Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 310: Cả ngôi trường được một phen chấn động!


Ngày hôm sau, cảnh sát khu vực Nam Hồ nhận được tin báo nặc danh.

Tất cả đều liên quan đến siêu thị Đường Thị.

Trong đó còn có chuyện siêu thị Đường Thị đã mua chuộc nhân viên tài vụ, lắp đặt máy nghe lén ở siêu thị Kiệt Tuyết.

Ông chủ siêu thị Đường Thị bị cảnh sát khu vực Nam Hồ bắt vì nghi có dính líu đến tội phạm kinh tế.

Siêu thị Đường Thị bị niêm phong.

Các cuộc tuyển chọn theo chủ đề Olympic đang được diễn ra nhưng họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại.

Một số khách mời cũng như các thí sinh tham gia thi đấu đều rất tức giận và yêu cầu ông chủ siêu thị Đường Thị bồi thường.

Sự tình càng lúc càng nghiêm trọng.

Mọi người trong toàn bộ khu vực Nam Hồ đều đã biết.

Ngược lại, siêu thị Kiệt Tuyết lại rất nhộn nhịp.

Kể từ khi ông chủ siêu thị Đường Thị bị bắt, siêu thị bị niêm phong.

Sau khi những vị khách của siêu thị Kiệt Tuyết biết được sự thật, tất cả đều thay đổi ý định ban đầu và tham gia vào cuộc thi tuyển chọn theo chủ đề Olympic của siêu thị Kiệt Tuyết.

Lưu lượng khách của siêu thị Kiệt Tuyết tăng lên một cách chóng mặt.

Còn phía trường học.

Bọn Đường Ba vừa mới tan học.

Bỗng nhiên một bạn nam kêu lên làm chấn động toàn bộ cầu thang tòa nhà giảng đường.

“Mau nhìn xem, thằng cha này là ai?”

“Đây không phải là Đường Ba sao?”

“Ôi trời, đúng là cậu ta rồi! Thật ghê tởm!”

“Mẹ nó chứ, cậu ta đến từ Nhật Bản à? Chuyên quay phim chụp ảnh sao?

“Không biết xấu hổ!”

“b**n th**~”

“Khó coi chết đi được!”



Trong cầu thang tòa nhà giảng đường, không chỉ có các bạn nam đang mắng chửi mà còn có các bạn nữ.

Đương nhiên còn có các bạn nam đang lướt điện thoại, xem ảnh của Đường Ba và cô gái làng chơi trên trang web Guisu.

Mà vào lúc này, Đường Ba vẫn đang ngủ say.

Sở dĩ ngủ say, tất nhiên là do một tay Tần Kiệt và Lâu béo tạo nên.

Bỏ một ít thuốc.

Dưới tiếng chửi rủa thậm tệ của các bạn học, Đường Ba vẫn ngủ say như chết.

Tiếng ngáy như sấm.

Cậu ta bị đám sinh viên coi thường.

Tùng tùng tùng~

Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ và cảnh sát đã xuất hiện ở lối vào của giảng đường.

Giảng đường rộng lớn bỗng nhiên im ắng hẳn.

Tất cả các bạn học đều nhìn qua.

Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

“Đường Ba là ai?”, một vị cảnh sát hỏi.

“Cậu ta!”

Mọi người đồng thanh chỉ vào Đường Ba.

Đường Ba vẫn đang ngủ.

Bảo vệ cau mày.

Cái tên Đường Ba này, lúc nào rồi mà còn ngủ ngon như vậy hả?

Nhân viên bảo vệ bước tới cùng cảnh sát, đánh thức Đường Ba dậy.

“Tôi đang ở đâu vậy?”, câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại của Đường Ba có chút quái lạ.

“Uh? Sao tôi lại ở trong lớp học?”

“Tôi, các người nhìn chằm chằm vào tôi để làm gì?”

“Ánh mắt các người nhìn tôi thật đáng sợ, đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?

“Này…”

“Đường Ba đúng không, cậu đừng hỏi nhiều nữa, bố con cậu bị nghi phạm tội kinh tế, tội vu khống bôi nhọ thanh danh người khác, bây giờ mời đi theo chúng tôi!”

“Cái gì? Tôi, tôi…có phải là hiểu lầm hay không?”, Đường Ba luống cuống.

“Không có sự hiểu lầm nào ở đây cả! Cậu có lời gì muốn nói thì theo chúng tôi về sở nói là được rồi!”, cảnh sát trực tiếp còng tay Đường Ba.

Sau đó bọn họ dẫn Đường Ba đi.

Từ đầu đến cuối chỉ diễn ra trong vòng 2 phút.

Chuông vào lớp vang lên, giáo viên vừa quay lại, có chút giật mình khi nhìn thấy Đường Ba bị dẫn đi.

Giáo viên không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không dám.

Không lâu sau, tin tức được truyền ra nhanh chóng.

Đường Ba bị tình nghi tội gián điệp thương mại, thao túng internet bôi nhọ thanh danh của người khác và bị bắt tạm giam vì tội đe dọa, uy h**p tinh thần người khác!

Cả ngôi trường được một phen chấn động!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 311: Bị người ta mắng chửi.


Không bao lâu sau lại có tin tức truyền ra.

Nói những bài viết công kích Tần Kiệt và Ôn Thanh Thanh trên mạng đều do Đường Ba thuê người làm.

Nơi diễn ra vụ việc là một tiệm net trong khuôn viên trường.

Đích thân chủ quán net đã thừa nhận.

Còn có rất nhiều thủy quân cũng đã thẳng thắn thừa nhận.

Thậm chí đến người được Đường Ba bỏ tiền ra thuê làm việc xấu kia cũng đã bị tìm ra.

Hết thảy những bằng chứng đều chứng minh cho việc làm của Đường Ba.

Đường Ba chính là thủ phạm.

Mục đích chỉ vì muốn kéo Tần Kiệt xuống vũng bùn.

Khiến Tần Tuyết hiểu lầm Tần Kiệt.

Ôn Thanh Thanh chỉ là công cụ lợi dụng của cậu ta mà thôi.

