Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 390: Rắc rối to rồi đây!


Tần Kiệt cười cười, nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói: “Thật ra… Không có ai làm rơi ví tiền cả!”

“Không có?”, Mã Trân Trân ngẩn người: “Vậy vừa nãy sao các cậu lại…”

“Việc này hẳn là phải hỏi giám đốc Hoàng rồi!”, Tần Kiệt nhìn về phía giám đốc Hoàng.

“Tôi sao?”, giám đốc Hoàng tỏ vẻ hiếu kỳ.

Một người trẻ tuổi lại nói chuyện ví tiền có liên quan đến cô.

Đó chẳng phải là trợn mắt nói dối sao?

“Đúng vậy, phải hỏi giám đốc Hoàng!”, Tần Kiệt mỉm cười, nói.

Nghe anh nói vậy, thiếu chút nữa Triệu Chí Tân đã bị dọa té lăn ra đất.

Mồ hôi lạnh trên trán ông ta liên tục rịn ra, trong lòng không ngừng mắng.

Tần Kiệt ơi là Tần Kiệt, tôi gọi cậu đến tham gia cuộc họp thường niên đã là nể mặt cậu lắm rồi.

Chẳng lẽ cậu không thể an phận ngồi với đám thanh niên kia hay sao?

Ngược lại, cậu còn làm trò hề. Mà có lỡ làm trò hề thì cũng thôi đi, mắc mớ gì cậu phải nói chuyện này có liên quan đến giám đốc Hoàng chứ hả?

Cậu điên rồi sao?

Cậu không muốn làm nữa nhưng tôi muốn.

Vì giành được quyền đại lý của công ty con, lúc ban đầu, tôi đã bỏ ra không ít công sức.

Cậu quậy một trận như vậy, không phải là hại tôi sao?

Tiêu rồi!

Tên khốn này đúng là đồ đần mà!

Sớm biết như vậy, lúc trước ông đã không cho cậu ta gia nhập.

Giờ thì xong đời rồi!

Giám đốc Hoàng nở nụ cười, tuy nói Tần Kiệt đang làm trò hề, nhưng dám làm trước mặt cô ta, lá gan cũng không nhỏ.

Tuổi còn trẻ mà đã có can đảm như vậy, quả thật khiến người ta phải nghiêm túc mà nhìn.

Cô ta rất muốn biết mục đích của Tần Kiệt là gì?

Giám đốc Hoàng liền hỏi: “Có liên quan gì với tôi?”

“Đúng đó, chuyện này rõ ràng là do tên nhóc nhà cậu bày ra, có liên quan gì với giám đốc Hoàng chứ hả?”

“Anh bạn trẻ, cậu mau nói cho rõ ràng!”

“Nói nhanh đi, liên quan gì đến giám đốc Hoàng?”

Tần Kiệt nói: “Cách làm của giám đốc Hoàng chưa thỏa đáng!”

“Cách làm chưa thỏa đáng à?”, giám đốc Hoàng có chút tò mò: “Tôi đã làm gì?”

“Giám đốc Hoàng quên rằng trong tương lai xã hội này sẽ thuộc về thế hệ trẻ!”, Tần Kiệt nói.

“Hừ?”, giám đốc Hoàng trầm mặc.

Đám đại lý xung quanh không khỏi cau mày.

“Tên nhóc kia, cậu đi cùng ai?”

“Nói chuyện không có chừng mực gì cả, tạp vụ còn tiến bộ hơn cậu đấy! Một người như cậu thì có tư cách gì tham gia cuộc họp thường niên?”

“Đúng đấy, là ai dẫn cậu đến đây?”



Vừa nghe xong, Triệu Chí Tân vô cùng hoảng sợ.

Khá lắm.

Tất cả đại lý đều muốn bức cung rồi.

Rắc rối to rồi đây!

Nhưng Tần Kiệt lại chẳng có chút sợ hãi.

Anh nhìn chằm chằm vào giám đốc Hoàng, nói: “Giám đốc Hoàng, pháo hoa thật đẹp! Nhưng dù nó có đẹp đến thế nào đi nữa thì cũng là do con người tạo ra! Chúng tôi tuy có trẻ, có lẽ không có nhiều kinh nghiệm sống như các bậc tiền bối, nhưng nếu như không có những người trẻ chúng tôi, công ty cũng sẽ không có được thành tích như vậy!”

“Sở dĩ tôi bịa đặt ra lời này, vốn chỉ có một mục đích!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 391: Quả nhiên, đại lý kia tức giận.


“Hả?”, giám đốc Hoàng hạ giọng: “Mục đích gì?”

“Tôi, Tần Kiệt, cùng với đối tác của tôi là Tào Bác, cũng muốn ngắm pháo hoa! Mà phải là đứng bên cạnh cô ngắm mới được!”, Tần Kiệt nói.

“Tần Kiệt đúng không? Cậu có tư cách gì mà đòi đứng bên cạnh giám đốc Hoàng? Thành tích của công ty cậu lớn lắm à?”, có đại lý tỏ vẻ bất mãn.

“Đúng đó, cậu có thành tích tốt lắm à? Nói ra cho chúng tôi nghe thử đi!”

“Nhóc con, cậu còn trẻ, đừng có làm quá! Phải biết tôn trọng tiền bối!”



“Tôi cũng chưa nói điều gì có ý không tôn trọng mọi người mà!”, Tần Kiệt cười nói: “Tôi chỉ đang giành quyền lợi cho người trẻ chúng tôi mà thôi!”

“Đúng vậy, thành tích của tôi đúng là không bằng mọi người. Nhưng như vậy thì sao? Thành tích thôi mà, năm nay tốt, sang năm, các vị có dám đảm bảo vẫn vậy không?”

“Tiền bối, tiền bối nói đi?”

“Cậu…”

Đại diện của một đại lý nào đó nổi giận.

