Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 480: Làm phiền cô chăm sóc Tuyết Nhi!”


“Con chắc chắn!”, Tần Kiệt giơ tay lên thề: “Nếu như con làm không được, chứng minh con không xứng với Tuyết Nhi! Nếu như con làm được, đến lúc đó, con hi vọng cô đừng ngăn cản chuyện của chúng con nữa!”

“Cái gì?”, Tần Tuyết luống cuống: “Không được! Em không đồng ý!”

Nơi này chính là Hỗ Hải đó, là thành phố có nền kinh tế phát triển nhất trong nước, nhân tài từ khắp mọi nơi đều đổ về đây, mức độ cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Muốn sống ở đây cũng giống như một mình bước qua kỳ thi đại học cam go, từ trong vô số người mở ra một con đường cho mình.

Năng lực của Tần Kiệt không tệ, nhưng có câu nói rất hay: Núi này cao còn có núi khác cao hơn, người tài còn có người tài hơn.

Tần Kiệt muốn cạnh tranh cùng với nhân tài cả nước, anh có thể thắng sao?

Tần Tuyết rất ít khi nghi ngờ.

Hơn nữa, nhà của Tần Kiệt lại không có họ hàng thân thích gì ở Hỗ Hải, anh một thân một mình đến đây, dù có thật sự làm nên thành tựu, nhưng trong vòng một năm rưỡi ngắn ngủi, anh có thể làm được sao?

Tần Tuyết cảm thấy đó là chuyện rất hoang đường.

Quá mức viển vông.

Cô cảm thấy rất khó hiểu.

Đã không thể được, vậy mà Tần Kiệt còn đánh cược với cô.

Chẳng phải sẽ thua à?

Đến lúc đó, cô sẽ phải chia tay với Tần Kiệt.

Cô không muốn vậy.

“Tuyết Nhi, chuyện này không thể chiều theo con!”, Tần Văn Văn vô cùng độc đoán: “Cô là cô của con, là bề trên! Việc hôn ước của con là do chúng ta quyết định! Lời của con không tính!”

“Nếu Tần Kiệt đã chủ động đưa ra đề nghị như vậy, thì cứ dựa theo đó mà làm! Nếu cậu ta có thể đặt chân tại Hỗ Hải, cô sẽ không phản đối chuyện của hai đứa! Còn không thì… Chỉ có thể trách hai đứa có duyện mà không có phận, đời này định sẵn là không có số làm vợ chồng của nhau!”

“Không! Con kiên quyết phản đối! Con không đồng ý!”, Tần Tuyết la lên, cô quay sang nhìn Tần Kiệt: “Kiệt Tử, anh nói đi, anh không muốn đánh cược nữa, nói mau! Anh nói mau đi!”

Thế nhưng Tần Kiệt lại không đáp.

Anh là đàn ông sức dài vai rộng, đội trời đạp đất, giờ lại bị Tần Văn Văn xem thường, dù cho có thể cưới được Tần Tuyết, thì trong tương lai, anh vẫn sẽ bị gia đình cô xem thường.

Đến lúc đó, sợ rằng anh sẽ chẳng khác nào đi ở rể, mỗi ngày đều phải chịu sự sai khiến của người nhà Tần Tuyết, mặc bọn họ hô đến gọi đi, không hề có một chút tự tôn của đàn ông.

Tần Kiệt không thể chịu được cảnh như vậy, anh muốn là chủ, muốn ngẩng cao đầu, có được tôn nghiêm trước người nhà Tần Tuyết, là một người đàn ông thật sự.

Cho nên, anh nhất định phải đánh cược.

“Không! Anh nhất định phải cược lần này! Tuyết Nhi, hi vọng em có thể hiểu cho anh!”, Tần Kiệt nói.

“Vì sao chứ? Anh biết rất rõ Hỗ Hải là nơi như thế nào, biết rõ ở đây cạnh tranh khốc liệt ra sao, vậy mà anh còn cược? Anh yêu em là giả sao?”, Tần Tuyết tức giận chất vấn.

“Không, anh yêu em! Cho nên anh càng phải đánh cược!”, Tần Kiệt đáp lại.

“Anh… Anh… Thật sự làm em thất vọng! Dừng xe!”

Tần Tuyết chỉ tay vào Tần Kiệt, vô cùng tức giận.

“Hiện tại đang trên đường vành đai, không thể dừng!”, Triệu Kỳ nói.

“Dừng xe!”, Tần Tuyết lại lần nữa hét lên.

“Tiểu Triệu, dừng xe đi! Tuyết Nhi cần có thời gian!”, Tần Văn Văn liếc nhìn Triệu Kỳ.

Két~

Triệu Kỳ lập tức phanh xe, chiếc BMW dừng lại bên lề.

“Anh xuống xe! Đi về!”, Tần Tuyết chỉ tay ra ngoài xe, hét lên với Tần Kiệt.

Triệu Kỳ: “…”

Không ngờ một giây trước Tần Tuyết còn nói tốt thay cho Tần Kiệt, vậy mà một giây sau cô đã đuổi Tần Kiệt xuống xe, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Đúng là phụ nữ, mà còn là một cô gái còn rất trẻ.

Tần Văn Văn nở nụ cười.

Bà ta nhìn Tần Kiệt: “Tần Kiệt, ngại quá, đành phải để cậu chịu uất ức thôi, cậu xuống xe, quay về đi!”

“Được! Làm phiền cô chăm sóc Tuyết Nhi!”

Tần Kiệt mở cửa xe, bước xuống.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 481: Hình như có gì đó không đúng.


Rầm~

Cửa đã đóng lại, xe BMW vọt đi.

Huhu~

Tần Tuyết nhào vào ngực Tần Văn Văn, bật khóc.

“Đều là do cô, do cô, nếu không anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đi! Huhuhu~”

Tần Tuyết không ngừng đánh vào ngực Tần Văn Văn, khóc nức nở.

Cô khóc rất thương tâm.

Đây là lần đầu tiên cô nổi giận với Tần Kiệt kể từ khi bọn họ quen biết nhau, cũng là lần đầu tiên cô khóc nhiều đến như vậy.

Cô không rõ vì sao Tần Kiệt lại muốn cược với cô của mình, chẳng lẽ chuyện đặt chân được ở Hỗ Hải quan trọng đến như vậy sao?

Cô không hiểu.

Thật sự không hiểu.

Cô cảm thấy rất tức giận.