Nhưng vẫn còn một điểm đáng ngờ.

Có người nói trên đùi Đường Ba có vết thương.

Còn đang chảy máu.

Tập tễnh chân thấp chân cao.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không bao lâu sau có tin tức truyền ra là do một cô gái làng chơi làm.

Cô gái kia nói mình và Đường Ba vốn không liên quan gì đến nhau.

Lại vì chuyện mượn tay giết người của Đường Ba mà bị ảnh hưởng.

Khiến cô ta không thể ‘hoạt động kiếm sống’ nữa.

Cô ta muốn trả thù.

Cho nên dùng đinh rạch vào đùi cậu ta mấy đường.

Có điều may mắn chỉ là vết thương ngoài da.

Không có gì đáng lo.

Cuối cùng sau vài ngày bị giữ lại, cô gái kia cũng đã được thả ra.

Mà Đường Ba lại bị bắt.

Bố cậu ta cũng bị bắt do nghi là tội phạm kinh tế.

Hai bố con giờ đều bị giam trong tù.

Bố con Đường thị coi như xong đời rồi.

Bên trường học biết được chuyện này lập tức ra quyết định, đuổi học Đường Ba.

Trường học cũng tổ chức một buổi họp.

Tất cả sinh viên và giảng viên trong trường đều phải tự xem xét lại.

Khắc sâu chuyện này làm bài học.

Lấy chuyện Đường Ba để cảnh cáo.

Ngăn chặn đề phòng những chuyện tương tự phát sinh.

Vụ việc của Đường Ba không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng đến các bên liên quan như Tần Kiệt, Ôn Thanh Thanh.

Mà còn ảnh hưởng lớn đến danh tiếng trường học.

Người như vậy sẽ trở thành tội nhân trong trường, sẽ còn để lại tiếng xấu dài dài.

Đường Ba trở thành nhân vật tai tiếng trong trường.

Bị người ta mắng chửi.

Còn ở bên này, Tần Kiệt đang xử lý vụ việc siêu thị Kiệt Tuyết.

Tất cả nhân viên các cấp trong siêu thị đều đã có mặt đông đủ.

“Chuyện ở bộ phận tài vụ, tất cả mọi người đã thấy công ty chúng ta có nội gián! Không nhiều tiền, chỉ 20 ngàn tệ! Chỉ 20 ngàn tệ thôi đã bị người khác mua chuộc rồi!”

“Tôi tự hỏi về mức lương, tôi đã đưa ra mức lương cao nhất thành phố! Dù là phúc lợi hay đãi ngộ đều cao hơn những chỗ khác, là tốt nhất rồi!”

“Vẫn có những người, không biết đủ, còn vì chút lợi ích nhỏ mà không tiếc bán đứng công ty!”

“Nếu không phải tôi và giám đốc Tô sớm phát hiện ra thì đoán chừng công ty này đã đóng cửa rồi!”

“Tôi không hi vọng sẽ tái phạm chuyện như vậy lần thứ hai! Vì để đề phòng chuyện như này phát sinh!”

“Tôi quyết định lập một chức vụ mới trong công ty! Đó là bộ phận giám sát! Nhiệm vụ của bộ phận này là giám sát tình hình chung!”

“Đương nhiên chức vụ này tôi sẽ tự mình phụ trách! Những người khác không có quyển hỏi đến! Có điều mọi người có thể yên tâm bộ phận này sẽ không làm ăn tùy tiện!”

“Cụ thể thế nào tôi còn chưa nghĩ ra. Có điều có một việc, đó là bộ phận giám sát một tháng sẽ kiểm tra một lần!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 312: “Không phải có sẵn rồi sao?”,


“Một tháng một lần! Một khi tra ra ai cấu kết với người ngoài, tôi không chỉ tố cáo đưa người đó đến gặp cảnh sát, mà sẽ công khai danh tính để người đó không thể tồn tại trong ngành này được nữa!”

“Chuyện này, tôi hi vọng mọi người trong công ty dều phải cảnh giác và chú ý đến nó!"

“Ngoài chuyện này ra, tôi còn muốn nhắc nhở mọi người một chuyện nữa!”

“Gần đây, tôi nghe có người nói này nói nọ về công ty chúng ta. Tôi hi vọng từ hôm nay, những người trong công ty về nhà thì giữ mồm giữ miệng. Biết cái gì cần nói, cái gì không, nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói”.

“Công là công, tư là tư, phải phân định rõ ràng! Không thể lẫn lộn! Nếu làm được tức là đã đóng góp một phần lớn cho công ty! Không làm được còn mang những ảnh hưởng xấu không đáng có cho công ty, thì xin lỗi, bị phát hiện công ty sẽ xử lý theo quy tắc..."

Buổi họp này do Tần Kiệt chủ trì kéo dài một buổi chiều.

Từ lúc 2 giờ chiều đến tận 6 giờ tối.

Buổi họp kết thúc, trời cũng đã tối.

Sau hôm nay bộ phận nhân sự sẽ đăng bài tuyển người mới.

Sau khi tuyển, Tần Kiệt sẽ tự mình kiểm tra.

Nếu thấy phù hợp sẽ giữ ở lại, không phù hợp thì chuyển sang bộ phận khác hoặc rời đi.

Trừ lần đó ra, toàn công ty đã phát động phong trào tự kiểm tra.

Ngoài ra còn có các chiến dịch giáo dục tư tưởng nhân viên.

Tất nhiên, có cả phong trào tu dưỡng văn hóa doanh nghiệp.

Xây dựng siêu thị Kiệt Tuyết thành một công ty đoàn kết, thân thiện, phấn đấu và có tính gắn kết.

Giúp nội bộ bên trong thêm vững mạnh.

Bên ngoài, cuộc thi tuyển chọn lấy chủ đề Thế vận hội cũng được diễn ra sôi nổi.

Những người ứng tuyển đến từ toàn khu Nam Hồ.

Chỉ cần là người trong khu Nam Hồ đều có thể tham gia tuyển.

