ, lặng lẽ lắng nghe.

Có lẽ do tiếng cười quá chói tai, hoặc cũng có lẽ vì mùa đông năm nay quá lạnh, mà ta lại sinh ra ảo giác.

Ta nhìn thấy một thân ảnh khoác giáp bạc bước về phía mình, dịu dàng cầm lấy đôi tay ta, ánh mắt đầy xót xa:

“Sao lại không vào trong? Bên ngoài lạnh lắm, Tố Nương, chúng ta vào nhà đi.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 2: Chương 2



Mắt ta hơi ươn ướt, nhìn hắn với đôi mày rủ thấp, làn da rám nắng hơn trước, vậy mà vẫn ngốc nghếch nhoẻn miệng cười với ta.

“Tố Nương, chúng ta lại thắng trận rồi! Ta g.i.ế.c được năm tên địch, trong đó có một tên tiểu đầu lĩnh. Tướng quân đi ngang qua còn đặc biệt hỏi tên ta nữa!”

“Tố Nương, biên cương lạnh quá. Ta nghĩ kinh thành chắc cũng chẳng ấm hơn bao nhiêu, nên tiền quân lương lần này ta đều để dành cả. Nàng cầm lấy, mua thêm áo bông, đừng để bị rét cóng.”

“Tố Nương, lần này ta g.i.ế.c được mười lăm tên địch! Tướng quân nói nếu ta cố gắng, nhất định sẽ phong ta làm Bách phu trưởng. Đến lúc đó quân lương tăng lên, ta có thể mua cho nàng một cây trâm bạc, chắc chắn đẹp hơn cây trâm hoa đào ta tự khắc.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta nghe mà dở khóc dở cười: “Sao cái gì chàng cũng chỉ nghĩ đến ta, không biết tự sắm lấy một bộ áo ấm hay sao?”

“Sao có thể chứ! Tố Nương là thê tử của ta, bạc ta kiếm được đương nhiên phải dành cho nàng. Tuy không nhiều, nhưng ta sẽ càng cố gắng hơn. Một ngày nào đó, ta nhất định để nàng trở thành phu nhân của đại tướng quân!”

Nhưng cuối cùng, ước nguyện ấy chẳng bao giờ thành.

Năm thứ hai, hắn c.h.ế.t trong thành ấy.

Lá thư nhà cuối cùng thấm đẫm máu, những nét chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc chỉ để lại vỏn vẹn mấy lời:

“Tố Nương, thê tử của ta, ta có lỗi với nàng. Nhưng ta là binh sĩ của Đại Thịnh, là con dân của Đại Thịnh, thề c.h.ế.t không hàng.”

Ta gào khóc đến lạc cả giọng, nôn ra m.á.u không ngừng.

Cuối cùng, ta khoác hành trang lên vai, định đi đến tòa thành mà hắn thà c.h.ế.t cũng muốn bảo vệ, chỉ để nhìn nó một lần.

Thế nhưng, khi ta bước lên thuyền, lão lái đò lại thở dài than thở:

“Chỉ e cô nương không đi được rồi. Nơi ấy giờ đã thành đất của nước khác. Bệ hạ của chúng ta, chỉ vì một mỹ nhân tựa tiên giáng trần, chẳng hề đắn đo mà dâng cả thành trì cho ngoại bang.”

Biên cương loạn lạc, ta nhìn thấy một cô nương chạy nạn c.h.ế.t ven đường.

Ta tự tay đào một cái hố, chôn cất nàng, rồi lấy đi tên của nàng, bước vào hoàng cung.

Thứ giúp ta qua được sự kiểm tra của mama quản sự, chính là cây trâm bạc mà ta đã dâng lên.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 3: Chương 3



Tuyết lớn bay đầy trời. Sau cơn ân sủng, Hoàng Đế cũng vì triều chính bận rộn mà vội vã rời đi, lướt qua ta mà chẳng buồn liếc mắt một lần.

Ta không thể gắng gượng thêm nữa, cơ thể khụy xuống.

Lúc tỉnh lại, mama cùng phòng thở dài: “Xem như ngươi gặp họa mà hóa phúc rồi.”

Căn phòng nhỏ này, ta chuyên rửa chân, còn bà chuyên dọn nhà xí. Bình thường bà vẫn hay chiếu cố ta, chỉ là bây giờ e rằng nơi này chỉ còn lại mình bà mà thôi.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Quý Phi nương nương nói, khi nào ngươi tỉnh thì đến hầu hạ bên cạnh nàng.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 4: Chương 4



Nói là hầu hạ, nhưng thực chất cũng chỉ là đi theo sau nàng, cách mấy tầng cung nữ tâm phúc, làm vài việc vặt vãnh mà thôi.

Quý Phi được sủng ái quá mức, thành ra hay quên, nào có nhớ đến một kẻ rửa chân nhỏ bé như ta?