“Tên nhóc này, cậu quá…”

“Á, quân tử nên ngồi lại nói chuyện cho ổn thỏa chứ không nên động tay động chân! Mọi người đều là người văn minh, nói chuyện thôi, đừng có hở chút là đánh người! Nếu ông dám ra tay, tôi trẻ hơn ông, sợ rằng sẽ làm ông bị thương đấy, đến lúc đó ông mới là người mất mặt, tiền bối, ông cứ nghĩ đi!”, Tần Kiệt nói.

“Cậu…”, người nọ tức đến phát nghẹn, mặt ông ta cũng đã đỏ bừng lên, nhưng rốt cuộc vẫn không dám ra tay.

Bởi lẽ Tần Kiệt nói rất đúng, tuổi trẻ chính là vốn liếng.

Đánh với người trẻ, thắng thì xem như may mắn, lỡ không thắng thì phải làm sao?

Chẳng phải mất hết mặt mũi à?

Vẫn nên nhịn một chút thì hơn.

“Được rồi. Đừng cãi nữa!”, đột nhiên, giám đốc Hoàng quát lên: “Cậu tên là Tần Kiệt?”

“Đúng!”

“Ai dẫn cậu đến đây?”

“Triệu Chí Tân!”

“À, là ông ta à!”, giám đốc Hoàng liếc nhìn Triệu Chí Tân.

Triệu Chí Tân đã sớm sợ đến run người, ông ta cảm thấy lần này mình tiêu chắc rồi.

Đúng lúc này, giám đốc Hoàng còn liếc nhìn ông ta một cái, khiến ông ta bị dọa đến mức run chân.

Triệu Chí Tân cố gượng cười, thấp thỏm bước đến.

“Giám đốc Hoàng, là…là tôi!”

“Thật sự là ông à?”

Giám đốc Hoàng nhíu mày: “Vì sao lại mang hai người này đến?”

“Bởi vì hai người họ là nhóm đầu tiên phát triển thị trường trong khuôn viên trường!”, Triệu Chí Tân không giấu diếm.

“Thị trường trong khuôn viên trường?”, đột nhiên, một đại lý nhếch mép cười.

“Một ngôi trường thì có thị trường lớn đến mức nào? Triệu Chí Tân, vậy mà ông còn dẫn hai người họ đến, hóa ra tiền đồ của ông cũng chỉ đến vậy thôi?”

“Không, ông sai rồi! Không phải giám đốc Triệu không có tiền đồ, mà ông mới là người không có tiền đồ!”, Tần Kiệt nhìn đại lý vừa mới trào phúng Triệu Chí Tân.

“Hả?”, Triệu Chí Tân muốn khóc thật rồi.

Trong lòng ông ta không ngừng kêu gào: Tần Kiệt ơi là Tần Kiệt, ông trời con của tôi ơi, xin cậu đừng có nói nữa có được không? Còn chê chưa đủ loạn hay sao hả?

Quả nhiên, đại lý kia tức giận.

“Cậu có biết tôi là ai không hả?”

“Không biết! Ông là ai thì có liên quan gì đến tôi? Liên quan gì đến tôi hử?”, Tần Kiệt nói.

“Cậu…”, đại lý kia trừng mắt nhìn Tần Kiệt hồi lâu: “Được, cậu nghe cho kỹ đây, tôi họ Phương, tên là Quốc Họa!”

“À, ra là chú Phương!”, Tần Kiệt chẳng chút để tâm, nói: “Chú xem thường thị trường trong khuôn viên trường học đúng không?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 392: Đúng là buồn cười!


“Đúng vậy! Tôi xem thường đấy! Một ngôi trường thì có cái gì để gọi là thị trường? Tại thành phố Hàm của chúng tôi, thị trường trong trường học nhỏ như cái lỗ mũi! Căn bản không có lợi nhuận gì đáng nói!”

“À, hóa ra chú nghĩ như vậy!”, Tần Kiệt bất chợt nở nụ cười, nhìn về phía giám đốc Hoàng: “Giám đốc Hoàng, một đại lý như thế này mà cũng có thể đứng cạnh cô ngắm pháo hoa à?”

“Thằng nhóc kia, đừng có nói chuyện kiểu lấp lửng đó, nói tiếng người đi!”, Phương Quốc Họa trầm giọng nói.

“Nghe không hiểu à? Được, vậy thì tôi sẽ nói thẳng ra luôn!”, Tần Kiệt giới thiệu bản thân: “Trước khi nói rõ với chú, tôi xin tự giới thiệu trước!”

“Tôi tên là Tần Kiệt, là sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ, cậu ta là Tào Bác, là sinh viên Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, tại Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung vẫn còn một đối tác nữa, vì có việc nên không tới. Tại Đại học Công Nghiệp Hồ, tôi còn có một đồng nghiệp, cũng có việc nên không tới! Mặt khác, chúng tôi còn một đối tác nữa, tên là Giang Lỗi, là người của Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương!”

“Tổng cộng số lượng giáo viên và sinh viên trong ba trường của chúng tôi đã vượt hơn 150 ngàn người! Đây chỉ là số lượng thầy trò tại trường! Còn chưa tính dân cư sống xung quanh ba trường!”

“Nếu cộng vào, chắc chắn lên đến 200 ngàn người! Xin hỏi chú Phương, vị tiền bối trong ngành, sinh viên đều là người trưởng thành, không phải trẻ con, bọn họ cũng có những như cầu như người bình thường, chú nói xem, 150 ngàn thầy trò, cộng thêm năm mươi ngàn dân cư, tổng cộng 200 ngàn người thì có được xem là thị trường hay không?”

“Chuyện này…”, Phương Quốc Họa á khẩu, không biết nên trả lời như thế nào.

Là một người trẻ tuổi, Tần Kiệt lại dám đứng trước mặt ông ta khua môi múa mép như vậy, chẳng khác nào đang bỡn cợt ông ta.

