Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 490: Thật sự thật tốt quá!"


"Thứ 2, Internet bar bây giờ, có phải không hạn chế người chưa thành niên, mặc kệ là ai, chỉ cần cậu đến thì có thể lên mạng hay không?"

"Đúng!"

"Thứ 3, trong Internet bar bây giờ có phải thường xuyên xảy ra chuyện đánh nhau hay không?"

"Đúng!"



Tần Kiệt liệt kê từng việc từng việc.

Mới đầu Vương Tinh còn chưa để ý, nhưng sau khi Tần Kiệt nói ra càng lúc càng nhiều vấn đề, Vương Tinh mới bắt đầu ý thức được cậu ta thật sự đã bỏ qua rất nhiều vấn đề.

Đúng như Tần Kiệt nói, tất cả vấn đều là mối tai họa ngầm.

Sở dĩ còn không có bùng nổ, là vì cũng chỉ là tạm thời.

Chỉ cần xảy ra một vấn đề, ví dụ như đánh nhau.

Internet bar của cậu ta sẽ bị bắt ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại.

Đến lúc đó, sẽ để cho đối thủ thừa cơ, dù cho mở cửa lại thì lượng khách đến cũng sẽ mất đi rất nhiều.

Một ví dụ khác chính là vấn đề thoát hiểm khi cháy.

Các Internet bar hiện nay quá tối tăm ẩm thấp, lối đi chật chội, hoàn toàn không trang bị các biện pháp an toàn phòng cháy chữa cháy, một khi xảy ra hoả hoạn, thiêu rụi Internet bar coi như chỉ là chuyện nhỏ. Nếu như có người bao nguyên đêm ngủ say không biết gì, chôn mình trong biển lửa thì rắc rối to rồi.

Suy nghĩ cân nhắc sâu hơn một chút.

Sau lưng Vương Tinh bỗng nhiên toát ra mồ hôi lạnh.

Thật sự quá nguy hiểm.

Tần Kiệt không nói tới chuyện này, có lẽ cậu ta sẽ thả lỏng không phản ứng lại.

Bây giờ Tần Kiệt nói tới, cậu ta đương nhiên phải thay đổi cách nhìn.

"Kiệt Tử, cậu nói nhiều như vậy, chắc chắn là có mục đích nhỉ!", Vương Tinh hỏi.

"Ừ!", Tần Kiệt gật đầu nói: "Thay đổi chiến lược kinh doanh sách lược, tiến hành thăng cấp cải tạo Internet bar, thăng cấp thành Internet cafe!"

"Internet…cafe?", đây là lần đầu tiên Vương Tinh nghe tới từ này.

Cậu ta cảm thấy rất mới mẻ.

"Đó là thứ gì?", Vương Tinh tò mò hỏi: "Có gì khác với Internet bar?"

"Đương nhiên là có! Khác biệt rất lớn nữa cơ! Cậu từ từ nghe tôi nói!"

"Được, cậu nói đi, tôi chăm chú lắng nghe đây!"

Tần Kiệt hứng khởi mô tả mô hình Internet café xuất hiện sau 5, 6 năm say bằng ngôn ngữ phổ biến.

Vương Tinh không ngốc.

Khi gia đình còn chưa sa sút, trong tay cậu ta nắm giữ khối tài sản hàng chục triệu tệ.

Từ nhỏ cậu ta thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng.

Trên phương diện làm ăn, cậu ta cũng có chút năng lực.

Hơn nữa cậu ta còn học kinh tế học.

Trên phương diện làm ăn, cậu ta càng có nhiều mánh khóe.

Nếu không thì trước kia cậu ta cũng sẽ không chọn mở Internet bar.

Vừa rồi cũng không cảm thấy ý tưởng của Tần Kiệt rất tốt.

Hiện tại nghe được khái niệm Internet cafe được Tần Kiệt nhắc tới.

Cậu ta vừa nghe lập tức sáng tỏ thông suốt, vỗ tay tán dương ngay lập tức.

"Tốt! Thật sự thật tốt quá!"

Vương Tinh cầm hai chai bia tuyết lên rồi mở ra.

Cậu ta đưa cho Tần Kiệt một chai.

Bụp ~

Hai người uống hết.

Vương Tinh nói: "Nếu sửa chữa như lời cậu nói thì không chỉ giảm bớt được nguy cơ tiềm ẩn mà còn nâng cao chất lượng của Internet bar! Có hơi giống ngành khách sạn! Có khách sạn bình dân, cũng có khách sạn cao cấp!"

"Internet cafe sau khi được nâng cấp lên chính là khách sạn cao cấp! Cho dù là môi trường, dịch vụ hay những thứ khác đều sẽ khiến người khác rực rỡ hẳn lên! Rất có cảm giác mới mẻ!"

"Hình thức kinh doanh này, tôi cảm thấy rất ổn! Tôi không ý kiến gì! Tuy nhiên tôi có một điều kiện!"

"Cậu nói đi!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 491: Cách thời gian hẹn chỉ còn nửa tiếng.


"Hình thức là cậu nêu ra, nên phải do cậu tự thiết kế! Những người khác, tôi không tin bọn họ có thể trang trí theo được phong cách này, không chế tạo ra được sự nghệ thuật và bầu không khí đặc biệt này!", Vương Tinh nói.

"Chuyện này không có vấn đề gì! Không chỉ có là Internet cafe, trang web văn học trực tuyến, tôi cũng sẽ tham gia vào quá trình hoạt động!", Tần Kiệt nói.

"Có lời này của cậu, tôi yên tâm rồi!", Vương Tinh lại cụng với Tần Kiệt một cái.

Cậu ta một hơi uống sạch.

Sau đó, cậu ta lại cầm hai chai khác lên mở nắp chai.