Vừa rồi, chỉ vì quá nóng giận nên cô mới quát Tần Kiệt.

Không ngờ anh lại xuống xe thật.

Đột nhiên, cô có hơi hối hận, muốn đuổi theo, thế nhưng xe chạy quá nhanh, thoáng cái đã bỏ xa Tần Kiệt.

Lại nói, dù có dừng lại thì e rằng cô cũng sẽ không cho mình xuống xe.

Nên Tần Tuyết chỉ có thể khóc.

Hy vọng có thể khóc trôi hết những gì không vui.



Mà lúc này, Tần Kiệt đang đứng nhìn chằm chằm theo hứng BMW rời đi.

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, anh mới than thở một tiếng: “Tuyết Nhi, đừng trách anh! Anh làm vậy cũng vì tương lai tốt đẹp của chúng ta! Anh biết rồi em cũng sẽ hiểu cho anh! Chờ anh! Anh sẽ không khiến em thất vọng!”

Nhìn một lần cuối, sau đó Tần Kiệt quay đầu trở về.

Hiện tại, anh đang ở trên cầu vượt dọc theo đường vành đai.

Lại còn đang đường ngược chiều, không thể băng sang làn đường bên kia, cho nên chỉ có thể dựa vào hai chân, từng bước từng bước đi về phía trước.

Đi hơn nửa giờ, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy một lối rẽ rời khỏi đường vành đai.

Đi theo lối rẽ này vòng xuống phía dưới cầu vượt, đánh một vòng, thẳng đến sân bay Cầu Vồng.

Hơn chín giờ tối, cuối cùng, anh cũng an toàn đáp xuống sân bay quốc tế Thiên Hà ở thành phố Hán.

“Thành phố Hán, tôi lại về rồi đây!”

Đón lấy cơn gió đêm, nhắm mắt lại, ngửi mùi vị quen thuộc, Tần Kiệt nở nụ cười.

Thành phố Hán mới là ngôi nhà chính thức của anh.

Hỗ Hải chỉ là một tòa thành mà anh phải chinh phục trên hành trình tương lai của mình.

Dù kinh tế có phát triển thì vẫn không tốt bằng nhà mình!



Ngày hôm sau, siêu thị Kiệt Tuyết, tại văn phòng của Châu Phàm.

Cộc cộc cộc~

“Mời vào!”

“Giám đốc Châu đang bận à!”

“Ừm! Rất bận, có chuyện gì à?”, Châu Phàm đang ngồi trước bàn làm việc, anh ta không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán vào hóa đơn bán hàng trên tay, tiếp tục thống kê.

“Ừm, xem ra thành tích của chi nhánh mới không tệ! Không hề thua kém so với trụ sở chính!”

“Đúng vậy! Quả thật không tệ, nếu có như vậy…”, Châu Phàm nói được một lúc thì dừng lại.

Hình như có gì đó không đúng.

Ai đang nói chuyện với mình?

Anh từ từ ngẩng đầu lên, suýt nữa rớt cằm.

“Giám đốc Tần, sao lại là anh? Không phải anh nói mai mới về à? Sao hôm nay lại đến?”, Châu Phàm vô cùng kinh ngạc.

“Đừng nói nữa! Vốn tưởng rằng đi gặp cô của cô ấy, hẳn là sẽ ổn! Ai ngờ vừa gặp đã bị bà ta khinh bỉ một phen! Tôi chỉ có thể về trước!”, Tần Kiệt ngồi xuống trước mặt Châu Phàm, lên tiếng giải thích.
“Không phải chứ? Giám đốc Tần, anh là thanh niên kiệt xuất đấy! Một nhân tài như anh mà bà ta còn chướng mắt, thử hỏi ai có thể khiến bà ta vừa lòng?”, Châu Phàm hỏi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 482: Có cần đùa vậy không?


“Sinh viên đậu nguyện vọng một và dân cao học!”, Tần Kiệt nói.

“…”

Châu Phàm lắc đầu: “Anh hùng không hỏi xuất xứ, bà ta không biết à?”

“Biết chứ! Tuy nhiên, người ta nói rằng tôi không phải một trong số đó!”, Tần Kiệt nhún nhún vai.

“Được rồi! Vậy đành phải quay về thôi!”, Châu Phàm cũng không biết nói gì thêm, chỉ có thể đồng tình với Tần Kiệt.

Không đợi anh ta nói, Tần Kiệt đã lên tiếng trước: “Chuyện giám đốc của phòng vận chuyển sao rồi?”

“Mới về đã muốn làm việc ngay à?”, Châu Phàm mong Tần Kiệt dành thời gian nghỉ ngơi, dù sao thì anh ấy cũng vừa bị bà cô tương lai xem thường một trận, cần phải chữa trị tâm hồn bị tổn thương.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì! Yên tâm đi, tôi không sao đâu!”, Tần Kiệt nở nụ cười: “Nói đi, phía giám đốc Lưu đã có tiến triển gì chưa?”

“Việc này thiết nghĩ anh nên trực tiếp hỏi dì ấy thì hơn!”, Châu Phàm nhấc điện thoại, gọi cho Lưu Tuấn Mai.

Ba phút sau, Lưu Tuấn Mai đến.

“Giám đốc Tần, cậu về rồi à?”

“Ừm, giám đốc Lưu, dì nói chuyện với vị đội trưởng kia thế nào rồi?”, Tần Kiệt có hơi gấp.

Anh và Tần Văn Văn đã đánh cược, trong vòng một năm rưỡi, anh phải mở rộng quy mô kinh doanh đến Hỗ Hải.

Muốn như vậy, hiện tại phải cố gắng.

Mà trước mắt, chuyện quan trọng nhất với anh chính là giải quyết ổn thỏa vấn đề về người phụ trách đội vận chuyển.

“Thầy Lữ đã đồng ý, tuy nhiên trong nhà ông ta có việc đột xuất, tạm thời không thể đế công ty trình diện!”, Lưu Tuấn Mai nói.

“Thật à?”, Tần Kiệt kích động.

“Ừm!”, Lưu Tuấn Mai gật đầu: “Tuy nhiên, chuyện nhà ông ta có hơi rắc rối, tôi đoán phải mất nửa tháng nữa ông ta mới đến được!

“Ờ?”, Tần Kiệt có hơi tò mò: “Có thể nói với tôi nhà ông ta gặp rắc rối gì không?”