Phương Quốc Họa vô cùng tức giận, càng thêm bất mãn đối với Tần Kiệt.

Vốn dĩ ông ta cũng không suy nghĩ xem khuôn viên trường mà Tần Kiệt nói đến là dạng gì.

Giờ ông ta mới biết đó chính là khuôn viên trường đại học, đây chẳng phải là hung hăng tát vào mặt ông ta một cái sao.

Một cái tát rất mạnh!

Chuyện này khiến sắc mặt Phương Quốc Họa cực kỳ khó coi.

Sớm biết đó là khuôn viên trường đại học, ông ta đã không liều lĩnh như vậy.

Giờ thì hay rồi, bị một tên thanh niên hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, đúng là mất hết thể diện.

“Xem dáng vẻ của chú Phương, chắc là không còn gì để nói rồi!”, Tần Kiệt nói tiếp: “Đúng vậy! Tôi và đồng sự của tôi thật sự còn rất trẻ! Chúng tôi vẫn chưa tốt nghiệp! Vẫn còn là những sinh viên đang bắt đầu khởi nghiệp!”

“Ở lứa tuổi của chúng tôi, khởi nghiệp trong khuôn viên trường sẽ nhận được sự ủng hộ to lớn từ nhà trường!”

“Trường đại học là đơn vị như thế nào? Không cần nói hẳn các vị tiền bối cũng đều biết, hơn nữa còn biết rất rõ!”

“Có một đơn vị như vậy ủng hộ, mọi người nghĩ chúng tôi có thể tạo ra thành tích không?”

“Chuyện này…”, đám người đại diện cho các đại lý đều im thin thít.

Lời này khó có thể phản bác.

Cấp bậc hành chính của cơ sở giáo dục Đại học cũng không nhỏ, là người trưởng thành, ai cũng hiểu rõ điều đó.

Có ban lãnh đạo trường ủng hộ, muốn tạo ra thành tích còn không phải đơn giản như trở bàn tay thôi sao.

Nói chuyện thành tích với một thiếu niên được nhà trường ủng hộ, không phải tự rước lấy nhục thì là gì?

Đúng là buồn cười!

Lúc trước không biết bối cảnh của đám người Tần Kiệt thì còn đỡ, giờ biết rồi, người có ánh mắt, có ai ngốc nghếch mà đi gây khó dễ cho bọn họ làm gì.

Đương nhiên, cả đám đều trầm mặc, không ai lên tiếng.

“Chú Phương, giờ chú còn cảm thấy tôi không có tư cách tham gia cuộc họp thường niên nữa không? Trong các vị tiền bối ở đây, nếu còn có ai vẫn cảm thấy hai người chúng tôi không đủ tư cách tham gia cuộc họp thường niên, vậy thì xin mời bước ra đây, chúng ta cùng giao lưu học hỏi kinh nghiệm!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 393: Tại sao có thể như thế?


Lời vừa nói ra.

Xung quanh im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mỗi một đại lý đều cau mày, trầm tư suy nghĩ.

Trái tim của Triệu Chí Tân trong nháy mắt đập liên hồi, có cảm giác rằng chỉ cần lơ là một chút là sẽ có khả năng rơi từ vách núi xuống vực sâu.

Ông ta rất muốn bịt miệng Tần Kiệt lại.

Cậu nói cái gì không nói lại nói muốn đối đầu với tất cả các đại lý.

Cậu không muốn kiếm ăn nhưng tôi còn muốn.

Nhớ năm đó, để lên được vị trí quản lý công ty con chuyển của phát nhanh Thần Thông, tôi đã phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết.

Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ đều bị cậu hủy mất.

Tần Kiệt đáng chết.

Người trẻ tuổi thì vẫn là người trẻ tuổi mà.

Hại người trở tay không kịp.

Hỏng rồi.

Hoàn toàn kết thúc rồi.

Triệu Chí Tân khóc không ra nước mắt.

Tần Kiệt lại rất bình tĩnh nhìn giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng cũng nhìn anh.

Hai người, một nam, một nữ, đối mặt với nhau.

Bầu không khí xung quanh đột nhiên đình trệ, làm cho rất nhiều người cảm thấy có chút ngột ngạt, kìm nén.

Đặc biệt là Triệu Chí Tân, nếu không phải vì cố gắng đứng vững thì đã ngất xỉu trên đất rồi.

Ông ta nhìn Tần Kiệt như đang nhìn kẻ địch, trong mắt toàn là lửa giận.

Bỗng nhiên…

“Cậu thật can đảm!”, giám đốc Hoàng cất tiếng nói.

Lời nói ngắn gọn, chỉ có bốn chữ, lại tựa như tiếng sấm, đánh thẳng vào trong lòng của mỗi người đại lý.

Nhưng cô ta vẫn chưa nói xong.

“Cậu nói đúng! Việc tôi làm có chút không ổn!”

“…”

Các đại lý chăm chú nhìn Tần Kiệt.

Lời của giám đốc Hoàng là đang đồng tình với Tần Kiệt.

Nó chứng tỏ rằng cách làm của Tần Kiệt đã được giám đốc Hoàng đánh giá cao.

“Triệu Chí Tân có thể tìm được người trẻ tuổi như vậy giúp việc thì đó là phúc của ông ta. Rất tốt!”

Lời vừa nói ra, cả trung tâm hội nghị to như thế bỗng trở nên im lặng như tờ.

Vẻ mặt của mỗi người đều tràn đầy kinh ngạc và không thể hiểu được.

Hành vi ngang ngược của Tần Kiệt lại giành được sự công nhận và khen ngợi của giám đốc Hoàng.

Điều này…

Thế có nghĩa là Tần Kiệt sắp được trọng dụng rồi?

Trong nháy mắt, tất cả các đại lý đều đổ dồn ánh mắt về Triệu Chí Tân.

Tần Kiệt là do Triệu Chí Tân tiến cử.