Trái lại, đám cung nữ thấy ta xuất thân thấp kém, thường xuyên giở trò gây khó dễ.

Đối với điều này, ta luôn chỉ cười mà không nói, chưa từng phản kháng.

Lâu dần, họ cũng thấy chán, bèn lén lút đẩy phần việc của mình sang cho ta.

Nhưng nếu ba ngàn sủng ái chỉ dồn vào một người, thì ba ngàn oán hận cũng sẽ đặt lên kẻ ấy.

Quý Phi độc chiếm thánh ân, kiêu căng ngang ngược.

Vậy mà chẳng những Phí Khởi không tức giận, mà còn khen nàng ngay thẳng, bộc trực.

Những phi tần từng được hắn yêu thương, kẻ thì chịu cảnh lạnh nhạt, kẻ thì hoặc vô tình hoặc hữu ý mà vướng phải họa sát thân.

Người thì gia tộc sa sút, kẻ thì chỉ vì lỡ đắc tội Quý Phi mà bị đày vào lãnh cung.

Hoàng hậu còn nhỏ tuổi, chẳng biết quản lý, mà Thái hậu cũng đã nhiều lần vào cung khuyên can, nhưng lần nào cũng thất vọng trở về.

Bóng tối dần bao trùm lên tất cả phi tần trong cung.

Cuối cùng, vào một ngày nọ, trước hồ sen trong ngự hoa viên, Dụ Tần – người đã bị ghẻ lạnh suốt nửa năm trời – bất ngờ lao đến, đẩy Quý Phi xuống dòng nước mùa đông lạnh buốt.

Nàng ta cười như kẻ điên:

“Từ Kiều Kiều! Yêu nữ nhà ngươi! Chỉ vì ta cãi lại một câu, mà toàn bộ gia tộc ta bị gán tội danh hoang đường rồi c.h.é.m đầu! Ngươi đáng phải chết! Dù có mất mạng, ta cũng phải kéo ngươi cùng xuống địa ngục! Ha ha ha ha ha!”

Khung cảnh lập tức hỗn loạn.

Đám cung nữ hoảng sợ la hét đòi cứu người, nhưng chẳng ai dám để thái giám chạm vào thân thể ngọc ngà của Quý Phi.

Ngay trước mắt, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành sắp hương tiêu ngọc vẫn.

Ta không do dự, nhảy thẳng xuống hồ nước lạnh như cắt da.

Lớp cung y nặng nề càng khiến thân thể ta thêm trĩu xuống, mà người sắp c.h.ế.t đuối khi thấy cứu tinh lại càng liều mạng bám chặt.

Đến khi ta đẩy được Quý Phi lên bờ, tất cả mọi người đều xúm vào vây quanh nàng.

Không một ai đưa tay kéo ta lên.

Nhưng ta không thể chết.

Kế hoạch của ta chỉ vừa mới bắt đầu.

Ta bấu chặt lấy mép đá, từng chút một trèo lên.

Bên kia, Dụ Tần bị thị vệ khống chế, ánh mắt ngập tràn hận thù nhìn ta chằm chằm:

“Ngươi cứu ả, chính là giúp kẻ ác làm điều dữ! Ngươi sẽ không được c.h.ế.t tử tế! Ngươi đáng lẽ phải cùng ả xuống địa ngục!”

Ta khẽ mỉm cười.

Phải, ta sẽ không được c.h.ế.t tử tế.

Nhưng Dụ Tần à, cả gia tộc ngươi bị giết, thật sự chỉ vì một Quý Phi hay sao?

Vịt Bay Lạc Bầy

Vì sao ngay cả mạng cũng không cần, nhưng ngươi vẫn không dám kéo kẻ thù thực sự cùng chết?
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 5: Chương 5



Sự việc ngoài ý muốn này khiến Phí Khởi tức giận vô cùng.

Thiên tử nổi giận, m.á.u chảy ngàn dặm.

Dụ Tần – kẻ đầu sỏ gây ra chuyện – bị lăng trì xử tử.

Đám cung nữ tâm phúc bên cạnh Quý Phi đều được ban cho một sợi dây thừng, treo cổ trong ngục thất của Thận Hình Ty.

Còn ta, ta được vội vã thay cho một bộ y phục sạch sẽ, run rẩy quỳ dưới chân giường Quý Phi.

Hoàng đế ngồi bên mép giường, dỗ dành mỹ nhân xong, rồi lạnh lùng cất giọng đầy uy nghi:

“Là ngươi đã cứu Kiều Kiều?”

Giọng ta không lớn không nhỏ:

“Bẩm bệ hạ, là nô tỳ.”

“Ngươi tên gì?”

Ta nuốt xuống cái tên “Trần Tố Nương”, đáp:

“Phục Linh.”