“Ông ta có một đứa con trai, học văn hóa không tốt lắm, cho nên muốn chuyển sang học thể dục! Nhưng nhà ông ta chỉ là người thường! Không có cách nào cả! Cũng không biết đứa nhỏ khờ khạo nhà ông ta chuyển sang học thể dục có làm nên trò trống gì hay không! Cho nên ông ta vẫn luôn phiền muộn vì chuyện này!”, Lưu Tuấn Mai giải thích: “Vừa khéo, giám đốc Tần, cậu quen biết không ít người trong giới thể dục thể thao, tôi nghĩ…”

“Không cần nói nữa, tôi hiểu ý dì! Hay là như vậy đi, dì bảo thầy Lữ đưa tư liệu của con ông ta cho tôi! Tôi nhờ người tìm giúp!”

“Sau đó xin một cuộc hẹn để dân chuyên nghiệp kiểm tra cho con ông ta! Nếu như được thì để tên nhóc đó chuyển sang học năng khiếu, còn không thì cũng đừng lằng nhằng nữa, đỡ mất công vô ích!”

“Tôi biết rồi! Giờ tôi gọi điện nói với ông ta!”

“Được! Dì đi đi!”, Lưu Tuấn Mai rời đi.

Tần Kiệt vuốt vuốt mi tâm, sau đó gọi cho Tôn Triêu Dương.

Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ đi công tác cũng đã hơn nửa tháng rồi, nhưng vẫn còn nhiều việc chưa xử lý, nên chưa trở về.

Vừa khéo, nhân cơ hội này, anh hỏi thăm Tôn Triêu Dương một chút.

“Giám đốc Tần, có chuyện gì à?”, trong điện thoại, giọng Tôn Triêu Dương có hơi nhỏ, hẳn là đang đàm phán.

“Ông đang thương lượng công việc à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ừm! Đang cùng một ngôi sao lớn thương thượng đây này!”

“Ngôi sao lớn?”, Tần Kiệt có hơi tò mò: “Là ai?”

“Lưu Tường!”

Phốc~

Suýt chút nữa Tần Kiệt đã phun hết sữa đậu nành mà anh uống lúc sáng.

Ngày 28 tháng 8 năm 2004, trong trận chung kết 110m vượt rào nam của Thế vận hội Olympic, Lưu Tường đã phá kỷ lục Olympic với thời gian 12,91 giây, phá vỡ kỷ lục thế giới của tuyển thủ nước Anh – Colin Jackson, đoạt được huy chương vàng.

Trở thành nhà vô địch Olympic đầu tiên của Hoa Hạ với hạng mục điền kinh, tạo ra thần thoại về người Hoa Hạ đầu tiên chiến thắng nội dung 110m vượt rào nam.

Tháng 8 vừa rồi, tại Giải vô địch thế giới thi đấu trong nhà Valencia ở Tây Ban Nha, anh ta đã giành chức vô địch cự ly 60 mét vượt rào trong 7 giây 46.

Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ vậy mà lại đến tìm anh ta.

Lại nói, Lưu Tường đang ở Hỗ Hải, mà anh thì mới từ Hỗ Hải trở về, Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ lại chạy đến đó.

Có cần đùa vậy không?

Chưa kể, muốn ký hợp đồng với Lưu Tường sợ rằng phải tốn không ít tiền.

“Ông chắc là mình không đùa đấy chứ?”

“Giám đốc Tần, là thật! Cậu không tin thì cứ nghe thử đi! Giám đốc Tô đang nói chuyện đấy!”

Sau đó, Tần Kiệt nghe thấy giọng Tô Nhuệ, đương nhiên, còn có giọng một người đàn ông khác.
Theo như nội dung mà bọn họ trao đổi, quả thật là Lưu Tường.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 483: "Ok, cậu đợi chút! Tôi gửi ngay đây!"


Tần Kiệt không còn gì để nói.

Tất nhiên nếu có thể ký hợp đồng với Lưu Tường thì càng tốt.

Quan trọng là tiền.

Hiện tại Lưu Tường là một vận động viên nổi tiếng, nếu phí đại diện quảng cáo không được 500 ngàn tệ, có thể hợp tác với anh ta chắc?

Không chừng 1 triệu tệ mới ký được.

1 triệu tệ là đủ để ký hợp đồng với một số vận động viên nổi tiếng.

Bây giờ anh đang phải dùng tiền khắp nơi, nếu rút ra 1 triệu tệ thì ngân sách có chút eo hẹp.

Đột nhiên Tần Kiệt cảm thấy hơi đau đầu.

"Giám đốc Tần, anh sao vậy?"

Tôn Triêu Dương cảm thấy Tần Kiệt có gì đó không ổn.

"Ừm...", đương nhiên Tần Kiệt không muốn đánh sập sự tích cực của Tô Nhuệ và Tôn Triêu Dương, nói: "Tôi có một chuyện muốn tìm chú!”

"Có chuyện gì, giám đốc Tần nói đi!"

Tần Kiệt kể lại câu chuyện về con trai thầy Lữ.

Tôn Triêu Dương đã hiểu!

"Tôi biết rồi! Cậu đợi chút! Tôi gọi điện thoại hỏi xem sao!"

"Ok, tôi đợi điện thoại của chú!"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt xoa lông mày.

"Giám đốc Tần, sao thế? Tiến độ bên phía giám đốc Tô không thuận lợi sao?"

"Không, không phải!", Tần Kiệt xua tay: "Là quá... quá táo bạo!"

"Táo bạo?", Châu Phàm càng nghe càng mơ hồ.

"Bọn họ đến tìm Lưu Tường rồi!", Tần Kiệt giải thích.

"Cái gì?", Châu Phàm sững sờ.

"Tôi không nghe nhầm chứ?", Châu Phàm không tin.

Là Lưu Tường đó, không phải là một vận động viên bình thường.

Có thể ký hợp đồng được không?

"Chính tai tôi nghe thấy, giả được chắc?", Tần Kiệt nói.

"...", Châu Phàm cứng họng.

Tìm đến cả Lưu Tường, gan lớn thật đó.

Nếu có thể ký kết, điều đó thực sự có thể mang lại lợi ích, nhưng mấu chốt là chi phí quá cao, nhất là khi siêu thị Kiệt Tuyết đang cần vốn.

Nếu không ký được lại có chút tiếc nuối.

Dù thế nào, Lưu Tường cũng là nhà vô địch Olympic, còn là quán quân world championship.