Ông ta cứ tưởng rằng trời sập xuống rồi, thật không ngờ vẫn còn cứu vãn được.

Sự liều lĩnh của Tần Kiệt lại giành được sự đồng tình của giám đốc Hoàng.

Tại sao có thể như thế?

Triệu Chí Tân có chút bối rối.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 394: Triệu Chí Tân có chút nhăn mặt.


Nhưng khi ông ta nhớ lại giám đốc Hoàng đã nói hai chữ “rất tốt” thì ông ta biết mình đã lo lắng vô cớ rồi, không những không gặp xui xẻo mà còn hạ cánh an toàn nữa, còn để lại ấn tượng tốt với giám đốc Hoàng.

Tất cả là nhờ Tần Kiệt.

Thằng nhóc khá lắm, cứ tưởng rằng cậu gây họa rồi, không ngờ cậu lại tạo ra cho tôi cơ hội tốt như vậy.

Haha~

Tiếp theo đây, ông ta phải thể hiện rồi.

“Cảm ơn giám đốc Hoàng đã khen ngợi, đây là điều tôi nên làm”, Triệu Chí Tân hoàn hồn, vội vàng chớp lấy thời cơ.

“Vì sự phát triển trong tương lai của công ty, đó là điều tôi nên làm. Đây là trách nhiệm của tôi!”, Triệu Chí Tân nói.

“Ừ! Anh có tấm lòng như vậy làm cho tôi cảm thấy rất yên tâm”, giám đốc Hoàng hài lòng, kéo tay Tần Kiệt, cũng vẫy tay với Tào Bác, đi đến gần cửa sổ.

“Phong cảnh ban đêm của thành phố Hán đẹp nhỉ?”

“Đúng là đẹp thật!”, Tần Kiệt không ngờ rằng giám đốc Hoàng lại kéo tay anh, còn không bỏ ra.

Làm như thế này trước mặt các đại lý có thích hợp không?

“Đẹp là được! Lúc nãy cậu nói đúng! Tương lai của thành phố Hán trước sau gì cũng thuộc về những người trẻ tuổi!”

Giám đốc Hoàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tần Kiệt: “Cậu là một người có tài, hy vọng cậu có thể giúp đỡ Triệu Chí Tân làm tốt công việc, đưa tên tuổi của chuyển phát nhanh Thần Thông ngày càng vang xa hơn!”

“Giám đốc Hoàng yên tâm! Tôi sẽ cố gắng!”, nhưng trong lòng Tần Kiệt lại không nghĩ như vậy.

Bởi vì thương hiệu kinh doanh của anh trong trường đại học là chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, không liên quan gì đến chuyển phát nhanh Thần Thông.

Triệu Chí Tân không nói gì về chuyện này thì anh cũng sẽ không nói.

“Ừ, uống rượu, xem pháo hoa đi!”

Giám đốc Hoàng vừa nắm tay Tần Kiệt, vừa xem pháo hoa ngoài cửa sổ, vẫn không bỏ tay ra.

Tần Kiệt có chút khó xử nhưng lại không thể nói gì, chỉ đành để mặc giám đốc Hoàng nắm.

Tào Bác muốn cười, nhưng cố nhịn, giả vờ nhìn pháo hoa và cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài.

Các đại lý đều mở to mắt khi nhìn thấy giám đốc Hoàng không buông tay.

Mỗi người đều có tâm trạng khác nhau, đặc biệt là Triệu Chí Tân.

Không phải là giám đốc Hoàng đã thích thằng nhóc Tần Kiệt này rồ chứ?

Nhưng Tần Kiệt trẻ quá.

Nếu thật sự như thế thì chẳng phải là trâu già gặm cỏ non à?

Không đúng, phải là cỏ già ăn thịt bê.

Không, cũng không phải, phải là cỏ già cho bê ăn.

Cái này… Có thật sự thích hợp không?

Triệu Chí Tân có chút nhăn mặt.

Nhưng giám đốc Hoàng là sếp, một giám đốc chi nhánh như ông ta có thể nói gì.

Hơn nữa, đám người đại lý cũng không nói gì thì ông ta lo làm gì nhiều, cứ coi như không nhìn thấy gì đi.

Cùng lúc, hai mươi người trạc tuổi Tần Kiệt đang ngồi đó cũng ghen tị, rõ ràng chỉ xứng ngồi cùng bọn họ nhưng lại nói linh tinh, vớ vẩn, cuối cùng thật sự đã lừa được người ta thành công.

Còn có được sự công nhận của giám đốc Hoàng, được cô ta đích thân khen ngợi.

Bọn họ phải phấn đấu rất nhiều năm mới có được vinh dự này, nếu biết làm như thế cũng được thì lúc nãy bọn họ đã làm theo rồi.

Đáng tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận, bọn họ có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn Tần Kiệt, Tào Bác và giám đốc Hoàng cùng nhau thưởng thức cảnh đêm của thành phố Hán và những màn pháo hoa tuyệt đẹp.

Haiz.

Đây chính là khoảng cách giữa người với người.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 395: Triệu Chí Tân đã bắt đầu hối hận.


Đã vậy, giám đốc Hoàng vẫn cứ nắm lấy tay Tần Kiệt mà không buông ra, nói chuyện với các đại lý về những gì chuyển phát nhanh Thần Thông nên làm trong tương lai, đương nhiên thỉnh thoảng vẫn quay qua hỏi Tần Kiệt.

Tần Kiệt là người đã từng chết đi sống lại, nắm rõ tình hình của chuyển phát nhanh trong tương lai, tùy tiện nói ra một vài ý tưởng không thuộc về thời điểm này liền nhận được sự coi trọng của giám đốc Hoàng, thậm chí là rất nhiều các đại lý thương mại.

Bọn họ đều rất kinh ngạc với những ý tưởng độc đáo của Tần Kiệt, không dám coi thường anh nữa.