"Tôi nói này, Kiệt Tử, cậu đừng chỉ nói mà không uống vậy? Tôi uống hết rồi mà cậu vẫn còn một nửa. Không được, là đàn ông thì phải uống sạch!", Vương Tinh thúc giục .

"Được, tôi uống! Hôm nay, hai anh em chúng ta không say không về!"

Ừng ực ~

Tần Kiệt mạnh mẽ uống sạch chai bia.

Anh lập tức uống sạch nửa chai bia Tuyết vào bụng.

"Tiếp đi!", Vương Tinh lại đưa cho Tần Kiệt một chai.

"Còn có gì muốn nói với tôi sao?", Vương Tinh tiếp tục hỏi.

"Có!", Tần Kiệt uống một ngụm: "Chuyện Internet cafe, chúng ta phải đăng ký một số giấy tờ độc quyền nhãn hiệu và bằng sáng chế ở các cơ quan bộ ngành liên quan! Đừng để người khác sao chép! Nếu không, chúng ta làm uổng công rồi!"

"Đây là chuyện đương nhiên rồi! Còn gì nữa không?", bây giờ Vương Tinh càng nghe càng muốn nghe thêm.

"Còn một điểm cuối cùng!", Tần Kiệt uống một ngụm: "Trang trí xong Internet cafe, chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi đấu thể thao dành cho sinh viên đại học!"

"Ơ?", mắt Vương Tinh sáng rực lên: "Chuyện này có thể! Quang Cốc bây giờ thường xuyên tổ chức cuộc thi đấu thể thao! Chẳng qua đều là ở ngoài trời! Nếu như chúng ta tổ chức ở trong Internet café chắc chắn sẽ rất đặc biệt! Rất được!"

"Đồng thời lúc tổ chức cuộc thi, chúng ta mượn cơ hội mở rộng tuyên truyền! Tranh thủ một trận thành danh!", nói xong, Tần Kiệt lại uống một ngụm.

"Sau đó thì sao…", Vương Tinh hỏi tiếp.

"Sau đó...", Tần Kiệt bỗng nhiên nở nụ cười.

"Cậu cười cái gì? Đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh lên nào!", Vương Tinh có chút gấp gáp.

"Sau đó. . . . . . Chúng anh làm giống như KFC, sao chép hình thức này khắp thành phố Hán, thậm chí toàn bộ tỉnh Sở! Đương nhiên, những người cùng ngành của tỉnh khác, nếu muốn gia nhập, cũng không phải không thể! Điều kiện tiên quyết điều kiện là đưa trước ~!"

"Phí gia nhập!", Vương Tinh nói.

"Ha ha ~"

"Ha ha ~"

"Cạn chai này!"

"Cạn ly!"



Tần Kiệt cùng Vương Tinh uống rượu, càng nói chuyện càng vui vẻ.

Trò chuyện, uống bia, trong lúc vô tình hai người đã uống say té trên mặt đất.



Đinh đinh!

Không biết qua bao lâu, Tần Kiệt bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.

Anh cầm điện thoại lên xem, là điện thoại của Chu Phàm.

"Giám đốc Chu, có chuyện gì à?"

"Giám đốc Tần, anh đang ở đâu vậy? Đã mấy giờ rồi mà còn chưa đi? Thầy Lữ gấp gáp muốn chết rồi!"

"Đi đâu? Thầy Lữ gì…"

Chỉ mới nói được một nửa câu, men say trong người Tần Kiệt hoàn toàn tan biến.

Anh vội vàng nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ rưỡi .

Cách thời gian hẹn chỉ còn nửa tiếng.

"Trời ạ!"

Tần Kiệt vội vàng đứng dậy chạy đi.

"Anh Kiệt Tử, anh đi đâu vậy? Không ở lại ăn cơm sao?", Tiểu Thiến hỏi một câu.

"Không ăn nữa đâu! Anh có việc đi trước, sau khi Tinh Tử tỉnh dậy, em nói cậu ta gọi gọi điện thoại cho anh!"

"Vâng!"

"Ừ! Vậy anh đi trước đây!"

Anh chạy ra khỏi Internet bar, gọi một chiếc xe trực tiếp quăng một ngàn tệ: "Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới…"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 492: Mặc kệ các người!"


Giang Dã là người Tôn Triêu Dương nhờ liên hệ giúp.

Ông ta là một giáo viên tại một trường huấn luyện ở thành phố Hán.

Cũng có chút danh tiếng trong giới.

Nghe nói thông thường những học trò được ông ta dạy dỗ, không có người nào không thành công thi vào học viện thể dục thể thao thành phố Hán.

Chính vì xác suất thành công cao, nên ở trong giới ông ta được người khác xưng thành bậc thầy đào tạo huy chương vàng.

Ý nghĩa không nói cũng rõ, nếu như có ông ta thì việc thi vào học viện thể dục thể thao thành phố Hán nắm chắc chín phần.

Có thể nói là có nắm trong tay một tấm bùa hộ mệnh.

Xét về khía cạnh này, tính cách của Giang Dã cũng nổi tiếng trong giới.

Ông ta không thích bất cứ ai vi phạm quy tắc của mình và không tuân theo cách làm của ông ta.

Hôm qua ông ta đã hẹn với Tần Kiệt lúc ba giờ.

Nhưng bây giờ đã là hai giờ năm mươi phút.

Nhưng ông ta vẫn không thấy bóng dáng của Tần Kiệt đâu.

Điều này khiến ông ta vô cùng khó chịu.

Ông ta không ngừng nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhìn về thầy Lữ và con trai ông hết lần này đến lần khác, vô cùng bất mãn.

"Còn năm phút nữa, người mà các người phó thác vẫn còn chưa tới, xem ra anh ta cũng sẽ không đến đây! Chuyện con trai ông có thể dừng lại ở đây rồi! Tôi còn có việc khác, tôi đi trước đây!"