Nội dung thi bao gồm hát, múa, diễn thuyết, viết thư pháp và vẽ tranh, ban nhạc, ... và không có giới hạn.

Chỉ cần có tài thì đều có thể tham gia.

Đương nhiên chủ đề cũng phải xoay quanh Thế vận hội.

Những người lạc đề không cần nói nhiều trực tiếp loại thẳng.

Không có siêu thị của Đường thị cạnh tranh.

Cả khu vực Nam Hồ lớn như vậy giờ chỉ còn siêu thị Kiệt Tuyết.

Mức độ phổ biến tăng vọt.

Mỗi ngày đều chật kín người.

Khiến người cùng ngành ở khu vực kháccũng phải ghen tị.

Nó cũng thu hút sự chú ý của Châu Phàm.

“Giám đốc Tần, tôi có một đề nghị này, không biết có nên nói không?”, Châu Phàm nói.

“Giám đốc Châu cứ nói thẳng đi!”, Tần Kiệt cười nói.

“Hiện giờ cả khu vực Nam Hồ chỉ có siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta, mức độ nổi tiếng tăng vọt, nhưng tình hình này đoán chừng sẽ không duy trì được lâu! Phải phòng ngừa cẩn thận!”, Châu Phàm đề nghị.

“Ý của giám đốc Châu là...”

Tần Kiệt cũng rất nghiêm túc lắng nghe.

“Khu vực Nam Hồ rất lớn, ngoài ngoại thành, còn nội địa bên trong, tuyệt đối không chỉ có một mình siêu thị Kiệt Tuyết chúng ta! Lúc này các công ty khác cũng sẽ đến cạnh tranh! Để đề phòng sự cạnh tranh đó!”

“Tôi đề nghị mở một chi nhánh khác của siêu thị Kiệt Tuyết! Nó sẽ tạo ra lợi thế bảo vệ mặt tiền xung quanh siêu thị chủ!"

“Hửm, đây quả là một đề nghị hay! Chọn cửa hàng ở đâu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không phải có sẵn rồi sao?”, Châu Phàm nói.

“Giám đốc Châu nói chính là mặt tiền siêu thị của Đường thị sao?”, Tần Kiệt hiểu ý.

“Phải, siêu thị Đường thị bị niêm phong rồi! Nhưng mặt tiền không phải của họ, chúng ta có thể nói chuyện trao đổi với chủ cho thuê! Chủ đứng sau chắc chắn cầu còn không được đấy! Chủ thuê đương nhiên sẽ lo lắng nếu mặt tiền của mình không được thuê”.

“Chúng ta đàm phán vào lúc này, chẳng khác nào đêm đông rét lại được cho ngọn lửa! Chủ cho thuê chắc chắn sẽ rất vui! Giá cả cho thuê chắc chắn sẽ ưu đãi hơn! Giám đốc Tần thấy sao?”, Châu Phàm hỏi.

“Ừm, có lý. Được rồi chuyện này cứ giao cho anh là được rồi!”

Tần Kiệt cảm thấy không chê vào đâu được nữa.

“Giám đốc Tô, hình như cô còn có chuyện gì muốn nói sao?”, Tần Kiệt nhìn Tô Nhuệ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 313: Tôi là đàn ông đấy.


“Tôi thấy thầy Tôn cũng đang chú ý đến người cầm đuốc trong Thế vận hội, từ sau chuyện của Đường Ba thì tư cách cầm đuốc của cậu ta cũng đã bị hủy bỏ rồi!”

“Hai sinh viên đại học nộp đơn, giờ chỉ còn lại một mình anh!”, Tô Nhuệ nói.

“Phải, quá tốt rồi!”

Đường Ba bị lock out, đương nhiên hi vọng của Tần Kiệt sẽ lớn hơn.

Hiện giờ cũng đã cuối tháng 2.

Rất nhanh sẽ đến tháng 3.

Không bao lâu nữa người cầm đuốc thế vận hội thành phố Hán sẽ được công bố.

Trong khoảng thời gian ngắn có thể tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng thì tạo ra bấy nhiêu.

“Giám đốc Tô, về chuyện người cầm đuốc cô thúc giục Tôn Triêu Dương làm việc nhanh hơn đi! Tiếp theo, tôi còn có một nhiệm vụ muốn giao phó cho cô làm!”

“Giám đốc Tần cứ nói, muốn tôi làm gì vậy?”, Tô Nhuệ rất mong chờ hỏi lại.

“Đợi chút ~”, Tần Kiệt chỉ nói một nửa, rồi viết lên trên giấy một loạt các tên.

Sau đó giao cho Tô Nhuệ.

“Người trên đây, cô nhất định phải nhớ kỹ, nhớ được rồi thì lập tức thiêu hủy tờ giấy đi!”, Tần Kiệt dặn dò.

“Chỉ vậy thôi?”, Tô Nhuệ cứ nghĩ Tần Kiệt sẽ giao phó cho cô một dự án khó khăn nào đó.

Dù sao cô cũng thuộc bộ phận đầu tư, kết quả Tần Kiệt chỉ bảo cô nhớ mấy cái tên.

Để làm gì chứ?

“Đúng, trước tiên cô cứ nhớ mấy cái tên này đã! Nhất định phải nhớ kỹ, chuyện tôi yêu cầu cô nhớ cái tên này không thể cho bất kỳ ai biết! Một mình cô biết là được rồi! Đây chính là bí mật lớn nhất của công ty chúng ta, đã hiểu chưa?”, Tần Kiệt lại cường điệu nhắc nhở Tô Nhuệ.

Tô Nhuệ tò mò.

Mấy cái tên thôi mà, có cần phải làm đến vậy không?

Còn là bí mật lớn nhất của công ty.

Thật hay giả vậy?

Nhưng nhìn thái độ của Tần Kiệt không giống như đang nói đùa.

Rất chân thật.

Tô Nhuệ cũng hiểu được Tần Kiệt không đùa.

“Được, tôi biết rồi! Giám đốc Tần yên tâm! Sau khi nhớ rồi thì tôi nên làm gì?”, Tô Nhuệ không nghĩ Tần Kiệt chỉ muốn mình nhớ mấy cái tên.