Người mà có thể liên minh được ba trường đại học lại với nhau vốn đã rất tài giỏi rồi, vậy mà lại còn đưa ra những ý tưởng rất mới mẻ, rất hữu dụng.

Các đại lý thương mại đều không dám coi thường một nhân tài như thế.

Địa vị của Tần Kiệt trong lòng họ tăng lên rất cao, so với hai mươi người trẻ tuổi ngồi đó thì đã tăng thêm mấy bậc, căn bản là không cùng một cấp bậc.

Thời gian tươi đẹp luôn ngắn ngủi.

Cuộc họp thường niên đã kết thúc.

Giám đốc Hoàng đích thân hỏi thông tin liên lạc của Tần Kiệt, còn đưa cho Tần Kiệt một tấm danh thiếp.

Hoàng Tố Tố.

Tên đầy đủ của giám đốc Hoàng.

Một cái tên rất tao nhã, có nét riêng, dễ nhớ.

Sau khi tạm biệt giám đốc Hoàng, Triệu Chí Tân đưa Tần Kiệt và Tào Bác về trường học.

Trên đường đi.

“Tiểu Tần à, cậu có biết là hành động vừa rồi của cậu dọa tôi sợ chết khiếp không? Quá mạo hiểm rồi! Sau này cậu còn làm cái gì liều lĩnh thì có thể nói trước cho tôi biết được không? Dù là nhắc nhở cũng được!”

“Tôi có tuổi rồi, không chịu được bị cậu dọa đâu!”

Giọng của Triệu Chí Tân tràn đầy ý cầu xin.

Tần Kiệt vừa nghe đã hiểu.

“Giám đốc Triệu cứ yên tâm, lần sau tôi sẽ chú ý!”

“Thật sao?”

“Tất nhiên là thật rồi!”

“Được, vậy thì tốt! Tiểu Tần à, lần này cậu đã giúp tôi, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ việc đưa ra, tôi sẽ đáp ứng cậu!”

“Giám đốc Triệu nói thật chứ?”

“Giám đốc Triệu nói thật à?”, Tần Kiệt có hơi nghi ngờ.

“Tiểu Tần à, sao lại nói vậy, tôi nói đáp ứng thì nhất định sẽ đáp ứng!”, Triệu Chí Tân vỗ ngực cam đoan.

“Được, nếu giám đốc Triệu đã lên tiếng, tôi sẽ nói!”, Tần Kiệt liếc nhìn Tào Bác một cái, nói: “Ba trường của chúng tôi đều đang thiếu máy tính, chú có thể cung cấp một ít được hay không? Không cần nhiều, mỗi nơi một máy là được, tổng cộng ba máy!”

“Ba cái máy tính?”, Triệu Chí Tân đờ ra.

Vào năm 2008, máy tính không hề rẻ, dù là máy lắp ráp thì ít nhất cũng tốn ba, bốn ngàn tệ gì đấy.

Với cái giá tiền này, mười năm sau đã ngang ngửa hơn 10 ngàn tệ.

Mà còn là ba máy nữa chứ.

Triệu Chí Tân đã bắt đầu hối hận.

“Cậu xem kìa, mới đùa với giám đốc Triệu một chút thôi, vậy mà chú ấy lại tưởng thật!”, Tần Kiệt quay sang cười với Tào Bác, nói.

“Giám đốc Triệu, Tần Kiệt chỉ đùa thôi, chú đừng xem là thật!”, Tào Bác vội vàng phụ họa.

“Không! Triệu Chí Tân này đã nói là sẽ làm!”, Tần Kiệt và Tào Bác còn chưa dứt lời, thì đã bị Triệu Chí Tân cắt ngang. Hai người nói như vậy, trái lại càng khiến ông ta cảm thấy chột dạ, như có cái gì chắn ngang ở ngực vậy.

Ông ta đường đường là một giám đốc, vậy là chân trước vừa mới hứa, chân sau đã đổi ý. Chẳng phải là nói không giữ lời à? Mất uy tín như vậy thì sau này còn lãnh đạo nhân viên thế nào nữa.

Ông ta nhất định không thể để Tần Kiệt và Tào Bác xem thường.

Ba máy tuy có hơi nhiều, nhưng nói thế nào đi nữa cũng phải gánh.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 396: Thật không biết cậu ta nghĩ gì nữa?


Ông ta còn trông chờ vào đám người Tần Kiệt và Tào Bác mang đến lợi nhuận lớn cho mình đây này.

Mặt khác, trong cuộc họp thường niên vừa rồi, Tần Kiệt đã giúp ông ta nở mày nở mặt.

Giám đốc Hoàng còn nắm lấy tay cậu ta không buông, rõ ràng là rất xem trọng Tần Kiệt.

Trong tương lai, nói không chừng ông còn phải dựa vào Tần Kiệt.

Cứ coi như là bỏ tiền mua cái bảo hiểm đi vậy, trải đường từ sớm.

“Giám đốc Triệu, chú… định mua máy tính thật à? Ba cái đó, đắt lắm, hay là thôi đi!”, Tần Kiệt khoát tay, tỏ vẻ không quan tâm.

Nhưng khóe mắt anh vẫn luôn liếc nhìn Triệu Chí Tân không rời.

“Tiểu Tần, Tiểu Tào, các cậu cứ yên tâm, không phải chỉ là ba cái máy tính thôi sao, có là gì đâu chứ! Các cậu cứ yên tâm, trong vòng 3 ngày, tôi bảo người đưa đến văn phòng cho các cậu! Được chứ?”, Triệu Chí Tân hứa.

“Chuyện này…”, Tần Kiệt và Tào Bác liếc nhìn nhau, cân nhắc hồi lâu: “Nếu giám đốc Triệu đã quyết định như vậy, chúng tôi cứ từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt chú! Được, chúng tôi sẽ nhận!”

“Đúng, chúng tôi sẽ nhận!”, Tào Bác phụ họa.