Giang Dã thở phì phò rời đi.

Thầy Lữ hoảng sợ, vội vàng chắn trước mặt ông ta.

"Ông muốn làm gì?", Giang Dã lạnh lùng nói.

"Thầy Giang, không phải còn năm phút nữa sao? Chờ một chút đi! Nói không chừng cậu ấy đang trên đường đến và bị kẹt xe chẳng hạn?", thầy Lữ khẩn cầu nói.

"Tôi đã đợi hơn ba mươi phút rồi, như vậy đã nể mặt lắm rồi! Các người còn muốn như thế nào nữa! Tránh ra cho tôi!", Giang Dã quát.

Bụp ~

Thầy Lữ quỳ xuống.

Ông ta còn kéo cả con trai quỳ xuống đất luôn.

"Các người làm cái gì vậy? Đứng lên!", Giang Dã cau mày, có chút không vui.

Hai người họ quỳ trước chốn đông người như vậy sẽ khiến người khác đàm tiếu.

"Thầy Giang, nếu thầy không đi thì hai chúng tôi mới đứng dậy!", thầy Lữ khẩn cầu nói.

"Ông cho rằng thời gian của tôi không đáng giá đúng không? Các người muốn quỳ thì cứ quỳ đi! Mặc kệ các người!"

Giang Dã vòng qua hai cha con thầy Lữ, bước sang một bên.

"Thầy không thể đi!", thầy Lữ đuổi theo nắm lấy cánh tay của Giang Dã, không cho Giang Dã rời đi.

Đây chính là cơ hội duy nhất của ông ta, cũng là cơ hội cuối cùng.

Nếu như bỏ lỡ, con trai ông ta coi như xong rồi.

Dù thế nào thì ông ta cũng muốn Giang Dã đợi đến lúc Tần Kiệt xuất hiện.

"Buông tay! Nếu không, tôi báo cảnh sát đấy! Tôi sẽ tố cáo các người tội quấy rối!", Giang Dã tức giận trừng mắt nhìn thầy Lữ, uy h**p nói.

"Thầy Giang, Lữ Bộ Thanh tôi chỉ có một đứa con trai! Nếu như nó bị hủy hoại thì tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Xin thầy chỉ đợi một lúc thôi! Chỉ cần thầy đợi giám đốc Tần tới, cái giá nào tôi cũng có thể trả! Có được không?"

Vì tương lai của con trai, Lữ Bộ Thanh có thể vứt bỏ hết mặt mũi.

Nhưng mà ~

"Con của ông có bị hủy hoại hay không liên quan gì đến tôi? Tôi đã nói rồi, tôi đã nể mặt lắm rồi! Nhưng mà Tần Kiệt kia vẫn không xuất hiện! Loại người không có khái niệm thời gian như cậu ta là loại người tôi ghét nhất! Cũng là loại người tôi xem thường nhất!"

"Ông không cần nói gì nữa! Chuyện của con ông, tôi không giúp được! Buông tay ra!"

"Thầy Giang, cầu xin ông! Tôi dập đầu trước thầy, có được không!"

Bụp bụp ~

Lữ Bộ Thanh thật sự dập đầu.

Một cái, hai cái, ba cái.

Cái sau mạnh hơn cái trước.

Sau khi dập đầu xong, trán ông ta xanh tím hết.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 493: Giang Dã căn bản không thèm để ý tới.


"Bố! Con không chuyển sang thể thao nữa! Bố không cần cầu xin ông ta nữa, chúng ta đi thôi!", con trai Lữ Bộ Thanh không nhịn được nữa, cậu ta đứng dậy định kéo Lữ Bộ Thanh lên.

Bốp ~

Lữ Bộ Thanh tát một cái lên mặt con trai, ông vô cùng tức giận: "Mau, lập tức xin lỗi thầy Giang ngay!"

"Con không làm!"

Bốp!

"Nhanh, có nghe thấy không?"

"Con không đi!"

"Thằng nhóc này, con điên rồi sao? Nói con đi xin lỗi mà, con có nghe thấy không!"

Lữ Bộ Thanh dùng sức đạp mạnh con trai mình.

Nhưng con trai ông ta cũng rất bướng bỉnh.

Cậu ta không chịu xin lỗi.

Dù Lữ Bộ Thanh không có râu, thì lúc này cũng tức giận dài râu luôn rồi.

"Nghe thấy không, con của chính ông cũng không muốn xin lỗi, vậy đừng nói tôi không giúp hai người! Tạm biệt!", Giang Dã xoay người rời đi.

Lữ Bộ Thanh đuổi theo.

Ông lại chắn ngang trước mặt Giang Dã.

"Thầy Giang, con tôi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện! Tôi thay nó xin lỗi thầy có được không? Xin thầy đừng đi có được không? Đợi một lát nữa thôi, tôi tin giám đốc Tần chắc chắn sẽ đến!"

Thầy Lữ đau khổ cầu xin.

Ông chỉ thiếu điều gọi Giang Dã một tiếng bố nữa thôi.

Nhưng Giang Dã vẫn không đồng ý.

Ông ta mặc kệ Lữ Bộ Thanh, vẫn quyết định rời đi.

"Để cho ông ta đi!"

Bỗng nhiên, có một giọng nói truyền đến.

Bước chân của Lữ Bộ Thanh dừng lại.

Lữ Bộ Thanh nghiêng đầu nhìn lại, trong tầm mắt xuất hiện một khuôn mặt trẻ tuổi.

Xem tuổi tác, chắc anh cũng chỉ mới 20 tuổi.

Không đến 24 tuổi.

Nhìn qua, khuôn mặt mặc dù có chút non nớt.

Nhưng cặp mắt kia lại long lanh có hồn, còn có chút thâm thúy.

Ánh mắt đó nói với Lữ Bộ Thanh rằng chàng thanh niên trước mắt không phải là người bình thường.