Chắc chắn có ý tứ khác.

“Đợi cô nhớ hết tên, tôi sẽ nói cô nghe!”, Tần Kiệt nói.

“Ồ ~”

Tô Nhuệ quay người nhìn: “Còn thần bí như vậy nữa! Được, tôi sẽ nhanh chóng ghi nhớ, đến khi nhớ rồi tôi muốn biết anh yêu cầu tôi nhớ một loạt tên này để làm gì?”

“Yên tâm, tuyệt đối không để cô nhớ vô ích đâu! Không có việc gì khác thì cô về ra ngoài trước đi!”, Tần Kiệt cười cười.

“Được! Hi vọng anh không trêu đùa tôi, nếu không...”.

“Nếu không thì sao?”, Tần Kiệt nhìn chằm chằm Tô Nhuệ.

“Nếu không, hừm, tôi sẽ chế ngự anh!”, Tô Nhuệ nói.

Tần Kiệt: “...”

Phốc~

Tô Nhuệ lắc mông rời đi.

Lại khiến Tần Kiệt nhìn đến mê mẩn.

Sau đó, lắc lắc đầu.

Tô Nhuệ này, còn muốn chế ngự anh sao.

Tôi là đàn ông đấy.

Cô tính chế ngự tôi thế nào?

Hơn nữa, tôi cũng không có hứng thú với cô, tuổi tác cũng không thích hợp, nếu muốn chế ngự thì để giám đốc Châu phục tùng cô thì hơn.

Cô chính là người tôi đã nhắm đến cho giám đốc Châu đấy.

Đừng làm lung lay chủ ý của tôi.

Tần Kiệt nở nụ cười rồi gọi điện thoại cho Lưu Tuấn Mai.

Lưu Tuấn Mai liền đi tới gặp anh.

“Giám đốc Tần, thật xin lỗi, tôi...”.

“Dì Mai, không cần phải tự trách! Chuyện kia tôi sớm đã biết, chỉ có điều không nói cho dì thôi! Mục đích không muốn để cô ấy phát hiện ra!”, Tần Kiệt trấn an Lưu Tuấn Mai.

“Nhưng mà...”.

“Dì Mai, tôi đã nói rồi không liên quan đến dì, đừng tự trách mình! Tính cách của dì, tài năng của dì tôi đều biết. Nói chuyện khác đi...”.

“Giám đốc Tần, nói chuyện gì vậy?”, Tần Kiệt là ông chủ lại luôn mở miệng gọi mình là dì Lưu, khiến Lưu Tuấn Mai cảm thấy không thích hợp lắm.

Tuổi tác của mình đúng thật lớn hơn Tần Kiệt.
Nhưng giờ đang ở công ty.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 314: Đúng thật thần giao cách cảm.


Ở công ty bình thường đều dùng chức vụ để xưng hô.

Tần Kiệt lại xưng hô như vậy là có ý gì đây?

Trong lòng Lưu Tuấn Mai thêm hoang mang.

“Dì Lưu có phải có một người con trai đang học ở Đại học Công nghiệp Hồ không?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Đúng vậy, chuyện này lúc trước nhận lời mời tôi cũng đã từng nói với giám đốc Tần, có chuyện gì sao?”, Lưu Tuấn Mai không hiểu hỏi lại.

“Cậu ấy không phải tên Vương Tinh chứ?”, Tần Kiệt không nhanh không chậm tiếp tục hỏi.

“Đúng rồi, nó tên Vương...”, chỉ nói một nửa, Lưu Tuấn Mai đã ngừng lại, tên con trai bà cũng chưa từng nhắc đến, làm sao Tần Kiệt lại biết chứ?

Chẳng lẽ Tần Kiệt âm thầm điều tra bà sao?

Nếu đúng vậy thì ý Tần Kiệt có ý gì đây?

Nghi ngờ bà sao?

Lưu Tuấn Mai lập tức nghĩ đến chuyện kia.

Càng nghĩ càng thấy có thể.

“Giám đốc Tần, nếu cậu nghi ngờ tôi thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy!”

“Dì Lưu, dì hiểu lầm rồi! Tôi chỉ muốn nói con trai dì là Vương Tinh cũng là bạn thân của tôi! Cậu ấy là bạn cùng lớp và cùng phòng kí túc với tôi!”

Lưu Tuấn Mai: “...”

Bà vô cùng sửng sốt.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Ông chủ mình và con trai mình là bạn học cùng lớp sao?

Lại còn ở cùng một phòng kí túc xá?

Nhưng chính bà cũng chưa từng nghe con trai nói đến chuyện này.

“Có phải dì cảm thấy rất bất ngờ không?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Ồ!”, Lưu Tuấn Mai trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ gật gật đầu.

“Chuyện này có phải cũng rất trùng hợp đúng không?”

“Ừm!”

“Kỳ thật lúc trước ở thị trường tuyển dụng, nghe dì giới thiệu tôi đã nghĩ đến Vương Tinh rồi. Khi đó tôi cũng thấy thật trùng hợp!”

“Theo lẽ thì dì là người lớn, tôi cũng không nên giấu dì! Chỉ là lúc ấy tình hình trong nhà dì đặc biệt, còn Vương Tinh tính cách lại ương ngạnh mạnh mẽ! Nếu tôi nói với dì, dì về nói với cậu ấy sợ cậu ấy sẽ không để dì đến đây làm việc!”

“Cho nên tôi vẫn luôn giấu. Mãi cho đến hai ngày trước, tôi cùng Vương Tinh làm chút việc, cậu ấy phát hiện ra tôi mới nói rõ ràng được! Tôi thấy không giấu được nữa cho nên...”.

“Cho nên giám đốc Tần mới nói sự thật cho tôi biết!”, Lưu Tuấn Mai giờ mới hiểu được hết thảy.

“Phải! Hi vọng dì không trách chuyện tôi giấu lâu như vậy!”, Tần Kiệt cười nói.