“Vậy thì được rồi! Tiểu Tần, Tiểu Tào, các cậu nhận là được rồi! Có máy tình thì làm việc cũng sẽ thuận lợi hơn! Sau này phải nỗ lực hơn nữa, mau chóng phát triển thị trường trong khuôn viên ba trường, khiến nó ngày càng hoàn thiện hơn!”, Triệu Chí Tân căn dặn.

“Giám đốc Triệu cứ yên tâm, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhất định không để cho giám đốc Triệu phải thất vọng đâu!”, Tần Kiệt nói.

“Được! Tiểu Tần đã nói như vậy thì tôi an tâm rồi! Để tôi tiễn các cậu về trường!”

“Cám ơn giám đốc Triệu”.

Một phút sau, Tào Bác xuống trước cổng Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, phất phất tay chào tạm biệt Tần Kiệt và Triệu Chí Tân, xe tiếp tục lên đường, ba phút sau, Triệu Chí Tân thả Tần Kiệt xuống trước cổng Đại học Công Nghiệp Hồ, rồi mới quay về đường Lạc Sư.

Tần Kiệt cười cười, vừa ngân nga một bài hát cũ có tên là “Cười đắc ý”, vừa đi vào trường.

Reng reng reng~

Sắp đến ký túc xá, đột nhiên chuông điện thoại của anh reo vang, là Trương Lâu gọi đến.

“Lâu béo, có chuyện gì à?”

“Kiệt Tử, cậu đã về chưa?”

“Vừa về, có gì cứ nói thẳng ra đi!”

“Kiệt Tử, ngày kia Mao Hinh sẽ đến trường, đến lúc đó, cậu phải đến cổ vũ cho tôi đó!”

“Ngày kia sẽ đến à?”, Tần Kiệt có hơi bất ngờ: “Sao không nói trước?”

“Có quỷ mới biết! Dù sao thì đến lúc đó cậu nhất định phải đến cổ vũ tôi!”

“Được rồi, tôi sẽ đến mà, còn gì khác không?”

“Hết rồi, chỉ có việc này! Cúp máy trước đây!”

“Ừm!”

Tút tút~

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt vuốt cằm.

Lần này có vẻ như Trương Lâu rất nghiêm túc.

Cậu ta không tham gia cuộc họp thường niên, lại còn dành thời gian để luyện giọng, giờ còn bảo anh đến cổ vũ cho cậu ta.

Thế nhưng với cái chất giọng vịt đực đó, chỉ cần mở miệng là sẽ khiến người ta choáng váng, dù có cổ vũ thì được gì?

Thật không biết cậu ta nghĩ gì nữa?

Được rồi, mặc kệ cậu ta nghĩ cái khỉ gì! Đến lúc đó cứ đi cổ vũ là được.

Việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm hiểu rõ tình huống của công ty.

Tần Kiệt bấm gọi cho Châu Phàm.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 397: “Là cô ta thật à!”


“Giám đốc Tần!”

“Giám đốc Châu, vẫn còn làm việc à?”

“Ừm, đang rất vội đây! Hôm nay chắc là tôi phải tăng ca rồi!”

“Sao lại phải tăng ca?”, Tần Kiệt cảm thấy ngạc nhiên.

“Tiến độ lắp đặt thiết bị tại cửa hàng mới có hơi nhanh so với kế hoạch lúc ban đầu, hôm nay tôi ở lại tăng ca, làm thêm chút nữa là có thể hoàn thành!”, Châu Phàm giải thích.

“À, vậy à?”, Tần Kiệt quả thật có hơi bất ngờ, việc lắp đặt thiết bị mới cho cửa hàng mới lại có thể hoàn thành sớm, đây vốn là chuyện tốt.

Sớm hoàn thành lắp đặt thiết bị, bọn họ có thể sớm khai trương.

“Ừm, qua đêm nay, trong vòng nửa tháng, chúng ta có thể chính thức khai trương! Đến lúc đó, dù có bận rộn đến đâu, giám đốc Tần, anh nhất định cũng phải đến một chuyến!”, Châu Phàm nói.

“Đó là điều đương nhiên!”, Tần Kiệt không từ chối, dù sao cũng là cửa hàng của anh, anh làm chủ mà, dù không ra mặt nhưng đến xem vẫn phải có.

“Giám đốc Tần, còn có chuyện gì không?”, trong điện thoại có rất nhiều tạp âm, nghe có hơi ồn.

Tần Kiệt biết Châu Phàm hiện đang giám sát tiến độ lắp đặt thiết bị, thế nên anh nói cũng không có gì, sau đó cúp máy.

Vừa cúp máy, anh lại gọi cho Tô Nhuệ.

“Giám đốc Tần! Hôm nay sao anh lại rảnh rỗi điện cho tôi vậy? Không phải do ban đêm trôi qua chậm chạp, có hơi cô đơn nên muốn tìm tôi tâm sự đó chứ?”, trong điện thoại, giọng Tô Nhuệ có chút nũng nịu.

Nghe vậy khiến toàn thân Tần Kiệt nổi một tầng da gà.

Cái cô nàng Tô Nhuệ này, nói chuyện càng lúc càng hư một cách khó tưởng.

Không thể nói cho đàng hoàng được à?

Đừng có học theo cái cô Lâm Môi Linh gì chứ.

“Khụ khụ~”.

Tần Kiệt ho khan một trận: “Nói chuyện chính đi! Chuyện của các người đã xử lý thế nào rồi?”

“Không biết một chút lãng mạn nào cả, thật mất hứng!”, Tô Nhuệ trách móc.

Nghe giọng, Tần Kiệt có thể tưởng tượng được Tô Nhuệ chắc chắn là đang cắn môi, đôi môi mỏng của cô có màu đỏ rượu của son môi, thoạt nhìn rất xinh đẹp, cũng rất hấp dẫn.