Có một nhân vật như vậy đứng ra quảng cáo.

Dự án trung tâm thể dục thể thao chắc chắc sẽ còn hot hơn nữa.

Có thể nói đây là một vấn đề nan giải.

Chẳng trách Tần Kiệt cảm thấy nhức đầu.

Nếu đổi lại là Châu Phàm, anh ta cũng sẽ như vậy.

Không gây dựng sự nghiệp sẽ không biết khởi nghiệp khó khăn gian khổ như thế nào.

Reng reng!

Điện thoại của Tần Kiệt vang lên.

"Là Tôn Triêu Dương!"

Tần Kiệt kết nối.

"Nói sao?"

"Giám đốc Tần, tôi hỏi qua rồi, ông ta sẵn lòng giúp đỡ! Tuy nhiên phải tốn chút tiền!"

"Bao nhiêu?"

"30 ngàn tệ!"

"Được, không thành vấn đề! Gửi cho tôi thông tin liên lạc, tôi sẽ đích thân tìm ông ta!”

"Ok, cậu đợi chút! Tôi gửi ngay đây!"

"Đợi đã!"

Bỗng nhiên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tô Nhuệ.

"Giám đốc Tô, có chuyện gì sao?", Tôn Triêu Dương nói.

"Đừng cúp máy, tôi muốn nói với giám đốc Tần mấy câu!"

Tô Nhuệ đón lấy điện thoại: "Giám đốc Tần! Tôi có tin vui muốn nói với anh!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 484: "Tôi đây!"


"Cô ký được hợp đồng với Lưu Tường à?", Tần Kiệt nói.

"Không, không có!", Tô Nhuệ phủ nhận.

"Không có, thế cô có tin vui gì? Chẳng lẽ nhìn trúng được anh chàng đẹp trai nào đó ở Hỗ Hải sao?", Tần Kiệt trêu ghẹo.

"Giám đốc Tần, anh nói bậy bạ gì đó! Người ta đang bàn chính sự với anh!", Tô Nhuệ bắt đầu than thở.

"Được rồi, cô nói đi, rốt cuộc là tin vui gì!", Tần Kiệt bất đắc dĩ nói.

"Có liên quan đến Lưu Tường!", Tô Nhuệ nói.

"Ý của cô là?", Tần Kiệt không hiểu.

Ban nãy còn nói là chưa ký được hợp đồng với Lưu Tường, vậy mà bây giờ lại nói rằng có liên quan đến anh ta.

Làm cái trò quái quỷ gì vậy?

"Tôi không tốn một xu nào mà được chụp ảnh chung với Lưu Tường đó!", Tô Nhuệ nói.

"Hả?", Tần Kiệt vẫn mông lung: "Cô và Lưu Tường chụp ảnh với nhau? Thật hay giả vậy? Anh ta biết cô à?"

"Không biết!", Tô Nhuệ nói.

"Không biết? Cô sẽ không giả làm fan của anh ta chứ?”, Tần Kiệt nói tiếp: "Chiêu đó cũ rồi! Anh ta bị mắc lừa sao?"

"Đúng vậy!", Tô Nhuệ nói: "Tôi chỉ giả vờ tìm cơ hội đụng vào anh ấy mà thôi! Sau đó tôi nhân cơ hội nói rằng tôi rất ngưỡng mộ anh ấy rồi xin chụp ảnh chung, anh ấy không nghĩ ngợi gì liền đồng ý! Anh ấy còn ký tên tặng tôi nữa!"

"..."

Thật đúng là.

Vậy mà cũng được sao?

Vận may tốt thật đó.

Tần Kiệt không dám tin.

"Không phải cô đang kể chuyện cho tôi nghe đó chứ?”, Tần Kiệt vẫn không tin.

Bởi vì nó quá dễ dàng.

"Xì! Giám đốc Tần, từ trước đến nay, Tô Nhuệ tôi một khi đã ra tay sẽ không bao giờ thất bại! Nếu có chuyện cỏn con này mà cũng phải nói dối, vậy tôi thà rằng về quê trồng rau nuôi cá, không cần phải ở đây lăn lộn với anh!", Tô Nhuệ nói.

Tần Kiệt: "..."

Được rồi, hóa ra là thật.

Nhưng phải nói Tô Nhuệ quá xuất sắc.

Công ty bình thường ký hợp đồng với Lưu Tường tối thiểu phải bỏ ra 50 ngàn tệ.

Ngay cả việc ký tên và chụp ảnh chung cũng rất khó, trừ khi được sự cho phép của Lưu Tường.

Bây giờ Tô Nhuệ không tốn một xu mà chỉ dùng tình tiết vở kịch máu chó xưa cũ, không những được chụp ảnh mà còn thành công có được chữ ký của Lưu Tường.

Mặc dù đây không tính là đại diện quảng cáo.

Nhưng khi thời cơ đến, anh có thể tùy cơ ứng biến một chút.

Ví dụ, lúc đăng ảnh chân dung Tô Nhuệ trong phần giới thiệu của người phụ trách trung tâm thể dục thể thao, nhân tiện chèn thêm bức ảnh có mặt Lưu Tường và chữ ký của anh ta vào.

Xem như là phần giới thiệu tổng quát.

Anh làm như vậy vừa không vi phạm pháp luật, lại vừa có thể sử dụng để quảng cáo trung tâm thể dục thể thao một cách gián tiếp.

Hơn nữa, đây chỉ là hiệu ứng tĩnh, còn có thể dùng hình động.

Có rất nhiều cách để làm.

Một câu chuyện xưa cũ với tình tiết cẩu huyết tiết kiệm được 500 ngàn tệ, thậm chí cả 1 triệu tệ.

Cuộc mua bán này rất có lợi cho anh.

"Giám đốc Tần, anh còn đang nghe không đó?", Tô Nhuệ nói.

"Tôi đây!"

"Tôi đã lập được công lớn, anh định thưởng tôi thế nào?", Tô Nhuệ nói.

"Cô muốn thưởng gì?", Tần Kiệt hỏi.

"Tôi không nói, tôi muốn anh nói cơ!", Tô Nhuệ nói bằng giọng nói chứa đầy tình ý.

"Hả...", Tần Kiệt liếc mắt nhìn Châu Phàm: "Hay là để tôi giới thiệu bạn trai cho cô nhé!"

"Ai thế? Giám đốc Tần sao?", Tô Nhuệ không chút che giấu nói.
Phốc~
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 485: Không cong thì không cong.