“Không đâu, tôi nào dám trách giám đốc Tần, tôi còn phải cảm kích cậu! Thì ra chính cậu là người giúp đỡ tiệm net nhỏ của Vương Tinh!”, Lưu Tuấn Mai chợt hiểu ra.

“Đều là anh em với nhau, giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên! Được rồi, tất cả mọi chuyện đều đã nói xong! Từ giờ cũng xem như người một nhà rồi! Dì cứ yên tâm ở chỗ này làm là được!”, có lời này của Tần Kiệt mới giúp Lưu Tuấn Mai yên tâm hơn.

“Cảm ơn! Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây!”

“Được!”

Khi Lưu Tuấn Mai rời đi.

Tần Kiệt cũng nở nụ cười.

Trong cuộc sống thật nhiều điều không ngờ được.

Gia đình Vương Tinh phải chịu biến động lớn.

Đến giờ cũng ổn hơn rồi.

Mẹ hiền con hiếu thuận.

Đây mới là tình cảm đáng quý nhất.

Tiền cũng không thể mua được.

Tần Kiệt cũng chúc cho gia đình Lưu Tuấn Mai một nhà bình an.

Anh đột nhiên nhớ tới mẹ mình.

Reng reng~

Điện thoại phía sau của anh cũng vang lên.

Liếc mắt một cái, mắt anh đã sáng rực lên.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.

Đúng thật thần giao cách cảm.

Tần Kiệt nghe điện thoại của mẹ mình.

“Mẹ, lúc này không phải mẹ đang phải đi làm sao? Sao lại có thời gian rảnh gọi cho con vậy?”

“Còn không phải vì lo lắng cho anh à!”, giọng mẹ Tần trong điện thoại quả thật rất sốt ruột: “Kiệt Tử, gần đây trên mạng có nhiều thông tin, con nói thật cho mẹ nghe, con rốt cuộc có mấy người bạn gái? Thật sự không phải ba người chứ?”

“Mẹ, con...”.

“Đừng đánh trống lảng, mẹ chưa nói xong đâu!”, mẹ Tần cắt lời Tần Kiệt: “Con trai, mẹ nói cho con biết, nhà họ Tần từ xưa đến nay luôn gia giáo cẩn trọng, mẹ không cần biết con thích ai, nhưng để bước chân vào cửa nhà họ Tần thì chỉ có thể có một người thôi, biết chưa?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 315: "Được rồi, tôi mềm lòng rồi! Cậu đang ở đâu?"


Tần Kiệt: "…"

Mẹ đang nói cái gì vậy.

Anh chỉ có một cô bạn gái thôi có được không?

Mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật.

"Mẹ, thực ra con…"

"Đừng ngắt lời mẹ! Mẹ con còn chưa nói xong!", mẹ Tần lại cắt ngang: "Còn một chuyện nữa, trên mạng nói người phụ nữ con đang ôm là gái làng chơi. Con trai, con vẫn chỉ là sinh viên thôi! Sao con có thể ở cùng với loại gái làng chơi như vậy chứ?"

"Bọn họ đều không phải loại phụ nữ đứng đắn! Con còn trẻ, sức lực dồi dào, muốn chơi bời mẹ không phản đối, nhưng con cũng không thể làm loạn được!"

"Mẹ nhắc nhở con đó, cắt đứt quan hệ với cô gái làng chơi đó ngay lập tức. Nếu để mẹ biết được con còn qua lại với cô ả, xem mẹ xử lý con thế nào!"

Tần Kiệt: "…"

Mẹ mình đúng thật là… hết nói nổi.

"Mẹ đang nói chuyện với con đấy nhóc con, con nghe mẹ nói chưa?", mẹ Tần không vui rồi.

"Con nghe rồi, mẹ còn điều gì muốn chỉ dạy không?", Tần Kiệt đáp lại.

"Còn nữa, chuyện siêu thị của con giải quyết xong chưa?", giọng của mẹ Tần có phần căng thẳng.

Tần Kiệt có thể nghe ra được.

Nói đi nói lại thì chuyện sự nghiệp mới là chuyện mẹ quan tâm nhất.

Đàn ông không có sự nghiệp thì không thể sống yên ổn được.

"Vâng, đã xử lý xong rồi! Không chỉ là xử lý xong, mà còn gặp dữ hóa lành, còn tăng thêm một tầng cao mới nữa! Độ nổi tiếng bùng nổ!", Tần Kiệt nói.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi! Aida, con trai à, con biết không? Mấy ngày nay bố con vẫn luôn lo lắng! Đêm đêm đều ngủ không ngon! Bây giờ không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt!"

Trong điện thoại mẹ Tần hết sức vui mừng.

Tần Kiệt hơi muốn khóc.

Nhưng anh không khóc.

Có người làm cha làm mẹ nào không muốn con cái mình thành công.

Nếu Tần Kiệt cũng khóc, mẹ nghe thấy lại lo lắng nữa.

Anh kìm lại.

"Mẹ, con..."

"Đừng nói nữa, thủ trưởng đến rồi, mẹ đi làm đây! Con làm việc của con đi!"

Lạch cạch~

Không để Tần Kiệt kịp nói gì, mẹ Tần đã cúp máy rồi.

Tần Kiệt định gọi lại, nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại thôi.

Mẹ cũng nói thủ trưởng đến rồi, chắc lúc này đang làm mấy việc vặt rồi.

Nếu anh gọi điện thoại quấy rầy mẹ sẽ rất phiền phức.

Anh vẫn không nên gọi.

Thời gian sau đó anh đi xử lý đống công việc chất đống ở công ty.

Cho tới bảy giờ tối anh mới rời khỏi siêu thị, đi về trường đại học công nghiệp Hồ.

Giữa đường.

Chuông điện thoại của anh lại vang lên.

Là điện thoại của Ôn Thanh Thanh.

"Alo!"

"Việc Đường Ba bị bắt là do cậu làm đúng không?", trong điện thoại, Ôn Thanh Thanh trầm mặc một hồi rồi mới hỏi.

"Ừ! Là tôi làm! Ai bảo cậu ta làm việc bậy chứ! Tôi đây là đang vì dân trừ hại!", Tần Kiệt cũng không che giấu.