"Chắc ông chính là thầy Lữ rồi, thật ngại quá, tôi đến trễ!"

Chàng thanh niên chính là Tần Kiệt đang thong dong đến muộn.

Sau khi nhận được điện thoại của Chu Phàm, anh nhanh chóng chạy tới đây.

Giống như lời Lữ Bộ Thanh nói, trên đường có chút kẹt xe nên anh tới chậm hơn một chút.

May thay, anh chỉ trễ có ba phút mà thôi.

Anh không ngờ tới đây lại thấy một màn lạnh lùng vô tình này.

Đáng thương cho bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ.

Ở Hoa Hạ, mỗi người làm cha làm mẹ.

Rất nhiều lúc, họ có thể vì tương lai của con cái mình mà từ bỏ tôn nghiêm của mình, hoàn toàn không để ý.

Giống như một màn vừa rồi.

Lữ Bộ Thanh có thể vì chuyện của con mình, không ngần ngại mà quỳ gối trước mặt Giang Dã.

Nhưng thứ ông ta đổi lại được chính là sự lạnh lùng và vô tình của Giang Dã.

Giang Dã căn bản không thèm để ý tới.

Mặc dù Lữ Bộ Thanh đã dập đầu, còn đánh con mình, muốn xin lỗi thay cho con mình.

Nhưng Giang Dã vẫn không hề cảm kích.

Ông ta vẫn không đồng ý chờ thêm vài phút nữa.

Ông ta thực sự lạnh lùng tới cực điểm.

Đối với loại người như vậy, Tần Kiệt không biết làm thế nào mà ông ta có thể trở nên nổi tiếng trong ngành được nữa.

Có lẽ, sau khi có chút danh tiếng, con người ta dần trở nên kiêu ngạo hơn.

Tần Kiệt tin rằng kiêu ngạo chiếm khả năng nhiều nhất.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 494: Bộ dạng ông ta trông cực kỳ chật vật.


"Giám đốc Tần! Giám đốc Tần, cuối cùng cậu cũng tới rồi!", Lữ Bộ Thanh giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, vội vàng chạy qua.

"Giám đốc Tần, cậu nhất định phải giúp tôi khuyên thầy Giang! Cầu xin cậu!", Lữ Bộ Thanh đau khổ cầu xin.

"Thầy Lữ chờ tôi một chút!"

Tần Kiệt mỉm cười bước tới trước mặt Giang Dã.

"Cậu chính là Tần Kiệt mà lão Tôn nói tới à!", trong mắt Giang Dã có chút khinh thường.

Anh còn quá trẻ.

Chỉ mới khoảng 20 tuổi.

Một tên nhóc như vậy, trong nhà chắc chắn rất khá giả.

Ỷ vào tiền của người lớn trong nhà, rồi làm ông chủ nhỏ hay ho lắm sao?

Giang Dã không phải chưa bao giờ gặp loại phú nhị đại giống Tần Kiệt này, ngược lại ông ta đã gặp rất nhiều rồi.

Đại đa số, những kẻ như vậy đều làm với tính chất vui chơi mà thôi.

Khi nào bọn họ nổi hứng thì mở một cửa tiệm chơi bời một chút.

Khi hết hứng rồi thì trực tiếp chuyển nhượng hoặc là đóng cửa.

Nói cho hay thì là đang tích lũy kinh nghiệm kinh doanh.

Trên thực tế là đang phung phí tiền bạc trong nhà.

Giờ phút này, Tần Kiệt trong mắt Giang Dã chính là như vậy.

"Đúng vậy, là tôi!", Tần Kiệt thản nhiên nói: "Trong giới chỉ có một mình ông thôi sao?"

"Ý cậu là gì?", lông mày Giang Dã cau lại.

"Ông bị thất học à? Một câu nói đơn giản như vậy mà không hiểu sao? Rốt cuộc ông làm sao tồn tại đến ngày hôm nay vậy? Tôi nghi ngờ, quan hệ mà ông có được đều là giả!", Tần Kiệt nói.

"Cái gì!"

Giang Dã tức giận rồi.

Tần Kiệt lại dám nói vị trí hiện tại của ông ta đều dựa vào những loại giao dịch lén lút mới có được.

Rõ ràng anh đang cố ý tổn hại danh dự của ông ta mà!

"Ông chửi thêm một câu nữa thử xem!", Tần Kiệt quát.

"Mẹ nó dám coi tôi…"

Ông ta còn chưa nói hết, Tần Kiệt đã đạp một cái.

Rầm rầm ~

Giang Dã chơi thể thao đã ngã xuống.

Giống như một tờ giấy dán vậy, không chịu nổi một kích.

"Thằng ranh con, mẹ nó, cậu dám đạp tôi…"

Giang Dã chửi ầm lên.

Tần Kiệt lại nhặt một cục gạch để sát mặt ông ta.

Trên cao nhìn xuống, anh nhìn Giang Dã bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Bề ngoài nhìn có vẻ gió yên biển lặng. Trên thực tế lại ẩn chứa biết bao sóng ngầm bạo liệt.

Tựa như chỉ cần Giang Dã nói hết câu, cục gạch trong tay Tần Kiệt trong tay sẽ được nện xuống.

Giang Dã nuốt lời nói vào trong.

Từ trong đôi mắt bình tĩnh kia của Tần Kiệt, ông ta có thể nhìn ra một tia không bình tĩnh.

Tên nhóc Tần Kiệt này có một nguồn sức mạnh vô cùng lớn mạnh.

Nếu như lúc này chống đối lại anh, người chịu thiệt chỉ có thể là bản thân ông ta.

"Không nói đúng không? Tôi biết ngay ông chỉ là một kẻ hèn nhát mà! Cút!", nói xong, Tần Kiệt xoay người đi về phía cha con Lữ Bộ Thanh.