“Nô tỳ, Thôi Phục Linh.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Hắn không tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên nói:

“Từ nay, ngươi sẽ theo hầu Kiều Kiều, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an nguy của nàng. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội ngươi.”

Ta dập đầu thật mạnh xuống đất, trán chạm nền phát ra âm thanh giòn tan:

“Nô tỳ khấu tạ long ân.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 6: Chương 6



Quý Phi tỉnh lại, nghe xong chỉ im lặng hồi lâu, sau đó mới bảo ta ngẩng đầu lên.

Nàng chăm chú quan sát gương mặt ta, chậm rãi hỏi:

“Hoàng thượng đã hỏi tên ngươi?”

Ta đáp:

“Bệ hạ hỏi danh tánh nô tỳ, chỉ là để ghi nhớ mạng sống của nô tỳ mà thôi. Nếu sau này nương nương gặp chuyện, cả nhà nô tỳ khó tránh khỏi liên lụy.”

Lúc này, nàng mới khẽ cười, ung dung v**t v* gò má mình:

“Bổn cung đã nói rồi, chẳng qua chỉ là có chút nhan sắc mà thôi. Hoàng thượng có bổn cung – đóa mẫu đơn rực rỡ này – còn chưa đủ sao? Hậu cung bao nhiêu oanh oanh yến yến còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ lại để mắt đến một bông hoa trắng nhạt nhòa như ngươi?”

Ta vội cúi đầu, sợ hãi nói:

“Nô tỳ không dám.”

Nàng nhếch môi, cười nhạt:

“Ngươi cũng không dám đâu.”
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 7: Chương 7



Ngày tháng dường như lại quay về như trước.

Phí Khởi vẫn quấn quýt bên Quý Phi như hình với bóng, còn ta vẫn đứng ngoài điện.

Chỉ khác là lần này, ta không quỳ mà đứng thẳng, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên trong, sợ rằng chủ nhân có căn dặn gì mà ta bỏ sót.

Khi cửa điện mở ra, ta cúi thấp đầu, không dám liếc nhìn người từ trong bước ra.

Phí Khởi lại vội vã rời đi, nhưng lần này không phải vì quốc sự mà vì Phượng Loan Cung xảy ra hỏa hoạn, cung nữ hoảng loạn chạy đến bẩm báo.

Người trong cung của Quý Phi lần này lại khổ sở.

Người trong lòng đột ngột rời đi, mỹ nhân tức giận đập nát cả một gian điện, cuối cùng thậm chí còn lấy cớ bệnh tật để từ chối mấy lần triệu kiến của Phí Khởi.

Ta nhặt lên một bình sứ bị vỡ một góc.

Vì ta chưa từng trút giận lên bọn hạ nhân nên cung nữ thu dọn cũng dám nói chuyện với ta nhiều hơn một chút:

“Cô cô, nghe nói đây là một món đồ do quan diêu vô tình luyện ra, độc nhất vô nhị, đáng giá nghìn vàng, thật đáng tiếc. Nhưng nếu tìm được thợ giỏi, chắc chắn có thể sửa lại.”

Ta khẽ cười, vuốt nhẹ lên vết rạn:

“Đúng vậy, chắc chắn có thể sửa lại.”

Nhưng dù có sửa đến đâu, vết nứt vẫn sẽ còn, phải không?

Cung nữ ngẩn người nhìn ta, thì thầm:

“Cô cô cười lên thật đẹp… rõ ràng ngày thường không thấy như vậy…”

Nói là gọi ta “cô cô”, nhưng thực chất ta cũng chỉ hơn nàng ta vài tuổi.

Chung quy lại, ta cũng chỉ là một tân nương vừa gả được một năm đã thành quả phụ.

Ta không đáp, chỉ bảo bọn họ dọn dẹp xong thì lui xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh quấy nhiễu giấc nghỉ của Quý Phi.

Bên ngoài trời lại đổ tuyết lớn, hoa mai trong sân nở rộ đỏ rực.

Ta đã quen đứng ngoài điện, ngày qua ngày canh giữ.

Các cung nữ sợ ta sinh bệnh, đến lúc đó không ai thay họ gánh chịu cơn thịnh nộ của Quý Phi, bèn khoác thêm cho ta một chiếc áo choàng dày.

Nhìn theo ánh mắt ta, họ tò mò hỏi:

“Cô cô thích mai sao?”

Ta cười nhạt:

“Không, ta thích đào hơn.”

“Mùa đông lạnh lẽo quá. Những gì nở trong mùa đông, ta đều không thích.”

Nhưng Quý Phi lại thích.

Nàng ta yêu sắc đỏ dưới lớp tuyết trắng, yêu ngồi trong điện ấm áp, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy.