"Nhưng suy cho cùng cậu ấy cũng là bạn học cùng trường của chúng ta mà!", Ôn Thanh Thanh hơi đồng cảm.

"Bạn Ôn Thanh Thanh, cậu nên nhớ rõ một điều, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình! Đường Ba đúng là bạn học cùng trường của chúng ta! Nhưng cậu ta cũng quá đáng lắm rồi! Chuyện này không thể bàn bạc lại!", thái độ của Tần Kiệt rất kiên quyết.

"Được rồi, tôi mềm lòng rồi! Cậu đang ở đâu?"

"Trên xe, sao thế?"

"Có thể ra ngoài ăn bữa cơm không? Coi như tôi mời cậu vậy!"

"Tôi đã nói ở trên xe rồi, không đi được đâu! Có cơ hội nói sau đi!”, đêm khuya rồi, Tần Kiệt không muốn bị người khác phát hiện, lại gây nên hiểu lầm nữa.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 316: "Đúng vậy, đều là sự thật!"


"Cậu đi đâu vậy?"

"Về nhà một chuyến!", Tần Kiệt bịa một lí do để đối phó.

"Ờ, vậy được! Vậy nói chuyện sau!"

"Ừ! Cúp máy đây!"

Lạch cạch~

Bấm nút cúp máy xong, Tần Kiệt xem như thở ra một hơi.

Nói thật thì thời gian này, chuyện anh lo lắng nhất đó là Ôn Thanh Thanh muốn tìm anh.

Một khi bị Tần Tuyết phát hiện, có khi lại tự dưng gây chuyện mất.

Anh vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Nếu không thì sẽ không có câu nói biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.

Ngâm nga một bài hát, tay anh mở điện thoại xem tiểu thuyết mạng.

Bất giác xe đã tới ngã tư giao nhau giữa đại học công nghiệp Hồ và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương.

Sau khi xuống xe, vì để tránh bị cô gái quen biết nào phát hiện anh về trường.

Anh còn cố tình đi từ phố Đọa Lạc vào sân trường.

Vòng một vòng lớn.

Vừa tới kí túc xá.

Chuông điện thoại lại vang lên.

Liếc nhìn một cái, hóa ra là Triệu Chí Tân - giám đốc chi nhánh đường Lạc Sư của công ty chuyển phát nhanh Thần Thông gọi tới.

Tần Kiệt có chút bất ngờ.

Giờ này mà Triệu Chí Tân còn gọi tới có chuyện gì sao?

Do dự một hồi, anh mới nhấc máy.

"Giám đốc Triệu, sao chú có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?"

"Cậu đang ở đâu?", trong điện thoại, ngữ khí của Triệu Chí Tân xem ra có chút gấp gáp.

"Vừa về tới trường học, làm sao vậy?", Tần Kiệt có chút tò mò.

"Hai bài đăng trên mạng gần đây là thật sao?", Triệu Chí Tân hỏi.

"Tôi nói giám đốc Triệu à, đây là chuyện bao lâu về trước rồi mà chú còn hỏi?", Tần Kiệt hết nói nổi.

"Rất lâu rồi sao? Nhưng mà tôi…"

Triệu Chí Tân chỉ nói được một nửa, sau đó liền im lặng.

"Giám đốc Triệu, chú còn ở đó không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây!"

"Đừng!", Triệu Chí Tân khiến Tần Kiệt phải bật cười: “Bạn học Tần Kiệt không tệ nha! Kế hoạch lăng xê lần này không tệ nha!"

"Đầu tiên để cộng đồng mạng công kích cậu, làm xấu danh tiếng của cậu! Sau đó cậu lại để cộng đồng mạng phản công! Xoay chuyển tình thế, lăng xê tiếng tăm của cậu lên!"

"Giỏi, giỏi thật! Cậu nói thật với tôi đi, có phải bên người cậu có cao thủ mạng nào giúp đỡ không?"

Tần Kiệt: "…"

Trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lão già Triệu Chí Tân này uống say rồi?

Ông ta hoàn toàn không mang theo não.

"Tôi nói này, giám đốc Triệu, nếu như đó là kế hoạch của tôi. Vậy chú giải thích chuyện Đường Ba bị bắt như thế nào?"

"Chuyện này…"

Triệu Chí Tân trầm ngâm một hồi: "Đúng ha, Đường Ba bị bắt rồi! Cũng không giống là giả! Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật sao?"

"Đúng vậy, đều là sự thật!", Tần Kiệt nói.

"Trời ơi! Đường Ba này đúng là không phải con người mà!", Triệu Chí Tân trực tiếp phun ra một câu nói tục, xem ra rất bất mãn với Đường Ba.

Chẳng qua Tần Kiệt không ngốc, anh nghe ra được một chút gì đó.

"Giám đốc Triệu, chúng ta đừng nói xa nói gần nữa! Chú là giám đốc, không thể nào không biết chuyện này! Chú nói đi, giả vờ không mang não, rốt cuộc chú muốn gì?"

Tần Kiệt hoàn toàn không cho ông ta một chút mặt mũi nào, trực tiếp vạch trần Triệu Chí Tân.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 317: Ba thanh kiếm?


"Khụ khụ ~"

Quả nhiên.

Triệu Chí Tân ho vài cái, rõ ràng là bị vạch trần.

"Tôi nói chứ Tần Kiệt, cậu nói chuyện có thể uyển chuyển một chút không?"

"Giám đốc Triệu, tôi rất mệt! Nếu như không có việc gì, tôi cúp máy thật đó! Ngày mai còn phải đi học nữa?"

"Được rồi, vậy thì tôi không nói xa nói gần nữa, tôi nói thẳng luôn!", cuối cùng Triệu Chí Tân cũng vô vấn đề chính: "Ngày tám tháng sau, phân bộ Hoa Hạ sẽ mở cuộc họp với các doanh nghiệp đại lý tại Jiedaokou, tới lúc đó, cậu tới tham gia đi!"