"Đồ vô lại! Cậu dám đạp tôi, xem ông đây làm gì..."

Giang Dã lồm cồm bò từ dưới đất lên, định giơ chân đá Tần Kiệt.

Nhưng vào lúc này, Tần Kiệt giống như mọc thêm một con mắt ở sau lưng vậy, bỗng dưng xoay người.

Anh cầm viên gạch đập vào chân Giang Dã.

"Cái gì?"

Giang Dã bị dọa toát cả mồ hôi lạnh, dưới tình thế cấp bách, thân thể né sang một bên theo bản năng.

Bụp!

Ông ta ngã trên mặt đất, lăn vài vòng trên mặt đất.

Bộ dạng ông ta trông cực kỳ chật vật.

Bụp!

Lúc này, viên gạch trong tay Tần Kiệt trong tay rơi trên mặt đất.
Nền nhà bằng bê tông cũng bị đập vỡ vụn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 495: Anh thật là đáng sợ.


Nhưng những chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Tần Kiệt đi đến trước mặt Giang Dã, ngồi xổm xuống.

Dáng người cao ráo của anh, dưới ánh mặt trời, tỏa ra tạo thành một cái bóng dài che phủ cả người Giang Dã.

Đôi mắt anh giống như vua sói phương Bắc, lóe lên một tia sáng lạnh như dao.

"Còn muốn chơi à?", giọng nói của Tần Kiệt vô cùng thấp.

Giang Dã xém chút nữa bị dọa đến mức tè dầm.

Ông ta nuốt nước miếng, yết hầu mấp máy vài cái rồi mới nặn ra được một câu: "Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu đó, đừng có mà làm xằng làm bậy! Đánh người chính là phạm pháp đấy!"

Ông ta sợ rồi.

Ông ta đường đường là một thầy giáo dạy thể dục, mà lại sợ hãi trước ánh mắt hung ác kia của Tần Kiệt.

Ông ta thực sự hoảng hốt.

Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

"Tôi nói cho ông biết, trong vòng một tuần, ông phải chủ động đến tìm tôi! Nếu không, tôi sẽ cho ông biết, làm sao để trở thành Đông Phương Bất Bại!"

Nói xong, chân của Tần Kiệt còn cố tình dừng lại trên đùi Giang Dã.

Sau đó anh xoay người rời đi.

Giang Dã lại bị dọa xém tè dầm.

Anh thật là đáng sợ.

Một thanh niên hơn 20 tuổi đầu làm sao có thể tàn bạo giống như một con sói như vậy được?

Nhưng cậu ta dám uy h**p mình trước mặt một học sinh và phụ huynh.

Món nợ này, ông ta chắc chắn sẽ không để yên như vậy đâu.

Cậu muốn tôi huấn luyện con trai của Lữ Bộ Thanh?

Cả đời cũng đừng hòng.

Ngoài ra, tôi sẽ tiến hành ra lệnh phong sát ở trong giới.

Khiến con trai của Lữ Bộ Thanh mãi mãi đừng nghĩ tới việc lăn lộn trong giới thể thao.

Hừ!

Giang Dã nghĩ như thế nào, Tần Kiệt không biết.

Anh bước tới trước mặt bố con Lữ Bộ Thanh.

Ánh mắt con trai của Lữ Bộ Thanh sáng rực lên.

Ánh mắt nhìn Tần Kiệt tràn đầy kính sợ và khâm phục.

Chỉ vừa mới đây thôi, bố con bọn họ quỳ trước mặt Giang Dã, nói thật nhiều lời hay, nhưng Giang Dã lại hoàn toàn không có biểu cảm nào.

Ông ta vẫn vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn.

Cậu ta đã cảm thấy bất mãn với Giang Dã từ lâu.

Hiện tại Tần Kiệt vừa xuất hiện đã dọa Giang Dã xém tè dầm rồi.

Như vậy tương đương giúp bố con họ xả cơn giận.

Nên cậu ta đương nhiên sẽ kích động và kính phục.

Nhưng trên mặt Lữ Bộ Thanh lại tràn đầy vẻ lo lắng.

Giang Dã là giáo viên nổi tiếng nhất trong ngành.

Nếu bọn họ xúc phạm ông ta thì việc của con trai chắc chắn sẽ tiêu tùng.

Vậy không phải ông ta quỳ rồi dập đầu uổng công rồi sao.

"Giám đốc Tần, cậu như vậy…"

Lời còn chưa nói hết, chỉ mới nói được một nửa nhưng Tần Kiệt đã hiểu rồi.

"Thầy Lữ, ông tin tôi không?", Tần Kiệt nhìn Lữ Bộ Thanh hỏi.

"Tôi…"

Nói thật, Lữ Bộ Thanh không quá quen thuộc với Tần Kiệt lắm.

Nếu như không phải có quan hệ với Lưu Tuấn Mai thì ông ta cũng sẽ không tìm Tần Kiệt.

"Cho dù ông không tin tôi, thì ông cũng nên tin Lưu Tuấn Mai chứ?", Tần Kiệt nói.

"Điều này… Ừm! Tôi tin!", Lữ Bộ Thanh do dự nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 496: Toàn bộ đều là tin nhắn đến.


"Nếu như tin tôi thì đi theo tôi! Tôi đảm bảo, không tới một tuần, lão họ Giang kia sẽ tự mình tới cầu xin làm thầy hướng dẫn cho con trai ông!", Tần Kiệt tự tin nói.

"A?"

Lữ Bộ Thanh nghe xong có chút mơ hồ.

Vừa rồi ông ta quỳ gối, dập đầu, không biết đã nói biết bao nhiêu hay với Giang Dã mà Giang Dã cũng không quỳ xuống, dập đầu, không biết nói nhiều ít lời hay, Giang Dã cũng không hề cảm kích.