Tần Kiệt suýt chút nữa phun đờm ra.

Anh vốn định đề cử Châu Phàm.

Nào biết Tô Nhuệ vừa mở miệng liền nhắc đến anh.

Có nhầm không vậy?

"Khụ khụ ~ Giám đốc Tô, không thể đùa như vậy đâu!", Tần Kiệt nói.

"Giám đốc Tần, tôi chỉ có hứng thú với anh thôi, chúng ta thử bên nhau xem sao?", Tô Nhuệ nói.

"Khụ khụ ~ Giám đốc Tô, chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta quá lớn, hay là..."

"Nữ hơn ba, ôm cục vàng! Tuổi tác là vấn đề sao? Có tình cảm với nhau là đủ rồi đúng không?", Tô Nhuệ nói thẳng ra.

*Nữ hơn ba, ôm cục vàng: người bạn gái nếu lớn hơn người bạn trai 3 tuổi, tương lai họ sẽ giàu có.

"..."

Tần Kiệt chịu thua Tô Nhuệ.

Lời như vậy mà cũng dám nói?

Cô cũng cởi mở quá rồi đó.

"Giám đốc Tô, tôi đang rất nghiêm túc!"

"Giám đốc Tần, tôi cũng vậy!", giọng điệu của Tô Nhuệ trở nên nghiêm túc.

"Đừng đùa nữa, tôi đã có bạn..."

"Tôi không quan tâm!", Tô Nhuệ cắt ngang: "Đằng sau bất kỳ người đàn ông thành đạt nào trên thế giới này ai mà không có vài bóng hồng chứ? Tôi không quan tâm! Anh sợ gì?"

"Nhưng tôi quan tâm!", Tần Kiệt vẫn từ chối.

"Tại sao? Một cô gái như tôi còn không sợ, anh là đàn ông con trai sợ gì?", Tô Nhuệ không hiểu hỏi.

"Bởi vì tôi là trai thẳng!", Tần Kiệt thuận miệng nhắc tới.

"Đàn ông gì?", Tô Nhuệ nghe không rõ.

"Trai thẳng!", Tần Kiệt lặp lại một lần.

"Trai thẳng?", Tô Nhuệ có chút ngượng ngùng: "Anh thật b**n th**!"

"Tôi b**n th** chỗ nào?", Tần Kiệt không hiểu, anh chỉ nói mình là trai thẳng thôi mà, b**n th** gì chứ.

"Anh nói như vậy không phải muốn ám chỉ với tôi rằng, anh không phải là trai cong đúng không!", Tô Nhuệ mỉm cười.

Tần Kiệt: "..."

Anh chợt nhận ra rằng mình đã bỏ qua một chuyện.

Bây giờ đang là năm 2008, không phải là 10 năm sau.

Vào thời điểm này, thuật ngữ trai thẳng vẫn chưa xuất hiện, chứ đừng nói là phổ biến.

Tô Nhuệ không hiểu thì cũng có thể hiểu được.

Nhưng tại sao lại hiểu thành không cong gì đó chứ.

Trí tưởng tượng của cô ấy thật phong phú.

Tần Kiệt cứng họng.

"Ừ, tôi có điện thoại, thôi nhé, khi nào mọi người về nói chuyện sau!"

Tút tút~

Tần Kiệt cúp máy.

Anh không thể không cúp.

Nếu bọn họ nói tiếp, không chừng Tô Nhuệ sẽ tiếp tục nói ra những điều kinh người khác mất.

Còn ở đầu dây bên kia, Tô Nhuệ sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên.

Hừ! Không cong thì không cong.

Nếu bình thường sao phải chơi trò cúp máy?

Có ý gì?

Đồ nhát gan.

Xem khi nào tôi về ăn anh như thế nào.
"Cầm lấy!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 486: Giọng hát rất độc đáo.


Tô Nhuệ đưa điện thoại cho Tôn Triêu Dương.

Vẻ mặt Tôn Triêu Dương rất ngượng ngùng.

Hay lắm hóa ra Tô Nhuệ thích Tần Kiệt.

Nhưng nghe nói Tần Kiệt đã có bạn gái.

Mối quan hệ rắc rối thật.

Tôn Triêu Dương không tiện nói ra.

Tuy nhiên, ông ấy vẫn bí mật gửi thông tin liên lạc của giáo viên giới thể thao cho Tần Kiệt.

Sau khi nhận được, Tần Kiệt gọi theo số đó.

"A lô, là thầy Giang Dã đúng không? Tôi là Tần Kiệt!"

"Ồ, là giám đốc Tần sao, tôi là Giang Dã! Chuyện của cậu, tôi đã nghe ông Tôn nói qua! Hay là thế này đi, 3 giờ chiều mai, vừa hay tôi không phải lên lớp, cậu dẫn cậu ấy đến đây!"

"Được! Làm phiền thầy rồi!"

"Đừng khách sáo!"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt và Châu Phàm đến cửa hàng mới.

Hai người bọn họ đi dạo xung quanh một vòng, mọi thứ đều rất ổn.

Tần Kiệt rất hài lòng, anh bắt taxi về trường.

Vừa xuống tới nơi, anh nhận được điện thoại của Mao Hinh.

"Chị Mao à! Có chuyện gì vậy?", Tần Kiệt hỏi.

"Đơn đăng ký studio của tôi đã được phê duyệt! Tuần sau có thể khai trương rồi!"

"Chúc mừng chị!"

“Hôm khai trương cắt băng khánh thành, cậu có đến được không?"

"Chắc không được rồi! Tôi tạm thời không muốn để cho người khác biết tôi là người đứng sau giúp đỡ chị! Cây to đón gió!"

"Được! Tôi biết rồi! Ngoài ra, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu!"

"Chuyện gì thế?"

"Trong cuộc thi ca hát ở trường đại học công nghiệp Hồ lần trước, tôi đã ký hợp đồng với hai sinh viên nổi bật đó!"

"Hả?"

Tần Kiệt nhớ lại tên của bọn họ.

Bạn sinh viên nam tên là Tưởng Thiên Dưỡng, trùng tên với ông lớn Tưởng Thiên Dưỡng do Mặc Tử Lương thủ vai trong "Young and Dangerous" vào những năm 90.

Khi hát, Tưởng Thiên Dưỡng có thể thay đổi luân phiên giọng nam lẫn giọng nữ, là một cao thủ thế vai tiêu biểu, hiếm có khó tìm.