"Ngày tám tháng sau?", Tần Kiệt khẽ nhíu mày: "Giám đốc Triệu, chú chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn, có vấn đề gì sao?", Triệu Chí Tân bối rối trước câu hỏi của Tần Kiệt.

"Tháng sau là tháng 3, chọn vào ngày 8 vậy chính là vào quốc tế phụ nữ 8/3 rồi! Ngày lễ này thích hợp không? Tên khốn nạn nào chọn vậy? Có biết lựa ngày không, còn không phải là chọn bừa sao?"

Tần Kiệt lớn tiếng mắng chửi.

Điện thoại trong tay Triệu Chí Tân suýt nữa rơi xuống đất.

Ông ta vội vàng ngăn Tần Kiệt lại: "Đừng nói lung tung! Người chọn ngày chính là tổng giám đốc phân bộ Hoa Hạ đó!"

Tần Kiệt: "…"

Trước mắt dường như có hơn một ngàn cái đầu lạc đà chạy qua.

Thằng nhóc này.

Đây gọi là chửi vào bảng sắt rồi sao!

“Tần Kiệt, cậu còn đó không?”, Triệu Chí Tân hỏi.

“Tôi đây!”

“À, đừng quên ngày 8 tháng sau là ngày Quốc tế Phụ Nữ!”, Triệu Chí Tân nhấn mạnh một lần nữa, ông ta mong Tần Kiệt sẽ không quên ngày đó.

“Được, tôi biết rồi! Giám đốc Triệu, chú còn muốn dặn dò gì nữa không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Có! Cố gắng tăng số lượng đơn hàng lên! Làm tốt, đến cuối năm sẽ có tiền thưởng đó!”, Triệu Chí Tân nói.

“Giám đốc Triệu, chú cứ an tâm về vấn đề này, chắc chắn sẽ không tệ đâu!”, Tần Kiệt lên tiếng đảm bảo.

“Được, không quấy rầy cậu nữa, ngày 8 tháng 3 gặp!”

“Ba thanh kiếm!”

“Cậu nói gì vậy?”, trong điện thoại, Triệu Chí Tân tỏ vẻ không hiểu.

“À, tôi nói là ngày 8 tháng 3 gặp!”

“À, vậy à! Vậy thì 8 tháng 3 gặp!”

Tút tút~

Tám tháng ba gặp?

Ba thanh kiếm?

Mẹ kiếp, là người phụ nữ như thế nào mà có thể ngồi trên ngai vàng tại trụ sở chi nhánh Hoa Trung của chuyển phát nhanh Thần Thông?

Lần sau nhất định anh phải gặp cho biết mới được.

Nhìn xem người phụ nữ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Một đêm yên ả cứ thế trôi qua.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, điện thoại di động của Lâu béo đã reo vang.

“Ai vậy chứ, mới sáng sớm đã gọi điện đến? Thật là! Không biết đêm qua tôi rất mệt à?”, phàn nàn một hồi, sau đó Lâu béo lại tiếp tục ôm Dương Liễu ngủ.

Reng reng reng~

Nhưng chuông điện thoại vẫn không ngừng reo vang.

Lâu béo mò mẫm lung tung.

Bốp~

“Tên mập chết tiệt kia, anh mò cái gì hả? Đêm qua còn chưa đủ à? Buông em ra ngay, nặng chết đi được!”, Dương Liễu hất tay Lâu béo ra, tỏ vẻ tức giận.

“Để anh nằm thêm chút nữa, mệt quá!”, Lâu béo nài nỉ.

“Anh biết mệt mà còn lề mề như vậy à? Mau nghe đi! Đừng phá hỏng giấc ngủ của em! Thật là!”, Dương Liễu cố sức đẩy Lâu béo, thế nhưng cậu ta quá nặng, cô có đẩy thế nào cũng vô dụng.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 318: Thật sự quá mệt mỏi.


Đột nhiên, cô cảm thấy có chút khâm phụcbản thân.

Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn như cô mà lại có thể chịu được sức nặng của cái tên Lâu béo hơn một trăm ký kia, đúng là chuyện khó tin mà.

Tình yêu quả nhiên vĩ đại.

Dương Liễu cảm thán nhân sinh.

Lâu béo mò mẫm một hồi, rốt cuộc cũng tìm được điện thoại, mở lên xem.

“Kiệt Tử? Mới hơn năm giờ, trời còn chưa sáng, cậu ta gọi đến làm gì?”, Lâu béo phàn nàn.

Nhưng cậu ta không thể không tiếp điện thoại của Tần Kiệt.

“Alo, Kiệt Tử, mới hơn năm giờ, cậu gọi làm gì hả?”

“Đừng có lằng nhằng! Cậu mau dậy! Đến cửa hàng ngay!”, Tần Kiệt thúc giục.

“Anh cả của tôi ơi , trời còn chưa sáng đâu, đến làm khỉ gì?”, Lâu béo không tình nguyện, cậu ta thật sự rất mệt, đến giờ vẫn chưa dậy nổi.

“Cậu đang ôm người yêu ngủ đúng không? Hơn năm giờ mà còn sớm gì nữa? Tôi cho cậu mười lăm phút, nếu còn không đến, cuối năm tôi trừ một nửa tiền thưởng của cậu!”

“Hả?”, Lâu béo giật mình, cơn buồn ngủ cũng bay mất.

Cậu ta lập tức buông Dương Liễu ra, bò xuống giường, vội vàng mặc quần áo, sau đó đánh răng rửa mặt qua loa, rồi xông thẳng ra ngoài.

Vừa mặc áo khoác, Lâu béo vừa co giò chạy như điên trong màn đêm.

Cậu ta làm tất cả mọi việc mất không đến hai phút đồng hồ, khiến Dương Liễu phải há hốc mồm mà nhìn.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Sao phải vội như vậy?

Thật là! Cũng không nhớ đóng cửa nữa!

Dương Liễu oán thầm một câu, sau đó quấn chăn, đi đóng chặt cửa, rồi quay về giường ngủ tiếp.

Còn Lâu béo thì lao nhanh trong màn đêm.

Vừa chạy, cậu ta vừa nhìn đồng hồ.