Chắc hẳn là cô ấy đang chớp mắt liên tục, trong mắt lóe lên từng tia sáng mê người, còn kém chút thôi đã đủ mê hoặc cả một tòa thành rồi.

“Khụ khụ~”

Anh ho khan mấy tiếng sau đó nói: “Nói chuyện chính! Nói chuyện chính!”

“Hừ!”, trong điện thoại có thể nghe rõ tiếng hừ lạnh của Tô Nhuệ, xen lẫn một chút tức giận, nhưng một giây sau, cô ấy đã đổi giọng.

Nghe rất nghiêm túc và trịnh trọng.

“Giám đốc Tần, tôi và Tôn Triêu Dương vừa mới ký hợp đồng với một người phụ nữ, anh đoán xem là ai?”

“Tôi cũng đâu phải thần tiên, sao có thể đoán ra được, nói thẳng đi!”, Tần Kiệt nói.

“Không được, phải đoán! Chắc chắn anh có thể đoán được!”, Tô Nhuệ nói.

“Hả?”, Tần Kiệt sờ cằm: “Chẳng lẽ là người phụ nữ mà tôi hi vọng ký nhất?”

“Thật chẳng thú vị gì cả! Vừa đoán đã trúng ngay! Đúng đó, chính là cô ta! Chơi nhảy bạt lò xo đấy!”, Tô Nhuệ nói.

“Là cô ta thật à!”, Tần Kiệt vô cùng mừng rỡ.

Kiếp trước, tại thế vận hội Olympic được tổ chức vào năm 2008, trong số các nam nữ vận động viên của câu lạc bộ lò xo bạt nhún, tổng cộng có hai quán quân.

Nhờ vào chiến thắng của hai người họ, vô hình trung đã quảng bá cho bộ môn lò xo bạt nhún trong nước, khiến các câu lạc bộ lò xo bạt nhún trở nên hot hơn bao giờ hết.

Tần Kiệt để cho Tô Nhuệ cùng Tôn Triêu Dương đi tìm hai người họ chính là vì muốn dùng giá thấp ký hợp đồng với họ trước khi thế vận hội Olympic diễn ra.

Không ngờ, người ký kết đầu tiên lại là cô ta.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 398: "Tuyết Nhi, làm sao vậy?"


Hà Vấn Na.

Quán quân cuộc thi biểu diễn nhào lộn nữ năm 2008.

Quán quân cuộc thi biểu diễn nhào lộn nam là Lục Thuần Long.

"Đúng vậy, chính là Hà Vấn Na! Ký hợp đồng với cô ấy mà tôi tốn không ít sức lực! Giám đốc Tần, có phải anh nên khen thưởng cho tôi cái gì đó không?", Tô Nhuệ hỏi.

"Cô muốn được thưởng cái gì?", Tần Kiệt hỏi.

"Tôi muốn…", Tô Nhuệ dừng lại: "Tôi muốn nghe tiếng anh tắm, có được không?"

Tần Kiệt: "…"

Tô Nhuệ bị tẩu hỏa nhập ma à?

Mình là đàn ông mà, nghe cái gì mà nghe.

"Cái này không được, đổi cái khác!", Tần Kiệt trực tiếp từ chối, đùa hoài, thỏ không ăn cỏ gần hang, anh cũng không muốn ăn Tô Nhuệ, tránh phiền phức sau này.

"Đúng là nhỏ mọn! Nghe tiếng cũng không được! Được rồi, đổi thì đổi!", Tô Nhuệ bĩu môi oán giận.

"Tôi muốn… Anh hôn tôi một cái!"

"…"

Cô ta càng lúc càng quá đáng!

"Vẫn không được, tiếp tục đổi!", Tần Kiệt từ chối lần thứ hai.

"Chỉ hôn ở trong điện thoại thôi mà, cũng không phải hôn thật, có cái gì đâu! Thật nhỏ mọn! Được rồi, tôi đổi cái khác!", Tô Nhuệ im lặng một hồi: "Nếu không thì anh hát một bài cho tôi nghe đi! Chuyện này chắc Giám đốc Tần sẽ không từ chối đâu nhỉ?"

"Hát một bài à, được, tôi hát!", Tần Kiệt đồng ý không chút do dự: "Cô muốn nghe bài hát như thế nào?"

"Chỉ cần là bài hát giám đốc Tần hát, tôi đều thích nghe!", Tô Nhuệ nói.

"Cô chắc là tôi hát bài nào cô cũng thích nghe không? Tôi hát rồi thì cô đừng hối hận đấy!", Tần Kiệt vô cùng nghiêm túc nhắc nhở Tô Nhuệ.

"Đương nhiên, giám đốc Tần hát cái gì, tôi sẽ nghe cái đó! Hát đi!", Tô Nhuệ vểnh tai lên muốn nghe giọng hát êm tai của Tần Kiệt, chậm rãi tiến vào mộng đẹp, tranh thủ mơ một giấc mộng đẹp.

"Được rồi, giám đốc Tô kiên trì muốn tôi hát thì tôi cũng chỉ có thể hát vậy!", Tần Kiệt cố ý điều chỉnh giọng hát, hát vang một bài:

"Có hai con cọp, một con không có đuôi, một con không có tai, thật kỳ lạ, …"

Lạch cạch ~

Điện thoại bỗng nhiên bị cúp.

Tần Kiệt: "…"

Không phải cô bảo tôi hát sao?

Tôi còn chưa hát xong mà cô đã cúp điện thoại rồi.

Cô có ý gì!

Tần Kiệt lắc đầu đi về hướng ký túc xá.

Tô Nhuệ cũng đang cắn môi mỏng oán hận, thầm nguyền rủa.

"Tần Kiệt chết tiệt, Tần Kiệt yếu ớt, Tần Kiệt hư hỏng, bảo anh hát, anh hát bài ca dao gì chứ? Hai con cọp, hai con cọp, anh là muốn nói tôi là cọp cái đúng không? Nếu tôi là cọp cái thì anh là cọp đực! Hừ!"