Nếu cậu ta tập luyện tốt, biết đâu có thể trở thành Lý Ngọc Cương thứ hai.

Người còn lại là một bạn nữ tên Khương Thục Văn.

Khi đó, ca khúc Đôi cánh vô hình của Trương Thiều Hàm cất lên, cậu ta hát giống như bản gốc vậy.

Nếu đeo mặt nạ, đoán chừng không ai không nói rằng cậu ta là Trương Thiều Hàm.

Giọng hát rất độc đáo.

Trong cuộc thi ngày hôm đó, cậu ta vô cùng nổi bật và là một giọng ca sáng giá.

Nếu tập luyện nghiêm túc, trở thành Trương Thiều Hàm thứ hai không phải là vấn đề.

Tần Kiệt không ngờ rằng Mao Hinh lại ký hợp đồng với hai người này.

Anh rất ngạc nhiên.

Xem ra lần này Mao Hinh trở lại thành phố Hán cũng coi như là trong cái rủi có cái may.

Nếu ký hợp đồng với hai ca sĩ có tiềm năng và tập trung bồi dưỡng đào tạo, chẳng mất vài năm nữa bọn họ sẽ rất hot.

Đột nhiên Tần Kiệt có chút ngưỡng mộ con mắt tinh tường của Mao Hinh.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 487: Đó là nụ cười của người chiến thắng.


"Ừm, chị Mao thật có con mắt nhìn người! Nếu là tôi, tôi cũng sẽ kí hợp đồng với hai người bọn họ!"

"Giám đốc Tần đã nói như vậy thì tôi yên tâm rồi! Giám đốc Tần yên tâm, tôi sẽ chú tâm vào đào tạo Tưởng Thiên Dưỡng và Khương Thục Văn, cuối năm nay, tôi sẽ để cho hai người họ bắt đầu tham gia vào các cuộc thi có liên quan trọng trong nước! Tranh thủ trong vòng 3 năm có thể tạo ra thành tích!", Mao Hinh nói.

"Ừm! Chị Mao có lòng tin là được! Chị cứ dốc sức làm, tôi ủng hộ hai chân hai tay!", Tần Kiệt nói.

"Có câu này của giám đốc Tần, tôi rất yên tâm! Ok, tôi nói xong rồi, tôi cúp máy trước đây!"

"Tạm biệt!"

Sau khi cúp máy, Tần Kiệt cười đắc ý.

Studio của Mao Hinh là một nước cờ ngầm của anh.

Hiện giờ người biết điều này chỉ có anh, Châu Phàm và Lưu Tuấn Mai.

Những người khác đều không biết.

Anh vốn cho rằng Mao Hinh sẽ cuốn gói trước.

Không ngờ, Mao Hinh lại nghĩ đến việc ký hợp đồng với Tưởng Thiên Dưỡng và Khương Thục Văn.

Xem ra hành trình trở thành ngôi sao của Mao Hinh diễn ra không mấy suôn sẻ.

Nhưng trong kinh doanh, cô ta cũng là một người có tài năng.

Nếu không tầm nhìn sẽ không xa như vậy.

Vừa mới thành lập studio liền ký hợp đồng với Tưởng Thiên Dưỡng và Khương Thục Văn.

Như vậy cũng tốt.

Đợi sau khi Tưởng Thiên Dưỡng và Khương Thục Văn trải qua huấn luyện là đến lúc anh thu hoạch trái ngọt.

Đến lúc đó, đoán chừng sự nghiệp của anh sẽ còn khởi sắc hơn, có thể chớp lấy cơ hội bước chân vào làng giải trí.

Ở Hoa Hạ, ngành giải trí cũng là một ngành kinh doanh lớn.

Mặc dù trong giới có hơi lộn xộn nhưng lợi nhuận mang lại khá cao.

Kiếm được tiền, lộn xộn một chút cũng có sao?

Tần Kiệt không quan tâm.

Sau khi trở về ký túc xá tắm rửa, anh dành ra 3 tiếng đồng hồ xem phim "Chúa tể của những chiếc nhẫn" rồi ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

"Hả? Sao mình lại đến Hỗ Hải rồi?"

Tần Kiệt có chút kinh ngạc, dụi dụi mắt, anh thật sự đã tới Hỗ Hải.

"Tần Kiệt, cậu đến rồi!"

Tần Kiệt quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người nói chuyện là Tần Văn Văn-cô của Tần Tuyết.

Tần Tuyết đang ở sau lưng bà ta.

Triệu Kỳ cũng đứng ở bên cạnh.

Ba người bước tới.

"Thời hạn thỏa thuận của chúng ta đã đến! Hiện tại đang ở Hỗ Hải, cậu chỉ là một thành phần tri thức bình thường! Bây giờ cậu còn có thể nói gì nữa?", Tần Văn Văn hỏi, trong mắt hiện lên tia khinh thường.

Khóe miệng bà ta khẽ cong lên, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Đó là nụ cười của người chiến thắng.

Đồng thời bà ta coi thường Tần Kiệt ra mặt.

"Con... con... con thừa nhận trước mắt chưa đáp ứng được yêu cầu của cô, nhưng con tin..."

"Đủ rồi!", Tần Văn Văn lười nghe tiếp: "Cậu muốn nói chuyện, tôi đã nghe nhiều người nói rồi! Tôi không muốn nghe lại nữa!"

"Không làm được thì chính là không làm được! Đừng bao biện! Thông thường những người đàn ông giỏi kiếm cớ đều không phải là mấy người tốt đẹp gì, mà chỉ là kẻ hèn nhát thôi!", Tần Văn Văn nhìn về phía Tần Tuyết.

"Tuyết Nhi, con thấy chưa, rời khỏi thành phố Hán, cậu ta căn bản không phải là cái thá gì cả, nó không thể cho con một cuộc sống mà con hằng mong muốn!"

"Chia tay nó đi! Trên đời này có rất nhiều đàn ông tốt hơn nó!"

"Cô ơi, con...", Tần Tuyết cắn môi, có chút khó xử.

"Tuyết Nhi, chỉ là đàn ông mà thôi, giống như quần áo trên người chúng ta, khi cảm giác mới mẻ mất đi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Vứt thì vứt, cùng lắm thì mua bộ khác mặc là xong! Làm gì mà con không hạ quyết tâm được chứ?"