Tần Kiệt vừa xuất hiện đã đe dọa rồi hù dọa Giang Dã.

Giang Dã còn có thể chủ động tới cửa cầu xin làm thầy hướng dẫn của con trai mình sao?

Điều này có vẻ không đáng tin lắm?

"Giám đốc Tần, cậu nghiêm túc ư?", Lữ Bộ Thanh hỏi.

"Ai quen biết tôi cũng biết tôi chưa bao giờ nói dối!", Tần Kiệt gật đầu.

"Chuyện này…"

Lữ Bộ Thanh nhíu mày cân nhắc một lúc.

Mọi chuyện đã đến bước đường này rồi, nói lời hay gì chắc chắn cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi.

Ông chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tần Kiệt một lần.

"Được rồi! Tôi tin cậu!", Lữ Bộ Thanh nói.

"Vậy là đúng rồi!", Tần Kiệt nở nụ cười, kéo bố con Lữ Bộ Thanh về hướng sân vận động.

Vì để an ủi hai bố con Lữ Bộ Thanh, Tần Kiệt mời hai người ăn một bữa ăn thịnh soạn.

Nhân cơ hội này trò chuyện với Lữ Bộ Thanh về chuyện lưu thông hàng hóa.

Thông qua giao tiếp, Tần Kiệt biết được Lữ Bộ Thanh có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm độc đáo trong lĩnh vực lưu thông hàng hóa.

Khát vọng muốn có nhân tài Lữ Bộ Thanh càng lớn hơn.

Anh tiếp tục uống rượu với Lữ Bộ Thanh.

Bữa cơm này ăn mất hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Anh đích thân gọi điện thoại để tài xế đưa bố con Lữ Bộ Thanh về.

Tần Kiệt gọi điện thoại cho Vương Tinh.

Nhờ Vương Tinh giúp đỡ hỏi thăm một thám tử tư đáng tin cậy ở thành phố Hán.

Mười lăm phút sau, Vương Tinh trả lời lại.

Còn gửi cho Tần Kiệt một địa chỉ liên hệ.

Hơn một giờ sau, Tần Kiệt tìm được địa chỉ văn phòng thám tử tư.

"Xin hỏi anh có việc gì sao?"

"Ừ! Tôi muốn điều tra một người!"

"Ai?"

"Người ở trên bức ảnh này!", Tần Kiệt lấy điện thoại di động ra, đưa cho thám tử tư.

"Đã nhận được! Ngoài ảnh ra thì còn thông tin nào khác không?"

"Có! Ông ta là giáo viên thể dục của một trường huấn luyện ở thành phố Hàn! Trong giới được xưng là bậc thầy đào tạo huy chương vàng!", Tần Kiệt nói.

"Bậc thầy đào tạo huy chương vàng? Có chút thú vị! Còn gì nữa không?"

"Tôi chỉ biết những thứ này thôi! Những thứ khác phải nhờ thám tử điều tra rồi!"

"Được! Có những thông tin trên thôi! Trước tiên nộp 20 ngàn tệ tiền đặt cọc, sau khi việc xong sẽ trả 20 ngàn tệ còn lại, có được không?"

"Chỉ cần tra ra được thông tin có giá trị, tiền bạc không thành vấn đề!"

"Được! Vậy thanh toán tiền đặt cọc đi!"

"…"

Tần Kiệt ở bên trong nửa tiếng mới ra ngoài.

Nhưng lúc anh đi ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười!



Còn ở bên này, sau khi Giang Dã rời khỏi sân thể dục, ông ta trực tiếp đăng hình của bố con Lữ Bộ Thanh lên nhật ký bạn bè.

Còn kèm theo một đoạn văn.

Nói bố con Lữ Bộ Thanh là kẻ lừa đảo.

Để đồng nghiệp không bị lừa.

Kéo Lữ Bộ Thanh và con trai ông ta vào danh sách đen.

Bôi nhọ bố con Lữ Bộ Thanh.

Để cho bố con bọn họ không làm được gì trong ngành.

Chưa được mười lăm phút sau khi ảnh và đoạn văn được đăng lên.

Thì ông ta đã nhận được hàng trăm tin nhắn.

Toàn bộ đều là tin nhắn đến.

Khuôn mặt âm trầm của Giang Dã rốt cuộc cũng hiện lên một chút vui mừng.

"Dám đánh tôi! Hù dọa tôi! Tôi sẽ cho con trai Lữ Bộ Thanh ông cả đời đều là kẻ tầm thường chẳng có tài cán gì!"

Sau khi thống nhất trả lời một câu cám ơn và bấm like, Giang Dã liền đi hẹn hò.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 497: Vậy mà còn chơi cả vợ bạn.


5 ngày sau.

Tần Kiệt xuất hiện ở văn phòng thám tử tư.

"Gọi tôi đến, có phải là có manh mối rồi không?", Tần Kiệt hỏi.

"Anh xem mấy bức ảnh này trước đã!", thám tử tư lấy ra một xấp ảnh đưa cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt tò mò xem từng bức một.

Bức hình đầu tiên, Giang Dã đang hẹn hò với một cô gái.

Cô gái rất trẻ, nhìn qua chưa đến 20 tuổi.

Cô ta rúc vào trong lòng Giang Dã, hai người bọn họ đang chơi trò tàu lượn siêu tốc.

Hai người dường như chơi rất vui vẻ và thân mật.

Bức ảnh thứ hai vẫn là cô gái đó và Giang Dã.

Nhưng không phải là một chiếc tàu lượn nữa mà là một nụ hôn.

Giang Dã ôm chặt cô gái và hôn cô ta một cách đầy ngọt ngào.

"Cô gái này tên gì? Bao nhiêu tuổi?", Tần Kiệt nhìn về phía thám tử tư.