Cách thời gian Tần Kiệt quy định còn năm phút nữa.

Bốn phút.

Ba phút.

Hai phút!

Nhanh nữa nào!

Cậu đã thấy cửa hàng rồi.

Đã đến gần.

Năm mươi giây.

Gần thêm chút nữa.

Ba mươi giây.

Chỉ còn một đoạn nữa, qua cầu là đến.

Mười giây.

Đến rồi!

Rầm!

Lâu béo nửa quỳ trên mặt đất.

Cậu ta thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Quá mệt! Thật sự quá mệt mỏi.

Tôi hôm qua đã mệt, giờ lại càng mệt hơn.

“Được đó, đến sớm mười giây! Uống miếng nước đi nè!”, Tần Kiệt đưa một ly nước ấm qua.

Ừng ực~

Lâu béo cũng không sợ bị phỏng, trực tiếp rót vào miệng, uống một hơi cạn sạch.

Mãi một lúc lâu sau, cậu ta mới thở đều lại.

“Kiệt, Kiệt Tử, mới hơn năm giờ, cậu gọi tôi đến làm gì hả?”, Lâu béo hỏi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 319: Đương nhiên không thể qua loa được.


“Ngày 8 tháng sau, trụ sở chi nhánh Hoa Trung muốn mở hội nghị các đại lý, đến lúc đó, tôi sẽ tham gia, cậu đi theo hỗ trợ tôi!”, Tần Kiệt nói.

“Cái gì? Đi, đi tham gia hội nghị các đại lý à? Nghe, nghe oách thật đấy!”, Lâu béo có chút mong chờ.

“Để đến lúc đó có thể nhận được sự kính trọng từ người khác, bắt đầu từ hôm nay, cậu dốc sức đẩy mạnh hiệu suất! Nâng cao thành tích cho tôi!”, Tần Kiệt nói.

“Yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ. Má nó, đến lúc đó, nhất định không thể để cho những đại lý khác coi thường chúng ta!”, Lâu béo kích động.

Cậu ta lớn đến như vậy, nhưng vẫn chưa lần nào được tham gia hội nghị các đại lý.

Tuy nói là đại lý, thế nhưng trên thực tế, hội nghị lần này chẳng khác nào cuộc gặp mặt của đại diện các vùng.

Đương nhiên, cậu ta rất mong chờ.

“Ừm, cậu lo việc của mình trước đi, tôi đến Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương, thông báo với những người khác! Đến lúc đó, Ngũ Kiếm Khách sẽ cùng đi!”

“Được, cậu đi nhanh lên đi! Tôi dọn dẹp văn phòng, đợi trời sáng, tôi sẽ tập họp mọi người lại, bắt đầu càn quét trải thảm!”

“Được! Nhờ cậu cả đấy!”, vỗ vài cái lên vai Lâu béo, sau đó, Tần Kiệt rời khỏi văn phòng, đi về hướng Bắc.

Không bao lâu sau, bóng anh đã biến mất giữa màn đêm.

Kế đó, Tần Kiệt gửi tin nhắn cho người phụ trách tại Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương.

Ngày 8 tháng sau sẽ tổ chức hội nghị các đại lý, cho nên bắt đầu từ bây giờ, mọi người đều phải cố gắng nâng cao thành tích, để đến lúc đó, chúng ta đi tham gia cũng có chút mặt mũi.

Sau khi gửi xong, Tần Kiệt quay đầu nhìn về phía văn phòng.

Dưới ánh đèn, Lâu béo đang khuân đồ.

Anh nở nụ cười, sờ sờ cái mũi của mình.

Lâu béo chết tiệt, tôi vốn không định trêu chọc cậu, ai bảo cậu không chịu tiếp điện thoại của tôi, cứ nằm lì đó ôm Dương Liễu làm gì.

Cậu cứ làm thêm đi nhé, tôi về ký túc xá ngủ trước đây.

Haiz, khoảng thời gian chưa chuyển ra ngoài thật gian nan mà.

Tần Kiệt ngáp một cái thật dài, vừa về đến ký túc xá, anh lập tức lăn ra ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang, đánh thức anh.

Tần Kiệt mở lên xem, là Lâu béo gọi đến.

“Lâu béo à, chuyện gì vậy?”

“Kiệt Tử, cậu đang ở đâu?”

“Sao vậy?”

“Sáng hôm nay tôi đã càn quét thành công! Có thêm 100 đơn đặt hàng!”, Lâu béo kích động nói.

“Bao nhiêu?”, Tần Kiệt lập tức tỉnh ngủ.

“Một trăm đơn!”, Lâu béo vô cùng phấn khích.

“Ừm, không tệ! Tuy nhiên vẫn còn cách mục tiêu của chúng ta một khoảng nữa, cậu tiếp tục cố gắng nhé! Cố gắng bứt phá vào buổi chiều!”, Tần Kiệt nói.

“Yên tâm, tôi cam đoan buổi chiều sẽ tăng hơn so với trước đây…”

Tần Kiệt không nghe thấy những gì Lâu béo nói sau đó.

Bởi vì anh đã ngủ mất rồi.

Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, không có tiết học, lại có Lâu béo trực ở văn phòng, thế nên anh không cần phải vội, cứ thong thả ngủ là được.

Khoảng thời gian không có bạn gái bên cạnh đúng là khó chịu thật.

Anh chỉ có thể ngủ thôi.

Khò khò~

Tiếng ngáy đều đều vang lên.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Tần Kiệt lại một lần nữa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh mở lên xem, là Châu Phàm gọi đến.

Vừa thấy tên của Châu Phàm, Tần Kiệt đã hoàn toàn tỉnh táo.

Đối với anh, chuyện của siêu thị Kiệt Tuyết chính là chuyện quan trọng nhất.

Đương nhiên không thể qua loa được.

Anh ngồi dậy, tiếp điện thoại.

“Giám đốc Châu, có chuyện gì à?”

“Giám đốc Tần, có tin tốt!”, trong điện thoại, Châu Phàm rất mừng rỡ.

“Hả? Tin tốt gì?”
 
Back
Top Bottom