"Cô, con thực sự rất yêu anh ấy! Con xin cô, đừng ép con được không?"

"Cô ép con? Cô là vì muốn tốt cho con đó!", Tần Văn Văn chỉ vào sông Hoàng Phổ: "Con có biết mỗi năm có biết bao nhiêu người đàn ông nhảy xuống đây vì không thể cho người phụ nữ của mình một cuộc sống mà họ mong muốn không?"

"Con không biết!", Tần Tuyết vừa khóc vừa lắc đầu.

Cô ấy nhìn Tần Kiệt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Con chỉ biết rằng tình cảm, không thể dùng tiền để cân đo đong đếm được! Nó là vô giá! Cô ép con, bố mẹ con ép con! Con, con, con chỉ có thể..."

Tùm~

Tần Tuyết nhảy xuống sông Hoàng Phổ.

"Cái gì?", mặt Tần Văn Văn biến sắc.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, không..."
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 488: “Tiền của sinh viên đến từ đâu?”


“Không! Tuyết Nhi, không!”

Tần Kiệt từ trên giường ngồi bật dậy, đầu đầy mồ hôi, trên người cũng ướt đẫm, mở mắt ra, anh thấy mình đang ở ký túc xá, bên ngoài mặt trời đã lên rất cao rồi.

“Thì ra chỉ là nằm mơ! May là không phải sự thật!”

Tần Kiệt lau mồ hôi.

“Tuyết Nhi, em yên tâm, trong vòng nửa năm, anh nhất định sẽ có chỗ đứng ở Hỗ Hải! Để cho cô của em nhận ra rằng bà ta đã sai! Anh muốn em được đứng thẳng và ngẩng cao đầu trước mặt người nhà của em, thẳng như cây cột vậy. Chờ anh! Nhất định phải chờ anh!”

Sau khi vội vàng tắm gội thì Tần Kiệt đi đến trung tâm tái chế phế liệu.

Mã Dương và Quách Bùi báo cáo về hoạt động gần đây, căn bản không có vấn đề gì. Tần Kiệt lại đi đến văn phòng chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, số lượng khách hàng cũng rất tốt.

Sau khi nói chuyện với Trương Lâu một lúc, anh lại đi đến hai trường Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương để kiểm tra, mọi việc đều ổn.

Cuối cùng, anh đi tìm Vương Tinh.

Hai người mua một thùng bia Tuyết Hoa, để bên ngoài tiệm Internet.

Sau khi uống vài lon, Vương Tinh cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng.

“Kiệt Tử, nói đi, hôm nay đến tìm tôi có việc gì?”

“Vẫn là không giấu được cậu!”, Tần Kiệt một hơi uống cạn lon bia, lại uống thêm lon nữa, rồi lại chạm lon với Vương Tinh: “Cậu cứ định kinh doanh tiệm Internet như thế này sao?”

“Trước mắt thì cứ thế này”, Vương Tinh nhìn Tần Kiệt: “Đang yên đang lành, hỏi cái này làm gì vậy?”

“Cậu có coi tôi là anh em không?”, câu hỏi của Tần Kiệt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Lon bia trong tay Vương Tinh ngừng ở bên môi: “Tất nhiên là thế rồi! Tại sao tự nhiên lại hỏi như thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Nếu là đã là anh em thì hãy nghe tôi nói một câu: thay đổi chiến lược kinh doanh hoặc chuẩn bị đổi nghề đi!”

“Hả?”, Vương Tinh cứ tưởng rằng mình nghe nhầm, duỗi tay ra sờ trán Tần Kiệt.

“Cậu không bị sốt mà sao lại ăn nói linh tinh thế?”, Vương Tinh cau mày: “Kiệt Tử, tiệm Internet của tôi làm ăn như thế nào cậu không thấy sao? Cậu nói thật với tôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đã nghe đến khủng hoảng nợ dưới chuẩn chưa?”

“Tất nhiên là có nghe qua rồi! Nghe nói cuộc khủng hoảng kinh tế ở Sơn Mẫu bây giờ đã lớn lắm rồi!” Vương Tinh gật đầu.

“Cậu cho rằng sẽ ảnh hưởng đến đất nước của chúng ta không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ngay bây giờ thì sẽ không!”. Vương Tinh lắc đầu: “Việc ở bờ bên kia đại dương liên quan gì đến đất nước chúng ta?”

“Cậu nói là bờ bên kia đại dương thế thì sao Châu Âu bên kia cũng bị ảnh hưởng, cậu giải thích thế nào?”, Tần Kiệt nhìn Vương Tinh.

“Cái này…”, Vương Tinh nhất thời câm nín, không biết trả lời thế nào.

“Tôi nghĩ lục địa Châu Âu sắp bị ảnh hưởng nặng nề rồi, tiếp đến là Trung Đông, rồi Nam Á, rồi Đông Nam Á, và cuối cùng là Đông Á của chúng ta!”, Tần Kiệt nói: “Đến lúc đó kinh tế toàn cầu sẽ xảy ra khủng hoảng!”

“Kinh tế trong nước sẽ sụt giảm nghiêm trọng! Thu nhập của người dân giảm mạnh, kinh tế giảm sút, việc kinh doanh tiệm Internet của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng!”

“Việc này…”, Vương Tinh đang ngẫm nghĩ những lời Tần Kiệt nói.

Tần Kiệt rất bình tĩnh, uống từng ngụm bia.

Một lon!

Hai lon!

Ba lon!

“Khi anh uống đến lon thứ năm, Vương Tinh hỏi: “Cho dù bị ảnh hưởng thì sinh viên không thể không lên mạng nhỉ?”

“Cậu nói không sai! Đúng là không thể không lên mạng nhưng cậu đã bỏ qua một vấn đề!”, Tần Kiệt nói.

“Là cái gì?”, Vương Tinh muốn biết câu trả lời.

“Tiền của sinh viên đến từ đâu?”, Tần Kiệt chỉ nói vậy nhưng Vương Tinh đã hiểu.

Tiền của sinh viên chủ yếu là do bố mẹ chu cấp.

Thu nhập của bố mẹ bị sụt giảm, tiền tiêu vặt của sinh viên cũng giảm theo.

Đến lúc đó, tỉ lệ người đến tiệm Internet cũng sẽ giảm theo.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 489: “Vẹn cả đôi đường?”,


“Nếu thật sự như thế thì tôi có thể…”

“Cậu sẽ giảm giá đúng không?”, Tần Kiệt cướp lời Vương Tinh.