"Cô ta là Tống Vinh Vinh, sinh viên trường Đại học Hoa Trung thành phố Hán, năm nay cô ta 19 tuổi!"

"19 tuổi?", Tần Kiệt mỉm cười.

Cái tên Giang Dã này đang muốn tìm đường chết sao.

Tìm ai không tìm, lại đi tìm một cô gái nhỏ! Đúng là trâu già gặm cỏ non.

Tần Kiệt tiếp tục xem bức ảnh thứ ba.

Trong bức ảnh thứ ba, Giang Dã đang xem phim với một người phụ nữ.

Nhưng không phải là cô bạn sinh viên kia nữa.

Mà là một người phụ nữ đã có chồng khoảng 35-36 tuổi.

Nhưng chăm sóc sắc đẹp rất tốt.

Nước da rất trắng.

Hai người ôm nhau.

Thân mật nhìn vào màn hình lớn.

"Người phụ nữ này lại là ai vậy?", Tần Kiệt hỏi.

"Cô ta tên Đồ An Na, là một người phụ nữ đã có gia đình! Theo điều tra của tôi, cô ấy là vợ của bạn Giang Dã!"

"Cái gì?", Tần Kiệt có chút kinh ngạc.

Người ta đã nói rằng con thầy, vợ bạn, gái cơ quan chớ có dây vào.

Vậy mà cái người Giang Dã này lại cặp kè với vợ của bạn.

Lá gan lớn thật đó.

"Bạn ông ta có biết không?", Tần Kiệt hỏi.

"Chắc không biết!", thám tử tư lắc đầu.

"Bạn ông ta tên gì, ở đâu?", Tần Kiệt hỏi tiếp.

"Họ Triệu, tên Hỏa Cương!"

"Triệu Hỏa Cương?", Tần Kiệt nhíu mày: "Cái tên quỷ quái gì vậy?"

"Họ sống ở khu phố bên cạnh nhà Giang Dã!", thám tử tư nói.

"Gần như vậy sao?", Tần Kiệt có chút ngạc nhiên: "Nói như vậy, Giang Dã và cái người Đồ An Na đó thường xuyên vụng trộm với nhau đúng không?"

"Tôi không rõ lắm, thời gian quá ngắn, tôi cũng chỉ mới điều tra ra chuyện này!", thám tử tư nói đúng sự thật.

"Được rồi!"

Sau đó Tần Kiệt xem tiếp.

Bức ảnh thứ tư, thứ năm và thứ sáu đều là ảnh Đồ An Na và Giang Dã đang xem phim.

Cho đến bức thứ bảy, nội dung đã thay đổi.

Giang Dã và Đồ An Na đang ăn khuya.

Bức thứ tám, Giang Dã và Đồ An Na vào một khách sạn, sau đó hai người bước vào một căn phòng.

Đi vào làm gì, không cần nói, là đàn ông, ai cũng có thể đoán ra.

Tần Kiệt càng ngày càng khâm phục Giang Dã.

Cặp kè với một cô gái 19 tuổi thì cũng thôi đi.

Vậy mà còn chơi cả vợ bạn.

Liều thật đó!

Tần Kiệt xem tiếp.
Còn có 5 bức ảnh.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 498: Lại còn viết cho mình?


Tất cả đều là người đến tìm Giang Dã giải quyết công việc.

Toàn bộ là phụ huynh học sinh.

Trong đó, nội dung của một bức ảnh rất có giá trị.

Giang Dã nhận được một phong thư.

Bên trên không viết gì.

Rất dày rất dày.

Bên trong chắc là tiền.

Tần Kiệt xem đến đây là hết.

"Anh hài lòng chứ?", thám tử tư hỏi.

"Ừm! Rất hài lòng!", Tần Kiệt nói.

"Nếu hài lòng thì đưa tiền cho tôi đi!", thám tử tư chìa tay ra.

"Thời đại nào rồi mà còn dùng tiền mặt? Cho tôi số tài khoản, tôi chuyển cho!", Tần Kiệt nói.

"Thẻ ICBC, 62..."

"Được rồi, chờ chút!"

Tinh~

Ngay sau đó, thám tử tư nhận được một tin nhắn nhắc nhở.

Anh ta nhấp vào xem, đã nhận được 30 ngàn tệ.

"30 ngàn tệ?", thám tử tư có chút kinh ngạc: "Không phải đã bàn bạc ổn thỏa, anh trả cho tôi 20 ngàn tệ à? Sao lại đưa thêm 10 ngàn tệ?"

"Tin tức của anh rất có giá trị! Đáng được 30 ngàn tệ!", Tần Kiệt phân loại ảnh chụp ra: "Cho tôi một chiếc phong bì!"

"Ồ, được, được!"

Kiếm được nhiều tiền, thám tử tư đương nhiên rất vui.

Anh ta vui tươi hớn hở đưa phong bì cho Tần Kiệt.

Sau khi Tần Kiệt nhét ảnh vào, anh hỏi: "Anh tên là Tào Đông đúng không?"

"Ừm!"

“Ok, tôi nhớ rồi! Sau này giữ liên lạc nhé!”, Tần Kiệt vỗ vỗ vào vai Tào Đông, mỉm cười rời đi.

Tào Đông ngây người, lại nhìn vào dòng tin nhắn trên điện thoại.

Anh ta cười đến nỗi miệng sắp nứt ra rồi.

Kiếm được thêm 10 ngàn tệ, thật tuyệt!



Sau khi Tần Kiệt rời khỏi văn phòng thám tử tư, anh cũng không quay lại trường mà trực tiếp tìm một xưởng ảnh.

Anh kêu chủ hiệu chụp ảnh giúp anh sao chép ảnh trong phong bì, mỗi bức sao chép thành 10 bản.

Sau đó anh nhét chúng vào 10 phong bì riêng biệt.

Anh giữ lại 9 chiếc và gửi một chiếc trong số đó đến trường của Giang Dã.