Nàng ta không biết, ở nơi biên cương xa xôi kia, trong những ngày tuyết lớn như thế này, những binh lính khoác trên mình chiếc áo bông mỏng manh, làm sao có thể cầm cự được?

Cung nữ không đáp lời ta nữa, đột nhiên quỳ sụp xuống.

Ta theo bản năng quay đầu lại.

Ở cửa điện, đế vương khoác long bào màu vàng sáng cũng đang nhìn ta.

Ta ngây người, vội cụp mắt xuống, cùng quỳ theo.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đôi giày gấm thục và vạt áo hoàng bào ngay trước mặt ta.

Phí Khởi hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Ta đáp:

“Phục Linh.”

“Nô tỳ, Thôi Phục Linh.”

Lần này, ta biết hắn đã ghi nhớ cái tên của ta.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 8: Chương 8



“Bên ngoài có chuyện gì? Ồn ào cái gì vậy?”

Quý Phi vốn ngủ rất nông, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm nàng ta tỉnh giấc, giờ đây đã bắt đầu nổi giận.

Ta định lên tiếng nhưng cũng không dám đứng dậy.

Ngược lại, người trước mặt ta lại đẩy cửa bước vào, giọng nói mang theo ý cười:

“Kiều Kiều.”

Một tiếng gọi thân mật thôi cũng đủ khiến mỹ nhân mềm nhũn cả người, hương thơm lan tỏa khắp gian điện.

Ta chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh dặn người hầu chuẩn bị nước ấm.

Với thân phận hiện tại của ta, đây vốn không phải việc ta nên làm.

Thế nhưng cung nữ bê chậu nước vào lại khó xử quay ra, do dự nhìn ta:

“Cô cô, nương nương nói muốn ngươi tự tay mang vào.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta hơi sững người, rồi nhận lấy chậu nước, bước vào trong điện.

Hơi ấm trong phòng xua đi cái lạnh trên người ta, bên tai những tiếng thì thầm càng thêm rõ ràng, lả lướt đến mức khiến người ta đỏ mặt.

Cũng phải thôi, Quý Phi vốn là người ngoại tộc, cử chỉ luôn táo bạo hơn nữ tử Đại Thịnh.

Ta nghĩ vậy, ngoan ngoãn cúi đầu, hoàn toàn thờ ơ với những âm thanh khiến người ta phải ngượng ngùng kia.

Quý Phi cũng chẳng để tâm đến ta, dường như gọi ta vào chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên mà thôi.

Ta cứ lặng lẽ làm việc của mình, vừa định lui ra thì bỗng nghe thấy một tiếng động.

Vô thức liếc mắt nhìn qua, mới phát hiện Quý Phi không biết từ lúc nào đã ngủ say.

Đế vương ánh mắt sáng rõ, vừa vặn đối diện với ta.

Ta mặt không đổi sắc, hành lễ, lặng lẽ lui ra, như thể chưa từng xuất hiện.
 
Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 9: Chương 9



Sau một đêm, những tin đồn về việc Quý Phi thất sủng biến mất sạch sẽ.

Từng rương thưởng ban không đếm xuể được khiêng vào cung, Hoàng đế cũng không còn lui tới chỗ Hoàng hậu nữa. Mỗi khi xong việc triều chính, hắn chỉ ở lại cung của Quý Phi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ có điều, mỗi lần Hoàng đế đến, Quý Phi lại rất thích gọi ta theo hầu.

Khi hắn cùng nàng ngâm thơ đối câu, ta đứng bên cửa sổ, che gió lạnh mà lặng lẽ mài mực, chỉ vì Quý Phi sợ lạnh nhưng cũng không thích không khí ngột ngạt.

Khi hắn cùng nàng uống rượu đối ẩm, ta đứng bên cạnh, nhúng tay vào nước lạnh rồi từng chút một nhặt hết xương cá cho nàng.

Xương cá sắc nhọn, trời lạnh tay run, khó tránh khỏi bị đ.â.m vào đầu ngón tay. Những giọt m.á.u đỏ thẫm trên nền trời đông trông đặc biệt rực rỡ.

Ta làm như không hề hay biết, đến khi mọi chuyện kết thúc, hai tay đã đầm đìa máu.

Quý Phi mất hứng, chỉ lạnh nhạt phất tay: “Thôi đi, thưởng cho ngươi ăn đi.”

Vốn dĩ nàng ta cũng chẳng có ý định ăn ngay từ đầu.

Ta cúi đầu cảm tạ, sau đó cẩn thận băng bó tay mình, rồi lại nâng chậu nước ấm đi vào.

Đúng vậy, dù ta đã trở thành cung nữ quản sự, ta vẫn hầu hạ Quý Phi rửa chân.

Vẫn quỳ trên đất, vẫn cúi đầu thấp, điều này từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Mà Hoàng đế, hắn vẫn luôn dõi theo tất cả.
 
Back
Top Bottom