Tô Nhuệ nguyền rủa cái gì, Tần Kiệt không hề biết.

Sau khi anh trở lại ký túc xá, lập tức vọt vào tắm, trực tiếp leo lên giường.

Đinh đinh đinh ~

Kết quả điện thoại anh lại vang lên.

Dĩ nhiên là Tần Tuyết gọi tới.

Bình thường Tần Tuyết sẽ không chủ động gọi điện thoại tới, sao tối nay lại chủ động gọi anh vậy.

Có chút kỳ quái.

Tần Kiệt lập tức nghe điện thoại.

"Kiệt Tử!"

Điện thoại vừa được kết nói, trong điện thoại liền vang lên giọng nói không được hào hứng của Tần Tuyết.

"Tuyết Nhi, làm sao vậy?", Tần Kiệt có chút không hiểu.

"Kiệt Tử, em nói với bố mẹ em về việc phải thi công chức, họ đồng ý rồi!"

"Đồng ý là chuyện tốt mà, tại sao giọng nói của em có vẻ không được hào hứng vậy?", Tần Kiệt hỏi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 399: Anh khuyên gì cũng không nghe.


"Họ đồng ý cho em thi công chức! Nhưng mà họ nói chỉ cho phép em thi ở ba nơi, một nơi là Bắc Kinh, một nơi là Tân Môn nhà em, còn một nơi khác là Hỗ Hải! Những nơi khác không được! Nếu không…"

"Nếu không thì làm sao? Em đừng khóc, nói cho anh biết, nếu không thì làm sao?", Tần Kiệt có chút nóng nảy, hận không thể mọc ra đôi cánh bay đến an ủi Tần Tuyết.

"Nếu không, họ sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với em!"

Trong điện thoại, Tần Tuyết khóc lên.

Anh nghe thấy cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng.

Ở đầu dây bên này, Tần Kiệt cũng trầm mặc.

Thủ đoạn của bố mẹ vợ tương lai cũng ác thật.

"Tại sao chứ?", Tần Kiệt hỏi.

"Bởi vì anh!"

"Anh?", Tần Kiệt sửng sốt: "Có liên quan gì đến anh?"

"Não anh là não cá vàng à!", Tần Tuyết tức giận nói: "Anh là người thành phố Hán, bố mẹ em không muốn em ở thành phố Hán, họ nói ở thành phố Hán không có họ hàng thân thích! Bọn họ không yên tâm! Họ nói ở Bắc Kinh, Tân Môn và Hỗ Hải có họ hàng, họ mới yên tâm!"

Tần Kiệt giật mình.

Hóa ra là vì điều này.

Nếu như chỉ vì điều này, nói đi nói lại thì có thể tha thứ được.

Tội nghiệp cho các bậc làm cha làm mẹ.

Có người làm cha làm mẹ nào mà không hi vọng con mình ở gần nhà, cũng hi vọng con trai con gái mình có thể sống tốt.

Nếu như Tần Tuyết gả tới thành phố Hán, không có họ hàng bên cạnh, đến lúc đó Tần Tuyết có gì tủi thân, muốn tìm một người đến giúp đỡ cũng không được.

Bố mẹ Tần Tuyết đương nhiên không vui rồi.

"Em nghĩ thế nào?", Tần Kiệt hỏi.

"Em đương nhiên muốn thi ở thành phố Hán!", Tần Tuyết trả lời.

"Không được thì bỏ đi!", Tần Kiệt cân nhắc một hồi: "Không thể vì chuyện thi công chức mà đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ em được! Không đáng!"

"Nhưng mà…", Tần Tuyết rất không can tâm.

"Em từ từ nghe anh nói!", Tần Kiệt phân tích: "Bây giờ anh vẫn chưa tốt nghiệp! Sau khi tốt nghiệp, sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ phát triển ra ngoài tỉnh!"

"Không phải em nói bên Hỗ Hải, có họ hàng nhà em nên bố mẹ em không phản đối sao? Nên em muốn thi công chức thì thi ở Hỗ Hải đi! Chờ sau khi anh tốt nghiệp, anh sẽ cố gắng tiến quân đến Hỗ Hải! Đến lúc đó, không phải chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi sao!"

Tần Kiệt nói.

"Chắc không phải anh đang an ủi em đấy chứ?", Tần Tuyết có chút không tin: "Hỗ Hải chính là thành phố kinh tế số một nước ta, giá nhà cũng là đắt nhất, anh muốn có chỗ đứng ở đó, không biết phải tới khi nào mới được?"

Tần Kiệt nở nụ cười.

"Anh còn tâm trạng để cười à!", Tần Tuyết mất hứng.

"Anh cười vì em coi bạn trai em không đáng tiền rồi!", Tần Kiệt nói.

"Em không có nghĩ vậy! Không được, em không thi công chức nữa, nói gì em cũng không thi nữa! Em sẽ thi nghiên cứu sinh! Tốt nhất là được ở lại trường dạy!", Tần Tuyết tức giận nói.

"Đừng nổi tính con nít nữa! Nghe lời anh…"

"Không nghe không nghe, em không nghe! Tóm lại, chuyện thi công chức em không thi nữa! Em muốn thi nghiên cứu sinh! Em muốn ở lại trường dạy, muốn ở bên anh!", Tần Tuyết nói.

"…"

Cô bé Tần Tuyết này, giờ bị ma nhập à.

Anh khuyên gì cũng không nghe.

Thôi bỏ đi.

Anh cứ nghe theo ý của cô đi.

Chuyện thi công chức, sau này nói sau vậy.

Dù sao bọn họ còn nhiều thời gian, tạm thời không cần phải vội.

"Được rồi được rồi, em là hoàng hậu, em nói là được! Anh đều nghe lời em!", Tần Kiệt nói.

"Thật sao?"
 
Back
Top Bottom