Trưa ngày hôm sau.

Giang Dã vừa mới trở lại phòng làm việc sau khi ăn cơm bên ngoài.

Miệng ông ta lẩm bẩm hát, trông rất vui.

Khi ông ta ngồi xuống mới nhận thấy có một phong bì trên bàn làm việc.

Bên trên viết rằng Giang Dã (thân khải).

*Thân khải: nghĩa là tất cả mọi người trừ người nhận không được mở thư đọc đồng thời yêu cầu người nhận không công khai nội dung bức thư.

Ông ta cảm thấy có chút kỳ quái.

Thời đại nào rồi mà còn viết thư?

Lại còn viết cho mình?

Không phải chứ.

Đột nhiên, ông ta phát hiện ra điều gì đó.

Không đúng.

Nếu là một lá thư, chắc chắc phong bì sẽ không phồng như vậy.

Ông ta dường như nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên.

Lẽ nào là…

Giang Dã vội vàng nhìn xung quanh, lúc này, đồng nghiệp của ông ta vẫn chưa quay lại.
Ông ta nóng lòng mở phong bì ra.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 499: Còn có thể nói chuyện tử tế chắc?


Hé mắt nhìn.

Ông ta cau mày.

Không phải là tiền?

Mà là ảnh?

Ảnh gì?

Ai gửi đến?

Trong bụng Giang Dã đầy dấu hỏi chấm.

Ông ta tò mò rút ảnh ra.

Nhất thời, hai mắt ông ta trợn tròn lên.

Sau khi ông ta vội vàng nhìn xung quanh, xác định chắc chắn rằng không có ai khác.

Ông ta bỏ bức ảnh vào phong bì nhanh nhất có thể, chạy nhanh vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Sau đó, ông ta lấy ra xem từng bức ảnh một.

Mỗi khi thấy một bức ảnh, sắc mặt của ông ta lại trở nên u ám hơn.

Khi xem xong bức ảnh cuối cùng, cả khuôn mặt của ông ta như rơi xuống hố xí vậy, vô cùng khó coi.

Khốn nạn.

Rốt cuộc là ai làm?

Thật không biết xấu hổ.

Tút tút tút!

Đột nhiên, điện thoại của Giang Dã vang lên.

Ông ta cáu kinh rút điện thoại ra, không thèm nhìn trực tiếp tắt máy.

Nhưng đối phương hình như đang cố tình gây sự với ông ta vậy, lại gọi lại.

Giang Dã thậm chí không thèm nhìn vào màn hình hiển thị, sau khi kết nối liền hét lên: “Con mẹ nó xong chưa vậy? Nếu gọi tiếp, ông đây…”

“Ảnh đặc sắc không?”

Giang Dã chưa kịp nói xong, người trong điện thoại đột nhiên nhắc tới.

Ông ta sững sờ.

Trong đầu là một mảnh trống rỗng.

Có chút hoảng hốt.

Một hồi lâu sau, ông ta mới phản ứng lại, phẫn nộ hỏi: “Là cậu chụp ảnh sao?”

“Đúng! Là tôi! Sao? Đặc sắc không?”, người trong điện thoại hỏi.

“Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao muốn chụp lén tôi? Tôi có thù oán với cậu sao?”, Giang Dã tức giận hỏi.

“Ha ha, thầy Giang đúng là người hay quên. Mấy ngày trước, chúng ta mới gặp nhau, nhanh như vậy ông đã quên tôi rồi? Không nhận ra tôi là ai sao?”

“Mấy ngày trước gặp nhau?”, đầu Giang Dã lọc qua tất cả những người ông ta đã gặp vào mấy ngày trước.

Bỗng chốc.

Một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí ông ta.

“Cậu là… Tần Kiệt!”

“Trí nhớ của thầy Giang vẫn tốt nhỉ! Không sai! Chính là tôi---Tần Kiệt!”

“Cậu… cậu quá đê tiện rồi đó!”, Giang Dã căm phẫn nói.

“Ha Ha, mọi người đều là người lăn lộn trong xã hội, đê tiện hèn hạ chút, không phải là chuyện thường gặp sao? Thầy Giang nói có đúng không?”

Giang Dã: “…”

Giang Dã không thể giận được nữa.

Bởi vì ông ta nhận ra rằng mình đã gặp phải một kẻ lưu manh và bỉ ổi hơn ông ta.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Giang Dã rống lên.

"Thầy Giang, ông là một thầy giáo đó! Không thể nói chuyện tử tế hơn sao? Việc gì mà phải tức giận như vậy? Tức giận sẽ ảnh hưởng đến gan! Không tốt cho sức khỏe!", Tần Kiệt thản nhiên nói.

Nhưng sau khi Giang Dã nghe xong lại nổi giận đùng đùng.

Lén lút chụp ảnh đời tư của ông ta, ông ta có thể không tức giận sao?

Còn có thể nói chuyện tử tế chắc?

Nếu đổi lại là Tần Kiệt cậu, cậu cũng sẽ như vậy thôi.

"Được! Tôi, tôi nói, rốt cuộc cậu muốn sao?", Giang Dã cố nén lửa giận trong lòng, nói với Tần Kiệt bằng giọng điệu bình tĩnh.

"Thế mới phải chứ!", Tần Kiệt cười cười, đột nhiên chuyển chủ đề: "Tôi chỉ có một mục đích, chính là giải quyết chuyện con trai thầy Lữ!"

"Chuyện này không cần phải thương lượng!", Giang Dã không đồng ý.

"Ồ, không đồng ý à? Cũng được! Tôi đành phải chia ảnh thành ba phần vậy! Một phần gửi đến đồn cảnh sát, một phần gửi cho vợ ông, phần còn lại gửi cho hiệu trưởng trường ông!"
 
Back
Top Bottom