“Cậu biết tôi đang nghĩ gì à?”, Vương Tinh kinh ngạc.

“Rất khó đoán sao?”, Tần Kiệt nhún vai: “Cậu đừng quên, bây giờ tôi cũng là thương nhân đấy!”

“Kiệt Tử, hôm nay cậu nói nhiều như vậy, tôi cứ cảm thấy trong lời nói của cậu có ý gì, đừng vòng vo nữa, cậu rốt cuộc định nói gì với tôi thì cứ nói thẳng là được! Chúng ta là anh em, lòng vòng mất vui!”, Vương Tinh nói.

“Được! Cậu đã nói như vậy rồi, tôi không lòng vòng nữa, nói thẳng vào việc chính nhé!”

Tần Kiệt bỏ lon bia xuống và nói: “Sau khủng hoảng kinh tế, suy thoái kinh tế là điều tất yếu!

Nhưng mà có nguy thì sẽ có cơ! Tôi muốn nói với cậu chính là chữ “cơ” này!”

“Nói nghe xem!”, sự tò mò của Vương Tinh phút chốc trỗi dậy.

“Cậu có biết xuất phát điểm của văn học mạng không?”

“Biết chứ! Nghe nói trong số 10 tác phẩm hàng đầu trong bảng xếp hạng tìm kiếm thường niên của Baidu năm 2006-2007 thì có 8 tác phẩm đến từ trang văn học mạng Hoa Hạ, và không ít tác phẩm có hơn 10 triệu lượt xem. Lưu lượng truy cập trang web đứng thứ 30 toàn quốc”, Vương Tinh nói như thuộc lòng.

“Xem ra cậu cũng quan tâm không ít nhỉ!”, Tần Kiệt cười: “Thế nào, cậu thích đọc tiểu thuyết mạng à?”

“Ừ, bình thường không có việc gì làm thì đọc, cũng hay phết đấy!”

“Thế thì đúng rồi!”, Tần Kiệt nói: “Tôi dự định thành lập công ty về công nghệ mạng, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu là về văn học mạng, tôi muốn hợp tác với cậu!”

“Hả?”, Vương Tinh có chút sững sờ.

Làm văn học mạng?

Phạm vi kinh doanh quá rộng rồi.

“Sao nào? Không có tự tin à? Hay là cậu không tin vào phán đoán của tôi?”, Tần Kiệt hỏi.

“Kiệt Tử, tôi chỉ cảm thấy là...”

“Cậu không cần nói gì cả! Chỉ một câu thôi, là anh em thì hãy tin tôi! Cùng tôi đánh cược đi! Nếu thành công thì cậu có thể thoát khỏi công việc kinh doanh cũ là tiệm Internet, còn nếu cược thua thì cùng lắm là làm lại từ đầu, chỉ mở mỗi tiệm Internet là được! Cậu thấy thế nào?”, Tần Kiệt nhìn Vương Tinh.

Vương Tinh rơi vào trầm tư.

Cậu ta đang cân nhắc tất cả những lời Tần Kiệt nói.

Suy thoái kinh tế và thu nhập giảm sút chắc chắn sẽ kéo theo hàng loạt phản ứng dây chuyền.

Đến lúc đó, nếu muốn duy trì hoạt động của tiệm Internet thì chỉ có một cách, đó là giảm giá, nếu thế thì lợi nhuận sẽ bị giảm sút, và một khi đã giảm giá rồi thì muốn tăng giá trở lại là điều không thể, có thể nói đó là một bước đi mạo hiểm.

Nếu như cậu ta nghe lời Tần Kiệt, mở công ty công nghệ mạng, nếu làm về văn học mạng thành công thì sẽ không kinh doanh tiệm Internet nữa, chính thức gia nhập vào một lĩnh vực mới, sự nghiệp sau này cũng sẽ khác, chỉ là làm văn học mạng không phải là việc một sớm một chiều có thể làm xong, ngộ nhỡ làm không tốt thì sẽ...

“Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì!”, Tần Kiệt nhìn thấu tâm tư của Vương Tinh: “Thực ra chúng ra có thể vẹn cả đôi đường!”

“Vẹn cả đôi đường?”, Vương Tinh vô cùng hiếu kì: “Như thế nào?”

“Muốn đọc tiểu thuyết mạng thì đi đâu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đương nhiên là phải đến tiệm Internet đọc!”, đang nói thì mắt Vương Tinh đột nhiên sáng lên.

“Cậu nói là...”

“Đúng vậy! Cậu có thể lợi dụng ưu điểm của tiệm Internet để quảng bá trang web văn học của chúng ra, để những người lên mạng vào đọc, đương nhiên, nếu bọn họ muốn viết tiểu thuyết chúng ta cũng sẽ hoan nghênh, cậu thấy ý tưởng này thế nào?”

“Tuyệt, quá tuyệt vời! Kiệt Tử, cậu giỏi lắm! Cách này mà cậu cũng nghĩ ra được, quá tuyệt!”

"Cậu đừng vui mừng quá sớm! Tôi vẫn chưa nói hết!", Tần Kiệt ấn Vương Tinh đang kích động xuống.

"Còn cái gì nữa, cậu cứ nói, tôi nghe mà!", Vương Tinh im lặng.

"Cậu thấy hình thức kinh doanh Internet bar trong nước bây giờ như thế nào?", Tần Kiệt hỏi.

"Nếu như không có cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu như cậu nói thì tôi cảm thất rất tốt!", Vương Tinh suy ngẫm rồi nói.

"Không! Cậu sai rồi!", Tần Kiệt lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của Vương Tinh.

"Ý cậu là gì? Không nói tới những thành phố khác, chỉ nói tới Internet bar ở thành phố Hán thôi, có tiệm nào làm ăn không tốt? Đây chính là kiểu làm ăn nằm không cũng kiếm được tiền đó, có gì không tốt chứ?", Vương Tinh không nhìn ra Internet bar hiện hành tồn tại vấn đề gì.

"Cậu chỉ thấy làm ăn dễ, nhưng lại không phát hiện khi làm ăn tốt, bên trong lại ẩn chứa rất nhiều vấn đề!", Tần Kiệt vặn ngón tay lại.

"Thứ nhất, trong Internet bar hiện nay có phải rất âm u ẩm ướt, không nhìn thấy ánh mặt trời hay không?"

"Đúng!"
 
Back
Top Bottom